781

Như Hoa Như Sương Lại Như Gió - sachvui.com · CHÚ Ý Ebook Như hoa như sương lại như gió được thực hiện phi thương mại bởi các thành viên nhóm

  • Upload
    others

  • View
    11

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

  • Nhưhoanhưsươnglạinhưgió

    Tácgiả:VươngLinh♥

    Dịchgiả:VũNhưLê♥

    EbookFun&Free–Lưuhànhnộibộ ♥

    Sách:KimTran♥

    Typer:1-5HuyềnChip

    6-9NguyễnHảiYến10-14KimNgọc

    15-19PhamNhuQuynh20-25HuyenJu

    26-29NniesNguyen30-33MơXưa34-37HaVang

    38-43SelinaPham44-47ChiPhan

    48-51UyenThiMyNguyen52-54ThuPhương55-57MunMun58-hếtNgọcHjp

    ♥Betalần1:

    AriesMun1-25VũHươngThảo26-47ThuNguyen48-hết

    ♥Betalần2:HangLe1-25SlyFox26-47LeLieu48-hết

    ♥ChụppicvàLàmebook:Horcrux

    ♥EbookđượcthựchiệndựatrêntiểuthuyếtNhưhoanhưsươnglạinhưgiódoAmunĐinhTịbookspháthành.

  • CHÚÝ

    EbookNhưhoanhưsươnglạinhưgióđượcthựchiệnphithươngmạibởicácthànhviênnhómEbookFun&Freevìniềmyêuthích,chỉtraođổigiữacácthànhviên,lưuhànhtrongnộibộnhómvà

    khuyếnkhíchmuasáchđãđượcpháthành.

    Bảnquyềntruyệnthuộcvềtácgiảvàđơnvịpháthành.Nghiêmcấmmọitổchức,cánhântruyềnbá,saochép,chỉnhsửavàuploaddướimọihìnhthức.Nếuyêuthíchhãymuasáchxuấtbản.

    CáccánhânkhônghàilòngvềgroupEFFvàadminEFFvuilòngkhôngđọcebooknày–tránhtự

    ngược.

    Xincảmơn!

    Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

    http://sachvui.com/

  • Giớithiệu Mườitámtuổi,ĐoànTưKỳvàophủhọĐỗdướithânphậnmộtahoànvàcónhữngrungđộngđầuđờivớicậuchủĐỗHoàiDung.Nhưngtìnhcảmthuầnkhiếtđócủanàngđãbịchàđạpbởinhữngtoan

    tínhlợiíchcủahaiđạigiatộc.Tronglúckhókhănnhất,nàngnhậnđượcsựgiúpđỡcủaTiếtVânTần,mộtngườihọhàngxacủa

    cậuchủ.Từđó,nàngđãvôthứcrơivàolướitìnhcùngnhữngkếhoạchbáothùdochínhngườiđànôngnàyvạchra.Trảiquabanămhuấnluyệnkhốcliệt,ĐoànTưKỳlộtxácthànhmộtnữđặccônggangócvàlạnhlùng.Từmộtnạnnhân,nàngđãtrởthànhđồngđộicủaTiếtVânTần,trongkhitrái

    timvẫnluôngiằngxégiữahaichữ“yêu”và“hận”...-----

    VƯƠNGTHINHGiớitính:Nữ

    HiệnđangsinhsốngtạiQuảngChâu,TrungQuốcLànhàvănthếhệ8X,tínhcáchlạcquanyêuđời,muốnthửnghiệmnhiềuphongcáchsángtác

  • Mụclục

    Lờidẫn

    PHẦNMỘT

    1234567

    PHẦNHAI

    8910111213

    1415161718

    1920

    PHẦNBA

    2122232425

    2627282930

    313233

    PHẦNBỐN

    3435363738

    3940414243

    44454647

    4849

    PHẦNNĂM

    5051525354

    55565758

    5960

    Đoạnkết

    ~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~

  • Lờidẫn

    Mùathunăm1928.

    DảiVũXương,LỗHạngđấtrộngngườithưa,ấylàvùngngoạiôhẻolánhnhất.

    TừđâyphảimấtmộtngàyđườngmớiđếnđượcthànhphốVũXươngnáonhiệt, bởivậy cácđiền chủ lũ lượtbánđất bán ruộngđể chuyểnvề thànhphố.Mộtsốcôngxưởnglớnhaytinliềnnhâncơhộiépgiáđấtrồisanbằnghơnmấychụcmẫuruộng,nhanhtayxâydựngnhàxưởng.Dõimắtraxa,giờchỉ thấy từngdãynhàngóinối tiếpnhau tạo thànhvòng tròn, trôngchẳngkhácgìphốnằmtrongphố.

    Gầnđócòncómộtkhunghĩađịa.Đốivớidânlàmănbuônbánthìsựtồntạicủanólàđiềuvôcùngkhôngmaymắn.Vậymàngườitavẫngiữnólại,bởingườichếtlàkẻgiữbímậtđángtincậynhất,hơnnữangườichếtcònlàcôngcụđắclựcnhấtđểdọangườisống.Vìbímậtnàynênnónghiễmnhiêntránhđượcmọisựdòmngócủađủloạikháchlạ,giốngnhưtấmbiểntrinhtiếtsừngsữngtreotrướccửanhàvậy.NónhắcnhởnhữngkẻđứngsautấmbiểnkhôngđượcphépvượtquaLôiTrì(*)nửabước,nếukhôngchắcchắnsẽ phải bỏmạng.Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờdoanh trại huấn luyện sĩquan tình báo củamột tổ chức bímật lại nằm ởmiền sơn cước cằn cỗi,hoangvunày.

    (*)LôiTrìnay làđịaphậnphíanamhuyệnVọngGiang, tỉnhAnHuy,TrungQuốc.ThờiĐôngTấn,đólàphòngtuyếncuốicùngcủanhàTấn,nếuvượtquaLôiTrìthìthànhLịchDươngsẽthấtthủ.Bởivậy,LôiTrìcòndùngđểámchỉphạmvihoặcgiớihạncuốicùng.

    Đểkhắcphụcnhữngchếđộchưahoàn thiện trong tổchứcgiánđiệp từtrướctớinayvàtránhhậuquảphảigánhchịudonănglựctổngthểcủacáchọcviêntìnhbáođượctuyểnsinhtheohìnhthứcchuyểnnguyệnvọngquáyếukém,lãnhđạocấpcaocủaHọcviệnTìnhbáoquyếtđịnhlấylýdonhàtrườngchiêusinhmiễnphíđểâmthầmtuyểnchọnnămmươihọcsinhnam

  • nữkhắpcác tỉnh thành trêncảnước,hònghuấn luyệnhọ trở thànhnhữnghọcviệnưutúcủakhóađầutiên.Tổngchỉhuyphụtráchviệchuấnluyệnlàmộtsĩquantuytuổiđờicòntrẻnhưngtuổinghềlạicứngnhấtvàxuấtthântừ lớp huấn luyện chính quy trong nhiều năm.Từ trước đến nay, hắn nổitiếnglàkẻnhamhiểmvàquyếtđoánnênnộiquyvàphươngthứchuấnluyệndohắnđíchthânđềravôcùnghàkhắc.Giờđây,nămmươithiếunữđangđứng trước mặt hắn chính là những nữ học viên “may mắn” được tuyểnchọn.Họđềulànhữngconcừubịdỗngondỗngọtvàotròng.Banđầu,cáccôđềuchọncáchkhángcựlạivịchỉhuy,nhưngchẳngmấychốctấtcảđềungoanngoãnkhuấtphụcdướisựuyhiếpcủasúnglụcvàroimây.

    Quamột đêmđấu tranh, các cô gái đã kiệt sức.Giữa thao trường lồnglộnggióthu,cáccônhưnhữngconchimgãycánh,khôngcònsứclựcláigiótrốnthoát.Vườntrườngtrongmơthoắtbiếnthànhdoanhtrạiâmu,nhữngthanh niên với bầu nhiệt huyết chính nghĩa bỗng trở thành những binh sĩlưngđeosúngtrườngvớikhuônmặtvôcảm.Cáccôcocụmlạivớinhau,imlìmnhưvesầungàyđông,khôngcòncơhộitrảđòn.Mấycôgáiđứnghàngđầutiêncònchưakịpbướcrakhỏicơnácmộngđángsợtốiqua,giọngkhảnđặckhóckhôngthànhlời,chỉnghẹnngàonấclênnhữngtiếngyếuớtbằngchútsứclựccuốicùng.Mộtvàicôlúcmớiđếnbáodanhvẫnravẻđạitiểuthư,giờcũngvứtbỏthiệthơn,đẳngcấp,runrẩylénthòtayrakhỏiốngtayáo,nắmchặttaynhữngbạnhọcxungquanh.Khôngbiếttừđâucómấyconquạ đen liệng ngang qua, vội vã bay lướt trên đỉnh đầu. Từng tràng dàinhững tiếng“quạ…quạ…”giốngnhư tiếngkhóc thanaioán thườngnghethấylúctinhmơkhiếnngườitarùngmìnhớnlạnh.

    Cuốicùng,taysĩquanhuấnluyệnđứngđốidiệncáccôgáicũngimlặng,ánhmắt lạnh lùng bao quát xung quanh.Đôi đồng tử phản chiếu tia nhìnlạnh băng không chút thương xót của loài dã thú vô tình khiến người takhông thể chịuđựngnổi.Trongnhómnữ sinh cómột côgái chừngmườitám,mườichíntuổi,thầntháikháchẳnnhữngngườicònlại,nétmặtcôcứngđờnhưngkhôngphảivì sợ,màngược lại, cô làngườibình tĩnhnhất,đầungẩngcao,điềmnhiênnhưkhông.

    Nửatiếngsau,viênchỉhuyvẫnchưamởmiệng.Khôngnhữngvậy,hắncònhạlệnhmangđồphatràđến,đặtlênbànđểtiệnthưởngtrà.Dườngnhưhắn không hề ý thức được rằng có người đang căng thẳng chờ đợi phán

  • quyếtcuốicùngcủasốmệnh.HươngtràLongTĩnhnồngđượmvươngkhắpkhônggian, thựckhônghợp thờihợpcảnhchútnào.Cáccôgáingửi thấymùi trà, sắcmặt càng thêm nhợt nhạt.Một lúc lâu sau, viên chỉ huy vẫnkhông nói không rằng, uống thêmmột chén trà nữa.Các cô gái trên thaotrường run lập cập đếm từng giây trôi qua.Đột nhiên cómột bóng ngườichạyvụtđếntrướcbàncủaviênchỉhuy,cướpchéntràtrongtayhắnvànémmạnhxuốngđất.Tiếngchénsứrơivỡđãphátanmộtgócimlìm,đồngthờicũngxévụnđoạnhồiứcnàođóthànhtừngmảnhnhỏ.

    Cáccôgáichứngkiếncảnhấy,vôthứckêuthầmđầykinhngạc:“Cậuấychếtmất thôi!”Vậymàtiếngkhởiđộngsúngốngbốnphíavẫnchưavanglên,vìánhmắtcácbinhsĩđềunhất tềhướngvềphíaviênchỉhuy,nhưnghắnvẫnkhônghạlệnh.

    Viênchỉhuyimlặngtronggiâylátrồithongthảrờikhỏichỗngồi,bướcđếngầncôgáiđangđứngchắntrướcbàn,nhẹnhàngvỗvàovaicô.Mặthắnbình thảnnhưmặthồyênả,khônghềnổigiận, thậmchícònkhôngbuồnliếcnhìncôgáitoganngôngcuồngkialấymộtcái.Dángvẻlơđễnhhàmchứaẩnýkhódiễntảthànhlời.

    “Hômqua,huấnluyệnviênQuảngđãnóirấtcặnkẽrồi,tôikhôngmuốnnhắclạinữa.Bắtđầutừbâygiờ,cáccôsẽtrởthànhnhữnggiánđiệpđượcbồidưỡngchuyênnghiệpkhóađầutiên.Saunày,cáccôphảihếtmìnhvìTổquốc,đóchínhlànhiệmvụsuốtđời.Nếuaikhôngtuânthủnộiquyvàcóýđịnhchạytrốnthìsựtrừngphạtdànhchocáccôngàyhômquachínhlàmộtvídụxươngmáu.”Ngừng lạimột lát,hắnchỉvàonữhọcviênđangđứngsaulưng,nóitiếp:“Trừcônàyra, thờigianhuấnluyệnngàyhômnaycủamọingườiđềukéodàihơnthườnglệ.Nếuhômnayđốidiệnvớicáccôlàkẻđịchthìcáccôsẽphảitrảgiáthêthảmbởichínhsựyếuđuốicủamình.Làmộtnhânviêntìnhbáo,đầutiên,cáccôphảicólòngdũngcảmhơnngườigấptrăm,thậmchígấpngànlần.Nhưnggiờđây,biếtrõtôiđangcốtìnhkéodàithờigianmàcáccôkhônghềcóýthứcđốiphó,thậmchíkhôngaidámcất lờihỏi.Chonênsự trừngphạtnày làđểcáccôghinhớ rằng,bất luậnphảiđốidiệnvớinhiệmvụkhókhănđếnmứcnào,vàolúcnào,ởnơinào,cáccôđềuphảidốcsứcchiếnđấuđếncùng.Trongbàihọcđầu tiên,huấnluyệnviênQuảngđãdạynhữngkiếnthứccơbảnnhấtvềđánhcắptínhiệu.Tôikhôngmuốn thấyhọcviênnào trượtmônnày.Ngoài ra,phíabênkia

  • lướithéplàtrạitậptrungcủahọcviênnam,nghiêmcấmhọcviênnữbướcchânsangđó!Tốtnhấtđừngđểtôibiếtcóngườiphạmluật.Ngaycảcô…”Cuốicùnghắncũngnhớđếnthiếunữvừamạophạmmình.“Tuycôkhácanđảmnhưngkhinãyđãviphạmnộiquynghiêmtrọngnhấtcủatổchức.Đólàphụctùng!Cáccôbắtbuộcphảiphụctùngtuyệtđốimệnhlệnhcủacấptrên.Đâylànguyêntắcbấtdibấtdịchcủatấtcảcácgiánđiệp.”

    Hắnxuatay,mấytênlínhlậptứclùacáccôgáivàogiannhàngóigầnđóchẳngkhácgìngườitalùavịt.Chỉduynhấtthiếunữvừamạophạmhắnkhinãylàngoạilệ,vìhắncòncólờimuốnnóiriêngvớicô.“Đứngđâyđếnhaigiờchiều,cômớiđượctiếp tục thamgiahuấnluyệncùngmọingười.Nếukhông thể vượt qua khảo nghiệmnày thì cô sẽ không bao giờ còn cơ hộiđứngởđây.”

