Upload
others
View
3
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
Trần-thế lợi danh giấc mộng tràng,
Đời cùng Tiên Phật hạ phàm gian.
Hỡi ai tâm trí mau tầm Đạo,
Tầm đấng hiền từ cứu thế-gian.
Khắp trong bá-tánh kề cảnh khổ,
Đạo-đức hiền lành kiến Tiên-bang. *
Thiên-địa u-minh dĩ đạo tràng,
Thập bát chư hầu lụy há khan.
Đạo-lý tầm sâu, sâu chẳng cạn,
Đời cùng ly-loạn khắp chư bang. *
Thương hải tang điền ắt chẳng yên,
Thiên Địa diệt gian dĩ thiện riêng.
Cơ thâm họa diệt từ đây có,
Bộ máy thiên-cơ ắt đảo huyền.
Tuất-Hợi nhị niên giai tiền định,
Huờn lai Thượng-cổ mới bình yên. *
Điên này vốn thiệt ở núi vàng,
Thương đời nói rõ việc lầm than.
Khuyên trong lê-thứ mau mau tỉnh,
Yên trí nghĩ suy biết đá vàng. *
Ý gì Tiên-Trưởng muốn khuyên đời,
Mà đời lầm-lạc lắm đời ôi!
Đạo-đức nhuốc-nhơ mà sao đặng,
Tỉnh giấc mau mau mới kịp thời.
Bi-động từ tâm gọi mấy lời,
Chúng-sanh Nam Bắc lụy tuôn rơi.
Kim-Sơn xem thấy lòng tha-thiết,
Mà còn nhiều lắm, chúng-sanh ôi!
Nam-Việt cúi lòn dài dặm-dặc,
Nhưng ấy chẳng qua tại lẽ trời.
Đạo-hạnh huyền-cơ khuyên đó kiếm, Chẳng vậy sau nầy khó thảnh-thơi. *
Cổ ngữ hằng ghi thậm khổ đa,
Tận diệt nhơn-gian trực tiên khoa.
Lão giả hậu quy nhơn ấu giả,
Ly-kỳ thiên định dĩ thiên-la. *
Tây-Phương trở gót quá xa đàng,
Thương xót Nam-kỳ lại An-giang.
Đoái thấy xóm làng thêm bắt chán,
Yêu đời mê-muội luống bầm gan. *
Thiên-Trước tòa sen có chỗ ngồi,
Xuống trần chẳng dụng chốn cao ngôi.
Khắp trong Sáu-Tỉnh toàn giả dối,
Xá phướn tăng-sư tạo việc tồi.
Thiên-cơ thế-giới đà biến chuyển,
Từ rày trần-hạ lợi danh trôi.
Tu hành giả dối khuyên khá đổi,
Cúng kiếng trai đàn cũng nên thôi.
{Đức Huỳnh Giáo Chủ viết tại Hòa-Hảo, tháng 6 năm Kỷ-Mão 1939.}
Sydney, 17-1-2018, Kỳ Vân Cư Sĩ biên khảo (facebook Mõ Tre) * https://kinhsamthatson.wordpress.com/
Chợ Kinh Nước Mặn ở cù lao Long Hựu nằm giáp mé nước, nên tàu thuyền qua lại
thường ghé vào cho khách mua sắm hàng hóa, trao đổi nông, thủy sản, tạo cảnh trên bến
dưới thuyền tấp nập, một thị tứ khá sầm uất.
