22
Tác Gi: CPhán Qunh Y NgườiDch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI www.vuilen.com 1009 Phn 42 Ngoi Truyn 14 Vy là chgái ca Hàn cũng sắp vri... Cô li cht nhtới người bđáng thương đang cô đơn trong tù của mình... Chby tháng na là bố được ra tù ri... chby tháng na, cô và bsẽ được đoàn tụ sau mười mấy năm xa cách... Nghĩ đến khi bố được ra tù, cục cưng cũng đã được bảy tháng, cô mỉm cười ngọt ngào... Bố nhìn thấy cục cưng đã lớn như vậy, nhất định sẽ rất vui! Ăn sáng xong, Tiểu Khả mở cửa xe Lamborghini để Doãn Lạc Hàn dìu Mân Huyên vào trong xe, sau đó là Doãn Lương Kiến, cả đoàn người lên đường tới bệnh viện. Tay hắn nắm tay cô rất chặt, khiến cô nhận ra tay hắn đang đổ rất nhiều mồ hôi. Cô quay sang nở nụ cười trấn an hắn “Hàn, anh đừng lo, anh nghĩ xem, chỉ một lát nữa thôi anh sẽ được nhìn thấy con ra đời rồi!” Doãn Lạc Hàn vẫn nhíu mày, nhìn cô đắm đuối “Anh lo cho em... Nghe người ta nói sinh con rất đau, mà em lại không nghe lời anh sinh mổ, nhất định đòi sinh thường.” “Em nghe nói sinh thường, con sẽ khỏe mạnh và thông minh hơn mà.” Cô giải thích, đồng thời ngả người vào trong lòng hắn. Hắn lại thở dài “Nhưng sinh thường sẽ rất đau, cũng rất nguy hiểm, anh sợ em...” Hắn mới nói đến đó thì cảm giác được thân thể mềm mại dựa vào lòng mình đang run lên. Cô đang ôm bụng, cắn môi thật chặt. Lòng hắn nóng như lửa đốt, trở nên vô cùng luống cuống “Em sao vậy? Em đau bụng phải không?” “Vâng...” Cô gật gật đầu, quả thực là đau đến khó thở. Doãn Lương Kiến cũng đứng ngồi không yên, ở phía sau giục “Tiểu Khả, lái xe nhanh lên...” “Huyên, em chịu khó một chút, sắp tới bệnh viện rồi.” Doãn Lạc Hàn không biết làm gì, vụng về lau mồ hôi trên trán cho cô “Huyên, vì anh, em nhất định phải cố lên!” Cô nhắm mắt lại, cố nén cơn đau đang giày vò cơ thể mình, nói không ra tiếng “Em... em đau quá... Đau quá... Con... muốn ra ngoài... phi không... Đau...”

ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1009

Phần 42

Ngoại Truyện

14

Vậy là chị gái của Hàn cũng sắp về rồi... Cô lại chợt nhớ tới người bố

đáng thương đang cô đơn trong tù của mình... Chỉ bảy tháng nữa là bố được ratù rồi... chỉ bảy tháng nữa, cô và bố sẽ được đoàn tụ sau mười mấy năm xacách...

Nghĩ đến khi bố được ra tù, cục cưng cũng đã được bảy tháng, cô mỉm cườingọt ngào... Bố nhìn thấy cục cưng đã lớn như vậy, nhất định sẽ rất vui!

Ăn sáng xong, Tiểu Khả mở cửa xe Lamborghini để Doãn Lạc Hàn dìu MânHuyên vào trong xe, sau đó là Doãn Lương Kiến, cả đoàn người lên đường tớibệnh viện.

Tay hắn nắm tay cô rất chặt, khiến cô nhận ra tay hắn đang đổ rất nhiều mồhôi. Cô quay sang nở nụ cười trấn an hắn “Hàn, anh đừng lo, anh nghĩ xem, chỉmột lát nữa thôi anh sẽ được nhìn thấy con ra đời rồi!”

Doãn Lạc Hàn vẫn nhíu mày, nhìn cô đắm đuối “Anh lo cho em... Nghengười ta nói sinh con rất đau, mà em lại không nghe lời anh sinh mổ, nhất địnhđòi sinh thường.”

“Em nghe nói sinh thường, con sẽ khỏe mạnh và thông minh hơn mà.” Côgiải thích, đồng thời ngả người vào trong lòng hắn.

Hắn lại thở dài “Nhưng sinh thường sẽ rất đau, cũng rất nguy hiểm, anh sợem...”

Hắn mới nói đến đó thì cảm giác được thân thể mềm mại dựa vào lòng mìnhđang run lên. Cô đang ôm bụng, cắn môi thật chặt. Lòng hắn nóng như lửa đốt,trở nên vô cùng luống cuống “Em sao vậy? Em đau bụng phải không?”

“Vâng...” Cô gật gật đầu, quả thực là đau đến khó thở. Doãn Lương Kiếncũng đứng ngồi không yên, ở phía sau giục “Tiểu Khả, lái xe nhanh lên...”

“Huyên, em chịu khó một chút, sắp tới bệnh viện rồi.” Doãn Lạc Hàn khôngbiết làm gì, vụng về lau mồ hôi trên trán cho cô “Huyên, vì anh, em nhất địnhphải cố lên!”

Cô nhắm mắt lại, cố nén cơn đau đang giày vò cơ thể mình, nói không ratiếng “Em... em đau quá... Đau quá... Con... muốn ra ngoài... phải không...Đau...”

Page 2: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1010

Hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống này, vô cùng hoang mang, vội quayngười về phía sau cầu cứu Doãn Lương Kiến “Bố, chúng ta phải làm gì đây?Huyên đang rất đau...”

Doãn Lương Kiến đã bình tĩnh hơn. Dù gì ông cũng đã trải qua cảm giác nàyhai lần rồi. “Giờ chỉ có thể chờ đến bệnh viện để bác sĩ cấp cứu... Tiểu Khả,nhanh lên...”

“Vâng, năm phút nữa thôi... năm phút nữa thôi là đến!” Tiểu Khả cũng mấtbình tĩnh, dẫm chân ga để xe chạy thật nhanh. Lamborghini lao băng băng trênđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ, Tiểu Khả bất đắc dĩ phải dẫm phanh đểxe dừng lại.

Doãn Lạc Hàn nhìn đèn giao thông, lại nhìn Mân Huyên, thấy váy cô đã ướt,hắn gần như phát điên “Huyên, hình như em vỡ nước ối rồi, để anh bế em tớibệnh viện.”

Thấy Doãn Lạc Hàn đang chuẩn bị mở cửa xe, Doãn Lương Kiến lập tứcnhoài người giữ chặt vai hắn lại “Lạc Hàn, con bình tĩnh lại đã. Phụ nữ sinh conđều phải chịu sự đau đớn như vậy. Bây giờ Mân Huyên vỡ nước ối nhưng chưasinh ngay được đâu, con bế nó chạy đến bệnh viện cũng làm sao nhanh bằng đixe được, cố gắng nhẫn nại chờ đèn xanh đi con...”

Mân Huyên cũng nắm chặt góc áo của Doãn Lạc Hàn, cố hết sức nói “Hàn,anh nghe... anh nghe bố... chờ... chờ đèn đỏ...”

Nhìn khắp người cô đầy mồ hôi, Doãn Lạc Hàn cảm thấy lòng đau như cắt.Không thể làm gì cho cô, hắn đành dồn hết yêu thương săn sóc vào việc lau mồhôi cho cô “Được, anh nghe lời em. Em đừng nói nữa để giữ sức, biết chưa?”

Cô im lặng gật đầu. Mấy tháng vừa rồi nhàn rỗi, cô thường nghiên cứu sáchvề thai phụ và thai nhi, cũng hiểu được cơn đau đáng sợ này là cánh cửa mà bấtcứ phụ nữ nào trước khi sinh đều phải đi qua, hơn nữa vì Hàn, vì con, cô nhấtđịnh phải cố gắng!

Chính Vũ và Chỉ Dao đã ở bệnh viện, nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đang bế MânHuyên chạy hộc tốc vào trong, hai người vội đứng lên.

“Mân Mân thế nào rồi? Cô ấy sắp sinh rồi phải không... Bác sĩ... Bác sĩ...”

Một đội ngũ đông đảo bác sĩ và y tá lập tức đi tới, Mân Huyên rất nhanh đãđược đưa lên bàn đẻ, đẩy tới phòng chờ sinh.

Gương mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi vì đau đớn, đôi môi cắn chặt đến bật máunhư đang cố gắng chịu đau, ánh mắt lại dường như hàm chứa nụ cười an ủihắn... Hắn nắm chặt tay cô, chạy theo chiếc xe đẩy, nhưng cuối cùng vẫn bị cácy tá chặn lại, tách hắn ra khỏi cô. Doãn Lạc Hàn trân trân nhìn theo chiếc xe đẩyMân Huyên đi càng lúc càng xa, rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn sau cánh cửakhép kín.

Page 3: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1011

“Huyên...” Doãn Lạc Hàn muốn đẩy cửa vào, nhưng lại lần nữa bị y tá ngănlại “Doãn tiên sinh, ngài không thể vào được! Người nhà của bệnh nhân xin chờở bên ngoài.”

