15
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 130 PHN MƯỜI Còn hai ngày na. Mt đám cưới. Cm Phương thn thnhìn lên lch treo tường. My ngày hôm nay, Khang Vlăng xăng chy ti chy lui vi gương mt ngi ngi hnh phúc. Lnh lùng. Thơ. Cm Phương chng màng đến không khí lhi đang bao phlên ngôi nhà ca cô. Ba cô cười nói nhiu hơn. Bà Giang Châu và Khang Vthăm viếng thường xuyên hơn. Nhng tic trà nho nhgia hnhà trai và nhà gái. Vi cô, như mt ám nh. Cm Phương tì tay lên ca s. Mt khong vườn hoang vng và hn cô li trng tri, bơ vơ. Có lginày Đăng Hoàng đang mit mài thi công trên các con đường ca vùng ngoi ô. Anh đã xây được mt ngôi nhà như mơ ước hay chưa. Cm Phương mím cht môi. Anh chia tay vi cô tht đơn gin. “Ta chia tay nhé”. Ngôn ngcó thgiết nhau đến mt đời. Nhng nhôn ca anh tng cho cô chcòn là ký c va ngt ngào va cay đắng. Khang Vđang ngi đợi cô dưới nhà. Cô không vi. Khang Vđã quen chđợi đến chn chân mi gi ri. Tình yêu giúp người ta kiên nhn hơn. Còn cô, tình yêu giúp cô được nhng gì. Đăng Hoàng đã nâng tâm hn cô lên để ri mc cô chơ vơ lc lõng như mt cánh diu vượt quá sc gió. Nim tin vào nhng gì thánh thin tt đẹp ca đời dường như đã tht lung lay trong cô. Anh tht tuyt. Cô đã thm nghĩ vi Đăng Hoàng như thế. Ngôn nghóa ra li là nhng li sáo rng khi thn tượng ca cô chcòn là mt mgch vn nát đến không ng. Cô bước xung thang nhng bước nhkiêu sa. Chiếc váy màu nho chm nhau nghe st sot. Cm Phương ngng cao đầu. Khuôn mt cô đẹp như tranh. Khang Vxúc động lng người đúng mt giây. Anh đặt tay ngang eo lưng ca cô: - Ta đi thôi, em! Ngi sau lưng Khang V, vòng tay qua hông anh, Cm Phương cm thy lòng khô lnh. Cô cau mày nhli mt chiu mưa, chiếc áo mưa dơi màu xanh rng lùng bùng, chiếc xe đạp kêu rào ro. Lòng cht nhói đau. Khang Vnhích người lùi vphía sau. Anh không mun có mt khong không gian lnh tanh ngay sau lưng. Anh mun cô ngi vi anh tht gn. Lái xe mt tay, Khang Vbóp nhnhng ngón tay mnh dca Cm Phương bng bàn tay còn li. Anh nói ging vui vui:

mộng ngọc 2 - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa10.pdf · Cô bước xuống thang những bước nhẹ kiêu sa. Chiếc váy màu nho chạm

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

130

PHẦN MƯỜI

Còn hai ngày nữa. Một đám cưới.

Cẩm Phương thẫn thờ nhìn lên lịch treo tường. Mấy ngày hôm nay, Khang Vỹ lăng xăng chạy tới chạy lui với gương mặt ngời ngời hạnh phúc.

Lạnh lùng. Thờ ơ. Cẩm Phương chẳng màng đến không khí lễ hội đang bao phủ lên ngôi nhà của cô. Ba cô cười nói nhiều hơn. Bà Giang Châu và Khang Vỹ thăm viếng thường xuyên hơn. Những tiệc trà nho nhỏ giữa họ nhà trai và nhà gái. Với cô, như một ám ảnh.

Cẩm Phương tì tay lên cửa sổ. Một khoảng vườn hoang vắng và hồn cô lại trống trải, bơ vơ.

Có lẽ giờ này Đăng Hoàng đang miệt mài thi công trên các con đường của vùng ngoại ô.

Anh đã xây được một ngôi nhà như mơ ước hay chưa. Cẩm Phương mím chặt môi. Anh chia tay với cô thật đơn giản. “Ta chia tay

nhé”. Ngôn ngữ có thể giết nhau đến một đời. Những nụ hôn của anh tặng cho cô chỉ còn là ký ức vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

Khang Vỹ đang ngồi đợi cô ở dưới nhà. Cô không vội. Khang Vỹ đã quen chờ đợi đến chồn chân mỏi gối rồi. Tình yêu giúp người ta kiên nhẫn hơn. Còn cô, tình yêu giúp cô được những gì. Đăng Hoàng đã nâng tâm hồn cô lên để rồi mặc cô chơ vơ lạc lõng như một cánh diều vượt quá sức gió. Niềm tin vào những gì thánh thiện tốt đẹp của đời dường như đã thật lung lay ở trong cô.

Anh thật tuyệt. Cô đã thầm nghĩ với Đăng Hoàng như thế. Ngôn ngữ hóa ra lại là những lời sáo rỗng khi thần tượng của cô chỉ còn là một mớ gạch vụn nát đến không ngờ.

Cô bước xuống thang những bước nhẹ kiêu sa. Chiếc váy màu nho chạm nhau nghe sột soạt. Cẩm Phương ngẩng cao đầu. Khuôn mặt cô đẹp như tranh. Khang Vỹ xúc động lặng người đúng một giây.

