21
Tác Gi: Lâm Địch Nhi XUÂN SC NHƯ THPhn 46 Chương 136 Chuyn Thâu Thiên Hoán Nht (3) Lưu Huyên Thn và Vân Ánh Lc cùng ngi trên long ta, gia không có tay vn, bvai hai người ksát nhau, tay tnhiên cũng nm ly nhau, dù sao có long án 1 che chn, người phía dưới cũng không thy bn hđang làm gì mám. Vân Ánh Lc ln lên trong hoàn cnh hòa bình, chưa tng thy chuyn gì náo động. Tsau khi ti triu Ngy, cũng xem như đã tri qua vài ln him cnh, cũng đã mmang kiến thc. Nhưng khi so sánh vi mt màn trước mt, quthc cũng chlà múa rìu qua mt th2 mà thôi. Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn Lưu Huyên Thn. Anh bình tĩnh nhìn thng phía trước, thn thái như thường, nhưng trong lòng bàn tay đang nm tay cô cũng đã đầy mhôi. Anh đang căng thng, bt an. Bàn tay nhbé ca Vân Ánh Lc ra sc nm cht ly tay anh, lưng ưỡn thng, gương mt đoan trang, thn nhiên. Lưu Huyên Thn thường luôn nói vi cô, nói vchng không chcó cùng hưởng phúc, cũng phi cùng chung hon nn, cùng chn mưa ngăn gió. Trn mưa gió này, tiếng sm đã vang lên lâu ri, ti nay đột nhiên khí thế li hung mãnh, cô tin rng, còn chưa đến ni xi ướt bn h. Không khí trong đại đin gn như đã ngưng tli, my vvphi tn sti mc hôn mê bt tnh, Vn thái hu run ry ti mc ngi không vng. Ngoi trKì TTha tướng, Cu Môn Đề Đốc còn có vài vThlang bBinh mt lvđắc ý, nhng đại thn khác không có my người có thduy trì thái độ bình thường. Ttrước ti gi, mc dù chưa tng thy, nhưng trong sách sđã miêu ttht scn thn, đây là đot quyn trong truyn thuyết. Vì ngôi vhoàng đế, phtgiết nhau, huynh đệ tàn sát, sau đó máu chy thành sông, người thng làm vua, kthua làm gic. Tvương ngng cao đầu nhìn lên, bên môi là mt ncười qud, “Hoàng thượng, tiu vương nhc nhngươi trước mt chút, min cho ngươi phi chu snhc, gikhc này, chín ca chính ca hoàng cung, bn phía ca thành, đều đã bngười ca tiu vương chiếm gi, ngươi đã ging như chim trong lng, giương cánh cũng không có chbay.” www.vuilen.com 821

Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Phần 46

Chương 136

Chuyện Thâu Thiên Hoán Nhật (3)

Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục cùng ngồi trên long tọa, ở giữa không

có tay vịn, bờ vai hai người kề sát nhau, tay tự nhiên cũng nắm lấy nhau, dù sao có long án1 che chắn, người ở phía dưới cũng không thấy bọn họ đang làm gì mờ ám.

Vân Ánh Lục lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình, chưa từng thấy chuyện gì náo động. Từ sau khi tới triều Ngụy, cũng xem như đã trải qua vài lần hiểm cảnh, cũng đã mở mang kiến thức. Nhưng khi so sánh với một màn trước mắt, quả thực cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ2 mà thôi.

Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn Lưu Huyên Thần. Anh bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, thần thái như thường, nhưng trong lòng bàn tay đang nắm tay cô cũng đã đầy mồ hôi.

Anh đang căng thẳng, bất an.

Bàn tay nhỏ bé của Vân Ánh Lục ra sức nắm chặt lấy tay anh, lưng ưỡn thẳng, gương mặt đoan trang, thản nhiên. Lưu Huyên Thần thường luôn nói với cô, nói vợ chồng không chỉ có cùng hưởng phúc, cũng phải cùng chung hoạn nạn, cùng chắn mưa ngăn gió.

Trận mưa gió này, tiếng sấm đã vang lên lâu rồi, tối nay đột nhiên khí thế lại hung mãnh, cô tin rằng, còn chưa đến nỗi xối ướt bọn họ.

Không khí trong đại điện gần như đã ngưng tụ lại, mấy vị vị phi tần sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, Vạn thái hậu run rẩy tới mức ngồi không vững. Ngoại trừ Kì Tả Thừa tướng, Cửu Môn Đề Đốc còn có vài vị Thị lang bộ Binh mặt lộ vẻ đắc ý, những đại thần khác không có mấy người có thể duy trì thái độ bình thường.

Từ trước tới giờ, mặc dù chưa từng thấy, nhưng trong sách sử đã miêu tả thật sự cẩn thận, đây là đoạt quyền trong truyền thuyết. Vì ngôi vị hoàng đế, phụ tử giết nhau, huynh đệ tàn sát, sau đó máu chảy thành sông, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.

Tề vương ngẩng cao đầu nhìn lên, bên môi là một nụ cười quỷ dị, “Hoàng thượng, tiểu vương nhắc nhở ngươi trước một chút, miễn cho ngươi phải chịu sỉ nhục, giờ khắc này, chín cửa chính của hoàng cung, bốn phía cửa thành, đều đã bị người của tiểu vương chiếm giữ, ngươi đã giống như chim ở trong lồng, giương cánh cũng không có chỗ bay.”

www.vuilen.com 821

Page 2: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Tất cả người ngồi trong điện đều kinh hoàng, người nào người nấy như thể hóa đá.

Lông mày Lưu Huyên Thần hơi nhướn lên, thần sắc tự nhiên nói: “Đây được xem như một chuyện ngạc nhiên sao?”

Tề vương cười ha ha, “Ngươi thật đúng là bình tĩnh, được rồi, chỉ mong ngươi có thể chống đỡ thêm được mấy khắc!” Hắn quay mặt hướng mọi người, chắp tay bước xuống, “Các vị đại nhân chớ sợ, bổn vương là người nhân từ, sẽ không làm hại tới người vô tội. Nước Ngụy vẫn là nước Ngụy, các ngươi cũng vẫn là đại thần triều Ngụy. Nhưng mà, đêm nay phải nhờ các vị đại nhân mở to mắt, bổn vương phải xé lớp ngụy trang của người này, để thấy rõ bộ mặt thật của hắn.” Hắn dừng lại một chút xoay người, chỉ thẳng vào Lưu Huyên Thần.

“Bộ mặt thật của trẫm?” Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Chẳng lẽ Tề vương muốn nói trẫm dịch dung? Không, không, trẫm khinh thường loại hành vi thấp hèn này, bất kể là giết người hay là phóng hỏa, trẫm đều sẽ làm một cách đường đường chính chính.”

“Lưu Huyên Thần, ngươi bớt nói cạnh nói khóe đi. Tiểu vương nói cho ngươi biết, giờ chết của ngươi đã đến rồi. Nhưng mà, trước khi ngươi đến Tây Thiên, bổn vương sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng.” Hai mắt Tề vương đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một bức thư, hắn đi tới chỗ Ngu Hữu Thừa tướng đang ngồi ở hàng đầu.

“Hữu Thừa tướng đại nhân, ông là Thừa tướng hai triều, ông tới nhìn xem, là bút tích và lạc khoản3 của ai?” Hắn khiêu khích nhìn Ngu Hữu Thừa tướng.

Ngu Hữu Thừa tướng đứng lên, cung kính nhận lấy, “Đây... đây là bút tích của tiên hoàng.”

“Có nghe thấy không, nghe thấy không, đây là bút tích của tiên hoàng,” Tề vương hoa chân múa tay, bước thong thả vài bước, đắc ý mặt mày hớn hở.

“Như vậy xin mời Ngu Hữu Thừa tướng đọc to trước mặt mọi người đi!”

Vân Ánh Lục che miệng ho một tiếng, bình thường còn thấy Tề vương giả vờ làm người phong nhã, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống tên hề trong vở hài kịch.

Người như thế còn muốn ngồi lên ngai vàng, sao có thể trở thành thần để toàn bộ dân chúng triều Ngụy hướng lòng trung thành tới? Nhìn thế nào, vẫn là Huyên Thần của cô có đủ phong phạm đế vương, thấy biến cố không sợ hãi, lâm trận không rối loạn.

Trong điện lặng ngắt như tờ.

