26
Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY www.vuilen.com 334 Phần 14 Chương 66 Ngày Hè Vui Vẻ “Bắt đầu kì nghỉ hè rồi.” Dù thế nào đi nữa thì kì nghỉ hè bắt đầu rồi. Mỗi ngày dậy sớm, học từ tiếng Anh mới - thật ra loại sức mạnh này đều bắt đầu từ nhật kí và quyển vở mới của cô. Ban ngày học bài, xem phim, xem các loại sách có ý nghĩa hoặc không có ý nghĩa để giải trí, buổi chiều luyện đàn - lúc trước chưa thành công dùng dao phay chém nó thành củi đốt lửa, nhưng bởi vì đã lâu không còn học đàn một cách nghiêm túc, cho nên Dư Chu Chu càng hiểu rõ một trong ba định luật của Newton: “Nhân chi sơ, tính bản tiện.” (1) Trước khi ăn cơm cô sẽ chạy dưới ánh hoàng hôn, đây là di chứng sau khi cô chạy 1500m trong đại hội thể dục thể thao - cô phát hiện cảm giác sau khi vượt qua cực hạn của mình làm người ta bị nghiện, cho dù chảy mồ hôi hay mệt mỏi cũng không làm mình bực mình. Sau khi ăn tối xong sẽ chạy đến tiệm thuê truyện để thuê truyện tranh mới, sau đó trốn trong phòng đọc, tới mười giờ thì tắm rửa đi ngủ. Cứ ba ngày sẽ đến thăm bà ngoại một lần. Tối chủ nhật sẽ đi dạo phố với mẹ. Chu Chu cảm thấy sinh hoạt ngày hè của mình đã khỏe mạnh tới mức người thấy người trách rồi. Trần Án, anh nói xem, những đại hiệp kia sau khi rơi xuống vách núi không chết, nhặt được bí tịch rồi tu luyện, có phải cứ sống bình tĩnh như thế thì tốt đẹp hơn không? Có thể bởi vì quá bình tĩnh, nên đã quên mất việc bò lên vách núi, tái xuất giang hồ lại? Thật ra em bây giờ cũng thế. Em đột nhiên phát hiện em không còn kìm nén nữa, cũng không còn nhớ đến thầy cô và các bạn học nữa. Thậm chí... cũng không nghĩ đến cuộc sống sau này có làm mẹ kiêu ngạo hơn không, có thể làm mình kiêu ngạo trước vợ mới và ba hay không - em đột nhiên cảm thấy nếu vậy sẽ rất vô vị. Có lúc mẹ sẽ cùng em đi đổi truyện tranh, hoặc chạy bộ với em, nhưng thân thể của mẹ không tốt như trước nữa, chạy được vài bước sẽ bắt đầu chạy chậm lại, sau đó đi bên cạnh nhìn em chạy. Gió lúc hoàng hôn rất lạnh, dù là trời ngày hè vẫn chẳng nóng được chút nào. Ánh chiều tà thật sự rất đẹp, mẹ em cũng rất đẹp.

Chương 66 Ngày Hè Vui Vẻ “B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay14.pdfchạy 1500m trong đại hội thể dục thể thao

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 334

Phần 14 Chương 66

Ngày Hè Vui Vẻ

“Bắt đầu kì nghỉ hè rồi.”

Dù thế nào đi nữa thì kì nghỉ hè bắt đầu rồi. Mỗi ngày dậy sớm, học từ tiếng Anh mới - thật ra loại sức mạnh này đều bắt

đầu từ nhật kí và quyển vở mới của cô. Ban ngày học bài, xem phim, xem các loại sách có ý nghĩa hoặc không có ý nghĩa để giải trí, buổi chiều luyện đàn - lúc trước chưa thành công dùng dao phay chém nó thành củi đốt lửa, nhưng bởi vì đã lâu không còn học đàn một cách nghiêm túc, cho nên Dư Chu Chu càng hiểu rõ một trong ba định luật của Newton: “Nhân chi sơ, tính bản tiện.”(1) Trước khi ăn cơm cô sẽ chạy dưới ánh hoàng hôn, đây là di chứng sau khi cô chạy 1500m trong đại hội thể dục thể thao - cô phát hiện cảm giác sau khi vượt qua cực hạn của mình làm người ta bị nghiện, cho dù chảy mồ hôi hay mệt mỏi cũng không làm mình bực mình. Sau khi ăn tối xong sẽ chạy đến tiệm thuê truyện để thuê truyện tranh mới, sau đó trốn trong phòng đọc, tới mười giờ thì tắm rửa đi ngủ.

Cứ ba ngày sẽ đến thăm bà ngoại một lần. Tối chủ nhật sẽ đi dạo phố với mẹ.

Dư Chu Chu cảm thấy sinh hoạt ngày hè của mình đã khỏe mạnh tới mức người thấy người trách rồi.

“Trần Án, anh nói xem, những đại hiệp kia sau khi rơi xuống vách núi không chết, nhặt được bí tịch rồi tu luyện, có phải cứ sống bình tĩnh như thế thì tốt đẹp hơn không?

Có thể bởi vì quá bình tĩnh, nên đã quên mất việc bò lên vách núi, tái xuất giang hồ lại?

Thật ra em bây giờ cũng thế. Em đột nhiên phát hiện em không còn kìm nén nữa, cũng không còn nhớ đến thầy cô và các bạn học nữa. Thậm chí... cũng không nghĩ đến cuộc sống sau này có làm mẹ kiêu ngạo hơn không, có thể làm mình kiêu ngạo trước vợ mới và ba hay không - em đột nhiên cảm thấy nếu vậy sẽ rất vô vị.

Có lúc mẹ sẽ cùng em đi đổi truyện tranh, hoặc chạy bộ với em, nhưng thân thể của mẹ không tốt như trước nữa, chạy được vài bước sẽ bắt đầu chạy chậm lại, sau đó đi bên cạnh nhìn em chạy.

Gió lúc hoàng hôn rất lạnh, dù là trời ngày hè vẫn chẳng nóng được chút nào. Ánh chiều tà thật sự rất đẹp, mẹ em cũng rất đẹp.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 335

Em cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Cứ như thế thôi, thời gian dừng ngay lúc này thôi có được không?”

Có được không? Dư Chu Chu không còn gửi thư cho Trần Án nữa, nhưng cô mua một quyển

nhật kí, bìa ngoài là một màu xám tro, bên trên đó viết mấy chữ đơn giản, “The spaces in between”.

Cô gọi quyển nhật kí này là Trần Án. Hộ lý Lý nhà bà ngoại làm việc rất tốt, chẳng qua thích lén ăn đồ ăn. Hoa

quả bà ngoại được tặng rất nhiều, ăn không hết, cho nên mọi người luôn gọi dì Lý ăn chung, có điều dì luôn từ chối, không ăn chung.

Nhưng dì sẽ lén cầm một ít để ăn lúc không có ai.

Rất nhiều lúc Dư Chu Chu ở nhà, tình cờ gặp Dư Đình Đình. Dì Lý không lén lút trước mặt họ nên họ thường thấy rất nhiều lần. Mẹ và cậu ba đều mua quả đào, một túi tám quả một túi bảy quả, dì Lý để chung vào một bì, sau đó sẽ không ai chú ý đến những quả đào bị trộm.

“Tại sao lại thế chứ? Tại sao biết rõ là sai, nhưng khi người ta mời không nhận mà luôn trộm vặt sau lưng chứ?”

Trên đời này, loài động vật khó hiểu nhất, tên là người lớn.

Lúc đến trường làm chút việc, cô sắp xếp sổ liên lạc của các bạn học sinh, trên đó có ghi rõ số điện thoại nhà của mọi người. Dư Chu Chu nhớ đến mình vẫn chưa có số của Bôn Bôn.

Ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ như lửa, con dế trong bụi cỏ ồn ào không ngừng, Dư Chu Chu thấy rất phiền phức. Cô đóng quyển sổ nhật kí lại, kì nghỉ này đã trôi qua tám tuần, nhưng cô đã không viết hai tuần.

Còn một đống bài tập, một ngày ngồi viết một ít, Dư Chu Chu đã viết hơn ba mươi tờ, viết rất quy củ, viết từng nhóm một, sau đó viết từng hàng, rồi lại viết một nhóm một hàng, sau đó bắt đầu ngừng viết, bắt đầu viết về lời kịch hay lời bài hát, hoặc chỉ là viết tên như ‘Hoàn Châu Cách Cách’ ‘Tôn Yến Tư’ ‘Hoàng Dung’ lung tung.

Cô cảm thấy hơi nhàm chán. Khóe mắt cô dừng trên số điện thoại nhà Tân Mỹ Hương. Thật ra, lúc điện thoại kêu ‘tút... tút...”, Dư Chu Chu cảm thấy hơi lo lắng. Người nghe điện thoại có giọng hơi cao, tốc độ nói rất nhanh, giọng điệu hơi

chanh chua, vừa nghe đã biết là mẹ của Tân Mỹ Hương. “Alo, tìm ai?” “A, chào dì, xin hỏi có Tân Mỹ Hương ở nhà không ạ?”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 336

“Cháu là ai?” Giọng điệu của mẹ Tân Mỹ Hương không thay đổi, chẳng qua có chút bất ngờ và ngạc nhiên, giống như trước giờ chưa ai gọi cho Tân Mỹ Hương cả.

Dư Chu Chu nuốt ngụm nước miếng, “Cháu là bạn cùng lớp của Mỹ Hương...” Cô đổi giọng, “Chúng cháu là bạn cùng trường, lớp có chút việc muốn gặp cậu ấy thông báo.”

“Chuyện gì?”

“Thầy giáo muốn cháu báo các bạn đến trường tập hợp, hình như có hoạt động.”

Thật ra không cần nói dối, nhưng Dư Chu Chu cảm thấy muốn hẹn Tân Mỹ Hương ra ngoài không phải là chuyện khó khăn gì.

“Chờ chút.” Đối phương thả ống nghe xuống, Dư Chu Chu mơ hồ nghe thấy tiếng, “Tới nghe điện thoại.”

Cô thở dài một hơi. “Alo?” Tân Mỹ Hương chần chừ lên tiếng.

