253

starduste12.files.wordpress.com thỏ không ăn cỏ gần hang Tác giả: Ức Cẩm Converter: mhd (tangthuvien.com) Editor : ngocdongphieu (e-thuvien.com)

Embed Size (px)

Citation preview

Con thỏ không ăn cỏ gần hang

Tác giả: Ức Cẩm Converter: mhd (tangthuvien.com) Editor : ngocdongphieu (e-thuvien.com) <Thân tặng Kòi, Nhị Ka và tất cả các bạn đã ủng hộ bản edit của mình>

� nội dung giới thiệu vắn tắt � Truyện không phải là ngược văn, cũng không có sóng to gió lớn, thử thách cam go. Mẹ của Tiêu Thỏ có một nguyện vọng: tương lai, khi con gái trưởng thành có thể giống như Thỏ Ngọc “tinh”, lấy Đường TamTạng trắng nõn trắng nà làm chồng, trên được phòng khách, dưới được nhà bếp, vạn nhất lúc nhàm chán còn có thể đem hắnăn luôn. (Mẹ nàng Thỏ có lối suy nghĩ thực biến thái) Chính là mẹ nàng tính cả trăm đường cũng chưa có nghĩ đến, không đợi con gái tu luyện được thành tinh thì đã bị ĐườngTăng tu luyện thành tinh trước... ăn sạch sẽ. Nói đơn giản, đây là một chuyện tình thanh mai trúc mã ấm áp. Nữ chủ không thông minh, nhưng cũng không ngốc, xem nhưlà một cô nương tốt. Nam chủ siêu VIP (đã lược bớt một đoạn chưa hiểu ^ )̂, còn có điểm phúc hắc (phúc hắc là từ hay gặptrong văn convert, nghĩa của nó là lưu manh ^ )̂, tóm lại tâm lý vặn vẹo, tính cách biến thái. (^̂ Hehe, nam chủ rất đáng mongchờ)

Vì là văn thanh mai trúc mã, có “lôi” (??) là khó tránh khỏi, ai không thích thì đừng nhìn, đừng lãng phí thời gian, tâm thần tácgiả sẽ không yên. Cuối cùng, chúc các độc giả đọc truyện khoái trá, tác giả sẽ không viết cái gì quá thâm ý. Cung kính !! � chính văn � Chapter 1 Khi Tiêu Thỏ còn trong bụng mẹ, trên TV đang chiếu phim “Tây du kí”, mẹ nàng liếc mắt một cái liền chỉ coi trọng có Thỏ Ngọctinh, thế nên khi Tôn Ngộ Không xuất hiện phá hư chuyện tốt của Đường Tăng và Thỏ Ngọc tinh thì mẹ nàng nhất thời oángiận, động thai khí, đau đớn gào khóc. Ba của Tiêu Thỏ nhận được tin tức, từ nơi công tác chạy vội tới bệnh viện. Đến lúc ở bệnh viện, Tiêu Thỏ đã sinh ra. Do sinh non nên lúc mới sinh ra, so với con khỉ con thì Tiêu Thỏ chỉ lớn hơn có chút đỉnh, toàn thân đầy nếp nhăn. Nàng nằmở phòng chăm sóc, đặc biệt khó coi. Ba nàng bi quan suy nghĩ, cảm thấy con gái nuôi chẳng được lâu, cho dù có nuôi lớn đi chăng nữa nhất định cũng sẽ khônggả được cho ai. Mẹ nàng lại kiên trì cho rằng, con gái là Thỏ Ngọc tinh chuyển thế, tương lai sẽ lấy Đường Tăng. Ba nàng cảm thấy ý tưởng này của mẹ nàng quá không thực tế: "Đường Tăng có cái gì tốt? Chẳng lẽ bà muốn con gái chúngta gả cho hòa thượng?" Mẹ nàng khinh thường liếc ba nàng một cái: "Anh thì hiểu cái gì? Đường Tăng không chỉ có bộ dạng trắng trẻo, còn là hoàngthân quốc thích, cũng sẽ không đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, quan trọng nhất là, vạn nhất ngày nào đó nhàm chán còn cóthể ăn luôn hắn!" Nghe thế, ba nàng hết chỗ nói nổi. Sau cùng, rốt cuộc Tiêu Thỏ cũng được cô hộ sĩ bế ra khỏi phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, khi đó nàng đã lớn thêm một chút,khắp người nếp nhăn cũng không thấy nữa, nhìn qua trắng nõn trắng nà. Ba nàng vẫn còn bi quan: con gái khi mười tám tuổi sẽ thay đổi, hiện tại xinh đẹp, về sau không chừng là cái ma lem. Mẹ nàng lại càng cho rằng: con gái từ nhỏ chính là cái mỹ nhân bại hoại, chờ đến khi trưởng thành nhất định sẽ là một đại mỹnhân khuynh quốc khuynh thành, đến lúc đó, con trai toàn trấn đều theo đuổi con gái nhà mình, nàng làm mẹ cũng được nởmày nở mặt. Mẹ nàng nghĩ đến đây, đặc biệt cao hứng, lập tức quyết định đặt tên cho con gái là con thỏ nhỏ, tương lai sẽ là Thỏ Ngọc tinhlấy Đường Tăng! Lại thêm sau đó, Tiêu Thỏ oa lên một tiếng, tiếng khóc đặc biệt vang dội. Mẹ nàng nói: "Anh xem, con thỏ nhỏ nhà chúng ta thích cái tên này chưa kìa?" Ba nàng nhắc nhở: "Con đã khóc đâu?" Mẹ nàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, con gái cao hứng đều khóc." Vì thế, Tiêu Thỏ oa một tiếng, ngừng khóc. Sau này, khi chuyện đặt tên được nói lại cho Tiêu Thỏ, nàng vì thế mà đặc biệt buồn bực. Nếu năm đó, lão tiên sinh NgôThừa Ân viết chính là Lợn Ngọc tinh, chẳng lẽ mẹ nàng sẽ kêu nàng Tiểu Trư? Không có chiều sâu, quá không có chiều sâu! Đương nhiên, chuyện này để nói sau. Tiêu Thỏ tuy rằng sinh non, nhưng sức sống đặc biệt tràn đầy, ở bệnh viện chừng một tháng đã được mẹ nàng ôm xuất viện.Mới ra tới cửa, hai mẹ con liền gặp nhà hàng xóm kế bên. Chị Lăng vác cái bụng lớn nằm trên cáng được người ta khiêngvào, còn lão Lăng thì đi một đôi dép lê đứng ở ngay bên cạnh. Vì thế, Tiêu Thỏ lại bị mẹ nàng ôm chạy theo đám người náo nhiệt.

"Lão Lăng, chị nhà sắp sinh à?" "Đúng vậy, bà nhà buổi sáng đang đi nhà xí, bỗng nhiên đau bụng, tôi dép còn chưa đổi liền đưa bà ấy tới đây." "Bụng chị nhà lớn như vậy, đứa nhỏ chắc là một tiểu tử đại béo?" "Ai mà biết? Thôi không nói nữa, tôi đi trước xem vợ tôi cái đã !" Nói xong, lão Lăng liền đạp lên cặp dép lê của mình, vội vãchạy đi. Tiếng dép lê đánh thức Tiêu Thỏ đang say ngủ, nàng oa một tiếng, khóc to. Mẹ nàng đặt tay lên ót của nàng vỗ mấy cái, sau đó nói thầm: "Bụng lớn như vậy, khẳng định là con trai..." Mẹ nàng đoán không sai, ba tiếng đồng hồ sau khi nhà họ Lăng kia vào bệnh viện, quả nhiên sinh ra một tiểu tử, nhờ sinh đủtháng, bộ dạng mập mập mạp mạp không nói làm gì, cái đầu đặc biệt to. Bất quá, đứa trẻ này sinh hạ xong liền không khóc,qua thêm vài ngày, vẫn giống như cái hũ nút, không khóc cũng không nháo. Lão Lăng cuống cuồng lo lắng, sợ con bị câm điếc, vội kêu một đám hộ lý chạy tới kiểm tra, đi theo trong đó cũng có mẹ conTiêu Thỏ. Khi Tiêu Thỏ bị mẹ ôm đến phòng bệnh, nhìn thấy đầu to kia đang nhắm mắt ngủ. Một đám người vây xung quanh con trai lão Lăng, bàn tán dồn dập. Mẹ Tiêu Thỏ ôm đứa nhỏ trong tay, không đi vào được, vìthế len lén nhéo một cái lên mông con gái. Tiêu Thỏ bừng tỉnh, tiếng khóc rung trời. Quả nhiên, tất cả đám người kia đều ngừng nói chuyện, tự động tránh ra một lối đi cho mẹ con Tiêu Thỏ. Mẹ nàng vô cùng cao hứng đi tới, mới vừa đến trước giường trẻ con, tiểu tử béo núc ních nằm trên giường kia cũng liền "oa——" một tiếng, khóc theo. Lão Lăng vô cùng kích động, thiếu chút nữa rơi nước mắt: cuối cùng, con mình cũng không phải bị câm điếc! Vì chuyện này mà vợ chồng lão Lăng đặc biệt cảm kích mẹ con Tiêu Thỏ, chủ động muốn nhận Tiêu Thỏ làm con gái nuôi. Cứnhư vậy, ngoài ba mẹ nhà mình, Tiêu Thỏ còn có thêm một đôi cha mẹ nuôi, cộng thêm một đứa em trai nuôi, đương nhiênđứa em trai nuôi này có tự nguyện hay không sau này rồi hãy nói. Sau đó, chị Lăng kia cũng xuất viện. Lúc ôm con về đến sân nhà, pháo đốt vang trời. Khi đó, Tiêu Thỏ đã hai tháng, nghe thấy tiếng pháo ấy đặc biệt hưng phấn, rung rinh bàn tay nhỏ bé bắt mẹ dẫn nàng rangoài xem. Mẹ nàng đưa nàng qua, vừa lúc lão Lăng đang dẫn vợ và con vào nhà. Lúc này hắn mặc tây trang, không biết từ chỗ làm nàotới, dưới chân đi một đôi giày da bóng loáng, thấy mẹ con Tiêu Thỏ, liền cùng vợ ôm con trên tay, đi tới. "Con gái nuôi, cha nuôi mang em trai nuôi của con trở lại nè!" Tiêu Thỏ chớp chớp mắt, không nghe rõ. "Về sau con chính là tỷ tỷ, vui không, vui không a?" Tiêu Thỏ nhếch môi, ngốc ngếch nở nụ cười. "Oa ——" Đứa nhỏ trong tay lão Trương òa khóc. Mẹ Tiêu Thỏ nói: "Lão Lăng, con trai của anh bây giờ khóc thật sự có tinh thần a!" "Đúng vậy! Ít nhiều cũng bằng con thỏ nhỏ nhà chị a!" "Khách khí cái gì? Bà con xa không bằng láng giềng gần! Về sau, con trai nhà anh có con thỏ nhỏ nhà chúng ta che chở, bảoquản bộ dạng mập mập mạp mạp của nó!" "Đó là, đó là..." "Đúng rồi, đứa bé tên gọi là gì?"

"Lăng Siêu." "Tên rất hay! Về sau nhất định có thể siêu phàm thoát tục!" ... Sau đó, trận đối thoại này vì tiếng khóc vô chừng mực của Lăng Siêu mà dừng. Ba Tiêu Thỏ đứng ở bên cạnh thì thầm: "Như vậy mà cũng khóc, dáng vẻ không giống cái nam hài tử chút nào?" Mẹ nàng liếc ba nàng một cái: "Anh thì biết cái gì? Trẻ con hội khóc là đứa thông minh!" "Vậy đứa nhỏ nhà chúng ta chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh?" "Phi! Có anh mới tuyệt đỉnh!" Ba nàng : >_____<

Khi Tiêu Thỏ được bảy tháng, bắt đầu tập nói, mở miệng nói đầu tiên không phải ba cũng không phải mẹ, mà là nhi tử nhà họLăng... Siêu Siêu. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, sau khi sinh Tiêu Thỏ đặc biệt phàm ăn, sữa của mẹ nàng không đủ, đành phải xin nhà họ Lănghàng xóm kế bên giúp đỡ, cũng may là bên nhà lão Lăng, sức ăn của Lăng Siêu nhỏ, mẹ Lăng Siêu liền đem phần sữa còn lạicho Tiêu Thỏ. Mẹ Lăng Siêu bình thường hay nói như thế này: "Siêu Siêu ăn xong, đến phiên con thỏ nhỏ! Con thỏ nhỏ ngoan, mẹ nuôi kểchuyện xưa cho con, Siêu Siêu nhà chúng ta ngày hôm qua..." Cứ như vậy, Tiêu Thỏ liền nhớ kỹ từ "Siêu Siêu" này, mở miệng tiếng thứ nhất chính là "Siêu". Cũng may khi đó, mọi người còn suy nghĩ đơn thuần, chuyện này mà xảy ra hôm nay, không chừng ba mẹ nàng đều cho rằng:con gái mình lưu manh. Sau đó nữa, Tiêu Thỏ được một tuổi, biết đi, ba mẹ nàng liền làm hai bàn rượu mừng một tuổi cho con. Mọi người uống chút rượu xong liền đề nghị Tiêu Thỏ biểu diễn đi. Không nghĩ tới nha đầu kia không chịu thua kém, một hơiở trong sân đi được một vòng lớn mà không có té ngã. Mẹ nàng cao hứng, liền đề nghị cho con gái trảo cưu (^̂ là cho trẻ chọn một thứ may mắn để theo nghề nghiệp sau này). Nhà người khác trảo cưu đều là chuẩn bị tốt trước đó, không giống như Tiêu gia trảo cưu, cầm lấy được cái gì đều hướng tớichung quanh con gái mà phóng. Một lát sau, chung quanh Tiêu Thỏ đã muốn chất đống mấy thứ linh tinh, mẹ nàng liền vỗ vỗmông Tiêu Thỏ, ý bảo nàng ra chọn. Tiêu Thỏ thất tha thất thểu vòng quanh mấy thứ kia đi một vòng, cuối cùng duỗi tay, bắt được một miếng vải. Vì thế, bà con liền quay sang bàn luận dồn dập về miếng vải kia. Cậu hai của nàng nói: "Nhìn cái miếng vải này mà xem, về sau, khả năng cháu gái sẽ đi trồng bông." Bạch nhị thẩm nhìn chồng liếc mắt một cái: "Ông nói có tiền đồ một chút được không? Trồng bông? Mệt ông nghĩ ra! Theo tathấy, con thỏ nhỏ về sau là muốn theo nghề may vá!" Tam cô của nàng nóng nảy: "Như thế nào lại là may vá hả? Hẳn là nhà thiết kế trang phục!" Đang lúc đám người kia còn đang tranh chấp, mẹ Lăng Siêu ôm con từ trong phòng đi ra, cất to giọng: "Cha đứa nhỏ, có thấytã của Siêu Siêu hay không? Màu trắng, có in hoa xanh!" Trong nhà bỗng nhiên trầm mặc, mọi người quay đầu, nhìn đến Tiêu Thỏ đang cầm mảnh vải bông in lam hoa, vui sướng đặtlên mặt mình mà ngủ... Khối tả này của Lăng Siêu, sau đó bị mẹ Tiêu Thỏ dấu đi làm búp bê thỏ cho nàng, đặt ở đầu giường, trừ bỏ Tiêu Thỏ khôngbiết chuyện tình, vẫn không ai dám nói gì.

Chapter 2 Từ nhỏ, sức ăn của Tiêu Thỏ đã đặc biệt mạnh, năm ba tuổi đã có thể ăn một lần hai chén cơm, mẹ nàng vì thế mà phát sầu.Cứ ăn như vậy, ban đầu còn gầy, lâu dần ăn đến béo ú không thể vận động được thì làm sao? Mẹ nàng lo lắng một đêm, cuốicùng quyết định bắt Tiêu Thỏ mỗi lần chỉ có thể ăn một chén cơm. Chuyện này quả là làm khó cho Tiêu Thỏ. Hai mắt nàng khô cằn chằm chằm nhìn cái bát không mới vừa ăn xong, trong miệngliên tục lẩm bẩm : "Mẹ, ăn cơm cơm... Mẹ nàng hung dữ mang con hướng ra ngoài cửa, dỗ: "Ngoan, đi qua nhà mẹ nuôi mà chơi." Vì thế, Tiêu Thỏ một bên quay đầu lại nhìn nồi cơm mong chờ, một bên đong đưa lúc lắc qua nhà Lăng Siêu. Khi đó, Lăng Siêu cũng đã hai tuổi mười tháng. Lúc Tiêu Thỏ vào cửa, mẹ hắn vừa lúc đang bắt hắn ăn cơm. Một tô cơm đểtrước mặt Lăng Siêu, mà hắn nhất định không chịu ăn. Mẹ hắn nói đến độ mồ hôi túa ra không ngừng, liên tục dỗ dành: "Siêu Siêu ngoan, ăn cơm... cơm nhé!" Cơm? Khi Tiêu Thỏ nghe đến cái từ kia, hai con mắt liền sáng lên: "Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ cũng muốn ăn cơm cơm!" Mẹ Lăng Siêu đang lo con không chịu ăn, thấy hai mắt Tiêu Thỏ sáng ngời, lập tức nảy ra chủ ý! Vì thế liền đưa cho Tiêu Thỏmột chén cơm lớn đầy mắp, nhiệt tình tiếp đón nàng: "Con thỏ nhỏ, đến ăn cơm, cho Siêu Siêu xem, uhm... nhìn thấy ăn ngonchưa kìa!" Tiêu Thỏ ăn được một chút, nửa khuôn mặt đều dính đầy hạt cơm. Lăng Siêu không chớp mắt một cái mà cứ nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái miệngnhỏ nhắn. Một lát sau, hắn rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nói với mẹ: "Mẹ, ăn cơm cơm." "Tốt quá !!" Mẹ hắn hài lòng vui sướng đưa cho con một chén cơm đầy. Vì chuyện này mà mẹ Lăng Siêu đặc biệt hoan nghênh Tiêu Thỏ đến nhà ăn cơm. Mà Tiêu Thỏ càng thích hơn, vừa đến giờcơm liền chạy qua nhà hàng xóm. Thường xuyên qua lại, mẹ nàng nghi ngờ, nói với ba nàng: "Anh có thấy gần đây con thỏ nhỏ nhà chúng ta không còn kêu muốn ăn cơm hay không?" Khi đó ba nàng đang nghe radio, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Chuyện này không phải là tốt lắm sao?" "Tốt cái gì mà tốt? Tôi thấy mấy ngày nay, con vừa cơm nước xong liền chạy qua nhà lão Lăng, nhất định là có chuyện gì,không chừng là ăn vụng cơm ở bên đó!" Ba nàng không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên: "Mình cũng thật là, con gái thích ăn cơm thì để cho nó ăn đi!" "Anh thì biết cái gì? Con đang nhỏ, hấp thu mạnh, ăn cái gì vào người đều dài ra. Vạn nhất về sau dáng người biến dạng, phảithêm quần áo, tiền vải càng nhiều, anh có lo nổi không?" Ba nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý: "Nếu mình lo lắng thì cho con đi học nhà trẻ đi, thức ăn ở đó đều có định lượng, bảođảm ăn sẽ không dư thừa." Mẹ nàng cảm thấy có đạo lý, hôm sau đi lên nhà trẻ xóm trên báo danh cho Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ vạn phần không tình nguyện, nhưng mẹ nàng đã có lệnh, nàng phản bác không được, sau khi chạy thoát vài lần,cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ. Cũng may, qua vài ngày, Lăng Siêu cũng bị đưa tới nhà trẻ, sắp xếp cùng một lớp với Tiêu Thỏ. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Tiêu Thỏ đi nhà trẻ, Lăng Siêu lại bắt đầu không ăn cơm, mẹ hắn sốt ruột, khôngthể nghĩ ra biện pháp khác, rõ ràng chỉ có thể đưa con đi với Tiêu Thỏ, cùng nhau đi nhà trẻ, lại đặc biệt nhờ vả cô giáo lúc ăncơm nhất định phải để cho hai người bọn họ ăn cùng nhau. Đây là quyết định sai lầm, vì sau đó đã để cho Tiêu Thỏ trực tiếp chiếm lấy phần cơm của Lăng Siêu. Thế nên có một đoạn

thời gian, một lần Lăng Siêu đói quá không chịu được đã từ chỗ ngồi đứng bật lên. Còn Tiêu Thỏ mỗi ngày đều vui vẻ, nhảynhót lung tung, so với ở nhà, tinh thần hoàn toàn hưng phấn. Lăng Siêu vì vậy bị cho là trầm tính. May mắn, chuyện này sau đó bị cô giáo nhà trẻ phát hiện. Để không bị hiệu trưởng khiển trách, mỗi lần ăn cơm, cô giáo liềncho hai đứa nhỏ nhiều cơm hơn một chút. Vì thế, Lăng Siêu rốt cuộc không hề đói bụng, mà Tiêu Thỏ ăn được càng nhiều. Cơm ăn được ở nhà trẻ nhiều hơn ở nhà, điều này cũng gây phiền toái cho nhà Tiêu Thỏ. Sáng sớm mỗi ngày, nàng đềunhào tới bắt mẹ mang đi nhà trẻ. Đôi khi mẹ nàng vội lo giặt quần áo, nấu cơm nên đi có trễ một chút, nàng liền vừa khóc vừanháo. Vì không cho áo quần đi làm của mình bị con gái phá hư, mẹ nàng đành tìm mẹ Lăng Siêu hỗ trợ, mỗi sáng đưa Lăng Siêu đihọc, thuận tiện đưa Tiêu Thỏ theo cùng. Xe của mẹ Lăng Siêu khi đó là một chiếc xe đạp phượng hoàng dài hai mươi bốn tấc, Lăng Siêu ngồi phía trước, Tiêu Thỏngồi phía sau, hai người mỗi ngày một trước một sau ngồi trên xe Lăng mẹ đi nhà trẻ như thế. Khi ra ngõ gặp mấy bà mấy chịđứng nói chuyện phiếm trêu đùa: "Chị Lăng, lại mang “con trai con dâu” đi nhà trẻ đó à?" Lăng mẹ ngại ngùng mà cười, thuận tay đỡ lấy Tiêu Thỏ ngồi ở phía sau đang sắp ngã xuống, nghĩ rằng: cũng không thể đểcho con dâu tương lai té ngã được! Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Lăng mẹ là một người biết nhìn xa trông rộng. Lăng mẹ cứ đạp xe đạp như vậy, buổi sáng đưa, buổi tối đón, dãi nắng dầm mưa mà chiếu cố cho hai đứa nhỏ trong hai năm,đến khi Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu lớn thêm, xe đạp kia rốt cuộc bị hư. Sau khi phương tiện giao thông duy nhất trong nhà không còn, Lăng mẹ quyết định mang hai đứa nhỏ đi bộ tới nhà trẻ. Nhàbọn họ cách nhà trẻ cũng không xa lắm, chỉ cần ra cửa, đi về phía trước, xuyên qua một cái ngõ, sau đó dọc theo con sôngnhỏ, lại đi thêm một đoạn đường nữa là tới. Khi đó, Tiêu Thỏ đi bộ đặc biệt nhanh, nàng sôi nổi chạy trước, mặc cho Lăng Siêu đi quá chậm ở phía sau, vì thế Lăng mẹyêu cầu hai người nắm tay nhau cùng đi. Lăng Siêu không chịu, dấu tay sau đầu, trốn phía sau mẹ hắn. Tiêu Thỏ cũng mặc kệ, mẹ nuôi kêu nàng làm gì nàng sẽ làm nấy, mẹ nuôi kêu nàng nắm tay Lăng Siêu, nàng đương nhiênkhông thể để mẹ nuôi thất vọng. Vì thế nàng vọt một cái nhảy ra phía sau Lăng mẹ, bắt được tay Lăng Siêu. Lần đầu tiên cùng bạn cùng lứa tuổi nắm tay... mềm mại, thực thoải mái. Lăng Siêu từ chối vài lần không chịu, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Vì thế, mỗi ngày mọi người đều nhìn thấy, lúc sáng sớm hoặc khi trời chiều, một tiểu cô nương nghênh ngang đi trên đường,lôi kéo nắm tay một tiểu nam hài, vẻ mặt tiểu nam hài kia nhìn qua là không tình nguyện, nhăn nhó theo sát phía sau nàng.Phía sau hai người bọn họ còn có một thiếu phụ hiền lành nhìn theo, trên mặt tươi cười mừng vui. Ánh nắng ấm áp chiếu vào bọn họ - “nhất đại lưỡng tiểu” ba người trên đường, kéo ra ba vệt bóng dáng màu vàng, thật dài... Có một ngày, ba bóng dáng này bỗng nhiên thiếu đi một cái, chỉ còn lại hai điểm ảnh nhỏ, tay nắm tay đi dọc bờ sông. Nguyên lai ngày đó, lúc tan học, Lăng mẹ vốn luôn luôn đúng giờ đã không tới đón bọn họ được, hai đứa nhỏ ngồi chồm hổmchờ ở trước cửa nhà trẻ thật lâu, đến khi tất cả bạn bè đều được ba mẹ đón về rồi, Lăng mẹ vẫn không có xuất hiện. Tiêu Thỏ từ trên bậc thang đứng lên, kéo tay Lăng Siêu: "Đi, chúng ta tự về!" Lăng Siêu há mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, đã bị Tiêu Thỏ lôi xuống bậc thang. Đường về nhà thực ngắn ngủi, nhưng đối với hai đứa trẻ chỉ mới năm tuổi mà nói cũng thật là dài. Bọn họ tay nắm tay, chậmrãi dọc theo đầu bờ sông đi tới. Nước sông trong suốt tràn qua bờ đê, mùa thu lặng lẽ bắt đầu ngâm sướng khúc hát cáo biệtcuối cùng.

Tiêu Thỏ ngọt ngào ngây thơ mà nói: "Đi nhanh lên, bằng không mẹ nuôi sẽ lo lắng." Lăng Siêu không phục: "Ngươi làm gì nghe lời mẹ ta dữ vậy?" Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, còn thiệt tình trả lời rằng: "Bởi vì đó là mẹ nuôi của ta mà." Sau đó, Lăng Siêu không có hỏi gì nữa, tiếp tục đi. Lúc về đến nhà thì trời đã tối, cửa khép hờ, bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm cãi vã. Tiêu Thỏ nắm tay Lăng Siêu vừa định đi vào, cửa nhà bỗng nhiên mở, lão Lăng từ bên trong bước nhanh ra ngoài, lắc lắc cổnói to: "Mặc kệ bà có đồng ý hay không, tôi vẫn muốn ra ngoài xông pha một lần!" Hắn nói xong, quay đầu lại, thấy được vẻmặt hoảng sợ của Tiêu Thỏ và Lăng Siêu. "Ba ba..." Lăng Siêu yếu ớt gọi. Lão Lăng nhìn mắt con. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hốc mắt bỗng nhiên đỏ. "Thỏ Thỏ, cha nuôi phải rời khỏi nhà một đoạn thời gian, về sau Siêu Siêu liền giao cho con chiếu cố, có biết không?" Tiêu Thỏ hỏi: "Cha nuôi, cha muốn đi đâu?" "Cha nuôi muốn đi một nơi rất xa rất lớn, chờ lúc trở về sẽ cho các con chocolate." Chocolate? Kia chính là cái gì ăn ngon lắm. Tiêu Thỏ cao hứng, một tay lôi kéo Lăng Siêu, một tay vỗ ngực: "Cha nuôi, cha yên tâm đi, Thỏ Thỏ nhất định sẽ chiếu cố tốtcho em trai nuôi!" Sau đó, lão Lăng bước đi, ngày hôm sau không trở về, ngày thứ ba không trở về, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... Vẫn không có trởvề. Sau lại, Lăng mẹ vẫn khóc, khóc đến độ không còn buồn đưa đón con. Vì thế mỗi ngày, Tiêu Thỏ liền kéo tay Lăng Siêu cùngnhau ra cửa, xuyên qua ngõ, dọc theo con đê đi nhà trẻ. Thẳng đến một buổi sáng, Lăng mẹ bỗng nhiên ngừng khóc, từ trong phòng đi ra, mặc một bộ váy áo màu vàng mới, đôi mắtcười, nói với Tiêu Thỏ và Lăng Siêu: "Đi, hôm nay mẹ đưa các con đi nhà trẻ!" Tiêu Thỏ cao hứng vỗ tay, nói: "Mẹ nuôi, mẹ cười lên thật đẹp mắt!" Chapter 3 Khi Tiêu Thỏ bảy tuổi, bắt đầu vào tiểu học. Ngày báo danh, mẹ Lăng Siêu cũng mang con đi. Trường học cho mỗi đứa trẻ đến báo danh đều phải làm bài kiểm tra năng lực, xếp loại bình thường thì được trực tiếp nhậphọc, còn cá biệt thì khuyên bọn họ học dự bị trước. Tiêu Thỏ bất hạnh trúng phải số ít này. Mẹ nàng thật ra không sao cả, chỉ có Tiêu Thỏ sống chết không chịu. Muốn nàng học dự bị, Lăng Siêu kia chẳng phải là sẽ cao hơn nàng một lớp? Nào có tỷ tỷ so với em trai nuôi thấp hơn đâu?Tiêu Thỏ không phục, quấn quít lấy mẹ, đòi nhất định phải học lớp một. Mẹ nàng bị nàng cuốn lấy, không có biện pháp, đành phải chạy tới hiệu trưởng xin hộ. Lần đầu tiên đi, không thành công. Lần thứ hai đi, khôn khéo nói nặng nói nhẹ một hồi, hiệu trưởng đành đồng ý. Vì thế, Tiêu Thỏ liền đeo túi sách trên lưng đi học lớp một. Lăng Siêu đi học lớp hai. Cái gì? Tại sao cấp lớp của hai người thế nào cũng không giống nhau? Nguyên nhân rất đơn giản, lần trước kiểm tra năng

lực, Lăng Siêu đạt điểm tối đa, thành học sinh vừa nhập học duy nhất trực tiếp vào học lớp hai. Đến cuối cùng, Tiêu Thỏ vẫn là thấp hơn Lăng Siêu một lớp. Bởi vì cơ sở ban đầu của Tiêu Thỏ chưa đạt, lại không chịu học dự bị, cứ cố xin vào, chờ đến thi cuối học kỳ, bảng thành tíchphát ra, nàng cùng Lăng Siêu đều đạt một trăm điểm. Bất đồng chính là, Lăng Siêu là ngữ văn cùng số học đều đạt một trăm điểm, nàng là ngữ văn cùng số học cộng vào vừa đủmột trăm điểm. Cầm kết quả hai bài thi vô cùng thê thảm kia, mẹ Tiêu Thỏ tức giận : "Trời ơi, như thế nào có thể khi dễ một đứa nhỏ sinh nonnhư vậy chứ?" (^̂ ) Vì thế, nàng quyết định mời gia sư cho Tiêu Thỏ. Gia sư đầu tiên là một giáo sư già đã về hưu, dạy mới hai ngày liền phe phẩy đầu bỏ đi, trong miệng còn nói : "Gỗ mục khôngthể đẽo, trẻ con không thể dạy..." Mẹ nàng nghe không hiểu ông già này nói cái gì, vì thế quyết định tìm gia sư cho con gái trẻ tuổi một chút. Gia sư thứ hai là cháu gái của Vương bà bà hàng xóm, đang về quê nghỉ hè, nghe nói chuyên ngành là sư phạm, thành tíchđặc biệt tốt. Đáng tiếc, dạy mới hai ngày nàng kia liền lấy cớ trong nhà có chuyện, thu thập hành lí trốn chạy. Về sau có nghe Vương bà bà nhắc tới cháu gái dốc lòng xin trường chuyển chuyên ngành. Đây là chuyện sau này, có thểkhông cần để ý. Vì chuyện gia sư cho con, Tiêu mẹ phiền não không thôi. Đang ở trong sân phơi quần áo, trong lúc vô tình nhắc tới chuyệnnày với mẹ Lăng Siêu, mẹ hắn liền đề nghị: "Không bằng để Thỏ Thỏ và Siêu Siêu nhà chúng ta cùng nhau làm bài tập đi, chỗnào không hiểu còn có thể hỏi một chút." Chủ ý này thực hợp ý Tiêu mẹ. Đêm đến, nàng liền đưa con gái sang nhà Lăng Siêu học. Ngày đó, trước tám giờ tối Tiêu Thỏ đã làm xong bài tập. Hôm sau còn đạt điểm cao trong lớp. Khi kết thúc học kì năm đó, tổng điểm hai bài thi của Tiêu Thỏ phá lệ nhảy từ một trăm tới một trăm năm mươi. Lăng Siêu vẫnlà tối đa.

Sang năm lớp ba, lần đầu tiên Tiêu Thỏ làm cán bộ —— uỷ viên lao động. Ở lớp Tiêu Thỏ, thầy giáo quy định: mỗi ngày, uỷ viên lao động phải lưu lại chỉ huy bạn học làm vệ sinh lớp. Vì lí do này màtrong lớp chỉ có mình Tiêu Thỏ đứng lên tranh cử chức uỷ viên lao động. Tiêu Thỏ chưa từng làm cán bộ lớp, cho nên nàng đặc biệt để ý đến tấm huy hiệu trên cánh tay - hai cái dấu gạch đỏ. Mỗingày nàng đều ở lại muộn, chờ đến khi phòng học được quét tước sạch sẽ, nàng mới bằng lòng ra về. Điều này khiến cho Lăng Siêu mỗi ngày chờ nàng cùng nhau về nhà thật sự không kiên nhẫn. "Tại sao ngày nào cũng bắt ta chờ ngươi hả?" Mắt Tiêu Thỏ bừng sáng, đưa lên cánh tay có huy hiệu hai gạch hồng, nói: "Ta là uỷ viên lao động!" "Ta mặc kệ, ngươi thích mỗi ngày đều về trễ như vậy, ta sẽ không đợi ngươi nữa." Lăng Siêu nói xong liền đi, quả nhiênkhông có chờ Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ không thèm để ý, mỗi ngày vẫn là đợi đến lúc vệ sinh lớp xong xuôi rồi mới về. Qua vài ngày, có một lần nàng đi xuống cầu thang, vừa lúc thấy Lăng Siêu cũng mang túi sách trên lưng chuẩn bị về nhà. Nàng hỏi: "Sao hôm nay ngươi về muộn vậy?" Lăng Siêu hừ một tiếng: "Ta đi kiểm tra vệ sinh."

Tiêu Thỏ không rõ: "Ngươi cũng không phải là uỷ viên lao động..." Lăng Siêu liếc nàng một cái: "Ta là lớp trưởng." Đúng vậy, Lăng Siêu đã đảm nhiệm lớp trưởng ba năm. Từ đó về sau, ở lớp Lăng Siêu, lớp trưởng liền hơn một nhiệm vụ so với các lớp khác. Mỗi ngày, sau khi quét tước và vệ sinhlớp xong, lớp trưởng đều kiểm tra hết một lượt rồi mới về. Như vậy, bọn họ có thể cùng nhau về nhà. (Ôi Lăng Siêu ^ )̂ Sau đó, sinh nhật Tiêu Thỏ, mẹ nàng tặng nàng một con rùa lông xanh. Tiêu Thỏ thực thích con rùa xanh này, nó sớm trở thành bảo bối của nàng. Mẹ nàng thấy con gái rất có duyên với rùa, liềnhay nói giỡn với ba Tiêu Thỏ: "Anh xem, con gái cùng rùa hữu duyên như vậy, tương lai không chừng có thể câu được một vịkim quy tế (con rể)." (^̂ ) Ba Tiêu Thỏ không cho lời này là thực, ừ một tiếng cho qua, nhưng lại bị Tiêu Thỏ nhớ kỹ trong lòng. Ngày đó đang làm bài tập, Tiêu Thỏ hỏi Lăng Siêu: "Cái gì tên là kim quy tế?" Lăng Siêu đang cúi đầu làm toán, không phản ứng nàng. Tiêu Thỏ vẫn hỏi cố: "Ê! Ta đang hỏi ngươi? Cái gì tên là kim quy tế?" Lăng Siêu buông bút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thỏ, từ trong miệng bật ra hai chữ: "Nông cạn." Từ "nông cạn" này có trong từ điển học sinh tiểu học thường dùng, Tiêu Thỏ lập tức liền tra được. Tra xong, nàng sinh khí. Tiểu tử này không phải chỉ hơn nàng một lớp thôi sao? Dựa vào cái gì nói nàng nông cạn? Tính ra, hắn vẫn là em trai nuôicủa nàng cơ mà! Tiêu Thỏ tức giận, đáng ra hôm sau về nhà sẽ chờ Lăng Siêu, nhưng nàng lại một mình chạy trước, nhanh chóng về tới nhà.Qua thật lâu sau, Lăng Siêu mới không nhanh không chậm trở về, cũng không hỏi Tiêu Thỏ cái gì. Giằng co như vậy vài ngày, có một hôm, lúc tan học, Mâu Khả Ngôn ngồi cùng bàn Tiêu Thỏ liền thần bí cười cười hỏi nàng:"Thỏ Thỏ, ngươi cãi nhau với bạn trai hả?" Tiêu Thỏ không rõ Mâu Khả Ngôn đang nói cái gì, mắt chớp chớp, đầu óc mê muội. Mâu Khả Ngôn hướng nàng nháy mắt mấy cái: "Ngươi đừng giấu ta! Chính là Lăng Siêu, lớp trưởng lớp năm! Hắn không phảilà bạn trai ngươi, làm chi mỗi ngày đều chờ ngươi về muộn như vậy? Có lúc, ta thấy các ngươi tay nắm tay cùng nhau đinữa!" Tiêu Thỏ thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên. Lăng Siêu? Vóc dáng so với nàng nhỏ hơn, cánh tay so với nàng yếu hơn, làn da so với nàng trắng hơn, tối trọng yếu là, hắnthế nhưng mắng nàng nông cạn! Là bạn trai của nàng hả? Quả thực chính là —— buồn cười! Tuy rằng Tiêu Thỏ phủ nhận bằng mọi cách, nhưng Mâu Khả Ngôn lại tỏ vẻ như nàng đã là bạn gái mà Lăng Siêu công nhận,không cần phải giải thích thêm gì nữa. Nguyên lai là mấy năm qua ở trường, Lăng Siêu đã tham gia đủ loại giải thưởng to nhỏ, sớm có tiếng là thần đồng toán học.Mà Tiêu Thỏ đã ở vào thế: không biết là dưới tình huống gì, thông qua mạng lưới buôn chuyện bát nháo, được tất cả mọingười công nhận là bạn gái Lăng Siêu. "Trong sạch" bị hủy, Tiêu Thỏ không có sinh khí, nàng chẳng qua là... phẫn nộ mà thôi. Chapter 4 Đối với lời đồn không thực làm nhục "trong sạch" của nàng, Tiêu Thỏ thực phẫn nộ. Một ngày, nàng cân nhắc nên trả thùLăng Siêu như thế nào, chỉ tiếc tới lúc tan học rồi mà vẫn chưa nghĩ ra. Tiêu Thỏ giận dỗi, chạy về nhà một mình mà không chờ Lăng Siêu như trước, nhanh như chớp đã tới nhà.

Chạy đến cửa sân, mới phát hiện lúc sáng ra khỏi nhà quên mang theo chìa khóa, giờ không có gì mở cửa. Tiêu Thỏ đứng trước sân bồi hồi một trận, cân nhắc có nên trèo tường vào hay không, bỗng thấy Lăng Siêu rề rà chậm chạpvề tới. "Ê, ngươi có mang theo chìa khóa không?" Nàng hỏi một cách không khách khí. Lăng Siêu sờ sờ túi, lắc đầu. Tiêu Thỏ vốn đã sinh khí, vì vậy càng thêm giận, nàng kéo tay áo lên, chuẩn bị leo tường. Bỗng nhiên, nàng dừng lại, quayđầu, ánh mắt có chút thâm ý đánh giá Lăng Siêu. Khi đó Lăng Siêu đang đứng dựa vào gốc cây chờ người lớn về mở cửa, nhận thấy ánh mắt Tiêu Thỏ lóe ra hào quang âmmưu, hắn cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Thỏ chỉ vào bức tường, nói với hắn: "Ngươi leo vào giúp ta mở cửa." Lăng Siêu nhìn lên bức tường cao ngất trước mặt hai người bọn họ, quả quyết cự tuyệt: "Ta không đi." Tiêu Thỏ nói: "Ta mà không vào được, Tiểu Lục sẽ đói chết." Tiểu Lục là con rùa lông xanh nàng nuôi. "Nó là rùa, sẽ không đói chết." "Thật không? Ta phải đi cho nó ăn!" Tiêu Thỏ rõ ràng chẳng đùa giỡn chút nào. Lăng Siêu nhíu nhíu mày: "Vì sao ngươi không đi?" "Bởi vì ta là con gái..." Lúc Tiêu Thỏ nói lời này, giọng nói thật ôn nhu, quả thật giống một nữ hài tử. Lăng Siêu giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại không thể xuất khẩu. Một lát sau, hắn cởi túi sách đưa choTiêu Thỏ. "Ngươi leo lên đi, ta ở dưới giúp." Tiêu Thỏ nói xong, ngồi chồm hổm xuống. Lăng Siêu do dự một chút, cuối cùng vẫn là leo lên bả vai nàng. "Ngươi đừng có lộn xộn đó." Lần đầu tiên hắn trèo tường, không khỏi có chút khẩn trương, thanh âm lộ ra chột dạ. Tiêu Thỏ trong miệng đáp ứng, thân mình lại lơ đãng lắc lư. "Đừng nhúc nhích a!" Lăng Siêu nhắc nhở. "Hiểu rõ, ngươi mau lên!" Tiêu Thỏ thúc giục. Lăng Siêu hừ một tiếng, khẽ cắn môi, dùng sức bám chặt tường, tìm cách đứng dậy. Bỗng nhiên, người dưới chân tự nhiên lung lay một chút. "A!" Hắn hét lên một tiếng, thân thể vô phương giữ được cân bằng. Âm thanh vừa qua đi, tất cả hai người bọn họ đều ngã trên mặt đất. Bất đồng chính là, Tiêu Thỏ ngồi dưới đất, biểu tình trênmặt là tràn ngập khoái cảm sau khi báo được thù. Mà Lăng Siêu là nằm trên mặt đất, hai tay chăm chú ôm lấy cổ chân, biểutình trên mặt thống khổ không chịu nổi. Đúng vậy, hắn té gãy chân. Khi người lớn hai nhà về tới, lập tức đưa Lăng Siêu tới bệnh viện gần đó. Sau khi xem phim X quang xong, thầy thuốc tuyênbố xương chân trái của Lăng Siêu có một vết nứt nhỏ, phải bó bột nửa tháng. Lúc này, Tiêu Thỏ biết chính mình gặp rắc rối, chột dạ chạy đi lấy lòng hắn, lại bị Lăng Siêu hung hăng liếc mắt một cái. Lăng Siêu tức giận là khó tránh khỏi, vì cuối tuần này hắn đại diện cho trường tham gia kì thi Olympic Toán học quan trọng,hiện tại phải bó bột như vậy, đi lại còn khó khăn, chẳng lẽ nào kêu bài thi tự mình bay tới cho hắn làm? Bất quá Lăng Siêu tuy là giận dữ, nhưng lúc Lăng mẹ hỏi hắn tại sao bị thương, hắn vẫn không khai Tiêu Thỏ ra. Hành vi rộng

rãi này nhanh chóng làm cho Tiêu Thỏ nhận thấy nội tâm mình quá hẹp hòi, nhất thời, nàng vì hành vi báo thù ngây thơ màcảm thấy xấu hổ vô cùng. Sau khi về đến nhà, vì bồi thường cho Lăng Siêu, Tiêu Thỏ chủ động đề nghị mỗi ngày đưa Lăng Siêu đi học. Người lớn hai nhà thật cao hứng, đều nói Tiêu Thỏ trưởng thành, hiểu chuyện, biết chiếu cố em trai nuôi. Kỳ thật chỉ có tronglòng Tiêu Thỏ minh bạch, đây là nàng chuộc tội. Chuyện Tiêu Thỏ mỗi ngày giúp Lăng Siêu đi học, sau lại bị mạng lưới buôn chuyện ở trường đồn đại bát nháo, mọi ngườicàng thêm chắc chắn tin tưởng rằng Tiêu Thỏ chính là bạn gái Lăng Siêu. Mấy tiểu nữ sinh vốn có ý tứ đối với Lăng Siêucũng không dám lấy cớ đến nhờ hắn chỉ toán nữa. Cứ như vậy, bên tai Lăng Siêu ngược lại đã thanh tịnh đi rất nhiều. Sau đó, kì thi Olympic toán học được cử hành, bởi vì đường quá xa, Lăng Siêu bó bột không thể đi được. Tiêu Thỏ băn khoăntrong lòng, càng nghĩ, cuối cùng quyết định đem bảo bối quý nhất của mình là Tiểu Lục qua lấy lòng Lăng Siêu. Lăng Siêu cầm con rùa lông xanh lên, trong mắt hiện lên một tia thần sắc chán ghét. Hắn thực chán ghét loài bò sát, đặc biệtlà cái loại toàn thân bao bọc lông xanh dài, ướt sũng này. Chính là nhìn đến ánh mắt chờ mong của Tiêu Thỏ, cuối cùng hắn vẫn miễn cưỡng nhận Tiểu Lục. "Nói trước, dưỡng chết ta không phụ trách đâu đó." "Được..." Tiêu Thỏ nhìn Tiểu Rùa, có chút không đành lòng, lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi thông minh như vậy, nhất địnhdưỡng bất tử ?" Lăng Siêu nhếch khóe miệng một cái, không có đáp lời. Về sau, Tiểu Rùa quả thật không bị dưỡng chết, vẫn bình an mà đợi Tiêu Thỏ xuất giá. Đương nhiên, chuyện này vẫn là nóisau đi.

Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu đến trường, từ tiểu học đến sơ trung là cùng một chỗ. Chờ Lăng Siêu thuận lợi lên năm đầu sơtrung, rốt cuộc Tiêu Thỏ cũng là học sinh lớp sáu. Năm lớp sáu, có rất nhiều chuyện bất tri bất giác phát sinh biến hóa, trong đó có thân thể tụi con gái. Lần đầu tiên Tiêu Thỏ cókinh là vào một buổi chiều giữa học kì năm lớp sáu. Khi đó, ở trường cũng đã học qua mấy khóa về vệ sinh, sinh lý.., Tiêu Thỏ ít nhiều cũng biết thân thể mình xảy ra cái gì.Nhưng nàng không biết nên làm sao, vẫn ngồi tại chỗ, không dám đứng lên. Sau khi tan học, mọi người làm vệ sinh lớp xong, lục đục kéo nhau ra về hết rồi mà Tiêu Thỏ vẫn không dám đứng lên, chođến khi Lăng Siêu tới tận phòng học tìm nàng. "Tại sao vẫn còn ngồi đây?" Lăng Siêu nhấc túi sách trên bàn của nàng lên, đang tính toán chạy lấy người. "Chờ một chút!" Tiêu Thỏ gọi, nhíu chặt mày, trong lòng xấu hổ vô cùng. Lăng Siêu phát giác cái gì, đi tới: "Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?" Tiêu Thỏ cắn cắn môi, ngập ngừng không biết nên nói với hắn như thế nào: "Ta... ta... cái kia... đến đây..." Lăng Siêu ngẩn người, ngay lập tức rõ ràng. Hắn bước tới, thả túi sách của hai người xuống, sau đó cởi đồng phục đưa chonàng. "Lấy đi!" Tiêu Thỏ ngồi bên kia, ánh mắt bất an nhìn chằm chằm từ túi sách cho tới áo đồng phục, do dự không dám làm theo. "Chẳng lẽ ngươi muốn đợi ở đây cho đến ngày mai hay sao?" Nàng khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn nhận lấy đồng phục từ tay Lăng Siêu. Tiêu Thỏ cột đồng phục của Lăng Siêu bên hông, vừa lúc che khuất chỗ ướt sũng trên quần. Còn Lăng Siêu vẫn mặc đồ ngắntay, cầm hai túi sách, cùng nàng về nhà.

Lúc về tới nơi, thấy trước sân có chiếc xe, là một loại xe rất cao cấp, cũng có không ít láng giềng đang đứng ở đó, rướn ngườivào trong coi, vừa coi vừa bàn tán cái gì. Chờ Lăng Siêu cùng Tiêu Thỏ vào đến nơi, có người hiểu chuyện liền trộm nói với Lăng Siêu: "Ba cháu đã về." Đúng vậy, ngày đó đối với Tiêu Thỏ và Lăng Siêu mà nói, đều là ngày có người thân thích tới, bất đồng chính là, Tiêu Thỏ tớilà dì cả, mà Lăng Siêu tới chính là người cha rốt cuộc đã xuất hiện sau sáu năm biến mất kia. Khi Lăng Siêu vào đến sân, sắc mặt hắn vẫn trầm mặc, tỏ ra không tốt lắm. Hắn không trực tiếp về nhà, mà dẫn Tiêu Thỏ vào phòng nàng, dặn nàng chú ý nghỉ ngơi, sau đó mới đeo túi sách trên lưngtrở về nhà. Nhìn thấy bóng dáng Lăng Siêu rời đi, bỗng nhiên Tiêu Thỏ có chút lo lắng. Nàng biết Lăng Siêu không thích người khác nhắc tới ba hắn trước mặt hắn. Năm học lớp bốn, có một lần vì thu bài tập, hắnxung đột với một đứa trong lớp, tên kia sau đó còn kéo bạn tới đánh hắn trước cửa lớp, chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn là cáiloại không có cha. Đó cũng là lần duy nhất Lăng Siêu đánh nhau với người ta, nếu không có Tiêu Thỏ chạy tới kêu bảo vệ, khả năng lưu lại trêntrán Lăng Siêu không chỉ có vết sẹo mờ mờ kia. Chuyện này làm hại Lăng Siêu bị mẹ hắn hung hăng đánh cho một trận. Nhưng từ đó về sau, trong trường học không có aidám nhắc tới ba hắn trước mặt hắn, thầy cô cũng không còn nói hắn nho nhã nữa, bởi vì mọi người phát hiện, chuyện nàykhởi xướng chỉ như con mèo nhỏ, hắn quả thực so với lão hổ còn hơn. Lão Lăng trở về, làm cái sân vốn yên ắng trước đó bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Buổi tối hôm đó, ba mẹ Tiêu Thỏ một mực ở nhà Lăng Siêu cho đến khuya, Tiêu Thỏ bị cưỡng chế phải ở nhà, không chophép ra cửa, nàng chỉ có thể đáng thương đem lổ tai dán lên tường, lắng nghe động tĩnh từ vách kế bên. Không có khóc nháo, không có cãi vã, chỉ có thanh âm nói chuyện lúc có lúc không, cách qua một bức tường, nàng nghekhông được rõ ràng cho lắm. Khi ba mẹ nàng trở về, nhìn biểu tình trên mặt cũng không đoán ra cái gì. Tái sau đó, lão Lăng về nhà ở, chuyện hắn và chiếc xe xa hoa có rèm che kia nhanh chóng sáng tỏ. Nghe nói hắn là ở trấntrên xây dựng một bãi đỗ xe cao cấp, phí giữ xe cao đến dọa người. Sau đó nhiều năm, có một lần Tiêu Thỏ nhớ tới chuyện này, liền hỏi mẹ nàng, đến tột cùng đêm đó đã xảy ra cái gì. Mẹ nàng ngậm miệng không nói chuyện, chẳng qua là thản nhiên buông một câu: "Kỳ thật, mẹ nuôi con là nữ nhân thông minhnhất ta từng thấy." Đích xác, nữ nhân thông minh hiểu được, dùng một viên “khoan dung tâm” lấy lại tất cả tình yêu và xem trọng từ một ngườinam nhân. Chapter 5 Lão Lăng đã trở lại, nhà Lăng Siêu trở nên náo nhiệt hẳn lên. Cả những người thân thích trước đó vốn chưa từng thấy mặtcũng đến thăm, mỗi ngày chỉ tiếp đãi mọi người không thôi cũng giống như muốn đạp phá cánh cửa trước nhà đi rồi. Tiêu Thỏ không thích những người này, đặc biệt là ánh mắt bọn họ khi nhìn Lăng Siêu, giống như muốn ăn thịt người. Đương nhiên, Lăng Siêu cũng không thích. Cho nên mỗi khi về tới nhà, chỉ cần thấy trước cửa có đôi giày nào lạ, Lăng Siêuliền đeo túi sách qua nhà Tiêu Thỏ làm bài tập. Làm xong bài tập, mẹ Tiêu Thỏ giữ hắn ở lại ăn cơm. Đến khi tiễn khách đi hết rồi, Lăng Siêu mới thu thập đồ đạc về nhà. Sau đó, lão Lăng nhìn vẻ mặt của con, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi cho con lớn lên, liền đề nghị với vợ dờinhà đến cách đó vài dặm, ở đó phòng ở lớn hơn, điều kiện học tập cũng tốt, đối với tương lai phát triển của Lăng Siêu cũnggiúp ích ít nhiều. Chính là Lăng mẹ không chịu, nàng nói: "Nếu là dời đi, biết đi đâu tìm con dâu nghe lời như Tiêu Thỏ đây?"

Lão Lăng nghĩ lại, vì thế cũng không tái đả động chuyện chuyển nhà nữa. Trên thực tế, vài năm nay hắn dốc sức làm ăn bênngoài, vẫn cảm thấy hổ thẹn với vợ con trong nhà. Cho nên từ khi lão bà tha thứ cho hắn về sau, lão bà nói gì hắn đều nghenấy, trở thành người chồng đạt tiêu chuẩn nhị thập tứ hiếu. Tuy Lăng Siêu không dời nhà, nhưng mấy tháng sau, chính phủ quy hoạch thành phố mới, khu phố nhà Tiêu Thỏ ở bị quyhoạch thành một cái công viên trò chơi, chuẩn bị cuối năm nay động thổ thi công. Cấp trên vì trấn an người dân trong vùng, trước đó liền thay bọn họ chuẩn bị tốt phòng ở. Phòng mới xây ở khu khai phá, tuyrằng xa, nhưng so với chỗ này lớn hơn nhiều, vẫn là kiến trúc tiểu khu, các nhà cao tầng đều có thang máy lên xuống, nếuchuyển đi, chính phủ liền phái xe chuyên chở cho từng nhà. Mẹ Tiêu Thỏ lúc đầu không chịu dời, nhưng Tiêu Thỏ vừa nghe nói có thang máy, liền khẩn cấp thúc giục mẹ nàng dời. Mẹnàng vốn không chịu lay chuyển, nhưng nghĩ lại, nếu bị cưỡng chế cũng không có tiếng gì tốt, vì thế đồng ý đi. Nhà Tiêu Thỏ dời, nhà Lăng Siêu cũng liền dời theo. Cũng không biết là trùng hợp hay duyên phận, tóm lại bọn họ lại ở cùngnhau. Lúc này càng gần hơn, chỉ một cái cầu thang đi lên, nhà Tiêu Thỏ bên trái, nhà Lăng Siêu bên phải, khoảng cách haicánh cửa bất quá chỉ ba bốn mét. Chờ dời nhà xong đã là vào tháng tám, rốt cuộc Tiêu Thỏ cũng đần độn mà qua tiểu học, sắp trở thành một học sinh trunghọc. Nói là lên sơ trung, kỳ thật trường tiểu học cùng trường sơ trung vốn là xài chung một giáo khu, bọn Tiêu Thỏ chính là từ tòanhà này dời tới tòa nhà kia, tính ra chỗ học cũng không thay đổi tí nào. Chẳng qua khi đó, hiệu trưởng vẫn là cái người sáu năm trước muốn làm khảo sát tố chất học sinh. Hắn lại quyết định, lầnnày tân sinh vào sơ trung cũng phải làm khảo sát. Lúc này, chiêu năn nỉ của Tiêu mẹ không còn dùng được. Hiệu trưởng nói: "Đứa nhỏ này cơ sở không được tốt lắm, sau này thi cao trung phải đúng năng lực mới được, chi bằng đểcho em đi học nghệ thuật đi." Lăng mẹ không hiểu: "Nghệ thuật? Nghệ thuật gì?" "Ví dụ như mỹ thuật tạo hình, thư pháp." "Không được, không được!" Mẹ nàng lắc đầu phản đối: "Con thỏ nhỏ nhà chúng tôi viết và họa dường như... Không được!Tuyệt đối không được!" Hiệu trưởng nghĩ nghĩ: "Nếu không, cho học âm nhạc? Đàn dương cầm... Múa?" "Hiệu trưởng, ông đừng nói giỡn nữa! Với lỗ hổng nhà chúng tôi, kiểm tra đầu vào cũng không qua được, nói chi tới đàndương cầm? Về phần múa lại càng không thể, không bằng để cho nó đi học võ!" Hiệu trưởng vỗ bàn một cái: "Võ thuật? Cũng đúng a!" Cứ như vậy, Tiêu Thỏ vừa lên sơ trung, mẹ nàng liền dẫn nàng qua vùng phụ cận, xin vào một lớp võ có danh tiếng. Tiêu Thỏtừ bé tới giờ chưa có học qua võ thuật, lúc theo mẹ đến lớp, vẫn còn khiếp đảm. Lão sư dạy võ Võ Đại Lang hỏi nàng: "Con tên là gì?" "Tiêu Thỏ." "Con thỏ nhỏ?" Lão sư ngẩn người: "Vậy con từng học qua võ chưa?" Tiêu Thỏ lắc đầu: "Chưa học qua." Mẹ nàng lập tức tiếp lời: "Lão sư, đứa nhỏ này chưa học qua võ, nhưng con bé hay trèo cây." Lão sư kia vừa nghe, cũng vui vẻ: "Tiểu cô nương còn có thể trèo cây a? Không tồi, có đảm lược, thu nhận!" Vì thế, bắt đầu từ đó, Tiêu Thỏ liền đi theo Võ Đại Lang lão sư học võ thuật. Thẳng đến thật lâu, thật lâu về sau, Tiêu Thỏ mới biết được, vị Võ lão sư nhìn qua cộc lốc này, đã nhiều lần tham gia thi đấuvõ thuật toàn quốc, còn lấy đệ nhất danh, người đệ nhị danh mà hắn đánh thắng, so với hắn còn cao hơn hai cái đầu.

Võ lão sư này mà là Võ Đại Lang gì? Rõ ràng chính là ngụy trang Võ Nhị Lang -Võ Tòng!

Khi đó, Tiêu Thỏ đã đến khu khai phá ở, nhà mới cách xa trường học, không còn chỉ cần đi bộ là tới. Vì thế, mẹ nàng liền muacho nàng một chiếc xe đạp. Con gái thường thích loại xe này, trên đầu xe còn cột một dải thắt lưng màu phấn hồng. Nhưng là Tiêu Thỏ không thích, nàng cảm thấy nó quá ngây thơ, nàng thích chiếc xe Giant Manufacturing của Lăng Siêu hơn,màu đen, cưỡi lên cảm giác như một trận gió. Lăng Siêu mỗi lần mặc áo sơmi trắng, đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn qua thật làđặc biệt! Có một lần, buổi sáng, Tiêu Thỏ thức dậy từ rất sớm, không đợi Lăng Siêu mà tự mình xuống lầu trước, sau đó nàng vàogarage lấy chiếc Giant Manufacturing của Lăng Siêu đi học. Garage của hai nhà bọn họ không phải là cùng nhau, nhưng Tiêu Thỏ vì ham phương tiện, thường mang xe đứng dựa vàobên ngoài garage nhà Lăng Siêu. Sau đó Lăng Siêu ngại nàng phiền toái, liền đánh thêm chiếc chìa khóa cho nàng, khôngnghĩ tới vừa lúc xe Tiêu Thỏ bị hư. Tiêu Thỏ háo hức đạp xe Lăng Siêu phóng như gió tới trường, sau đó nàng mang xe ra nhà giữ xe, rồi đeo túi sách đi vào lớp. Đến giữa trưa, đang lúc đi nhà xí, chợt nghe một đám nữ sinh lớp bên cạnh xì xầm bên ngoài cửa nhà xí. Nữ sinh “giáp” nói: "Sáng hôm nay ta tới trường, thấy lớp trưởng lớp sơ nhị Lăng Siêu, mấy người đoán xem? Hắn dĩ nhiênđược một chiếc xe thể thao đưa tới!" Nữ sinh “ất” nói: "Ta biết, ta biết... Chính là cái người bộ dạng rất tuấn tú Lăng Siêu. Không nghĩ tới trong nhà hắn có tiền nhưvậy, quả thực chính là bạch mã hoàng tử!" Nữ sinh “bính” nói: "Các ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Lăng Siêu kia đã có bạn gái rồi." "Ai a?" " Tiêu Thỏ lớp bên cạnh!" Sau đó, Tiêu Thỏ đang mặc quần thiếu chút nữa rớt xuống hố luôn. Lời đồn đãi không thực này, vì cái gì đến bây giờ người ta còn chưa quên đi? T_____T Lúc tan học ngày đó, đến phiên Tiêu Thỏ quét tước vệ sinh, chờ khi tất cả đều xong xuôi hết, nàng mang túi sách lên lưng,chuẩn bị đi lấy xe. Chợt phát hiện ở chỗ gửi xe buổi sáng kia, một cái thân ảnh quen thuộc đang đứng ở đó, mặt bình tĩnh,người thong dong. Tiêu Thỏ tự biết đuối lý, chậm chạp đi tới, giả ngu giả ngơ chào hỏi: "... Sao trễ như vậy mà ngươi chưa về ?" Lăng Siêu hừ một tiếng: "Chờ ngươi." Tiêu Thỏ chột dạ: "Không cần chờ ta, ngươi đi trước đi..." "Tiêu Thỏ!" Lăng Siêu đánh gãy lời của nàng, thanh âm trầm thấp. Tiêu Thỏ biết, chỉ cần hắn gọi nàng cả tên lẫn họ, điều đó nói lên rằng nàng nên cúi đầu nhận sai. (Trời ơi nàng Thỏ !! Mới títuổi mà đã bị phu quân áp đặt như thế là không được ^ ̂Nhưng mà nàng ngoan lắm cơ ^ )̂ "Thực xin lỗi... ! Ta chẳng qua chỉ muốn đi xe ngươi một lần thôi, ta cam đoan không có lần sau!" Nàng nắm chặt ba ngón tay,đôi mắt nhìn hắn trông mong, chờ đợi. Tuy rằng, khi đó bọn họ cao bằng nhau, nhưng Lăng Siêu đứng trước mặt Tiêu Thỏ,không biết tại sao, thoạt nhìn Lăng Siêu lại lợi hại hơn. (^̂ ) Hắn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tiêu Thỏ, vốn định giáo huấn, nhưng mà lời còn chưa thốt ra liền đã thu trở về. Dừng một chút, hắn vươn tay nói: "Chìa khóa." Tiêu Thỏ ngoan ngoãn lấy chìa khóa xe từ trong túi sách ra, đưa cho hắn. Lăng Siêu mở khóa xe, leo lên, sau đó quay đầu lại nói với Tiêu Thỏ: "Lên đi." "Làm gì?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ về một mình hả?" Sáng hôm nay, vì Tiêu Thỏ đạp xe hắn đi rồi, hắn nhìn chiếc thắt lưng hồng nhạt cột trên xe Tiêu Thỏ và chiếc xe thể thao muithuyền màu trắng của ba hắn, do dự thật lâu, cuối cùng không cam lòng mà để cho ba đưa tới trường. Tiêu Thỏ do dự một chút, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Lăng Siêu, nàng không dám phản đối nữa, ngoan ngoãn ngồi lênphía sau. Ngồi ở sau xe Lăng Siêu rời khỏi cổng trường, vừa vặn gặp mấy nữ sinh lớp bên cạnh lúc trưa. Nữ sinh “giáp” hai mắt mở to: "Mau nhìn kìa! Không phải là Lăng Siêu lớp trên đó sao? Bộ dáng lái xe đạp cũng thật là soáia!" (từ này rất hay dùng cho con trai – mình nghĩ gần gần với từ anh tuấn ^ )̂ Nữ sinh “ất” hai mắt phun hỏa: "Hắn chở nữ sinh kia là ai? Không phải là bạn gái hắn đó chứ? Bộ dáng tại sao lại khó coi nhưthế, một chút ánh mắt cũng không có!" Nữ sinh “giáp” nói tiếp: "Đúng rồi, đúng rồi! Thật sự là xấu chết đi được, Lăng Siêu của chúng ta trắng trẻo như vậy, nhỏ kiađen thui như vậy, xứng đôi một chút cũng không có!" Nữ sinh “bính” liếc mắt một cái về phía hai người: "Xứng hay không là do các ngươi định đoạt chắc? Cho dù người ta sinh ralà gấu mèo đi nữa, ít lắm cũng là động vật quý hiếm quốc gia bảo hộ." (Đúng là con gái ^ ,̂ dễ thương ghê) "Hắt xì —— " Ngồi trên xe Lăng Siêu, Tiêu Thỏ đánh cái hắt xì. "Đừng lau trên áo ta." Lăng Siêu nhắc nhở. "Hả?" Tiêu Thỏ không chút để ý mà hô nhỏ, cánh tay xoa xoa cái mũi, sau đó thực tự nhiên mà đưa tay lên lưng hắn cọ cọ. Lăng Siêu: "..." Chapter 6 Lúc Tiêu Thỏ vào sơ nhị, lão sư Võ Đại Lang của nàng từ trong lớp bới móc ra mấy học sinh không tồi, tổ chức thành mộtnhóm đi tham gia đại hội võ thuật thiếu niên. Tuy rằng Tiêu Thỏ không thể tham gia vào đội hình chính thức, nhưng là thànhviên dự bị, nàng vẫn phải đến mỗi buổi luyện tập. Bởi vì thời gian huấn luyện không nhiều lắm, để kịp tiến độ, Võ lão sư quy định tất cả đội viên sau khi tan học đều phải tới sânhuấn luyện, tập đủ ba tiếng mới được về nhà. Mẹ Tiêu Thỏ thì không ngại, dù sao con gái vốn ăn nhiều, rèn luyện một chút cũng giúp giảm béo. Chính là Tiêu Thỏ để ý, nàng không sợ huấn luyện vất vả, nàng chỉ sợ buổi tối phải về nhà một mình. Chờ tập luyện ba tiếng đồng hồ xong, lúc về nhà, trời đã tối lắm rồi, mà nơi Tiêu Thỏ luyện võ lại là chỗ hẻo lánh trong tiểukhu, muốn đi, phải đi xe một mình qua một cái ngõ thật dài. Đèn đường thì nhanh tắt, lâu lâu mới có trăng, sờ soạng đi trongđó còn hay có mấy con mèo hoang lâu lâu nhảy ra, đặc biệt khủng bố. Từ nhỏ Tiêu Thỏ đã sợ tối, đi qua ngõ kia vài lần, liền không dám đi nữa, da mặt dày cộm đi xin Lăng Siêu đón nàng. (^ )̂ Lăng Siêu không đáp ứng, nói: "Ngươi đừng nên đi, một đứa con gái có tiếng giỏi võ để làm gì?" "Không được! Mẹ ta nói, thành tích của ta không tốt, học võ sẽ giúp cho việc học lên của ta sau này." "Thành tích không tốt, cùng lắm thì ta dạy bổ túc cho ngươi." Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Không được, ta vẫn nên đi học võ." Lăng Siêu có chút bực mình: "Ngươi thích học hay không là việc của ngươi, dù sao ta cũng sẽ không đi đón ngươi." Nói xong,hắn liền leo lên xe của mình đi thẳng. Tính khí thường ngày của Lăng Siêu thất thường khó đoán, Tiêu Thỏ không nói được, đành phải kiên trì tiếp tục đi luyện võ.

Chờ huấn luyện xong, đã hơn tám giờ, nàng xuống lầu, đang chuẩn bị dắt xe, bỗng nhiên buồn vui nảy ra. Vui chính là, chiếc xe trên đầu cột dải băng phấn hồng của nàng rốt cuộc đã bị người ta trộm mất! Buồn chính là, không có xeđạp, nàng phải một mình đi qua cái ngõ kia, việc này chẳng khác nào lấy mạng của nàng. Tiêu Thỏ buồn bã đeo túi sách, cúi đầu đi ra cửa ngõ, liếc mắt nhìn lại một cái, bên trong đang đông nghìn nghịt thế, nhưngkhi đèn đường đầu ngõ phát sáng, bỗng phảng phất giống như bị hút vào, không thấy ai hết nữa. Tiêu Thỏ do dự một chút, từ từ nhắm hai mắt, chuẩn bị chạy như điên. Bỗng nhiên, một thanh âm gọi lại nàng. "Tiêu Thỏ, về nhà hả?" Tiêu Thỏ xoay mình, nhìn thấy một người đang cầm cái chai trong tay, đúng là con trai của Võ lão sư Võ Thừa Vĩ. "Uhm." Tiêu Thỏ gật gật đầu: "Sư huynh xuống đây làm gì?" Võ Thừa Vĩ hướng về phía Tiêu Thỏ đang hai mắt sáng rực, trong tay vẫn cầm cái chai: "Ta đi mua chút đồ cho ba." Mua đồ? Trước mắt Tiêu Thỏ bỗng nhiên sáng ngời: "Sư huynh muốn ra ngoài?" Võ Thừa Vĩ gật gật đầu: "Ờ, làm sao vậy?" "Không có gì, không có gì!" Tiêu Thỏ mừng rỡ như điên: "Ta đi cùng huynh nhé, dù sao ta cũng đang muốn về nhà." Võ Thừa Vĩ không phát hiện ra dụng tâm của Tiêu Thỏ, gật đầu đáp sảng khoái: "Tốt, đi thôi." Có người đi cùng trong đêm tối, quả nhiên sẽ không nghĩ tới những thứ đáng sợ nữa, tâm tình Tiêu Thỏ phấn chấn hẳn lên.Suốt đường đi, nàng sôi nổi cười cười nói nói với Võ Thừa Vĩ, chỉ trong chốc lát, đã đi hết ngõ. Ra tới ngõ, Võ Thừa Vĩ còn nói: "Trị an nơi này không được tốt lắm, lần tới ngươi nên đi xe đạp rồi gửi ở nhà xe nhà ta thì tốthơn." "Uhm." Tiêu Thỏ gật gật đầu. "Đúng rồi, vậy ngươi trở về bằng gì?" "Ta có thể đi chuyến xe cuối về." "Cũng tốt, nếu như đợi không có xe, ngươi có thể tới nhà khách bên kia gọi điện thoại về nhà..." Hai người đang nói, bỗng nhiên, có tiếng phanh xe đột ngột vang lên. Sau đó, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt bọnhọ. Tiêu Thỏ còn chưa có phục hồi lại tinh thần, chợt nghe thấy giọng Lăng Siêu lạnh lùng truyền đến: "Lên xe." Tiêu Thỏ kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây?" Kỳ quái, hắn không phải nói không tới đón nàng sao, như thế nào bỗng nhiên lạixuất hiện ở đây? Đang buồn bực, Lăng Siêu không chút kiên nhẫn : "Bảo ngươi lên xe thì lên đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?" Hắn sao lại sinh khí? Tiêu Thỏ nhíu nhíu mày, không nói cái gì, rầu rĩ ngồi sau xe hắn, sau đó vẫy tay nói với Võ Thừa Vĩ: "Tađi đây, ngày mai gặp lại!" "Ờ, ngày mai ——" Lời nói của Võ Thừa Vĩ vừa tới bên miệng, đã bị một đạo ánh mắt muốn giết người bức trở về, thiếu chútnữa bị thương: "Tái... tái kiến..." "Hừ!" Lăng Siêu xuy một tiếng, thu hồi ánh mắt, mang theo Tiêu Thỏ đi xa. Lúc này Võ Thừa Vĩ mới hồi phục lại tinh thần, tay trái cầm chai, tay phải bắt đầu đung đưa, trong miệng lẩm bẩm nói: "Kỳ thậtta chẳng qua là đi ra ngoài mua đồ thôi mà..." Lăng Siêu chở Tiêu Thỏ về nhà, trên suốt đường đi đều không nói gì, Tiêu Thỏ cũng có chút bực mình. Cũng không phảinàng ép hắn tới đón nàng, thái độ của hắn như vậy chẳng lẽ là bảo nàng sai hay sao?

Hai người đều có khí, rõ ràng cũng không để ý tới đối phương. Đến khi xe dừng lại trước cột đèn đỏ, mỗi phút mỗi giây chờđợi đều trở nên quỷ dị khác thường. Như thế nào có cột đèn đỏ dừng lâu như vậy a? Tiêu Thỏ âm thầm oán giận. (^̂ ) Nàng xê dịch mông ra để ngồi thoải mái hơn một chút, cánh tay ôm túi sách không cẩn thận đụng phải lưng của Lăng Siêu. Lưng Lăng Siêu thoáng rung. Qua một lát, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Ngày mai ta tới đón ngươi." Tiêu Thỏ có chút tâm động, nhưng nghĩ đến thái độ của Lăng Siêu vừa rồi, nàng nổi giận nói: "Không cần." Lăng Siêu khinh thường hừ một tiếng: "Ngươi có gan thì một mình về đi!" Cảm giác bị người ta nhìn thấu nỗi khổ, Tiêu Thỏ có chút căm tức: "Cùng lắm thì ta nhờ Võ sư huynh đi với ta!" "Ngươi dám!" Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, con ngươi sắc bén chằm chằm nhìn vào nàng, như là muốn đem người một ngụmăn luôn. (^ ̂thích câu “Ngươi dám!” của anh Siêu) Tiêu Thỏ hoảng sợ, cho tới bây giờ chưa từng thấy Lăng Siêu bốc hỏa lớn như vậy, nhất thời có chút sợ hãi: "Cái kia...xanh... đèn xanh..." Nàng yếu ớt mà chuyển đề tài. Cùng lúc đó, xe phía sau bọn họ không còn kiên nhẫn mà bóp còi inh ỏi. Lúc này Lăng Siêu mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại,tiếp tục đi. Suốt đường không nói gì, về tới nhà, ở dưới lầu, Lăng Siêu cũng không nói lời nào. Sự trầm mặc này làm cho Tiêu Thỏ cảm giác đây là điềm báo giông bão sắp đến. Nàng nhớ đến cái lần chạng vạng lúc trước,bộ dáng Lăng Siêu đánh nhau với đám người mắng hắn không cha kia thật sự là khủng bố. Tiêu Thỏ đang nghĩ ngợi, Lăng Siêu đã dừng xe lại, quay đầu nhìn nàng chằm chằm. Một trận gió thổi tới, thổi bay tóc máitrên trán hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy vết sẹo mờ ở mép tóc. Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy căng thẳng, không muốn cùng hắn phân cao thấp, nàng từ phía sau xe nhảy xuống, ôm túi sáchnhanh như chớp chạy lên lầu. Sự thật chứng minh, Tiêu Thỏ không hổ danh mẹ nàng năm đó đặt tên, công phu chạy trốn của nàng tuyệt đối cùng con thỏliều mạng giống nhau! Sau khi Tiêu Thỏ chạy lên lầu, tâm thần bắt đầu không yên. Hôm nay Lăng Siêu làm sao vậy? Quả thực mọi khi uống sai thuốc, bình thường hắn tuy rằng cũng có tức giận, nhưng khôngđến mức như hôm nay? Tiêu Thỏ không nghĩ ra, cũng không có tâm tư gì làm bài tập nữa, vì thế an vị ngồi ở bàn học, chằmchằm nhìn ra ngoài cửa sổ mà sững sờ. Bàn học Tiêu Thỏ sát cửa sổ phòng, mà ngoài cửa sổ chính là ban công. Xuyên thấu qua ban công mở rộng, nàng có thể nhìnthấy rất nhiều ngôi sao trên trời đêm xanh thẫm. Ngôi sao, ngôi sao, các ngươi có thể nói cho ta biết, Lăng Siêu tức giận cái gì không? (A !! Ta biết nè :D) Ngay lúc Tiêu Thỏ đang thất thần, bỗng nhiên một khuôn mặt che khuất tầm mắt của nàng. Bên trong mắt là màu trắng, làn dangười tới cũng thực trắng, hơn nữa hắn lại đột nhiên xuất hiện. Chờ khi Tiêu Thỏ nhận ra Lăng Siêu, nàng đã sợ tới mức“hồn bất phụ thể” (^̂ ), liên tục thét chói tai. Nói tại sao Lăng Siêu có thể đột nhiên xuất hiện trên ban công nhà họ Tiêu? Kỳ thật cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vìban công hai nhà bọn họ là dính sát vào nhau. Lúc trước trang hoàng phòng ở, mẹ Tiêu Thỏ thấy dù sao con gái cũng làthường xuyên chạy tới nhà Lăng Siêu làm bài tập, trổ cánh cửa ở ban công ra vào cũng thuận tiện hơn. Nàng đem ý tưởngnày nói với mẹ Lăng Siêu, mẹ hắn cũng gật đầu đồng ý, vì thế liền cho trổ cái cửa này. Nói trắng ra là, hai phòng này kỳ thật chính là một phòng, là tương thông! "Thỏ thỏ, làm sao vậy?" Mẹ nàng nghe được tiếng la của nàng, vội hỏi. Lăng Siêu hướng nàng làm dấu chớ có lên tiếng. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, nói: "Không... không có gì!"

Mẹ nàng cũng không quan tâm nữa, đứng ở ngoài cửa, bảo: "Vậy con làm bài tập xong thì nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phảiđi học!" "Vâng!" Tiêu Thỏ ứng biến xong, quay đầu lại. Lăng Siêu không biết khi nào đã từ cửa sổ tiến vào, ngồi xuống giường của nàngkhông chút khách khí, trong tay bắt đầu đùa nghịch con thỏ búp bê làm bằng vải lam hoa kia (^̂ ). Người ta nói con gái khónắm bắt, kỳ thật Lăng Siêu mới là khó nắm bắt nhất, mới vừa rồi còn sinh khí, hiện tại nhìn qua nhìn lại lại giống như ngườichẳng có chuyện gì. Tiêu Thỏ có chút bực, giật lại con thỏ từ tay hắn: "Ngươi tới làm chi? Khuya rồi, muốn hù chết ta a!" Nói xong, nàng lại có chúthối hận, sợ Lăng Siêu lại sinh khí giống lúc vừa nãy. Lúc này Lăng Siêu không có sinh khí. Chẳng qua là hắn bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy, đứng bên cạnh Tiêu Thỏ. Khi đó, đầu tháng ba tới hắn sẽ tốt nghiệp, vóc dáng đặc biệt cao. Cùng đứng, hắn cũng cao hơn Tiêu Thỏ nửa cái đầu,huống chi lúc này Tiêu Thỏ vẫn đang ngồi. Cao thấp cách xa như thế, rất nhanh giận khí của Tiêu Thỏ liền bị đánh tan. Nàng đứng không được, ngồi cũng không xong, nhìn thấy ánh mắt Lăng Siêu, phảng phất như chính mình là tiểu bạch thỏ bịvây trong lồng sắt, tim bỗng nhiên không có giao động như bình thường nữa mà nhảy nhanh tanh bành. Ngay lúc nàng cảm giác mặt có chút nóng lên, bỗng nhiên nghe từ trong miệng Lăng Siêu phát ra một tiếng: "Sai rồi." "Cái gì sai rồi?" Tiêu Thỏ có chút không hiểu được. Lăng Siêu vươn tay, chỉ chỉ vào vở bài tập toán học của nàng: "Bài này sai rồi." Nguyên lai hắn đang nhìn vở bài tập của nàng! Tiêu Thỏ nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bài này... ta làm không ra." "Ngốc!" Lăng Siêu nói xong, tùy ý đưa tay kéo ghế bên cạnh qua, ngồi xuống, bắt đầu giảng bài tập toán cho nàng. Rõ ràng đề bài rất khó hiểu, được hắn giảng qua một lần, rất nhanh Tiêu Thỏ vừa nghe đã hiểu. Chỉ trong chốc lát, các bài tậpđều đã làm xong. "Còn có bài nào nữa không?" Lăng Siêu hỏi. "Còn có hóa học..." "Lấy ra đi." Cứ như vậy, Lăng Siêu giảng xong toán học lại qua giảng hóa học, giảng xong hóa học nữa thì qua vật lý. Chờ Tiêu Thỏ làmxong tất cả bài tập, hắn mới đứng lên, chuẩn bị từ cửa sổ chạy lấy người. "Từ từ!" Tiêu Thỏ gọi lại hắn. "Làm chi?" Mặt Lăng Siêu không chút thay đổi, hắn hỏi. Nhất thời Tiêu Thỏ không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy hắn đi như vậy, dường như có chút gì không đúng lắm. Suy nghĩtrong chốc lát, nàng nói: "Ngày mai ngươi sẽ tới đón ta chứ?" "Uhm." Hắn đáp ứng xong, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Khoảnh khắc rời đi kia, trên bóng lưng xuay về phía Tiêu Thỏ, khóemiệng khẽ nhếch lên một cái, như có như không. (^̂ ) Bóng đêm đêm nay cũng không tồi! (^̂ ) Chapter 7 Từ sau chuyện kia, Lăng Siêu bắt đầu tham gia giờ tự học cuối buổi. Như vậy, mỗi ngày khi giờ tự học kết thúc, hắn có thể tớilớp võ đón Tiêu Thỏ về nhà, đương nhiên, theo lời của hắn, kia chẳng qua chỉ là "thuận đường" mà thôi. Lăng Siêu "thuận đường" khiến Tiêu Thỏ vui vẻ không thôi, vốn tập luyện ở lớp võ thêm ba giờ đã có đủ vất vả rồi, còn phảitự mình đạp xe về nhà nữa, quả thực chính là chịu tội (^̂ ). Kể từ khi có Lăng Siêu, nàng không cần phải lo lắng ngõ trong tiểukhu tối thui như mực, cũng không cần phiền não đường đạp xe về nhà dài như vậy, thậm chí khi mệt mỏi rã rời cũng có thểdựa vào hắn ngủ một lát (^̂ ), quả thực chính là khách quý còn được cấp thêm đãi ngộ!

Như vậy qua hơn một tháng, đại hội võ thuật thiếu niên rốt cuộc cử hành. Cuối tuần cuối cùng, Võ lão sư tiến hành đặc huấn cho đội viên dự thi. Tiêu Thỏ trên danh nghĩa dự khuyết, tự nhiên cũng ởtrong đó. Chạng vạng một ngày, Tiêu Thỏ tập huấn xong, tủm tỉm cười đi xuống dưới lầu, liền thấy Lăng Siêu đang ngồi trên xe đạp,một cước giẫm bàn đạp, một cước chỉa xuống đất, chờ nàng. Tiêu Thỏ bay nhanh tới. Chưa tới trước mặt hắn, nàng đã mở miệng, thần thái vô cùng phấn khởi: "Nói cho ngươi một tin tốt." "Chuyện gì?" "Một sư tỷ trong lớp võ của ta bị viêm ruột thừa, phải nằm viện." Lăng Siêu thẳng nàng liếc mắt một cái: "Tin tức này có cái gì tốt?" "Không phải, ngươi hãy nghe ta nói hết đã! Sư tỷ kia là thành viên chính thức của trận đấu lần này, sư tỷ hiện tại không thể đi,sư phó đã kêu ta thay thế." "Ngươi muốn tham gia trận đấu?" Đôi mày Lăng Siêu hơi hơi cong lên. "Đúng vậy!" Tiêu Thỏ hưng phấn nói tiếp: "Tham gia giải đấu lần này cơ hồ đều là học sinh cao trung, chỉ có mình ta là sơtrung, sư phụ nói ta có tiềm lực, không chừng có thể lấy được giải thưởng gì đó! Mấy hôm trước mẹ ta toàn lải nhải, nếu nhưta tham gia trận đấu lần này lấy được giải thưởng, không chừng lúc thi trung khảo có thể thêm điểm..." Tiêu Thỏ thao thao bất tuyệt nói, sắc mặt Lăng Siêu lại càng ngày càng trầm. Để nàng nói xong, hắn hỏi: "Chừng nào thìngươi đi thi đấu?" "Tuần sau, hình như là đi ba ngày." "Tuần sau ta muốn đi A trung." A trung? Hắn bỗng nhiên nói điều này, Tiêu Thỏ có điểm sững sờ: "Ngươi đi A trung để làm chi?" A trung chính là cao trung tốtnhất vùng này, nghe nói ở đó, hàng năm thi đại học trọng điểm quốc gia rất hiếm có người rớt, không ít người nổi tiếng đều tốtnghiệp từ trường này. Lăng Siêu nói muốn đi A trung, chẳng lẽ... Tiêu Thỏ giật mình một cái, tỉnh ngộ: "Trường học sẽ không đề cử ngươi đi A trung học chứ?" Ánh mắt Lăng Siêu thâm sâu nhìn nàng, gật gật đầu. "Thật tốt quá!" Tiêu Thỏ cao hứng đến độ muốn hét lên: "Ngươi đi A trung, mẹ nuôi nhất định thật cao hứng, mấy ngày hômtrước mẹ có nhắc với ta, còn nói A trung là trường học tốt..." "Vậy còn ngươi?" Lăng Siêu đột nhiên hỏi. Tiêu Thỏ không hiểu được: "Ta? Ta làm sao vậy?" "Ngươi muốn ta đi A trung không?" Tiêu Thỏ không biết vì sao Lăng Siêu lại hỏi điều này, dừng một chút nàng mới nói: "Ta đương nhiên là hy vọng ngươi đi rồi!A trung là trường có danh tiếng, về sau ta có nhắc tới với ai, sẽ nói em trai nuôi của ta là học ở A trung, nhiều uy phong a..."Nàng nói xong không khỏi đắc chí, chờ khi lấy lại tinh thần rồi, mới phát hiện biểu tình của Lăng Siêu không đúng chút nào. A! Tiêu Thỏ giật mình: nàng vừa mới nói ba chữ kia! Lăng Siêu rất ghét Tiêu Thỏ nói đến ba chữ "em trai nuôi". Mà cũng thật là, hắn rõ ràng nhỏ hơn nàng một tháng, mẹ hắn rõràng cũng là mẹ nuôi của nàng, nếu nói hắn là em trai nuôi thì có làm sao đâu? Chính là Lăng Siêu không chịu, mỗi lần nàngnhắc tới ba chữ "em trai nuôi", biểu hiện của hắn là cái loại sắc mặt rất khó coi này. Ngay từ đầu, Tiêu Thỏ đã không phục. Dù cho đầu óc Lăng Siêu tốt hơn nàng một chút, dáng cao hơn nàng một chút, nhưnghắn lại để ý nhiều như vậy làm chi, ngay cả em trai nuôi cũng không cho nàng gọi? Ta là tỷ tỷ ngươi, tuy rằng đầu óc khôngtốt như ngươi, nhưng ngươi cũng không thể "không biết lớn nhỏ" như vậy? Vì chuyện này, Tiêu Thỏ từng cố ý nói với Lăng mẹ. Sau khi nghe xong, Lăng mẹ lại cười thực quỷ dị, vuốt vuốt đầu nàng, nói:"Thỏ Thỏ a, kỳ thật Siêu Siêu so với ngươi sinh muộn một tháng, bởi vì ngươi sinh non một tháng, cho nên theo lý luận, kỳthật là hắn so với ngươi lớn hơn một tháng." (^̂ )

Khi đó, Tiêu Thỏ còn chưa biết sinh trẻ con là không có khả năng sinh muộn, còn tưởng rằng những lời mẹ nuôi nói với nàngđều là thật, vì vậy mà đặc biệt buồn bực. Rõ ràng là mình sinh sớm hơn một tháng, sao tuổi lại nhỏ hơn Lăng Siêu cơ chứ? Bởi vậy có thể thấy được, mẹ Lăng Siêu quả thật là một nữ nhân có tầm nhìn xa trông rộng. Lời nói dối của nàng không thậtcao minh, nhưng đã khiến cho Tiêu Thỏ từ quan niệm “nữ đại nam tiểu” biến thành “nam đại nữ tiểu”. Từ đó về sau, mỗi lầnTiêu Thỏ nhìn thấy Lăng Siêu liền cảm thấy mình nhỏ hơn hắn một tháng, khí thế không ngừng yếu đi một bậc. Trong lòng Tiêu Thỏ tuy rằng cam chịu Lăng Siêu lớn hơn nàng, nhưng nàng vẫn có tinh thần a Q, mỗi lần nói chuyện vớingười khác, nàng liền nói "em trai nuôi của ta", cảm thấy điều này nghe thật uy phong. Thời gian lâu sau đó, nó trở thành mộtloại thói quen, nàng không nghĩ tới là trước mặt Lăng Siêu mà cũng dám nói điều này. Xem ra, thối khí của hắn đang muốn trổi dậy đây. Đáng tiếc lần này Tiêu Thỏ dự tính sai lầm, Lăng Siêu không có sinh khí, chẳng qua là hờ hững nói một câu: "Lên đi." Ngữ khínày nghe qua không phải là tốt lắm, nhưng mà cũng không sai, không giống như đang phát giận. Tiêu Thỏ nhẹ nhàng thở ra, nhảy lên xe theo một tư thế quen thuộc. Đang mùa xuân, từng trận gió nhẹ khẽ thổi tới. Vừa lái xe vừa đón từng đợt hương hoa xông vào mặt, làm cho người ta vui vẻthoải mái, không khỏi say mê trong đó. Tiêu Thỏ thực thích cảm giác này, cho nên dọc đường đi nàng đều từ từ nhắm hai mắtlại, trong miệng thoáng khúc khích cười. Bỗng nhiên, Lăng Siêu dừng xe. Tiêu Thỏ mở mắt ra, phát hiện bọn họ còn chưa tới nhà. "Làm sao vậy?" Nàng hỏi. "Xuống, chúng ta đi bộ một chút." Đi bộ một chút? Tiêu Thỏ có điểm buồn bực, nàng từ trên xe nhảy xuống, hai mắt tò mò đánh giá Lăng Siêu. Hôm nay tiểu tửnày có chút không thích hợp a, sao lại có lời nói kì lạ như vậy chứ? Xuống xe, Lăng Siêu dắt xe đi bên cạnh, lửng thững hướng về phía công viên. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàngtheo sát bên. Hai người “ngươi phía trước, ta phía sau” đi một hồi lâu, vẫn trầm mặc không nói gì. Bỗng nhiên, Lăng Siêu dừng bước chân,quay đầu lại chờ Tiêu Thỏ. Khi đó Tiêu Thỏ đang cúi đầu ngẫm nghĩ hôm nay Lăng Siêu bị gì vậy, không cẩn thận bước tớimột bước, hai người đụng vào nhau. "Ui!" Một tiếng qua đi, Tiêu Thỏ xoa đầu mình, nhỏ nhẹ nói, "Xin lỗi, ta không thấy..." Nàng nói xong, bỗng nhiên ngừng lại. Tại sao lại cảm thấy không khí này có điểm quỷ dị a? Nhìn kỹ, người nàng cứng lại, toàn thân bắt đầu không được tự nhiên. Bởi vì hai tay Lăng Siêu đang ấn bả vai nàng mà khôngcó chút ý tứ buông ra nào cả. Lúc này, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào nàng. Trong mênh mông trời chiều,con ngươi tối đen trong suốt đến lạ kì. "Làm sao vậy?" Tiêu Thỏ hỏi, giọng nói có chút run run. "Ngươi có nhớ chỗ này là chỗ nào hay không?" Chỗ này? Tiêu Thỏ nhìn mọi nơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chỗ này là lúc chúng ta còn đi nhà trẻ..." "Đúng vậy." Lăng Siêu gật đầu, nơi này chính là con đường hai bọn họ mỗi khi đi nhà trẻ đều phải đi qua. Chẳng qua, chỗtrước đây phủ kín đá vụn giờ đã biến thành một cái công viên xinh đẹp, mà nơi bọn họ đứng hiện giờ chính là cái bờ đê trướckia bọn họ thường xuyên đi. "Thỏ Thỏ." Lăng Siêu bỗng nhiên mở miệng. Thanh âm con trai đã qua dậy thì, nghe lên có chút trầm thấp: "Ngươi có nhớ haykhông, trước kia chúng ta thường tới nơi này chơi." "Uhm." Tiêu Thỏ không yên lòng mà gật gật đầu, cảm thấy tư thế Lăng Siêu ôm mình như vậy nhìn qua rất là kỳ quái, khiếnnàng thực không thoải mái. "Nếu như ta đi A trung rồi, về sau chúng ta sẽ không thể thường xuyên tới đây nữa." Hắn nói.

"Cuối tuần ngươi có thể trở về..." Tiêu Thỏ tiếp tục không yên lòng, trong đầu bắt đầu tự hỏi, làm sao từ tư thế này thuận lợigiãy thoát ra. "Nếu như ngươi không muốn, ta có thể tiếp tục học ở trấn trên." Vấn đề này khiến cho Tiêu Thỏ từ không yên lòng trở thành kinh ngạc, nàng vội vàng lắc đầu: "Không có, ta không có khôngmuốn..." "Thỏ Thỏ!" Tay Lăng Siêu đang cầm lấy bả vai nàng bỗng nhiên dùng sức đem nàng kéo lại gần thêm vài phần, "Ngươi khôngrõ ý của ta sao?" Có ý tứ gì? Suy nghĩ hiện tại của Tiêu Thỏ đã kịp thời trở về, nàng đã có thể ngửi được mùi hoa trên đê. Trên người LăngSiêu chỉ có cái loại mùi này, giống... giống hương vị của hoa thái dương. "Thỏ Thỏ..." Lúc này, gương mặt Lăng Siêu đã cách nàng thật là gần, lực đạo hai bàn tay đặt trên vai nàng cũng lớn thêm vài phần. Không biết như thế nào, như có phản xạ, trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nhiên hiện lên động tác lúc sáng Võ lão sư cho bọn nàngluyện tập. Tay bắt lấy cánh tay đối phương, dùng sức đi về phía trước, sau đó nghiêng người, đem ngực đối thủ kề sát mộtbên sườn vai của mình, cuối cùng nắm chặt thắt lưng, tay kéo mạnh, xoay người, khấu vai, quăng! Tiêu Thỏ nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy. "Phù phù —— " Âm thanh rơi xuống nước qua đi... Lăng Siêu... bị quăng xuống sông. Chapter 8 Lăng Siêu lớn như vậy, lần đầu tiên cùng nữ sinh thổ lộ, thế nhưng lại bị quăng xuống sông. Tiểu tử này tuy rằng kế thừaphúc hắc của mẹ hắn, chỉ số thông minh cao, tình cảm cũng cao, nhưng dù sao chẳng qua chỉ là cái hài tử choai choai, gặpphải sự tình này, trong lòng không khỏi buồn bực, cảm thấy thật mất mặt, cảm giác thất bại. Cho nên, hắn thực sinh khí. Vài ngày sau đó, vẫn không gặp Tiêu Thỏ. Đối với phản ứng của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ cũng hiểu được. Kỳ thật ngày đó, nàng không phải cố ý muốn quăng Lăng Siêu,chẳng qua là cử chỉ của hắn thật quá quái dị, làm lòng nàng hoang mang rối loạn, như có cảm giác nguy hiểm tới gần. Đối với người đã luyện võ vài năm mà nói, gặp phải loại tình huống này, có phản xạ phòng vệ cũng là bình thường. Hơn nữatừ trước tới giờ ở võ đường, nàng đều cùng luyện với các sư huynh sư tỷ, tuổi bọn họ lớn hơn, thân hình khỏe mạnh hơn,phối hợp tập động tác quăng với nàng bất quá cũng chỉ là đi xa một chút. Dáng vẻ không giống như Lăng Siêu, toàn thânkhông có nửa lạng thịt, quăng một lần đã có thể ném đi xa như vậy! Dù sao, nàng thật không phải cố ý. Nhưng Tiêu Thỏ ngẫm nghĩ lại thì thấy, dù sao mình cũng đã ra tay quăng người, vạn nhất Lăng Siêu ở dưới sông xảy rachuyện gì ảnh hưởng đến chuyện phỏng vấn của hắn, chẳng phải mình trở thành tội nhân sao? Như thế từ nhục biến thành lo lắng, thật lâu sau, Tiêu Thỏ thấy mình phải giải thích với Lăng Siêu. Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp nói đã phải theo các sư huynh sư tỷ đi tham gia giải đấu. Giải đấu võ thuật thiếu niên của phố F cũng khá có danh tiếng trong nước, tuy nói là trận đấu cấp tỉnh, nhưng trên thực tế tớitham gia là học sinh khắp nơi trong cả nước, phạm vi ảnh hưởng tương đương cực kì rộng. Đối với trận đấu lần này, Võ lão sư rất xem trọng, trên xe đi thi liền động viên đội viên một lần nữa. Hắn tâm tình rạng rỡ miêutả lại mình năm đó thành tích vĩ đại như thế nào, nói với các học sinh võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm ra sao, tuyên bốhọc tập võ thuật trước hết là để bảo vệ quốc gia, sau đó còn có thể giúp bà cố nội qua đường (^̂ ), tóm lại chính là một câu—— tập võ là quang vinh, dự thi lấy cho được giải thưởng! Lời nói hùng hồn, các đội viên nghe được đều phấn chấn xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử sức. Duy chỉ có Tiêu Thỏ, buồnngủ suốt cả con đường, ngáp lên ngáp xuống.

Ngồi bên cạnh, Võ Thừa Vĩ thấy, liền hỏi Tiêu Thỏ: "Tiếu sư muội, ngươi tối hôm qua không ngủ được hả?" Tiêu Thỏ mở hai con mắt to như hai cái túi, nhìn Võ Thừa Vĩ: "Ờ, không ngủ được." Nói xong, nàng lại ngáp một cái. Tiêu Thỏ không ngủ được là có nguyên nhân, nguyên nhân của nàng chính là Lăng Siêu. Mấy ngày nay luyện tập xong, LăngSiêu đều không tới võ đường đón nàng. Tiêu Thỏ cũng biết là hắn sinh khí, vì thế đã tính nhận lỗi với hắn. Nào biết đã chuẩnbị lời giải thích kĩ càng lắm, lúc về tới nhà mới hay, từ sáng sớm Lăng Siêu đã đi phỏng vấn rồi. Tuy rằng quăng hắn xuống sông là nàng không đúng, nhưng Lăng Siêu cũng thật quá keo kiệt! Đi A trung phỏng vấn cũngkhông nguyện ý báo nàng một tiếng, uổng công nàng vẫn coi hắn là bạn bè thân thiết! Tiêu Thỏ muốn tham gia giải đấu, trước đó tâm tình vốn phấn khởi, hiện tại bị Lăng Siêu nháo cho một trận, nàng thật buồnbực. Vì vậy lúc hưng phấn, lúc bực mình, buổi tối nàng tự nhiên là ngủ không tốt. Võ Thừa Vĩ thấy Tiêu Thỏ thành ra như vậy, thuận tiện nói: "Nếu ngươi thật sự chịu không nổi, một lát nữa tới khách sạn hãyđi ngủ đi, dù sao buổi sáng chẳng qua chỉ là lễ khai mạc, có đi hay không đều không thành vấn đề." "Sư phó sẽ la." "Không quan hệ, cha ta mà hỏi, ta nói ngươi đi nhà xí, hắn sẽ không phát hiện đâu." Đã có Võ Thừa Vĩ che chở, lá gan Tiêu Thỏ cũng lớn thêm. Tới khách sạn , nàng tìm cớ thoát ly đội, trở về phòng ngủ. Đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó rung rung, khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện điện thoạicủa nàng ở đầu giường đang sáng lên. Khi đó, việc học sinh trung học mà có di động vẫn rất hiếm. Nhưng Tiêu Thỏ thì khác, nàng mới vừa vào sơ trung, ba LăngSiêu đã cho nàng điện thoại. Ban đầu, mẹ Tiêu Thỏ còn không chịu nhận, kết quả lão Lăng điện thoại tới nói với Tiêu mẹ:"Sớm hay muộn cũng là người một nhà, coi như là sính lễ thôi." Mẹ Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, vì thế liền thu vào "sính lễ". Đương nhiên, chuyện này Tiêu Thỏ không biết. Nếu như nàng biết bản thân bị mẹ bán đi, đổi lấy một chiếc điện thoại di động,không chừng sẽ ủy khuất mà ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc to. Tiêu Thỏ ngáp một cái thật to, dụi dụi mắt, lúc này mới cầm điện thoại trên đầu giường lại, ấn nút lung tung, điện thoại liềnthông. Thanh âm của Lăng Siêu từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ngươi đang ở đâu?" Tiêu Thỏ buồn ngủ còn chưa có tỉnh, mơ mơ màng màng mà đáp: "Khách sạn XX." "Ta đang ở dưới lầu chờ ngươi, cho ngươi trong mười phút nữa phải xuống đây, bằng không ta sẽ đem chuyện tháng trướcngươi giấu bài thi toán trong túi của ta cho mẹ ngươi xem." Hắn nói xong liền tắt điện thoại. Ở đầu dây bên này, Tiêu Thỏ cầm điện thoại sửng sốt trong hai giây, hai giây sau, nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. Năm mươi chín điểm! Đó chính là bài thi toán năm mươi chín điểm! Lăng Siêu, ngươi quá độc ác! T_____T Khi Tiêu Thỏ luống cuống tay chân chạy ra đến đại sảnh khách sạn, Lăng Siêu đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa. Thấy TiêuThỏ tới rồi, hắn giơ tay lên nhìn: "Chín phút bốn mươi lăm giây." Khóe miệng Tiêu Thỏ nhếch lên: "Tại sao ngươi lại ở đây?" "Ta tới phỏng vấn." Phỏng vấn? Nói đến chuyện này, Tiêu Thỏ lại thấy tức giận, cố ý hỏi: "Không phải ngày hôm qua ngươi đã đi phỏng vấn rồihay sao?" Lăng Siêu đặt hai tay sau gáy, vẻ mặt thoải mái nói: "Dù sao cũng không có việc gì, lưu lại chơi hai ngày." Quả nhiên là học sinh giỏi, cả trốn học cũng có lí do đúng lý hợp tình như vậy, Tiêu Thỏ không chút hảo ý mà nhắc nhở: "Hômnay là tuần thứ ba, ngươi còn có hai ngày đi học mà."

"Ta không về trường đi học nữa." Lăng Siêu nói. "A?" Tiêu Thỏ ngây ngẩn cả người: "Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lăng Siêu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút phức tạp, ngữ khí lại vẫn bình thản như cũ: "Ngày hôm qua ta phỏng vấn xong,sắp tới sẽ đến A trung học." Lúc này Tiêu Thỏ mới ý thức được, học sinh được cử đi mà trúng tuyển sẽ tới trường mới học, nói cách khác, từ nay về sau,hắn liền không thể đến trường cùng nàng, cũng sẽ không tới sân huấn luyện đón nàng, lại càng không còn chỉ bảo nàng họchành nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên rầu rĩ, cảm giác có điểm không phải. Nàng trầm mặc hồi lâu mới ậm ừ một tiếng. Lăng Siêu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi không phải có điều gì muốn nói với ta hay sao?" "Ta..." Việc này đột nhiên tới, nhất thời Tiêu Thỏ cũng không biết nên nói cái gì nữa, đành phải lúng ta lúng túng nhìn LăngSiêu. Một lát sau, nàng bỗng nhiên nhớ ra, trước mắt sáng ngời. "Đúng rồi, ta muốn xin lỗi ngươi!" Nhất định là vì chưa giải thích được với hắn mà hắn đã đi, cho nên trong lòng băn khoăn vàcảm thấy rầu rĩ. Đúng rồi! Nhất định là như vậy! Nghe nàng nói xong, Lăng Siêu ngước mắt: "Xin lỗi cái gì?" "Chính là... Ngày đó ta không nên ra tay nặng như vậy, đẩy ngươi ngã xuống sông. Là ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi." Khi Tiêu Thỏ nói những lời này, nàng tận lực biểu lộ sự chân thành, hy vọng Lăng Siêu có thể tha thứ. Không nghĩ tới, nàngcàng chân thành, mặt Lăng Siêu lại càng nhăn dữ, hắn hỏi: "Chuyện này... ngươi không còn lời nào khác nói với ta hay sao?" Lời nói khác ? Tiêu Thỏ căng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: "Không có." "Hừ!" Ngồi trên ghế sofa, thiếu niên hừ một tiếng. Sau khi bị quăng ngã, hắn dỗi vài ngày, cuối cùng vẫn không cam lòng bị cự tuyệtnhư vậy. Đặc biệt là phỏng vấn xong, biết được mình sắp rời nàng đi A trung học, loại cảm giác không cam lòng này càngmãnh liệt. Vì thế sau khi phỏng vấn xong, hắn vẫn ở lại chờ gặp Tiêu Thỏ, bức nàng giải thích rõ. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới, trong lòng Tiêu Thỏ nhớ mãi không quên chỉ là chuyện đẩy hắn ngã xuống sông, còn nhữnggì xảy ra trước đó, nàng căn bản còn không chú ý tới. “Bi thống” là từ chính xác nhất để hình dung ra Lăng Siêu lúc này. Tuy rằng bạn Lăng Siêu bi thống, nhưng lại có năng lực biến đau thương thành sức mạnh. Một lát sau đó, con ngươi tối đenkia bỗng nhiên hiện lên một tia âm mưu khó phát hiện. "Ta bị ngươi đẩy xuống sông, ngươi cảm thấy chỉ cần giải thích như vậy là hữu dụng hay sao?" Hắn bỗng nhiên nói vậy, Tiêu Thỏ có điểm mơ hồ: "Bằng không, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" "Ngươi hẳn là nên có hành động bồi thường cho ta." "Bồi thường như thế nào?" "Ví dụ như giúp ta giặt quần áo, quét tước vệ sinh, mua điểm tâm." Trên trán Tiêu Thỏ xuất hiện không ít nếp nhăn, từ lúc nào Lăng Siêu trở nên giống cái thiếu gia như vậy? Nàng bắt đầu suynghĩ cái đám lộn xộn kia, nói: "Ngươi phải đi A trung học, sao ta làm mấy thứ đó cho ngươi được?" "Đúng thế." Lăng Siêu lại có chút suy nghĩ mà gật gật đầu. "Vậy, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp thực tế thì tốt hơn, tóm lại chỉ cần làm được, ta nhất định làm, tuyệt không đổi ý!" TiêuThỏ vỗ ngực cam đoan. "Chính là ngươi nói đấy nhé?" Trong mắt Lăng Siêu rốt cuộc dâng lên một tia gian kế vừa thực hiện thành công trót lọt, ánhmắt trở nên hàm súc: "Ngươi có thể ghi nợ trước, chờ thắng trận đấu lần này được cử đi học A trung rồi trả lại ta cũng được." "A!?" Tiêu Thỏ dại ra.

Bất luận Tiêu Thỏ dù giành được quán quân có được cử đi học ở A trung hay không, tóm lại lời nói này của Lăng Siêu khôngnhiều thì ít đã tạo áp lực muốn thắng cho Tiêu Thỏ. Mà trùng hợp, Tiêu Thỏ là điển hình cho loại đứa nhỏ có áp lực mới cóđộng lực. Kết quả là, mấy trận đấu sau đó, dựa vào vài điểm tiềm lực trong mắt Võ lão sư, lại có Lăng Siêu cấp áp lực, cùng với chútvận khí may mắn khi rút thăm phân tổ, nàng đã một đường tiến thẳng vào trận chung kết nữ. Mà lời thề son sắt muốn giànhlấy vị trí quán quân của các vị sư huynh, sư tỷ ban đầu, trừ bỏ Võ Thừa Vĩ ra, tất cả còn lại đều chết đuối hết. Cho nên nói, trên thế giới này không thiếu kỳ tích, chẳng qua là thiếu điều kiện sáng tạo nên kỳ tích. Tiêu Thỏ đã từ phân chótiến thẳng lên thành kỳ tích. Chapter 9 Trận chung kết ngày đó, Tiêu Thỏ khẩn trương tới cực điểm, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể vào đến trận chungkết. Thành công đến bất thình lình làm nàng chẳng biết nghe ai, thậm chí còn có cảm giác không thực nữa. Có thực hay không thực, trận đấu vẫn cứ tiếp tục. Vì thế chiều ngày thứ ba, Tiêu Thỏ rốt cuộc bước lên lôi đài trận chung kết. Đối thủ trận chung kết lần này của Tiêu Thỏ là người đứng đầu trong Giáp tổ, đến từ trường trung học nữ sinh ở phương bắc,tên là Âu Dương Mai. Nghe nói nàng ta từ lúc năm tuổi đã bắt đầu luyện võ, tám tuổi đã giành được quán quân các giải đấuvõ thuật to nhỏ, mười hai tuổi đã có tiếng là cao thủ võ lâm. Tóm lại một câu, trận đấu này Tiêu Thỏ sống chết cũng đánh không thắng. (^̂ ) Trước khi lên đài, Lăng Siêu vẫn luôn ngồi ở khán đài bỗng nhiên nói với Tiêu Thỏ: "Đánh không thắng thì đầu hàng đi, đừngcó cố." Chính là câu nói này chọc giận Tiêu Thỏ. Nói cái gì thế, nàng còn chưa có đánh mà, tại sao Lăng Siêu chỉ nghĩ mình đánhkhông thắng chứ? Hơn nữa, cho dù đánh không thắng cũng không thể đầu hàng, thật là quá mất mặt! Vì thế một tiếng trống vang lên càng làm tinh thần Tiêu Thỏ thêm hăng hái mà xông lên lôi đài. Sau khi thượng đài, ngay lập tức nàng liền bị bề ngoài của Âu Dương Mai làm cho giật mình. Tiêu Thỏ vốn tưởng rằng, Âu Dương Mai là cái loại cao thủ võ lâm trong truyền thuyết thì bộ dạng nhất định phải vô cùnghung ác dữ dằn, giống như nữ Ultraman (một siêu anh hùng hư cấu ^ )̂. Không nghĩ tới, đứng gần Âu Dương Mai thế này,mới phát hiện nàng ta dĩ nhiên lại là một tiểu cô nương thanh tú, làn da trắng như ngọc, mái tóc đuôi ngựa ve vẩy, hai mắt totròn, trong veo như nước, quả thực chính là phiên bản của một nữ chiến binh xinh đẹp! Từ Ultraman đến nữ chiến binh xinh đẹp là hai hình dáng quá tương phản, Tiêu Thỏ nhất thời cũng bị mê hoặc. Nữ chiến binh xinh đẹp ôn nhu này có thể đại biểu cho ánh trăng đến tiêu diệt nàng hay không? Sự thật chứng minh, nữ chiến binh xinh đẹp vẫn là một nữ chiến binh, có xinh đẹp hay không xinh đẹp thì khi đánh nhau, nắmđấm vẫn mạnh như thường. Vì thế, trong lúc mất cảnh giác nhất thời, Tiêu Thỏ liền bị đánh ngã. Trong cái khoảnh khắc bị đánh ngã trên lôi đài, trong lòng Tiêu Thỏ rốt cuộc hiểu ra, tại sao Lăng Siêu lại tức giận như vậy.Nguyên lai đây chính là cảm giác bị người ta quăng xuống, quả thực không dễ chịu chút nào! Trên mặt đất, nàng giãy dụa từ từ đứng lên, mang theo đầu gối có chút xay xát. Thoáng điều chỉnh tư thế một chút, nàngngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Mai. Nàng ta vẫn một bộ dáng nhu nhược, nhưng ánh mắt lại quá sắc bén, tựa như có thể ănthịt người. Thực tế tàn khốc chứng minh rằng: cho dù có khoác lên làn da của một cô gái xinh đẹp đi nữa, Ultraman vẫn có thể biến thânđể đánh quái thú! Tiêu Thỏ lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người ta đánh cho thảm hại như vậy mà cứ nén đau đớn chống lại thật lâu, nhưngcuối cùng vẫn thoát không được vận mệnh thất bại đã an bài. Cho đến khi trận đấu kết thúc, nàng phảng phất giống như vừatrải qua một giấc mộng, loáng choáng hồ đồ cúi mình vái chào. Sau đó liền không đầu không đuôi mà bước xuống lôi đài, mớiđi được vài bước, không đứng vững nổi nữa, nàng ngã xuống. Một bóng người bỗng nhiên chạy lại, vững vàng ôm lấy nàng. Có chút mùi vị quen thuộc chui thẳng vô mũi, nàng ngẩng đầuvô lực, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lăng Siêu.

Kỳ thật Tiêu Thỏ cũng không phải là bị người ta đánh cho hôn mê, chẳng qua là nàng cảm thấy trận đấu này rất không thực.Từ đầu tới đuôi, đại não vẫn ở trạng thái tự do, bây giờ khi mọi chuyện đã xong, nàng còn chưa có lấy lại được tinh thần. Nhưng trong mắt khán giả nhìn vào thì lại không phải như thế. Người xem “giáp” nói: "Mọi người xem, tiểu cô nương này bị đánh thành ra như vậy, vẫn muốn kiên trì đến khi kết thúc trậnđấu mới choáng, quả là có tinh thẩn thể thao!" Người xem “ất” nói: "Thực lực hai người này, người sáng suốt vừa nhìn chỉ thấy là quá cách xa, nhưng cái tiểu cô nương nàychẳng những có dũng khí đi lên đánh, lại còn kiên trì được lâu như vậy, thật sự là vĩ đại!" Người xem “bính” nói: "Tôi thấy là, cô nương dũng cảm như vậy ít nhất cũng phải cấp cho nàng cái giải thưởng biểu dươngtinh thần gì đó!" ... Quả nhiên, con mắt của quần chúng sáng suốt vô cùng. Ngày đó, lúc trao giải sau khi trận đấu kết thúc, Tiêu Thỏ không chỉcó giành được chức á quân, đúng như dự đoán của mọi người, nàng còn được ban chủ sự trao tặng giải thưởng cho tinh thầnthượng võ. Điều này làm Tiêu Thỏ giống như ở trong mộng, sững sờ nhận chiếc cúp: từ khi nào mình trở nên có tinh thần thượng võvậy? Trong lúc nàng còn tâm tư mơ hồ mà nhận giải, người vừa rồi thiếu chút nữa đã đem nàng đánh ngã khỏi lôi đài - Âu DươngMai đang cầm cúp quán quân, tươi cười đi tới. Nàng vừa đến trước mặt Tiêu Thỏ liền vươn tay, nói: "Chúc mừng ngươi." Tiêu Thỏ chưa từng khách khí với ai như vậy, sửng sốt một hồi lâu mới lúng ta lúng túng học bộ dạng của nàng ta, cũng vươntay, nói yếu ớt: "Cám ơn." "Ngươi là đối thủ rất dũng cảm mà ta gặp được, hy vọng lần sau có cơ hội, chúng ta còn có thể tái so tài." Âu Dương Mai nóixong liền tươi cười, nụ cười ngọt ngào như gió xuân. Nếu không phải vừa rồi bị nàng ta đánh cho tơi tả, Tiêu Thỏ còn chorằng nàng là cái cô gái xinh đẹp yếu đuối. Tiêu Thỏ cười đến chột dạ: "Ta cũng hy vọng..." Hy vọng lần sau, trước khi gặp phải ngươi, ta có thể chạy trốn xa một chút. Hai người hàn huyên một lúc, sau đó Âu Dương Mai có việc đi trước. Đang đi phía trước, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì,quay đầu lại nhìn Tiêu Thỏ nháy mắt mấy cái: "Quên nói với ngươi, ta thấy bạn trai của ngươi đối với ngươi thật tốt!" Nói xong, nàng bước đi tiếp, lưu lại Tiêu Thỏ ngẩn ngơ một người. Bạn trai? Bạn trai nào? Nàng nói sẽ không phải là... Bất quá rất nhanh sau đó, Tiêu Thỏ lại lắc lắc đầu. Làm sao có khả năng? Con thỏ còn không có ăn cỏ gần hang! (^̂ ) Vì thế, Tiêu Thỏ nhanh chóng bóp chết cái ý niệm thật vất vả mới hiện lên được trong đầu kia, sau đó thoải mái xoay mình,thiếu chút nữa vấp phải cái người đứng ở phía sau... Lăng Siêu. Một khắc kia, bỗng nhiên Tiêu Thỏ cảm thấy bên tai nóng lên: "Ngươi... ngươi từ lúc nào thì đứng ở đây?" Lăng Siêu chớp mắt: "Vừa rồi." Vừa rồi sẽ không phải là lúc Âu Dương Mai vừa rời đi chứ? "Ngươi, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?" Trên mặt Lăng Siêu hiện lên một tia chế nhạo: "Ngươi có phải bị người ta đánh cho mê mang rồi không, nói chuyện lắp ba lắpbắp?" "Ngươi mới là nói lắp!" Bị người ta nhìn thấu tâm tư, Tiêu Thỏ có chút giận, "Ngươi rốt cuộc đến đây làm chi? Ta muốn đichuẩn bị hành lí trở về!" "Ta hôm nay thực vui vẻ." Hắn bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Tiêu Thỏ có chút mộng mị: "Cái gì?"

Lăng Siêu nhìn nàng chằm chằm bằng một ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt kia như muốn đâm thủng vào lòng người đối diện. "Ngươi vì ta mà liều mạng như vậy, ta thật cao hứng." Hắn nói xong, xoay người bỏ đi. Khoảnh khắc xoay người, khóe miệnghắn khẽ nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt. "A?" Khi Tiêu Thỏ rốt cuộc hiểu được ý tứ câu nói kia của hắn, Lăng Siêu đã đút hai tay trong túi, tủm tỉm mỉm cười mà đi xa. Nhìn theo bóng dáng vô cùng tự kỷ kia, Tiêu Thỏ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Ai vì ngươi mà liều mạng hả? Khi đóta bị đánh cho u mê, không phản ứng lại được, vốn còn có thể đầu hàng nữa..." T_____T Tuy rằng Tiêu Thỏ không đạt được chức quán quân, nhưng dựa vào chiếc cúp á quân cộng thêm giải "tinh thần thượng võ"nữa đã đủ cho lão sư Võ Đại Lang hưng phấn một trận, cũng đủ cho tiếng tăm Tiêu Thỏ vốn chưa được biết đến ở trường sơtrung nổi lên một trận. Về sau, các giải đấu võ thuật to nhỏ không thể thiếu phần Tiêu Thỏ. Cho đến khi Tiêu Thỏ tốt nghiệp sơ trung, các loại cúp võthuật cùng giấy chứng nhận trong nhà đã đủ cho nàng đóng thành một thùng thiệt lớn. Mà Tiêu Thỏ, từ khi Lăng Siêu đi A trung học một năm, nàng ngoài luyện võ, tham gia trận đấu, cùng với hoàn thành việc họcở trường ra, cũng không có thời gian đi ra ngoài chơi - đương nhiên chính là không có thời gian nói chuyện luyến ái. Vì vậy, lại nói tiếp, Tiêu Thỏ ở sơ trung thật sự là quá “bi thống”. (^̂ ) Hai năm trước bị đội cái mũ bạn gái Lăng Siêu, căn bản sẽ không có nam sinh dám động tâm tư với nàng. Chờ khi Lăng Siêurốt cuộc đi khỏi rồi, nàng vì bận tham gia các trận đấu võ mà trở thành cao thủ võ lâm nổi danh toàn trường, nên càng khôngcó nam sinh dám đến gần nàng. Như vậy đần độn trải qua ba năm, các nữ sinh khác sớm đã có mối tình đầu, mà Tiêu Thỏ... Tình cảm của nàng vẫn còn dừnglại ở giai đoạn trứng chưa được khai phá, nói gì đến thụ tinh. Lúc nên tới mà vẫn chưa tới, Tiêu Thỏ đã lên học cao trung. Chapter 10 Tiêu Thỏ là học sinh ban thể dục được cử đi học được A trung tuyển chọn. Lúc biết được chuyện này, mẹ nàng vui mừng,không thốt nên lời. Lúc trước nàng lựa chọn cho Tiêu Thỏ học võ thuật, đơn giản là vì hiệu trưởng nói chuyện này đối với việc học lên sẽ có hữuích, có điều nàng không nghĩ tới, học võ thuật đối với việc học lên lại có trợ giúp lớn như vậy. Thế là con gái nhà mình đãnhận được giấy báo trúng tuyển vào A trung! Ngày biết được tin này, mẹ nàng muốn đem tin vui gọi điện thoại loan báo khắp nơi. Nhưng ba Tiêu Thỏ là người theo chủ nghĩa bi quan (nói trắng ra là: nhu nhược ^ )̂. Khi nhìn thấy giấy báo trúng tuyển, hắnthật lo lắng: "Mẹ Thỏ Thỏ, con thỏ nhỏ nhà chúng ta không được thông minh, đi A trung học sợ không theo kịp bạn bè?" Mẹ nàng đang vội vội vàng vàng gọi điện thoại báo tin vui cho bà con, bạn bè, nghe thế liền liếc ba nàng một cái, nói: "Sợ cáigì? Không phải còn có Lăng Siêu hay sao?" Nói đến Lăng Siêu, ba nàng lại lo lắng : "Tôi cảm thấy chuyện con thỏ nhỏ nhà chúng ta và Siêu tiểu tử quyết định vội vã nhưvậy thật không tốt cho lắm! Ai biết Siêu tiểu tử đối với con thỏ nhỏ có phải chân tâm hay không? Nếu mà không phải, con gáichúng ta sẽ thiệt thòi." "Nói cũng đúng." Mẹ nàng gật gật đầu: "Vậy trước đừng cho Thỏ Thỏ biết. Dù sao ở A trung, không sợ tìm không thấy soáica." (^ ̂- Còn ai “soái” hơn Siêu ca ca đây) Ba nàng nghe được, trán đầy nếp nhăn: "Mẹ Thỏ Thỏ, ý tôi bảo là con gái không nên yêu sớm như vậy? " /(�o�)/... Ba Tiêu Thỏ nói với mẹ nàng chuyện này, kỳ thật là vì từ hơn một tháng trước, vợ chồng lão Lăng đã tìm bọn họ nói chuyện(^̂ ).

Hơn một tháng trước, các trường cao trung bắt đầu nhận đơn xin cử đi học, mà Tiêu Thỏ một năm qua đạt được các loạithành tích, danh nghĩa được ban thể dục cử đi học tại một trường cao trung bình thường ở trấn trên thì chắc chắn được nhận.Nhưng A trung là trường cao trung trọng điểm như vậy, chỉ dựa vào điểm thành tích này thì sợ không đủ khả năng được nhận. Nhưng là lão Lăng có biện pháp. Mấy tháng trước, lão Lăng lấy danh nghĩa công ty kí giấy tài trợ cho A trung. Từ đó về sau, hiệu trưởng A trung liền coi Lăngtổng như thần tài, thái độ vô cùng tốt! Cho nên, Tiêu Thỏ muốn học ở A trung, đơn giản chỉ cần lão Lăng nói một câu mà thôi. Mà vợ chồng lão Lăng tìm đến ba mẹ Tiêu Thỏ chính là để hỏi ý kiến bọn họ, cuối cùng có nguyện ý cho con gái học ở A trunghay không. Ngay từ đầu, mẹ Tiêu Thỏ vốn không đồng ý, rốt cuộc có được vào học ở A trung hay không còn chưa xác định, vạn nhất xinkhông được, lại bỏ lỡ những trường trung học bình thường khác, như vậy con gái chẳng phải là không thể đi học cao trunghay sao? Thứ hai, cơ sở ban đầu của Tiêu Thỏ không tốt lắm, mà học ở A trung đều là phần tử tinh anh, sợ con gái bị ngườikhác khi dễ. Nhưng một câu của lão Lăng đã đánh tan suy nghĩ đó trong đầu Tiêu mẹ: "Ở đó có Siêu Siêu, ai dám khi dễ Thỏ Thỏ?" "Đúng vậy, mẹ Thỏ Thỏ, có Siêu Siêu ở đó sẽ không để cho Thỏ Thỏ bị khi dễ đâu." Lăng mẹ ở bên cạnh phụ họa: "Hơn nữa,hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng ở cùng một chỗ, cùng học cao trung, càng có nhiều điều kiện bồi dưỡng tình cảm." Tiêu mẹ ngẫm nghĩ, cảm thấy mẹ Lăng Siêu nói thật có lý, sớm muộn gì cũng ở cùng một chỗ, nên bồi dưỡng thật nhiều tìnhcảm mới tốt. Vì thế, mẹ Tiêu Thỏ liền đồng ý. Về phần ba Tiêu Thỏ, cơ bản không có quyền lên tiếng, nếu mẹ nàng đã đồng ý, chuyện này liền quyết định như vậy. Những chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông. Tiêu Thỏ là học sinh cử đi học ở A trung, thuận lợi thông qua phỏngvấn, sau đó không lâu liền nhận được giấy báo trúng tuyển. (Hí hí !! Mình thiệt khoái câu “nước chảy thành sông” này) Sự kiện kia, từ đầu tới đuôi nàng không có chút cảm kích nào. Nếu nàng biết tư cách học sinh cử đi là bán mình đổi lấy, khôngchừng muốn mua khối đậu hủ về đâm đầu tự tử. (^̂ ) Thời gian nháy mắt đã tới khai giảng, bởi vì Tiêu Thỏ là học sinh ban thể dục, không cần giống như học sinh chính thốngđược cử đi học trước tiên phải đến A trung báo danh, cho nên nàng vẫn ở nhà, đến trước khai giảng một ngày mới tới trường. Bởi vì A trung cách xa nhà, Tiêu Thỏ đến đó học phải ở lại trong kí túc xá của trường. Tiêu Thỏ không có mang nhiều đồ đạc lểnh kểnh giống như những đứa con gái khác, hành lý của nàng chỉ có một ít quần áo,một ít đồ dùng cá nhân, cộng thêm con thỏ lam hoa hay đặt trên đầu giường, tất cả bỏ vừa trong một rương hành lí. Lúc đi là bằng xe của lão Lăng. Bởi vì Lăng Siêu cũng muốn khai giảng mới đi, lão Lăng khăng khăng: mang một cái cũng làmang, mang hai cái cũng là mang, không bằng cùng đi chung. Đương nhiên, Tiêu Thỏ không hiểu hàm nghĩa thâm sâu củacâu nói này, ý tứ chính là: mang con trai cũng là mang, mang con dâu cũng là mang, không bằng mang cả con trai và con dâumột lần. Bởi vì đồ đạc của Tiêu Thỏ ít, ba mẹ nàng sẽ không đi cùng. Trên đường đi, Tiêu Thỏ có chút khẩn trương, hỏi Lăng Siêu: "Atrung có lớn không? Giáo viên ở đó có dữ không?" Ngày hôm đó, tâm tình của Lăng Siêu nhìn qua đặc biệt tốt, hỏi gì đáp nấy: "Trường học lớn lắm, thầy giáo thì... ta không cócảm giác." (^̂ ) "Ngươi nói trường học lớn, là lớn như thế nào?" "Trong trường học có hồ." "Cả hồ cũng có?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên: "Hồ đó tên gì?" "Kính hồ." Suốt đường đi, hai người tán gẫu qua lại, bất tri bất giác nhanh chóng tới A trung. Vừa đến cổng trường A trung, liền thấy mộtngười đầu hói, theo sau còn có một đám người nữa, cười tủm tỉm nói: "Lăng tổng đến đấy à!" Nguyên lai đây là hiệu trưởng A trung Dương Kiến Quốc, người bên cạnh là bí thư ban giáo vụ Vương Hữu Phú.

Thấy mấy người này, thần sắc Lăng Siêu không tốt chút nào. Hắn tự xuống xe, mở cốp sau lấy hành lý của Tiêu Thỏ, đẩy cặpsách của mình ra sau lưng, nói với Tiêu Thỏ: "Đi thôi." Tiêu Thỏ lúc này mới phản ứng lại, bước xuống xe, theo sau Lăng Siêu. Trước khi đi, lão Lăng gọi hai người bọn họ: "Lát nữa ba và Dương hiệu trưởng cùng ăn cơm trưa, các con nhớ đến." "Con muốn đi sắp xếp đồ đạc một chút, sợ không rảnh." Lăng Siêu nói mà chẳng màng quay đầu lại, cứ thế đi tiếp. Tiêu Thỏ đi theo sau, một bên cảm thán Lăng Siêu quá lãnh khốc, quá tiêu sái, một bên buồn bực, vì sao hắn lại đi nhanh nhưthế chứ? Nói đến cũng kỳ quái, Lăng Siêu đi trước, bước đi nhìn qua không nhanh không chậm, mà nàng theo sau bước nhanh nhưcon thỏ, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp hắn? Ngay khi Tiêu Thỏ trầm tư không giải thích được, đang đi trước Lăng Siêu đột nhiên không báo động mà dừng lại, Tiêu Thỏkhông chú ý, đụng phải người hắn. "Cẩn thận một chút, đi đường đừng chỉ có cúi đầu." Lăng Siêu nhắc nhở. Bất quá, chút không hài lòng trong mắt vừa rồi kiachợt tan thành mây khói, tựa hồ chỉ còn chất chứa ý cười. Tiêu Thỏ xoa xoa cái trán, ngẩng đầu hoảng sợ: "Ngươi từ lúc nào thì cao lên như vậy?" Trách không được vừa rồi nàng đinhanh mà vẫn không kịp hắn, nguyên lai là không biết từ bao giờ, hắn đã cao vượt lên nàng, bước chân do đó cũng dài hơn.Buồn bực nhất là, nàng thế nhưng vẫn không có phát hiện. "Ngươi cao bao nhiêu?" Tiêu Thỏ hỏi. "Không biết nữa, kỳ kiểm tra sức khoẻ vừa rồi là một mét bảy sáu." "Cái gì?" Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi: "Ta nhớ rõ đầu tháng ba ngươi mới có một mét bảy, như thế nào lại nhanh như vậy...?Ngươi ăn cái gì?" (Ăn cái gì?? Ta đây cũng muốn biết ^ )̂ Lăng Siêu nhịn không được, mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Còn ngươi ăn cái gì? Như thế nào lại không cao thêm?" Những lời này đã đánh tan khối tâm tình đang tốt đẹp của Tiêu Thỏ. Thối Lăng Siêu, chuyện tốt đẹp không nói, lại toàn nhắctới chuyện nàng thương tâm nhất – chiều cao. Cũng không biết tại sao, từ hồi nàng học sơ nhị đã không cao thêm nữa. Kiểmtra sức khoẻ khi tốt nghiệp sơ trung, chiều cao của nàng là một mét năm mươi chín phẩy bảy, còn kém ba mm nho nhỏ, nhưthế nào cũng không chịu nhảy lên một mét sáu. Còn Lăng Siêu ra bên ngoài học một năm, chiều cao liền tăng tiến đột biến.Hiện tại hai người bọn họ đứng cạnh nhau, một cao một thấp, giống như một tướng một sĩ đứng trên đài. Tiêu Thỏ có chút buồn bực, một chưởng đẩy ra bàn tay Lăng Siêu đang còn vuốt vuốt đầu nàng: "Về sau không cho ngươi sờđầu ta nữa!" Con mắt thiếu niên hơi hơi hở ra: "Vì cái gì?" "Làm ta không cao thêm được!" "Không quan hệ, ta không ngại." (^̂ ) Khóe miệng Tiêu Thỏ run rẩy: đại ca, ngươi để ý cái gì? T____T Theo trường sắp xếp, Tiêu Thỏ được phân ở phòng 308 của kí túc xá nữ sinh. Bởi vì trường học khá lớn, nàng vẫn phải theoLăng Siêu mới tìm được phòng của mình. Vốn là Lăng Siêu muốn giúp nàng dời thùng hành lí lên lầu, nhưng Tiêu Thỏ cảm thấy hắn là nam sinh mà lên phòng nữ sinhthì không tốt lắm, nên không cho hắn lên, nàng một mình kéo rương lên lầu. Tiêu Thỏ vốn luyện võ, dời cái rương lên lầu tự nhiên không phải là vấn đề gì to tát. Nhưng nàng vừa đến lầu hai liền gặp mộtnữ sinh, khuôn mặt béo tròn một chút, mặc một bộ váy liền áo, cố gắng kéo bao lớn bao nhỏ hành lí lên lầu, bộ dáng cực kìkhó nhọc. "Để ta giúp ngươi!" Tiêu Thỏ hào sảng nói.

Nữ sinh kia thấy Tiêu Thỏ vóc người nhỏ bé, thoáng nghi hoặc hỏi: "Có được không?" "Đương nhiên được!" Nàng nói xong, không chút nào cố sức mà tiếp nhận cái túi du lịch trong tay nữ sinh kia, dễ dàng manglên lầu. Nữ sinh kia thấy vậy ngây người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói theo: "Ê, ngươi đừng đi quá! Ta ở phòng 308!" Người ta nói trên đời này “không khéo không thành sách”, nữ sinh mà Tiêu Thỏ vô tình giúp chính là bạn cùng phòng ba nămsau này của nàng, Tưởng Quyên Quyên. Sau khi giúp đỡ Tưởng Quyên Quyên đem hành lý lên lầu, Tiêu Thỏ lại gặp gỡ một người bạn cùng phòng khác —— HàĐiềm, người cũng như tên, bộ dạng thực ngọt, nói chuyện cũng dễ nghe. Khi Tiêu Thỏ vừa bước vào cửa, Hà Điềm đang sắp xếp đồ đạc trên giường, bỗng nhiên nhìn thấy một người khiêng hai cáitúi lớn hành lý, nàng vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống. "Ngươi, ngươi cẩn thận a!" Hà Điềm nói. "Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi mà." Tiêu Thỏ đem hành lý đặt xuống đất, khẽ thở ra một chút. Một lát sau, Tưởng Quyên Quyên đi sau cũng gian nan kéo được hành lý vào. Ba người ở cùng một chỗ, giới thiệu nhau mộtchút, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Đang sắp xếp, bỗng nhiên Tưởng Quyên Quyên mở miệng: "Phòng chúng ta hình như còn thiếu một người?" Vừa dứt lời, cửa phòng liền kịch một tiếng mở ra, một người đứng trước cửa, tay trái cầm hai túi hành lý, tay phải kéo theomột rương hành lý, trên vai còn mang thêm một cái túi thật lớn. (Không hỗ danh là quán quân ^ )̂ Hà Điềm rốt cuộc chịu không nổi kích thích, từ trên giường leo xuống dưới. Về phần Tiêu Thỏ, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào gương mặt người kia. Một lát sau, từ trong miệng nàng thốt ra một câu:"Ngươi là... Âu Dương Mai?" Chapter 11 Ngày đầu tiên khai giảng ở Cao trung, dùng từ muôn màu muôn vẻ để hình dung là không đủ biểu đạt cho nội tâm rung độngcủa Tiêu Thỏ, chính xác mà nói hẳn phải là —— cực kỳ phấn khích, cực kỳ kích thích. Đặc biệt lúc nhìn thấy Âu Dương Mai, nàng thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Đã nói “một lần bị rắn cắn, mườinăm sợ dây thừng”, huống chi bản thân nàng chỉ là con tiểu quái thú bé nhỏ, lại bị Âu Dương Mai - nữ Ultraman siêu cấp đánhcho tơi tả trên lôi đài. Nói không sợ hãi mới là lạ. Đối với loại tâm lý này của Tiêu Thỏ, Âu Dương Mai lại hoàn toàn không biết đến, nhìn thấy Tiêu Thỏ, ngược lại nàng lại rấtcao hứng, buông hành lý mà bắt đầu xoa tay: "Tiêu Thỏ, từ lần đó về sau, ta vẫn chưa gặp được ai xứng là đối thủ, lúc nàochúng ta tái đánh một hồi đi?" (^̂ ) Tiêu Thỏ sợ tới mức xua tay liên tục: "Chuyện này về sau hãy nói đi, ta... Chúng ta trước tiên dọn dẹp phòng đi!" "Được rồi." Âu Dương Mai có chút mất hứng, gãi gãi cái ót, bắt đầu thu xếp đồ đạc. Bởi vì thời tiết đang nóng dần lên, dọn dẹp sắp xếp đồ đạc cũng tương đối ít, rất nhanh sau đó bốn người đều đã xong, lúcnày Tưởng Quyên Quyên đề nghị: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi!" "Hay đó!" Âu Dương Mai tỏ vẻ đồng ý, đứng lên, hai tay ôm quyền nói: "Tại hạ họ Âu Dương, tên Mai, tự là Hồng Cửu, nhà ởtỉnh J, mới đến đây, mong các vị tỷ muội chiếu cố nhiều hơn." Âu Dương Mai tự giới thiệu xong, ba người còn lại trơ mắt nhìn. Qua hồi lâu, Tưởng Quyên Quyên mới phản ứng lại: "Tiểu Mai, ngươi không phải là người luyện võ chớ?" "Bảo ta Tiểu Cửu đi." Âu Dương Mai gật đầu: "Ngươi như thế nào biết?" Khóe miệng Tưởng Quyên Quyên run rẩy một chút, chỉ dám nghĩ: "Vừa thấy ngươi liền biết không phải đến để học hành, rõràng là tới làm loạn giang hồ. " (^̂ )

Sau khi Âu Dương Mai giới thiệu liền đến phiên Tưởng Quyên Quyên : "Ta gọi là Tưởng Quyên Quyên, người nhà ta đều bảota là Quyên Tử. Ta từ nhỏ học ở trường tiểu học bên cạnh A trung, chuyện gì liên quan đến A trung, các ngươi cứ hỏi ta làđược." Nguyên lai đều là tay anh chị, Tiêu Thỏ âm thầm nghĩ (^̂ ), nàng cũng học người ta tự giới thiệu: "Ta kêu Tiêu Thỏ, học sơtrung ở trường A vùng F, cái kia... Kỳ thật ta cũng là luyện võ..." "Ngươi cùng Tiểu Cửu trước kia có quen biết?" Tưởng Quyên Quyên hỏi. Âu Dương Mai nói tiếp: "Năm đó ở đại hội võ thuật toàn thành F, chúng ta có đánh qua một lần." "Người thắng?" Hai mắt Tưởng Quyên Quyên sáng lên. Tiêu Thỏ ngập ngừng một chút, trả lời: "Ta thua..." "Thoạt nhìn cũng thấy, khí tràng của ngươi và Tiểu Cửu hoàn toàn không giống nhau." "Cái gì không giống nhau?" Tiêu Thỏ tò mò. "Tiểu Cửu nhìn qua giống Nhậm Doanh Doanh, còn ngươi..." Tưởng Quyên Quyên dừng lại một chút, liếc mắt từ trên xuốngdưới đánh giá Tiêu Thỏ: "Có điểm giống Nhạc Bất Quần..." Khóe miệng Tiêu Thỏ run rẩy một chút. "Con gái Nhạc Linh San của hắn." Tiêu Thỏ thở phào nhẹ nhõm: hoàn hảo, không phải Nhạc Bất Quần là tốt rồi. (Tốt cái đầu ngươi? Phụ thân ngươi là NhạcBất Quần! Tướng công ngươi là Lâm Bình Chi! Hai cái thái giám!) =D) "Đúng rồi, ngươi còn chưa có giới thiệu." Tưởng Quyên Quyên đưa ánh mắt hướng về phía Hà Điềm. Chỉ thấy nàng lúc này đang chằm chằm nhìn Âu Dương Mai không chớp mắt. Phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng,lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, cười tươi như hoa: "Ta tên Hà Điềm, các ngươi có thể bảo ta là Britney..." Khi giọng nói uyển chuyển muốn đứt gan đứt ruột người ta của Hà Điềm vang lên, rốt cuộc cuộc đối thoại đầu tiên của bốnngười ở phòng 308 cũng kết thúc. Tưởng Quyên Quyên nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Căn tin A trung và phòng bọn họ cách nhau khá xa. Con đường từ phòng ở đến căn tin đầu tiên phải đi qua dãy phòng học,tiếp theo qua sân vận động, cuối cùng mới tới được căn tin. Cũng may, có Tưởng Quyên Quyên là tay lão luyện, mấy tân sinhmới đến bọn họ đã không oan uổng đi lạc một đoạn đường nào mà thẳng tiến ra căn tin. Mua đồ ăn xong, bốn người liền chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Tiêu Thỏ nhìn thấy trong bát có cà rốt thì nhíu nhíu mày, cúi đầu cẩn thận lựa ra. Nàng lấy cà rốt ra nhưng không có ném đi,mà lại bỏ bên cạnh phần cơm, cho đến khi tất cả cà rốt đều được lọc ra sạch sẽ, lúc này nàng mới xúc một thìa cơm. Tưởng Quyên Quyên nhìn thấy nàng như vậy, vui vẻ hỏi: "Tiêu Thỏ, ngươi không phải là con thỏ sao? Tại sao lại không ăncà rốt?" Tiêu Thỏ có chút xấu hổ: "Ta không thích ăn..." "Ngươi không ăn, vậy bỏ bên cạnh cơm làm chi? Không phải để cho đẹp mắt đó chứ?" Vần đề này nhất thời làm Tiêu Thỏ không biết nên giải thích như thế nào. Kỳ thật nàng lấy cà rốt trong đồ ăn bỏ qua một bên đã thành một thói quen, bắt đầu từ thời còn học tiểu học. Khi đó giữa trưatan học, muốn về nhà ăn cơm, nhưng bình thường giờ này người lớn hai nhà đều không có ở nhà. Vì không để cho hai đứanhỏ bị đói, cũng để thuận tiện, mẹ Tiêu Thỏ sẽ đặt sẵn đồ ăn trên bàn cho Tiêu Thỏ và Lăng Siêu giữa trưa về có thể cùngnhau ăn. Khi đó mẹ nàng đang thích thú tìm hiểu dinh dưỡng học cho trẻ em, biết được cà rốt chứa nhiều sắc tố dinh dưỡng, mẹ nàngliền bắt đầu cho cà rốt vào các loại thức ăn. Mà Tiêu Thỏ lại cực kì ghét cái loại cà rốt rau dưa này, vì thế nàng liền len lén lấy

cà rốt ra, ném đi. Lần đầu tiên ném vào thùng rác trong nhà, bị mẹ nàng phát hiện. Lần thứ hai ném vào nhà xí, vẫn là bị mẹ nàng phát hiện. Lần thứ ba ném xuống nước, làm nghẽn cống thoát nước, vì thế lại bị mẹ nàng phát hiện. Cuối cùng, Lăng Siêu thấy, liền nói: "Sao ngươi không ném xuống sông đi?" Tiêu Thỏ vô cùng tinh khiết thiện lương mà lắc đầu: "Không được, thầy giáo nói không được ném rác rưởi xuống sông." Sau vài lần khuyên bảo không có hiệu quả, Lăng Siêu rốt cuộc thỏa hiệp : "Ngươi lấy cà rốt ra ta ăn cho." Cứ như vậy, mỗi lần cùng Lăng Siêu ăn cơm trưa, Tiêu Thỏ đều đem cà rốt lấy ra, bỏ qua một bên cho Lăng Siêu ăn. Dần dàlâu ngày tạo thành thói quen chọn cà rốt cổ quái này. Bọn Tưởng Quyên Quyên tự nhiên không biết vì sao Tiêu Thỏ lại có vẻ ngập ngừng khó nói như vậy, thấy nàng không trả lời,rất nhanh liền chuyển đề tài. Hà Điềm hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi thật sự là luyện võ?" Khi đó Âu Dương Mai đang chăm chú gặm một cái đùi gà, nàng ngẩng đầu đáp một tiếng "Ờ", rồi tiếp tục gặm. Hà Điềm chưa cam lòng, lại hỏi tiếp: "Có phải ai luyện võ, làn da cũng sẽ đẹp giống như ngươi hay không?" Sở dĩ Hà Điềm hỏi như vậy, hoàn toàn bởi vì Âu Dương Mai thật sự là quá đẹp. Tuy nói nàng luyện võ từ nhỏ, hành vi cử chỉcó chút thô tục, nhưng không có chút nào giảm bớt đi vẻ mĩ lệ của nàng, đặc biệt là khi nàng bất động không nói lời nào, quảthực có thể dùng từ “xinh đẹp thiên tiên” để hình dung. Điều này làm cho người cuồng yêu cái đẹp như Hà Điềm cực kì hâmmộ. Lén quan sát nàng một hồi, cuối cùng vẫn là không chịu được, Hà Điềm quyết định dò hỏi một chút bí quyết của ÂuDương Mai. "Luyện võ a?" Âu Dương Mai lau miệng: "Quả thật rất tốt, có thể cường thân kiện thể, bảo vệ quốc gia, khi không có việc gìcòn có thể đỡ bà cố nội đi qua đường lớn. Đương nhiên rồi, ngươi muốn giảm béo, bài “độc dưỡng nhan” khá là phù hợp..." Tiêu Thỏ ở một bên nghe xong, vẻ mặt có điểm tối đen. Lời này của Âu Dương Mai, như thế nào lại giống như lời của Võ ĐạiLang lão sư? Chẳng lẽ nhà nàng cũng mở võ quán? Quả nhiên, hai mắt Hà Điềm tỏa sáng: "Lời ngươi nói đều là sự thật?" "Đúng vậy, không giả được! Cha ta đều nói với các đệ tử như vậy." "Cha ngươi là làm gì?" Tiêu Thỏ nhịn không được hỏi. "Mở võ quán!" Tiêu Thỏ: >_____< Từ căn tin trở về, Hà Điềm vẫn đắm chìm vào bài võ kia của cha Âu Dương Mai. Không kiềm chế được, khi đi ngang sân vậnđộng, mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời: "Tiểu Cửu, ta bái ngươi làm thầy học võ có được không?" Âu Dương Mai thật ra rất hào phóng, không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Được thôi!" Hà Điềm rất là cao hứng, lôi kéo tay Âu Dương Mai, nói: "Chúng ta tới sân vận động đi, nơi đó có sân luyện võ, bây giờ ngươidạy cho ta!" "Không thành vấn đề!" Âu Dương Mai đi theo Hà Điềm. Mới đi vài bước, bỗng nhiên nàng quay đầu lại nói với Tiêu Thỏ: "TiêuThỏ, không bằng lát nữa chúng ta so một hồi đi?" Tiêu Thỏ sợ tới mức hai chân run rẩy : "Ta... ta không đi!" "Trở về phòng sớm như vậy làm gì? Ta đã lâu rồi không thi đấu, theo giúp ta luyện tập đi!" Nói xong, nàng lôi lôi kéo kéo cánhtay Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ nhảy ra thật xa: "Ta..." Khi nói chuyện, thoáng thấy đã tới sân bóng rổ bên cạnh, vì thế ánh mắt nàng sáng ngời, nói:"Ta muốn đi xem đánh bóng rổ!"

Vẻ mặt Âu Dương Mai thất vọng: "Bóng rổ có cái gì đẹp mắt? Đương nhiên là luận võ hay hơn chứ!" "Ta muốn xem bóng rổ, ta rất thích xem soái ca đánh bóng rổ!" Tưởng Quyên Quyên bỗng nhiên ngắt lời bọn họ: "Thỏ Thỏ, tavới ngươi cùng đi xem bóng rổ đi." Cũng may, Âu Dương Mai cuối cùng cũng không có miễn cưỡng bọn họ, vì thế Tiêu Thỏ thuận lợi đào thoát vận rủi, bị TưởngQuyên Quyên lôi kéo qua sân bóng rổ xem soái ca. Tới nơi, ở đó đã có không ít người vây quanh, ở giữa còn có hai đội bóng mặc đồng phục bên xanh, bên trắng đứng hòa vàonhau, đuổi theo một quả bóng, kéo theo không ít âm thanh ùa lên ủng hộ. Điều này hoàn toàn kích phát tính cách người điên của Tưởng Quyên Quyên. Nàng dùng sức lôi kéo Tiêu Thỏ đi vào, chỉtrong chốc lát, hai người đã đứng ở vị trí tốt nhất để xem trận đấu. "Ngươi xem kìa, người mặc cầu phục màu xanh số 4 kia thật là soái a!" Hiển nhiên Tưởng Quyên Quyên phát hiện ra soái ca,tinh thần mười phần phấn khởi. Mà tinh thần Tiêu Thỏ lại đang ở trạng thái rệu rã không dậy nổi, nàng vốn không thích loại vận động bóng rổ này, hơn nữavừa rồi bị Âu Dương Mai đe dọa một hồi, nàng càng không có tâm tình, giật giật góc áo Tưởng Quyên Quyên: "Quyên Tử,chúng ta trở về phòng đi?" "Khoan! Ta còn xem chưa đủ!" Tưởng Quyên Quyên nói xong, bỗng nhiên cảm thán: "Ngươi nói xem, nếu ta là trái cầu kia thìtốt qúa? Có nhiều soái ca như vậy đến tranh giành ta!" Bởi vì lời nói này quá to, mà Tiêu Thỏ thì đang đứng ở giữa, trên mặt tất cả những người đứng chung quanh nàng đều có vàiphần tối đen. Tưởng Quyên Quyên lại không thèm để ý, tiếp tục ồn ào lôi kéo Tiêu Thỏ: "Mau nhìn xem, áo trắng số 7 sắp ném trái bóng bađiểm kìa!" Tiêu Thỏ nhìn theo hướng ngón tay của Tưởng Quyên Quyên, quả nhiên thấy một bóng dáng mặc áo trắng, bước chân dừnglại, giơ quả cầu trên tay lên đỉnh đầu, sau đó tay trái nhẹ nhàng phất một cái, quả cầu kia liền theo một đường cong chuẩn xáclọt vào trong giỏ. Âm thanh từ bốn phía ào lên ủng hộ. Tiêu Thỏ không ủng hộ, nàng đang suy nghĩ? Bộ dáng người này rất giống Lăng Siêu, cũng là thuận tay trái... Hai giây sau,não nàng bỗng nhiên lớn hơn một chút —— này, này rõ ràng chính là Lăng Siêu! Chapter 12 Trong ấn tượng của Tiêu Thỏ, Lăng Siêu đối với vận động luôn luôn khinh thường. Nàng nhớ rõ khi còn học sơ trung, trườngcó tổ chức đại hội thể dục thể thao, Lăng Siêu cho tới lúc đó cũng chưa từng tham gia. Hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói khôngthích đổ mồ hôi, sau đó không quên liếc mắt một cái về phía Tiêu Thỏ, toàn thân nàng đều mồ hôi nhễ nhại, trong lỗ mũi hừmột tiếng: "Cách xa ta một chút, thối chết." Vì chuyện này, Tiêu Thỏ buồn bực thật lâu, nam sinh khác nghe thấy thể dục thể thao đều tỏ ra hứng thú, còn Lăng Siêu tạisao lại như vậy? Sau đó, có một lần, nàng trong lúc vô tình nghe được mấy nữ sinh buôn chuyện, mới biết trong mắt bọn họ,Lăng Siêu vốn không thích vận động lại trở thành đại biểu cho vương tử. Thậm chí còn có người ở sau lưng trộm gọi hắn làLăng vương tử. Lăng vương tử? Trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nhiên hiện lên N năm trước, bộ dáng Lăng Siêu mặc quần yếm, cẩn thận tránh bẩn. Nàng khôngkhỏi run rẩy một trận. Từ đó về sau, nàng đối với mấy chuyện này không hề ôm ảo tưởng nữa. Lăng vương tử vốn đặc biệt chán ghét vận động bỗng nhiên lại chơi bóng rổ, đánh cũng không tồi, điều này thật khiến choTiêu Thỏ giật cả mình. Lúc này, Lăng Siêu cũng đã phát hiện ra nàng, ánh mắt hai người chạm nhau ước chừng nửa giây,Lăng Siêu liền quay đầu lại, giống như không có việc gì mà chạy đi tìm bóng. Sau đó, mãi cho đến cuối trận, ánh mắt Lăng Siêu không có quay lại nữa, còn Tiêu Thỏ nhìn thấy bộ dáng hắn đánh bóng rổthì thật là buồn bực: hắn cùng đồng đội phối hợp không giống như tay mới, chuyền cầu, xoay người, ném rổ, né tránh... Từngđộng tác đều thành thạo như vậy, từ khi nào thì hắn bắt đầu đánh bóng rổ?

Tháng chín, thời tiết có chút oi bức. Giữa trưa, sau khi đánh bóng rổ một hồi, mồ hôi cứ thế đầm đìa chảy xuống. Lăng Siêucũng không ngoại lệ. Hơn mười phần chung, mồ hôi từ hai má hắn rơi xuống, trước ngực cầu phục màu trắng đã sớm ướtđẫm một mảng. Hắn không phải rất ghét đổ mồ hôi hay sao? Tiêu Thỏ có chút sững sờ. Đúng lúc này, tiếng huýt sáo kết thúc đột nhiên vang lên. Quả bóng kia vừa lúc thoát khỏi tay Lăng Siêu, từ không trung xẹtqua một đường cong hoàn mỹ, vào thẳng trong rổ, tiếng hoan hô nhất thời vang lên rầm rộ. Lúc này, Lăng Siêu vẫn không chào hỏi rốt cuộc đã quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Thỏ. Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuốngngười thiếu niên, thấm vào mồ hôi trên gương mặt hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn mỉm cười với nàng. Tiêu Thỏ bỗng nhiên có cảm giác say say, giống như đang nằm mơ. Bất quá rất nhanh sau đó, khung cảnh trong mơ ngắn ngủi này đã bị một trái bóng rổ xẹt tới như bay, đánh nát. Mặt Lăng Siêu biến sắc, nghĩ muốn chạy tới cũng không kịp, đành phải kêu lên thật to: "Cẩn thận!" Lúc trái bóng kia cách gương mặt Tiêu Thỏ chỉ có 0.1 cm, đại não Tiêu Thỏ còn chưa kịp phán đoán, thân thể luyện võ lâu dàiđã kịp phản ứng lại. (^̂ ) Đầu nàng nhanh chóng cúi xuống, thắt lưng mềm dẻo chống đỡ thân thể. Đến khi trái bóng bay xẹt qua trên người, nàng mớiđứng lên lại, bước chân vẫn không có chút suy chuyển nào. Sau khi đứng lên, nàng nhìn theo trái bóng kia bay đi, lúc này mớidám thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nghĩ: Hic, nguy hiểm thật! Quay đầu, nàng lại thiếu chút nữa vấp vào Lăng Siêu đang chạy tới. "Ngươi không sao chứ?" Hắn cầm lấy bả vai nàng, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng. Tiêu Thỏ lần đầu tiên nhìn thấy cái loại biểu tình này trên mặt Lăng Siêu. Nàng không bị quả cầu làm choáng váng mà bị hắnlàm cho mê mang. Hôm nay như thế nào lại có cảm giác giống như nằm mơ nhỉ? Lúc này, mấy đội viên khác cũng dồn dập chạy tới, tỏ vẻ an ủi Tiêu Thỏ. Từ giữa một đám người, bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy ra một nam sinh mặc cầu phục màu lam, mở miệng nói: "Ngươikhông sao chứ? Ta không cố ý!" "Không có gì..." Tiêu Thỏ đang muốn xua xua tay, bỗng nhiên con ngươi trừng lớn, giật mình nhớ lại: "Ngươi, ngươi là DuẫnTử Hàm?" Nhắc tới Duẫn Tử Hàm này, lời muốn nói quả thật là rất nhiều. Nói đến ngôi trường sơ trung không mấy nổi danh của Tiêu Thỏ, những kẻ có tiền chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, màcái dạng vừa có tiền lại vừa có thế, đã ít lại càng hiếm. Duẫn Tử Hàm chính là một người ở trong đám đại quý đại hiếm đó. Đại danh của Duẫn Tử Hàm, Tiêu Thỏ mới vừa vào học sơ trung đã nghe không ít người nói qua. “Duẫn đại thiểu”- nghe nói khi nhà nước Trung Quốc mới vừa thành lập, ông nội hắn từng ra nước ngoài làm ngoại giao, saukhi về hưu vẫn một mực ẩn cư tại một trấn nhỏ; bà nội hắn là cán bộ giáo dục thành phố đã về hưu, quan biết rộng rãi. Ba hắnhình như là mở công ty, phát triển làm ăn rất lớn. Về phần mẹ hắn, nghe nói là làm quản lí ở một công ty chứng khoán. Tómlại, cả nhà hắn ai cũng là người có uy tín danh dự cao. Tin tức này đã ồn ào huyên náo từ khi bọn họ còn học tiểu học, mãi cho đến khi Duẫn Tử Hàm chuyển trường mới chấm dứt. Bất quá, sở dĩ Tiêu Thỏ có ấn tượng với người từng làm đại học trưởng của nàng không phải bởi vì gia thế hắn quá hiểnhách, mà bởi vì Lăng Siêu. Lại nói tiếp, “Duẫn đại thiểu” đúng là rất thảm. Nhớ năm xưa, mỗi ngày hắn đến trường hay tan học đều có xe riêng đón tiếp.Tướng mạo tốt, thành tích lại luôn dẫn đầu. Hắn vốn là một học sinh truyền kỳ! Nhưng đến năm học sơ trung, khi hắn đượcphân vào cùng một lớp với Lăng Siêu, từ đó về sau, ác mộng của“Duẫn đại thiểu” chính thức bắt đầu. Bình bầu lớp trưởng, hắn vĩnh viễn thiếu một phiếu. Xếp hạng thành tích, hắn lần nào cũng chỉ có thể là số hai.