Anh đặt tay ngang eo lưng của cô: - Ta đi thôi, em! Ngồi sau lưng Khang Vỹ, vòng tay qua hông anh, Cẩm Phương cảm thấy

lòng khô lạnh. Cô cau mày nhớ lại một chiều mưa, chiếc áo mưa dơi màu xanh rộng lùng bùng, chiếc xe đạp kêu rào rạo. Lòng chợt nhói đau.

Khang Vỹ nhích người lùi về phía sau. Anh không muốn có một khoảng không gian lạnh tanh ngay ở sau lưng. Anh muốn cô ngồi với anh thật gần.

Lái xe một tay, Khang Vỹ bóp nhẹ những ngón tay mảnh dẻ của Cẩm Phương bằng bàn tay còn lại. Anh nói giọng vui vui:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

131

- Cậu anh mới về cách đây hai tiếng đồng hồ. Mấy ngày hôm nay anh lo quá, cứ sợ áo cưới không về kịp, áo may rất đẹp, em ạ.

Cẩm Phương kìm một tình yêu thở dài. Cách đây hai tháng, Khang Vỹ đã gởi số đo cho cậu ruột anh ở Sydney, nhờ ông đặt may áo cưới cho cô. Sự chu đáo của anh chỉ càng làm cô thêm đau khổ.

Cô lại nghĩ đến Đăng Hoàng. Tại sao anh lại có thể nhẫn tâm với cô đến như thế kia chứ.

Chiếc xe xóc vào một ổ gà. Cẩm Phương ngã người vào Khang Vỹ. Anh vòng tay ra phía sau, giọng lo lắng:

- Em có sao không? Cẩm Phương chớp mắt. Đăng Hoàng. Đăng Hoàng. Tại sao cô lại không thể

xóa nhòa anh trong trái tim của cô. Cẩm Phương. Có lẽ nên quên đi một thời yêu thương. Một thời vụng dại. Một thời kiêu sa.

Bằng tâm trạng của người có lỗi, Cẩm Phương nghiêng đầu tựa vào lưng của Khang Vỹ. Cô tội nghiệp anh. Đến nụ hôn duy nhất cô ban tặng cho anh cũng chẳng ra hồn. Như người lớn bắt nạt một đứa trẻ. Cô thật quá quắt. Sự chịu đựng của Khang Vỹ có lẽ chỉ đến một giới hạn nào đó thôi.

Khang Vỹ tỉ tê: - Cậu anh không có con. Ông rất thương anh. Lát nữa có mặt cậu em đừng tỏ

ra xa… cách với anh, cậu sẽ buồn nghe em. Cậu ở lại đây cũng không lâu, dự xong đám cưới của anh và em, cậu phải trở về Úc.

Cẩm Phương chớp mắt. Giọng dỗ dành của anh nghe thấy tội nghiệp. Chẳng lẽ cô định làm tình làm tội anh cho đến bao giờ. Thôi đành cố gắng… yêu anh. Trời đất. Yêu mà phải cố gắng. Cô lại thấy tội nghiệp cho mình và tội nghiệp cho cả anh.

Đón Cẩm Phương ngay tận cửa, bà Giang Châu ôm vai cô thân mật: - Vào đây Cẩm Phương. Mấy hôm nay, Khang Vỹ không làm được việc gì

cho ra hồn. Nó cứ điện thoại sang Úc hỏi thăm cậu đến nhà may xem thử áo cưới may xong chưa. Thấy Khang Vỹ chộn rộn lo lắng thế, bác cũng như ngồi trên lửa.

Khang Vỹ đặt tay lên vai cô: - Cậu anh đi thăm mấy người bạn thuở hàn vi. Lát nữa cậu mới về. Anh đưa

em vào trong thử áo nhé. Anh đưa cô bước vào phòng tân hôn của hai người. Trên sàn nhà là năm

chiếc vali bằng Polyter to đùng. Khang Vỹ nhẹ nhàng mở từng chiếc vali ra. Sorée trắng xóa. Anh tung một chiếc áo đầu tiên lên, giọng vui vẻ:

- Em rất đẹp với màu trắng. Em thử đi.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

132

Cẩm Phương chợt hiểu vì sao Khang Vỹ đặt may đến những năm chiếc sorée màu trắng, đêm đầu tiên cô và anh quen nhau, cô cũng mặc chiếc áo trắng như thế này.

Người giúp việc của Khang Vỹ giúp Cẩm Phương thử áo. Cô chán ngán nhìn mình trong gương. Lẽ ra, Khang Vỹ đã chở những chiếc áo này đến cho cô nhưng anh muốn làm vui lòng cậu của anh. Anh muốn giới thiệu với cậu một Cẩm Phương thật đẹp với chiếc sorée màu trắng do chính ông đặt may.

Cẩm Phương chẳng buồn nhìn lại mình thêm một lần nữa trong gương. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thoát ra khỏi chiếc áo tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau.

Bà Giang Châu hỏi cô với vẻ quan tâm: - Cháu hài lòng không? Cẩm Phương nhỏ nhẹ: - Thưa, những chiếc áo rất đẹp. Giọng bà đầy hãnh tiến: - Chỉ có Khang Vỹ mới dám đặt may nhiều áo cưới như thế. Giá thành một

chiếc áo ở nước ngoài không phải ít. Cô chớp mi. Giá như bà Giang Châu biết được là cô chán ngán đến mức độ

nào. Ngày cưới, đó chính là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời của cô. Cô ngồi xuống uống trà với bà Giang Châu và Khang Vỹ. Vẫn với thái độ

nhỏ nhẹ, xa cách. Bà Giang Châu nhếch môi chua chát. Sau này khi đã là vợ của Khang Vỹ, Cẩm Phương phải biết cách phục tùng. Nếu cô muốn tồn tại.