“Không sao chứ? Có thể ra ngoài chơi được không?” Không đi xem phim, cũng không đi công viên, sau khi Dư Chu Chu và Tân

Mỹ Hương gặp mặt ở trường, Tân Mỹ Hương ngại ngùng từ chối các lời đề nghị của Dư Chu Chu. Hỏi một hồi, Dư Chu Chu mới lúng túng phát hiện chân tướng.

Trong túi quần Tân Mỹ Hương chỉ còn ba đồng tiền.

“Vậy phải làm sao giờ...” Dư Chu Chu thở dài, điều này làm Tân Mỹ Hương cúi đầu, cô vội vàng vung tay, cười hì hì bảo, “Tìm chỗ nào mát mẻ nói chuyện cũng được, hôm nay trời nóng quá, đi công viên quá nhiều người, có khi sẽ bị cảm nắng, không đi cũng được.”

Tân Mỹ Hương chỉ ‘Ừ’ một tiếng.

Hai người ngồi dưới cây cổ thụ sau trường, ngồi xếp bằng trốn trong bóng râm, sau đó nheo mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ kia.

Dư Chu Chu cảm thấy có chút ngại ngùng. Gọi người ta ra ngoài, liều lĩnh nguy hiểm bị phát hiện là nói dối chẳng lẽ chỉ để ngồi dưới cây với mình à? Thích Ca Mâu Ni có thể thành Phật không lẽ còn cần tìm bạn ở cạnh nhìn à?

“Cậu thích hát không?” Cô hỏi một câu vô thức. Hỏi xong lại thấy vấn đề của mình hơi bị tẻ nhạt. Tân Mỹ Hương không

thích nói, bình thường nói cũng khó chứ đừng bảo tới hát. Cảm giác mồ hôi trên đầu bắt đầu chảy xuống dưới, giống như con sâu nhỏ,

bò từ thái dương đi xuống dưới.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 337

“Thích.” “Thật ra tớ không quá thích...” Dư Chu Chu lười biếng nói, lúc này mới ý

thức được đáp án của đối phương. “Cậu, cậu thích à... Cậu, cậu thích hát nhạc của ai?” Tân Mỹ Hương ngẩng đầu, nghĩ một lát rồi trả lời, “Không đặc biệt thích ai

cả. Ai hát hay tớ đều thích.” Dư Chu Chu cực kì quý trọng cơ hội này, cô cẩn thật hỏi, “Ví dụ?” Con dế trong bụi cỏ cũng bị cái nắng của thao trường làm ngậm mồm.

Tân Mỹ Hương im lặng rất lâu, giống như đang đấu tranh tư tưởng. Dư Chu Chu bây giờ mới hiểu cái gì gọi là ‘lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh’ - ở chung với Tân Mỹ Hương làm cô cảm thấy mình trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Lúc Dư Chu Chu ngây người nhìn sân trường, đột nhiên nghe thấy tiếng hát hòa với tiếng dế đang kêu bên tai, giọng hát hơi khàn khàn và có chút ngại ngùng.

“Tình yêu hai ta tựa như thủy tinh. Không có bí mật với nhau, trong sáng và thuần khiết.”(2)

‘Thủy tinh’ của Nhậm Hiền Tề và Từ Hoài Ngọc là bài hát phổ biến nhất hồi Dư Chu Chu học cấp một.

Cô nhớ Tiểu Yến Tử - Chiêm Yến Phi từng nói một chút về ước mơ của cậu ấy, trong lòng mỗi người sẽ có một người, bạn sẽ muốn hát bài hát này với người đó.

Dư Chu Chu không thích Nhậm Hiền Tề, cô cảm thấy nam ca sĩ này hát rất vất vả, cứ như đang cố rặn khi đi đại tiện vậy - đương nhiên, cách nói này đã bị mấy nam nữ sinh yêu thích Nhậm Hiền Tề mắng không ít lần.

Nhưng cô phải thừa nhận, bài hát này rất êm tai, rất tinh khiết. Lúc đó, nếu có người trong lòng, có lẽ cô rất muốn hát bài này với người đó - nhưng không có cơ hội đó.

Nếu như ở độ tuổi này, có thể dũng cảm làm càn nắm tay hát bài ‘Thủy tinh’, sợ phần tình cảm đó không được gọi là ngại ngùng trong sáng mất.

Tân Mỹ Hương không quá tự tin, nhịp điệu của cô ấy rất ổn, chỉ là giọng hơi run như con cừu nhỏ. Nhưng Dư Chu Chu vẫn nghiêm túc lắng nghe, giống như bây giờ đang cầm một khối thủy tinh trong tay vậy.

Tình yêu của đôi ta, tựa như thủy tinh. Mặc dù không hiểu tình yêu, nhưng vẫn không cản trở được nụ cười. Sau khi Tân Mỹ Hương hát xong, đỏ mắt nhìn Dư Chu Chu, Dư Chu Chu thì

nhìn cô ấy mỉm cười, chân thành nói, cậu hát hay lắm.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 338

Sau đó hai người cùng nhau hát, không phải là ca khúc được yêu thích hiện tại, mà là những ca khúc Hồng Kông được yêu thích không hiểu nghĩa hồi bé, từ ‘Một Đời Thong Thả’, đến ‘Lựa chọn’, ‘Khi tôi lặng lẽ bịt kín đôi mắt của người’, ‘Tương tư trong mưa gió’, ‘Giấc mộng một đời’, ‘Thiết huyết đan tâm’...

Khi còn bé vốn không hiểu ý nghĩa của lời bài hát, nhưng vẫn có thể hát trên bàn cơm để góp vui cho người lớn.

Mãi đến bây giờ, hai người bọn họ mới hát lại những bài hát này lần nữa, cũng mới hiểu ý nghĩa của lời bài hát.

“Từ Mary đến Sunny rồi Ivory, không hề gọi tên em.”(3)

“Vì sao tôi mất hết, nhưng mà, đó là tất cả của tôi.”

Có lúc hát được một nửa sẽ dừng lại, nội dung triền miên khiến hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó ngại ngùng xoay mặt sang chỗ khác.

Sau đó, Dư Chu Chu không nhớ rõ bọn họ nói chuyện lúc trời xế chiều thế nào, không nhớ rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người - nhưng trong kí ức đều có một màu trắng thuần khiết, xán lạn và chói mắt, lúc hai giờ chiều, trời nắng nóng rực, bên tai vang lên tiếng dế kêu không ngừng.

Từ khi bắt đầu hát, Tân Mỹ Hương trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

“Không phải là loại cậu nói, tớ bảo mua túi vị me bự bự ấy, không phải túi có nhiều vị nhỏ nhỏ này.”

“Tớ thấy túi nhỏ ăn ngon hơn. Mùi cam thảo, ô mai và mùi sung ăn ngon á.”

Dư Chu Chu giận đến trợn to mắt, nhưng mà cô không thể cãi thắng được Tân Mỹ Hương về việc túi lớn hay túi nhỏ ăn ngon hơn.

“Cho nên, thật ra tớ thấy Tuxedo Mặt Nạ thích công chúa Mặt Trăng chứ không phải là Usagi.”

“Tớ thấy là thích Usagi chứ không phải công chúa Mặt Trăng.” “Nếu kiếp trước của Usagi không phải là công chúa Mặt Trăng thì hắn sẽ

thích cô ấy à? Tính cách của Usagi và công chúa Mặt Trăng khác nhau rất nhiều!!” Dư Chu Chu cảm thấy cô muốn cắn người rồi.

Nhưng Tân Mỹ Hương vẫn lắc đầu. “Không phải.”

Bình tĩnh, Dư Chu Chu, mày phải bình tĩnh. Cô tự nhủ với mình, sau đó lại bắt đầu cãi, “Cậu nhìn đi, công chúa Mặt Trăng dịu dàng yên tĩnh như vậy nè, Usagi... Không cần nói cậu cũng biết rồi đó. Hai người bọn họ là hai người khác nhau, Tuxedo Mặt Nạ sao có thể thích hai người khác nhau cùng lúc được? Nó không hợp lý chút nào hết.”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 339

Tân Mỹ Hương sửng sốt một lát, từ từ nói, “Hai người họ là một người... chẳng qua là hai kiếp khác nhau.”

Dư Chu Chu gãi đầu, “Nếu như cậu thích một người, sau đó người đó thay đổi, cậu sẽ thích người đó như trước chứ?”

Lúc Dư Chu Chu hỏi vấn đề này, nội tâm thật sự rất trong sáng. Cô nghĩ tới Bôn Bôn.

Công chúa Mặt Trăng biến thành Usagi, giống như hai người khác nhau. Nhưng chữ ‘thích’ lại làm Tân Mỹ Hương thay đổi sắc mặt. Nhưng Dư Chu Chu vẫn ở cạnh lớn mật nói về suy nghĩ của mình.

“Cậu nói xem, tại sao giáo viên và người lớn không cho tụi mình yêu sớm nhỉ? Có phải vì chúng ta lớn lên thì đối phương sẽ thay đổi không? Hoặc là chúng ta sẽ thay đổi gì đó? Cho nên sẽ thay lòng đổi dạ?”

Tân Mỹ Hương lại đưa ra câu trả lời không thể chính xác hơn, “Bởi vì sợ thành tích học tập giảm sút.”

Dư Chu Chu cụt hứng, quay đầu sang phía khác.

Tân Mỹ Hương đúng là biết cách làm người ta cụt hứng đó. Ghi chú:

1. Không rõ tại sao câu này lại bị ném thành của Newton nữa. Câu này của Chu Chu, nguyên gốc là “Nhân chi sơ, tính bản thiện” - tức là người mới sinh vốn là tính đã hiền lành thiện lương, sau này không còn bản tính tốt là do bản thân chọn và cuộc đời xô đẩy. Chu Chu đã chế thành ‘Nhân chi sơ, tính bản tiện’ - nghĩa là con người khi sinh ra vốn đã tiện rồi.

2. Đây là lời bài hát Thủy tinh của Nhậm Hiền Tề và Từ Hoài Ngọc. 3. Đây là một câu trong bài ‘Khi tôi lặng lẽ bịt kín con mắt của người’.

Chương 67 Trại Tập Trung

“Cậu cũng thế, hạng sáu ạ!”

