165

Thập nhị quốc ký - sachvui.com · ngóc ngách của cơ thể. Cô cố gắng đứng thẳng người nhưng lại ngã xuống như giọt nước đổ về chỗ trũng

  • Upload
    others

  • View
    5

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Thậpnhịquốcký

⼗⼆国記Tập2

PhongHải,MêcungNgạn

⾵の海・迷宮の岸(KazenoUmi,MeikyuunoKishi)

Tácgiả:OnoFuyumi

Dịchvàbiêntập:FH

bokunokoe.wordpress.com

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Tómtắt

KazenoUmi,MeikyuunoKishi(⾵の海迷宮の岸;PhongHải,MêcungNgạn;SeaofWind,ShoreoftheLabyrinth)làphầnthứhaicủahệtiểuthuyếtJuuniKokuki(⼗⼆国記;Thậpnhịquốcký)củanữtácgiảFuyumiOno.TựađềPhongHải,MêcungNgạncónghĩalà“Bênkiabiểngiólàbờmê cung”. Phong Hải, Mê cung Ngạn được chia làm hai quyển và 15chương,đượcxuấtbảnlầnđầutiêntạiNhậtnăm1993.

Sau10nămmấttích,hắckỳlânTháiKỳđượcnữquáiSánTửđưatrởlạiBồngSơntừBồngLaimàkhôngbiếtmìnhlàmộtkỳlân.CáctiênnữởnúithiêngđãcốgắngđểTháiKỳlấylạibảnthânmìnhnhưng10nămlàquálâu,cậuđãsốngvàsuynghĩnhưmộtconngườivàkhôngbiếtmộtkỳlânphảilàmgì.VàrồithờiđiểmchọnTháiVươngđến,TháiKỳlưỡnglựkhôngbiếtphảilàmthếnào…

Mụclục

Quyển1

ChươngmởđầuChươngI:1|2|3|4ChươngII:1|2|3|4ChươngIII:1|2|3|4

ChươngIV:1|2|3|4|5ChươngV:1|2|3|4|5ChươngVI:1|2|3|4

Quyển2ChươngVII:1|2|3|4|5ChươngVIII:1|2|3|4|5ChươngIX:1|2|3|4|5ChươngX:1|2|3|4|5

ChươngXI:1|2|3|4|5|6ChươngXII:1|2|3|4ChươngXIII:1|2|3

ChươngkếtChúgiải

Quyển1

⾵の海・迷宮の岸〈上〉

ChươngMởđầu

Tuyếtrơi.Nhữngbôngtuyếtnặngnềvàtolớnchậmrãirơixuốngnhưkhôngbao

giờkếtthúc.Cậubéngẩnđầulênnhìnbầutrờitrắngxóa,nơinhữngtiasángmàu

xámnhạt tỏa xuống.Những bông tuyết lặng lẽ rơi, trong chốc lát đã phủtrắngđất trời.Cậunhìnbôngtuyết lững lờđậu lại trênvaimình,chúngtonhưlàmbằngthủytinhbônggòn.Nhữngbôngtuyếtvẫntiếptụcđổxuốngtrênđôivai,cánhtayvàđôibàntaynhỏbéđãđỏửngđivìlạnhrồinhanhchóngtanrathànhnhữnggiọtnướctrongsuốt.Hơithởtỏakhóigiữatuyếttrắnglạnhlẽo,cậuquaycổlại,nhữnglànkhóitrắnglạitỏalênbầutrờikhiếncơthểbébỏngcònlạnhlẽohơn.Cậuđãđứngđómộtgiờ,đôibàntaynhỏxíucùngđầugốiđãđỏửnglênnhưtráichínvìlạnh,nhưngcậuđãhoàntoànmấtcảmgiácvềchúng.Chodùcốcọsátdúitayhayquầnáothếnào,cậuchỉcảmnhậnđượccáilạnhđãtrànvàotậnxươngtủy.Cậubécứđứngđó,đầuóctrốngrỗng,lặnglẽnhìnlênbầutrời.

Sân vườn này nằmở phươngBắc, trong góc làmột căn nhà kho bỏhoang.Khe nứt trên bức tường đất bao quanh khiến không khí càng lạnhhơn,bamặtcủasânvườngiápvớinhàchínhvànhàkho,còn lại là tườngđất.Nhưnggiữabầutrờilạnhlẽonày,khônggìcóthểkhiếncáirétnguôiđi.Trongcáisânvườnkhôngmộtbóngcây,nơimùahèhoadiênvỹđãtừngnởrộ,giờđâychỉtrànngậptuyếttrắng.

“Thằngbénàythậtngoancố.”Bànội cậu tuyđãđượcgảđếnvùngKansai từ lâunhưnggiọngvẫn

mangnặngâmsắcđịaphương.“Nóthậmcònkhôngkhóc,chỉkhócmộtchútthôicũngchothấylànó

cóhốilỗi,vậymànónhấtquyếtkhôngkhóc.”“Mẹ,xinđừngnóivậy.”“Cũngbởivìcôcưngchiềunóquánênmớichẳngrathểthốnggìnhư

thếnày.”“Nhưng…”“Gầnđâychamẹtrẻcáccôchỉtoànnuôngchiềuconcáithôi.Dạycon

làphảinghiêmkhắc.”“Nhưngthưamẹ,ởngoàiđólạnhlắm…”“Mớituyếtthếnàymàlạnhlẽogì.Nếukhôngnhậnlỗithìnóvẫnphải

tiếptụcđứngđó.”

Cậuvẫnđứngđó.Chuyệnnàyvốnchỉlàchuyệnnhỏ,aiđóđãlàmđổnướcrửabátrasàn

nhàmàkhônglausạch,thằngemnhỏđổchocậunhưngcậubảokhôngphảimình.Bànộivẫnthườngbảonóidốilàrấtxấu,vìvậycậukhôngmuốnnóidốirằngmìnhđãlàmviệcấy.

“Thànhthậtvàhốilỗithìsẽđượcthathứ.”Bàlúcnàocũngnghiêmkhắcdạynhưvậy,vìthếnêncậuchỉbiếtgiải

thíchrằngcậukhônglàmviệcấy.“Đứatrẻnày…Saolạingoancốđếnthế?”Bànộivẫn thườngnói thế,vìvậycái thanh tâmnhỏbéấyđã insâu

rằngmìnhrấtngoancố.Dùrằngthậtracũngkhônghiểulắm‘ngoancố’cónghĩa làgì, nhưngcậubiết, bởivìmìnhngoancốnênbànộikhông thíchmình.Cậukhôngbiếtphảilàmthếnào,bàmuốncậuxinlỗi,nhưngnếulàmthếthìcậusẽtrởthànhđứatrẻdốitrámàbàghétnhất.Bênkiatấmcửakínhlàmộthànhlang,ởcuốitấmbìnhphongngănphòngkháchvànhàbếp,mẹvàbànộivẫnđangcãinhau.Mỗilầnhọcãivảdomìnhlàcậulạicảmthấykhổsởvìcuốicùngmẹlúcnàocũngthuavàđidọndẹpnhàtắm,cậubiếtmẹđãlénkhóctrongđó.

Mẹlạiđangkhócnữaà?Tuytronglòngnghĩthếnhưngcậuvẫnchỉđứngđó.Haibànchânnhỏ

béđãtêdạiđivìlạnh,mỗikhigiơmộtchânlênđểbướcđithìdườngnhưsứcnặngtoànthânđổhếtvàochâncònlạikhiếnnóvôcùngđauđớn.Tuyhai chân đãmất đi cảmgiác nhưng cậu vẫn cố gắng di chuyểnmột chút,nhưngvừabướcmộtbướcthìđãcảmthấycáilạnhthấudacắtthịttrànkhắpcơ thểmình.Cậu có thể cảm giác tuyết đang tan tên đầu gối, những giọtnướclạnhcóngchảyxuốnglòngbànchân.

Cậu thởdài,cáicách thởdàicủamộtđứa trẻ,mộtngọngióđậpvàophíasaucổ,tuynhiên,nólạikhôngmangđếncáirétmàlàhơiấm.Cậunhìnquanhxemcóaithươngtìnhmàmởcửachomìnhvàonhàkhông,nhưngởbốnphía,tấtcảnhữngcảcửasổđềuđóngkía,chiếccửasổphòngđốidiệnmờđivìhơiấmbêntrong.Cậulạiquayđầunhìnquanh,ngọngióấmấyvẫnthổivềphíanày.Mắtcậudừngtạichỗnhàkho,trongkhoảngkhắcấy,cậungâyngườiđivìngạcnhiên,trênkhehởgiữatườngđấtvànhàkhocómộtvật thểmàu trắngđang trồi ra, trôngnhưcánh tay củamộtngườinàođó.Cánh tay trắngmaquáikhôngbiếtcủaaikiavươnrakhỏikhehở từphíanhàkho,cólẽcóngườiđangởtrongđó.Mộtcảmgiáckỳlạtrànkhắpcơthểcậu,cáikhoảngcáchgiữanhàkhovàbứctườngấyquánhỏ.Hômqua,thằngemcậuđãkhócsuốtcảngàyvìkhônglấylạiđượctráibanhchẳngmayrơivào trong đó, nhưng cánh tay ấy lại trông như tay người lớn, làm sao cóngười có thể chui lọt vào chỗ ấy?Cổ taykhôngngừng chuyểnđộng, nhưmuốngọimìnhnênđếngần,đôichânđang têdạiđivì lạnhêmái tiếnvề

phíacánhtaykiamộtcáchkỳdiệu.Hơiấmthổiratừkhehởấykhiếncậukhôngcòncảmthấylạnh.Cậuđãrấtlạnhvàkhôngbiếtphảilàmthếnào,chỉvôthứctiếnvềphíachỗấmápcủacánhtaytrắngkia.

Tuyếttrắngđãphủkhắpđấttrời,xóađinhữngdấuchântrêntuyếtcủacậubé.Bầutrờitrắngxóanhưvếtmựcphai,dầnthayđổimàu.Ngàymùađôngngắnngủilặnglẽrờiđi,nhườngchỗchođêmtối.

ChươngI

1.1Khôngaibiếtsựsốngđượcsinhranhưthếnào,nhấtlàđốivớinhữngsinhvậtkhôngphảiconngười.Sựsốngvàýthứcbấtchợtđếnvớicơthể cô nhưvậy.Khi tỉnh lại, cô đã thấymìnhnằmdướimột tán câymàutrắng,chỉvớimộtcáitêntrongđầu.

TháiKỳ.Khicôđứngdậy,cáitênấydầnchiếmlấytoànbộtâmtrícô,cũngnhư

việccôlàai,vìsaocôđượcsinhravàcôtồntạivìlýdogì.TháiKỳ.Côđứngdậy,cáitênnhưtrànkhỏithanhtâmcôvàlấpđầytấtcảcác

ngócngáchcủacơthể.Côcốgắngđứngthẳngngườinhưnglạingãxuốngnhưgiọtnướcđổvềchỗtrũng.Côngẩnđầulênvànhắmmắtlại,nhữnggiọtnướcmắttuônrơi,thấmđẫmmáitóc.Côthửdichuyểnđôichânvôlựccủamìnhvàđạpphảimộtchỗẩmướttrênđấtvớivôsốmảnhvỡmàuvàng.Đólànhữngmảnhvỏ củaquả trứngđãnở ra cô, cái chất dịch tràn ra từquảtrứngấyđãđượcmặtđấthấpthụtoànbộ.

Côchỉmớichàođời,quảtrứngvàngsinhracôvừarơixuốngtừcànhcâyvàvỡtan.Cônhìnnhữngmảnhtrứngvỡvàngóngmộtlúcrồilạingẩnđầu lên nhìn nhánh câymàu trắng phía trên, nó như được làm bằng bạc,vươndàitừtrênđỉnhđầucôrangoài.Rễcâybámvàováchđácaovút,trêncànhcâyvẫncònmộtvàiquảtrứngvàngnữa,từtrongthanhtâmmình,côbiếtrằngtrongmỗiquảcâyấyđềutồntạimộtsựsốngvàchỉmớicáchđâykhônglâu,côcũngđãchờđợimìnhđượcsinhranhưnhữngquảtrứngkia.

Vàsựsốngđãrađờinhưvậy.TháiKỳ.Côdùngtoànbộsứclựccủamìnhđểđứngvữngtrênbốnchân,nước

mắtmộtlầnnữalạitràora.Nhữnggiọtnướcmắtđểbảovệđôimắtvừamớichàođờithậtấmáp,cứnhưcáitênấyđangthấmvàotoànthâncô.

“Thái Kỳ! Thái Kỳ!” Cô thét lên không thành tiếng, nước mắt vẫnkhôngngừngrơi.

Khi đãđứng thẳng lên, cô thấy tócmìnhbị vướnvào cành cây, bốnchânbêndướiđãcắmchặtvàođất,côliềndùnghaitaymìnhgỡtócra.

“Đãnởrồià?”Đột nhiênmột thanh âm truyền đến, cô nhìn theo hướngphát ra âm

thanhấy.Trướcmặtcôlàmộtmảngtốiđen,chỉcóánhsángmờảotừcànhcây phát ra, cô đang ở trong một hang động lớn. Hang này có hình bán

nguyệt,cáicâymàutrắngấyởvịtrítrungtâm,cànhcâytỏaratrênđầucô,rễcâycắmvàováchđá,lenlỏitừtrêncaoxuốngdưới.

“Vângạ.”Thanhâmấydầntiếnđến.“Quảlàmộtnữquáitốt.”Côlạinhìnquanh,lầnnày,côthấychủnhâncủagiọngnóikia,đólà

mộtbàlãođangđứngcáchcôvàibước.Bàlãonhỏbéchỉcaođếnngựccôấynângđôibàntaynhănnheocủamìnhlênvàdịudàngvuốttóccô.

“Lànữ.”Rồiđôibàntaylạiômlấymácô.“Cổcá.”Bàvỗnhẹlêncổtaycô.“Nửatrênlàngười.”Bàn taynhẹnhàngchuyểndờixuống sống lưng rồivuốtvecáiđuôi

củacô.“Nửadướilàbáo,đuôithằnlằn.Quảlàmộtsựphatrộntuyệtvời!”Cuốicùng,bàđặttaylênchỗkếtnốihainửathânngườicô.“Thôinào,đừngkhócnữa!Đivớita!”Côđitheobàlão,theomỗibướcđi,nhữnggiọtnướcmắtlạirơixuống,

thấmướtnhữngbướcchân.Mộtthờigiandàisau,côđếnnhữngbậcthang,nơiváchđáhìnhvòngcungđụngđất.

“TênconlàSánTử!”Bàlãohạgiọng.“Sán,Tử,từnayconsẽlàSánTử.”

Côvừabướclênnhữngbậcthangvừalặnglẽnghebànói.“HọcủaconlàBạch,đâylàhọcủatấtcảnữquáiđượcsinhraởBồng

Sơn.”Saukhivượtquakhúcquanhcủacầuthangđá,côthấyánhmặttrờitỏa

sángtrướcmặt.“Con phải nhớ, sỡ dĩ con có họ bởi vì conmang trênmìnhmột sứ

mạngvôcùngquantrọng.”Côgậtđầu,côcũnghiểurõsứmạngcủamìnhquantrọngnhưthếnào,

trênmỗibậcthang,côđềulẳnglặngđemnókhắccốtghitâm.Saukhivượtquahànhlanghẹp,mộthangđộngkhổnglồhìnhtứdiệnhiệnraphíatrước.Côdừngbước.Từđâynhìnlên,côchỉthấymộtbầutrờixanhnhợtnhạtvàmộtcáicâytrắngtỏasánglấplánhgiữatrời.Nướcmắtcôlạituôntrào.

Bàlãonhènhẹvỗlưnganủicô:“Đượcrồi,điđi!”Côbướcvềphíatrướcrồibắtđầutăngtốc,lầnđầutiêntrongđời,bốn

chânấy trảinghiệmcái cảmgiácchạy.Saukhicô rờikhỏicửahang,ánhsángmặttrờitắmlấytoànthânvànhưxétoạtđôimắtcô,khiếnnhữnggiọtnướcmắtlạiđổxuống.Côchạythẳngvềphíacáicâyấy.Quảtrứngsinhracôđãnởradướigốcrễcâynày,sovớibộrễđồsộ,thâncâymỏngmanhvà

thấpbéhơnhẳn,nhữngcànhcâymọcratừđávươnthẳnglênbầutrời,vàtrênmộtcànhcâytrắngnhưtuyếtlàmộtquảmàuvàng.

“TháiKỳ!”Đólàlầnđầutiêncônóinênlời.Tráicâymàuvàngkiamọcracùng

chỗvớiquảtrứngcủacô,quảnàyvẫncònnhỏ,nhỏđếnmứccôcóthểômlấynóbằnghaitaymình.Ánhmặttrờitỏaxuốnglàndamẫncảmvẫncònchưakhôcủacô.Côdùngđôibàntaycủamìnhômlấytráicâymàuvàngrựcrỡấyvàápmávàonó,nướcmắtvẫnrơiđầmđìa.

“TháiKỳ…”VàSánTửđãđượcsinhranhưthế.1.2HoàngHải nằmở trung tâm thế giới.Cho dù được gọi là biển,

nhưng chốn này không có nướcmà chỉ có thời gian, những cơn gió cùnghoangmạctrảirộng,rừngrậmdàyđặc,nhữngđầmlầyrộnglớnvànhữngdãynúitrùngtrùngđiệpđiệp.ỞtrungtâmHoàngHảilàmộthệthốnggồmnămngọnnúithiêngvớihìnhthùkỳlạ,đượcgọilàNgũSơn.Đỉnhcaonhấtở chính giữa làSùngCao, xungquanh là bốnngọn:BồngSơn,HoaSơn,HoắcSơnvàHằngSơn.Trướcđây,BồngSơnđượcgọilàTháiSơn,nhưngmỗikhiđạihọaxảyrathìngọnnúinàylạiđượcđổitênvàtrongmộtngànnăm trở lại đây, nómang tênBồng Sơn. Truyền thuyết kể rằngNgũ SơnthuộcvềTâyVươngMẫuvàBồngSơnđượctraochoVươngPhunhâncaiquản.Nhữngcâuchuyệnvềchủnhâncủacácngọnnúicònlạivẫncònđangtranhcãi,nhưngchodùtruyềnthuyếtcóthậthaykhôngthìNgũSơncũnglàvùngđấtthiêng,nơithuộcvềcácnữthầnvàtiênnữ.Cảnămngọnnúiđềucaođếnchọctrời,nhưngcũngnhưHoàngHảidướichân,chúngcũngđềurấthoangvu.

Giữađịathếhiểmtrởvớichỉtoàncâycối,sỏiđá,nướcvànhữngcơngió không ngừng thổi này, cómột nơi ởBồng Sơn được gọi làBồngLưcung,làchốnduynhấtởBồngSơnnàycũngnhưNgũSơncóngườisống.

“Làhoaanhtúc.”TrinhVệcúingườinhìntừngmảngcánhhoanổitrênmặtnước.Dung

Khảđiphíasaucũngdừnglại,nhữngcánhhoađỏphảnchiếuánhsánglấplánhđanglữnglờtrôitrênmặtnướctrongsuốtnhưthủytinh,khiếnaicũngphảidừnglạingắmnhìn.

“Chúngrơixuốngtừvườnhoaanhtúcphảikhông?”TrinhVệgậtđầurồivớitayxuốngnướcnhặtnhữngcánhhoalên.“Chắc là gióđãđemchúngđếnđây, hômnay, những cơngió cóvẻ

kháclạ.”DungKhảgậtđầurồinhìn lên.KhắpBồngSơnlànhữngkhốiđácó

hìnhthùkỳlạ,bềmặtphủđầyrêu,chúngđãbiếnkhuvựcbênngoàithànhmộtmêcungchằnchịt,nhất làphía trướcBồngLưcung.Trậnđồđá tảng

nàyquảthậtkhônghổdanh,bềmặtgồghề,nhữngtảngđáchồnglênnhaumộtcáchmấttrậttự,trôngnhưcóthểđổậpxuốngbấtcứlúcnào,ngaycảtảngnhỏnhấtcũngcaogấpbalầnngườibìnhthường.Nhữngconđườngnhỏởgiữahẹpđếnnỗihaingườiphảinépvaivàonhaumớicóthểđiqua.

TrinhVệvừađivừa thugomnhữngcánhhoaanh túc trôi trêndòngsuốinhỏ.Côlàmộttiênnữ,trôngkhoảngmườitámmườichíntuổinhưngkhôngaicóthểbiếtchínhxáctuổicủamộttiênnữ.Côcũngkhôngcònnhớmìnhđãphitiênbaogiờvànhưthếnào,nhưngcôđãđếnBồngSơnnàytừrấtlâurồi,trongsốnămmươitiênnữởđây,TrinhVệlàngườilớntuổinhất.Ngượclại,DungKhảchỉmớivừathànhtiên,mườisáutuổi,trướcđâycôchỉlàcongáimộtgiađìnhlàmnôngbìnhthường,chưatrảinghiệmthấttìnhlụcdục.Nămmườibatuổi,DungKhảđãthềnguyềnvàphi thăng,đoạntuyệtngũcốc.SaubanămtuluyệnởđềnthờTâyVươngMẫu,cuốicùngcôcũngđãđượcthanhtẩyvàtriệutậpđếnBồngSơn.Côchỉvừađếnđâykhônglâuvànhậncôngviệcnàyđượcnửatháng,vậymàngaycảcôcũngcảmnhậnđượcsựkháclạtronggió.Bìnhthườngchúngchỉlặnglẽlướtquanhữngconđườngnúi,vậymàhômnay,nhữngcơngió thổiđi thậtmạnhvàgấpgáp,như lao ra từ những tảng đá, phóng thẳng lên bầu trời xanh rồimen theonhữngváchđáhiểmtrởmàtrởlại,tạothànhmộttrậncuồngphong.Ngaycảđầutrờicũngâmuhơn,dùchỉcómộtlớpmâymỏng,nhưngkhôngbiếtvìsaolạiđemđếnmộtcảmgiácbấtanlạkỳ.

“Phảichăngđâylàđiềmbáo?”TrinhVệnghiêngđầusuyđoánvềcâuhỏicủaDungKhả.“Hyvọnglàkhông.SángnayquẻBátQuáikhôngchothấycóviệcgì

xảyra,Đinào,chúngtaphảimauchónglấynướcrồitrởvề.”“Vâng.”DungKhảthảchiếcthùngvàoconsuối.ConsuốinàyđượcgọilàHải

Đồng tuyền, len lỏikhắpnhữngkheđádướinhữngđóahoahảiđồng.TấtnhiênlànhữngconsuốiởBồngLưcungđềukhôngphảitừmộtnguồnvàsốlượngchúngrấtlớn,vìthế,đểtránhlầmlẫnnênmỗiconsuốidùnhỏnhấtcũngphảiđượcđặt tên.KhíhậuởBồngSơnkhôngphânchia thànhmùa,hoa nở quanh năm, hiện giờ, những đóa hoa hải đồng đang trải khắp consuối,ướphươngvàodòngnướcmát,ngaycảchiếcthùnggỗDungKhảthảxuốngcũngđượmhươnghoa.ThùngnướcngàongạthươnghoanàysẽdùngđểthanhtẩytượngVươngPhunhân,nữthầncaiquảnBồngSơnởĐạiChânmiếuởBồngLưcung.DungKhảđẩymấycánhhoararồikéochiếcthùngnướclên,sauđóđứngdậyđivềphíaĐạiChânmiếu.

“Emđiđâuvậy?”TrinhVệmỉmcườigọito.“Hả?ĐếnđiệnthờVươngPhu…”TrinhVệcườikhúckhích:“Nhầmđườngrồi,cônương!Đếngiờmà

vẫnchưanhớđườngsao?”

DungKhảnhìnngãbađườngphíatrước,mặtửngđỏ.“Đúnglàemđãnhầm.”Nhữngdãyđátrùngđiệpvàvôsốconđườngđãtạothànhmộtmêcung

ởBồngSơn,chỉnhữngtiênnữsốngởđâymớicóthểvượtquamatrậnđáđểrasuốigiặtgiũ,tắmrửahaylấynước.Khuvựcnàycũngkhôngrộnglắm,nhưngmỗikhiDungKhảmuốnđếnđồngcỏ,vườnhoahayvườnrau tắmnắng,hoặcchỉđơngiảntướicâytrongvườn,côcũngphảimấtthêmmộtítthờigianđểtìmđường.

“Đườngxáởđâyrắcrốithật…”NhìnthấyDungKhảthởdàinhưvậy,TrinhVệmỉmcười:“Làđểbảo

vệBồngSơncông,saunàyemđừngoántráchnhưthếnữanhé.”Địathếphứctạpnhưmêcunglànhằmngănchặnnhữngkẻxâmnhập.

Ngườibình thườnghaymuôn thúkhông thểvượtquama trậnđánày,màcho dù có thể thì ngoại trừmột số trường hợp đặc biệt thì cũng không aiđượcphépđặtchânvàoBồngLưcung.Nhữngconđườngnhỏhẹpbắtbuộcnhữngkẻđếnđâyphảibỏ lạingựaxeđểđibộ lênnúi,chúngđancàivàonhau, tựa như một mê cung. Những vách đá lởm chởm phủ đầy rêu chekhuấttầmnhìn,tạothànhvôsốnhữngconđườngvàđườnghầmkhiếnbấtcứkẻnàođặtchânđếnđâycũngsẽmấthếtphươnghướngtrongchớpmắt.ChỉnhữngngườingườisốnglâunămmớicóthểtìmđượcđườngđếnBồngLưcung,vốnnằmởtrênmộtvùngđấtbằngphẳngởcao,xungquanhlàcâycốirậmrạpbaophủ.

“Ravậy!”Sâuthẳmtrongmêcungấylàxảthânmộc,câythầnkếtquảsinhrakỳ

lân.Trên thếgiớinày,dù làngườihay thú,phàm là sinhvật sống thìđềuđượcsinhratừquảcủanhữngcâythầnmàutrắngấy.Tuynhiên,nhữngquảsinhrakỳlânchỉmọctrênxảthânmộcởchốnnúithiêngBồngSơn.BồngLưcungvànhữngtiênnữtồntạilàđểbảovệchúng,kỳlânlàchủnhâncủaBồngSơnvàđượcgọilà‘BồngSơncông’.

TrinhVệgậtđầu:“Chămsóckỳlânkhôngnhữnglàtráchnhiệmtrọngđạimàcònlàniềmhạnhphúccủachúngta.KhiTháiquảnởra,emsẽgiúpchúngtachămsócngài.Khiấyphảithậtcẩnthậnđấynhé.”

“Emcóthểư?Cóthậtkhông?”DungKhả cảm thấy hơi thiếu tự tin, phục vụ kỳ lân là trách nhiệm

chínhcủanhữngtiênnữởBồngSơn,cònlạichỉlàmmấyviệclặtvặt.Hiệngiờcómộtkỳlânnhỏởngọnnúithiêngnàyvàtrướcgiờcôchưatừngđượcphâncôngchămsócloàilinhthúcaoquýấy.

TrinhVệcười:“Nhưngtrướctiênphảinhớhếtđượcđườngxácáiđã.”“Vângạ!”DungKhảgậtmạnhđầu.Vàingàytrước,xảthânmộcđãkếttrái,lầnnàylà‘Tháiquả’,toànbộ

tâmtrícủaDungKhảđãtậptrungchotráicâynhỏbéấy.Sẽphảimấtmười

thángđểquảcâynởraconnon,kỳlânsơsinhhẳnlàrấtđángyêu,chỉnghĩđếnviệcđượcgầngũivàchămsócchúnglàcôđãcảmthấyvôcùnghạnhphúc,miệngkhôngkhỏinởnụcười.

Nhữngcánhhoaanhtúclạiđổxuốngtừđâuđó,lặnglẽrơitrêndòngnướcsuối.

1.3“Làhoaanhtúcà?”Đằng saubỗngvang lênmộtgiọngnói,TrinhVệngừngnhặtnhững

cánhhoavàquaylại,ngườiphíasaucôvừarờikhỏiHảiĐồngcung,đangđứngbênbờHảiĐồngtuyền.DungKhảlưỡnglựnhìnngườiphụnữlạmặtkhôngrõtuổitácấy,trôngbàvẫncònrấttrẻ,nhưnglạicóvẻnhưlàmộtquýphunhânđãbướcquatuổitrungniên.Yphụccủabàrựcrỡhơnbấtcứtiênnữbìnhthườngnào,địavịhẳnrấtcao.

“Huyềnquân!”Trinh Vệ nhanh chóng cúi người hành lễ, Dung Khả hoảng sợ, vội

vàngquỳxuốngcùngTrinhVệ.NgườiphụnữnàychínhlàtrưởngquảncủacáctiênnữởBồngLưcung,NgọcNữBíchHàHuyềnquânNgọcDiệp.

“Chắcgióđãđemnhữngcánhhoanàytừvườnanhtúcđếnđây.”NgọcDiệp nhướngmắt lên nhìn bầu trờimột lúc rồi cúi đầu xuống

nhìnDungKhả.“TênemlàDungKhảphảikhông?EmđãquenvớicuộcsốngởBồng

Lưcungchưa?”Đây là lầnđầu tiênNgọcDiệp trò chuyệncùngDungKhả,việcnày

khiếncôkhôngbiếtphảilàmthếnào.TrướckhiđếnBồngSơn,côchỉbiếtđến nữ thầnNgọcDiệp qua những câu chuyện cổ tích, nhưngbây giờ, vịhuyềnquânxalạvàcaoquýấyhiệnđangđứngtrướcmặtvàthămhỏivớicô,điềuấykhiếncôcảmthấyvôcùnghồihộp.

“Vâng…Vângạ!”“Nhưngvẫncònbịlạc.”TrinhVệvừacườikhúckhíchvừabổsung.MặtDungKhảlạiđỏửnglên.NgọcDiệp cười, giọngbà lanh lảnhnhư tiếng chuôngvang: “Tất cả

mọingườikhimớiđếnđâyđềunhưthế.TrướckiaTrinhVệcũnghaybịlạcđườnglắm,rồiemcũngsẽquenthôi.”Rồibàmỉmcườivànói:“Đẹplắm!”

“Không… Không ạ… Em vẫn còn vụng lắm nên thường xuyên bịmắng.”MặtDungKhảcònđỏhơn.

“Bịmắngthìmớicókinhnghiệm,emđừngđểtronglòng.”“Vângạ.”NgọcDiệpnhìncôbéđangquỳdưới chânmình, trángầnchạmđất,

mộtnụcườilạinởtrênmôibà.SauđóbàquaysangnhìnTrinhVệđangtrêuchọcDungKhả.

“Đúngrồi,tanghenóiTháinữquáiđãchàođời.”

NgọcDiệpthườngkhôngởtrongBồngLưcungmàhayđiđâyđiđó,ngaycảTrinhVệcũngchưatừngdámhỏiquaviệcnày.

“Têncôấylàgì?”“SánTử.”“VậySánTửhiệngiờđangởđâu?”“Thưađangcanhgiữxảthânmộc,khôngrờimộtbướcạ.”SaukhingheTrinhVệbáocáolại,trênđôimôiđỏthắmNgọcDiệpnở

mộtnụcười.“Nữquáirấtyêuquýkỳlâncủamình.”TrinhVệmỉmcườivàgậtđầu.Kỳlânkhôngcóchamẹ,vìthếnênnữquáicũnggầnnhưngườimẹ,có

tráchnhiệmchămsócvàbảovệkỳlân.Trứngnữquáipháttriểndướirễxảthânmộc,khinoãnquả[1]củamộtkỳlânkếttrái,trứngsẽnởvàongàyhômsauvànữquáiấysẽcanhgiữxảthânmộcmườithángchođếnkhikỳlânchàođời.

“Lầnnàylàđựchaycái?”Chỉmỗinữquáibiếtđượcgiớitínhcủakỳlânnằmtrongnoãnquả.“NgàiđượcgọilàTháiKỳ.”“Ừ.”Conđựcgọilàkỳ,concáigọilàlân,phíatrướclàquốchiệucủavương

quốcđểxácđịnhkỳlânnàylàcủaquốcgianào,đâylàmộtquyluậtđãđượctruyềntừnhiềuđời.KỳcủaĐớiquốchiệnđangđượchoàithaitrênxảthânmộc,quốchiệucủaĐớiquốclàThái[2],vìthếnênđâysẽlàTháiKỳ.

NgọcDiệpgậtđầurồiđivềphíacâythần,TrinhVệvàDungKhảcúiđầuhànhlễtốngtiễnbà.Vàrồikhôngkhíbắtđầurunglên,mộtcơngiólớnphóng qua những con đường đá nhỏ, như muốn cuốn phăng đi mọi thứ.Trướckhibọnhọkịpthốtnênlời,TrinhVệđãbịhấtngã,DungKhảcũngchỉkịpthétlênmộttiếngrồingãnhoàirađất.Mộtâmthanhlớnvanglên,tấtcả các vách đá xung quanh vỡ thành từngmảnh rồi lan rộng ra khắpmêcung.

“Chuyệngìđangxảyrathế…?”Tuy nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Dung Khả nhưng Trinh Vệ

khôngthểtrảlời.Đâykhôngđơngiảnchỉlàmộtcơnbãohayđộngđấtbìnhthường, nếu không thì quẻBátQuái sáng nay đã tiên đoán được nó.Bêncạnhđó,dướisựbảohộcủacácthầnlinh,loạithiêntainhưthếkhôngthểxảyraởBồngSơn.

“XinHuyềnquânmautránhđi!”TrinhVệnắmchặt lấycácváchđá,hướngvềphíanữchủcủamình.

NhưngNgọcDiệpchỉđứngđó,nhìnthẳnglênbầutrờiđãchuyểnthànhmàuđỏ,đỏrựcnhưbịmộtlớpsươngmùđỏbaophủ.

“Làmộtcơnthực[3]…?”NgọcDiệpkhôngquantâmđếncơnđộngđấtdướichân,bàchỉđứng

lặng,nhìnvàonhững luồng sángđangnhảymúa trênbầu trời.Làmộtnữthần,NgọcDiệpcóthểđứngvữnggiữacơncuồngphong,tuynhiên,TrinhVệkhôngcóthờigianđểngưỡngmộđiềuđó.

“Thực…?”Côcó thể cảmnhậnđược toànbộkhôngkhíquanhmìnhđangxoắn

vàonhau.Vớimỗichuyểnđộngcủa luồngkhí, lớp sươngmùđỏ trênbầutrờicũngdichuyểntheo,vàởchínhgiữa,mộtảoảnhdầnhiệnlên.

“Làmsao…?”Vùngđấtcủathếgiớikhácđangđếngầntheocơnlốc.Nhữngcánhhoa

anhtúcmềmmạibịgióthổitunglênbầutrời,phủđầymặtTrinhVệ.“Tháiquả…Tháiquảđanglâmnguy…”

––

[1]Noãnquả:Quảsinhraconngười,muônthúvàcâycỏ.[2]Đớiquốcđượcviếtbằngchữ‘Đới’(戴),cónghĩalà‘tônquý’trong

khivươnghiệulà‘Thái’,tứcchữ‘Thái’(泰)trong‘tháibình’,vuacủaĐớiquốcđượcgọi làTháiVươngvàkỳ lân làTháiKỳhoặcTháiLân.Cảhaichữ ‘Đới’ và ‘Thái’ đọc theo âmHán-Nhật đều là ‘Tai’nhưng viết khácnhau,đâylàmộtcáchchơichữcủatácgiả.

[3]Thực:Mộtcơnbãolớnđemhảikháchvàsơnkháchđếnthếgiới12vươngquốc.

1.4SánTửnằmdướigốccâyẩmướtrêuxanh,ngẩnđầulênnhìntráicâytrêncành,lòngngậptrànhạnhphúc.Saumườitháng,Tháiquảsẽchínvàchủnhâncủacô,TháiKỳ,sẽrađời,chỉnghĩđếngiâyphútấythôicũngđủkhiếncôrơinướcmắtvìhạnhphúc.

Vàocáigiâyphúctráitimcôngậptrànniềmvuivàlòngkiêuhãnhấy,vàocáigiâyphútcôngẩnđầulênnhìnnoãnquảđangtỏaánhsángvànglấplánhấy,cócáigìđóbấtchợtdiễnra.Lúcđầu,SánTửcũngkhôngrõchuyệngìđangxảy ra,khôngkhíbấtchợtxoáyvàonhau,pháhủy tấtcảmọi thứxungquanh,rồimộtmảngsươngmùđỏxuấthiệnvàchekhuấtbầutrời.Nỗisợhãikhiếncảngườicôrunlên,chođếnkhitừ‘thực’hiệnlêntrongtâmtrícô,SánTửvộivàngđứngđậy,côbiếtcànhcâymàutrắngmỏngmanhấysẽkhôngchịunổicơngiólốchungbạonày.Côthétlênvàômchặtlấynhánhcây,cốgắngđứngvữnggiữacơncuồngphong.Máitóccôbị thổi tungvàdínhvàocànhcây,mộtphầntóckhôngchịunổicơngiónênđãbịgiậtđứt,nhưngcôđãkhôngcòntâmtríđểquantâmđếnsựđauđớntrênđỉnhđầu.TấtcảtráitimcôđềuhướngđếnviệcbảovệTháiquả,nhưngkhinhìnlên

nhánhcây,trướcmắtcôchỉlànhữngluồngkhôngkhímópméo.“TháiKỳ!”Cơncuồngphongvẫnquậtkhắpcơthểcô,luồngkhícàngngàycàng

xoáynhanhhơn,nhưmuốnhảmiệngnuốtchửngcànhcây.“Không!”Noãnquảnhỏbétỏaánhvàngrựcrỡbịhútđi.Noãnquảdođíchthân

SánTửchămsócvàbảovệ,noãnquảsẽchínsaumườithángnữavàkhôngđượcrờicànhđãbịcuốnđinhưthế.

“Aiđó…”SánTửvươnđôi tayđầy thương tíchcủamình lên, cốgắngcứu lấy

noãn quả nhỏ bé nhưng nó chỉ càng lúc càng trôi xa hơnmột cách tuyệtvọng.

“Aiđó…Làmơn…”SánTửdùnghết sức thét lên nhưngnoãnquảở đầu ngón tay cô đã

chìmvàotrongluồngxoáyvàbiếnmất.TừđầutiênSánTửthốtlênkhicôrađờilà‘TháiKỳ’vàlầnthứhaicô

lêntiếnglạilàtiếnggàothéttuyệtvọng,khôngmộtlờiđáptrả.Kếtthúcđếncũngnhanhnhưkhởiđầu,giờđâytrêncâythầnđãkhôngcònbóngdángcủanoãnquả tỏaánhsángvàng rực rỡnữa, tráicâyduynhấtấyđãhoàn toànbiếnmất.

“SánTử!”Tiếnggọicủacáctiênnữtrànvềtừkhắpnơi,mọingườiđềuđanghối

hảchạyvềphíacô,ngườiđếnđầutiênlàNgọcDiệp.“SánTử…”BàômlấySánTử.Côòakhóc:“Chuyệnnày…Saolạicóthểxảyra…?”NgọcDiệpvỗvềnữyêuvừamớichàođời,nhẹnhàngvuốtvemáitóc

vàthânthểđầythươngtíchcủacô.“Hếtlầnnàyđếnlầnkhác,mỗikhikỳlânkếtquảlàchuyệnnàylạixảy

ra…”Nữyêutrongvòngtaybàvẫntiếptụckhócnứcnở.Bìnhthường,trong

mườithángchờđợitrứngkỳlânnở,tìnhyêuthươngcủanữquáidànhchokỳlânlàvôcùngsâuđậm,vàgiờđây,nữquáinàyđãphảitrơmắtnhìnkỳlânbịcuốnkhỏivòngtaymình,NgọcDiệpcóthểcảmnhậnđượcnỗiđauấy.

“Đừnglo.”BàvỗvềtấmlưngcủaSánTử.“Đừngkhóc, SánTử!Chúng ta nhất định sẽ tìm lại đượcTháiKỳ.”

NgọcDiệpthìthầm,nhưnóivớichínhbảnthânmình.“TasẽmauchóngtrảlạiTháiKỳchocon.”“Huyềnquân…”BàgậtđầuvớiTrinhVệ,ngườivừađến.“MautriệutậpChuTướcbaykhắptấtcảcácvươngquốcvàtìmxem

cơnthựcấyđivềhướngnào.”“Tuânlệnh!”“Trướckhitrănglên,tậphợptấtcảcáctiênnữlạivàmởcửa.”“Tuânlệnh,emsẽlậptứcđingay.”Cáctiênnữnhanhchóngtảnra,NgọcDiệpnhìnlên,nhưngchodùbà

nhìnđinhìnlạibaonhiêulầnthìnoãnquảcũngđãbiếnmất,bỏlạicànhcâytrơ trọi. Cơn thực quét qua phía TâyHoàngHải đã cuốn noãn quả đi vềhướngĐông.ỞNgũSơn, nơi được linh khí bảo vệ, nơi tọa lạcBồngLưcung,tấtcảhoacỏđềuđãbịphánát,nhưngcáctiênnữkhônghềquantâmđếncơnthựccókhảnăngpháhủymộtvươngquốcấy,kỳlânđốivớihọlàquan trọngnhất, cơn thựcđãđemnoãnquả chứakỳ lân chưa chàođờiđiđâu?Một cơn thực có khả năng di chuyển giữa hai thế giới, thế giới bênngoàiđượcgọilà‘BồngLai’và‘CônLuân’,BồngLainằmởtậncùngthếgiới và Côn Luân ở phía bên kia, nơimặt trời không bao giờ chiếu đến.Nhưngchodùtruyềnthuyếtnàyđúnghaysaithìkhôngaicóthểtựtiệnvượtqua ranhgiới giữa các thếgiới ngoàimột cơn thựcvàđi quaNgôCươngmôn,mởrabằngsứcmạnhmặttrăng,cánhcửaduynhấtkếtnốihaithếgiới.

ThếgiớinàyđượcbaobọcbởiHưHải,nếucơn thựcnàyđivềphíaĐông,TháiquảsẽđượcđưaquaHưHải,đếntậncùngthếgiới,BồngLai.Người bình thường không thể đến được Bồng Lai, nhưng các tiên nữ thìkhác,theosựhướngdẫncủaNgọcDiệp,nhiềutiênnữđãvượtquaHưHảiđểtìmTháiquả,nhưngkhôngmộttintứcnàotrởvề.

VàkỳlâncủaĐớiquốcđãbiếnmấtnhưthế.Saungàyhômấy,rấtnhiềungườinhìnthấybóngdángcủaSánTửở

phíaĐôngBồngSơnvàHoàngHải,tiếptụctìmkiếmvịchủnhânđangmấttíchcủamình.

ChươngII

2.1DungKhảnhìnthấySánTửbướcratừđườnghầmhoamơtrânchâu,cuốiđườnghầmnàylàmộtcánhđồnghoamơtrânchâuvớicỏxanhmềmmại,ởnơinày,hoamọccảtrênváchđá.Ởbụicâyphíatrên,vàinhánhcâymàutrắngmọcra,nhưthảmộtlớpmànhạtgiốngphủlấycổngvàođồnghoa.KhivạchmấydâyhoarathìDungKhảthấySántửđangphixuốngtừváchđá,côliềnđặtchiếcthùngđổđầynướcHảiĐồngtuyềnxuống.Khôngnhưconngườivàngựa,nữquáicóthểtựdobăngquacáctảngđácủamêcung này bằng bốn chân. Tuy nhiên, việc nhìn thấy SánTử phi xuống từváchđácũnglàhiếmthấyvìSánTửthườngkhôngởđây.

“SánTử,côvềrồià?”Khôngbiếtbaonhiêulần,nữquáinàyđãvượtquamêcungđá,đivề

hướngĐông,tìmkiếmTháiquảbịmấttích,mỗikhirangoàithìthườngrấtlâu saumới trở lại.Những tiên nữ ởBồngLư cung biếtmục đích nhữngchuyếnđicủacô,SánTửsẽtìmkiếmđếnmệtnhoàirồiquayvềvớigươngmặtbơphờ.

“Tôivừađilấynước.Côởđâynghỉngơimộtchútđi.”NghelờiDungKhả,SánTửngoanngoãnkhuỵubốnchânmìnhxuống,

thảthânhìnhtrắngmuốtlênđồnghoamơtrânchâu.“Lầnnàycôđilâuthậtđấy,đếntậnrìaHoàngHảià?”Nếucóthể,SánTửđãvượtquaKimCươngSơnởrìaHoàngHảiđể

tìmkiếmxahơnvềphươngĐông,tuynhiêncómộtluậtlệcổxưalàkhôngmột sinh vật sống nào có thể vượt qua Kim Cương Sơn bằng đường bộ,khôngaihiểuvìsaocáiluậtấylạiđượcđặtra.

“Uốngchútnướcđi.”DungKhảkêchiếcthùngnướcvàomiệngSánTử,SánTửliềnuống

dòngnướctrongvắt từchiếc thùng.NhìnSánTửuốngvàingụmnướcrồingẩnđầulên,DungKhảlấyramộtchiếckhăn,thấmướt,nhẹnhàngvắtráorồiđặtlênchânSánTử.KhichămsócSánTử,DungKhảđãnhậnrachânnữquáinàyđãphồngrộplên.

“Chânsaolạisưngđếnthếnày?”Rồicôbăngnhẹbốnchânnữquái,SánTửnhắmmắtlại,thảlỏngthân

mìnhtrênđồnghoamơtrânchâu,thânthểtolớncủacôkhiếnnhữngbônghoangãrạp.Đãlâulắmrồi,cảđồnghoanàytừngmộtlầnbịquétsạchđếntậngốcrễ,khôngcònbôngnàosótlại.

Mườinămtrước.

“Dễchịuhơnchưa?Lầnsauđừngđixanhưthếnữanhé.”TuySánTửkhôngtrảlờinhưngDungKhảcũngkhôngđểtâm,SánTử

vẫnhaynhưthế.CơnthựcquétquaBồngLưcungmườinămtrướckhôngảnh hưởng đến địa hìnhNgũ Sơn nhưng bên trong cung và vùng đất bênngoàithìđãthayđổirấtlớn.Khinoãnquảtrêncâythầnbịcuốnđếnnơivôđịnh,nữyêunàyđãkhóchếtnướcmắtrồisauđó,khôngcònainghethấylờinàotừmiệngcô.DungKhảlạithấmướtchiếckhăntayrồicẩnthậnđặtlênbốnchânSánTử.

“Cònđaukhông?Haylàđirasôngngâmchânmộtchút?”DungKhảđổdòngnướcđãchuyểnthànhnướcấmtrongthùngrađất.

SánTửlặnglẽđứngdậyvàrờiđi,nhưngkhôngphảiđivềphíaconsôngmàlàtrởlạixảthânmộc.DungKhảtuybiếtnhưngcũngkhôngngănSánTử,côcóthểhiểuđượctâmtrạngcủaSánTử.Khiấy,TrinhVệđãbảorằngsaukhiTháiquảnở,côsẽđượcphânchămsóckỳlânsơsinh.Saukhitrởthànhtiênnữ,chămsócTháiKỳlànhiệmvụquantrọngđầutiêncủacôvàcũngsẽlàlầnđầutiêncônhìnthấymộtkỳlân,tronglòngDungKhảkhiấytrànđầyhồhởi.VàcôcũngkhôngngờTháiquảlạibiếnmấtnhưthế,khiấy,côcũngđãrất thấtvọng.Mấtđiđứa trẻmàmìnhsẽnuôidưỡng,bộngực trêncơ thểngườicủaSánTửđãthulạinhưngựcthiếunữ,bốnchânphíadướilúcnàocũngđỏửnglênvìvượtdặmtrường,khôngngừngtìmkiếmkỳlânbịmấttích.

CũngnhưSánTử,tráitimDungKhảcũngtrởnêntrốngrỗngsaukhinoãnquảbịcuốnđimườinămtrước.TấtcảcáctiênnữđềuchorằngTháiKỳđãmấtvàxảthânmộcsẽlạinhanhchóngkếtquả,đồngnghĩavớiviệckỳlânđãquađờiởmộtnơixalạ.Tuynhiên,nhữngtiênnữvẫnkhôngtừbỏhyvọng.Từhômđó,SánTửkhôngngừngđivềhươngĐôngtìmkiếmvàtronglòngDungKhảkhôngmộtgiâyphútnàothôimongmỏiTháiKỳ.CôluôncầunguyệnchoSánTửvàhọchỏiviệcchămsóckỳlântrongthờigianrảnhrỗi,chỉcólàmvậy,cômớicóthểphầnnàogiúpSánTửxoadịuđinỗiđautronglòng.VìthếnênDungKhảlàtiênnữmàSánTửthânthiếtnhất.

KhiDungKhảxoayngười,địnhđilấythêmnướcthìmộttiênnữhốihảvạchtấmmànhoamơtrânchâuchạyra.

“CóSánTửởđâykhông?”DungKhảnhìnvềphíaSánTửrờiđi,bóngdángđãkhuấtmất.“Côấyđiđếnxảthânmộcrồi.”“MauđitìmSánTử!”“Nhưngemcònphảilấynước…”“ĐólàlệnhcủaHuyềnquân.”DungKhảmởtomắtngạcnhiên.“ĐãtìmđượctungtíchTháiKỳrồi.”

2.2DungKhả vội vàng đuổi theo SánTử rồi cả hai cùng chạy đếnBạchLongcung.TấtcảcáctòanhàởBồngLưcungđềulàcungđiệnvàđềnthờ.NhờnhữngváchđácaochắngiónênkhíhậuởBồngSơnnày rấtônhòa,khôngnóngkhônglạnh,cáccungđiệnvàđềnthờchỉcầncómáichemưalàđủ.DungKhảmentheoconđườngnhỏ,vượtquacácbậcthangvàhànhlangđá,hướngvềphíaBạchLongcung.Cùnglúcđó,TrinhVệcũngvừachạyđến.

“EmđưaSánTửđếnrồi.”DungKhảquỳxuốngtrênsànnhàhìnhbátgiác.

NgọcDiệpđangngồitrênghếliềngậtđầu.TrinhVệngẩnđầulên:“EmnghenóiđãcótungtíchcủaTháiquả.”“KỳlâncủaNhạnquốcđãtìmđượcTháiquả.”“Vậythìtốtquá!”Kỳtíchđãxuấthiệnngaykhitấtcảcáctiênnữbắtđầutừbỏhyvọng.

TronglịchsửBồngSơn,chưabaogiờcóthểtìmlạiđượcmộtkỳlânđãmấttíchmườinăm, tấtcảkỳ lânbịcuốnđếnBồngLaiđềuđượcđưavề trongnămnăm.ThờigianmườinămdàiđằngđẳngnàykhiếnTrinhVệvôcùngngạcnhiên.

NgọcDiệpmỉmcười:“Mọiviệcrồisẽổnthôi…SaukhibịcuốnđếnBồngLai,tuynoãnquảđãtrởthànhthaiquả,nhưngkỳlânvẫncóthểcảmnhậnđượcsựtồntạicủanhau.TađãyêucầukỳlânởtấtcảcácvươngquốcđếnBồngLaitìmkiếmTháiKỳnếucóthể.Cuốicùngcũngđãcótintức.”

Saukhinoãnquảbịcơnthựcmangđi,ởthếgiớibênkia,nóđãkýsinhvàobụngmộtphụnữvàtrởthànhthaiquả.

“LàDiênĐàiphụ[1]đãtìmđượcphảikhôngạ?”NgọcDiệpdùngcâyquạtcheđinụcườitrênmiệng.“TanghenóiDiênĐàiphụ thườnghayvượtHưHảiđiBồngLai,vì

vậynếuaiđócóthểtìmlạiđượcTháiquảthìđóchínhlàngài.Quảnhiênlàthế!”

Việckỳlâncóthểđếnnhữngnơixaxôivốncũngkhôngxalạ,nhưnghiệngiờ,khôngaicònquantâmđếnđiềuấy.

“DiênĐàiphụđãpháthiện ra linhkhí củakỳ lânởBồngLai.Hiệngiờ,kỳlânduynhấtbịmấttíchlàTháiKỳ,chắcchắnđólàngài.”

“Vângạ…”Lầnnày,họsẽđemkỳlântrởvề.“ChonênHuyềnquânmớitriệutậptấtcảtiênnữ…”NgọcDiệpliềnngắtlờiTrinhVệ:“Khôngcần.”“Nhưng…”NgọcDiệp nhìn Sán Tử đang thẫn thờ đứng sau TrinhVệ vàDung

Khả,bàđặtcâyquạtlênbànrồiđưahaitayra.

“SánTử,lạiđây!”SánTửchậmrãitiếnvềphíaNgọcDiệp.“TađãtừnghứavớiconrằngsẽđemTháiKỳtrởvề,tađãkhônggạt

con,phảikhông?”BàcầmlấytaySánTử.“Xinlỗivìđãkhiếnconchờlâuđếnthếnày.”Rồibàvỗvềđôitaycô.

“Cómộtcánhcổngởdướichânxảthânmộc.Conmauđiđi,dùngchínhđôibàntaynàyđemTháiKỳtrởlạivớichúngta.”

ĐôimắttotròncủaSánTửngậptrànnướcmắt,nhưngcôkhôngkhócmàchỉxoayngườiđivềphíacửa.NgọcDiệpnheomắtnhìnbóngdángSánTửdầnbiếnmấtrồiquaylạicườivớiTrinhVệ.

“CuốicùngBồngSơncủachúngtacũngcóthểănmừng.”SánTửchạythậtnhanhvềgốcxảthânmộc,nơicôđượcsinhra,ởđó

cómộtcôgáitrẻđangđứngchờ.Côgáichỉvềphíavòngtròntỏasánglấplánhdướichânmình.Rấtnhiều tiênnữđã tụvềđâynhưngSánTửkhôngcòntâmtrínàođểquantâmđếnhọ,côchạythẳngvềphíangườicongáilạmặtấy.Xảthânmộcmọctrênmộttảngđálớnbênbờvực,côgáiđứngkếmộtrễcâyphủđầyrêuphong,dướichânlàmộtvòngbạc,nhưngnhìnkỹthìđókhôngphảimộtchiếcvòngmàlàmộtconrắn.Conrắnbạchaiđuôiđangcuộnmình,ngậmmộtcáiđuôicủanótrongmiệng,tạothànhmộtvòngtròn.SánTửdừnglại,ngườicongáiấynởmộtnụcườituyệtđẹpvàđưabàntayphảicủamìnhvềphíaSánTử,cáiđuôicònlạicủaconrắnquấnlấytaycôta.

“LàSánTửphảikhông?”SánTửhếtnhìncôgáiấylạinhìnconrắnbạccuộntrònđangtỏasáng

dướiđất.Chiếcvòngrộngnhưmộtvòngtay,ởgiữa,ánhsángmờảođãtạothànhmộtđườnghầm,ởcuốiđườnghầmlàmộtlốira.TuychiếcvòngrấtnhỏnhưngSánTửcóthểnhìnthấynhữngkiếntrúckỳlạởbênkia,trôngcóvẻnhưlàmộtsânvườn,ởgiữalàmộtluồngkimquang.Nhưthếđốivớicôcũngđủrồi.

TháiKỳ!SánTửkhôngtinvàomắtmình,luồngkimquangấychínhlàTháiKỳ.“Điđi!Nhưngchodùcóchuyệngìxảyrathìcũngkhôngđượcbuông

taytara!”SánTửkhôngbiếtcôgáiấylàai,nhưnggiờđâycôcũngkhôngquan

tâm.Cônắmlấybàntaycủangườicongáikiarồibướcvàochiếcvòngđangtỏasáng.Hơilạnhtrànvềphíaấy,vàởcuốiconđườnghầmlànhữngbôngtuyếtđangmúalượnnhưnhữngcánhhoamơtrânchâu.Khivừabướcvàoluồngsáng,SánTửcảmthấytoànthânmìnhtêdạiđinhưtrôilơlửnggiữakhônggian,côgáiấyvẫntheosátsaulưngSánTử.

“Cứđivềphíatrước!”

SánTửlàmtheolờicôgáivàtiếptụcbướctới.Đếncửađườnghầm,côvươntay.Cảnhvậtđãhiệnrõtrướcmắtcô,nhữngbôngtuyếttungbaykhắpđấttrờivàmộtluồngkimquangtỏasánggiữabầukhôngkhítốităm.Khinhìngần,ánhsángấytụlạithànhbóngdángcủamộtcậubétrai,nhưngtrongmắtSánTử,đóchỉlàmộttráicây,lànoãnquảđãbịxékhỏicànhcâymườinămtrước.Tráicâynàycóbềmặtmặttỏaánhvàngrựcrỡvàchỉtovừamộtvòngtaycô.SánTửgiơnhữngngóntaymìnhlênnhưngcôkhôngthể chạm vào trái cây ấy.Cô nắm chặt tay người con gái phía sau, nhoàingườivềphíaluồngkhílạnh,cốgắngkéotráicâykiavềphíamình,vàrồicôthấynóbắtđầutrôilại.

Côđãchờmonggiâyphútnàylâulắmrồi.SánTửômchặtlấytráicây,nócũngtừtừrơivàovòngtaycô.

––

[1]Nhạnquốcđượcviếtbằngchữ‘Nhạn’(雁)trong‘chimnhạn’trongkhi quốc hiệu của Nhạn quốc là ‘Diên’ (延), có nghĩa là ‘kéo dài’. Chữ‘Nhạn’ và ‘Diên’ đọc theo âmHán-Nhật đều là ‘En’. Ở đây, kỳ lân củaNhạnquốcđượcgọilàDiênKỳhoặcDiênĐàiphụ,tứctướchiệucủakỳlântrongtriềuđình.

2.3Khicậuđếngầncánhtaytrắng,nóliềnnắmlấycổtaycậu.Tráingượcvớilàndalạnhlẽocủacậu,bàntaynàyrấtấmáp.Lẽracậuchỉđivềphíacánh taykiađểnhìnxemcóai trốn trongkhoảng trốnggiữanhàkhovào tườngđấtkhông,nhưngkhicậuđếngần,cảnhvậtđộtnhiên thayđổi.Mọivậtxungquanhnhưbịbaophủbởimộtlànnướcmỏng,tấtcảmờđirồibiếnmất.Saukhibịcánhtaykianắmlấy,toànthâncậunhưbịlựcmạnhkéocậuvàokhôngtrung.Cậuđiquamảngsươngmùmàkhôngbiếtvìsaomìnhlàmthế,dườngnhưtiềmthứcđangnóivớicậurằngđólànơimìnhphảiđến.Phíatrướccànglúccàngấmáphơn,mộtlàngióấmthổiđếntừmộtnơixalạ.Rồicậucảmthấymặtđấtdướichânmìnhmềmđi,nhưđitrênmây,đằngsaucóaiđóđangđicùng, taynắmchặt lấybàntaycậu,nhưngcậukhôngnhìnrõmặtngườiđó.Bênkiamànsươngmùlàmộtgươngmặt trắngsữađang lững thữngbướcđinhưngcậukhôngchắc liệuđócóphải làảogiáchaykhông.Cứđinhưvậymộtlúc,rồibàntaykialạikéocậurẽquahướngkhác, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu lại không hề cảmthấysợhãi,cứngoanngoãnbướctheobàntaylạmặtấy.