Ngu Hữu Thừa tướng ngước mắt lên, thanh thanh giọng, quay sang chỗ ngọn đèn, đọc rõ ràng từng tiếng.

www.vuilen.com 822

Page 3: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Đêm qua thái y tiến cung, khám bệnh cho trẫm, mặt lộ rõ ưu sầu. Mặc dù trẫm không truy vấn, cũng biết thời gian không còn nhiều. Cái gọi là hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế4, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Người sống được trăm năm, đã là hiếm thấy, nào dám hy vọng xa vời là vạn tuổi. Trẫm đêm khuya khó ngủ, hồi tưởng lại quá khứ. Từ khi tiên hoàng mất, trẫm đăng cơ, đã trải qua hơn ba mươi sáu năm. Ba mươi sáu năm qua, triều Ngụy càng ngày càng lớn mạnh, biên cảnh an bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Thế nhưng cũng qua mấy cuộc chiến tranh, hao phí quốc lực nhiều lắm, quốc khố trống rỗng, làm cho trẫm không thể không lo lắng. Còn cả hoàng vị này sẽ truyền lại cho ai, cũng khiến cho trẫm phiền lòng.”

“Con nối dõi của trẫm không nhiều, dưới gối chỉ có hai vị hoàng tử. Huyên Nghệ tài trí hơn người, nhưng tính tình không ổn định, dễ bị kích động, gặp chuyện không bình tĩnh, dễ dàng bị người ta thao túng. Huyên Thần ngược lại, tài trí không bằng, nhưng bình tĩnh tự kiềm chế, tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa. Truyền ngôi cho Huyên Thần, dường như là lẽ đương nhiên, huống chi hiện tại Huyên Nghệ còn đang bị bệnh, không thể cử động, không thể nói. Thế nhưng... giang sơn nước Ngụy này chẳng lẽ thật sự phải rơi vào tay người khác họ sao?”

Ngu Hữu Thừa tướng đọc tới đoạn này, giọng nói khẽ run lên.

Trong điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai, âm thanh kinh ngạc nổi lên bốn phía.

Trên long tháp, Lưu Huyên Thần có hơi nhướn mày, vẻ mặt phảng phất có phần không tin đó là sự thật.

“Hữu Thừa tướng, đọc tiếp đi!” Tề vương không kiềm chế được, vui mừng khôn xiết, liên thanh thúc giục. Ánh mắt Ngu Hữu Thừa tướng lướt nhanh tới chỗ Vạn thái hậu, nhìn thấy mặt bà xám xịt như tro, đôi môi trắng bệch, ông ấy giật mình, thu hồi ánh mắt.

“Trẫm luôn luôn tự phụ, giang sơn và hậu cung, trẫm đều có thể quản lý đâu ra đấy. Nhưng không biết rằng, ở ngay dưới mắt trẫm, đã trình diễn một màn thâu thiên hoán nhật, trẫm đã bị lừa dối gần hai mươi năm qua. Trẫm nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng, quý phi trẫm sủng ái nhất lại có thể làm rất nhiều chuyện sau lưng trẫm khiến trẫm thất vọng đau khổ, hoàng tử trẫm tự mình giáo dưỡng vậy mà lại không phải cốt nhục của trẫm. Ham muốn cá nhân của một người có thể bành trướng tới thế nào, vì ham muốn này, một cô gái yếu ớt có thể làm ra một việc khiến cho người ta kinh hãi tới vậy, thật sự là không thể đoán được. Sau khi hoàng hậu mắc bệnh lạ qua đời, Huyên Nghệ cũng mắc phải bệnh lạ, trẫm đoán rằng, nhất định cũng có quan hệ với nàng. Nàng vì một kế này, sắp xếp hơn hai mươi năm, dụng tâm có thể nói là quá mức, nàng thậm chí không tiếc vứt bỏ cốt nhục của chính mình. Trẫm đã già rồi, không chịu đựng nổi sóng gió gì. Bây giờ trẫm có vạch trần chuyện này ra, chỉ sợ trẫm cũng

www.vuilen.com 823

Page 4: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

không thể có được cái chết yên lành, trong cung cũng thành máu chảy thành sông. Thôi, thôi, trẫm nhắm một mắt, xong hết mọi chuyện...”

Ngu Hữu Thừa tướng ngẩng đầu.

“Đọc xong rồi?” Tề vương hỏi.

“Lão thần đã đọc xong.”

Tề vương cười gằn, nhận lấy tờ giấy, giơ lên trước mọi người, “Các vị đại nhân, đã nghe rõ chưa, mẫu hậu bổn vương và bổn vương đều bị người ta hạ độc, tiên hoàng cũng bị người khác bức ép, mới viết xuống thánh chỉ truyền ngôi. Mà người ngồi trên hoàng vị kia, là tên tạp chủng giả mạo. Các vị đại nhân, các vị nói xem, các vị còn có thể chấp nhận kẻ tạp chủng này là quân vương của các vị không? Mà người đàn bà trăm phương ngàn kế, mưu sâu kế hiểm đó, không nên đem ra công lý sao? Bổn vương đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là vì ngày hôm nay. Bổn vương thề, phải thay trời hành đạo, báo thù thay mẫu hậu, trút giận thay tiên hoàng, một lần nữa đoạt lại giang sơn của nước Ngụy.”

Đảng Tề vương đang ngồi đó nhất hô bá ứng, vội vàng đứng bật dậy vung tay hoan hô. Kì Tả Thừa tướng vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt đã định liệu trước, giống như đại cục đã định.

Đảng trung lập và đảng bảo hoàng ngây người tại chỗ, hiển nhiên bị phong thư từ trên trời rơi xuống này làm sợ tới ngây người. Trong điện, tình thế nghiêng về bên nào, vừa nhìn đã thấy rõ.

Bàn tay Vân Ánh Lục cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần cũng nắm lại tay cô. Mí mắt Lưu Huyên Thần run lên, nhắm mắt lại một lát, rồi đôi mắt thâm sâu không chút dao động nào của hắn lại mở ra, khẽ cười nói: “Tề vương, ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy, không phải muốn quét sạch trở ngại là trẫm đây, để ngươi làm hoàng đế, đúng hay không? Vậy ngươi sớm nói thẳng ra một chút, chúng ta là huynh đệ, thương lượng tử tế, trẫm thoái vị nhường cho ngươi, làm gì phải bịa đặt ra lý do này, để bôi xấu người trong nhà chứ?”

Tề vương trừng mắt, nhảy lên cao ba thước, hung hăng giậm chân, nước miếng tung bay, “Ai... Ai là huynh đệ với ngươi, ngươi là cỏ dại mọc ra ở đâu, bổn vương mới là thái tử danh ngôn chính thuận, ngươi... Ngươi, không, không, ngươi không trợn to đôi mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, đây rốt cuộc có phải bút tích của tiên hoàng hay không?”

Hắn “bộp” một tiếng, đập tờ giấy xuống long án.

Lưu Huyên Thần nhìn quét mắt một cái, nở nụ cười, “Bút tích của tiên hoàng, quan viên lớn nhỏ trong triều, đều từng nhìn thấy. Muốn bắt chước cũng không khó. Lấy hiểu biết của trẫm về tiên hoàng, tiên hoàng uy nghi bốn

www.vuilen.com 824

Page 5: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

phương tám hướng, làm việc quả cảm, loại ngữ khí ai oán này, không giống như giọng điệu của tiên hoàng.”

Tình thế lại biến động, dừng ở thế cân bằng.

“Ngươi nói chữ viết trong đây là bổn vương ngụy tạo?” Tề vương cuống tới độ mặt đỏ bừng, hắn cắn cắn môi, “Được, vậy bổn vương sẽ cho ngươi được gặp nhân chứng năm đó. Người đâu, khiêng Ấn Thái y vào đây.” Hắn lớn tiếng gào lên với bên ngoài.

Ấn Thái y? Người ngồi trong điện không khỏi lại thất thanh kinh hô.

Vài năm trước, không phải Ấn Thái y đã bị tiên hoàng hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn rồi sao? Lúc đó, tình cảnh bi thảm ấy, rất nhiều người đã nhìn thấy. Người chết rồi còn có thể sống lại?

Vài binh sĩ khênh một chiếc cáng từ bên ngoài bước vào.

Vân Ánh Lục mở to hai mắt, nhìn sang, không khỏi hít sâu một hơi. Ở trên cáng, là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, chỉ có nửa người.

Người đàn ông này chính là người hôm đó khi cô lạc trong mật đạo của phủ Tề vương, nhìn thấy bên trong căn nhà đá. Cô vừa nhìn thấy người đàn ông chỉ có nửa người này, trước mắt tối sầm, sau đó sợ quá ngất đi.

Trong đại điện, không khí ngưng trọng lập tức bị bao phủ một tầng quỷ mị. Người đàn ông chỉ có nửa người ngồi thẳng dậy, ôm quyền hướng mọi người mỉm cười.

Đột nhiên, trong điện vang lên một tiếng khóc thảm thiết, “Thái hậu, thái hậu... Thái hậu, người làm sao vậy?”

Mọi người nghe tiếng nhìn sang, Vạn thái hậu hai mắt nhắm nghiền, ngã thẳng về phía sau, thân thể không hề nhúc nhích.