“Lại bảo, cậu từng ăn kẹo chưa?” “Hả?” Dư Chu Chu nâng cằm, từ từ nói, “Nó tên là kẹo son môi(1). Bây giờ không

mua được nữa rồi.” Thật ra, cái kẹo kia rất nhỏ, hồng hồng, chỉ một mẩu nhỏ. Nhưng đóng gói

giống như son môi của người lớn vậy, xoay tròn một vòng thì kẹo sẽ lộ ra như

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 340

son môi vậy, các bạn học nữ sẽ bôi lên môi như người lớn bôi son vậy, sau đó sẽ dùng đầu lưỡi liếm môi của mình, bởi vậy cái kẹo kia vốn không ngon nhưng vì dáng ngoài của nó như cây son nên rất được yêu thích. Nhưng mẹ Dư Chu Chu lại không cho phép cô mua kẹo đó giống các bạn học nữ khác. Dư Chu Chu không hiểu tại sao, có thể do vấn đề vệ sinh? Hay là sợ cô học trang điểm sớm? Cô không hiểu.

Không ngờ Tân Mỹ Hương ở cạnh hỏi, “Cậu muốn ăn hả?” Dư Chu Chu sợ hết hồn, “Có hả?” Tân Mỹ Hương không trả lời ngay, mà nhíu mày nhìn nền đất chằm chằm,

suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt như xin đi giết giặc, bảo, “Có.” Lúc này Dư Chu Chu không hiểu sao Tân Mỹ Hương lại làm vẻ mặt thấy

chết không sờn vì đại nghĩa khi chỉ đi mua một cái kẹo hình son môi. Sau đó, lúc đi theo cô bạn đến gần “Tiệm ăn vặt Mỹ Hương”, Dư Chu Chu

mới hiểu được. Chẳng qua Tân Mỹ Hương không biết Dư Chu Chu ở đằng sau biết mọi thứ, cô bạn dừng lại lúc sắp tới nhà, nghiêm túc nói với Dư Chu Chu, “Cậu đứng đây đợi tớ một lát, đừng đi theo đó.”

Đời này Dư Chu Chu luôn nhớ đến vẻ mặt mâu thuẫn của Tân Mỹ Hương.

Liều lĩnh bị người khác phát hiện bí mật của mình, chỉ để tìm một cái kẹo son môi.

Dư Chu Chu cảm thấy rất cảm động. Cô gật đầu liên tục bảo, được. Thậm chí còn không hỏi nguyên nhân.

Sau đó Tân Mỹ Hương xoay người đi. Kẹo son môi là món đồ ăn lâu lắm rồi, gần như không có ai bán cả, nhưng

tiệm ăn vặt nhà Tân Mỹ Hương lại có, cho nên chỉ có một nguyên nhân mà thôi.

Hàng tồn kho. Bán không được. Giống như... giống như thanh kẹo chocolate My like mà Tân Mỹ Hương cầm

ra hồi ở đại hội thể dục thể thao vậy, đầy bụi bẩn và hết hạn sử dụng. Dư Chu Chu đoán được, cái tiệm đồ ăn vặt như vậy thật sự không đọ nổi với

mấy siêu thị nhỏ hàng đẹp giá rẻ, cho nên lợi nhuận giảm đi rất nhiều. Ưu thế có thể so được với siêu thị, có lẽ là nước mắm, giấm chua và bia, bởi vì hàng xóm đều quen biết, cho nên nhiều lúc tới cầm hai, ba chai bia rồi ghi nợ cũng không sao.

Trong kí ức của Dư Chu Chu, có lúc cô chen vào trong tiệm đồ ăn vặt đông đúc, khi đó cô vẫn còn là hàng xóm của Bôn Bôn. Ánh đèn của tiệm đồ ăn vặt không quá sáng sủa, trong tiệm còn có mùi mốc, cả dì bán đồ ăn vặt kia nữa, luôn mắng to những lời thô tục với cô. Bánh mì chỗ đó không phải béo ngậy thì khô khốc, đóng trong túi nilon mỏng, không có quá nhiều sản phẩm, có mấy lần

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 341

còn mua phải hàng mốc meo nữa. Khi đó mọi người không có ý thức của người tiêu dùng, mà thành phố cũng chưa có siêu thị, cho nên chưa từng có chủ tiệm nào đưa bánh kẹo ngon cho mấy đứa nhỏ, bọn họ sẽ mua đồ hết hạn sử dụng để bán cho trẻ em.

Nhưng Dư Chu Chu luôn cảm thấy những món đó ăn rất ngon, me chua, quả sương mai, tuyết mai, snack (phồng tôm/osi) vị tôm, bok bok sing, kẹo sữa kem, nước cam đá năm đồng một bịch - tuy rằng đều là hóa chất.

Có thể bây giờ cũng không thể ăn được nhỉ? Những thứ chỉ còn trong kí ức luôn tốt nhất. Mãi mãi đều vậy. Một lát sau, Tân Mỹ Hương chạy đến, lén lút đưa cho cô một túi nilon hồng

nhạt, to chừng ngón cái. Dư Chu Chu hưng phấn, hai người trốn ở một góc, kiểm tra khắp nơi, giống

như hai tên lưu manh đang giao dịch ma túy. Dư Chu Chu mở túi nilon ra, bên trong toàn là kẹo son môi màu đỏ, sau đó cẩn thận trốn tới chỗ không người liếm liếm, nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng - ăn không ngon.

Chẳng qua đây chỉ là một tâm nguyện mà thôi. Nhưng bộ dạng lén lút này là trốn mẹ hả? Dư Chu Chu nghĩ một lát, bật

cười. “Ăn không ngon à?” Vẻ mặt của Tân Mỹ Hương rất hồi hộp. “Không, ngon lắm, tớ lấy hết nhé!” Cô cẩn thận để túi kẹo vào túi quần,

“Cảm ơn cậu, Mỹ Hương.” Tân Mỹ Hương nở nụ cười ngại ngùng, cúi đầu bảo, “Thế tớ về nhà đây.” Dư Chu Chu vẫy tay, “Vậy, hẹn gặp lại.” Tân Mỹ Hương đi mấy bước, đột nhiên quay đầu, cười với Dư Chu Chu. “Chu Chu?” “Hả?” “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cậu. Trước giờ chưa có ai rủ tớ đi chơi, trước giờ chưa ai gọi điện tới nhà tìm tớ cả.

Dư Chu Chu ngơ ngác, nhìn Tân Mỹ Hương biến mất ở khúc rẽ. Lúc khai giảng, Dư Chu Chu tiến bộ rất lớn ở mảng nói và nghe của môn

tiếng Anh, đọc rất nhiều sách, chạy bền cũng tốt hơn.

Vấn đề duy nhất là vẫn chưa làm xong bài tập hè. Có rất nhiều bài tập hè, nào là chép thơ cổ, điền từ, viết văn ngắn, làm toán

vẫn chưa xong. Dư Chu Chu kiên trì mỗi ngày làm một tờ. Mấy ngày cuối của

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 342

kì nghỉ hè, cô đọc truyện tranh, mắng mình lười biếng, bài tập mãi vẫn chưa làm xong.

Dư Chu Chu hít sâu. Sau đó đưa tay ra, xé mấy tờ giấy còn trống trong tập làm văn ra, xé sạch

không để lại chút giấu vết. Cô biết giáo viên kiểm tra chỉ lật đầu lật đuôi một lần, không đối chiếu cẩn

thận tất cả - trên có chính sách, dưới có đối sách, tất cả những hành vi lách luật đều được học từ bé.

Tiết một, mọi người nộp bài tập nghỉ hè, vở nhật kí, vở luyện chữ và bài tập Anh văn lên, các bạn học ngồi hàng đầu sẽ kiểm tra cẩn thận, sau đó báo số lượng bài thiếu cho giáo viên.

Rất nhiều người bảo quên đem theo. Sau đó Trương Mẫn chỉ ra cửa, “Về nhà lấy. Trong một tiếng không đem tới

thì xem như chưa làm.” Lớp học ít đi khoảng chừng một phần ba, đám Từ Chí Cường rời khỏi lớp,

Dư Chu Chu biết bọn họ sẽ không về lớp lại. Nửa tiếng trôi qua, Ôn Miểu là người đầu tiên trở lại. Tiết một vừa kết thúc,

Dư Chu Chu cẩn thận đi tới cạnh Tân Mỹ Hương, hỏi cô ấy có truyện Conan không, sau đó nhìn thấy Ôn Miểu đang đi khắp nơi mượn vở.

Lần trước mình bỏ đi không quan tâm người ta, Dư Chu Chu vẫn còn chút áy náy, cho nên chủ động hỏi, “Ôn Miểu, cậu đóng mấy tờ bài tập lại chưa?”

Vẻ mặt Ôn Miểu trở nên kì quái, hắn toe toét, gật gù, quơ quơ tập giấy điền chữ lên giống như sóng biển màu trắng vậy.

Đập đập vở bài tập lên bài hai lần, lúc này hắn mới hài lòng cầm quyển tập lên.

Sau đó lập tức tới gần Dư Chu Chu, kề miệng bên tai cô, hỏi, “Cậu không thấy tập giấy này rất dày sao?”

Dư Chu Chu bị hành vi kề tai dọa hết hồn, vội vàng tránh né, “Đúng, nhưng sao?”

Ôn Miểu nhìn xung quanh, nhỏ giọng cười bảo, “Tớ xé mấy tờ bài tập đã làm hồi đi học, mấy tờ không bị cô chỉnh lại bằng bút đỏ á, sau đó tớ tháo ra viết vào vài chữ, cuối cùng mới đủ được số lượng bài tập cần làm ngày hè, sau đó đóng lại, cậu nói xem, gian lận cũng khổ lắm chứ nhỉ?”

Trong phút chốc, Dư Chu Chu cảm thấy hành vi xé bài trắng của mình đúng là thủ đoạn của trẻ con.

Lúc này Ôn Miểu dùng ngón tay chạm nhẹ lên mấy cái mụn trên trán, nghiêm túc hỏi cô, “Bài tập nghỉ hè của cậu là tự làm xong nhỉ? Cậu là người chịu khó vậy mà...”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 343

Dư Chu Chu đột nhiên rất muốn chửi thề, cậu mới là người chịu khó í, cả nhà cậu mới là người chịu khó đó.

Cô thậm chí còn muốn lớn tiếng tuyên bố với Ôn Miểu, mình thậm chí còn xé mấy tờ bài tập, cô rất lười biếng...

Nghĩ lại thì cảm thấy rất kì quái. Chịu khó không phải mang nghĩa xấu, nói cách khác, đây là một lời ca ngợi, nhưng từ khi nào, khích lệ việc chăm chỉ nỗ lực lại chẳng khác gì nói đứa nhóc này rất ngốc, không có tiềm lực nhỉ?