Saumộtkhoảngthờigianngắn,cuốicùngbầunhưcũngxuấthiệnnhưtrồilêntừmặtnước,độtnhiênnhìnthấyánhmặttrờitỏasángrựcrỡkhiếncậuchóimắt.Trướcmặtcậulàmộtcâyđạithụ,cậuchưatừngthấyquacáiloại câymàu trắng như thế này, trắng như được làmbằng kim loại trắng.Thâncây rất tonhưngcây lạikhôngcao,nhữngcàngcây trắngbạcgiang

rộng rabốnphía.Dướigốc cây làmộtkhungcảnh lạ lẫm,những tảngđáhình thùkỳquáiphủđầy rêuxanhvàmộtnhómcác côgái ănbậnkỳ lạ.Nhưngkỳ lạnhấtvẫnchính làngười thiếunữnửangườinửabáohoặchổđangnắmlấytaycậu,gươngmặtlạnhlùngvàđôimắttotrònvớinhữngtianhìnbíẩnlẽraphảikhiếncậuhoảngsợ,nhưngkhônghiểuvìsaothayvìsợhãi,cậulạicảmthấyđôimắtấythậtdịudàng.

“TháiKỳ…”Cậukhônghiểulắmnhữnglờicủangườithiếunữnửangườinửathú

này,cũngnhưviệcđâylàlầnđầutiêncôấylêntiếngtrongmườinăm.“TháiKỳ!”Đôibàn taymềmmạicủangười thiếunữdịudàngvuốt tóccậu,đôi

mắttotròncủacôtatrànngậpnướcmắt.Cậunắmlấytayvànhìncôtanhưcáicáchvẫnnhìnmẹmình.

“Chịbịđauà?”Côtalắcđầu,nhưmộtngườimẹmuốntrấnanconmình.“TháiKỳ?Làđứatrẻnàyư?”Giọngnóiấykhiếncậugiậtmìnhnhậnrakhungcảnhxungquanh,khi

chưabiếtphảilàmthếnàothìmộtngườiphụnữđãđếngần.“Quảlàrấthiếmthấy.”“Bàlàai?”Ngườiphụnữngồixuốngkếbêncậu.“TêntalàNgọcDiệp.Mấytrămnămnay,tachưatừngthấyquamái

tócnàonhưthếnày.”Rồibàtangẩnđầulên,đưamấyngóntayvuốtvetóccậu.“Conlàmộthắckỳ.Quảlàrấthiếmthấy.”“Nhưthếlàkỳlạư?”Cậuhỏi.Cậukhôngnóivớingườiphụnữtrướcmặtmànhìnvềphíathiếunữ

nửangườinửathúđangnắmlấytaymình.Tuytronglòngcũngkhônghiểuchuyệngìđangxảyra,nhưngcậubiếtmìnhcóthểtintưởngthiếunữấy.Côtaimlặnglắcđầu.

“Tấtnhiênlàkhôngkỳlạrồi,đâylàđiềmlành!”Ngườiphụnữtrướcmặtnóivớicậu.

“Consinhraởthếgiớibênkianênđãcómộtcáitênphảikhông?Tuynhiên,ởđây,consẽlàTháiKỳ.”

“TháiKỳ?Tạisao?”“Bởivìđólàluậtlệ.”“Nơinàylàđâu?Conđangởtrongsânvườnmà.”Cậubiếtnhữnggìđangdiễnraquảthậtkhôngbìnhthườngnhưnglại

khôngcảmthấysợhãi.“NơinàylàBồngSơn,từnayconsẽởđây.”“Con…Conkhônghiểu.”

“Rồiconsẽhiểu.Đúngrồi,đâylàSánTử,BạchSánTử,từnaycôấysẽchămsóccon.”

Cậungẩnđầunhìnthiếunữnửangườinửathúkếbên.“SánTử…”RồiNgọcDiệpnhìnvềphíangườicongáibênkia.“VịnàylàLiêmĐàiphụ.”Côgáicómáitócvàngrựcrỡđangđứngkếthâncâymàutrắng.Khi

nhìn theo ánhmắt củaNgọcDiệp, cậu thấymột con rắn trắng đang quấnquanhcổtayngườicongáiấy,tạothànhmộtchiếcvòngtaymàubạc.Conrắnấycóhaiđuôi,mộtđuôihìnhnhưđãquấnlạithànhchiếcnhẫnđeotrênngóntay,cậuvôcùngkinhngạcnêncũngkhôngrõnócóthậthaykhông.

“Conhãycảmơnngài.ĐểgiúpSánTửđemconvề,ngàiđãchochúngtamượnbảovậtcủamình.”

CậunhìnlênngườicongáicómáitócvàngrựcrỡđangmỉmcườirồinhìnSánTử.SánTửgậtđầu,cậuliềnngoanngoãncúiđầucảmơncôấy.

“Xincảmơn.”Ngườicongáichỉcười.NgọcDiệprấthàilòng,đứngdậy,địnhxoay

ngườirờiđi.“À,côNgọcDiệp…”“TháiKỳ,hãygọitalàđạinhân.”TháiKỳlạinhìnSánTử.“HãygọiNgườilàđạinhân.”TháiKỳgật đầu, cậu cũngkhônghiểuvì saomình lại hoàn toàn tin

tưởngvàoSánTử,chodùngườithiếunữấygọicậubằngmộtcáitênkỳlạ.TháiKỳ, cái tên cậu chưa nghe qua bao giờ nhưng lại cảm thấy vô cùngquenthuộc,chỉbởivìSánTửgọicậunhưthế.

“NgọcDiệpđạinhân…Tấtcảnhữngchuyệnnàyđềuthậtkỳlạ.”Cậukhôngbiếtphảinóithếnào.NgọcDiệpchỉmỉmcườinhìncậu:“Rồiconsẽsớmquenthôi.Không

hiểugìthìcứhỏiSánTử.”Cậu lại nhìn Sán Tử, nụ cười nở trên môi nhưng gươngmặt cô lại

khôngphảnchiếubấtcứcảmxúcgì.Nhưngcậubiết,SánTửđangcườivớicậu.

“Dạ!”Cậunắmchặt taySánTử,SánTửnhưđáp lạibằngmộtcáinắmtay

mạnhhơn.2.4“SánTử,SánTử,mauchochúngtôixemđứatrẻấyđi.”“Đếnđâynào,TháiKỳ.Chúngemsẽgiúpngàithayyphục.”“Đừng vội thay y phục, uống nước cái đã. Ngài có thích quả đào

không?”

“Còncócảmậnvàlênữa.”SaukhiNgọcDiệpvàngườicongáiđeochiếcvòngtaykỳlạrờikhỏi,

các tiênnữvộivàngquấn lấycậu,khiếnTháiKỳkhôngbiếtphải làm thếnào.Nhữnggươngmặttươicườivàniềmnởchàođóncủahọkhiếncậucóchútsợhãi.CậunắmchặttayvànépsátvàoSánTử,trôngthấythế,cáctiênnữđềucườiồlên.

“NgàichỉthíchSánTửthôi.”“SánTửkhôngđượcđộcchiếmngàiđâunhé.”“TháiKỳ,lạiđâynào.”Cuốicùng,TrinhVệcũngkhôngnhịnđượcmàlêntiếngkhiểntrách:

“Cácemthậtlà!Cứthếnàysẽkhiếnngàisợđấy.Mọingườibìnhtĩnhlại,tạmthờicứđểSánTửchămsócngàicáiđã.”

Sauđó,TrinhVệquay sangDungKhảđangđứngbên cạnh rồi nói:“Emdẫnngàihồicungđi.LộThiếncungđãchuẩnbịxongchưa?”

TrinhVệbiếtrằngDungKhảđãcẩnthậnchuẩnbịLộThiếncungtừlâu,chờngàyTháiKỳ trởvề.DungKhảnhìnTrinhVệđầycảmkích,vộivànggậtđầu.CôchậmrãibướcvềphíaTháiKỳrồiquỳxuốngngangtầmmắtcậu.

“Chúcmừngngàitrởvề.”TháiKỳcảmthấyvòngtay trênvaimìnhcủaSánTửnới lỏngrarồi

dịudàngđẩycậuđếngầnthiếunữtrướcmặt.“Chịlàai?”“EmlàDungKhả.”“DungKhảđạinhân…”Cáctiênnữxungquanglạicườiồlên,DungKhảcũngnởmộtnụcười.“XinhãycứgọiemlàDungKhả.NgàichỉgọiHuyềnquânlàđạinhân

thôi.”“Huyềnquân?”“LàNgọcDiệpđạinhân.”TháiKỳnhìnSánTử,SánTửgậtđầu,vìvậy,cậuchấpnhậncáchxưng

hônày.“Vậy…DungKhả,chị làai?Emchỉvừađếnđây, tạisaochị lạibảo

emtrởvề?”“Em làmột tiên nữởBồngSơn, và ngài, TháiKỳ, là chủ nhân của

BồngSơnnày.Ngàiđãđượcsinhraởnơiđây.”“Emđượcsinhraởđây?”“Vângạ.”DungKhảgậtđầu.“Nơinàychínhlàquêhươngcủangài.”“Nhưng…”DungKhảlắcđầu,rahiệuchoTháiKỳđừngnóinữa.“Bởivìcómộtdịbiếnnênchúngemđãkhôngtìmđượcngàisớmhơn

khingàibịcuốnđếnthếgiớibênkia.Chúngemđãtìmkiếmngàitừlâulắm

rồi.”GươngmặttươicườicủaDungKhảthoángbuồn.“Chúngemđãrấtlolắngkhôngbiếtngàisốngthếnào.Nhưngơntrời,cuốicùngngàicũngđãtrảvề, chúngemđãmongchờngàynày từ lâu lắm rồi.TháiKỳ, chàomừngngàitrởvề!”

TháiKỳngậpngừngnhìnDungKhả.Vậyracậukhôngphảiconruộtcủa chamẹmình ư? Nếu quả thật là như thế thì giờ cậu đã hiểu ra mọichuyện, vì sao bà nội ghétmìnhvà vì sao lúc nào cậu cũng cảm thấy lạclõng,ngaycảgiữagiađìnhmình.Cậubiếtmọingườiđềukhôngthíchmình,vìthếnêncậuđãluôncốgắngđểđượcyêuquýhơn,nhưngbấtkểcậulàmthế nào thì cũng luôn cómột khoảng cách giữa cậu và nhữngngười kháctrongnhà.Nhưnhữngđứatrẻkhác,cậuđãchorằngmìnhkhácmọingười,nhưngkhôngngờrằngnhữngsuynghĩấyđềulàthật.

“Vậy… Sán Tử là mẹ ruột của em?” Cậu hết nhìn Sán Tử lại nhìnDungKhảnhưngcảhaiđềulắcđầu.

“SánTửlàbầytôicủangài,côấytồntạilàvìngài.Cònemlàmộttiênnữ, nhiệm vụ của em là giúp ngài làmmấy việc lặt vặt khi ngài ở BồngSơn.”

“Vậymẹruộtcủaemlàai?”DungKhảnhìnlênnhánhcâytrênđầu:“Ngàiđượcsinhratừquảcủa

câythầnnày.LàânđứccủaThiênĐế.”TháiKỳ cũng ngẩn đầu lên nhìn cái câymàu trắng. Trên cành hiện

khôngcóquảnào,nhưngđếncảhoalácũngkhôngcó.Cậuvẫncònnhiềuđiềuchưahiểuvềsựsống,vìthếnêncậuhoàntoàntinvàonhữngđiềuDungKhả nói. Cậu tưởng tượng rằng khi đếnmùa trái, những cành cây này sẽnặngtrĩunhữngquảto,bêntronglànhữngđứatrẻnhưcậu.Cáicáchtrẻconởđâyđượcsinhracũngthậtkỳlạ,cậubiếtmìnhkhácngười,đếncáicáchrađờicũngkhácngười.

Ravậy.Bởivìcậukhôngphảiconruộtcủamẹnênbànộighétcậu,cậulàmột

gánhnặngchomẹ.Bởivìcậuđượcmộtcáicâysinhranênkhôngđượcchamẹvàbànộiyêuthương.

Ra mình không có ba mẹ. Tuy cũng hiểu lắm, nhưng đúng là mìnhkhôngcóbamẹ.

Nhữngýnghĩnàycóvẻkỳquặcnhưngcậulạihoàntoàntinchúng,bởivìđốivớicậu,chúnghợp lývàgiải thíchđượcvì saogiađìnhkhôngyêuthươngcậu.Chẳngqualà,chúngkhiếncậucảmthấyrấtbuồn.

“Saovậy?”Nghe tiếngDungKhả,TháiKỳvội vàng khépmiệng lại rồi lắc đầu

liêntục.SánTửkéocậulạigầnhơnnhưmuốnvỗvề,vìthếnêncậulạinépmìnhhơnvàoSánTử.

Giờthìmìnhđãhiểu,mìnhkhôngphảiconruộtcủabamẹ.

Nhữngkýứctrởthưởnhỏlạitrànvề.Bànộitứcgiận,bathìquởtrách,chodùcậucốgắngthếnàothìcũngkhônglàmhọhàilòng.Mỗikhicãinhauvớibahaybànội,mẹthườnglặnglẽtrốntrongnhàtắmkhócnứcnở.Ngaycảđứaemnhỏcũngcóthểmắngcậu.

“Đứanhỏnày…”Thầygiáotrẻcủacậunói.“Nókhôngchịuchơicùngbạncùnglớp,tôikhôngbiếtphảilàmsao.”

Mẹnhìncậubằngánhmắtbấtlực:“Trẻconđếntuổinàymàkhôngcóbạnthìđúnglàvấnđềnghiêmtrọng.”

Bànộicongcáimôiđầynếpnhăncủamìnhlên,tỏvẻkhônghàilòng:“Tạisaokhôngcóđứanàomuốnlàmbạnvớinó?”

“Xinmẹđừngnóithế.Cóthểnhữngđứakhácđãcôlậpnó.”“Cônóicáigìhả?Đólàdonhâncáchcủanócóvấnđề.Làmthếnào

màngaycảmộtđứabạncũngkhôngcóchứ?”“Anhhailàđồnhátgannênchẳngaimuốnchơivớiảnh.”“Mày imđi.Bởivìmẹmàychiều tụi bâyquánênmới chẳng ra thể

thốnggìthếnày.Cáinhànàymàlạisinhramấyđứanhưtụibâysao?”“Mẹ…”Saukhitráchmắngmộthồi,cuốicùngbànộikếtluậntấtcảđềulàdo

mẹ.Vìthếnênmẹlúcnàocũngtrốntrongnhàtắmmàkhócnứcnở.“Sao nó lại ra thế này chứ?” Ba thường nhìn cậu thở dài, cậu cũng

khôngbiếtphảitrảlờithếnào.“Concóthểcưxửchorahồnmộtchútkhông?Cứđểbànộiphảimắng

mãi.”Cậuchỉbiếtxinlỗi.“Cứmỗilầnbànộimắngconlàmắngcảba.”Cậucũngchỉbiếtxinlỗi.“Tấtcảđềutạianhhai,lầnnàocảemcũngbịmắng.”Cậuchỉbiếtxinlỗi,khôngngừngxinlỗi.Chodùcậucốgắngđếnthếnàothìcũngkhôngthểcảithiệnđượcmối

quanhệnày.Chínhcậucũngkhônghiểuvìsao,nhưngcậubiếtrằngmìnhchỉđemđếnnhữngđiềukhôngtốtchocáinhànày,nếukhôngcócậu,giađìnhnàychắchẳnsẽrấthạnhphúc.

Cuốicùngthìmìnhđãhiểu.Cậukhônggiốnghọ.Mìnhvốnkhôngphảingườitrongnhà.Nhưngmỗikhinghĩvềgiađìnhmình,cậuvẫncảmthấyấmáp,cậurất

nhớbamẹ,bànộivàđứaemnhỏ.Cólẽnếucốgắnghơnmộtchútthìmọichuyệnsẽthayđổi,khôngaisẽcònphảitứcgiậnhaykhóclócvìcậunữa.

Nhưngmìnhkhôngthểtrởvề.Nghĩđếnchuyệnnày,nướcmắtcậuđộtnhiêntràora,nhưngđókhông

phải lànhữnggiọtnướcmắtnhớnhàmà lànhữnggiọtnướcmắtgiãbiệt.

Cậubiếtmìnhsẽkhôngbaogiờtrởvềnơiấynữa.

ChươngIII

3.1“Ngườiđãdậychưa?”NghetiếngSánTử,TháiKỳdụimắtrồichậmrãimởra,nhìnlêntrần

nhà.Trầnnhàđượclàmbằngđátrắngkhảmhọatiết,ởbốngóctườnglàbốnconchimkhắctừđángũsắc,xungquanhlàhoavăncùngmộtvòngtròn.

“Đólàchimgìvậy?”Cậuchỉvàomộttrongnhữngconchimtrêngóctường.

“Là…”CóvẻSánTửcũngkhôngbiết nên cậu chỉừmột tiếng.Thật ra cậu

cũngkhôngmuốnbiếtnólàcongì,chỉlàbấtchợtnhớlạichuyệnmìnhđãkhóchômquanêncóchútxấuhổ.

“Bâygiờlàmấygiờrồi?”CậunhìnSánTử.Nơinàylàmộtgianphòngnhỏ,nhỏhơncảphònghọccủacậuởnhà.

Trêngiườnglàmộtchiếcchănmỏngthêuhoarấtđẹp,bamặtgiáptườngđềuchèn đệm, phía trên bức tường trắng đính nhiều phiến đá nhỏ, trông nhưnhữngphiếnlátrênmộtthâncâyto.Mộtmặtcủacănphòngkhôngcótườngmàđượcphủbằngnhiều lớp rèmdầyđangđượccuốn lên,bênkianhữngtấmmàncửa,SánTửđangđứngđó,đầunghiêngquamộtbêncóchútkhókhăn.

“Vậygiờtaphảilàmgì?Cóphảiđếntrườngkhông?”TháiKỳbiếtrằngcuộcsốngcủacậuđãcómộtsựthayđổilớn,không

cònlàcáicuộcsốngthườngnhậttrướcđây,thứcdậysautiếngchuôngbáothức,thayđồngphục,rửamặt,ănsángrồiđihọc.

“Taphảilàmgì?”TháiKỳlặplại.“Khôngphảilàmgìcả.”SánTửlắcđầu.“Ngườiđãmuốndậychưa?”Câuhỏiấycónghĩa làcậucóquyềnngủtiếphoặcrờigiường,chỉ là

cậukhôngrõđólàmộtđặcquyềntạmthờihaymọiviệcvềsausẽluônnhưvậy.

“Tadậy.”KhiTháiKỳngồidậy,cậu thấycănphòngnhỏnàycaohơnnềnnhà

xungquanhmộtbậc.Saulớprèmdầylàcánhcửakéokhảmhoavăn,bênkialàmột căn phòng khác, cậu tòmò xem xét căn phòng nhỏ rồi nhìn sangphòngngoài.Hômqua,cậuđãkhócrấtnhiềunênkhôngkhỏicảmthấycóchútxấuhổrồingủthiếpđi,aiđóđãđemcậuvềphòngnênmãiđếnsángnaycậumớinhìnnó rõhơn.Cănphòngnàynhưkhiến lòngngườidịu lạitrong khi phòng bên kia trông có vẻ như rất tiện nghi, thay cho các bức

tườnglànhữngtảngđáxếpchồnglênnhau,bênngoài làváchđáphủđầyrêuxanh.Ánhsángtỏalấplánhxuốngnhữngbờvựckhiếntoànhànhưcũngphảngphấtánhxanhrêu,nhữngbóngcây,bụicỏtrêntườngđámọccảvàotrongphòngkhiếnkhôngkhírấtdễchịu.

SánTửbướcvào,mangtheomộtthùngnướcnhỏ,côđặtchiếcthùnglênbànvàgọiTháiKỳđến,TháiKỳvộirờigiườngvàđếnchỗSánTử.

“Chàobuổisáng.”SánTửmỉmcườirồibảoTháiKỳngồixuống,cậuliềnvânglời.Trên

người tuy hiện khôngmặc quần áo nhưng cậu cũng không cảm thấy khóchịu,SánTử,DungKhảcùngnhữngtiênnữởđâyđềuănbậnrấtkỳlạ,trangphục ở đây hẳn không giống ở nhà. Cậu cũng không cảm thấy lạnh haynóng,thờitiếtởnơinàydườngnhưđangvàomùalýtưởngnhất.Tuycóđôichútxấuhổkhiđượcđốixửnhư trẻnhỏ,nhưngcậuvẫnkhôngquan tâmlắm. SánTử đem chiếc thùng nước ra ngoài rồimang y phục vào, chúngtrônggiốngkimonobà nội vẫn haymặc.Trongkhimặc quần áo vào chocậu,SánTửvẫn im lặng,TháiKỳnghĩ có lẽcôvốn ítnói,nhưngcậu lạikhôngcảmthấysợhãi.Saukhiănmặcgọngàng,SánTửdắttaycậuquacănphòng bên cạnh, trên chiếc bàn giữa phòng, bữa sáng đã được chuẩn bị,DungKhảđangđứngbêncạnhbàn.

“Chàobuổisáng,chịDungKhả.”DungKhảcũngcườirạngrỡ:“Chàobuổisáng.Đêmquangàingủcó

ngonkhông?”“Rấtngon.DungKhảđãchuẩnbịbữasángchoemà?”“Khôngạ,mộttiênnữkháccótráchnhiệmnấunướnggiúpngài.”TháiKỳnhìnDungKhảngạcnhiên:“Vậylàcũngcómộtngườikhác

quétdọnư?”“Vângạ.Nào,mauănđikẻonguội.”TháiKỳcócảmgiácnhưmìnhđãtrởthànhconnhàgiàudùcậucũng

không rõ người giàu sống ra sao.DungKhả đặt vào tay cậumột đôi đũatrắngdài.Nhữngmónăntrênbànđềulànhữngthứcậuchưathấyquabaogiờ,TháiKỳchỉbiếtnhìnSánTửvàDungKhả.

“Haingườikhôngănà?”“SánTửkhôngcầnăncònemthìđãănrồi.”“Nhưngmộtmìnhemlàmsaomàănhếtchỗnày?”Baonhiêulàđĩathứcănlớnnhỏđượcbàylênbàn.“Ănkhônghếtcũngkhôngsaoạ.”“Bởivìemdậymuộnnênmọingườiđềuđãăncảrồiphảikhông?”DungKhảmỉmcười:“SánTửvốnkhôngcầnănuống,màchodùcó

thểthìđịavịcũngkhôngchophépcôấyăncùngngài.”TháiKỳbuồnrầunhìnchiếcbànđầythứcănkhingheđếntừ‘địavị’,

cậukhônghiểulắmýcủaDungKhả.

“Nếuemdậysớmhơnthìmọingườicũngkhôngthểcùngănư?”“Thưakhôngạ.”TháiKỳbốirốinhìnnhữngmónăntrênbàn:“Tạisao?”“Bởivìđólàluậtlệởđây,nhưng…”“Nhưngsao?”TháiKỳngẩnđầulênnhìnDungKhả.“Chỉlàhơikỳlạmộtchút,bởivì…”DungKhảcốgắngtìmmộtcách

giảithíchhợplý.“Nếu các chị phạt emphải ănmộtmìnhvì đãdậymuộn thì emcòn

hiểu,nhưngởđâycórấtnhiềungườimàemlàngườiduynhấtngồiănthìrấtkỳcục,cùngnhauănnhấtđịnhsẽngonhơn.”

“Vậythì…”DungKhảthìthầmrồimỉmcười,côgậtđầu,sauđónóivọngragócphòng,dườngnhưsautấmbìnhphongcònmộtgianphòngnữa.

“Mọingườinghỉtaymộttýnhé,hầuhạTháiKỳdùngbữa!”3.2Saubữađiểmtâm,DungKhảdẫnTháiKỳrangoàiđidạo.Nắm

lấytaySánTử,cảnhsắctuyệtđẹpbênngoàikhiếncậusữngsờ.Tòanhànàyhoàntoànkhôngcótườngrào,cửachínhcũngnhưcửasổ,tấtcảcửavàochỉđặtmấy tấmbình phongngăn cách.Một bậc tam cấp dẫn xuốngmột conđườngnhỏhơn,khôngcósânvườncũngnhưcổnglớn.Mọinơiđềuđượcnốivớinhaubởinhữngbậctamcấp,mộtmặtgiápváchnúicaođếnnỗiTháiKỳphảingẩnđầulênmớinhìnthấybầutrời.Nhữngconđườngnhỏdẫnvềnhiềuhướngkhácnhautrôngrấtngoằnngoèo,lọtthỏmgiữanhữngváchnúinhưnằmgiữahaitòanhàcao,cungđiệnđằngsaunhưchìmvàotrongnhữngváchđáchọctrời.

“Nơinàythậtkỳlạ…”TháiKỳthốtlên.“Vậysao?”DungKhảchỉcười.“Đâylànơinào?”DungKhảcúiđầunói:“ĐâylàBồngSơn.”“Ýemkhôngphảithế…”TháiKỳsuynghĩmộtchút,cậucũngkhông

biếtphảinóithếnào.“Nơinàychắchẳn là rấtxanhàemphảikhông?Ýemlàxađến thế

nào?NóởvùngnàocủaNhậtBản,haylàởnướcngoài.”Dùngônngữởđâyrấtquenthuộcnhưngmọithứđềukhiếncậucảm

thấyđâykhôngphảiNhậtBản.“Haylàemđãđếnmộtthếgiớikhácrồi?”Nhưtrongmộtquyểnsách,

nhữngđứatrẻđixuyênquachiếctủquầnáovàđếnmộtthếgiớikhác[1].DungKhảhơibốirối:“Cólẽlàthế…”“Vậyà…”Mọithứởđâyđềuthậtkỳlạ.Trướcmắtcậu,chúngđềurấtthậtnhưng

lạikhácxathếgiớithậtmàcậutừngsống.Cậucốgắngnghĩxemcái‘thật’ởđâylàthếnàovàcái‘thật’vốnrasao,nhưngcàngnghĩmọithứcàngrốirắm

hơn,cuốicùng,cậuthởdàimộttiếngrồiquyếtđịnhchoquaviệcnày.“Ởđâycónơinàobằngphẳngkhông?”“Cóạ,xinđicùngem.”Saukhiđiđượcvàibước,DungKhảquaylạinhìntòanhàđằngsauvà

nói:“ĐólàLộThiếncung,nơiởcủangài.”“Vậyđólànhàem?”“Vâng ạ. Sau một thời gian, ngài thích chỗ nào hơn thì cứ nói với

chúngem.”“Vậyemcóthểđổichỗởư?”DungKhảcườikhúckhích:“Tấtnhiênrồi,ngàilàchủnhâncủaBồng

Lưcungnàymà.Ngàicóthểởđâutùythích.”TháiKỳnghiêngđầu,tỏvẻkhônghiểulắm.Họmentheonhữngcon

đườngchằnchịtnhưmêcungvàđếnmộtđoạndốcnhẹcắtmộtcửađườnghầm.

“Thậtra,cómấychuyệnemkhônghiểulắm…”“Thưachuyệngìạ?”“Nơinày…làBồngLưcungphảikhông?”“Vângạ.”“Tạisaoemlạilàchủnhâncủanơinày?”TháiKỳcảmthấyvôcùngkỳquặc,chodùlàDungKhả,SánTửhay

bấtkỳtiênnữnàoởđâycũngđềulớntuổihơncậu,nhấtlàNgọcDiệp,bàrấtuy nghi, làm sao cậu lại có thể là chủ nhân của họ được? Nhìn thế nào,chuyệnnàycũnghoàntoànvôlý.

DungKhảcườigượng:“Bởivìngàilàmộtkỳlân?”“Kỳlânlàgì?”“Kỳlânđượcsinhratừcâythầnngàiđãthấyhômqua.”Mộttiasuynghĩchợthiệnratrongđầucậu:“Vậycũngcónhữngđứa

trẻkhácđượcsinhranhưemphảikhông?”“Vâng,cònmườimộtvịnữa.”“Baogồmcảemlàmườihai?”“Vâng,LiêmĐàiphụngàiđãgặphômquacũnglàmộtkỳlân.”“Làchịđeochiếcvòngkỳlạư?”“Vâng.”“Emcóthểgặplạichịấyđượckhông?”DungKhảlắcđầu:“LiêmĐàiphụđãvềnướcrồi.”TháiKỳcảmthấynuối tiếc,nếuhômquakhôngkhócnhiềunhưvậy

rồingủthiếpđithìcólẽcậuđãđượctròchuyệncùngLiêmĐàiphụrồi.“Cònnhữngkỳlâncònlạiđâu?Emgặphọđượckhông?”DungKhảcười:“Cácvịấyđềuhiệnđangởvươngquốccủamình.Nếu

xuốngnúithìcólẽngàisẽgặphọ.”“Xuốngnúi?”

“NgàisẽlựachọnmộtquốcvươngrồirờikhỏiBồngSơn.”“Quốcvương?Ởđâycóvuaà?”“Vâng,vàđósẽlàchủnhâncủangài.”“Chủnhân?”“Kỳlânlựachọnvàphụngsựquốcvương.BồngSơnsẽchămsóckỳ

lânchođếnkhingàihoànthànhviệcấy.”Ravậy!TháiKỳnghĩ.Nhưvậysaunày,cậusẽphảilàmviệcchoquốc

vương,cònngườiđórasaothìsaunàymớibiết.Nhưngtrướcđó,cậusẽởBồngSơn,sốngmộtcuộcsốngnhưtuhành.Nghĩđếnđó,cậuhiểuđượcmộtchútnhữngchuyệndiễnratừhômquađếngiờ.

“Emlàmđượcviệcquantrọngđếnthếư?”DungKhảthởdàirồimỉmcười:“Tấtnhiên!Bởivìngàilàmộtkỳlân.”“Vậykỳlânphảilàmviệcchoquốcvương?”“Vângạ.”“Nhữngkỳlânkháccũngvậy?”DungKhảgậtđầu rồibắtđầugiải thích: “Có tất cảmườihaivương

quốc,mỗivươngquốcđềucómộtquốcvươngvàmộtkỳlânphụngsựquốcvươngấy.”

“Ồ…”“Nhưnghiệnnaychỉmớicómườimộtquốcvươngthôi.Ngôivịcủa

vươngquốcởcựcĐôngBắc,Đớiquốc,hiệnđãbỏtrốngđượcmườinăm.Việclựachọnquốcvươngởnướcấyvẫnchưađượctiếnhành.”

“VậygiờkỳlâncủaĐớiquốcđangởđâu?”DungKhảmỉmcườinhìnTháiKỳ:“Thìởđâychứđâu.”“Làemư?”“Vâng,ngàilàkỳlâncủaĐớiquốc,vìthếnênngàiđượcgọilàThái

Kỳ.Ngàisẽlựachọnmộtquốcvươngchovươngquốccủangài,đólàtráchnhiệmcủamộtkỳlân.”

TháiKỳmởtomắt:“Emcóthểquyếtđịnhchuyệnquantrọngđếnthếsao?”

DungKhảgậtmạnhđầu:“Đây làviệcmàchỉngàimớicó thểquyếtđịnh…Ah,đếnvườndâutằmrồi.”

––

[1]Những lời này ngụ ý chỉ bộ tiểu thuyết “Biên niên sử Narnia”(TheChroniclesofNarnia)củatácgiảC.S.Lewis.Trongphầnđầutiêncủabộ tiểu thuyếtnày,“Sư tử,mụphù thủyvàchiếc tủquầnáo”,bốnđứa trẻnàyPevensieđãđiquamộtchiếctủquầnáocũvàđếnthếgiớiNarnia.

3.3TháiKỳ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ởBồngSơn vớinhữngthứtrangphụcvàtậpquánkỳlạcùngnhữngbữaănchay.Tuyrằng

cũngcónhiềuchỗkhônghiểu,nhưngcậuvẫncònbénêncũngkhôngsuynghĩnhiều,nhấtlàvớicuộcsốngkhôngchútphiềnnãovàkhókhănnày,cậuđónnhậnmọithứrấttựnhiên.Chỉcómộtđiềuduynhấtkhiếncậulolắnglàtừkhiđếnđếnđây,dungmạocậuđãhoàntoànthayđổi,nhữngtấmgươngkhông còn phản chiếu gương mặt trước đây của cậu nữa. Cậu vốn cũngkhônghayngắmnhìnmìnhtronggươngnêncũngkhôngrõchỗnàođãthayđổi,nhưnghìnhdóngphảnchiếutronggươngcứnhưmộtngườihoàntoànkhác.Cậucũngkhôngrõvìsao,nhưngcậubiếtsaukhirờikhỏiđườnghầmsươngmù,cậuđãbiếnthànhbộdángnày.

Hiệngiờ,TháiKỳđãhoàntoànhiểurõvaitròcủamìnhởBồngSơn.Nhữngtiênnữlàmmọithứ,còncậuchỉviệcthứcdậyvàđingủđúnggiờ.Mỗisángkhithứcdậy,cậukhôngphảilàmgìcả,chỉviệcđivòngquanhvàtròchuyệncùngcáctiênnữđểhiểurõhơnvềBồngSơn,đócũngchínhlàbàitậpcủacậu.Nhữngtiênnữhếtlòngchămsócvàyêuthươngcậu,lúcnàocũnghỏihan,lolắngchocậu.

“Lúc đầu em cũng hơi lomột chút…”Một tiên nữ vừa nói vừa trảiquầnáolênđồnghoanhài,ướphươnghoathơmvàonhữngsợivải.“DùgìcũngchưatừngcókỳlânnàosốngngoàiBồngSơnđếntậnmườinămthếnày.”

Dung Khả cũng vừa phơi quần áo vừa lắng nghe các tiên nữ tròchuyện.

“NhưngchodùởngoàiBồngSơnbaolâuthìkỳlâncũngvẫnlàkỳlân,ngàikhôngbaogiờthayđổi.”

“Ừ.”Nhữngtiênnữkhácvừagấpquầnáovừacườiđùa,tấtcảđềuđãthơm

ngáthươnghoanhài.“Nhưngngài lớn lênởBồngLainêncũnghơikỳ lạ.Maymànhững

việcấycũngkhôngđếnnỗi.”DungKhảchốngtaynganghông,nói:“Saocácchịlạinóingàikỳlạ?

Ngàidễgầnhơntấtcảnhữngkỳ lânkhácđượcsinhravà lớn lênởBồngSơnnàynhiều.Lẽrachúngtanênvuimừngmớiphải.”

Cáctiênnữđềucườiồlên:“DungKhảquảthậtrấtyêuthíchTháiKỳànha!”

“Vậythìsao?”TấtcảcáctiênnữđềuvâyquanhDungKhả,nhữngtấmvảimúaquanh

cônhưmộtvũđiệu.Bấtchợt,mộtnụcườikhácvanglênkhiếnhọtảnra.TrinhVệcũngkhôngkhỏibậtcười:“Thôinào,đừng trêuDungKhả

nữa.”NhữngtiênnữởBồngSơnđềulànhữngthiếunữhoạtbát.Nhiệmvụ

củahọlàchămsóckỳlân,vàmỗikhikỳlânkhôngcómặtthìhọcóthểđùagiỡn,nhấtlàtrongtrườnghợpnày,trướckhitìmthấykỳlân,mọingườiđều

rấtbuồn,nhưngnaykỳlânđãđượcđưavề,khôngaikhôngvuimừng.TấtnhiênkhôngphảilúcnàoởBồngSơncũngcókỳlân,thậtra,thờigianthiếuvắngkỳlânvốnnhiềuhơnkhichúngởđây.Mỗikhikhôngcókỳlân,cáctiênnữvẫnđilấynước,giặtquầnáovàlàmmấyviệclặtvặtkhác,tấtcảmọiviệcđềukhôngcómụcđíchnênhọcũngthiếuhẳnđisựnhiệttình.Nhưnggiờđây,trênnúicókỳlânnêncáccôđềurấtvuimừng.Họrấtyêuquýkỳlân,nhấtlàđốivớichúkỳlânnhỏbénày.Thậtra,khôngaicườinhạoDungKhảvìyêuthíchTháiKỳcả,bởivìtấtcảhơnnămmươitiênnữởđâycũngđềurấtyêuquýcậu.MọingườitrêuchọcDungKhảchỉvìcóchútganhtịkhicôđượcgầngũiTháiKỳnhiềuhơn.

“ChịDungKhả!”Mộtgiọngnóitrongvắtvàngâythơvanglêntừphíaxa.

Tấtcảcáctiênnữđềudừngtaynhìnvềhướngđó,TháiKỳđangbướcxuốngmộtconđường,chạyvềphíađồnghoa.

“Cho em trốnvới!Cho em trốnvới!”TháiKỳvừa thởhổnhểnvừachạyđếntrốnphíasauDungKhả.

“TháiKỳchỉthíchDungKhảthôi.”“Emđãnóirồimà!”Cáctiênnữcườiồlênrồidùngquầnáobaobọccậulại.Cáithânhình

nhỏbécủacậucùngDungKhảbịquấnchặtgiữanhững tấmvảiướtđẫmhươnghoanhài.Cáctiênnữlạicườikhúckhích,cùnglúcđó,mộthìnhbóngxuấthiệntừphíaxa,SánTửđangphixuốngtừváchđá,cáctiênnữliềnchỉvềphíaTây.

“SánTử,ngàiởbênkiakìa.”“TháiKỳchạyvềphíaấyấy.”“Lúcnãytôicóđụngphảingài.”Bỏmặclờinóicủacáctiênnữ,SánTửvẫntiếnvềphíaDungKhảrồi

nhẹnhànggỡbỏlớpquầnáođangquấnlấyTháiKỳ,đểlộrachởmtóccủacậu.

TháiKỳnhìnlênrồithởdài:“Lạibịbắtrồi.”Rồicậungồixuống,ômlấychântrướcSánTử,côtrảmấybộquầnáo

lạichocáctiênnữrồidịudàngxoađầucậu.Cáctiênnữđềucườiđùarấtvuivẻ.

“NgàikhôngtrốnđượcSánTửđâu.”“Embiết.”Haimácậuửngđỏlên.CậudựavàochântrướcSánTử,khiếnchiếccổáobungra.Mọingười

lạicườiồlên,TháiKỳđángyêuhơnbấtcứkỳlânnàocáctiênnữởđâyđãtừngchămsóc,cậulàkỳlânmàhọyêuthíchnhất.DungKhảcũngvừamỉmcườivừachỉnhtranglạiđầutócTháiKỳ.Tóccậuđãdàirasovớikhimớiđây,nhữnggiọtmồhôikhiếnchúngbết lạivớinhauvàdínhvàomặtcậu,DungKhảdịudànggỡchúngra.Phầnlớnkỳlânđềucómáitócvàngrựcrỡ,

haychínhxáchơnlàbờmchứkhôngphảitóc,tuynhiên,TháiKỳlạicómáitócđenbóngnhưsắtthépnóngchảy.Cậukhônggiốngnhữngkỳlânkhác,điềunàycàngkhiếncáctiênnữcàngyêuquýcậuhơn.

“Đitắmnào!Đếngiờănrồi.”Địavịcủakỳlâncaoquýhơncáctiênnữ,nhưngviệchàngngàychăm

sóckỳlânkhiếncáctiênnữcảmthấykỳlânnhưđứaconcủahọ,vìthếnêngiọng điệu của họ cũng ít kính trọng hơn, ngay cả Bích Hà Huyền quânNgọcDiệpcũngthếnênkhôngthểtráchđượchọ.

“Maymàvừacóquầnáođểthay.Chúngemtreochúngởđâyrồiquaylạiđónngàisaunhé.”

“Vângạ.”TháiKỳgậtđầurồiđứngdậy.“SánTử,đinào.”CáctiênnữvừacườivừanhìnSánTửnắmtayTháiKỳrờiđi.“NgườiyêuquýTháiKỳnhấtchínhlàSánTử.”“Đúngvậy!”Nhưngkhôngmộtaitrongcáctiênnữtỏvẻganhtị,bởivìSánTửvà

cáctiênnữhoàntoànkhácnhau,SánTửchỉtồntạivìTháiKỳ.TấtcảmọingườiđềurấtvuibởivìaigặpTháiKỳtrướcthìsẽđượcăntốicùngcậu,đólàluậtbấtthànhvănmớicủaBồngSơnnày.

3.4DungKhả thu thập lại quần áo khô, chọn lấy những y phục đãthơmhươngnắngvàhoanhàichoTháiKỳrồiđivềphíabờsông.CômentheothácnướcbêncạnhLộThiếncung,vừađếnkhúcquanhđãnghethấytiếngcườitrongvắt.Ởbờsông,TháiKỳđangđùagiỡnvớicáiđuôicủaSánTử,hếttrồilênrồilạingụpxuốngnước.MỗikhiTháiKỳbắtđượccáiđuôi,SánTử lại kéo nó lên, đẩyTháiKỳ lênmặt nước rồi đập cái bõmxuốngnước.Lúcđó,cậuthấyDungKhảđangvừađiđếnvừavẫytay.

“Emđếnđónngàiđây.”“Cảmơn!”Mộttiênnữkhácđangcẩnthậnchuẩnbịquầnáobênbờsông,khiThái

Kỳlênbờ,tiênnữấyvộivànglaumìnhchocậutrongkhimộttiênnữkhácgiúpcậumặcquầnáo.

“Emtựmặcđượcmà.”“Cứđểchúngem,dùgìngài cũngđâu tựmình laukhô lưngđược.”

Tiênnữấyvừanóivừacẩnthậnlaukhôngườicậu.TháiKỳcóchútngượngngùng,tấtcảtiênnữđềuvâylấycậu.Trong

khimộttiênnữkhácmặcquầnáochocậuthìDungKhảgiúpcậulaukhôtóc.

“Emnghĩthếnàyđượcrồi.”“Nhưngtócngàichưakhô.”TháiKỳkéomấy lọn tóc rakhỏi áo,mái tóc cậugiờđâyđãchuyển

sangmàuđenánhbạc.

“Tócemdàiquárồi.”“Vẫncònngắnlắm!”Thái Kỳ ngạc nhiên nhìn Dung Khả: “Vậy em phải để dài đến khi

giốngcongáisao?”“Thườngthìsẽđểdàichođếnkhinókhôngdàiranữa.Chúngemsẽ

chảigọngiúpngài.”“Emcắttócđượckhông?”“Nếu khôngmuốn trở nên xấu xí khi biến hình thì chúng em sẽ cắt

cho.”“Biếnhình?”DungKhảgiúpTháiKỳchảimáitóccònươnướt.“Ngàilàmộtkỳlân,tấtnhiênlàngàicóthểbiếnthànhkỳlânrồi.”“Làbiếnthànhđộngvậtư?”“Vâng.”TháiKỳbắtđầusuyngẫm,cậubiếtmìnhlàmột‘kỳlân’,nhưngtrước

giờcậuchỉchorằngđólàcáchgọinhữngngườinởratừquảcâythần,ngheDungKhảnóithế,cậukhôngkhỏihoangmang.

“Vậyemlàthú…”Cậutrởnênbốirối,dùrằngconngườicũnglàmộtloạiđộngvậtnhưng

chuyệnnàycóýnghĩahoàntoànkhác.“Vâng.”“Nếuvậy,LiêmĐàiphụemgặplúctrướccũnglàthúsao?”“Tấtnhiên.”[Ghichú:Ởđây, trong tiếngNhật, ‘kỳ lân’đượcgọi là‘kirin’,đồng

âmvới‘hươucaocổ’.VốnđượcnuôidưỡngvàlớnlênởNhậtBảnnênTháiKỳnghĩmọingườiđangnóiđếnconhươucaocổtrongkhithậtralàlinhthúkỳlân.Vìvậy,từđoạnhộithoạinàytrởđi,ngườinóimộtđằng,ngườihiểumộtnẻo.]

TháiKỳcảmthấycònkhóhiểuhơn,cậusẽbiếnthànhconhươucaocổnhư người sói biến hình sao? Người biến thành sói thì không kỳ lạ lắm,nhưngbiếnthànhconhươucaocổchắcchắnsẽtrôngrấtkỳcục.Lúcnày,cậuvẫnchưahiểurõkỳlânlàsinhvậtnhưthếnào.

TrinhVệmỉmcườinhìngươngmặtbối rối củaTháiKỳ rồikhẽ thởdài:“Làdongàichưatừngbiếnthânthôi.Máitóccủangàivốnkhôngphảitócmàlàbờm.”

TháiKỳgậtđầu,hươucaocổcũngcóbờm.TrinhVệvẫytay,rahiệuchoTháiKỳđivềphíamìnhrồinhẹnhàngxoatráncậu,bỗngnhiênTháiKỳcảmthấyvôcùngkhóchịu.

“Khóchịulắmphảikhông?”NgheTrinhVệnóithế,TháiKỳvộivàngdùngtaycheđicáitrán,quả

làcókhóchịu.

“Đóchínhlàsừng,chiếcsừngrấtquantrọngđốivớimộtkỳlân.Khiemchạmvàotránngài,ngàiđãrấtkhóchịu,đúngkhông?”

“Đúnglàcómộtchút…”“Khôngcầnphảixấuhổ,kỳlânkhôngthíchaichạmvàosừngmìnhcả.

Khi lớn thêmmột chút, ngài sẽ cònkhóchịuhơn,ngài sẽkhôngmuốnaiđụngvàosừngmìnhcả,chodùđólàSánTử.”

NghenhữnglờinàycùaTrinhVệ,cậuchợtnhớmìnhvốncũngkhôngthíchaiđụngvàotránmình,chodùđólàmẹ.

“Vậyemquảthậtlàmộtkỳlânư?”“Tấtnhiên.”DungKhảđứngbêncạnhliềnanủicậu:“Chỉcầnbiếnthânlàngàisẽ

hiểungaythôi.”“Vậylàmcáchnàođểbiếnthân?”DungKhảcũngkhôngbiếtphảitrảlờithếnào,côcúiđầusuynghĩmột

chútrồinói:“NếuđượcsinhraởBồngSơnthìngàisẽhiểurõhơnbởivìtấtcảkỳlânkhimớirađờiđềumanghìnhdángkỳlân.NhưngngàiđượcsinhraởBồngLaivàmanghìnhdángconngười…”

DungKhả cũng không rõ chuyện ở thế giới ấy như thế nào, nhưngtrướcgiờcũngcókỳlântrởvềtừBồngLainêncôcóbiếtđôichút.

“Biếnthànhkỳlâncókhóchịukhông?”“Khôngkỳlânnàoghétbiếnthâncả,vìthếnênemnghĩsẽkhôngkhó

chịuđâu.”“Nhưngnhưthếchẳngphảilàrấtkỳquáisao.”“Khôngkỳquáichútnào.”DungKhảvừanóivừadùngmấyngóntay

vuốttócTháiKỳ.“Ngàikhônggiốngnhữngkỳlânkhác.KỳlânbìnhthườngcóbộbờmvàngrựcrỡnhưLiêmĐàiphụhômấy,nhưngngàilàmộthắckỳ,nghenóihắckỳrấthiếmthấy.Hãymaubiếnhìnhchochúngemxemnhé!Máitóctuyệtđẹpnày,ngàinhấtđịnhlàmộtkỳlânrấtđẹp.”

“Nhưngemkhôngbiếtlàmcáchnàođểbiếnhình.”“Emnghĩ…”DungKhảthởdài.“Thậtraemcũngkhôngbiếtphảilàm

thếnàođểbiếnhình,dùgìthìemcũngkhôngphảikỳlân.NhưngchúngtacóthểhỏiHuyềnquân.”

“Vâng…”TrinhVệlolắngnhìnTháiKỳđangbốirối.Đãsốngmườinămdàiở

thếgiớibênkia,liệuTháiKỳcóthểbiếnthânđượckhông?Dùrằngtrướcgiờchưatừngcókỳlânnàokhôngthểbiếnthân,nhưngnhỡTháiKỳlàkỳlânđầutiênthìsao,nếuthếthìsẽrấtbấthạnh.NgọcDiệpcóthểgiúpcôgiảiđápcâuhỏinày,nhưngbàkhôngphải làngườimuốn làcó thểgặpđược.ThờigiancủaTháiKỳđãkhôngcònnhiều,TrinhVệthởdài,hếtnhìnTháiKỳđếnnhìnDungKhảđangđùagiỡncùngnhaurồilạitrầmngâmnhìnbầutrờiđangtốidần.Maymàngàyxuânphânđãqua,nhưngđếnhạchí,chắc

chắnsẽcóngườilênnúi.Liệumộtkỳlânkhôngthểbiếnhìnhcóthểlựachọnquốcvươngđược

không?

ChươngIV

4.1TháiKỳchậmrãibướcđitrênconđườngnhỏ,cậuvẫnchưaquenvớinhữngconđườngbênngoàiLộThiếncungnhưngcóSánTửđi cùngnêncậukhôngphải lo lắng.Khiđangdạobướckhôngmụcđích,bấtchợt,mộtcánhcổngđóngkínhiệnratrướcmặtcậu.ĐâylàvùngngoàiBồngLưcung,cólẽtronglúcđilangthangcậuđãvôtìnhlạclốiđếnnơinày.

TháiKỳ thởidài, cậumuốnbiết bênkia cánhcổngnặngnề ấy làgìnhưngcáctiênnữđãdặndòrằngkhôngđượcrờikhỏicung,dùlàmộtbước.Tuynhiên,cậuvẫnchưamuốnquaylạinênnhìnquanhrồiđưatayvềphíaSánTửđanglặnglẽđiphíasau.

“SánTử,ngươicóthểmangtalêntrênđóđượckhông?”SánTửgậtđầu rồibồngTháiKỳ lên.TháiKỳvẫncònbénhưngđể

mộtcôgáibếcậulêncũngrấtkhókhăn,tuynhiên,saukhitrởvềBồngSơn,cậukhôngcònnặngnhưvẻbềngoàinữa.Khiđãlấylạitiêncốt,cậutrởnênnhẹhơn,chínhSánTửcũngkhôngngờcậulạinhẹđếnvậy.Chỉhaibabướcnhảy,họđãđếnđỉnhnúi, nhìn từ trênxuống,BồngLưcungnhưmộtmêcungthunhỏvớinhữngmáinhàrảiráctỏalụcquang.Sâutrongmêcunglàmộtcây thầnmàu trắng, lấp lánhdướiánhsángmặt trời.TháiKỳôm lấySánTử,nhìnvềphíacâythần.Từnơinàynhìnxuống,BồngLưcungmanghìnhdángmộtchiếcquạt,xảthânmộcnằmtrênváchđáởrìaĐông,nhữngváchđáthẳngđứng,phíadướilàvựcthẳmkhôngđáy.Khôngaicóthểsốngsótvượtquamêcungnày.Từphíaxảthânmộcởđàicao,nhữngconđườngnhỏrẽđi,nốivớinhauchằngchịtrồitụlạithànhmộtconđườngkhácvớicánh cổng này trấn giữ phía cuốimê cung. PhíaBắc là núi cao hiểm trở,nhữngngọnnúitrùngtrùngđiệpđiệpchọcthẳnglêntậnmâyxanh,ngaycảSánTửcũngkhôngdễdàngleolênđược.PhíaĐôngvàBắcđềuđượcnhữngbứctườngnúiđábaoquanh,cáchduynhấtđểvàoBồngLưcunglàđiquacánhcổngnàyrồimentheomêcungđểđếnnơimìnhcầnđến.

TháiKỳrờikhỏivòngtaySánTử,đứngtrênváchđángắmnhìnkhungcảnhkỳvĩ.PhíaNamvàĐôngmêcung,nhữngconđườngchằnchịtnhưnốidàiđếnvôtận,cảbêntrongvàbênngoài,tạothànhmộtmêcungkhổnglồ.Ngaycảtừđây,TháiKỳcũngkhôngnhìnthấyđượcđiểmkếtthúccủamêcung rộng lớn này. Tuy nhiên, vùng bên ngoài nhìn có vẻ đơn giản hơn,những con đường rộng hơn, các khu đất trống cũng nhiều hơn, nếu ai đórànhđườngvùngnàythìcóthểđếnđượcBồngLưcung.

TháiKỳvừasuynghĩvừanhìnquanh,bấtchợtcậuthấymộtánhsáng

xanhphátratừnhữngngọnnúiphíaxa.“SánTử,cáigìkia?”TháiKỳchỉvàotiasángấy.SánTửmởtomắtnhìnvềhướngTháiKỳchỉ.“LàPhủĐộcung…”“Cócảcungđiệnbênngoàicổnglớnư?”SánTửgậtđầu:“Đólàmộttrongnhữngcungbênngoài.”“Ồ…”TháiKỳngồitrênváchđá,lặnglẽngắmnhìnmêcungkhổnglồdưới

chânmình.Mộtngọngiónổilên,mangđếnhươngvịbiểncả,cậuliềnnhìnquanhnhưngchẳngthấygiọtnướcnào.

“Saovậy?”SánTửhỏi.TháiKỳvẫnnhìnvềphươngxa,đứng lặnggiữanhữngcơngió.Sán

Tửthườngítkhiphảilêntiếngtrước,điềunàycónghĩacậuđangchìmvàonhữngsuytưriêngcủamình.

“SánTử,ngươicóphảibiếnhìnhđểthànhbộdángnàykhông?Haylàngươiđượcsinhranhưthế?”

SánTửdịudàngxoađầucậu:“Nữquáikhông thểbiếnhình.Chỉcónhữnglinhthúcópháplựccaocườngmớicóthểbiếnthân.”

“Vậyà…”“Biếnthânkhôngphảilàmộtthuậtdễdàngthựchiện.Cũngcóvàiloại

yêuquái làmđượcchuyệnấy,nhưngmaphápcủachúnghẳnphảirấtcao,ngaycảcácquốcvươngcũngkhôngkhốngchếđượcchúng.”

“Yêuquái?”“Làmộtloạisinhvậtcómathuậtvàkhôngtuântheocácquyluậtcủa

trờicao.”“Vậynữquáicũnglàyêuquái?”SánTửlắcđầu:“Nữquáinằmgiữaconngườivàyêuthú,cònđượcgọi

lànhânyêuhoặcyêunhân.Chỉ cónhữngnữyêu rađờiởBồngSơnmớiđượcgọilànữquái.”

“Nếuvậy…Kỳlâncũngđượcxemnhưyêuthú?”SánTửnởmộtnụcườihiếmhoi:“Kỳlâncópháp lựcrấtmạnh, tuy

nhiênchúngtakhônggọikỳlânlàyêuthúmàlàthầnthú.”“Tạisao?”“Bởivìở thếgiớinày,chỉmỗi thần thánhvàquốcvươnglàcaoquý

hơnkỳlân.Cụthểhơn,chỉcóTháiVương,TâyVươngMẫuvàThiênĐếlàcóđịavịcaohơnNgười.”

“Ta…khônghiểulắm.”SánTửvuốtlạimáitócrốicủamìnhrồitiếplời:“TâyVươngMẫuvà

ThiênĐếrấthiếmkhihạphàmnênngườisẽkhônggặphọ.NgườiduynhấtcaoquýhơnngàichỉcóTháiVương.”

“Cònnhữngngườikhác?ChẳngphảiNgọcDiệpđạinhâncũngcóđịa

vịcaohơntasao?”“Nếungườiđãgọibà làNgọcDiệp,chứngtỏcảhaicóđịavịngang

nhau.Ngườigọibàtalàđạinhânchỉđểtỏlòngkínhtrọngthôi.”“Thậtphứctạpquá.”“Phứctạpư?”“Dạ.”TháiKỳcúiđầunhìncảnhvậtdướichânmình.Saukhingắmnhìnnhữngcơngió thêmmột lúcnữa,cậu lạihỏiSán

Tử:“Phảilàmthếnàothì…mớicóthểbiếnhình?”SánTửnhìngươngmặt u sầu củaTháiKỳ rồi nói: “Đó là năng lực

thiênphú…Đếnlúccần,tựdưngNgườisẽlàmđược.”“Thậtư?”TháiKỳnhắmmắtlại,gầnđây,rấtnhiềutiênnữđãthúcgiụccậumau

chóngbiếnhìnhđểhọđượcchiêmngưỡnghắckỳ.Cậubiếtmọingườiđềurấtyêuquýmìnhnênkhôngmuốnphụlònghọ,nhưnglạikhôngbiếtlàmthếnàođểbiếnhình.

“Đừnglo.Cứmỗingàysốngthậthạnhphúclàđược.”“Tahiểurồi…”TháiKỳtựađầumìnhvàocổSánTử.Bấtchợt,cậuthấyhaibóngdáng

phíaPhủĐộcung.“SánTử,cóaiởdướikìa.”SánTửcũngnhìnvềhướngPhủĐộcungrồigậtđầu:“Chắclàcáctiên

nữđidânghươngởđềnthờ.”“SánTử,vậychúngtavềnhàcùngcácchịấynhé.”TháiKỳkhôngbiết làmthếnàođể leoxuốngnênvươntay,chờSán

Tửbếmìnhlên.Côđộtnhiênngẩnđầulên,gươngmặtđanhlại.“Saovậy?”TháiKỳvừadứtlờithìbóngdángcủaSánTửcũngbiếnmấtphíadưới

nhữngváchđá.“SánTử?”“Đứngđó,đừngcửđộng!”CậunghethấytiếngSánTửphíasau,giọngđiệuđầykhẩntrương.Thái

Kỳ liền đứng lại trên vách đá, từ trong thanh âm ấy, cậu biết có chuyệnkhôngbìnhthườngđangxảyra.Cậunhìnquanh,khôngdámthởmạnh,taybámchặtvàováchđá,bấtchợtcógìđóquấnlấycổcậu.

“Ặc…”Mộtbóngdángxẹtquatrướcmặtrồiđẩycậuxuống,bàntayđangnắm

chặtváchđábịgỡrabằngmộtlựcmạnhđếntừphíabênkiamặtnúi.Tronggiâyphútấy,cậuthấytaymìnhđãbịmộtsợixíchdàitróilại,thânthểbắtđầungãxuốngváchnúi.

Aiđóđangkéocậuxuống.

4.2“Bắtđượcrồi!”Mộttiếnghétthôlỗvanglên,khiTháiKỳgiậtmìnhmởmắtrathìđã

thấymìnhbị téxuốngváchđá, rơi rakhỏiBồngLưcung,đếnnơimàcáctiênnữđãdặndòcậukhôngđượcbướcqua.Chưakịphiểuvìsaomìnhlạibịngãthìmộttiếnggàolạivanglên,cậunhìnvềphíaâmthanhấyvàthấytrênbầutrờiđiểmmộtvàidấumáuđỏ.