Doãn Lạc Hàn căn bản không để ý tới lời y tá, đang định xông vào thì ChínhVũ và Doãn Lương Kiến giữ chặt lấy hắn “Lạc Hàn, con đừng kích động. Bâygiờ con vào trong đó cũng vô dụng, mà chỉ làm phiền thêm thôi. Kiên nhẫn ngồingoài này chờ đi con.”

Khi mọi người tưởng Doãn Lạc Hàn chuẩn bị nổi xung lên thì hắn lại nắmchặt hai tay, run run hỏi y tá “Mất bao lâu?”

“Cái này rất khó để nói. Nếu nhanh thì vài giờ, mà chậm thì thậm chí làmười mấy hai mươi giờ...”

“Cái gì?! Sao lâu vậy?” Doãn Lạc Hàn nhíu mày “Bác sĩ đâu? Kêu bác sĩ rađây gặp tôi!”

“Doãn tiên sinh, sinh đẻ như vậy là chuyện bình thường. Hơn nữa, lần trướckiểm tra định kì, sức khỏe của Doãn phu nhân cũng rất tốt, nên ngài không cầnquá lo lắng đâu. Xin ngài giữ trật tự, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến cácphòng bệnh khác đấy ạ!” Y tá kiên nhẫn giải thích, sau đó bước vào phòng chờsinh. Cánh cửa lại đóng chặt lại.

“Được rồi, Lạc Hàn, kiên nhẫn đi con!” Doãn Lương Kiến vỗ vỗ vai hắn“Nghe lời y tá nói rồi đó, phải kiên nhẫn!”

Chỉ Dao cũng khuyên Doãn Lạc Hàn “Đúng vậy, Lạc ca ca, anh đừng lo...Đây là bệnh viện phụ sản tốt nhất trong nước rồi, Mân Huyên sẽ không saođâu.”

Chính Vũ nhìn Chỉ Dao, sau đó lại bất giác nhìn xuống cái bụng to tròn củacô, nghĩ đến cô cũng sắp phải chịu sự đau đớn như vậy, lông mày không khỏinhíu chặt lại.

“A... Đau quá...”Đột nhiên từ trong phòng chờ sinh truyền ra ngoài một tiếng kêu đau xé

lòng, Doãn Lạc Hàn căng thẳng bật dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đẻ,chỉ hận không thể đạp cửa để xông vào.

15

Huyên, em không được xảy ra chuyện gì... nhất định không được xảy ra

chuyện gì...

Hắn lo âu đi đi lại lại trước cửa phòng đẻ, cứ vừa đi vừa thì thào như vậy.Tai hắn lúc này chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng người con gái hắn yêu đang kêugào, mỗi tiếng lại như một nhát dao đâm sâu vào trái tim hắn.

Page 4: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1012

Doãn Lương Kiến ngồi ở ghế chờ, nhìn con trai đi đi lại lại bất an như vậythì an ủi “Lạc Hàn, con phải mạnh mẽ lên! Năm đó Xảo Kì sinh con cũng vậy,đau đẻ suốt hơn chín tiếng...”

“Không được, con không thể chịu được nữa, con phải vào!” Doãn Lạc Hànlúc này căn bản đã không còn nghe được cái gì nữa. Hắn chỉ biết tiếng gào đauđớn của Mân Huyên đang cứa vào lòng hắn, từng nhát từng nhát một, mỗi nhátlại càng thêm mạnh, khiến hắn xót xa... Hắn không chịu nổi nữa, hắn phải vàovới cô.

Chính Vũ đi tới, giữ chặt hai vai của hắn “Lạc, anh đừng lo lắng quá. Phụ nữsinh con đều như vậy, hơn nữa chẳng phải bác sĩ cũng đã nói mẹ con cô ấy rấtmạnh khỏe hay sao? Anh đợi thêm một lát nữa đi, nếu tình hình vẫn vậy, tôi sẽgọi cho viện trưởng, lúc đó có muốn vào thì anh hẵng vào.”

“Đúng vậy, Lạc ca ca, anh yên tâm đi, Mân Mân sẽ không sao đâu.” Chỉ Daoở bên cạnh Chính Vũ nói theo “Anh xông vào như vậy sẽ khiến Mân Mân mấttập trung đấy.”

Cân nhắc thấy lời bọn họ nói có lý, Doãn Lạc Hàn cắn chặt răng, thở dài đaukhổ “Vậy tôi chờ thêm...”

Doãn Lạc Hàn ngồi sụp xuống ghế, ngón tay di di thái dương, trong lòng tựtrách mình trăm ngàn lần, đáng lẽ không nên nghe lời cô rằng đẻ thường lợi thếnào tốt thế nào, đồng ý cho cô đẻ thường, để cô phải chịu đau đớn đến nhưvậy...

Lẽ ra ngay từ đầu hắn phải nhất quyết phản đối, để cô đẻ mổ, sẽ không mấtquá nhiều thời gian, quan trọng nhất là sẽ không khiến cô phải chịu sự hành hạcủa cơn đau đẻ...

“Đau quá... Đau... A... Đau quá...”

Thời gian cứ thế tích tắc tích tắc trôi qua, chớp nhoáng đã là 10 giờ. Tiếngkêu gào trong phòng chờ sinh vẫn không ngớt, Doãn Lạc Hàn rốt cuộc đã khôngthể ngồi yên được nữa. Đúng lúc này, Chính Vũ đứng bật dậy.

“Lạc, anh đừng vội, tôi gọi điện rồi, viện trưởng sẽ lập tức cho người đến.”

Chính Vũ vừa dứt lời thì ba cô y tá đã đẩy xe đi tới, khẩn trương hành động“Doãn tiên sinh, xin theo chúng tôi!”

“Lạc Hàn, đi đi con, con vào động viên Mân Huyên cũng tốt.” Doãn LươngKiến mỉm cười đầy tin tưởng “Bố ở ngoài chờ tin mừng của các con.”

“Lạc ca ca, anh vào cổ vũ Mân Mân nha.” Chỉ Dao làm dáng fighting.

Chính Vũ lập tức bước đến dìu Chỉ Dao ngồi xuống ghế “Chỉ Dao, em ngồixuống đi, đứng lâu sẽ mỏi đó.”

“Không sao đâu.” Chỉ Dao xoa xoa bụng, ngọt ngào cười.

Page 5: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1013

Doãn Lạc Hàn nhìn Chính Vũ và Chỉ Dao ân ân ái ái như vậy, hốc mắtkhông khỏi có chút đỏ. Vài ngày trước hắn và Mân Huyên cũng hạnh phúc nhưvậy, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này nếu không có cô ở bênsẽ u ám và chán chường đến mức độ nào... Không, không thể, hắn không thểmất cô!

Hắn đi theo y tá vào một gian phòng cách ly. Hắn kiên nhẫn chờ y tá xịtthuốc diệt trùng, bởi tuy hắn đang rất nóng lòng muốn gặp Mân Huyên, nhưnghắn cũng hiểu được sự quan trọng của việc diệt trùng là như thế nào.

Cuối cùng hắn mặc áo phòng khuẩn, đeo khẩu trang, đi theo y tá vào phòngchờ sinh.

Cuối cùng hắn cũng đã có thể nhìn thấy cô. Bác sĩ đang đứng cạnh cô nói gìđó, chỉ thấy cô vẫn nằm bất động, im lặng, trên trán cô đầy mồ hôi, mặt cắtkhông còn giọt máu, tóc ướt nhẹp dính vào mặt, giống như đã bị rút hết tất cảsức lực.

Hắn hoảng sợ vội vàng chạy tới.“Sao lại thế này, bác sĩ, cô ấy làm sao vậy?” Hắn trừng mắt như muốn giết

người nhìn bác sĩ, ánh mắt như phun ra lửa, khiến bác sĩ khiếp sợ, nhất thờikhông nói ra lời.

“Hàn...” Hai mắt cô đang khép chặt đột nhiên mở ra.Hắn mừng rỡ úp mặt vào má cô, vừa muốn cười vừa muốn khóc “Ơn trời,

em không sao chứ?”“Em không sao...” Cô cố nở nụ cười “Có thể nhìn thấy anh ở đây, em rất vui,

chẳng đau chút nào hết.”“Em đừng gạt anh! Ở bên ngoài anh đã nghe thấy hết rồi... Rất đau sao? Em

rất đau phải không? Xin lỗi em, rất xin lỗi em, đều do anh, đều do anh...” Hắndịu dàng vuốt tóc gọn gàng cho cô, cẩn trọng hôn lên trán cô như đang âu yếmthứ quý giá nhất trên đời, nỉ non tự trách mình.

“Hàn, anh đừng như vậy...” Gương mặt cô tái mét, nhưng vẫn mỉm cười, mộtnụ cười rất đẹp, tinh khiết tựa pha lê “Chỉ cần nghĩ đến việc con sắp ra đời,những nỗi đau này có đáng gì...”

Lời của cô còn chưa nói hết, đột nhiên cả người co rút lại vì đau đớn, chỉnghe tiếng bác sĩ đang nói “Hít sâu... thở ra... lại hít sâu nào... thở ra...”