    Ýhắnrấtrõràng,nếucôkhôngvượtquathìchỉcònđườngchết,nhưngthiếunữnghexonglạiđộtnhiênmuốncười,lẽracônênòakhócmớiphảichứ.Huấnluyệnviênđãbỏđitừlúcnào,côhoàntoànkhônghaybiết.

    Giờphútnày,côchỉbiếtmộtđiềuduynhất:Chờchết!

    Giờăntrưa,cóhọcviênnữlénmangnướcchocôgáibịphạtnhưnglạibịcảnhvệtuầntragầnđóbắtgặpvàđuổithẳngcổ,thếlàhọđànhđứngđằngxadõinhìn.Mọingườiđềukhônghiểuvìsaomộtcôgáiyếuđuốilạicóthểcanđảmđếnvậy,càngkhôngthểhiểunổivìsaoviênchỉhuyhàkhắclàthếmàlạidễdàngbỏquachosựxấcxượccủacô.ChỉcóTăngCửuNhãluônnhạycảmvàtinhtếhơnngườilàlờmờnhậnthấy,dườngnhưviênchỉhuyquenbiết côgáinày,bởikhoảnhkhắccôđậpvỡchiếcchén, ánhmắt củaviênchỉhuynhưthểđồngtìnhvớihànhđộngđó.

    Nhưngtrênđờinàylàmgìcósựthùhậnvànỗicămhờnnàovôduyênvôcớ,oancóđầunợcóchủ,mọichuyệnđềucónhâncóquả.Hoặcgiảcùngvớisựtrôichảycủathờigian,chẳngaingờlạigặpphảibiếncốngàyhômnay.Thờikhắcđầutiênmãimãilàthờikhắcđángnhớvàđểlạinhiềudưvịnhất.

  • PHẦNMỘT

    Thờikhắcbanđầu

    Sânphủhunhút,mộtgốchoađào,mộtbìnhrượutrắng…Cáinhìnbỡngỡthuởbanđầuấychẳngkhácgìbôngdạhợplầnđầuhénởdướitrăng,đưahươngthoangthoảng,nhènhẹnhưngướpthơmcảmộtđờikíức.

  • 1

    Chuyệncũnămxưa,bướcchânvàoĐỗphủ

    Mộtnămtrước.

    Tháng Sáu ởVũHán nóng hơn thường lệ nên ít nhiều khiến người takhôngkịptrởtay.

    Mộtcôgáitrẻmặcáodàivạtchéomàutrắng,tayáodàibảyphân,tóctếtthànhhìnhcánhbướmđang thấp thỏmđứng imngoàicổngĐỗphủ.NàngđangđợithímVươngtrongphủchạyrabáotin.

    Chẳngbaolâusau,thímVươngđãxuấthiện,mặtmàyhớnhở,gọinàng:“MauvàođiTưKỳ!TađãnóivớibàHairồi,bàđồngý.Đểtadẫnconvàokhấuđầulạytạ.”

    “Tốtquá!Maynhờcóthím,nếukhôngconđãchẳngcóđượcphúcphậnnày.”Thấysựviệcđãcókếtquả,ĐoànTưKỳvuimừngcuốngquýtchắptaycảmơnthímVương.NếumẹnàngkhôngphảilàchỗquenbiếtvớithímVươngthìchắchômnaynàngchẳngcócửabướcchânvàocánhcổngnày.

    “Chẳngphảibanđầumẹconkhôngchịusao?Sauđóthuyếtphụcthếnàomàbàấylạiđồngývậy?”

    “Mẹconvẫnkhôngđồngýlắmđâu,nhưngnhàcóbamiệngănđanghámồmchờ,anhconlạisuốtngàychạyloăngquăngbênngoàigiúpngườitalàmmấyviệclặtvặt,dămbữanửathángmớiđảoquanhàmộtlần,chúttiềncôngcủaanhấykhôngđủsinhhoạtphí.Hơnnữa,concũngđãmườibảyrồi,đếnlúcphảirangoàigiúpgiađìnhkiếmthêmthunhập,khôngthểngồichờănsẵnmãiđượcthímạ.”

  • “Radángthiếunữlắmrồi,đúnglàconđãhiểuchuyệnhơntrướcnhiều.”ThímVươngvỗnhẹvàolòngbàntaynàngrồinóinhữnglờitâmhuyết:“Haianhemconđềuđến tuổidựngvợgảchồngcảrồinênphảichịukhódànhdụmmộtchút.Chưanóiđếnchuyệnanhhọconphảimautìmđượcchịdâumàngaycảconsaunàygảchongườitacũngphảicóítvốngiắtlưng,nếukhôngsẽphảichịuoanứclắmđấy.Saunày,thímVươngsẽquantâmđếnconhơn,đểýtìmchoconmộttấmchồngtốt.”

    MặtĐoànTưKỳthoắtđỏửnglên,nàngkhẽcúiđầu,mấychuyệnnàymẹnàngởnhàcũngsuốtngàycằnnhằnthúcgiục.

    NhắcđếnphủhọĐỗ,tuynhìntừngoàivàocóvẻbìnhthường,khôngphôtrươngthanhthếnhưngbêntronglàcảmộtcànkhôn.Vừabướcvàocổng,mộtbứcbìnhphonglớnmàuđỏkhảmchữ“Phúc”bằngvàngđãchắnngangđường, thímVươngnóiđó làbức tranhcát tườnggiúpnhữngnhàgiàucóchắnđiềmhung.Bướcquabứcbìnhphonglàmộthànhlangdàithôngvớihậuviện,xungquanhtrangtrímộtvàihòngiảsơn,haibênhànhlangcòntrồngmấychụcgốctrườngxuân.Vừađingangqua,hươngthơmnồngnànđãùavàomũikhiếnngười tamêsay.Điđếncuốihành lang,TưKỳnhìnthấymộtvòmcửahìnhbánnguyệt,thìraphíasauvẫncònmộtcáisânlớnnữa.Trong hồ cá hình hoa sen cómột ngôi đình hóngmát hình bát giác,trôngvôcùngtinhtếvàtaonhã.

    “Ô!ThímVương,phủlạituyểnthêmahoànư?”

    ĐoànTưKỳnhìnthấymộtthanhniêntuấntúđanguểoảingồitrênchiếcghếdàikêtrongđình.Chàngtraibiếngnháccấtgiọng,đợicôgáingồicạnhbócnhođưavàotậnmiệng.ThímVươngvộikéoĐoànTưKỳrảobướcđinhưng vẫn cười giả lả, đáp: “Thưa cậuVân, nó là đứa hầu hôm naymớiđượcthunhậnvàophủ.TưKỳ,conmauchàocậuVânđi!”

    “ChàocậuVân.”ĐoànTưKỳlàngườithôngminhhiểuchuyện,nàngvộivàngcungkínhhànhlễ.

    Chàngtraichậmrãiquayđầulại,hắncóđôimắtđenláyvàtrongveo,ánh

  • nhìnthămthẳmnhưnướchồthu,sâukhôngthấyđáy.

    “Ừm.”CậuVânlơđễnhđáplạirồiquaysangnằmlênđùithiếunữngồibêncạnh.Mộttráinhomàuđỏnhạtlạiđượcđưavàomiệng.

    ThímVươngđẩynhẹ lưngĐoànTưKỳ,giụcnàngđinhanh.Khibướcvào chính viện, Đoàn TưKỳ thắcmắc: “ThímVương, sao cậu chưa chophépmàchúngtađãbỏđivậy?”

    “Nhađầungốcnày!Đámngườihầukẻhạnhưchúngtađôikhiphảitinhmắtquansát,phánđoántìnhhình.KhinãycậuVântrảlời“ừm”nghĩalàcậuấytỏýbiếtrồinênđươngnhiênchúngtacóthểđilàmviệckhác.”

    “CậuVânlàcậuCảạ?”

    ThímVươnglắcđầu,sắcmặtlàlạ,phảngphấtmốiáccảmvớingườivừađượcnhắcđến.“CậuấylàemhọxavớibàBa,tênlàTiếtVânTần,từNamKinhđếnVũHánlàmviệcnhưngvẫnchưatìmđượcnhànênlãogiabảocậuấyđếnđâyởtạm.Trôngcóvẻđànghoàngthếthôinhưngthựcchấtlàmộttayphonglưuđấy,chuyêndẫnlũcongái lẳnglơởngoàivềphủmàcũngkhôngsợbạihoạithanhdanh.Tómlại,saunàycónhìnthấycậuấy,tốtnhấtconcứtránhđi,nhớđừngdâydưavớihạngngườiđó.”

    ĐoànTưKỳtrịnhtrọnggậtđầu,nàngtuyệtđốikhôngdámquênlờicảnhbáonày.

    Sauđó,ĐoànTưKỳ lần lượt gặpbàHai vàbàBanhưngquyềnquyếtđịnhcuốicùngvẫnlàởbàHai.

    “ThímVương,tatinthím.ThímđãgiớithiệuconnhađầunàythìchonóđếnhầuhạHoàiDungđi.Nếuhầuhạkhôngtốt,tasẽtráchtộithímđó.”BàHaihémôinhấpngụmcàphêphasẵn,khẽnhíuhaiđầulôngmày,tiệntayđặtcốclêntràngkỷ.

  • “Saothếạ?Càphêđắngquáphảikhôngbà?Chắclàchoítđườngrồi.”ThímVươngâncầnbướctheobàHai,đồngthờilénđánhmắtrahiệuchoĐoànTưKỳ.

    Đoàn Tư Kỳ vội vàng lấy cái hũ sứ nhỏ dưới tràng kỷ, gắp một viênđườngthảvàocốccàphêtheoámhiệucủathímVương,sauđókhuấyđềurồidânglênbàHai.BàHaicầmlấycốc,liếcmắtnhìnnàngmộtthoángrồicất lời khen: “Thôngminh nhanh nhẹn đấy, mà nommặt mũi cũng xinhxẻo.”

    “Bàcứyêntâm!Tôibiếtconbénàytừkhinócònnhỏ,tínhtìnhthậtthà,chấtphác lắm.Bâygiờ thếnóvàochỗcủaQuếNhi là rấthợp.”QuansátthấysắcmặtbàHaiphảngphấtnéthài lòng,thímVươngliềnnhâncơhộinói thêmvào: “Chỉ trách con nha đầuQuếNhi không có phúc phận, khókhăn lắmmớiđượcchuyểnsanghầuhạcậuHai, thếmà lại lâmbệnhquađời,maymàpháthiệnkịp thời, không lại truyềnbệnhchocậu, ấymới làtrọng tội.Nhưng thựccũngchẳnghiểu saonó lạimắccănbệnhđó.Chỉemấyconnhađầunàycậychủnhândễtínhđâmhưhỏng,mặtdàymàydạnrangoàiănsươnguốnggiórồirướcbệnhvàothân.Mãiđếngiờ,bệnhcủacậuHaimớikhởisắcmộtchútnhưngvẫnphảitìmmộtconhầuđángtinởbênchămsóc,khôngđểxảyrabấtkìsơsẩygìmớiđược.”

    ThímVươngđãnóitrúngtâmsựcủabàHai.Nghĩđếnđứacontraihayốmđaubệnh tậtcủamình,bà thởdài,nói:“Càphêcóđắngđếnđâucũngkhông sánh nổi vị đắng trong lòng…” Nói rồi, bà bỏ cốc cà phê xuống,khônguốngnữa.ThếlàcôngviệccủaĐoànTưKỳđãđượcđịnhđoạt.

    QuyPhácViênlànơiởcủamộtmìnhcậuchủĐỗHoàiDung.KhácvớiVinhThọViênlànơilãogiavàcácphunhânở,QuyPhácViênđượcthiếtkếtheokiểukiếntrúccổ,trôngrấtmộcmạc.

    TrênđườngđếnQuyPhácViên, thímVươngkểchoĐoànTưKỳnghemộtlượtnhữngchuyệntừngxảyratrongphủhọĐỗ.LúcấyTưKỳmớibiết,thì raĐỗHoàiDung là“dònggiống”duynhấtcủabàHai, làcon trai thứtrongphủ.Trướcđây,bàCảcũngcócontraivàcậuCảđượclãogiavôcùngyêuquý,tiếclànămmườilămtuổi,cậuCảlâmtrọngbệnhnênđãkhăngóivềtrời.BàCảquáđaubuồnnênnămsaucũngnhắmmắtxuôitay,đểlạicô

  • Ba tên làHoàiBích.Nămngoái, côBađã ranướcngoàiduhọc, giờvẫnchưavề.CònbàBamớivàophủnămkia,vẫnchưasinhhạđượccôcậunào.TưKỳđượcsắpxếpđểhầuhạcậuHaitronghoàncảnhấy.

    Nhưng cậu Hai không dễ hầu hạ chút nào. Thím Vương tổng kết conngườicậuHaibằngbatínhtừ:quáiđản,côđộcvàkhógần.Dotừnhỏcậuchủđãmắcbệnhviêmphếquảnmãntính,lạithườngxuyênđauốmnênmọingười trongphủkhông cho ra khỏi phòngnhiều.Lâudần,ĐỗHoàiDungđâmquenvớiviệcngồingâyngườitrongQuyPhácViên,ngoàiđọcsáchvàvẽtranhrathìchẳngcònthútiêukhiểnnàokhác.

    ThímVương thấycửa thưphònghémở, liềnkhẽkhàngbướcquahànhlang,thòđầunhòmvàotrong,quảnhiênthấymộtngườiđangngồivẽ.ThímVươngkéoTưKỳtiếnvềphíatrướcmộtchút,cungkínhvấnan:“Thưacậu,nhađầunàytênlàTưKỳ,bàsaiđếnhầuhạcậuthaychoQuếNhi.Cậucógìcầndặndòthìcứnóivớinó,nếucóchỗnàochưađượcchuđáothìmongcậurộnglòngđạilượngcho.Hômnaylàngàyđầutiênnóvàophủnênvẫnchưathôngtỏcácquytắclắm.”

    “ChàocậuHai,tôi…emlàĐoànTưKỳ.Saunày…”

    “Biết rồi!”ĐỗHoàiDung lạnh lùng ngắt lời nàng, chủ độngdựngbứctườngngăncáchgiữamìnhvàngườihầu,phânchiarạchròiranhgiớiHán-Sở.