Các cuộc thi toán học, chỉ cần có Lăng Siêu tham gia, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ giành được vị thứ nhất. Rốt cuộc, khi hắn ngỏ lời với nàng hoa khôi thầm mến đã lâu, lại bị nàng chính miệng cho biết, người nàng thích là Lăng Siêu.Khi đó, áp lực tích tụ lâu ngày của “Duẫn đại thiểu” rốt cuộc đã bạo phát. Hôm đó, Lăng Siêu đang chở Tiêu Thỏ về nhà, giữa đường bỗng nhiên lao ra một chiếc xe, bắt bọn họ dừng lại. Sau đó,Duẫn Tử Hàm nổi giận đùng đùng từ trong xe bước xuống, chỉ vào Lăng Siêu nói: "Lần thi cuối kì này, nếu như ta đứng đầu,ngươi phải đem Lanh Canh tặng cho ta!" Lanh Canh là hoa khôi trong lớp mà Duẫn Tử Hàm thầm mến năm đó. Kết quả, mắt Lăng Siêu không chớp một cái, trực tiếp hỏi: "Lanh Canh là ai?" “Duẫn đại thiểu” sửng sốt hai giây, chịu không nổi đả kích, nuốt lệ chạy đi. Sau đó, trên bảng thành tích thi cuối kỳ, “Duẫn đại thiểu” vẫn đạt đệ nhị như trước, xếp hạng trước hắn là Lăng Siêu, ướcchừng hơn hắn hai mươi mấy điểm. Về phần hoa khôi, vẫn là si ngốc mê luyến Lăng Siêu, không thèm liếc mắt với Duẫn TửHàm một cái. Mà vị “Duẫn đại thiểu” này của chúng ta, sau khi trải qua đả kích quá lớn, rốt cuộc xấu hổ và giận dữ chuyểntrường. "Như thế nào Duẫn Tử Hàm cũng đến A trung học nhỉ?" Lúc rời sân bóng rổ, Tiêu Thỏ hỏi Lăng Siêu. Khi đó Lăng Siêu đang bị Tưởng Quyên Quyên đi bên cạnh không ngừng đánh giá, hắn nhíu nhíu mày, hỏi lại: "Ai là Duẫn TửHàm?" Tiêu Thỏ sững sờ một chút: "Chính là cái người vừa rồi không cẩn thận ném bóng trúng ta á." "A!" Lăng Siêu kêu lên một tiếng, ánh mắt không vui quét về phía Tưởng Quyên Quyên. Sau đó, Tưởng Quyên Quyên đanghưng phấn rốt cuộc rụt đầu lại, trốn sau lưng Tiêu Thỏ. "Hắn với ngươi không phải chung một đội bóng rổ hả?" Tiêu Thỏ hỏi. "Hôm nay hắn mới tới, ta không biết." "Từ từ!" Tiêu Thỏ bỗng nhiên ý thức được điều gì: "Hôm nay lúc hắn nhìn thấy ngươi, hẳn là sẽ nói với ngươi cái gì đó?" Lăng Siêu nghĩ nghĩ: "Hình như là có nói “trùng hợp”, “kỳ diệu”... hay gì gì đó." "Vậy ngươi trả lời hắn sao?" "Ta hỏi: 'Ngươi là ai?' " Tiêu Thỏ nhìn trời: ngươi quả nhiên vẫn là nói những lời này... T_____T (Ôi!! Ta khoái!!) Dãy phòng nam sinh ở phía trước dãy phòng nữ sinh, ba người bọn họ đi đến dưới lầu, Lăng Siêu bỗng nhiên xoay người, nóivới Tiêu Thỏ: "Ta lên lầu lấy chút đồ, ngươi chờ một chút." Tiêu Thỏ còn chưa kịp phản ứng, hắn rốt cuộc muốn lấy cái gì đưa cho nàng, Tưởng Quyên Quyên vẫn đi theo sau nàng đãđe dọa: "Thành thật trả lời ta, các ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì?" Tiêu Thỏ bị nàng làm hoảng sợ: "Cái gì... quan hệ gì? Ngươi nói cái gì?" Tưởng Quyên Quyên híp mắt đánh giá nàng: "Ngươi mơ tưởng lừa gạt được ta! Ta quan sát một vòng, quan hệ của ngươivới hắn tuyệt đối không phải tầm thường!" "Ai? Ngươi nói Lăng Siêu?" Tiêu Thỏ bị Tưởng Quyên Quyên chằm chằm chiếu ánh mắt nghi ngờ, trong lòng nàng sợ hãi,nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, chẳng qua hắn chỉ là em trai nuôi của ta mà thôi." "Ngươi đừng hạ nhục chỉ số thông minh của ta được không? Hắn lớn hơn ngươi một lớp, sao lại là em trai nuôi của ngươiđược? Nói mau, các ngươi có quan hệ gì?" Tiêu Thỏ ngơ ngẩn, thấy không thể giải thích với Tưởng Quyên Quyên được. Mình cũng vì chỉ số thông minh không bằngLăng Siêu, nên mới nhỏ hơn hắn một lớp. Tiêu Thỏ cân nhắc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Ta với hắn là hàng xóm từ nhỏ."

"Thì ra là thanh mai trúc mã!" Tưởng Quyên Quyên gật gù. "Không phải! Mẹ hắn là mẹ nuôi của ta, ba hắn là ba nuôi của ta. Thật sự là như vậy!" "Mẹ nuôi cũng là mẹ, ba nuôi cũng là ba. Hừ! Ta hiểu rồi!" Vẻ mặt Tưởng Quyên Quyên bừng tỉnh, ngộ ra: "Tiêu Thỏ, nguyênlai ngươi là con dâu nuôi từ bé của nhà hắn a!" Tiêu Thỏ: >_____< Lúc Tiêu Thỏ còn đang bị Tưởng Quyên Quyên tấn công, không thể phản bác lời nào, Lăng Siêu đã thay xong quần áo đixuống dưới, trong tay cầm theo một bao đồ, đến trước mặt Tiêu Thỏ, đặt vào tay nàng. "Đây là cái gì?" Tiêu Thỏ hỏi. "Đồ bóng rổ." "Đưa ta làm gì?" "Giúp ta giặt." "A?" Tiêu Thỏ mộng mị, cả buổi mới lấy lại được tinh thần: "Vì cái gì bắt ta giúp ngươi giặt?" Mắt Lăng Siêu bỗng nhiên nheo lại: "Ngươi đã quên từng đáp ứng ta cái gì sao?" Cái gì? Đầu Tiêu Thỏ quay quay, một màn hồi ức kinh hoàng rốt cuộc trồi lên. -------- Bắt đầu hồi ức của Tiêu Thỏ --------- "Ta bị ngươi quăng xuống sông, ngươi cảm thấy chỉ cần giải thích như vậy là đủ hay sao?" "Bằng không, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" "Ngươi hẳn phải có hành động bồi thường ta." "Bồi thường như thế nào?" "Ví dụ như giúp ta giặt quần áo, quét tước vệ sinh, mua điểm tâm." "Ngươi phải đi A trung học, sao ta làm cho ngươi mấy cái đó được?" "Đúng thế." "Đó, ngươi nên nghĩ biện pháp nào thực tế một chút thì tốt hơn. Tóm lại chỉ cần làm được, ta nhất định sẽ làm, tuyệt không đổiý!" "Đây chính là ngươi nói đấy nhé?... Ngươi có thể ghi nợ ta trước, chờ thắng trận đấu này, được cử đi A trung học,ngươi trảlại cho ta là được rồi." ... -------- Kết thúc hồi ức của Tiêu thỏ --------- Đinh —— Khi Tiêu Thỏ bị lời hứa hung hăn trong óc kia làm tỉnh lại, mới thấy Lăng Siêu đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng, chỉ cònlại túi đồng phục bẩn của hắn trên tay, cộng thêm Tưởng Quyên Quyên đi bên cạnh không ngừng chiếu tới ánh mắt đầy ámmuội. "Ta nói có đúng không? Con dâu nuôi từ bé." (^̂ ) Chapter 13 Thời gian từ mùa hè một thoáng đã nhảy tới mùa thu, Tiêu Thỏ đến học ở A trung cũng được hơn một tháng. Mấy ngày này, đối với việc học ở A trung, Tiêu Thỏ thích ứng khá nhanh. Tuy rằng cơ sở của nàng không bằng các bạn họctrong lớp, nhưng A trung dù sao cũng là trường trung học trọng điểm, rất chú trọng đến việc dạy học, sức hấp dẫn của các

giáo viên cũng khá lớn. Một tháng qua đi, miễn cưỡng mà nói Tiêu Thỏ cũng có thể đuổi kịp bạn học. Bất quá, cùng với việc học tự nhiên được thuận buồm xuôi gió, Tiêu Thỏ cũng gặp phải chuyện tình buồn rầu khác. Buồn rầu củaTiêu Thỏ đến từ Lăng Siêu. Từ lần trước giặt đồ cho hắn, sau đó, tựa hồ Lăng Siêu càng thích sai bảo nàng, mỗi lần thi đấu xong đều mang đồng phụcđến bắt nàng giặt. Không lâu sau, bạn bè cùng dãy phòng bọn họ bắt đầu nghi ngờ. "Sao phòng các ngươi lại phơi quần áo nam sinh a?" "A! Đây không phải là đồng phục đội bóng rổ trường chúng ta sao?" "Số bảy! Hình như là đồng phục của Lăng Siêu!"

... Đối mặt với đủ loại nghi vấn, Tiêu Thỏ không có lời nào chống lại được. Nhưng thật ra, mỗi lần như vậy, Tưởng Quyên Quyêncũng không ngại phiền hà mà theo sát người ta, giải thích: "Đây là cầu phục của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ giặt giúp hắn." "Vì sao cầu phục của Lăng Siêu lại để cho Tiêu Thỏ giặt? Bọn họ quen nhau sao?" "Đâu chỉ là quen thôi đâu! Tiêu Thỏ là con dâu nuôi từ bé của nhà hắn!" Tiêu Thỏ: "..." Dần dà lâu ngày, những lời đồn đãi về Lăng Siêu - nhân vật truyền kỳ của A trung mỗi lúc một nhiều thêm —— Nghe nói nhàbọn họ có một con dâu nuôi từ bé, mỗi ngày đều giặt quần áo cho hắn, còn quét tước vệ sinh, kiêm mua đồ điểm tâm nữa! Nghe được những lời đồn như vậy, bình thường Tiêu Thỏ vốn không thể nói lời nào, rốt cuộc nhịn không được. Trước kia, ở trường cũ có tin đồn nàng là bạn gái của Lăng Siêu, tuy rằng không đúng, nhưng ít ra nghe lâu cũng coi nhưbình thường. Tại sao tới học ở cao trung rồi, nàng lại trở thành "con dâu nuôi từ bé"? Đã là thế kỷ hai mươi mốt, không thể đểkhối u ác tính mang nặng tư tưởng phong kiến kia xâm hại tổ quốc được. Vì thế, ngày đó, khi Lăng Siêu đem cầu phục tới đưa cho nàng, rốt cuộc nàng cố lấy dũng khí cự tuyệt. "Nói một lí do hợp lí thử xem?" Lăng Siêu vẫn không đổi giọng mà hỏi. Tiêu Thỏ sớm đã nghĩ ra lí do chình đáng để thoái thác, nàng giả bộ vẻ mặt khó xử: "Phòng nữ sinh mà phơi quần áo namsinh thì không hay chút nào." Vồn tưởng rằng với chỉ số thông minh của Lăng Siêu, điều này nói ra đã quá rõ ràng rồi, không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi lạimột câu: "Cái gì không tốt?" "Điều này... Không tốt... chính là không tốt thôi..." "Rốt cuộc chỗ nào không tốt, dù sao cũng phải có lý do hợp lí?" Hắn giống như quyết tâm muốn nói vấn để này cho tới cùng. "Chính là bọn họ nói... nói..." Tiêu Thỏ liên tiếp nói thêm vài chữ, cuối cùng đành phải làm vẻ mặt cầu xin, một tay nhận lấy cầuphục từ tay Lăng Siêu: " Thôi, vẫn là ta giúp ngươi giặt." Hic!! Nói như vậy thật quá mất mặt, không thốt nên lời! >_____< Đấu tranh nửa ngày, nàng cũng không đem cầu phục trả lại cho Lăng Siêu. Hôm đó đi học, tinh thần Tiêu Thỏ vẫn còn uể oải. "Con thỏ nhỏ." Cảm giác có người bên cạnh nhẹ giọng kêu tên nàng, Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, phát hiện là Tưởng QuyênQuyên ngồi cùng bàn. "Sao hôm nay vẻ mặt ngươi như có tâm sự?" Tưởng Quyên Quyên nhỏ giọng hỏi. "A!..." Tiêu Thỏ thở dài: "Quyên Tử, nếu có người bắt ngươi làm việc gì mà ngươi không muốn, ngươi cự tuyệt ra sao?" "Cự tuyệt hả? Trực tiếp nói với hắn thôi!" "Nếu như là nói không nên lời thì sao?"

"Vậy... tìm cớ gì đi?" "Cớ sao?" Quyên Tử nghĩ nghĩ: "Ví dụ như khi có người vay tiền ngươi, ngươi đừng nói là ngươi không có tiền, nên nói là gần đây đầungươi có chút đau (^̂ ). Còn khi người khác mời ngươi đi chơi, ngươi đừng nói là không muốn ra ngoài, nên nói trong nhàngươi có chút chuyện..." "Vậy nếu như người kia muốn ta giặt quần áo thì sao?" Tưởng Quyên Quyên dừng lại, ánh mắt có chút thâm ý đánh giá Tiêu Thỏ: "Con thỏ nhỏ, người ngươi muốn cự tuyệt khôngphải là Lăng Siêu đấy chứ?" Tiêu Thỏ xấu hổ gật gật đầu. "Ngươi ngốc quá! Ngươi không giặt cho hắn, đưa ta giặt cho!" Kết quả, Tưởng Quyên Quyên bởi vì quá phấn khởi, giọng nói chuyện cũng to bất thường. Tiếng nói vừa dứt liền phát hiệnhai người bọn họ đã trở thành tiêu điểm bị cả lớp chú ý. Đứng trên bục giảng, chủ nhiệm lớp - Tiết lão sư cũng không thể nhịnđược nữa. "Trong giờ giảng mà hai người các ngươi nhiều lời như vậy, tan học đến văn phòng của ta nói cho hết!" Tưởng Quyên Quyên: "..." Tiêu Thỏ: "..." Đây là từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên vì nói chuyện trong giờ giảng, Tiêu Thỏ bị giáo viên kêu lên văn phòng, cũng làlần đầu tiên nàng nhận thức được sức hấp dẫn trong lời giáo huấn học sinh của lão sư ở một trường cao trung trọng điểm. Tiết lão sư từ việc nói chuyện trong giờ giảng, nói đến tương lai nhân sinh của bọn họ, đề cập các kì thi sắp đến, như tốtnghiệp, thi vào trường cao đẳng, đại học, rồi công tác sau này, thậm chí ngay cả chuyện sinh con đẻ cháu cũng có thể bởi vìnói chuyện trong giờ giảng mà bị ảnh hưởng. Sau khi thông suốt bài phát biểu xong, Tiết lão sư đem bảng thành tích kiểm tra tháng vừa rồi thông báo một lần nữa, lo lắngnhìn Tiêu Thỏ: "Tiêu Thỏ, ngươi không chăm lo, chẳng lẽ lần sau kiểm tra toán còn muốn đứng cuối cùng nữa hay sao?" "Lão sư..." Tiêu Thỏ yếu ớt nhìn Tiết lão sư: "Lớp chúng ta có bốn mươi hai người, lần trước kiểm tra ta đạt vị thứ bốn mươimốt..." "Đó là vì một bạn trong lớp bị viêm ruột thừa, không tới tham gia kiểm tra!" Tiết lão sư rốt cuộc bị Tiêu Thỏ vô tri vô giác đảbại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thỏ: "Ta thấy, vẫn nên cho hai người các ngươi đổi chỗ ngồi đi." Ngày đó, Tiết lão sư liền bắt hai người bọn họ đổi chỗ ngồi. Phần tử ồn ào nhất lớp Tưởng Quyên Quyên bị điều tới ngồi bêncạnh phần tử im lặng nhất lớp - nam sinh Giả Tư Văn. Còn phần tử có thành tích kém cỏi nhất lớp Tiêu Thỏ, tự nhiên bị điềutới ngồi bên cạnh người có thành tích cao nhất lớp. Khi Tiêu Thỏ nhìn thấy người này, liền... ngơ ngẩn. —— Duẫn Tử Hàm! Nói Duẫn Tử Hàm như thế nào lại lưu lạc đến chung lớp với Tiêu Thỏ một lần nữa, chuyện này phải bắt đầu nhắc lại từ cáinăm Duẫn Tử Hàm chuyển trường. Năm đó, “Duẫn đại thiểu” bởi vì chịu không nổi hoa khôi hờ hững với mình, đau đớn thương tâm mà chuyển trường. Bảnthành tích ở trường mới vô cùng tốt, hắn lại bất đắc dĩ phát hiện ra, thiếu mục tiêu Lăng Siêu, căn bản học hành không cóđộng lực. Nói trắng ra là, “Duẫn đại thiểu” chính là người phải có ai đó cùng hắn tranh đệ nhất, hắn mới cảm thấy có ý nghĩa. Năm đó, điểm thi vào A trung của hắn không đủ đậu, điều này làm cho “Duẫn đại thiểu” vốn luôn luôn tự phụ cảm thấy thật mấtmặt, lại nghe người ta nói Lăng Siêu sớm đã được cử đi A trung học, trong lòng liền càng không phục. Vì thế liền nhờ bà nộivận dụng quan hệ, cho hắn thi lại một năm nữa. Lúc này, hắn có Lăng Siêu làm mục tiêu, không chút cố sức nào mà thi đậu vào A trung, trở thành bạn cùng lớp với Tiêu Thỏ.

Lại nói thêm về Tiêu Thỏ, sau khi phát hiện Duẫn Tử Hàm là bạn cùng lớp với mình, nàng liền tránh tiếp xúc với hắn. Nguyênnhân rất đơn giản, lần trước cùng Lăng Siêu về nhà, bị Duẫn Tử Hàm nửa đường chặn lại, nàng cảm thấy người này ở chungkhông tốt lắm. Hơn nữa hôm đầu tiên đến trường còn bị hắn đánh bóng rổ, thiếu chút nữa u đầu, trong lòng nảy sinh khúcmắc, không muốn cùng hắn có bất cứ quan hệ gì. Không nghĩ tới, thiên ý trêu người, khai giảng mới một tháng, nàng liền cùng Duẫn Tử Hàm ngồi chung một bàn. Không biết vìsao mà Tiêu Thỏ cảm thấy có chút bất an. Nhưng Tiêu Thỏ thủy chung là người vui vẻ, nếu người ta về sau là ngồi cùng bàn với mình, thì cũng không nên để người tanghĩ mình không tốt. Cho nên khi chuyển chỗ đến bên cạnh Duẫn Tử Hàm, nàng vui tươi hớn hở chào hỏi: "Chào!" Duẫn Tử Hàm tự nhiên là nhận ra Tiêu Thỏ, cũng ít nhiều nghe được quan hệ của Tiêu Thỏ và Lăng Siêu, nhưng hắn tuyrằng hiếu thắng, cũng ân oán rõ ràng, hắn có cừu oán chính là Lăng Siêu, Tiêu Thỏ không quan hệ. Cho nên hắn cũng mỉmcười gật đầu với Tiêu Thỏ: "Chào." Thấy Duẫn Tử Hàm cười với mình, Tiêu Thỏ cảm thấy trước kia có thể đã hiểu lầm hắn, hắn nhìn qua cũng không phải làngười xấu. Như vậy qua thêm hai ngày, rốt cuộc tới ngày nghỉ. Mỗi ngày nghỉ đều là ngày mà các học sinh đặc biệt hưng phấn, đặc biệt là học sinh ở trọ trong trường, đều thu thập tốt hànhlí, chuẩn bị về nhà. Tiêu Thỏ không có gì muốn mang về nhà, trừ bỏ túi sách, cũng chỉ cần đợi xe ba Lăng Siêu tới đón nữamà thôi. Cho nên, khi chuông tan học buổi chiều vang lên một tiếng, các bạn học khác đều kích động đi rồi, nàng không nhanh khôngchậm, vẫn thong thả ở tại chỗ làm đề toán. Đề toán cao trung so với sơ trung khó hơn. Tiêu Thỏ vốn không có chút tế bào toán học nào, nhìn thấy cái dạng rối rắm này,tuy rằng là giấy trắng mực đen, nhưng sao lại cảm giác như nó nhận thức được nàng, còn nàng không nhận thức được nó? Lúc này Duẫn Tử Hàm cũng đang thu xếp đồ, chuẩn bị chạy lấy người, thấy Tiêu Thỏ còn chưa đi, thuận miệng hỏi: "Ngươicòn chưa về sao?" Tiêu Thỏ thuận miệng đáp lại: "Ờ, bài này sao khó quá!" Duẫn Tử Hàm nhìn quyển sách, liếc mắt một cái, lại thuận miệng nói: "Bài này cũng đơn giản thôi mà." Tiêu Thỏ cũng liền thuận miệng hỏi: "Làm sao?" “Thiên chân vạn xác” Đây là thuận theo tự nhiên mà đối thoại! (^̂ ) Cho nên, Duẫn Tử Hàm liền thuận tay quăng túi sáchxuống bên cạnh, tận tình giảng đề toán cho Tiêu Thỏ. Không nghĩ tới, có chuyện tình không mấy thuận lợi xảy ra (^̂ ). "Phanh —— " Lăng Siêu ném túi sách trước bàn bọn họ, lạnh nhạt nói: "Đi thôi!" Chapter 14 Nói chuyện “Duẫn đại thiểu” làm người thôi cũng đã đủ thất bại rồi. Quá khứ, hắn cái gì tranh cùng Lăng Siêu, thậm chí ở ngoài trường học dừng xe lại chạy xuống khiêu chiến - chuyện như vậycũng đều đã làm, nhưng Lăng Siêu ngay cả tên của hắn cũng không có nhớ. Tự nhiên lần này không cố ý, thế nhưng lại khiếncho Lăng đại công tử giận đỏ cả mặt, ánh mắt kia thiếu chút nữa muốn đánh hắn một trận. Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thỏ bị Lăng Siêu lạnh nhạt dẫn đi, Duẫn Tử Hàm không khỏi nhớ lại tình cảnh năm xưa, khi mình bịhoa khôi vứt bỏ. Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên ngộ ra điều gì. Đúng vậy! Hắn muốn Lăng Siêu bị Tiêu Thỏ bỏ rơi, để choLăng Siêu cũng phải nếm thử cái tư vị bị vứt bỏ ấy! Nghĩ đến đây, khóe miệng Duẫn Tử Hàm mở ra một nụ cười quỷ dị. Lại nói đến Tiêu Thỏ, sau khi bị Lăng Siêu tự nhiên lạnh nhạt dẫn ra cổng, đầu nàng mờ mịt, cầm chặt túi sách, vội vàng đuổikịp Lăng Siêu, hỏi: "Ngươi đi nhanh như vậy làm chi? Cha nuôi không phải năm giờ mới đến đón chúng ta sao?"

Lăng Siêu không đáp trả nàng, càng cố đi về phía trước. Hắn bỗng nhiên lạnh nhạt làm Tiêu Thỏ cũng có chút bực mình. Thối Lăng Siêu! Đề toán hồi nãy mình còn chưa có rõ, mà bộdáng hắn hiện tại lại làm như là người ta thiếu tiền của hắn, nhìn cái gì cũng khó chịu. Thêm nữa, hơn một tháng nay phảithay hắn giặt quần áo, nàng cũng bực bội không ít. Trong nháy mắt, tiểu vũ trụ bé nhỏ của Tiêu Thỏ đã bạo phát. Nàng không nói không rằng mà chạy tới, giơ chân đạp Lăng Siêu một cước. Một cước bất thình lình này, Lăng Siêu khó lòng phòng bị, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Chờ hắn tức giận quay đầu lại nhìnTiêu Thỏ, đã thấy Tiêu Thỏ ném túi sách dưới chân, bày ra tư thế chuẩn bị chiến tranh, miệng nói: "Ta thấy ngươi thật khóchịu, ta muốn đánh ngươi!" (^ ̂Ta thích em Thỏ) Không biết tại sao, trong lòng hắn bỗng nhiên không còn cái tư vị chua chua tê tê lúc nãy nữa, ngược lại, có cảm giác buồncười đến xúc động. Hắn đứng vững, nhịn cười, bình thản nói: "Tốt." Hắn vừa dứt lời, Tiêu Thỏ nắm chặt tay, phóng người tới. Hắn nhất thời không phòng bị, bị đánh trúng ngực. Nắm tay của Thỏ Thỏ nhìn thì nhỏ, lực đạo lại rất mạnh, Lăng Siêu nhịnkhông được rên lên một tiếng. Đúng lúc này, một nắm đấm khác cũng đang hướng lại, bây giờ hắn đã thông minh hơn, nhanhnhẹn vươn tay trái vững vàng đón lấy nắm tay kia, sau đó theo thế quyền của Tiêu Thỏ, đem nàng đẩy qua một bên. Tuy rằng Tiêu Thỏ đã đánh nhau với không ít đối thủ, nhưng dưới tình huống bình thường, nắm đấm vung ra rồi nếu như bịđối phương đón được, thì nàng chỉ bị đẩy ra thôi, lúc này chỉ cần trấn tĩnh, ra một quyền khác là được rồi. Chính là nàng trămtriệu đường không nghĩ tới, Lăng Siêu mặc dù chặn được một quyền của nàng, nhưng không đẩy nàng ra, ngược lại còn kéonàng lại. Điều này nằm ngoài mọi tình huống dự đoán, khiến Tiêu Thỏ không kịp thu hồi lực đạo, thân thể theo cú đánh móc đó ngãthẳng vào lồng ngực của Lăng Siêu. (Chiêu này của anh Siêu rất đáng học a ^ )̂ Cái này, Tiêu Thỏ... ngơ ngẩn... Màu vàng của trời chiều đầu thu phơi phới tỏa đầy con đường, lá ngô đồng khô vàng rơi rụng. Thiếu nữ nhào vào lồng ngựcthiếu nam, hai người tay trong tay, chăm chú nắm cùng một chỗ. Quang cảnh lúc này xem như họa, đừng nói là người quađường “giáp ất bính đinh” (^̂ ), ngay cả chính Tiêu Thỏ cũng nhịn không được mà nghĩ bậy. (^̂ ) Người qua đường “giáp” là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, gặp phải tình hình này, phe phẩy đầu cảm thán: "Con nít bây giờ!Lưng còn mang túi sách thế kia, ngay tại trên đường làm ra cái loại chuyện này..." Người qua đường “ất” là một bác gái dẫn theo đứa cháu, thấy tình cảnh này, ngay lập tức bịt kín mắt đứa cháu, trong miệngmặc niệm: "A di đà phật, tội lỗi..." Người qua đường “bính” là một học sinh tiểu học mới vừa tan lớp, đỏ mặt quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa thét to với lũ bạnphía sau: "Đừng lại đây! Nơi này có ảnh cấm! ... Trong lồng ngực Lăng Siêu, Tiêu Thỏ hận không tìm được cái hố mà chui xuống. Tự nhiên tiểu tử Lăng Siêu lại ôm cả ngườinàng vào trong ngực mà không chịu buông tay. Tiêu Thỏ gấp gáp thở, thanh âm nói không rõ ràng: "Ngươi mau thả ta ra!" Lăng Siêu không đổi giọng: "Còn muốn đánh ta sao?" "Không đánh nữa, mau thả ta ra..." "Nếu ta buông ngươi ra, ngươi lại đánh ta thì sao?" "Ta cam đoan, tuyệt đối không đánh!" "Thề đi?" "Ta thề, nếu là tái đánh ngươi, đời này ta sẽ rớt tất cả các kì thi toán!" Nàng nói như sắp khóc.

"Về sau có trả lại, không giặt quần áo cho ta nữa không?" "Giặt! Cái gì cũng giặt!" "Điểm tâm thì sao?" "Ta giúp ngươi mua!" "Đây chính là ngươi nói đấy nhé?" Khóe miệng Lăng Siêu khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị sau khi thực hiện được âm mưu. Lúcnày hắn mới lưu luyến không rời mà buông lỏng tay ra. (^̂ ) Tay hắn vừa buông lỏng, Tiêu Thỏ liền như súng liên thanh từ trong lồng ngực hắn nhảy ra, mặt đỏ giống trứng tôm nấuchín."Trứng tôm chín" phóng nhanh tới nhặt túi sách trên mặt đất lên, ánh mắt nàng lóe lên: "Cái kia... Đi... đi thôi... Cha nuôiđang... đang chờ chúng ta..." Nói xong, nàng lấy tốc độ nhanh nhất có thể có, xông lên phía trước, làm cho đám lá khô phủđầy dưới chân nàng kêu lên thảm thiết. Nhìn bóng dáng nàng càng trốn càng xa, Lăng Siêu đem túi sách đẩy ra sau lưng, khoái trá tươi cười, chậm rãi đi theo. Mùa thu... quả nhiên là mùa thu hoạch. (^ ̂Chí lí) "Tiêu Thỏ, hoạt động khóa mùa hè, chúng ta tỉ thí một trận đi?" Âu Dương Mai vọt tới trước mặt Tiêu Thỏ, xoa xoa tay. Đang cúi đầu làm toán, Tiêu Thỏ thiếu chút nữa bút cũng rớt xuống: "Ta... ta bài tập toán còn chưa có làm xong, để hôm khácđi!" "Ngươi sao lại thích làm toán như thế? Nhìn thấy nhiều con số như vậy, ngươi không khó chịu a?" Mặt Âu Dương Mai có vẻkhông vui. Khó chịu! Đương nhiên khó chịu! Nhưng nếu đứng để cho ngươi đánh, ta thà tình nguyện làm một trăm đề toán còn hơn! TiêuThỏ cho Âu Dương Mai xem: "Ngươi xem, ta chỉ đạt có năm mươi bảy điểm." Lúc này, mạng nhỏ so với mặt mũi trọng yếuhơn. Âu Dương Mai vừa thấy điểm của Tiêu Thỏ, quả nhiên không bắt ép nàng nữa, ngược lại còn nói: "Tiêu Thỏ, cha ta thườngnói với ta: Giỏi võ mà không biết văn, như có cung mà thiếu tên; biết văn mà kém võ, như có tên mà không có cung dùng. Phảicó văn có võ mới đủ cung đủ tên. Ngươi không thể vì luyện võ mà bỏ bê việc học được!" Âu Dương Mai này có biệt danh Hồng Cửu quả nhiên là không hay ho. Nói ra vài câu liền có cổ văn trong đó, Tiêu Thỏ ngheđược cũng như lọt vào sương mù, đành phải gật gật đầu tỏ ra tôn kính. "Trẻ nhỏ dễ dạy!" Âu Dương Mai vừa lòng, mang theo tờ hoạt động khóa đi ra. Thấy nàng đi xa, lúc này Tiêu Thỏ mới nhẹ nhàng thở ra: cuối cùng cũng bình an! (^̂ ) Kỳ thật, nàng cũng không phải cố ý nghĩ Âu Dương Mai như vậy, chẳng qua là chuyện Âu Dương Mai đề nghị thật sự quá độcác, Tiêu Thỏ nhận thức một lần, thật sự không muốn phải nhận thức lần thứ hai. Còn nữa, vài ngày trước, từ sau khi nàngnhất thời xúc động đánh Lăng Siêu, bây giờ chỉ cần nhắc tới chuyện luyện võ, nàng liền nhịn không được mà nhớ tới sự tìnhxảy ra trên đường hôm đó, mặt liền bị ức chế, không chỗ nào là không đỏ lên, nóng bừng bừng. Quả nhiên, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, về sau gặp phải loại sự tình này vẫn nên lấy đức thu phục lòng ngườithì tốt hơn. (Tiêu Thỏ ơi là Tiêu Thỏ. Ngươi từ bé đầu óc đã không bằng người ta. Lớn lên nắm đấm cũng không lại người ta.Ngươi còn lấy gì mà so với người ta đây ^ )̂ Ngay lúc Tiêu Thỏ còn đang suy nghĩ đến thất thần, Duẫn Tử Hàm bỗng nhiên hỏi nàng: "Tiêu Thỏ, ngươi phát sốt sao?" Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, sờ sờ gương mặt nóng, cười gượng: "Không có việc gì, ta chỉ suy nghĩ bài toán thôi..." "Toán sao? Để ta chỉ cho ngươi!" Duẫn Tử Hàm nói xong, không cần phân trần mà đoạt bút trong tay Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ có điểm không hiểu, tại sao bắt đầu từ tuần này, Duẫn Tử Hàm bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như vậy? Nhớ lại,nàng mới ngồi chung bàn với Duẫn Tử Hàm có hai ngày, hắn lại biến thành như thế. Bất quá Tiêu Thỏ lại nghĩ tiếp, Tiết lão sư không phải luôn nói: ngồi cùng bàn nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Không chừng làDuẫn Tử Hàm thấy nàng thành tích kém, muốn giúp đỡ nàng đây. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy mọi thứ đều bình thường, cũngthoải mái yên tâm nghe Duẫn Tử Hàm giảng bài.

Sự thật chứng minh, bạn học Duẫn Tử Hàm kia tuy rằng so không lại với Lăng Siêu, nhưng ít ra vẫn là học sinh giỏi. Nghehắn giảng giải, rất nhanh Tiêu Thỏ liền làm xong bài tập. Nhìn thấy đề toán mà mình trước đó một chút cũng không hiểu rốt cuộc bị chinh phục, trong lòng Tiêu Thỏ thật cao hứng:"Cám ơn ngươi! Ngươi thật sự là người tốt!" Người tốt? Chợt nghe thấy từ này, Duẫn Tử Hàm có chút chột dạ. Tuy rằng biểu hiện của hắn giống như người nhiệt tình,nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm hắn lại cất giấu âm mưu không thể cho ai biết. Nhìn thấy bộ dáng đơn thuần của Tiêu Thỏ,trong lòng hắn nhịn không được mà có cảm giác tội lỗi, ngại ngùng nói: "Không có gì đâu, đưa tay tương trợ mà thôi..." "Đừng nói như vậy, ta cảm thấy con người của ngươi thật sự tốt mà. Trước kia khi ta còn học sơ trung, ta không thể nhờ bạncùng bàn chỉ toán, vì bọn họ chê ta phiền, chê ta cái gì cũng hỏi. Cho nên sau đó, ta không hề hỏi bạn cùng bàn nữa." Nàngcòn nhớ rõ ánh mắt chán ghét của mấy đứa cùng bàn trước kia khi phải chỉ bài cho nàng. Từ đó về sau, tất cả bài tập chỗ nàokhông hiểu nàng đều hỏi Lăng Siêu, bởi vì chỉ có Lăng Siêu, mặc kệ nàng hỏi như thế nào cũng sẽ kiên nhẫn mà trả lời hếtcho nàng. Nhìn qua bề ngoài của nàng có chút tùy tiện, là một nha đầu không tim không phổi, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng cũng rấtyếu ớt? (A! Lời này là của tác giả hay của Tiêu Thỏ đây ta ^ )̂ Duẫn Tử Hàm nghĩ vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút đồng tình, nói với Tiêu Thỏ: "Về sau ngươi có vấn đề gì không hiểu, cứhỏi ta là được rồi, ta cam đoan không chê ngươi phiền." "Thật hả? Ngươi thật tốt quá!" Tiêu Thỏ vui vẻ mà nở nụ cười. Nhìn thấy bộ dáng nàng vui vẻ, trong lòng Duẫn Tử Hàm đột nhiên giật giật, nếu mình đưa tay ra có thể khiến cho một ngườivui vẻ như vậy, thì dù có mục đích khác đi chăng nữa, có lẽ cũng không sao cả... Chapter 15 Dưới sự trợ giúp của Duẫn Tử Hàm, thành tích Tiêu Thỏ đột nhiên tăng mạnh. Đến khi kết thúc học kỳ, thành tích đã tốt lênkhông ít. Hôm thi cuối kỳ, nàng ra khỏi phòng thi, cảm giác phi thường vui vẻ. "Tiêu Thỏ, làm bài thế nào?" Duẫn Tử Hàm từ phòng thi bên cạnh đi ra, cười tươi hỏi nàng. "Tốt lắm, bài cuối trong đề thi hôm qua ngươi đã dạy cho ta." "Thật không? Nếu có tiến bộ, đừng quên mời ta ăn cơm!" Tiêu Thỏ vỗ vỗ ngực: "Không thành vấn đề!" Ánh mặt trời đọng lại trên nụ cười sáng lạn của thiếu nữ, khiến Duẫn Tử Hàm cảm thấy thất thần. Trở lại phòng, tâm tình Tiêu Thỏ cực kì tốt, tủm tỉm mỉm cười làm mấy thứ vu vơ. "Bực mình ghê! Thật không thể chịu nổi được nữa!" Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu rên, ngay sau đó TưởngQuyên Quyên ủ rũ bước vào, khiến Hà Điềm đang đắp mặt nạ sợ tới mức mấy miếng dưa chuột muốn rớt ra. "Quyên tử, muốn dọa chết người ta hay sao?" Hà Điềm nhìn theo mấy miếng dưa chuột rơi xuống đất, đau lòng vì chiến lượcTây Thi hóa của nàng. "Quyên Tử, làm sao vậy?" Đang luyện quyền trong phòng, Âu Dương Mai cũng dừng chiêu thức. (^̂ ) Tưởng Quyên Quyên bỗng nhiên xông lên giữ chặt lấy tay Âu Dương Mai, nói: "Tiểu Cửu, ngươi giúp ta đem cái gã giả nhãnhặn kia giết đi! Ta muốn bóp chết hắn, ta muốn bóp chết hắn!" Vẻ mặt Âu Dương Mai mờ mịt: "Quyên Tử, ta là người học võ, đâu có thể khi dễ Giả Tư Văn – một cái “phụ nữ, người già vàtrẻ em” như vậy?" (^̂ ) "Hắn chẳng phải là cái thứ người già, phụ nữ và trẻ em gì đâu!" Tưởng Quyên Quyên nghiến răng tức hận: "Tên hỗn đản nàychỉ giả danh nhã nhặn mà thôi! Mỗi lần đi học đều tới tìm ta nói chuyện, ảnh hưởng đến việc học của ta! Ô ô ô... Lần này tathật sự là thi rớt rồi!" "Quyên Tử, việc này đâu thể chỉ trách mình hắn được?" Tiêu Thỏ nhịn không được, chen mồm vào.

"Tại sao lại không thể trách hắn? Nếu không phải hắn tìm ta, ta có thể vì chú tâm nói chuyện mà không nghe giảng bài haysao? Đều là do hắn hại hiệu suất học tập của ta giảm sút, khiến ta thi rớt!" "... Kỳ thật ngươi có thể không cần để ý tới hắn." Nghe đến đây, Tưởng Quyên Quyên càng bi thống hơn: "Ta cũng đã nghĩ như vậy! Chính là vừa thấy bộ dạng mặt mày nhỏnhắn trắng trẻo điềm đạm đáng yêu thế kia của hắn, ta liền nhịn không được. A! Ta..." Tiêu Thỏ: "..." Âu Dương Mai: "..." Hà Điềm: "..." Đang lúc Tưởng Quyên Quyên bù lu bù loa, nói nhăng nói cuội một hồi cũng chả đi đến đâu, tự nhiên bên ngoài có người gọi:"Tiêu Thỏ, bạn trai ngươi đang ở dưới lầu chờ ngươi kìa!" Đang thu xếp mấy thứ linh tinh, nghe được câu kia một cái, Tiêu Thỏ lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống dưới,lại nhìn đến ba người kia đều đang che miệng cười trộm. Tưởng Quyên Quyên rốt cuộc đem toàn bộ chú ý từ Giả Tư Văn dời qua trêu ghẹo Tiêu Thỏ: "Con thỏ nhỏ, tuy rằng ngươi làcon dâu nuôi từ bé của nhà hắn, nhưng công khai rõ ràng như vậy sẽ bị Tiểu Tiết Tiết đuổi giết đó." “Tiểu Tiết Tiết” chính làngoại hiệu của Tiết Hiểu Hiểu - chủ nhiệm lớp bọn họ. "Đúng vậy, Tiểu Tiết Tiết rất không thích yêu sớm, ngươi muốn bị để ý hả!" Hà Điềm rốt cuộc từ chỗ ngồi đắp dưa chuột đitới. Tuy rằng Tiêu Thỏ đã sớm bị bọn họ trêu chọc nhiều lần, nhưng nghe những lời trần trụi như vậy, sắc mặt nàng không khỏicó chút xấu hổ. Lúc này Tưởng Quyên Quyên vươn tay ném một gói hành lý xuống đất, hào khí ngút lên tận trời, nói: "Ngươi yên tâm, nếuTiểu Tiết Tiết dám chia rẽ các ngươi, chúng ta liền phái lão Cửu cắn nàng!" (^̂ ) "Đúng, phái sư phó của ta cắn nàng!" Hà Điềm vỗ tay tán thành. Âu Dương Mai: kêu ta làm chuyện gì a? T____T Mang hành lý đi xuống lầu, Tiêu Thỏ bởi vì vừa rồi bị bạn cùng phòng xúm lại trêu chọc, trên mặt nàng có chút nóng lên. Lúcnày, Lăng Siêu đã ở dưới lầu chờ khá lâu, thấy Tiêu Thỏ liền đi tới, bực mình quát: "Sao mà chậm dữ vậy?" Tiêu Thỏ mới vừa bị trêu chọc xong, còn đang buồn bực, mà thái độ của người gây ra lại kém như vậy, nàng tức giận nói:"Chờ không kịp thì ngươi đi trước đi!" A! Cơn tức của tiểu bạch thỏ hôm nay quả thật là không nhỏ đâu! Lăng Siêu bỗng nhiên cảm thấy thú vị, nói: "Khi nào phátphiếu điểm ra, đừng có mà bảo ta cất giấu giúp ngươi." "Không nhọc ngươi lo!" Tiêu Thỏ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta lần này thi khá tốt." "Lần thi này, môn toán của ngươi liệu có đạt tiêu chuẩn không đó?" "Ngươi!" Tiêu Thỏ khó thở: "Ngươi đừng quá xem thường người khác như thế! Trong đề có rất nhiều bài Duẫn Tử Hàm từnggiảng qua cho ta, ta tuyệt đối có thể thi đạt tiêu chuẩn!" "Duẫn Tử Hàm?" Ánh mắt Lăng Siêu nhíu lại. "Đúng vậy! Hắn chính là người đứng đầu khối của ta! Ê, ngươi khoan đi..." Lăng Siêu hừ một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia thâm ý. Duẫn Tử Hàm? Tên này có lẽ nên nhớ kỹ. (Hô hô ^ )̂ Nghỉ đông tới, phiếu điểm ở trường cũng được gửi về, môn toán của Tiêu Thỏ quả nhiên đạt tiêu chuẩn. Không chỉ có toán,mấy môn khác cũng không tệ, tổng hợp lại, nàng từ vị thứ bốn mươi mốt một phát nhảy lên ba mươi mốt, vượt tới mười bậc.

Biết được tin này, mẹ nàng cao hứng vô cùng, liên tục nói với ba nàng: "Ông xem, chúng ta quyết định đúng chưa? Để chocon thỏ nhỏ nhà chúng ta học ở A trung là lựa chọn chính xác!" Khi đó ba nàng đang cầm tờ báo tài chính Nghiên cứu thị trường chứng khoán, thuận miệng nói: "Hiện tại tài lộc cao, nhưngrất nhiều việc về sau đều không thể nói trước." "Ông không lựa chuyện gì tốt mà nói được à? Nói không chừng khi phân ban, thành tích con thỏ nhỏ nhà chúng ta sẽ nhảy lênđến hai mươi mốt!" "Bà cho con gái là cổ phiếu, mỗi học kỳ đều trúng đủ tiền vốn hay sao?" Nàng mẹ: "..." Phiếu điểm gửi về tối hôm đó, Tiêu Thỏ còn đang ngồi trên bàn làm bài tập nghỉ đông. Mẹ nàng bỗng nhiên gọi: "Con thỏ nhỏ, có điện thoại!" Sau đó chuyển điện thoại cho con gái trên gác, mẹ nàng còn liếc mắtnói thêm: "Là giọng nam..." Tiêu Thỏ tiếp nhận điện thoại, "A lô?" một tiếng. "Tiêu Thỏ." Là tiếng của Duẫn Tử Hàm. "Duẫn Tử Hàm?" Tiêu Thỏ ngẩn người, tự nhiên sao hắn lại gọi điện đến nhỉ? "Có... Chuyện gì sao?" Nàng hỏi. "Không có gì..." Thanh âm ở đầu dây bên kia có chút bối rối: "Ta muốn hỏi ngươi đã nhận được phiếu điểm chưa? Kết quả thếnào?" Nhắc tới phiếu điểm, tinh thần Tiêu Thỏ lại tỉnh táo: "Ta nói cho ngươi biết, thành tích của ta lần này vượt thêm mười bậc!" "Thật không?" Ở đầu dây bên kia, Duẫn Tử Hàm cũng cười. Không khí bỗng nhiên không còn trầm thấp như hồi nãy nữa. "Thật muốn cám ơn ngươi! Chờ khai giảng, ta mời ngươi đi ăn kem!" Đầu dây điện thoại bên kia bỗng nhiên trầm mặc, một lát sau, Duẫn Tử Hàm nói: "Ngày mai ta phải về nhà ông bà, chi bằngngày mai ngươi mời ta ăn đi?" "Ngày mai hả? Được thôi..." Lời còn chưa ra khỏi miệng, điện thoại bỗng nhiên bị đoạt đi. "Ngày mai nàng không rảnh." Thanh âm lạnh lùng hạ xuống, điện thoại liền bị chặt đứt. Tiêu Thỏ nhìn thấy Lăng Siêu đứng ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt dại ra. Một lát sau, nàng cuối cùng lấy lại tinh thần: "Ngươi, ngươi làm chi đứng ngoài cửa sổ nhà ta?" "Trả ta đĩa CD." Lăng Siêu nói. "Không phải nói vài ngày sau trả ngươi cũng được sao?" "Bây giờ ta muốn nghe." Mặt Lăng Siêu không chút thay đổi. Đồ... keo kiệt! Tiêu Thỏ sâu kín trừng mắt liếc Lăng Siêu một cái, lấy chiếc đĩa CD đầu giường đưa cho hắn. Hắn cầm xong, xoay người đi thẳng, bỏ lại một mình Tiêu Thỏ ngây ngốc ngẩn ngơ. Qua một hồi lâu, nàng mới nhớ ra, hướng cửa sổ hô to: "Ê! Vì cái gì vừa rồi ngươi giành điện thoại của ta? Ngày mai ta rảnhmà..." Bất luận ngày mai Tiêu Thỏ có rảnh hay không, tóm lại, đang nghỉ đông Duẫn Tử Hàm rốt cuộc đã không gọi điện thoại đượccho nàng. Chapter 16 Trọng điểm cao trung sở dĩ được gọi là trọng điểm cao trung, không chỉ bởi vì điều kiện dạy học của nó, mà còn vì ở đây, họcsinh điên cuồng học tập như là không muốn sống nữa. Trừ bỏ vài ngoại lệ cá biệt như Giả Tư Văn, Tưởng Quyên Quyên, cácbạn học khác nghỉ đông xong, liền chú tâm trở lại học tập. Trong không khí như vậy, Tiêu Thỏ cũng nhịn không được mà tích

cực nỗ lực hơn. Lại nói tiếp, không như ở sơ trung, thời gian học của nàng bây giờ quả thật nhiều hơn trước. Thứ nhất là vì tuổi tác lớn hơn, nhiều ít cũng đã hiểu được trách nhiệm phải học tập. Thứ hai là vì trước kia khi còn học sơtrung, thời gian rảnh rỗi chủ yếu là đi luyện võ, hiện tại học cao trung, tuy rằng cũng muốn tham gia đội huấn luyện võ thuậtnhư trước, nhưng tất cả sự chú ý của mọi người đều chuyển dời trên người cao thủ võ lâm Âu Dương Mai, khiến cho TiêuThỏ vốn trong suốt, không ai để ý, trực tiếp bị giáng cấp thành kẻ chạy cờ. Nhưng làm kẻ chạy cờ cũng có ưu đãi của kẻ chạy cờ, ít nhất không cần xuất đầu lộ diện. Kỳ thật từ lần đầu tiên tham gia thiđấu bị Âu Dương Mai đánh qua, nàng liền có thói quen luống cuống. Biện hộ lí do là nàng sợ gia đình, sợ sư phụ thất vọng, kìthực bản thân nàng cũng rất chán ghét cảm giác bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào như thế, cảm thấy thật là khó thở. Trở lại chuyện chính, tuy rằng Tiêu Thỏ nỗ lực học tập không ít, nhưng dù sao nàng cũng không giống cái dạng thông minhnhư Lăng Siêu, cho nên học tập rất lao lực. Đặc biệt là toán học, hóa học rồi vật lí, mới qua hơn nửa học kì một chút đã càngkhó hơn, làm cho người ta muốn phát điên. Hôm nay, vì một bài hóa học mà Tiêu Thỏ phiền não không thôi, bỗng nhiên thấy Duẫn Tử Hàm đi đến, liền gọi hắn lại: "TửHàm, ta có bài hóa chưa hiểu." Mặt Duẫn Tử Hàm biến sắc: "Ta, ta đang chuẩn bị đi chơi bóng rổ." "Ủa, hoạt động khóa vừa rồi ngươi không phải đã tham gia rồi sao?" Tiêu Thỏ hoàn toàn không ý thức được rằng, đây làDuẫn Tử Hàm đang tận lực trốn nàng. "Ta, ta còn muốn tham gia huấn luyện đội bóng rổ..." Ánh mắt Duẫn Tử Hàm lóe lên. "Đội bóng rổ không phải ba năm bảy mới huấn luyện sao?" Ngồi ở phía trước, Tưởng Quyên Quyên bỗng nhiên quay đầu lại. Nói dối bị vạch trần trước mặt mọi người, nhất thời hai má Duẫn Tử Hàm đỏ bừng, không biết nên nói gì. Ngược lại, Tiêu Thỏ thay hắn giải vây: "Ta nghe Lăng Siêu nói, đội bóng rổ gần đây hình như có trận đấu quan trọng nên thờigian huấn luyện phải nhiều hơn trước một chút." "Phải không?" Mắt Tưởng Quyên Quyên chăm chăm nhìn Duẫn Tử Hàm, hỏi lại. "Tiêu Thỏ, ta..." Duẫn Tử Hàm đứng một chỗ, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết làm sao mở miệng. Tiêu Thỏ nhìn hắn cười cười: "Đừng nói nữa, ngươi nhanh đi tập luyện đi, thi đấu quan trọng hơn!" "Vậy bài tập của ngươi..." "Không có gì đâu, ngươi đem bài ngươi làm cho ta mượn, ta xem qua cách làm, nghiên cứu một chút thì được rồi." "Được... Nếu ngươi còn có cái gì không hiểu, ngày mai có thể hỏi ta." Thần sắc hắn quái dị, nói xong liền vội vã chạy đi. Tiêu Thỏ cũng không nghĩ nhiều, lấy bài tập của hắn trên bàn, bắt đầu nghiên cứu. Bên này, Tiêu Thỏ đang đại chiến ba trăm hiệp với bài tập hóa học, bên kia, nội tâm của “Duẫn đại thiểu” cũng đang giãy dụakịch liệt. (^̂ ) Từ sau lần trước gọi điện cho Tiêu Thỏ tự nhiên bị Lăng Siêu cắt đứt, trong lòng hắn thấy khó chịu mà không giải thích nổi. Đã trễ thế này rồi mà sao Lăng Siêu còn ở bên cạnh Tiêu Thỏ? Bọn họ đang làm gì? Quan hệ của bọn họ có như mấy lời đồnkia không? Những điều này rõ ràng không có quan hệ gì tới mình, tại sao mỗi khi nghĩ đến, tim liền loạn như vậy? Duẫn Tử Hàm suy nghĩ thiệt nhiều. Một kì nghỉ đông là không đủ để nghĩ ra. Cho nên kết thúc nghỉ đông, khi trở lại trườnghọc, hắn bắt đầu cố ý trốn tránh Tiêu Thỏ. Đôi khi tránh không khỏi, hắn liền tìm đại cái cớ nào đó để bỏ đi. Thêm mấy cáicuối tuần rối rắm như thế trôi qua, ngược lại trong đầu lúc nào cũng xuất hiện gương mặt của Tiêu Thỏ, đuổi như thế nàocũng không đi. Cuối cùng, trong một đêm dài yên tĩnh, trên chiếc giường lớn xa hoa, sau khi “Duẫn đại thiểu” trằn trọc hồi lâu, tâm tư ngốcnghếch quá lâu của thiếu nam rốt cuộc ngộ đạo. Đúng vậy, loại cảm giác này giống như là năm đó khi hắn thầm mến hoa khôi kia!

<<Hạt đậu tình đã mở lại.>> "Tiêu Thỏ, bài hôm qua ngươi làm được chưa?" Ngày hôm sau, Duẫn Tử Hàm cố ý hỏi Tiêu Thỏ. Vẻ mặt Tiêu Thỏ uể oải: "Ta bị nó làm cho..." "Ta giảng cho ngươi." "Hay quá!" Vì thế, Duẫn Tử Hàm bắt đầu chỉ bài lại cho Tiêu Thỏ, một bên giảng, một bên nhịn không được, khóe mắt sáng ngời thầmquan sát nàng. Khuôn mặt nàng không tinh trí, nhưng nhìn kĩ cũng khá xinh, đặc biệt có lúc, hai con ngươi sáng long lanh như hai hòn “hắcdiệu thạch”, cánh môi hồng phấn, có điểm ngốc, có điểm đáng yêu. Lúc này, hai người đang ngồi rất gần, Duẫn Tử Hàm càngnhìn Tiêu Thỏ, lại càng cảm thấy toàn thân nóng lên, nhịn không được muốn gần thêm một chút, một chút nữa... "Tiêu Thỏ." Bỗng nhiên có người cắt đứt mơ màng, Duẫn Tử Hàm vừa ngẩng đầu lên đã bị luồng ánh mắt giết người của Lăng Siêu chiếutới, làm cho kinh hàn, rét run. (^̂ ) Lăng Siêu nhìn hắn không nhiều lắm, một lát đã chuyển hướng ánh mắt sang Tiêu Thỏ, vẫy vẫy tay. "Chuyện gì vậy?" Tiêu Thỏ ra ngoài phòng học. "Sáng nay ba ta tới, bảo ta đưa cái này cho ngươi." "Đây là cái gì?" Tiêu Thỏ tiếp nhận túi giấy trên tay hắn. "Khăn quàng cổ, mẹ ngươi nói đang rét tháng ba, bảo ngươi chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh." Tiêu Thỏ mở túi giấy ra, quả nhiên là chiếc khăn quàng cổ màu trắng in lam hoa, có chút giống con thỏ ở đầu giường nàng.(xin bỏ qua thú vị ác độc của ai đó =. =) Bỗng nhiên, trong lúc nàng không hề phòng bị, một bàn tay hết sức tự nhiên thò vào túi giấy, lấy chiếc khăn quàng cổ bêntrong ra. "Sao..." Tiêu Thỏ còn chưa kịp nói gì, chiếc khăn quàng cổ kia đã quàng qua cổ nàng rồi. Hắn... hắn tại làm gì? Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ, để mặc cho Lăng Siêu giúp nàng sửa lại khănquàng cổ. Tay hắn thật trắng, thật sạch sẽ. Khi thay nàng choàng chiếc khăn kia lên, ánh mắt còn thật sự... nhu hòa... Tiêu Thỏ chưa từng thấy qua Lăng Siêu như bây giờ. Nhất thời nàng thất thần, cho đến khi hắn sửa khăn quàng xong, lạivươn tay xoa xoa tóc nàng, cười tủm tỉm nói: "Tốt lắm, vào đi thôi." Những lời này lập tức kéo nàng ra khỏi trạng thái thất thần, mặt nàng đỏ bừng bừng. "Chớ có sờ đầu ta!" Tiêu Thỏ kháng nghị, giọng nói dĩ nhiên là yếu ớt. Lăng Siêu nhếch khóe miệng một cái: "Vài ngày nữa có trận bóng rổ, ngươi nhớ đến xem." "Được..." "Ta đi đây! Lo chú ý học một chút, đừng thất thần hoài." "Ờ..." Sau đó, Lăng Siêu bước đi. Tiêu Thỏ không nhớ rõ mình về lớp như thế nào. Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện phòng học vừa rồi còn huyênnáo đột nhiên yên tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt của tất cả các bạn học đều chăm chăm nhìn nàng. Một lát sau, tiếng bàn luận ồ ạt nổi lên.

"Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc!" Tưởng Quyên Quyên cảm thán. "Rõ ràng là “lang hữu tài, nữ vô mạo”." Giả Tư Văn ở một bên nói. (Bạn Giả chưa biết diện mạo sau này của Tiêu Thỏ rồi ^ )̂ "Ngươi không nói xấu người khác thì sẽ chết đấy à?" Tưởng Quyên Quyên trừng mắt nhìn Giả Tư Văn, "Ngươi có mạo, mạongươi đã chết!" Giả Tư Văn cười “nghiêng thành”: "Cám ơn Quyên tỷ khích lệ." Tưởng Quyên Quyên: T_____T Trong đám người bàn luận ồn ào huyên náo kia, có một người ngoại lệ. Khỏi cần nghi ngờ, ngoại lệ này chính là Duẫn TửHàm – “Duẫn đại thiểu”. Thấy Lăng Siêu choàng khăn cho Tiêu Thỏ, cảm giác tinh thần không yên lần thứ hai cồn cào xoắn trong lòng. Lúc này khôngchỉ có tâm thần không yên, càng còn thêm nhiều vị chua từ đáy lòng trào lên... chua vô tận. Trong đầu hắn, cái cảnh vừa rồi hiện lên không ngừng. Lăng Siêu đi tới, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy sát khí. Ý tứ hàm xúc sựkhiêu khích tràn ngập trong đôi mắt kia khiến cho vị chua đã chứa đầy trong bụng hắn chậm rãi lên men, rốt cuộc chuyển hóathành ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn quyết định: lần này, nhất định phải thắng một lần! Chapter 17 Hôm đó, khi Tiêu Thỏ còn đang chăm chú nghe giảng bài, bỗng nhiên cảm thấy có người bên cạnh vỗ nhẹ vào tay mình. Nàngquay đầu nhìn, dĩ nhiên là Duẫn Tử Hàm. Kỳ quái, hắn không nghe giảng, vỗ tay mình làm cái gì? Nhìn lại, mới phát hiện trên tay hắn đang cầm cái gì đó, hình như làmuốn đưa cho nàng. Tiêu Thỏ tiếp nhận. A! Dĩ nhiên là tờ giấy, trên mặt giấy còn viết chữ —— “Tiêu Thỏ, trận bóng rổ chiều hôm nay, ngươi có đến xem không?” Tiêu Thỏ suy nghĩ, cảm thấy không hiểu, Duẫn Tử Hàm không có việc gì tự nhiên lại viết giấy hỏi nàng có đi xem bóng rổ haykhông? Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu với hắn xong lại quay đầu nghe giảng tiếp. Còn Duẫn Tử Hàm thấy nàng gậtđầu liền giống như trúng xổ số, hai con ngươi phía sau kính mắt sung sướng cười lên. Duẫn Tử Hàm cao hứng như vậy tất nhiên là có nguyên nhân. Từ khi bị Lăng Siêu khiêu khích – trước cửa lớp tuyên bố quyền sở hữu đối với Tiêu Thỏ, rốt cuộc đã hoàn toàn kích phát ýchí chiến đấu của Duẫn Tử Hàm, hắn thề sẽ đoạt lấy Tiêu Thỏ từ tay Lăng Siêu. Nhưng “Duẫn đại thiểu” từ nhỏ sống trong nhà giàu, giáp mặt thổ lộ hắn làm không được, đành phải nói bóng nói gió. Cũng may, hắn nói bóng nói gió nhiều lần, phát hiện Tiêu Thỏ hình như cũng không thừa nhận quan hệ của nàng và LăngSiêu. Điều này càng làm cho Duẫn Tử Hàm có thêm quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội ở trước mặt Tiêu Thỏ biểu hiện mộtphen, lưu lại ấn tượng tốt cho nàng. Cơ hội cho Duẫn Tử Hàm rất nhanh mà có. Hôm nay, đội bóng rổ của A trung cùng với trường khác thi đấu, đội viên chủ lựcđều được ra sân, trong đó có hắn và Lăng Siêu. Nói đến đánh bóng rổ, Duẫn Tử Hàm không khoác lác: hắn quả thật đánh rất khá. Thứ nhất, vóc dáng hắn cao, lực nhảymạnh. Thứ hai, bởi vì hắn thích bóng rổ, từ nhỏ trong nhà đã mời chuyên gia tới dạy hắn đánh bóng, nên kỹ thuật của hắnkhông thể nói chơi. “Duẫn đại thiểu” tin tưởng chắc chắn: có điều kiện như vậy, trong trận bóng lần này, biểu hiện của hắn nhất định có thể vượtqua Lăng Siêu, áp đảo toàn trường, đến lúc đó, trái tim thiếu nữ của Tiêu Thỏ nhất định sẽ khuynh đảo vì hắn. Nghĩ đến đây, Duẫn Tử Hàm không khỏi cười rộ lên một tiếng. Đáng tiếc, bởi vì cười quá lớn, toàn lớp đều quay lại, vẻ mặtmờ mịt nhìn hắn, làm hắn thiếu chút nữa muốn đào cái hố chui xuống.

Chuyện này sau đó bị Giả Tư Văn tinh ý phát hiện, hắn nói: "Để giữ được thành tích tốt, áp lực cũng rất lớn. Áp lực càng lớncàng dễ biến thái. Bạn Duẫn Tử Hàm nên cẩn thận!" Duẫn Tử Hàm: T____T Trận bóng diễn ra chiều hôm đó có rất nhiều học sinh tới sân vận động góp vui, bốn người phòng Tiêu Thỏ tự nhiên cũngkhông ngoại lệ. Lúc tới sân, thấy khán giả hai bên đã tách làm đôi. Nguyên lai trận này là A trung thi đấu với Z trung, một trường trung họctrọng điểm khác ở gần đó. Mỗi năm một lần, hai trường tổ chức một trận thi đấu bóng rổ hữu nghị. Vì A trung và Z trung đều làtrung học trọng điểm, thường hay tranh chấp, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên Z trung còn mang theo đông đảocổ động viên của mình, ý chí chiến thắng hừng hực. Tưởng Quyên Quyên là cao thủ tìm chỗ ngồi, hơn nữa đi bên cạnh còn có một vị võ lâm cao thủ nổi danh toàn trường ÂuDương Mai, rất nhanh bốn người bọn họ chiếm được một vị trí không tồi trên khán đài. Tưởng Quyên Quyên đặc biệt hưng phấn, líu lo giới thiệu như chim hoàng tước: Z trung có một vị tiền đạo ngoại hiệu là "sơntrại" rất lợi hại. Kết quả chờ vị sư huynh kia đi ra, vừa thấy, thiếu chút nữa Tiêu Thỏ phun ra một ngụm nước miếng. Quả đầu chế tạo từ mấy bình keo xịt này quả nhiên muốn liều mạng với tranh châm biếm! Một lát sau, đội bóng rổ chủ lực của A trung cũng đi ra, Tiêu Thỏ chưa nhìn rõ đám người bên trong, Tưởng Quyên Quyên đãlôi kéo tay nàng hét to: "Con thỏ nhỏ, chồng ngươi ra kìa!" Chồng? Thiếu chút nữa Tiêu Thỏ phun máu xuống khán đài. Quyên Tử, ngươi nói chuyện đừng có kinh khủng như vậy được không? T____T Đội bóng rổ A trung mặc cầu phục mới màu trắng. Cầu phục này Tiêu Thỏ biết, hôm trước vừa mới giúp Lăng Siêu giặt qua.Nhớ tới chuyện giặt đồ, nàng nhịn không được mà buồn bực, không biết mình còn phải giặt đồ cho Lăng Siêu đến khi nào nữađây... Ngay thời điểm nàng vô cùng bi thống, ánh mắt Lăng Siêu đã hướng lại. Hắn thế nhưng gật đầu với nàng. Không biết như thế nào, tự nhiên Tiêu Thỏ không biết làm sao nữa: gật đầu lại với hắn cũng không phải, không gật cũngkhông đúng, do dự mãi, cuối cùng dưới ánh mắt mờ ám của Tưởng Quyên Quyên, nàng giơ tay vẫy vẫy hắn. Tay vừa đưa lên, Lăng Siêu chưa có phản ứng gì, Duẫn Tử Hàm đứng trước mặt hắn đã hiểu lầm. Tưởng rằng Tiêu Thỏchào hỏi hắn, nhất thời máu toàn thân đều sôi trào, Duẫn Tử Hàm giơ tay vẫy sống vẫy chết với Tiêu Thỏ. Lăng Siêu ở sau hắn hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Thấy hắn xoay người như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ có chút tư vị không vui. Cũng là ngươi gật đầu với ta trước, tại sao ta phấttay với ngươi, ngươi lại không phản ứng ? Vì thế nàng buồn bực mở to ánh mắt. Về phần cái vẫy tay của Duẫn Tử Hàm, bởi vì lực chú ý vào Tiêu Thỏ không nhiều, cho nên cũng không ai để ý. Rất nhanh sau, trận đấu bắt đầu, nhưng Lăng Siêu chưa được vào sân thi đấu. Điều này làm cho Duẫn Tử Hàm được ra sân rất cao hứng, vừa ra sân liền biểu hiện đặc biệt xuất sắc, chẳng những liên tiếpchặt đứt mấy đường chuyền của đối phương, còn thay đồng đội đẩy bóng vào rổ đầu tiên, ghi điểm mở màn. Cổ động viên A trung nhất thời sôi trào. Hà Điềm nói: "Không nghĩ tới Duẫn Tử Hàm chơi bóng nhìn soái như vậy." "Đúng vậy, nhìn qua không giống cái loại chỉ biết sống chết học tập chút nào." Tưởng Quyên Quyên ở bên đồng tình. "Ta thấy hắn rất thích hợp luyện võ." Âu Dương Mai lại có chút suy nghĩ. (^ ̂hí hí) Hà Điềm: "..."

Tưởng Quyên Quyên: "..." Những lời đối thoại này, Tiêu Thỏ hoàn toàn không tham dự. Bởi vì ánh mắt nàng thủy chung nhìn vào Lăng Siêu đang ngồi ởkhu dự bị. Kỳ quái, lần trước hắn không phải kêu nàng đến xem hắn thi đấu sao? Sao không ra sân? Không phải bị thương chỗ nàochứ?... Vô số vấn đề như vậy xoay mòng mòng trong đầu nàng. Thế nên, biểu hiện xuất sắc của “Duẫn đại thiểu” đángthương suốt hai hiệp đấu, nàng đều không chú ý. Đến hiệp thứ ba. Lúc này, khí lực của Duẫn Tử Hàm đang giảm xuống, huấn luyện viên bỗng nhiên nói muốn thay người. Rốt cuộc Lăng Siêu ra sân. Từ tiếng hoan hô của cổ động viên, dễ dàng thấy hắn được hoan nghênh như thế nào. Quả nhiên mới vừa ra sân, Lăng Siêuliền làm một động tác đẹp hơn người, thoải mái đánh đầu ở sân đối phương, ghi điểm. Những động tác liên tiếp kia lọt vào mắt Tiêu Thỏ. Không biết như thế nào, trong lòng nàng có cảm giác thật đặc biệt. Thời gian sau, hiển nhiên Lăng Siêu trở thành tiêu điểm của toàn trường. Hắn liên tục ghi điểm trong tiếng hoan hô khôngngừng của cổ động viên A trung. Mới vừa rồi còn “xuân phong đắc ý”, bây giờ Duẫn Tử Hàm liền buồn bực. Hắn liều sống liều chết chơi nửa trận đầu, khí lựcđều đã dùng hết, tự nhiên khán giả lại dồn nhiệt tình chú ý vào nửa trận sau. Cái này gọi là “tình vì sao kham”? Kỳ thật, dù“Duẫn đại thiểu” thấy cổ động viên không đặt nhiệt tình vào hắn cũng không sao hết, nhưng ngay cả Tiêu Thỏ cũng khôngchú ý hắn biểu hiện kinh người như thế nào suốt nửa trận đầu, làm cho hắn buồn phiền muốn trực tiếp đâm đầu xuống sân tựtử. Tuy rằng nhờ Lăng Siêu dẫn dắt mà sau đó A trung liên tục ghi điểm, nhưng dù sao Z trung cũng không phải “có tiếng màkhông có miếng”. Vị tiền đạo "sơn trại" lợi hại kia tốt xấu cũng đã dùng hết hai bình keo xịt tóc mới giữ cố định được cái đầu,nói thế nào cũng không thể để có lỗi với hai bình keo xịt tóc này được. Cho nên, tới hiệp bốn, thế trận nghiêng hẳn một phíavề đội Z. Đến thời điểm kết thúc hiệp, điểm hai đội bằng nhau. Nghịch chuyển như vậy, trên sân thi đấu, cầu thủ A trung không khỏi có chút uể oải, lộ ra thần sắc chán nản. Trong nhữngngười này, mệt nhất chính là Duẫn Tử Hàm. Thứ nhất, hắn chơi gắng sức ngay từ đầu, thể lực tiêu hao. Thứ hai, dự tính ban đầu của hắn là biểu hiện thật tốt trước mặtTiêu Thỏ, cho nên hắn không có phân phối thể lực cân bằng, làm cho thời gian sau bị xuống sức không ít. Huấn luyện viên A trung yêu cầu nghỉ ngơi. Lúc đó, Duẫn Tử Hàm mới có thể dừng lại, thở phì phò. Đáng tiếc, hắn còn chưa thở được một hơi, Lăng Siêu bỗng nhiên đitới chỗ hắn. "Nếu ngươi không tiếp tục được, kêu huấn luyện viên đổi người đi." Nghe khẩu khí hắn lạnh như băng, Duẫn Tử Hàm liền nổi giận: "Ai nói ta không chơi tiếp được? Ngươi đừng xem thường ta!" "Ngươi đã nhường đối phương đoạt ba lượt bóng." Mặt Duẫn Tử Hàm đỏ lên, giận dữ bước tới: "Lăng Siêu, ngươi đừng có khinh người quá đáng! Ngươi cho là mình rất giỏi haysao ?" Dù sao cũng đang là thiếu niên, huyết khí bừng bừng, thiếu chút nữa hắn đã muốn vung nắm đấm lên. Nắm tay còn chưa chém ra, Lăng Siêu đã nhanh nhẹn né: "Hy vọng lát nữa ngươi không kéo toàn đội đi xuống." Hắn nói xong liền bỏ đi. Lưu lại Duẫn Tử Hàm đang giơ giơ nắm tay... hóa đá Rất nhanh sau, tiếng huýt sáo tiếp tục trận đấu vang lên. Vài giây gần sát cuối, điểm hai bên vẫn ngang hàng. Cho đến thờikhắc mấu chốt cuối cùng, Lăng Siêu bỗng nhiên cắt đứt đường chuyển đối phương, đoạt được bóng. Một khắc kia, tất cả mọi người trên khán đài, trong đó có Tiêu Thỏ, đều ngừng hô hấp. Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn xoay người thoát khỏi hậu vệ đối phương, nâng tay bóng lên cao. Lúc này, một bóng ma lao tới. Tiền đạo "sơn trại" của Z trung lợi dụng ưu thế chiều cao, chắn phía trước hắn.

Lúc này nếu muốn ném bóng, không phải không có khả năng lọt rỗ. Nhưng Lăng Siêu lại không có đánh bừa, hắn phẩy taymột cái, chuyền bóng cho Duẫn Tử Hàm. Tuy rằng Duẫn Tử Hàm vô cùng bất ngờ, nhưng dù sao đây cũng là thời khắc “chỉ mành treo chuông”, hắn không kịp suynghĩ nhiều, kiễng chân nhảy lên. Vào! "Thắng!" Tiếng hoan hô trên khán đài vỡ òa, tất cả người xem đều sôi trào. Duẫn Tử Hàm bất động đứng một chỗ. Đường bóng cuối cùng kia, dĩ nhiên là hắn ném, dĩ nhiên là hắn! Lúc này, đồng độicũng dồn dập vây quanh hắn. Giữa đám người vui mừng kia, Lăng Siêu lại lặng lẽ xoay người bỏ đi. Nhìn thấy Lăng Siêu rời đi, Tiêu Thỏ không theo dòng người ùa xuống sân chúc mừng mà đi theo hắn ra khỏi sân bóng. Khi đi ngang lối nhỏ băng qua sân, nàng gọi hắn. "Ngươi có sao không?" Tiêu Thỏ có chút lo lắng nhìn Lăng Siêu. Không biết vì sao, khi thấy hắn xoay người rời đi, trong lòngnàng có loại cảm giác chẳng nói nên lời. "Không có gì." Vẻ mặt Lăng Siêu bình thản. "Vừa rồi... sao ngươi không trực tiếp ném bóng?" Tiêu Thỏ không rõ, với kỹ thuật của Lăng Siêu, quả bóng kia tám chín phầnsẽ vào. "Bảy mươi phần trăm." Lăng Siêu bỗng nhiên nói. "Cái gì?" Tiêu Thỏ có điểm mộng mị. "Nếu ta ném quả bóng đó, xác suất vào đại khái khoảng bảy mươi phần trăm." "Thì sao?" Tiêu Thỏ nhìn hắn không hiểu, "Chẳng lẽ ngươi chuyền cho Tử Hàm, xác suất vào có thể là trăm phần trăm haysao?" "Cũng không sai biệt tỷ lệ này lắm." (~70%^̂ ) "Vậy sao ngươi còn muốn chuyền bóng cho hắn?" "Nếu xác suất vào là giống nhau, sao ta phải gánh lấy ba mươi phần trăm mạo hiểm mất bóng kia?" Đúng vậy, nếu mạo hiểmmà tỉ lệ thất bại là giống nhau, chi bằng đem mạo hiểm này cho Duẫn Tử Hàm gánh vác. (Nham hiểm quá nhe Siêu ca^ )̂ Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra. Cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng đang tự mắng mình: ngươi lo lắng cái rắm? Chuyện có hại, hắnnhư thế nào cũng sẽ không để chính mình thiệt thòi. Ai bảo hắn là Lăng Siêu? (^̂ ) Chapter 18 Tuy rằng trận bóng rổ chiến thắng vẻ vang, nhưng đã để lại cho bạn Duẫn Tử Hàm một bóng ma quá lớn (^̂ ). Hắn không ngờđược quả bóng mấu chốt kia là do Lăng Siêu chuyền đến cho hắn. Không phải là hắn không thấy, đương nhiên hắn biết rõrằng: lúc ấy Lăng Siêu hoàn toàn có thể tự mình ghi điểm, nhưng vì cái gì hắn không ném mà chuyền cho mình? Đây là mộtloại bố thí sao? Trên chiến trường, chết trong tay kẻ thù so với nhận bố thí của kẻ thù còn thống khoái hơn nhiều. Hiển nhiên vì thế mà DuẫnTử Hàm rất không thích. Hơn nữa, ngày đó hắn vất vả lắm mới lao ra khỏi đồng đội và bạn bè vây quanh, muốn đi tìm TiêuThỏ, lại phát hiện Tiêu Thỏ đã theo Lăng Siêu đi rồi. Hai cú đại đả kích như vậy, tinh thần Duẫn Tử Hàm sa sút suốt một đoạnthời gian. Nhưng Duẫn Tử Hàm dù sao cũng là “tiểu cường”, ý chí bền bỉ. Sau khi tinh thần sa sút một đoạn thời gian, rốt cuộc hắn lạinổi lên tâm tư muốn thổ lộ với Tiêu Thỏ. Chỉ tiếc, lúc này học kỳ vừa kết thúc, chẳng mấy chốc mà tới thời điểm phân ban. Tiêu Thỏ không hề băn khoăn khi chọn khoa văn. Vì nàng thật sự quá tệ khoa lý, đặc biệt môn hóa, cố gắng như thế nào cũng

chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Nhưng khoa văn thì khác, từ học kỳ này trở đi, nàng đã nỗ lực không ít. Ở khoa văn, nàng dầndần đuổi kịp bạn học cùng lớp. Thậm chí có một lần thi ngữ văn, nàng còn nằm trong top mười người đứng đầu. Sau khi Tiêu Thỏ chọn xong chuyên ban, bạn học xung quanh cũng lục đục đưa ra quyết định của mình. Cả phòng Tiêu Thỏđều chọn khoa văn. Ngoài ra còn có nam sinh ngồi cùng bàn với Tưởng Quyên Quyên - Giả Tư Văn. Đến khi cả lớp đều chọn xong, Duẫn Tử Hàm còn chưa quyết định. Hắn học tốt khoa lý, cha mẹ cũng hy vọng hắn có thể ghi danh khoa lý. Chính là nghĩ đến học ở khoa lý, về sau không thểchung lớp với Tiêu Thỏ, hắn đặc biệt do dự. Trằn trọc lo lắng như vậy vài ngày, rốt cuộc có một hôm, khi cả bọn đang nói chuyện phiếm với nhau, Tiêu Thỏ đột nhiên hỏihắn: "Tử Hàm, ngươi chọn khoa nào?" "Ta... chưa nghĩ ra." Duẫn Tử Hàm không biết nên giải thích như thế nào với Tiêu Thỏ. "Ta thấy ngươi học khoa lý tốt lắm, sao chưa chọn khoa lý?" Duẫn Tử Hàm muốn nói: ta đi khoa lý, về sau sẽ không thể thường xuyên gặp ngươi. Nhưng nói không nên lời, nên hắn dùngmột loại phương thức thật uyển chuyển khác để biểu đạt: "Tiêu Thỏ, nếu ta chọn khoa lý rồi sẽ không có ai chỉ bài cho ngươinữa." (^ ̂bó tay với tư tưởng nói bóng nói gió của Duẫn đại thiếu gia) Hắn nghĩ: không biết như vậy đã đủ cho Tiêu Thỏ hiểu rõ chưa. Đáng tiếc, hắn đánh giá quá cao khả năng lĩnh ngộ của TiêuThỏ. Năm đó Lăng Siêu nói rõ ràng như thế còn bị Tiêu Thỏ quăng xuống sông, huống chi là hắn? Tiêu Thỏ nói: "Không có gì, đến lúc đó ta đi hỏi thầy giáo là được rồi!" Duẫn Tử Hàm nóng nảy: "Từ đây về sau chúng ta sẽ không còn ngồi chung bàn." "Cho dù ngươi chọn khoa văn đi chăng nữa, cũng không nhất định chúng ta sẽ lại ngồi chung bàn!" "Về sau ta sẽ không thể thường xuyên đến chơi với ngươi." "Phân khoa trọng yếu hơn, không thường xuyên đến được thì thôi!" Duẫn Tử Hàm: "..." Kỳ thật, ban đầu “Duẫn đại thiểu” hoàn toàn có thể nói được câu cuối cùng kia, nhưng hắn lại lựa chọn phương thức từ từchích ma túy vào thần kinh Tiêu Thỏ. Kể từ đó, Tiêu Thỏ không phát hiện được cũng coi như bình thường. Duẫn Tử Hàm đáng thương chịu không nổi đả kích, nhất thời xúc động, rốt cuộc chọn khoa lý. Không bao lâu, sau khi kết thúc năm đầu tiên vô cùng náo nhiệt ở trường cao trung, Tiêu Thỏ bước sang năm hai. Tiêu Thỏ lên năm hai đồng nghĩa với Lăng Siêu lên năm ba. Năm ba rất trọng yếu đối với học sinh cao trung. Tuy rằng LăngSiêu không thấy sao cả, nhưng ba mẹ hắn lại rất coi trọng. Hai người lo lắng mãi, sau đó quyết định: để cho con trai an tâmhọc hành, bọn họ mua nhà trọ ở vùng phụ cận quanh A trung, vừa thanh tịnh, vừa tiện chăm sóc cho con. Đối với chuyện này, Lăng Siêu cũng không có ý kiến gì. Chẳng qua là một ngày nghỉ hè nào đó, lúc Tiêu Thỏ làm bài tập ởnhà hắn, Lăng Siêu bỗng nhiên nói với nàng: "Học kỳ sau ta sẽ ra bên ngoài trọ." "Tốt." Tiêu Thỏ là loại người tuyệt đối sẽ không có ý kiến với những chuyện như thế này. "Ngươi cùng đi với ta." Lăng công tử quả nhiên khác hẳn “Duẫn đại thiểu”, một lời thốt ra đã nói tới trọng tâm của vấn đề. "A?" Tiêu Thỏ mộng mị, "Sao ta lại ở đó?" "Phòng ở lớn lắm, một người thật lãng phí." Đây cũng tính là lý do sao? Tiêu Thỏ có chút ngơ ngẩn: "Ba mẹ ngươi không chuyển tới ở cùng ngươi sao?" "Lâu lâu gặp cũng được." Tiêu Thỏ suy nghĩ bâng quơ mà gật gật đầu, bỗng nhiên nàng ý thức được cái gì, vội hỏi: "Ngươi bảo ta tới ở, vậy chẳng phảibình thường chỉ có hai người chúng ta?" Này, này... không phải là ở chung hay sao? Nghĩ đến đây, gương mặt Tiêu Thỏ đỏlên một cách không tự chủ được.

"Ngươi nghĩ cái gì?" Lăng Siêu đột nhiên hỏi. "Không, không có gì!" "Ngươi không cho là ta ở chung với ngươi chứ?" "Nào có!" Thiếu chút nữa Tiêu Thỏ từ trên ghế nhảy dựng lên, mặt nàng càng lúc càng đỏ, hai tròng mắt di động khôngngừng, xoay trái xoay phải, như là thấy trước mắt có ba trăm lạng bạc vậy. Lăng Siêu vui vẻ. Hắn buông bút, nắm nắm cằm, thú vị nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn nghĩ, ta cũng không ngại đâu." (^̂ ) Oanh —— Tiêu Thỏ rốt cuộc không ngồi một chổ nữa. "Mẹ gọi ta về nhà ăn cơm!" Nói xong câu đó, người đã chạy mất dáng.

Cuối cùng Tiêu Thỏ vẫn lựa chọn trọ ở trường. Đương nhiên quyết định như vậy không phải là bản nhân nàng. Phải biết rằng,nàng chỉ có đạo hạnh của Thỏ Ngọc tinh, gặp phải Lăng Siêu vốn đã tu luyện thành yêu tăng, nàng từng bước tự chui vào hồlô yêu quái lúc nào không biết. Lúc này, người không cho bọn họ ở chung, dĩ nhiên là người lớn hai nhà vốn một lòng muốn tác hợp bọn họ. Tiêu gia nghĩ: dù sao con gái cũng còn nhỏ, cho hai đứa ở chung với nhau, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì thật sự đáng ngại. Vềphần Lăng gia lại sợ con trai không chuyên tâm học hành, hỏng thi thì khổ. Dù cha mẹ không đồng ý, nhưng ý nghĩa của hai lá cờ hiệu “cho” hay “không cho” vẫn là giống nhau. Kết quả cuối cùng của chuyện này chính là: một năm này, rốt cuộc Tiêu Thỏ có thể thoát khỏi ác mộng giặt quần áo cho LăngSiêu! Qua thêm một đoạn thời gian, Tưởng Quyên Quyên vốn luôn cực kỳ mẫn cảm với mấy chuyện linh tinh này rốt cuộc phát hiệnra điểm đáng nghi. "Tiêu Thỏ, sao gần đây ngươi không giặt quần áo cho chồng ngươi nữa?" Tiêu Thỏ đang vùi đầu ăn cơm, thiếu chút nữa phun ra cả họng. Nàng ngẩng đầu, ai oán liếc Tưởng Quyên Quyên, ánh mắt của nàng nói: Quyên Tử, ngươi đừng có kinh khủng như vậyđược không? Tưởng Quyên Quyên hoàn toàn hiểu sai ý, kêu to lên: "Tiêu Thỏ, không phải ngươi cãi nhau với chồng chứ?" Cái này, phun cơm không chỉ có Tiêu Thỏ, Âu Dương Mai và Hà Điềm ngồi bên cạnh cũng khó thoát khỏi phun cơm. "Con thỏ, ngươi thật cãi nhau với Lăng Siêu à?" "Không có..." Tiêu Thỏ khóc không ra nước mắt. "Ngươi không cãi nhau với chồng?" "Không phải!" Chồng cái gì? Chú ý dùng từ! Chú ý dùng từ! (Há há^ )̂ "Các ngươi thật cãi nhau à?" Tiêu Thỏ: "..." Người nói thì không có lòng dạ nào, người nghe thì toàn hiểu theo ý muốn hiểu. Tin tức Tiêu Thỏ cãi nhau với Lăng Siêu, như một trận gió quét qua toàn trường. Trong thời buổi không thiếu tin nghe nhầmđồn bậy này, tin tức kia truyền qua một lần liền sinh ra đủ loại dị bản. Cái gì mà "Hai địch thủ khó chơi, hoa hậu giảng đường một đao đoạt tình yêu", "Con dâu nuôi từ bé không chịu nổi gánh nặnggái chung hai thuyền", "Lăng Siêu ham phú quý, ngại bần hàn, đầu lẫn lộn, cuối chối bỏ"... Liên tiếp xuất hiện các loại dị bản,

nhiều đến mức có thể đóng thành một quyển �Mười vạn lí do Tiêu Thỏ không tiếp tục giặt quần áo cho Lăng Siêu�. Đôi khi, lời đồn xa so với chân tướng thực sự thú vị nhiều lắm. Lời đồn truyền một lần, rồi truyền tiếp qua lần thứ hai, thứ ba..., rốt cuộc rơi vào lổ tai của Duẫn Tử Hàm.. Chapter 19 Tan học, Tiêu Thỏ đang nói chuyện phiếm với đám bạn, bỗng nhiên có ai đó kêu một tiếng: "Tiêu Thỏ, có người tìm." Nhìn ra ngoài phòng học, Tiêu Thỏ thấy, dĩ nhiên là Duẫn Tử Hàm đã nhiều ngày không gặp. "Tử Hàm, ngươi có việc gì không?" Sắc mặt Duẫn Tử Hàm ửng đỏ: "Con thỏ nhỏ, chiều thứ sáu ngươi có rảnh không?" "Cuối tuần này ta không về nhà, có rảnh, làm sao vậy?" "Hôm đó là sinh nhật ta... Ta muốn mời ngươi đi ăn cơm chiều." "Được thôi!" Tiêu Thỏ tươi cười, "Ngươi thích quà gì để ta tặng?" "Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần ngươi đến là được rồi." Duẫn Tử Hàm trả lời bình thản, kỳ thật trong lòng đã sớm“nhạc vang hoa nở”, vui mừng không thôi. Sau lần nhất thời xúc động chọn khoa lý, hắn vẫn luôn hối hận. Cho đến cách đâykhông lâu nghe được tin Tiêu Thỏ và Lăng Siêu chia tay, ý chí chiến đấu đóng đô đã lâu trong lòng hắn lại bạo phát. Lần này,hắn quyết định thổ lộ với Tiêu Thỏ. "Quyết định vậy nhé, ba giờ chiều thứ sáu, ta ở cửa trung tâm sách báo chờ ngươi." "Được." Tiêu Thỏ không biết, khi nàng cùng Duẫn Tử Hàm trò chuyện với nhau thật vui trước cửa phòng học, một đám người khác ởtrong phòng đã bàn luận về bọn họ. Một người hỏi: "Ê, Duẫn Tử Hàm tìm Tiêu Thỏ có chuyện gì?" "Vậy mà cũng hỏi, đương nhiên là việc tư rồi!" "Việc tư gì cần học sinh khoa lý chạy đến lớp khoa văn chúng ta tìm người?" "Các ngươi không biết hả? Duẫn Tử Hàm và Tiêu Thỏ là... gần... là ngồi cùng bàn, quan hệ hai người cũng không phải bìnhthường đâu!" "Không thể nào? Tiêu Thỏ không phải là bạn gái của Lăng Siêu ở lớp trên hay sao?" "Sớm đã chia tay rồi!" "Sao lại chia tay?" "Nghe nói là hoa hậu giảng đường vẫn còn theo đuổi Lăng Siêu, Lăng Siêu chịu không được sự hấp dẫn của nàng, liền bỏ rơingười cũ!" "Nói bậy! Lăng Siêu không phải là loại người như vậy. Theo ta nghĩ, là Tiêu Thỏ lệch đường, Lăng Siêu bất đắc dĩ đành phảichia tay nàng." "Đúng vậy! Các ngươi xem Tiêu Thỏ và Duẫn Tử Hàm, không biết đang nói cái gì a?" "Còn có thể nói cái gì nữa? Tất nhiên là nói chuyện yêu đương!" ... Đợi đến khi Duẫn Tử Hàm tràn đầy vui mừng trở về, Tiêu Thỏ trở lại phòng học, nhóm người này rốt cuộc đình chỉ tám, nhìnnàng bằng ánh mắt kỳ quái. Tiêu Thỏ cũng không để ý, nàng trở về chỗ của mình, mới vừa ngồi xuống, Tưởng Quyên Quyên liền khẩn cấp hỏi nàng :

"Thỏ Thỏ, Duẫn Tử Hàm tìm ngươi có chuyện gì?" "Hắn nói thứ sáu này là sinh nhật hắn, muốn mời ta ăn cơm." Tiêu Thỏ thản nhiên trả lời. "Sao hắn chỉ mời ngươi mà không mời ta?" Tiêu Thỏ gãi gãi đầu: "Cái này, ta không hỏi..." Tưởng Quyên Quyên nheo nheo mắt: "Thỏ Thỏ, ngươi không có chuyện gì gạt ta đó chứ?" "Chuyện gì?" Tiêu Thỏ bị nàng hỏi, đầu óc mê muội. "Ngươi cùng Duẫn Tử Hàm rốt cuộc là có quan hệ gì?" "Ta và hắn?" Tiêu Thỏ mộng mị, bọn họ có thể có cái quan hệ gì? "Ai mà biết được! Duẫn Tử Hàm mến ngươi, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết đó nhe?" "A?" Tiêu Thỏ bị kinh hãi: "Quyên Tử, ngươi hay nói giỡn?" "Ai thèm nói giỡn với ngươi?" Tưởng Quyên Quyên bất mãn bĩu môi: "Ngươi không chịu nói cho ta, ta đi hỏi người khác!" Quả nhiên Tưởng Quyên Quyên nói được là làm được. Nàng không nghe được chuyện gì từ Tiêu Thỏ, liền vòng vo chạy quakhoa lý tìm người quen của Duẫn Tử Hàm hỏi thăm. Người quen nói: "Ta cũng không biết, để ta đến hỏi người khác thử xem?" Kết quả người quen tìm người quen của người quen, người quen của người quen lại tìm người quen của người quen củangười quen (^̂ ). Cuối cùng, chuyện này liền thuận gió trở thành một chương bát quái, truyền lưu khắp nơi. Tự nhiên sau đó không khỏi phát sinh ra nhiều loại dị bản. Dị bản thứ nhất: "Càn khôn nghịch chuyển, Tần Hương Liên vứt bỏ Trần Thế Mỹ." (:D há há) Dị bản thứ hai: "Miệng cá nuốt người ^̂ , con dâu nuôi từ bé cũng có mùa xuân. ^̂ " (:D há há há) Dị bản thứ ba: "Khó bề biết được con thỏ chết về tay ai." ... Tóm lại, lời đồn lần trước truyền đi, truyền qua truyền lại mà rơi vào lổ tai của Duẫn Tử Hàm, rốt cuộc lần này rơi vào lổ taicủa Lăng Siêu sao. Chiều thứ sáu, thời tiết có chút mát mẻ, Tiêu Thỏ thay đổi quần áo rồi ra khỏi phòng. Nàng vừa đi, Tưởng Quyên Quyên liền cảm thán: "Nữ sinh có người theo đuổi có khác! Dáng vẻ không giống như ta lúc này,buồn chán chất chồng mà vẫn phải nằm chờ chết trong phòng." "Thứ sáu không phải ngươi đi nhà hàng hải sản ăn lẩu với Giả Tư Văn hả?" Hà Điềm hỏi. "Sao ngươi biết được?" Tưởng Quyên Quyên kinh ngạc không thôi. "Giả Tư Văn nói." Âu Dương Mai cũng chen vào : "Giả Tư Văn đem việc này nói với tất cả nam sinh trong lớp rồi, nhắc nhở bọn hắn khôngđược có ý đồ gì với ngươi." (^̂ ) Tưởng Quyên Quyên: "..." Lúc này, Tiêu Thỏ đã ra tới cổng trường, nhanh chóng đến trung tâm sách báo. Trung tâm sách báo ở ngay bên cạnh trường học, ra khỏi cổng đi thêm một khúc ngắn nữa là tới. Tiêu Thỏ xem đồng hồ: vừalúc ba giờ kém năm phút, Duẫn Tử Hàm hẳn là đang đợi. Chân nàng bước nhanh hơn một chút. Đang chuẩn bị rẽ vào góc đường, một bóng người đột nhiên chắn phía trước nàng, làm

hại nàng thiếu chút nữa bị té. Nàng ngẩng đầu lên. Là Lăng Siêu, ánh mắt lạnh chằm chằm nhìn nàng. "Làm sao vậy?" Lời của nàng mới vừa tới miệng, tay bỗng nhiên bị hắn nắm. "Đi." Lăng Siêu nói. "Làm chi? A! Ngươi đừng kéo ta nha, ta còn có việc..." Kháng nghị không có hiệu quả, bởi vì Lăng Siêu đã lôi nàng sanghướng khác. Khí lực của Tiêu Thỏ vốn cũng không nhỏ. Nhưng nàng không nghĩ tới, vài năm trước Lăng Siêu còn có bị nàng đánh ngã,hiện tại khí lực của hắn đã lớn hơn hẳn nàng. Nàng giãy dụa phía sau hắn, hắn lại cầm chặt tay nàng không chịu buông ra. Bị lôi kéo như vậy thêm một đoạn đường, Tiêu Thỏ rốt cuộc ngừng chống cự, để hắn kéo đi. Hôm nay mát trời, người trên phố lại không nhiều lắm. Tiêu Thỏ an tĩnh, chung quanh dường như cũng tĩnh lặng cùng. Imlặng như vậy khiến Tiêu Thỏ nhớ ra bàn tay của mình đang bị hắn nắm. Vì đánh bóng rổ nên ngày thường trông tay hắn đã to lắm rồi, hôm nay mới thấy hình như có thể che hết tay nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, khi bọn hắn còn đi nhà trẻ, nàng chính là nắm tay hắn về nhà như vậy. Khôngnghĩ tới qua nhiều năm, vai diễn lại đảo ngược, Lăng Siêu nắm tay nàng, mà nàng ngay một chút phản kháng cũng không có.Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ đã xảy ra biến hóa như vậy... Tiêu Thỏ nghĩ đến nhập thần, cho đến khi Lăng Siêu bỗng nhiên dừng lại trước một cánh cửa. "Đây là đâu?" Tiêu Thỏ hỏi. Lăng Siêu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Nhà ta." Tiêu Thỏ không nhớ mình chếnh choáng mơ hồ đi theo Lăng Siêu lên lầu như thế nào. Khi Lăng Siêu nói ra hai chữ "nhà ta" kia, tinh thần nàng có chút hoảng hốt, đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ chất thành đống lớn.Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, bọn họ đã tới trước cửa phòng trọ rồi. Lăng Siêu lấy chìa khóa mở cửa, bảo nàng đi vào. Tiêu Thỏ nuốt nuốt nước bọt, đột nhiên thấy khẩn trương. "Ta không vào, Tử Hàm đang đợi ta... A!" Lời nói còn chưa xong, Lăng Siêu đã kéo nàng đi vào. Bọn họ vừa vào bên trong, cửa liền bị đóng lại thật mạnh. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, cảm giác một cỗ nhiệt khí từ dưới thânmình bức lên. Nàng theo bản năng trốn tránh, mới đi được hai bước, lưng đã chạm vào ván cửa. Lúc này, hai tay Lăng Siêu đã đặt lên cánh cửa phía trên vai nàng, thân mình hắn nhếch tới, nhốt nàng ở bên trong. Trong đầu Tiêu Thỏ nhất thời trống rỗng, quên sạch tất cả những lời muốn nói, đầu lưỡi nàng bắt đầu thắt lại: "Ngươi...Ngươi làm gì?" Lăng Siêu không để ý đến nàng, hắn càng xích tới gần hơn, đến khi cách mặt nàng khoảng 1 cm liền dừng lại. Hắn nói: "Hôm nay mẹ ta không có ở nhà." "A..." Tiêu Thỏ cảm giác không thể nói chuyện, nàng sợ mình thốt ra một lời sẽ chạm trúng mặt Lăng Siêu. "Trong nhà không có ai." Khi hắn nói chuyện, tất cả khí tức đều đánh lên mặt Tiêu Thỏ. Độ ấm trên mặt nàng từ từ đi lên trên, nàng lại bắt đầu nghĩngợi lung tung: hắn làm chi nói với nàng trong nhà không có ai? Chẳng lẽ... Nghĩ đến đây, gương mặt Tiêu Thỏ lại có mộtchút trắng. Thấy sắc mặt nàng chợt hồng chợt bạch, bộ dáng kinh hoàng thất thố, cỗ nghẹn khí trong lòng Lăng Siêu nhất thời tiêu tan,hơn nữa hai người dựa vào gần như vậy, chính hắn còn cảm thấy có chút cầm lòng không đặng.

Hắn chậm rãi thu tay, đứng thẳng nói: "Hôm nay, ngươi nấu cơm cho ta." Chapter 20 Tiêu Thỏ nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh xong liền ngẩn người. Sao nàng cảm giác, hình như nàng chỉ gặp qua mấy thứ này ở thời điểm chín? >_____< Tay nàng chạm vào tảng thịt heo, dừng lại trong chốc lát, lại sờ sờ thịt gà, nhìn một chút thịt cá, rốt cuộc vẫn rầu rĩ hướng vềphía vỉ trứng chim. Đóng cửa tủ lạnh, tầm mắt vừa lúc nhìn đến Lăng Siêu đang ngồi làm bài tập trên ghế sofa, nàng nhất thời bi thống. Lăng Siêu tựa hồ ý thức được ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn trúng ánh mắt nàng, Tiêu Thỏ vội vàngnghiêng người, làm bộ như không có chuyện gì. Nếu như để Lăng Siêu thấy được bộ dạng sầu khổ này của nàng, bảo đảm sẽ cười nhạo nàng ngay cả bữa cơm cũng khôngbiết nấu. Nhưng biết sao được, nàng là con một, từ nhỏ ba mẹ đã không yêu cầu nàng nấu cơm, trong trường lại có căn tin,nàng không biết nấu ăn cũng là bình thường... Hây! Tiêu Thỏ thở dài, nhìn vỉ trứng chim trong tay, lại nhìn đến mấy cái nồi chảo trên bếp. Vẫn là chiên cơm đi! Lại nói Lăng Siêu, sau khi dẫn Tiêu Thỏ về nhà trọ, tâm tình của hắn liền đặc biệt tốt. Hắn làm bài tập khá thoải mái, chẳngmấy chốc, nửa số bài tập đều đã xong, đang chuẩn bị trở mình làm tiếp số còn lại, bỗng nhiên chợt nghe thanh âm lách cáchồn ào từ phòng bếp truyền đến, giống như có ai đang đánh giặc. Liền sau đó, Tiêu Thỏ một tay cầm cán chảo, một tay ôm đầu, mặt mày xám tro chạy ra : "Không tốt... Cháy!!" Nguyên lai lànàng đổ dầu vào quá nhiều, mới đảo chảo vài cái, không cẩn thận dẫn ngọn lửa, tất cả dầu trong nồi liền cháy lên. Lăng Siêu vội vàng vọt vào phòng bếp, nhanh chóng lấy bình cứu hỏa dập tắt lửa. Tiếng dầu bắt lửa ì xèo qua đi, cả phòngbếp cuối cùng an tĩnh trở lại. Lúc này Tiêu Thỏ mới nhẹ nhàng thở ra. Vẫn cầm cán chảo, nàng cẩn thận tới gần nồi, mở nắp nồi ra. Nhất thời, một đámkhói bay lên, làm cả phòng bếp tràn ngập một cỗ mùi khét nồng nặc. Lại nhìn đến trứng chim trong nồi, đen tuyền dính chặtdưới đáy, đã không còn phân biệt được tột cùng là trứng chim hay đáy nồi nữa. Vẻ mặt Tiêu Thỏ tối thui, nàng quay đầu nhìn Lăng Siêu, cười mỉa: "Hình như trứng chim đã thăng tiên..." (^̂ ) Lăng Siêu nhìn nàng, thở dài bất đắc dĩ: "Gà mái mà biết được chắc sẽ khóc chết." Tiêu Thỏ: "..." Gà mái kêu gào: "Khanh khách —— " Ngắn ngủi tẻ ngắt qua đi, Lăng Siêu nói: "Đưa cho ta." "Gì?" Tiêu Thỏ mờ mịt. "Chảo." "A!" Tiêu Thỏ phản ứng lại, vội vàng cầm chảo đưa cho hắn. "Tạp dề." Biết mình gây họa, Tiêu Thỏ đặc biệt ngoan (^̂ ), không có nói gì mà cởi tạp dề ra. "Giúp ta mang vào." Lăng Siêu ra lệnh. "A?" Tiêu Thỏ ngây người, cầm tạp dề do dự một lúc thiệt lâu. Bỗng nhiên liếc lũ trứng chim chết oan chết uổng trong nồi kia(^̂ ), nàng lại chột dạ, đem tạp dề vừa cởi ra hướng cổ Lăng Siêu quàng vào. Động tác chậm rì nên mãi không xong.

Rốt cuộc, Lăng Siêu nhịn không được: "Ngươi đứng cách xa ta như vậy, sao mà mặc được?" Lúc này Tiêu Thỏ mới ý thức được, nàng đứng cách hắn ít nhất cả mét, bàn tay bất quá vừa đủ với tới. Chính là nàng nhớ lạitình cảnh lúc vừa mới tới đây, khi Lăng Siêu vây nàng ở ván cửa. Tim nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, không dám tiếp cậnhắn. "Ai bảo ngươi cao như vậy chứ, thấp một chút sẽ chết a?" Nàng khẽ cắn môi, đổ trách nhiệm cho hắn. Khóe miệng Lăng Siêu cong cong, xoay người cúi xuống. Tiêu Thỏ không ngờ hắn nghe lời như vậy, lập tức đã đưa mặt đến trước mặt nàng. Khí tức nóng rực đánh vào mặt, trong đầunàng lại hồi tưởng đến cảnh vừa rồi, nháy mắt mà đỏ bừng mặt mày. Nàng không dám nghĩ nhiều, cầm tạp dề trong tay vội vàng cột qua cổ hắn, lại nhanh chóng chuyển ra phía sau hắn, đem haidây lưng thắt lại. Chờ nàng đeo tạp dề xong, ngẩng đầu nhìn lên, Lăng Siêu đã xoay người lại, nàng chưa từng thấy qua bộ dáng đeo tạp dềcủa hắn, có chút buồn cười, lại có chút thân thiết, cảm giác nói không nên lời. "Ta nấu, ngươi phụ bếp." Lăng Siêu nói xong, đem nồi thi thể trứng chim (^̂ ) đưa cho nàng: "Đi cọ đi." Tiêu Thỏ máy móc tiếp nhận nồi, nhìn thoáng vào trong, trứng chim đen nhánh nằm ở đáy nồi, bộ dáng chết mà không nhắmmắt (^̂ ). Lăng Siêu nói đúng, gà mái mà thấy quả thật sẽ khóc chết. T____T Tuy rằng Tiêu Thỏ không biết nấu ăn, nhưng rửa nồi lại phi thường lành nghề (^̂ ). Nồi được nàng rửa qua, rất nhanh lại sángbóng, giống như chưa từng phát sinh sát án bi thảm (^̂ ). Quả nhiên là nhắm mắt làm ngơ, vừa nhìn thấy nồi kia lại sạch sẽ, Tiêu Thỏ tựa hồ đã quên bộ dạng chật vật của mình lúcnãy, vui tươi hớn hở xoay người, chuẩn bị khoe với Lăng Siêu. Mới quay người qua, nàng lại ngây dại. Hắn đứng ở đó, ánh mắt chăm chú, dao trên tay nhanh chóng đều đều xắt thịt. Trên bếp còn có mấy đĩa rau dưa và thịt hắnđã nấu xong, xanh xanh hồng hồng xen kẽ, thật sự rất hài hòa. "Ngươi học nấu ăn khi nào?" Tiêu Thỏ nhịn không được, hỏi. "Gần đây." Gần đây? Không phải là sau khi tới đây trọ này chứ? Mới mấy tháng chớ mấy! (���)b... Bỗng nhiên, Tiêu Thỏ ý thức được cái gì: "Ngươi biết nấu cơm, sao còn kêu ta tới?" Câu nói này bị thanh âm nồi chảo át đi, Lăng Siêu không có trả lời nàng. Chờ khi Lăng Siêu nấu xong đồ ăn đã là sáu giờ tối. Tiêu Thỏ nghe mùi đồ ăn tràn ngập phòng, bụng thầm thì rung động. (^̂ ) Vừa rồi nàng nhìn Lăng Siêu nấu ăn, vốn định lẻn học nghề, không nghĩ tới nhìn cả nửa ngày, nghề còn chưa học được, bụngđã réo ầm ầm. Lần đầu tiên nàng phát hiện, nguyên lai xem người ta nấu ăn cũng là một việc hưởng thụ như vậy. "Tốt lắm, đem đồ ăn mang ra đi." Lăng Siêu nói. "Được!" Tiêu Thỏ vui tươi hớn hở đáp, nhanh chóng bưng đồ ăn ra ngoài. Không nhiều không ít, vừa đủ ba món đồ ăn: mộtphần thịt bò xào thanh tiêu, một phần cải trắng xào, một phần khoai tây thịt phiến, cộng thêm một chén canh nóng hầm hập. Mỹ vị bày ra trước mắt, bụng Tiêu Thỏ càng sôi to hơn, nàng vội vàng cầm lấy chiếc đũa gắp thịt bò. "Cẩn thận nóng!" Lăng Siêu nhắc nhở.

Quả nhiên Tiêu Thỏ nóng lè lưỡi, nàng che miệng suýt xoa, nước mắt nóng cũng rơi xuống rất nhanh. Từ trong miệng nàngphun ra vài chữ, mơ hồ không rõ: "Ngon quá..." Nóng như vậy, còn không quên khen ngon, điều này chứng minh Lăng Siêu nấu ăn quả thật là ngon. Cho tới bây giờ, Tiêu Thỏ chưa từng ăn mà vui vẻ như vậy. Nàng vốn không thích ăn “thanh tiêu” mà cũng ăn được vàimiếng, vừa ăn vừa khen: "Đồ ăn ngươi làm thật sự quá ngon, so với mẹ ta còn ngon hơn! Mai mốt về nhà, ngươi nấu cơmcho ta ăn đi..." "Được." Lăng Siêu nhìn bộ dáng ăn “miệng lang họng hổ” của nàng, con ngươi hắn tối lại: "Vậy ngươi phụ trách rửa chén, giặtquần áo, quét tước vệ sinh." "Không thành vấn đề!" Tiêu Thỏ được ăn thật sự quá cao hứng, hoàn toàn không ý thức vừa rồi bọn họ đối thoại, kỳ thật chính là thảo luận vấn đềphân phối việc nhà sau khi kết hôn. Ăn bằng “miệng lang họng hổ”, rốt cuộc Tiêu Thỏ đã ăn hết thành công. Lúc vuốt vuốt bụng, nàng nhìn lên tường cũng thấyđã hơn bảy giờ tối. Bảy giờ tối mùa thu khác với mùa hè, bên ngoài đã sớm nhuốm đen, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lăng Siêu nhìn ra ý nghĩ trong đầu nàng, nói: "Đêm nay ngươi không cần trở về." "Không hay..." Tuy trong miệng Tiêu Thỏ nói vậy, nhưng nàng căn bản lười cử động. Thời tiết như vậy, ăn no xong, ngồixuống ghế sofa coi TV mới thiệt là thích! Lăng Siêu nói: "Trễ rồi ,ngươi về đi." Tiêu Thỏ yếu ớt nói: "Ta vẫn là không nên về..." Lăng Siêu nhếch khóe miệng một cái: "Trong ngăn kéo phòng mẹ ta có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, muốn dùng thìchính mình đi lấy đi. Ta sang phòng đọc sách làm bài tập một chút, có chuyện gì thì gọi cho ta." Sao lại có cảm giác giống như hắn đã chuẩn bị từ trước rồi nhỉ? Tiêu Thỏ đang chải đầu, không suy nghĩ cẩn thận, nàngthuận miệng đáp: "Được." Lăng Siêu đi làm bài tập, Tiêu Thỏ liền thu thập chén đũa trên bàn đi rửa, lại đi phòng tắm tắm rửa, sau đó liền đặt mông ngồixuống ghế sofa, thoải mái xem TV. Tuần này nàng không về nhà, phòng kí túc xá lại không có TV, đã sớm nhàm chán, không nghĩ tới ở đây còn có thể vui vẻnhư vậy, thật sự là không tồi! Tiêu Thỏ vui sướng hài lòng vừa xem TV, vừa ngẫm nghĩ. Một lúc sau đã tới mười giờ. Lúc này, trên truyền hình đang chiếu một bộ phim võ hiệp, đến cảnh một vị đại hiệp đang đánh tơi tả một đám “tiểu long”.Bỗng nhiên ở phía sau, một “tiểu long” có ý đồ đánh lén đại hiệp, đại hiệp liền nhanh chóng xoay người, không chút do dựđưa kiếm đâm vào bụng “tiểu long”. “Tiểu long” kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, thống khổ giãy dụa, vẻ mặt rất thật. "Diễn viên này diễn hay quá, chỉ nhìn thôi mà bụng mình cũng thấy đau..." Tiêu Thỏ nói thầm. Bất quá rất nhanh sau đó, nàng bi thống phát hiện ra: không phải “tiểu long” kia diễn hay, mà là bụng nàng đau thật. Chapter 21 Khi Lăng Siêu từ phòng sách đi ra, Tiêu Thỏ đã ba lần chạy vào nhà xí, ói ra hai lần. Nàng ngồi xổm trên ghế sofa, mặt trắngnhư tờ giấy. Vừa thấy Lăng Siêu, nước mắt nàng rất nhanh rơi xuống, hơi thở mong manh, nói: "Trứng chim... có lẻ tìm ta báothù..." (^̂ ) Lăng Siêu không nói gì, bước nhanh tới, sờ sờ tay nàng. Phát hiện tay nàng quá lạnh, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, chạyvội vào phòng trong lấy chăn đắp cho nàng. "Ngươi nhịn một chút, ta đi lấy thuốc cho ngươi." Uống thuốc và nước ấm xong, bệnh tình Tiêu Thỏ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp hơn, hai giờ sau nàng lại chạy

vào nhà xí thêm ba lượt. Khuôn mặt nàng lúc này đã chuyển từ trắng sang xanh, không khác chi màu ruột dưa chuột. Lăng Siêu giằng cái chén xuống bàn, quyết định: "Đi bệnh viện." Vì Tiêu Thỏ chạy lui chạy tới vài lần, một chút khí lực cũng không còn. Khi Lăng Siêu kéo nàng từ ghế sofa đứng dậy, toànthân nàng mềm nhũn như khối đậu hủ. Hắn ngồi xổm xuống, cõng nàng trên lưng. Tiêu Thỏ bệnh đã sớm mơ mơ màng màng, không có tinh lực suy nghĩ nhiều, liền nằm úp xuống lưng hắn, mặt gối trên vaihắn, ngủ trên cổ hắn. Một dòng nước ấm truyền đến, nàng thanh tỉnh lên một chút. Lúc này, Lăng Siêu cõng nàng chạy ra cửa, hướng dưới lầu chạy vội. Đêm thu lạnh lẽo, khi nằm trên lưng hắn lao xuống lầu, Tiêu Thỏ có thể cảm giác được một cỗ gió lạnh đánh vào bọn họ, nàngnhịn không được run run một chút. Cảm nhận được người trên lưng biến hóa, Lăng Siêu đẩy nàng lên cao một chút, thấp giọng an ủi: "Bệnh viện cũng gần đâythôi. Ngươi tái nhịn một chút." Thanh âm từ cái đầu cắm cúi vội vã kia tiến vào tai nàng, có chút hoảng hốt. Gió tựa hồ cũngkhông còn lạnh lẽo như trước nữa. Nhà trọ cách bệnh viện một con phố, Lăng Siêu không chờ xe, liền không chút do dự cõng nàng hướng bệnh viện chạy. Tuy rằng bây giờ Tiêu Thỏ đã như nửa sống nửa chết, nhưng dù sao nàng cũng là một người trưởng thành. Lưng hắn phảimang một người trưởng thành chạy qua một con phố, cho đến khi tới bệnh viện, trên trán hắn đã lả chã mồ hôi, hơi thở trongmiệng cũng trở nên hổn hển. Nhưng hắn không có dừng lại nghỉ ngơi. Như ngựa không dừng vó, hắn mang nàng đi tìm thầythuốc, xét nghiệm, mua thuốc, lấy nước... Chờ đến khi Tiêu Thỏ đỡ hơn một chút, đã là ba giờ rạng sáng. Lúc này, bệnh viện không có nhiều người bệnh lắm. Từng giọt dịch thuốc theo ống tiêm truyền đến tĩnh mạch, sắc mặt TiêuThỏ cuối cùng có chút chuyển biến tốt đẹp, đầu óc cũng không còn hỗn độn như vừa rồi nữa. Thấy Lăng Siêu vì nàng chạy luichạy tới cho tới giờ, trong lòng nàng có chút băn khoăn. "Hay ngươi về trước ngủ đi, chờ ta chuyền dịch xong, ngươi lại đến đón ta." Lăng Siêu lắc đầu: "Ngươi ngủ ngoan, đừng động ta." "Nếu không thì ngươi ngủ một chút đi? Ta xong sẽ gọi ngươi." Lăng Siêu vẫn lắc đầu, đôi mắt nhìn nàng không chớp. Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: "Không thì..." "Suỵt!" Ngón tay hắn bỗng nhiên ấn lên môi nàng, ôn nhu giống như đối với đứa nhỏ, hắn bảo: "Đừng nói nữa, nhanh nghỉngơi đi, chờ chuyền xong rồi ta gọi ngươi." Một khắc kia, con ngươi của hắn bỗng nhiên ấm áp mà trước đây chưa từng có,như vậy mềm mại, như vậy sáng lên, giống như một hồ nước phản chiếu cả trời đêm, lấp lánh hàng vạn ngôi sao. Tiêu Thỏ luống cuống, tựa hồ cả người đều bị cuốn vào trong sóng mắt đó. Chờ đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, ngón tayhắn vẫn còn ấn trên môi nàng, con ngươi sáng quắc mà chằm chằm nhìn nàng. Nàng cuống quít cúi đầu, tránh đi ánh mắt hắn: "Vậy... Ta đi ngủ..." Dứt lời, lập tức từ từ nhắm hai mắt, giả bộ ngủ. Vấn đề là, lúc này làm sao mà ngủ cho được? Nàng giả bộ nhắm hai mắt, mí mắt lại khẽ hé lên, len lén liếc mắt một cái về phíaLăng Siêu. Chỉ thấy hắn cúi xuống sửa sang lại chiếc chăn trên người nàng, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh, lại tiếp tục nhìnnàng chằm chằm. (^ ̂A!! Siêu ca không sợ mỏi mắt hay sao ý nhỉ ^ )̂ Ánh mắt nàng vừa chạm đến hắn, Tiêu Thỏ liền vội vàng nhắm tịt hai mắt lại, bởi vì sinh bệnh mà khuôn mặt tái nhợt này bỗngnhiên lại có mấy điểm đỏ ửng. Tuy rằng nàng đã nhắm mắt, nhưng lại có thể cảm giác được tầm mắt kia vẫn dừng lại trên người nàng, thế nên thần kinhnàng có chút khẩn trương, muốn động đậy thôi cũng không dám động. Dần dần, trong đầu nàng bắt đầu hiện ra gương mặtcủa Lăng Siêu. Bộ dáng vừa rồi của hắn cõng nàng chạy tới bệnh viện giống như trên phim dường như đang tái diễn trongđầu nàng. Mồ hôi trên trán có thể thấy được rõ ràng như vậy. Mặt hồ vốn bình tĩnh trong đáy lòng thiếu nữ kia rốt cuộc đã bị quăng vào một cục đá, gợn sóng chậm rãi lan ra, từ thần kinh

lan tràn tới tứ chi, tay chân lạnh như băng kia rốt cuộc có lo lắng... Trong không khí ấm áp, ủ rũ bị đánh tan. Cả đêm chuyền dịch, cuối cùng bụng cũng đã hết đau, nhưng toàn thân Tiêu Thỏ vẫn vô lực. Thầy thuốc kê đơn cho nàng,dặn nàng mấy ngày nay tốt nhất đừng có ăn cái gì bậy bạ, bệnh của nàng chính là do ăn bậy mà ra. Về đến nhà, Tiêu Thỏ suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nhớ ra mình đã ăn cái gì bậy bạ, nàng đem tất cả ánh mắt hướng vềphía Lăng Siêu. Lăng Siêu liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nói: "Đồ ăn trong tủ lạnh đều là do mẹ ta mua hôm trước,sẽ không bị hư." Nếu không phải do ăn bậy bạ, chẳng lẽ thật sự là trứng chim chết oan chết uổng, không cam lòng, hóa thành oan hồn tìmnàng báo thù? "A!" Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền vội lấy di động gọi điện cho Tưởng Quyên Quyên. Điện thoại vừa thông suốt, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng vô cùng suy yếu: "A lô..." Tiêu Thỏ: "Quyên Tử, ngươi có bị tiêu chảy hay không?" "A! Cả ruột lão nương đều xanh lét!" Tưởng Quyên Quyên kêu rên, "Như thế nào, ngươi cũng... ?" "Uhm... Quyên Tử, có phải hai cái bánh chưng giữa trưa ngày hôm qua có vấn đề hay không?" "Không có khả năng! Hai cái bánh chưng kia là ta đầu tuần về nhà mang lên, không có vấn đề!" Tiêu Thỏ: "..." "Đúng rồi, tối hôm qua sao ngươi không về phòng?" "Ta..." Tiêu Thỏ lén nhìn Lăng Siêu đang nấu cháo trong bếp, nàng yếu ớt đáp: "Ta đi bệnh viện." "Ngươi đi một mình? Còn Duẫn Tử Hàm?" Tưởng Quyên Quyên vừa hỏi, rốt cuộc khiến cho Tiêu Thỏ nhớ tới chuyện trọng yếu nhất —— nàng đã quên mất Duẫn TửHàm! T_____T "Hắt xì!" Bên trong biệt thự xa hoa của tập đoàn “A thị”, Duẫn Tử Hàm đánh cái hắt xì. "Thiếu gia, điện thoại của cậu." Ngô quản gia cầm điện thoại đi tới. "Không tiếp!" Ngữ khí hắn có chút bực bội. "Chính là, thiếu gia, nàng nói nàng là bạn học của cậu, gọi là... cái gì giống như... thỏ..." "Mau lấy điện thoại cho ta!" Duẫn Tử Hàm vội đoạt lấy điện thoại từ tay lão Ngô, "Con thỏ nhỏ?" Thanh âm không dấu nổi vuisướng. "Tử Hàm, ngươi có sao không?" Thanh âm yếu ớt từ đầu dây bên kia truyền đến. "Là ta!" Đây là lần đầu tiên Tiêu Thỏ gọi điện thoại cho hắn, quả tim của Duẫn Tử Hàm nhảy bang bang. "Tử Hàm, ta muốn giải thích với ngươi. Hôm qua ta... ta ăn gì bậy bạ, đau bụng..." Lần đầu tiên nói dối gạt người, lương tâmTiêu Thỏ cảm thấy không thoải mái. "Cái gì? Ngươi sinh bệnh? Hiện tại thế nào rồi? Còn khó chịu không? Muốn ta cùng ngươi đi bệnh viện hay không?" Nhiều câu hỏi liên tiếp, trong lòng Tiêu Thỏ càng cảm thấy tội lỗi. "Ta... ta đã đi bệnh viện... Không có việc gì..."

"Ngươi đi bệnh viện rồi? Thầy thuốc nói sao? Có nghiêm trọng không? Nếu không, ta kêu thầy thuốc nhà ta tới xem ngươi?" "Không cần!" Tiêu Thỏ sợ bản thân nói thêm điều gì nữa sẽ thất thố, vội vàng ngăn đề tài này lại: "Tử Hàm... Ta là muốn giảithích với ngươi, hôm qua không đến hẹn được, ta thật sự rất xin lỗi! Ta..." "Con thỏ nhỏ, ngươi đừng nói như vậy, ngươi không phải cố ý mà!" "Kia... Vậy ngươi không đợi lâu chứ?" "Không! Ta mới đợi hơn mười phút liền trở về!" Hắn nói xong, vội vàng che điện thoại lại, hắt xì một cái. Hôm qua hắn đã đợitừ ba giờ chiều đến tám giờ tối, nếu không có lão Ngô lái xe đến bắt hắn vào trong xe, nói không chừng bây giờ tiểu ngốc tửnày vẫn còn chờ. (Thiệt thương cho bạn Duẫn ^ )̂ Đáng tiếc, dù sao hiệu quả cách âm của điện thoại cũng không có tốt như vậy. Hắn hắt xì một cái liền bị Tiêu Thỏ nghe được. Ở đầu điện thoại bên kia, trong lòng Tiêu Thỏ lại áy náy thêm một chút. "Tử Hàm, ngươi sinh bệnh sao?" "Không! Thân thể ta rất tốt mà?" Hắn cười che dấu. Tiêu Thỏ do dự một chút: "Hôm qua, ngươi... thật là không đợi lâu?" "Thật, ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi a!" (^̂ ) Lừa? Từ này chợt lóe lên trong đầu Tiêu Thỏ, lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác tội ác. "Tử hàm, kỳ thật là ta..." Nàng muốn nói lại thôi. Duẫn Tử Hàm nghĩ đến nàng đang tự trách, vội vàng an ủi: "Con thỏ nhỏ, ngươi cũng đừng tự trách, ta sinh bệnh cũng khôngphải do lỗi của ngươi, ta không trách ngươi!" Lúc này, Tiêu Thỏ cảm thấy hình tượng khoan hồng độ lượng của Duẫn Tử Hàm thật vĩ đại, còn sắc mặt giả dối đáng ghêtởm của mình rõ ràng quá đối lập, một cỗ cảm giác tội lỗi từ sâu trong nội tâm nàng trào lên. Tiêu Thỏ nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, quyết định bất cứ giá nào cũng phải nói thật: "Tử Hàm, ngươi trách ta đi! Vừa rồi là talừa ngươi. Hôm qua ta không tới bởi vì Lăng Siêu ương ngạnh cứ muốn kéo ta tới nhà hắn nấu cơm, sau đó ta lại đốt cháytrứng chim..." (Mình thích Tiêu Thỏ ở điểm này ^ )̂ Chờ sau khi nàng đem hết chuyện tình phiền não hôm qua từ đầu chí cuối, một chữ cũng không dối trá kể lại, tảng đá tronglòng cuối cùng cũng được hạ xuống. Nàng nói: "Ta đã nói xong rồi, ngươi mắng ta đi!" Đầu điện thoại bên kia, Duẫn Tử Hàm cố giữ tươi cười trên mặt. Trầm mặc thật lâu sau đó, điện thoại rơi xoạch một tiếng, cắt đứt. Chapter 22 "Thỏ Thỏ, không... không tốt!" Giữa trưa, Tưởng Quyên Quyên bỗng nhiên thở hồng hộc chạy vô lớp. Đang chăm chú học bài, Tiêu Thỏ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Quyên Tử, ngươi làm chi kinh hãi dữ vậy?" Tưởng Quyên Quyên giữ chặt tay nàng: "Không... không tốt! Đánh... đánh nhau..." "Ai đánh nhau?" "Duẫn Tử Hàm và Lăng Siêu... đánh... đánh..." Cái gì? Tiêu Thỏ kinh hãi. "Ngươi nói hai người bọn họ đánh nhau? Ở đâu? Mau mang ta đi!" "Ở sân thể dục! Mau lên!" Nói xong, Tưởng Quyên Quyên liền kéo tay Tiêu Thỏ hướng sân thể dục chạy tới.

Vừa tới sân, Tiêu Thỏ liền ... ngơ ngẩn. Cái này mà cũng gọi là đánh nhau? Rõ ràng chỉ là chơi bóng rổ thôi! Nàng còn đang định oán giận Tưởng Quyên Quyên, nhìn lại một cái, lại bị dọa cho hết hồn. Đây là tình huống gì? Chỉ thấy hơn phân nửa bạn học đứng vây quanh phía sau bọn họ, nhìn chằm chằm xuống sân bóng rổ, ánh mắt sâu kín... Chẳng lẽ đây là cái dạng trong truyền thuyết: không biết vì sao bị tập thể quần chúng vây quanh? Thực đồ sộ! Sân bóng đang ồn ào xôn xao bất thình lình yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thỏ. Ánh mắt Duẫn Tử Hàm rơixuống trên người nàng, máu toàn thân hắn bắt đầu sôi trào lên. Đúng vậy, trận đấu hôm nay với Lăng Siêu, chính là hắn đề nghị. Từ mấy hôm trước Tiêu Thỏ gọi điện cho hắn, biết được Tiêu Thỏ không đến hẹn là do Lăng Siêu phá, oán khí đối với LăngSiêu đọng lại trong lòng Duẫn Tử Hàm nhiều năm qua rốt cuộc hoàn toàn bạo phát. Hắn quyết định cùng Lăng Siêu ngả bài. Lúc đó, con ngươi của “Duẫn đại thiểu” nhíu lại. Thấy Lăng Siêu, câu đầu tiên hắn nói chính là: "Ta thích Tiêu Thỏ." Mặt mày Lăng Siêu không hề nhăn nhó một chút, bình thản nói: "Ta biết." Hai chữ này càng chọc giận Duẫn Tử Hàm: "Nếu ngươi biết ta thích Tiêu Thỏ, vì sao còn muốn ngăn cản ta? Ngươi khôngphải đã chia tay với nàng hay sao?" Hiển nhiên, bạn Duẫn Tử Hàm đơn thuần đánh giá quá cao tính chân thật của “bát quáitrường học”. (Bạn ý tin sái cổ mấy cái tin đồn nhảm ^ ̂nhưng mà hay^ )̂ "Ai nói?" Hắn nói lời này, ngữ khí cũng không có chút gợn sóng, nhưng nghe qua lỗ tai của Duẫn Tử Hàm lại tràn ngập ý tứkhiêu khích. "Lăng Siêu, ngươi đừng tưởng mình rất giỏi! Nếu như ngươi thích Tiêu Thỏ, hãy cùng nàng nói rõ, đừng làm bộ tự cao tự đại,ra vẻ đương nhiên! Ngươi cho rằng, nàng là của ngươi hay sao?" Hai con ngươi bình thường vốn lạnh nhạt thoáng chốc liền tối sầm lại, Lăng Siêu lạnh lùng nói: "Đây không phải là việc củangươi." "Ta thích Tiêu Thỏ, đây liền là việc của ta!" Duẫn Tử Hàm ôm đồm túm cổ áo Lăng Siêu, "Họ Lăng, ta muốn đấu với ngươi,một chọi một!" Lăng Siêu hất tay hắn ra: "Ta không cần tranh với ngươi." Nói xong liền bỏ đi. "Tốt, bây giờ ta liền đi nói với Tiêu Thỏ, ta không tin nàng sẽ lựa chọn người như ngươi!" Bước chân rời đi chợt dừng phắt lại. Thật lâu sau, người phía trước chậm rãi xoay lưng, thấp giọng hỏi: "Ngươi nói, thế nào làđấu một chọi một?" Câu nói này kéo Duẫn Tử Hàm từ trong hồi ức trở về hiện thực. Hắn quay đầu, ném quả bóng trong tay qua cho Lăng Siêu. "Chúng ta sẽ ném 9 quả bóng, ai vào được 5 quả trước sẽ là người thắng." Lăng Siêu không nhiều lời, thân mình nhảy lên một cái, liền đã dẫn bóng vượt qua Duẫn Tử Hàm, tốc độ cực nhanh, khiếnDuẫn Tử Hàm bất ngờ. Hắn vội vàng xoay người đề phòng. Không còn kịp nữa, Lăng Siêu đã vào trái đầu tiên. "Hay quá!" Đám người xem quanh đó suýt xoa. Đứng giữa đám người kích động này, tâm tình Tiêu Thỏ cũng rất là phức tạp. Sao tự nhiên Duẫn Tử Hàm lại cùng Lăng Siêu đấu bóng? Nàng nhớ rõ Lăng Siêu không thích Duẫn Tử Hàm, thậm chí có khinàng nhắc tới cái tên này, liền khiến cho Lăng Siêu không hài lòng. Mà Duẫn Tử Hàm thì không cần phải nói. Từ khi bắt đầuhọc sơ trung đã đối đầu với Lăng Siêu. Hai người đối địch như vậy không có khả năng cùng một chỗ đánh bóng rổ... Mơ hồ,trong lòng Tiêu Thỏ tựa như cảm giác được cái gì.

"Cướp được rồi!" Tưởng Quyên Quyên hét lớn một tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Thỏ. Nàng lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Duẫn Tử Hàm đã dẫn bóng tiến đến gần rổ. "A! Duẫn Tử Hàm thật là soái! Hắn cướp được bóng từ tay Lăng Siêu!" Phía sau, mấy nữ sinh líu ríu suýt xoa. Tiêu Thỏ cũngkinh hãi. Nàng biết Duẫn Tử Hàm chơi bóng rổ không tồi, nhưng không chú ý nhiều. Hôm nay mới phát hiện, kỹ thuật của hắnkhông phân cao thấp với Lăng Siêu, hai người sàn sàn như nhau... Đang nghĩ ngợi, Duẫn Tử Hàm đã vào một trái. "Quá soái! Tiếp tục đi!" "Duẫn Tử Hàm, cố lên!" "Lăng Siêu, cho tên tiểu tử kia nhìn thấy lợi hại của học trưởng năm ba đi!" "..." Ở đây, sau giữa trưa có chút hơi lạnh. Trận bóng của hai người sôi nổi diễn ra một hồi, như rót vào một sức sống mới cho khuvườn trường vốn quá yên lặng. Có lẽ đây gọi là thanh xuân. (^̂ ) Trận đấu tiếp diễn, ngươi một trái, ta một trái, ai cũng không cam lòng đứng sau. 1: 2, 2: 2, 2: 3, 3: 3, 4: 3, 4: 4... Tám trái qua đi rồi mà hai người vẫn hòa nhau. Lúc này, quả bóng vừa lúc tới trên tay LăngSiêu. "Còn có một trái." Lăng Siêu bỗng nhiên nói. Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, nhưng chui vào lổ tai Duẫn Tử Hàm lại kích phát nội tâm hắn thêm nôn nóng. "Ta sẽ không thua!" Duẫn Tử Hàm cắn răng. Trước mặt Lăng Siêu, hắn đã thua nhiều lần lắm rồi, bất luận vì Tiêu Thỏ hay vìbản thân, hắn cũng không để thua nữa! Hai bên giằng co qua về, người xem chung quanh lại thật yên tĩnh. Rõ ràng chẳng qua chỉ là một trận đấu bình thường, nhưngphảng phất mỗi người đều cảm thấy không khí của hai người trong kia hết sức căng thẳng. Tim Tiêu Thỏ khẽ giãy lên. Lăng Siêu động thủ trước. Hắn hơi hơi cúi thấp trọng tâm, bay nhanh làm một động tác giả, sau đó vọt lên trên Duẫn Tử Hàm. Cũng may, sau khi đánhqua mấy trái bóng, Duẫn Tử Hàm cũng đã thích ứng được với chiến thuật tiến công chớp nhoáng của Lăng Siêu. Hắn cấp tốcphản ứng, ý đồ ngăn cản Lăng Siêu tiến công. Một công, một thủ. Mắt thấy, Lăng Siêu sẽ đẩy bóng vào. Lúc này, Duẫn Tử Hàm bỗng nhiên thoáng nhìn gương mặt Tiêu Thỏ. Ánh mắt chờ mong của nàng giống như một cây kim,đâm vào trong lòng hắn. Xúc động và phẫn nộ khiến hắn tăng thêm lực vào động tác, người hướng về phía Lăng Siêu. Quả bóng rơi xuống đất một tiếng, hai người đều ngã xuống giữa sân. "Lăng Siêu!" Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng dưng căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vã chạy lại: "Ngươi thế nào? Khôngcó việc gì chứ?" Lăng Siêu lắc đầu, tay bám vào bả vai nàng, chuẩn bị đứng lên. Chân dùng một chút lực, mày theo bản năng mà cau lại. "Làm sao vậy?" "Hình như có chỗ bị thương." Hắn nhẹ giọng nói. Mồ hôi Tiêu Thỏ túa ra: "Làm sao bây giờ? Có nghiêm trọng không? Để ta đưa ngươi đi bệnh viện!" Lăng Siêu xua tay: "Không nghiêm trọng, ta đến phòng y tế là được rồi."

"Được! Ta đỡ ngươi đi!" Nàng không nói nhiều, vững vàng đỡ Lăng Siêu bước đi. Giống như được nói rõ, đám bạn học vây chung quanh liền tự động tách ra, nhượng cho bọn họ một lối đi. Trong ánh nắng sau giờ ngọ, có hai bóng dáng một cao một thấp dựa vào nhau, trên mặt đất, tạo thành một đường duy nhất...(^̂ ) Cũng tại sân bóng này, một thân ảnh cô đơn khác khẽ đứng lên, nhìn theo hướng bọn họ rời đi mà xuất thần: lần đầu tiên, hắnkhông có bại bởi Lăng Siêu, nhưng lại chịu thua trái tim của Tiêu Thỏ. (^̂ ) Thiếu niên khẽ thở dài, xoay người. Đưa lưng về phía ánh mặt trời, hắn ngẩng đầu. Giữa bầu trời, mây trắng biến ảo, cố ýgiống như khuôn mặt thiếu nữ tươi cười, dần dần dưới đáy lòng cũng chậm chạp tan ra... Những thứ tốt đẹp mà mình chưa từng có được, cố cũng uổng công? Có lẽ, là thời gian nên rời khỏi. "Bác sĩ, hắn thế nào?" Trong phòng y tế, Tiêu Thỏ lo lắng hỏi. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vẻ mặt thảnh thơi: "Chỉ là bong gân, không đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc là được rồi." "Vạn nhất không phải là bong gân?" Ngược lại, Tiêu Thỏ lại có chút nóng nảy, "Bác sĩ nhìn hắn đi xem, hắn có thể bị gãyxương hay không? Có nên đi bệnh viện không?" Bác sĩ vui vẻ: "Tiểu cô nương, ngươi cho chân hắn làm từ đậu hủ hả, bong gân một chút có thể gãy xương hay sao? Câu nàymà truyền ra ngoài, người ta còn cho rằng đường đường là đội trưởng đội bóng rổ A trung lại là một quả hồng giòn!" Tiêu Thỏ có chút xấu hổ: "Ý của con là, chân hắn đau lắm, có lẻ nên đi bệnh viện kiểm tra..." "Không cần, ta đưa thuốc xoa cho hắn. Nghỉ ngơi một lúc, vết sưng sẽ biến mất. Nếu ngươi còn lo lắng, để hắn nằm đây nghỉchốc lát, chờ hết sưng rồi hãy đi." "Có thể chứ?" Tiêu Thỏ cuối cùng cũng yên tâm một chút. "Không sao, dù gì cũng đã lâu rồi ta không gặp “soái ca”. " Nàng nói xong, còn cố ý nháy mắt mấy cái với Lăng Siêu. Bác sĩ, người không nên nói câu có ý tứ “trâu già gặm cỏ non” như vậy chứ (^̂ ) ! Mặt Tiêu Thỏ tối đen. Cuối cùng, trước yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Thỏ, rốt cuộc Lăng Siêu cũng đồng ý nằm nghỉ một lát, chờ hết sưng mới đi. Điều kiện phòng y tế A trung thật không tồi, phòng nghỉ có giường, có ghế sofa, giống như ở khách sạn. Tiêu Thỏ mới vừa đỡ Lăng Siêu lên giường, chị bác sĩ liền thò đầu vào nói: "Ở đây là nơi công cộng, các ngươi cũng đừnglàm chuyện gì “lệch đường” à nhe!" Nói xong, còn nháy mắt ám muội với hai người bọn họ rồi nhanh chóng đi ra. Trên mặt Tiêu Thỏ lại biến đen. Nàng nghiêm trọng cảm thấy: đến phòng y tế xem bệnh, cho dù không bị bệnh cũng bị chị bácsĩ này làm cho mắc nghẹn mà thành nội thương. T____T "Ngươi về trước đi học đi." Lăng Siêu bỗng nhiên mở miệng. "Không cần, ta muốn ở đây chờ chân ngươi hết sưng rồi mới về." Tiêu Thỏ liên tiếp kiên định. "Vậy được rồi." Khẩu khí Lăng Siêu hơi có chút bất đắc dĩ. Kỳ thật, chân hắn chẳng qua chỉ là bong gân mà thôi, tự nhiên TiêuThỏ lại muốn làm trầm trọng thêm. "Hôm nay, ngươi... Vì cái gì lại cùng Duẫn Tử Hàm đánh bóng rổ a?" Tiêu Thỏ nhịn không được, hỏi. Lăng Siêu dời ánh mắt lên người nàng, thản nhiên nói: "Không có gì." "Các ngươi không phải là..." Tiêu Thỏ không biết nên hỏi như thế nào, chỉ cảm thấy chuyện hai người hôm nay có quan hệ vớimình. "Đừng nghĩ nhiều, không có gì đâu." Lăng Siêu trấn an nàng.

Hắn đã nói như vậy, Tiêu Thỏ đành không hỏi thêm nữa. Một lát sau, cả phòng bệnh trở nên tĩnh lặng như trước. Cái loại an tĩnh này, lại là khi hai người ở cùng một chỗ, khiến Tiêu Thỏ nhịn không được mà nghĩ vẩn vơ. Nội dung suy nghĩđương nhiên là không ly khai Lăng Siêu rồi. Mấy ngày trước nàng sinh bệnh, nhớ tới Lăng Siêu nấu cháo cho mình, lại nghĩđến ngày đó trong bệnh viện, ánh mắt ôn nhu chưa từng có của hắn, nghĩ đến tình cảnh lúc hắn đem nàng đặt trên ván cửa... Không biết như thế nào, trong lòng như có cái gì muốn phá kén chui ra. "Mặt của ngươi làm sao vậy?" Lăng Siêu đột nhiên hỏi. Lúc này Tiêu Thỏ mới ý thức được, mình vô tình mà đỏ mặt. Nàng vội vàng lắc lắc đầu, đem cảm xúc đáng xấu hổ từ trong ócgạt đi, nói: "Ngươi mau ngủ một giấc, chờ tỉnh lại, vết sưng chắc đã biến mất." Lăng Siêu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, hắn nhắm hai mắt lại. Hắn nhắm mắt lại, phòng nghỉ lập tức lại an tĩnh. Tiêu Thỏ rỗi quá không có việc gì làm, nàng ngồi yên bên giường, nâng cằmđánh giá da của Lăng Siêu. Da hắn vẫn trắng như trong trí nhớ của nàng, chẳng qua là trên mặt, nét trẻ con sớm rút đi khôngít, các góc cạnh dần dần rõ ràng lên. Lúc hắn nhắm mắt, có thể nhìn rõ lông mi thật dài của hắn, giống như con gái. Nhưng khimở mắt ra, lại cảm thấy con ngươi kia sắc bén vô cùng... Lăng Siêu, kỳ thật là ưa nhìn, Tiêu Thỏ nghĩ. Ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc nàng nhịn không được mà ngủ. (^ ̂Thỏ ngố ^ )̂ Phảng phất có một dạng khí tức khác thường đang lưu động trong cái không gian nho nhỏ này. Thật lâu sau, người ngủ ở trên giường kia mở mắt. Hai con ngươi tối đen như “hắc diệu thạch” dừng lại trên mặt thiếu nữđang gối đầu trên giường. Khuôn mặt nàng vẫn giống như vài năm trước đây, có chút béo của trẻ con, trên cánh mũi nho nhỏ có mấy khỏa tàn nhangnhạt nhạt, đường lông mi thanh mảnh phía dưới hốc mắt, môi chúm chím sắc hồng, mơ hồ có thể thấy được khéo léo răngnanh... (^̂ ) Rõ ràng là loại gương mặt không tinh trí, nhưng càng nhìn lại càng khiến cho người ta yêu thích, muốn đui mù con mắt. "Nếu như ngươi thích Tiêu Thỏ, liền cùng nàng nói rõ, đừng làm bộ tự cao tự đại, cho là đương nhiên! Ngươi nghĩ rằng nànglà của ngươi hay sao?" Hắn bỗng nhiên nhớ tới Duẫn Tử Hàm nói với hắn những câu này, đôi mày bằng phẳng bỗng nhiên cau lại. "Ngươi vốn chính là của ta..." Có một thanh âm từ đáy lòng thấp giọng nỉ non, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môikhát vọng đã lâu kia. (:D) Nhẹ nhàng mà, chẳng qua là nhẹ nhàng mà... (^̂ ) Nhưng mà hắn không có phát hiện chính là, người vẫn ngủ trên giường khi đó, ngón tay hơi hơi run rẩy. (^̂ ) Chapter 23 Cả ngày, gò má Tiêu Thỏ đỏ hồng một màu, nàng cứ lấy ngón tay di di động động trên môi, bộ dáng mất hồn mất vía. Buổi tối ở phòng ngủ, Tưởng Quyên Quyên liền hỏi: 'Tiêu Thỏ, có phải ngươi bị Quan Công bám vào người hay không?' (^ )̂ 'Cái gì?' Tiêu Thỏ mờ mịt. Tưởng Quyên Quyên cầm gương ở đầu giường nhét vào tay nàng: 'Chính ngươi tự mình coi đi, mặt của ngươi đã có thể đidiễn vai Quan Nhị Gia được rồi đó!' (^ ̂Quan Vân Trường) Tiêu Thỏ thoáng nhìn trong gương, gương mặt mình quả nhiên thực đỏ. Nhưng ánh mắt của nàng không dừng lại trên gò má,mà là không tự chủ được nhìn xuống dưới môi. Trong nháy mắt, mặt lại đỏ thêm vài phần, giống như mới bị thiêu cháy. Đúng lúc này, Âu Dương Mai bỗng nhiên bước vào. Nàng vừa tiến đến, Tưởng Quyên Quyên đã kêu lên: 'Gần đây lưu hành COS hóa trang cổ nhân hay sao ý? Quan Nhị Gianhập được vào một người còn chưa đã, giờ đến Bao Công nhập thêm một người nữa.' 'Đừng nói nữa!' Âu Dương Mai quăng túi sách lên giường, tiếp theo nàng đặt mông ngồi vào đầu giường, nghiêm mặt nói: 'Ta

mới vừa đánh nhau một trận với người ta xong.' (^ ̂Bạn Âu Dương cũng dễ thương quá chừng) Một câu kia của Âu Dương Mai hấp dẫn hết toàn bộ lực chú ý của Tưởng Quyên Quyên và Hà Điềm. Quyên Tử hỏi: 'Khoanđã! Thần thánh phương nào có sủng hạnh được nắm đấm của Cửu cô nương ngài đây chiếu cố a?' 'Còn có thể là ai nữa?' Âu Dương Mai cầm nắm tay, ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Tiêu Thỏ. 'Làm sao vậy?' Tiêu Thỏ kinh ngạc. 'Chính là sư huynh Võ Thừa Vĩ của ngươi!' Âu Dương Mai nghiến răng nghiến lợi: 'Tốt nhất hắn đừng để cho ta thấy được,nếu tái để cho ta gặp hắn, gặp một lần, ta đánh một lần!' 'Võ sư huynh?' Lúc này bản thân Tiêu Thỏ cũng ngẩn người thắc mắc, nàng hỏi: 'Võ sư huynh làm gì ngươi?' Lại nói tiếp, có lẻ là duyên phận, gần đây câu lạc bộ võ thuật đang tích cực luyện tập, nên trường học liền mời thêm một vị võsư trong vùng phụ cận quanh đó tới, tạm thời dạy cho các võ sinh, không nghĩ người được mời tới lại là vị sư huynh đã lâukhông gặp của Tiêu Thỏ - Võ Thừa Vĩ. Võ Thừa Vĩ có thể đến đây, Tiêu Thỏ rất cao hứng. Thứ nhất vì trước kia khi còn theo sư phụ Võ Đại Lang học võ, Võ sưhuynh đã rất chiếu cố nàng, nàng vẫn xem hắn như đại ca của mình. Thứ hai là gần đây, nàng vì học tập thường xuyên màkhông trở lại luyện võ, nếu như có Võ Thừa Vĩ che chở thì chắc sẽ không bị la. (^̂ ) Không nghĩ tới, hình ảnh người đại ca ôn nhu Võ Thừa Vĩ thế nhưng lại chọc giận Âu Dương Mai. Trong đó nhất định cónguyên do. Thấy hai mắt Tiêu Thỏ bỗng nhiên tỏa sáng, Âu Dương Mai có điểm bực mình: 'Con thỏ, tại sao ngươi lại học cái loại biểutình này của Quyên Tử?' Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ở chung lâu ngày với Tưởng Quyên Quyên, ngườitự nhiên cũng bất tri bất giác mà trở nên nhiều chuyện. 'Lão Cửu, ngươi nói cái gì? Ta thì làm sao?' Tưởng Quyên Quyên đứng bên cạnh rất là không phục. Bỗng nhiên nàng ý thứcđược cái gì, quỷ dị cười rộ: 'Cửu cô nương, ngươi đang trốn tránh vấn đề gì!' Lời này vừa nói ra, sắc mặt Âu Dương Mai liền thay đổi. Quả nhiên bản lãnh nhiều chuyện của Tưởng Quyên Quyên thật cao cường, lập tức liền phát hiện ra điểm khác thường:'Thành thật khai ra đi, Võ sư huynh kia đã làm gì ngươi?' Lúc này, không khí tại hiện trường đã chuyển biến căn bản. Cái mặt Bao công của Âu Dương Mai nháy mắt liền đỏ bừng,ngón tay không biết cố ý hay vô tình mà lau lau môi, giống y chang một người khác là Tiêu Thỏ. 'Hắn... hắn hôn ta...' Thanh âm kia giống như con muỗi nhỏ, nháy mắt chích một phát, Tiêu Thỏ giật cả mình. Nàng không phải bị chuyện Âu Dương Mai và Võ Thừa Vĩ thình lình xảy ra gian tình (^̂ )làm cho giật mình, nàng là nghĩ tớichính mình. Đúng vậy, chiều hôm qua ở phòng y tế, khi Lăng Siêu hôn nàng, lúc đó nàng đã tỉnh. Cái hôn kia chỉ giống như chuồn chuồnlướt nước, dừng lại vài giây trên môi nàng liền rời đi. Nhưng mà với Tiêu Thỏ mà nói, quả thực chính là châm một trái bomtrong ngực nàng. Sức mạnh cường đại kia đánh vào, ảnh hưởng hoàn toàn tư duy của nàng từ đó cho tới bây giờ. Lăng Siêu vì cái gì muốn làm như vậy? Đây là hắn hôn trộm nàng sao? Hắn hôn nàng chẳng lẽ là bởi vì... 'Ngu ngốc! Bởi vì hắn mến ngươi a!' Tưởng Quyên Quyên hét to một tiếng, kéo Tiêu Thỏ từ trầm tư trở về hiện thực. 'Lão Cửu, ngươi quả thực là đứa con gái ngu ngốc nhất mà ta từng biết! Bộ dạng Võ Thừa Vĩ soái như vậy, ngươi có biết tụicon gái lớp khác nói như thế nào về tên võ sư này không? Bọn họ nói hắn có thân hình của Schwarzenegger, gương mặt củaKim Thành Vũ, ánh mắt của Vương Lực Hoành, vẻ u buồn của Lương Triều Vĩ a! (Võ Thừa Vĩ: là đang nói ngươi sao? -_-|||)A trung có nhiều đứa có tâm tư như vậy, tự nhiên soái ca lại chỉ hôn ngươi, mà ngươi thế nhưng còn tặng cho người ta mộtcước! Ngươi, ngươi quả thật làm ta quá thất vọng...' Tưởng Quyên Quyên ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, Tiêu Thỏ ở một bên lại thất thần. Thích? Lăng Siêu là thích nàng sao? Vấn đề này càng lúc càng xoay không ngừng trong đầu Tiêu Thỏ, khiến nàng tâm thần không yên.

Như vậy rối rắm thêm vài ngày, thẳng đến thứ năm, trường học nghỉ cuối tuần. Vì tuần trước đã không về nhà rồi nên hai ngày nghỉ này Tiêu Thỏ chuẩn bị đồ để về, theo thường lệ là chờ ba Lăng Siêu tớiđón, như vậy tất yếu sẽ phải gặp Lăng Siêu. Nghĩ tới gặp mặt hắn, Tiêu Thỏ sau vài ngày suy nghĩ rối rắm lại bắt đầu rối loạn. (^̂ ) Từ sau cái hôn kia, Lăng Siêu tựa như biến mất trong trường học. Vài ngày không thấy, có đôi khi trong giờ cơm trưa ở căntin, nàng tận lực tìm kiếm bóng dáng hắn, nhưng chỉ là phí công. Đến tột cùng là trước kia nàng không có chú ý, hay là LăngSiêu đang tận lực tránh nàng? Trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì... Ở chung nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay Tiêu Thỏ mới phát hiện, nguyên lai chính mình một chút cũng không hiểu LăngSiêu. 'Khụ khụ...' Bỗng nhiên có người ho khụ khụ một tiếng. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, phát hiện trong phòng học đã không còn bóng người. Mà khuôn mặt của người liên tục tái hiệntrong đầu nàng vừa rồi giờ đã đứng ở trước mặt nàng. 'Nghĩ cái gì thất thần như vậy?' Lăng Siêu hỏi, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, giống như chuyện gì cũng chưa từngphát sinh. Thấy hắn tỏ ra như không có việc gì như vậy, đột nhiên Tiêu Thỏ lại tức giận. Rõ ràng hắn mới là người hôn trộm, lại có thểlàm như không có việc gì, còn nàng là người bị hại lại thấp thỏm phỏng đoán tâm lí kẻ gây họa suốt mấy ngày qua, chẳng thiếtcơm nước! Thật không biết là da mặt hắn dày, hay là bản thân mình bị coi thường đây? Nghĩ đến đây, tất cả cảm xúc của Tiêu thỏ đều trào ra, nàng cả giận nói: 'Không có gì!' Nói xong, quăng túi sách lên vai, thẳngđi ra cửa. Không rõ nàng vì cái gì sinh khí, Lăng Siêu nhún nhún vai, đi theo sau. Hai người một trước một sau bước đi. Lúc đến cổng trường, bỗng nhiên có người gọi Tiêu Thỏ lại. Nàng nhìn theo hướnggiọng nói, thấy Duẫn Tử Hàm đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen có rèm che, ngoắc ngoắc tay vẫy nàng. 'Đừng qua.' Người phía sau lưng nàng phát ra cảnh cáo. (^̂ ) Tiêu Thỏ vốn chưa kịp phản ứng, nhưng vừa nghe Lăng Siêu nói vậy, tự nhiên lại muốn chạy tới ôm lấy Duẫn Tử Hàm, đểcho Lăng Siêu tức chết. (^̂ ) Đương nhiên, dù nàng có xúc động cũng sẽ không làm những chuyện gây chú ý như vậy ngay trước cổng trường, cho nênnàng đi qua thật chậm rãi. Đi đến gần, còn chưa kịp chào hỏi Duẫn Tử Hàm, hắn đã đột nhiên bước tới ôm chặt nàng. Tiêu Thỏ bị tình huống bất thình lình dọa cho ngây người. Cũng may đã tan học lâu rồi nên trước cổng trường cũng không cóbao nhiêu người thấy. Nhưng nàng vẫn cảm giác luồng sát khí từ phía sau truyền đến rõ ràng. Sát khí kia thức tỉnh Tiêu Thỏ, nàng vội vàng đưa tay đẩy Duẫn Tử Hàm ra. 'Đừng nhúc nhích, Thỏ Thỏ.' Duẫn Tử Hàm bỗng nhiên cúi đầu, hắn mở miệng. Thanh âm này không giống như ngày thường:'Ta sắp ra nước ngoài.' 'Ngươi nói cái gì?' Tiêu Thỏ thốt lên, quên bản thân mình còn đang bị hắn ôm. 'Ông nội đã chuẩn bị cho ta. Sáng ngày mai ta sẽ lên máy bay... Qua ngày mai, chúng ta... khả năng đời này cũng không gặplại...' Ngữ khí của hắn bỗng nhiên trở nên ưu thương: 'Thỏ Thỏ, ta mến ngươi.' Bình sinh lần đầu tiên được người ta thổ lộ, Tiêu Thỏ lập tức đứng im bất động, không biết làm sao. 'Các ngươi ôm xong chưa?' Một giọng nói không vui phá ngang bọn họ, Lăng Siêu không biết từ khi nào đã đứng sát một bên. Duẫn Tử Hàm cười cười chua sót, lưu luyến không rời buông Tiêu Thỏ ra, tính trẻ con mà than thở một tiếng: 'Ta sắp phải đirồi, ngươi còn keo kiệt như vậy?' 'Hừ!' Lăng Siêu giễu một tiếng, quay mặt qua một bên. Một bên, Tiêu Thỏ còn đang bất động...