Cô nhắm mắt lại, làm theo lời bác sĩ, nhưng vẫn đau đến mức nhịn khôngđược rên lên mấy lần. Mồ hôi không ngừng tuôn ra khắp người cô. Một cô y táđứng bên cạnh bàn đẻ lập tức cầm miếng vải trắng lau mồ hôi cho cô.

“Để tôi!” Doãn Lạc Hàn thương xót nhìn Mân Huyên, rồi nói với cô y tá nhưvậy.

Hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô, đồng thời thì thầm bên tai cô“Huyên, em phải cố lên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Page 6: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1014

“Vâng.” Cô cố gắng gật đầu. Có hắn bên cạnh, cô như được tiếp thêm sinhkhí, cảm thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Vài giờ sau, bụng cô đã trở nên càng lúc càng đau. Cô đau đến mức nhiềulần tưởng như mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng nghĩ đến Doãn Lạc Hàn vàcon, cô lại cố gắng... Tiếng kêu gào càng lúc càng to và dày đặc.

Tay cô nắm chặt lấy tay hắn, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay hắn.Nhưng Doãn Lạc Hàn lúc này dường như đã vô cảm với nỗi đau xác thịt, hắnvẫn dịu dàng thì thầm bên tai cô “Huyên, em có nhớ em nói sau khi sinh conxong, em muốn làm gì không? Em muốn cả gia đình mình nắm tay nhau đi côngviên, sau đó anh sẽ mua cho em và con kem dâu. Anh bế con, nhìn em và conăn, sau đó lấy khăn lau vết kem dính trên gương mặt đáng yêu của con, rồi lạilau miệng cho em... Em nói đó là điều em mong mỏi nhất, là khoảnh khắc hạnhphúc nhất trong cuộc đời...”

Lời hắn nói khiến cô nhớ lại tâm nguyện ngọt ngào này. Ngày bé, bố mẹ vẫnthường hay đưa cô đi chơi công viên, sau đó lại ăn kem dâu... Cô cứ cười, cười,cười suốt thôi...

16

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó vào mười một năm trước, cô đã không

còn được tới công viên nữa, kỉ niệm đẹp đẽ đó cũng trở thành kí ức đau buồnmà cô chôn chặt tận đáy lòng. Vài ngày trước, cuối cùng cô đã tâm sự chuyệnnày với hắn. Cô nói sau khi cục cưng ra đời, nhất định ba người họ phải đi chơicông viên, còn ăn kem dâu...

Hắn kiên nhẫn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô, lại liên tục thì thầm bên tai cô,cố gắng động viên cô, vẽ ra tương lai tươi sáng mà bọn họ sẽ có, cố phân tán sựchú ý của cô để cô bớt đau đớn.

Không biết qua bao lâu sau, rốt cục bác sĩ cũng vui mừng nói “Được rồi, lậptức chuyển tới phòng sinh.”

Doãn Lạc Hàn ngẩng đầu, còn chưa hiểu rõ thì một y tá đi đến giải thích“Doãn tiên sinh, bây giờ chúng tôi phải đưa vợ ngài vào phòng sinh. Nếu nhanh,chỉ nửa tiếng nữa là đứa bé sẽ ra đời. Ngài muốn ra ngoài hay đi theo...”

“Đương nhiên tôi phải đi theo vợ tôi.” Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời,quay đầu nhìn gương mặt mướt mồ hôi của cô, lại cẩn trọng lau mồ hôi cho cô“Huyên, mình cùng đi thôi! Con của chúng mình sắp ra đời rồi... em có vuikhông?”

“Có ạ, em vui quá...” Cô thì thào rất nhỏ khiến hắn phải căng tai ra mới nghethấy. Gương mặt cô dường như đã hồng thêm, bừng sáng vì niềm hạnh phúc sắpđược làm mẹ.

Page 7: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1015

Y tá bắt đầu di chuyển cô sang phòng bên cạnh. Doãn Lạc Hàn vẫn nắm chặttay cô không rời, chỉ vài phút sau, cô đã được chuyển đến giường đẻ...

Bốn mươi phút sau, một tiếng khóc của trẻ con ré lên. Doãn Lương Kiến,Chính Vũ và Chỉ Dao ngồi chờ ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh này thì nhìnnhau, không hẹn mà cùng mừng rỡ thốt lên “Sinh rồi!”

Khi thấy tiểu bảo bối ra đời, khuôn mặt tuấn tú của Doãn Lạc Hàn rạng rỡ.Hắn mừng rỡ, gần như mất bình tĩnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lần đầu tiên nóinăng lộn xộn không ra lời “Huyên... em yêu... em nhìn xem... con của chúngta... con của chúng ta...”

Cô cố gắng ngẩng mặt lên nhưng không đủ sức, chỉ có thể nhìn thoáng quađứa bé trong tay y tá, liên tục hỏi “Hàn, là con của chúng ta đó sao? Phảikhông? Phải không?”

“Đúng vậy, chính là con của chúng ta đó!” Hắn vui sướng như điên, cúixuống gương mặt nhễ nhại mồ hôi của cô trân trọng hôn lấy hôn để “Huyên,khổ cho em rồi... Anh yêu em... Anh yêu em nhiều lắm!”

Cô y tá đang bế đứa bé dường như cũng bị lây sự hạnh phúc của bọn họ, tươicười thông báo “Doãn tiên sinh, chúc mừng ngài, là con trai! Đứa bé có thể búmẹ được rồi.”

Sữa của bà mẹ mới sinh tuy không nhiều nhưng rất dinh dưỡng. Sau khi sinhnên cho con bú sữa mẹ, tốt nhất là trong khoảng một tiếng mới sinh, sẽ giúp đứabé phát triển hơn, tăng cường sức đề kháng, giảm bớt nguy cơ mắc một số bệnh,giúp bé khỏe mạnh hơn.

Mân Huyên đã đọc sách nên rất hiểu điều này. Nhờ sự trợ giúp của Doãn LạcHàn, cô cẩn thận ôm lấy con, run run cho con bú. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn củađứa bé theo bản năng mút lấy sữa mẹ, cô bật cười.

“Hàn, anh nhìn này...” Đôi mắt cô đã long lanh những giọt lệ, nghẹn ngàokhông nói được hết câu, chỉ xúc động nhìn hắn, rồi lại nhìn cục cưng trong lòng.

“Anh thấy rồi, anh thấy rồi.” Hắn có vẻ còn xúc động hơn cô, một tay nắmlấy tay cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của đứa bé.

Một lát sau, y tá đã đi tới, ôm lấy đứa trẻ “Được rồi, Doãn phu nhân, cô nghỉngơi đi, để chúng tôi tắm cho bé. Doãn tiên sinh, anh có thể đi cùng chúng tôi.”

“Hàn, em mệt quá, em nghỉ một chút, anh đi theo cô y tá đi.” Mí mắt MânHuyên đang dần nặng trĩu. Trải qua mấy tiếng vừa rồi, cô đã kiệt sức, chỉ muốnngủ một giấc thật sâu.

“Ừ, em ngủ đi, tỉnh lại là lại có thể bế con rồi!” Hắn lại hôn lên trán cô, âuyếm nhìn cô mỉm cười hạnh phúc đi vào giấc ngủ.

Giờ phút này tuy rằng bọn họ chưa nói được nhiều với nhau, nhưng mùi vịcủa hạnh phúc đã dâng ngập trong tim, tràn khắp các mạch máu, thấm đến từngtế bào, lan tràn trong mỗi giây tương lai ngọt ngào của bọn họ.

Page 8: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1016

Đến khi cô tỉnh lại, trong phòng bệnh đã đông người. Chị của Doãn Lạc Hànvà chồng con của chị không biết đã đến từ khi nào, đang ngồi trên sofa nhỏgiọng nói chuyện cùng em trai, bố, Chính Vũ và Chỉ Dao, thỉnh thoảng lại bậtcười rất vui vẻ.

Tay cô vẫn đang đan chặt trong tay Doãn Lạc Hàn. Vì thế cô tỉnh, chỉ hơiđộng đậy tay, hắn lập tức có phản ứng, mừng rỡ reo lên “Huyên, cuối cùng emcũng tỉnh lại rồi!”

Cô mở to mắt, câu đầu tiên cô hỏi chính là “Hàn, con đâu?”

“Em đừng lo.” Hắn vui mừng cười, lấy tay vuốt ve tay cô dỗ dành “Conchúng mình rất khỏe. Nó đang ngủ rồi.”

“Có cần cho con bú không?” Cô lo lắng hỏi “Chắc nó đói rồi...”

“Em muốn cho con bú thì để anh gọi y tá bế con vào.” Hắn véo nhẹ mũi cô“Em có đói không? Muốn ăn gì? Hôm nay em đã mất sức quá rồi, phải bồi bổthật tốt mới được.”

“Hàn, em không đói, em chỉ muốn gặp con thôi. Anh gọi y tá bế con vào đi,em muốn nằm cạnh nó.” Cô làm nũng cầm tay hắn “Được không?”

Đôi mắt hắn càng trở nên ấm áp vạn phần, tựa hồ có thể khiến trái tim cô tanchảy “Ừ, nhưng em phải hứa sau khi bế con đến đây, em sẽ ăn gì đó mới được.”