Chú thích:

1. Long tọa: ghế của vua, long án: bàn của vua.

2. Nguyên văn là tiểu vu kiến đại vu, nghĩa là thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn.

3. Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên lên tranh hoặc thư của người xưa.

4. Vạn tuổi, vạn vạn tuổi.

Chương 137

Chuyện Thâu Thiên Hoán Nhật (4)

Trong điện Yến Hội lập tức đại loạn, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ kinh

hoàng, nhóm phi tần che miệng, áp chế tiếng kêu sợ hãi thoát ra khỏi miệng,

www.vuilen.com 825

Page 6: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

nhưng không ai dám tự tiện rời ghế. Tề vương và Kì Tả Thừa tướng liếc nhau, khóe miệng trồi lên một nụ cười xảo quyệt vì âm mưu đã thực hiện được.

“Các khanh đừng kinh sợ!” Lưu Huyên Thần thở sâu, đứng lên, quay sang hướng ghế thái hậu ngồi, bình tĩnh nói, “Có lẽ là trong điện quá mức bức bối, thái hậu tuổi đã cao rồi, không chịu nổi, hai vị công công trước hết đưa thái hậu về cung nghỉ ngơi đi!”

“Chậm đã!” Tề vương đột nhiên bước lên trước, giơ hai tay lên, hai mắt sáng quắc nhìn Lưu Huyên Thần, “Chờ Ấn Thái y và Vạn thái hậu cùng ôn chuyện cũ, rồi đưa đi cũng không muộn.”

“Ngươi không thấy thái hậu đã ngất rồi sao?” Vân Ánh Lục rốt cuộc ngồi không yên, đứng bật dậy, “Ngươi gấp gáp đến độ không đợi được bà tỉnh lại sao?”

Tề vương ngửa mặt cười ha ha, “Vân thái y, không, không, Vân hoàng hậu, nàng thật sự là có tâm của thầy thuốc, đối xử với ai cũng thật tình. Nàng cho là Vạn thái hậu thật sự ngất xỉu sao? Không, không, bà ta giả vờ thôi, không tin, ngươi xem, sau khi Ấn Thái y kể xong chuyện cũ của bà ta, bà ta tất nhiên sẽ tỉnh lại.” Hắn xoay người, bỗng dưng lạnh lung nói, “Ai dám tự tiện rời chỗ, giết ngay không cần hỏi.”

Ngay tức khắc, trong điện yên tĩnh một cách lạ thường.

Hai cung nữ đỡ Vạn thái hậu, chỉ có thể rơi lệ, không dám lên tiếng.

Vân Ánh Lục cắn môi, nhấc váy lên, muốn chạy qua đó xem sao. Lưu Huyên Thần giữ chặt cô lại, lắc đầu, hai người một lần nữa ngồi trở lại long tháp.

Tề vương âm trầm nhếch khóe môi, lui qua một bên, để ọi người thấy rõ người đàn ông đang ngồi trên chiếc cáng. Ấn Thái y, thân hình gầy yếu, ánh mắt hờ hững, ông ấy đảo mắt nhìn một lượt khắp toàn điện, ôm quyền, đầu tiên là khụ hai tiếng, vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.

“Các vị đại nhân không cần kinh hãi, Ấn mỗ chỉ là một người tàn phế, không phải là yêu quái.”

Ông sợ mọi người không tin, kéo vạt áo bào dài lên, mọi người thò đầu qua nhìn, thấy hai đùi ông đã bị cắt hoàn toàn, chỉ còn lại nửa người từ khớp háng trở lên.

“Năm đó, vì Ấn mỗ không thể chữa khỏi bệnh cho Tề vương, tiên hoàng trách tội hạ lệnh chém ngang lưng Ấn mỗ ở Ngọ môn. Tề vương không đành lòng, sai người mua chuộc đao phủ, chỉ để họ chặt đi hai chân của Ấn mỗ, sau đó lặng lẽ dùng một tử thi thay thế Ấn mỗ, Ấn mỗ mới có thể sống tới ngày nay.” Ấn Thái y thả trường bào xuống, cười tự giễu, “Kỳ thật Ấn mỗ còn sống trên đời này, đã không còn ý nghĩa gì, thê tử li tán, con gái Tiếu Yên trước đây

www.vuilen.com 826

Page 7: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

vài ngày cũng đã qua đời. Ấn mỗ mong sao sớm ngày được nhắm mắt xuôi tay, sớm ngày tới Âm phủ đoàn tụ với bọn họ. Trước khi đi, một số chuyện cũ nhiều năm nay Ấn mỗ vẫn giữ trong lòng, không nói ra, Ấn mỗ không thể thanh thản ra đi.”

Ấn Thái y sợ là mắc chứng khí hư1, nói mấy câu phải ngừng lại một lúc, há to miệng thở dốc, sau đó mới có thể tiếp tục.

Vân Ánh Lục không lòng dạ nào chú ý tới vị thái y này muốn nói gì, cô vẫn nhìn Vạn thái hậu, phỏng chừng thái hậu khó thở tức ngực, nhất thời bị sốc, cô ra hiệu với cung nữ, bảo bọn họ để thái hậu nằm thẳng người xuống. Khi cô rụt tay về, tay đã bị Lưu Huyên Thần nắm lấy dưới bàn.

Cô ngẩn ra, ngón tay Lưu Huyên Thần lạnh lẽo, đầu ngón tay còn không kiềm chế được run rẩy.

“Thường nói rằng nhà nào cũng có chuyện khó nói, nhưng chuyện trong gia tộc đế vương lại càng khó nói ra hơn nữa.” Ấn Thái y bình ổn hơi thở, ho hai tiếng, lại mở miệng nói tiếp. “Ông ấy giống như vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà, từng câu từng lời, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Người ngồi trong điện, tâm trạng có chút phức tạp, giống như nghe một câu chuyện ma, trong lòng hơi sợ, nhưng lại vô cùng muốn nghe.”

“Ấn mỗ bây giờ chỉ có một thân một mình, muốn chết không cầu sống, không sợ chẳng hãi, không cần kiêng kị điều gì, đơn giản là thẳng thắn thành khẩn mà kể ra thôi! Hai mươi bảy năm trước, Ấn mỗ vì y thuật xuất chúng, được triệu tiến hoàng cung làm thái y. Vạn thái hậu hiện giờ, lúc ấy vẫn là trắc phi của tiên hoàng, thông minh, xinh đẹp, rất được tiên hoàng ân sủng. Thời gian đó, bà không khỏi bị những phi tần khác đố kỵ, bị hoàng hậu căm hận. Có một hôm, sau khi bà uống xong một bát canh, đột nhiên bị bệnh, Ấn mỗ phụng mệnh qua đó khám cho bà, phát hiện ra trong canh có người hạ độc, may mắn cứu chữa đúng lúc, bà mới có thể lượm lại được tính mạng trước Quỷ Môn quan. Bà bảo Ấn mỗ không được phép lộ ra, cũng không được nói với tiên hoàng, bà nói bà sẽ nhớ kỹ chuyện này, bà phải ăn miếng trả miếng, bà phải trở nên nổi bật, để cho người khác đều phải bị bà giẫm dưới chân.”

“Không lâu sau, Vạn nương nương mang thai, tiên hoàng càng ngày càng sủng ái bà. Khi đó, tiên hoàng đã có hai vị hoàng tử, Tề vương là nhị hoàng tử, chính là con của hoàng hậu. Khi Vạn nương nương sắp sinh, bà sai người gọi Ấn mỗ tới. Bà đưa cho Ấn mỗ một số bạc khổng lồ, nói vào ngày bà sinh, nếu sinh hạ hoàng tử, thì coi như không có gì, nếu là công chúa, bà muốn Ấn mỗ bí mật mang công chúa tới cửa sau của hoàng cung, khi đó, sẽ có người nói cho Ấn mỗ biết nên làm gì. Ấn mỗ khi đó thấy tiền mờ mắt, biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn đồng ý. Khi tới ngày đó, Ấn mỗ đã đuổi bà đỡ và những cung nữ khác ra ngoài, chỉ để lại cung nữ của Vạn nương nương và Ấn mỗ...”

www.vuilen.com 827

Page 8: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Ấn Thái y ngẩng đầu lên, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, chớp mắt mấy lần. Mọi người nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám thở.

Không ai phát hiện ra, Vạn thái hậu đã lặng lẽ mở mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trần của điện Yến Hội, trong mắt tràn đầy ảm đạm, tuyệt vọng.