Máu…Khi cái suy nghĩ ấy thoáng qua đầu thì nhiệt độ cơ thể cậu cũng hạ

xuốngmứcthấpnhất,toànthântêcứng.TừkhiđếnBồngSơn,cậuđãquênbẵngđinỗisợhãinày.

Máu…Thậtđángsợ…Chodù làmáucủachínhmình thìcậucũngkhôngchịuđược,nếu là

máungườikhácthìsẽkhiếncậusợđếnthởkhôngnổi.Cậucốnhắmmắtlạinhưng không được, như quên cả thở, tất cả cảmgiác chỉ là tiếng timđậpmạnh,đâylàgiớihạncuốicùngcủacậu.Dấumáuấyđãinsâuvàođôinhãncầunhỏbéđanghoađi.

Chẳngphảimìnhđangđứngtrênváchnúisao?Taycậubịmộtcáigìđóquấnlấyrồikéoxuống.Đôitaynhỏbévẫnbị

tróichặt,nhưxiềngxíchđầygainhọn.Cậubiếtmìnhđãtékhỏiváchnúi,rơixuốngtảngđánày.Từchỗcaonhưthếngãxuốngdốcnúihiểmtrởthìlẽraphảibị thương rấtnặng,nhưngcậu lạikhông rõmìnhcó saokhông,hoặcnhưmộtphépmàu,cậuchỉbịxâyxátnhẹ.Tronglồngngực,tráitimgiónglêntừnghồithìnhthịch,taychâncậuđãtêcứngvàđầuócđãhoađinhưbịsốt cao, đếnđộkhông thể lauđi vếtmáu.Đầuóc cậu trởnên trống rỗng,khôngcòncóthểnhậnthứcmọithứxungquanh,cậucốgắnglắcđầuđểtỉnhtáohơn,nhưngngaycảđôimắtcũngkhôngthểnhắmlại.Làdovếtthươngquánặnglàvếtmáukia?Chínhcậucũngkhônghiểuchuyệngìđangxảyra.

“Quáivật!”Cáitiếngthétthôlỗấylạivanglên,lầnnàythìrõrànghơn.Đólàmột

người đàn ông, một gã đàn ông to lớn, trên tay cầmmột thanh kiếm, vàthanhkiếmấyđanghướngvềphíaSánTử.

“Chỉ làmộtnhânyêumàdámtấncôngtaư?MaucútxéovềHoàngHải!”

Hắnvungkiếmlênrồichémxuống.SánTử!TháiKỳmuốnthétnênnhưnglạikhôngthểnóithànhtiếng.Lưỡi kiếmkéo thành hình vòng cung trên không trung rồi bổ xuống

ngườiSánTử,cùnglúcđó,bàntaycôcũngđãkịpnắmlấycổhắn.Ngóntaycôđãthấmđẫmmáu,máutươivẫntiếptụctrànratừvếtthươngtrêncổtay.

Dừnglại!TháiKỳnhắmchặtmắt,chỉmongsaođôimắtnàysẽkhôngphảimởra

nữa.Cậukhôngchắcliệumìnhcócònthởđượckhônghaytráitimđãngưngđập,đôimắtthìcứnhắmnghiềnlại.Bấtchợt,mộtlựcmạnhkéolấytaycậu,khiếnTháiKỳgiậtmìnhmởmắtra.Trướckhihiểuchuyệngìđangxảyrathìcậulạingãxuốngváchđámộtlầnnữa,lưngđậpvàođấtcứngkhiếncậuđauđếnứanướcmắt.Haicổtaylạinhanhchóngbịkéolêncao,tróilạibằngmộtsợixíchnốivớibàntaycầmkiếmcủagãđànôngkiakhiếnmỗilầnhắntacửđộng,vaivàcổtaycậulạiđaunhưdaocắt.Cậuđãbịlôitừtrênváchnúicaoxuốngchỗnày,cơthểđậpvàođákhiếntoànthânđaubuốt.

“Ngươi làai?”GãđànvừachỉakiếmvàoSánTửvừanhìnTháiKỳ,trônghắntavôcùnggiậndữ.

“Tạisaotócngươilạicómàunày?”GiọnghắnđầythấtvọngvàoántráchnhưngTháiKỳcũngkhôngbiếtphảitrảlờithếnào.

SánTử lao về phía gã đàn ôngmột lần nữa, hắn vung kiếm lên rồichémvàochâncô,máulạitúaratừcơthểSánTử.

HắnliếcTháiKỳ,vẻmặtvôcùnghungtợn,miệnggầmlên:“Tiểutử,ngươicóđúnglàkỳlânkhông?”

Kỳlân?Tấtnhiêncậulàkỳlân,mọingườiđềunóicậulàkỳlân.Cóthểtrảlờihắnthếkhông?NhưngcònSánTửthìsao,SánTử…

Máu…Mỗikhihắndichuyển,TháiKỳlạibịkéotheokhiếntoànthâncậuđau

buốtnhưbịcắtthànhtừngmảnh.“Chết tiệc!Làm tao tưởng là kỳ lân, tốn công rình suốt cả ngày, rốt

cuộcchỉđượcmộtthằngnhócvàbịmộtảnhânyêubámtheo.”SánTửlạitấncônghắnnhưngvẫntiếptụcbịthanhkiếmđảthương,

máuđỏnhỏ từnggiọtxuốngđất.Côbám theo từngbướccủagãđànông,khiếnhắncứlôiTháiKỳđixềnxệt,từngmảnhđánhọncắtvàocơthểnhỏbécủacậu.

“CáithứnhânyêunhưngươilàmsaolạivàođượcBồngSơnsao?Đểtadạyngươimộtbàihọc!”

Hắnvungkiếmlên,hướngvềphíaSánTửđangngãrạpvàováchđá.SánTử…ThânthểtrắngnõncủaSánTửđãthấmđẫmmáu.SánTử,chạyđi…Cậumuốnthétlênnhưnglạikhôngnóinổinênlời.4.3“Maudừngtay!”MộtgiọngnóisắcbénvanglênkhiếnTháiKỳmởmắtra.“Làmsao…Làmsaolạirathếnày?”“TháiKỳ!”TháiKỳnghethấynhiềutiếngchânchạyvềphíamình,cáctiênnữmặt

màytáinhợtđangvộivàngchạyđến.

“Thật…Thậtlàtànnhẫn…TháiKỳ!”KhicáctiênnữvừađỡlấyTháiKỳthìcũnglàlúcnướcmắtcậutuôn

ra.Nhữngđôibànbayấmápômlấycậu,hươngthơmcủacáctiênnữkhiếncậuchỉmuốnngủmãi.

“Chuyệngìxảyravậy?SánTử,maudừngtay!”“Làconchónhàcácngươià?Mauđemnóvềchota!”“Hỗnxược!Chínhngươimớiphảiluira!”Nghegiọngnóiđanhthépấy,TháiKỳngẩnđầulên,đólàTrinhVệ,

lầnđầutiêncậuthấycôấytứcgiậnnhưvậy.GãđànôngnhìnTrinhVệngạcnhiêntrongkhiSánTửvẫnnhìnhắnbằngánhmắtcămghéttộtcùng.

“Đủrồi,SánTử!Nếucứchảymáu thếnày thìcôkhông thể tiếp tụchầuTháiKỳđượcđâu!Trướchếtphảibìnhtĩnhlạicáiđã.”

Nói rồi TrinhVệ lạnh lùng nhìn gã đàn ông: “Ngươi dámvô lễ vớiBồngSơncôngngaytạiBồngSơnnàyư?”

“BồngSơncông?”Hắnnhìnđứatrẻđangđượcmột tiênnữkhácômchặt.“Thằngnhócnày…làkỳlânư?”

“Đúngvậy!Từxưađếnnay,chỉcónhữngđứatrẻđượcsinhraởBồngSơnmớiđượcgọilàBồngSơncông.Vìlýdogìmàngươidámphilễvớingài?”

Gươngmặthắnliềnhiệnlênvẻđắcý:“TháiKỳ!Quảnhiêntađãbắtđượckỳlân!”

Nóirồihắnbướctới,TrinhVệliềnđưatayngănlại.“Đứnglại!KhôngđượcđếngầnBồngSơncông!Mautrảlờicâuhỏi

củata!”“TađãbắtđượcTháiKỳ!Làta!”“Mautrảlờicâuhỏicủatahaylàngươimuốnthửxemsứcmạnhcủa

tiênnữrasao?”Gãđànôngnhănmặt:“TalàTưkhấuĐạiphucủaMãchâuhầucủa

Đớiquốc,têngọiHồTôn.TanghenóikỳlânđãtrởvềBồngSơnnênđếnđây.”

“PhủĐộcungchưatừngchophépaitênHồTônlênnúi.”“À…Vềchuyệnnày, ta đi gấpquánênkhông tiệnghéquaPhủĐộ

cung,nhưngtađãbắtđượckỳlân.”“Bắtđượcư?Ngươidámbắtngàisao?”Hắnmở tomắt: “Ta đã bắt được kỳ lân.Tuy có hơi vô lễmột chút

nhưngtađãbắtđượckỳlân,vìvậy,mongquýtiênnữhãytraoTháiKỳchota.”Rồihắncườilớn:“TachínhlàTháiVương!”

TháiKỳcảmthấythânthểtiênnữđangômlấycậurunlênvìgiậndữ,ngaycảvaiTrinhVệcũngruntheo.

“Hỗnxược!”Nghe tiếng thétcủaTrinhVệ,gãđànôngkhôngkhỏi lùivềsaumột

bước.“MãchâuhầucủaĐớiquốcnghĩgìmà lạibổnhiệm loạingườingu

xuẩnnhưngươilàmTưkhấuĐạiphu?”Hắnlạilùithêmmộtbước.“NgươinghĩTháiKỳlàai?Ngươidámcoingàinhưyêuthúbắtđược

bên ngoàiHoàngHải ư?Ngươi đùa à?TháiVương ư?Mau rời khỏi đâytrướckhibịtrờicaotrừngphạt!”

“Nhưng…”“Imđi!Cònnóinữathìchínhtasẽtrừngphạtngươithaychotrờicao!”Gãđànôngbặmtrợnkhôngthểthốtnêntiếngnào,miệnghắnhếtmở

rarồilạiđónglại.TiênnữđangômTháiKỳđứnglên,gỡdâyxíchrakhỏicổtaycậurồinhẹnhàngvuốtvegòmávàchỉnhlạitóccậu.

CônóivớiTháiKỳ,lúcnàyđãđầmđìanướcmắt:“Thậtđángthương!Xinđừngsợ!Chúngemsẽđưangàihồicungngaybâygiờ.”

“NhưngcònSánTử…”TháiKỳnhìnSánTửđangimlặngđứngsangmộtbên.

Tiênnữlắcđầu:“Côấychưathểvềđược,xinngàiđừngquálolắng.”Tuykhônghiểulắmnhữngchuyệnvừaxảyra,nhưngTháiKỳbiếtSán

Tửbịthươngvìbảovệcậu.CậumuốnđếnxemxemthươngtíchcủaSánTửcónặngkhông,nhưngthânthểđầymáucủaSánTửkhiếncậusợhãi.Toànthâncôđềutỏamùimáu,chodùcócốđếnđâuthìcậucũngkhôngdámđếngầncô.Cứnhưthế,TháiKỳđểcáctiênnữđưamìnhvề,toànthânđềuđaunhưdaocắtquamỗibướcchân.Khivàocổnglớn,họthấyDungKhảcùngtấtcảcáctiênnữkhácvộichạyra,gươngmặthọnhưsắpkhóc.SaukhinghenhữngtiênnữđưaTháiKỳvềgiảithíchmọichuyện,cáctiênnữkhácliềnchạyrangoài.

“Thậtquáđáng…!”DungKhảnói.Ánhmắtgiậndữcủacôhướngvềphíacổnglớnrồilolắngđưatayvề

phíaTháiKỳ.“Thậtđángthương!Đángsợlắmphảikhông?Ngàicósaokhông?”“SánTử…”DungKhảgậtđầu,tỏvẻhiểuýcậu.“SánTửkhôngsao.Vếtthươngcủanữquáitrôngthìcóvẻnặngnhưng

sẽhồiphụcrấtnhanh.Ngàibịthươngcónặngkhông?”“Emkhôngbiết.”“Mauhồicungtrướcđã.SánTửsẽthanhtẩymùimáutrênngườicôấy

rồiđếndiệnkiếnngàisau,khôngcầnquálolắng.”TháiKỳmiễncưỡnggậtđầu.“Xinđừngbuồnnhưvậy.Chúngembiếtngàikhôngthểlàmđượcgì,

kỳlânrấtsợmáu.Chỉmộthơimáuhaythôicũngđủkhiếnkỳlânngãbệnh.”“Thậtsao?Cáckỳlânkháccũngvậyư?”

“Vâng,vìvậy,xinngàiđừngquálolắng.Saukhihồicung,chúngemsẽgiúpSánTửtrịthương.”

“Vângạ…”TháiKỳđưa tayvềphíaDungKhả,cô liềnđón lấycậu.Sauđó,các

tiênnữvừatranhcãixemaisẽbồngcậuvừađivềLộThiếncung.4.4SaukhitrởvềphòngngủtạiLộThiếncung,DungKhảđemvào

mộtthùnglớnnướctắmdượcliệu,cẩnthậnkiểmtrathươngtíchcủaTháiKhàrồivừatắmrửachocậu,vừanghethuậtlạinhữngchuyệnđãxảyra.Côchămchúlắngngherấtcẩnthậnvànguyềnrủacáigãđànôngngungốckianhiềulần.

“Những chuyện này rốt cuộc là thế nào?”TháiKỳ cũng không hiểuchuyệngìđãxảyra.

Nhìntháiđộbấtancủacậu,DungKhảmỉmcười:“Làdoembấtcẩnvìchorằngngàyxuânphânđãquanênmọichuyệncũngtạmổn.Thứlỗichoem.”

“ĐóđâuphảilỗicủaDungKhả.”“Không,nếuemnóirõhơnvớingàithìđãkhôngđếnnỗi.Cũngmaylà

khôngbị thươngnặng lắm,chắcSánTửđãđỡ lấyngàikhi rơi từváchđáxuống.Nhớcảmơncôấynhé.”

“Vângạ…”“Cònnữa,xinhãyhứavớichúngemlàkhôngbaogiờđượcbướckhỏi

BồngLưcungnếukhôngđicùngmộttiênnữ,ngaycảcóSánTửđichăngnữa.Không,xinngàihãyhứavớichúngemlàsẽkhôngđếngầncổnglớn.”

“Emhứa.”SaukhingheTháiKỳnói,DungKhảgậtđầu.Côcẩncậnlaumìnhrồi

bồngcậulêngiường,nhẹnhànggỡkhăntắmrarồibắtđầuthoathuốc.“Kỳlânsẽlựachọnmộtquốcvương…”“Nhưnglựachọnbằngcáchnào?Chẳngphảitháitửsẽkếvịsao?”“Không,quốcvươnglàdokỳlânlựachọn.”“Emkhônghiểu…”“Thật ra rachínhemcũngkhônghiểu,dùgìemcũngkhôngphải là

mộtkỳlân.Nhưnglàthếnày,quốcvươnglàdoThiênĐếtrêntrờicaochọnlựatừnhữngngườicónănglực.”

“Vâng…”“VàrồiThiênĐếsẽhạchỉchokỳ lân,khôngphảibằng lời…Màlà

khikỳlângặpquốcvươngthìtựnhiênsẽnhậnrangườiđólàquốcvương,bởivìkỳlâncóThiênKhải.”

“ThiênKhảilàgì?”“Emcũngkhônggiảithíchđược,đólàthứchỉcókỳlânmớibiết.Ngài

làmộtkỳlân,emtinchắcngàicóthểcảmnhậnđượcThiênKhải.Chodùkỳ

lânnhỏđểđâuthìcũngcóthểchọnđượcquốcvương.”“Vâng…”“Một thời gian ngắn sau, những ngườimongmuốn trở thành vua sẽ

đồngloạtlênBồngSơnđểbáikiếnTháiKỳ,vàngàisẽlựachọnmộttrongsốhọđểtrởthànhquốcvương.”

“Giốngnhư…ngườihômnay?”DungKhảgậtđầu,côđểchiếckhăntắmquamộtbênrồibắtđầugiúp

TháiKỳmặcquầnáo.“Vâng,rồisẽcórấtnhiềungườiđếnđâyvàongàyhạchí.”“Tạisaophảichờđếnhạchí?”“BồngSơnnằmở trung tâmHoàngHải, nơi người bình thườngvốn

khôngđượcphépđặtchânvào.Tuynhiên,cóbốncánhcổngnằmởbiêngiớiHoàngHải, chỉ đi có cáchđi quamột trongnhữngcánhcổngấymớivàođượcbêntrongbiểngiónày.Bêncạnhđó,bốncánhcổngnàychỉmởravàongàyxuânphân,hạchí,thuphânvàđôngchí.”

NgàybốncánhcổnglớnmởrađượcgọilàngàyAnHạp.Ngoàithờiđiểmấyra,nhữngcánhcửanàyđềuđượcđóngchặt.

“Chỉmởcửamộtngàythôisao?”“Vâng,từgiữatrưangàyhômtrướcđếngiữatrưangàyhômsau.Khi

ngài vừa về đây thì tiết xuân phân cũng vừa đến nên em đã cho rằng họkhôngđủthờigianđểchuẩnbịlênnúi.Vìthếnênchúngemcũnglơilỏngcảnhgiác,khôngngờchuyệnnàylạixảyra.Xinhãythứlỗichochúngem.

“Khôngcógìđâu.”“Tênhômnaychắcđãđếnvừakịp.Tuynhiên,khihạchíđến,sẽcórất

nhiềungườiđếnđây.”“Vậyà…”“Đểvượtquabốncánhcửalớn,chodùđinhanhđếnđâucũngmấyhết

nửatháng.Bêncạnhđó,bọnhọcũngkhôngđượcphéprờiHoàngHảichođếnngàyAnHạptiếptheo,vìvậy,nhữngngườilênnúisẽcắmtrạiquanhPhủĐộcungvàchờchođếnkhicóthểvề.TuycórấtnhiềuyêuquáivàyêuthúởHoàngHảinhưngchúngkhôngđượcphépđặtchânvàoBồngSơnnênởđâyrấtantoàn.Lúcấy,nơinàysẽđôngđúcnhưmộtthịtrấnnhỏ.”

“Nhiều người vậy sao?Có thật là em sẽ biết được quốc vương là aikhông?”

“Đừng lo,ThiênKhải sẽxuấthiện.Chodùngườiđóvĩđạiđếnđâu,nhưngnếungàikhôngnhậnđượcThiênKhảithìđócũngkhôngphảilàquốcvươngđượcchọn.”

“Vâng…”

“Nhưngmàcũngcóloạingườinguxuẩnnhưcáitênhômnay,muốndùngvũlựcđểbắtépkỳlânquỳxuốngvàtônhắnlàmvua.”

“VìthếnênBồngLưcungmớiđượcxâyphíasaumộtmêcung?”“Vângạ.Rấtnhiềukẻsaukhinghetinkỳlânrađờithìđãtoantínhbắt

cóckỳlân.”“Thậtsao?”“Ngài có thể ra khỏi Bồng Lư cung, nhưng nhất định phải đi cùng

chúngem,vìvậy,xinđừngtựđimộtmình.Màchodùởbêntrongcổnglớnthìcũngphảicẩnthận.”

“Emhiểurồi.”DungKhảmỉmcườivàchảitócchoTháiKỳ:“Khikỳlânnhậnđược

ThiênKhải,ngàisẽquỳtrướcquốcvương.Ngoàiquốcvươngra,ngàikhôngphảiquỳtrướcmộtaicả.NgaycảởđềnthờThiênĐếvàTâyVươngMẫuthìkỳlâncũngkhôngphảihànhlễ.”

“Thậtư…”“Vàkỳlânsẽkhôngbaogiờbỏrơicũngnhưlàmtráiýquốcvương,

toàntâmtoànýtrungthànhvớiquốcvương.”“Vângạ.”“Saukhiquốcvương tuyênbốchấpnhận,kỳ lânsẽchạmtrán,đúng

hơnlàsừngnhỉ,vàochânquốcvươngvàngườiđósẽchínhthứctrởthànhtânvương.QuốcvươngdoTháiKỳ lựachọn sẽđượcgọi làTháiVương,vuacủaĐớiquốc,cònngàisẽtrởthànhTháiĐàiphụ.”

“Phứctạpthật!”Nhìngươngmặt củaTháiKỳ,DungKhảcười: “Vậyư?Saukhi lựa

chọnquốcvương,ngàisẽđếnmộtchỗcòncaohơncảBồngSơn,đưaTháiVươngđếnđềnthờTâyVươngMẫu.”

“Làmsaoemcóthểđưangườiấyđếnđóđược?NgaycảSánTửcònkhôngleolênnổi.”

DungKhả cười hạnh phúc: “Đến lúc ấy,một con đường sẽ hiện ra.Ngàisẽđi lênnóđểvàođềnthờ, tiếpnhậnThiênXáHậu,sauđóvềTháiquốc.ĐừnghỏiemThiênXáHậu làgì,đó là thứchỉmỗikỳ lânvàquốcvươngbiết.”

“Vâng.”“Khithờiđiểmấyđến,mộtconđườngmâytuyệtđẹpsẽxuấthiện,nối

liền Bồng Sơn vàĐới quốc, và ngài sẽ cưỡimây về lại vương quốc củamình.”

“Rồisauđóthìsao?”“Sauđó?”DungKhảnhìnvẻmặtlolắngcủaTháiKỳ.“Chuyệngìsẽxảyra?EmsẽphảisốngởĐớiquốcluônà?”“Tấtnhiên.”“Và em sẽ không được gặp lại các chị?” Trông Thái Kỳ nhưmuốn

khóc.“CònSánTửthìsao?CảTrinhVệvàmọingườinữa?”“Làthếnày…”DungKhảthởdài,côômlấyTháiKỳđangngồitrên

giường rồi tiếp lời: “Vâng…Có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lạinhau.NhưngSánTửsẽluônởbêncạnhngài,mãimãi.”

“Emcónhấtđịnhphảichọnmộtquốcvươngkhông?”“Chọnlựaquốcvươnglànhiệmvụquantrọngnhất.”TháiKỳômbặtDungKhảbằngđôibàn taynhỏxíu,DungKhảdịu

dàngvuốtvelưngcậu:“Ngàinhấtđịnhsẽchọnđượcmộtquốcvươngvĩđại.ChúngemsẽhếtlòngchămsócngàichođếnngàyngàiphảirờikhỏiBồngSơn.”

BồngSơnlànơisinhravàdưỡngdụckỳlân.MộtkhiđãrờiBồngSơn,vềnguyêntắc,kỳlânkhôngđượcphéptrởvề.Dùsaothìlúcấycáctiênnữởnúithiêngnàyđềuphảitậptrungchămlochokỳlânmới,nhưnggiờTháiKỳcũngkhôngcầnphảilolắngviệcnày.

“Chúngemngàyđêmcầunguyệnrằngngàisẽtrởthànhmộtkỳlânvĩđạivàhoànthànhxuấtsắcsứmạngcủamình.”

TháiKỳgậtđầu.Dùcóchútmiễncưỡng.4.5Rốtcuộcmùahècũngđến,tuyrằngởthờitiếtởBồngSơnkhông

phânbiệtbốnmùanhưngvẫntheolịchnăm.Chớpmắt,ngàyhạchíđãliềnkề,vàohômấy,LệnhKhônmônphíanamHoàngHảisẽmởra.

“TháiKỳ,đểembúitócchongàinhé.”TrinhVệđềnghịkhithấyTháiKỳđangnhặtcáchònđábênbờsông,máitócrũxuốngnước.

“Vângạ.”TháiKỳngồilênmộttảngđá,TrinhVệcởisợidâymỏngtrênđailưng

rarồibúilạitócTháiKỳ.Máitócmàuđenánhbạccủacậuđãdàiđếnlưng,naybúilênlạikhiếncậutrônghơilạ.

“Emcắtngắntócđượckhông?”“Nếumuốnthìđểchúngemcắtcho.Nhưnglúcđókhôngđượchốihận

ànha.”“Emthấydàiđếnđâylàđượcrồi.”NghethấycáisuynghĩkỳlạấycủaTháiKỳ,TrinhVệbậtcười:“Để

biến thân thì dài thế này không đủ đâu.Tóc ngài vẫn còn dài ra, điều đóđồngnghĩavớithếnàyvẫnchưađủ.”

“Giáemcóthểbiếnthânđểxemnódàiđếnđâu.”“Khôngcầnđâu,dùsaochúngemcũngđãthấycảrồi.À,xongrồi.”TrinhVệngắmnhìnTháiKỳnhảylạixuốngnước,bấtngờnhớramột

chuyện.“NgàicóbiếtchuyệnvềTraiLânkhông?”“TraiLân?Khôngạ.”“Đãlâulắmrồi,cómộtcôkỳlânrấtthíchlàmdáng.TênnànglàTrai

Lân.”

“Làmộtcôkỳlânbởivìcóchữ‘Lân’trongtênphảikhôngạ?”“Vâng.TraiLânrấtyêuthíchkiểutóccủacáctiênnữnênlúcnàocũng

đòicáctiênnữgiúpnàngtếttócnhưhọ.”“Vậylàcôấybúitóclạivàcàitrâmnhưcácchị?”TrinhVệgậtđầu,tayvẫntiếptụcthuêthùa:“Vâng.Chúngemđãgiúp

nàngchải,búitócvàcàitrâm.Tuynhiên,đêmxuống,khinàngbiếnhìnhđểhồicungthìbờmcũngbịbúilại,lưngkhôngcáchnàothẳngrađược,sauđócũngkhôngthểnàohồiphục.”

TháiKỳứanướcmắt:“Chắclàđaulắm,phảikhông?”“Vâng.Vì thếnênphảicẩn thận,khôngđượcbiến thânkhiđangbúi

tócvìsẽrấtđau.”“Dạ!”TháiKỳvàTrinhVệđềucười.TrinhVệđặtkhungthêuquamộtbên,

từsaukhitainạnấyxảyra,lúcnàocũngcóítnhấthaibatiênnữởbêncạnhTháiKỳ.Khicóchuyệnnguycấp,nữquáichỉtoàntâmbảovệchủnhânmàquênđithươngtíchtrênmìnhcònlàmtổnthươngTháiKỳnhiềuhơn.Cũngnhưhômấy, tuyđã tắmrửasạchsẽnhưnghơimáuvẫncònvươn lại trênngườiSánTử,TháiKỳkhôngnóichocáctiênnữbiếtmàđểSánTửhầubêngiườngchođếnkhithiếpngủ,kếtquảcậusốtcaosuốtngàyhômsau.

GiáTháiKỳcósửlệnhthìhay…TrinhVệthầmnghĩ.ChỉmỗimìnhSánTửthìkhôngđủđểbảovệTháiKỳ.Mỗikhicóchuyệnxảyra,cô lạicảmthấymườinămởngoàiBồngSơnthậtdài.

BaoquanhNgũSơnlàHoàngHải,nơitrúngụcủanhiềuloạiyêuquái.Theolệthường,kỳlânsẽnhânthờigianrảnhrỗimàđidọctheobờHoàngHảivàhàngphụcyêuquái,biếnchúngthànhsửlệnhcủamình,đầutiênlàmộtvài loạiyêuquáinhỏdướichânNgũSơnđểxemnănglựccủakỳlânđếnđâu.

NhưngTháiKỳđãkhôngcònthờigian…TháiKỳ không biết cách hàng phục yêu quái, TrinhVệ cũng không

biếtlàmsaođểhướngdẫnchocậubởivìđólànănglựcriêngcủakỳlân.Giángàivềsớmhơnnămnăm…Kỳlânđượcsinhradướidạngthúvàởtronghìnhdángấytrongnăm

nămđầubởivìkhiấychúngvẫnchưacósừng.Trongnămnămấy,chúngkhông thểnóicũngnhưhiểuđượcnhữnggì các tiênnữnói,nhưmộtconchimnonmớinở.Tuynhiên,khácvớichimnonkhôngthểcấtcánh,kỳlâncóthểbayngaytừkhimớichàođời.KỳlânconthườngtheocáctiênnữđiquanhNgũSơn,nhờđóchúngcó thể tìmvàhọccáchhàngphụcyêuquáinhưmộttròchơi.Kỳlânconlớnlênnhờbúsữanữquáinêncũnghìnhthànhsứcđềkhángvớivớithươngtíchvàmáu.Tuymỗikỳlânmỗikhác,nhưngsaukhoảng trungbìnhnămnăm thì chúngcó thểbiến thànhngườivànóiđượcngônngữcủaloàingười.Mộtthờigianngắnsau,cóchúngthểduytrì

hìnhdạngconngười lâuhơn,chođếnkhimọcsừngthìcũnglà lúckhôngcầnbúsữanữavàcó thểhoàn toànbiến thànhngười.Thường thìchođếnkhicai sữa thìphần lớnkỳ lânđều tựnhiênbiếtcáchbiếnhìnhcũngnhưhàng phục yêu quáimà không cần ai chỉ dạy.Một kỳ lân sẽ chưa trưởngthànhchođếnkhisừngmọcrahết,tuynhiên,chúngvẫncóđầyđủnănglựccủamộtkỳlân.Khikỳlânvừacaisữathìcũnglàlúccờkỳlânđượcđồngloạtkéokéolêntạitấtcảđiệnthờđấtởnướckỳlânấy,bốcáorằngkỳlânởBồngSơnđãsẵnsàng lựachọn tânvương.Saukhi thấycờkỳ lân,nhữngngườimongmuốntrởthànhquốcvươngsẽlênnúi,yếtkiếnkỳlân.

TrinhVệthởdài.TháiKỳkhôngcònlàmộtkỳlânconnữa,vàongàycậutrởvềBồngSơnthìtạiĐớiquốc,quêhươngcủacậu,cờkỳlânđãđượckéolên.KhôngcáchnàonóiđểvớimọingườiđượcrằngTháiKỳvẫnchưasẵnsàng,cậuphảichọnmột tânvương.Lẽrađến thờiđiểmnày,TháiKỳphảibiếtcáchbiếnthânvàcómộtvàisửlệnhbảovệmìnhrồi.

“Saovậy?”TháiKỳhỏiTrinhVệsaukhinghethấytiếngthởdàicủacô.

NhìnvẻmặtlolắngcủaTháiKỳ,TrinhVệlắcđầu,tốthơnkhôngnênnhắcđếnviệcấy,nếukhôngsẽkhiếncậulolắnghơn,dùsaocôcũngkhôngdạycậuđượcchuyệnnày.KhókhănlắmTháiKỳmớivuilênđượcmộtchútnênTrinhVệcũngkhôngmuốnlàmcậubuồn.TừkhingheDungKhảnóirằngsaukhilựachọnquốcvương,cậusẽkhôngthểvềlạiBồngSơnđược,TháiKỳ lúc nào cũngủ rũ.Ngàyhạ chí càngđến gần thì gươngmặt cậucàngtrởnênphiềnnãohơn,khiếncáctiênnữcũnglolắngtheo.Vàcậucứnhư thế cho đến khi được bảo rằng không nhất thiết phải chọn đượcmộtquốcvương trongnhữngngười lênnúiđợthạchínày,đãcónhiềukỳ lânphảichờđợihàngnămliềnđểtìmramộtquốcvươngxứngđáng,lúcnày,cậumớivuivẻlại.

“Phảitậndụngkhoảngthờigiannàythôi…”MaylàhiệngiờtạiPhủĐộcungkhôngcóaicả,cóvẻnhưngườiduy

nhấtđếnkịpngàyxuânphânlàcáigãtêngọiHồTônấy.Saukhichuyệnấyxảyra,hắnđãbịcáctiênnữdạychomộtbàihọcrồiđuổikhỏinúimàkhôngcấpchođồăn,nướcuống.ĐểvềlạiđượcĐớiquốc,hắnphảichờđếnngàyAnHạp tiếp theo, khiLệnhKhônmônmở ra.Trong thời gian ấy, hắn sẽphải đối phó với các yêu quái và yêu thú ở Hoàng Hải, mà chúng cũngkhôngđượchiềnlànhgìcholắm.Tuynhiên,hắnsẽsốngsótđượcchođếnngàyhạchí,khiLệnhKhônmônkhaimởvàđoànngườilênnúibướcvào,lúcấy,chắcchắnhắnsẽtrởthànhtròcườichohọ.TrinhVệkhôngmảymaythươnghạihắn.

Tìnhhìnhnàychỉcóthểđượcduytrìchođếnngàyhạchí,sauđó,PhủĐộcungsẽtrànngậpngười,phảinhânthờiđiểmnàymàđưaTháiKỳđếnHoàngHải,giúpcậu thuphụccácyêuquáinhỏđểhọccáihàngphụcyêu

quái.Nhưngsovớicáckỳlânconkhác,TháiKỳđãhoàntoànmấtđidãtínhnênTrinhVệrấtlolắngnhỡcóchuyệngìkhônghayxảyra.

“TrinhVệ,chịđangnghĩgìvậy?”Nghe tiếng Thái Kỳ, Trinh Vệ ngẩn đầu lên và thấy cậu đang nhìn

mìnhlolắng.“Không…Khôngcógì.”“Chịđanglochoemà?”TrinhVệcườidịudàng,TháiKỳđãhiểurằngtiênnữrấtyêuquýkỳ

lân.CôcũngrấtvuivìTháiKỳrấtthôngminh,cònnhỏnhưngđãsớmhiểutronglòngngườikhácnghĩgì.

“Khôngđâu.”“Nhưng…”“Thêuthùanhiềunênemhơimệtmộtchútthôi,dùgìemcũngkhông

giỏimấyviệcnày.”“Emgiúpchịnhé?”“Cảmơn,nhưngnếungàithêugiỏihơnemthìxấuhổlắm.Đừnglo,cứ

đichơitiếpđi!”TrinhVệvừacườivừaxoađầuTháiKỳ,lòngthầmnghĩnếuTháiKỳ

cócơhộitiếpxúcvớinhữngkỳlânkhácthìcólẽsẽtốthơn.MộtkỳlâncóthểdạycậunhữngđiềumàcáctiênnữcùngSánTửkhôngthểdạy.

ChươngV

5.1“NgọcDiệpđạinhân!”TháiKỳgọilớn.Saubữaăntrưa,NgọcDiệpđivàophònglớncủaLộThiếncung,phía

saulàmột thanhniêntrẻ tuổivớimái tócvàng.Thấythế,TrinhVệkhôngkhỏingưỡngmộNgọcDiệp.

RaHuyềnquânđãnghĩđếnviệcnày.“Chỉmộtthờigianngắnkhônggặpmàconđãlớnđếnthếnàyrồià!”

NgọcDiệpmỉmcườixoađầuTháiKỳ.“Tócconcũngdàirarồi.Ởđâycótốtkhông?”“Tốtlắmạ.”TháiKỳtrảlờirồidờimắtvềphíangườithanhniênphíasaubà.Ngoài

gãHồTônra,đâylàlầnthứhaicậugặpmộtngườiđànôngởBồngSơn.“ĐâylàCảnhĐàiphụ,CảnhKỳ.”TháiKỳmởtomắt:“Anhấycũnglàmộtkỳlân?”NgọcDiệpgậtđầu.TháiKỳnhìngươngmặtvôcảmcủaCảnhKỳ, lúcnàyđanggậtđầu

với cậu.Tuy trông anh ta có vẻ lãnh đạmnhưngTháiKỳ vẫn rất vui khiđượcgặpmộtkỳlânkhác.Cậubiếtmìnhlàmộtkỳlânnhưnglạikhôngrõkỳlânlàloạisinhvậtnhưthếnào.

NgọcDiệpnhìncáctiênnữxungquanhrồinói:“HômnayLộThiếncungnáonhiệtnhỉ!”

DungKhảvộivàngcúiđầutrảlời:“XinHuyềnquânthứlỗi,TháiKỳkhôngmuốnănmộtmìnhnên…”

NgọcDiệpbậtcười:“Tốt lắm.DùgìTháiKỳcũnghiện làchủnhâncủaBồngSơn,cácemphảinghelờingài.”

“Vângạ.”“À,CảnhĐàiphụsẽởđâymộtthờigian.Emchuẩnbịchỗởgiúpngài

nhé.”“Vângạ.”Saukhinhìntiênnữkiacúiđầuvàluixuống,NgọcDiệpcầmlấytay

TháiKỳ:“Tanghenóicókẻgâychuyện.Thậtđángtiếc,concóbịthươngkhông?”

“Khôngạ.”“Cảmơntrờiđất.”NóirồiNgọcDiệprahiệumờiTháiKỳvàCảnhKỳ

ngồixuống.“CảnhĐàiphụđãởBồngSơntrướccon.”“Thậtư?”TháiKỳnhìnCảnhKỳ,nhưngCảnhKỳchỉnhìn lạibằng

mộtánhmắtlạnhlùng.“CảhaiconđềuđượcsinhlàởBồngSơn,nêncũngchínhlàanhem

mộtnhà.CảnhĐàiphụsẽởlạiđâymộtthờigian,conhãyxemngàinhưanhtraimìnhnhé.Cógìkhônghiểuthìcứhỏingài.”

“Dạ.”TháiKỳcườivớiCảnhKỳ. “CảnhĐàiphụ, anhđãdùngcơmtrưachưa?”

“Tađãănrồi.”“Anhcómuốnuốngtràkhông?”“Đatạ,nhưngkhôngcần.”TháiKỳhơinghiêngđầu:“CảnhĐàiphụ,anhsẽởđâu?”“TrướckiataởTửLiêncung.”“Vậygiờanhsẽvềđóà?Emđicùnganhnhé?”“Được.”ThấyCảnhKỳđứng lên,TháiKỳcũngđứngdậy theo.Cậuquay lại

nhìnNgọcDiệprồinói:“NgọcDiệpđạinhânđịnhởlạiđâyhaycóviệcphảiđiạ?”

NgọcDiệpmỉmcười:“Hiệngiờ,tacũngkhôngbậnlắm.Nếumuốn,tacóthểăntốicùngcon.”

“Vângạ!”TháiKỳcườirồivộiđuổitheoCảnhKỳ,NgọcDiệpcùngcáctiênnữ

nhìnhaikỳlânrờiđirồibậtcười.Chođếnkhibóngdánghọđikhuất,TrinhVệmới rụt rèmởmiệng:

“Xinthứlỗinếuemcógìvôlễ…”“Emnóiđi.”“Embiếtnóithếnàylàvôlễ,nhưngCảnhĐàiphụvốnkhôngdễgần.

NgàivàTháiKỳ…”TrinhVệchưanóihếtcâuthìNgọcDiệpđãbậtcười:“CảnhĐàiphụ

đúnglàkhôngdễgần.”TrinhVệimlặng.CảnhKỳđượcsinhra,lớnlêntạiBồngSơnvàchỉ

vừarờikhỏinúithiêngnàykhônglâunêncôhiểurõtínhcáchcủaanh.Lẽracô không nên thắcmắc về quyết định củaNgọcDiệp, nhưng lần này, côkhôngthểkhôngnói.

“TavốnđịnhmờiLiêmĐàiphụ,dùgìhaingườicũngtừnggặpnhau,nhưngLiênquốclạiđangcóbiếnnênkhôngthểlàmphiềnngài.”

TrinhVệcũngnghenóiLiênquốc,vươngquốccủaLiêmLânđangcónộiloạnnêngậtđầu,tỏvẻhiểuý.

“RồibấtchợttanhớrarằngCảnhKỳlàgầntuổivớiTháiKỳnhất.Tuyvươngquốccủangàihiệnnaycũngchưaổnđịnh lắm,nhưngnhâncơhộinàylạicóthểgiúpsửađổitínhcáchmộtchút.”

TrinhVệgượngcười:“Vâng.”NụcườitrêngươngmặtNgọcDiệpvụtbiếnmấtrồilạihiệnlên:“Cảnh

NữvươngcũnghayđểtâmmấyviệcvặtmàtínhtìnhcủaCảnhĐàiphụlạikhiếnCảnhVươngcảmthấytệhơn.MongrằngCảnhKỳcóthểhọcđượcgìđótừsựthânthiệncủaTháiKỳ.”

TrinhVệimlặnggậtđầu.XemrabênngoàiBồngSơn,vôsốchuyệnkhônghayđangxảyra.

5.2TháiKỳcùngmộtvàitiênnữđitheosauCảnhKỳ.Rấtkhóđểmộtđứa trẻnhưTháiKỳ theokịpbướcchâncủangười trưởng thànhnhưanh,nhấtlàanhlạicònkhôngđichậmlại.KhiđoànngườiđếnTửLiêncungthìTháiKỳcũngvừađuốisức.KiếntrúccủaTửLiêncũngtươngđốigiốngLộThiếncung.KhiCảnhKỳvàotrong,cóvẻnhưanhhồitưởnglạilúcmìnhcònởđâynênđimộtvòngxemlạicácgianphòng,TháiKỳnhậnraviệcnàynênchỉlặnglẽđứngởmộtbên.SaukhiCảnhKỳquaylạiphònglớnvàngồixuốngthìTháiKỳvẫnkhôngnóigì.Đồdùngvẫncònđượcđểlạinhưngcáctấmrèmđềuđãđượcmangđi,CảnhKỳimlặngnhìncáctiênnữchỉnhtranglạimọithứ.DườngnhưcảmthấyCảnhKỳđãquênmấtmìnhnênTháiKỳcảmthấyáynáy,tuynhiên,gươngmặtcủaanhvẫnlạnhlùngnêncậukhôngdámcấttiếnghỏi,chỉyênlặngđứngbêncạnhCảnhKỳ,dùtronglòngcảmthấycóchútthiếulịchsự.KhiTháiKỳvẫnđangloayhoaykhôngbiếtlàmthếnàothìmộttiênnữđãbưngtràlên,thấycảnhtượngấy,côbậtcười.

“Xinlỗiđãlàmphiền,mờidùngtràạ.”Côvừanóivừađặtcáctáchtràxuống.

“Ừ…”CóvẻnhưcuốicùngCảnhKỳcũngnhớrarằngTháiKỳđangởnêncạnhmìnhnênliềnhướngánhmắtvềphíacậu.“Mớivừarồi thật thấtlễ.”

Rồi anhkhẽgậtđầuvớiTháiKỳ, tỏvẻ tạ lỗinhưnggươngmặtvẫnkhôngcócảmxúcgì.

“Um…Emcó làmphiềnanhkhông?Nếuvậy thìemvề trướcnhé.”TháiKỳcẩnthậnhỏilại.

Trước khi Cảnh Kỳ kịp hồi đáp thì một tiên nữ đã lên tiếng trước:“Không,khôngphiềnđâu.Lạiđâyuốngtrànào.”

RồicôđẩymộtchiếcghếrachoTháiKỳ,cậudèdặtngồixuống.Tìnhcảnhnàythậtmiễncưỡng.

“Um…CảnhĐàiphụ,xinhỏianhsốngởđâu?”“Khánhquốc.”“Khánhquốclàmộtquốcgianhưthếnào?”“Làmột đất nước nằm ở phíaĐông.” CảnhKỳ trả lờimột cách vô

cảm.Đốivớinhữngcâutrảlờingắngọnnày,TháiKỳcũngkhônghiểulắm

vềKhánhquốc.“TrướcđâyCảnhĐàiphụtừngởBồngSơnà?”

“Ừ.”“Anhởđâytừkhisinhraư?Cònemchỉvừavềđâythôi.”“Taởđâytừkhisinhra.”“Vậyanhđãởđâybaolâu?”“Tahạsơnđượchainăm.”“Vậyanhđãchọnđượcquốcvươngvàohainămtrướcà?”“TachỉvừagặpNgườinămngoái.”“Ồ.Vậylàanhtốnmộtnămđểtìmquốcvươngcủamình.”“Ừ.”“Cóchuyệnnày…”TháiKỳcúiđầunhìnchéntràđangtỏahươnghoa

ngàongạt.“Chọnlựamộtquốcvươnglànhưthếnàoạ?DungKhảnóisẽcóThiênKhảitruyềnđến,nhưngemkhônghiểu…”

CảnhKỳlãnhđạmhồiđáp:“Đếnlúcđórồiđệsẽhiểu.”“Emcóthểlựachọnđượcmộtquốcvươngkhông?”“Được.Đệlàmộtkỳlân.”“NhưngemkhôngbiếtThiênKhảilàgì?”“Khôngthểdùnglờiđểdiễntảđược.Khigặpquốcvươngcủamìnhthì

đệsẽhiểu.”“Nếuemchọnnhầmhaybỏsótthìsao?”“Khôngthểđược.Quốcvươngcóvươngkhí.”“Vươngkhí?”CảnhKỳgậtđầu,vươngmặtanhvẫnkhôngcómộtchútcảmxúcgì:

“Làkhíchấtmàquốcvương tỏa ra.Ngườikhônggiốngnhưnhữngngườikhácnênchắcchắnđệsẽkhôngchọnnhầmđược.”

“Nhưngemkhôngnghĩmìnhgiốngnhữngkỳlânkhác.Liệuemcólựachọnquốcvươngkháchọkhông?”

“Takhôngbiếthắckỳlựachọnquốcvươngrasao.”“Vâng…”TháiKỳcũngkhôngbiếtnóigìhơn,mồhôiđãđổđầytráncậu.Trước

đó,cậuđã rấtmuốngặpmộtkỳ lânkhác,nhưnggiờđây, trướcmặtCảnhKỳ,nhữnglolắngcủacậuvẫnkhônghềdịuđichútnào.

“Sau khi rời Bồng Sơn, làm thế nào anh tìm được quốc vương củamình?”

Chọnlựaquốcvươngtrongmộtnhómngườidễdànghơnnhiềusovớitìmgiữathiênhạrộnglớn.

“Dựavàovươngkhí.”“Anh đã gặp rất nhiều người và xem xét liệu họ có vương khí hay

khôngà?”“Chodùquốcvươngkhôngởtrướcmặtthìkỳlânvẫncóthểcảmnhận

đượcvươngkhícủangười,tađãđitheohướngấy.”“Ravậy…”Thậtra,TháiKỳcũngvẫnchưahiểulắm.“Anhbiếnhình

được,phảikhông?”“Khôngcókỳlânnàokhôngthểbiếnhình.”“Nhưngemkhôngthể,emkhôngbiếtlàmcáchnào…”CảnhKỳnhìnTháiKỳ,cậunhậnrađôimắtanhtamàutím.“Cóaichỉđệgiơtaylênkhông?Cóaichỉđệlàmthếnàođểđiđứng

không?”“Khôngạ.”“Biếnhìnhcũngvậythôi.Đệhỏi thì tacũngkhôngbiếtphảiđápthế

nào.Màchodùtacógiảithíchthìđệcũngkhôngnhấtthiếtphảihiểu.”“Ồ…”TháiKỳcúiđầu,cậucảmthấynhưCảnhKỳđãquyếtđịnhkhôngnói

thêm,vìthếnêncậuđứnglên,muốnvềlạibêncạnhSánTử.“Xinlỗivìđãlàmphiềnanh.”

Cậucúingười,CảnhKỳchỉgậtđầu.“Emgặplạianhvàobữatốiđượckhông?”“ChẳngphảiNgọcDiệpđạinhânsẽăncùngđệsao?”“Vângạ…Xinlỗivìđãquấyrầy.”TháiKỳhành lễmột lầnnữa rồivộivàng rờiđi.Vừađếncửacung,

nướcmắtcủacậuđãtràora,cậucảmthấyvôcùngchánnảnvàthấtvọng.Bấtchợt,cậunghethấytiếngmộttiênnữphíasau.

“TháiKỳ…”Côdịudàngđặttaylênvaicậu,bàntayấmápnhưngnặngtrĩucủacô

khiếncậucảmthấycòntệhơn.“Cólẽemkhôngphảilàmộtkỳlân.”“Khôngđâu.”Rồicôômcậuvàolòng.“Nếulàkỳlân,cólẽemlàđồkỳlânngungốc.”“Khôngđâu,TháiKỳ.”“Xinlỗi…”TháiKỳômchặttiênnữ.Cậucảmcólỗivìmìnhlàmộtkỳlânngungốc,cậukhôngxứngvới

tìnhthươngcủacáctiênnữvàkhôngbiếtlàmcáchnàođểbáođáphọ.5.3“Tạisaolạicóđứatrẻnhưthếnày?”Bànộithườngoántrách.“Khôngsaođâu,conđừngbuồn.”Mẹvẫnluônnóithế,tayvuốtvemái

tóccủacậu,bàntaycủacáctiênnữcũngấmápnhưtaymẹ.“Đừngđểýđếnnhữnggìbànộinói.Cứlàbảnthânconthìmẹđãrấthạnhphúcrồi.”

Vậytạisaomẹlạikhóc?Mỗikhicậuxinlỗithìmẹlạibảokhôngphảilỗicủacậu.Mẹcứnhìn

cậu,nuốtnướcmắtvào trong lòngrồimỉmcười,dịudàngxoađầucậuvànói:“Khôngphảilỗicủacon.”

Tiênnữcũngnóithếrồinhẹnhàngvuốtvelưngcậu,sauđódùngbàntay ấm áp của cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, hai người cùng vềLộThiếncung.DungKhảvàTrinhVệcũngvẫnhayvỗvềcậubằngcáchấy.

“Khôngcầnphảigấp.”“Đúngđấy,khôngbiếnthânđượccũngkhôngsao.Emchắcchắnngài

làmộtkỳlânnênđừnglolắnggìnữanhé.”Đừnglo.“ĐềulàdoCảnhĐàiphụcả,ngàiấythậtquáđáng.”Bànộicũngthườnghaynổigiận.“Đừngkhóc,khôngbiếnthânđượccũngkhôngsao.”Khôngphảilỗicủacon.“Đừngđểmấychuyệnnhỏnàylàmngàibuồnphiền.”Ngay cả SánTử cũng đến an ủiTháiKỳ.Cô ôm lấy cậu bé rồi dịu

dàngvỗlưngcậuvànói:“Rangoàichơimộtchútnhé,gióchiềurấtmát.”Tấtcảmọingườiđềutốtđếnmứckhiếncậucảmthấymỏimệt.Những

đôibàntayấmápvàlờilẽdịudàngchỉkhiếncậucảmthấytệhơn.“TháiKỳ,điđi!”DungKhảkhoácmộtchiếcáochocậu.“Nhưngnhớ

về trướcbữa tối,hômnayHuyềnquânsẽđếnăncùng,nhấtđịnh làsẽ rấtvui.”

DungKhảtiễnhaingườiđi,tronglòngSánTử,TháiKỳvẫncònkhóc.“CảnhĐàiphụthậtlà…”NgọcDiệpthởdàikhiđếnTửLiêncung.CảnhKỳchỉimlặngđứngmộtbên.“TháiKỳvẫncònbé,saoconlạilàmnókhóc?”“Khôngphảiconcốý.”“Tấtnhiên,tabiết…Nhưngconcóthểthayđổicáchnóichuyệnđược

không?”“Conchỉnói sự thật.TháiKỳhỏicon làm thếnàođểbiến thân,con

cũngkhôngbiếtphảidạyđệấynhưthếnào.”NgọcDiệplạithởdài:“Nhưngnóivậyquảthậtrấtkhónghe.TháiKỳ

kémmaymắnhơncon,nóđượcsinhravàlớnlênởBồngLai.Lẽracon…”“NếuvậythìngườinênđềnghịDiênĐàiphụđến,dùgìhuynhấycũng

đượcsinhraởBồngLai.Conkhôngnghĩmìnhthíchhợpvớiviệcnày.”“CảnhKỳ…”Giọngcủabàcứngrắnhơn.“Tagọiconđếnvìchuyện

nàytốtchocảhaicon.”“Con…”“Con tưởng rằng Ngọc Diệp ta không biết con đang gặp rắc rối gì

sao?”NgheNgọcDiệpnóithế,CảnhKỳchỉbiếtthởdài.Anhnghĩvềvịnữ

vươngnơiquênhàmình,côvốnlàcongáimộtthươnggia.Nóidễnghemộtchút,Nữ vương quả đúng là con gái, nhưng nói khó nghe thì cô quá yếuđuối,khôngđủnănglựcxửlýcôngviệctriềuchính.Ngàyquangày,côcàng

buồnbãhơn,bỏmặcmọiviệcvànhốtmìnhsâutrongvươngcung, thuyếtphụcthếnàocũngkhôngra.DùCảnhKỳcókhuyênrănvàkhuyếnkhíchNữvươngđếnđâuthìmọiviệckhôngnhữngkhôngtiếntriểnmàcòntệhơn.

“Nhữnggìconnóirấtchínhxác,nhưngconphảihiểurằng,cáchchínhxácnhấtkhôngphảilàcáchtốtnhất.”

CảnhKỳ ngần ngại.Anh không hiểu vì sao cách chính xác nhất lạikhôngphảilàcáchtốtnhất.

“Trướctiênconphảihọccáchnhìnxemtháiđộcủangườikhác.NgaycảmộtđứatrẻhiếuđộngnhưTháiKỳmàcũngsợcon,vậythìlàmsaomàconthuyếtphụcđượcCảnhVươngchứ?”

CảnhKỳthởdài.oOo

“TháiKỳđiđâurồi?”Anhhỏimộttiênnữvừagặptrênđường.Côchỉvềphíasau,hướngvòngngoàiBồngLưcungvànói:“Ởvườn

hoahiênạ.Xinđừnglàmngàiấykhócnữanhé!”Trênđườngđi,mỗilầnnóivềTháiKỳlàanhlạinhậnđượclờitrách

móc, tuyvẫngiữgươngmặtlạnhlùngnhưngtronglònganhcảmthấyhơinảnchí.

“Khôngphảitacốtìnhlàmđệấykhóc.”“Chúngembiếtngàikhôngcốý,nhưngngàiđãxửsựquálạnhlùng.”“Lầnsautasẽchúýhơn.”Đólàtấtcảnhữnggìanhcóthểtrảlời,sauđólạirầurĩđitiếp.Trên

conđườngđá,CảnhKỳđãgặpkhôngbiếtbaonhiêulàtiênnữ,tấtcảhọđềuquởtráchanhhaytỏtháiđộkhônghàilòng,đườngđếnvườnhoahiêncũngtrởnênxahơn.

CảnhKỳdừnglại.Ởgiữakhuvườnhoavàngđangnởrộ,anhthấymộtnữquáiđangngồitrênđất,TháiKỳđangvùimặtvàophầnthânbáocủacô.TháiKỳquảlàmộtkỳlânkỳlạ,CảnhKỳthầmnghĩ.Đứatrẻấychắcchắnlàmộtkỳlân,nhưngmáitócmàuđenbạcấykhiếnanhcảmthấyxalạ.Bêncạnhđó,anhcũngkhônggiỏidỗdànhtrẻcon,đôibàntaynhỏbélàmanhcảmthấyTháiKỳnhưmộtsinhvậtkhác.Gươngmặtđangvùivàonữquáikhiếncậutrôngcònbéhơn,khiếntoànthânanhcảmthấykhôngbiếtphảilàmthếnào.CảnhKỳchầnchừ,khôngbiếtphảimởlờithếnào,tronglúcấy,nữ quái đã nhìn thấy anh. TháiKỳ cũng theo hướng đómà nhìn về phíaCảnhKỳ,đôimắtđennhánhcủacậumởto,vộivànglấytayáochùinướcrồiđứngdậy,cúisâungườichàoanh.

“Vừarồi,làlỗicủaem.”“Không.”CảnhKỳnói, rồivộivàngbổsung.“Tamới làngườiphải

xinlỗi,tađãkhôngđểýđếncảmgiáccủađệ.”“Khôngphải.”TháiKỳlắcđầu.NhìnTháiKỳlắcđầumạnh,CảnhKỳcũngkhônghiểuvìsaocáicổ

mảnhkhảnhấycóthểchịunổicáilắcđầumạnhnhưthế.“Làdoemkhôngtốt.Emrấtxinlỗi.”“Không…Tangồiđâyđượckhông?”“Vângạ.”CảnhKỳngồixuống,TháiKỳcũngngồitheo.CảnhKỳnhìnSánTửcúingườihànhlễrồinói:“Lànữquáicủađệà?”“Vâng,tênlàSánTử.”“Quảlàmộtnữquáitốt.”NgheCảnhKỳnóithế,mắtTháiKỳmởto:“Vậylàcónữquáikhông

tốtà?”“Cóchứ.CàngnhiềuloàiphalạivớinhaunhưSánTửthìnữquáicàng

tốt.SánTử,ngươicóthểđiđượcrồi,tasẽchămsócTháiKỳ.”SánTửcúisâungườirồirờiđi,CảnhKỳnhìnbóngdángcôdầnbiến

mất,mắtnhíulại.“Quảlàmộtnữquáitốt,nhưngnănglựcvẫnchưađượcgiảiphóng.”Sau khi TháiKỳ nghe những lời này, cậu nghiêng đầu, tỏ vẻ không

hiểu,máitócchấmxuốngnhữngbônghoahiên,cảđồnghoatỏahươngngàongạt.

“Hẳnlàdonănglựccủađệvẫnchưahoàntoànthứctỉnh.Nữquáivàchủnhâncủamìnhđượcliênkếtvôcùngchặtchẽ,nếukỳlânlâmbệnh,nữquáicũngsẽkhôngkhỏe.”

“Em…bịbệnhà?”“Đóchỉlàmộtcáchvívon.Tuynhiên,tìnhtrạngcủađệhiệngiờcũng

cóthểxemnhưnhiễmbệnh.”“Thậtư…”Nhìnđứatrẻtrướcmặtmìnhđangcúiđầu,tỏvẻthấtvọng,CảnhKỳlại

thởdài,anhvốngiỏimấyviệcnày.5.4CảnhKỳkhôngbiếtphảinóigì,trongkhiđó,TháiKỳvẫncúiđầu

imlặng.“Tahỏiđệmộtchuyệnđượckhông?Lúcấy,vìsaođệlạikhóc?”Câu

hỏinàytuycóhơilạclõng,nhưngNgọcDiệpđãdặnCảnhKỳphảitìmhiểuxemTháiKỳnghĩgì.

“Emxinlỗi…”Chúkỳlânnhỏcongườilại.“Takhôngmuốnngheđệxinlỗi,tamuốnbiếtlýdo.”TháiKỳcúiđầusâuhơn:“Bởivìemcảmthấymìnhthậtvôdụng.”“Vìsao?”“Vìemcảmthấymìnhsẽkhôngbaogiờbiếnthânđược,trongkhicác

tiênnữrấtkỳvọngvàoem…”“Đệquantâmđếncảmgiáccủacáctiênnữđếnthếư?”TháiKỳngẩnđầulên,gươngmặttrôngrấtkhổsở,cậunói:“Vângạ,

bởi vì các chị ấy rất tốt với em.Emđược sốngởBồngSơnvàđượcmọingườihếtmựcyêuthươngvìemlàmộtkỳlân,nhưngemlạikhôngbiếtlàmnhữngđiềukỳlâncóthểlàm,ítrathìemcũngcóthểbiếnthânđểkhiếncácchịấyvuilòng.Nhưngmỗikhinghĩđếnngaycảchuyệnấymàcũngkhônglàmđược,emlại thấymìnhthậtvôdụng…”Nóirồinướcmắtcậubắtđầutràora.