    ĐoànTưKỳsữngngười,liếcthímVươngcầucứu.ThímVươngbiếtrõtínhcáchkỳquặccủacậuchủnênchỉghétainàngdặndòvàicâurồiviệncớluiratrước.ĐoànTưKỳcàngbơvơ,khôngbiếtnênlàmgì,chỉbiếtngâyngười đứng chôn chân ở cửa đợi cậu chủ sai bảo.Nhìn cậuHai đang tậptrung vẽ, nàng bất giác quan sát kĩ từ đầu đến chân anhmột lượt. So vớichàngtraimànàngvừanhìnthấythìcậuHaitrônggầyguộc,ốmyếuhơn,đặcbiệtlàchiếcáokhoácdàimàulamnhạtinchìmhìnhlátrúcmàuxanhlạicànglàmnổibậtdángngườimảnhkhảnhcủaanh.

    Nàngcứthếđợi,chẳngngờđợiliềnmộtmạchmấytuầntrà.

  • So với tốc độ thường ngày thì hôm nay, Đỗ Hoài Dung vẽ chậm hơnnhiều.Anhgiơbứctranhhoavàchimvừavẽxonglên,thổinhẹnhữngchỗchưaráomực.Vôtìnhngướcmắtlênnhìn,pháthiệnĐoànTưKỳvẫnđứngởngoàicửa,mặtĐỗHoàiDungthoángchốchiệnnétkhôngvui.Anhxẵnggiọnghỏi:“Saocôcònđứngđó?”

    ĐoànTưKỳngẩngđầulên,lắpbắpgiảithích:“Em…emkhôngbiếtlàmgì,hơnnữa…chaemtừngnói,khiđọcsách,viết thưpháp,vẽ tranhhoặcchơiđànthìđiềucấmkỵnhấtlàbịquấynhiễu.Chonên…emmuốnđợicậuvẽxong.”

    “Đúnglàngốchếtthuốcchữa!”ĐỗHoàiDunglạnhlùngbuôngmộtcâurồithongthảbướcrakhỏiphòng.LúclướtquamặtTưKỳ,anhthoángdừnglại,mùihươngphảngphấtlantheotàáo.TưKỳhítmũi,vôthứcđuổitheomùihương.Nàngtừngrấtthíchngửimùihươngđặcbiệtnàynhưngsaukhichamấtthìnóđãtheochaxuốngnấmmồsâudướilớpđấtvàngđắpthànhụ,từđónàngkhôngbaogiờcònngửithấynữa.

    Thế mà hôm nay, nàng lại ngửi thấy. Nhưng chẳng bao lâu sau, mùihươngđã tảnmát trongkhôngkhí rồidầndầnbiếnmất,chẳngđể lạichútnàochonàng.TưKỳvụtngoáiđầu,pháthiệnbóngcậuchủđãđixatựbaogiờ.

    Vầngdươngđỏ rựcxuyênquanhữngphiến lá longnão,nhảynhót trênthânhìnhmảnhdẻcủaĐỗHoàiDung.Đixathêmmộtchút,cảngườianhnhưtắmtrongquầngsángđó,nếukhôngcóđôimắtsángngờivàtrongveođếnnỗikhôngtiamặttrờinàocóthểxoámờthầntháicủachúngthìTưKỳđãthựcsựchorằnganhsắptanchảytrongánhnắngmặttrời.

    Haingàysau,TưKỳdầndầnnắmđượcthóiquenhàngngàycủacậuchủ.Nhân lúcĐỗHoàiDungnghỉ trưa, nàngnhanhnhẹnquét dọn thưphòng.Đanglauchùithìánhmắtnàngchạmphảibứctranhnướcxanhcuộnquanhnúibiếcmàsángnaycậuchủmớivẽ.Trongmộtgiâylơđễnh,taytráicủaTưKỳbấtgiácchạmvàonghiênmực,làmvàigiọtmựcbắnvàocuốntranh.Nàngcuốngcuồnglấytaylau,nàongờcànglaulạicànglem.Trongthoáng

  • chốc, bức tranh tuyệt đẹp đã bị huỷ hoại hoàn toàn, ngay đến nàng cũngkhôngnỡnhìn.Đanglúchoảngloạnthìnàngthấycuốntranhđộtnhiênđộngđậyrồibaythẳngquataynàng,kẹpchặttrongngóntaycủaĐỗHoàiDung.Khôngbiếtcậuchủđãquaylại thưphòngtừkhinàomàTưKỳhoàntoànkhôngpháthiệnra.Trongkhoảnhkhắcđó,cảngườinàngtrởnêncứngđờ.

    ĐỗHoàiDungliếcnhìnbứctranhbịpháhỏng.Đólàbứctranhmàanhvẽthuậntaynhấttrongmấyngàynay,thếmàgiờđãthànhtờgiấylộn,bảosaoanhkhôngsasầmnétmặt.

    “Saunàycôkhôngcầndọndẹpthưphòngnữa!”ĐỗHoàiDungmởngănkéo,lấyhộpdiêmchâmlửađốtluônbứctranh.

    Lúcđó,khôngbiếtTưKỳănganhùmhaymậtgấumàdámthòtayradậplửa,nhưngtiếclàcậuchủcốtìnhmuốnhuỷbứctranhnêncuốicùngnóvẫncháy thành tro.Nàng rụtbàn taybịphỏngđỏ lại,khẩncầu:“CậuHai,embiếtmìnhkhôngnênlàmhỏngbứctranhcủacậu.Nhưnglúcấyemthựcsựbịcảnhsắctrongtranhthuhútnênmớivôtìnhphạmphảisailầm.Từnayvềsau,em…sẽkhôngbaogiờdámđộngvàođồđạccủacậunữa.”

    ĐỗHoàiDungcườikhẩy,hỏi:“Côcóhiểuvềhộihoạkhông?”

    Nànglắcđầu.

    “Đãkhônghiểuthìxemlàmgì?”

    TưKỳákhẩu,đúnglànàngkhôngnênxemchútnào.Sởdĩnàngtòmòlàvìnàngđanghoàiniệm,chanàngtừngrấtthíchvẽtranh,cònnàng,tiếnglàconnhàthưhươngnghèokiếtxácnhưngchỉbiếtmỗibộTamTựKinh.Đóvốnđãlàcảmộtsựđảkích,naylạibịngườitagiễucợtnhưthế,lòngnàngcàngbuồnbã,nướcmắtbấtgiáctuônrơi.

    ĐỗHoàiDungchaumàynhưthểđiềuanhkhôngthíchnhấtchínhlànướcmắtcongái.Vốnđịnhlêngiọngdạydỗcôhầugáithêmvàicâunữanhưngcuốicùnganhlạiimlặng.

  • “Chỉ cónhan sắcmàđầuóc trống rỗng thì phỏng có íchgì?”ĐỗHoàiDungxuatayvẻchánghét,cuốicùngvẫn“miễntội”chonàng.

    TuyĐoànTưKỳ rất cảmkích trước sự rộng lượngcủa cậu chủnhưngkhônghiểusaolòngnàngvẫntrĩunặng.KhôngmaynànglạigặpngayemhọcủabàBa,thiếugiaTiếtVânTầnởhậuviện,chưakịptớivấnanthìcậuVânđãđilướtqua,dườngnhưkhôngnhìnthấynàng.NhưngchưađiđượcbaoxathìđộtnhiênTiếtVânTầndừngbước,gọinànglại,hỏi:“CôtênlàTưKỳ?”

    ĐoànTưKỳđứnglại,hoangmanggậtđầu,đáp:“Vâng,thưacậuVân.”

    “Ồ…”TiếtVânTầnnheomắt,độtnhiênchỉlênmánàng,hỏi:“Saothế?Nướcmắt vẫn chưa khônày.Bộdạng thế nàymàdámchạy loăngquăngkhắpnơià?”

    Nghenóivậy,ĐoànTưKỳlấytayquệtvộilênmặt,nói:“Khôngphảiđâuạ.Tạihômnaytrờinóngquánênranhiềumồhôithôi.”Kếtquảbàntaydínhmựccủanàngbôilemluốckhắpmặt,khoảngtrắngkhoảngđen,trôngnhưphườngtuồng.

    TiếtVânTầnkhôngnhịnđượccười,đôimắtnheolạitạothànhhìnhvầngtrăngkhuyết,trôngvôcùngquyếnrũ,songkhônghiểusaoĐoànTưKỳlạiliêntưởngđếnnụcườicủaloàihồly.Trongnhữnggiấcmơthuởthiếuthờicủanàng,hồlyluôncónụcườinhưvậy,tuytàmịnhưnglạikhiếnngườitamêđắm.Cóđiều,nóichocùngthìTiếtVânTầnkhôngphảihồly,hơnnữanàngcònlờmờcảmthấytrongnụcườicủahắnẩngiấumộtsựlạnhlùng.

    “Saothế?”TiếtVânTầnnhìnnàngrồicườimộtcáchkhóhiểu.

    Nàngbấtgiácthấygờngợntronglòng.MãiđếnkhiTiếtVânTầnđưachonàngchiếckhăntay,ýbảonànglauvếtbẩntrênmặt,nàngmớinhớrataymìnhlấmlemmực.Lúcnãy,TưKỳvộivàngquệttaylênmặtnênchắcgiờđâymặt nàng cũngdính đầymực.Nàngbối rối đón lấy chiếc khăn, quaylưngđivừalauvừalenlénđưamắtnhìnTiếtVânTần,độtnhiênpháthiệncáchănvậncủahắncũngchẳngđànghoàng,yhệtnhưconngườihắn.

  • Nhữngcông tửconnhàgiàu thườnghaymặcáosơmi trắngbên trong,bênngoàikhoácáogilêbằnglụavàchoáovàotrongquần.NhưngTiếtVânTầnthìhoàntoànngượclại,khôngnhữngmởphanháogilêmàngaycảáosơmitrắngbêntrongcũngcốtìnhthảrangoài,trôngvôcùngphóngtúng.DùcáchănvậncóphầnkìquáinhưngmaymàconngườiTiếtVânTầnlạitỏarakhíchấtthanhcaonêntrônghắnkhôngcóvẻbêtha,lôithôi.

    TiếtVânTầnpháthiệnTưKỳlénnhìnmìnhnhưngkhôngbậntâm,chỉcườinhẹ,nói:“Tôivàophủcũngkhá lâu rồi,chứngkiếnkhông ítchuyệnquáilạ.Mỗikhitâmtrạngvuivẻ,chuiquacánhcổngnàyvàothămcậuấy,tôiđềubắtgặpcảnhahoàncủacậuấytấmtứckhóc.Ngườithìbịchênóinhiềuầmĩ,kẻthìbịchêngudốtchẳngbiếtgì.Cáianhchàngmọtsáchđócứnghĩtráitimcủacáccôhầugáiđềutrongsuốtnhưphalê.NếuquảthựccócôahoànnàonhưvậythìchưachắccậutađãcómệnhcậuBảo(*).”

    (*)ÝTiếtVânTầnmuốnnóiđếnnhânvậtGiảBảoNgọctrongtiểuthuyếtHồngLâuMộngcủaTàoTuyếtCần.

    TiếtVânTầncònchưadứtlờithìđãpháthiệnnétmặtcôahoànmớiđếncànglúccàngkhócoi,tronglònghắncũngthầmđoánđượcmấyphần,liềnnói:“Xemrađúnglàcháuhọtôilàmcôtứcquáđâymà.”

    ĐoànTưKỳvộilắcđầu.“Tạitôikhôngcẩnthậnlàmhỏngbứctranhcủacậuchủ,đólàlỗicủatôi.Đãkhôngcóhọcthứclạicònhọcđòingườitaxemtranh,kếtquả…Lỗilàởtôi.”Nàngliêntụctựtráchmình,rõràngđangvôcùnghốihận.

    TiếtVânTầnnhíumày,khôngđồngtình.“Khôngcóhọcthứcthìkhôngthểxemtranhsao?Thậthoangđường!”

    Nóirồi,hắndõiánhmắtlạnhlùngvềphíanhữnglầucácxaxa,khóemôikhẽ nhếch lên thànhmột đường congquái dị. Sau đó,TiếtVânTầnquayđầu,lùilạimấybướcrồinói:“Đứngđâyđợitôi.”Lờicònchưadứt,ngườiđãđixa.

  • TưKỳđứngngâyngườitạichỗ,chẳnghiểugì,lơngơđợiTiếtVânTầnquaylại.Khoảngmườiphútsau,hắncầmmộtcuốnsáchbọcdamàuxanhlamtới,nói:“Côđọccuốnnàyđi,khônghiểuchỗnào thìcứviệchỏicậuDung,nhấtđịnhcậuấykhôngthoáithácđâumàcòndạydỗcôđếnnơiđếnchốnnữalàđằngkhác.”

    TiếtVânTầncốtìnhnhétcuốnsáchvàotayTưKỳ.TưKỳchầnchừchưadámnhận.“Cậuchủghétnhấtbịngườikháclàmphiền.Nếutôinhờdạy,chỉecậu…”

    “Yêntâm!Nếuthấycôđọccuốnnày,cậuấynhấtđịnhkhôngkhoanhtayđứngnhìnđâu.CònnếucậuDungmắngcôvìđọccuốnsáchnàythìcôcứviệcmáchtạitôixúicôđếnlàmphiềncậuấy.Hơnnữa,chẳngphảicôcũngmuốnbiếtthêmkiếnthứcđểsaunàycòntiệnhầuhạcậuchủsao?”

    “CậuVânnóivậycũngđúng…”

    “Đúng là tốt rồi.Côcứnghe lời tôi,chắcchắnkhôngsaiđâu.Thôi, tôicòncóviệc,khôngtớiphiềncậuDungnữa.Côgiúptôichuyểnlờihỏithămđếncậuấy.”

    TiếtVânTần nói xong liền đi thẳng.ĐoànTưKỳ ôm cuốn sách,mấygiây saumới nhớ ra còn chưa trả khăn tay cho người ta, liền vội vã đuổitheo.Nhưngnghĩlạithìchẳnglẽlạitrảchiếckhăntaybẩnthếnày?Đúnglàứngvớilờichê“ngốckhôngđểđâuchohết”củacậuchủ.