Khang Vỹ đưa cho cô thỏi kẹo Chocolate: - Anh biết là em rất thích Chocolate. Cô rót nước cho bà Giang Châu và hững hờ nhai kẹo. Dường như khi lạc vào

không gian rộng lớn như thế này, cô thấy mình bỗng trở thành một cái máy. Thật vô hồn.

Liếc mắt nhìn Cẩm Phương với ánh mắt thật sắc sảo, bà Giang Châu lên tiếng:

- Bác thấy cũng nên cần giới thiệu qua cậu của Khang Vỹ để con biết được họ hàng bên chồng. Cậu ruột của Khang Vỹ là một họa sĩ tài ba lỗi lạc ở Úc. Có lẽ con cũng nghe danh tiếng của họa sĩ Trần Phương rồi chứ?

Cẩm Phương giật mình. Thật là sự bất ngờ, cậu của Khang Vỹ là chồng cũ của dì Tường Ly sao.

Khang Vỹ với tay lấy cuốn album đặt trên bàn. Giọng anh háo hức: - Cậu anh đây!

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

133

Cẩm Phương nhìn theo ngón tay trỏ của Khang Vỹ. Một người đàn ông đứng tuổi có nụ cười rất lẳng. Áo sơ mi màu rượu chát, quần kem và bộ râu cá chốt tạo cho ông ta vẻ phong độ điếm đàng. Đôi mắt cười có đuôi của ông làm Cẩm Phương khẽ nhăn mặt lại. Cô không thể nghĩ đến dì Tường Ly với khuôn mặt bị tàn phá.

Xếp cuốn album lại, Cẩm Phương cố kìm nụ cười khinh bỉ. Dường như hiểu những ý nghĩ khinh miệt của cô, bà Giang Châu khoát tay phân bua:

- Một số người đã có cái nhìn thiển cận về họa sĩ Trần Phương. Đó là những người không vượt qua được khuôn mẫu đạo đức cổ súy. Một họa sĩ “nuy” nếu không đòi hỏi các cô người mẫu khỏa thân thì làm sao vẽ được.

Cẩm Phương im lặng. Khuôn mẫu đạo đức của một người đàn ông tàn nhẫn bỏ rơi người tình bị tạt axit cô chẳng hiểu là khuôn mẫu loại nào.

Cuộc đời vốn đầy dẫy những bất ngờ. Người tình của mẹ và chồng hờ của dì Tường Ly. Gã đàn ông đa tình này lại là cậu của chồng cô.

Cẩm Phương đặt tách trà xuống khi chiếc xe hơi màu đỏ chạy vào cổng. Bà Giang Châu giọng hoan hỉ: - Cậu Phương về. Cẩm Phương nheo những nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi xe. Ở độ tuổi

ngoài bốn mươi, gã đàn ông này vẫn còn toát lên vẻ quyến rũ và hấp dẫn với phụ nữ. Giờ thì Cẩm Phương đã hiểu được vì sao một người vốn điềm đạm như mẹ, cũng bị cuốn theo Trần Phương như cơn lốc.

Bước qua ngưỡng cửa, Trần Phương mỉm cười thật lịch lãm với Cẩm Phương. Chợt khuôn mặt ông như méo xệch qua một bên. Ông thét lên một tiếng kinh hoàng khiến những người đang có mặt trong phòng như nhảy dựng lên:

- Tường Ly! Cẩm Phương mở to mắt nhìn ông. Cô ngơ ngác chưa kịp hiểu ra điều gì thì

Trần Phương đã lắc mạnh hai vai cô: - Cháu nói đi… Cháu có phải là con gái của Tường Ly hay không? Cẩm Phương gục ngã xuống ghế! Hình như đã có một cái gì đó đổ vỡ trong

cô. Tại sao họa sĩ Trần Phương đã gọi cô là Tường Ly. Điều đó có nghĩa là cô… giống Tường Ly. Và điều đó cũng có nghĩa là cô là con của… Không… Không… Có lẽ nào.

Bà Giang Châu từ tốn vỗ nhẹ tay lên vai em trai, bà nói chậm rãi: - Em đừng hỏi dồn dập như vậy làm Cẩm Phương xúc động. Cẩm Phương là

con của vợ chồng ông Bửu, bạn của chị. Cháu là vợ sắp cưới của Khang Vỹ. Gạt tay bà Giang Châu, họa sĩ Trần Phương hỏi như quát:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

134

- Mẹ cháu là ai?

Cẩm Phương mím chặt môi. Cô bỗng trở nên ương bướng, không chịu trả lời.

Ngẩng phắt đầu nhìn thẳng vào mặt của ông, cô hỏi giọng lạnh tanh:

- Vì sao ông gọi tôi là Tường Ly?

Trần Phương xoay người về phía bà Giang Châu phân trần:

- Hồi ấy chị ở Đức Phổ nên không thấy mặt Tường Ly. Em có thể khẳng định với chị đây là con của Tường Ly, con… của em. Không thể có chuyện người giống người một cách khủng khiếp đến như thế.

Bà Giang Châu ngập ngừng:

- Tường Ly bị… axit. Còn mẹ của Cẩm Phương là một người phụ nữ xinh đẹp và quý phái. Ở đời, người giống người là chuyện thường tình.

