5
Tháng 3 2020 Lá thư tu học của tăng thân Thuyền Từ ở vùng Hoa Thịnh Ðốn 10413 Adel Road, Oakton, VA 22124 Điện thư: [email protected] Trang nhà http://crpcv.org/thuyentu/ Tình nghĩa (Đây là bài pháp thoại Sư Ông giảng ngày 2.8.1998 tại xóm Hạ, Làng Mai .) Sư Tử Tìm Con Đức Thế Tôn kể chuyện: Có một con sư tử đang mang thai một em bé sư tử. Đã gần đến ngày sinh, nhưng sư tử mẹ vẫn phải đi kiếm mồi. Sư tử cha phải làm công việc che chở bảo vệ, không cho những gia đình sư tử khác xâm chiếm vùng gia đình nó đang sinh sống. Sư tử cha xây dựng hàng rào lãnh địa của mình bằng cách đi tiểu xung quanh. Cái hàng rào được làm bằng mùi nước tiểu. Và bất kỳ con sư tử nào, dù lớn hay nhỏ, nếu bước vào lãnh địa này, sư tử cha liền tìm cách cản lại. Hôm đó, trong khi săn mồi, sư tử mẹ đuổi theo một con nai. Bụng sư tử mẹ đã lớn nên nó rất mệt, lại vì đang đói nên không thể nào chạy nhanh được. Đến gần một thung lũng, con nai nhẹ nhàng nhún mình nhảy qua. Sư tử mẹ phải dùng hết sức lực rướn mình nhảy theo. Trong khi nhảy từ bên này qua bên kia sườn núi thì sư tử mẹ sảy thai. Sư tử con rơi từ trong lòng sư tử mẹ, rớt xuống thung lũng. Mất con, sư tử mẹ đau buồn, tuyệt vọng, không muốn đuổi theo con nai nữa. Nó nghĩ rằng: “Con ta rớt xuống thung lũng chắc chắn đã tan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng, sư tử mẹ thoáng thấy một con sư tử con. Con sư tử con này có điệu bộ của một con khỉ. Nó cũng leo cây, cũng kêu chét chét, cũng ăn trái cây. Thường thì sư tử không ăn trái cây, nó không ăn chay. Nhưng con sư tử con này không những leo cây và nói tiếng khỉ giỏi mà ăn trái cây cũng rất giỏi. Sư tử mẹ nhận ra ngay đứa con của mình. Biết con mình còn sống, nó mừng lắm. Nhưng sư tử con không có cảm giác gì hết khi nhìn thấy sư tử mẹ. Nó không thấy sư tử mẹ có dính líu gì tới nó và nó còn muốn lẩn trốn sư tử mẹ nữa. Nó nghĩ: “Bà này buổi sáng đi ngang qua đây không biết tại sao cứ nhìn mình quá trời! Mình không thích!” Sư tử con chơi với bầy khỉ, leo lên cây, nói chuyện chét chét bằng ngôn ngữ khỉ, và làm đủ mọi trò giống hệt như khỉ. Cách nó nhìn, cách nó chơi, cách nó nói, cách nó hái và nhai trái cây đều giống hệt như khỉ. Sư tử mẹ nghĩ rằng mình nên kiên nhẫn một chút, nên đi lại vùng này thường xuyên, chọn những lúc sư tử con không bị bao bọc bởi những con khỉ khác để tới làm quen. Một hôm, sư tử mẹ thấy sư tử con một mình đi tới, nó nói: “Con của mẹ ơi, đi chơi với mẹ đi!” tử con nghĩ: “Cái bà này vô duyên thiệt, mình là con của bà hồi nào! Mẹ mình là khỉ. Mẹ rất dễ thương. Mẹ kể rằng: Hơn một năm cách đây, mẹ đang hái trái cây trong một cái thung lũng thì tự nhiên có một cục gì từ trên trời rơi xuống. Sẵn tay mẹ hứng lấy thì thấy đó là một sinh vật rất mềm, dễ bị thương tích. Mẹ mình đem mình về nuôi và cho mình bú, cho học nói tiếng khỉ, cho ăn trái cây và tập cho leo cây. Mẹ mình dễ thương chứ cái bà này vô duyên quá! Bà có dính líu gì tới

Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

  • Upload
    others

  • View
    4

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

Tháng 32020

Lá thư tu học của tăng thân Thuyền Từ ở vùng Hoa Thịnh Ðốn 10413 Adel Road, Oakton, VA 22124Điện thư: [email protected] Trang nhà http://crpcv.org/thuyentu/

Tình nghĩa(Đây là bài pháp thoại Sư Ông giảng ngày 2.8.1998tại xóm Hạ, Làng Mai .)