Duẫn Tử Hàm vỗ vỗ vai nàng: 'Thỏ Thỏ, ta đi rồi. Về sau, ngươi cần phải chăm sóc mình thật tốt nhé.' Trong một đêm đó, hắntựa hồ đã trường thành lên rất nhiều, đối với tình yêu, đối với nhân sinh... Kỳ thật việc ra nước ngoài là từ mấy tháng trước nhà hắn đã chuẩn bị xong, chẳng qua là hắn không cam lòng buông tha choTiêu Thỏ như vậy. Cho đến ngày đó ở sân bóng, nhìn theo bóng dáng Tiêu Thỏ đỡ Lăng Siêu rời đi, hắn bỗng nhiên cảmthấy được, những năm gần đây mình cùng Lăng Siêu tranh này tranh nọ như vậy thật là nhàm chán. Có vài thứ không phảicủa mình, cho dù cố gắng đến đầu rơi máu chảy cũng chỉ là phí công. Không bằng buông tay đúng lúc, theo đuổi thứ chínhmình chân chính nên truy cầu. (^ ̂Có phải ai cũng hiểu được như “Duẫn đại thiểu” đâu. Biết thứ gì là của mình, thứ gì khôngphải là của mình đây??) Có lẽ qua nhiều năm như vậy, người hắn nên cám ơn chính là Lăng Siêu. Nếu không có Lăng Siêu, hắn từ một cậu ấm lớnlên, khả năng cả đời này sẽ không biết đến tư vị của thất bại, cũng không có thể nào mà triệt để hiểu ra như thế. Con người luôn tự lớn dần. Vài ngày ngắn ngủn này, tâm tình Duẫn Tử Hàm đã xảy ra biến đổi lớn, thay đổi hoàn toàn bảnthân. Lúc gần đi, hắn nháy mắt mấy cái với Tiêu Thỏ: 'Thỏ Thỏ, tuy rằng ta phải đi, nhưng không chừng ngày nào đó ta sẽ trở lại,ngươi ngàn vạn lần không nên động tâm nhanh quá.' Nói xong, hắn liếc mắt về phía Lăng Siêu. Quả nhiên sắc mặt hắn xem rakhông tốt lắm. (^̂ ) Nguyên lai đây là khoái cảm trả được thù trong truyền thuyết. Cuối cùng “Duẫn đại thiểu” cũng nếm trải được tư vị đó, tráchkhông được thích cùng Lăng Siêu đùa giỡn lâu như vậy. Tiêu Thỏ đỏ mặt chào từ biệt Duẫn Tử Hàm. Khi chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi lao về phía trời chiều, Duẫn Tử Hàmngồi ở trong xe, bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu vàng, cùng bọn họ phất tay từ biệt. 'Tái kiến, bảo trọng...' Một tiếng ly biệt kia tựa như có cánh bay đi, bay lên không trung lửa đỏ, rồi biến mất sau mấy tầng mây. Người còn sống sớm hay muộn cũng phải đối mặt với ly biệt. Đây là quy luật của cuộc đời. (^̂ ) Đến khi chiếc xe rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Thỏ xoay người, nhìn Lăng Siêu đứng sau nàng. Ánh chiều tà cũng phủlên người hắn. Trên mái tóc đen nhuộm vàng một tầng nắng. Ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước lại có chút phiền muộn. Tuy rằng không thích Duẫn Tử Hàm, nhưng dù sao Lăng Tiêu cũng không phải là người tuyệt tình, tuy rằng bên ngoài hắnlàm bộ như không có gì, kì thật nội tâm bên trong cũng giống như người bình thường... Nghĩ đến đây, khúc mắc vừa rồi của Tiêu Thỏ đã được giải đáp. 'Đi, chúng ta đi chờ ba ngươi.' Lăng Siêu thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, thoáng thất thần kia phút chốc lại bị dấu sâu trong con ngươi. Lúc chờ xe, tình cờ bên cạnh có nhóm học sinh đang thảo luận chuyện học đại học, Tiêu Thỏ vì thế thuận miệng hỏi: 'Sau họckỳ này sẽ thi vào trường cao đẳng, ngươi nghĩ đến thi đại học nào chưa?' 'Ừ.' Lăng Siêu gật gật đầu. 'Trường nào?' Tinh thần Tiêu Thỏ bỗng nhiên tỉnh táo. Lăng Siêu nói hẳn là một trường rất xa. B đại? F đại? Nghe tên đã thấyxa như thế nào... 'Z đại.' Hắn bỗng nhiên nói tên này. 'Z đại?' Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi, tuy rằng Z đại cũng coi như đại học có tiếng tăm trong nước, nhưng so với B đại, F đạivang danh như vậy, tựa hồ vẫn thấp hơn một bậc. 'Vì cái gì? Với thành tích của ngươi, trường đại học nào mà không chọn được.' Lăng Siêu không trả lời nàng, chẳng qua là chuyện vừa chuyển, liền đem vấn đề bỏ qua cho nàng: 'Vậy còn ngươi? Tính thiđại học nào?' 'Ta á ?...' Hiện tại Tiêu Thỏ không có lo lắng vấn đề này: 'Ta không nghĩ sẽ học đại học nào, nhưng ta nghĩ tới sau này muốnthi chuyên ngành nào. Ta muốn làm hộ sĩ.'

'A?' Giọng nói Lăng Siêu nghe ra rất có hứng thú. Lúc này, máy hát Tiêu Thỏ bắt đầu phát nhạc: 'Ngươi có nhớ không, trước đây có một lần ngươi cảm sốt, mẹ nuôi mangngươi đi bệnh viện? Khi đó trong nhà ta không có ai, mẹ nuôi lo lắng nên mang cả ta theo. Kết quả tới bệnh viện, ngươi sốngchết thế nào cũng không chịu uống thuốc, còn vừa khóc vừa nháo...' 'Đó đều là những chuyện trước kia.' Lăng Siêu cắt đứt lời nàng, ánh mắt hiện lên một tia quẫn bách. Tiêu Thỏ lơ đểnh, tiếp tục nói: 'Sau đó, chị hộ sĩ kia cầm lấy tay ngươi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, ngươi liền ngừng khóc!Chuyện tình trước đây chắc ngươi đã quên, nhưng khi đó ta đã nghĩ, làm hộ sĩ thật là tốt...' Khi nàng nói những lời kia, đầuhơi hơi ngửa ra, con ngươi sáng lên, trời chiều vừa lúc chiếu vào khuôn mặt nàng, cực kỳ xinh đẹp. Lăng Siêu thu hồi ánh mắt, mắt buông xuống, cúi đầu nhìn tay mình. Ta không có quên, bởi vì khi đó, ngươi cầm lấy bàn tay ta thì... (^ ̂A! Anh Siêu này ghê thật! Khi đó anh bao nhiêu tuổi hả?) Chapter 24 Sau hôm Duẫn Tử Hàm đi, Lăng Siêu tập trung lao vào ôn tập thi cao đẳng (chính là thi đại học ^ )̂. Dần dần, Tiêu Thỏ bắtđầu quên đi cái hôn kia, chỉ có lâu lâu ngẫu nhiên trong đầu chợt lóe lên biểu tình của Lăng Siêu, khiến cho nàng thất thầnmột lát. Nhưng học tập ở cao trung dù sao cũng rất bận rộn, có rất nhiều chuyện tình nghĩ không ra, lại đối mặt với núi bài tậpchất đống làm không xong, nàng cũng đành lắc đầu bỏ mấy thứ vẩn vơ qua một bên. Ngoảnh qua ngoảnh lại, đã là tháng năm. Trọng tâm chú ý của mọi người chính là kì thi vào trường cao đẳng rốt cuộc đã tới. Ý nguyện của Lăng Siêu là Z đại. Với thành tích của hắn đủ để có cơ sở vững chắc, nhưng tương lai ai mà biết được, chỉ cócố gắng chăm chỉ mới tiếp cận thành công. Cho nên trước khi thi cao đẳng một khoảng thời gian, lần đầu tiên Tiêu Thỏ thấyLăng Siêu học chăm chỉ như vậy, thậm chí hắn cũng không tham gia các trận bóng rổ. Tựa hồ bị Lăng Siêu cảm nhiễm, Tiêu Thỏ cũng bắt đầu nỗ lực học tập. Tuy rằng nàng không nghĩ mình sẽ giống như LăngSiêu có thể thi vào Z đại, nhưng ít nhất sang năm sau, nàng cũng phải đối mặt với cuộc thi tối trọng yếu của đời người này,nàng hy vọng lúc đó, chính mình có thể bình thản mà đối mặt với nó. Con người lại lớn thêm một chút, hiện tại Tiêu Thỏ đã không còn là cái tiểu nha đầu hai môn học cộng lại mới đủ một trămđiểm năm đó nữa. Ngày đó, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, bạn học trong lớp liền lục đục đứng dậy ra về. 'Thỏ thỏ, về thôi!' Tưởng Quyên Quyên thúc giục nàng. Tiêu Thỏ cười lắc đầu: 'Ngươi đi trước đi, ta còn hai bài nữa.' 'Thật không rõ, ngươi chăm như vậy làm gì?' Tưởng Quyên Quyên than thở một tiếng, cũng đi theo bạn bè. Chốc lát, trong phòng học chỉ còn lại mấy học sinh vì quá cần mẫn, quá hăng hái cố sống cố chết chiến đấu với bài tập. Khôngbiết may mắn hay bất hạnh mà Tiêu Thỏ là một trong số đó. Rốt cuộc cũng làm xong hai bài kia, nàng thở dài nhẹ nhõm một chơi, đang tính đứng dậy bước đi, vừa mới nhấc đầu lại thấyLăng Siêu đứng bên ngoài cửa phòng học. Dưới ngọn đèn hành lang mờ nhạt, bạch y thiếu niên đứng một mình, tiêu điều vắng vẻ. Ánh mắt thâm sâu đối diện với nàng.Chỉ trong một tia mắt, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy hắn nhìn nàng như vậy đã thật lâu, thật lâu... Bất quá rất nhanh, hắn đưa tay vẫy vẫy nàng, giống như gọi vật cưng, lập tức phá hủy đi hình tượng hoàn mỹ “đạo cốt tiênphong” kia. Tiêu Thỏ dụi dụi mắt, tự mắng mình bị ma quỷ ám ảnh. Sau đó nàng thu thập mọi thứ, đi ra ngoài. 'Sao ngươi còn chưa về?' Lúc này, hắn nên về nhà trọ rồi chứ. Lăng Siêu ngẩng đầu, hướng ánh mắt lên bầu trời đêm, thản nhiên nói: 'Không muốn về, tính đi dạo một chút.' 'Vậy a?.' Tiêu Thỏ tiếp lời, không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này, Lăng Siêu bỗng nhiên nắm lấy tay nàng: 'Đi, chúng ta ra hồ đi dạo!' Dứt lời, không cần phân trần mà kéo nàngđi ra phía hồ. Hồ trong A trung tên là Kính Hồ, ở bên cạnh sân bóng rổ. Buổi tối không có chút gió, mặt hồ kia giống như một tấm gương lớn, phản chiếu cả vòng trời, trăng sáng lơ lửng, giao hòa vớiliễu rủ bên bờ hồ, đẹp như bức họa. Khi Lăng Siêu kéo Tiêu Thỏ đi vào Kính hồ, có mấy người đang chơi bóng ở sân bóng rổ bên cạnh. Tiếng người ồn ào bênkia cùng hai người bọn họ trầm mặc bên này, tự nhiên mà hình thành hai mảng đối lập. Tiêu Thỏ muốn rút tay mình từ trong tay Lăng Siêu ra, giằng co vài cái nhưng không thành công. Rốt cuộc từ khi nào thì khí lực của hắn trở nên mạnh như vậy? Tiêu Thỏ có chút buồn bực, nhưng trong buồn bực tựa hồ lạicất dấu một chút cao hứng, cảm giác nói không nên lời. Lúc này, Lăng Siêu đã dừng lại, buông tay nàng ra, tìm ghế đá bên hồ ngồi xuống. 'Lại đây.' Hắn hướng nàng vẫy tay. Tiêu Thỏ bỗng nhiên có điểm xấu hổ, do dự một chút mới chậm rãi đi qua, ngồi ở đầu ghế bên kia, cách hắn thật xa. Lăng Siêu không nói gì, ngẩn người nhìn chằm chằm sân bóng rổ cách đó không xa. Trầm mặc khiến toàn thân Tiêu Thỏ không được tự nhiên, nàng tận lực tìm một đề tài để nói: 'Ngươi lâu rồi không chơi bóngrổ phải không?' 'Ừ.' Hắn không quay đầu lại, trả lời. Kỳ quái, hôm nay Lăng Siêu không giống ngày thường chút nào, chẳng lẽ đây là chứng hậm hực trước ngày thi? Nghĩ đếnđây, Tiêu Thỏ quyết định tạo chút không khí sinh động. 'Bọn họ nói không có ngươi thì không đáng xem!' Quả nhiên là nói trăm cái cũng trúng một cái, Lăng Siêu quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm. 'Bọn con gái lớp ta đặc biệt mê ngươi, nói bộ dáng ngươi chơi bóng soái ngây người!' Tiêu Thỏ nói xong, trộm liếc mắt vềphía hắn một cái, thấy hắn tựa hồ có hứng thú, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt: 'Đặc biệt lớp phó của chúng ta rất thích ngươi.Quyên Tử nói trên vở ngữ văn của nàng còn viết tên của ngươi nữa... Ha ha ha...' Để mặc Tiêu Thỏ văng nước miếng lung tung mà nói xong, vẫn trầm mặc Lăng Siêu mới hỏi một câu: 'Vậy còn ngươi?' 'Ta?' Tiêu Thỏ sửng sốt một chút, 'Ta thì làm sao?' 'Ngươi có viết tên của ta lên vở không?' 'Sao có chuyện đó được?' Tiêu Thỏ phản ứng ngay lập tức, nàng đỏ mặt: 'Ta... Tự nhiên ta viết tên của ngươi làm chi? Tacũng không phải si mê... Ê! Ngươi mở túi sách của ta làm gì?' Đang nói chuyện, bằng tốc độ nhanh nhất, Lăng Siêu đã lấy ra vở ngữ văn của nàng, còn tiêu sái ký tên mình lên ngay trangđầu, sau đó hắn làm ra vẻ rộng lượng nói: 'Ngươi yên tâm, ta không ngại.' Tiêu Thỏ nhất thời dở khóc dở cười. Ai nói đây là chứng hậm hực trước ngày thi của Lăng Siêu? Đây rõ ràng là bệnh thần kinh trước ngày thi mà! Đúng lúc này, mấy người ở sân bóng rổ bên cạnh bỗng nhiên giải tán, tiếng ồn ào lập tức cắt đứt tư duy của Tiêu Thỏ. Lăng Siêu hướng mắt nhìn về phía sân bóng rổ, đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi một câu: 'Ngươi có biết, vì sao tachơi bóng rổ hay không?' 'Vì sao?' Tiêu Thỏ hỏi. 'Bởi vì ngày này ba năm trước đây, có người đem ta quăng ngã.' Hắn cúi đầu, thấp giọng nỉ non.

Tiêu Thỏ nhất thời không kịp phản ứng: 'Ngươi nói cái gì?' 'Ta nghĩ bây giờ ngươi chẳng thể quăng được ta...' Đang nói, hắn đột nhiên đứng dậy, vươn hai tay đẩy nàng dựa vào lưng ghế. Luồng khí tức quỷ dị trong giây lát lan tới gần, khiến trong đầu Tiêu Thỏ nhất thời trống rỗng, chờ khi phục hồi lại tinh thần,môi Lăng Siêu đã tiến gần trong gang tấc. Chuyện tình ba năm trước đây còn chưa có làm xong, hôm nay hẳn là bổ sung đi? (^̂ ) Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, Lăng Siêu chẳng sợ lặp lại chuyện cũ, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới nửađường tự nhiên nhảy ra một bác bảo vệ. Ánh đèn pin chiếu tới, thanh âm bác bảo vệ đã hưng phấn vang lên: 'Mấy đứa học sinh bên kia, ta thấy các ngươi rồi!' '###...!' Bình sinh đây là lần đầu tiên Lăng đại công tử mắng lời thô tục. Hắn nắm lấy bàn tay Tiêu Thỏ, kéo nàng bỏ chạy. 'Khoan! Túi sách của ta...' Tiêu Thỏ hô to, nhưng đã không còn kịp rồi. 'Các ngươi đứng lại cho ta!' Từ phía sau, bác bảo vệ cầm đèn pin điên cuồng đuổi theo bọn họ: 'Bên hồ trường không chophép nam nữ quan hệ bất chính! Các ngươi không được chạy...!' Cứ như vậy “ngươi chạy ta đuổi” suốt nửa hồ, thể lực của bác bảo vệ rốt cuộc chống đỡ hết nổi, đành đặt mông ngồi xuốngbên hồ. 'Tuổi trẻ thật là tốt, chạy trốn cũng nhanh như vậy!' Bác bảo vệ cảm thán một tiếng, quay đầu, thấy trên ghế kia còn có cái túisách, rốt cuộc “từ bi chuyển hỉ”, tâm trạng vui vẻ. Uyên ương chạy trốn, nhưng chạy không được bao a! (^̂ ) Ngày hôm sau, bác bảo vệ trực tiếp đưa túi sách của Tiêu Thỏ cho chủ nhiệm lớp của nàng - Tiết Tiểu Tiểu. Không chỉ diễntả sinh động như thật, bác ta còn thêm mắm thêm muối miêu tả lại tình cảnh tối qua. Tiết Tiểu Tiểu nghe xong rất giận dữ, mở túi sách ra, rút bên trong một quyển sách, tính xem xem đôi nam nữ “quan hệ làmloạn” này là ai, kết quả mới vừa lật một cái đã lật tới trang tối hôm qua Lăng Siêu viết tên lên kia. Trên trang sách, tiêu sái viếthai chữ Lăng Siêu thật to, ở góc sáng sủa phía bên dưới là Tiêu Thỏ chính mình kí tên, hai người trung gian thế nhưng vẽthành một vòng tình yêu! Này, này cũng quá sức trắng trợn! Tiết Tiểu Tiểu giận tối mắt tối mũi. Lời tuy là thế, nhưng cuối cùng Tiết Tiểu Tiểu cũng không thể nào làm khó xử Tiêu Thỏ, dù sao Lăng Siêu cũng là con củaLăng lão. Chuyện này nếu làm lớn sợ hiệu trưởng bên kia trách tội. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vì thế ngàyđó lên lớp, Tiết lão sư liền đem túi sách kia của Tiêu Thỏ vào phòng học. Trước mặt tất cả bạn học, nàng nói: 'Tiêu Thỏ, hy vọng ngươi về sau không được vẽ bậy lên sách vở, đặc biệt không đượcviết bất cứ tên nam sinh nào lên. Còn vẽ ra mấy hình tình yêu khó coi như vậy nữa chứ!' (^̂ ) Tiêu Thỏ nhìn thấy trang sách có Lăng Siêu ngang ngược kí tên kia, cùng với tên của mình, hai nét bút tạo thành một vòngtròn tình yêu, nàng suy nghĩ cả đêm: tình ý, tình đậu, tình gì gì... tất cả đều không có. Lăng Siêu, ta hận ngươi! T_____T Chapter 25 Sự kiện “dã uyên ương đột phát” xem như làm cho không khí cuối năm thêm sinh động một chút. Một tháng sau, rốt cuộc kì thicao đẳng cũng đã đến phút cuối. Vì trường học cho người ta mượn cơ sở thi, nên hai khối năm nhất, năm hai được nghỉ hai ngày. Tiêu Thỏ tạm thời không trởvề nhà, đành phải tới nhà trọ của Lăng Siêu ở tạm, mà Lăng mẹ cũng cố ý từ nhà lên chăm lo cho con trai. Ngày thi cuối cùng, thời tiết oi bức dị thường, dự báo thời tiết của các đài đều nói, đây là kì thi cao đẳng nóng nhất trong vàinăm trở lại đây. Mà ở nhà trọ thì có điều hòa. (^̂ ) Lăng mẹ đang chuẩn bị cơm chiều trong phòng bếp, còn Tiêu Thỏ ngồi trên ghế sofa học

tiếng Anh. Nàng một bên học, một bên hai mắt lơ đãng lướt qua lướt lại, cảm thấy trong lòng có chút không yên. Năm giờ chiều, chợt nghe từ A trung cách đó không xa truyền đến tiếng người huyên náo, một lát sau, Lăng Siêu mồ hôi đầmđìa mở cửa bước vào. Hắn vào cửa, cũng không nói không rằng, vội cầm quần áo vào thẳng phòng tắm. Trong chốc lát, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Lúc này Tiêu Thỏ cũng không có tâm tư nào học tiếng Anh nữa, nàng đặt sách xuống bên cạnh, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Sao hắn vừa về đã không nói lời nào cả? Không phải là thi không tốt đó chứ? Thấy Lăng Siêu đi xoay ngang, không phải là cógì bất thường?... Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nàng thật sự nhịn không được, cầm theo khối khăn tắm chạy đến trướccửa phòng tắm, tính chờ hắn đi ra để hỏi cho rõ. Đúng lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bật mở. Tiêu Thỏ đang dán lổ tai lên nghe ngóng động tĩnh, cửa vừa mở ra, nửa khuôn mặt nàng liền trực tiếp chạm vào trước ngựccòn dính bọt nước của Lăng Siêu. 'Ngươi không cần vội vã yêu thương nhung nhớ như vậy chứ?' (^̂ ) Thanh âm chế nhạo truyền đến, Tiêu Thỏ vội vàng nhảy ra, nửa khuôn mặt chạm vào hắn đỏ kinh người. Thoáng chốc sau,nửa khuôn mặt còn lại cũng đỏ bừng, nàng nói: 'Ngươi... ngươi làm chi chưa mặc quần áo!' Nói xong, nàng hướng lên ngườiLăng Siêu liếc mắt một cái. Hắn đi chân trần, mặc mỗi quần đùi, nửa thân trên lộ ra bộ ngực gầy gò, trắng trẻo. Mái tóc ngắnvẩn còn ướt sũng nước. Thấy Tiêu Thỏ ngắm hắn, Lăng Siêu cũng không thèm để ý, ngược lại càng tiến gần nàng thêm vài bước, “tựa tiếu phi tiếu”nói: 'Xem đủ chưa?' Tiêu Thỏ vội nhảy lui mấy bước, cầm khăn tắm ném qua cho hắn: 'Ai thèm nhìn ngươi? Mau lau khô tóc đi!' Theo lý thuyết, lúc này Lăng Siêu có thể trêu chọc nàng thêm vài câu, bất quá hôm nay hắn cái gì cũng không nói nhiều, đónlấy khăn tắm, hướng phòng mình đi đến. Chờ Tiêu Thỏ quay sang chuẩn bị hỏi thăm hắn, mới phát hiện người trước mặt đãđi mất dạng. 'Ê!' Tiêu Thỏ đuổi theo đi vào: 'Ngươi còn chưa nói cho ta ngươi thi thế nào?' Lăng Siêu vẫn không đáp, ngồi ở trên giường trở mình coi truyện tranh. 'Tóc chưa lau khô đã coi truyện!' Tiêu Thỏ nói. 'Ngươi khi nào thì trở nên giống mẹ ta như vậy?' Lăng Siêu cười. Tiêu Thỏ bực mình, vừa định mở miệng phản bác, một khối khăn tắm lại đột nhiên bay đến trong tay nàng. 'Ngươi giúp ta lau đi.' Hắn nhàn nhã sai bảo nàng. 'Muốn lau chính ngươi lau đi!' Tiêu Thỏ ném khăn tắm trả cho hắn. 'Được rồi.' Lăng Siêu nhún nhún vai: 'Ta đây liền không nói cho ngươi ta thi thế nào...' 'Ngươi!' Tiêu Thỏ không nói được gì. Cái gì gọi là vô sỉ?? Lợi dụng lòng hiếu kỳ của người khác để đạt được mục đích xấu xa của bản thân, đây là vô sỉ a! 'Ta qua!' Tiêu Thỏ đi tới đoạt khăn tắm từ tay hắn. Nàng ngồi ở bên giường, giống đang chà xát bóng mà lau qua lau lại đầuhắn. 'Nhẹ một chút đi, ngươi có cừu oán với ta đấy hả?' 'Đúng vậy! Nếu như ngươi không nói cho ta biết ngươi thi thế nào, ngươi chờ xuất gia đi!' (^̂ ) Tiêu Thỏ nói xong, tăng thêmlực trên bàn tay, rất giống muốn đem đầu hắn một phát nhổ xuống. (^̂ ) 'Thật sự là thua ngươi!' Lăng Siêu đau đến cắn răng. Hắn đoạt lại khăn tắm, trả lời không chậm trễ: 'Ta thi cũng được.Vậyđược chưa?.'

'Cụ thể hơn một chút đi! Như bài thi có khó không ? Có bài nào làm không ra không? Hay là ngươi cảm thấy được có thể đạtbao nhiêu phần trăm a...' 'Ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi? Ngươi cũng không phải mẹ ta.' 'Ta...' Tiêu Thỏ nhất thời trả lời không được. Đúng rồi, sao mình lại quan tâm thành tích của Lăng Siêu như vậy? Cũng khôngphải kì thi của nàng! Lí do là nàng nhịn không được, muốn biết, còn sợ hắn thi rớt nữa... (^̂ ) 'Ngươi... ngươi là em trai nuôi của ta, ta quan tâm một chút không đúng sao!' Nàng chột dạ mà trả lời. Gương mặt Lăng Siêu nhanh chóng lạnh như đá: 'Ngươi lặp lại em trai nuôi một lần nữa, ta liền “cường bạo” ngươi.' Tiêu Thỏ: &*%%�*& Không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, Tiêu Thỏ cúi đầu, suy nghĩ Lăng Siêu bắt đầu từ khi nào thì nói những lời như vậy vớimình, không có kiêng nể gì cả, tựa hồ... Tựa hồ một tháng trước, bên ghế đá ở hồ trường hắn muốn hôn nàng. Kề từ khi đó,tình cảnh hai người ở chung liền xảy ra biến hóa vi diệu. Tuy rằng Tiêu Thỏ đối với chuyện tình cảm còn khờ lắm, nhưng đầu năm nay, “cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heochạy”. (^̂ ) Tưởng Quyên Quyên suốt ngày lãi nhãi trước mặt nàng: ai với ai đang tốt đẹp, ai cùng ai chia tay, ai ôm ai trướchành lang... Chuyện như vậy nghe nhiều, nàng cũng mơ hồ cảm giác được Lăng Siêu hẳn là thích nàng. Vấn đề là.. Đến tột cùng, Lăng Siêu bắt đầu thích nàng từ khi nào? Lăng Siêu vì cái gì thích nàng? Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng ăn cùng ở, lúc đi học nhà trẻ còn cùng nhau ngủ chung giường! Trong ấn tượngcủa Tiêu Thỏ, Lăng Siêu cùng ba mẹ là giống nhau, đều là người thân của nàng. (^̂ ) “Thân nhân” bỗng nhiên biến thành “tình nhân”? Cảm giác này... thực không được tự nhiên! (^̂ ) 'Ngươi chuẩn bị thi trường đại học nào?' Lăng Siêu thình lình hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Thỏ. 'A?' Tiêu Thỏ mờ mịt: 'Không phải còn sớm sao?' 'Ngươi nói ngươi thích học hộ lý?' (Hộ lí = y tá ^ )̂ 'Ừ...' 'Ngành hộ lý của Z đại cũng không tồi.' 'Z đại?' Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi: 'Sao ta có khả năng vào được Z đại!' 'Ngươi chưa thi, sao biết thi không đậu?' 'Không có khả năng!' Tiêu Thỏ xua tay: 'Bây giờ ta mỗi môn có thể qua hay không cũng là một vấn đề rồi! Không có khả năng,không có khả năng...' 'Nếu là vì ta?' Lăng Siêu đột nhiên hỏi nàng. 'A?' Tiêu Thỏ mộng mị. 'Vì ta, ngươi có thể thi đậu không?' Hắn chống hai tay xuống giường, đôi mắt mở to nhìn nàng. Từ trong mắt, hai con ngươi tốiđen bỗng lóe lên mấy tia hào quang nào đó. “Tình nhân” Tiêu Thỏ lại nghĩ tới từ này, trái tim khẽ nhảy dựng lên. Hắn nói như vậy, xét về phương diện nào đó, coi như là mời nàng đi? Mời nàng học cùng một trường đại học, mời nàng... 'A!' Lăng Siêu bỗng nhiên thở dài: 'Nếu như ngươi không học Z đại, về sau sẽ không có ai giặt quần áo cho ta...' Ngại ngùng trên mặt Tiêu Thỏ lập tức biến mất. Sau một lát, nàng giật lấy khăn tắm trên giường, hướng đầu Lăng Siêu lau thiệt mạnh: 'Ngươi đừng học đại học nữa, ngươi đixuất gia đi! Xuất gia đi...' (^̂ )

T______T Lăng đại công tử đương nhiên không thể xuất gia được. Nửa tháng sau, bảng thành tích thi cao đẳng cùng điểm số đượccông bố. Không hề nghi ngờ, Lăng Siêu đã đậu vào ngành kinh tế của Z đại. Không đến một tháng sau đó, giấy báo trúngtuyển của Z đại gửi về tới nhà hắn. Nhận được giấy báo trúng tuyển, lão Lăng đặc biệt cao hứng, tổ chức ăn mừng cho con trai tại nhà hàng lớn nhất trong vùng. Cả nhà Tiêu Thỏ tự nhiên cũng được mời đi. Bình thường, trường hợp như vậy, vui mừng nhất không phải thí sinh mà là cha mẹ thí sinh. Hơn nữa vì lão Lăng quan hệ bạnbè làm ăn nhiều, đãi tiệc có rất nhiều người đến chúc mừng . Tiêu Thỏ nhìn quanh: phần lớn người ngồi đây nàng đều chưa thấy qua, không chừng Lăng Siêu cũng là chưa từng gặp.Khoa trương nhất chính là ban giáo vụ của A trung cũng đến đây, còn nắm lấy tay Lăng Siêu, nói đây là học sinh ưu tú củatrường mình, tươi cười hớn hở chẳng khác gì bản thân họ đậu đại học. Khác với đám người vui vẻ kia, trên mặt Lăng Siêu một chút ý cười cũng không có, thậm chí còn toát ra thần sắc chán ghét. Tiêu Thỏ biết Lăng Siêu bực mình cái gì, nàng cũng chán ghét những người này, như câu nói đầu tiên trong tiểu phẩm TriệuBản Sơn chính là: 'Cười như là khóc, khóc như là cười', thấy khó chịu làm sao. Tới khi gần kết thúc, Lăng Siêu rốt cuộc ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng dậy đi ra ngoài. Nếu vai chính đã đi rồi, Tiêu Thỏ như thế nào còn ở lại? Vì thế nàng liền tìm cái cớ, cũng theo sau hắn đi ra. Lăng Siêu đi ra phía lan can, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy cả trời sao, lúc này hắn mới xoay người lại nói: 'Ra đi.' Từ một nơi bí mật gần đó, Tiêu Thỏ ngoan ngoãn đi lại. 'Sao ngươi biết ta đi theo ngươi?' 'Bởi vì ngươi ngốc...' Lăng Siêu nhảy lên lan can, nằm xuống, hướng ánh mắt lên bầu trời đêm vô ngần kia. 'Đương nhiên ta không thông minh được như ngươi!' Tiêu Thỏ hướng hắn làm cái mặt quỷ, cũng muốn nhảy lên lan can.Đáng tiếc vóc dáng nàng bé, lan can lại cao, nàng nhảy không tới, đành phải giống như ngồi tù cầm lấy hai thành lan can, đôimắt hướng ra bên ngoài đầy trông mong. Những năm gần đây, ở vùng này xây lên mấy cái nhà cao tầng. Nhà hàng này có bốn mươi lăm tầng lầu, tọa lạc ở khu phồnhoa náo nhiệt nhất. Đứng ở tầng cao nhất, cảnh đêm cả thôn trấn đều thu hết vào trong đáy mắt. Xa hoa truỵ lạc, vàng son choáng ngợp. Chẳng ai có thể tin, nơi này mười mấy năm trước vẫn là một mảnh nhà trệt thấp bé,đất cằn sỏi đá. Tốc độ phát triển quá nhanh, mười mấy năm thời gian trôi qua, vô số nhà lầu đã đột ngột mọc lên. Đối với người đã ở nơi nàysuốt mười mấy năm qua đều nói, hết thảy tựa như một giấc mộng vậy. 'Ngươi nhìn chỗ đó kìa!' Tay Tiêu Thỏ bỗng nhiên chỉ về một mảnh đất trống tối thui như mực ở phía xa xa, 'Ngươi còn nhớnơi đó trước kia là gì không?' 'Công viên nhi đồng?' 'Đúng vậy! Trước kia ta rất thích vào đó chơi, ta còn nhớ rõ hình dáng cái cầu thang trượt nơi đó nữa. Đúng rồi! Còn có khuchơi xe đụng ở bên kia, ngươi có nhớ không, lúc trước chúng ta tới chơi, ta lái xe rất kém, mỗi lần đụng vô tường là mắc kẹttrong đó, không ra được. Còn có... còn có...! Lần đầu tiên ta bị gãy xương là do thích chơi nhảy giường, làm hại mẹ ta về saukhông cho ta chơi tiếp trò này nữa...' Hồi ức của nàng không ngừng trôi về, lại nhớ tới thời thơ ấu, con ngươi đen lấp lánh ánhsao trời, loang loáng, rạng rỡ. Tiêu Thỏ hoàn toàn không chú ý, tất cả mọi biểu hiện của nàng đều thu vào trong mắt Lăng Siêu. Cảm xúc một đêm tích tụtrong lòng hắn phảng phất tan biến. Ánh trăng tựa hồ cũng trở nên nhu hòa hơn. 'Hây!' Tiêu Thỏ bỗng nhiên thở dài một tiếng, 'Nếu như công viên nhi đồng không bị phá thì thật là tốt biết bao, ta muốn chơicầu bập bênh một lần nữa...' Bộ dáng nàng chau mày chu miệng khiến người ta nhịn không được nảy sinh yêu thương.

'Ta mua cái mảnh đất kia xây công viên cho ngươi, để ngươi chơi cho đã.' Lăng Siêu nói. Tiêu Thỏ sửng sốt: 'Ngươi thiệt hay nói giỡn? Mua đất mắc tiền như vậy, lại còn muốn xây công viên trò chơi nữa, ngươimuốn chém giết ngân hàng à?' Lăng Siêu bật cười, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng lại quyết định không nói. Hắn quay đầu, hướng ánh mắt về phía mảnhđất trống tối đen như mực kia. Ánh mắt đột nhiên trở nên xa xưa. Không có khả năng sao? Nếu như ngươi thích, sao lại không có khả năng? Chapter 26 Lăng Siêu rốt cuộc phải đi. Bởi vì Lăng Siêu kiên trì phản đối nên lão Lăng cũng không có lái xe chở con trai đến trường, mà đưa hắn tới nhà ga, cùng đicòn có Lăng mẹ và Tiêu Thỏ. Lăng mẹ nắm tay con trai dặn dò cẩn thận. Dù sao cũng là lần đầu tiên con đi xa nhà, dù có tín nhiệm con đến đâu thì ngườilàm mẹ cũng không thể yên lòng như trước, cứ như thế mà lải nhải dặn dò một hồi lâu. Sau đó, đoàn tàu rốt cuộc muốnchuyển bánh. Lăng Siêu hướng mẹ nháy nháy mắt, mẹ hắn ngầm hiểu, tìm cớ lôi lão Lăng đi. (^̂ ) Bọn họ vừa đi, Lăng Siêu liền lấy tấm vé tiễn đã sớm mua ở sân ga trước đó nhét vào tay Tiêu Thỏ: 'Đi, đưa ta lên tàu.' Bởi vì đi trước thời gian nhập học hai ngày, người trên nhà ga cũng không nhiều lắm. Khi Tiêu Thỏ đi theo Lăng Siêu đến sânga, phòng chờ ước chừng chỉ có mười mấy người, lúc này đoàn tàu đang chuẩn bị xuất phát. Tiêu Thỏ cúi đầu, một mực yên lặng không lên tiếng. Không phải không có gì muốn nói, mà là không biết nên nói với hắn nhưthế nào. Nàng không nói, Lăng Siêu cũng không nói lời nào. Xe lửa đang ở trạm sẵn sàng, người trên sân ga đều nắm chặt thời giannày để từ biệt lần cuối, chỉ có hai người bọn họ cứ đứng như vậy, tương đối không nói gì. (^̂ ) Bên cạnh, một đôi tình nhân trẻ ôm nhau, lưu luyến chia tay. Nữ rúc vào trong lồng ngực nam, ánh mắt hoe đỏ : 'Anh đi rồi, về sau em nhất định sẽ rất nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh!' Nam an ủi nàng: 'Anh nhớ em so với em nhớ anh còn nhiều hơn!' Nữ phản đối: 'Không! Em nhớ anh nhiều hơn!' 'Vẫn là anh nhiều hơn!' 'Em nhiều!' 'Khẳng định là anh nhiều!' 'Là em nhiều...'

... Biết xe lửa sắp chuyển bánh, đôi vợ chồng này còn không ngừng lặp lại những lời âu yếm kia, Tiêu Thỏ nghe được, toàn thânđều nổi da gà. Nàng nhún nhún vai chuẩn bị xích ra một chút, mới đi được một bước lại bị Lăng Siêu kéo trở lại, ôm vào trongngực. Nàng hoảng sợ, không nghĩ tới Lăng Siêu lại nhiệt tình như vậy, nhất thời khẩn trương nói không ra lời. Môi hắn dán bên tai nàng, nhẹ giọng nói: 'Ta đi rồi, về sau ngươi phải chăm chỉ học tập nghe chưa.'Hơi thở của hắn đánh vàovành tai nàng, cảm giác ngứa ngứa truyền thẳng xuống lòng. 'Uhm...' Tiêu Thỏ máy móc gật đầu, tim lại nhảy bang bang.

Hắn không buông nàng ra, lại tiếp tục nói: 'Đi học không cho quân nhân đào ngũ.' (^̂ ) 'Uhm...' 'Thường xuyên theo giúp mẹ ta.' 'Uhm...' 'Tiểu Lục ta đặt ở cửa sổ, ngươi nhớ cho nó ăn.' Tiểu Lục là con rùa lông xanh năm đó Tiêu Thỏ tặng cho hắn. 'Được...' 'Không cho cùng nam nhân xa lạ nói chuyện.' (^̂ ) '...' 'Phải nhớ ta, biết không?' (^̂ ) Không đợi Tiêu Thỏ phản ứng lại, hắn đã buông nàng ra, môi mềm mại nhanh chóng in giữa đôi mày nàng. Một khắc kia, Tiêu Thỏ hoảng hốt, cảm thấy dưới chân nhẹ nhõm thoải mái, như đang nằm mơ. Chờ khi mộng này tỉnh lại, Lăng Siêu đã lên xe lửa. Đoàn tàu chậm rãi chuyển bánh. Lúc này Tiêu Thỏ mới phản ứng lại,chính mình còn chưa có từ biệt hắn a! 'Lăng Siêu!' Trên đài ngắm trăng, nàng vội vã chạy như điên, đuổi theo xe lửa : 'Thuận buồm xuôi gió...' Thanh âm kia hòa lẫn vào tiếng còi tàu, truyền thật sự xa rất xa. Sương khói đầu xe phun ra nuốt vào, như đang xé ra tưởngniệm. Tiêu Thỏ nhìn theo, bồi hồi thật lâu. Đoàn tàu càng lúc càng xa, đến khi biến mất sau tầm mắt, Tiêu Thỏ mới dừng lại. Nàng cúi đầu, nỉ non nói một câu ai nghecũng không hiểu: 'Vậy ngươi cũng phải nhớ ta...' (^̂ ) Lăng Siêu đi rồi, Tiêu Thỏ bắt đầu điên cuồng học tập. Nàng cũng không vọng tưởng mình có thể cùng Lăng Siêu học một đại học, nhưng nếu không chăm chỉ lại cảm thấy hối tiếc,giống như có ánh mắt ai đó lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào mình. Năm thứ ba ở cao trung, thành tích của nàng quả nhiên đặc biệt tăng tiến. Vào học kỳ thứ hai, trong kì thi thử đại học, lần đầutiên trên bảng thành tích, nàng phá lệ đứng vào top hai mươi của lớp. Tại trường trọng điểm như A trung, thứ tự như vậy hoàntoàn có thể thi vào một trường đại học không tồi. Cầm phiếu điểm trường học phát ra, trong lòng Tiêu Thỏ cao hứng nói không nên lời. Phản ứng đầu tiên chính là gọi điệnthoại cho Lăng Siêu báo thành tích. Điện thoại kết nối, Tiêu Thỏ mới 'A lô' một tiếng, ở đầu dây bên kia một giọng nam xa lạ ồn ào trả lời: 'A lô! Tìm sư phó hả?Hắn ở phòng bên cạnh, ngươi chờ một chút!' Sau đó chợt nghe hắn hét lên, bằng một giọng còn lớn hơn trước nữa: 'Sư phó, lại có nữ sinh gọi điện tìm ngươi nè!' Nghe được cái từ “lại” kia, vui sướng trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên biến mất, nàng có chút rầu rĩ. Một lát sau, từ đầu điện thoại kia rốt cuộc truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lăng Siêu: 'Alô?' Trong lòng Tiêu Thỏ lại càng rầu rĩ, nàng cắn môi, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Sau một lát, giọng Lăng Siêu bỗng nhiên rung động: 'Thỏ Thỏ, là ngươi phải không?' 'Ờ...' Tiêu Thỏ đáp. Đầu bên kia, ngữ khí của hắn trở nên nhẹ nhàng không ít: 'Làm sao vậy? Bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho ta.' 'Kì thi vừa rồi ta được vị thứ mười chín trong lớp.' Nàng rầu rĩ không vui mà trả lời. 'Có tiến bộ. Nhưng sao ngươi lại mất hứng thế kia?' 'Lăng Siêu.' Tiêu Thỏ bỗng nhiên hỏi: 'Có phải có rất nhiều nữ sinh thường xuyên gọi điện thoại cho ngươi phải không?'

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lát, tựa hồ đang cười: 'Thỏ Thỏ, ngươi đang ghen phải không?' 'Ngươi mới ghen á! Cả nhà các ngươi đều ghen!' Tiêu Thỏ đỏ mặt rống to. Rống xong, nàng bực mình gắt một tiếng, treo luônđiện thoại. Đặt điện thoại xuống, người vừa rồi thay Lăng Siêu bắt điện thoại - bạn cùng phòng Tôn Thế Ba cất giọng giễu cợt: 'Lăng đạisoái ca, hôm nay lại là cô nương nhà ai gọi điện cho ngươi vậy? Hoa khôi của viện? Hay vẫn là hoa hậu giảng đường a?' Đôi mắt vừa rồi còn ôn nhu đã nhanh chóng trở về vẻ lợi hại vốn có, Lăng Siêu nhìn hắn liếc mắt một cái, bình thản nói: 'Lãobà của ta.' Bao nhiêu tươi cười ngưng lại trên mặt. Sau một lát, từ dãy phòng ngủ truyền ra chất giọng vang dội của Tôn Thế Ba: 'Tin hot !! Tin hot !! Vạn năm hòa thượng thúlão bà!' (thú = lấy=kết hôn^ )̂ Hai tròng mắt tối đen chằm chằm nhìn xuống tên nàng trên bản ghi chép sử dụng điện thoại, bỗng nhiên Lăng Siêu có mộtchút thất thần. Hiện tại nàng hẳn là ở trong buồng điện thoại đỏ mặt mắng hắn? Có lẽ còn giơ nắm đấm đưa lên đưa xuống, tức giận muốnnhảy dựng lên, lại có lẽ... Không biết vì cái gì, bỗng nhiên giống như thấy nàng. Lăng Siêu đoán đúng. Sau khi gọi cú điện thoại kia xong, Tiêu Thỏ quả thật tức giận một trận, mắng Lăng Siêu từ đầu tới đuôi,chỉ còn thiếu chưa nguyền rủa hắn bị bệnh phụ khoa nữa thôi. (^ ̂má ơi. Ai nói là em Thỏ ngây thơ nào ^ )̂ Bất quá, sau đó nàng nghĩ thông. Mình vì cái gì tự nhiên tức giận? Hắn có thể cùng nữ sinh gọi điện thoại, nàng cũng có thể tìm nam sinh khác gọi điện thôi! Chỉ tiếc Tiêu Thỏ trở mình nửa ngày, mới phát hiện di động của mình ngoại trừ Lăng Siêu ra, một số điện thoại của nam sinhkhác cũng không có. Bi thống rất nhiều, bỗng nhiên nàng lại nhớ tới ngày đó, trước khi đi Lăng Siêu đã nói: 'Không được cùng nam nhân xa lạ nói chuyện.' Hừ! Chính ngươi không phải gọi điện thoại cho rất nhiều nữ sinh hay sao? Tiêu Thỏ tức giận quá, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Quyên Quyên đi vào phòng. 'Quyên Tử, lâu lắm mới rãnh rổi, chúng ta ra phố dạo đi!' Nàng này mặt trời lặn mới về đến phòng. 'A?' Tưởng Quyên Quyên ngạc nhiên: 'Mặt trời mọc ở hướng tây rồi hay sao? Con mọt sách ngươi cũng muốn đi dạo phố, takhông có nghe lầm đó chứ?' Mặt Tiêu Thỏ chìm xuống: 'Ta muốn đi thả lỏng một chút, không được sao?' Tưởng Quyên Quyên nghiêng nghiêng đầu: 'Đi thì đi, bất quá ta không thể cùng ngươi đi được, Giả Tư Văn nói muốn đi ănkem...' Tiêu Thỏ hết chỗ nói rồi: 'Hà Điềm đâu rồi?' 'Mẹ nàng bảo nàng về nhà ăn cơm!' 'Còn Tiểu Cửu?' Tưởng Quyên Quyên trừng lớn mắt: 'Chẳng lẽ ngươi thay đổi chủ ý, muốn cùng nàng đánh một trận?' (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' Cuối cùng, Tiêu Thỏ bi thống phát hiện: ngày nghỉ khó có được này đã bị phá hỏng mất rồi. T_____T Thôi! Tới phòng học ôn tập vậy! (^̂ ) Tuy rằng có loại học sinh lêu lổng ham chơi như Tưởng Quyên Quyên và Giả Tư Văn, nhưng ở A trung, học sinh chăm chỉ

luôn chiếm đại đa số. Khi Tiêu Thỏ ôm sách đi vào phòng học, đã có mười mấy đồng học đang chăm chú ôn tập ở đó. Phòng học yên tĩnh đến độcó thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi trên mặt đất. Nàng thổn thức một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống một vị trí. Trọng điểm ôn tập của Tiêu Thỏ hôm nay vẫn đặt ở toán học. Nàng học khoa văn nên ngữ văn cơ bản không có vấn đề. Đauđầu nhất chính là toán học, cho nên vừa ngồi xuống, nàng liền mở bộ đề thi vào trường cao đẳng ra, bắt đầu làm. Vừa suy nghĩ vừa làm, thẳng cho tới ba giờ chiều. Trong phòng học vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng lật sách lật vở, tiếng bút ghi chép sột soạt. Ngẫu nhiên có học sinh ra vàocũng sẽ đi cực kỳ cẩn thận. Tiêu Thỏ chỉ lo cúi đầu làm bài, căn bản không để ý đến những chuyện khác. Một lát sau, nàng đã làm tới đề thi cuối, chỉ còn một bài tính toán cuối cùng, nàng chưa có nghĩ ra đáp án. Ngay lúc nàng đang vò đầu bứt tai buồn rầu không thôi, một thân ảnh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay hắn đưa ra,ngón tay thon dài vuốt qua nửa trường tóc mái trên trán nàng, vòng ra sau tai, gài lại. Sau đó, tay kia thì vòng ra phía sau lưngnàng, nắm lấy bàn tay cầm bút của nàng. Tiêu Thỏ quay sang, thiếu chút nữa kêu to. 'Suỵt!' Vươn tay bưng kín miệng nàng, Lăng Siêu làm cái tư thế “chớ có lên tiếng”, chỉ chỉ sang mấy người đang an tĩnh đọcsách bên cạnh. Tiêu Thỏ gật gật đầu, khiếp sợ trong mắt thoáng vững vàng lại, chợt phát hiện hắn bịt miệng nàng như vậy, chạm sát vàonàng, tư thế cực kỳ ám muội. Nàng thoáng chốc đỏ mặt, vội vàng gạt tay hắn ra khỏi mặt mình. Lúc bàn tay hắn rời đi, ngón tay cố ý hay vô tình gì đó mà chạm vào cánh môi mềm mại của nàng, Tiêu Thỏ lại tránh khôngđược “mặt hồng tim đập” một trận. 'Sao ngươi lại tới đây?' Tiêu Thỏ không phát ra âm thanh, hướng hắn đọc môi mình. Hắn há mồm, cũng cùng nàng đọc khẩu hình. Tiêu Thỏ nhìn xong, vội vàng cúi xuống vở bài tập của mình. Hình dáng mà miệng hắn phát âm chính là —— nhớ ngươi. (^̂ ) Nhưng trong cái loại tình huống này, sao có khả năng tiếp tục làm bài đây? Tiêu Thỏ ngốc nghếch, ngơ ngác cầm bút, chằmchằm nhìn vào bài, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác. Hắn vì cái gì bỗng nhiên xuất hiện? Đơn thuần chỉ là vì nhớ nàng thôi sao? Z đại cách A trung ít nhất cũng ba bốn tiếng đi xe,chỉ bởi vì nhớ nàng, hắn liền chạy tới, vậy bài học của hắn làm sao bây giờ... Trong đầu suy nghĩ nhiễu loạn nửa ngày, bàitập trên tay liền càng làm càng không ra. Lúc này, Lăng Siêu bỗng nhiên đoạt cây bút từ tay nàng, nhẹ giọng thì thầm: 'Ta giảng cho ngươi.' Không hổ danh là học sinh ưu tú, bài toán Tiêu Thỏ nghĩ mãi không ra, hắn chỉ cần vẽ phụ trợ vài đường đơn giản liền giảixong. Sau đó, hắn tận tình giảng lại các bước quá trình cho nàng. Hắn còn cẩn thận chỉ nàng tính toán từng biểu thức số học. Ban đầu Tiêu Thỏ còn có chút không được tự nhiên, sau khi nghe hắn giảng bài, tâm dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng thực sựchú tâm lắng nghe mỗi câu giải thích của hắn. Hơn mười phần qua đi, đề bài khó kia cứ như vậy được giải quyết dễ dàng. Buông bút, Lăng Siêu hỏi: 'Còn có bài khác không?' Tiêu Thỏ lắc đầu: 'Hết rồi.' 'Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.' Hắn kéo tay nàng đứng lên. Xuân hạ giao hòa, một cỗ cỏ xanh tươi mới tràn ngập trong không khí. Bọn họ tay nắm tay đi dọc theo bờ hồ. Nước hồ nhè nhẹ vỗ bờ, một thảm rêu xanh lục bám thành nhiều dải trên bờ, ánh sáng

trong suốt long lanh. 'Lát nữa ngươi có về thăm nhà không?' Tiêu Thỏ hỏi. 'Không quay về.' Lăng Siêu nói. 'Vậy ngươi đợi lát nữa sẽ quay về trường sao?' Lăng Siêu cười hỏi: 'Như thế nào? Luyến tiếc ta hả?' 'Ai thèm luyến tiếc ngươi! Ta, ta là luyến tiếc tiền xe!' Tiêu Thỏ đỏ mặt phản bác. Nhìn bộ dáng nàng thẹn thùng lại còn cố làm ra vẻ không có việc gì, trong lòng Lăng Siêu vui sướng nói không nên lời. Hắnthấy hành động nhất thời nảy ra đã trở nên đáng giá: 'Yên tâm, chờ ta làm xong hạng mục này, kiếm tiền vé xe trở về chongươi.' Lời hắn nói gợi lên lòng hiếu kỳ của Tiêu Thỏ, nàng hỏi: 'Hạng mục gì?' 'Cũng không có gì, chính là giúp học trưởng năm tư một chút thôi, làm một cái “hạng mục” gây dựng sự nghiệp.' 'Có kiếm được tiền không?' 'Có một chút.' Nghe đến tiền, hai mắt Tiêu Thỏ sáng lên: 'Bao nhiêu?' 'Thỏ Thỏ, chừng nào thì ngươi biến thành tham tiền như vậy?' Tiêu Thỏ không nói gì, cúi đầu lẩm bẩm: 'Tiền ai mà không thích...' Bỗng nhiên, một bàn tay xoa lên hai má nàng, hắn ôn nhu nói: 'Yên tâm, tiền của ta cũng là tiền của ngươi.' (^̂ ) 'A?' Tiêu Thỏ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Ngay sau đó, đôi môi liền bị xâm chiếm. Bình sinh, lần đầu tiên xâm nhập hôn như thế, hắn hôn không nhanh cũng không chậm. Đầu tiên là trên môi dừng lại trongchốc lát, sau đó là nhẹ nhàng khiêu mở hai khớp hàm. Nàng không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, kêu nhẹ một tiếng, âm thanhkia chưa kịp đi ra khỏi miệng đã bị nuốt trở vào... Tiêu Thỏ trợn to mắt rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt lại. Từ hồ nước phản chiếu thân ảnh của hai người ở cùng một chỗ. Trờixanh bích thủy hòa vào cành thanh liễu lay động trong nước kia, cùng nhau tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Vừa bị hôn xong, hai má Tiêu Thỏ đỏ sẫm, có chút đứng không vững. Bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm dị thường, hai người đồng thời quay sang, nhìn thấy gương mặt bácbảo vệ gần trong gang tấc, đắc ý không thôi. 'Hắc hắc! Đồng học, cuối cùng cũng bị ta quơ được?' Chapter 27 'Thỏ Thỏ, ngươi bị cảm mạo hả?' Trong giờ tự học, Tưởng Quyên Quyên đã phát hiện Tiêu Thỏ có bất thường, liền thấpgiọng hỏi dò. 'A?' Tiêu Thỏ từ trong thất thần trở về, bất giác có chút ảo não. Vừa rồi... lại nghĩ tới hắn... Từ sau ngày hắn tới, luôn nhịn không được mà nhớ tới hắn, nhớ tới cảm giác ngày đó hắn hôn nàng. Loại cảm giác trái timđược tẩm mật này khiến cho con người ta căn bản không tập trung tinh thần được. 'A! Đã trở về rồi đó hả!' Tưởng Quyên Quyên giương nanh múa vuốt với nàng. 'Ta, ta suy nghĩ bài giảng thôi!' Tiêu Thỏ vội vàng che dấu.

'Suy nghĩ bài giảng cái đầu ngươi á? Cả bút ngươi cũng làm rơi!' Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn, quả nhiên cây bút của nàng đã rơi từ bao giờ! >_____< 'Thỏ Thỏ, ta thấy... Ngươi là đang nghĩ đến con trai có phải không?' Tưởng Quyên Quyên nheo nheo con mắt. 'Đừng có nói lung tung...' Nàng cúi đầu giả bộ làm bài, trốn tránh ánh mắt sát sinh của Tưởng Quyên Quyên. Tưởng Quyên Quyên thấy thế, hô to một tiếng: 'Yêu tinh, ngươi mơ tưởng tránh được pháp nhãn của lão Tôn ta!' Nàng khôngnghĩ tới nhất thời thất thố, khiến bạn học quay đầu chằm chằm nhìn nàng, vẻ không vui. (^̂ Mình khoái bạn Quyên Quyên nàyquá) 'Hắc hắc...' Tưởng Quyên Quyên cười mỉa. 'Nhìn cái gì! Chưa thấy qua phát bệnh à?' Giả Tư Văn nói. (^̂ Mình cũng khoái bạn Giả Giả này) Không khí nghiêm túc bị giảm bớt đi một chút. Ngắn ngủi vui cười qua đi, trong lớp lại khôi phục vẻ yên tĩnh trước đó. Tưởng Quyên Quyên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Giả Tư Văn, sau đó quay đầu nói với Tiêu Thỏ: 'Hôm nay lão Tônliền tha cho Thỏ Tinh nhà ngươi một con đường sống...' Dứt lời, nàng quay đầu lại ôn tập. Lúc này Tiêu Thỏ mới nhẹ nhàng thở ra: nguy hiểm thật! Nếu mà để cho Tưởng Quyên Quyên ép hỏi, không chừng mình sẽlỡ miệng... Bất quá, lời còn chưa phải nói, nếu mà bắt nàng nói, nàng cũng không biết sẽ nói như thế nào. T_____T Ngay lúc Tiêu Thỏ thất thần lần thứ hai, di động đặt trong túi sách bỗng nhiên rung vài cái. Nàng vội vàng lén lút lấy ra, vừa thấy, dĩ nhiên là tin nhắn của Lăng Siêu. <<—— chuyên tâm ôn tập, không cho nghĩ ta.>> (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' Tuy rằng, tin nhắn của Lăng Siêu không khỏi có chút tự kỷ, nhưng mà hắn quả thật nhắc nhở Tiêu Thỏ. Hiện là thời khắc mấuchốt nhất, ôn tập không kịp, còn muốn nghĩ tới tình yêu? Theo như lời của Hà Điềm chính là —— muốn nói sẽ đợi thi vàotrường cao đẳng xong hãy nói. Nhúng chàm nó! Chinh phục nó! Bức nó gả cho ngươi! (^̂ ) Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ lập tức khôi phục lại ý chí chiến đấu, cầm bút nói chuyện tình với đề thi. (^̂ ) Tháng sáu đến, trong vòng lặp “nhúng chàm và bị nhúng chàm, chinh phục và bị chinh phục”, tình yêu dài ba năm của thí sinhvới kì thi cao đẳng rốt cuộc đã đi tới ngày quyết định. (^̂ ) Buổi tối trước ngày thi cao đẳng, Tiêu Thỏ từ phòng học đi ra, sau đó liền đi dạo một vòng quanh Kính hồ. Đến bên hồ, trong không khí ấm áp và ướt át tràn ngập, tiếng kêu của một chú hạ trùng không biết tên nào đó từ trong gócvang lên, gợi lên vô hạn suy nghĩ. Tự nhiên trong bất tri bất giác, Tiêu Thỏ lại đi tới cái nơi mà ngày ấy, Lăng Siêu đã hônnàng. Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất muốn nghe được giọng của hắn. Ngay lúc Tiêu Thỏ lấy di động ra chuẩn bị gọi điệncho hắn, điện thoại của hắn đã gọi lại nàng. (^̂ ) Bên kia, giọng nói ôn hòa truyền đến: 'Ngày mai thi?' 'Ờ.' 'Nên chuẩn bị đầy đủ các thứ mang theo. Cẩn thận đánh rơi.' 'Được.' 'Sao? Khẩn trương quá không biết nói gì hả?' Lăng Siêu cười trêu chọc. 'Lăng Siêu!' Tiêu Thỏ bỗng nhiên gọi tên hắn: '... Nếu lỡ như ta thi không đậu vào Z đại, ngươi khổ sở không?' Điện thoại bên kia bỗng nhiên trầm mặc. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc hắn bình tĩnh trả lời: 'Có.'

Trái tim Tiêu Thỏ rơi xuống. 'Cho nên vì ta, ngày mai ngươi phải dùng toàn lực ra ứng phó, biết không?' Lần đầu tiên, hắn nói với nàng những lời như vậy. Tiêu Thỏ giật mình, thật lâu sau, nàng nhịn không được mà nở nụ cười. Hắn quả nhiên vẫn rất hiểu nàng! Đã đi từng bước tới đây rồi, đương nhiên bằng bất cứ giá nào cũng muốn một lần đạt được,nếu không sẽ phụ lòng một năm qua vất vả? Ngày hôm sau, quả nhiên Tiêu Thỏ đi thi, một chút gánh nặng cũng đều không có. Người khác thi xong kêu khổ thấu trời,nàng lại vui tươi hớn hở theo sát bọn Quyên tử. Như vậy liên tục qua ba ngày, kì thi cao đẳng rốt cuộc đã xong. Sau đó là khua chuông gõ mỏ mà chấm bài thi, thêm ngắn ngủi rồi lại dài dòng thời gian chờ đợi. Rốt cuộc, kết quả thi cao đẳng được công bố. Thành tích của Tiêu Thỏ tốt nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi biết được điểm của con gái, thiếu chút nữa mẹ nàng đã béo sưng gương mặt của ba nàng. Tuy nói từ cấp ba tới nay, thành tích của con gái đột nhiên tăng mạnh, thậm chí tại kì thi thử cũng nằm trong top 20 của lớp,nhưng với điểm số hiện tại này thật là nằm ngoài dự liệu của mình, đừng nói là chọn ngành ở một trường đại học bình thường,đến trường đại học trọng điểm cũng có khả năng được tuyển. Con gái nàng quả nhiên là văn võ song toàn, vừa có trí tuệ, vừacó mỹ mạo! So với mẹ nàng quên hết tất cả, ngược lại ba nàng thanh tỉnh hơn một chút. Ba nàng bị mẹ nàng béo thủng gương mặt, nói: 'Tuy Thỏ Thỏ chúng ta thi không tồi, nhưng muốn ghi danh Z đại vẫn là nguyhiểm, đến lúc đó bà đừng có mà đưa ra chủ ý bậy bạ.' Lúc này mẹ nàng còn không muốn hiểu: 'Điểm cao như vậy, không thể đăng kí Z đại sao?' 'Đây là điểm chuẩn mấy năm nay của Z đại tôi tìm được, cơ bản đều phải cao hơn điểm chuẩn chừng năm sáu mươi điểm, bànói Thỏ Thỏ nhà chúng ta có thể được chọn hay không?' Mẹ nàng cũng có chút thanh tỉnh, cúi đầu nói thầm: 'Thành tích Thỏ Thỏ chúng ta không phải cao hơn năm mươi điểm...' 'Vạn nhất năm nay điểm tuyển bỗng nhiên cao hơn điểm chuẩn năm mươi mốt điểm, chẳng lẽ bà thay Thỏ Thỏ đi học lại?' 'Này...' Mẹ nàng rốt cuộc không phản bác lại được. Sự thật chứng minh, điền vào phiếu nguyện vọng quả nhiên so với đi thi quan trọng hơn nhiều lắm. Các kì thi cao đẳng trongmấy năm qua, có đủ loại trường hợp vì điền sai nguyện vọng mà bị đẩy xuống học “cao phân” (^̂ chắc là thấp hơn đại học).Đặc biệt tình huống của Tiêu Thỏ lại khác hẳn bình thường như vậy, càng không thể điền sai, một khi điền sai, rất có khảnăng thua cả ván bài. Phải thận trọng suy nghĩ, người vốn thường không thể nào can thiệp vào chuyện riêng của con gái - Tiêu ba ba, rốt cuộcđứng ra quyết định! Đầu tiên hắn thu thập số liệu thuyết phục mẹ Tiêu Thỏ, sau đó đôi vợ chồng cùng nhau tiến hành giáo dục tư tưởng cho TiêuThỏ, trình bày đủ loại hậu quả sau khi thi rớt, còn ví dụ rất nhiều chuyện máu chảy đầu rơi, đầm đìa lệ, đương nhiên trong đócũng không thiếu những dẫn chứng có hơi thiếu chân thật một chút. Nhưng Tiêu Thỏ không biết, sau khi bị ba mẹ hùng hồn miêu tả một hồi, nàng kinh hồn khiếp đảm. Đại quyết tâm ghi danh Zđại cũng bắt đầu dao động. Cuối cùng, buổi tối cái ngày trước khi Lăng Siêu về nghỉ hè, tờ nguyện vọng kia rốt cuộc từ Z đại đổi thành C đại. C đại, tóm lại mà nói cũng là trường đại học không tồi, nhưng so với Z đại vẫn có khoảng cách nhất định. Nhưng khoảng cáchlớn nhất không phải ở chất lượng giáo dục, mà là khoảng cách vị trí địa lý. Bọn họ một người ở đông, một người ở tây, máybay cũng phải mất vài giờ lộ trình, đừng nói chi xe lửa. Cho nên ngày hôm sau, khi Lăng Siêu trở về, nhìn đến tờ nguyện vọng kia của Tiêu Thỏ, mặt hắn liền đen. Khi đó Tiêu Thỏ đã bị ba mẹ phân tích lợi hại giữa được và không được, sợ thi rớt, nói cái gì nàng cũng không chịu sửa Z đại.Nàng ôm chặt tờ nguyện vọng kia, thề chết không theo.

Sau mấy hiệp tranh chấp như vậy, Lăng Siêu sinh khí, bỏ lại một câu: 'Ngươi thích thi cái gì thì thi, ta không xen vào nữa!' Sauđó, hắn cũng không quay đầu lại mà nhảy lên cửa sổ trở về phòng mình. Còn Tiêu Thỏ nhìn đến tờ nguyện vọng kia, trong lòng đủ loại tư vị rầu rĩ. Trên tờ photo đơn đại học này, nguyện vọng thứ nhất đã sớm bị sửa đi sửa lại, chữ viết mơ hồ không rõ, có thể thấy đượctâm lý người sửa nó do dự bất định cỡ nào. Chính là Lăng Siêu cũng không hỏi lí do tại sao nàng muốn đổi, hắn có nghĩ tới cảm thụ của nàng hay không? Vạn nhất khôngđậu Z đại thì nàng làm sao bây giờ? Tiêu Thỏ càng nghĩ, trong lòng càng buồn. Nàng cầm lấy cây bút tính điền lên tờ đơnnguyện vọng chính thức, nhưng ngòi bút vừa hạ xuống, lại thấy do dự. C đại! Trời nam đất bắc. Về sau muốn nhìn thấy hắn sẽ không dễ dàng mà đi? Bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, hắn phong trần mệt mỏi từ Z đại chạy tới, chính là vì muồn thấy mặt nàng, sau lại còn chạy vềtrường ngay trong đêm đó... Không biết như thế nào, tim nàng lại nhảy xuống dưới. Kỳ thật, hắn bởi vì luyến tiếc cho nên mới tức giận? Cũng giống như nàng luyến tiếc hắn... 'Đông đông đông —— ' Sau khi gõ vài tiếng lên cửa sổ mà không có đáp trả, Tiêu Thỏ phát hiện trong phòng Lăng Siêu không có người. Nàng do dự một phen, cuối cùng vẫn là mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng mà kích động (^̂ ) tiến vào bên trong. Đã không ít lần đi vào phòng này từ cửa chính, nhưng mình chui vào từ cửa sổ vẫn là lần đầu. Sau khi đứng vững, Tiêu Thỏkhông khỏi có cảm giác “có tật giật mình”. Rốt cuộc mình tới làm gì? Nói là giải thích, hắn cũng có sai; nói là cãi nhau, nàng lại không muốn.(^̂ ) Chẳng qua là đơn thuầncảm giác, vẻ mặt hắn bỏ đi vừa rồi khiến cho người ta thấy mà nghẹn ngào, cho nên nàng nhịn không được, muốn đến xemhắn... Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng người đi vào. Tiêu Thỏ luống cuống, không kịp nghĩ nhiều, chui thẳng xuống dưới giường. Ngay khoảnh khắc nàng chui vào gầm giường, cửa phòng cũng vừa mở ra, chỉ trong chốc lát, một người đi vào. Từ dướigiường, Tiêu Thỏ trộm nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền nhận ra cặp dép lê kia là Lăng Siêu. Hắn vào cửa, dọc theo bên giường đi tới cửa sổ, đứng một lát, rồi bỗng nhiên bước ngược trở lại trước giường, dừng lại. Dưới giường, Tiêu Thỏ đã sớm khẩn trương tới cực điểm. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, muốn động đậy cũng không dám, tronglòng hối hận muốn chết. Mình thật sự ngu ngốc mà, như thế nào lại muốn đến phòng của Lăng Siêu? Lại còn hồ đồ chui vàogầm giường nữa chứ! Thi cao đẳng đã qua lâu rồi mà nàng còn điển hình cho năng lực kém như vậy, nếu để cho TưởngQuyên Quyên biết được sẽ chế nhạo không thôi! Cũng may, Lăng Siêu tựa hồ không có phát hiện ra nàng. Đứng một lát sau, hắn cởi dép lê, leo lên giường, sau đó bật TV, mởtrò chơi lên chơi. Tiêu Thỏ hết nói nổi... Gầm giường này vốn không rộng lắm, nàng phải nằm úp sấp xuống, mặt tiếp giáp sàn nhà. Lăng Siêukhông có chút ý tứ muốn ra khỏi phòng nào cả, càng đánh càng hăng, âm thanh trò chơi qua màn mới không ngừng truyềnđến, cũng không biết là đã qua mấy màn. Âm thanh trò chơi cứ lặp đi lặp lại như vậy, rốt cuộc Tiêu Thỏ chịu không nổi, bắt đầu mệt rã rời. Ngay lúc nàng đang đần độn, buồn ngủ hết sức, bỗng nhiên có thứ gì quăng xuống trước mặt nàng, Tiêu Thỏ tập trung nhìnvào, hóa đá. Đây không phải là quần bò của Lăng Siêu mới vừa mặc trên người hay sao? Sau đó 'Ba ——' một tiếng, lại thêm một chiếc sơ mi rơi xuống, hiển nhiên chính là đồ hắn mặc vừa rồi. Tái sau lại 'Ba ba ——' hai chiếc tất thối, cũng theo đó rơi xuống, Tiêu Thỏ bóp chặt mũi, tinh thần hoảng hốt. Hắn đang làm gì? Chẳng lẽ tính toán không mặc áo quần mà ngủ sao?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh (^̂ ), lại có đồ học theo mấy thứ trước rơi xuống dưới, là một cái... quần lót! Tiêu Thỏ rốt cuộc chịu không nổi kích thích, phản xạ nhảy dựng lên. Nhưng nàng đã quên nàng đang ở dưới gầm giường, đầu vừa nhấc lên liền đụng phải thành giường, lập tức đau đến nherăng trợn mắt, hai mắt mờ mịt, kêu thảm thiết không thôi. (^̂ ) Chờ mê muội kia rốt cuộc qua đi, nàng thấy Lăng Siêu đã ngồi xổm trên giường, mặt mày thú vị chằm chằm nhìn nàng đã lâu. Hắn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không có chút hỗn độn nào, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói —— lần sau xem ngươi còndám trốn dưới giường ta nữa hay không? Chapter 28 Thật vất vả từ dưới gầm giường chui ra, Tiêu Thỏ tức giận thiếu chút nữa muốn cắn chết Lăng Siêu. Người này thật là quá phận, dám ném cả “nội... khố” của mình xuống đùa giỡn nàng, quả thực độc ác tới cực điểm! Nếu làngày thường, nàng không mắng hắn chết thì thôi, nhưng tình huống hôm nay khác, là nàng sai lầm chui vào đây trước, chonên mắng hắn không được. Như vậy, mắng cũng mắng không được, nói cũng nói không xong, cuối cùng Tiêu Thỏ đành phải đặt mông ngồi xuống bêngiường. Mẹ ơi! Quá đau! Đúng lúc này, khi Tiêu thỏ vẫn mặt lạnh nhìn Lăng Siêu thì hắn bỗng nhiên không nói một tiếng mà đi ra khỏi phòng, khôngđợi Tiêu Thỏ hiểu được, hắn đã trở vào, trên tay còn cầm theo một khối khăn mặt. 'Đưa tay đây?' Hắn ngồi trước mặt nàng, vươn tay kéo bàn tay trên đầu nàng xuống, sau đó đem khối khăn lạnh xoa xoa lêncái trán của nàng. Một trận lạnh lẽo khiến cho cơn đau trên trán Tiêu Thỏ nhất thời tiêu đi không ít. Nàng mở to mắt, ngây ngốc nhìn Lăng Siêu.Động tác của hắn bỗng nhiên trở nên thực nhẹ nhàng, chế nhạo trong mắt vừa rồi sớm đã không còn nữa, hắn thật cẩn thậnmà xoa xoa trán nàng, từng chút từng chút một. Thêm chốc lát nữa, cảm giác đau đớn của Tiêu Thỏ liền biến mất, chỉ còn lạicảm giác hai má bốc hỏa, nóng bừng bừng. Để giảm bớt loại không khí khẩn trương này, Tiêu Thỏ hỏi: '... Sao ngươi biết ta ở dưới gầm giường?' Lăng Siêu nhìn nàng một cái: 'Lần tới muốn làm đạo tặc, nhớ rõ cất dép lê cho kĩ.' (^̂ ) Dép lê? Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra, nguyên lai vừa rồi nàng bỏ dép lê ở ngoài cửa sổ rồi mới chui vào, trách không được lại bịphát hiện... Quả nhiên làm đạo tặc cũng phải có thiên phú! (^̂ ) Bi thống một trận, Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ lại mục đích tới chỗ này, nàng nhẹ giọng hỏi: 'Ngươi còn giận ta không?' Lăng Siêu: 'Ngươi nói đi?' 'Ta...' Tiêu Thỏ cúi đầu không nói. C đại và Z đại cách xa như vậy, Lăng Siêu tức giận cũng là bình thường, huống chi mìnhsửa nguyện vọng là nghe theo đề nghị của ba mẹ, cũng không thương lượng với hắn một tiếng... Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ lại thấy khổ sở, tay nàng giật giật góc áo của hắn, ăn nói khép nép: 'Ê, ngươi đừng giận tanữa được không? Cùng lắm thì về sau, khi ta đi học ở C đại, mỗi tháng sẽ đến thăm ngươi một lần...' 'Không đủ.' 'Vậy mà còn chưa đủ sao?' Tiêu Thỏ buồn rầu nhíu nhíu mày, 'Vậy nửa tháng một lần?' Lăng Siêu lắc đầu. 'Chẳng lẽ ngươi muốn ta mỗi tuần đều đi? Thôi, cho ta xin, vé máy bay mắc như quỷ!' Tiêu Thỏ càu nhàu, bóp chặt góc áo. Bỗng nhiên, tay bị hắn nắm. Hắn nâng tay nàng lên miệng, hôn nhẹ một chút, vô cùng thân mật mà nói: 'Ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi...'

(^̂ ) Một khắc kia, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy tất cả phòng tuyến trên người nàng đều sụp đổ. Ngay lúc nàng còn mơ hồ xúc động muốn thay đổi chủ ý, mẹ Lăng Siêu bỗng nhiên bước vào. Cửa vừa mở ra, Tiêu Thỏ liền bằng tốc độ nhanh nhất rút tay mình ra khỏi tay Lăng Siêu, cúi đầu không dám nhìn Lăng mẹ. Thấy Tiêu Thỏ bên tai đỏ bừng, bộ dáng cúi đầu không nói, Lăng mẹ đại khái cũng đánh giá được sự tình, nhưng nàng lại làmbộ như không thấy gì, còn nói: 'Thỏ Thỏ, gặp con thật đúng lúc, ngày mai ta muốn đi mua quà sinh nhật cho chị họ của SiêuSiêu, con đi với ta nhé!' Tiêu Thỏ không chút suy nghĩ, liền gật đầu nói: 'Dạ được!' Bất quá rất nhanh, nàng lại nhớ tới cái gì: 'Không được, mẹ nuôi.Ngày mai con phải đến trường nộp đơn nguyện vọng.' 'Như vậy hả... ?' Lăng mẹ có chút khó xử, nhíu nhíu mày: 'Ngày mốt là sinh nhật chị họ Siêu Siêu, bọn trẻ các con gần đâythích cái gì, một mình ta không biết chọn.' Đúng lúc này, Lăng Siêu bỗng nhiên chen vào: 'Ngày mai ta hẹn bạn về trường thăm thầy cô cũ, thuận tiện giúp ngươi nộpđơn luôn.' 'Như vậy được không?' Tiêu Thỏ có chút do dự. 'Không sao đâu, chẳng lẽ con còn không tín nhiệm Siêu Siêu?' Lăng mẹ phụ họa. Nếu mẹ nuôi đã nói như vậy, Tiêu Thỏ cũng không nói thêm gì nữa, nàng gật đầu: 'Được, chút nữa ta điền đơn xong sẽ mangqua cho ngươi.' 'Giờ ngươi về lấy cho ta đi, ta muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi sớm.' 'Nhưng ta chưa điền xong đơn nguyện vọng chính thức...' 'Ngươi lấy qua đây, ta điền giúp ngươi.' 'Được!' Tiêu Thỏ không nghĩ nhiều, trở về phòng đem hai tờ đơn đưa qua cho Lăng Siêu, cuối cùng còn không quên dặn dòthêm một câu, 'Ngươi đừng điền sai nhé!' Lăng Siêu nhìn nàng liếc mắt một cái: 'Ngươi cho rằng ta là ngươi sao?' (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' Cứ như vậy, đơn nguyện vọng thi cao đẳng của Tiêu Thỏ rốt cuộc được nộp lên. Một thời gian sau, các trường công bố danhsách trúng tuyển. Vì điểm của Tiêu Thỏ cao hơn điểm trúng tuyển vào C đại mười điểm nên nàng tin chắc rằng mình đã đậu.Nhưng khi lật báo xem danh sách trúng tuyển, bất luận tìm kĩ như thế nào cũng không thấy tên của nàng. Tiêu Thỏ nóng nảy: rõ ràng mình đủ điểm trúng tuyển vào C đại, tại sao trên danh sách trúng tuyển không có tên mình? Sauđó, cả nhà nàng đều lo theo, mẹ nàng còn cố ý gọi điện cho bạn bè trên sở giáo dục để hỏi thăm tình huống này, kết quả đốiphương cũng tìm không ra lí do. Như vậy gây sức ép qua hai ngày, thư trúng tuyển bỗng nhiên bay tới. Tiêu Thỏ nhìn thấy địa chỉ trên thư trúng tuyển, lập tức mộng mị. Sao, như thế nào lại là Z đại? Ba nàng vừa nhìn thấy tờ thư trúng tuyển kia, không nói với nàng cái gì mà phe phẩy đầu đi luôn, vừa đi vừa lải nhải: 'Con gáilớn không thể giữ được trong nhà mà! Con gái lớn không thể giữ được trong nhà mà!' Còn mẹ nàng thì cười tủm tỉm nói: 'Vận khí con gái thật là tốt, so với điểm chuẩn còn cao hơn một điểm!' Về phần Tiêu Thỏ, nàng từ trải qua kinh ngạc lúc ban đầu, mê mang lúc về sau, rốt cuộc nổi giận! Lăng Siêu, nhất định là Lăng Siêu làm! Ngày đó Lăng Siêu nhiệt tình như vậy, nói là giúp nàng nộp đơn nguyện vọng, đáng lí nàng nên đoán được, cái loại ngườigiống Lăng Siêu không đạt được mục đích thề không bỏ qua (^̂ ), sao có thể làm chuyện tốt như vậy? Còn có, sao tự nhiên

mẹ nuôi lại kêu mình đi chọn quà? Không cần phải nói, tám chín phần cũng là Lăng Siêu giở trò quỷ. (^ ̂phục anh Siêu) Nửa ngày bị mẹ con bọn họ hợp tác đưa vào tròng, mà nàng là người bị hại lại chẳng hay biết gì. Nếu không phải thư trúngtuyển của Z đại gửi tới, chắc nàng còn ngốc nghếch tìm tên mình trên danh sách trúng tuyển của C đại! Tuy lúc này, điểm trúng tuyển vào Z đại thấp hơn một điểm so với điểm của nàng, nhưng lỡ như vận khí không tốt, cao hơnmột điểm thì sao? Chẳng lẻ mình phải ôn lại một năm nữa hay sao? Cái loại người không để ý đến cảm thụ của người khácnày thật sự là quá ác độc, khiến cho người ta giận sôi gan! Tiêu Thỏ lớn vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng tức giận như vậy. Nàng nổi giận đùng đùng, chạy đến phòng Lăng Siêu, ném thư trúng tuyển qua cửa sổ tới trước mặt hắn, chất vấn: 'Ngươigiải thích cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?' Khi đó, Lăng Siêu mới vừa tắm rửa xong, đang đứng lau lau tóc. Bâng quơ liếc tờ thư trúng tuyển một cái, thản nhiên nói: 'Làta sửa.' Đã làm sai còn có thể bình tĩnh nhàn nhã như vậy, vẻ mặt đương nhiên, Tiêu Thỏ nổi giận: 'Sao ngươi có thể không cần tađồng ý đã tùy tiện sửa tờ đơn nguyện vọng của ta? Vạn nhất thi rớt thì làm sao đây, chẳng lẽ ngươi bắt ta phải đợi một nămnữa sao?' Sao hắn có thể ích kỷ như vậy, không để ý đến cảm thụ của nàng? Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thỏ không khỏikhó chịu. Hắn bỗng nhiên buông khăn mặt trong tay, mắt sáng quắc mà nhìn nàng: 'Ta sẽ cùng chờ với ngươi.' (^̂ ) Tiêu Thỏ sửng sốt, không lời chống cự. Thật lâu sau, Lăng Siêu bỗng nhiên cầm khăn mặt trong tay đưa qua cho nàng. Làm như không có chuyện gì, hắn nói: 'ThỏThỏ, giúp ta lau tóc đi.' (^ ̂cũng thích như Siêu ca, được gọi tên Thỏ Thỏ ^ )̂ 'Lau cái đầu ngươi á!' Tiêu Thỏ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ném khăn mặt trên mặt hắn, 'Lăng Siêu, ngươi là đại hỗnđản, ta không muốn nhìn thấy ngươi!' Tiêu Thỏ quả nhiên không có nuốt lời, vài ngày sau đó nàng không thèm để ý đến Lăng Siêu, ngay cả khi mẹ nuôi là ngườinàng luôn luôn kính trọng đảm đương thuyết khách, cũng không dao động được quyết tâm của nàng. 'Mẹ nuôi, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không tha thứ cho hắn!' Tiêu Thỏ tức giận nói. 'Thỏ Thỏ, kỳ thật chuyện này mẹ nuôi cũng có sai, con muốn trách liền trách mẹ nuôi đi!' Lăng mẹ thực hiện chính sách nhutình. Lúc này Tiêu Thỏ đang rất quyết tâm. Lăng mẹ đã nói như vậy, nàng vẫn thờ ơ. 'Thỏ Thỏ à, Siêu Siêu mặc dù có sai, nhưng ít ra bây giờ con đã trúng tuyển Z đại, học Z đại so với học C đại không phải tốthơn sao?' 'Mẹ nuôi, hai vấn đề này không cùng bản chất!' Bản chất là, Lăng Siêu lừa nàng, sao hắn có thể không cần để ý cảm thụ củanàng như vậy? Trong lòng Tiêu Thỏ thủy chung chịu không được chính là vấn đề này. Cuối cùng, Lăng mẹ cũng chỉ có thể phe phẩy đầu rời đi. Lại qua vài ngày, Tiêu Thỏ còn chưa tha thứ cho Lăng Siêu, mà Lăng Siêu tựa hồ cũng không có ý giải thích với nàng. Chiếntranh lạnh của hai người đã muốn đạt tới trình độ gay cấn nhất, thậm chí ngay cả khi ngẫu nhiên gặp nhau cũng không thèmnhìn thẳng, chỉ dùng ánh mắt lén bắn tên. (^̂ ) Sau đó nữa, mẹ Tiêu Thỏ rốt cuộc nhìn không được. 'Thỏ Thỏ, ngươi ra bên ngoài kiếm việc gì làm thêm đi!' Chưa từng làm qua việc gì, Tiêu Thỏ ngơ ngẩn: 'Việc gì?' 'Việc gì chả được, đừng bắt ta ở nhà nhìn thấy ngươi!' Mẹ nàng vuốt ngực nói, 'Bắt ta lại phải nhìn thấy ngươi cùng Lăng Siêugây sức ép như vậy, bệnh tim của ta sớm muốn tái phát!' Tiêu Thỏ vẻ mặt đen thui: 'Từ lúc nào thì mẹ từng có bệnh tim?' Mẹ nàng dừng một chút, cả giận nói: 'Không phải bệnh tim thì là bệnh trĩ đi? Van cầu ngươi “tiểu tổ tông”, ngươi khiến cho mẹ

ngươi yên tĩnh hai ngày đi.' Tiêu Thỏ: '...' Cứ như vậy, sau khi bị mẹ nàng bắt ép, Tiêu Thỏ rốt cuộc tìm được công tác đầu tiên trong đời —— dạy võ. Chapter 29 Công tác dạy võ mà Tiêu Thỏ tìm được, kỳ thật chính là ở võ quán của Võ Đại Lang lão sư. Từ khi Tiêu Thỏ tốt nghiệp sơ trung về sau, lớp võ của Võ lão sư càng làm càng lớn. Vài năm công phu, sân huấn luyện dờitừ khu dân cư sang một võ quán chuyên nghiệp, còn lấy cái tên thực uy phong 'võ quán Chấn Uy', nghe nói ngày treo bảngcòn có trưởng trấn trong vùng tới thăm. Bởi vì tiếng tăm võ quán vang xa, có không ít học sinh mộ danh mà đến, đệ tử đông thêm, một mình Võ lão sư quản không hết,mà con trai Võ lão sư Võ Thừa Vĩ lại đi dạy ở nơi khác, không thể phân thân, cho nên Võ lão sư liền nổi lên ý định mời ngườivề phụ giúp. Vừa lúc Tiêu Thỏ đang tìm việc, liền mời nàng về. Nói là phụ giúp, kỳ thật so với dạy cũng không sai biệt lắm. Trong hơn một tháng Tiêu Thỏ ở đây, nàng phụ trách dạy độngtác cơ bản cho các tiểu võ sinh. Cả ngày bị một đám nhóc líu ríu vây quanh, lổ tai muốn đau nhức. Nhưng thà bị lũ tiểu quỷ phiền chết còn hơn cả ngày ngốc ở nhà nhìn quả núi băng Lăng Siêu kia, tưởng tượng như vậy thôicũng đã khiến nàng thấy mệt. Một đoạn thời gian trôi qua đã phát triển cảm tình của nàng cùng bọn nhỏ, tất cả mọi người đềuthân thiết gọi nàng là “con thỏ lão sư”, ồn ào nói nhất định phải học võ với “con thỏ lão sư”, thậm chí có đứa nhỏ bên lớp kháccòn lén chạy tới học với nàng. Lại nói, một mình Võ lão sư sẽ dạy không hết, bọn nhỏ thích “con thỏ lão sư” dạy, hắn vui còn không kịp nữa là. Như vậy lạiqua thêm một đoạn thời gian, Tiêu Thỏ càng ngày càng bận rộn với học sinh hơn, thời gian của nàng ở võ quán cũng càngngày càng dài. Mỗi ngày sau khi rời giường, nàng đều chạy tới võ quán, lúc về đến nhà đã vất vả chết khiếp, lập tức nằmxuống ngủ. Ban đầu mẹ nàng còn đắc ý, nghĩ rằng con gái có việc để làm, sẽ không có sức lực giận dỗi với Lăng Siêu nữa? Sau đó haingười có thể chậm rãi hòa hảo lại. Nhưng mẹ nàng trăm triệu đường không nghĩ tới, từ khi Tiêu Thỏ đi võ quán, thời gian ởnhà càng ngày càng ít, sức lực giận dỗi với Lăng Siêu là không có, nhưng sức lực để hòa hảo... cũng không có. (^̂ ) Mẹ nàng nóng nảy, hai cái đứa nhỏ này chiến tranh lạnh đã hơn một tháng, như thế nào một chút dấu hiệu hòa hảo cũngkhông có? Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ con rể mãi ngâm trong nước nóng. Nghĩ thế, nàng quyết định sáng tạo cơ hội hòa hảocho hai con. Lại nói về ba Tiêu Thỏ, kỳ thật lúc trước hắn chủ trương muốn Tiêu Thỏ đăng kí C đại, trừ bỏ nguyên nhân khách quan bênngoài, cũng là có chút tư tâm khác. Từ nhỏ con gái đã định gả cho Lăng Siêu, ngay cả cơ hội nhận thức những đứa con traikhác cũng không có, chẳng lẽ Lăng Siêu thật sự tốt như vậy sao? Hơn nữa, trước đây ba Lăng Siêu từng vứt bỏ vợ con, vạnnhất Lăng Siêu di truyền tính cách của ba hắn, con gái của mình chẳng phải là thiệt thòi lớn? Cho nên khi mẹ nàng muốn sáng tạo điều kiện để hai người hòa hảo, ba nàng kiên quyết không đồng ý. 'Bọn họ nếu muốn hòa hảo, còn cần bà phí tâm hay sao? Tôi thấy lần này Lăng Siêu có chút quá phận, để Thỏ Thỏ “đônglạnh” hắn vài ngày cũng tốt, đỡ phải về sau khi kết hôn nó không coi Thỏ Thỏ chúng ta ra gì.' Mẹ nàng nóng nảy: '“Đông lạnh” cũng đã “đông lạnh” hơn một tháng, ông không sợ “đông lạnh” thêm nữa sẽ biến thành NamCực luôn à?' (^̂ ) Thái độ ba nàng kiên quyết: 'Nếu như Siêu tiểu tử nhà bọn họ làm sai mà còn không chịu thừa nhận, tôi thấy con gái về saucũng không nên gả cho người như thế!' 'Làm sai, cũng phải sáng tạo điều kiện giải thích cho hai người bọn họ chứ? Ông xem Thỏ Thỏ nhà chúng ta mỗi ngày đềusớm đi tối về, Siêu Siêu cho dù thầm nghĩ là sai, cũng không có cơ hội mà nói!' 'Bà đừng cho là tôi không biết gì, nếu hắn có lòng muốn giải thích, sớm đã chui cửa sổ vào phòng Thỏ Thỏ rồi! Không được,tôi thấy không thể để thông cửa trên ban công như vậy được, sớm hay muộn Thỏ Thỏ cũng bị tổn hại, tôi phải sớm bít nó đi...' Thấy sự tình càng ngày càng không xong, mẹ Tiêu Thỏ rốt cuộc nói lì : 'Nếu ông dám bít cửa đó, tôi đi nói cho mẹ tôi biết,nhẫn kết hôn năm đó ông đưa tôi là mạ vàng!' (^̂ )

Năm đó khi mẹ Tiêu Thỏ gả cho ba nàng, “mẫu thân đại nhân” còn chưa chấp nhận con rể, thế nào cũng đòi hắn phải đưa tớinhẫn vàng. Ba nàng thật sự không có biện pháp, đành phải mạ vàng cho đủ số. Năm đó mẹ Tiêu Thỏ vì thương chồng, vẫnthông đồng chưa nói chuyện này ra. 'Bà... Thật sự là tức chết tôi!' Ba nàng tức giận đến không thể nói gì. Cứ như vậy, mẹ nàng đeo bám dai dẳng, cưỡng bức dụ dỗ, sau đó, ba nàng chịu không nổi mà thỏa hiệp. (^̂ ) Vì thế, tối thứ năm hôm đó, Tiêu Thỏ lê thân mình mệt mỏi về đến nhà, phát hiện cửa lớn đóng chặt, trên cửa còn dán tờ giấy. —— con gái: cuối tuần cơ quan tổ chức du lịch, mẹ và ba đều phải đi. Chìa khóa đã gửi lại bên nhà mẹ nuôi, ăn cơm cũngqua nhà bọn họ. Mẹ của con. Tiêu Thỏ nhìn tờ giấy kia, xem tới xem lui, cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ấn chuông cửa nhà Lăng Siêu. Một lát sau, có người ra mở cửa, chính là Lăng Siêu. Hai người đã lâu không nói chuyện, lần trước ngẫu nhiên gặp phải là cách đây vài ngày, cho nên khi Tiêu Thỏ vừa thấy LăngSiêu, liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hơn nữa vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, thật khiến người ta khó chịu. Tiêu Thỏ đông cứng, nàng hỏi: 'Mẹ nuôi đâu?' Lăng Siêu lạnh nhạt trả lời: 'Đi ra ngoài.' 'Cha nuôi đâu?' 'Không có.' Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. Chẳng lẽ bây giờ nhà bọn họ chỉ có một mình Lăng Siêu? Sửng sốt một lúc lâu sau, nàng mới nói: 'Ta tớilấy chìa khóa.' 'Chìa khóa nào?' Tiêu Thỏ có chút giận: 'Chính là chìa khóa mẹ ta gửi lại nhà ngươi á!' Vẻ mặt Lăng Siêu tỏ ra không biết: 'Ta không biết.' Thái độ này thật làm cho người ta muốn đánh hắn! Tiêu Thỏ nhéo nhéo nắm tay, phát hiện mình bị nhóm tiểu quỷ tàn phá mộtngày, căn bản ngay cả khí lực nắm tay cũng đều không có... Nội tâm thống khổ bài xích nửa ngày, cuối cùng nàng quyết định,nói: 'Ta tự vào tìm.' Lăng Siêu cũng không nói gì, nghiêng người tránh ra. Cửa này vốn không lớn, một mình hắn đã chiếm hơn phân nửa. Lúc Tiêu Thỏ đi vào, hắn giống như còn cố ý xê dịch về phíanàng, làm hại Tiêu Thỏ cơ hồ muốn dán vào người hắn, không khỏi vừa thẹn vừa giận. Vào phòng, nàng tìm nửa ngày cũng không thấy chìa khóa mà mẹ nàng nói. Lăng Siêu cho hai tay vào túi, dựa lưng vào bứctường phía sau, nhàn rỗi nhìn nàng. Ánh mắt hắn di động theo hướng nàng qua lại, toàn thân Tiêu Thỏ thấy không được tựnhiên. Càng sốt ruột, lại càng tìm không ra, cuối cùng Tiêu Thỏ đành phải buông tha tìm kiếm, lấy di động ra gọi cho mẹ nuôi. 'Thỏ Thỏ hả? Ta đang ở bên ngoài. A, chìa khóa hả? Gần chỗ để giày... Sao? Không có? Vậy ở trên bàn trà... Cũng khôngcó? Hay con ra phòng bếp tìm xem?...' Như thế trở mình, nàng biến thành quản gia, thiếu chút nữa ngay cả nhà xí cũng đi tìm, mà chìa khóa thì vẫn không thấy tămhơi. Cuối cùng mẹ Lăng Siêu hô một tiếng: 'Ai da! Chìa khóa ở đây! Lúc ta thu xếp đồ, không cẩn thận bỏ vào trong bao!' Tiêu Thỏ: '...' Mặt Tiêu Thỏ đen thui mà tắt điện thoại. Nàng mới vừa nhấc đầu, gặp phải ánh mắt của Lăng Siêu. Hắn vẫn đứng dựa vôtường như trước, chẳng qua là trong mắt lóe lên mấy tia “tựa tiếu phi tiếu”. Bộ dạng nàng vừa nãy vội vội vàng vàng tìm kiếm chắc là thú vị lắm, làm cho người ta sung sướng nhịn không được. Nhưng Tiêu Thỏ một chút cũng không sung sướng. Nàng mới bị Lăng mẹ gây sức ép muốn chết, gặp phải biểu tình kia của

Lăng Siêu, thật muốn tiến lại bóp chết hắn. Bất quá bây giờ, dù nàng vất vả đến mấy cũng không giết nổi một con kiến, nói chicái da mặt dày hơn người kia. Nàng đi vòng qua, quyết định trước tiên từ ban công leo về nhà đã rồi nói sau. Mới đi đến ban công, nàng ngơ ngác. Cửa trên ban công... thế nhưng bị khóa? Nói đến cánh cửa bị khóa trên ban công, thật ra không phải vì mẹ nàng muốn tác hợp bọn họ cho bọn họ mà khóa, chuyệnnày phải nhắc đến ba của Tiêu Thỏ. Từ sau khi mẹ nàng đề nghị sáng tạo cơ hội cho con gái và Lăng Siêu hòa hảo, tâm lýcủa ba nàng là không muốn. Nhưng bà vợ thật sự quá cố chấp, hắn phản bác không được. Vì thế, buổi sáng trước khi cùngvợ ra khỏi nhà, hắn liền lén khóa trái cửa trên ban công. Như vậy, Siêu tiểu tử sẽ không thể thừa dịp bọn họ không có ở nhà,buổi tối lén vào phòng con gái, hắn làm cha cũng thấy an tâm hơn. Chính là ba Tiêu Thỏ “thông minh bị thông minh hại”, không nghĩ tới mẹ Lăng Siêu lại mang chìa khóa đi, kể từ đó, Tiêu Thỏcó nhà mà không thể về. (^̂ ) Ngay lúc Tiêu Thỏ đau đớn nhìn cánh cửa bị khóa trên ban công, khóc không ra nước mắt, thìba nàng đang ở khách sạn bên ngoài, nhớ tới hành vi lúc sáng mà đắc ý không thôi... Tiêu Thỏ ủ rũ từ ban công trở vào. Một ngày mệt nhọc, cộng thêm bị tra tấn thể xác và tinh thần, lúc này, nàng cơ hồ đãkhông còn ý chí. 'Cửa đóng rồi. Ta chờ mẹ nuôi về vậy...' Lăng Siêu đang ngồi trên ghế sofa xem TV, cũng không quay đầu lại mà lên tiếng. Rõ ràng sai chính là hắn, lại còn tỏ ra đương nhiên như vậy, Tiêu Thỏ không khỏi có chút sinh khí. Nàng đặt mông ngồi xuốngđầu bên kia ghế sofa, cũng xem TV. Trên ghế sofa dài, ngươi ngồi đầu này, ta ngồi đầu kia, ai cũng không để ý tới ai. Ban đầu, Tiêu Thỏ còn sinh hờn dỗi. Một lát sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi một ngày mệt nhọc, liền lăn ra ngủ... Trong mơ mơ màng màng, Tiêu Thỏ làm một giấc mộng. Nàng mơ thấy điểm trúng tuyển kì thi cao đẳng công bố, nàng vì một điểm chênh lệch mà thi rớt, mẹ nàng không ngừng khóc,ba nàng mặt mày đen thui bắt nàng ôn lại một năm. Nàng không chịu, đi tìm Lăng Siêu, đã thấy hắn cũng không quay đầu lạimà xoay người bỏ đi, sau đó là mẹ nàng, rồi tới ba nàng, sau nữa mẹ nuôi cũng đi mất... 'Không cần đi! Không cần bỏ lại ta...' Tiêu Thỏ kêu lên, quơ quơ tay muốn giữ lại bọn họ. 'A!' Không biết đụng vào cái gì, nàng kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt Lăng Siêu gần trong gang tấc. 'Ta chỉ là cho ngươi cái chăn, đừng có cảm động như vậy được không?' Hắn tựa tiếu phi tiếu mà nói. Nhưng sau đó, tươi cười kia đông cứng trên mặt Lăng Siêu, bởi vì Tiêu Thỏ mắt đỏ lên, nàng khóc. 'Đều là ngươi không tốt! Ngươi là cái bại hoại, bại hoại!' Nàng đắm chìm trong cảm xúc của cơn ác mộng vừa rồi, nắm chặt cổáo hắn, không ngừng đấm vào ngực hắn. Nói thật, Lăng Siêu chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tiêu Thỏ, nhất thời cũng luống cuống, đành phải ôm nàng, tùy ý đểcho nàng vừa đấm vừa mắng: 'Đừng khóc, là ta không tốt, ta là bại hoại...' Hắn cũng không biết mình vì cái gì lại nói như vậy,chỉ cảm thấy gặp nước mắt của nàng, trái tim giống như bị xé mở, đau đớn không chịu được. Một lát sau, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hoảng hốt thở gấp gáp trong lòng ngực hắn. Lại một lát sau, khi Tiêu Thỏ hoàn toàn tỉnh táo, ý thức mình đang tựa vào ngực của Lăng Siêu, bụng nàng 'ừng ực ——' kêumột tiếng. Không khí vi diệu đã bị đánh vỡ như thế. Tiêu Thỏ vội vàng đẩy Lăng Siêu ra, trên ghế sofa lùi lại một khúc, nàng đỏ mặt, xấuhổ không biết làm sao. 'Ngươi đói bụng?' Hắn ôn nhu hỏi. 'Uhm' Tiêu Thỏ vùi đầu vào gối, nhẹ giọng đáp.

'Ta nấu cho ngươi bát mì.' Hắn nói xong, rốt cuộc từ ghế sofa đứng lên. Khoảnh khắc khi hắn xoay người tiến vào phòng bếp, con ngươi chợt hạ xuống, trái tim tựa hồ còn đau. Lần này, thật là mình làm sai sao? Chapter 30 Ăn tối, thu dọn chén đũa xong xuôi đã là tám giờ tối, Lăng mẹ còn chưa trở về. Tiêu Thỏ ngồi trên ghế sofa, nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, nhớ tới bộ dáng Lăng Siêu ôm nàng, không biết vì sao, tronglòng đột nhiên có cảm giác khó hiểu. Kỳ thật nàng không phải là dạng thù dai, sự tình nếu đã xảy ra, nàng cũng không thể thay đổi điều gì. Nhưng vấn đề là đếnbây giờ Lăng Siêu còn không chịu nhận sai, chẳng lẽ nàng cứ để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ lại kiên định quyết tâm: không thể thỏa hiệp, tuyệt đối không thể thỏa hiệp! (^̂ ) Lúc này, Lăng Siêu đã rửa xong chén đũa đi ra, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn vì chuyện vừa rồi mà phiền lòng. Hơn một tháng qua, hắn cho rằng Tiêu Thỏ chẳng qua chỉ là đơn thuần phát giận màthôi, không nghĩ tới nàng vì vậy mà rơi nước mắt! Nói thật, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy Tiêu Thỏ khóc, lúc trước trênlôi đài bị Âu Dương Mai đánh cho bầm dập thế kia, nàng cũng không nói một tiếng ủy khuất, hiện tại lại vì chuyện này màkhóc? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tự hỏi: chẳng lẽ lần này, thật sự là mình làm sai rồi sao? Cứ như vậy, hai người mặc dù ở dưới cùng một mái hiên, cùng mang tâm sự trong lòng, nhưng không ai mở miệng trước. Tới hơn chín giờ, Lăng mẹ gọi điện về, Lăng Siêu nhấc máy 'Dạ' một tiếng, liền đưa điện thoại cho Tiêu Thỏ: 'Mẹ ta tìmngươi.' Tiêu Thỏ mới tiếp nhận điện thoại, giọng nói Lăng mẹ liền truyền đến : 'A lô? Thỏ Thỏ, hôm nay là sinh nhật một người bạn tốtcủa ta, kêu ta thế nào cũng phải ở lại suốt đêm, nên tối nay ta không thể về nhà!' Tiêu Thỏ: 'Còn cái chìa khóa của con...' 'Giờ ta không ở gần đây đâu, không thể đưa chìa khóa về được. Vậy con nghỉ tạm một đêm trong phòng khách nhà ta đi, dùsao trong toilet có bàn chải, quần áo tắm rửa trong phòng khách cũng có, ngay dưới ngăn kéo thứ hai trong tủ quần áo...Đúng rồi! Ba Siêu Siêu đi công tác, ngày mai bà nội nó đến đây không có ai đón, con nhớ bảo Siêu Siêu tám giờ rưỡi sángmai ra nhà ga đón bà nhé.' 'Nhưng mà mẹ nuôi...' 'Không được, nơi này ồn ào, ta nghe không rõ lắm. Con nhớ phải nhắc nhở Siêu Siêu ngày mai đi đón bà nhé! Ta cúp máyđây!' Sau đó Lăng mẹ liền tắt điện thoại. Cầm điện thoại, Tiêu Thỏ ngây người thật lâu mới có phản ứng trở lại, sau đó khuôn mặt nàng liền đen. Chẳng lẽ hôm nay cùng với Lăng Siêu... cô nam quả nữ ở chung một nhà? Nghĩ đến đây, tim không khỏi rối loạn mà lệch đimấy nhịp. Ngay lúc Tiêu Thỏ không biết như thế nào cho phải, Lăng Siêu đột nhiên hỏi: 'Mẹ ta nói cái gì?' '... Mẹ kêu ta hôm nay ngủ ở phòng khách.' Tiêu Thỏ trả lời có chút gian nan. Lăng Siêu ngẩn người, lập tức bình tĩnh nói: 'Vậy ngươi đi tắm rửa trước đi.' Rõ ràng là ở chung một nhà xấu hổ, dường như hắn lại không thèm để ý, điều này làm cho Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấymình có chút đa tâm. (^̂ ) Không phải chỉ là ngủ một đêm thôi sao? Không có gì! Nàng mặc niệm trong lòng, thả lỏng tâm tình, gật gật đầu. Phải quaphòng khách lấy quần áo thôi. Muốn hỏi quần áo Tiêu Thỏ vì sao có trong phòng khách nhà Lăng Siêu? Kỳ thật đáp án rất đơn giản, từ nhỏ đến lớn, Tiêu

Thỏ đã ngủ ở nhà Lăng Siêu không ít lần. Trước kia, những khi ba mẹ ra ngoài không có ở nhà, mẹ nàng sẽ đưa nàng qua nhà Lăng Siêu ăn ngủ. Nhiều lần như vậy,mẹ Lăng Siêu để cái ngăn kéo trong phòng khách cho Tiêu Thỏ bỏ quần áo. Nhưng đây là chuyện tình vài năm trước, hơn nữa khi đó cha nuôi mẹ nuôi luôn ở nhà, tình huống không giống như hiện tại,phòng lớn như vậy chỉ có nàng cùng Lăng Siêu hai người, hơn nữa đang cùng Lăng Siêu giận dỗi, ngay từ đầu Tiêu Thỏ cảmthấy khẩn trương cũng là đương nhiên. Lại nói Tiêu Thỏ mang quần áo từ phòng khách vào phòng tắm tắm rửa. Nước tắm độ ấm vừa vặn, nước ấm xối lên da, thoảimái cực kỳ, nhất thời một ngày mệt nhọc tiêu tan. Tại đây, theo dòng nước trôi, Tiêu Thỏ dần dần quên đi xấu hổ vừa rồi. Cho đến khi tắm rửa xong, thay quần áo sạch đi rakhỏi phòng tắm, nàng mới nhận thấy có chút không thích hợp. Sao lại cảm giác lạnh lẽo hai cái đùi như vậy? Cúi đầu nhìn xuống, nàng hóa đá. Đây vốn là quần áo của nhiều năm trước, tuy nói mấy năm qua nàng béo gầy không có gì biến hóa, nhưng thân lại cao lên... Lúc này Lăng Siêu cũng đang cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, nhìn đến Tiêu Thỏ, hắn cũng giật mình. Váy ngủ hồng nhạt, tà váy ngắn cũn làm lộ ra cặp đùi thon dài của nàng, tay nàng còn không ngừng kéo mép váy xuống.Nhưng càng tận lực muốn che dấu, ngược lại càng làm cho người ta nhịn không được hướng ánh mắt lên đùi nàng. Thấy Lăng Siêu nhìn chằm chằm chân mình mà không chớp mắt, Tiêu Thỏ hận không tìm được cái hố nào chui vào. 'Nhìn cái gì? Sắc lang!' Nàng đoạt lấy quần áo trong tay hắn, liều mạng che lên đùi mình. 'Đó là quần áo của ta.' Lăng Siêu hảo tâm nhắc nhở nàng. 'Thì sao?' Tiêu Thỏ tức giận. 'Ngươi dùng quần áo của ta che chân mình...' Tiêu Thỏ không nhớ rõ mình như thế nào che quần áo Lăng Siêu đi ra phòng khách, chỉ nhớ rõ hai má đỏ bừng, đốt tới hai cáilổ tai. Vừa đến phòng khách, nàng trước hết chạy vô phòng Lăng mẹ, tùy tiện tìm bộ đồ ngủ mặc vào, lúc này mới thở phào nhẹnhõm, cúi đầu ra khỏi phòng. Mới đi tới cửa, liền gặp Lăng Siêu. 'Ngươi muốn làm chi?' Nàng vừa thẹn vừa giận, nhìn hắn cảnh giác. Thấy nàng xấu hổ như vậy, giống như tiểu bạch thỏ bị dọa cho kinh hồn, khiến người ta nhịn không được muốn đùa giỡn mộtphen. Lăng Siêu chỉ chỉ tay nàng: 'Ngươi mến quần áo của ta như vậy sao?' Lúc này Tiêu Thỏ mới nhớ ra mình còn chưa trả quần áo lại cho hắn, liền quăng quần áo qua: 'Trả ngươi! Sắc lang!' Nhớ lạiánh mắt vừa rồi của hắn chạy trên đùi nàng, Tiêu Thỏ nhịn không được mặt đỏ tim đập. Bị nàng dùng quần áo xua đuổi, Lăng Siêu cũng không giận, chẳng qua là thuận tay ném quần áo bay tới trên người xuốngđất, bỗng nhiên bước lại gần nàng. Tiêu Thỏ theo bản năng lui ra phía sau từng bước, hắn lại tiến vào theo từng bước đó... Như vậy “ngươi tiến ta lùi” hồi lâu, rốt cuộc Tiêu Thỏ không thể lùi được nữa, nàng đặt mông ngồi xuống trên giường. Khoảng cách ám muội như thế, Tiêu Thỏ bỗng dưng khẩn trương, tay đặt trên giường đã sớm có chuẩn bị tốt, nếu như hắndám tới gần thêm một bước nữa, đừng trách nàng không khách khí. Ngay lúc Tiêu Thỏ xiết chặt nắm tay chuẩn bị đánh tới, Lăng Siêu lại “tiên hạ thủ vi cường”, bắt được tay nàng. 'Ngươi làm gì?' Tiêu Thỏ vừa dứt lời, liền cảm giác được một cỗ lực mạnh đẩy nàng xuống phía sau. Thoáng chốc, nàng nằmngã trên giường, hai tay bị kẹp chặt hai bên, không thể động đậy.

Tiêu Thỏ bất ngờ không kịp phòng ngự, lập tức ngơ ngẩn nơi nào, chỉ cảm thấy... Khí tức nguy hiểm đuổi dần tới, rốt cuộc dừng lại tại thời điểm tiếp xúc nàng. Mắt hắn bình tĩnh, không có chút lỗ mãng, trong mắt phảng phất cất dấu cảm xúc khó đoán. Một lát sau, hắn bỗng nhiên lạigiật giật môi, như muốn nói gì. Trái tim Tiêu Thỏ giãy giụa kích liệt, có thêm cái ngòi nổ đặt trong đầu, hết sức căng thẳng. 'Thỏ... A!' Một tiếng hét thảm qua đi, Lăng Siêu ngã xuống đất, hai tay thực “chướng tai gai mắt” mà che tại... giữa hai chân. Đúng vậy! Tiêu Thỏ phản kích. Từ trên giường đứng dậy, Tiêu Thỏ tỏ ra biết lỗi mà nhìn Lăng Siêu nằm trên mặt đất, nàng liếc mắt một cái, nói nhanh: 'Thựcxin lỗi, ta là bị bắt buộc.' Sau đó nàng phi như bay trốn vào phòng khách, khóa chặt cửa. Khoảnh khắc chốt cửa hạ xuống, cảm giác thấp thỏm trong lòng mới tiêu tan, sau đó lại bắt đầu kinh hoàng không thôi. Vừa rồi thật sự là... quá nguy hiểm! Rốt cuộc hắn nghĩ muốn làm cái gì với nàng, ánh mắt kia... Bây giờ nàng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy cảnh kia tinhtường hiện lên trước mắt. Khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, khuôn mặt nàng còn phảnchiếu trong con ngươi của hắn... Tiêu Thỏ lắc đầu, không có cách gì để không hồi tưởng lại nó, cuối cùng đành phải ngã đầu, vùi mình trong chăn. Một đêm này, Tiêu Thỏ ngủ chẳng yên ổn, vài lần chạy tới cửa phòng thám thính động tĩnh bên ngoài, rồi lại không dám đi rangoài. Cú đá của nàng vừa rồi hình như là trúng trọng điểm, hắn sẽ không... sẽ không! Hắn khỏe mạnh như vậy, sao có khả năng cóchuyện gì được? Tiêu Thỏ rất nhanh lại phủ quyết ý nghĩ của mình. Do dự và phủ quyết cứ thế lặp đi lặp lại, đợi đến thời điểm hừng đông, rốt cuộc Tiêu Thỏ ngủ say... Tỉnh lại đã là tám giờ hơn của sáng hôm sau, Tiêu Thỏ ngáp một cái, nhìn đồng hồ treo trên tường, dụi dụi mắt. Ây... Còn sớm... Không bằng ngủ thêm một hồi. A! Bỗng nhiên, nàng ý thức được cái gì, súng bắn đạn dường như nhả đạn ngay trên giường. Hôm qua trong điện thoại, mẹ nuôi nói tám giờ rưỡi... kêu Lăng Siêu đi nhà ga... đón bà nội? Tiêu Thỏ thoáng chốc tỉnh táo lại, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã là tám giờ mười phút! Mà hôm qua nàng... hình như đãquên nói chuyện này cho Lăng Siêu! Tiêu Thỏ lao ra khỏi phòng, không kịp gõ cửa liền một phen đẩy cửa phòng Lăng Siêu ra, khi đó hắn cũng còn đang ngủ. 'Mau dậy đi! Không kịp rồi!' Tiêu Thỏ đứng bên giường hắn gọi to. Gọi hồi lâu, hắn không thèm dậy, còn lấy chăn che đầu lại. Tiêu Thỏ nóng nảy, tiến lên giật chăn của hắn. Trong tình huống giằng co “ngươi tranh ta đoạt”, Lăng Siêu rốt cuộc căm tức, bắt lấy cổ tay nàng, một tay kéo nàng ngãxuống giường, sau đó thuận thế đem nàng đặt ở dưới thân. Động tác liên tiếp, Tiêu Thỏ hoàn toàn bất ngờ, đến khi nàng phản ứng lại được, ánh mắt giết người của Lăng Siêu đã gầntrong gang tấc Lúc này Tiêu Thỏ mới rõ ràng nhớ tới một chuyện trọng yếu —— Lăng đại công tử có cực kì nghiêm trọng... “rời giường khí”!(^̂ )

Cái gọi là “rời giường khí”, kỳ thật chính là tâm trạng của loại người mà khi rời giường, tâm tình của họ đặc biệt không tốt,những người như thế trong cuộc sống cũng không phải ít. Có người bực bội ít một chút, khi rời giường nhiều lắm cũng chỉmắng mấy câu thô tục. Có người bực bội nhiều một chút, muốn cùng người khác ầm ĩ. Lăng Siêu cũng có “rời giường khí”, nhưng “rời giường khí” của hắn không giống người thường. Hắn không mắng chửingười, cũng không bạo lực. Hắn chính là... dùng ánh mắt giết chết ngươi! Loại ánh mắt này đủ để giết người trong vô hình, Tiêu Thỏ cũng không phải là chưa nhận thức qua. Nàng còn nhớ rõ hồi cònhọc tiểu học, có một ngày mình tâm huyết dâng trào mà thức dậy rất sớm, qua nhà Lăng Siêu rủ hắn cùng đến trường, mà hắnthì còn đang ngủ trên giường. Lúc đó, nàng cũng như hôm nay gọi hắn, kết quả... Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ không khỏi rùng mình. Vất vả lắm Tiêu Thỏ mới phục hồi lại tinh thần từ bóng ma quá khứ, liền đụng phải ánh mắt giết người kia, thật giống y changnăm đó... Không đúng! Là cao hơn một tầng! Nàng sợ tới mức mất hết cảm giác, cứng người, tùy ý để cho Lăng Siêu nhìn chằm chằm vào mình. Trong chốc lát, lập tức sẽ qua đi... Nàng an ủi chính mình. Quả nhiên, giằng co như vậy ước chừng sau một lúc, ánh mắt Lăng Siêu rốt cuộc trở lại bình thường. Ngay khi Tiêu Thỏ chorằng hắn đã tỉnh táo, con mắt hắn liền đóng lại... tiếp tục ngủ? Nếu như dùng một từ để hình dung Tiêu Thỏ bây giờ, thì phải là —— bi thống! Xe lửa sắp đến, Lăng Siêu lại đang ngủ. Điểm chết người chính là, Tiêu Thỏ bị hắn đặt ở dưới thân, tự giãy thoát khôngđược, kêu cứu cũng không xong, vạn nhất —— không cẩn thận lại đánh thức Lăng đại công tử, ánh mắt kia... T______T Ngay khi Tiêu Thỏ khóc không ra nước mắt, đầu Lăng Siêu bỗng nhiên dán vào khuôn mặt nàng, cọ xát, thanh âm khàn khànmà nhẹ nhàng gọi một tiếng: 'Vợ yêu...' Tiêu Thỏ giật mình, nghĩ mình nghe nhầm. 'Vợ yêu...' Hắn lại gọi thêm một tiếng, lúc này là dán sát cái lổ tai nàng mà kêu, thanh âm kia không ngừng vang vọng bên tai,chân chân thiết thiết. Xúc cảm hai má dán vào nhau ấm áp, cùng với khi hắn nói chuyện, hơi thở đánh vào mặt nàng, khiếnTiêu Thỏ minh bạch hắnđang giả bộ ngủ... Hắn gọi nàng là 'vợ yêu' sao? Rõ ràng là làm cho người ta xấu hổ muốn chết, từ đáy lòng lại nhịn không được sinh ra một tia tư vị ngọt ngào. 'Vợ yêu, thực xin lỗi, tha thứ cho ta có được không?' Thanh âm kia vang lên lần thứ hai, gương mặt hắn dán sau gáy nàng,giống như con chó nhỏ đang làm nũng. Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên thở dài một hơi: người con trai này... Có đôi khi che dấu bản thân không cho ai nhìn thấu, cóđôi khi lại làm ra những việc khiến người ta không biết làm sao. Tính cách rõ ràng biến thái, vặn vẹo (^̂ ), làm cho người ta tứcgiận... Trong lòng bỗng nhiên có giọng nói: 'Tha thứ cho hắn đi.' Thật lâu sau, nàng đáp khẽ một tiếng: 'Uhm...' Ngay tại thanh âm đáp lại kia, trong nháy mắt, đôi môi bị xâm chiếm Hôn không kiêng nể gì, như võ mồm mà xâm lấn, cho đến khi rút đi tất cả khí tức của nàng, giống như là buồn khổ hơn mộttháng qua tất cả đều trả lại. Đúng vậy! Lâu như vậy mà hắn vẫn không chịu mở miệng giải thích, chỉ vì lòng tự trọng hư vinh tác quái. Tới bây giờ biếtđược lòng của nàng, mới phát hiện hơn một tháng này, mình đối với nàng tưởng nhớ quá sâu. Vừa hôn lên miệng, hắn thấy còn chưa đủ, lại thuận thế hôn lên cằm, dọc theo một đường trên cổ mà đi xuống dưới, đầu lưỡilướt trên làn da non mịn, bỏ lại nhiểu điểm hồng ban, thẳng đến...

'Chờ một chút!' Tiêu Thỏ kêu lên. 'Làm sao vậy?' Lăng Siêu nhăn mày, không che dấu bộ dạng bực bội vì bị cắt đứt. Tiêu Thỏ run run rẩy rẩy chỉ vào đồng hồ trên tường: 'Nhanh đi đón bà nội!' Chapter 31 Khi hai người tới nhà ga, bà nội đáng thương đã chờ ở đó ước chừng một tiếng đồng hồ. Thấy hai bọn hắn, liền đem bọn họtừ đầu tới đuôi mắng cho một trận. Mắng xong, còn chưa đã nghiền, về nhà lại tố cáo trạng với Lăng mẹ. Lăng mẹ nhìn đến Lăng Siêu, lại nhìn thấy Tiêu Thỏ đỏ mặt không ngừng đưa tay lên che cổ, hàm tiếu không nói. Sau đó, ba mẹ Tiêu Thỏ cuối cùng đã trở lại. Sau khi ba nàng biết việc mình khóa cửa ban công ngược lại “khéo đùa mà nungchín gạch”, hối hận dậm chân xuống đất, hận không quấn thêm hai bàn tay lên mặt. Xong rồi xong rồi, con gái này chỉ sợ là giữ không được nữa! Nhưng dù sao ba nàng cũng là người thông minh, tuy rằng con gái phỏng chừng là giữ không được, nhưng cũng không thểnhường Siêu tiểu tử dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy. Cho nên hắn vẫn thường nói bóng nói gió với con gái, ngầm xúi giụcnàng không nên dễ dàng tha thứ cho Lăng Siêu. Tiêu Thỏ có lẽ không thông minh, nhưng cũng không ngốc, tuy rằng lần này nàng tha thứ cho Lăng Siêu, nhưng vẫn cảm thấynhư vậy quá tiện nghi cho hắn. Cho nên, sau khi nghe lão ba siêng năng xúi giục, nàng không đợi Lăng Siêu mà cùng lão bachạy tới Z đại báo danh trước một ngày. Khi Lăng Siêu đang vui vẻ kích động mang theo hành lý chuẩn bị cùng “tiểu bạn gái” hai vợ chồng song song về trường, mớiphát hiện nhà Tiêu Thỏ chỉ còn lại có “chân tướng bất minh” - Thỏ mẹ và hắn. Hai người mắt to mắt nhỏ. (^̂ ) Mẹ nàng nói: 'A! Con không phải đi cùng bọn họ rồi sao?' Lăng Siêu: '...' Lại nói Tiêu Thỏ, sau khi cùng lão ba tới Z đại, ba nàng đã phát huy đầy đủ mị lực của “gia trưởng đại nhân” (^̂ ), vừa giúpcon gái dời hành lý, vừa thu xếp mấy thứ linh tinh, cuối cùng còn không quên dặn dò trước khi đi: 'Con gái, ngàn vạn lần phảinhớ kỹ lão ba là muốn tốt cho con! Về sau không thể vì gả chồng rồi mà quên lão ba!' Tiêu Thỏ cảm động gật đầu: 'Ba! Cũng là người đối với con tốt!' Sau đó ba nàng liền giong trống khua kèn vui vẻ về nhà. Ba Tiêu Thỏ đi rồi, mấy bạn cùng phòng nàng cũng lục đục tới. Tới đầu tiên là một cô gái trông hiền lành, tóc dài vô cùng, mang một đôi kính trên mắt, tên gọi là Hạ Mạt. Tới phòng, nàngcũng không nói nhiều lời, hòa nhã tự giới thiệu với Tiêu Thỏ, sau đó bắt đầu thu xếp đồ. Tiêu Thỏ âm thầm cảm thấy may mắn, mình gặp được một người bạn cùng phòng không tồi chút nào. Đúng lúc này, Hạ Mạtđang sắp xếp đồ bỗng nhiên nhẹ nhàng 'A' một tiếng, Tiêu Thỏ theo tiếng kêu nhìn lại, khoảnh khắc quay đầu, liền thấy mộtvật nhỏ nhỏ đen tuyền từ trên mặt đất phóng vọt ra bên ngoài. Nguyên lai là còn có “tiểu cường”! (^̂ ) Tuy rằng Tiêu Thỏ từ nhỏ không sợ kiến rắn côn trùng chuột..., nhưng bỗng nhiên có một con vật đen thui nhảy ra như vậy,còn nhanh tốc phóng tới chân mình, nàng nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, không biết làm gì. Mới thấy “tiểu cường” nhanh chóng chạy tới dưới chân Tiêu Thỏ, bỗng nhiên 'Bép!' một tiếng, một chiếc dép lê hung hăngđập vào người nó, nhất thời “tiểu cường” bẹp dí, chết queo. Lại nhìn đến Hạ Mạt đang cầm dép lê trên tay, hai mắt tỏa sáng,khóe miệng cười cười một tia quỷ dị, nhặt “tiểu cường” chết trên mặt đất lên, cẩn thận quan sát, vừa xem vừa gật đầu, trongmiệng thì thầm: 'Không tồi, vừa đủ lực...' Trong lòng Tiêu Thỏ cảm thấy sợ hãi một trận. Lúc này, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng rên: ' “Tiểu cường”, ngươi chết thật thảm quá!' Tiếp theo, một bóng người đitới, nhìn “tiểu cường” tiếc hận không thôi.

Đúng vậy, người trong tim có một viên nhân ái, ngay cả “tiểu cường” cũng không đành lòng đánh chết này chính là bạn cùngphòng khác của Tiêu Thỏ —— Nghê Nhĩ Tư. Nghê Nhĩ Tư là người theo chủ nghĩa ăn chay từ nhỏ, đến con kiến cũng khôngđành lòng đạp chết, không nghĩ tới mới vừa vào phòng đã thấy được một màn huyết tinh thảm thiết như thế, phản ứng quá độcũng là bình thường. Nhìn hai người bạn cùng phòng trước mắt này, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm giác hỗn độn. Loại cảm giác này vẫn liên tục nhộn lên cho tới buổi chiều, khi người bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa hiện thân. Lúc này, rốt cuộc từ chỗ rầu rĩ bi thương, Nghê Nhĩ Tư bỗng nhiên đề nghị đi dạo vườn trường. Ba người thu xếp mấy thứ, chuẩn bị ra cửa. Tiêu Thỏ ra trước mở cửa bỗng nhiên ngây ngẩn cả người nhìn người ngoài đó:'Tiểu muội muội, xin hỏi ngươi muốn tìm ai?' 'Ta không tìm ai, ta ở nơi này!' Hé ra một khuôn mặt búp bê, mái tóc đuôi ngựa vểnh vểnh, tươi cười. Tiêu Thỏ ngơ ngẩn... Đây... đây không phải là cái người chưa có tới kia chứ? Bất quá, trừ bỏ bộ dạng che dấu khéo léo bên ngoài, ra vẻ vẫn rất bình thường, Tiêu Thỏ thu hồi ánh mắt khiếp sợ, cười hỏi:'Ngươi tên là gì?' 'Đổng Đông Đông.' Kia một khắc, không chỉ có Tiêu Thỏ, hai vị khác cũng hỗn độn. Quả nhiên là một cái tên có tiết tấu! >____< Cứ như vậy, bốn người phòng số 438 dãy số 9 trường Z đại xem như đã đến đủ. Không biết vì sao, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cóloại cảm giác “không có thiên lý”. Khoa hộ lý của Z đại là ngành rất nổi danh trong nước, có lịch sử lâu đời, bản thân học viện cũng có truyền thống văn hóa độcđáo bên trong. Mặc dù hàng năm tuyển nhận sinh viên không nhiều lắm, nhưng phàm là sinh viên tốt nghiệp hộ lý của Z đại sẽtrở thành đối tượng tranh đoạt của các bệnh viện lớn (^̂ ), khả năng có việc làm rất cao. Trong lễ khai giảng, vị viện trưởng còn mặc bộ đồng phục hộ sĩ lưu loát nói chuyện về lịch sử khoa hộ lý Z đại, ngôn ngữ vừahài hước, vừa có đủ tình cảm mãnh liệt, đặc biệt khi giảng đến tinh thần của người hộ sỹ, tất cả ánh mắt dưới sân đều chămchú lắng nghe. Ngày đó là thuở ban đầu khi mới vào đại học, nhiệt tình thuần túy còn chưa bị tiêu hao. Sau khi lễ khai giảng kết thúc, trong lớp cử ra ban chấp hành lâm thời, Tiêu Thỏ bước đầu xem như hiểu thêm về tình hình cảlớp. Toàn lớp tổng cộng có hai mươi lăm học viên, trong đó có hai nam sinh, còn lại tất cả đều là “nương tử quân” (^̂ ). Nghenói tình hình lớp khác cũng tương tự như vậy. Năm nay khoa chỉ tuyển nhận bốn lớp hộ lý, tất cả nam sinh cộng lại cũngkhông đủ quân số tham gia một trận bóng đá... Nói về điểm này, chủ nhiệm lớp Tưởng Tiểu Tồng khôi hài đưa ra một hình tượng phi thường mà miêu tả: 'Trong ngành hộ lýchúng ta, nữ sinh là tương đương như nam sinh, còn nam sinh là tương đương như súc sinh!' Nói xong sau đó, còn khôngquên hướng hai nam đồng chí kia tươi cười, ánh mắt vô cùng quỷ dị, đáng sợ tới mức mặt mũi hai tên nam sinh kia trắngbệch. (^̂ ) Sau khi kết thúc họp lớp, Tưởng Tiểu Hồng tạm định ra ban cán sự lớp lâm thời. Tổng cộng có chín người, phòng Tiêu Thỏbọn họ chiếm hai: Đổng Đông Đông làm trưởng lớp, Nghê Nhĩ Tư làm uỷ viên. Lúc này Tiêu Thỏ mới biết được, nguyên laibạn Đổng Đông Đông nhìn qua chỉ giống học sinh trung học này dĩ nhiên là cái lớp trưởng chuyên nghiệp, từ hồi học nhà trẻđã bắt đầu cạnh tranh chức lớp trưởng, cho tới bây giờ chưa từng thất thủ. Còn nói, đừng nhìn nàng nhỏ con, nàng vừa đứng trên bục giảng, khẩu khí cũng không giống người khác. Vung tay lên, nàngnói: 'Trừ người già yếu ở lại, các bạn học khác theo ta đi lấy sách.' Có ai muốn tự nhận là già yếu đâu? Cho nên nữ sinh cả lớp, kể cả hai cái 'súc sinh' kia, tất cả đều chậm rãi chạy đi lĩnh tàiliệu học. Tiêu Thỏ vốn tưởng rằng, có nhiều người nhận sách như vậy hẳn sẽ thoải mái không ít. Đến khi đến trung tâm cấp tài liệu mớirõ ràng phát hiện, tưởng tượng so với hiện thực tàn khốc khác rất xa. Phòng sách kia giống như một ngọn núi, không thiếuhọc viên học viện khác đến nhận sách, tạo thành một trận hỗn loạn.

Sau khi gây sức ép nhiều giờ, thật vất vả mọi người mới nhận được sách của mình trên tay. Mấy chục quyển sách xếp chồnglên nhau, nặng như đá. Nhưng Tiêu Thỏ vẫn là không sao cả. Khí lực của nàng vốn khỏe, cầm chồng sách lên còn có thểthoải mái đi lại, chẳng qua là đi không được vài bước liền phát hiện có chút không thích hợp, nhìn lại mấy bạn cùng phòng kia,trừ bỏ Hạ Mạt ra, tất cả đều đã quỳ rạp trên mặt đất. (^ ̂Tiêu Thỏ, bạn là “thú” à?) Đổng Đông Đông kêu một tiếng: 'Má ơi! Đây là ta lấy sách, hay là sách lấy ta đây?' Khẩu khí này khiến Tiêu Thỏ nhớ tới bạn tốt Tưởng Quyên Quyên, nội tâm không khỏi sinh hảo cảm, nàng bước qua nói: 'Tagiúp ngươi mang một nửa!' 'Ngươi được không?' Đổng Đông Đông nghi hoặc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt. Quả thật, thân thể Tiêu Thỏ nhìnqua, so với nàng có tốt hơn một chút. Tiêu Thỏ thoải mái cười: 'Không thành vấn đề!' 'Vậy nhờ ngươi!' Lúc này Đổng Đông Đông mới yên tâm giao sách cho Tiêu Thỏ. Xếp thêm chồng sách của Đổng Đông Đông, lúc Tiêu Thỏ chuẩn bị đi tiếp, không ngờ phát hiện ra Nghê Nhĩ Tư đang dùngmột loại ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn mình. Tiêu Thỏ nghĩ, tất cả mọi người đều là bạn cùng phòng, không thể “nặng bên này nhẹ bên kia” được? Vì thế liền nói: 'Hay làta cũng mang giúp ngươi một nửa?' Cứ như vậy, qua thời gian, sách trong tay Tiêu Thỏ liền từ phần của một người biến thành phần của hai người. Tuy nói Tiêu Thỏ khỏe, nhưng cũng có giới hạn, cộng thêm thời tiết tháng chín oi bức, trung tâm tài liệu lại cách phòng ở kháxa. Nàng cứ đi như vậy được một đoạn đường, rốt cuộc cũng có chút “ăn không tiêu”. Mồ hôi trên trán theo hai má chảyxuống, dính ướt vạt áo. 'Ngươi chịu được không?' Đổng Đông Đông đi một bên, lo lắng hỏi. Vừa rồi là mình chủ động muốn giúp đỡ, mới có chút đó mà đã rên vất vả, thật là quá mất mặt, Tiêu Thỏ khẽ cắn môi, cười nói:'Không có việc gì...' Lại đi thêm một đoạn đường, cánh tay mang sách kia đã nhanh mà chết lặng. Bỗng nhiên, một âm thanh gọi lại bọn họ. 'A, bạn học! Chờ một chút!' Tiếp theo, một nam sinh mập mạp đẩy chiếc xe kéo đi qua, hiển nhiên cũng là đến nhận sách, trên xe đã chất không ít sách.Nam sinh kia cười cười, có chút ngại ngùng hỏi: 'Bạn học... Các ngươi có cần giúp không?' 'Tốt!' Lúc này Tiêu Thỏ cũng không cố để ý mặt mũi nữa, đem sách bỏ lên xe người ta đã rồi hãy nói. Chờ sách trên tay bốn người các nàng được chất lên xe xong, bỗng nhiên từ phía sau, một nam sinh mặc áo sơ mi, vỗ bả vainam sinh béo kia trêu chọc: 'Bát Giới, ta đã nói bọn họ sẽ không từ chối mà?' Bát Giới? Tên này thiếu chút nữa làm Tiêu Thỏ nhảy lên. 'Hắn gọi là Bát Giới, ngươi sẽ không kêu là Ngộ Không chứ?' Đổng Đông Đông trêu ghẹo. 'Sao ngươi biết?' Nam sinh áo sơ mi làm động tác vò đầu bứt tai, bông đùa. Đổng Đông Đông vui vẻ: 'Vậy sư phụ của các ngươi đâu?' 'Sư phụ ở đằng kia!' Nhìn theo tay Ngộ Không, Tiêu Thỏ bỗng nhiên giật mình. (^̂ ) Đã lâu không thấy bộ dáng bước đi của hắn, chỉ nhìn một cách đơn thuần vào khí chất tao nhã tiêu sái này, ánh mắt khôngchút gợn sóng, bước đi không nhanh không chậm, chậm rãi mà tới, phảng phất như không dính một tia bụi bặm ô uế nào...Cảm giác, bất cứ ai cũng sẽ sinh ra hảo cảm với một nam tử như vậy? Chẳng qua...

Tiêu Thỏ từ trong thất thần đột nhiên tỉnh lại. Cái người đoán không ra suy nghĩ Lăng Siêu kia, đôi mắt của hắn đã gần ngaytrước mặt nàng. Chapter 32 Một khắc kia, thời gian phảng phất yên lặng, nhìn vào con ngươi tối đen khó nắm bắt của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ bỗng nhiênkhông biết làm sao, cũng không biết hắn xuất hiện để làm gì. Ngay khi nàng xấu hổ chuẩn bị chào hỏi hắn, đang nhìn nàng, Lăng Siêu bỗng nhiên hướng ánh mắt ra chỗ khác, làm nhưkhông có phát sinh chuyện gì, cất tiếng chào mọi người. Tay Tiêu Thỏ chới với giữa không trung. Hắn... Thế nhưng... không nhìn nàng! >____< Mọi người ở đây tự nhiên đều bị Lăng Siêu đột nhiên “lên sân khấu” làm cho giật mình, sững sờ tại chỗ không biết nói gì. Lạithấy hắn tủm tỉm cười chào hỏi mọi người, lúc này tất cả mới phục hồi tinh thần, trong đó kích động nhất phải kể đến ĐổngĐông Đông. Không chút keo kiệt, nàng nói: 'Nguyên lai bộ dạng sư phụ phong lưu tiêu sái như vậy, quả nhiên là “ngự đệ ca ca” trongtruyền thuyết!' “Ngự đệ ca ca”? Tính cách Đổng Đông Đông quả nhiên cùng Tưởng Quyên Quyên có chút tương tự. Tiêu Thỏ lau mồ hôitrên trán, mượn cơ hội trộm mắt ngắm Lăng Siêu (^̂ ), lại thấy hắn thần sắc bình thường, phảng phất như đối với xưng hô nhưvậy cũng không chút phiền lòng. Bỗng nhiên, Ngộ Không trêu ghẹo: 'Ngươi đừng nói như vậy, sư phó nhà chúng ta bên cạnh phong lưu tiêu sái ra còn có tàihoa hơn người. Không thiếu nữ sắc muốn cùng “ngự đệ ca ca” liều mạng.' 'Thật hả?' Vẫn chưa mở miệng Hạ Mạt bỗng nhiên sáng lên hai mắt, ánh mắt kia cùng với buổi sáng đập chết “tiểu cường”giống nhau như đúc. (^̂ ) Khóe miệng Tiêu Thỏ run rẩy một chút, không phải là gặp một con sói “đam mỹ” đó chứ? (“đam mỹ” bên tangthuvien địnhnghĩa là: loạn luân, đồng tính, mô tả xxx lộ liễu ^ ̂Ở đây mình nghĩ, tạm hiểu là háo sắc chắc cũng không vấn đề ^ )̂ Không đoán được, Hạ Mạt liền hỏi câu tiếp theo không chút e dè: 'Vậy ngươi thích con trai sao?' 'Phốc —— ' Trừ bỏ Lăng Siêu cùng Tiêu Thỏ vẻ mặt đen thui, tất cả mọi người nhịn không được mà cười. Đặc biệt Ngộ Không, ôm bụng cười đến chảy nước mắt: 'Học muội, ngươi suy nghĩ nhiều quá, sư phụ chúng ta là người đã cóvợ!' 'Tuy rằng hắn chưa bao giờ đem phu nhân mang đến giới thiệu cho chúng ta!' Bên cạnh, Bát Giới nhịn không được bổ sungmột câu, vẻ mặt thành thật. Nghê Nhĩ Tư trêu ghẹo: 'Không lẽ trong nhà sư phụ các ngươi chỉ nuôi yêu tinh?' 'Cũng có khả năng a...' Trong bầu không khí trêu chọc thoải mái này, chỉ có gương mặt Tiêu Thỏ chợt xanh chợt hồng chợt trắng, thật là đẹp mắt. (^̂ ) Ngươi mới là yêu tinh, cả nhà các ngươi đều là yêu tinh! Ngay khi nàng cố sức nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, ánh mắt Lăng Siêu bỗng nhiên vô tình hay cố ý gì đó liếc nàng mộtcái, tựa tiếu phi tiếu. Trong ánh mắt bình tĩnh kia còn có mấy tia vui vẻ tựa như được xem kịch hay miễn phí, khiến cho TiêuThỏ nổi giận. 'Cũng có khả năng yêu tinh không muốn ăn thịt Đường Tăng a' Tiêu Thỏ chen mồm. Đổng Đông Đông cười nói: 'Yêu tinh này ngu chưa! Thịt Đường Tăng có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, làm gì cóyêu tinh không muốn ăn?' 'Không nhất định cứ phải như vậy!' Tiêu Thỏ cố ý quét mắt Lăng Siêu: 'Người ta nói thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất

lão, nhưng đã có ai chân chính nếm qua đâu? Nói không chừng ăn xong không thể trường sinh bất lão, bụng có thể bị thối rữanữa.' 'Này...' Đổng Đông Đông quả nhiên đáp trả không được. Quả thật, trong Tây Du Kí chưa có yêu tinh nào ăn qua thịt ĐườngTăng, giống như phim hoạt hình “Mèo và Chuột”, cho tới bây giờ mèo Tom vẫn chưa có ăn được thịt chuột Jerry. (^̂ ) Tiêu Thỏ tự đắc nhìn Lăng Siêu: Hừ! Da thịt đẹp một chút không nhất định là Đường Tăng, cũng có khả năng bên trong làNgưu Ma Vương (^̂ ); xuất gia không nhất định “tứ đại giai không”, cũng có khả năng là Khưu Ma Trí! (^̂ yêu tăng Thổ Phồn –một nhân vật phản diện trong Thiên Long Bát Bộ) Rất nhanh, vừa đi vừa tán gẫu, đề tài Đường Tăng và yêu tinh chẳng mấy chốc đã bị quăng qua một bên. Có thể nhìn ra được, Ngộ Không là cái nam sinh rất thích khuấy động không khí, mà trùng hợp Đổng Đông Đông cũng là cáinữ sinh hào sảng, thế nên trên đường đi, mọi người vốn chưa nhận thức nhau cũng có thể cười đùa liên tục. Nhưng trong nhóm người này, Tiêu Thỏ hiển nhiên không có tâm tình tốt như vậy. Nàng vừa đi vừa trộm quan sát Lăng Siêu.Hắn không nhanh không chậm mà theo sau, vừa không khởi xướng đề tài cũng không tham dự đề tài, chẳng qua là vẻ tươicười thần bí khó lường thoáng hiện lên trên mặt vài lần, khiến người ta muốn chột dạ. Như vậy đi qua một đoạn đường, lúc đến dãy phòng nữ sinh, Nghê Nhĩ Tư bỗng nhiên thần bí kéo Tiêu Thỏ lại, thấp giọng thìthầm: 'Thỏ Thỏ, ngươi có cảm thấy vị sư phụ kia bộ dạng rất tuấn tú không?' A? Tiêu Thỏ mộng mị, cười gượng gạo: 'Có một chút...' 'Sao lại chỉ có một chút? Quả thực chính là soái ngây người! Không được, “qua thôn nào phải đi thăm miếu đó”, ta không thểlãng phí cơ hội tốt như vậy, lát nữa đến dưới lầu, ngươi đi hỏi hắn số điện thoại giùm ta!' Tiêu Thỏ ngơ ngẩn, vẻ mặt đen thui hỏi: 'Không cần khoa trương như vậy chứ? Nhưng mà... vì cái gì muốn ta đi?' 'Bởi vì...' Nghê Nhĩ Tư ngượng ngùng không dám nói, chi chi ngô ngô... một lúc lâu, sau đó trả lời: 'Bởi vì ngươi xinh nhất!' Tiêu Thỏ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Đại tỷ, lí do này của ngươi cũng thật là khó coi. >____< Gặp Tiêu Thỏ không đáp ứng, Nghê Nhĩ Tư cũng có chút sốt ruột, mắt thấy đã sắp tới dưới lầu, nàng vội vàng nói: 'Ngươikhông đi, ta đi!' Cũng không biết vì cái gì, nghe nàng nói một câu như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút khẩn trương, nàng thốt ra:'Đừng!' 'Vậy ngươi đi!' Nghê Nhĩ Tư dứt lời, đẩy Tiêu Thỏ tiến tới. Hay thật, mang sách rõ ràng không có chút khí lực, đẩy người ta lại thật mạnh mẽ, Tiêu Thỏ không lưu ý một cái đã bị nàng tađẩy đi ra ngoài. Hai bước chân chưa vững, vừa vặn chúi về phía sau Lăng Siêu. Nàng kêu 'A' một tiếng, thân mình ngã xuống đã bị Lăng Siêu chặn ngang nâng dậy. Độ ấm từ bàn tay hắn cách qua lớp vải áo sơ mi rơi xuống làn da mẫn cảm bên hông, Tiêu Thỏ cả kinh, nhất thời có chúthoảng hốt. Lúc này, mấy người đi trước nghe thấy tiếng Tiêu Thỏ, liền ngừng lại, dồn dập quay đầu, vừa thấy tư thế này của hai người,cũng ngơ ngẩn ra. Không phải đã vui vẻ giúp ngươi mang sách sao, sao lại đẩy ta vào cái gian tình này? (^̂ ) Vẻ mặt Tiêu Thỏ đỏ bừng, muốn gạt tay hắn ở trên lưng đi, chỉ có điều hắn vẫn không buông lỏng tay, cố ý kéo tay thấp chútnữa, đem nàng túm vào trong ngực, miệng còn tốt bụng nhắc nhở : 'Học muội, cẩn thận.' Rõ ràng là ăn đậu hủ người ta, còn cố làm ra vẻ người tốt, mặt không đỏ, tim không nhảy. Đây chính là cảnh giới cao nhất củasắc lang a! (^̂ ) Cuối cùng, khi Tiêu Thỏ cơ hồ nhịn không được muốn hét lên, hắn lại bỗng nhiên thả tay, lễ phép lui ra phía sau vài bước, vẻmặt quan tâm nói: 'Học muội, ngươi không sao chứ?' Không có việc gì cái đầu ngươi á! Tiêu Thỏ tức giận đến muốn mắng người.

'Không có việc gì, không có việc gì...' Nghê Nhĩ Tư vội vàng đi tới giảng hòa, 'Cám ơn học trưởng, thân thủ của ngươi thậtnhanh nhẹn.' 'Có gì đâu. Lúc chơi bóng rổ cũng hay đột nhiên có bóng bay tới.' Tiêu Thỏ chết lặng. Ngươi coi ta là bóng rổ hả? 'Hôm nay may mắn có các ngươi giúp đỡ, chi bằng tối nay ta mời mọi người ăn bữa cơm?' Lúc tới dưới dãy lầu nữ, ĐổngĐông Đông bỗng nhiên đề nghị. 'Tốt!' Ngộ Không nói xong, xấu xa cười nhìn Lăng Siêu, 'Chúng ta thì không thành vấn đề, bất quá sư phụ nhà chúng ta “ái thênhư mạng”, không biết là...' 'Ta đi.' Lăng Siêu đáp. Trong khi vẻ mặt Ngộ Không trơ ra kinh ngạc, Đổng Đông Đông lại nói tiếp: 'Vậy thì hẹn năm giờ ở đây gặp mặt nhé. Chúng tatới căn tin lầu ba ăn cơm Tây!' 'Được.' Lăng Siêu gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía Tiêu Thỏ, khóe miệng bỗng dưng mở ra một nụ cười giả tạo, 'Học muộicũng đến nhé.' Tiêu Thỏ: '...' Bởi vì Lăng Siêu trước khi đi còn gửi lại nụ cười giả tạo kia, đối với bữa ăn tối nay Tiêu Thỏ rất không lạc quan. Cân nhắcmãi, nàng quyết định không đi vẫn là tốt hơn. 'Đông Đông, cơm chiều nay ta không đi...' Nói còn chưa dứt lời, đã bị chặt ngang : 'Vì cái gì không đi? Ngươi mất hứng!' 'Đúng vậy, mới vừa đến trường khó có thể gặp được vị sư huynh soái như vậy.' Nghê Nhĩ Tư vẻ mặt si mê. Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu: 'Người ta đã có bạn gái...' 'Ta biết!' Nghê Nhĩ Tư thản nhiên, 'Ta chỉ là nhìn soái ca thôi. Dù sao bộ dạng soái như vậy, không xem cũng là lãng phí, chibằng hai mắt nhìn cho thiệt đã.' Tiêu Thỏ không nói gì. 'Hạ Mạt thì sao?' Đổng Đông Đông lại hỏi. 'Ngươi đã mời ta đương nhiên phải đi.' Bạn học Hạ Mạt, ngươi quả nhiên thực thẳng thắn! >____< Đổng Đông Đông quay đầu lại nói với Tiêu Thỏ: 'Đi thôi, đây là hoạt động tập thể, ngươi không đi chính là thoát ly đoàn đội!'(^̂ ) Người từng trải qua nhiều năm làm lớp trưởng như vậy sẽ không phải cái dạng hay ho gì, người ta đều nói như thế đó. TiêuThỏ không có biện pháp, cũng chỉ đành gật đầu. Cứ như vậy, tới gần năm giờ, Tiêu Thỏ kiên trì theo đám bạn cùng phòng mà chỉ mới nhận thức có một ngày đã thấy dịthường không giống người này, đi xuống lầu. Khi xuống đến dưới lầu, mấy người bọn Lăng Siêu đã chờ ở đó. Thấy Lăng Siêu, Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút giật mình. Cái áo sơ mi trên người hắn, hình như là.. Trí nhớ phảng phất lại trở về nửa năm trước, hôm sinh nhật Lăng Siêu, khi đó hắn ở lại Z đại học, nàng ở A trung chuẩn bị thicao đẳng, vốn căn bản sẽ không có cơ hội gặp nhau. Hôm đó, sau khi nàng tan học, hắn bỗng nhiên gọi điện tới. 'Thỏ Thỏ, ta chờ ngươi trước cổng.' Nàng hoảng sợ, thu xếp đồ đạc rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng học. Khi đó bọn họ đã có một đoạn thời gian rất dài không gặpnhau. Nhắm con đường ra cổng, trong lòng nàng lần đầu tiên có loại cảm giác chờ mong. Muốn gặp hắn.

Đang mùa đông, nên khi vừa ra đến cổng, trời đã tối sầm, đèn đường cũng vừa được bậc lên. Hắn mặc áo khoác màu xám,đứng dưới ngọn đèn đường mờ nhạt chờ nàng. Ngọn đèn nhu hòa đánh vào khuôn mặt tuấn tú của hắn. Kinh diễm thời gian. Hắn cởi áo khoác choàng qua người nàng, nói: 'Hôm nay sinh nhật ta, đi với ta một giờ đi?' Sau đó, bọn họ đi tới quán cà phê gần đó, uống cốc cà phê nóng hầm hập, hàn huyên kể lại chuyện xảy ra trong đoạn thờigian kia. Không nói lời tâm tình, cũng không ôm môi hôn, chỉ có nhìn nhau như thế này, nhưng lại đọng thành một khoảng thờigian khó quên trong trí nhớ. Sau khi từ quán cà phê đi ra, Tiêu Thỏ vẫn kiên trì muốn tặng quà sinh nhật cho hắn. Nên hai người ở cửa hàng gần đó mua cái áo sơmi này. Nàng nhớ rõ, khi đó nàng không mang theo nhiều tiền, lại kiên trìmuốn chính mình bỏ tiền mua cho hắn. Cuối cùng, trong ánh mắc nghi hoặc của chị bán hàng, hai người đã mua cái áo sơ mikhông có mắc lắm này. Rõ ràng là chiếc áo bình thường, hắn lại vui vẻ nói: đây là quà sinh nhật tốt nhất hắn thu được. Tái sau đó, Tiêu Thỏ cũng chưa từng thấy qua hắn mặc cái áo này. Nàng cũng nghĩ tới, có lẽ áo này không thích hợp hắn, lạicó lẽ kỳ thật hắn cũng không thích chiếc áo quá bình thường như vậy, chẳng qua là ngại ngùng khó mở lời trước mặt nàng màthôi. Tóm lại, Tiêu Thỏ để ý chuyện này suy nghĩ một hồi, sau cũng dần dần quên nó đi. Không nghĩ tới, hôm nay nàng bỗng nhiên lại thấy cái áo sơmi này. Ánh đèn đường đêm đó hạ xuống khuôn mặt tuấn tú củahắn lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng. Không biết vì sao, trái tim Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm giác mềm đi. Có lẽ chính mình không nên cùng hắn dỗi như vậy. Dù sao hai người đã cùng nhau từ trước tới giờ, hắn đối với nàng tốt,nàng sao lại không biết? Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ chạy tới, thừa dịp mọi người không phát hiện, trộm giật giật góc áo của LăngSiêu. Hắn quay đầu lại, giật mình, bỗng nhiên nghe trái tim thúc giục mà nắm lấy tay nàng. Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ trong cái giao tay truyền qua. Hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc chướng ngại trước mắt tiêu tan. 'Các ngươi...' Thanh âm kinh ngạc khiến Tiêu Thỏ không thể không bỏ tay ra khỏi Lăng Siêu, sau đó nàng nhìn đến người làm mình giậtmình kia. Bạn học Ngộ Không bởi vì thấy hình ảnh hai người nắm tay, quá mức khiếp sợ, không cẩn thận ngã xuống... hồ nước bêncạnh. T____T Chapter 33 Nếu nói trên thế giới này chuyện tình thảm thiết nhất là đi đường bị rơi xuống nước, như vậy chuyện thảm thiết hơn chính là,rơi vào nước xong lại không biết bơi. Đương nhiên còn có chuyện so với chuyện này thảm thiết hơn rất nhiều lần, đó là saukhi rơi xuống nước khẩn thiết kêu to cứu mạng, mới phát hiện ra nguyên lai hồ nước này chỉ sâu có một mét... (^̂ ) Đỏ mặt từ dưới nước đi lên, bạn học Ngộ Không “viên mãn”. 'Sư phụ, ngươi là cố ý...' Ngộ Không cắn môi, vẻ mặt ủy khuất. Lăng Siêu liếc một cái: 'Là ngươi đi đường không cẩn thận.' 'Sao ngươi có thể cùng yêu tinh làm ra loại chuyện này sau lưng người ta?' Ngộ Không chỉ vào hắn cùng Tiêu Thỏ đan mườingón tay vào nhau. (^̂ ) 'Nàng chính là yêu tinh duy nhất của nhà ta.' Vì thế, hôm nay bạn học Ngộ Không lần thứ hai “viên mãn”. (??) Bởi vì Ngộ Không bất hạnh rơi xuống nước biến thành một con khỉ ướt, bữa cơm này đành phải tạm thời chờ dịp sau. Sau khitrở lại phòng, Tiêu Thỏ liền bị bạn cùng phòng thay nhau thẩm vấn. Đổng Đông Đông nghiêm mặt nói: 'Thỏ Thỏ, ngươi thành thật công đạo đi.' Tiêu Thỏ ngượng ngùng mà bắt đầu khai: 'Cái kia... hắn là bạn trai của ta.'

