73

[Sách] Nghệ thuật sống 7

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: [Sách] Nghệ thuật sống 7
Page 2: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Nghệ thuật sốngNguồn: http://www.xitrum.net

Tổng hợp: ngvietduc(TVE)Bạn mang hành trang gì khi vào đời?

Bước chân vào đời, ai cũng chuẩn bị cho mình một vài thứ hữu ích,nhưng hành trang của mỗi người không ai giống ai, có người chỉ cần một ítvốn về vật chất, có người mang trên vai những kiến thức đã từng được học,có người lại chẳng biết mình sẽ cần gì trên con đường tiến tới tương lai.

Còn bạn, bạn mang hành trang gì khi vào đời?

Một ít tăm ... vì cái tăm sẽ nhắc bạn nhớ tìm và phát hiện những đức tínhtốt của mọi người, kể cả bản thân của bạn.

Một sợi dây cao su ... vì dây cao su sẽ nhắc bạn nhớ sống linh động.Mọichuyện trên đời không phải lúc nào cũng đi theo hướng bạn muốn, nhưngdù cách này hay cách khác chúng ta vẫn giải quyết tốt được mọi vấn đề.

Một nụ hôn ngọt ngào... vì nụ hôn ấy sẽ nhắc bạn nhớ rằng mọi người cầnnhận được một lần ôm hôn hoặc một lời khen tặng mỗi ngày.

Một miếng băng dán ... vì miếng băng sẽ nhắc bạn nhớ hàn gắn những vếtthương lòng của bạn hoặc của ai đó.

Một cục tẩy ... vì cục tẩy sẽ nhắc bạn nhớ rằng ai đó cũng có thể phạm lỗi.Không sao, chúng ta học từ những lỗi lầm.

Một cây kẹo gum bubble ... vì chất dính của kẹo gum sẽ nhắc bạn nhớluôn bám theo mục tiêu đã đề ra, đừng bỏ cuộc và bạn sẽ đạt được nhữngđiều mình mong ước.

Page 3: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Một cây bút chì ... vì bút chì sẽ nhắc bạn nhớ viết ra những điều tốt bạn làmhằng ngày.

Và hãy nhớ mang theo mình một túi trà... vì túi trà sẽ nhắc bạn nhớ hằngngày nên nghỉ ngơi, thư giãn và ôn lại danh sách những điều phúc lànhmà Thượng đế ban tặng.

Bạn có đem theo những vật đó không?

Những giọt nước mắt từ trên trời

Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi,Fiammetta chợt hỏi:

- Mưa là gì vậy hở anh?

Bên ngoài thời tiết thật là tồi tệ, những giọt nước mưa đập vào ô cử sổtách, tách, tách.

- Anh ơi, mưa là gì vậy hở? - Fiammetta vừa lặp lại câu hỏi vừa lay bàn taychồng.

- Mưa hả em, đó có nghĩa là trời đang khóc đấy.

- Nhưng tại sao trời lại khóc?

- Ừ, cũng không hẳn là trời khóc đâu.

Đúng hơn đó là những giọt nước mắt của tất cả những người buồn sầutrên thế giới đã kềt lại thành mây.

- Tất cả những giọt nước mắt ư, thật thế hả anh?

- Không phải tất cả nhưng là hầu hết. Những giọt nước rơi từ trời là củanhững người buồn sầu mà không được ai an ủi. Còn nếu như họ được an

Page 4: [Sách] Nghệ thuật sống 7

những người buồn sầu mà không được ai an ủi. Còn nếu như họ được anủi thì những giọt nước ấy sẽ đọng lại và cất giữ trong tim giống như mộtkho tàng quý giá.

- Nhưng tại sao mưa nhiều quá vậy?

- Điều đó có nghĩa là ngày nay nhiều người than khóc nhưng lại có quá ítngười an ủi.

- Vậy làm sao để cho mưa tạnh? Em phải an ủi tất cả mọi người trên thếgiớ này ư? Em muốn ngày mai trời lại nắng.

- Chỉ cần em an ủi một người là đủ, ngay khi họ đang khóc, khi mà em gặphọ. Nhưng anh không chắc là em làm được điều đó.

- Vậy tối nay em sẽ đặt thật nhiều ly ở bậu cửa sổ để hứng nước mưa, vàem sẽ mang trả lại cho những người chủ thật sự của chúng, những ngườiđã buồn sầu than khóc.

- Nhưng làm sao em có thể trả lại đúng giọt nước mắt cho từng ngườiđược? Họ đâu có ghi tên lên trên đó.

Fiammetta đã không trả lời được câu hỏi của chồng nhưng nàng biết rằngcó một cách. Sáng hôm sau, nàng kiên nhẫn đặt từng giọt nước lên lòngbàn tay và nhìn vào bên trong. Những giọt pha lê nhỏ bé ấy luôn còn đọnglại một khuôn mặt.

Từ tài nguyên Net.

Không rõ nguồn.

Sống trọn vẹn từng ngàyBryan Dyson

Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc

Page 5: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốccủa tập đoàn Coca Cola đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quangiữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.

Cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóngmang tên: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần.

Công việc là một quả bóng cao su, khi bạn làm rơi xuống đất nó sẽ nẩy lênlại.

Nhưng còn bốn quả bóng kia đều là những quả bóng thủy tinh. Nếu bạn lỡtay đánh rơi, chúng sẽ bị trầy xước, có tỳ vết, bị nứt, hư hỏng hoặc thậm chíbị vỡ mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ.Bạn hãy hiểu điều đó để cố gắng phấn đấu giữ sự quân bình trong cuộcsống của bạn.

Phải làm thế nào đây?

Bạn đừng tự hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với ngườikhác vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi chúngta là một cá nhân đặc biệt.

Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quantrọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì tốt nhất cho chính mình.

Chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim bạn. Bởi vì nếu không cóchúng, cuộc sống của bạn phần nào sẽ mất đi ý nghĩa.

Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứhoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từngkhoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.

Chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàntoàn bế tắc, mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi ta thôi không cố gắng nữa.

Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những cơ hội của đời mìnhmà bạn biết cách sống dũng cảm.

Page 6: [Sách] Nghệ thuật sống 7

mà bạn biết cách sống dũng cảm.

Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thờigian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cáchnhanh nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương cách tốtnhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.

Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mấtnơi mình đang sống mà còn có khi quên cả nơi mình định tới.

Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mìnhđược đánh giá đúng.

Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng, nó là kho báu mà bạnluôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.

Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả haiđiều đó một khi mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Cuộc đời không phải là đường chạy.Nó là một lộ trình mà bạn phải thưởng thức từng chặng đường mình điqua.

Hạnh Nguyễn dịch.

* "...Đã là con chim con chim phải hótđã là chiếc lá chiếc lá phải xanh lẽ nào vay mà không có trả sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình"

Bạn có bao giờ để ý rằng...

Bạn có bao giờ để ý rằng, khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất đó

Page 7: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Bạn có bao giờ để ý rằng, khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất đólà khi người ấy ở ngay bên cạnh bạn nhưng không phải là của bạn?

Bạn có bao giờ để ý rằng, nói về một điều để rồi về sau ước giá như bạnkhông nói; và không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói, thì việc nàođau lòng hơn?...

Bạn có bao giờ để ý rằng, những điều quan trọng nhất lại luôn là nhữngđiều khó nói nhất?

Bạn có bao giờ ngại nói với một người rằng bạn yêu mến người đó? Nếubạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói ra, bạncó thể làm đau lòng họ.

Bạn có bao giờ cảm thấy ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều,đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hoặcthậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn?

Bạn có bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống ngập những rủi ro và cần có nhữngbước nhảy vọt? Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình cóthể có gì, hay mình đã không nên làm gì… Vì không điều gì có thể đợi bạnmãi được.

Cơ hội của sự chối từ

Bạn ao ước tham gia đội bóng, nhưng đội trưởng lại nghĩ khác. Đầu tiêncậu ta lựa chọn những người bạn thân nhất, sau đó là những người có khảnăng ghi bàn. Và danh sách cuối cùng không có bạn.

Bạn thấy mình hoàn toàn có khả năng tham gia đội văn nghệ. Cả lớp bầuchọn mãi, cũng tuyển được những "nghệ sĩ" đại diện cho lớp. Nhưng cuốicùng bạn đành ngậm ngùi làm khán giả.

Nếu bạn không có năng lực, chúng ta sẽ nói về sự công bằng. Còn ở đây,bạn có năng lực, nhưng người ta vẫn có thể từ chối bạn, viện dẫn hàng tá lýdo: dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị

Page 8: [Sách] Nghệ thuật sống 7

do: dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bịđưa lên bàn cân. Cảm giác bị cô lập, lòng tự trọng bị tổn thương, tự dằn vặtmình có thể làm trái tim bạn tan nát, thế giới như sụp đổ. Và có rất nhiều,rất nhiều người quá yếu đuối đã không thể vượt qua được một lần bị bỏrơi.

Thế nhưng không phải sự chối từ nào cũng tệ hại. Một sự từ chối cũng cónghĩa là thêm một cơ hội mới cho bạn khám phá. Khi bạn lớn lên và đi xinviệc, sự từ chối có thể giúp bạn tiếp cận với những cơ hội lớn hơn trong đờimình. Một lời từ chối ở nơi này chính là con đường đưa bạn đến với một vịtrí cao hơn ở một nơi khác tốt hơn. Bạn có bao giờ nghĩ thế không ?

Sự chối từ còn cho phép bạn tự khám phá chính bản thân mình, cho phépmình nhận ra mình cứng cỏi và bản lĩnh hơn mình nghĩ khi bạn vượt quađược điều đó. Nó còn giúp bạn nhìn nhận ra bản chất của những conngười xung quanh, đâu là những người "bạn", và những ai chỉ đơn giản là"bè".

Cũng giống như những thứ khác trong cuộc đời, bị từ chối sẽ gây ra nhữngvết thương nông sâu khác nhau. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là tất cảmọi người đều từng bị từ chối, ít nhất một lần, hoặc vài lần, vào một lúc nàođó trong đời mình. Vì thế, nếu điều đó có đến với bạn thì hãy tin tôi, đâykhông phải là ngày tận thế.

Vậy thì nếu có bao giờ bị từ chối bởi một ai đó, bị loại bỏ, bị cho ra rìa trongmột tập thể, ở một nơi nào đó, thì bạn của tôi ơi, xin hãy nhớ một điều, khimột cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khácđang mở ra, và những cánh cửa mở luôn dẫn đến những điều tốt đẹp. Bạnhãy mỉm cười, bước lên và đi đến đó.

Gã hành khất và hai người thầy giáo

Ông giáo Hùng gặp gã hành khất ấy ở một trạm bán xăng. Gã di chuyểnbằng cách bò lết với cái chân khoèo và một cánh tay áo lắt lay. Nhìn gã,ông giáo Hùng giật mình. Hình như đã một lần ông gặp. à, phải rồi... Lầnấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thò

Page 9: [Sách] Nghệ thuật sống 7

ấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thòcái tay tưởng là cụt ra đếm tiền. Hóa ra hàng ngày hắn giả bộ tàn tật.

Lần gặp này, hắn không nhận ra ông nên vẫn thò cánh tay còn lại cầmngửa cái mũ phớt ra xin tiền.

Vào trường hợp khác, ông đã cho hắn một cái bạt tai. Nhưng hôm nay, ônglại không, lại nở một nụ cười nhân từ, móc túi bố thí cho hắn tờ giấy bạc20.000 đồng. Rồi ông lại cho tiếp hắn 20.000 đồng nữa và bảo:

- Anh dùng tiền này để thuê xe nhờ họ chở đến nhà một ông bạn tôi, ông ấygiàu có và thương người lắm. Anh nhờ cậy được đấy.

Ông xé cuốn sổ tay viết ra cái địa chỉ người bạn ấy, Không quên viết thêmcái địa chỉ của ông.

Mấy hôm sau, đúng như ông dự đoán, gã ăn mày đã tìm đến nhà ông.Khác hẳn thường ngày, hôm nay hắn đi đứng đàng hoàng với đầy đủ cả taylẫn chân. Vừa nhìn thấy ông, hắn đã cúi rạp đầu:

- Cháu đến để cám ơn ông.

Ông dắt hắn vào nhà, ân cần hỏi han:

- Tìm được nhà ông bạn tôi chứ?