“Xinđừngkhóc,khôngcáctiênnữlạilarầytanữamất.”TháiKỳmởtomắt:“CảnhĐàiphụ,anhcũngbịcáctiênnữlarầyư?”“Tấtnhiên.Họcũngkhôngkháchkhívớikỳlânlắmđâu.”TháiKỳcườilên.Cảnh Kỳ tiếp lời: “Đệ cũng không cần phải để ý đến họ lắm đâu.

Nhiệmvụcủatiênnữlàchămsóckỳlânvàđệlàchủnhâncủahọ.”“Nhưng…”TháiKỳ cúi đầu, giọng có vẻ xấu hổ. “Nhưngkhông có

cácchịấythìemchẳnglàmđượcgìcả.Tấtcảmọichuyệnđềuphảidựavàobọnhọnênemkhómàcảmthấymìnhlàchủnhân.”

“Cáchnghĩcủađệcũngthậtlạ.”“Thậtư…?”GiọngcủaTháiKỳbuồnđi,khiếnCảnhKỳlạihoảnghốt.Tronglòng

mình,lúcnàoanhcũngcảmthấymìnhkhôngthíchhợpđểlàmviệcnày,nhưanhđãnóivớiNgọcDiệp.Anhcũngkhônghiểuvìsaobà lạiđềnghịanhđến.

“Khôngphảitađangtráchcứđệ.”“Vâng…”TháiKỳgậtđầu,rồinhỏgiọngnói:“Ởnhàcũngvậy.”“Ởnhà?”“Vâng,ởnhàemởBồngLai.Chẳngbaogiờemcóthểlàmbànộivà

mẹvừalòng.Lúcnàobàcũngnổigiậncònbamẹthìchỉthởdài.”CơnthựcxảyramườinămtrướcđãcuốnTháiKỳđếnBồngLaivẫn

cònkhắcsâutrongkýứcCảnhKỳ,khiấy,anhvẫncònởBồngSơn.“RồiSánTửđếnvàđưaemvềBồngSơn.Tấtcảcáctiênnữđềunói

BồngLưcungchínhlànhàthậtcủaem,bấtchợtemhiểurarằng,bởivìemkhông phải con ruột của bamẹ nên lúc nào em cũng có lỗi. Nhưng…ỞBồngLưcungnàycũngvậy,tuykhôngaitráchmắnghaykhóclócvìem,nhưngemvẫnkhôngbiếtcáchnàolàmmọingườivuilòng.Emthườngnghĩcólẽmìnhkhôngphảikỳlân,lẽraemkhôngđượcởBồngSơnnày,cũnggiốngnhưnhàmìnhởthếgiớibênkia.”

CuốicùngCảnhKỳcũnghiểu,TháiKỳđãphảirờinơimìnhsốngsuốtmườinămquađểvềlạiBồngSơn.AnhhiểutâmtrạngcủaTháiKỳ,cũnggiốngnhưmìnhtrướckia,anhđãcảmthấyrấtbuồnkhiphảirờiBồngSơn,màcáiđứatrẻởbêncạnhmìnhvốncũngmaunướcmắt.

“Đệđúnglàkỳlân,tuyệtđốikhôngsai.”“Thậtư?”

“Một kỳ lân có thể nhận ra kỳ lân khác.Đệphát ra thần khí của kỳlân.”

TháiKỳnhìnCảnhKỳ.“Đónhưmộtluồnkimquang,tacóthểnhìnthấyánhsángấytỏarực

rỡ,chắcchắclàkhôngsai.”TháiKỳtựnhìnmìnhrồilạihướngvềphíaCảnhKỳ:“Nhưng…Em

khôngthấy.”“Làdonănglựccủađệvẫnchưathứctỉnhhoàntoàn.Nhưngđệchắc

chắnlàmộtkỳlân.”“Vậy…Em có có thể tiếp tục ở Bồng Sơn dù em không làm được

nhữnggìkỳlâncóthểlàm?”“Đúng.”TháiKỳthởdàimộttiếngrồilạimởtomắt.“Chẳnglẽ,đệđangnhớnhàmìnhởBồngLai?”“Vângạ,emthườngnghĩđếnmọingườiởnhà,nhưngkhiấyemlại

cảmthấycólỗivớicáctiênnữ.”CảnhVươngrấtnhớnhàvàngườimẹđãquácốcủamình,nhớđếnđộ

côvẫnthườnghaytráchmắngCảnhKỳvàbảoanhphảiđưacôvềnhà.“Anhkhôngcómẹà?”“Phầnlớncáckỳlânkhôngcómẹ.”“Vậythìemquảthậtmaymắn.”“Nhưngchúngtacónữquáivàcáctiênnữ…Đệcómẹ,chắchẳnđệ

rấtnhớNgười?”TháiKỳkhôngnóigìmàchỉgậtđầu.“Khôngcầnphảicảmthấytộilỗivớicáctiênnữ.”TháiKỳlạigậtđầu:“Nhưngdùgìemcũngkhôngphảiconruộtcủaba

mẹ,cónhớmẹthìcũngvôích.”“Vậyà.”“Các tiên nữ rất tốt.Nếu cứ nhớ nhàmãi thì các chị ấy sẽ phạt em

mất.”“Khôngđâu.”“Thậtsao?”“Tấtnhiên.”TháiKỳbắtđầuômlấyđầugốimìnhrồivùiđầuvàogiữahaichânmà

khócthútthít.CảnhKỳlạihốthoảng,khôngbiếtcóphảidomìnhlàmTháiKỳkhóckhông.

“À…TháiKỳ…”“Emxinlỗi…”TháiKỳlạicongườivào.CảnhKỳcũngkhôngbiếtphảilàmsao.Máitócmàuđenánhbạccủa

TháiKỳrũxuống,đểlộcáicổnhỏxíu,khiếncậutrôngcàngkhổsởhơn,vaicolại,ômlấychânmình.CảnhKỳhơichầnchừmộtlúcrồiđặttaylênvai

TháiKỳ.“Emxinlỗi…”TháiKỳlạixinlỗikhiếnCảnhKỳcònbốirốihơn.“Khôngcầnphảixinlỗi.”NhưngTháiKỳcònkhóctohơn.CảnhKỳnhớlạixemcáctiênnữđã

làmthếnàorồiômlấyTháiKỳvàolòng,TháiKỳcũngômchặtanh.NhìnTháiKỳbuồnbã thếnày,CảnhKỳcũngcảm thấykhôngvui,hơiấmcủađứatrẻtronglòngmìnhkhiếnanhkhôngcáchnàorờinóđược.AnhxoađầuTháiKỳrồiômcậuchặthơn.

“Em…Emmuốnvềnhà…”TháiKỳvừamếumáovừanói.“Ừ.”“Emnhớmẹlắm…”Nghe những lời này, CảnhKỳ cảm thấy chú kỳ lân nhỏ trong lòng

mìnhvôcùngcôđơn.5.5Bầutrờiđãnhuộmđỏ,nhữngtiasángmặttrờichiếuquaVânHải,

lóelêntừngđợt.CảnhKỳdắttayTháiKỳđiquanhữngconđườngmêcungtrànngậpánhsángmặttrờiđangxuốngnúi.Trênmỗibướcđi,TháiKỳlạinhớvềnơiquênhà.Cậuđãquenvớicuộcsốnggiữamêcungnày,mỗingàyđều trôi qua rất nhanhvàvuivẻ, quenvới cảviệckhôngphảiđến trườnghàngngày.CậuvốnkhôngcóbạnbènênchodùlàđứatrẻduynhấtởBồngSơnthìTháiKỳcũngkhôngcảmthấycôđơnlắm.SánTửvàcáctiênnữrấttốtvớicậu.Ởđây,khôngcóbànộilamắngcậu,cũngnhưkhôngphảinhìnthấycảnhmẹvàbànộicãinhauvìcậu,vàtấtnhiên,cũngkhôngnhìnthấycảnhmẹ lặng lẽ khóc sau những cuộc cãi vã.Cậu sẽ không bao giờ phảichứngkhiếnbamẹcãinhauhàngđêmvìcậunữa,đểrồisauđóbịbagọirarồithấtvọng,thởdàivàtráchmắngcậu.Tấtcảnhữngchuyệnấyđãlàquákhứ.

CáctiênnữđãnóirằngBồngSơnchínhlànhàcậu,cậukhôngbaogiờnghingờviệcấy.Họchămsóccậuvôcùngkỹcàngvàđónchàocậurấtthậtlòng,TháiKỳbiếtcáctiênnữđãvuimừngthếnàokhicậutrởvề.Bêncạnhđó,cậucũngcảmthấymìnhkhôngnêncứnhớmãivềnơimìnhvốnkhôngthuộcvề,như thếsẽphụ lòngcác tiênnữ.Tuynhiên,những tâmtưấycứphảngphấttrongđầucậu,cáihànhlangdàivàcũkỹởnhàmìnhcònthúvịhơnmêcungnày,cái sânvườnấydườngnhưđẹphơnnhữngkhuvườnởđây.Sovớibâygiờ,nhữngthángngàyởtrườnghọc,nơikhôngaichúýđếnmìnhcòncậuchỉlặnglẽnhìnnhữngngườikhác,thậtdễchịu.Vàcuốicùnglànỗinhớchamẹvàđứaemtrai,SánTửvàcác tiênnữcũngkhônggiúpđượccậuthôinghĩvềgiađìnhmình.

Bâygiờchắc làbữacơmtối rồi.Mẹ,bànộivàemtraicậuchắchẳnđangquâyquầnbênbànăn?Hômnay,bacóvềkhông?Bacóvềsớmmộtchútđểcóthểtắmcùngvàkỳlưngchocậukhông?Mỗikhinhớlạinhững

chuyệnnày,cậulạinhớnhàhơn.Hoacẩmtúcầungoàivườnđãnởchưa?Bànộiđãlấycâydùkhỏinhàkhochưa?Saukhibàvàmẹcãinhau,liệucóaiđóphải trốn trongphòng tắmmàkhóckhông?Đứaemnhỏđã tựđivệsinhbanđêmđượcchưa?Họcónhớđếncậukhông.Sẽ rấtbuồnnếumọingườiquêncậu,nhưngnếuquêncậuthìhọcóhạnhphúchơnkhông?Tuynhưthếrấtbuồn,nhưngcậucũngkhôngmuốnmọingườivìmìnhmàkhôngvui.

“TháiKỳ.”ThấymìnhlạimuốnkhócnênTháiKỳcốmởtomắt,nénnướcmắtlại.“Vâng.”“CómuốncùngtavềTửLiêncungkhông?”TháiKỳngẩnđầunhìnCảnhKỳ,gươngmặtanhvẫnkhôngbiểuhiện

chútcảmxúcgì,nhưngbàntaynắmlấytaycậurấtấmáp.“NhưngemphảiăntốicùngNgọcDiệpđạinhân…”“Chỉmộtchútthôi.”“Vângạ.”CảnhKỳđithẳngvềTửLiêncungvàbảocáctiênnữluixuống,sauđó

đưaTháiKỳvàophòngngủ.KhuvườnnhỏphíaĐôngcănphònggiápvớiváchnúiđãđượcánhchiềutànhuộmvàng,lớprêutrênváchđátỏasánglấplánh.Ánhsángchiếuvàokhiếncănphòngsánglênánhmặttrời.CảnhKỳvỗnhẹ tayTháiKỳ rồibuông ra.Anhđứnggiữaphòng,đầuhơingẩn lênmộtchútvànhắmmắt lại.KhiTháiKỳnghiêngđầunhìnanh, tỏvẻngầnngạithìcũnglàlúcphépmàudiễnra.Cậukhôngtinvàomắtmình,thânthểCảnhKỳbắtđầurunlênrồitanranhưthủytinhhoặckimloạinóngchảy.Dòngchấtlỏngtỏakimquangrựcrỡ,trànđikhắpnơinhưmộttấmvảiđượctrảirađất.TháiKỳkhôngthốtnênlời,trướcmặtcậulàmộtlinhthú.

“Ah…”Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nhátmắt, chiếc áo choàng trên người

CảnhKỳrơixuốngsànnhà.ConlinhthúcúiđầuxuốngmộtchútnhìnTháiKỳ,nócóđôimắtmàu tímvàbộbờmvàng rực rỡ.Cổnókhôngdàinhưhươucaocổ,đôichânthonnhưchânhươuvàmảnhkhảnhhơnchânngựa.Bộbờmvàngrựckéodàixuốnglưng,phảnchiếungũsắclấplánh.

“Kỳlân…”CuốicùngTháiKỳcũnghiểurằngkỳlânrấtkhácvớihươucaocổ,đó

làhai sinhvậthoàn toànkhácnhau.Gươngmặtcủanógầnvớihươuhơngươngmặtdàicủangựa,ởgiữatránlàmộtchiếcsừngnhọnkhiếncậucảmthấy nó trông nhưmột con hươu với chiếc sừng ngắn giữa trán. Bộ lôngtrắngtỏasángnhưtrânchâu,phảnchiếuánhsángđỏhồngcủatrờichiều.BộbờmvàngrũxuốngdướicổkhiếnTháiKỳnhớđếnmáitócdàiđếnchâncủaCảnhKỳ,máitócấyđãngắnđivàđẹphơnnhiềusaukhitrởthànhbờm,rựcrỡgiữatrờichiềunhưngọnlửavàng.Móngchâncủanótrôngnhưngựacòn

đuôi thì dài hơnđuôihươu,phầnnốiđuôivào thânmình rấtmỏngmanh.Hơnnữa,cáiđuôiấycũngkhônggiốngđuôingựa,nódàivàdàyhơn,cólẽnhưgiữađuôibòvàngựa.

“CảnhĐàiphụ…Đâychínhlàkỳlânư?”“Ừ.”Cậukhôngngờkỳlânlạitrảlờimình,đóchínhlàgiọngCảnhKỳ.“Quảkhônggiốngnhưemđãtưởngtượng.”“Vậysao?”Cậubướcđếngầnđểxemkỹhơnvànhậnraconkỳlânlàmộtsinhvật

tolớn,chodùtrôngmỏngmanhhơnvànhỏhơnngựamộtchút.CậumuốnđưatayvuốtvebộlôngmềmmạivàlấplánhcủakỳlânnhưnglạichầnchừkhinhớrađólàCảnhKỳ.

“Emkhôngngờkỳlânlạilàsinhvậtđẹpđếnthếnày.”TháiKỳvẫnđứngđóngắmnhìnkỳlân.CảnhKỳđưachiếcmũicủa

mìnhđếngầnTháiKỳ.“Đệcóthíchhìnhdạngnàykhông?”“Rất thíchạ.”TháiKỳcảmthấymặtmìnhđỏ lên.“Emcũngsẽbiến

thànhthếnàyà?”“Đệlàmộthắckỳnênmàulôngsẽkhác.”“Vậyà…”Lúcnày,cậurấttòmòkhôngbiếtbiếnthànhthúsẽcảmthấynhưthế

nào.“Chântrướccógiốnghaitaykhông?”“Không,chântrướclàchântrước.Saukhibiếnhình,đệsẽkhôngcòn

cảmthấymìnhlàngườinữa.”“Sừngvàđuôithìsao?”“Đuôikhôngcócảmgiác.Cònsừngthì…phíadướinóngnhưlửađốt,

doýthứccủamìnhđềutậptrungvàođiểmấy.Saukhibiếnhình,toànbộýthứcsẽtậptrungvềphíatrán.”

TháiKỳthửbắtchướcCảnhKỳ,nhắmmắtlại,cốgắngtậptrungtoànbộýthứcvềtrán.Tuynhiên,khôngcógìxảyra,TháiKỳlạithởdài.

“Cólẽemkhônghọcngayđược.”“Đừnglo.”“Biếnthànhdạngnàythìmìnhcóthểphirấtnhanhphảikhông.”“Ừ. Kỳ lân có thể vượt qua Hoàng Hải. Khi phi trên không trung,

chúngtanhanhhơnbấtcứloàichimnào.Bayvòngquanhthếgiớilàchuyệnvôcùngđơngiản.”

“VậychúngtacóthểđiBồngLaikhông?EmnghenóiBồngLaiởtậncùngthếgiới.”

“Được,chỉcầnđệmuốnlàđược.”TháiKỳ trònmắt, biến thànhmột linh thú tuyệt đẹp thế này và bay

vòngquanhthếgiới,nhưthếchẳngphảisẽrấttuyệtsao.Chỉcầnbiếnhìnhđược,mỗikhinhớnhàcậucóthểlénvềnhàxemquamộtchút.

“Nếuđệthích,ngàymaitacóthểchởđệđimộtvòng.”“Cóthậtkhông.”“Thật.Nào,bâygiờmauvề cungđi.NgọcDiệpđạinhânchắcđang

chờđệđấy.Tasẽđếnsau.”“Vângạ.”TháiKỳcúisâungười.“CảnhĐàiphụ,rấtcảmơnanh.”

ChươngVI

6.1“Lúcđầuemcũnglolắm…”DungKhảnghỉtay.KểtừsaukhitrởvềBồngSơn,TháiKỳđãlớnthêmmộtchútnêntất

cảáoquầnđềuphảiđượcsửalại.“BâygiờthìngàirấtthânthiếtvớiCảnhĐàiphụ.Tuyệtthật!”Tấtcảcáctiênnữđangmayváđềucườiồlên,DungKhảcũngcười.

CôvẫncònnhớgươngmặtcủaTháiKỳvàocáingàycậuchạythẳngvàoLộThiếncungvàkểchocôngheCảnhKỳđãbiếnhìnhchocậuxemvàngàyhômsaucònchophépcậucưỡitrênlưngbaymộtvòng.Hômấy,TháiKỳvuiđếnđộnửađêmmớingủđược.Ngàyhômsau,cậutrởvềBồngLưcungvớigươngmặtlấmlem,máitócrốibờivàlạivuiđếnngủkhôngđược.

“Huyềnquânquảkhôngsai.”Mộttiênnữlêntiếng,sauđócôlạicười.“Gầnđây,nhờTháiKỳmàCảnhĐàiphụbắtđầuquan tâmhơnđến

cảmgiáccủanhữngngườixungquanh.Quảthậtkhiếnngườitacảmthấylàlạànha.”

CảnhKỳđãởđây rất lâunêncác tiênnữcũngkhôngkháchkhívớianh.

“Đừngđòihỏiởngàinhiềuquá.”“Đúngđấy!”Rồi các tiên nữ lại đồng loạt cười lớn. Lúc này, họ nghe thấy tiếng

bướcchânchạyvàotrong.“Emvềrồi!”“Ngàivềrồià!”TháiKỳchạyvàovớimáitócdàirốitungvàgươngmặtvôcùngvui

vẻ,phíasaulàSánTửvàmộttrongnhữngsửlệnhcủaCảnhKỳ,BanCừ.“Hômnayngàiđãđiđâu?”“CảnhĐàiphụđưaemđiHoaSơn,ởđócónhiềuloạichimngộlắm.”NhìngươngmặthạnhphúccủaTháiKỳ,DungKhảkhôngnénđược

nụcười.TháiKỳđãhoàntoànxemCảnhKỳnhưanhruộtcủamình,khiếncáctiênnữkhôngngờrằngđứatrẻnàylạithânthiếtvớiCảnhKỳđếnthế.

“Tuyệtquá.”“CảnhĐàiphụnóingàymaisẽđưaemđiHoàngHảivàdạyemhàng

phụcyêuquái.”“Thậtư?”GiọngDungKhảđầyphấnkhởi.BanCừcười:“Đừnglo,chúngtôisẽbảovệTháiKỳ.”“Vâng…”

CósửlệnhcủaCảnhKỳthìmọithứsẽổn,tuyDungKhảgậtđầuvớiBanCừnhưngtronglòngmình,côvẫncònhơilolắngmộtchút.TrướcđâycũngcókỳlânvongmạngởHoàngHải,nơiyêuquáitấncôngmọisinhvật,bấtkểđólàngườihaykỳlân.

“Nào,đitắmthôi.Đếngiờăntốirồi.”“Vâng.”TháiKỳgậtđầurồinóivớiSánTửvàBanCừ:“Đinào!”NhìnTháiKỳvàhaiyêuthúđikhuất,DungKhảđểchiếcáotrêntay

quamộtbên.oOo

“Cógìkhông?”LúcDungKhảđếnTửLiêncung,CảnhKỳcũngvừabướcratừsuối

nước nóng bên trong Tử Liên động. Đó làmột con suối nước nóng khởinguồntừđộngnày,chảyquaaosenđếncổngchính.

“EmnghenóingàisẽđưaTháiKỳđiHoàngHải.”“À, là chuyệnđó.”CảnhKỳđứngdậy, laumái tócdàiướt đẫmcủa

mình.“Đừnglo,tasẽbảocácsửlệnhchúýbảovệTháiKỳ.”“Nhưng…”CảnhKỳcườikhổ:“TiênnữcácngươiquảthậtrấtyêuthíchTháiKỳ.”“TháiKỳchỉmớimườituổi,vẫncònrấtnhỏ.”“Khôngnênnghĩthế.”CảnhKỳđivềphíacổngchính,nhìnxuốngao

sen.“Chỉcònnửathángnữalàđếnngàyhạchí.”DungKhảcúiđầu.“TavừađếnLệnhKhônmônxemquamộtchút.Đãcóhơnnămmươi

kỵsĩđangchờởđó.”“Nhiềuvậysao?”Cảnh Kỳ gật đầu: “Ta đã cho rằng Đới quốc ở ngược hướng Lệnh

Khônmônnênsẽkhôngcónhiềungườilênnúi.Cólẽhọđãđiquanhbốncửalớnvàchờcờkỳlânphấtlên.”

CónhữngngườichỉđiquanhKimCươngSơn,chờkhicờkỳlânđượckéo lênđểnhanhchóngvàoHoàngHảivàongàyAnHạp tiếp theobởivìnếuchờcờkỳlânrồimớichuẩnbịđithìsẽkhôngkịp.MộtthờigianngắnsaungàyhạchílàsẽcóngườiđếnPhủĐộcung.

“TathấyTháiKỳcầnphảicósửlệnhtrướcngàyhạchí.”Tấtcảnhữngngườiđangchờđợibênngoàibốncổng thiêngkiađều

chorằngmìnhchínhlàquốcvươngđượcchọn,vì thếnênbọnhọcũngrấtkiêucăng.Nếulàngườihiểuđạolýthìkhôngphảilolắng,nhưngphầnlớnnhữngngườiđóđềurấttựphụ.

CảnhKỳtiếplời:“Tacũngkhôngthểởđâyđượclâu.DùgìNữvươngchỉmớilênngôi,vươngquốcvẫnchưaổnđịnhlắm…”

“XemraCảnhĐàiphụcũngrấtyêuquýTháiKỳ.”DungKhảkhông

khỏibậtcườivàbuộcmiệngnói.CảnhKỳnhíumày:“Nếukhông,tiênnữcáccôlạichorằngtaứchiếp

đệấy.”“Vâng.”DungKhảmỉmcườirồicúingườihànhlễ.“Tấtcảxintrông

cậyvàongài.”“TasẽkhôngđểTháiKỳbị thương,nếukhôngcác tiênnữsẽ thuyết

giáotađếnchếtmất.”“Xinđừngquênnhữnglờihômnaycủangài.”6.2“Đệthíchnókhông?”CảnhKỳvừahỏivừađưachoTháiKỳmột

conthútrôngnhưconthỏ.CổngvàoHoàngHảinằmởbờNgũSơn,chỉlàmộtmảnhđấthoangvu

đầylùmcây,bụicỏ.ConthúCảnhKỳđưachoTháiKỳtrôngchưmộtconthỏtaingắnhoặcchuộtthândài.

“NólàTướcHồhayphithửạ?”Contiểuyêutỏravânglời,đểTháiKỳômnó,quabộlôngmềmmại,

cậucóthểcảmnhậnđượctiếngtimđậpthìnhthịchcủanó.“TướcHồ.”Conyêuquáitrảlờibằngmộtgiọnglắpbắp,nóvừađược

CảnhKỳthuphụcthànhsửlệnh.“PhithửlàtêngọichungcủaloạiyêuquáinàycònTướcHồlàtêncủa

nó.”TháiKỳgậtđầu,cổhọngTướcHồrunrun.“Xinchào.”TướcHồkhôngtrảlờimàchỉrênưử.“Nónóiđượcgìkháckhông?”“Thườngthìloạiyêuquáinhỏthếnàychỉnóiđượcvàitừđơngiản.”TháiKỳ làngườiđầu tiênpháthiệnTướcHồđang trốn trongbụicỏ

nhìncậu.KhinóvừađịnhchạytrốnthìCảnhKỳlẩmbẩmmộtcâuthầnchúgìđómàTháiKỳkhônghiểurồitrừngmắtnhìnconyêuquáinhỏ.Saucâuthầnchútiếptheo,CảnhKỳgọitênnóvàTướcHồngoanngoãnđivềphíaanh.Rađó chính là cáchhàngphụcyêuquái,TháiKỳhơi thất vọngmộtchút,cậuđãchorằngđósẽlàmộtmàntrìnhdiễnhoànhtránghơn.

“Hàngphụcđơngiảnthếnàythôiư?”CảnhKỳlắcđầu:“Phi thửchỉ làyêuquáinhỏnênmớiđơngiản thế

này,yêuquáicànglớnthìcàngkhóhơn.Cóconphảiđốiđầucảngàytrờimớithuphụcđược.”

“Lâuthếcơà?”TháiKỳngạcnhiênnhìnCảnhKỳ.CảnhKỳgậtđầuvàđặtTướcHồlênlưngBanCừ.Nónhảyvềphíalỗ

taivàbắtđầuđùagiỡncùngBanCừ.“KhithuphụcBanCừ,tađãphảitiêuhaorấtnhiềutinhlực.”“Thậtư…?”

BanCừthờơdựalưngvàomộttảngđá,đểchoTướcHồnghịchcáilỗtaicủamình.

“Hàngphụclàchỉnhìnnhauvậythôisao?”CảnhKỳ cười khổ: “Trông thì là chỉ nhìn nhau. Nhưng đệ phải tập

trungcaođộ,khôngđượccóchútphântâmnào,nếukhôngyêuquáisẽbỏchạyhoặcquaysangtấncôngmình.”

TháiKỳgậtđầu,tỏvẻđãhiểu.“Bênnàomấttậptrungtrướcthìthuacuộc.Yêuquáinhỏthìchúngchỉ

chạyđi thôi,cũngkhôngcónguyhiểmgì,nhưngnếu là loạiyêuquáicựcmạnh,nósẽnhâncơhộinàylấymạngđệ.Vìvậy,nếuthấymộtyêuquáimàđệkhôngtựtinlắmthìphảibỏchạyngaylậptức,khôngđượcnhìnvàomắtnó,nhưngkhiđóphảibiếnlạithànhkỳlânthìmớichạykịp.”

“Ồ…”ThấyTháiKỳcúiđầu,CảnhKỳvộivàngbổsungthêm:“Đừnglo,nữ

quáisẽgiúpđệtranhthủthêmítthờigian.”“Nhưngchẳngphảinhưthếthìnữquáisẽgặpnguyhiểm?”CảnhKỳlạinởmộtnụcườigượnggạo:“Khigặpphảiyêuquáimạnh,

nữquáisẽcảnhbáođệ.Tuynhiên,chỉcầntậptrungmộtchútlàđệsẽnhậnrathôi,dùgìchúngtacũnglàthú,chúngtacóthểcảmnhậnđượckẻthù.”

TháiKỳngâyngườiramộtlúcrồicườikhổ:“Vâng,chúngtalàthú…Emquênmất.”

“Saunày,đừngquênnữalàđược.”“À,anhđặttênnólàTướcHồư?”CảnhKỳnhìnTướcHồ,conyêuquáinhỏnàykhôngđủmạnhđểtrở

thànhsửlệnh.Saukhivềcung,anhsẽnuôinótrongvườn.“Khôngphảidotađặt,TướcHồvốnlàtêncủanó.”TháiKỳngẩnngườiranhìnCảnhKỳ.“Sau khimất tập trung và chấp nhận thất bại, lúc đó nó sẽ nói cho

chúngtabiếttêncủamình.Thậtratacũngkhônghiểulắm,nhưngđạiloạilànhưthếnày:trongkhoảngkhắcấy,mộtcáitênsẽhiệnratrongtâmtríđệ,khiđệgọitênnó,conyêuquáisẽđivềphíađệvàchấpnhậnquythuận.Từthờiđiểmấy,nósẽhoàntoànnghelệnhđệchochođếnkhiđệchết.Sauđó,nósẽlấylạiđượctựdocủamình.”Rồianhcườilênmộtchút:“Khôngcầnquantâmtênnóviếtthếnào,cứchọnkýtựnghegiốnglàđược.”

“Hìnhnhưlúcnãyemngheanhđọcthầnchúgìđó.”“Chúvốnkhôngcầnthiết,nhưngnếubiếtthìsẽtốthơn.”“Vậyư?”TháiKỳngồixuốngtảngđá,trôngcậuvẫncònrấtphânvân,CảnhKỳ

cũngngồixuốngkếbên.“Khihàngphụcyêuquáithànhsửlệnhthìphảitraođổimộtthứgìđó

vớichúng,chínhxáchơnlàgiaoước.”

“Giaoước?”CảnhKỳgậtđầu:“YêuquáilàloạisinhvậtnằmngoàiThiênCương,

chúngtaphảiđưachúngtrởlạiThiênCươngthôngquagiaoước,đểchúngkhônglạclốimộtlầnnữa.Saukhichấpnhậngiaoước,yêuquáisẽtrởthànhsửlệnh.”

“Emvẫnchưahiểulắm.”CảnhKỳthởdài.“Emxinlỗi…”NghethấyTháiKỳxinlỗi,CảnhKỳlạivộivàngtiếplời:“Khôngcần

phảixinlỗi.Chuyệnnàyvốncũngkhôngdễhiểu.”“Vângạ…”“Thếgiớinày làdoThiênĐế sáng tạonênvì sựhạnhphúccủacon

người,đólàlýdovìsaoThiênĐếtạonênluânlý.Tuynhiên,nếuthếvìsaolại cóbệnh tậtvà chết chóc?Vì saoyêuquái tấncôngconngười?Vì saothiêntaixảyra?NhữngchuyệnnàynằmtronghayngoàiThiênÝ?Nhưngnóitómlại,chúngđềuđingượcýnguyệnbanđầucủaThiênĐế.”

TháiKỳsuynghĩmộtlúcrồigậtđầu.“NhưngThiênĐế cũng có lý lẽ riêng củamìnhmà chúng ta không

hiểu được. Giống như là có sinh thì sẽ có tử, có ThiênÝ thì cũng sẽ cónhữnggìđingượclạiThiênÝ.”

“Nhưánhsángvàbóngtốiphảikhôngạ?”“Đệnóirấtđúng.Kỳlânlàthầnthú,chúngtatồntạiđểtrợgiúploài

người.Ngoàikỳ lân ra, còncónhững thần thúkhác tồn tạivìnhữngmụcđíchkhácnhau.Đốilậpvớithầnthúlàmathútồntạiđểlàmhạiconngười.”

“Đólàyêuquái?”“Đúngvậy.”CảnhKỳmỉmcười.“Vậy chúng ta hàng phục yêu quái là để đưa chúng trở lại Thiên

Cương,quayvềchínhđạo?”“Ừ.Nói theo cách của đệ, yêu quái ở trong bóng tối, để điều khiển

chúng, chúng ta phải đưa chúng về lại với ánh sáng và ràng buộc chúngthôngquagiaoướcđểchúngkhôngquaylạibóngtối.”

“Emhiểurồi.Nhưnglàmcáchnào…?”CảnhKỳlại thởdài:“Chuyệnnàyrấtkhódiễnđạtbằng lời.Thật ra,

chínhtacũngkhônghiểulắm,cólẽlàtùyvàonănglựccủamỗikỳlân.Đệphảicóquyết tâmcao thìyêuquáimớibằnglòngquyphụcđệ.Tấtnhiên,quyếttâmkhôngphảithứdễgìcóđược.”

GươngmặtTháiKỳcàngngậpngừnghơn.“Nóicáchkhác,mỗikỳlânđềucónănglựcđặcbiệt.Uylựcthếnàothì

tùykỳlân,nhưngchắcchắntấtcảkỳlênđềucónănglựcđặcbiệt.”“Nhờnănglựcấynênkỳlâncóthểbiếnhình?”“Ừ.Đólànănglựcthiênphú,khôngphảidochúngtaquyếtđịnh.Dù

chúngtamongmỏihàngphụcđượcyêuquáinàyđếnđâunhưngnếunănglựckhôngđủthìtấtchuốclấythấtbại.”

“Cũng giống như sứcmạnh hay tốc độ chạy của con người, là bẩmsinh?”

“Chínhlànhưvậy.”CảnhKỳthởphàonhẹnhõm.Tuynhiên,TháiKỳlạinghiêngđầuvànói:“Nếuvậy,việcdùngsức

mạnhđểbuộcyêuquáiphảiquyphụcmìnhlàrấtkhó?Chúngtakhôngđượcmất tập trung,dùchỉmộtgiây,phảikhôngạ?Nếukhông,mìnhsẽbịyếuđi?”

CảnhKỳlạithởdài.“Emxinlỗi…”“Khôngcầnphảixinlỗi…Cólẽ làdotadùngtừkhóhiểuquá.”Rồi

CảnhKỳhạgiọng.“Bìnhtĩnhnghetanói,sửlệnhsẽănthịtkỳlân.”“Hả?”“Chínhxáchơnlàănthithểkỳlân.Sauđó,chúngsẽcóđượcnănglực

củakỳlânấy.”TháiKỳnhìnBanCừ,nóvẫnđứngđó,vẻmặtvôcảm.TháiKỳkhông

cáchnàobiếtđượcnóđangnghĩgì.CảnhKỳgượngcười:“Đừngsợ.BanCừsẽkhôngtấncôngđệđâu.Kỳ

lânthuộcánhsángcònyêuquái thuộcbóngbóngtối.Nếuchúngtakhôngtraochochúngnănglựccủamìnhthìchúngcũngkhônglấyđược.”

“V…Vângạ…”“Kỳ lânhàngphụcyêuquáidựa trênnăng lựccủamình.Tuynhiên,

yêuquáicũngcósứcmạnhriêngcủachúng,đểthuphụcmộtyêuquáimạnh,đệphảicónănglựctươngđương.Yêuquáisẽđánhgiánănglựccủakỳlântrongquátrìnhhàngphục.”

“Vâng…”“Lúcđó,chúngsẽxemxétxemsaukhikỳlânchết,chúngsẽđượclợi

gìvàquyếtđịnhcótrởthànhsửlệnhhaykhông.”“Emhiểurồiạ.”“Nếu đệ hàng phục thành côngmột yêu quái, nó sẽ hoàn toàn nghe

lệnhđệvìnóbiếtsaukhiđệchết,sứcmạnhcủađệsẽthuộcvềnó.”“Vìthếnênanhmớigọiđólàmộtgiaoước?”“Đúngvậy.Đểkéomộtsinhvậtkhỏibóng tối,quay lạiánhsángvà

đảmbảorằngsauđónósẽkhôngtrởlạibóngtốinữathìphảitróibuộcnó,đócũnglàđểtựbảovệmình.”

“Vàđểchúngcóthểtiếptụcsốngdướiánhsáng?”“Ừ.Sợidâytróibuộcsửlệnhvàbảovệkỳlânchúngtalàcáitêncủa

chúng.Kỳlânthuphụcyêuquáivàtìmratêncủachúng.Saukhikỳlânnóiđượctênyêuquáithìcũnglàlúcnóchấpnhậntrởthànhsửlệnh.Yêuquáixácđịnhsứcmạnhcủakỳlânthôngquaquátrìnhhàngphụcvàđồngýquy

phụcđểnhậnlấysứcmạnhcủakỳlânsaukhichết.Tómlạilànhưthế.”“Sauđó,khikỳ lânchếtđi,nósẽăn thịtkỳ lânvàcó thêmnănglực

mới,đồngthờicũngsẽđượctựdotrởlại.”“Đúng.Điềukiệnlàkhivẫncònlàsửlệnhthìyêuquáiấykhôngđược

tráilệnhkỳlânvàchỉđượcdùngsứcmạnhcủamìnhđểbảovệkỳlânkhỏicácthươngtổn.”

TháiKỳnhìnvềphíaBanCừ.Trướcđây,cậuđãtừngchorằngnórấtthúvị,nhưnggiờđây,trôngnólạirấtkhóhiểu.BanCừcũngnhìnlạiTháiKỳ,hámiệngrathậtto.

“Á…”TháiKỳthumìnhlạisợhãi.BanCừngápmộtcáirồicườilớn.“BanCừ!”CảnhKỳkhổsởtráchmắngnó.“Thậtra,nhữngkỳlânlớncũngcómộtbíquyếtnhỏ.Đệcóbiếttiêntri

làgìkhông?”“Làgiốngnhưxembóiphảikhôngạ?”“Ừ,cóthểgọilànhưthế.Khisănđuổimộtyêuquáimạnh,chúngtacó

thểdùngnănglựctiêntiêntri,mathuậthoặccáigìđótươngtự,nhưngmấythứ đó thì phải họcmới biết được. Cứ hỏi các tiên nữ, họ sẽ chỉ cho đệ,nhưngkhôngthểmộtsớmmộtchiềumàhọcđượcđâu.”

“Vângạ.”“Đầutiênlàphảichọnthờigian,địađiểm,phươnghướngvàyêuquái.

Khichinhphụcnó,cầnphảichọnlúcnănglựccủanóyếunhấtcònchúngtathìmạnhnhất.Tuynhiên,khôngcónghĩalànếukhôngsắpxếpmọithứthìkhông thểhàngphụcđượcnó.Cũnggiốngnhư tiên trivậy, tuydùng thầnchú thìphép thuậtsẽmạnhhơn,nhưngkhôngcónghĩa làchúngcần thiết.Nhưngnếuquenniệmchúrồimàtựdưngkhônglàmnữathìsẽthấyhơikỳ.”

“Vậykhôngbiếtthầnchúcũngkhôngsao?”“Đệcómuốnhọckhông?Ítracũnggiúpđệđượcmộtchút.”TháiKỳgậtđầu.CảnhKỳliềnđặttaylênvaiTháiKỳ,điềuchỉnhlại

tưthếcủacậu.“Đầutiênlàgiữvữngtưthế.”“Vâng.”“Khíphânrathànhsinhkhívàtửkhí.Banngàyđầysinhkhítrongkhi

banđêmthìtrànngậptửkhí,vìthếnênhàngphụcyêuquáivàobanngàylàthíchhợpnhất.Hítvàosinhkhíbằngmũivàthởratửkhíbằngmiệng,khithở,đệhãychúýđiểmnày,khôngđượcđảongượcquy trình.Khi thở ra,phải thở thật nhẹ nhàng, rảnh thì hãy tập luyện cách thở ấy để thành thóiquen.”

“Vậylàemphảihítvàobằngmũivàthởrabằngmiệng?”“Khimuốnnétránhyêuquái,hãydùngVũBộ.”CảnhKỳlàmmẫuchoTháiKỳxem.

“Khi gặp yêu quáimàmuốn né tránh ánhmắt của nó, đệ phải dùngKhấuXỉ,làcáchgiữchặthaihàmrăng.DùngChùyThiênBàncũngtốt,nếuđệbiếtcắnbênphảihàmdướiđúngcách.NếumuốntậptrungthìrăngcửaphảiởthếMinhThiênCổ.”

TháiKỳthởdài:“Khôngbiếtemnhớhếtnổikhông?”“Đệsẽnhớđượcthôi,muốnthànhthụcthìphảiluyệntập.Khônghiểu

gìcứhỏicáctiênnữ,họsẽdạycho.”“Vângạ.”“Lúcnãy,khihàngphụcTướcHồ,tađãdùngCửuTựChúNgôn.Để

taynhưthếnày.”TháiKỳlàmtheotưthếcủaCảnhKỳ.“ĐâygọilàmKiếmẤn.Đểtaylênthắtlưngtrongtưthếchuẩnbịrút

kiếm,đánhdọcbốnlần,ngangnămlần.”CảnhKỳcầmlấytayTháiKỳ,hướngdẫncácđộngtác.“Nào,bâygiờ

nói:‘Lâmbinhđấugiảgiaitrầnliệttiềnhành’.”“Khóquá…”“Chỉcầntậpluyệnmộtchútlàsẽnhớđượcthôi.Độngtácphảichính

xác,khivừathấyđốithủmấttậptrungthìlậptứcniệmchú.Tuynhiên,việcnàycầnhiểubiếtsâuvềBátQuái,lúcnày,đệchỉcầnnhớ:‘Thầnsắcminhsắc, thiên thanh địa thanh. Thần quân thanh quân, bất ô bất trọc.Quỷmịhàngphục,âmdươnghòahợp.Lậptứctuânlệnh’.”

TháiKỳnhìnCảnhKỳmộtcáckhốnkhổ.CảnhKỳlạicườigượng:“Quỷmịhàngphục,âmdươnghòahợp.Lập

tứctuânlệnh.”“Vângạ…”“Sauđógiơcaotayphảilênngangđầu,lòngbàntayngửarangoàiđể

tiếpnhậnVuÝ,taytráichỉvềphíagótchânrồigọitênyêuquái.Cólúcchỉmỗitênnóxuấthiệntrongđầuđệ,nhưngcólúclàcảtênlẫncáchviết.Đólàbảnnăngcủakỳlân.”

“Vâng.”TháiKỳthởdài,CảnhKỳxoađầucậu.“Cònmộtít thờigiantrướckhitửkhíđến,đệcómuốntậpluyệnvới

vàiyêuquáinhỏkhông?”TháiKỳgậtđầu.Nhưngkếtquả làđếncuốingày,vẫnchẳngcóyêu

quáinàochịuquyphụcthầnchúcủacậu.6.3Ngàyhạchícuốicùngcũngđến.TháiKỳvẫncònngủsaykhiSánTửđếnđánhthứccậudậy.Hômqua,

chínhxáchơnlàgầnsáng,TháiKỳmớitrởvềtừHoàngHải,ngủquêntronglòngSánTử.NhìnTháiKỳ ngủ ngon thế này, SánTử cũng khôngmuốnđánhthức,nhưngnếukhôngthứcdậybâygiờthìnhấtđịnhTháiKỳsẽhối

hận.“TháiKỳđãdậychưa?”GiọngDungKhảvanglên,côvénrèmvàophòng,nhìnquanhmộtlúc

rồimỉmcười.“Thậtlà…”DungKhảnhìnSánTử.“Xemratốiquangàiđãvềtrễlắm

nhỉ?Kếtquảthếnào?”SánTửlắcđầu.Dùhọ đãởHoàngHải đến nửa đêmnhưngTháiKỳvẫn chưa hàng

phụcđượcmộtyêuquáinào.CảnhKỳvàcáctiênnữđềucốgắngdạycậuchúthuậtnhưngtấtcảyêuquáiđềuchạythoátđượccáinhìncủacậu.Tuykhôngainói ranhưngcảCảnhKỳ lẫnSánTửđềubiết rằng tinh thầncủaTháiKỳvẫnchưađủ.

“Ravậy…Chắclàngàithấtvọnglắm.NhưngchúngtaphảiđánhthứcTháiKỳdậythôi.”

Sán Tử gật đầu, khẽ lay Thái Kỳ thêm một lần nữa và gọi: “TháiKỳ…”

DungKhả kéo hếtmàn lên, để ánhmặt trời tràn vào phòng rồi nói:“TháiKỳ,dậymau,khôngCảnhĐàiphụsẽđimấtđấy.”

“Um…”Cuối cùng,TháiKỳ cũng chịu nhúc nhíchmột chút, nhưngchỉlàmộtcáitrởmình,rồilạitiếptụcngủsay.

“Thậtlà…”“CứđểTháiKỳngủtiếpđi.”DungKhảvàSánTửđềuquaylạinhìnvềphíacửavào,nơiphátraâm

thanhấy.“Huyềnquân!”NgọcDiệpmỉmcười:“Khôngcầnphảiđánhthứcngàiđâu.”“Hômquachúngtavềtrễlắm.Cứđểđệấyngủthêmmộtlúc.”Đằng

sauNgọcDiệplàCảnhKỳ.DungKhảxấuhổ,vộivàngquayrasauđánhthứcTháiKỳ:“Nhưthế

thấtlễlắm.TháiKỳ,dậymau!”“Thôi,cứđểđệấyngủthêmmộtchút.”NhưngDungKhảvẫndứtkhoáclắcđầu:“Khôngđược.Nếuthếthìkhi

TháiKỳdậy,ngàisẽrấtbuồn.”Sán Tử cũng gật đầu. Cô biết tối qua, TháiKỳ đã trở về trong tình

trạngcảtinhthầnlẫnthểchấtđềukiệtquệ,nhưngcậuvẫnkhôngmuốnđingủ.

SánTửlaymạnhTháiKỳvàgọi:“TháiKỳ!TháiKỳ!”Saukhibịlaybalần,cuốicùngTháiKỳcũngmởmắt.Cậuchớpmắt

mấycáirồigiậtmìnhngồidậy.“Đàiphụ…”SánTửvừachảitócchoTháiKỳvừanói:“Ngườivẫncònởđây.”

TháiKỳlạichớpchớpmắt,bấtchợtnhìnthấyrấtnhiềungườilớnđangcườimình,mặtcậuđỏlên.

“Xinlỗi…Chàobuổisáng!”“XinHuyềnquânvàĐàiphụthứlỗi.ThườngthìTháiKỳdậyrấtđúng

giờ.”NgọcDiệpcười,taycầmlấytáchtràDungKhảđưachovànhìnCảnh

Kỳ:“Tốtquá,xemraTháiKỳđãcoiconnhưanhruộtrồi.”CảnhKỳvẫngiữvẻmặtvôcảm,khônglêntiếng.“CảnhĐàiphụ,conquảthậtđãgiúpchúngtarấtnhiều.”NgheNgọcDiệpnóithế,DungKhảchỉcười.Tuynhiên,CảnhKỳlại

thởdài.“Nhưngnhưthếvẫncònchưađủ.Quảthậtxinlỗi.”“Tấtcảđềulànănglựcthiênphú,khôngdễgìdiễnđạtbằnglời.Con

đãcốhếtsứcrồi,chúngtađềurấtvuimừng.”TrôngCảnhKỳlạicàngtrầmmặchơn.NgọcDiệpmỉmcười,cùnglúc

đó,SánTửđãthayquầnáoxongchoTháiKỳvàcảhaicùngđivào.“Xinlỗi.”CảnhKỳđểtáchtràxuống,ngồidậyvàcúingườichàoTháiKỳ:“Thái

Kỳ,tađếnđâylàđểtạmbiệtđệ.”TháiKỳnhìnCảnhKỳ,đôimắtđỏlên:“Anhphảiđithậtsao?”“Takhôngthểrờivươngquốccủamìnhquálâu.Xinlỗivìđãkhông

thểgiúpđệđượcnhiềuhơn.”“Không,emmớilàngườiphảixinlỗi.Emthậtngốcnghếch.”“Khôngđâu.”“CảnhĐàiphụ,xinhãybảotrọng.”“TháiKỳcũngvậy.”“Dạ.”Nhìnchúkỳlânnhỏđangcốnénnhữnggiọtnướcmắtvàotrong,Cảnh

Kỳđặttaylênvaicậu:“Khôngcầnphảihấptấp.Trờicaođãtạorakỳlânthìsẽphùhộchođệ.”

“Vâng…”“Hyvọngđệsẽsớmtìmđượcquốcvươngcủamình.Khánhquốcnằm

phíabênkiaHưHải,saukhiđệvềnước,chúngtasẽcócơhộigặplạinhau.”TháiKỳkéolấyvạtáoCảnhKỳvànói:“Chúngtasẽgặplạinhauư?

Thậtkhông?”CảnhKỳcười,nhìnTháiKỳtrôngngónggặplạimìnhnhưthế,trong

lònganhrấtvui:“Chắcchắn.Khiđệvềnước,tanhấtđịnhsẽđếnthămvàchúcmừngđệ.”

Nghethấythế,mặtTháiKỳsánglên:“Vângạ!”Nếucóthể,CảnhKỳmuốnởlạichođếnkhiTháiKỳhàngphụcđược

sử lệnh và có thể đối phó với đám người leo núi. Tuy nhiên, anh đã rời

Khánhquốcquálâu, trướckhiđi,anhđãhứarằngsẽvềchậmnhất làvàongàyhạchí.

“Đàiphụ,anhđịnhđitừđâu?”“BạchQuycung.”“Vậyemđicùnganhđếnđóđượckhông?”CảnhKỳmỉm cười: “Tất nhiên rồi.BanCừ vàTướcHồ cũng sẽ đi

cùng.”“Vângạ.”NgọcDiệpngồidậy,nhìnhaikỳlântrướcmặtmình:“XemraTháiKỳ

rấtthânthiếtvớisửlệnhcủaCảnhĐàiphụnhỉ?”“BanCừthườngchơivớicon.”“Tốtquá.”NgọcDiệpcườirồinhìnCảnhKỳ,tayanhvẫncònđặttrên

vaichúkỳlânnhỏ.“CảnhĐàiphụ,conđãrấtcốgắng.Sovớitrướckia,conđãcưxửhòanhãhơnnhiềurồi.”

“Khôngphải…”TháiKỳnhìnNgọcDiệp.“CảnhĐàiphụvốnrấtdịudàng.”

Nghe giọng điệu thật thà của Thái Kỳ, Ngọc Diệp nhìn Dung Khả:“Vậysao?”

“Vâng!”TháiKỳquảquyết.NgọcDiệpcườilớn.MặtCảnhKỳtrôngcóvẻphứctạp,còntấtcảcác

tiênnữtrongphòng,kểcảDungKhảđềucườiồlên.Ngaycảcác tiênnữvàNgọcDiệpcũngkhôngngờrằngsựdịudàng

đầyvụngvềnàycủaCảnhKỳlạikhiếnCảnhVươngThưGiáclạclối.Tuynhiên,đólạilàmộtcâuchuyệnkhác.

6.4TiễnđưaCảnhKỳđi, tronglòngTháiKỳvôcùngbuồnbã.Tuynhiên,giờnay,cậucũngkhôngcóthờigianđểbuồn.Saungàyhạchí,cáctiên nữ thay phiên nhau canh gác khắp đường đến PhủĐộ cung.Nghi lễdânghươngsắpđượccửhànhnên tấtcảcáccôđềuănmặcxinhđẹphơnngày thường, ngay cả bày biệnởLộThiến cungvà quần áo củaTháiKỳcũnglộnglẫyhơn.MùalễhộiđãbắtđầuởBồngSơn.

TháiKỳngồi trênmột tảngđágầnxả thânmộc.Khidạobước trongmêcung,mỗingọngióđềuphảngphấthươnghoa,nhưngtrêncácváchđá,giólạiđemđếnhươngvịcủabiểncả,TháiKỳluônthấyđiềunàythúvị.Từtrêncao,cậuthấycócáigìđóđangtiếnđếntừphíaTâyNam.Nhìncảnhvậtấy,TháiKỳlạinhớđếnlúcđượcngắmnhìnHoàngHảitrênlưngCảnhKỳ.

BồngSơnđượctạothànhbởinhiềutảngđáhìnhthùkỳlạ,nhữngváchnúiphủrêutạothànhmộtđịahìnhkỳdị,kéodàitừchânnúilênđỉnhnúi.TuymêcungđátưởngchừngnhưrấtphứctạpnhưngchỉcómộtconđườngdẫnđếnPhủĐộcung.Đãlâulắmrồi,cácthăngtiênđãđi trênconđườngnày,tạothànhmộtconđườngmòncóthểnhìnthấytừtrêncao.Bởivìchỉcó

mộtconđườngnêncũngchỉcómộtcổngvàoBồngSơn,đườngchínhphânlàmbahướng.MộtbăngquaHoàngHải,cũngnhưđườngđếnPhủĐộcung,conđườngnàyđãđượcindấunhiềubướcchânquanămtháng,khắcsâutrênnhữngtảngđávàdốcnúi.Đầmlầy,sôngsuốiđầyđávụn,nhữngbiađágiữasamạc,bênkianhữngváchnúithẳngđứng,conngườiđãxâydựngmộtcâycầu gỗ, cây cối bị đốn hạ tạo thành con đườngmòn băng qua rừng rậm.NhữngdấuvếtấykéodàitừHoàngHảivềphíabốncổnglớn.

MộttrongbốncảnhcửavàoHoàngHải,LệnhKhônmônởphíaTâyNamvừamởravàđónglại.Nhữngngườiấyđiđếnđâurồi?Aiđãvàocổngvàongàyhạchí?YêuquáivàyêuthútậptrungnhiềuởHoàngHảinêncuộchànhtrìnhnàychắcchắnrấtkhókhănvànguyhiểm.Nhữngngườilênnúithườngđithànhđoànđểcùnghợpsứcvượtquahiểmnguy,nghenóicòncócảnghềbảovệvàhướngdẫnngườilênnúi.

“Timta…đậprấtmạnh…”TháiKỳthìthầm,cậuđangngồitrênváchđá,ômlấyđầugốimình.

SánTửđứngkếbêndịudànganủi:“Đừngquálolắng.”“Ừ…”GầnđâyTháiKỳ luôncónhữngdựcảmkhác thường,khiđangchơi

đùahayhọcthầnchútừcáctiênnữ,mỗikhinhìnvềphíaTâyNam,cậulạithấy khó thở. Rồi khi nhớ ra Lệnh Khônmôn cũng ở phía Tây Nam, cảngười cậu lại run lên, tim đập mạnh. Đó không phải là dự cảm tốt, cậuthườngcảmthấycómộtcáigìđórấtđángsợđangđếngần.

“Liệutacólàmđượckhông.”“Ngườisẽlàmđược.”SánTửtrảlờingắngọn,nhữngngọngióthổilên

giọngnóicủaSánTử,khiếnnhữnglờiấynhưvẫnquanhquẩnbêntaiTháiKỳ.

“SánTử,ngươicócảmthấysẽcóquốcvươngtrongđókhông?”“Thầnkhôngrõ.”“Tanghĩlàkhôngcó.”“Ngườikhôngmongmuốngặpđượcquốcvươngsao?”“Ừ…”SánTửnhìnchủnhâncủamìnhđangrúcngườilại,tayômchặtlấyđầu

gối.Nếutìmđượcquốcvươngtrongđoànngườiấy,TháiKỳsợsẽphảirờiBồngSơncũngnhưkhôngchọnđúngngười.Dùvì lýdogìđichăngnữa,SánTửbiếtrằngTháiKỳrấtlolắngkểtừkhingàyhạchítrôiqua,điềunàykhiến cô khôngmuốn rờimắt khỏi cậu.Những người lên núi, nếu khôngphảiloạingườitựchomìnhlàquốcvươngthìcũnglàngườiủnghộnhữngngười cókhảnăng trở thànhvua.Nhưngđiềuđókhôngcónghĩa là sẽ cóquốcvươngtrongđoànngườilầnnày,hoặccóthểlàTháiKỳsợphảitìmramộtquốcvương.Saukhiđược lựachọn,quốcvươngsẽphảigánhvác sốphậncủacảvươngquốccũngnhưsinhmạngcủakỳlân.Nếuquốcvương

lạclốithìkỳlânphảigánhchịuhậuquả,khiấy,kỳlânsẽnhiễmthấtđạo,mộttrọngbệnhkhôngthểcứachữa.Vìthế,quốcvươngnắmtrongtaysinhmạngcủakỳlân.Traosốphậncủamìnhchongườikhácquảlàrấtkhókhănvàđángsợ.

“Quốcvươngnhấtđịnhkhôngxuấthiện sớm thếnày…”TháiKỳ tựnóivớimình.

SánTửkhôngnóigì.TháiKỳkhôngcósửlệnhcũngnhưkhôngthểbiếnhình,cậuchỉhiểu

mộtvàiđiềuvềkỳlân.Trongtìnhcảnhnày,cảmgiácmuốnchạytrốnlàrấtbìnhthường,khôngaicóthểtráchcậu.

“CảnhĐàiphụ,anhấy…”TháiKỳchuyểnhướngnhìnvềphíaSánTử.“Chẳngphảianhấyđãnóisao?Trờicaosẽgiúpta.”

Rồicậunhìnlêntrời,gươngmặtthơngâytỏvẻquyếttâm.“Vâng.”SánTửtrảlời.Nhữngcơngiólướtquacácváchnúi.

HẾTQUYỂN1

Quyển2

⾵の海・迷宮の岸〈下〉

ChươngVII

7.1“TháiKỳ,hômnayngàiphảirờicung.”TrinhVệnói.Ngàyhạchíđãqua,TháiKỳbiếtsớmmuộngìmìnhcũngsẽphảinghe

nhữnglờinày.Cậuđặtđũaxuống:“Tabiếtrồi.”Sángnay,TháiKỳdậysớmhơnmọingày,ngaycảtrangphụcSánTử

chuẩnbịchocậucũnglộnglẫyhơnbìnhthường.Cậuđãsớmchuẩnbịtinhthầnđónnhậnngàynày.

DungKhảdịudàngvỗlưngTháiKỳ:“Khôngcầnphảilolắng.”“DungKhả,chịcóđicùngemkhông?”DungKhảmỉmcười:“Vâng,emsẽởbêncạnhngài.”“CònSánTửthìsao?”TháiKỳcócảmgiáccôsẽkhôngđi.TrinhVệgậtđầu,câutrảlờicủacôcũnggiốngnhưsuyđoáncủaThái

Kỳ.“TấtnhiênSánTửcũngsẽđicùng,nhưngcôấyphảiẩnthân.Tuyngài

khôngthấy,nhưngSánTửchắcchắnđangởđâuđórấtgần.”TháiKỳ thởdài thấtvọng.NếuSánTửởgầnđó thìđến lúccần,cô

khôngthểnắmlấytaycậucũngnhưvỗvề,anủicậu.“Emhiểurồi…”TrinhVệvàDungKhảđi trước, phía sau làmười tiênnữkhác, vây

quanhTháiKỳởgiữa.Đoànngườiđixuốngconđườngnhỏ,hướngvềcổngBồngLưcung.Trướckhicánhcửađượcmởra,TháiKỳvẫnnhớbênkialàmộtmêcunghoangvukéodài,nhưnggiờđây,cảnhvậtbênngoàiđãthayđổihẳn.Tầngtầnglớplớpnhữngngọnnúicaovúttạothànhnhữngcơnsóngxanhrêu, thấpthoángtrênsườnnúi làbãicỏđiểmmàusắcrựcrỡ.Nhữngcănlềusansát,xenvàođólàhàngloạtcờxí,chuồngtrạiđãđượcdựnglênđểgiữngựavàcác loại thúkỳ lạkháccùngnhữngdâyphơiquầnáo.Rấtnhiều người ănmặc đủ kiểu dáng dạo quanh, nhưmột ngôi làng nhỏ độtnhiênxuấthiện.