'Đây không phải là trọng điểm!' Đổng Đông Đông quát to một tiếng: 'Trọng điểm là, ngươi thế nhưng lừa gạt bạn cùng phòng!' 'Đúng vậy Thỏ Thỏ, đáng ra ngươi phải sớm nói cho chúng ta biết.' Nghê Nhĩ Tư có điểm chột dạ, nhớ lại vừa rồi có ý “dâm”bạn trai người ta ngay trước mặt người ta, liền cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. (^̂ để nguyên từ trong nguyên tác) Tiêu Thỏ: 'Là các ngươi không hỏi ta...' 'Trách không được cái vị sư phụ kia vừa rồi bên trái một tiếng học muội, bên phải một tiếng học muội, gọi tên thân thiết nhưvậy, nguyên lai các ngươi sớm đã có gian tình! Nói mau, các ngươi là như thế nào nhận thức?' 'Đúng vậy, nhìn qua các ngươi giống như đã biết nhau từ lâu?' Trước ánh mắt tra hỏi của hai người, Tiêu Thỏ đành phải đem chuyện nàng cùng Lăng Siêu từ đầu tới đuôi kể lại một lần. Tuy rằng Tiêu Thỏ có nói bớt đi một chút, cũng không có thêm từ gì mới, càng không thêm mắm thêm muối, nhưng là ĐổngĐông Đông và Nghê Nhĩ Tư nghe được mùi vị mới mẻ, muốn ngừng mà không được. Sau khi nghe xong, Nghê Nhĩ Tư cảm thán một câu: 'Nguyên lai là chuyện tình thanh mai trúc mã!' Đổng Đông Đông nắm tay: 'Đều nói ta lớn lên giống học sinh trung học, chi bằng ngày nào đó đi sơ trung nuôi cái “tiểu chínhthái” (??) làm trúc mã!' Tiêu Thỏ nghe được, vẻ mặt đen thui, vừa quay đầu lại phát hiện Hạ Mạt nãy giờ không có lên tiếng đang mở vở, liều mạngghi chép. 'Ngươi ghi cái gì?' Tiêu Thỏ hỏi. Hạ Mạt đẩy gọng kính lên: 'Ta cảm thấy chuyện này có thể dùng để nghiên cứu vấn đề hình thành tính cách thanh thiếu niên.'(^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' Lăng Siêu xuất hiện xem như là tiếng nhạc đệm cho lễ khai giảng, không lâu sau, trường chính thức vào học. Do là năm đầu, chương trình học cũng không có đề cập nhiều lắm đến kiến thức chuyên ngành, Tiêu Thỏ học hành cũngkhông phải thực cố sức, ngoại trừ một môn toán học cao đẳng khiến nàng đau đầu ra thì các môn khác đều coi như có thểứng phó được. Quan hệ trong trường học trước tiên luôn bắt đầu từ phòng ở, bọn Tiêu Thỏ cũng không ngoại lệ. Mỗi ngày, bốn người phòng438 đều cùng nhau hoạt động, đi học cũng ngồi cùng bàn. Một tuần ở chung như thế qua đi, Tiêu Thỏ đối với tính cách bọnhọ cũng càng thêm hiểu biết. Đổng Đông Đông cũng giống như tên nàng vậy, là cái người rất có tiết tấu, nói chuyện hay làm việc đều thẳng thắn, cộngthêm dáng vẻ bề ngoài đáng yêu, xem như là một “Lolita” đầy nhiệt huyết. Về phần Nghê Nhĩ Tư, bởi vì nàng ôn lại hai nămmới thi đậu Z đại, tuổi lớn hơn bọn họ, cho nên đối với chuyện tình yêu nàng cũng tỏ phong phú kinh nghiệm hơn, nhưng trênthực tế, nàng tận xương là cái người nhát gan lại tốt bụng. Điểm này từ việc nàng theo chủ nghĩa ăn chay cũng có thể thấyđược. Còn có Hạ Mạt, nhắc tới nàng, Tiêu Thỏ liền không biết nói sao... Nàng chưa từng gặp qua nữ sinh hiền lành trầm tĩnh xinhđẹp như vậy lại điên cuồng mê muội các loại cơ thể sinh vật. Có một lần trong giờ sinh học trên lớp, Tiêu Thỏ tận mắt nhìnthấy nàng lật sách đến trang nói về hệ tiêu hóa, nghiên cứu suốt ba tiết... Ăn cơm trưa ngày đó, nàng còn cố ý chọn món ruộtheo. >____< Sau khi nhìn thấy Hạ Mạt ăn ruột heo hai ngày liên tiếp, Tiêu Thỏ rốt cuộc nhịn không được, hỏi: 'Tiểu Mạt, sao ngươi lại ghidanh ngành hộ lý?' Hạ Mạt đang ngẩn người nhìn miếng ruột heo, bị Tiêu Thỏ hỏi, lúc này mới lưu luyến không rời mà ngẩng đầu, nàng nói: 'Takhông tính chọn hộ lý, nhưng vì điểm số không đủ nên đành phải chọn.' 'Vậy trước kia ngươi muốn chọn ngành gì?' 'Pháp y.' Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm miếng ruột heo kia một lúc, rốt cuộc bình thường trở lại. Bởi vì Tiêu Thỏ khơi mào vấn đề, rất nhanh hai người kia cũng gia nhập. Mọi người tán gẫu, nàng mới phát hiện, nguyên lai

ngoại trừ mình một lòng muốn học hộ lý ra, ba người bọn họ đều là bị bắt học. Như Đổng Đông Đông, nàng vốn muốn họcngành y, nhưng vì điểm không đủ, sau phải chuyển qua ngành dược, rồi cuối cùng chọn hộ lý. Về phần Nghê Nhĩ Tư, càngthần kỳ hơn, nghe nói cả nhà không cho học y, lúc điền đơn nguyện vọng, lấy một chọi bảy, nàng chỉ có thể chọn hộ lý. 'Các ngươi vì cái gì không thích hộ lý?' Tiêu Thỏ không rõ. 'Còn ngươi vì cái gì lại thích?' Đổng Đông Đông hỏi lại. 'Bởi vì...' Tiêu Thỏ đáp không được. Kỳ thật nàng muốn làm hộ sĩ, đơn giản là bởi vì trước đây cùng Lăng Siêu đi bệnh viện, đối với nghề hộ sĩ có ấn tượng rất tốt,nhưng nếu nói tiếp, chính mình quả thật còn không có lý do. Cuộc sống là như vậy, có rất nhiều chuyện, rất nhiều người từ khi còn nhỏ đã nhất định muốn, duyên phận đưa đẩy, vô phápgiải thích. Gặp Tiêu Thỏ không trả lời, đề tài cũng rất mau trôi qua. Đổng Đông Đông nói: 'Ta mới nhận được thông báo, tối mai, sau khi kết thúc tiệc đón người mới, sinh viên hộ lý chúng ta tậptrung ở cầu thang phòng học lầu A để gặp giáo viên phụ đạo mới một chút.' 'Phụ đạo viên không phải trước đây đã có rồi hay sao?' Nghê Nhĩ Tư hỏi. 'Ờ, bất quá lần này học viện phái phụ đạo viên môn tâm lý mới xuống cho chúng ta, không phải là thầy giáo mà là sinh viên.' 'Sinh viên?' Tiêu Thỏ từ trầm tư lấy lại tinh thần, 'Sinh viên cũng có thể làm phụ đạo viên?' 'Đương nhiên rồi! Nghe nói hàng năm trường chúng ta không thiếu tân sinh vì không thích ứng được với môi trường đại họcđã tự động nghỉ học, cho nên trường muốn tìm một vị học tỷ học trưởng có kinh nghiệm, phụ đạo cho tân sinh chúng ta.' 'Phụ đạo viên của chúng ta lần này là học tỷ hay là học trưởng a? Nếu như là soái ca thì thật tốt biết bao...' Ba người còn lại cùng nhau quay đầu khinh bỉ Nghê Nhĩ Tư: 'Nam sinh ngành chúng ta? Ngươi suy nghĩ nhiều quá!' (^̂ ) Nghê Nhĩ Tư: '...' Làm người ta không có nghĩ đến chính là, lần này Nghê Nhĩ Tư đã nói trúng rồi. Khoa hộ lí vốn luôn luôn nữ nhiều nam ít, bấtbình giới tính nghiêm trọng, thế nhưng năm nay lại cử xuống một vị soái ca làm phụ đạo viên! Mới vừa bắt đầu bữa tiệc đón người mới, chợt nghe lớp bên cạnh có người truyền tin, lát nữa sẽ có một vị soái ca học trưởngtới. Đợi đến khi kết thúc tiệc, tin tức này đã muốn mọc cánh bay khắp khoa hộ lý, ngay cả các học tỷ năm hai năm ba cũng ồnào muốn đợi lát nữa tham gia buổi gặp mặt phụ đạo viên. Tiêu Thỏ ngơ ngác. Rốt cuộc là cái dạng soái ca gì có thể khiến cho một đám nữ sinh điên cuồng như vậy? Lúc này, Đổng Đông Đông lén lén lút lút chạy tới đám đông bên kia: 'Hỏi thăm một chút, hỏi thăm một chút!' 'Cái gì cái gì?' Một đám nữ sinh nhiều chuyện líu ríu vây quanh nàng. 'Ta mới vừa hỏi một học tỷ năm hai, nàng nói phụ đạo viên cử xuống cho chúng ta lần này là một học trưởng năm tư bên khoay, tên là Giang Hồ, là cái đại siêu cấp soái ca!' Một đám “lang nữ” nhất thời tỏa sáng hai mắt: 'Soái tới trình độ nào?' (^̂ hai mắt ta cũng chớp sáng ^̂ ) 'Nghe nói hoa khôi khoa y trường chúng ta theo đuổi hắn đã ba năm, năm trước còn ở trên đường chặn hắn thổ lộ, kết quả bịđương sự cự tuyệt!' 'Wa!!' Từ trong bát nháo nghe được tin tức như thế, mọi người sôi trào “lang huyết” (^̂ ), hận không thể lập tức bay xuống lầuA chính mắt nhìn thấy soái ca học trưởng trong truyền thuyết kia. Duy độc chỉ có Tiêu Thỏ không bị cuốn vào. Nàng chẳng qua là yên lặng nghĩ tới Lăng Siêu. Nếu chỉ đánh giá bề ngoài mộtcách đơn thuần, hắn cũng có thể coi như là soái ca... (^̂ sai rồi. Là cái “đại siêu cấp” soái ca ^̂ ) Tới cầu thang phòng học, quả nhiên đã có không ít người chờ ở bên trong. Trong đó còn trà trộn vào không ít học tỷ nămtrên, tất cả đều là vẻ mặt hưng phấn. Bất quá, bởi vì những người không mời mà đến này mà chỗ ngồi trước cầu thang phònghọc lập tức không đủ. Bọn Tiêu Thỏ tới trễ, thế nên không có chỗ ngồi.

'Mấy người này cũng thật là, vốn là mít-tin của tân sinh chúng ta, bọn họ đến làm chi nhiều, chiếm hết vị trí của chúng ta?'Nghê Nhĩ Tư lẩm bẩm một câu. 'Nhìn cái gì? Ai bảo các ngươi tới trễ như vậy!' Một nữ sinh ăn mặc hợp mốt trừng mắt nhìn bọn họ, liếc một cái. 'Sao ngươi có thể nói như vậy?' Ý thức trách nhiệm của lớp trưởng Đổng Đông Đông bỗng nhiên bạo phát. 'Ta thì làm sao? Các ngươi tới trễ còn muốn trách người khác!' Thái độ nữ sinh kia rất dữ dội, nói mấy câu xong, những ngườikhác dồn dập quay đầu lại nhìn bọn họ. Tiêu Thỏ giật giật góc áo Đổng Đông Đông: 'Đông Đông, đừng cùng người như thế ầm ĩ.' Nàng luôn không phải là người thíchgây chuyện. Không nghĩ tới nói nhỏ một câu, lại bị nữ sinh kia nghe được. 'Ta là người như thế nào?' Nữ sinh kia đột nhiên đứng lên, lúc này Tiêu Thỏ mới phát hiện vóc dáng nàng rất cao, lại mangthêm đôi giày cao gót, dáng vẻ bệ vệ bức người. Xung đột với nàng dù sao cũng là sinh viên mới vào, nàng bỗng nhiên đứng lên như thế, tất cả mọi người chằm chằm nhìn lại.Nghê Nhĩ Tư nhát gan, lùi lại mấy bước. Chỉ có Tiêu Thỏ tiến lên, nói thẳng: 'Học tỷ, ta thấy ngươi nói như vậy thực quáđáng.' Người kia ngẩn ra, hiển nhiên không thường bị người ta chống đối như vậy, nổi giận: 'Cái gì quá đáng? Ta cần một đứa mớivào trường như ngươi giáo huấn hay sao? Có biết cái gì gọi là đến trước đến sau hay không hả, các ngươi tới trễ như vậycòn trách người khác, ngươi...' Người kia bắn pháo bùm bùm một hồi, không để ý lý lẻ. Rõ ràng là nàng muốn gây sự. Tiêu Thỏ chưa thấy qua người như thế, cũng có chút ngập ngừng. Mắt thấy người kia càng nói càng hăng, còn đem nàng bức vào góc tường. Bỗng nhiên một bóng người bước tới chắn giữabọn họ. 'Xem ra phụ đạo viên ta đã sớm có công tác muốn làm a.' Lời nói mang ý cười. Tiêu Thỏ giật mình, lập tức phát hiện đứngtrước mặt nàng là một nam nhân bộ dạng rất cao, mặc chiếc sơmi màu trắng. Từ góc độ này có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặthắn, trên mũi đeo một cặp kính vàng, khóe miệng cong cong. Ngay lúc Tiêu Thỏ ngơ ngẩn hết sức, nữ sinh gây sự vừa rồi lập tức thu hết dáng vẻ bệ vệ, mềm mại kêu một tiếng: 'Giang sưhuynh...' Giang sư huynh? Chính là soái ca trong truyền thuyết - Giang Hồ? Chỉ sau một thoáng ngắn ngủi trầm mặc, thanh âm thảo luận dần dần vang lên, trọng tâm lực chú ý của mọi người đã sớmchuyển sang nam sinh kêu Giang Hồ này. Chapter 34 'Sư huynh, Bạch sư tỷ nàng...' 'Tiểu Thanh, ngươi là học tỷ, hẳn là nên chiếu cố học muội một chút.' Thanh âm của Giang Hồ nghe lên thực êm tai, nhưngkhông để cho người ta cự tuyệt. Nữ sinh kêu Tiểu Thanh kia cắn cắn môi, lại hung tợn nhìn Tiêu Thỏ liếc mắt một cái, rốt cục hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Bạch sư tỷ? Tiểu Thanh? Chẳng lẽ Giang Hồ huynh là Hứa Tiên? (^̂ ) Tiêu Thỏ thắc mắc, đang tính nhìn lại vị soái ca trong truyền thuyết kia một cái, hắn đã lên tới bục giảng. Thanh âm tao nhãtruyền đến: 'Ta phát hiện tân sinh năm nay của trường không hề thiếu sinh viên lưu ban.' Lời này vừa nói ra, các vị sư tỷ lấy cớ đến xem tự nhiên ngượng ngùng, lập tức có nhiều người cúi đầu chuồn ra khỏi phònghọc. Bọn họ vừa đi, vị trí trong phòng lập tức trống đi không ít, cuối cùng bọn Tiêu Thỏ cũng có chỗ ngồi.

Chợt nghe phía sau có nữ sinh bình phẩm: 'Ta cảm thấy Giang sư huynh này tính cách tốt, bộ dạng lại soái, nếu như trongnhà lại có tiền một chút, thật sự là người tốt nhất để chọn làm chồng a!' 'Ngươi không biết đấy thôi, hắn là thái tử gia của bệnh viện Thánh Lãng!' Nữ sinh “ất” nói. 'Bệnh viện Thánh Lãng? Không phải là rất có danh... #@% $̂ ̂' 'Đúng vậy... % �� ' Nghe các nữ sinh phía sau bàn tán không thôi, “si bệnh” của Nghê Nhĩ Tư lại phát tác: 'Oa, nếu vị đại soái ca này có thể coitrọng ta thì thật là tốt biết bao?' Hạ Mạt liếc nàng một cái: 'Ngươi nằm mơ à?' Nghê Nhĩ Tư nổi giận: 'Họ Hạ kia, phiền ngươi làm ơn có chút ảo tưởng thiếu nữ được không? Ta so với ngươi lớn hơn haituổi cũng không có thực tế như ngươi!' 'Thì sao?' Hạ Mạt tỏ ra chả có gì quan trọng. Ngay khi Nghê Nhĩ Tư sắp muốn nổi giận, thanh âm của Giang Hồ đã cắt ngang bọn họ. 'Các vị bạn học, từ hôm nay trở đi, ta chính là phụ đạo viên tâm lý của mọi người...' Thanh âm hắn có chút hạ xuống, làm chongười ta có cảm giác trầm ổn. Con ngươi bên dưới kính mắt lại sáng lên, mang theo ý cười ấm áp của vị sư trưởng. Bởi vì vừa rồi được hắn rút đao tương trợ, Tiêu Thỏ đối với người này ấn tượng khá tốt. Cố ý cẩn thận lắng nghe một chút, lạiphát hiện hắn nói chuyện rất có trật tự, đưa ví dụ cũng thực sinh động hài hước. Hơn mười phần chung, hơn phân nửa nữsinh trong phòng học đều bị hắn mê đảo. Không hổ là nhân vật chính trong truyền thuyết! Trong lòng Tiêu Thỏ cảm thán một câu. Lại một lát sau, gặp mặt rốt cuộc đã xong. Lúc tan họp, đang tính đi xuống, Giang Hồ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bước vài bướctrở lại bục giảng, hướng microphone nói: 'Xin hỏi bạn học Tiêu Thỏ có ở đây không?' Nghe tên mình từ trong miệng Giang Hồ nói ra, Tiêu Thỏ sửng sốt một lúc lâu. Cho đến khi Đổng Đông Đông vỗ vào tay nàngmột cái, nàng mới như từ trong mộng tỉnh lại, khe khẽ giơ tay lên: 'Là ta...' Giang Hồ hướng nàng mỉm cười: 'Bạn học này, phiền ngươi lát nữa ở lại đây một chút.' Tiêu Thỏ gật đầu, mờ mịt: vị Giang sư huynh này trước đây nàng chưa từng gặp qua, sao hắn lại biết tên nàng? Lại còn giữmột mình nàng ở lại nữa, quá kỳ quái! Lại nhìn đến Nghê Nhĩ Tư, hướng nàng liếc mắt ai oán: 'Thỏ Thỏ, ngươi thật sự là quá diễm phúc a!' Hạ Mạt tiếp lời: 'Là phúc hay là họa, là họa thì tránh không khỏi.' 'Ê, ngươi không thể nói câu gì dễ nghe hơn à!' Cơn giận của Nghê Nhĩ Tư rốt cuộc bộc phát. Tiêu Thỏ: '...' Rất nhanh, trong phòng học mọi người đã đi gần hết. Tiêu Thỏ đi lên bục giảng, nhìn vào Giang Hồ vẫn đang cúi đầu sửasang lại tư liệu. Nàng hỏi: 'Học trưởng, tìm ta có chuyện gì không?' Giang Hồ ngẩng đầu, đánh giá Tiêu Thỏ trong chốc lát. Ánh mắt so với vừa rồi phai nhạt đi rất nhiều: 'Ngươi chính là TiêuThỏ?' 'Uhm.' Tiêu Thỏ gật đầu. 'Ngươi biết bà của ta sao?' 'Bà của ngươi?' Tiêu Thỏ càng sửng sốt: 'Học trưởng, có phải ngươi nhận lầm người rồi hay không?' 'Ngươi có phải nhà ở trấn F?' Giang Hồ thấy nàng gật đầu, lại hỏi thêm một chuỗi địa chỉ. Địa chỉ này nghe qua có chút quen quen? Tiêu Thỏ suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra: 'Bà ngoại ta... ở... A!' Tiêu Thỏ nhớtới cái gì, 'Chẳng lẽ ngươi nói là Miêu Tử bà bà...'

Nhắc tới Miêu Tử bà bà, Tiêu Thỏ có một đống chuyện muốn nói. Từ nhỏ, Tiêu Thỏ đã rất thân thiết với bà ngoại. Mỗi lần nghỉ học đều chạy tới nhà bà ở lại vài ngày. Lâu ngày liền quen hếtcác nhà hàng xóm quanh đó, mà Miêu Tử bà bà này chính là hàng xóm cách vách nhà bà ngoại của Tiêu Thỏ. Bà chỉ sống cómột mình. Lão bà này là người rất bề bộn, không có bằng hữu, thú vui lớn nhất chính là nuôi mèo. Bà thường đem mấy con mèo nhỏngười khác vứt bỏ về nuôi dưỡng. Dần dà lâu ngày, mọi góc trong sân đều thấy mèo, mọi người đều gọi bà là Miêu Tử bà bà. Nhưng mèo dù sao cũng không phải là người, sẽ có chút phiền toái. Kể từ đó, hàng xóm hay phàn nàn với Miêu Tử bà bà, mọingười thấy bà cũng sẽ không tới quá gần. Chỉ có Tiêu Thỏ thì khác, từ nhỏ nàng đã rất thích các con vật nhỏ, cho nên thườngxuyên chạy tới giúp Miêu Tử bà bà cho mèo ăn, lão bà thấy nàng cũng rất vui mừng. Năm nay nghỉ hè, nàng có ghé qua mộtlần. Nhớ rõ lần đó, Miêu Tử bà bà còn hỏi nàng thi vào đại học nào, nàng nói là Z đại. Lão bà liền nói cháu của mình cũng họcở Z đại, đến lúc đó có thể chiếu cố cho Tiêu Thỏ một chút... Mấy lời đối thoại này, Tiêu Thỏ vốn cũng là nghe cho qua, không nghĩ tới Miêu Tử bà bà thật sự có đứa cháu học ở đây. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, hỏi: 'Ngươi là cháu của Miêu Tử bà bà sao? ' 'Đó là bà của ta, không phải là Miêu Tử bà bà gì cả.' Giang Hồ nghiêm mặt nói. Rõ ràng là xưng hô thực thân thiết, tại sao lại không cho? Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, sửng sốt một lúc lâu, nói: 'Cái kia... Cámơn hảo ý của ngươi, ta...' 'Ngươi về sau có vấn đề gì khó khăn có thể tới tìm ta.' Giang Hồ cắt đứt lời nàng, ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước, 'Bất quábình thường ta bề bộn nhiều việc, ngươi tốt nhất nên tự mình giải quyết.' (^̂ ) Khẩu khí cao ngạo này cùng với giọng điệu ấm áp lúc nãy quả thực có thể đem phân ra thành hai người. Tiêu Thỏ ậm ừ, không phản ứng lại. 'Thỏ Thỏ!' Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Lăng Siêu, 'Sao còn chưa đi?' Vừa nói, hắn vừa tiến tới bên người TiêuThỏ. Không đợi Tiêu Thỏ trả lời, tay hắn liền tự nhiên mà đặt lên vai nàng. Bàn tay ấm áp dán trên cánh tay, da thịt chạm vào nhau, cánh tay Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút nóng lên: 'Học trưởng tìm tacó chút việc.' 'Xong chưa? Chúng ta đi thôi.' Tiêu Thỏ nhìn Giang Hồ: 'Học trưởng, nếu không có việc gì nữa, ta đi trước.' Giang Hồ gật gật đầu. Đi ra khỏi phòng, Lăng Siêu lơ đãng mà quay đầu lại, nhìn thấy Giang Hồ nhìn bọn hắn chằm chằm. Một tia thần sắc chánghét từ trong mắt hắn xẹt qua, rất nhanh liền biến mất không thấy. 'Người kia là học trưởng của ngươi?' Ra khỏi phòng, Lăng Siêu hỏi Tiêu Thỏ. 'Là phụ đạo viên tâm lý trường học phái xuống cho tân sinh chúng ta, nghe nói là học trưởng năm tư khoa y.' Tiêu Thỏ chi tiếttrả lời. 'Đừng tiếp xúc quá gần với người này, ta nhìn hắn không vừa mắt.' Nhớ tới ánh mắt người kia lúc nhìn bọn họ rời đi, đôi miLăng Siêu vốn luôn luôn thấy biến không sợ hãi bỗng nhiên hơi lung lay. 'Biết rồi.' Tiêu Thỏ gật đầu. Lúc đầu, đối với Giang sư huynh nàng còn có chút tò mò, nhưng thái độ hắn khi lạnh khi nóng nhưvậy, nàng liền thấy không thoải mái. 'Đúng rồi, sao tự nhiên ngươi lại tới tìm ta?' Tiêu Thỏ đột nhiên hỏi. Lăng Siêu giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười: 'Không có việc gì ta không thể tới tìm ngươi sao?' 'Này...' Tiêu Thỏ không lời chống lại. 'Thỏ Thỏ, ta là bạn trai của ngươi.' Khái niệm này, khi nào thì nàng mới nhận thức được đây? Bạn trai...

Bạn trai... Bạn trai... Hai tiếng này quay quay trong đầu Tiêu Thỏ, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút bất chân thực. Một đường thẳng tới, liềnthuận lợi mà thành đôi như vậy, về sau bọn họ liệu có giống các cặp tình lữ khác, biện hộ lí do, không có việc gì cũng muốngặp nhau một lần, trước là dắt tay, sau là hôn một cái... Nghĩ đến đây, gương mặt Tiêu Thỏ thoáng chốc đỏ bừng. Bỗng nhiên, tay lại bị người ta nắm. 'Thỏ Thỏ.' Lăng Siêu cúi đầu mà kêu tên nàng. Tiêu Thỏ bởi vì vừa rồi còn trong ảo giác mà thẹn thùng, gương mặt Lăng Siêu lại bỗng nhiên gần nàng như vậy, lúc hắn nóichuyện, còn có hơi thở đánh lên mặt nàng. 'Đừng, có người...' Một người qua đường “giáp” đi qua, tò mò hướng bọn họ liếc mắt một cái, Tiêu Thỏ vội vàng nghiêng đầutránh qua. Cằm lại bị người ta nhẹ nhàng nâng lên. Lòng bàn tay bởi vì đánh bóng rổ mà có chút thô ráp, nhẹ nhàng ma sát chiếc cằmmềm mại của nàng, khiến lòng nàng bỗng dưng cảm giác ngứa ngứa. 'Nhìn vào mắt của ta.' Hắn nói. Tiêu Thỏ ngượng ngùng hướng mắt lên. Hai con ngươi tinh sáng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, ướt sũng. 'Ta là gì của ngươi?' Hắn hỏi. 'Là em...' 'Gì?' 'Bạn trai...' Giọng nói Tiêu Thỏ yếu ớt như ruồi muỗi. Khóe miệng Lăng Siêu lộ ra nụ cười vừa lòng xấu xa: 'Vậy ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?' Lúc hắn nói lời này, môi khiêukhích ma sát lên môi nàng, nhẹ nhàng đụng một cái, toàn thân Tiêu Thỏ cứng lại. Người này hiện tại sẽ không... đùa giỡn nàng đó chứ? Trong lòng ngứa ngứa, cảm giác nói không nên lời, lại bị hắn đùa giỡn thành công, cũng thật mất mặt một chút. Ngay khi nàng còn đang do dự, di động của Lăng Siêu bỗng nhiên vang. Tiêu Thỏ nhẹ nhàng thở ra, vội nhắc nhở hắn: 'Ngươi có điện thoại!' Lăng Siêu nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn là buông ra nàng, rãnh tay bắt điện thoại. 'A lô?' Thanh âm rõ ràng không vui. 'Sư phụ, ngày mai tụ hội nhớ gọi phòng sư mẫu cùng đi đi?' Giọng nói Ngộ Không truyền đến. 'Ta hỏi nàng một chút.' Lăng Siêu buông điện thoại ra, 'Ngày mai phòng chúng ta có tụ hội, phòng các ngươi có đi chungkhông?' 'Chỉ có phòng các ngươi thôi sao?' 'Uhm?' 'Được, lát nữa ta trở về sẽ nói với bọn họ.' Lăng Siêu cầm lấy điện thoại: 'Nàng nói được.' 'Haha! Ngày mai có mỹ nữ xem rồi!' Treo điện thoại xong, Ngộ Không hoa chân múa tay vui sướng. (^̂ ) Bát Giới bất mãn nói: 'Lão đại, ngươi thật không thức thời chút nào, sư phụ đang ở cùng sư mẫu, ngươi muốn hỏi, ngày mai

cũng có thể hỏi mà.' 'Ngươi biết cái gì!' Ngộ Không mắng: 'Ta chính là muốn chọn lúc này gọi điện qua phá bọn họ, ai biểu bọn họ hại ta rớt xuốnghồ?' Bát Giới giật mình: 'Vạn nhất sư phụ đang... hội nghẹn mà sinh bệnh...' Nói xong, hai người nhìn thoáng qua nhau, dâm đãng cười to. Chapter 35 Buổi tối, Tiêu Thỏ nói chuyện này với mọi người trong phòng, trừ bỏ Hạ Mạt biểu hiện lãnh đạm, tất cả mọi người đều thựchưng phấn. Nghê Nhĩ Tư còn lôi chiếc váy dưới đáy hòm hành lí ra, nói là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho các học trưởng. Tiêu Thỏ thì không sao cả, dù sao trước kia nàng từng mặc áo ngủ chạy tới chạy lui trước mặt Lăng Siêu, hắn cũng chưa nóigì. Cho nên tối hôm sau, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn giản, thêm quần bò, rồi cùng mọi người ra cửa. Lúc ra cửa, Nghê Nhĩ Tư và Đổng Đông Đông còn cùng nàng nói giỡn, nói nàng một chút cũng không chú ý hình tượng, ănmặc giống như đi đám tang. Kết quả xuống tới dưới lầu, mọi người gặp nhau, ai nấy đều vui vẻ. Đổng Đông Đông trêu ghẹo nói: 'Thỏ Thỏ, trách không được ngươi không chịu mặc cái khác, nguyên lai là muốn cùng tìnhlang mặc áo tình nhân!' Tiêu Thỏ ngẩn ra, thuận mắt nhìn về phía Lăng Siêu, mới phát hiện hôm nay hắn cũng mặc một chiếc áo POLO trắng, vừavặn nổi bậc thân hình thon dài, thêm chiếc quần bò màu lam. Rõ ràng là phối hợp thực bình thường, mặc trên người hắn lạikhiến người ta nhịn không được mà trầm trồ. Bất quá... Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn xuống quần áo mình, lại xem hắn, quả nhiên rất giống áo tình nhân. >____< Lúc này nàng mới bừng tỉnh ngộ ra, trách không được trước khi xuất phát hắn gọi điện tới hỏi nàng hôm nay mặc cái gì,nguyên lai là... Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ lại có chút bất bình tức giận, mình lớn thế này rồi mà vẫn bị người ta nắm cái mũi dắtđi? Vì thế trên đường đi, nàng vẫn quấn quít lấy Nghê Nhĩ Tư. Sau lại, Nghê Nhĩ Tư nhịn không được, nói: 'Thỏ Thỏ, ngươi... bạn trai ngươi giống như muốn giết ta...' 'Như thế nào lại thế?' Tiêu Thỏ giương mắt vừa thấy, quả nhiên Lăng Siêu chính là “tựa tiếu phi tiếu” nhìn bọn hắn chằmchằm. Rõ ràng trong mắt hàm chứa ý cười, nhưng ánh mắt nhìn qua... Nàng trong lòng sợ hãi, vội vàng cúi đầu. (^̂ ) Lúc này, Ngộ Không và Bát Giới cũng đang cúi đầu khe khẽ nói nhỏ. Bát Giới: 'Sư phó và sư mẫu giống như cãi nhau.' Ngộ Không: 'Không nghĩ tới sư phó cũng sẽ có ngày kinh ngạc thế này.' Bát Giới: 'Ta xem không giống như là kinh ngạc, như là...' Hai người “ngươi xem ta, ta xem ngươi”, lại nghĩ tới đối thoại tối hôm qua, run rẩy bả vai cười dâm đãng. 'Cẩn thận bị trả thù.' Bên cạnh bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Một cái nam sinh mặc chiếc sơ mi đen, mặt mày trầm lặng, không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ. Ngộ Không và Bát Giới liếc mắt nhìn nhau, đều tự nhún vai, ngoan ngoãn không nói nữa. Một lát sau, rốt cuộc tới nơi. Nhìn lên biển hiệu, Tiêu Thỏ hơi hơi có chút giật mình, dĩ nhiên là cái quán bar. Ánh đèn trêntường thay đổi liên tục, lúc hồng lúc đen, hoa văn trên cửa viết thành 'Hồi sanh' hai chữ, ánh đèn nê ông lóe lên mê muội. Lần đầu tiên Tiêu Thỏ đến cái loại địa phương này, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. 'Nơi này chúng ta cũng hay đến, khá thanh tĩnh, không cần khẩn trương.' Lăng Siêu không biết từ khi nào đã tới bên ngườinàng, thấp giọng nói. 'Ai nói chúng ta khẩn trương? Phải không, Tư Tư?' Tiêu Thỏ quay đầu lại, thấy... Nghê Nhĩ Tư so với nàng còn khẩn trương hơn. Bám chặt cánh tay nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: 'Xong rồi xong rồi, ba ta

nếu biết ta đến loại địa phương này, sẽ đánh chết ta mất...' Sự thật chứng minh, quán bar này tên là 'Hồi sanh' quả nhiên cùng với trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau. Phong cáchtrang hoàng lịch sự, tao nhã theo kiểu Tây phương, không khí an hòa lưu động cùng với tiếng nhạc jazz êm đềm, người bêntrong cũng mặc trang phục thật thanh nhã, ngoại trừ mấy khách hàng uống rượu ở phía trước quầy bar, còn lại những ngườikhác đều ngồi thành đôi ở chỗ yêu thích, thấp giọng nói chuyện phiếm. Nhân viên tạp vụ đưa bọn họ tới một chỗ yên tĩnh, thuần thục rót nước, một câu vô nghĩa cũng không có liền xoay người tránhra. Quả nhiên đúng là địa phương Lăng Siêu ưa thích, Tiêu Thỏ âm thầm cảm thán, tìm vị trí ngồi xuống. Vừa muốn kêu NghêNhĩ Tư lại đây ngồi, nàng cũng đã rất biết điều mà ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, còn hướng Lăng Siêu nịnh nọt ngoắc: 'Họctrưởng, ngươi ngồi xuống đi.' Tiêu Thỏ hận nghiến chặt răng. Lăng Siêu cũng không chút khách khí mà ngồi xuống, một tay thực tự nhiên mà đặt lên thắtlưng nàng. 'Đừng có động tay động chân!' Tiêu Thỏ nói nhỏ, cố hất cánh tay hắn ra nhưng không được. Hai người vùng vằng một hồi. Đến cuối cùng, tay không dứt ra được mà đậu hủ lại cho người ta ăn không ít. (^̂ ) 'Sư phụ sư mẫu cảm tình thật tốt a!' Bát Giới cảm thán. 'Trước mặt công chúng cũng có thể thản nhiên làm động tác như thế.' Ngộ Không thêm mắm thêm muối. 'Ô nhiễm tâm linh thuần khiết của thiếu nữ!' Đổng Đông Đông phụ họa. 'Ta không thấy, cái gì cũng không thấy...' Nghê Nhĩ Tư lặp lại. Hạ Mạt lấy bút ra, ghi nhớ vài chữ trên sổ tay của mình——nghiên cứu hành vi lưỡng tính nam nữ. (??) Tiêu Thỏ: '...' Một lát sau, đồ uống được mang lên: mấy chai bia cùng với một dĩa mồi, thêm mấy cốc nước chanh. Khi Tiêu Thỏ với tay tính lấy cốc bia, Lăng Siêu đã đem nước chanh đặt trước mặt nàng. Tiêu Thỏ trừng mắt nhìn hắn liếcmột cái: Ai cần ngươi lo nhiều như vậy! Ánh mắt Lăng Siêu hồi đáp: Ta muốn nhúng tay vào, thì làm sao? “Ngươi xem ta, ta xem ngươi”, bỗng nhiên phát hiện bốn phía trở nên an tĩnh lạ kì. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận thấy ánh mắt mọi người đều dõi theo hai bọn hắn, rất ám muội. Nàng cuốn quýt chuyển đề tài: 'Cái kia... Các ngươi thường xuyên tới đây à?' 'Đúng vậy. Ta đề nghị đi địa phương khác náo nhiệt một chút, nhưng sư phụ khăng khăng muốn tới đây.' 'Vậy sao ngươi không kháng nghị?' Tiêu Thỏ nói thầm. 'Ai biểu chúng ta kĩ thuật không bằng người ta?' Trả lời cho ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thỏ, Bát Giới giải thích ngọn nguồnmột lần. Nguyên lai, phòng bọn họ trước khi tụ hội thường chơi bài, ai thắng thì nghe theo người đó, tất nhiên mọi lần đều làLăng Siêu thắng, cho nên đành phải nghe hắn. 'Ai nói lần nào sư phụ cũng thắng? Lão Sa cũng thắng không ít lần đâu!' Ngộ Không không phục mà hướng ánh mắt sang namsinh bên cạnh, lấy cánh tay chọt vào người hắn, 'Lão Sa, ra đi?' 'Á.' Một tiếng kêu đau đớn. Theo lời nói qua về của hai người kia, lực chú ý của mọi người rốt cuộc tập trung vào một nam sinh lạ hoắc không ai biết đếnnày. Chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ đen, trừ bỏ mặt mày có chút gian gian khác với người ta, còn lại ngũ quan đều bình bìnhđạm đạm, bình thường đến độ thậm chí người ta thấy qua cũng lập tức quên. Trách không được suốt đường đi, tất cả mọingười không có ai chú ý tới hắn. Thấy mọi người đem lực chú ý hướng về phía lão Sa, Ngộ Không mở miệng giới thiệu: 'Đây là Quan Liền, là lão Sa phòngchúng ta, mọi người đừng nhìn hắn bình thường không nói lời nào, kỳ thật trong phòng...' Ngộ Không dừng một chút, 'Hắn

cũng là như thế này...' (^̂ Ngộ Không ơi, chưa hiểu ^̂ ) Mọi người: Lạnh quá, có phải là mở điều hòa thấp quá hay không? Tiêu Thỏ đã nghe Lăng Siêu nhắc qua. Ngộ Không nguyên danh là Tôn Thế Ba, Bát Giới có cái tên thực ôn nhu là Bát NổiVũ, vốn tưởng rằng Sa Tăng hẳn là họ Sa, không nghĩ tới lại là họ Quan. Tiêu Thỏ nhịn không được, nghi vấn —— ngoại hiệucủa bốn người này tột cùng là do đâu mà có? Ngộ Không nói: 'Ta và Bát Giới là chính mình chọn, về phần sư phụ...' Hắn đem ánh mắt hướng về phía Lăng Siêu, thần bínói, 'Kỳ thật có một đoạn điển cố.' (^̂ ) 'Điển cố gì?' Tiêu Thỏ tò mò hỏi. 'Đó là bởi vì...' 'Khụ khụ.' Lăng Siêu ho khan một chút. Ngộ Không ủy khuất: 'Sư mẫu, sư phụ không cho ta nói.' Sư mẫu? >____< Tiêu Thỏ bị nho nhỏ ngần ngại cản lui một chút, bất quá rất nhanh, lòng hiếu kỳ vùng lên chiếm thượng phong, nàng từngbước hướng dẫn: 'Không sao, ngươi nói, ta che chở ngươi.' (^̂ ) Ngộ Không xấu xa nhìn thoáng qua Lăng Siêu, ngập ngừng mở lời: 'Sư mẫu, kỳ thật là như vậy... Ba lạp ba lạp ba lạp...' Nghe Ngộ Không thêm mắm thêm muối, nói năng lộn xộn, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng đại khái minh bạch. Nguyên lai trong khoabọn Lăng Siêu có một học tỷ, ở đại hội sinh viên gặp hắn liền nhất kiến chung tình, về sau luôn tìm cớ tiếp cận Lăng Siêu, cònthường xuyên gọi điện đưa tình. Bởi vì khoa kinh tế vốn là nữ thiếu nam nhiều, cộng thêm học tỷ kia lại là hoa khôi, bộ dạngxinh đẹp, tính cách cũng hào phóng, cho nên nam sinh toàn ban đều thực hâm mộ Lăng Siêu, chính là... Ngộ Không nói tới đây, dừng một chút, tiện đà khóc lóc than thở: 'Sư mẫu, sư phụ vì ngươi nên không để ý đến nam sinh toànban nghi ngờ hắn, kiên quyết dứt khoát cự tuyệt hoa khôi! Thật sự là tình thâm ý trọng, thề nguyền không đổi a!' Bát Giới ngạc nhiên: 'Đại sư huynh, vừa rồi ngươi dùng thành ngữ sao?' 'Đi đi, cút qua một bên đi!' Ngộ Không phất tay, tiếp tục nói, 'Ngươi có biết hoa khôi kia mất mặt thế nào không? Sau đó bắtđầu có lời đồn, nói sư phụ là cá tính lãnh đạm...' 'Phốc!' Một đám người cười văng lên. 'Sư mẫu, ngươi nói sư phụ có thể là lãnh đạm hay không ?' Ngộ Không oán giận. 'Không.' Tiêu Thỏ phản xạ mà đồng tình. Đáp xong, nàng lập tức phát hiện có điểm không thích hợp. Mỗi người đều nhìn nàng đầy thâm ý, dùng ngữ điệu là lạ hùa theo: 'Đúng rồi, đúng rồi, khẳng định là không phải...' Tiêu Thỏ: Ta không biết rốt cuộc hắn có phải lãnh đạm hay không! T____T Lăng Siêu vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng thì thầm: 'Loại chuyện này về sau ngươi đừng có nói ra.' Đáng thương Tiêu Thỏ, hận không có khối đậu hủ đâm đầu tự tử. Ngay khi Tiêu Thỏ vô cùng quẫn bách, bỗng nhiên có người đi tới trước mặt bọn họ chào hỏi. 'Các ngươi đều đến đây à?' Theo ngọn đèn trong quán, Tiêu Thỏ phát hiện đó là một nam nhân có chút gầy, mang thêm cặp kính đen, ánh mắt ẩn lộ mộtcỗ khôn khéo của thương nhân. Thừa dịp Lăng Siêu cùng hắn nói chuyện phiếm, Tiêu Thỏ hỏi Ngộ Không: 'Hắn là ai vậy?' 'Diệp Tuấn là lão bản của quán bar này.' (^̂ = ông chủ) 'Cũng là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp khoa kinh tế chúng ta.' Bát Giới bổ sung.

Nguyên lai là mở quán bar, trách không được vừa thấy đã cảm giác là người làm ăn, Tiêu Thỏ thầm nghĩ. 'Bất quá, Diệp mỹ nam không phải chỉ là cổ đông của quán bar mà thôi, kỳ thật hắn còn là quản lí của một công ty cổ phiếu.Cũng không biết sư phó như thế nào nhận thức người này nữa...' 'Quản lí to lắm sao?' Tiêu Thỏ nhịn không được, hỏi. Kết quả... bị mọi người nhìn nàng như thể nàng từ trên núi xuống! T___T Cùng Lăng Siêu nói vài câu xong, Diệp Tuấn liền ly khai, trước khi đi còn thực hào sảng mà miễn phí đồ uống cho bọn họ. Mọingười tự nhiên cao hứng không thôi, cộng thêm nhạc jazz quán bar bỗng nhiên bị đổi thành “điện tử vũ khúc”, không khí nhấtthời náo nhiệt lên. Mọi người nói chuyện ầm ĩ một lúc sau, bỗng nhiên có người “cẩu huyết” (^̂ )đề nghị: 'Chúng ta chơi trò “nói thật đại mạohiểm” đi?' Chapter 36 'Nói trước nhé, nếu đã chơi, không cho phép bỏ giữa chừng, cũng không cho phép nói dối.' Vẻ mặt Ngộ Không quỷ dị tươicười. Phần lớn bọn Tiêu Thỏ chưa từng chơi trò “nói thực đại mạo hiểm” này nên không biết mức độ tà ác của trò chơi, cho nên liềntheo mọi người cùng nhau gật đầu đồng ý. Rất nhanh, trò chơi liền bắt đầu. Bốc trúng quỷ bài đầu tiên chính là Đổng Đông Đông, nàng chọn nói thật. Những người khác đều hỏi những câu kiểu như là 'Kì thi vừa rồi ngươi làm bài thế nào?' linh tinh, lang tang... Đông Đông đềunhất nhất mà trả lời. Đến phiên Ngộ Không, vẻ mặt không còn cười đùa trêu chọc như bình thường nữa, hắn nghiêm mặt hỏi:'Ngươi nguyện ý làm bạn gái của ta không?' Nhất thời, hiện trường lặng ngắt, ánh mắt mọi người dồn dập đổ trên người Đổng Đông Đông, thấy khuôn mặt nàng một trậntrắng rồi một trận hồng , sau đó, thế nhưng nàng gật đầu. 'Wa!! Đại sư huynh, ngươi thật lợi hại!' Bát Giới lập tức ồn ào. Đám người kia cũng ồn ào theo, đem hai người bọn họ tống làm đôi. Ngộ Không xuân phong đắc ý, cả người dường như muốn bay lên. Kết quả còn chưa có đắc ý đủ, đợt thứ hai, quỷ bài trúngtrên tay hắn. 'Ngươi có chân tâm mến Đông Đông nhà ta không?' Nghê Nhĩ Tư hỏi. Ngộ Không gật đầu, bằng không hắn sẽ không nhọc lòng mà đề nghị chơi trò nói thực đại mạo hiểm này. 'Vì cái gì?' Tiêu Thỏ hỏi tiếp. Cái này, Ngộ Không vốn không biết xấu hổ thế nhưng lại ngượng ngùng: '... Ta cảm thấy nàng thực đáng yêu, tính cách cũngtốt lắm, theo ta thực hợp...' 'Nguyên lai là thực hợp... Được lắm.' Bát Giới cố ý kéo dài thanh âm. Nhất thời, gương mặt Ngộ Không và Đổng Đông Đông đều đỏ bừng. Không đợi Ngộ Không xấu hổ xong, Lăng Siêu bỗng nhiên mặt không đổi sắc mà hỏi: 'Ngươi vẫn là xử nam sao?' Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngộ Không lập tức từ hồng chuyển trắng, ai oán nhìn Lăng Siêu: 'Sư phụ, phá hư nhân duyên củangười ta sẽ bị sét đánh...' 'Yên tâm, ngươi còn chưa bị đánh trước, hẳn là không tới phiên ta.' Kết quả, Ngộ Không đáng thương đành phải nhận mệnh, gật đầu. 'Cùng ai?' Đổng Đông Đông trực tiếp hỏi.

'...' Đổng Đông Đông nghiêm mặt nói: 'Không cho nói dối, cũng không cho bỏ giữa chừng!' Sắc mặt Ngộ Không rốt cuộc suy sụp. Bởi vì có Lăng Siêu mở đầu, tất cả mấy vấn đề sau đó liền quay quanh lần đầu tiên của Ngộ Không, rất nhanh hắn phải đemlần đầu tiên ngây thơ của thiếu nam nói ra ngoài, từ đầu tới đuôi bị lột cho sạch sẽ, ngay cả bạn gái mối tình đầu đã từ chốihắn bi thảm như thế nào cũng bị lột qua. Chỉ tưởng tượng thôi Ngộ Không cũng đã thấy xấu hổ rất nhiều rồi. Một vòng trò chơi đi qua, Tiêu Thỏ ngộ đạo được độ tà ác của trò chơi này, trong lòng nhịn không được mà khẩn trương lên.Kết quả là càng lo lắng lại càng nhanh ứng nghiệm, mấy vòng sau đó, rốt cuộc quỷ bài kia tới trên tay nàng. Nàng nhớ tới vết xe đổ vừa rồi của Ngộ Không, lập tức lựa chọn “đại mạo hiểm”, chỉ là nàng hoàn toàn không có ý thức đến,đôi khi đại mạo hiểm so với nói lời chân tâm càng tà ác hơn. Quả nhiên, nàng bị Ngộ Không trả thù. 'Đi hỏi số điện thoại của người con trai đằng kia.' Ngộ Không chỉ chỉ một đôi nam nữ đang tán tỉnh ở cách đó không xa. Nambộ dạng rất cao, bởi vì đưa lưng về phía bọn họ nên thấy không rõ lắm tướng mạo. Nhưng có thể thấy được người nữ kia, ănmặc có thể xem như là tươi mát hấp dẫn nhất trong quán bar này, dáng người rất đẹp, đôi mắt long lanh. Khi nam nhân kianhẹ giọng thì thầm, nàng cười đến run rẩy cả người, hận chưa tiến vào sát người ta hơn. Tiêu Thỏ đau khổ xin Lăng Siêu giúp đỡ. Hắn híp mắt, trong mắt bật ra mấy tia nguy hiểm chằm chằm phóng vào Ngộ Không. Lúc này, Ngộ Không hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc báo thù, thế nên không úy kỵ mà cùng hắn đối kháng: 'Sư phụ, phảituân thủ quy tắc trò chơi.' Đáng thương Tiêu Thỏ, đành phải tự nhận lấy phần không hay ho, thất thểu đi đến hỏi số điện thoại người ta. Lúc đến gần chỗ họ, đôi nam nữ vừa rồi còn đang tán tỉnh, bỗng nhiên buông chén rượu, bắt đầu ôm nhau hôn. Tư thế kia, nữcòn chồm sát trên người người nam. 'Nhanh lên, nhanh lên!' Ngộ Không ở phía sau dùng tay ra hiệu cho nàng. 'Khụ khụ...' Tiêu Thỏ tận lực ho khan vài tiếng. Hai cái người hôn nhau trước mắt kia đã quên hết tất cả, căn bản sẽ không phản ứng lại nàng. Không có biện pháp, nàng đành phải vươn tay, vỗ vỗ vào cánh tay nam nhân kia. Vỗ một cái, không có phản ứng, hai cái, vẫn không có phản ứng, đợi đến khi người kia cảm giác giống như đang có một mũikhoan đâm xuống cánh tay mình, lúc này mới không vui mà ngừng lại: "Làm gì?" 'Xin hỏi... Số điện thoại di động của anh là bao nhiêu... ?' Tiêu Thỏ cúi đầu, yếu ớt hỏi. Đối phương không trả lời nàng. Tiêu Thỏ ngẩng đầu: 'Xin hỏi...' Trong nháy mắt, nàng giật mình. Dưới ánh sáng ngọn đèn lóe lên, con ngươi đen cao ngạo, tuấn mi hơi hơi động. Gương mặtđối diện này tuyệt đối là khủng hoảng. Nhưng vì cái gì... cảm thấy đã gặp qua nơi nào? Người kia thấy nàng cũng sửng sốt. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, bỗng nhiên đều nhận ra đối phương. Đây, đây không phải là Giang Hồ sao? Tiêu Thỏ ngạc nhiên, không nghĩ tới vị học trưởng nho nhã trong mắt mọi người thếnhưng lại ở quán bar tán tỉnh con gái, còn ôm hôn tự nhiên. Càng xấu hổ chính là, vì bộp chộp nhìn không rõ mà nàng đã cắtđứt chuyện tốt của người ta! Tiêu Thỏ xấu hổ muốn chạy trốn. Bỗng nhiên, tay nàng bị tóm lại. Trước con mắt kinh ngạc của Tiêu Thỏ, Giang Hồ bay nhanh tới chụp lấy lòng bàn tay nàngviết xuống một chuỗi số, tiện đà còn dùng một thanh âm vô cùng mị hoặc mà nói: "Nhớ gọi điện cho ta, bảo bối.' Bảo bối?

Tiêu Thỏ hoản loạn, quay đầu đào tẩu. Đi rất xa rồi, nàng vẫn còn cảm giác có một đạo ánh mắt từ phía sau phóng tới, khiếntoàn thân không được thoải mái. Trở lại chỗ ngồi, bỗng nhiên phát hiện thần sắc trên mặt mọi người đều rất quái dị. Hai mắt Hạ Mạt sáng lên. Khuôn mặt NgộKhông và Bát Giới thì méo mó đến tội. Những người khác che miệng, vẻ mặt muốn cười lại không dám cười. 'Phát sinh chuyện gì sao?' Tiêu Thỏ hỏi. Nghê Nhĩ Tư kéo nàng lại bên người, nói nhỏ: 'Thỏ Thỏ, chồng ngươi thật thâm độc!' 'Hắn làm sao?' 'Hắn bắt Ngộ Không đi cưỡng hôn Bát Giới, vừa rồi hai bọn họ... Ta chịu không được nữa, ha ha ha ha!' Nghê Nhĩ Tư bắt đầucuồng tiếu không ngừng. Ngộ Không và Bát Giới hận tìm không được cái hố nào chui vào. Nguyên lai khi Tiêu Thỏ chạy tới hỏi số điện thoại người ta, bọn họ lại chơi tiếp một vòng, kết quả là đồng chí Ngộ Không... đãbị báo thù. T____T Chuyện này về sau trở thành bóng ma trong lòng Ngộ Không và Bát Giới, thật lâu sau đó hai người cũng không dám ở chungmột mình. Tái sau đó, Đổng Đông Đông rốt cuộc vứt bỏ chướng ngại lúc trước, tiếp nhận Ngộ Không. Chẳng qua giữa haingười đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bạn học Ngộ Không chịu kiếp bị lão bà áp đảo cả đời. Đương nhiên, đây làchuyện thật lâu thật lâu về sau. 'Ngươi chơi ác quá, không sợ đến lượt mình sao?' Trên đường trở về, Tiêu Thỏ nhịn không được, hỏi Lăng Siêu. Lăng Siêu thản nhiên: 'Sẽ không tới phiên ta.' 'Vì sao?' 'Ta đã làm ký hiệu trên bài.' (^̂ ) 'Cái gì?' Tiêu Thỏ nhảy dựng lên. Trách không được qua nhiều vòng như vậy, ngay cả một lần quỷ bài hắn cũng không bịtrúng, nguyên lai...'Sao ngươi có thể làm như thế chứ?' Nàng lớn tiếng hỏi. Mấy người phía trước dồn dập dừng lại nhìn bọn hắn. Lăng Siêu giữ chặt tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, bình tĩnh giải thích: 'Nàng say.' Mọi người bừng tỉnh ngộ ra, không muốn phi lễ, lại quay đầu tiếp tục đi. 'A!' Tiêu Thỏ trong ngực hắn từ chối nửa ngày, bất đắc dĩ quả thật mình uống hơi nhiều. Đầu choáng vù vù, không còn khílực, nhìn như tiểu nữ nhân làm nũng trong lồng ngực bạn trai. Sau lại, nàng buông tha kháng cự, tùy ý để hắn ôm. Lòng bàntay đan vào lòng bàn tay, đặt cùng một chỗ. Ở đây tiện thể có gió đêm mát mẻ, cảm giác kỳ thật không tồi. Như vậy đi qua một đoạn đường, rốt cuộc Tiêu Thỏ đã nhận ra có điểm không thích hợp. Nàng cố giãy tay mình ra khỏi hắn,nhìn xuống lòng bàn tay, quả nhiên... Dãy số Giang Hồ viết trên tay nàng vừa rồi đã bị hắn lau cơ hồ nhìn không rõ. 'Ngươi đây là biểu hiện ghen!' Nàng kháng nghị. Lăng Siêu nghiêng người kéo tay nàng trở về: 'Ta chẳng qua là sỗ sàng, thuận tiện chịu chút dấm chua.' Tiêu Thỏ: ngươi có thể thẳng thắn một chút được hay không? >____< Đêm đã khuya, trong ánh sáng mỏng manh của đèn đường, bóng hai người một cao một thấp kéo thật dài trên mặt đất. Bỗngnhiên, Tiêu Thỏ ngẩng đầu, cọ cọ. Vì Lăng Siêu cao hơn nàng nửa cái đầu, khi nàng cọ cọ, môi vừa lúc đụng phải cằm củahắn. Cảm giác ấm áp thoáng chốc truyền khắp toàn thân, Lăng Siêu giật mình. 'Ngươi làm gì?' Ngữ điệu của hắn có chút khô khốc. 'Sỗ sàng.' Nàng cười khẽ. Đèn đường chiếu xuống lông mày và lông mi của nàng, rạng rỡ loang loáng. Ai nói là chỉ có hắn ăn đậu hủ nàng? Con thỏ cũng có thể ăn cỏ gần hang!

Tiêu Thỏ quả nhiên uống nhiều. Gương mặt đang giật mình bỗng nhiên nổi lên cười: 'Thỏ Thỏ, ta không ngại ngươi ăn nhiều một chút.' (^̂ ) Hừm... Rõ ràng là ăn đậu hủ người ta, vì cái gì vẫn có cảm giác bị người ta ăn đậu hủ? >____< Bất quá, đến tột cùng là ai ăn đậu hủ ai chẳng phải là chuyện trọng yếu nữa, quan trọng ở đây là, lúc này chẳng phải lo lắngbất cứ điều gì, màn đêm yên tĩnh lặng lẽ lan tràn, lòng người xích lại thân tình ấm áp. Lúc chia tay, Lăng Siêu đột nhiên nói: 'Thỏ Thỏ, ngày mai đến xem ta đánh bóng rổ đi.' 'Được.' Tiêu Thỏ gật đầu đồng ý. Hai người nhìn nhau cười. Ấm áp đêm. Xán lạn tinh thần. Chapter 37 Gần đây Tiêu Thỏ rất hối hận, hối hận vì sao ngày đó nhận lời Lăng Siêu đi xem hắn đánh bóng rổ. Xem rồi thôi, không ngờhắn còn giới thiệu nàng cho đội bóng. Kết quả liền xuất hiện dạng tình huống này: 'Học muội, đội cổ động viên còn thiếu người, không bằng ngươi đến đây đi?' 'Học muội, nghe nói khoa hộ lý có rất nhiều mỹ nữ, chi bằng giới thiệu cho chúng ta nhận thức.' 'Học muội, cuối tuần câu lạc bộ bóng rổ có tụ hội, muội đến nhé!'

... Rõ ràng chẳng qua chỉ là đi xem đánh bóng, như thế nào lại có cảm giác bị người ta chú ý chứ? Cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên cũng mở miệng : 'Lăng Siêu à, “nước phù sa không nên để chảy vào ruộng người ngoài”,ta thấy vị trí quản lí đội bóng sẽ để lại cho bạn gái ngươi.' Vì thế... Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ thật muốn đâm đầu xuống bàn tự tử. 'Thỏ Thỏ!' May mắn Đổng Đông Đông đánh thức nàng đúng lúc, 'Sao ta cảm giác ngươi giống như muốn đập đầu xuống bàn?' 'Có thật không?' Mặt Tiêu Thỏ chảy mồ hôi lạnh. Kết quả, ba người còn lại đều nói một cách vô cùng khẳng định: 'Có!' 'Gần đây ngươi có chút là lạ!' Đổng Đông Đông nheo mắt, cẩn thận đánh giá nàng. 'Không... Không có...' 'Sẽ không là cái kia... cái gì gì đó...?' Đông Đông, ngươi theo Ngộ Không liền trở nên dâm tà như vậy sao? T____T Trong không khí bị vây quanh tra hỏi, Tiêu Thỏ cầm lấy túi sách, quyết định “chạy là thượng sách”. 'Tan học, ta phải tới tham gia hoạt động ở câu lạc bộ bóng rổ, ta đi trước nhé!' Dứt lời, nàng đào tẩu như bay. Phía sau, ba người giống nhau mà lắc lắc đầu. Nghê Nhĩ Tư: 'Trách không được người ta nói, con gái khi yêu thần kinh đều thay đổi...' Đổng Đông Đông: 'Không phù hợp, nhất định là không phù hợp!' Hạ Mạt ghi chép trong sổ: Thường xuyên ảnh hưởng tư duy nữ tính. 'Hắt xì!' Sau khi chạy từ phòng học ra ngoài, Tiêu Thỏ đánh cái hắt xì, thiếu chút nữa đâm đầu xuống cỏ.

Một đường thẳng tiến tới sân thể dục, hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ đã bắt đầu. Câu lạc bộ bóng rổ Z đại là thuộc cấp xã đoàn của giáo ban A, có lịch sử lâu năm cùng với Z đại, từ khi Z đại bắt đầu giảngdạy liền triển khai hoạt động, đại diện cho Z đại tham gia vô số trận đấu to nhỏ, giành rất nhiều giải thưởng vinh dự. Hàngnăm, đội bóng do xã đoàn này bồi dưỡng đều thi đấu nổi bật trong giải liên minh các trường cao đẳng toàn quốc. Mấy nămgần đây liên tục đạt quán quân tam giới, được giới truyền thông vinh danh là 'đội bóng vàng'. Mang danh quản lí đội bóng, tuy chẳng qua chỉ là một trong mấy phó quản lí, nhưng áp lực đối với Tiêu Thỏ cũng không ít.Chẳng những mỗi ngày phải chạy tới sân bóng rổ, làm tốt công tác hậu cần, còn phải phụ trách công tác chuyên môn là quansát, ghi chép biểu hiện của Lăng Siêu, mỗi lần luyện tập hay thi đấu đều phải mang máy ảnh chụp động tác của hắn... Đúngvậy, đây mới chính là điều làmTiêu Thỏ buồn rầu nhất. (^̂ ) Thật vất vả mới đậu được đại học. Sao tự nhiên mình nhớ tới cái cảm giác này chứ? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút uể oải. Bỗng nhiên, một trái bóng bay về phía nàng, nàng thuận tay bắt lấy, nhìn thấycách đó không xa Lăng Siêu đang nhìn thẳng vào nàng. 'Ngươi đừng có dọa người như vậy được không? Ta đang có chuyện suy nghĩ. Ôi chao!' Tiêu Thỏ bất mãn, quăng ngượcbóng lại cho hắn. 'Suy nghĩ cái gì?' Hắn hỏi. Ách... Không thể nói là... vì hắn? Nàng nói dối mà “mặt không đỏ, tim không giật”: 'Suy nghĩ bài tập hóa.' 'Kỹ thuật gạt người của ngươi ngày càng cao.' Lăng Siêu lấy bóng xong, nhìn nàng. (^̂ ) Vô nghĩa. Ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù người không có da mặt cũng có thể luyện ra “tường đồng vách sắt”! Tuy rằngTiêu Thỏ còn chưa đạt tới trình độ “tường đồng vách sắt”, bất quá vẫn hơn trước kia, nàng quả thật không dễ dàng thẹnthùng như vậy. 'Đánh một trận đi.' Hắn ném bóng qua cho nàng, 'Ngươi thua, liền nói cho ta biết vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì.' 'Này không công bình!' Tiêu Thỏ kháng nghị, đánh nhau còn có thể, đánh bóng rổ... Khẳng định nàng không phải là đối thủcủa hắn. (^̂ ) 'Mười phút. Trong mười phút ngươi có thể ném vào một trái thì ngươi thắng.' Chỉ cần một trái? Tiêu Thỏ có chút động tâm, 'Mười lăm phút đi?' Nàng trả giá. (^̂ ) 'Không thành vấn đề!' Lăng Siêu sảng khoái đáp ứng. Từ mười phút kéo thành mười lăm phút, Tiêu Thỏ cảm thấy mình làm được. Chính là nàng đã quá xem nhẹ... Cho dù nàngđánh thắng đi chăng nữa, Lăng Siêu cũng không có tổn thất. Thời gian hoạt động chính thức của sân bóng rổ bắt đầu từ bốn giờ chiều. Vì sau khi tan học một chút Tiêu Thỏ liền chạy tới,cho nên bây giờ trên sân bóng cũng không có nhiều người lắm. Hai người mang bóng vào sân. Vì Tiêu Thỏ luyện võ, cũng đã từng tham gia học bóng rổ, cho nên đánh bóng cũng không tệlắm. Có vài lần nàng đột phá được tới trước rổ nhưng cuối cùng lại không có cơ hội xuất thủ. Sau đó nàng giác ngộ, mình chỉcao tới một mét sáu lăm, Lăng Siêu không biết lớn lên ăn cái gì mà cao đến một mét tám hai. Hai người vốn không cùng mộtcấp bậc, nàng làm chi đáp ứng chơi bóng với hắn? Tiêu Thỏ phát hiện nàng lại vô tri vô giác một lần nữa. Sắp đến thời điểm kết thúc, Tiêu Thỏ một trái cũng chưa vào, nàng cả giận: 'Ngươi chơi không công bình.' 'Sao không công bình?' 'Ít nhất ngươi phải đưa cho ta ba con xa mã pháo.' Đây là tiếng lóng của hai người bọn họ. Trước kia cùng nhau chơi cờ vua,lần nào Tiêu Thỏ cũng thua, sau đó Lăng Siêu liền đem ba quân xa mã pháo tặng cho nàng, xem như công bình. Đươngnhiên, 'công bình' như vậy mà Tiêu Thỏ còn thua, đây lại là một chuyện cũ khác. 'Được rồi.' Lăng Siêu gật đầu, 'Chỉ cần bóng có thể chạm vào khung rổ, cho ngươi thắng.' Đây quả thật là tái 'công bình'. Tiêu Thỏ nghĩ, gặp cơ hội liền ném bóng, dù sao ném nhiều lần, nhất định cũng ăn may được

một lần. Đáng tiếc... Tiêu Thỏ chuẩn bị bàn trà, không ngừng bày biện một chén đầy trà cho mình. (^̂ ) Chỉ còn lại vài giây cuối cùng, Tiêu Thỏ vẫn chưa có trái nào chạm được tới thành rổ. Thấy thời gian sắp hết, nàng trở nênngang tàng, bất chấp tất cả liền nâng đầu lên đánh. Đáng tiếc bởi vì dùng sức quá mạnh, đụng phải mặt Lăng Siêu chắn ởphía trước, tuy rằng rốt cuộc chạm được bóng vào khung rổ, nhưng hai người bọn hắn lại song song té ngã xuống đất. 'A! Ta thắng!' Tiêu Thỏ hưng phấn kêu to. 'Ừ, ngươi thắng.' Lăng Siêu nhếch khóe miệng. Khóe miệng cười gian kia nhất thời nhắc nhở Tiêu Thỏ. Hiện tại, nàng đang ngã trên người Lăng Siêu với một tư thế cực kỳbất nhã. Xấu hổ nhất chính là, các đội viên khác của đội bóng cũng đã lục đục tiến vào sân, không đợi nàng huơ tay huơ chânđứng dậy. Còn có người ồn ào. Mặt mấy người kia đầy ám muội: 'Siêu ca, đừng có kìm lòng không đặng như vậy chứ?' Đồng đội “ất” cười xấu xa: 'Có cần ta đi ra hay không?' Đồng đội “bính” bịt mắt: 'Ta không thấy gì, ta không thấy gì...' Huấn luyện viên bước tới đám người vây quanh Lăng Siêu, rống to: 'Tất cả các ngươi chạy bộ quanh sân cho ta. Nhữngngười không liên quan liền bước ra ngoài!' Tiêu Thỏ: '...' Nghe nói, chuyện này sau đó liền trở thành chuyện tình bóng rổ Z đại nổi tiếng. Mỗi thế hệ huấn luyện viên đều lấy ra kể vớicầu thủ của mình, giáo dục cầu thủ muốn “sân bóng tình trường” hai bên đắc ý thì hai tay phải khéo, hai chân phải mạnh!Đương nhiên, mấy chuyện này hết thảy đều là nói sau. Trong khoảng thời gian này, thật vất vả Tiêu Thỏ mới rèn luyện được da mặt cứng thêm một chút, giờ bỗng chốc lại đỏ bừngbừng mà trở về phòng. 'Thỏ Thỏ, sao muộn như vậy ngươi mới về? Sắc mặt không được tốt, phát sốt hả?' Nghê Nhĩ Tư quan tâm hỏi. Nhưng vì tiếngphổ thông của nàng không được chuẩn, từ “sốt” nghe thành “đốt”. Kể từ đó, Tiêu Thỏ càng cháy lợi hại hơn. (^̂ ) 'Không có việc gì!' Nàng buồn bực quăng túi sách lên bàn. Nghê Nhĩ Tư cũng không để ý, chẳng qua là nhắc nhở: 'Vậy ngươi nhanh làm bài tập hóa đi, “tiểu ma nữ” vừa rồi thông báo,nói ngày mai phải nộp đủ bài tập.' “Tiểu ma nữ” là chỉ cô giáo hóa của bọn hắn, bộ dạng khéo léo linh lung, cũng là cái diễn viên cực kỳ lợi hại, thường xuyênlàm ra những quyết định nằm ngoài khả năng dự đoán của con người. Như đêm nay, nàng gọi một cú điện thoại thông báocho đại diện lớp, nói phải làm bài tập xong trước tám giờ sáng mai, nếu không sẽ bị trừ hết điểm học phần. “Tiểu ma nữ” cái gì, quả thực chính là đại ma đầu! (^̂ ) Kêu rên sau đó, Tiêu Thỏ bắt đầu mò tìm quyển sách hóa. Tìm nửa ngày, nàng rầu rĩ nửa ngày... Buổi chiều, khi chạy ra khỏiphòng học, vì quá sốt ruột đã bỏ quên sách ở đó! Chắc là vậy... Khi Tiêu Thỏ trở lại phòng học đã là chín giờ tối. Suốt dãy phòng học, không có lấy một bóng người. Rất nhanh, nàng liền tìmđược quyển sách bị nàng tàn nhẫn bỏ rơi kia, nhân tiện còn tìm được cái cốc của Đổng Đông Đông, cây dù của Nghê Nhĩ Tư,còn có một bản ghi chép của Hạ Mạt... (^̂ ) Lát nữa về phòng, nàng phải đề nghị Hạ Mạt nghiên cứu hiện tượng sinh viên mất trí nhớ mới được. Tiêu Thỏ cầm đống kia,vừa đi vừa nghĩ ngợi. Khi đi đến cửa cầu thang gần đó, bỗng nhiên nàng bị lời đối thoại của một nam một nữ hấp dẫn. Vì cửa cầu thang không mở, Tiêu Thỏ không thấy rõ bộ dáng hai người, chẳng qua là nhận thấy người nữ kia tựa hồ đangkhóc. 'Anh cho em một cơ hội nữa được không? Em cầu xin anh...' Giọng nữ kia nỉ non. Trong bóng đêm truyền đến một thanh âm lạnh lùng, là của người nam: 'Chúng ta đã xong rồi.'

'Đừng đối với em như vậy, xin anh! Đừng như vậy...' 'Hừ!' Nam nhân hừ lạnh một tiếng, 'Cô không nhớ lúc trước đối với tôi thế nào sao?' Tiếng khóc của nữ nhân vang lên lần thứ hai, thấp giọng lặp lại : 'Thực xin lỗi, thực xin lỗi...' Nữ nhân này thật luẩn quẩn, người ta đã không muốn nàng, nàng còn muốn sống muốn chết quấn quít lấy người ta như vậylàm gì? Bất quá người nam này phỏng chừng cũng không phải là cái dạng tốt gì. Người ta đã cầu xin hắn như vậy, hắn còn cóthể lạnh lùng từ chối. Nghĩ đến đây, nhất thời Tiêu Thỏ cảm thấy mình thật nhàn rỗi, lại đi nghe lén người ta nói chuyện riêngvới nhau, quả nhiên là bị “nữ bát quái” Đổng Đông Đông dạy hư. Vì thế nàng chuẩn bị theo đường khác xuống lầu. Mới vừa đi chưa được vài bước, ánh mắt lại quay lui nhìn hai cái bóng dángtrong đêm kia. Theo ánh trăng, nàng nhìn thấy người nữ chủ động ôm lấy người nam. 'Cút ngay!' Chẳng những thanh âm thốt ra không mang theo bất cứ tình cảm gì, hắn còn không lưu tình chút nào mà đẩy nữnhân kia xuống đất. Tiêu Thỏ lập tức phát hỏa. Khúc mắt tình cảm của người khác nàng không xen vào, nhưng cái loại nam nhân bạo lực khi dễ nữ nhân này, thế giới quanđược hun đúc qua nhiều năm luyện võ của Tiêu Thỏ không dễ dàng tha thứ. 'Dừng tay!' Ngọn đèn thoáng chốc chiếu sáng hơn cả ngôi cao. Giọng nữ tràn đầy nước mắt. Gương mặt nàng ánh vào trong mắt TiêuThỏ. Nàng tiến lên, không chút úy kỵ dang hai tay chắn giữa hai người đó, lạnh lùng nói: 'Sao ngươi có thể đối xử với một nữsinh như vậy, ngươi có phải là đàn ông hay không?' Lời nói ra khỏi miệng, mới phát hiện trước mắt lại là oan gia ngõ hẹp. Nam nhân máu lạnh này dĩ nhiên là Giang Hồ! 'Lại là ngươi?' Hai mắt Giang Hồ chợt thu lại. Hắn bây giờ cũng như ngày đó gặp ở quán bar đều không mang kính, ánh mắtlạnh nhạt tàn nhẫn, cùng với lần đầu gặp mặt hoàn toàn là hai người tách biệt. Nguyên lai đây gọi là “kẻ hai mặt”. Lúc này Tiêu Thỏ đã thấy rõ bản chất người này, thêm vào đó nữ nhân hiện té trên mặt đấtkia lại không phải là người hắn tán tỉnh ở quán bar ngày đó. Cái loại nam nhân chần chừ, đùa bỡn tình cảm của người khácnày, thật khiến cho người ta chán ghét tới cực điểm! Nàng há mồm muốn mắng, lời mắng chửi còn chưa có xuất ra, nữ nhân phía sau lại mắng nàng trước: 'Ngươi đừng có xenvào việc của người khác!' Chẳng lẽ đây là tình huống lòng tốt bị hiểu thành “lòng lang dạ thú” mà người ta hay nói? Nàng chưa từng gặp qua loại tìnhhuống này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đến khi phản ứng lại được, nữ sinh kia đã đứng lên, cúi đầu chạy ra khỏi cửa. 'Đây là lần cuối cùng!' Trước lúc đi, nàng còn ngoái đầu nhìn lại, trong mắt rưng rưng hiện lên một tia kiên quyết, bộ dáng phithường kinh diễm. Đến tột cùng là cái loại tình cảm gì có thể khiến cho một nữ nhân lưu luyến một nam nhân như thế? Tiêu Thỏ ngạc nhiên,chậm rãi xoay người, vừa lúc bắt giữ một tia cô đơn trên mặt Giang Hồ. Một khắc kia, trong lòng Tiêu Thỏ hiện lên một ý niệm: hắn kỳ thật... là luyến tiếc? Bất quá, ý niệm này rất nhanh đã bị một ánh mắt chiếu tới đánh tan, Giang Hồ chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt không tốt chútnào. Cho nên nói, con người ta ngàn vạn lần không nên xúc động, xúc động nhất thời sẽ dễ dàng để mình rơi vào hiểm cảnh,như là hiện tại. (^̂ ) Tiêu Thỏ không tự giác mà lùi ra sau từng bước: 'Cái kia... Kỳ thật ta chẳng qua là đi dạo thôi...' Sự sắc bén trên con ngươi cũng không có vì nàng hài hước mà tiêu giảm đi nửa phần, ngược lại hắn càng hướng nàng đi tới,mỗi bước một gần. Lúc này, trốn là biện pháp tốt nhất. Tiêu Thỏ không hổ là người từng luyện võ nhiều năm, nàng nhanh nhẹn xoay người. Không chờ Giang Hồ kịp phản ứng,nàng đã biến mất cuối hành lang.

Một đường trở về phòng, đóng mạnh cửa, vì khẩn trương mà tim nàng còn nhảy bang bang. Nghê Nhĩ Tư đang đắp mặt nạ từ trong WC đi tới. Mặt hai người vừa vặn đụng phải nhau, cả hai đều bị đối phương dọa chết. 'Tư Tư, muốn dọa chết người hả?' Tiêu Thỏ vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch. 'Ta cũng bị ngươi làm cho hoảng sợ đây? Hiện tại dưa chuột quý lắm biết không?' Dưa chuột trên mặt Nghê Nhĩ Tư rớt xuốngvài miếng, nàng đau lòng không thôi: 'Ngươi không phải đi lấy sách hóa sao? Chạy nhanh như vậy làm gì? Bị chó rượt a?' 'Ta không phải bị chó rượt, ta là...' Tiêu Thỏ nói đến lời này liền dừng lại. Sau một lát, nàng nhớ ra, đấm ngực giậm chân,'Xong rồi, ta để quên sách hóa ở đâu rồi!' (^̂ ) Chapter 38 Bởi vì ngành hộ lý Z đại có một bộ tài liệu được đặt ở nước ngoài, trong nước rất khó mua được, cho nên sau khi nàng khôngcẩn thận đánh mất sách hóa học, đã bị “tiểu ma nữ” biết được. 'Sinh viên đi học mà sách cũng không mang. Thành tích cuối kỳ không biết nên cho ngươi như thế nào cho phải đây!' Sau khi bị dọa một trận, Tiêu Thỏ không có biện pháp, đành phải nói chuyện này cho Lăng Siêu. Đương nhiên, nàng khôngđem chuyện gặp Giang Hồ nói với Lăng Siêu. Thứ nhất là sợ hắn biết rõ sẽ la nàng xon xen vào việc của người khác, thứ hailà vì không muốn hắn lo lắng. Học kỳ này đối với Lăng Siêu rất quan trọng. Nghe Ngộ Không nói, hình như hắn vội vã muốnđem toàn bộ chương trình đại học học xong trong học kì này. Bất quá Lăng Siêu là loại người ngay từ nhỏ đã thích đem sựtình làm tốt mới thông báo, cho nên Tiêu Thỏ cũng sẽ không vội hỏi hắn. Nói cho Lăng Siêu chuyện này, vốn xuất phát từ tâm lý không nghĩ ra biện pháp, không ngờ tới sau khi biết, hắn thần thôngquảng đại giúp nàng mua được tài liệu kia. Nhận được sách rồi, Tiêu Thỏ cảm thấy không thể nói gì hơn nữa. 'Sao mà ngươi mua được? Quyển sách này rất khó mua. Lúc trước, ta lên mạng tìm cũng lâu, nhưng mà tìm không được!' 'Nhờ một vị học trưởng hỗ trợ.' 'Học trưởng? Là cái “quản lí” kia sao?' Tiêu Thỏ nhớ tới Diệp Tuấn nàng gặp ở quán bar ngày đó. Sau đó nàng cũng có gặpqua vài lần, đều là khi cùng một chỗ với Lăng Siêu. Trực giác bảo nàng, quan hệ của hai người bọn họ tốt lắm. 'Uhm.' Lăng Siêu gật gật đầu. 'Ngộ Không nói hắn làm lớn, là thật vậy chăng? Các ngươi quen nhau như thế nào?' 'Lão bà, ta thấy gần đây ngươi “bát quái” quá. Thật nhiều chuyện' Hắn bỗng nhiên nói từ 'lão bà' kia làm cho Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. 'Chẳng qua là ta quan tâm ngươi thôi...' Nàng cúi đầu, mặt có chút hơi hơi nóng lên. Sớm thu, gió lạnh phơ phất, bỗng nhiên tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên gò má Tiêu Thỏ, cái loại cảm giác ấm áp này tựa hồ chớpmắt truyền khắp toàn thân. Nàng ngẩn ra, môi mềm mại kia đã nhẹ nhàng đặt trên làn môi cánh hoa của nàng. Chẳng qua là chuồn chuồn lướt nước, khi rời môi đi để lại gợn sóng nhấp nhô. 'Cám ơn ngươi, lão bà.' Giọng nói của hắn ôn nhu như ánh nắng ngày thu, người khác nghe được lòng cũng không tự giácmà ấm lên. 'Ai nói ta là lão bà của ngươi!' Nàng nói xong, mới phát giác chính mình giống như quá mức chủ động, vội vàng lấy cớ, 'Ta vềphòng, buổi chiều còn có...' Lời nói tiêu tan trong miệng. Lần này chẳng còn là chuồn chuồn lướt nước nữa. Một trận “rút củi dưới đáy nồi” mê muội quađi, Tiêu Thỏ khẩn trương nhìn xung quanh, 'Ngươi đừng như vậy, bị người ta thấy...' 'Ai bảo ngươi là lão bà của ta?' Lăng đại công tử, ngươi học cũng thật nhanh a. >____< Tiêu Thỏ là bị từng đợt gió thu thổi trở về. Trở lại phòng, trong mắt nàng còn tràn đầy ánh mắt thâm tình của hắn, dấu vết trảnợ trên môi lưu giữ hương vị hắn, đầu lưỡi xẹt qua xúc giác hàm răng... Chao ôi! Chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài. >____<

'Con thỏ, mùa thu tới rồi.' Giọng nói của Hạ Mạt kéo nàng trở về hiện thực. 'A?' Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên. 'Sao ngươi còn phát xuân?' (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' 'Ôi chao! Đây là con gái đang yêu a!' Nghê Nhĩ Tư nằm trên giường cảm thán, 'Giống như chúng ta, không có tình yêu làm dịuđóa hoa, chỉ có thể nằm trên giường chơi máy tính, mèo khen mèo dài đuôi, chén đủ a! Chén đủ!' 'Chén đủ cái đầu ngươi! Ngươi đã ngây người trên giường cả buổi sáng rồi đó!' Đổng Đông Đông mới đi từ toilet ra chen vàokhông khách khí. 'Trời lạnh thôi...' Nghê Nhĩ Tư nhỏ giọng lẩm bẩm, 'Dù sao đã có người thay ta mua cơm trưa, Thỏ Thỏ ha?' 'A!' Tiêu Thỏ như ở trong mộng mới tỉnh: 'Ta... ta quên mua cơm trưa cho ngươi rồi!' Hai giây sau đó, ở dãy phòng số 9, từ phòng 438 vốn xưa nay chẳng hay lịch sự này truyền ra thanh âm giết heo, thê thảm trulên: 'Tiêu —— Thỏ —— mang cơm trưa cho ta!' ' “Thúc giục cơm” Thập Tam Lang lại thúc giục cơm.' Nữ sinh “giáp” ở phòng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu. (^̂ “thúc giục cơm”Thập Tam Lang là biệt danh của Nghê Nhĩ Tư) 'Từ khai giảng tới nay đã là lần thứ mười tám.' Nữ sinh “ất” bổ sung. Nữ sinh “bính” vô lực, từ trên giường ló ra: 'A, cơm trưa ta đâu?' Mọi người: '...' Vì Tiêu Thỏ sơ sẩy, cơm trưa của Nghê Nhĩ Tư bất hạnh “ngâm nước nóng”. Nàng đành ở trên giường, một bên gặm bánhquy, một bên quở trách Tiêu Thỏ 'bị tình yêu làm cho loạn nghĩ', 'sắc dục lung lạc lòng, 'thấy sắc quên bạn', 'sắc tựa một câyđao trên đầu'... Tất cả mọi người biết nàng giận, đều làm lơ không nói lời nào. Như vậy lầm bầm lầu bầu suốt một giờ, rốt cuộc Nghê Nhĩ Tưcảm thấy không có ý nghĩa, lúc này mới chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, từ trên giường bước xuống, lại mất thêm một giờtrang điểm, sau đó nói một câu đầy tính tinh thần đạo: 'Đi! Đi xem soái ca!' 'Soái ca nào?' Đang thong thả kí tên mình lên sách mới, Tiêu Thỏ nhịn không được, hỏi. Nghê Nhĩ Tư khinh thường nhìn nàng một cái: 'Có chồng rồi, nữ nhân liền trở nên khù khờ. Buổi toạ đàm của Giang đại soáica chiều nay mà cũng quên.' Một lời này cũng nhắc nhở Tiêu Thỏ. Đúng vậy, chiều hôm nay có buổi tọa đàm sức khỏe tâm lí của Giang Hồ! Vì lần trước có lỗi với hắn, Tiêu Thỏ căn bản không muốn đi, nhưng bất đắc dĩ có Đổng Đông Đông bên cạnh, làm trưởng lớpsao có thể để cho bạn cùng phòng vắng mặt trong hoạt động của học viện được? Bất đắc dĩ, nàng đành phải cố mà đi. Lúc bọn Tiêu Thỏ tới phòng học, Giang Hồ đang đứng trên bục giảng chuẩn bị tài liệu. Hắn lại mang cặp kính vàng kia, mộtthân tây trang màu xám nho nhã, làm mê đảo biết bao nữ sinh ở đó. Rất ít người có thể đem “mặt người dạ thú” biểu diễn tươimát thoát tục như vậy. Tiêu Thỏ tận lực tránh đi hắn, từ sau cửa đi vào, tìm một vị trí ngồi xuống. Phía trước còn có một nam sinh to con che chắn,một người của hắn đã chiếm hết hai chỗ. Đáng tiếc, nam sinh kia không biết vì cái gì bỗng nhiên dịch ra, đằng trước bỗngtrống rỗng đi hai vị trí. Quả nhiên, tầm mắt của Giang Hồ bắt đầu phóng liên tiếp về phía Tiêu Thỏ. Nghê Nhĩ Tư kích động mà nhanh phát cuồng :'A! Lại nhìn qua!' 'Lần thứ ba, lần thứ ba!' 'Hình như hắn cười với ta!' 'Thật mê người...' Rốt cuộc Hạ Mạt chịu không nổi, nhắc nhở: 'Cẩn thận, “sắc tựa một cây đao trên đầu” !' Tiêu Thỏ:Vì sao hiện tại mọi người thích vừa học hỏi, vừa ứng dụng như vậy?

Hai giờ trôi qua, nội dung hấp thụ được nhiều hay ít tạm thời không biết, nhưng sắc tướng quả thật được ngắm không ít.Tiếng chuông vang lên, còn có không ít nữ sinh vây quanh bên người Giang Hồ, hỏi đông hỏi tây, bộ dáng lưu luyến khôngrời. Tiêu Thỏ vội vàng mang theo túi sách tính đi ra ngoài. Chân trước mới đạp ra cửa, sau lưng đã bị Giang Hồ gọi lại. 'Bạn học Tiêu Thỏ, sách hóa của ngươi đang ở trong văn phòng ta.' 'Thỏ thỏ, học trưởng gọi ngươi đấy!' Đổng Đông Đông kéo Tiêu Thỏ lại. Lúc này, Giang Hồ đột phá vòng vây tới bên người nàng, cười tủm tỉm nói: 'Theo ta đến văn phòng lấy sách.' Người này vẽ ramột bộ vô hại biểu tình, đường hoàng, nho nhã, lập tức lại làm mê đảo đám nữ sinh chung quanh. Từ đó về sau, nghe nóitrước cửa văn phòng Giang Hồ thường xuyên xuất hiện các loại sách học, to có nhỏ có, rực rỡ muôn màu. Điểm duy nhấtgiống nhau chính là trên trang bìa đều có ghi tên của học sinh, ngành, lớp... một cách vô cùng tinh tường, thậm chí còn có cảảnh chụp nữa. Vì hai năm trước khoa hộ lý vẫn còn trực thuộc khoa y, cho nên văn phòng của Giang Hồ kỳ thật chính là phòng phân tích tâmlí của khoa y. Để bảo hộ riêng tư cho học sinh, phòng học được phân ở tầng cao nhất, hiệu quả cách âm cực kì tốt. Tiêu Thỏ đi theo Giang Hồ, trực giác mách bảo nàng có chút gì đó không thích hợp. Nhưng nàng nghĩ giữa ban ngày banmặt, hẳn là Giang Hồ không đến mức muốn trả thù. Hơn nữa, kỳ thật mình cũng chưa làm ra cái gì đáng phải xin lỗi hắn... Lạinói, dù sao nàng từ nhỏ chỉ sinh hoạt trong hoàn cảnh đơn thuần, gặp người và chuyện còn quá ít. Cho nên, lúc nàng đi vào văn phòng lấy sách, vừa nghe thấy thanh âm đóng cửa hạ xuống, cả người đều ngây ra: thế giới nàysẽ không thực sự có vị bác sĩ cầm thú như vậy chứ? Khi nàng còn đang tự hỏi lung tung, cầm thú kia đã lặng yên tới gần, gọng kính vàng hạ xuống, con ngươi đen lóe ra mấy tiatính toán mà người ta đoán không ra ý đồ: 'Ngươi là cố ý phải không?' 'Cái gì?' Tiêu Thỏ ngạc nhiên, lùi ra phía sau. 'Cố ý tiếp cận ta?' Thanh âm kia nói bằng giọng mũi, mang theo hàm ý khinh miệt, quả thực tự cao tự đại tới cảnh giới siêuphàm thoát tục. Tiêu Thỏ không nói gì, lại lùi ra phía sau từng bước. Hắn lùi bước ép sát, làm bộ như đang suy tính đắn đo: 'Nếu ngươi đã mến ta như thế, ta không ngại để ngươi làm bạn gái tạmthời của ta.' Nghe xem, đây là nói kiểu gì? Dưới tình huống như vậy, đối thoại bình thường hẳn là như vầy —— Thiếu nữ run run rẩy rẩy nói: 'Ngươi đừng tới đây, bước qua ta liền kêu to!' Cầm thú tiếp lời: 'Ngươi kêu đi, kêu nát yết hầu cũng không có ai đến cứu.' Bất quá, đối thoại này hiển nhiên là không thích hợp với Tiêu Thỏ. Nàng lùi ra phía sau vài bước. Khi phát hiện mình đã“muốn lui không thể lui”, nàng lập tức hạ thấp trọng tâm, hai tay tạo thành tư thế phòng vệ: 'Ngươi đừng tới đây, bước qua taliền không khách khí với ngươi.' Thấy nàng là đứa con gái toàn thân không có mấy lạng thịt lại nói loại lời này, trong mắt Giang Hồ hiện lên thần sắc khinhthường: 'Tốt, ta đang muốn xem ngươi có bản lãnh gì.' 'Bị thương, ngươi cũng đừng trách ta?' 'Đương nhiên!' Thấy bộ dáng nàng như muốn chứng tỏ làm được những lời đã nói, Giang Hồ không thèm đem nàng để vào trong mắt, hắnvươn tay tính nâng cằm của nàng. Tay còn chưa có đụng tới nàng, ngón tay hắn đã hung hăng bị bắt lại, quặc ra đằng sau.Hắn chưa kịp thấy đau, chân mày bên trái lại bị đánh vào một quyền, choáng váng nặng nề. Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy thânảnh nhỏ xinh kia như tia chớp vọt đến, nắm tay bé nhỏ nhưng mạnh mẽ lực đánh vào bụng mình, sau đó cánh tay hắn bị kéoqua, trong ngực tựa hồ có cái gì chăm chú đè vào. Cuối cùng, cả người hắn bị ném qua một bên. Bị ngã trên mặt đất, trong nháy mắt, Giang thái tử hai mươi mấy tuổi “vặn vẹo”, cuộc sống tự đại cuồng vọng kia rốt cuộc “viênmãn”.

Nghe được giọng Tiêu Thỏ hoảng hốt: 'Chính là ngươi nói, bị thương cũng đừng trách ta!' Không đợi hắn rên rên trả lời, ngực lại bị đạp thêm một cước. Trước mắt tối sầm, rốt cuộc cổ họng đã không thể phát ra tiếng.Kính mắt tinh xảo rơi trên mặt đất, nhã nhặn bị đạp nát. Chapter 39 Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt một cái đã nhanh đến cuối kỳ, tuy rằng Tiêu Thỏ không quá thông minh, nhưng cũngmay bình thường đi học cũng coi như nàng có chăm chỉ (^̂ ), cho nên ôn tập cũng không quá vất vả. Nhưng Nghê Nhĩ Tư thìkhác, nàng rốt cuộc thoát khỏi kiếp động vật “ăn lông ở lỗ” và mỹ danh “thúc giục cơm” Thập Tam Lang, bắt đầu mỗi ngày kéoTiêu Thỏ chạy tới đồ thư quán. Như vậy qua vài ngày, đến thứ ba, trường thông báo tổ chức một buổi thi trước môn phụ đạo tâm lý, nghe nói là để cho tânsinh thích ứng bầu không khí thi cử ở đại học. Nhắc tới phụ đạo tâm lý, Tiêu Thỏ liền phản xạ nghĩ đến Giang Hồ, sẽ không phải là hắn chứ? Lại nói tiếp, Tiêu Thỏ cũng thật ủy khuất. Kỳ thật nàng cùng Giang Hồ không oán không thù, vốn không nên phải xuống taynhư thế. Có điều không nghĩ tới Giang thái tử vóc người cao lớn, lại để cho bị đánh ra như vậy, thật quá uổng cho kiếp “hơnhai mươi năm ăn cơm không phải trả tiền” của hắn! (^̂ Tiêu Thỏ, nàng đã đánh người ta rồi còn sỉ nhục chuyện ăn cơm miễnphí của người ta nữa. Ai biểu người ta là đại thiếu gia. Mà nàng đến giờ cũng còn là kẻ “ăn cơm miễn phí” đó nhe) Bởi vì sự kiện kia, sau đó Tiêu Thỏ còn chịu khó lo lắng đề phòng, tận lực chú ý đến diễn đàn trường trong mấy ngày qua,thấy không có loại tin như 'Nghiên cứu sinh cố vấn tâm lý của trường chết thảm trong phòng kín', 'Sự kiện bạo lực kinh hoàngở Z đại', 'Sinh viên ưu tú chịu khổ đòn hiểm, thủ đoạn khiến người ta giận sôi gan', lúc này nàng mới an tâm thở phào, xácđịnh mình đã không đánh người ta tàn phế. (^̂ ) Bất quá, sau một hồi nhớ lại, hôm đó quả thật nàng đã được đánh cho thỏa thích. Đã lâu không hoạt động gân cốt như vậy,xem ra học kỳ sau nên đi tìm một câu lạc bộ võ thuật nào đó để tập luyện thôi. Ngồi trong phòng học suy nghĩ không đầu không đuôi như vậy thêm chốc lát, giờ tâm lý phụ đạo cũng bắt đầu. Theo thườnglệ là phụ đạo viên vào trước nói vài lời vu vơ câu giờ (^̂ ), sau đó mời giáo viên Lý giảng bài tiếp cho mọi người. Tiêu Thỏ ngồi nghe một phụ đạo viên nhiều lời nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Giang Hồ đâu. Lúc này, từ cửa phònghọc bỗng nhiên có một vị bụng phệ đầu hói đi vào, phụ đạo viên lập tức giới thiệu: 'Bây giờ xin mời thầy Giang lên phụ đạotâm lý cho chúng ta.' Cằm Tiêu Thỏ suýt nữa là rơi xuống đất, nếu không phải nghe phía sau có người bàn luận chuyện Giang Hồ, nàng thật đãcho rằng người trên bục giảng kia là Giang Hồ sau khi bị mình hủy dung. (^̂ =)) ^̂ ) 'Ơ, không phải nói là thầy Giang sao? Sao lại là một thầy già như vậy chứ?' Một nữ sinh buồn bực hỏi. 'Đúng vậy, ta còn tưởng là Giang học trưởng giảng bài chứ, sớm biết thì đã không tới!' 'Các ngươi có biết học trưởng đi đâu hay không? Đã gần một tháng nay ta không thấy hắn.' 'Không biết à? Nghe nói hắn sinh bệnh!' 'Bệnh gì nghiêm trọng như vậy?' 'Hắn gãy xương tay. Ngày đó vào ký túc xá, ta thấy hắn đánh thạch cao.' 'Nghe nói là rơi từ trên lầu cao xuống? Lần trước ta còn thấy trên mặt hắn có thương tích!' '... Từ lầu cao?' Mọi người “ngươi nghe ta, ta nghe ngươi” một hồi, có người còn cảm thán một câu: 'Xem ra bạn gái Giang sư huynh chỉ có làcọp mẹ.' (^̂ ) Mọi người dồn dập gật đầu: 'Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh...' Tiêu Thỏ ngồi phía trước nghe được như thế, vẻ mặt đen thui. Vừa nghe thì biết “Giang đại thiểu” từ nhỏ chưa từng bị ngườita đánh. Ngã từ trên lầu xuống ư? Lý do như vậy hắn nghĩ ra cũng mệt à! (^̂ )

Giờ tâm lý phụ đạo vừa xong, Nghê Nhĩ Tư đang tính kéo Tiêu Thỏ tới đồ thư quán, lại bị Đổng Đông Đông bắt lại. 'Không được, chiều hôm nay Thỏ Thỏ đi với ta!' 'Ngươi có Ngộ Không rồi, còn muốn giành Thỏ Thỏ với ta làm chi?' Nghê Nhĩ Tư cảnh giác nhìn nàng. 'Sư thái, ngươi đừng có tố chất thần kinh như vậy được không?' Sư thái là một trong nhiều ngoại hiệu của Nghê Nhĩ Tư. Bởivì nàng theo chủ nghĩa ăn chay, ngay cả “tiểu cường” cũng không đành lòng đánh chết, cho nên được đặt cho mỹ danh “sưthái”. 'Ngươi đừng cứ sư thái sư thái, làm như ta là người không có chút nhân tính nào như thế!' Nghê Nhĩ Tư bất mãn. Đổng Đông Đông dùng giọng nói “Lolita” của nàng, run rẩy hát: 'Nghi Lâm tiểu sư muội, có thể cho ta mượn Thỏ Thỏ nhàngươi nửa ngày được không?' (^̂ Nghi Lâm trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung) Nghê Nhĩ Tư rốt cuộc tím mặt: ngươi mới là ni cô, cả nhà các ngươi đều là ni cô! >____< 'Đông Đông, ngươi muốn đi mua cái gì?' Tiêu Thỏ tự nhiên bị Đổng Đông Đông kéo đi dạo phố, nhất thời có chút thắc mắc. 'Quà!' 'Quà gì?' 'Đưa cho Ngộ Không.' 'Sinh nhật Ngộ Không sao?' 'Ngốc!' Đổng Đông Đông rốt cuộc hoàn toàn chịu thua sự vô tri vô giác của Tiêu Thỏ, 'Ai nói chỉ có sinh nhật mới được tặngquà? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có rất nhiều ngày lễ có thể tặng quà.' Đầu óc Tiêu Thỏ mê muội như trước: 'Ví dụ?' 'Trên đời này sao lại có đứa con gái không có chút lãng mạn nào như ngươi?' Đổng Đông Đông bất đắc dĩ lắc đầu với nàng,'Để tỷ tỷ dạy ngươi, một năm ngoại trừ sinh nhật hai người, còn có lễ tình nhân 14-2của phương Tây, lễ tình nhân trắng, lễtình nhân Ngưu Lang Chức Nữ, ngày quốc tế phụ nữ 8-3, ngày Quốc tế Lao động, ngày quốc tế thiếu nhi, lễ quốc khánh, “cửucửu trùng cửu” (??), tết Trung thu rằm tháng tám, ngoài ra còn có một số ngày lễ ít trọng đại hơn, như ngày xuân phân, thuphân, lập hạ, lập đông, tiểu hàn, đại hàn... Tóm lại, chỉ cần nó là ngày lễ, đều có thể ở cùng một chỗ!' (^̂ ) Tiêu Thỏ bị Đổng Đông Đông sang sảng kể một chuỗi dài ngày lễ làm cho mê muội, thật lâu sau nàng mới yếu ớt hỏi: 'Còn tếtthanh minh thì sao?' (^̂ Tết thanh minh đến sau ngày lập xuân 45 ngày, là ngày đi viếng mộ và làm lễ cúng tổ tiên) 'Có thể cùng nhau lên núi tế bái tổ tiên!' Tiêu Thỏ rốt cuộc không còn lời nào để nói. 'Ngươi và Lăng Siêu không phải chỉ có sinh nhật mới hẹn hò chứ?' Đổng Đông Đông nhìn nàng như thể sinh vật ngoài trái đất. 'Ách... Kỳ thật chúng ta còn cùng nhau qua tiết thanh minh.' Bởi vì tổ tiên hai nhà an táng tại cùng một nghĩa trang công cộng,cho nên nhà nàng thường đi ké xe nhà Lăng Siêu. Đổng Đông Đông rốt cuộc tuyệt vọng: 'Ta thật sự bội phục hai người các ngươi! Đừng nói với ta, hai người các ngươi quenbiết nhiều năm như vậy, còn chưa có một ngày lễ hẹn hò chính thức?' Tiêu Thỏ: '... Trước kia chúng ta thường xuyên cùng nhau đi học.' Đối mặt với những lời giải thích phong tình của hai người như thế, nội tâm Đổng Đông Đông sôi trào. Nàng vung tay, nói mộtcách kiên quyết: 'Các ngươi không thể còn lãng phí thời gian như vậy được, cuối tuần này ngươi và Lăng Siêu đi hẹn hò đi!' Tiêu Thỏ khó xử: 'Chính là gần đây không có ngày lễ a...' Lập tức vỗ mạnh trán, Đổng Đông Đông tức giận, thanh âm vang vọng: 'Ngươi là quả núi đấy à, thứ sáu này là lễ Giáng Sinh!' Tiêu Thỏ quả nhiên là đứa trẻ vô tri vô giác, ngay cả lễ Giáng Sinh lớn như vậy cũng quên. Bất quá lời nói còn chưa nói ra đã trở lại, điều này cũng không thể hoàn toàn trách nàng, chủ yếu trách ba nàng tình cảm áiquốc quá lớn. Trong nhà, to nhỏ đồ dùng điện, đồ dùng hàng ngày, đồ trang hoàng... không hề có ngoại lệ nào, tất cả đều là

hàng nội. Có một lần, cơ quan cử ba nàng ra nước ngoài khảo sát, vật kỉ niệm mua về cũng có một dòng chữ đậm nét ——MADE IN CHINA! Trong bầu không khí ở đây, đừng nói là tết tây, ngay cả món tôm nõn hun khói cũng rất ít ăn, Tiêu Thỏ không nhớ lễ GiángSinh về tình là có thể tha thứ. 'Ta nên mua quà gì đây?' Lấy một chuỗi lời nói và việc làm của Đổng Đông Đông làm mẫu mực, Tiêu Thỏ hoàn toàn đem nàngtrở thành chuyên gia tình yêu. 'Còn phải xem hắn thiếu cái gì nữa.' Lăng Siêu thiếu cái gì? Tiêu Thỏ cúi đầu nghĩ nghĩ. Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhà Lăng Siêu thiếu cái gì. Ba hắn chiềucon ghê lắm, bình thường Lăng Siêu còn chưa nói, ba hắn đã mua về rất nhiều thứ rồi... Thấy Tiêu Thỏ nghĩ không ra, Đổng Đông Đông lại hướng dẫn từng bước: 'Nghĩ xem gần đây hắn làm gì, có cái gì hắn muốndùng đến...' Tiêu Thỏ lắc lắc đầu, gần đây Lăng Siêu vẫn vội vàng muốn học cho xong và thi lấy bằng, mỗi ngày đều phải ôn tập đến tậnkhuya, chẳng lẽ mua tư liệu ôn tập cho hắn? (^̂ ) Đổng Đông Đông rốt cuộc bị đả bại, nắm lấy cánh tay Tiêu Thỏ, nàng nói: 'Đi, chúng ta đi coi một vòng rồi nói sau!' Z đại ở thành phố C, bởi vì học sinh đông, cửa hàng cũng rất nhiều, đặc biệt ở phố buôn bán trung tâm. Tới gần ngày sinhKhổng Tử, các cửa hàng lớn đều lấy ngày sinh Khổng Tử ra làm khẩu hiệu. Đi trên đường có thể ngửi thấy một cỗ nồng đậmmùi vị ngày lễ trong không khí. Lần đầu tiên Tiêu Thỏ kiến thức được tinh thần “cuồng mua sắm” trong truyền thuyết. Tốc độ tiêu tiền của Đổng Đông Đôngquả thực càng quét một dãy phố. Một vòng đi dạo, trong tay hai người nhanh chóng nắm không hết bao lớn bao nhỏ. Nhưngthật ra Tiêu Thỏ chỉ một mực đứng nhìn bên cạnh, chậm chạp chưa ra tay. 'Sao ngươi không mua?' Đổng Đông Đông hỏi. 'Ta xem không thích...' Sơ trung vội vàng luyện võ, cao trung lại vội vàng học tập, kinh nghiệm đi dạo phố của Tiêu Thỏ đã ítlại càng ít. (^̂ ) 'Rốt cuộc ngươi có phải là con gái hay không?' Đổng Đông Đông bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay kéo nàng vào một cửa hàngtrang sức, ngón tay lướt qua một loạt đồ dành cho nam, nói: 'Ngươi xem, cái này được nè!' 'Nhẫn?' 'Hai vị muốn mua cho bạn trai sao?' Người bán hàng nhiệt tình đon đả: 'Tặng nhẫn là lựa chọn không sai đâu, có thể giữ lạiđược người bạn trai.' Giữ lại... bạn trai? Mặc dù có chút ngượng ngùng, bất quá, ngụ ý này nghe qua thật sự rất hấp dẫn người ta. Cuối cùng, phía sau có Đổng Đông Đông giựt giây, Tiêu Thỏ chọn được một chiếc nhẫn nam có thiết kế độc đáo, trên nhẫn cócái “ẩn mật ao tào” (??), hình dáng vừa lúc ghép thành đôi vòng cổ, kiểu vòng cổ này đương nhiên là của nữ, phải nói là trànngập chất tình nhân. Nhà thiết kế còn viết riêng cho nó một câu quảng cáo đầy tính gợi hình —— “vòng trên cổ ngươi đeotrên tay ta”. Thanh toán tiền xong, cầm món quà đã đóng gói cẩn thận trở về trường học, trên đường đi, Tiêu Thỏ càng nghĩ càng thấymình hôm nay quá xúc động : 'Đông Đông, lễ vật này hình như quá hào phóng một chút?' 'Thì sao?' Đổng Đông Đông tỏ ra không thèm để ý. Đương nhiên là có a! Cái gì “vòng trên cổ ngươi đeo trên tay ta”, vừa rồi còn không có cảm thấy gì, hiện tại nhớ đến, như thếnào lại cảm giác có chút... tình sắc? >____< 'Nếu ngươi ngại ngùng, khi tặng nhẫn thì đừng nói cho hắn câu quảng cáo kia, dù sao cũng nhìn không ra!' Đổng Đông Đôngmột lòng đặt vào đôi chiến lợi phẩm của nàng, không để ý lời của Tiêu Thỏ. Chủ ý này không tồi! Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ lại không buồn bực nữa, vui tươi hớn hở theo sát Đổng Đông Đông về phòng.Lúc đến cửa, nàng mới chợt nhớ tới chuyện trọng yếu nhất. —— Hẹn hò, nên mở miệng với Lăng Siêu như thế nào đây?

Chapter 40 Hẹn hò, nên mở miệng với Lăng Siêu như thế nào? Vì vấn đề này, Tiêu Thỏ rối rắm vài ngày, mắt thấy hôm sau chính là lễ Giáng Sinh, thế nhưng nàng còn do do dự dự xấu hổkhông dám gọi điện cho Lăng Siêu. Điểm rụt rè này làm cho người luôn tự xưng là rụt rè nhất trong phòng bọn họ - Nghê Nhĩ Tư còn không chịu được : 'Thỏ Thỏ,bình thường ta lấy bình thuỷ của ngươi dùng, ngươi cũng không so đo. Giờ tại sao ngay cả một chút rụt rè nho nhỏ cũngmuốn so đo với ta hả?' (^̂ ) 'Cái này không giống nhau!' Tiêu Thỏ nói thầm: Lăng Siêu cũng không phải là bình thuỷ... (^̂ )

>____< Kỳ thật, cũng không phải vì nàng thẹn thùng mà không dám gọi điện cho Lăng Siêu, còn có nguyên nhân khác là mấy ngàygần đây, Lăng Siêu đang cần tập trung tinh thần chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ để lấy bằng, mặt khác hắn và Diệp Tuấn tựa hồcòn đang bận kế hoạch gì đó... Từ nhỏ, Tiêu Thỏ đã không phải là cái loại con gái nhiều chuyện, cho nên trong khoảng thời gian này nàng cũng là cố ý khôngquấy rầy Lăng Siêu, hai người thậm chí đã thật lâu không gặp nhau rồi. Mấy ngày này trở lại, ngay cả thời gian gọi điện thoạicho nhau cũng không vượt quá mười phút. Đây cũng là hình thức hai người ở chung nhiều năm đến giờ: ai có chuyện riêng thì người còn lại sẽ tận lực nhân nhượng mộtchút. Nhưng trong mắt Đổng Đông Đông, điều này chỉ là việc nhỏ. Thấy Tiêu Thỏ chậm chạp chưa gọi điện, so với Nghê Nhĩ Tư,Đổng Đông Đông thích dùng hành động hơn, nàng đoạt lấy di động của Tiêu Thỏ, không cần phân trần mà bắt đầu ấn số củaLăng Siêu. Liếc mắt một cái liền thấy ngay tên hắn trên dòng đầu tiên của trang thông tin, bất quá, xưng hô thật đúng là đủ buồn nôn ——Chồng yêu. Đổng Đông Đông vừa thấy liền vui vẻ trêu chọc: 'Thỏ Thỏ, không nghĩ tới ngươi ướt át như vậy, còn “chồng yêu” nữa chứ...' Gương mặt Tiêu Thỏ lập tức đỏ bừng, xưng hô này không phải là bản thân nàng ghi vào, mà là Lăng Siêu không biết xấu hổ,đại biến thái kia. Lúc còn nghỉ hè, hắn trộm sửa tên trên điện thoại nàng, nàng biết liền sửa lại như cũ. Có điều, mỗi lần sau đóđều bị hắn lén sửa mới, như vậy tới tới lui lui vài lần, cuối cùng nàng cũng lười sửa lại luôn. Nghe Đổng Đông Đông nói vậy, Nghê Nhĩ Tư cũng nhiều chuyện : 'Để ta xem một cái coi. Ôi còn...' 'Không được nhìn, mau trả lại cho ta!' Tiêu Thỏ xấu hổ, nhảy tới giành lại di động từ hai người kia. Như vậy “ngươi tranh ta giành” một hồi, các nàng đã chạy tới chỗ Hạ Mạt đang viết báo cáo nghiên cứu trên máy tính. Nàngcau mày xoay người, thản nhiên nói: 'Cẩn thận quăng ngã.' Vừa dứt lời, chiếc di động đã theo Tiêu Thỏ năm năm kia liền thật sự từ trong tay ba người bay ra ngoài, theo một đườngcong đẹp mắt rơi thẳng xuống đất. Sau khi hạ cánh, từ một chiếc điện thoại hoàn chỉnh liền biến thành ba bộ phận tách rời—— nắp, pin cùng bàn phím. Tất cả ba người đều trợn tròn mắt. Thật lâu sau, Nghê Nhĩ Tư mới nói yếu ớt: 'Thỏ Thỏ, điện thoại của ngươi cũ quá?' Tiêu Thỏ: '...' Đổng Đông Đông: 'Nên thay đổi đi?' Tiêu Thỏ: '...' Hạ Mạt: 'Vừa vặn ba khúc, không cần tranh nữa.' (^̂ ) Tiêu Thỏ rốt cuộc hỏng mất. Tuy rằng khoản tiền mua di động chắc chắn không còn mắc như hồi trước, màn hình cũng có nhiều trày xướt, nhưng dù sao

cũng đã theo mình suốt năm năm dài, cũng như con thỏ vải ở đầu giường kia, nàng đều rất có cảm tình. (^̂ ) Cho nên sau khi Tiêu Thỏ trơ mắt thấy cảnh quân tốt bị năm quân ngựa xé xác, nàng vẫn là nho nhỏ thương tâm trong chốclát, chính là chốc lát này làm nàng quên gọi điện cho Lăng Siêu. Bọn Đổng Đông Đông tự biết nghiệp chướng nặng nề, cũng ngượng ngùng không dám đề cập lại trước mặt Tiêu Thỏ. Chođến mười giờ tối, trong phòng không có ai nhắc đến việc gọi điện cho Lăng Siêu. Lại qua thêm một giờ, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên. Nghê Nhĩ Tư nhấc máy, lập tức hướng Tiêu Thỏ hét lên: 'Thỏ Thỏ, chồng yêu của ngươi gọi điện cho ngươi này!' Tiêu Thỏ trừng mắt liếc nàng một cái, nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng 'A lô' một tiếng. 'Vợ yêu!' Thanh âm của hắn thoáng mang theo ý cười từ ống nghe truyền lại, hiển nhiên là nghe được lời nói vừa rồi củaNghê Nhĩ Tư. Gương mặt Tiêu Thỏ thoáng chốc liền đỏ: 'Ngươi đừng cùng người ta ồn ào, thật không đứng đắn.' Sao hôm nay ai cũng nói...yêu ...yêu như vậy với nàng a? 'Uhm.' Lăng Siêu nghe lời, sau đó dùng thanh âm thực nghiêm túc hỏi, 'Lão bà, tại sao hôm nay ngươi không mở di động?' Tiêu Thỏ không nói gì >____< 'Di động của ta vừa rồi bị rớt, bể nát.' Nàng chi tiết tường trình. 'A.' Thanh âm bên kia bỗng nhiên trầm tĩnh lại, dừng một lát, hắn đột nhiên hỏi: 'Ngày mai là lễ Giáng Sinh, cùng nhau đi ăncơm chiều đi?' Tiêu Thỏ cầm điện thoại sửng sốt vài giây sau mới ý thức được Lăng Siêu là hẹn nàng ra ngoài. '... Được.' 'Năm giờ chiều mai, ta tới dưới lầu đón ngươi.' 'Uhm.' 'Ta cúp máy đây?' 'Từ từ!' Nàng bỗng nhiên như từ trong mộng tỉnh ra. 'Có gì à?' '... Trời lạnh, ngươi nhớ mặc nhiều áo một chút, buổi tối cũng đừng đi ngủ muộn quá.' Dầu dây bên kia bỗng nhiên trầm mặc, thật lâu sau, hắn vì che dấu tâm tình mà tận lực nói một tràng: 'Hiểu rõ rồi, vợ yêu.' Tiêu Thỏ lại một lần nữa bị làm cho ngơ ngẩn. Ở kí túc xá bên kia, Lăng Siêu đứng dựa vào lan can ban công, đưa mắt nhìn ra xa. Từ con sông phía xa xa, những chiếc đèntrên thuyền chài như những ngôi sao lấp lánh ánh vào con ngươi đen của hắn, từ chút hơi ủ rũ trong mắt bỗng dưng sinh ravô hạn nhu tình. Ngộ Không gian tà bước lại, cười xấu xa nói: 'Sư phụ, ngươi không đủ kiên định nhe. Đã nói là phải chờ sư mẫu gọi điện rồimà.' 'Chờ?' Lăng Siêu thu hồi ánh mắt, 'Đợi lát nữa kết hôn sẽ vãn dục.' Dứt lời, người đã đi vào phòng ngủ. Để lại một mình Ngộ Không ngơ ngác sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới nghe hắn nho nhỏ nói thầm: 'Sư phụ, nhìn khôngra, ngươi so với ta còn giống khỉ hơn...' (^̂ ) Giữa trưa ngày hôm sau. Xuất phát từ áy náy phá hư di động của Tiêu Thỏ, Đổng Đông Đông nếm qua cơm trưa liền tận lực lôi kéo Tiêu Thỏ, quyếttâm lựa cho nàng một bộ đồ thật đẹp.

Tiêu Thỏ nhìn thấy một đống đồ trang điểm chai chai lọ lọ, lắc đầu lia lịa: 'Không cần phiền toái như vậy, không phải chỉ đi ănmột bữa cơm thôi sao!' 'Không được! Sao ngươi có thể không chú trọng bề ngoài như vậy? Hôm nay chính là ngươi cùng Lăng Siêu lần đầu tiênchính thức hẹn hò a!' 'Đúng rồi, nhất định phải quan tâm!' Nghê Nhĩ Tư cũng ở một bên đúc thúc. Kết quả, sau khi bị hai người “ngươi một lời, ta một lời” giựt giây kiêm cưỡng chế, Tiêu Thỏ lần đầu tiên trang điểm. Đừng nhìn Đổng Đông Đông lớn lên giống học sinh trung học, đối với trang điểm lại là phi thường tinh thông. Vì để cho mìnhthoạt nhìn chững chạc hơn một chút, mỗi lần lên mạng nàng đều dốc lòng nghiên cứu các loại kĩ thuật trang điểm, một thờigian sau cũng thành “bán chuyên gia”, có khả năng vẽ loạn trên mặt Tiêu Thỏ. (^̂ ) Ngũ quan Tiêu Thỏ vốn cũng rất xinh xắn. Nàng vốn không trang điểm, luôn để đơn giản thuần khiết như vậy. Nhưng sau khiqua đôi tay của Đổng Đông Đông, tựa như một viên kim cương chưa từng trải qua mãi giũa, bỗng nhiên liền sáng rực lên. Đếnlúc xong, Nghê Nhĩ Tư vẫn một mực đứng bên cạnh quan sát học tập rốt cuộc kìm lòng không được mà cảm thán một câu:'Thỏ Thỏ, ta đã hiểu “đại công tử” vì cái gì mến ngươi như vậy, nguyên lai ngươi là mỹ nữ a!' Tiêu Thỏ đang bị Đổng Đông Đông cầm lấy môi trên tô tô, nhất thời không nhịn được, thiếu chút nữa ăn son vào trong miệng. 'Tư Tư, ngươi đừng kinh khủng như vậy được không?' Nàng một bên tô môi, một bên oán giận. 'Ta nói sai chỗ nào? Không tin ngươi hỏi lớp trưởng thử xem!' 'Quả thật là cái mỹ nữ.' Đổng Đông Đông trịnh trọng gật đầu. Cái này, Tiêu Thỏ ... Từ nhỏ đến lớn, thân thích bằng hữu gặp mặt, ai khen nàng cũng nói mấy câu kiểu như: 'Thỏ Thỏ nhà chúng ta thật đáng yêua!', 'Con thỏ nhỏ thật có sức sống!' 'Ăn uống thật tốt!'... Tóm lại, trừ bỏ mẹ nàng nói con gái bộ dạng xinh đẹp ra (^̂ ), sẽ khôngcó ai đem hai chữ “xinh đẹp” đặt trên người nàng. Bỗng nhiên đồng thời bị hai người nói là xinh đẹp, Tiêu Thỏ cảm thấy không thể phản kháng. (^̂ ) 'Không tin ngươi tự xem đi!' Nghê Nhĩ Tư thuận tay cầm gương đưa cho nàng. Nhìn qua, thật đúng là so với trước kia đẹp mắt lên không ít, đặc biệt đôi mắt điểm thêm một chút châu quang, nhìn qua thậtđộng lòng người. 'Hơn nữa ta phát hiện da của ngươi trắng hơn ta!' Nghê Nhĩ Tư lại duỗi cánh tay ra so sánh. Hai người so qua so lại, Tiêu Thỏ cũng không khỏi giật mình, chính mình từ khi nào bỗng nhiên trắng? 'Mắt ngươi so với ta cũng to hơn!' Đổng Đông Đông chỉ chỉ chính mắt mình. Mắt nàng bởi vì trang điểm, bình thường nhìn quato hơn người khác. Bây giờ cả hai người đều trang điểm, mới rõ ràng phát hiện nguyên lai mắt Tiêu Thỏ cũng thực to. Như vậy từ làn da đến mắt, lại từ mắt đến mũi... Tóm lại từ trên xuống dưới, ngay cả bộ ngực cũng không tránh được ma trảocủa Đổng Đông Đông... Tiêu Thỏ: sao ta lại có cảm giác bị bán? Tiêu Thỏ sống qua hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai mình là cái mỹ nữ. Trang điểm thành mỹ nữ, mặc thêm chiếc váy ngắn Đổng Đông Đông mới mua, mang đôi giày cao gót của Nghê Nhĩ Tư. Haichân thon dài bị chiếc váy đen chăm chú bao lại, tóc dài hơi hơi cuốn lại ngang cổ. Trên da thịt trắng nõn nổi bật thêm chiếcvòng cổ, cùng mặt mày tươi sáng như hoa Trong đại sảnh dưới lầu treo đầy khẩu hiệu mừng ngày sinh Khổng Tử. Lúc xuống tới, nàng lập tức trở thành tiêu điểm củakhông ít ánh mắt, ngay cả hai vị giáo viên quản lí ngồi ở dưới đó cũng bị bầu không khí nồng đậm kia làm cảm nhiễm. 'Tuổi trẻ thật tốt quá! Nếu như ta có thể trở lại những năm tháng tuổi hoa như vậy thì thật là tốt biết bao!' 'Đi “tấn giang canh đồng xuân” tiểu thuyết a, gần đây có một thiên tiểu thuyết xem rất hay!' (^̂ chắc là tên nhà sách) 'Tiểu thuyết gì?'

'� Con thỏ áp đảo cỏ gần hang �, đặc biệt thanh xuân (^̂ ) , vai nam chính rất tuấn tú!' 'Thiên tiểu thuyết này ta biết, chính là tác giả có chút động kinh...' (^̂ ) Sắc trời dần tối, mấy ngọn đèn ở khu vườn trường sáng lên theo thứ tự, bên tai truyền đến tiếng nhạc tươi vui. Gặp thoángqua các sinh viên, trên mặt đều mang theo nét tươi cười vui sướng. Một đám lãng mạn chuyện tình đang chờ đợi kết quả nởhoa. Bỗng dưng, hết thảy chung quanh đều tĩnh lặng, Tiêu Thỏ ngưng mắt nhìn lại, hô hấp cũng ngừng. Dưới ngọn đèn dầu rã rời ở đầu đường nhỏ kia, một người con trai mặc áo lông trắng, ánh mắt hàm chứa ý cười, hướng nàngchân thành đi tới. Hết thảy ồn ào náo động xung quanh nhất thời trở nên im bặt, ánh mắt hắn cùng nàng chạm nhau. Trongnháy mắt kia, khoảnh khắc lập tức vĩnh hằng... Chapter 41 Thế giới này có câu “tiếng chuông thức tỉnh trái tim”. Rõ ràng ở cách nhau rất xa, mặt đối phương còn không thấy rõ, chẳngqua chỉ là một hình dáng mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái lập tức liền nhận ra nhau. Sắp đến gần, Tiêu Thỏ vì sợ hãi khẽ run run một chút. Hôm nay Lăng Siêu mặc áo gió màu xám, bên trong là chiếc áo lông trắng, giản dị lại không mất đi tao nhã. Thân ảnh tuấn túchậm rãi tiến đến. Khi thấy rõ nàng, hắn cũng ngẩn ra. (^̂ ) Hắn biết: từ trước tới nay, Tiêu Thỏ không phải là cô gái chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người ta kinh diễm, nhưng nàng cóvẻ đáng yêu của nàng. Khi nàng rời giường, gương mặt còn ngái ngủ; khi nàng cười tủm tỉm, lông mày và lông mi khẽ linhđộng theo; khi nàng làm nũng, môi dẩu lên khẽ cười; khi nàng ủy khuất, đôi mày nhíu nhíu... Tóm lại, nàng chính là loại nữsinh mà một chút đặc sắc riêng nào đó cũng không có, nhưng lại có thể phối hợp với bất cứ gia vị nào để tạo ra các loạihương vị. Nhưng là hôm nay, trong nháy mắt thấy nàng, mặc dù là đã nhìn quen mặt, Lăng Siêu bỗng có khoảnh khắc thất thần. Đẹp. Đẹp kinh tâm động phách. Như là nụ quỳnh e ấp, trong nháy mắt nở rộ xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông. Thấy Lăng Siêu thất thần, nhìn nàng chằm chằm như vậy, Tiêu Thỏ không khỏi có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳnghắn. Đang muốn tìm đề tài đánh vỡ cảnh xấu hổ này, đã thấy đôi mày của Lăng Siêu bỗng dưng nhíu một cái. 'Mặc... quá ít.' Ánh mắt hắn dừng lại trên hai chân thon dài của nàng. (^̂ ) Tiêu Thỏ lập tức hiểu được, vội vàng giải thích: 'Ngươi đừng thấy ta mặc váy, kỳ thật bên trong ta còn mặc thêm hai chiếc tấtgiữ ấm, so với bình thường mặc quần bò còn dày hơn...' Tuy rằng Đổng Đông Đông cường điệu nói: phong độ không cần độấm (^̂ ), Tiêu Thỏ vẫn cố ý mặc nhiều. Mùa đông lạnh, nhỡ sinh bệnh còn tốn nhiều tiền hơn, thật không có lời! Xét đến cùng, nàng vẫn là đứa con gái chỉ biết nghĩ đến lợi ích thực tế. (^̂ ) Nhưng Lăng Siêu tựa hồ không có nghe nàng giải thích. Hắn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: 'Về sau không cần mặc váy.' 'Tại sao?' 'Ta không thích.' Hắn đáp rõ ràng. Nguyên lai là hắn không thích nàng mặc váy, Tiêu Thỏ thất vọng, sớm biết liền không cần bị Đổng Đông Đông xui khiến. Ở trong lòng Lăng Siêu lại âm thầm tính toán: đường cong như vậy, quyết không thể để tên con trai thứ hai nhìn thấy, hệ sốnguy hiểm rất lớn! (^̂ ) Hai người này mang hai tiểu tâm tư (^̂ ), đi ra khỏi dãy phòng kí túc xá vẫn trầm mặc không nói gì. Bỗng nhiên, Tiêu Thỏ vươn người nắm cánh tay Lăng Siêu, thân mình nhích lại gần lồng ngực hắn. Động tác nho nhỏ này lập tức đem chút cảm xúc bất mãn ban đầu của Lăng Siêu đuổi đi. Không nghĩ tới nàng lại chủ độngnhư vậy. Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền sang, trong lòng từ đó cũng ấm áp lên theo. Hắn vừa lòng mà nhếch khóe miệng,

tay đặt lên thắt lưng của nàng. Đây mới là dáng vẻ tình nhân nên có thôi! Bề ngoài Lăng đại công tử nhìn như bình tĩnh, thậtra bên trong suy nghĩ đã sớm sôi trào, tim đập bùm bùm. Giờ khắc này, trái tim Tiêu Thỏ cũng bang bang nhảy múa. Nàng suy nghĩ: nguy hiểm quá, thiếu chút nữa ngã rồi, về sau không nên đi giày cao gót! (^̂ ) Sự thật chứng minh, “phong tình” và “ngốc nghếch” bản chất thật khác nhau... (^̂ ) Tuấn nam và mỹ nữ vốn đã thu hút chú ý của dân tình, hơn nữa hai người còn gắn bó mà đi như vậy, lập tức kéo theo khôngít ánh nhìn. Ban đầu Tiêu Thỏ còn rất vui vẻ, dù sao mình hiếm khi được người ta chú ý ngó nghiêng một hồi như vậy. Nhưngrất nhanh sau đó, nàng liền thấy phiền. Bị một người nhìn, cảm giác không tồi; bị hai người nhìn, thỏa mãn chút hư vinh trong lòng; bị ba người nhìn, có điểm nhẹnhàng thoải mái; đợi đến thứ tư, thứ năm, thứ sáu... xuất hiện... Vì cái gì bỗng nhiên có cảm giác giống như đang “dạo phố thịchúng” nhỉ? Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, Tiêu Thỏ đành phải hướng chú ý của mình sang hướng khác. 'Hôm nay ăn gì?' 'Cơm Tây cho khỏe? Tiện nữa.' Hôm nay là ngày sinh Khổng Tử, không ít quán cơm Tây đều dời đi tương ứng bữa tiệc lớn mừng ngày sinh Khổng Tử. Vốnlà lựa chọn không tồi, bất quá bởi vì Tiêu Thỏ từ nhỏ đã bị ba nàng ảnh hưởng, không có thích cơm Tây. Thấy nàng không trả lời, Lăng Siêu hỏi: 'Sao, không thích hả?' Tiêu Thỏ vốn định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày sinh Khổng Tử, thật vất vả Lăng Siêu mới rút được chút thờigian rảnh đến ăn cơm với nàng, nàng không nên quá đòi hỏi, vì thế mở lời chuyển chủ đề, nàng nói: 'Cũng không phải, chỉ làbỗng nhiên muốn ăn món “bài cốt” chua ngọt ngươi nấu.' (^̂ hehe, món bài cốt trứng chim nàng nấu cũng rất hay ^̂ ) Lời này xoay chuyển thực hữu hiệu, phút chốc đề tài đã thay đổi như có người bước ra vỗ vào mông ngựa. Quả nhiên, trongmắt Lăng Siêu hiện lên tia cười giảo hoạt: 'Đợi lát nữa ta nấu cho ngươi ăn.' Nàng theo thói quen, giỡn với hắn: 'Tốt!' 'Bất quá ăn xong ngươi rửa chén.' 'Không thành vấn đề!'

... Hai người thảo luận cơm chiều như vậy, cười cười nói nói đi suốt một đoạn đường. Đến cửa siêu thị, Tiêu Thỏ mới hồi phụclại tinh thần: 'Vô siêu thị làm chi?' 'Mua đồ ăn.' 'Mua đồ ăn?' Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi, 'Không phải nói ăn cơm Tây sao?' 'Lão bà, vừa rồi chúng ta thảo luận nấu món gì, ngươi không có mất trí nhớ đó chứ?' Tiêu Thỏ không nói gì : vừa rồi... không phải chỉ là vui đùa thôi sao? >____< Nhưng Lăng Siêu không hay nói giỡn. Hắn vào siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn xong, lại tính tiền trả, sau đó giống như mapháp mang theo Tiêu Thỏ vào khu dân cư phụ cận, lên lầu, tại trước cửa một gian nhà trọ lấy ra chìa khóa. Tiêu Thỏ theo ở phía sau, mê man như dạng phụ nữ bị lừa bán mà không biết. Đây là chuyện gì? Sao Lăng Siêu lại có phòng trọ ở chỗ này? Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Lăng Siêu đã mở cửa ra,cầm đống đồ mới mua vào thẳng phòng bếp, bắt đầu thu xếp nấu cơm chiều. Kết cấu nhà trọ này khá đơn giản, phòng bếp cũng thật rộng rãi. Nàng từ phòng khách đã hóng mắt quan sát tình hình nhàbếp (^̂ ). Thấy Lăng Siêu vừa vào cửa liền vội vàng chuẩn bị cơm chiều, Tiêu Thỏ cũng không hỏi thêm nhiều, ngồi xuống ghếsofa nhìn hắn bận việc. (^̂ )

Không thể không thừa nhận, nhìn Lăng Siêu nấu cơm là chuyện hết sức khoái cảm trên đời. Rõ ràng là việc lặt vặt hàng ngày, trên tay hắn lại sinh ra vài phần tao nhã, nhìn qua không nhanh không chậm, lại cực kỳ“mây bay nước chảy” lưu loát sinh động, đặc biệt ở bên cạnh quan sát vẻ mặt hắn khi hắn cắt gọt đồ ăn kia, ánh mắt chuyênchú như có thể đem người ta hít vào trong. (^̂ có nàng mới bị đồ ăn hút vào đầu tiên) Bỗng nhiên Tiêu Thỏ nhớ tới một câu: đàn ông biết nấu cơm là hấp dẫn nhất, gợi cảm nhất. (^̂ ặc. Mặc dù ta cũng thích ^̂ ) Hiện tại Lăng Siêu... quả thật gợi cảm... (^̂ ) Đang bị mê đắm “thất điên bát đảo”, bỗng thấy hắn tự nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen cùng nàng nhìn nhau. Hắn nhìn bộdáng si mê của nàng, khóe miệng gợi lên tươi cười: 'Ngốc! Nhìn cái gì? Còn không lại đây phụ đi!' Đang nhìn thảnh thơi, vui vẻ, bỗng như cá nổi lên bờ bị hắn quơ tay bắt trúng, Tiêu Thỏ đột nhiên có cảm giác “có tật giậtmình”, vội vàng chạy vô phòng bếp hỗ trợ. Nói là hỗ trợ, kỳ thật bất quá ngay cả chân phụ bếp còn chưa được nữa. Cái gì nên cắt, hắn đều đã cắt tốt lắm rồi, cái gì nênrửa, hắn cũng đều đã rửa xong tất cả, Tiêu Thỏ đành phải đứng ở phía sau, lâu lâu ngẫu nhiên hỗ trợ lấy dầu, muối, tương,dấm chua, đa số thời gian còn lại là gần gũi nhìn hắn nấu đồ ăn. Cùng với vừa rồi đứng ở xa xem, lại gần nhìn hắn nấu đồ ăn, càng có cảm giác đặc biệt thân thiết. Nàng bỗng nhiên nhớ lạinăm trước, lần đầu tiên hắn vì nàng nấu cơm, khi đó cảm tình của hai người còn chưa có làm rõ (^̂ mình nàng thôi ^̂ ), cảmgiác kia mông lung giống như nồi đồ ăn đang sôi trào này, trở mình bốc ra hơi nóng, thật khiến cho người ta ấm áp ngọt ngào. Không biết vì cái gì, bỗng nhiên rất muốn ôm hắn. (^̂ ) Khi tay Tiêu Thỏ bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng mình, Lăng Siêu đang xào rau, tay cũng cứng đờ. Nhiệt độ từ cơ thểkề sát chậm rãi truyền đến, hắn phảng phất có thể thấy bộ dáng nàng nhẹ nhàng cọ mặt trên lưng hắn. Nhất định là nữ nhân háu ăn. (^̂ ) Hắn mỉm cười, tiếp tục động tác trên tay, đang nấu chính là món nàng yêu thích nhất: “bài cốt” chua ngọt. Còn nhớ rõ lần đầutiên thấy nàng ăn món này, nhớ đến bộ dáng vui sướng trên mặt nàng, kể từ khi đó, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, từnay về sau sẽ nấu đồ ăn cho nàng cả đời. Hạnh phúc có đôi khi rất đơn giản, một bữa ăn, một cái ôm, ở lại cùng nhau. (^̂ anh Siêu tính hết cả rồi đó chứ ^̂ ) Nêm đường, thêm bột vào canh, để cho sôi lên một chút, món “bài cốt” chua ngọt mà nàng yêu thích nhất rốt cuộc đã xong. Lăng Siêu cũng không có vội vã dọn bàn, mà là vươn tay tắt bếp gas, đậy nắp nồi đồ ăn cẩn thận, bảo đảm hơi nóng kia sẽkhông từ trong nồi chạy hết ra ngoài. Lúc này hắn mới xoay người, hôn lên môi nàng. Nàng không kháng cự, hai tay từ bên hông hắn rút ra, vòng lên cổ hắn. Xúc cảm từ lòng bàn tay mềm mại kích thích phần da mẫn cảm trên cổ, thúc đẩy hắn hôn càng sâu, từ trong miệng “phá thànhđoạt đất”, đem thể xác và tinh thần hòa trộn vào nhau. Trong nụ hôn dài, hai mắt Tiêu Thỏ mê ly, thật lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu: 'Nếu như, chờ chúng ta già rồi, ngươicòn có thể vì ta nấu đồ ăn như vậy thì tốt quá...' Nếu như, chờ chúng ta già rồi... Bỗng dưng, từ đáy lòng trào dâng một cỗ xúc động khó có thể ức chế, hắn xoay người đưa nàng dựa vào tủ lạnh. 'Lão bà, anh yêu em.' Hắn nói xong, lại một lần nữa hôn lên môi nàng. Lúc này hắn không còn giống như là lướt qua nữa, bàntay tham lam tiến vào áo lông, chạm được vào thắt lưng trơn bóng kia , tiện đà từ phía sau lưng chạy dọc lên, ngón tay cởi bỏnút thắt... Hắn vừa rồi nói, hắn yêu nàng? Vốn đã biết rõ, nhưng từ trong miệng hắn nói ra rõ ràng như thế, đại não trong nháy mắt liền mê ly, cho đến khi bàn tay nóngrực kia tiếp xúc áo ngực nàng, sau đó trói buộc trước ngực bỗng dưng buông lỏng ra. Tiêu Thỏ bừng tỉnh, bỗng dưng khẩn trương lên. Nàng đã không còn là đứa con gái tỉnh tỉnh mê mê trước kia, rất nhiều chuyện nam nữ trong đó, chuyện phòng ngủ buổi tối

thời điểm... ngẫu nhiên cũng đã biết ít nhiều. Như Đổng Đông Đông có lần nói, chuyện gì nên tới tốt cuộc cũng tới, nàng vốnkhông nên để ý nhiều, chẳng qua... Trong lòng có cảm giác hoảng loạn, nhịp tim cũng đập loạn xạ, phảng phất dườngnhư.muốn nhảy ra ngoài. Tay hắn tiếp tục chạy trên người nàng, hôn cũng đã từ làn môi lướt xuống trên cổ. Nhiều lần trằn trọc sau đó, ngoài dự đoáncủa nàng mà cắn lên vành tai non mềm của nàng, thân thể Tiêu Thỏ run rẩy một chút, đầu óc trống rỗng. Như cảm giác được thân thể nàng biến hóa, Lăng Siêu bỗng nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn nàng. Nàng đã sớm ửng đỏ haigò má, con ngươi đen phảng phất như được tẩm một màn nước, một mảnh mê ly. Nhìn nhau một thoáng, hắn bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, ôm nàng bước nhanh đến gian phòng nghỉ. Động tác xảy ra thình lình khiến Tiêu Thỏ lập tức có phản xạ, sợ hãi kêu lên. 'Không cần!' Nghe thấy một tiếng này, hắn dừng lại. 'Lão bà, em không muốn?' Không có không vui, chẳng qua là trong mắt hiện lên một tia bất an. Tiêu Thỏ ôm cổ hắn, đem mặt vùi vào gáy hắn: 'Em không chuẩn bị tốt...' Thanh âm kia từ bên tai truyền đến, bước chân Lăng Siêu ngừng lại, đem nàng đặt xuống ghế sofa, hôn nhẹ cái trán củanàng: 'Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng...' Nàng vẫn lắc đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi: 'Quá... nhanh...' Không có... Một chút đều không có chuẩn bị tốt. Tuy rằng vừa rồi vẫn cố ý tự thuyết phục mình, nhưng khoảnh khắc khi hắnôm lấy nàng, lời nói thốt ra vẫn không che dấu nổi tâm tình hoảng sợ. Không phải không nghĩ cho hắn, chỉ là thật sự không chuẩn bị tốt. Nàng cúi đầu. Trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên tay hắn lại luồn vào trong áo nàng, tinh tế giúp nàng cài lại nút thắt. Mà sauđó, lại hôn lên trán nàng lần nữa. Chuồn chuồn lướt nước rời đi, tiếng hít thở có chút nặng nề vừa rồi sớm đã trở lại bình ổn:'Lão bà, anh yêu em. Cho nên, anh không bắt buộc em.' Rõ ràng là một câu đơn giản, nàng trong lòng lại nóng lên, ngẩng đầu muốn cùng hắn nói cái gì, mới mở miệng, điện thoạiLăng Siêu bỗng kêu to. Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Bát Giới: 'Không tốt, sư phụ! Ngộ Không hắn đã xảy ra chuyện!' Chapter 42 Tiêu Thỏ và Lăng Siêu vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Đổng Đông Đông đứng trước cửa phòng bệnh, sonmôi nhòe nhoẹt mà nức nở, Bát Giới đứng bên cạnh nhẹ giọng an ủi nàng. Tiêu Thỏ trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy qua: 'Đông Đông, phát sinh chuyện gì? Ngộ Không hắn thế nào?' Thấy Tiêu Thỏ, Đổng Đông Đông ôm lấy nàng khóc, trong miệng còn không ngừng nhắc tới: 'Đều là ta không tốt, là ta hại NgộKhông...' Tiêu Thỏ càng nóng nảy: 'Đông Đông, ngươi đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói.' Được Tiêu Thỏ an ủi, lúc này Đổng Đông Đông mới đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho mọi người. Tuy rằng nàng nói năngđứt quãng, nhưng Tiêu Thỏ nghe qua cũng hiểu được đại khái. Nguyên lai là tối nay, Đông Đông cùng Ngộ Không ra ngoài hưởng lễ Giáng Sinh. Ở nhà ăn xảy ra xung đột với một đôi tìnhnhân khác, không nghĩ tới đối phương lại gọi điện kêu một đám người đến trợ giúp, còn đánh Ngộ Không đến nỗi phải vàobệnh viện. Đổng Đông Đông nói xong, tiếp tục ôm lấy Tiêu Thỏ tự trách: 'Đều là ta không tốt, nếu không phải ta nhất định cùng đứa congái kia ầm ĩ tới cùng, Ngộ Không đã không xảy ra chuyện...' 'Thật quá đáng!' Tiêu Thỏ tức giận cực điểm: 'Sao lại có loại người xấu xa như thế? Các ngươi đã báo công an chưa?'

'Báo công an cái gì?' Bát Giới ở một bên nhịn không được, thô bạo nói: 'Ta nhận ra người kia là học trong trường chúng ta.Nghe nói ba hắn có chức có quyền, làm lớn lắm. Không dễ đối phó đâu.' 'Có quyền thì sao chứ? Chẳng lẽ pháp luật không làm gì được à?' Tiêu Thỏ tập võ từ nhỏ, rất không quen nhìn cái loại ỷ thếhiếp người này. Đổng Đông Đông nói: 'Vừa rồi bọn họ đánh nhau, ta lập tức gọi điện báo công an, kết quả cảnh sát tới nhưng cùng bọn ngườikia quen biết lẫn nhau, còn cắn ngược chúng ta một phát!' Lần đầu tiên có người bên cạnh gặp phải loại sự tình này, Tiêu Thỏ quả thực tức giận không chịu nổi. Lúc này, Ngộ Không theo thầy thuốc từ phòng chụp X-quang khập khiễng đi tới. Khóe miệng bị đánh một trận, bị thương cũngkhông nhẹ. Thấy Lăng Siêu và Tiêu Thỏ, hắn trừng mắt nhìn Bát Giới liếc một cái: 'Ta đã nói là không có việc gì, gọi điện thoại cho sưphụ làm chi?' Kết quả không cẩn thận tác động đến vết thương trên khóe miệng, đau đến độ phải nhe răng ra mà rên. 'Chúng ta không đến, ai lo tiền thuốc men cho ngươi?' Sắc mặt Lăng Siêu không tốt lắm, hiển nhiên cũng đang giận dữ vôcùng. 'Sư phụ, ta sợ chậm trễ kế hoạch “tảo hôn sinh đẻ sớm” của ngươi thôi... Ôi!' Lúc này còn có tâm tình nói giỡn, miệng bị đaucũng đáng. (^̂ ) Đổng Đông Đông vội vàng lấy khăn tay ra giúp hắn đè lại khóe miệng: 'Ngươi bớt tranh cãi đi. Đã thành như vậy rồi...' Khi nóichuyện, nàng lại nhịn không được mà khóc. 'Ngươi đừng khóc nữa, ta không sao mà.' Ngộ Không an ủi nàng, 'Chỉ bị người ta đánh mấy quyền thôi, không chết được...' 'Ngươi còn nói!' Đổng Đông Đông nghĩ muốn che cái miệng hắn lại. Thấy hai người còn có tâm tình đấu võ mồm, phỏng chừng Ngộ Không hẳn là không có trở ngại gì lớn, trong lòng Tiêu Thỏthoáng an tâm chút ít, theo Lăng Siêu đi ứng tiền thuốc men. Dọc theo đường đi, lời nói tự nhiên đều xung quanh chuyện này. 'Thật không công bình! Vì có ba làm quan thì có thể đánh người khác không cần chịu trách nhiệm hay sao? Quả thực là lưumanh cả nhà mà!' Tiêu Thỏ chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, nàng bất bình tức giận thay cho Ngộ Không. 'Thế giới này vốn có nhiều chuyện không công bình như vậy.' Lăng Siêu lạnh nhạt bình phẩm. Tiêu Thỏ ngẩn người, mới phát hiện từ lúc nãy đến giờ, Lăng Siêu vẫn không nói lời nào, cũng không phát biểu cái nhìn gì đốivới sự tình kia. Đến tột cùng thì hắn nghĩ gì? Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được, liền hỏi: 'Nếu như đổi lại là anh, anh sẽlàm như thế nào?' Vấn đề này khiến Lăng Siêu có một lát thất thần. Nếu như là hắn, hắn sẽ làm như thế nào? Tùy ý người khác khi dễ bọn họ sao? Đương nhiên không có khả năng! Nhưng trừbỏ như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Hắn không có khả năng như người ta, toàn dựa vào cha mẹ trong nhà. Để bảo vệnàng cũng chỉ có cách là khiến mình phải trở nên cường đại... Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn có chút hối hận, hôm nay tại nhàtrọ quả thật không nên lỗ mãng như vậy. Hắn hiện tại có thể cho nàng còn quá ít. Thấy Lăng Siêu trầm tư không nói lời nào, Tiêu Thỏ cũng không hỏi thêm nữa. Hắn tự có suy nghĩ riêng của mình, về điểmnày, cùng hắn một chỗ nhiều năm như vậy, nàng so với ai khác rõ ràng. Chờ hai người giúp Ngộ Không thanh toán tiền thuốc men xong, trở lại phòng bệnh, thật xa đã nghe được thanh âm phấnchấn của Ngộ Không. 'Ta đã nói là ta không sao mà. Đánh một trận nữa với bọn họ cũng không có vấn đề gì! Các ngươi đưa ta trở về phòng đi...Ôi!' Tiếng kêu cuối cùng kia, hiển nhiên là Đổng Đông Đông đã hạ thủ: 'Ngươi nhìn ngươi đi! Vỗ nhẹ một cái cũng kêu rên đauđớn, còn không chịu nằm viện hả! Đau chết tự mình ngươi lo đi!' 'Lão bà, vừa rồi ngươi còn khóc thương tâm như vậy, như thế nào chỉ chớp mắt một cái lại muốn mưu sát chồng a...'

Tiềng ồn ào xa xa truyền lại, tâm tình hai người kia thoạt nhìn không có gì đáng ngại nữa. Sau cùng, Tiêu Thỏ tính tới phòngbệnh tạm biệt bọn hắn. Vừa đến trước cửa phòng đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trong đó. Giang Hồ? Nếu không phải Đổng Đông Đông kêu một tiếng sư huynh, quả thực Tiêu Thỏ không thể tin được cái người mặc áo blousetrắng trước mắt, ánh mắt còn thật sự quan tâm theo kiểu “thầy thuốc” này, chính là sư huynh Giang Hồ tự cao tự đại kia. Chỉ thấy hắn đang thay Ngộ Không kiểm tra, còn chăm chú ghi chép trên bản theo dõi, thật sự chưa phát hiện bọn Tiêu Thỏđang vào cửa. 'Sư huynh, Ngộ Không hắn có ổn không?' Đổng Đông Đông lại tiếp tục lo lắng cho bạn trai. 'Theo phim X quang, mắt cá chân chẳng qua chỉ là trật khớp một chút, không có gì đáng ngại. Bất quá não có một chút chấnđộng, tốt nhất vẫn nên ở lại quan sát một đêm. Hôm nay là phiên trực của ta, nếu hắn xảy ra tình huống gì, ngươi có thể trựctiếp tới tìm ta.' Thái độ của hắn thực chuyên nghiệp, ngữ khí thật thân thiết, không có lấy một chút kẻ cả nào. 'Cám ơn ngươi, sư huynh. Hôm nay, ta liền ở đây chăm sóc hắn!' 'Ta cũng muốn chăm sóc đại sư huynh!' Bát Giới nói. 'Không thành vấn đề, ta sẽ nhờ hộ sĩ lấy mấy tấm chăn lại cho các ngươi.' Nói xong, hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tiêu Thỏđứng ở cửa. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao hội, trong mắt Giang Hồ hiện lên một tia khác thường, bất quá tia khác thường này khi nhìnđến Lăng Siêu bên cạnh Tiêu Thỏ, lập tức thu trở về, hắn gật đầu nói: 'Tiếu học muội.' Tuy nói là với hắn, nàng không có ấn tượng gì tốt, nhưng dù sao mình cũng đã đánh bầm dập người ta thế kia. Nếu như hắnnhớ thù cũ, đem thù hận phát tiết lên người Ngộ Không, chẳng phải là làm hại Ngộ Không hay sao? Nghĩ như thế, Tiêu Thỏcũng làm bộ làm tịch mà hướng hắn gật gật đầu, gọi một tiếng: 'Học trưởng.' Giang Hồ cười cười, vẻ mặt kia tự nhiên giống như mất trí nhớ... Chẳng lẽ hắn thực sự không nhớ thù cũ như vậy? Tiêu Thỏ càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng. Cho đến khi GiangHồ ra khỏi phòng bệnh, nàng vẫn còn cúi đầu trầm tư. 'Nha đầu ngốc lại nghĩ cái gì?' Lăng Siêu gõ lên cái trán của nàng một cái. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt. Nha đầu kia là như thế, một khi suy nghĩ chuyện gì đến nhập thần, xe lửa dù có chạy qua đây nàng cũng không phát hiện ra.Lăng Siêu bất đắc dĩ mà bật cười, tâm tình không còn nặng nề như vừa rồi nữa. Hắn xoa xoa tay lên trán nàng, nhẹ giọng nói:'Đi thôi.' 'Đi đâu?' Tiêu Thỏ tiếp tục mờ mịt. Hắn nháy mắt mấy cái: 'Đương nhiên phải.. qua đêm ngày sinh Khổng Tử.' Từ bệnh viện trở lại nhà trọ, đem toàn bộ đồ ăn thu phục, dọn dẹp trên bàn xong xuôi cũng đã qua mười hai giờ đêm Tuy nói lần này không tính là bữa tiệc lớn mừng ngày sinh Khổng Tử, nhưng Tiêu Thỏ lại ăn cực kì nhiệt tình. Món “bài cốt”chua ngọt đã lạnh trên bàn kia, nàng thu thập thoáng chốc liền sạch sẽ, tựa như “gió cuốn mây tan”. 'Em đói như vậy ư?' Lăng Siêu mỉm cười nói. Tiêu Thỏ sờ sờ bụng, cảm thấy mỹ mãn mà nheo mắt lại: 'Em từ giữa trưa đến giờ còn chưa có ăn gì, đương nhiên đói chết điđược!' 'Ăn uống không giữ ý tứ gì cả!' 'Trước mặt anh còn muốn giữ hình tượng gì nữa?' Nàng tiếp tục rất không “thục nữ” mà sờ sờ bụng. 'Thật ăn no như vậy?'