“Vâng, em hứa. Em sẽ ăn một bát thật lớn, vậy được chưa?” Cô liên tục gậtđầu, vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy cục cưng mà mình đã vất vả lắm mớisinh ra được, cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ.

17

Khi y tá bế cục cưng đến, cô khó nhọc ngồi dậy với sự giúp đỡ của Doãn

Lạc Hàn, ôm cục cưng trong tay, cảm giác vô cùng xúc động khi nghĩ đến đâychính là tiểu sinh mệnh lớn lên từng ngày trong bụng cô suốt gần mười thángvừa qua.

Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi môi mỏng kiêu hãnh giống hệt Doãn LạcHàn, ngũ quan không chỉ hài hòa mà còn rất tuấn tú, còn đôi mắt thì rất giốngcô với hàng lông mi đen dài bao trùm lên đôi mắt trong như nước, quả thực làđáng yêu vô cùng.

“Hàn, anh xem Tiểu Lạc Lạc dễ thương chưa này!” Cô mừng rỡ nói, đồngthời cúi xuống hôn thật nhẹ lên má con.

“Đương nhiên, con di truyền toàn nét đẹp của anh và em, lớn lên nhất địnhsẽ trở thành đại soái ca!” Doãn Lạc Hàn bật cười, xoa nhẹ lưng cô, nhìn cô bằngánh mắt tràn ngập nhu tình.

Page 9: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1017

“A... Mân Mân, thì ra biệt danh của con hai người là Tiểu Lạc Lạc...” Khôngbiết từ khi nào, mọi người đã vây quanh giường bệnh của cô. Chỉ Dao đang rấtngạc nhiên trước phát hiện của mình.

Chính Vũ gật đầu, trên mặt viết bốn chữ: “Thì ra là thế! Lúc ấy anh hỏi Lạc,anh ấy còn không nói, giờ thì biết rồi.”

Nghe vậy, Mân Huyên cười ngẩng đầu, đôi mắt lúc này đã long lanh nhữnggiọt lệ hạnh phúc “Đúng vậy, Hàn nói nếu sinh con trai sẽ gọi là Tiểu Lạc Lạc,sinh con gái sẽ gọi là Tiểu Mân Mân.”

“Ha ha... Cháu đích tôn của ông... Cục cưng của ông...” Lúc này, DoãnLương Kiến đẩy cửa đi vào, vừa thấy đứa bé trong tay Mân Huyên thì cao hứnggọi.

Biết bố đã mong chờ ngày này rất lâu, Mân Huyên trao đứa bé trong tay choông “Bố, bố bế cháu đích tôn của bố đi này.”

“Được, được... Ta bế cháu ta, để xem người thừa kế Doãn gia sau này...”Doãn Lương Kiến run rẩy nhận lấy đứa bé, đặt vào trong lòng mình, nước mắtđã lăn dài trên gò má già nua.

Gia đình riêng của chị gái Doãn Lạc Hàn cũng vây xung quanh người DoãnLương Kiến để nhìn Tiểu Lạc Lạc. Đứa bé ba tuổi mà Doãn Từ đang bế trongtay bên cạnh Anthony - chồng của chị, cứ cố vươn bàn tay nhỏ nhắn đến gần embé, dùng giọng tiếng Trung bập bõm nhưng rất đáng yêu nói “Mẹ, em trai... Emtrai... em trai... em trai...”

Mọi người đều vui vẻ cười lớn. Tuy gia đình chị gái Doãn Từ, Mân Huyênđã gặp từ khi cô tổ chức đám cưới, nhưng sau đó cô và Doãn Lạc Hàn đi nghỉtuần trăng mật một tháng, đến khi trở về Trung Quốc, gia đình Doãn Từ cũng đãbay về Australia nên cô vẫn chưa có nhiều cơ hội nói chuyện với chị.

Doãn Lạc Hàn ngồi cạnh Mân Huyên trên giường, cùng cô hưởng trọn giâyphút hạnh phúc này.

Mân Huyên mỉm cười nhìn Doãn Từ “Chị à, chẳng mấy khi mọi người códịp đoàn tụ như thế này, lần này chị nhất định phải ở lại lâu một chút nha...”

“Được, Mân Huyên, vậy chị không khách khí đâu!” Doãn Từ pha trò, sau đólại trầm giọng xuống một chút “Bố tuổi đã cao rồi, vốn là chị định đón bố sangAustralia để chị tiện chăm sóc, nhưng ông rất mong nhớ cháu đích tôn, dỗ thếnào cũng không chịu đi, nên chị đã bàn với Anthony rồi, lần này bọn chị sẽ ở lạitrong nước một tuần để chăm sóc bố.”

Cô hiểu công việc của Anthony và Doãn Từ bên Australia rất bận, có thể sắpxếp được một tuần ở lại quả thực là không dễ dàng gì. Cảm động trước sự hiếuthảo của chị chồng, Mân Huyên mỉm cười đáp “Chúng em rất hoan nghênh, anhchị ở lại bao lâu cũng được ạ.”

Page 10: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1018

Có lẽ do mọi người nói to, Tiểu Lạc Lạc tỉnh giấc. Doãn Lương Kiến vui vẻchơi đùa với Tiểu Lạc Lạc, thỉnh thoảng lại thốt lên “Mọi người xem này... Nócười này... Nó cười này... Tiểu Lạc Lạc, cháu đích tôn của ông...”

“Trông cậu kìa...” Chính Vũ bật cười, sau đó lại quay sang Doãn Lạc Hàn“Lạc, con hai người là con trai, vậy con chúng tôi là con gái rồi! Anh có lợi rồi,đắc ý nhé...”

Doãn Từ tò mò hỏi “Sao lại có lợi?”“Chị à, chị còn chưa biết. Mấy tháng trước bọn em đã ước hẹn, chờ đến khi

hai đứa bé trong bụng Mân Mân và Chỉ Dao cùng ra đời, sẽ làm lễ đính hôn chohai đứa. Vốn dĩ em nghĩ con của Mân Huyên là con gái, như vậy Lạc sẽ phải gảcon gái sang nhà em, không ngờ...”

Chính Vũ thở dài, nhưng Doãn Tử lại ngược lại phá lên cười “Giờ là thời đạinào rồi mà cậu còn suy nghĩ như vậy? Thế nhỡ con của cậu không phải con gáithì sao, mấy đứa làm sao đính hôn cho hai đứa nhỏ được?”

Nghe câu này, cả bốn người đều như sực tỉnh mộng. Đúng rồi... làm sao màbọn họ dám chắc hai đứa bé sẽ là một nam một nữ để đính hôn chứ, chẳng lẽbọn họ tin vào lời thầy bói đến vậy sao?

Xem ra nếu muốn biết kết quả, chỉ có thể chờ một tháng nữa con của ChỉDao ra đời...

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung đến cái bụng to tròn củaChỉ Dao. Chỉ Dao xoa xoa bụng, môi mấp máy như đang cầu khẩn điều gì.

“Được rồi, mọi việc cứ thuận theo ý trời thôi!” Doãn Lạc Hàn nhún vai, ômchặt người con gái trong lòng, niềm vui lan tỏa ra khắp người. Cuối cùng TiểuLạc Lạc cũng khỏe mạnh ra đời rồi, cho dù hắn vẫn nghe người ta nói phải haotổn tinh thần, thể lực suốt hai mươi năm nữa để nuôi nấng đứa bé thành người,nhưng hắn không ngại!

Một tháng sau, Chỉ Dao cũng tại bệnh viện này, sau mấy tiếng đau đẻ, mẹtròn con vuông sinh con.

Điều làm mọi người vô cùng bất ngờ là Chỉ Dao sinh đôi. Đó là hai bé gái vôcùng xinh đẹp, kiều diễm.

Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ đều trợn tròn mắt, còn Mân Huyên và Chỉ Daothì cười trộm. Tiểu Lạc Lạc chỉ có một, mà con của Chỉ Dao và Chính Vũ lại cóđến hai. Xem ra lại là một vấn đề đau đầu đây...

18

Bảy tháng sau

Trên bàn ăn tại Doãn gia, Mân Huyên đang dùng một chiếc thìa nhỏ, múctừng thìa sữa bón cho Tiểu Lạc Lạc trong lòng.

Page 11: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1019

“Huyên, sao em dậy sớm thế?” Thân ảnh cao lớn đi từ cầu thang vào nhà ăn,Doãn Lạc Hàn đang đóng cúc áo ở cổ tay, cúi xuống hôn lên trán cô “Sao khônggọi anh dậy?”

“Bây giờ cả nhà mình chỉ có mỗi anh đi làm, chắc chắn là rất mệt. Nhìn anhngủ ngon như vậy, em không nỡ đánh thức.” Mân Huyên đáp lại, giọng nói đầyyêu thương, dịu dàng.

Hắn nhún vai, sủng nịch nhìn cô “Anh không mệt. So với trước kia không cóem hai mươi tư giờ lao đầu vào công việc, bây giờ mỗi ngày anh chỉ làm támtiếng... vì em và con thì có thấm vào đâu!”