TháiKỳbắtđầucảmthấyesợmànắmchặtlấytayTrinhVệ.“Đừngsợ,thưgiãnmộtchútnào.”TháiKỳdùngánhmắtđáplạiTrinhVệvàhítvàothậtsâu.TrinhVệ

nắmlấybàntaynhỏbécủacậu,bắtđầubướcvềphíatrước.Mộtngườiđànôngở trướcmột cái lều gần đó đã thấy họ và quỳ xuống, hành động nàynhanhchónglanra,rồitấtcảnhữngngườiđangtròchuyệntrênbãicỏđềuđồngloạtquỳxuống.TháiKỳnắmchặthơntayTrinhVệ,runrẩynhìnvề

phíachiếctrâmcàitóccủavịtiênnữđiphíatrước,hyvọngviệcnàygiúpdịuđicảmgiáckhóchịuvìbịquánhiềuánhmắtnhìnchằmchặp.

“Ngài ổn không?”Giọng nói dịu dàng củaDungKhả vang lên phíasau.

“Vâng…Emnóichuyệnđượckhông?”“Dĩnhiên.Khôngcầnphảisợ.”“Vângạ.”NghithứcdânghươngxemrakhôngkhónhưcậuđãnghĩnênTháiKỳ

thởphàonhẹnhõm.“Tấtcảđềuởđâyư?”“Khôngạ,chỉmớicómộtnửađếntrước.”DungKhảtrảlời.“Ồ,tốt…”Nhìnquanh,cậuthấyrấtnhiềungườibậngiáptrụ.Córấtnhiềungười

trẻcũngnhưlớntuổi,tuyđànôngnhiềuhơnnhưngsốlượngphụnữcũngkhôngít.

“Emkhôngngờlạicónhiềunữđếnvậy.”TrinhVệmỉmcười,nụcườicủacôkhônggiốngnhưthườngngày,như

cốnénđicảmxúcriêng.TrinhVệcũnghồihộp,đólàcáchcôđểthểhiệntâmtrạngcủamình.

“Dĩnhiên…Ngàithíchphụngsựnamvươnghaynữvương?”“Emcũngkhôngbiết.”ConđườngtừcổnglớnđếnPhủĐộcungđượcbaophủbởibờđá,rất

nhiềungườiđãtụtậphaibênngười,quỳxuốngchàohọ,khiếnTháiKỳcảmthấykhôngtựnhiên.

“Tạisaotấtcảmọingườiđềuquỳ?”“Đólànghithức.”TrinhVệbiếtnếucôdùngtừ‘địavị’,TháiKỳchắc

chắnsẽkhônghiểulắm,nêncôđãthôidùngtừnày.“Emcócầnphảichàolạihọkhông?”“Bâygiờthìchưa.Khitròchuyệncùngaiđó,ngàicóthểmờingườiấy

đứnglên.”“Emnóichuyệnvớihọđượcà?”“Saukhinghilễdânghươngkếtthúcthìngàicóthểhỏibấtcứaivề

bấtkỳchuyệngì.”“Córấtnhiềuthúvậtởđây…”“Đólàyêuthú.Tấtcảmọingườiđềucưỡiyêuthúđếnđây.”“Ồ…”Một số trôngnhưhổ,một số trông như sư tử, số khác lại trông như

ngựahoặcbò.“Yêuthúcũngcóthểhàngphụcđượcsao?”“Đốivớiyêuthúthìphảibắtrồithuầndưỡngchúng.Nào,cẩnthậnmột

chút.Khivàotrong,nhớphảicúiđầuthilễnhé.”

TháiKỳdừnglạinhìnquanhvànhậnraPhủĐộcungđãởngaytrướcmặt.Bên trongkhônggiốngBồngLưcung,bốnphíađềuđược tườngcaophủkín,chekhuấtđicáinhìncủangườikhác.Trầnnhàcaovà rộng,mộtbànthờlớnđượcdựngđốidiệnvớicửaravào,chínhđiệntrôngnhưmộtđềnthờ.TháiKỳlàmtheolờiTrinhVệ,saukhicúingườitrướcbànthờ,cậuđivềphía tường, lấymộtnénnhang rồidânghương.Sauđó,đi lênmộtcầuthangnằmởgócphải,đếnmộttếđàncao.ĐólàmộtcănphòngkiểuNhật,trảitámtấmchiếutatami[1],mộtmặtlàtường,bamặtcònlạiphủmàntrúc.Tấmmànphíatrướcđãđượckéolên,bêntronglàmộtchiếcghế,từđó,cóthểquansátcổngvàoPhủĐộcungvàbànthờ.TháiKỳngồixuống,lặnglẽnhìn các tiênnữ túi bụi dânghương.Cậucảm thấy có ánhmắtđangnhìnmình,TháiKỳnhìnxuốngvànhậnrarấtnhiềungườiđangnhìnlênhướngcậutừphíacửaPhủĐộcung.Saukhicáctiênnữhoàntấtnghilễ,họcũnglêntếđàntrêncaoấy.Tấtcảmàntrúcđềuđãđượckéolên,lúcnày,TháiKỳmớithởphàonhẹnhõm.

“Thảlỏngmộtchútđi.”TrinhVệmỉmcười.“Bịnhiềungườinhìnthếnàynêntựdưngemcảnthấyhồihộp.”“Rồingàisẽquenthôi.”“EmgọiSánTửvàođượckhông?”“Nếuhạmànxuốngthìkhôngcóvấnđềgì.”NgheTrinhVệnóithế,TháiKỳliềngọiSánTử,chỉtrongchớpmắt,

nữquáiđãxuấthiệnbêncạnhcậu.TháiKỳdựaphầnthânbáocủaSánTử,côdùnghaitayômcậuvàolòng,giúpcậubìnhtĩnhhơn.TrongvòngtaycủaSántử,TháiKỳcảmthấythậtấmáp.

“Khôngcầnphảihồihộpthếđâu.”TrinhVệcười.“Embiết,nhưngemkhôngthể…Giờemphảilàmgì?”“Nhữngngườilênnúicũngsẽdânghương.Trướckhitrởvề,ngàicó

thểngồiđâyquansáthọ,cònkhôngthìrangoàitròchuyệnvớinhữngngườikháccũngđược.”

TrinhVệvừanóixongthìđãcómộtngườitiếnvàocungdânghương,trôngôngtacóvẻcứngrắnkhácthường,vàôngtacứđinhưthếvềphíabànthờ.

“TháiKỳcócảmnhậnđượcvươngkhíkhông?”TrinhVệthìthầmvàotaiTháiKỳ.

TháiKỳlắcđầu,tỏvẻkhôngbiết.“Khôngsao.Nếucảmthấycóvươngkhí,cứgọichúngemlạirồinói

nhỏnhé.”“Vâng.”Saukhidânghươngởchínhđiệnxong,ngườiđànôngkiađivềphíatế

đàn,cúingườirồiquỳxuống.Đólàmộtngườiđànônglớntuổi,thânhìnhtolớnnhưlựcsĩ.TháiKỳcốgắngnghexemcáctiênnữnóigìvớiôngta,tuy

nhiên,ThiênKhải, thứcậuvẫnchưabiết làgì,cóvẻnhưkhôngxuấthiệncùngngườiđànôngnày.Nhìnánhmắt rahiệucủaTrinhVệ,TháiKỳ lắcđầu,rahiệukhôngcógìđặcbiệtxảyracả.

––

[1]Tatami làmộtloạichiếucổtruyềnNhậtBảnđượclàmbằngrơm,phầnlớndùngđểlátmặtsànnhàtheokiểutruyềnthống.

7.2TháiKỳlặnglẽnhìntừngngườimộtvàothắphương,sauhaingàythì cậu bắt đầu cảm thấy nhàm chán.Đến ngày thứ tư, cậu quyết định rangoài đimột vòng.Nghi lễ dâng hương diễn ra vào buổi sáng, trong thờigianấy,TháiKỳchỉviệcngồi trên tếđànquansátnhữngngườiđến thắphương.Đầutiên,nhìnnhữngngườinày,cậucũngthấycóchútmớimẻ,khácvớicáctiênnữ,mặtmũivàáoquầncủahọrấtphongphú.Tuynhiên,cậunhanhchóngcảmthấyviệcngồimộtchỗthếnàyrấtbuồnchán.ThườngthìTháiKỳchỉởPhủĐộcungđếntrưarồitrởlạiBồngLưcung,nhưngcứngồikhôngmãikhiếncậuthấythờigiantrôiquathậtchậm.

“Emrangoàimộtchútđượckhông?”CáctiênnữđềumừngrỡkhinghethấynhữnglờinàycủaTháiKỳ,tất

cảbọnhọcũngđềucảmthấychán.“Tấtnhiên.”DungKhảmừngrỡ.“Cácchịđềuchờemhỏicâunàyà?”“Khônghẳn.”DungKhảcườinói.“Emcũngthấychán,từsángđếngiờchúngtađãthấyBíđỏĐạiphu

đếntậnsáulần.”Tuycáctiênnữcốnénlạinhưngcáccôvẫnkhôngkhỏibậtcười.Có

ngườithắphươngđếnvàilầntrongngày,đaphầnlànhữngngườiđếnPhủĐộcungngay từngàyđầu tiênvà thậmchídânghươngđến tậnmười lầntrongmộtngàynhưngườiđànôngnày,trướckhiTháiKỳvềlạiBồngLưcung.Ôngtatrôngnhưđạiphucủamộtvươngquốcnàođó,gươngmặttrònvàđỏnhưtráibíđỏ,vìvậy,TháiKỳvàcáitiênnữthầmgọiônglà‘BíđỏĐạiphu’.

“Giờnàyrangoàicónguyhiểmkhông?”TrinhVệcườinói:“Chúngemsẽđicùng,khôngcầnlođâuạ.Màdù

cógặpkẻxấuthìxungquanhnhấtđịnhsẽcónhiềungườithinhaulàmanhhùng,aicũngmuốnlọtvàomắtTháiKỳmà.”

Mườikẻngungốc cóýđịnhđột nhậpvàoBồngLư cungđãbị trụcxuấtkhỏiBồngSơn,nhưngkhôngmột tiênnữnàokể lại chuyệnnàychoTháiKỳ.

“Thậtà…”“Sẽcórấtnhiềungườivâyquanhvàđónchàongài,nhưthếhayhơnlà

ngồiđâyngápngắnngápdài,phảikhông?Emchắcchắnlàđãcórấtnhiềungườimấtkiênnhẫnlắmrồi,hyvọnghọkhônglàmngàisợ.”

“Vậy…Emphảinóigìvớihọ.”“Nếutìmraquốcvươngthìngàisẽtheolễnghimàquỳxuống…”“VàthềrằngsẽkhôngbaogiờrờibỏNgười,khôngbaogiờtráilệnhvà

hoàntoàntrungthànhvớiNgười.”“Vâng.”TrinhVệgậtđầu.“Nếungườiđókhôngphảilàquốcvươngthìsao?”“Vìthờigiannàylàhạchínêntheolệ,ngàisẽnói:‘Xinhãybảotrọng

chođếnngàythuphân’.”“VậyemchỉcầnbảohọbảotrọngchođếnngàyAnHạptiếptheolà

đượcchứgì?”“Vângạ.”“Lỡemnóinhầmthìsao?”TrinhVệmỉmcườianủiTháiKỳ:“Đừng lo, sẽkhôngcóchuyệngì

xảyrađâu.”“SánTửđicùngchúngtađượckhông?”“SánTửsẽẩn thângầnđó.Ngàikhôngnêngọicôấyraởchỗđông

người,nhưthếsẽlàmngựavàkỵthúhoảngsợ.”MộtnhómtiênnữđưaTháiKỳrờicung.Cáctiênnữcònlạiđềunhìn

họbằngánhmắtghentị,nhiệmvụcủacáccôlàgiámsátđiệnthờchođếnkhinghilễdânghươngkếtthúc,đồngthờigiúpđỡnhữngngườilênnúi.Đốivớinhữngngườimuốntrởthànhquốcvương,mùalễhộinàyvôcùngquantrọng,cònđốivớicác tiênnữ,đâycũng làmộtdịpnáonhiệt.Các tiênnữvốnítkhihốihậnvìđãnhậptiêntịch,nhưngsốnglâuthếnày,đôikhihọcũng có chút buồn chán.Vàongàyhạ chí, các tiênnữ thườngdànhnhiềuthờigianđểchămchútvẻngoàicủamình,khôngchỉvìuynghicủamộttiênnữmàcònđểđùagiỡnvớitìnhcảmcủanhữngngườiđànônglênnúi.Tuynhiên, cũng có đôi khi tình giả thành thật, đã có vài trường hợp tiên nữxuốngnúitheongườiđànôngcủamình.

TháiKỳkhókhănlắmmớiquyếtđịnhrangoài,khôngmay,ngườiđầutiêncậugặplạichínhlàBíđỏĐạiphurấtưlàsốtsắngấy.CólẽôngtađãdựnglềuởgầnPhủĐộcungnênkhiTháiKỳvàcáctiênnữvừarakhỏicửa,BíđỏĐạiphuđãlaođếnhànhlễvớitốcđộchóngmặt.Ôngtaquỳxuống,trángầnchạmđất,trôngnhưmộtvậtnặngchịchđổậpxuốngđất.Cáctiênnữcốgiữvẻmặtuynghiêm,nhưngnhìnthấycảnhtượngấy,họkhôngnhịncườinổi,ngaycảnhữngngườixungquanhcũngbậtcười.

“X…XinchúcBồngSơncôngmộtngàytốtlành.”BíđỏĐạiphuhồihộpđếnđộgiọngrun lên.“Thần làLữBách, tưmãcủaThùychâu,quêởhươngNamỦng,thuộcMãchâu.”

LữBáchnóimộtmạch,giọngrunlênvìhồihộp.TháiKỳvẫncònquá

béđểhiểusựxunịnhđằngsaunhữnglờinày.“Thần rấtvinhhạnhđượcbáikiếnBồngSơncông.ChúcNgườivạn

thọvôcương.”TháiKỳkhôngbiếtphảilàmthếnào,cậunhìnDungKhả.Cônhướng

mắtnhìnlạicậu,TháiKỳtỏvẻhiểuý,cậucúixuống,nóivớingườiđànôngđangquỳdướiđất:“Xinhãybảotrọng…chođếnngàythuphân.”

Ôngtalậptứcngẩnđầulên,bờvairũxuống.“Thật…Thậtsao?Thần…Thầnhiểurồi.”Ôngtanói.Nhìngươngmặtxụi lơcủaBíđỏĐạiphu,DungKhảkhẽcườikhúc

khích,nhẹnhàngđẩyTháiKỳmộtcái.“Đinào.Cứnhưchúngtavẫnđidạomỗingàythôi.”Khirờiđi,cáctiênnữvẫncònquaylạinhìnngườiđànôngấy.Saukhi

điđượcmộtđoạnxa,một tiênnữmớinóivớiTháiKỳ:“Vừarồimaymàngàingănkịp,nếukhôngchẳngbiếtcáigãấyđịnhnóiđếnbaogiờnữa.”

“Emcũngkhôngtìmđượcchỗmàxenvào.”“Maymàhắnkhôngthànhchủnhâncủangài,nhưthếsẽrấtuổngphí.”Nhìngươngmặtnhẹnhõmcủacáctiênnữ,TháiKỳnghiêngđầuhỏi:

“Ôngtakhôngtốtà?”“Nếungàinhìn thấyThiênKhải thìdùngười tốthayxấugìcũng trở

thànhquốcvươngđược.ChỉcólàđểmộtquốcvươngbíđỏcaitrịnhưthếthìquảthậtxấumặtĐớiquốc.Tuyquốcvươngkhôngnhấtthiếtphảituấnmỹhayxinhđẹp,nhưngngườicótưchấtthìnhấtđịnhsẽcódiệnmạođầykhíchất.”

“Vậy…sao?”DungKhảmỉmcười:“Đừngnghemấylờilinhtinhcủahọ.Điếmmấu

chốtlàngàicónhậnđượcThiênKhảihaykhôngthôi.”NghethấynhữnglờinàycủaDungKhả,cáctiênnữkhácđềucườiồ

lên.“Nhưngmà,DungKhả,trướcgiờchúngtachưatừngcóquốcvương

nàoxấuxícả?”“Đúng,đúng.Khíchấtcủamộtngườitoátlêntừcảvẻbềngoàicủahọ.

Hơnnữa,ngườicótưchấtthànhvuathìcảbênngoàilẫnbêntrongcủahọđềumangkhíchấtcủamộtquốcvương.”

“Rangoàirồi,cácchịnóinhỏmộtchútđượckhông?”DungKhảnhẹnhàngtráchmóc,cáctiênnữkhácliềnngưngcười.

Nhìn thấyhọ thôiđùanữa,DungKhảkhôngkhỏimỉmcười.CôcúixuốngnóivớiTháiKỳ:“Đừngđểýđếnmấychuyệnlinhtinhấy.NgàichỉcầnchờđợiThiênKhảithôi.”

“Vâng…”7.3TháiKỳbịrấtnhiềungườivâyquanh,thinhauhếthànhlễđếnhỏi

thăm,nhưngcậukhôngcảmthấycóđiềmgìkỳlạcả.Sốlượngngườilênnúicùng tùy tùngcủahọđã lênđếnba trăm.Bêncạnhcácvịchủnhânmongmuốn trở thànhquốcvương,những thuộchạđicùngcũngcócơhộiđượcchọn. Rất nhiều người vừa nhìn thấy Thái Kỳ thì đã vội vàng chạy đến,nhữngcũngcónhữngngườilựachọnimlặng,tiếptụccôngviệccủamình.Cáctiênnữcũngcónhắcquarằngkhôngcầnphảitròchuyệnđểbiếtngườiđócóphảiquốcvươnghaykhông,kỳlâncóthểcảmnhậnđượcvươngkhí.Tuynhiên,khôngmộtđiềmbáonàochứngtỏThiênKhảixuấthiện.BấtkểlàngườiđếntròchuyệncùngTháiKỳhayđứngxaquansát,đôimắthọđềutrànđầyhyvọng,điềunàykhiếncậucảmthấyvôcùngkhổsởvìđãkhôngđápứngđượckỳvọngcủahọ.

Saukhi thoátkhỏimộtđámngười,TháiKỳ thởdài.Thấy thế,DungKhảvộivàngtrấnan:“TháiKỳđãmệtchưa?”

“Chưaạ.Chỉlàthoángcáiđãgặpnhiềungườithếnày…”“Cũngđãquátrưarồi,ngàicómuốnquaylạiPhủĐộcungnghỉmột

chútkhông?HaylàvềBồngLưcungnhé?”“Vâng…”TháiKỳgậtđầurồinhìnquanh,bấtchợt,ánhmắtcủacậudừnglạiở

mộtcáigìđónênvộivàngkéotayDungKhảvànói:“DungKhả,nhìnkìa!Conchóđócócánh!”

Gầnmộtsốcănlều,mộtconchótođangđượcnhốttrongchuồngcùngngựa,xungquanhlàvàingườiđangchămsócnó.

“Đólàmộtconthiênmã.Ngàicómuốnđếnxemnókhông?”“Đượckhông?”“Đượcchứ.”DungKhảnắm lấy tayTháiKỳ,dẫncậuđivềphíacăn lều,nơicon

thiênmãđượcxíchlại.Nócócơthểtolớnmàutrắng,đầuphủlôngđen,trênlưnglàmộtđôicánh,trôngcựckỳxinhđẹp.

“Ah…Chẳng phải là Bồng Sơn công sao? Chúc Người vạn thọ vôcương.”Một trongnhữngngườiđangchămsócconthiênmãđãthấyTháiKỳvàvộivànghànhlễ.

“Conthiênmãnàylàcủacácvịà?”“Vâng.”“CóthểđểBồngSơncôngxemquamộtchútđượckhông?”“Đólàvinhdựcủachúngthầnạ.”CôgáimỉmcườirồidẫnTháiKỳđếngầnconthiênmã.Dướisựbảo

vệcủaDungKhả,TháiKỳtừtừđếngầnvànhậnranólớnhơncậutưởng.“Toquá…”TháiKỳthìthầm.“Nóvẫncònnhỏsovớinhữngconkhác.”Côgáiquỳxuống,trongnhữngngườichămsócnó,côtacóvẻlàchủ

nhâncủaconthiênmã.

“Xinhãyđứnglên.Tacóthểvuốtvenóđượckhông?”“CảmơnBồngSơncông.XinNgườicứtựnhiên,nórấtthânthiện.”Nghe côgái nói vậy,TháiKỳ chần chừmột chút rồi đưa tay ra.Bộ

lôngsángcủanócứnghơnbềngoài.KhiTháiKỳgãigãicổnó,conthiênmãnhắmmắtlại,tỏvẻdễchịu.

“Ngoanthật…Nótêngì?”“TênnólàPhiYến.”“PhiYến?”TháiKỳlặplại.Conthiênmãvẫnnhắmmắt,kêuưửkhiTháiKỳcọnhẹvàotainó.“Nócócắnkhông?”“Xinđừnglo.Nókhôngbaogiờvôcớcắnngười.Thiênmãlàmộtloại

yêu thú rất dễ bảo.Hơn nữa, tính PhiYến cũng rất hiền, nó biết rõ ai làngườikhôngnêncắn.”

“Nókhônquá.”TháiKỳdànhnhiềuthờigianđểtròchuyệncùngcôgáivềconthiên

mã.Cậurấtquantâmlàmthếnàocôtabắtđượcvàchămsócnó,cũngnhưcưỡitrênlưngnócócảmgiácrasao.Bêncạnhgiọngnóidịudàngvàlịchsự,nhữngcâu trả lờicủacôđềurấtdễhiểu.ĐiềunàykhiếnTháiKỳcảmthấycôlàmộtngườirấtkiêncường.TháiKỳvốncũngkhôngbiếtđoántuổingườilớndựatrêndungmạo,cậuchỉbiếtcôtachắcchắnlớntuổihơnDungKhảvàTrinhVệ.CũngcóthểlàdocảmgiácvềcôkháchẳnnhữngtiênnữnênTháiKỳcảmthấycôchínchắnhơn.Cáctiênnữđềurấtxinhđẹptrongnhữngbộváylụa,tóccàitrâm,mỗingườiđềucóvẻđẹpriêngcủamình.Đốilậpvớihọ,côgáinàyănbậnđơngiảnnhưđànông,trênngườikhôngđeobấtcứnữ trangnào,mái tócmàunâuđỏxõaxuốngbờvai.Cô ta rấtcao,mỗicửchỉđềuduyêndángvàdịudàng,gươngmặtxinhđẹpkháchẳnvớivẻđẹpcủaNgọcDiệpvàcáctiênnữ,đólàmộtvẻđẹphoàntoànkhác.

“CảmơnvìđãchotaxemPhiYến.”TháiKỳmiễncưỡngrờitaykhỏiconthiênmã.

“Khôngcógì.ThầnnghĩPhiYếncũngrấtthíchNgười.”“Xinhỏicáchạtừđâuđến.”“ThầnđếntừThừachâu,làtướngquâncủachâusư.TênlàLưuTư,tự

LýTrai.”ĐôimắtTháiKỳthoángsợhãi.Mỗivươngquốcchialàmchínchâu,

mỗichâuđượccaitrịbởichâuhầu.Mỗichâucũngđềucóquânđộiriêngcủamình,tứcchâuhầusư,gọitắtlàchâusư.Mứcđộlớnnhỏcủaquânđộilàtùydiện tíchcủachâu,gồm từhaiđếnbốnsưđoàn, tươngđươngvớihaiđếnbốntướngquânchomỗichâu.

“Rangàilàmộttướngquân.”Vìthếnêncôtakháchẳncáctiênnữ.“Vâng,chỉtiếclànănglựccủathầncóhạn.”

TháiKỳrấtthíchcôgáinàynênkhôngmuốnlàmcôtathấtvọng,tuynhiên,cậukhôngnhậnđượcbấtcứdấuhiệunàocủaThiênKhải.

“Xinhãybảotrọngchođếnngàythuphân.”GươngmặtLýTrailộvẻthấtvọngrồinhanhchóngbìnhthườnglại,nở

mộtnụcườirồithilễvớiTháiKỳ.“XincảmơnNgười.ThầncũngxinchúcBồngSơncôngankhang.”“Cảmơn.”Trách nhiệm chọn lấymột người phù hợp đè nặng lên vai TháiKỳ,

ThiênKhảikhôngdựatrênviệccậucóthíchngườiđóhaykhông,điềunàykhiếnTháiKỳcảmthấytệhơn.

“À…Nếucóthờigian,tacóthểquaylạithămPhiYếnđượckhông?”LýTraicườithậttươivànói:“Tấtnhiênlàđược,Ngườicóthểđếnbất

cứlúcnào.”7.4RờilềucủaLýTrai,TháiKỳgặpmộttrậngâygổtrênđườnghồi

cung.Rấtđôngngườitụtậpphíatrướcnêncậukhôngbiếtchuyệngìđangxảyra,các tiênnữ thìchỉ thì thầmvớinhau.Khivừangheđếnchữ‘đánhnhau’,TháiKỳ liềnnắm lấyvạt áoDungKhả.Bấtkể thếnào thìbạo lựccũnglàmcậusợhãinhưmáu,cậukhôngsợbịđánhtrúngmàlànhữnghànhvibạolựccùngnhữngconngườihungbạo.

“Chuyệngìđangxảyraởđây?”Nghethấytiếngcủamộttiênnữ,nhữngngườiđứngxemliềnquaylại

vànhìnthấyTháiKỳ,tấtcảđềuđồngloạtquỳxuống.“Chuyệnnày…”MọingườiđềubiếtBồngSơncôngvốnrấtghétmáuvàbạolực,vìthế

nênnhữnghànhđộnggâyđổmáutuyệtđốibịcấm,nhữngngườithamgiagâygổsẽlậptứcbịtrụcxuấtkhỏinúithiêng.

“Thậtlà!SaonhântàiĐớiquốclạisơsuấtvànóngnảythếnày!”Mộttiênnữkhôngkhỏicảmthánkhiđivềphíađámđông.

Dophongtụctậpquánnêndânchúngởmỗiquốcgiacótínhtìnhkhácnhau,dânĐớiquốctrướcgiờnổitiếngtàigiỏi.Theolẽthường,dântínhsẽảnhhưởngđếnkỳlân,nhưngcũngcótrườnghợpngoạilệ.

“Dừngtay!Cácngươinghĩmìnhlàaichứ?”Đámđôngdạtra,nhườngđườngchocáctiênnữ.Ởgiữalàhaingười

đànông,mộtngườitolớnvàrắnchắc,taycầmtrườngkiếm.Ngườikiathấphơn,taynắmthànhquảđấm,tướngmạohiênngang.Tùytùngcủahọcũngmangkiếmnhưngkhôngrútra.Aicũngcóthểnhậnrarằngngườiđànôngnhỏconhơn rõ ràngđangchiếmưu thếvàkhí chất củaanh tađã thuhútTháiKỳ.Bộgiápđenđốinghịchvớimáitócbạchkim,làndarámnắngánhlêndướiánhsángmặt trời, thânhìnhcao lớnvànhanhnhẹnnhưmộtconmãnhthú.

Các tiên nữvượt qua đoàn người, dự định ngăn họ lại nhưngkhôngngờ cuộc ẩuđảnàyđãkết thúc.Saukhi némột kiếm, chỉ với taykhông,người đànôngnhỏhơnđãhạgụcgã to lớn, khiếnhắnnằm liệt dưới đất,khôngđứngdậynổi.

Anhtanhìnđốithủcủamìnhvànói:“Làmsaongươidámrútkiếmratạinơinày.Ngươinêncưxửchừngmựchơn.”

Từnghànhđộngcủa anh takhônghề lộ ravẻđắc thắng,giọngđiệucũngrấtđườnghoàng.Saukhidứtlời,anhtaquaylạivànhìnthấyánhmắtcủaTháiKỳ.

Đôimắtngườinàyđỏnhưmáu.TháiKỳnắmchặtváyDungKhảhơn,đôimắtấykhiếncậuvôcùngsợ

hãi,chỉmuốnrờikhỏinơinàyngaylậptức.KhiDungKhảđịnhđưaTháiKỳđithìanhtađãkhoanthaitiếnvềphíatrướcTháiKỳvàquỳxuống.

“ThậtkhôngngờBồngSơncôngcũngởđây.”Gươngmặtanhgiãnra,nụcườicũngtrởnênhiềnhòahơn,gópphần

làmdịuđiấntượngđầutiêncủaTháiKỳvềanhta.RấtnhiềungườicũnglậptứcđếnbáikiếnnênTháiKỳđànhđứnglại,tayvẫnnắmlấyváyDungKhả.

“XinNgườithứlỗivìđãđểchuyệnnàyxảyra.”TháiKỳkhôngtrảlờinênDungKhảthaycậunóivớingườiđànông

trướcmặt:“LầnsauxintránhđểxảyranhữngchuyệnnhưthếnàyởBồngSơn.”

“Thầnvôcùngxinlỗi.”DungKhảnắmlấytayTháiKỳđểtrấnancậu,nhẽnhàngvỗlưngvà

đẩycậuvềphíatrước.“Khôngsaođâu!Cuộcẩuđảcũngđãkếtthúc,khôngaibịthươngcả.”NghenhữnglờinàycủaDungKhả,TháiKỳchỉkhẽgậtđầu,ngườiđàn

ôngtrướcmặtđãkhiếncậusợđếnnóikhôngnênlời.TrônganhtacóvẻlớntuổihơnLýTrai,máitócbạchkimđượcbuộcgọnđơngiảnphíasauphảnchiếuánhsángxanh,cólẽmáitócnàykhiếnanhtrônggiàdặnhơntuổithậtcủamình.Tướngmạođầyuynghi,đôimắtánh lênmộtcáinhìnbuốtgiáđangnhìnthẳngvàoTháiKỳnhưmộtmũitên.

Anhtamỉmcườivànói:“CólẽthầnđãkhiếnNgườisợhãi.Vôcùngxinlỗi.”

“Khôngphải…”CuốicùngTháiKỳcũnglêntiếng.“Chỉlàtahơirunmộtchút.Xinhỏingàiđếntừđâu?”

“Thần đến từHồngCơ, là chỉ huy của cấm quân củaĐới quốc, SạTướngquân.”

Khinghethấytênanhta,tấtcảnhữngngườixungquanhđềuthìthầmtonhỏ,tỏvẻthánphục,xemraanhtarấtnổitiếng.Cấmquânbaogồmbaquânđoàntrựcthuộcquốcvương,cộngvớibachâusưcủathủđôdokỳlân

caiquản,tạothànhlụcsư.Tuynhiên,bảnchấtcủakỳlânvốnkhôngthểchỉhuyquânđộinêntấtcảquânđoànnàyđềuthuộcvềquốcvương.Vìthếnênlụcsưcònđượcgọilàvươngsư.

“TênthầnlàTống,tựKiêuTông.”TháiKỳ sợ đến độ không dámnhìn thẳng vàomắt anh ta nhưng lại

cảmthấyphảinóigìđótrongtìnhhìnhnày,cuốicùngcậucũngquyếtđịnhlêntiếng.

“Ra…Ngàilàmộttướngquân.”ChodùcùnglàtướngquânnhưngKiêuTôngtrôngrắnrỏihơnmộtLý

Traidịudàng.Cảmgiácnàykhôngphảidotínhcáchcủamỗingườimàlàdochứcvụcủahọ,ngườiđànôngnàylàtướngquâncủacấmquântrongkhikhiLýTraichỉlàmộtnữtướngcủachâuhầusư,vaitròcủahọhoàntoànkhácbiệt.Tuynhiên,lúcnày,TháiKỳvẫnchưahiểu.

“Vâng.Thầntinvàokiếmthuậtcủamình.”NhữnglờinàykhiếnTháiKỳcảmthấyanhtarấttựtinvàobảnthân,

cả người tràn đầy khí phách, việc này khiến TháiKỳ khôngmuốn ở đâythêmmộtphútnàonữa.Nhữngngườixungquanhđanghỏinhauliệungườiđànôngnàycóphảilàquốcvươnghaykhông.Saukhichắcchắnkhôngcóđiềmbáogìxảyra,cậumớitừtừthảtayáocủaDungKhảra.

“…Xinhãybảotrọngchođếnngàythuphân.”NhữnglờinàykhóthốtrađếnnỗivừanóixongTháiKỳđãquaymặt

đingay.KiêuTônggậtđầu,tuynhiên,cậukhôngmuốnthấygươngmặtcủaanh.Nhữngngườixungquanhđềutỏvẻngạcnhiên.

“VậylàkhôngphảiSạTướngquân?”Tuykhôngbiết ai nói lênnhững lờinày,nhưng tất cảmọingười lại

trànđầyhyvọngtrởthànhquốcvương.7.5“KiêuTông?ChínhlàSạTướngquâncủavươngsưphảikhông?”Ngàyhômsau,TháiKỳđếngặpLýTrai,nữtướngcậuvừaquenbiết,

vàhỏivềngườiđànông tênKiêuTông.Côkhônghề tỏvẻ thấtvọng,màngượclại,rấtniềmnởtiếpđónkhiTháiKỳđếnthămPhiYến.Trongkhicáctiênnữtròchuyệncùngtùytùngbênngoàicủacô,TháiKỳngồixuốngbêncạnhPhiYếnvàLýTrai.

“LýTraiTướngquân,ngàilàmộttướngquânphảikhông?Vậyngàicóbiếtngườiấykhông?”

LýTrailắcđầu:“Tuylàtướngquân,nhưngthầnchỉlàtướngquâncủachâusư.KiêuTôngtướngquânlàchỉhuycủavươngsư,thânphậncủangàikhônggiốngthần.”

Đólàdosựkhácbiệtlớngiữachâuhầusưvàcấmquân.Tướnglãnhcủacấmquâncóthểtrựctiếpravàovươngcungvàthượngtriều,thảoluậnchínhsựcùngquốcvương.Trongkhimộtchâuhầusưchỉđơnthuầnlàmộtquânnhân,còntướngquâncủacấmquânlàcậnthầncủaquốcvương.

“Nhưvậy,ngàiấyrấtnổidanh?”“Vâng.Khôngchỉcókiếmthuậtvượtbậc,ngàicònrấtđượcbaquân

ngưỡngmộ.Thầncònnghenóingàivừakiênđịnh,lạivừathôngminhvàlễđộ.”RồiLýTrainhìnTháiKỳ,tiếplời:“CóvẻnhưBồngSơncôngrấtquantâmđếnKiêuTôngTướngquânnhỉ?”

“Ngàyhômqua,tagặpphảimộttrậnẩuđả…”LýTraigậtđầu:“Thầncónghenói.Bỗngdưngcómộtgãxuấthiệnvà

vôcớgâyhấnvớiKiêuTôngTướngquân.Đókhôngphảilỗicủangàiấy,chínhhắnđãxúcphạmKiêuTôngTướngquântrước.NgàituyệtđốikhônggâychuyệnởBồngSơn.”

“Vậyà…”LýTrainhìnthẳngvàoTháiKỳ:“VậyKiêuTôngTướngquânkhông

phảilàquốcvươngsao?”TháiKỳnhanhchónglắcđầu:“Không,chỉlàngàiấykhiếntacảmthấy

sợ…”Gương mặt Lý Trai lộ vẻ thất vọng: “Ra không phải là Kiêu Tông

Tướngquân…”“Tacũngnghenhiềungườinóithế.”LýTraimỉmcười:“TuyKiêuTôngTướngquânkhôngphảilàngười

ônhòa,nhưngngàinhấtđịnhkhôngđángsợnhưvậy.Thầncảmthấyngàiấyrấtmạnhmẽ,toànbộmộtvạnhaitrămngànbinhsĩđềurấtkínhyêungài,đólà chuyện hiếm thấy. Tuy ngài có gây thù chuốc oán với một số người,nhưng số lượng người ngưỡngmộ ngài còn lớn hơn rất nhiều.ViệcKiêuTôngTướngquânkhôngđượcchọnquảkhiếnthầncóchútthấtvọng.”

“LýTraiTướngquâncũngngưỡngmộKiêuTôngTướngquânư?”LýTraivừavuốtvePhiYếnvừanói:“Vâng.Tuychưacódịpgặpmặt

nhưng thần rấtngưỡngmộngàiấy.NếuKiêuTôngTướngquân trở thànhquốcvương,thầnnhấtđịnhsẽtoàntâmphụngsựngài.”

“KhôngngờKiêuTôngTướngquânlạiđượcyêuquýđếnthế.”LýTraigậtđầu:“Vềkiếmthuật,ngườigiỏinhất làDiênVương,sau

đóđếnKiêuTôngTướngquân.”“Vậysao…”“Có lẽ còn có người khác xứng đáng hơn nhưngKiêu Tông Tướng

quânlạinhậnđượcsựủnghộrấtlớntừdânchúng.Ngàigiỏicảvềquânsựlẫnchínhtrị,lạixuấtthântừgiađìnhquýtộc,làmộtnhântàihiếmthấy.”

TháiKỳgậtđầu.NhưngThiênKhảiđãkhôngxuấthiện.“Tiếcthật.”LýTraithởdài.Trongquânđội,khôngaivượtquađượcSạTướngquâncủacấmquân.

KiêuTông trở thành tướngquânkhicòn tuổiđờivẫncòn rất trẻ,nămấy,quânphiến loạnanhđượccửđi thảophạtcuốicùng lạivìngưỡngmộmà

quy thuậnanh.Nhữngngườiđơn thuầngiỏivănhoặcvõ rấtnhiều,nhưngmộtngườivănvõsongtoàn,lạicódanhtiếngnhưanhthìrấthiếmcó.Trênthựctế,khiđếnLệnhKhônmônvànghenóiKiêuTôngcómặttrongđoànlênnúilầnnày,LýTraiđãtừbỏhyvọngtrởthànhquốcvương.Côcũnglàmột tướngquânđượcquânbinhkínhyêubởi sựdịudàngvà tàinăngcủamình.Côbiếtmọingườiđềurấtkỳvọngvàomình,họtinrằngcôlàngườiđượcchọn,vìthếnêncôlênnúi.Tuynhiên,từtrongsâutronglòng,côbiếttàinăngcủamìnhvẫnchưađủ,vàcôkhôngthểvượtquađượcKiêuTông.

“Thậtđángtiếc…”LýTrailẩmbẩm.Nghethấythế,TháiKỳliềnnói:“TacảmthấyLýTraitướngquâncó

thểtrởthànhmộtnữvươngvĩđại…”LýTraibậtcười:“Ngườiđãquákhen.Cảmơn.”“Tathậtsựnghĩvậy.”“Thần rất vinh hạnh, nhưng xem raNgười đã kết luận hơi sớm. Có

nhữngkẻsẽlợidụnglòngtốtcủaNgườivìquyềnlựcvàtiềnbạc.”LýTraicườinói.

TháiKỳngạcnhiên:“Cóngườinhưthếư?”“Cóchứ,loạingườinhưvậycóởkhắpnơi.Trongđoànngườinày,có

nhữngkẻbiếtchắcmìnhkhôngđủnănglựcđểtrởthànhvuanhưngvẫnlênnúi,nhâncơhộinàytiếpcậnBồngSơncônghoặcquốcvươngtươnglaiđểtưlợivềsau.”

“Thậtsao?”“Tiếclàđiềuấyhoàntoànđúng.Giốngnhưthần,thầnhyvọngsaukhi

NgườihạsơnvàtrởvềĐớiquốc,Ngườicóthểtiếncửthầnvàovươngsư.”TháiKỳômđầu:“LýTrai…khôngphảingườinhưvậy.”Lý Trai lại bật cười: “Bồng Sơn công, Người quả thật khéo ăn nói,

nhữnglờinàycủaNgườikhiếnthầnrấtvui.”“Vậyư?”“Vâng.”LýTrai đứng dậy, phủi bụi cỏ khỏi áo. “Có vẻ các tiên nữ

cũng trò chuyện xong rồi. Nếu Người không phiền, chúng ta đi dạomộtvòngquanhkhunàynhé.”

ChươngVIII

8.1 “DungKhả, em ra ngoài đượckhông?”VừavàoPhủĐộ cung,TháiKỳđãvộivànghỏingay.

DungKhảmỉmcười:“Dĩnhiên,ngàimuốnđigặpLýTraiTướngquânà?”

“Nhưthếkhôngđượcsao…?”“Tấtnhiênlàđược,LýTraiTướngquânlàngườitốt.Hơnnữa,côấy

cònlàmộttướngquânnênchúngemrấtyêntâm.”Saukhiđượcchophép,TháiKỳliềncùngcáctiênnữrờicung.Thời

gianqua,cáctiênnữcũngđãbắtđầuquenbiếtmộtsốngườilênnúi,cáccôcũngthườngtròchuyệncùnghọ.Dầndần,sốlượngtiênnữđitheoTháiKỳngàycànggiảmdần,ngaycảDungKhảcũngvừadừnglạitròchuyệncùngmộtngười tùy tùng trướckhi đến lều củaLýTrai.Thấy thế,TháiKỳvộichạyđếnlềucủaLýTrai,tuysốlượngngườichàohỏicậuđãgiảmđinhưngcũngvẫncònnhiềungườinhâncơhộinàyđếnkếtgiaovànóichuyệncùngTháiKỳ.Vàcuốicùngcậucũnghọcđượcmộtcáchlàcứchạythậtnhanhđếnnơimìnhcầnđến.

“LýTrai tướng quân.”Trước khiTháiKỳ đến nơi thìLýTrai đã rakhỏilều.

“Ngườiđếnrồi.”“Tướngquânbiếttasẽđếnsao?”“MỗikhiNgườiđến,PhiYếnđềurúclênrấtvuivẻ.”“Thậtư?”“Thật chứ.Người cứhỏiPhiYếnđi.”LýTraivừanóivừadịudàng

xoacổconthiênmã.“Taonóicóđúngkhông,PhiYến?”NóbấtchợtquaylạirồigụcđầuvàotrongngựcTháiKỳ.LýTraimỉmcườivànói:“Thầnđãnóirồimà.”SaukhitắmrửavàchảilôngchoPhiYến,LýTraivàTháiKỳthường

dành thời gian còn lại củabuổi sángđểdạoquanhmột vòng.Cô rất kiênnhẫntrảlờitấtcảnhữngcâuhỏicủaTháiKỳ,bêncạnhđó,nếugặpchuyệngìTháiKỳkhônghiểu,côcũngcẩn thậngiải thíchmọi thứ.LýTraicũnggiớithiệuTháiKỳvớinhữngngườibạncôvừakếtgiao,xemrabọnhọđềulàngườitốt.TảnbộcùngLýTraithếnàykhiếnTháiKỳcảmthấyrấtvui.

“Tấtcảmọingườiđềuđến từĐớiquốcà?Cóaiđến từvươngquốckháckhông?”TháiKỳhỏibângquơkhiđingangquamộtconsuốinhỏchảyquakheđá.

LýTrai không khỏi khẽ chặc lưỡi: “Tất nhiên, quốc vương củaĐớiquốcphảilàngườiĐớiquốcchứ.”

“Vậyà?”“Ngườikhôngbiếtchuyệnnàysao?”LýTraingạcnhiên.“Ta chỉ vừa được đem trở vềBồngSơn gần đây nên vẫn còn nhiều

chuyệnchưarõ.”LýTraigậtđầu,tỏvẻthôngcảm:“Thứlỗichothầnkhôngbiếtnênđã

mạophạm.Luật lệquyđịnhrằngquốcvươngcủamộtnướcphải làngườinướcđó.”

“VậylàtấtcảmọingườiởđâyđềuđếntừĐớiquốc?”“Khônghẳn,chỉcầnsinhraởĐớiquốclàđược.”“Ồ…”ĐangnắmtayLýTraitừtừđi,TháiKỳbấtchợtdừnglại.“LýTraiTướngquân,nóđẹpquá.”LýTrainhìnvềcùnghướngvớiTháiKỳrồigậtđầu:“Vâng,đólàmột

consôngu.Chúngrấtđẹp.”Conthúnàytrônggiốngnhưmộtconhổvớichiếcđuôidàiphảnchiếu

ngũquanglấp lánh.Sovớivẻônhòacủathiênmã,sôngukhiếnngười tacảmthấychúngmạnhmẽhơnnhiều.

“Sôngulàloạikỵthútốtnhất.Chúngcóthểbăngquamộtvươngquốcchỉtrongmộtngày.”

“Thậtlợihại!”Cáctiênnữtừngnóisẽphảimấtmộtthángròngđểphingựaquamột

nước,cậubiếtmộtvươngquốcrộnglớnđếnnhườngnào.“Sôngucũngrấtthôngminhvàtrungthành.Trênchiếntrường,chúng

đặcbiệtthiệnchiến.”NóirồiLýTrainhìnconsôngumộtcáchthíchthú,từtừtiếnvềphíanó.“Thầnvẫnrấtmuốncóđượcmộtconnhưthếnày.”

“Ngàimuốnmộtconsôngu?VậycònPhiYếnthìsao?”“Tất nhiên thần vẫn rất thích Phi Yến. Nó rất dễ thương và ngoan

ngoãn, nhưng lại quáhiền, không thíchhợp ra trận.Làmột võ tướngnênthầnphảiđặtchuyệnchiếnsựlêntrênhết.”

“Ravậy…”“Thầnhyvọngsẽgặpđượcmộtconsôngutrênđườngxuốngnúi.”“Vậynếugặpđược,ngàisẽbắtnólạirồiđemvề.”Lý Trai bật cười: “Thần cũng định làm thế. Ngoàimongmuốn gặp

Ngườira,thầncũngrấtmuốnbắtvềmộtconsôngu.”“Ồ…”“Nếudámbỏtiềnrathìchắccũngmuađượcmộtcon,nhưngdùngtiền

muayêuthúquảthậtrấtmấtmặt,nhấtlàkỵthú,thầnphảibắtđượcnóbằngchínhsứcmình.”

“Cũngphải.”

LýTraimỉmcườivàgậtđầu,sauđónóivọngvàochiếclềunơiconsônguđượccộtvào:“Xinlỗi,làmơnchohỏichủnhâncủaconsôngunàycóởđâykhôngạ?”

“NếulàKếĐôthìnólàcủata.”Mộtgiọngnóivanglênphíasau,LýTraigiậtmìnhquaylại,theophản

xạthủthế.“KiêuTôngTướngquân…”Làngườiđànôngấy.Hômnay, anh takhôngbậngiápnhưng thanh

kiếmvẫnđeobên thắt lưng.Mái tóc trắngnhưbăngcùngđôimắtđỏnhưhồngngọckhiếnTháiKỳkhôngthểquênđược.

LýTraihếtnhìnTháiKỳđếnnhìnKiêuTông,rồilêntiếng:“Lầnđầuramắt,tạihạlà…”

“CáchạchínhlàLýTraiTướngquâncủaThừachâusưphảikhông?”Kiêumỉmcười.

“Làmsaongàibiết…”TrôngLýTrairấthàilòng.“DanhtiếngcủaTướngquânđãsớmvangxa.”“Quảnhiênlàthế.”TháiKỳbuộcmiệng.LýTraivàKiêuTôngđềuquaysangnhìnTháiKỳ.“Quảnhiên?”KiêuTôngtỏvẻrấthứngthúvớicâutrảlờicủaTháiKỳ.“À…Tađã từng nói vớiLýTraiTướngquân rằng ngài rất tài giỏi.

Xemratakhôngphảilàngườiduynhấtnghĩthế.”MặtLýTraiđỏlên,côquayvềphíaKiêuTông:“BồngSơncôngđã

quákhen.”“Khôngđâu.”KiêuTôngmỉmcười.“BồngSơncôngrấtcómắtnhìn

người.LýTraiTướngquânrấtnổidanhtrongThừachâusư.”“BồngSơncông,XinđừngnghelờiKiêuTôngTướngquân.”GươngmặtLýTrailộvẻxấuhổhiếmthấy.Nhìnthấyvẻmặtnàycủa

cô,KiêuTôngbậtcười.KhiTháiKỳnhìnthấynụcườinàycủaanh,cậucảmthấyanhkhôngđángsợnhưmìnhđãnghĩ.

8.2“À,quênmất,hìnhnhưLýTraiTướngquânvàBồngSơncôngcógìmuốn hỏi về conKếĐôphải không?”KiêuTông nhìnTháiKỳ vàLýTrai.

“BồngSơncôngmuốnxemnó.”“Nếu là Bồng Sơn công thì ta nghĩ KếĐô cũng sẽ không phản đối

đâu.”KiêuTôngdẫnhọđếnchỗconsôngu.Nhìngần,TháiKỳthấyđôimắt

củanósâuhơnvẻngoàirấtnhiều,bộlôngxinhđẹpđếnngâyngười.“Kiêu Tông Tướng quân… Xin hỏi có phải ngài đã bắt được nó

không?”“Vâng,thầnkhôngthíchmuakỵthú.”

“Tạisao?Chẳngphảibắtkỵthúrấtnguyhiểm?”Bấtchợt,trênmôiKiêuTôngnởmộtnụcười,TháiKỳđộtnhiênrun

lênbầnbật,cậukhônghiểunụcườiấycóýnghĩagì.“Để thuầnphụcyêu thú thànhkỵ thú,nếukhônggiao tínhmạngcủa

mìnhralàmtinthìquảthậtbấtcôngvớichúng.”“Ồ…Vâng…”KiêuTôngvuốtvecáicổcủaconKếĐô,nụcườilàmđángsợấyđã

biếnmất.“Thầnđãbắtnóbằngchínhđôitaynàyvàđíchthânhuấnluyệnnó.Kế

Đôcùngthanhkiếmnàychínhlàbảobốicủathần.”LýTraikinhngạc:“Ngàiđíchthânhuấnluyệnnóư?”“Vềcơbảnlàthế.Nóchỉnghelờitạihạthôi.”KiêuTôngcườinóirồi

quaysangTháiKỳ.“Thườngngườitakhôngtựmìnhlàviệcnày,lỡcósơxuấtthìrấtnguyhiểm.”

“Ồ…”“Đúngrồi!”LýTrainhìnDungKhả.“TạihạnghenóikiếmcủaKiêu

TôngTướngquânlàdotiênvươngbantặng?”“Đúngthế.”“Quảlàmộtthanhbảokiếm.”“Chỉlàlưỡikiếmbénhơnmộtchútthôi.”Thanhkiếmlàvũkhí,khôngphảitrangsức,nghĩđếnchuyệnnày,cả

ngườiTháiKỳkhôngkhỏirunlên.KiêuTônglàmộtquânnhân,việcphảichiến đấu là chuyện đương nhiên. Chắc chắn anh ta đã nhận được thanhkiếmnàykhilậpđượcmộtchiếncôngnàođóvàđãđemnóratrận.

“Vậyđólàchiếncônggì?”KiêuTông lắc đầu: “Cũng chẳngphải công sức gì.Cómột lần, tiên

vươngđãyêucầuDiênVươnggiaođấuvớithầnmộttrận.”“Vàngàiđãthắng?”“Không.”KiêuTôngbật cười. “DiênVươngvà thần đã giao đấu ba

hiệpnhưngthầnchỉthắngđượcmộthiệp.Tuynhiên,tiênvươngvẫnrấthàilòngvề trận thắngnàynênđãbankiếmcho thần.Thầnkhôngdùngnóđểchiếnđấu,đólàmộtbảovật.”

“DiênVươngmạnhđếnvậysao?”“Ngườiquả thật rấtmạnh, thầnđãcốhếtsức.”Nóiđếnđây,nụcười

đáng sợ ấy lại hiện trêngươngmặtKiêuTông. “Nhưngnếu sốngđến tậnnămtrămnămnhưNgười,thầntinchắcmìnhsẽkhôngthua.”

ĐôimắtKiêuTôngtoátlênvẻtựtin.NếukhôngphảigiọngđiệucủaanhvôcùngnghiêmtúcthìđãkhiếnTháiKỳsợđếnphátkhiếp,vẻmặtấykhiếncảngườicậukhôngngừngrunlên.

“Giámàtạihạcũngcóđượcmộtconsôngu…”LýTrainhìnKếĐô.KiêuTôngvộivàngtrảlời:“Tacóbiếtmộtchỗđểtìmchúng.Chúng

tađếnđókhông?”“Thậtư?”“Dùgìtacũngđãxongviệcởđâyrồinêncũngđịnhtìmthêmmộtcon

nữatrướckhitrởvề.”“NgàiđãcóKếĐôrồimàvẫnmuốntìmthêmmộtconnữasao?”“Nếu có thêmmột con nữa thìKếĐô sẽ có thêm thời gian để nghỉ

ngơi.Tanghĩbalàhơinhiềunhưnghaithìvừađủ.”“Tạihạhiểuýcủangài.Nhưngnếunóichongườikhácbiếtchỗcủa

chúngthìliệucóvấnđềgìkhông?”“Vấnđềgì?Nếumuốnthìcứtựmìnhđimàbắt.”KiêuTôngkhẽcười.

“Khôngcógìphảisợ,nếumuốntrởthànhchủnhâncủamộtconsônguthìcũngphảicóítbảnlãnh.”

SaukhirờikhỏichỗKiêuTông,TháiKỳthởdàimộthơi,cậucảmthấyvôcùnglolắng.

“Saovậy?”“Khôngcógì…”LýTraicóthểnhìnthếđượctâmtìnhcủaTháiKỳ.“BồngSơncông,ngàivẫncònsợKiêuTôngTướngquânư?”“LýTraiTướngquân,ngàikhôngsợsao?”“Thầnnghĩ,đốivớikẻthùthìngàiấyvôcùngđángsợ…Ngàiquảthật

khiếnngườixungquanhcóchútcăngthẳng.”“Đúngvậy…”“ĐólàdokhíchấtcủaKiêuTôngTướngquânquámạnh.Nếulàmột

conchónhỏthìngàisẽcảmthấyrấtdễchiụ,nhưngnếugặpphảimộtconsói,ngàisẽsợđếnrunngười.BồngSơncôngcảmthấythế,phảikhông?”

ĐóquảthậtchínhlànhữnggìtronglòngTháiKỳ.“Vâng,đúnglàtathườngcócảmgiácnhưthế.”LýTrainhỏgiọng:“Xemralờiđồnquảkhôngsai.KiêuTôngTướng

quânrấtcótưchất,tiếclàngàiấykhôngđượcchọn.”“Vậyà?”TháiKỳthậtsựrấtsợKiêuTông.Lý Trai gật đầu: “Một quốc vương không thể chỉ đơn thuần làmột

ngườitốt,nếuquánhântừthìkhôngthểtrịquốc,quákhiêmnhườngcũngsẽđemđếnhọadiệtvong.ThầntinKiêuTôngTướngquâncóđầyđủtưchấtcủamộtquânvương.”

“LýTraiTướngquânnghĩthếư?”LýTrainhìnTháiKỳvàmỉmcười: “SaukhigặpKiêuTôngTướng

quân,thầycảmthấycóchútxấuhổvìđãdámlênnúi.Ngàiquảthậtlàngườimạnhnhấttrongtấtcảnhữngngườimạnhnhất.”

8.3“CóvẻnhưkhôngcóTháiVươngtrongđợtlênnúilầnnày.”KhiDungKhảnóicâuấythìđãnửathángtrôiquakểtừngàyhạchí.

Mặttrăngđãlêncao,vesầukêuliêntụcngoàivườn.“Nếuvậy…SángmaiemkhôngđếnPhủĐộcungđượckhôngạ?”DungKhảvừagậtđầuvừachỉnhtranglạigiườngchiếutrongkhiSán

TửgiúpTháiKỳthayquầnáo.“Cólẽchúngtanênđóngcửachínhlại,nhưthếsẽgiúpbọnhọtừbỏ

hyvọng.”“Rồisauđóthìsao?”“Thì cứ đểmọi việc trôi đi theo cách của chúng.Nếu ngàimuốn ra

ngoàichơithìcũngkhôngthànhvấnđề.”“Thậtsao?”“Vâng,dùgìcũngđãcóngườigiúpchúngemtrôngchừngngài.Ngài

địnhđigặpKiêuTôngTướngquânvàLýTraiTướngquânphảikhông?Nếulà hai người đó thì chúng em rất yên tâm, dù gì SánTử cũngở bên cạnhngài.”

Sau ngày hôm ấy, TháiKỳ cũng thường xuyên đến chỗKiêu Tông.ThườngthìcậusẽđếnchơicùngPhiYếnvàtròchuyệnvớiLýTraitrướcrồimớisanglềucủaKiêuTông,nhưnggầnđây,thóiquennàyđãthayđổi.KiêuTôngvẫncònkhiếnTháiKỳhoảngsợ, tuynhiên,cậuđãbắtđầuquenvớiviệcấy.ỞBồngSơnvốnkhôngcóđànôngnênnếukhôngđếngặpKiêuTông,cậusẽthấythiếuthiếumộtcáigìđó.

“À…”TháiKỳnhìnDungKhả.“Ngàymai,KiêuTôngTướngquânvàLýTraiTướngquânsẽđiHoàngHảisănsôngu.”

DungKhảnhướngmắtlênvànói:“Rồisaoạ?”“Em…Emmuốnđicùnghọ…Cóđượckhông?”KhiLýTraingỏlờimờiTháiKỳ,cậuđãnóicáctiênnữsẽkhôngcho

mìnhđi.DungKhảnhìnTrinhVệđangđứngởgócphòng.TrinhVệ thởdài:

“Được rồi, ngài vốn cũng chưa từng đề nghị chúng emđiều gì.Cứ đi đi,nhưng phải cẩn thận đấy nhé.Nếu ngài bị thương thì chúng em sẽ rất lolắng.”

NụcườithậttươinởtrêngươngmặtTháiKỳ,cậunói:“Vângạ!”Khimặt trời chưa lên thìTháiKỳđã rời khỏiPhủĐộcungvà chạy

ngayđếnlềucủaLýTrai.Trờivẫncònđổsươngmùmịt,khắpkhulềuđềuthắpđầyđuốc.

“LýTraiTướngquân.”“BồngSơncông.”TháiKỳnhìn thấyKiêuTôngđãbậngiápvàđứngbêncạnhKếĐô,

chờcậuđến.LýTrai thìđangđặtyênlênlưngPhiYến,đólàlầnđầutiênTháiKỳthấycôtrongbộkhôigiáp.CônhìnvềphíasauvàthấycáctiênnữđicùngTháiKỳnênliềngậtđầu.