Sư Tử Tìm ConĐức Thế Tôn kể chuyện: Có một con sư tử đang mang thai một em bé sư tử. Đã gần đến ngày sinh, nhưng sư tử mẹ vẫn phải đi kiếm mồi. Sư tử cha phải làm công việc che chở bảo vệ, không cho những gia đình sư tử khác xâm chiếm vùng gia đình nó đang sinh sống. Sư tử cha xây dựng hàng rào lãnh địa của mình bằng cách đi tiểu xung quanh. Cái hàng rào được làm bằng mùi nước tiểu. Và bất kỳ con sư tử nào, dù lớn hay nhỏ, nếu bước vào lãnh địa này, sư tử cha liền tìm cách cản lại.Hôm đó, trong khi săn mồi, sư tử mẹ đuổi theo mộtcon nai. Bụng sư tử mẹ đã lớn nên nó rất mệt, lại vìđang đói nên không thể nào chạy nhanh được. Đến gầnmột thung lũng, con nai nhẹ nhàng nhún mình nhảyqua. Sư tử mẹ phải dùng hết sức lực rướn mình nhảytheo. Trong khi nhảy từ bên này qua bên kia sườn núithì sư tử mẹ sảy thai. Sư tử con rơi từ trong lòng sư tửmẹ, rớt xuống thung lũng. Mất con, sư tử mẹ đau buồn,tuyệt vọng, không muốn đuổi theo con nai nữa. Nónghĩ rằng: “Con ta rớt xuống thung lũng chắc chắn đãtan xương nát thịt rồi”.

Hơn một năm sau, đang đi trong rừng, sư tử mẹ thoángthấy một con sư tử con. Con sư tử con này có điệu bộcủa một con khỉ. Nó cũng leo cây, cũng kêu chét chét,

cũng ăn trái cây. Thường thì sư tử không ăn trái cây,nó không ăn chay. Nhưng con sư tử con này khôngnhững leo cây và nói tiếng khỉ giỏi mà ăn trái cây cũngrất giỏi. Sư tử mẹ nhận ra ngay đứa con của mình. Biếtcon mình còn sống, nó mừng lắm. Nhưng sư tử conkhông có cảm giác gì hết khi nhìn thấy sư tử mẹ. Nókhông thấy sư tử mẹ có dính líu gì tới nó và nó cònmuốn lẩn trốn sư tử mẹ nữa. Nó nghĩ: “Bà này buổisáng đi ngang qua đây không biết tại sao cứ nhìn mìnhquá trời! Mình không thích!” Sư tử con chơi với bầykhỉ, leo lên cây, nói chuyện chét chét bằng ngôn ngữkhỉ, và làm đủ mọi trò giống hệt như khỉ. Cách nónhìn, cách nó chơi, cách nó nói, cách nó hái và nhaitrái cây đều giống hệt như khỉ.

Sư tử mẹ nghĩ rằng mình nên kiên nhẫn một chút, nênđi lại vùng này thường xuyên, chọn những lúc sư tửcon không bị bao bọc bởi những con khỉ khác để tớilàm quen. Một hôm, sư tử mẹ thấy sư tử con một mìnhđi tới, nó nói: “Con của mẹ ơi, đi chơi với mẹ đi!” Sưtử con nghĩ: “Cái bà này vô duyên thiệt, mình là concủa bà hồi nào! Mẹ mình là khỉ. Mẹ rất dễ thương. Mẹkể rằng: Hơn một năm cách đây, mẹ đang hái trái câytrong một cái thung lũng thì tự nhiên có một cục gì từtrên trời rơi xuống. Sẵn tay mẹ hứng lấy thì thấy đó làmột sinh vật rất mềm, dễ bị thương tích. Mẹ mình đemmình về nuôi và cho mình bú, cho học nói tiếng khỉ,cho ăn trái cây và tập cho leo cây. Mẹ mình dễ thươngchứ cái bà này vô duyên quá! Bà có dính líu gì tới

Page 2: Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

mình mà dám gọi mình bằng con, xưng là mẹ và cònrủ mình đi theo nữa. Thật là vô duyên”.