- Dạ, được.

- Ông ấy có cho anh gì không?

- Dạ nhiều, về tiền thì cho những một trăm ngàn đồng, nhưng cháu khôngdám nhận, cháu chỉ nhận?

- Nhận gì?

- Một sự dạy dỗ.

Page 10: [Sách] Nghệ thuật sống 7

- Một sự dạy dỗ?- Ông giáo Hùng nhắc lại.

- Vâng, đúng như thế. Ông ấy tàn phế, liệt cả hai tay, vậy mà với đôi bànchân còn lại, ông ấy đã làm nên tất cả. Sự nghiệp, tiền bạc? Trong khi cháuthì?

Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, chìa cả hai cánh tay, trong đó có cái taybao ngày qua cứ bị oan uổng cột chặt vào tấm thân lực lưỡng của gã, đểđón ly trà nóng từ tay ông giáo Hùng.

Sau khi gã ra về, ông giáo Hùng nhấc máy điện thoại lên:

- A lô! Thầy Nguyễn Ngọc Ký đấy phải không? Vâng, từ nhà thầy, anh ta vừamới đến đây, và gửi lời cảm ơn thầy!

Trích từ Cài hoa vào quá khứ

của nhà giáo Nguyễn Khoa Đăng.

Cà phê và tách

Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi tròchuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũngnhư trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học tròcũ của mình.

Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếcbằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rấtđơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo.Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê chomình.

Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mớibắt đầu từ tốn:

Page 11: [Sách] Nghệ thuật sống 7

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc táchđắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽcác em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn chomình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắcrối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượngcủa cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách.Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốtnhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ cóđẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiềnbạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" nàykhông hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôikhi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việchưởng thụ cuộc sống.

Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phảitách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộcsống tươi đẹp.

Hòn đá cô đơn

Từ rất lâu rồi, Emerald (Ngọc lục bảo) luôn được mọi người yêu mến vì nólà một trong những loại đá quí tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng nhưsự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo thìkhông như vậy, nó mặc cảm vì không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻthùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đếndự những buổi tiệc quan trọng vì màu sắc của nó rất kén chọn trang phụcvà dáng người. Chính vì thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ty càng lớndần, cho đến một ngày nó bị người ta lãng quên thật sự khi người ta nhậnthấy nó không còn tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắckhác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm gì nổi bật. Nó dần bị đàothải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô

Page 12: [Sách] Nghệ thuật sống 7

thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và côđơn.

Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang consuối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niêndừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bồng nhiêntâm sự một mình...

Câu chuyện rất lãng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thôngminh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tửcủa nước láng giềng đã lặn lội đường xa tìm đến. Chàng yêu công chúa từcái nhìn đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử vì nàng đangđợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán củabà tiên đỡ đầu: "Người ấy sẽ là chồng của công chúa vì người ấy sẽ traocho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọngvào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sởhữu nó. Đó chính là một hòn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tạitrong truyền thuyết...một hòn đá mang đến hạnh phúc."

Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đã chờ đợi người ấy quá lâu,nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của mình vào phút cuối. Nhưng côngchúa cũng rất yêu hoàng tử!... làm sao đây?... cuối cùng, công chúa lâmbệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giườngvà bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ vì ngày ngày phải nhìn thấyvẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao. Cuối cùng, chàng quyết định ra đitìm hòn đá ấy vì chỉ có hòn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa,mặc dù biết rằng sau khi tìm thấy hòn đá ấy thì công chúa sẽ lấy một ngườikhác và hoàng tử sẽ thua cuộc. Nhưng không còn cách nào khác, thà hisinh mình chứ chàng không muốn nhìn thấy công chúa chết. Vậy là chàngđã ra đi, chàng đi đã rất lâu mà vẫn không tìm thấy thứ đá ấy. Cuối cùng,chàng gần như kiệt sức và số phận đã đưa chàng đến con suối nhỏ này.

Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên hòn đá chảy nước mắt. Hòn đácũng biết khóc vì nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nướcmắt của nó đã cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó đểlộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó. Dưới làn nước trong xanh,mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.

Page 13: [Sách] Nghệ thuật sống 7

mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.Bất chợt, hoàng tử nhìn thấy nó làm người rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấymột hòn đá với màu sắc kì lạ như vậy, người bước xuống suối và đến gầnnó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là hòn đámà công chúa chờ đợi. Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chànggiao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngàychịu đựng đau đớn đã qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đã về lại với chínhmình, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đemđến tặng cho công chúa. Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nhìn thấyhòn đá ngay ngày sinh nhật của mình, nàng mỉm cười vì tấm lòng củahoàng tử, nàng khỏi bệnh!

Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Côngchúa không hề đeo bất kì trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viênngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào vì nó chính là món trang sức quí giánhất được công chúa trân trọng đến thế. Ngay phút giây trọng đại nhất, bàtiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc củahai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói: "Không phải thờigian làm người ta lãng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lãng quênvì ngươi không cố gắng tự làm mình tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi làmột tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ gì Thượng Đế tạo ra lại vôdụng cả, ngươi quá tự ty và chính sự tự ty khiến ngươi không nhìn thấy cáiđẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là gì cả nhưngvới người khác ngươi lại có một ý nghĩa to lớn... và sự thật đã chứng minhđiều đó".

Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng ngọc lục bảo đã suy nghĩ rất nhiều. Từđó, Ngọc lục bảo đã luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộnvới bất kì thứ đá quí nào và nó đã được trân trọng cho đến ngày nay. Cuộcđời đẹp nhất khi chúng ta là chính mình và biết yêu quý bản thân mình.

"Mỗi người sinh ra đều có một ý nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâucần có nhiều người đến như vậy"...

(ST)

Page 14: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Tôi la Thây

Nhị Tường dịch

---o0o---

Tôi la Thây ngay tư giây phut đâu tiên co môt câu hoi thôt ra tư miêng môtđưa be.

Tôi đa tưng la nhiêu ngươi ơ nhiêu nơi.

Tôi la Socrates [1], khuyên khich tuôi tre Hy Lap kham pha nhưng điêu mơime băng cach đăt câu hoi.

Tôi la Anne Sullivan gom thu nhưng bi mât cua vu tru vao đôi tay rông mơcua Helen Keller.[2]

Tôi la Aesop va Hans Christian Andersen, đưa ra nhưng chân ly thông quanhưng mâu chuyên không thê nao kê hêt.

Tôi cung mang danh nhưng nhân vât ma tiêng tăm va khuôn măt đa phaimơ nhưng nhưng bai hoc va tinh cach cua ho vân đươc lưu giư mai tronglong hoc sinh.

Tôi đa tưng rơi nươc măt hanh phuc mưng đam cươi cua nhưng hoc sinhcu, đa tưng cươi hân hoan trong lê mưng thôi nôi con cua ho va cung đatưng đưng cui đâu bôi rôi va đau khô trươc mô huyêt cua nhưng hoc sinhcon qua tre.

Ngay ngay, tôi đươc xem như môt diên viên, môt ngươi ban, môt ngươiđiêu dương, môt bac si, môt huân luyên viên, môt ngươi sưu tâm nhưngbai bao thât lac, ngươi cho mươn tiên, môt tai xê, môt chuyên gia tâm ly,bao mâu, môt ngươi tiêp thi, môt chinh khach va cung la môt nha truyên

Page 15: [Sách] Nghệ thuật sống 7

bao mâu, môt ngươi tiêp thi, môt chinh khach va cung la môt nha truyêngiao.

Măc cho nhưng ban đô, đô thi, công thưc, đông tư, nhưng câu chuyên vanhưng cuôn sach, tôi thât sư chăng co gi đê day bơi chinh nhưng hoc sinhcua tôi tư tim đê hoc, va chinh nhơ điêu đo thê giơi nay mơi cho ho biêt hola ai.

Tôi la môt nghich ly; tôi noi to nhât khi tôi đang lăng nghe. Nhưng mon qualơn nhât tôi hăng mong moi la nhân đươc lơi khen tư hoc sinh cua tôi.

Vinh hoa phu quy không phai la muc đich cua tôi, nhưng tôi la ngươi suôtđơi luôn đưa ra nhưng yêu câu đê tim kiêm cho hoc tro cua tôi nhưng cơhôi sư dung tai năng cua ho va đôi khi trong cuôc tim kiêm mai mai đophai châp nhân sư thât bai.

Tôi la niêm may măn nhât cho tât ca nhưng ai nô lưc.

Bac si san khoa đươc phep chao đon môt sinh linh mơi vao đơi chi trongmôt giây phut diêu ky nao đo, con tôi đươc phep nhin thây cuôc sông đo taisinh môi ngay băng nhưng câu hoi, nhưng y tương va nhưng tinh ban mơi.

Kiên truc sư biêt răng nêu xây dưng cân trong thi toa kiên truc cua anh ta cothê đưng vưng hang thê ky, nhưng môt ngươi thây biêt răng nêu xây dưngbăng niêm tin va long thương yêu, thi nhưng gi ta dưng xây se tôn tai maimai.

Tôi la môt chiên binh, ngay ngay chiên đâu trên chiên trương chông lai môtthê lưc gôm sư ap đăt, thu đông, nôi sơ hai, sư nhu nhươc, đinh kiên, ngudôt, va sư thơ ơ. Nhưng tôi co nhưng đông minh vi đai la: sư thông minh,oc to mo, sư sang tao, ca tinh, sư ung hô cua phu huynh, niêm tin, tinhngươi va nhưng nu cươi... Tât ca điêu đo đa giup tôi giương cao ngon cơbât khuât.

Va ngươi ma tôi phai tri ân trong cuôc sông ky diêu ma tôi đa may măn cođươc? Đo la cac bâc phu huynh. Bơi vi ho đa giao pho cho tôi môt trongtrach bât tân: nhưng đưa tre cua ho.

Page 16: [Sách] Nghệ thuật sống 7

trach bât tân: nhưng đưa tre cua ho.

Va như thê, tôi đa co môt qua khư giau nhưng ky niêm; môt hiên tai đâythach thưc, phiêu lưu va mê say, bơi vi tôi đươc phep sông cuôc đơi minhcho tương lai.

Tôi la thây giao... va tôi vân biêt ơn điêu đo môi ngay.

[1] Nha triêt hoc Hy Lap (~470- ~439)

[2] Anne Sullivan la môt nha giao, băng sư sang tao va kiên nhân đa daycho Hellen Keller - vôn mu, câm va điêc tư 19 thang tuôi, tinh tinh hoang dava vô ky luât - nhân thưc đươc thê giơi xung quanh minh va goi tên đươctưng sư vât, dân dân bôc lô đươc tai năng thiên phu va sau nay trơ thanhmôt nha văn nôi tiêng.

(dịch từ internet)

Những trang giấy trắng

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờbiển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chânkhông. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấuchân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Côđịnh đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnhtrước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trongchiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đâythôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửanày một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng,bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta,

Page 17: [Sách] Nghệ thuật sống 7

bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta,con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí.Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòngchữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinhra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữamình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếptheo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang cònlại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những tranggiấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắtđầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trangđầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra,đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bàlão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bàđưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấytrắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của conkhông bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗikhoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính làcuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giâyphút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho conmột cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai.Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con.Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp nhữngdòng chữ về cuộc đời mình.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trongbóng đêm...

Page 18: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọingười - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả;tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hômnay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

Theo Chickensoup.

Nguồn: Phương Dung - TNO

Một chỗ trống để điền yêu thương

Cha tôi thường nói đùa với tôi rằng:

- Sau khi cha qua đời nhớ giữ cho cha một chỗ ở bàn nhé!

Và tôi trả lời:

- Chỉ những người tốt mới thường chết sớm! Con sẽ đi trước cả cha choxem! Có khi cha phải giữ chỗ cho con ấy chứ!

Và cuối cùng cha tôi mất. Tôi đã giữ lời hứa qua rất nhiều năm. Mỗi ngàytôi vẫn giữ một ghế trống, chỗ mà cha tôi trước đây thường ngồi bên bàn.Nhiều người lấy làm lạ:

- Một chỗ trống như thế sẽ làm mọi người trong nhà nhớ ông cụ và buồnhơn đấy!