“Chúngtađiđượcchưa?”

LýTraimỉmcười:“Sắpđượcrồi.”“TacưỡiPhiYếncùngngàinhé.”“Vâng.”TrinhVệđisátphíasauliềncúingườithậtsâuvànói:“BồngSơncông

rấtquan trọngvới chúng tôi.Vì thếnên,KiêuTôngTướngquân,LýTraiTướngquân,xinhãyhếtsứcbảovệngài.”

KiêuTôngvàLýTraiđềucúingườiđáplễ.“Chúngtôirất tintưởngkhảnăngcủaQuýTướngquân.Cóhaivịđi

cùng,TháiKỳ sẽ không gặp nguy hiểm.Tuy nhiên, xin hãy đemngài vềtrướcgiữatrưa.”

“Vâng.”TrinhVệgậtđầu,cônhìnvềphíasaunhưngchỉthấymộtconthiênmã

vàmộtconsônguđượcchuẩnbịnênliềnnói:“QuýTướngquânkhôngđịnhđemtùytùngđicùngsao?”

“Nếuđemtheotùytùngvàngựathìsợrằngchúngtôisẽkhôngvềkịpbuổitrưa.”LýTraitrảlờimộtcáchkhókhăn.

TrinhVệnhíumày.HoàngHảilàmộtnơirấtnguyhiểm,tuycóNgũSơnbảovệnhưngđólạilànơicưngụcủarấtnhiềuloàiyêuquái.Yêuthúnghelờicủachủnhâncủachúngsaukhiđượcthuầndưỡng,nhưngvẫncónhữngyêuthúhoangdãsẽ tấncôngconngười.Bêncạnhyêuquáivàyêuthú,còncóvôsốthứnguyhiểmkhácrìnhrậpởchốnbiểngiónàynhưkhíđộctrongcácaođầmhaynạnđálở.

“XinhaivịhãyhứavớichúngtôirằngsẽđemBồngSơncôngtrởvềkhôngchútthươngtích.”

LýTraicúisâuđầuvàtrảlời:“ChúngtôixinhứasẽđemNgườivềvớikhôngchútthươngtổnnào.”

“Tiếclàchúngtôikhôngthểđicùnghaivị.TiênnữchỉđượcrờiNgũSơn khi đượcHuyền quân cho phép.HoàngHải vốn làmột nơi rất nguyhiểm, vì thế nên xin hãy đặt tínhmạng của Bồng Sơn công lên trên hết.Ngoàira,ngàikhôngđượctiếpxúcvớimáu,xinhaivịcũnghãychúýđiểmnày.”

“Vâng…Tấtnhiên…”LýTraitrảlờivớigươngmặtbấtđắcdĩ.TrinhVệkhôngquantâmđếnvẻmặtấy,tiếplời:“Nếuphảigiếtmột

yêuquáinàođóthìxinmộttronghaivịhãyđemBồngSơncôngraxatrước,chodùphảibỏrơingườicònlại.”

“TrinhVệ…”TháiKỳkéogócváycủaTrinhVệ,rahiệuchocôđừngnóithêm.

“Chúngtachỉ làđidusơnngoạnthủythôimà.”KiêuTôngnhìncáctiênnữbằngvẻmặtcứngrắn.“ChuyếnđinàychỉlàđếnbờHoàngHảivàsănmộtvàiyêuthú.Tacóthểđảmbảorằngcuộcđisănnàykhônghềnguyhiểm.VìthếnênchúngtamớimờiBồngSơncôngcùngđi,chúngtahoàn

toàncóthểbảovệngài.Quývịtiênnữđãquákhiếmnhãrồi.”TrinhVệnhìnthẳngvềphíaKiêuTông.“Ngàiquảthậtrấttựtin…Có

lẽchúngtôiđãquálờirồi…”KiêuTônghướngcáinhìnđángsợvềphíaTrinhVệ,đôimắtanhđanh

lại.“Xinquývịtiênnữđừngquálolắng.BồngSơncônglàkỳlâncủanướcta, bảo vệ Người là nhiệm vụ của mỗi người dân Đới quốc. Xin hãy tintưởngvàochúngta.”

HaingườinhìnnhauthêmmộtlúcnữachođếnkhiTrinhVệquaymặtđihướngkhác.

“Tấtcảxinnhờhaivị.”“Vâng.”KhiTrinhVệxoayngườivềcung.KiêuTôngnắmlấydâycươngcủa

củaconsônguvànói:“Mặttrờilênrồi.Đithôi,LýTraiTướngquân!”8.4Tuythiênmãbayvớitốcđộrấtnhanhnhưngcưỡichúnglạikhông

cóchútcảmgiácgì,dùlàphóngquacácváchđá,phitrênđấtbằnghaybăngrừngvượtsuối.NgồitrênlưngPhiYến,TháiKỳcảmthấyngạcnhiênxenlẫn sung sướng.Dườngnhư thiênmãcó thểnhìnxuyênquabóng tối, khibăngquanhữngnơicóváchđávàcâycốidàyđặcchekhuấtánhtrăng,tốcđộcủaconkỵthúvẫnkhônghềgiảmđi.

“Ngườicảmthấythếnào?”LýTraihỏi,côđangvừaômTháiKỳvừacầmcương.

TháiKỳquayrasaunhìnLýTraivà trả lời:“Rấtgiốngnhưcưỡikỳlân.”

LýTraingạcnhiên:“Ngườitừngcưỡikỳlânsao?”“Vâng…Nghecólạkhông?”LýTraicườikhổ:“Quả làmộtkinhnghiệmhiếmcó.LàmsaoBồng

SơncônglạicóthểsosánhPhiYếnvớikỳlânđược,thậtđángxấuhổ.”“Thậtkhông?”“Dĩnhiên.Làmộtkỳ lânnênNgườicho rằngcưỡikỳ lân làchuyện

khôngcógìđặcbiệt,nhưngđốivớingườibìnhthườngnhưthần,thìđóquảthậtlàchuyệnkhôngdámnghĩđến.”

“Vậyà…”TrướcđâyTháiKỳcũngchưabaogiờnghĩđếnviệcnày.Khicưỡitrên

lưngCảnhKỳ,cậucóchútdodự,tuynhiên,lạikhônghềcảmthấysợhãi.“Nhưng thật ra tacũngvậy, trướcgiờ tacũngchưahềnghĩđếnviệc

đượcngồicùngvớingàitrênlưngPhiYếnnhưthếnày.”TháiKỳquayrasauvàthấyLýTraiđangmỉmcười,cậunghiêngđầu,

tỏvẻkhônghiểuýcô làgì.TháiKỳcũngmuốnhỏixemKiêuTôngcảmthấythếnào,nhưngkhinhìnsangconKếĐôkếbên,cậuthấyanhchỉnhìnphíatrướcvớigươngmặtđanhlại,cólẽanhcũngkhôngnghethấycuộctrò

chuyệnvừarồi.VẻđángsợvẫncònhiệntrêngươngmặtKiêuTông,cóvẻnhưanhvẫncòntứcgiậnvềcuộctròchuyệnbannãyvớiTrinhVệ.Lúcđầu,TháiKỳrấthồhởikhiđượccưỡithiênmã,nhưngcảmgiáchưngphấnấyđãnhanh chóng biếnmất, thay vào đó, cậu cảm thấymình có lỗi trong việckhiếnKiêuTôngtứcgiận.

PhiYếnvàKếĐôđãđisâuvàoHoàngHải,vượtquanhữngváchđá,đếnmộtvùngnằmphíaNamNgũSơn.KiêuTôngđitrướcbấtchợtdừnglạitrênmộtngọnđồinốivớibờđá.Lúcnày,mặt trăngvẫncòntreo trênbầutrời.

“KiêuTôngTướngquân,lànơinàyư?”LýTraihỏi,côcũngđãdừngPhiYếnlại.

KiêuTôngchỉgậtđầu.LýTrai liềnđemTháiKỳđặtxuốngđất,cậunhìnlênvàthấyvẻgiậndữvẫncòntrêngươngmặtKiêuTông.

“KiêuTôngTướngquân…”“Vâng?”Giọng nói củaKiêuTông pha lẫn sự thiếu kiên nhẫn.Anh

tháohành lý trên lưngKếĐôxuống,mắtvẫnkhônghềnhìnvềphíaTháiKỳ.

ĐốidiệnvớibónglưngcủaKiêuTông,TháiKỳcúiđầunói:“Mớivừarồi…Cáctiênnữquảthậtlàcóchútthấtlễ.”

KiêuTôngdừng tayvà thởdài.Cóvẻnhư sựnónggiận của anhđãphầnnàonguôiđi.

“BồngSơncôngkhôngcầnphảixinlỗi.”“Không…Thậtra…Rấtxinlỗi,cảKiêuTôngTướngquânlẫnLýTrai

Tướngquân.”LýTraiđãtìmthấymộtchỗthíchhợpởgócváchnúivàđangnhóm

lửa.NgheTháiKỳnóithế,côkhôngkhỏinởmộtnụcười.“Người không nên để chuyện này trong lòng.Các tiên nữ lo lắng là

chuyệnrấtbìnhthường.”“Không!”TháiKỳnhìncảhaingười.“Bởivìtalàmộtkỳlânyếuớt.”Cảhaiđềunhìn lạiTháiKỳ,khiếncậucảm thấyxấuhổ,gươngmặt

cậuđỏlên.“Đóchỉlàmộtcáchnói…”TháiKỳcốtìmratừngữthíchhợpđểgiải

thích.“TrinhVệkhônghềnghingờkhảnăngcủahaivịtướngquân.Chỉbởivìtakhôngthểtựlochomìnhnênchịấymớilolắngquáđộnhưthế.”

LýTraicườidịudàng:“BồngSơncông,đúnglàkhôngaicóthểthaythếNgười.Đừngtựxemthườngmìnhnhưvậy.”

TháiKỳlắcđầu:“Không!Cáctiênnữlolắngnhưthếbởivìtakhônglàmđượcnhữnggìmộtkỳlânbìnhthườngcóthểlàm.Tathậmchí…cònkhôngcócảsửlệnh.”

CảKiêuTông lẫnLýTrai đềumở tomắt nhìnTháiKỳ rồi lại nhìnnhau.Kỳlânkhôngthểchịuđượcmáucũngnhưcầmvũkhílênchiếnđấu,

ngaycảkhiđốithủlàyêuquáihayyêuthú.Sửlệnhtồntạilàđểbảovệkỳlân,thườngthìmộtkỳlânsởhữurấtnhiềusửlệnh.Mộtkỳlânkhôngcósửlệnhđồngnghĩavớiviệckhôngthểtựbảovệmình.

“Khôngchỉcóthế,tacònkhôngthểbiếnhình.”KiêuTôngvàLýTraicònngạcnhiênhơn.“Lẽrataphảicórấtnhiềusửlệnhđểbảovệmình,nhưngngaycảmột

contacũngkhôngcó.Khicầnchạytrốn,tacũngkhôngthểbiếnlạithànhkỳlân.”

NóichongườikhácbiếtsựvôdụngcủamìnhkhiếnTháiKỳcảmthấyrấtxấuhổ,cảngườicậunhưcovàotrong.

“Vì thếnêncác tiênnữmới lo lắngquáđộnhưvậy.Họđã tìmmọicáchđểgiúpta,thậmchícònmờicảđàiphụcủaKhánhquốcđến…”

Nghĩđếnsựvôdụngcủamình,nghĩđếnviệcmìnhđã trở thànhmộtgánhnặngchonhữngngườixungquanhnhưthếnào,TháiKỳkhônghỏixụmặtxuống.KiêuTôngnhẹnhàngvỗvaiTháiKỳbằngbàn tay to lớncủaanh,ánhmắtcủaanhtỏavẻấmáp.TuyKiêuTôngthườngkhiếnTháiKỳsợhãinhưngcónhữnglúcanhrấtdịudàng.

“Chúngtasẽkhôngcầnđếnsửlệnh,xinđừngquálolắng…”“Ítra…Tacòncómộtnữquái…”KiêuTôngmỉmcười:“Nhưthếlàđủrồi.”BàntaycủaKiêuTôngto

lớnhơnCảnhKỳrấtnhiều,đangnhẹnhàngxoađầuTháiKỳ.“Vâng.”8.5 “Chúng ta sẽ dùng mồi gì?” Thái Kỳ hỏi Lý Trai khi cô đang

chuẩnbịbẫy.“Ngọc.Sôngurấtthíchmãnão.”LýTrailấyramộtviênđámãnãoto

bằngquảtrứnggàchoTháiKỳxem.“Toquá…Nóănthứnàythậtà?”LýTraimỉmcười:“Nhưmèothíchcâydươngđàovậy.”“Ravậy…”LýTraiđặtviênmãnãolêntayTháiKỳrồiquayvềhướngKiêuTông

vànói:“Tôisẽđiđặtthêmítmồi.”Nóirồicônhảylênlưngconthiênmã.“Mồigì?”“Vụnmãnão.KiêuTôngTướngquân,BồngSơncôngxin trôngcậy

vàongài.”“Tabiếtrồi.”Saukhinhảymộtbướcthậtcao,PhiYếnphithẳnglênkhông.Vàolúc

này,bầutrờiphíaĐôngđãsánghơn.Banđêmlàthờiđiểmđisăntốtnhất,yêuthúrấtítkhirangoàivàobanngày,vẫncònmộtítthờigiannữachođếnkhimặt trời lênhẳn.Tuyđâykhôngphải là thờigian tốtđểđisăn,nhưng

nhằm bảo đảm an toàn choTháiKỳ,KiêuTông vàLýTrai đã chọn thờiđiểmnày.Saukhicộtdâythừngvàocọc,KiêuTôngvỗnhẹtayrồiđứnglên,đivềphíaKếĐô,consônguvẫnđangnằmtrênváchđá,gầnngọnlửa.

“BồngSơncôngcómuốnnghỉngơimộtchútkhông?”“Vâng.”KiêuTôngdựalưngvàoKếĐôvàrahiệuchoTháiKỳđếnbênmình.

Cậungoanngoãnđivềphíaanhvàngồixuốngkếbên.“Tướngquâncóchorằngchúngtasẽbắtđượcmộtconkhông?”“Cònphảixemhômnaycómaymắnkhôngđã.”“NgàiđãbắtđượcKếĐôởđâyà?”KiêuTônggậtđầu:“VàomộtdịpAnHạptrướcđây,thầnđãphảibẫy

đếnsáulầnmớibắtđượcnó.”“Khóquánhỉ?”“Thậtraphầnkhónhấtchínhlàđặthếtsốbẫynày.”Thái Kỳ không biết việcmột con thú đớpmồi vàmắc vàomớ dây

thừngnàyrasaonênđãnhanhchóngchìmvàotrongtưởngtượngviệcấy.“BồngSơncôngrấtsợthầnphảikhông?”BịKiêuTôngđộtnhiênhỏinhưvậy,TháiKỳnhìnanhmộtcáchngạc

nhiên.“Không…”“Đôikhithầncảmthấykhinhìnthần,Ngườichỉmuốntránhcàngxa

càng tốt. Hay là có gì kinh khủng trên người thần khiếnNgười sợ bị lâynhiễm?”

“Khôngphảithế.”“Hay là tất cả kỳ lân đều sợ thần?”Kiêu Tông nởmột nụ cười cay

đắng.“Kỳlânlàmộtsinhvậttrànđầynhântừcònthầnthìkhôngđượcnhưvậy,phảikhông?”

“Không…”“Làmộtchiếnbinh,thầnkhôngthểnhântừ…Cónhữngchuyệnkhông

tránhđược.BồngSơncông,nếuNgườithấythầncóchỗnàochưatốtthìcứnói.”

ThanhâmcủaKiêuTôngvẫnđềuđều,giọngnói rõ ràngnhưxuyênquamànđêmkhiếnTháiKỳkhôngbiếtphảilàmthếnào.

“Tanghĩ…KiêuTôngTướngquânđãhiểulầmrồi.”KiêuTôngtòmònhìnTháiKỳ:“ĐatạsựquantâmcủaNgười,nhưng

khôngcầnphảilịchsự.”TháiKỳ im lặng, lấyhếtdũngkhícủamìnhnhìnKiêuTôngvànói:

“Tacũngkhôngbiếtphảitrảlờithếnào…”“XinNgườicứnói.”“Ta…Ta lúcnàocũngcảm thấymình rấtyếuđuối.Các tiênnữđều

bảo rằng ta quá tự ti và phải tự tin vào bản thânmình hơn nữa. Ta cũng

khônghiểuvìsao.”KiêuTôngimlặngnhìnTháiKỳ.“NhưngKiêuTôngTướngquân, ngài thì khác.Ngài tràn đầy tự tin.

Thậtra,tacũngkhôngbiếtphảidiễntảkhíchấtcủangàirasao,nhưngnókhiếnngườikhácbịápđảo.Vàkhikhíchấtấybộcphátra…Ngàicóhiểuýtakhông?”

KiêuTônggậtđầu.“Vìthếnêntasợngài,haychínhxáchơn,phảigọilàganhtị.”TháiKỳ

nhìnvềphíađống lửabêncạnhKếĐô.“Lửa rất ấmvà sáng,nhưngcũngđồngthờirấtmãnhliệtvàđángsợ.Vìthếnêntasợhãi…”

NgaycảTháiKỳcũngkhônghiểuđượcnỗisợhãinày.“Nhưngđókhôngphảilànỗisợbạolựccũngnhưmáu.”Dùcốgắng thếnào,TháiKỳcũngkhôngdiễn tảđượcnhữnggìcậu

cảmthấy.Càngnghĩvềviệcnày,cậucàngcảmthấybốirối,nênđộtnhiênlạimuốnkhóc.

“Khôngphải làcảmgiácchánghét.Lửa lớnrấtđángsợnhưngcũngtuyệtđẹp.Ýtalàthế.Tacảmthấyngàirấtvĩđại,nhưngđồngthờicũngrấtsợngài.”Cậuđặttaylênmặt.

“Xinđừngkhóc.”“Xinlỗi…”“Làlỗicủathần.”“Khôngphải…”Mộtnụcười ấmápnở trênmiệngKiêuTông, anhdịudàngxoađầu

TháiKỳvànói:“Ngườilàmộtđứatrẻrấtngoan.”“Không…Đólà…”“Ngườirấtthậtthàvànhântừ.ThầntinrằngvậnmệnhcủaĐớiquốc

rồiđâysẽtốthơn.”“Ngàithậtsựnghĩvậysao?”KiêuTônggậtđầu.AnhdùngđôitayđãxoađầuTháiKỳđặtlênvai

cậu,ánhmắtbùngcháynhưngọnlửa.Khôngainóigì thêm,TháiKỳthôidựavàoKếĐômàlặnglẽtựavàoKiêuTông.

ChươngIX

9.1“KiêuTôngTướngquân!”TháiKỳthấyánhđuốcđangđếngần,LýTraiđãtrởlạitrênlưngPhi

Yến.ÁnhsángtrắngbạcđãlóelêntừbầutrờiphươngĐông.“KiêuTôngTướngquân,tôithấymộthangđộngrấtkhảnghi.”“Vậysao?”KiêuTôngđứngdậy.“Cạnhmộtđầmlầygầnđây.Códấuchânđiratừchỗấy,khôngbiết

đócóphảilàsôngukhông?”“Làđộngcủachúng?”“Cólẽvậy.”“Đếnđóxemnào!”LýTraiđặtTháiKỳlênlưngPhiYếnrồileolêntheo,KiêuTôngcũng

nhanhchóngcưỡilênKếĐô.Hangđộngnàynằm trênmộtváchnúinhìn ramộtđầm lầychỉ toàn

bùnvànước,bênbờcódấucỏdạibịdẫmđạp,tạothànhmộtconđườngnhỏ.PhiYếnvàKếĐôđápxuốngnơilưulạidấuvết,trôngchúnglớnhơndấuchânsôngurấtnhiều.

“Nếukhôngphảisônguthìnólàgì?”LýTraiđãxuốngkhỏiPhiYếnvànhìnvàocửahang.Mộttảngđálớn

caobằngcôtạothànhcửahang.Tuygọilàmộthuyệtđộngnhưngnógiốngnhưmộthệthốngđườngngầm,kếtnốicáckheđá.Đườngđiphíatrướcđãrẽnhánhnênhọkhôngthấyđượctrongđộngcógì.

“Tôiđãthửvàotrongxemquamộtchút.Cáihangnàyxemrarấtsâu,chúngtacónênvàokhông?”

“Khôngchừngcóthểgặpđượcrồng.”“Đúngrồi,dùgìLongcungcũngnằmdướiđáyHoàngHảimà.”KiêuTôngkiểmtramộtvòngquanhhuyệtđộngthêmmộtlầnnữa.“Đúnglànghenói…”“CáihangnàycóvẻquánhỏđểdẫnxuốngđáyHoàngHải.”“Vậychúngtacónênvàokhông?”LýTraitỏvẻdodự.“Saokhôngvàoxemmộtchút?”KiêuTôngnóirồiquaylạinhìnThái

Kỳ.“BồngSơncôngcảmthấythếnào?”“Ta…Takhôngbiết.”“Vậyvàoxemthửnhé.”LýTraibướcvàovànói:“Tôisẽđitrước.KiêuTôngTướngquân,xin

hãybảovệBồngSơncông.”

“Được.”TháiKỳcảmthấybấtan,cậunhìnlênKiêuTông:“Cóchuyệnnày…”“Ngườisợà?”Tuy đã định lắc đầu nhưng cuối cùng TháiKỳ cũng quyết định nói

thật:“Cómộtchút…”“Saovậy?”LýTraiđãvàotrongvànóivọnglại.“Chúngtađithôi.BồngSơncông,xinđừngrờithần.”“Vâng…”Conđườngngầmnàycóvẻnhưdẫnxuốngphíadướingọnnúi.Đường

đicànglúccàngdốcxuống,khúckhuỷuvàdườngnhưkhôngcóđiểmkếtthúc. Tuy không có gió nhưng những ngọn đuốc vẫn rung rinh, chứng tỏphíatrướccókhôngkhídẫnvào.Đườngrấtngậpnghềnhkhóđinhưngxemrakhôngcógìcảnđườnghọ.

“Sâuthật…”GiọngKiêuTôngvanglên.LýTraiđãdừnglại,cônói:“Cùngđườngrồi.”Phíatrướclàmộtkhuvựcnhỏvàbằngphẳng,nằmtrũngxuốngsovới

conđườngvào,chênhlệchgiữahainơikhoảngbằngchiềucaocủaTháiKỳ.LýTrainhảyxuốngvàxemxétkhoảngtrốngấy,đólàmộtnơiđầyđátảng.

“Lạthật…Khôngcógìởđây.”“Khôngthểđược,cómùitanhphátratừtronghangnày.”TháiKỳnhíumày,khôngkhí truyền ramùi tanhhôiđúngnhưKiêu

Tôngnói.Mùinàykhôngđếnnổikhóngửinhưngcũngkhiếncậucảmthấykhôngthoảimái.LýTraivẫntiếptụcxemxétcáchònđá,bấtchợtcôtrượcchânngãxuốngmộttảngđá.Khithânthểcôlăncànglúccàngxahơn,TháiKỳcảmthấyvôcùngbấtan.

“Ah,cómộtđườnghầmdẫnxuốngphíadướiởđâynữanày.”“Đâu?”KiêuTôngômlấyTháiKỳvànhảyxuốngkhuvựcbằngphẳng

phíadưới.AnhđứngtrêntảngđávànhìnvềphíanơiLýTraichỉvào.Làmộthangđộngtốiđen.“Cóvẻnhư…cógìđóởtrong.”TháiKỳthìthầm.“Hả?”CảKiêuTôngvàLýTraiđềunhìnvềphíaTháiKỳ.Cậu thấy từ đỉnh đầu đến chânmình run lên, timđập càng lúc càng

mạnh,cảmgiáclolắngđãtrànkhắpcơthểcậu.“Haychúngtarangoàiđi…Ởđókhôngantoàn…”“Saovậy?”MộttayTháiKỳnắmchặtlấytayKiêuTông,taykiavươnvềphíaLý

Trai.Cậutiếplời:“Takhôngthíchnơiđó.”LýTraivàKiêuTôngnhìnnhau.LýTraimỉmcườivàđặttaylêncửa

động.“Chúngtachỉvàotrongxemmộtchútthôimà.”“Không,không,đừngvàođó!”TháiKỳđịnhngănLýTrai lạinhưng

mộtcáigìđóđãxuấthiệngiữaphíatrước,khôngchocậubướctới.“Ngườikhôngthểquađó!”“SánTử!”MộtnhânyêubấtngờxuấthiệnkhiếnKiêuTôngtheophảnxạđặttay

lênchuôi,chuẩnbirútkiếmranhưngTháiKỳđãbuôngtayanhravàômlấynhânyêuphíatrước,chứngtỏđâylànữquáimàcậuđãnhắcđến.LýTraicũngmởtomắtngạcnhiênnhìnnhânyêucó lànda trắngmuốtấy, taycôvẫnđặttrêncửahang,cảngườihướngvềphíaTháiKỳ.Bấtchợt,cócáigìđókéo lấy taycô.LýTraikhôngđủ thờigianđểphảnxạđó làgì, côchỉnghethấytiếngđứatrẻđứngkếKiêuTôngthétlên.

“LýTrai…!”Gươngmặt Lý Trai toát lên vẻ kinh hoàng, toàn thân cô bị lôi vào

trongđộngsâu.Trướckhihọkịphoànhồnlại,LýTraiđãbiếnmất.“LýTrai…!”NhưđáplạitiếnggọicủaTháiKỳ,mộttiếngthétvanglêntừsâubên

trong.9.2KiêuTôngvộivàngchạyvềphíatiếngthétthấtthanhcủaLýTrai.

Huyệtđạotốitămnàytiếptụcdẫnxuốngdướilòngđấtnhưkhôngcóđiểmkếtthúc.

“KiêuTôngTướngquân!”“SánTử,mauđemBồngSơncôngrangoàivàcưỡiKếĐôvềlạiBồng

Sơn.”SánTửgậtđầunhưngTháiKỳđãvộichạyvềphíaKiêuTông.“TháiKỳ,Ngườikhôngthểđếnđó!”SánTửnhảyvềphíatrướcvàôm

lấyTháiKỳ.“Nhưng,LýTraiTướngquân…”ÁnhmắtcủaKiêuTôngnhìnvềphíaTháiKỳđangchỉvàosâutrong

huyệt động và nói: “Cứ giao việc cứu Lý Trai cho thần. Người mau rangoài!”

“Takhôngthể!”TrướckhiKiêuTôngkịpnóithêmlờinào,TháiKỳđãđẩySánTửra

vànhảyxuống.“TháiKỳ!”TháiKỳcắmđầuchạyvềphíatrước,khôngquantâmđếntấtcảnhững

gìxungquanh.MìnhkhôngthểđểKiêuTôngTướngquânmộtmìnhởlạicứuLýTrai

Tướngquân.Conđườngnàydẫnrấtsâuvàotronglòngđất,saukhiquansátxung

quanh,SánTửchạylênphíatrướcđểcảnđườngTháiKỳ.“TháiKỳ…!”

“Không!Takhôngđi!”SánTửđànhrụtbàntayđangvươnrađểkéoTháiKỳlại,vìmộtlýdo

nàođó,côkhôngthểlàmtráiýTháiKỳ.Tạisao?SánTửchợtquênmấtmìnhphải làmgì, côcứngâyngười

nhìnđôibàntaycủamình.TháiKỳlàchủnhâncủacôvàhiệngiờ,nhiệmvụquan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho Thái Kỳ, cô phải đem chủthượngrờikhỏinơinguyhiểmnàycàngnhanhcàngtốt.Côkhôngbiếtthứhiểmnguygìđangchờđợiphíatrước,lẽracôkhôngcầnphảiquantâmđếnýkiếncủaTháiKỳvàphảiépcậurangoàingaylậptức.Nghĩthế,SánTửlạinắm lấy tayTháiKỳnhưngcậuđãđẩySánTử rangay, côkhôngcòncáchnàongoàiviệcbuôngtay.

Tạisao?TháiKỳcũngkhôngcòntâmtríđểquantâmđếncảmxúccủaSánTử.

Phíacuốihangđộnglạilàmộtkhuđấtbằngphẳngkhác,phủđầythạchnhũ.CâyđuốcKiêuTôngmangvàolànguồnsángduynhấttrongbóngtối, tuynhiênánhlửacủanóquáyếuớtđểchiếusángtoànbộhangđộng.TháiKỳthấybónglưngcủaKiêuTôngđằngtrước,anhđãrútkiếmra,LýTraiđangnằmcáchđóvàibước.Bóngđenđãtụlại thànhhình,mộtphầncủanóđãbiếnthànhlưỡiliềmvàchémvàongườiLýTrai.

“Thaothiết!”SánTửthétlên.Làmsaocóthểthếđược?SánTửthẫnthờnhìnconyêuquái.Không,

cólẽnókhôngđượcgọilàyêuquái,sứcmạnhcủanóvượtxayêuquáibìnhthường,sốlượngcũngrấtít.Đóchínhlàconácthútrongtruyềnthuyết.SánTửkhôngphảilàđốithủcủanó,trướcgiờcôchưatừngnghequangườihaysinhvậtnàochạmtránthaothiếtmàcóthểtrởvề.

LýTraingẩnđầulên:“Công,chạymau!”“Takhôngthể!”KiêuTôngnắmlấytayTháiKỳvànói:“ĐớiquốccầnNgười,Người

khôngthểchếtởđây!”Mộttiếngthétlạivanglên.Chiếclưỡiliềmlạimộtlầnnữachémvào

LýTrai,sauđóquaysangtấncôngKiêuTông.Anhbịđánhngãxuốngđất,tiếngkêucủanóvanglêntừphíatrên,rồinólạigiơmóngvuốtcủamìnhcaohơn.

Phảingănnólại!Nhưnglàmthếnào?KiếmẤn.“Lâmbinhđấugiảgiaitrầnliệttiềnhành.”Hyvọngcóthểngănđượcnó.Bóngđendừnglại.Tiếptheo…phảilàmgì?KhấuXỉ.

Nhưnghiệngiờ toàn thânTháiKỳđangrun lênkhiếncậukhông thểthựchiệnđượckỹ thuật đó.Mộtphầncủabóngđenđãquayvềphía cậu.Dướiánhlửachậpchờncủangọnđuốc,cậucóthểthấymộtđôimắtởgầnmặtđất.TháiKỳnhìnconthaothiết.

“Maunhâncơhộinàychạymau…”TháiKỳkhôngbiếtmìnhsẽduytrìđượcbaolâu.“SánTử,maucứuLýTraiTướngquân!”“TháiKỳ!”“ĐemLýTraiTướngquânrangoàingaylậptức!”Lạithếnữa!SánTửcắnrăng,côkhôngthểlàmtráiýTháiKỳ.SánTử

vộivàngchạyvềphíaLýTraiđangnằmdướiđất,ômthânhìnhđẫmmáucủaLýTrailênvàtrởvềbêncạnhTháiKỳ.SaukhinhìnlạiTháiKỳmộtlầnnữa,SánTửphóngthẳngrangoài.

“KiêuTôngTướngquân,ngàicũngmaurangoàiđi!”KiêuTôngbịngãởchỗkhuấtnênTháiKỳkhôngthểxemanhcóbị

thươnghaykhông,cậukhôngthểđánhmấtđôimắtmàumáuđỏấy.“Làmơn…”Mộtgiọngyếuớthồiđáp:“Thầnkhôngthể.”Đếnlúcnày,TháiKỳcũngkhôngcònđủsứclựcđểbảoKiêuTôngđi

nữa.Lầnđầutiên,cậuhiểuánhmắtcóthểmạnhmẽđếnmứcnào.Mỗikhidùng sức mạnh nhìn đối thủ, nó lại đáp trả mạnh hơn. Hai ánh mắt đốinghịchnhaubaotrùmtoànbộhangđộng,ngoàithờigianra,khônggìdámchuyểnđộng.

9.3Mồhôi…ĐôimắtấyvẫnnhìnTháiKỳ,cậucũngkhôngcònrõđãbaolâutrôi

qua.Mồhôiđãchảytừtránxuốngmũi,tấtcảnhữnggìcậucóthểlàmlàđềuđặnhítvàovàthởra.

Trán…Khôngbiếtbắtđầutừbaogiờ,khuvựctrướctráncậubắtđầuđaunhư

cómộtngọnlửađangthiêuđốtbêntrong.Mồhôitúaratừchỗđauấy.Mắtmình…Mắtđãmờđi,cậuchỉdựavàoáplựctừconthaothiếtđểnhậnbiếtnó

đangởđâuvàtiếptụcgiữvữngánhmắt.Tuynhiên,cậuđãkhôngcònbiếtđượcáplựcấytoátraphíanào.

Thờigian…Baonhiêugiờđãtrôiqua?Trongtiềmthức,TháiKỳcảmthấymọichuyệnnhưchỉvừamớibắt

đầu.Mìnhkhôngbiết…Baolâu…TháiKỳkhônghiểuvìsaomìnhlạiquantâmđếnthờigiannhưvậy.

Bấtchợt,sựchốngcựtừphíatrướccàngmãnhliệthơn,áplựctừánhmắt

củaconyêuquáicànglúccàngmạnhhơn,TháiKỳmởtomắthơnnữa.Vàrồicậuhiểuramộtviệc, trongkhoảngkhắcấy, tráncậunhưmuốnvỡtan,khôngkhíhítvàonhưđốtcháyphầnliênkếtgiữamũivàcổhọng.Tầmmắtconthaothiếtbắtđầudaođộng,ánhmắtnóngchảycủanóđãmạnhlêngấpđôi.Việcchốnglạinócànglúccàngkhókhănhơn,thờiđiểmcậusợđangđếngần.

Sinhkhíchuyểnthànhtửkhí.“KiêuTôngTướngquân…”CậukhôngbiếtliệuKiêuTôngcònởđó

nữahaykhông.“Ngàimauchạyđi…”TháiKỳkhôngrõmìnhcóthểcầmcựđượcbaolâu.

Từphíasaulưngcậutruyềnđếnmộtthanhâm:“Xinlỗi…Chânthầnkhôngđiđượcnữa.”

Chúkỳlânnhỏmởtomắt.Hơithởcủacậuđãđitrậtquỹđạo.Đâylàlúcsinhkhítrởthànhtửkhí.“Thầnđãbịthươngrồi.Xinhãycứuthần.”Trong khoảng khắc ấy, khi TháiKỳ bắt đầu từ bỏ hy vọng, sự kiên

địnhcủacậulạitrỗidậy.Hailuồngsứcmạnhtrởnênngangngửa,tìnhtrạngcàngbấpbênhhơn.Bênđóvàbênnày,tấtcảđãbịnhấnchìmtrongbếtắc.

Mồhôi…Vẫnrơixuốngtừtrán.Còncáchnàokháckhông?TháiKỳcảmthấyKiêuTôngđangởgầnđó.Anhkhônghềcửđộng

cũngnhưrờimắtkhỏiTháiKỳ.Chỉcócáchhàngphụcnó.KiêuTôngkhôngcửđộng,TháiKỳcũngkhôngthể.Hàngphục…TháiKỳbắtđầuthìthầm.Hàngphụcsửlệnh…Bóngđenphíatrướcbắtđầuchuyểnđộng,áplựcdầntanđi.Lầnđầu

tiên,cậucóthểcảmthấythoảimáihơnmộtchút,dùrấtnhỏ.Hàngphụcsửlệnh…Sứcmạnhcủaconyêuquáiyếudần.Ánhmắtmờđivìmồhôicủacậu

bắtđầurõlại.Phíatrênlàbóngdángcủaconácthú,thứvũkhíđángsợcủanó vươn cao trên không đã hoàn toàn dừng lại.Đôimắt của cậu phát lựcmạnhhơn,bóngđenbắtđầutụlạithànhhìnhdạng.Đầutiên,nórunlênvàquắtlại,sauđótừtừgiãnnởra,phủlấytoànbộhuyệtđộng.TháiKỳkhôngsợhãi,cậuchỉcảmthấymộtgánhnặngđãđượcgỡkhỏingườimình.Đôichântêđiđãbắtđầulấylạicảmgiác.

“Hàngphục…”Bóngđendầnthulạinhỏhơn,chuyểnthànhhìnhđángmộtconbò,sau

đó thànhmộtconhổ, rồi lại thànhmộtconchimưngkhổng lồ, rồi thu lạithànhmộtconrắn.Nócứbiếnhìnhnhiềulần,nănglựccủanóvượtxayêu

quáibìnhthường.Cuốicùng,nóbiếnthànhmộtconchónhỏngồitrướcmặtTháiKỳ.

“Hàngphụcsửlệnh…”TháiKỳchỉvềphíatrước,nhậnlấyThiênÝ.Trongkhoảngkhắcấy,sứclựctừánhmắtcủacậuđộtnhiênbiếnmất.

Cậukhôngcònđủsứcchống lạinónữa,một lựcgìđóđang tiến thẳngvềphíacậu.Bàn taynhận lấyThiênÝnhưcómột sứcmạnhkhổng lồkhiếntoànthâncậurunlên.

“Quỷmịhàngphục,âmdươnghòahợp.”Mộtdòngsuynghĩtrànratừlòngbàntay.NGẠO.Ngạo,ngạo,ngạo,ngạo,ngạo,ngạo.TháiKỳbịcuốnvàonhữngâmthanhấy,nhữngảoảnhliêntụchiệnra

trongđầucậu: conngười, chơiđùa, rờikhỏi, cùngcơngió,ngọncờ, tungbay,roida,đánhđập,chạmvào,múcnước.Tấtcảnhưtrànra.

“Lậptứctuânlệnh!”Chỉcònlạitrựcgiác.“Hàngphục!NgạoLãm!!”Conchóđứngdậy.Qualớpsươngmù,TháiKỳcảmthấynótrôngnhư

mộtconchóshiba.Nhưđáplạisuynghĩcủacậu,quamỗibướcđi,thânảnhcủanócànglúccàngnhỏdần,bộlôngchuyểnsangmàunâu.

Mìnhthíchmộtconchóconvớibốnchânmàutrắng.NgạoLãmnghetheolờiTháiKỳvàbiếnthànhmộtconchócon.Khi

conchóngồixuốngkếbên,TháiKỳthấynótrôngnhưmộtconchóshibachốnquênhàcủamình.

“NgạoLãm…”TháiKỳcúingườixuốngvàconchóngẩnmặtlênnhìncậu,nhẹnhàng

vẫyđuôi.Cậuvươntayrachonóliếmlấybàntaymình,đểcáilưỡiấmápcủanóđungđưatrênnhữngngóntay.TháiKỳkéoconchóđếngầnvàômlấynó.Bỗngdưng,đôichâncậumềmđi,TháiKỳngồibệtxuốngđất.

9.4“Khôngthểtinđược…”TháiKỳvẫnkhôngthểtinđượcvàonhữnggìmìnhđãlàm.Sâutrong

lòng,cậucảmthấymìnhkhôngphảiconngười,nhưngcũngkhôngphảithúvật,màlàmộtphầncủathầnlựcvôcùngmạnhmẽ.

Mìnhkhôngphảiconngười.Cuốicùng,cậucũngtinchắcmìnhlàkỳlân.Mìnhquảthậtkhôngphảiconngười…TháiKỳđãhiểuđượckỳlânlàmộtloạisinhvậtnhưthếnào.Kỳlânlà

mộtphầncủaThiênGiới,cóthểhiểuvàtruyềnđạtđượcThiênÝ.Cậuđãrấtlolắngvàbốirối,cậukhôngthểtinđượcsâuthẳmtrongcơthể,ngoàibảnthânmìnhcònmộtngườikhác.Nhưngcuốicùngcậucũnghiểu,năng lựcmìnhsởhữucòncaohơngiớihạnmàcậuđãtựđặtratrướcđây.Cậuđược

liênkếttrựctiếpvớitrờicao,tuynhiên,nănglựcấyquálớnđểcơthểnhỏbénàychứađựng.

“Khôngthểtinđược…”Tiếngnói ấyđộtnhiênkéoTháiKỳ trởvề thực tại, giúp cậunhớ ra

rằngvẫncònmộtngườiởđó.TháiKỳvộivàngquaylạithìthấyKiêuTôngđangsữngsờngồitrênmộttảngđá.

“KhôngngờNgườicóthểhàngphụcđượcmộtconthaothiết.”TháiKỳcốgắngđứngdậynhưng toàn thâncậukhôngcònmộtchút

sứclựcnào,đôichânrunrẩykhôngthểđưathânngườitiếnlênphíatrước.“Ngườicósaokhông?Cóbịthươngchỗnàokhông?”“Không…”TháiKỳômNgạoLãmvàolòngvàngồixuốngbêncạnhKiêuTông.

Tuyngọnđuốcđãsớmtắtnhưngánhsángbạcphảnchiếutrênváchđãcònđủđểthấybóngdángngườibêncạnh,huyệtđộngnàykhônghẳnlàmộtcáihang tối đen. TháiKỳ quay sang bên cạnh kiểm tra thương thế củaKiêuTôngnhưngdùxemđixemlạinhiềulầnthìvẫnkhôngthấymộtvếtthươngnặngnào.

“Ngàibịthươngởđâu?Gãychânà?”TháiKỳnghiêngđầunhìnKiêuTông.

KiêuTông chỉ lắc đầu trả lời: “Thần không bị thương.”Đôimắt đỏmáutỏaramộttianhìnkhóhiểu.“XinlỗivìđãgạtNgười.”

TháiKỳngâyngườiramộtlúcrồichợthiểuraýcủaKiêuTông.“KiêuTôngTướngquân…”Khi TháiKỳ thúc giụcKiêu Tông chạy khỏi đây, anh hiểu rõmình

khôngthểcửđộng.Chỉcầnmộtdichuyểnmộtbướcthôi,TháiKỳsẽmấttậptrungvàtấtcảsẽkếtthúc.Anhkhôngthểđểchúkỳlânnhỏđangdùnghếtsứclựcđốimặtvớiconthaothiếtcóthờigiannghỉngơi.Vìthếnênanhđãchọnkhôngcửđộng,anhkhôngthểlàmTháiKỳmấttậptrung.Anhcứimlặngngồiđó,khôngđểTháiKỳcảmnhậnđượcsựtồntạicủamìnhvàquansátcậu.Cứthế,lặnglẽnhìnđứatrẻtrướcmặtmìnhkhốngchếconyêuquáimạnhmẽkia,vàanhđãhiểuthếnàolàlòngkiênđịnhTháiKỳđãnhắcđến.Lúcấy,trongcáihangnày,ngoàilòngkiênđịnhtrànngậpra,chỉcònmộtthứcóthểchuyểnđộng,đólàthờigian.AnhtinvàotìnhcảmcủaTháiKỳdànhchomình,dùKiêuTôngvốnđanghivàbắtđầungạcnhiênvềđứatrẻấy.

“CảmơnNgườivìđãcứumạngthần.”“Không…”TháiKỳlắcđầu.NếukhôngcóKiêuTônggiúpđỡ,cậuđãsớmthuacuộc.Chỉcầnlơlà

mộtphútthìngaycảmạngsốngcủaKiêuTôngcũngkhônggiữđược,đểgiữvữngtinhthầnvàđốimặtvớiconyêuquái,cầnphảicódũngkhívàsựtừngtrảihơnngười.

“Tamới là người phải cảm ơn…Kiêu Tông Tướng quân, ngài thậttuyệt.”

“Lờinàythầnkhôngdámnhận.”KiêuTôngvừacườivừachỉnhtranglạimáitócdẫmmồhôicủaTháiKỳ.“Thầnkhôngthểtinvàomắtmình,Đớiquốcđượcbảovệbởimộtkỳlânmạnhmẽđếnthế.”

TháiKỳnhìnngườiđànôngtrướcmặt,đôimắtanhtỏavẻấmáp.Mìnhđúnglàkỳlân…ĐôibàntayđangđưavềphíaTháiKỳthậtdịudàng,nhưngtronglòng

mình,cậulạikhôngthểvuilênnổi.Và mình chắc chắn… Kiêu Tông Tướng quân không phải là quốc

vương…9.5“Chuyệngìđãxảyra?”TrinhVệcắnmóngtaytrongkhimặtDungKhảkhôngcònchúthuyết

sắc.“LýTraiTướngquânđãtỉnhlạichưa?”

TấtcảtùytùngcủaLýTraiđềuhoảnghốt.Trờivừahừngsángthìmộtnhânyêuđộtnhiênđemchủnhâncủahọvề trong tình trạngbất tỉnh, trênngườiđầythươngtích.SaukhiđặtLýTraixuống,nhânyêukhônggiảithíchgìmàlậptứcbiếnmấtvềphíaHoàngHải.TìnhhuốngtrởnênvôcùngkhóxửkhiếntùytùngcủaLýTraikhôngbiếtănnóivớicáctiênnữthếnào.LýTrai,ngườivừađượcgiaomột trọng tráchvôcùngnặngnềnay lại trởvềtrongtìnhtrạngbấttỉnh,họcốgắngđánhthứccôdậynhưngđếnchiềuvẫnkhôngcómộtdấuhiệuhồiphụcnào.

“ChúngtôiđãtintưởngvàtraoTháiKỳchoLýTraiTướngquân.NayngàiđãtrởvềnhưnglạikhôngđemtheoTháiKỳ,rốtcuộcchuyệngìđãxảyra?”

NhưngchodùcáctiênnữgiậndữđếnđâuthìLýTraivẫnkhôngtỉnhlại.

“NếucóchuyệngìxảyrathìcảLýTraiTướngquânlẫntiênnữchúngtôiđềukhônggánhvácnổi.”

KhicáctiênnữcốđánhthứcLýTraithêmmộtlầnnữathìbấtchợthọnghethấymộttiếngđộngởngoài.

“Gìvậy?”TrinhVệnhìnlêntrời.Mộttiênnữliềnchỉvàokhôngtrungvànói:“TrinhVệ!Nhìnkìa,một

consôngu!”“KiêuTôngTướngquân…!”Dướiánhtrờichiều,bộlônglấplánhánhmặttrờicủaconsônguđang

tiếnđếngần,kếbênnólàmộtconthiênmã.MộttrongnhữngtùytùngcủaLýTraithétlên:“PhiYến.”ConsônguvớichiếcđuôidàicùngPhiYếnbayngangquacănlềuvà

đápxuốngkếmộtnhómngười.TrênlưngnólàKiêuTông,tayanhđangômmộtđứatrẻ,tấtcảmọingườiđềuxungquanhđềureolênvuisướng.

“KiêuTôngTướngquân!”TrinhVệ len vào dòng người và chạy vềphíaconsôngu.“Cóchuyệngìxảyravậy?”Côhoảnghốtthétlên.

KiêuTôngchỉimlặng.“TháiKỳ…”“Ngườichỉthiếpđithôi,khôngbịthươngtíchgì.”NgheKiêuTôngnóithế,TrinhVệchồmngườilênxemTháiKỳ,trong

vòng tayanh làmộtđứa trẻđangngủsay, trênngườihoàn toànkhôngcóchútthươngtổn.Cuốicùng,côcũngthởphàonhẹnhõm.

“Chỉcầnngàibìnhyênlàtốtrồi…”KiêuTôngđemTháiKỳtừconsônguxuốngđấtvànói:“Nếukhông

làmphiền,xinhãyđểtôiđemNgườivềcungnghỉngơi.”“Nhưngtrướctiênxinhãygiảithíchgiúpchúngtôichuyệngìđãxảy

ra,sauđó,chúngtôisẽtrảlời.”Kiêu Tông mỉm cười: “Chỉ là Bồng Sơn công mệt quá thôi. Có lẽ

Ngườiđãthiếpđitrênđườngvề.”“ChúngtôiđãđềnghịngàiđưaTháiKỳvềvàogiữatrưa,saođếngiờ

nàymớivềđến.Việcnàyquảthậtkhôngthểchấpnhận.”“Tarấttiếc,nhưngmauđưaNgườihồicungtrước,tachắcQuývịtiên

nữđâycũngkhôngcóýđịnhđánhthứcNgười.Đếnlúcđó,tasẽgiảithíchmọichuyện.”

Cóvẻnhưcóýgìđóđằngsau lờiđềnghịcủaKiêuTông,TrinhVệnhìnquanhvàthấyrấtnhiềungườiđãtụtậplạixemnêncôđànhgậtđầu.

“Phiềnngài…Xinmờiđihướngnày.”TrinhVệgậtđầuvềphíacáctiênnữ,tỏvẻđồngýrồidẫnđường,đivềphíacổnglớn.“Vậybâygiờ,ngàicóthểchochúngtôibiếtchínhxácchuyệngìđãxảyđượcchưa?”TrinhVệnói,saukhidẫnđoànngườivàonhữngconđườnggióbên trongBồngLưcung.

“Việchàngphụcđãtốnkhánhiềuthờigian.”TrinhVệmởtomắt,cảDungKhảvàcáctiênnữđicùngcũngthế,rồi

cáccôbắtđầuxìxầmbàntán.“Hàngphục?TháiKỳư?”“TabiếtBồngSơncôngvốnkhôngcósửlệnh.”“Vâng…Nhưngchuyệnnày…”“Đừnglo,tasẽkhôngđểlộtinnàyrangoài,dùsaođâycũnglàchuyện

không hay đối với Đới quốc. Nhưng giờ đây, chúng ta đã có thể tự hào,Ngườiđãcómộtsửlệnh.”

TrinhVệnhìngươngmặtđangtươicườicủaKiêuTôngrồinhìnTháiKỳvànói:“Vậy…”

“Đểhàngphụcsửlệnh,Ngườiđãphảiđốiđầuvớinótừsángsớmđến

giờ.”TrinhVệthởdàinhưvừagỡbỏđiđượcmộtgánhnặng.“Rathế…Xin

lỗivìđãtráchlầmngài.”“Khôngsao.”KiêuTôngbậtcười.Anhnhìnxuốngđứatrẻtrêntaymình,cólẽTháiKỳđãquámệtnên

mớithiếpđi,gươngmặttrônghơixanhxao.Tuynhiên,việcnàycũngkhôngquantrọng,TháiKỳchỉcầnnghỉngơimộtlúclàsẽnhanhchónghồiphục.Naycậuđãcóthểhàngphụcđượcyêuquái,nhưvậy,việcbiếnthânsẽchỉcònlàvấnđề thờigian.Bêncạnhđó,cậucũngkhôngbị thươngnêncũngkhôngcógìđánglo,chỉcầnchămsócmộtchútlàổn.

“Tốtquá…”“Ngườilàmộthắckỳrấtmạnhmẽ.TacũngkhôngngờNgườicóthể

hàngphụcđượcmộtconthaothiết.”TrinhVệlậptứcquaylạinhìnKiêuTông.“Ngàivừanóigì?”“Ngườiđãhàngphụcmộtconthaothiếtthànhsửlệnh.”“Làmsaocóthể…”Tất cả các tiênnữđềungạcnhiên, việcnàyhoàn toànkhông thể tin

được.Trướcgiờchưatừngcókỳlânnàohàngphụcđượcthaothiếtthànhsửlệnh.

“Ngaycảtacũngkhôngtinvàomắtmình.”KiêuTôngnhìnxuốngđứatrẻđangngủsayđếnđộlôngmicũngkhôngđộngđậy.“TuyđãmệtđếnthếnàynhưngNgườiquảthậtkhôngphảilàmộtkỳlânbìnhthường.Rồiđây,Ngườisẽchochúngtathấysứcmạnhcủamình.”

“Xinlỗi?”“Có thểQuý tiênnữsẽcảm thấyphiền lòngvìnhững lời ta sắpnói,

nếucógìmạophạmthìxinhãybỏqua.Takhôngcóýgì,chỉlàNgườisởhữusứcmạnhquálớnmàngaycảbảnthânmìnhcũngkhôngrõ,quảlàcóchútđánglo.”

TrinhVệlạinhíumày.“ChúngtacóthểnhâncơhộinàygiúpNgườitựtinhơn.Ngườiđãliều

mạngbảovệ ta,nhưngnếukhôngcó taởđó,có lẽNgườicũngkhôngcốgắngđếnthế.Nhưthếquảthậtvôcùngnguyhiểm.”

“Vâng…”“Tuykhôngphátrachútkhíchấtgì,nhưngNgườirấtmạnh.Tacũng

khônghiểutạisaoNgườilạithiếutựtinđếnthế.Nhưngrồiđây,khiNgườilớnlên,thậtkhiếnngườitacảmthấycảhạnhphúclẫnbấtan.”

“CảmơnngàivìđãlolắngchoTháiKỳ.”“Đólàviệctanênlàm.LàthầntửĐớiquốc,lẽratakhôngnênnóiđiều

này,nhưngởlạiBồngSơnthêmmộtthờigiancólẽsẽtốthơnchoNgười.”Đâylà lầnđầutiênTrinhVệnhìn thấygươngmặtkiênđịnhnàycủa

KiêuTông.Người đàn ông này quả thật vô cùng hiểu lý lẽ, tiếc làThiên

Khảiđãkhôngxuấthiện.Kiêu Tông nhìn xuống TháiKỳ đang ngủ say trên taymình và nói:

“Ngườilàmộtkỳlânrấtđặcbiệt…Thậtđángtiếc.”

ChươngX

10.1“LýTraiTướngquân,ngàiđãđỡhơnchưa?”TháiKỳthòđầuvàolềuvàthấyLýTraiđãngồidậyđược.

“BồngSơncông…”Đây làmộtchuyếnđi rấtdài, số lượng tùy tùngvàhành trangmang

theobịgiớihạnởmứcthấpnhất,vìthếnênbàybiệntronglềucũngrấtđơngiản,chỉlànhữngđồdùngtấtyếuchosinhhoạthàngngày.KhíhậuởBồngSơnrấtônhòanênlềuchỉđượclàmbằngvảibạtmỏng,bêntrongrấtrộngrãivàkínđáo.Đangnằmtrêngiường,vừathấyTháiKỳ,LýTraivộingồidậyvàkhoácthêmáovào,TháiKỳliềnngăncôlại.

“Khôngcầnđâu,ngàicứnghỉđi.”Rồicậutraochomộtngườitùytùngítnước.“Hômnaytacógiúpcáctiênnữlàmvàiviệcvặt,tiệnthểlấychongàiítnước.”

Lý Trai ngẩn đầu lên rồi cúi đầu xuốngmột chút và nói: “Cảm ơnBồngSơncôngđãquantâm.”

Người tùy tùngmờiTháiKỳngồixuốngbêngiường,cậunhìncôvànói:“VếtthươngcủaTướngquânsaorồi?”

“Cảmơnvìđãtặngthầnnướctiên.Mấychỗbịthươngđãkhôngcònđaunữarồi.”

“Tốt quá…” Thái Kỳ thở dài và vươn người lên. “Hy vọng chúngkhôngđểlạisẹo.”

LýTraimỉmcười.“Xinđừnglo,thầndùsaocũnglàtiênnhân,lạicòncónướctiên,vếtthươngcónặngđếnđâuthìcũngsẽsớmhồiphụcthôi.”

TháiKỳchớpmắt.“LýTraiTướngquânlàtiênnhânư?”“Chỉcầnlàtướngquâncủachâuhầusưlàcóthểnhậptiêntịchrồi,nếu

khôngthìlàmsaophụngsựchâuhầu.”“Tạisao?”ĐếnphiênLýTraingạcnhiên.“Ngườikhôngbiếtư?Châuhầukhông

phảingườibìnhthườngmàlàtiênnhân,nếukhôngphảitiênnhânthìkhôngthểravàothành.Châuhầusốngrất lâunêntùytùngcũngphảiđicùngđểphụngsựngài.”

“Ồ…”NhìngươngmặtvẫncònbốirốicủaTháiKỳ,LýTraichợtnhớracậu

đượcsinhravàlớnlênởBồngLaivàchỉmớivừavềđâykhônglâu.ChẳnglẽởBồngLaikhôngcótiênnhân?

“Thầntiênvốnkhôngcótuổithọ.”

“Cóchuyệnnhưvậysao?”LýTrainhẹnhàngthởdài.“BồngSơncông…Ngàicũnglàthầntiên,

chẳnglẽngàikhôngbiếtviệcnàyư?”“Ta?”“Vâng.Khi lênngôi, quốcvương sẽ nhập thần tịchvàkhônggià đi.

Hơnnữa,ngàicũngsẽkhôngdễdàngchếtđi,ítnhấtthìcũngkhôngchếtvìbệnhtật.”

“Ravậy.”“Kỳlâncũnglàmộtsinhvật thuộc thần tịch.Cũngnhưquốcvương,

Người cũng sẽ khônggià đi hay nhiễmbệnh, thương tích khônggiết chếtđượcNgườivàNgườicũngsẽkhóbịthươnghơnngườibìnhthường.Chỉcómộtsốbệnhmớicóthểgiếtchếtđượckỳlân.”

TháiKỳngạcnhiênvàsuynghĩmộtchút.“Vậy…Tacólớnlênnữakhông?”

“SaukhitrưởngthànhthìNgườisẽkhônggiàđi.”“Nhưvậyquảthật…rấtkỳlạ…”“Cáctiênnữcũngkhônggiàđihaychếtvìbệnhtật,cólẽhọđãquên

nóivớingàiđiềunày.”“À,vâng…”“Tiênnhânphụngsựquốcvương,châuhầuvàtùytùngcủachâuhầu

đềulàtiênnhân.”“Nếuchỉmìnhquốcvươngbấttử,cólẽmộtmìnhNgườicũngkhông

làmđượcgìnhiều.”Lý Tai cười gượng và nói: “Thần cũng không rõ vì sao, nhưng tiên

nhânkhônggiàđicũngnhưhếtvìbệnhtật,nhưngchỉtrongthờigianhọlàtiênnhânthôi.Sựkhácbiệtgiữatiêntịchvàthầntịchlàmộtngườicóthểrờibỏvànhậptiêntịchbấtcứlúcnào.”

“Vậy nếu không còn là tiên nhân, ngài sẽ già đi như những ngườikhác.”

“Vâng.Nhưngcũngcó ítngườichủđộngrời tiên tịch.Khi trở thànhtướngquân,thầnđãđượcnhậptiêntịch,nhưngnếuthầnrờibỏhoặcbịbãimiễnkhỏichứcvụnàythìthầnphảitrảlạitiêntịch.Nóicáchkhác,tiêntịchcủathầnlàdoquốcvươngbancho.Tấtcảtiênnhânphụngsựquốcvươngđượcgọilàđịatiên.”

“Ồ…”“Ngoàira,còncónhữngngườidựavàoýchícủamìnhmàphithăng

thànhtiên,khôngphụngsựbấtcứnướcnào,họgọilàphitiên,nhưcáctiênnữởBồngSơnnày.”

“Ravậy…”TháiKỳthởdài.“Trướcđây,tacóhỏiTrinhVệbaonhiêutuổinhưngchịấychỉbảorằngđãquênmấtrồi.CólẽTrinhVệđãsốnglâuđếnnỗikhôngcònnhớđượctuổitáccủamình.”