'Uhm.' Tiêu Thỏ vẫn một bộ thoải mái sau khi ăn no. 'Anh cũng sờ?' '... Hả?' Quả nhiên, có ai đó dù bất cứ thời điểm nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lưu manh. T____T Chờ một phen lưu manh đùa giỡn qua đi, thanh âm ồn ào lại lắng xuống dưới, Tiêu Thỏ ngáp một cái, bỗng nhiên có điểm mệtmỏi rã rời. 'Đây.' Một chiếc hộp đưa tới trước mặt nàng. Ủ rũ lập tức biến mất, Tiêu Thỏ nhìn chiếc hộp được gói rất đẹp này, nàng hỏi: 'Đây là cái gì?' 'Quà.' Thật không nghĩ tới, hắn cũng chuẩn bị quà cho nàng? Không biết là cái gì... Mang theo tâm tình hưng phấn, nàng nhanhchóng gỡ giấy gói ra, nhìn vào bên trong. Là một chiếc di động màu trắng sữa , đúng là loại hình nàng thích nhất. 'Thích không?' 'Thích!' Tiêu Thỏ kinh hỉ, không đợi lời cảm tạ xuất ra đến miệng, Lăng Siêu lập tức đã vươn tay ra trước: 'Của anh đâu?' 'Cái gì?' 'Quà.' Tiêu Thỏ: 'Sao anh biết em có chuẩn bị quà?' 'Không có sao ?' Hắn nhíu nhíu mày, có chút giống đứa nhỏ đòi kẹo thất bại. Khó được Lăng đại công tử làm ra dạng biểu tình như vậy, tự nhiên Tiêu Thỏ phải nắm bắt cơ hội: 'Ờ, không có.' Nàng xuaxua tay. 'Không có biện pháp...' 'Cái gì? A...' Môi đêm nay đã là lần thứ ba bị hôn. Giống như hai lần trước, nàng bị hôn đến choáng váng đầu óc, hai mắt mê ly. Hắn cảm thấy mỹ mãn mà buông ra nàng, vuốt cằm làu bàu: 'Không có lễ vật là không được. Bất quá điều này giống như thiếuchút...' Sau đó, mong muốn lại nổi lên. 'Từ từ!' Tiêu Thỏ tỉnh ngộ đúng lúc, đối với trò đùa vừa rồi của mình hối hận không thôi. Lăng đại công tử khi nào cũng vậy, ởcùng hắn một chỗ, người bị hại đương nhiên là nàng. (^̂ ) Vì tránh cho mình tiếp tục bị hại, Tiêu Thỏ đành phải đem quà đã chuẩn bị tốt ra, tức giận đưa cho hắn: 'Đây!' 'Không có chút thành ý nào cả.' Lăng Siêu nói thầm, mở gói kia ra, đến khi nhìn vào chiếc nhẫn bên trong, vẻ mặt hắn liềnsửng sốt. 'Thế nào, thích không?' Tiêu Thỏ cười đến đắc ý. Lăng Siêu ngạc nhiên thật lâu, sau đó mới chậm rãi lấy lại tinh thần, hắn hỏi: 'Lão bà, đây là em... cầu hôn anh sao?' (^̂ ) Nhẫn? Cầu hôn? Tại sao lúc trước nàng không nghĩ tới điều này nhỉ? Vì thế hôm nay, Tiêu Thỏ là lần thứ N... hỗn độn... (^̂ ) Chapter 43 Lễ Giáng Sinh qua đi, ngày lại bắt đầu bay như tên bắn, rất nhanh liền đến kì thi. Học kỳ này, chương trình học của khoa hộ lý tương đối là cơ sở, không có cái gì quá chuyên sâu, cho nên khi Tiêu Thỏ rakhỏi trường thi, tự cảm giác mình làm bài cũng không tệ lắm. Nhưng Nghê Nhĩ Tư thì khác, khuôn mặt nàng đắng như trái khổ

qua, trong miệng không ngừng tụng kinh: 'Xong rồi, ta rớt rồi! Ta rớt rồi...' Tiêu Thỏ thấy thế, vội vàng an ủi: 'Ta nghe bạn học nói, thầy Lý thường sẽ không làm khó sinh viên, ngươi đừng lo lắng nhiềuquá.' 'Thật vậy chăng?' Nghê Nhĩ Tư nửa tin nửa ngờ. 'Thật sự! Ngươi yên tâm một chút đi!' Đổng Đông Đông cũng lên tiếng an ủi. Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng an tâm một chút: 'Vậy là tốt rồi...' 'Bất quá, ngươi lo lắng cũng vô dụng thôi.' Hạ Mạt ở một bên lạnh lùng phán. Vì thế, lần thứ hai tâm tình Nghê Nhĩ Tư đi xuống. Kỳ thật, tuy rằng lời nói của Hạ Mạt có ác độc một chút, nhưng cũng không phải là không có lý. Thi cũng đã thi xong, lo lắngcòn có ích gì? Không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, nghĩ ra một ít kế hoạch cho những ngày nghỉ tươi đẹp sắp đến. 'Lễ mừng năm mới năm nay, cả nhà chúng ta muốn đi Sanya du lịch!' Đổng Đông Đông một bên thu dọn đồ, một bên vuisướng kể về kế hoạch mừng năm mới của mình. (^̂ Sanya là thành phố ở đảo Hải Nam) 'Hay quá! Ta sẽ thấy ngươi mặc đồ biển' Nói đến ngày nghỉ, tâm trạng buồn bực do làm bài thi không tốt của Nghê Nhĩ Tư lậptức biến mất. 'Ta mặc đồ biển có cái gì đẹp? Đến lúc đó, có cơ hội, ta sẽ đem máy ảnh chụp lại tất cả các soái ca trên bờ cát. Muốn thâncao có thân cao, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bắp thịt có bắp thịt... Ha ha ha!' Đổng Đông Đông nói tới đây, nhịnkhông được chống nạnh cười lớn. Nghe được tiếng cười này, vẻ mặt Tiêu Thỏ chuyển đen thui, nàng tốt bụng nhắc nhở: 'Cẩn thận Ngộ Không ghen.' 'Ngươi quản ta?' Đổng Đông Đông hướng nàng liếc mắt một cái: 'Lo mà giữ Lăng đại công tử của nhà ngươi đi, cẩn thận lễmừng năm mới hắn không về nhà, ở bên ngoài giương cờ màu khác đó!' (^̂ ) 'Cái gì? Lễ mừng năm mới Lăng đại soái ca không về nhà?' Nghê Nhĩ Tư nghe được, máu nhiều chuyện nổi lên, lập tức haimắt sáng trưng. Tiêu Thỏ gật gật đầu: 'Nghỉ đông này, hắn muốn tới công ty thực tập của học trưởng năm trên, tạm thời không về nhà.' Kỳ thật chuyện này, hôm lễ Giáng Sinh, Lăng Siêu đã nói cho nàng. Ngày đó Lăng Siêu mang nàng tới nhà trọ, chính là hắnchuẩn bị cho kì nghỉ đông này. Nghỉ đông năm nay, hắn muốn tới công ty của Diệp Tuấn thực tập. Việc này hai người đã bàntính từ trước. Chuyên ngành của Lăng Siêu là kinh tế, mà hắn cũng từng hỗ trợ cho công ty Diệp Tuấn. Có thể đi làm thêm,tích lũy chút kinh nghiệm thực tế, tự nhiên là tốt hơn. Cho nên khi Lăng Siêu nói chuyện này cho nàng, Tiêu Thỏ đương nhiên tán thành. Chẳng qua khi hắn ở lại tỉnh C thực tập,hai người liền không thể cùng nhau về nhà mừng lễ năm mới, nghĩ như vậy, trong lòng tránh không được có chút mất mác. 'Thỏ Thỏ, ngươi thả Lăng đại soái ca ở trên này một mình, rất nguy hiểm a!' Nghê Nhĩ Tư nói. 'Nguy hiểm gì?' Thần sắc Nghê Nhĩ Tư lập tức trở nên nghiêm túc, nàng nói: 'Ngươi nghĩ đi, lễ mừng năm mới là ngày cả nhà đoàn viên.Ngươi lại để cho Lăng đại soái ca một mình không người thân thích, ở lại thành phố nhìn nhà người ta đoàn đoàn viên viên,trong lòng khẳng định khổ sở không ít. Vạn nhất ngày nào đó, đêm dài yên tĩnh, hắn cảm thấy cô đơn, cảm thấy tịch mịch, cảmthấy lạnh, buồn...' Nàng càng nói càng khoa trương. Càng nghe, vẻ mặt Tiêu Thỏ càng thêm đen. 'Làm gì khoa trương dữ vậy, ngươi đang nói chuyện phim à?' 'Cái này khó nói à nhe! Nghệ thuật là diễn tả cuộc sống thôi. Ngươi xem trong TV hay có chuyện ngoại tình hai người, bangười. Người ta không phải lấy từ cuộc sống làm tài liệu hay sao? Thỏ Thỏ, điều này không thể qua loa không quan tâm nhưvậy được. Lỡ như có con hồ ly tinh nào đó lợi dụng nước đục thả câu. Đến lúc đó, giả mà thành thật, “chưa thấy người naycười, đã thấy người cũ khóc” à nhe...' 'Ta khinh! Nghê Nhĩ Tư, ngươi cái miệng quạ đen!' Đổng Đông Đông ném quyển sách nắm trong tay tới, 'Ngươi còn ở đây nóichuyện giật gân. Lăng đại công tử là cái loại giành được Oscar cho giải suốt đời chỉ có một người, nếu mà hắn là như ngươi

nói, thế giới này sẽ không có nam nhân tốt!' 'Thế giới này vốn không có nam nhân tốt!' (^̂ ) ... Hai người đấu võ mồm một hồi, càng đấu càng gay gắt, Tiêu Thỏ ở một bên muốn chen vô cũng không được. Oscar chungthân chỉ có một người? Làm gì có cái giải như vậy chớ! >____< Bất quá lời nói còn chưa nói đã trở vào lại. Cái điều kia cũng thật dễ nghe... Ngay khi Tiêu Thỏ nghĩ ngợi lung tung hết sức, điện thoại của Lăng Siêu chợt gọi tới. 'Mọi thứ đã thu xếp xong hết chưa?' 'Cũng gần xong.' 'Mẹ anh vừa mới gọi điện lên, nói xe lúc chạng vạng sẽ đến.' Lần này về, tuy rằng Lăng Siêu không cùng đi, nhưng Lăng mẹlại kiên trì muốn tới đón Tiêu Thỏ. Nói trắng ra là, con dâu nhà mình, tự nhiên muốn xe nhà mình lên đón mới an tâm. (^̂ ) 'Giờ em tới sân vận động đi, đang có trận bóng rổ.' Bởi vì gần đây thi cử, sân bóng rổ đã thật lâu không hoạt động, nàng lại là phó quản lí cũng nên tới xem một tí. Nghĩ như thế,Tiêu Thỏ nhận lời Lăng Siêu, thay bộ đồ khác rồi đi xuống lầu. Thời tiết tuy lạnh, nhưng mùa đông, ánh sáng lại đặc biệt chói mắt. Chờ Tiêu Thỏ thẳng đường tới sân vận động, trận đấu đãbước vào giai đoạn khí thế ngất trời. Quy củ của sân bóng rổ Z đại, trước khi học kỳ kết thúc đều phải đánh một trận thi đấu hữu nghị. Mỗi lần, đối thủ mời tới đềukhác nhau. Lần này là đội bóng rổ của khoa thể dục, ai nấy đều cao to lực lưỡng, sức chiến đấu mười phần. Tiêu Thỏ vào sân bóng, thấy Lăng Siêu đã lên sân, liền không cùng hắn chào hỏi mà chọn một vị trí ngồi xuống. Do học kỳ đã sắp kết thúc, rất nhiều sinh viên vội vã về nhà, người xem trên khán đài chỉ có linh linh rải rác vài người. Nhưngđiều này không ảnh hưởng đến nhiệt tình thi đấu trên sân, chỉ trong chốc lát, các cầu thủ đều đầm đìa mồ hôi. Tiêu Thỏ yên lặng nhìn, thấy Lăng Siêu đối mặt với một sinh viên hệ thể dục cao to vẫn duy trì được trạng thái bình tĩnh,không có một chút hoảng loạn nào. Hơn mười phần, các lần ném rổ đều lọt lưới, vì thế đồng đội cũng luôn chuyền bóng chohắn. Hắn đã luôn là người như thế này. Rõ ràng còn không nói lời nào, nhưng vô luận ở đâu đều trở thành đối tượng khiến ngườikhác muốn ỷ lại. Có lẽ, đây là khí chất vương giả từ khi sinh ra... Ngay khi Tiêu Thỏ đang cảm thán vì Lăng Siêu, vừa tiếpnhận một quả chuyền từ đồng đội tới, Lăng Siêu bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía khu khán đài có nàng, khóe miệng mở ramột nụ cười ấm áp. Trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, nàng đang muốn hướng hắn vẫy tay, một bóng người bỗng nhiên chặn trước tầm mắt nàng,sau đó “sét đánh không kịp bưng tai” lao mạnh vào Lăng Siêu đang nâng đầu chuẩn bị ném bóng. Sự tình phát sinh quá bất ngờ, Tiêu Thỏ trong lòng sợ hãi, lập tức đứng dậy lao xuống khán đài. Trên sân bóng, thành viên hai đội vây quanh Lăng Siêu, hai bên cãi qua cãi về, một hồi xung đột là không thể tránh khỏi. 'Ta không sao.' Lăng Siêu khoát tay áo, ý bảo đồng đội đừng xúc động. 'Hắn rõ ràng là cố ý phạm quy.' Đồng đội của hắn gằn lên tức giận. 'Con mắt nào của ngươi thấy ta cố ý? Chính hắn đứng không vững còn trách người khác!' Đối phương hùng hổ, hiển nhiên làbộ dạng du côn. 'Ngươi viện cớ có phải hay không? Có bản lĩnh...' 'Đừng ầm ĩ.' Lăng Siêu cắt ngang bọn họ, từ trên mặt đất đứng lên. Tiêu Thỏ vội vàng chạy lại dìu hắn. 'Anh không sao.' Hắn vỗ vỗ tay nàng, thanh âm đột nhiên nhu hòa.

Nghe được hắn an ủi, tuy rằng Tiêu Thỏ thoáng an tâm một chút, nhưng vẫn nhịn không được nắm chặt tay hắn. Lăng Siêu cũng nắm tay nàng một chút, ngẩng đầu nói với đối phương bên kia: 'Va chạm trên sân bóng là khó tránh khỏi,đừng để ảnh hưởng đến hòa khí.' 'Lúc này là mượn tiếng người thôi!' Người kia nói không chút khách khí. 'Tốt lắm tốt lắm, nếu không có việc gì liền chơi tiếp thôi!' Huấn luyện viên hai bên cũng chạy ra điều đình, tình thế rốt cuộcbình ổn trở lại. Bởi vì Lăng Siêu lại bị thương ở chân, va chạm tới vết thương cũ, huấn luyện viên đành lập tức cho hắn rời sân. Tiêu Thỏ liền cùng hắn đi thay quần áo. Trên đường đi, nàng nhịn không được, oán giận: 'Vừa rồi cái kia tên là cố ý, em ởtrên khán đài thấy rõ ràng.' Lăng Siêu không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên. 'Anh còn cười được, em đã bị hù cho chết!' Năm đó, khi mình tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện, từng hại mắt cá chân Lăng Siêubị thương. Từ đó về sau, mỗi mùa mưa đến, chân trái này của hắn đều thấy đau nhức. Nếu không phải một lần Lăng mẹ lỡmiệng nói ra, nàng còn không biết mình đã phạm tội lớn như vậy. Bởi vì chuyện này, Tiêu Thỏ vẫn rất áy náy, hiện giờ thấy cóngười thiếu chút nữa lại làm hắn bị thương ngay chỗ cũ, tự nhiên hận muốn liều mạng với người ta. 'Em lo cho anh?' Lăng Siêu cười nói. Lúc này mà còn có tâm tư nói giỡn, Tiêu Thỏ tức giận muốn đánh cho hắn một trận. Thấy Tiêu Thỏ nghiêm mặt giận, Lăng Siêu mới vỗ vỗ mặt nàng, hắn nói: 'Được rồi, anh không đùa em nữa. Chân anh thật rakhông có việc gì, không tin em nhìn thử mà xem?' Dứt lời, hắn ở tại chỗ nhảy nhảy mấy cái. Giống như không có gì thật. Tiêu Thỏ nhớ tới bộ dáng khập khiễng vừa rồi của Lăng Siêu, nhất thời ngẩn ra. 'Thấy cái người mặc áo số năm màu đen đằng kia không?' Lăng Siêu bỗng nhiên chỉ chỉ xuống sân bóng. Số năm màu đen? Tiêu Thỏ nhìn theo hướng ngón tay hắn, đúng là cái người to con vừa rồi va chạm với Lăng Siêu. Đại kháihắn cao hơn một mét chín, vóc người vạm vỡ, cánh tay cuồn cuộn hai khối thịt có thể chém tan một chồng chén, trách khôngđược đẩy người ta đến thoải mái như vậy. Thật muốn hung hăng đánh tên kia một trận quá. 'Hắn chính là kẻ đã đánh Ngộ Không.' 'Cái gì?' Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi. Nghe Bát Giới nói, người đánh Ngộ Không học cùng trường với bọn họ, không nghĩ tớiđúng là người này. Trách không được vừa rồi thấy bộ dáng hắn ngang ngược như vậy. 'Có nghĩ muốn giúp Ngộ Không báo thù không?' 'Không nghĩ!' Tiêu Thỏ nắm chặt tay, 'Em phải giúp anh báo thù!' (^̂ ) Lăng Siêu sửng sốt, lập tức khoái trá nở nụ cười. Không tồi! Đây mới là con dâu nhà mình chứ! (^̂ ) Vì thế, trận bóng đang diễn ra được khoảng nửa thời gian, trung phong của đội khoa thể dục —— cầu thủ áo đen số nămbỗng nhiên xây xẩm nôn ra một trận nước, sau đó đầu óc quay cuồng, té lăn quay giữa sân bóng. Tưởng tượng một chút, một mãnh nam mình dài gần hai thước, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, đột nhiên ngã sấp xuống giữasân bóng rổ, may mắn là sân bóng Z đại đủ rắn chắc, chứ nếu không thì lãnh đạo trường học chỉ có nước khóc ròng! Ngã một lần tự nhiên là không đủ. Thật vất vả đứng lên, mới đánh có một chút, oạch —— hắn lại ngã. Ngã đủ a! Vô cùng thê thảm a! Tiêu Thỏ nhắm mắt lại, quay đầu nhìn Lăng Siêu: 'Em không muốn nhìn nữa, chúng ta đi thôi.' Từ sân bóng đi ra, tâm tình quả nhiên tốt lên rất nhiều, Tiêu Thỏ đề nghị tới rừng cây nhỏ dạo một chút. Bên cạnh dãy phòng học phía tây Z đại có một mảnh rừng nhỏ. Cây cối ở phiến rừng này có một cái tên rất hữu tình ——“rừng cây nhỏ” (^̂ Tiểu Thụ Lâm). Nghe tên thì biết ngay đây là nơi hẹn hò yêu đương vụng trộm tốt nhất khu này. Bất quábình thường Tiêu Thỏ không cùng Lăng Siêu tới đây. Thứ nhất, Lăng đại công tử từ trước đến nay đều khinh thường việc

hẹn hò yêu đương vụng trộm, hắn cứ quang minh chính đại đường đường mà tới (^̂ ). Thứ hai, Tiêu Thỏ thật sự không chịunổi cảnh hai người đi trên đường, bỗng nhiên nhìn thấy mấy hình ảnh có chút bất nhã kia... Không thuần khiết, thật khôngthuần khiết chút nào! >____< Bất quá bởi vì hôm nay, tất cả mọi người đều đã về nhà, rừng cây nhỏ chắc cũng không có nhiều người, cho nên đi một chútthì không sao. Hai người tay trong tay đi tới, Tiêu Thỏ cúi đầu, vẫn không nói chuyện. Lát nữa thôi nàng sẽ về nhà, tuy rằng cách nhau không phải rất xa, nhưng tóm lại không thể thường xuyên gặp mặt... Có chútluyến tiếc trong lòng... 'Như thế nào, luyến tiếc anh sao?' Bị hắn một lời nói toạc móng heo suy nghĩ trong lòng, Tiêu Thỏ tự nhiên không cam lòng: 'Đồ tự kỷ! Không phải thấy anh, emcao hứng còn không kịp nữa là.' Hắn không trả lời nàng, ngược lại nói: 'Yên tâm, mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện cho em.' 'Ai muốn anh gọi điện? Phí lời!' 'Một ngày ba cuộc, có đủ không?' Hắn lại nói. 'Em tắt máy!' 'Mua cái cameras gắn máy tính đi...' Hắn làu bàu. A! Anh không cần phải nhìn em như vậy! T____T 'Nếu như em vẫn còn lo lắng...' Lăng Siêu bỗng nhiên dừng lại một chút, vươn tay ôm lấy cổ nàng, tay nhẫn của hắn đụngphải vòng cổ nàng, hắn nói: 'Vậy cho em buộc anh lại là được rồi.' Tiêu Thỏ sửng sốt, lần thứ hai hỗn độn. Là ai? Là ai khuyên nàng mua nhẫn làm quà trong ngày sinh Khổng Tử? Nàng muốn bóp chết kẻ đó! Bóp chết hắn! Bóp chếthắn... Mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ, bóp chết ai cũng không giải quyết được gì. Vòng cổ trên cổ Tiêu Thỏ chỉ sợ là muốn buộcchặt ai đó cả đời. Hoặc là nói, nàng đã bị ai đó trói chặt cả đời... Ai! Là giọng của ai đang nói vậy? (^̂ Tác giả chớ ai ^̂ ) Chapter 44 Tiêu Thỏ về đến nhà. Hôm sau, từ khi còn rất sớm, nàng không lười biếng ngủ gắng như mọi ngày, cũng không ăn bữa tiệclớn mẹ nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị, mà vội vã chạy tới quảng trường đầu phố mua cái cameras. Lăng đại công tử có lệnh, mỗi ngày nhất định phải nhìn thấy mặt của kiều thê mới được. (^̂ ) Đáng tiếc, cameras tuy rằng mua về, Tiêu Thỏ đối với máy tính ngu ngốc không biết lắp như thế nào. Xoay chuyển nửa ngày,máy tính vẫn không phản ứng. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đi xin ba giúp đỡ. Ba nàng vừa nghe nói con gái mua cameras là vì muốn cùng Lăng Siêu ngày ngày gặp mặt, lập tức bày ra bộ mặt đã có tuổirồi, mất khả năng hiểu máy tính, liên tục lắc đầu thở dài: 'Già rồi, không theo kịp thời đại nữa!' Đùa à! Con gái còn chưa có gả ra ngoài, sao có thể nhường cho Lăng Siêu tiểu tử kia chiếm tiện nghi được? Thấy ba cũng không biết, Tiêu Thỏ đành phải bỏ cameras qua một bên, bấm cái tin nhắn gửi cho Lăng Siêu: cameras mua vềrồi, nhưng không biết lắp. Chỉ trong chốc lát, tin nhắn Lăng Siêu hồi âm trở về, chỉ có hai chữ —— ngu ngốc! (^̂ ) Nhìn chằm chằm cái tin này thật lâu, bỗng nhiên Tiêu Thỏ ngộ đạo. Từ sáng tới giờ, nàng vất vả để làm chi? Lăng Siêu nói muốn mua cameras, nàng phải đi mua. Lăng Siêu nói muốn ngày ngày

nhìn thấy nhau, nàng liền nghiên cứu làm sao lắp. Lăng Siêu nói nàng ngu ngốc, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ngu ngốcnày hay sao? Hừ! Trời thì cao, hoàng đế lại ở xa (^̂ ), cameras này em không lắp đó, anh làm gì được ta? Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ liền ném cameras và di động sang bên cạnh, vui vẻ đi ăn cơm. Ăn cơm xong, nàng liền nằm ì trên ghế sofa phòng khách xem TV. Đang là ngày nghỉ nên bắt đầu mỗi ngày, đài truyền hìnhđều phát sóng phim liên tục. Hôm nay vừa vặn chiếu một bộ võ hiệp của TVB, đúng là loại hình Tiêu Thỏ yêu thích, nàng càngxem càng hứng thú, nhất thời quên đi thời gian. Đợi đến lúc chạng vạng, chuông cửa bỗng nhiên vang. Nàng lưu luyến không rời từ ghế sofa đứng lên, ra mở cửa. Đứng ở bên ngoài là một người thanh niên xa lạ. 'Xin hỏi đây có phải là nhà Tiếu tiểu thư không?' Tiêu Thỏ đầu óc mê muội: 'Ta họ Tiếu, xin hỏi có chuyện gì không?' 'Xin chào, ta là nhân viên dịch vụ gia đình của công ty XX, được Lăng tiên sinh nhờ cậy, vội tới đây giúp tiểu thư lắp cameras.' Nhân viên dịch vụ gia đình? Lắp đặt cameras? Tiêu Thỏ ngơ ngác. Chỉ có Lăng Siêu mới nghĩ ra được điều này. Khôngchừng nhân viên của công ty người ta cũng là lần đầu tiên nhận loại nghiệp vụ lắp đặt cameras này. Nếu người ta đã đến đây thì không thể bảo người ta trở về được, Tiêu Thỏ đành phải mời hắn vào phòng. Không hổ là nhân viên chuyên nghiệp, mới năm phút đồng hồ liền lắp xong cameras. Sau đó còn thu của Tiêu Thỏ năm mươiđồng phí phục vụ! 'Có năm phút đồng hồ, vì cái gì muốn đến năm mươi đồng?' Tiêu Thỏ kinh ngạc. 'Tiểu thư, ngươi đừng thấy ta chỉ tốn năm phút đồng hồ. Ta tới đây tìm nhà mất cả nửa giờ, rồi còn tiền xăng, tiền phí dừngxe, tiền mài mòn lốp xe... Mặt khác, lắp đặt cameras là nghiệp vụ mới vừa khai phá của công ty , thuộc loại lao động trí óc, bảnchất khác với lao động chân tay giá rẻ.. @#$%%... ' Trên đời này, Tiêu Thỏ phiền nhất chính là người nói nhiều, nàng vội vàng lấy ra năm mươi đồng, dẫn vị Tôn Bồ Tát kia (^̂ ) đira ngoài. Người vừa đi, điện thoại Lăng Siêu liền gọi tới. 'Lắp đặt tốt không?' 'Tốt cái đầu anh! Tên kia thu của em những năm mươi đồng phí phục vụ!' Tiêu Thỏ đau lòng như thể năm mươi đồng kia lànăm mươi khối đại dương, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: 'Em mặc kệ, năm mươi đồng này anh phải trả lại cho em!' 'Trả hay không trả cho em còn không giống nhau hay sao? Đều là tiền của em cả thôi.' (^̂ ) 'Anh!' Tiêu Thỏ không nói gì. Da mặt dày đến trình độ này, cũng là một loại cảnh giới. Lúc này, Lăng Siêu bỗng nhiên ôn nhu nói: 'Mở máy tính lên đi, anh muốn nhìn thấy em một chút.' Rõ ràng một giây trước còn đang đấu võ mồm, mới nghe được thanh âm hắn nhu hòa như vậy, nàng cự tuyệt không được.Bất đắc dĩ, Tiêu Thỏ đành phải ngồi xuống mở máy tính, mở mạng QQ. Ô chát rất nhanh liền nhảy ra. Bấm chuột một cái, chỉ trong chốc lát, trên ô cửa sổ chát hiện ra khuôn mặt Lăng Siêu. 'Lão bà, cười một cái.' Tiêu Thỏ = = 'Em không cười, anh vì em cười một cái?' Hắn dứt lời, hướng tới cameras lộ ra một cái tươi cười. Không thể không thừa nhận, Lăng Siêu cười rộ lên quả thật đẹp mắt. Dù Tiêu Thỏ còn đau lòng năm mươi khối đại dương kianhưng gương mặt nàng rốt cuộc vẫn bật cười. Thực hỗn loạn với cái loại cảm giác này. >____< Tiêu Thỏ nở nụ cười thật lâu mới dừng lại, chợt phát hiện Lăng Siêu không ở trong kí túc xá.

'Anh đã dời đến nhà trọ?' 'Ờ, ngày mai bắt đầu lên công ty làm, dời lại đây có thể ngủ được trễ thêm một chút.' Lăng đại công tử đối với giấc ngủ yêucầu rất cao, chẳng những siêu thích ngủ, còn có “rời giường khí” rất nghiêm trọng. 'Bất quá ngày mai là lần đầu tiên anh đến công ty, cũng đừng ngủ trễ quá! Thấy thủ trưởng, thái độ phải khiêm tốn. Tuy rằnganh có quan hệ tốt với Diệp học trưởng, nhưng người ta là lãnh đạo...' Tiêu Thỏ nói huyên thuyên không ngừng xong, cònkhông có phát hiện trình độ nói nhiều của mình đã có thể so sánh với tiểu đệ nhân viên dịch vụ gia đình vừa rồi. Thấy nàng giống cô con dâu nhỏ cứ mãi ở lì trong nhà, từ đầu màn hình kia dặn dò một danh sách dài dằng dặc, ý cười trênmặt Lăng Siêu càng rõ. 'Hiểu rõ, bà quản gia.' Hắn cười. Từ “con dâu nuôi từ bé” nhảy ba cấp thành “bà quản gia”? Tiêu Thỏ rốt cuộc bị mắc nghẹn. T____T 'Học trưởng có nói, thực tập muốn anh làm cái gì hay không?' Nàng lập tức nói sang chuyện khác. 'Học trưởng chiêu mộ được một nhóm, anh hẳn là làm cùng bọn họ. Cuối năm nay, thị trường chứng khoán có nhiều thuận lợi,sang năm khả năng sẽ có dao động lớn, chúng ta muốn chuẩn bị sẵn sàng...' Hai người trò chuyện linh linh lang tang. Mỗi khi đề cập đến các vấn đề liên quan đến cổ phiếu, Lăng Siêu có nói nhiều hơnmột chút. Mặc dù Tiêu Thỏ đối với cổ phiếu “dốt đặc cán mai”, nhưng nghe Lăng Siêu nói chuyện, chẳng những không chánnản cự tuyệt, ngược lại còn có cảm giác hưởng thụ nữa. Như vậy hàn huyên trong chốc lát, ba Tiêu Thỏ ghé qua cửa phòng nàng. 'Em đi ăn cơm đây.' Tiêu Thỏ nói: 'Anh cũng nhanh đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.' 'Tuân lệnh, bà quản gia.' Tiêu Thỏ: '...' ' Nhanh chóng đi xuống lầu, Tiêu Thỏ đã bị Lăng Siêu làm cho ăn cơm cũng không yên lòng, trong đầu không ngừng vang lêncâu nói kia của hắn 'Bà quản gia'. Bất quá là nàng quan tâm hắn thôi, như thế nào lại trở thành bà quản gia cơ chứ? Lúc này, ba nàng cắt đứt suy nghĩ của nàng. 'Thỏ Thỏ, nghỉ đông con dự tính làm gì chưa?' 'Làm gì?' Tiêu Thỏ vẻ mặt mờ mịt. 'Mấy ngày trước trên đường ta có gặp Võ lão sư, hắn nói võ quán bên kia nghỉ đông, đang thiếu người, còn hỏi ta chừng nàothì con rảnh.' Tiêu Thỏ ngẫm nghĩ, chi tiết trả lời: 'Con chắc là không có việc gì bận.' 'Vậy con nên đi giúp Võ lão sư đi. Hắn tuổi đã cao, nhiều học sinh như vậy rất khó quản hết. Quyết định như vậy đi, lát nữa tasẽ gọi điện cho Võ lão sư...' Ơ? Sao bỗng nhiên hôm nay, lão ba lại nhiệt tâm như vậy? Trước kia, loại chuyện này không phải chỉ có lão mẹ mới quan tâmhay sao? Đối với chuyện có nghĩ cũng nghĩ không rõ này, Tiêu Thỏ luôn không thích suy tính nhiều, dù sao mình cũng nhànrỗi, đi làm công kiếm tiền tiêu vặt cũng tốt. Vì thế tối hôm đó, ba Tiêu Thỏ liền gọi điện cho Võ lão sư. Võ lão sư vừa nghe Tiêu Thỏ đến hỗ trợ, vui vẻ vô cùng, muốn nàng ngay ngày hôm sau tới võ quán đi làm, đãi ngộ tuyệt đốicao. Buông điện thoại, Tiêu ba cười đến đắc ý. Hắc hắc! Xem tiểu tử ngươi còn có thời gian quấy rầy con gái của ta hay không! Tiêu Thỏ được ba nàng mạnh mẽ thúc đẩy, nghỉ đông ngày hôm sau, Tiêu Thỏ bắt đầu “kiếp sống làm công” của mình.

Danh tiếng của võ quán “Chấn uy” bây giờ còn lớn hơn một năm trước. Học viên báo danh nối liền không dứt, có rất nhiềugương mặt quen thuộc. Bọn nhỏ thấy năm nay được Tiêu Thỏ huấn luyện, cao hứng vô cùng. Ngoài thời gian luyện võ đềuquấn quít lấy “con thỏ lão sư” nói chuyện nhiệt tình. Bọn nhỏ thích mình, đối với Tiêu Thỏ tự nhiên là cầu còn không được nữa là, nhưng là rất nhanh, phiền toái liền xuất hiện. Các học sinh một ngày quấn quít lấy nàng mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí có đứa trẻ, người nhà tới đón trễ, hắn không muốn vềliền khóc nháo cả lên, cũng không cho “con thỏ lão sư” đi. Kể từ đó, cơ hồ thời gian cả ngày của Tiêu Thỏ đều phải bỏ lại ởvõ quán, về nhà trễ không nói, còn thật vất vả nữa. Mỗi ngày, tối về đến nhà, chuyện muốn làm nhất chính là ngã đầu ngủthiệt nhiều, muốn cùng Lăng Siêu lên mạng gặp nhau cũng hữu ý vô lực, có lòng mà không có sức. (^̂ ) Ngày thứ nhất, Lăng đại công tử không vui. 'Em đừng tới võ quán nữa, mỗi ngày đều vất vả như vậy.' 'Không được, nếu em không đi, bọn nhỏ sẽ buồn.' Nàng ôm búp bê ngồi trước màn hình, ngáp ngáp. 'Em đã vất vả thành ra như vậy, còn muốn quản bọn tiểu quỷ này.' Tiêu Thỏ lắc đầu: 'Tuy rằng bọn nhỏ đôi khi nghịch ngợm, nhưng vẫn rất có tình có nghĩa, ngày hôm qua có một tiểu bằnghữu còn tặng em chocolate.' 'Tiểu bằng hữu kia là nam hay là nữ?' Tiêu Thỏ vẻ mặt đen thui, Lăng đại công tử, anh không cần ngay cả đứa con nít cũng ghen chớ? >____< 'Em kể cho anh nghe. Tiểu bằng hữu này thật sự rất đáng yêu!' Tiêu Thỏ hướng dẫn từng bước, quyết định bồi dưỡng choLăng Siêu lòng yêu thích trẻ con. Hắn lại chẳng hề để ý: 'Em nếu là thích, chúng ta cũng sinh một đứa được rồi.' Tiêu Thỏ: '...' 'Anh không ngại em sinh nhiều.' Tiêu Thỏ rốt cuộc không còn lời nào để nói. Quả nhiên cùng Lăng đại công tử ở cùng một chỗ, rất khó có tiếng nói chung. Lại qua thêm một tuần, tết âm lịch rốt cuộc tới. Võ quán đã nghỉ học. Sáng sớm, thật vất vả mới có thể ngủ dậy trễ, nhưng mà Tiêu Thỏ đã bị mẹ nàng lôi kéo đi mua quần áomới. Nhà Tiêu Thỏ có thói quen rất truyền thống là mùng một tháng giêng mặc quần áo mới (^̂ giống nhà ta ^̂ ). Lúc trước, vì TiêuThỏ bận chuyện làm thêm, không có thời gian ra ngoài. Nay thật vất vả mới được nghỉ ngơi, mẹ nàng tự nhiên sẽ không bỏqua cơ hội. Hai mẹ con đi mấy cửa hàng có tiếng quanh phố. Trên đường cũng bày bán rất nhiều quần áo. Thấy mẹ nàng không chút dodự cầm quần áo xa xỉ ướm lên người mình, hoa tay múa chân, Tiêu Thỏ nói nhỏ: 'Mẹ, con không cần mua đồ mắc như vậy!' Mẹ nàng bày ra vẻ mặt nhiều tiền: 'Có mẹ con bỏ tiền, con sợ cái gì?' Bất quá lời nói này còn chưa nói đã trở lại. Mấy năm gần đây, điều kiện sống của nhà Tiêu Thỏ quả thật càng ngày càng tốt.Mẹ nàng từ phòng buôn bán được điều tới phòng quan hệ xã hội, tiền lương tăng không ít, mà ba nàng gần đây chơi cổ phiếucũng liên tục lên giá, buôn bán có lãi. Trong nhà thậm chí đã tính mua xe. Nhìn thấy điều kiện sống trong nhà càng ngày càng tốt, Tiêu Thỏ tự đáy lòng cao hứng thay ba mẹ. Hai người cũng gần đếnnăm mươi tuổi rồi, bôn ba nửa đời người, cũng là nên hưởng phúc. Phía sau có mẹ giựt giây, Tiêu Thỏ thử rất nhiều quần áo. Nhân viên bán hàng còn liên tục khen nàng dáng người tốt, mặcquần áo lên rất đẹp. Tiêu Thỏ thì không thấy sao cả, người bán hàng khen là vì muốn bán được quần áo, nhưng mẹ nàng thìkhác, vừa nghe có người khen con gái mình xinh đẹp, lập tức vui sướng hài lòng mà chi tiền. Đến khi dạo xong cả phố, đồ đạc trong tay hai người đã rất nhanh mà xách không hết. Mẹ nàng cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, lôi kéo con gái chuẩn bị bắt xe trở về.

'Đợi con một chút.' Tiêu Thỏ gọi mẹ nàng lại. 'Làm sao vậy?' 'Con... còn muốn mua chút đồ...' Có thể khiến Tiêu Thỏ ngập ngừng như vậy, tự nhiên là muốn mua đồ cho Lăng Siêu. (^̂ ) Lăng Siêu vội vàng ra ngoài côngtác, khẳng định là không có thời gian mua quần áo, mình đã mua nhiều như vậy, cũng nên thay hắn mua một bộ. Cuối cùng nàng chọn được một chiếc áo đen, thêm một chiếc quần cắt dạng lập thể. Kiểu dáng hào phóng, chất liệu thượngthừa, giá cả tự nhiên cũng không thấp, cơ hồ đã tiêu hết tất cả tiền lương của Tiêu Thỏ. Nhưng tưởng tượng đến bộ dángLăng Siêu khi mặc cái này, trong lòng nàng không còn để ý đến những điều đó nữa, dù sao tiền kiếm được cũng nên tiêu. Mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, đã là chạng vạng, hai mẹ con đều vất vả mà thở hồng hộc. Đi dạo phố quả nhiên là cáiviệc quá tiêu hao thể lực. Ăn cơm, tắm rửa xong, Tiêu Thỏ mang quần áo mua được về phòng. Mẹ nàng mệt mỏi cả ngày, đã về phòng ngủ sớm. Ba nàng canh giữ bên cạnh chiếc TV xem tin tức kinh tế tài chính. Cho dùthị trường chứng khoán có không được tiếp tục kinh doanh đi chăng nữa thì nhiệt tình của dân chơi cổ phiếu vĩnh viễn sẽkhông hạ thấp. Tiêu Thỏ vào trong phòng, bắt đầu nhìn lại thu hoạch một ngày qua. Nhìn đến kiện quần áo mua cho Lăng Siêu kia, động táctrên tay liền ngừng lại. Quần áo này... thật sự có hợp với hắn không? Không biết hắn mặc vào sẽ như thế nào nhỉ? Hẳn là rất tuấn tú... Ngay khi nàng ngẩn người nhìn bộ quần áo kia, một thanh âm tận lực ho khan cắt đứt suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu. Ngoài cửa sổ, thân ảnh quen thuộc như vậy còn có thể là ai đây? Đúng vậy, hắn đã trở lại. Chapter 45 Con ngươi đen lóe lên trong bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào mình.Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ thoáng có cảm giác như ở trong mơ. Nàng dụi dụi mắt, xác định thật sự là Lăng Siêu, lúc nàymới bình tĩnh hỏi: 'Anh... không phải ngày kia mới về sao?' Lúc trước Lăng Siêu nói với nàng là ngày kia công ty mới cho nghỉ. 'Dù sao cũng không có việc gì nên về trước.' Hắn nói xong, đã một tay vịn lên thành cửa sổ, nhẹ nhàng tiến vào. Vừa nhìn liềnbiết ngay là tay già đời. (^̂ ) Vào phòng rồi, hắn cũng không chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống giường, vươn tay đem Tiêu Thỏ đang ngẩn người kéovào trong ngực. Tiêu Thỏ bất ngờ, một đầu ngả vào trong ngực hắn, nhất thời bỗng cảm thấy tim đập gia tốc, nàng cố giãy ra. 'Hư!' Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay giãy dụa của nàng, ôn nhu nói: 'Để yên cho anh ôm một lát...' Thanh âm khàn khàn mà mềm nhẹ truyền đến lổ tai, phảng phất như một câu thần chú, Tiêu Thỏ bỗng dưng ngây ngẩn cảngười. Động tác trên tay không tự giác mà ngừng lại. Hắn hẳn là rất mệt mỏi, từ khi nghỉ đến giờ vẫn sớm đi tối về mà không được nghỉ ngơi đủ, cho dù mình đồng da sắt cũng cònchịu không nổi nữa là. Nghĩ như thế, đầu nhịn không được cọ cọ trong ngực hắn, tự tìm một vị trí thoải mái, yên vị tại đó. Cảm giác được động tác rất nhỏ của người trong lòng, Lăng Siêu ôm cánh tay nàng thu lại càng gần. Đã nhiều ngày như vậy, chỉ có thể nghe thấy giọng của nàng, nhìn gương mặt nàng qua màn hình máy tính. Khát vọng ômnàng vào lòng sớm đã nhịn không nổi nữa. Chỉ cần có thể ôm nàng như bây giờ, trái tim mới cảm thấy mãn nguyện, mới cảmthấy được nàng là của mình... Nhịn không được, hắn nghiêng người, hôn hôn cái trán của nàng. Khi làn môi ôn nhu kia chạm đến trán, Tiêu Thỏ mới nhất thời tỉnh ngộ lại. Nơi này dù sao cũng là phòng của nàng, ba nàngcòn ở bên ngoài xem TV, vạn nhất hắn lại giống như trước kia... Mặt nàng đỏ lên, vội vàng từ trong ngực hắn đứng dậy. Mí mắt nàng hạ xuống. Dưới ngọn đèn nhu hòa, làn mi thật dài khẽ

chớp chớp giống như râu con bướm, ánh mắt đầy tha thiết. Gò má hồng nhuận, phấn môi bởi vì khẩn trương mà hơi hơi ửngđỏ. Không biết vì cái gì, Lăng Siêu chợt nghĩ tới từ 'ngon miệng'. Ân! Hiện tại nàng... thực ngon miệng. Vươn tay vuốt vuốt làn tóc mái tán loạn trên trán nàng, sau đó nhân lúc nàng còn chưa phản ứng, nhanh chóng nghiêngngười, tại môi nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm. Ngọt. Gương mặt Tiêu Thỏ nhất thời hồng rực, ngồi cũng không được, trốn cũng không xong. Ánh mắt loạn đảo lia lịa, ngắm tới bộquần áo trên giường kia, nhất thời trước mắt sáng ngời: 'Cái kia... Em mua cho anh bộ quần áo!' Nàng nói xong, vội lui về sau,cầm lấy bộ đồ chắn ở giữa hai người. Quả nhiên phải cách hắn xa một chút mới không có phát bệnh tim. Thấy nàng nhanh chóng lui ra, Lăng Siêu nhịn không được nhếch khóe miệng một cái, vốn định tái xâm nhập một chút, khôngnghĩ tới nàng đã tìm được 'tấm chắn'. 'Em mua?' Hắn hỏi. 'Uhm, buổi sáng theo mẹ đi dạo phố, thuận tiện mua cho anh...' Lời nói mới xuất khẩu, lại cảm thấy tựa hồ có chút hồ hởi tháiquá, nàng vội vàng bổ sung:, 'Em mua cho mình cũng rất nhiều.' Ngụ ý là, cái này là thuận tiện mua cho anh thôi! Thật sựchẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi. (^̂ Nói dối bị mất lưỡi đấy nhé ^̂ ) Lăng Siêu nở nụ cười, đưa tay tiếp nhận quần áo trên tay nàng: áo ấm lông màu đen, rất ấm áp. Lại còn là phong cách hắnưa thích. Con dâu nhà mình càng ngày càng giỏi chiều chồng a. Miệng cười, hắn cầm quần áo trong tay đưa lại cho nàng:'Giúp anh mặc đi.' A? Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. Giúp... giúp hắn mặc? Nàng đang bối rối hết sức, đã thấy hắn cởi bỏ chiếc áo khoác trên người. Kỳ thật bên trong áo khoác, Lăng Siêu vẫn mặc thêm áo lông. Bất quá đứng trong phòng nàng vừa cởi vừa mặc như vậy...Như thế nào cảm thấy có chút không thuần khiết? Nhưng bộ dáng hắn tỏ ra thực kiên trì... Tiêu Thỏ cũng đành phải kiên trì, giúp hắn mặc áo khoác. (^̂ ) Lần đầu tiên mặc quầnáo cho nam nhân, động tác ngập ngừng, bất quá từ chối không đặng mới phải giúp hắn mặc. Hắn vừa được một tấc lại muốntiến thêm một thước: 'Nút thì sao?' 'Chính anh tự mình gài đi!' Tiêu Thỏ bỏ qua một bên mắt. Không nghĩ tới hắn lại không chút phân bua mà nắm tay nàng lên, còn thật sự bắt đầu gài nút trên áo hắn. 'A!' Tiêu Thỏ chỉ cảm thấy hai bàn tay nóng lên, tiện đà bên tai cũng nóng theo, rồi tới hai má, cổ... Không được! Cứ tiếp tụcnhư vậy nữa thì bệnh tim sẽ tái phát mất. Nàng đẩy tay hắn ra: 'Để em gài!' Lăng đại công tử quả nhiên có gien “vô lại”, không đạt mục đích thề không bỏ qua. 'Sớm tự giác như vậy có phải tốt hơn không?' Lăng Siêu nở nụ cười, cuối cùng buông tay nàng ra. Nút quần áo mới gài còn chưa quen, hơn nữa nàng mua chiếc áo này cho hắn lại là hai hàng nút đan vào nhau, thật lâu TiêuThỏ mới gài xong. Trong lúc đó, hô hấp từ miệng mũi hắn “vô tình cố ý” chi đó mà thổi vào cổ nàng... Tóm lại... thực “giantình”. (^̂ ) Gài xong, Tiêu Thỏ nhẹ nhàng thở ra: 'Tốt lắm.' 'Không tồi!' Lăng Siêu gật gật đầu, hỏi: 'Đẹp không?' Tiêu Thỏ đã từ trong trạng thái “gian tình” vừa rồi phục hồi lại tinh thần, lo lắng nhất thời giảm đi không ít: 'Đẹp! Đẹp chết điđược!' Lăng đại công tử không phải chỉ cần người ta ca ngợi vài câu là thỏa mãn lòng hư vinh biến thái vặn vẹo của hắn haysao?

'Anh cũng hiểu được.' Lăng Siêu thản nhiên nói. Vì thế, Tiêu Thỏ lại một lần nữa hết chỗ nói nổi. 'Đến phiên em.' Lăng Siêu bỗng nhiên nói. 'Em cái gì?' Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn lại hắn. 'Anh thay quần áo cho em xem, đổi lại em cũng nên cho anh xem đi? Lúc này mới gọi là trao đổi đồng giá.' Hắn còn thật sự nói. Trao đổi đồng giá? Tiêu Thỏ cực kì ngơ ngác. Quả nhiên là học kinh tế ra, ý nghĩ cũng rất là “kinh tế”! Nguyên lai trao đổiđồng giá là giải thích như vậy. 'Đổi thì đổi!' Nàng đưa tay cầm lấy một chiếc áo khoác mới mua. 'Từ từ.' Lăng Siêu gọi lại nàng, thuận tay từ trên giường cầm lấy một gói đồ, 'Đổi cái này.' Tiêu Thỏ nhìn thấy gói đồ trong tay hắn, ngây người ba giây, rốt cục ngã xuống đất, run rẩy không ngừng. Lăng đại công tử cầm trong tay chính là nàng mới vừa mua buổi sáng... nội y. T____T Tối ngày hôm đó, Lăng Siêu bị đá văng ra khỏi phòng Tiêu Thỏ. Sỗ sàng cũng có độ thôi chứ, nếu như khối đậu hủ non TiêuThỏ lại không phát uy, dọa người ta một chút, chỉ sợ là bị người ta ăn đến bã đậu cũng không còn. Sau khi Lăng Siêu trở về, chẳng mấy chốc mà tới tết âm lịch. Cơm tất niên là hai nhà ăn cùng nhau. Lão Lăng đã đến nhà hàng năm sao gần đó đặt một bàn tất niên. Khẩu vị đồ ăn tựnhiên không cần phải nói, hơn nữa nhà hàng còn cố ý tặng một phần quà mừng lễ năm mới cho mỗi bàn cơm khách đặt: mộtcái chén uống rượu làm từ sứ, có hoa văn màu lam sang trọng. Nhìn thấy chỉ có cái chén này, tất cả mọi người nhất thời... ngơ ngẩn. Lấy làm chén uống nước thì quá lớn! Lấy làm gạt tàn thuốc lại quá sâu! Để trang trí thì vướng cái tên nhà hàng trên mặt chéncũng kì! Cuối cùng, lão Lăng vỗ tay cái bốp: 'Để cho mẹ ta trồng hoa đi!' Vì thế, sáng sớm mồng hai, Tiêu Thỏ cầm theo cái chén tới nhà bên nội Lăng Siêu chúc tết. (^̂ ) Vì sao Tiêu Thỏ cũng đi thăm nhà nội Lăng Siêu? Nguyên nhân rất đơn giản, cái khu mà Tiêu Thỏ bọn họ ở này thật sự làquá nhỏ, nhỏ đến nỗi bà ngoại nàng sẽ ở cách vách bà nội nhà họ Lăng. Hai nhà cách nhau bức tường, không có việc gì rấtthích hẹn nhau cùng chơi mạt chược. Tiền đặt cược là cháu chít sau này sẽ theo họ nhà ai. Khi bọn Tiêu Thỏ tới, bốn ông bà vừa lúc bày ra một bàn, đánh cho khí thế ngất trời. Chỉ trong chốc lát, Lăng lão khoái trá, cao hứng vuốt vuốt chòm râu bạc trên cằm, thủng thẳng nói: 'Về sau sẽ lấy tên cho tôntử của ta là Lăng Nhất Hồ!' (^̂ hồ li) Tiếu lão gia nghe xong, lập tức liền mất hứng : 'Tên khó nghe như vậy, mệt ông nghĩ ra!' 'Khó nghe là sao? Có bản lĩnh ông nói cái dễ nghe coi!' 'Muốn ta nói hả, nên kêu là Tiếu Thống, nhất thống thiên hạ!' 'Tiếu Thống, không bằng kêu thùng cơm!' Hai nhà vì cái tên, cãi nhau túi bụi. Ầm ĩ đến cuối cùng, rốt cuộc đem vấn đề bỏ cho hai đứa nhỏ : 'Các người nói xem, đứanhỏ về sau muốn theo họ ai?' Tiêu Thỏ đang cầm cái chén kia, bị một trận ngẩn ngơ. Nhìn qua Lăng Siêu, khuôn mặt hắn đang cười, vẻ mặt làm như không liên quan tới mình, bộ dáng cao ngạo. Lại nhìn lão balão mẹ, bộ dáng giống như cũng không muốn giúp mình, bốn lão nhân còn vây lại bắt ép. Cái chén Tiêu Thỏ cầm trên tay sợlà hỏng mất. Nàng đặt mạnh cái chén xuống bàn, ngăn lại: 'Cùng họ với nó đi!' Dứt lời, đỏ mặt trốn ra cửa. Bốn lão nhìn thấy cái chén, “ông xem tôi, tôi xem ông” ì xèo.

Chẳng lẽ cháu nhỏ sau này muốn kêu là “đại chén”, “tiểu chén” sao? =____= Tiêu Thỏ từ trong nhà chạy ra, tâm tình phức tạp. Sao ai cũng cho rằng sau này mình và Lăng Siêu sẽ ở cùng một chỗ nhỉ? Tuy nói trong lòng nàng đúng là cũng nghĩ như vậy(^̂ ), nhưng dù sao hai người còn chưa tốt nghiệp, về sau ra trường ai mà biết được? Lại nói, Tiêu Thỏ thật sự rất “cô nương”, chuyện còn chưa xác định, nàng tuyệt đối không nói mạnh miệng. Như vậy vừa đi vừa nghĩ, bỗng nhiên từ ngõ nhỏ vọt ra một bóng đen, nhảy một phát tới bên chân nàng. 'Hoa ni cô?' (^̂ ) Tiêu Thỏ kinh hỉ, cúi xuống chân ôm tiểu tử kia lên. Nguyên lai là một con mèo con nhị thể, loang lỗ trắng đen,toàn thân sáng bóng. Nằm trong lòng bàn tay nàng, càng không ngừng vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Tiêu Thỏ. 'Hoa ni cô, làm thế nào một mình ngươi chạy đến đây vậy?' Tiêu Thỏ cười hỏi. Hoa ni cô liếm liếm tay nàng, hé miệng, kêu 'Meo meo ——' một tiếng, sau đó lại ngọ ngoạy cọ cọ trong ngực Tiêu Thỏ, hiểnnhiên là cùng nàng cực kì quen thuộc. 'Hoa ni cô, gần đây ngươi khỏe không?' 'Meo meo —— ' 'Ngươi lại ăn vụng đồ ăn của Miêu Tử bà bà chứ gì? Xem trên mình ngươi toàn mùi thịt à!' Tiêu Thỏ ôm mèo con nói, trongchốc lát, ngẩng đầu nhìn lên thấy đã đến trước sân nhà Miêu Tử bà bà. Nàng nói với mèo con: 'Đi, ta mang ngươi về.' Nhà Miêu Tử bà bà chung một ngõ nhỏ với nhà bà ngoại Tiêu Thỏ. Ngõ nhỏ này cũng đã có lịch sử mấy trăm năm. Bởi vìtừng có danh nhân sinh sống ở đây, chính phủ vẫn bảo tồn nó như một di sản văn hóa. Nhà đều là nhà kiểu cũ, phía trướcmỗi nhà có cái sân nhỏ, đủ các loại hoa cỏ. Sân nhà Miêu Tử bà bà ở sâu trong ngõ nhỏ này. Bởi vì mèo con rất thích đạp đổ chậu hoa, cho nên trong sân, tất cả hoa cỏđều mọc chấm đất. Có thể thấy, chủ nhân đối với lũ mèo con này yêu thích như thế nào. Khi Tiêu Thỏ ôm Hoa ni cô bước vô sân, trước nhà cũng không có đóng cửa. Nàng nghĩ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho MiêuTử bà bà, liền rón ra rón rén đi vào, không nghĩ tới mới vào sân, đã thấy một bóng người đưa lưng về phía nàng, ngồi chồmhổm trên mặt đất cho mèo ăn. Dáng người này, Tiêu Thỏ lập tức liền nhận ra là Giang Hồ! Còn nhớ trước đây, Giang Hồ có nói Miêu Tử bà bà là bà nội hắn, xem ra quả nhiên không giả. Chỉ thấy hắn ngồi chồm hổmtrên mặt đất, nói cái gì đó với một con mèo nhỏ. Con mèo kia Tiêu Thỏ biết, tên Tiểu Hắc, là con mèo con lông đen có vài đốmtrắng. Tiêu Thỏ không có ấn tượng tốt gì với Giang Hồ, lại càng không nghĩ tái xuất hiện cái gì với hắn, thừa dịp hắn không chú ýmuốn chạy trốn thật nhanh, không nghĩ lại bị Giang Hồ lẩm bẩm trong miệng làm cho hấp dẫn mà đứng lại. Chính xác mà nói, không phải hắn đang lầm bầm làu bàu, mà là cùng Tiểu Hắc đối thoại. 'Ăn ngon không?' Giang Hồ một bên dỗ Tiểu Hắc ăn, một bên hỏi. Tiểu Hắc chăm chú ăn, đầu cũng không nâng lên một chút. 'Ăn đồ của ta, phải giúp ta nghe chưa!' Tiểu Hắc vẫn là không phản ứng hắn, tiếp tục ăn. 'Lát nữa bà nội trở lại, ta nói hoa là ngươi phá?' Nguyên lai người này không cẩn thận phá hủy hoa lan Miêu Tử bà bà trồng trên đất, muốn tìm Tiểu Hắc gánh tội thay! Nhấtthời Tiêu Thỏ có cảm giác như bị sét đánh. Nhìn một đại nam nhân nói chuyện với mèo con thôi đã muốn chịu không nổi rồi...,huống chi hắn còn dùng giọng lưỡi thương lượng để thảo luận vấn đề lát nữa ai gánh tội thay với Tiểu Hắc... Quả nhiên làcực kì biến thái! Giang Hồ vừa dứt lời, Tiểu Hắc tựa như nghe hiểu, nó nâng đầu lên: 'meo meo ——' kháng nghị một tiếng. Một tiếng này, đồng thời khơi dậy Hoa ni cô đang nằm trong lòng ngực Tiêu Thỏ, nó cũng 'meo meo ——' một tiếng theo.

Giang Hồ quay đầu lại, thấy được Tiêu Thỏ. Ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều xấu hổ. Mặc kệ Giang Hồ đã làm nhiều điều khiến người ta chán ghét, hiện tại là mình nghe lén sau lưng người ta, không có chút đạonghĩa nào. Tiêu Thỏ nghĩ như thế, liền vội giải thích: 'Ta... Ta vừa mới đến.' Ngụ ý là, ta không nghe được vừa rồi ngươi mưutoan dùng đồ ăn dụ dỗ Tiểu Hắc gánh tội thay. Giang Hồ giật mình, lập tức thu hồi thần sắc xấu hổ, hắn đứng lên nói: 'Bà nội ta đã ra ngoài.' 'À.' Tiêu Thỏ ậm ờ, không biết nên nói cái gì, ngập ngừng trong chốc lát mới nhớ tới Hoa ni cô trong lòng ngực, 'Ta sợ Hoa nicô ở bên ngoài chạy loạn, cho nên bắt nó dẫn về.' Nói xong, đặt Hoa ni cô trên mặt đất. Hoa ni cô vùng vẫy một chút lại chạy tới cùng Tiểu Hắc chúi đầu vào dĩa thức ăn. Rất nhanh, hai con mèo con tranh đấu đưatới thêm nhiều con mèo khác. Hơn mười con vây trên mặt đất ăn đồ ăn của Tiểu Hắc. Tiêu Thỏ nghĩ, cứ vậy là không được, nàng nói: 'Còn tới ăn nữa không? Bọn chúng giống như rất đói bụng.' 'Trong nhà chắc là còn, ta đi xem thử.' Giang Hồ nói xong, vào nhà mang ra một chén nhỏ cá, đặt xuống cho lũ mèo trên mặtđất. Nhóm mèo con có thêm thức ăn, liền không tranh nhau nữa. Con nào ăn con nấy, cảnh tượng rất yên tĩnh. Tiêu Thỏ bị đàn tiểu tử kia hấp dẫn. Nàng nở nụ cười, ngồi xổm xuống, đưa tay sờ đầu Tiểu Hắc, tiểu tử kia liền ngừng ăn màđến liếm tay nàng. 'Nó giống như thực mến ngươi.' Giang Hồ không biết từ khi nào tiến lại đây, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc. 'Đúng vậy, trước kia ta thường xuyên đến xem bọn hắn. Tiểu Hắc ngoan lắm, có phải không, Tiểu Hắc?' 'Meo meo ——' Tiểu Hắc lên tiếng. 'Nó cũng không để ý ta...' Khi Giang Hồ nói lời này, trong giọng nói còn mang theo vài phần ghen tị. Tiêu Thỏ vui vẻ. Người này bình thường thoạt nhìn tự cao tự đại như vậy, hay giở trò hai mặt, không nghĩ tới có lúc sẽ ghenvới cả một con mèo nhỏ! Cái này tính là gì? So với kim cương được sao? Nàng cố nhịn cười, nói: 'Ngươi muốn nó gánh tội thay, đương nhiên nó không để ý ngươi rồi!' 'Mèo xấu như vậy, cho nó gánh tội thay là đã để mắt tới nó rồi...' Giang Hồ thì thào. Phốc! Tiêu Thỏ cười to. Giang thái tử vừa rồi đối thoại với một con mèo thôi cũng đã đủ không tưởng rồi, lại còn vì Tiểu Hắcmà ghen, hiện tại còn vì con mèo nhỏ trước mặt mà ra giá! Nàng rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu cuồng tiếu. Tiêu Thỏ vẫn cười thật lâu, đợi đến lúc ngừng lại mới phát hiện Giang Hồ đang nhìn mình chằm chằm. Dưới con ngươi đenkia cất giấu suy tính khiến người ta muốn đoán cũng đoán không ra. Ham cười, thiếu chút nữa đã quên người này kỳ thật “phúc hắc”, tâm lý biến thái! Tiêu Thỏ thu hồi cười, đứng dậy, chuẩn bị chạy lấy người. 'Chờ một chút!' Giang Hồ bỗng nhiên bắt được tay nàng. Tiêu Thỏ theo phản xạ sẵn sàng đẩy ngã đối phương, động tác còn chưa chuẩn bị xong, lại bị ngừng lại bởi lời nói của GiangHồ. Hắn nói: 'Thực xin lỗi.' 'A!' Câu giải thích này khiến người ta không kịp phòng bị, Tiêu Thỏ sững sờ tại chỗ, không nghĩ ra nên trả lời hắn như thếnào. 'Chuyện lần trước là ta không tốt, ta giải thích với ngươi.' Giang Hồ nói, vẻ mặt thản nhiên, nhìn hoài không ra thành ý giảithích, cũng nhìn không ra có dụng ý âm hiểm nào khác hay không. Tóm lại chính là làm cho người ta đoán không ra trong lònghắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Tiêu Thỏ quyết định, tạm thời trước khoan đánh hắn, quan sát một chút rồi tính sau, nàng nói: 'Dù sao mọi chuyện đều đãqua, ta cũng đã đánh ngươi, chúng ta coi như hòa nhau.' 'Ngươi không tức giận?' 'Không tức giận.' Dù sao ta cũng không muốn ăn thêm mệt. 'Ta đây có thể theo đuổi ngươi sao?' A? Tiêu Thỏ ngây người. Người ta nói mùa đông là mùa hoa mai nở, như thế nào đang là đại mùa đông, trên người Tiêu Thỏlại nở hoa đào chứ? Nhưng là đóa hoa đào nát rữa. 'Cái kia, kỳ thật...' Nàng nghĩ muốn khéo léo cự tuyệt, lại không biết nên mở miệng như thế nào. 'Ngươi đáp ứng rồi?' Tiêu Thỏ vội vàng lắc đầu. Giang Hồ lại nắm chặt tay nàng: 'Ta thích ngươi!' Không cần phải nói trắng ra như vậy chứ? Mồ hôi Tiêu Thỏ vã ra như tắm, liều mạng đẩy tay hắn ra: 'Ngươi đừng vội, buôngra rồi nói...' Giang Hồ vẫn nắm chặt tay nàng không chịu buông. Hai người giằng co quyết liệt. Bỗng nhiên một bóng người chạy lại, nhắm ngay gương mặt Giang Hồ đấm một quyền. Tay Tiêu Thỏ rốt cuộc được thả ra. Nàng rụt tay lại, nhìn thấy Lăng Siêu chắn trước nàng, khuôn mặt hắn giận dữ. Phẫn nộtrong mắt cơ hồ muốn bốc ra lửa. Tác giả có chuyện muốn nói: Chương này có bốn ngàn chữ, ta viết viên mãn, ha ha! Tiểu Siêu Siêu là cái đại sắc lang, mọi người mau tới khinh bỉ hắn! Cái gì? Các ngươi thích sắc lang sao? A... Các ngươi làcái loại dâm tà ác nữ! Không thuần khiết, thật không thuần khiết... Thuần khiết đến mức, ánh mặt trời có thể xuyên thấu thổi qua ai đó ngạo kiều. Chapter 46 Một quyền này của Lăng Siêu, chẳng những Tiêu Thỏ mộng, Giang Hồ cũng mộng. Thật lâu sau, hắn mới hồi phục lại tinhthần, ý thức được chính mình bị đánh. Lại nói tiếp, Giang soái ca cũng đủ thảm, trước đã bị Tiêu Thỏ đánh, sau lại bị Lăng Siêu đánh. Cứ tiếp tục như vậy, biết hắnmới biết là hắn bị người ta đánh, không biết còn tưởng hắn là cái bao cát. Giang Hồ sinh khí. Hậu quả thực nghiêm trọng. Hắn tiến lên, chưa nói một tiếng, đối với Lăng Siêu đấm trả một quyền. Lăng Siêu nhanh nhẹn lắc mình, nắm tay lại vung lên. Như vậy “ngươi một quyền, ta một quyền”, hai người rất nhanh liền lao vào nhau. Làm cho Tiêu Thỏ đứng một bên lo lắngluống cuống, liều mạng kêu bọn hắn dừng tay. Chỉ có điều hai người kia đánh cho đỏ mắt, sao có khả năng dừng lại? Mắtthấy nắm tay hai người vừa muốn giơ lên, Tiêu Thỏ rốt cuộc nổi giận. Đánh! Đánh cái đầu ngươi á! Tiến lên, nàng đánh một người một quyền. Đương nhiên, quyền đánh Lăng Siêu là nhẹ hơn. (^̂ ) Tiêu Thỏ không hổ là dân luyện võ, hai phát đã tách hai người ra. Tuy rằng không vung nắm tay lên nữa, nhưng lực sátthương trong ánh mắt không giảm chút nào. Hai người cách nhau mấy mét, tận lực dùng ánh mắt giết chết đối phương. Gặp loại tình hình này, Tiêu Thỏ dại ra, một mặt đau lòng Lăng Siêu bị đánh, một mặt lại thấy hắn chuyện bé xé ra to, dù sao

lúc này Giang Hồ cũng không có ý xấu gì đối với mình. Mà hắn còn chưa hỏi rõ đã ra tay đánh người ta. Đạo lý nào cũngkhông thể nói nổi. 'Giang học trưởng, ngươi đừng để ý...' Lời nói còn chưa nói xong, liền bị Lăng Siêu cắt ngang: 'Đừng cùng hắn vô nghĩa!' Dứt lời, hắn lao qua. Tự nhiên Giang Hồ sẽ không yếu thế. Rất nhanh hai người lại lao vào đánh nhau. 'Đừng đánh nữa!' Tiêu Thỏ thật sự nổi giận, thuận tay chụp lấy cây chổi trên sân, tính cho hai người hai côn, kết quả chổi cònchưa hạ xuống, tiếng kêu của Miêu Tử bà bà đã vang lên. 'Ai da, các ngươi đang làm gì? Mau dừng tay!' Thanh âm của bà lão rất nhanh liền kéo bà con láng giềng tới. Nơi này vốn nhỏ, một nhà có chuyện, mọi nhà biết. Trong chốclát, nhà Tiêu Thỏ và nhà Lăng Siêu cũng tới xem náo nhiệt, vừa thấy Lăng Siêu đánh nhau với người ta, tất cả đều chấn kinh. Vì thế, rõ ràng là chuyện của ba người trong đó, lại nháo lên thành cả xóm đều biết. So với xướng tuồng còn náo nhiệt hơn. Thử nghe quần chúng dồn dập cảm khái —— (^̂ ) Dương đại thúc ở cửa đông là cái người mê xem hát, hắn nheo con mắt cận thị một ngàn độ, hỏi: 'Đây là diễn trò gì?' Mã đại tỷ ở cửa tây lập tức giải thích: 'Ngươi không thấy là hai nam một nữ sao? Rõ ràng là tranh bạn gái!' Vương lão bà ở cửa bắc vội vàng lấy chuỗi phật châu từ trong túi ra, tụng niệm: 'A di đà phật, hồng nhan họa thủy, làm bậy,làm bậy a...' Bình sinh lần đầu tiên Tiêu Thỏ cảm thấy vô lực như vậy. Trận này cuối cùng cũng bình ổn. Bất quá lúc ấy, song phương tránh không khỏi đìu hiu. Khóe miệng Lăng Siêu bị đánh vỡ,chảy cả tơ máu, khuôn mặt tuấn tú lập tức cháy rừng rực, tương xứng với ánh mắt tức giận tận trời kia, nhất thời khiến cho tấtcả mọi người không ai dám tiếp cận hắn. Chỉ có Tiêu Thỏ là khác, thấy hắn khóe miệng tơ máu, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng. Về đến nhà lập tức mượn hộpthuốc, kéo hắn vào phòng. 'Đừng nhúc nhích!' Nàng vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn: 'Biết đau à? Biết đau sao vừa rồi còn liều mạng đánh, anh chomình là Lí Tiểu Long hay sao!' Lăng Siêu hừ một tiếng: 'Hắn cũng không đứng dậy nổi. ' Đích xác, Giang Hồ vừa rồi lại bị đánh. Hốc mắt dùng để đeo nhã nhặn kính mắt lại chịu khổ. Khuôn mặt tuấn tú lại bị hủy, ítnhất một thời gian dài cũng không thể đi ra ngoài lừa tiểu cô nương khác. (^̂ ) 'Anh về sau đừng xúc động như vậy nữa!' Tiêu Thỏ cầm thuốc sát trùng, lau lên vết thương trên miệng, thấy miệng kia đầy tơmáu, nàng nhịn không được đau lòng. 'Anh xúc động chỗ nào? Em không thấy vừa rồi hắn nắm tay em... A!' Tiêu Thỏ hung hăng xoa nhẹ một chút lên vết thương của hắn: 'Còn nói không xúc động? Nhìn anh bị thương thành như vậy!'Thấy hắn không buồn nói lại, thanh âm liền hạ xuống, nàng nhỏ nhẹ nói: 'Lần tới không cần mất bình tĩnh như vậy, đã sangnăm mới, anh bực bội như vậy ảnh hưởng không tốt? Lại nói Giang sư huynh cũng thật không đối với em thế nào, hắn lầntrước mới...' 'Hắn còn có lần trước?' Tiêu Thỏ kinh hãi chính mình lỡ miệng, vội vàng lắc đầu: 'Kỳ thật cũng không có gì, chính là... chính là...' Giấu diếm khôngđược, nàng đành phải nói lại sự tình lần trước từ đầu chí đuôi. Vốn định qua chuyện này làm Lăng Siêu an tâm, với thân thủcủa mình tuyệt đối sẽ không để thua thiệt, không nghĩ tới lại chọc giận hắn. 'Ta muốn tìm tên hỗn đản kia tái đánh một hồi!' Nói xong, không ngờ hắn đứng dậy tính đi. Tiêu Thỏ vội vàng kéo hắn lại: 'Kêu anh đừng xúc động, anh làm cái gì vậy?' 'Anh làm gì? Anh đương nhiên muốn tốt cho em. Hỗn đản kia nhiều lần có ý đồ với em, bụng dạ thật khó lường! Em cũng thật

là, một lần giáo huấn chưa đủ, lại còn đi trêu chọc hắn làm gì?' 'Em đi trêu chọc hắn chỗ nào?' Tiêu Thỏ cũng giận, hôm nay hắn làm sao vậy? Ăn hỏa dược sao? Chính mình êm đẹp nói vớihắn, hắn lại giận lây sang mình. 'Em không đi trêu chọc hắn, sao lại ở trong sân cùng hắn cho mèo ăn? Thỏ Thỏ, thế giới này không có nhiều người tốt nhưem nghĩ đâu, hắn tiếp cận em là có mục đích!' 'Em nói lần này hắn không đối với em thế nào cả, sao anh ăn nói không có đạo lý như vậy?' 'Ai không có đạo lý? Anh thấy là em không phân rõ thị phi!' Vợ chồng son lần đầu tiên cãi nhau làm cho mọi người ngoài cửa nghe được một rõ hai ràng, trên khuôn mặt của tám ngườighé vào cửa kia là tám thần thái khác nhau. Lăng lão gia vuốt chòm râu, liên tiếp gật đầu: "Làm cho tốt, ai ầm ĩ thắng, về sau đứa nhỏ liền theo họ người đó!' Tiếu ngoại công trừng mắt liếc hắn một cái: 'Vừa thấy chính là cháu nội ông không nói đạo lý. Cái loại bạo khí cố chấp này, vềsau, sao đứa nhỏ có thể cùng họ hắn?' 'Chỗ nào không có đạo lý? Tôi thấy là cháu ngoại ông tốt xấu không phân!' Ông là lão già điên, ông mới tốt xấu không phân, cả nhà các người đều tốt xấu không phân!' Lão Lăng vội vàng hoà giải: 'Thôi hai người đừng ầm ĩ nữa, một hồi làm cho bọn họ nghe thấy bây giờ...' Vừa dứt lời, cửa liền phanh một tiếng, bị mở toang. Tiêu Thỏ thở phì phì mà đi ra, đưa hộp thuốc cho Lăng mẹ: 'Mẹ nuôi, mẹgiúp hắn bôi thuốc đi, con và hắn không có tiếng nói chung.' Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà ra thẳng cửa. Ba Tiêu Thỏ ở một bên mừng rỡ mỉm cười. Nghẹn cười, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, vội vã chạy theo con gái ra ngoài:'Con gái, từ từ! Ba đưa con đi ăn mì thịt bò!' Vừa sang năm mới đã bị hai người này ầm ĩ, khiến cho người lớn hai nhà đều buồn bực không thôi. Trừ bỏ Lăng mẹ tinh thầnkhông giảm, lôi kéo Tiêu mẹ ra ngoài mua hàng tết. Tiêu mẹ nóng nảy: 'Tôi nói mẹ Siêu Siêu này, hai đứa nhỏ nháo thành cái dạng kia, như thế nào chị còn có tâm tình đi dạophố?' 'Lo cái gì?' Vẻ mặt Lăng mẹ tự tin: 'Tôi hỏi chị, hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn, có cãi nhau như vậy lần nào chưa?' Tiêu mẹ ngẫm nghĩ: 'Giống như chiến tranh lạnh cái hồi phải điền đơn nguyện vọng đại học...' 'Đó là chiến tranh lạnh thôi! Cãi nhau đâu? Trước kia có cãi nhau sao?' Tiêu mẹ lắc đầu. 'Vậy là được rồi. Hai người ở cùng một chỗ, nếu ngay cả cãi nhau cũng không có, chị cảm thấy như vậy là bình thường sao?' 'Này...' Tiêu mẹ không nói gì. Quả thật, phàm là nàng gặp gỡ người yêu, chính là nàng và ba Tiêu Thỏ không nhiều thì ít cũngcãi nhau vài lần. Nhưng hai đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn thật đúng là không cãi nhau. Lăng mẹ tiếp tục hướng dẫn từng bước: 'Chị có biết cái gì gọi là “đánh là tình, mắng là ái” (^̂ ) không? Hai người ở cùng mộtchỗ, ngay cả cãi nhau cũng không có, về sau như thế nào ân ân ái ái? Tôi cho là, bọn họ ầm ĩ còn chưa đủ, ít nhất phải đánhnhau một trận mới được!' Vì thế, Tiêu mẹ bị năng lực tư duy cường đại của Lăng mẹ làm cho hỗn độn. Một phần có ba Tiêu Thỏ ở bên cạnh duy trì, một phần có mẹ Lăng Siêu dung túng, trận chiến tranh này của hai người càngngày càng nghiêm trọng, thẳng đến kết thúc đợt nghỉ tết âm lịch, mâu thuẫn cũng không thể giải quyết. Không nhiều thời giansau, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu năm, Lăng Siêu vừa lúc phải trở về công ty. Ngày hắn đi, Tiêu Thỏ tận lực hẹn Tưởng Quyên Quyên ra ngoài, chính là không muốn nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, TưởngQuyên Quyên tới còn dẫn theo đứa con riêng —— Giả Tư Văn. (^̂ ) Nhìn thấy vợ chồng son nhà người ta, Tiêu Thỏ đương nhiên không vui.

'Hai người các ngươi thật ghê tởm, cẩn thận lây bệnh HIV!' Kết quả bị Tưởng Quyên Quyên cùng Giả Tư Văn khách sáo. 'Thỏ Thỏ, ngươi hâm mộ cứ việc nói thẳng, hoặc là gọi Lăng đại công tử tới đây, chúng ta bốn người hẹn hò đúp cũng tốt.'Tưởng Quyên Quyên nói thật hứng khởi. Giả Tư Văn liếc nàng một cái: 'Không phải ngươi muốn nhìn soái ca đấy chứ?' 'Đáng ghét, ngươi không cần đem tâm tư người ta nói ra hết như vậy!' (^̂ ) Vì thế, Giả Tư Văn hỗn độn. 'Hai người các ngươi tình cảm thật tốt...' Tiêu Thỏ kìm lòng không được mà cảm thán. 'Cái gì? Ngươi cùng Lăng đại công tử tình cảm xuất hiện nguy cơ? Mâu thuẫn gia đình? Bên thứ ba? Hay Lăng đại công tử kỳthật là Gay?' Tinh thần bát quái nhiều chuyện của Tưởng Quyên Quyên vẫn không giảm so với năm đó. (^̂ ) Tiêu Thỏ bị hỏi, vẻ mặt đen thui: 'Không khoa trương như ngươi nói! Chính là...' Vì thế, liền đem sự tình từ đầu chí cuối kể lạicho bọn họ. Nghe xong, Tưởng Quyên Quyên vẻ mặt sùng bái: 'Wa!! Nguyên lai Lăng đại công tử cũng có thời điểm nhiệt huyết như vậy!' Giả Tư Văn ở một bên nâng cằm: 'Quả thật nên đánh.' 'A!' Tiêu Thỏ ngơ ngẩn: 'Chẳng lẽ các ngươi không thấy hắn làm như vậy thực quá phận hay sao?' 'Không có.' Hai người trăm miệng một lời. (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' Ngày đó trên đường trở về, Tiêu Thỏ ngồi trên xe, chất đầy trong đầu đều là chuyện Lăng Siêu. Kỳ thật quay đầu ngẫm lại, Lăng Siêu ra tay hoàn toàn là vì bảo hộ nàng. Lúc đó Giang Hồ cầm lấy tay nàng như vậy, tronglòng hắn hẳn là rất khó chịu? Bất quá lời nói còn chưa nói ra đã trở lại, thái độ sau đó của hắn cũng quá ác liệt. Mình lo lắngcho vết thương của hắn, khuyên hắn về sau đừng xúc động như vậy, hắn không cảm kích thì thôi, còn mắng nàng không phântốt xấu! Nói qua nói lại, kỳ thật hai người đều là vì đối phương mà suy nghĩ, tự nhiên một lời không hợp liền nháo ra thành mâu thuẫn,mà hiện tại ai cũng tự ái cao, không chịu đi xin lỗi trước... Phiền! Phiền chết đi được! Tiêu Thỏ ảo não mà vò vò tóc, hết đường xoay xở. Như vậy lại qua vài ngày, thẳng đến khi chỉ còn một tuần nữa phải trở về trường học, hai người như trước không thể cùng nóichuyện. Buổi tối ngày đó, Tiêu Thỏ nhìn thấy cameras trong phòng, nhớ tới trước kia, mỗi ngày đều phải nhìn thấy Lăng Siêu. Có đôikhi, hắn rõ ràng mệt chết đi được, chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày gặp nàng... Bất tri bất giác, nàng lo lắng: Trời lạnh như vậy, không biết hắn mặc quần áo có đủ ấm hay không? Tên kia thật sự ngangngược, vạn nhất ở đây ầm ĩ, khó chịu trong lòng, lên công ty to tiếng với đồng sự thì làm sao bây giờ? Còn có vết thương trênmặt hắn nữa, vạn nhất bị nhiễm trùng thì làm sao đây? Ngươi có biết, loại tưởng niệm này rất kỳ quái, người ta dễ dàng bất tri bất giác rơi vào. Ngẩn người như vậy ước chừng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Tiêu Thỏ nhịn không được, lấy di động ra, lướt tới dãy số củahắn. Gọi đi! Có một giọng nói với nàng. Đừng gọi! Là hắn sai, hắn nên giải thích trước! Một thanh âm khác kháng nghị. Gọi, không gọi, gọi, không gọi... Trong vòng rối rắm, đi tới đi lui suy nghĩ không ra, tiếng di động bỗng nhiên vang. Tiêu Thỏ kinh hỉ nhìn lên. Vừa thấy, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, điện thoại này là Nghê Nhĩ Tư gọi tới.

'Thỏ Thỏ, không tốt! Không tốt!' Thanh âm lo lắng của Nghê Nhĩ Tư từ điện thoại truyền tới. 'Làm sao vậy?' Tiêu Thỏ hỏi. 'Ta nói, ngươi cũng đừng nóng giận?' 'Rốt cuộc có chuyện gì?' Tiêu Thỏ nghe nàng nói càng khiếp đảm lo lắng. 'Lăng Siêu nhà của ngươi...' 'Cái gì?' Nhắc tới tên này, trái tim Tiêu Thỏ nhảy thật mạnh. 'Hắn... Hắn ở bên ngoài “giương cờ màu”!' Chapter 47 Sáng sớm, mẹ Tiêu Thỏ ngạc nhiên phát hiện, còn một tuần nữa mới khai giảng, thế nhưng con gái lại thu thập hành lý củamình. 'Thỏ Thỏ, con làm gì a?' 'Mẹ, con muốn về trường học!' Tiêu Thỏ nhét chiếc áo lông vào túi du lịch, nghiến răng nghiến lợi nói. (^̂ ) 'Làm sao vậy?' Mẹ nàng nghi hoặc: 'Không phải còn một tuần nữa mới đi học sao? Sớm như vậy vội vã trở về làm gì?' 'Bạn cùng phòng gọi điện thoại đến, nói là có thay đổi. Trường học sẽ khai giảng sớm hơn một chút.' Nàng nói xong, hunghăng nhét một cái quần vào gói to hành lý. Mẹ nàng còn tưởng con gái vì trường học khai giảng sớm mà sinh khí, an ủi nói: 'Trường các con cũng thật là, nói rõ cuối tuầnmới khai giảng, sao tự nhiên lật lọng? Con gái, đừng nóng giận, tới trường học nhớ đi khiếu nại với lãnh đạo.' 'Con sẽ!' Tiêu Thỏ nheo nheo mắt, hành lý trong tay bị nhéo, kẽo kẹt rung động. Xem quang cảnh này, mẹ nàng không còn gì để nói. 'Mẹ, con đi rồi, lát nữa ba trở về, giúp con nói với ba.' Tiêu Thỏ nói xong, nhắc túi hành lý lên, cũng không quay đầu lại mà đithẳng ra cửa. (^̂ Ôi! Con gái lớn ^̂ ) Nhìn thấy dáng con gái rời đi, mẹ nàng tự nhiên thật lo lắng: Dáng vẻ này của con gái không giống như muốn đi khiếu nại, rõràng muốn đi tìm lãnh đạo đánh nhau đây mà! >____< Tiêu Thỏ ra cửa, mang theo hành lý liền thẳng đến nhà ga. Vì trường học còn chưa khai giảng nên người trên sân ga cũngkhông nhiều lắm. Tiêu Thỏ vừa đến, lập tức vọt tới phòng bán vé, cắn răng nói: 'Chị ơi, gần đây có xe lửa nào đi Z đại không?' Ngồi ở cửa sổ là một chị bán vé trẻ tuổi, bị khẩu khí của Tiêu Thỏ làm cho hoảng sợ, nếu không phải thấy người tới là một nữsinh nhu nhược, trong tay còn cầm tiền, nàng còn tưởng rằng vừa sang năm mới đã gặp phải cướp. 'Xin chào quý khách! Có chuyến chín giờ và mười giờ. Mười giờ thong thả, thoải mái hơn, em muốn đi chuyến nào...' 'Chín giờ, càng nhanh càng tốt!' Mặt Tiêu Thỏ bình tĩnh, cắt ngang lời chị bán vé. Người bán vé đáng thương. Hành khách này giống như vội vàng đi giết người á? Thấy Tiêu Thỏ đằng đằng sát khí, nàngcũng không dám nhiều lời, vội xé vé chín giờ đưa ra. Tiêu Thỏ cầm vé tàu tức tốc hướng phòng đợi đi tới. Nhìn theo bóng dáng hấp tấp của nàng, người bán vé lớn tuổi đứng bêncạnh phát ra cảm thán: 'Ai da, sang năm mới, không chừng phải đi bắt gian!' (^̂ ) 'Sao bác lại biết?' Người bán vé trẻ hơn hỏi. 'Cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của nàng sao? Có cảm giác gì không?' 'Giống như vội vàng đi giết người...' 'Sai! Nàng muốn đi hoạn quan!' (^̂ )

Sự thật chứng minh, con mắt của quần chúng là sáng như tuyết. (^̂ ) Tiêu Thỏ hấp tấp về trường học như thế, nguyên nhânchỉ có một —— nàng muốn đi bắt kẻ thông dâm. Đêm qua, Nghê Nhĩ Tư từ thành phố Z gọi điện cho nàng, nói lúc đi xe bus vô tình thấy Lăng Siêu ngồi cùng một mỹ nữ, tròchuyện rất vui vẻ, sau đó hai người còn xuống xe gần nhà trọ Lăng Siêu. Vì thế nàng bám theo, tận mắt nhìn thấy bọn họ cùngnhau vào nhà trọ. Lúc nghe được tin tức này, Tiêu Thỏ còn chưa xem là chuyện lớn, nhưng nghe Nghê Nhĩ Tư miêu tả sinh động, thậm chí còngửi ảnh qua điện thoại cho nàng. Ảnh chụp bóng dáng một nam một nữ bước đi song song, nam hiển nhiên là Lăng Siêu, mà nữ mặc váy ngắn, đi giày da thậtlà gợi cảm. Trong nháy mắt, Tiêu Thỏ bị đả kích thật mạnh, nhớ lại mấy ngày này mình vì mâu thuẫn của hai người mà “tâmphiền ý loạn”, ăn không ngon, ngủ không yên! Mà hắn ngay cả điện thoại cũng không gọi cho nàng một cuộc nào, vốn tưởng rằng hắn cũng bị chuyện này phiền não, khôngnghĩ tới... Tiêu Thỏ không phải là đứa con gái ngoại lệ. Chuyện này là sự thật cũng được, hiểu lầm cũng thế, tóm lại nàng nhất định phảitìm Lăng Siêu giáp mặt nói rõ ràng, nếu hắn đúng như Nghê Nhĩ Tư nói, là người giương cờ màu khác ở bên ngoài... Nghĩ đến người này, nàng không khỏi xiết chặt nắm tay, hung hăng nện lên bàn. Lăng Siêu, lão nương liều mạng với ngươi! Tiêu Thỏ lao ra khỏi nhà ga. Bóng dáng hấp tấp kia, người qua đường nào thấy cũng dồn dập ghé mắt dõi theo. Lên xe bus, rất nhanh liền tới nhà trọ của Lăng Siêu. Chuẩn bị gõ cửa, tay đang nâng lên đột nhiên ngừng lại. Nếu... Mở cửa là đứa con gái kia thì làm sao bây giờ? Nàng nên nói gì đây? Làm như thế nào? Lại nói, Tiêu Thỏ vốn không có kinh nghiệm gì trong chuyện bắt kẻ thông dâm. Buổi sáng, như có tiếng trống làm hăng hái tinhthần, thúc giục nàng chạy tới thành phố Z, hoàn toàn là do tấm ảnh kia tác động, nàng xúc động nhất thời mới có thể quyếtđịnh như thế. Mà hiện tại, cỗ xúc động kia bị xe lửa dọc đường quét đi sạch sẽ, còn lại chỉ có thật sâu bất an. Lăng Siêu... Thật sự đối với nàng như vậy sao? Mấy năm nay, nếu như nói biểu hiện ra ngoài của Lăng Siêu đối với nàng chính là đương nhiên giữ lấy, nàng làm sao màtranh với người ta? Đương nhiên, hai người cùng nhau tiến tới; đương nhiên, nàng nên quan tâm hắn; đương nhiên, hắnkhông nên có người con gái khác... Hết thảy đều là đương nhiên như vậy sao? Nàng bắt đầu sợ hãi. Sợ nếu như Nghê Nhĩ Tư nói đều là sự thật, sợ đứa con gái kia xuất hiện trong phòng này, sợ LăngSiêu có người khác sau lưng nàng. Gặp phải thống khổ lớn, bất tri bất giác nàng muốn lui bước. Bỗng nhiên, hình ảnh kia hiện lên trước mắt. Bóng dáng hai người đi sóng vai kích thích thật sâu dây thần kinh não của nàng.Lòng nàng thu lại, bàn tay còn đặt giữa không trung kia rốt cuộc hạ xuống. Trái tim bắt đầu nhảy loạn lên, không hề an bình. Nàng lo lắng, lo lắng hết thảy kia đều là hiểu lầm, hắn cũng không làm rachuyện gì có lỗi với mình... Một đạo ánh sáng chiếu tới, cửa liền mở ra. Bên trong cánh cửa, người và người bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều choáng váng. Thật lâu sau, Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, yếu ớt nói: "Ngươi là... Quan Liền?" Đối phương giật mình, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, gật gật đầu. Nghĩ tới mở cửa chính là Lăng Siêu, hoặc là đứa con gái trong ảnh, Tiêu Thỏ trăm triệu lần không dự đoán được mở cửa lạilà bạn cùng phòng của Lăng Siêu - Quan Liền. Nhìn thấy đối phương hé ra khuôn mặt héo hắt như ngọn đèn thiếu dầu, nhất thời Tiêu Thỏ cũng không biết nên nói cái gì.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt Quan Liền không thể hiện là vui hay giận, mà biểu tình trên mặt Tiêu Thỏ là thiên biến vạn hóa.Như vậy “ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi”, nhìn nhau muốn qua một phút đồng hồ, thế nhưng ai nấy đều không nói được mộtcâu. Cuối cùng, Tiêu Thỏ rốt cuộc nhịn không được. 'Cái kia... Lăng Siêu đâu?' 'Công ty.' Quan Liền phải trả lời. Sau khi Tiêu Thỏ phản ứng một lúc lâu, mới hiểu được hắn đây là trực tiếp nhảy vọt vấn đề, nói cho nàng Lăng Siêu không ởnhà trọ mà ở công ty. 'Hắn... Hắn khi nào về?' 'Không biết.' Đến là không biết ý tứ, Tiêu Thỏ lau mồ hôi: 'Ta có thể đi vào chờ hắn được không?' 'Ờ.' Quan Liền gật đầu, tránh ra một bên, nhường lối đi. Vào phòng, Quan Liền kia liền không rên một tiếng mà đi vào thẳng phòng mình, đem cửa phòng đóng lại, ngay cả tiếp đónkhách cũng không màng. Một người có thể yên tĩnh đến loại trình độ này, đã không còn là vấn đề tính cách, mà chính là mộtloại khí chất từ bên trong phát ra! Một mình chịu lạnh trong phòng khách, Tiêu Thỏ đành phải xấu hổ ngồi trên ghế sofa, nhìn loanh quanh đánh giá mọi nơi. Bài trí nhà trọ so với lần trước cũng không sai biệt lắm, chẳng qua là giá áo treo không ít hơn quần áo, trên cửa sổ còn đặt haicậu cây “tiên nhân chưởng”, thấy thế nào cũng không giống có phụ nữ trong nhà... Con gái? Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới mục đích mình đến lần này, Nghê Nhĩ Tư nói tận mắt nhìn thấy Lăng Siêu cùng đứa con gái kiavào nhà trọ, mà ảnh chụp quả thật không giả. Nhưng vấn đề là Quan Liền cũng ở đây, nếu hai người thuê chung một gian nhàtrọ, Lăng Siêu sẽ không da mặt dày đến mức trước mặt bạn cùng phòng dẫn con gái về nhà làm loạn chứ? Chẳng lẽ đứa con gái kia kỳ thật là Quan Liền giả trang? >____< Cảm xúc của Tiêu Thỏ đã muốn từ phẫn nộ ban đầu chuyển hóa thành bất an, lại từ bất an chuyển hóa thành nghi ngờ, rốtcuộc bây giờ, trong óc chứa đầy mấy thứ linh tinh, phân không rõ đông nam tây bắc. Trời ạ, nàng rốt cuộc tới nơi này làm gì? Vạn nhất lát nữa Lăng Siêu trở về, nhìn thấy nàng cầm hành lý ngồi ở đây, nàng nêngiải thích như thế nào? Không thể nói cho hắn là nàng tới bắt kẻ thông dâm? Đều nói xúc động là ma quỷ, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Tiêu Thỏ cảm thấy chính mình đã làm một trò ma quỷ. (^̂ ) Quên đi, vẫn là thừa dịp trước khi Lăng Siêu trở về, rút lui trước rồi nói sau! Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ từ ghế sofa đứng lên thiệt nhanh, lấy hành lý, cũng không kịp cùng Quan Liền nói một tiếng liền vộivội vàng vàng đi ra cửa. Cửa mở, đập vào mắt đầu tiên chính là một cánh tay cầm chìa khóa, đang chuẩn bị mở cửa. Từ cánh tay kia hướng lên trên,con ngươi tối đen của Lăng Siêu cùng nàng đối diện nhau, hai người đột nhiên ngây ngẩn cả người. Oan gia ngõ hẹp! 'Em... như thế nào đến đây?' Biến cố xảy ra thình lình, làm Tiêu Thỏ nhất thời không biết nên nói cái gì. Trầm mặc một lát, Lăng Siêu bỗng nhiên nói: 'Lão bà, kỳ thật em không cần tự mình đến giải thích.' Tiêu Thỏ sửng sốt, nổi giận: 'Nằm mơ! Ai tới giải thích với anh!'

'Vậy em đến làm chi?' Hắn nói xong, ánh mắt ngắm tới hành lý phía sau Tiêu Thỏ, nheo nheo mắt: 'Chẳng lẽ nào tới tìm anh ởchung?' 'Em...' Tiêu Thỏ mặt đỏ phừng phừng, nói cũng không phải, không nói cũng không xong. Mắc nghẹn thật lâu sau, nàng mớinói rõ ràng: 'Anh tránh ra, em phải đi về!' Con đường phía trước lại bị chặn, hắn nhếch người chắn ngang khung cửa. 'Nếu đã đến đây, cũng đừng ngại ngùng.' Hắn cười nói. Tiêu Thỏ lúc này thật sự giống “kẻ câm ăn hoàng liên”, đau khổ mà không nói được: 'Anh mới là ngại ngùng! Em sẽ không giảithích với anh, có giải thích cũng là người sai như anh đi giải thích!' Nàng rõ ràng bất cứ giá nào cũng phải kéo hành lý hướngra bên ngoài, lại một đầu đánh vào trong ngực hắn. Nghĩ muốn thối lui, người lại bị ôm lấy, cánh tay mạnh mẽ chế trụ nàng, đem nàng ấn sâu vào trong ngực mình. 'Được rồi, anh giải thích.' Vốn không thể kháng cự giọng nói trầm thấp lại thoáng mang theo chút khàn khàn của hắn, phảng phất như tiến sâu vào tronglòng, Tiêu Thỏ nhất thời cứng lại, đầu nằm gọn trong ngực thắn, không dám nâng lên. 'Là anh không tốt, không nên dữ với em.' Hắn đưa tay xoa xoa cái ót nàng, nhẹ giọng nói, 'Bất quá...' Hắn lại dừng một chút,'Em cũng có sai, không nên khiến anh lo lắng.' Trong lòng có cái gì đó thật mênh mông: 'Uhm...' Nàng vẫn nằm trong ngực hắn, thỏ thẻ đáp một tiếng. 'Chúng ta hòa giải đi?' 'Được...' Kỳ thật trong lòng nàng sớm đã hết giận hắn. Không hòa giải, bất quá là do song phương đều không mở miệngđược. 'Vậy em đừng về nữa?' 'Được... Từ từ!' Tiêu Thỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lăng Siêu khẩn trương vạn phần. Nàng không đi? ... Chẳng lẽ muốn cùng hắn ở chung! Chapter 48 Một trận ầm ĩ, mâu thuẫn cuối cùng được hòa giải, nhưng Tiêu Thỏ lại quên đi một sự kiện cực kì trọng yếu, nàng chính là tớibắt gian! Hiện giờ gian không bắt được, nàng lại còn đáp ứng ở lại nhà người ta, ở như thế nào đây? Trong nhà tổng cộng cóhai phòng, chẳng lẽ nào kêu nàng cùng Lăng Siêu chung một cái? Không được! Tuyệt đối không được! Lại nói, Tiêu Thỏ vẫn là một đứa trẻ rất bảo thủ, cho nên đến buổi tối, nàng liền quăng Lăng Siêu đến phòng ngủ của QuanLiền. Quan Liền không vui, tuy rằng hắn giống ngọn đèn cạn dầu, nhưng cũng có nhân quyền, không nói lời nào không có nghĩa làdễ khi dễ hắn. Lăng Siêu vào phòng hắn không bao lâu, liền không chút lưu tình mà bị đuổi chạy ra ngoài. Đến phiên Lăng Siêu kêu khổ, vốn tưởng rằng trời lạnh như vậy, ôm lão bà sưởi ấm, không nghĩ tới không được ôm lão bà,ngay cả giường cũng không được ngủ, chỉ có thể ôm chăn nhìn chằm chằm trên ghế sofa, ngẩn người. Chẳng lẽ nào, đêm nay thật phải ngủ ghế sofa? 'Đông đông đông...' Tiếng đập cửa truyền đến, Tiêu Thỏ bước xuống giường ra mở cửa, đang muốn hỏi hắn làm gì, lại bị cảnh tượng trước mắtlàm cho hãi hùng —— Lăng đại công tử đang cầm chăn, đáng thương đứng ở cửa phòng, đôi mắt trông mong nhìn nàng. 'Lão bà, dự báo thời tiết nói tối hôm nay chỉ có ba độ.' Trời cao không công bình như vậy đó, có người bộ dạng đẹp mắt một chút đã đành, tự nhiên hắn tùy thời tùy chỗ tướng nhìn

đều có thể tốt như vậy, ngay cả cái bộ dạng đáng thương cũng khiến người ta nhịn không được mà động lòng. Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm Lăng Siêu thật lâu sau, nàng cắn chặt răng: 'Đợi một chút!' sau đó, rụt đầu trở vô phòng. Xem ra làm vẻ mặt đáng thương vẫn là hữu dụng, nhất định ở bên trong Tiêu Thỏ đang giãy dụa, lập tức sẽ mở cửa nghênhđón lão công trở về phòng! Đáng tiếc, Lăng đại công tử đoán đúng bắt đầu, lại đoán sai kết thúc. Đúng là Tiêu Thỏ đấu tranh tư tưởng kịch liệt, bất quávấn đề nàng phiền não không phải là có nên cho Lăng Siêu tiến vào phòng ngủ hay không, mà là —— Cửa mở. Lăng Siêu mừng rỡ trong lòng, đang muốn ôm chăn đi vào, lại bị đuổi ngược trở ra. 'Đây!' Tiêu Thỏ cầm lấy món đồ, nhét vào trong ngực hắn, 'Này cho anh.' Lăng Siêu tập trung nhìn vào, nổi giận! Tiêu Thỏ đưa cho hắn dĩ nhiên là con thỏ vải màu trắng có in hoa xanh hay để ở đầugiường kia! Nguyên lai, nàng ở bên trong suy nghĩ lâu như vậy, chính là do dự có nên đem con thỏ cống hiến cho Lăng Siêuôm ngủ hay không? (^̂ Thỏ này vốn là của anh Siêu mà. Nàng cũng thế thôi ^̂ ) 'Ê, em có ý gì?' Lúc này đến phiên Tiêu Thỏ tội nghiệp, ánh mắt ủy khuất phảng phất nói: người ta rối rắm thật lâu mới bằng lòng đem con thỏyêu dấu cống nạp cho anh, chẳng lẽ anh còn không vui sao? Khóe miệng Lăng Siêu run rẩy một chút, một tay ôm chăn, một tay cầm con thỏ, trở về ghế sofa. (^̂ ) A! Đúng là báo ứng mà! Lăng Siêu cứ ôm con thỏ vải như vậy, nằm ở ghế sofa trải qua thêm vài buổi tối. Trong lúc đó, hắn cũng không phải chưa nghĩra biện pháp. Ví dụ như, lấy cớ muốn vào phòng lên mạng làm việc, lấy cớ phòng khách có “tiểu cường” (^̂ Cớ này mà anhcũng nghĩ ra hả Lăng đại soái ca ^̂ )! Thậm chí ngay cả viện cớ mấy nhà chung quanh quá ầm ĩ, hắn cũng đều nghĩ qua! Bấtquá thái độ của Tiêu Thỏ lúc này thật sự quá kiên quyết, không cho ngủ chính là không cho ngủ! Muốn ngủ trong phòng? Lúctrước đừng có giữ ta ở lại! (^̂ ) Như vậy đau khổ bị từ chối qua vài buổi tối, sứ mệnh của Lăng Siêu rốt cuộc không bị làm nhục. Hắn bị cảm. Tiếng ho khan thứ nhất mới vang lên, hắn chẳng những không có buồn bực, còn hưng phấn mà trước đó chưa từng có ——cuối cùng hôm nay cũng đã có lý do chính đáng để ngủ phòng! Ha ha... 'Khụ khụ!' Vừa cao hứng, lại khụ. Vừa vặn từ văn phòng đi ra, Diệp Tình gặp được : 'Lăng Siêu, ngươi bị cảm sao?' Diệp Tình là em gái của Diệp Tuấn, phụtrách tài vụ của công ty, đối với Lăng Siêu rất có cảm tình. Lăng Siêu lắc đầu: 'Không có việc gì, chắc là buổi tối bị cảm lạnh một chút.' Cảm lạnh? Diệp Tình lập tức nói: 'Mấy ngày gần đây rất lạnh, ngươi nhất định phải chú ý thân thể! Đúng rồi, trong nhà ta cókhông ít thuốc cảm, ngày mai ta mang đến đây cho ngươi nhé?' Lời này vừa nói ra, lập tức có đồng sự ồn ào : 'A! Ta cũng bị cảm! Tiểu Tình, như thế nào không lấy thuốc cảm tới cho ca cavới?' 'Tiểu Tình muội muội, thuốc cảm của ngươi không thể chỉ cho một mình Lăng Siêu!' Trong tiếng ồn ào xung quanh, tâm trạng của Diệp Tình thẳng tắp bay lên, dưới chân nhẹ nhõm thoải mái. Đáng tiếc Lăng Siêu một câu, lại đem nàng đạp trở về mặt đất: 'Không cần, cám ơn ý tốt của ngươi, Tình tỷ.' Tuy rằng quả thật Diệp Tình lớn hơn Lăng Siêu hai tuổi, nhưng cũng là nhân viên chính thức ít tuổi nhất của công ty. Hơnnữa nàng trời sinh lớn lên có khuôn mặt búp bê, vóc người lại đẹp, trang phục hợp thời, hơn nữa nàng lại là em gái của Diệp“đại quản lí”, cho nên tất cả đồng sự trong công ty, mặc kệ là tiểu bà ngoại cũng thân thiết kêu nàng là Tiểu Tình. Trừ bỏ Lăng Siêu luôn kêu cả tên lẫn họ của nàng, không một chút thân thiết. Bất quá chuyện này cũng cho qua đi, ai bảongười ta là soái ca cơ chứ? Diệp Tình liền Diệp Tình đi, chờ chậm rãi bị mị lực của nàng hấp dẫn, nhất định sẽ đổi giọng gọinàng là Tình muội muội thôi. Để đạt được nguyện vọng vĩ đại này, Diệp Tình càng thêm cố sức lấy lòng Lăng Siêu, còn cố ý không lái xe để đi chung xe

bus với hắn về nhà, không ngừng chế tạo cơ hội hai người tình cờ gặp gỡ, thậm chí còn tìm cớ nhờ Lăng Siêu tới nhà trọmình giúp đỡ mấy thứ linh tinh. Tóm lại chính là trăm phương ngàn kế, thế nào cũng phải cướp soái ca về tay mình. Không nghĩ tới! Một ngày trước mới vừa lấy cớ tới nhà trọ Lăng Siêu, đại xum xoe, một ngày sau, Lăng Siêu liền đổi giọng gọinàng Tình tỷ. Nữ nhân thống hận nhất là cái gì? Tuổi tác! (^̂ Đúng ^̂ ) Lăng Siêu không để ý là Diệp Tình đối với tuổi tác rất kiêng kị, trực tiếp kêu nàng Tình tỷ! Diệp Tình thật phẫn nộ. Ngươi khinh thường chị có phải hay không? Tốt, thế nào chị cũng làm cho ngươi si mê không thể rứt ra ! Lăng Siêu, ngươichờ mà xem! 'Hắt xì!' Đang ở trong phòng lên mạng, Lăng Siêu đánh cái hắt xì. 'Bị cảm?' Tiêu Thỏ hỏi. Cơ hội tới! Lăng Siêu vội vàng liên tiếp ho khan mấy cái, quay đầu nói với Tiêu Thỏ: 'Lão bà, hôm nay anh ho suốt một ngày.' 'A.' Tiêu Thỏ đỡ lời, ngữ điệu không chút thay đổi. 'Anh ho khụ khụ một ngày!' Lăng Siêu tăng thêm thanh âm. 'Trong túi của em hình như có thuốc cảm đó, anh tìm xem sao...' Tiêu Thỏ nói xong, từ trên giường bò xuống dưới, mở túihành lý. Lăng Siêu nổi giận, chụp lấy tay nàng, nói rõ ràng: 'Lão bà, anh muốn ngủ giường!' Ách... Tiêu Thỏ theo dõi hắn, sửng sốt hai giây, con mắt chớp chớp một cái: 'Vậy em ngủ chỗ nào?' 'Em cũng ngủ giường!' Hắn kiên định nói. 'Chẳng lẽ anh muốn cho Quan Liền ngủ ghế sofa?' (^̂ Tiêu Thỏ nghĩ ghê quá ^̂ ) Lăng Siêu câm nín. Quả nhiên, làm người không thể quá nhân từ, đặc biệt là trước mặt đứa nhỏ tinh khiết thiện lương như Tiêu Thỏ, Lăng Siêunhẹ nhàng nói: 'Ý của anh là, anh cùng với em ngủ trên giường!' 'Không cần bàn nữa, em không chấp nhận.' 'Vì cái gì?' 'Bởi vì...' Gương mặt Tiêu Thỏ đỏ hồng, 'Giường bé như vậy, hai người không đủ ngủ.' 'Nằm sát một chút là được rồi.' Nằm sát một chút càng không được! Tiêu Thỏ lắc đầu lia lịa: 'Em mặc kệ, em không muốn cùng anh ngủ chung giường!' 'Em khẩn trương như vậy làm gì?' Hắn bỗng nhiên ghé sát vào nàng, đôi mắt nheo lại. Tiêu Thỏ từng bước lùi ra sau: 'Em... em không khẩn trương a...' 'Chẳng lẽ em sợ anh đối với em làm cái gì?' Lùi không thể lùi, Tiêu Thỏ đành đặt mông ngồi xuống giường. Mắt thấy hắn từng bước ép sát, áp chế trên người nàng, TiêuThỏ vội vàng hô to: 'Tốt! Em cho anh ngủ giường!' Gian kế thực hiện được, Lăng Siêu đắc ý không thôi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nàng: 'Lão bà, cũng là em làm đau anh!' Tay chạm vào hai má, nàng lại như bị điện giật nhảy dựng lên, thuận tay ôm chăn rời khỏi giường: 'Em đi ngủ ghế sofa!' Dứtlời, lập tức hướng ra ngoài cửa phòng. Lăng đại công tử ngây người, mắt thấy Tiêu Thỏ mở cửa phòng ra, lúc này mới phản ứng lại, lập tức kéo nàng trở lại.

'Quên đi, anh ngủ ghế sofa...' Hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ ôm chăn trong tay nàng ném trở về giường, rồi vỗ vỗ khuôn mặtnàng, 'Tốt lắm, anh đi ngủ, em cũng đi ngủ sớm một chút.' Dứt lời, hắn đi ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút cảm giác không phải. Ở chung lâu như vậy, nàng còn không biết tâm tư Lăng Siêu sao? Mình vừa rồi giả ngu giả ngơ, vì sợ cùng hắn chung giườngcộng gối. Ở cùng một chỗ mấy ngày này, bị hắn thân cũng thân qua, sờ cũng sờ qua, nhưng là muốn ngủ trên cùng một cáigiường... Nghĩ đến đây, gò má Tiêu Thỏ lại nóng lên, đưa tay chà xát mặt, nằm trở lại giường. Qua hai ngày nữa sẽ về trường học, đến lúc đó sẽ không còn xấu hổ như thế này nữa? Nàng nghĩ, mơ mơ màng màng nhậpmộng, mắt thấy sẽ ngủ được, lại bị một trận ho khan từ phòng ngoài làm kinh động. Tiếng ho khan đứt quãng truyền đến, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng dưng lo lắng: vốn tưởng rằng hắn nói ho khan là lấy cớ,nhưng hiện tại xem ra không giống đang diễn trò! Chẳng lẽ nào là bị bệnh thật? Càng nghĩ càng không thích hợp, như thế rối rắm qua thêm mười mấy phút, Tiêu Thỏ rốt cuộc nhịn không được, nàng đứngdậy, cầm lấy tấm chăn, rón ra rón rén ra mở cửa phòng. Đèn phòng khách đã tắt, bức màn cũng đã kéo xuống, bên trong tối đen như mực, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng. LăngSiêu tựa hồ đã ho xong rồi, cuốn tròn trong chăn ngủ trên ghế sofa, quả thật cũng đáng thương. Tiêu Thỏ đi qua, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng. Không ai trả lời. Hẳn là ngủ rồi chớ? Nàng mở chiếc chăn trong tay ra đắp lên người hắn. Chăn còn chưa đắp tốt, cổ tay bỗng dưng lại căng thẳng, không đợi nàngthất thanh kêu lên, người đã bị áp đảo dưới ghế, môi bị bàn tay nóng rực bưng kín: 'Hừm! Cẩn thận ầm ĩ đến lão Quan.' Âmthanh trầm thấp truyền đến, hắn dĩ nhiên là tỉnh! (^̂ ) Tiêu Thỏ cảm thấy mình bị lừa, thẹn quá thành giận, nắm tay liền hướng trên vai hắn gõ một quyền, bất mãn: 'Phóng...Buông... ra...' Mồm miệng bị bịt lại, phát âm không rõ. 'Em không kêu nữa, anh liền buông ra.' 'Uhm...' Nàng gật gật đầu. Tay đè kín trên miệng vì thế buông ra, Tiêu Thỏ đang muốn lên tiếng kháng nghị, một đợt nóng rực khác lại tràn đến lần nữa. Khiêu khích mở khớp hàm, linh hoạt lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, xua tan chút lý trí cuối cùng, tất cả tức giậnvừa rồi đều hóa thành trống rỗng, nắm tay đập trên vai sớm không còn khí lực. Tuy rằng không thích hắn đột nhiên tập kích như vậy, nhưng Tiêu Thỏ không có cách nào phủ nhận, nàng cũng không chánghét hắn hôn nàng, có đôi khi thậm chí còn có chút nho nhỏ chờ mong... Đầu nàng bỗng nhiên nóng lên một chút, nếu đã nhưthế, cũng không thể bị hắn chiếm tiện nghi hoài, không bằng chủ động đánh trả. Lăng Siêu trăm triệu đường không có nghĩ đến, người dưới thân thế nhưng còn đánh trả, dựa theo thế công của hắn ngượcdòng mà lên, kỹ xảo tuy rằng trúc trắc, nhưng đủ để lay động nhân tâm. (^̂ ) Vì thế, hôn này càng hôn càng sâu, võ mồm dây dưa càng ngày càng kịch liệt, rốt cuộc... Hai người từ trên ghế sofa ngảxuống dưới sàn. 'Cách —— ' Đèn bật mở. Quan Liền ngạc nhiên nhìn hai bọn hắn. Thật lâu sau, trong miệng lẩm bẩm nói: 'Kỳ thật ta chẳng qua là đi nhà xí...' Chapter 49 Buổi sáng ngày hôm sau là cuối tuần. 'Hắt xì!' Tiêu Thỏ xoa xoa cái mũi, đây đã là cái hắt xì thứ tám trong ngày hôm nay. Thực tế tàn khốc nói cho nàng biết, nàng bịcảm. Vì thế nàng tự nhiên nhớ tới nguyên nhân cảm mạo của mình, mặt liền thoắt đỏ. Đang ăn điểm tâm, Lăng Siêu bỗng buông chén đũa nhìn nàng: 'Bị cảm?'

Hỏi giọng bình tĩnh đến như vậy, cũng không biết là hỗn đản nào hại nàng đây. Tiêu Thỏ đang muốn mắng hắn, lại thoángnhìn Quan Liền ngồi cùng bàn đang lấy ánh mắt cực kỳ vô tội hướng về phía hai người bọn họ, phảng phất đang nói: 'Tachẳng qua là ăn một bữa cơm thôi...' Lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào, Tiêu Thỏ bưng bát lên, yên lặng ăn cơm. Nếu như nói, trên thế giới này chuyện tình mất mặt nhất là yêu đương vụng trộm bị người ta bắt gặp, như vậy, so với chuyệnnày, càng mất mặt hơn chính là, cái người bắt quả tang kia vẫn là nhận thức! Tiêu Thỏ hiện tại gặp phải loại xấu hổ như vậy. Tối hôm qua bị Lăng Siêu thiết kế, thiếu chút nữa kìm lòng không được, kếtquả tự nhiên lại bị Quan Liền bất quả tang. (^̂ ) Nếu như không xử lí tốt, Quan Liền hiện tại là bạn cùng phòng kiêm đồng sự của Lăng Siêu, “ngẩng đầu không gặp, cúi đầugặp” (^̂ ), vạn nhất tâm lý người ta có bóng ma thì làm sao bây giờ? Cô nương Tiêu Thỏ này không có đặc điểm gì nổi trội, nhưng tính cách lại kiên quyết đến chết, thế nào cũng phải đem sự tìnhnói cho rõ ràng, nàng mới thống khoái. Vì thế nếm qua điểm tâm, thừa dịp Lăng Siêu ở trong phòng, nàng len lén bắt chuyện. Lại nói Quan Liền, trời sinh chính là cái hũ nút, cho tới bây giờ chưa từng cùng con gái nói chuyện, bỗng nhiên bị một nữ sinhthần thông giữ chặt, nhất thời cũng khẩn trương lên, thập phần cảnh giác nhìn Tiêu Thỏ. Thấy ánh mắt kia của hắn, Tiêu Thỏ chột dạ, sao giống như có cảm giác đang phạm tội nhỉ? Tinh thần cố phấn chấn lên mộtchút, nàng tận lực làm hòa, nói: 'Cái kia... Lão Quan, chuyện ngày hôm qua, ngươi đừng để trong lòng nhé!' 'Cái gì?' Hũ nút vốn sống chết không phản ứng. 'Chính là... chuyện... đêm qua...' Tiêu Thỏ nhất thời không biết nên miêu tả như thế nào. Lúc này, cuối cùng Quan Liền biết nàng ám chỉ chuyện gì: 'Về sau ta đi nhà xí sẽ không bật đèn.' Tiêu Thỏ lại ngơ ngẩn : 'Ý ta không phải vậy...' 'Ta đây trước khi đi ngủ sẽ cố uống ít nước.' 'Cũng không phải ý này!' Tiêu Thỏ nóng nảy, như thế nào hắn lại không rõ ý tứ của mình cơ chứ?'Ta là nói, tối hôm quachẳng qua là ngoài ý muốn, về sau sẽ không xảy ra nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng!' 'A.' Quan Liền có chút lĩnh ngộ mà gật gật đầu. Khi Tiêu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đang cúi đầu trầm tư trong chốclát, bỗng cảm giác khó xử mà ngẩng đầu lên: 'Chính là ta không thể nghẹn hả?' Tiêu Thỏ: '...' Khả năng lĩnh ngộ “cường đại” của bạn học Quan Liền rốt cuộc khiến Tiêu Thỏ chịu thua mà buông tha việc khai thông chohắn. Mới vừa quay người thì bị Lăng Siêu chặn lại. 'Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?' Tiêu Thỏ vội vàng xua tay: 'Không có gì, chính là...' 'Lão bà ngươi bảo ta về sau, buổi tối đừng đi nhà xí.' Quan Liền đã nói. Đang muốn giải thích, Tiêu Thỏ ngậm chặt miệng. Lăng Siêu nhếch khóe miệng một cái, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Lão Quan, ngươi còn trẻ, về sau có một số việc: có thểnhịn liền nhịn một chút.' Quan Liền còn thật sự gật gật đầu: 'Ta sẽ cố gắng.' Tiêu Thỏ... A! Tiêu Thỏ đâu rồi? Ngại ngùng, nàng kiếm một cái góc ngồi xuống rồi. Sáng thứ sáu, Tiêu Thỏ khổ sở trong oán niệm, tới buổi chiều, nàng cuối cùng cũng suy nghĩ ra một chút: dù sao quan hệ củanàng và Lăng Siêu mọi người đều biết, không cẩn thận bị người ta đụng vào có chút thôi. Ảnh cấm... cũng là có thể tha thứ.(^̂ )

Tóm lại, không có gì rối rắm lắm! Cân nhắc như vậy, Tiêu Thỏ liền trở nên thoải mái, mở TV lên xem, vừa vặn trong TV đang chiếu một bộ phim bộ, thể loạicung đấu: một đám phi tử tranh giành sủng ái của hoàng đế, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta căm phẫn. Tiêu Thỏ đang thổnthức, một bên ghế sofa bỗng nhiên sụp xuống, Lăng Siêu không biết từ khi nào đã trở lại đây. Hai người ngồi trên ghế sofa, dễ dàng làm người ta nhớ tới hình ảnh tối qua, nhất thời Tiêu Thỏ không có tâm tư xem TV,thỉnh thoảng hướng Lăng Siêu liếc mắt một cái. Lăng Siêu tỏ ra không thèm để ý, tùy tiện mà ngồi, ánh mắt hoàn toàn nhìn lên màn hình TV. Ngồi như vậy trong chốc lát, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức tà ác, người ta bất quá là tới xem TV,nàng làm chi cứ nghĩ đến chuyện tối hôm qua? Phải bình tĩnh! Nghĩ như thế, rốt cuộc Tiêu Thỏ hoàn toàn yên tâm. Nàngchuyên tâm xem TV. Bỗng nhiên, Lăng Siêu không đầu không đuôi mà nói một câu: 'Không có ý nghĩa.' 'Cái gì không có ý nghĩa?' Tiêu Thỏ quay sang, vẻ mặt mờ mịt. 'Bộ phim này thật không có ý nghĩa.' 'Ách...' Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. Loại phim tranh đấu cung đình gay gắt này, vốn không thích hợp cho con trai xem, ngay cả nàngbất quá cũng là giết thời gian mà thôi. Vì thế mở miệng giải thích: 'Kỳ thật em cũng là nhàm chán mới xem...' 'Em nhàm chán?' Lăng Siêu bỗng nhiên hướng ánh mắt sang nàng. Nhìn ánh mắt sáng quắc kia, Tiêu Thỏ bỗng nhiên có dự cảm xấu, nàng ấp úng nói: 'Kỳ thật cũng tốt...' 'Không bằng, chúng ta đem chuyện tình tối hôm qua làm cho xong?' Quả nhiên = = Không đợi Tiêu Thỏ phản ứng lại, tay hắn đã đặt trên thắt lưng của nàng, thanh âm khàn khàn vang lên: 'Lão bà, anh cảmthấy biểu hiện tối hôm qua của em được lắm.' Hắn ám chỉ chính là tối hôm qua nàng chủ động đáp trả lại hắn. Tuy rằng kỹthuật hôn còn chưa thuần thạo, lại đủ khiến cho người ta tâm thần lay động, nhớ mãi không quên. Tiêu Thỏ rối rít biện hộ: '... Đó là ngoài ý muốn!' 'Anh không ngại phát sinh thêm nhiều lần ngoài ý muốn...' Nói xong, môi kia muốn in xuống. Đáng tiếc, không đợi “ngoài ý muốn” phát sinh, di động của Lăng Siêu vang lên. 'Điện thoại!' Tiêu Thỏ vội vàng nhắc nhở. Lăng Siêu có chút mất hứng mà dừng lại, nhìn dãy số trên màn hình, nhíu nhíu mày, ấn phím nhận cuộc gọi. Nghe được giọng nói, bởi vì bị cắt ngang mà có chút khàn khàn từ đầu điện thoại kia truyền đến, Diệp Tình vội vàng hỏi: 'LăngSiêu, ngươi bị cảm còn chưa khỏe sao? ' Thanh âm nghe lên có chút quan tâm. 'Đã không có gì đáng ngại.' Ngữ khí bình bình đạm đạm trả lời. 'Không có gì đáng ngại thì tốt rồi, ta vẫn lo lắng, ta ngày hôm qua...' 'Tình tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?' Đang chuẩn bị phát biểu thao thao bất tuyệt, Diệp Tình liền dừng lại. Nhớ tới mình trước kia chủ động gọi điện thoại chonhững người khác phái khác, bọn họ đều hớn hở yêu chiều mà trả lời, dáng vẻ không giống như Lăng Siêu lúc này, thếnhưng còn hỏi nàng có chuyện gì. Tình tỷ sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng! 'Ta ở bên ngoài, không cẩn thận đánh mất ví tiền, phiền ngươi tới đón ta được không?' Hừ, ngươi không chú ý đến ta phảikhông? Ta đây cứ bắt ngươi phải chú ý! Diệp Tình điều chỉnh giọng điệu một chút, giọng nói thật điềm đạm đáng yêu: 'Vừa rồita gọi điện cho anh trai ta, hắn nói không rảnh, bảo ta tìm ngươi. Ta cũng ngại lắm, nhưng hiện ở trên người không có tiền,đường lại xa...' Biết rõ nàng cố ý viện cớ, nàng còn lấy khúc gỗ Diệp Tuấn ra làm lí do.

'Hiểu rồi, ngươi hiện tại ở chỗ nào?' Chapter 50 Lăng Siêu buông điện thoại xuống, vẻ mặt tựa hồ có chút không vui. Tiêu Thỏ phát hiện, thuận miệng hỏi câu: "Sao vậy?" "Anh phải ra ngoài đón một người." "A." Tiêu Thỏ không quan tâm lắm, tiếp tục xem TV. Một lát sau, phát hiện Lăng Siêu không có từ ghế sofa đứng dậy, mà vẫnchằm chằm nhìn mình. "Còn có chuyện gì nữa sao?" Nàng hỏi. "Em không hỏi anh đi đón ai sao?" Hắn nói. Tiêu Thỏ ngẩn người: "Vậy anh đi đón ai?" "Không nói cho em." (^̂ ) "..." Tiêu Thỏ không nói gì. Người này thật đúng là nghiện đùa giỡn nàng quá mà. Không cho hắn biết chút lợi hại của mình,hắn sẽ còn đem mình ra làm trò đùa! Nghĩ đến đây, nàng thuận tay cầm lấy cái đệm trên ghế sofa đập lên người hắn, ngoàimiệng còn mắng câu: "Hỗn đản!" Vừa vặn bị ném trúng, Lăng Siêu cũng không tức giận, ngược lại còn cười xấu xa nói: "Em muốn biết anh đi đón ai như vậysao?" Thật sự là ông nói gà, bà nói vịt, Tiêu Thỏ không nói gì, trừng mắt với hắn một cái. "Nếu em muốn biết, anh mang em đi?" "..." "Đừng ngượng." Vì thế, Tiêu Thỏ đáng thương rốt cuộc đành quỳ gối dưới tư duy logic cường đại của ai đó. (^̂ ) Cùng lúc đó, tại một quán cà phê trên phố, Diệp Tình đang lo lắng chờ đợi. "Như thế nào còn chưa đến?" Nàng ngẩng đầu ra xem, buồn bực làu bàu. Vốn Diệp đại tiểu thư luôn nghĩ, với mỹ mạo cùng thân phận của mình gọi điện cho Lăng Siêu, hắn nhất định giống như nhữngngười khác, điên đảo chạy tới đón mỹ nữ. Không nghĩ tới, nàng mặc váy ngắn đứng ở cửa quán cà phê run run rẩy rẩy chờđến nửa giờ đồng hồ, Lăng Siêu kia thế nhưng còn chưa tới! Lòng tự trọng của đại tiểu thư hung hăng bị tàn phá, Diệp Tình nghiến răng nghiến lợi: "Cho ngươi mười phút nữa, ngươi màcòn chưa đến, về sau cũng đừng mong bổn tiểu thư liếc mắt nhìn ngươi một cái!" Mười phút trôi qua, người chờ vẫn không hề thấy bóng dáng. Diệp Tình nhéo nhéo nắm tay: "Coi như vì bộ dạng của ngươi, cho ngươi một cơ hội nữa, giờ bổn tiểu thư đếm từ một đếnmột trăm!" Một, hai, ba... Khi đếm đến một trăm rồi, Lăng Siêu vẫn như cũ chưa đến. Diệp đại tiểu thư rốt cuộc nổi giận: "Một cơ hội cuối cùng, đếm ngược từ một trăm, không đến liền giết ngươi!" Một trăm, chín mươi chín, chín mươi tám... ba, hai, không phết chín, không phết tám... = = Theo một khía cạnh nào đó mà nói, Diệp đại tiểu thư quả là người rất có nghị lực! Thời gian trôi qua, Diệp Tình đã đứng suốt một tiếng đồng hồ trước cửa quán cà phê. Sắc trời dần tối, thậm chí còn lấm tấmđổ mưa bụi, nhưng nghị lực nàng vẫn mạnh mẽ như trước, tiếp tục chờ. Rốt cuộc, thân ảnh cái người chờ đợi đã lâu kia xuấthiện trong tầm mắt nàng. Thân áo khoác màu xám, khuôn mặt nam tử tuấn tú tựa như phong cảnh. Khoảnh khắc hình ảnh kiaánh vào mi mắt, trái tim theo đó ấm lên.

"0 giờ. Lăng Siêu... Lăng Siêu!" Trong lòng Diệp Tình trộn lẫn nhiều cảm xúc, người như hắn làm nàng chờ tới oán hận, nhưng người như hắn rốt cuộc đếnđây làm nàng hưng phấn. Bây giờ, trong lòng nàng, các loại tình cảm kịch liệt, vặn vẹo va chạm vào nhau, cảm tình của nàngđối với Lăng Siêu cũng thăng hoa! Ta nhất định phải cưới hắn! Diệp Tình nắm tay, vẻ mặt kiên quyết. Đúng lúc này, phía sau thân ảnh màu xám kia, sáng lên một thân ảnh màu vàng, lung lay trong mắt Diệp Tình. Nàng ngâyngẩn cả người, nhìn thấy thân ảnh màu xám cùng màu vàng dần dần đến gần, ánh mắt rốt cuộc lưu lại trên hai bàn tay nắmchặt của bọn họ. Đầu óc bỗng nhiên oanh một tiếng. "Tình tỷ." Lăng Siêu lễ phép mở lời. Tình tỷ? Tiêu Thỏ vốn còn đang oán giận: trời rất lạnh, Lăng Siêu làm chi kêu mình tới đây, suy nghĩ này đã bị một tiếng gọicủa Lăng Siêu kéo lại. Ánh mắt hướng đến cô gái kêu Tình tỷ kia, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nhiên hiện lên hình ảnh trên tấm ảnh của Nghê Nhĩ Tư: hai bóng dáng một cao một thấp song songđi vào nhà trọ. Đúng vậy! Chính là quần áo này, còn có cái túi tùy thân mang theo cũng giống nhau như đúc! Thoáng chốc,máu toàn thân phảng phất chảy ngược lên, trong lòng Tiêu Thỏ bắt đầu lo sợ bất an. "Ngươi đã đến rồi à?" Diệp Tình lấy lại tinh thần, tươi cười cứng ngắc, ánh mắt vẫn dừng lại trên người con gái bên cạnhLăng Siêu. Kiểu tóc? Không mới bằng nàng! Khuôn mặt? Không tinh xảo bằng nàng! Dáng người? Không nóng bỏng bằngnàng! Mặc? Không dám lộ bằng nàng! Giầy? Không làm bằng da trâu công nghệ Italy xa hoa như nàng! Túi? Không có LVchói mắt như nàng! Đứa con gái bình thường như vậy, đi trên đường cũng có thể nhìn đến, tự nhiên tay Lăng Siêu lại lôi kéo tay nàng thì khôngthể chấp nhận được! Diệp Tình cắn chặt răng: "Vị này chính là..." "Bạn gái ta." Lăng Siêu không e dè nói. Trả lời trắng ra như thế, khác nào hủy diệt hy vọng duy nhất của Diệp Tình. Trong lòng đã sớm đem chua cay khổ đắng hầmthành một nồi, nhưng mặt ngoài lại như cũ tỏ ra không có gì: "Nguyên lai là tiểu bạn gái của Lăng Siêu a! Chào ngươi, ta kêuDiệp Tình!" Nàng cười, vươn tay ra chào. So sánh với Diệp Tình trấn định, Tiêu Thỏ cũng không lão luyện như vậy. Lòng thì không biết làm sao, linh hồn như đã bay rakhỏi xác, không còn lí trí. Cho đến khi Lăng Siêu nhắc nhở nàng một tiếng, nàng mới phát hiện bàn tay Diệp Tình đã vươn tớitrước mặt mình. Này... Nắm, hay là không nắm đây? Tiêu Thỏ do dự một chút, trong mắt Diệp Tình lập tức hiện lên một tia khinh thường. Hừ! Ngay cả lễ tiết bắt tay cũng khôngthích ứng được, xem ra vẫn là đồ nhà quê, như thế nào lại cùng mình tranh? Lập tức, trong lòng lại sinh ra vài phần hy vọng. Cuối cùng, Tiêu Thỏ vẫn là kiên trì cùng nàng bắt tay: "Xin chào, Tình tỷ... Ta tên Tiêu Thỏ." Ngươi mới là tỷ, cả nhà các ngươi đều là tỷ! Diệp Tình nổi giận, nắm tay nàng không buông ra, cười nói: "Gần đây trời rấtlạnh, tay Tiêu muội muội nên chú ý bảo dưỡng a." Tiêu Thỏ sửng sốt, mới chú ý tới mấy vết nứt da trên tay mình. Ngón tay thoạt nhìn vừa hồng, vừa như bị sưng lên, cùng bàntay trắng nõn mảnh khảnh của người ta đưa ra, quả thực cách biệt một trời. Khuôn mặt nàng đỏ lên, muốn rút tay về, Diệp Tình lại cũng không có buông tha, tiếp tục nói: "Tay ngươi sao lạnh như vậy? Aida, chỗ này có vết nứt nè! Ngươi dùng kem dưỡng nào vậy? Không tốt lắm đâu, chi bằng để ta giới thiệu cho một cái..." Nàng thao thao bất tuyệt, biểu tình Tiêu Thỏ xấu hổ dữ dội. Ngay khi nàng không biết làm gì cho phải, Lăng Siêu bỗng nhiênnắm lấy bàn tay nàng, giọng nói ấm áp, ôn nhu: "Như vậy có ấm thêm một chút không?" Động tác của hắn tới quá đột nhiên, đừng nói là Tiêu Thỏ, ngay cả Diệp Tình cũng ngây ngẩn cả người. Tươi cười đọng lạitrên mặt, sắc mặt vốn mang theo chút đắc ý nhanh chóng trầm xuống dưới. Lúc này bên ngoài, mưa bụi bỗng nhiên to lên, dần dần hóa thành nhiều điểm mưa rơi xuống. Gió thổi qua, một giọt nước mưa

vừa lúc dừng lại trên mặt Tiêu Thỏ. Trên mặt truyền đến cảm giác mát lạnh làm nàng nháy mắt trấn tỉnh trở lại, vội vàng rút tay về. Bất quá trong lòng không nhìnthấy biểu tình nghi ngờ vừa rồi của Diệp Tình, trái tim nàng thả lõng, ấm áp. Vì che dấu tâm tình, nàng vội mở lời: "Trời mưa." "Uhm." Lăng Siêu đáp lời, ánh mắt đứng hẳn trên mặt nàng. Bị hắn nhìn như vậy, gương mặt Tiêu Thỏ phát đỏ: "Cái kia... Em không mang theo ô..." "Anh có mang." "Khụ khụ!" Hoàn toàn bị trở thành cảnh nền, Diệp Tình rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ho một tiếng, "Ta không cómang ô!" Một câu của nàng, nhất thời giết chết không khí ám muội vừa nãy. "Ngươi dùng đi." Mặt Lăng Siêu không chút thay đổi mà đưa ô trong tay cho nàng. "Cái này... Thật ngại quá. Ta không thể..." Câu nói của Diệp Tình còn chưa nói xong, đã thấy Lăng Siêu bỗng nhiên kéo tayTiêu Thỏ, song song vọt vào màn mưa, chạy tới đầu đường đón xe. (^̂ ) Cái này... nàng cầm ô trong tay, ngây người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần. Nực cười! Chính mình còn sáng tạo cơ hội cho hai người bọn họ "cộng phó mây mưa"! Không được, tuyệt đối không được! Bóp chặt tay, nàng miễn cưỡng bước đi. Vì muốn nhanh vượt qua bọn họ, gót giày bảy tám phân dưới chân vội vã gõ xuốngnền đường, lộp cộp lộp cộp. Nước mưa rơi vào, trên lớp da trâu công nghệ Italy kia dính đầy điểm nhỏ. Bất quá, Diệp đại tiểu thư cũng không thèm để ý, nội tâm nàng hùng dũng đứng lên, ý chí chiến đấu dâng trào. Mắt thấy sắpđến gần bọn họ, trong tay bỗng nhiên buông lỏng, mà trên tay lúc đó chỉ có chiếc túi xách LV giá trị một vạn tám, vô cùng chóimắt... Không! Gặp!! "Cướp!" Thanh âm giết heo từ phía sau vang đến, Tiêu Thỏ và Lăng Siêu đang ở đầu đường đánh xe cùng xoay lại. Đúng lúc đó, bọnhọ thấy được một cảnh khiến người ta suốt đời khó quên. Mặc váy ngắn, giày cao gót giẫm đạp. Trong mưa to, một cô gái tóc tai bù xù xé gió chạy như điên. Sau đó nhảy chồm tới mộtphát, đẩy tên áo đen phía trước ngã xuống đất, vừa đấm, vừa đánh, vừa cắn... Tên cướp quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ trulên. Tình huống này quả thực có thể dùng từ “đồ sộ” để hình dung. (^̂ ) Nếu như nói vừa rồi, Lăng Siêu đối với Diệp Tình là chán ghét tính cách, thì hiện tại, ngay cả bề ngoài của nàng, hành độngcủa nàng, hắn cũng thấy chán ghét. Tiêu Thỏ nhìn cảnh đó, trợn mắt há mồm: "Em... nên đi giúp nàng không?" "Em đi cứu tên cướp kia còn hợp lí hơn." "Ách..." Tiêu Thỏ không nói gì. Nhìn như vậy trong chốc lát, Diệp Tình còn không chịu buông tay, một bên chửi mắng, một bên nắm chặt tóc tên cướp. Tiểuđệ ăn cướp đáng thương, coi trọng nên mới cố ý để tóc dài, ai ngờ bị người ta tóm làm yếu điểm. Vì thế bộ lông trên đầu kia bịkéo đến dựng thẳng lên, tên cướp liền kêu thảm một tiếng: "Đại tỷ, lần tới ta không dám nữa, ngươi thả ta đi!" "Ngươi bảo ta cái gì? Ngươi mới là đại tỷ, cả nhà các ngươi đều là đại tỷ! Ta nhổ tóc ngươi! Ta xem ngươi còn dám giật túicủa ta nữa hay không! Cho ngươi giật nè, cho ngươi nè..." Người qua đường vây lại xem, dồn dập tỏ vẻ đồng tình với kiếp cướp tội nghiệp, họ tiếc hận mà phe phẩy đầu: Cô nương,ngươi thả tên cầm thú này đi! Càng như thế, Diệp đại tiểu thư càng dũng cảm, rốt cuộc... Nhúm lông hoa lệ nhất trên đầu “ăn cướp tiểu đệ” bị nhổ xuống.

Hét thảm một tiếng qua đi, “ăn cướp tiểu đệ” rốt cuộc nổi giận. "Lão tử đã ăn nói khép nép, ngươi còn muốn thế nào?" Đầu có thể đoạn, kiểu tóc không thể loạn (^̂ )! Hắn xoay người một cái,đem Diệp Tình đang cưỡi trên người mình đặt xuống dưới thân, "Tiện nữ nhân, dám nhổ tóc lão tử! Ta đánh chết ngươi!" Khinói chuyện, tay đã giơ lên. Bàn tay kia đang sắp đánh tới khuôn mặt tròn mềm mại tinh xảo của Diệp đại tiểu thư, bỗng nhiên từ phía sau một luồng lựchung hăng đá văng tên cướp. Không đợi tên cướp phản ứng, lại thêm một cước vào giữa ngực, sau đó trên gáy tao ngộ thêmmột quyền, rốt cuộc trước mắt “ăn cướp tiểu đệ” tối sầm, ngã xuống trong mưa. Nhất thời, bốn phía lặng ngắt như tờ. Sau một lát, không biết ai đó cố ý cảm khái hâm mộ: "Nữ hiệp!" "Má ơi, cô gái chiến sĩ xinh đẹp!" "Không phải, là nữ Ultraman!" "Các ngươi đều sai rồi, là thần lực nữ siêu nhân!" "..." Chung quanh không ngừng vang lên tiếng ca ngợi. Diệp Tình từ té trên mặt đất giãy dụa đứng lên. Nàng thấy đứng bên ngườitên cướp đã ngất xỉu kia là một nữ sinh không hề bình thường. Kiểu tóc? So với nàng sạch sẽ lưu loát! Khuôn mặt? So với nàng thanh xuân dào dạt! Dáng người? So với nàng linh hoạtmềm dẻo! Ăn mặc? So với nàng tiêu sái tự nhiên! Giầy? Đã dẫm nát trên người tên cướp! Túi... A? Chiếc túi LV đâu? Ánh mắt Diệp Tình nhanh chóng tìm tòi, rốt cuộc dừng ở vật rơi trên mặt đất cách đó không xa: chiếc túi LV bị rách... Đấm ngực giậm chân: một vạn tám của ta a!!! Chapter 51 Tiêu Thỏ trăm triệu đường không có nghĩ đến, hành vi ra tay ngăn cản tên cướp của mình, bị người qua đường quay lại, sauđó tung lên mạng, gọi là —— “Giữa phố xá sầm uất, đầu đường đầy nhiệt huyết, mỹ nữ thanh tú biến thân thành Ultraman, rasức đánh tiểu quái thú”. (^̂ ) Có lẽ là thời đại bây giờ, chuyện khiến người ta nhiệt huyết sôi trào thật sự là quá ít. Chuyện Tiêu Thỏ ra sức đánh cướp nàyđược tung lên mạng mới mấy giờ, liền thu hút không ít người vào xem. Chỉ trong một ngày công phu, số người xem thế nhưngđột phá mười vạn, độ nóng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, tin nhắn để lại đủ mọi chủng loại: 'Điền Bá Quang' nhắn lại: Cô nương này thật sự là quá cường đại, bộ dạng lại xinh đẹp, so với Nghi Lâm tiểu sư muội của tacòn lợi hại hơn! 'Phương trượng Thiếu Lâm ' nhắn lại: lấy tu vi vài chục năm của lão nạp mà xem, vị cô nương này tuệ căn sâu sắc, chi bằnggia nhập làm môn hạ Thiếu Lâm? (^̂ ) 'Diệt Tuyệt sư thái' nhắn lại: Con lừa ngốc, năm đó khi ngươi gạt ta xuất gia cũng là nói những lời này! Cô nương, không nênbị con lừa ngốc đó lừa, vẫn là đến phái Hằng Sơn của chúng ta đi, bần ni giao cho ngươi “tam hiểm nhất kim”! 'Võ Đang đạo trưởng' nhắn lại: Thối ni cô, nguyên lai ngươi đã sớm có quan hệ bất chính với con lừa ngốc kia! 'Truyền thuyết ca' nhắn lại: đạo trưởng, sư thái gọi người về nhà ăn cơm kìa! 'Ta là kiếp phỉ' nhắn lại: Cô nương, đứng trong giang hồ vốn là không dễ dàng, ngươi xuống tay cũng nên hạ thủ lưu tình mộtchút! 'LV' nhắn lại: LS, thê thảm nhất hẳn là ta mới đúng, chẳng qua là ta đi ngang qua thôi, thế nhưng bị thương sâu như vậy, cáinày gọi là “tình vì sao kham” a? (^̂ ) 'Chân mao phiêu phiêu' : Các ngươi nghĩ nàng đánh là tên cướp sao? Sai, là tịch mịch! (??) ...

Bên cạnh các sáng ý của dân mạng chồng chất nhắn lại, còn có một bộ phận rất đông người đối với mỹ nữ trên mạng mãnhliệt hứng thú. Một số lớn đến từ “thiên nhai” (??). Trên một trang web, quần chúng tụ tập lại cùng một chỗ, đối với mỹ nữ triểnkhai “tìm kiếm thịt người” (^̂ ) quy mô rộng lớn. Có người nói, mỹ nữ này kỳ thật là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm Tự, bởi vì Thiếu Lâm Tự không thu nữ tăng, cho nên mới chedấu bí mật thân phận này. Còn có người nói, mỹ nữ này kỳ thật là người biến tính, lúc trước chưa thay đổi giới tính từng đạtđược quán quân toàn quốc. Thậm chí có người nói, mỹ nữ trên mạng kia là nữ chính trong tác phẩm võ hiệp tiếp theo củaTrương Nghệ Mưu, trên đường đánh nhau với kẻ cướp kỳ thật là do công ty tài trợ cố tình gây chú ý, thu hút dư luận... Tómlại, đối với thân phận Tiêu Thỏ, xôn xao đủ loại giả thuyết. Giả thuyết có “trăm quái đản, ngàn kì dị” kiểu gì cũng có. Như vậy ầm ĩ một trận, rốt cuộc có một nhân vật rất đáng cảm kích xuất hiện. Người ta không muốn lộ ra danh tính, từ trangweb gửi thiếp công bố chân tướng sự việc. Tiêu đề thiếp mời mặc dù cực kỳ đơn giản, nội dung lại khiến cho người ta kinh ngạc. Đầu tiên là công bố danh tính, quê quán của Tiêu Thỏ, sau đó bổ sung thêm trường học, chuyên ngành, cuối cùng để chứngminh tính chính xác, thậm chí trên thiếp còn kèm theo ảnh hàng ngày của đương sự. Cô gái trên ảnh mặc dù nhìn không quárõ ràng, nhưng thân hình, trang phục đúng là tương tự như trên mạng. Thiếp này vừa tung ra, số người vào xem liền tăng vọt,rất nhanh đã truyền khắp mạch lưới, thậm chí còn có tin giới truyền thông cũng đã bắt đầu chú ý đến nữ sinh tên Tiêu Thỏnày. Khi trên mạng đang ồn ào huyên náo bàn tán, mới vừa khai giảng xong, Tiêu Thỏ lại hoàn toàn không hay biết bản thân mìnhđã trở thành danh nhân. Chẳng qua là nàng thấy kỳ quái, vì sao gần đây đi trên đường thường bị người ta chỉ trỏ. Buổi sáng,thậm chí có một nam sinh, cánh tay còn thô hơn đùi của nàng, chặn nàng lại giữa đường, nói cái gì muốn cùng nàng luận võ,nàng sợ tới mức cầm lấy tay Nghê Nhĩ Tư bỏ chạy. Một đường chạy đến phòng học, kết quả nàng ngạc nhiên phát hiện, phòng học vốn thường có rất ít người lui tới thế nhưngđang đầy ắp người. Nàng vừa đi vào, trong phòng liền lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người giống như đều tập trung trên mìnhnàng vậy. Sau đó nữa, vị thầy giáo hàng năm không điểm danh thế nhưng nói muốn điểm danh, gọi tên thứ nhất, ai cũng không kêu, liềnkêu ngay tên nàng. Chờ Tiêu Thỏ ngạc nhiên đứng lên, vị thầy giáo thường vẻ mặt nghiêm túc kia thế nhưng còn cười, gậtđầu với nàng! Sau đó suốt ba tiết học, nàng bị kêu trả lời câu hỏi ba lượt, mỗi lần đến lượt nàng trả lời, toàn lớp đều an tĩnhnhư thấy quỷ. Tóm lại một câu, giờ học này thật quá kinh khủng! Chờ đợi thật vất vả, rốt cuộc cũng tới tan học, nàng theo dòng người chạy đi căn tin ăn cơm. Đại thúc bán cơm còn cố ý xúchai phần cơm lên dĩa của nàng, mua hai dĩa cơm còn tặng thêm một cái đùi gà! Khi nàng đang cầm dĩa đồ ăn đi tới chỗ ngồi trước mắt bao nhiêu người, chợt nghe bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: 'Bạn học nữ này muốn ăn ba món ăn mặn!' 'Oa! Các ngươi xem, nàng ăn bát cơm thật to!' 'Nàng ăn chân gà cũng không nhả xương ra...' Tiêu Thỏ = =, '...' Tình huống quỷ dị như vậy giằng co suốt một ngày, thẳng đến buổi tối trở về phòng ngủ, Tiêu Thỏ đã nhanh chóng suy nhượctinh thần. Thật vất vả chờ cho hết thảy đều bình thường trở lại, đúng lúc này, Nghê Nhĩ Tư đang lên mạng bỗng nhiên kêu lớn: 'Mauđến xem, mau đến xem! Người này bộ dạng giống như Thỏ Thỏ a!' 'Có tin động trời gì đây?' Đổng Đông Đông đang cầm cốc sữa nóng vừa pha xong, thong thả tiến lại, mới đi đến gần, liền phunra một ngụm sữa: 'A, nhìn này! Bộ dạng cũng có giống một chút!' Hạ Mạt bình tĩnh gật đầu: 'Chính là “khí tràng” hoàn toàn bất đồng.' Ba người “ngươi một lời, ta một lời”, Tiêu Thỏ cũng không chịu nổi, tò mò tiến lại... Vì thế, nàng “viên mãn”. (^̂ )

'Ngươi nói cái gì?!' Ngón tay Đổng Đông Đông chỉ vào màn hình máy tính, vẻ mặt không còn gì để nói: 'Này, này thật làngươi?' Tiêu Thỏ bất đắc dĩ gật đầu. 'Thỏ Thỏ, tuy rằng bộ dạng người này rất giống ngươi, chính là không cần phải thừa nhận, chúng ta tin tưởng ngươi!' NghêNhĩ Tư căn bản không muốn tin đây là Tiêu Thỏ. 'Người này... quả thật là ta.' Tiêu Thỏ cười khổ. Bỗng nhiên, Hạ Mạt nắm lấy cánh tay nàng: 'Ngươi luyện qua võ?' Một bên hỏi, một bên dùng ánh mắt gần như giải phẫu đểđánh giá nàng, vẻ mặt không tín nhiệm. Tiêu Thỏ bị nhìn chăm chú, sợ nổi da gà, vội vàng thối lui vài bước. Lúc này, Nghê Nhĩ Tư đã thông qua mạng hiểu hiểu đại khái chân tướng chuyện tình, cũng tìm hiểu nguồn gốc, tìm tới đượctrang web ban đầu phát ra tin tức này. Nàng nhìn thấy trận đánh kinh người kia cùng với một loạt tin nhắn kể lại của mọingười, tự đáy lòng nàng phát ra cảm khái: 'Thỏ Thỏ, ngươi quá “ngưu bức”!' 'Rốt cuộc ta cũng có người quen nổi tiếng rồi!' Đổng Đông Đông gật đầu phụ họa. Hạ Mạt lấy sổ ghi chép ra: 'Ngươi giúp ta ký tên, ta đưa lên mạng bán!' Vì thế hôm nay, Tiêu Thỏ... lần thứ N viên mãn. Sau vụ đó, tự nhiên không thể thiếu thắc mắc. Bị bạn cùng phòng xúm lại bức cung, Tiêu Thỏ đành phải đem chuyện xảy rangày đó một năm một mười mà nói một lần. Lời nói của nàng tuy rằng bình thản, nhưng Đổng Đông Đông bọn họ nghe đượclại nhiệt huyết sôi trào, đến cuối cùng, Nghê Nhĩ Tư còn cầm chặt tay Tiêu Thỏ không chịu buông, nói cái gì cũng muốn báinàng làm thầy, khiến cho Tiêu Thỏ dở khóc dở cười. Lúc này, Đổng Đông Đông đột nhiên hỏi: 'Nếu hình ngươi ở đây chỉ là ảnh chụp lại, vì cái gì trên mạng sẽ có người biết têncủa ngươi?' 'Sao mà ngươi lỗi thời quá!' Nghê Nhĩ Tư liếc nàng một cái: 'Hiện tại trên mạng đang lưu hành chương trình “tìm kiếm thịtngười”, đừng nói là tên, ngay cả ngươi mang cái lồng chén gì cũng tìm ra được!' 'Chính là cái này cũng quá kỳ quái, Thỏ Thỏ luôn luôn rất bề bộn, ngay cả chúng ta cũng không biết nàng từng luyện võ, vì cáigì trên mạng lại biết?' Đổng Đông Đông vẫn cảm thấy khó tin. 'Ngươi không tin, ta cho ngươi xem thiếp mời!' Vì thế Nghê Nhĩ Tư lại lên mạng nhanh nhất tìm ra thiếp mời, để cho bọn TiêuThỏ hấp thụ được ánh sáng công nghệ. Nhìn thấy thiếp mời kia, bỗng nhiên Tiêu Thỏ cảm thấy có điểm không thích hợp. 'Ta không có chụp tấm ảnh này.' Nàng khẳng định nói. 'Tấm ảnh này nhìn qua rất quen!' Đổng Đông Đông cũng nhìn ra. Hạ Mạt gật gật đầu: 'Đây là chụp tại phòng thí nghiệm.' Lúc này, Nghê Nhĩ Tư cũng nhìn ra điểm không thích hợp: 'Các ngươi có cảm thấy người phát thiếp này giống như rất hiểubiết Thỏ Thỏ? Chắc là ở trường chúng ta!' 'Chụp ở phòng thí nghiệm, có khả năng là trong khoa chúng ta.' 'Quái, ai ăn no rãnh việc dám đem tư liệu của Thỏ Thỏ phát tán trên mạng thế kia?' 'Đúng vậy, làm thế là ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Thỏ Thỏ!' Trong tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, Tiêu Thỏ cũng lâm vào thật sâu mê mang. Đến tột cùng là ai chụp ảnh nàng, cònđem tư liệu của nàng tung lên mạng? Tuy chuyện nàng làm không phải là chuyện gì xấu, nhưng cứ như vậy, quả thật sẽ ảnhhưởng lớn đến cuộc sống bình thường của nàng. Nếu như về sau, mỗi ngày đều giống như hôm nay, nàng chẳng phải sẽ bịsuy nhược thần kinh hay sao? Tưởng tượng như vậy thôi cũng đau đầu, lúc này, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên, là Lăng Siêu gọi tới. 'Sao em không mở di động?' Giọng nói của hắn từ đầu dây bên kia truyền lại, có loại từ tính đặc thù, làm cho người ta luôncảm giác an tâm.

'Hôm nay tự nhiên có điện thoại lạ gọi vào, em liền tắt máy.' Tiêu Thỏ nói là thật. Hôm nay có vài cú điện thoại kỳ quái gọi tới, có nói muốn bái nàng làm thầy, còn có nói cảnh cáo nàngcẩn thận một chút. Lúc ấy nàng còn chưa biết chuyện mình bắt cướp đã lan truyền trên mạng, tưởng ai đùa dai, liền tắt máycho khỏe. 'Chuyện trên mạng em có biết không?' Lăng Siêu hỏi. 'Uhm, Tư Tư mới nói cho em.' 'Tấm ảnh kia của em là chụp khi nào?' 'Không biết nữa, có thể là ai đó đùa dai.' Đầu điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát, 'Uhm, em cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ gọi cho anh biết ngay.' Thanh âm hắn nghe lên có chút nghiêm túc, nói vậy cũng là lo lắng cho nàng, Tiêu Thỏ cố ý nói giỡn: 'Yên tâm đi, chỉ là bỗngdưng nổi tiếng nên không thích ứng kịp, sẽ không có chuyện gì đâu.' 'Tốt, vậy em đi ngủ sớm một chút.' Dựa vào lan can ban công, Lăng Siêu thu hồi điện thoại. Ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu xa, xuất thần nhìn ra những ngọnđèn trên thuyền chài phía con sông xa xa kia. Ngón tay thon dài cầm di động, chậm rãi ma động màn hình. Lúc này, Ngộ Không đi ra: 'Sư phụ, ngươi có nói với sư mẫu cái tin nhắn kia không?' Con ngươi đen bỗng dưng hiện lên một tia sắc bén, rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, hắn chậm rãi nói: 'Khoan hãynói, miễn cho nàng lo lắng.' Ngộ Không cúi đầu lầm bầm: 'Thật ra, chẳng qua chỉ là một cái tin nhắn, hẳn là không có gì...' Đêm đã khuya, một mảng mây đen che khuất, bầu trời nhàn nhạt ánh trăng, thiên địa thoáng chốc rơi vào đêm tối âm trầm. Ởsâu trong tầng mây đọng lại trên đỉnh đầu kia, phảng phất có một mãnh thú đang rục rịch. Chapter 52 Tiêu Thỏ lớn như vậy, lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận 'Làm người khó, làm con gái càng khó, làm con gái có tiếng khó càngthêm khó.' như thế (^̂ ) Những lời này khắc sâu tận xương tủy. Từ ngày nàng đối đầu với bạo cướp bị mạng điên lan truyền tới nay, cả cuộc sống của nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trờilệch đất. Đầu tiên là liên tiếp có điện thoại gọi vô máy của nàng. Có người không biết chuyện trên mạng liền hỏi nàng là thật sự biếtcông phu hay không, cũng có cô dì, chú bác, em gái, hàng xóm... gì đó chạy tới nhận người quen, cũng có phóng viên đàitruyền hình nói muốn phỏng vấn nàng, khoa trương nhất là thực sự có công ty điện ảnh và truyền hình gì đó nói muốn mờinàng luyện tập võ nghệ cho diễn viên phim kiếm hiệp của họ. Sau đó chính là bạn bè trong lớp, trong trường vây quanh. Mỗi lần chỉ cần có nàng vào lớp, số người đến giờ học đó luôn caođột biến. Thế nên trong trường học, các giáo viên, phụ đạo viên... đều dồn dập tranh nhau muốn lên lớp bọn họ, nói là muốnthử cảm giác cả phòng học đều ngồi đầy học sinh xem sao. (^̂ ) Tiếp theo đó, chuyện này rốt cuộc kinh động tới ban giám hiệu, lãnh đạo tìm nàng nói chuyện, nói nàng thấy việc nghĩa hănghái làm thể hiện tinh thần phong mạo sảng khoái của đại sinh viên, làm vẻ vang thêm cho trường học, phi thường khen ngợinàng. Thậm chí ban giám hiệu vốn luôn luôn khôn khéo còn tặng giấy khen thưởng cho nàng, nhân tiện còn tặng thêm haitrăm ngàn đồng tiền thưởng. (^̂ ) Cầm giấy khen và tiền thưởng kia, Tiêu Thỏ quả thực là dở khóc dở cười! Tiền thưởng cái gì chứ? Rõ ràng chính là phíquảng cáo. Cầm tiền này, trường học bảo nàng nhận phỏng vấn trên radio, nàng liền không thể không đi. Điểm chết ngườichính là, tiền này nàng không thể không nhận, nếu không chính là không nể mặt lãnh đạo... Tóm lại, nàng đã bị người ta quyếtđịnh rồi. Còn Đổng Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư lại cao hứng vô cùng, nói cái gì mà khó lấy tiền từ trường học ra, Tiêu Thỏ nên mờibọn họ đi “chà xát” (^̂ ) một chút. Kết quả, bốn người đến nhà hàng gần trường học ăn hàng, Tiêu Thỏ đã phải chi ra tận nămmươi hai ngàn.

Đổng Đông Đông còn thực vô sỉ mà an ủi nàng: 'Thỏ Thỏ may mắn không phải đồ ngốc.' Kết quả khi nhận tiền, ông chủ quán nhận ra Tiêu Thỏ, nói thế nào cũng phải giúp nữ hiệp biến mất hai số lẻ trong tổng giákia. Vì thế, Tiêu Thỏ liền trở thành đồ ngốc thật. T____T Ăn no uống say, trên đường từ nhà hàng về trường học, đề tài tự nhiên không ly khai bọn họ là chuyện trên mạng kia. Từchuyện Tiêu Thỏ có công phu nói tới tên cướp tội nghiệp, lại từ tên cướp nói tới Thị Bình (??), từ Thị Bình nói tới trường họcphát tiền thưởng, cuối cùng Đông Đông cảm thán một câu: 'Nếu như bây giờ trên đường lại có cái giải thưởng bắt cướp thìthật là tốt biết bao a, chúng ta có thể ăn thêm nhiều một chút!' 'Đúng vậy, đến một người đánh một người, đến hai người đánh một đôi! Dù sao Thỏ Thỏ của chúng ta cũng giỏi công phumà!' Nghê Nhĩ Tư gật đầu. Hạ Mạt: 'Một người được hai trăm, hai người thì được bốn trăm, đồ ăn lần tới có thể ăn gấp đôi.' Tiêu Thỏ hết chỗ nói nổi: các ngươi đừng có kinh khủng như vậy được không? Kết quả, lời nói còn chưa nói ra miệng, thật sự từ trên đường thoát ra một bóng người! Đêm khuya gió lạnh, người đến kia độtnhiên nhảy vọt đến trước mặt bọn họ. Tất cả mọi người đều ngây dại. Thật lâu sau, Nghê Nhĩ Tư thì thào: 'Ăn cướp bây giờ không có che mặt sao?' Đổng Đông Đông ưỡn ngực: 'Đòi tiền thì không có, muốn sắc có một cái!' (^̂ ) Hạ Mạt: 'Đóng cửa, phóng con thỏ!' (^̂ ) Tiêu Thỏ: '...' So sánh với biểu hiện của bốn người bọn họ, người tới lại có vẻ thản nhiên nhiều lắm, ánh mắt lướt qua bốn người, rốt cuộctập trung trên người Tiêu Thỏ, hắn hỏi: 'Ngươi chính là Tiêu Thỏ?' Bị hắn hỏi, Tiêu Thỏ cuối cùng bình tĩnh trở lại, thô sơ giản lược mà đánh giá nam nhân trước mắt này một chút. Dáng ngườitrung bình, tóc ngắn, đeo kính, nhìn qua khá là nhã nhặn. Bất quá hình như mình không quen hắn, không lẽ hắn muốn đếnluận võ với mình? Mấy ngày nay, nàng đã đụng không biết bao nhiêu người như vậy trên đường. 'Ta là...' Nàng nói yếu ớt, một lát lại cảm thấy không ổn, bổ sung thêm một câu, 'Bất quá ta không muốn cùng người luận võ.' Người kia ngẩn người, lập tức nở nụ cười: 'Học muội hiểu lầm, ta không phải đến luận võ với ngươi.' 'A!' Nghê Nhĩ Tư bỗng nhiên kêu lên, cảm xúc kích động: 'Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là ở trong hội sinh viên, tên là Hứa BáchDịch! Có phải không?' Hứa Bách Dịch? Tên này, Tiêu Thỏ hình như từng nghe thấy. Nghe nói hắn vừa tiến vào hội sinh viên của Z đại, nhờ biểu hiện ưu tú bay nhanh lên làm hội trưởng hội sinh viên, dẫn dắt chỉđạo các phong trào thi đua, thành tích thăng hoa. Sau đó, hắn lại tiếp nhận chức chủ tịch “giáo xã liên” (??), trở thành sinhviên duy nhất của Z đại từ khi dạy học tới nay đảm nhiệm hai chức chủ tịch hội sinh viên và xã liên. Năm trước, hắn đượctrường học tiến cử, tham gia tranh cử chức chủ tịch hội liên hợp sinh viên, với số phiếu áp đảo mà được chọn, trở thành nhânvật “phong vân” nhất trường học bây giờ. Nhưng nhân vật phong vân như vậy, tìm nàng làm chi? Thấy vẻ mặt Tiêu Thỏ ngạc nhiên, Hứa Bách Dịch cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: 'Học muội, ta tới tìm ngươilà muốn mời ngươi tham gia hội sinh viên.' Hội sinh viên? Tiêu Thỏ càng mộng, từ lúc nàng học đại học tới nay, trừ bỏ câu lạc bộ bóng rổ đều không có tham gia bất cứtổ chức sinh viên nào. Thứ nhất vì trong khoa hộ lý, so sánh với bạn học, nàng không có năng lực gì nổi trội. Thứ hai là vì bảnthân nàng không thích cái gì hư danh, đối với các loại đoàn hội đều không có hứng thú. Lại nói tiếp, sự kiện trên mạng lần này, Tiêu Thỏ đã phiền lòng muốn chết. 'Học trưởng, kỳ thật ta không lợi hại như trên mạng đã nói, cũng không có kinh nghiệm...' Ngay khi Tiêu Thỏ tính toán từ chối khéo, Hứa Bách Dịch đã cắt đứt lời nàng: 'Học muội, quả thật là ta thông qua mạng mớibiết ngươi. Nhưng là ta kính phục ngươi thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, tinh thần dám làm dám chịu, chính là phẩm chất màhội sinh viên chúng ta cần. Hy vọng ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận rồi cho ta một câu trả lời thuyết phục.'