Sư tử con có vẻ giận. Nó nói: “Thôi đi bà! Bà đi ngayđi, đừng nói nữa. Tôi ghét bà lắm!” Sư tử mẹ họcđược một bài học. Nó biết rằng nó phải kiên nhẫnnhiều. Đứa con của mình không biết nó là sư tử, cứtưởng nó là khỉ. Nó đã tưởng như vậy bao nhiêu ngày,bao nhiêu tháng. Bây giờ, mình nói nó không phải làkhỉ, nó là sư tử, nó sẽ không chấp nhận, và như vậymình không bao giờ khôi phục lại được đứa con này.

Một lần khác sư tử mẹ gặp lại sư tử con. Nó nói: “Côơi, tôi xin lỗi cô nhé! Hôm trước tôi khờ dại quá! Tôilầm, tôi tưởng cô là con của tôi, tôi tưởng cô là sư tử,ai dè tôi nhìn lại, tôi thấy cô là khỉ. Tại sao mà tôi lạinói cô là con của tôi được! Cho tôi xin lỗi nghe, từ ràyvề sau tôi sẽ không làm như vậy nữa” Sư tử con đáp:“Đúng! Tôi là khỉ mà bà kêu tôi là sư tử, là con củabà, như thế là sai. Nhưng bà đã biết lỗi thì tôi tha lỗicho bà”. Sư tử mẹ hỏi: “Vậy thì mình đi chơi với nhauđược không?” Sư tử con đáp “Ừa”. Hai mẹ con đichơi.

Tới một bờ suối, chỗ đó nước trong và lắng, có thể soibóng được, sư tử mẹ cúi xuống soi mình vào. Sư tửcon thấy bạn mình soi bóng ở trong nước cũng lại gầnvà soi, nó rất ngạc nhiên thấy ở dưới nước có bóng mộtcon sư tử lớn bên cạnh một con sư tử con. Sư tử mẹ lecái lưỡi ra, ở trong nước con sư tử lớn cũng le cái lưỡi.Sư tử mẹ đưa chân trước ra, sư tử lớn trong nước cũngđưa chân trước ra. Người bạn mới cũng bắt chước làmtheo và con sư tử nhỏ trong nước cũng le lưỡi, cũngđưa chân ra.

Nó bắt đầu nghi ngờ rằng, có thể sư tử mẹ đã nói đúng.Sư tử con còn đang trong tâm trạng như vậy, thì sư tửmẹ gầm lên một tiếng vang dội. Tự nhiên sư tử concũng ngứa cổ và cũng bắt chước gầm lên. Lạ thaymiệng nó không phát ra âm thanh chét chét của khỉnữa mà phát ra tiếng gầm của loài sư tử, mãnh liệt vôcùng. Sư tử mẹ nhìn sư tử con mỉm cười. Nó nhảy mộtcái qua bên suối, đi vào rừng. Sư tử con cũng mỉmcười lại, rồi nhảy một cái vượt qua suối, theo sư tử mẹvào rừng. Nó giác ngộ rằng, nó không phải là loài khỉmà là loài sư tử. Từ đó, hai mẹ con được đoàn tụ, hạnhphúc lâu dài.

Sau khi kể câu chuyện này, Đức Thế Tôn nói rằng conngười chúng ta cũng như vậy. Mình có Phật tính, mìnhlà con của Bụt mà mình không biết. Mình tưởng rằngmình là con của ma. Mình có mặc cảm mình thấp kém,

xấu xa, tội lỗi, hư hỏng, yếu đuối. Mình không đánggiá một đồng xu. Mình đã đánh mất niềm tin nơi chínhbản thân. Trong khi đó mình có Phật tánh. Nếu nhìncho kỹ thì thấy rằng trong mình có những hạt giốngcủa từ, bi, hỷ, xả, hạnh phúc, niềm tin, hiểu biết và tuệgiác. Vì vậy ta đừng nghĩ rằng Phật là một cái gì ởngoài mình, còn ở trong ta không có gì hết, chỉ có khổđau thôi. Giống như sư tử con nghĩ nó không phải là sưtử. Do đó, nó đã từ chối khi mẹ nó tới kêu nó, gọi nó làcon.