Thật ra, nói thẳng ra, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy mình không thông minh, cho nên mới giả vờ giả vịt, mô phỏng theo mấy đứa trẻ thông minh nghịch ngợm và lười biếng, giống như đang chứng tỏ mình không phải là người học vẹt.

Cái tuổi đáng thương này luôn muốn chứng minh mình với người khác. Dư Chu Chu đột nhiên cảm thấy hứng thú với Ôn Miểu, cô trợn mắt, đi tới

gần cậu ta, chóp mũi kề sát cằm cậu ta, lúc này người bị dọa là Ôn Miểu. “Cậu... cậu làm gì thế?” “Cậu ngoài mấy chữ không viết ra, những bài tập khác đều làm xong hết rồi

à?” Ôn Miểu nháy mắt, “Mấy từ đơn bên tiếng Anh tớ có gian lận một ít... chắc

là cô không biết đâu. Mấy bài tổng hợp cũng chưa làm xong, chỉ chọn mấy đề tài thú vị để làm thôi, mấy cái khác đều viết lung tung, dù sao giáo viên cũng không đọc, chỉ cần nhìn nhiều chữ là ổn rồi...”

Dư Chu Chu đột nhiên phát hiện, Ôn Miểu chưa bao giờ lãng phí thời gian trên việc học, ví dụ như chép từ đơn, hoặc là viết chữ.

Ôn Miểu đứng ngốc một chỗ, trơ mắt nhìn Dư Chu Chu thất thần nhìn mặt mình chằm chằm, nở nụ cười quái dị, sau đó ánh mắt đó liếc nhìn đằng sau mình.

Học sinh tốt đều bị điên hết mọe rồi. Ôn Miểu lẩm bẩm, giống như không biết má mình hơi đỏ ửng, tiếp tục cúi đầu điền chữ.

Lúc này Tân Mỹ Hương mở mắt ra, nhìn bóng lưng của Ôn Miểu và Dư Chu Chu một lát, lại cúi đầu.

Năm thứ hai có ba thay đổi lớn nhất. Môn học mới, vật lý. Kì thi mỗi tháng. Và học thêm vào ngày thứ bảy. Hình thức học thêm rất đơn giản, hai trăm bốn mươi học sinh chia thành bốn

lớp: A, B, C, D sau đó quyết định theo thứ tự, mỗi kì thi sẽ bắt đầu chia lớp theo hạng của kì thi từng tháng.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 344

Dư Chu Chu không biết nói cái gì cho tốt, cô vừa căng thẳng nhưng cũng rất kích động.

Thậm chí ngay cả việc chào hỏi với Thẩm Dương cũng đã luyện tập mấy lần. Nên đợi cậu ấy chào hỏi mình trước, hay là mỉm cười nhiệt tình bảo, “Tớ là Dư Chu Chu, nghe cậu học rất giỏi, có thể làm quen không?”

Cuối cùng cũng đến thứ bảy, cô được học ở ban A, ngồi theo sơ đồ được phân trên bảng cô ngồi ở bàn rìa ngoài gần cửa.

Bầu trời tháng chín trong trẻo làm lòng người sung sướng, có cảm giác như bắt đầu được sống lại.

Cô ngồi nhìn bầu trời cười khúc khích, đột nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh vang bên tai, “Làm phiền một chút, tớ muốn vào trong.”

Dư Chu Chu sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, người nói kia cũng bị cô làm giật mình.

Tiếng chân và mặt đất ma sát nghe rất chói tai, Dư Chu Chu hơi lúng túng, thẳng tắp nhìn cô gái lạnh lùng đeo kính bên cạnh, tất cả những lời chào hỏi mỉm cười đã tính toán trước đã bị một câu không đầu không đuôi của cô phát hết, “Cậu tới rồi, đây, vào đi.”

Sau khi nói xong, Thẩm Dương cũng không phản ứng gì, cô thì giống như cô vợ nhỏ lần đầu tới nhà chồng vậy, ngại ngùng cúi đầu đi ra nhường đường.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười trên sự đau khổ của người khác ở cửa. Ôn Miểu bị phân tới ban B, không hiểu sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, trông

có vẻ như đi ngang qua thấy nên mới đứng lại xem kịch. Dư Chu Chu nuốt nước miếng, hắn đi tới trước mặt Thẩm Dương, gõ gõ bàn, “Đây là người đứng hạng nhất đó hả? Chưa từng có kì thi nào xuống hạng, lợi hại, lợi hại, thật sự rất lợi hại...”

Thẩm Dương nhìn hắn một cái, sau đó không chú ý nữa, cúi đầu lấy hộp bút, giấy nháp và sách bài tập từ trong cặp ra.

Dư Chu Chu thầm vui trong lòng, chậc, xem đi, người ta chẳng thèm quan tâm cậu.

Không ngờ Ôn Miểu không chịu thua, vẫn đứng cười cơ mà nụ cười của cậu ta còn khuếch đại hơn lần nói chuyện với Dư Chu Chu.

“Dư Nhị Nhị - à không, Dư Chu Chu, cậu cũng tốt mà, mỗi lần thi đều đứng hạng hai, xưa nay chưa từng lên hay xuống hạng, cũng rất ổn định, lợi hại, lợi hại, đúng là quá lợi hại...”

Nét cười của cậu ta làm Dư Chu Chu càng ngạc nhiên hơn. Dư Chu Chu tức điên, nhưng sau đó thì lại nở nụ cười. Cô nheo mắt, nhếch miệng lên một độ cong vô cùng nguy hiểm.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 345

“Cậu cũng thế, ngài sáu ạ!” Ghi chú:

1. Kẹo son môi: Hình dạng như cây son, hồi bé của 9X - 8X cũng có kẹo này.

Chương 68 Tri Ân Báo Đáp

“Nguy cơ của Trương Mẫn.”

Một tiếng “ngài sáu” ngọt ngào làm Ôn Miểu hít một ngụm khí lạnh, cậu ta vội vàng lùi về sau một bước, gần như đụng vào ván cửa.

Chà chà, đây đâu giống ngài sáu, phải gọi là cậu bé sáu mới đúng. Dư Chu Chu khinh thường trong lòng, hừ một tiếng nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì.

Ôn Miểu há miệng như muốn phản bác cái gì, mặt đỏ tới mang tai, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu bỏ chạy, cái cặp đeo chéo đánh lên mông một cái cứ như đang trừng phạt cậu.

Dư Chu Chu thấy đối phương đầu hàng dễ dàng như thế, nụ cười cứng ngắc, lúng túng đứng giữa lớp, thấy Thẩm Dương giống như không nghe gì, còn cúi đầu làm bài tập toán nữa.

Bây giờ đúng là bớt việc, không cần bắt chuyện cái tên của Dư Nhị Nhị cũng đã lộ rồi.

Dư Chu Chu nhìn ra ngoài trời, thở dài, má, khí trời kiểu quái gì thế?

Cô không chịu thua, định cầm sách ra làm bài tập, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt đáng ăn đòn của Ôn Miểu lúc này thì thấy rất thất bại. Cái tên thông minh nhưng giả vờ không nỗ lực kia lại giả bộ bắt chước trước mặt Thẩm Dương chăm chỉ khắc khổ...

Dư Chu Chu, hay là mày chết đi. Cô ngồi tại chỗ, thở dài một cái.

Hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Dương ở cạnh hơi dùng sức, ngòi bút chì bấm bị gãy. Cô ấy dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn Dư Chu Chu đang đắm chìm trong thế giới riêng, trong đôi mắt xuất hiện sự nghi ngờ phức tạp, sau đó lại vùi đầu làm bài tập toán tiếp.

Mọi người bắt đầu đến lớp học, sau đó đánh giá lẫn nhau, những người bạn quen nhau thì ngồi nói chuyện vui vẻ. Trong lớp có mười ba bạn học tới từ trường tiểu học Hải Thành, cho nên dù có nhiều bạn không chung lớp nhưng đã quen biết từ trước. Dư Chu Chu nghe tiếng nói chuyện líu la líu ríu, đột nhiên nhớ tới bạn học hồi tiểu học của mình.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 346

Đan Khiết Khiết ra sao rồi nhỉ? Cậu ấy nhất định rất giận vì mình đi mà không nói tiếng nào. Cả Chiêm Yến Phi nữa, bạn học lớp mới của cậu ấy hẳn sẽ không nhận ra cậu ấy là Tiểu Yến Tử đâu nhỉ? Nếu nhận ra thì sùng bái hay bắt nạt cậu ấy nhỉ? Mình đã đồng ý viết thư cho cậu ấy nhưng chưa viết bức nào cả.

Dù sao, còn có gì để nói à? Cả Lý Hiểu Trí nữa, có phải vẫn im lặng như thế không? Từ Diễm Diễm vẫn bướng bỉnh như trước sao? Hi vọng cô ấy có thể đổi tính một chút, nếu không sẽ làm người khác thấy phiền phức...

Thật ra mặt của mấy người này đã có chút mơ hồ rồi. Dư Chu Chu biết mình không nhớ tới bản thân bọn họ, chẳng qua là có một

loại không khí, giống như chỉ vừa ngẩng đầu là có thể thấy được lớp học hồi tiểu học, khăn trải bàn trắng như tuyết, rèm cửa sổ màu đỏ sậm và cả những ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ để chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, sau đó chiếu lên bàn của Hứa Địch và Đan Khiết Khiết, chỗ ngồi của Chiêm Yến Phi thì trống bởi vì cậu ấy phải tham gia các hoạt động diễn xuất, cho nên bạn cùng bàn luôn chiếm nửa bàn của cậu ấy, ví dụ như hộp cơm, hoặc là sách vở nhiều môn...