Hứa Bách Dịch đã nói như thế, Tiêu Thỏ cũng không có cách nào khác cự tuyệt thêm: 'Vậy để ta suy nghĩ một chút.' Hai người bắt tay chào nhau. Trở lại phòng ngủ, phòng 438 dãy lầu số 9 vì chuyện này mà mở một cái hội nghị. Bất quá, trừTiêu Thỏ ra, ba người còn lại đều tán thành đề nghị của Hứa Bách Dịch, cho nên hội nghị bàn bạc rất nhanh liền biến thànhđấu tranh phê bình. Đổng Đông Đông một lời chưa nói, đã mắng trước một câu: 'Thỏ Thỏ, ngươi ngốc quá!' Tiêu Thỏ bị mắng choáng váng: 'Ta làm sao?' 'Ta thấy ngươi chính là đồ ngốc. Ngươi có biết hàng năm có bao nhiêu người muốn vào hội sinh viên không? Còn ngươi, cơhội tốt xảy ra trước mặt, thế mà lại muốn từ chối!' '... Nhưng ta không có hứng thú.' 'Làm sao ngươi có thể đem công tác thánh thần của hội sinh viên ngang hàng với hứng thú hay không hứng thú được?' NghêNhĩ Tư nói một tràng: 'Hội sinh viên chính là để phục vụ cho sinh viên toàn trường. Sinh viên cũng là nhân dân, Mao Chủ Tịchnói nên vì nhân dân phục vụ, ngươi cự tuyệt nhân dân chính là cự tuyệt đảng, là biểu hiện của tư tưởng hủ hóa!' (^̂ ) Vì thế, vấn đề này cứ thế mà bay tới lĩnh vực tư tưởng, nhân cách con người, Tiêu Thỏ hết chỗ nói rồi. Lúc này, Mạt vẫn trầm mặc Hạ rốt cuộc lên tiếng : 'Con Thỏ, ngươi đi đi.' 'Sao ngươi cũng nghĩ là ta nên đi?' Tiêu Thỏ hỏi. Trước giờ Hạ Mạt luôn luôn bình tĩnh, nàng nói nên đi, chẳng lẽ Thỏ Thỏthật sự không nên cự tuyệt? Lúc này, Đổng Đông Đông chen vào: 'Thỏ Thỏ, kỳ thật vào hội sinh viên đối với ngươi mà nói cũng là một cái kỳ ngộ, ngươixem Lăng Siêu vĩ đại như vậy, ngươi làm bạn gái mà để cho không ai biết đến như thế là không được. Hãy làm người phụ nữphía sau lưng người đàn ông thành công đi?' Không hổ là trưởng lớp, một câu liền đánh trúng yếu điểm của Tiêu Thỏ. Từ nhỏ đến lớn, Lăng Siêu trước mặt mọi người luônluôn là ưu tú nhất, trước đây nàng không thèm để ý, nhưng hiện tại bọn họ đều đã muốn cùng một chỗ, mỗi khi nhìn thấy hắncố gắng học tập và công tác như vậy, nàng tự nhiên cũng sẽ có chút tự ti, cảm thấy mình không xứng với Lăng Siêu. Nếu nhưlúc này nàng có thể vào hội sinh viên, tình huống kia cũng có thể cải thiện một chút... Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ nhất thời chuyển ý, nàng ngẩng đầu, kiên định nói: 'Được, ta đi!' Sau đó, Tiêu Thỏ đi WC rửa mặt, còn lại ba người xúm tại với nhau. Nghê Nhĩ Tư nói: 'Hay quá!! Lớp trưởng ngươi quá lợi hại, một câu nói đã đánh gục Thỏ Thỏ!' 'Còn phải nói! Không nói như vậy, làm sao nàng chịu đi hội sinh viên đây? Không đi, ban cán sự vĩ đại của lớp chúng ta biếttìm ai nhờ vả? Hắc hắc hắc hắc...' 'Không đi, làm sao ta có thể lấy cớ đi hội sinh viên ngắm soái ca đây? Hắc hắc hắc hắc...' Hai người cười gian, đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt, trăm miệng một lời: 'Ngươi cũng có mục đích chứ gì?' Một trận gió lạnh lẽo thổi qua, mắt ánh lên những tia xanh lục, Hạ Mạt chậm rãi mở miệng: 'Nàng vào hội sinh viên, có thể đềxuất ý kiến với trường học, gia tăng giờ học môn sinh lý giải phẫu cho chúng ta, hắc hắc hắc hắc...' Nghê Nhĩ Tư: '...' Đổng Đông Đông: '...' Cứ như vậy, phía sau có mấy âm mưu không thể cho ai biết, rốt cuộc Tiêu Thỏ đã bước lên một con đường không thể quayđầu lại... Sai lầm rồi, làm người vì dân phục vụ. Hoạn lộ của nàng cứ thế mà mở ra thênh thang! = =, Tiêu Thỏ quyết định tham gia hội sinh viên, ngoài ba người bạn cùng phòng kia cao hứng, còn có một người nữa cũng thậtcao hứng, đó là Hứa Bách Dịch. Nói đến Hứa Bách Dịch này, quả thật được xem như là nhân vật đặc biệt, nhưng có thể lên cao đến như vậy, trừ bỏ thực lựctất yếu bên ngoài, một ít thủ đoạn nhỏ cũng là không thiếu. Năm trước, bởi vì hắn quá chú tâm vào công tác của hội liên hợpsinh viên, bỏ qua hoạt động hội sinh viên trong trường triển khai, làm cho không thiếu thành viên của hội sinh viên không vừalòng với hắn. Đặc biệt tổ trưởng tổ thể dục Triệu Thần Cương, đối với hắn có ý kiến nhiều nhất. Vì muốn ổn định lòng người,đồng thời củng cố thế lực cho mình, hắn có ý định khi bầu lại lần này sẽ thay đổi tổ trưởng tổ thể dục, nhưng mà năng lực của

Triệu Thần Cương lại rất mạnh. Sau nhiều lần cân nhắc, hắn tìm không ra người nào có thể thay thế Triệu Thần Cương!Đúng lúc này, ông trời thế nhưng giúp hắn —— Tiêu Thỏ nổi tiếng! Theo Hứa Bách Dịch phân tích, Tiêu Thỏ tranh cử tổ trưởng tổ thể dục có ba ưu thế. Đầu tiên, nàng biết võ, từng nhận không ít phần thưởng, làm tổ trưởng tổ thể dục sẽ không bị người ta nói là “hữu danh vôthực”. Tiếp theo, nàng có danh tiếng, hiện tại toàn trường có một nửa là ủng hộ nàng, nếu như nàng có thể đi tham gia bầuchọn, số phiếu tuyệt đối không thành vấn đề! Cuối cùng, cũng là trọng yếu nhất, Tiêu Thỏ không có kinh nghiệm, tựa như tờgiấy trắng, đem người như thế giữ ở bên người mới không uy hiếp đến địa vị của hắn! Nói trắng ra là, hội sinh viên này như là cái đại “hậu cung”, Hứa Bách Dịch này là hoàng hậu đang tính toán bồi dưỡng vâycánh cho mình, vì thế Tiêu Thỏ thành một tiểu quân cờ. Tâm tư của Hứa bách Dịch, Tiêu Thỏ tự nhiên là không biết. Nàng một lòng nghĩ muốn xứng đôi với Lăng Siêu, sao có thể lolắng được nhiều như vậy? Ngày hôm sau phải đến hội sinh viên đưa tin, vừa nghe nói có nhân vật nổi tiếng trên mạng đếnđây, tổ trưởng mấy tổ trong hội sinh viên đều đặc biệt hưng phấn. Tiêu Thỏ chân trước mới vừa tiến vào văn phòng, sau lưngđã bị người ta xúm lại xem. Một đám người vây quanh nàng, giống như đang xem khỉ... 'Ngươi thật là người trên mạng Tiêu Thỏ a?' Nữ sinh mặc đồ đỏ, cột tóc đuôi ngựa là tổ trưởng tổ tuyên truyền Thẩm Nhạc. 'Xin hỏi cô nương thuộc môn phái nào?' Hai tay ôm quyền, cúi đầu chính là tổ trưởng tổ học tập Lưu Tín. 'Ta nhìn ngươi thấy sức chịu đựng dẻo dai tốt lắm, không bằng đến tổ văn nghệ chúng ta đi!' Đúng vậy, lúc này mới đầu xuânmà mặc quần soóc ngắn, đi tất chân chính là tổ trưởng tổ văn nghệ Cố Hân Bùi. Bị nhóm người này mồm năm miệng mười vây quanh, Tiêu Thỏ xấu hổ vô cùng, cũng may Hứa Bách Dịch rất nhanh liền thaynàng giải vây: 'Các ngươi đừng dọa học muội như vậy, ta đã giúp nàng an bài công tác phù hợp. Vừa đúng lúc, tổ thể dục cácngươi còn thiếu một cán sự phải không?' Hắn đem ánh mắt hướng về phía một nam sinh đang đứng ở góc sáng sủa. Tiêu Thỏ nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một nam sinh tóc húi cua, thân hình cao lớn, mặc đồ thể dục, ngũ quan thâm thúy. Chỉthấy hắn miễn cưỡng đứng dựa tường, ánh mắt đảo qua trên người Tiêu Thỏ, khinh khỉnh mà xuy một tiếng. Động tác của hắn tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại đập vào mắt Tiêu Thỏ, hơn nữa thấy ánh mắt khinh khỉnh kia, tâm tình Tiêu Thỏlập tức buồn bực không ít. Trực giác nói cho nàng biết, người này khinh thường nàng! 'Tốt lắm, tất cả mọi người giải tán!' Hứa Bách Dịch vỗ vỗ tay, 'Triệu Thần Cương, nhờ ngươi mang học muội đi làm quen hoàncảnh một chút.' Nam sinh kêu Triệu Thần Cương buồn bực hừ một tiếng, chậm rì đứng thẳng thân mình, lung lay đi ra ngoài... Chú ý, là thấtvọng đi ra ngoài! Tiêu Thỏ ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo sau hắn. Tuy rằng Triệu Thần Cương là thất vọng đi ra ngoài, nhưng hắn tay dài chân dài, vội vã chẳng mấy chốc mà đã đi được rấtxa. Tiêu Thỏ theo sau, cơ hồ đều phải chạy. Như vậy đi thật lâu, Triệu Thần Cương cũng không có quay đầu liếc nàng mộtcái. Lần đầu đến hội sinh viên đã gặp phải nhân vật như vậy, nàng nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. 'Cái kia...' 'Làm gì?' Triệu Thần Cương bỗng nhiên dừng bước, xoay người xem nàng. Ánh mắt người này rất kỳ quái, nhìn qua có vẻnhư không để ý cái gì nhưng tựa hồ lại có lực uy hiếp dọa người. Qua một cái liếc mắt, Tiêu Thỏ mới nghĩ ra lí do hay đểthoái thác thế nhưng phút chốc liền quên. 'Cái kia, văn phòng của tổ thể dục... Ở đâu?' Triệu Thần Cương chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên ánh mắt mở ra, chỉ vào văn phòng bên cạnh: 'Ở đây.' Tiêu Thỏ nhìn lại, phát hiện cách mình một mét, ba từ ánh vàng rực rỡ đập vào mi mắt nàng —— Tổ thể dục! = = Chapter 53 Mặt tiền của tổ thể dục tuy rằng lớn, đi vào trong đó mới biết, hiển nhiên không có khí thế như mấy chữ bên ngoài cửa kia,chẳng qua là có hai bàn công tác đơn giản, một chiếc máy tính cũ, cùng với mấy bộ văn kiện. So sánh với bàn công tác mộcmạc, cờ và một ít giấy khen treo trên tường lại rất hấp dẫn chú ý của người ta.

Xem ra, Triệu tổ trưởng thoạt nhìn rất kiêu ngạo này cũng là có chút tài năng, Tiêu Thỏ âm thầm nghĩ. Bỗng nhiên, Triệu ThầnCương ném một chồng hồ sơ tới trước mặt nàng. Tiêu Thỏ nhíu nhíu mày: 'Đây là gì?' 'Đây là hồ sơ mấy năm qua và kế hoạch công tác năm nay của tổ thể dục.' 'Nhiều như vậy sao?' Tiêu Thỏ có chút giật mình. 'Đây chẳng qua chỉ là một bộ, nếu như ngươi muốn gia nhập tổ thể dục chúng ta, nên biết lịch sử bộ môn và các hoạt độngtriển khai của tổ. Đương nhiên, nếu như ngươi thấy phiền phức cũng có thể tới tổ văn nghệ, ta nghĩ bọn họ sẽ rất hoannghênh ngươi.' Sắc mặt của Triệu Thần Cương không chút thay đổi, nói. Tiêu Thỏ thất thần, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, đây chẳng lẽ chính là “ra oai phủ đầu” trong truyền thuyết... ? (^̂ ) Nàng luôn xử sự hiền hòa, loại tình huống này cũng là lần đầu tiên đụng phải, trong lòng mặc dù có chút không thoải mái,nhưng vẫn cố gắng cười: 'Không sao, ta có thể mang về từ từ xem.' 'Ngươi tính mang chồng hồ sơ nặng như vậy về?' Tiêu Thỏ lại thất thần : 'Nếu không... ta xem ở đây?' 'Ngươi sau khi xem xong, viết báo cáo ba nghìn chữ cho ta. Tuy nhiên nhớ cho, tổ thể dục chúng ta chú trọng hiệu suất, nếunhư hôm nay xem không xong, về sau cũng đừng nhìn nữa.' Tươi cười trên mặt Tiêu Thỏ rốt cuộc đông lại. Nàng vừa tan lớp đã chạy qua hội sinh viên, bị Hứa Bách Dịch bên kia làm ngây người trong chốc lát, lại bị nhóm tổ trưởng ởđó hỏi đông hỏi tây, chẳng mấy chốc mà tới sáu giờ, cơm còn chưa có ăn. Bây giờ Triệu Thần Cương còn muốn mình ở lạixem hồ sơ, chồng hồ sơ nhiều như vậy ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ mới xem xong, huống chi còn phải viết báocáo nữa? Đây chính là làm khó dễ nàng, mà Tiêu Thỏ chưa bao giờ là cái người biết nén giận. (^̂ ) 'Học trưởng, hôm nay ta sợ làm không xong.' Nàng thản nhiên nói. Nàng cự tuyệt trực tiếp như vậy là nằm ngoài dự kiến của Triệu Thần Cương. Vốn tưởng rằng loại tiểu cô nương mới tới này,trước mặt thì nén giận, sau lưng lại chạy đi mách tội hắn, dù sao người như thế hắn đã gặp qua nhiều. Nhưng người trướcmắt này, tuy nói là dựa vào tiếng tăm, lại thêm người quen giới thiệu mà vào, bất quá là nghe nói cũng đã thành sự thực. Trong mắt hiện lên chút khen ngợi, nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lạnh lùng kia che lại, Triệu Thần Cương nói: 'Xem ra,ngươi cũng không lợi hại như lời đồn.' Ngữ khí là khinh miệt. 'Học trưởng, ta nghĩ ngươi hiểu lầm.' Tiêu Thỏ nghiêm mặt nói, 'Trên mạng truyền đều là lời đồn, bản thân ta chưa từng thừanhận, nếu như vì vậy mà ngươi cảm thấy ta rất giỏi giang, ta thật sự không có cách nào khác.' Nàng nói những câu có lý, Triệu Thần Cương vốn định làm khó dễ nàng thế nhưng không lời chống lại. Nhưng hắn dù saocũng kiêu ngạo, vẻ mặt không hề xấu hổ, hắn thản nhiên nói: 'Đây là ánh mắt hội trưởng có vấn đề, ta vốn nghĩ rằng ngườihắn đưa vào năng lực cũng không tệ...' Hắn không có nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng, chính là Tiêu Thỏ: ngươi năng lực không đủ! Tiêu Thỏ quả nhiên nổi giận: 'Học trưởng, tuy rằng ta không lợi hại như trên mạng đồn đại, nhưng ngươi không biết rõ ta, liềnkết luận ngay năng lực của ta, có phải quá võ đoán một chút hay không?' Không nghĩ tới người mới này muốn so đo cùng mình, nội tâm kiêu ngạo của Triệu Thần Cương bỗng nhiên có vài phần thúvị: 'Ngươi có thể chứng minh cho ta xem.' 'Chứng minh như thế nào?' Tiêu Thỏ đã muốn hùng tâm bừng bừng. Triệu Thần Cương lại đem hồ sơ đặt trước mặt nàng: 'Ngày mai khi ta đến đây, hy vọng thấy được bài cảm tưởng của ngươiở trên bàn.' Dứt lời, không đợi Tiêu Thỏ trả lời, hắn đâm hai tay vào túi, xoay người vội vã ra khỏi văn phòng. Đúng vậy, lại là vội vã đi ra ngoài! = ____= Nhìn bóng dáng hắn biến mất, thật lâu sau, Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, đồng thời nàng cũng nghiêm trọng nhận thấy được...mình bị bắt ép!

Bây giờ nàng có thể rời đi, chờ ngày mai nhìn thấy tên tổ trưởng kiêu ngạo kia, nàng sẽ tiêu sái mà phủi tay, mặc kệ. Chính lànàng sẽ không làm như vậy, bởi vì nàng là Tiêu Thỏ, nếu như phải lựa chọn, nàng sẽ không lựa chọn xem thường mà buôngtha? Nàng còn muốn làm ra thành tích, mang đến niềm vui bất ngờ cho Lăng Siêu! Nghĩ như thế, nhất thời Tiêu Thỏ lại tràn ngập ý chí chiến đấu, nàng ngồi xuống, mở ra tập hồ sơ... Ngày hôm sau, ở văn phòng tổ thể dục. Khi thân ảnh tay dài chân dài kia vào cửa, vẫn là vội vã, hắn đã thấy trên bàn công tác đặt một bản giấy, thân ảnh vội vã kiathoáng chững lại. Vội vàng mở ra tờ bản thảo viết tay, suốt tám trang rậm rạp chữ, chữ viết thế nhưng không có chút hỗn độn. Lại nhìn đến nộidung, trật tự rõ ràng, dùng từ thích đáng, ý tưởng độc đáo, hiển nhiên không chỉ là ứng phó mà thôi. Nha đầu kia thế nhưng thật sự hoàn thành! Triệu Thần Cương nhếch khóe miệng một cái, bỏ bản giấy viết tay vào ngăn kéo. 'Tối hôm qua em không ngủ ngon à?' Lúc gặp mặt giữa trưa, thấy Tiêu Thỏ ngáp lên ngáp xuống, chân mày anh tuấn củaLăng đại công tử khẽ cau lại. Tiêu Thỏ gật gật đầu, lại ngáp một cái: 'Tối hôm qua, hai giờ sáng em mới ngủ.' 'Em nói cái gì?' Nhận thấy Lăng Siêu không vui, lúc này Tiêu Thỏ mới biết mình lỡ miệng, vội giải thích: 'Không có gì, hôm qua em có chútviệc phải làm.' 'Chuyện gì mà gấp như vậy?' 'Này... thôi...' Tiêu Thỏ có chút khó xử, nàng còn chưa nói cho Lăng Siêu chuyện mình vào hội sinh viên, nếu như hắn biết rồi,cũng không biết có phản đối hay không nữa. Thấy Tiêu Thỏ bối rối, Lăng Siêu hỏi: 'Em có việc gì gạt anh phải không?' 'Cũng không xem như là gạt!' Nàng dù sao sẽ không gạt người, do dự một lúc lâu, vẫn quyết định thẳng thắn nói với hắn: 'Kỳthật là như vậy...' Cứ như vậy, Tiêu Thỏ một năm một mười nói lại sự tình cho Lăng Siêu, trong đó đương nhiên không nói tới nguyên nhânchân chính khiến nàng vào hội sinh viên, chẳng qua là nói muốn rèn luyện năng lực một chút, cho nên đi thử xem. Nàng nghĩ nếu mình có lý do chính đáng, Lăng Siêu hẳn sẽ không phản đối nàng, không nghĩ tới sự tình còn chưa nói xong,Lăng đại công tử liền nổi giận: 'Tối hôm qua em ngủ trễ như vậy, chính là vì viết bài cảm nghĩ?' 'Ách...' Cái này không phải là trọng điểm! Tiêu Thỏ bất đắc dĩ gật đầu. 'Đi!' Lăng Siêu bỗng nhiên kéo tay nàng. 'A! Anh làm gì? Đi đâu?' Tiêu Thỏ nóng nảy. 'Tới văn phòng hội sinh viên.' Hắn lạnh lùng trả lời. 'Tới chỗ đó làm chi?' Tiêu Thỏ bị hắn kéo tay, đành phải giãy một cái rút ra. 'Đi từ chức.' 'Cái gì?!' Tiêu Thỏ la hoảng lên, rốt cuộc dùng sức kéo Lăng Siêu lại, 'Em không từ chức!' Không nghĩ tới nàng cự tuyệt dứt khoát như vậy, Lăng Siêu dừng bước, xoay người nhìn nàng, theo kiểu “trên cao nhìnxuống”: 'Vì sao?' (^̂ ) Hắn sẽ luôn là như thế này, thấy nàng gặp nạn liền mở miệng hỏi lý do, ép buộc nàng nói ra vì cái gì. Tiêu Thỏ nhất thời câmnín, chẳng lẽ nói cho hắn, là mình muốn xứng đáng với hắn mới vào hội sinh viên? Lý do này có hơi mất mặt một chút? Tuy rằng bình thường Tiêu Thỏ hay tùy tiện, nhưng trên phương diện tình cảm, vẫn là tiểu nữ sinh rụt rè. Không tiện nói lý docho hắn, đành phải lừa dối: 'Cơ hội này rất khó có được, em... em không muốn bỏ qua.' 'Anh không biết, từ khi nào, em có hứng thú với hội sinh viên như vậy?' Hắn vẫn một giọng lãnh huyết.

'Em, em... hiện tại... không thể làm sao?' 'Em nói lắp.' Hắn nhắc nhở. 'Em...' Tiêu Thỏ rốt cuộc nói không được nữa. Mắt thấy bí mật sẽ bại lộ, ngay tại thời khắc mấu chốt này, bỗng nhiên vang lên tiếng di động. Tiếng chuông này đã giải cứunàng. 'Em bắt điện thoại!' Nàng vội vàng rút điện thoại ra. Là một dãy số xa lạ gọi tới. 'A lô?' Nàng hỏi. Đầu điện thoại bên kia không có âm thanh. 'A lô?' Nàng lại lớn tiếng hỏi. Lúc này cuối cùng cũng có hồi âm: 'Năm phút nữa đến sân thể dục tìm ta.' Sau đó, điện thoại liền bị ngắt. Cầm di động, Tiêu Thỏ ngơ ngác. Đây... là ai? =____= 'Ai gọi tới?' Lăng Siêu hỏi. Tiêu Thỏ lắc đầu: 'Không biết.' 'Hắn nói cái gì?' Tiêu Thỏ nhớ lại câu nói không đầu không đuôi trong điện thoại vừa rồi, nàng trả lời: 'Không có gì, chắc là nhầm số.' 'Uhm.' Lăng Siêu gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn bổ sung một câu: 'Về sau nhìn thấy có số lạ gọi tới thì đừng bắtmáy.' 'Vì sao?' Tiêu Thỏ kỳ quái hỏi. Trong mắt hắn hiện lên một tia thần sắc quái dị, khó đoán ra, hắn lập tức nghiêm mặt nói: 'Mạng di động của Trung Quốc làthu phí theo cả hai hướng.' (^̂ ) Tiêu Thỏ không nói gì, từ khi nào thì Lăng đại công tử trở nên tính toán tỉ mỉ như vậy? Xem ra lần tới không cần phải bắt mấysố lạ kia, tránh để cho hệ thống mạng di động của Trung Quốc kiếm chác thêm. Các loại nguyên tắc hay vấn đề liên quan đến chuyện hội sinh viên này, Lăng Siêu không có cách nào ảnh hưởng Tiêu Thỏ,nhưng những vấn đề nhỏ như không bắt số điện thoại lạ, Tiêu Thỏ luôn luôn đối với Lăng Siêu nói gì nghe nấy. Cho nên ngày đó, các số lạ gọi đến di động của Tiêu Thỏ, nàng một cái cũng không bắt, tất cả đều ấn từ chối. Kết quả liềnxuất hiện vấn đề! Ngày hôm sau, Tiêu Thỏ từ hành lang phòng học đi ra, tự nhiên bị ai đó chặn lại. Người tới này thật sự là hùng hổ, giống như biết khinh công, một chút vội vã đã đến ngay trước mặt nàng, nếu không thấy rõbộ dạng người này đúng lúc, nàng còn tưởng rằng tình hình trị an bây giờ, ngay cả ở phòng học cũng có thể gặp phải “đảkiếp”. (^̂ ) 'Học trưởng?' Tiêu Thỏ nghi hoặc kêu một tiếng. Đúng vậy, người chặn Tiêu Thỏ lại, đúng là tổ trưởng kiêu ngạo của tổ thể dục Triệu Thần Cương. Chỉ thấy sắc mặt hắn âmtrầm, bộ dạng làm như người ta thiếu tiền của hắn. 'Hôm qua vì sao ngươi không đến sân thể dục?' Hắn mở miệng liền hỏi. Tiêu Thỏ mộng : 'Sân thể dục gì?' 'Hôm qua ta gọi điện cho ngươi, tại sao ngươi không bắt?' 'Điện, điện thoại?' Tiêu Thỏ càng mộng.

Mắt thấy sắc mặt Triệu Thần Cương càng ngày càng đen, Tiêu Thỏ rốt cuộc tỉnh ngộ: 'Từ từ! Ngươi... ngươi nói điện thoạihôm qua là ngươi gọi tới?' Cái gì kêu vô tri vô giác? Nội tâm kiêu ngạo của Triệu tổ trưởng kia đã bị đả kích một cú thiệt là nặng. Tiếp theo, Tiêu Thỏ lại cho hắn thêm một kích nữa, nàng bừng tỉnh ngộ ra, nói: 'Số điện thoại đó nguyên lai là của ngươi?' Triệu Thần Cương: '...' Cuối cùng, là một kích tối trí mạng: 'Hôm qua, ngươi không đợi ta lâu quá chứ?' Rốt cuộc bộ trưởng kiêu ngạo hỏng mất, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, cũng không thèm quay đầu lại mà bỏ đi Lưu lại một mình Tiêu Thỏ sững sờ: ta nói cái gì sai sao? Chapter 54 Sau lại, từ một cán sự khác của tổ thể dục, Tiêu Thỏ mới biết, nguyên lai ngày đó Triệu Thần Cương gọi mình ra sân thể dụclà để chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao toàn trường tổ chức vào tháng sau. Vì muốn bù đắp khuyết điểm cùa mình, cũng muốn làm tốt hoạt động đầu tiên từ khi mình vào hội cho tới nay, Tiêu Thỏ rất tíchcực tham gia vào công tác lần này. Không chỉ có chủ động hoàn thành những việc được giao, nàng còn phụ trách sắp xếp anbài nhân lực cho đại hội thể dục thể thao, có thể nói là trách nhiệm trọng đại. Kể từ đó, vốn chỉ cần đi học Tiêu Thỏ, từ cuộc sống thanh thản bỗng nhiên trở nên công việc lu bù lên. Ngủ được ít khôngnói, có đôi khi thậm chí cơm cũng không kịp ăn. Một thời gian sau, mấy người bạn cùng phòng kia cũng có chút ngượngngùng. 'Thỏ Thỏ, kỳ thật ngươi không cần liều mạng như vậy.' Lúc trước giựt giây Tiêu Thỏ vào hội sinh viên, là do bọn họ có tư tâm,bây giờ Tiêu Thỏ lại vất vả như vậy, tất cả mọi người đều băn khoăn. 'Đúng rồi, ta thấy gần đây ngươi và Lăng đại công tử cũng không có thời gian hẹn hò mấy, không thể vì sự nghiệp mà vứtchồng bỏ con a!' Đổng Đông Đông vội bổ sung. = = Vứt chồng bỏ con? Tiêu Thỏ bị đớ người ra. (^̂ ) Lúc này, Lăng Siêu gọi điện thoại tới. 'Cùng đi ăn cơm chiều đi.' 'Anh không phải đi làm à?' Tiêu Thỏ kỳ quái cũng là bình thường. Học kỳ này, Lăng Siêu cơ bản học đều là buổi sáng, buổichiều phải đi làm thêm ở công ty Diệp Tuấn, hai người đã thật lâu không cùng một chỗ ăn cơm chiều. 'Uhm, muốn gặp em.' Đơn giản một câu, gương mặt Tiêu Thỏ đã có một chút nóng lên. Gần đây hai người không thường cùng một chỗ, không cócơ hội cho hắn ăn nói sỗ sàng. Một thời gian dài không rèn luyện, Tiêu Thỏ phát hiện da mặt của mình hình như mỏng đi. 'Được, bất quá buổi chiều em phải đi họp, khả năng đến trễ một chút.' 'Sáu giờ thế nào?' 'Uhm, chúng ta trực tiếp gặp nhau trước cổng trường luôn nhé.' Tiêu Thỏ mới đặt điện thoại xuống, vừa rồi còn lo lắng cho vấn đề hôn nhân gia đình và hạnh phúc của Tiêu Thỏ, nhóm nữquái liền điên cuồng xông tới: 'Thỏ Thỏ, Lăng đại công tử hẹn ngươi đi ăn cơm à?' 'Uhm.' Tiêu Thỏ ra vẻ trấn định. 'Vậy sửa soạn xinh đẹp một chút đi!' Đổng Đông Đông nói. 'Không cần chứ? Bất quá là ăn một bữa cơm thôi mà...' 'Như vậy sao được, mỗi lần hẹn hò đều phải sửa soạn tỉ mỉ một chút. Đây là cách xử thế con gái nên có! Đúng không, Tư

Tư?' 'Đông Đông nói rất đúng, tuy rằng các ngươi đã là lão phu lão thê, nhưng công tác bên ngoài thì vẫn phải làm!' Lão phu lão thê? Vợ chồng? Tiêu Thỏ lại bị năng lực vận dụng thành ngữ cường đại của bọn họ làm cho kinh khủng. >____< Bọn Đổng Đông Đông kiên trì thuyết phục lần nữa, cuối cùng Tiêu Thỏ đã đồng ý sửa sang trang phục một phen. Chiếc váy liền áo màu trắng tuyết, trên làn váy còn có viền một chuỗi dây lục nhạt, thướt tha dạt dào, uốn lượn tới thắt lưng,phi thường thích hợp mặc vào mùa xuân. Thêm một chiếc áo khoác vàng nhạt, tương xứng đôi giày màu trắng tinh xảo, cảngười thoạt nhìn thanh nhã lại không mất đi vẻ gợi cảm cuốn hút, khiến người ta trước mắt sáng ngời. Nhìn thấy kiệt tác của mình, Đổng Đông Đông vừa lòng không thôi: 'Mỹ nữ, buổi tối phải cố lên a!' Nàng hai tay nắm lại, giơlên cổ vũ. 'Đúng, ngươi phải dùng mỹ mạo của mình mê hoặc hắn, chinh phục hắn!' Nghê Nhĩ Tư ý chí chiến đấu bừng bừng. Tiêu Thỏ vẻ mặt đen thui, hướng ánh mắt qua Hạ Mạt xin cứu trợ: hai người kia điên rồi, mau cứu vớt linh hồn bọn họ đi! Đã thấy Hạ Mạt bình bình mà quét nàng liếc mắt một cái, chậm rãi từ trong miệng phun ra hai chữ: 'Hạ hắn.' Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ mới bừng tỉnh nhận ra, điên rồi là nàng. T____T Thu thập một chút đồ, vừa lúc bốn giờ, Tiêu Thỏ liền ra cửa. Năm giờ hội sinh viên bên kia có một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là để xác định phân công công việc cho các bộ môn trong đại hộilần này, để đến lúc đó sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề hỗn loạn nào. Mà Tiêu Thỏ tính đi sớm một chút để đưa Bảng điềuchỉnh giờ giấc trận đấu của mình cho Triệu Thần Cương xem qua một lần nữa. Tới văn phòng tổ thể dục, cửa vừa lúc mở ra, nàng không gõ cửa, cứ thế bước vào. Nghe được có tiếng bước chân, đang ngồi tại bàn công tác tìm kiếm thứ gì đó, Triệu Thần Cương quét mắt ra cửa, vừa lúcnhìn thấy hai đoạn bắp chân trắng nõn mảnh khảnh và một đôi giày tinh xảo. Đầu hắn cũng không nâng lên một chút, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm, thuận miệng hỏi: 'Ngươi tìm ai?' 'Học trưởng, Bảng giờ giấc ta đã làm xong, ngươi xác định qua một chút.' 'Tiêu Thỏ, ta không có hỏi ngươi.' Hắn không kiên nhẫn, phiền hà gạt qua một câu. Tiêu Thỏ mộng mị, nhìn bên trái, nhìn bên phải, xác định văn phòng này chỉ có hai người bọn họ, lúc này nàng mới nhỏ nhẹnói: 'Học trưởng, chẳng lẽ ngươi đang hỏi gió?' Lúc này Triệu Thần Cương mới dừng tìm kiếm trong tay lại, ngẩng đầu lên. Vừa nhấc đầu, hắn lập tức thất thần, đầu vừa lúcđập vào bàn công tác, nghe rầm một tiếng, đất rung núi chuyển. Tiêu Thỏ hoảng sợ, vội vàng buông tờ giấy trong tay ra, chạy qua: 'Học trưởng, ngươi không sao chứ?' Cái bàn cứng như vậy, lấy đầu đập vô, sao lại không đau? Nhưng Triệu tổ trưởng cao ngạo, tự tôn không cho phép hắn nóiđau. Nhe răng trợn mắt đã lâu, hắn mới nói ra mấy chữ: 'Không. Đau.' 'Ngươi xoa nhẹ một chút liền không đau nữa.' Tiêu Thỏ an ủi hắn. 'Ta. Không. Đau.' 'Nếu không lấy gạc băng lại? Hoặc là đi phòng y tế...' Triệu Thần Cương rốt cuộc bạo phát: 'Ta nói ta không đau!' Tiếng hét này quá vang, Tiêu Thỏ nhất thời ngây ngẩn cả người, mờ mịt nhìn Triệu Thần Cương, nàng suy nghĩ trong lòng:xong rồi, bị đụng xong ngu liền. Trên mặt lập tức hiện lên vẻ thương hại. (^̂ ) Chỉ là Triệu Thần Cương lại nghĩ nàng bị dọa cho sợ hãi, hắn ý thức mình vừa rồi quá thất thố, bỗng nhiên có chút xấu hổ.Phụng phịu, ngữ khí lại rõ ràng mềm đi rất nhiều: 'Ngươi... về sau đừng ăn mặc dọa người như vậy.' Dọa người? Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn xem chính mình, có gì đâu...

'Khụ khụ.' Thừa dịp Tiêu Thỏ còn đang ngơ ngẩn, Triệu Thần Cương lập tức đứng lên, lúc này khí tràng tổ trưởng đã trở vềtrên người hắn: 'Bảng giờ giấc đâu?' 'Đây!' Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vội vàng đưa bảng giờ giấc qua. Bảng giờ giấc sắp xếp rõ ràng, an bài hợp lý, thích đáng, vừa thấy liền biết nàng đã đổ không ít tâm tư vào đó, trong mắt TriệuThần Cương hiện lên một tia khen ngợi. 'Học trưởng, thế nào?' Tiêu Thỏ khẩn cấp hỏi. Triệu Thần Cương lại che dấu thần sắc bị thu hút, hắn thản nhiên nói: Hoàn hảo.' '...' Hoàn hảo? Thì phải là: so với bình thường tốt hơn một chút, so với “không được” tốt hơn rất nhiều. Hơn một tháng nay,đây là lần đầu tiên Triệu tổ trưởng nói nàng làm gì đó hoàn hảo, lời này chứng tỏ nàng có tiến bộ! Vì thế Tiêu Thỏ khoankhoái cực kì. Triệu Thần Cương buồn bực: ta bị đụng đầu một cái, ngươi còn cao hứng như vậy làm gì? Có điểm gì truy cầu được không! Hai người mang hai tâm sự. Rất nhanh đã đến thời gian họp. Tuy rằng phản ứng không khoa trương như Triệu Thần Cương, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thỏ vào phòng họp, các vị ở đâyvẫn là... chấn kinh tinh thần. Kỳ thật trang phục của Tiêu Thỏ, theo tổ trưởng tổ văn nghệ Cố Hân Bùi nói là điển hình cho phụ nữ dâu hiền con thảo, rấtnhiều người mặc. Nhưng người ta mỗi ngày đều mặc như vậy, có xinh đẹp nhìn cũng đã chán. Nhưng Tiêu Thỏ thì khác,trang phục của nàng cho tới bây giờ đều như tiểu muội nhà bên, mang khố quấn lên đuôi ngựa. Bỗng nhiên biến hóa nhanhchóng, từ tiểu muội nhà hàng xóm ham chơi biến thành mỹ nhân bán đậu hủ đầu phố Tây Thi, cấp bậc tự nhiên không giốngnhau. Vì thế, ánh mắt mọi người dồn dập hướng về nàng, vui đùa nổi lên: 'Học muội, ngươi muốn đi hẹn hò hay sao?' 'Tiếu nữ hiệp,ngươi hoàn lương à?' 'Má ơi, thắt lưng của nàng so với cánh tay ta còn nhỏ hơn!' Tiêu Thỏ: thế chỗ này của ta còn gọi là thắt lưng hay sao? T____T Tuy rằng bị người ta vui đùa, nhưng nhờ đó không khí hội nghị lập tức trở nên thoải mái. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên TiêuThỏ tham gia họp, tất cả hội viên đều có mặt. Nàng một bên cười, một bên đánh giá mọi người ở đây một chút, trừ vài ngườilúc trước nhận thức ở ngoài, còn có không ít khuôn mặt xa lạ. Ngay khi nàng đánh giá qua một đám người, gặp phải một đạo ánh mắt lạnh như băng từ phía đối diện, hai người nhìn nhaumột lúc, đạo ánh mắt kia chợt bỏ đi. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Thỏ không nhịn được, rùng mình một cái. 'Người kia là ai?' Tiêu Thỏ lấy cánh tay chọt chọt lên người Triệu Thần Cương. Lần đầu tiên bị người chọt vào tay, khóe miệng của tổ trưởng cao ngạo co lại một chút, 'Là tổ trưởng “ngoại liên” (??), BạchTố.' 'Ta cảm thấy, hình như đã gặp qua người này ở chỗ nào đó rồi.' Nàng tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói. Tuy rằng không thích người ta châu đầu ghé tai, nhưng khi Tiêu Thỏ nói chuyện, hơi thở lơ đãng đánh lên khuôn mặt hắn,gương mặt Triệu Thần Cương đỏ hồng: 'Nàng thuộc học viện hộ lý của các ngươi.' Khoa hộ lý? Vậy là học tỷ của mình, trách không được tại sao nhìn quen mắt như vậy. Tiêu Thỏ không có nghĩ nhiều nữa,nàng tiếp tục họp. Thật nhanh mà đến sáu giờ, cuộc họp kỳ thật không có ý nghĩa gì này rốt cuộc kết thúc. 'Tất cả mọi người đi ăn cơm đi, hôm nay ta mời khách!' Hứa Bách Dịch bỗng nhiên đề nghị. Lời này vừa nói ra, tự nhiên mọi người ầm ầm khen hay, trong lòng Hứa Bách Dịch cũng ở âm thầm cao hứng. Qua hai thángnữa sẽ bầu lại, nhân cơ hội này lấy lòng mọi người, ngai vàng hội trưởng khẳng định dễ như trở bàn tay. Đang đắc ý, bỗngnhiên thấy hai người rất không nể tình đi. Tập trung nhìn vào, một cái là luôn luôn không cho hắn mặt mũi Triệu Thần Cương, còn có một... dĩ nhiên là hắn kéo tới TiêuThỏ! Không được, không thể để nhân tài mình mời tới bị “đào góc tường” như vậy được, hắn lập tức gọi bọn họ lại.

'Thần mới vừa, tiếu học muội, cùng đi đi.' (^̂ “Thần mới vừa” là biệt danh của anh Triệu) 'Ta có việc.' Hai người giống như trăm miệng một lời mà trả lời, khiến tất cả mọi người chăm chú nhìn lại. Đột nhiên, hiện trường hỗn loạn, 'Wa! Học muội, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là theo Triệu tổ trưởng củachúng ta đi hẹn hò đó chớ?' 'Cùng nhau có việc, sẽ không phải là gian tình chứ?' 'Trời ạ, “Thần mới vừa” huynh, nguyên laingươi thích con gái a!'... Tóm lại, mồm năm miệng mười, nói cái gì cũng có. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại sự tình này, gương mặt Triệu Thần Cương lập tức liền đỏ. Nhưng Tiêu Thỏ bình tĩnh theo sát người ta giải thích: 'Các ngươi hiểu lầm. Ta là theo bạn trai ra ngoài ăn cơm.' Không nghĩ tới người ta lại hiểu lầm : 'Đã định là sẽ đi đâu rồi à?' 'Nguy, tiến công chớp nhoáng a!' Nghe lời qua tiếng lại, trong lòng Hứa Bách Dịch bực mình ghê gớm, quân cờ mà mình thật vất vả bày ra, thế nhưng lại bịTriệu Thần Cương bắt mất, còn tiếp tục như vậy nữa, khẳng định uy hiếp đến việc tranh cử của hắn. Quyết không thể để cho bọn họ ở cùng một chỗ! 'Thần mới vừa, Tiếu học muội, đây là hai người các ngươi không đúng, như thế nào hẹn hò cũng không nói với chúng ta?' 'Hội trưởng, hai chúng ta thật sự không có hẹn hò!' Tiêu Thỏ đã hết đường chối cãi. 'Không có?' Tròng mắt Hứa Bách Dịch vừa chuyển, 'Không đúng thì theo chúng ta đi ăn cơm đi.' 'Này...' Tiêu Thỏ còn muốn cự tuyệt. 'Chúng ta đi.' Triệu Thần Cương lại đi trước một bước đáp ứng bọn họ. Hắn là người cao ngạo, sao có thể để cho mình lưngđeo đồn đãi không đúng sự thực như thế? Vì thế hắn đáp ứng Hứa Bách Dịch, thuận tiện cũng kéo Tiêu Thỏ vào. Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thỏ, trong lòng Lăng Siêu quả thật có chút không vui, nhưng hắn nghe thấy Tiêu Thỏ vìsợ hắn giận mà giọng nói có chút không yên, ngữ khí của hắn không tự giác mà mềm dẻo xuống: 'Hiểu rồi, các ngươi đi vuivẻ.' Không nghĩ tới Lăng Siêu lại rộng rãi như vậy, nhất thời Tiêu Thỏ có chút khó thích ứng: 'Ngươi xác định không giận ta?'Nàng lại xác nhận một lần. Từ đầu điện thoại kia, hắn nhếch khóe miệng một cái, giả vờ thở dài nói: 'Nếu như ngươi nhất định phải vứt chồng bỏ con, tađây cũng không có biện pháp.' Chồng... con... Vì sao hôm nay ai cũng thích dùng thành ngữ loạn cả lên thế? >____< Ngay khi nàng còn đang ngơ ngẩn không thể tin, Lăng Siêu lại bồi thêm một câu: 'Nhớ rõ về sớm một chút, nếu không đứanhỏ sẽ nhớ ngươi.' Rốt cuộc, Tiêu Thỏ ngã xuống đất, hộc máu, bỏ mình. T____T Hứa Bách Dịch không hổ là hội trưởng, tiền nhiều. Một đám người đi nhà hàng kêu chỗ ngồi tốt, đồ ăn cao cấp, con mắt hắncũng không chớp một cái. Tiêu Thỏ vốn quả thật rất đói, nhưng nhớ tới câu 'vứt chồng bỏ con' kia của Lăng Siêu, trong lòng nàng liền tràn ngập cảmgiác tội lỗi, hơn nữa loại tội lỗi này còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới khẩu vị của nàng. Đợi đến khi người ta đều ăn được khakhá, nàng vẫn ăn một món chưa xong. 'Sao ngươi không ăn?' Thấy Tiêu Thỏ cứ nhìn vào bát ngẩn người, Triệu Thần Cương ngồi một bên nhịn không được hỏi. 'Ta... ta có chút không thoải mái.' 'Không thoải mái?' Triệu Thần Cương nhíu nhíu mày: 'Vậy để ta đưa ngươi về trước?' 'Cái gì? Các ngươi phải về!' Ngồi ở một bên, tổ trưởng tổ tuyên truyền Thẩm Nhạc vừa nghe được nửa câu, lập tức kêu tolên: 'Không phải chứ, các ngươi vội vã muốn đi tới thế giới hai người như vậy à?' Vì thế hôm nay, gương mặt Triệu Thần Cương lần thứ hai đỏ bừng. 'Hai người các ngươi thật không nể tình gì cả, lát nữa chúng ta còn muốn đi ca hát!' Hứa Bách Dịch vội vàng nói.

Ca hát? Tiêu Thỏ nhớ tới câu 'vứt chồng bỏ con' kia, vội vàng lắc đầu: 'Hội trưởng, ta thật sự có việc.' 'Có thể có việc gì?' Muốn cùng Triệu Thần Cương đi ra ngoài? Không có cửa đâu! Hứa Bách Dịch cười tủm tỉm nói: 'Họcmuội, ngươi như vậy chính là không nể mặt học trưởng. ' Rõ ràng là câu vui đùa, nhưng ngữ khí cũng chân thật đáng tin. 'Đúng vậy, phải cho hội trưởng mặt mũi với chứ!' Một đám người ồn ào theo sau. Bất đắc dĩ, Tiêu Thỏ đành phải lại cùng bọn họ đi KTV. Hứa Bách Dịch quả nhiên là cao thủ xã giao, uống rượu xướng ca không gì không làm được. Không khí sôi nổi lên cao tới cựcđiểm. Chỉ sau chốc lát, còn có người đề nghị, kêu Tiêu Thỏ và Triệu Thần Cương song ca một bản tình ca. Chủ ý này vừa đưa ra, ai cũng nhao nhao đồng tình. Tiêu Thỏ không yên lòng, thuận tay tiếp nhận microphone từ trong tay người khác đưa tới. Nhưng Triệu Thần Cương thìkhác, tâm tư hắn thực mẫn cảm, thấy Tiêu Thỏ không nói hai lời đã tiếp nhận microphone, lập tức nghĩ chệch đi: chẳng lẽ đâylà nàng ám chỉ mình cái gì sao? Từ nhỏ đã không có nữ sinh dám tiếp cận hắn vì cái tính lạnh lùng cao ngạo, cho nên kinhnghiệm của hắn còn thấp. Hôm nay bị mọi người ồn ào một chút, trong lòng liền sinh ra một chút tình cảm không rõ ràng. Mắt thấy Triệu Thần Cương muốn nhận cái microphone kia, Hứa Bách Dịch nóng nảy: 'Các ngươi không cần khó xử “Thầnmới vừa” nữa, để ta hát cho.' Dứt lời, một phen đoạt qua microphone. Cái này, Triệu Thần Cương bốc hỏa. Trước đó vốn đã khó chịu với Hứa Bách Dịch, hiện tại còn bị hắn phá hư nhân duyên.Không có cửa đâu! Hắn vội vàng đưa tay cố lấy microphone: 'Vẫn là ta đi.' 'Không có gì đâu. Ngươi không thích hát thì không cần miễn cưỡng.' Hứa Bách Dịch tay cầm chặt microphone, không chịubuông. 'Ta một chút cũng không miễn cưỡng.' 'Ngươi đừng ngại, để cho ta cùng học muội song ca tốt lắm.' 'Ta hát.' 'Ta hát!' 'Ta hát.' 'Ta hát!' '...' Hai người “ngươi thôi ta lấy”, cái microphone kia sẽ nhanh chóng vì giằng co qua lại mà biến thanh da đường mất. Ai cũngkhông chịu buông tay trước, cuối cùng Triệu Thần Cương rốt cuộc giận: 'Để Tiêu Thỏ chính mình chọn!' Hai người đồng loạt chuyển hướng về phía Tiêu Thỏ đang thất thần. Thấy ánh mắt mọi người bỗng nhiên tập trung về mình, suy nghĩ đã bay được khá xa của Tiêu Thỏ rốt cuộc bị bắt trở lại:'Có... có chuyện gì sao?' Nàng hoàn toàn không ý thức đến, microphone này là vì nàng mà tranh đoạt. 'Ngươi nói, ngươi muốn hát chung với ai?' Triệu Thần Cương hỏi. Với ai? Tiêu Thỏ mê mang nhìn lại hai người, lại nhìn xuống microphone trong tay hai bọn hắn, thật lâu sau nàng mới yếu ớtnói: 'Nếu không, các ngươi hai cái cùng nhau hát?' Kết quả của trận chiến bảo vệ microphone này là: Hứa Bách Dịch và Triệu Thần Cương hai người cùng nhau song ca bài �Quảng Đảo chi luyến �. Tiêu Thỏ có lẽ không đoán trước được, một câu không hề có ý đồ gì của nàng đã đem chuyện xấu của nàng và Triệu ThầnCương mở ra một rõ hai ràng, bởi vì sau đó, chuyện xấu chuyển dời sang trên người kẻ khác. Thẳng đến thật lâu, thật lâu về sau, hội sinh viên Z đại còn truyền lưu một chuyện tình đẹp xưa: nghe nói năm đó, tổ trưởng tổthể dục và hội trưởng hội sinh viên thầm mến nhau, nhưng tình yêu của bọn hắn lại không thể để cho người khác biết, rơi vàođường cùng, hai người đành phải cố ý chế tạo biểu hiện giả dối, cùng theo đuổi một người nữ sinh, chỉ để có thể tiếp tục bênnhau...

Đương nhiên, chuyện này đều là nói sau, tạm thời chưa cần biết. Ngày đó, bởi vì không khí quá nóng, mọi người ca hát tới tận khuya mới kết thúc. Đi ra khỏi KTV thì cũng đã tới mười hai giờđêm. Tiêu Thỏ bị câu 'vứt bỏ chồng con' kia tra tấn cả đêm, thể xác và tinh thần phờ phạc. Nàng đi giữa đám người, vừa đi vừangáp. Hai người Hứa Bách Dịch và Triệu Thần Cương đi phía sau nàng, ánh mắt tràn ngập cảm giác muốn giết chết đốiphương. Đúng lúc này, điện thoại của nàng bỗng nhiên vang lên, Tiêu Thỏ lấy ra vừa thấy, là tin nhắn của Lăng Siêu—— 'Lão bà, đứanhỏ nói muốn em.' (^̂ ) Cầm di động, Tiêu Thỏ khóc không ra nước mắt: Lăng đại công tử, ngươi đừng có quá kinh khủng như vậy được không?T____T Lại bỗng nhiên cảm thấy, tựa hồ có ánh mắt quen thuộc đang nhìn nàng. Theo bản năng mà ngẩng đầu, ngay tại phố kia, chủ nhân tin nhắn đang cầm di động phất tay với nàng. Chapter 55 Cách một con đường lớn, ánh mắt hai người giao nhau. Trong nháy mắt kia, bốn phía phảng phất đều tĩnh lặng, Tiêu Thỏchợt có cảm giác quen thuộc, như đã có từ mấy ngàn năm trước. Thấy Tiêu Thỏ bỗng nhiên dừng bước, Triệu Thần Cương và Hứa Bách Dịch phía sau cũng dừng lại. Hai người thực tựnhiên mà nhìn theo ánh mắt của Tiêu Thỏ, đồng thời thấy được Lăng Siêu, nhất thời bừng tỉnh nhận ra. Hứa Bách Dịch sầu cả đêm, gương mặt rốt cuộc nở nụ cười: Ai da! Là quá đa tâm rồi! Triệu Thần Cương lại không tốt như vậy. Mắt thấy từ đường cái đối diện, người con trai kia hướng bọn họ đi lại, đến trướcmặt Tiêu Thỏ thì dừng lại. Tay, thực tự nhiên mà sờ sờ khuôn mặt nàng, động tác vô cùng thân thiết, trong mắt tràn đầy sủngái, làm cho biểu tình trên mặt Triệu tổ trưởng suy sụp. Khi lòng bàn tay ấm áp kia chạm đến khuôn mặt, Tiêu Thỏ mới lấy lại tinh thần, hai má nàng lập tức đỏ bừng: 'Sao anh lại tớiđây?' Nàng hạ mí mắt, tận lực che dấu nỗi vui mừng trong lòng. 'Anh gọi điện thoại tới phòng em, em còn chưa trở về, nha liền trực tiếp lại đây.' Lăng Siêu vừa nói, vừa đánh giá trang phụchôm nay của Tiêu Thỏ, mày không tự giác mà cau lại. (^̂ ) Ý thức được ánh mắt hắn dừng lại trên thân mình, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ: 'em không sao. Tất cả mọi người còn ở đây kìa.' 'Kệ người ta.' Hắn buông một câu, ánh mắt nhìn như lơ đãng mà quét một chút sang hai người phía sau nàng, nét ôn nhutrong nháy mắt bỗng hóa lạnh lùng. 'Khụ khụ...' Tiêu Thỏ thiếu chút nữa nhảy lên, Lăng đại công tử, anh có cần phải nói trắng ra như vậy không? Nhận thấy ánh mắt kia không tốt, Hứa Bách Dịch lập tức phản ứng lại: 'Học muội, nguyên lai đây là bạn trai của ngươi à? Rấtkhông sai a!' Thuận tiện liếc mắt sang Triệu Thần Cương bên cạnh, vẻ mặt đắc ý: tiểu tử ngươi muốn cướp người của ta, lúcnày sao không cười nữa đi? Lại phát hiện Triệu Thần Cương lạnh lẽo nghiêm mặt, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Siêu. Nhận thấy ánh mắt của hắn, Lăng Siêu cũng không chút khách khí mà nhìn trừng lại. Hai người cứ thế trừng trừng nhìn nhau,cố chống lại khí thế giết người của đối phương, chẳng qua khí thế của Lăng Siêu hiển nhiên là mạnh hơn. Tiêu Thỏ cũng biết Lăng Siêu giận, vừa thấy tình thế như vậy, vội vàng tìm cớ lôi hắn đi. Đây là ưu đãi của danh phận, có thểquang minh chính đại rời đi nhóm người kia, không ai cản trở. Nhìn bóng dáng hai người bọn họ đi xa dần, sức nóng trong lòng Triệu Thần Cương bộc phát lên thành ngọn lửa, hừng hựcthiêu đốt. Giờ lại bị người ta đón đầu dội một chậu nước đá, lạnh lẽo bị lũ cuốn đi. Lại nói Tiêu Thỏ và Lăng Siêu sau khi rời khỏi, đầu tiên Tiêu Thỏ vì tránh mọi người mà lôi kéo Lăng Siêu đi, đến khi rốt cuộcchỉ còn hai người bọn họ, nàng liền dần dần bước đi chậm lại, trở thành Lăng Siêu đi phía trước lôi kéo tay nàng. Trong lúc đó, hai người đều không nói chuyện, hơn nữa đêm dài yên tĩnh, trầm mặc như vậy dễ dàng làm cho người ta nghĩbậy.

Tiêu Thỏ liền lập tức nghĩ thông. Hôm nay vốn hai người bọn họ rất vất vả mới có thời gian cùng một chỗ ăn một bữa cơm,nàng lại thả bồ câu cho hắn (^̂ ), tuy rằng Lăng Siêu biểu hiện bên ngoài là không sao cả, nhưng trong lòng hẳn là rất khôngthích? Nếu không, trên đường đi, tại sao hắn không nói lời nào... Đang nghĩ ngợi lung tung, Lăng Siêu đi phía trước bỗng nhiên dừng bước. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Lăng Siêu. Ánh mắt hai người va chạm nhau. Nhìn chăm chú một lúc, nàngcảm thấy có chút không thích hợp, đang muốn hỏi hắn làm sao vậy, lời nói còn không có ra tới miệng, tay đang bị hắn lôi kéobỗng nhiên cảm nhận được một cổ lực đạo. Cổ lực đạo này tới quá đột nhiên, Tiêu Thỏ không có phòng bị nào liền nhào vào trong lồng ngực kiên cố của ai đó. Không đợinàng phản ứng, cằm đã bị một bàn tay nắm lấy, Lăng Siêu cúi đầu, hung hăng mà hút đôi môi nàng. Nụ hôn này tới quá đột nhiên, bắt đầu chẳng qua là môi chạm vào môi, về sau, ham muốn của đối phương lại càng ngày càngmạnh, đầu lưỡi khiêu khích nàng mở ra khớp hàm, tiện đà, không lưu tình chút nào mà tiến quân thần tốc, tàn sát bừa bãikhuôn miệng nhỏ nhắn của nàng. Ngay cả chút không khí, hết thảy đều không thể đi vào, không để cho người ta một chút lơlà. Tiêu Thỏ bị hôn đến choáng váng đầu óc, hai chân như nhũn ra, giống như đang cưỡi ngựa trên đường nên không có cái gìdựa vào, vì thế đành phải theo bản năng mà bấu víu vào thắt lưng hắn. Mục đích là không để mình bị ngã, nhưng trong mắtđối phương, kia chẳng khác nào xuất ra tấm giấy thông hành. Tay mới vừa đặt lên thắt lưng, cánh tay ôm nàng liền kéo lạicàng nhanh. Lần thứ hai xâm nhập, giống như muốn đem linh hồn của nàng xuyên thấu. Hắn hôn càng sâu, Tiêu Thỏ lại càng không có khí lực, đành phải càng thêm chăm chú mà ôm lấy hắn. Hai người cứ như vậyở đầu đường hôn đến “ngươi chết ta sống”... A, sai lầm rồi! Hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến khi Tiêu Thỏ mềm nhũn đến độ đuối sức tê liệt, môi Lăng Siêu mới lưu luyến không rờimà ly khai nàng, tiện đà tái bút thêm cái ôm thắt lưng nàng, mới không còn tiếp tục nụ hôn khiến người ta tê liệt như vậy. Gương mặt Tiêu Thỏ vẫn còn dán trong ngực hắn, nàng thở hổn hển thật lâu sau mới khôi phục lại. Lúc này mới nhận thấy vẻmặt mình đỏ bừng, đôi môi giống như mới ăn ớt, vừa đỏ vừa sưng. Đã bao lâu không có trải qua kịch liệt như vậy? Một tuần, một tháng, hay là lâu hơn... Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ lại nhớ tớichuyện hôm nay phóng bồ câu cho hắn, trong lòng hối lỗi tới cực hạn. 'Thực xin lỗi...' Nàng đem mặt chôn ở trước ngực hắn, khe khẽ nói. Lăng Siêu cũng không có trả lời nàng, chẳng qua là khẽ hôn một cái lên trán nàng, coi như đáp lại. Cảm giác ướt át trên trán, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên ấm áp, nàng nhỏ nhẹ nói: 'Gần đây em vì chuyện của hội sinh viênmà xem nhẹ anh, thực xin lỗi.' 'Anh không trách em, em nên có cuộc sống của mình, không thể cứ chờ anh.' 'Cái gì?' Kinh ngạc trước phản ứng của hắn, Tiêu Thỏ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn lần nữa. 'Bất quá.' Hắn bỗng nhiên dừng một chút, 'Khi em không đợi anh, anh sẽ chờ em. Em trễ một phút, anh sẽ chờ em hai phút,em trễ một giờ, anh sẽ chờ em hai giờ, chờ đến khi em tới.' Ngữ khí hắn nghe lên bình thản, nhưng thật sự lại khiến trái tim người ta run lên. 'Em sẽ không nhẫn tâm để anh chờ cả đời chứ?' (^̂ Ôi anh Siêu, ta nghĩ rằng anh không an phận mà chờ người ta đâu. Anhsẽ có cách giành lấy người ta cho mình. Bất quá, ta nghe câu này của anh mà xúc động ^̂ ) Làm sao có thể? Có một người nam nhân như vậy, chẳng chấp nhất giận hờn mà chờ đợi mình, chỉ có đứa con gái ngốcngếch mới để cho hắn chờ, con gái thông minh không cần trả lời, hành động có thể chứng minh hết thảy. Tiêu Thỏ kiễng chân lên, giống như vừa rồi hắn hôn nàng, hôn lên môi của hắn. Một người một lần, kiếm được! _̂___^ Một tuần sau đó, đại hội thể dục thể thao sinh viên khai mạc. Với sự cố gắng của mọi người, đại hội diễn ra thuận lợi khácthường. Ngày bế mạc, lãnh đạo Z đại còn hết lời khen ngợi ban tổ chức. Có thể được lãnh đạo khẳng định, ban tổ chức tự nhiên vui vẻ ra mặt. Vì thế luận công khen thưởng, các bộ môn trong hội

sinh viên đều được khen ngợi, đặc biệt tổ thể dục, lãnh đạo càng thêm tán thưởng. Hứa Bách Dịch thật cao hứng, mượn cơ hội này đề nghị mọi người đi ăn mừng thành công. Lúc này, Tiêu Thỏ đã thông minh ra, không chút do dự cự tuyệt lời mời của hội trưởng. Mặc cho bọn hắn nói thế nào, nàngđều kiên trì chính mình có việc, không đi được. Hứa Bách Dịch biết là không thể lay chuyển, lại nhìn nàng cũng không phải đira ngoài với Triệu Thần Cương, nên hắn yên tâm đồng ý. Đừng tưởng lần này Tiêu Thỏ có hẹn trước với Lăng Siêu. Thực tế là, hôm nay Lăng Siêu đi làm ở công ty Diệp Tuấn, có thểđến khuya mới về, hai người căn bản không có hẹn trước. Vậy Tiêu Thỏ tới làm gì? Rất đơn giản, giống như hắn đã nói : 'Khiem không đợi anh, anh sẽ chờ em.' Đúng vậy, nàng quyết định chủ động đi đón Lăng Siêu tan tầm, cho hắn một ngạc nhiên lớn! Ngạc nhiên này là nàng từ sáng sớm đã nghĩ tốt. Thế nên ở phòng ngủ cũng không có lộ ra nửa điểm phong thanh. Phải biếtrằng, bọn bạn trong phòng có thể là nhân viên tình báo của đối phương. Bình thường nàng không cẩn thận ngủ mơ nói mớ,ngày hôm sau chắc chắn truyền đến tai Lăng Siêu. Cho nên lần này, nàng hạ quyết tâm không cho Lăng Siêu biết trước kếhoạch của mình. Trở về phòng, nàng thay một bộ đồ đơn giản, áo sơmi caro, thêm một đôi hài trắng, giản lược lại không mất thanh lịch. Sau đóthừa dịp mấy tên bạn cùng phòng còn chưa có về, liền đông đông đông mà chạy xuống lầu bắt xe bus. Từ Z đại đến công ty Diệp Tuấn, đường cũng không xa, ước chừng ba mươi phút ngồi xe bus là tới. Tiêu Thỏ đoán chắc thờigian lúc này đi, qua tới nơi cũng vừa lúc Lăng Siêu tan tầm, cho dù hắn trễ một chút, cùng lắm thì mình ở dưới lầu chờ nhiềumột chút là được rồi. Xuống lầu, nàng còn cố ý ghé quán bánh ngọt trong trường mua một ít điểm tâm, sau đó mới lên xe bus. Người trên xe này không nhiều lắm, nàng bới móc được một vị trí dựa vào cửa sổ ngồi xuống, một bên ngắm phong cảnhngoài cửa sổ, một bên tưởng tượng lát nữa Lăng Siêu nhìn thấy nàng sẽ có nhiều biểu tình ra sao. Kinh ngạc? Nhất định sẽ có! Vui sướng? Hắc hắc, vui chết hắn! Nhiệt tình? Trước đông người, hắn chắc là không đến mức làm ra chuyện gì khác người? Bất quá người này rất khó đoántrước. Ôi chao... Vì thế ông lão ngồi ở trước nàng liền ngạc nhiên phát hiện, tại sao cô nương này từ lúc lên xe đã hưng trí bừng bừng nhưvậy. Ngồi trên xe mà khuôn mặt vui sướng một trận, âu lo một trận, cuối cùng còn đỏ bừng. Sắc mặt thay đổi cũng như lòngcủa con gái, thật sự là kim rơi đáy biển. Ta sống đã hơn bảy mươi năm, cuối cùng vẫn là nhìn không thấu! >O< Mặc kệ ông lão có nhiều rối rắm, cũng không quản Tiêu Thỏ đang nghĩ tới điều gì. Tóm lại sau bốn mươi phút, nàng rốt cuộcđứng ở dưới lầu công ty đầu tư 'Trí Viễn'. Nhìn dòng chữ cao cao, Tiêu Thỏ có thất thần một lát. Đây là nơi Lăng Siêu vẫn công tác sao, nhiều tầng như vậy, hắn hẳn là đang ở trong một tầng nào đó vất vả, vì tương lai bọnhọ mà dốc sức làm việc? Trong đầu xuất hiện bộ dáng hắn dựa vào bàn, nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ, còn có... Phong thái kia,quả thực không có cách nào khiến người ta không động tâm vì hắn. Lúc này, một dì bán báo bên đường liền ngạc nhiên phát hiện, tại sao tiểu cô nương này lúc tới rất bình thường, đứng ở nơiđó một lúc, trong chốc lát thì ngây ngô cười, trong chốc lát mặt lại đỏ, vừa thấy liền biết là suy nghĩ đàn ông rồi! Chậc, tuổi trẻthật là tốt! Tiêu Thỏ không biết, tâm tư giờ phút này của nàng, ngay cả người qua đường “giáp ất bính đinh” đều có thể đoán ra được. Tiêu Thỏ tràn đầy chờ mong đứng đợi ở dưới lầu hồi lâu, thấy kim đồng hồ chuyển từ số năm sang số sáu, Lăng Siêu lại cònchưa xuống dưới. Theo bảng nội quy giờ giấc đi làm, phần lớn đều là sáng chín giờ vô làm, chiều năm giờ tan, Tiêu Thỏ ướcchừng chỉ đợi khoảng một giờ. Nhưng nhìn thấy người ta lần lượt đi ra, trong lòng vốn chờ mong rốt cuộc có chút lo lắng. Sao hắn còn chưa xuống? Không trùng hợp như vậy chứ, hôm nay vừa lúc trúng ngày hắn tăng ca? Đúng lúc này, dì ở tiệm bán báo nhìn không nổi nữa: 'Tiểu cô nương, ngươi có muốn gọi điện cho bạn trai nói một tiếngkhông?' A? Tiêu Thỏ sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt đỏ bừng: 'Ta... ta không phải đang đợi...'

'Ngươi đừng phủ nhận! Ta sống qua năm mươi năm, loại tâm tư tiểu cô nương này của các ngươi, ta liếc mắt một cái có thểnhìn thấy, nhớ năm nào ta nói chuyện yêu đương cũng là như vậy.' Tâm tư nàng rõ ràng như vậy sao? Tiêu Thỏ lau mồ hôi lạnh, ngẫm lại lại cảm thấy dì bán báo nói có lí. Đúng vậy, nàng khôngthể cứ chờ mãi? Vẫn nên gọi điện thăm dò một chút thì tốt hơn. Chuông mới reo hai tiếng, điện thoại liền thông, giọng nói của Lăng Siêu từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm có chút mệtmỏi: 'Như thế nào, đứa nhỏ nhớ anh?' (^̂ ) Miệng Tiêu Thỏ ngậm một búng máu, thiếu chút nữa phun lên cửa kính của tiệm bán báo bên cạnh. Lăng đại công tử, anh đừng có kinh khủng như vậy được không? T____T Miễn cưỡng khôi phục một chút thần trí, Tiêu Thỏ hỏi: 'Chừng nào thì ngươi tan tầm?' Vấn đề này hỏi ra thì cực kỳ bình thường, nhưng nếu có thể nghe ra chút tin tức nào đó trong lời nói, thì phải là: sao bây giờanh còn chưa tan tầm? Từ đầu điện thoại bên kia, ngữ khí vừa chuyển, Lăng Siêu hỏi: 'Em đợi đã bao lâu?' Không thể nào? Nàng dự tính nhiều như vậy, tưởng tượng hắn nhìn thấy nàng bộ dáng ngạc nhiên ra sao..., không nghĩ tớilại là như thế này... Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút mất mác. Đang bối rối hết sức, một cỗ lực mạnh bỗng nhiênhướng tới, chờ nàng phản ứng lại, di động trong tay đã không còn thấy. Nàng hốt hoảng nhìn bóng người vụt chạy trước. Phản ứng thứ nhất của Tiêu Thỏ là: không thể nào! Như thế nào lại gặp phải cướp? Phản ứng thứ hai của Tiêu Thỏ là: sao trang bị của cướp bây giờ lại bất thường như vậy, ngay cả xe đạp cũng không đi, chỉchạy bộ, khác nào bảo nàng đuổi theo! Không nói hai lời, Tiêu Thỏ liền phóng theo. Lúc này, Tiêu Thỏ nên may mắn là mình đi giày thấp mà không phải cao gót, đuổi theo hết một cái phố cũng không sợ đauchân. Mắt thấy gần đuổi tới tên kia, hắn đã lách vào con hẻm bên cạnh. Đừng mong chạy thoát! Tiêu Thỏ không hề nghĩ ngợi liền chạy vào theo. Đây là một hẻm nhỏ cực kỳ hẻo lánh, chờ nàng đuổi theo vài bước, phát hiện tên cướp chạy ở phía trước kia bỗng nhiêndừng lại, xoay người nhìn nàng cười giả tạo thì nàng biết, hết thảy đã không còn kịp rồi. Đúng vậy, đây không phải cướp bóc mà là một âm mưu trả thù, tên tóc vàng cầm đầu chính là kẻ bị Tiêu Thỏ đánh trên đườngngày đó, sau bị đưa vào cục cảnh sát, cuối cùng còn bị tung ảnh lên mạng, mất hết mặt mũi tiểu lưu manh! Năm người đột nhiên xuất hiện, trong tay đều mang gậy. Hiển nhiên người ta là có chuẩn bị mà đến, muốn đòi món nợ bị sỉnhục lần trước. Tiêu Thỏ bước lùi ra sau một bước, cũng ý thức được trong tình huống như vậy, cho dù công phu mình tốt đến đâu cũngđánh không lại bọn họ, huống chi kỳ thật, công phu của nàng cũng không tốt như trong lời đồn. Cảnh giác nhìn bọn hắn, bước chân chậm rãi di động ra sau, đến khi lưng chạm tới vách tường cứng rắn, muốn lui cũngkhông thể lui. 'Các ngươi đừng xằng bậy, bên cạnh là cục cảnh sát.' Nàng nói to. Quả nhiên đám côn đồ kia có một chút kinh hãi. Thất thần một lát, Tiêu Thỏ tìm thấy khe hở liền xông ra ngoài. Bất quá mớichạy không được vài bước, cái ót liền bị một gậy nặng nề đập trúng, trước mắt tối sầm, nàng ngã xuống. Loại thể nghiệm này trước đây chưa từng có. Đầu tiên là một trận mê muội, sau đó cả gáy sau đều đau nhức, toàn thân vôlực. Nàng giãy dụa mở to mắt, thấy đầu ngõ có chút ánh sáng, một thân ảnh quen thuộc ánh vào mi mắt. 'Lăng Siêu...' Nàng muốn kêu ra tiếng, thanh âm lại suy yếu không chịu nổi, trong hoảng hốt nghe được giọng của hắn, sau đóbóng người kia hướng lại, tiếp theo đó là một trận trời đất quay cuồng, chờ nàng rốt cuộc có sức đứng lên, Lăng Siêu đã laovào đánh nhau với bọn họ. Đánh nhau với một đám người, hắn thế nhưng không có bị yếu thế, một cước đá vào hạ bộ của tên tóc vàng đang giơ cao gậygộc tiến về phía hắn. Tóc vàng kêu thảm một tiếng, khúc cây rớt xuống đất.

Mấy tên côn đồ khác lập tức kinh sợ. Từ ngọn đèn mỏng manh đầu ngõ nhìn lại, người con trai đứng ở đó tung hoành, giốngnhư dã thú bị chọc giận. Cái loại khí thế này khiến người ta không rét mà run. Mắt thấy bên này không có tiện nghi gì chiếm được, mục tiêu lập tức chuyển dời sang người yếu nhược hơn - Tiêu Thỏ. Mộttên côn đồ tóc dài cầm gậy gộc bước lại, nhắm ngay Tiêu Thỏ hạ một đòn. Trầm đục qua đi, che ở trước mặt Tiêu Thỏ, sắc mặt Lăng Siêu trắng bệch một trận, nhưng hắn khẽ cắn môi, cho nàng mộtánh mắt kiên định, sau đó xoay người đem nàng bảo hộ ở phía sau. Tiêu Thỏ ngây dại, gậy kia tuy rằng không có đánh lên thân mình, nhưng đánh lên người hắn lại càng khiến nàng đau đớnkhó nhịn. Nàng đã muốn quên hết đau đớn sau gáy, lửa giận phừng phừng đốt cháy lồng ngực, giương mắt thấy mấy ngườikia giơ gậy gộc lên bắt đầu tập kích lần thứ hai, thứ ba. Tiêu Thỏ hung hăng thải một cước lên chân tên tóc dài kia. Lúc này nàng hối hận mình không đi giày cao gót, không thì khôngđánh chết hắn cũng làm hắn đau chết. Tên tóc dài ngã xuống đất, ôm chân thét to, vì thế nàng lại nhấc chân bổ thêm mộtcước nữa lên ngực. Ai kêu ngươi đánh nam nhân của ta! Ta đánh chết ngươi! Con gái mà điên lên thì khủng bố vô cùng, huống chi cô gái này biết biến thân. Lúc đầu Lăng Siêu cũng đã giải quyết được một tên, tuy rằng bị ăn lại một gậy, nhưng tình thế đối với bọn họ đã chuyển biếntốt đẹp, đối phương chỉ còn lại có hai người là còn sức chiến đấu. Hiện tại là một chọi một. Mắt thấy chống đỡ không nổi nữa, tên côn đồ lấy ra một vật nhọn trong túi. Tiêu Thỏ tập trung nhìn vào, thấy đúng là con daonhỏ, một phen chói lọi. Dưới ánh đèn đường mỏng manh, mũi dao sắc bén tản ra từng đợt hàn khí. Cái này không thể so với gậy gộc vừa rồi được, ăn một đao là không phải đùa. Tiêu Thỏ khẩn trương nhìn Lăng Siêu, đang lolắng phân thần, con dao kia liền hướng nàng đâm lại. 'Cẩn thận.' Lăng Siêu hô một tiếng, lại một lần nữa chắn phía trước nàng. 'Không cần!' Tiêu Thỏ thất thanh kêu to, thuận tay ôm lấy thắt lưng của hắn, một giọt chất lỏng nóng rực rơi xuống tay nàng, thần kinh toànthân như bị kéo lại, trái tim đau đớn, phảng phất muốn từ trong ngực nhảy ra. Vừa nhìn thấy máu, mấy tên côn đồ kia cũng khẩn trương theo. Cùng lúc đó, xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, kêu vang inhỏi. 'Cộp!' Con dao nhỏ bị ném xuống đất, vài tên vội trốn chui trốn lủi như chuột, lập tức đã không thấy bóng dáng. 'Em không sao chứ?' Rõ ràng bị thương chính là hắn, nhưng hắn vẫn không quên an ủi nàng. Trong mắt Tiêu Thỏ đầy lệ, nàng trách: 'Ngu ngốc! Lăng Siêu, anh ngu ngốc!' Nàng khóc, ôm hắn thật chặt, thân thể bởi vìkích động cực độ mà run rẩy. Hắn vươn tay xoa nhẹ tóc nàng, miệng dán bên tai nàng nỉ non: 'Ờ, là anh ngu ngốc...' Giọng nói bởi vì mất máu mà suy yếu:'Bất quá, anh cam tâm tình nguyện...' Thế giới này có tên con trai như vậy, hắn yêu sâu sắc người con gái của mình, cho dù là ngốc, cũng cam tâm tình nguyệnđược ngốc. Chapter 56 Lăng Siêu bị thương không lâu, cảnh sát theo tiếng ẩu đả chạy tới,nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện gần đây. Trải qua kiểm tra, một dao kia tuy chưa đến mức trầm trọng, nhưng vì mất máu quá nhiều, lại sợ miệng vết thương nhiễmtrùng nặng nên sau khi cầm máu và băng bó xong, bệnh viện đề nghị ở lại theo dõi một thời gian. Buổi tối hôm đó, trong phòng bệnh, Tiêu Thỏ cơ hồ trắng đêm không ngủ. Nàng chỉ cần nhắm mắt lại một cái, trước mắt đỏ sẫm một màu máu từ cánh tay Lăng Siêu chảy xuống ... Bao giờ nhớ lại cảnhđó cũng khiến cho nàng hít thở không thông.

Bỗng nhiên, tay đặt bên giường bị nắm lấy, nàng ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt Lăng Siêu. 'Sao tay lạnh vậy?' Giọng hắn suy yếu, ngược hẳn với ôn nhu nơi đáy mắt. Tiêu Thỏ đau xót, lại muốn rơi lệ, nhưng nhớ tới lời hắn nói lúc bị thương, lệ vừa tràn ra hốc mắt liền bị nàng cứng rắn đè éptrở về. Hết thảy đều đã qua, khóc là vô ích, điều mà lúc này nàng có thể làm, chính là không để cho hắn lo lắng. (^̂ ) 'Em không sao, anh mau ngủ đi.' Nàng nhìn hắn, tận lực che dấu cảm xúc trong lòng. Lăng Siêu không nói gì, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Hai người đối diện thật lâu sau, Lăng Siêu bỗng nhiên thở dài, ánh mắthơn phân nửa là ủy khuất: 'Lão bà, em nhìn anh như vậy, anh ngủ không được...' Tiêu Thỏ ngơ ngẩn: 'Em không nhìn anh nữa, vậy được rồi chứ?' Bất đắc dĩ lúc này hắn còn có tâm tư nói giỡn, Tiêu Thỏ vừabực mình vừa buồn cười. 'Em không nhìn anh, anh càng ngủ không được.' Lúc này, ủy khuất trong ánh mắt còn có vài phần ai oán. Tiêu Thỏ không nói gì được nữa: 'Vậy cuối cùng anh muốn em thế nào?' Nhìn không được, không nhìn cũng không xong,chẳng lẽ nào kêu nàng mở một con mắt, nhắm một con mắt? (^̂ ) 'Theo giúp anh ngủ.' Tiêu Thỏ câm nín. Lời nói trắng trợn như vậy, sao hắn có thể nói ra bình tĩnh đến như thế? Điều chỉnh cảm xúc một chút, nàng nghiêm túc nói: 'Ở đây là bệnh viện.' 'Nhưng đây là phòng bệnh riêng.' '... Sẽ có hộ sĩ xông tới.' 'A!' Lăng Siêu thở dài, thì thào vô cùng ai oán: 'Xem ra tối nay ta ngủ không được rồi...' Ngọn đèn mờ ám chiếu lên biểu tình ủykhuất trên khuôn mặt hắn. Khóe miệng, con ngươi tràn đầy u oán, đôi mắt trông mong nhìn người ta. Tuy biết hắn dụng tâm hiểm ác, nhưng Tiêu Thỏ vẫn đầu hàng để bị giết. Giường bệnh hé ra, hai người cùng nằm xuống, Tiêu Thỏ cố gắng tránh đi miệng vết thương của hắn. Nàng thật vất vả mớingủ được, chợt nghe hắn bên tai ai oán một câu: 'Lão bà, em ngủ cũng không cởi quần áo a...' Tiêu Thỏ rốt cuộc nổi giận: 'Anh đừng có mà “được một tấc lại muốn tiến một thước” như thế!' Không nghĩ là đụng phải miệng vết thương của hắn. 'Ôi!' hắn rên lên một tiếng. Lòng Tiêu Thỏ thoáng chốc bị nhéo lại: 'Anh không sao chứ?' Nói xong, muốn xoay bờ vai của hắn lại để xem vết thương. 'Muốn mưu sát chồng à...' Lăng Siêu đau mà còn nhe răng trợn mắt. Tiêu Thỏ nóng nảy, vội vàng tới gần hắn. Nàng còn chưa thấy rõ vết thương, đã bị chặn ngang ôm lấy, thuận thế ngả vàolồng ngực ấm áp của ai đó. Dựa vào... lại bị sờ mó! 'Biến thái!' Nàng vừa thẹn vừa giận, trong lòng ngực hắn liều mạng giãy dụa. Kết quả... đụng trúng miệng vết thương của hắn. Thấy giữa đôi mày Lăng Siêu lơ đãng mà nhíu nhíu, Tiêu Thỏ lập tức buông tha giãy dụa, sợ chính mình không cẩn thận mộtcái, lại làm đau hắn. Cùng người này ở chung đã lâu, biết rõ tính tình hắn: lúc la to không nhất định là có việc, nhưng khi cắn răng làm như khôngcó việc gì, tuyệt đối là có vấn đề. Từ khi nàng không hề giãy dụa nữa, phòng bệnh bỗng nhiên an tĩnh khác thường. Trái tim Tiêu Thỏ cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Bỗng nhiên cảm thấy trải qua trận nháo vừa rồi, cổ khí thắt nghẹn trong ngực đã

muốn tan hết. Trong phòng bệnh an tĩnh, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình cùng với tiếng hít thở đều đều đến từđỉnh đầu ai đó. Hai thanh âm có tiết tấu mà phối hợp lẫn nhau, chậm rãi, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy trước mắt mình đã không còn hìnhảnh đầm đìa máu tươi kia nữa, chỉ còn lại ánh mắt khi hắn bị thương vẫn ôm lấy nàng, vừa kiên định, vừa ngập tràn thươngyêu. Bên tai lại vang lên câu nói kia: 'Là anh cam tâm tình nguyện...' Bỗng nhiên có một loại cảm xúc hạnh phúc len lỏi trong lòng, lần đầu tiên nàng chân thực cảm nhận được bản thân mìnhđược bảo hộ, mà người bảo hộ cho nàng, cũng là người nàng rất rất muốn bảo hộ. Đêm đã khuya, phòng bệnh tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào. Cảm giác được cánh tay mảnh khảnh của nàng đặt lên thắt lưng mình, Lăng Siêu trong nháy mắt thất thần, nhưng là rấtnhanh, hắn hiểu được, khóe miệng nhếch lên một cái, ôm chặt nàng hơn nữa... Ngày hôm sau. Tiêu Thỏ đã bị người ta bắt kẻ thông dâm tại giường. Đầu tiên là hộ sĩ của bệnh viện đi vào, nhịn không được, thẹn thùng mà 'A!' một tiếng, tiếp theo phía sau hộ sĩ là Lăng baLăng mẹ, Tiêu ba Tiêu mẹ. Bọn họ cho là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, tất cả đều như ong vỡ tổ chạy vào, kết quả... Lần đầu tiên Tiêu Thỏ hận chính mình không phải là con thỏ thật sự, có thể đào cái hang chui xuống. T____T Đồng dạng thất kinh còn có cha mẹ bọn họ. Trong ngắn ngủi lại dài dòng trầm mặc qua đi, Tiêu mẹ phản ứng đầu tiên: 'Cái kiagì, hình như tôi quên cái túi ở bên ngoài!' Dứt lời, lôi kéo ba nàng cùng đi. Vẻ mặt ba nàng xanh mét, ngữ khí không tốt: 'Bà kéo tôi làm chi?' Kết quả, một vòng thịt béo trên lưng kia bị mẹ nàng không chút lưu tình mà nhéo một phen. Ba nàng nhe răng trợn mắt, phẫn hận mà đi ra theo. So với ba mẹ Tiêu Thỏ, Lão lăng và lão bà thức thời hơn, không nói hai lời liền lui ra ngoài, nhân tiện còn lôi vị tiểu hộ sĩ kiatheo. Đáng thương tiểu hộ sĩ, trước lúc đi còn đỏ mặt, liều mạng giải thích: 'Ta cái gì cũng không thấy được, thật sự cái gì cũngkhông thấy...' Tiêu Thỏ bỗng nhiên xúc động, muốn một đầu đâm xuống gối chết, kết quả lại không chú ý, đập vào ngực ai đó. 'Lão bà, mới sáng sớm đã yêu thương nhung nhớ anh à?' Vì thế... trên trời rớt xuống một khối thiên thạch. Đánh nàng choáng váng! T____T Mặt nàng đỏ bừng, muốn ngồi dậy, mới khởi động được nửa thân mình, lại bị người ta kéo trở về. Nhất thời, bốn mắt nhìnnhau. Người kia bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên mắt còn mơ màng, cùng với nàng bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ hai má, thậtkhiến cho người ta muốn di động ngón tay âu yếm. Lăng Siêu không chút do dự, cúi xuống đôi môi mê người kia. (^̂ Chưa đánh răng thì có tính là mất vệ sinh không ^̂ ) Nhìn thì mềm mại nhu tình như nước, lại không để cho đối phương nửa điểm phản kháng, công thành đoạt đất, mọi việc đềuthuận lợi. Cùng lúc đó, ở bên ngoài cánh cửa hơi hơi hé ra, bốn người rình coi mang theo bốn tâm tư khác nhau. Lão lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi: thối tiểu tử còn có khí lực đánh lén, xem ra không có gì trở ngại lớn. (^̂ ) Lăng mẹ âm thầm cân nhắc: kỳ thật ngẫu nhiên chịu cái thương cũng không sai... (^̂ ) Tiêu mẹ cười mị mắt: thanh xuân a, như thế nào có thể tốt đẹp như vậy? (^̂ ) Tiêu ba nắm tay: lưu manh! Lưu manh! (^̂ )

= =,

Chờ đến khi cha mẹ hai nhà lại đi vào, Tiêu Thỏ đã ăn mặc chỉnh tề mà đứng bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt đỏ hồng, lànmôi kiều diễm ướt át, con ngươi hạ xuống, ánh mắt xấu hổ, bối rối chớp qua chớp lại, hai tay bâng quơ chỉnh tóc. So sánh với Tiêu Thỏ ngại ngùng, Lăng Siêu đắc ý cười. Hắn ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt thản nhiên, về phần tâm tình lạivô cùng sung sướng vui vẻ. Nếu không nhìn thấy cổ áo hắn lộ ra miếng băng vải trắng, còn tưởng rằng hắn là khách du lịchnữa chớ! Lão Lăng hỏi: 'Chúng ta nhận được điện thoại liền chạy tới, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tự nhiên sao lại bị thương?' Tiêu Thỏ liền kể lại sự tình từ đầu tới đuôi, vừa nói vừa quan sát cha nuôi mẹ nuôi, sợ bọn họ giận mình. Dù sao họa là donàng đưa tới, bị thương lại là Lăng Siêu. 'Cái gì? Côn đồ bây giờ đều ăn mật báo hả?' Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, lão Lăng không khỏi có chút nôn nóng,ngữ khí đôi phần giống xã hội đen. Lăng mẹ mắng hắn một chút. Lão Lăng không thèm nói lại, nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì biết lũ côn đồ này về sau đừng nghĩ tái lăn lộn. Dám khi dễ contrai nhà họ Lăng và con dâu, chán sống rồi sao? Nhưng Tiêu mẹ đã giảng hòa: 'Lão Lăng, anh cũng đừng nóng giận, đứa nhỏ không có việc gì mới là quan trọng! Bất quá congái à...' Nàng hướng ánh mắt sang Tiêu Thỏ: 'Mẹ hay nói con là Thỏ Ngọc tinh đầu thai, khi trưởng thành nhất định có tiền đồ!Con xem, con hiện tại nhiều hồng phúc không, ta chính là mẹ của người tiếng tăm lừng lẫy trên mạng!' Vẻ mặt Tiêu Thỏ đen thui: Mẹ! Người có thể mở trắng mắt ra một chút được không? =____= 'Kỳ thật, chuyện này con đã sớm biết.' Lăng Siêu vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng. 'Cái gì?' Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lăng Siêu chậm rãi nói ra sự kiện: nguyên lai, ngày đó khi Tiêu Thỏ bị mạng điênđồn đại, Ngộ Không đã vào trang web đó sớm nhất và phát hiện được một tin nhắn quỷ dị. Người nhắn thừa nhận hắn là tiểu đệ của tên cướp kia, đại ca mình bị mất mặt lớn như vậy, hắn nhất định phải thay đại cabáo thù. Lời nhắn này trong một đống tin nhắn hỗn độn để lại kia, vốn thực là tầm thường, nhưng người am hiểu máy tính như NgộKhông lại nhìn ra điểm đáng nghi. Thứ nhất, ngữ khí của hắn kiêu ngạo, không giống những người khác tới xem náo nhiệt, lờinói thường là trêu đùa vui vẻ. Thứ hai, hắn để lại một cái tin rồi bỏ đi, không giống như là cố gắng tạo ra đề tài. Thứ ba, đó làcái ID mới đăng kí, Ngộ Không tra xét IP của hắn, là cùng một khu dân cư với bọn họ. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tin nhắn nàycũng chẳng phải đơn thuần. 'Vậy sao anh không nói với em?' Nghe Lăng Siêu nói xong, Tiêu Thỏ nhịn không được, nàng hỏi. 'Nếu anh nói với ngươi, em có quan tâm sao?' Một câu này, Tiêu Thỏ không lời chống lại. Quả thật, tâm tư của mình và Lăng Siêu hoàn toàn không so được. Nếu hắn khăngkhăng nói cho nàng việc này, không chừng nàng còn cười hắn quá phiền phức, quá lo lắng không đâu... Nàng bỗng nhiên nhớ lại: 'Cho nên ngày đó em và bọn họ đi ca hát, anh sợ em gặp chuyện không may, cố ý đi đón em?' Lăng Siêu gật đầu: 'Đây cũng là một nguyên nhân. Chủ yếu là tin nhắn như vậy, chứng cớ không đủ, cảnh sát sẽ không thụ lí,mà em khẳng định là sẽ không quan tâm, cho nên anh đành phải tận lực cùng một chỗ với em.' Trách không được gần đây hai người gặp mặt tuy rằng ít, nhưng chỉ cần nàng nói muốn một mình đi làm chuyện gì, Lăng Siêusẽ rút bớt thời gian cùng đi với nàng. Lúc đầu còn tưởng vì hôm đó hắn ghen với Triệu Thần Cương, nguyên lai... Nghĩ đếnđây, trong lòng Tiêu Thỏ không khỏi lo lắng một trận. Thấy vợ chồng son quan tâm đến nhau, người lớn cũng không tiện quấy rầy, thêm nữa vết thương của Lăng Siêu cũng khôngcó gì trở ngại lớn, cho nên cha mẹ hai bên đợi đến trưa, liền quyết định trở về. Đã lâu Tiêu Thỏ không gặp ba mẹ, không chịu để bọn họ trở về như vậy. Ba nàng vừa thấy con gái giữ lại, cao hứng vô cùng,mở miệng nói muốn ở lại đây vài ngày. Kết quả “thịt béo trên lưng” lại gặp nạn, bị mẹ nàng dùng “Long Trảo Thủ” tấn công vôcùng thê thảm, còn liều mạng nháy mắt với hắn: Ông già ngươi, tâm tư lại lung lay có phải hay không? Ba nàng bị đuổi đánh, không có biện pháp, đành phải buông tha ý tưởng ở lại vài ngày. Bất quá, trước lúc đi vẫn liên tục dặn

dò con gái: 'Thỏ Thỏ, nhớ kỹ con còn chưa có kết hôn, không thể cho người ta ăn đậu hủ!' Một câu, Tiêu Thỏ đỏ hết cả mặt. 'Ba nói bậy bạ cái gì vậy? Đi mau đi!' Không nói hai lời, liền xô hắn ra ngoài. Ba nàng vì thế mà ủy khuất. Chính mình suy nghĩ vì con gái như vậy, tại sao còn bị xô đuổi phũ phàng? Ai da! Con gái lớn không thể giữ được trong nhàmà! Lúc trước, vì theo đuổi quyết định có cho phép Lăng Siêu và con gái ở cùng một chỗ hay không mà ba nàng đã lao lựckhông ít, bây giờ vô cùng đau đớn hối hận, nát tim nát phổi. Đáng thương Tiêu ba ba, hoàn toàn không có cách nào lĩnh hội được sự xấu hổ rụt rè của thiếu nữ. Tác giả có chuyện muốn nói: Có chút chậm, bất quá rất có ái! Ha ha, ta thích Tiêu ba ba, thật đáng yêu ~ Văn của ta đều có tính “manh” (?? lưu manh/mơ hồ), ha ha ha ha! Chương sau kéo Giang Hồ ra trượt đi. Giang đại thiểu: ta là chó sao? Dám lưu chữ này trên người “bản đại thiểu” ta! Tác giả: ta lưu không phải chó, là “tịch mịch” (??) Giang đại thiểu:... Chapter 57 Người lớn hai nhà đi rồi, Tiêu Thỏ trở về trường học xin nghỉ phép ba ngày, ở bệnh viện không rời một tấc mà chăm sóc choLăng Siêu. Kỳ thật vết thương của Lăng Siêu sau khi trải qua xử lý đã không còn nghiêm trọng. Nhưng có thể được quang minh chính đạitrốn học, còn có người cẩn thận chăm sóc, buổi tối lại được ôm mỹ nhân ngủ (^̂ ), loại chuyện tốt này có ngu mới bằng lòngxuất viện! Vì thế, vốn qua hai ngày có thể xuất viện, Lăng Siêu cố kéo thêm vài ngày nữa. Bởi vì ngày nghỉ dùng hết rồi, Tiêu Thỏ đành phải ban ngày về trường đi học, tan học chạy tới bệnh viện chăm sóc cho hắn,công việc ở hội sinh viên sớm đã bị nàng đá qua một bên. Vài ngày không thấy Tiêu Thỏ, rốt cuộc Triệu Thần Cương nhịn không được. Hắn làm bộ đi ngang qua, vừa tan học liền tớitrước cửa lớp chờ Tiêu Thỏ. Khi đó, Tiêu Thỏ một tay mang theo quần áo cho Lăng Siêu tắm rửa, một tay cầm cặp sách, vội vã chạy từ phòng học ra bắtxe bus. Nàng đi được vài bước, Triệu Thần Cương không biết từ chỗ nào nhảy ra. 'Học muội, vừa khéo...' Rõ ràng ở trước cửa đợi người ta cả tiết, lại muốn giả bộ như trùng hợp gặp được, Triệu tổ trưởngquả nhiên thực cao ngạo. 'Chào tổ trưởng.' Tiêu Thỏ hướng hắn gật gật đầu, mang theo đồ đạc muốn đi. 'Chờ một chút!' Triệu Thần Cương vội vàng gọi nàng lại. 'Có chuyện gì không?' Biểu tình của Tiêu Thỏ, nhìn qua có chút không kiên nhẫn. Điều này cũng không thể hoàn toàn tráchnàng, Lăng đại công tử còn đang ở bệnh viện chờ nàng. Thêm một lát nữa mới đi thì sợ là đã muộn, bắt không được xe bus,chẳng lẻ lại phải đón taxi. Taxi từ trường học đến bệnh viện cũng khá tốn tiền. Tiêu Thỏ vốn thành thạo công việc con dâuquản gia, đâu thể chấp nhận chuyện này được! Triệu Thần Cương ngơ ngác một chút, mấy từ tốt đẹp vừa định nói tất cả đều mắc lại trong cổ họng không phun ra được. Thấy hắn gọi nàng lại mà không nói lời nào, Tiêu Thỏ nóng nảy: 'Tổ trưởng, ta thật có việc gấp, ngươi có chuyện gì hôm nào

hãy nói sau!' Dứt lời, nàng mang theo đồ đạc hướng dưới lầu chạy. Triệu Thần Cương đáng thương, nội tâm cao ngạo của hắn đã trải qua không ít dày vò mới quyết định chạy tới tìm Tiêu Thỏ,không nghĩ tới đợi người ta lâu như vậy, lại chỉ nói được có hai câu, trong đó có một câu còn chưa có nói xong! Nhìn bóng dáng nàng rời đi, tự tôn đàn ông của Triệu Thần Cương bị đả kích thật sâu. Hắn xoay người rời đi bình thường,nhưng mỗi bước chân đều là lơ mơ thất thểu. Nghê Nhĩ Tư theo ở phía sau thật sự nhìn không được: 'Học trưởng, chúng ta cùng nhau đi thôi.' Nàng vội vàng đi theo hắn. Lại nói Tiêu Thỏ, một đường vội vã sau đó, rốt cuộc thở hồng hộc mà bắt được xe bus. Ba mươi phút sau, nàng xuống xe trước bệnh viện Thánh Lãng, đi vào cửa lớn, nhắm thẳng khu nằm viện. Khu nằm viện của bệnh viện Thánh Lãng ở phía sau khu khám bệnh. Cả tòa kiến trúc đồ sộ có chừng hai mươi tám tầng, bêntrong phương tiện đầy đủ, tối tân, nhân viên y tế lành nghề. Đây là bệnh viện tư tốt nhất thành phố. Tiêu Thỏ đi vào thang máy, nhấn nút tầng hai mốt, là nơi Lăng Siêu nằm bệnh. Cửa thang máy vừa muốn khép lại, bỗng nhiên có một giọng nữ từ bên ngoài bén nhọn hét lên: 'Chờ một chút, chờ, chờ tavới!' Sau đó, một bộ móng vuốt đỏ tươi tiến vào, cửa thang máy đáng thương vì thế lại bị mở ra. Người kia đi vào thang máy, Tiêu Thỏ ngẩng đầu nhìn nàng. Vừa thấy, hai người đều ngây ngẩn cả người. 'Là ngươi?' Trăm miệng một lời. Chẳng qua, một người ngữ khí nghe lên cực kỳ thân mật, một người khác lại tràn ngập địch ý. Mà cáingười đối với Tiêu Thỏ tràn ngập địch ý kia, đúng là lần trước ở ngã tư đánh tên côn đồ, cuối cùng biến thành “túi LV cùnghình tượng hoàn toàn biến mất” Diệp Tình —— tình tỷ! Thấy Diệp Tình, Tiêu Thỏ có chút kinh ngạc, nhưng nàng nghĩ, Diệp Tình là em gái Diệp Tuấn, làm chung công ty với LăngSiêu, như vậy người ta cũng là đồng nghiệp, nếu Lăng Siêu bị thương, đồng nghiệp đến bệnh viện quan tâm một chút cũng làlẽ thường. Vì thế, nàng cực kỳ tôn trọng mà gọi nàng một tiếng: 'Tình tỷ, ngươi đến thăm Lăng Siêu à?' Một từ này nháy mắt đâm trúng tử huyệt của Diệp Tình. Nàng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thỏ liếc một cái. Tiêu Thỏ bị cái trừng mắt kia làm ngây ngẩn cả người: A? Lẽ nào mình vừa rồi “tự mình đa tình”, nghĩ bậy. Khu nằm viện lớnnhư vậy, nói không chừng là Diệp Tình tới thăm người khác. Nghĩ như thế, nàng có chút xấu hổ: 'Tình tỷ, ngươi...' 'Ngươi mới là tỷ, cả nhà các ngươi đều là tỷ!' Rốt cuộc Diệp Tình không thể nhịn được nữa. Từ lần trước gặp phải cướp, bịTiêu Thỏ ra tay cứu giúp, ngày đó tư thế cứu người oai hùng của Tiêu Thỏ đã in đậm thật lâu trong lòng nàng, đuổi cũngkhông đi, khiến cho nội tâm nữ vương cao ngạo của nàng phi thường khó chịu. Có một loại con gái như vậy, nàng tình nguyện bị người khác đánh chết, cũng không nguyện bị tình địch thương hại. DiệpTình là một nữ vương cao ngạo như thế. Tiêu Thỏ mộng mị, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nàng mở miệng, yếu ớt nói: 'Tình...' 'Ngươi dám kêu!' '...' Quên đi, vẫn là không nên để ý tới nàng. Đầu óc Tiêu Thỏ mê muội, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, một bên không thèm nói, trong lòng lại tràn ngập thắcmắc: Vị Tình tỷ này đến tột cùng là người như thế nào? Lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là cái thục nữ ôn nhu; nhìn nhiều một chútphát hiện là cái ôn nhu cao ngạo; nói nói mấy câu sau đó, mới phát hiện hoàn toàn là cái nữ vương kiêu kì; chờ chính mắtnhìn thấy nàng hung hăng đánh cướp trên đường, mới biết kỳ thật nàng là người đàn bà chanh chua, nhưng hôm nay xemra... Nguyên lai là nàng quên uống thuốc! Tiêu Thỏ vì thế nghĩ thông suốt.

Thấy Tiêu Thỏ không nói lời nào, ngược lại Diệp Tình càng khó chịu. Có ta mỹ nhân chói mắt như vậy đứng ở đây, ngươicũng dám không nhìn ta! Vì thế nàng cố ý 'khụ khụ...' ho hai tiếng. Tiêu Thỏ không quản nàng, ngược lại lùi ra sau từng bước. Diệp Tình càng phát hỏa. Ngươi không nể mặt ta có phải không? 'Khụ khụ khụ...' Tiếng ho càng lợi hại hơn, nàng còn lắc lắcmông, liều mạng ép Tiêu Thỏ lùi sâu vào góc. Thang máy to như vậy, hai người đứng còn dư dả. Nhưng nàng cứ hướng về phía Tiêu Thỏ như vậy, hiển nhiên là muốn làmkhó dễ. Một bên thụt lùi, một bên tận lực ho khan. Rốt cuộc, Tiêu Thỏ nhịn không được : 'Diệp tiểu thư, ngươi có thể đứng sang bên kia một chút được không?' 'Thang máy là của ngươi sao? Ta thích đứng chỗ nào thì đứng!' Diệp Tình cố ý không để cho nàng mặt mũi. Tiêu Thỏ: 'Chính là...' Chính là ngươi ho dữ dội như vậy, lại không uống thuốc, ta sợ bị lây bệnh qua đường nước miếng!T____T Nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của Tiêu Thỏ, Diệp Tình không khỏi đắc chí: Xem đi! Nữ hiệp chỗ nào? Vốn không phải là đốithủ của ta! Nàng càng nghĩ càng đắc ý. Ngay lúc đắc ý muốn cười to, đèn thang máy bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó, thang máyđang đi lên cũng đột nhiên dừng lại. Oan gia ngõ hẹp. Thang máy gặp sự cố, sao mà xui dữ vậy? Diệp Tình ngây ngẩn cả người. Sau khi nàng trầm mặc hai giây, một trận thét chói tai đánh vỡ yên tĩnh: 'Cứu mạng!!!' Vẻ mặt Tiêu Thỏ tối tăm, không phải là thang máy hỏng rồi sao? Kích động như vậy mà làm gì? Bởi vì đèn tắt, bên trong thang máy tối đen, bên tai tất cả đều là tiếng thét chói tai của Diệp Tình, Tiêu Thỏ không lời chốnglại, đành phải bưng kín lổ tai. Lúc này, bởi vì mạch điện có vấn đề, đèn thang máy bỗng nhiên bắt đầu chớp nháy, ánh sáng lờ mờ, còn có thanh âm kỳ quáiphát ra, giống như các cảnh thường thấy trong phim kinh dị. Lá gan của Tiêu Thỏ kỳ thật cũng không lớn, trước đây bởi vì sợtối mà phải nhờ Lăng Siêu đưa rước mỗi ngày. Chính là dưới tình huống như vậy, ở bên cạnh có một người khiếp sợ muốnnổi điên như Diệp Tình, không biết như thế nào, nàng bỗng nhiên bình tĩnh lên. 'Ngươi đừng có gấp, đây là bệnh viện, rất nhanh sẽ có nhân viên công tác tới cứu chúng ta.' Nàng vốn định an ủi Diệp Tình.Không nghĩ tới Diệp Tình bị dọa cho khiếp đảm, vừa nghe thấy giọng nói của nàng, không nói hai lời liền ôm lấy nàng, tựanhư ôm một cái cây vô cùng to lớn, hất ra như thế nào cũng đều không buông. Tiêu Thỏ rốt cuộc hỏng mất : đại tỷ, van cầu ngươi trở về uống thuốc đi! Trong sự cố thang máy ở đây, hỏng mất không chỉ có Tiêu Thỏ, khi nhân viên công tác đến giải cứu bọn họ, nhìn thấy một côgái gắt gao ôm một cô gái khác, như thế nào cũng không chịu buông tay. Người nhân viên đáng thương thấy mà kinh hoàng:như thế nào ... bây giờ đều thoải mái như vậy sao? Tiêu Thỏ đã không thể nói gì, nàng vươn tay đẩy bả vai Diệp Tình: 'Diệp tiểu thư, mặt của ngươi... đụng tới ta... ngực...' Phục hồi tinh thần lại, Diệp Tình rốt cuộc hỏng mất. Ôm tình địch kêu cứu mạng đã đủ mất mặt, vì cái gì ngực nàng so với mình lớn hơn a? Diệp Tình che mặt lại, lao nhanh khỏi thang máy, ra đến cửa nàng liền một đầu đâm xuống lầu dưới. Nàng đã không còn mặtmũi nào gặp lại Tiêu Thỏ, chỉ cần vừa thấy nàng, nàng đều không tự chủ được mà nhớ tới thảm cảnh cùng Tiêu Thỏ ở mộtchỗ, thời khắc kia khác nào tra tấn trái tim cao ngạo của nàng. Không uổng phí một người nào, cứ như vậy Tiêu Thỏ giết chết một tình địch vốn có nội tâm cường đại, đến mảnh giáp cũngkhông lưu. Mấu chốt là đương sự còn không cảm kích chút nào. Vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng dáng Diệp Tình rời đi, lại nhìn xemnhân viên công tác trợn mắt há mồm, Tiêu Thỏ buông tay: 'Ta cái gì cũng không có làm, thật sự.' Nhân viên công tác: '...' Vĩnh biệt Diệp Tình (^̂ ), rốt cuộc Tiêu Thỏ thuận lợi đi tới trước của phòng bệnh của Lăng Siêu. Nàng đang muốn gõ cửa lạiphát hiện cửa phòng đã mở sẵn.

'Lăng Siêu?' Nàng kêu một tiếng, thoáng đẩy cửa ra, phát hiện trên giường bệnh không có một bóng người. A? Người đâu? Tiêu Thỏ có chút kỳ quái. Nàng mở cửa đi vào, ném đống đồ mang theo lên bàn, đang muốn xoay người đi tìm Lăng Siêu, mộtcỗ xung lượng bỗng nhiên đập vào mặt, đem nàng đặt trên giường bệnh. Hắn thế nhưng muốn phục kích! Chờ khi Tiêu Thỏ hiểu được hết thảy, môi đã bị hung hăng mút vào, đầu lưỡi bá đạo khiêu mở khớp hàm, tiến quân thần tốc.Tiêu Thỏ vô lực phản kích, chỉ phải tùy ý cho đầu lưỡi kia tàn sát bừa bãi trong miệng mình, công thành đoạt đất, không lưuchút tình nào. Tiếng rên khẽ chưa tràn ra lập tức lại bị nuốt trở về, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân vô lực, đôi môi vừa têvừa dại, tay chân đều không hăng hái. Người trên thân mình giống như một đoàn hỏa, hừng hực thiêu đốt, khiến cho người takhông thể thở nỗi. Trái tim kịch liệt nhảy lên, có một bàn tay cách qua làn áo hơi mỏng, ma sát trên thân thể, sau đó mỗi mộtchỗ đều dấy lên một ngọn lửa. Rất nhanh, ngọn lửa này càng cháy càng to, càng ngày càng nghiêm trọng, muốn đốt sạchthân thể của nàng. Loại cảm giác này, so với dĩ vãng, kịch liệt hơn vạn phần. Trong lòng nàng có chút sợ hãi, nhưng là không có ý tứ đẩy hắn ra.Đã trải qua nhiều lần như vậy, nàng đã không giống như trước kia kháng cự hắn thân thiết, thậm chí trong lòng, nàng còn ẩndấu chút chờ mong... Cũng không biết trải qua bao lâu, cái hôn nóng rực kia rốt cuộc đã xong, đầu lưỡi Lăng Siêu lưu luyến không rời mà lui trở về,tiện đà mềm nhẹ liếm liếm làn môi sưng đỏ của nàng, sau đó tinh tế đánh giá người dưới thân. Hai mắt mê ly, hai má ửng đỏ, đôi môi tươi đẹp hơi hơi cong lên, nàng ở dưới thân hắn thở ra gấp gáp... Thực ngon miệng! 'Em đến muộn.' Hắn lại chạm vào môi nàng, dùng thanh âm sàn sạt nói cho nàng: 'Đây là trừng phạt.' Trừng phạt? Rõ ràng là ngươi bị dục hỏa đốt, muốn ăn đậu hủ người ta? Lăng đại công tử bình tĩnh và da mặt dày lại khiếnngười ta muốn giận sôi gan. Tiêu Thỏ vừa bực mình vừa buồn cười, thử giật giật thân mình, muốn từ dưới người hắn chui ra, nhưng hắn lại ép kín nhưvậy, chính là không cho nàng lên. 'Em bị ép chết...' Nàng oán giận thốt ra, lại phát hiện giọng nói của mình cũng sàn sạt, như nhiễm tình dục, lập tức mặt đỏ taihồng mà ngậm miệng. Lăng Siêu nhếch khóe miệng một cái. Tuy hắn không tránh ra, nhưng nâng cánh tay, cho nàng không gian hô hấp. Rốt cuộc có thể thoải mái hít thở, Tiêu Thỏ mồm to thở phì phò, một bên điều chỉnh cảm xúc, sau đó ngữ khí nghiêm túc, nàngnói: 'Em thấy anh có thể xuất viện được rồi.' Khí lực này, tốc độ này, phản ứng này, không xuất viện quả thực chính là lãng phí tài nguyên chữa bệnh! 'Khụ khụ!' Một giọng ho khan chợt vang lên, cắt đứt tính toán đòn tấn công kế tiếp của Lăng đại công tử. Hai người quay đầu nhìn lại, nhìn đến Giang Hồ mặc áo blouse trắng, nghiêm mặt đứng ở cửa. Theo sắc mặt mà xem, hẳn làđã đứng yên ở đó thật lâu. 'A!' Tiêu Thỏ kêu một tiếng, nhanh chóng từ dưới thân Lăng Siêu chui ra. Tại sao? Lần nào cũng bị người ta bắt kẻ thông dâm tại giường! Thật là quá mất mặt! Sau khi Tiêu Thỏ đứng lên, Lăng Siêu cũng “tâm không cam, tình không muốn” mà xoay người, tùy ý ngồi xuống, hai taychống trên giường, khiêu khích nhìn Giang Hồ. Đứng ở cửa, Giang Hồ lập tức lấy ánh mắt cùng hắn đối diện. Trong “điện quang đá lửa”, không khí căng thẳng tới cực điểm. 'Sư huynh.' Tiêu Thỏ mở miệng, rốt cuộc đánh vỡ cục diện trận này. Giang Hồ hướng nàng gật đầu: 'Học muội, xem ra là ta tới không phải lúc.' Trong phút chốc, sắc mặt dĩ nhiên vô cùng bìnhthường, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Gương mặt Tiêu Thỏ nhanh chóng đỏ lên, vội vàng ngăn đề tài: 'Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?' 'Bác sĩ phụ trách ngoại khoa hôm nay xin nghỉ phép, ta đến thay hắn.' Giang Hồ vừa nói, vừa nhìn Lăng Siêu, lại tận lực bổsung một câu, 'Cha ta là viện trưởng bệnh viện này.' Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới lần trước Ngộ Không bị thương, hình như là ở trong này gặp qua Giang Hồ. Trong trường đồnđãi gia thế nhà Giang Hồ rất cao, xem ra là đúng. 'Thật là phiền sư huynh.' 'Vì ngươi, ta rất thích ý.' Hắn mỉm cười, ánh mắt dưới gọng kính quét về phía Lăng Siêu. Tiêu Thỏ lập tức nhớ lại lần trước hai người liều mạng đánh nhau, nhất thời có chút sợ hãi, nàng đứng một bên quan sát cẩnthận. Thấy Giang Hồ đi đến bên cạnh giường bệnh, làm một ít kiểm tra đơn giản, sau đó ghi chú trong sổ. Trong lúc hai người đều không nói chuyện, không khí im lặng đến quỷ dị. Bỗng nhiên, Giang Hồ ngẩng đầu nói: 'Thương thế của ngươi đã không còn trở ngại, có thể xuất viện. Bất quá nếu như ngươicòn muốn ở lại, bệnh viện cũng hoan nghênh.' 'Không cần.' Lăng Siêu lạnh lùng liếc hắn một cái: 'Chúng ta về thôi.' Nói giỡn, anh là thiên tài nằm viện đấy à! Nguyên lai trong mắt Lăng đại công tử, nằm viện chính là “tùy tâm sở dục” (^̂ tùy ý) như vậy. Tiêu Thỏ hết chỗ nói rồi... Chapter 58 Chuyện Lăng Siêu bị thương, theo hắn xuất viện mà cũng dần đi xuống. Mấy ngày sau, cảnh sát truyền đến tin tức, toàn bộ mấy tên côn đồ hành hung kia đã bị bắt, phần lớn đều là người có tiền án,lúc này ra tòa không chừng phải ngây ngốc trong nhà đá vài năm. Về phần lão Lăng chuẩn bị đối phó những kẻ thương tổncon trai mình như thế nào, vậy không biết được rồi. Sau đó, tuyển cử hội sinh viên bắt đầu, chức tổ trưởng tổ thể dục cuối cùng bị tổ phó thay thế, Tiêu Thỏ may mắn từ cán sựlên tới vị trí tổ phó. Vừa nghe Triệu Thần Cương rốt cuộc mất chức tổ trưởng, Hứa Bách Dịch cao hứng vô cùng, thiếu chútnữa nhảy dựng lên, hắc hắc! Thối tiểu tử, ta nhìn ngươi về sau còn lấy cái gì ra đấu với ta? Kết quả tuyển phiếu chưa tới nửa phần, hắn liền cười không nổi, bởi vì chức hội trưởng hội sinh viên của hắn cũng bị ngườita lấy mất, thay thế vị trí của hắn chính là tổ trưởng tổ thể dục trước đây... Tên không cần nói, tránh cho cựu hội trưởng Hứaphẫn uất, đâm đầu vô tường. Từ một cán sự nho nhỏ biến thành tổ phó, Tiêu Thỏ thấy áp lực như thế nào có thể tưởng tượng ra. Sau đó một đoạn thờigian, nàng vẫn vội vàng làm các loại công tác và giao tiếp, cũng may Triệu Thần Cương lúc trước làm việc rất tốt, cũng khôngcó lưu lại nhiều khó khăn lắm, hết thảy đều coi như thuận lợi. Sau khi tuyển cử hội sinh viên kết thúc, thi cuối kỳ cũng tới, học kỳ này Tiêu Thỏ tốn không ít thời gian cho những việc khác,cho nên tới thời điểm cuối cùng, nàng đành phải mỗi ngày chạy tới đồ thư quán, cắn răng ôn luyện các loại sách chuyên môn. Khoa hộ lý học không ít môn của khoa y, ôn tập thực phiền toái. Vì thế, Tiêu Thỏ không thể không chuyên tâm đổ thời gianvào đồ thư quán. Thế nên, Lăng đại công tử thật vất vả mới sáng tạo ra bầu không khí “gian tình” trong bệnh viện đã bị quyếttâm khẩn trương ôn tập của Tiêu Thỏ đả bại, trở thành hư không. Bất quá hắn cũng không nhàn rỗi, một bên phải chuẩn bị thi cử, một bên muốn đi làm ở công ty Diệp Tuấn. Như vậy hơn mộttháng, thi cử cuối cùng cũng qua. Ra khỏi phòng thi, Tiêu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi: 'Má ơi! Cuối cùng đã xong!' 'Nghỉ hè rồi!' Đổng Đông Đông vui vẻ reo lên. Duy chỉ có Nghê Nhĩ Tư, vẻ mặt suy sụp. 'Làm sao vậy, Tư Tư? Lại không thi tốt à?' 'Không phải!' Nghê Nhĩ Tư thở dài, 'Chuyện nghỉ hè...'

'Nghỉ hè có cái gì không tốt?' 'Nghỉ hè xong là khai giảng...' = = 'Tư Tư, tư duy của ngươi có thể rõ ràng một chút được hay không?' Tiêu Thỏ lau mồ hôi. 'Không phải!' Nghê Nhĩ Tư kêu to lên, 'Khai giảng xong là học quân sự a!' Nguyên lai nàng lo lắng cái này! Việc học quân sự của tân sinh viên Z đại từ năm Tiêu Thỏ bọn họ vào học liền bắt đầu cải cách, sẽ diễn ra giữa học kỳ nămhai. Nói cách khác, mùa hè này, trước khi bắt đầu học kì chính, bọn Tiêu Thỏ phải đến trường học quân sự. Cuộc huấn luyệngắt gao này chính là khảo nghiệm sức chịu đựng và nghị lực của sinh viên, nghe nói rất khắc nghiệt. Trách không được luônsống yên ổn như Nghê Nhĩ Tư nghĩ đến ngày này lại bắt đầu lo lắng. Bất quá hiện tại lo lắng cũng không được gì, cái gì nên tới sẽ tới thôi. Về điểm này, Tiêu Thỏ vẫn rất là thông suốt. Nhưng Lăng Siêu tựa hồ so với nàng càng để ý. Trên xe về nhà, hắn bỗng nhiên nhắc tới: 'Học kỳ sau em đi học quân sự phảikhông?' 'Uhm!' Tiêu Thỏ gật gật đầu, 'Tư Tư hôm nay vừa thi xong đã bắt đầu lo lắng. Còn hai tháng, thật không biết nàng lo lắng đềphòng sớm như vậy làm gì?' 'Học quân sự rất cực khổ.' 'Có gì đâu, lúc em học cao trung cũng không phải không từng tham gia.' 'Lần này không giống với khi còn học cao trung.' 'A?' Tiêu Thỏ có chút buồn bực, lúc này mới nhớ tới Lăng Siêu đã học quân sự xong, hẳn là có lĩnh hội, vì thế nàng liền hỏi,'Trước kia anh không phải đã tham gia sao? Trường chúng ta học quân sự là như thế nào?' 'Trực tiếp được bộ đội huấn luyện, hơn nữa thời gian rất dài, là một tháng.' 'Một tháng?' Tiêu Thỏ kinh hãi, 'Lần trước ngươi không phải chỉ đi nửa tháng thôi sao?' 'Học quân sự từ năm bọn em đã bắt đầu cải cách. Vừa rồi họp lớp, chủ nhiệm chưa nói với bọn em sao?' 'Hình như là có nói...' Tiêu Thỏ nhớ mang máng, trong một vùng huyên náo, chủ nhiệm lớp tựa hồ có nhắc tới thời gian họcquân sự đợt này một chút. Khóe miệng Lăng Siêu co lại một chút: 'Em nằm trong hội sinh viên, cũng không biết?' '... Giống như có điểm biết.' Em có cần vô tri vô giác như vậy hay không? Vì thế, Lăng Siêu hết chỗ nói rồi. >____< Bởi vì học quân sự có thay đổi, vốn có hơn hai tháng nghỉ hè lập tức rút ngắn chỉ còn hơn một tháng. Hơn nữa việc học quânsự cho tới nay đều là do tổ thể dục trù bị, Tiêu Thỏ không thể không đến trường sớm hơn vài ngày. Kể từ đó, nàng liền chỉcòn lại có một tháng nghỉ hè. Đối mặt hết thảy những điều này, Tiêu Thỏ vẫn vô tri vô giác như trước. Cho đến khi trường học gọi điện báo cho nàng ngàymốt đi học, nàng mới rõ ràng giác ngộ: nguyên lai nghỉ hè đã đi qua! = =, Ôi, nàng còn chưa có chơi đủ! Treo điện thoại, vẻ mặt Tiêu Thỏ uể oải, mẹ nàng thấy kỳ quái: 'Con gái, làm sao vậy?' 'Mẹ, ngày mốt con phải về trường học.' 'Về trường?' Mẹ nàng kinh ngạc một chút, 'Mới tháng tám, về trường làm gì?' 'Hội sinh viên chuẩn bị cho việc học quân sự, con phải đi trước.'

'Không thể nào?' Vẻ mặt mẹ nàng cũng thất vọng, 'Vậy chẳng phải con không thể đi du lịch với chúng ta?' Vì thế, Tiêu Thỏ lại thực bi thống mà nhớ đến, hai nhà bọn họ dự tính cuối tuần này đi du lịch Thanh Đảo. Vì chuyện này,Lăng Siêu còn cố ý xin nghỉ phép ở công ty, trở về đi với nàng. Biển xanh, trời xanh, hải sản tươi ngon... Nàng ngay cả áo tắm cũng đã mua tốt! Trong nháy mắt, Tiêu Thỏ cảm thấy mình quả thực chính là cái bát to. (??) Trong đêm, bát to Tiêu Thỏ bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị về trường. Trong rương vốn đặt kính râm, áo tắm, phao cấp cứu... Hết thảy những thứ này đều bị ném sang một bên, thay thế là các loạiquần áo đi học. Mắt thấy mấy thứ đồ kia đi vào giờ lại đi ra, tâm tình Tiêu Thỏ cực kì buồn chán. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động lạ, Lăng Siêu trở mình đi vào. Động tác chui cửa sổ của hắn thuần thục như vậy, hai ba bước liền chạm tới sàn nhà, sau đó không chút khách khí ngồixuống giường Tiêu Thỏ. Mấy dụng cụ du lịch chất đầy giường kia bị hắn vô tình đụng vào liền rơi xuống đất. 'Anh đụng đến đồ của em!' Tiêu Thỏ nhắc nhở hắn. 'Can hệ gì?' Lăng Siêu khiêu khích, 'Em lại không đi.' 'Ê, anh không cần lại đả kích em như vậy được không?' Tiêu Thỏ uể oải, rõ ràng cũng ngồi xuống giường, hờn dỗi. Nàng thật sự không cam lòng! Mong đợi bờ biển đã lâu như vậy liền phải bỏ qua. Chờ khi mọi người vui vẻ đi du lịch, nàng lạiphải một mình trở về trường chịu khổ, tương phản thật quá lớn? Lăng Siêu không nghĩ tới Tiêu Thỏ phản ứng dữ như vậy. Hắn thuận tay cầm lấy con thỏ vải, đùa đùa khuôn mặt nàng: 'Lãobà?' '...' 'Lão bà?' '...' 'Lão...' Lúc gọi đến tiếng thứ ba, rốt cuộc Tiêu Thỏ không thể nhịn được nữa, 'Ê! Anh cho rằng em là con chó nhỏ hả?' Lấycon thỏ đùa lên mặt người ta, có ý tứ gì đây? Thấy nàng có phản ứng, Lăng Siêu nhịn không được nở nụ cười: 'Em mới mấy tuổi đấy a, không đi du lịch được liền giận dỗi?Cùng lắm thì lần tới, anh cùng đi với em một lần.' Kỳ thật trong lòng hắn đã âm thầm tính toán, tuần trăng mật có muốn đi bờbiển hay không? Ai đó chính là có tầm nhìn xa trông rộng như vậy. (^̂ ) 'Nhưng mà em đã chờ thật lâu a!' Tiêu Thỏ bĩu môi, chỉ chỉ mấy thứ trên giường, 'Anh xem, mấy thứ này em đã chuẩn bị từ rấtsớm, kính râm, mũ cói, còn có áo tắm... Em mong đợi thật lâu, anh có biết hay không?' 'Biết, biết.' Lăng Siêu liên tục gật đầu. 'Hiện tại hay chưa, đều không có cơ hội mặc! Em muốn đi bờ biển, em muốn ăn hải sản!' Tiêu Thỏ buồn bực mà đấm đấmnắm tay. 'Lão bà, em còn đấm nữa giường sẽ gãy đó.' Lăng Siêu nhắc nhở nàng. '...' Bỗng nhiên, tròng mắt hắn chuyển động: 'Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp, em có thể tìm cái khác thay thế.' 'Cái gì thay thế?' Tiêu Thỏ có chút nghi hoặc. 'Ngày mai chúng ta có thể đi bờ sông dạo một vòng, thay thế bờ biển. Cơm trưa đi quán hải sản mới mở, về phần áo tắm thì...'Hắn dừng một chút quét mắt lên xuống người Tiêu Thỏ, chậm rãi nói: 'Anh không ngại bây giờ em mặc cho anh xem.' Vì thế, trong lòng Tiêu Thỏ hỗn độn.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lăng Siêu không có nuốt lời. Hắn dẫn Tiêu Thỏ đi dọc bờ sông, sau đó đi ăn hải sản, “điểm thanhsao con sò, thủy chử tôm he, thông dầu con trai” (??)... Nghe nói hải sản ở đây đều là đánh bắt xong không dùng thuyền màtrực tiếp gửi máy bay đưa tới, so với tại Thanh Đảo ăn còn tươi ngon hơn. Đương nhiên, thương gia nói ngoa hay không liền không thể biết được rồi, chẳng qua giá cả cũng phải chăng, ăn nhiều hảisản như vậy, mới có một trăm lẻ mấy ngàn đồng. Lúc trả tiền, Tiêu Thỏ thực rộng rãi mà muốn đài thọ, Lăng Siêu tự nhiênkhông chịu. Tranh chấp nửa ngày, Tiêu Thỏ bỗng nhiên nóng lên, nàng nói: 'Tiền của anh chính là tiền của em, anh tranh vớiem cái gì?' (^̂ ) Nói xong sau đó, hai người đều ngây ngẩn cả người. Ngắn ngủi mà trầm mặc qua đi, khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên, cười xấu xa nhét ví tiền vào tay Tiêu Thỏ: 'Lão bà, em nóiđúng, về sau đi ra ngoài đều là em trả tiền.' Tiêu Thỏ: '...' Từ đó về sau, mỗi lần hai người bọn họ ra ngoài, quả nhiên đều là Tiêu Thỏ trả tiền, đương nhiên dùng chính là ví tiền củaLăng Siêu. Bất quá chuyện này đều là nói sau, tạm thời không cần nhắc tới. Tuy rằng không được đi Thanh Đảo, nhưng ít nhất cũng thể nghiệm một chút tư vị Thanh Đảo, tâm nguyện của Tiêu Thỏ xemnhư đạt được. Hôm sau nàng liền thu thập hành lý chuẩn bị về trường. Bởi vì hôm đó vừa lúc là cuối tuần, người hai nhà từ sáng sớm đã xuất phát đi du lịch, Tiêu Thỏ đành một mình khệ nệ mangđống hành lý ra nhà ga, nhìn qua có chút khó coi. Tới nhà ga, người chờ cũng không nhiều lắm, nàng mua vé 10h đi thành phố Z. Đợi đến lúc xe lửa vào trạm, nàng liền đi theomười mấy người vào đợi xe, tiếp theo lại leo lên xe lửa. Hết thảy đều gợn sóng như vậy, nhẹ nhàng không sợ hãi, cho đến khi nàng tìm được chỗ ngồi của mình, đem hành lý đặt lêngiá. Lúc chuẩn bị ngồi xuống, một bà lão gọi nàng lại. 'Cô nương, con có thể giúp bà mang một ít hành lý được không?' Nguyên lai bà lão này lẻ loi một mình lên xe, không có sức đặt hành lý lên giá, nhờ vài người hỗ trợ mà họ không chịu, chođến khi nhìn thấy Tiêu Thỏ một mình nâng hành lý lên dễ dàng, lúc này mới lại nhờ thử xem sao. Tiêu Thỏ không nói hai lời, lập tức đáp ứng. Một bà lão, giúp bà một chút cũng là việc nên làm thôi, vì thế nàng sảng khoáinói: 'Bà bà, hành lý của người đâu?' 'Ở trong này.' Lão bà hất người ta ra, Tiêu Thỏ nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Chỗ này có bao lớn bao nhỏ, có thùng, có bao tải, thậm chí còn có một chậu lan Quân tử! Hãi, rốt cuộc bà lão này làm saođem nhiều đồ lên xe như vậy? Tiêu Thỏ lau mồ hôi, có thể đong đầy một thùng. Ách... Chỗ này cũng quá nặng một chút! T____T Khí lực của Tiêu Thỏ vốn không nhỏ, nhưng hành lý của lão bà thật sự quá nặng, muốn nàng một mình chất hết đống này lêngiá, quả thật có điểm khó khăn, bất quá đã đáp ứng người ta, không thể đổi ý được? Tiêu Thỏ không có biện pháp, đành phảikiên trì nhấc từng cái.Trên xe, một đám lữ khách nhìn nàng theo kiểu không liên quan đến mình, nhìn thấy nàng một tiểu cônương đang chật vật cũng không co ai đến giúp một chút. Mắt thấy Tiêu Thỏ sẽ nhanh chóng chống đỡ không nổi nữa, một đôi tay bỗng nhiên giữ lấy cái thùng trên tay nàng. Tiêu Thỏ quay sang, thiếu chút nữa hét lên. Lăng Siêu!? Chapter 59 Tiêu Thỏ hoàn toàn không dự đoán được, Lăng Siêu sẽ không đi du lịch mà cùng nàng về trường học. Mấu chốt là, ngay từđầu người này cũng không có nói gì, chờ nàng lên xe rồi mới đột nhiên xuất hiện cho nàng niềm vui lớn. Hoàn toàn chính làâm mưu thôi!

Tiêu Thỏ cao hứng rất nhiều, nhưng cũng có một chút buồn bực. Sao lại có cảm giác bị hắn đùa bỡn nhỉ? Chờ Lăng Siêu giúp bà cố nội đặt tất cả hành lý trên giá xong, hai người ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này, Tiêu Thỏ mới hỏi:'Sao anh không đi du lịch?' 'Không có ý nghĩa.' Lăng Siêu bình đạm trả lời. Ngươi có thể vẫn bình thản như vậy sao? Tiêu Thỏ có chút ngơ ngẩn: 'Sao lại không có ý nghĩa? Em muốn đi cũng không điđược nè!' 'Em không đi, không có ý nghĩa.' 'Em...' Gương mặt Tiêu Thỏ lập tức liền đỏ. Không thể không thừa nhận, Lăng đại công tử có một loại năng lực: có thể tùy thời tùy chỗ mà bảo trì bình tĩnh. Đã khiến chonàng mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc, hắn lại làm như chưa có làm qua chuyện gì. Thật không biết nên nói hắn tâm tính tốt, vẫn là da mặt dày. (^̂ ) 'Hơn nữa...' Lăng Siêu bỗng nhiên dừng một chút: 'Em về trường rồi không có chỗ ở?' Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảnh giác: 'Em có thể ở kí túc xá một mình.' 'Một mình?' Hắn mở hé mắt, con ngươi hiện lên một tia âm mưu hương vị. 'Em không đến nhà anh ở!' Nàng thốt ra. 'Anh có nói cho em đến ở sao?' Lăng Siêu hỏi lại. '...' Anh không phải có ý tứ kia sao? Vẻ mặt Tiêu Thỏ đen thui. 'Bất quá nếu em đã nói như vậy, anh cũng không ngại.' (^̂ dày thiệt) Trong nháy mắt, Tiêu Thỏ ngộ đạo: Lăng đại công tử tuyệt đối là da mặt dày! So với thép tấm còn dày hơn! 'Các con là vợ chồng hả?' Ngay khi hai người “ngươi trừng ta, ta trừng ngươi”, bà cố nội vừa rồi nhờ bọn họ hỗ trợ dời hànhlý bỗng nhiên chọt vào. 'Không...' 'Đúng vậy.' Lăng Siêu một bước trả lời trước. Anh có thể lừa gạt người già như vậy sao? Tiêu Thỏ trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, giải thích: 'Bà đừng nghe hắn nói bừa,con không có quan hệ gì với hắn.' Lỗ tai bà lão có chút nghễnh ngảng, bà nhìn lại Tiêu Thỏ, hỏi: 'Con nói cái gì?' 'Con nói, con không có quan hệ gì với hắn!' Tiêu Thỏ lớn tiếng lặp lại lần nữa. 'A, con là vợ của hắn.' '...' Tiêu Thỏ câm nín. Đang lúc nàng không lời chống lại, bà cố nội lại hỏi: 'Các con có con cái hay chưa?' 'Không có!' Tiêu Thỏ vội xua tay. 'Cái gì? Có? Nhiều?' (^̂ ) Tiêu Thỏ lau mồ hôi, chịu khó giải thích: 'Bà nghe lầm rồi, con nói không có!' 'Một nam một nữ? Ôi, chúc mừng, chúc mừng...' Tiêu Thỏ rốt cục hỏng mất : bà kỳ thật là cố ý? T____T Cứ như vậy, bà lão và Tiêu Thỏ “ông nói gà, bà nói vịt” hàn huyên vài giờ, ngay cả đứa nhỏ uống loại sữa bột gì đều hỏi qua.

Khiến nàng vừa nghe ra đến đây, đã hỏng lại càng hỏng thêm. Cuối cùng nàng không nói gì, tùy ý để bà ở đằng kia say sưa. Từ đầu tới đuôi, Lăng Siêu một câu cũng chưa nói, chẳng qua là ngồi một bên cười, một bên gật đầu. (^̂ ) Rốt cuộc, xe lửa đến bến. Khi thấy bà lão huyên thuyên không ngừng đã cất bước đi, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng được thở dài một hơi nhẹ nhõm: má ơi,chuyện này cũng quá là kinh khủng? Lúc này, Lăng Siêu kéo hành lý nàng lại, hắn nói: 'Đi thôi, về nhà trọ trước.' A? Tiêu Thỏ sửng sốt một chút, vội hỏi: 'Em vẫn là về kí túc xá.' 'Em nói cái gì?' 'Em nói em có thể về phòng kí túc xá ở.' 'A.' Lăng Siêu có chút suy nghĩ mà gật gật đầu, 'Về nhà trọ hả? Vậy đi thôi.' '...' Anh đừng có học nhanh như vậy được không? T____T Đến cuối cùng, Tiêu Thỏ cũng không về trường học, mà vào ở nhà trọ của Lăng Siêu và Quan Liền. Khi nhìn thấy Tiêu Thỏ, Quan Liền vốn luôn luôn bình tĩnh liền hoảng sợ, tự nói thầm một câu: 'Chắc trong phòng phải đặt cáibồn cầu riêng quá?' Vì thế hôm nay, Tiêu Thỏ lần thứ N bị ... thạch hóa. Tuy rằng trên đường bị ngơ ngác mấy lần, e rằng không thể nói gì, nhưng cuối cùng Tiêu Thỏ cũng về tới thành phố Z, đơngiản thu thập một chút đồ, sau đó, nàng an vị lên xe bus tới Z đại. Lúc này, không ít thành viên của hội sinh viên cũng đã tới, tất cả mọi người đến để chuẩn bị cho lần học quân sự này. Triệu Thần Cương mở cuộc họp nhỏ, bố trí đơn giản một ít công tác cho các bộ môn. Nhiệm vụ của tổ thể dục là nặng nhất vàcũng là rườm rà nhất: thống kê và phân phối trang bị cho các sinh viên tham gia học quân sự. Phân bổ công tác xong, các bộ môn đều khẩn trương chuẩn bị. Tiêu Thỏ phụ trách phân phối trang phục cho học viện. Nàng phải đến từng học viện lấy số lượng tham gia và các số đo cánhân, thống kê thành bảng số liệu. Sau đó vận chuyển trang phục đến phân phối cho các học viện, để các học viện phân phốivề các lớp. Công tác này vừa rườm rà lại vừa mệt người. Ở kho hàng oi bức kiểm kê từng bộ trang phục, sau một ngày, mồ hôi ướt đẫmnhư tắm. Nhưng Tiêu Thỏ không chút nề hà, kiên trì hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, các học viện nhận được thông báo, tất cả đều đến nhận trang phục quân sự, hết thảy tiến hành đâu ra đấy. Tuy rằngquá trình làm việc mệt chết đi được, nhưng nhìn thấy công tác chuẩn bị cho quân sự cuối cùng cũng hoàn thành đúng thờihạn, trong lòng mọi người đều thật cao hứng. Vài ngày sau, sinh viên năm hai lục đục về trường. Tiêu Thỏ tính toán đem đồ đạc về phòng kí túc xá ở, không nghĩ tới ba người còn lại trong phòng lại chậm chạp chưa đến.Cho đến trước khi trường học quy định phải về trường một ngày, ba người kia mới đồng thời gửi tin nhắn: —— 'Thỏ Thỏ,sáng ngày mai ta mới về phòng, ngươi ở lại nhà Lăng Siêu một đêm nhé, đi nhờ hắn đi!' Nội dung tin nhắn giống nhau như đúc, hiển nhiên là một cái tin gửi đi ba lần. Tiêu Thỏ hết chỗ nói rồi: các ngươi hợp lại hại ta, ít nhất cũng sửa dấu chấm câu cho hợp lí một chút chứ! T____T Vì thế buổi tối cuối cùng trước khi về trường, Tiêu Thỏ vẫn ở lại nhà trọ Lăng Siêu. Điều này cũng có nghĩa là, Lăng Siêu phảingủ trên ghế sofa nhiều hơn một ngày. Tuy rằng phải ngủ ghế sofa, nhưng Lăng đại công tử tựa hồ thực cao hứng. Dù sao buổi tối Tiêu Thỏ muốn uống nước, đinhà xí linh tinh... hắn có thể bất ngờ phục kích. Chẳng những có thể âu yếm, càng có thể ngắm vẻ mặt kinh hoảng thất thố, bộdáng không thể chống cự của mỹ nhân, cái này có biết bao nhiêu thú vị.

Nói trắng ra là, nội tâm của Lăng đại công tử kỳ thật có ham mê biến thái. (^̂ ) Đương nhiên, Tiêu Thỏ cũng không phải ngốc, ngủ qua vài ngày, nàng cũng thăm dò được ý định của Lăng Siêu. Không phảimuốn phục kích em hay sao? Em không uống nước, sẽ không phải đi nhà xí? Em nhìn anh làm sao đây? Tới buổi tối, hai người mang hai tâm tư khác nhau mà đi ngủ, Quan Liền ngủ ở phòng mình như trước. Đêm khuya, Tiêu Thỏ tỉnh lại, bỗng nhiên cảm thấy khát nước, nhưng nghĩ tới Lăng Siêu ở bên ngoài, nàng rất cứng rắn mànhịn đi, xoay đầu lại tiếp tục ngủ. Qua thêm nhiều giờ, nàng đang say ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến bên tai, Lăng Siêu đứngở bên ngoài thấp giọng gọi tên nàng. Nàng bị bắt phải mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lăng Siêu ló đầu vào, nhẹ giọng nói: 'Lão bà, điều hòa hư rồi.' 'A.' Tiêu Thỏ đáp lời, ngả đầu ngủ tiếp. Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ: 'Ê! Em tỉnh lại đi! Bên ngoài nóng quá, anh ngủ không được!' 'Vậy anh vào đây mà ngủ!' Tiêu Thỏ không kiên nhẫn mà kêu gào, rồi tiếp tục ngủ. Ai đó sửng sốt, lập tức biểu tình trên mặt trở nên quỷ dị, hắn cúi đầu ghé vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói: 'Đây chính là em nóiđó nhé!' 'A! Anh đừng phiền nữa được không?' Tiêu Thỏ mơ mơ màng màng mà mắng một câu, ôm chặt con thỏ vải trong lòng ngựcthêm một chút. Nguyên lai khi nàng ngủ thì mơ hồ như vậy, ai đó lại tìm được một điểm đột phá. (^̂ ) Ánh trăng xuyên thấu qua bức màn, người trên giường đang say ngủ, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi thật dài cong vút, phấnmôi không hề phòng bị mà hơi hơi mở ra, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ. Đang mùa hè, nàng đắp một chiếc chăn mỏng, hai chântrắng nõn thon dài từ trong chăn lộ ra, ngón chân khéo léo dưới ánh trăng ôn nhu lại có vẻ tinh xảo động lòng người như vậy. Bên cạnh giường hơi hơi chuyển động. Trong lúc ngủ mơ, nàng tựa hồ đã nhận ra cái gì, đem con thỏ ôm trong ngực nắmthật chặt, thân mình cuộn lên, đầu gối bỗng nhiên đụng phải vật nào đó cứng cứng. 'Đáng chết!' Toàn thân Lăng Siêu giống như bị điện giật, vội vàng lùi ra sau một chút. Để cho cổ dục hỏa trong lồng ngực thoáng lui bước,lúc này mới đưa tay kéo nàng vào trong lòng. Ôm lấy thân mình mảnh khảnh kia, trong lòng có vô hạn thỏa mãn. Có lẽ đây là bản năng của nhân loại, khi Lăng Siêu ôm Tiêu Thỏ, khuôn mặt nàng vừa lúc đặt trên ngực hắn. Nhiệt độ cơ thểấm áp truyền đến, trong ngủ say nàng bỗng nhiên cọ cọ, muốn tìm cho mình một vị trí thoải mái. Cảm giác được trước ngực có ve vuốt, giống như động tác rất nhỏ kia trêu chọc làm mỗi một dây thần kinh trên người hắndựng đứng cả lên. Tuy rằng điều hòa từ từ thổi, nhưng thân thể hắn không tự chủ được mà nóng lên. Bị thân thể nàng tiếpxúc giống như bị đốt cháy. Một cỗ hơi nóng nhanh chóng hội tụ thành ngọn lửa lớn, đồng loạt hùng dũng càn quét mọi ngócngách trên thân thể, dục vọng mới vừa áp chế lại một lần nữa không thể ức chế mà ngang nhiên trào lên. Đây quả thực là một loại dày vò! Lần đầu tiên mãnh liệt muốn nàng như vậy, hắn cơ hồ khắc chế không được. Trong bóng đêm, môi chạm vào tóc nàng, cáitrán của nàng, mắt nàng, mũi nàng... Ngay khi đang muốn chạm vào làn môi cánh hoa kia, trong nháy mắt, người trong lòngngực bỗng nhiên động đậy, vô ý thức mà ôm lấy thắt lưng của hắn. Trong lúc ngủ mơ, chẳng qua là Tiêu Thỏ cảm thấy có cái vật thể so với con thỏ vải trong ngực càng ấm áp hơn vài phần,khiến nàng không tự chủ được mà muốn ôm lấy. Nhưng chính vì động tác vô thức này, tay Lăng Siêu đang hướng vào vạt áocủa nàng bỗng nhiên cứng lại. Trong lòng nàng, cho dù là đang ngủ vẫn không tự giác biểu hiện tín nhiệm và ỷ lại đối với mình... Trong nháy mắt, trong lònghắn bỗng nhiên có một tia cảm động. Cái loại cảm giác từ đáy lòng dâng lên này trước nay chưa từng có: hạnh phúc và ý thứctrách nhiệm. Hắn vươn tay ôm chặt lấy nàng. Anh muốn hứa với em không phải chỉ hiện tại, mà là một tương lai... (^̂ )

Chapter 60 Cho tới bây giờ, Tiêu Thỏ chưa từng được ngủ thoải mái như vậy. Thế nên khi đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên,nàng rất không thích mà vươn tay tính tắt. Kết quả, chưa đụng đến đồng hồ báo thức, đã đụng vào cái gì đó lông xù, tròn vo. A? Đây là cái gì? Nàng từ từ nhắm hai mắt, lại sờ lại vò, cuối cùng còn hung hăng giật giật một cái, kết quả... 'Lão bà, em không cần tái kéo tóc anh.' Âm thanh mang theo chút u oán vang lên, động tác trên tay Tiêu Thỏ cứng lại. Sau một lát, nàng nhanh chóng mở mắt ra, nhìnthấy hết thảy trước mắt, sửng sốt đến không thể nói gì. Lúc này, trong tiểu thuyết ngôn tình bình thường, tình tiết sẽ phát triển như thế nào đây? Nằm ở trên giường, nữ vai chính nhanh chóng thối lui đến bên tường, hai tay ôm ngực, vừa thẹn vừa giận hỏi: 'Anh, sao anhlại ở trên giường của em?' Vì thế, nam vai chính tà tà cười: 'Đây là giường của em sao?' Nữ vai chính lập tức mặt đỏ tai hồng: 'Anh, anh lưu manh!' Nam vai chính vẻ mặt vô lại mà nói: 'Anh chính là muốn lưu manh em!' (^̂ ) Sau đó mọi người có thể tự tưởng tượng. Tin rằng Lăng đại công tử nhất định thực hy vọng tình tiết sau đó có thể xảy ra như vậy. Đáng tiếc hắn chọn đúng kịch bảnnhưng lại chọn sai nữ vai chính (^̂ ). Sau khi Tiêu Thỏ kinh ngạc nhìn hắn ba giây, chuyện tình đã xảy ra ngoài dự đoán củamọi người! Nàng nâng chân lên, không nói hai lời, một cước đạp Lăng Siêu xuống giường. Đây là hình ảnh thật làm kinh người! Chẳng những Lăng Siêu ngây ngẩn cả người, ngay cả bản thân Tiêu Thỏ cũng ngây ngẩn cả người. Thời gian ngắn ngủi lại dài lâu trầm mặc qua đi, Tiêu Thỏ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tính phóng xuống chỗ hắn, nàng yếu ớthỏi: 'Anh... anh không sao chứ?' Lăng đại công tử nằm trên mặt đất, ánh mắt thâm trầm chưa từng có. Tiêu Thỏ giải thích: 'Em... em mới vừa tỉnh ngủ, không phản ứng...' Đây là thói quen của người luyện võ: đầu còn chưa phảnứng, thân thể trước hết làm động tác phòng vệ. Thấy Lăng Siêu không nói lời nào, Tiêu Thỏ nóng nảy: 'Anh không sao chứ?' '...' 'A, Lăng Siêu!' Xong rồi, sẽ không bị ngã hư đầu óc rồi chứ? Tiêu Thỏ sốt ruột trong lòng, luống cuống tay chân từ trên giường đi xuống. Nàng mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, lúcngồi xổm xuống, vạt áo căn bản che không hết hai chân thon dài kia. Lại cúi người, cổ áo mở ra thật rộng, làn da nhẵn nhụitrắng nõn bại lộ trong không khí, theo động tác hoảng loạn của nàng mà như ẩn như hiện... Lăng đại công tử bỗng nhiên cảm thấy bị ngã như vậy, kỳ thật cũng không phải là không hay. Bất quá Tiêu Thỏ không để ý nhiều như vậy, trong lòng nàng lo lắng vạn phần, vươn tay sờ lên mặt Lăng Siêu: 'Ê! Lăng Siêu,anh nói chuyện đi chứ!' Hắn trừng mắt, chính là không nói lời nào. 'Anh đừng làm em sợ!' Nàng lo lắng đến độ muốn rơi nước mắt: 'Lần tới em sẽ không mạo phạm anh nữa, anh nói câu gì đi!

Lăng Siêu!' '...' 'Anh nói cái gì?' Nàng cúi người xuống để nghe cho rõ lời hắn nói, vì thế cái cổ áo kia lại trễ xuống càng thấp. '...' 'A? Em không nghe rõ !' Thân mình lại thấp thêm vài phần. '...' 'Anh nói lớn tiếng một chút!' Lổ tai cơ hồ chạm đến bên môi hắn. '...' Cứ như vậy gây sức ép được hơn mười phần, ai đó rốt cuộc xem đủ, từ sàn nhà ngồi dậy, cực kỳ bình tĩnh mà nói: 'Anhkhông sao.' 'A?' Tiêu Thỏ mộng mị, sắc mặt nhanh chóng lạnh đi: Anh đừng có đùa giỡn người ta như vậy được không? Thật quá đáng! Nàng đang muốn la hắn, đã thấy Lăng Siêu bỗng nhiên biến sắc, hắn nói cực kỳ nghiêm túc: 'Bất quá, lão bà, anh cảm thấynội y của em giống như mua nhỏ.' Tiểu vũ trụ vừa muốn bùng nổ liền bị dội một chậu nước lạnh, lập tức bị hủy diệt. 'Lần sau mua lớn hơn một chút, kỳ thật em “thâm tàng bất lộ” ' Ai đó khoái trá, biểu tình thật là vừa lòng. Chợt xanh chợt trắng chợt hồng, sắc mặt Tiêu Thỏ kịch liệt biến hóa. Rốt cuộc nàng hỏng mất... : 'Lăng Siêu, anh lưu manh!'Nàng chỉ vào mũi hắn hét lên. Hắn gật đầu đồng ý: 'Chủ yếu là lão bà em đáng giá anh lưu manh.' (^̂ ) Tiêu Thỏ: T____T Lại bị lưu manh thêm vài lần (^̂ ), sáng sớm tốt đẹp liền trôi qua như vậy. Tiêu Thỏ thu thập xong hành lý, chuẩn bị về trường,Lăng Siêu cũng đã thay xong quần áo, chuẩn bị đi làm. Bên ngoài, Quan Liền cũng đã chuẩn bị xong. Đừng thấy hắn bình thường không buồn hé răng, kỳ thật thành tích học tập rất kinh người. Mỗi học kỳ, phòng bọn họ đềuchiếm cứ bốn ngai vàng của toàn khoa. Lăng Siêu và Quan Liền đứng đầu sổ, Ngộ Không và Bát Giới thì đếm ngược lại. Nghe Lăng Siêu nói, Quan Liền có thao tác và năng lực tài chính rất mạnh. Tại công ty rất được Diệp Tuấn khen ngợi. Trongkhoảng thời gian này, công ty giống như đang chuẩn bị thành lập một nhóm mới, hắn và Quan Liền có khả năng được thamgia. Đối với chuyện đầu tư gì đó, Tiêu Thỏ dốt đặc cán mai. Bất quá nàng vẫn rất thích Quan Liền. Dù sao từ nhỏ, bên người LăngSiêu không có nhiều bạn bè cho lắm, hiện tại có thể có được người bạn thân thiết như vậy, trong lòng nàng cao hứng thayLăng Siêu. Kéo hành lý ra cửa, Lăng Siêu có chút lo lắng: 'Nếu anh không trễ giờ làm, trước đưa em về?' Nói giỡn, cho anh cơ hội tái lưu manh đùa bỡn em sao? Ý thức của Tiêu Thỏ đã khắc sâu được, bất cứ lúc nào cũng phải:phòng cháy, phòng trộm, phòng lưu manh (^̂ ). Cho nên nàng thực dũng cảm mà lắc đầu: 'Không cần, anh cứ đi làm đi, em tựmình về!' Lăng Siêu cũng không cố ý nói nhiều, chẳng qua là dặn nàng: 'Nếu như quá mệt mỏi thì đừng cố chịu, có thể xin huấn luyệnviên nghỉ, biết không?' Thời gian học quân sự đã an bài chặt chẽ, sớm nhất là đêm nay, trễ nhất là sáng mai nàng sẽ xuấtphát. Nói cách khác, sau lần tạm biệt này, hai người bọn họ sẽ có một tháng không được thấy mặt. Tuy nói chẳng qua chỉ làmột tháng thời gian ngắn ngủn, nhưng đối với từ nhỏ cùng nhau lớn lên như bọn họ mà nói, xem như là phải tách ra quá lâu. Tiêu Thỏ cũng biết Lăng Siêu đang lo lắng cái gì, bất quá nên tới sớm muộn gì cũng tới, không bằng vui vẻ mà đối diện. 'Yes sir!' Nàng nghiêm trang chào Lăng Siêu theo nghi thức quân đội.

Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ, đang muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Quan Liền bên cạnh: 'Lão Quan,ngươi đi trước đi.' Quan Liền cũng không có hỏi han gì, ngoan ngoãn đưa mặt chuyển qua một bên. Tiêu Thỏ thấy thật kỳ quái, Lăng Siêu muốn làm chi? Bỗng nhiên, cái hôn kia liền vội vã hạ xuống. Nguyên lai, đây gọi là “phi lễ chớ nhìn”. Cùng Lăng Siêu từ biệt, sau đó, Tiêu Thỏ ra bến chờ xe bus. Chỉ trong chốc lát, xe đã tới rồi, nàng leo lên xe, tìm một vị trícạnh cửa sổ ngồi xuống. Lúc này, chiếc xe bus Lăng Siêu đang ngồi kia vừa vặn lướt qua xe bus của nàng. Hai xe lướt qua nhau trong một cái nháy mắt, trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nhiên mổi lên một vấn đề: cảm giác suốt một thángkhông được thấy hắn chính là cái dạng gì? Bỗng dưng, trong lòng nàng trở nên phiền muộn, có một chút buồn bực, một chúthư không, còn có một chút tư vị muốn được nói ra cảm giác u uất trong lòng. Trong niềm cảm xúc thương cảm, Tiêu Thỏ về tới trường học. Nàng kéo hành lý lên đến lầu bốn, còn chưa đi đến cửa phòng, chợt nghe xa xa truyền đến thanh âm đã thật lâu không tru lên,chính là Nghê Nhĩ Tư lại phát cuồng. Quả nhiên, mới vừa đẩy cửa ra, Nghê Nhĩ Tư liền chạy lại giữ lấy tay nàng. 'Thỏ Thỏ! Mau... mau đẩy ta từ cầu thang xuống!' Vẻ mặt Tiêu Thỏ đen thui: 'Ngươi lại làm sao vậy?' 'Ta không muốn sống nữa!' Vẻ mặt nàng cầu xin: 'Trường học quả thực là không có nhân tính. Học quân sự đến những mộttháng, chính là không cho người ta sống nữa đây mà? Đóa hoa của tổ quốc thật không chịu nổi tàn phá như vậy!' 'Ta khinh!' Đông Đông liếc nàng một cái: 'Đồ tự kỷ, ngươi mà là đóa hoa tổ quốc? Ta nhìn ngươi chính là cây hoa cúc của tổquốc!' 'Ta là hoa cúc của tổ quốc, thì ngươi là dưa chuột của tổ quốc!' 'Dưa chuột thì làm sao? Dưa chuột so với cây hoa cúc ngươi tốt hơn nhiều!' Vì thế, Tiêu Thỏ thành công bị đá sang một bên. T____T Sửa sang lại phòng ngủ xong đã là buổi chiều, học viện thông báo các lớp đi lĩnh trang phục quân sự. Tiếp theo mở một đạihội động viên, trong đó, phụ đạo viên mang theo huấn luyện viên đến gặp mặt mọi người. Lớp Tiêu Thỏ được phân vào nhóm số ba, đứng đầu là một người nhỏ con - Dương huấn luyện viên. Dương huấn luyện viênnày vóc dáng tuy nhỏ nhưng bộ dạng cũng rất tinh anh. Mặt tròn, tóc húi cua, một đôi mắt to, bộ dạng có vài phần giống tư thếcủa A Đồng Mộc (??). Chắc là lần đầu tiên bị mấy chục nữ sinh vây xem, chỉ trong chốc lát, mặt hắn liền đỏ. 'Wa!! Ta phát hiện binh ca ca này của chúng ta dễ ăn hiếp!' Đổng Đông Đông cảm thán. Nội tâm tuyệt vọng của Nghê Nhĩ Tư rốt cuộc sinh ra một tia hy vọng: 'Vậy chắc là sẽ không hung dữ chứ?' 'Đúng vậy, so với Lâm huấn luyện viên của nhóm bốn kia, nhìn qua thì thân thiết hơn...' Mọi người “ngươi một lời, ta một lời”, hoàn toàn bỏ qua chi tiết phía trước A Đồng Mộc còn có một 'cánh tay sắt'. Vì thế buổichiều cùng ngày, bi kịch đã xảy ra. 'Dừng xe!' Đang lúc một đám người còn buồn ngủ trên xe buýt, tiếng la vang dội của Dương huấn luyện viên đã đánh vỡ yên tĩnh trên xe,sau đó mọi người trên xe liền không đầu không đuôi mà bị hắn kéo xuống. Sau khi xuống xe, Dương huấn luyện viên lại nói gì đó với chú lái xe, chú lái xe bụng phệ liền gật gật đầu, sau đó cười meomeo (^̂ ) mà lái xe trở về. Một cú nhấn ga, xe bus kia thoát cái liền rời đi. Đám người ở lại nhìn theo bóng dáng xe bus rời đi trong tầm mắt, không ít người lúc này mới phản ứng lại. A? Đây là chỗ nào?