Trong thời gian đầu, đúng là như vậy. Nhưng thời gian luôn có cách làmcho những nỗi đau cũng có ích. Tôi đọc trong một cuốn sách rằng theo tụclệ cổ xưa, vào ngày lễ Giáng Sinh, hãy để một chỗ trống ở bàn ăn để giađình có thể mời một người khách nghèo không có gì để ăn. Việc giữ mộtchỗ trống ở bàn sẽ làm cho người khách lạ cảm thấy thân mật và tự nhiênhơn.

Page 19: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Chỗ trống bên bàn ăn không phải là để tưởng nhớ. Chỗ đó để trống đểđược làm đầy. Nếu bạn không có người khách nào vào ngày lễ Giáng Sinh,hãy cảm ơn vì kỷ niệm vẫn còn đang ở chỗ trống đó. Và tuyệt làm sao nếucó ai đó đến để điền vào chỗ trống. Khi ấy nó được lấp đầy bằng sự cởi mởvà thân tình của bạn.

Hãy ước rằng bạn luôn có một chỗ trống như thế trong cuộc sống và trongtrái tim, để dành cho những kỷ niệm và sau đó là những yêu thương sẽ cóchỗ để hạ cánh và vĩnh viễn ngự trị.

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đilặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận độngviên.

Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơitới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảoanh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí

đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói:"Cảm ơn bố, cứ kệ con!".

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy mộtngười khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng mộtchiếc phao về phía anh ta và bảo: "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rấtnhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu vàxua tay.

Page 20: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh tanằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, cònchân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta.Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn củaanh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa,người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khimỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xửkhông tốt với mình. Và "Không, cảm ơn!" - Anh ta lại nói - "Cứ kệ tôi!". Anhgượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏiđi xa đám đông.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đihỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người màanh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.

- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh nói -Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.

- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu có thìcháu phải cảm thấy chứ!

Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gìcháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháumuốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng.Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sựtha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, màchúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, cóphải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giậnngày càng lớn đó không?

Có một câu nói thế này: "Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạncũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khácđối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sailầm của bạn".

Page 21: [Sách] Nghệ thuật sống 7

lầm của bạn".

Theo opera.

Nếu và thì

Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trờimưa…

Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắccủa nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn…

Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc…

Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìnthấy là bóng đêm tối mịt…

Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗibuồn…

Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn…

Nếu bạn khóc…

...

Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nênđiều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.

Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏmới cắt.

Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng

Page 22: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúngkhi chúng cười đùa.

Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong mộtkhu rừng đầy màu sắc.

Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da củamình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.

Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷniệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.

Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đónchào một ngày mới.

Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hônêm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thươngvô bờ.

...

...

Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trônglên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệđường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộcsống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.

Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã làmột niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.

Những niềm vui nhỏ

Biết tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống: đó là một trong

Page 23: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Biết tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống: đó là một trongnhững bí quyết của hạnh phúc. Người Nhật Bản thường kể câu chuyệnnhư sau:

Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng, thình lình bị cọp đuổi... Anh tachạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ dung thân. Anh chạy mãiđể rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía sau lưng, con cọpvẫn không buông tha. Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông phải lấysức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm. Nhìn xuống dưới thunglũng, anh ta lại thấy một con cọp khác cũng đang nằm chờ chực. Ngườiđàn ông đáng thương chỉ còn niềm hy vọng duy nhất: đó là nằm chờ đợicho đến khi hai thú vật mệt mỏi bỏ đi...

Chờ đợi trong lo sợ vẫn là cực hình lớn lao nhất đối với con người. Giữalúc anh ta đang phải chiến đấu với sợ hãi và mệt mỏi, thì tình cờ bỗng cóhai con chuột bỗng từ đâu xuất hiện trên chính cành cây anh đang đu vào.Hai con vật bắt đầu gặm nhấm lớp vỏ xung quanh cành cây. Bình thường,chuột là một trong những loài thú mà anh gớm ghiếc nhất vì sự dơ bẩn củanó. Tiếng kêu của nó cũng là một âm thanh làm cho lỗ tai anh khó chịu.Thế nhưng, trong cơn sợ hãi tột cùng này, người đàn ông bỗng nhìn thấyhai con chuột thật đáng yêu. Những hàm răng mũm mĩm của chúng trôngdễ thương làm sao! Tiếng kêu của hai con vật cũng trở thành một âmthanh êm dịu hơn tiếng gầm thét của hai con cọp. Giữa lúc anh đang theodõi từng động tác của hai con chuột, thì một con chim bỗng từ đâu bay lại,thả rớt trên cành cây một trái dâu rừng. Anh đưa tay nhặt lấy trái dâu vàthưởng thức hương vị ngọt ngào của trái rừng bỗng nên thơ đáng yêu lạlùng...

Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏtrong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy đượcgiá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớnhững ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quạitrên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộcsống của chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi,chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.

Page 24: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Cổ tích loài bướm

Thuở nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đât, tôi vừa ghétvừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rựccỡ khác. Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyệnsau:

"Xưa lắm rồi, khi đó những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ nhưnhững loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn những chú bướm bâygiờ.

Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trờikhiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc - nướcmắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xoá. Những chúbướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thếchúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng.

Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúngchỉ cần cho đi một ít màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồngtuyệt đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của những loàibướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷvà tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút.Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánhthật mạnh làm bột phấn trên cách tơi rắc trong không trung tạo thànhnhững đám mây ngũ sắc lung linh như thuỷ tinh. Những đám mây dần dầngiãn ra tạo thành một đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn,vì thế những chú bướm đêm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêmvào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời.Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụcười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ.

Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởichúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầuvồng tuyệt diệu...".

Page 25: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Đừng chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểmsáng bên trong một con người. Có ai đó đã nói: "Nhân cách là ngọc quý,nó có thể cắt rời những ngọc quý khác".

4 ngọn nến

Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ tìmđược những điều tốt đẹp cho cuộc sống như tình yêu, niềm tin và hòa bình.

Trong một căn phòng, không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghethấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than vãn: "Ta làbiểu tượng của Thái Bình, Hoà Thuận. Thế nhưng đời nay những cái đóthật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người -thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãicọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắthoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: ''Ta là Niềm Tin. Thế nhưng trong thếgiới này hình như ta trở nên thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống theothời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ, tắt tỏa ra một làn khóitrắng luyến tiếc.

''Ta là Tình Yêu - ngọn nến thứ ba nói - Nhưng ta không còn đủ sức để tỏasáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứnhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với nhữngngười ruột thịt của mình''. Dứt lời phẫn nộ, ngọn nến vụt tắt.

Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếptục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bấtchợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên:''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. HòaBình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.

Cây nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng, đáp lời cô gái:''Đừng lo. Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh,

Page 26: [Sách] Nghệ thuật sống 7

''Đừng lo. Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh,chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa Bình, Niềm Tin và Tình Yêu''.

Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư - Hy Vọng - thắp sáng trở lạicác cây nến khác

Chuyện nhà rùa

"Everybody blamed Somebody when Nobody did what Anybody couldhave done in the first place."

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậmchạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường.Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng đểdọn dẹp và bày biện các thứ.

Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối."Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đìnhnhà rùa đồng ý với nhau như vậy.

Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹnnhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.

Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hìnhtrong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.

Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùakhông được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.

Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.

Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi nămnăm… chín năm, rồi mười bảy năm…

Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng

Page 27: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếngbánh sandwich cho đỡ đói.

Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từmột lùm cây, hét lên the thé:

- Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trướckhi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…

o O o

Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khácthực hiện những điều mà chúng ta mong đợi.

Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi khôngtự làm gì cho chính bản thân mình!

Bạn có giống con rùa trong truyện này không?

Bản dịch từ blog của Magnate.

Cầu mong

Page 28: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Cầu mong bạn sẽ tìm được sự thanh thản và yên bình trong một thế giớicó nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.

Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạntừng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện nhữngthử thách với lòng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hãy luôn biết rằng có mộtngười nào đó hiểu và yêu bạn , người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạncô độc nhất.

Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của người khác để tin tưởngvào một thế giới yên bình.

Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm sẽđược tặng cho bạn hằng ngày.

Và, cầu mong bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khác

Page 29: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Và, cầu mong bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khácngay khi bạn nhận được chúng. Hãy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơnbão có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hãy hiểu rằng khi một người yêu thươngbạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận đượctình yêu và sự quan tâm của người ấy.

Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặpphải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.

Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽtrở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nhìn thấytương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khảnăng.

Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trongnhững tình huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kếtquả đó.

Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.

Chỉ trăm bước nữa là thành công sốmột

Frederick Van Ryn

Hồi đó tôi hai mươi lăm tuổi, thất nghiệp và đói. Đã nhiều lần tôi ở trongtình trạng như vậy tại Constantinople, tại Paris, tại Rome. Nhưng tại NewYork, ngay cái không khí người ta thở cũng có cái vị của hạnh thông màthất nghiệp thì thật là tủi nhục.

Tôi hoàn toàn không biết xoay xở ra sao, điều đó chẳng có gì lạ. Tôi muốnkiếm ăn bằng ngòi bút nhưng lại không viết được bằng tiếng Anh, nên suốtngày tôi lang thang ngoài phố, không phải vì thích sinh hoạt mà để bà chủnhà khỏi bận mắt.

Một hôm, trên con đường 42, tôi đụng đầu với một người to lớn tóc hung

Page 30: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Một hôm, trên con đường 42, tôi đụng đầu với một người to lớn tóc hunghung. Tôi nhận ra liền: Féodoe Chaliapine, diễn viên Nga nổi tiếng. Hồithiếu niên, đã nhiều lần tôi sắp hàng mua giấy hạng bét để nghe ông hát ởrạp Đế Quốc Hí Viện Moscow. Hồi làm báo ở Paris, có lần tôi đến phỏngvấn ông, tôi tưởng ông không nhận ra tôi, không ngờ ông nhận ra. Ông hỏitôi:

- Bận lắm không?

Tôi đáp lí nhí một câu mơ hồ. Có lẽ ông đoán được tình cảnh của tôi.

- Theo tôi về khách sạn ở góc đường Broadway và đường 103 nhé? Chúngmình cùng đi bộ.

Lúc đó đã giữa trưa và tôi đi lang thang đã năm giờ rồi.

- Nhưng ông Chaliapine ạ, từ đây tới đó năm sáu cây số lận.

Ông ta ngắt lời tôi:

- Điên nào, chưa đầy trăm thước.

Tôi ngạc nhiên hỏi :

- Trăm thước?

- Thì vậy chứ sao! Tôi không nói là tới khách sạn, dĩ nhiên. Là tới gian bắnở đại lộ 6 ấy.

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng đi theo. Một lát chúng tôi tới trước gianhàng đó, đứng ngó hai chú lính thủy bắn vào một cái bia, đều đều, khôngbiết bao nhiêu lần. Rồi chúng tôi lại tiếp tục đi.

Ông Chaliapine vui vẻ bảo tôi:

- Bây giờ còn hơn một cây số nữa.

Page 31: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Tôi gật đầu. Một lát sau tới Carnegie Hall, ông Chaliapine bảo ông thíchnhìn vẻ mặt của những người tới mua vé nghe hòa nhạc ở Viện Âm Nhạc.Chúng tôi ngừng lại vài phút rồi tiếp tục đi.

Lần này ông nhanh nhẩu bảo:

- Chỉ còn tám trăm thước nữa là tới vườn thú Công Viên Trung Ương. Ở đócó một con đười ươi mặt giống như một ca sĩ có giọng cao mà tôi quen.

Chúng tôi lại thăm con đười ươi. Cách đó một ngàn hai trăm thước, vềđường Broadway, chúng tôi ngừng trước một tiệm tạp hóa. Trước cửa tiệmcó bày một thùng dưa leo, Chaliapine trố mắt ngó dưa leo một lúc: bác sĩcấm ông ăn dưa leo.

- Chà, coi ngon quá. Trông thấy mà nhớ tuổi trẻ của tôi.

Còn tôi, tôi tự hỏi vì sao ông chưa ngất ngư chứ, mà lại thấy khỏe mạnhhơn bao giờ. Chúng tôi ngừng một lần cuối cùng nữa ở đường 90 đểngắm những hàng trái cây tại ngôi chợ trước trạm xe điện mới sơn lại, gócđường 96 và sau cùng là tới khách sạn. Chaliapine cười bảo tôi:

- Đường đâu có xa, phải không? Bây giờ tụi mình đi ăn.