Cô mỉm cười hạnh phúc, tiếp tục bón sữa cho Tiểu Lạc Lạc.Thời gian trôi qua thật là nhanh... đã một năm cô chưa đi làm rồi. Bình

thường bận bịu với Tiểu Lạc Lạc thì không sao, nhưng khi nó ngủ rồi, cô lạicảm thấy quá nhàn rỗi, không có việc gì làm. Quả thật lúc này cô rất nhớ tòasoạn, chỉ mong được quay trở về làm việc.

Cô đang chìm vào suy nghĩ thì giọng nói trong veo của Tiểu Lạc Lạc vanglên đánh thức cô.

Tiểu Lạc Lạc vừa mới biết nói, lúc này bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo cô,miệng không ngừng mấp máy “Mẹ... mẹ...”

“Tiểu Lạc Lạc ngoan, mẹ hôn một cái.” Cô vui vẻ nở nụ cười, hôn chụt mộtcái lên má con.

Thấy như vậy, Doãn Lạc Hàn đang ngồi yên đột nhiên thốt lên một câu“Không công bằng!”

Mân Huyên bị giật mình, thìa sữa trong tay rung lên một cái, cũng may làkhông đổ “Hàn, anh làm em giật mình đó!”

Doãn Lạc Hàn mím môi, nhìn chằm chằm Tiểu Lạc Lạc trong lòng cô “Nóđã bắt đầu biết gọi mẹ, vì sao còn chưa biết gọi bố chứ?”

Thì ra là chuyện này! Mân Huyên cười lớn rồi giải thích “Hôm qua em cũngdạy con gọi “Bố”, nhưng chắc nó đang quen gọi “Mẹ”, nên không chịu gọi“Bố”. Anh yên tâm, từ giờ đến cuối tuần, em nhất định sẽ dạy được con...”

Cô vừa cười vừa giải thích, nhưng vẫn chăm chú cúi đầu bón sữa cho con.Một lúc lâu sau, không thấy hắn nói gì, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy

hắn đang nhìn cô chằm chằm “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”Cô buông thìa sữa, lấy tay sờ lên mặt mình, sau đó lại nhìn lại mình và Tiểu

Lạc Lạc, tất cả đều vô cùng bình thường mà...

“Huyên, hôm nay vợ chồng mình ra ngoài ăn bữa tối nhé?” Gương mặt hắnkhông che giấu được thần sắc vô cùng hứng thú.

Cô nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng, lập tức lắc đầu “Không được, còn TiểuLạc Lạc thì làm sao?”

Page 12: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1020

Hắn thản nhiên đáp “Giao cho bảo mẫu trông. Trong nhà không phải đã cóhai bảo mẫu đó sao? Em xem, em lúc nào cũng dính lấy Tiểu Lạc Lạc như vậy,thành ra bảo mẫu lại không có việc gì để làm.”

Cô vẫn lắc đầu như trống bỏi “Thôi, buổi tối em muốn dỗ nó ngủ...”Thấy kế hoạch của mình bị cô một mực từ chối, giọng nói của hắn có chút

ghen tuông “Huyên, anh hỏi em, rốt cục trong lòng em anh hay con quan trọnghơn? Đã lâu lắm rồi mình không có thời gian riêng bên nhau.”

“Đương nhiên là quan trọng như nhau rồi!” Mân Huyên không cần nghĩ ngợitrả lời, sau đó thấy hắn hừ lạnh một tiếng mới hiểu. Trời ạ, hắn đang ghen vớiTiểu Lạc Lạc!

“Anh đi làm đây.” Hắn nhấp một ngụm sữa, nặng nề buông cốc xuống, tựahồ rất không vui vì câu trả lời của cô.

Hắn đã làm bố rồi mà tính tình còn trẻ con như vậy. Cô vừa giận vừa buồncười, bế Tiểu Lạc Lạc chạy theo giữ chặt cánh tay hắn “Hàn, anh đừng giận mà!Tối nay mình ra ngoài ăn, như vậy được chưa?”

Nghe cô thỏa hiệp, hắn nhướn mày, vui vẻ hỏi lại “Thật sao?”“Đương nhiên là thật!” Cô cười cười, đáp lại nụ hôn nhẹ nhàng mà hắn vừa

áp lên môi cô.

Hắn đi ra cửa thay giày. Nhìn thân hình cao lớn của hắn, cô không nhịn đượcbật cười lớn. Ai biết tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh trên thương trườnglạnh lùng cao ngạo là thế mà về nhà lại đi giành vợ với con trai?!

Nghe thấy tiếng cười của cô, hắn xoay người lại, vẫy vẫy cô “Huyên, lạiđây!”

Cô bế Tiểu Lạc Lạc đi tới. Hắn hôn cô và Tiểu Lạc Lạc mỗi người một cái,sau đó dặn cô “Khoảng hơn sáu giờ, em thay quần áo, đợi anh về đón em đinhé.”

“Vâng!” Cô gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lạc Lạc dỗ dành “TiểuLạc Lạc, chào bố với mẹ nào! Chào bố! Chào bố nha!”

Tiểu Lạc Lạc mở miệng nhỏ nhắn, ô ô vài tiếng “B... ô... ô...”Nghe Tiểu Lạc Lạc gọi tiếng “bố” còn chưa tròn vành, Doãn Lạc Hàn bật

cười nhéo má nó “Con trai bố giỏi quá! Chắc chắn mấy ngày nữa là gọi được“bố” rồi!”

Mân Huyên nhẹ nhàng rút ngón tay Tiểu Lạc Lạc đang mút trong miệng ra“Anh yên tâm, giờ nó mà đã nói được như vậy rồi, đảm bảo chỉ tối nay anh về lànó gọi được “Bố”!”

Lamborghini đã đậu sẵn trước cửa. Doãn Lạc Hàn ngồi vào trong xe, hạ cửakính xe xuống, vẫy tay với Mân Huyên và Tiểu Lạc Lạc đang mỉm cười.

Page 13: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1021

Con quan trọng, người cô yêu đương nhiên cũng rất quan trọng! Cô cườicười, bế Tiểu Lạc Lạc còn đang bi bô bi bô tiếng nước nào đó, đi vào trong nhà,trong lòng bắt đầu rạo rực khi nghĩ đến bữa ăn tối nay.

Đúng rồi, tối nay cô nên mặc gì đây? Chiếc váy vừa hôm trước hắn mua tặngcô, hay chiếc váy Chanel cô thích, hay váy...?

19

Bóng đêm vừa buông xuống, Lamborghini đã từ từ dừng lại trước Doãn

Trạch. Trước cửa biệt thự đã có sẵn một bóng người đang đứng chờ. Doãn LạcHàn không đợi lái xe mở cửa, tự mình mở cửa ra khỏi xe.

Mái tóc tùy ý búi gọn lên cao lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng quyến rũ, ánhsáng mị hoặc tỏa ra từ viên ngọc trên chiếc vòng cổ càng tôn lên nước da trắnghồng mê người cùng dáng người hoàn mỹ... Trước ánh mắt ngạc nhiên và hứngthú của Doãn Lạc Hàn, Mân Huyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng bước xuống bậcthang, gương mặt vốn đã trắng hồng nay lại thêm hồng, càng khiến người ta mêluyến.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cô, rất nhiều thần sắc phức tạp trong đáymắt, cuối cùng tiến tới nắm tay cô quay vào biệt thự “Vào thay đồ đã!”

“Vì sao? Đây chính là cái váy anh mua cho em hôm trước mà?” Cô khó hiểukêu to. Chiều nay khi chọn đồ, cô vừa liếc mắt đã nhìn trúng chiếc váy này, mặclên cảm giác cũng rất dễ chịu, mà soi mình trong gương, cô còn phải tự thốt lênlà “Đẹp thật!”. Cô đã rất cố gắng mặc đẹp để cho hắn vui...

“Thay đi.” Hắn không nói nhiều, nắm tay cô càng thêm chặt.

Không biết cô lấy sức từ đâu giãy mạnh ra khỏi tay hắn “Anh thấy em khócoi đến vậy sao? Anh ghét em rồi phải không? Doãn Lạc Hàn... anh... anh...!”

Cô vụt chạy vào trong biệt thự, nhưng đã bị hắn vội vàng chạy theo ôm lấytừ phía sau, thở dài thì thào bên tai cô “Huyên, em hiểu lầm rồi, ý anh khôngphải như vậy... Thật ra... em mặc bộ váy này đẹp chết đi được, nhưng mà...”

“Nhưng mà làm sao? Thôi, anh không cần gạt em!” Cô càng cố sức giãy rakhỏi người hắn, rõ ràng là không tin hắn.

“Huyên...” Hắn đột nhiên xoay người cô lại, nháy mắt áp môi lên môi cô,đầu lưỡi tham lam quấn quýt lấy lưỡi cô, xục xạo trong khoang miệng thơm thocủa cô, chạm đến từng dây thần kinh mẫn cảm của cô. Vòng tay lại càng ôm côthêm chặt, đôi tay bắt đầu mơn trớn tấm lưng trần bóng mịn của cô...