Cẩm Phương cảm thấy đau buốt hai bên thái dương. Cô khép mắt lại. Tất cả trở nên rối rắm một cách khó hiểu.

Họa sĩ Trần Phương kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi:

- Mẹ cháu là ai?

Cô kiêu hãnh:

- Thái Hà!

Cẩm Phương chợt hoảng sợ khi thấy ông lảo đảo. Phải tự chủ lắm, họa sĩ Trần Phương mới ngồi vào ghế được. Ông đưa hai tay ôm lấy đầu.

Cẩm Phương lạnh lùng nhìn Trần Phuơng. Người tình của mẹ và dì Tường Ly. Tại sao ông lại thích kéo cô vào cuộc chơi của những người lớn. Chắc gì cô đã giống dì Tường Ly. Mẹ thường kể với cô, Thái Hà và Tường Ly thích diện những bộ quần áo giống nhau. Các cô gái xinh đẹp, cô nào cũng na ná giống nhau. Cô là con của ba của mẹ.

Khang Vỹ như sụp đổ khi họa sĩ Trần Phương cao giọng phán quyết:

- Chưa thể tổ chức đám cưới được. Có thể Cẩm Phương chính là con của cậu!

Trần Phương ngửa mặt lên trời như một lời sám hối. Thượng đế đã chiếc tay trừng phạt ông rồi. Không biết Khang Vỹ và Cẩm Phương có hiện đại như những thanh niên ở các nước phương Tây hay không? Với họ, hôn nhân chỉ là một thủ tục sau khi đã cùng nhau chăn gối. Nếu xảy ra bi kịch, có lẽ ông chỉ còn một con đường là chọn cái chết.

Cẩm Phương đứng dậy, giọng giận dỗi:

- Khang Vỹ, anh đưa em về.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

135

Cẩm Phương nhón gót tìm đến chiếc chìa khóa tủ riêng của mẹ. Dù không

tin những điều họa sĩ Trần Phương khẳng định, cô vẫn cảm thấy bồn chồn, bất an. Mở tủ riêng của mẹ là một điều xấu xa, biết như thế nhưng cô đành nhắm mắt. Cô mong mẹ sẽ tha thứ cho cô.

Tìm kiếm gần nửa tiếng đồng hồ, Cẩm Phương cũng không tài nào biết được chỗ mẹ giấu chìa khóa.

Bực dọc, cô vung tay làm rơi cuốn tự điển Việt - Nhật rơi xuống đất. Thật hy hữu, cô không tin vào mắt mình nữa khi chiếc chìa khóa cô đang kiếm tìm lại rơi ra.

Cẩm Phương hồi hộp mở tủ.

Cô xoay chìa. Chẳng có một quyển nhật ký nào như cô đã tưởng tượng ra.

Những đồ nữ trang của mẹ được xếp thật cẩn thận trong chiếc hộp bằng bạc. Một cuốn album nhỏ vàng ố.

Cẩm Phương mở cuốn album ra. Chợt cô rung tay và ngợp thở. Một tấm ảnh có hai cô gái thật thân ái. Thái Hà và… cô. Không Thái Hà và Tường Ly thì đúng hơn. Cô gái đứng cạnh mẹ giống cô đến mức Cẩm Phương hình dung đó chính là cô chứ không phải ai khác.

Cẩm Phương buông tập ảnh rơi xuống đất. Cô thẫn thờ ôm lấy mặt và khóc. Hóa ra cô không phải là con của ba mẹ. Cô là con của… dì Tường Ly và họa sĩ Trần Phương.

Cẩm Phương nấc lên. Mẹ cô đã chết. Mẹ cô chính là người đàn bà đã lãnh trọn một ca axit, lang thang sống kiếp ăn xin. Giờ thì cô đã hiểu vì sao mẹ Thái Hà đã thẳng tay tát vào mặt của cô sau khi “dì” Tường Ly chết.

Cẩm Phương không có đỉ sức để gượng dậy. Cô ngồi bệt xuống nền nhà. Như thế, Khang Vỹ và cô là anh em cô cậu. Suýt nữa thì cả anh và cô rơi vào một biết kịch thảm khốc.

Đớn đau và tuyệt vọng. Cẩm Phương thất thểu bước ra khỏi phòng của mẹ. Cô chẳng buồn nhặt lại tập ảnh để cho vào tủ. Nếu mẹ nhìn thấy và đánh chửi, cô cũng mặc. Giờ đây cô chán nản đến độ chỉ muốn chết.

Nặng nề buông người nằm xuống giường, Cẩm Phương âm thầm khóc. Cha của cô lại là một kẻ chẳng ra gì. Tội nghiệp mẹ Tường Ly. Có lẽ trái tim của mẹ đã xé tan từng mảnh khi cô kinh tởm bỏ chạy. Chưa bao giờ cô căm ghét bản thân mình như lúc này.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

136

Cô ngỏ nhọc nhằn với cơn mơ về một người đàn bà có khuôn mặt bị cày xới bởi hóa chất. Co rúm người lại, cô mơ thấy mình bị săn đuổi và bị người đàn bà ấy túm lại…

Cẩm Phương mở mắt ra. Mẹ đang kéo vạt áo cô, khuôn mặt giận dữ: - Ai cho phép con mở tủ của mẹ? Cẩm Phương lập tức tỉnh ngủ. Cô chống tay ngồi dậy, giọng khô lạnh: - Thế mẹ hãy giải thích đi, tại sao họa sĩ Trần Phương lại gọi con là “Tường