Sau bữa ăn thịnh soạn, ông mới cho tôi hiểu tại sao ông bắt tôi đi bộ sáucây số đó. Giọng ông nghiêm trang:

- Anh sẽ không bao giờ quên lần đi bộ ngày hôm nay đâu. Tôi đã cho anhmột bài học nhỏ đó. Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì đích còn xa. Chỉnghĩ tới cái gì ở cách ta một trăm thước thôi. Đừng lo ngại về một tương laibấp bênh. Chỉ nghĩ tới những cái vui ngày hôm sau thôi, dù nó tầm thườngtới mức nào đi nữa.

o O o

Page 32: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Nhiều năm đã trôi qua. Ông Chaliapine đã quy tiên nhưng hầu hết nhữngchỗ làm mục tiêu để đi trong lần đi bộ không sao quên được đó nay đãkhông còn, cảnh vật đã biến thiên. Nhưng trong bao nhiêu năm đó, triết lýthực tế của ông đã giúp tôi rất nhiều.

Nó đã giúp tôi khi tôi quyết định học tiếng Anh.

Không khi nào tôi tự hỏi: "Phải học bao năm nữa mới viết được thứ tiếngđó?". Trái lại tôi tự nhủ: "Hôm nay trên tờ báo Times có hai mươi tám tiếngmình chưa biết. Ngày mai sẽ còn không tới hai mươi tiếng."

Triết lý đó cũng giúp tôi giữ vững được tinh thần khi vì lầm lỡ của các ngườihùn vốn, tôi buộc phải trả cho chủ nợ nửa số tiền mà tôi hy vọng kiếm đượctrong bốn năm sau. Nếu trong hai trăm lẻ tám tuần lễ đó, tôi cứ nghĩ bụngrằng phải sống cực khổ thì chắc chắn tôi đã nản chí mà không kiếm đượcmột đồng nào cả. Nhưng tôi chỉ tự nhủ: "Thứ hai, thứ tư và thứ sáu, mìnhsẽ làm cho mình." Nghĩ vậy thì mọi sự sẽ thay đổi hết. Tôi trả được hết nợvà kiếm được đủ sống, không đến nỗi thiếu thốn. Qui tắc trăm bước của Chaliapine là quy tắc vàng. Ai cũng thấy được điềuhữu ích mà đi theo. Có thể rằng cái đích ta nhắm còn xa thăm thẳm, nhưngkhông đầy trăm bước là "tới đại lộ 6". Như vậy cứ từng chặng từng chặngmột, chúng ta chẳng những sẽ tới đích, mà trên đường đi còn được hưởngnhiều cái vui nữa.

Theo Ý cao tình đẹp.

Nguyễn Hiến Lê dịch.

Những lá bài xoay ngược cuộc đời

Làm thế nào mà tôi đã thoát khỏi sự bủa vây của quá khứ?

Vào những buổi chiều thứ bảy khi tôi lên 10, cha tôi thường dắt tôi đến mộttiệm nhỏ bán bánh mì xăng-quít ở dưới phố Philadelphia, nơi ông hay

Page 33: [Sách] Nghệ thuật sống 7

tiệm nhỏ bán bánh mì xăng-quít ở dưới phố Philadelphia, nơi ông hayđánh bài rumi tay đôi ở phía sau với những người đàn ông bề ngoài trôngdữ dằn. Họ bập xì gà liên tục và nhả khói dày đặc làm không khí xám xịt,ngập ngụa, trộn lẫn với mùi thịt nướng và hành.

Trong khi họ đánh bài tôi giết hời gian nơi máy bắn đạn sáng rực trong mộtgóc tối. Cái máy này mô phỏng theo một trò cờ bạc, và nếu bạn thắng đượctrong một số trò chơi thì người chủ sẽ trả tiền cho bạn. Ðó là vào nhữngnăm 60, chúng tôi sống dựa vào tiền trợ cấp phúc lợi xã hội, vì thế có lần,khi tôi ăn được 4 đô la thì máu đỏ đen càng ngấm vào người tôi.

Thời bấy giờ, tôi hoàn toàn không nhận thức được điều đó, nhưng cha tôiđã trở thành một kẻ nghiện bài bạc, xúc xắc, và đua ngựa. Nhiều lần tôi đãthấy hậu quả của sự nghiện ngập nơi cha. Ðồ đạc trong nhà dần dần biếnmất vì cầm cố, đặt cược hoặc trả nợ. Tôi cảm nhận được sự căng thẳnggiữa cha tôi và mẹ tôi.

Ngoại trừ những ngày chơi với cái máy đánh bạc, thì tôi cũng đã khôngđam mê bài bạc gì. Cho đến khi tôi 30 tuổi, nhiều sòng bạc đã mọc lên ởthành phố Atlantic, không xa khu nhà tôi ở Philadelphia.

Lần đầu tiên, tôi chỉ thử chơi cho vui nơi một máy đánh bạc. Thế nhưng khiba con số 7 hiện lên và máy nhả ra 125 đô la thì tôi đứng sững sờ, tim đậpliên hồi. Sự cuốn hút quá mạnh mẽ - một điều gì đó đã dâng tràn tronghuyết quản, giống như tình yêu, như một cơn sốt.

Thời đó tôi làm nghề kinh doanh đồ gỗ thủ công, và cũng không kiếm đượcnhiều tiền cho lắm, thế nhưng tôi chợt thấy càng lúc mình càng thườngxuyên đi đến những sòng bạc hơn. Bây giờ tôi đã không chơi với máy nữa,con bồi đen đã trở thành trò chơi của tôi, và hôm nào được bạc là tôi ở lạisòng bạc thâu đêm.

Một sáng sớm, tôi thấy mình đang ngồi với đống tiền ba ngàn hai trăm đôla trước mặt. Mặc dù mắt tôi díu lại, miệng đắng ngắt, tôi vẫn chơi khôngngừng, với cảm giác phơi phới của một đêm thắng “đậm”.

Từng lúc, tôi lại thắng được ít ván hơn, và dần dà những ván thua lại trở

Page 34: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Từng lúc, tôi lại thắng được ít ván hơn, và dần dà những ván thua lại trởnên thường xuyên. Một lát sau tôi sợ hãi vì cháy túi- tôi biết con số đã lêntới hàng ngàn.

Mặc dù vậy, tôi vẫn khao khát cái không gian với những ánh đèn thắp sángtrên đầu, tấm chiếu bạc phẳng phiu màu lá cây, những lá bài quyết liệt rơixuống. Và thế là tôi cứ tiếp tục ngựa quen đường cũ để thỏa mãn cơn thèmkhát đó.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng mình đã mắc phải căn bệnh ghiền cờ bạc.Tôi không phải như một trong số những người ở đây. Tôi có tiền trongngân hàng. Tôi không cầm cố máy móc thiết bị của mình. Và vợ tôi khônghề hay biết gì về tật xấu nghiêm trọng đó của tôi.

Một đêm đầu đông năm 1994, tôi mang theo 1000 đô la đến khu phốAtlantic và sau một canh bạc 2 tiếng đồng hồ, tôi cháy túi. Tôi đã từng thuanhiều trước đó, nhưng thường khi là lâu hơn. Giờ đây tôi cảm thấy bồn nônvà kích động bởi những tiếng ồn ào xung quanh, đầu váng vất vì khói thuốc.

Tuy nhiên tôi vẫn đến máy đổi tiền và nhận 1000 đôla khác. Thế rồi tôi đếnbên một chiếc bàn mà tại đây đơn vị tính thấp nhất cho mỗi ván là 100 đôla, với quyết tâm gỡ lại tất cả số tiền đã mất - máu nóng đã dồn hết lên đầutôi.

Tôi thua thẳng 8 ván. Choáng váng tôi gắng gượng rời khỏi bàn và đến gầnlối ra, một sự phẫn nộ đang dậy lên trong lòng tôi. Mắt mờ đi, tôi đâm phảimột phụ nữ và làm đổ tung toé những đồng xu trong chiếc xô trên tay cô ta,tôi không đứng lại cũng chẳng thèm xin lỗi.

Ở ngoài sân đậu xe, tôi tựa đầu vào thành xe lạnh ngắt. Tôi đá chân bênnày, bên kia. Cuối cùng tôi ngồi vào trong xe và lái về nhà ở Philadelphia.Khi tôi lướt đi, qua những con đường lạnh lẽo im vắng lúc 4 giờ sáng, quanhững ngôi nhà đang trang hoàng rực rỡ cho mùa giáng sinh, những hồiức dồn nén bấy lâu bỗng tuôn tràn về. Tôi thấy lại mình đang nằm trênchiếc ghế bố mòn vẹt. Cây thông Noel bị đẩy vào một góc trong căn hộ nhỏbé của gia đình chúng tôi. Thình lình cánh cửa bật tung ra và cha tôi ngãdúi vào phòng, đá vào cây giáng sinh.

Page 35: [Sách] Nghệ thuật sống 7

dúi vào phòng, đá vào cây giáng sinh.

Không biết vì sao hồi đó tôi đã hiểu hết mọi điều đang xảy ra- cha tôi đãthua một số tiền lớn. Ông bắt đầu la thét trong cơn cuồng nộ nguyền rủa sốphận, những con bài, vận đen và sự đần độn của mình. Ông đá vào câythông và giẫm lên những gói quà. Rồi ông đổ ập xuống ghế khóc rền rĩ.

Chúng tôi đã sống trong những nỗi ám ảnh và bức bách, tôi không thể đòihỏi được biết những người độc ác nào đã gây cho cha ra nông nỗi này,nhưng giờ đây tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng điều gì đang dẫn dụ tôi đi.

Khi tôi dừng xe lại trước nhà, nước mắt tôi tràn ra. Tôi không muốn chonhững người thân yêu của tôi phải gánh chịu cùng nỗi khổ sở mặc cảm tộilỗi và thất vọng như tôi khi còn là một đứa trẻ thơ. Tôi cũng không bao giờmuốn phải cảm thấy khốn khổ như giờ phút này đây.

Vào chính giây phút đó, tôi đã đánh cược với chính mình: Mi sẽ không baogiờ có thể rời xa được chiếu bạc. Ðó là một sự đánh cá liều lĩnh ngược vớibản tính tự nhiên của tôi_ một lời thề ngược ngạo. Và tôi cứ cá cược nhưthế vào mỗi bình minh. Nhưng nhờ trời, đó là một sự cá cược mà tôi đã"thua" gần 2700 lần mặt trời mọc.

Nhị Tường dịch - Quảng Đức

Dịch từ Reader's Digest.

Có khi nào bạn tự hỏi

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?”trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trongkhi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tớithành công.

Page 36: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?”trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xungquanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trongkhi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộcsống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khibạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận rachúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đếnthế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mìnhđể theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêumới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêucũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?”trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộcsống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêuđích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệmtình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luônche giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thểlắng nghe.

Có khi nào…

...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mìnhbằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại

Page 37: [Sách] Nghệ thuật sống 7

bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tạisao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đitìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đếnbản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình.Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Mình đã làm được gì?” trước khi tự hỏi:“Mình đã nhận được gì?” nhé! Tôi tin là bạn sẽ thành công!

Bước ngoặt

Sau hai mươi lăm năm sống chung, cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi tanvỡ, và anh ấy đã dọn đi khỏi căn nhà nơi con gái của chúng tôi được sinhra và lớn lên. Dù sao thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn nhiều khimà con gái tôi đã bước sang tuổi 20, hoặc ít ra là do tôi nghĩ vậy. Bởi vì conbé không còn là một đứa trẻ vị thành niên nữa, nên chúng tôi không phảibàn bạc về chuyện chăm sóc hay trợ cấp cho con, tôi không phải chịu đựngviệc anh ấy lui tới thăm nó, và cũng không phải cố tìm cách để giải thíchmột chuyện không tài nào giải thích nổi cho bọn trẻ con. Song, một điềukhiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm là mọi chuyện đến với con tôi sẽ đơn giảnhơn nhiều ở lứa tuổi của nó. Nó đang học đại học xa nhà, nó đã là mộtngười lớn, không phải đối mặt với những chuyện vặt vãnh khó chịu thườngnhật ở nhà hay những rối loạn tình cảm khi cha mẹ nó chia tay nhau.