“Vạn nương nương tuy là sinh lần đầu, nhưng sinh nở thuận lợi, đứa nhỏ ra đời thật sự suôn sẻ, là một tiểu công chúa xinh đẹp, Ấn mỗ nhớ rõ ở cổ tay đứa bé có một vết bớt hình mặt trăng. Ấn mỗ còn chưa lên tiếng, cung nữ bên cạnh đã lớn tiếng hét lên với bên ngoài, nói nương nương sinh được tiểu hoàng tử. Ta cuống quít quấn tiểu công chúa lại, Vạn nương nương nằm trên giường, vẫy ta, yếu ớt nói cảm ơn. Ta khẽ cắn môi, gật gật đầu. Trong cung bởi vì Vạn nương nương sinh hạ hoàng tử, vui mừng khôn xiết. Tiên hoàng vui sướng chia sẻ niềm vui của ngài trên triều đường với các vị đại thần. Khi trời vẫn còn tối đen, ta cùng vị cung nữ kia, ôm công chúa, lặng lẽ ra khỏi cung, đi tới cửa sau của hậu cung, ở đó đã có một tiểu thái giám đang chờ. Tiểu thái giám thấy chúng ta, mở cửa ngách ra, trong rừng bên ngoài có một người đàn ông mặc đồ đen, che mặt đi ra, trong lòng hắn cũng ôm một bọc tã lót, hắn chẳng nói câu nào, đã đưa bọc tã lót cho ta, sau đó ôm lấy tiểu công chúa ta ôm trước ngực, xoay người liền lên ngựa. Ta ôm đứa bé trở lại cung của Vạn nương nương, cởi lớp tã lót ra nhìn thấy, là một cậu bé chưa tròn tháng.” Ấn Thái y chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long tháp, “Cậu bé ấy, chính là đương kim thánh thượng Lưu Huyên Thần.”

“A...”

Mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, tiếp theo, trong điện tĩnh lặng như một hồ nước lặng, Vạn thái hậu nhắm mắt lại, một dòng nước mắt từ khóe mắt lặng yên rơi xuống. Chuyện cũ, chuyện cũ không muốn nhớ lại!

Tề vương bĩu môi, liếc mắt nhìn Lưu Huyên Thần, vẻ mặt là “Bây giờ ngươi còn gì để nói”.

Lưu Huyên Thần đầu mày nhíu chặt, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chuyện Ấn Thái y vừa kể chẳng hề có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là người ngồi nghe bên cạnh mà thôi.

Hắn cười nhợt nhạt, “Câu chuyện này quả thật rất phấn khích, Ấn Thái y, vậy trẫm hỏi ngươi, cung nữ và tiểu thái giám ngày đó, ngươi còn nhớ rõ là ai không?”

Ấn Thái y mỉm cười, “Vài năm sau, vào một buổi tối, tiểu cung nữ ở trong chính phòng mình, không hiểu tại sao, treo cổ tự vẫn, tiểu thái giám đó thì sao, ha ha, bây giờ đang ở đây, hắn thăng chức rất nhanh, nhưng mà cũng già rồi, có phải không, La công công?”

www.vuilen.com 828

Page 9: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Mồ hôi to cỡ hạt đậu tương từ trán La công công nhỏ xuống, ông ấy hơi run run đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần, thở dài thật mạnh, cúi đầu.

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần cứng ngắc, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.

“Hoàng thượng, chuyện cũ còn chưa kể xong đâu. Bởi vì ngươi do phi tần tiên hoàng sủng ái sinh ra, tiên hoàng vô cùng yêu thương ngươi, tự mình mang theo trên người dạy dỗ, bồi dưỡng. Ngươi cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên hoàng và nương nương, thông minh, kiệt xuất, ưu tú. Tiên hoàng ngày một già đi, các triều thần đề nghị tiên hoàng lập thái tử. Khi đó, đại hoàng tử thay tiên hoàng thân chinh ra trận, tử trận sa trường. Nhị hoàng tử là con trưởng của hoàng hậu, các triều thần đều có khuynh hướng lập nhị hoàng tử làm người kế vị. Trong lòng tiên hoàng yêu thích là hoàng thượng ngươi, nên vẫn lần lữa không chịu hạ chỉ. Hoàng hậu có chút sốt ruột, ra sức tìm triều thần vận động. Vạn nương nương đều thấy rõ, rồi tìm gặp ta, sai ta hạ độc hoàng hậu nương nương, không được dùng liều mạnh, muốn cho người khác cảm thấy hoàng hậu tự nhiên ốm chết. Bà hứa hẹn với Ấn mỗ, chỉ cần hoàng thượng ngươi có thể lên làm thái tử, sẽ nạp tiểu nữ Tiếu Yên làm quý phi. Ấn mỗ hồ đồ, bị ích lợi cám dỗ, lại đồng ý. Ấn mỗ không chỉ giúp Vạn nương nương đầu độc chết hoàng hậu, còn hạ độc với Tề vương, làm cho Tề vương miệng không thể nói, người không thể cử động, cả ngày chỉ có thể nằm liệt trên giường.”

“Trên đời này, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Tiên hoàng dần dần đã nhìn ra một số manh mối, ngài gọi Ấn mỗ tới, khảo tra ta. Ta không chịu được cực hình tra tấn, đành phải khai ra tất cả. Lúc ấy tiên hoàng hoảng hốt, nửa ngày cũng không nói câu nào. Sau đó, ngài nói, Ấn Thái y, ngươi đã biết quá nhiều chuyện, không thích hợp ở lại trong cung này nữa. Ngài lấy lí do Ấn mỗ không thể chữa khỏi cho Tề vương, sai chém ngang lưng Ấn mỗ ở Ngọ môn. Tề vương không so đo tới hiềm khích trước đó, cứu Ấn mỗ. Ấn mỗ vì báo đáp Tề vương, dụng tâm chữa khỏi cho Tề vương, đợi tới ngày hôm nay, để phơi bày tất cả sự thật dưới ánh sáng, để những oan hồn đã khuất được rửa sạch nỗi oan trước thiên hạ.”

Ấn Thái y nói quá nhiều, không chống đỡ nổi ngã xuống chiếc cáng, chỉ thấy thở ra, không thấy hít vào. Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần lạnh lẽo như bao phủ một tầng băng, đôi mắt phượng trừng thật lớn.

Hắn biết để bước lên hoàng vị là con đường thấm đẫm máu tươi, nhưng chưa từng nghĩ đến lại là con đường thấm đẫm máu tươi của những người này. Từ nhỏ, hoàng hậu đã hận hắn, không để hắn vào mắt. Tề vương thấy hắn, không phải nhạo báng, thì là nhiếc móc. Thái hậu đối với hắn, nghiêm khắc hơn là yêu thương. Người thực sự cho hắn một chút quan tâm, yêu thương, là tiên hoàng. Nhưng sau đó, tiên hoàng lạnh nhạt với hắn, xa cách hắn, trước khi tạ thế chỉ liếc nhìn hắn một lần, hóa ra đó là thù hận và không cam lòng.

Lúc ấy hắn không hề hiểu, nhưng hôm nay hết thảy đều sáng tỏ.

www.vuilen.com 829

Page 10: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Huyên Thần...” Vân Ánh Lục nắm chặt tay hắn, muốn truyền ấm áp của cô cho hắn, nhưng hắn vẫn lạnh tới phát run.

“Lưu Huyên Thần, ngươi là hoàng thượng giả, còn không mau mau xuống dưới quỳ gối trước mặt trẫm, nghe trẫm xử trí?” Tề vương không nén được sung sướng vô biên trong lòng, ẩn nhẫn bao nhiêu năm, tâm nguyện mong chờ bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng được thực hiện, đã dọn sạch hết thảy chướng ngại trên nấc thang bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ cần nhấc chân lên, bước lên từng bước, là có thể trực tiếp ngồi lên rồi.

Trong điện, đảng bảo hoàng, đảng trung lập, tất cả đều á khẩu không nói được câu nào, chỉ có thể hướng ánh mắt đồng cảm nhìn sang Lưu Huyên Thần. Không có cách nào xoay chuyển Càn Khôn, hắn không phải huyết mạch hoàng gia chân chính, có tư cách gì ngồi lên ngôi vị hoàng đế chứ? Lưu Huyên Thần không nói được một lời, chỉ chìm sâu vào trong suy nghĩ của chính mình, cả người giống như rơi vào trong hầm băng.

“Tề vương,” trong đại điện yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, mọi người quay đầu nhìn, là tân hoàng hậu Vân Ánh Lục.

Ôi, cũng là một vị chủ tử thật đáng thương, đại hôn hôm nay gặp phải việc này, chỉ sợ hoàng hậu không làm được, mà phải bỏ mạng cùng Lưu Huyên Thần.

“Vân hoàng hậu, nàng không cần lo lắng. Trẫm sẽ không làm gì nàng đâu, trẫm đã sớm nói với nàng, giang sơn này là của trẫm, nàng cũng là của trẫm, nếu nàng muốn làm hoàng hậu, trẫm cũng có thể đồng ý với nàng.” Tề vương cười gian xảo, tà mị nhìn Vân Ánh Lục, không biết Kì Tả thừa tướng đứng phía sau mặt xanh mét, nhìn không ra cái dạng gì, tức giận đến độ râu vểnh cả lên.

Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, chớp mắt, “À, đề nghị của Tề vương thật là mê người, thế nhưng ta dứt khoát từ chối. Tề vương, ta có một chuyện không rõ, muốn mời ngươi chỉ giáo.”

“Được, mời hỏi.” Tề vương ung dung gật gật đầu.

“Ấn Thái y vừa mới kể câu chuyện kia, hoàng thượng đã sai ở chỗ nào?’

“Hả?” Tề vương bị câu hỏi của cô làm nghẹn lời, đôi mắt đẹp chớp mấy lượt, “Hắn... là hoàng thượng giả, không phải là sai hay sao?”

Vân Ánh Lục cười, xoay mặt nhìn về phía Ấn Thái y, “Ấn Thái y, ông đã bình tĩnh thở được chưa? Thở được rồi, chúng ta cùng thảo luận một vấn đề, à, lời đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi cũng là thái y, chúng ta là đồng nghiệp. Ông nói xem, một đứa bé vừa mới ra đời, có suy nghĩ, có năng lực hành vi hay không?”

Ấn Thái y chống tay ngồi dậy, “Đương nhiên không có.”

www.vuilen.com 830

Page 11: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Tề vương, ngươi có nghe rõ chưa. Khi hoàng thượng bị tráo đổi, chỉ là một đứa bé mới sinh ra không lâu, ngài không có năng lực hành vi, không có suy nghĩ, tất cả đều là hành động của người khác. Hẳn là đến vừa rồi, ngài cũng mới biết được mình đã bị tráo đổi. Ngài không tự mình tráo đổi, lại không hạ độc người khác, tất cả đều dựa vào cố gắng của chính mình mà đạt được, ngài dựa theo ý chỉ của tiên hoàng kế vị, được các đại thần ủng hộ đến tận bây giờ, như vậy hoàng thượng, giả ở chỗ nào?”

Cô nhìn thẳng vào Tề vương.

Miệng Tề vương há ra rồi ngậm lại, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Hắn... không phải huyết mạch hoàng gia, là giả mạo, là cỏ dại...”

“Tề vương, ngươi hết từ để nói rồi sao? Ngươi sao lại có thể ông nói gà bà nói vịt2 mà trả lời câu hỏi!” Vân Ánh Lục không kiên nhẫn nhíu mày, “Ngươi cũng nói tiên hoàng biết hoàng thượng không phải huyết mạch hoàng gia, vậy vì sao tiên hoàng còn để hoàng thượng đăng cơ? Điều này chỉ có thể chứng minh là tiên hoàng nhìn thấy là năng lực của hoàng thượng, mà không phải là huyết mạch.”

“Đó là tiên hoàng bị khống chế mới viết xuống thánh chỉ truyền ngôi.”

“Ngươi nhìn thấy sao?”

“Bổn vương suy đoán thôi.”

“Hoang đường!” Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi luôn mồm nói cái gì mà huyết mạch, kỳ thật là ngươi muốn soán vị mà thôi. Hoàng thượng chỉ là một công việc, một chức vị mà thôi, ngài ở vị trí đó năm năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn thượng triều, làm việc cẩn trọng, một ngày xử lý trăm công nghìn việc, nỗ lực đó tất cả mọi người đều thấy rõ, ngài có điểm nào là giả không? Người ta vẫn nói người không biết không có tội, hoàng thượng là người không biết rõ nội tình. Nếu ngươi có nghi ngờ vì sao năm đó tiên hoàng truyền ngôi cho hoàng thượng, vậy ngươi chạy tới hỏi tiên hoàng đi, không cần giống như chó điên ở tiệc cưới của chúng ta gặp ai cắn người đó, về phần hạ độc gì đó, tráo đổi gì đó, đều là chuyện đã qua, hết thảy đều bay theo gió. Nếu muốn thì đem những chuyện đó tới trước toà án, những chuyện “vĩ đại” mấy năm nay Tề vương làm ra so sánh với chuyện này, chỉ có hơn chứ không kém, nếu không, cùng nhau phơi bày ra ánh sáng?”

Trong điện, miệng mọi người thành hình chữ O, mắt trừng tới muốn thoát khỏi vành mắt. Tân hoàng hậu cũng không phải là hạng tầm thương đâu nha! Hoàng hậu không chỉ biết khám bệnh, mà tài ăn nói cũng thật là đáng nể!

“Ngươi... ngươi... con đàn bà ngu ngốc này... Thật sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, được, được... Các ngươi mạnh miệng, có phải là...” Tề vương thẹn quá hóa giận, mắt đỏ ngầu trợn trừng, hắn đột nhiên khoát tay, “Người đâu...”

www.vuilen.com 831

Page 12: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Mấy binh lính đeo đao được một thị vệ dẫn đầu xông vào trong điện.

Vân Ánh Lục nheo mắt lại, trong lòng kinh hãi, thị vệ lại có thể là Giang Dũng vẫn trông giữ trong rừng.

“Tề vương có gì phân phó?” Giang Dũng ôm quyền hướng Tề vương.

“Bắt lại hai tên cẩu nam nữ này cho trẫm, trẫm muốn để bọn chúng giễu phố thị chúng, làm cho người khắp nước Ngụy này thấy người mưu đồ soán vị mặt mũi như thế nào.”

“Vâng!” Giang Dũng gật gật đầu, rút bội kiếm từ thắt lưng ra, một ánh sáng lạnh lóe qua, mọi người sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

“Giang thị vệ, ngươi... muốn làm gì?” Tề vương kinh ngạc nhìn thanh kiếm lạnh lẽo kề ngang gáy.

“Không phải Tề vương muốn vi thần bắt người mưu quyền soán vị lại sao?” Giang Dũng lạnh lùng trả lời.

“Ngươi... không phải là nội ứng Kì Tả Thừa tướng sắp xếp vào trong cung sao?” Tề vương sợ hãi nhìn Kì Tả Thừa tướng, lại nhìn sang Giang Dũng.

Vẻ mặt Kì Tả Thừa tướng cũng mờ mịt và sợ hãi y chang hắn.

“Người đâu, bắt Cửu Môn Đề Đốc và mấy vị Thị Lang bộ Binh lại.” Giang Dũng quay đầu gọi mấy vị binh sĩ đằng sau. Mấy người vừa mới đắc ý dạt dào đột nhiên như chó nhà có tang, bị bẻ quặt hai tay áp giải ra khỏi điện.

Chỉ trong chốc lát, cục diện xoay vòng mấy lần, những người khác ngoại trừ đờ người ra, thì cũng là đờ người ra, không có biểu cảm gì khác. Mặt Kì Tả Thừa tướng tức khắc trắng bệch, ông ta nhắm mắt lại, hai vai rủ xuống, không cần hỏi nhiều, Giang Dũng quay giáo đâm lại, hiện giờ, đại thế đã mất.

“Đêm hôm đó vi thần ở Linh Vân Các, đã bị hoàng thượng nhìn thấu thân phận. Hoàng thượng không so đo tới chuyện trước đó, cho vi thần một cơ hội lập công chuộc tội. Vi thần không phải nội ứng của Kì Tả Thừa tướng, mà là nội ứng hoàng thượng đặt bên cạnh các ngươi.”

Vân Ánh Lục hít nhẹ một hơi, đã hiểu, hóa ra Giang Dũng là gián điệp hai mang.

“Vậy... vậy những người ở bên ngoài đâu rồi?” Tề vương không dám tin trợn trừng mắt, cầu cứu nhìn về phía bên ngoài.

“Hoàng thượng!” Ngoài điện có hai người đi vào, là thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân và đại nguyên soái bộ Binh Ngu Tấn Hiên. Tâm trạng của mọi người đều được thả lỏng, không phải lo ngược lo xuôi nữa, thế cục đã rõ ràng. Vẫn là thế cờ của hoàng thượng cao hơn.

www.vuilen.com 832

Page 13: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Hoàng thượng, gian tế Bắc triều bắt được trong Linh Vân Các đã khai ra hết, vụ án cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân và vụ án Cổ Thục nghi bị sát hại, thần đều đã phá được, tất cả đều là Tề vương âm thầm sai người gây nên.” Đỗ Tử Bân bẩm.

“Hoàng thượng, binh lính trấn giữ chín cửa lớn của hoàng cung và bốn phía cửa thành, thần đã dẫn quân bắt được toàn bộ, không kẻ nào lọt lưới. Chiến dịch lần này, không hề làm thương tổn tới dân chúng, không hủy hoại tài sản, càng không có một binh một tốt bị thương.” Ngu Tấn Hiên chắp tay trả lời.

Mọi người đứng đầy điện đều khẽ thở phào một tiếng.

Tề vương cúi đầu, trước mắt là sao vàng lượn vòng, kế hoạch chuẩn bị vài năm cứ như vậy mà đã diễn xong rồi sao? Vì sao? Vì sao? Kì Tả Thừa tướng không phải đã nói mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa rồi sao? Sao lần này lại bại bởi Lưu Huyên Thần được?