Lúc đó chạy trốn quyết liệt như thế, còn tưởng cả đời sẽ không nhớ lại. Những ánh nắng rạng rỡ chiếu xuyên qua rèm cửa làm cả phòng sáng rực,

nhưng dù thế nào, Dư Chu Chu vẫn không thể giữ nó trong hộp sắt được. Dù có làm thế nào cũng không thể. Vẻ mặt hì hì tìm cớ lúc nãy của Ôn Miểu làm Dư Chu Chu lỗi một nhịp tim,

giống như bị đập mạnh như Dư Đình Đình đã hình dung cho mình trước kia. Cậu ta rất giống một người. Người kia bây giờ nhất định là sống rất tốt nhỉ? Dư Chu Chu cúi đầu nở nụ cười, sự dịu dàng mà cô không phát hiện này,

làm cho ruột chì bấm của Thẩm Dương ở cạnh lại gãy lần nữa. Cô nhìn Dư Chu Chu với vẻ mặt như thấy quái vật lần thứ hai, cái người

đang ngồi ngẩn người không làm gì và cười khúc khích này là người đứng thứ hai luôn bám mình chặt không tha đó hả?

Thẩm Dương cảm thấy có chút tức giận và bất mãn trong lòng, nhưng nhiều hơn là khủng hoảng.

Chỉ có thể cố gắng hơn. Cô cúi đầu, bắt đầu làm mấy bài cuối cùng. Chỉ có thể cố gắng hơn. Chưa bao giờ muốn hỏi, tại sao người khác có thể làm được dễ như thế

nhưng mình phải trả giá nhiều như vậy? Sau này cũng chưa bao giờ hỏi. Dư Chu Chu lấy lại tinh thần, Thẩm Dương giống như một pho tượng Phật,

lòng như nước, chỉ có ngòi bút chì lướt qua trên mặt giấy.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 347

Một cô bạn lợi hại. Những kẻ nói mình chỉ cần thông minh và năng khiếu, không cần nỗ lực đều

là kẻ ngớ ngẩn. Bởi vì cố gắng và chăm chỉ cũng là một sự thông minh, cũng là một loại

năng khiếu quý giá mang tên cố gắng không ngừng. Thẩm Dương là một ngọn núi. Dư Chu Chu thở dài một tiếng, cô có thể sẽ

không bao giờ vượt qua được ngọn núi này. Hai cô bé không ai biết, hai người không nói câu nào nhưng lại làm cho buổi

sáng của đối phương giăng kín đầy mây đen. Các thầy cô giáo của lớp A là những giáo viên giỏi nhất của từng môn, đến

từ nhiều lớp khác nhau. Lớp đầu tiên là lớp tiếng Anh, cô viết những ví dụ mẫu và những cách dùng giới từ có chút kì lạ, ba phải kiểu gì cũng được, thái độ của Dư Chu Chu với Anh văn từ trước giờ luôn rất để ý, cho nên tích cực điền giới từ vào chỗ trống.

Hai mươi đề bài, mình làm sai bảy đề, Thẩm Dương làm sai ba đề. Dư Chu Chu lườm một cái, nghiêm túc nhớ kĩ lời giải thích của giáo viên với

từng bài. Kì lạ là, Thẩm Dương không nóng lòng hỏi những vấn đề của mình như các

bạn học, cô ấy cúi đầu mãi, giống như đang lan man nhưng có thể ghi lại được những ý chính vào vở.

Phương pháp học tập trước giờ không chỉ là kiểu ‘nghe giảng và làm bài tập’ không. Ôn Miểu có thói quen của cậu ta, Thẩm Dương cũng có phương pháp của riêng cô ấy. Dư Chu Chu nằm nhoài lên bàn, kê gò má của mình lên mặt bàn lạnh lẽo, thở dài thườn thượt.

“Trần Án, có nhiều thứ phải học quá. Có thể người khác sẽ không thật lòng nói cho em biết, nên em chỉ có thể quan sát mọi lúc sau đó học theo mà thôi.”

Hôm nay là ngày ‘thu hoạch’, sách bài tập toán mà Thẩm Dương làm tên là ‘Lấy ba mươi điểm dễ dàng’.

Thu hoạch thứ hai, cô ấy luôn viết bài ở bên phải vở, rất thuận tiện cho việc viết chữ - nhưng phần lại không dùng, trông khá là lãng phí. Ở giữa là những từ thơ cổ phải nhớ, sau đó lật ngược vở lại, mở ra từ bên trái, lúc này bên trái của vở sẽ trở thành bên phải, sau đó viết những từ vựng Anh văn vào. Cho nên lúc mở vở ghi chép ra, hai bên trái phải có thể ghi đủ nội dung, viết rất thoải mái, có thể chia nội dung ra, không còn lộn xộn nữa.

Dư Chu Chu nắm chặt tay, biện pháp tốt, cái biện pháp này rất lợi... Cô lại tìm được cớ mua vở mới cho mình rồi.

Bốn tiết học kết thúc vào giữa trưa, mọi người thu dọn sách vở chuẩn bị về. Dư Chu Chu nói mấy câu với bạn học ngồi trước, sau đó buồn bực đi ra khỏi lớp, vừa ngẩng đầu thì thấy Bôn Bôn đang đi về.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 348

Gương mặt của cậu ấy có chút chán nản. “Bôn...” Chữ thứ nhất vừa nói ra thì nuốt lại, cô không thể làm gì ngoài việc

chen vào đám đông, sau đó vỗ lưng của đối phương. Bôn Bôn quay đầu thấy cô thì vui vẻ, nhưng sau đó lại vội vàng quay đầu

lảng tránh, nhìn cuối hành lang một hồi mới nhỏ giọng hỏi, “Là cậu à?” Dư Chu Chu ngẩn người, “Ừ.” Hai người một trước một sau, im lặng không nói cái gì, cực kì bình thường

trong đoàn người chen chúc đi về, hai người đi cạnh nhau như hai người xa lạ, không quen biết nhau. Dư Chu Chu đột nhiên cảm thấy tức giận, nhưng lại không biết tại sao lại tức giận.

Cô luôn nhớ tới đối phương, nhưng người ta lại không để trong lòng. Cuối cùng cũng rời khỏi đoàn người, Dư Chu Chu đi theo Bôn Bôn về phía

trạm xe, cô không gọi cậu ta, chỉ im lặng đi theo. Bôn Bôn dừng chân, ngẩng đầu nhìn trạm xe một cái, sau đó lại nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua cô gái đằng sau, bị dọa sợ hết hồn.

“Sao cậu lại đi theo tớ?” Dư Chu Chu nhìn Bôn Bôn chằm chằm, vẻ mặt không thay đổi, con mắt

không thèm nháy một cái, nửa phút sau, quay người bỏ đi không nói lời nào. Gần đây Trương Mẫn trải qua nguy cơ rất lớn. Tuy nói trường số mười ba có chất lượng dạy học và trình độ quản lý cách

biệt khá xa với trường trung học trực thuộc đại học sư phạm, nhưng không có nghĩa tất cả các học sinh đều không giỏi, đương nhiên, còn có cả phụ huynh của học sinh.

Thành tích của toàn thể lớp 6 luôn đứng ở giữa, trong cuộc họp phụ huynh, các câu hỏi của phụ huynh ép Trương Mẫn vô cùng, sau đó lại có không ít người muốn đổi giáo viên chủ nhiệm. Dư Chu Chu không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này - Nếu lúc trước có bản lĩnh đổi giáo viên dạy Anh văn thành Trương Mẫn thì bây giờ cũng có thể thay đổi Trương Mẫn với người khác. Hội phụ huynh của lớp cô cũng có mấy người có máu mặt.

Dư Chu Chu chống cằm nhìn Trương Mẫn hơi tiều tụy nôn nóng trên bục giảng, lặp lại cái định lý “Góc đối đỉnh thì bằng nhau” lần thứ năm nhưng cô lại không phát hiện.

Trương Mẫn đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, sau khi thỏa hiệp với một số phụ huynh, chuyện đầu tiên mà cô làm là thay đổi chỗ ngồi - nếu như các phụ huynh cho là thành tích con trai mình không tốt là do không có các bạn học giỏi và kỉ luật ngồi cạnh kèm cặp thì đổi chỗ là được.

Dư Chu Chu cũng bị đổi chỗ, có người bảo ba Đàm Lệ Na cho rằng con gái mình học không giỏi là do bạn cùng bàn rất ích kỉ, chỉ lo cho việc học của bản

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 349

thân, ngày thường đi học còn hay đọc truyện tranh, làm bộ lười nhác nói dối với con gái mình.

Không cần nói cũng biết, nhất định là Đàm Lệ Na chạy tới quán net hoặc xem truyện tranh bị cha mẹ phát hiện nên lôi Dư Chu Chu ra làm bia đỡ đạn - “Hạng nhất lớp con ngày thường còn đọc truyện tranh dưới hộc bàn lúc học đó!”

Dư Chu Chu rất khó chịu, nhưng không thể cãi lại. Dù sao người ta nói đúng sự thật.

Nhiều năm sau, cô đọc được một câu trong sách, đột nhiên nhớ lại trò khôi hài đổi chỗ năm này.

Khi chúng ta nhìn thế giới, luôn cho mình đứng ở trung tâm vũ trụ, cho rằng quan sát ở nơi này là chính xác và toàn diện nhất, nhưng quên mất, điểm mù lớn nhất cũng ở từ chỗ đứng trung tâm của mình.

Ba Đàm Lệ Na chỉ thấy Dư Chu Chu nhưng không thấy con gái của mình. Mà lúc đó, bạn học Dư Chu Chu cũng bị kiêu ngạo hạn chế bản thân, cô cho

rằng thành tích tốt, chuyện khác cũng tốt, mình có thể nắm mọi thứ trong tay, những người khác không thể thay đổi được thứ gì. Đương nhiên, mình cũng không ảnh hưởng được ai, trừ khi đối phương muốn được ảnh hưởng.

Kẻ tám lạng người nửa cân. Loài người đều rất tự phụ. Nhiều năm sau, Dư Chu Chu mới phát hiện, thế giới này có rất nhiều người

tình nguyện bị ảnh hưởng. Cuối cùng Trương Mẫn dùng ánh mắt làm khó dễ nhìn Dư Chu Chu, xác

định các chỗ ngồi xong thì gọi Dư Chu Chu vào văn phòng giáo viên nói chuyện riêng.

Bàn làm việc của Trương Mẫn rất loạn, Dư Chu Chu cố gắng đem sự chú ý của mình chuyển lên vẻ mặt của Trương Mẫn, mà cách nói chuyện làm nước miếng bắn tung tóe của đối phương cũng làm cô muốn hôn mê.

“Nói chung, cô rất xem trọng định lực của em, cho nên tạm thời em phải chịu oan ức một chút, chẳng qua cô bảo đảm, nếu như em ấy quấy rầy đến em, cô sẽ khuyên em ấy!”