Tôi cố hết sức để đảm bảo nỗi đau riêng của mình không làm ảnh hưởngđến tình cảm giữa hai cha con, tôi đã nói với hai cha con rằng kể từ thờikhắc đó, mọi chuyện quan hệ giữa họ hoàn toàn không liên quan gì đến tôivà tôi sẽ không bận tâm đến chuyện can thiệp vào. Tôi đã cố gắng tỏ rabình thường khi thấy số điện thoại của anh ấy có trong hóa đơn điện thoạicủa con gái tôi do trường nó gửi về, nhưng tôi cũng phải thú nhận rằngmình đã rất tức giận. Vào những lúc như vậy, tôi cố luyện cho mình sự vuivẻ và thanh thản và cố gắng kềm nén nỗi đau và cả cơn thịnh nộ.

Trong những năm kế tiếp, tôi lẳng lặng dõi theo từng bước đi của con gái,đôi khi tự hỏi cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ có ảnh hưởng gì đến nóhay không. Nhưng những gì tôi thấy được là sự mạnh mẽ, tính độc lập, sựtự tin, óc hài hước và niềm lạc quan yêu đời của con bé. Và cuối cùng là tôitự chúc mừng mình vì đã giải quyết tốt mọi việc mà không làm tổn thương

Page 38: [Sách] Nghệ thuật sống 7

tự chúc mừng mình vì đã giải quyết tốt mọi việc mà không làm tổn thươngđến con gái.

Rồi chuyện đó xảy ra vào một buổi tối nhân dịp nghỉ Giáng sinh của con gáitôi và chỉ còn 6 tháng nữa là nó tốt nghiệp. Tối hôm đó, hai mẹ con ngồibên bàn ăn trong căn hộ mới mua, con bé thú nhận với tôi rằng nó rất sợbuổi lễ tốt nghiệp sắp tới. Khi đó, con bé đã giúp tôi nhận ra một điều quantrọng là tất cả những cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ đều có ảnh hưởngít nhiều đến con cái, cho dù nó bao nhiêu tuổi hay hoàn cảnh sống của nócó tốt đến thế nào đi chăng nữa.

“Gia đình của bạn bè con đều sẽ đến dự đông đủ, và trong suốt một tuần lễsẽ có rất nhiều bữa tiệc chiêu đãi. Con rất buồn khi mỗi lần mẹ gặp chahoặc nghe nói chuyện về cha là mẹ lại khóc. Con không thể bảo một tronghai người đừng đến vì hai người một người là cha còn người kia là mẹ củacon. Điều đó khiến con chẳng muốn tốt nghiệp chút nào”.

Tôi cảm giác như mình vừa bị giáng một đòn thật đau và thật nặng.

Tôi tưởng như mình không thở nổi, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối. Tôicảm thấy sững sờ, lòng đau nhói – sững sờ vì những giọt nước mắt đauthương của mình đã vô tình khắc sâu vào tâm hồn bé bỏng của con gái,còn đau lòng khi biết chỉ vì tôi mà con bé không muốn đón nhận một cộtmốc quan trọng trong cuộc đời của nó.

Tôi là vốn người nghĩ sao làm vậy nên tôi cố lấy hết sức để nói với con: “Mẹbiết, thật khó để nói ra điều này”, tôi dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Còn sáutháng nữa con mới tốt nghiệp. Cha mẹ chỉ có mình con và đều rất yêuthương con. Chúng ta không ai muốn buổi lễ tốt nghiệp hay bất cứ sự kiệnquan trọng nào trong đời con sau này phải chịu ảnh hưởng vì chuyện củacha mẹ. Mẹ hứa mẹ sẽ không khóc nữa. Cha mẹ sẽ cố hết sức vì con”.

Và chúng tôi đã làm được như thế bằng tất cả sự nổ lực của cả hai, của giađình, và cả bạn bè của chúng tôi nữa. Ngày lễ tốt nghiệp hôm đó nước mắtđã rơi, nhưng đó là của cả hai chúng tôi khi đứng nhìn con gái bước lênsân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Khi đó tôi chợt nhận ra rằng lựa chọn củamình từ sau bữa ăn tối với con gái hôm đó thật là đáng giá. Bằng cách cố

Page 39: [Sách] Nghệ thuật sống 7

mình từ sau bữa ăn tối với con gái hôm đó thật là đáng giá. Bằng cách cốgắng nói chuyện thân mật với cha con bé, cùng nhau ăn tối, nói ra hếtnhững suy nghĩ của mình, tôi đã trút đi được gánh nặng bấy lâu. Tôi nhậnra rằng, sự tha thứ đã len lỏi vào sâu trong trái tim tôi, và đã xóa đi mọi cơngiận dữ và cả những nỗi đau trong lòng.

Đó đúng là một bước ngoặt quan trọng – không chỉ riêng cho gia đình bangười của tôi – mà còn cho cả đại gia đình và tất cả bạn bè của chúng tôinữa. Bây giờ chúng tôi lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho một cột mốc quantrọng khác – đám cưới của con gái. Đến mùa thu này, tôi và chồng cũ lạimột lần nữa ngồi cạnh bên nhau, lần này là trên hàng ghế đầu tiên trongnhà thờ, và có lẽ sẽ lại cùng nhau rơi nước mắt vì hạnh phúc của con gáimình.

Tôi còn nhớ có một cô giáo mà tôi rất quý đã nói với tôi rằng: “Sự tha thứ sẽgiúp ích cho người biết tha thứ nhiều hơn là cho người được tha thứ”. Vàcô ấy đã rất đúng.

Hãy mãi là chính bạn

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằngmình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầnghào quang" quanh bạn không chói sáng.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ramột ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó khôngcó nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộngcủa bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trongcuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra một sự cạnh tranhhoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm hãm "sự vươnlên" của chính mình.

Page 40: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thểyêu bạn như bạn luôn "mơ" về... Nhưng điều đó không có nghĩa là bạnphải ngừng mơ về họ.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất.Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằng với tất cả mọi người.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi chưa tìm được "hoàng tử "của đời mình, thì không có nghĩa là chưa thể là một "nữ hoàng".

Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian,nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.

Hãy cười lên

Trong tiếng Anh từ “smile” có nghĩa là nụ cười, thế bạn có biết nụ cườiđược tạo nên từ những yếu tố nào không?

- Sweet: ngọt ngào.

- Marvellous: tuyệt diệu.

- Immensely likeable: vô cùng đáng yêu.

- Loving: đằm thắm.

- Extra special: thành phần phụ quan trọng.

Nụ cười tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại là món quà vô giá màtạo hóa đã hào phóng ban tặng cho loài người. Chúng ta sẽ sống thế nàokhi không biết cười? Chúng ta sẽ biểu lộ sự vui mừng bằng cách nào nếukhông có nụ cười?

Page 41: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Nụ cười có thể xua tan mọi đau buồn, hàn gắn mọi vết thương, làm dịu đinỗi cô đơn và quan trọng hơn hết là mang mọi người đến gần nhau hơn...Nụ cười là thứ tài sản quí giá mà không phải ai cũng dễ dàng có được nếuchẳng chịu mở rộng lòng mình để đón nhận nó... Hãy tạo cho mình nụcười bằng những việc làm có ý nghĩa, bạn sẽ thấy cuộc đời này tuyệt diệubiết chừng nào!

Bạn có thể làm cho bản thân mình trở thành một con người mới: buổi sángthức dậy mỉm cười, mỉm cười bước ra khỏi nhà, mỉm cười khi gặp gỡngười khác, khi làm việc mỉm cười, khi nghỉ ngơi cũng mỉm cười - tất cảđiều này là một thói quen tốt. Mỉm cười là một niềm vui mà tự bạn có thểthực hiện được.

Khi bạn tặng nụ cười cho người khác, bạn có thể sẽ cảm nhận được niềmvui chân chính, người khác có được sự cổ vũ khích lệ của bạn, tâm tình củahọ cũng có thể vì thế mà phấn chấn. Bạn hãy nhanh chóng tìm niềm vuiđến cho người khác vì một thế giới thêm tươi đẹp, vì một trái tim muốn biểulộ niềm vui, chúng ta mỉm cười!

o O o

10 lý do để mỉm cười:

- Mỉm cười đẹp hơn cái nhíu mày của chúng ta.

- Mỉm cười làm chúng ta vui vẻ thêm.

- Mỉm cười khiến ngày tháng chúng ta đã và sắp đi qua trở nên có ý nghĩa.

- Mỉm cười giúp ích đối với việc kết bạn.

- Mỉm cười biểu thị sự thân thiện, dễ gần.

Page 42: [Sách] Nghệ thuật sống 7

- Mỉm cười tạo nên một ấn tượng tốt cho người khác.

- Mỉm cười với người khác, người khác cũng sẽ mỉm cười với bạn.

- Nếu bạn mỉm cười thì bạn càng trở nên tự tin và thu hút hơn.

- Nụ cười của bạn sẽ làm giảm bớt sự lo lắng của người khác.

- Một nụ cười có thể giúp bạn có tình yêu đích thực.

Theo TTO

Sẽ đến lúc

Sẽ đến lúc bạn nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sựràng buộc một tâm hồn.

Sẽ đến lúc bạn nhận ra tình yêu không còn là một điểm tựa và bên nhaukhông có nghĩa là bình yên.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặngkhác với lời hứa thật lòng.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp, và bạnbiết chập nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sựcao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy cố chấp của trẻ thơ.

Có ai đi không vấp ngã một đôi lần. Hãy góp nhặt những mảnh vỡ củamình và bước tiếp từ đây - trên con đường đã chọn của ngày hôm nay vàkhông trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.

Ta hãy cho đi đừng tiếc nuối níu kéo vì có ai cho đi mà cảm thấy mất mátbao giờ. Và hãy giữ lại những gì tốt đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnhđất tâm hồn, hơn mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.

Page 43: [Sách] Nghệ thuật sống 7

đất tâm hồn, hơn mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.

Và bạn nhận ra rằng khi mình đã vượt qua được những khó khăn, cuộcsống sẽ thêm phần ý nghĩa. Lúc ấy, bạn có thể tự do mơ về những điều sẽđến. Bạn có thể ngước mắt vượt qua khung cửa sổ ngắm nhìn các vì sao,cảm nhận rằng bạn đang sống thật sự với bản lĩnh, sự mạnh mẽ và xứngđáng

Hãy nhớ là, dù bất kỳ điều gì xảy ra, thì tất cả những điều tốt đẹp nhất đangchờ đón bạn phía trước. Hãy sống với ánh mắt ngập tràn niềm tin của ngàymới đang đến, bạn nhé!

Vì sao mà sống

Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một nhà hiền triết, làmthế nào để bản thân sống được vui vẻ.

- Trước tiên, các ông hãy nói xem các ông sống vì cái gì? - Nhà hiền triếthỏi.

Người đầu tiên nói:

- Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống.

Người thứ hai nói:

- Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậymà tôi sống.

Người thứ ba nói:

- Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôisống.

Nhà hiền triết lắc đầu nói:

Page 44: [Sách] Nghệ thuật sống 7

- Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vìsợ hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng.

Khi gặp...

Khi gặp…

1. Khi gặp được ngườimà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửacủa người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.

2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt vớingười đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điềudễ.

3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối vớingười ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.

4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúpbạn hiểu thêm về tình yêu.

5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họlàm bạn trở nên kiên cường hơn.

Page 45: [Sách] Nghệ thuật sống 7

làm bạn trở nên kiên cường hơn.

6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu nhưkhông phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.

7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạnchẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?

8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộcđời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phongphú và đa dạng của bạn.

9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận,bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.

10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vìbạn và người ấy đang hạnh phúc.

Hạnh phúc là gì?

Ai cũng biết trong tiếng Anh, "happiness" có nghĩa là "hạnh phúc". Nhưnghạnh phúc là gì?

H — Healthy (Sức khỏe)

Giữ gìn sức khỏe mỗi ngày, bạn sẽ lớn lên thật khoẻ mạnh và hạnh phúc!Ăn đúng bữa, tập thể dục, và ngủ đủ giấc đồng thời từ bỏ những thói quencó hại cho sức khoẻ. Có một thể chất khoẻ mạnh giúp bạn vượt qua đượcnhiều khó khăn ở phía trước.