Ly”? Đến lượt mẹ cô như ngã khuỵu xuống đất, bà lắp bắp: - Con gặp… họa sĩ… Trần Phương khi nào? Cô chua chát: - Ông về đây dự định đám cưới, ông lại là cậu ruột của Khang Vỹ. Mẹ cô mất hết bình tĩnh. Bà hoang mang nhìn Cẩm Phương: - Trời ơi! Có thật không hả Cẩm Phương? Con chưa làm một điều gì dại dột

với Khang Vỹ đấy chứ? Cẩm Phương cười nửa miệng. Người lớn thật ích kỷ. Họ đẩy cô vào cuộc

chơi toàn dao kéo và hét lên với cô rằng khéo đứt tay. Cô lì lợm nét mặt: - Con đã… trót lỡ với anh Khang Vỹ. Thế là mẹ rú lên như người mất trí. Cẩm Phương thở hắt ra. Cô cảm thấy hả

hê với câu nói của mình. Người lớn phải chịu trách nhiệm về những việc họ đã làm chứ.

Bà kêu lên: - Khang Vỹ là anh cô cậu của con. - Thì cũng chẳng sao. Cẩm Phương lãnh ngay một cái tát tay của mẹ. Cô đưa tay xoa mặt và nấc

lên. Vừa khóc, cô vừa vùi đầu vào gối. Giọng mẹ cô dỗ dành bên tai: - Con đừng làm mẹ phải dằn vặt, day dứt nữa. Có… chuyện ấy không con? Cẩm Phương mím môi không trả lời. Cô chỉ ngóc đầu lên khi mẹ tỉ tê khóc.

Cẩm Phương gắt lên: - Con không yêu Khang Vỹ thì làm sao có chuyện ngu ngốc đó được. Mẹ

vừa lòng chưa? Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm. Bà bắt đầu tỉ tê với cô tại sao cô và Khoa ở trong

căn nhà này.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

137

… Ba cô và mẹ lấy nhau nhưng không có con. Khi Tường Ly bị Trần Phương bỏ rơi, cô đã có với anh ta một đứa con gái ba tuổi và cậu con trai mới mười tháng. Theo yêu cầu của Tường Ly, để nhận nuôi Cẩm Phương và Khoa, Thái Hà đã nhờ một cô nhi viện làm trung gian. Vì thế đến giờ phút này, ông Bửu vẫn ngỡ Cẩm Phương và Khoa là những đứa trẻ vô thừa nhận ở cô nhi viện…

Cẩm Phương nằm thở dài mệt mỏi. Cô đã hiểu vì sao cô thường chơi vơi cho dù ba và mẹ rất thương cô. Từ trong vô thức, cô vẫn có cảm giác hụt hẫng, bơ vơ.

Khép mắt lại, Cẩm Phương hoài nhớ đến mẹ Tường Ly của cô. Mẹ đã cố kéo dài cuộc sống vất vưởng với tấm thân tàn phế, còm cõi xơ xác có lẽ chỉ vì những đứa con của mẹ còn tồn tại trên đời.

Mẹ đã trở về cát bụi, còn cô - một quả tim rách nát tơi bời. Cô cầu mong mẹ tha thứ cho cô. Với niềm ân hận, day dứt khôn nguôi.

Tất cả được dàn xếp một cách ổn thỏa. Họa sĩ Trần Phương đã làm việc với

bà Giang Châu như thế nào không biết. Qua Khoa, Cẩm Phương biết được ba Bửu của cô đã được nhận lại những giấy tờ đã thế chấp với bà Giang Châu.

Suốt mấy hôm nay, cô đóng kín cửa phòng. Cô không hề muốn gặp lại họa sĩ Trần Phương. Cô căm ghét và khinh thường ông. Cứ nhớ đến khuôn mặt cày xới của mẹ Tường Ly và hình dung được cuộc sống xa hoa phóng đãng của ông, cô lại uất hận.

Đang ngồi bó gối suy tư, Cẩm Phương bỗng giật mình khi ba Bửu của cô bước vào phòng. Ông nói giọng buồn buồn:

- Ba con đang ngồi chờ con ở dưới nhà. Xuống một lát với ông đi con. Cẩm Phương mím môi lại: - Con chỉ có một người cha, đó là ba Bửu. Nếu ba không thừa nhận con, xem

như con không có cha, có mẹ. Ông Bửu ngồi cạnh cô, khuôn mặt ông khổ sở: - Ba mẹ rất thương con và Khoa. Ngay cả dì Tố và Phước cũng thế. Cho dù

con là con của ai đi nữa, thì con và Khoa vẫn là những đứa con cưng của ba mẹ, Cẩm Phương ạ… Ngày mai ba Phương của con sẽ ra đi, con nên ngồi nói chuyện với ông một lát.

Cẩm Phương thở hắt ra:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

138

- Mặc kệ ông ta. Lắng nghe những bước chân xa dần của ba Bửu, Cẩm Phương buồn chất

ngất. Cô biết rằng, vậy là như mấy ngày qua, họa sĩ Trần Phương lại kiên nhẫn ngồi đợi chờ cô cho tới tận đêm mới ra về.

Cẩm Phương dẩu môi. Chỉ là mốt thời thượng đi tìm con rơi của những người viễn xứ. Nếu ông thật sự thương cô và Khoa, hai chị em cô đã không phải trôi dạt vào cô nhi viện.

Gần hai chục năm qua, có bao giờ ông đi tìm mẹ Tường Ly và hai chị em cô đâu.

