891

Kim Bình Mai Tập 1 - sachvui.com · Về thể tài có thể xem là tổng tập tiểu thuyết bút kí, tựa như tập truyện vụ án. Thứ tư là tiểu thuyết "thế

Embed Size (px)

Citation preview

  • KimBìnhMai-TậpI

    TiếuTiếuSinh

    Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

    http://sachvui.com/

  • Dịchgiả:PhanVănCác

    LờiGiớiThiệu

    Bạnđọcđang tiếp xúc với bộ tiểu thuyết trường thiên,mộtpho "kìthư"rấtđặcsắccủanềnvănhọccổđiểnTrungHoa.

    Đóthựcsựlà lịchsửcuộcđờiđầytộiácvàsinhgoạtgiađìnhnhơbẩncủaTâyMônKhánh,mộtkẻhãnhtiếnxuấtthântừmộtchủhiệusinhdược,nhưngdonhữngmánhkhóebóclộtvàhànhviácbá,kéobèkéocánh,thônglưngvớiquanlạimộtbướcnhảytótlênđiavịmộtthổhàothânsĩgiàutiềncủa,đầyquyềnthế.Từcáibànđạpđó,ngoilênvinvàoquanhệnghĩaphụnghĩa tửvớiTháiKinh,mộtviênđạithầnhiểnháchởtriềuđìnhlúcbấygiờ,TâyMônKhánhđãtrởthànhĐềhìnhThiênhộởbảnhuyện,thamlamtànác,bẻcongphépnước,ăntiềnhốilộ,hạingườilươngthiện,vàsốngcuộcđờidâmôcựckỳbỉổi.

    Quảđãphơibàybộmặtthậtcủaxãhộiđươngthờiquanhữngtrangsách tràn đầy hơi thở hiện thực.Quamối quan hệ chằng chịt củanhânvậtchínhTâyMônKhánhvớimọi lớpngười trongxãhội, tácgiảđãkhắchọachândungsinhđộngcùngtrạngtháitinhthầnmuônvẻcủahàng loạtnhânvật, từnhữngviênhoạnquan làmmưa làmgió trong cung đình ngay bên nách hoàng đế, đến những tên lưumanhduthủduthực,nhữngtaydaobúachuyênnghiệp,nhữngtêncônđồbipbợmlừađảođầyrẫyngoàiphốchợ.Quanhữnghànhviđêtiệnvànhữngmánhkhóetộilỗicủachúng,tácgiảđãvẽlênkhátỉmỉmàkháiquátmộtbứctranhxãhộiđentốitànkhốc,trênthựctếđócũngchínhlàxãhộimàtácgiảđangsống,xãhộiphongkiếnTrungQuốcthờiMinhtừsauChínhĐứcđếngiữaVạnLịchNhânvậtchínhTâyMônKhánh trước hết làmột con quỷ dâmdục hiện hình,mộtmìnhyđãcómộtthêvànămthiếpnhưngcònsẵnsàngcưỡngdâmtừcongáinhàlànhđếnđànbàgóabụa,giếtchồngđoạtvợ,kểcảvợbạn,emdâuycũngkhôngtha.Dâmdụcđiđôivớitànbạolànétbảnchấtxuyênsuốtcuộcđờiychođếnkết thúcbằngcáichếtvìbệnhdâmdục.

    BêncạnhTâyMônKhánhlàPhanKimLiênđượcxâydựngnhưmộtnhânvậtđiểnhìnhcủahạngphụnữtàdâm,xảoquyệt.ThôngdâmvớiTâyMônKhánh,thịđãnhẫntâmvàquỷquyệtđầuđộcchồnglà

  • VõĐại,rồikhichồngđãngấmthuốcchếthẳn"haihàmrăngnghiếnchặtvàonhau,cắncảvàomôichảymáu,taimũivàcảmắtđềuứamáuròngròng" thì thịcùngVươngbà"kéoxácVõĐại rasaunhà,lausạchvếtmáuđộimũđigiàychotửtế,lấykhănphủlênmặtchoVõĐại rồicảhaicùngngồikhóc".Thị lậpbàn thờchồngvớibàivị"VongphuVõĐạilangchilinh",nhưngsẵnsànghúhívớiTâyMônKhánhngaytrướcbànthờấy.

    Xoayquanhcácnhânvậtchínhđó,thôithìđủhạngvôlạicặnbãcủaxãhội:

    ỨngBáTướcvàTạHiĐạibợđỡnịnhhót,TrươngThắngvàLưuNhịduthủduthực,thằngquýtconsenLaiVượng,ThuCúc,conhátLưuQuếthư,képhềVươngKinh,chođếntháigiám,mônquan,tănglữ,nicô,đạosĩ,bàmối...tấtcảđámngườikísinhtrongxãhộiđôthị.

    Trênphươngdiệnxâydựnghìnhtượngnhânvậtcụthể,tácphẩmđãsáng tạokhá thànhcôngmột loạt tínhcáchđiểnhìnhcóxươngcóthịt.

    Trên tiến trình văn học của dân tộc TrungHoa, cómột vị trí quantrọng.

    ThờiMinh,nhấtlàtừGiaTĩnh(1522-l566),xãhộitươngđốiổnđịnh,kinh tếcóchiềuphát triển, xu thếđô thịhóa tăngdần,đã tạođiềukiện cho sự rađời vàphát triển của thể loại vănhọcmới : trườngthiêntiểuthuyết.Songhànhvớiđiềukiệnxãhộiđólàsựtiếnbộcủakỹ thuật in khắc.Đến thờiVạnLịch (1573-1620)đã xuấthiệnmộtcụcdiệnphồnvinhcủathểloạinàyvớihàngloạttácphẩmngàynaycònđượcbiết.

    TiểuthuyếtTrungQuốcthờinàycóthểchialàmbốnloại:

    Thứnhất,chiếmsốlượngápđảolàtiểuthuyếtlịchsửdiễnnghĩa,đạithể phỏng theo Tam quốc chí diễn nghĩa, kể chuyện lịch sử bằngngônngữthôngthườngdễhiểu.Cóthểnói,suốttừXuânThuChiếnQuốcđếnMinhsơ,tiểuthuyếtlịchsửdiễnnghĩathờinàyđãphủkíncảchiềudàilịchsửTrungQuốc.

    TrongđótiêubiểunhấtlàBắcTốngchí-truyệncủaHùngĐạiMộc.

  • Nhìnchungloạitiểuthuyết lịchsửdiễnnghĩanàymiêutảtínhcáchnhânvậtcòntươngđốiít,kếtcấukhôngchặt,tìnhtiếtnhiềulúcthiếugắnbó,còncâunệquánhiềuvàosựthậtlịchsử,nghệthuậtcònsơlược,thườngcònnằmtrênranhgiớigiữalịchsửvớivănhọc.

    Thứhai,làtiểuthuyếtphongthần,tiêubiểunhấtlàPhongthầndiễnnghĩa.Loạinàyphầnnhiềukểlạinhữngchuyệnlikỳhoangđường,thiếuýnghĩaxãhộisâusắc.

    Thứbalàtiểuthuyết"côngán",nổi tiếngnhất làHảiCươngPhongtiênsinhcưquancôngán truyệncủaLíXuânPhương,71hồi,mỗihồi kểmột chuyện với nhân vật xuyên suốt là người thẩm án HảiThụy.Vềthểtàicóthểxemlàtổngtậptiểuthuyếtbútkí,tựanhưtậptruyệnvụán.

    Thứtư là tiểuthuyết"thếtình"(tìnhđời).Loainày lúcđócònhiếm,ngày nay được biết chỉ có Kim Bình Mai và Ngọc Kiều Lí, nhưngNgọcKiềuLíthìđãthấttruyền.(ThẩmĐứcPhùtrongDãhoạchbiênnóiôngtừngxemNgọcKiềuLí).Loạinàyngàynaythườngđượcgọilàtiểuthuyếtxãhội.

    TrướcHồnglâumộnghơnmộttrămnăm,đượccoilàtácphẩmmởđườngchotiểuthuyếtxãhộiTrungQuốc.Từnăm1940,đềtựachoBìnhngoạichingôncủaDiêuLinhTê,GiangĐôngTễNguyệtgọilà"tiểuthuyếtcủatiểuthuyết",cònNgụyBệnhHiệpthìsosánhvớitácphẩmcủaĐickensởAnh,SêkhovởNga,đồng thờichorằngThủyhửkểnhiềuvõhiệp,Hồnglâuchuyênnóitìnhyêu,Nholâmngoạisửmiêutảtìnhtháixãhội-nhưnghạnchếtrongđámhủnho,ýnghĩaxãhộiđềukhôngrộnglớnbằng.

    TrongbàiBànvềHồng lâumộng,HàKìPhươngcónhắcđếnmốiquanhệgiữaHồnglâumộngvới:

    Hồnglâumộngquả làcáibóngsoingượchìnhcủa.DĩnhiênHồnglâumộngsinhsaunhưngvượttrộinhiềumặt,đặcbiệt làngônngữvănhọcđạttớiđỉnhcaocủatiểuthuyếtcổđiển,rõràngkhôngsánhđược.

    Ngaycảsaukhibịliệtvàohạng"sáchcấm"thìgiớivănhọcvẫnxếpnóvàomộttrong"tứđạikì thư"(bốncuốnsáchlớnkì thú)củatiểu

  • thuyếttrườngthiênMinhThanh:

    Tamquốcdiễnnghĩa,Thủyhửtruyện,Tâydukývà.TấtcảcácgiáotrìnhvănhọcsửởcáctrườngĐạihọcTrungQuốcđềugiảngvàđềucôngnhậnđólàconchiménbáomùaxuâncủathểloạitruyệndàidocánhânsángtácởTrungQuốc.

    LỗTấnnóitrongTrungQuốctiểuthuyếtsửlược:

    "Tiểu thuyết lấy chuyệnVõ Tòng đánh cọp tìm anh trong Thủy hửtruyện làm ngòi dẫn, mượn danh thời Tống để tả thực thời Minh,phảnánhhiệnthựcxãhộithờiMinh"đãđượcdịchranhiềuthứtiếng.BảndịchsớmnhấtlàbảnMãnvănkhắcinnămKhangHi47(1708),khôngghi têndịchgiả,dịch theobản"TrươngPhúcPhađệnhấtkìthư".

    ỞphươngTây,sớmnhấtlàbảndịchhồithứnhấtcủa,thựchiệnbởiA.P.Bazin:

    Histoire deWou Song et de KimLien trong Chine moderne (TrungQuốchiệnđại)xuấtbảnnăm1853.(tiếngPháp).

    Năm1927cóbản tiếngAnhChinPingMei, theadventurousofHisMenchingởNewYork.

    Năm 1928 có bản tiếng Đức Djin Ping Me của Oto Kibat. TiếngHungari,tiếngThụyĐiển,tiếngPhầnLanđềuđãcóbảndịch.

    ỞNhậtBảnđãcónhiềubảndịchkhácnhau.Bảndịchđầyđủ100hồi sớm nhất là của CươngNamNhân Kiều in thành 4 tập, hoànthànhđầuthếkỉnày.Năm1951,cóbảndịchcủaTiểuDãNhẫnvàThiênĐiềnCửuNhấttheonguyênbảntừthoại.

    ỞViệtNamlâunaylưuhànhkhárộngrãibảnincủaNhàxuấtbảnKhoahọcxãhộinăm1989 loại trọnbộ4 tập, in20.000bảnvà loạitrọnbộ8tập,cũngin20.000bản,nộidunghoàntoànnhưnhaukểcảlờigiớithiệuvàghichúởđầusách:

    "IntheobảncủanhàxuấtbảnChiêuDương-1969,cóđốichiếubảngốcvàthamkhảocácbảnkhác",songkhôngchobiếttêndịchgiảvà

  • bảngốccũngnhưcácbảnthamkhảokháclàbảnnào.

    Căncứvàonộidungtruyệnvàtiêuđềngắngọncủatừnghồitrongbản dịch, chúng tôi đoán rằng dịch giả đã dùng một nguyên bảnthuộchệvănbảnthứbamàchúngtôisẽphântíchởdướitrongphầnkhảovềvănbản,mà theonhậnđịnhchungcủagiớinghiêncứuởTrungQuốcthìhệvănbảnthứhaimangtêntừthoạimớilàvănbảntiêubiểu.

    Thửsosánhtiêuđềhồiđầuvàhồicuốicủahailoạivănbảnđó(tạmdịch)Hệvănbản3Hệvănban2Hồi1BạnbèkếtnghĩavuithúănchơiĐồiCảnhDương,VõTòngđánhhổ,PhanKimLiênchêchồng,bántrănghoa.

    Hồi100DòngTâyMôntuyệttựHànÁiThưđếnhồtìmbốmẹ,PhổTĩnhsưtiếnbạtquầnoan.

    Cóthểthấyhailoạivănbảnnàykhácnhaukháxa.

    Dướiđây,đặcbiệtgiớithiệuhaivấnđềmàgiớinghiêncứuởTrungQuốc cũngnhư trên thếgiới hết sứcquan tâm,hai vấnđềđãgâytranh cãi hàng trămnăm, cùng với những kết quảnghiên cứumớinhấttronghaithậpkỉqua(sau"cáicáchmởcửa").

    Mộtlàvấnđề"vănbản".

    Bộtiểuthuyếtnàyđãtừngmangnhiềutêngọikhácnhau,sốtêngọikhôngkémgìThủyhửhayHồnglâumộng.Màsựkhácnhautrongtêngọi thườngkèmtheosựxêdịchvềnộidung.Theotrìnhtựthờigiancóthểsơlượcgiớithiệunhưsau:

    Ởthờikỳchéptay,thìtêngọirấtđơngiản,chỉgọilà,đượcghéptừtênbanhânvậtquantrọng:

    PhanKimLiên,LýBìnhNhi,BàngXuânMai-mỗitênlấymộtchữđạidiện.Saukhiđưakhắc in,cóngườigọi là truyệnthì tênsáchđề làTânkhắctừthoại.Đólàtêngọiởthờikỳđầumớikhắcin.Vềsau,nhữngngườixuấtbảnthườngchụplênđầutênsáchmộtsốmũnàođó,thếlàthànhcáctênnhưTúcbảntừthoại(bảnđầyđủ),Hộiđồcổbảntừthoại(bảncổcótranhvẽ)v.v...