A — Attitude (Thái độ)

Bạn có biết chú lừa Eeyore trong "Winnie the Pooh" không? Chú luôn gặpphải những tình huống tồi tệ nhất. Và chú đã bỏ cuộc khi chưa kịp khởi đầu

Page 46: [Sách] Nghệ thuật sống 7

phải những tình huống tồi tệ nhất. Và chú đã bỏ cuộc khi chưa kịp khởi đầuviệc gì. Nếu bạn có một thái độ tích cực, bạn sẽ tự tin vào chính mình. Hãyluôn tự nhủ và quyết tâm rằng "Mình có thể làm được điều đó."

P — Present (Hiện tại, món quà)

Hãy sống mỗi ngày và mọi ngày ở hiện tại. Hiện tại là một món quà, hãytận dụng hết những gì cuộc sống mang lại cho bạn chứ đừng lo lắng vềnhững gì đã xảy ra ngày hôm qua hay sẽ xảy ra ngày mai. Bắt đầu từ ngàyhôm nay và nghĩ về mục tiêu lâu dài trong cuộc sống bạn nhé!

P — Play (Vui chơi)

Bạn bận rộn đến mức đầu óc căng như ong vò vẻ? Đã đến lúc bạn phảithư giãn với tivi, ca nhạc, máy tính…Hay bạn chỉ cần ngồi một mình, thảhồn ra cửa sổ, ra ngoài ngắm mây trời, cây cối. Nhưng trước hết, bạn hãylắng nghe một bài hát rất hay đang ngân lên từ trong đầu bạn kìa!

I — Inward (Nội tâm)

Hạnh phúc đích thực bắt nguồn từ chính bạn chứ không thể chịu tác độngbởi những lời nói hay việc làm của người khác. Inward cũng có nghĩa rằnghạnh phúc không thể bán, rằng của cải vật chất không mang lại hạnh phúc.Tình yêu thương, sự cảm thông và lòng can đảm đều là những thứ khôngcần phải mua vì đã có trong chính con người bạn đó.

N — Nut (Hạt)

Hãy thử tưởng tượng một hạt bạn hay ăn với phần bên trong mềm mạiđược bảo vệ bởi lớp vỏ cứng bên ngoài. Chúng ta cũng như vậy đấy, vẻ bềngoài chỉ là lớp vỏ để bảo vệ cho phần "nhân" ngọt ngào của bạn ở bêntrong.

Page 47: [Sách] Nghệ thuật sống 7

E - Express Yourself (Bộc lộ chính mình)

Đừng ngồi chờ phép màu nào sẽ đến mà phải tự biết làm sao để có đượcphép màu cho mình. Thử vẽ một bức tranh, chụp một kiểu ảnh, viết mộtcâu chuyện tình yêu v.v… Đó cũng là cách bạn bộc lộ mình đó, thật kỳ diệubiết bao! Hãy bộc lộ cảm xúc thật của mình!

S - Simple (Đơn giản)

Tại sao bạn cứ làm phức tạp cuộc sống của mình lên nhỉ? Hãy bằng lòngvới những gì mình có và không cần phải níu kéo quá sức. Hãy dành thờigian với gia đình của bạn và cùng nhau lắng nghe và chia xẻ.

S - Smile (Nụ cười)

Khi bạn cảm thấy thất vọng, buồn bã thì hãy cố gắng nghĩ ra hay làm điềugì đó để cười, để xoa dịu tâm trạng và cảm xúc của bạn. Bạn chính làngười bạn thân nhất của bạn đó.

Vậy bí quyết của hạnh phúc đích thực tức là bạn không thể mua được tìnhyêu thương và thời gian là vô giá. Hãy sống mỗi ngày như thể nó khôngbao giờ quay trở lại và tận dụng hết sức những gì mình có. Vậy, hạnh phúcthực sự không phải là khó, phải không các bạn?

An An (theo Zparadise)

Nguồn: MT Online.

Sống có mục tiêu

Mục tiêu là thứ gì đó giúp chúng ta tồn tại và đi mãi trên những đoạn đườngđời. Một khi chúng ta mất mục tiêu, mất phương hướng thì chúng ta trở nên

Page 48: [Sách] Nghệ thuật sống 7

đời. Một khi chúng ta mất mục tiêu, mất phương hướng thì chúng ta trở nênbồn chồn, lo âu. Bạn có bao giờ để ý thấy bạn chỉ thật sự sung sướnghạnh phúc khi đang thực hiện một điều gì đó chứ không phải là khi bạn đãhoàn thành nó không?

"Đề ra mục tiêu là việc hiển nhiên con người phải làm". Chúng ta khôngthể sống mà không có mục tiêu hoặc ít nhất là không có trong một thờigian dài. Bạn nhất thiết phải có một mục tiêu nếu bây giờ bạn chưa đề racho mình một danh sách các mục tiêu cần phải thực hiện.

"Mục tiêu gì là không quan trọng, điều quan trọng là bạn phải có mụctiêu". Có người cứ tìm cách trì hoãn thực hiện những gì họ nghĩ là có liênquan đến cuộc đời họ. Họ không chắc mục tiêu họ đề ra là hoàn toàn cólợi cho họ hay không, và vì thế họ chẳng bao giờ làm được điều gì cả.

Ví dụ như bạn luôn mong muốn trở lại trường Đại học để học lấy mảnhbằng, thế nhưng bạn không chắc rằng mục tiêu này có hợp lý hay không.Và rồi bạn cứ chần chừ, cứ mong muốn, cứ tính toán như thế mãi. Haimươi, ba mươi năm sau, khi bạn già rồi thì bạn vẫn còn lưỡng lự, mà thờigian thì hết mất rồi.

Bạn đã không thấy được rằng nếu bạn quyết định quay lại học, và rồi bạnthấy rằng điều đó không cần thiết với bạn nữa thì điều mà bạn có được là:bạn đã hiểu ra vấn đề. Bạn đã biết rõ hơn rằng việc gì sẽ có lợi hay khôngcó lợi cho bạn. Những người thành công là những người cho rằng "Thấtbại là mẹ của thành công"; những người không thành công lại là nhữngngười cho rằng "Thất bại làm cho ta thêm nhụt chí".

Như ví dụ ở trên, khi bạn quay trở lại trường Đại học để học tiếp thì đíchđến là mảnh bằng Đại học chẳng phải là điều quan trọng nhất mà quantrọng hơn tất cả chính là đoạn đường mà bạn đã đi qua. Một quãng thờigian mà bạn sẽ gặp gỡ thêm được nhiều người, tiếp xúc với nhiều người,học hỏi thêm nhiều điều, hiểu rõ bản thân mình hơn và có thêm nhiều kinhnghiệm.

Nếu như bạn định đi bộ vượt qua Châu Âu hoặc tạo một chiếc xe thể thao

Page 49: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Nếu như bạn định đi bộ vượt qua Châu Âu hoặc tạo một chiếc xe thể thaođời mới nhất, hay bắt đầu lập một công ty kinh doanh thì điều quan trọngkhông phải là việc đi bộ, chiếc xe hơi hay công ty kinh doanh mà là bạnphải trở thành một người như thế nào để đạt được mục tiêu đó.

Trong quá trình đi đến mục tiêu, bạn dần dần trở nên can đảm hơn, quyếtđoán hơn, phát huy được những thế mạnh của mình, hiểu được nguyêntắc của bản thân, biết chịu đựng hơn, tự tin hơn,…

Những gì bạn thu nhặt được trong quá trình theo đuổi mục tiêu sẽ giúp bạnxem xét việc "Bạn sẽ trở nên như thế nào?".

Khi bạn bắt đầu thực hiện mục tiêu thì bạn nên nhớ một điều là không phảimọi việc đều xảy ra một cách suôn sẻ. Mục tiêu nào cũng đầy trở ngại khókhăn.

Khi thủy triều dâng lên, nó dâng lên một chút và rút xuống một chút, và nó

Page 50: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Khi thủy triều dâng lên, nó dâng lên một chút và rút xuống một chút, và nódần dần dâng lên theo một lộ trình như vậy. Khi một cái cây phát triển, lárụng đi một ít và lá mới mọc ra nhiều hơn và kết quả là cây dần dần lớnhơn, to ra… Các sự vật diễn biến, phát triển trên hành tinh này đều theomột đồ thị gấp khúc đi lên, là một tiến trình bất di bất dịch.

Ví dụ như bạn bắt đầu một chương trình giảm cân và có lúc thấy mình cólúc giảm cân, có lúc lại tăng cân, thế là bạn cho rằng việc giảm cân khó màthực hiện được, và thế là bạn đành chấp nhận mình là một người… hơi bịtròn trịa. Hoặc như bạn bắt đầu một kế hoạch tiết kiệm tiền, và sau vài lầnchi tiêu ngoài dự tính, bạn thấy không thể tiết kiệm được và dẹp luônchuyện sống cần kiệm.

Hãy nhớ rằng, những người thành công không hẳn là những người thôngminh kiệt xuất. Đơn giản là họ nắm bắt được quy luật phát triển của sự vậtvà nhận thấy rằng sự phát triển của họ phải tuân theo quy luật của các sựvật diễn ra xung quanh họ. Họ thấy rằng người ta đạt được đến mục tiêubằng một quá trình điều chỉnh liên tục. Chúng ta đi sai đường (lệchhướng) thì điều chỉnh lại cho đúng hướng, điều chỉnh, điều chỉnh, và điềuchỉnh.

"Hãy viết ra mục tiêu của chính mình".

Page 51: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có một điều mà bạn cần làm khi đề ramục tiêu cho mình là hãy viết ra mục tiêu của mình.

Bạn hãy bỏ đi suy nghĩ "Tất cả mục tiêu đều nằm trong đầu tôi, và cứ thếmà làm thôi" mà lấy ra một tờ giấy, cây viết và làm cho mình một bảngdanh sách những mục tiêu cần thực hiện. Bảng danh sách chẳng phải làviệc duy nhất cần làm để đạt đến mục tiêu, nhưng có nó sẽ giúp ta định rahướng đi để đạt được mục tiêu mà chúng ta muốn trong cuộc sống.

Mục tiêu là cỗ xe chuyên chở chúng ta qua những đoạn đường chứanhiều khó khăn thử thách, mà qua đó ta trưởng thành hơn. Chúng ta cầnphải có mục tiêu không phải vì kết quả cuối cùng mà ta đạt được mà vìnhững gì thu nhặt được trong quá trình thực hiện mục tiêu đó.

Dựa theo Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Page 52: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Dựa theo Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.Tựa gốc: Being Happy! của Andrew Matthews.

Ba cây cổ thụ

Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứnhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châubáu với hình dáng lộng lẫy". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành conthuyền to lớn. Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới". Và câythứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này.Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".

Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa nhữngthân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽthành hiện thực.

Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành mángđựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứhai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏđể câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóngđêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.

Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở,người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trởthành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sựquan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.

Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ haigặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưngcây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an toàn và sự bình yêncho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt nhữngkhúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thúdữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sứcmạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.

Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn

Page 53: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễnra đều có chủ đích. Cả ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơcủa mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi.Cuộc sống sẽ không phụ những ai có lòng.