“Cólẽvậy.”LýTraimỉmcười.“Vìthếnênđừngquálolắngchothần.Sovớingườibìnhthường,thầnmạnhhơnrấtnhiều.”

“Tốtquá.”“À,đúngrồi,cònNgườithìsao?Ngườiđãkhỏehẳnchưa?”“Khôngthànhvấnđề.Lúcấytachỉhơimệtmộtchútvìsợmáuthôi.

Lẽratađãđếnthămngàisớmhơnnhưngcáctiênnữkhôngchotarangoài.”“Làdolỗicủathần…”Nhìnánhmắt tự tráchmìnhcủaLýTrai,Tháikỳanủi cô: “LýTrai

Tướngquân,khôngphảilỗicủangài.Cũngbởivìtalàkỳlânnênmới…”“Không…”LýTrailắcđầunhưngkhôngnóiđượclờinào.CôđãquácoithườngHoàngHảivàđánhgiáthấpyêuquáiẩnnấpở

chốnbiểngióấy.Chỉdựavàochúttàimọnvàtựtinmàcôdámnghĩrằngmìnhcó thểđánhbại được chúng.Hơnnữa, cô cònđi cùngmộtvị tướngquân khác, tuy chỉ một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ trước KiêuTông.Lúcấy,côcũngcólinhcảmhuyệtđộngnàyrấtnguyhiểmnhưngvìkhôngmuốnbịxemthườngnênvẫntiếnvào.

“Thầnxinlỗi…”“Tađãnóirồi,LýTraiTướngquânkhôngcólỗi.Aimàbiếtđượccó

mộtconthaothiếtởtrongđóchứ?Hơnnữa,ngàicònđỡgiúpmộtđònđểtacóthờigianchạyrangoài.Nếukhôngnhờngài,cólẽtacũngkhôngbiếtlàmthếnàođểhàngphụcđượcsửlệnh.”

LýTrainhìnđứatrẻđangngồikếbên,nókhônghềnghĩnhữngviệcấylàđángxấuhổ.“Ngườivôcùngnhântừ…”

“Tachỉnóisựthậtthôi.”Vẻmặt thành thậtcủaTháiKỳkhiếncôbậtcười.“Nhưng thầncũng

vẫnphảicảmơn.Nhờvàonướctiênngườimangđến,thầnmớicóthểxuốngnúikịpdịpthuphânnày.”

TháiKỳchợtrunlên.“Xuốngnúi…”Đâylàchuyệnđươngnhiên.LýTraikhônggiốngvớicáctiênnữởBồngSơn.Vàothuphân,ngày

AnHạptiếptheotrongnăm,LệnhTốnmônởphíaĐôngNamHoàngHảisẽmởra.Nhưvậy,LýTraisẽchỉcònởBồngSơnnửathángnữa.

Vậy…TháiKỳrờilềucủaLýTraivàđáplạinhữnglờihỏithămcủanhững

ngườiquađường,bấtchợtcậudừnglại.Nếuvậy…10.2“Ngườisaovậy?”MộtđôitayđặtlênvaiTháiKỳ.Khi giậtmìnhnhìn lại thìTháiKỳ thấyđó làKiêuTông.Trongkhi

ngâyngườira,cậuđãvôýmàtheothóiquenđivềphíakhulềucủaKiêuTông.

“RalàKiêuTôngTướngquân…”MaymàKiêuTôngTướngquânvẫncònởđây.Khi nhận raLýTrai vàKiêuTông sẽ sớmxuống núi, TháiKỳ cảm

thấybốirối.Bịngườikhácnhìnthấymìnhđangđithẫnthờ,cậucóchútxấuhổnênđànhgượngcười,nhưngkhinhìnthấybộikhôigiápđentuyềntrênngườiKiêuTông,cậulạinhíumày.ĐólàbộgiápanhđãbậnvàongàyđầulênBồngSơncũngnhưlúcđisănsôngu.

“Ngườicósaokhông?”“Có…”“Saonào?TrôngmặtNgườicóvẻnghiêmtrọnglắm.”TháiKỳđịnhnóigìđónhưngkhôngbiếtphảimởmiệngthếnàonên

đànhthởdài.“Chỉlàtađangsuynghĩ,cònkhôngtớimộtthángnữalàđếnngàythuphân…”

KiêuTônggậtđầu.“Đâycũnglàlúcphảixuốngnúirồi.Nhữngngườikhônggiỏivõđãđềnghịthầnđịnhngàyxuốngnúi.”

“Vậysao?”TháiKỳnhìnvềphíaKiêuTông.“Saongàilạibậngiáp?”“À, cái này…”Chưa nói hết câu,KiêuTông đã quỳ xuống. “Người

đếncũngvừađúnglúc.Thầnđangđịnhđếntừbiệtđểxuốngnúi.”“Hả?”TháiKỳngâyngườinhìnKiêuTông,nhữnglờinàynhưgiáng

mộtđònmạnhvàotâmcancậu,gươngmặtnhỏbétrắngbệchra,khôngcònmộtgiọtmáu.

“ThầncũngđịnhđếntừbiệtLýTraiTướngquân.”“Vậyngàisắpxuốngnúi…?”KiêuTôngmỉmcười.“Vâng,thầnđịnhtìmthêmmộtconsôngutrên

đườngvề.Rấtnhiềungườicũngđềnghịđicùng,cứtưởngsẽkhôngkịpgặpđượcNgườiđểtừbiệt.Maymà…”

TháiKỳnhìnquanhvàpháthiệnralềucủaKiêuTôngđãbiếnmất,trảlạitoànbộkhuđấttrốngrỗng.

“Ngàiđịnhbaogiờxuốngnúi?”“Ngaybâygiờ,chúng thầnsẽđibằngngựa,nếukhôngsẽkhôngkịp

đếnHoàngHảikhiđêmxuống.”“NhưngchẳngphảibuổitốiởHoàngHảirấtnguyhiểmsao?”KiêuTôngbậtcườivàđứngdậy.“Sônguchỉ rangoàivàobanđêm

nênphảiđilúcnàymớibắtđượcchúng.”Vừanghĩđếnnhữngnguyhiểmđangrìnhrậpởchốnbiểngióấy,Thái

KỳchợtnhớraKiêuTôngđãbắtđượcmộtconsôngu.AnhđãđếnHoàngHảinhiềulầnmớibắtđượcKếĐô.

“Vậy…NgàicótrởlạiđâyvàongàyAnHạptiếptheokhông?”“Nếukhôngbắtđượcmộtconsôtrênđườngvềthìcólẽ…”TháiKỳkhôngbiếtphảinóigìtiếptheo,nhưnglạivôýmởmiệngnói:

“Vậy…Ngàicóthểsẽtrởlạiđây?”

KiêuTôngnhìnTháiKỳ. “Không,mỗingười chỉ cómột cơhộivàoBồngSơn thôi.”Anhmỉmcườivànhắc lại choTháiKỳ: “Nếumuốnghéqua,thầnchỉcóthểđếntrongngàyAnHạp,nhưngchuyệnấylàkhôngthểđược.”

Đólàcâutrảlờiduynhất.ChodùKếĐôbaynhanhđếnđâuthìcũngkhôngthểvượtquaHoàngHảichỉtrongmộtngày.Muốngặplạinhau,họphảihoànthànhchuyếnđisăntrướckhiLệnhTốnmônmởravàogiữatrưa,nhưngnếuquaylạiBồngSơnthìsẽkhôngvềkịpthờigianđóngcửa.

“Ngàilàtướngquâncủavươngsư,chúngtasẽcócơhộigặplạinhauphảikhông?”

TháiKỳnhìn thẳngvàoKiêuTôngkhiếnanhđànhcườikhổ. “Đángtiếclàkhông?”

“Tạisao?”“Thầnkhôngđịnhtrởlạivươngsư.ThầnsẽtrảlạitiêntịchvàrờiĐới

quốc.”TháiKỳvôýnắmchặttay.“Tạisao…?”“Thầnkhôngthểchịuđượcsựhổthẹnnày.”TháiKỳmởtomắtvàrồicúiđầu.“ThầnkhôngcóýtráchNgười,chỉlàthầncảmthấymìnhđủtưcách

trởthànhquốcvương.”“Nhưng…”“Đừng lo. Lúc nào cũng có cơ hội cho người như thần ở các nước

khác.”TháiKỳngẩnđầu lênnhìnKiêuTông.“Vậyýngài là…chúng tasẽ

khôngcòncơhộigặplạinhau?”“Sợlàvậy.”KiêuTônglạimỉmcười.TháiKỳcảmthấyKiêuTôngkhônghềlưuluyếnkhiquyếtđịnhrờiđi,

nếugiờnàycậucònngủchắcanhtacũngsẽkhôngnóilờitừbiệtmàxuốngnúi.

“Nếumuốnsănsôngu…Vẫncònthờigianchođếnngàythuphân…”TháiKỳthuyếtphụcKiêuTôngmộtcáchkhókhăn.

Anhchỉcườinói:“Thầnkhôngthểlàmthế,thầnkhôngphảilàngườiđược chọn cũng như không còn lý do gì để ở lại Bồng Sơn. Thần khôngthíchbịngườikhácdịnghịrằngvẫncònbámvíuvàocáihyvọnglàmvuamàkhôngchịuxuốngnúi.”RồianhxoađầuTháiKỳ.“Đừngbuồn,RồiđâyNgườisẽtìmđượcngườivĩđạihơnthần,ítrathìcũngkhiêmnhườnghơn.”

NóirồianhbậtcườinhưngTháiKỳkhôngthểcườitheo.Bấtchợt,cómộtngườilêntiếnggọiKiêuTông,anhgiơtayrahiệurồiquỳxuốngthilễvớiTháiKỳvànói:“ThầnphảiđitừbiệtLýTraiTướngquânrồi.”

“Vâng…”KiêuTôngđếnthămLýTrairồinhanhchóngtrởvề,trongkhoảngthời

gianấy,TháiKỳchỉđứngthẫnthờ,khôngrờiđi,dùchỉmộtbước.“Xinhãybảotrọng,chúcNgườivạnthọvôcương.”KiêuTôngnóikhi

đếnbêncạnhKếĐô.Đólàlờichiatay.KhiTháiKỳgậtđầu,anhđặtbộyênlênlưngKếĐô,

rồiđâyhọsẽkhôngbaogiờgặplạinhau.Trongthanhtâmnhỏbécủamình,TháiKỳcảmthấyvôcùngđauđớn,nhưngcậukhôngcócáchnàongănKiêuTônglại.

“Tạmbiệt.”SaukhiKiêuTôngnóilờitừbiệtcuốicùng,anhquaylưngrờiđi.

TháiKỳcứđứngđó,nhìntheobónglưnganh.CậumongKiêuTôngsẽquay lạinhìn,nhưngcậubiếtanhsẽkhông làmthế.Nếu làLýTrai,côsẽchiềulòngđứatrẻngưỡngmộmìnhmàởlạithêmvàingày,thậmchíởlạichođếnsátngàyAnHạptiếptheo,nhưngKiêuTôngkhôngphải làngườinhưthế.KiêuTôngcưỡi lênKếĐô,saukhinhữngngườiđicùngcũngtừbiệtTháiKỳ,từngngườimộtrađi.Chờchohọlêntọakỵhết,KếĐôtừtừtăngtốc.KiêuTôngvẫnkhôngquayđầunhìnlại.

10.3Mặt trăng đã lên cao. Ánh trăng bạc xuyên ra lớn rèmmỏng,chiếusángchiếcgiường.Giờnày,KiêuTôngvànhữngngườiđicùngcólẽđangcắmtrạiởHoàngHải.Ởđócónguyhiểmkhông?Hayhọsẽsănsôngutrongđêmvàchờđếngầnsángmớinghỉngơi?

“Khôngngủđượcà…?”SánTửhỏi.TháiKỳliềnthôivuốtvebộlôngcủacô.“LýTraiTướngquânsẽởlạithêmmộtthờigiannữa,phảikhông?”“Vâng…”TháiKỳkhôngthểnghỉngơi.Cậucứlănqualănlại,cuốicùngkhông

chịunổimàrờigiường.“Tamuốnđidạomộtchút…Đượckhông?”“NgườikhôngthểđiHoàngHảivàolúcnày.”SánTửbiếtTháiKỳnghĩgì,cậuchỉcúiđầu.“Nhưthếrấtnguyhiểm?”“Vâng.”Họcóthểgặploạiyêuquáimạnhnhưthaothiết.Nghenóicórấtnhiều

ngườibỏmạngởHoàngHải,hơnnữa,nhómcủaKiêuTôngcũngkhônglớn.“NgạoLãm.”“Vâng?”Dướigiườngtruyềnraâmthanhđáplại.GiọngcủaNgạoLãmrấttrầm.Trướcđây,nómanghìnhdángmộtcon

chónhỏ,nhưnggầnđâythìđãbiếnthànhmộtconchóđỏ.“NgạoLãm,ngươi có thểđibảovệKiêuTôngTướngquânchođến

khingàiantoànrờikhỏiLệnhTốnmônkhông?”“Thầnkhôngthể.”NgạoLãmtrảlờingắngọn.“Thầnphảiởbêncạnh

Người.”

“Ngươikhôngthể…Ngaycảkhitayêucầuư?”“Lúcnày,sựantoàncủaNgườilàtrênhết.Hơnnữa,KiêuTôngcũng

khôngphảilàquốcvương.”Lạinữa…TháiKỳcắnmôi.NếucócáchnàogiữKiêuTônglạihaychỉ

đơngiảnlàbảovệanhđếnLệnhTốnmôn,cậusẽlàmtấtcả.GiámàKiêuTônglàquốcvương?NhưngtạisaokhôngcóThiênKhải?Giánhư…

Vậy…TháiKỳbuồnđếnrơilệ,cứnghĩđếncảmgiácấy,cậulạimuốnkhóc.Đólàchuyện…chỉcókỳlânmớirõ.TháiKỳmởtomắtrồinhanhchóngnhắmlại,timcậuđậpmạnh.Tạisao?TháiKỳ vẫn còn ngạc nhiên về những suy nghĩ ấy, tại sao chia tay

KiêuTônglạiđauđớnđếnthế?NgườicậuthíchlàLýTraicơmà,cậuvẫnthườngmongmuốn Lý Trai có thể trở thành nữ vương. Lý Trai cũng sẽxuốngnúi,nhưngtạisaoTháiKỳlạikhôngđauđớnnhưvậy.Cậulặng lẽxuốnggiường,cứnằmtrêngiườngthếnàythìnỗithốngkhổnàysẽhànhhạcậumãi.

“TháiKỳ…”“Tachỉrangoàimộtlátthôi.”Mặc trênmìnhbộđồngủ,TháiKỳchánnảnbướcxuốngnhữngbậc

thềmđá.ChỉcómộtconđườngdẫnxuốngBồngSơnnhưngởHoàngHải,cònhàngvạnconđườngkhácdẫnrangoài.Hơnnữa,KiêuTôngsẽđisăntrênđườngvềnênanhsẽkhôngđiđườngchính.MộtkhiđếnHoàngHải,sẽrấtkhótìmrahọ,KiêuTôngsẽvượtquanhữngnguyhiểmchốnHoàngHảiđểđếnLệnhTốnmôn,vàsaungàyAnHạp,anhsẽrangoàidãyKimCươngSơn.Khiđó,sẽkhôngcáchnàođuổitheoanhđược.SaukhivềlạiĐớiquốc,anhsẽrútkhỏivươngsưvàrờinước.DùđiđâuthìTháiKỳcũngkhôngthểgặplạianh.

Khôngthểgặplại…TháiKỳđãkhôngchọnKiêuTông,vìthếnênanhphảirờiĐớiquốc.

ĐốivớiKiêuTông,cậuchỉlàmộtđứabémườituổivôdụng,ngườikhôngsợtrời,khôngsợđấtnhưanhnhấtđịnhsẽnhanhchóngquêncậu.Nhưthếchẳngkhácgì sinh ly tửbiệt, càng rờixaBồngSơn, anh sẽ từ từquênđiTháiKỳ,mốidâyliênkếtgiữacậuvàanhsẽngàycàngyếuđi.SaukhiLệnhTốnmônđónglại,haingườisẽkhôngcònquanhệgì.

TháiKỳđứngdậy.10.4“TháiKỳ!”NhìnthấyTháiKỳđangngồiyênthìđộtnhiênđứng

dậy,SánTửvươntayravàômlấycậu.“Đừngđi!Đêm…”Đêmkhácngày,hơnnữa,bâygiờđãrấtkhuya,tửkhítrànngập,yêu

quáicũngrangoàinhiềuhơn.

“Không!TháiKỳ…”TháiKỳđẩytaySánTửra,cậukhôngthểchịuđượcvòngtaynày.Nếu

khôngđi,cậusẽkhôngcòncơhộigặplạiKiêuTông,cậukhôngthểchịunổicáicảmgiácấy.

“SánTử, cô làm saovậy?”DungKhả chạyvàoLộThiến cungxemchuyện gì đang xảy ra,một vài nữ tiên cũng vào theo với gươngmặt hốthoảng.

Cậubiết,chodùchạynhanhđếnđâuthìSánTử,NgạoLãmvàcáctiênnữcũngsẽđuổikịp,nhưngcậuphảiđi.SánTửđápxuốngphíatrướcvàômlấy Thái Kỳ, cô không thể để chủ nhân củamình đi HoàngHải lúc đêmkhuyathếnày.VếtthươngcủaLýTraicùnghơimáutrênngườiNgạoLãmđãkhiếnTháiKỳphảingủsuốtmộtngàymớihồiphụclạivàđiđứngđược.Khôngcónănglượngthìcũngkhôngcósứcmạnh,nếugặpphảiyêuquái,TháiKỳsẽkhôngđủsứcđểthuphụcchúng.Khichủnhânsuyyếu,sửlệnhcũngyếuđitheo,chodùlàSánTửhayNgạoLãmthìmốidâyliênkếtgiữasửlệnhvàkỳlânlàkhôngthểtáchrời.Bêncạnhđó,nếugặpphảiyêuquáimạnhnhưNgạoLãmthìsẽkhôngđủthờigianđểthoátthân.SánTửđãhạquyếttâm,côphảingănTháiKỳlại.

“TháiKỳ!”NhưngTháiKỳđãnéđượcvòngtaycủacô.SánTửthẫnthờnhìnđôi

bàntaytrốngrỗngcủamình,rõràngcôđãbắtđượcTháiKỳ.CôlạingầnngạimộtlúcrồitiếptụcníukéoTháiKỳnhưngđôibàntayvẫnrỗngkhông.Đứatrẻấychỉchạymộtmạchvềphíatrước,tạisaocôlạikhôngbắtđượcnó?

Cũngnhưlầntrước.SánTửđộtnhiênmởtomắt.CũngnhưkhihàngphụcNgạoLãm,nhưcógìđóđãnguyềnrủacô,SánTửkhôngthểlàmtráilờiTháiKỳdùcôcốđếnđâu.

Tạisao?TuyđãbắtđầulấylạinănglựcnhưngTháiKỳvẫnchỉlàmộtchúkỳ

lânnhỏ.“NgạoLãm!”NghethấytiếnggọicủaSánTử,mộtconquáivậtxuấthiệntừváchnúi

vàcảnđườngTháiKỳ,nhưngcậuđãdùngphápthuậtgìđóđểvượtquanó.Sán Tử lại phóng về phía trước để ngăn Thái Kỳ lại nhưng cậu đã tránhđược. Cô cố vươn người lên và tóm được cổ tay cậu nhưng Thái Kỳ đãnhanhchónggiậttaylại.Saukhicốgắngthêmvàilầnnữa,SánTửcũngđãnắmđượcchéoáocủaTháiKỳ.

“TháiKỳ,làmơn…Đêmrồi…”TrướckhiSánTửkịpnóihếtlời,cáctiênnữchạyphíasauđộtnhiênimbặt.

Cảmgiáccăng lên từbộáongủđãbiếnmất,nó từ từnhẹnhàng rơixuốngtaySánTử.

“Ah…”SánTửthốtlên,cáctiênnữcũngthế.Theoánhmắtcủacác tiênnữ,cônhìn lênbầu trờivà thấydướiánh

trăng, trên những vách đá đen nhánh, cómột thân ảnh đang đứng ở lưngchừngnúi.Trướcđôimắtngạcnhiêncủahọ,conthầnthútỏalânquang,baythẳnglênbầutrờiđêm.

“TháiKỳ…”Bộbờmngắncómàunhưsắtthép,bộlôngđentỏaánhbạclấplánh,

bốnchânvàđầuđentuyền,trêntránlàmộtchiếcsừngmàutrânchâu.PhảiđuổikịpNgười.SánTửnắmchặtbộáongủ trên tay.Tuynhiên,khôngmột sinhvật

nàotrênthếgiớinàycóthểđuổikịpkỳlânđangphinướcđại.10.5TháiKỳchỉbiếtchạyvềphíatrước.SaukhinétránhNgạoLãm,

đẩySánTửravàbắtđầuchạy,cậuthấycơthểmìnhcànglúccàngnhẹđi,cứthế,chạythẳngvềphíatrướcnhanhhơn,chođếnkhinhậnramìnhđangbaytrênbầutrờiđêm.Saumộtvàibước,cậuthấymìnhđãbiếnthân,LộThiếncungđãbịbỏlạiphíaxa.Cậukhôngcảmthấykhóchịucũngnhưđauđớn,trongthanhtâm,TháiKỳchỉbiếtchạyvềphíatrước,tứchirasứcphinướcđại.Saumộtvàibướcnữa,cậuđãđếnPhủĐộcung,nhữngngọnđuốcdonhữngngườileonúithắplênkéodàimộtdảiphíadưới.Rồiđếnconsôngu,KiêuTôngnhìnconkỵthú,anhđangchuẩnbịchochuyếnđisănđêmthìbấtchợtdừngtay.

“Gìvậy?”ConsôngunhìnlênmộtgóctrờivàrúlênkhiếnKiêuTôngtưởngrằng

cóyêuquáitấncôngnhưngnólạikhônghềbịkíchđộng.Anhcaumày,nhìntheohướngánhmắtcủanórồinhậnracómộtcáigìđóđangđến.Giữaánhtrăng,conthầnthútuyệtđẹpđangphinướcđạivềphíaanh.

Hắckỳ!Khicáisuynghĩấyvừabậtrathìcảmgiáclưuluyếncũngtrànvề.Anh

khôngchophépmìnhquágắnbóvớiTháiKỳnênmớiquyếtđịnhxuốngnúisớm thế này.Những người chưa ngủ cũng ngẩn đầu, nhìn về bầu trời vàđồngloạtthốtlênkinhngạc.Chiếcđuôilấplánhnhưánhlửađomđóm,conkỳlânđápxuốngmộttảngđávàquansátkhutrại.Giữanhữngbụicỏvàđátảnglànhữngcănlều,hànhtrangvàđoànngườiđangngâyngườinhìnlêntrời,xungquanhlànhữngngọnđuốc.

“Quảlà…mộtkỳlântuyệtđẹp.”NgườiđầutiênhoànhồnlạilàKiêuTông,anhmỉmcười,đặtchiếcyênxuốngđất. “Người saovậy,BồngSơncông?Đếntiễnchúngthầnà?”

TháiKỳngầnngạimột lúc rồinhảy từváchđáxuốngđấtbằng.Cậubiếtmìnhđangphạmphảimộttộilỗikhôngthểthathứ.

“Xem raNgười có thể biến thân được rồi, xin chúcmừng. Thần vô

cùngvinhhạnhđượcdiệnkiếndungmạođộcnhấtnàycủaNgười,suýtchútnữathầnđãkhôngnhậnra.”

TháiKỳkhôngbiếtphảitrảlờithếnào.“TuyđãcósửlệnhnhưngNgườivẫnphảicẩnthậnhơn.Xinhãymau

hồicung!”ThấyTháiKỳvẫnđứngyênđó,KiêuTônglấyramộtmảnhvảitừhànhlýcủamình.“Haylà…Ngườicóchuyệngìmuốnnóivớithần?”

Kiêu Tông phủ mảnh vải lên người Thái Kỳ, cậu đã biến lại hìnhngười.TháiKỳcũngkhôngbiếtmìnhđãlàmthếnào,chỉđộtnhiêncảmthấyngườimìnhnặngđi.NhìnKiêuTôngđangchoàngthêmáochomình,TháiKỳchỉthấymỗiánhmắtấmápcủaanh,chúngkhôngcònđángsợnữa.

Nhưngvẫncònmộtnỗisợkhác,cậukhôngbiếtmìnhđanglàmgì.“KiêuTôngTướngquân…”ThiênKhảiđãkhôngxuấthiện…Nhưng đã không còn cách nào khác. Thái Kỳ quỳ xuống trong khi

KiêuTôngmởtomắtngạcnhiên.“Công…?”TháiKỳcúisâuđầuxuốngđất,tựanhưvanxinKiêuTôngthathứ.“Thầnsẽkhôngbaogiờrờixa…Khôngbaogiờtráilệnh…Cũngnhư

mãimãi trung thànhvớiNgười.”TháiKỳđãphảnbộiThiênLý,phảnbộicáctiênnữ,quốcvươngvàtấtcảmọingười.“Thầnxinthề.”

Saomìnhlạicóthểlàmđượcviệcnày…?KiêuTôngtrầmmặcmộtlúclâu,ánhmắtcủaanhkhiếnTháiKỳđau

đớnđếnthởkhôngnổi.Vẫncònthờigianđểquayđầulại,nhưnglúcđó,mộtgiọngnóilạiđiềmđạmđộtnhiênvanglên.

“Tachấpnhận.”Đãkhôngcòncóthểquaylại,TháiKỳcúingườisâuhơn,cậukhông

cách nào đứng dậy nổi. Cậu đã phản bội họ, phản bội những người yêuthươngvà lo lắng chomình, phảnbội đất nước, quốc vương, thần dân vàphảnbộicảKiêuTông.Đãcònkhôngcònlốithoát.TháiKỳđặttránlênmủichâncủaKiêuTông,cảngườirunlênvìcảmgiáctộilỗi,trướcmặtcậuchỉcònlàbóngtối.

Mìnhmuốnvãnhồi.Cậumuốnthét lênrằngtấtcảchỉ làdối trá,nhưngnhữnglờiấynhư

nghẹn lại trong cổ họng.KiêuTông đỡTháiKỳ đứng lên, gươngmặt vôcùngngạcnhiêncủaanhrốtcuộccũngnởmộtnụcười.

“Đừngquáđalễ,TháiKỳ!”TháiKỳkhôngbiết phải trả lời ra sao, tất cảmọingườixungquanh

đềureohò.KiêuTôngbếTháiKỳlênvàxoaymộtvòng,nhưđểchomọingườithấykhôngcònniềmkiêuhãnhnàohơnchúkỳlânnhỏtrêntaymình.

AnhcườivớiTháiKỳvànói:“Tuyvẫncònnhỏ,nhưngngươirấtbiếtnhìnngười.”

TháiKỳkhôngthểchịuđượcánhmắtnàycủaKiêuTông,cậuquayvềphíasauvàthấySánTửcũngvừađến.

ChươngXI

11.1Rađóchínhlàquốcvương.KhithấytránTháiKỳđụngvàomủichânKiêuTông,SánTửnhậnra

ngườiđànôngấychínhlàtânvương.CôbiếtTháiKỳrấtsợKiêuTông,mộtnỗisợkhôngthểdiễnđạtbằnglời,nhưngcũngđãbắtđầuquenvớiviệcbêncạnhanhta.Đứatrẻnàyvốnnhútnháttrướcngườilạnêncôđãkhôngchoviệc ấy là đặc biệt. So vớiKiêu Tông, TháiKỳ gần gũi với Lý Trai hơnnhiều,điềunàykhiếnSánTửrấtngạcnhiênvìsaoTháiKỳcứmộtmựcđòiđitìmanhta.ĐuổitheolinhquangcủaTháiKỳđếnHoàngHải,nhữngsuynghĩấycứxoaytrongđầucô.VìsaocôkhôngthểđuổikịpTháiKỳ?VìsaoTháiKỳlạiđộtnhiênbiếnthân?CólẽtấtcảlàdoýchícủaTháiKỳ,sựkiênđịnh,lòngmongmỏiđượcgặplạiKiêuTôngđãchiếmlấytoànbộtráitimcậu,giúpcậucóđượcsứcmạnhđểvượtquatấtcả.

KhiTháiKỳ vô thức né tránh vòng tay của SánTử thì chuyện biếnhình,vốntrướcđâylàkhôngthểđãtrởthànhcóthể.Vìsaosứcmạnhnàychỉ xuất hiệnmỗi khi có chuyện liên quan đếnKiêuTông?TháiKỳ luônkhiếnmọingườicảmthấyrằngcậuchỉlàmộtkỳlânyếuớtvàtựti.Vàkhimộtkỳlânvớitínhcáchnhưthếthểhiệnquyếttâm,ngườiTháiKỳđếnbêncạnhchínhlàKiêuTông.SánTửluônđặtantoàncủaTháiKỳlêntrênhết,nhưng sứcmạnh ấy vẫn thức tỉnh, đẩy cậu ra khỏi vòng tay của cô, hàngphụcđượcmộtconthaothiếtthànhsửlệnhvàbiếnthân.Côkhônghiểuvìsaomọithứlạixảyranhưthế.CólẽnănglựccủaTháiKỳđãẩnquásâu,khiếnngườikháckhôngnhậnra.SánTửbiếtcôchỉcóthểẩnmìnhsauchiếcbóngcủaTháiKỳ,âmthầmbảovệcậuvàxuấthiệnkhicầnthiết.

Mangtrênmìnhtâmtrạngnặngnề,SánTửcùngNgạoLãmvượtquanhữngváchđá,đuổitheovịchủnhânnhỏxuốngchânnúi.Rồikhinhìnthấycảnh tượng ấy, cô đã hiểu ra. TháiKỳ chỉ hoàn toàn hành động theo bảnnăng,khôngsuynghĩ,khôngcảmxúc,đitheotiếnggọicủamộtsứcmạnhvượtxanănglựccủacậuvàlàmnhữnggìmìnhphảilàm.TấtcảlàvìKiêuTôngchínhlàquốcvương.

Sán Tử nhảy xuống, Thái Kỳ quay lại nhìn cô với gươngmặt kinhhoàng.Cômỉmcườivàtanvàochiếcbóngcủacậu.NếuKiêuTôngquảthậtlàvuathì tạisaoTháiKỳlạisợhãiđếnthế?TạisaođếngiờnàyTháiKỳmới nhận ra anh ta chính là tân vương?Tuy trong lòng vẫn cònđầy hoàinghinhưngcô lại khôngquan tâmđến câu trả lời, bởivì đối vớiSánTử,TháiKỳlàquantrọngnhất.

oOoKiêuTôngvàđoàntùytùngtrởlạiBồngSơnvàthấycáctiênnữđang

chờởPhủĐộcungvớigươngmặttrắngbệch.“TháiKỳ…!Mọingườilomuốnchết!”NhìnthấyKiêuTôngđưaThái

KỳxuốngtừKếĐô,DungKhảvộichạyđến.“Cóchuyệngìvậy?TạisaoKiêuTôngTướngquânlạiquaylại?”

KiêuTôngchỉcười,nhữngngườitùytùngđãtrảlờigiúpanh.“BồngSơncôngchẳngquachỉđuổitheochúacôngcủamình.”

NhữngngườiđangtụtậptrướccửaPhủĐộcungbắtđầuxônxao,rồireohòvuimừng.DungKhảnhìnvẻmặttươicườicủaKiêuTôngnhưnglạithấymộtTháiKỳvớigươngmặtkinhhoàng.

“Chúacông…Vậy…”DungKhảquỳxuống.“NhưvậyThiênKhảiđãxuấthiện?”

TháiKỳkhôngthểtrảlời.ĐoàntùytùngxácnhậncâuhỏicủaDungKhả,từphíasautruyềnđếnmộtgiọngnói.

“Giaoướcđãđượckýkết.”ĐólàSánTử.DungKhảmởtomắtngạcnhiênrồinhìnTrinhVệ.TrinhVệgậtđầu

rồilậptứcquỳxuống,tráncúisâu,haitayđặtxuốngđất,cáctiênnữkháccũngnhanhchónglàmtheo.

“XinchúcmừngKiêuTôngđạinhân.”NgườiđànôngđặttaylênvaiTháiKỳmỉmcườivàgậtđầu.TrinhVệ

vẫnquỳởđó,giọngđầyvuimừng,cô thốt lên:“TháiVươngvàTháiĐàiphụvạntuếvạntuếvạnvạntuế.”

Lúcnày,đãkhôngcòncáchnàocứuvãnđượctộilỗicủaTháiKỳ.11.2KiêuTôngvàtùytùngnhanhchóngchuyểnvàoĐanQuếcung

nằmphíavòngngoàiBồngLưcung.BồngLưcungcódiệntíchrấtlớnvàđượcxâydựngtừxaxưa,vìngàyquốcvươngđăngcơ,tiếpnhậnThiênSắc.Kể từgiờphútnày, tháiđộcủacác tiênnữ trướcKiêuTôngđãhoàn toànthayđổi,giờđây,anhchínhlàchủnhâncủahọcũngnhưTháiKỳ.Vì thếnênmọi thứđềuphải chuđáo.Rấtnhiều tiênnữđã chuyểnđếnĐanQuếcungđểhầuhạKiêuTôngvàtùytùng.Cáccôphụcvụtânvươngvôcùngtậnlực,từkhirờigiườngbuổisángchođếnkhiđingủ.

Đólàmộtsựthayđổilớn.Chỉvừatrướcđâythôi,khigặpcáctiênnữ,Kiêu Tông còn phải cúi chào thì giờ,mọi chuyện đã đảo ngược. Anh đãkhôngcònphảicungkínhtrướccáctiênnữvàTháiKỳ.Khirakhỏicung,bạnbètrướcđâycủaanhcũngphảicúingườihànhlễ.

ĐịavịcủaKiêuTônglàcaonhất.“ChúcmừngBệhạ.”Vàingàytrướckhiđăngcơ,LýTraiđếnyếtkiến

tânvương.“Ngươiđãkhỏechưa?”

“ThứlỗichothầnvìđãkhiếnBệhạlolắng.”LýTraiquỳxuốngvàcúiđầu,sauđónhìnvềphíaTháiKỳ.“ChúcmừngĐàiphụ.”

“Cảmơn…”TháiKỳlộragươngmặtuểoảikhiếnLýTraicóchútlolắng.

“Thứ lỗi cho thần mạo phạm, nhưng hình như Đài phụ có chút gìkhôngthoảimái?”

Đứatrẻgượngcườivànói:“Mọichuyệnđềuổn…ChỉlàđộtnhiênbịgọilàĐàiphụkhiếntahơikhóxửmộtchút.”

LýTraicườivànhìngươngmặtbốirốicủaTháiKỳ,sauđóquayvềphíaKiêuTông.“Ngoàithỉnhanra,thầncũngxinđếnđểtừbiệt.”

KiêuTôngnhíumày.“Ngươiđịnhxuốngnúi?”“Vângạ.Đãđếnlúcphảitrởvềrồi,ngàymaithầnsẽxuốngnúicùng

mọingười.”KiêuTônggậtđầu.“Tốt.Tướngquânhãygiữgìnsứckhỏe.Chúngta

sẽgặplạiởĐớiquốcsau.”“ĐatạBệhạ.”Thấy Lý Trai chuẩn bị rời ĐanQuế cung, TháiKỳ quay sangKiêu

Tôngvàhỏi:“ThầnđitiễnLýTraiTướngquânđượckhông?”KiêuTôngmỉmcười.“Điđi!”Rồianhđộtnhiêngiơ tay lên.“À,Lý

Trai.”“Vângạ?”“Cấmquânhiệnđangtrốngmộtchỗ.Ngươithấythếnào?”Trước lời đề nghị của Kiêu Tông, Lý Trai chỉ dịu dàng mỉm cười.

“Thầntinrằngvẫncònnhiềungườixứngđánhhơnmình.”“Quảnhiên.”KiêuTôngkhẽcườivàrahiệuchoLýTraicóthểđi.SaukhiLýTraihànhlễvàrờicung,TháiKỳcũngchạytheocô.11.3 “Lý Trai Tướng quân không muốn làm thống lĩnh cấm quân

sao?”TháiKỳvừađicùngLýTraitrênnhữngconđườngđávừahỏi.“Không phải thần không muốn mà còn có những người khác xứng

đánghơn.”“LýTraiTướngquânquảnhiênlàngườitốt.”TháiKỳthìthầm.NhìngươngmặtTháiKỳ,LýTrailolắnghỏi:“TrôngNgườicóvẻcó

tâmsự?”“Không.”Nhưngchodùcônhìnđinhìnlạithếnàothìcũngcảmthấycóvấnđề.

“Ngườiđanglolắngchuyệngìà?”LýTraihỏimộtlầnnữa.TháiKỳngẩnđầulênnhìnLýTrai.“LýTraiTướngquân,ngàicóvui

khiBệhạlênlàmvuakhông?”LýTraichớpmắtvàbấtchợthiểurachúkỳlânnhỏtuổiđangmang

nặngtâmsựgì.“Tấtnhiênlàthầnrấtvui.NgườicónhớlàthầnđãnóiBệhạ

sẽlàmộtquốcvươngvĩđạikhông?”“À,đúngrồi…”“NếukhôngphảiBệhạmàlà thầnthìmọingườinhấtđịnhsẽkhông

tâmphụckhẩuphục thếnày.Một quânvương cầnphải có sự tônkính từthầndâncủamình.Ngườiđãlựachọnrấtđúng.Đatạvìmangđếnchonướctamộtquốcvươngtốt.”

TháiKỳmuốncườilênđểđáplạinhưngcậukhôngthể.“Ngườikhôngcầnphảisuynghĩnhiều.Quốcvươnglàdotrờicaolựa

chọn.”NhữnglờianủicủaLýTrainhưcondaonhọnđâmthẳngvàotâmcan

TháiKỳ.oOo

“TạisaoĐàiphụtrôngkhôngvui?”KiêuTônghỏikhi thấyTháiKỳtrởvề.

“Khôngcógì…”“BộdạngcủaLýTraicũngcóchútkhôngổn…Mỗikhinhìnthấybộ

dạngnàycủangươitacócảmgiácnhưđangbắtcóckỳlâncủachínhmình.”“Không…”DungKhảđangđứngkếbênbậtcười.“ĐàiphụsắpphảirờiBồngSơn

nênrấtbuồn.DùsaongàicũngđượcsinhraởBồngLaivàmớivừavềđâykhông lâu, chưa kịp quen với cuộc sống ở nơi này đã phải chuyển đi nơikhác.”

KiêuTônggậtđầunhưngnhữnglờicủaDungKhảlạikhiếnTháiKỳgiậtmình.Cậuchưahềnghĩđếncáingàymìnhphải rờiBồngSơnvàcáctiênnữ.

KiêuTông rahiệugọiTháiKỳ lạivànói:“KhicònởBồngLai, tênngươilàgì?”NhìnthấyTháiKỳchầnchừmộtlúcrồibướctới,KiêuTôngmỉmcười.“TấtcảmọingườiđềugọingươilàĐàiphụ,nhưngtathấytráchnhiệmấyquánặngnề.Nào,lạiđâynóichotanghetêncủamìnhđi.”

“…TakasatoKaname[1].”TháiKỳ viết tênmình lên lòng bàn tayKiêuTông, nhìn những chữ

này,anhbậtcười.“Tênhaylắm.NgươiquảthậtrấtquantrọngđốivớiĐớiquốc.”

TháiKỳnhắmmắtlại.“Họ cũng rất đặc biệt.Ngươi có biết rằng cómột đỉnh ởBồng Sơn

cũngcótênCaoLýkhông?”“Thậtư?”“Ngườitanóirằnglinhhồnngườichếtsẽtrởlạinơiđó,chỉcầnthêm

bộ thảo phía trước chữ ‘cao’ thì sẽ trở thành tên của núi người chết.Đâykhôngphảiđiềmxấumàlàđiềmtốt.”

“Ngườichết…”TháiKỳthìthầm.

Kiêu Tông gật đầu. “Tử khí biến thành sinh khí, người chết chuyểnkiếpvàđầuthai.CaoLý,tamongngươisẽđemsinhkhívềlạiĐớiquốc.”

TháiKỳcúiđầuimlặng.Đốivớimộtkẻđãphạmphảitộinghiệtnhưcậu,mọithứchỉlàsựdàyvò,nhưngtấtcảđãkhôngcòncóthểcứuvãn.

––

[1]TênthậtcủaTháiKỳlàTakasatoKaname(⾼⾥要),họTakasato,tênKaname.NếuđọcnhữngHántựviếttêncậutheoâmHán-ViệtthìlàCaoLýYếu, họCaoLý, tênYếu.Chữ ‘Yếu’ trong tên cậu chính là chữ ‘yếu’trong‘trọngyếu’,vìthếnênKiêuTôngđãgọiTháiKỳlà‘rấtquantrọngđốivớiĐớiquốc’.

11.4Ngàytốtcuốicùngcũngđãđến.DungKhảmặcyphụcđenvàđếnđón,TháiKỳvừatắmrửaxongvàđangmặclễphục.Cậubiết tậptụccủathếgiớinàyngượclạivớiBồngLai,mỗikhicóchuyệnvui,họsẽbậnđồđenvàkhicótangsựthìbậnđồtrắng.Nhưngvớicảmgiáctộilỗi,cậuthấynhữngbộđồđencủacáctiênnữnhưđangámchỉđềugìđó,TháiKỳluôncảmthấybấtan.

DungKhảcúingườihànhlễvànói:“TháiĐàiphụ,giờtốtđãđến.”“Vâng…”ĐốivớiTháiKỳ,đâydườngnhưlàtangsự.Nhìnvẻmặclolắngcủacủachúkỳlânnhỏ,DungKhảhỏi:“Saovậy?

Đêmquangàicóngủđượckhông?”TháiKỳkhôngthểtrảlời,đêmquacậuđãkhôngngủ.Chỉmộtlúcsau

thôi,cậusẽcùngKiêuTôngđếnđỉnhcủaBồngSơn.SaukhitiếpnhậnThiênSắc,KiêuTôngsẽchínhthứctrởthànhvịvuađượctrờicaochấpnhận.

Vàtộilỗicủacậusẽbịphátgiác.TháiKỳkhôngbiếtlễđăngcơsẽdiễnranhưthếnào,nhưngcậubiết

trờicaonhấtđịnhsẽkhông tha thứchocậu.Khiấy,bêncạnhKiêuTông,TháiKỳ cũng sẽ bị trừng phạt vì đã giao ước vớiKiêuTông.Cậu khôngtưởngtượngnổiđiềugìđangchờđợimình,tấtcảđềulàdolỗicủacậu,cậusẵn sàngchấpnhậnmọihìnhphạtvàhyvọngsẽkhông liên lụyđếnKiêuTông.NhữngsuynghĩnàycứquanhquẩntrongđầukhiếnTháiKỳkhôngchợpmắtnổicảđêmqua.

NhìnTháiKỳcứtrầmmặcnhưthế,DungKhảquỳxuốngvàđưatayra,TháiKỳtiếnvềphíacô.Côdịudàngchỉnhtranglạiđầutóccủacậuvànói:“Vẫncònngắnlắm…”

“Vậyư?”“Vâng.Đừngnghĩtiênnữchúngemkhôngnhậnra.Biếnthànhkỳlân

tuyệtđẹpnhưthếquảthậtkhôngdễdànggì,tiếclàmáitócnàyvẫnchưađủdài…”

TháiKỳhiểuẩnýđằngsaunhữnglờicủaDungKhảnênđànhgậtđầu.

“Chịcũngnhậnrasao?”Vàocáiđêmmàcậubiếnthân,TháiKỳđãkhôngđểcáctiênnữnhìn

rõhìnhdángkỳlâncủacậu,dùrõràngcảbảnthâncậuvàcáctiênnữđềurấtmongđợingàynày.

“Vâng.Emđãrấthạnhphúc.”DungKhảcẩnthậnchảilạimáitóccủaTháiKỳ.“KiêuTôngđạinhânlàmộtquốcvươngmàngàicóthểnươngtựa.Emrấthạnhphúc.”

“Hạnhphúc…”DungKhảnhắmmắtlạivàgậtđầu.“Tấtnhiên…Dùcóhơibuồn…”DungKhảlàtiênnữgầngũivàyêuthươngTháiKỳnhất.“DungKhả…”TháiKỳômlấytiênnữđangquỳdướiđất.Thờiđiểmchialyđãđến.“TháiKỳnhấtđịnhphảiphảitrọngnhé.”Xinlỗi…TháiKỳthìthầmtronglòng.TừkhiđếnBồngSơnnày,cậu

luôncảmthấycólỗivớicáctiênnữ,cậuđãkhôngthểbiếnthân,khôngthểhàngphụcsửlệnh,rồitộinghiệtnày…Cậumongcóthểlàmlạitừđầu,đêmấy,lẽracậunênngoanngoãnvàlẳnglặngtiễnđưaKiêuTôngxuốngnúi.Nếu nghe lờimọi người, cậu đã không phạmphải tội nghiệt này và buộcphảirờiBồngSơn.Mọichuyệnsẽnhưtrước,hàngngàychìmvàogiấcngủbên tiếnghátcủaDungKhả,cùngdùngbữavớicác tiênnữvàchạyvòngquanhnhữngconđườngtrongmêcungđácùngSánTử,cậusẽcứtiếptụccáicuộcsốngvuivẻấy.

DungKhảdịudàngxoalưngTháiKỳvàômcậuvàolòng.“Đếngiờrồi,đinào.”

11.5TháiKỳđượcđưađiVânĐễcungnằmbênmộtsườnnúiphíanamBồngLưcung.Bêntrongcungnàycómộtcánhcổnglớnsơnson.Mỗikhinhànrỗi,TháiKỳthườngdạoquanhtấtcảcáccungnêncậunhớracánhcổngnàyđãtừngmởramộtlần,phíasaunóđãtừnglàmộtváchnúi.Giờđây,thaychováchnúi,mộtchiếccầuthangđãxuấthiện,nhữngbậcthangnhưđượclàmbằngphalê,tỏasángrựcrỡ,trênđỉnhlàmộtconchimtrắngđangchờđợiKiêuTôngvàTháiKỳ.Cáctiênnữđềuquỳởhaibên,ngaycảNgọcDiệpcũngquỳxuốngvàcúingườithậtsâukhiKiêuTôngvàTháiKỳđiquacánhcổng.

“ChúcTháiVươngvàTháiĐàiphụvạnthọvôcương.”KiêuTôngvàTháiKỳđáptrảlờichúcmừngnày.Conchimtrắnglại

kêulênnhưthúcgiục.KiêuTôngvừabướclênbậcthangthìbấtchợtsữngngườilại,mặtTháiKỳtrắngbệchravìsợrằnganhđãbịtrừngphạt,cậunínthởvàchuẩnbịđónchờchuyệnsắpđến.Tuynhiên,khôngcógìbấtthườngxảyra,KiêuTônglại tiếpbước.RồiđếnTháiKỳ,khibướclênmộtbước,cậu hiểu ra vì saoKiêuTông sữngngười lại, như cómột dòngđiện chạy

khắpngười,từgótchânđếnđỉnhđầu,khắcsâuvàotrongtâmtríTháiKỳ.Thưở khai thiên lập địa, có chín châu và bốn dị châu. Dân chúng

không hiểu luân thường đạo lý, ThiênTử biết nhưng lại không tuân theo,miệtthịThiênĐịaĐạo,coithườngNhânĐạo,coinhẹkỷcương.Khóilửanổilênbốnphía,chiếnhỏatrảidàingàndặm,máuchảythànhsông.ThiênĐếvôcùngđaulòng.Conngườiđắmchìmtrongdụcvọngvàíchkỷ.

Cuốicùng,ThiênĐếquyếtđịnhhủydiệtchínchâuvàbốndịchâu,đưathếgiớitrởvềthưởhoangsơrồimộtlầnnữatáitạothếgiới,táilậptrậttựvàđạolý.

Nhưcóaiđóđiềukhiển,TháiKỳlạibướclênthêmmộtbước.ThiênĐếtạoramườibavươngquốc.Vươngquốcởtrungtâmthếgiới

làHoàngHảivàBồngSơn.NgườigiaođấtnướcnàychoTâyVươngMẫubảo vệ.Mười hai nước còn lại đượcgiao chomười hai quân vương cùngcàngcây,quốcbảolậpquốc.Mộtconrắnquấnquanhcànhcây,trêncànhđậubatráicây.Mộtrơixuốngthànhvươngvị,mộtrơixuốngthànhđấtđaivàmộtrơixuốngthànhconngười.Cànhcâytrởthànhchiếcbútlôngbằngngọc.Khaithiênlậpđịa.

TháiKỳkhôngcóthờigianđểhiểuhếtnhữngđiềunày.Chỉcómộtphéptắcduynhất,đólàphảilấynhânđứctrịthiênhạ.Lấy

dânlàmgốc,khôngđượckhơimàochiếnsự,khôngđượcđánhsưucaothuếnặnghaythiếtlậpluậtlệhàkhắc.Khôngđượchysinhcondân,khôngđượccoidânnhưnôlệ,đấtđaiphảiđượcphânchiahợplý.Khôngđượcphépviphạmluậttrời.PhảiluônluônvữngbướctrênchínhđạovàtuântheoThiênCương.Hạnhphúccủadânchúngchínhlàvậnmệnhcủaquốcgia.

Trênmỗibướcđi,nhữngthanhâmấylạitrànvàotrongđầuTháiKỳ.Đólà tráchnhiệmcủaThiênTửvà tể tướng, là luật lệmuônđờikhi

lậpquốc.TuântheoThiênCương,tuântheoluânthườngđạolý,tuântheolễnghi.Nhữnggìcầnlàm,nhữnggìkhôngnênlàm.Nhữngthứcầndựngnên,nhữngthứphảihủyđi.

Cứthế,TháiKỳvôthứcbướclênnhữngbậcthangánhsángvàkhắcsâuvàotrongđầunhữnglờinày.Rồikhigiậtmìnhtỉnhlại,cậuthấyánhmặttrờiđãtrànngậpkhắpnơi,đằngsaulàtiếngcánhcổngsơnsonđónglại.Cảhaiđangđứngtrênđỉnhcầuthang,đôimắtcủaconchimtrắngphảnchiếuánhsángmặttrờilấplánh.Lúcnày,TháiKỳmớinghelạiđượcbìnhthường.Cậuvộinhìnquanh,trướcmặtlàbiểncảmênhmông.

“VânHải…”GiờthìTháiKỳđãhiểu.VânHảitrênbầutrờingăncáchThiênGiớivà

ĐịaGiới.TháiKỳđangđứngtrênmộthònđảogiữabiểnmây,đằngsaulàmộtđiện thờnhỏ,cánhcửasơnsonđóngkín.Phía trướcxuấthiệnnhữngbậcthangdẫnvàochínhđiện.Xungquanhlànhữnghònđảonhỏkhác,tựanhưnhữngđóa sengiữabiểncả.TháiKỳbiếtmìnhphải làmgì.Cậuvào

trongđiệnthờvàdânghươnglênTâyVươngMẫuvàThiênĐế,KiêuTôngthềnguyệnsẽtuântheoThiênCương.Sauđó,HuyềnVũxuấthiệnvàđưahọvượtquaVânHải,vềBạchKhuêcungởthànhHồngCơ,thủđôcủaĐớiquốc.TháiKỳthẫnthờ,mặtcậutrắngbệchra.

Tấtcảđãkếtthúc.TháiKỳchorằngvẫncònmộtnghithứcnàođósẽđượccửhànhvàlời

nóidốicủacậusẽbịpháthiện,sauđó,hìnhphạtsẽdiễnra.Bấtkểdướihìnhthứcgì,cậusẽcũngphải thừanhận tội lỗicủamình.Tuynhiên,khôngcóchuyệngìxảyra.Saukhiđihếtnhữngbậcthangtrongsuốt,tiếpnhậnThiênÝ,nghilễnhậnThiênSắcđãkếtthúc.Giờđây,TháiKỳbiếttộinghiệtcủamìnhcòntrầmtrọnghơn,đãkhôngcòncáchgìsửachữasailầmấy.

Vaitròcủaquốcvươnglàvôcùngquantrọng.Mộtquốcvươngkhôngchỉcaitrị,màcònphảibảovệvươngquốccủamình,bảođảmcânbằngÂmDương và amhiểuBátQuái.Những hành động của quốc vương sẽ quyếtđịnhvậnmệnh củađất nước.TháiKỳngẩnđầu lênnhìnvị chủnhân củamình,KiêuTôngvẫnđangtrầmngâmnhìnVânHải.Quốcvươngphảibảovệvươngquốcđểnhândâncóthểthểancưlậpnghiệp.Mắtcậuhoađi.

Dướisựtrịvìcủamộtquốcvươnggiả,vậnmệnhcủaĐớiquốcsẽđivềđâu?

11.6Lòng Thái Kỳ ngập tràn hối hận và tuyệt vọng khi thấy KiêuTôngthềnguyệntrướcThiênĐếvàTâyVươngMẫu.

Vàolúcđó.ỞĐớiquốc,đấtnướcnằmởcựcĐôngBắc thếgiới, sâu trongBạch

Khuêcungnằm trênđỉnhHồngCơ sơn,nơi tọa lạc thủđôHồngCơ,NhịThanhcungđãtruyềnratinmừng.NhịThanhcunglàmộtcungđiệnnhỏvớimườingườilàmviệc,chuyênphụtráchghichépcuộcsốngthườngnhậtcủaquốc vương.Từ trongNhịThanh cung,một thanh âmđột nhiên vang lênkhiếncácquanviênvôcùngmừngrỡ.BạchTrĩđãcấttiếngkêu.

“BạchTrĩđãcất tiếngkêu.”MộtquanviênvộichạykhỏiNhịThanhcung,loantruyềntinmừngkhắpvươngcung.

“BạchTrĩđãkêulêntiếngTứcVị.”Giọngông tavangkhắpnơi, tất cảmọingườiđều reohò.Chỉ trong

chốclát,toànbộvươngcungđãchìmtrongtiếnghoanhô.TrongcuộcđờiBạchTrĩ,nóchỉkêulênhailần,báohiệuhaisựkiện,

vìthếnênloàichimnàycònđượcgọilàNhịThanh.Tiếngkêuđầutiênlà‘TứcVị’,báohiệuquốcvương lênngôivà tiếngkêucuốicùng,hay tiếngthứhai,gọilà‘BăngNgự’,tứcquốcvươngđãbănghà,sauđónósẽlậptứcchếtđi.ChimBạchTrĩchỉ tồn tạiđểkêu lênhai tiếngấy.Ngàyhômnay,chimBạchTrĩởBạchKhuêcungđượcsinhramườinămtrướcđãkêulêntiếngđầutiên.

“BạchTrĩđãkêulêntiếngTứcVị.”Âmthanhấyđượctruyềnđikhắpnộicung,đếncácquanlạirồitruyền

rangoài,tấtcảmọingườiđềuănmừng.“TháiVươngđãlênngôi.”

oOoCùng lúc đó, tại thànhNghiêuThiên, thủ đô củaKhánhĐôngquốc,

KimBacungcũngđãnhậnđượcmừngnày.“MởcửaNgôĐồngcung.”CảnhKỳngẩnđầunhìnvềphíacửasổ,CảnhVươngđangngheanh

báocáovềtìnhhìnhLụcQuancũngnhìnlêntheo.Mộtnữquanvộivàngmởcửasổra,mộtconchimbayvàovàđậutrênnhánhcâyvàng.

“BạchTrĩđãcấttiếngkêu.”ChủnhâncủaNgôĐồngcunglàmộtconchimphượng,cảphượnglẫn

hoàngđềusốngởcungnày.Chimphượngcóthểngheđượctintứctừnhữngcon phượng của các nước khác và chim hoàng sẽ kêu lên khi có sự kiệntrọngđạixảyra.

Chimhoàngkêulên:“TứcVịđãphátratừĐớiquốc,TháiVươngđãlênngôi.”

CảnhKỳnhìnconchimhoàng,khóemiệnganhnởmộtnụcười.CảnhNữvươngThưGiácngâyngườinhìnnụcườihiếmhoitrênmôikỳlâncủamình.

oOoDungKhảđứngtrênnhữngconđườngđácủaBồngLưcung,nhìnlên

trời.Bầutrờixanhtrongvắt,từđỉnhBồngSơnnhìnvềphíaĐôngBắc,côthấymộtdảimây rực rỡ,dấuvếtHuyềnVũđể lạikhibăngquaVânHải.DungKhảthẫnthờnhìnángmâyấy,nhữngtiênnữbêncạnhcôcũngthế.

“TháiKỳ…”DungKhảkhôngngờđứatrẻđángyêuấylạiphảirờicôsớmnhưvậy.

Cuộctrùngphùngngắnngủiđãkếtthúc,nhữngthángngàycôđơnlạitiếpdiễnởBồngSơn.Vẫncònrấtlâunữamớiđếnngàyquảkỳlânlạikếttrái.

ChươngXII

12.1ĐớiquốcnằmởcựcĐôngBắc,thủđôlàthànhHồngCơ.HuyềnVũmấtmột ngàymột đêmđể đi từBồngSơn về đến đỉnhHồngCơ sơnthẳngđứnggiữatrờixanh.HuyềnVũlàmộtconrùakhổnglồcókíchthướcbằngmộthònđảonhỏ.TrướckhiTháiKỳvàKiêuTôngrờiđiệnthờ,nóđãchờsẵngiữaVânHảivàrahiệuchotânvươngvàkỳlânleolênmaitừđỉnhđầumình.Đầunóđặttrênbờ,trôngnhưmộthònđálớn,mairùalồilõmnhưđátảng.TrôngnócóvẻgiốngnhưBồngSơn,khôngaibiếtHuyềnVũđếntừđâu,cổvàmainóđềucómùiẩm thấp.Ởgiữachiếcmai rùa làmộtcungđiệnnhỏdùngđểnghỉquađêm.

Trongkhi cuộchành trình trên lưng rùadiễn ra, ởBạchKhuê cung,vương cung của Đới quốc, đại tiệc đã được chuẩn bị để nghênh đón tânvương.TháiKỳđứngởphíatrước,thứđầutiêncậuthấyvàmộthònđảonhỏvươnthẳnglêngiữabầutrờimây.Khiđếngầnhơnthìtiểuđảonàytrôngcóhìnhmóngngựa,trênbờlàhàngloạtnhữngcungđiện.Nhữngbứctườngvàcộtđềusơntrắng,máungóimàuxanhsẫmhơnBồngLưcung.Nhữngcơngióthổiquaconvịnhnhỏrấtônhòa,toànbộcungđiệnsoimìnhxuốngbờhồtrênkhôngnhưmộtbứctranhphongcảnhtuyệtđẹp.