Chỉ thấy chung quanh tất cả đều là đồng ruộng bạt ngàn, tầng tầng lớp lớp, trừ bỏ xa xa có chút nhà nông thấp bé, ngay cảbóng dáng bộ đội đều không có thấy. Chẳng lẽ đây là bộ đội dã chiến? Tiêu Thỏ lau mồ hôi, chợt nghe Dương huấn luyện viên hét lên: 'Các sinh viên, vị trí hiện tạicủa chúng ta cách căn cứ huấn luyện chừng mười km lộ trình.' 'Cái gì? Mười km?' Mọi người lập tức nổ tung, dồn dập phỏng đoán. ' Mọi người yên lặng một chút! Để rèn luyện nghị lực cho mọi người, biểu hiện sức chiến đấu của nhóm ba chúng ta, mười kmnày chúng ta sẽ chạy bộ tới!' '...' Trong nháy mắt, toàn lớp đều im lặng. Dương huấn luyện viên, ngươi thật là tốt! T____T Trước không thôn xóm, sau không nhà trọ. Dương huấn luyện viên lựa chọn địa điểm xuống xe này thật vô cùng lợi hại, khôngmuốn đi cũng phải đi! Đáng thương cho hai mươi ba nữ sinh lớp bọn họ, giữa ban ngày trời nắng chang chang, trong tay còn xách theo hành lý, liềnnhư vậy mà đi suốt mười km đường bộ. Chờ khi vừa tới căn cứ huấn luyện, liền thấy Lâm huấn luyện viên kia dẫn nhóm bốnđã sớm ăn xong cơm chiều, ra sân thể dục hít thở không khí... Một khắc kia, các sinh viên nhóm ba lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận cái gì tên là “chênh lệch” như thế. Dương huấn luyện viên, ngươi chính là A Đồng Mộc “cánh tay sắt” chân chính! Cơm chiều ngày đó, tất cả mọi người ăn như “miệng lang họng hổ”, hình tượng vô cùng, ngay cả mấy cô mấy dì trong căn tinđều bị làm cho kinh hãi: 'Sức ăn của các tiểu cô nương bây giờ đều tốt như vậy hả?' 'Tốt cái gì mà tốt? Mới vừa bắt đầu thôi.' Một dì lớn tuổi hơn bên cạnh nói, hiển nhiên là người từng trải. 'Này còn không tốt? Bà xem bọn hắn đều ăn ba bốn bát cơm, muốn con gái của ta ở trường ăn được hai bát thôi cũng khóchết đi được.' 'Đó là ở trong trường học, còn ở đây, ít nhất có thể ăn sáu bảy bát.' 'Sáu bảy bát! Thiệt hay giả?' 'Bà chờ coi đi.' Quả nhiên, tới ngày học thứ ba, căn tin cơm không đủ... Chapter 61 Heo nuôi trong chuồng heo của khu bộ đội pháo binh ở ngoại ô thành phố Z gần đây đều đặc biệt đáng thương. Chẳng nhữngchất lượng thức ăn không tốt, ba ngày ăn không đến một cây thịt, hơn nữa số lượng còn bị cắt giảm tàn nhẫn, trách khôngđược bác nấu ăn trong bếp gần đây hay nhắc tới: 'Mỗi lần sinh viên đến học quân sự, heo đều giảm béo theo.' Tuy rằng nhóm “tiểu trư” kia thực vô tội, nhưng cũng là không có biện pháp. Ai bảo các sinh viên bình thường được nuôngchiều từ bé, ăn miếng thịt đều phải “kén cá chọn canh”. Kết quả là trong môi trường quân sự nghiêm khắc này, đừng nói làkiêng ăn, chỉ cần gặp được miếng thịt là giống như chồn thấy gà, hai con mắt sâu kín khát khao. Mỗi lần nhìn thấy phiên tình cảnh này, các “binh ca ca” vốn chờ mong có nữ sinh viên đến huấn luyện đều kinh hoàng.Nguyên lai lý tưởng và hiện thực chênh lệch xa như vậy! Đối với các sinh viên tham gia huấn luyện quân sự mà nói, lý tưởng và hiện thực đồng dạng thật lớn, đặc biệt là nhóm ba củabọn Tiêu Thỏ. Vốn tưởng rằng Dương huấn luyện viên có khuôn mặt búp bê, vừa thấy chính là dạng đối tượng không cótrọng lượng trong lời nói, không nghĩ tới trải qua vài ngày, bộ mặt thật của huấn luyện viên ma quỷ kia liền lộ ra. Nhóm bốn chạy ba vòng, nhóm bọn họ phải chạy tới sáu vòng; nhóm bốn chỉ đứng một giờ, nhóm bọn họ phải đứng liền mấytiếng đồng hồ; nhóm bốn được đứng trong bóng cây, nhóm bọn họ phải đứng trong nắng... Có so sánh mới có chênh lệch, tạiđây sinh lý và tâm lý bị hành hạ nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc có người chống đỡ không nổi. Dũng sĩ vinh quang ngã xuống đầu tiên là Nghê Nhĩ Tư.

Lúc ấy, Tiêu Thỏ đang đứng bên cạnh nàng, chỉ nghe bên tai có một tiếng kêu đau đớn, phản ứng lại thì thấy Nghê Nhĩ Tư đãngồi phịch xuống đất. Tiêu Thỏ lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy nàng, chỉ thấy Nghê Nhĩ Tư dùng chút khí lực cuối cùng ngẩngđầu, mỏng manh nói: 'Chiến hữu, ta đi trước một bước...' Sau đó mắt nhắm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. (^̂ ) Đối với chuyện này, Dương huấn luyện viên tựa hồ thấy nhưng không trách, thực bình tĩnh mà chỉ Tiêu Thỏ: 'Ngươi đưa nàngđến phòng y tế.' Sau đó, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tiêu Thỏ đỡ lấy Nghê Nhĩ Tư tới phòng y tế. Tiếp đãi bọn họ chính là một bác quân y đầu bạc, mang cặp kính viễn thị, kiểm tra đơn giản một chút đã đi đến kết luận: 'Bịcảm nắng, uống nước muối sinh lí là được rồi.' Lại nói tiếp, phòng y tế của khu bộ đội pháo binh này cũng thật là đơn sơ, cả văn phòng mới chỉ có một vị quân y, ngay cả mộtcái hộ sĩ cũng không có. Lão quân y cầm bình dịch đi lại, còn muốn đích thân đâm kim vào tay bệnh nhân để chuyền nướcthuốc theo đường ống ngấm từng chút một. Đáng tiếc người ta sáu bảy chục tuổi rồi, mang thêm cái kính lão, tĩnh mạch xemcũng không rõ. Một kim đâm xuống, kim tiêm đi vào, máu lại không chảy ra. Lão quân y ngẩn người, thực bình tĩnh mà rút kim ra: 'Ta làm chưa chuẩn, để ta làm lại.' Vì thế, trong ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Thỏ, hắn lại đâm cái thứ hai xuống mu bàn tay của Nghê Nhĩ Tư. Lần này vẫn là đâmkhông chuẩn, một kim đi xuống, trừ bỏ Nghê Nhĩ Tư tiếng la vô lực, ngay cả một điểm tơ máu đều không thấy chảy ra. Bác quân y đẩy gọng kính lên: 'Ta lớn tuổi rồi nên nhìn không rõ một chút, các ngươi đừng nóng vội, ta đâm lại cho...' Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ bỗng nhiên ngộ đạo: cảm nắng ở chỗ này chưa được chữa khỏi, đã bị đâm cho chết. Đáng thương Nghê Nhĩ Tư, mắt thấy mu bàn tay mình đã sớm bị đâm thành hình mặt trăng, thật sự đau đến không chịu nổi,vô lực mà cầu xin: 'Bác sĩ... Ta không chuyền nữa...' 'Này sao được?' Lão quân y bướng bỉnh đẩy kính lên. Ngươi nói chuyền liền chuyền, ngươi nói không chuyền liền khôngchuyền, ta còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa? Không được, nhất định phải đâm tiếp! Vì thế, kim thứ tư lại đâm xuống... 'A!' Nghê Nhĩ Tư vớt vát chút khí lực còn sót lại bắt lấy cổ tay lão quân y đang tính đâm nữa: 'A... Bác sĩ, người để bạn ta giúpta đâm đi!' 'Cái này không thể được, các ngươi không phải là bác sĩ chuyên nghiệp.' 'Ngươi yên tâm, chúng ta học khoa hộ lý!' 'Vậy à...' Đâm nhiều mũi kim như vậy còn không có trúng cái nào, lão quân y cũng có chút ngập ngừng, tự nhiên có bậc thanghạ xuống thì nên bắt lấy, vì thế liền gật đầu, cầm kim tiêm trong tay đưa cho Tiêu Thỏ: 'Tiểu cô nương, vậy ngươi làm đi.' Lúc này, đến phiên Tiêu Thỏ ngây ngẩn cả người. Kiến thức cơ sở của khoa hộ lý phải tới giữa học kỳ năm hai mới dạy, hiện tại đừng nói là đâm kim, ngay cả kim tiêm còn chưacó chạm qua, như thế nào thay Nghê Nhĩ Tư đâm đây? 'Ta không...' 'Thỏ Thỏ, ngươi làm đi!' Ánh mắt Nghê Nhĩ Tư gần như là cầu xin. Trước ánh mắt thê thảm như vậy, rốt cuộc Tiêu Thỏ tiếp nhận cái kim tiêm kia. Kỳ thật nàng cũng không phải là không có một chút cơ sở. Hạ Mạt từng kéo nàng đi học ké mấy giờ hộ lý cơ sở của năm trên,trong đó có dạy đâm kim vào từng tí như thế nào. Tiêu Thỏ cầm kim tiêm, một bên nhớ lại trình tự đâm kim mà thầy giáo trong giờ học kia đã dạy, một bên thật cẩn thận màchậm rãi đẩy mạnh kim tiêm. Vài giây ngắn ngủi thời gian, phảng phất như dài tận mấy giờ, cho đến khi nhìn thấy dòng máu đỏsẫm từ ống tiêm chảy ra, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong nháy mắt kia, trong lòng nàng lại có loại cảm giác không nói nên lời. Thỏa mãn, đây là lần đầu tiên nàng chân thật cảmnhận được trách nhiệm mà một hộ sĩ muốn gánh vác.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Thỏ nằm trong chăn, nhớ lại tình cảnh giúp Nghê Nhĩ Tư đâm kim, tâm tình thật lâu vẫn không thể bìnhtĩnh. Không biết như thế nào, nàng bỗng nhiên rất muốn đem tâm tình giờ phút này cùng người kia chia sẻ. Đưa tay sờ sờ vào nửagối bên cạnh mới rõ ràng nhớ tới, ngay từ ngày đầu tiên, di động của bọn họ đã bị huấn luyện viên tịch thu cất giữ, nói là tronglúc học quân sự không cho dùng đi động. Càng liên hệ với hắn không được, lòng lại càng nao nao, cảm giác toàn thân đều không được tự nhiên. Đây là từ lúc học quânsự tới nay, lần đầu tiên nàng điên cuồng tưởng niệm Lăng Siêu như vậy, tưởng niệm giọng nói của hắn, tưởng niệm cái ômcủa hắn, thậm chí còn muốn tưởng niệm khi hắn đột nhiên hôn nàng. Thật sự, rất nhớ hắn... Trong nhung nhớ, nàng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó khều khều gối mình. 'Thỏ Thỏ!' Gọi nàng chính là Đổng Đông Đông ngủ ở giường bên cạnh. 'Làm sao vậy?' Tiêu Thỏ mơ mơ màng màng hỏi. Bởi vì bộ đội có quy định nghiêm khắc, khi ngủ không thể nói chuyện. Vì không để huấn luyện viên đi tuần ở bên ngoài pháthiện, Đổng Đông Đông nhanh chóng nhét vật gì đó sáng sáng vào chăn nàng. Đây là... Tiêu Thỏ tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là điện thoại... đã kết nối. 'Lão bà.' Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói đã thật lâu nàng chưa được nghe của hắn. Trong nháy mắt, Tiêu Thỏbỗng nhiên xúc động muốn khóc. Cho dù nàng có thể chịu khổ, nhưng trái tim dù sao cũng là của cha mẹ, ở đây qua mấyngày huấn luyện, mệt mỏi và oán giận là khó tránh khỏi. Nhưng khi nghe được giọng nói của hắn từ điện thoại chảy xuôi ra,tâm tư nôn nóng tựa hồ tìm được bến ngừng, vô luận ở tình huống gian nan như thế nào đi nữa, chỉ cần có hắn, tự dưng sẽsinh ra dũng khí kiên trì đi tiếp. 'Uhm.' Tiêu Thỏ chui vào chăn, nhẹ nhàng trả lời. 'Lão bà, anh nhớ em.' Lời tâm tình từ trong miệng hắn nói ra thật tự nhiên. Trong lòng Tiêu Thỏ nóng lên: 'Em cũng nhớ anh.' Lời này nói xong, sau là thật dài trầm mặc. Có lẽ bởi vì lời muốn nói thật sự rất nhiều, chính là muốn nói ra, lại không biết phảibắt đầu từ đâu. Trầm mặc như vậy nhưng tuyệt không có xấu hổ. Cách qua chiếc di động an tĩnh, Tiêu Thỏ tưởng tượng thấy bộ dáng củahắn ở đầu điện thoại bên kia, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu. Thoáng chốc, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thực hạnhphúc, có thể cùng một người con trai như vậy ở cùng một chỗ, thẳng cho đến già. Có lẽ, như vậy bình thản cảm động mới là bản chất của hạnh phúc. Bởi vì điều kiện hạn chế, hai người cũng không có tán gẫu được nhiều. Nhưng chỉ cần vài phần ngắn ngủn này thôi đã đủđánh tan mấy ngày liền mệt nhọc của Tiêu Thỏ, nàng thoải mái mà ngủ thật ngon. Ngày hôm sau, nghênh đón bọn họ vẫn là huấn luyện gian khổ như trước. Mặc kệ là thời gian dài, hay là căn tin chỉ có cơmrau dưa đạm bạc. Chừng đó đã đủ cho mỗi một sinh viên tham gia khóa huấn luyện quân sự này kêu khổ không thôi. Từ Nghê Nhĩ Tư khơi lên chứng cảm nắng, sau đó, trong toàn khoa, nữ sinh bị cảm nắng liền trở thành xu thế. Trong đóđương nhiên là có “đục nước béo cò”, nhưng quả thật thời tiết quá nóng, thêm cường độ huấn luyện có tăng không giảm, vàingày qua đi, rất nhiều người vốn đục nước béo cò, giả cảm nắng cũng thành thật bị cảm nắng. Đợi đến khi thời gian huấnluyện trôi qua một nửa, ngay cả nam sinh thể chất tốt cũng chịu không nổi. Mắt thấy quân số ngã xuống càng ngày càng nhiều, đội phụ đạo viên ý thức được tình huống nghiêm trọng. Dù sao sinh viêncũng không phải quân nhân chuyên nghiệp, làm sao chịu nổi cường độ huấn luyện cao như thế? Vì thế, tới ngày thứ mười lăm, phụ đạo viên xin chỉ thị từ lãnh đạo trường, lãnh đạo trường lại cùng bộ đội khai thông, rốt cuộcquyết định cho mọi người nghỉ hai ngày, khôi phục một chút thể lực. Vừa nghe nói được nghỉ, các sinh viên vốn bị huấn luyện đến chỉ còn một tầng da bọc xương, một đám người phản chiếu hàoquang, hăng hái chuẩn bị thu thập hành lý, về nhà ngủ được một buổi tối cũng tốt. Đi đến cửa khu huấn luyện, lại bị đuổi trở

về. Nguyên lai ngày nghỉ này cũng có quy định: chỉ cho ở tại căn cứ nghỉ ngơi, không cho ra ngoài, lại càng không cho phépgặp người thân. 'Trời ạ! Cái này với ngồi tù có gì khác nhau đâu?' Đổng Đông Đông nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời thét dài, thần thái cựckỳ bi tráng. Tâm tình Tiêu Thỏ cũng không tốt đi chút nào, vốn tưởng rằng nghỉ hai ngày có thể về trường tìm Lăng Siêu, lại không nghĩtới được nghỉ cũng không có cách nào gặp mặt. Cảm giác hy vọng lại tan biến khiến trong lòng không khỏi buồn bực. Bất quá, cũng may ban huấn luyện không đến mức mất đi nhân tính, ít nhất trả lại di động. Vì thế, một đám nữ sinh có bạn trailiền liên hệ bạn trai, không bạn trai thì liên hệ cha mẹ, tập trung trong phòng ngủ, tán gẫu vui trời quên đất. Đúng là vì ở đây điều kiện quá khắc nghiệt, tình yêu và tình thân mới trở nên trọng yếu như thế. Tiêu Thỏ cầm di động, trước gọi cho lão ba lão mẹ ở nhà báo bình an. Điện thoại vừa kết nối, mẹ nàng liền kích động. Con gáibảo bối trong nhà vất vả chịu khổ ở khu huấn luyện, còn không được phép gọi điện liên hệ người nhà, cái này gọi là chó máhuấn luyện a? Chẳng khác chi đi lao động cải tạo! Nhưng thật ra ba nàng, tuy xót con gái rất nhiều, trong lòng lại trộm cất giấu một chút trấn an: con gái cuối cùng không cần cảngày ở cùng một chỗ với tiểu tử Lăng Siêu kia. Hắn làm cha liền không cần cả ngày lo lắng con gái bị lưu manh đùa giỡn, sinh“ngoại tôn” ... linh tinh vấn đề. Trong lòng ba nàng rất cao hứng, ngoài miệng liền chen vào: 'Con gái, có phải cú điện thoại đầu tiên con liền gọi cho lão bahay không?' 'Dạ đúng, mà làm sao vậy?' Ba nàng vừa lòng trước câu trả lời kia, cười đến toe toét: Siêu tiểu tử, ngươi mở to hai tròng mắt mà xem, con gái của TiêuHải Sơn ta nghĩ đến trước tiên chính là lão ba của nàng, không phải ngươi!. Ba nàng nào biết đâu rằng: kỳ thật buổi tối mỗi ngày, Tiêu Thỏ đều cầm di động của Đổng Đông Đông cùng Lăng Siêu nóichuyện điện thoại, hiện tại tự nhiên không vội liên hệ với hắn. Đáng thương cho “nhạc phụ đại nhân”, cứ như vậy bị đùa bỡn. Gọi điện cho ba mẹ xong, cuối cùng đến phiên Lăng Siêu, Tiêu Thỏ vừa muốn ấn phím, chợt nghe có người nghiêm mặt hô to:'Mập ra lợi lâu! Mập ra lợi lâu!' (^̂ không dịch được) Cùng lúc đó, Đổng Đông Đông cũng vừa tiến vào: 'Mặt trời mọc ở phía tây, tự nhiên trường học tổ chức một bữa tiệc an ủicho chúng ta. ' Cái gọi là an ủi, kỳ thật chính là lãnh đạo trường học thương thảo một đối sách cứu vớt. Bởi vì kỳ huấn luyện này thật sự quámức nghiêm khắc, không ít người nhà sinh viên đưa lên kháng nghị, trong đó tự nhiên là có mấy nhà có tiền có thế. Một cúđiện thoại gọi cho cục trưởng giáo dục, cục trưởng giáo dục lại điện thoại liên hệ hiệu trưởng, vì thế hiệu trưởng gọi các giáoviên phụ trách huấn luyện quân sự lần này tới, bàn bạc thông suốt. Đáng thương cho các giáo viên phụ trách huấn luyện, vì trấn an cấp trên, đành phải nhớ tới “uỷ lạo quân đội”. Nếu thời gianđã định rồi không thể sửa lại, như vậy ít nhất có thể sửa hình thức một chút. Vì thế buổi chiều ngày nghỉ, trường học liền pháixe đưa tới không ít hoa quả, đồ uống và dược phẩm đề phòng trúng gió, thậm chí còn có xe chở đội văn nghệ đến. Nhìn thấy ba xe chất đầy đồ và người tới an ủi, chậm rãi tiến vào khu bộ đội pháo binh, trong mắt các sinh viên vốn mấy ngàyliền chịu đủ tàn phá, ai nấy đều lóe ra hưng phấn. Tình huống này chả khác gì một đám sói đói vây quanh ba khối thịt béo. Đáng thương cho ban lãnh đạo trường, tính toán “nắng nắng gió gió” mang xe đến được các sinh viên nhiệt liệt hoan nghênh.Không nghĩ tới, chân trước mới vừa bước ra xe, đưa mắt nhìn lại, hoảng hốt mà thấy bên dưới là một mảnh đông nghìn nghịtđầu người, hé ra những gương mặt đen thui do bị phơi nắng, nổi bật hai tròng trắng từ đôi mắt trông mong nhìn bọn họ, cònnuốt nuốt nước bọt. Cảnh tượng này thật là kinh khủng a! Bất quá dù sao lãnh đạo cũng đã quen, rất nhanh liền điều chỉnh tư thái, bắt đầu cực lực tuyên truyền mục đích của trườnghọc lần này là vì sinh viên hành động, đề cao trường học đã toàn tâm toàn ý vì sinh viên phục vụ, mang tính giai cấp cao.Đáng tiếc nói hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng không gặp được một cái tán dương, cổ vũ nào. Nữ sinh thì đôi mắt trông mong mànhìn lên xe hoa quả, nam sinh thì như lang như hổ dõi theo đội viên đội văn nghệ phía sau lãnh đạo.

Lãnh đạo rốt cuộc chống không nổi nữa, vung tay lên: 'Các nhóm trật tự đến bộ phận cung cấp nước nhận đồ uống!' 'Ở kia!' Rốt cuộc, tiếng hoan hô chờ mong đã lâu bùng nổ toàn diện, không thể vãn hồi. Lĩnh xong đồ ăn uống đã là buổi tối, giáo viên và quân đội cùng nhau tổ chức lửa trại tiệc tối, vai chính tự nhiên là mấy độiviên đội văn nghệ ăn mặc vô cùng mát mẻ kia. Không chỉ có chỉ đạo viên mà các binh sĩ khác cũng chạy tới xem nữ sinh. Tiêu Thỏ nghe được ở phía sau nàng, một đám tiểu binh lính trực thuộc trạm canh gác bên kia, hét lên vô cùng kinh ngạc:'Con gái! Thật là con gái!' Trên mặt nàng lập tức liền đen. Sau khi đội văn nghệ xinh đẹp ca hát, đến lượt các nhóm bắt đầu hợp ca, nhóm ba bọn họ bắt cặp với nhóm bốn. Mọi ngườingay từ đầu đều nhắm tới điều này, cả huấn luyện viên cũng hợp ca chung. Sau, không khí dâng cao, có người không nhịnnổi cũng đứng lên ca hát. Vì thế mọi người cứ thế ca hát cùng ca hát, khiêu vũ cùng khiêu vũ. Còn có một nữ sinh dáng mêngười vừa thoát trang phục, vừa nhảy một vũ điệu uyển chuyển, không khí nhất thời dâng cao tới cực điểm. Tinh thần hừng hực, kỹ thuật nhảy hiên ngang. Ngọn lửa cháy lên, chiếu lên trên từng nét tươi cười của mỗi sinh viên, cực kìsáng lạn. Cái đêm kia, lần đầu tiên Tiêu Thỏ cảm thụ được sức hấp dẫn của tập thể: nguyên lai nữ sinh bình thường thoạt nhìn vô cùngnhút nhát, nhảy điệu vũ lại có thể cuồng nhiệt đến không thể tưởng tượng, nguyên lai trong lớp hai người bạn gái giận dỗinhau cũng sớm đã hòa hảo như ban đầu, còn cùng nhau hát bài � không nghĩ lớn lên �, nguyên lai ngày thường nghiêmkhắc Dương huấn luyện viên trong lời ca thế nhưng âm giọng có chút vấp váp... Thật có nhiều người nguyên lai không thểtưởng tượng nổi, tại đêm kia đều thật tự nhiên mà thể hiện ra. Đêm nay đến là để trả giá cho mồ hôi và vất vả trong suốt nửa tháng qua, tất cả đều bị hòa tan trong nụ cười không hề phòngbị trên khuôn mặt mỗi người. Thật lâu thật lâu về sau, lúc bước vào xã hội, các sinh viên có lẽ sẽ quên đi một tháng thống khổkia, nhưng sẽ không quên được tinh thần đêm đó, sáng lạn đến mức khiến người ta chói mắt, không mở mắt ra được. Chapter 62 Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ đêm lửa trại hôm đó, thời gian huấn luyện kế tiếp bỗng trở nên thoải mái hơn, tuy rằng như trướcvẫn có nhóm thực hiện không xong công tác huấn luyện, có nhóm tập đi diễu hành không nghiêm chỉnh, có nhóm chạy khônghết sân thể dục, nhưng trong lòng các sinh viên đã không còn một phần oán giận như lúc trước. Đối với Dương huấn luyệnviên, mặc dù hắn vẫn nghiêm khắc như trước, suy nghĩ trong lòng mọi người cũng chỉ là giọng hát mà ngũ âm không đượcđầy đủ của hắn. Có đôi khi, làm việc đều dựa vào tâm trạng. Tâm trạng tốt thì dù có tiếp tục khổ, tiếp tục vất vả bao nhiêu đi nữa, bất quá cũngchỉ là một quá trình. Đảo mắt, một tháng huấn luyện liền trôi qua. Thế giới này có một từ phát âm là "kỳ tích". Lúc tới, vẻ mặt mọi người bất mãn, lúc đi, mỗi người lại lưu luyến không rời, thậmchí có mấy nữ sinh còn ôm huấn luyện viên, nói cái gì cũng không chịu đi. Dương huấn luyện viên vốn nghiêm khắc lúc này lại khôi phục thuộc tính dễ bắt nạt, một bên đỏ mặt, một bên không được tựnhiên mà dứt khỏi tay của các cô gái. Trên mặt có hơn mấy phần bối rối, ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng. Lâm huấn luyện viên của nhóm bốn đã sớm khóc ra nước mắt. Có thể tưởng tượng bộ dáng một người cao mét tám đứng gàokhóc thu hút người ta đến cỡ nào, chính là mọi người không ai chê cười hắn, ngược lại còn yên lặng đè nén nước mắt củabản thân. Lão quân y phòng y tế tới tiễn đưa, cầm lấy bàn tay từng bị hắn đâm nhiều quá đến nỗi giờ còn đầy vết thâm, lệ nóng dặn dò:"Các sinh viên, lần sau lại đến a!" Khiến người ta một phen nước mắt: "Tốt, bất quá lần tới không cần lại đâm kim." Tình huống thật cảm động. Cảm xúc thương cảm như vậy vẫn duy trì cho tới khi xe bus đến đón người. Các học sinh theo thứ tự lên xe. Mắt thấy xe chậmrãi rời đi, doanh trại bộ đội pháo binh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất trong tầm mắt. Vì thế không ít người lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, muốn tìm kiếm bạn học an ủi, mới vừa nhấc mắt, tất cả mọi

người đều ngây ngẩn cả người. Vì cái gì? Như thế nào lại đen thành như vậy? Thương cảm là tạm thời, nhưng làn da trắng nõn trắng nà giờ đã bị phơi nắng đen thui thế kia, dù có chăm sóc kĩ càng thìmấy tháng sau cũng chưa chắc trở về. Do đó, không khí mê muội trong toàn xe rốt cuộc trở thành hư không, sau đó chính làmột trận gào thét. "Gương mặt ta... làm sao mà đi gặp người khác đây?" T____T Tiêu Thỏ cũng bị phơi nắng đen thui, bất quá không như Đổng Đông Đông nói, chính là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. (^̂ ) Đáng thương Đổng Đông Đông, để tránh cho khỏi bị đen nắng, nàng còn cố ý sửa sang chiếc kính đổi màu, ở trong nắng liềnbiến thành màu cà phê, nàng cũng đã nói với huấn luyện viên là nàng bị cận thị, phải đeo kính. Kết quả, một tháng trôi qua,đôi mắt đúng là không bị phơi đen, nhưng mà mặt thì... Hiệu quả rất mắc cười. Tiêu Thỏ nghẹn không dám cười, cuối cùng là nhịn không nổi, nói một câu: "Đông Đông, ta cảm thấy ngươi phơi nắng rất cókhí chất nghệ thuật a..." Gương mặt Đổng Đông Đông lập tức liền đen: "Ngươi, ngươi trả ta một tháng phí điện thoại!" "Đông Đông, ngươi dám đòi sao? Mức phí hai ngàn một phút cũng gọi không hết, chi bằng để ta và Thỏ Thỏ thay ngươi giảiquyết." Nghê Nhĩ Tư ở một bên hoà giải. Vì thế Đổng Đông Đông liền chuyển đôi mắt gấu mèo trắng bạch của nàng sang Nghê Nhĩ Tư: "Thỏ Thỏ gọi điện thoại choLăng Siêu về tình có thể tha thứ, ngươi làm chi lấy di động của ta gọi? Ngươi có biết dấu chiếc di động này vất vả lắmkhông?" "Ta khinh! Điện thoại của ngươi dấu trong bra, ai nói chỉ mình ngươi có?" ( ^̂ bra: áo độn ngực silicon) Tiêu Thỏ vì thế lại bị hai kẻ dở hơi này lôi tới lôi lui. Hạ Mạt ở một bên tĩnh tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, cầm trên tay bấm cái tin nhắn. Nghê Nhĩ Tư quơ được đề tài, chỉ vào Hạ Mạt nói: "Ngươi xem Tiểu Hạ, không dấu điện thoại trong bra như ngươi, lại có thểgiữ qua một tháng!" Nguyên lai dấu di động không chỉ có Đổng Đông Đông, Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy mình lúc trước ngoan ngoãn nộp diđộng thật sự là quá ngốc. Bỗng nhiên nghe được Hạ Mạt nói một câu: "Ta bỏ trong quần lót." Vì thế Nghê Nhĩ Tư vốn mượn di động của Hạ Mạt suốt một tháng qua liền hoàn toàn trầm mặc... Một trận đùa giỡn qua đi, bên trong xe lại khôi phục bình tĩnh. Dù sao vất vả một tháng, tâm tình mênh mông cũng không chịunổi mệt nhọc thân thể, rất nhanh mọi người trong xe hỗn loạn mà đi ngủ. Tiêu Thỏ cũng mệt muốn chết, mí mắt đảo qua xe bus một vòng, sau đó, càng ngày càng trầm, rốt cục nàng ngủ thiếp đi. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm giác có người vỗ vỗ vào mặt mình: "Thỏ Thỏ, tỉnh! Tới nơi rồi!" Thấygương mặt phóng đại của Nghê Nhĩ Tư gần mình trong gang tấc, lập tức Tiêu Thỏ kinh hoảng tỉnh lại. Bởi vì ngủ chưa đã,đầu nàng có chút choáng, theo không kịp tiết tấu, nàng choáng váng theo sát người ta xuống xe. Trước cửa xe đã đứng đầy người nhà của sinh viên. Nữ sinh khoa hộ lý bọn họ nhiều, người nhà tự nhiên cũng nhiều. Mộtngười nữ sinh đi xuống xe, lập tức có nam sinh xông lên ân cần chào đón, đỡ lấy hành lý, sau đó hai người nhìn nhau tươicười, hạnh phúc nói không nên lời. Xa xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên ức chế, trái tim muốn đập thật mau. Hắn có thể ở trong đám người kia không? Tuy nàng biết, lúc này Lăng Siêu hẳn là lên công ty, mà nàng cũng đã bảo hắn đừng tới đây đón. Nhưng khi bước xuống cánhcửa này, trong lòng tự nhiên nổi lên ý niệm trông mong, nàng vươn người nhìn ra xung quanh, tìm kiếm gương mặt hết sứcnhung nhớ mà đã một tháng qua không thấy.

Bộ dạng y chang Tiêu Thỏ là Nghê Nhĩ Tư đứng ngay sau lưng nàng. Nghê Nhĩ Tư rướn rướn người, tròng mắt quay trònchuyển động khắp nơi, cũng không biết đang tìm cái gì. Rất nhanh, mấy người đón được bạn gái đều âu yếm nắm tay rời đi nhanh chóng, về phần mấy đám tụm năm tụm bảy khôngcó người nhà đến đón cũng đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại vài người là còn đứng bên cạnh xe, trong đó cũng có bọn Tiêu Thỏ. Tiêu Thỏ nhịn không được, trong lòng trộm mắng chính mình: là ngươi nói không cần hắn tới đón, bây giờ còn đứng ở chỗnày thất vọng cái gì? Thực đáng coi thường! Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không thể chế ngự nỗi cô đơn ở sâu trong nội tâm. Tiêu Thỏ u ám thở dài, quay đầuhỏi Đổng Đông Đông: "Ngộ Không nhà ngươi đâu?" "Hắn vừa về trường liền đi thi lại, năm nay có ba môn không qua được." Thấy vẻ mặt Tiêu Thỏ đen thui, nàng lại bổ sung:"Hắn so với Bát Giới tốt hơn một chút, Bát Giới có bốn môn không qua." Vì thế, trong phòng thi lại, Tôn Thế Ba và Bát Nổi Vũ đồng thời đánh cái hắt xì, hai mặt nhìn nhau. Trên bục giảng, giám thị gõ xuống bàn một cú: "Không cho trao đổi ánh mắt, các ngươi có muốn qua hay không?" Ngộ Không cũng không có tới, vì thế toàn quân phòng bọn họ đều bị diệt, đành phải bốn đứa con gái tự mình kéo hành lýhướng về phòng ngủ. Đúng lúc này, từ xa xa đi tới một người, thân hình có chút quen thuộc. Tiêu Thỏ tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là vị hội trưởng hội sinh viên đã lâu không thấy mặt Triệu Thần Cương. Hắn mặc mộtchiếc áo sơmi màu đen, đi tới chỗ bọn họ. Nói đến cũng thật ngạc nhiên, người này bình thường đều mặc đồ thể dục, điđường cũng không có tư thế gì, nhìn qua còn cảm giác lắc lắc lư lư đứng không vững, hôm nay bỗng nhiên mặc thường phục,đàng hoàng đứng đắn bước đi trên đường, thật đúng là bộ dáng của một hội trưởng hội sinh viên. Tiêu Thỏ còn đang thắc mắc, Triệu Thần Cương đã chạy tới trước mặt bọn họ, đưa tay tiếp nhận hành lý của một người trongđó. Mọi người trầm mặc ba giây, tất cả ánh mắt đều dừng ở tay đang đỡ hành lý của hắn, sau đó ánh mắt chậm rãi lướt quagương mặt có chút ửng đỏ của Nghê Nhĩ Tư. "Má ơi! Các ngươi từ khi nào thì bắt đầu?" Đổng Đông Đông hét ầm lên, kéo theo người đi đường dồn dập ghé mắt. "Ngươi nói nhỏ một chút, cái gì kêu là bắt đầu cùng một chỗ? Chúng ta là quang minh chính đại, tự do yêu đương đượckhông?" Nghê Nhĩ Tư đỏ mặt phản bác, bất quá phản bác này nghe lên không hề có khí thế, mười phần trong giọng nói làhờn dỗi con gái. Trên khuôn mặt luôn cao ngạo của Triệu Thần Cương bỗng chốc cũng hơi hơi đỏ ửng. Vẻ mặt hai người hoàn toàn là củamột đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, đừng nói là người sáng suốt, đến cái ngón chân cái cũng có thể nhìn ra. Gian tình này tới quá đột nhiên, ngay cả Tiêu Thỏ cũng kinh ngạc không thôi: "Các ngươi bắt đầu từ khi nào vậy? Sao ta ởtrong hội sinh viên cũng chưa nghe thấy chút tin tức nào?" Như vậy, đám tinh anh nhiều chuyện trong hội sinh viên đã khôngđánh hơi được chuyện này. Cái công tác giữ bí mật này thực thi cũng quá tốt đi chứ? "Kỳ thật cũng mới tháng này..." Nghê Nhĩ Tư rốt cuộc mở miệng. "Tháng này?" Đổng Đông Đông kinh ngạc tò mò: "Tháng này chúng ta ở trong trại huấn luyện suốt? Đừng nói cho ta là cácngươi gặp gỡ, định chung thân trong mộng nhe!" "Không phải!" Gương mặt Nghê Nhĩ Tư hồng rực, "Chúng ta chẳng qua là liên lạc điện thoại..." Tiêu Thỏ rốt cuộc minh bạch vì cái gì ở trên xe, Đổng Đông Đông cố cướp di động của Nghê Nhĩ Tư, nguyên lai hai ngườinày sớm đã có gian tình a! Bên này Nghê Nhĩ Tư còn chưa có trả lời xong nghi vấn, bên kia thanh âm của Ngộ Không đã từ xa xa truyền đến : "ĐôngĐông, lão Tôn ta cũng đến!" Tôn Thế Ba làm xong bài thi, trước tiên liền lao tới đón bạn gái, phía sau còn đi theo Bát Giới, thở hồng hộc mà hét to: "Đại sưhuynh, chờ ta!" Tình hình này có điểm đánh người ta ngơ ngẩn. Đánh thì đánh, nhưng tính ra lại có tới hai người nữa có thể dời hành lý. Ngộ Không không nói hai lời, lập tức đón lấy hành lý

trên tay Đông Đông. Bát Giới thở hồng hộc chạy tới, vốn nghĩ đỡ hành lý giúp Tiêu Thỏ, lại bị Ngộ Không hung hăng trừngmắt liếc hắn một cái: "Ngươi tạo phản a? Dám đỡ hành lý của sư mẫu!" Ngụ ý chính là, hành lý của sư mẫu nhất định phải đểcho sư phụ đỡ. Bát Giới cười mỉa, thực biết điều mà chạy tới đỡ hành lý cho Hạ Mạt, một bên đỡ xong, một bên còn lấy lòng mà nói: "Họcmuội, ta giúp ngươi lấy hành lý." Kết quả lại bị Hạ Mạt trừng mắt nhìn trở về, ánh mắt kia thật giống như muốn bắt hắn ra giải phẫu. Bát Giới cả kinh, tay mới vươn ra lập tức đông cứng giữa không trung. Đỡ cũng không được, không đỡ cũng không xong.Như vậy giằng co thật lâu, Hạ Mạt bỗng nhiên hừ một tiếng: "Rốt cuộc ngươi không đỡ giúp ta à?" "Đỡ, đỡ!" Bát Giới một bên lau mồ hôi, một bên tiếp nhận hành lý. Kể từ đó, tình huống bỗng nhiên đại biến. Tiêu Thỏ ngược lại trở thành cái người không ai lấy giúp hành lý, tuy rằng nàngkhông ngại, nhưng tóm lại vẫn có chút là lạ. Bát Giới ngẫm lại lại cảm thấy ngại ngùng, miễn cưỡng đưa tay kia ra, nói: "Sư mẫu, ta béo, để ta giúp ngươi!" Hai tay lấy chohai người, sư phụ chắc sẽ không “ăn dấm chua”? "Không cần, đồ đạc của ta cũng không nhiều lắm." Tiêu Thỏ cười cười, uyển chuyển cự tuyệt. "Đúng thôi! Sư mẫu là võ lâm cao thủ, “đầu lợn chết” ngươi lại ồn ào cái gì? Đi thôi, đi thôi!" Vì thế một đám người liền hướng dãy phòng ngủ đi tới. Lúc đến phòng ngủ dưới lầu, di động Tiêu Thỏ bỗng nhiên vang. Nàng không rãnh tay bắt, đành phải bỏ hành lý xuống đất,nói nhanh: "Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau." Dù sao cũng nhanh đến, mọi người liền không đợi nàng mà đi trước. Tiêu Thỏ thật vất vả lấy di động từ trong bao ra. Là Lăng Siêu gọi tới. "A lô?" Nàng bấm nút nhận cuộc gọi. "Lão bà, nhìn đằng sau đi." "A?" Nàng còn chưa có phản ứng, vẫn cầm di động ngơ ngác đứng tại chỗ. Chờ khi ý thức được Lăng Siêu thực có khả năngđứng phía sau nàng, trái tim kia mới kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực. Một tháng, suốt một tháng... Rốt cuộc có thể nhìn thấy hắn sao? Chapter 63 Có đôi khi, hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến cho người ta cảm giác bất chân thực, rất sợ một cái xoay người liền đánh rơimất nó. Bàn tay nắm chắc di động của Tiêu Thỏ chậm rãi buông xuống, nàng vận dụng cỗ dũng khí cực đại chậm rãi chuyển thân thểqua. Khi ánh mắt rốt cuộc xoay tới, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Siêu ánh vào trong mi mắt nàng. Hắn nghiêng người dựa vào bên cạnh một chiếc xe màu xanh sẫm đặc biệt, trang phục bình thường như trước là sơmi trắngvới quần jean, đứng một mình lại khác hẳn những người đi ngang qua gần đó, phảng phất như có ma lực độc đáo, khiến chongười ta nhìn thấy mà đui mù con ngươi. Khóe miệng lấp loáng một tia cười ôn nhu, chỉ vì nàng mà nở rộ. Không biết như thế nào, trái tim thổn thức nhảy lùm bùm trong lồng ngực vừa rồi kia bỗng nhiên trở nên yên lặng, không chútđộng tĩnh đến khác thường, Tiêu Thỏ kinh ngạc nhìn hắn. Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc nàng nhếch môi nở nụcười, nhanh chân chạy về phía hắn. Trước đông người, thẹn thùng như Tiêu Thỏ cũng lao tới cho Lăng Siêu một cái ôm thật to, thật chặt. Không nghĩ tới nàng lạinhiệt tình như vậy, người bị ôm kia không đứng vững nổi, phải lui về phía sau vài bước. Bất quá, rất nhanh, hắn phản ứng lạingay, nhiệt liệt đáp lại nàng. Sắc trời dần tối, trên con đường trong trường học, hàng cây che bóng. Một loạt đèn đường bỗng nhiên không hề báo trướcmà sáng lên. Khoảnh khắc kia, hé ra thân ảnh hai người nằm trên mặt đất bằng phẳng, thời gian phảng phất dừng lại trongnháy mắt, hết thảy ồn ào náo động đều biến thành bối cảnh. Chỉ có một loạt thật dài đèn đường phía trước, cùng với ngọn

đèn đường ở tại đó chiếu xuống đôi nam nữ. Nữ mặc đồ màu đỏ như lửa, nam một màu trắng thanh nhã. Hai người giúp nhau ngồi dậy, người ôm lấy nguời tạo thành mộtbức tranh tiên cảnh. Thật lâu sau, Tiêu Thỏ mới từ trong cái ôm lưu luyến không rời này mà phục hồi lại tinh thần. Nháy mắt ôm nhau vừa rồi, nàngthậm chí đã nghĩ tới, nếu như ngày mai có tận thế, được ôm hắn như vậy cùng chờ đợi chết đi cũng là chuyện hạnh phúc. Đương nhiên, cuộc sống cũng không nhiều tình huống tréo ngoe, oanh liệt như trên TV. Hiện tại nàng chỉ cần hắn bên ngườilà đủ rồi. "Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến..." Nàng kéo tay hắn, luyến tiếc buông ra. Hắn cong mắt: "Sao có thể bỏ không đến được?" Chỉ biết, mặc kệ tất cả. Hắn làm sao bỏ chính mình xuống được? Trong lòng Tiêu Thỏ không khỏi ấm áp. Những lời trong mộttháng qua muốn cùng hắn thổ lộ bỗng nhiên dũng mãnh tiến ra, nàng muốn cùng hắn nói cho bằng hết. Như vậy kéo tay, không để ý người trên đường ghé mắt lại nhìn. Hồi lâu, Lăng Siêu đột nhiên hỏi: "Em đói bụng hả?" Nghe hắn nhắc tới, Tiêu Thỏ sờ sờ bụng mình. Hình như là đói bụng, vì thế tự nhiên mà nhớ tới thức ăn trong một tháng qua:"Ôi, anh không biết, thức ăn ở quân trại thật sự là quá kém..." Ở cùng một chỗ với hắn, lời nói liền phảng phất như không hếtđược. Nàng còn muốn nói tiếp, lại bị Lăng Siêu kéo cổ tay lại: "Đi, chúng ta đi ăn cơm trước." Không đợi Tiêu Thỏ hỏi hắn đi đâu ăn, Lăng Siêu bỗng nhiên xoay người mở cửa xe bên cạnh ra, đẩy Tiêu Thỏ đi vào, sau đólại lấy hành lý của nàng bỏ vào trong xe. Tiêu Thỏ ngồi trong xe, cảm thấy trình tự này có điểm kì quái. Rốt cuộc phản ứng lại, Lăng Siêu đã sắp xếp tốt hành lý, mởcửa xe, chui vào. Nhìn hắn cúi người ôn nhu thắt dây an toàn cho mình, cuối cùng còn không quên điều chỉnh tấm đệm, cho nàng ngồi thoải máimột chút, nàng cười, nhịn không được, hỏi: "Xe này ở đâu ra?" "Mua." "A..." Trầm mặc ba giây, trong xe truyền ra tiếng kêu vô cùng kinh ngạc của Tiêu Thỏ: "Cái gì? Anh mua!" Một tháng trước từ biệt, hắn vẫn là thanh liêm, mỗi ngày đều bắt xe bus đến trường. Không nghĩ tới mình ở trong khu căn cứhuấn luyện hẻo lánh trải qua một tháng, lúc trở về, Lăng Siêu đã bước vào hàng ngũ có xe riêng. Điều này làm nàng sững sờkhông ít. Tiêu Thỏ bỏ qua rất nhiều thứ mới khiến mình chấp nhận được hiện thực này, lúc này Lăng Siêu đã khởi động xe. Dọc theohàng cây, xe chậm rãi lướt đi, lập tức đã tới trước cổng trường, sau đó lấy tốc độ bình thường vững vàng đi tới. Nhìn thấy hắn vững vàng cầm tay lái, trong lòng Tiêu Thỏ có vô số nghi hoặc: "Anh mua xe khi nào, tại sao em lại không biết?" "Sáng hôm nay." Thấy hắn bình tĩnh trả lời, cằm Tiêu Thỏ lại rơi xuống : đại ca, ngươi làm việc cũng quá sức hiệu quả! Bất quá tĩnh tâm một lúc lại cảm thấy có chút không cam lòng: "Sao anh cũng không nói với em một tiếng..." Chuyện mua xelớn như vậy, hắn lại không đề cập với nàng, nói như thế nào nàng cũng là bạn gái của hắn mà? "Không kịp nói, em đã trở lại." Thần sắc hắn thản nhiên. Từ từ! Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: "Không phải đêm qua chúng ta mới vừa nói chuyện qua điệnthoại hay sao? Anh sẽ không nói là buổi sáng hôm nay, tâm huyết dâng trào mới chạy đi mua..." Lăng Siêu chuyên tâm lái xe, thuận miệng phản ứng câu: "Không sai biệt lắm." "..." Tiêu Thỏ bỗng nhiên bi thống phát hiện, chính mình thật sự đuổi không kịp tư duy chẳng theo lẽ thường của ai đó.

Một lát sau, xe đỗ lại trước cửa quán ăn hải sản Nhật Thức, Lăng Siêu đỡ Tiêu Thỏ xuống xe trước, còn mình vô garage gửixe. Tiêu Thỏ hướng bên ngoài xe nhìn lên, cảm thấy có chút không ổn, giật giật tay áo hắn: "Nơi này sang quá, chúng ta tới chỗkhác ăn đi?" Thức ăn ở đây bình thường rất mắc. Lăng Siêu mới vừa mua xe, lại bắt hắn tiêu pha thì thật ngại quá. Kết quả Lăng đại công tử nhìn nàng, chỉ nói có một câu: "Nơi này thuận tiện đổ xe." Trong nháy mắt, Tiêu Thỏ hoàn toàn tỉnh ngộ: nguyên lai bọn họ đã trở thành quý tộc có xe riêng, tiêu phí tự nhiên cũng phảiphù hợp thân phận. Xuống xe xong, Tiêu Thỏ đợi trước cửa nhà hàng trong chốc lát, Lăng Siêu từ garage đi tới, ném thẳng chìa khóa xe chonàng: "Anh không mang túi, em cầm giúp anh." Tiêu Thỏ cầm chìa khóa xe, tay bỗng nhiên cảm giác cái chìa khóa kia có ngàn cân trọng lượng: Má ơi! Quả nhiên nhận thứccủa nàng vẫn là không dậy nổi sau khi bỗng nhiên thoát khỏi nghèo khó, hướng lên cuộc sống thường thường bậc trung. Tuy rằng tiêu phí nhiều, nhưng đi vào sau đó mới thấy quả thật là không tồi. Không gian độc lập, gạt bỏ hết thảy ồn ào bênngoài. Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đều mang lên, thức ăn Nhật Thức chế biến rất tinh xảo. Một dĩa rau xào sắc màu tươi xanhmơn mởn khiến người ta thật muốn ăn ngay. Một dĩa đồ nướng, cá chình béo giòn bọc trong lớp sốt đặc quánh vừa được nấu, trên đầu còn có bọt khí sôi lên. Tiêu Thỏcầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, cảm giác ngon miệng cực kì, còn không quên từ đáy lòng phát ra một tiếng cảm thán: "Mộtmiếng này chính là tám ngàn ba đồng năm hào a..." Đang uống trà, Lăng Siêu thiếu chút nữa bị sặc, nhìn nàng sâu kín: "Lão bà, anh phát hiện em càng ngày càng giỏi công việcquản gia." "Đó là bởi vì anh quá tiêu pha, phá sản có ngày!" Nói cho hết lời, lập tức liền hối hận, công việc quản gia cái gì, phá sản cáigì, nàng còn chưa có gả cho hắn! Nhưng thật ra Lăng Siêu nghe xong lời này hiển nhiên là rất cao hứng, mặt mày chói sáng rạng rỡ: "Em yên tâm, anh sẽkhông bị phá sản, chúng ta còn muốn tiết kiệm tiền nuôi con trai nữa mà." "Sao anh biết nhất định là con trai?" Tiêu Thỏ lanh mồm lanh miệng, nói xong lại hận không bóp chết mình. Con trai con gái cáigì? Ai nói sẽ sinh con cho hắn? Quả nhiên, con người nhất định không thể quá tiêu sái, dễ dàng mê muội mất hết ý chí và tinh thần mà rơi vào tay giặc. Mặc kệ Tiêu Thỏ có nhiều hối hận, những lời này đã mở ra một đề tài rất khó bỏ qua. Suy nghĩ của Lăng đại công tử luônnhìn xa trông rộng, vì thế bắt đầu tính toán: về sau rốt cuộc là sinh con trai tốt, hay là sinh con gái tốt. Tiêu Thỏ thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, duy chỉ có hai con ngươi đen lóe lên những tia khác lạ, lập tức có dự cảm xấu,vội vàng ngăn đề tài lại : "Cái kia... Anh lấy tiền mua xe ở đâu?" Trong ấn tượng của Tiêu Thỏ, nhà Lăng Siêu tuy rằng có tiền, nhưng hắn cũng không phải cái loại công tử phú gia chỉ biếtđòi tiền cha mẹ, càng đừng nói là đòi tiền mua xe. Nếu tiền mua xe này không phải xin từ cha mẹ, vậy ở đâu Lăng Siêu cónhiều tiền như thế? Tiêu Thỏ tuy rằng không hiểu xe, nhưng một chiếc đặc biệt như thế, ít nhất cũng phải hơn mười vạn. Nhìn ra tâm tư nàng, Lăng Siêu cười đáp: "Tiền đi làm thôi, chẳng lẽ lại là ăn cướp." "Số tiền này không nhỏ. Anh bất quá chỉ là thực tập sinh, tiền lương nhận được nhiều lắm cũng chỉ có một ít thôi..." Tiêu Thỏlà đứa trẻ tinh khiết thiện lương như vậy, tiền ít nàng thấy không sao cả, tiền nhiều ngược lại tâm thần không yên. "Ai nói là tiền lương?" Lăng Siêu hướng nàng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thần bí. "Ngươi, anh sẽ không đi làm gián điệp hay làm ăn gian dối chứ? Sẽ bị ngồi tù đó!" Xem nhiều phim TVB, khó tránh khỏi tưtưởng giống “máu chó” một chút. Lăng Siêu rốt cuộc bị sức tưởng tượng vĩ đại của nàng thuyết phục : "Lão bà, nếu như anh ngồi tù, em có thể chờ anh haykhông?" "..." Vì thế, Tiêu Thỏ phát hiện: sức tưởng tượng của Lăng đại công tử so với mình còn phong phú hơn. Đùa giỡn nửa ngày, cuối cùng Lăng Siêu nói ra tình hình thực tế, "Em còn nhớ lần trước anh nói với em chuyện Diệp Tuấntính toán lập một nhóm đặc biệt?"

"Uhm." Tiêu Thỏ gật đầu. "Bởi vì lúc trước đã trù tính thật lâu rồi, cho nên khi em đi, không bao lâu sau đó, nhóm này chính thức thành lập, anh và lãoQuan đều là thành viên trong đó." "Nhóm này có gì khác?" Tiêu Thỏ mơ hồ cũng chú ý tới Lăng Siêu một mực nói đây là một nhóm “đặc biệt”. "Đúng vậy, nhóm này cùng các nhóm của công ty trước đó thực không giống nhau." Hắn gật đầu: "Trước đó, các nhóm đều làhợp tác lẫn nhau, cuối cùng lựa chọn ra phương án đầu tư tốt nhất. Nhưng nhóm của chúng ta, từng thành viên đều có khảnăng tài chính độc lập, trong phạm vi tài chính của mình, hoàn toàn có thể tự do phát huy. Một khi buôn bán có lời, chúng tacó thể ăn lợi tức theo số tiền kiếm được đó." "Nếu như thua lỗ phải bồi thường?" "Công ty toàn quyền phụ trách." "A?" Tiêu Thỏ ngây dại, tuy rằng nàng đối với kinh tế dốt đặc cán mai, nhưng nàng cũng chưa nghe nói có ai ngốc đến mứcđem tiền đầu tư cho người khác, buôn bán lời thì về ngươi, thua thì về ta. Lại nói bọn Lăng Siêu bất quá là thực tập sinh, nóikhó nghe một chút, tư cách hành nghề còn không có, sao công ty lại tổ chức ra một cái nhóm như vậy? Cân nhắc nửa ngày, Tiêu Thỏ hạ kết luận: "Ông chủ của các anh sẽ không điên rồi chứ?" Lăng Siêu nghe vậy, lại nở nụ cười: "Diệp Tuấn đúng là người điên." Quả thật, nếu không phải kẻ điên tại sao có thể can đảmlàm ra quyết định điên cuồng như vậy? Nhưng rất nhiều thời điểm, kẻ điên mới là người tiếp cận thiên tài gần nhất, mà hắnlựa chọn thành viên cho nhóm này hoàn toàn cũng là một đám máu nóng điên cuồng. Tiêu Thỏ không rõ lời nói của Lăng Siêu bao hàm thâm ý như thế nào, nhưng lấy nhiều năm quen biết Lăng Siêu của nàng,nàng có thể từ ánh mắt hắn nhìn ra có chút gì đó khác hẳn ngày xưa đang rục rịch. Thứ này tựa hồ vẫn ẩn núp thật sâu trongnội tâm của hắn, một khi bùng nổ thì thật khó mà tưởng tượng. Trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, mang theo một chút khô khốc, một chút côđơn, một chút khó có thể coi như hư không... Chapter 64 Sau giai đoạn học quân sự, thời gian tựa như mọc cánh, bỗng nhiên phóng như bay. Mỗi ngày, Tiêu Thỏ đều bôn ba giữa lớp học, phòng ngủ và hội sinh viên. Học kỳ này, môn chuyên ngành nhiều lên, chươngtrình học các môn Dược lý và Bệnh lý vừa phức tạp lại rườm rà, còn có các môn Giải phẫu, Cơ sở và thực tiễn hộ lý đang chờnàng. Đừng nói khoa bọn họ đều là nữ sinh, cho dù cả lớp đều là “đại lão gia”, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể vẫn là nhịn khôngđược mà sợ hãi trong lòng. Lần đầu tiên học giờ Giải phẫu, một đám người mang theo tâm tình không yên đi vào phòng học, lại phát hiện trong phòngtrống rỗng, trừ bỏ cái bàn, cái gì cũng đều không có. Thi thể trong truyền thuyết khiến người ta sợ líu lưỡi đâu rồi? Trong lòngmọi người khẽ nói thầm, một bên nghe chỉ thị của giáo viên mà ngồi xuống, một bên lại có không ít người trợn tròn mắt hếtnhìn đông tới nhìn tây. Lúc này nữ giáo viên làm vẻ mặt thân thiện, ôn nhu mà nói: "Các sinh viên, giờ bắt đầu học, mọi người mở ngăn kéo dưới bànra." Bốn người đồng tâm hiệp lực mở cái ngăn kéo thật lớn kia ra: một cổ thi thể trần truồng nằm ở bên trong. Một chút chuẩn bịtâm lý đều không có, Nghê Nhĩ Tư liền hôn mê bất tỉnh. Kết quả nữ giáo viên kia phất phất tay, tập mãi thành thói quen, nàng nói: "Không sao đâu, lớp các ngươi bị choáng cũngkhông nhiều lắm." Trừ bỏ hai mắt Hạ Mạt tỏa ánh sáng ra, những người khác đều là vẻ mặt đen thui. Bất quá cũng may, tình huống như vậy cũng không có xảy ra hoài, tựa như người sợ chó thì phải nuôi chó trong nhà, khôngnhiều hơn ba tháng tiếp xúc có thể coi chó kia như chuột. Cũng giống như nữ sinh khoa bọn họ, lần đầu tiên nhìn thấy thi thểthì người hô to, người hô nhỏ, sau mấy ngày liền đem khối thi thể kia trở thành mô hình. Đợi đến khi kết thúc học kỳ, thậm chímọi người đã thành thói quen. Vì thế liền xuất hiện một đám nữ sinh học xong giờ sinh lý giải phẫu, vui tươi hớn hở từ phòngthí nghiệm đi ra, vọt tới nhà hàng gần trường học hô to một tiếng: "Chủ quán, cho một phần “đại tràng” heo!"

Chủ quán đáng thương nghĩ nát đầu cũng không rõ, vì sao một đám nữ sinh đi vào nhà hàng, cái gì cũng không mua, lại muamột đống lớn ruột heo, thận heo, gan trâu. Mua rồi cũng không ăn, vây quanh ở cái bàn bên cạnh mà thảo luận mùi vị mới mẻtrong bát đồ ăn. Sau vài lần như vậy, mấy khách hàng ở vị trí gần đó bắt đầu dồn dập tránh ra, một bên tính tiền, một bênbuồn nôn. Thanh toán tiền xong liền chạy nhanh ra khỏi cửa, giống như là phía sau có người giơ đao muốn giết hắn làm bánhbao thịt người. A!... Phàm là nữ sinh liên quan đến khoa y đều cường đại như thế! Trừ bỏ đi học, công tác của Tiêu Thỏ ở hội sinh viên cũng không ít. Bởi vì lần trước nổi tiếng trên mạng, tiếng tăm của nàngtự nhiên không cần phải nói, hơn nữa bộ dạng thanh tú, tính tình ngay thẳng đáng yêu, làm việc lại rất có trách nhiệm. Tronghội sinh viên, nhân duyên của nàng càng ngày càng tốt. Đôi khi có tổ trưởng tổ khác đến tìm giúp đỡ cũng kêu tên nàng, nếuTiêu Thỏ có thể giúp đỡ, nàng sẽ không khước từ. Vì thế công tác trên đầu liền càng ngày càng nhiều, thoát không ra nổi. Về phần Lăng Siêu cũng không nhàn rỗi. Từ khi Diệp Tuấn lập ra nhóm đặc biệt, hắn và Quan Liền hai người trừ bỏ đếntrường đi học, thời gian còn lại đều là ở công ty. Sau đó bọn hắn từ kí túc xá dời hẳn đến nhà trọ để thuận tiện đi làm. Cứ như vậy, tuy nói hai người còn học chung một trường, nhưng là gặp nhau thì ít mà cách xa thì nhiều. Bất quá cũng may,bọn họ cũng không phải cái loại cần gặp nhau mới bảo trì được tình cảm. Có đôi khi Tiêu Thỏ thoát không hết công việc, đềuthừa dịp giải lao giữa giờ họp trộm chạy tới hành lang gọi điện thoại; có đôi khi vừa lúc ngày nào đó Lăng Siêu rảnh rỗi, liền láixe đến trường học gặp Tiêu Thỏ một cái, nói hai ba câu lại vội vội vàng vàng chạy về công ty. Tóm lại thời gian tựa như ánh mắt nữ nhân, “tễ nhất tễ tổng hội có thôi” (??)! Như thế, ngày trôi qua không chỉ có phong phú, còn đặc biệt mau. Xuân đi thu đến, chớp mắt mùa đông lại tới. Công tác tại hội sinh viên qua một học kỳ, cũng đến lúc kết thúc, sau khi làm tốt tổng kết toàn năm, Tiêu Thỏ bắt đầu ôn tập,chuẩn bị thi tiếng Anh cấp bốn. Trường bọn họ vì đề cao cuộc thi thông qua, quy định sinh viên năm hai phải tham gia thi tiếng Anh cấp bốn, thế cho nên khinhững người khác đều đang vui vẻ chuẩn bị đón lễ Giáng Sinh, Tiêu Thỏ lại phải khua chuông gõ mỏ mà ứng phó với cuộc thicấp bốn này. Ôn thi còn có Nghê Nhĩ Tư phòng bọn họ. Về phần Hạ Mạt và Đổng Đông Đông kia thì khi hai người thi vào caođẳng đã đạt hơn một trăm bốn mươi điểm biến thái cho môn tiếng Anh, Tiêu Thỏ cơ bản không nhìn bọn họ. Những ngày này, Tiêu Thỏ ở phòng ngủ hết sức chuyên chú luyện nghe. Bỗng nhiên, Đổng Đông Đông dáo dác chạy lại dòxét: "Thỏ Thỏ, thứ sáu tính toán làm gì?" Tiêu Thỏ đang đắm chìm trong bài nghe, mở tai nghe ra rồi còn sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại: "Thứ sáu? Là ngày thicấp bốn a!" "Cuộc thi thối rữa đó hả? Ngươi không phải là thi cả ngày chứ?" Đông Đông khinh thường nhìn nàng một cái, "Ngày thứ sáuquan trọng như vậy, ngươi sẽ không lại quên rồi?" Tiêu Thỏ nhìn nàng nghi hoặc, giống như đang nói: thứ sáu trừ bỏ cuộc thi còn có cái gì đặc biệt sao? Đông Đông bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thỏ Thỏ, ngươi đừng già như vậy rồi còn phạm cùng một sai lầm hay không? Thứ sáu làlễ Giáng Sinh!" Nàng vừa thốt lên xong, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ là: sao đã lại Giáng Sinh? Còn nhớ rõ ngày sinh Khổng Tử nămtrước, Đổng Đông Đông lôi kéo nàng đi mua quà cho Lăng Siêu, kết quả không suy nghĩ cẩn thận mà mua cái nhẫn tặng hắn,còn bị hắn trêu đùa nói đây là cầu hôn làm nàng xấu hổ vô cùng, hận không đào được cái hố chui xuống. Đồng dạng sự tình, chẳng lẽ năm nay còn muốn tái diễn một lần nữa sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ không khỏi âm thầm kêukhổ, liều mạng lắc đầu nói: "Năm nay thi cử, ta nghĩ hay là thôi đi!" Thấy Tiêu Thỏ cự tuyệt hoàn toàn như vậy, Đổng Đông Đông cũng không có biện pháp, buông tay nói: "Ôi chao, Lăng đạicông tử thật sự là đáng thương, ngay cả quà Giáng Sinh cũng đều không có..." "Người ta đã là lão phu lão thê, nào có giống ngươi và Ngộ Không quy củ nhiều như vậy!" Nghê Nhĩ Tư đang học bài một bêncũng xen vào một câu. Lão phu lão thê? Tiêu Thỏ lại có chút xấu hổ, đã thấy Đổng Đông Đông lập tức chuyển hướng về phía Nghê Nhĩ Tư: "Ta nóiTiểu Tư Tư đáng yêu à, ngươi với Triệu hội trưởng chuẩn bị qua lễ Giáng Sinh như thế nào vậy?" Mặt Nghê Nhĩ Tư đỏ lên: "Ngươi quản làm gì?"

"Ôi chao, ngươi đừng buồn chán như vậy được không? Triệu hội trưởng đã đủ buồn chán, ngươi cũng buồn chán nữa, haingươi ở cùng nhau có thể làm nên chuyện hay sao?" "Ngươi cùng Ngộ Không thật sự là tuyệt phối? Hai con khỉ hợp thành một cặp, biết đâu khi các ngươi đang nói chuyện tìnhyêu, người ta không biết còn tưởng rằng xiếc khỉ!" "Sư thái, ngươi không cần quá đáng!" "Ta thì làm sao? Có bản lĩnh ngươi đến cắn ta đi, đến đây..." Trong một mảnh chí chóe, vẻ mặt Tiêu Thỏ đã sớm đen thui, rõ ràng che lổ tai lại, tiếp tục học bài thi. Chẳng qua mũi tên đã bay đi, muốn bay trở về cũng thật là khó khăn. Hai mắt Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm bài thi, trong đầunghĩ tới lại là chuyện lễ Giáng Sinh. Kỳ thật lễ Giáng Sinh này, nàng cùng Lăng Siêu cũng không phải không có kế hoạch.Nhưng vì buổi sáng nàng phải thi anh văn cấp bốn, buổi chiều hắn phải cùng Diệp Tuấn đi xã giao bên ngoài. Tuy rảnh nửangày nhưng thời gian rảnh của hai người lại không khớp nhau, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Ai da! Tiêu Thỏ thở dài trong lòng, hồi tưởng lại lễ Giáng Sinh năm trước. Hắn tuy rằng cũng bận, nhưng còn không bận đếnmức như bây giờ, ngay cả thời gian gặp mặt một cái cũng không có. Nàng cũng biết học kỳ này công tác của mình rất nhiều,mà nhóm của bọn Lăng Siêu cũng đang ở trong thời điểm phát triển mấu chốt, nghe nói Tuấn Vũ gần đây chiêu mộ được mộtsố vốn lớn, chuẩn bị làm một cuộc giao dịch quy mô tại thị trường chứng khoán, Lăng Siêu bận rộn cũng là bình thường. Nhưng bởi vì bình thường như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ mới cảm thấy không bình thường. Mắt thấy hắn càng ngày càng bận,dần dần dung nhập xã hội, mà nàng vẫn còn ở trong cái vòng nhỏ hẹp giữa trường học này chờ đợi, trong lòng Tiêu Thỏkhông khỏi lo lắng buồn phiền, cảm thấy hai người chênh lệch càng lúc càng lớn. Không giống như trước kia, chỉ cần vừanhấc cánh tay lên là có thể bắt lấy tay hắn, hiện tại cánh tay phải thật là dài mới có thể gặp được hắn. Loại cảm giác này ở trong lòng cũng không phải rất mãnh liệt, nhưng có đôi khi nảy lên, tâm thần lại cảm thấy không yên.Nàng trước đây luôn oán giận Lăng Siêu, oán giận hắn luôn khăng khăng làm theo ý mình. Những vật mà hắn cho là giốngnhau, nàng làm sao nói được là không giống? Từ nhỏ làm chuyện sai thường tìm người ta nghĩ biện pháp, thi điểm kém liềnđem bài thi dấu trong túi sách người ta, lên cấp ba lúc ôn tập, gặp bài khó không hiểu đều gọi điện cho người ta hỏi dò... Khicòn chưa hiểu chuyện liền nói đó là việc nhỏ tầm thường, hiện tại nhớ lại mới thấy nàng đã quá mức ỷ lại vào hắn rồi. Nói đến, tính ỷ lại vào hắn của nàng chính là quá mạnh mẽ, thế nên không có cách nào thích ứng được là sẽ có một ngày, hắnsẽ có chuyện của chính mình, cuộc sống của chính mình, tiếp xúc càng ngày càng nhiều người. Không còn là thiếu niên ngâyngô trong buổi chiều tà kia... lái xe ô tô... bảo hộ nàng trong ngực. Ngay lập tức, hết thảy trong đó đều phảng phất như mới hôm qua, mà hết thảy lại đã không còn giống như hôm qua, chỉ làTiêu Thỏ còn chưa thích ứng... Đảo mắt tới thứ sáu, cuộc thi anh văn cấp bốn đúng hạn cử hành. Tiêu Thỏ cũng đã chuẩn bị cho cuộc thi xong xuôi. Sáng sớm rời giường, nàng trước hết nghe Anh văn nửa tiếng rồi mới theobạn cùng phòng xuống lầu, ăn điểm tâm, ngồi xổm trước dãy phòng học chờ thi. Tám giờ rưỡi, đám đông dưới dãy lầu dạy học bắt đầu khởi động. Đây cũng được cho là tiết mục đặc sắc nhất của đại họcTrung Quốc. Đợi khi tiếng chuông vang lên, đám người liền chậm rãi xuất phát tới trường thi. Chờ vào phòng thi rồi, Tiêu Thỏ kiểm tra di động một chút, đang muốn tắt máy thì thấy tin nhắn của Lăng Siêu gửi đến. —— Lão bà, cố lên! Tâm tình vốn khẩn trương không khỏi thoải mái một trận, nàng khẽ cười cười, tắt di động. Hết thảy sau đó đều như nước chảy tới, thi cử vốn là việc đã diễn luyện qua vô số lần. Vận khí của Tiêu Thỏ cũng không tồi,đến khi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, nàng vừa lúc làm xong bài. Bút mới vừa buông, giám thị vừa lúc tới thu bài thi,hiệu suất cao đến không ngờ. Tình cảnh kế tiếp, chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung —— tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Thí sinh “giáp”: "Xong rồi, xong rồi, ta đọc đề mà không thấy hiểu!" Thí sinh “ất”: "Có mấy chỗ trống không kịp làm, mặt sau tất cả đều không rõ ràng!" Thí sinh “bính”: "Mẹ nó! Lão tử mất sáu trăm đồng mua đáp án dĩ nhiên là giả!"

Mọi việc cứ như thế, tiếng xì xầm không dứt bên tai. Lúc này, Nghê Nhĩ Tư cười tủm tỉm tiến lại : "Thỏ Thỏ, ngươi thi thế nào?" Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ: "Cũng được." Lại thấy vẻ mặt Nghê Nhĩ Tư cười cười, hoàn toàn không giống như trước kia thi xong liềnuể oải, nàng hỏi: "Ngươi thi tốt không?" "Tốt cái đầu ngươi! Ta làm không xong." "Vậy ngươi cao hứng như vậy làm gì?" "Ta á?" Nghê Nhĩ Tư nhìn nhìn xung quanh, xác định không có Đổng Đông Đông, lúc này mới trộm nói với Tiêu Thỏ: "Ta nóicho ngươi, ngươi cũng đừng nói ra ngoài! Lát nữa ta cùng với “Thần mới vừa” đi ăn cơm." "A." Tiêu Thỏ gật gật đầu, lại nghĩ có chút không đúng: "Các ngươi đi ăn cơm không phải là rất bình thường sao? Làm chibiến thành thần bí như vậy?" "Ngươi không biết gì hết. Đông Đông tâm huyết dâng trào, nói với ta muốn hẹn hò bốn người gì đó, nhất định là lôi kéo tacùng “Thần mới vừa” đi quán bar. Ngươi cũng biết, “Thần mới vừa” rất không thích đi tới mấy chỗ đó, ta cũng không thích,cho nên liền..." Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra: "Ta hiểu rõ, ngươi cùng hội trưởng đi trước đi, ta che dấu giúp các ngươi." Lập tức Nghê Nhĩ Tư hớn hở mặt mày: "Thỏ Thỏ, ta biết ngươi rất tốt bụng mà! Chúc ngươi cùng Lăng đại công tử hôm naycó thể đi chơi vui vẻ, ta đi đây!" Dứt lời, nàng chạy đi nhanh như chớp. Đi chơi vui vẻ sao? Tiêu Thỏ bỗng thấy cô đơn vô kể. Trong nháy mắt kia, nàng bỗng nhiên thực khát vọng Lăng Siêu có thểgiống như trước đây, bỗng nhiên xuất hiện bên người, cho nàng một niềm vui lớn... Ngay khi nàng cúi đầu chìm vào trong hồi ức, một bàn tay đặt lên cánh tay nàng. Lăng Siêu? Tiêu Thỏ lòng tràn đầy chờ mong mà ngẩng đầu, nhìn thấy lại là Hạ Mạt. Mặt không chút thay đổi, nàng thản nhiên nói: "TiêuThỏ, buổi chiều cùng ta đi dạo phố." Chapter 65 Nếu ngươi có một người bạn, môn học thích nhất là � Sinh lý giải phẫu �, đồ vật thích nhất là mô hình sống, phim thích nhấtlà � Trầm mặc sơn dương �, việc nhà thích nhất là giết gà, truyện võ hiệp thích nhất là � Tân Long Môn Khách Sạn �, khixem phim kinh dị còn có thể chỉ trích đạo cụ trong phim không đủ chân thật. Như vậy nếu có một ngày, nàng bỗng nhiên nóivới ngươi: 'Chúng ta đi dạo phố đi!', ngươi sẽ có phản ứng gì? Tóm lại, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ chính là: ngươi không phải muốn đi buôn bán nội tạng đó chứ? Bất quá cũng may nàng lập tức phục hồi lại tinh thần, lòng còn sợ hãi mà nói: 'Tiểu Hạ, sao bỗng nhiên ngươi muốn đi dạophố?' Lại bị Hạ Mạt hỏi lại: 'Vì sao ta không thể đi dạo phố?' Tiêu Thỏ: '...' Vì thế, trong bầu không khí tràn đầy lãng mạn của ngày lễ, lần đầu tiên Tiêu Thỏ cùng Hạ Mạt một mình đi dạo phố. Lại nói tiếp, cho tới bây giờ Tiêu Thỏ chưa từng thấy qua Hạ Mạt chủ động đưa ra đề nghị muốn đi dạo phố. Trước đây, khiphòng bọn họ nói ra ngoài dạo phố hay ăn cơm, vẻ mặt Hạ Mạt luôn biểu tình không mặn không nhạt, giống như đi dạo phố,xem phim, ăn cơm... , mấy việc này không quan hệ chi đến nàng. Nếu không phải mọi người biết nàng tính tình lãnh đạm,không chừng còn nháo ra mâu thuẫn, cãi nhau um xùm. Hôm nay có lẻ mặt trời từ phía tây chui ra, Hạ Mạt lại nói muốn đi dạo phố?! Dọc trên đường đi, Tiêu Thỏ vẫn lén đánh giá vẻ mặt nàng, thấy nàng vừa không nhíu mày cũng không cười tủm tỉm, trên mặtnhìn không ra một chút cảm xúc. Làm Tiêu Thỏ cảm thấy chuyện này thật kỳ hoặc. Ra tới phố, nàng cũng không có tâm tư mua gì cho mình, lầm lũi đi theo Hạ Mạt.

Nói đến cũng kỳ quái, Hạ Mạt vốn luôn luôn không chú trọng trang phục nhưng đề nghị đầu tiên của nàng lại là muốn đi muaquần áo. Vào một cửa hàng, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chiếc áo “cây lan tử la” (??) kiểu Trung Quốc, cổ áo theo hìnhthức sườn xám; cổ tay áo và vạt áo đều có viền ren. Quần áo cắt khéo, nổi bậc lên dáng người và đường cong của nàng.Toàn thân tản ra một cỗ khí tức như người Thượng Hải xưa, khiến trước mắt người ta không khỏi sáng ngời. Khi Tiêu Thỏ còn đang tính toán giống người bán hàng kia nói vài câu tán thưởng thì Hạ Mạt lại xoay người, quyết đoán mànói với nàng: 'Lấy cái này đi. Đi chọn quần!' Quả nhiên là tính cách mạnh mẽ, từ chọn quần áo đến trả tiền, chỉ năm phút đồng hồ đã xong. Nếu mọi khách hàng đều có thểnhư vậy, người bán hàng phỏng chừng cảm động muốn kêu cha gọi mẹ. Sau đó đi mua giày, cũng lặp lại trình tự kia. Chờ khi tất cả đều làm xong, thời gian mới qua nửa giờ. Tiêu Thỏ xấu hổ, đây không phải là đi dạo phố? Cái này chính là đi vay mượn! 'Con Thỏ, cùng ta đi làm tóc!' 'A?' Điên rồi, điên rồi, Hạ Mạt hôm nay nhất định là điên rồi! Tiêu Thỏ chưa kịp cảm thán, lại bị nàng kéo vào cửa hàng tóc.Tốc độ chọn kiểu tóc cũng đồng dạng kinh người với tốc độ chọn quần áo. Nàng ngồi xuống ghế xoay, mở miệng nói với nhàtạo mẫu tóc: 'Kiểu dáng gì tùy ngươi định đoạt.' Đây thật là muốn phá hủy nhà tạo mẫu tóc mà. Gặp được khách hàng loại này chẳng khác nào đưa một cái đầu heo cho têngiết heo, sau đó nói với hắn muốn giết như thế nào là tùy ngươi! Hắn có thể mất hứng hay sao? Nhìn thấy thợ cắt tóc vui mừng hớn hở mà buôn bán đầu tóc dài của Hạ Mạt, Tiêu Thỏ phỏng đoán thời gian chờ đợi cũngkhông ít. Vì thế nàng liền ngồi xuống ghế sofa, thuận tay cầm lấy một quyển tạp chí bên cạnh lên xem, tùy ý mở vài trang nhìnlướt qua. Giở qua giở lại, bỗng nhiên nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, có chút giống Diệp Tuấn. Nhìn kỹ lại, quả nhiên cómột hàng chữ thật lớn, được viết bằng thể chữ đậm nét thường dùng làm nổi bật tiêu đề ——� Câu chuyện sau lưng thànhcông của một xí nghiệp gia trẻ tuổi trong nước �, bên trong có vài trang lưu loát, tất cả đều viết về Diệp Tuấn. Khó gặp được người quen trên tạp chí, tự nhiên Tiêu Thỏ sẽ không thiếu hứng thú, vì thế liền tinh tế đọc. Toàn bài báo chia làm hai phần, thăm hỏi và bình luận. Phần thăm hỏi cơ bản đều là một ít lời thăm hỏi chung chung, không có gì đặc biệt. Tới phần bình luận ở mặt sau, lập tứcTiêu Thỏ nổi lên hứng thú. Trong phần bình luận nói, Diệp Tuấn là người thừa kế của tập đoàn Diệp thị. Bỏ qua cơ hội đi du học nước ngoài mà cha hắnchuẩn bị, kiên trì ở lại trong nước hoàn thành việc học, dốc lòng nghiên cứu chứng khoán và tài chính trong nước. Sau khitiếp nhận Diệp thị, thời gian tiếp theo đã đầu tư vào các công ty loại nhỏ, qua một năm rưỡi thời gian liền sát nhập với một sốcông ty đồng dạng, cũng chính thức đổi tên thành 'Công ty hữu hạn đầu tư mạo hiểm Tuấn Vũ', có vốn doanh nghiệp đăng kílên tới một triệu. Sau đó, công ty lại cùng Đảng phái dân chủ hợp tác. Có thêm tiềm lực tài chính, như cá gặp nước, hiện giờđã là công ty đầu tư mạo hiểm rất có danh tiếng. Phạm vi kinh doanh chủ yếu của Tuấn vũ gồm: đầu tư mạo hiểm, quản lý vốn, quản lý tài sản, đánh giá hạng mục, cố vấn tàivụ cho nhiều hạng mục. Đối tượng đầu tư chính là các tiểu công ty chưa đưa ra thị trường, và một số ít công ty lớn đã đưa rathị trường. Hiện giờ Tuấn Vũ đang tính toán hướng phát triển sang Âu Mĩ và Đông Nam Á, tiền đồ công ty không thể nói hết. Trừ những điều đó ra, Tuấn Vũ còn gắng sức khai phá nhân tài. Khác với các công ty đầu tư trước đây yêu cầu nhân viên cókinh nghiệm công tác phong phú, Tuấn Vũ càng có khuynh hướng đào móc nhân tài từ các trường đại học về bồi dưỡng, khaiphá ra kiểu đầu tư nhân tài mới phù hợp cho công ty, phối hợp công ty triển khai nhiều hoạt động. Tiêu Thỏ cẩn thận đọc mỗi một câu trong bài tin này. Đây là lần đầu tiên nàng tìm hiểu hoàn cảnh nơi Lăng Siêu làm việc. Làcái công ty lớn như vậy, lượng công việc bên trong nhất định sẽ rất nhiều. Ngoài miệng Lăng Siêu không kêu vất vả, nhưngnghe giọng nói qua điện thoại của hắn thì biết mấy ngày nay hắn nhất định lại thức đêm. Rõ ràng biết cách hắn xa, nhưng lại nhịn không được mà đau lòng thân thể hắn, tâm tình Tiêu Thỏ giờ phút này mâu thuẫnđến không thể dùng lời nói mà hình dung ra được. Có lẽ bởi vì nội tâm rối rắm, thời gian trôi qua đặc biệt mau. Đợi đến khi Hạ Mạt làm tóc xong, gọi nàng lại, vẻ mặt nàng còn

mê mang không biết gì. Đến khi nàng chăm chú nhìn rõ ràng kiểu tóc của Hạ Mạt, lúc này mới 'A' một tiếng kêu lên. Thật sự là quá đẹp mắt! Nguyên bản mái tóc thẳng dài, trải qua tay của thợ cắt tóc, nửa phần được buộc lại, đuôi tóc xoã tung sau đầu, lộ ra vầng trántròn trịa. Phần tóc đen còn lại khẽ uốn quanh tầng cổ trắng, rơi rụng lên hai vai, tinh xảo động lòng người. Tương xứng vớiánh mắt mát lạnh kia, lại khiến trong lòng người ta nổi lên khói lửa. Từ lâu Tiêu Thỏ đã biết Hạ Mạt là mỹ nữ, nhưng không ngờ đến nàng chịu khó ăn mặc lại đẹp đến kinh tâm động phách nhưthế. Tiêu Thỏ há to mồm kinh ngạc, không biết ca ngợi như thế nào. Ngược lại Hạ Mạt, làm tóc đẹp xong mà ngay cả gương cũng không liếc mắt một cái, một đường lôi kéo Tiêu Thỏ tới quầy trảtiền. Tiểu đệ ở quầy thu tiền thấy mỹ nữ, tự giác giật mình. Tiêu Thỏ ở một bên nhìn thấy, không khỏi cảm thán: quả nhiên mỹnữ trong bất cứ trường hợp nào cũng đều có khả năng ăn thịt người ta như vậy! Từ cửa hiệu cắt tóc đi ra, trời đã tối rồi, không ăn không uống mà gây sức ép suốt một buổi chiều, thể chất khỏe mạnh nhưTiêu Thỏ cũng có chút chịu không nổi. Đôi mắt trông mong nhìn Hạ Mạt, đợi nàng hạ lệnh trở về trường học. Nhưng mà tâmtrạng của nữ vương hôm nay thật sự quỷ dị, chẳng những mua quần áo, làm tóc, cuối cùng còn nói muốn đi quán bar. Tiêu Thỏ rốt cuộc nhịn không được, bỏ tay Hạ Mạt ra, nói cứng: 'Tiểu Hạ, ngươi nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc tính làm gì?' 'Đi gặp hôn phu của ta.' Phốc! Tiêu Thỏ hít sâu một hơi, thiếu chút nữa ngã lăn quay. Kỳ thật nàng đã sớm chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nghe Hạ Mạt nói lý do, nàng vốn không nghĩ bạn học Hạ Mạt không cầnđón tiếp ban đầu mà trực tiếp tuôn ra nội dung kinh khủng như thế. Tiêu Thỏ nghe được, trợn mắt há mồm ước chừng mộtphút đồng hồ mới lấy lại tinh thần, nhìn nàng bằng đôi mắt không thể hiểu nổi: 'Tiểu Hạ, ngươi không đùa ta chứ?' 'Ta hay nói đùa với ngươi lắm sao?' Tiêu Thỏ đánh giá nàng từ trên xuống dưới trong chốc lát. Trang phục này, kiểu tóc này, cho dù hôm nay là ngày cá tháng tư,Hạ Mạt hẳn cũng không đến mức đặt nhiều tâm tư như vậy trêu đùa với mình. Trầm mặc trong chốc lát, nàng hỏi: 'Hôn phucủa ngươi là ai?' 'Quên rồi.' Trả lời rõ ràng như thế khiến Tiêu Thỏ không khỏi muốn cắn miệng mình: 'Tiểu thư, ngươi là muốn gặp hôn phu của ngươi, tạisao ngay cả tên người ta cũng không nhớ rõ! Vậy lúc trước ngươi làm sao quen biết người ta?' 'Ba mẹ ta quen.' Hạ Mạt chưa từng mở miệng đề cập tới ba mẹ của mình, Tiêu Thỏ chỉ biết là điều kiện gia đình nàng cũng không tồi, mỗi lầnnghỉ học đều có xe tới đưa rước. Một lần có chiếc Bentley dài sang trọng đến trường đón người, làm cho mọi người dưới kítúc xá oanh động một trận, nói gia đình như vậy không giàu có cũng là quyền quý. Nhưng cho dù là đại gia tộc, xử lí chuyện hôn nhân cũng quá... không thể tưởng tượng nổi! Chân tướng sự tình vượt xa suy đoán của Tiêu Thỏ, nhưng người xưa đã luôn cường điệu, nói 'Liều mình vì quân tử'. Nếunàng đã đi tới bước này, có dùng hết thời gian cả đêm đi với Hạ Mạt, kiến thức một chút 'vị hôn phu' trong truyền thuyết kia thìcũng không tồi. Coi như tối nay, người ta có đôi có cặp còn mình xem phim kinh dị một mình trong phòng cũng được. Nghĩ như thế, nàng liền theo Hạ Mạt bước vào quán 'Hồi sanh'. Nhắc tới 'Hồi sanh', Tiêu Thỏ coi như là “cưỡi xe nhẹ, đi đường quen”. Diệp Tuấn là một trong mấy cổ đông của nơi này, màLăng Siêu lại thích đến đây, cho nên Tiêu Thỏ lúc trước cũng cùng Lăng Siêu tới không ít lần. Bất quá đó đều là chuyện trướckia, học kỳ này bởi vì hai người vẫn ít khi gặp nhau, nàng đã thật lâu không tới. Hơn lần trước đến, trên tường lại treo thêm nhiều bức tranh. Còn lại thì trang hoàng vẫn như trước, ngay cả nhạc jazz cũngkhông có đổi. Đứng ở đây, người ta căn bản không có cách nào liên hệ chỗ này với những quán bar tranh cãi ầm ĩ trong ấntượng. Mới vừa đến quán bar, liền thấy có người đứng dựa cửa chờ đợi. Tiêu Thỏ cùng Hạ Mạt đi qua, phát hiện đó là một ngườiđàn ông mặc bộ đồ vét màu xám, đôi mắt đào hoa, mi mắt lười biếng nhếch lên, khóe miệng mang theo ý cười nhè nhẹ, nhưcó như không. Mười phần tương đương yêu nghiệt.

Không đợi Tiêu Thỏ quan sát cẩn thận, đã thấy người kia không an phận mà đưa tay về phía Hạ Mạt, muốn kéo nàng tới bêncạnh mình: 'Bảo bối, hôm nay ngươi thật đẹp...' Lại bị Hạ Mạt linh hoạt tránh được. Sau đó nàng cùng Tiêu Thỏ đi vào bên trong một căn phòng trang nhã. Điều này làm Tiêu Thỏ đơ người. Rõ ràng là bọn hắn hai người gặp mặt, ngược lại bây giờ mình lại ngồi đối diện với ngườikia, như thế nào lại kỳ quái như vậy? Nhưng cứ đứng hoài cũng không phải là biện pháp, do dự thật lâu sau, nàng đành phảingồi xuống. Ngồi xuống xong liền gặp phải ánh mắt người kia đang nhìn mình, không chút khách khí mà đánh giá nàng, ý cười trên khóemiệng khiến người ta không khỏi sợ hãi. 'Hôm nay gặp mặt, còn muốn mang mỹ nữ đến cho ta sao?' 'Hừ!' Hạ Mạt khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn. Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy xấu hổ, không rõ Hạ Mạt vì cái gì ăn mặc xinh đẹp như vậy tới gặp người ta, thấy rồi lại không nói lờinào, làm nàng xấu hổ không thôi, đành phải tự mình giới thiệu: 'Chào ngươi, ta tên Tiêu Thỏ, là bạn cùng phòng của Hạ Mạt.' 'Con thỏ nhỏ, tên thật đáng yêu... Ta kêu Đào Khiêm, “khiêm” trong “khiêm tốn”, là vị hôn phu của Mạt Mạt.' Hắn nói xong,thâm tình nhìn thoáng qua Hạ Mạt, lập tức bị nàng hung hăng trừng mắt trở về. 'Ngươi khiêm tốn cái rắm!' 'Khiêm tốn là làm cho người khác xem, trước mặt người một nhà, đương nhiên không cần như thế.' 'Ai là người một nhà với ngươi?' 'Bảo bối à, ngươi không cần thẹn thùng...' Tiêu Thỏ lớn thế này, chưa từng thấy qua nam nữ muốn kết hôn khi ở chung với nhau lại như vậy, lúc này cuối cùng nàngcũng đã được mở rộng tầm mắt. Đối thoại sau đó, cơ hồ đều là giọng điệu như vậy, một cái mặt lạnh, một cái mặt dày mày dạn. Trong nháy mắt, Tiêu Thỏbỗng nhiên có cảm giác, hai người kia thật đúng là tuyệt phối a! (^̂ ) Ngay khi nàng cảm thán không thôi, lại nghe từ bên cạnh truyền đến tiếng gọi: 'A Khiêm.' Theo tiếng nhìn lại, đúng là Diệp Tuấn. Thành phố Z quả nhiên là cái địa phương thực thần kỳ. Có người thoạt nhìn rõ ràng một chút liên hệ cũng không có, tự nhiênlại quen biết, tựa như Diệp Tuấn và Đào Khiêm. Bất quá, lúc này tâm tư Tiêu Thỏ cũng không để ý đến mấy chuyện này, tráitim của nàng bỗng nhiên đập bịch bịch. Lăng Siêu nói buổi tối cùng Diệp Tuấn ra ngoài gặp khách hàng, hiện tại Diệp Tuấn ởđây, chẳng phải là Lăng Siêu cũng... Quả nhiên, ánh mắt rất nhanh tập trung vào thân ảnh phía sau Diệp Tuấn... hắn đang lững thững tiến lại. Mặc một bộ tâytrang gọn gàng, áo sơmi trắng không thắt càvạt, tư thái vừa đạo mạo, vừa phiêu dật tiêu sái, kia không phải là Lăng Siêu thì làai? Hắn tựa hồ không thấy được nàng, Tiêu Thỏ nhất thời cứng lại, không biết nên hay không nên qua chào hỏi hắn. Ngay khi nàng còn đang do dự bất định, Diệp Tuấn đã chào hỏi xong, đi vào một phòng trang nhã phía sau bọn họ, Lăng Siêucũng đi theo, cùng Tiêu Thỏ lưng đối lưng mà ngồi. Trong căn phòng trang nhã kia, hai người cách nhau một tầng ghế, lưngghế dựa lại cao, Tiêu Thỏ chỉ có thể nhìn thấy tóc của hắn, lại phảng phất có thể cảm giác được độ ấm xuyên thấu qua lưngghế truyền đến, nhất thời tâm thần không yên. Theo lý thuyết, hắn hẳn là phải nhìn thấy nàng mới đúng? Vì cái gì một chút tỏ vẻ cũng không có? Vẫn là nói, kỳ thật hắn cănbản không có chú ý bên này... Vẻ mặt Tiêu Thỏ lập tức lọt vào mắt Đào Khiêm. Khóe miệng hắn như có như không mà giật giật một chút. Đối thoại sau đó, quả thực có thể dùng từ “nhàm chán” để hình dung, mặc kệ Đào Khiêm nói cái gì, Hạ Mạt luôn dùng một haichữ cộc lốc trả lời, hoặc là không thèm để ý đến hắn, ánh mắt lạnh lùng mà phản ứng. Đào Khiêm cũng không tức giận, xoayqua tán gẫu với Tiêu Thỏ, từ chuyện phòng bọn họ cho tới chương trình học trong trường. Chỉ là Tiêu Thỏ nào có tâm tưcùng hắn tán gẫu, tâm đã sớm phóng tới trên người ngồi phía sau kia.

Như vậy “ông nói gà, bà nói vịt” hàn huyên nửa ngày, Hạ Mạt bỗng nhiên lạnh lùng nói: 'Ta đi toilet!' sau đó, nàng liền đứngdậy đi. Tiêu Thỏ đang muốn đuổi theo, lại bị Đào Khiêm ngăn cản. Đầu óc nàng mê muội: 'Làm sao vậy?' Đào Khiêm không nói gì, “tựa tiếu phi tiếu” mà nhìn nàng chằm chằm, chờ đến khi thấy Tiêu Thỏ rốt cuộc đơ ra, lúc này hắnmới từ từ nói: 'Người ở phía sau kia, ngươi có quen?' Không hổ là người làm ăn, liếc mắt một cái đã nhìn ra, Tiêu Thỏ cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu. 'Bạn trai?' Lăng Siêu trước kia hay nói nàng có cảm xúc gì cũng đều viết lên trên mặt, nguyên lai là thật sự, hiện giờ ngay cả người ngoàicũng nhìn ra được, Tiêu Thỏ ừ nhẹ một tiếng. 'Như thế nào hắn không để ý tới ngươi a?' 'Hắn... Hắn chắc là không thấy ta...' Tiêu Thỏ có chút chột dạ nói. 'Muốn hay không qua đó chào hỏi?' 'Không cần, bọn họ còn có việc...' Hôm qua nàng chỉ biết Lăng Siêu hôm nay cùng Diệp Tuấn gặp khách hàng ở đây. NgườiTrung Quốc rất thích đàm chuyện trên bàn rượu, điểm này Tiêu Thỏ có thể hiểu được. Chẳng qua là gần như vậy, hắn thếnhưng cũng không lại đây chào hỏi một cái, trong lòng nàng tóm lại là không thoải mái. 'Ta thấy là bạn trai ngươi ghen.' Đào Khiêm tươi cười quỷ dị. Ghen? Cùng ai? Tiêu Thỏ nhìn vào mắt Đào Khiêm, bỗng nhiên hiểu được... Đại ca, ngươi không cần quá tự kỷ như vậychứ? (^̂ ) 'Như vậy đi, ta giúp ngươi qua bên kia nói rõ ràng?' Không cần đi! Vẻ mặt Tiêu Thỏ hoảng hốt, đang muốn cự tuyệt, Đào Khiêm đã đứng lên, cúi đầu cười nói: 'Ta giúp ngươi việcnày, về sau ngươi phải giúp ta chiếu cố nhé?' Nói xong, khóe mắt cố ý vô tình liếc về chỗ ngồi của Hạ Mạt. Nguyên lai người này muốn đi đường tắt cứu quốc! Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra. 'Ê, ta còn không có...' Lời còn chưa nói xong, Đào Khiêm đã đi rồi. Qua phòng bên kia, hắn nói gì đó với bọn Diệp Tuấn. Mộtlát sau, khi hắn trở về, phía sau thế nhưng còn có Lăng Siêu đi theo! Hắn rốt cuộc nói cái gì? Trái tim Tiêu Thỏ nhảy bang bang. Ngay khi nàng đứng ngồi không yên, Lăng Siêu đã bước tới trước mặt nàng, cúi đầu bên tai nàng, nhẹ giọng nói: 'Lão bà, sinhnhật Khổng Tử vui vẻ.' Một câu sinh nhật Khổng Tử vui vẻ, có tất yếu cần phải chạy tới đây nói không? Còn làm ra vẻ ám muội như vậy nữa! Gươngmặt Tiêu Thỏ lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, vẻ mặt người kia lại còn thản nhiên đứng thẳng thân mình, đi trở về. Sau đó, bên tai nàng truyền đến tiếng cười của Đào Khiêm: 'Tình cảm của các ngươi cũng thật tốt! Bất quá đã nói rồi, đừngquá chú tâm vô chuyện yêu đương của mình, ngươi còn phải giúp ta nữa đó.' Tiêu Thỏ quay đầu lại, một câu phản kháng mắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra lời. Quá vô sỉ! (^̂ ) Vì thế khi Hạ Mạt trở về, cảnh tượng nhìn thấy chính là, Tiêu Thỏ và Đào Khiêm ngồi mặt đối mặt, một cái biểu tình cực độvặn vẹo, một cái khác dương dương tự đắc, kỹ càng suy tính. Nàng không nói cái gì, kéo Tiêu Thỏ đứng lên: 'Chúng ta đi.' A? Tiêu Thỏ ngạc nhiên: 'Chúng ta mới đến có một lát...' 'Ngươi còn muốn ở đây?'

Tiêu Thỏ liếc về phía Đào Khiêm, vội vàng lắc đầu: 'Không muốn!' 'Vậy đi thôi!' Hạ Mạt nói xong liền đi. 'Chờ một chút!' Đào Khiêm đứng lên: 'Ta đưa các ngươi ra ngoài.' 'Không cần.' Hạ Mạt cự tuyệt rõ ràng. 'Ngươi không cần tiễn, con thỏ nhỏ muốn ta tiễn a! Là đi, con thỏ nhỏ nhỉ?' Dứt lời, hướng nàng liếc mắt một cái. (^̂ vô sỉ thiệt^̂ ) Tiêu Thỏ lại đơ người ra một lần nữa. Trong ánh mắt kỳ quái của Hạ Mạt, nàng cúi đầu đi ra ngoài. Khi đi qua vị trí bọn LăngSiêu ngồi, nàng hướng Lăng Siêu nhìn một cái. Lăng Siêu hướng nàng ra dấu, chỉ chỉ vào di động. Tiêu Thỏ hiểu rõ, vội vàng mở di động ra xem, quả nhiên có một tin nhắn của hắn: 'Về sớm một chút, đừng chơi muộn quá.' Trong lòng bỗng dưng nóng lên, nàng nắm chặt di động trong tay rồi đi ra ngoài. May mắn là, Đào Khiêm không có tái dây dưa nhiều, chẳng qua là tận tình săn sóc giúp Hạ Mạt đón xe, sau đó là nhìn theobọn họ rời đi. Nhìn thấy thân ảnh cao lớn trước cửa quán bar kia, Tiêu Thỏ nhịn không được, nàng quay qua hỏi Hạ Mạt: 'Tiểu Hạ, ngươirốt cuộc có quan hệ gì với hắn? ' 'Không phải đã nói cho ngươi rồi sao?' 'Ta không hỏi cái đó!' Tiêu Thỏ nóng nảy: 'Ngươi nói hắn là vị hôn phu của ngươi, ta thấy ngươi giống có cừu oán với hắnhơn?' 'Ta chính là có cừu oán với hắn.' Hạ Mạt nhéo nhéo nắm tay, kẽo kẹt rung động. Tiêu Thỏ xấu hổ: 'Nếu ngươi không thích hắn, làm chi còn vì hắn sửa soạn?' 'Ai vì hắn sửa soạn? Ta là...' Nàng nói đến người này, bỗng nhiên dừng lại, hình như có bí mật cất dấu dưới đáy lòng khôngmuốn nói ra. Tuy rằng Tiêu Thỏ tò mò, nhưng cũng không muốn bức người gia nói chuyện mà họ không muốn. Vì thế trên đường đi, haingười liền không nói gì mà về tới trường học. Trên đường lên phòng ngủ, hai người cũng không nói gì. Cho đến khi gần tới cửa phòng, Hạ Mạt bỗng nhiên dừng lại: 'Conthỏ, theo ta ra bờ sông một chút đi.' Tiêu Thỏ biết trong lòng nàng có phiền muộn, liền gật đầu đáp ứng. Vì thế hai người thay đổi tuyến đường, hướng bờ sông đi đến. Đêm sinh nhật Khổng Tử, đúng là ngày lành cho các cặp tìnhnhân ước hẹn. Bình thường bờ sông vốn được các tình nhân yêu chuộng nhất, bây giờ lại rất ít chú ý, linh linh rải rác khôngtới vài người. Hạ Mạt một mình đi về phía trước, nãy giờ không nói gì. Tiêu Thỏ đành phải đi theo sau nàng. Đi như vậy thật lâu, rốt cuộcnàng mở miệng : 'Ba mẹ ta vẫn không đồng ý ta học y.' Học y sao? Tiêu Thỏ nhớ lại đủ loại biểu hiện lúc bình thường của Hạ Mạt. Nữ sinh này ưa thích học y như vậy, gia đình nànglại không muốn nàng học y. Tiêu Thỏ không khỏi líu lưỡi, quả nhiên mọi nhà đều có chuyện khó riêng của nhà đó. 'Ta thi cao đẳng thành tích cũng thất thường, cuối cùng trúng tuyển khoa hộ lý. Ba mẹ ta phản đối rất dữ, thậm chí uy hiếpkhông cung cấp học phí và sinh hoạt phí cho ta...' Nàng nói đến những người này lại ngừng một chút, tựa như nhớ lại chuyệngì, một lát sau mới tiếp tục nói: 'Ta từ nhỏ đều không vì mình mà quyết định cái gì, hết thảy đều là cha mẹ ta an bài tốt. Thi caođẳng điểm không cao, thậm chí bọn họ không lịch sự hỏi ta có đồng ý hay không liền tự tiện giúp ta làm thủ tục ra nước ngoàidu học. Cái gì quốc gia, cái gì đại học, cái gì chuyên ngành, toàn là bọn hắn chính mình chọn, ta thậm chí ngay cả quyền lợitình cảm cũng đều không có.' 'Vậy ngươi...' 'Đúng vậy, đó là ta lần đầu tiên phản kháng bọn họ.' Hạ Mạt cười khổ một chút, 'Ta nhốt mình trong phòng, không ăn không

uống, nằm ở trên giường liên tiếp mấy ngày, cuối cùng thậm chí phải nhờ đến chuyền dịch mới hồi phục...' Từ nhỏ Tiêu Thỏ bị cha mẹ giáo dục theo hình thức “chăn dê” (^̂ ), chưa từng nghĩ tới còn có chuyện như vậy xảy ra. Tuyrằng không có cách nào lĩnh hội được cảm giác của nàng, nhưng nhìn vào ánh mắt Hạ Mạt lúc này, Tiêu Thỏ có thể cảmnhận được, nàng lúc ấy trải qua thống khổ như thế nào. 'Sau bọn họ liền đồng ý?' 'Đồng ý?' Hạ Mạt cười lạnh một tiếng: 'Cứ việc để ta đem chính mình biến thành người không giống người, quỷ không giốngquỷ, bọn họ vẫn không buông tha quyết định của mình... Thẳng đến khi ta đồng ý cùng Đào Khiêm đính hôn.' Nàng bỗngnhiên quay đầu nhìn Tiêu Thỏ: 'Ngươi không phải mới vừa hỏi ta, vì cái gì muốn đem chính mình sửa soạn xinh đẹp như vậyđi gặp hắn sao? Bởi vì ta sửa soạn không phải để cho hắn xem, ta muốn cho mấy người mà ba mẹ ta sắp xếp ở quán bar xem,muốn làm cho bọn họ biết ta là thành tâm muốn gả cho Đào Khiêm!' Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ cảm nhận được trong mắt Hạ Mạt có một tia hận ý, nhưng rất nhanh, ánh mắt kia tiếp tục bị lạnhlùng thay thế: 'Có phải ngươi cảm thấy ta có gia đình như vậy thực không thể nào chịu nổi hay không?' Dưới loại tình huống này, Tiêu Thỏ căn bản ngay cả nên thay cha mẹ nàng nói vài lời cho phải, cũng đều không nghĩ ra được,đành phải yên lặng gật đầu. 'Này cũng khó trách, nhà của ta quả thật làm cho người ta không thể phản kháng.' Hạ Mạt cười khổ. 'Chính là.' Tiêu Thỏ nghĩ đến vừa rồi, khi Đào Khiêm dẫn bọn họ ra quán bar, thân ảnh đứng ở đầu đường lưu luyến thật lâu,'Kỳ thật ta cảm thấy Đào Khiêm hẳn là mến ngươi...' 'Hắn?' Nàng dừng một chút: 'Ta cùng hắn đã sớm quen biết. Hắn là cái người hướng tới tự do, sao có thể nguyện ý cùng tacột vào một chỗ? Hơn nữa, chúng ta đều là người sống vì cha mẹ của mình...' 'Vậy ngươi đối với hắn, thật sự một chút cảm giác cũng đều không có sao?' 'Cảm giác? Chúng ta trong đó không cần cảm giác, ta cũng không có quyền lợi lựa chọn cảm giác cho mình, mặc kệ ta cảmgiác như thế nào, cuối cùng vẫn phải gả cho hắn, không phải sao?' Tiêu Thỏ bị hỏi đến không thể đáp lời. Hạ Mạt nói cũng đúng. Trong dạng gia đình này, hết thảy đều là ý nguyện của cha mẹ,nàng đâu thể lựa chọn con đường cho mình? Kỳ thật trong cuộc sống, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít gặp chuyện mình khôngtình nguyện lựa chọn. Tựa như Lăng Siêu lúc trước trơ mắt nhìn thấy cha hắn bỏ hắn mà đi, hắn không cách gì ngăn lạiđược. Cuộc sống vốn là bất đắc dĩ... 'Kỳ thật...' Nàng nghĩ ít nhất an ủi Hạ Mạt vài câu. 'Ngươi không cần an ủi ta!' Hạ Mạt cắt đứt lời nàng: 'Ta nói với ngươi chuyện này, không phải muốn ngươi đồng tình với ta, tachẳng qua là...' Nàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao: 'Chẳng qua là nghẹn ở trong lòng lâu lắm rồi, muốn tìm ai nói đểnói ra. Ít nhất hiện tại ta được theo đuổi ngành học ta yêu thích. Ta sẽ vì chính mình đấu tranh cho tới năm thứ tư, không phảisao?' Có lẽ nhân sinh đôi khi thực bất đắc dĩ, nhưng ít nhất Hạ Mạt, Lăng Siêu... Chúng ta mỗi người đều vì chính mình mà cố gắngtranh thủ, chẳng sợ tranh thủ chỉ được thời gian bốn năm ngắn ngủn, nhưng ít ra chúng ta đã cố gắng. Chờ đến một ngày giàđi, hồi tưởng lại một đoạn nhân sinh này, chúng ta cũng không đến mức phải hối tiếc. Lúc này, mặt hồ đối diện bỗng nhiên dấy lên lửa khói. Sáng lạn lửa khói ánh đỏ lên không trung, cũng chiếu lên khuôn mặt củabọn họ. Tiêu Thỏ quay sang nhìn Hạ Mạt, khuôn mặt nàng hướng lên không trung, bầu trời dấy lên lửa khói tiến vào trong mắtnàng, phảng phất ở trong con ngươi mở ra đến sáng lạn hoa. Chapter 66 Sau sinh nhật Khổng Tử, tiếp theo là ôn tập và thi cử. Chỉ có vào lúc này, vườn trường đại học nhìn qua mới giống cái nơi họchành. Mỗi ngày, đồ thư quán đều chật ních người, mở rộng cửa nghênh đón các sinh viên đến ôn tập, ai cũng dành ít nhất bagiờ đồng hồ ở đó. Trong thời kì này, thời gian bay qua thiệt nhanh. Đảo mắt, cuộc thi kết thúc, cửa ải cuối năm buông xuống. Cuộc thi tuy khó, nhưng Tiêu Thỏ năm nay làm bài không tồi. Tâm trạng khi thu thập đồ đạc về nhà tất nhiên là rất thoải mái.Ba người khác trong phòng làm bài thi cũng được. Vì thế, bốn người cười cười nói nói mà kể về kế hoạch mừng năm mới củamình.

Chỉ trong chốc lát, Lăng Siêu liền điện thoại tới phòng, hắn đã đợi ở dưới lầu rồi. Năm nay lão Lăng không có tới đón con, đổithành Lăng Siêu tự lái xe chở con dâu về nhà. Tuy rằng xe của Lăng Siêu không tính là xe xịn, nhưng khi Lăng Siêu nhàn nhãdựa vào cửa xe đứng ở dưới lầu chờ, vẫn khiến cho bà con xôn xao không nhỏ. Dù sao có mỹ nam ở xa tới đón con gái, hiệuquả thị giác không phải bình thường, cho dù một ông bác đầu ngốc cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt. Thấy mấy người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, bỏ hành lý vào cốp xe sau xong liền vội vàng chui vào xe.Sau đó Lăng Siêu cũng vào, theo thường lệ cúi người giúp nàng thắt dây an toàn. Lúc đó, ngón tay hắn không cẩn thận xẹtqua ngực nàng, cách một lớp áo bông thật dày rồi mà khuôn mặt Tiêu Thỏ vẫn đỏ bừng một trận. Ngồi vào chỗ của mình, Lăng Siêu khởi động xe. Chỉ trong chốc lát, xe liền chậm rãi lăn bánh trong vườn trường, thẳng hướngra làn đường cao tốc. Con đường giao thông nối liền thành phố Z và thành phố A là đường cao tốc, đại khái mất khoảng hơn bốn tiếng đồng hồchạy xe. Lăng Siêu đã có bằng lái từ năm hắn tốt nghiệp cao trung, tuy rằng thời gian không lâu, nhưng lái xe cũng rất ổn,ngay cả Tiêu Thỏ say xe như vậy, cũng thấy đi không đến nỗi nào. Tiêu Thỏ biết rõ không nên làm người lái xe phân tâm, cho nên ven đường hai người cũng không nói chuyện gì. Lăng Siêu ởtrong xe mở đài nghe tiết mục “hòa bình chi nguyệt chuyên tập”, thư giãn trong tiếng dương cầm. Còn Tiêu Thỏ chằm chằmnhìn phong cảnh xẹt qua bên đường. 'Đêm qua em đi đâu?' Đang lái xe, Lăng Siêu đột nhiên hỏi. Tối hôm qua? Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ: 'Em cùng Hạ Mạt ra ngoài gặp Đào Khiêm.' 'Gần đây em thường xuyên đi với bọn họ?' 'Cũng không phải thường xuyên. Anh có biết cha mẹ Tiểu Hạ tính cho hai bọn họ tốt nghiệp xong liền kết hôn, hiện tại muốnbồi dưỡng tình cảmz.' Lại nói tiếp, cũng không thể tưởng tượng, từ sau khi Đào Khiêm về nước, cha mẹ Hạ Mạt liền yêu cầuhai người bọn họ mỗi tháng phải gặp nhau ít nhất ba lần, nghe nói còn tìm người đến theo dõi nữa. Tự nhiên Hạ Mạt thấy mặtĐào Khiêm chính là bực bội. Vì thế, vì là người duy nhất ở phòng ngủ hiểu và thông cảm cho Hạ Mạt, nàng đương nhiên trởthành người hoà giải. Lần nào Hạ Mạt đi gặp người ta, Tiêu Thỏ cũng bị nàng lôi theo. 'Em cảm thấy hai bọn họ có thể cùng một chỗ không?' 'Kỳ thật em cũng không xác định, anh có biết tình huống của hai người họ thế nào không? Với tính cách Hạ Mạt, cho dù nàngthích Đào Khiêm, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài để cho ba mẹ nàng toại nguyện. Bất quá...' Tiêu Thỏ dừng một chút,nhìn sang Lăng Siêu: 'Em cảm thấy Đào Khiêm kỳ thật là thích Hạ Mạt, em có thể từ ánh mắt của hắn nhìn ra.' 'A?' Lăng Siêu tiếp tục lái xe, không có quay đầu lại, hắn hỏi: 'Em nhìn ra được? Vậy em nói ánh mắt hắn là thế nào?' 'Ánh mắt hắn chính là...' Tiêu Thỏ suy nghĩ nửa ngày, không biết nên dùng từ nào để miêu tả. 'Không phải là giác quan thứ sáu của em đó chứ?' Lăng Siêu trêu đùa. 'Không phải! Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Hạ tựa như...' Tựa như ánh mắt anh nhìn em (^̂ ). Tiêu Thỏ không nói thêm gì, ngơ ngácnhìn khuôn mặt Lăng Siêu. Bộ dáng hắn chuyên chú lái xe như vậy thật là ưa nhìn, hai con ngươi sáng long lanh. Nàng đãbao lâu không cẩn thận nhìn hắn như vậy. Từ khi hắn tham gia vào tổ đặc biệt của công ty, thời gian hai người ở chung luônvội vàng, nàng không có cơ hội yên tĩnh nhìn hắn thật lâu. Hắn gầy, hình dáng ốm đi rõ ràng. Mặc dù vẫn là khuôn mặt của vài năm trước kia, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa khíphách thành thục của đàn ông. Ánh mắt càng thêm thu hút hơn trước, có chút điểm quen thuộc, lại có chút điểm xa lạ. TiêuThỏ nhìn chằm chằm Lăng Siêu như vậy, trong đầu hiện ra bộ dáng hắn vài năm trước, khi đó bọn họ đều còn nhỏ, mongmuốn nhanh chóng lớn lên nhưng mãi không hết được tính trẻ con, thích mà nói không nên lời liền giận dỗi, rõ ràng đã suynghĩ rất kĩ lại do dự không dám mở miệng... Trong hồi ức, lòng cũng cảm giác ấm áp hơn. Nàng không nói gì nữa, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc chìm vàogiấc ngủ, khóe miệng còn lộ vẻ cười. Lăng Siêu qua gương xe nhìn thấy hết thảy, ánh mắt bỗng dưng mềm mại, nắm tay lái không có rời đi, khóe miệng giống giốngnàng cũng hơi cong lên, cười một cách an bình. Xe chạy về đến nhà đã là giờ cơm chiều, đất trời bị màn đêm bao phủ, ngọn đèn từ nhà nhà ánh lên như sao trời. Giống nhưbình thường, đây bất quá chỉ là một cái ban đêm, trong mọi đêm khác.

Lăng Siêu tắt máy, nghiêng người muốn gọi Tiêu Thỏ dậy. Ánh vào mi mắt hắn là dáng ngủ không hề phòng bị của nàng, bộngực bởi vì hô hấp mà hơi hơi nhấp nhô, giữa chiếc áo bông thật dày lộ ra chiếc cổ nhẵn nhụi trắng nõn, đôi môi no đủ trơnbóng khẽ mở, mắt nhắm chặt khẽ rung động, như đang chìm trong mộng đẹp nào đó. Lăng Siêu cúi người, cũng không có tháo dây an toàn cho nàng, mà là trực tiếp hôn lên. Trong lúc ngủ mơ, cảm giác có cái ôn nhuyễn tiếp xúc môi mình, nhẹ nhàng mở ra khớp hàm, tiện đà tiến thêm một bước xâmnhập. Tiêu Thỏ bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mà hừ một tiếng, lại khiến cho lưỡi kia càng dễ dàng xâm nhập, ở trong miệnglặp lại triền miên, đoạt đi tất cả hơi thở. Dần dần, nàng cảm giác được có một bàn tay vói vào trong quần áo. Một tia cảm giác mát lạnh từ da thịt mẫn cảm trên lưngtruyền thẳng đến đại não, nàng rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh lại, trên mặt dần dần nổi lên đỏ ửng. Từ trong hai người, nhiệt độ cơ thể tương hỗ truyền lại, bàn tay kia ấm áp lên không ít. Bàn tay mềm mại ma sát trên lưng,từng chút từng chút hướng lên trên... Mềm mại trước ngực bị bám vào trong lòng bàn tay, nàng thất thanh kêu nhỏ, lại bị lưỡicủa ai đó cuốn đi, chỉ còn lại có rên rỉ. Ngọn đèn ấm áp trong xe cũng trở nên mờ ám khác thường... Cùng lúc đó, tại hàng hiên cách đó không xa, ba Tiêu Thỏ đang xuống lầu ném rác, giương mắt thấy được xa xa trong xe mộtmàn. Một tia không vui hiện lên trong mắt, không khỏi nắm chặt bàn tay chỉ có túi rác kia. Hắn làm lão ba đã quyết định: đây là thời điểm thay con gái phản kích! Tuy bây giờ người ta cũng ăn tết theo phương Tây, nhưng nói đến người Trung Quốc chúng ta càng có thói quen ăn tết âmlịch. Tiêu Thỏ nhà bọn họ cũng không ngoại lệ. Tương vịt, tương thịt heo, cá mặn... treo đầy trên ban công. Trước đây, có lầnban công nhà mình treo không hết phải đem sang ban công cách vách nhà Lăng Siêu treo phụ, làm hại Tiêu Thỏ vừa mở cửasổ đã nghe tràn vào đầy phòng hương vị hàng tết. Chính là năm nay, bỗng nhiên ba nàng không chịu đem hàng tết treo trên ban công nữa. Bất kể có nhiều phiền phức, ba nàngđem hàng tết to nhỏ treo hết trong phòng khách. Người đi vào thấp một chút thì không sao, hơi cao một chút liền vướng vàohàng hóa. Treo như vậy một buổi sáng, mẹ nàng rốt cuộc hỏng mất : 'Tiêu Hải Sơn, ông nghĩ rằng phòng khách nhà ta là cái chợ hả?Mang tất cả lên ban công cho tôi!' Ba nàng ngỗ nghịch chống đối vợ, không nói hai lời liền cự tuyệt : 'Năm nay nhà ta không cần treo đồ lên ban công!' 'Tiêu Hải Sơn, ông muốn làm phản có phải không?' Mẹ nàng phát hỏa: 'Ông muốn làm nghệ thuật cũng không nên phá hưphòng khách trong nhà! Khách đến nhà cũng thật khó coi? Buổi sáng Trương Bá thiếu chút nữa bị tương thịt của ông đập vàochảy máu não!' 'Đó là đầu hắn không đủ cứng!' Hai người đối chọi gay gắt, ai cũng không nhượng bộ, rốt cuộc kinh động đến Tiêu Thỏ đang ở trong phòng lên mạng. Nàngmở cửa ra nói: 'Ba, mẹ, hai người làm sao vậy?' 'Ngươi hỏi ba ngươi, hắn điên!' Mẹ Tiêu Thỏ chỉ vào ba Tiêu Thỏ bên cạnh ,nói. 'Có bà mới điên, tôi làm như vậy có chỗ nào không tốt? Năm mới, đổi mới một chút!' 'Năm mới cái rắm! Tiêu Hải Sơn, ông muốn tức chết tôi à?' Mẹ nàng tức giận, giơ thẳng chân, không nghĩ tới đụng phải mộtchuỗi tương vịt, sợ hãi hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống. May mắn ba Tiêu Thỏ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy vợ: 'Cẩn thận để ý một chút đi!' Mẹ nàng thật vất vả mới đứng vững, lại bắt đầu mắng: 'Tôi còn để ý cái gì? Không bị tương thịt của ông đập chết cũng sẽ bịông làm tức chết thôi! Tại sao tôi lại khổ mệnh như vậy chứ, gả cho cái bệnh thần kinh như ông!' Cuối cùng, thái độ của ba nàng mềm xuống: 'Thi Thi, tôi làm như vậy là có nguyên nhân...' 'Có nguyên nhân gì? Chẳng lẽ ông muốn mở cái triển lãm bán tương vịt, tương thịt heo... ở nhà chúng ta sao?' Ba nàng: '...' Tiêu Thỏ ở một bên nhìn thấy, vẻ mặt nàng đen thui: 'Ba, mẹ! Sắp sang năm mới, hai người đừng ầm ĩ nữa.' Nói xong, hướngánh mắt về phía ba nàng: 'Ba, ba đem tất cả hàng tết treo hết trong phòng khách như vậy, ba không nghĩ là rất dễ đụng vàohay sao? Thật không an toàn chút nào! Nhà chúng ta cũng không phải không có ban công, ba không muốn dời, để con dời

cũng được.' 'Phụ nữ các người thì biết cái gì?' Ba nàng bực bội dậm chân. Vừa thấy ánh mắt giết người của vợ, lời muốn nói phải nuốt trởvề, hắn lắc lắc tay, nói: 'Tốt lắm tốt lắm, các người muốn dời thì dời đi, tôi mặc kệ các người!' Vì thế Tiêu Thỏ mặc áo ngủ, đi dép lê, dời hết hàng tết từ phòng khách lên ban công. Một bên dời, một bên nghe ba nàng ởphía sau thở dài: 'Các người biết cái gì, các người biết cái gì...' Trong tiếng niệm kinh lặp đi lặp lại kia, cuối cùng Tiêu Thỏ đã treo đầy hàng lên ban công nhà mình, lại đi dép lê mang theohai tương vịt chạy đến ban công nhà Lăng Siêu. 'A! Chờ một chút!' Ba nàng vội vàng gọi nàng lại. 'Làm sao vậy ba?' Tiêu Thỏ quay đầu lại nhìn. Sắc mặt ba nàng không tốt lắm: 'Sao con cứ ăn mặc như vậy mà đi qua? Còn ra thể thống gì nữa!' Ăn mặc thì sao? Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn mình, mặc áo ngủ và dép lê đầu con thỏ, chả biết có gì không ổn nữa... 'Con gái mặc áo ngủ chạy đến nhà người ta như thế, như thế quá không lễ... phép.' Ba nàng rất cứng rắn đem không “lễ giáo”đổi thành không “lễ phép”. Tiêu Thỏ hoàn toàn không biết tâm tư của ba nàng, lại cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm: 'Không thành vấn đề, trước kia con đềumặc như vậy mà...' Nói xong liền bất kể lão ba, xoay người chạy tới ban công nhà Lăng Siêu. Lăng Siêu đang ngồi ở cửa sổ lên mạng, nghe được tiếng ồn ào liền ngẩng đầu. Một đạo ánh mặt trời đâm vào trong mắt hắn.Tại đây, trong ánh mặt trời, một thân ảnh nhỏ xinh mặc áo ngủ, vui quên trời quên đất mà hướng ban công nhà bọn họ treohàng tết, trong miệng còn khe khẽ hát lên. Tâm tình hắn cực kì tốt, cầm lấy đồ vật trong tay ném qua. Cảm giác được sau lưng có cái gì ném tới, Tiêu Thỏ quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của hắn, lập tức liền nở nụ cười. Ánh sáng chói lọi của mùa đông nhuộm một tầng màu vàng lên hai người bọn họ, quang ảnh lưu động, đẹp như một bức họa. Trừ bỏ ba nàng ở một bên đấm ngực giậm chân mà 'niệm kinh' ra: 'Tôi đã nói không cần treo lên ban công, tôi đã nói khôngcần treo lên ban công, tôi đã nói không cần treo...' Chapter 67 Đối với tâm tư của ba nàng, khả năng cả đời này Tiêu Thỏ cũng không có biện pháp lĩnh hội. Nhưng dù sao nàng cũng là đứacon gái hiếu thảo, cho nên khi ba nàng đề nghị về nhà ông bà nội mừng năm mới, tuy rằng nàng luyến tiếc Lăng Siêu, nhưngvẫn đồng ý. Khác với nhà bà ngoại, nhà nội Tiêu Thỏ không ở trong vùng này mà ở nông thôn. Khi đi, một nhà ba người mang theo baolớn bao nhỏ, giống như đi chạy nạn. Trùng hợp là cả nhà Lăng Siêu cũng phải đi nội chúc tết, hai người một cái cơ hội cùngnhau cũng đều không có, đã vội vàng lao tới thăm ông bà. Trình tự lễ mừng năm mới ở nông thôn thực rườm rà: phải cúng trời, cúng tổ tiên, viết câu đối xuân, đi thăm bạn thân... Cơ hồmỗi ngày đều có một đống lớn công việc cần hoàn thành. Cũng không phải Tiêu Thỏ ngại vất vả, nhưng mà ở nông thôn cònchưa nối mạng internet, nàng và Lăng Siêu trừ bỏ mỗi ngày gọi điện thoại cho nhau ra, muốn thấy mặt đối phương cũngkhông thể được. Thời gian lâu, không khỏi có chút tưởng niệm hắn. Nhưng trời thường không làm theo ý nguyện của con người, càng muốn gặp hắn lại càng không thấy được. Đợi đến khi bamẹ Tiêu Thỏ hết nghỉ đông, rốt cuộc phải trở về nhà, bà nội của nàng lại giữ nàng lại: 'Cháu gái ngoan à, bọn họ về thì để chobọn họ về đi, con cũng không thể sớm như vậy liền bỏ lại bà!' Tiêu Thỏ lập tức liền do dự. Ông nội nàng mất sớm, một mình bà ở nông thôn thật vất vả trông mong con cháu về nhà mừngnăm mới, muốn nàng ở lâu vài ngày với mình cũng là chuyện dễ hiểu. Đối với nàng mà nói, đây chỉ là thời gian vài ngày ngắnngủi, nhưng mà đối với bà mà nói, lại cực kì trọng yếu. Tiêu Thỏ lo lắng thật lâu sau, cuối cùng quyết định lưu lại nhà bà vài ngày. Ba nàng đương nhiên cao hứng, liên tục bảo nàng an tâm ở đây chăm sóc bà, chuyện trong nhà không cần nàng quan tâm.Sau đó liền cùng vợ vui tươi hớn hở về nhà. Tới nhà, Lăng Siêu không thấy Tiêu Thỏ, quả nhiên nhịn không được : 'Thúc thúc, sao Thỏ Thỏ chưa về?'

Ba nàng vô cùng đắc ý: 'Con bé ở lại nhà bà nội. Phải biết rằng, trong lòng khuê nữ, quan trọng nhất vẫn là người nhà a!' Lăng Siêu vốn thông minh hơn Tiêu Thỏ. Qua câu nói đầu tiên đã hiểu được ý tứ của ba nàng. Ánh mắt hắn lóe lóe, không nóigì. Về đến nhà, hắn liền gọi điện cho Tiêu Thỏ. 'Tính chừng nào thì trở về?' 'Không biết nữa, bà bảo em ở lại đây chơi vài ngày.' Tiêu Thỏ chi tiết kể. 'Em cũng khó được về thăm bà, ở chơi thêm vài ngày rồi về cũng được.' A! Hôm nay Lăng Siêu làm sao vậy? Trước kia nếu gặp loại sự tình này, hắn đã sớm ám chỉ rõ ràng thúc giục nàng mau vềnhà, hôm nay như thế nào ngược lại, khuyên nàng ở lại thêm vài ngày? Mơ hồ cảm thấy có âm mưu, Tiêu Thỏ thăm dò: 'Em không trở lại, anh không buồn hả?' 'Đương nhiên để ý.' Hắn thản nhiên đáp. Tiêu Thỏ không nói gì: 'Vậy anh còn...' 'Nhưng là em chỉ có một bà nội, chăm sóc là đương nhiên.' Không nghĩ tới hắn biết săn sóc như vậy, trong lòng Tiêu Thỏ không khỏi có chút cảm động, lại bị nửa câu sau của hắn đónđầu, dội một chậu nước lạnh, hắn nói: 'Ngày mồng một tháng năm em không được về nhà, đó là cơ hội cho chúng ta.' Ngày mồng một tháng năm? Tiêu Thỏ xấu hổ, ánh mắt Lăng đại công tử quả nhiên là lâu dài. Như vậy ở lại nông thôn thêm vài ngày, cuối cùng bà nội cũng thả người. Đáng tiếc Lăng Siêu đã trở về công ty công tác, haingười lại một lần nữa bỏ qua cơ hội ở cùng nhau. Vì thế ba Tiêu Thỏ cao hứng vô cùng. Hắn cố gắng ly gián trong lần nghỉ đông này, cuối cùng đã có điểm thành tựu. Còn nhưvậy nữa, nhất định con gái sẽ nghi ngờ tình cảm của Lăng Siêu. Vậy hắn liền không cần phải ôm ngoại tôn trước thời hạn. Từgóc độ nào đó mà nói, ánh mắt ba nàng cũng là rất lâu dài. Nghỉ đông qua đi, các trường đại học lục đục khai giảng. Học kỳ này, chương trình học của khoa hộ lý vẫn nhiều như trước. Thêm vào đó, nhiệm vụ của hội sinh viên cũng rất nặng.Bên cạnh họp hành chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, hội sinh viên cũng phải bầu lại. Trong mỗi bộ môn đã sớm có ngườixắn tay áo lên, chuẩn bị biểu hiện tốt một phen. Tiêu Thỏ không cần cái đó. Nói thật, lúc trước nàng vào hội sinh viên cũng là đánh bậy đánh bạ, có được thành tích như hiệntại đã thỏa mãn, căn bản không có vọng tưởng gì khác. Nhưng muốn phấn đấu lên hay không là một chuyện, nỗ lực công táchay không lại là một chuyện khác. Đối với công tác cấp trên bố trí xuống, nàng vẫn luôn cố gắng hoàn thành. Kỳ thật một người có cố gắng hay không không phải do chính mình nói là được. Thường người sáng suốt liếc mắt một cái cóthể nhìn ra. Ví như Tiêu Thỏ, tuy rằng nàng không giống như người khác mỗi ngày đều chạy tới văn phòng phụ đạo viên,nhưng thái độ cần cù và thật thà của nàng, người ta thấy đều không có cách nào bỏ qua. Đợi đến trước thời điểm bầu lại mộttháng, phụ đạo viên của hội sinh viên – thầy giáo Uông gọi nàng vào văn phòng. Đề tài tự nhiên là chuyện bầu cử năm này. Thái độ của thầy Uông thực rõ ràng, cảm thấy Tiêu Thỏ bình thường rất có tráchnhiệm với công tác được giao, có thể cạnh tranh một chức tổ trưởng. Nhưng Tiêu Thỏ lại cho rằng: thời gian mình vào hội sinh viên mới được một năm, chỉ sợ không đủ tư cách tranh cử tổtrưởng. Thầy Uông cũng không khó xử nàng, hàn huyên trong chốc lát, thấy thuyết phục không được nàng, liền bảo nàng trở về đừnglo lắng. Nàng ra khỏi văn phòng, phía trước hấp tấp đi tới một người. Hai người không kịp nhìn liền đụng vào nhau. Tuy rằng không hoàn toàn là lỗi của mình, nhưng Tiêu Thỏ vẫn lập tức giải thích: 'Thực xin lỗi, thực xin lỗi...' Người kia lại hung hăng quăng nàng một cái liếc mắt, cũng không quay đầu lại mà vào thẳng văn phòng, khiến cho đầu óc

Tiêu Thỏ mê muội. Người hướng nàng trợn mắt này đúng là tổ trưởng tổ “ngoại liên” Bạch Tố. Tuy rằng hai người học chung một khoa, nhưnghọc tỷ này là người rất cao ngạo. Vài lần chạm mặt, nàng đều nâng cằm, ánh mắt giống như khổng tước cao ngạo nhìn xuốngngười bình thường là Tiêu Thỏ, khiến nàng không được tự nhiên. Bất quá lời này còn chưa nói đã trở lại. Người ta quả thật là mỹ nữ, năng lực tốt, còn rất có bối cảnh, nghe nói hội trưởng hộisinh viên lần này cũng có khả năng là nàng. Tiêu Thỏ nhìn thấy bóng dáng 'khổng tước' cao ngạo rời đi, không khỏi thở dài.Nếu như nàng làm hội trưởng hội sinh viên, phỏng chừng mọi người trong hội sinh viên sẽ không còn tiếp tục thân thiết nhưtrước nữa. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đồng hồ báo thức trên di động kêu vang, lúc này Tiêu Thỏ mới hồi phục lại tinh thần, không khỏirên nhỏ một tiếng. Vừa đúng giữa trưa, thiếu chút nữa quên hôm nay nàng có hẹn với Lăng Siêu! Hẹn gặp nhau vào chiều thứ sáu là hai người trước đó đã định ra. Bởi vì bọn họ đều bận bịu với chuyện của mình, thời gianrảnh cũng không trùng nhau, cho nên quyết định về sau, mỗi chiều thứ sáu, vô luận hai bên có bận việc hay không, đều phảirút ra chút thời gian gặp nhau. Đây coi như là chút thời gian thả lỏng sau học tập và công tác bận rộn. Mười một giờ sáng, Lăng Siêu đúng giờ lái xe đến cổng trường đón nàng. Có mỹ nam tới làm cho thị giác người ta hoạt độngvô cùng hiệu quả. Tiêu Thỏ còn chưa tới, sớm đã có một đám nữ sinh đi ngang qua, nhìn hắn chỉ trỏ, che miệng cười trộm. Lăng Siêu chưa bao giờ cho chuyện này là quan trọng. Nhưng thật ra, Tiêu Thỏ nhìn thấy mấy đám nữ sinh đi tới đều hướngcùng một nơi mà cười trộm, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ghen tuông. 'Về sau anh không cần chờ em trước cổng, em tự mình qua.' Nàng lên xe, oán giận nói. Thanh sắc Lăng Siêu không đổi, hắn hỏi: 'Vì sao?' Mặt Tiêu Thỏ đỏ lên: 'Không sao hết! Chính là...' Nàng cân nhắc nửa ngày, cuối cùng phun ra ba chữ: 'Gây chú ý!' Lăng Siêu thổi phù một tiếng, bật cười, ủy khuất nhìn nàng: 'Lão bà, anh cũng không muốn gây chú ý.' Ngụ ý là, nhưng anhkhông có cách nào khác! Thật là quá tự kỷ! Tiêu Thỏ trừng mắt hắn một cái: 'Anh đừng ủy khuất, muốn gây chú ý còn không đơn giản hay sao? Đứnglắc lư ở ngoài xe thì được rồi.' Nói xong sau đó, nàng mới đột nhiên nhận thấy ý đồ trong lời nói quá mức rõ ràng. Quả nhiên, Lăng Siêu trêu ghẹo nói: 'Lão bà, đây là em ghen sao?' Lúc này, nếu như giải thích thì thật sự có thể che dấu, Tiêu Thỏ rõ ràng ương ngạnh, nàng nói: 'Đúng vậy, em chính là ghen!' Lăng Siêu nở nụ cười: 'Lão bà, anh cũng không nhớ em ghen...' Anh đừng cái gì cũng đều tự kỷ như vậy được không? Tiêu Thỏ không nói gì. Tiết mục hẹn hò kỳ thật cũng muôn màu lắm vẻ, nhưng trọng yếu nhất vẫn là lấp đầy bụng. “Thần ăn” Đổng Đông Đông gầnđây phát hiện một quán rất được, nghe nói trước mặt tiền nho nhỏ của quán thường xuyên đầy ắp các loại xe, trong đó có rấtnhiều xe xịn. Tuy rằng Tiêu Thỏ ngồi trên chiếc xe của Lăng Siêu cũng khá đặc biệt, nhưng vẫn nhịn không được muốn tớixem một chút. Tới chỗ kia, nàng liền bị choáng váng. Xe xịn quả thật không ít, nhưng mặt tiền cửa hàng cũng... Quá là keo kiệt! Mặt tiền mấy mét vuông, ngay cả chỗ đặt ghế cũng không đủ, vươn tay vươn chân một chút liền đụng phải người ta. Trướccửa, một đám nhân viên văn phòng mặc tây trang, đeo caravat, xếp hàng dài, đôi mắt trông mong nhìn chủ quán ở bên trong,khí thế ngất trời mà thét to. Đây thật sự là cái xã hội dị dạng, Tiêu Thỏ nghĩ. 'Em xác định muốn ăn ở đây?' Lăng Siêu hỏi. 'Muốn!' Tiêu Thỏ nắm hai bàn tay. Như thế nào không muốn? Diện tích quán keo kiệt như vậy mà còn có người vì nó phấnđấu quên mình, chứng minh đồ ăn ở đây ngon! Khó có cơ hội bọn họ cùng đến đây, không ăn được một chén làm sao camtâm? Điều này cũng chứng minh Tiêu Thỏ là cái đứa trẻ rất có quyết tâm! Tuy rằng đội ngũ xếp hàng rất dài, nhưng chủ quán lại có tốc độ kinh người. Mắt thấy một người con trai mặc tây trang mới

vừa ở cuối hàng, chẳng mấy chốc đã có chỗ ngồi, vui tươi hớn hở cầm bát, ngồi xỗm một bên băng ghế hưởng thụ mỹ vị, TiêuThỏ không khỏi xấu hổ. 'Hai vị muốn dùng món gì?' Tiêu Thỏ chưa từng nếm qua đồ ăn ở đây, nên quay đầu hỏi ý kiến Lăng Siêu. 'Lấy món nổi danh của nhà hàng này đi, làm hai bát không giống nhau.' 'Được!' Chủ quán nhiệt tình tiếp đãi, quay đầu lại hướng nhà bếp bên trong gào to: ' Một bát “Tấm ảnh xuyên” (??), một bát“thiện ti diện” (??), tổng cộng hai mươi ba đồng.' Quả nhiên tiện nghi! Tiêu Thỏ thổn thức, cùng Lăng Siêu đến một bên chờ. Một lát sau, đồ ăn liền mang lên, chứa trong chiếc bát lớn thông thường. Nhìn vậy nhưng thật ra rất nhiều, bên trong cũng đầytới mười phần. Uống một ngụm canh, mùi hương nức nở bốn phía. Tiêu Thỏ cảm thán: 'Em đã biết vì sao có người nhiều nguyện ý lái xe xịn đến đây ăn mì như vậy...' Quả nhiên là rất ngon! 'Nếu em thích, thứ sáu cuối tuần sau chúng ta lại đến.' 'Tốt!' Tiêu Thỏ đáp ứng, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì: 'Không đúng, thứ sáu cuối tuần sau là ngày mồng một tháng năm, emphải về nhà.' 'Em ngày mồng một tháng năm về nhà?' Lăng Siêu bỗng nhiên nheo mắt lại. 'Đúng vậy...' Vẻ mặt Tiêu Thỏ còn mờ mịt. 'Em đã quên đáp ứng anh cái gì?' 'Em đáp ứng anh cái gì...' Tiêu Thỏ đang nâng bát, suy nghĩ, rốt cuộc —— nàng nghĩ tới! Lăng đại công tử, anh sẽ không bắt em ngày mồng một tháng năm ở lại chỗ này với anh chứ? Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng không thể phản kháng lại Lăng Siêu, dù sao chỉ số thông minh của hai người vốn không cùng cấpbậc. Lăng công tử luôn có trăm ngàn phương pháp để lưu nàng lại. Về phần phương pháp này đến tột cùng là cưỡng bức haydụ lợi, hay dụ sắc... thì phải là vợ chồng son tự quyết định chuyện tình của mình. Vì thế, trước khi nghỉ một ngày, ba nàng lòng tràn đầy vui mừng chờ con gái về nhà, đã thực bi thống mà nhận điện thoạithông báo không thể về của con gái. Gác điện thoại, lửa giận tồn đọng đã lâu của ba nàng rốt cuộc bạo phát. 'Ba đứa nhỏ, ông lại làm gì?' Mẹ nàng tò mò hé đầu vào trong phòng. 'Thu thập hành lí!' Ba nàng cũng không ngẩng đầu lên mà sửa sang lại túi xách. Mẹ nàng kinh ngạc: 'Ông muốn đi đâu?' Ba nàng ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, hai mắt phun ra ngọn lửa tình thương của người cha, gằn từng chữ một: 'Đi, xem, con,gái!' Chapter 68 Tiêu Thỏ không nghĩ tới, vốn đã lên kế hoạch chu đáo cho ngày nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, cuối cùng lại lưu lạc đếnnhà trọ của Lăng Siêu rửa chén cho hắn. Nhưng là nàng càng không nghĩ đến, khi nàng chuẩn bị rửa cái chén thứ nhất,chuông cửa bỗng nhiên vang, mở cửa ra vừa thấy dĩ nhiên là lão ba đột kích, nàng ngây người. Còn hơn Tiêu Thỏ, Lăng Siêu cần phải trấn định nhiều lắm mới thản nhiên mà hô: 'Ba!' Hảo tiểu tử, đổi giọng gọi ba! Ba là để cho ngươi kêu sao? Tiêu Hải Sơn biến đổi thần sắc, cười ha hả nói: 'Nghe ngươi gọi tathúc thúc nhiều năm như vậy, bỗng nhiên sửa miệng thật đúng là không quen, vẫn là như cũ đi, ha ha...' 'Được, nhạc phụ đại nhân!' (^̂ )

Phốc! Đang ở trong phòng, Tiêu Thỏ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: Ba, bây giờ người đã biết cái gì kêu vô sỉrồi đó? Sắc mặt ba nàng liền xanh, không thèm nói lại. Nói tóm lại, trận này “nhạc phụ tiêu chuẩn” cùng “con rể tiêu chuẩn” đánh nhau, giằng co trong đó, trận đầu là Lăng Siêuthắng lợi áp đảo. Lần này Tiêu Hải Sơn đến thăm con gái, chủ ý là quyết định không cho Siêu tiểu tử thừa nước đục thả câu, nên trong hành lítùy thân mang theo có một xách quần áo để tắm rửa thay đổi, rõ ràng là hạ quyết tâm ở lại đây bảy ngày. Cũng may Quan Liền nghỉ dài hạn đã về nhà, dư ra một phòng trống. Nhưng vấn đề lại xuất hiện, ba người hai cái phòng, như thế nào mà ngủ? Tiêu Hải Sơn tuyệt đối không thể để cho con gái vàLăng Siêu chung một phòng. Tiêu Thỏ lại nghĩ chung với ba một giường cũng được. Cân nhắc nhiều lần sau đó, ba nàngquyết định hy sinh mặt mũi một chút, cùng Lăng Siêu chung một phòng. Trong lòng Lăng đại công tử mặc dù có trăm ngàn cái không muốn, nhưng ở mặt ngoài, một chút đều không có biểu hiện ra,làm việc và nghỉ ngơi cứ theo lẽ thường, không có gì thay đổi. Nhưng ba Tiêu Thỏ lại không chịu nổi, cái gọi là “địch bất động,ta động”, nếu Lăng Siêu đã không lộ ra, vậy để hắn tự mình ra trận trước đi. Tóm lại không thể dễ dàng để cho tiểu tử này lừagạt con gái như vậy. Tiêu Hải Sơn hạ quyết tâm, đối với Lăng Siêu lạnh lùng như trước. Ăn cơm chiều xong liền lấy trong hành lý ra một bộ cờ vua,một mực lôi kéo Lăng Siêu đánh cờ với mình. Người Trung Quốc vốn quan tâm đến kì nghệ. Qua ván cờ, không chỉ nhìn ra kỹ thuật của người chơi, còn có thể nhìn rađược ý chí của người đó. Thường những người chuyện trò vui vẻ, có tài bày mưu tính kế trên bàn cờ, tất là người trong “longphượng”, tiền đồ không thể đếm hết. Nhưng ba Tiêu Thỏ cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng hắn đã sớm có tính toán riêng. Nếu như Lăng Siêu thua, thìkỹ thuật của hắn không bằng ta, không đáng để ta gả con gái. Nếu như hắn thắng, thì là hắn không đủ khiêm tốn, sao có thểgả con gái cho cái người cuồng vọng như vậy? Nếu như hắn giở trò ám muội, thì là người âm hiểm giả dối, càng không thể gảcon gái cho hắn. Nói cho hết, kỳ thật Tiêu Hải Sơn chính là muốn hạ uy thế của Lăng Siêu, cho hắn biết con gái của mìnhkhông phải dễ trêu chọc! Quyết định như vậy, Tiêu Hải Sơn đi bước đầu tiên, tiến công quân pháo, vừa thấy chính là thế tới dạt dào. Lăng Siêu lấy ra một quân mã, ngăn chặn quân pháo của hắn. Xem ra tiểu tử này mới mở màn liền chủ ý muốn phòng thủ, Tiêu Hải Sơn âm thầm cân nhắc, tiếp tục tiến công. Cứ như vậy, ngươi công ta thủ, liên tiếp mấy chục hiệp, Lăng Siêu kia một phương phòng tuyến nhưng không xuất hiện chútlỗ hổng nào. Nhưng mà người tiến công kia, thậm chí cố ý để một cái lỗ hổng cho hắn, hắn chính là chỉ phòng thủ chứ khôngtấn công. Mắt thấy tình thế dần rơi vào cục diện bế tắc, công lại không tiến thêm được, thủ lại không cần thủ, Tiêu Hải Sơn chơi cờ nửađời, chưa từng gặp loại đối thủ này. Đã nhịn hơn mười hiệp, rốt cuộc hắn phát hỏa : 'Thối tiểu tử, ngươi rốt cuộc thủ hoài vậyhả?' 'Đương nhiên thủ.' Quân cờ trong tay Lăng Siêu vừa rơi xuống vị trí phòng thủ. Tiêu Hải Sơn tức giận đến lóa mắt: 'Dừng tay! Nào có người chơi cờ như ngươi? Ngươi khinh thường Tiêu Hải Sơn ta cóphải không?' 'Nhạc phụ đại nhân nói quá lời, cùng trưởng bối chơi cờ, làm gì có đạo lý chúng con làm vãn bối lại chủ động tiến công?' LăngSiêu giơ quân cờ, ánh mắt thản nhiên, không gặp chút khác thường. Cái này giống như “kẻ câm ăn hoàng liên”, khổ mà không nói được, Tiêu Hải Sơn buồn bực trong lòng. Biết rõ Lăng Siêu làcố ý đối nghịch với hắn, nhưng lại bắt không được cái đuôi của người ta. Bực tức đầy bụng còn giữ lại trong miệng, phunkhông đi, nuốt không xuống, thật lâu sau mới chỉ vào cái mũi của hắn, mắng: 'Ngươi đây là khinh thường ta! Ý của ngươi là tanhất định thua?' Lời này của hắn chính là cố ý tra ra, nhưng Lăng Siêu không có phản bác, hàm tiếu không nói. Tiêu Hải Sơn tức giận đến dậm chân. Thật vất vả bịa đặt một chút, tiểu tử này thế nhưng không phản bác, chẳng lẽ trong mắt

hắn, một người hơn năm mươi tuổi đời rồi mà ngay cả cái tiểu tử đầu xanh cũng không thắng được sao? Trong lòng nín thở,vừa muốn mắng. Lúc này Lăng Siêu rốt cuộc mở miệng. Nhằm trước lúc Tiêu ba mắng ra miệng, hắn không nhanh không chậm mà nói: 'Nếunhư nhạc phụ đại nhân cố ý nhượng con tiến công, con đây đành phải mạo phạm.' Dứt lời, thong thả cầm quân cờ trong tayđặt xuống vị trí tiến công. Câu mắng của Tiêu Hải Sơn lập tức mắc lại trong họng, nhìn thấy Lăng Siêu chậm rãi hạ xuống quân cờ kia, lại nhìn thế cụctrên bàn cờ, hắn ngây ngẩn cả người. Sao... Như thế nào thế cục thay đổi? Vừa rồi Lăng Siêu là không nơi nương tựa. Cả bàn cờ nhìn qua chính là một bên công, một bên thủ, tình thế khiến người tanín thở. Nhưng Lăng Siêu đi nước cờ vừa rồi kia, khiến cả thế cục lập tức giống như bị Càn Khôn Đại Na Di xoay chuyển,thay đổi hoàn toàn, bên thủ kia liền biến thành công. Vừa rồi nhìn qua tất cả đều là quân cờ phòng thủ, hiện tại lại giống nhưmũi tên, hết sức căng thẳng. Mà bên công kia, bởi vì vẫn mệt mỏi tiến công, xem nhẹ phòng tuyến phía sau, trăm ngàn chỗhở, suy yếu không chịu nổi, chỉ cần thoáng động, toàn tuyến sẽ hỏng mất. 'Nhạc phụ đại nhân, người xem như vậy được không?' Lăng Siêu vô cùng tinh khiết thiện lương mà nhìn hắn (^̂ ). Ánh mắt kiaphảng phất đang nói: không phải con muốn tiến công, là người bức con tiến công. Tiêu Hải Sơn... hết chỗ nói rồi. Xét tổng thể, Tiêu Hải Sơn bị giết là tan rã tơi bời, cả manh giáp cũng không lưu lại được. Cuối cùng chỉ còn lại có hai cáitượng và một quân chốt, cùng người tham mưu cố kéo dài hơi tàn trên bàn cờ. Trong lòng Tiêu Hải Sơn có khí, nhưng lúc trước chính mình bảo Lăng Siêu tiến công, hiện tại bị giết thành như vậy, cònkhông thể chỉ trích hắn, thắc nghẹn ủy khuất! Lại nhìn sang Lăng Siêu, khuôn mặt tươi cười mà nhìn lại hắn, 'Nhạc phụ, nếukhông chúng ta giảng hòa?' Hòa cái đầu ngươi á! Tiêu Hải Sơn cắn răng một cái, phất tay nói: 'Trận này ta thua, đánh tiếp!' Vì thế, lại bày tiếp trận thứ hai, trận thứ ba... Suốt cả buổi tối, Tiêu Hải Sơn vốn tự xưng có ba mươi năm chơi cờ lại không thắng nổi một ván, mà còn không có chỗ nói lílẽ. 'Không được! Không dưới hạ! Ngủ!' Cha vợ vung tay lên, vào nhà đi ngủ. Cuộc chiến “nhạc phụ tiêu chuẩn” cùng “con rể tiêu chuẩn” giằng co trong đó: trận thứ hai, “con rể tiêu chuẩn” toàn thắng. Hai lần thất bại khiến Tiêu Hải Sơn nhận thức được chỗ thiếu hụt trong tính cách của mình, ý thức được ngàn vạn lần khôngthể bị Lăng Siêu nắm cái mũi lôi đi mãi. Phải bảo tồn thực lực chờ thời cơ hành động mới có thể bảo đảm chiến tranh thắnglợi. Cho nên vài ngày sau đó, hắn vẫn không có động tác nào quá lớn, chẳng qua là ngầm quan sát nhất cử nhất động củaLăng Siêu, tìm kiếm yếu điểm. Nhưng dù sao Lăng Siêu cũng không phải ngốc, sao có thể để cho Tiêu Hải Sơn tìm ra sơ hở. Vì thế cuộc chiến này sau khitrải qua giai đoạn đối kháng, chính thức tiến nhập giai đoạn thứ hai: trường kì đánh lâu dài. Đánh lâu dài chính là kiểm tra sức chịu đựng và nghị lực của đối phương. Tiêu Hải Sơn bảo tồn thực lực rất nhiều, cũng xemchuyên mục chứng khoán trên báo, điều chỉnh tâm tình một chút. Tuy rằng nghỉ dài hạn kéo theo thị trường chứng khoán ngừng hoạt động, nhưng dân cổ phiếu vẫn sôi trào ý chí chiến đấunhư trước. Thị trường chứng khoán năm trước đã trải qua tăng vọt, sau đó, xu thế năm nay vẫn tăng lên như trước. Có tin làsau khi nghỉ dài hạn qua đi, “sàn lớn” rất có khả năng giảm xuống. Tiêu Hải Sơn chơi cổ phiếu cũng đã nhiều năm, vẫn có lúcchơi, có lúc không. Thẳng đến năm trước Ngưu thị khiến hắn buôn bán lời to, sau đó, hiện giờ mỗi ngày, hắn đều không lykhai thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán gần đây vô cùng tấp nập, ăn nên làm ra, hơn nữa tình hình luôn được cập nhật đầy đủ trên báo chí.Trong đợt nghỉ dài hạn này, báo chí càng tích cực đưa tin, tất cả đều là phân tích thế cục của thị trường chứng khoán sắp tới,có rất nhiều lời bình của các chuyên gia cổ phiếu. Tiêu Hải Sơn thấy vui quên trời quên đất, liên tục gật đầu, đặc biệt thấymình vừa mới mua vào cổ phiếu khoa học kỹ thuật đã được báo chí đoán trước là có lãi, nhất thời tâm tình hắn rất tốt.