Cẩm Phương đứng dậy đóng chặt cửa phòng. Trước khi cánh cửa được khép lại, cô còn nghe thấy tiếng Việt lơ lớ của người mà cô căm ghét.

Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy Cẩm Phương đã giật mình vì tiếng gõ cửa thật gấp và tiếng gọi của Khoa.

Mở cửa phòng ra với một khuôn mặt còn ngái ngủ, cô càu nhàu: - Gì thế Khoa? - Chị và em ra phi trường tiễn ba. Cẩm Phương long mắt lên: - Chị đã nói với ba mẹ và em nhiều lần rồi, ông ấy không phải là ba của chị. Khoa nói như dỗi: - Thê thì chỉ là ba của em. Mấy hôm nay ba rất buồn. Chị không thể làm ba

vui được sao? Cô dấm dẳng: - Ông ấy vui nhiều rồi. Mẹ sống vất vưởng bụi bờ cũng vì ông ấy. Lương

tâm của ông ở đâu, gần hai mươi năm qua. Khoa trầm giọng: - Đã là người sao tránh khỏi những lỗi lầm. Cả em và chị không thể tự chọn

cho mình ai là cha và ai sẽ là mẹ. Cẩm Phương nhếch môi: - Một kiểu chơi tiền của giới thượng lưu. Bộ em không thấy ổng trả công cho

ba Bửu và mẹ Hà đã nuôi dưỡng chị em mình bằng mớ giấy tờ bất động sản chuộc lại từ bà Giang Châu hay sao? Nếu có lương tâm một chút thôi, từ lâu ông đã trích một phần rất nhỏ trong tài sản kếch xù của ông để… bố thí cho mẹ, một người đàn bà đã yêu ông đến mất lý trí.

Để mặc cho Khoa đứng chơ vơ, Cẩm Phương giận dữ bước ra ngoài. Cô muốn thoát khỏi căn nhà này, nếu không lát nữa ba mẹ cô và bà Giang Châu lại năn nỉ ỉ ôi cô theo họ đi tiễn biệt. Cô chẳng là cái gì cả. Chẳng qua chỉ là một

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

139

thứ cỏ dại may mắn được phát tán vào một mảnh đất trù phú của dòng họ Bửu. Cô độc và bất hạnh.

Lang thang đến thư viện của thành phố. Tìm cho mình một chỗ người trong góc xó. Một cuốn sách sưu tập những lời hát ru của những bà mẹ vô tình lạc vào tay cô. Cẩm Phương hững hờ đọc cuốn sách cô vừa mượn không chú ý. Những bài hát đưa nôi xa lạ. Như một sự cợt đùa vào hoàn cảnh hiện tại của cô. Những dòng chữ nhảy múa lên nhau.

Cẩm Phương miết hai ngón tay lên thái dương. Những ngày qua, chiều nào cô cũng âm thầm đến ngôi mộ của mẹ Tường Ly nằm trong nghĩa trang thành phố. Gục đầu vào phiến đá hoa cương lạnh lẽo, nghe lòng dậy lên những cơn đau tận tim.

Một người mẹ vĩnh viễn là cát bụi. Một người cha của thế giới phồn thịnh ăn chơi. Cẩm Phương ứa nước mắt.

Tại sao họa sĩ Trần Phương lại là cha cô? Tại sao?

Mấy hôm nay không gặp được cô, họa sĩ Trần Phương như thế nào? Cô không tin là ông rất đau khổ như lời ba Bửu nói.

Gấp cuốn sách lại, Cẩm Phương cảm thấy bất lực khi dường như tâm trí cô đang để tại nơi đâu. Có muốn gạt hình ảnh của họa sĩ Trần Phương ra khỏi đầu cũng không được. Vẻ mặt đau khổ của ông như hiện ra trước mắt cô.

Máy bay cất cánh vào lúc mười giờ, Khoa đã nói với cô như thế. Mà sao cô lại quan tâm đến giờ bay của chuyến bay đi Úc…

Đưa tay nhìn đồng hồ, Cẩm Phương mím môi lại. Cô không thể cưỡng lại được mệnh lệnh của trái tim nhỏ nhoi tội nghiệp của cô. Thở dài, cô lái xe chạy như bay đến phi trường.

Ngay tại cửa phòng đợi, Cẩm Phương vấp phải Khang Vỹ. Anh đang dáo dác nhìn quanh. Khuôn mặt gầy và xám xanh lại. Nhìn thấy cô, giọng anh thật mừng rỡ:

- Anh chờ em từ nãy giờ. Mọi người đang sốt ruột đợi em. Cậu ở đằng kia.

Chẳng hiểu sao, Cẩm Phương vẫn đứng bất động. Cô rơm rớm nước mắt và nguẩy mặt đi khi mọi người và ba… của cô đang hối hả bước đến bên cô.

Ba cô dang rộng đôi tay. Ông ôm chặt cô trong vòng tay của ông. Cô ước gì mình được bé nhỏ lại như một cô bé lên ba của ngày xa xưa ấy, khi mà mẹ con cô vẫn ở bên ông.