Trong những ngày đầu của mùa hè năm nay, chúng tađã được học: chúng ta thuộc về truyền thống thiền củaTổ Lâm Tế. Tổ Lâm Tế đã dạy chúng ta nhiều lần:đừng có đi tìm Phật ở bên ngoài, Phật đang nằm ởngay trong tâm của mình, mình chính là Phật, mìnhchính là con Phật. Mình có thể là Phật được nếu mìnhmuốn. Phật là gì, Bụt là gì? Bụt là khả năng tha thứ,khả năng thương yêu, khả năng hiểu biết, khả năng từbi, khả năng trí tuệ. Con người có những hạt giống đó.Con người có khả năng làm được chuyện đó. Ngày xưaĐức Thế Tôn cũng là một con người, nhờ có niềm tinrằng con người có thể giác ngộ được mà Đức Thế Tônđã thực tập phát triển được Phật tánh trong người củaNgài, phá tan tất cả mọi mặc cảm. Đức Thế Tôn khôngđi tìm cái Chân, Thiện, Mỹ ở ngoài, mà tìm ngay tronglòng mình. Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh:“Nhấtthiết chúng sanh giai hữu Phật tánh”.

Nếu mỗi ngày chúng ta tưới tẩm được những hạt giốngtha thứ, bao dung, thương yêu và hiểu biết thì càngngày chúng ta càng thấy rõ rằng chúng ta thuộc vềdòng giống Phật, chúng ta không còn mặc cảm tội lỗinữa. Chúng ta sẽ không đi kiếm Phật ở ngoài nữa,chúng ta có thể tiếp xúc với Phật ngay ở trong lòng củachúng ta.

Bụt thở cho conNgày xưa khi mới đi xuất gia, lúc mười sáu tuổi, tôi cóhọc bài kệ thỉnh chuông:“Văn chung thanh, phiền não khinh. Trí tuệ trưởng, bồ đề sanh. Ly địa ngục, xuất hỏa khanh. Nguyện thành Phật, độ chúng sanh”.

Nghĩa là: Nghe tiếng chuông thì cảm thấy những phiềnnão trong lòng mình trở nên vơi nhẹ, trí tuệ trong mìnhphát triển, lìa khỏi những khổ đau của địa ngục, tức lànhững ngọn lửa thiêu đốt của tham dục, sợ hãi và hậnthù. Con nguyện sẽ trở thành một vị Phật để độ chochúng sanh. Và sau mỗi thời công phu, tôi cũng đượcđọc câu:

Page 3: Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

“Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ.Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn. Pháp môn vô lượng thệ nguyện học. Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành”.

Nghĩa là: Tất cả chúng sanh đang đau khổ số lượngđông đảo không thể đếm được, con muốn cứu độ tấtcả, không bỏ sót một ai. Phiền não nhiều vô tận, connguyện chuyển hóa hết. Những lời dạy thâm sâu củađức Phật và những pháp môn Ngài đưa ra nhiều khôngthể đo lường hết được, con nguyện tu tập hết. Conđường thành Phật cao viễn tột cùng, con nguyện đi tớitận cùng để thành Phật. Những bài kệ đó cho thấy rõ

ràng mục đích của người tu là được thành Phật. ThànhPhật là chuyện có thể làm được. Lý tưởng của người tulà để thành Phật, chứ không phải để làm những chuyệnkhác như là làm chùa lớn, hay lập hội để làm chủ tịch,làm hòa thượng pháp chủ, hay làm trụ trì.

Mục đích tu là để trở thành Phật thôi, đâu có thể nàokhác được. Hồi mười sáu tuổi mình đã được học rất rõràng như vậy rồi. Nhưng lúc đó, mình còn nghĩ rằngthành Phật chắc lâu lắm mới được, phải từ kiếp nàysang kiếp khác, đời này qua đời khác. Nếu có người tựxưng tôi là Phật Di Lặc giáng sinh, tôi là Phật ThíchCa, hay tôi là Bồ tát Quán Thế Âm đây, thì mình nghĩ:Ông này chắc là điên rồi. Mình còn là chúng sanh sờsờ, tham, sân, si còn nhiều, tự ái còn nhiều, xưng làPhật thì ai mà tin được.