Đã có bao giờ

Đã có bao giờ, trong một ngày cuối năm, khi gió mùa về trên miềnBắc, buổi tối, bạn nằm cuộn mình kín mít trong chăn, hai mắt nhắm lại vàlim dim lim dim, đầu óc cứ thả trôi đi với những suy nghĩ vẩn vơ nào đó…

Đã có bao giờ bạn ngồi một mình nơi bãi biển vào một buổi chiềunghe gió biển lành lạnh lướt qua. Bạn sẽ cười, khi lâu đài cát mà mình vừaxây không bị nước biển tràn vào làm đổ… Nhưng, rồi một cơn sóng lớn đổvào, lâu đài cát của bạn vụn vỡ nát rời, và bạn nhìn những lợn cát hòa vàotrong nước, thấy man mác buồn. Một cảm giác mất mát chảy trôi trong bạn.Chẳng biết làm gì, bạn ngồi lặng yên, vốc từng nắm cát ướt và thả cát trôitừ từ qua những kẽ tay…

Đã có bao giờ bạn chạy ngoài đường vào một buổi chiều thật buồn.Bạn chẳng biết đi đâu, và cứ thế mà lang thang. Bất chợt mưa, bạn chẳngvội vàng gì mà tìm chỗ tránh, rồi bạn đưa tay ra hứng những giọt mưa rơixuống tay mình… Hôm đó bạn dầm mưa về nhà, tối lại hâm hấp sốt màvẫn thấy vui…

Đã có bao giờ trên những chuyến đi xa, vào buổi chiều khi hoàng hônbuông xuống, mây tím mây hồng giăng giăng ngang trời, còn mặt trời thì đỏửng, bạn thấy lòng mình chùng lại trước cái đẹp đang rơi xuống nhữnglưng đồi…

Page 54: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Đã có bao giờ bạn ngồi một mình trong một quán café thật vắng, taycầm một cuốn sách, bên tai vang vang một bản nhạc nhè nhẹ, thỉnhthoảng lại thả hồn đi đâu đâu…

Đã có bao giờ bạn dậy thật sớm vào Chủ Nhật, dọn dẹp nhà cửa, trảitấm khăn bàn mới, rồi gọi điện cho vài người bạn, rủ họ đến nhà chơi.Hôm đó, bạn đã có một ngày thật vui, thật hạnh phúc…

Đã có bao giờ bạn đến một nơi nào đó như Đà Lạt… Tối, bạn khoácvào mình chiếc áo ấm cho đỡ lạnh rồi bắt đầu thả bộ dọc theo những condốc dài. Hai tay bạn nhét vào túi áo (vì lạnh), rồi bước những bước chầmchậm, có khi lại ngẩng đầu lên nhìn trời…

Đã có bao giờ, vào những hôm có việc phải dậy thật sớm, bạn chạyxe ngoài đường… Khi ngửa mặt nhìn lên trời bạn thấy bầu trời là nhữngmảng màu nhợt nhạt lẫn lộn và vằn vện, không dưng bạn mường tượngđến những ký ức tưởng đã quên mất từ lâu…

Đã có khi nào, vào những buổi chiều sau một cơn mưa rào, bạn chạyxe một mình giữa những mọi người trên những con đường còn đọngnước, lòng chợt se lại vì nhớ đến một người…

Đã có bao giờ, bạn ngồi một mình trong phòng lúc nửa đêm, tắt hếtđèn, uống café và nghe Jolie hay Don’t cry Joni… Thoảng, bạn lại bước ratrước ban công, nhìn những hàng dây leo trên rào, mắt buông xuống conhẻm đang nhận những ánh sáng hắt xuống từ đèn đường và nghĩ vẩn vơ…

Đã có bao giờ…

Page 55: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Đã có bao giờ…

(c) xitrum.net

Sống thành công

Trong cuộc sống, bạn hãy nhớ những điều sau đây...

Chấp nhận: Hãy biết chấp nhận người khác, con người thật của họ vànhững lựa chọn của họ cho dù có khi bạn khó mà hiểu được niềm tin,động cơ hay hành động của họ.

Kết bạn: Hãy tạo ra một nhóm bạn có thể chia sẻ với mình những hy vọng,ước mơ, nỗi buồn và niềm vui sướng.

Page 56: [Sách] Nghệ thuật sống 7

ước mơ, nỗi buồn và niềm vui sướng.

Niềm tin: Hãy tin tưởng vào chính mình, tin rằng mình sẽ thành công, hạnhphúc và những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Những rào chắn chỉ là nhữngchướng ngại nhỏ trên đường và bạn sẽ vượt qua chúng thôi.

Khám phá: Hãy luôn tìm tòi, khám phá và thử nghiệm. Cuộc sống luôn cónhiều điều kỳ lạ. Mỗi khi bạn thử một cái gì đó mới mẻ, bạn sẽ nhận đượcthêm nhiều điều hay.

Tha thứ: Hãy tha thứ và quên đi những điều không hay. Sự giận dữ, thùhận chỉ làm lòng bạn thêm trĩu nặng và muộn phiền. Hãy để lòng mìnhrộng mở và nhớ rằng, ai cũng có thể mắc sai lầm.

Trưởng thành: Hãy để lại sau lưng những con điều không hay từ thời thơấu. Hiện tại là ở đây và tương lai là phía trước, hãy chỉ sống hết mình chohôm nay mà thôi…

Page 57: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Hy vọng: Hãy hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất và đừng bao giờ quênrằng bất cứ điều tốt đẹp nào cũng có thể đến với bạn, miễn là bạn luônsống và cố gắng hết sức mình.

Bỏ qua: Hãy bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực trong đầu bạn. Thay vào đó,hãy tập trung vào mục đích chính của mình và hãy nghĩ đến những điều tốtđẹp.

Tiến lên: Hãy mở ra những cuộc hành trình mới, những cuộc thử thách mớibằng cách luôn khát vọng vươn lên, và mở rộng lòng mình. Cố gắng họcmột cái gì đó mới mẻ mỗi ngày và bạn sẽ trưởng thành hơn.

Chờ đợi: Hãy kiên nhẫn, bạn phải biết rằng dù cho sự việc tệ đến thế nàođi nữa thì nó rồi cũng sẽ tốt hơn thôi. Hơi ấm của mùa xuân luôn đến saumùa đông khắc nghiệt nhất.

Yêu thương: Hãy để tình yêu lấp đầy trái tim bạn. Khi sự căm ghét ngự trị

Page 58: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Yêu thương: Hãy để tình yêu lấp đầy trái tim bạn. Khi sự căm ghét ngự trịtrong tim thì chẳng còn chỗ cho bất kì thứ gì khác, nhưng nếu có tình yêuhiện diện ở đó, bạn sẽ nhận ra rằng niềm hạnh phúc, niềm vui, thành côngđều ở cả nơi đây.

Quản lý: Hãy quản lí thời gian và chi tiêu của mình một cách khôn ngoan,bạn sẽ ít bị căng thẳng, lo lắng. Như vậy, bạn có thể tập trung vào nhữngviệc quan trọng hơn trong cuộc sống của mình.

Chú ý: Đừng bao giờ phớt lờ những người bệnh tật, đang tuyệt vọng, yêuđuối hay đau đớn đáng thương. Hãy giúp đỡ khi có thể và luôn luôn giúpbằng lòng tử tế và sự hiểu biết của mình.

Đón nhận: Hãy mở mắt nhìn và đón nhận tất cả vẻ đẹp xung quanh bạn.Thậm chí ngay cả vào thời điểm khó khăn nhất cũng còn nhiều thứ khiếnbạn phải mỉm cười, và mang ơn.

Đùa vui: Đừng bao giờ quên đùa vui khi làm vịêc, thành công chẳng có ýnghĩa gì nếu không có tiếng cười và niềm vui sướng.

Page 59: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Đặt câu hỏi: Hãy luôn luôn đặt nhiều câu hỏi vì bạn có mặt ở đây, trongcuộc sống này, là để học hỏi, để tìm hiểu cuộc sống và học cách sống.

Thư giãn: Đừng để sự lo lắng và căng thẳng chiếm lĩnh cuộc đời bạn vàhãy nhớ rằng cuối cùng mọi việc luôn luôn có cách giải quyết.

Chia sẻ: Hãy chia sẻ tài năng, kỹ năng, kiến thức và thời gian của bạn vớingười khác. Mọi thứ bạn đầu tư vào người khác sẽ quay về với bạn gấpnhiều lần hơn thế.

Cô gắng: Hãy cố gắng, cố gắng không ngừng. Thậm chí ngay cả khi ướcmơ của bạn dường như không thể thực hiện được thì bạn cũng cứ thử xemsao. Bạn sẽ kinh ngạc trước những gì bạn có thể đạt được.

Sử dụng: Hãy sử dụng năng khiếu của bạn theo khả năng tốt nhất. Tàinăng bị lãng phí chẳng có giá trị gì, tài năng được sử dụng sẽ mang đếnnhiều phần thưởng bất ngờ.

Page 60: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Đánh giá: Hãy quí trọng bạn bè và thành viên trong gia đình, những ngườiđã ủng hộ và động viên bạn và nhớ rằng, hãy sẵn lòng giúp họ.

Làm việc: Hãy làm việc chăm chỉ mỗi ngày để trở thành con người tốt nhấtmà bạn có thể, nhưng đừng bao giờ cảm thấy bản thân mình tội lỗi nếubạn gặp thất bại hay lỗi lầm. Mỗi lần mặt trời mọc báo hiệu một ngày mớiđều cho bạn cơ hội thứ hai.

Nhìn và lắng nghe: Hãy nhìn sâu vào lòng những người xung quanh bạn vàlắng nghe họ nói, bạn sẽ thấy những điều tốt đẹp hiện hữu nơi họ.

Bay đi: Hãy bay đến những miền hạnh phúc khi những kỉ niệm buồn haynỗi buồn bắt đầu… ngẩng cái đầu xấu xí của nó lên. Đừng để điều gì canthiệp vào mục tiêu cuộc đời của bạn. Thay vào đó, bạn hãy tập trung vàocông việc, ước mơ của mình và nghĩ về một ngày mai tươi đẹp hơn...

Page 61: [Sách] Nghệ thuật sống 7

(c) xitrum.net

Đốt láEdie Cuttler

Ông tôi, rất yêu mùa thu. Mỗi năm vào cuối tháng mười, ông hay gomnhững chiếc lá rụng trên sân thành đống bên đường rồi đốt.

Dọc theo các con đường, có thể trông thấy những đống lá đang cháy. Tôithường tự hỏi có phải nghi lễ tống táng những chiếc lá này đã có kế hoạchtừ trước hay không. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ nghe ông tôi gọi điện chobất kỳ ai để nói, "Thế là, hôm nay là ngày chúng ta sẽ găp nhau bên đườngnhé". Không, không có điều gì đại loại như thế diễn ra. Khi những cơn gióđã lặng, những ngọn lửa bắt đầu cháy lên lúc chiều tà, và tiếp tục vài giờnữa trong hoàng hôn. Những đốm tàn vẫn còn có thể thấy rõ khi nhữngđứa trẻ chúng tôi vào trong nhà.

Việc đốt lá đã trở thành một sinh hoạt của gia đình, một phần của mùa thumà tôi vẫn mong đợi từng năm. Những người lớn cào suốt cả ngày, cố giữkhông để cho bọn trẻ vui nhộn chạy vào và dẫm lên trước khi nó được gomvào bên đường. Từ thời thơ ấu, tôi đã rất thích nghe những tiếng lách táchcủa lá cháy cũng như nhận biết sự quyến rũ và nguy hiểm của ngọn lửa.

Những người bạn láng giềng chuyện trò và bình luận về thời cuộc. Đàn ôngthích nói về những chuyện như thế. Bà tôi nướng những chiếc bánh và mờinhững người bạn già. Những người khách vẫn cứ lưu luyến chưa muốn vềdù lửa đã tàn, họ nói về mùa đông đang tới. Ông tôi, đứng bên ngoài, chặnnhững chiếc lá bướng bỉnh, giữ cho khỏi phải đốt lại những chiếc lá thoátra ngoài.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi chưa bao giờ hỏi vì sao ông yêu thích việc đốt lá.Tôi cho rằng mọi người đốt lá vào tháng 10 và ông làm công việc đó làđương nhiên. Khi trưởng thành, tôi bỗng thấy chính mình ngồi bên lềđường chuyện trò với ông trong buổi hoàng hôn. Và tôi bỗng nhận ra rằngđó không chỉ là một công việc nhỏ mọn hàng năm cho ông. Ông có lần kể

Page 62: [Sách] Nghệ thuật sống 7

đó không chỉ là một công việc nhỏ mọn hàng năm cho ông. Ông có lần kểcho tôi nghe những lần ông cố đã đốt lá trên mảnh đất nhỏ của họ ở vùngđồi Pennsylvania. Ông cố của tôi là một thợ mỏ và có rất ít thời gian để vuiđùa cùng với gia đình. Ông tôi và mười anh chị của ông đều trông đợi cáikhoảnh khắc quí báu ấy vào dịp ông cố đốt những chiếc lá.

Ông tôi là người trầm lặng và không thích nói nhiều. Sau nhiều năm làmviệc ở những hầm mỏ lộ thiên, ông vẫn giữ một dáng dấp lực lưỡng,nhưng đi đứng chậm chạp và luôn có mục đích. Ông và bà là nơi nươngtựa bất biến nhiều năm cho tôi khi cha mẹ tôi và tôi sống đời di dân trongthời chiến. Ông bà tôi hiếm khi đi đâu. Ngôi nhà, tập quán sinh hoạt của họluôn là chỗ dựa bền vững mà tôi níu giữ thân thiết nhất khi mình lớn lên.

Thế rồi đầu một mùa hè, bà nội mất. Mùa thu đó ông dọn đến với bố mẹtôi. Với những luống hoa, những sở thích, cùng với con cháu, ông dườngnhư hài lòng. Nhưng một buổi cuối tuần khi từ trường đại học trở về, tôinhận ra ông đang cào những chiếc lá vào bên đường. Mẹ không nói vớiông. Tôi nhận ra rằng mình sắp phải là người báo tin buồn. Tôi ra ngoài vàgiải thích rằng nơi đây, trong thị trấn mới này có luật cấm đốt lá. Tất cảnhững đám khói đó sẽ bị xem là ô nhiễm môi trường và chính quyền lolắng về việc hỏa hoạn. Không nói một lời, ông bỏ đi, đôi vai còn thấp hơnlúc đám tang bà. Ông đặt cái cào dựa vào vách và bước vào trong. Nhữngchiếc lá vẫn nằm bên đường cho đến khi những cơn gió cuối thu thổichúng bay vào trong sân. Một cảm giác buồn bã dậy lên trong tôi trong mùathu đó. Cả tôi nữa, tôi cũng đã mất đi một điều gì đó không thể thay thếđược. Bởi vì những mùa thu sau đó, ông chỉ tỉa cành, xén cây và làmnhững việc vặt khác chứ không hề cào lá nữa,

Vào năm tôi có mang đứa con thứ hai, được biết ông bị ung thư. Bác sĩkhông nghĩ rằng rằng ông sẽ kịp đón lễ Tạ Ơn. Ông gầy hơn và đi đứngchậm chạp hơn bao giờ hết, nhưng tất cả chúng tôi đều dối ông và dốichính mình, rằng ông trông khỏe và chuẩn bị kỳ nghỉ lễ.

Vào giữa tháng 10, tôi đưa ông ra trang trại tôi vừa mua được. Không khítrong lành và mùa hè Ấn Độ đang cao điểm. Ông đi bộ vài dặm với Adam,đứa cháu đích tôn, như thể đang kiểm tra đất đai, với những bước chân đovà đầu ngẩng cao. Từ trong sân tôi nhìn thấy ông như hạnh phúc với đứa

Page 63: [Sách] Nghệ thuật sống 7

và đầu ngẩng cao. Từ trong sân tôi nhìn thấy ông như hạnh phúc với đứacháu bốn tuổi hiếu động.

Khi họ trở về, tôi nói với ông rằng ở nơi đây là ngoại ô, chúng tôi sẽ khôngbị phạt khi đốt lá và ông có vui khi giúp tôi một tay? Lần đầu tiên sau mộtthời gian dài ông cười thật tươi, ôm chặt lấy tôi và nói: "Cảm ơn cháu, ôngsẽ rất vui khi giúp cháu". Lệ ngập tràn mắt tôi, và sự thân thiết giữa chúngtôi vẫn luôn bền chặt như bao giờ.

Tôi cào, Adam đuổi theo những chiếc lá còn ông giám sát cẩn thận đặtchặn bằng những hòn sỏi. Ông giảng giải cho Adam mối nguy hiểm củalửa. Bài học vốn thường được nghe và yêu thích trong câu chuyện kể trướcđi ngủ nhiều năm trước đây.

Thế rồi ông đánh diêm và đống lá đầu tiên bừng cháy. Những sắc màuxoay vòng lung linh. Những chiếc lá cố trốn thoát bị ông gom lại bằng chiếccào sắt. Đống lửa cháy nhiều giờ trong buổi chiều.

Ông nói bánh và cà phê đêm đó là những món tuyệt hảo cuối cùng chomột trong những ngày đẹp nhất mà ông từng có sau một thời gian dài. Ôngra đi trong giấc ngủ sau đó một tuần.

Vài ngày sau, tôi nhận một lá thư từ Ban Vệ Sinh, thông báo về việc luậtcấm đốt lá. Tôi đã không nói dối ông thật sự; họ đã không phạt.

Tôi sẽ luôn nhớ ông và cả… những đống lá đang cháy.

Nhị Tường dịch từ internet

Theo trang Quảng Đức.

Có ai đó...

Bạn có biết ngay lúc này...

Page 64: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó rất tự hào về bạn. Có ai đó đang nghĩ đến bạn. Có ai đó quan tâm đến bạn.

Có ai đó rất nhớ bạn.

Page 65: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó muốn nói chuyện với bạn. Có ai đó muốn ở bên bạn.

Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn. Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn.

Có ai đó muốn nắm tay bạn. Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc.

Có ai đó muốn tặng quà cho bạn.

Page 66: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn. Có ai đó muốn bảo vệ bạn.

Co ai đo yêu thương ban vi ban la chinh ban. Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.

Có ai đó muốn ôm bạn vào lòng.Có ai đó đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ.

Page 67: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó muốn khóc trên bờ vai của bạn.Có ai đó nghĩ về bạn suốt cả đêm.

Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn.

Page 68: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó đang muốn cười với bạn...

Page 69: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Có ai đó cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ...

Có ai đó đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn.Có ai đó luôn tin tưởng ở bạn.

Có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn...

Và có ai đó muốn bạn gửi trang này cho họ...

Page 70: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Hãy nhớ rằng, bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó...

Page 71: [Sách] Nghệ thuật sống 7

Hãy gửi những dòng này tới những người bạn của bạn để họ biết rằng,

trên thế giới này có một người luôn thầm cầu mong những điều tốt đẹpnhất sẽ đến với họ.

Một điều gì đó đặc biệtPam Bumpus

"Tôi phải làm điều gì đặc biệt cho cô ấy. Sẽ không liệng đồ lung tung để vợtôi khỏi cằn nhằn. Một việc gì đó khác thường, một điều gì đó mà bìnhthường tôi chưa làm cho vợ tôi", hai hàng nước mắt tuôn rơi trên khuônmặt người đàn ông khi được phóng viên hỏi "Nếu ông biết ông không còngặp lại vợ ông nữa ông sẽ làm gì?".

Ngay lúc này đây, cá nhân tôi nghĩ câu hỏi đó có chút gì ngớ ngẩn khi nóđược đặt ra cho những người chồng của các nạn nhân bị khủng bố. Ngườiphóng viên này hình như chẳng có chút tình người nào khi hỏi câu hỏi đó

Page 72: [Sách] Nghệ thuật sống 7

phóng viên này hình như chẳng có chút tình người nào khi hỏi câu hỏi đóvới những người chồng mà vợ của họ là nạn nhân trên chuyến bay đã đâmvào tòa tháp đôi.

Tất nhiên, tất cả chúng ta sẽ làm điều gì đó đặc biệt cho người bạn đời củamình nếu chúng ta biết thời gian chúng ta ở bên nhau không còn bao lâunữa. Cái anh phóng viên vô tâm làm tôi tức điên máu, xen lẩn một chút gìđó sợ hãi và ưu tư trong tôi khi tôi coi bản tin Nước Mỹ bị khủng bố. Tôi lẩmbẩm "Đúng là gã khùng" và tắt luôn ti vi. Tốt nhất tôi cần nghĩ ngơi, cầnhưởng thụ. Tôi nên dẹp bỏ hình ảnh các tòa nhà bị đánh sập, dẹp luônnhững mối quan hệ chán ngán và từ chối xem xét những lời yêu cầu củacác công nhân.

Nhưng làm sao tôi có thể từ bỏ nỗi ám ảnh trong tôi? Alan - chồng tôi và tôilàm nông trại. Trưa nay anh ấy đang thu hoạch đậu nành ngoài đồng. Tôiquyết định đi lấy quốc kỳ Mỹ chồng tôi đã sửa đem treo sau máy cày. Với ýnghĩa mong muốn chia sẻ những mất mát với đất nước chúng tôi, chúngtôi muốn chứng tỏ sự ủng hộ của mình rằng: Những nông dân Mỹ vẫnđang làm việc chăm chỉ.

Sau nhà, một núi đồ dơ chưa giặt, tôi bắt đầu nghĩ đến cuộc phỏng vấn lúcnãy. Câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi, tôi sẽ làm một điều gì đó đặc biệt.Người đàn ông lịch lãm vừa được phỏng vấn kia giờ đây sẽ chẳng còn dịpđể làm điều đó nữa rồi, nhưng tôi thì khác, tôi có thể làm được. Tôi mongAlan và tôi sẽ có cơ hội sống với nhau thêm 40 năm nữa. Nhưng có gì đảmbảo cho điều đó. Ai có thể đảm bảo cho ngày sau.

Một điều gì đó mà bình thường tôi chưa làm. À, chỉ cần anh ta ngăn nắpchắc chắn sẽ gọn gàng. Vậy tôi có thể làm điều đó chứ. Sau 30 phút dọndẹp và hút bụi trong nhà, tôi ra sân để giặt nốt luôn đống quần áo dơ. Tôiđã gặp rắc rối ngay lúc bắt đầu cho xà bông vào máy giặt, phải bỏ vừa đủđể máy giặt sạch mà không bị đứng, nhưng tôi đã bỏ quá nhiều quần áokhiến hệ thống giặt của máy bị nghẹt và nó quấn lấy nhau xốc mạnh. Làmmột điều gì đó đặc biệt… Rác rến đầy nghẹt trong ống xả tôi cần móc hết racho nó thông. Thình lình mà làm việc này tôi sẽ gây kinh ngạc cho Alan lắmđây. Sau vài lần moi móc mà vẫn không xong, cánh tay thì mỏi nhừ, tôi nghĩchắc mình khó lòng làm xong. Tôi cầu nguyện cùng Chúa. Con cần sự

Page 73: [Sách] Nghệ thuật sống 7

chắc mình khó lòng làm xong. Tôi cầu nguyện cùng Chúa. Con cần sựgiúp sức của Ngài. Con muốn từ lúc con bắt đầu cho đến khi kết thúc mọiviệc con đều làm cho Alan. Con rất muốn làm điều này cho chồng con.

Trong đầu tôi hiện ra ngay một điều sai trái. Làm sao tôi lại có thể làmphiền đến Chúa vì những việc vớ vẩn như vầy? Hàng ngàn lời cầu nguyệncho loài người biết yêu thương nhau. Lúc này đây, biềt bao lời cầu nguyệnquan trọng hơn cần được Ngài đoái thương nhìn tới. Tôi thì thầm "Chúa ơi,con xin tạ lỗi!" Làm sao tôi có thể ích kỷ như vậy được? lẽ ra tôi đã có nhiềuthời gian cầu nguyện trong ba ngày qua, xin Chúa an ủi gia đình các nạnnhân, xin Ngài ban sự sáng suốt cho các nhà lãnh đạo các quốc gia vàhàn gắn các vết thương cho nhân loại. Lời cầu khẩn của tôi cần sự giúpsức của Thiên Chúa giờ đây tự động phát ra từ đáy lòng tôi. Tôi luôn cầuxin Chúa giúp tôi mỗi khi tôi đối mặt với những khó khăn thử thách. Nhưngcầu nguyện không còn đúng trong thời điểm này nữa.

Sự thất bại chẳng còn làm tôi lo lắng nữa, tôi kéo cái ống lần nữa. Cái mô-tơ máy giặt đã hoạt động và nó đẩy mạnh nước ra ngoài.

Đúng như dự đoán, Alan vô cùng ngạc nhiên và hài lòng khi anh ấy thấymọi thứ đều gọn gàng. Và chính bản thân tôi cũng lấy làm ngạc nhiên vềbài học sáng nay. Đầu tiên là câu hỏi sống sượng của anh phóng viên đưatin, làm tôi áp dụng bài học thực tế quan trọng ngay chính gia đình mình.Qua nỗi đau của người chồng mất vợ đã dạy tôi biết yêu chồng tôi. Tôi sẽcòn làm nhiều điều "đặc biệt" cho Alan.

Tiếp theo bài học mà tôi học được quan trọng hơn đó là, Chúa quan phòngmọi chuyện cho chúng ta. Ngài thấu hiểu mọi nỗi khó khăn mà sức conngười không thể chịu nổi. Ngài dõi bước theo chúng ta. Và Ngài đồng hànhvới tất cả chúng ta những người cần Ngài quan tâm khi chúng ta có nhữngý tưởng tốt đẹp giành cho bất cứ ai chúng ta yêu thương.

Theo Chicken Soup for the Soul.

Truyện do bạn ngocbichle dịch và gửi đến Làng xitrum.