Cả ông và cô đều ứa nước mắt. Ba cô cúi xuống, ông nói thật khẽ:

- Cho dù ba là một tên vô lại thì ba vẫn là ba của con. Gần hết một đời người, ba mới thấy rằng ba cần các con biết bao nhiêu… Ba thật có lỗi với mẹ và các con…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

140

Cẩm Phương cắn môi. Cô dụi đầu vào cằm của ba và thút thít khóc… Ba cô dịu dàng: - Suýt nữa ba đã hủy hoại đời con và Khang Vỹ. Ba rất ân hận… Mẹ rất

thích hoa tường vy. Con nhớ trồng lên mộ mẹ giùm cho ba… Nhớ nghe Cẩm Phương…

Cẩm Phương ngước mắt nhìn ba cô. Chợt nhớ đến những bó hoa tường vy buồn rầu khô héo trên mộ của mẹ mà cô nhìn thấy, vậy là hoa của ba. Tội nghiệp mẹ cô. Tình cảm muộn màng của ba cô và cô chỉ dành cho bà khi bà đã về cõi vĩnh hằng.

Một nỗi đau thiên thu. Cẩm Phương rời khỏi phi cảng khi chiếc phi cơ màu trắng đưa ba cô lên cao.

Cô vuột khỏi vòng tay của bà cô ruột Giang Châu. Giọng của bà rơi lại phía sau: - Cẩm Phương ơi… Cô đến đây một mình và thích được về một mình. Lát nữa về nhà, có lẽ ba

Bửu và mẹ Thái Hà lại trách móc cô ghê lắm. Cuộc đời nghĩ cũng buồn cười. Cô có đến những hai ông cha và hai bà mẹ. Rồi cuối cùng như có, như không.

Cay xè cả mắt. Cẩm Phương lái xe chầm chậm theo con đường dẫn về ngôi biệt thự có giàn hoa giấy bốn mùa đều cho hoa màu trắng.

Một thoáng giật mình và nụ cười cay đắng nhếch trên môi. Cô chợt nhận ra Đăng Hoàng đang tần ngần đứng bên cổng. Anh và cô quay mặt không nhìn nhau. Chiếc váy mềm mại màu ô liu của cô tung lên theo gió và chạm nhẹ vào tay anh khi họ đi qua nhau. Vội vàng. Để rồi… đớn đau vì khoảnh khắc ấy trôi qua mau.

- Cẩm Phương.

Đang mải mê đứng chọn lựa những đĩa CD mới ở trên quầy, Cẩm Phương giật mình xoay người lại.

Cô lấp lánh mắt ngạc nhiên: - Anh Hân về hồi nào thế? - Anh vừa đặt chân lên thành phố đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Em vẫn

vui chứ? Cẩm Phương giọng cay đắng: - Em khi nào cũng thế, không vui cũng không buồn. Mất hết cảm xúc.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

141

Hân thở dài ảo não:

- Đăng Hoàng vẫn còn yêu em ghê lắm.

Sánh vai với Hân cùng vào một quán nước, Cẩm Phương giọng buồn buồn:

- Em quên anh ấy rồi.

- Thật không?

Cẩm Phương cắn môi buồn muốn khóc. Cô đã dối Hân và dối cả lòng mình. Đêm từng đêm, ký ức về những ngọt ngào và dư vị cay đắng vẫn còn đọng lại trên bờ môi mềm mại của cô. Sẽ mãi mãi là một kỷ niệm buồn tênh và rách nát.

Hân nhìn Cẩm Phương qua khói thuốc. Vẻ đẹp xanh xao và hao gầy của cô làm anh chạnh lòng. Anh không trách Đăng Hoàng, anh chỉ thương cảm cho Đăng Hoàng. Thật khó tìm cách giải quyết nào hay hơn để tránh được đổ vỡ.

Hân hắng giọng:

- Mẹ của Đăng Hoàng bị bó bột em biết không?

Cô tròn mắt ngạc nhiên:

- Sao thế anh?

- Bác gái bị người ta đả thương. Người ta đến nhà của Đăng Hoàng để lăng nhục Đăng Hoàng là thằng đào mỏ.

Cẩm Phương thả mạnh ly nước xuống bàn. Khuôn mặt cô trắng bệch ra:

- Ý anh muốn nói là…

- Nói em đừng buồn. Ba của em đã tìm đến nhà Đăng Hoàng để dằn mặt chuyện hai người yêu nhau. Theo anh biết, Khang Vỹ đã lái xe chở bác ấy và đứng đợi ở đầu ngõ. Ba em xùy tiền ra để yêu cầu Đăng Hoàng cắt đứt với em. Thế là cãi vã. Ba em ném một chiếc ghế vào Đăng Hoàng nhưng trúng ngay bác gái…

Cô thảng thốt:

- Thật là kinh khủng… Tại sao em không biết gì cả?

Hân so vai:

- Em hiểu rồi chứ. Những thằng đàn ông nghèo có tự trọng đời nào chấp nhận bị sỉ nhục. Đăng Hoàng yêu em nhưng không muốn mẹ mình bị khinh bỉ.

Cẩm Phương đưa hai tay ôm lấy đầu. Cô không ngờ ba cô lại xử sự như thế. Giờ thì cô đã hiểu tại sao dạo này ba cô thường thích nhắc đến Đăng Hoàng với giọng tiếc nuối. Muộn rồi. Tất cả đều đã muộn.

Mãi mãi cô không thể tha thứ cho Đăng Hoàng, khi anh đã lạnh lùng đẩy cô vào vòng tay của Khang Vỹ. Nếu không suýt xảy ra một bi kịch gia đình, giờ

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

142

đây cô đã là vợ của Khang Vỹ. Anh thật độc ác và tàn nhẫn. Anh đặt lòng tự trọng của anh ở trên đầu và chà đạp tình yêu của anh ở dưới chân.