Ngày xưa ghe thương hồ từ Sài Gòn đi Lục tỉnh hay từ Lục Tỉnh lên Sài Gòn, khi đến
Vàm Kinh Nước Mặn đều phải cắm sào chờ con nước lớn mới đi tiếp để được thuận chèo
mát mái. Hò ơ bìm bịp kêu nước lớn anh ơi, buôn bán thương hồ…
Lợi dụng chỗ ngả ba giáp nước ở Vàm Kinh Nước Mặn nơi có nhiều ghe thương hồ
neo đậu tấp nập, Ông Sư Vãi Bán Khoai chèo ghe bán khoai lang, tay chèo, miệng cất
cao giọng ca hát nghêu ngao lời sấm truyền báo động cơ Tận Thế Hội Long Hoa, lời lẽ
hư hư thực thực: Tam nguơn nay sắp hết rồi, Phật Trời hội nghị lập Đời Thượng
Nguơn.Chỉ những ai có căn tu sâu dày từ tiền kiếp mới hiểu lời Ông Sư Vãi, kính trọng
lắng nghe lời lẽ của Ông như Tử Kỳ lắng nghe tiếng đờn Bá Nha trên bến Hàm Dương
thuở nào; còn những kẻ sân si đần độn khi mới nghe lời Ông Sư Vãi, cứ tưởng Ông là kẻ
khờ khạo nói nhảm, rồi họ sanh tâm tham cân khoai không trả tiền, và còn chế nhạo Ông
Sư Vãi là điên khùng. Để báo trước cơ trời sắp biến động dời non lấp biển chết 7 còn 3,
bất luận ngày đêm mưa nắng chan dầm, Bồ Tát Phật giáng trần hóa thân Ông Sư Vãi
chèo ghe qua lại Vàm Kinh Nước Mặn giả ra kẻ bán khoai lang rao truyền sấm giảng cho
người đời kịp tu hành thoát cơ sàng lọc lên hưởng đời Thượng Nguơn bồng lai.
Chuyện Lạ ở Vàm Kinh Nước Mặn
Chiều 30 tết, gió se lạnh, có một ông già
đạp chiếc xe bán bong bóng tết đến tá túc tại
mái hiên trường bên cạnh quán bán nước
mía của tôi. Thấy ông già ốm yếu tội nghiệp,
tôi nói:“Chiều tối cháu không bán, vậy bác qua bên quán cháu ngủ tránh sương lạnh.”
Ông già cám ơn rồi dọn qua quán tôi giăng
mùng, và dựng chiếc xe đạp cũ vào cây cột,
trên xe có vài giỏ đựng bong bóng màu sặc
sỡ đồ chơi tết cho trẻ con. Tôi nói: “ Chắc bác đói bụng, vậy cháu lấy nước ngọt và bánh mì thịt cho bác ăn nghen”.
Ông già nói: “Cám ơn cháu, bác ăn chay, vậy cháu cho bác ổ bánh mì không thịt, với lại nước lạnh, bác không uống được nước
ngọt.” Sau khi lấy cho ông nước và bánh mì,
trời tối, tôi vào nhà ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy trễ hơn mọi ngày,
vì tôi muốn cho ông già kéo dài giấc ngủ.
Khi tôi ra cửa thì thấy mùng mền vẫn còn,
nhưng ông già biến đi mất. Tôi kêu gọi tìm
mãi không nghe thấy ông đâu. Chiếc xe đạp
cũ của ông vẫn còn dựng vào cột nhà. Tôi
quýnh quá, báo chánh quyền tới lập biên bản
và tôi giao chiếc xe của ông già cho chánh
quyền giữ. Từ dạo đó tôi cứ mãi băn khoăn
không biết ông già biến đi đàng nào.
Rồi bỗng một hôm có cô gái lạ vào
quán tôi uống nước, cô nghiêm nghị hỏi
tôi: “ Cách nay ba tháng có một ông lão
ngự ở đây qua đêm phải không cô?”. Tôi giựt mình nhìn kỹ cô gái, tôi chưa
vội trả lời, thì cô lại hỏi: “Ông lão ấy đã
ngự ở đây qua đêm phải không cô?”
Tôi chỉ còn biết gật đầu. Thật là một
chuyện lạ cứ khiến cho tôi thắc mắc mãi
về ông già bán bong bóng ấy. (Kỳ Vân Cư Sĩ ghi theo lời kể của chị Năm Liêm con ông Cả Kiết ở chợ Kinh Nước Mặn)
Lời bình: Có hai điều lạ: Một là ông già
biến mất để lại chiếc xe đạp và chánh
quyền không tìm ra tông tích ông; hai là
cô gái lạ khi hỏi chị Năm Liêm, lẽ ra nói:
“ông lão ngủ”, thì cô lại nói “ông lão
ngự”. Phải chăng ám chỉ một đấng có
ngôi vị cao siêu? Giải cách nào cho hợp
lí khoa học để không bị kết án là mê tín?
Đá nổi trên mặt nước ở Vàm Kinh Nước Mặn
Mặn
Đá nổi ở Vàm Kinh Nước Mặn ngày 13-1-2018
Lộ Chút
Cơ Huyền