Đúng lúc này, Lăng Siêu từ bên cạnh đi qua, liếc mắt một cái lên tiêu đề tờ báo, không khỏi nhíu mày một chút. 'Bây giờ ba còn chơi cổ phiếu không?' Tiêu Hải Sơn cũng không quay đầu lại trả lời. 'Sáu tháng cuối năm, thị trường chứng khoán khả năng sẽ rung chuyển, tốt nhất ba đừng mua vào nhiều lắm.' Lăng Siêu nóitiếp. 'Hiện tại bán ra? Nước vô đầu ngươi đấy à? Ngưu thị là công ty lớn, sẽ có lời, hiểu không?' Tiêu Hải Sơn vẻ mặt khinhthường, liên tục lật lật tờ báo trên tay, bắt đầu phân tích cho Lăng Siêu ưu thế mọi mặt, “đường âm đường dương” của côngty người ta. 'Thị trường chứng khoán đã tăng ba bốn năm nay, “sàn lớn” năm trước từ khi bắt đầu liền vẫn tăng vọt, tỉ trọng vô cùng cao.Cổ phiếu loại A của đại bộ phận công ty kinh doanh đều vượt quá 50 lần, giới cổ phiếu đã cạn kiệt nghiêm trọng. Một khi xử lýkhông tốt, thực dễ dàng xuất hiện nhảy cầu. Hiện tại chỉ mua vào tích trữ không thôi thì thật quá nguy hiểm.' 'Hiện tại không mua vào tích trữ thì kiếm tiền như thế nào? Xem lời bình của mấy chuyên gia cổ phiếu này đi, ' Tiêu Hải Sơnphát hỏa: 'Ngươi khinh thường ta không đọc qua lời khuyên của mấy chuyên gia cổ phiếu còn chưa tính, chẳng lẽ bọn hắnđều là bất tài?' Đối mặt với Tiêu Hải Sơn khư khư cố chấp, Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ: 'Ba, con không phải là không cho người chơi cổphiếu, con chẳng qua là khuyên người đừng mua vào nhiều lắm, cẩn thận một chút.' 'Ngươi khỏi giải thích, ta biết ngươi chê lão già ta ở xa chạy tới gây trở ngại vợ chồng son các ngươi ngọt ngào, ngươi khóchịu với ta! Nhưng ngươi cũng không cần phải gạt ta như vậy?' 'Ba, con không lừa người, công ty của con là làm về lĩnh vực này. Năm nay, sáu tháng cuối năm, thị trường chứng khoán sẽxuất hiện rung chuyển, nên sớm đem tài chính rút ra, phân tán đầu tư. Ngồi chờ quan sát đại cục mới là đối sách tốt nhấttrước mắt.' 'Tốt lắm, tốt lắm, ta không nói lại ngươi!' Tiêu Hải Sơn cũng cảm thấy Lăng Siêu nói có đạo lý, nhưng hiện tại trong tay chỉnắm có chút ưu thế này nên không chịu buông tay. Hơn nữa chạm tới tự tôn đàn ông, suy nghĩ mặc dù có bị thuyết phục,nhưng miệng vẫn còn ngang ngạnh: 'Ta thấy ta cứ ở đây ngốc cũng không nổi nữa, vẫn là nên về cho khuất mắc!' Vốn chẳng qua là Tiêu Hải Sơn muốn hù dọa Lăng Siêu, lại trùng hợp vừa lúc Tiêu Thỏ từ trong phòng đi tới, nghe được hắnnói câu kia, liền hỏi: 'Ba, người muốn đi?' 'Ta...' Ba nàng đơ ra, nửa câu sau nói không nên lời, đành phải ho khan. 'Mẹ biết chưa? Để con gọi điện kêu mẹ ra nhà ga đón ba.' Trời ơi, bình thường không phải con gái nên giữ ba lại sao? Gặp được loại con gái ruột ngựa này, Tiêu Hải Sơn đành hết chỗnói nổi. Người xưa có nói: 'Họa từ miệng mà ra.' Rốt cuộc Tiêu Hải Sơn đã hoàn toàn lĩnh ngộ triệt để chân lý của câu nói này. Mộtcâu của hắn đã phá sản toàn bộ kế hoạch, đành phải “tâm không cam, tình không muốn” mà thu xếp hành lý, ngồi xe lửa vềnhà. Về phần trận chiến giữa “nhạc phụ tiêu chuẩn” và “con rể tiêu chuẩn” giằng co trong đó, cuối cùng người thắng là ai, khôngcần nói thì trong lòng mọi người cũng đều biết rõ ràng. Chapter 69 Tiêu Hải Sơn về nhà. Ba tháng sau, thị trường chứng khoán xảy ra động đất lớn. Mấy công ty sản xuất vốn ban đầu vẫn đượccác chuyên gia nhất trí xem trọng, không ngờ thua lỗ nghiêm trọng mà phải nhảy cầu. Trong đó cũng có loại cổ phiếu khoahọc kỹ thuật mà ba Tiêu Thỏ mua. Liên tục năm ngày đầu, phiên giao dịch sụt giảm thê thảm, rất nhiều dân cổ phiếu muốn cắtthịt đem bán trả nợ cũng cắt không xong, đành phải mở to đôi mắt mà nhìn thế giới cổ phiếu tiếp tục đi xuống, hối hận khôngkịp. Sau đó, nhiều công ty cũng rơi vào tình trạng tương tự, các dân chơi đồng hành khác lần lượt nhảy cầu, tương lai chỉ như sợichỉ đỏ, mỏng manh, xa vời. Không đến nửa năm thời gian, khí thế của thị trường chứng khoán từ màu đỏ thịnh vượng trướcmắt đã chuyển sang màu sắc bảo vệ môi trường —— xanh tối một mảnh. Còn đâu thị trường chứng khoán huy hoàng, thầnthoại như “trăng trong nước, hoa trong kính” của ngày xưa nữa.

Tiêu Hải Sơn nhìn thấy số tiền mình kiếm được mấy năm trước cơ hồ tất cả đều đã đổ vào, hối hận vô cùng, duy nhất cảmthấy vui mừng chính là: mấy tháng trước khi thị trường chứng khoán rớt giá toàn diện, hắn đã nghe lời Lăng Siêu, đem tất cảtiền đều rút trở về, chỉ còn lại một khoảng lợi tức trước kia vẫn để trên thị trường chứng khoán. Hiện tại cũng chỉ là ngang vớinăm kia, không thua lỗ đến mức phải đập nồi đi bán sắt. Trong lúc thị trường chứng khoán đồng thời rớt giá toàn diện, Tiêu Thỏ đã xong năm học thứ hai của nàng, chính thức tiếnvào năm ba. Chương trình học năm ba của khoa hộ lý không giống như các năm trước, bên cạnh những môn chính trên lớp còn có nhữngmôn thực hành thực tiễn, quan trọng nhất là chương trình kiến tập. Mọi người đã sớm từ khai giảng năm ba bắt đầu liên hệtrường học, từ lựa chọn bệnh viện đến lựa chọn các phân tổ sinh viên, tất cả đều không qua loa chút nào. Đối với kiến tập, Tiêu Thỏ vừa khẩn trương, vừa hưng phấn. Khẩn trương là vì, lần đầu tiên mình được rời khỏi mấy mô hình,đi đối mặt với người bệnh thực sự, trong lòng nhiều ít cũng cảm thấy có chút bất an. Nhưng đồng thời, đây cũng là nguyênnhân làm cho nàng hưng phấn, dù sao mình đã học qua hai năm hộ lý, trong lòng thực sự rất thích ngành này, nếu như có thểthông qua thực tiễn nâng cao năng lực của mình thì thật không thể tốt hơn. Mang theo phần tâm tình không yên này, Tiêu Thỏ và các bạn trong lớp của nàng cùng nhau nghênh đón kiến tập. Giai đoạn kiến tập năm ba diễn ra không lâu lắm, đại khái khoảng một tháng. Mục đích chủ yếu là để quen thuộc với hoàncảnh bệnh viện, và để chuẩn bị thật tốt cho thực tập chuyên nghiệp vào năm sau. Vận khí của Tiêu Thỏ không tồi. Nàng và nhóm bạn cùng phòng được phân tới cùng một bệnh viện —— là bệnh viện tư nhânThánh Lãng rất có danh tiếng trong thành phố Z. Thánh Lãng tuy rằng là bệnh viện tư, nhưng thiết bị y tế vô cùng tối tân, đầy đủ, còn có đội ngũ đông đảo bác sĩ, chuyên giatay nghề cao, hiệu quả trị liệu rõ rệt. Trong một sự cố giao thông nghiêm trọng gần đây, các bác sĩ của bệnh viện đã cùngnhau cứu trị cho từng bệnh nhân được đưa vào cấp cứu. Với năng lực ứng biến trác tuyệt và phương án trị liệu hoàn mỹ,chuyện này đã được giới truyền thông đưa tin, khiến cho đông đảo mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, tán thưởng. Có thể kiến tập và thực tập ở một bệnh viện như vậy, đối với một hộ sĩ tương lai mà nói là phi thường có ý nghĩa. Nhưng bởi vì như thế, Thánh Lãng đối với thực tập sinh yêu cầu rất nghiêm khắc. Từ mấy ngày hôm trước vào đây, căn bảnngay cả phòng bệnh cũng không cho bọn họ vào, chỉ an bài nghe một ít hộ lý nói chuyện, khiến cho các sinh viên nóng lòngmuốn làm thử công việc thực tế không khỏi phiền muộn. Việc đầu tiên của người luôn rất không nhẫn nại Đổng Đông Đông đối với bệnh viện là kín đáo phê bình: "Chúng ta đến đâymột tuần, ngay cả phòng bệnh cũng không cho chúng ta vào, ta nghĩ bọn họ chính là khinh thường thực tập sinh chúng ta!" "Cũng không phải, bây giờ mấy bệnh viện đều như vậy, giống như sợ thực tập sinh chúng ta giết người không bằng." "Kỳ thật ta thấy cũng không đến nỗi như các ngươi nói, dù sao chúng ta là lần đầu tiên đến bệnh viện, người ta cẩn thận mộtchút cũng là đúng thôi. Hơn nữa có thể học hỏi một ít kinh nghiệm từ các hộ sĩ khác, về sau nhất định có trợ giúp cho chúngta mà." Tiêu Thỏ ở một bên khuyên bọn hắn. "Wa! Tiếu tổ trưởng, từ khi ngươi thăng quan đến nay, càng ngày càng có giọng quan!" Nghê Nhĩ Tư chỉ chính là chuyện Tiêu Thỏ được thăng nhiệm lên làm tổ trưởng tổ thể dục. Đại hội sinh viên năm trước, phụ đạo viên của hội sinh viên - thầy Uông từng tìm nàng nói chuyện, hy vọng nàng tham gia ứngcử làm tổ trưởng. Ngay từ đầu, nàng đã nói năng lực của mình còn thấp, nên không muốn ra ứng cử. Không nghĩ tới khi TriệuThần Cương thống kê danh sách tranh cử, phát hiện nhân số không đủ, vì thế liền tự chủ trương viết tên nàng vào. Chờ khidanh sách trúng tuyển công bố ra, Tiêu Thỏ mới biết mình thế nhưng đắc cử trong đó! Không có biện pháp, nàng đành phảikiên trì làm thôi. Trên đời này chính là “có lòng trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng”. Như tổ trưởng “ngoại liên” BạchTố, lần này hăm hở chuẩn bị tranh cử hội trưởng nhưng ngay cả cái chức hội phó cũng không thể làm, mà Tiêu Thỏ vốn đượcđưa vào cho đủ số, thoắt cái đắc cử thành tổ trưởng tổ thể dục. Việc này sau đó bị người trong phòng bọn họ biết được, mỗi lần đùa giỡn đều nói nàng có vận “phân chó”, ngay cả chức tổtrưởng cũng có thể nhặt được. Bất quá chức tổ trưởng này mặc dù có vận động bên ngoài, nhưng dù sao Tiêu Thỏ bình thường luôn cố gắng làm việc mọingười đều biết, có thể làm lên tổ trưởng cũng coi như bình thường.

Từ sau khi nàng làm tổ trưởng, chủ nhiệm lớp Tưởng Tiểu Hồng bắt đầu coi trọng nàng. Khai giảng học kì một liền chỉ tênnàng làm bí thư đoàn chi bộ. Tiêu Thỏ nghĩ không tới, nàng vốn là cái loại từ nhỏ không ai biết đến, nhiều nhất chỉ có làm quachức uỷ viên lao động trong lớp, tự nhiên vào đại học vận khí tốt lên ào ào, nhất thời có chút kinh hoàng không thể tưởngtượng nổi. Cũng may nàng đã ở hội sinh viên rèn luyện qua một đoạn thời gian, đảm nhiệm một cái bí thư đoàn chi bộ là dư sức. Học kìđầu nàng mới chỉ cưỡi ngựa xem hoa, đã được toàn ban nhất trí khen ngợi. Tưởng Tiểu Hồng thấy người mình tuyển đượchoan nghênh, trong lòng tự nhiên cao hứng, vì thế chức tổ trưởng kiến tập học kỳ này, nàng rõ ràng cũng bảo Tiêu Thỏ đảmnhiệm. Đây là nguyên nhân Nghê Nhĩ Tư gọi Tiêu Thỏ là tổ trưởng. Tiêu Thỏ có chút xấu hổ: "Các ngươi cũng đừng chọc ta, làm như ta không cùng mặt trận thống nhất với các ngươi khôngbằng." "Đây không phải là chọc ngươi? Chúng ta đây là khen ngươi, đúng không, Tiểu Hạ?" Đổng Đông Đông trêu ghẹo nói. "Uhm." Hạ Mạt cũng không quay đầu mà lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cái mô hình người trong góc, hai mắt sáng lên. Mọi người đang vẻ mặt đen thui, bỗng nhiên nghe được giáo viên phụ trách chỉ đạo kiến tập lần này - cô Lâm Huệ ở bênngoài gọi to: "Tiêu Thỏ, lại đây một chút!" Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo ra ngoài. "Đây là bác sĩ Giang phụ trách lần kiến tập này." Lâm Huệ giới thiệu: "Bác sĩ Giang tốt nghiệp khoa y từ trường chúng ta, tínhra cũng là học trưởng của các ngươi. Về sau sẽ do bác sĩ phụ trách an bài các ngươi đến phòng kiến tập." "Dạ." Tiêu Thỏ gật đầu, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới phụ trách bọn họ kiến tập lại chính là GiangHồ. Mặc dù ngay từ đầu nàng đã biết ba của Giang Hồ là viện trưởng bệnh viện này, nhưng không nghĩ tới công tử của việntrưởng lại hạ mình đến đây làm chỉ đạo cho mấy kiến tập sinh nhỏ nhoi bọn hắn, nhất thời cũng không biết trong lòng hắnđang tính toán cái gì. Thần sắc Tiêu Thỏ có chút quái dị, nhưng Giang Hồ không chút nào để ý, hắn cười tủm tỉm, gật đầu với Lâm Huệ: "Cô Lâmcứ yên tâm, ta cùng Tiếu học muội đã sớm quen biết, ta nhất định chiếu cố tốt cho bọn họ." Hắn tận lực cường điệu hai chữ“chiếu cố”, ánh mắt lơ đãng quét về phía Tiêu Thỏ, rõ ràng hàm chứa ý cười, ánh mắt lại khiến người ta không khỏi hốt hoảngtrong lòng. Lâm Huệ lại hoàn toàn không bắt giữ được thâm ý trong mắt Giang Hồ, ngược lại là bị tiếng "cô Lâm" của hắn làm toàn thânnhư nhũn ra, hai mắt run rẩy, cười tủm tỉm mà vỗ bả vai Tiêu Thỏ, nói: "Tiêu Thỏ, bác sĩ Giang đã nói chiếu cố cho các ngươi,ngươi cũng đừng làm cho cô thất vọng!" Tiêu Thỏ trong lòng có ý kiến, nhưng ngoài miệng lại không có cách nào phản bác, đành phải gật đầu: "Dạ, cô Lâm." "Vậy ta đi trước, nơi này giao cho các ngươi." Lâm Huệ vì thế yên tâm trở về. Lâm Huệ vừa đi, bản tính Giang Hồ quả nhiên lộ ra, vươn tay tính chạm vào mặt Tiêu Thỏ. Cũng may Tiêu Thỏ đã có chuẩnbị tâm lý, đẩy tay hắn ra, nhảy ra xa một chút, còn bày ra tư thế phòng vệ. Giang hồ cười khổ: "Học muội, ngươi không cần đề phòng ta như vậy chứ? Ta cũng không phải “sài lang hổ báo”." Ngươi là người vong ân phụ nghĩa, nham hiểm, không đề phòng ngươi thì phòng ai (^̂ )? Tiêu Thỏ ngoài miệng không nói,ánh mắt đề phòng lại lộ ra tâm tư của nàng. "Học muội..." Giang Hồ bất đắc dĩ, "Ta cũng sẽ không ăn ngươi. Lại nói, trước kia ta với ngươi cùng một chỗ, chưa một lầnchiếm được tiện nghi của ngươi?" Giang Hồ nói đến đây, ánh mắt u ám, cảm giác thất bại. Tiêu Thỏ xấu hổ, nhớ lại từ khi nàng cùng Giang Hồ quen biết tới nay,hắn bị nàng mắng qua, đánh qua, thậm chí suýt nữa là tàn phế. Bất quá, đúng là không bị hắn chiếm được cái gì tiện nghi. Nghĩ như thế, Tiêu Thỏ còn có chút ngượng ngùng. (Thỏ Thỏ, ngươi quả nhiên là quá thiện lương a!) Không nghĩ tới mới vừa thả lỏng cảnh giác, tay Giang Hồ lại vươn ra. Tiêu Thỏ chưa nói hai lời, liền bắt lấy tay hắn vặn vẹo. "Được rồi, được rồi! Ta thua ngươi..." Giang hồ đau tái mặt, liên tục cầu xin tha thứ. Lúc này Tiêu Thỏ mới buông tay ra, trong mắt đề phòng lại nhiều vài phần.

Giang Hồ xoa xoa bàn tay thiếu chút nữa tàn phế, cảm thấy bất đắc dĩ. Trước đây chỉ có con gái vì hắn kinh ngạc, ngoại trừTiêu Thỏ ra. Từ khi gặp nàng đến nay, chính mình liền liên tục kinh ngạc. Đến bây giờ thậm chí ngay cả bàn tay nhỏ bé củangười ta cũng chưa được chạm đến (^̂ anh Hồ nhớ lầm rồi), ngược lại còn bị đánh cho thê thảm... Nhưng mà, con gái nhưvậy mới có tính khiêu chiến, chỉ cần Tiêu Thỏ vẫn còn thực tập ở Thánh Lãng, đây là cơ hội cho hắn “lửa nhỏ chậm ninhnhừ”. (^̂ ) Nghĩ như thế, niềm tin lại một lần nữa trở về trên người Giang Hồ. Hắn đứng thẳng, thần sắc thay đổi, từ trên bàn cầm lấy mộtbảng danh sách đưa cho Tiêu Thỏ. "Đây là danh sách phòng kiến tập mà ta đã an bài, ngươi sao chép lại, phát cho mỗi kiến tập sinh mỗi người một bảng. Ngàymai bắt đầu dựa theo danh sách này đến nhận phòng, nhờ y tá trưởng từng phòng mang bọn ngươi đi kiến tập, hiểu chưa?" Tiêu Thỏ tiếp nhận bảng danh sách kia, xem thật kỹ, cảm thấy an bài cũng coi như hợp lý. Nghê Nhĩ Tư được phân vào khunằm viện, Hạ Mạt phân ở khoa nhi (^̂ ), khôi hài nhất là Đổng Đông Đông, thế nhưng bị phân vào khoa “giang tràng” (??)! (^̂đọc chương dưới đại khái cũng hiểu sơ sơ ^̂ ) Bất quá Tiêu Thỏ đồng thời cũng phát hiện, tên của mình hình như không có xuất hiện trong danh sách. Nàng ngẩng đầu kỳquái: "Còn ta đi nơi nào?" "Ngươi?" Giang Hồ cười thần bí: "Ngươi đi theo ta." Chapter 70 Tiêu Thỏ không nghĩ tới, nàng sẽ bị phân tới phòng cấp cứu ngoại khoa của Giang Hồ. Không thể nghi ngờ, đây quả thật là một trong những phòng tốt nhất ở Thánh Lãng, có thiết bị cấp cứu và chữa bệnh tối tân,hoàn thiện. Nghe nói năm rồi, được phân đến đây đều là người nổi bật trong các thực tập sinh. Hơn nữa bệnh viện có yêu cầurất cao đối với hộ sĩ thực tập phòng này, hơi có sai lầm một chút lập tức bị chuyển đi phòng khác. Cho nên trong đám kiến tậpbọn họ, không phải tất cả mọi người đều muốn tới phòng trọng yếu như vậy. Dù sao, nếu như gây ra lỗi bị chuyển đi sẽ ảnhhưởng nghiêm trọng đến thành tích kiến tập. Cho nên khi Tiêu Thỏ phân phối danh sách phòng kiến tập đến trên tay từng bạn học, lập tức liền khiến cho mọi người đồngtình. "Thỏ tổ trưởng, ngươi đây là đi hy sinh lừng lẫy nha!" Một nam sinh trong tổ tiếc hận nói. "Đúng vậy Tiêu Thỏ, ngươi nói với họ, đừng để ngươi đi phòng kia, hiện tại phòng đó không quan hệ với công tác kiến tậpcủa chúng ta." Một bạn học khác khuyên nhủ. Đối với loại phòng luôn phải tiếp xúc với bệnh nhân nghiêm trọng, Nghê Nhĩ Tư lại lo lắng: "Thỏ Thỏ, ngươi nói Giang sưhuynh phụ trách phân phòng cho chúng ta. Vậy ngươi phải đi xin hắn, bảo hắn điều ngươi đi với ta, ta cũng có bạn." "Thỏ Thỏ, khoa cấp cứu người bị thương quá nguy hiểm. Vạn nhất người ta ở bên ngoài đánh nhau chưa đã, tới bệnh viện rồivẫn còn động dao động búa thì làm sao? Chuyện này không phải đùa!" Đổng Đông Đông cũng phụ họa. Duy độc có Hạ Mạt, hai mắt tiếp tục tỏa ánh sáng, kéo tay Tiêu Thỏ không buông: "Con Thỏ, ta đổi với ngươi, ta đi khoa cấpcứu!" Giữa một đám người “mồm năm miệng mười”, Tiêu Thỏ đã sớm dở khóc dở cười: "Các ngươi đừng lo cho ta, ta đi kiến tậpvẫn chỉ là hộ sĩ, có thể gặp nguy hiểm gì? Hơn nữa, cấp trên đã phân phối xong rồi, bây giờ ta lại đi có ý kiến này nọ, làm chongười ta nghĩ kiến tập sinh chúng ta kén cá chọn canh, ảnh hưởng không tốt cho mọi người." "Ý ta không phải nói như vậy, ta nghe nói rất nhiều hộ sĩ lớn tuổi thích bắt nạt người mới tới. Nếu như ngươi tới chỗ kia, lỡ cógì sai lầm bị người ta nắm lấy không tha thì làm sao đây?" Nghê Nhĩ Tư vẫn lo lắng như trước. "Tư Tư, thật sự không có gì đâu. Ta đi đứng đàng hoàng, bọn họ làm sao bắt được điểm yếu của ta." Tiêu Thỏ lời thề sonsắt. "Thỏ tổ trưởng, ta phát hiện từ khi ngươi làm bí thư đoàn chi bộ, lá gan càng ngày càng lớn!" Nam sinh kia trêu ghẹo. "Đúng vậy, đúng vậy, rất có phong cách lãnh đạo!" Có người đồng ý. "Còn phải nói, Thỏ Thỏ nhà chúng ta vốn là “nữ nhân trung lam trù cổ” (??), do các ngươi trước đây không có mắt mà thôi!"Đổng Đông Đông chống nạnh.

Nữ nhân trung lam trù cổ? Lại một lần nữa Tiêu Thỏ bị Đổng Đông Đông hình dung kinh khủng làm cho choáng váng. Kỳ thật,nàng cũng không phải không có khẩn trương. Nhưng chuyện đã như vậy rồi, nếu trời đã định nàng phải đi phòng cấp cứu,hiện tại có lo lắng thêm cũng không được gì, còn không bằng chuẩn bị cho tốt. Nghĩ như thế, nàng không còn khẩn trương nữa, an tâm chờ tuần thực tập kế tiếp. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thỏ đã sớm rời giường. Bệnh viện Thánh Lãng có trang bị phòng ngủ cho kiến tập sinh bọn hắn.Bốn người một phòng, có điều hòa, có máy nước nóng. Trong mấy bệnh viện kiến tập, chỗ bọn họ xem như là đãi ngộ tốtnhất. Đơn giản chải đầu, rửa mặt xong, Tiêu Thỏ tới khoa cấp cứu trình diện. Tiếp đãi nàng là y tá trưởng của khoa cấp cứu Đỗ Hồng Mai, bốn mươi tuổi, là người rất ít khi cười. Vừa thấy gương mặtnghiêm túc, có chút dọa người kia, Tiêu Thỏ cũng hơi sợ. Nhưng khi Đỗ Hồng Mai vừa mở miệng, thanh âm liền lộ ra bảnchất, người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi thế nhưng giọng nói nghe lên lại giống tiểu cô nương mới có mười mấy tuổi. Tiêu Thỏ cảm thấy buồn cười, khẩn trương vừa rồi giảm bớt hơn phân nửa. "Ngươi tên là gì?" Đỗ Hồng Mai hỏi. "Tiêu Thỏ." "Vậy ta gọi ngươi Tiểu Tiếu tốt lắm. Từ hôm nay trở đi, ngươi đến phòng chúng ta kiến tập. Ngươi cũng biết phòng chúng takhác với các phòng khác, yêu cầu đối với hộ sĩ cao hơn. Ngươi vừa tới có thể chưa thích ứng kịp, trước hết hãy bắt đầu từcái cơ bản nhất đi." "Dạ được." Tiêu Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng âm thầm cân nhắc, cơ bản nhất là cái gì? Kết quả Đỗ Hồng Mai đưa cho nàng một túi lá trà vò: "Ngươi trước vào phòng trà đem trà ngâm vào nước cho tốt. Đợi lát nữacác bác sĩ đến làm, trước tiên pha trà cho bọn họ uống. Hiểu rõ chưa?" Tiêu Thỏ ngơ ngẩn. Nguyên lai cái gọi là cơ bản nhất chính là châm trà? So với tưởng tượng của nàng thật kém đi nhiều quá! "Đúng rồi, bác sĩ Giang ở phòng 109 không uống trà, chỉ uống cà phê. Cà phê cho hắn để ở ngăn tủ trong văn phòng, có tờgiấy dán. Ngươi pha xong đặt trên bàn hắn là được, thêm nửa muỗng đường, đừng làm sai." Phải đi làm sớm một chút để pha trà pha nước cho các bác sĩ! Tiêu Thỏ cảm thấy không thể nói nổi, chưa từng nghe qua cóhộ sĩ bệnh viện nào muốn làm loại công việc này đâu. Bất quá nếu y tá trưởng đã phân phó xuống dưới, nàng đành phải làmtheo. Đến phòng trà, đem trà ngâm vào nước, lần lượt đưa đến từng phòng bác sĩ, cuối cùng còn theo Đỗ Hồng Mai chỉ thị,chạy đến phòng 109 tìm ngăn tủ chứa cà phê, pha một ly đặt đó. Lúc này, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn lên đồnghồ, vừa lúc tám giờ đúng. Khi tiếng chuông báo điện tử trên tường văn phòng kia vang lên, ngay lúc đó cửa mở ra, Giang Hồ cầm túi đồ nghề đi vào,vừa thấy Tiêu Thỏ liền sửng sốt một chút. Đi làm đúng tám giờ, không sai chút nào! Thấy ánh mắt Tiêu Thỏ chằm chằm nhìn lên tường, Giang Hồ cũng đoán được tâm tư của nàng, hơi hơi nhếch khóe miệngmột cái, phóng túi đồ lên một bên ghế sofa, bắt đầu coi như không có ai mà cởi áo khoác. Tiêu Thỏ bị kinh hãi. Trong văn phòng còn có nàng mà. Sao người này không báo một tiếng đã bắt đầu cởi quần áo? Áo khoác bị bỏ đi, hắn mặc một chiếc áo sơmi màu đen. Hai chiếc cúc gần cổ áo không có gài, lộ ra da thịt khỏe mạnh sănchắc bên trong. Nếu sắc nữ như Đổng Đông Đông thấy được cảnh này, không chừng sẽ thét chói tai đến chảy máu mũi. Nhưng Tiêu Thỏ thìkhác, nàng đã sớm bị Lăng Siêu huấn luyện cho lì lợm, Giang Hồ làm như vậy bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cho nênnàng cũng không liếc hắn một cái liền chạy ra ngoài. “Giang đại thiểu” vốn tràn đầy tin tưởng vào dáng người của mình, không nghĩ tới Tiêu Thỏ ngay cả liếc mắt một cái cũngkhông có, nhất thời hắn bị đả kích, mở miệng gọi nàng lại: "Chờ một chút!" "Làm sao vậy?" "Giúp ta mang áo khoác treo lên." Hắn nói xong, không đợi Tiêu Thỏ đồng ý, liền chụp lấy áo khoác ném qua.

Thật đúng là mặt dày vô sỉ! Tiêu Thỏ tiếp nhận áo khoác, cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng nàng cũng không có kháng nghị, mà làxoay người treo áo khoác của hắn lên giá, treo xong xoay người lại, Giang Hồ đã mặc xong áo blouse, ngồi ở bàn làm việcbên cạnh. "Không có việc gì nữa, ta đi trước." "Từ từ!" Giang Hồ lại gọi nàng: "Cà phê hôm nay là ngươi pha?" Tiêu Thỏ gật đầu. "Ngươi cho đường nhiều ít?" "Nửa muỗng." Giang Hồ nhíu mày: "Cho thêm." Chẳng lẽ nửa muỗng đường còn muốn chính xác đến từng hạt nhỏ? Tiêu Thỏ không nói gì, cũng nhận thấy Giang Hồ đây làcố ý chỉnh nàng, nàng rõ ràng thản nhiên nói: "Bác sĩ Giang, nếu như ngươi không hài lòng cà phê ta pha, có thể kêu hộ sĩkhác tới giúp ngươi, ta tin tưởng những người khác sẽ rất thích ý." Giang Hồ vốn thầm nghĩ đùa với nàng, không nghĩ tới nàng lại lập tức nghiêm túc như vậy, nhất thời cảm thấy mất hứng thú,phất phất tay nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi." Nhưng mà, Tiêu Thỏ chân trước vừa bước ra cửa, sau lưng lại bị hắn gọi lại. Tiêu Thỏ phát hỏa. Người này lúc thì bảo nàng đi, lúc lại kêu nàng lại, rốt cuộc muốn thế nào đây? Đang muốn phát hỏa, đãthấy Giang Hồ bỗng nhiên đứng lên, cầm bản ghi chép trong tay nói với nàng: "Đi, theo ta đi tuần phòng." Cái gọi là tuần phòng, kỳ thật chính là đi một vòng, làm một ít kiểm tra đơn giản và thăm hỏi người bệnh nằm viện, để bác sĩcó thể nắm giữ bệnh tình đúng lúc. Nhưng Giang Hồ làm không chỉ có vậy, hắn một bên thăm hỏi bệnh tình người bệnh, mộtbên ghi chép, còn một bên dặn dò Tiêu Thỏ khi nào thì cho bọn họ uống thuốc, thuốc gì, nhiều ít ra sao, dùng như thế nào. Tiêu Thỏ không nghĩ tới mình được giao việc chính thức nhanh như vậy, vội vàng lấy bút đứng một bên ghi chép. Tuần xong một tầng, Giang Hồ mới ghi có nửa trang tình huống bệnh nhân, Tiêu Thỏ đã ghi suốt ba trang giấy. Khi thấy nàngrốt cuộc ngoan ngoãn hơn, Giang Hồ lại quay đầu hỏi nàng: "Tất cả đều nhớ kĩ?" "Uhm, nhớ kĩ." Tiêu Thỏ gật đầu. "Đưa cho ta xem." "A." Tiêu Thỏ đưa bảng ghi chép qua. Không biết hắn bán thuốc gì trong hồ lô nữa? Đã thấy Giang Hồ thật sự chăm chú lậtxem, kiểm tra thật cẩn thận. Lúc nhìn đến trang thứ ba, hắn nhíu mày một chút. "Chỗ này, ngươi nhớ nhầm đơn vị, là nửa khắc, không phải một khắc." (??) "A?" Tiêu Thỏ vội vàng lấy lại bảng ghi thì thấy, quả nhiên nàng viết là khắc, nhất định vừa rồi nhớ vội quá, viết sai rồi. Nàngcó chút ngượng ngùng, một bên giải thích, một bên bôi bôi, sửa lại. "Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ có gấp gáp như thế nào, người bệnh phải dùng thuốc gì, liều lượng bao nhiêu, dùng như thế nào,ngàn vạn lần không được nhớ nhầm. Bác sĩ chỉ phụ trách số liệu chính xác cho ngươi, nhưng nếu như ngươi nhớ nhầm, mộtkhi phát sinh tình huống, tất cả trách nhiệm nhất định do hộ sĩ cho người bệnh uống thuốc gánh vác. Việc này không phảingươi có thể gánh vác là xong, cũng không phải người bệnh có thể gánh vác là được, biết không?" Tiêu Thỏ chưa bao giờthấy vẻ mặt của Giang Hồ như khi nói những lời này. Nàng vừa rồi còn oán giận hắn sáng sớm đã bắt mình ghi chép thiệtnhiều, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của hắn, nàng bỗng nhiên rõ ràng. Kỳ thật người này cũng không hoàn toàn hư hỏng như trong tưởng tượng. Tính cách hắn tuy rằng biến thái một chút, nhưngđối với người bệnh lại dị thường quan tâm. Từ ánh mắt vừa rồi của hắn khi nhìn người bệnh có thể nhìn ra, hắn thật tâm thíchcông việc này. Từng vấn đề đều cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả khi người bệnh đem miệng vết thương dữ tợn nâng đến trước mặthắn, hắn cũng không có chút chán ghét. Khác hẳn các bác sĩ khác đối với kiến tập sinh chẳng mấy quan tâm, hắn từ sáng sớm đã gọi mình tới, cẩn thận dặn dò mỗimột chi tiết, thậm chí còn cẩn thận kiểm tra lại ghi chép của nàng. Bác sĩ như vậy phỏng chừng tìm cả bệnh viện cũng khôngcó người thứ hai. Nghĩ đến đây, Tiêu Thỏ bỗng nhiên có chút cảm động. Khép lại tập ghi chép, nàng nói: "Ta biết rồi, bác sĩ Giang. Cám ơn

ngươi." Lại không nghĩ, hắn lại khôi phục cái sắc mặt lỗ mãng kia, trêu ghẹo nói: "Cám ơn thì không cần, lấy thân báo đáp đi!" (^̂ Anhnày chuyện nào ra chuyện nấy ^̂ ) Tiêu Thỏ dở khóc dở cười: "Bác sĩ Giang, ngươi chỉ cần ở trên cao hô một tiếng, cả bệnh viện này ngay cả con gián đềunguyện ý chở ngươi vượt lửa qua sông, cái loại vô danh tiểu tốt như ta đây vẫn nên đứng một bên mà nhìn." Nàng quả nhiêntheo Lăng Siêu đã lâu, lời nói cũng ác độc lên không ít. "Ngươi quá thương tâm ta rồi, còn đem con gián ghép chung với ta. Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta ngay cả con gián cũngkhông bằng sao? Lòng tự trọng của ta đã bị sỉ nhục nghiêm trọng, ngươi phải chịu trách nhiệm!" Giang Hồ ủy khuất nhìnnàng, ánh mắt hàm xúc ý tứ không vui. Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy, trong sân nhà Miêu Tử bà bà, bộ dáng của hắn khi bàn điều kiện với một con mèo, nhấtthời có loại cảm giác vô lực. Quả nhiên là người khó đoán. Trong chốc lát là phụ đạo viên tao nhã, trong chốc lát lại thành “hoa hoa công tử” ban đêm tớiquán kiếm ăn, có khi là vị bác sĩ dễ gần, quan tâm đối đãi người bệnh, hiện tại lại học tiểu hài tử dỗi hờn. Tính cách của“Giang đại thiểu” quả nhiên đã vặn vẹo lên đến cảnh giới cao! Không biết như thế nào, Tiêu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới Lăng Siêu. Kỳ thật tên kia tính cách cũng thực biến thái. Lúc trước khi chưa yêu hắn, cảm thấy hắn vô tình lại hay thay đổi khó đoán. Khinàng làm bài tập không ra cũng phải châm chọc hai ba câu mới chịu dạy nàng. Đến khi yêu nhau, lại cảm thấy người này thựcnhiệt tình, thường không từ thủ đoạn ăn đậu hủ của nàng, bộ dáng lại tỏ ra ta cái gì cũng không có làm... Kỳ thật hai người rất giống nhau, chẳng qua... Chẳng qua con người chính là loại động vật rất kỳ quái. Một khi đã nhận định một người nào đó, liền cảm thấy hắn là độc nhấtvô nhị. Cho dù tính cách giống nhau như đúc, diện mạo không mảy may thua kém, cảm giác cũng khác xa nghìn dặm. (^̂ Uhm^̂ ) Nhắc tới Giang Hồ, nàng chỉ biết lấy tâm tính đối với sư trưởng để đối đãi, nhưng nhắc tới Lăng Siêu, trái tim liền không thểức chế mà nhảy lên vài cái, ngay cả bản thân cũng không thể nào giải thích được. Thấy Tiêu Thỏ bỗng nhiên lâm vào trầm tư, Giang Hồ có chút không rõ, cho nên, hắn mở miệng kêu nàng một tiếng. "A?" Tiêu Thỏ từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, mới thấy bảng ghi chép trong tay đã đánh rơi trên mặt đất. Nàng vội vàng cúingười xuống lấy, không nghĩ tới Giang Hồ cũng cúi người. Hai người đồng thời vươn tay, ngón tay trong lúc vô tình khẽ chạmvào nhau. Không đợi Tiêu Thỏ hiểu được, tay nàng đã bị Giang Hồ chặt chẽ bắt lấy. "Thỏ Thỏ..." Hắn ôn nhu mà kêu một tiếng, ánh mắt vốn vui cười bỗng nhiên trở nên nhu tình như nước, thâm tình nhìn nàng. Tiêu Thỏ không gặp qua tình huống như vậy, nhất thời mộng mị. "Thỏ Thỏ, kỳ thật..." "Khụ khụ!" Một trận ho khan cắt đứt lời hắn. Tiêu Thỏ bừng tỉnh, vội vàng rút tay trở về. Nàng đứng lên nhìn đến thân ảnh mặc đồ trắng đứng cạnh hành lang, khuôn mặtlạnh lẽo, tướng mạo có vài phần quen thuộc. "Bạch Tố." Giang Hồ cũng đứng lên, thản nhiên mà kêu một tiếng. Đúng vậy, đúng là tổ trưởng tiền nhiệm của tổ “ngoại liên” trong hội sinh viên Bạch Tố. Mới vừa tốt nghiệp, không nghĩ tớinàng đã ở Thánh Lãng. Bị nàng bắt gặp một màn, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, yếu ớt nói: "Bạch học tỷ." Bạch Tố không để ý Tiêu Thỏ, đi thẳng qua trước mặt nàng, cái đầu nghênh ngang như khổng tước cao ngạo: "Bác sĩ Giang,nơi này là bệnh viện, hy vọng ngươi chú ý tới lời nói cử chỉ của mình, đừng có làm ra hành vi không đúng với thân phận!" Một cái hộ sĩ vừa mới tới đây được nửa năm, thế nhưng lại dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với một bác sĩ, Tiêu Thỏmơ hồ phát giác quan hệ của hai người này tựa hồ cũng không đơn giản chỉ là bác sĩ và hộ sĩ. "Bạch Tố..."

"Mời gọi ta Bạch hộ sĩ." Bạch tố lạnh lùng nói. Mặt Giang Hồ biến sắc: "Bạch hộ sĩ, ta muốn làm gì là việc riêng của ta, không quan hệ đến ngươi." Bạch Tố như trước gây sự: "Ngươi muốn làm gì quả thật không quan hệ đến ta. Nhưng nơi này là bệnh viện, ngươi có hànhvi phóng đãng, nếu như ảnh hưởng đến bệnh viện liền can hệ đến ta." "Ngươi!" Sắc mặt Giang Hồ rõ ràng thật khó coi. Tiêu Thỏ ở một bên nhìn, cảm thấy mình tựa hồ biết cái gì đó, nhưng tự nhiên lại nghĩ không ra. Lúc này, Bạch Tố đã nói xong, xoay người rời đi. Lúc đi qua bên người Tiêu Thỏ, cố ý mà vô tình nhìn nàng một cái, ánh mắtkia khiến người ta sợ hãi trong lòng. Tiêu Thỏ có chút ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn nàng càng lúc càng xa. Ngay khi rẽ vào một hành lang khác, nàng còn quay đầu lạinhìn Tiêu Thỏ liếc mắt một cái. Ánh mắt kia là hướng về Giang Hồ. Nhưng trong ánh mắt ai oán còn mang theo một tia kiên quyết lại đi vào mắt Tiêu Thỏ.Trong nháy mắt kia, nàng rốt cuộc nhớ tới Bạch Tố là ai. Không phải là nữ sinh đau khổ đứng nói chuyện với Giang Hồ trongcái buổi tối hôm Tiêu Thỏ lên phòng học tìm sách đó sao? Thế nhưng chính là nàng! Tiêu Thỏ xoay người, muốn hỏi rõ ràng, Giang Hồ cũng đã hướng ra hành lang khác bỏ đi. Thân ảnh cao lớn in xuống mặt đáhoa cương, hiện rõ một bóng dáng mơ hồ, lại mang theo trong đó vài phần cô đơn... Chapter 71 Đảo mắt, Tiêu Thỏ đã ở khoa cấp cứu ngây người hai tuần. Thời gian kiến tập trôi qua một nửa, đối với bệnh viện, mọi ngườicũng đại khái hiểu biết. Bởi vì bọn họ vẫn là kiến tập sinh, bệnh viện cũng không cho bọn họ tham dự nhiều công tác lắm, trừ bỏ mỗi ngày châm trà,sửa sang lại tư liệu, thời gian còn lại Tiêu Thỏ chỉ có thể ở một bên nhìn mấy hộ sĩ khác làm việc. Cũng may nàng không phảicái loại cậy mạnh hiếp yếu, tuy rằng không làm chuyện gì, nhưng cũng chưa thêm phiền phức cho người ta. Đối với một kiếntập sinh mà nói, cái này cũng tính như không có sai lầm. So với Tiêu Thỏ bằng lòng với số mệnh, mấy người bạn kia lại hoàn toàn bất đồng. Buồn bực nhất phải kể tới Đổng Đông Đông, buổi tối về phòng ngủ liền thét to : "Ta đối với thế giới này tuyệt vọng! Tuyệtvọng!" Tiêu Thỏ tò mò hỏi nàng vì cái gì, nàng nói ban ngày hôm nay gặp một soái ca đến khám bệnh. "Soái ca không tốt sao? Ngươi không phải thích nhất à?" Tiêu Thỏ hỏi. "Tốt cái đầu ngươi!" Đông Đông phun ra một ngụm, "Khi hắn mới vừa bước vào, tư thế còn oai hùng, bừng bừng phấn chấn,ánh mắt nhìn người ta cũng phóng ra điện. Ta còn tưởng gặp được minh tinh gì đó, kết quả, kết quả..." Nàng nói tới đây, ngữđiệu đều thay đổi, "Kết quả tên kia dĩ nhiên là đến khám bệnh trĩ, lúc đi vẫn là băng bó mông mà đi! Ta... ta chưa từng có suysụp như vậy!" Soái ca bệnh trĩ? Quả nhiên dễ suy sụp... Tiêu Thỏ lau mồ hơi, lại nhìn Nghê Nhĩ Tư, cũng một bộ dáng buồn bực. "Đông Đông, ngươi đừng giả không biết, cho dù là bệnh trĩ, ít nhất cũng sinh trưởng trên người soái ca, ta đây mới là buồnbực nè! Mới có một tên con trai đáng khinh chuyển vào phòng ta, mỗi ngày đều viện cớ kêu ta đến hỏi thăm linh tinh, ta bảohắn tôn trọng ta một chút, hắn còn nói với y tá trưởng là thái độ của ta không tốt! Hắn dám chọc giận ta, ta thiến hắn!" "Ta giúp ngươi hoạn!" Hạ Mạt ở một bên chen mồm, hiển nhiên nàng cũng có cảm xúc. Điều này không cần nói Tiêu Thỏcũng biết, Hạ Mạt vốn muốn tới khoa cấp cứu, kết quả bị phân tới khoa nhi. Một đám tiểu LOLITA mỗi ngày quấn quít lấy nàngbắt kể chuyện cổ tích. Đáng thương Hạ Mạt, mỗi lần kể chuyện đêm khuya đều bị cấp trên trách cứ, hiện tại y tá trưởng nhìnthấy nàng cũng vòng đường vòng mà đi... "Ngươi thì sao?" Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiêu Thỏ. "Ta? Ta khỏe..." Tiêu Thỏ có chút chột dạ, kỳ thật mọi thứ với nàng đều tốt, trừ bỏ Bạch Tố kia khiến nàng thực đau đầu. Từ lần trước đối mặt ở phòng bệnh, sau đó, Tiêu Thỏ mới biết Bạch Tố vốn chung phòng công tác với nàng. Ngạo khí từ tận

xương tủy của nữ nhân kia đã lên tới cảnh giới cực hạn. Không chỉ có Tiêu Thỏ, ngay cả y tá trưởng sau lưng cũng nói nàngkhó ở chung, còn nghe Vương tỷ trong phòng nói, ba của Bạch Tố hình như là có quan hệ với lãnh đạo cấp trên, cho nên y tátrưởng cũng kỵ nàng ba phần. Vốn khó ở chung, ít người tiếp xúc như vậy còn chưa nói đến, nàng lại như là nhằm vào Tiêu Thỏ. Kiến tập sinh vốn không cókinh nghiệm gì, sai suất nhỏ cũng là bình thường, mọi người cũng chỉ cười mà nhắc nhở nàng. Duy chỉ có Bạch Tố lại nhiềulần gây sự, giống như có thù oán với nàng vậy. Tiêu Thỏ cũng nghĩ tới, có thể là Bạch Tố thích Giang Hồ, hiểu lầm nàng và Giang Hồ có cái gì đó, nên đối với nàng có điềukhúc mắc. Nhưng là mấy ngày nay, nàng đều vòng qua Giang Hồ mà tránh, Vương tỷ còn cười nàng, nói toàn bệnh viện chỉcó nàng không thấy bác sĩ Giang tồn tại. Nàng đã làm đến mức đó, thái độ của Bạch Tố đối với nàng vẫn không chút thay đổi,điều này làm cho Tiêu Thỏ buồn rầu. Việc này Tiêu Thỏ không nói với người khác, chỉ có khi gọi điện cho Lăng Siêu, nàng ngẫu nhiên nhắc tới. Lăng Siêu cũngkhông nói cái gì, dù sao gia nhập xã hội chuyện gì mà chả có, việc này cũng không kỳ quái. Hắn chẳng qua là kêu nàng bìnhthường nên cẩn thận đề phòng, không nên làm gì sai sót quá lớn, cho dù người ta có ý làm khó dễ cũng không tóm được đuôicủa mình. Tiêu Thỏ cảm thấy Lăng Siêu nói có lý, cho nên hiện tại đối với Bạch Tố làm khó dễ, cơ bản nàng không nhìn. Nếu không,không khéo mình thật sự sai lầm, không cẩn thận gây ra tai họa, cái này nối tiếp cái kia thì chết. Tốt nhất không để bực bộitrong lòng thì sẽ không có việc gì xảy ra. Như vậy lại qua vài ngày, rốt cuộc đến phiên Tiêu Thỏ và Bạch Tố cùng nhau trực đêm. Ở bệnh viện, bất cứ thời gian nào cũng có khả năng xuất hiện người bệnh, cho nên trực đêm cũng không có gì ngạc nhiên.Nhưng từ khi làm kiến tập sinh, đây là lần đầu tiên Tiêu Thỏ đi trực, chẳng qua không nghĩ tới lần đầu tiên liền gặp phải BạchTố, coi như đối với nàng cũng là một loại kiểm tra. Trực đêm ở Thánh lãng phân ra hai ca: trước nửa đêm và từ nửa đêm đến sáng, Tiêu Thỏ rất không may mắn bị phân ca hai,từ mười hai giờ đêm hôm trước đến bảy giờ sáng hôm sau. Đêm đó, khoảng hơn mười một giờ, ở ký túc xá bọn họ, nhữngngười khác sau một ngày vất vả đều đi ngủ rồi, Tiêu Thỏ lại phải mặc quần áo đi thực hiện trách nhiệm của mình. Mới ra cửa ký túc xá, Lăng Siêu liền gọi điện tới. "Sao anh còn chưa ngủ?" Tiêu Thỏ hỏi. Giọng nói của hắn nghe lên có chút mệt mỏi: "Nói chuyện điện thoại với em xong liền ngủ." "Uhm, gọi xong thì ngủ đi, không cho thức đêm nữa!" Ở trường sắp bước vào giai đoạn thi cử, công ty lại có hạng mục đầu tưrất trọng yếu cần phải làm. Buổi tối mỗi ngày, hắn đều thức xem tư liệu đến rạng sáng. Từ lần trước Tiêu Thỏ tối ngủ khôngđược, nhắn tin tới quấy rối hắn, lại phát hiện hắn ba giờ sáng còn thức làm việc. Sau đó, câu chuyện của bọn họ thườngxuyên xuay chung quanh vấn đề giấc ngủ. "Lão bà, em càng ngày càng giống bà quản gia." Lăng Siêu ở đầu điện thoại bên kia cười khẽ. "Anh mới là bà quản gia!" Cầm điện thoại, khuôn mặt nàng có chút hơi hơi nóng lên: "Anh cẩn thận kẻo bệnh đó. Gần đây emthấy mọi người bệnh mà phiền. Đừng cho em thấy anh ở bệnh viện." "Em yên tâm, lão bà của anh là hộ sĩ, cho dù sinh bệnh anh cũng không đi bệnh viện, để lão bà chăm sóc." "Anh nghĩ thật là hay. Muốn em làm y tá riêng, giá cả cũng rất cao đó." "Không sao, anh trả được hết." Hắn cười cười: "Bất quá..." Hắn bỗng nhiên dừng một chút: "Anh trả giá cao, chăm sóc bệnhthôi cũng không đủ, còn giúp ăn, giúp uống, giúp..." "Dừng lại!" Tiêu Thỏ cắt đứt lời của hắn, hai má sớm đỏ bừng, "Em không ba hoa với anh nữa, em phải đi đây, anh mau đingủ đi." "Anh còn chưa nói xong đâu, còn có giúp ngủ... Tít tít tít..." Tiêu Thỏ làm rơi điện thoại. Nghe thanh âm tắt máy từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, Lăng Siêu bật cười. Nha đầu kia bất luận khi nào cũng đều thẹnthùng như vậy, nói không chừng bây giờ vẻ mặt đã đỏ lên bừng bừng? Thuận miệng mà nói thì như vậy, không biết về sauthật sự theo giúp ngủ thì sẽ thế nào đây?

Đại não không thuần khiết của ai đó lại bắt đầu suy diễn thêm. Nếu như Tiêu Thỏ biết trong đầu Lăng Siêu hiện tại đang suy nghĩ cái gì, không chừng trực tiếp chạy đến nhà trọ của hắn,đem hắn bóp chết trên giường. Cũng may nàng không có cảm ứng tâm linh, sau khi mặt đỏ một trận, liền thần sắc thản nhiênmà trước nửa đêm đi thực hiện trách nhiệm hộ sĩ. Chờ đổi phiên cho hai hộ sĩ kia xong, đồng hồ điện tử trong phòng trực ban cũng vừa lúc nhảy đến mười hai giờ. Bạch Tốngay tại khắc kia liền xuất hiện, thấy Tiêu Thỏ cũng không chào hỏi, tự hướng vị trí bên cạnh ngồi xuống. Tiêu Thỏ xấu hổ. Bạch Tố này quả nhiên là tuyệt phối với Giang Hồ, ngay cả thời gian đi làm đều "đúng giờ" như vậy. Một lát sau, Bạch Tố vẫn tỏ ra không muốn nói chuyện với nàng, Tiêu Thỏ cũng không còn trông cậy vào chuyện có thể cùngnàng khai thông cái gì đó, nàng một bên ngồi coi tạp chí. Trực đêm vốn nhàm chán, huống chi là khoảng thời gian từ nửa đêm về sáng. Bệnh viện im ắng, thời gian trôi qua đặc biệtchậm. Tiêu Thỏ xem xong hai tờ tạp chí rồi, ngẩng đầu vừa thấy, mới qua được hai giờ, lại hướng mắt về phía Bạch Tố, nàngcũng đang nhàm chán cắt móng tay. Chắc là cảm giác được Tiêu Thỏ nhìn mình, Bạch Tố ngẩng đầu lên, cũng nhìn nàng một cái. Ánh mắt hai người đối diện,Tiêu Thỏ ngượng ngùng mà gật gật đầu với nàng. Bạch Tố nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Ngươi, đi giúp ta rót li nước." Hiện tại chỉ có hai người, nàng nói lời này hẳn là nói với mình, thật đúng là không khách khí chút nào. Tiêu Thỏ không có nói gì, cầm giấy li qua một bên rót nước, lại phát hiện bình nước uống đã dùng hết. "Học tỷ, hết nước rồi." "Hết nước, ngươi không biết đường tới kêu bảo vệ mang lại đây hay sao?" Bạch Tố trừng mắt với nàng một cái, vênh mặt saikhiến. Tiêu Thỏ cau đôi mày: "Chính là học tỷ, ta đang phải trực đêm..." "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một mình ta ở đây chịu trách nhiệm không được sao?" Nàng hiển nhiên là muốn làm khó dễ, Tiêu Thỏ cũng không hề phản bác, rời khỏi chỗ ngồi, tới cửa phòng bảo vệ kêu nước. Bác bảo vệ rất nhiệt tình, hai lời chưa nói liền mang bình nước đi theo Tiêu Thỏ. Dọc trên đường đi còn cùng Tiêu Thỏ cườicười nói nói. Khi tới cửa phòng trực ban, vừa lúc Tiêu Thỏ nghe được tiếng chuông từ phòng bệnh vang lên. Bạch Tố nhìn vào phòng có tiếng chuông, không hề cử động. "Học tỷ, hình như có bệnh nhân tìm chúng ta." Bạch tố không để ý tới nàng. "Học tỷ..." "Ngươi có cần phiền như vậy không? Lão bà ở phòng 213 này, một buổi tối có thể ấn chuông hơn mười lần, nói là muốn đinhà xí, muốn giúp cởi quần áo, có lúc lại nói là không có gì, ngươi để ý bà ta làm gì?" Tiếng chuông vẫn còn vang lên không ngừng. Tiêu Thỏ cảm thấy không thích hợp: "Học tỷ, ngươi không đi, để ta đi cũng được." Nói xong, xoay người rời đi. "Chờ một chút!" Bạch Tố gọi lại nàng. Nàng là người cao ngạo như vậy, làm sao có thể để cho một kiến tập sinh đi trướcmình? Nàng đặt kiềm móng tay sang một bên, không kiên nhẫn mà đứng lên: "Đi thì đi! Vậy được rồi chứ?" Dứt lời, cao ngạongẩng đầu, uốn éo bước chân. Tiêu Thỏ thực thần kỳ mà nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, bỗng nhiên cảm thấy, nữ nhân lạnh lùng cao ngạo này có bóngdáng thực phong tao. Lúc này, bác bảo vệ vừa lúc thay xong bình nước: "Tiểu cô nương, ngươi đừng so đo cùng người như thế làm gì. Ba nàng làbạn thân của viện trưởng, viện trưởng còn muốn nàng làm con dâu. Tính khí của loại đại tiểu thư này, chúng ta là người bìnhthường không thể cùng nàng khai thông đâu."

"Đại thúc, ngươi thật biết nhiều tin tức a?" Tiêu Thỏ kinh ngạc. "Đó là!" Bác bảo vệ lập tức cảm thấy hình tượng của mình vụt cao lớn, vỗ vỗ ngực nói: "Lão Giang ta đã làm bảo an ở ThánhLãng này hơn ba mươi năm. Chút chuyện nhỏ ấy sao lại không biết? Ta nói cho ngươi, kỳ thật bác sĩ Trần phòng các ngươiba năm trước đã hói đầu, hiện tại mang cái kia là tóc giả!" Mồ hôi rớt ra! Tiêu Thỏ nhớ lại cái đầu đen thui dày đặc tóc của bác sĩ Trần, vài lần nhìn thấy, hắn đứng trước gương trongvăn phòng say mê chải đầu, không nghĩ tới... "Còn có bác sĩ Vương ở khoa xét nghiệm, kỳ thật hắn chỉ mới có hai mươi lăm tuổi!" Bác sĩ Vương? Tiêu Thỏ nhớ đến mỗi lần đi lấy phiếu xét nghiệm thấy gương mặt siêu cấp thành thục kia, nàng lại xấu hổ. "Còn có bác sĩ Giang phòng các ngươi, nhà hắn và Bạch hộ sĩ là khá giả..." A? Tiêu Thỏ lập tức bị cơn tò mò câu dụ. Người nhiều chuyện tự nhiên hy vọng nhất chính là người nghe cảm thấy hứng thú. Vừa thấy ánh mắt tò mò của Tiêu Thỏ,hắn lập tức thao thao bất tuyệt: "Kỳ thật nhà của bác sĩ Giang và Bạch hộ sĩ là quen thân, hai người đã yêu nhau từ rất sớm.Nhưng Bạch hộ sĩ vì một người đàn ông khác mà bỏ rơi bác sĩ Giang. Bác sĩ Giang vì thế đã rất thương tâm, muốn cùngBạch hộ sĩ “ân đoạn nghĩa tuyệt”. Không nghĩ tới Bạch hộ sĩ về sau hối hận, muốn quay lại, chính là bác sĩ Giang đã sớmkhông còn yêu nàng..." Bác bảo vệ um xùm nói một hồi. Tài văn tuy rằng không tốt, nhưng Tiêu Thỏ rốt cuộc cũng minh bạch được đại khái. Nói nhưvậy, trong đó nhất định có một đoạn chuyện xưa đầy “cẩu huyết”. Nhưng nói Giang Hồ không còn thích Bạch Tố? Nàng nhớlại vài lần nhìn thấy hai người, cảm thấy gút mắt của bọn họ trong đó cũng không đơn giản như vậy. "Các ngươi thực không ra sao cả?" Bạch Tố bỗng nhiên trở về, cắt đứt bọn họ đối thoại: "Bệnh viện là gọi các ngươi đến làmviệc, không phải tới đây nói chuyện phiếm, rốt cuộc có hiểu quy củ hay không?" Bác bảo vệ thè lưỡi, vội vàng đi lui. Trước lúc đi còn nghịch ngợm nheo mắt một cái với Tiêu Thỏ, thật là có vài phần tư thếcủa lão ngoan đồng. Sau lưng nhiều chuyện về người ta lại bị người ta bắt được, quả thật rất xấu hổ, Tiêu Thỏ vội vàng trở lại vị trí của mình, ngồixuống. Nàng lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên hỏi: "Học tỷ, bà lão kia..." "Không có chuyện gì, ngươi khéo lo." "A." Tiêu Thỏ nhớ tới những lời vừa rồi của bác bảo vệ, mở miệng tính nói cái gì, giật giật môi, cuối cùng vẫn là cố nuốt xuống. Ai da, nói đến vấn đề tình cảm của người khác, nàng là người ngoài làm sao xen vào được? Chapter 72 Ngày hôm sau, Tiêu Thỏ đang ở ký túc xá ngủ bù, bỗng nhiên bị tiếng chuông di động đánh thức. Là y tá trưởng Đỗ Hồng Mai gọi tới, ngữ khí nghe lên thực nghiêm trọng: "Tiếu hộ sĩ, mời ngươi lập tức đến văn phòng ta mộtchuyến, mau lên!" Gấp như vậy, có chuyện gì sao? Tiêu Thỏ ba chân bốn cẳng mặc quần áo, lao ra khỏi phòng ngủ vội vàng chạy tới vănphòng, nhìn đến bên trong ngoại trừ y tá trưởng còn có hai người trung niên nam nữ đang nổi giận đùng đùng. Sắc mặt haingười này không tốt chút nào, nhìn đến Tiêu Thỏ, cơn tức lại tăng lên mười phần. Tiêu Thỏ chân trước vừa mới tiến vào văn phòng, sau lưng Bạch Tố cũng theo vào, xem ra cũng là bị y tá trưởng gọi tới. Thấy hai người vừa đến, Đỗ Hồng Mai đổ ập xuống chính là một câu: "Các ngươi hai người, sao lại để thành thế này?" "Làm sao vậy?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên, không biết mình đã làm sai cái gì khiến Đỗ Hồng Mai sinh khí như thế. Bạch Tố ở mộtbên thì không nói chuyện. "Hai người này là người nhà của Phương lão bà ở phòng 213. Sáng sớm hôm nay bọn họ vào phòng bệnh thăm bà, phát hiệntrên giường bệnh tất cả đều là “vật bài tiết”, hỏi bà sao lại thế này. Phương lão bà nói khoảng hai giờ tối đã nhiều lần ấnchuông, nhưng không có hộ sĩ nào xuất hiện. Tối hôm qua là ca trực của hai người các ngươi, các ngươi giải thích cho ta, vìcái gì không có ai đi chiếu cố bà lão?"

Tối hôm qua? Tiêu Thỏ nhớ tới tối hôm qua quả thật có nghe thấy tiếng chuông, nhưng là lúc ấy Bạch Tố rõ ràng tới xem, nhưthế nào lại... Tiêu Thỏ nhìn về phía Bạch Tố, đã thấy gương mặt vốn kiêu ngạo của nàng trầm xuống dưới, cắn môi, không nóiđược một lời. "Như thế nào? Dám làm không dám nhận?" Đỗ Hồng Mai hiển nhiên là bị chọc tức. "Chuyện này, bệnh viện các ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo. Chúng ta giao người nhà cho bệnh viện làtín nhiệm các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại đối đãi như vậy với một bà già. Hôm nay nếu không thể cho chúng ta một lờigiải thích thỏa đáng, chúng ta liền không đi!" Con trai của Phương lão bà ngồi xuống ghế sofa, cực kì tức giận. "Bạch hộ sĩ! Ngươi nói, tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?" Tiêu Thỏ bất quá chỉ là kiến tập sinh, Đỗ Hồng Mai tự nhiên muốnhỏi Bạch Tố. Bạch Tố rốt cuộc mở miệng, sắc mặt không tốt lắm: "Tối hôm qua nghe đổ chuông, ta đã qua phòng 213 xem xét phòng bệnh.Lúc đó, Phương lão bà đang ngủ ngon giấc..." "Ngươi nói bậy!" Con trai của Phương lão bà đứng lên: "Mẹ ta nếu ngủ ngon, hôm nay trên giường là cái gì? Ngươi đừng trốntránh trách nhiệm, tuy rằng mẹ ta đã hơn tám mươi, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh!" Hắn nói xong, tay lại muốn động thủ. May mắn Tiêu Thỏ nhanh tay lẹ mắt hơn, chắn giữa bọn họ. Con trai của Phương lão bà chưa vươn tay ra đã bị Tiêu Thỏvững vàng chặn lại: "Phương tiên sinh, ngài không nên gấp gáp. Tối hôm qua quả thật Bạch hộ sĩ có đi phòng bệnh 213, ta cóthể làm chứng." Khi nàng nói lời này, ánh mắt thản nhiên, đối phương nhìn lại là sửng sốt. Kỳ thật ở bệnh viện, ông bà lão tám chín chục tuổi không thể khống chế được hành vi của mình cũng không phải ít. Ngườinhà của bệnh nhân hơn phân nửa có thể hiều được, nhưng giống như người nhà của Phương lão bà cứ nhất định muốn gâysự như vậy để kiếm chút ưu đãi, cũng có không ít người. Rất nhiều bệnh viện đã lựa chọn giải pháp nhân nhượng cho khỏiphiền phức: ăn nói khép nép, theo sát người ta nhận lỗi. Cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nhưng Tiêu Thỏ không nghĩ như vậy, nàng tận mắt nhìn thấy Bạch Tố tới phòng bệnh. Tuy rằng tính cách người này caongạo, nhưng làm việc cũng luôn chuyên tâm. Nếu bọn họ không có sai, dựa vào cái gì để trách họ chứ? Tiêu Thỏ nghĩ gì nói nấy, ngược lại khiến cho con trai của Phương lão bà có chút chột dạ, ánh mắt lóe lóe, hổn hển nói:"Ngươi nói đi là có đi sao? Mẹ ta chính miệng nói với ta là không có ai qua. Các ngươi là cùng một phe, làm chứng cho nhauthì có khó gì? Ta không tin các ngươi, ta muốn cùng viện trưởng nói, các ngươi gọi viện trưởng đến đây!" Đỗ Hồng Mai vừa nghe hắn muốn tìm viện trưởng, nóng nảy: "Phương tiên sinh, ngươi đừng có gấp, có chuyện gì từ từ nói." "Nói cái gì mà nói? Các ngươi hiện tại không chịu chịu trách nhiệm, ta đây phải tìm người có thể phụ trách đến!" "Các ngươi mau giải thích với Phương tiên sinh đi!" Đỗ Hồng Mai mắt thấy ngăn không được người ta, vội vàng kéo Bạch Tốqua một bên: "Lần này là các ngươi sai, mau cùng Phương tiên sinh giải thích." "Ta không có sai!" Tính cách Bạch tố sao có thể thừa nhận mình có lỗi. Đỗ Hồng Mai giận: "Bạch Tố, ngươi đừng tưởng có viện trưởng làm chỗ dựa là có thể ở trong này tác oai tác quái. Là lỗi củangươi chính là lỗi của ngươi, ngươi không muốn thừa nhận cũng không được! Hôm nay nếu ngươi không tự giác, ta sẽ đi nóivới viện trưởng. Phòng chúng ta không cần loại hộ sĩ không có trách nhiệm như ngươi!" Bị mắng đến mức này, Bạch Tố cũng phát hỏa: "Ngươi nhìn ta không quen mắt thì cứ việc nói thẳng. Ta làm gì cũng ngaythẳng, ta nói ta đi chính là ta đi, ngươi còn muốn thế nào?" Người nhà của Phương lão bà vốn chỉ nghĩ làm ồn ào, lấy chút ưu đãi, không ngờ tới bọn họ còn chưa có làm ầm ĩ, hai cái hộsĩ này lại tự ầm ĩ gây nhau, nhất thời đều choáng váng. Vẫn là Tiêu Thỏ phản ứng nhanh, nàng la lớn: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Trong phòng lão bà kia không phải còn có mộtngười bệnh hay sao? Chúng ta đi hỏi thăm một chút, nói không chừng bà ấy có thấy." Tất cả mọi người vì nổi nóng, không có chú ý được nhiều chỗ như vậy? Không giống Tiêu Thỏ, một chút liền nghĩ tới Phươnglão bà còn có một người chung phòng, hỏi bà ta không phải liền một hai rõ ràng sao? Vì thế một đám người vội chạy đến hỏi dì Lý cùng phòng 213. Kết quả đúng lúc dì Lý gần đây mất ngủ. Tối hôm qua Bạch Tốđến phòng xem xét, dì còn nhớ rõ. Lúc này, người nhà của Phương lão bà rốt cuộc không còn lời nào để nói. Một bên, người nhà của Phương lão bà tự biết đuối lý. Một bên khác, Đỗ Hồng Mai biết mình hiểu lầm Bạch Tố, nhưng vừa

rồi cãi nhau ầm ĩ như thế, có y tá trưởng nào lại chịu nhận lỗi đâu? Vì thế việc này náo loạn một buổi sáng, thế nhưng cứ nhưvậy cho qua. Mọi người giải tán, chỉ còn lại Tiêu Thỏ và Bạch Tố còn đứng tại chỗ. Mới sáng sớm Tiêu Thỏ đã bị gây sức ép, hai mắt nhíu lại, mệt mỏi không chịu nổi. Nhìn sang một bên Bạch Tố, không biếtnên nói với nàng cái gì, Tiêu Thỏ đành ngáp một cái, xoay người bỏ đi. "Ta sẽ không cảm tạ ngươi!" Bạch Tố bỗng nhiên mở miệng. Tiêu Thỏ dừng bước, chăm chăm nhìn nàng. "Ngươi đừng tưởng rằng ta thiếu ngươi nhân tình, sẽ đối với ngươi vài phần kính trọng, ta vốn không có làm sai!" Tiêu Thỏ ngơ ngác: ta không phải là ngáp một cái thôi sao? Cớ sao nàng lại nghĩ nhiều như vậy? Bạch Tố không để ý tới biểu tình kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: "Ta sẽ không để cho bất cứ ai tiếp cận hắn. Chính là ngươi,tốt nhất ngươi vẫn nên chết tâm đi. Hắn vĩnh viễn không có khả năng thuộc về một ai đó. Cho dù có, người kia nhất định cũnglà ta!" Hắn... là chỉ Giang Hồ? Trong nháy mắt kia, Tiêu Thỏ bỗng nhiên thấy bội phục Bạch Tố. Mặc kệ trước đây bọn họ từng có khúc mắt như thế nào,nhưng sau nhiều năm như vậy, nàng thế nhưng còn có dũng khí coi trọng Giang Hồ - một kẻ có tính cách vặn vẹo khácthường, bất cần đời, nhân phẩm thấp kém. Hơn nữa nàng còn yêu đến hết tim, hết phổi, yêu đến không oán hận, không hốitiếc như vậy. Mỹ nữ này, ngươi thật sự quá cường đại! Tiêu Thỏ hai tay ôm quyền, tự đáy lòng nói: "Bạch học tỷ, ngươi phải cố lên! Ta chân thành mong ước ngươi thành công!" Nhiều năm qua như vậy, Bạch Tố đối với những cô gái bên người Giang Hồ uy hiếp có, lợi dụ có, châm chọc có... Cuối cùng,những người đó hoặc là bộc lộ bộ mặt hung ác, chanh chua đàn bà mà chửi đổng, hoặc là khóc nháo lên đòi ly khai, duy chỉcó Tiêu Thỏ —— chẳng những không có đi, còn xoay người lại khuyến khích nàng cố lên. Cao ngạo tự tin như Bạch Tố cũngngây ngẩn cả người. Đây là... tình huống gì? Kỳ thật Bạch Tố nào biết, tựa như nàng yêu Giang Hồ, trừ bỏ Giang Hồ, tất cả đàn ông khác đều giống như cặn bã. Tronglòng Tiêu Thỏ, vị trí kia đã sớm bị người nào đó chiếm cứ. Giang Hồ đối với nàng mà nói, bất quá là người qua đường “giápất bính đinh” không quan hệ mà thôi, có ý gì khác đâu? Ngày đó, Tiêu Thỏ trở về, lúc gọi điện cho Lăng Siêu, nàng đã đem chuyện phát sinh buổi sáng từ đầu tới đuôi nói cho hắnnghe một lần. Nói xong, còn đùa một câu: "Kỳ thật, em cảm thấy Bạch học tỷ cùng Giang sư huynh rất xứng đôi." Lăng Siêu không chút để ý mà hỏi: "Như thế nào?" "Hai người đều rất biến thái." "Phốc!" Lăng Siêu bị sặc: "Lão bà, em càng ngày càng độc." "Hoàn hảo, còn chưa độc bằng anh." Phải biết rằng trước kia nàng nhiều tinh khiết thiện lương. Từ sau khi theo Lăng đạicông tử, chẳng những trong lòng, năng lực thừa nhận càng ngày càng tốt, da mặt còn càng ngày càng dày. Hiện tại ngay cảkhi nói chuyện cũng có thể nói những câu khiến người ta giật mình. Khó trách Đổng Đông Đông nói nàng “gần mực thì đen,gần mực giả —— cũng đen” a! (^̂ ) Kỳ thật Tiêu Thỏ nói chuyện này cho Lăng Siêu, bất quá là cảm thấy thú vị, dễ nói mà thôi, nhưng mà Lăng Siêu lại chẳngnghĩ như vậy. Sau khi gác điện thoại, ai đó không theo lẽ thường mà phóng suy nghĩ leo thang với tốc độ cao: Bạch Tố nhằm vào Tiêu Thỏlà bởi vì Giang Hồ. Nếu như Giang Hồ không có hành vi nào vượt quá giới hạn, Bạch Tố làm sao lại phải nói những lời kia vớiTiêu Thỏ? Mấu chốt không phải Tiêu Thỏ sẽ phản ứng như thế nào, mà là Giang Hồ muốn làm cái gì với nàng. Chẳng sợTiêu Thỏ căn bản không có cái ý tưởng kia, hắn cũng tuyệt không cho phép bên người con gái của mình tồn tại một tên contrai uy hiếp đến địa vị của hắn! Hắn nheo mắt lại, gõ gõ ngón tay trên bàn. Một cái, hai cái, ba cái. Khi gõ đến cái thứ ba, khóe miệng bỗng dưng cong lên.

Nếu Tiêu Thỏ không có cách nào tìm đến mình, vậy để hắn đi tìm nàng đi... Ngày hôm sau. Sau khi chuyện mấy ngày trước qua đi, Đỗ Hồng Mai đại khái cảm thấy, vì mình có bất mãn với Bạch Tố mà liên lụy đến TiêuThỏ. Trong lòng băn khoăn, không còn bắt Tiêu Thỏ bưng trà pha nước nữa mà cho nàng làm nhiệm vụ giúp người bệnh đâmống truyền dịch. Tiêu Thỏ cao hứng rất nhiều, không khỏi có chút khẩn trương. Kiến tập ba tuần tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên nàng một mìnhgiúp người bệnh đâm kim. Ở trong lòng yên lặng lặp lại từng bước trình tự đâm kim, sau đó, nàng đi vào phòng bệnh. Người muốn đâm kim chuyền thuốc chính là một dì hơn năm mươi tuổi, vì tai nạn xe cộ mà được đưa vào đây. Hiện tại sứckhỏe cũng đã tốt lên nhiều lắm, chỉ cần tái chuyền dịch vài ngày là được rồi. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi. Tiêu Thỏ theo trình tự mà thầy giáo ở trường đã dậy, thuận lợi tìm được tĩnh mạch, sau đókhẽ đâm ống tiêm vào làn da. Thực chiến đầu tiên trong quá trình kiến tập của nàng đã kết thúc viên mãn. Tháo bao tay cao su ra, trong lòng Tiêu Thỏ cũng đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, nàng bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, quay người lại, phát hiện Giang Hồ không biết đến từ khi nào,cười tủm tỉm nhìn nàng. "Lần đầu tiên đâm kim cho người bệnh?" Khi rời phòng bệnh, Giang Hồ hỏi Tiêu Thỏ. "Lúc học quân sự từng làm cho Nghê Nhĩ Tư một lần, bất quá lần đó ta cái gì cũng đều không hiểu, sau lại khiến tay nàngsưng lên rất lâu." "Không có gì đâu. Ai cũng đều có lần đầu tiên cả, từ từ đến thì tốt rồi." Giang Hồ ôn nhu nhìn nàng. Ánh mắt kia lại khiến chotrong lòng Tiêu Thỏ sợ hãi. Kỳ thật từ lần tuần phòng kia Giang Hồ cầm lấy tay nàng không buông, sau đó, nàng vẫn đều cố gắng trốn tránh hắn. Thứnhất là vì đề phòng Bạch Tố tái hiểu lầm, thứ hai cũng là vì chính mình. Dù sao Giang Hồ là con trai viện trưởng, cả một tậpđoàn chị em phụ nữ trong bệnh viện giống như hổ đói mà nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng không muốn trở thành cái đinhtrong mắt người khác. "Thỏ Thỏ, ngươi..." Hắn lời còn chưa nói xong, Tiêu Thỏ liền theo bản năng lùi ra sau từng bước. Giang Hồ bất đắc dĩ, hắn cười khổ nói: "Ngươi chán ghét ta như vậy sao?" Ánh mắt có chút bi thương. Tiêu Thỏ cảm thấy ngượng ngùng: "Sư huynh, ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải chán ghét ngươi, ta chẳng qua là..."Chẳng qua là chán ghét ngươi hở tí là động tay động chân với ta mà thôi. Giang Hồ tự nhiên không biết tâm tư Tiêu Thỏ, ngược lại càng từng bước tới gần hơn, hắn nói: "Ngươi không chán ghét ta, vìcái gì tránh ta?" Tiêu Thỏ lùi ra sau từng bước: "Ta, ta không có..." "Thật vậy chăng?" Hắn tiếp tục hướng tới gần nàng. Á! Tiêu Thỏ ở trong lòng hò hét, lại bắt đầu lo lắng có nên tái đánh hắn một trận hay không. Nhưng đây là chỗ công cộng,nàng là một tiểu hộ sĩ lại dám đánh bác sĩ, có thể ảnh hưởng không tốt hay không? Nàng đang nghĩ ngợi, Giang Hồ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau nàng. Tiêu Thỏ quay đầu lại, một khắc kia, tâm tình bỗng nhiên thả lỏng xuống. Là Lăng Siêu! "Sao anh lại tới đây?" Tiêu Thỏ chạy tới nắm tay Lăng Siêu. Đôi mắt tươi cười của nàng ánh vào con ngươi Giang Hồ. Lòng hắn mất mác một trận,khóe miệng nổi lên một tia cười khổ.

"Bác sĩ Giang, ta muốn thay Thỏ Thỏ xin nghỉ nửa tiếng." Lăng Siêu nhìn thấy Giang Hồ, mặt không chút thay đổi. Giang Hồ rất muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ đợi kia củaTiêu Thỏ, nói không nên lời cự tuyệt, yên lặng mà nhìnhai người bọn họ, hắn hơi hơi gật đầu. Lăng Siêu không nói hai lời, nắm tay Tiêu Thỏ bước ra ngoài. Tiêu Thỏ bị Lăng Siêu lôi kéo ra ban công. Không biết vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện, lại vì cái gì bỗng nhiên kéo mình đi. Hai người đi ra bên ngoài, Lăng Siêu bỗng nhiên đứng lại, quay đầu, thẳng tắp nhìn nàng chăm chú. Đã một tuần không nhìn thấy hắn, hắn bỗng nhiên lại xuất hiện, còn dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, Tiêu Thỏbỗng nhiên cảm thấy có chút không thích ứng. Có một chút khẩn trương, một chút không yên, một chút thẹn thùng, thật giốngnhư... giống như thiếu nữ hoài xuân bình thường. Nhất thời, hai gò má nàng nhịn không được, đỏ lên. Chẳng sợ vừa rồi Giang Hồ kia bước tới gần mình, nàng cũng không cóloại cảm giác này. Chính là Lăng Siêu, chẳng qua chỉ một ánh mắt có thể khiến tâm thần nàng không yên. Nhìn đến gương mặt trắng nõn của Tiêu Thỏ bỗng nhiên đỏ ửng, cổ tức giận trong lòng Lăng Siêu bay đi không ít. Đích xác,hắn tin tưởng Tiêu Thỏ sẽ không phản bội mình. Nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ gần như vậy, ngực hắn bỗng trầmxuống, vẫn là nhịn không được có chút sinh khí. Nhưng Tiêu Thỏ cũng không biết tâm tư của Lăng Siêu, nàng cảm thấy còn trầm mặc như vậy một chút nữa, gương mặt củamình nhất định đỏ như mặt trời. Suy nghĩ vì mặt mũi, nàng quyết định mở miệng trước. "Sao anh lại tới đây?" "Anh không thể tới sao?" Lăng Siêu hỏi lại. "Ách..." Tiêu Thỏ ngẩn ra: "Em không phải ý này, em là hỏi sao hôm nay anh được rảnh?" Hôm nay là thứ ba, theo lý thuyếtlúc này Lăng Siêu hẳn là ở trên công ty mới đúng, như thế nào bỗng nhiên chạy tới đây? "Anh xin nghỉ ở công ty." "A?" Tiêu Thỏ cả kinh: "Anh xin nghỉ phép ở công ty để đến gặp em?" Lăng Siêu cong mắt: "Không được sao?" Tiêu Thỏ có chút nóng nảy: "Đương nhiên công tác là trọng yếu, sao anh có thể xin nghỉ chứ?" "Bởi vì so với công tác, còn có chuyện trọng yếu hơn chờ anh." "Chuyện gì?" "Nhìn em." Hắn nói xong, ánh mắt không chuyển mà nhìn chằm chằm nàng. Nhìn ta? Tiêu Thỏ ngẩn ra, đỏ ửng mới vừa lui xuống lại nhanh chóng nổi lên, trên trán nàng có chút nhăn nhó: "Nhìn... nhìnem có cái gì trọng yếu, cũng không phải là chưa thấy qua..." Ngoài miệng nói xong, trong lòng lại nhịn không được nổi lên mộttia ngọt ý. "Đương nhiên trọng yếu, nếu anh đến trễ hơn một chút, cô bé quàng khăn đỏ nói không chừng đã bị sói xám ăn thịt." A? Tiêu Thỏ tự nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Cái gì cô bé quàng khăn đỏ? Cái gì sói xám? Lăng đại công tử hôm nay đã sửagiọng, kể chuyện đồng thoại sao? Bất quá rất nhanh, nàng liền từ trong ánh mắt Lăng Siêu cảm giác được cái gì, cái loại nàymang theo một chút không được tự nhiên, kích phát nữ tính trong ánh mắt nàng. Đúng vậy, hắn ghen! Tâm tình bỗng dưng tốt. Nàng bỗng nhiên cảm thấy mặt mình một chút cũng không đỏ, trái tim cũng không loạn nhảy, ngượclại có cảm giác đắc ý dào dạt, dù sao có thể khiến cho Lăng đại công tử ghen tuông là chuyện thực không dễ dàng. Nàng híp mắt cười, thật to con mắt hoàn thành “Nguyệt Nha Nhi” (??), vươn tay bắt lấy cánh tay hắn: "Anh không phải là ghenchớ?" Hỏi xong, cũng không cố bắt Lăng Siêu trả lời, lại cười tủm tỉm nói: "Mặt mũi em cũng thật lớn, thế nhưng làm cho anh vìem mà..." Nói được một nửa lại dừng lại, bởi vì Lăng Siêu bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, một tay kéo nàng vào trong ngực.

"Ừ, anh ghen." Thanh âm từ cái cúi đầu ép sát truyền đến bên tai, Tiêu Thỏ bỗng nhiên có một khắc cảm thấy thực bất chânthực. Kỳ thật Lăng Siêu không phải chưa từng ăn qua dấm chua. Tính cách hắn không được tự nhiên, ghen rất thường xuyên,nhưng là nàng không nghĩ tới thế nhưng hắn lại hào phóng thừa nhận. Có lẽ ở trong lòng hắn, mình thực sự đã là dạng trọngyếu kia, cho nên hắn mới có thể bỏ xuống tôn nghiêm của đàn ông, nói cho nàng, hắn để ý nàng, mới ghen với nàng... Một khắc kia bị Lăng Siêu ôm vào trong ngực, Tiêu Thỏ ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có thểđược người nam nhân này yêu thương thật sự là may mắn. Vô luận như thế nào, nàng sẽ không buông hắn ra. Tay nàng đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt hai người vì thế giao cùng một chỗ. Trong khoảnh khắc kia, Tiêu Thỏlàm ra một hành động kinh người, nàng kiễng chân lên, hôn Lăng Siêu. Nụ hôn đột nhiên này có chút không theo đúng lẽ thường. Bọn họ ở chung hơn hai mươi năm qua, Tiêu Thỏ chưa từng chủđộng như vậy. Thế cho nên, khi cảm giác được môi nàng chạm lên môi mình, Lăng Siêu liền ngây ngẩn cả người. Đây tuyệt đối không phải là một cái hôn thành thạo, thậm chí còn chưa thể xem là hôn, chẳng qua là hai đôi môi chạm vàonhau, ngắn ngủi trong phút chốc. Nhưng vài giây ở chung ngắn ngủi này lại khiến cho trái tim Lăng Siêu không tự chủ đượcmà nhảy nhanh mấy cái, như có cái gì từ trong ngực phá kén chui ra. Tư vị mềm mại ngọt ngào đến từ làn môi kia chậm rãilưu chuyển toàn thân, mỗi một dây thần kinh đều hạnh phúc mà rung động. Thẳng cho đến khi môi kia chậm rãi rời đi, tronglòng vẫn không ức chế nổi nhiệt huyết sôi trào. Tâm tình kích động này, hắn không nghĩ đình chỉ như vậy. Vươn tay đặt ở sau gáy nàng, cúi đầu hút vào đôi môi tuyệt vời kia.Lần này không chỉ có môi đụng vào môi, mà là triền miên, là thủy chung, là không thể chia lìa... Thái dương bỗng nhiên đi ra từ tầng mây. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa bọn họ, phát ra ánh sáng chói mắt. Tại một gócsáng sủa nào đó, một người nào đó bị ánh sáng này đâm vào trong mắt. Hắn nhắm mắt lại, một tia tư vị chua sót rơi thẳng vàotrái tim... Chapter 73 Không lâu, kiến tập rốt cuộc kết thúc viên mãn, cả tổ Tiêu Thỏ biểu hiện đều rất tốt. Bệnh viện chẳng những khẳng định thànhtích kiến tập của bọn họ, đồng thời cũng có ý mời bọn họ thực tập, hoan nghênh bọn họ tiếp tục đến Thánh Lãng học tập. Đây là quy củ xưa nay của Thánh Lãng, nếu như sinh viên kiến tập nào biểu hiện không tốt, bệnh viện mới có quyền cự tuyệtbọn họ thực tập sau đó. Nhưng theo tình huống hiện tại, tiền cảnh mở ra vẫn vô cùng sáng lạn. Sau khi kiến tập kết thúc, ước chừng có một tháng ngày nghỉ cho sinh viên thả lỏng, sau đó sẽ bắt đầu thực tập chính thức.Ngay khi Tiêu Thỏ rốt cuộc có thể tạm thời rời đi bệnh viện, nghỉ ngơi một tháng, thì đồng thời, Lăng Siêu cũng thuận lợi tốtnghiệp, chính thức bước vào xã hội. Kỳ thật tới năm thứ tư, rất nhiều học sinh bôn ba xung quanh, vừa muốn tìm nơi thực tập vừa muốn tìm công tác, cùng vớibước vào xã hội cũng không kém là bao nhiêu. Huống chi Lăng Siêu đã sớm làm việc ở "Tuấn Vũ", bây giờ tốt nghiệp, chỉ cầnlàm thủ tục nhập chức là có thể chính thức đi làm, hoàn toàn không cần cái gọi là thời gian thích ứng. Nhưng tốt nghiệp chung quy là chuyện lớn của đời người. Mọi người từ “tứ hải ngũ hồ” mà đến, hữu duyên gặp nhau, cùngmột chỗ sinh sống học tập qua bốn năm. Hiện giờ năm thứ tư vừa đến, yến hội rốt cuộc cũng tới thời điểm tan cuộc. Vui vẻhay không vui đều trở thành hồi ức. Rất nhiều người khả năng cả đời này cũng không gặp lại nhau, vì thế một trận liên hoanchia tay ắt là không thể thiếu. Tiêu Thỏ làm người nhà, cũng được mời tham gia liên hoan tốt nghiệp của lớp Lăng Siêu. Cùng bàn trừ bỏ bốn người phòngLăng Siêu ra, còn có mấy vị đồng học nàng không nhận thức. Bất quá cảm tình của mọi người tựa hồ đều rất tốt. Trong bữatiệc vẫn kính rượu cho nhau, vui quên trời quên đất. Tiêu Thỏ là nhân vật cấp người nhà duy nhất giữa một đám động vật giống đực, tự nhiên là bị khắp nơi chú ý. Trừ bỏ mấy người cùng bàn kêu muốn kính sư mẫu một ly, còn có đồng học từ bàn lân cận đến kính rượu, vừa thấy mỹ nữngồi bên cạnh Lăng Siêu, lại vừa thấy, hình như là người trước đây rất nổi tiếng trên mạng, lập tức liền phấn khởi. "Đến đến đến, ta kính sư mẫu một ly!" "Đây là bia a! Loại này, như thế nào uống xong cũng hồng hồng cho coi?" "Ly này cũng quá nhỏ, không nên, không nên, rót đầy, rót đầy..."

"A, đây không phải là người nhà sao? Rượu giao bôi, rượu giao bôi!" Kỳ thật Tiêu Thỏ vốn cũng không uống được nhiều như vậy, nhưng Lăng Siêu hôm nay là lái xe tới, không thể bảo hắn saukhi uống rượu lại lái xe về? Vì Lăng Siêu và vì sinh mạng của mình mà suy nghĩ, Tiêu Thỏ thực dũng mãnh mà uống một ly, lạimột ly... Cứ tiếp tục như thế, nàng rốt cuộc không có làm nhục sứ mệnh mà say. (^̂ ) Nói thật, nhiều năm như vậy, Lăng Siêu chưa từng thấy Tiêu Thỏ uống rượu. Thế cho nên, khi phát hiện hai mắt Tiêu Thỏ bắtđầu mê ly, nói chuyện không có tinh thần, trong lòng hắn còn khẩn trương một chút. Nhưng là rất nhanh, hắn phát hiện sau khiTiêu Thỏ uống say liền không giống người thường. Người khác uống rượu, hoặc là say khướt, hoặc là lẳng lặng ngồi yên một bên, lại có người uống rượu xong nhìn bên ngoàivẫn không biết được, giống như người không có việc gì. Nhưng Tiêu Thỏ thì khác, nàng uống say rồi, bắt đầu dựa vào ngườiLăng Siêu, dính như da đường, đẩy như thế nào cũng không ra được. Đương nhiên Lăng đại công tử sao có khả năng đẩy lão bà ra? Hắn vui còn không kịp nữa là. Vì thế sau một hồi liên hoan,nhận thức của mọi người đối với tình cảm của Lăng Siêu và Tiêu Thỏ đều có tiến thêm một bước. Đồng học “giáp” vô cùng đau đớn: "A! Thế giới này lại mất đi một người đàn ông tốt!" Đồng học “ất” hai mắt mê say: "Vợ chồng son thiệt là hạnh phúc, ta thấy cũng muốn yêu đương..." Đồng học “bính” mặt mày cau có: "Không thể nào? Mới vừa ăn cơm đã muốn uống rượu mừng? Tiền của ta a!" Đồng học “đinh” hai tay nắm chặt: "Mẹ nó! Cảnh này kích thích quá! Nhìn không được, ca ca cũng phải đi tìm con gái đây!" Như thế, như vậy, bàn luận dồn dập, cho đến khi liên hoan kết thúc còn không có dừng lại. Sau khi liên hoan, có người đề nghị đi quán bar suốt đêm, Lăng Siêu cúi đầu nhìn Tiêu Thỏ hai mắt mê ly dính trên thân mình,có chút bất đắc dĩ: "Ta vẫn là không đi..." "Sư phụ, ngươi quá không nể tình?" "Đúng vậy, đây chính là tốt nghiệp tụ hội a!" "Các ngươi biết cái gì? Hiện tại sư phụ có mỹ nhân trong ngực, sao bỏ theo mấy “đại lão gia” chúng ta ra ngoài được? Nếu làđi thật, ta còn cảm thấy hắn có vấn đề!" "Đúng ha, đúng ha... Hắc hắc hắc..." Trong một mảnh cười gian chung quanh, Tiêu Thỏ ôm lấy thắt lưng Lăng Siêu, cọ cọ lên ngực hắn, hoàn toàn không có mộtchút phản ứng. Thật vất vả chờ cho các sinh viên đều tan, lúc này Lăng Siêu mới đỡ Tiêu Thỏ về nhà. Bởi vì Tiêu Thỏ kiên trì giúp mìnhchống đỡ, nên hắn cũng không có uống nhiều, đầu óc thật sự thanh tỉnh. Nhưng bởi vì quá thanh tỉnh, ngược lại chịu khôngnổi Tiêu Thỏ kia cứ liều mạng dựa vào người mình. Vài lần nhịn không được, nghĩ muốn dừng lại hung hăng hôn nàng. Hoànhảo, cuối cùng đều khắc chế được. Chờ hai người vào tới trong xe, cửa xe đóng lại, rốt cuộc ai đó có thể muốn làm gì thì làm. Vì thế, mắt say lờ đờ, Tiêu Thỏ mơ mơ màng màng cảm giác được, môi của mình bị người ta cố sống cố chết miết vào, khiếntoàn thân mềm mại vô lực, hô hấp không thoải mái, ngực lại một trận ghê tởm. Đầu nàng rung một cái, rốt cuộc quang vinh mà ói lên người Lăng đại công tử. Sau khi ói xong, cuối cùng nàng thanh tỉnh được một chút, mở mắt ra liền nhìn thấy một màn khủng bố. Sắc mặt Lăng Siêunhìn mình đen thui, trên người hắn dính đầy uế vật nàng vừa mới nhổ ra, từng trận món ngon tuyệt vời trước đó. Mặc dù nàng có chút tỉnh, nhưng đầu vẫn dại ra, đôi mắt chớp chớp thật lâu, nàng yếu ớt hỏi: "Anh làm sao vậy?" Lăng Siêu rút khóe miệng một chút, bắt đầu cởi áo. Mắt thấy ngón tay thon dài của hắn cởi bỏ từng nút áo sơmi, lộ ra ngực gầy gò bên trong, Tiêu Thỏ nuốt nước bọt một chút,bỗng nhiên cảm thấy huyết khí dâng lên, xúc động muốn chảy máu mũi. Nếu còn tỉnh táo như bình thường, hiện tại Tiêu Thỏ đã sớm mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không thôi.

Nhưng là hôm nay, nàng say. Trong nửa say nửa tỉnh, ý thức không chế trụ được thân thể. Nàng học theo bộ dáng LăngSiêu, đưa tay cởi nút áo của mình. Một cái, hai cái, lúc cởi đến cái thứ ba, tay liền bị Lăng Siêu nắm lấy. "Em say." Thanh âm hắn khàn khàn, tựa như chịu áp lực gì. Tiêu Thỏ giật mình, hai mắt thẳng tắp nhìn hắn. Hai con ngươi như hai hòn “hắc diệu thạch” lóe ra ánh sáng, mang theo vôhạn thâm tình. Thời gian tại một khắc kia phảng phất trở về quá khứ, trong đôi mắt hắn nàng thấy được bọn họ đang xuyênqua thời gian. Nàng phảng phất nhìn thấy, cỏ xanh lan tràn trên bờ đê, màu vàng của trời chiều chiếu lên cái nắm tay nhỏ bé của hai đứa trẻ,từ ảnh ngược dưới nước sông hiện ra khuôn miệng cười non nớt của bọn họ. Nàng phảng phất nhìn thấy, đêm hôm đó, dướingọn đèn rã rời trên đường lớn, hắn lái xe ô tô đưa mình về nhà, đồng phục đi học rộng mở bị gió xuân đánh vào, đánh lên cảkhuôn mặt nàng, nàng cảm giác được một mùi mồ hôi dễ ngửi. Nàng phảng phất nhìn đến, một năm kia, trên bờ Kính hồ, hắncúi người chạm lên môi nàng, một khắc kia ngay cả đám mây trên không trung cũng vì bọn họ mà yên lặng. Nàng lại phảngphất nhìn thấy, tại ngõ nhỏ kia, hắn thay mình đỡ một đao, máu đỏ sẫm từ trên áo chảy xuống, thấm vào tay nàng, hắn lại mỉmcười nói với nàng: "Anh cam tâm tình nguyện..." Từng bức tranh từ từ lướt qua đầu như cuốn phim quay chậm. Khi những hình ảnh này rốt cuộc đình chỉ, nàng lấy lại tinhthần, nhìn chằm chằm vào con ngươi tối đen của hắn. "Lăng Siêu, anh nguyện ý lấy em sao?" Nàng hỏi. Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng mà run rẩy. Sau đó nàng nghe được thanh âm vô cùng kiên định mà trả lời: "Đúng vậy, anhnguyện ý." Nàng cười tủm tỉm, vươn tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi. Lăng Siêu ngẩn ra, rất nhanh đáp lại nàng. Đầu lưỡi lướt lên làn môi, nhẹ nhàng khiêu mở khớp hàm, nháy mắt liền chiếm lĩnhhết thảy. Bọn họ hôn, mỗi lần đều là kịch liệt mà triền miên. Sau đó, nàng cảm giác được những chiếc nút còn lại đều bị mở ra.Cảm giác mát thình lình cũng không có hòa tan ngọn lửa trong thân thể, ngược lại càng khiến cho ngọn lửa càng đốt càng to,gắn bó thành một mảnh, không có cách gì làm tắt. Đèn trong xe tối sầm, lưng ghế dựa chậm rãi buông xuống. Hắn đặt hai tay trên người nàng, tùy ý khiêu khích mỗi một chỗ mẫn cảm mà hắn quen thuộc. Bàn tay kề sát da thịt, nhiệt độcơ thể nóng rực truyền đến, hắn có thể cảm giác được thân thể nàng run rẩy. Vì thế hắn dần dần thả chậm tốc độ, nhẹ nhàngrót từng giọt, từng giọt tình yêu vào người dưới thân, như muốn dung hợp với huyết nhục của chính mình. Đây là ẩn nhẫn trước khi bùng nổ sau đó. Tiêu Thỏ có thể cảm giác quần áo trên người, từng cái, từng cái bị cởi bỏ. Thân thểhắn cùng nàng chăm chú dán vào nhau. Trong không khí nóng rực kia, mỗi một cái hôn đều như phải hòa tan ngọn lửa trongnàng. Bàn tay ôn nhuyễn đặt trên thân thể, nhẹ nhàng mà nhu lộng. Nàng nhịn không được, rên rỉ đi ra, lập tức lại bị môi hắntrút trở về. Sau đó, nàng cảm giác được dưới thân bị cái vật gì cứng. Trong nháy mắt kia, nàng nhịn không được run rẩy. Hắn bỗng nhiên dừng hôn nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, tay kia thì, nhẹ nhàng tách ra hai chân nàng. "Thỏ Thỏ, anh yêu em." Hắn nói. Nàng cắn răng, hơi gật gật đầu. Sau đó, tình yêu phá kén hóa bướm. Trong khoảnh khắc kia, đau đớn khiến nàng quên đi chính mình, chỉ còn bên tai hắn nhẹ giọng an ủi. Sau xé rách trong thânthể là một chút, một chút ma sát, nàng cảm thấy được đau, rất đau, nhưng là đau đến hạnh phúc. Đau đớn cuối cùng là mộtđường ánh sáng trắng dẫn dắt bọn họ hướng tới tương lai phía trước. Có lẽ, sẽ không dễ dàng mà thuận buồm xuôi gió, lại có lẽ, chẳng mãi bình thản được như nước. Nhưng là, có hắn bên ngườinắm chặt tay mình, chẳng sợ té ngã không có người đỡ dậy, quản chi uống một ngụm nước lạnh, đều có hắn ôn nhu cười làmbạn. Nàng cảm thấy được, thế này là đủ rồi. Chapter 74

Nắng sớm từ cửa sổ thẳng chiếu vào phòng, Tiêu Thỏ tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, vừa lười biếng xoay lưng, bỗng nhiên cảmthấy ê ẩm khắp cả người, lập tức nhớ tới chuyện tình tối hôm qua, vẻ mặt nàng đỏ bừng. Lúc này, một cánh tay từ phía sau đưa lại, vòng qua thắt lưng của nàng, gắt gao kéo nàng vào lòng. “Lão bà... ” Giọng nói khàn khàn, mang theo chút âm sắc tình dục từ bên tai truyền đến, làm nàng không khỏi chấn động cảngười, thân mình cứng lại không dám quay đầu nhìn. Tựa như cả mấy giờ trôi qua, ai cũng không nói gì, nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn đều đều đánh vào mình, cáiôm bên trên tựa như có chút chặt chẽ, gắt gao vòng qua cánh tay nàng, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác antoàn. Ngay khi nàng dần dần thích ứng, không còn khẩn trương nữa, trên vành tai bỗng truyền đến một trận cảm giác... tê dại. Hắn... thế nhưng đang liếm nàng! Chiếc lưỡi vừa thô ráp vừa ướt át tiếp xúc vành tai mẫn cảm non mịn, đầu tiên là trêu đùa một chút một chút, sau đó là toàn bộmiệng theo vào. Trong khoảnh khắc, nàng giống như bị điện giật, thần trí bắt đầu tan rã, trong đầu không ngừng hiện lên cảnhtối hôm qua, nhớ tới hắn âu yếm cắn thân thể mình, nhớ tới tay hắn vuốt ve thắt lưng rồi chạy xuống dưới, nhớ tới hắn ômmình về nhà trọ, nhớ tới hắn trong thân thể mình một lần lại một lần đòi lấy... Sau đó, nàng cắn chặt răng, quyết định lại đuổi theo hắn một lần. Kỳ thật đối với quyết định của mình, nàng không có hối hận. Lăng Siêu đã tốt nghiệp, nàng cũng chỉ còn có một năm thực tậpnữa, lúc này, mặc kệ là do tâm lý hay là sinh lý, nàng đều đã chấp nhận, cũng nguyện ý nhận. Nhưng vấn đề ở đây là, vì cái gìnàng lại chọn lúc kiến tập vừa mới chấm dứt cơ chứ? Những ngày sau, nàng không thể dễ dàng buông xuôi mọi thứ đểhưởng thụ một chút thời gian tự do nữa rồi, lại... “Lão bà, dù sao thời gian giờ chỉ còn có một tháng, đừng về nhà nữa?” “Lão bà, quần áo của ta bẩn rồi.” “Lão bà, chén bát còn chưa rửa.” “Lão bà, em có muốn đi tắm không?” “Lão bà, chúng ta cùng nhau tắm nhé?” “Lão bà...” Tiêu Thỏ bi thương phát hiện, kế hoạch một tháng tươi đẹp ban đầu và cuộc sống tự do của nàng, chưa kịp lưu ý bỗng chốcđã biến thành kì thực tập của bà chủ gia đình “tiêu chuẩn”. Ngoài nấu cơm ra, nàng còn phải rửa chén, giặt quần áo, dọnphòng... Tất cả đều một mình nàng làm hết ! Hy sinh sức lao động còn chưa đủ, từ sau khi Quan Liền dọn đi, Lăng đại công tửbắt đầu trở nên “vô pháp vô thiên” không coi ai ra gì, thay đổi biện pháp lừa nàng “bán sắc”: theo giúp ăn, giúp uống, giúpngủ... Thế nhưng, ngay cả tắm rửa cũng phải giúp! Ai da, một tháng này thật sự là quá “phong phú”... Sau khi bảy tháng “phong phú” kết thúc, Tiêu Thỏ rốt cuộc nghênh đón thực tập, mà Lăng Siêu của nàng chính thức đếnTuấn Vũ nhận chức, hai người đều bắt đầu làm việc lu bù. Đối với Tiêu Thỏ mà nói, so với kiến tập, thời gian thực tập lâu hơn, lượng công việc lớn hơn, yêu cầu của bệnh viện đối vớibọn họ cũng nhiều hơn. Cũng may nàng đã tích lũy không ít kinh nghiệm, công việc thực tập còn khá thành thạo. Để mở rộng phạm vi thích ứng của thực tập sinh, việc phân phối phòng thực tập cũng không còn tiếp tục giữ như cũ nữa. HạMạt như nguyện vọng được tới khoa cấp cứu. Nghê Nhĩ Tư rất cao hứng từ khoa nằm viện điều đến khoa giang tràng, mỗingày đều hy vọng có thể gặp được soái ca đến xem trĩ. Về phần Đổng Đông Đông đáng thương, từ khoa giang tràng điều đếnkhoa tiêu hóa, mỗi ngày cầm mẫu đại tiện chạy qua chạy lại, nhân sinh quan và thế giới quan của nàng nghe nói đã hoàn toànvặn vẹo. (=)) So với bạn bè, Tiêu Thỏ coi như là may mắn. Từ khoa cấp cứu điều tới khoa nhi, mỗi ngày bị một đám nhóc vây quanh, tuyrằng mệt mỏi, nhưng mà đáng giá. Vì bọn họ từ kiến tập lên tới thực tập, thời gian quá dài, nên bệnh viện không cung cấp phòng ở nữa. Trường học có an bàiphòng cho bọn họ, nhưng vì điều kiện quá kém, đường xá lại xa, rất nhiều người không muốn tới ở, ngược lại đã đến vùngphụ cận quanh bệnh viện để thuê nhà trọ. Tiêu Thỏ cùng ba người bạn cùng phòng muốn thuê chung nhà trọ gần bệnh viện, không cẩn thận để cho Lăng siêu kia biết,vì thế trong lòng Lăng đại công tử tự nhiên bắt đầu tính toán chi li, kêu Tiêu Thỏ dọn qua ở với hắn.

Tiêu Thỏ đã trải qua một tháng thể nghiệm “phong phú” trước đó, kiên quyết cự tuyệt lời mời của Lăng đại công tử, cố ý muốnở với bạn cùng phòng. Kết quả là hôm dọn nhà, Lăng Siêu lái xe tới đón nàng, xe không hướng về phía nhà trọ bọn họ thuê, mà trực tiếp hướng vềkhu nhà trọ của Lăng Siêu. Chờ khi Tiêu Thỏ lửa giận ngút trời gọi điện cho bọn Đổng Đông Đông xin giúp đỡ, Đổng ĐôngĐông lại nói với nàng chỗ còn lại trong phòng đã bị bạn học khác chiếm, kêu Tiêu Thỏ an tâm ở tại Lăng Siêu bên kia, khôngcần trở lại. Đáng thương Tiêu Thỏ, cứ như vậy bị chính bạn trai mình và bạn cùng phòng hợp nhau lừa gạt, đành đâm đầu nhảy vào vựcsâu của kiếp số bà chủ gia đình. Cũng may Lăng đại công tử cũng biết hành vi lừa Tiêu Thỏ đến nhà trọ mình như thế có chút quá phận. Để bù lại khuyết điểm,Tiêu Thỏ không cần phải làm việc nhà giống như trước kia. Hai người bàn nhau: ngoại trừ nấu cơm là của Lăng Siêu, rửachén là của Tiêu Thỏ ra, việc nhà còn lại phân phối đều cho hai người, chủ nhật – ba - năm thì người này làm, hai - tư - sáuthì người kia làm, cuối tuần thì hai người cùng nhau ngủ lười, mặc kệ việc nhà. (^̂ ) Tuy rằng vấn đề việc nhà đã được giải quyết, nhưng mà cũng không có giải quyết một vấn đề khác của Tiêu Thỏ, đó là... Nhucầu sinh lý của người nào đó có vẻ quá thường xuyên. Vấn đề này vẫn làm Tiêu Thỏ phiền não. Người ta nói khi đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhu cầu có vẻ nhiều, nhưng mà nhu cầu của Lăng đại công tử không khỏi quáhơn một chút? Một ngày, khi nhu cầu qua đi, Tiêu Thỏ đỏ mặt dị nghị. “Phải không?” Người nào đó nheo mắt,“Ta cảm thấy bình thường.” Tiếu thỏ ấp úng: “Em... hỏi Đông Đông... Nàng nói nàng và Ngộ Không chỉ có hẹn hò mới... mới cái kia......” “Chúng ta cũng là hẹn hò mới làm.” “Vấn đề là Đông Đông và Ngộ Không mỗi tuần gặp nhau một lần, chúng ta mỗi ngày đều...” Mặt của nàng càng đỏ hơn, “Anhkhông biết như vậy là rất... nhiều lắm sao?” Không nghĩ tới Lăng đại công tử còn thật sự giúp nàng giải vây:“Anh hỏi em, Ngộ Không và Đông Đông quen biết bao lâurồi?” “Khoảng chưa tới bốn năm.” “Tính bốn năm đi. Vậy chúng ta quen biết đã bao lâu?” “Hai mươi hai năm...” “Sai! Là hai mươi hai năm lẻ chín tháng, đổi thành tuần chính là 1092 tuần, nếu chúng ta giống bọn Ngộ Không, vậy mỗi tuầnlàm một lần, đến bây giờ hẳn là phải làm đến lần thứ 1092, nhưng hiện tại mới làm...” “Không nói nữa!” Tiêu Thỏ vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại, hai gò má đỏ hồng, “Làm gì có ai tính như vậy?” “Không tính như vậy, thì phải tính như thế nào?” Người nào đó vẻ mặt vô tội. “Thời điểm kia còn... còn chưa trưởng thành...” “Được rồi, vậy bắt đầu tính khi em mười sáu tuổi, tổng cộng là...” “Tốt lắm, tốt lắm, thôi quên đi, coi như em chưa nói!” Tiếu thỏ rốt cuộc hỏng mất . (>.<) Lăng Siêu nghiêng người ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta cũng biết tính như vậy là không có ý tứ. Thời gianrãnh rổi vẫn nên đem chuyện chưa có hoàn thành bổ sung cho hết...” Không thể không nói, toán học của Lăng đại công tử quả thật rất tốt. Trong suốt một năm, vừa chăm sóc cho nhau, vừa bận rộn với công việc như vậy trôi qua, có ngọt ngào, cũng có chua sót.Nháy mắt, kì thực tập của Tiêu Thỏ đã kết thúc. Chuyện bên trường học cơ bản đã hoàn thành, luận văn cũng đã sớm thông qua, chỉ cần trở về tham gia lễ tốt nghiệp nữa làxong. Nhưng thật ra, xét về phương diện công tác còn chứa nhiều vấn đề cần được giải quyết. Không phải không tìm thấy việc làm, mà là Tiêu Thỏ không biết rốt cuộc nên chọn bệnh viện nào. Bọn họ học ở trường hộ lýchuyên nghiệp suốt một thời gian, tới gần tốt nghiệp, bệnh viện các nơi trong nước đều tới tuyển người. Thành tích tốt nghiệpcủa Tiêu Thỏ tốt nên nàng khá được hoan nghênh, có vài bệnh viện đã chìa sẵn cành oliu mời gọi nàng. Sau khi lựa chọn,

bước đầu Tiêu Thỏ chọn được ba bệnh viện. Một là bệnh viện tư Thánh Lãng mà nàng đã thực tập một năm, tuy rằng là bệnh viện tư nhưng điều kiện phương tiện đều làtốt nhất trong nước, hơn nữa các kì kiến tập và thực tập của nàng đều làm ở đây, xem như rất quen thuộc. Một nơi khác làbệnh viện công ở tỉnh A, tuy rằng không được tính là nổi danh, nhưng mà gần nhà, lại là bệnh viện nhà nước, đãi ngộ có vẻtốt. Thêm nữa, ba nàng sốt ruột muốn nàng về quê hương công tác, có thể chiếu cố cho nhau tốt hơn. Trừ hai nơi đó, còn có một bệnh viện ở phía bắc năm nay lần đầu tiên đến trường bọn họ tuyển người, đã chọn trúng vàingười tốt nghiệp thành tích cao, trong đó có Tiêu thỏ. Bệnh viện này không chỉ nổi danh ở phía bắc, mà còn là bệnh viện tốtsố một số hai trong nước. Đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp mà nói, có thể làm việc ở một bệnh viện lớn như vậy, là cầucòn không được nữa là, cho nên những người được chọn đều cực kì hưng phấn, duy chỉ có Tiêu Thỏ vẫn ngập ngừng do dự. Kỳ thật phiền não của Tiêu Thỏ là có thể lý giải được. Nếu tiếp tục ở lại Thánh Lãng thì nàng có thể cùng Lăng Siêu làm việcở một thành phố, không cần phải trải qua phân li nhung nhớ đau khổ. Nhưng một khi lựa chọn nơi này, chẳng khác nào bỏqua hai cơ hội kia. Bệnh viện ở tỉnh A thôi thì thôi đi, nhưng bệnh viện phía bắc quả thật hấp dẫn, muốn vào được bệnh việnlớn như vậy là rất khó. Chỉ có năm nay, vì hưởng ứng chính sách quốc gia, bệnh viện này mới cử người đến trường đại họcthông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp khoá này. Nếu có thể nắm bắt cơ hội lần này, nhất định sẽ có lợi cho việc phát triểncông tác sau này của mình. Cuối cùng, đối với vấn đề lựa chọn Thánh Lãng hay bệnh viện phía bắc, Tiêu Thỏ vẫn ngập ngừng nghiêng trái nghiêng phải,chưa hạ được quyết tâm. Ngay khi Tiêu Thỏ còn cảm thấy mê hoặc thì các bạn cùng phòng của nàng đều đã lục đục xác địnhnơi công tác cho mình. Đổng Đông Đông lựa chọn một bệnh viện công ở quê, tuy rằng điều kiện không thể tốt như bệnh viện ở thành phố lớn, nhưngmà công tác tương đối ổn định, hơn nữa dễ dàng chiếu cố cho cha mẹ. Nghê Nhĩ Tư chọn một bệnh viện ở thành phố Z, cũnglà bệnh viện của cha mẹ nàng, vì thành tích ở trường của nàng không tốt lắm, để được vào làm cũng coi như có đi cửa saumột chút. Về phần Hạ Mạt, cha mẹ nàng vốn sắp xếp: khi nàng vừa tốt nghiệp liền cùng Đào Khiêm kết hôn. Kết quả Đào Khiêm bị chahắn cử đi Mĩ làm chủ quản một chi nhánh, phải mất ba năm mới trở về. Vì thế Hạ Mạt lựa chọn tiếp tục học lên, tranh thủ lấybằng thạc sĩ pháp y, bù lại tiếc nuối thi cao đẳng không đạt lúc trước. Nhìn đám chị em ở chung bốn năm đều có mục tiêu phấn đấu cho mình, trong lòng Tiêu Thỏ cũng mừng thay cho bọn họ.Nhưng lúc đó, nàng lại càng mê mang trước tiền đồ của mình, giữa a và b tìm không thấy một điểm cân bằng. Ngay khi Tiêu Thỏ vẫn chưa xác định được tâm ý của mình, Đổng Đông Đông đã gọi điện cho nàng. “Thỏ Thỏ, đi liên hoan!” “Được.” Tiếu thỏ đáp ứng, vội vàng thay đồ đi ra ngoài. Đến khách sạn đã hẹn, bọn Đổng Đông Đông đã ngồi đợi sẵn ở hàng ghế, thấy Tiêu Thỏ là người đến cuối cùng, ba ngườikia ồn ào bắt nàng tự phạt ba chén. Khó có được liên hoan, Tiêu Thỏ cũng là sảng khoái, vui vẻ uống ba chén. Thấy Tiêu Thỏ thống khoái, đương nhiên việc tốt thì không ai nhường ai, mọi người một bên kính rượu cho nhau, một bênvừa nói vừa cười, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua, nói đến khúc cao hứng, bốn người cười ha ha, nói đếnnhững kỉ niệm ở cùng nhau, vài người nhịn không được mà xúc cảm, Nghê Nhĩ Tư vốn đa cảm là người đầu tiên rơi lệ. Nàng vừa khóc, Tiêu Thỏ cũng có chút nhịn không được, cầm khăn tay không ngừng chấm mắt, trong chốc lát toàn bộ hai conmắt đều đỏ, giống y như con thỏ . Ngay cả Hạ Mạt bình thường vốn máu lạnh cũng đỏ mắt, không ngừng uống để chế ngự cảm xúc. “Chúng ta đừng nói chuyện buồn nữa, hôm nay khó được gặp nhau, nói điều gì vui vẻ đi!” Đổng Đông Đông là người đầu tiênđề nghị. Tiêu Thỏ lập tức phụ họa: “Đúng vậy, không cần nói chuyện hiện tại, chỉ nói chuyện tương lai thôi!” Vì thế, lập tức mọi người đều đồng tình. Nghê Nhĩ Tư một bên lau nước mắt, một bên nhìn Đổng Đông Đông: “Đông Đông, ngươi muốn về quê công tác, vậy NgộKhông làm sao bây giờ? Hai người chẳng lẻ phải chia hai nơi?” “Ta và hắn?” Đông Đông mỉm cười,“Chúng ta đã chia tay .” “Cái gì?” Tiêu Thỏ quả thực cảm thấy không thể hiểu nổi,“Các ngươi chia tay, chuyện xảy ra khi nào?” “Các ngươi không cần khẩn trương như vậy!” Đông Đông cười nói,“Đại khái là tháng trước, chúng ta đã nói qua một lần, cảm

thấy hai người hai nơi, cơ hội ở cùng một chỗ quá nhỏ. Ba mẹ ta khẳng định sẽ không đồng ý gả ta ra ngoại tỉnh, nhà hắncũng chỉ có mình hắn, càng không thể cho hắn đi xa, cho nên...” Đông Đông buông tay,“Dùng dằn như vậy, không bằng ở thờiđiểm tốt đẹp nhất chia tay, lưu ấn tượng đẹp về nhau cũng tốt.” Nghe Đông Đông nói xong, ba người còn lại đều trầm mặc . Quả thật, ngày tốt nghiệp nói chia tay là chuyện rất bình thường. Khi còn đi học, mọi người bởi vì bị hấp dẫn mà đến với nhau.Nhưng đến khi tốt nghiệp, họ phải đối mặt không chỉ có tình cảm yêu đương đơn giản như vậy, còn có rất nhiều vấn đề thựctế phải đặt lên bàn và dằn vặt. Chi bằng học Đông Đông và Ngộ Không, biết không thể cứ mãi ở cùng một chỗ trên đỉnh cápquang thì nên sớm chia tay, đỡ hơn sau này hai người oán hận đối phương cả đời. “Kỳ thật...” Lúc này, Nghê Nhĩ Tư mở miệng ,“Tháng trước ta cũng có một chuyện, các ngươi biết thành tích của ta khôngcao, tìm không được bệnh viện tốt, ba mẹ ta biết vậy nên cố ý muốn ta đến bệnh viện của ba mẹ làm, còn tặng quà cho lãnhđạo bệnh viện nữa... Ta cảm thấy... thật khó chịu.” “Tư Tư, ngươi đừng khổ sở , bệnh viện tốt một chút thì vẫn hay hơn, ba mẹ ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi.” ĐôngĐông an ủi nàng. “Nhưng mà ta không muốn ba mẹ làm như vậy. Ta cảm thấy bốn năm học của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào ba mẹ mớitìm được công tác tốt, cảm thấy mình thực vô dụng...” “Giúp ngươi tìm công tác, so với giúp ngươi tìm chồng, cái nào tốt hơn mà cũng không biết!” Lúc này, Hạ Mạt vẫn trầm mặcmột bên bỗng lên tiếng . “Đúng rồi Tiểu Hạ, tại sao Đào đại thiếu gia nhà ngươi bỗng nhiên muốn đi Mĩ ? Trước đây chưa nghe ngươi nhắc tới.” Lúcnày, hai người bạn cùng phòng kia cũng đã biết chuyện của Hạ Mạt, đương nhiên cũng biết Đào Khiêm bám riết không thakia. “Các ngươi hỏi con thỏ đi.” Hạ Mạt ném vấn đề sang cho Tiêu Thỏ. “Không thể nào! Thỏ Thỏ, ngươi biết?” Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, quả thật nàng có biết một ít. Đều là do tính tình Hạ Mạt khép kín, không chịu cùng Đào Khiêm nói rõ,vì thế nên khi Đào đại thiểu gặp phải vấn đề tình cảm gì khúc mắt đều gọi cho bác sĩ tâm lý tư vấn. Vài lần gọi điện thoại lúcnửa đêm đánh thức nàng, sau đó đã làm Lăng đại công tử tức giận, thiếu chút nữa ném di động đi. Có một lần đang thựcnghiệp ở Châu Giang, hắn giật điện thoại của nàng mà mắng:“Ngươi có chuyện riêng, còn chúng ta không có việc riêng chắc?Về sau khi chúng ta có chuyện riêng, đừng gọi điện làm phiền!” Làm hại Tiêu Thỏ sau đó bị Đào Khiêm cười nhạo rất lâu. Lúc gọi điện thoại đến, câu đầu tiên hắn hỏi là: “Mỹ nữ, hôm nay cólàm việc riêng hay không?” Tiêu Thỏ:“......” “Kỳ thật là Đào Khiêm lo Tiểu Hạ không muốn kết hôn sớm như vậy, cho nên chủ động yêu cầu ba hắn điều hắn đi công tác ởchi nhánh bên Mỹ...” Tiêu Thỏ vừa nói xong, Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư đều thất kinh:“Không thể nào? Đào đại thiếu tự nhiên lại khai sáng nhưvậy?” “Sai rồi, là si tình! Thế nên mới có thể vì người con gái mình thích chờ đợi ba năm lâu như vậy!” “Đúng vậy! Tiểu Hạ, ngươi xác định muốn cho một người đàn ông tốt như vậy chờ ngươi ba năm? Vạn nhất người ta bị cô emnào đó ở Mĩ chiếm lấy thì làm sao bây giờ?” Hai người cứ “ngươi một lời, ta một lời”, Hạ Mạt có chút không kiên nhẫn : “Tốt nhất hắn ở Mĩ luôn đi, đừng về, đỡ nhìn thấyphải phiền lòng!” Hạ Mạt thật sự hy vọng như vậy sao? Tiêu Thỏ ngồi một bên không nói gì, trong đầu nàng vang lên tin nhắn mà ngày đi, ởsân bay Đào Khiêm đã gửi tới --“Đối với người khác, ta không phải là người có tính nhẫn nại, nhưng mà đối với nàng, ta đãđợi suốt mười năm, đợi thêm ba năm nữa thì có làm sao đâu?” Nguyên lai, khi bọn họ còn ngây thơ, hạt giống tình yêu đã sớm vụng trộm (^̂ ) nẩy mầm trong lòng hắn. Khi Tiêu Thỏ đưa tin nhắn này cho Hạ Mạt xem, nàng còn nhớ rõ ánh mắt Hạ Mạt hiện lên khi đó, là ánh mắt mà ở chung suốtbốn năm qua Tiêu Thỏ chưa bao giờ thấy. Có lẽ, không chỉ có trong lòng Đào Khiêm, trong lòng Hạ Mạt, hạt giống kia cũng đãsớm nẩy mầm, chỉ là nàng vẫn chưa có phát hiện ra thôi... Hôm đó, bốn người hàn huyên thật lâu, bắt đầu từ ngày đầu tiên khai giảng gặp nhau, tán gẫu tới lớp học, thầy giáo, nhữngchuyện đã phát sinh... Bốn năm ở chung này, từng giọt từng giọt đều chậm rãi nhớ lại, sẽ trở thành bảo tàng ánh sao cất giữ

trong cuộc đời mỗi người, không thể tan biến. Tiêu Thỏ uống rất nhiều rượu. Không như lần trước tham gia liên hoan tốt nghiệp của Lăng Siêu, lần này là nàng cam tâmtình nguyện uống. Rất nhiều thời điểm, hữu tình cũng giống như tình yêu, tình đến từ nơi sâu sẽ kìm lòng không được. Không chỉ nàng, bọn Hạ Mạt cũng uống không ít rượu. Mãi cho đến đêm, bốn người mới lưu luyến không rời đứng dậy tínhtiền. Lúc này, Lăng Siêu gọi điện thoại tới. “Xong chưa? Anh chờ em dưới lầu.” Tiêu Thỏ uống đã có chút xỉn, mơ mơ màng màng lên tiếng. “Em uống rượu ?” Lăng Siêu hỏi. “Uhm......” “Em chờ đi, anh lên đón em!” Chương 75 Khi Lăng Siêu chạy đến khách sạn, tìm được Tiêu Thỏ, nàng đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha ở giữa sảnh kháchsạn, ở đó còn có Nghê Nhĩ Tư. Tư thế ngủ vô tư của hai nàng làm mấy người khách qua lại đều liếc nhìn, cúi đầu cười khẽ. Lăng Siêu lắc đầu bất đắc dĩ, hắn đến bên cạnh sô pha, cúi người xuống vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Thỏ. “Lão bà, đứng dậy.” “Ân...” Tiêu Thỏ nhắm mắt lại, trong lỗ mũi phát ra âm thanh hừ hừ thoải mái, giống như đang mộng đẹp. Lúc này, Triệu Thần Cương cũng vừa xuất hiện trong đại sảnh khách sạn, liếc mắt một cái thấy Nghê Nhĩ Tư ngủ trên sô pha,hắn liền bước lại khiêng nàng lên vai, còn phất tay chào tạm biệt Lăng Siêu. Lăng Siêu bật cười, xoay người tiếp tục vỗ vỗ Tiêu Thỏ “Lão bà, nếu không đứng lên, khách sạn sẽ đóng cửa .” “Anh đừng gạt em... Rượu... Khách sạn... Làm sao lại đóng cửa...” A! Rõ ràng uống rượu, may mà giọng nói còn nghe được. Lăng Siêu nhếch khóe miệng, tiếp tục nói to:“Khách sạn sẽ không đóng cửa, nhưng ngày mai anh còn phải đi làm, em tính bắtanh ở đây với em mãi sao?” Cuối cùng, Tiêu Thỏ mở được nửa con mắt, nhìn hắn mê ly, nàng lắc đầu: “Không được... anh... anh không thể đi muộn......” “Chúng ta về nhà nhé!” “Được...” Nàng cười ngốc nghếch, vươn tay vòng qua cổ hắn. Một vòng này đẩy như thế nào cũng không dứt ra, giống nhưcái vòi bạch tuộc quấn trên người Lăng Siêu, mãi cho đến khi lên xe còn không chịu buông tay. Lăng Siêu cười khổ: “Lão bà, em cứ như vậy, anh không thể lái xe.” “Uhm...” Nàng cọ cọ trên ngực hắn, giống như con mèo nhỏ dính chặt lấy người. Hai má mềm mại cách qua lớp áo sơmi, lập tức khiến trong thân thể người nào đó như phát hỏa. Hắn cúi mình xuống, nhẹnhàng nói bên tai nàng:“Lão bà, không phải em muốn ở trên xe làm thêm một lần?” Những lời này lập tức làm Tiêu Thỏ bừng tỉnh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Qua vài giây sau, rốt cuộckiên trì không được, ánh mắt lại bắt đầu mê ly, thần trí tiếp tục tan rã... Lăng Siêu nhịn không được bèn cười. Nha đầu kia, thật sự quá đáng yêu. Khi quật cường thì có điểm giống đầu trâu, dã manlên thì đòi đánh, lúc dịu ngoan thì giống con cừu, khi làm nũng lại giống con mèo con, lúc thẹn thùng nhất định đỏ bừng mặt...Mặc kệ nàng làm như thế nào đều khiến cho tim hắn đập thình thịch như vậy. Hắn không có chần chừ, vội ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng. Sau nụ hôn triền miên đầy ôn nhu, rốt cuộc Tiêu Thỏ tỉnh rượu được một chút, vì thế Lăng Siêu đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thậngiúp nàng thắt dây an toàn. Thế này hắn mới an tâm khởi động xe. (^̂ ) Xe một đường chậm rãi thẳng tiến, ánh trăng treo trên đỉnh đầu sáng ngời mà mê người, đèn đường bên đường xếp thànhmột loạt, đám phù du bay lăng quăng xung quanh ngọn đèn không biết mệt mỏi. Đôi lúc có từng trận ve kêu râm ran từ trêncây truyền đến, rơi vào lỗ tai người ta, rồi lại dần dần khuếch tán đi xa, quanh quẩn ở bên tai thật lâu. “Em có một chuyện muốn nói với anh...” Ngồi trên ghế, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm dãy đèn đường phía trước, nàng chậm rãinói.

“Chuyện gì?” Nàng đã tỉnh một chút, nhưng chưa có tỉnh hoàn toàn, ngược lại, loại trạng thái nửa mộng nửa tỉnh này làm cho nàng có dũngkhí nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em chưa nghĩ ra đến bệnh viện nào thì tốt...” Đang lái xe, ánh mắt Lăng Siêu bỗng dưng chợt lóe lên, hắn tiện đà bình tĩnh hỏi: “Thánh Lãng không tốt sao?” “...” Một sự trầm mặc đáng kể tôi qua, làm cho bàn tay bóp chặt vành lái của hắn dần dần trắng bệch. Ánh trăng trên đỉnh đầu tựa hồ bị một đám mây đen bay tới che khuất, trời đất thoáng chốc mờ ám đi, ngay cả ánh sáng phátra từ đèn đường trên phố cũng có vẻ tái nhợt bất lực, đám phù du vây quanh đèn đường trở nên rối loạn tiết tấu, ve sầu bắtđầu xao động vội vàng... “Em không muốn xa anh... ” Nàng chậm rãi nói xong, “Nhưng mà...” Nói đến đây, lại rơi vào trầm mặc lần nữa. Xe tiếp tục chậm rãi chạy dọc theo ngã tư, tốc độ không có chút thay đổi, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm cửa kính, đếm số ngọnđèn ven đường: một ngọn, hai ngọn, ba ngọn.... Khi đếm tới ngọn thứ chín, xe bỗng nhiên dừng lại. Không chờ nàng hiểu được, một bóng đen đã chặn ngang tầm mắt nàng, ngay sau đó đôi môi ôn nhuyễn kia liền đè ép xuốngdưới. Không biết đây là cái hôn thứ mấy trong nhiều năm bọn họ ở cùng nhau như vậy, nhưng vẫn như lúc ban đầu, mùi vị nồngđậm kia chẳng những không có mất đi, ngược lại giống như món cháo nấu nhừ, thời gian càng lâu, mùi vị tràn ngập trên đầulưỡi, mãi mãi không tan. Cái hôn vừa dứt, hắn ôm chặt lấy nàng, dán môi lên vành tai mịn màng của nàng, chậm rãi mấp máy: “Bốn năm trước, anhkhông có tôn trọng ý kiến của em, hiện tại, anh lựa chọn nghe em.” Bốn năm trôi qua, hắn đã chẳng còn là thiếu niên xúc động trước kia. Hắn lựa chọn tôn trọng người hắn yêu, bởi vì tình yêukhông chỉ thuộc về một mình nàng, mà là thuộc về hai người bọn họ... Một tháng sau, Tiêu Thỏ lên máy bay đi về phía bắc. Người đưa tiễn trừ Tiêu ba Tiêu mẹ, còn có vợ chồng lão Lăng, LăngSiêu vẫn không xuất hiện. Tiêu mẹ còn đang lải nhải căn dặn không ngừng, tiếng radio sân bay thúc giục lữ khách làm thủ tục đăng ký vang lên. Khi mấy người đưa Tiêu Thỏ đến đăng ký, Tiêu Hải Sơn vẫn không nói một lời bỗng nhiên nghiêm mặt kéo tay lão Lăng: “Ê!Tại sao con anh còn chưa đến?” Lão Lăng trừng mắt: “Sao tôi biết? Anh muốn hỏi thì hỏi con gái anh đi!” Tiêu Hải Sơn nóng nảy: “Nó là con anh, hỏi con gái tôi làm gì?” “Nó là con rể anh, không hỏi con gái anh thì hỏi ai?” “Ê! Ông già này, sao mà càng già càng cố chấp!” “Ai nói tôi già? Tôi năm nay mới năm mươi mốt!” “Đã năm mươi mốt rồi, còn gọi là tuổi trẻ à?” ...... Hai người đứng bên cạnh không hề cố kị gì mà hoạnh họe nhau, Tiêu Thỏ thấy vậy phì cười: “Ba, cha nuôi, hai người đừngcãi nữa! Công ty Lăng Siêu hôm nay họp, anh ấy không tới được.” “Công ty trọng yếu hay là người trọng yếu? Tôi thấy tiểu tử kia chán sống rồi, ngay cả đưa tiễn cũng không đến!” Tiêu HảiSơn tức giận xiết chặt nắm tay. “Anh nói ai chán sống?” “Nói con anh!” “Tiêu Hải Sơn, anh... anh!” “Tôi làm sao?” “Cãi nhau cái gì? Ở chỗ công cộng này, hai “đại lão gia” các người thật là biết ý tứ?” Tiêu mẹ hét lên một tiếng, hai người kialập tức ngậm miệng, mẹ Lăng Siêu đứng một bên tủm tỉm cười không nói.

Qua một lát, từ cửa đăng ký lục đục có người đi vào. Tiêu Thỏ nhìn về phía cửa đăng ký một cái, rồi nàng xoay người nói:“Ba mẹ, cha mẹ nuôi, con đi đây.” “Đi đường cẩn thận, thời tiết phương bắc lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo một chút, biết không?” Tiêu mẹ căn dặn, hốc mắt cóchút đỏ. “Đến nơi, nhớ gọi điện cho ba liền nghe chưa, không cần nhớ thương cái người chỉ biết lo họp, ngay cả đưa tiễn cũng khôngđến, có nghe không?” Tiêu Hải Sơn trừng mắt nhìn lão Lăng, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng. “Hừ!” Lão Lăng cũng trừng mắt lại một cái, rồi mới chuyển qua dặn Tiêu Thỏ:“Ở phương bắc, cha nuôi cũng không thiếungười quen, nếu có khó khăn, bị khi dễ, liền nói cho cha nuôi, cha nuôi giúp con thu phục!” “Dạ, cám ơn cha nuôi!” Tiêu Thỏ cười đến sáng lạn. Cuối cùng chỉ còn lại có mẹ Lăng Siêu là chưa nói chuyện. Tiêu Thỏ đi đến trước mặt, giữ chặt tay bà: “Mẹ nuôi, con đi rồi mẹnhớ chăm sóc cho mình, đừng chỉ quan tâm mỗi Lăng Siêu, thân thể của bản thân mới là quan trọng nhất.” Lăng mẹ gật gật đầu, bỗng nhiên cúi người nói nhỏ vào tai Tiêu Thỏ. Bỗng dưng, Tiêu Thỏ đỏ mặt một trận, nàng cầm lấy hành lý chuẩn bị chạy lấy người, bước đi rồi còn quay đầu vẫy tay lầncuối: “Con đi đây, mọi người bảo trọng!” Bốn cánh tay đồng thời đưa lên, hướng nàng vẫy vẫy, mang theo mong ước tốt đẹp nhất của cha mẹ đối với con gái, giươngcánh bay cao. “Nhóm hành khách bay chuyến bay xx chuẩn bị cất cánh, xin mời tắt các thiết bị thông tin, thắt dây an toàn...” Tiếng radio từ cabin vang lên, Tiêu Thỏ đưa tay với lấy dây an toàn sau lưng ghế dựa. Ngay khoảnh khắc nàng xoay người,một bóng người từ phía sau đi lên, ngồi vào vị trí bên cạnh nàng. Tiêu Thỏ lôi dây an toàn ra, cúi đầu muốn gài dây, nhưng làm thế nào cũng không gài vào. Bỗng nhiên, một đôi tay vươn lại, cầm lấy đầu dây an toàn của nàng. Trong nháy mắt kia, bỗng nhiên Tiêu Thỏ cảm thấy tim mình ngừng đập. Không chỉ có tim, còn có hô hấp và hết thảy âmthanh quanh mình. Đứa nhỏ ở vị trí đối diện đang đùa giỡn bỗng im bặt. Động tác của tiếp viên hàng không cũng tựa hồ yênlặng ... Tất cả mọi thứ đều như ngừng lại trong một khoảnh khắc. Duy chỉ có hai tay của hắn, bao vây lấy tay nàng, bốn bàn tay cùng nhau gài chặt dây an toàn. Sau đó, hết thảy lại bắt đầu chuyển động như bình tường. Tim đập nhanh hơn. Hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập. Bên taitruyền đến tiếng đùa giỡn của đứa nhỏ. Chị tiếp viên hàng không đang nói chuyện thân thiện với một cụ già... Nàng không dám ngẩng đầu lên, rất sợ hết thảy này chỉ là một giấc mộng. Giọng nói của hắn lại chân thật từ bên cạnh truyền đến:“Công ty mở tiệc chia tay anh.” “Uhm......” “Công ty quyết định cử anh đi phân bộ phía bắc trao đổi học tập...” Hắn dừng lại một chút, “Trong một năm.” Trầm mặc qua đi, nàng cúi đầu, nhịn không được mà nở nụ cười. “Hiện tại đến phiên anh hỏi em.” Lăng Siêu nói,“Vừa rồi mẹ anh nói với em cái gì?” “Muốn biết sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong nhìn hắn, giống như có ánh sao đi qua, sáng sủa, nghịch ngợm, trànngập sức sống. Nàng nói: “Em không nói cho anh!” . Ba năm sau. Không khí cuối thu mát lành, trên bầu trời xanh lam, một chiếc phi cơ bay xẹt qua, để lại một đường trắng kéo dài trên nền trời,rồi dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người. Một khắc sau, chiếc phi cơ này đáp xuống sân bay Tân Lạc của thành phố A, tiếng radio vang lên, vô số người đến đón thânnhân đang đứng quanh cửa tiếp đón.

Một lát sau, rất nhiều hành khách đi ra. Cơ hồ như mỗi hành khách đều có người đến đón. Mọi người vừa nhìn thấy khuônmặt mà mình quen thuộc, đều tươi cười sáng lạn, đây chính là tâm trạng vui sướng được gặp lại sau phân ly. Lại một lát sau, hành khách ở cửa tiếp đón cũng tản ra gần hết, chỉ còn lại rải rác vài người cùng nhân viên công tác. Lúc này,một bóng người vàng nhạt kéo theo xách hành lý xuất hiện trong đại sảnh. Đôi giày vải, quần thể thao, chiếc áo rộng thùng thình che khuất đi đường cong, tóc dài sau đầu túm lại thành một chiếc đuôingựa, lộ ra khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt đen lóe lên những tia sáng như sao, so với ba năm trước đây còn có thêm một tiakiều mị của con gái thành thục. Lúc này, một cánh tay đàn ông từ phía sau vươn lại, đón lấy hành lý trong tay nàng, tay kia thì theo thói quen đặt trên vainàng. “Lão bà, về sau loại việc nặng này em đừng có đụng đến.” Trên đời này, có thể kêu hai tiếng “lão bà” mềm mại êm tai như vậy, trừ bỏ người kia ra, còn có thể là ai? Tiêu Thỏ chép miệng:“Chẳng qua là xách hành lý thôi mà, trước kia một mình em còn có thể mang đến hai xách!” “Đó là trước kia......” Lăng Siêu nhìn chằm chằm xuống bụng nàng, nụ cười mờ ám không rõ. Vì thế, mặt Tiêu Thỏ thoáng chốc mà đỏ. Aida, nháy mắt ba năm, đúng là vẫn còn chưa muốn trở lại nơi này! Lần này bọn Tiêu Thỏ về nhà, không phải là chơi đùa, mà là theo mệnh lệnh của các “cha mẹ đại nhân”, trở về kết hôn . Ba năm trước, nàng cùng Lăng Siêu đi phương bắc công tác. Vốn là Lăng Siêu được công ty phái tới phân bộ ở đây học tậpmột năm, không nghĩ tới người này ở đâu cũng có thể vui vẻ như vậy. Một năm học tập trôi qua, quản lí của phân bộ đe dọatừ chức, không cho tổng công ty gọi người về, Diệp Tuấn cũng rất đau đầu. Vốn chẳng ai chịu nổi tính cách của quản lí phânbộ này, không nghĩ tới loại khủng hoảng như hắn cũng có thể tìm được người hợp tác vừa ý, rõ ràng còn giao cho Lăng Siêuvị trí phó quản lí của phân bộ, thuận theo dòng nước đẩy thuyền đi. Về phần Tiêu Thỏ, sau khi đến bệnh viện, bởi vì nàng rất cố gắng công tác, tính tình khiêm tốn hiền lành, bộ dáng thanh túđáng yêu, nên rất được đồng sự và bệnh nhân hoan nghênh. Vòng vo một năm sau, nàng vẫn còn công tác cho đến giờ. Tuy rằng ngày trôi qua quá bình thản, nhưng cũng tính là phong phú. Tiêu Thỏ vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục như vậy, cho đếntháng trước đã xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, là bọn họ...... Khụ khụ...... Không có phòng bị tốt, sau đó liền...... có. Theo lời của Lăng đại công tử chính là:“Ba năm, cho dù mua xổ số cũng nên trúng một lần , không có gì ngạc nhiên.” (=))) Nhưng mà Tiêu Thỏ cảm thấy chuyện này tới quá đột ngột. Mỗi ngày, buổi tối khi đi ngủ, nàng đều vuốt vuốt bụng mình, nghĩđến bên trong có một sinh mệnh đang hình thành, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi. Sau khi xác định tin mình mang thai, hôm sau nàng liền gọi điện báo cáo cho cha mẹ, vốn thầm nghĩ cùng bọn họ lên tiếng kêugọi, không nghĩ tới ba mẹ nàng vừa nghe, so với bọn họ mang thai còn kích động hơn, nói cái gì cũng phải kêu hai người bọnhọ trở về kết hôn! Theo tập quán ở nông thôn thì chuyện đó rất là nghiêm trọng, con gái lớn bụng mà chưa có lập gia đình, người ta nói ra nóivào thì không tốt lắm. Nhưng nguyên cớ quan trọng hơn, chủ yếu vẫn là ở bốn người lớn trong nhà. Nhà Tiêu Thỏ tự nhiên làsợ Lăng Siêu đến lúc đó hối hận, cùng với chờ đợi không có tin tức như vậy, chi bằng lấy cái chứng nhận cho an tâm. Mà nhàLăng Siêu đã sớm nhận định Tiêu Thỏ là con dâu, nếu sớm hay muộn đều phải vào cửa, chi bằng sớm rước về một chút, làmcho hai người lớn cũng có cháu mà bồng bế. Tóm lại, kết hôn này là xác định rồi, hơn nữa phải về nhà kết hôn! Ngay khi bốn người lớn vội vàng thay hai đứa nhỏ chuẩn bị cho hôn lễ, phía đầu tư nhân sự của Tuấn Vũ cũng xảy ra điềuđộng. Vài năm nay, chuyện Tuấn Vũ gây dựng sự nghiệp là kỳ tích trong giới kinh doanh, đã trở thành công tư lớn nổi danhtrong nước. Khách hàng càng ngày càng nhiều, nhân lực của tổng bộ bên này xuất hiện lỗ hổng, cần phải bổ sung gấp. DiệpTuấn nhìn bảng danh sách nhân viên lo lắng vài ngày, cuối cùng vẫn là tập trung chú ý vào hai người có thành tích tốt nhấttrong hai năm nay: Quan Liền và Lăng Siêu. Hai người này là do mình một tay bồi dưỡng lên, tín nhiệm thì không cần phải nói, thêm vào đó, hai người quả thật có tài đầutư thiên phú. Quan Liền vốn thuộc loại bình thường thoạt nhìn không có tiếng tăm gì, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại có thểbộc phát đến kỳ tài. Về phần Lăng Siêu lại càng không cần nói nhiều, ánh mắt cực chuẩn. Ba năm trở lại đây, hạng mục hắnđầu tư chưa bao giờ xuất hiện sai lầm gì. Rất nhiều hạng mục mà trước đây không được người ta xem trọng, ở trong tay hắnlại giống như có ma pháp, đem lại vô số lợi nhuận. Không thể không nói hắn là nhân tài số một. Có hai người như vậy đến tổng bộ để bổ sung chỗ thiếu, làm trợ thủ đắc lực cho Diệp Tuấn thì không thể tốt hơn.

Cho nên lúc này, Diệp Tuấn không nể mặt quản lí phân bộ kia nữa, không nói hai lời liền gọi người về. Quản lí phân bộ phíabắc đã “chiếm lấy” Lăng Siêu ba năm, cũng hiểu được ý của mình không hay cho lắm, tuy rằng trong lòng không muốn để chonhân tài như vậy rời đi, nhưng vẫn phải thả ra. Bởi vì việc điều động công tác của Lăng Siêu cùng với việc mình đột nhiên mang thai xảy ra đồng thời, Tiêu Thỏ không thểkhông lo lắng chuyện trở về phía nam làm việc. Nay nàng đã ở bệnh viện lớn này học tập công tác suốt ba năm, tích lũy đượckhá nhiều kinh nghiệm, không còn là tiểu hộ sĩ cái gì cũng không biết lúc trước nữa, trở về cũng không phải là không thể. Cuối cùng, vẫn là Lăng mẹ nói một câu làm cho nàng lập tức hạ quyết định. Lăng mẹ nói:“Thỏ Thỏ, mẹ mong về sau mỗi ngày đều được ôm cháu.” Trên đời này, Tiêu Thỏ rất nghe lời mẹ nuôi, nếu mẹ nuôi đã nói như vậy, trở về liền trở về đi thôi. Vì thế nàng đã liên hệ vớibệnh viện bên này, cũng trình đơn từ chức lên bệnh viện đang làm. Bệnh viện cũng coi như thông cảm cho nàng. Dù sao sinh con đối với mỗi người đàn bà mà nói đều là chuyện lớn, bệnh việnkhông có quyền can thiệp. Cứ như vậy, xử lý tốt mọi việc bên kia trong khoảng thời gian một tháng, hai người thu thập hành lý trở về. Nhìn thấy thành phố quen thuộc kia trải qua ba năm phát triển, tinh thần càng thêm phấn chấn, càng thêm bồng bột, trong lòngTiêu Thỏ cao hứng nói không nên lời. Vừa ra khỏi sân bay, nàng la hét đòi phải về A trung thăm thầy cô giáo, kết quả bị LăngSiêu nhét vào xe taxi:“Nếu không trở về, ba em đuổi giết anh mất.” Nếu là ba nàng, quả sẽ làm như thế thật. Tiêu Thỏ le lưỡi, đành phải thu lại ý niệm trong đầu. Hai người đi xe về nhà. Tiêu Thỏ mang thai vừa tròn sáu tuần, đã bắt đầu có phản ứng buồn nôn. Khi về tới nhà, sắc mặt cóchút tái nhợt, bị ba nàng nhìn thấy, lập tức liền trách cứ Lăng Siêu. “Cậu chiếu cố con gái tôi sao vậy hả? Nhìn sắc mặt của nó kém quá!” Lăng Siêu thực thản nhiên nhìn ba Tiêu Thỏ, hắn bình tĩnh nhận khuyết điểm: “Thực xin lỗi, nhạc phụ đại nhân.” Làm hại ba nàng muốn nói câu thứ hai cũng không biết nên nói cái gì, đành phải lẩm bẩm niệm trong miệng. “Anh đừng giận, tính của ba em là như vậy...” Tiêu Thỏ đứng một bên vụng trộm kéo tay áo Lăng Siêu, le lưỡi với hắn. “Anh biết.” Lăng Siêu nhìn nàng cười, “Lần trước ba mua cổ phiếu của ngân hàng kia, hôm nay trúng nguyên tập.” “A!” Tiêu Thỏ kinh ngạc,“Trúng cổ phiếu sao còn tức giận?” “Tính tình của ba, em còn không biết hay sao? Cổ phiếu kia là anh giới thiệu cho ba.” “A!” Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra, tính tình ba nàng quả thật là như thế này, trong lòng rõ ràng cao hứng, ngoài miệng lại khôngdám nói, thế nào cũng phải nghiêm mặt làm cái gì đó, trông mình mới có vẻ uy nghiêm của trưởng bối. Hai người nhìn thoáng qua nhau, không khỏi cười trộm. Cơm chiều là hai nhà cùng nhau ăn, đề tài tự nhiên là xoay chung quanh chuyện kết hôn. Ngoại trừ kết hôn, còn có vấn đềtrang hoàng phòng mới. Lăng Siêu trở về trước đã mua một căn nhà ba gian, hai phòng khách, một phòng bếp ở thành phố Z.Bởi vì khi mua phòng bọn họ còn chưa ở, nên việc trang hoàng vẫn do bốn người lớn xử lý. Đông người nhiều ý kiến, ba TiêuThỏ vì chuyện này mà đã tranh luận vài lần với lão Lăng. Hiện tại thừa dịp tất cả bọn họ đều có mặt, tự nhiên muốn cãi nhauxem ai đúng ai sai. Đối với hai người cha càng già tính tình càng giống con nít này, Tiêu Thỏ im lặng không nói gì. Nhưng mà Lăng Siêu lại thànhthạo đối mặt với hai người lớn khó nhằn kia, hắn ứng phó thật tự nhiên, luôn có thể tìm ra một phương pháp thỏa lòng mọingười để giải quyết. Tiêu Thỏ nhìn thấy, bội phục không thôi. Ăn cơm xong, vấn đề trang hoàng phòng mới cũng thảo luận ổn, lúc này Lăng Siêu bỗng nhiên nắm lấy tay Tiêu Thỏ ở dướigầm bàn, hắn ngẩng đầu nói:“Ba mẹ, lát nữa chúng con muốn ra ngoài một lát.” Tiêu Hải Sơn là người thứ nhất phản đối: “Đã trễ thế này, còn muốn đi đâu? Thỏ Thỏ mang thai rồi, cậu đừng lôi kéo nó rangoài!” Lăng Siêu cười, đáp lại bằng một câu hỏi:“Ba, cổ phiếu ngân hàng lần trước như thế nào? Gần đây có mấy loại cổ phiếu cũngtiềm năng lắm...” Ánh mắt ba nàng lập tức sáng lên. Ý thức mình có chút thất thố, ông vội vàng nghiêm mặt nói: “Khụ khụ...... Các ngươi đi rangoài thì sớm trở về một chút.” Kết quả, cả nhà đều che miệng cười trộm.

“Anh muốn dẫn em đi đâu?” Hai người ra tới cửa sau, Tiêu Thỏ hỏi Lăng Siêu. Đang lái xe, Lăng Siêu quay đầu nhìn nàng, cười một cách thần bí: “Bí mật.” Không biết trong lòng hắn đang tính cái gì, Tiêu thỏ cũng lười suy nghĩ. Dù sao ở cùng với hắn, cũng thấy hắn hay làm nhữngchuyện mà người ta không tưởng tượng ra nổi. Vì vậy, thay vì tốn tâm tư suy đoán, không bằng chờ hắn nói cho mình. Xe xuất phát từ khu nhà bọn họ, dọc theo con đường mới chậm rãi chạy về phía trước. Lăng Siêu lái xe rất ổn định, so với cáingười tài xế hồi trưa còn tốt hơn. Chẳng những Tiêu Thỏ không cảm thấy buồn nôn, tâm tình còn dần dần bình tĩnh trở lại.Nàng nhìn sang kiến trúc bên đường có chỗ quen thuộc, có chỗ lạ hoắc lạ huơ, thỉnh thoảng cảm thán một vài câu. “Anh xem, đây không phải là trường tiểu học của chúng ta sao? Mấy dãy lầu đều cao như vậy!” “A! Từ khi nào nơi này có khu buôn bán? Trước kia không phải là công viên sao?” “A a a! Quán nhà này còn mở à? Trước kia em thích nhất ăn đậu hủ ở chỗ này, sớm mai chúng ta tới đây ăn được không?” ...... Cứ như thế, Lăng Siêu một bên lái xe, một bên nghe nàng chỉ trỏ giống như đứa nhỏ, trên miệng luôn giữ nụ cười thật tươi. Xe cứ chạy như vậy, thẳng đến khi nhà cửa trên đường càng ngày càng ít, đèn đường thưa thớt dần, phía trước tối đen, rốtcuộc Tiêu Thỏ có chút nhàm chán: “Thật ra anh muốn dẫn em đi đâu vậy?” “Đến rồi.” Lăng Siêu dừng xe lại, giúp nàng tháo dây an toàn, sau đó xuống xe mở cửa bên kia kéo tay nàng bước xuống. “Nơi này là......” Tiêu Thỏ nhìn quanh bốn phía, tối đen như mực, mơ hồ có chút bóng dáng nhà cửa, lại nghĩ không ra đây làđâu. Lúc này, Lăng Siêu nắm lấy tay nàng, chỉ chỉ về phía nam. “Em nhìn chỗ đó đi.” Ngay khi Tiêu Thỏ ngẩng đầu, ngọn đèn sáng ngời chiếu lên khuôn mặt của nàng, một cái “ma thiên luân” sáng lên từ bầu trờiphía nam. Thoáng chốc ngọn đèn bao phủ lấy bọn họ, bốn phía trở nên rõ ràng. Đây chính là... Bỗng nhiên nàng có chút kích động, tim đập mạnh hơn, mồ hôi đổ ra lòng bàn tay, gắt gao bắt lấy bàn tay Lăng Siêu đangnắm chặt nàng. “Thích không?” Hắn kéo nàng vào lòng,“Em còn nhớ không, anh đã từng đáp ứng xây một cái công viên trò chơi cho em?” Điều này đến như một giấc mộng, Tiêu Thỏ mờ mịt từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên. Nàng nhìn một chút, lập tức lắc lắc, rồi lạigật đầu, rồi lại lắc đầu, thật sự nàng đã quên có nói qua như vậy hay không. Thấy bộ dáng nàng còn mơ hồ, Lăng Siêu nhịn không được mà cười rộ, khẽ hôn một cái lên trán nàng, vòng tay ôm nàngcàng thít chặt: “Không sao cả, chỉ cần anh nhớ rõ là được rồi.” “Để anh đưa em lên!” Hắn bỗng nhiên kéo tay nàng đi về phía “ma thiên luân”. Có mấy nhân viên đã chờ sẵn ở đó, hiển nhiên là do Lăng Siêu sớm an bài. Vừa thấy hai người, trong mắt họ lập tức hiện lênmấy tia tươi cười mờ ám. Tiêu Thỏ thẹn thùng, dúi đầu vào trong lòng Lăng Siêu. Người nào đó tự nhiên không cần khách khí mà vòng cánh tay quanàng càng chặt hơn, ra dáng thủ thế với mấy nhân viên kia. “Ma thiên luân” chậm rãi khởi động, từ từ lên cao từng chút một. Qua cửa sổ, Tiêu Thỏ nhìn xuống toàn cảnh công viên tròchơi bên dưới. Tất cả đèn đều đã sáng lên giữa bầu trời đêm đầy sao. Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy mình giống như đượcđặt giữa vũ trụ. Trước mắt, sao trời và ánh đèn lần lượt thay đổi trở thành hàng vạn ánh sao trong dải ngân hà. Thật mêngười! “Tất cả mấy cái này đều do anh làm?” Nàng vẫn cảm thấy mộng mị như trước. “Cũng không phải là tất cả.” Lăng Siêu lắc đầu,“Tháng trước, công ty có khách hàng muốn đầu tư vào hạng mục này, anhcảm thấy không sai, nên cũng đổ công vào.” “Cho nên anh làm tất cả cũng không phải chỉ vì em?” Nàng ra vẻ giận. “Đương nhiên.” Hắn thản nhiên gật đầu.

“Cái gì......” Không chờ nàng hết kinh ngạc, một tay Lăng Siêu lại kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi của mình. Đàn ông luôn có biện pháp làm cho phụ nữ ngậm miệng, đặc biệt là trong khung cảnh lãng mạn như ở đây. Cái hôn vừa qua đi, nàng đã sớm không còn khí thế như vừa rồi nữa. Tùy ý ôm nàng vào trong ngực, tay kia của hắn nhẹnhàng vuốt ve bụng nàng: “Còn vì con của chúng ta...” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm ấm áp ôn nhu buông xuống giữa không gian nhỏ hẹp, truyềnđến trong tai nàng, thể xác và tinh thần đều trở nên mềm mại. “Lăng Siêu.” Nàng bỗng nhiên gọi tên hắn, mặt chôn trong lòng hắn, giọng nói nghẹn ngào,“Em rất muốn khóc, làm sao bâygiờ?” “Vậy khóc đi.” Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, nhẹ giọng thì thầm, “Ở trong lòng anh, em muốn thế nào đều được...” Mặc kệ là khóc hay là cười, chỉ cần em ở trong lòng anh, đời đời kiếp kiếp, em cũng sẽ không buông tay. (^̂ Hìhì, mọi người tưởng tượng được cái “ma thiên luân” chưa? Giống như một cái vòng quay xích đu rất lớn trong công viên,vừa quay vừa đổi màu, ánh sáng phát ra lấp lánh giống như sông ngân hà ^̂ ) ----- Đây là kết thúc giả, kết cục xong đã hơn ngàn chữ, cơ bản nội dung vở kịch đã không còn gì kịch tính lớn, cho nên ta cũngkhông viết kết cục thứ hai, trực tiếp để như vậy. Sau khi xuất bản ba tháng, ta sẽ tập hợp một chương tổng kết phía dưới "Tác giả có chuyện nói". Cám ơn độc giả! Trang web: www. txt99. com

----------oOo----------