Lưu Huyên Thần vịn tay ghế, giống như dùng sức lực toàn thân mới đứng lên được, “Trẫm tại vị một ngày, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào vì tranh đoạt hoàng vị, mà làm hại tới người vô tội. Thật cảm tạ Tề vương trong ngày đại hôn của trẫm trình lên món quà “bất ngờ” này, cuộc đời này trẫm sẽ không quên. Cửu Môn Đề Đốc và mấy vị Thị Lang bộ Binh, cùng những kẻ phản loạn đó, giao cho bộ Hình, để Đỗ Thượng thư thẩm vấn sau đó định tội. Binh sĩ làm phản, chỉ là phục tùng nhiệm vụ, không đáng truy cứu, đưa tới quân doanh, để Ngu Nguyên soái dạy dỗ, sau đó tùy theo tình hình sẽ giữ lại hay điều đi. Kì Tả Thừa tướng tận chức vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho khanh hồi hương, vĩnh viễn không được bước vào Đông Dương, ngay hôm nay lập tức lên đường. Tề vương, ngươi hãy về vương phủ trước, chuyện giữa chúng ta, trẫm sẽ đưa cho ngươi câu trả lời sau.”

Một trận ác chiến máu chảy thành sông, Lưu Huyên Thần chỉ nói mấy câu, đã xóa sạch hết cả.

“Hoàng thượng, người nhân nghĩa, không thành được nghiệp lớn. Nuôi hổ thể nào cũng có ngày gặp họa, người phải quyết đoán kịp thời.” Ngu Hữu Thừa tướng bước lên một bước, tấu nói.

Lưu Huyên Thần lắc đầu, “Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên nữa. Các khanh tiếp tục uống rượu, trẫm có chút mệt mỏi. Hoàng hậu, chúng ta tới cung Vạn Thọ uống chén trà đi! Ngu Hữu Thừa tướng cũng cùng đi chung, Ngu Nguyên soái, nhiều ngày không gặp, đi cùng trẫm nói mấy câu chuyện. La công công, đi trước dẫn đường.”

“Huyên Thần, chúng ta quay về tẩm điện uống trà được không?” Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần,

“Uyển Bạch, trẫm muốn tới cung Vạn Thọ uống.” Lưu Huyên Thần nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.

www.vuilen.com 833

Page 14: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Bốn mắt đối diện, khi hai người trao đổi ánh mắt, có ăn ý chỉ có hai người họ mới hiểu thấu.

Chú thích:

1. Theo giải thích của Baidu, chứng khí hư (tiếng Anh: deficiency of vital energy) khiến người mắc thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt, tứ chi mệt mỏi, hô hấp ngắn ngủi, choáng đầu, cử động ra nhiều mồ hôi...

2. Nguyên văn là “ngưu đầu bất đối mã chủy”, một câu thành ngữ chỉ nói lệch lạc, cái nọ xọ cái kia (nghĩa đen là trâu thì chẳng nói chuyện được với ngựa).

Chương 138

Chuyện Thâu Thiên Hoán Nhật (5)

Ngoài điện, tối đen như mực, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón tay. Lưu

Huyên Thần sai tùy tùng tắt đèn lồng đi, đoàn người lẳng lặng đi trong bóng đêm. Vân Ánh Lục quay đầu lại, trong điện Yến Hội, ánh đèn vẫn sáng rực như trước, chỉ là không nghe thấy tiếng sênh, không nghe thấy tiếng cười nói huyên náo. Đội binh sĩ đã được thu xếp rút khỏi, cung nữ và thái giám lại bưng bát đĩa đi qua đi lại như thoi đưa. Chẳng biết có ai còn tâm tình mà vui vẻ được không?

Đây thật sự là một hôn lễ vừa im lặng vừa đặc biệt.

“Hoàng thượng! Nương nương!” Một đội cấm vệ quân mặc giáp trắng từ đằng sau thân cây đi ra, cung kính thi lễ với Lưu Huyên Thần.

“Được rồi!” Hắn gật đầu, âm thanh giống bị gió thổi đi, có chút vỡ vụn. Biết rõ người khác không nhìn thấy, nhưng Vân Ánh Lục vẫn quay sang mỉm cười lễ độ. Khi tới, không thấy Cấm vệ quân, hóa ra là Lưu hoàng thượng mở rộng cửa ra, thả mồi, chỉ chờ Tề vương mắc câu. Tiệc cưới này, thật sự không chỉ là một bữa tiệc cưới đơn giản, nó vẫn là Hồng Môn Yến. Lưu hoàng thượng trước đó, đã sớm dự đoán được Tề vương sẽ dùng chiêu này, sớm đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Khó trách, anh ghé sát bên gối cô, lặp đi lặp lại với cô rằng, “Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi.”

Đúng là có chút ấm ức, đêm tân hôn, thiếu chút nữa diễn biến thành chiến trường. Nhát gan một chút, thế trận đêm nay, sẽ bị dọa mất hồn mất vía. Nhưng mà, đây cũng là một kỷ niệm khó quên. Mấy chục năm sau, vào một đêm thu không trăng giống thế này, bọn họ cũng dạo bước trong Ngự hoa viên như vậy, cô sẽ dùng chuyện này trêu Lưu hoàng thượng, anh đã từng làm như thế nào để xin lỗi cô.

Hoàng hậu thật sự là không dễ làm đâu!

www.vuilen.com 834

Page 15: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Hoàng thượng lại càng không dễ làm, chậm một bước, chết như thế nào cũng không biết. Lưu hoàng thượng quả cảm, mưu trí, tư duy sắc sảo, Tề vương kia cái mặt như tên hề trong vở hài kịch, sao có thể là đối thủ của anh được? Chỉ là, đêm nay Lưu hoàng thượng vẫn bị tổn thương, không phải thân thể, mà là tâm hồn.

“Huyên Thần...” Vân Ánh Lục hít thở dồn dập, cô nghiêng đầu, nhướng mày, phá tan sự im lặng, “Vừa rồi dường như chàng chưa nói xử trí Ấn Thái y như thế nào đâu.”

“Ông ta là một người tàn tật, không cần xử trí, cứ để mặc ông ta thôi.” Giọng nói hờ hững, cứng ngắc, không nghe ra cảm xúc gì.

Cô hít hít mũi, giữ hắn lại, người đi theo đều dừng bước chân, trong bóng tối, không ai nhìn rõ người khác, cô đưa tay vuốt ve hai má hắn, muốn nói vài câu an ủi.

Cô ngẩn ra, lòng bàn tay cô ướt. Lưu Huyên Thần khóc?

Cô theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, ôm hắn chặt hơn, “Huyên Thần, kỳ thật chuyện đó không hề quan trọng, chàng vẫn là chàng, tất cả đều không có gì thay đổi, tình yêu của em với chàng cũng như thế. Chúng ta quay về tẩm điện, được không?”

“Uyển Bạch, cho dù là chỉ là một cây cỏ dại nghèo hèn, cũng muốn biết mình xuất thân ở chỗ nào, có đúng không?” Trong bóng tối, giọng nói của hắn rất khàn, nghe thấy, trong lòng Vân Ánh Lục hết sức chua xót.

“Em không muốn chàng tìm hiểu ngọn ngành chuyện này.” Cô đau lòng nói, “Có rất nhiều chuyện mình không biết, có lẽ là may mắn. Hồ đồ một chút, không tốt hay sao?”

“Không tốt, Lưu Huyên Thần chưa bao giờ hồ đồ.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đi thôi, bất kể là sự thật tàn khốc như thế nào, trẫm cũng phải biết.”

Sự thật đó, chỉ sợ chàng không chịu nổi. Vân Ánh Lục mím chặt môi, không dám nói lời nào, sợ một khi mở miệng, nước mắt lại trào ra không cách gì ngăn lại.

Phản loạn tuy rằng đã bị trấn áp xong, nhưng Lưu Huyên Thần không cách nào vui vẻ nổi như trong truyền thuyết đã nói. Mà chuyện cũ sắp sửa bị vạch trần, còn tàn khốc hơn cả chuyện mà Ấn Thái y vừa rồi mới kể.

Cô ra sức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, dịu dàng dùng bàn tay nhỏ bé lau sạch nước mắt trên mặt hắn.

“Huyên Thần, em yêu chàng...” Cô không biết phải nói gì, một hồi lâu, mới có thể nói ra một câu này.

Hắn im lặng một lát, không nói gì tiếp theo, chỉ vùi đầu vào cổ cô, nhận lấy ấm áp trên người cô.

www.vuilen.com 835

Page 16: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Thật sự vui mừng, giờ khắc này, hắn còn có nàng.

Ngu Hữu Thừa tướng, Ngu Tấn Hiên ngồi ở bên trái, Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục ngồi ở bên phải, Vạn thái hậu ngồi ở giữa, La công công đứng ở cạnh cửa, cửa được đóng chặt, người không có liên quan gì đều lui hết ra ngoài phòng.