“ĐólàBạchKhuêcung,cóđẹpkhông?”TháiKỳngâyngườigậtđầukhinghetiếngKiêuTông.“Bênnày là chínhđiện, cònđó làhậuđiện.”KiêuTônggiơ tay lên.

“CaoLý,ngươisẽsốngởNhânTrọngđiệnphíabênkia.”KiêuTôngchỉvàomộttòanhàbênbờhồ.

“Thầnsẽsốngởđóư?ChẳngphảithầnchỉlàthầntửcủaBệhạthôisao?”

“Dĩnhiên,CaoLý.Tuylàcũnglàthầntử,nhưngđịavịcủangươiquantrọnghơnhọrấtnhiều.Lấymộtconthuyềnlàmvídụ,nếutalàcánhbuồmthìngươilàchiếcmỏneo.Cảhaikhôngthểthiếunhau.”

“Vâng…”HuyềnVũcuối cùngcũngđápvàobờvịnh,hàng loạt lá cờđãđược

kéo lên. Rất nhiều người đã xếp thành hàng dài, quỳ phục trênmặt đấy.HuyềnVũlạiđặtchiếcđầucủanólênbờđểcảhaibướcxuống.Điquahàngđoànngườixếpthànhhaihàngbênđường,KiêuTôngvàTháiKỳbướcvàochínhđiện.Họnhậnđượcsựchúcmừngtừmọingười,tuynhiên,tâmtrạngcủaTháiKỳvẫnrấtxấu.Chodùlànhữngngườiquỳdướichânhayhầuhạmình,TháiKỳcũngđãquenvớinhữngviệcnày,quenvớicuộcsốngxahoa,

nhưngbàybiệnởBạchKhuê cung còn sang trọnghơnBồngLư cung rấtnhiều.

CậumuốngọiSánTửđếnvànắmlấytaycô,tuynhiên,DungKhảđãdặnđidặnlạilàsaukhilựachọnquốcvươngvàvềnước,TháiKỳđượccoinhưđãtrưởngthành.SánTửkhôngcònlànhũmẫucủacậunữamàđãtrởthànhsửlệnh.Mộtsửlệnhkhôngthểtùyýxuấthiệngiữachốnđôngngười.Vìvậy,mộtngàysaukhinghilễkếtthúc,TháiKỳtrởvềtẩmcungcủamìnhvàkéomànxuống,cuốicùng,cậucũngđãcóthểnghỉngơi.

“SánTử…”Ởphòngbêncạnhlàtámthịnữđượcphâncôngđểhầuhạmìnhnên

TháiKỳphảinhỏgiọngkhigọiSánTử.“Ngườicósaokhông?”Trướcđây,mỗilầnTháiKỳcấttiếnggọithìSánTửđềulậptứcxuất

hiện,nhưnglầnnày,cậuchỉnghethấytiếngcủacô.“SánTử.”“Người đã trưởng thành, thần không thể tùy tiện xuất hiện mỗi khi

đượcgọi.”“Khôngđượcsao?”TháiKỳ ngồi trênmột chiếcmền lớn, nhưng chiếcmềnởLộThiến

cungcònlớnhơn.“Tuykhônghiệnthân,nhưngthầnvẫnởbêncạnhNgười.”“Nhưng…”“Xinhãysớmnghỉngơi…”SánTửđãnóithếnênTháiKỳđànhngoanngoãnnằmxuống,nhưng

cậukhôngmệt.Bấtchợt,TháiKỳnởmộtnụcười,cậucócảmgiácmộtđôitayđangchạmvàomình từdướigiường,đóchính làSánTử.TaySánTửđangnắmchặtlấytayTháiKỳ.

“Chúcngủngon…”“Vâng…”TháiKỳkhókhănlắmmớinhắmmắtlạiđược.Giấcngủđếnthậtnông,

tấtcảnhữnggiấcmơđềulàácmộng.12.2Kỳlânsẽđảmnhiệmchứcvụtểphụsaukhivềnước,chodùkỳ

lânnhỏtuổiđếnđâuthìvẫnphảigánhváctrọngtráchnày.TháiKỳbắtđầutiếpnhậnchứcvụtểphụ.Mỗisáng,khiđếngiờ,cậu

phảirờigiường,ănbậnchỉnhchuvàđếnchínhđiệnthamdựbuổichầusáng.Lúcấy,cậuphảiởbêncạnhquốcvươngvànghịđàmchínhsự.Tuynhiên,TháiKỳchỉcóthểimlặngngồimộtbênvàlắngnghe,đólàtráchnhiệmcủakỳlân.Saukhibuổichầusángkếtthúc,buổichiều,quốcvươngsẽlàmviệctrongthưphòng.Lúcnày,Tểphụcóthểluivềphòngriêng,nhưngTháiKỳvẫn ở bên cạnhKiêuTông cho đến khi anh đi ngủ.Hiện giờ,KiêuTông

đangchuẩnbịchođạilễđăngcơcủamình,mặtkhác,anhcũngphảisắpxếplạibộmáychínhquyềnmới.Tronghệthốngquanlạicũmàtiênvươngđểlại,nhữngngườicầngiữthìphảigiữlại,cáigìcầnbỏthìphảibỏđi.Trongđó,việctấnphongvàbãimiễnchứcvụcủacácquanviêncùngthiếtlậplạiluậtpháplàquantrọngnhất.

“VềđềxuấtcủaNhạcsưtrưởng,Bệhạđịnhđoạtthếnào?”KiêuTôngđangnằmtrongtẩmcungcủamìnhduyệttấuchương.Thái

Kỳđứnggầnđó.“Khôngcầnquantâmđếnhắn.”TháiVươngđờitrướcđãvìquáxahoamàlạclối.KiêuTôngbiếtrõ

điềuđó,anhđãgiảmthiểusốlượngcungnữxuốngmứcthấpnhất.Cácđiệncũngđượcđóngcửamỗikhikhôngsửdụng.Nhạcsưtrưởnglàtrưởngquảncủatấtcảnhạcsưtrongcung,ôngtakiếnnghịrằngtânvươngđãbãimiễnquánhiềunhạcsư.

“Dùsaotacũngxuấtthânlàquânnhân,cứnóivớihắnlàtachẳnghiểugìvềâmnhạc.”

“Nhưngnhưthế,nhữngngườibịbãimiễnsẽrấtkhókhăn…”“Đàiphụcóbiếttiênvươngđãđểlạibaonhiêunhạcsưkhông?”TháiKỳlắcđầu.“Thưakhôngạ.”“Tacũngkhôngrõ,nhưngsố lượngnhấtđịnh làkhôngnhỏ.Cứmỗi

lầntavàohậuđiệnthìmộtkhúcnhạckhácnhaulạiđượctấulênởmỗihànhlang, bên cạnh đó, bọn họ cứ đàn cả ngày dù ta có ở trong hậu điện haykhông.Thậmchícảbuổichầusángcũngcónhạc.”

“Vậyư…?”“Nhữngnhạcsưtàibanàysẽkhôngkhókhănkhitìmmộtcôngviệc

mớiđâu.Chúngtachỉcầngiữlạimộtsốlượngvừađủ,dùgìđôikhicũngphảitiếpkháchchođànghoàng.”

“NhạcsưtrưởngcónóinhưthếsẽkhôngđủngườicholễđăngcơcủaBệhạ.”

“Vậylàđủrồi.Đớiquốccũngkhôngdưdảgìchocam.”“NhưngXuânQuantrưởngcũngchorằngkhôngđủ,dùgìđâycũnglà

lễđăngcơcủaBệhạ.Chúngtaphảichuẩnbịthậtchuđáo.”XuânQuantrưởnglàmộttrongLụcQuan.Ôngtachịutráchnhiệmtổ

chứcbuổilễnày.“Cứđểbọnhọmuốnlàmsaothìlàm.Họchỉlàmravẻthôi,tiênvương

đãquáphungphí,quốckhốtrốngrỗng,trongkhotoànlàgiấynợ.”“Vângạ…”TháiKỳvẫncònrấtnhỏđểhiểuđượcbộmáychínhquyềnhoạtđộng

rasaovàngườilớnsắpxếpmọiviệcnhưthếnào.TìnhtrạnghiệngiờcủaĐớiquốccũngkhôngđượckhảquancholắm.NgượclạivớiTháiKỳ,KiêuTônghiểurõmọichuyệntrongvàngoàicungnênTháiKỳbiếtanhkhông

cầnnhữnglờikhuyêncủacậu.“Hay chúng ta nên tìmmộtXuânQuan trưởng thích hợp hơn nhỉ?”

KiêuTônglẩmbẩmrồinhìnvềphíachồngtấuchương,TháiKỳvẫnquansát anh. “Tiên vương vốn yêu thích hội hè xa hoa, ta lo rằngXuânQuantrưởnghiệnnaycũngđãbịnhiễmcáitínhấy.”

“Nhưngthầnnghĩchúngtakhôngnênthayôngtasớmnhưthế…”KiêuTôngnhìnTháiKỳvàmỉmcười.“Cũngphải,cứđểhắnlàmthêm

mộtthờigiannữaxemsao.”TháiKỳcúiđầu,cậubiếtnụcườinàycủaKiêuTônglàdànhchocậu.

“Xinlỗi,thầnđãquálời…”“Khôngsao.Nhữngcâuhỏicủangươicũngkhiếntadễchịuhơn.”TháiKỳbiếtKiêuTôngchỉanủicậu.“Xinlỗi…”Nhìn vẻmặt buồn bã của Thái Kỳ, Kiêu Tông đứng dậy. “Cao Lý,

ngươiđanglolắnggìthế?Cóthểnóichotabiếtkhông?”TháiKỳliềnlắcđầu.“Không,khôngcógì.”KiêuTôngđặt tấu chươngxuống,nhìnvềphíaTháiKỳ rồibất chợt

nhẹnhàngômlấycậu.“Ngươi…nhớBồngSơnphảikhông?”“Khôngphảiạ…”“Nếu nhớ các tiên nữ thì cứ nói với ta.Không cần phải khổ sở đến

thế.”“Khôngạ…”“Nếuvậy,ngươiđangphiềnnãovìđiềugì?Khôngcầnphảikểchota

nghetấtcả.Ngươivẫncònnhỏ,đừngtựmiễncưỡngmình.”TháiKỳkhôngbiếtphảitrảlờirasao.“Saukhiđạilễđăngcơkếtthúc,tasẽđưangươiđếnKhánhquốcthăm

CảnhĐàiphụ,ngươithấythếnào?”“Không…”“Ngươichorằngtakhôngđủnănglựcư?Vìthếnênngươimớilolắng

nhưthếkhitraoĐớiquốcchota.”TháiKỳlắcđầu,tuynhiên,điềunàykhônghẳnkhôngđúng.Cậucảm

thấytráchnhiệmcủamìnhlàphảiởbêncạnhKiêuTông.KhôngphảiTháiKỳkhôngtintưởngKiêuTôngmàcậulolắnganhcóthểvôtìnhphạmphảisailầm.

Dùgì,ThiênKhảicũngđãkhôngxuấthiện.Nhìnđứa trẻvớigươngmặtkhổsở trongvòng taymình,KiêuTông

khẽnhíumày.ChuyệngìkhiếnTháiKỳlolắngđếnthế?Khôngđơngiảnchỉlànỗinhớcác tiênnữhayviệcbỗngdưngphảigánhvácmột tráchnhiệmnặngnềthếnàykhiếnnólolắng?Haylà…KiêuTôngnghĩlại,từlầnđầugặpmặtởBồngSơn,TháiKỳđãrấtđềphònganh,vàgiờ,nócànglúccàngdodựhơn.

KiêuTôngđặtTháiKỳxuống.“Tómlại,ngươicứnghỉngơiđi,không

cầnphảicứtheotađếntốithếnày.”“Thầnkhôngsao.”“Khôngsaoư?Ngươinhìnsắcmặtmìnhxem?”“Không…Thần…”KiêuTôngđặttaylênđầuTháiKỳ.“Đólàlệnhcủata,hômnay,ngươi

cóthểvềcungnghỉngơiđượcrồi.Từgiờtrởđi,tachophépngươithoảimáisaubữatrưa.”

“Bệhạ…”“Ta đã hứa rằngmỗi khi cần quyết định việc gì thì sẽ bàn bạc với

ngươitrước.Vìthếnênhãynghỉngơimộtchútđi,đượckhông?”TháiKỳcúiđầuvànói:“Vâng.”12.3Bêncạnhphụ táchoquốcvương,côngviệccủaTểphụ là làm

châu hầu của Thụy châu, nơi tọa lạc thủ đôHồng Cơ. Tuy sống ởNhânTrọngđiện,nhưngcậuvẫnphảiđảmnhiệmchứcvụThụychâuhầu.Thườngthì sau buổi chầu sáng, Tể phụ sẽ dùng thời gian rảnh buổi chiều để giảiquyết công việc củamình.Nhưng trên thực tế, kỳ lân phụng sự trực tiếpquốcvươngnênThụychâucũngdoquốcvươngcaiquản.

TừsaukhitiếpnhậnThiênSắc,TháiKỳchỉvừahọcđượcmộtchútvềviệctrịquốcnênchỉhiểuchútítviệcchínhsự.Vìvậy,trênthựctế,TháiKỳchỉlắngnghecácquanviênbáocáovàhỏinhưngcâuhỏicậukhônghiểu.Phần lớn thờigian của cậudànhđểhọc tập.Mỗikhi rảnh rỗi,KiêuTôngthườngđếnthămNhânTrọngđiện,đôikhianhdạycậumộtđiềugìđóhoặcchỉđơngiảnquansátTháiKỳhọctập.Sauđó,anhnhanhchóngtrởvềhậuđiệnvàtiếptụccôngviệccủamình,ngănkhôngchoTháiKỳđitheo.Vìthếnênbuổichiều,cậucũngkhôngcóviệcgìlàm.

Khivừahồicung,có támthịnữđượcphâncôngchămsócTháiKỳ,nhưng sauđợt cắt giảmnhân sự thì chỉ cònhai người.Sovới các tiênnữtrướcđây,hiệngiờ,bêncạnhcậuchỉcònlạihaicungnữ.KiêuTôngđãđặcbiệtsắpxếpmọiviệcdựatrênthóiquencủaTháiKỳkhicònởBồngSơn.Đếnbữatối,anhcũngkhôngquênđếnăncùngTháiKỳ,thểhiệnviệcmìnhvẫn rấtquan tâmđếncậu.TháiKỳ luônghinhớnhữnggìKiêuTông làmchomình.Mặtkhác,cậu lạicảmthấykhổsở,KiêuTôngcàng tốtvớicậubaonhiêuthìTháiKỳcàngcảmthấynhưbịdồnvàođườngcùngbấynhiêu.

Mộtbuổichiều,khiđanglặnglẽthởdàithìKiêuTôngbấtchợttriệuTháiKỳđếnhậuđiện.TháiKỳvộichạyvàotrong,chỉcònvàingàynữalàđếnđạilễđăngcơ.

“Đàiphụcókháchnày.”KiêuTôngđứngởcửaphòngkhách.RấtítkhinàoanhgọiTháiKỳlà

‘Đàiphụ’giữabáquan,khianhquayngườiđivào,TháiKỳthấytrênmôiKiêuTôngnởmộtnụcườikhóhiểu.

“Khách…?”Kháchnhưthếnào?TháiKỳnhìnquanhvàcảmthấymột luồnglinh

khí truyềnđến.Luồngkimquangmỏngmanhởphíabênkiacánhcửaấy,timTháiKỳ đậpmạnh, chẳng lẽ đó là…Cậu vội chạy vào phòng, ngườiđứngbêntrongkhiếncậumởtomắtngạcnhiên.

“CảnhĐàiphụ…!”CảnhKỳkhẽmỉmcườivàgậtđầuvớiTháiKỳ.“Tarấtvuimừngkhi

thấyđệthuậnlợixuốngnúivàtrởvềvươngquốccủamình.”Thái Kỳ dừng lại, cậu không dám nhìn thằng vào mắt Cảnh Kỳ.

“Cảm…Cảmơnanh.”CảnhKỳngạc nhiên nhìn đứa trẻ đang quaymặt đi, có cái gì đó đã

thayđổinó.Theo lệ thường,mộtquốcvươngrất ítkhi liên lạcvớinhữngquốcgiakháctrướckhitiếnhànhlễđăngcơ,ngoàira,nhữngchuyếnđisứcũngđượchạnchế trướckhiđại lễdiễn ra.Bêncạnhđó,CảnhKỳchỉ cógiaotìnhvớiDiênVươngvàDiênKỳ,nhữngngườiđãgiúpanhtìmranữvươngcủamình.KiêuTônglàvốnmột trọng thầndưới triềuđạicủaTháiVươngđờitrước,anhhiểurõnhữngtậptụcnàynhưngvẫnphálệmờiCảnhKỳđến.Cuốicùng,CảnhKỳcũnghiểuranguyênnhân.

“Tađãhứarằngsẽlàngườiđầutiênđếnthămđệ, tađãgiữlời,phảikhông?Đệcókhỏekhông?”

“Vângạ.”GươngmặtcủaTháiKỳtrôngrấtnghiêmtrọng,ngaycảkhingẩnđầu

lênthìtrongánhmắtcậucũngkhôngcómộttiavuimừngnào.“Xemracógìkhôngổn…Cóthểchotabiếtđiềugìkhiếnđệlolắng

đếnthếkhông?”“Không…”KiêuTôngnhíumàynhìnCảnhKỳvàTháiKỳrồibấtchợtlêntiếng:

“Tathấyhaivịcũngcầnnóichuyệnriêng.Xincáoluitrước.”CảnhKỳgậtđầuhànhlễ,TháiKỳcũngchỉbiếtlàmtheovàcúichào

KiêuTông.Sauđó,anhsẽtrởvềvớinúicôngviệcchínhsựcủamình.TháiKỳbiếtchodùmìnhcóđềnghịthìKiêuTôngcũngkhôngchocậuđicùng,hơnnữa,hômnay,TháiKỳcũngcókhách.KiêuTônggậtđầunhẹrồi lậptứcrờiđi.

SaukhinhìnKiêuTôngđikhuất,CảnhKỳquayvềphíaTháiKỳvànói:“Chúngtaravườnđidạonhé?”

“Vâng…Nhưngemvẫnchưaquenđườngnơinày.”“Chẳnglẽđệbậnrộnđếnnỗikhôngcóthờigianđixemxungquanh

sao?”TháiKỳdừnglạivàmởcửaravườn,cậukhôngbiếtphảitrảlờiCảnh

Kỳrasao.

12.4“GióĐớiquốclạnhthật.”Ở khu vườn bên trong hậu điện làmột hồ nước lớn, CảnhKỳ ngồi

xuốngcạnhbờhồ.“Chúngtangồiđâynhé.”Sauđó, anhquay lạinhìnTháiKỳđang run lên.Gầnđó làmộtmái

đìnhđẹpđếnnỗibấtcứaiđingangquacũngđềuphảitrầmtrồ,nóđượcxâydựngbởiTháiVươngđờitrước.Cảsànnhàlẫncộtđềuđượclàmbằngphalê,gầnhồnướclàmộtbamáiđìnhnữađượcdựđịnhxâytheocùngmộtkiểunhưngbằngphalêvàng,đỏvàtím.Khibốnmáiđìnhnàyđangđượcxâythìtiênvươngquađờinênviệcxâydựngbịdừnglạichođếngiờ.

“Đớiquốcsảnxuấtrangọc…Chẳngtráchvìnhữngthứnàymàxảyranộiloạn.”CảnhKỳchạmvàomộtcâycộtphalê.

KhíhậuởĐớiquốcvôcùngkhắcnghiệtnênkhôngthểtrồngtrọt.Tuynhiên,đấtnướcnàylạiđượcbanchovôsốsuốingọc,vìthếnêncuộcsốngcủangườidânởđâycũngrấtsungtúc.Suốingọcsảnsinhrangọc,chỉcầnđặtmộtviênngọcxuốngsuốinhưhạtgiống,nósẽlớnthànhmộtviênngọcto.ỞĐớiquốccũngcórấtnhiềusuốivàngsuốibạc.

“Câycộtlớnthếnày,chắcphảitốnítnhấtbamươinămđểdựngnên.”CảnhKỳnghenóiquốckhốcủaĐớiquốcđãtrốngrỗng.Dướisựcai

trịcủamộtquânvươngnhưthếmàquốcgianàyvẫnđứngvữngđượcsuốthơnmộttrămnăm.TháiVươngđờitrướcđãmãiđắmchìmtronghoanglạcmà quên đi chính sự.Ông ta cómột nhómnhững thuộc hạ và thị nữ yêuthíchnhưnglạikhôngbanchohọbấtcứtướcvịgìcũngnhưkhôngchophéphọcandựvàocôngviệctriềuchính.

“Khôngngồixuốngsao?”CảnhKỳnhìnTháiKỳvẫnlặnglẽđứngmộtbên.

“Không…”“TháiĐàiphụ,cóchuyệngìkhiếnđệphiềnnãođếnthế?”“Khôngcógì.”GươngmặtcủaTháiKỳcòntrầmtrọnghơn.CảnhKỳbiếtđứatrẻnàyđãkhôngnóisựthật.“TangheTháiVương

nóiđệđãhàngphụcđượcmộtsửlệnh.”“Vâng.”“Vàđệcũngđãcóthểbiếnhình.”“Vâng…”“Thậtđángtiếc.”TháiKỳkinhngạcnhìnCảnhKỳ.Nụcườitrêngươngmặtanhnhưcó

chútcayđắng.“Tađến thămđệnhưchúng tađãướchẹn, vậymàđệkhônghềvui

mừng.”TháiKỳcúiđầusâuhơn.“Quảthậtđángtiếc.”

GiọngnóitrầmtĩnhcủaanhnhưcứavàotimTháiKỳ.Cuốicùng,cậucũnggặpđượcngườimìnhmuốngặp,nhưngtạisaocậu lạikhông thểvuimừng.Tấtcảchỉ làsự thốngkhổ,chodùchỉmột thịnữ thìcậucũngcảmthấytộilỗiđếnđộkhôngthểnhìnthẳngvàomắtcôta.ChừngnàoTháiKỳmới có thể yên tâmmà ngủ, chừng nào tội lỗi nàymới thôi hành hạ cậu,chừng nào cậu mới có thể trò chuyện cùng người khác một cách bìnhthường?

Đóchính là sự trừngphạt.Mìnhphảibịhànhhạchođếnkhi tội lỗinàyđượcphơibày.

TháiKỳ biếtmình không được quyền khóc, nhưng những giọt nướcmắtcứtràora.

“TháiKỳ…”CảnhKỳđưataylênxoađầuTháiKỳ,TháiKỳvôýtévàolòngCảnhKỳ.

“Cóchuyệngìvậy?”CảnhKỳtuyrấtlolắngnhưgiọnganhvẫntrầmtĩnhnhưcũ.

“Đài phụ…Anh có bao giờ hối hận vì được sinh ra là một kỳ lânchưa?”

“Chưa.”TháiKỳnhìnlên.“NhưngemnghenóiquanhệgiữaCảnhĐàiphụvà

CảnhNữvươngcũngkhôngtốtlắm.”“Đệngheainóithế?”“Cáctiênnữ…”CảnhKỳthởdài.CảnhNữvươngđãhoàntoàntừbỏquốcsự,đấtnước

đangđốidiệnvớinguycơnộiloạn.CácchâuhầuhoàntoànxemthườngNữvươngtrongkhicácquanlạithìtựtungtựtác.

“Ta đã thề nguyền sẽ trao toàn bộ bản thânmình choNữ vương, takhôngthểbỏrơiNgười.Chodùlàconđườngnào,chỉcầnNgườiralệnh,tasẽmãimãiởbêncạnhNgười.”

ChỉlàởbêncạnhNữvươngquảthậtrấtmệtmỏi.TháiKỳnhìnCảnhKỳkhông chớpmắt,một hồi lâu thì lại cúi đầu.

“Phảichiemcóthểđươckiênđịnhnhưanh?”“TháiKỳ,đệhốihậnư?”NghethanhâmtrầmtrầmnàycủaCảnhKỳ,TháiKỳnhưcóchútmê

hoặc.“Vâng…”CảnhKỳngây người ra, khôngnóimột lời nào, gươngmặt anh vẫn

khôngcóchútcảmxúcgì.Đếnlúcnày,TháiKỳđãkhônggiấuđượcnữa.“Emđãphạmphảimộttộirấtnặng.”Chúkỳlânnhỏtrầmmặc,gương

mặt cậu tràn đầy thống khổ. “Bệ hạ… Em đã không nhận được ThiênKhải…”

CảnhKỳngạcnhiênđếnnỗikhôngnóinênlời,lờithúnhậncủaTháiKỳkhiếnanhkhôngngờđến.

“Khôngcó…ThiênKhải?”TháiKỳgậtđầu.“KhônghềcódấuhiệugìcủaThiênKhải,ngaycả

vươngkhícũngkhông.EmthậmchícònđãtừngtừchốiBệhạ.”“Tạisao…?”“Chỉ làkhiấy…Em thật sựkhôngmuốn rờiBệhạ.”Rồiđứa trẻấy

ngẩn đầu lên nhìnCảnhKỳ. “Emphải làm sao đây?”Nó níu lấy đầu gốiCảnhKỳvàrunlênbầnbật.“Phảilàmsaomớicóthểsửachữađượclỗilầmnàyđây?Phảilàmsaomớicóthểđềntộiđượcđây?”

“TháiKỳ…”“Tấtcảchỉlàdốitrá.Chuyệngìsẽxảyđến?Đớiquốcsẽbịdiệtvong?

Bệhạsẽbịtrừngphạt?Khimọingườipháthiệnrachuyệnnày,trờicaovàdânchúngsẽlàmgì?”NướcmắtTháiKỳkhôngngừngrơi.

CảnhKỳđịnhnóigìđónhưnglạiquyếtđịnhthôi.Anhvỗnhẹlênbàntaynhỏđangđặttrêngốimìnhrồiđứngdậy.TháiKỳvẫnngồitrênsàn,nhìnlênCảnhKỳ,anhgậtđầuvànói:“Tacũngkhôngbiếtnóigìhơn…Nhưnghômnay,tađànhphảitừgiãđệởđây.”

TháiKỳômlấyđầugốimìnhvàngồivàomộtgóc,nhìnmáitócvàngrựcrỡkhuấtdần.

CảnhKỳ thất vọngvề cậuư?Liệu tội lỗi này cóbị phát giác?KiêuTôngsẽđốimặtvớisựphảnbộinàyrasao?

ChươngXIII

13.1KhiCảnhKỳquaylạithìđãlàhaingàysau.CóvẻanhkhônghềnóigìvớiTháiVươngvềlờithútộicủaTháiKỳ,tháiđộcủaKiêuTôngvàomỗi bữa tối đều khônghề thay đổi.TháiKỳ chỉ biết thở phàonhẹ nhõm,nhưngvẫnkhônghềcảmthấydễchịuhơn.

Vàobuổitrưahômấy,khiTháiKỳvẫnđanglolắngnhưmọingàythìmộtsứgiảtừhậuđiệnđếnđónTháiKỳvàyêucầucậuphảithaylễphụcvàđếnphòngkháchngay.TháiKỳvộivàngchạyđếnhậuđiệnvànhậnraKiêuTôngvàCảnhKỳđangchờmìnhbêntrongphòngkháchcùnghaingườilạmặt.NgườingồichínhgiữatrôngcóvẻnhưcùngtuổivớiKiêuTôngvàlàmộtvịkháchvôcùngquantrọng.ĐứngkếbênanhtamộtthiếuniênlớntuổihơnTháiKỳmộtchút.CũngnhưCảnhKỳ, thiếuniênấycũngcómái tócvàngnhưngtỏakimquangnhạthơnCảnhKỳ,hoặccũngcóthểchỉmỗiTháiKỳcảmthấythế.CảnhKỳcũngtỏaramộtluồngsángtươngtự,cólẽánhsángấy là linhkhícủakỳ lân,vì thếnênTháiKỳnghĩ rằng thiếuniênấycũnglàmộtkỳlân.

Giờđây,TháiKỳđãcóthểcảmnhậnđượclinhkhícủakỳlân.Saukhithilễởcửa,TháiKỳnhìnvềphíaKiêuTông,xungquanhanh

không hề phát ra cảm giác gì gọi là vương khí. Cậu đi vào trong và quỳxuống,chờđợimệnhlệnhđượcbanra.

CảnhKỳ ra hiệu choTháiKỳ đến gần và nói: “Hai vị này chính làDiênVươngvàDiênĐàiphụ.”

TháiKỳmởtomắt.DiênVương…VìthếnênKiêuTôngphảingồiởvịtríthấphơn.TháiKỳquỳxuống

vàkhẽcúiđầu.Theonghi lễ,khidiệnkiếnquốcvương thìphảicúingườithậtsâu,haitayđặtxuốngđấtởphíatrướcvàtránchạmđất.Tuynhiên,đốivớikỳlânthìchỉcầnquỳxuốngvàcúiđầulàđủ.

“Lần đầu ra mắt…” Thái Kỳ biết rõ phải hành lễ như thế nào, tuynhiên,cậulạikhôngbiếtphảinóigìnênđànhchàohỏixãgiao.

KiêuTôngnhẹnhànggiáohuấnTháiKỳ:“CaoLý,ngươiphảidậpđầuhànhlễ.”

“Hả?”TháiKỳkinhngạcnhìnKiêuTông.“ThờigiantrịvìcủaDiênVươngchỉsaumỗiTôngVương.Chúngta

khôngthểđánhđồngngàivớicácquốcvươngkhác.”“Nhưng…”

TháiKỳbốirốinhìnhaikỳlâncònlại,nhưngcảCảnhKỳlẫnDiênKỳđềukhôngphảnđốinhữnglờinàycủaKiêuTông.

“Xinlỗi…”TháiKỳđặt tayxuốngđấtvàcúiđầumột lầnnữa,nhưngchodùcố

gắngcúisâuđếnđâuthìthânthểcậucứvôthứcdừnglạigiữachừng.“Saothế?”DiênVươngđangngồiphíatrướcliềnhỏi.“Khôngcógì.”TháiKỳtrảlời.Cậulạicốgắngcúiđầumộtlầnnữanhưngvẫnvôthứcdừnglại.Khôngthểđược.“Vậy sao? Chẳng lẽ kỳ lân của Đới quốc có gì bất mãn với Nhạn

quốc?”“Không.”TháiKỳnhìnvềphíaKiêuTôngmột cáchcầu cứunhưng

anhđãnghiêmmặtlại.“TháiKỳ,ngươilàmgìthế?”GiọngKiêuTôngđanhlại.TháiKỳlạicốmộtlầnnữanhưngvẫnkhựnglạikhicúingườixuống.

Chodùcốgắngđếnđâu thìcậuvẫnkhông thểcúi sâuhơn, tránvẫncáchmặtđấtmộtkhoảngcáchlớn.Ngoàiviệctránkhôngthểcúisátđấtra,cảtaycậucũngkhôngthểcửđộng.

“Ồ,xem rangươiquả thậtbấtmãnvới ta.”GiọngDiênVương lạnhlùng.

TháiKỳbốirốinhìnvềphíaDiênVươngvànói:“Khôngphải…”ĐứngbêncạnhDiênVương,DiênKỳnóimộtcáchlãnhđạm:“Ngay

cảlễnghicơbảnmàcũngkhôngrõ.NếukhôngphảiCảnhĐàiphụcólờimờithìDiênVươngcũngchẳngcólýdogìđểđếnĐớiquốcnày.Saongươicóthểvôlễđếnthế?”

DiênVươngnởmộtnụcườichếgiễuvànói:“Đâylàlầnđầutiêncómột kỳ lân dám xem thường ta. Có lẽĐới quốc quả thật căm ghétNhạnquốc. Thái Vương ra lệnh cho ngươi làm thế ư? Thái Vương bảo ngươikhôngđượchànhlễvớitasao?”

“Khôngphải…”Nhưng xung quanh Thái Kỳ chỉ là những gương mặt nghiêm khắc,

khôngaitỏvẻcóýgiúpđỡcậu.“Nếukhôngphảivậythìtạisaongươilạikhôngthểhànhlễvớitacho

rahồn?NhưthếlàxúcphạmNhạnquốc!”“TháiKỳ!”KiêuTônglêntiếngkhiểntrách.TháiKỳvộithửdậpđầuhànhlễmộtlầnnữa,nhưngcậuvẫnkhôngthể

cúisâuhơn,khoảngcáchgiữatránvàmặtđấtvẫnkhôngthulại.Cậukhônghiểuvìsaocơthểnàylạikhôngnghelờimình,mồhôibắtđầutúara,mọichuyệntrởnênkhókhănhơn,cảhơithởcũngbắtđầunghẹnđi.DiênVươngđứngdậy,TháiKỳthấyDiênVươngđangđivềphíamình.

“Sao thế?Ngươi nhất quyết không coi ta ra gì à?”Khi âm thanhuy

nghiêmnàyphát ra, thìmái tócTháiKỳ cũngbị túm lại,DiênVươngđãmạnhtayđẩyTháiKỳxuống.“Chỉmỗidậpđầuhànhlễmàcũngkhókhănđếnthếư?”

TháiKỳkhôngbiếtgiảithíchrasao,cómộtlựctừbêntrongđangngănkhông cho cậu cúi đầu.Rõ ràng cậu hiểumình không thể chống lạiDiênVương,nhưngcơthểcậuđãkhôngcònnghetheomệnhlệnhcủachủnhân.

“Cốchấp…”DiênVươngđẩyTháiKỳxuốngmạnhhơn.Bấtchợt,mọithứđộtnhiêndừnglại.“Đủrồi!”Nghethấy tiếngnghiếnrăng,TháiKỳcảmthấysứcmạnhtừbàn tay

trênđầumìnhđãbiếnmất.KhinhìnlênthìDiênKỳđãđẩytayDiênVươngra.

“Cáitênnày,saongươilạicóthểđốixửvớimộtđứatrẻnhưthế?TháiKỳ,đệcósaokhông?”

TháiKỳlấylạinhịpthởvànhìnDiênKỳmộtcáchbốirối.“Sắcmặtđệtệquá…Nào,đứnglênđượckhông?Hayngồinghỉmột

chútnhé?”DiênKỳkhôngngầnngạidùngtayáolaunhữnggiọtmồhôitrênmặt

TháiKỳtrongkhiCảnhKỳgiúpTháiKỳđứngdậy.“Đỡhơnchưa?Ngồixuốngrồihãynói…”Lúcnày,DiênVươngsữngngườilạivànhìncảnhtượngnàymộtcách

thíchthú.“Sứcmạnhtìnhthânthậtkhiếnngườitacảmđộngànha…”“Đồngốc!Ngươiđãlàmquárồi!Bạihoại!”TháiKỳngơngácnhìncảbangười.“Tađãsớmbiếtngàivốnlàngườilỗmãng,nhưngkhôngngờngàicó

thểlỗmãngđếnđếnthế.”“Chínhngươiđãđềnghịviệcnàymà…”“Nhưngtakhôngnhờngàilàmđếnmứcnày.”“Chuyệngìcũngphảicógiớihạncủanó.”CảCảnhKỳvàDiênKỳđềukhôngngừng tráchmắngDiênVương,

trônganhcóvẻcóchútkhóxử.“Vậy…”DiênVươngmỉmcườivớiTháiKỳvànói:“Đãhiểuchưa?”TháiKỳkhôngbiếtphảihiểugì.“Kỳlântuyệtđốisẽkhôngthềnguyềnmộtgiaoướcgiả.”DiênKỳđánhmạnhvàođầuDiênVương, sắcmặtanh liềnmềmra.

“Đừngnóirằngngươikhônghiểuchuyệntừphíaquốcvươngđó.”13.2Nhữngcơngióvẫnthổitrênsânthượng,TháiKỳngồitrênmột

chiếcghế,CảnhKỳquỳxuốngngangtầmmắtcậu.“Xinlỗivìđãgiảithíchmọichuyệnkhôngrõràng.”CảnhKỳdịudàng

cầmlấytayTháiKỳ.“KhiđệhỏitaThiênKhảilàgì,lẽrataphảinóirõhơn.

Khôngngờlạikhiếnđệkhổsởđếnthếnày.Xinhãybỏquachota.”“CảnhĐàiphụ…Em…”“ThiênKhảikhôngphải là thứhữuhình.”CảnhKỳmỉmcười. “Nên

cũngkhôngthểdiễntảbằnglời.TháiKỳ,khôngcógìxảyracả.”TháiKỳnhìnthẳngvàomắtCảnhKỳ.“Khôngcógì…?”CảnhKỳgậtđầu.“Đúngvậy.Quốcvươngcóvươngkhí,tuynhiênđó

cũngkhôngphảilàthứcóthểthấybằngmắt.”“Khôngphảilàánhsángư?”TừkhiCảnhKỳbảorằnglinhkhícủakỳlântỏakimquang,TháiKỳ

đãchorằngvươngkhícũngthế.“Vươngkhícóthểlàmộtluồngsáng,nhưngcũngcóthểlàbóngtối.

Vương khí như một nguy cơ nhưng cũng có thể khiến đệ cảm thấy yênbình.”

“Vậy,vươngkhíkhôngcóhìnhdạng?”“Đúng,rấtkhódiễnđạtbằnglời.”“Nhưng…CảnhĐàiphụ,chẳngphảianhđãnóimìnhlầntheovương

khíđểtìmraCảnhNữvươngsao?”“Ừ.Nếuquốcvươngởmộtnơixaxôi,đệcóthểcảmthấyvươngkhí

củaNgườirấtrõrệt,quađó,biếtđượcquânvươngcủamìnhđangởphươngnào.”

“Phươngnào…”TháiKỳnghĩlại.TrướckhinhữngngườilênnúiđếnPhủĐộcung,TháiKỳvẫnthườngcảmthấylolắng,nhưcómộtnỗisợhãiđanguyhiếpcậu.

“Khigặpquốcvương,đệsẽhiểurõcảmgiácấyđếntừđâu.Cóthểnóilàgiốngnhưcảmnhậnđượcmộtnửalinhhồncủamình.”

“Vàđóchínhlàvươngkhí…?”“Ừ.Vươngkhílàmộtcảmgiácrấtrõràng.Nókhiếnquốcvươngkhác

hẳnnhữngngườikhác,đólàthứđệkhôngthểthấycũngnhưdiễnđạtbằnglời.”

TháiKỳ nắm tay lại, CảnhKỳ nhẹ nhàng xoa tay cậu. “ThiênKhảicũng thế,khôngcógìđặcbiệtxảyracả.Nóiđơngiản,nógiốngnhư trựcgiác.Khigặpchủnhâncủamình,đệsẽcócảmgiácđóchínhlàngườimìnhcần.Hiểuchưa,TháiKỳ?”

“Trựcgiác…”CảnhKỳgậtđầu.“Nóithậtvớiđệ,lầnđầutiêngặpCảnhNữvương,ta

biếtđóchínhlàNgười.Nhưngđồngthời,tronglòngtacũngrõNgườikhôngthíchhợplàmvua.TahiểurằngđểNgườitrởthànhmộtminhquânthìphảihyrấtnhiềuthứ,Ngườikhôngđủtưchấtđểtrởthànhmộtquốcvương.”

“Thậtư?”“BiếtNgườikhôngđủtưchất,nhưngtavẫnphảiđưaNgườilênngôi,

bởivìtakhôngthểchốnglạiThiênKhải.Dùcócămghétquốcvươngđến

thếnàothìkỳlâncũngkhôngthểtừchốichủnhâncủamình,bởivìtrờicaođãđịnhđoạtnhưthế.”

MộtđôitayđặtlênvaiTháiKỳ,cậunhìnlênvàthấyKiêuTôngđangmỉmcười.Anhđãbiếtmọichuyện.“ViệckỳlânlựachọnquốcvươngchínhlàThiênKhảiđấy,TháiKỳ.”

13.3“Em…”TháiKỳ cuối cùng cũng gỡ bỏ được gánh nặng tronglòng.“LầnđầutiêngặpBệhạ,emđãrấtsợ…”

“Ừ.”“TrướckhiBệhạlênnúi,emluôncócảmgiác…nhưcómộtthứgìrất

đángsợđangđếntừphíaLệnhKhônmôn.”Nhưnggiờđây,đókhôngcònlàmộtnỗisợhãimàlàánhsáng,niềm

hyvọngmàTháiKỳkhôngthểđánhmất.“Embiết rõBệhạnhấtđịnhkhôngđángsợ,nhưng trong lòngmình,

emvẫnsợNgười.EmcũngbiếtBệhạlàngườitốt,Ngườirấtvĩđại,nhưngemvẫnsợ.”

“Vậysao?”“TuyrấtsợNgười,nhưngmỗikhinghĩđếnviệcđượcgặpNgười,em

rấtvui.KhinghetinNgườisắpphảirồiBồngSơn,emđãcảmthấyvôcùngkhủngkhiếp.”

CảnhKỳgậtđầu.“Vậylàđượcrồi.Khôngcókỳlânnàokhônghạnhphúc khi ở bên cạnh chủ nhân củamình, cũng như không có kỳ lân nàokhôngcảmthấybuồnkhiphảixaNgười.Quốcvươngvàkỳlânlàkhôngthểtáchrời.”

“Vâng…”“KỳlânchỉlàcôngcụđểtruyềnđạtThiênÝ.Nóicáchkhác,đệkhông

cóquyết định riêng củamình, tất cả nhữnggì chúng ta làmđều là theoýtrời.”

TháiKỳgậtđầu,CảnhKỳxoađầucậu,bàn tayanhvôcùngấmáp.Cuốicùng,TháiKỳcũngđãcóthểkhiếnCảnhKỳvuilòng.

“TháiKỳ,đệđãnóirằngTháiVươngrấtđángsợ,tacóthểhiểuđượcnỗisợhãicủađệ.”

“Làsaoạ?”“Đókhôngphảisợhãi,màlàkínhsợ.”“Cólẽvậy…”“TháiKỳ,đệgặpđượcvậnmệnhcủamìnhnênmớirunsợnhưvậy.”Thái Kỳ ngập ngừng nhìn Kiêu Tông, trong đôi mắt của anh, có lẽ

CảnhKỳđãđúng.“TháiKỳkhông thểnóidối.Kỳ lân là sinhvật chỉ có thểquỳ trước

quốcvươngcủamình.Vìthếnênđệđãchọnđúng.”“Vâng…”

CảnhKỳnhìnvàođôimắtđen thẫmcủachúkỳ lânnhỏ.“Giámà tagiảithíchchođệrõrànghơn,khôngngờlạikhiếnđệkhổsởthếnày.LẽratađãphảiởBồngSơnlâuhơn…Taxinlỗi.”

“Không!Làlỗicủaemvìđãkhônghỏikỹcàng.”CảnhKỳbiếtTháiKỳsẽnóinhữnglờinàynênbậtcười.“Từđáylòng

mình,taxinchúcmừngđệ.”“Cảmơnanh.”Cuốicùng,nụcườiđãnởtrênmôiTháiKỳ.CảnhKỳnhìnvềphíaKiêuTôngđangđứngbêncạnhTháiKỳ.Khi

ngheCảnhKỳkể lại lời thú tội củaTháiKỳ, anhkhônghềcảm thấyđaubuồncũngnhưthấtvọng,anhcũngkhônghềtráchcứTháiKỳ.KiêuTôngchỉnghiêmnghịnhìnCảnhKỳvàhỏiliệuanhcóthậtsựlàvuahaykhông.

“TacũngxinchúcmừngTháiVương.”“Cảmơnngài.”KiêuTôngcười.DiênVươngcũngchúcmừngKiêuTông:“ChúcmừngTháiVươnglên

ngôi.”“Rấtcảmơn.”“Lúcnàothìchúngtacóthểtáiđấu?”“Ngàivẫncònnhớsao?”“Làmsaotaquênđượcchứ.Khibịngàiđánhbạimộttrận,tađãcảm

thấyngàirấtxuấtsắc,khôngngờsaunàyngàilạitrởthànhvuamộtnước.”KiêuTôngmỉmcười.“HyvọnglạicóthểđượcthọgiáoDiênVương

mộtlầnnữa.”“Đúnglàđốithủtốtkhótìm.Ngàiđịnhbaogiờthìtáiđấu?”“TháiVương.”DiênKỳxenvào,cậuđangngồitrênthànhbancông,

ngắmnhìncảnhvậtbênngoài.“Cáithứkỳquáibênkialàgìthế?”DiênKỳchỉvềphíamộtmáiđìnhbênsânthượngphíađốidiện.

DiênVươngnghiêmmặt.“Này,ănnóikiểugìthế.Xinthứlỗichotháiđộcủatênnày.”

KiêuTông bật cười, tỏ vẻ không để ý đến việc này.Anh nhìn thiếuniêntrướcmặtmìnhvànói:“Đólàthứdotiênvươngđểlại.Tađangđịnhrãnórađểmualươngthực.DiênVương,xinhỏiquýquốccócònthừalươngthựckhông?”

“TháiVươngquảthậtmaymắn.”DiênKỳcười.“Gầnđâyđượcmùanênchúngtađanglolươngthựcbịmấtgiá.”

TháiKỳmỉmcườilắngnghecuộctròchuyệnấy,CảnhKỳnắmlấytaycậuvànói.“Đệcómuốndẫntađi thamquanmộtvòngkhông?Lần trướcchúngtađãbỏlỡgiữachừng.”

“Đượcchứ.Chỉlàemvẫnchưarànhđườngnơinày.”Thiếuniênđangngồitrênbancôngliềnnhảyxuống.“Vậythìđithám

hiểmmộtchuyếnnào.”

TháiKỳnhìnKiêuTông.“Thầnđiđượckhông?”“Điđi,nhưngphảivềkịpbữatốiđấy.Chodùđơngiảnthôi,nhưngtối

naychúngtacũngphảithiếtđãinhữngvịkháchquýnày.”“Vâng.”CảnhKỳđưatayvềphíaTháiKỳ,cậungầnngạimộtlúcrồinắmlấy

tayanh.“CómuốngặplạiBanCừvàTướcHồkhông?”“Đượcư?”TháiKỳnhìnCảnhKỳ.CảnhKỳcười.“Dùgìcũngcùnglàkỳlân,khôngcầnphảicâunệ.Thái

Kỳ,đệcũnggọisửlệnhcủamìnhrachotaxemđi.”“Vâng!”

Chươngkết

“SaukhiBệhạngồi lênvương tọa thìĐàiphụquỳxuống,dậpđầuhànhlễ.”XuânQuantrưởngliêntụcnhắclại.

TháiKỳgậtđầu.“Vâng.”Cuốicùng,ngàycửhànhđạilễđăngcơcũngđến.Nghithứclênngôi

sẽđượctổchứctạithủđôHồngCơ,dướichânHồngCơsơn.Trướcchínhđiệnlàmộtquảngtrườnglớntrànngậpngười.Mụcđíchcủabuổilễnàylàcông bố với thần dân trong nước và các nước khác là quốc vương đã lênngôi.Khibuổilễbắtđầudiễnra,khắpnơitrànngậptiếngreomừng,khôngaikhôngvuisướngkhitânvươnglênngôi.

Ngàyhômqua,TháiKỳđãrờiBạchKhuêcunglầnđầutiênđểxuốngthànhHồngCơ.CậuđãgặplạinhữngtùytùngđicùngKiêuTônglúccònởBồngSơn,họtrởvềbằngđườngbộ,vàtấtnhiênlàcócảKếĐô.Bêncạnhđó,LýTraicũngđếnHồngCơđểhỗtrợlễđăngquangtheolệnhThừachâuhầu,đemtheoPhiYến.LýTraivàKiêuTôngđãdẫnTháiKỳdạomộtvòngquanhThụyChâu.CậuđãrấtxấuhổkhinhậnraHồngCơsơncòncaohơncậutưởng.TháiKỳđãđidạokhắpnơi,tậnmắtchứngkiếnnhữngsuốingọcvớidòngnướckỳdiệu.Từđầuđếncuối,tấtcảmọithứđềumớimẻvàkhiếnTháivôcùnghưngphấn.

“Đêmquangươicóngủđượckhông?”KiêuTônghỏi.CáccungnữđanggiúpTháiKỳthaylễphục.“Vâng,thầnmệtquánênvừalêngiườngđãngủngay.”“Tốtlắm.”“Ngủsayđếnnỗiquênmấtnhữnglờichúcmừngđãhọcthuộctrước

đó…”TháiKỳnóilínhí.KiêuTôngbậtcười.“Dùsaothìcũngchỉmìnhtangheđượcnhữnglời

ấy.”“NóikhôngchừngngaycảBệhạcũngkhôngngheđược.”TháiKỳnghiêngđầunhìnvềphíacửasổ,nơitiếnghòreovangđến,

KiêuTôngcũngnhìntheovàmỉmcười.“Thậtlà…”TháiKỳkhônghiểuvìsaomìnhkhôngthểngồiyêntrênghế,cậucứ

nhìn về phía tiền sảnh khi đọc lại những lời XuânQuan trưởng dạy. Bấtchợt,mộtgiọngnóivanglênphíasau.

“Này,nhóc!”TháiKỳnhanhchóngquaylại.“DiênĐàiphụ!”CáccungnữnhanhchóngcúichàonhưngDiênKỳliềnphấttayrahiệu

làkhôngcần.“Tađếnxemquamộtchút.”KiêuTông gượng cười và hồi đáp: “Cảmơn ngài.Nếu có gì không

phảithìxinbỏqua.”“CảmơnDiênĐàiphụ,DiênVươngđâurồiạ?”“À,hắnđangởtiệcdànhchokháchquý,chắclàsaylắmrồi.Đệcóhồi

hộpkhông?”“Mộtchút…”TháiKỳtrảlờithậtlòng.DiênKỳ không nhịn được cười nên liền nói: “Đệ thật nhát quá!Mà

cũngnhỏxíunữa.”KiêuTôngdởkhócdởcười.“CaoLýchỉmớimườituổi.”DiênKỳnhíumày.“Tacóchútthắcmắc,tênđệrấtthúvị.”TháiKỳđỏmặt.“CaoLý,khôngcóbộthảoởđầu.”“À…”“Đúngrồi,emnghenóiDiênĐàiphụcũngđượcsinhraởBồngLai.

Tênanhlàgì?”“Rokuta.Takhôngcóhọ,địavịcủagiađìnhtakhiấyrấtthấp.”TháiKỳnghiêngđầu.Nghenóirấtlâuvềtrước,dânthườngvốnkhông

cóhọ[1].ChẳnglẽkỳlâncủaNhạnquốcđãsốnglâuđếnthế?“Anhrađờikhinào?”DiênKỳngẩnđầunhìnvềphíacửasổ.“500nămtrước.”“Hả?”

oOoDưới thủ đô, vương kỳ bay phấp phới. Đối với những người dân

thườngđãchịubiếtbaokhổcựctừáchthốngtrịcủaTháiVươngđờitrước,nghilễlênngôiđơngiảnnàykhiếnhọvôcùnghàilòng.Bêncạnhvươngtọalàmột đứa trẻ cómái tóc đen ánh bạc, đó chính là vị trí của kỳ lân, cáctrưởnglãogiảithíchrằngTháiKỳlàmộthắckỳ.Tuykhôngrõhắckỳthìcógìđặcbiệt,nhưngTháiKỳbiếtchúngrấthiếmthấy.Tấtcảmọingườitrênquảngtrườngđềuhếtsứctựhào.

Từtrênđàicao,TháiKỳnhìnxuống,dânchúngđềurấtvuimừng.Tuyhơisợhãimộtchútnhưngcậukhônghềcảmthấytộilỗimỗikhihọnhìnvềphíacậu.KiêuTôngbướclênđài,khắpnơilạitrànngậptiếngreohò.Anhchậmrãiđiđếnvàngồixuốngvươngtọa.TháiKỳbướctớivàquỳxuống,tránchạmvàomủichânKiêuTôngkhôngmộtchútkhókhăn,điềumàcậukhông thể làmđược trướcDiênVương, lòng vô cùnghạnhphúc khi thựchiệnviệcnày.Dânchúnglạihòreomộtlầnnữa.

TháiVươnglênngôi!ỞTháicựcquốc,mộttriềuđạimớiđãbắtđầu.

oOoMùaxuânnămHòaNguyênthứhaimươihai,Tểphụnhiễmthấtđạo

vàquađờiMộtthángsau,quốcvươngbănghà,thụyhiệuKiêuVương,trịvìđượcmộttrămhaimươibốnnăm.NgườiđượcantángtạiTanglăngởThácPhisơn.

Thángmộtcùngnăm,TháiquảkếttráiởBồngSơn.Vàingàysau,mộtcơn thực quét quaNgũSơn, cuốnđi noãnquả.Hàng trăm thần tiên đã đikhắpnơitìmkiếmtungtíchcủaTháiquả.

ThángmộtnămHòaNguyênthứbamươihai,hắckỳtrởvềBồngSơn.Hoàng kỳ được kéo lên trên khắp thế giới.Mùa xuân cùng năm,SạKiêuTôngvàoHoàngHảitừLệnhKhônmôn,lênBồngSơnvàchấpnhậngiaoướccủaTháiKỳ.NgườinhậpthầntịchvàđượctấnphongTháiVương.

KiêuTôngvốnhọPhác,tênTống,đếntừNhaLĩnh,làtướngquâncủacấmvệquân,đóngquânởhuyệnSạ,trựcthuộcThụychâu.NgườiđãnhậnlấyThiênMệnhvàlênngôi,khởiđầuthờikỳHoằngThủy.TriềuđạicủaSạVươngbắtđầu.

«TheoĐớisửSạthư»

––

[1]TrướcMinhTrịDuytân,haycòngọilàcảicáchMinhTrị(từnăm1966đếnnăm1969),dânthườngNhậtBản,khôngphảiquýtộc,khôngcóhọ.Saukhicuộccảicáchdiễn ra,NhậtBảnchuyển từ thờikỳHậu tướngquân Tokugawa sang thời kỳ Minh Trị, lúc này, những người dân bìnhthườngmớibắtđầulấyhọchomình.

HẾTQUYỂN2HẾT

Chúgiải

I.Nhânvật:

TháiKỳ CảnhKỳ SạKiêuTông

SánTử DiênVương DiênKỳII.BồngSơnvàvươngquốc:

Thếgiớicủamườihaivươngquốcđượcphânchiatheobảnđồdướiđây:

Bốnnướcởbốnphíachuẩn(Đông,Tây,Nam,Bắc)đượcgọilàcácđạiquốc, baogồm:Khánhđôngquốc,Phạm tâyquốc,LiễubắcquốcvàTấunamquốc.CácđạiquốctuyđượcgọilàđạiquốcnhưngdiệntíchkhônghềlớnhơncácchâuquốcnằmgiữalàNhạn,Cung,Tài,Xảo.

CácđảoquốcnằmtrênHưHảiđượcgọilàcáccựcquốc,baogồm:Đớicựcquốc,Phươngcựcquốc,ThuấncựcquốcvàLiêncựcquốc.

Trongphần“PhongHải,MêcungNgạn”này,banướcđượcgiớithiệulàĐới,KhánhvàNhạn,bêncạnhđó,Tấuquốccũngđượcnhắcqua.

Quốcvươngvàkỳlâncủamộtnướckhôngđượcgọi theotênnướcđómàđượcgọitheotênhiệucócáchphátâmgầngiống,cụthểlà:

-Khánhquốc:CảnhVương,CảnhKỳ.-Nhạnquốc:DiênVương,DiênKỳ.-Đớiquốc:TháiVương,TháiKỳ.-Tấuquốc:TôngVương,TôngLân.Mộtnướcbaogồmtừ8đến9châu,dướichâulàquận,rồiđếnhương,

huyện,trấn,làng,thôn.Cácchâuđượccaiquảnbởichâuhầu, tổchứccủamộtquốcgiatươngđốigiốngchếđộliênbang.

III.Chúgiải:AnHạp:NgàycổngvàoHoàngHảimởra,nhằmdịpxuânphân,hạchí,

thuphân,đôngchí.

BạchKhuêcung:VươngcungcủaĐớiquốc.

BạchTrĩ:Loàichimbáohiệuquốcvươnglênngôivàbănghà,còngọilàNhịThanh.

BồngLai:NhậtBản.

BồngSơn:MộttrongNgũSơn,lànơinuôidưỡngkỳlânvàquốcvươngtiếpnhậnThiênMệnh.

BồngLưcung:Cungnuôidưỡngkỳlân

Châu:Đơnvịhànhchínhcấpcaonhấtcủamộtvươngquốcdướichâulàquận,rồiđếnhương,huyện,trấn,làng,thôn.

Châuhầu:Quancaitrịchâu.

CônLuân:TrungQuốc.

Đàiphụ:Tướchiệucủakỳlântrongtriềuđình,còngọilàtểphụ.

HoàngHải:Vùngđấthoangvubaogồmhoangmạc,đầmlầyvàrừngrậmbaoquanhNgũSơn.

HồngCơ:ThủđôcủaNhạnquốc.

HưHải:Biểnbóngbaoquanhthếgiới12vươngquốc.

KimCươngSơn:DãynúibaoquanhNgũSơn.

Kỳlân:Linhthúlựachọnquốcvương,conđựcgọilàkỳ,congáigọilàlân.

Kỵthú:Yêuthúđượchuấnluyệnđểcưỡi.

LộThiếncung:MộtcungởtrongBồngLưcung.

NgũSơn:Hệ thốngnúi nằmở trung tâm thế giới, bao gồmnămđỉnhchính:SùngSơn,BồngSơn,HoaSơn,HoắcSơn,HằngSơn.

Noãnquả:Quảsinhraconngười,muônthúvàcâycỏ.

Nộihải:Bốnbiểnbêntrong,baogồm:ThanhHải,BạchHải,HắcHải,XíchHải.

Nữquái:Nhânyêunuôidưỡngkỳlân.

Sôngu:Mộtloạikỵthútrônggiốngmộtconhổ.

Sửlệnh:Nhữngyêuquáilàthuộchạcủakỳlân.

TâyVươngMẫu:VịthầntrịvìHoàngHảivàNgũSơn,tứcvươngquốcthứ13.

Tểphụ:Tướchiệucủakỳlântrongtriềuđình,còngọilàđàiphụ.

Thaiquả: Người của thế giới 12 vương quốc nhưng được sinh ra từtrongbụngmẹởNhậtBản.

Thaothiết:Mộtloạiyêuquái

Thấtđạo:Căntrọngbệnhkỳlânsẽbịnhiễmkhiquốcvươngnướcđólạclối.

ThiênĐế:Vịthầntốicaosánglậprathếgiới12vươngquốc.

Thiênmã:Mộtloạikỵthútrônggiốngmộtconchó.

Thực:Mộtcơnbãolớnđemngườitừthếgiới12vươngquốcđếnBồngLaivàngượclại.

Xảthânmộc:Câysinhrakỳlân.