Mặt Dư Chu Chu không đổi sắc, lùi ở phạm vi không bị nước bọt bắn phải, ngẩng đầu nhìn da dẻ thô ráp và hai mắt như gấu trúc của Trương Mẫn, thở dài trong lòng.

Lúc tiểu học, vóc dáng của cô rất nhỏ bé, lại bị xếp vào hàng thứ hai từ dưới đếm lên. Bây giờ vóc dáng tốt hơn thì lại ngồi ở hàng đầu. Trước mắt, người chủ nhiệm đang rối rắm này làm gì cũng không được, đã từng khen cô rất thông minh, cũng đã khen cô khi có thể tính giản lược được nhiều hơn so với các bạn học, cũng chưa từng gây áp lực cho cô khi cô luôn đứng ở hạng hai.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 350

Khi còn bé có đãi ngộ quá bất công nên khi người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ báo đáp lại gấp mấy lần ấm áp đã nhận được.

“Không sao, ngồi với ai cũng như nhau ạ. Cô Trương cứ sắp xếp đi ạ.”

Chương 69 Thời Kỳ Trưởng Thành

“Cậu là đệ nhất mặt dày.”

Dư Chu Chu không bị điều đến bàn cuối như đã nghĩ, cô ngồi ở hàng thứ ba, bạn cùng bàn đổi từ Đàm Lệ Na thành một bạn học nam.

Bạn học nam này tên là Mã Viễn Phi, ngụ ý của cái tên rất rõ ràng, cũng chứa đầy sự hi vọng và yêu thương của cha mẹ - có điều từ tình trạng của cậu ta, có vẻ như kì vọng cao và tình yêu kia giống như nhiệt huyết ba giây mà thôi.

Đống gàu trên bả vai và ống tay áo đã mài bóng loáng của Mã Viên Phi làm Dư Chu Chu cảm thấy hối hận vì hành vi báo ơn của mình với Trương Mẫn ở phòng giáo vụ. Phía trước Mã Viễn Phi là một cô bạn trông yếu ớt nhu mì, sau khi bị cậu ta vung mực tẩy lên áo thì khóc lóc gọi cha mẹ đến - hai phụ huynh tức giận đến mức gần như muốn lật tung văn phòng của Trương Mẫn.

Vẻ mặt của Dư Chu Chu hững hờ, cô vừa lạnh nhạt lật tờ manga dưới hộc bàn, vừa liếc mắt chú ý xung quanh. Mã Viễn Phi đi đến, tức giận vứt cặp lên bàn. Cậu ta gần như là người duy nhất tỏ vẻ bất mãn khi ngồi chung với cô.

Dư Chu Chu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng mí mắt không chớp một cái nào.

Điều chỉnh chỗ ngồi xong, cô Anh văn đi vào lớp. Dư Chu Chu thấy Mã Viễn Phi ở cạnh giống như bị bệnh tương tư, thường xuyên xoay đầu trêu chọc cậu bạn xinh trai ở cuối hàng, còn cợt nhả gọi anh em mình trêu chọc mấy bạn nữ, thậm chí khi thấy hành vi tác oai tác quái của đám bạn bè còn sáng mặt, vui vẻ vỗ tay.

Khó trách mấy kẻ kia thích làm trò lớn như vậy, còn lấy lòng nhau từ sáng tới tối - bạn xem đi, ở hàng thứ ba còn có một vị khán giả tận chức vậy cơ mà.

Cô chưa từng nghĩ đến Mã Viễn Phi lại có lòng trung thành và đạo đức nghề nghiệp của mình như vậy - dù sao, trong lòng Dư Chu Chu, cậu ta chỉ là một tên đàn em nghe theo Từ Chí Cường, hoặc nói thẳng ra, là một tên nhóc bị ăn hiếp nhưng không biết điều đó. Mã Viễn Phi lôi thôi luôn xoay quanh bên người Từ Chí Cường để trêu chọc các bạn học khác, làm tên hề giải buồn cho đám người kia, còn thường xuyên bị đám Từ Chí Cường cười nhạo vì khẩu âm, thế nhưng vẫn vui vẻ mua đồ uống, truyền giấy, chịu tội thay bọn họ.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 351

Nói thẳng ra, bọn họ không ghét Mã Viễn Phi. Lúc bọn họ khen cậu ta ngây thơ nghĩa khí thì không chút đỏ mặt đưa năm đồng để cậu ta xuống lầu mua đồ ăn.

Làm trò xấu xa sẽ bị nghiện hả? Cô nghĩ không ra. Dư Chu Chu có nhân duyên rất tốt, lúc ngồi ở hàng đầu là học sinh giỏi,

nhưng cô trước giờ không có lòng trung thành gì với lớp học cả. Trong lớp xảy ra chuyện gì, cô chỉ quay đầu nhìn một cái, sau đó nở nụ cười cổ vũ, hoặc bĩu môi khinh thường, sau đó cúi đầu đọc manga hoặc làm bài tập.

Im lặng lễ phép và nụ cười xa cách của học sinh giỏi có thể được hiểu là cao ngạo, hoặc là ngu ngốc, họ thường bị người khác nhìn với ánh mắt sùng bái, hoặc là đố kị, hoặc là thương hại. Dư Chu Chu không hề phát hiện, trạng thái ở chung của mình với các bạn học rất giống người kia.

Nhiều năm trước đây, cô đứng ở hành lang cùng một thiếu niên, thấy Trần Án nở nụ cười nhạt nhẽo với mọi người vây xung quanh anh.

Cô đã từng ước ao rằng, hi vọng có một ngày cô sẽ trở thành Trần Án xa vời như thế.

Thời gian đã thay đổi cô nhưng cô không biết điều đó. Ở trong mắt Dư Chu Chu, hành vi của Mã Viễn Phi chỉ có thể dùng tám chữ

để hình dung. Đau đớn bất hạnh, tức giận không tranh. Người duy nhất làm cô bận tâm là Tân Mỹ Hương. Tân Mỹ Hương ngồi hàng thứ nhất từ dưới đếm lên, bạn cùng bàn của cô ấy

là Từ Chí Cường. Lúc này Từ Chí Cường đang trưng cái mặt khó chịu vì bị đổi chỗ. Tân Mỹ Hương vẫn cúi đầu như cũ, giống như không nghe thấy lời nói trào

phúng của Từ Chí Cường với bạn bè ở cạnh. Dư Chu Chu liếc mắt nhìn về phía đó một hồi, trong lòng có chút lo lắng,

sau đó đột nhiên thấy ánh mắt của Ôn Miểu đằng sau lưng mình. Cô sợ hết hồn, mặt hai người rất gần, Dư Chu Chu thậm chí còn thấy mấy

cục mụn trên trán cậu ta. Vành tai và hai gò má của Ôn Miểu đỏ rực, cậu ta cúi đầu, nhìn sách Anh văn chằm chằm, nhỏ giọng hỏi, “Nhìn tớ làm gì...? Sao lại nhìn tớ với ánh mắt đó?”

Dư Chu Chu cảm thấy cậu ta rất khó hiểu, lườm một cái rồi quay đầu lại.

Không ngờ Ôn Miểu ở sau lưng còn đang nghĩ lung tung. “Tớ có gì để nhìn à?”

Dư Chu Chu quay đầu lại, nở nụ cười, “Cậu không có gì đẹp mắt hết.”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 352

Một lời hai ý nghĩa, gương mặt của Ôn Miểu khó chịu, nhỏ giọng nói, “Ai bảo tớ xấu?”

Dư Chu Chu quay đầu lên phía trước, nở nụ cười như con hồ ly nhỏ tà ác. ... Mùa đông đến trong im lặng. Dư Chu Chu vội vàng chạy vào nhà sau khi kết thúc tiết thể dục, cô để tay

lên máy sấy ấm áp. Hôm nay học tiết trượt băng, cô chỉ mặc chiếc áo khoác nhung màu đen, quên mang găng tay và khăn quàng cổ, cho nên luôn co tay để vào túi áo.

Cô đột nhiên nhớ đến ông Cốc. Nhớ đến sáng ngày đông hôm đó, hai ông cháu đứng song song để tay nơi máy sấy, Dư Chu Chu phát hiện trong lòng mình không còn cảm giác chua xót như trước kia nữa, ngược lại chỉ cảm thấy sự ấm áp vô tận. Gương mặt ông Cốc giống như bị sương mù che lấy, nhìn không rõ ràng như trước, chỉ thấy được một nụ cười mơ hồ.

Thời gian làm mờ đi kí ức, xóa hết nỗi đau, chỉ để lại kỉ niệm ấm áp nhẵn nhụi.

Điều làm Dư Chu Chu cảm thấy may mắn là bệnh tình của bà ngoại đã tốt hơn, mặc dù phải uống nhiều thuốc nhưng không cần truyền nước nữa, cũng có thể bước được mấy bước, nhưng phải có người dìu đi.

Đàm Lệ Na và mấy bạn học chen ở xung quanh, khóe mắt Dư Chu Chu liếc về cái áo khoác màu trắng của cô bạn, cười khẽ - đây hẳn là món quà sinh nhật mà cô bạn vòi từ ba mẹ lâu nay nhỉ?

Bạn nữ tiểu học ngây ngô đã im lặng trưởng thành thành một cô thiếu nữ. Dù là mùa đông nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nảy mầm của hạt giống trong lòng đất. Như vậy, mùa xuân còn cách xa sao?

Các bạn nữ không còn giả vờ không hứng thú khi nói về các bạn nam như hồi tiểu học nữa, cũng biết sơn móng tay rồi, khi mặc đồ mới luôn mang theo vẻ mặt phức tạp - nửa mong chờ người khác phát hiện, nửa lo lắng mọi người mắng. Mà các bạn nam ngồi hàng sau cũng bắt đầu vuốt tóc xịt keo, sau đó lo lắng mấy cục mụn trên trán. Có những lúc giáo viên gọi tên, căng thẳng một hồi rồi giả vờ bình tĩnh, mím môi rồi tìm đáp án...

Có lúc Dư Chu Chu nói về các cuộc cãi nhau của bạn học và giáo viên, hay hai bạn một nam một nữ cầm tay nhau, hay là việc bạn học trốn học... với mẹ.

Dư Chu Chu gắp một miếng bí đỏ, “Mẹ, mọi người thay đổi hết rồi, lá gan lớn hơn nhiều lắm luôn.”