Nhưng có một hôm, đang đi thiền hành, đi rất hay, sựnhất tâm rất cao, có niệm, có định, và có tuệ, hạnhphúc rất lớn, tự nhiên tôi có cảm tưởng rằng đây đâuphải là một chúng sanh đang đi, đây là một đức Phậtđang đi. Trong con người mình lúc đó có một ngườiđang đi thiền hành và một người đang quán sát. Người

quán sát đó nói rằng: “Đây đâu phải là một chúngsanh đang đi, đây là một vị Phật đang đi”, tại vì mìnhthấy rõ ràng mỗi bước đều có niệm, có định, có tuệ, cóhạnh phúc và có giải thoát, không luyến tiếc quá khứ,không mơ ước tương lai. Trong con người của mình cómột quán sát viên và một diễn viên. Diễn viên nàykhông có ý muốn trình diễn để cho người ta coi, màthực sự đang đi với tất cả hạnh phúc. Đi không vớimục đích để dạy người ta, để làm mẫu cho người ta đitheo, mà đi giống như một đức Phật đang đi vậy.

Nhớ lại năm đó, tôi và một số các vị xuất gia ở LàngMai qua hoằng pháp ở Đại Hàn. Hôm đó, cảnh sát đã

chặn đường một đại lộ lớn tại Hán Thành để cho mấyngàn người đi thiền hành. Khởi đầu buổi thiền hành,tôi đứng trên cái bục cao để hướng dẫn mọi ngườithiền hành làm sao cho có an lạc trong từng bước chân.Sau khi hướng dẫn xong, bước xuống bục để bắt đầu đithì tôi không có lối để đi. Thiên hạ bao quanh rất đông.Hàng trăm ống kính của máy chụp hình, máy quayphim bao quanh tôi. Không chỉ có những nhà báo màthôi, người thường cũng có máy ảnh và máy quayphim rất nhiều.

Lúc đó, tôi thấy khó quá! Đi thiền hành như vậy làmsao đi được! Tôi tự nhủ rằng mình chịu thua thôi, mìnhđể Bụt đi giùm mình. “Bụt ơi, con chịu thua rồi! XinNgài đi giùm con!” Tự nhiên trong tôi Bụt hiện ra, Bụtbước xuống, Bụt đi một bước, hai bước rất chánhniệm, rất vững chãi. Rừng người từ từ rẽ ra, nhường lốicho Bụt đi. Thật hay. Mình không yêu cầu quý đạohữu rẽ ra để có đường cho mình đi, mình không phảinói với ai như vậy hết. Bụt ở trong mình lãnh tráchnhiệm này. Ngài chỉ cần bước một bước, hai bước là tựnhiên hoàn cảnh trở nên rất thuận lợi. Nhìn cho kỹ thìđức Bụt đó không phải ở ngoài mình, đức Bụt đó ởtrong mình. Mình đã tập luyện lâu ngày rồi. Khi Bụt đi

Page 4: Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

thiền hành thì ngài không có cố gắng gì hết, Bụt đi thậttự nhiên, thảnh thơi, thật giải thoát.

Trong mỗi người của chúng ta có Bụt và có ma. Manói rằng: “Đi thiền hành mệt quá! Bây giờ mình muốnvề nằm trên cái giường của mình cho khỏe”. Mìnhtrốn đi thiền hành, đó là do ma ở trong con người mìnhxúi. Nhưng trong con người mình cũng có Bụt. Tại vìkhi đi thiền hành, Bụt đi rất hay, rất hạnh phúc, đầynăng lượng. Mỗi bước chân đem tới an lạc, thảnh thơi,chuyển hóa, trị liệu, nuôi dưỡng. Trong con ngườimình có hai yếu tố: một là yếu tố Bụt, hai là yếu tố ma.Ma này cũng hiền thôi. Đó là ma làm biếng, ma nghingờ, ma mặc cảm cho rằng mình không giỏi, ma trốnđi công phu, ngủ nướng thêm mười lăm phút nữa…Ma đó cũng dễ thương thôi. Bụt đối với ma không hềcó khiển trách, không đánh đập, không trừng phạt. Bụtrất dễ thương, Bụt luôn luôn nói: “Thôi mà! Dậy đicho rồi, ma!” Bụt cư xử với ma như một người anhvới người em của mình. Trong những tuần của khóa hènày, các thiền sinh của chúng ta đã được học rằngtrong con người mình, Bụt luôn ôm lấy ma như mộtngười anh ôm lấy đứa em vậy.