Đôi môi hắn rất nóng, nụ hôn rất mãnh liệt, khiến đầu óc cô hoàn toàn trốngrỗng, cũng không còn giãy dụa nữa, cả tinh thần và thể xác hoàn toàn bị hắnkhống chế.

Page 14: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1022

Một lúc lâu sau, đến khi cô bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn mới buông cô ra,vừa thở vừa ôn nhu nói “Em là của riêng anh. Em quyến rũ như vậy, cũng chỉriêng anh được thấy. Em đẹp như thế này, nhất định sẽ hấp dẫn tất cả ánh mắtđàn ông xung quanh... Hiểu không, Huyên...?”

Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, cô buồn cười nhưng phải cố nhịn, làm nũngkéo kéo góc áo của hắn “Không đâu, mình đi ăn bữa tối ánh nến đèn cầy, ánhsáng không mạnh... Hơn nữa ở đó cũng chỉ có các đôi tình nhân đang say sưanói chuyện, làm sao có ai có thời gian mà để ý đến em? Bộ váy này, em thực sựrất thích, hơn nữa là vì anh mà em mới mặc, vì thế, đừng bắt em thay, một lầnnày thôi, được không?”

Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đã hơi sưng lên của cô, thở dài “Được rồi, mộtlần này thôi đấy!”

“OK, một lần này thôi!” Cô vội gật đầu, chui vào trong lòng hắn. Phụ nữ làmđẹp xét cho cùng chẳng qua cũng vì đàn ông. Cô cố cầu kì ăn mặc trang điểmnhư vậy đều là vì muốn đẹp trước hắn...

Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói có hơi khàn “Sau này không được mặcđồ khêu gợi như vậy nữa, biết chưa? Lần sau nếu em còn mặc như thế này, anhkhông kiềm chế được đâu...”

“Em biết rồi...” Cô bật cười “Giờ có thể đi được chưa?”“Được rồi, thế giới riêng của hai người chính thức bắt đầu!” Hắn khoái trá

dìu cô ra khỏi biệt thự.Tiếng nhạc tao nhã truyền khắp không gian, tiếng ly chạm ly thanh thúy, ánh

nến vừa lung linh vừa huyền ảo, chiếu lên gương mặt tràn đầy nhu tình...

“Có ngon không?” Doãn Lạc Hàn dịu dàng nhìn Mân Huyên đang cắt bít tết.“Cũng được ạ.” Cô bỏ một miếng bít tết vào miệng, sau đó bất chợt ngẩng

đầu nói “Làm sao đây? Hình như giờ em chỉ thích ăn bít tết anh làm thôi.”“Thật sao?” Động tác cắt bít tết của hắn ngừng lại, gương mặt dường như tỏa

sáng vì hạnh phúc “Em không nịnh anh đấy chứ?”“Không, em nói thật đó!” Cô vô cùng nghiêm túc khẳng định lại “Bởi vì

trong đó còn có hương vị của tình yêu nữa, nên rất ngon, rất đặc biệt!”Hắn nhướn mày, vẫy vẫy cô lại “Lại đây, đến đây ngồi cạnh anh.”“Bây giờ sao?” Cô chần chừ một chút, nhìn xung quanh, cũng có rất nhiều

cặp tình nhân đang ngồi cạnh nhau như vậy.Vì thế, cô thẹn thùng đi sang ngồi cạnh hắn. Có lẽ do vừa uống rượu, hơi bị

say, khi đi gần đến hắn, cô bỗng loạng choạng, ngã vào lòng hắn.Hắn rất nhanh đã giơ tay đỡ lấy cô, nhấp một ngụm rượu, sau đó cúi đầu hôn

cô.

Page 15: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1023

Cô định nói gì đó, nhưng toàn bộ rượu trong miệng hắn đã được truyền sangmiệng cô. Cô vừa ngây ngất trong rượu, vừa đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệtcủa hắn.

Nụ hôn dài tựa như đã trải qua cả một thế kỉ, hắn mới lưu luyến tách ra. Côvừa ngẩng đầu, chợt bắt gặp vô số ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn haingười bọn họ, cô lại e thẹn vội chui vào lòng hắn.

Nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cô bỗng vô cùng xúcđộng, nhẹ giọng gọi một tiếng “Hàn...”

“Ừ?...” Hắn cũng nhỏ giọng trả lời, giọng càng lúc càng khàn “Huyên, mìnhvề nhé?”

Cô có thể cảm nhận được ngọn lửa dưới hạ bộ của hắn, vì thế mặt cô lại càngthêm đỏ. Cô nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại giọng “Em có chuyện quan trọngmuốn nói với anh!”

“Chuyện gì để về rồi nói.” Hơi thở của hắn rất nóng. Hắn cúi đầu thì thầmnho nhỏ bên tai cô “Để anh yêu em...!”

20

Hắn nhấc bổng cô lên, ánh mắt không rời gương mặt cô. Cảm nhận được

bầu không khí càng lúc càng ái muội xung quanh hai người, mặt cô càng lúccàng đỏ, im lặng để hắn bế ra khỏi nhà hàng.

Vừa ngồi vào trong xe, hắn liền đóng cửa thủy tinh cách âm, đưa bọn họ vàomột thế giới hoàn toàn cách biệt với ghế điều khiển.

Những nụ hôn của hắn lập tức tràn đến như mưa, trán, mắt, mũi, môi, mộtđường dài trên cổ, sau gáy của cô... Cô cố kiềm chế lửa nóng trong người, đẩyhắn ra “Hàn, từ từ đã, em thật sự có chuyện muốn nói!”

“Không phải đã nói rồi sao? Về nhà rồi nói!” Hơi thở của hắn rất nặng nề,bàn tay nóng bỏng không an phận trượt vào trong váy cô, trêu đùa giữa hai châncô.

Cũng may cô vẫn còn sót lại một chút ý thức “Trời ạ! Anh định ở trong xe...Không được, em có lời muốn nói... Em muốn trở lại làm việc...”

Lời của cô vừa nói ra đã khiến hắn dừng ngay động tác đang làm lại. Đôimắt hắn sắc lẻm, lóe lên thứ ánh sáng nguy hiểm không dễ phát hiện trong bóngtối “Em nói lại xem nào.”

Cô hơi sửng sốt, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhắc lại “Tiểu Lạc Lạc đã đượcgần tám tháng rồi, em muốn tiếp tục trở lại làm việc. Anh đừng lo, em...”

Hắn khẽ nhếch môi, lạnh lùng cắt lời cô “Chuyện này anh không đồng ý.”

Page 16: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1024

“Vì sao lại không?” Cô bất mãn đấm vào ngực hắn “Em không muốn ở nhàăn bám anh! Vì anh và Tiểu Lạc Lạc, em cũng không định quá chú trọng vào sựnghiệp, nhưng em vẫn muốn có một công việc nho nhỏ của riêng mình, chẳng lẽnhư vậy cũng không được sao?”

Biết cô đã tức giận, hắn nắm lấy tay cô dỗ dành “Huyên, anh không muốnem phải vất vả như vậy... Lúc rảnh rỗi, em có thể đưa con đi công viên chơi,hoặc là...”

“Em không cần, em không cần! Vì sao không phải là cả gia đình mình bangười cùng đi? Rõ ràng mình đã nói rồi mà, anh và em sẽ cùng nắm tay TiểuLạc Lạc, đưa nó đi chơi, giờ anh nói mình em đưa Tiểu Lạc Lạc đi công viên làsao?!”

Cô ra sức rút tay ra khỏi bàn tay hắn. Hắn lại càng nằm chặt tay cô, khiến côkhông thể giãy giụa, nhưng cũng cố gắng không làm cô đau.

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào,khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm âm u mờ ảo. Cô bỗng nhiên thấysợ... Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Giống như trên báo cô vẫn hay đọc, sau khivợ sinh con, người chồng bỗng nhiên chán vợ, muốn bỏ vợ sao?

Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vuốt má cô, lại thấy ướt ướt “Em đang khócsao?”

Cô không nói gì quay mặt đi tránh bàn tay hắn. Hắn lại cúi người xuống hônlên những giọt nước mắt của cô “Đừng khóc... Em cứ thế này sẽ làm anh rất đaulòng đấy, có biết không? Tại sao em luôn như vậy... khiến cho anh không thểkhông nhượng bộ... Em thật sự muốn đi làm sao? Em sợ anh không nuôi nổi emsao? Em có biết rằng nhìn em phải vất vả lăn lội với công việc, anh đau lòng,anh bất lực như thế nào không?”

Hắn dịu dàng như vậy khiến cô bình tĩnh lại, lại chợt thấy đồng cảm với hắn“Nếu... Nếu anh cho em đi làm, em hứa với anh, em sẽ luôn về nhà đúng giờ vớianh và Tiểu Lạc Lạc. Cuối tuần cả gia đình mình sẽ cùng đi chơi... Hàn, em yêuanh, cũng rất yêu bảo bối Tiểu Lạc Lạc, nhưng chuyện này không liên quan đếncông việc của em...”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hắn lại ôn nhu hôn lên mắt cô “Muốn anhđồng ý để em đi làm cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.”

Cô tròn mắt “Anh muốn em đồng ý với anh chuyện gì?”