Mẹ chỉ cười bảo, “Đang thời kì trưởng thành mà.” Tiết học giới tính, giáo viên ngồi ở bục giảng đọc báo, bên dưới là tiếng cười

và xì xào của các bạn học. Nội dung của tiết học này là sự phát dục của thời kì

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 353

trưởng thành. Tính chất khác nhau của nam nữ, cấu tạo sinh lý, thời kì kinh nguyệt...

“Tiết này... tự đọc sách.” Giáo viên bộ môn giới tính đi vào lớp nói một câu như thế.

Đương nhiên, Dư Chu Chu cùng các bạn khác không đọc sách giới tính như lời giáo viên căn dặn. Cô đỏ mặt giả vờ không hứng thú, mở sách Anh văn bắt đầu làm đề.

Mấy bạn nam nữ ở hàng sau lâu lâu lại cười hihi, Từ Chí Cường mở sách giáo khoa môn này đọc cái gì đó, bạn nữ ở cạnh đỏ mặt cười vỗ vai cậu ta, ngay cả Mã Viễn Phi cũng cười khúc khích. ‘Bầu không khí tự học’ ngại ngùng và sung sướng kia chỉ có Tân Mỹ Hương không ngẩng đầu, giả vờ như không nghe thấy.

Lông mày Dư Chu Chu cau lại, quan sát một hồi. Nửa năm nay, Tân Mỹ Hương im lặng hơn nhiều, thành tích vẫn tệ như trước. Hai người luôn bị Trương Mẫn tìm mắng mỗi khi có kết quả kiểm tra hàng tháng là Tân Mỹ Hương và Mã Viễn Phi.

Tuy rằng người bị thành tích kém không chỉ có hai người họ. Dư Chu Chu thở dài, ánh mắt liếc về phía Ôn Miểu đang đọc sách giới tính

say sưa. Bên trên là hình ảnh cấu tạo sinh lý nam giới - đương nhiên, Dư Chu Chu không bao giờ thừa nhận cô đã đọc hết quyển sách giới tính này từ hồi khai giảng, nếu không sao cô biết Ôn Miểu đang đọc cái gì?

“Cậu...” Dư Chu Chu gõ gõ bàn. Ôn Miểu kinh hoảng ngẩng đầu, hai gò má đỏ bừng. “Giáo viên bảo... giáo viên bảo tự học...” Dư Chu Chu gật đầu, “Cái môn học không có cuộc thi này cậu lại học chăm

chỉ như vậy. Ôn Miểu, cậu đúng là thiếu niên tốt, không học lệch.” Mặt Ôn Miểu xanh mét. “Tớ đương nhiên phải cố gắng rồi, có tấm gương ở trước mặt, tớ phải lấy

làm chuẩn chứ - Thật ra, bây giờ bắt đầu cũng chậm hơn mọi người rồi.” Cậu ta cười híp mắt dùng cây thước gõ lên trang sách viết mấy chữ ‘Những việc cần chú ý trong thời kì kinh nguyệt’, “Tấm gương Dư Nhị Nhị của chúng ta luôn chuẩn bị bài trước mà!”

Dư Chu Chu vốn chột dạ lập tức câm họng, trừng mắt nhìn Ôn Miểu một hồi, chớp mắt, ấp a ấp úng nói, “Tớ, tớ không thấy!”

Ôn Miểu không nói gì, chỉ nhướng mày cười kiêu ngạo. Nửa năm nay, cậu và Dư Chu Chu luôn cãi nhau, Dư Chu Chu có vẻ ngoài hiền lành yên tĩnh thật ra rất độc mồm, cậu và đối phương từng cãi nhau rất nhiều, chủ đề cũng nhiều, từ cách giải toán rút gọn cho đến bài hát ‘Thiên Hắc Hắc’ và ‘Diều’ bài nào hay

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 354

hơn, thậm chí còn dùng mấy thủ đoạn thấp hèn như lén cột dây dày vào chân bài, lần này cậu ỷ vào bộ mặt dày của nam sinh để chọc cô bạn.

Lúc cậu đang đắc chí thì thấy ánh mắt của Dư Chu Chu đang dán lên sách mình. Cậu dùng thước đo gõ lên hai chữ ‘mộng tinh’ in đậm to to.

Dư Chu Chu cúi đầu nhìn sách, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cúi đầu đọc mấy chữ rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu.

So với những bài giảng về kinh nguyệt của học sinh nữ, hai chữ này đúng là có lực sát thương rất lớn. Cổ Ôn Miểu cứng lại, quẫn bách không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Dư Chu Chu với ánh mắt xin tha.

Cái đồ đệ nhất mặt dày. Một đều, Dư Chu Chu nở nụ cười, sau đó quay đầu lên, lúc này mới thở phào nằm nhoài lên bàn, cảm giác tai và gò má của cô như đang bị lửa đốt, nóng vô cùng.

Đúng là hai bên đều tổn hại.

Chương 70 Chúng Ta Không Giống Nhau

“Kí ức xuất hiện mãnh liệt, nhưng lại trắng tay mà về.”

Giáo viên vật lý là một cô giáo trẻ tuổi rất nhiệt tình, có người bảo ở tổ vật lý, cô giáo rất nổi tiếng về sự mạnh mẽ. Môn vật lý là môn học duy nhất mà lớp cô và lớp Thẩm Dương học cùng một giáo viên.

Dư Chu Chu chống cằm lắng nghe cô vật lý nói về cuộc thi giáo viên dạy giỏi toàn tỉnh. Cuộc thi này là chuyện lớn mà trường rất xem trọng, mỗi lớp sẽ có một giáo viên dự thi. Lúc mọi người đang phân cô vật lý sẽ chọn ban hai học giỏi hay ban sáu sôi nổi thì cô vật lý lên bục tuyên bố, lần này sẽ do hai lớp cùng nhau thi giáo viên dạy giỏi với cô.

“Quá gian xảo dối trá rồi!” Ôn Miểu ở sau lưng thì thầm. Dư Chu Chu quay đầu nhỏ giọng tung hứng, “Trước kia cậu không tham gia

mấy cái này à? Nó vẫn luôn vậy mà?”

Giáo án đã chuẩn bị sẵn, quy trình đã có sẵn, các dụng cụ dạy học cũng được chuẩn bị đầy đủ, mọi người đã được sắp xếp cho từng câu hỏi, đã được luyện tập mấy ngày trước rồi nên lúc đó chỉ cần diễn lại như trước thôi. Cô giáo hiền lành thân thiết, hướng dẫn từng bước, các học sinh tích cực phát biểu, tư duy nhanh nhạy, dù câu hỏi nào cũng giơ tay cả lớp - đương nhiên, ai là người giơ cao nhất - thì đó mới là người biết đáp án.

Lúc cô giáo nói đến mảng hạt nhân, cô lấy mắt kính xuống, để vào trong hộp kính, sau đó vung tay lên bàn Dư Chu Chu một cái rồi bước về phía bảng đen vẽ

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 355

vời cái gì đó, Mã Viễn Phi lập tức đưa tay cầm hộp kính, hí hoáy cái hộp kính một lát thì để nó đứng chổng ngược trên bàn nhưng không rớt.

Dư Chu Chu kinh ngạc nhếch mày, “Ấy, sao lại làm được thế?” Cô đưa tay tới thử, thử bao nhiêu lần thì rớt chừng đó, tiếng đập xuống bàn

vang lên không nhỏ. “Ngốc!” Đằng sau và bên phải đồng thanh một tiếng. Từng có lúc, Dư Chu Chu quyết định nên đối xử với Mã Viễn Phi như người

qua đường, nhưng sau một thời gian, Mã Viễn Phi giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, lúc học sẽ dùng giọng nói mang đậm giọng địa phương cằn nhằn bên tai, quấy rầy xung quanh, sau đó gấp giấy vứt bừa bãi xung quanh, làm phiền đến Dư Chu Chu, hoặc thậm chí cậu bạn còn giẫm lên đôi giày mới của cô.

Ôn Miểu thì thường xuyên chắp hai tay sau gáy, nhìn Dư Chu Chu đang tức đến nổ phổi mà cười hì hì, thỉnh thoảng còn nói mát hai câu - đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác luôn.

Nhưng hai tên nam sinh này đã quên mất Dư Chu Chu trước giờ không phải là kẻ tầm thường. Sau khi thể chất pháo sáng của cô, Mã Viễn Phi mới ý thức được độ nghiêm trọng của việc này.

Lúc cậu ta giẫm Dư Chu Chu chỉ mang theo chút ý tức trêu đùa, nhưng Dư Chu Chu lại đá một phát mạnh đến mức làm cậu ta cảm giác như chân mình sắp què rồi, đá mạnh và nhiều đến mức Mã Viễn Phi phải gào khóc thảm thiết, “Cô ơi, Dư Chu Chu đánh người!” Đến lúc Ôn Miểu nhếch môi xem chuyện hài thì Dư Chu Chu bắt đầu gom đống giấy vụn lại, sau đó ném sạch vào cặp của Ôn Miểu - đợi đến lúc Ôn Miểu học thể dục về, mở cặp ra thì thấy bên trong chỉ một màu trắng như tuyết, che hết đống sách giáo khoa - ngẩng đầu lên thì thấy Dư Chu Chu đang chắp tay sau lưng, cười híp mắt vui vẻ nói.

“Cậu xem đi, một miếng cũng không thiếu.” Cô cười híp mắt. Lúc này, Dư Chu Chu đang cầm hộp kính của cô vật lý nghiêng đầu nhìn Mã

Viễn Phi một cái, đối phương ngoan ngoãn cúi đầu xuống. “Cậu có phải là đàn ông không thế?” Chỉ còn Ôn Miểu ở đằng sau rít gào bất

đắc dĩ. “Hôm nay tôi đã đưa danh sách các bạn học thực nghiệm cho hiệu trưởng,

xem nên cho ai tham gia, bây giờ vẫn chưa có quyết định chính thức, nhưng lớp chúng ta sẽ có một nửa, một nửa còn lại là của ban hai, công bằng cho hai lớp.”

Thí nghiệm? Dư Chu Chu đổi sự chú ý từ hộp mắt kính lên người cô vật lý.