    ĐúngnhưlờinóicủaTiếtVânTần:“Nếuthấycôđọccuốnnày,cậuấynhấtđịnhkhôngkhoanhtayđứngnhìn”,khithấyĐoànTưKỳômcuốnsáchmới trởvề, thiếuchútnữa làĐỗHoàiDungđã lấychổiquétnàngrakhỏinhà.Lúcấynàngmớivỡlẽ,cuốnsáchmàcậuVânchonàngmượnlàsáchcấmKimBìnhMai(*),chảtráchhắndámchắccậuchủnhấtđịnhsẽdạydỗnàng.MaymàTưKỳnhanhmồmnhanhmiệnggiải thíchngọnnguồnnênmớitránhđượchọa“tìnhngaylýgian”.Sauchuyệnnày,cậuchủĐỗHoàiDungvốn lạnhnhưbăng lại đồngýdạyhọc chonàng thật.Nhưngkhôngngờ,cuốnsáchđầutiêncậuchủđưachonàngđọclạilàSửký(**).Anhbảomuốnthôngvăntấtphảithôngsửtrước.Mộtnướcmàkhôngcólịchsửsao

  • đượcgọi làmộtnước,ngườikhôngcóquákhứ thì sẽkhôngcó tương lai.Muốntưduythôngsuốtmạchlạcthìđầutiênphảihiểusửsách.BởinhữnglờidạybảoấynênthờigianngủcủaĐoànTưKỳlạicàngbịrútngắn,nàngtoàntâmtoànýđọcsách.Cóđiều“mónSử”nàysaomàkhóhiểuthế,thựckhiếnnànglựcbấttòngtâm.

    (*)TênđầyđủlàKimBìnhMaitừthoại(TruyệnkểcóxenthitừvềKimBìnhMai),làbộtiểuthuyếtdàigồm100hồicủatácgiảTiếuTiếuSinh,TrungQuốc.Nộidungtruyệnchủyếumôtảcuộcđờinhiều tộiácvà trụy lạccủanhânvậtTâyMônKhánh.Tiểu thuyếtnày luônbịcoi làsáchcấmdướithờiphongkiếnvàdânquốc.

    (**)CuốnsửcủaTưMãThiên,đượcviết từnăm109TCNđến91TCN, ghi lại lịch sử TrungQuốctừthờiHoàngĐếthầnthoạichotớithờiôngsống.

    Tốihômtrước,vìthứcđêmbiêntậplạilờithơgiúpnàngdễđọchơnnênbệnhcũcủaĐỗHoàiDunglạitáiphát,vìkhôngmuốnkinhđộngđếnngườinhànênanhcứgắngnhẫnnhịnchịuđựng.Buổisáng,lúcbàHaiđếnthămbệnh,anhcòngượngvui,tránhlàmtrongnhàlạixônxao.Chútthuốcgiảmhocuốicùngcũngđãuốnghết, lúcấyanhmớisaiTưKỳsanghiệuthuốctrongphủlấymộtítmangvề.Trướckhinàngđi,anhcòncẩnthậndặndò:Tuyệtđốikhôngđượcnóianhđãuốnghếtthuốc,chỉcầnnóilấythêmthuốcvềdựphòng là được.TưKỳhiểu ý nên sau khi hầuhạ bữa trưa cho anhxong,nàngliềnđếnhiệuthuốcởtiềnviện.

    Lúcđingangquahoaviên,TưKỳnhìnthấycôgáiphongtìnhlầntrướcbónnhochocậuVântrongđình.Côgáimặcáodàikhôngtaybằnglụamàukhóinhạt,tấtcảđườngcongtrêncơthểlộravôcùnggợicảm,thêmvàođólàmáitócuốnxoăngợnsóngthờithượng,cànglàmtônthêmvẻkiềumị.CóđiềukhôngthấycậuVânởcạnh,nétmặtcôgáitrôngbuồnbuồn,côtađanguểoảichocávàngtronghồăn.Ngaycảkhilộnửabắpđùi trắngnõnnhưtuyếtvìngồinghiêngtrênthànhlancanđá,côgáicũngchẳngbuồnđểý.

    TưKỳphânvângiâylát,khôngbiếtnênxưnghônhưthếnào.Nàngthầmnghĩ,tuycôtalàbạngáicủacậuVânnhưnghaingườivẫnchưathànhthânnênchưađượcxếpdanhphận,cóđiềunànglàphậnhầugái,cólẽvẫnnênchạytớivấnanthìhơn.CôtatênlàTiểuCửu,chibằngnàngcứgọilàcôTiểuCửu.

  • Đúnglúcấy,bàBavàahoànLinhNhichuyênhầuhạbàlạixuấthiệnởphíakiacủahoaviên.Tìnhcờ,họcũngđitớihồcá.

    “ConchàobàBa.Bàđidạohoaviênđấyạ?”ĐoànTưKỳvấnan.

    “Ừm.Trongphòngbứcbí,vôvịquá,rangoàivậnđộngchântaymộtchútchothoảimái.”BàBavungvẩykhăntaylênxuốngnhưthểđangtậpthểdụcthậtrồiđưalênchenắng,khôngquênliếcmắtnhìnraphíahồcá.LinhNhiđứngcạnhquạtkhôngngớttay,chỉebàbịnực.

    NóiđếnbàBa,xuấtthâncủabàkhôngđượctốtlắm.Nămnaybàmớihaimươilăm,haimươisáutuổi,sovớibàHaithìtrẻhơnnhiều.Tuychẳngcógiađìnhthanhthếnhưngbàlạicósắcđẹpvàtuổitrẻbùlại,thêmvàođólàlờiăntiếngnóikhéoléo,ngọtngàonênlãogiavôcùngsủngái.MọingườitrongphủtônkínhbàchẳngthuakémbàHaichútnào.

    “Àphảirồi,dạonàyHoàiDungcóđượcankhangkhông?”BàBabuộtmiệnghỏinhưngmắtvẫnhướngvềphíahồcá.

    “Vẫnổnạ.CảmơnbàBacólòngnhớđến.”

    “Đólàđiềuđươngnhiên,dẫusaotacũnglàmẹcủacậuHaimà.”BàBacườicườirồiđộtnhiênquaysanghỏi:“TưKỳ,côđãhứagảchoaichưa?”

    “Chưa…chưaạ.Concònchưanghĩđếnchuyệnđó.”TưKỳngạcnhiên,lắcđầuquầyquậy.

    BàBathấybộdạngluốngcuốngcủacôhầugái,độtnhiênlạithấythúvịnêncũngnhiềulờihơn.

    “Congái lớnthìphải lấychồng,chứmặtdàymàydạnbámriết lấyđànông,ănnhờởđậuthìchẳngphảihạngchínhchuyên.Ngaycảhaichữ“xấuhổ”cũngkhônghiểuthìngườiđànôngnàokhôngkhinhthườngcơchứ?TưKỳà,hìnhthứccủacôcũngkhôngtệ,nhưngphảibiếtgiữthântrongsạch,chớđuađòihọctheothóixấucủangườita,nghechưa?”

  • Nóiđoạn,bàBasửalạicổáochoTưKỳmộtcáchthânmậtrồitiếptụcchậmrãinhảtừngchữ:“Congáitốtnhấtvẫnnêncómộttấmchồng,chứcáikiểuduyênbèonướctươngphùng,giànhânngãinonvợchồngấyà…chẳngđượcmấynỗiđâu.Đànôngmàthiếuđànbàthìvẫncóthểtìmngườiđànbàkhácnhưngđànbàmàbịđànôngbỏthìkhácgìchiếcgiàyrách,cònthằngđànôngtửtếnàothèmnhòmngóđếnnữa.Điềumaymắnduynhấterằngchỉlàkhôngphảilàmgáigià,cảđờichẳngđượcnếmmùiđànôngthôi.”

    Nóixong,bàBanhếchmépcười,dángđiệuquýpháikiêusa,lờinóirõràngđangnhắmthẳngvàomộtngười.ĐếnconngốccũnghiểubàBađangbónggióchỉdâumắnghoè.Cóđiều“hòe”ngườitachẳngthèmđếmxỉađếnlờibà,cònphận“dâu”nàngđâythìđãđỏmặttíatai.NànglénnhìntrộmcôgáitênTiểuCửuphíađằngxa,thấycôtavẫnlặngimngồiđó,mặtkhônghềbiếnsắc,tayvungvẩychiếckhănmộtcáchbuồnchán,tiếptụccúixuốnghồngắmcá,dườngnhưchẳngnghethấybàBanóigì.KhônghiểusaoTưKỳlạithởphàonhẹnhõm.

    TháiđộphớtlờcủaTiểuCửukhiếnbàBathấyvôvị,tátngườimàngườichẳng thèm kêu lấymột tiếng thì ai còn hứng thú giày vò tiếp nữa.Cuốicùng,bàBachỉlạnhlùnghừmộttiếngrồidẫnLinhNhirakhỏihoaviên.

    Cóđiều,nàoaibiếtvìsaoTiểuCửulạivẩykhăntay.Chẳngquacômuốnmượnchútgióđểcốkìmnéndòngnướcmắtđangdânglênthôi.Đâykhôngphảinơiđượcphéprơilệ.Côphảiđợi,đợiđếnkhinhìnthấybờvaicóthểchomìnhghévàomàoàlênkhócthậtthoảimái.Chỉkhiởtrongvòngtayhắn,cômớicóthểbuôngthảbảnthân.

    Cuốicùng…hắncũngđến,dẫukhiấysắctrờiđãbảnglảng.

    “Saothế?Mớiđợicómộtngàymàđãdínhlấyanhthếnàyà?”TiếtVânTầnvừa bướcvào cửa đã bịTiểuCửuômchặt, lòngbiết rõ cô đang làmnũngnênhắncũngâuyếmômlấyeocô.Hắnpháthiệncôquênđigiày,liềntrêu:“Nếuanhkhôngvềthìchẳnglẽemcứchântrầnngồiđợianhmãisao?”

    TiểuCửugậtđầuthậtmạnh.Chỉcầnhắnchịuquaytrởlạithìngaycảkhiđangkhoảthân,côcũngnhàovàohắnmàkhônghềdodự.“Embiếtanhsẽ

  • quayvề.Muộnhơnnữaemcũngđợi.Muộnbaolâuđinữaemcũngđợi.”

    “Chẳngphảibâygiờanhđãvề rồiđấy thôi?Đừngnũngnịunữa.”TiếtVânTầnnhẹnhàngbuôngTiểuCửura,mệtmỏicởiáokhoác.

    TiểuCửungâyngườinhìnchằmchằmvàobónglưngcủahắn,khôngchịurờihắnnửabước.NghĩđếnnhữnglờisỉnhụccủabàBabansáng,nhớđếnnhững lời nguyền rủa độc địa, cô bỗng thấy sợ, cô sợ có ngày những lờinguyềnrủaấysẽtrởthànhsựthực,côcàngsợkhuônngựcấmápkiasẽcóngàybiếnthànhbónglưnglạnhlẽo.Côsợ,bởicôkhôngđượcphépthua.

    “VânTần,anhcóyêuemkhông?”Trướcđây,côrấtsợhỏicâunày,sợvôcùng,nhưngbâygiờcôkhôngthểkhônghỏi.

    “Saophảihỏinhữngcâuvônghĩanhưvậy?Cảngàyhômnaykhônggặpanh,khôngthấynhớsao?”VânTầnghétnhấtbịcongáihỏicâuđó,hắnvỗnhẹvàomácôrồikéocôngồixuốngcạnhgiường,khôngngờTiểuCửuđẩytayhắnra,cươngquyếthỏiđếncùng:“Anhvẫnchưatrảlờiem.Anhcóyêuemkhông?Saunàyanhcóchánghétmàbỏemkhông?”

    “Embiết rồi còn hỏi.”TiếtVânTần cười nhẹ, giọng dịu dàng đến nỗikhiếnTiểuCửulelóitiahivọng,côgậtđầuđầykhẳngđịnh.

    TiếtVânTầnmêmảivuốtvexươngquaixanhcủacô.Đâylàphầnhấpdẫnhắnnhấttrêncơthểphụnữvàhắncũngquensửdụngcáchnàyđểgiaotiếpvớihọ.KhôngthểphủnhậnTiểuCửulàmộtcôgáiđẹp,ởcôhộitụđầyđủmọiyếutốđểhấpdẫnvàgiữchânđànông,bởivậydùcôđãhỏinhữngcâumàhắnvôcùngkiêngkịnhưnghắnvẫncườirạngrỡ,thậmchícònrạngrỡhơncảvầngmặttrời.

    “TiểuCửu,emtheoanhbaolâurồinhỉ?”

    “Bathángnămngày.”

    TiểuCửutrảlờingaylậptứcnhưthểkhôngcầnsuynghĩ.Mỗingàyởbên

  • hắn,côđềukhắccốtghitâm.CâutrảlờicủacôkhiếnTiếtVânTầnrấthàilòng.Hắnnắmtaycôrồikéobàntayđóápchặtvàomámình,xoanhẹ.“Khinãyemhỏianhcóyêuemkhông,liệusaunàycóbỏemkhông,giờanhsẽnóichoembiết,anhkhôngcầntìnhyêu.Ngàythứsáusauhaihaybathángnămngàygìđó,cóthểanhsẽbỏem.”

    TiếtVânTầncười,điệucườithoángnétđatình.ĐâychínhlàđápánmàTiểuCửuhằngđeođuổibấylâu.Côkhônghiểu,thựcsựkhônghiểuvìsaokhithốtranhữnglờituyệttìnhấymànụcườitrêngươngmặthắnvẫncóthểđẹpđếnthế,vôtộiđếnthế.Lẽnàohắnkhôngsaothậtư?Nếucóthể,nếuđượcphép,TiểuCửuthựcsựrấtmuốnnhìntrộmxemđáylònghắncóchứahìnhbóngmìnhhaykhông,côcũngmuốnhét lênmộtcâuthật to,hỏihắnrằng:“Thếrốtcuộcquanhệgiữachúngtalàgì?”

    Nhưngcôkhôngcòncơhộiđểhỏi,màcũngkhôngmuốnhỏinữa,côđểmặchắnnằmlênđùimìnhvớinétmặtthảnnhiên.Hắntinhnghịchhônnhẹvàonhữngngóntaythondàicủacô,từngngón…từngngón…Dẫusaohắncũngkhôngnhìnthấynướcmắtcủacô,khôngthểhiểuđượcnỗituyệtvọngđangthétgàotronglòngcô.Hắncủagiờphútnàyvẫncườicườitrêuchọccônhưthườngngày:“TiểuCửu,anhmuốnănnho.Khôngphảinhoembónthìanhkhôngănđâu.”

    TiểuCửucườidịudàng,khuônmặtphảngphấtnétthêlương,khóemắtngânngấnlệ.Côrunrunhỏi:“Thếkhiemkhôngcóởđây,anhcóănnhongườikhácbónkhông?”

    TiếtVânTầncười,đáp:“Anhnóirồimà,khôngphảiembón,anhnhấtđịnhkhôngăn.”

    “Được.Đểemrửanhorồibónchoanh.Từnayvềsau,phảidànhchoemmộtkhoảnhnhonhỏtrongtráitimanhđấy.”

    “Ừm,chắcchắnrồi.”TiếtVânTầnvộihứa,lònghivọngđâylàlầncuốicùngcônhắcđếnchuyệnnày.

  • 2

    Vượtquakiếpnạn,vụtraođổigiếtngười

    VìgầnđâycảmthấyngonmiệngnênĐỗHoàiDungmuốnănmónTamTiênĐậuBì(*).ĐoànTưKỳliềnxinbàHaichorangoàiphủtìmnguyênliệu làm món ăn cậu Dung thích. Thấy trời vẫn còn sớm, nàng bèn tiệnđườngrẽvềthămnhàmộtlát.

    (*)MónănvặtrấtphổbiếnvànổitiếngởVũHán,HồBắc.Vỏđượclàmbằngbộtnếpvàbộtđậuxanh,nhânđượclàmbằnghỗnhợpbanguyênliệugồm:tôm,thịt,trứnghoặcthịt,măng,nấm.

    Hômnay,bàĐoànkhôngđilàmmàngồiởnhàkhâulạimấycáiáobịsứtchỉcủaĐoànKỳPhàn,vừakhâuvừanóichuyệnphiếmvớiylúcnàyđangmúcnướctrongangnướcuống.ĐộtnhiênnghethấyTưKỳgọi“Mẹơi”,bàmớipháthiệncongáiđãvàođếncửa,vộivàngmangcanhđậuxanhngâmtrongchậunước lạnh ra.Nhìn thấy anhhọđangởđây,TưKỳcũngnhảychânsáođếnănmộtbátrồibảomẹkhôngcầnbàyvẽlàmbữatrưanữa.

    ĐoànKỳPhànthấyemhọgầyguộc,xanhxaohơnlúcmớiđi,liềnxótxahỏihanmộthồi.Sauđó,ylầntúiquần,mócramộtgóibạcnhỏchừngmườicắc,dúivàotayTưKỳrồidặndò:“Sốtiềnnàyemgiúpanhđưachothím,tấtcảlàmườibốnđồngđạidương,emgiữbốnđồngmàdùng,muốnăngì,tiêugìthìcứăn,cứtiêu.”

    ĐoànTưKỳtrôngthấynhiềutiền,lònglạihoangmang.“Anhlấyđâuranhiềutiềnthế?Đừngnóianhlàmchuyệngìdạidộtđấynhé.”

    “Conbénàytoànnóilinhtinh!AnhđượcmộtôngchủlớnởNamDươngthuêđấy.Saunàykhôngcầnbánmặtchođất,bánlưngchotrờiởbếntàunữa,chỉcầnchạyloăngquăngchoôngấysaivặtlàđược.Đâylàtiềncônganhvấtvảsuốtnửanăm,dùsaoanhcũngđượcngườitabaoănbaoở,emvàthímcứcầmsốtiềnnàymàtrangtrảicuộcsống.”ĐoànKỳPhànlấykhăn

  • mặtlauquamồhôichảyđầmđìatrênmặtrồimúcmộtgáonướclạnhđổvàochậu.Cứnghĩđếnlờihứasắpphảithựchiện,lòngycàngthấpthỏmkhôngyên.

    Sốlàmấyngàytrước,vìbấtmãnvớibọnTiểuKimĐường,bangpháilớnnhấtnhìởVũHánéptiềncônglaođộngkhổsaiởbếntàu,ĐoànKỳPhànđãcãinhauvớibọnchúng,kếtquảbịbọnchúngbaovây, truysát.Sâu tronggóctốiởbếncảng,ĐoànKỳPhànkhắpngườibebétmáu,ngồibấtđộngdựavàogóc tường,đầuvẫnđộimộtcái sọt ráchnát.Thứnướcđenngòmbốcmùihôithốilọtxuốngtheokhesọt,nhỏròngrònglênchiếcáochẽnkhoácngoài, trên cánh tay và trên lưng y làmấy vết chém trong quá trình chạytrốn,khiếnyđaubuốtđếntậntim.Nhưngđauthìmặcđau,ykhôngdámthởmạnh,chỉnghiếnrăngchịuđựng.NếukhôngphảitạibọnTiểuKimĐườngcốýbớtxéntiềncôngvấtvảlắmmớikiếmđượcởbếntàuthìcómườiláganycũngchẳngdámđộngtớibangpháixãhộiđen.Giờxuixẻobịchúngđểmắttới,hômnàochỉcầnsơsảymộtchút,hômấychínhlàngàygiỗcủay.Trốnthoátđượcmộtlầnnhưngkhôngphảilầnnàothầnmaymắncũngsẵnlòngmỉmcười.

    DườngnhưvậnmaycủaĐoànKỳPhànđãcạnkiệt,bởiynghethấytiếngbướcchânđangđivềphíamình.Tiếnggiàygõ lộpcộpxuốngmặtđườngnhựa rất giống tiếng xích sắt kéo lê trênmặt đường lúc hai phe phái rượtđuổiđòimạngnhau.Âmthanhcànglúccàngrõtheonhịpđiệuđềuđặn.Nótiếngần,tiếngầnhơnnữa…rồinháymắtđãởngaysaulưngy.“Bụp!”,cáisọttrênđầuybịngườitađậpmạnhmộtcái.Rõrànglầnnày,ymuốntrốncũngkhóthoát.

    “Rađi.Tôikhôngcóhứnggiếtcậu.”Giọngmộtngườiđànôngvanglên,khẩuâmnặngvùngChiếtGiang.KhôngthấyKỳPhàntrảlời,hắntaliềnbỏcái sọt trên đầu y xuống rồi “mời” y ra ngoài.Chẳng còn cách nào khác,ĐoànKỳPhànđànhlómặtra.

    Khiđó,ykhácnàoconchótrongnhàcótang,bịngườitacắtmấtnửacáiđuôi,sẵnsàngchấpnhậnmọilờinhụcmạcủakẻcầmdao,thậmchísẵnsàngchịuchết.Y từ từđứngdậy,vô thứcnắmchặthai tay,bởi làmvậyngườikhácmớikhôngpháthiệnrayđangrunrẩyđếnđộkhôngkiềmchếnổi.

  • “Tôitìmcậuvìmuốnhỏimộtcâuthôi.”Ngườiđànôngmớiđếnnóingắngọn,đồngthờimóctrongtúiramộtvật,némchoy.

    ĐoànKỳPhànbắtlấy,giởraxemthìthấymộtthứtrônggầngiốngnhưđiếuthuốclá.Banđầuycứngỡđốiphươngmócsúngragiếtmìnhnhưnghìnhnhưngườiđànôngnàykhônghềcóýtruysáty,màngượclạicònmờiyhútthuốc.

    “Đâylàxìgà,đắthơnthuốccuốnnhiềuđấy.”

    ĐoànKỳPhànđưađiếuthuốclênmũingửi.Yngạcnhiênkhithấymùixìgà hôi hôi, đúng làmùi thuốc lá thật, nhưng sốc hơnmùi thuốc lá thôngthườngmộtchút.

    “Đámculicáccậulàmcảnămcũngchẳngđủtiềnmuanổiđiếuxìgànàyđâu.Cóđiều,nếucậumuốnngàynàocũngcóxìgàhútthìtôicũngcócáchgiúp.”Ngườiđànôngtựalưngvàotường,cúiđầulấykhăntaylaumặtkínhrâm. Chiếc mũ phớt đội trên đầu hắn cũng chúc xuống, lấp ló lộ ra nửakhuônmặt.Hắn cónướcdangămđen trông rất khoẻkhoắn, khônggiốngđámcôngtửconnhàgiàumặthoadaphấnchútnào.

    ĐoànKỳPhànkhônghiểuchuyệngìđangxảyra,càngkhônghiểungườiđànôngnàyrốtcuộclàai,hỏi:“Anhtìmtôicóviệcgì?”Trênđờinàylàmgìcósựbốthínàolàvôcớ,càngkhôngcósựgiúpđỡnàolàvôtưcả.

    Gãđànôngđiềmnhiêncười,đeolạikínhrâmrồibướctớitrướcmặtKỳPhàn, nói: “Cậu dám đối đầu với hội TiểuKimĐường vìmấy đồng tiềncôngcơà?Từtrướcđếnnay, tôi rất tán thưởngnhữngngườicần tiềnhơncầnmạng,vìloạingườinàychỉcáchthànhcôngmộtbướcchânngắn,vàtôichínhlànấcthangcuốicùngdẫnđếnthànhcôngđó.Nếucậuđủbảnlĩnh,tôithừakhảnănggiúpcậu.”

    “Nhưngtôikhôngdanhkhônglợi,khôngngườichốnglưng,anhgiúptôicũngđâuđượclợilộcgì?”ĐoànKỳPhàntinchắcrằngtrênđờinàykhôngbaogiờtồntạingườitốtthuầntuýnhưngybuộcphảithừanhận,đốivớiy,tiềnbạcluôncósứchấpdẫnvôcùngmãnhliệt.

  • GãkiađưachoĐoànKỳPhànmộtmẩubáođãđượccắtra,bứcảnhtrênmẩubáovôcùngnổibật. “Nếucậucó thểnghĩcáchgàibẫy, trừkhửhắntrongvòngmộtthángthìtôiđảmbảosốtiềnmàcậunhậnđượccònlớnhơnsốtiềncậuhiệncótrongtayrấtnhiều.”

    ĐoànKỳPhànsữngsờ,độtnhiêncảmthấyđồngbạcđạidươngđangcầmtrongtaynặngtrịchtựatảngđángàncân,chỉcầnlơlàmộtchútlàysẽbịnóđètanxươngnátthịt.

    “Thìraanhmuốntôiđigiếtngườithayanh.Tôikhônglàmnhữngchuyệntráiluânthườngđạolýấyđâu.”Ydứtkhoátnói.Ykhôngthểlàmvàcũngkhôngbiếtlàmnhữngchuyệnđó.

    Tuynhiên, người đàn ông đó vẫn dám chắc y nhất định sẽ làm rất tốt.“Tôichưabaogiờnhìnlầmngười.Tôiđãtìmtớicậuhẳnphảicólýdo.Cậuthấychuyệnnàyquámạohiểm,chẳngkhácnàolấytínhmạngracượcvớiôngTrời.Tôichọncậucũnglàquyếtđịnhrấtmạohiểm,nếutôithuavụnàythìchẳngquachỉnhưrơimấtmộtmónlợinhỏ,cònnếucậubỏlỡvụnàythìcảđờicậuchỉcóthểchuirúcnơibếncảngnày,làmculicảđờivàkhốnkhổvớicuộcsốngbịcáiđói,cáilạnhhànhhạmàthôi.”

    Sauđó,ngữkhícủahắnđộtnhiêntrởnênsắcnhọn,thậmchícóthểbứcngườikhácđivàođườngcùng.“Sovớiviệcgiànhđượccuộcsốngvinhhoaphúquýmàngườikháccảđờicũngkhôngthểtưởngtượngnổithìtínhmạngđâucònnghĩalýgì.Huốnghồ,đãđánhcượcthìtấtcóthắngthua.Sựgiàucóvốnchỉgiànhchokẻchiếnthắngsaukhivượtquamạohiểm.Nóikhónghehơnmộtchútthìtínhmạngcủakẻnghèohèncònchẳngbằngđiếuxìgàcậuđangcầmtrêntay.Hơnnữa,nếubâygiờcậubịngườitađánhchếtngoàiphốthì chẳng phải cũng là chết sao?Không khéo còn chẳng có tiềnmà đóngquantài.Sốngcuộcsốngbầncùngvàđớnhènnhưvậyđếnhếtkiếpmàcậucũngcamtâmư?”

    ĐoànKỳPhànlắcđầu,quảthựcykhôngmuốntiếptụcsốngthếnày.Khiconmồiđãnảysinhthamvọngcóthứmàmìnhmộtlòngtheođuổithìcũnglàlúckẻđisănđạtđượcmụcđích.Gãđànônglạmặtbiếtyđangphânvân,

  • giằngxégiữalươngtâmvàhiệnthực,nhưnghắncàngbiếtrõhơnrằng,kẻsẵnsàngliềumìnhvớibangpháivìnửanămtiềncôngnàykhôngchuyệngìlà không dám làm. Chỉ cần khích y biếnmanh động thành hành động làđược.

    “Mộtthángsau,nếucậuthànhcông,tôinhấtđịnhsẽtìmđếncậu,màđãtìmlàthấy.Đếnlúcấy,cậusẽbiếtmìnhđượcnhữnglợiíchgì.Muốnlàmhaykhôngtùycậuquyếtđịnh.Làmhaykhôngđềukhôngsao,cứchờxemsốmệnhcủacậuthếnào.Tôichỉcóthểnóivớicậurằng:Khôngcótiền,cáigìcũngchỉlàphùdu.”

    Giọngnóicủahắntrànđầyvẻuyquyềnvàđángtin,khiếnĐoànKỳPhànkhôngthểkhôngtin.Dẫuykhônghềbiếthắnlàaivàcũngkhôngbiếtvìsaohắnlạitìmmìnhnhưngnhữnggìhắnnóiđãkhiếnyxaođộng.Nghĩđếnmấyngày trước, khi lần đầu tiên y đưamột điếu thuốc lá thơm lênmôi, điếuthuốcđóchỉcòn trơkhốcđầu lọc, loạiquảduynhấty từngđượcăn làvỏdưahấuvớtlêntừvensông,thậmchínhữngngàylàmcôngtrênbếntàu,dùđóivàngcảmắt,ycũngkhôngdámmuamộtchiếcbánhbaochỉđánggiámộtxulẻ.Ythườngxuyênchỉănmộtbữamộtngày,quanhnămlàmlụngđầutắtmặttốiởbênngoài,dămbữanửathángmớidámđảoquanhàmộtlầnvìmuốnbớtmộtmiệngănchogiađình.NghĩđếnngườithímtuổiđãcaomàvẫnphảiđilàmvúemchongườitavàcôemhọTưKỳphảiđilàmkẻhầungườihạchonhàgiàumàkiếmmộthàomộtcắccũngkhó,ychỉmuốncótiềnđểđượcnhétđầycáidạdàymỗingàyvàgiúpcảnhàkhôngcầnphảilođếncáiăncáimặcnữa.Đâycũnglànguyêndovìsaongườinghèobaogiờcũngsuynghĩđơngiảnhơnngườigiàu.

    ĐoànKỳPhànhítmộthơithậtsâuđểngửithêmmùicủađiếuxìgà,ngẫmthấygiácủanócònđắthơncảgiácủamình.Độtnhiên,yngắtnóralàmđôi,vứttoẹtxuốngđấtrồilấychândimạnhlên.Tínhmạngcủaysaocóthểrẻmạthơncảđiếuxìgàđượcchứ!Saunày,sốmệnhcủaĐoànKỳPhànynhấtđịnhphảitônquýhơnbấtcứai.

    NhưngĐoànKỳPhànngànvạnlầncũngkhôngthểngờrằng,kẻđangởtuổixếchiềuđượckhoanhbằngmựcđỏtrênmẩubáomàngườiđànôngnọđưachoylạilàVạnTamTư,cánhtayđắclựccủathươnghộikhéttiếngởVũHán,đồngthờilàsưgiacủaôngtrùmbangLongGiang.Nhưngyđang

  • trẻtrungsungsức,ykhôngtinkhixưalãogiàấycóthểtaytrắnglậpnghiệp,chenchânvàogiớithượnglưumàĐoànKỳPhànylạicảđờilangthangnơiđầuđườngxóchợ.

    Dẫulàmmộtkẻyênghùngbịngườitachửimắngcũngcònhơnsuốtkiếpkhôngthểngẩngmặtvớiđời.Cáigọilà“loạnthế”nghĩalàkhôngloạnthìlàm sao xuất thế?Đây đúng là cơ hội cómột không haimà người ta bàytrướcmặty.

    Hômnay,cómộtđoànhátnổitiếngđặcbiệttớinhàmộtngườiphụnữđểtrìnhdiễn.Dướivòmtrờinày,nhânvậtkhiếncảmộtđoànháttiếngtămnhưvậyphảiphá lệhẳnkhôngnhiều.Nhưng thực ra cô ta cũngchẳngcóbảnlĩnhgìđặcbiệt,chẳngquacómốiquanhệcựckỳtốtđẹpvớingườicủabếntàumà thôi.Cô tachính làHàDiễm,ảđànbàđượcVạnTamTưsủngáinhất.Đoànhátđãđếnnhàcôtabiểudiễn,cólýgìVạnTamTưlạikhôngđến thưởng thức?ChỉcầnVạnTamTưxuấthiện thìchẳngphảiĐoànKỳPhàncàngtớigầngiấcmơhơnmộtbướchaysao?

    Thế sựdườngnhưđềuđược tính toán sẵn, sốphậngiằng cobaonhiêungườinhưđànkiếnbòtrênmộtsợidâythừng,xâuchuỗingườinọvớingườikia,xâuchuỗiviệcnọvớiviệckia,khiếnnhữngngườikhôngliênquanđộtnhiêntrởthànhcóliênquanvớinhau,vòngnọmócvàovòngkia,thainghénra vô số sự ngẫunhiênở đời.Mà sự ngẫunhiên thuộc vềĐoànKỳPhànchínhlà,ngườianhemcùngylớnlêntừthuởnhỏlạilàhọcviêntrongđoànhát,bởivậycậutaquenmặttấtcảmọingườitrongđoàn.ThếlàĐoànKỳPhàn liềnnhờngười anh emđónói khóvới chủđoàn, xin choyvào làmchânsaivặthayváccờ,khôngcầntiềncông,chỉcầncómiếngcơmănlótdạlàtốtlắmrồi.Vừamaymấyhômtrước,chủđoànhátmớiđuổihaihọcviênphạmlỗi,hômnayđihátlạithiếungườidiễnvailínhváccờnênđangtìmngườibổsunggấp.ĐoànKỳPhànlạilàngườiđãquenbiếttừtrướcnênchủđoànliềnchoytạmthờiđếnthếchân,sauđódặndòanhemtrongđoànbảoychỗđứng,dạyycáchđivàcácquytắctrongđoàn.Sauđó,chủđoànhátdẫncảnhómvộivàngđếnbiệtviệncủaHàDiễm.

    Biệtviện tọa lạcngaykhuvựcphồnhoanhấtHánKhẩu, từng thuộc tô

  • giớicủathựcdânAnh.BâygiờtuybọnngườiTâyđãcúthếtvềnướcnhưngdưvịcủacơnsốtthờitrangmàbọnmắtxanhmũilõmangđếnvẫnnguyênvẹnởđó,khôngnhữngthếcònđượcpháthuyrựcrỡhơn.Khắpphốđâuđâucũngthấylũ“Tâygiả”mặcváyáoTây,taycầmôchenắng,làmbộlàmtịchnhõngnhẽoưỡnẹo.Đasốđámngườinàyđều là tiểu thưconnhàgiàucóhoặc công tử phong lưu.Họ ỷ quyền cậy thế gia đình, phát huy cái “bảnlĩnh”caosangquýtộccủabọnTây,giàyvòdânTrungQuốcđếnmộtmứcđộtinhtế,sâusắc,cựcđiểmvàcaotrào.

    Nơi tấc đất tấc vàng tập trung toàn danh sĩ thượng lưu thế này, ngàythườngchớnóidânthườngdámtơhàođến,chỉcầnlảngvảngdạoquanhđâymộtvòngelàđãbịhọchửiđổngrồi.Hômnay,đếnbiệtviệncủanhântìnhcủaVạnTamTư,ĐoànKỳPhàncàng thấm thía thêmvềkết cấugiai cấphìnhkimtựthápnày.Ytừngnhìnthấyrấtnhiềuquýông,quýbàkiểucách,vênhváo,nhưngđâylàlầnđầutiênycóphúcchứngkiếnmộtảnhântìnhkiểucáchvàvênhváonhườngnày.

    QuãngđườngtừlúcHàDiễmbướcxuốnglầuvàophòngkháchchắcchỉdàichừngmấymétnhưngcôảcó thểchậmrãi tạodáng,bướcđiđếngầnnửagiờ.Khôngnhữngvậy,mỗibướcđiđềuphảivểnhcongngóntayút,nhẹnhàngvéntàváydàibằngvảilụamỏngmàutíminhoalên,đểlộđôigiàydacaocấpmàutímdướichân,trêngiàycònđínhviênngọctraitrònbóng,vẻcaosangtônquýcànglàmnổibậtthânthếcủacôta.Côtangầmmuốnchotất cảmọingườidưới tầngmở tomắtnhìncho rõ,ngaycảviênngọc traiđínhtrêngiàycủamìnhcònđángtiềnhơnbọnhọ.ChưabaogiờĐoànKỳPhànnhìnthấymộtngườiđànbàcaongạođếnthế,nhưngvừaliếcmắtnhìntrộmHàDiễmmộtthoáng,yđãnhớnhưinkhuônmặtcủacôta.

    NgũquancủaHàDiễmmangnét thanhtúchỉcóởcongáivùngGiangNam,đôimắthạnhđẹpmêhồn,chỉtiếccôtacứthíchvênhváonghểncaocổ,khiếnmặtlúcnàocũngtrongtìnhtrạngvênhlên,chẳnglúcnàochịucúixuống,thựckhôngkhácgìbờmicongvútvừadàivừadàycủacôả.Dườngnhưcảphòngchỉcómỗimìnhcôả,cònnhữngngườikhácchỉpháthuytácdụng làmnền,cócũngđượcmàkhôngcócũngchẳngsao.Trong lãnhđịacủamình,HàDiễmcóthểthahồralệnh,vuithìnóivàilờisáorỗng,khôngvuithìcoitấtcảđámngườibêncạnhđềulàcỏrác.

  • “Hàtiểuthư,cômuốnnghevởnàoạ?Vởchúngtôiđãtậptừtrướckhôngvừaýcôư?”Chủđoànđónlời,hỏiýkiếnkháchquýmộtcáchrấtkháchsáo,thậmchícòncóphầnhạmình.

    KhókhănlắmHàDiễmmớibướcđượcđếncạnhghếsôphabằngnhungcógắntuarua.Côảcònđợingườihầugáiđiphíasaunhẹnhàngkéogócváyrồimớichịungồixuống.Sauđó,HàDiễmtiếptụcnghịchlọntóctrướcngựcnhưthểkhôngcóaitrongphòng,đợicôhầugáichỉnhgócváycaoquýcủa cô ta thật thẳng, lúc ấymới nhả lời vàngngọc: “Vở ấy có gì haymànghe?Hủyđi!”

    Chỉmộtcâunóinhưngđãhấtbỏmọicôngsứcluyệntậpsuốtmấyngàycủađoànhát.Nóigìthìnói,đâycũnglàđoànhátcótiếng,saodễdàngđểmộtngườiđànbàbẻhànhbẻ tỏiđếnkhócoinhưvậy?ĐừngnóimặtcủanhữngdiễnviênnổitiếngtrongđoànchẳngbiếtgiấuvàođâumàngaycảtênlínhváccờnhưĐoànKỳPhàncũngkhôngchịunổi.

    Sắcmặtchủđoànsasầmnhưnglờinóivẫnrấtbìnhtĩnh:“VậyhômnayHàtiểuthưmuốnchọnvởnào?”Nóirồichủđoànđưadanhsáchcáckhúchát,mặccôtamuốnchọnkhúcnàothìchọn.

    Ngón tay sơnmóng đỏ chót củaHàDiễm lướt qua từng khúc hát trêndanhmục,tựahồtayngọcđangmơntrớnkhuônngựcđànông,khiêukhíchcơnsóngngầmnhụcdụctronglòngmấythanhniêntrẻtrỗidậy.Cuốicùngngóntaythondài,đượcgiũatrònnhẵncủacôảdừnglạiởtênmộtcakhúc.

    “Vởnàyvậy.”HàDiễmnói.

    “HàtiểuthưmuốnngheĐiệnTrườngSinhsao?”Vởnàykhôngkhóhátnhưng chủ đoàn cảm thấy không được hợp thời lắm, chê nó mang điềmchẳnglành.NhưngthấyHàDiễmnhíumàyvẻbựcmình,nhưthểkhôngchophépbấtcứaiphảnđốiquyếtđịnhcủamìnhthìchủđoànliềnxuốngnước.Ôngtacấtdanhmụccakhúcđirồichắptaycảmtạ:“MaymắnđượcHàtiểuthưxemtrọng,chúngtôisẽdốcsứcbiểudiễn,khôngđểtiểuthưthấtvọng.”

    “ÔngViên!”HàDiễmđộtnhiênquaysanggọiquảngia.Sau tiếnggọi,

  • mộtônglãomặcáodàithờiMãnThanhvộivàngchạytới.

    “Tiểuthưmuốnsaibảogìạ?”

    “Ôngdẫnhọraphòngkháchnhỏđểchuẩnbị,lúcnàokhởidiễn,tôisẽgọihọsau.Nếuchậmtrễ,sẽphảibồithườnggấpđôigiáđãthỏathuận.”

    “Vâng,tôisẽlàmtheolệnhtiểuthư.”Lãoquảngiađáplờirồichắptayvềphíađoànháthànhlễ,nói:“Phiềncácvịvấtvảtớiđâymộtchuyến.Giờxinmờivàophòngkháchnghỉngơigiâylát,chútnữabiểudiễncàngcósứchơnạ.”

    “Phiềnlão.”ChủđoànđáplễnhưngvẫnkhôngquênquaysangnóimộtcâukháchsáovớiHàDiễm:“Hàtiểuthư,vậychúngtôixinphépluiratrướcđểchuẩnbị.”

    HàDiễmnằmdàitrênsôpha,lườinhácgậtđầu,mắtkhôngrờikhỏichiếcđiện thoại kiểu cổ đặt trên bàn trà.Đột nhiên ả cắnmôi, bực bội hét lớn:“Ngườiđâu!Gọi tới chỗVạn lãogia cho ta, gọi đếnkhinào lãogia chịunghemáymớithôi!”

    ThếlàđámngườihầuliêntụcnhấcmáygọiđếntậnsẩmtốinhưngvẫnkhôngliênlạcđượcvớiVạnlãogia.

    Đoànhátđợimãicũnghếtcảkiênnhẫn,bènmấy lầnnhờquảngiahỏixemrốtcuộchômnay tiểu thưcómuốnngheháthaykhông.Kếtquả,HàDiễmchỉnhắmmắttựavàosôpha,chẳngnóichẳngrằng.Bấtkểailèmbèmbêntaicỡnào,ảcũngnhấtđịnhkhôngmởmiệng.

    “Tiểuthư,liênlạcđượcrồi.”Ahoànphụtráchtrựcđiệnthoạiphấnkhởireolên,giơốngnghe,vẫytaygọiHàDiễm.NhưngHàDiễmvẫnngồiim,chỉhơihémắt,lạnhlùngnói:“Bảolãogiađếnđâyngaylậptức.Nếumuộnthìthôiđừngđếnnữa.”

    “Dạ…”Ahoànlúngtúnggãiđầu,cốvắtócnghĩxemnóithếnàođểmềm

  • mỏnghơnmột chút.Một lát sau,nóđặtốngnghexuống.Lúc trả lờiđiệnthoại,giọngnócóvẻtiunghỉu,buồnbuồn.TimHàDiễmthắtlại,khôngđợiahoànbáocáo,ảđãbiếttrướcđápán.

    “Tiểu thư,Vạn lão gia nói hômnay có việc quan trọngnên khôngđếnđược.Lãogiacònbảo,hômkhácsẽbùđắpchocômộtmónquàsinhnhậtthậtlớn.”Ahoànthànhthậtbẩmbáolại.

    NhữnglờiấyđãphánáthoàntoàntiaảotưởngcuốicùngmàHàDiễmcốtìnhchừalạiđểgiảivâychoVạnTamTư.RõrànglãobiếthômnaylàsinhnhậtlầnthứhaimươibacủaHàDiễm.Ngườiđànbàcóthểtrảiquamấylầnhaimươibatuổichứ?Tuổixuânrựcrỡnhấtcủađờingườicongái,HàDiễmđãdângtặngchomộtlãogiàđãthòmộtchânxuốngmồ,thếmàlãocòndámcoithường.

    “Tiểuthưđừngbuồn,khôngchừngVạnlãogiasẽtặngchocômộtbộváyvôcùnglộnglẫyđó.”

    “Gìcơ?Màythấycômặcváyđẹpư?”Côảcườinhạt,bàntayvôthứcvònhàugócváycủamình.

    “Vângạ.Tiểuthưmặcváyđẹplắmạ.Đẹphơntấtcảcácbàcáccômàemtừngnhìnthấy.”Ahoànkhôngbỏlỡdịptângbốc.

    “Được.Vậyđểcôchomàyxem,xemđếnchánmắtthìthôi!”Nóirồi,HàDiễmbựctứcđứngbậtdậy, túmlấygócváy,cầmcondaogọthoaquảđểtrênbàn trà rạchmạnhmộtđường, rồicứ thếrạch lấyrạchđể,đến lúccáiváybiếnthànhđámgiẻráchtủnmủnmớithôi.

    Hànhđộngđiêncuồngcủaảkhiếnmọingười trongphòngngâyngười,mãimớisựctỉnh.Cảđámnhàovàocanngăn,ngaycảcácthànhviêntrongđoànhátnghethấyầmĩcũnggiậtmìnhchạytới,vộivànggiúpđámgianhânkhuyênnhủHàDiễm,nhưngsựđãrồichẳngthểcứuvãnlạiđược.

    ĐoànKỳPhàn làngườicuốicùngtớiphòngkhách,nhìn thấymànkịchđòisốngđòichếtđócủaHàDiễm,khônghiểusaoy lạikhônghềcócảm

  • giáchoảngsợmàcònbìnhtĩnhđếnlạlùng.Ylinhcảm,ngườiđànbànàykhôngcóganlấydaođâmvàongườikhiếnmìnhbịthương,thậmchínhìnbộdạngđiêncuồngcủacôả,ychỉmuốnxônglênchoảmộtcáibạttai.Kếtquả,yđãlàmthếthật.Ydứtkhoáttặngảmộtcáitátnổđomđómmắt.Tiếng“bốp”vanglêngiữabiệtviệnkhiếnHàDiễmbừngtỉnh.

    HàDiễm trừngmắtnhìny, từmá trái truyềnđếncảmgiácbỏng rát.Ảchưa từng nghĩ, ngày này, giờ nàymà vẫn có người dám đánhmình, bởinhữngngười từngmuốnđánh chửi hoặcmuốngiàyvò ả đềuđã chếtmộtcách thê thảm.Chính vì nguyên nhân ấy nênHàDiễmmới cam tâm tìnhnguyệnđitheoVạnTamTư.Nhưnghômnay,gãdiễnviênquènnàylạidámtátả.

    KhôngđợiHàDiễmlêntiếng,bọnvệsĩphụtráchđảmbảoantoànchoảđãlậptứctúmlấyĐoànKỳPhàn,khôngnóikhôngrằngxôngvàođấmđátúibụi.Chủđoànkhôngngờsựviệclạiđếnnướcnày,tuycảđoànđềucảmthấyảđànbànàyđángănđònnhưngvẫnsợphạmđếnsĩdiệncủaVạnlãogia.Chủđoànsợđámhọcviêntrẻxônglêncanngăn,vộivànglùirasaugiậtđuôiáohọ.NhưngôngcũngkhôngđànhlòngnhìnĐoànKỳPhànbịđánhtớichết,đànhmặtdàycầuxinHàDiễm:“Hàtiểuthư…Hàtiểuthư,côgiơcaođánhkhẽ,bỏquachocậu ta lầnnàyđi.Hômnaycậu tamớigianhậpđoànchúngtôinênkhônghiểuphéptắc, làmsaobiếtđượcđịavịcaoquýcủacô.Cônểtìnhcậutatrẻngườinondạ,thachomộtlầnđượckhôngạ?Hay để chúng tôi diễn luônmột vở kịch tại đây cho cô nguôi giận nhé?Mongcôbớtnóng,ngồixuốngxemkịch.Hàtiểuthư…”

    HàDiễmchaumày,mãihồilâumớithongthảralệnh:“Đừngđánhnữa.Chừacáimạngthốichohắn.”

    Bọnvệsĩtuânlệnh,kéolêĐoànKỳPhànđếntrướcmặtchủnhân.Ảliếcquakhuônmặtđầmđìamáucủay,cườikhẩyrồingồixuốngxôpha,cứnhưngườiđànbàvừaphátđiênphátdạicắtáocắtváykhinãykhôngphảiảvậy.Dùchiếcváychiffonđangmặc trênngười ráchbươmchẳngkhácgì trangphụccủađệtửcáibangnhưngHàDiễmvẫntiếptụctạodángquýbàđángkínhyhệtlúcmớibướcxuốnglầu.

    “ÔngViên,mau xuống bếp bưng bánh bao đã hấp chín lên đây.Bưng

  • luôncảlồnghấpđấy.”Giọngảlạnhbăngkhiếnmọingườicómặttạihiệntrườngđềulạnhgáy,chẳngaibiếtảmuốngiởtrògì.

    “Hàtiểuthư…”ChủđoànvẫntiếptụccầuxinnhưngbịHàDiễmxuara.

    “Chẳng phải hắn chỉ là thằng vô danh tiểu tốtmới vào đoàn thôi sao?Khôngđángđểôngmangcảđoànhátrabảolãnhđâu.Hômnay,tôikhôngnghehátnhưngvẫnsẽtrảôngkhôngthiếumộtxu.Còntiềnthưởngấyà…đểxembảnlĩnhhắnthếnàođã.”

    “Hàtiểuthư,hômnaychúngtôiđắctộivớicô,làmsaodámnhậntiền?Chỉcóđiềuthằngranhkiacũngrấtđángthương.Xincôhãymởlòngđạitừđạibi.”

    “Tôiđãnóisẽtrảkhôngthiếumộtxulàkhôngthiếumộtxu!Nếuđoànhátcácôngravềtaytrắngthìngườingoàisẽnhìntôivớiconmắtthếnàođây?Tôikhôngvôlươngtâmđếnnỗiquỵtmấyđồngtiềncôngkhónhọccủacácông.Chỉcóđiềugãnàyphảichịukhổmộtchút.”HàDiễmkhôngđộnglòng,đáplạilờicủachủđoàn.

    ĐoànKỳPhàncốgắnggiươngđôimắtđangmờđivìmáuchảychelấpđểnhìnchorõkhuônmặtcủaHàDiễm.Nhưngychỉnhìnthấymộtlồnghấpbánhbaocỡđạiđangđượcmangđến.Lãoquảngia saingườimangbánhbaođếnbànănlớnởphòngkhách.MọingườiđoángiàđoánnonxemlồngbánhbaonàyliênquangìđếnviệctrừngphạtĐoànKỳPhànnhưngchẳngmấtnhiềuthờigian,họđãlậptứcbiếtđượcđápán.Đãgọilàbánhbaothìchỉdùngđểănmàthôi.

    “Trong lồngnày cóbamươi cái bánh,bốn lồngcó tất cảmột trămhaimươi cái.Hắn có thể ănmấy cái thì tôi sẽ thưởng cho cácôngbấynhiêuđồngđạidương.Đâylàtiềnthưởngthêm,khôngtínhvàotiềncônghát.”Côảnóinhẹbẫng.

    Bắtmộtngườibịđánhdởsốngdởchếtnuốthếtmột trămhaimươicáibánhbaokhácgìépngườitavàochỗchết.Mọingườitrongđoànhátchỉesẽgâyraánmạngnênnàodámkhoanhtayđứngnhìn.

  • “Hàtiểuthư,cônỡlòngnàolàmvậy?Cậutađãbịđánhđếnnôngnỗikiarồi,ănnhiềuthếmấtmạngnhưchơiđấy.Chúngtôikhônglấytiềncủacô,chỉmongcôthachocậuta.”Chủđoàncuốngquýtcầuxin.

    “Tha?Hắnlàcáithágìmàđángbànđếnhaichữmạngngười?”

    “Tôikhônglà…cáithágì…Thếcôlà…cáithágìchắc?”

    HàDiễmtrừngmắtnhìnĐoànKỳPhàn,bịđánhđếnnỗimặtmũisưngvùmàvẫncòndámcãi,đúnglàcốtìnhlàmcăngvớiảmà.“Mấyngườiđổbánhbaora,giẫmnátchota,lấygiàymàgiẫm.Càngnátcàngtốt.”Ảđiêntiếthétlên,bắtvệsĩnémbánhbaoxuốngđấtvàgiẫmnhuyễnnhưcháo.

    Sauđó,HàDiễmnhìnchằmchằmvàokhuônmặtđẫmmáucủay,gằntừngtiếng:“Hômnaytasẽchongươithấyngươilàcáithágì!Bâygiờmauănhếtđámbánhbaotrênđất,chỉcầncònsótlạiítvụnthìngươiđừngmơtoànmạngrờikhỏiđây.Mau!Kéohắnxuốngăn!”

    Nói rồi, ả quay lại cảnh cáo đám người xung quanh: “Kẻ nào cònmởmiệngcầuxinchohắnnghĩalàkhôngnểmặtta.Họadohắngâyrathìmìnhhắnphảigánh.Nhữngngườikhácđừngchõmồmvào.”

    HàDiễm đã nói đến nước ấy thì dẫu những người đứng cạnh có lòngmuốngiúpcũnglựcbấttòngtâm,chỉbiếtgiươngmắtnhìnĐoànKỳPhànbịlôiđiănđámbánhbaonátvụn,cảmgiácxótxavàchạnhlòngcứtràodângnơicổhọng.NếuĐoànKỳPhànkhôngnghĩđếnanhemtrongđoànhátthìyđãdốchếtsức lực,chiếnđấu tớicùngvớibọn lưumanhnàyngay từđầu.Nhưnggiờcómuốnphảnkhángcũngđãtrễ,đếnngườicònchẳngđứngdậynổithìcònchiếnđấunỗigì?Yđànhđểmặcbọnđầutrâumặtngựakéolêmìnhđếnchỗđốngbánhbao, ấnđầuyxuốngđấtbắt ăn.Mấy lầnygắngvùnglênphảnkháng,ngặtnỗibịđánhđếntrầyvitrócvảythếnàythìcònsứcđâumàchốngtrả.

    Trongmộtgiâylơlà,cảhailỗmũicủaĐoànKỳPhànđãbịnhétđầybánhbao.Y phải nuốt cả bụi đất và rác rưởi bámdưới gót giày của chúng.Vị

  • đắngtronggiâyphútkhôngchỉkíchthíchthểxáccủaymàcònchọcsâuvàolòngtựtrọngcủangườiđànôngtrongy.Nếucómộtngày,nếuquảthựccómộtngàyycóthểtungcánhbaycaothìythềrằngsẽtrảlạimónnợnàychomụđànbàkia,yphảigiàyvòảgấptrăm,gấpngàn,gấpvạnlầnnỗinhụcmàhômnayyphảichịuđựng.Ysẽgiàyvòảtớichết!

    Nhưngbâygiờ, yđangphải ăn,mộtmiếng,haimiếng,bamiếng…rồikhôngbiếtbaonhiêumiếngnữa…Độtnhiênybắtđầuthấyghêcổ,bòrạptrênmặtđấtnhưmộtconchógiàcùngđườngmạtlộ,khôngngừngnônthốcnôntháonhữngthứrácrưởivừanuốtvàodạdày.Ynhưthểmuốnnônracảtimganphèophổicủamình,nướcmắtvàmáutrộnlẫnvàonhau,làmmắtymờhẳnđi,chẳngnhìnthấygìngoàimộtmàuđỏchóinhứcmắt,đỏđếnmứcghêsợ,giốngnhưmàusonhóatrangchongườichết.

    “Tiểuthư…Elàanhtakhôngănnổinữađâu…”Lãoquảngiathấytìnhhìnhkhôngổn,đànhlêntiếngkhuyêncan.

    HàDiễmvẫnungdungngồitrênsôpha,hếtnânglọntóctrướcngựclênrồi lạihạxuống.Ảkhôngnhìnmàcũngchẳngbuồnnhìnvẻ thảm thươngcủay.Độtnhiênảthởdàimộthơirồidõngdạcralệnh:“Nhớđếmxemcònbaonhiêuchiếcbánhbaođểhômkhácbắthắnănnốt.ÔngViên,ôngđilấytiềntrảchochủđoàn,trảđủkhôngthiếumộtxurồiđưahọvề,khôngđượcchậmtrễ.”

    “Vâng.Thế…anhtathìsaoạ?”Lãoquảngianhậnralờibàchủcóvẻhơilạ,liềnbuộtmiệnghỏi.

    ChủđoànthấyHàDiễmchịubuôngthachoĐoànKỳPhànthìtronglòngđãniệmADiĐàPhậtrồi,đâuđểýđếnhàmýsâuxatrongcâunóiđó,ôngtavộivàngbướctớidìuydậy.Trôngyđãkhôngcònrahìnhngườinữa.

    Đúng làHàDiễmkhông chịu buông tay dễ dàng thế. Lôngmày ả khẽnhướnglên,ảđiềmnhiêncười,nói:“Hắnthìởlại.Tôisẽđưathêmchochủđoàníttiền,coinhưchiphímuatênnày.Vềsauhắnsốnghaychếtsẽdotôichịu tráchnhiệm.”Đây là lầnđầu tiênHàDiễm tựmuaquà chomình.Ảmuamộtconchóđựccóhìnhdánggiốngconngười.

  • 3

    Aiphảnbộiai,Giangthànhbiếnđộng

    Mấyngàyliền,TiếtVânTầnkhôngngừngchạynhưconthoiđếnthànhủyđểhoàntấtmộtsốthủtục,mongsớmthíchứngvớicôngviệc.Hômnay,vừavặnkhôngcóchuyệngìquantrọngnênsaukhidùngcơmtrưa,hắnliềnrangôiđìnhmàmìnhvẫnthườngđến,chebáolênmặtnghỉngơitronggiâylát.TiểuCửuthấyhắnkhôngcầnchạyđônchạyđáocảngàynữa thì lòngthầmhânhoan.Côvuivẻbưngmộtcáikhaytới,trongkhaylàmộtđĩanhoxanhkhônghạtmàhắnyêu thích,mộtđĩangó sen tẩmđườngvàmộtđĩabánhgatôhươngbơmàcôđãđếntậnnhàhàngTâymuavề.

    Đúnglúcnày,ĐoànTưKỳtấttảđitới,nhìnthấycửchỉthânmậtcủahaingười,nàngngượngngùngcúigằmmặt,nói:“CậuVân,bàBasai tôimờicậurađìnhđằngkiangồichơimộtlát,hômnayvừamớimangdưamậttới,bàđợicậusangđóthưởngthức.”

    “Biếtrồi.”TiếtVânTầnvỗnhẹvàolưngTiểuCửu,rahiệuchocôđứngdậy.“TiểuCửu,emthayanhquađónhé.Anhthấyhơiđauđầu,khôngtiệnđilại,anhởđâyđợiemmangmấymiếngdưavềđấy.”

    TiểuCửuưỡnẹomộthồimớimiễncưỡngđứngdậy.ĐoànTưKỳthấyTiểuCửuđirồiliềnvộivàngchạytheonhưnglạibịTiếtVânTầnkéotayáolại.Nàngquayngười,nhẫnnhịnhỏimộtcâu:“CậuVâncòngìsaibảosao?”

    TiếtVânTầnmỉmcười,nói:“Côđãxemxongcuốnsáchtôichomượnchưa?HoàiDungcótậntìnhchỉbảochokhông?”

    Khôngnhắclạichuyệncũthìthôi,vừanhắcđếnnàngđãkhôngnénđượclửagiận thầmnungnấu trong lòngmấyngàynay, tuyngoàimiệngkhôngdámtráchmócnhưngthoángchốcsắcmặtđãsasầm.

  • “Nàodámxem.Cuốnsáchbịcậuchủđốtrồi.”Nàngcongmôiđáp, thểhiệntháiđộbấtmãnvớikẻhãmhạimình.

    “Ô, đốt thật à? Thôi vậy, chỉ cần sau này cậu ấy chịu dạy cô thì cũngkhônghoàicôngtôivắtócnghĩkếgiúpcô.”

    Thấy“kẻđầusỏtộilỗi”khôngnhữngkhôngânhậnnhậnlỗimàlạivênhvangnhưthểvừalậpđượccônglớn,TưKỳthựckhônghiểunổi“công”củahắntaởđâu.

    “Côngư?Suýtnữatôibịcậuchủquétrakhỏinhàđấy.”

    “Khôngthếthìcônghĩcậuchủsẽtốtbụngdạyhọcchocôchắc?Conmọtsáchấykhôngcóhứngvớibấtkỳthứgìngoàisáchđâu.Côấyà…phảicảmtạtôingànlầnấychứ.”

    Nói rồi, Tiết Vân Tần ngắt một trái nho cho vào miệng. Trong mộtkhoảnhkhắc,hắnphátgiácánhmắtcủaTưKỳđangvờnquanhđĩabánhgatôtrongkhay,ngaycảcơngiậnkhinãycũngđãtanthànhmâykhói,hắnliềnchìađĩabánhrahỏinàng:“Chưanhìnthấythứnàybaogiờà?”

    “Nhìnthấyrồi.TrướcđâytôicónhìnthấytrongtiệmbánhcủabọnTâyởtô giới Anh. Bao nhiêu người đứng xúm quanh nhà bếp, tòmò nhìn vàotrong,khiấycònkhôngbiếtthứnàycóănđượchaykhông.”TưKỳthậtthàđáp.

    Hômđó,nàngtheomẹđigiaohàngởtiệmmay,đúnglúcđingangquatiệmbánh.ĐứngcáchđórấtxanhưngTưKỳvẫnngửithấymùithơm.Khiấy,nàngvẫncònnhỏ,nghengườitanóimónấyănđược,thếlàcứnằnnìđòimẹmua,cuốicùngbịănngaymộtcáibạttai.

    “Thế cô biết cách ăn thứ này không?”TiếtVânTần lấy tay khoétmộtmiếngkem, thoa lênmôinàng rồiđưavàomiệngmình.Vừabuông tay,ýcườiđãhiện lênrạngrỡ trênmặthắn.“Thấychưa?BánhcủaTâyphảiăntheocáchcủaTây.”

  • MặtĐoànTưKỳđỏbừnglên,nàngvộivàngquệtmiếngkemtrênmôi,khôngdámliếmtrộmmộtcáinào.

    “CậuVân,cậuthậtlà…Làmgìcócáchănấy!”Nàngtráchhắn,mặtmàycànglúccàngđỏrầnrần,khôngsaokiểmsoátnổi.

    TiếtVânTầngiảvờhỏilại:“Tôilàmsao?NgườiTâykhichàohỏicònthânmậtápmávàonhau,nóigìđếncáchăn.Ngườitaởđấtnướckhácnênphongtụctậpquáncũngkhácvớichúngta.Chuyệnnàyđâucógìkìlạmàcônóicứnhưthểtôilàtênháosắckhôngbằngthế.”

    Nóixong,hắnlạichưngravẻmặttráchmócrồivờgiậndỗingồisangmébênkiađìnhnhưngmắtvẫnliếctrộm,thấyTưKỳlíuríubướctớigầnmìnhvớivẻđầyáynáy.

    “Tôi…tôikhôngcóýđó.ChỉtạitôikhôngrõphongtụccủangườiTâynênmớitráchcậu.”

    “Nếucônuốtđượcmấylờiđóxuốngbụngthìtôisẽnguôigiận.”TiếtVânTầnbướngbỉnhnói,cốýlàmkhónàng.

    ĐoànTưKỳnghĩnátócvẫnkhôngbiếtlàmcáchnàođểthuhồilạilờiđãtrótnóira,thầmnhủ:“RõràngcậuVâncốtìnhlàmkhómìnhđâymà”.ThìracậuVânmànàngvẫnngỡlàtínhtìnhhiềnhòavàdễgầncũngkhôngsửađượccáitậtcốhữucủađámcôngtửnhàgiàu.

    “Saohả,khôngnghĩraà?”LôngmàyTiếtVânTầnkhẽnhướnglên,rõrànglàánhmắtkhinhthịnhưngsaolạiđatìnhnhườngấy.“Đểtôigợiýchocônhé.CôchỉcầnănmộtmiếngbánhgatôtheophongcáchTâythìtôisẽthalỗi.Nếukhông…nhađầunhàcôđãphạmphảimộtlỗi,đólàđắctộivớichủ.”

    Hắnvừadọanàngvừađưangóntaynghịchngợm,vânvêbímtóctrướcngựcnàngrồitiệntaygiậtluônsợidâybuộctócmàuđỏxuống.Sauđó,hắngiơsợidâylên,vungvẩyđểnóhếtđưasangtráirồilạisangphảitrướcmắtTưKỳlúcnàyđanghoảnghốt,luốngcuốngbuộclạiđuôitóc.

  • “Nếu cô không ăn nhanh là tôi làm căng thật đấy.” TiếtVânTần thúcgiục.

    ĐoànTưKỳ đứng trước bàn,mắt nhìn chằm chằmvào đĩa bánh ga tôtrongkhay.Mảnhkýứcthơmmềmcủathuởthiếuthờigiờđangngócđầuđợinàngbiếnảoảnhthànhsựthật,vậymàkhônghiểusaonànglạithấynhưtắc nghẹn ở cổ, chỉ sợ thực sự nuốtmất giấcmơ này. Sau cùng, nàng hạquyếttâm,đưatayquệtmộtmiếngkemởrìachiếcbánh.Ngóntaynàngrunrẩychạmvàochiếcbánhga tô thơmngonchẳngkhácnàođangchạmvàomộtbánhpháo.

    KhókhănlắmnàngmớilấyđượcmộtchútkemnhưngánhmắtcủaTiếtVânTầncứdínhlấyngóntaynàngnhưthểngầmnhắcnhởnàngđừngquênquy tắc ăn bánh của người phương Tây.Không còn cách nào khác, nàngđànhmiễncưỡngbướctớigầnnhưngvẫnngạiđếnnỗikhôngdámgiơtaylên,cứcảmthấymìnhthậtlẳnglơ.

    Độtnhiên,TiếtVânTầnnắmlấycổtaynàng,đưalênmiệngmìnhthoamộtvòngrồiđẩytrảlại,épnàngănnốtchỗkemcòndínhtrênđầungóntay.Thoáng chốc,mặtTưKỳnóng ran lên, dù đã hít sâumấy hơi nhưng vẫnkhôngápchếđượcsựhồihộpkhôngbiết từđâuậpđến.Ngườiđộtnhiênxuấthiện,bánhgatôđộtnhiênxuấthiện,cảtiếngtimđậploạnnhịpcũngđộtnhiênxuấthiện.Tấtcảmọithứđềuquáđỗingôngcuồngvàphóngtúng.

    NhìnnétmặtnhưcườinhưkhôngcủaTiếtVânTần,TưKỳcốtìnhlùiraxa.Khôngbiếtthứnàngvừaănlàsựngọtngàohaythấpthỏm,dườngnhưtronggiấcmơthuởthơấu,chiếcbánhđóthơmngonhơnthứmànàngvừaănrấtnhiều.Thìragiấcmơchỉdànhđểhoàiniệmchứkhôngphảilàthứtacó thểgiành lấyđược,giốngnhưmùivịchiếcbánhmànàngmớiănhômnayhoàntoànkhôngphảimùivịmànàngtừngtưởngtượngratrongmơ.

    Bấtchợtmộtcơngió lướtquađình, thổibay tờbáo trênghế rơixuốngđất.Sự lạnh lẽocủacơngiókhiếnĐoànTưKỳsực tỉnhnhư thểvừa lãnhmộtcáitáttrờigiáng.Nàngtrấntĩnhlại,cúinhặttờbáorơidướichânlênvàđưachoTiếtVânTần.“Này,báocủacậu.Giờcóthểtrảdâybuộctócchotôi

  • đượcchưa?”

    “Côvẫncòncầmkhăncủa tôinhỉ?”TiếtVânTầnmỉmcười trêuchọc,quấnsợidâyđỏquanhcổtaythànhmộtchiếcvòngnhỏrồicốtìnhgiơlênkhoenàng:“Thếnào?Đẹpkhông?”

    TưKỳnghĩbụng,dùnàngcóbảolàkhôngđẹpthìchắcchắnhắncũngsẽkhôngtrảchonàng.Nếugiờnàngmangtheochiếckhănđãgiặtsạchsẽấybên người thì đã có thể dùng nó làm vật trao đổi rồi. TưKỳ đành buôngxuôi,tiệntayđưatờbáochohắn,bấtchợtmộthàngchữmàuđenđậpthẳngvàomắtnàng, tuynàngkhôngmuốnđọcnhưngnó lạicứhút lấyánhmắtnàng:TưởngGiớiThạchvàPhùngNgọcTườngđạtđượcthoảthuậntạihộinghịdiễnraởTừChâu,cùngbắttaychốngCộng,chốngLiênXô.HộinghịnàyđánhdấusựhợptácgiữaNamKinhvàVũHán.Đúnglà“cànhđậunấuhạtđậu”(*),sốcôngnôngtửvonglêntớihàngngànngười.

    (*)ĐâylàmộtcâutrongbàithơCànhđậunấuhạtđậucủaTàoThực.TàoThựclàcontraicủaTàoTháo,từnhỏđãtỏrathôngminhlanhlợinênrấtđượcTàoTháothươngyêu,nhưnglạibịngườianhlàTàoPhighétbỏ.SaukhiTàoPhilênlàmNgụyVương,đãvinvàomộtchuyệnnhỏnhặtđểđòigiếtTàoThực.MẹcủaTàoThựcrasứckhuyêncan,TàoPhiliềnralệnhchoTàoThựctrongvòngbảy bước phải làm xongmột bài thơ.Kết quả, chưa cần đi hết bảy bước, TàoThực đã làm xong.Nguyênvănbàithơ:Cànhđậunấuhạtđậu.Đậutrongnồikêukhóc.Rằngcùngmộtgốcsinh.Saomàđốtnhaugấp.TàoThựcmượnhìnhảnhdùngcànhđậuđểđunnướcluộchạtđậuđểnóivềcảnhanhemtrongnhàđấuđá,chémgiếtlẫnnhauthậtbithảm.BàithơđãlàmTàoPhicảmđộngvàthachếtchoTàoThực.

    Nànglẩmnhẩmđọctrongmiệng,thấyhaicâucuốikhóhiểunhấtnênđọclạilầnnữa:Cànhđậunấuhạtđậu,sốcôngnôngtửvonglêntớihàngngànngười.Cậuchủ từnggiải thíchchonàngnghevềgiai thoạibảybướcxuấtkhẩuthànhthơcủaTàoThực,tuynànghiểuýtừngcâutừngchữnhưnglạikhônghiểulắmvềthờithếbấygiờnênchẳngrõvìsaohọlạidùngcâuthànhngữđó.

    “Từxưa,ngườiTrungQuốcđãnổitiếnglàgàcùngmộtmẹđấuđánhautới chếtnêndùcóchếtbaonhiêungườiđi chăngnữa thì cũngcógìđángngạcnhiên?”TiếtVânTầnnói,khuônmặtvẫnlạnhtanhnhưthườngngày.

    “Nhưng số người chết lên tới hàng ngàn cơmà.Những người này liênquangìđếnTưởngGiớiThạchvàPhùngNgọcTườngchứ?”TưKỳthậtsự

  • khônghiểu.Baonhiêungàychônchânởchốnviệnsâulầucao,ngaycảthờigianvềnhàthămmẹcũngchẳngcóthìnànglấyđâurathờigiantìmhiểuthếthờibiếnđộngrasao.

    TiếtVânTầnkhéphờmắt,vừaănbánhvừahỏi:“Ngaycảchuyệnnàymàcôcũngkhôngbiếtsao?ThếhàngngàyHoàiDungdạycônhữnggì?”

    “DạyĐường thi, Tống từ.Cậu chủ giảng giải cặn kẽ lắm.”TưKỳkhẽvênhcằmlênravẻkhoekhoang.

    “Học những thứ của cổ nhânmà không thông hiểu chuyện hiện tại thìđúnglàcứngnhắc.Ngàynay,phụnữkhôngchỉcầntậntuỵởnhàthêuthùa,nấunướngmàcònphảithônghiểunhữngchuyệnxungquanh,nếukhôngcósốngcũngumê,lãngphícảđời.HoàiDungngốc,còncôthìdại,kẻngốcngườidạihợpnhauquácòngì.Nếuthiênhạtoànnhữngngườinhưcôcậuthìxãhộidễquảnlýbiếtbao.ChắcHoàiDungchưabaogiờchocôđọcbáođâunhỉ?”TiếtVânTầnmỉamaibằnggiọngđiệulạnhbăng.

    “Thường ngày, cậu chủ không đọc báo, cậu bảo bây giờ năm nào màchẳngnhưnămnào,đấtnướccó thayđổi ra sao thì cũng là chiêu trò củađảngchấpchínhcả,chẳngcanhệgìđếnbáchtính,bởithếcậukhôngmuốnđọcbáo.Đươngnhiêncậukhôngđọcthìtôicũngchẳngcócơhộiliếcqua.”

    “Thếcòncô?Côcómuốntìmhiểuthờicuộckhông?”

    ĐoànTưKỳngẫmnghĩmộtlátrồigậtđầu,đáp:“Tôimuốn.”

    TiếtVânTầnchưatừnggặpngườicongáinàocóhứngthúvớithờicuộc,ngaycảcôgáigầngũivớihắnnhấtlàTiểuCửucũngvậy.Hômnay,tạiTưKỳhỏinênhắnmớicóhứnggiảnggiải.“Nếunói từđầuchưachắccôđãhiểuhết,tôichỉnóimấyđiểmđơngiảnthếnày.TưởngGiớiThạchvàPhùngNgọcTườnglàngườicủaQuốcDânĐảng,trongkhiđasốthànhviênCộngSảnĐảngxuấtthântừgiaicấpcôngnông.Tuymấynămtrướchaiđảngđãkýhiệpướchợptácnhưngtừtrướcđếnnaygiangsơnchỉcómộtvua,thiênhạkhôngdunghaichúa,cuộcđấutranhgiữahaiđảngphái