  • CuốiđờiMinh,dochỗtừthoạicótăngthêm,tỉabớthoặcsửachữakhánhiều,hoặccóvẽ tranh,bình luận,hình thànhmộthệvănbảnmớinêntênsáchcũngthayđổi theo,gọi làTânkhắctú tượngphêbình (bản khácmới có tranh thêu và lời bình) hoặc Tân thuyên tútượngphêbìnhnguyênbản(thêmchữ"nguyênbản").Ngườitaquengọiloạinàylà"bảnSùngTrinh"1.Túkhắccổbảnbáttàitửtừthoạicũngthuộcloạinày.

    Dưới thờiKhangHinhàThanh,TrươngTrúcPha, tứcTrươngĐạoThâm,ngườiBànhThành,rấttánthưởngsáchnày,mệnhdanhnólàThiênhạ"đệnhấtkìthư".LấyTânkhắctútượngphêbìnhKimBìnhMai làmbảnnền,họTrươngđã tiếnhànhphêbìnhmột cách toàndiệnvàcóhệthống,đếnmứcthànhmộthệvănbảnmới,lưutruyềnkhárộngrãi,ảnhhưởngtươngđốisâusắc,đầuquyểnthườngghilàCaoHạcđườngphêbìnhĐệnhấtkìthưvàởtrangbìagiả,thôithìđủ:nào làĐệnhấtkì thư,nào làĐệnhấtkì thư,Đệnhấtkì thưtútượng.Tútượngđệnhấtkìthư.Tứđạikìthưđệtứchủng,Tăngđồtượngtúcbản,TăngđồtượngCaoHạcthảođườngkìthưtoàntập,nào làHộiđồđệnhấtkì thư,HiệuchínhgiaphêĐa thêgiám toàntập,Tân thuyênhộiđồĐệnhấtkì thưChung tình truyệnv.v...ThờiGiaKhánh(Thanh), trêncơsởbảnnềncó lờibìnhcủahọTrương,đãrađờimộtbảnrútgọngọilàTânkhắckìthư.

    Thời Dân Quốc, có người gia giảm cắt gọt " có lời bình của họTrương",xàoxáolại,bôirâuvẽmặtthêm,chorađờicáigọilà"chânchính',đặttênlàHộiđồchânbảnKimBìnhMai.TừđóvềsaulạicóthêmnhữnglàCổbản,Tiêuđiểmcôbảncổbản,Cảnhthếkìthưv.vvà v.v... Chúng là hàng rởm vỗ ngực tự xưng là "chân" (thật) "cô"(hiếm),cổ (xưa),nhưng là thứhàngrởmđã thànhcông trongcôngcuộcmậpmờđánh lậnconđen,vàđã từng lưuhành rộng rãimộtthời.

    Chođếnnaytínhralưutruyềncóđếnmấychụcbảnkhácnhau,cóthểquynạpthànhbahệvănbản:

    1-Hệvănbản"từthoại":

    Hệnày,TônKhảiĐệgọilàtừthoại,họcgiảNhậtBảngọilà"bảntừthoại",họcgiảMỹgọilà"hệbảnA".

  • BảnsớmnhấtcủahệnàylàbảnkhắcnămVạnLịch45,cũnglàbảnsớmnhấttrongcáctruyềnbảnđãbiết.Hệnàynaycònlạitươngđốihoànchỉnhchỉcóbabộ:mộthiệnởĐàiLoan(trướclưugiữởThưviệnBắcKinh),haibộỞNhậtBản.

    Đặc điểm tương đối nổi bật của hệ văn bản này là ở hai chữ "từthoại".Từthoạivốnlàmộthìnhthứcnghệthuật"thuyếtxướng"(kếthợphátvớinóilờibạch,xenkẽvănxuôivớivănvần),hìnhthứcnàycótừthờiTống,thịnhhànhthờiNguyên-Minh.từthoạituymangtênnhưvậysongkhông thểcoi là "từ thoại" chínhcốngnữamànó rõrànglàmộtphotrườngthiêntiểuthuyếtmangmàusắc"từthoại"màthôi.

    2-Hệvănbản"tútượngphêcải"(cótranhthêuvàcósửachữa).Hệvăn bản này gồm hai loại nhỏ : loại "bảnSùng Trinh" và loại "bảnTrươngBình".

    Hệvănbảnnàycóhaiđặcđiểmmàcáchệvănbảnkháckhôngcó:1/lờiphêlờibình;2/tranhthêu.

    Sovớihệvănbản "từ thoại"nói trên,hệnàychặtchẽ, trongsáng,hợplíthôngđạthơn,vănbản"từthoại"vìđưavàoquánhiềuthơcatừphúkhôngliênquangìmấyvớipháttriểncủatìnhtiếtnênlàmyếuchấttiểuthuyết.

    a. Loại vănbảnSùngTrinh : bảnkhắcsớmnhấtđượccoi là khắcdướithờiSùngTrinhnhàMinh.

    Hiệncòntámbộlưugiữởtámnơikhácnhau:

    -ThưviệnThủđô(BắcKinh)-ThưviệnThượngHải-ThưviệnĐạihọc Bắc Kinh TrungQuốc - Thư viện Thiên Tân - Thư viện TrungươngĐàiLoan-Nộicácvănkhố-TrườngĐạihọcTôkiôNhậtBản-TrườngĐạihọcThiênLýb.LoạivănbảnTrươngBình(khởiđầutừTrươngTrúcPhanhưđãnóiởtrên).

    3-Hệvănbảnrútgọn:

    Cácvănbảnnày,nhấtlànhữngvănbảnmangdanh"chânbản","cổ

  • bản"phầnnhiềulà"đồrởm",xưanaykhôngđượcgiớihọcthuậtcoitrọng.Sởdĩnhưvậy trướchết làdonhữngkẻ làmsáchgiảđã tùytiệnthêmbớtrấtnhiều,đãthếlạidámrêuraolà"chân",là"cổ".Loạivănbảnnày ra đờimuộn, đếnnay chỉ khoảngbảy tám chụcnăm,từngcóthờigianlưutruyềnrộngrãi,chođếnnayvẫnchưaphảiđãhếtảnhhưởng.

    Hai làvấnđề"tácgiả"Tácgiả làai?Vấnđềnàyđã làmđauđầunhiềunhànghiêncứu.BảntừthoạikhắcinởthờiVạnLịchnhàMinhghi làtác.rõrànglàmộtbútdanhcónghĩalà"chàngcười","chànghayđùa"(Tiếulàcười,cònsinhlàtiếngtựxưnghoặctiếnggọingườitrẻtuổi).BàiTựađầusáchtừthoạikítênHânHânTử,đặttrướctêntácgiảmộtđịadanhlàLanLăng.LanLănglàmộtấpcủanướcSởthờiChiếnQuốc,thờiHánđặtthànhhuyện,thờiTấnkiêmcảquận,thờiTùybỏcảquậnlẫnhuyện,thuộcđịaphậnhuyệnDịchtỉnhSơnĐôngngàynay.ThờiĐườnglạiđặthuyện,thờiNguyênbỏ.Ngoàira,thờiTấncólầngửihuyệnLanLăngởhuyệnVũTiếntỉnhGiangTô,vàđặtthànhquậnNamLanLăng,đếnthờiTùycũngbỏ.NhiềungườinghĩrằngHânHânTử,(nghĩarộnglà"ôngvuivui")cũngchỉlàmộtbiến dạng củamà thôi.Ngoài ra, tác phẩm củaTiếuTiếuSinh chỉthấycómộtbài từNgưduxuân thủybảo tồnđược trong tập tranhđờiMinhlàHoadoanhcẩmtrận(nghĩalà"trạihoatrậngấm").

    TừngcóngườiđoánlàTriệuNamTrinh(1551-1627)hoặcTiếtỨngKỳ(khoảng1550-?)nhưngđềukhôngđưarađượcchứngcứtrựctiếp.

    Giáo sư Chu Tinh saumấy chục năm chuyên nghiên cứu ở khoaTrung văn trường Đại học sư phạm Thiên Tân, trong cuốn khảochứngcủamìnhxuấtbảntháng10-1980chorằngtácgiảKimBìnhMai làVươngThếTrinh(1526-1590)đỗTiếnsĩdưới triềuGiaTĩnh,làmquanđếnHìnhbộThượng thư, tácgiả củaGiaTĩnhdĩ lai thủphụtruyện,YêmChâusơnnhântứbộcảo,Độcthưhậu,Vươngthịthưuyển,Hoauyển...ThậtratừcuốithờiMinhđãcóngườichorằngđượcVươngThếTrinhviếtrađểtrảthùchobố.

    NgụyTửVântrongđíchvấnthếdữdiễnbiến(NxbĐàiLoanthờibáo,1981) cho rằng ngôn ngữ Sơn Đông ở trong truyện thật ra là thứngônngữlưuhànhởcáctỉnhphíaBắc,đồngthờichỉrõtừĐôngTấnvề sauGiangNamcũng cóLanLăng, từ đóphủđinh lập luậnnói

  • rằngtácgiảphảilàngườiSơnĐông.CăncứvàotậpquánsinhhoạtcủanhàTâyMônKhánhmiêutảtrongtruyện,NgụyTư?

    VânchorằngphảilàmộtngườiGiangNamđãsốnglâutrênđấtBắc.

    Năm1981,giáosưTừSócPhươngtrườngĐạihọcHàngChâuđăngbàinóirằngtácgiảKimBìnhMailàLíKhaiTiên(1501-1568).

    Đầunăm1984,tânchứngcủaTrươngViễnPhầnđượcTềLỗthưxãxuấtbản,trongđótácgiảkhẳngđịnhrằngLanLăngTiếu.TiếuSinhchínhlàGiảTamCận,nhàvănhuyệnDịchthờiMinh.

    ThậtraýkiếnnàyđãđượcTrươngViễnPhầnđềcậptrongmộtbàiđăngtạpchíBãođộcnăm1981.

    PhúcĐánhọcbáotháng7-1984đăngbàicủaLýThờiNhân"ThuyếtGiảTamCậnviếtKimBìnhMaikhôngthểđứngđược"kèmtheophụđề"Chúngtanênchúýtháiđộvàphươngphápkhảochứng",đồngthờicôngbốliềnhaibài"tácgiảĐồLongkhảo"và"tácgiảĐồLongkhảotục"củaHoàngLâm.ĐitheohướngtìmkiếmcủaNgụyTửVân,HoàngLâmđãpháthiệnđượcĐồLong,mộtngườinguyênquánởhuyệnNgântỉnhTriếtGiangtừnglàmquanởBắcKinh,từngkýtênlàTiếuTiếutiênsinhởhaicuốnsáchđờiMinhlàSơntrungnhấttịchthoại(Mộtbuổichuyệntròtrongnúi)vàBiếnđịakim(Vàngkhắpnơi).Đồ Long (1542-1605) tự là TrườngKhanh, lại cómột tự nữa làVĩChân,hiệulàXíchThủy,đỗTiếnsĩdướithờiVạnLịch,từnglàmtrihuyệnThanhPhố,trihuyệnDĩnhThượng,vàChủsựbô.

    Lễ. Khảo trong từ thoại hồi thứ 48 có việc HoàngMỹ ở phủ KhaiPhonggửithưchoTuầnánsửSơnĐônglàTăngHiếuTự,gọiTăngmỗđanggiữchứcTuầnánNgựsửĐôsátviệnbằngchứcdanh"Đạitrụsử", chứcdanhnày trướcchưa từngnghenói,ngườiđọccũngthườngkhôngđểý.TratrongCổkimquanchếdiêncáchdoĐồLongsoạnthìdướiphầnkhảochứngcủamụcĐôsátviệncótìmthấycâu"TạiChuviTrụhạsử,LãoĐamthườngvichi"(ThờiChulàTrụhạSử,LãoĐamtừng làmchứcấy)v.v.,chứng tỏcáchxưnghôhiếmhoiấytrongtruyệnquảcókhảnăngchínhlàdoĐồLongviết.NgụyTửVânkhảosátkinhlịchcủaĐồLongthấyrằngrấtcókhảnăngĐồLongviếtsáchấyđểphúngdụhoàngđế lúcbấygiờ.Cóhai lído:mộtlàĐồLongtừnămVạnLịch12bịcáchchứcvềsaukhôngngóc

  • đầu lênđượcnữa,khốnnghèochođếnchết,hoàn toàn làvì trongkhilàmtrihuyệnThanhPhốmộtlầndângthưmừngsinhnhậtHoàngtrưởngtử,đãphạmphảiđiềucấmkỵcủaHoàngđế,hẳnvìthếmàcólòngoánhận;hailàĐồLongtừsaukhibịcáchchức,thườngđượcngườibạnlàLưuThủHữuởMaThànhtiếptế,đếnsaukhichếtnămVạnLịch33,ngườiđờilạitruyềnrằngconThủHữulàLưuThừaHỉcóđủtrọnbộsáchnày.Đốichiếunhữngđiềunóitrên,dườngnhưĐồLongviếtlàđiềucóthểtinđược.

    Năm1985,nguyênmạothámsách(Tìmkiếmdiệnmạobanđầucủa)củaNgụyTửVânđượcHọcsinh thưcụcĐàiLoanxuấtbản,ôngĐồngVănđềtựacónhắclạibàiviếtBìnhMaidữVươngThếTrinhcủaNgôHàmcũngtừngđềcậptớimột"ĐồXíchThủynổi tiếngvềtạpkịchvàvănchương",màXíchThủychính làhiệucủaĐồLong.ÔngĐồngVăn lấyđóđểkhẳngđịnh thêmkhảnăng thừanhậnĐồLonglàtácgiả.

    Dĩnhiênđốivớimột"câuđố"đặtrađãbốnthếkỉnayvàtrongthờigianđóđãlầnlượtrađờihơnchụcđápánkhácnhauđểrồilầnlượtbịbácbỏthìchưathểkhẳngđịnhngayĐồLonglàđápánchínhxác.

    Tuynhiên,chí ít thìđápánnàycũngđãđứngđượcngótmười lămnămnay.NhữngaiquantâmđếnvănhọcTrungQuốcnóichungvànóiriênghẳnlàhứngthútheodõi.