Tiết học lần này thú vị hơn trước kia rất nhiều. Cô vật lý hẳn đã bỏ ra rất nhiều công phu, chuẩn bị vài thí nghiệm thú vị, hoàn toàn không dùng sách giáo khoa, nói với cái tên mỹ miều là phổ cập khoa học.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 356

Sau đó cô vật lý nhìn Dư Chu Chu và Ôn Miểu với ánh mắt nhiệt tình. Thậm chí Dư Chu Chu còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Ôn Miểu

đằng sau mình. Ủy viên văn nghệ thở dài nói nhỏ với Dư Chu Chu, lần thực nghiệm này rất

thú vị, mà điều này sẽ khiến cho mấy thầy cô dự giờ xem trọng, thể hiện được tính chất của tiết học tự chủ - Dư Chu Chu và Ôn Miểu bình tĩnh nhìn nhau thở dài.

Chẳng qua hình thức mới mẻ hơn chút, độ khó cũng tăng thêm một chút. Thực nghiệm không phải bọn họ thiết kế, kết quả cũng đã tính ra rồi, thậm chí ngay cả quá trình và kết quả cũng được soạn thảo ra hết.

Tiết dự giờ lần này làm Dư Chu Chu nửa vui nửa buồn. Vui là vì chương trình học rất nhàm chán, giống như mấy tiết sinh lý, tiết kỹ thuật gì đó - cô có thể trốn một cách đường hoàng. Phòng thí nghiệm vật lý đã trở thành chỗ tránh nạn chính thức của Dư Chu Chu, cô cực kì nhiệt tình với thí nghiệm nhỏ mà mình phụ trách.

Thí nghiệm này do cô và Ôn Miểu cùng nhau làm, chẳng qua người này sẽ không giúp đỡ cô vào tiết kỹ thuật, bởi cậu ta rất thích tiết kỹ thuật, cũng thích những bài tập thủ công kia. Dư Chu Chu không hiểu tại sao một nam sinh lại thích môn kỹ thuật dành cho các cô gái khéo tay như vậy, mà bài thí nghiệm của hai người bắt buộc họ phải thống nhất thời gian hành động cùng nhau, nên lúc Ôn Miểu đòi đi học tiết kỹ thuật làm Dư Chu Chu phát khùng.

“Cậu có phải đàn ông không đó? Tiết học kia có gì mà cậu thích? Chúng ta cần luyện tập đó, luyện tập!”

Ôn Miểu ngáp một cái, “Luyện tập cái đầu cậu đó! Thí nghiệm của tụi mình gần như không cần kỹ thuật khó gì cả, còn không phải cậu tính đọc manga trong phòng thí nghiệm chứ luyện tập cái quần! Thật ra tớ cảm thấy vừa đọc truyện trong lớp vừa đề phòng giáo viên phát hiện còn kích thích hơn nhiều, cậu nói đúng không?”

Dư Chu Chu đuối lý, thí nghiệm của hai người đúng là rất đơn giản: Mô phỏng mặt trời mọc.

Nguyên lý cơ bản là tác dụng của ánh sáng khúc xạ, dụng cụ cần thiết là một hộp vuông, một đèn pin cầm tay, với thêm một cái bình thủy tinh, nói chính xác là xé nhãn của bình truyền dịch. Đèn pin đại biểu bằng mặt trời, hộp vuông đại biểu cho độ cao của đường chân trời, cũng vừa vặn che được ánh sáng của đèn pin, các bạn học ngồi dưới bục giảng sẽ không thấy gì cả.

Nhưng khi hai người thả bình truyền dịch đầy nước lên thì các bạn học có thể thấy được ánh sáng từ đèn pin cầm tay. Bình truyền dịch lúc này là tầng khí quyển, để ánh mặt trời có thể khúc xạ, thể hiện cho câu, “Rạng sáng là trước khi mặt trời mọc thật sự.”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 357

Theo lời của Ôn Miểu mà nói thì cái thí nghiệm này rất nhàm chán, một đứa nhỏ sáu tuổi cũng có thể làm được. Cô giáo vật lý luôn yêu cầu - “Tự mình nhớ lời kịch, đừng đến lúc đó nói cà lăm làm mất mặt cô là được!”

Nhưng điều làm Ôn Miểu không hiểu là, lần đầu bọn họ vào chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm, lúc cậu đang cầm đèn pin để lắp pin vào thì nghe tiếng cười khúc khích của Dư Chu Chu đang hứng nước cho bình truyền dịch.

Cậu nhẹ nhàng đi tới, thấy cô đang ngồi rót nước một cách chăm chú, khóe miệng nhếch lên, không biết đang nhớ chuyện gì.

Cô giơ cái bình lên, nhỏ giọng lầu bầu, “Ha, mang nước thánh đi thôi!”

“Nước thánh gì đó?”

Dư Chu Chu bị cắt đứt dòng suy nghĩ hét lên một tiếng, bình nước trong tay tuột xuống, rơi xuống đất.

Thẩm Dương đang lau chùi vại cá và giá đựng ở cạnh nhìn bọn họ như hai tên hề, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Dư Chu Chu và Thẩm Dương vào ngày thứ bảy học thêm bên ban A không hề nói gì với nhau, trừ câu ‘Làm phiền một chút tớ cần đi WC’ cả. Chỗ ngồi của ban A thay đổi theo thành tích thi từng tháng, nhưng bàn học của Dư Chu Chu và Thẩm Dương không bao giờ thay đổi, giống như hai cục đá lớn nằm dính trên đất.

Dư Chu Chu mơ hồ cảm thấy, mình đã quen với việc đứng thứ hai của trường rồi, đây không phải là chuyện xấu, cuộc sống vẫn như trước, học hành, cuộc sống vẫn vậy, có đọc thêm một chút truyện tranh, đánh cầu lông, chạy bộ, mẹ cũng đồng ý mua máy vi tính cho cô sau Tết.

Thẩm Dương lại căng như dây cung, cô không phải là Dư Chu Chu.

Thậm chí cô không tự chủ được mà học theo cách sống của Ôn Miểu, giống như họ của đối phương vậy, ôn hòa.

Trần Án là nhân vật chính của trò chơi, còn cả chuyện cũ ở trường tiểu học, đan dệt thành hình ảnh không chân thật ngoài bình thủy tinh.

Ngoại trừ lần gặp đầu tiên cô vật lý dẫn cô đến phòng thí nghiệm gặp được Thẩm Dương ra thì không còn gặp nhau nữa, đối với việc Dư Chu Chu trốn học để chơi này, Ôn Miểu luôn dùng ánh mắt ‘Cậu xem người đứng hạng nhất khối kìa, vì có thêm thời gian học, ngay cả tiết của cô vật lý cũng không thèm quan tâm, đáng đời cậu đứng thứ hai’ để kích thích Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu vừa ủ rũ vừa hỏi Ôn Miểu, “Cậu để ý ghê ta, thế cậu thì sao? Thái độ học tập của cậu còn không bằng tớ đó!”

Ôn Miểu không hề nghĩ ngợi, lười biếng trả lời, “Nhưng mà, Chu Chu này, chúng ta không giống nhau.”

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 358

Dư Chu Chu đột nhiên ngẩn người.

Hình như đã từng thấy đâu rồi.

Kí ức đến rất mãnh liệt, nhưng lại trở về trắng tay.

Lúc về lớp thì phát hiện mọi người đang phát bài kiểm tra anh toán lý văn hồi chủ nhật, từ hàng thứ nhất truyền về sau, trong lớp náo nhiệt vô cùng. Đại biểu từng môn đứng ở bục giảng kêu to, “Có ai thiếu bài kiểm tra văn không? Có ai thiếu không?”

“Tớ thiếu, tớ thiếu!” Ủy viên văn nghệ vừa giơ tay hô to thì nghe thấy tiếng cười của mọi người xung quanh.

Dư Chu Chu đi từ cửa sau lên chỗ, lúc đi ngang qua thì thấy Tân Mỹ Hương đang thu dọn bài thi cho các bạn ngồi xung quanh, xếp chỉnh tề theo từng môn học, mặc dù người ta chẳng quan tâm.

Một cái đinh đã tạo ra huyết án. Tân Mỹ Hương bất bình cho cô, nhưng Dư Chu Chu không làm gì cho cô ấy cả. Bây giờ người bị bắt nạt là Tân Mỹ Hương, cô lại không có đủ dũng khí để nhét lại bài thi vào tay đám Từ Chí Cường.

Đi tới chỗ ngồi của mình, cô phát hiện Mã Viễn Phi đã nhận bài thi cho mình.

Dư Chu Chu cảm thấy cảm động, lại nhìn bài thi bị ném lộn xộn của Ôn Miểu, đột nhiên nở nụ cười ấm áp, cười nói với Mã Viễn Phi, “Cảm ơn cậu.”

Mã Viễn Phi luôn hiếu động, giống như đứa trẻ bị bệnh tăng động vậy. Nhưng Dư Chu Chu đã phát hiện từ lâu, cho dù vẻ mặt của người khác thế nào, con mắt của cậu ta luôn có khoảng trống, con ngươi rất ít khi di chuyển, tròng mắt trắng rất nhiều. Nếu như đem nửa mặt của cậu ta che đi, chỉ nhìn đôi mắt thì không bao giờ đoán được vẻ mặt của cậu ta cả.

Nhưng nghe được lời cảm ơn, cậu ta không hề nhìn cô, chỉ hơi đỏ mặt, nhịn không được nói, “Cất bài kiểm tra cẩn thận đi, sau đó đừng có đụng vào bài thi trong hộc bàn của tớ!”

Dư Chu Chu ngại ngùng sờ mũi. Cô luôn quên mang theo bài thi, mỗi lúc đi học, đến khi cô giáo giảng đáp án của bài thi, cô luôn cướp bài thi trong hộc bàn của Mã Viễn Phi, nhưng hộc bàn của cậu bạn rất loạn, phải mò mãi mới tìm được bài thi.

“Đúng rồi, lúc nãy cô vật lý mới đến, bảo sắp công bố danh sách các bạn học tham gia thi đấu, lúc nữa đến phòng thí nghiệm với ban hai để nói vài chuyện.”

Được rồi, kiểm tra lời kịch phải hông? Dư Chu Chu chán nản nhét quyển Inuyasha vào cặp.

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 359

“Còn nữa.” Mã Viễn Phi nói thêm, “Hình như lần nay thi với trường trung học trực thuộc đại học sư phạm đó.”

“À.” Cô gật gù một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu nói cái gì?”