Làng Mai có nhiều thầy giỏi về máy tính, trong đó cóthầy Pháp Ấn, hễ thấy sư em nào có khó khăn về máyvi tính thì sư anh Pháp Ấn tới giúp và giải quyết rấtnhanh. Mình loay hoay với cái máy vi tính hơn mộtgiờ đồng hồ rồi mà không làm gì được. Thấy sư anh đingang qua, mình mừng quá! Sư anh nói xích qua bênkia một chút. Sư anh ngồi vô mới có một hai phút đãxong. Rất hay. Sư anh đó tức là Bụt trong người củamình. Mỗi khi mình làm biếng, mình mệt nhọc, mìnhnghi ngờ, mình thấy khó khăn, thì mình nói: “Sư anhơi, làm giùm em đi!” Sư anh giúp đỡ đó tức là Bụt ởtrong mình.

Nếu mình thực tập khôn khéo thì mình để cho Bụt làmhết mấy chuyện mà mình làm biếng làm. Và tôi đãthực tập như vậy. Cho nên trong khóa này quí vị cómột bài kệ mới để sử dụng trong khi đi thiền hành:“Để Bụt thở, để Bụt đi, mình khỏi thở, mình khỏi đi”.Mà Bụt luôn luôn thở rất hay và đi rất hay. Trong khiBụt thở, trong khi Bụt đi thì mình có thể làm biếngđược. Bụt như một người anh luôn luôn ôm lấy emmình, thở và đi cho em mình. Trong khi Bụt thở, Bụtđi thì mình được hưởng cái thở và cái đi. Câu đầu là:“Để Bụt thở, để Bụt đi, mình khỏi thở, mình khỏi đi”.Mầu nhiệm quá!

Sau khi thực tập được chừng vài ba phút, mình thựctập đoạn kệ thứ hai: “Bụt đang thở, Bụt đang đi, mình

được thở, mình được đi”. Trong mình có phần làmbiếng và có phần siêng năng. Phần siêng năng ôm lấyphần làm biếng để đi giùm, và phần làm biếng đượcthừa hưởng. Quý vị cứ thực tập đi rồi biết. Khi nàothấy khó khăn, chán nản, làm biếng thì mình nói:“Thôi Bụt ơi, Bụt làm giùm con đi!” Bụt sẽ chấp nhậnlàm liền. Bụt làm rất hay.

“Để Bụt thở, để Bụt đi, mình khỏi thở, mình khỏi đi”.Sướng lắm, mình đâu có cần làm gì đâu, Bụt làm hết.Công nhận là Ngài đi thiền hành rất là hay! Và Ngài ởtrong mình chứ không phải ngoài mình. Hạnh phúclắm, được đi với Bụt và được Bụt làm cho hết, mìnhchỉ hưởng thụ thôi. “Để Bụt thở, để Bụt đi, mình khỏithở, mình khỏi đi”. Kế tới là: “Bụt đang thở, Bụt đangđi, mình được thở, mình được đi”. Sau một ngày họchỏi hoặc làm việc mệt nhọc, mình được tắt đèn đi ngủ,nằm trên giường có nệm êm, chăn ấm, mình phảihưởng cái đó. Mình có thể nói: “Bụt nằm thở, Bụt nghỉngơi, mình được nằm thở, mình được nghỉ ngơi”. Nằmxuống, đừng suy nghĩ vớ vẩn, ý thức là mình đang códịp được nghỉ ngơi, được nằm trên giường của mình,khỏi phải làm gì hết, chỉ thở cho nhẹ để hơi thở đưamình vào giấc ngủ. Mình cũng mời Bụt thở, mời Bụtnghỉ ngơi, và mình cũng thở theo, nghỉ ngơi theo.Mình sẽ đi vào giấc ngủ rất dễ dàng.

Hôm ấy đi thiền hành, tôi đã đi thật hay, tại vì tôi đãmời Bụt đi và Bụt đã đi quá hay. Mình nhờ Bụt làm cáigì Bụt cũng làm hay cả. Có nhiều lúc tôi đánh răng, tôimời Bụt đánh răng, thì Bụt đánh răng rất hay, đánhrăng rất chánh niệm, rất hạnh phúc. Có một bữa, tôiviết thư pháp, vẽ vòng tròn, vẽ vòng tròn thì mìnhmuốn vẽ cho thật tròn và cho tự nhiên. Bữa đó tôinói:“Thôi để Bụt vẽ, mình vẽ làm chi cho mệt”. Bụt vẽrất hay. Mình vẽ thì mình còn sợ đẹp hay không đẹp,còn Bụt vẽ, Bụt chẳng sợ gì hết. Và vì không sợ chonên rất đẹp. Mình cứ thử đi. Mầu nhiệm lắm.

Bụt luôn luôn có mặt hai mươi bốn giờ đồng hồ mộtngày cho mình. Vậy mà mình cứ đi kiếm Bụt ở đâuđâu. Kiếm ở trên trời, kiếm ở bên Tây phương, kiếm ởtrên bàn thờ, kiếm ở trong chùa. Không phải. Bụt ởtrong chùa là Bụt bằng đồng, Bụt bằng xi măng, cònBụt ở trong mình là thật, là trí tuệ, từ bi, giải thoát, thathứ, bao dung. Khi gặp một người khó chịu, mình thấymệt quá, mình chịu thua. “Bụt nói chuyện gì với ngườinày đi cho con khỏi nói”. Thì Bụt sẽ nói và sẽ nói rấthay, rất từ bi. Quý vị nên nương tựa vào Bụt ở trongmình. Bụt ở trong mình hay lắm. Mỗi lần mình nươngtựa như vậy, mình giao phó cho Bụt làm thì Bụt càngngày càng sáng, càng rõ trong mình. Đó là thực tập

Page 5: Lá thư Thuyền Từ - Tháng 9, Năm 2019 - CRPCVcrpcv.org/thuyentu/thutuhoc/source/LTTH_2020_03.pdftan xương nát thịt rồi”. Hơn một năm sau, đang đi trong rừng,

quy y Phật một cách rất thực tế. Nói con về nương tựaPhật, đó chỉ là nói thôi, chưa phải là quy y thật. Quy ythật là phải để cho Bụt có mặt trong mỗi giờ phút củađời sống hàng ngày.

Tôi đã quyết định rồi, đến giờ tôi chết thì tôi sẽ nói:“Bụt ơi chết giùm con”. Và Bụt sẽ chết một cách rấtan nhiên, hạnh phúc. Mình được chết theo cái kiểu đóthì rất khỏe. Vấn đề thành Phật không phải là vấn đềxa xôi, kiếp sau hay là ngàn muôn kiếp sau. Vấn đềthành Phật là vấn đề bây giờ, ở đây. Mình thành Phậttrong mỗi giây phút. Khi mình nương tựa Phật là mìnhđể cho Bụt làm, để cho Bụt thở, để cho Bụt đi. Mìnhđang từ từ thành Phật đó. Và khi mình nói rằng mìnhlà Phật, thì không phải là mình điên đâu. Trước đây,mình thấy ai tự xưng là Phật thì mình nghĩ người đóđiên rồi. Nhưng theo đúng pháp môn này thì thànhPhật là vấn đề mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút.

(Con tiêp)

Sinh hoạt quán niệm tháng 3 năm 2020 Ngày quán niệm đầu tháng 3 năm 2020 ccủa

tăng thân Thuyền Từ sẽ được tổ chức vào thứBảy 7 tháng 3 tư 9 giơ sáng tơi 4 giơ chiêu tạiChapel cua Unitarian UniversalistCongregation of Fairfax (UUCF), 2709 HunterMill Road, Oakton, VA 22124. Kính xin quý viđem theo thức ăn chay để ăn trưa chung vàmang y phục thoải mái để ngồi thiền. Xin vàotrang nhà dưới đây để biết thêm chi tiết:http://crpcv.org/thuyentu/

Sinh hoạt quán niêm vơi tăng thân MPCF doanh chị giáo thọ Chân Ý và Chân Trí hướngdẫn bằng Anh ngữ sẽ được tổ chức tại UUCF,2709 Hunter Mill Road, Oakton, VA 22124.

* Tron ngày quán niệm vào thứ Bảy 14 tháng3 từ 8:45 giờ sáng tới 4 giơ chiêu tại MPCF.

Quỹ tu học:Quỹ trước còn $ 4839.34Đong gop tháng 2 $113.00Phước sương UUCF $-100.00Quỹ còn $ 4852.34