    PhanVănCác1-1999

    Hồi1

    BẠNBÈKẾTNGHĨA,VUITHÚĂNCHƠI

    NiênhiệuChínhHòađờiHuyTôngtriềuTống,tạihuyệnThanhHà,phủĐôngBình,tỉnhSơnĐông,cómộtngườiconnhàgiathế,tướngmạocựckhôingônhưngcó tínhxaxỉhoangphí,khoảnghaimươisáu, haimươi bảy tuổi, họ TâyMôn, húy Khánh. Cha là TâyMônQuỳ,thườngtớivùngXuyênQuảngmuabándượcphẩm,nêncómởtạihuyệnThanhHàmộtcửahiệubán thuốckhá lớn.GiađìnhTâyMôncónhàcửađồsộ,kẻănngườiởtấpnập,ngựanuôitừngbảy,

  • tuychưaphảilàthậpphầnphúquýnhưngcũngvàoloạihàophútạihuyệnThanhHà.VợchồngTâyMônQùyviênngoạithìchamẹđềuđãquytiên,chỉcómộtcontrainênyêuquýnhưhònngọctrêntay.Ngườicontrainàyvìđượcnuôngchiềuquámứcnênkhôngchịuhọchành,suốtngàychỉ rongchơiphóngđãng.Saukhichamẹmất thìkhôngchịu lo làmăn,chỉvuivớimấymóncônquyềnhọcđược, lạisaymêcờbạcrượuchè.Bạnbètoànhạngchẳngragì,ngườibạntươngđắcnhấthọỨng,tênBáTướctựQuangHầu,nguyênlàcontraithứcủaỨngviênngoại,giađìnhlàmnghềdệtlụa,nhưngđãsasút.ỨngBáTướcchỉquanhquẩnnhữngnơiquenbiếtđểsốngquangày,vàđượcbạnbèđùađặttênlàỨngHoaTử.ỨngHoaTửrấtgiỏicácmôncờbạc.NgườibạnthânthiếtthứnhìhọTạ,tênHyĐại,tựTửThuần,vốn làconcháumộtgiađìnhnhàquan,đượchưởngtậpấmtạihuyệnThanhHà.TạHyĐạivìchamẹmấtsớmnênsốnglôngbông,nhưnglạicótàigảyđàntỳbà.HaingườinàylàbạntâmđầuýhợpcủaTâyMônKhánh.Ngoàiracũngcóvàingườibạnkhác,nhưngtoànlàhạngphágiaphitử.MộtngườilàChúcThậtNiệm,tựCốngThành,mộtngườilàTônThiênHóa,tựBáTuXước,hiệuTônQuảChủy.Một người làNgôĐiểnÂn, trước làm chứcÂmdươngsinhtronghuyện,nhưngsaubịcáchchức,chuyêntớivaytiềnđámquanlạitronghuyện,dođóthườnglaivãngvớiTâyMônKhánh.LạicònmộtngườiemcủaVânThamtướng, tên làVânLýThủ, tựPhiKhứ.MộtngườinữalàThườngTrĩTiết,tư.

    KiênSơ.MộtngườikháclàBốcChíĐạo,mộtngườinữalàBạchLãiQuang.

    LãiQuangthườnghayrủvàichụcbạnbètớitìmTâyMônKhánhđểbắtKhánhbỏtiềnrachomọingườiuốngrượuvuichơi.MộtngườihoangphíxaxỉnhưTâyMônKhánhmàlạigặpđámbạnbènhưvậythìdẫucó tiền rừngbạcbiểncũngphảihếtđần.Quảnhiênchỉvàinămsau,TâyMônKhánhđãlàmtiêutangiasảnôngchađểlại,chỉcòncáinhàđangở làchưabánmà thôi.Cửahiệudượcphẩmtuyvẫncòn,nhưngvốn liếnghầuhếtđãvề tayngườikhác.TuynhiênTâyMônKhánh tính tìnhhungbạo, thườngdựavào thanh thếcủacha để lại, đồng thời được bốn tên gian thần trong triều là Cao,Dương,Đổng,Thínângđỡ,nênchuyênápbứcngười tronghuyệnđểlàmtiền,cảhuyệnaicũngsợ,gọiTâyMônKhánhlàTâyMônĐạiquannhân.VợTâyMônKhánh là trần thịmất sớm, chỉ sinhđượcmộtcongáitênlàTâyMônĐạiThư.LúcTâyMônQùycònsốngthìđãhứa.gảĐạiThưchoTrầnKínhTế,contraicủaTrầnHồng,thân

  • gia củaDươngĐề đốc, chỉ huymười tám vạn cấmquân tạiĐôngKinh.SaunàyTâyMônKhánhcướicongáicủaTảvệNgôThiênHộtạihuyệnThanhHà, làmkế thất.Ngô thịvàokhoảnghaimươi lămtuổi,vìsinhvàongàyrằmthángrámnêncòncótiểudanhlàNguyệtThư.lúcvềlàmvợTâyMônKhánhthìmọingườiquengọiNgôthịlàNguyệtnương.Nguyệtnương làngườihiềnthụcđảmđang,nhưnggiađìnhchỉcòncótiếngmàkhôngcómiếng.Nguyệtnươngrấtmựcphụctòngchồng,nhưngvìkhôngcótiềncungphụngchochồngnênthườngphảichịuđiềunọtiếngkia.

    MộthômỨngBáTướctớichơi,cùngTâyMônKhánhchuyệnvãn.TâyMônKhánhnóitớichuyệngiasảntángtận,ứngBátướcbảo:

    -Việcgìanhphảilo,anhlàngườitàimạokiêmtoàn,muốncóvàngbạcchâubáu,cóhầuthiếpđẹpđâuphảilàkhó.

    TâyMônKhánhhỏi:

    -Ứngnhịcanóivậynghĩalàthếnào?

    ỨngBáTướcbảo:

    -NhàhọLýcócôcongáilàLýKiềuNhi,giađìnhđógiàucóứcvạn,hiệnđangkénchồngchocon,nếucacatớiđóđánhtiếngxinlàmrể,cóphảilàđượccảngườilẫncủakhông?

    TâyMônKhánhcười:

    -Thiênhạlàmgìcóchuyệnnhưvậy?

    ỨngBátướcnói:

    -Nếucacakhôngtin,thìcứđitheotôi.

    TâyMônKhánhmừnglắm,liềnvàonhàtrongthayquầnáođẹp,rồicùnggianhânĐạiAnNhitheoỨngBáTướctớinhàhọLý.Tớinơi,ĐạiAnNhiđứngngoài,ỨngBáTướcdẫnTâyMônKhánhvàotrong.

    LýKiềuNhiratiếp.TâyMônKhánhliếcnhìn,thấynàngquảcónhansắchoanhườngnguyệtthẹn.ỨngBáTướcnóivớiLýKiềuNhi:

  • -VịnàylàthânthíchcủaDươngĐềđốc,chỉhuymườitámvạncấmquântạiĐôngKinh,tứclàTâyMônĐạiquannhân.CàhuyệnThanhHàkhôngai làkhôngbiếtĐạiquannhân.ChỉhiềmĐạiquannhânđâychưacócontrai,nênmuốnlậpnhịphòng.Vìlẽđómàtôixintớiđâylàmôngmối.

    LýKiềuNhinói:

    -Ngàidạyquálời,chúngtôiđâuđượccáidiễmphúcđó.

    Nói xong trộm ngắm TâyMôn Khánh từ đầu tới chân, thấy tướngmạokhôingô tuấn tú thì trong lòng thậpphầnưngý,bènxinphépmờiỨngBáTướcvàonhàtrong,hỏilạichorõ,sauđóbằnglòngđê?

    ỨngBáTướcđứngramaimối.Đôibênđồngýlàsínhlễchỉcầnhaitrămlạngbạc,mọiviệckhácỨngBátrướcxinđứngralohầuchocảhaibên.Xongxuôi,ỨngBáTướctrởranóilạichoTâyMônKhánhbiết.TâyMônKhánh lạinhờỨngBáTước trởvàoấnđịnhrõ ràngmọiviệcvớiLýKiềuNhi.Bànđịnhxong thì trờiđãmuộn.TâyMônkhánhcáotừravềcònỨngBáTướcthìđượcLýKiềuNhimờiởlạiăncơm.

    Về tới nhà, TâyMônKhánh lén thâu thập tất cả đồ trang sức củaTrầnthịđểlại,cùngtưtrangtếnhuyễncủaNgôNguyệtnương,hômsauđemhếtchoỨngBáTướcnhờlomọichuyện.

    Chưađầymườingàysau thìTâyMônKhánhcướiLýKiềuNhi vềlàm thứ phòng. Ngô Nguyệt nương vô cùng sầumuộn lại thấy LýKiềuNhiđemtheobangànlạngnêncàngkhôngdámnóigì.

    TâyMônKhánh làngười thamtiềnhiếusắc,saukhicướiđượcLýKiềuNhi,cóđượcnhiềutiền,bèncướithêmngườivợthứbalàTrácNhịThư.TrácNhịThư thể chấtmongmanh yếuđuối, thườnghaybệnhtật.

    Mộthôm,TâyMônKhánhbảoNgôNguyệtnương:

    -HômnaylàhaimươilămthángChínrồi,mồngbathángsaulàtớikỳhộihọpvớianhem.Hômđónàngphảichodọnhai chiếu rượu

  • thịnhsoạn,rồigọivàiconháttớichoanhemngườitavuivẻ.Nàngnhớloliệutửtếchota.

    NgôNguyệtnươngnói:

    -Thôiđừngnhắctớinhữngngườiđónữa,theotôithìhọkhôngphảilànhữngngườitốt,tráilạitôicholànhữngngườihạichàngmàthôi.Chàngmàcòngiaoduvớihọthìgiađìnhkhôngbaogiờkháđượcđâu.VảlạihiệnTrácNhịThưđangbệnh,tôikhuyênchàngđừngnênrượuchèquáđộ.

    TâyMônKhánhtứcgiậnbảo:

    -Thôi imđi, đừngnói nữa, ta khôngngheđâu, bựcmình lắm.Cứnhư nàng nói thì trong đám anh em bè bạn của ta không có ai làngười tốthaysao?Ai thì khôngnói làmgì. cứnhưỨngnhị ca làngườitốtbụng,ainhờgìcũngđượchàilòng.Ứngnhịcalạilàngườitháovát, loviệcgìcũngtrôichảy.LạiphảikểtớiTạTửThuầnnữachứ.TửThuầncũnglàngườilanhlợigiỏigiang.Nhàmìnhnayđangcầnnhiềungườigiúpđỡ,naymìnhmởtiệckếttìnhhuynhđệvớibạnbèlàchỉcólợimàthôi.Maiđâumìnhcònnhờva?

    ngườinàyngườikiachứ.

    NgôNguyệtnươngtiếplời:

    - Kết nghĩa bằng hữu huynh đệ là điều tốt, nhưng chỉ sợ sau nàykhôngaichomìnhnhờvả,hiệnthờichỉthấyhọnhờvảmìnhmàthôi.

    TâyMônKhánhcười:

    -Thìmìnhchongườitanhờvảcũnglàđiềutốtchứsao?

    VợchồngđangnóichuyệnthìĐạiAnNhi,têngianhânthântíncủaTâyMônKhánh,tướngmạođẹpđẽvàrấtlanhlợi,vàothưa:

    -CóỨngnhịthúcvàTạđạithúctới.

    TâyMônKhánhbảo:

  • -Tacũngvừanhắcxongthìhọtới.

    Vừanóivừabướcraphòngkhách.Tạiphòngkhách,ỨngBáTướcvàTạHyĐạiđangngồichờ.

    ỨngBáTướchômnayđộikhănlượtden,mặcáođoạnmàuthanhthiên,chânđihài tơ.TạHy lạicũngănmặcchữngchạc lắm.ThấyTâyMônKhánh bước ra, cả hai đều đứng dậy vái chào. TâyMônKhánhđáplễmờingồi,gọigianhânphatrà,rồinói:

    -Haingười tới thậtđúng lúc.Mấyhômnay tôibuồnquá,chẳngđiđượctớiđâu,màcũngchẳngthấybạnbètớithăm.

    ỨngBáTướcnói:

    -Cacatráchvậycũngphải,nhưnganhemmìnhmỗingườimộtviệc,cũngítkhirảnhrỗi,nhiềukhimuốntớithămcacamàcứgặpchuyệnnàychuyệnkiacảntrở.

    TâyMônKhánhhỏi:

    -Mấyhômnaynhịcaởđâu?

    ỨngBáTướcđáp:

    - Hôm qua thì tôi sang nhà họ Lý thăm đứa nhỏ em gái củaQuếKhanh,cháugáicủaNhịtẩuđây,nótênlàQuếThưNhi,lâunaytôikhônggặpnó.Nócònnhỏmàđãđẹplắm,chắcnaymailớnlênphảilàtuyệtthếgiainhânchứkhôngchơi.Cũnghômquamẹnó.hailầnkhẩnkhoảnnhờtôimaimối,điệunàythìchắclạikhólònglọttaycaca.

    TâyMônKhánhnônnóng:

    -Nếuquảcósắcđẹpnhưvậy thì tạisaomìnhkhông tới thămchobiết?

    TạHyĐạitiếplời:

    -Cacachưatinhaysao?Quảlàmuônphầnxinhđẹp.

  • TâyMônKhánhlạihỏi:

    -Hômquanhịcaởbênđó,cònmấyhômtrướcthìởđâu?

    ỨngBáTướcđáp:

    -HômtrướckhiBốcChíĐạotừtrần,tôiphảiởđógiúpđỡ,bậnrộnsuốtmấyngày.SaukhiđưađámthìchịdâuBốcChíĐạodặnđidặnlạitôirằngcógặpcacathìxinlỗigiùm,vìhoàncảnheohẹp,chẳngcó tiệc tùnggìcảnênkhôngdámbáo tinchocaca.Nhàđócứáynáylắm.

    TâyMônKhánhnói:

    - Tôi cũng có nghe làBốc đệ bệnh nặng, không ngờ đã chết. LúctrướcBốcđệcótặngtôimộtchiếcquạtKimXuyên,tôiđangkhôngbiếtphảitặnglạithứgìthìnayBốcđệđãrangườithiêncổ.

    TạHyĐạitiếplời:

    -Anhemmìnhcómườingườitấtcả,naynhưvậylàthiếumấtmộtrồi.

    ĐoạnquaysangnóivớiỨngBáTước:

    -Mồngbathángsaulàtớikỳhọpmặt,chẳnglẽanhemmìnhđâylạilàmtốnkémchoĐạiquannhânsao?

    TâyMônKhánhchặnlời:

    -Thìcógìmàtốnkém?Anhemmìnhhọpnhaulại,nếulàuốngrượumua vui thì chẳng nói làm gì, nhưng là họp nhau để kết nghĩa đệhuynh thì làmởnhàcũnggiảmphần trangnghiêm.Chibằngmìnhchọnmộtngôichùa,tớiđóviếtmộttờsớkếtnghĩa,mìnhcùnglạy,nhậnlàmanhem,nguyệnsaunàychechởgiúpđỡnhau.Việcnàycũngkhôngnêntốnkémxaphílàmgì,nhưnglàviệcchungthìanhemmình tùy tiện,mỗingườiđónggóp ítnhiều,biệnmộtcái lễ tamsinh. Không phải là tôi không lo nổi việc nàymà phải bắt anh emđónggóp,nhưngđâylàchuyệnkếtnghĩa,chonênngườinàocũng

  • phảicóphầnmình,nhưvậymớiquý.

    ỨngBáTướcvộinói:

    -Cacanóirấtphải,cầnnhấtlàlòngthành,anhemcứtùytiệnlohếtlòngmìnhlàđược.Tốnkémcũngchẳngbaonhiêu.

    TâyMônKhánhcười:

    -Thìcứgọichocóphầnmàthôi.

    TạHyĐạinói:

    - Kết nghĩa thì phảimười ngườimới tốt. BốcChí Đạo không còn,mìnhphảitìmngườithayvàomớiđược.

    TâyMônKhánhtrầmngâmgiâylátrồibảo:

    -ỞđâycóHoanhịca,làcháucủaHoaTháigiám,cũngcótiềnbạc,nhàở ngay sau nhà tôi, chỉ cách có bức tường, vẫn hay sang tròchuyệnvớitôi,tínhtìnhcũngđượclắm,chibằngmìnhmờiHoanhịcakếtnghĩa.

    ỨngBáTướcvỗtayhỏi:

    -CóphảilàHoaTửHưchăng?

    TâyMônKhánhđáp:

    -Phải.

    ỨngBáTướccườibảo:

    -NếuvậythìxinmờivịĐạiquanđóđichỗkhác,kếtnghĩavớiôngđóthìsaunàyanhemmìnhđếncómộttiệmrượumất.

    TâyMônKhánhcườibảo:

    -Đangnóichuyệnđứngđắnthì lạiănnóibậybạ, lúcnàocũngchỉnghĩtớirượuchè.

  • Bangườicườinóitròchuyệnmộthồi.YâyMônKhánhgọiĐạiAnNhitớibảo:

    -NgươisangxingặpHoanhịgia,thưarằngmồngbathángsautacólễkếtnghĩagiữamườingườianhem,tamờiHoanhịgialàmanhemkếtnghĩa.NgươinhớkỹHoanhịgiatrảlờisaorồitrởvềthưalạichota.NếuHoanhịgiakhôngcónhàthìthưavớiNhịnươngcũngđược.

    ĐạiAnNhivânglờibướcra.ỨngBáTướcnói:

    -Tớihômđóthìmìnhđịnhtớichùamiếunàođây?

    TạHyĐạnói:

    -Chùamiếuthìởđâychỉcómộthaicái.ChùacủatăngsĩthìcóchùaVĩnhPhúc,miếucủacácđạosĩthìcómiếuNgọcHoàng.Tùymìnhmuốntớiđâuthìtới.

    TâyMônKhánhnói:

    -Việckếtnghĩakhôngphảidocácvịtăngsĩđứngralàmđược,vảlạimấy hòa thượng đó tôi không quen biết. Chi bằng tới miếu NgọcHoàng,nơiđórộngrãiyêntĩnhmàNgôĐạoquanlạilàchỗquenbiếtvớitôi.

    BáTướcbảo:

    - Ca ca nói rất đúng, các hòa thượng của chùa Vĩnh Phúc thì chỉquenbiếtvớiTạtẩutẩumàthôi.

    HyĐạicười:

    -Chỉđượccáiănnóibậybạ,đâylàchuyệnđứngđắn,đùađượchaysao?

    BangườiđangnóicườivuivẻthìĐạiAnNhitrởvềthưa:

    -Hoanhịgiakhôngcónhà, tôi thưavớiNhịnương,Nhịnươngvuilắm,bảorằng:"NếuTâyMônĐạigiacólòngnhưvậythìkhôngnhận

  • lờisaođược,đểrồitasẽnóilạiđểphuquântasangbáikiếnĐạigiađúngngày".Sauđólạimờitôiuốngtrà.

    TâyMônKhánhbảohaibạn:

    -Hoanhịcaquảcóngườivợlanhlợimàhiềnthục.

    Bangười tiếp tụcuống trànóichuyện.LátsauBáTướcvàHyĐạiđứngdậynói:

    -Thôi,mìnhtạmbiệt,chúngtôicònđibáotinchocácanhemkhácbiết,đểhọlochuẩnbịphầncủahọ.CòncacathìnêntớinóitrướcvớiNgôĐạoquanmộttiếng.

    TâyMônKhánhnói:

    -Biếtrồi,tôicũngkhôngdámlưugiữđâu.

    Nóixongtiễnhaingườiracửa.ỨngBáTươcđiđượcvàibướcbỗngquaylạibảo:

    -Hômđóphảichomờiconhátmớiđược.

    TâyMônKhánhgậtđầucười:

    -Phảicóchứ,đểanhemmìnhcùngvuimộtbữa.

    ỨngBáTướccùngTạHyĐạinắmtaymàđi.

    TớingàymồngmộtthángMười,TâyMônKhánhdậysớm,đangngồitrongphòngvớiNguyệtnươngthìcógianhânbênnhàhọHoasang.TâyMônKhánh cho vào. Tên gia nhân nhà họHoa bước vào, tớitrướcmặtTâyMônKhánhquỳlạyrồiđứngsangmộtbênmàthưa:

    -TôilàgianhânbênHoagia,xinbáichàoTâyMônĐạinhân.HômnọĐạinhâncóchongườisangnóiđiềukếtnghĩa,nhưnghômđógiagia tôi có việc vắng nhà, nên không tựmình nghe điều thỉnh giáođược.Giagiatôixinylờilàmồngbasẽdựbuổihọpmặt,nênhômnaysaitôimangphầnđónggópsangtrước,Đạinhânchidùngvàoviệckếtnghĩa,nếuthiếuthìxinchobiếtđểgiagiatôibùthêm.

  • Nóixongđưamộtcáihộpmàuvànglên.TâyMônKhánhđứngdậymởhộprathấybêntrongcómộtlạngbạcbênnói:

    -Nhưthếnày lànhiềurồi,khôngcầnphải thêmnữa.Đếnngàykiathìmờichủngươidậysớmtớimiếuhọpmặtvớianhem.

    Têngianhânvânglời,vừađịnhquayrathìNguyệtnươnggọilạirồisaiđạiahoànNgọcTiêuđembánhtráiracho,đoạnbảo:

    -Đâylàtachongươiđểvềuốngtrà.NgươivềthưavớiHoađạigiavànươngnươnglàTâyMônĐạinương.nóirằnghômnàorảnh,mờinươngnươngsangđâychơi.

    Têngianhânnhậnquà,cúiđầu lạy tạquay ra.Đúng lúcđó thigianhâncủaỨngBáTướclàỨngBảoGiápmangphầnđónggóptới.ĐạiAnNhidẫnứngBảoGiápvàochàolạyrồinói:

    -Giagiatôiđãthugópđầyđủcácphầncủacácgiagia,saitôiđemtới,xinĐạinhânnhậncho.

    Nóixongđưamộtcáihộplên.TâyMônKhánhmởrathấytrongcótámgói,bènđưachoNguyệtnươngmàbảo:

    -Nànggiữlấyđểngàymaitớimiếumàmuacácvậtcầndùng.

    ỨngBảoGiápcáotừ.TâyMônKhánhđứngdậyđịnhvàothămTrácNhịThư,nhưngchưakịp tớiphòngTrácNhịThư thìNgọcTiêuđãchạytheothưa:

    -ĐạinươngmờiĐạigiaranóichuyện:

    TâyMônKhánhgắt:

    -Chuyệngìsaovừarồikhôngnói?

    Đoạnquayraphòngngoài.Nguyệtnươngthấychồngrathìchỉvàomấybaogiấycườibảo:

    -Chàngcoiphầnđónggópđâynày.ChỉcóỨngnhịgialàđóngđược

  • mộttiềnhaixu,cònmấyngườikhácthìngườinămxu,ngườibaxu,mà toàn là thứxấu.Nhàmìnhquảchưa thấy thứ tiềnxấunhư thếnàybaogiờ.Bâygiờmìnhnhậncủahọthìcũngmangtiếng,chibằnghoànlạichohọlàhơn.

    TâyMônKhánhnói:

    -Trảlạithìcũngbỉmặtngườita,mìnhkhôngdùngđượcthìthôi,cóthiếuhụtthìmìnhứngra,cũngchẳngđángbaonhiêu.

    NóixongliềnquayvàonhàtrongthămTrácNhịThư.

    Hômsaulàngàymồnghai,TâyMônKhánhxuấtrabốnlạngbạc,gọigianhântớisaimuamộtconlợn,mộtcondê,nămvòrượuKimHoa,gàvịtvàvànghương.SauđólạigọibagianhânlàĐạiAnNhi,LaiBảovàLaiHưngđemnămtiềntớimiếuNgọcHoàngrồidặn:

    -CácngươitớithưavớiNgôsưphụrằngngàymaitasẽphiềnNgôsư phụ tổ chức giùm lễ kết nghĩa đệ huynh, xin sư phụ làm giúptrướcmộtlásớkếtnghĩa,ngàymaitasẽxinsangsớm.Nhớnóilàxinsưphụ lo liệu tươm tấtgiùmcho.BọnĐạiAnNhivâng lờikéonhauđi,látsautrởvềthưa:

    -Chúngtôiđãđưatiềnvàthưarõràng,sưphụdãhoanhỷnhậnlời.

    TâyMônKhánhgậtđầu.

    Hômsaulàngàymồngba.TâyMônKhánhdậysớmtắmrửasạchsẽrồigọiĐạiAnNhivàobảo:

    -NgươisangmờiHoanhịgiaquađâyănsángrồicùngtatớimiếu.SauđóngươisangỨngnhịgia,giụcNhịgiagọimọingườiđếnmiếuchosớm.

    ĐaiAnNhivânglờiđingay.NhưngHoaTửHưvừađượcmờisangthìỨngBáTướcđãdẫnmọingười tới,gồmTạHyĐại,TônThiênHóa,ChúcThậtNiệm,NgôĐiểnân,VânLýThủ,ThườngTrĩtiết.

    BạchLãiQuang.KểcảTâyMônKhánhvàHoaTửHưthìcảthấylàmườingười.

  • Mọingườiváichàonhau.BáTướcnói:

    -Bâygiờđilàđượcrồi.

    TâyMônkhánhnói:

    -Thìđểănsánguốngtràxongđã,mờitấtcảanhemvàongồimộtphút.

    Mọingườivuivẻkéovào.Látsauănsángxong,TâyMônKhánhmũáodẹpđẽcùngmọingườilênđườngtớimiếuNgọcHoàng.

    Từ xa đã thấy cổngmiếu sừng sững, bên trong làmiếu điện nguynga, xung quanh tường cao bao bọc. Từ cổng miếu có ba con,đườngdẫnvàotrong,theoconđườnggiữamàvàothìtớichínhđiện,đivòngsauchínhđiện,quamộtcáicổngnhỏnữalàtớiđạoviệncủaNgô Đạo quan. Hai bên cổng nhỏ này cỏ xanh hoa thắm, lại cónhữngcây tùng câybách xanh tươi.Mặt trước củađạo viên là bagianđạisảnh,đólànơisớmtốiNgôĐạoquanlàmcôngquả.Sảnhđường trần thiết rất tề chỉnh,ởgiữa là cửaHạoThiênKimKhuyếtcủaNgọcHoàngThượngĐế,hai bên treo tửphủ tinhquan, lại cótreohìnhbốnĐạiNguyênsoáilàMã,Triệu,ÔnHoàng.

    NgôĐạoquanđãratrướcđạisảnhnghiêngmìnhđóntiếp,mờibọnTâyMônKhánhvàouốngtrà.

    Mọingườivừauốngtràvừangắmquangcảnhtrongđạisảnh.BạchLãiQuangnắmtayThườngTrĩTiết,đứngdậybướctớicoihìnhMãNguyênsoái, thấyoaiphonglẫmlẫmdị thường,tướngmạocựckỳuy nghi, nhưng lại thấy vẽ ba cặp mắt. Bạch Lãi Quang bèn bảoThườngTrĩTiết:

    -Cacanày,nhưvậylàlàmsao?Gìmàtớinhữngmấycặpmắtvậy?

    ỨngBáTướcngheđượcbènbướctớibảo:

    -Dốtqúa,Nguyênsoái cónhiềucặpmắt làđểnhìncácđệđó,đểxemcácdêcóđiềugìxấuxakhông?

  • Mọingườinghevậyđềucười.ThườngTrĩTiết lại chỉ vàohìnhÔnNguyênsoáimàbảo:

    -Hìnhvẽnàycũngkỳquáikhácthường.

    BáTướccườilớngọi:

    -Ngôtiênsinhà,xintớiđâynóichuyệnvui.

    NgôĐạoquanbướctới,ỨngBáTướcnói:

    - Có một vị đạo sĩ lúc chết gặp Diêm Vương, Diêm Vương hỏi:"Ngươilàngườinhưthếnào?",vịđạosĩtrảlờirằngmìnhlàđạosĩDiêmVươngsaiphánquan traxét lại thì thấyđúng.Phánquan lạitâurằngđạosĩnàykhôngmắctộinghiệtnênDiêmVươngchođạosĩđóđượcsốnglại.Trênđườngvềdươngthế,đạosĩgặpmộtngườiquenlàmộtnhosĩ.Nhosĩhỏi:"Làmsaomàsưphụđượcsống lạivậy?"Đạosĩđáp:"DiêmVươngthấytôilàđạosĩnênchosốnglại".Nho sĩ ghi nhớ lời đó, tới lúc được gọi trình diệnDiêmVương thìnhậnbừamìnhlàđạosĩ.TrongkhiDiêmVươngsaiphánquantrasổthìthấyhaitaycủanhosĩxanhxámnhưchàm,bènhỏi,nhosĩđáprằng:"Vì lúccònsốngthườngsờvàoáocủaÔnNguyênsoái".BởivậybâygiờmọingườimớithấyáoÔnNguyênsoáixanhnhưchàm,nhưtrongbứchìnhnàychẳnghạn.

    ỨngBáTướcdứtlời,mọingườicườiphálên,rồitiếptụcđixemhìnhHoàngNguyên soái, thấy cũngoai phong lẫm liệt, cạnh đó là hìnhTriệuNguyênsoái,mặtđensì,bêncạnhcóvẽmộtconhổthậtlớn.

    BạchLãiQuangchỉvàobứctranhmàbảo:

    -Mọingườicoiconhổnày,chẳnglẽnóăncỏsao,đitheongườimàkhôngănthịtngười.

    ỨngBáTướccườibảo:

    -Đệkhôngbiếtrằnghổ làngườibạn luônđi theoNguyênsoáihaysao?

    TạHyĐạilèlưỡibảo:

  • -Bạnnhưvậythìtôixinchịu,lúcđóithìbạnăncảmình.

    ỨngBáTướccười,nóivớiTâyMônKhánh:

    -TửThuầnsợloạibạnđitheomìnhrồiănthịtmình.Nhưvậythìcókhácgìbảochúngtôiđâytheocacađểănthịtcaca.Cacakhôngsợhaysao?

    Mọingườicườiầmlên.NgôĐạoquanbướctớinói:

    Qúyquannhânnóitớichuyệnhổ,tôicũngxinthưalàhiệnnayhuyệnThanhHàđâyđangbịhổđedoạ,đãcómấyngườibịhổvồrồi,đếncảnhữngngườiđisăncũngbịhổsáthại,khoảngmườingườigìđó.

    TâyMônKhánhngạcnhiên:

    -Hổởđâutớiđây?

    NgôĐạoquannói:

    -NếuvậythìQúyquannhânkhôngbiếtgìsao?CáchđâyítngàytôicósaitiểugianhânsangThươngChâuđểlấytiềnvàgạo,lúcvềnóirằngtronghuyệnThanhHàcủamìnhđây,ởconđườngđiThươngChâu,trênsườnnúiCảnhDương,cómộtconhổtrántrắngthườnghayxuấthiệnănthịtngườiqua lại.Dânbuônbánbuộcphảiđiquanơi đó thì họp nhau thành toán đôngmà đi.Hiện trên huyện đangtreogiảithưởngnămmươilạngbạcchoaitrừđượcconhổđó.Thậtthươngchođámthợsăn,bịhạikhôngbiếtbaonhiêumàkểrồi.

    BạchLãiQuanghămhởnói:

    -Nếuvậythìhômnaymình làmlễkếtnghĩaxong,ngàymai tớiđóbắthổ,vừatrừđượchạichodânlạivừacótiềnnữa.

    TâyMônKhánhbảo:

    -SinhmạngcủaBạchđệkhôngđángtiềnđâu.

    BạchLãiQuangcườibảo:

  • -Đãcótiềnrồithìcòncầnđếntínhmạnglàmgì.

    Mọingườicùngcười.ỨngBáTướcnói:

    -Đểtôilạixinkểchuyệnvuinhomọingườinghe.Cómộtngườibịhổvồ,ngườicontraibènvácdaoxôngtớiđịnhgiếthổcứucha.Ngườichađangbịhổngoạmchặt,thấyvậybảoconrằng:"Conơi,cógiếthổthìcẩnthậnkẻohưbộdahổđó".

    Mọingườinghexongcườihahả.trongkhiđóNgôĐạoquanđãsửasoạnxong,bướctớinói:

    -XincácQuannhântớithắphươngvàđốtvàng.

    Lạilấylásớranói:

    -Đâylàlásớđãviếtrồi,chỉcònchừachỗđểviếttêntuổivàthứbậc,xincácvịchobiếtthùvịvàtônhúyđểtôiviếtvào.

    Mọingườicùngnói:

    -TựnhiênlàTâyMônĐạiquannhânđâylàhuynhtrưởngcủachúngtôirồi..TâyMônKhánhtiếplời:

    -Đâuđược,phảitínhtheotuổitácchứ.Ứngnhịcalớntuổihơntôi,xinđểứngnhịcalàmhuynhtrưởng.

    ỨngBáTướcvộicướplời:

    -Nóinhưvậylàhạitôirồi.Thờibâygiờchỉnêntínhngôithứtheotàibađịavịchứđâutínhtheotuổitác.Tínhtuổithìcólẽtôilớntuổihơncả,nhưngnếuđểtôilàmđạicathìcóhaiđiềukhôngổn.Thứnhất,Đạiquannhânđâylàngườicóuycóđức,anhemainấyđềuphục.Thứnhì,tôithườngđượcmọingườigọilàứngnhịca,naylàmđạicathìviệcxưnghôsẽrấtbất tiện.Giảdụcóhaingười tới,mộtngườigọitôilàỨngđạica,cònngườikialạigọilàỨngnhịca,nhưvậyrồilàmsao?

    TâyMônKhánhcười:

  • -Ứngnhịcathậtvuivẻ,lúcnàocũngkhôihàiđược.

    TạHyĐạinói:

    -TâyMôncacakhôngnêntừchốinữa.

    MọingườicũngnhaonhaobắtTâyMônKhánhphảinhậnlàmđạica.TâyMônKhánhhaibalầntừchốikhôngđượcđànhnhậnlàmđạica.Ngườithứnhì làỨngBáTước,thứbalàTạHyĐại, thứtưlàHoaTửHư.SởdĩHoaTửHưđược tôn làm tứca, vì làngười có tiền.Ngoàira,mấyngườicònlạitựphânngôithứvớinhau.

    NgôĐạoquan theođómàviết tên tuổimọingườivàosớ, rồi thắphương,mờimọingườitheovi.

    thứquỳtrướcbànthờ.SauđóNgôĐạoquancấtgiọngđọcsớkếtnghĩa,nộidungtoànnhữngchuyệntốtđẹpnhưlàyêuthươnggiúpđỡlẫnnhau.Sớđọcxong,mọingườitheothứtựtiếnlênthắphươnglễthần,sauđóváinhaumỗingườitámváitrướcbànthờ,cuốicùnglàmlễtạthầnvàđốtvàng.Xongxuôi,NgôĐạoquanchobàylahaithiếurượuthịtthịnhsoạn.lâyMônKhánhchủtọa,mọingườitheovịthứmàngồi.NgôĐạoquanngồibêntiếprượu.Rượuđượcvàituần,mọingườibắtđầucườinóiầmý,mờimọcồnào,khôngcòngiữgìngìnứa.GiữalúcvôcùngnáonhiệtđóthìĐạiAnNhichạytớikềtaiTâyMônKhánhthưa:

    -ĐạinươngsaitôithưavớigiagiarằngTamnươngởnhàlâmbệnh,xingiagiavềchosớm.

    TâyMônKhánhlậptứcđứngdậynóivớimọingười:

    -Khôngphải là tôimuốn làmmất vui bữa tiệc kết nghĩa hômnay,nhưngngườivợbacủatôiđang lâmtrọngbệnhởnhà,vậychotôiđượccáotừtrước,hômkhácsẽxinchuộtlỗi.

    HoaTửHưnói:

    -Tôivềcùngđườngvớiđạica,tôixintháptùngđạica.

  • ỨngBáTướcnói:

    -Haivị tàichủđihết rồichúngtôiởđây làmsao?Hoatứđệphảingồilạimớiđược.

    TâyMônKhánhnói:

    -GiađìnhHoatứđệđâycũngneongười,đểHoatứđệvềcùngvớitôichocóbạn,vảlạicũngđểbênHoagiađượcyênlòng.

    ĐạiAnNhitiếplời:

    -LúctôitớiđâythìcũngthấyhoaNhịnươngsaingườiđemngựatớirướcHoa nhị gia đó. Vừa dứt lời thì thấymột gia nhân bước vàothưavớiHoaTửHư:

    -Ngựađãcósẵn,nươngnươngmờigiagiavề.

    TâyMônKhánhcùngHoaTửHưbướcracảmtạNgôĐạoquan,rồinóivớibọnỨngBáTướcrằng:

    -Thôiđểchúngtôivề,anhemởđâyxincứtựnhiên.

    Nóixonglênngựamàvề.Gầntớinhà.TâyMônkhánhtừbiệtHoaTửHưrồivàothẳngnhà.GặpNgôNguyệtnương.TâyMônKhánhhỏingay:

    -Trácnhịthưlàmsao?

    Nguyệtnươngđáp:

    - Trong nhà có người bệnh, chàng nên cómặtở nhà luôn. Tôi sợchàngquávuivớihọnênsaiĐạiAnNhi tớimờivềchosớm.TrácNhịThưhồinàybệnhtìnhmộtngàythêmnặng,chàngcũngnênlưutâmsănsóc.

    TâyMônKhánhvộivàotrongthămTrácNhịThưrồicảngàyhômđóởnhà.

    Thời gian quamau, thấm thoắt đã tới trung tuần thángMười.Một

  • hôm,TâyMônKhánhngồitạiphòngkhách,đanggọigianhânđimờilang y tới coimạch cho TrácNhị Thư thìỨngBá Tước tươi cườibướcvào.Đôibênváichàorồianvị.ỨngBáTướcnói:

    -Chẳnghaybệnhtìnhtẩutẩurasao?

    TâyMônKhánhđáp:

    -Cứmỗingàymộtnặngthêm,chẳngbiếtlàmsaochokhỏi.

    Đoạnhỏi:

    -Hômđómọingườivuivẻkhông?Tớichừngnàomớivề?

    ỨngBáTướcđáp:

    -VìNgôĐạoquanhếtsứclưugiữnênmãitớiquácanhhaimớigiảitán.Tôisaygầnchết,đạicavềnhàsớmmàlạihay.

    TâyMônKhánhlạihỏi:

    -Hômnaynhịđệđãăncơmchưa?

    ỨngBáTướckhôngtiệnđáplàchưaăn,nênchỉnói:

    -Thìđạicathửđoánxem.

    TâyMônKhánhbảo:

    -Chắcănrồi.

    ỨngBáTướcchemiệngcười:

    -Nhưvậylàđoánsairồi.

    TâyMônKhánhcười:

    -Đồquỷ,chưaănthìnóilàchưaăn,cònnóilôithôilàmgì.Đoạngọigianhândọncơmrượura.

  • ỨngBátướccườibảo:

    -Đánglẽlàtôiăncơmrồi,nhưngvìcómộtchuyệnhaylắm,phảivộitớinóiđạicanênchưakịpănđó.

    TâyMônKhánhhỏi:

    -Chuyệngìmàhayvớikhônghay?

    ỨngBátướcđáp:

    -ThìcũnglàchuyệnhômtrướcNgôĐạoquannóivềconnghiệtsúcởnúiCảnhDươngđó.Hômquaconnghiệtsúcbịmộtngườidùngvõthuậthạrồi.

    TâyMônKhánhnói:

    -Nhịđệlạinóichuyệnbáláprồi,tôikhôngtinnhưvậy.

    ỨngBátướcnói:

    -Đạicakhôngtinthìđểtôixinnóirõchođạicanghe.NgườidũngsĩtaykhônggiếthổđóhọVõ,tênTòng,làconthứnhìtronggiađình.NgàytrướctịnạntạitrangtrạicủaTửĐạiquannhân.Saudóthìbịbệnh.bệnhkhỏithìrađinóilàtìmanhruộtcủamình:

    LúcngườidũngsĩhọVõđingangCảnhDươngthìthìnhlìnhgặphổ,bèn dùng quyền cước đánh chếtmãnh hổ.ỨngBá Tước vừa nóivừavungtayvungchân,cứnhưlàchínhmìnhđãhạmãnhhổvậy.TâyMônKhánhbảo:

    -Nếuvậythìăncơmxong,mìnhthửtớicoi.

    ỨngBáTướcnói:

    -Đạicaà,haymìnhđingayđi, rồicóđói thìghécao lâu tửuđiếmnàoănuốngsơsàicũngđược.

    Chưanóixong thìđã thấyLaiHưngbưngcơmra.TâyMônKhánhbảoLaiHưng:

  • -Vàothưavớinươngnươnglàkhỏicầnlocơmnướcgì,rồingươidemquầnáorađâychota.

    Thayquầnáoxong.TâyMônKhánhnắmtayỨngBáTướcmàđi.GiữadườnggặpTạHyĐại.Ta.

    HyĐạicườihỏi:

    -Haicacađicoivụđánhhổphảikhông?

    TâyMônKhánhđáp:

    -Phải.

    TạHyĐạinói:

    -Đườngbâygiờđangtắc,đikhôngđượcđâu.

    Dođómấyngườibènvàomộtquánrượubênđườnggọirượuuống.Lát sau bỗng nghe ngoài đường ồn ào tiếng nhạc ngựa và tiếngtrống,mọingườiùaracoi,thìrađólàđámrướcngườicócôngđánhhổ.Đi trước là línhhuyện,rồi tớimột trángsĩcưỡingựabạch.TâyMônKhánhbiếtđólàngườiđánhhổ,bènđưataychỉmàbảo:

    -Cácđệcoi,ngườinhưthếkiathìđâuphảilàcósứcbạtsơncửđỉnhđểhạnổimãnhhổ.

    Mấyanhemvừauốngrượuvừabàntán.Naynóivềngườitrángsĩđảhổ,đólàmộtthanhniêntướngmạohùngdũnglẫmliệt,thândàibảythước,mặtmũikhôingô,khoảnghaimươilămtuổi,vaihùmlưnggấu,haimắtnhưsao.ĐólàVõnhị langởhuyệnDươngCốc.Trênđườngđitìmanh,VõnhịlangđãrataytrừhọachodânhuyệnThanhHà.TrihuyệnThanhHànghetinliềncholínhtớiđónrướcvềhuyệnđường.Tớinơi,VõTòngliệngxáchổxuốngsânrồi tiếnvàohuyệnđường,Tri huyệnbước ra nghênh tiếp, thấyVõTòng tuy khôi ngôtuấntúnhưngbềngoàikhôngphảilàngườicósứcmạnhđảhổ.Saukhi đượcmời ngồi, Võ Tòng kể lại đầu đuôi câu chuyệnmình taykhôngđánhhổ, quan lại nghe xong thảy đều kinh ngạc, kính phụclắm.TrihuyệnthânrótbachungrượumờiVõTòngrồisaixuấtkho,

  • lấynămmươilạngbạcrathưởng.VõTòngthưa:

    -Tôitàihènsứcmọn,nhờphúcđứccủaTướngcôngmàmaymắntrừđượcnghiệtsúcnày,thậtkhôngdámnhậncông,nêncũngkhôngdámnhậnthưởng.Cácthợsăntronghuyệnđãvấtvảnhiềuvìnghiệtsúcnày,xintướngcônglấytiềnđóthưởngchohọ,nhưvậylạibiểulộđượccáiđứccủatướngcông.

    Trihuyệnnói:

    -Nếuvậythìxintùytrángsĩchiatiềnthưởngchohọ.

    ĐámthợsănnghenóiVõTòngđánhchếtmãnhhổnênkéotớiđầysânhuyệnđể chiêmngưỡng.VõTòngbènchia sốbạcnămmươilạngchođámthợsănngàytrướcmặtHuyệnquan.HuyệnquanthấyVõTòngnhânđứctrunghậunhưvậythìyêumếnlắm,cóýtiếncử,bènbảo:

    -TrángsĩlàngườihuyệnDươngCốcthìcũnglàchỗlânlýcủabảnhuyện, cho nên ta muốn mời tráng sĩ giữ giùmmột chức Đô đầutronghuyệnnàyđểgiúptatrừđạotặc,chẳnghayýtướngsĩrasao?

    VõlòngquỳxuốngtạƠnmànói:

    -Nếuđượctướngcôngthươngđếnthìmuônđờikẻhènnàykhôngquênơn.

    Trihuyệnmừnglắm,bènlàmvănthưngay,cửVõTònglàmĐôđầu.CácLýtrưởngvànhữngnhàtaimắttrongvùngkéotớibáikiếnVõTòng. Võ Tòng cho thết tiệc suốt mấy ngày, tuy có ý định trở vềhuyệnDươngCốc để tiếp tục tìm anh, nhưng vì đã trở thànhmộtTuầnphủĐôđầucủahuyệnThanhHànênđànhởlại.TừđóxagầnđềunghedanhVõTòng.

    Trởlạiquánrượubênđường,TâyMônKhánhuốnghơinhiềunêncóvẻsay,ứngBáTướcthấyvậybènbảo:

    -Đạicaà,chúngmìnhvềthôi.

    TâyMônKhánhkhôngđáp,chỉgụcxuốngbànmàngủ.Trongcơn

  • mộngchậpchờn.TâyMônKhánhdườngnhưthấymìnhtớimộtngôibiệtthự,bênngoàicóđềhàngchữ"Nhấtphiênphongtínnhịphiênhoa",bên trong làmột vườn toànkỳhoadị thảo, lại cómột cáihồtrongđóhoa senđuahươngphô sắc, đặc biệt là cómấyđóa senmàuhoàngkim.TâyMônKhánhngạcnhiênlắm,khôngngờtrênđờilạicóloạihoasenmàuhoàngkimnhưthế,bèntựtiệnvàoháimộtbôngđemvềnhàđịnhkỷniệm,nhưngđang lúcthòtayhái thì thấyngười trángsĩđảhổbước tớigọi,đồng thờivỗmạnhvàovai.TâyMôn Khánh lạnh toát cả người, bàng hoàng tỉnh mộng. Tây MônKhánhmởmắtnhìnxungquanhthìbiếtmìnhđangởquánrượu,vàhai người bạn vẫn còn đang tiếp tục uống, bèn đem chuyện trongmộngkểlạichohaibạnnghe,ỨngBátướcnói:

    -Mộngnàythậtlạ,cólẽphảinhờmấyvịtăngtrongchùaVĩnhPhúcgiảichomớiđược.

    TạHyĐạinói:

    -Trờicũngđãmuộnrồi,màtẩutẩuởnhàlạiđangbệnh,mìnhnênvềđiđã.

    TâyMônKhánhđứngdậytrảtiềnrồichiatayvớihaibạnlàvề.

    Về tớinhà,nghĩ lạigiấcmộng,TâyMônKhánh tuycho làđiềm tốtnhưng không giải được, trong lòng cứ nghĩ ngợi buồn phiền.Chợtnhớ tới lời ứng Bá tước định tới chùa Vĩnh Phúc nhờmấy vị hòathượng giải mộng thì Trác Nhị thư lại lâm cơn mê sảng. NguyệtnươngsaiahoànNgọcTiêutamờiTâyMônKhánhvàophòngTrácNhịThư.TâyMônKhánhvộibướcvào.

    Nguyệtnươngnói:

    -HômnayTamnươnglạimêman.

    TâyMônKhánhbướctớinhìn,biếtlàbệnhtìnhtrầmtrọnghơnnhiều,bènlấymộttấmdanhthiếp,saiĐạiAnNhitớimờiTháiyđếnchữatrị.SauđómũáođoànghoàngcưỡilừatớichùaVĩnhPhúc...

    LạinóivềVõTòng,mộthômđangtảnbộtrênđườngthìngheđằngsaucómộtngườigọitênmìnhmàbảo:

  • -Hiềnđệà,hiềnđệđãđượccửlàmĐôđầuởhuyệnnàynênkhôngcònnghĩđếntanữachăng?

    VõTòngkinhngạcquaylại,thìkhôngaixalạ,chínhlàVõĐại,ngườianhruộtmàbấylâunaychàngvẫnracôngtìmkiếm.

    Nguyên làVõĐại từkhianhem thất lạc, vìgặpbuổigạochâucủiquếnênmớitớiđườngTửThạchtronghuyệnThanhHà,dựngnhàmàở,kiếmkếsinhnhai,nhưngVõĐại tướngmạoxấuxí,sức lựcyếuđuốinên thườngbịngườikhinh thườngkiếmăncũngchậtvậtlắm,bênmìnhchỉcóđứacongáimườihaituổilàNghênhNhi.Chacon sống heo hút như vậy được chừng nửa năm thì tiền bạc hếtnhẵn, phải tới nương náu tại nhà họ Trương ở phường Đại Nhai.Người trongnhàhọTrương thấyVõĐại thật thànêncũng thươngtìnhgiúpđỡnhờđóVõĐạicóvốn,làmnghềbánbánhđểsốngquangày.NhàhọTrương thấyvậycàngquýmến,giúpđỡ tận tình.VõĐạitươngđốiđãdễchịu.

    ChủgiađìnhhọTrươnglàTrươngĐạiHộ,giatàiứcvạn,cócảtrămcănnhà tronghuyện,nămđóđãngoại lục tuầnmàdướigốikhôngmộtmụncon.MẹlàTừthị,loviệcnhàrấtnghiêmkhắcnêntrongnhàkhôngcónữgianhântrẻtuổi.ĐạiHộthườngđấmnghethanrằng:

    -Tôingầnnàytuổirồi,mộtmụnconkhôngcó,traikhôngcómàgáicũngkhông,giatàiứcvạncũngchẳnglàmgì.

    Ngườimẹbảo:

    -Nếuvậythìđểmuamấyahoàntậpchochúnghátxướngđàncangàyđêmhầuhạchobớtphiềnmuộn.

    ĐạiHộmừnglắm,tạƠnmẹ.Mấyhômsau,ngườimẹnhờmaimốimuachoĐạiHộhaiahoàntrẻđẹp,mộtngườitênlàPhanKimLiên,người kia tên làBạchNgọc liên.Ngọc liên khéo léo nhiều tài.KimLiên làcongáicủaPhanTàiởngoàicửaNam, từnhỏdãcónhansắchơnngười,lạicóđôibànchânnhỏbérấtxinh.Saukhichachết,ngườimẹnghèokhổquá,nêntừnămchíntuổiKimliênđãbịmẹbànvàophủVươngChiêuTuyên.TạiđâyKimLiênđượchọcđànhátlạiđượchọccảchữnghĩa.KimLiênchỉmớimườiba,đã tỏ raquyền

  • biếnlanhlợi,giỏiâmnhạc,khéotrangdiềm,rànhviệcnữcôngmayvá, viết chữ, đọc được sách, cử chỉ yểu điệu, biết quyến rũ ngườikhác.ĐếnnămnàngmườilămtuổithìVươngChiêuTuyênquađời,ngườimẹmớixinchonàngrađểbánchonhàhọTrươngvớigiábamươilạngbạc.TrươngĐạiHộchocảKimLiênlẫnngọcLiênhọcâmnhạc,Kimliênđãbiếtsẵnnênhọcrấtmau.KimLiênhọcđàntỳbà,cònngọcLiênhọcđàntranh.Từthịrấtquíhaingười,chohaingườiởchungmộtphòng,lạithườngcấptiềnbạcxiêmyvàcácđồtrangsức.Nhưng về sauNgọcLiên từ trần, chỉ còn lạiKimLiên, lúc đókhoảngmười tám tuổi, nhansắc lồ lộmuônphầnkiềudiễm,đượcTrươngĐạiHộnạp làm thiếp.Nhưngchưađượcnửanămsau thìĐạiHộlâmtrọngbệnh.KimLiênbịTừthịhànhhạđánhđập.ĐạiHộbiếtchuyện, thương lắm,định tìmngườiđànghoàngđemKimLiêngảcho.NgườitrongnhàđềunóilàVõĐạithựcthàtrunghậu,nêngảKimLiênchoVõĐại.TrươngĐạiHộcholàphải,bèngọiVõĐạitới,gảKimliênchomàkhôngđòihỏimộtxu, lạicònthêmchotiềnbạcnữa, tính ra cũngba trăm lạng.Sauđó thỉnh thoảng lại ngầmgiúptiềnbạcchoVõĐạinữa.Ítlâusau,ĐạnHộtrởbệnhmàchết.TừthịbèntrụcxuấtVõĐạivàKimLiên.VõĐạitìmtớithuêhaicănnhàcủaTây Vương Hoàng Thân ở đường Tử Thạch, sống với nghề làmbánh.PhầnKiml.iênthìtừkhivềlàmvợVõĐạimặtmàyxấuxí,tínhtìnhquêmùachấtphátthìghétlắmthườngtìmchuyệncãicọ,rồioántráchTrươngĐạiHộchorằngtrongđờihếtđànôngcontrairồihaysaomàlạiđemmìnhgảchomộtngườinhưVõĐại.Chohayđànbàcongáitrờichochútnhansắc,lạicótínhtìnhlanhlợi,thìđâucóchịusốngyênvớingườichồngtầmthường.Từxưatớinay,giainhântàitửđượcsốngbênnhaulàđiềuhiếmcóPhầnVõĐạithìcứchămchỉlàmăn,ngàyngàyđibánbánh,đếntốimớivềnhà.KimLiênởnhàmộtmìnhthìsuốtngàychỉnhìnnhansắcmìnhtronggươngmàthanvắnthởdàithươngtiếcchomình.

    Âucũnglàthóithườngcủađànbàcongái,chẳngnêntráchlàmgì.

    Mộthôm,nhâncóngườigánhhàngxénđingang,KimLiênvénrèmragọimuakimchỉ,muaxong,lạibuôngrèmxuốngmàquayvàonhà.NàongờTâyMônKhánhđingangtrôngthấy,nhậnngayranhansắctuyệttrần,liềnđểý,nhưngmuốnbướctớihỏithửthìkhôngtiệnvìcóỨngBáTướccùngđi,khôngkhéoléothìkhôngthànhsự.Đanglúctrùtrừchưabiếttínhsaothìmộtngườiđànbàtừnhàkếbênbướcra,đólàVươngmama.

  • Vươngmamagọi:

    -Ứngnhịthúc!Điđâuvậy?

    ỨngBáTướcbiếtrõtâmsựcủaTâyMônKhánh,nhưngchưabiếttìmcáchnàođểgiúp,chợtnghegọi,quaylạinhậnraVươngmamathìvuimừnghỏingay:

    -Nhà bên cạnh đây là của ai vậy ? Tên tuổi nghề nghiệp thế nàoVươngmamađáp:

    -Nhàbên tráinhà tôi làcủangườihọTrương,cócon trai làmviệctronghuyện, giađình chừngbảy támngười, giaphápnghiêmngặtlắm.NhịcacóquenbiếthọTrươngchăng?

    ỨngBátướcbựcmìnhnói:

    -Cònnhàbênnàythìsao?

    Vươngmamađáp:

    -Nhàbênnàylàcủamộtngườibuônbán,nhịgiahỏilàmgì?

    ỨngBáTướcnóibừa:

    -NhàđóhìnhnhưcủaVươngHoàngThân, tôicóngườibạncũngmuốn thuênhàcủaVươngHoàngThân,nênmuốnhỏigiá cảnhưthếnào.

    Vươngmamanói:

    -ThìnhàđólàcủaVươngHoàngThânrồi,cảhuyệnThanhHànàyailạikhôngbiết.Nếumuốnhỏigiácảthuênhàthìđểtôihỏichorồihômnàotôitớichobiết.

    ỨngBáTướchỏitiếp:

    -Nhàđóbuônbán,nhưngmàbuônbángìvậy?Saosuốtngàycứbuôngrèmkínmítnhưthế?Lạichẳngthấybóngngườinàocả.

  • Vươngmamanói:

    -Chuyệnngườitathìmặcngườita,đểtâmlàmgì?

    Nói xong quay vào nhà.Ứng Bá Tước thấy Vươngmama khôngchịunóivềngườithiếunữvừarồithìtronglòngnghihoặclắm,bèncùngTâyMônKhánhtiếptụcđi.CũnglúcđóVõĐạiđibánbánhtrởvề,từxathấyứngBáTướcđứngnóichuyệnvớiVươngmama.LúcVõĐại tớigần thìứngBáTướccũngvừabỏđi.VõĐại lấy làm lạlắm.ỨngBáTướcvàVươngmamathìkhôngthấyVõĐại.

    Vàotớinhà,VõĐạicàngsinhnghi,bènbàntínhvớivợlàdọnnhàđinơikhác.KimLiênnói:

    -Ởđây thuêmướnchậthẹpcũngbất tiện, chi bằnggomgóp tiềnbạcmuamộtcănnhàđànghoàngmàởchongườingoàikhỏikhinhkhi.

    VõĐạinói:

    -Làmgìcótiềnbâygiờ?

    KimLiênhỏi:

    -Chànglàthânđànôngmàkhôngkiếmratiền.Thôi,mấythứtrangsứccủatôiđó,đemcầmđimàlấytiền,saunàycóănthìsẽchuộclại.

    VõĐạinghelờivợ,gomgópcầmcốđượcíttiền,thuêmộtcănnhàlầubốnphòng,ởgầnhuyện,rấtđẹpđẽyêntĩnh.Saukhidọntớinhàmới,VõĐại lạivẫn tiếp tụcbánbánh. ít lâusau thìVươngmamacũngdọntớiởnhàkếbên, lại trởthànhhàngxómcủaVõĐạinhưtrước.

    Tình cờ hôm nay VõĐại gặp lại em ruộtmình. Anh em gặp nhaumừngrỡkhônxiết.VõĐạimờiemvềthà,lênlầunóichuyện,lạigọivợragặpmặt,đoạnnóivớivợ:

    - Người dũng sĩ tay không đả hổ tại núi CảnhDương ngày trước,chínhlàemcủachúngtađây.

  • HiệnnhịđệđangsungchứcĐôđầu.

    KimLiênchắptaynóivớiVõTòng:

    -Xinchàothúcthúc,chúcthúcthúcvạnphúc.

    VõTòngcũngvộithilễ,cúigậpngườimàvái.KimLiênbướctớiđỡVõTòngdậymàbảo:

    -Xinthúcthúctựnhiênđểtôikhỏimangtội.

    VõTòngvộiquỳngayxuốngnói:

    -Xintẩutẩunhậnlễramắtcủatôi.

    Haingườicứdùngdằngrồicảhaiđềuquỳxuốnglạynhau.Sauđó,NghênhNhiđemtràra.AnhemVõĐại,VõTònguốngtràtròchuyện.VõTòng thấynhansắcchịdâumình thìkhôngđượcyên lòng.Látsau,VõĐạiraphốmuađồănđểlàmtiệcđãiem.VõTòngởlạitrênlầu,bỗngnghetiếngNghênhNhikhócdướinhà,vộixuốnghỏi:

    -Saocháukhócvậy?

    NghênhNhikhôngđáp,chỉnhìnKimLiên.Kimliênnói:

    -Thúcthúckhôngbiết,consúcsinhnàyhưlắm,lạiđượccacacủathúc thúcnuôngchiềunênkhôngbiết sợai, tôi nói nó cũngchẳngthèmnghe.

    VõTòngbảo:

    -Tẩutẩucũngchẳngnêntráchmắngcháu.Cháunócònnhỏ,màcacatôikhôngcócontrai,chỉcómụncongáidólàniềmanủimàthôi.

    KimLiênnói:

    -Thúcthúckhôngbiếtđấythôi,cóphảilàtôiđánhnóđâu,chẳnglàhồinãytôisainósangbênVươngmamacạnhđâymượncáibìnhrượuvềđểmuarượumờithúcthúc,vậymànólơđễnhthếnào,làm

  • vỡngaycáibìnhrượucủangườita.CũngmaylàtôivớiVươngmamalàchỗthântìnhchứkhôngthìphảiđềnchongườitarồi.

    Võtòngnói:

    -Nếuvậythìthôi,cógìphảinóinữa.

    Đoạnbước racửađứngchờanh, rồinhânđóđịnhdạobướcxemphốxáloanhquanh,nhưngKimLiênđãbướctheonói:

    -Xinnhịthúcđừngđiđâu,nhàtôiđimuađồăncũngsắpvềrồiđó.

    VõTòngquaylạinói:

    -Tôicũngchỉđịnhđiloanhquanhđâymàthôi.Cũnglúcđó,VươngmamatừbêncạnhchạyrahỏiKimLiên:

    -Vịnàylàaivậy,cóphảilàthânthíchcủađạigiabênnhàchăng?

    KimLiênđáp:

    -Mamaà,đâylàemruộtcủađạigiatôi,mớisungchứcĐôđầuđóVươngmamanói:

    -Thảonàotướngmạođườngđường,oaiphonglẫmliệt,nhưngsaoanhemruộtmàkhácnhaumộttrờimộtvựcnhưvậy?

    VõTòngquay lạinhìn thẳngvàoVươngmamaVươngmamacúiđầumàquayvàonhà.VõTòngthấyVươngmamacóvẻgianxảo,bènhỏiKimliên:

    -NgườiđànbàvừarồicóphảilàVươngmamaởkếbênchăng?

    KimLiênđáp:

    -PhảiđóĐangnóichuyệnthìVõĐạimuarượuthịtvềtới,đưachovợbảolàmtiệcmaumau.KimLiênnói:

    -Mộtmìnhtôilàmsợkhôngkịp,cólẽnênchoNghênhNhisangmờiVươngmamaquađây làmgiúp, rồimờiVươngmamadùng tiệc

  • luônchovui.

    VõĐạinói:

    -Vậycũngđược.

    RồitựmìnhchạysangnhờVươngmama.

    Tiệclàmxong,chodọntạicáibànlớntrênlầurồimờiVõTòngăn.Bữatiệcrấtthịnhsoạn.VươngmamathấycáibìnhrượumìnhchomượnbịvỡmộtmiếngnhỏbènhỏiKimLiên:

    -Cáibìnhrượusaolạithếnày?

    KimLiênnói:

    -Cũngtạicáiconsúcsinhnhànàyđó,thôiđểchanókiếmcáikhácđềnchomama.

    Nóixonghâmrượu,tựtaymanglênlầu.VõĐạimờiemngồiđốidiệnvớimình.VõTònghỏi:

    -CháuNghênhNhiđâu?

    VõĐạinghehỏi,đangđịnhgọiconthìKimLiênđứngbênnói:

    -Chắcnólạirađườngchơirồichứkhôngđâu.

    Nóixongngồixuốngcạnhchồng,trótrượuramờiVõTòng.

    VõĐạibảo:

    -Hômnaynhịđệchắcrảnhrang,xincứuốngrượuthậttình.

    VõTòngđáp:

    -Chỉsợtronghuyệncóchuyệngìcầnmàthôi.

    Anhemvừaănuốngvừachuyện trò.VõTòngănuốngnosay rồinói:

  • -Thôitôicũngđủrồi,xinđểhômkháctớithămcacavàtẩutẩuNóixong đứng dậy cáo từ. Vợ chồng VõĐại đưa tiễn Võ Tòng ra tớiđường.VõĐạibảo:

    - Nhị đệ cũng nên năng tới đây với tôi, anh emmình trò chuyện,chẳnggìcũnglàruộtthịt.VảlạinhịđệbâygiờđườngđườnglàmộtvịĐôđầutronghuyệnnày,hàngxómlánggiềngbiếttôi làanhruộtcủanhịđệthìcũngphảinểvì.

    VõTòngvânglờirồicáotừmàvề...--------------------------------

    1. SùngTrinhlàniênhiệucủaMinhNghệTông(1628-1644),ôngvuacuốicùngcủanhàMinh

  • Hồi2

    CAOTĂNGĐOÁNMỘNG,NGHĨAĐỆTẶNGLỜI

    LạinóivềTâyMônKhánhtớichùaVĩnhPhúctìmgặpvịcaotănghọThíchđểnhờđoángiấcmộnglạnơiquánrượu.Tớicổng,vịtăngtrụtrìnhậnraTâyMônKhánhtạigầncổng.TâyMônKhánhngẩngđầunhìn,trêncổngcótấmbiểnviếtbốnchữlớn"Đạihùngbảođiện",đólà thủbútcủatể tướngđươngtriều làTháiKinh.Bêntrongcổng làmộtbức tượngPhậtDiLặcvĩđại.Từcổngvào, theomộtcáihànhlang thì tớiphòngkhách,nơiđâyvị tăng trụ trì vàTâyMônKhánhphânngôichủkháchmàngồi.Vịtănghỏi:

    -LâulắmĐạiquannhânkhônggiánglâmnơinày,naytớiđâyquảlàquýhóalắm.ChắclàĐạiquannhânvẫnđượckhanganvạnphúc.

    TâyMônKhánhnói:

    -Xincámơnđãcólờihỏithăm,nhưnghômnaytôitớiđâyvìnghenóichùanhàcómộtvịcaotănghọThíchgiỏiđoánmộng.Phảivậychăng?

    Vịtăngđáp:

    -Thưaphải,nhưngvịhòathượngđóchẳngchịuchămchỉtụngkinhniệmPhậtgìcảlàsuốtngàychỉngủlibì,giờnàychưachắcđãdậy.Xinđểbầntăngvàocoithử.

    TâyMônKhánhnói:

    -Vâng,sưphụvàocoigiùm.

    Vị tăng quay vào, tìm hòa thượng họ Thích, nói rõ việc Tây MônKhánhtớihỏiđểnhờgiảimộng.

    HòathượnghọThíchlơđãnghồilâu,rồichẳngnóichẳngrằng,nằmxuốnggiườngđịnhngủ.Vịtăngtrụtrìphảidựngdậy,lôirangoàidiệnkiếnTâyMônKhánh,nhưnghòathượnghọThíchvùngvằngbảo:

  • -Cáigìmàđạiquanvớichẳngđạiquan.Tôiđangmuốnngủ,ôngTâyMônĐôngMôngìđómuốntôigiảimộngthìphảivàođâychứtôikhôngđiđâucả.VịtăngtrụtrìkhôngbiếttínhsaotrướctháiđộđiênkhùngcủaThíchhòathượng,đànhrangoàinói:

    - Thích hòa thượng hiện đang ngủ, nếu quảĐại quan nhânmuốnđượcgiảimộngthìxincảmphiềnquábộvàongọaphòng,nhưvậycóthểngồilâuđểngheđoánchođầyđủrõràng.

    TâyMônKhánhgậtđầu:

    -Vậycũngđược.

    Nói rồi đứng dậy theo vị tăng vào ngọa phòng, nơi đây không khíthanhu,cựckỳyêntĩnh.Thíchhòathượngđãngủkhoèo,tiếngngáyvanglênđềuđều,vịtăngtrụtrìlạiphảitớigọidậy,Thíchhòathượngtừtừmởmắtnhìnrồinói:

    -ThìralàTâyMônKhánh,cómộnggìkỳlạthìnóiđi.

    TâyMônKhánhđangmuốnđượcgiảimộngnêntuyngheThíchhòathượnggọitênmìnhramàvẫnkhôngđểý,chỉđáp:

    -Hômquatôiuốngrượuquásaytạimột tửuquán,rồingủthiếpđimàmộngthấytớimộtngôibiệtthự,cổngcódềbảychữ.

    Thíchhòathượngngắtlời:

    -Bảychữgì?

    TâyMônKhánhđáp:

    -Bảychữđólà"nhấtphiênphongtínnhịphiênhoa",viếttheolốiđạitự.Vàotrongthấymộtkhuvườnđầykỳhoadịthảo.Lạicómộtcáihồtoànsenđangnở,màcónhữngbôngsenkhôngphảimàutrắng,khôngphảimàuđỏ...

    Thíchhòathượnglạingắtlời:

    -Chắclàmàuhoàngkim.

  • TâyMônKhánhgiậtmình:

    -Làmsaosưphụbiếtlàmàuhoàngkim?

    Thíchhòathượngkhôngtrảlờithẳngmàchỉnói:

    -Mộngnàylànhítdữnhiều.

    TâyMônKhánhlolắng:

    -Dámxinsưphụgiảngcho.

    Thíchhòathượngkhôngtrảlờimàhỏilại:

    -Mộngđócóhếtkhông?

    TâyMônKhánhđáp:

    -Mộngchưahết,vì lúc tôi thấyhoasenhoàngkimđẹpvà lạđangđưatayháithìbỗngnghemộtngườilớntiếnggọi,rồiđậpmạnhvàovaitôi,đólàlúctôitỉnhdậy.

    Thíchhòathượnglạihỏi:

    -Cónhậnrahoặcquenbiếtgìvớingườigọiđókhông?

    TâyMônKhánhđáp:

    -HìnhnhưngườiđólàVõTòng,ngườiđãđánhchếtmãnhhổtạinúiCảnhDươngngàytrước.

    Thíchhòathượnggậtgù:

    -Nếuvậythìnghebầntănggiảimộngđây.

    Nóixongđọcbốncâuthơ:

    Mộtlầntingiómấylầnhoa,Chỉrõhọngười,khôngnóingoa.

  • Saulúcsenvàngtayđãhái,Uyênươnggặpgỡchẳngđâuxa.

    TâyMônKhánhnghexongngạcnhiênnói:

    TôiquảkhôngquenbiếtvớingườihọPhan1nàocả,màcũngkhônghẹnướcnhânduyênvớingườinàohọPhan.Thíchhòathượngbảo:

    -Đólàthiêncơ,bầntăngchỉcóthểnóivậymàthôi.

    Nóixong lạiquay ragiườngmàngủ.TâyMônKhánhđành theovịtăngtrụtrìtrởraphòngkhách.

    Uốngtràxong,TâyMônKhánhđểlạiítbạcrồicưỡilừatrởvềnhà.Vềtớinhà,ĐạiAnNhirađón,TâyMônKhánhhỏi:

    -Tađivắng,cóaitớikhông?

    ĐạiAnNhiđáp.

    -CóỨngnhịgiatới,đangngồichồtạiphòngkhách.

    Tây Môn Khánh vội bước thẳng vào phòng khách. Ứng Bá Tướcđứngdậynói:

    -Đạicamớivề.

    TâyMônKhánhbảo:

    -NhịđệxuitatớichùaVĩnhPhúcđểnhởđoánmộng,nhưnglãosưhọThíchchỉlàmtabựcmìnhmàthôi.

    ỨngBáTướcvộihỏi:

    -Saovậy?

    TâyMônKhánhkể lạiđầuđuôi, từ tháiđộkhinhđờiđếnngônngữngạomạncủaThíchhòathượng,rồiđưachoứngBáTướcxembốncâu thơđoánmộngchép trêngiấy.ỨngBáTướcxemkỹbốncâuthơrồinói:

  • -Bốncâuđoánmộngnàykểcũngkhôngphảilàkhóhiểu.Mỗilờimỗichữđềurõrằng,cứtheođóthìtươnglaiđạicasẽcómộtvịtẩutẩuhọPhan,đâychínhlàchuyệnuyênươngtốtđẹp.Cònhaichữ"senvàng", tứckim liên, thì ta thườngcócâu"tam thốnkim liên", tức làsauđóđạicasinhđượcnhữngđứaconđẹpđẽđángyêu.Lúcđóthìbọnđệsẽđượcuốngrượumừng...

    ĐangnóithìthấyĐạiAnNhivàothưa:

    -CóTạđạigiatới.

    TâyMônKhánhvàỨngBáTướccùngđứngdậychàohỏi.TạHyĐạiantọa.TâyMônKhánhhỏi:

    -Saotớitrễvậy?

    TạHyĐạiđáp:

    -Tại hồi nãycònmắcngồiuống trà vớimộtngườibạnởnhàcủanàngPhanTiểuHồngtrongngõTrườngXuân,nênbâygiờmới tớiđược.

    ỨngBáTướchỏingay:

    -CóphảiPhanTiểuđồngmàđôibànchânnhỏxíuphảikhông?

    TạHyĐạiđáp.

    -Phảiđó,bànchânnàngnhỏlắm.khôngquábatấc.Mànhịcahỏilàmgìvậy?

    ỨngBáTướcbènthuậtlạiđầuđuôiviệcTâyMônKhánhngheđoánmộng.TạHyĐạinghexongnói:

    -NàngPhanTiểuHồngnàyđúnglàhọPhan,lạicónhansắccálặnnhạnsa,khóngườibìkịp.Haylàbâygiờanhemmìnhtớiđóchiêmngưỡngsắcđẹpcủanàng, thưởng thức thúvui tưởngcũngkhônghạigì.

    TâyMônKhánhbảo:

  • -Bâygiờcũngtrưarồi,mìnhăncơmđãrồiđicũngkhôngmuộn.

    BènquaylạigọiĐạiAnNhi,bảodọncơmrượu.Mộtlátsau,cơmnorượusay,bangườikéonhautớihẻmTrườngXuân...

    LạinóivềnàngKimLiên,vốnchánghétngườichồngthậtthàxấuxílàVõĐạimàthươngxótnhansắccủamình,đếnkhiVõTòngtớinhàăncơm,KimLiênbắtđầusaymêemchồng,tronglòngchỉnghĩtớichuyệnbướmong,nhưngtrướcvẻuynghianhhùngcủaVõTòng,KimLiênvẫnthấyesợ.CònVươngbà,ngườilánggiềngkhítvách,lại làngườigiỏinghềdụdỗđànbàcongái,xúibẩylàmchuyệnbạihoạitiếtdanh.Ngàytrước,cómộtthươnggiabuônbándượcphẩmtạiĐôngKinhsaymêmộtngườicongái,thânthíchcủamộtvịquantronghuyệnThanhHà,nhưngkhôngbiếtlàmsao.SauđóthươnggianàynhờngườichỉtớiVươngbà,đưaít lạngbạcnhờlohộ,Vươngbànhậnlời.Chỉmấyngàysau,Vươngbàlàmquenđượcvớingườicongáiđó,rồimượncớrủnàngđi lễchùa,nhưnglạiđưanàngtớinhàmìnhđểngườithươnggianọđượcgặp.

    LạicómộtngườilàThiĐạiTử,nhàởtrướchuyện,muốncướicongáicủaĐôngSáchTử,mởcửahàngbuôngạo.Ngườicongáinàyđã hứa hôn với con trai thứ của Chu Đại Hộ. Thi Đại Tử biết làchuyện mình khó thành, đang thất vọng thì có người giới thiệuVươngbà.ThiĐạiTửbènđemtiềnbạctớinhàVươngbà,xinnhậnVươngbà làmẹnuôi, rồi nhờ lo chuyện.Vươngbànhận lời.HômsauVươngbàtớidòhỏiconnuôicủaChuĐạiHộlàChuPhúc,ChuPhúcngàytrướclàgianhânthântínnhấtcủaChuĐạiHộ.

    Vươngbà kể hết chuyện choChuPhúc nghe, dặnChuPhúc dèmphavớiChuĐạiHộrằngngườicongáinhàhànggạokhôngđượcđứngđắn,rồitặngChuPhúcmộtsốbạc.Chuphúclàđứahamtiềnnênnhậnlời.

    ChuĐạiHộvốnngườingay thẳng,giapháp rấtnghiêm,ngheChuPhúcnóivậythìnổigiận,chogọibàmốiđếnnóichuyệnthoáihôn,ĐôngSáchTửgiậnlắm,nóivớiVươngbà:

    -Congáitôirấtmựcđoanchính,xưanaychưahềcóđiềutiếnggì.NayChuĐạiHộnghelờinóikhôngđâumàthoáihôn,bỉmặttôi.Tôi

  • phảinhờngườilàmđơnkiệnChuĐạiHộmớiđượcVươngbànghevậythìmừnglắm,nhưnggiảvờkinhngạcmàbảo:

    -Saolạicóchuyệnđóđược.Cứnhưtôithấythì lệnháiđâyquảlàhiền thục nết na, cả ngày không ra khỏi cửa,một dạgìn vànggiữngọc,lẽranhàhọChukhôngcóphúcđểcướiđượclệnhái,vậymàcònlàmbộnọkia.Nhưngvàngthậtđâusợlửa,lệnháiđâyđâuphảilà ế ẩm gì. Nếu bây giờ đem chuyện lên quan thì phiền phứcmàchẳnglợigì.Theotôithìnêntínhcáchkháchayhơn.

    Ngườichatuyđanggiận,nhưngngheVươngbànóicũngcólý,bènhỏi:

    -Nhưngmàlàmcáchnàođểgiữthểdiệnbâygiờ?Hay là lạinhờmaimốilochocháuđámkhácđểnhàhọChubiếttay?

    Vươngbàmừngquánóingay:

    -Nếuvậythìkhỏiphảinhờaichomấtcôngmàlạimiệngtiếng,đểtôixintậnlựclocho.ChỉítngàysauThiĐạiTửđượctoạinguyện,màVươngbàăntiềnđượccảđôibên.VàichuyệntrênđâyđủchothấyVươngbàlàngườithếnào.

    Trở lại chuyệnKimLiên,Vương bà thấy nàng đẹp đẽ như thếmàphải làmvợmộtngườinhưVõĐại, thìđoánbiếtngay tâmsựcủanàng, lạibiếtnàngkhôngcóaibầubạnnên lân lachuyện trò,dầndầntrởthànhthânthiết.VươngbàthườnglãnhquầnáovềchoKimLiênmayvá,rồitìmđủcáchlygiánvợchồngVõĐại,Kimliên.

    MộthômKimLiênnóivớiVươngbà:

    -Mamaà,mamathấyemchồngcủatôithậtlàhãnhdiệnbiếtbao.Chúấytàibadũngmãnh,taykhôngđánhchếthổdữCảnhDương,màtướngmạolạivôcùngđẹpđẽ.Vươngbàtiếplời:

    -Thìtôicũngvẫnnghĩnhưvậydó.Tôicũngcònnghĩtớicônữa.Côlàngườinhansắc tuyệt trần thếnày,đáng lẽphải lấyngườichồngxứngđáng,nàongờtrờigiàcayđộc,bắtcôphảikhổ.Àmàcólẽcôcũngbiếtchuyệnnày,hômnọlúccôramuakimchỉ,cóngườiđểýđấynhá.KimLiênvộihỏi:

  • -Cóphảingườimặcáoxanhhômđóchăng?Màaivậy?

    Vươngbàlữnglờ:

    Khôngnóirathìthôi,mànóirathìlạitứccười.

    KimLiênnônnao:

    -Mamaà,bâygiờkhôngcóaiởnhà,xinnóichotôingheđi.

    Vươngbàcười:

    - Người đó làỨng nhị gia, bạn của TâyMôn Đại quan. Đại quannhâncócửahiệudượcphẩmlớnnhấtởđây.ỨngnhịgiatênthậtlàBáTước,cònTâyMônĐạiquannhâncướimộtkỹnữlàLýKiềuNhivềlàmvợthứnhì,đólàdocôngcủaỨngnhịgia.

    KimLiênhỏi:

    -CònvịTâyMônĐạiquannhântrongnhàcómấyngườithiếp?

    Vươngbàđáp:

    -VìĐạiquannhânchưacócontrai,ngườichínhthấtlạiđãquađời,hiệncóbangườivợ.NgườithứbalàTrácNhịThưhiệnđangbệnhnặng, sợ khôngqua khỏi, nênĐại quannhânhìnhnhưcũngđangmuốncướithêmmộtngườivợnữa.

    KimLiênlạihỏi:

    -MamacóquenvớiỨngnhịgiakhông?

    Vươngbàđáp:

    - Quen chứ sao không ?Ứng nhị gia hiện nhờ vả Đại quan nhânnhiềulắm,tuycólãnhítviệctạihuyệnnhưngcũngchẳngkiếmđượcbaonhiêu.

    KimLiênhỏi:

  • -Hômđó tạisaoỨngnhịgia lại tớichỗmìnhở lúc trước?Màcóchuyệngìđángcườinhưmamamớinói?

    Vươngbàcườibảo:

    -Chuyệnbuồncườiđó,tôicũngchẳngnênnóichocônghelàmgì.

    Nóixongđứngdậyđịnhđi.Kimliênvộinói:

    -Xinmamanánlạiănbánh,uốngnướctràđã.Hômnaycũngcóemchồngtôitớichơithìphải.Bâygiờthìmờimamadùngchútđỉnhchongonmiệngrồinóichuyệnchotôinghe.

    Vươngbàngồixuốngnói:

    -Mờimấythứnàythìkhôngđược.Cômuốnnghetôinóithìphảimờitôiuốngrượumớiđược.

    KimLiênnói:

    -Rượuthìcó,nhưngkhôngcóđồnhắm.Xinmamacứngồiđây,đểtôisaiconNghênhNhinóraphốmuaítthịtquayvề.

    Vươngbàcườiỡmờ:

    -Bâygiờtôikhôngmuốnthịtquay,màmuốnnhắmrượuvớithịtcủacôthìcôcóchịukhông?

    KimLiênđáp:

    -Mamamuốngìcũngdượchết.

    Haingườicùngcười.SauđóVươngbàbảo:

    -Thôithìđểtôinóichomànghekẻođêmlạikhôngngủđược.HômđóỨngnhịgiahỏithămvềmấynhàhàngxómcủatôi...

    KimLiênngắtlời:

  • -Hỏinhữngnhànàovậy?

    Vươngbàbảo:

    -Thìcôthửđoánxem.

    KimLiênnói:

    -HàngxómcủamamalúctrướcthìngoàinhàhọTrươngsangtrọnghơncả,chỉcònnhàbánbánhbênchúngtôivànhàbánrượubênkiamàthôi.

    Vươngbànói:

    -Côà,bêncôvớibêntôilàhàngxómkhítváchthìcũngnhưlàmộtnhà,chonênđãhỏiđếntôitứclàhỏibênnàychứcònhỏinhànàonữa?KimLiênsốtruột:

    -Nếuvậythìtôiquảkhônghiểutạisao,màỨngnhịgiahỏinhữnggìvậy?

    Vươngbàlạinóilảngra:

    -Ngườisángsuốtnhưcôthìkhôngphảinóinhiều.Bêntôichẳngcóaitrôngnhà,màtôisangđâycũnglâurồi,thôiđểtôivề,cógìngàymaimìnhnóichuyệntiếp.

    KimLiênvộinắmcánhtayVươngbàníulạimàbảo:

    -Mamaà,tôiđãcoimamanhưmẹthìmamacòngiấutôi làmgì,xinnóichohếtđã.

    Lúcđóvươngbàmớichịu tonhỏkể lạihếtnhững lờihỏihancủaỨngBáTước hôm trước, lại không quên thêmbớt để đánhmạnhvàotâmlýKimLiên,sauđócáotừmàvề.

    Sau khi nghe chuyện Vương bà, Kim Liên càng thêm chán ghétchồng, tuynhiêncònsợthế lựccủaVõTòngnênchưadámvộivãlàmđiềusằngbậy,tráilạicòntựnhủlàphảikhéoléohơn.

  • MộthômVõĐạibánbánhxongtrởvềnhà,vàophòngtrongthấycócáiáođoạnhàngởgiữagiườngbènhỏivợ:

    -Áonàycủaaiđây?

    KimLiênđáp:

    -Chàngmặcthửcoixemcógiốngngườitakhông?

    VõĐạivừatứcvừathẹn,mắngrằng:

    -Nànglàngườiđànbàtrắcnết,quầnáongườikhácsaolạiởtrongphòngnày?

    Nóixong,khôngđợivợphântrần,liênxônglạimàđánhđá.KimLiênbịđánhđau lắm,nênkhóckhôngnóinên lời.NghênhNhi thấychanổigiậnđánhđậpmẹkếthìsợquákhócầm.ĐúnglúcđóVõTòngtới,bèntậnlựccanrarồihếtlờikhuyêngiải.Sauđómớihỏinguyêndo.VõĐạicơngiậncònđangbừngbừng,tứcquákhôngnóiđược.CònKimLiênthìnínkhócđáp:

    ' -Thúc thúcà,chẳngquachỉvìcáiáophảigiónàymàthôi.Tôiởnhàphảimayváthêmthắt,cáiáođólàdoVươngbàởcạnhđâyđưachotôiđểlàmmẫu.Vậymàchồngtôikhônghỏimộtlời,thấycáiáolạtrongphònglàxônglạiđánhtôitànnhẫn.Nhưngthôi,nóilàmgì,tôinhưthếnàymàphảichịunhữngchuyệnđaulòngnhưthế.TừnaythìmộtVõĐạichứmườiVõĐạicũngkhônglàmgìnổitôiđâu.

    VõTòngquaylạinóivớianh:

    -Cacathậthồđồquá, thấycáiáo lạ thìcũngphảihỏichorõràngchứ,chưagìđãthượngcẳngchânhạcẳngtaynhưvậy.Lỡquátaycóphải lại tốn tiền thuốc thangmà lạibuồnrầuhốihậnkhông.Tụcngữcócâu"giađạobấthòa,ngườingoàikhinhrẻ",giađìnhcacachỉvẻnvẹncóbangườimàcũngkhôngyênấmđượcsao.Tôixincacađừnggiậnnữa..

    VõĐạibâygiờmớinói:

    -Nhưngnhịđệtínhxem,cógìthìphảinóira,áolàmmẫuthìnóilà

  • áolàmmẫuchứsaolạicứimlặng.Bâygiờthìnhịđệnghelờiconđànbàđólàmgì.

    VõTònglạiquaysangKimLiên:

    -Tẩutẩunóivậy,tôinghĩđólàsựthật,nhưng,từnaycóquầnáolạdùngđểlàmmẫutrongviệcvámaythìtẩutẩunêntreođànghoàngởphòngngoàithìhơn.VõĐạithấyemnóicólýthìcũngnguôigiận,bèndịungọtbảo:

    -Saomấyhômnaykhôngthấynhịđệtớichơi,haylàbậnviệc?

    VõTòngđáp:

    - Suốtmấy hôm trước, trong huyệnThanhHà này có nhiều vụ ánphảigiảiquyết,emphảiluônluônởbênhuyệnquan.Hômnaycôngviệcxongxuôinênmớirảnhrang.NếukhônggiúpđỡhuyệnquanthìcáichứcĐôđầunàyquảlàvôdụngrồi.VõĐạibảo:

    -Nếuhômnayrảnhrangviệcquanthìởlại