Hắn ôm thắt lưng cô, nhấc cô ngồi dậy, sau đó lại thuận thế kéo cô vào tronglòng “Rất đơn giản, công việc của em... để anh sắp xếp.”

“Để anh sắp xếp?” Ban đầu cô còn chưa hiểu ngay ý hắn, sau đó phút chốchiểu ra “Anh muốn em tới công ty anh làm việc? Không, em không thích, emhọc chuyên ngành báo chí, em muốn làm ở tòa soạn...”

Page 17: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1025

“Huyên...” Hắn thở dài “Như vậy không tốt sao? Chúng ta có thể mỗi ngàybên nhau. Anh sẽ sắp xếp cho em một công việc thoải mái, gần phòng làm việccủa anh.”

“Không, như vậy có khác gì so với việc em ăn không ngồi rồi ở nhà đâu.” Côlắc đầu “Em muốn dùng chính sơ yếu lí lịch của mình đi xin việc, làm việc bằngchính tài sức của mình. Nếu nhờ anh xếp đặt, em sẽ coi thường chính mình...”

Cô ngước mắt, chân thành nhìn hắn.Hắn không nói gì, bất đắc dĩ nở nụ cười, đôi mắt sắc lẻm “Vậy em cứ đi xin

việc đi, nếu có công ty nào nhận, anh sẽ không ngăn cản gì em nữa. Nhưng nếukhông, em phải nghe theo sự sắp xếp của anh, tới Đường Thịnh, ở bên cạnhanh.”

Có thể tự mình đi lên, không cần nhờ đến sự ảnh hưởng của hắn, cô đươngnhiên đồng ý “Được!”

Hắn cúi đầu cười, hôn nhẹ lên môi cô “Không được nuốt lời.”Trong đầu cô lại chợt lóe sáng, cô nhíu mày “Nhưng anh cũng phải hứa với

em, không được ép các công ty không nhận em. Nếu để em phát hiện ra anhnhúng tay vào, em nhất định sẽ không bao giờ gặp anh nữa!”

Hắn im lặng một chút, khóe môi lại nhếch lên, mỉm cười gật đầu với cô“Được, anh hứa! Như vậy được chưa?”

Hắn đồng ý rồi, cô cũng an tâm, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch của mình, xemnên xin việc ở tòa soạn nào...

Đã gần một năm cô không tới Thuần Mỹ rồi, chỉ biết Tích Vân vẫn đang làmphó chủ biên, còn Chủ biên hình như Giản Quân Dịch đã cắt cử người mới.

Thật ra, cô vẫn rất thích Thuần Mỹ... Không biết lần này, cô có nên tiếp tụcđầu quân vào Thuần Mỹ hay không?

21

Tắm xong, cô ra khỏi phòng tắm, định đi sang phòng của Tiểu Lạc Lạc

xem nó thế nào rồi. Mặc dù đã có bảo mẫu chăm sóc, nhưng cô vẫn không thểyên tâm được, vẫn thường hay sang bế Tiểu Lạc Lạc sang ngủ bên này.

“Đừng đi!” Cô vừa đi vài bước, cánh tay rắn chắc đã giữ chặt cô lại, hơinóng phả vào gáy cô “Huyên, đêm nay để chỉ có hai chúng mình thôi, đượckhông? Con bên đó đã có bảo mẫu rồi.”

“Nhưng...”

Cô còn chưa kịp nói gì, hắn đã cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, bàn tayto lớn bắt đầu tiến vào trong váy ngủ của cô, mơn trớn bầu ngực mê người, khànkhàn giọng nói bên tai cô “Huyên, muốn anh không?”

Page 18: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1026

Đôi gò bồng đào bị hắn xoa bóp đã bắt đầu cứng lên. Cô run run, không phảnđối. Như vậy đối với hắn chính là cổ vũ. Bàn tay nóng rực lại tiếp tục mân mêtrên lưng cô, kéo đến đùi cô, mềm mại trêu đùa.

Chẳng mấy chốc, lửa nóng trong cô đã bị hắn khơi dậy. Cô nhắm chặt haimắt “A... ưm... đợi chút... Hàn... từ từ đã...”

Hắn cười nham hiểm, đôi môi vẫn không ngừng hôn cô, bàn tay lại khéo léotháo dây váy ngủ của cô xuống.

“Huyên, anh không chờ được, để anh yêu em...”

Thân thể trần trụi của cô đã hoàn toàn dán lên cơ thể cường tráng của hắn.Hắn dồn cô vào vách tường, dùng sức đẩy phần cứng rắn của hắn vào cơ thểmềm mại của cô, khiến cô yêu kiều rên rỉ, càng kích thích dục vọng của hắn...

Ngày hôm sau

Cảm giác hai má đang nóng lên, cô dần dần mở mắt. Hắn ngừng hôn cô,nhìn cô mỉm cười, khiến cô lại thẹn thùng nhớ lại một đêm triền miên...

Hắn vuốt ve xương quai xanh của cô, hôn lên môi cô “Em yêu, chào buổisáng...”

Cô đặt tay lên vòm ngực tinh tráng của hắn, khẽ đáp lại “Ưm... chào buổisáng...”

Không ngờ động tác nhỏ của cô lại đánh thức lửa nóng trong hắn. Hắn gầmnhẹ “Huyên, là tại em đó...”

“Hàn...” Cô kêu một tiếng, cố giãy ra, nhưng không ngờ lại càng khiến hắndễ dàng đi sâu vào trong cơ thể cô. Hắn chậm rãi trêu chọc xung quanh cô khiếnlý trí cô rất nhanh đã bị át đi bởi dục vọng.

“Ừm... A... A a...” Tiếng rên mê người cùng tiếng thở dốc hòa quyện lẫnnhau, tràn khắp phòng ngủ buổi sớm một mùi tình dục.

Hắn rất nhiệt tình, dường như bao nhiêu đối với hắn vẫn là không đủ. Kếtquả bọn họ quấn quýt đến hơn hai tiếng, khi xuống lầu đã là mười giờ.

Tiểu Lạc Lạc ngồi trong xe trẻ con mút tay, nhìn thấy bố mẹ đang ôm nhauđi xuống, bảo mẫu vội lui xuống. Tiểu Lạc Lạc nở nụ cười, chỉ vào bọn họ, bibô cái gì mọi người nghe đều không hiểu.

“Hàn, tại anh đó!” Mân Huyên oán trách chu môi “Để Tiểu Lạc Lạc phải đợilâu rồi... Ngày nào tám giờ em cũng đưa con ra ngoài phơi nắng, hít thở khôngkhí, thế mà...”

“Con cần em, anh lại càng cần em.” Hắn cúi người hôn cô, thấp giọng nói“Anh đã nghĩ kĩ rồi. Ban ngày giao em cho con, nhưng buổi tối em phải là củaanh, cho dù là Tiểu Lạc Lạc cũng không được làm phiền!”

Page 19: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1027

“Haizzz... trước mặt trẻ con, đừng nói như vậy.” Cô đỏ mặt, cúi đầu bế TiểuLạc Lạc “Tiểu Lạc lạc, nhất định là chờ mẹ lâu rồi... Để mẹ đưa con đi tản bộnha!”

“Dù sao con cũng nghe không hiểu mà.” Hắn vuốt má cô một cái, sau đó đùanghịch với Tiểu Lạc Lạc “Để bố bế nhé!”

Tiểu Lạc Lạc lắc lắc đầu, xoay người áp mặt vào ngực Mân Huyên, giốngnhư không thèm để ý đến hắn.

Mân Huyên cười lớn, nhìn gương mặt hắn đã thêm vài hắc tuyến.

Cô an ủi hắn “Hàn, anh đừng buồn. Trẻ con là như vậy, anh ít bế nó nên nólạ. Sau này anh thường xuyên chơi với nó, dần dần nó sẽ quen thôi.”

Hắn đăm chiêu nhìn Tiểu Lạc Lạc nửa ngày, đột nhiên buông ra một câu“Thằng nhóc này, lại dám tranh thủ lợi dụng mẹ.”

Mân Huyên cúi đầu nhìn đứa bé nhỏ nhắn trong lòng, cố nhịn cười “Khôngphải đâu, chắc tại nó quen bú, nên giờ cũng thích ấp mặt vào trong ngực mẹthôi.”

Hắn nhướn mày, giơ tay trước Tiểu Lạc Lạc “Không được, để anh bế, phảiđể bố con anh bồi dưỡng tình cảm.”

Cô không thể nhịn được nữa, cười thật lớn, cẩn thận giao Tiểu Lạc Lạc chohắn. Hắn vừa bế được Tiểu Lạc Lạc thì liền chạy xa khỏi cô, vẻ mặt thần thần bíbí, cúi đầu thầm thì với Tiểu Lạc Lạc cái gì đó.

“Hàn, anh nói gì với con vậy? Nó làm sao hiểu được...” Cô chạy tới, hắn đãnói xong, thần bí nhìn cô cười.

Tiểu Lạc Lạc chớp chớp mắt với Doãn Lạc Hàn, như là ngầm thể hiện tháiđộ đồng ý. Cô lắc lắc đầu, không thể nào, con mới có mấy tháng, cho dù hắn nóigì, con cũng không thể nghe hiểu được!