Trên bàn là mấy chén trà ướp hương, hương thơm tỏa khắp bốn phía, khói trắng mỏng lượn lờ.

“Hoàng thượng...” Vạn thái hậu áy náy nhìn Lưu Huyên Thần, hơi thở nặng nề, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy, có phần lời nói đã bên miệng, lại không cách nào nói ra khỏi miệng được.

Lưu Huyên Thần khẽ cười, chỉ là cơ mặt rung động, mà không mang theo chút ý cười, “Thái hậu không cần cảm thấy thật có lỗi với trẫm, công ơn nuôi nấng cũng như mẹ đẻ. Ân dưỡng dục hai mươi sáu năm, bất luận như thế nào trẫm cũng không dám quên. Đêm nay trẫm cố ý tới đây, là muốn xin thái hậu nói với trẫm, cha mẹ ruột của trẫm ở đâu? Trẫm cũng là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi rồi, ở ngôi cửu ngũ, ít nhất, cũng có thể nói cho trẫm biết cha mẹ ruột bao năm nay bị che giấu của trẫm là ai chứ!”

Thái hậu còn chưa nói câu nào, Ngu Hữu Thừa tướng đột nhiên đứng lên, “Hoàng thượng, người cũng đã nói mẹ nuôi cũng như mẹ đẻ, vậy cần gì phải truy cứu tới cùng chứ! Bao nhiêu năm nay thái hậu đã vì người phải trả giá bao nhiêu, người phải nói cảm ơn mới đúng, hiện tại vì sao còn ở đây làm thái hậu đau lòng hơn?”

“Phụ thân!” Ngu Tấn Hiên giật nhẹ tay áo Ngu Hữu Thừa tướng, lắc đầu với ông, gương mặt Lưu Huyên Thần đã bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

“Hữu Thừa tướng, chẳng lẽ trẫm không xứng được biết cha mẹ ruột của mình là ai sao?”

“Không phải, là người không cần biết.” Ngu Hữu Thừa tướng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra, nhìn thẳng Lưu Huyên Thần, khẩu khí rất cứng rắn.

Vạn thái hậu bụm mặt, vô lực xua tay, nước mắt rơi như mưa.

“Được rồi, được rồi, các người không nói, vậy trẫm không hỏi nữa, tự mình tìm hiểu.” Lưu Huyên Thần hai mắt bốc hỏa, vung ống tay áo, giận dữ đứng dậy.

“Chát!” Không có gì báo trước, Ngu Hữu Thừa tướng đột nhiên nâng tay hung hăng cho Lưu Huyên Thần một cái tát. Mọi người đang ngồi sợ tới mức ngây người.

“Hữu Thừa tướng...” Vạn thái hậu kinh ngạc hô.

www.vuilen.com 836

Page 17: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Ngu Hữu Thừa tướng nhìn chằm chằm vào tay mình, cũng có chút sững sờ. Lưu Huyên Thần híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngu Hữu Thừa tướng, gằn từng tiếng hỏi: “Hữu tướng đại nhân, khanh hãy mau nói cho trẫm, khanh lấy tư cách và lý do gì cho trẫm một bạt tai?”

Ngu Hữu Thừa tướng ấp úng nửa ngày, “Hoàng thượng... thân là thiên tử, sao có thể...có thể nói ra câu nói trẻ con như thế được, lão thần... Trong lòng nôn nóng, nhất thời xúc động, lỡ tay đánh hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.” Ông run rẩy quỳ gối trước mặt Lưu Huyên Thần, hai đầu gối còn chưa chạm đất, một đôi tay nhỏ bé đã nâng ông lên. Ông ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt bất đắc dĩ của Vân Ánh Lục.

“Hữu Thừa tướng đại nhân, mời ngài ngồi, không nên làm tổn thương hoàng thượng thêm nữa.” Cô dìu Ngu Hữu Thừa tướng ngồi lên ghế, nhìn khuôn mặt đầy sẹo ủ rũ của Ngu Tấn Hiên, lại nhìn Vạn thái hậu hoảng loạn bất an, cuối cùng chuyển tầm mắt đến Lưu Huyên Thần.

“Huyên Thần, chàng thật sự muốn biết thân thế của mình sao?” Cô nhẹ giọng hỏi. Lưu Huyên Thần mím chặt môi, gật đầu thật mạnh.

“Được rồi, bọn họ đều không nói ra được, em nói thay họ.” Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, lấy lại tinh thần, thấy cả ba người kia mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên, cô cười, “Tôi là thầy thuốc, so với người thường sẽ nhận ra một số chi tiết không dễ phát hiện. Khi Huyên Thần dẫn tôi tới phủ Thừa tướng, muốn trị những vết sẹo trên mặt Ngu Nguyên soái, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình. Ngu Nguyên soái, không phải là con nuôi của Ngu Hữu Thừa tướng, mà là con ruột, Huyên Thần, còn chàng, là anh em sinh đôi với Ngu Nguyên soái.”

Một tảng đá nhẹ nhàng rơi xuống, làm bắn lên ngàn con sóng lớn, cùng ùa tới bủa vây Lưu Huyên Thần.

“Trên thực tế, Ngu Mạn Lăng là con gái ruột của Vạn thái hậu, tôi từng hoài nghi rằng trên đời này sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhưng khi nghe xong chuyện Ấn Thái y kể, tôi đã hiểu, hóa ra hai người là mẹ con. Bớt hình mặt trăng trên cổ tay Ngu Mạn Lăng đó, tôi đã từng nhìn thấy, mà Vạn thái hậu yêu thương Ngu Mạn Lăng, đã sớm vượt khỏi quan hệ mẹ chồng nàng dâu bình thường. Tôi nói có đúng không, Vạn thái hậu?” Vân Ánh Lục ôn hòa hỏi.

Khuôn mặt ngày xưa ung dung quý phái của Vạn thái hậu, lúc này, vặn vẹo không ra hình dáng gì.

“Hoàng hậu, lời con nói không hề sai.” Sự việc đã tới nước này, muốn lui cũng không còn chỗ lui, Vạn thái hậu cũng không còn cách nào giấu giếm, đôi môi run run, gật gật đầu, “Đây chắc là báo ứng những việc làm của ai gia, ai gia đã phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Mạn Lăng là con gái của ai gia, thế nhưng, nếu ai gia không thể sinh một hoàng tử, mẹ quý nhờ con, ở trong cung

www.vuilen.com 837

Page 18: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

này ai gia khó có thể sinh tồn, ai gia bất đắc dĩ, đường cùng mới mạo hiểm, dùng một kế này. Cũng do ông trời giúp đỡ ai gia, phu nhân Hữu Thừa tướng một tháng trước mới sinh được hai bé trai sinh đôi, Ngu Hữu Thừa tướng thương xót ai gia, nếu ai gia sinh công chúa, sẽ dùng một đứa con tráo đổi với công chúa...” Bà khóc không thành tiếng, không thể nói thêm gì nữa.

Ngu Hữu Thừa tướng cúi đầu, mắt cũng đã rưng rưng.

Ngu Tấn Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần cũng nhìn sang hắn.

“Đừng có nói với trẫm, để cho chuyện này kín kẽ không có sơ sẩy gì, khuôn mặt này của Tấn Hiên cũng là cố ý hủy hoại?” Lưu Huyên Thần run rẩy chỉ vào Ngu Tấn Hiên.

“Không phải, không phải, là hồi nhỏ thần nghịch lửa bị bỏng thôi.” Ngu Tấn Hiên vội vàng tiếp lời.

“Ngu Nguyên soái, vết thương trên mặt anh là do đao làm bị thương.” Vân Ánh Lục thở dài lắc đầu.

Ngu Hữu Thừa tướng ngẩng đầu, đau đớn nhếch môi, “Khi con và Tấn Hiên sinh ra, giống nhau như đúc, ngay cả mẫu thân con cũng có khi không phân biệt được. Tấn Hiên là huynh trưởng, con là đệ đệ. Lúc ấy cha không thể quyết định đưa ai vào cung, đành phải phải dùng rút thăm quyết định, con rút trúng, Tấn Hiên bị hủy dung, mất đi một con mắt. Trên đời này, rốt cuộc không ai có thể nhìn ra được con và nó là huynh đệ ruột.”