Thất vọng và cay đắng. Cẩm Phương lạnh lùng uống từng ngụm nước và nuốt những tình yêu thở dài.

Hân tiếp tục kể cho cô nghe về Đăng Hoàng. Giọng anh như vang vọng từ một không gian nào khác. Nghe buồn tênh:

- Từ ngày cắt đứt với em, Đăng Hoàng rất đau khổ. Nó rất yêu em. Anh là bạn thân của Đăng Hoàng nên anh hiểu, em là tất cả đối với nó.

- … - Đăng Hoàng rút tên khỏi đề án của công trình rồi. Anh không thể can ngăn

Đăng Hoàng được. Thằng bạn anh không còn tâm hồn nào để chỉ đạo thi công. Cẩm Phương kêu lên sững sờ: - Công trình này là tâm huyết của Đăng Hoàng. Anh ấy sống chết với nó kia

mà. Hân nhướng mày: - Đúng thế. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì khi Đăng Hoàng không còn có em

nữa. Hiện tại, Đăng Hoàng rất chán đời, em biết không. Cẩm Phương ứa nước mắt. Cô yêu Đăng Hoàng thật nhiều dù cô giận anh

ghê gớm. Cô biết rất rõ, Đăng Hoàng của cô yêu cô đến cuồng điên. Còn cô… cô yêu anh đến tận cùng hơi thở.

Ôm Cẩm Phương trong vòng tay, giọng của Đăng Hoàng ấm áp:

- Anh thật điên rồ khi suýt đánh mất em trong cuộc đời. Xin em hãy tha thứ cho anh.

- Và em cũng thật điên khi tự huyễn hoặc mình, rằng em sẽ dễ dàng quên anh được.

- Những người qua, anh sống trong tuyệt vọng. Cẩm Phương… Em có biết em là tất cả đối với anh không?

Cô dụi đầu vào ngực anh, lắng nghe những nhịp đập cuồng điên từ trong lồng ngực rộng:

- Sao anh không kể cho em biết những gì đã xảy ra cho anh? Giọng anh bao dung:

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

143

- Anh không muốn có sự đổ vỡ tình cảm giữa em và ba em. Những gì ba em làm cũng xuất phát từ tình cảm dành cho em. Anh chỉ mong em thông cảm cho anh, vì lòng tự trọng nên anh đành quyết định chia tay với em.

Cô rưng rưng nước mắt: - Anh có biết là những câu nói của anh hôm ấy đã làm em tổn thương đến thế

nào không? Đăng Hoàng dịu dàng siết cô trong vòng tay: - Ngàn lần xin lỗi em. Anh đành phải nói dối như thế để có thể chia tay với

em. Nếu em biết anh đã đổ gục xuống như thế nào sau khi em rời khỏi nhà anh, em mới hiểu là anh yêu em và đau khổ đến độ nào.

Soi vào đôi mắt chất chứa yêu thương của anh, cô khẽ nói: - Phóng xe chạy như bay trên đường, em ước gì mình có thể chết đi được. Giọng anh ấm áp: - Suýt nữa anh đã mất em trong cuộc đời. Em có còn giận anh nữa không? Cô phụng phịu: - Không chỉ giận mà còn ghét. - Anh xin lỗi. - Em vẫn giận. - Em không thấy là anh đã bơ phờ đến độ nào sao, em đau khổ một anh đau

khổ gấp trăm ngàn lần. Cô kêu lên: - Làm sao anh biết em đau khổ chỉ có… một. Anh không biết là em có thể

chết đi được sao? Giọng anh yêu thương: - Em yêu anh nhiều đến thế sao Cẩm Phương? Co tủi thân: - Anh không biết sao? Đăng Hoàng trầm giọng: - Anh thật hạnh phúc. Anh biết em yêu anh thật nhiều, nhưng anh vẫn cứ

muốn nghe mãi những lời yêu thương em dành cho anh. Hôn nhẹ lên mái tóc ngát hương của Cẩm Phương, Đăng Hoàng im lặng cảm

nhận hạnh phúc đang làm anh ngây ngất. Thế mà đã có lúc anh ngỡ rằng không bao giờ còn được ôm cô trong vòng tay, nghe nhịp đập xao xuyến đến bồi hồi của trái tim cô.

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

144

Đăng Hoàng ứa nước mắt: - Vì em, anh sẽ trở lại với công trình. Chúng ta sẽ có một căn nhà của mơ

ước. Anh muốn tặng em một ngôi nhà thật xinh xắn từ lao động sáng tạo của anh.

Cô mỉm cười thật hiền: - Em muốn trồng hoa trước ngõ, anh có thích không? Đăng Hoàng trầm giọng: - Em thích hồng trắng chứ? Cô chớp mi: - Vâng… Chợt nhớ ra, cô băn khoăn hỏi: - Mẹ anh có còn giận ba của em không? - Không. Mẹ nói với anh là mẹ thương cho em và anh. Mẹ chỉ cầu mong anh

và em hạnh phúc. - Anh có ghét ba em không? - Anh hiểu là ba em bị sức ép từ phía gia đình Khang Vỹ. - Ba rất thương em. Em sẽ nói với ba chuyện của chúng mình. Anh nhé. Khẽ nâng cằm cô lên, Đăng Hoàng thầm thì: - Anh… hôn em, được không? Cẩm Phương phụng phịu nguẩy đầu nhưng Đăng Hoàng đã cúi xuống. Nụ hôn của anh đã đưa cô đến một thiên đường thật diễm tuyệt. Thiên đường tình yêu.

Hết