“Đây là bí mật riêng của hai bố con.” Doãn Lạc Hàn thú vị nhìn cô “Emmuốn nghe à?”

Cô vội gật đầu, lòng hiếu kì đã bị hắn khơi dậy.

“Nói cho em cũng được, nhưng phải hôn anh một cái đã.” Hắn cúi đầu cười.

“Được rồi.” Cô kiễng chân hôn vài cái lên môi hắn “Anh nói được rồi đấy.”

“A...” Tiểu Lạc Lạc dường như hiểu chuyện, thấy bọn họ thân thiết như vậythì vừa cười vừa kêu lên, tay còn vỗ nhè nhẹ, trông vô cùng đáng yêu.

Cô lại đỏ mặt, vội giục hắn “Mau nói cho em biết đi, rốt cục anh với TiểuLạc Lạc vừa nói gì?”

Page 20: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1028

22

Đột nhiên, di động trong túi cô vang lên. Nghe điện thoại xong, cô nhìn

hắn một cái, sau đó lại nhìn Tiểu Lạc Lạc rồi khép di động lại.Cô chu môi, vui vẻ nhìn hắn “Chính Vũ hẹn cả gia đình mình chiều nay đi

công viên, đi không?”Hắn nhún vai, thản nhiên cười “Em đồng ý rồi còn gì. Anh nghe thấy rồi.”“Nhưng anh vẫn là người quyết định. Nếu anh nói không đi, em sẽ không

đi.” Cô đi đến gần, nép vào trong lòng hắn, giọng nũng nịu “Chính Vũ nói sẽđưa Chỉ Dao và hai đứa bé sinh đôi đi, còn chúng mình sẽ đưa Tiểu Lạc Lạcđi... Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, em đã thấy thật ấm áp...”

Hắn hiểu rất rõ tâm tư của cô, nhéo nhéo mũi cô, trong mắt tràn ngập sủngnịch “Chỉ giỏi tiền trảm hậu tấu. Vậy theo ý em đi!”

“Vâng, cám ơn ông xã!” Cô kiễng chân, hôn kêu một cái lên má hắn.Hắn mỉm cười gian xảo “Vẫn chưa đủ.”Cô đờ người, còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của hắn, đôi môi đã bị hắn chiếm

lấy. Hắn say đắm hôn cô, càng lúc càng nhiệt tình, đầu lưỡi trêu đùa triền miêntrong khoang miệng cô lưu luyến không rời.

Mãi đến khi Doãn Lạc Hàn cảm giác bàn tay mình mát mát, hắn mới buôngtha cho cô. Cúi đầu nhìn mu bàn tay có vài giọt nước trong suốt, lại ngẩng đầunhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lạc Lạc đang chảy dãi, Doãn Lạc Hàn khôngkhỏi phá lên cười “Xem ra tiểu tử này đang ghen tị!”

“Cái gì?” Cô mở to mắt, đến khi hiểu ra ý hắn thì cũng bật cười theo.Đúng lúc này, một nữ hầu đi tới “Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm trưa đã

chuẩn bị xong rồi ạ.”Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Nghĩ đến buổi chiều cả hai gia đình

sẽ cùng tới công viên, cô lại hưng phấn, kéo tay hắn đi vào phòng ăn.“Để em bế con cho!” Vừa vào đến phòng ăn, cô theo thói quen định đón lấy

Tiểu Lạc Lạc trong tay Doãn Lạc Hàn, không ngờ hắn lại lắc đầu “Huyên, emnói đúng, từ nay về sau anh phải cố gắng gần gũi Tiểu Lạc Lạc, bồi đắp tìnhcảm cha con. Để anh cho con ăn.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn “Anh chắc chứ? Anh sẽ cho con ăn thật sao?”“Đừng coi thường anh.” Hắn nhéo má cô “Một tập đoàn lớn anh còn quản lý

được nữa là cho một tiểu tử ăn. Em đợi mà xem anh cho con ăn thế nào đây!”“Được rồi.” Cô mím môi cười trộm một chút “Càng tốt thôi, em có thể nhàn

nhã ăn cơm trưa!”

Page 21: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1029

Chừng mười phút sau, nhìn hắn luống cuống tay chân, cô cố nhịn lắm mớikhông cười phá lên. Hắn bón cho con miếng cháo đầu tiên, vừa bón vào miệng,đang định ngẩng đầu đắc ý với cô, Tiểu Lạc Lạc đã nhè ra. Miếng thứ hai, cònchưa kịp bón vào miệng, Tiểu Lạc Lạc đã trớ ra, hắn lại vội vàng rút khăn giấylau miệng cho con.

Miếng thứ ba cũng không tránh khỏi tình cảnh của hai miếng trước đó. Lúcnày, cô đã không thể nhịn được nữa, cười khúc khích “Hàn, Tiểu Lạc Lạc cònnhỏ, chỉ cần bón một nửa thìa cháo là được, không cần phải một thìa đầy đâu.”

Hắn hơi đỏ mặt, làm theo lời cô, quả nhiên Tiểu Lạc Lạc ngoan ngoãn nuốtcháo, ăn rất ngon lành.

Lúc đó, cô cũng vừa ăn xong, vội chạy sang phía bàn của hắn và Tiểu LạcLạc “Tiểu Lạc Lạc, ngoan nào, để mẹ bế cho bố ăn cơm.”

Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc của mẹ, khuôn miệng nhỏ xinhcủa Tiểu Lạc Lạc liền nở nụ cười, không ngừng bi bô “Mẹ... mẹ...”.

Cô cười hì hì, bế Tiểu Lạc Lạc lên “Tiểu Lạc Lạc thật đáng yêu, mẹ yêu, mẹyêu...”

Tiểu Lạc Lạc tròn mắt nhìn cô một lát, sau đó mí mắt càng lúc càng sụpxuống, cuối cùng chìm vào giấc ngủ ngon lành.

“Xem ra sau này anh nhất định phải chơi với con nhiều hơn.” Hắn nhìngương mặt dễ thương đang ngủ của Tiểu Lạc Lạc, đăm chiêu nói một câu.

Nghe ra sự thất bại trong giọng nói của hắn, cô lắc đầu an ủi “Hàn, anh đúnglà ông bố tốt! Còn nhiều thời gian mà, lần đầu tiên như vậy, nhưng dần dần TiểuLạc Lạc sẽ quen anh ngay thôi!”

Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy lời cô nói có lý, lúc này lông mày của hắnmới giãn ra, hắn vui vẻ cúi đầu ăn cơm.

Hắn vừa ăn được một miếng, dường như chợt nghĩ ra chuyện gì, lại ngẩngđầu hỏi cô “Huyên, em muốn ăn bít tết không?”

“Anh làm sao?” Cô mừng rỡ hỏi lại “Chỉ cần là do anh làm, em rất thích.”“Đợi đến tối...” Hắn ái muội nhìn cô, ý cười trong mắt càng rõ “Anh sẽ làm

bít tết cho em.”“Được ạ.” Cô cúi đầu nhìn Tiểu Lạc Lạc, chợt nhớ lại hình ảnh triền miên

đêm hôm qua của hai người, sắc đỏ lan rộng ra từ má đến tận mang tai.Trong lúc hắn đang ăn trưa, cô bế Tiểu Lạc Lạc vào phòng để bảo mẫu

trông, sau đó chạy về thư phòng, mở máy tính, tìm hiểu thông tin về một số tòasoạn nổi tiếng.

Cô cẩn thận xem xét, cuối cùng in ra thông tin về mười tòa soạn mà cô đangưng ý nhất, định bụng buổi chiều sau khi đi chơi về sẽ nghiên cứu tiếp, quyếtđịnh chọn năm tòa soạn trong số đó.

Page 22: ần 42 Ngoại Truyện 14 V - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/boroimavuongtongtai/boroimavuongtongtai42.pdfđường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ,

Tác Giả: Cổ Phán Quỳnh Y Người Dịch: CeCe BỎ RƠI MA VƯƠNG TỔNG TÀI

www.vuilen.com 1030

Xong xuôi, cô ngẩng đầu, giật nảy mình khi không biết hắn đã đứng bêncạnh cô từ lúc nào “Hàn, anh không được nhúng tay! Đợi em quyết định xong,nói cho anh biết những tòa soạn em chọn cũng được, nhưng nếu em phát hiện raanh can thiệp vào chuyện này, nhất định sẽ không tha cho anh!”

Hắn cười nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua tên của mấy tòa soạn cô chọn “Huyên,không phải anh muốn chọc tức em, nhưng anh nghĩ, mười tòa soạn này sẽkhông có nơi nào nhận em đâu!”

“Vì sao? Anh đừng nói lung tung.” Cô bất mãn kêu to “Dù thế nào, ít nhấtcũng sẽ có một tòa soạn gọi em đi phỏng vấn... Hơn nữa, em không chỉ nộp hồsơ vào những tòa soạn tốt mà còn nộp hồ sơ vào những tòa soạn trung bình nữa,như vậy không thể có chuyện không được nhận đâu!”

“Em thực sự nghĩ vậy sao?” Hắn mỉm cười, đôi mắt lóe sáng “Được rồi, vậyanh chúc em may mắn!”