“Vì sao ông lại phải làm như vậy, vì sao? Vì sao ông có thể xuống tay được?” Lưu Huyên Thần đột nhiên xông lên phía trước, nắm cổ áo Ngu Hữu Thừa tướng, bi thương tuyệt vọng gầm lên, “Tấn Hiên là con ruột của ông mà, ông nhìn khuôn mặt này của huynh ấy xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, huynh ấy sống thống khổ biết bao nhiêu, ông có biết không? Chỉ vì khuôn mặt này, huynh ấy yêu Mạn Lăng, cũng không dám nói... Không, không phải không dám nói, mà là không thể nói ra.” Hắn xoay mặt nhìn về phía Vạn thái hậu, “Bởi vì thái hậu mong nhớ con gái, Mạn Lăng tất nhiên phải tiến cung làm hoàng hậu, sau đó sinh hạ hoàng tử, đó chính là con cháu ruột thịt của thái hậu, do đó, giao giang sơn cho thằng bé, ha ha... Trẫm đoán đúng rồi chứ?”

“Hoàng thượng...” Vạn thái hậu chưa từng thấy Lưu Huyên Thần không khống chế được như vậy, có chút hoảng sợ.

“Hoàng thượng,” Ngu Tấn Hiên bước lên, ôm lấy Lưu Huyên Thần, “Không cần nói nữa, hiện giờ ta và Mạn Lăng thật sự hạnh phúc. Đệ hãy quên tất cả những chuyện này đi, đệ có Vân hoàng hậu của đệ, đệ cũng sẽ thực sự hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.”

“Trẫm sẽ hạnh phúc sao?” Lưu Huyên Thần đẩy hắn ra, vừa khóc vừa cười, trạng thái gần như sụp đổ, “Đầu tiên trẫm là một món lễ vật, bởi vì Hữu Thừa

www.vuilen.com 838

Page 19: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

tướng vẫn yêu mến thái hậu, cho nên đưa trẫm vào hoàng cung, thảo nào khi còn nhỏ trẫm luôn có cảm giác phủ Hữu Thừa tướng thật ấm áp, thật giống nhà mình, trẫm cực kỳ hâm mộ. Sau đó trẫm trở thành quân cờ của thái hậu, từng bước một theo ý của thái hậu mà dịch chuyển trên bàn cờ, cho tới khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Trẫm vẫn là một người bình thường sao? Vì ngôi vị hoàng đế này, từ nhỏ trẫm đã phải rời xa vòng tay của mẫu thân, huynh trưởng sinh đôi bị hủy dung móc mắt, cha ruột và huynh trưởng thành thần tử của trẫm, thấy trẫm phải quỳ, vì giang sơn của trẫm, không tiếc tính mạng đi bảo vệ. Trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này, có hạnh phúc được không? Hạnh phúc được không? Ha ha, hạnh phúc lắm, vạn dân kính ngưỡng, muôn lời ca tụng. Kỳ thật trẫm là một người thực sự đáng thương, ngay cả một người bình thường cũng không bằng... ha ha...”

Hắn lảo đảo bước ra cửa, Ngu Tấn Hiên tiến lên giữ hắn lại, hắn quay đầu lại trừng mắt, “Ai cũng không được phép đi theo trẫm, ai cũng không được phép, đêm nay, trẫm không không muốn thấy bất kỳ người nào trong các người.”

Hắn đóng sập cửa lại “Rầm” một tiếng, vừa khóc, vừa cười, bước vào trong bóng đêm.

“Hữu Thừa tướng, làm sao bây giờ?” Vạn thái hậu hoàn toàn không biết làm thế nào, đáng thương nhìn Ngu Hữu Thừa tướng, lại đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục.

“Có thể anh ấy muốn ở một mình một lúc, dù sao đả kích này đối với anh ấy mà nói, thật sự quá lớn.” Trong mắt Vân Ánh Lục cũng đã thấy nước mắt.

“Người ta sống trên đời này, không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Mà Huyên Thần, anh ấy ngay cả vận mệnh của mình cũng do người khác khống chế. Trong lòng anh ấy sao có thể không thấy đau khổ được?”

“Có lẽ mọi người cảm thấy làm như vậy, đối với anh ấy là tốt nhất, cũng nghĩ đến vì anh ấy đã hy sinh rất nhiều. Chỉ là khi anh ấy biết được chân tướng, anh ấy phải đối mặt với tất cả như thế nào đây?”

Vân Ánh Lục đứng ở ngoài cửa, lo lắng nhìn màn đêm.

“Khi đó... khi đó cũng là bị ép không còn cách nào khác...” Vạn thái hậu lắp bắp nói.

“Nếu bà không có dã tâm, có gì là không thể sống sót.” Vân Ánh Lục quay đầu lại, một câu nói trúng tim đen của Vạn thái hậu, “Là dã tâm của bà thật đáng sợ, bà không chỉ lợi dụng chân tình của Ngu Hữu Thừa tướng với bà, còn hy sinh Huyên Thần và Ngu Nguyên soái, còn nhẫn tâm từ bỏ Ngu Mạn Lăng. Hữu Thừa tướng, ông thì sao, tình yêu vĩ đại đến mức ông đã quên rằng một người cha cũng phải có nhân từ và yêu thương với con của mình sao? Thứ mà

www.vuilen.com 839

Page 20: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

ông gọi là tình yêu đó rất ích kỷ. Mà Huyên Thần đã báo đáp lại các người rất nhiều, thái hậu, bà không cần lại khóc, tuy rằng Ngu Mạn Lăng không sinh hạ long tôn cho bà, nhưng cô ấy sống rất hạnh phúc.”

“Con bé... con bé không phải đã chết sao?” Vạn thái hậu ngừng thở, không dám tin hỏi.

“Mạn Lăng không chết, cô ấy đã thành thân với thần. Hiện giờ cô ấy đang ở trong Ngu phủ.” Ngu Tấn Hiên nói.

“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” Vạn thái hậu vui mừng liên thanh hỏi, “Bây giờ ai gia xuất cung tới gặp con bé.”

Ngu Hữu Thừa tướng thất vọng nhìn Vạn thái hậu kích động tới mức gương mặt sáng bừng, quay người đi. Thái hậu đã quên giờ khắc này, hoàng thượng đang tan nát cõi lòng rồi sao? Lần đầu tiên, ông ấy thấy hoài nghi về tình yêu thầm lặng trong đáy lòng suốt mấy chục năm qua.

Vân Ánh Lục cúi mắt nhìn xuống, vẻ mặt thản nhiên, trong mắt hiện rõ bất đắc dĩ, cô yên lặng ra ngoài. Khó trách Huyên Thần khát vọng yêu thương thật lòng như vậy, hóa ra là anh chưa bao giờ được người nào thực sự yêu thương.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngu Tấn Hiên, đã xuất hiện một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Người sinh đôi luôn giống nhau một cách lạ kỳ, cho dù là khuôn mặt không giống nhau, nhưng vẫn có thể có cảm giác đó. Trong Ngu phủ, khi nói tới chuyện khôi phục dung mạo, biểu hiện của Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên vô cùng kinh hoàng, cô đã hiểu được, chắc chắn gương mặt thật sự của Ngu Tấn Hiên giống hệt một người nào đó.

Tới khi suy đoán đã thành sự thật, chân tướng bị vạch trần, hết thảy thật là đáng sợ.

Cô sợ hãi, cho nên muốn hết sức giữ chặt Lưu Huyên Thần, không muốn cho anh biết được tất cả. Chỉ là giấy không gói được lửa. Tất cả đều đã rõ như ban ngày.

Vân Ánh Lục nhẹ nhàng lau đi lệ nơi khóe mắt, nhìn khắp bốn phía xung quanh. Huyên Thần của cô giờ khắc này đang đau lòng ở góc nào? Đêm tối mờ mịt, cung sâu như biển. Cô đã đi thật lâu, nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh, không nghe thấy tiếng anh, không nghe thấy hô hấp của anh.

Cô không khỏi thấy sợ hãi, sai La công công thắp đuốc lên, huy động tất cả thái giám và cung nữ. Tới canh bốn, rốt cuộc cô cũng tìm được Lưu Huyên Thần ở trong Phật đường nơi công chúa An Nam ở.

Anh quỳ gối trên bồ đoàn, mặt hướng Bồ Tát, hai tay chắp lại, hai mắt khép hờ. Nguyễn Nhược Nam quỳ gối bên cạnh, thương tiếc, đau lòng nhìn chăm chú vào anh.

www.vuilen.com 840

Page 21: Phần 46 Chương 136 Chuyện Thâu Thiên Hoán Nh t …bookserver.vuilen.com/book/xuansacnhuthe/xuansacnhuthe46.pdfTác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ Phần 46

Tác Giả: Lâm Địch Nhi XUÂN SẮC NHƯ THẾ

www.vuilen.com 841

Thân thể cứ như vậy run lên, cô phất tay ọi người lặng lẽ rời đi, không cần kinh động tới hai người đó. Ngoài Phật đường có một tảng đá lớn nhẵn nhụi, cô chậm rãi ngồi xuống, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm. Đêm nay, là đêm tân hôn đầu tiên của cô.

Lưu Huyên Thần ở trong Phật đường. Cô ở ngoài Phật đường.

Cứ ngồi như vậy, cho tới khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời.