1675

Bóng hình của gió - sachvui.vn

  • Upload
    others

  • View
    13

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Bóng hình của gió - sachvui.vn
Page 2: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bóng hình của gió

Tác giả: Carlos Ruiz Zafón

Công ty phát hành: Nhã Nam

Nhà xuất bản: NXB Văn Học

Ngày xuất bản: 05/2014

Page 3: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Kích thước: 15 x 24 cm

Giá bìa: 118000 VNĐ

Hình thức: Bìa mềm

Chủ dự án: Phi Phi Yên Vũ

Page 4: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chụp pic: Thiên Thiên

Type:

P1: Sư Tử

P2: Aoi ChanChan

P3: Quỳnh Như Nguyễn

P4: Mai Ice

P5: Yen Phan

P6: Bon Bon

P7: Kim Trâm Đặng

Page 5: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Beta: Gomu Gomu

Tạo prc: Annabelle Tran

Nguồn: Hội chăm chỉ làm eBook free

Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook -

www.dtv-ebook.com

Page 6: Bóng hình của gió - sachvui.vn
Page 7: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bóng hình của gió

Carlos Ruiz Zafón (sinh ngày

25/09/1964)

Là một trong những nhà văn TâyBan Nha thành công nhất hiện nay. Ônglà tác giả nhiều tiểu thuyết viết cho lứatuổi thiếu niên như El principe de laniebla (The Prince of Mist, 1993), Elpalacio de la medianoche (1994), Lasluces de septiembre (1995) và Marina(1999). Năm 2001, ông cho in Bónghình của gió (La sombra del viento) vềsau bán được hàng triệu bản trên thếgiới, được giới phê bình khen ngợi và

Page 8: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giành được nhiều giải thưởng quốc tế.Sau đó, năm 2008, ông cho ra đời Eljuego del angel (Trò chơi của thiênthần), và El prisionero del cielo (Tùnhân của trời, 2011), hai cuốn trong mộtbộ tứ khởi đầu bằng Bóng hình của gió.Sách của Zafón đã được dịch ra hơn 40thứ tiếng trên thế giới.

Page 9: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Một trong những cuốn tiểu thuyết

hiếm hoi kết hợp cốt truyện đặc sắc vớivăn chương kỹ tuyệt... chỉ cần người nàybảo người kia thôi cũng đã thành sáchbán chạy.”

-Sunday Times-

“Zafón đưa vào câu chuyện mộtliều lượng tình yêu thật lớn, rồi thì đủ mathuật, đủ giết người và đủ điên loạn đểkhiến ngay cả người đọc miễn cưỡngnhất cũng bị hút vào không dứt ra được.Hay đến kinh người.”

Page 10: Bóng hình của gió - sachvui.vn

-Elle-

“Bóng hình của gió là một tiểuthuyết đầy những huy hoàng lừa mị vànhững cửa bẫy kêu ken két, một tiểuthuyết mà ngay cả các tuyến truyện phụcũng có tuyến truyện phụ riêng... một tiểuthuyết hay vô cùng.”

-Stephen Kinh-

Page 11: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tặng Joan Ramon Planas, người

còn xứng đáng nhận được nhiều hơnnữa.

Page 12: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị

Lãng Quên, nơi chốn mang cái tên kỳ dịnày ẩn chứa những gì? Sau khi DanielSempre, mười tuổi, mang ra khỏi đó mộtcuốn sách do cậu tự chọn với sự chophép của cha, gần như ngay sau đó cậu bịmột kẻ lạ gớm ghiết đáng sợ có khuônmặt hoàn toàn biến dạng theo sát gót.Hắn muốn gì? Cuốn sách kia, Bóng hìnhcủa gió mà cậu giữ trong tay, nó hay tácgiả của nó mang những bí mật u tối nàokhiến cho dường như nhiều phận ngườibị liên lụy với nó đến vậy? Trong cơn

Page 13: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xoáy lốc chầm chậm nhưng chết chóc tỏara từ Bóng hình của gió và những bí ẩnđằng sau nó, Daniel phải chiến đấu rasao để bảo vệ người mình yêu cũng nhưnhững người khác ban đầu xa lạ songcũng dần dần trở nên thân thiết với cậu?

~*~

Một câu chuyện thật đẹp nơi màtình yêu, hận thù, tình bạn, ý thứcnghĩa vụ... đều tuyệt đỉnh. Và bàng bạckhắp là thành phố Barcelona, thủ phúxứ Catalan nước Tây Ban Nha, kỳ vĩ,diễm lệ, bí ẩn, một trong những nhânvật chính của cuốn tiểu thuyết.

Page 14: Bóng hình của gió - sachvui.vn

.

Page 15: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên

~*~

Những ngày tro tàn

1945 – 1949

Chương 1 Chương 2 Chương 3

Chương 4 Chương 5 Chương 6

~*~

Chiếc đĩa trống không

Chương 7 Chương 8 Chương 9

Chương 10

~*~

Page 16: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thành thật với bản thân

Chương 11 Chương 12 Chương 13

~*~

Thành phố của những bóng đen

Chương 14

Chương 15 Chương 16

Chương 17 Chương 18 Chương 19

Chương 20 Chương 21 Chương 22

Chương 23

Chương 24 Chương 25 Chương 26

Chương 27 Chương 28

Chương 29

Page 17: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 30 Chương 31

Chương 32 Chương 33 Chương 34

Chương 35 Chương 36 Chương 37

Chương 38

Chương 39 Chương 40 Chương 41

Chương 42 Chương 43

Chương 44

~*~

Nuria Monfort: Hồi ức về điều mất mát

1933-1955

Chương 1

Chương 2 Chương 3

Chương 4 Chương 5 Chương 6

Page 18: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 7 Chương 8 Chương 9

Chương 10

Chương 11 Chương 12

Chương 13

~*~

Bóng hình của gió

1955

Chương 1 Chương 2 Chương 3

Chương 4

~*~

Sau khi chết

Ngày 7 tháng Mười một năm 1955

~*~

Page 19: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Vùng nước tháng Ba

1956

~*~

Các nhân vật

1966

Page 20: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nghĩa Trang Những Cuốn Sách

Bị Lãng Quên

-o0o-

TÔI VẪN CÒN NHỚ CÁI NGÀYCHA DẪN TÔI tới Nghĩa Trang NhữngCuốn Sách Bị Lãng Quên lần đầu tiên.Đó là vào đầu hè năm 1945, chúng tôirảo bước qua những con phố của mộtBarcelona bị giam hãm dưới nhữngkhoảng trời xám tro khi bình minh trútxuống Đại lộ Rambla de Santa Mónicamột dòng sáng cuồn cuộn sắc đồng đỏ.

“Daniel, con không kể với bất kỳ

Page 21: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ai những gì sắp thấy ngày hôm nay,” chatôi cảnh cáo. “Kể cả cậu bạn Tomás củacon. Không một ai hết.”

“Kể cả mẹ ư?”

Cha tôi thở dài, lẩn vào sau nụcười buồn cứ đằng đẵng bám theo ôngsuốt đời như một cái bóng.

“Đương nhiên là với mẹ thì được,”ông trả lời, lòng nặng trĩu. “Chúng takhông giữ bí mật gì với mẹ cả. Con cóthể kể cho mẹ mọi chuyện.”

Không lâu sau cuộc nội chiến, mộtđợt dịch tả bùng phát đã đem mẹ tôi đimất. Chúng tôi an táng bà trên đồiMontjuïc vào ngày sinh nhật lần thứ tư

Page 22: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của tôi. Điều duy nhất tôi nhớ được làhôm ấy trời mưa cả ngày lẫn đêm, và khitôi hỏi cha liệu phải chăng Thượng đếcũng đang khóc thương, ông đã không thểcất tiếng trả lời. Sáu năm sau đó sự vắngbóng của mẹ vận còn đọng lại trong bầukhông khí bao trùm quanh cha con tôi,một sự câm lặng đến chói tai mà tôi mãikhông học được cách khắc chế bằng lờinói. Hai cha con tôi sống trong một cănhộ tầm tầm trên khu phố Santa Ana, cáchquảng trường nhà thờ một quãng ngắn.Căn hộ của chúng tôi nằm ngay trên tiệmsách, một cửa tiệm tạp nham nhưng đầysức quyến rũ, nơi đặc biệt chỉ chuyênmua sách hiếm và sách cũ – một di sảnông tôi để lại, mà cha hy vọng một ngày

Page 23: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kia tôi sẽ kế thừa. Lớn lên giữa bao cuốnsách, tôi kết thân với những người ngườibạn vô hình trong các trang giấy dườngnhư đúc từ bụi mà thành và mùi của họđến tận bây giờ hai tay tôi vẫn còn mangđậm. Lúc còn nhỏ tôi học được cáchchìm vào giấc ngủ giữa khi đang nóichuyện với mẹ trong bóng tốicăn phòngngủ của tôi, thao thao với bà về những sựkiện trong ngày, chuyến phiêu lưu của tôiở trường, những điều tôi được thầy côchỉ dạy. Tôi không nghe được giọng nóihay cảm nhận được những vuốt ve củabà, nhưng sự rạng ngời và hơi ấm của bàngập tràn mọi ngóc ngách trong ngôi nhà,và với sự ngây thơ của những đứa trẻvẫn còn đếm ssược số tuổi của mình trên

Page 24: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mười đầu ngón tay, tôi tin rằng nếu tôinhắm mắt lại và thủ thỉ với mẹ thì mẹ cóthể nghe thấy giọng tôi dù bà có đang ởnơi đâu đi nữa. Có đôi lần khi đang ngồitrong phòng ăn , cha nghe thấy tôi đanglầm rầm, ông thầm khóc trong im lặng.

Vào buổi sáng tháng Sáu hôm đó,trời vừa hừng sáng tôi đã bật dậy héttoáng lên. Tim tôi đấp thình thịch tronglồng ngực như thể chính linh hồn tôi đangmuốn xé toang lối ra và

bỏ chạy khỏi thang gác. Cha vội vãxộc vào phòng và bao bọc tôi trong vòngtay ông, gắng sức trấn an tôi.

“Con không thể nhớ nổi. Conkhông nhớ được khuôn mặt của mẹ,” tôi

Page 25: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thều thào, không ra hơi.

Cha siết chặt tay tôi.

“Đừng lo, Daniel. Cha sẽ nhớ cảhai chúng ta.”

Chúng tôi nhìn nhau trong cănphòng chạng vạng sáng, gắng sức thốt lênnhững từ ngữ vốn không hề tồn tại. Lầnđầu tiên, tôi nhận ra rằng cha đang già đi.Ông đứng dậy vén rèm để cho ánh banmai nhợt nhạt tràn vào.

“Đi nào, Daniel, mặc quần áo vào.Cha muốn cho con xem một thứ,” ôngnói.

“Có những thứ chỉ nhìn thấy đượctrong bóng tối,” cha tôi nói, thoáng lên

Page 26: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nụ cười bí ẩn dường như vay mượnđâu đó từ những cuốn tiểu thuyết lãngmạn của Alexandre Dumas cũ nát củaông.

Lính tuần tra ban đêm vẫn đangloanh quanh trên các con phố mù sươngkhi chúng tôi bước ra cửa chính. Hàngđèn đường dọc khu RamBlas phác nênmột đại lộ trong làn sương sớm khi thànhphố bát đầu thức tỉnh, giống như một bứctranh màu nước chầm chậm trở thànhthực tại. Sau khi tới được phố Nhà HátCổng Vòm[1], chúng tôi tiếp tục đi dọctheo dãy mái vòm của con phố dẫn vềphía quận Raval, cùng tiến vào một vòmmù sương xám. Tôi theo bước cha dấnsâu vào lòng con hẻm hẹp, giống một vết

Page 27: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sẹo hơn là một con phố, cho tới khi hìnhbóng của khu Ramblas dần tan mất phíasau hai chúng tôi. Ánh ban mai bị nhữngban công và mái đua gạn xuống thànhnhững dải sáng xiên yếu ớt hòa tan vàobầu không trước khi chạm được tới mặtđất. Cuối cùng cha tôi dừng lại trướcmột cách cổng lớn bằng gỗ chạm, úa đenvì ẩm mốc và thời gian. Trước mắt chúngtôi lù lù hiện ra một công trình mà trongmắt tôi trông như xác chết của một toàlâu đài, nơi chốn của những tiếng vọngvà bóng đen.

[1. Nguyên gốc: Arco del Teatro.]

“Daniel, con không được kể vớibất kỳ ai những gì sắp thấy ngày hôm nay.

Page 28: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Kể cả cậu bạn Tomás của con. Khôngmột ai hết.”

Một người đàn ông nhỏ thó vớikhuôn mặt diều hâu đóng khung trong máitóc xám dày ra mở cửa cho chúng tôi.Đôi mắt ông xoáy vào tôi một ánh nhìnsâu thẳm đầy cảnh giác như của loàichim ưng.

“Chào buổi sáng, Isaac. Đây làcon trai tôi, Daniel,” cha tôi thông báo.“Nó sắp mười một tuổi rồi, về sau cửahiệu sẽ là của nó. Giờ là lúc nó nên biếttới nơi này.”

Người đàn ông tên Isaac gật đầuvà mời chúng tôi vào. Một cảnh u minhnhuốm sắc xanh làm mờ đi các đường

Page 29: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quanh lượn sóng của một cầu thang đácẩm thạch và dãy tranh tường đầy cácnhân vật là những thiên thần và các sinhvật trong truyền thuyết. Chúng tôi theochủ nhà đi qua dãy hành lang nguy ngadẫn tới một đại sảnh lớn hình tròn, cảmột vương cung thành đường bóng tốihình xoắn ốc cuộn lên, bị những tia nắngtừ mái vòm bên trên xuyên thủng. Nhữnglối đi giữa các giá cao lên kín sách từchân đến đỉnh làm nên cả một mê cungnhư một tổ ong kết hợp từ vô số đườnghầm, nấc thang, bậc thềm và cầu nối –cho thấy trước về một thư viện khổng lồcó cấu trúc hình học tưởng như không thểtồn tại trên đời. Tôi ngước lên nhìn cha,sững người kinh ngạc. Ông cười và nháy

Page 30: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mắt với tôi.

"Chào mừng con đến với NghĩaTrang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên,Daniel.”

Tôi nhìn ra được chừng hơn chụcngười rải rác khắp các lối đi và thềm thưviện. Một vài trong số họ quay ra chàotôi từ xa, tôi nhận ra khuôn mặt các đồngnghiệp của cha tôi, họ là những ngườibạn cùng phường buôn sách cũ. Qua gócnhìn của đứa trẻ mới mười tuổi là tôi, họtrông như thể một hội kín các nhà giả kimđang nghiên cứu trong lén lút. Cha quỳxuống cạnh tôi, đăm đăm nhìn vào mắttôi mà nói bằng giọng thì thầm vốn chỉdành để thốt ra các bí mật và lời thề.

Page 31: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đây là một nơi chốn của bí mật,Daniel, một thánh đường. Mỗi câuchuyện, mỗi tập sách con thấy ở đây đềuchứa đựng một tâm hồn. Tâm hồn củangười đã viết nên cuốn sách, của nhữngngười đã đọc, sống và mơ ước cùng nó.Mỗi lần một cuốn sách qua tay mộtngười đọc khác, mỗi lần người nào đólướt mắt qua từng trang sách là một lầnlinh hồn của cuốn sách ấy trưởng thànhvà trở nên mạnh mẽ hơn. Thư viện nàyđã rất lâu đời khi ông con dẫn cha tớiđây lần đầu, nhiều năm về trước. Có lẽnó cũng nhiều tuổi như thành phố nàyvậy. Không ai biết rõ thư viện này có từkhi nào, hay ai đã lập ra nó. Dù vậy, chasẽ truyền lại hết cho con những điều đã

Page 32: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được ông con chỉ dạy. Khi một thư việnbiến mất, hay một hiệu sách phải đóngcửa, khi một cuốn sách bị ký thác cho sựlãng quên, những người biết rõ nơi nàynhư chúng ta, những người bảo hộ chocuốn sách, phải đảm bảo rằng cuốn sáchấy được đem tới đây. Ở nơi này, nhữngcuốn sách không còn được ai nhớ tới,những cuốn sách bị quên lãng theo thờigian, đều sẽ tồn tại mãi mãi, im lìm chờmột ngày kia tới được tay một người đọcmới. Ở cửa tiệm chúng ta mua đi bán lạinhững cuốn sách, nhưng thực tế chúngkhông hề có chủ. Mỗi cuốn sách con thấyở đây đều từng là người bạn thân thiếtnhất của ai đó. Giờ chúng chỉ còn mỗichúng ta thôi, Daniel ạ. Liệu con có thể

Page 33: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giữ kín một bí mật nhường này chăng?”

Ánh nhìn của tôi lạc lối trong sựkỳ vĩ và trò ảo thuật ánh sáng của thưviện. Tôi gật đầu, và cha khẽ mỉm cười.

“Con có biết điều tuyệt vời nhấttrong chuyện này không?” ông hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Theo truyền thống, khi ai đó tớiđây lần đầu tiên, anh ta phải chọn mộtcuốn sách, bất kể cuốn gì, và nhận bảotrợ cho nó, đảm bảo rằng cuốn sách ấy sẽkhông bao giờ biến mất, rằng nó sẽ mãitồn tại. Đó là một lời thề vô cùng quantrọng. Nó sẽ theo con suốt cuộc đời,”cha tôi giải thích. “Hôm nay đến lượt

Page 34: Bóng hình của gió - sachvui.vn

con đấy.”

Trong suốt một tiếng rưỡi đồng hồ,tôi thơ thẩn trong lòng chốn mê cungquanh co ấy, hít thở trong mùi giấy cũ vàbụi bặm. Tôi lướt tay qua hàng hàng gáysách trên giá, trầm ngâm suy nghĩ xemmình sẽ chọn cuốn gì. Trong số nhữngdòng nhan đề bị phai mờ theo thời gian,tôi nhìn ra các từ thuộc những thứ ngônngữ quen thuộc và những từ khác tôikhông thể nhận biết. Tôi lang thang khắpnhững dãy dài lèn kín hàng trăm, hàngnghìn tập sách. Sau một hồi tôi chợt ngộra rằng giữa những trang bìa của mỗicuốn sách kia đều tồn tại một vũ trụkhông bờ bến đang chờ được khám phá,trong khi ấy, bên kia những bức tường

Page 35: Bóng hình của gió - sachvui.vn

này, tại thế giới bên ngoài, người ta đểmặc cho cuộc sống trôi qua với nhữngbuổi chiều chìm đắm trong bóng đá vàcác xê ri kịch truyền thanh sướt mướt,hài lòng với chuyện chả quan tâm gì hơnnhững vấn đề của riêng mình. Có lẽ làchính cái ý nghĩ ấy, hoặc cũng có thể chỉdo ngẫu nhiên, hay do số phận – ngườihọ hàng hoa mỹ hơn của sự ngẫu nhiên,song chỉ biết rằng đúng vào thời khắc ấytôi thấy mình đã chọn được cuốn sáchcần phải bảo trợ, hay có khi chính cuốnsách ấy mới bảo trợ cho tôi. Nó nổi bậtmột cách khiêm tốn trên góc một giásách, bọc bìa da có màu rượu vang.Những con chữ nhan đề bằng vàng longlanh trong những giọt nắng từ mái vòm

Page 36: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phía trên rỉ xuống. Tôi lại gần, vừa nhẹnhàng mân mê dòng chữ bằng đầu ngóntay vừa thầm thì đọc lên:

BÓNG HÌNH CỦA GIÓ

Julián Carax

Tôi chưa bao giờ biết đến nhan đềhay tác giả này, nhưng tôi không để tâmtới điều đó. Ý đã quyết rồi. Cẩn trọng hếtmức, tôi nhấc cuốn sách xuống giở lướtqua các trang giấy, mặc chúng khẽ kêu lậtphật. Được giải thoát khỏi nơi giam cầmtrên giá sách, Bóng hình của gió toả ramột đám mây bụi vàng óng. Hài lòng vớilựa chọn của mình, tôi kẹp cuốn sách vàonách rồi lần ngược lại các bước chânmình trong thư viện để quay trở ra, với

Page 37: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nụ cười trên môi. Có lẽ bầu khôngkhí mê ảo nơi đây đã mạnh hơn tôi, songdù sao tôi cũng chắc chắn rằng Bónghình của gió đã nằm đây bao năm chỉ đểđợi chính tôi, thậm chí có khi còn từtrước cả khi tôi ra đời.

CHIỀU HÔM ĐÓ, ở căn hộ trênphố Santa Ana, tôi nhốt mình trong phòngđể nghiền ngẫm những dòng đầu sách.Trước khi kịp nhận ra, tôi đã mê đắm nótự lúc nào. Cuốn tiểu thuyết kể câuchuyện về một người đàn ông trên hànhtrình tìm lại cha ruột của mình, người màanh chưa từng được biết đến cho tới khimẹ anh tiết lộ về sự tồn tại của ông lúcbà đang hấp hối trên giường bệnh. Câuchuyện về hành trình tìm cha ấy trở thành

Page 38: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một cuộc phiêu lưu siêu tưởng mà trongđó nhân vật chính phải đấu tranh đểgiành lại thời thanh xuân đã mất, và trongđó bóng ma của một tình yêu bị nguyềnrủa dần dần hiện ra ám ảnh anh cho tớitận hơi thở cuối cùng. Khi bí ẩn được hélộ, câu chuyện gợi tôi nhớ đến một trongnhững con búp bê Nga, loại có thể chứavô số bản sao mỗi lúc một nhỏ dần củachính nó ở trong mình nó. Từng bướctừng bước câu chuyện cứ tách ra thànhhàng ngàn câu chuyện, như thể cuốn tiểuthuyết đó bước vào một khu trưng bàygương kính, khiến nhân dạng của nó phânmảnh rồi tan hoà vào vô cùng tận nhữngảnh ảo phản xạ. Từng phút từng giờ lướtqua cứ nhanh như trong mơ. Khi tiếng

Page 39: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuông nhà thờ báo hiệu nửa đêm, tôihầu như chẳng nghe thấy. Dưới ánh sángấm áp từ chiếc đèn bàn hắt xuống, tôi bịném vào một thế giới xa lạ đầy nhữnghình ảnh và xúc cảm, với những nhân vậtmà với tôi cũng thật như bầu không khítôi đang hít thở. Trang này nối tiếp trangkia, tôi mặc cho bản thân bị ma thuật củacuốn sách và thế giới bên trong nó bỏbùa hoàn toàn, cho tới khi hơi thở củabình minh chạm tay vào cửa sổ phòng vàđôi mắt mỏi mệt của tôi lướt qua trangcuối cùng. Tôi nằm trong ánh mờ nhậpnhoạng sắc xanh với cuốn sách trênngực, lắng nghe tiếng lầm rầm của thànhphố còn say ngủ. Mắt tôi dần trĩu nặng,nhưng tôi cố cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Page 40: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi còn chưa muốn ma thuật của câuchuyện tan biến đi, cũng chưa muốn nóilời chia tay với những nhân vật trong đó.

MỘT LẦN NỌ, trong cửa hàngsách của cha, tôi nghe một khách hàngquen nói rằng hiếm có gì để lại dấu ấntrong lòng người đọc sâu đậm như cuốnsách đầu tiên tìm được đường vào tráitim người đó. Những hình ảnh đầu tiênấy, tiếng vọng của những từ ngữ mà tatưởng mình đã bỏ quên lại phía sau tựkhi nào, chúng vẫn đồng hành cùng tatrong suốt cuộc đời, chúng khắc tạc mộtlâu đài trong ký ức ta, nơi mà sớm haymuộn – bất kể ta có đọc bao nhiêu cuốnsách, khám phá ra bao nhiêu thế giới,thậm chí học được cách lãng quên bao

Page 41: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiêu điều – chúng ta vẫn sẽ quay trởlại. Với tôi, những trang sách nhiệm mầuđó sẽ luôn là những trang sách tôi khámphá ra trong hành lang nơi Nghĩa TrangNhững Cuốn Sách Bị Lãng Quên

Page 42: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Những ngày tro tàn

1945 – 1949

Page 43: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 1

GIÁ TRỊ CỦA BÍ MẬT phụ thuộcvào người mà nó được trao gửi để giữkín. Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh dậylà thổ lộ với bạn thân nhất của mình vềNghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị LãngQuên. Tomás Aguilar là cậu bạn cùnglớp, dành trọn thời gian rảnh rỗi và tàinăng của mình để phát minh những máymóc hết sức tinh xảo nhưng lại vô cùngquái gở, như phi tiêu khí cầu hay conquay phát điện. Tôi hình dung cả haiđứa, trang bị đèn pin và la bàn, cùngnhau khám phá những bí mật của các hầmmộ sách ấy. Còn ai tốt hơn Tomás để có

Page 44: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thể chia sẻ bí mật đây? Nhưng rồi, lạinhớ về lời hứa của mình, tôi quyết địnhrằng trong tình huống này tôi phải họctheo cách các tiểu thuyết trinh thám haydùng là chuyển sang phương thức hoạtđộng khác. Tới chiều, tôi đến gặp cha đểhỏi ông về cuốn sách và Juliáns Carax – cả hai ắt hẳn đều rất nổi tiếng, tôi đoánchừng vậy. Kế hoạch của tôi là tìm racho được toàn bộ những cuốn sách kháccủa Carax và đọc hết chúng từ giờ chođến cuối tuần. Ngạc nhiên thay, tôi pháthiện cha mình, một thủ-thư-bẩm-sinh, câytừ điển sống về catalô của các nhà xuấtbản và những trường hợp lạ kỳ, lại chưatừng nghe đến cái tên Bóng hình của giócũng như Julián Carax. Thấy tò mò, ông

Page 45: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bèn lật phần ghi chú của nhà xuất bản intrên mặt sau trang nhan đề để tìm manhmối.

“Ở đây nói rằng cuốn sách này làmột trong hai ngàn năm trăm bản in donhà xuất bản Cabestany Editores ấn hànhtại Barcelona, vào tháng Sáu năm 1936.”

“Cha có biết nhà xuất bản đókhông?”

“Nó sập tiệm nhiều năm rồi.Nhưng, khoan đã, cuốn này chỉ là tái bản.Lần xuất bản đầu tiên là vào tháng Mườimột năm 1935, nhưng là in tại Paris... donhà Galiano & Neuval xuất bản. Chẳnggợi lên được điều gì.”

Page 46: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy đây là bản dịch sao?”

“Ở đây không nói vậy. Theo nhưcha thấy thì bản thảo này ắt phải lànguyên gốc.”

“Một cuốn sách tiếng Tây BanNha, xuất bản lần đầu tiên tại Pháp?”

“Cũng không phải chuyện lạ, nhấtlà vào thời như thế này,” cha tôi nhậnđịnh. “Có thể Barceló giúp được chúngta.”

Gustavo Barceló là đồng nghiệpcũ với cha tôi, ông ta sở hữu một cơ sởbuôn bán vững mạnh trên phố Fernandovà nắm vị trí chỉ huy trong ngành buônbán sách cũ của thành phố. Cái tẩu thuốc

Page 47: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tắt ngóm lúc nào cũng cố định trên miệngBarceló khiến cả người ông ta như thấmđẫm hương nồng của phiên chợ Ba Tư.Barceló thích mô tả bản thân như ngườicuối cùng theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn,và cho dù là dân gốc ở Caldas deMontbuy nhưng ông ta một mực quảquyết một trong những nhánh xa các cụkỵ của mình có liên quan trực tiếp tớinhà thơ vĩ đại Lord Byron của nước Anh.Như để chứng minh mối liên hệ đó,Barceló rập khuôn tủ quần áo của mìnhđúng kiểu một tay ăn diện sành điệu ở thếkỷ 19. Phục sức thông thường của ông tabao gồm cà vạt, giày da sơn trắng, vàchiếc kính một mắt không số mà, theonhững lời đồn thổi đầy ác ý, cả lúc riêng

Page 48: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tư nhất trong nhà vệ sinh ông ta cũngchẳng tháo ra. Dẹp những lời huyễn hoặcsang một bên, thì người thân đình đámnhất trong dòng dõi Barceló chính là chaông ta, một nhà tư bản công nghiệp đãphất lên giàu sụ nhờ những mánh lớiđáng ngờ vào cuối thế kỷ 19. Theo lờicha tôi, thì Gustavo Barceló, đơn thuầnmà nói, giàu nứt đố đổ vách, và cửa hàngsách nguy nga của ông ta lập ra vì đammê nhiều hơn là để kinh doanh. Barcelóyêu sách vô điều kiện, và mặc dù ông taluôn thẳng thừng phủ nhận, nếu ai đóbước vào cửa hàng của Barceló và phảilòng một bộ sách nào đó nhưng không chitrả nổi, Barceló sẵn lòng hạ giá, thậm chítặng luôn nếu thấy người mua là một độc

Page 49: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giả nghiêm túc chứ không phải tay mơnào đó tình cờ dạo bước qua. Barcelókhoe rằng mình có trí nhớ tuyệt vời cùngvới một tâm hồn sính chữ tương xứng vớihành vi cử chỉ và độ âm vang trong giọngnói của ông ta. Nếu có ai hiểu biết vềsách hiếm, đó chính là Barceló. Chiềuhôm đó, sau khi đóng cửa tiệm sách, chatôi gợi ý bố con tôi tản bộ tới QuatreGats, một quán cà phê trên phố Montsitó,nơi Barceló và hội hiệp sĩ bàn tròn củaông ta – rặt những người đam mê sách vở- tụ tập để cùng bàn luận những cái haycái đẹp của thi ca cổ, những ngôn ngữnay chẳng còn ai sử dụng, những kiệt tácbị mối mọt ăn mòn và bị lãng quên.

***

Page 50: Bóng hình của gió - sachvui.vn

QUATRE GATS chỉ cách nhà

chúng tôi chừng năm phút đi bộ và làmột trong những địa điểm ưa thích củatôi. Cha và mẹ gặp gỡ lần đầu tại đó vàonăm 1932, và tôi giành được chiếc vémột chiều đến thế giới này một phần cũnglà nhờ sự quyến rũ của quán cà phê ấy.Bên ngoài, những con rồng đá canh gácmặt tiền lấp lánh ánh đèn. Bên trong,những giọng nói tưởng chừng vọng lạicùng bóng hình của các thời xa khác. Kếtoán viên, những tay mộng mơ và nhữngkẻ tự nhận thiên tài cùng nhau chia sẻchỗ ngồi với linh hồn những vĩ nhân nhưPablo Picasso, Isaac Albéniz, FedericoGarcai Lorca và Salvador Dalí. Tại đó,bất cứ kẻ tội đồ đáng thương nào cũng có

Page 51: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thể được coi như nhân vật lịch sử chỉ vớigiá một cốc cà phê nhỏ.

“Ôi, anh bạn già Sempere,”Barceló thốt lên khi thấy cha tôi bướcvào quán. “Vinh quang thay hỡi đứa conhoang toàng. Chúng tôi được vinh dựchào đón điều gì đây?”

“Anh nợ cái vinh dự đó cho contrai tôi, Daniel, ngài Gustavo ạ. Thằngbé mới có một khám phá đáng nể.”

“Ồ, vậy hãy cầu nguyện và tới đâyngồi cùng chúng tôi, ta phải ăn mừng sựkiện phù du này mới được.” Barcelótuyên bố.

“Phù du?” tôi thì thầm vào tai cha

Page 52: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mình.

“Barceló chỉ thể hiện được bảnthân bằng những từ ngữ có cánh,” cha tôikhẽ đáp lại. “Con đừng nói gì, kẻo ông talàm tới đấy.”

Các thành viên nhẹ ký của hội yêuvăn thơ dịch sang bên cho chúng tôi vàongồi cùng, và Barceló vốn khoái khoekhoang sự hào phóng của mình trướccông chúng, một mực khăng khăng đòithiết đãi hai cha con.

“Cậu chàng này bao nhiêu tuổirồi?” Barceló hỏi thăm, đánh giá tôi quakhoé mắt.

“Cháu sắp mười một,” tôi dõng

Page 53: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dạc.

Khuôn mặt Barceló thoáng một nụcười.

“Nói cách khác, mới mười tuổithôi. Đừng cộng thêm một năm làm gì,nhóc ranh ạ. Đời sẽ biết mà chẳng cần sựgiúp đỡ của cậu.”

Vài người bạn cánh hẩu của ông talẩm bẩm tán thành. Barceló ra hiệu chomột người phục vụ nom già nua khácthường đến mức đáng ra nên được côngnhận là di sản quốc gia.

“Một cô nhắc cho Sempere bạntôi, rót từ chai xịn đấy nhé, và một sinhtố quế cho cậu nhỏ - cậu chàng này đang

Page 54: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tuổi lớn đấy. Với cả cho chúng tôi một ítthịt xông khói, nhưng đừng có dai nhưcái mớ vừa nãy ông mang lên đấy nhé.Nếu thích nhai cao su, chúng tôi sẽ gọilốp bánh xe hiệu Pirelli.”

Người phục vụ gật đầu rồi quay đi,lê lết đôi chân.

“Tôi chả thích nhắc đến vấn đềnày,” Barceló nói, “nhưng làm sao cócông ăn việc làm cơ chứ? Ở cái đất nướcnày chả ma nào chịu về hưu cả, thậm chíđến chết vẫn không ngừng nghỉ. Nhìnngài Cid kia là đủ thấy rồi. Nói cho mọingười biết nhé, chúng ta vô vọng rồi.”

Nói rồi ông ta lại gặm mút cái tẩulạnh ngắt, đôi mắt đã kịp lướt qua cuốn

Page 55: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sách trên tay tôi. Bất chấp mã ngoài tựphụ và tính dông dài, Barceló có thểđánh hơi thấy con mồi ngon như sói ngửiđược mùi máu.

“Để xem,” ông ta nói, giả đò hờhững. “Ta có gì ở đây nào?”

Tôi liếc nhìn cha. Ông gật đầu.Không chần chừ thêm nữa, tôi bèn giaoBarceló cuốn sách. Tay buôn sách chàođón nó bằng đôi tay nhà nghề. Nhữngngón tay như của nghệ sĩ dương cầm mauchóng khám phá lớp bìa vải, kết cấu giấyvà tình trạng cuốn sách. Ông ta lật tìm ratrang ghi chú của nhà xuất bản và nhà inrồi nghiên cứu nó với khả năng dò tìmthiên bẩm như của Sherlock Holmes. Cả

Page 56: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đám còn lại chúng tôi quan sát trong nínlặng, như đang chờ đợi một phép mầu,hay để được cho phép hô hấp chở lại.

“Carax à, thú vị đây,” Barcelóthầm thì với giọng bí hiểm.

Tôi đưa tay ra chờ nhận lại cuốnsách. Barceló nhướn mày nhưng vẫn trảlại cuốn sách, kèm theo một nụ cười lãnhđạm.

“Cậu tìm thấy nó ở đâu vậy, anhbạn trẻ?”

“Bí mật,” tôi đáp, lòng mẩm chắccha tôi đang kín đáo mỉm cười. Barcelónhíu mày quay ra phía cha tôi. “Sempere,bạn thân thiết nhất đời, vì anh và vì lòng

Page 57: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kính mến tôi dành cho anh, vì tình cảmdài lâu và sâu đậm làm chúng ta gắn bónhư anh em, tôi có thể trả bốn mươiduro, thế là hết mức.”

“Anh phải bàn chuyện đó với contrai tôi,” cha tôi nói. “Cuốn sách là củathằng bé.”

Barceló bèn cấp cho tôi một nụcười hau háu. “Cậu thấy sao, chàng traitrẻ? Bốn mươi duro, giao dịch lần đầumà được như vậy là không tồi chút nàođâu. Sempere, con trai anh sẽ làm nêntên tuổi trong ngành này đấy.”

Hội văn thơ tán đồng nhận địnhnày của ông ta. Barceló nhìn tôi vẻ đắcthắng rồi lôi ví da ra. Vô cùng kiểu cách,

Page 58: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông ta đếm ra đủ hai trăm peseta, mà hồiđó là một khoản kha khá, đưa cho tôi.Nhưng tôi chỉ lắc đầu. Barceló gằngiọng.

“Cậu bé à, tham lam hiển nhiên làtính xấu, thậm chí nếu nói nặng hơn thì làtội ác. Hãy biết điều. Gọi tôi là dở hơicũng được, nhưng tôi sẽ tăng giá lên sáumươi duro, cậu có thể lập sổ tiết kiệmhưu trí ấy chứ. Ở tuổi này cũng phải bắtđầu nghĩ về tương lai đi.”

Tôi lắc đầu lần nữa. Qua chiếckính một mắt, Barceló ném một tia nhìnhiểm độc về phía cha tôi.

“Đừng nhìn tôi,” cha tôi nói. “Tôichỉ đến đây với tư cách hộ tống.”

Page 59: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Barceló thở dài rồi săm soi nhìn

tôi.

“Nào, anh chàng. Thực sự thì cậumuốn cái gì ?”

“Cháu muốn biết Julián Carax là aivà ở đâu có thể tìm được những cuốnkhác của ông ấy.”

Barceló cười khùng khục, cất vívào túi áo, đánh giá lại đối phươngtrước mặt.

“Trời ạ, một học giả. Sempere, anhnuôi thằng bé này bằng gì vậy?”

Tay buôn sách vươn người về phíatôi, ra vẻ có điều riêng tư muốn nói,

Page 60: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong một giây tôi thoáng nghĩ ông ta vừađể lộ ánh nhìn đầy nể trọng vừa mới đâykhông hề có.

“Chúng ta hãy trao đổi nhé,”Barceló nói. “Ngày mai, Chủ nhật, vàobuổi chiều, hãy ghé qua thư viện Ateneohỏi gặp tôi. Mang theo cả cái khám pháquý báu kia của cậu đi, để tôi có thể xemthật tỉ mỉ, rồi tôi sẽ kể cho cậu nhữngđiều tôi biết về Julián Carax. Quid proquo.”

“Quid pro gì?”

“Tiếng La linh, chàng trai trẻ ạ.Chẳng có gì gọi là tử ngữ, chỉ có nhữngký ức ngủ đông. Diễn giải ra, câu đó cónghĩa ta chẳng thể lấy không bất cứ thứ

Page 61: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gì, nhưng vì tôi thích cậu, tôi sẽ ban chocậu một đặc ân.”

Những lời hùng hồn của Barcelógiết được cả ruồi đang bay trên không,nhưng tôi ngờ rằng nếu muốn tìm hiểu bấtcứ điều gì về Julián Carax thì tôi nên giữquan hệ tốt với ông ta. Tôi chìa ra nụcười thân thiện nhất, tỏ ra đầy thích thútrước cảm xúc La tinh dâng trào của ôngta.

“Nhớ đấy, ngày mai, ở thư việnAteneo,” tay bán sách nhắc lại. “Nhưngphải mang theo cuốn sách đấy, nếu khôngsẽ chẳng có trao đổi gì hết.”

“Được.”

Page 62: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cuộc đối thoại của chúng tôi dầnhoà vào những tiếng lầm rầm của cácthành viên khác cũng ngồi trong quán.Buổi tranh luận chuyển hướng sangnhững tài liệu được tìm thấy trong tầnghầm El Escorial, gợi ý rằng rất có khảnăng Miguel de Cervantes, tác giả DonQuixote, thực ra chỉ là bút danh của mộtnữ kiệt viết văn sống tại Toledo, ngheđâu bà ta cao to và có nhiều lông tóc.Barceló trông lơ đãng, chẳng mấy hứngthú với việc giữ lấy một chân trong cuộctranh luận. Ông ta chỉ yên lặng, quan sáttôi từ sau cái kính một mắt chỉ để trangtrí kèm theo một nụ cười nguỵ tạo. Hoặccũng có thể ông ta chỉ chăm chăm vàocuốn sách tôi đang cầm trên tay.

Page 63: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 2

CHỦ NHẬT ĐÓ, trời đổ mây ngậpngụa nhấn chìm các con phố trong lànsương mù nóng ấm dễ khiến cả nhiệt kếtrên tường cũng phải rỉ mồ hôi. Tầm giữagiờ chiều, nhiệt độ đã vượt ngưỡng 33khi tôi lên đường tới phố Canuda cho kịpcuộc hẹn với Barceló, tay giữ rịt cuốnsách, mồ hôi đầm đìa trên trán. Thư việnAteneo đã từng – và vẫn còn – là mộttrong nhiều địa điểm tại Barcelona nơithế kỷ 19 vẫn chưa phải nhận thông cáodi dời. Chiếc cầu thang đá đồ sộ dẫnđường từ khoảng sân nguy nga tới mộtmạng lưới ma quái những hành lang và

Page 64: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phòng đọc. Tại đây, những phát minh nhưđiện thoại, đồng hồ đeo tay, cùng với sựnôn nả, đều như thể là những sản phẩmcủa niên đại vị lai. Người gác cổng, haycũng có thể là bức tượng vận đồng phục,hầu như không chú ý tới sự xuất hiện củatôi. Tôi se sẽ lên tầng một, thầm ướcnhững cánh sắt của chiếc quạt trần đangquay mòng mòng trên đầu đám người đọcngái ngủ kia có thể tan chảy như nước đávà nhỏ xuống những trang sách họ đangmở.

Hình bóng Gustavo Barceló mờmờ hiện ra bên cửa sổ hành lang nhìnxuống khu sân trong toà nhà. Mặc chobầu không xung quanh đặc quánh thời tiếtvùng nhiệt đới, ông ta vẫn diện bộ cánh

Page 65: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kiểu cách như thường lệ, chiếc kính mộtmắt sáng lóe lên trong góc tối nom y hệtđồng xu nằm dưới giếng sâu. Có mộtdáng người bận váy len trắng bên cạnhông ta, trông như một thiên thần.

Nghe thấy tiếng chân tôi, Barcelókhép hờ mắt và ra hiệu tôi hãy tới gầnhơn. “Daniel phải không?” tay buôn sáchhỏi. “Cậu có mang theo cuốn sách chứ?”

Tôi gật đầu với cả hai người trướcmặt và ngồi xuống chiếc ghế mà Barcelóbảo, cạnh ông ta và người bạn đồng hànhbi ẩn kia. Một lúc khá lâu, tay buôn sáchchỉ yên lặng cười, không mấy để tâm đếnsự hiện diện của tôi. Tôi mau chóng từbỏ mọi hy vọng được giới thiệu với cô

Page 66: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nương váy trắng, dù cô có là ai. Barcelótỏ ra như cô không có ở đó, như thể cảhai chúng tôi đều chẳng nhìn thấy cô. Tôiliếc nhanh sang cô, e sợ gặp phải ánhmắt trống rỗng của cô đang chăm chămhướng về phía xa. Da mặt và tay cô trắngxanh, gần như trong suốt. Khuôn mặt côgãy gọn, tạo thành từ những đường nétsắc rõ, bao gọn trong làn tóc đen óng nhưđá ướt. Tôi đoán chừng cô ít nhất cũnghai mươi, nhưng phong thái của cô ẩnchứa gì đó khiến tôi cảm giác cô khôngcó tuổi. Tưởng chừng cô đã mắc lạitrong tuổi thanh xuân vĩnh viễn nhưnhững con ma nơ canh được bảo quảntrong khung kính cửa hàng. Đang chúmục xem trên chiếc cổ thiên nga của cô

Page 67: Bóng hình của gió - sachvui.vn

liệu có dấu hiệu nào của mạch sống haykhông, tôi chợt để ý thấy Barceló đangchằm chằm nhìn mình.

“Vậy cậu có định cho tôi biết xemcậu tìm thấy cuốn sách này ở đâu?” ôngta hỏi.

“Tôi có thể cho ông biết, nhưng tôiđã hứa với cha là sẽ giữ bí mật,” tôi giảithích.

“Hiểu rồi. Sempere và những bímật của ông ta,” Barceló nói. “Tôi nghĩmình có thể đoán ra. Cậu trúng số rồiđấy, con trai ạ. Tôi gọi đó là nhặt đượckim giữa đồng hoa ly ly. Tôi xem đượcchứ?”

Page 68: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi đưa ông ta cuốn sách, Barcelónhận nó với sự cẩn trọng hết mực. “Cậuđọc nó rồi, tôi đồ là vậy.”

“Vâng, thưa ông.”

“Ghen tị với cậu đấy. Tôi vẫn luôncho rằng thời khắc phù hợp nhất để đọcCarax là lúc trái tim người ta còn non trẻvà tâm hồn còn trong trẻo. Cậu có biếtđây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của tácgiả không?”

Tôi lắc đầu.

“Cậu có biết còn bao nhiêu bảnnhư thế này trên thị trường sách không,Daniel?”

“Cỡ vài nghìn, cháu đoán vậy.”

Page 69: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không,” Barceló nhấn mạnh.

“Chỉ mỗi cuốn của cậu thôi. Toàn bộ đềuđã bị đốt hết.”

“Đốt hết?”

Thay cho câu trả lời, Barceló chỉcười một cách khó hiểu trong lúc lướtqua cuốn sách, vuốt ve trang giấy như thểnó làm bằng lụa hiếm. Cô nương váytrắng chầm chậm quay sang. Môi cô runrun nhoẻn một nụ cười thẹn thùng. Đôimắt cô đỏ đậm trong trống rỗng, conngươi trắng như cẩm thạch. Tôi nuốt tuộtmột ngụm hơi. Cô ấy bị mù.

“Cậu không biết cháu gái tôi,Clara, phải không?” Barceló hỏi.

Page 70: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chỉ có thể lắc đầu, không tài

nào rứt ánh mắt khỏi người phụ nữ có lànda búp bê sứ và đôi mắt trắng kia, đôimắt buồn nhất tôi từng được thấy.

“Thực ra, chuyên gia về JuliánCraxa chính là Clara, thế nên tôi mangcon bé theo,” Barceló nói. “Tôi đã địnhmình sẽ chuyển sang phòng khác, nếu cậukhông phiền, để nghiên cứu cuốn sáchnày trong khi cậu và con bé làm quen vớinhau. Được chứ?”

Tôi thất kinh nhìn ông ta. Gã cônđồ vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi bỏ đi vớicuốn sách trên tay.

“Em gây ấn tượng với bác ấy đấy,

Page 71: Bóng hình của gió - sachvui.vn

em biết không,” giọng nói phía sau tôicất lên.

Tôi quay lại và để ý thấy nụ cườimỉm trên khuôn mặt cháu gái tay buônsách. Giọng cô như pha lê thuần khiết,trong suốt và mỏng manh đến mức tôi hãirằng những lời cô nói sẽ vỡ tan nếu bị tôingắt ngang.

“Bác ấy nói đã ra giá đáng kể chocuốn sách của Carax, nhưng em từ chối,”Clara nói thêm. “Em đã có được sự tôntrọng của bác ấy.”

“Ngài ấy làm gì cũng đều cho thấyđiều ngược lại,” tôi thở dài.

Tôi nhận thấy rằng mỗi khi Clara

Page 72: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cười, cô khẽ nghiêng đầu sang bên, cácngón tay cô đang mân mê một chiếc nhẫncó vẻ làm từ ngọc bích.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” cô hỏi.

“Gần mười một ạ,” tôi đáp. “Thếcô bao nhiêu tuổi, thưa cô Clara?”

Clara cười trước sự ngây thơ ngỗngược của tôi.

“Gần gấp đôi tuổi em, nhưng dùvậy cũng không cần phải thưa cô vớitôi.”

“Trông cô trẻ hơn tuổi nhiều, thưacô,” tôi nhấn mạnh cách xưng hô, hyvọng lần này sẽ giúp tôi thoát khỏi sự hớhênh trước đó.

Page 73: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy tôi tin em, cũng bởi tôi chẳng

biết mình trông ra làm sao,” cô đáp lời.“Nhưng nếu em thấy trông tôi trẻ như vậythì càng có thêm lý do để bỏ cách gọi‘cô’ đó đi.”

“Tuỳ ý cô, thưa cô Clara.”

Tôi quan sát hai tay cô dang ratrên đùi trông giống như đôi cánh, dángchiếc eo thon mỏng mảnh ẩn hiện dướilằn váy len, đường cong của hai vai, sắcda sáng xanh trên chiếc cổ, đường viềnđôi môi cô, thứ tôi sẵn lòng đánh đổi cảlinh hồn để được chạm tới dù chỉ bằngđầu ngón tay. Trước đây tôi chưa từng códịp chiêm ngưỡng một người phụ nữ gầnvà tỉ mỉ đến thế, lại không phải e sợ cái

Page 74: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nguy cơ bị ánh mắt cô bắt gặp.

“Em đang nhìn gì thế?” Clara hỏi,giọng không chút ác tâm.

“Bác cô nói cô là chuyên gia vềJulián Carax,” tôi ứng biến, mồm khôkhốc.

“Bác tôi sẵn lòng nói bất cứ điềugì để mua được chút thời gian một mìnhvới cuốn sách khiến ông ấy mê mẩn,”Clara giải thích. “Nhưng hẳn em đangbăn khoăn tại sao một người mù lại cóthể là chuyên gia về sách được chứ.”

“Em chưa từng nghĩ thế.”

“Với một cậu nhóc suýt soát mườimột, em nói dối không tồi. Cẩn thận đấy,

Page 75: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không về sau thành ra giống như ông báctôi.”

Sợ vướng thêm phải vài lời nói hớkhác, tôi quyết định im lặng. Tôi chỉ ngồilóng ngóng nhìn, hưởng thụ sự hiện diệncủa cô.

“Nào, tới đây, gần hơn đi,” Claranói.

“Dạ?”

‘Tới gần hơn đi, đừng sợ, tôikhông cắn em đâu.”

Tôi rời ghế mình, đi tới chỗ côđang ngồi. Cháu gái gã buôn sách giơ tayphải lên, cố rờ được tôi. Không biết phảilàm gì, tôi cũng vươn tay về phía cô.

Page 76: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Clara đón tay tôi bằng tay trái và rồi,không nói gì, cô chìa tay phải ra. Theobản năng, tôi hiểu cô muốn làm gì, bènkéo hai tay cô lên mặt mình. Tay cô chạmvào tôi vừa miết xát vừa dịu nhẹ. Ngóntay cô lướt trên cằm, rồi hai gò má tôi.Tôi đứng đó bất động, gần như khôngdám thở, trong khi Clara nhận dạng nétmặt tôi bằng hai bàn tay. Trong khi làmvậy, cô tự cười một mình, tôi chú ý thấycó chuyển động nhỏ nơi đôi môi cô, kiểulầm rầm không thành tiếng. Tôi cảm nhậntay cô lướt trên trán, tóc và mí mắt mình.Tay cô dừng trên môi tôi, ngón trỏ vàngón đeo nhẫn lần theo đường môi cong.Ngón tay cô thoảng mùi vỏ quế. Tôi nuốtực một cái, mạch đập nhanh hơn, lòng

Page 77: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thầm cảm ơn rằng chẳng có ai chứng kiếnmặt tôi đang bừng bừng đỏ, dễ chừng cóthể châm sáng một điếu xì gà đặt cách đóba mươi phân.

Page 78: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 3

VÀO CÁI CHIỀU MÙ SƯƠNGVÀ MƯA BỤI ĐÓ, Clara Barceló đãđánh cắp mất trái tim, hơi thở và giấcngủ của tôi. Trong ánh nhập nhoạng maquái của thư viện Ateneo, đôi tay cô đãviết lên da tôi một lời nguyền sẽ còn ámảnh tôi nhiều năm nữa. Trong lúc tôiđang mê mẩn ngắm nhìn, Clara giải thíchviệc làm sao cô tình cờ tiếp cận đượcvới tác phẩm của Julián Carax, tại mộtngôi làng ở Provence nước Pháp. Chacô, một luật sư tài năng có quan hệ vớinội các của thống đốc xứ Catalan, sớmdự đoán được cuộc chính biến sắp tới

Page 79: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nên đã gửi vợ và con gái sang bên kiabiên giới ngay khi cuộc Nội Chiến mớibắt đầu. Vài người cho rằng ông sợ hơiquá đáng, họ khăng khăng cho rằng chảcó chuyện gì có thể xảy ra với Barcelonacả. Tại Tây Ban Nha, vốn vừa là cái nôivừa là đỉnh cao của Thiên Chúa giáo, sựman rợ là thứ chỉ có ở bọn vô chính phủ- những kẻ cưỡi xe đạp và toàn đi tấtrách – bọn ấy thì cầm chắc sẽ không thểtiến xa. Nhưng cha của Clara tin rằngmột quốc gia chẳng bao giờ tự nhìn thấybản thân nó rõ ràng được như tronggương phản chiếu, nhất là khi chiến tranhđang bén rễ trong đầu óc họ. Ông có hiểubiết sâu sắc về lịch sử và biết rõ rằng,trên các con phố, nhà xưởng, trong trại

Page 80: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lính, ta có thể đọc thấy tương lai rõ hơnnhiều so với đọc trong các tờ báo sáng.Hàng tháng trời ông viết cho vợ và congái mỗi tuần một bức thư. Thoạt tiên làtừ văn phòng của mình trên phốDiputación, nhưng về sau các bức thưcủa ông không còn ghi địa chỉ người gửi.Cuối cùng, ông phải lén lút viết thư tạinhà ngục trong lâu đài Montjuïc, nơikhông ai thấy ông bị đưa vào, và cũngnhư vô số nạn nhân khác, ông không baogiờ từ đó bước ra.

KHI ĐỌC TO THƯ CHO CLARANGHE, mẹ cô gần như không kìm nổinước mắt và phải bỏ qua nhiều đoạn màcon gái bà cũng cảm nhận được dù khôngcần phải nghe hết. Sau đó, đợi đến khi

Page 81: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mẹ đã ngủ, Clara nài nỉ người chị họClaudette đọc lại thư của cha mình toànbộ từ đầu đến cuối. Clara đã đọc bằngcách đó,với đôi mắt đi mượn. Không mộtai từng thấy cô nhỏ lấy một giọt nướcmắt, thậm chí cả khi thư của vị luật sưkhông còn tới nữa, cả khi tin tức về chiếntranh khiến tất thảy họ sợ rằng chuyệnxấu nhất đã xảy ra.

“Ngay từ đầu cha tôi đã biếtchuyện gì sẽ xảy ra,” Clara giải thích.“Ông vẫn giữ mối quan hệ thân thiết vớibạn bè vì cảm thấy đó là nghĩa vụ củamình. Cái khiến ông mất mạng chính làlòng trung thành ông dành cho những kẻmà, khi tới lúc cần, chúng sẵn sàng bánrẻ ông. Đừng tin bất kỳ ai, Daniel, nhất

Page 82: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là những người em ngưỡng mộ. Chính họsẽ khiến em phải hứng chịu những tai hoạnặng nề nhất.”

Clara nói những lời ấy với một sựsắt đá như đã sinh ra và lớn lên sau baonăm âm thầm ấp ủ. Tôi sung sướng lạcmình trong ánh nhìn bằng sứ của cô, lắngnghe cô tâm sự những điểu mà khi ấy tôichẳng thể nào hiểu nổi. Cô mô tả nhữngcon người, quang cảnh và sự vật mà bảnthân chưa từng được thấy nhưng lại cóthể chuyển hoá chúng hết sức chi tiết vàchuẩn xác như một nghệ sĩ người Flanderxuất chúng. Những từ cô nói khơi gợi rõmồn một những chất liệu vật thể, nhữngtiếng vọng, âm sắc các giọng nói, nhịpđiệu những bước chân. Clara giải thích

Page 83: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng, trong suốt những năm lưu vong tạiPháp, cô và chị họ Claudette học cùngmột gia sư. Ông ta tầm năm mươi tuổi,gần như một con sâu rượu dù chưa đếnmức, tự khoác trên mình vẻ văn chươngnho nhã và luôn khoe mình có thể ngâmcả trường ca Aeneid của Virgil bằngtiếng La tinh không hề pha giọng. Hai chịem đặt biệt danh cho ông ta là “Ngài Phomát” để vinh danh thứ mùi hương độcđáo từ ông ta toát ra, bất chấp cả tấnnước hoa ông ta dùng để ướp cái tấmthân ngoại cỡ của ông. Tuy có vô số thứchẳng giống ai (đáng chú ý như niềm tinsắt đá sặc mùi quân phiệt rằng dồi tiết vàthịt lợn có công hiệu kỳ diệu giúp cảithiện chứng suy nhược tuần hoàn và bênh

Page 84: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gút), Ngài Pho mát có gu khá tinh tế.Thời còn trẻ, cứ mỗi tháng ông ta lại tớiParis một lần để tăng thêm gia vị chovốn văn hoá và phép ứng xử của mìnhbằng những tác phẩm văn chương thờithượng, tham quan viện bảo tàng, vàthậm chí, theo lời đồn đại, tự cho phépmình qua một đêm trong vòng tay một cônàng nóng bỏng mà ông xưng tụng là “BàBovary”, dù tên thật của cô ta làHortense và những từ cô ta có thể đọcchỉ hạn chế ở mức “hai mươi franc”.Trong những chuyến la cà nhằm mục đíchgiáo dục ấy, Ngài Pho mát thường xuyêntới thăm một quầy sách cũ toạ lạc trênQuảng trường Nhà thờ Đức Bà. Chính ởđó, rất vô tình, vào một buổi chiều năm

Page 85: Bóng hình của gió - sachvui.vn

1929, ông tình cờ chú ý tới cuốn sáchcủa một nhà văn vô danh, người nào đótên Julián Carax. Vốn luôn cởi mở vớicác trào lưu mới, Ngài Pho mát đã muacuốn sách trong lúc hứng lên. Nhan đềkhá khơi gợi, vả lại ông cũng có thóiquen đọc gì đó nhẹ nhàng trên chuyến tàuvề nhà. Cuốn tiểu thuyết tên là Ngôi nhàmàu đỏ, trên bìa sau có tấm ảnh mờ chândung tác giả, có thể là một tấm hình chụpmà cũng có thể chỉ là bức phác than chì.Theo như giới thiệu tác giả, nhà vănJulián Carax hai mươi bảy tuổi, sinh ratại Barcelona và hiện sống tại Paris; anhta viết bằng tiếng Pháp và đêm đêm biểudiễn piano chuyên nghiệp tại một quánbar. Lời giới thiệu sách, viết theo kiểu

Page 86: Bóng hình của gió - sachvui.vn

văn hoa mỹ rườm rà thời đó, ca ngợirằng đây là tác phẩm đầu tay xuất phát từmột lòng can đảm chói sáng, dấu ấn củamột tài năng tiên phong và đa dạng, mộtmốc lịch sử cho tương lai văn chươngtoàn châu Âu. Song dù có những địnhlong trọng nhường đó, phần tóm tắt theosau lại gợi ý rằng cuốn tiểu thuyết baohàm một số yếu tố dường như có phầnhắc ám được ướp từ từ trong lối viết đầycảm xúc đôi phần cường điệu, điểm nàytrong mắt Ngài Pho mát luôn đáng đượcđiểm cộng: sau những cuốn kinh điển,ông ta luôn khoái nhất những câu chuyệnvề tội ác, bí mật khuê phòng, những hànhvi đáng ngờ vực.

NGÔI NHÀ MÀU ĐỎ KỂ VỀ

Page 87: Bóng hình của gió - sachvui.vn

MỘT NHÂN VẬT BÍ HIỂM với tâmhồn không ngừng bị giày vò, anh tachuyên đột nhập vào các tiệm đồ chơihay viện bảo tàng hòng đánh cắp búp bêvà con rối. Một khi đã nắm giữ chúngtrong tay, anh ta móc mắt chúng ra đemvề giấu tại căn cứ thê lương của mình,một nhà kính ma quái và cũ nát còn bámvíu bên bờ sông Seine mù sương. Vàomột tối định mệnh, anh ta đột nhập vàomột biệt thự xa hoa trên Đại lộ Foch,quyết tâm tước đoạt cho bằng được bộsưu tập búp bê của một ông trùm kinhdoanh, và như có thể dự đoán, ông trùmnày giàu đến kệch cỡm cũng là nhờ vô sốmánh khoé gian ác trong suốt thời cáchmạng công nghiệp. Ngay khi định lẻn đi

Page 88: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với chiến lợi phẩm cướp được, tên trộmcủa chúng ta bất ngờ bị con gái ông trùmbắt gặp, cô là một thiếu nữ Paris thượnglưu tên Giselle, đọc nhiều hiểu rộng vàvô cùng tinh tế nhưng chẳng may mangbản chất yếu nhược nên lẽ tự nhiên là sốtrời định sẵn cô sẽ yêu điên cuồng kẻ độtnhập kia. Trong khi thiên trường ca lắtléo tiếp diễn qua một loạt sự kiện rốirắm trong bối cảnh mờ mờ ảo ảo, nhânvật nữ chính của câu chuyện bắt đầu giảimã nguyên nhân đã khiến nhân vật chínhđầy bí ẩn (người mà, đương nhiên, khôngbao giờ được lộ tên) phải chọc mù búpbê, và cùng với quá trình đó cô phát hiệnđược bí mật khủng khiếp về cha mìnhcùng bộ sưu tập búp bê sứ của ông ta.

Page 89: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thế rồi, câu chuyện chìm trong một kếtcục bi thảm va tăm tối đẫm màu quái dị.

Bản thân Ngài Pho mát cũng mangnhững kỳ vọng văn chương và là chủnhân của một bộ sưu tập khổng lồ các thưtừ chối của tất tật các nhà xuất bản đầy tựphụ ở Paris để trả lời cho những tập thơvà văn ông gửi đến họ không ngừng nghỉ.Nhờ vậy, ông nhận ra ngay được nơi đãấn hành cuốn tiểu thuyết này, ấy chỉ làmột nhà xuất bản hạng hai, vốn dĩ chuyênvề các loại sách nấu ăn, may vá và đồthủ công đơn giản khác. Chủ quầy sáchkể cho ông ta rằng, khi cuốn tiểu thuyếtmới ra đời, nó chỉ được tặng cho hai bàigiới thiệu nhỏ giọt trên mấy tờ nhật báotỉnh lẻ, đã vậy còn bị cố ý xếp ngay cạnh

Page 90: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mục cáo phó. Cánh phê bình được dịpvùi dập Carax trong vỏn vẹn dăm dòng,khuyên anh ta đừng bỏ nghề biểu diễnpiano làm gì, bởi rõ ràng trong nghiệpvăn chương anh ta sẽ không sao chơiđược cho đúng nốt đâu. Ngài Pho mát,vốn sở hữu trái tim và chiếc ví dễ mềmđi mỗi lần gặp phải những người thất cơlỡ vận, liền quyết định đầu tư một nửafranc vào cuốn sách của nhà văn vô danhCarax, cùng lúc rinh hẳn một bản in đặcbiệt của Gustave Flaubert – Ngài Phomát thường tự coi mình là người thừa kếkhông được công nhận của đại văn hàoấy.

Chuyến tàu tới Lyon chật níchngười, Ngài Pho mát đành miễn cưỡng

Page 91: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chia sẻ toa xe hạng hai của mình với mộtnhóm bà xơ, các bà vừa ném cho ông tanhững cái nhìn chê trách ngay từ lúc họrời ga Austerlitz, vừa lầm bầm không rõtiếng. Phải chịu trận trước kiểu săm soicủa họ, ông giáo đành quyết định rútcuốn tiểu thuyết từ cặp tài liệu ra và ràomình sau những trang sách. Trước sựngạc nhiên của chính mình, vài trăm dặmsau đó ông giáo phát hiện ra mình gầnnhư đã quên hẳn sự tồn tại của mấy bàxơ, chuyến tàu lắc lư, những cảnh vật tốiđen bên ngoài đang trượt qua cửa sổ nhưnhững trường đoạn ác mộng trong phimcủa anh em nhà Lumière. Ông đọc cảđêm, không mảy may nhận thức tiếng mấybà xơ ngáy khò khò hay tiếng những sân

Page 92: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ga sáng đèn lướt qua trong sương mù.Trời tảng sáng, khi lật tới trang cuốicùng, Ngài Pho mát nhận ra đôi mắt mìnhnhuốm lệ, còn trái tim bị đầu độc bởilòng nghen tị và sửng sốt.

***

SÁNG THỨ HAI ĐÓ, Ngài Phomát gọi đến nhà xuất bản ở Paris yêu cầuchút thông tin về Julián Carax. Sau khiông đã nài nỉ hồi lâu, người nhận cuộcgọi ở đầu bên kia với giọng như bị suyễnvà tâm trạng cáu bẳn liền đáp rằng khôngcó địa chỉ của Carax và dù sao thì nhàvăn ấy chẳng còn làm việc với bên họnữa. Cô ả còn thêm rằng, sau khi đượcấn hành, Ngôi nhà màu đỏ chỉ bán được

Page 93: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chính xác bảy mươi bảy bản, hầu hết cóthể đoán là do các thiếu nữ lẳng lơ dễdãi kiếm về và những người hay lưu tớicâu lạc bộ nơi tác giả thường tuôn ramấy bản polonaise và dạ khúc hòng kiếmvài đồng. Số bản in còn lại đều bị trả lạirồi nghiền ra tái chế để in kinh sách, giấyphạt và vé số.

Vận rủi của nhà văn bí ẩn đã giànhđược lòng thương cảm của Ngài Phomát, và trong suốt mười năm sau đó, mỗilần ghé qua Paris, ông đều lục tung cáchiệu sách cũ hòng tìm kiếm những tácphẩm khác của Julián Carax. Ông khôngbao giờ tìm được dù chỉ một cuốn. Hầunhư chẳng có ai từng nghe tới tên Carax,và những người thấy cái tên đó quen

Page 94: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quen thì lại biết vô cùng ít. Vài người thềrằng họ từng mua những cuốn sách kháccũng của Carax, luôn được ấn hành bởicác nhà xuất bản nhỏ với số lượng pháthành đáng nực cười. Những cuốn sáchấy, nếu có tồn tại, đều không thể tìm nổi.Một người bán sách kể rằng mình từngsở hữu một cuốn của Julián Carax. Têncuốn sách là Tên trộm trong nhà thờ,nhưng đã quá lâu rồi và hơn nữa ông tacũng không dám chắc. Cuối năm 1935,một tin mới bay đến tai Ngài Pho mát:Julián Carax vừa xuất bản một cuốn tiểuthuyết mới, Bóng hình của gió, được ấnhành bởi một nhà xuất bản nhỏ tại Paris.Ông ta liền viết thư tới nhà xuất bản hỏiliệu có thể mua vài cuốn chăng, nhưng

Page 95: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chẳng bao giờ nhận được hồi âm. Nămtiếp theo, mùa xuân 1936, người bạn cũở quầy sách bên bờ sông Seine hỏi liệuông ta có còn hứng thú với Carax không.Ngài Pho mát quả quyết mình sẽ khôngbao giờ từ bỏ. Giờ đây nó là vấn đề tínhngoan cố: nếu thế gian này đã quyết tâmmuốn chôn vùi Carax, ông ta nhất địnhkhông về phe với nó. Bạn ông ta bèn kểrằng vài tuần trước đó có một tin đồnliên quan đến Carax gây xôn xao dưluận. Có vẻ như rốt cuộc vận may củaCarax cũng được cải thiện. Anh ta sắpkết hôn với một phụ nữ rất có địa vị xãhội, và sau vài năm im hơi lặng tiếng,anh ta cũng cho ra đời được một cuốntiểu thuyết mà lần đầu tiên giúp tác giả

Page 96: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhận được một vài điểm tích cực, khôngphải ở nơi nào khác mà chính là nhật báodanh tiếng Le Monde. Nhưng ngay khitưởng chừng gió đã đổi chiều, người bánsách kể tiếp, thì Carax lại bị vướng vàomột vụ thách đấu tay đôi tại nghĩa trangPère Lachaise. Những chi tiết xungquanh sự kiện này không ai được rõ. Tấtcả những gì người bán sách biết là cuộcthách đấu kia diễn ra đúng vào xế chiềunày Carax đáng ra phải làm lễ cưới, vàchú rể đã không xuất hiện ở nhà thờ.

Mỗi người có một giả thiết riênghợp ý mình: một số người tin rằng Caraxđã bỏ mạng trong cuộc quyết đấu và thithể của anh ta bị bỏ mặc dưới một nấmmồ vô danh; một số người khác, có suy

Page 97: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ tích cực hơn, thiên về hướng tinrằng Carax đã bị sa lầy trong sự vụ mờám nào đó, trầm trọng đến mức anh taphải bỏ vị hôn thê lại trước bàn thờChúa, đào tẩu khỏi Paris và quay vềBarcelona. Nấm mồ vô danh có thể vĩnhviễn chẳng bao giờ được tìm ra, và sauđó không lâu người ta lại truyền tai nhaumột dị bản hoàn toàn khác: Julián Carax,người cả đời bị ám vận xui, đã lìa đờinơi thành phố quê hương tại khu ổ chuộtbẩn thỉu nhất. Những cô gái làng chơitrong khu nhà chứa mà anh ta từng biểudiễn piano đã thu xếp được chút tiềnquyên góp để lo liệu một tang lễ tươmtất, nhưng khi khoản tiền đến được tớiBarcelona, thi hài đã được chôn cất

Page 98: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong một ngôi mộ bần cùng, cạnh chỗchôn thây của dân ăn mày và nhữngngười chết vô danh xác nổi lềnh phềnhtrên mặt nước bến cảng hoặc lìa đờitrước cổng ga tàu điện ngầm vì khôngchịu nổi cái rét.

KHÔNG RÕ LIỆU CÓ PHẢI chỉbởi vì thích đi ngược góc nhìn của sốđông mà Ngài Pho mát vẫn không hềquên đi Carax. Mười một năm sau khiphát hiện ra Ngôi nhà màu đỏ, ông taquyết định cho hai cô trò của mình mượnđọc cuốn sách, hẳn với hy vọng rằngkhông chừng cuốn sách kỳ lạ đó có thểkhuyến khích chúng phát triển thói quenđọc sách. Hồi đó Clara và Claudette cònlà những thiếu nữ dạt dào hoóc môn

Page 99: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong từng mạch máu và bị ám ảnh bởithế giới bên ngoài cửa sổ phòng họcđang nháy mắt với mình. Bất chấp nhữngnỗ lực hết mình của vị gia sư, hai cô gáivẫn tỏ ta miễn nhiễm với ma lực củanhững tác phẩm kinh điển, truyện ngụngôn của Êdốp, hay những lời thơ bấtdiệt của Dante Alighieri. Sợ rằng hợpđồng dạy học của mình sẽ bị chấm dứtnếu mẹ của Clara phát hiện ra chuyệnông ta đã đào tạo sai hướng hai cô gáitrẻ thành ra dốt nát và thiểu năng, NgàiPho mát bèn giới thiệu cuốn tiểu thuyếtcủa Carax cho học trò mình, bảo rằng đólà tiểu thuyết tình yêu, điều mà ít ra cũngcó nửa phần sự thực.

Page 100: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 4

“TÔI CHƯA TỪNG CẢM THẤYbị một câu chuyện thu hút hoàn toàn,”Clara giải thích, “đến mức như cuốn tiểuthuyết đó đã thu hút tôi. Trước đó, việcđọc với tôi chỉ là nghĩa vụ, một thứ phímà học trò phải trả cho giáo viên và giasư mà chẳng rõ vì sao. Tôi chưa từngcảm nhận được niềm vui thích của việcđọc sách, của việc khám phá nơi thầmkín trong tâm hồn, của việc buông mìnhcho trí tưởng tượng và cái đẹp, cái bí ẩncủa hư cấu và ngôn từ. Với tôi, tất cảnhững điều đó được sinh ra cùng vớicuốn tiểu thuyết đó. Em đã bao giờ hôn

Page 101: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một cô gái chưa, Daniel?”

Tâm trí tôi liền đông cứng; nướcbọt như biến thành mùn cưa.

“À, em vẫn còn bé. Nhưng cảmgiác đó thực giống y như vậy, tia sét lầnđầu ấy em sẽ không bao giờ quên được.Thế giới này thuộc về những bóng đen,Daniel ạ, và phép mầu là tài sản hiếmcó. Cuốn tiểu thuyết ấy đã dạy tôi rằng,nhờ đọc sách, tôi có thể sống mãnh liệthơn. Nó như thể trả lại cho tôi đôi mắtmình đã mất đi. Nhờ mỗi cái lý do đóthôi, một cuốn sách vốn chẳng có ý nghĩavới bất kỳ ai đã thay đổi cuộc đời tôi.”

Cho đến lúc ấy tôi cứ chết lặng,phó mình cho lòng khoan dung của một

Page 102: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sinh linh mà lời nói và ma lực tôi khôngcó cách nào cưỡng lại và cũng không hềmuốn cưỡng lại. Tôi ước cô đừng baogiờ ngưng nói, rằng giọng nói của cô hãyvĩnh viễn bao bọc lấy tôi, và bác cô sẽkhông bao giờ quay lại phá vỡ phép mầucủa khoảnh khác ấy, cái khoảnh khắc chỉthuộc về mỗi mình tôi.

“Suốt nhiều năm tôi đã cố côngkiếm tìm những cuốn sách khác củaJulián Carax,” Clara kể tiếp. “Tôi hỏikhắp các thư viện, hiệu sách, cả ở trườnghọc. Luôn luôn là vô vọng. Không một aitừng nghe nói về Carax cũng như tácphẩm của ông ấy. Tôi không tài nào hiểunổi. Về sau, Ngài Pho mát có nghe đượcmột tin đồn, một câu chuyện lạ kỳ về

Page 103: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người nào đó lang thang khắp các thưviện và hiệu sách tìm kiếm những cuốnsách của Julián Carax viết. Tìm đượccuốn nào ông ta liền mua, đánh cắp haytìm cách chiếm được bằng nhiều cáchkhác, để rồi sau đó lập tức dùng lửa đốtthành tro. Chẳng ai biết người đó là ai vàtại sao lại làm vậy. Lại một câu hỏi nữathêm vào danh sách những bí ẩn liênquan đến bản thân Carax. Rồi cũng tớingày mẹ tôi quyết định trở về Tây BanNha. Bà đang ốm, thêm nữa Barcelonavẫn luôn là quê hương của bà. Tôi đãthầm hy vọng khi về đây có thể tìm rađược điều gì đó về Carax, vì nói gì thìnói Barcelona là thành phố nơi ông tasinh ra và cũng là nơi ông ta biến mất

Page 104: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngay khi chiến tranh mới bắt đầu. Nhưngthậm trí với sự giúp đỡ của bác tôi, tấtcả những gì tôi tìm được chỉ là ngõ cụt.Còn với mẹ tôi, cuộc kiếm tìm của bàcũng chẳng có kết quả gì hơn. Barcelonamà bà gặp lại khi quay về không còn làcái nơi bà đã rời đi nhiều năm trước. Bàchỉ thấy một thành phố của những bóngđen, nơi không còn cha tôi trú ngụ, mặcdù mọi ngóc ngách của nói đều bị ký ứcvề ông ám ảnh. Như thể tất thảy nhữngcay đắng đó còn chưa đủ, bà kiên quyếtđòi thuê người tìm hiểu điều gì đã thựcsự xảy đến với cha tôi. Sau nhiều thángđiều tra, thám tử chỉ có thể mò ra đượcmột chiếc đồng hồ đeo tay đã hỏng và têncủa kẻ đã giết cha tôi trong nhà tù của

Page 105: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lâu đài Montjuïc. Tên hắn là Fumero,Javier Fumero. Mẹ con tôi được biếtrằng kẻ này – và không chỉ có hắn – thoạttiên đã xin đầu quân làm lính bắn thuêcho tổ chức vô chính phủ FAI, rồi nhảysang ve vãn phe cộng sản lẫn bọn phátxít, đánh lừa tất cả bọn họ rồi sẽ phục vụcho bên nào trả giá cao nhất. Sau khiBarcelona thất thủ, hắn chạy sang phethắng cuộc và gia nhập lực lượng cảnhsát. Giờ hắn đã trở thành một thanh trangười trĩu nặng huân chương. Chẳng cònai nhớ đến cha tôi. Chẳng mấy ngạcnhiên, mẹ tôi héo mòn đi chỉ trong vàitháng sau đó. Các bác sĩ nói đó là do timbà quá yếu, và tôi nghĩ rằng rốt cuộccũng có một lần họ nói đúng. Sau khi mẹ

Page 106: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mất, tôi chuyển đến sống cùng ông bácGustavo, người họ hàng duy nhất còn lạicủa mẹ tôi ở Barcelona. Tôi rất cảmphục bác ấy, bởi mỗi lần đến thăm chúngtôi bác đều tặng sách. Nhiều năm nay bácấy vẫn luôn là gia đình duy nhất và làbạn thân nhất của tôi. Đúng là đôi khibác ấy tỏ ra hơi ngạo mạn, nhưng ơnChúa, trong sâu xa bác ấy có tấm lòngnhân hậu. Hằng đêm, không bao giờ sai,cho dù có gật gù ngủ quên, bác ấy luôndành chút thời gian đọc sách cho tôinghe.”

“Em có thể đọc cho cô, nếu cômuốn, cô Clara,” tôi lịch sự gợi ý, nhưngngay lập tức hối hận vì sự cả gan củamình, bởi tôi đã chắc mẩm rằng, với

Page 107: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Clara, việc tôi có mặt bên cô chỉ làphiền toái, nếu không phải chỉ là một tròđể cho vui.

“Cảm ơn em, Daniel,” cô đáp.“Tôi rất vui lòng.”

“Bất cứ khi nào cô muốn.”

Cô chầm chậm gật đầu, kiếm tìmtôi bằng nụ cười của mình.

“Thật không may, giờ tôi khôngcòn giữ cuốn Ngôi nhà màu đỏ nữa,” cônói. “Ngài Pho mát không chịu rời xa nó.Tôi có thể kể lại cho em nội dung câuchuyện, nhưng làm vậy cũng chẳng khácgì mô tả toà thánh đường rằng nó là mộtchồng đá mà trên cùng là chóp nhọn

Page 108: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vậy.”

“Em dám chắc cô có thể mô tả hayhơn thế nhiều,” tôi lắp bắp.

Phụ nữ có bản năng nhận biết đíchxác khi nào một người đàn ông yêu họsay đắm, đặc biệt là khi gã ấy vừa trẻ lạivừa hoàn toàn khờ dại. Tôi đã đạt mọiđiều kiện đủ khiến Clara Barceló tốngkhứ tôi ngay lập tức, nhưng tôi thà tinrằng sự mù loà của cô giúp tôi có đượcchút an toàn và rằng nhờ đó tội lỗi củatôi – sự quên mình hoàn toàn và thảm hạitôi dành cho một phụ nữ mà tuổi đời, tríthông minh và tầm vóc đều gấp đôi tôi –sẽ mãi nằm trong bóng tối. Tôi phân vânkhông hiểu ở mình có gì đặc biệt khiến

Page 109: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Clara muốn kết thân, ngoài một hình ảnhphản xạ nhợt nhạt của chính cô, tiếngvọng của sự cô độc và mất mát. Trongnhững mộng tưởng niên thiếu, tôi hìnhdung chúng tôi là hai kẻ tị nạn ruổi ngựadọc theo gáy một cuốn sách, háo hứcmuốn được náu mình trong những thếgiới hư cấu và giấc mơ gián tiếp.

***

KHI BARCELÓ TRỞ LẠI với mộtnụ cười nham hiểm, hai tiếng đã trôi qua.Hai tiếng mà tôi tưởng chỉ như hai phút.Tay buôn sách đưa trả cuốn sách và nháymắt với tôi.

“Xem cho kỹ nhé, nhóc lùn. Tôikhông muốn cậu quay lại kêu ca rằng tôi

Page 110: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đã tráo cuốn khác đâu.”

“Tôi tin ngài,” tôi nói.

“Lảm nhảm vô nghĩa. Người cuốicùng nói câu đó với tôi (một du khách bịthuyết phục rằng chính Hemingway sángchế ra món hầm fabada trong dịp lễ BòTót San Fermín) đã mua một cuốnHamlet có chữ ký của Shakespeare bằngbút bi, thử tưởng tượng mà xem. Cho nêncố mà tỉnh táo khi nhìn nhận. Trongngành buôn sách, thậm chí phần chỉ mụccũng chẳng đáng tin đâu.”

Trời bắt đầu nhá nhem khi chúngtôi bước xuống phố Canuda. Một cơn giómát lạnh trải dọc qua thành phố, Barcelóbèn cởi áo khoác trùm lên vai Clara.

Page 111: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nhận thấy không còn cơ hội nào tốt hơn,tôi ngập ngừng buột miệng hỏi rằng, nếuhai bác cháu thấy không phiền, liệu hômsau tôi có thể tới nhà họ đọc vài chươngtrong cuốn Bóng hình của gió cho Claranghe không. Barceló liếc nhìn tôi quakhoé mắt và bật ra miệng tiếng cười khôkhốc.

“Nhóc, đừng cầm đèn chạy trước ôtô như thế!” ông ta nói nhỏ, nhưng ngữđiệu lại như ẩn chứa sự ưng thuận.

“Dạ, nếu không tiện, vậy có thể đểhôm khác hoặc…”

“Điều đó tuỳ thuộc vào Clara,” taybuôn sách nói. “Hai bác cháu tôi đã cóđến bảy con mèo và hai chú vẹt. Thêm

Page 112: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một sinh vật nữa cũng chẳng có gì khácmấy.”

“Vậy mai ta gặp nhau nhé, chừngbảy giờ,” Clara kết luận. “Em có biết địachỉ không?”

Page 113: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 5

CÓ MỘT THỜI, hồi tôi còn nhỏ,có lẽ vì được nuôi lớn giữa biết baonhiêu cuốn tiểu thuyết và tay buôn sách,tôi đã từng ôm mộng trở thành tiểu tuyếtgia. Căn nguyên những tham vọng vănchương của tôi, ngoài cái vẻ giản dị màkỳ tuyện của thế giới trong con mắt mộtđứa nhỏ năm tuổi, còn nằm trong mộttuyệt tác thủ công hết mực tinh xảo đượctrưng bày trong tiệm bút máy trên phốAnselmo Clavé, ngay sau toà nhà BộQuốc phòng. Vật khiến tôi sung bái, mộtchiếc bút máy đen sang trọng, được tôđiểm bởi có Chúa mới biết được là bao

Page 114: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiêu đường nét tinh tế và hoa văn baybướm, trang trọng nằm trên cửa kính bàyhàng của tiệm như một chiếc vương miệnnạm đá quý. Một ảo vật kỳ thú được chếtác cầu kỳ từ bạc và vàng sáng lấp lánhnhư ngọn hải đăng Alexandria, thậm chíriêng ngòi bút không thôi cũng là mộtkiệt tác. Mỗi bận cùng cha ra đường tảnbộ, tôi cứ không ngừng mè nheo cho tớikhi được ông dẫn đi ngắm cây bút. Chatôi tuyên bố rằng cây bút ấy ắt hẳn ít nhấtcũng từng thuộc về một vị hoàng đế. Tôiđã âm thầm tin rằng, với một cây búttuyệt diệu nhường ấy, ai cũng có thể viếtra tất thảy mọi điều, từ tiểu thuyết chođến bách khoa toàn thư, cả những bứcthư chứa đựng sức mạnh siêu nhiên vượt

Page 115: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xa hết thảy hạn chế ngành bưu điện. Viếtbằng cây bút ấy, chúng sẽ có thể vươntới tận những ngóc ngách hẻo lánh nhấttrên thế giới, kể cả chốn không ai biết màcha tôi kể mẹ đã tới và không bao giờ trởlại.

Một ngày nọ cha con tôi quyết địnhbước vào tiệm bút để hỏi thăm về tạo tácsiêu phẩm ấy. Hoá ra đó là nữ hoàngtrong mọi chiếc bút máy, một chiếcMontblanc dòng Meiserstock thuộc mộtxê ri đánh số đặc biệt, trước kia từngthuộc về Viotor Hugo, hoặc ít ra là ngườibán hàng đảm bảo với chúng tôi như vậy.Từ ngòi bút bằng vàng ấy đã tuôn chảy ranhững dòng của Những người khốn khổ,họ kể với cha con tôi như vậy.

Page 116: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Giống như suối nước nóng danh

tiếng Vichy Catalán tuôn ra từ nguồn ởCaldas vậy,” người bán hàng thề thốt.

Ông ta kể rằng đã đích thân muachiếc bút này từ nhà sưu tập nghiêm túcnhất Paris, và chính ông ta đã kiểmchứng được nguồn gốc chính danh củatạo vật này.

“Vậy giá của cây bút kiệt tác nàylà bao nhiêu, xin anh cho biết?” cha tôihỏi.

Giá tiền được nhắc đến khiến mặtcha tôi nhợt hẳn đi, nhưng tôi đã trót bịbùa phép của cây bút làm mê mẩn mấtrồi. Người bán hàng, vẻ như chắc mẩm

Page 117: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng chúng tôi hiểu rõ các định luật vậtlý, bèn dồn dập thuyết giảng cho hai chacon toàn những mớ tầm phào không thểhiểu nổi về hợp kim của các kim loạiquý hiếm, lớp tráng men xuất xứ từ ViễnĐông, cả lý thuyết mang tính cách mạngvề cách thức hoạt động của pít tông vàcác ống mực nối nhau, tất cả đều đónggóp cho cái gọi là nền khoa học Đức làmnền tảng cho đỉnh cao vinh quang là câybút này, nhà vô địch trong công nghệ chếtạo bút. Công bằng mà nói, tuy cha contôi khi ấy ắt hẳn trông chẳng khác gì tênma cà bông, người bán hàng vẫn chochúng tôi mân mê cây bút theo đủ kiểutuỳ thích, bơm đầy mực, lại còn cho tôimượn mẩu giấy da để viết tên mình lên

Page 118: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đó như bước khởi đầu cho sự nghiệp vănchương nối tiếp Victor Hugo. Thế rồi,sau khi đã dùng vải lau bóng khôi phụcvẻ lộng lẫy sáng chói ban đầu cho câybút, ông ta đặt nó trở lại ngai vàng.

“Có lẽ để hôm khác,” cha tôi lầmbầm.

Sau khi quay ra phố, cha tôi hạgiọng nói rằng với cái giá chủ tiệm đưara thì chúng tôi không thể nào trả nổi.Thu nhập từ tiệm sách chỉ đủ giúp chacon tôi trang trải cuộc sống và cho tôitheo học một trường tử tế. Chiếc bútMontblanc của Victor Hugo có lẽ phảiđợi thêm ít lâu nữa. Tôi không nói gì,nhưng có lẽ cha cũng để ý thấy sự thất

Page 119: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vọng của tôi.

“Cha bảo thế này nhé,” ông đềnghị. “Khi nào con đủ lớn để bắt đầu viếtlách, chúng ta sẽ quay lại mua chiếc bútấy.”

“Thế lỡ có ai đó mua mất rồi thìsao?”

“Sẽ chẳng có ai mua cây bút ấyđâu, cha dám chắc. Mà nếu lỡ như thế,chúng ta có thể nhờ Don Federico làmmột cái tương tự. Ông ấy đó có đôi taycủa một nghệ nhân.”

Don Federico là thợ sửa đồng hồtrong khu, là khách hàng không mấythường xuyên của tiệm sách nhà tôi, đồng

Page 120: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thời bác có lẽ là người đàn ông nhã nhặnlịch duyệt nhất trên khắp Bắc Bán Cầunày. Danh tiếng nghệ nhân xuất chúng củabác vang từ khu phố Ribera tới tận chợNinot. Một danh tiếng khác cũng “ámquẻ” Federico, lần này là do một bảnchất ít lành mạnh hơn của bác, nó liênquan đến thiên hướng tình ái luôn chếtmệt những chàng trẻ trung lực lưỡngthuộc tầng lớp vô sản giàu nam tính vàthích trưng diện bóng bẩy kiểu siêu saoca nhạc Estrellita Castro.

“Thế lỡ ngài Federico không cóđúng dụng cụ để làm việc ấy?” tôi hỏicha, không hay biết rằng đối với một đôitai kém phần trong sáng, câu hỏi đó nghedung tục.

Page 121: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cha tôi nhướng một bên mày, vẻ lo

âu rằng đôi ba lời đồn thổi đầy ác ýkhông chừng đã làm nhơ sự ngây thơ củatôi.

“Don Federico biết rất sâu rộng vềnhững gì có liên quan đến người Đức,ông ấy thậm chí có thể chế tạo một chiếcVolkswagen nếu thực sự để tâm. Cơ mà,cha cũng muốn tìm hiểu xem thời VictorHugo người ta đã dùng bút máy chưa.Thời nay nhiều kẻ lừa đảo lắm.”

Sự hăng hái muốn chứng thực bằnglịch sử của cha tôi làm tôi mất hứng. Tôingoan cố đặt niềm tin vào quá khứ lẫylừng của cây bút, cho dẫu nhờ DonFederico làm một chiếc bút tương tự

Page 122: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thay thế đối với tôi cũng không hẳn làmột ý kiến tồi. Sẽ có đủ thời gian đểvươn được tới tầm vóc của Victor Hugo.An ủi thay cho tôi, và đúng như dự đoáncủa cha, cây Montblanc ấy vẫn nằm lạihàng năm trời sau cửa kính của tiệm bút,nơi chúng tôi ghé qua đều đặn mỗi sángthứ Bảy.

“Nó vẫn còn đó,” lần nào tôi cũngsửng sốt nói vậy.

“Nó đang chờ con mà,” cha tôiluôn đáp lại cùng một câu. “Nó biết rồimột ngày nào đó sẽ thuộc về con và consẽ dùng nó để viết ra một kiệt tác.”

“Con muốn viết một bức thư. Chomẹ. Để mẹ không phải thấy cô đơn.”

Page 123: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cha khích lệ tôi. “Mẹ con không

cô đơn đâu, Daniel. Mẹ ở với Chúa. Vàngay cạnh chúng ta nữa, dù ta không thểnhìn thấy mẹ.”

Cũng chính cái luận lý tương tự đãđược truyền dạy cho chúng tôi ở trườngtừ miệng Cha Vicente, một thầy tu DòngTên tinh thông việc diễn giải tất thảynhững bí mật của vũ trụ - từ chiếc máyhát cho đến cơn đau răng – bằng cáchtrích dẫn Phúc âm của Thánh Matthew.Vậy nhưng, khi tuôn ra từ miệng cha tôi,những lời ấy nghe trống rỗng làm sao.

“Vậy Chúa đem mẹ đi là vì mụcđích gì?”

Page 124: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cha cũng không biết. Nếu ngàynào đó gặp được Người, chúng ta hãyhỏi thử xem.”

Rốt cuộc tôi cũng từ bỏ ý tưởng vềlá thư tới thiên đường và kết luận rằng,thay vì làm vậy, có lẽ tôi nên bắt đầu vớikiệt tác của mình – như vậy sẽ thực tếhơn. Thay cho sự vắng bóng của chiếcbút máy, cha cho tôi mượn một cây bútchì Staedtler 2B, để tôi nguệch ngoạcvào một cuốn sổ nhỏ. Chẳng mấy ngạcnhiên, câu chuyện của tôi kể về mộtchiếc bút máy phi thường, giống y trangcây bút ở cửa tiệm, chỉ khác ở chỗ nó bịma ám. Cụ thể hơn, cây bút bị linh hồnđầy thống khổ của chủ nhân trước kiađeo bám, một tiểu thuyết gia đã lìa đời vì

Page 125: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đói rét. Khi bút rơi vào tay một anh sinhviên tập sự, nó một mực đòi được viếtlại từ đầu tác phẩm cuối còn dang dở mànhà văn đã không thể hoàn thành khi cònsống. Tôi không nhớ từ đâu mình nảy raý tưởng đó, nhưng về sau không bao giờtôi nghĩ ra được ý tưởng nào khác tươngtự nữa. Mọi cố gắng muốn tái tạo cuốntiểu thuyết ấy trên các trang cuốn sổ tayđều đem lại kết quả thảm hại. Cú pháptôi viết ra bị nhiễm trọng bệnh thiểu năngsáng tạo, và những hình ảnh ẩn dụ tôi sửdụng gợi nhớ đến mớ quảng cáo bồnngâm chân sủi bọt hay đọc thấy tại cáctrạm dừng xe điện. Tôi đổ lỗi tại chiếcbút chì và khao khát cây bút mực kia, thứđược hứa hẹn chắc chắn sẽ biến tôi thành

Page 126: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một đại văn hào.

Cha tôi dõi theo quá trình tiến triểnloằng ngoằng của con trai với một chútlo âu pha lẫn tự hào.

“Câu chuyện tiếp diễn thế nào rồi,Daniel?”

“Con không biết nữa. Con nghĩ nếucó cây bút kia mọi thứ sẽ khác hẳn.”

Cha bèn nói rằng kiểu lý luận đóchỉ nảy ra với một tác giả mới vào nghề.“Cứ tiếp tục đi, rồi đến khi con hoànthiện tác phẩm đầu tiên, cha sẽ mua câybút ấy cho con,”

“Cha hứa nhé?”

Page 127: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cha tôi luôn đáp lại bằng một nụcười. May thay cho ông, mộng ước vănchương của tôi đã mau chóng tiêu tan vàbị gọt nhỏ để chỉ là một lời tuyên bốhung hồn không hơn không kém. Nhân tốgóp phần cho thay đổi này là việc khámphá ra đồ chơi tự động và đủ thứ lặt vặtkhác vô cùng mới lạ có thể dễ dàng tìmthấy tại khắp các sạp bán đồ tạp hoá dọcchợ Encantes, với mức giá rất phù hợpvới khả năng tài chính của cha tôi. Lòngđam mê thời niên thiếu thường sản sinhra những người tình thiếu vững vàng, dễđổi thay: chẳng bao lâu tôi chỉ còn đểmắt tới đồ chơi lắp ráp và thuyền lên dâycót. Tôi không còn đòi cha dẫn đi xemcây bút của Victor Hugo, mà cha cũng

Page 128: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chẳng hề đả động tới chuyện đó nữa. Thếgiới ấy như thể đã hoàn toàn tan biến,nhưng trong một thời gian dài hình ảnhtôi lưu giữ về cha, mà tới tận bây giờvẫn còn đó trong lòng, là bóng dáng mộtngười đàn ông gày gò mặc bộ vét cũ rộngquá khổ cùng chiếc mũ cũng là đồ cũkiếm được trên phố Condal với giá bảypeseta, một người đàn ông không thể muacho con trai mình cây bút tồi tàn vô dụngnhưng lại dường như là tất cả đối vớithằng bé.

Tối đó, sau khi rời Clara và thưviện Ateneo về nhà, tôi thấy cha đangđợi mình trong phòng ăn, khuôn mặt ôngvẫn khoác cái vẻ âu lo và chịu trận nhưthường lệ.

Page 129: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cha tưởng con lạc ở đâu rồi

chứ,” ông nói. “Tomás Aguilar có gọitới. Cậu ấy nói hai đứa đã hẹn gặp nhau.Con quên rồi sao?”

“Thì tại Barceló. Hễ ông ta nói cáigì thì chẳng thể nào ngừng được,” tôiđáp, vừa nói vừa gật gù. “Con chẳng biếtlàm thế nào để dứt được khỏi ông ta.”

“Barceló là người tốt, nhưngkhông biết điểm dừng. Con hẳn là đóirồi. Merceditas mang tới chia một phầnxúp mà cô ấy nấu cho mẹ mình. Con béấy đúng là thiên thần.”

Hai cha con ngồi xuống bànthưởng thức đồ do Merceditas đem tặng.

Page 130: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chị là con gái của bà trên tầng ba, mọingười vẫn cho rằng chị sẽ thành một côxơ, rồi nữ thánh, mặc dù hơn một lần tôitừng thấy chị với một anh thuỷ thủ lànhnghề, anh này thi thoảng lại tiễn chị vềtiệm sách. Lần nào Merceditas cũng nhấnchìm anh ta trong những nụ hôn.

“Tối nay trông con trầm ngâmquá,” cha tôi nói, cố gắng khơi cuộcchuyện trò.

“Có lẽ do trời nồm quá, độ ẩm làmcho não ta ‘nở ra’. Barceló nói như vậy.”

“Hẳn phải có lý do gì khác. Có gìkhông ổn sao, Daniel?”

“Không, con chỉ suy nghĩ thôi.”

Page 131: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Về gì?”

“Cuộc nội chiến.”

Cha tôi ủ rũ gật đầu và nhấm nháp

phần súp của mình trong yên lặng. Ông làmột người rất riêng tư, mặc dù sốngtrong quá khứ, ông hầu như không mấykhi nhắc về nó. Tôi đã lớn lên trong niềmtin rằng diễn tiến chậm chạp của nhữngnăm hậu chiến, một thế giới trì trệ, nghèođói và những oán hận âm thầm, nó cũngtự nhiên như nước chảy khỏi vòi, rằngnỗi buồn câm lặng rỉ từ những bức tườngtrong thành phố đầy thương tích này làkhuôn mặt thật sự của tâm hồn nó. Mộttrong những cạm bẫy của tuổi thơ là đứatrẻ chẳng cần phải hiểu mới cảm nhận

Page 132: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấu điều gì đó. Tới khi trí não đủ sứclĩnh hội những gì đã xảy ra, thì những vếtthương lòng đã hằn quá sâu rồi. Buổi tốicái ngày chớm hè ấy, khi bước xuyên quaánh chạng vạng ảm đạm huyễn mị củaBarcelona, tôi không thể nào ngăn trí ócmình thoát khỏi câu chuyện của Clara vàsự biến mất của cha cô. Trong thế giớicủa tôi, cái chết như một bàn tay vô danhvà không thể nào cắt nghĩa, một kẻ chàohàng tận nhà đến cướp đi các bà mẹ,người ăn xin, hay những cụ hàng xómngót chín chục tuổi, chẳng khác gì mộttrò xổ số từ địa ngục. Nhưng tôi vẫnkhông thể hấp thu được ý nghĩ cái chếtrất có thể đang song hành cùng tôi, vớikhuôn mặt người và trái tim nhuốm độc

Page 133: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lòng căm ghét, rằng cái chết có thể khoácbộ đồng phục hay chiếc áo mưa, xếphàng trước rạp chiếu phim, cười nói tạiquầy bar hay đưa con đi tản bộ trongcông viên Ciudadela vào buổi sáng, đểrồi chiều đến thì làm cho ai đó biến mấtvĩnh viễn trong ngục tối lâu đài Montjuïchay dưới những nấm mồ bần cùng, têntuổi không, nghi lễ cũng không. Ngẫm lạitoàn bộ điều đó, trong lòng tôi chợt nảyra ý nghĩ rằng phải chăng cái thế giớigiấy bồi mà tôi vẫn mặc nhiên chấp nhậnlà thực tại kia chẳng qua chỉ là một sânkhấu được sắp sẵn. Cũng như giờ đếncác chuyến tàu hỏa Tây Ban Nha, trongnhững tháng năm bị đánh cắp ấy, ta chẳngbao giờ biết khi nào thì tuổi thơ của mình

Page 134: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chấm dứt.

Hai cha con chia nhau món xúp,vốn là nước dùng chắt ra từ món ăn thừanấu lẫn với vài mẩu bánh mì, bao trùmkhông gian là giọng đọc kịnh truyền thanhkhông trầm bổng mà nhừa nhựa lọt ra từnhững khung cưa sổ mở hướng về phíaquảng trường nhà thờ.

“Kể cho cha xem. Hôm nay mọichuyện với Gustavo thế nào?”

“Con gặp cháu của ông ấy, Clara.”

“Cô gái mù ấy hả? Cha nghe nóicô ta đẹp lắm,”

“Con không rõ. Con không để ýmấy cái đó.”

Page 135: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không thì hơn.”

“Con nói là có thể ngày mai đến

thăm nhà họ, sau khi tan học, để đọc sáchcho cô ấy nghe – vì Clara rất cô đơn.Đấy là nếu cha cho phép.”

Cha nhìn tôi đầy hồ nghi, dườngnhư đang phân vân không rõ có phải ôngđã sớm già trước tuổi hay tôi đang lớnquá nhanh. Tôi quyết định đổi hướngcuộc trò chuyện, và điều duy nhất tôinghĩ tới được chính là chủ đề mình vẫnđang bị ám ảnh.

“Có phải hồi xảy ra cuộc nộichiến, rất nhiều người đã bị đem tới nhốttại lâu đài Montjuïc và từ đó biệt tích

Page 136: Bóng hình của gió - sachvui.vn

luôn?”

Cha bình thản nuốt một thìa đầyxúp rồi chằm chằm nhìn tôi, nụ cườithoáng nhoẻn trên môi ông rồi trôi tuộtmất.

“Ai kể cho con vậy, Barceló à?”

“Không, là Tomás Aguilar. Cậu ấyhay kể chuyện này nọ ở trường.”

Cha tôi gật đầu chầm chậm.

“Trong thời chiến, có nhữngchuyện xảy ra rất khó lý giải, Daniel ạ.Thường thì ngay cả cha cũng chẳng rõchúng có ý nghĩa gì. Đôi khi tốt hơn hếtcứ để mặc mọi chuyện như vậy.”

Page 137: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ông thở dài rồi nhấp xúp chẳngmấy ngon lành. Tôi chỉ nhìn cha màkhông nói gì.

“Trước khi qua đời, mẹ con đã bắtcha hứa rằng không bao giờ kể với convề cuộc chiến, rằng cha không được đểcon nhớ về bất cứ điều gì đã xảy ra khiđó.”

Tôi không biết phải trả lời ra sao.Cha tôi hơi nhíu mắt lại, như thể đangkiếm tìm gì đó trong không trung – nhữngánh nhìn, khoảng câm lặng, hoặc có thểlà mẹ tôi – hòng chứng thực cho điều ôngvừa nói.

“Đôi khi cha nghĩ mình đã sai khinghe lời mẹ con. Cha chẳng biết nữa.”

Page 138: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không sao đâu mà, cha…”

“Không, có sao chứ, Daniel.

Chẳng gì còn như cũ sau một cuộc chiến.Và đúng, đúng là có vô số người đã vàolâu đài đó mà không bao giờ trở rađược.”

Mắt chúng tôi gặp nhau trongthoáng chốc. Sau một hồi, cha tôi ngồidậy trốn vào nương náu trong phòng ngủcủa ông. Tôi dọn bát đĩa, đặt vào bồnrửa bát nhỏ bằng đá hoa rồi rửa sách.Trở về phòng khách, tôi tắt đèn và ngồixuống chiếc ghế bành cũ của cha. Từngoài phố, cơn gió thoảng thổi rèm đungđưa. Tôi không thấy buồn ngủ, cũngchẳng hề cố để rơi vào giấc ngủ. Tôi ra

Page 139: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngoài ban công và giương mắt về nơi xađủ để thấy quầng sáng mờ đục hắt ra từnhững chiếc đèn đường bên khu Puertadel Ángel. Một bóng hình bất động đứngtrong mảng tối trên con phố rải sỏi. Ánhhổ phách lập loè từ điếu thuốc lá phảnchiếu trong đôi mắt hắn ta. Người đómặc toàn quần áo màu đen, một tay giấutrong túi áo vét, tay kia giữ điếu thuốc láđang dệt một tấm mạng khói xanh xámbao lấy khuôn mặt. Hắn lẳng lặng quansát tôi, khuôn mặt khuất sáng bởi ánh đènđường hắt từ phía sau. Hắn chôn chân tạiđó chừng một phút, hờ hững hút thuốc,mắt không rời tôi. Rồi, khi chuông nhàthờ điểm đúng nửa đêm, bóng hình ấykhẽ gật đầu, theo sau đó là, như tôi cảm

Page 140: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhận được, một nụ cười mà không thểnhìn thấy. Tôi muốn đáp trả lời chào hỏiđó, nhưng người cứ đờ ra. Bóng hình đóquay người, và tôi thấy người đàn ôngbước đi xa dần, một chân hơi khậpkhiễng. Nếu là vào bất cứ đêm nào khác,rất có thể tôi sẽ chẳng mấy chú ý đến sựhiện diện của kẻ lạ đó, nhưng ngay khingười đàn ông vừa khuất bóng trongsương mù, tôi thấy trán mình đổ mồ hôilạnh và đâm khó thở. Tôi đã đọc mộtđoạn miêu tả cảnh tương tự trong cuốnBóng hình của gió. Trong câu chuyện,mỗi tối nhân vật chính đều ra đứng tạiban công lúc nửa đêm và phát hiện ramột kẻ lạ đang quan sát mình từ trongnhững mảng khuất sáng, hững hờ hút

Page 141: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thuốc. Khuôn mặt kẻ lạ ấy luôn đượcbóng tối giấu đi, và trong đêm đen chỉđôi mắt hắn là có thể mường tượng ra,chúng cháy sáng như than hồng. Kẻ lạ cứđứng đó, tay phải dúi trong túi áo vétmàu đen, rồi thì hắn quay đi, khậpkhiễng. Trong cảnh tôi vừa được chứngkiến, người lạ kia có thể là bất cứ aitrong đêm tối, một bóng hình vô diện vàvô danh. Trong tiểu thuyết của Carax,bóng hình ấy là ác quỷ.

Page 142: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 6

MỘT GIẤC NGỦ SÂU, khôngmộng mị và viễn cảnh được gặp lạiClara vào buổi chiều đã thuyết phục tôirằng chuyện mình nhìn thấy hôm qua chỉđơn thuần là trùng hợp. Có lẽ cơn bộcphát trí tưởng tượng bất chợt và háo hứcấy chỉ là phản ứng phụ của chặng pháttriển nước rút tôi vẫn đang ngóng chờ,cái mốc mà theo lời cánh phụ nữ sốngcùng khu nhà thì sẽ biến tôi thành mộtngười đàn ông, nếu không được hơnngười thì ít nhất cũng đạt tới chiều caokha khá. Đúng bảy giờ, vận bộ quần áođẹp nhất thường chỉ dành cho Chủ nhật,

Page 143: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người đẫm mùi nước hoa Varón Dandymượn của cha, tôi xuất hiện trước nhàGustavo Barceló, sẵn sàng cho buổi ramắt đầu tiên với tư cách người đọc sáchriêng kiêm con sâu phòng khách. Taybuôn sách và cô cháu gái sống tại mộtcăn hộ sang trọng trên khu Quảng trườngHoàng gia[1]. Một cô hầu gái mặc đồngphục, đội mũ trắng với ánh nhìn vô cảmcủa nhà binh, ra mở cửa cho tôi, phongcách phục vụ quá mức kiểu cách.

[1. Nguyên gốc: Piaza Real.]

“Cậu Daniel phải không ạ,” cô tanói. “Tôi là Bernarda, sẵn lòng phụcvụ.”

Bernarda cố làm bộ ra cái giọng

Page 144: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trang trọng mà vẫn không giấu hết đượcngữ điệu vùng Cáceres đặc sệt dễ chừngphết lên được cả bánh mì nướng. Mộtcách phô trương và long trọng, chị ta dẫntôi đi dọc khắp dinh cơ của Barceló. Cănhộ, vốn nằm ở tầng trệt, lượn quanh toànhà tạo thành một chuỗi những hành lang,phòng khách và lối đi mà với tôi, kẻ vốnquen với căn hộ khiêm nhường của giađình mình trên phố Santa Ana, nom nhưthể mô hình thu nhỏ của lâu đài Escorialtráng lệ. Rõ ràng là ngoài sách, cổ tịchvà đủ loại thư liệu kỳ bí, Don Gustavocòn sưu tầm tượng tranh, và cả tranh thờ,ấy là chưa kể đến một hệ động thực vậtvô cùng đông đảo. Tôi theo chânBernarda xuyên qua hành lang chật ních

Page 145: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những tán lá và sinh vật nhiệt đới. Mộtdải sáng vàng đùng đục lững lờ chiếuxuyên qua vách kính hành lang, tiếngpiano uể oải lơ lửng trong không khí.Bernarda xăm xăm xẻ lối qua khu rừng,vung hai cánh tay rắn rỏi như của phukhuân vác chẳng khác gì vung đôi rựa.Tôi theo sát gót chị ta, cùng lúc ngắmnghía mọi thứ xung quanh và chú ý thấysự hiện diện của chừng năm sáu con mèovà ba chú vẹt mào (màu sắc sặc sỡ cùnghình dáng đủ loại kích cỡ), cô đầy tớtrịnh trọng giải thích rằng, đó là ngàiBarcelo đã đặt tên cho là Ortega vàGasset[2]. Clara đang ngồi đợi tôi trongcăn phòng khách ở phía bên kia khurừng, hướng ra quảng trường. Quấn mình

Page 146: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong lớp váy có tông trong mờ màu ngọclam, đối tượng của lòng khao khát rốibời trong tôi đang chơi piano dưới ánhnắng yếu ớt hắt xuống từ ô cửa sổ trêntrần đầy hình đoá hoa hồng. Clara chơitồi, không có lấy chút nhạy cảm về giaiđiệu và sai đến phân nửa số nốt nhạc,nhưng với tôi, khúc nhạc chiều cô chơilà thiên đường êm dịu. Tôi thấy Clarangồi thẳng người bên bàn phím, miệngcười mỉm và đầu khẽ nghiêng sang bên,cô trông như thể hình hài nào đó chỉ có ởthiên đường. Tôi định hắng giọng thôngbáo sự hiện diện của mình, nhưng mùinước hoa thoang thoảng đã phản lại tôi.Clara đột nhiên dừng chơi, một nụ cườibẽn lẽn sáng lên trên gương mặt cô.

Page 147: Bóng hình của gió - sachvui.vn

[2. José Ortega y Gasset (1883-1955), triết gia nổi tiếng người TâyBan Nha, ông từng nói một câu “Khôngcó tự nhiên, chỉ có lịch sử”.]

“Trong giây lát tôi cứ tưởng em làông bác tôi chứ,” cô nói. “Bác ấy cấmtôi không được chơi Mompou[3] vì nhữnggì tôi làm với nhạc của ngài ấy chẳngkhác gì báng bổ.”

[3. Federico Mompou (16/4/1893– 30/5/1987): nhạc sĩ lớn người TâyBan Nha.]

Ngài Mompou duy nhất mà tôi biếtlà ông linh mục hốc hác có thói huênhhoang dạy chúng tôi môn lý hoá ởtrường. Kết quả của việc tổng hợp hai

Page 148: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chi tiết đó đối với tôi vừa thật méo móvừa hoàn toàn không thể nào có thật.

“Em lại nghĩ cô chơi thật tuyệt.”

“Tôi không cho là như vậy. Bác tôilà một người say mê âm nhạc thực sự,thậm chí bác ấy còn thuê hẳn một giáoviên âm nhạc để giúp tôi cải thiện trìnhđộ - một nhà soạn nhạc trẻ tuổi đang bộclộ nhiều triển vọng tên là Adrián Neri.Anh ấy từng học tại Paris và Vienna. Emphải gặp anh ấy mới được. Adrián đangviết một bản giao hưởng mà sắp tới đâysẽ được dàn nhạc giao hưởng thành phốBarcelona trình diễn ra mắt – bác anh ấygiữ một chân trong ban điều hành dànnhạc. Đó là một thiên tài.”

Page 149: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ông bác hay là gã cháu ạ?”

“Đừng xấu tính như thế, Daniel.Tôi dám chắc em sẽ mê Adrián như điếuđổ.”

Nhiều khả năng anh ta sẽ đổ xuốngđầu tôi như một chiếc đại dương cầm bồnhào từ trên tầng bảy xuống đất thì có, tôinghĩ.

“Em ăn chút bánh chứ?” Clara mờitôi. “Bernarda làm bánh quế xốp ngonđến nghẹt thở đấy.”

Chúng tôi ăn bữa nhẹ ban chiềunhư ông hoàng bà hoàng, ngốn ngấu tấtthảy những món người hầu gái bày ratrước mắt. Tôi chẳng biết gì về chuyện

Page 150: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong một dịp không mấy quen thuộc nàythì nghi thức là gì nên chẳng biết phải cưxử ra sao cho đúng. Clara, vốn dườngnhư luôn đoán biết được tôi đang nghĩ gì,bèn gợi ý rằng tôi hãy đọc Bóng hìnhcủa gió bất cứ khi nào thấy thích, và tốtnhất tôi nên đọc từ phần mở đầu. Thế là,cố bắt chước giọng nói văn vẻ khoatrương mà phát thanh viên kênh Truyềnthanh Quốc gia dùng để đọc các đoảnvăn yêu nước trên trong chương trìnhphát sóng sau buổi Cầu kinh trưa, tôiquăng mình vào nhiệm vụ tái hiện ngôntừ của cuốn thiểu thuyết. Giọng tôi, tuyban đầu có hơi cứng, dần dà cũng thoảimái hơn, chẳng mấy chốc tôi quên cả bảnthân mà một lần nữa bị nhấn chìm vào

Page 151: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dòng kể chuyện, khám phá thêm đượcnhững nhịp phách, những cụm từ diễn đạtnhịp nhàng tuôn chảy như những điệuthức âm nhạc, những bí ẩn hóc búa cấuthành bởi âm sắc và khoảng lặng mà tôiđã không chú ý tới trong lần đọc đầutiên. Những chi tiết mới, những dònghình ảnh và sự kiện không ngừng tiếp nốinhau xuất hiện giữa những dòng in, nhữnghình hài tinh khôi cứ tự mình bộc lộ,giống như cấu trúc một toà nhà nhìn từnhững góc khác nhau. Tôi đọc khôngngừng trong khoảng một tiếng đồng hồ,kết thúc được năm chương, cho tới khicổ họng rát khô và hơn nửa chục đồng hồhoà âm reo vang khắp mọi ngóc ngáchcăn hộ, nhắc nhở tôi rằng trời đang trở

Page 152: Bóng hình của gió - sachvui.vn

muộn. Gấp sách lại, tôi nhận thấy Clarađang điềm tĩnh cười với mình.

“Nó có đôi chút gợi tôi nhớ lạiNgôi nhà màu đỏ,” cô nói. “Nhưng câuchuyện này có vẻ đỡ tăm tối hơn.”

“Cô đừng vội tin như vậy,” tôi nói.“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Càng vềsau mọi thứ càng trở nên phức tạp.”

“Em phải đi rồi đúng không?”Clara hỏi.

“Em e là như vậy. Không phải emmuốn đâu, nhưng…”

“Nếu không có việc gì khác, maiem lại đến nhé,” cô gợi ý. “Nhưng tôikhông muốn lợi dụng em chút nào.”

Page 153: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Sáu giờ nhé?” tôi đề nghị. “Như

vậy chúng ta sẽ có thêm thời gian.”

Cuộc hẹn ấy tại phòng âm nhạc củacăn hộ trên Quảng trường Hoàng gia đãtrở thành khởi đầu cho nhiều buổi hẹnkhác về sau diễn ra trong suốt mùa hènăm 1945 và nhiều năm tiếp theo đó.Chẳng mấy chốc, các cuộc viếng thămcủa tôi gần như chuyển thành đều đặnhằng ngày, ngoại trừ thứ Ba và thứ Năm,những hôm Clara có buổi học nhạc vớiAdrián Neri. Tôi dành hàng giờ tại đó,và chẳng bao lâu tôi đã nhớ nằm lòngtừng căn phòng, hành lang, từng cái câytrồng trong khu rừng của Don Gustavo.Bóng hình của gió đồng hành cùng

Page 154: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng tôi được khoảng hai tuần, sau đóClara và tôi cũng chẳng gặp mấy khókhăn khi tìm những cuốn kế tiếp đểchoáng trọn giờ đọc sách. Barceló sởhữu một thư viện hoành tráng, và, vớikhao khát thưởng thức thêm những cuốnsách tương tự của Julián Carax, chúngtôi thong thả diễu qua hàng chục tácphẩm kinh điển hạng hai, những cuốn tầmtầm hạng nhất. Có những buổi chiềuchúng tôi hầu như không đọc sách, màdành thời gian chỉ chuyện trò hay thậmchí cùng nhau ra ngoài tản bộ quanhquảng trường hoặc đến tận thánh đường.Clara rất thích lặng yên ngồi lắng nghetiếng lầm rầm từ những người đi lại trongtu viện và đoán số người qua tiếng bước

Page 155: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chân vọng tới trên các hành lang bằng đá.Cô yêu cầu tôi mô tả mặt tiền những ngôinhà, con người, xe cộ, cửa tiệm, trụ đènvà quầy kính bày hàng mà chúng tôi điqua. Thường cô hay nắm tay tôi để tôidẫn bước qua một Barcelona riêng củacả hai, Barcelona mà chỉ cô và tôi thấyđược. Chúng tôi luôn dừng lại trước mộttiệm chuyên bán sản phẩm từ bơ sữa trênphố Petritxol, chia nhau bát kem đặc haymột cốc sô cô la nóng kèm những chiếcbánh quy xốp hình móng tay. Đôi khingười ngoài nhìn chúng tôi với đầy vẻngờ vực, và không chỉ một tay phục vụcái-gì-cũng-biết gọi Clara là “chị gáicủa cậu”, nhưng tôi chẳng để tâm chútnào tới những lời giễu cợt và bóng gió

Page 156: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của họ. Những lần khác, tôi không rõ làbởi ác tâm hay vì bệnh hoạn, Clara ra vẻtin cẩn thổ lộ, cô kể ra những bí mật khótin mà tôi không biết phải tiếp nhận rasao. Một trong những chủ đề yêu thíchcủa Clara là câu chuyện về một người lạ,rằng đôi lần người đó tiến đến gần bênkhi Clara đang một mình trên phố và nóivới cô bằng chất giọng đục khàn. Conngười bí hiểm này, không bao giờ tựxưng tên, tra hỏi về Don Gustavo vàthậm chí cả về tôi. Có một lần hắn ta cònsiết cổ Clara. Những câu chuyện như vậyhành hạ tôi không thương xót. Lần khác,Clara kể rằng đã cầu xin người được cholà kẻ lạ đó cho phép cô cảm nhận khuônmặt hắn bằng đôi tay của mình. Hắn

Page 157: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không đáp lại, và Clara coi đó là một sựưng thuận. Khi cô vươn cánh tay lên rờkhuôn mặt hắn, kẻ lạ đột nhiên ngăn lại,nhưng Clara vẫn kịp cảm nhận thứ gì đómà cô nghĩ là da thuộc.

“Cứ như hắn mang một cái mặt nạbằng da vậy,” cô nói.

“Cô tự nghĩ ra chuyện đó mà thôi,Clara.”

Clara sẽ lại thề lên thề xuống rằngđó là sự thật, và tôi đành đầu hàng, cứmãi bị hành hạ bởi hình bóng mơ hồ củakẻ thấy khoái lạc khi được mơn trớnchiếc cổ thiên nga của Clara – và cóChúa mới biết còn mơn trớn gì khác nữa– trong khi tất cả những gì tôi có thể làm

Page 158: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là ao ước được như thế. Giá khi ấy tôidành chút thời gian ngẫm kỹ, khôngchừng tôi đã nhận ra sự tận tâm của mìnhvới Clara chẳng đem lại gì khác cho tôingoài dằn vặt đau đớn. Có lẽ cũng chínhvì lý do đó mà tôi càng tôn sùng cô hơn,bởi điều xuẩn ngốc vĩnh viễn của conngười là không ngừng theo đuổi kẻ khiếnhắn tổn thương nhất. Trong suốt mùa hèảm đạm sau cuộc nội chiến, điều duynhất tôi ngay ngáy sợ là lúc phải nhậptrường theo học kỳ mới, khi ấy tôi sẽkhông còn có thể dành cả ngày bên Clarađược nữa.

***

BỞI THƯỜNG XUYÊN thấy tôi

Page 159: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến viếng thăm can hộ, Bernarda, ngườimà vẻ ngoài khắt khe cố che lấp bảnnăng khao khát làm mẹ, đã dần trở lênyêu thích tôi, và theo cách riêng củamình, chị ta quyết định nhận đỡ đầu chotôi.

“Thật dễ thấy cậu bé này không cómẹ, thư ngài,” Bernarda nói vậy vớiBarceló. “Tôi thấy thương nó quá, thằngnhỏ tội nghiệp.”

Bernarda đến Barcelona không lâusau khi cuộc nội chiến kết thúc, chạy trốnkhỏi nghèo đói và khỏi một người cha hễcứ bất chợt ngày đẹp trời nào đó lại đánhđập chị thậm tệ rồi rủa chị là đồ ngu đần,xấu xí và hư hỏng; còn những ngày xấu

Page 160: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trời, khi say khướt lão ta sẽ dồn chị lạitrong một góc chuồng lợn mà sờ soạngcho đến khi chị phải khóc thét lên vìkhiếp hãi – khi ấy lão mới chịu buôngtha, miệng không ngừng chửi Bernarda làlàm cao và ngạo mạn y chang bà mẹ.Barceló tình cờ gặp Bernarda khi chịđang làm việc tại một quầy bán rau trongchợ Borne và, nghe theo trực giác, ôngnhận chị vào làm việc trong căn hộ nhàmình.

“Chúng ta sẽ tạo dựng một vởPygmalion hoàn toàn mới,” ông ta tuyênbố. “Cô sẽ là Eliza của tôi và tôi sẽ làgiáo sư Higgins chủ cô[4].”

[4. Ý muốn nhại nội dung vở kịch

Page 161: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kinh điển Pygmalion của kịch tác giaGeorge Bernard Shaw, trong đó nhânvật chính là giáo sư Henry Higgins đãđặt ra mục tiêu rèn luyện cô gái bánhoa quê mùa Eliza trở thành một mệnhphụ sang trọng.]

Bernarda, người mà thị hiếu vănchương chỉ dừng ở mức thoả mãn vớinhững bản tin truyền đạo của nhà thờ,liếc nhìn Barceló. “Tuy nghèo túng vàdốt nát nhưng tôi cũng biết thế nào làkhuôn phép thưa ông,” chị nói.

Barceló chắc chắn không đượcnhư kịch tác gia George Bernard Shaw,nhưng dù không thể ban tặng cho học tròcủa mình khả năng hùng biện và tâm hồn

Page 162: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của một thiếu nữ văn chương, những nỗlực của ông cũng rèn giũa đượcBernarda và giúp chị nằm lòng điệu bộcũng như cung cách ăn nói của một ngườihầu gái thành thị. Bernarda khi ấy haimươi tám, nhưng với tôi chị cứ như phảivác gánh nặng hơn mười năm đằng đẵngtrên lưng, cho dù điều đó chỉ thể hiệnqua đôi mắt chị. Bernarda thường xuyênđi lễ nhà thờ và tận tâm nhiệt thành vớinhà thờ Đức Mẹ Lộ Đức[5]. Mỗi sángcứ đúng tám giờ chị đều lui tới Vươngcung Thánh đường của nhà thờ SantaMaría del Mar và nhận việc tình nguyệnở đó, và chị xưng tội ban tuần một lần,bốn lần những khi trời ấm. Don Gustavo,kẻ vốn sùng bái thuyết bất khả tri

Page 163: Bóng hình của gió - sachvui.vn

(Bernarda ngờ rằng đó là tình trạng bấtổn gì đó liên quan đến đường hô hấp,như là bệnh suyễn, nhưng chỉ những đứcông tao nhã mới bị nhiễm), nhận địnhrằng, về mặt chính xác toán học, khôngthể có chuyện cô hầu gái nhà mình phạmphải nhiều tội đến mức phải tuân thủ cáilịch xưng tội và hối lỗi dày đặc như vậy.

[5. Lourdes (tên tiếng Việt: LộĐức) là một thành phố nhỏ miền TâyNam nước Pháp. Thành phố này đượcnhiều người trên thế giới biết đến nhờsự hiền lành của đức Mẹ Maria tại đâyhơn 150 năm về trước.]

“Cô đáng quý như vàng vậy,Bernarda,” ông thường nói với vẻ căm

Page 164: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phẫn. “Bọn người ngoài kia gây tội áckhắp nơi, đều bệnh hoạn trong tâm hồnvà nếu cô hỏi tôi thì tôi nói thực, thậmchí trong lòng ruột chúng cũng phạm tộinữa. Căn bệnh đặc hữu của các vị thánhxứ Iberia này là táo bón mãn tính.”

Mỗi lần nghe những lời báng bổnhư thế, Bernarda bèn làm đi làm lại dấuthánh đến năm lần. Sau đó, khi đêmxuống, chị sẽ cầu nguyện cho linh hồn bịnhuốm bẩn của Tôn ông Barceló, ngườivốn sở hữu một trái tim nhân hậu nhưngđầu óc đã bị mục ruỗng bởi đọc nhiềuđến mức ngộ chữ, giống như cái gãSancho Panza[6] ấy. Rất đỗi thườngxuyên, Bernarda luôn vớ phải những gãbạn trai đánh đập chị tàn tệ, trắng trợn

Page 165: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cướp đi số tiền ít ỏi chị dành dụm đượctrong ngân hàng, rồi chẳng chóng thì chàybọn chúng đều bỏ rơi chị. Mỗi lần nhưvậy, Bernarda lại giam mình nhiều ngàytrong phòng, nơi chị thoả sức khóc ra cảđại dương nước mắt và thề sẽ tự tử bằngthuốc chuột hay thuốc nhuộm. Sau khidùng đến sạch sành sanh những mánh lớithuyết phục mà chẳng đạt chút hiệu quảnào, lúc này Barceló thật sự hoảng lênbèn cho người gọi thợ khoá đến phá cửa.Sau đó sẽ tới lượt bác sĩ gia đình kê ramột đơn thuốc an thần mạnh đến mứcngay cả một cọn ngựa cũng phải im lặng.Khi cái sinh linh đáng thương tỉnh dậyhai hôm sau đó, tay buôn sách sẽ mua cảđống hoa hồng, sô cô la, một chiếc váy

Page 166: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mới, lại còn đưa chị tới rạp chiếu bóngxem bộ phim mới nhất của Cary Grant,người mà theo quan điểm của Bernardalà đẹp trai nhất trong lịch sử loài người.

[6. Sancho Panza là người hầucủa Don Quixote trong tác phẩm cùngtên của Miguel de Cervantes Saavedra.Người đọc nhiều đến mức tâm thần ởđây đáng ra phải là Don Quixote,nhưng do Bernarda không hiểu biết nênnhầm lẫn hết cả.]

“Ngài biết không? Người ta đồnrằng Cary Grant là người kẻ đồng tính,”Bernarda lẩm bẩm, miệng nhét đầy sô côla, “điều đó có thật không?”

“Rác rưởi,” Barceló nguyền rủa.

Page 167: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Những kẻ trì độn và ngu dốt chỉ biếtsống trong ghen ăn tức ở.”

“Ngài nói hay lắm. Quả đúng làngài đã từng theo học cái trường đại họcdanh giá Sorbet gì đó.”

“Trường Sorbonne,” Barceló đáp,nhẹ nhàng sửa lại cho đúng.

Thực tình khó mà không yêu quýBernarda. Chẳng cần phải nhờ, chị sẵnsàng nấu nướng và may vá cho tôi. Chịsửa cho tôi quần áo giày dép, chải và cắttóc gọn gàng cho tôi, còn mua cho tôi cảvitamin và kem đánh răng nữa. Có lần nọchị còn tặng tôi mặt dây chuyền nhỏ cùngmột lọ đầy nước thánh được bà chị gáisống tại San Adrián del Besós lặn lội

Page 168: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mang về bằng xe buýt từ tận Lourdes bênnước Pháp. Đôi khi, trong lúc bới đầutôi tìm chấy và những loài ký sinh khác,chị thường khẽ nhắc nhở tôi.

“Cô chủ Clara là người tuyệt vờinhất trên thế giới này, Chúa hẳn sẽ giángsét xuống đầu tôi nếu tôi có dù chỉ đôichút ý nghĩ phê phán cô chủ, nhưng sẽ rấtkhông tốt nếu cậu, cậu Daniel, trở nênquá ám ảnh vì cô chủ, đấy là nếu cậuhiểu ý tôi.”

“Đừng lo, Bernarda, chúng tôi chỉlà bạn thôi mà.”

“Thì tôi chỉ cảnh báo như vậythôi.”

Page 169: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Để minh hoạ cho luận điểm củamình, Bernarda nhắc đến vài ba câuchuyện nghe được trên đài phát thanh kểvề cậu bé đem lòng yêu cô giáo dạymình, một người đã bị yểm bùa chú báothù. Ma thuật khiến tóc và răng cậu rụnghết, mặt và tay cậu bé phủ đầy những nốtsùi tội lỗi, cứ như những vết hủi của lòngham muốn.

“Ham muốn không phải là điều tốtđâu,” Bernarda kết luận. “Tin tôi đi.”

Cho dù vẫn hay đùa cợt tôi, DonGustavo có vẻ như thích sự tận tâm tôidành cho Clara và lòng háo hức muốnđược bầu bạn cùng cô. Tôi ngỡ rằng rấtcó thể chút độ lượng đó chẳng qua vì ông

Page 170: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta nhận định tôi chỉ là đứa nhóc vô hại.Thi thoảng, ông ta lại tuôn ra lời đề nghịđầy lôi cuốn là muốn mua lại cuốn tiểuthuyết của Carax từ tay tôi. Ông ta kểrằng đã nói chuyện ấy với bạn bè cùngphường buôn sách cũ, họ đều nhất trírằng giờ đây một cuốn tiểu thuyết củaCarax tương đương với cả một gia tài,đặc biệt là tại Paris. Tôi luôn từ chốinhững lời mời đó, mỗi lần như vậy ôngta đều cười láu lỉnh. Gustavo đưa tôi mộtchiếc chìa khoá căn hộ được đánh rathêm để tôi có thể vào nhà mà không cầnái ngại không biết ông ta hay Bernardacó nhà để mở cửa hay không. Cha tôi thìlại là chuyện khác. Nhiều năm trôi qua,ông đã quên hẳn thói quen ít lời về những

Page 171: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vấn đề thực sự khiến ông lo lắng. Mộttrong những hệ quả của tiến triển ấy làcha tôi bắt đầu thể hiện rõ sự phản đốimối quan hệ của tôi với Clara.

“Con nên ra ngoài chơi với bạn bècùng lứa, như Tomás Aguilar ấy – dườngnhư con đã quên mất Tomás dù đó là mộtcậu bé tuyệt vời – chứ đừng quẩn quanhmột cô đã đủ tuổi đi lấy chồng.”

“Tuổi tác đâu có quan trọng gì nếucả hai là bạn tốt của nhau?”

Điều khiến tôi đau lòng nhất làviệc cha nhắc đến Tomás, bởi vì cha nóiđúng. Tôi đã không đi chơi với Tomáshàng tháng nay, trong khi trước kia haiđứa cứ như hình với bóng. Cha nhìn tôi

Page 172: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đầy khiển trách.

“Daniel, con chẳng biết gì về phụnữ cả, cô gái này đang vờn con như conmèo vờn con hoàng yến nhỏ thôi.”

“Cha mới không hiểu biết gì vềphụ nữ,” tôi bức xúc đối đáp. “Càngchẳng hiểu gì về Clara.”

Các cuộc trò chuyện của chúng tôivề vấn đề này hiếm khi vượt xa hơn vàiba lời khiển trách qua lại và những cáinhìn ra vẻ tổn thương. Khi không ởtrường hay đến gặp Clara, tôi dành hếtthời gian giúp cha tại tiệm sách. Tôi dọndẹp phòng kho nằm sau cửa tiệm, giaosách tận nơi, chạy việc vặt, hay thậm chítiếp khách hàng quen. Cha luôn phàn nàn

Page 173: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng tôi chẳng thực sự để tâm vào côngviệc. Để đáp lại, tôi nói rằng mình đãdành cả đời làm việc tại tiệm sách nàyrồi và chẳng thể hiểu cha còn có thể phànnàn về điều gì nữa. Nhiều đêm, khi cơnbuồn ngủ không đến, tôi lại nằm thaothức và nhớ về cái hồi hai cha con thânthiết nhất, về cái thế giới nhỏ bé chúngtôi cùng chia sẻ suốt những năm sau khimẹ ra đi, những năm tháng mà tôi chỉnghĩ về cây bút của Victor Hugo và tàuhoả bằng thiếc. Tôi nhớ về chúng nhưnhững năm bình yên mà buồn bã, một thếgiới đang biến đi dần và khởi sự bốc hơiđúng vào cái buổi rạng đông cha dẫn tôiđến Nghĩa Trang Những Cuốn Sách BịLãng Quên. Thời gian luôn chơi ở phe

Page 174: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đối địch với ta. Một ngày nọ cha pháthiện ra tôi đã đưa cuốn tiểu thuyết củaCarax cho Clara, thế là cơn giận tràodâng trong ông.

“Con khiến cha quá thất vọng,Daniel,” ông nói. “Khi cha đưa con đếnnơi bí hiểm đó, cha đã nói rằng cuốnsách con chọn sẽ là một thứ vô cùng đặcbiệt, rằng con sẽ phải nhận bảo trợ vàchịu trách nhiệm về nó.”

“Hồi ấy con chỉ mới mười tuổi,cha ơi, đó chỉ là trò chơi của trẻ con.”

Cha nhìn tôi như thể tôi vừa dùngdao đâm ông.

“Giờ con đã mhười bốn, nhưng

Page 175: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không những con vẫn chỉ là một thằngnhóc, con còn là một thằng nhóc tưởngrằng mình là đàn ông. Cuộc đời này rồisẽ thụi cho con vài cú nặng nề, Daniel.Sẽ rất chóng thôi.”

Khi ấy tôi đã muốn tin rằng chamình thấy tủi hờn bởi tôi dành quá nhiềuthời gian ở bên gia đình Barceló. Gãbuôn sách và cháu gái ông ta sống mộtcuộc đời sung túc mà cha tôi chỉ dám mơtới. Tôi những tưởng rằng cha phẫn nộ vìcô hầu gái nhà Gustavo cư xử cứ như mẹruột của tôi, ông bức xúc trước việc tôichấp thuận rằng người khác có thể thaythế vị trí ấy. Đôi khi, lúc đang gói sách ởphòng trong và chuẩn bị đơn hàng, tôithường nghe khách hàng đùa với cha

Page 176: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mình.

“Anh cần một người phụ nữ đảmđang, Sempere ạ. Thời nay khắp nơi đầyrẫy những cô góa xinh đẹp đang ở độ sonnhất của cuộc đời, anh hiểu ý tôi không.Một cô gái trẻ chỉ khiến anh tổn thọ màthôi, bạn tôi ơi, thậm chí có thể cướp đicủa anh những hai chục năm tuổi thọ ấy.Điều mà một bộ ngực đẹp không thể làmđược…”

Cha tôi chẳng bao giờ phản ứng lạinhững lời bóng gió ấy, nhưng càng ngàytôi càng thấy chúng hợp lý. Lần nọ, nhângiờ ăn tối vốn đã biến thành chiến trườngcủa sự câm lặng và những cái nhìn lénlút, tôi đem vấn đề đó ra đề cập. Tôi

Page 177: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ rằng nếu mình là người gợi ý, mọichuyện hẳn sẽ dễ dàng hơn. Cha tôi làmột người đàn ông hấp dẫn, luôn biết giữngoại hình sạch sẽ gọn gàng, và tôi biếtmột điều hiển nhiên rằng phải có đến vàiba phụ nữ láng giềng tỏ ra thích ông vàsẵn sàng hưởng ứng nhiều điều khác từcha tôi chứ không chỉ những lời giớithiệu sách hay nên đọc.

“Với con thì kiếm được một ngườithay thế mẹ mình rất dễ,” cha tôi cayđắng nói. “Nhưng với cha thì không thểcó người như vậy, mà cha cũng chẳnghứng thú với việc kiếm tìm.”

Thời gian cứ thế trôi đi, những lờinhắc khéo của cha tôi và Bernarda, thậm

Page 178: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chí cả những câu nói đầy ẩn ý củaBarceló đã bắt đầu để lại dấu ấn trongtôi. Có gì đó trong lòng mách bảo rằngtôi đang đâm đầu vào ngõ cụt, rằngkhông thể hy vọng Clara nhìn thấy ở tôithứ gì khác hơn một cậu nhóc kém cômười tuổi. Ngày ngày trôi qua, mỗi lần ởbên Clara càng khiến tôi thấy khó nhọchơn, khi phải chịu đựng những độngchạm từ đôi bàn tay cô hay khoác tay cômỗi lần chúng tôi đi dạo. Thậm chí đếnmột lúc mà sự gần gũi với Clara gần nhưchuyển thành đớn đau thể xác. Ngườixung quanh không ai không nhận thức rõđược điều ấy, đặc biệt là Clara.

“Daniel, tôi nghĩ hai ta cần nóichuyện,” cô nói. “Tôi e rằng mình đã cư

Page 179: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xử không đúng đối với em…”

Tôi không bao giờ để cô nói nốtnhững lời ấy. Tôi thường viện bất cứ cáicớ cũ rích nào để rời phòng mà trốnchạy, tôi không đủ dũng khí đối mặt vớikhả năng rằng cái thế giới đầy ảo tưởngmình dựng lên quanh Clara có thể đangtan rã. Tôi không hề biết rằng những rắcrối của mình chỉ mới đang bắt đầu.

Page 180: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chiếc đĩa trống không

1950

Page 181: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 7

VÀO DỊP SINH NHẬT THỨMƯỜI SÁU, tôi nảy ra ý tưởng xui rủinhất từng nảy ra xưa nay. Không thamkhảo ý kiến bất kỳ ai, tôi quyết định tổchức một bữa tiệc sinh nhật trong đó cómời Barceló, Bernarda, Clara. Theo nhưđánh giá của cha tôi, toàn bộ chuyện ấychẳng khác gì công thức cho tai hoạ.

“Đó là sinh nhật của con,” tôi đanhgiọng đáp lời. “Con làm việc cho cha tấtcả các ngày khác trong năm rồi. Chỉ mộtlần thôi, sao cha không chiếu cố chiềulòng con một chút.”

Page 182: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tuỳ con thôi.”

Những tháng trước đó là khoảng

thời gian hoang mang nhất trong quan hệkỳ lạ giữa tôi và Clara. Tôi hầu nhưkhông còn đọc sách cho cô nữa. Claralúc nào cũng cẩn trọng tránh ở một mìnhvới tôi. Cứ mỗi lần tôi ghé qua nhàBarceló, ông bác cô đều thình lình ló mặtvà vờ như đang đọc báo, hoặc không thìBernarda xuất hiện bất chợt lọ mọ hếtviệc này đến việc kia, mắt láo liên liếcnhìn trộm. Những lần khác thì bạn đồnghành của chúng tôi sẽ là một hay vài bangười bạn của Clara. Tôi gọi họ là “Lữđoàn Chị em”. Luôn xuất hiện với bềngoài nhu mì giản dị, họ tuần hành xung

Page 183: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quanh Clara với cuốn kinh Misa trên taycòn đôi mắt thì dò xét như mắt cảnh sát,họ như muốn thể hiện rõ ràng rằng tôi làkẻ cản đường và sự hiện diện của tôikhiến cho Clara và toàn bộ thế giới nàykhó xử. Nhưng tồi tệ nhất, là Neri, taygiáo viên dạy đàn, chủ nhân bản giaohưởng đáng thương vẫn mãi nằm trongtình trạng chưa hoàn thành. Gã là một kẻbiết nói những lời mật ngọt, một cậu ấmnhà giàu xuất thân từ khu dân cư trịchthượng bên quận San Gervasio, bất chấpcái khí chất nghệ sĩ mà gã toả ra, Neri lạigợi tôi nhớ đến một ca sĩ tango đầu bóngnhẫy sáp chải tóc. Tài năng duy nhất màtôi thừa nhận ở hắn là cá tính trơ trẽnkhông thèm che đậy. Gã sẵn sàng bợ đỡ

Page 184: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Gustavo mà không màng đến thế nào làphẩm cách và lịch thiệp, gã tán tỉnhBernarda trong bếp, khiến chị bật cườivới những món quà ngu ngốc như hạnhnhân ướp đường, gã còn có sở thích vỗmông phụ nữ. Nói tóm lại, tôi không ưagã chút nào. Sự căm ghét đến từ cả haiphía. Neri luôn từ đâu đó nhảy ra cùngmớ tổng phổ trên tay, kèm theo là thái độngạo mạn chướng mắt, gã coi tôi như mộtthằng nhỏ bồi bàn phiền nhiễu và tỏ đủloại thái độ khó chịu trước sự hiện diệncủa tôi.

“Nhóc không phải quay về làm bàitập ở nhà sao?”

“Còn anh, nhà soạn nhạc, chẳng

Page 185: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phải anh còn một bản giao hưởng chưahoàn thành?”

Rốt cuộc lần nào tôi cũng là bên bịnắm thóp và phải rời đi, tiu nghỉu trongchiến bại, ao ước mình có tài nói huyênthuyên như Gustavo để có thể ném cáithái độ lên mặt ta đây này nọ của gã vềđúng chỗ.

***

NGÀY SINH NHẬT TÔI, cha tớitiệm bánh ngọt trong góc phố mua chiếcbánh tuyệt nhất mà ông tìm được. Cha tôilặng lẽ bày bàn ăn, mang ra những daodĩa bằng bạc và bộ đồ sứ đẹp nhất. Ôngthắp vài cây nến và chuẩn bị món ăn màông biết là tôi ưa thích. Hai cha con

Page 186: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không trao đổi lấy một lời suốt buổichiều. Tối đến cha tôi quay về phòngmình, khoác lên mình bộ đồ đẹp nhất, khibước ra ông cầm theo một gói nhỏ bọcgiấy bóng kính lấp lánh đặt lên bàn càphê trong phòng ăn. Quà cho tôi. Cha tôingồi xuống bàn, rót cho mình một ly vangtrắng và chờ đợi. Trong thư mời tôi đãnói rằng bữa tối sẽ vào lúc tám giờ bamươi. Tới tận chín giờ ba mươi chúngtôi vẫn phải ngồi đợi. Cha buồn rầu liếcsang tôi. Trong lòng tôi sôi sùng sục lửagiận.

“Hẳn cha phải vừa lòng lắm,” tôinói. "Chẳng phải cha muốn thế này sao?”

“Không hề.”

Page 187: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nửa giờ sau, Bernarda đến. Chịmang theo gương mặt như đưa đám vàlời nhắn từ Cô Clara, rằng cô chúc tôivạn điều hạnh phúc. Nhưng thật khôngmay rằng cô không thể đến dự bữa tốisinh nhật tôi. Ông Barceló thì buộc phảirời thị trấn vài ngày vì có việc làm ăn,và Clara không thể đổi giờ học với nhạcsĩ Neri. Bernarda thì đến được vì hômnay chị được nghỉ chiều và tối.

“Clara không thể đến vì có buổihọc nhạc ư?” tôi sửng sốt hỏi.

Bernarda nhìn xuống. Trông chịnhư chực khóc khi đưa tôi bọc quà nhỏcủa chị rồi hôn tôi vào cả hai bên má.

“Nếu không thích, cậu có thể đem

Page 188: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đi đổi,” chị nói.

Tôi bị bỏ lại một mình với cha,ông đang chú mục vào bộ đồ sứ và thìadĩa bạc, cả những ngọn nến đang lặng lẽcháy tàn.

“Cha rất tiếc, Daniel,” cha tôi nói.

Tôi gật đầu trong im lặng, khẽnhún vai.

“Con không định mở quà à?” chatôi hỏi.

Phản ứng duy nhất của tôi là đóngsầm cửa trước khi rời khỏi căn hộ. Tôihung hăng lao xuống cầu thang, bước rangoài, mắt ầng ậc cuồng nộ. Con phốlạnh thấu xương, hoang vắng, tràn ngập

Page 189: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một màu xanh nhàn nhạt dị thường. Tôicảm thấy tim mình như thể bị phanh ra.Mọi thứ xung quanh như run rẩy. Tôi đilang thang dật dờ, tôi chẳng mấy để tâmtới kẻ lạ đang quan sát mình từ bên khuPuerta del Ángel. Hắn mặc bộ vét đen,tay phải đút trong túi áo vét, mắt quắclên như hai lằn sáng trong ánh lập lòeđiếu thuốc. Chân hơn tập tễnh, hắn bắtđầu đi theo tôi.

Tôi lang thang khắp các con phốtrong khoảng một tiếng đồng hồ hoặchơn, cho tới khi thấy mình dừng chântrước thềm đài tưởng niệm Columbus. Đichéo qua đó và tới cảng, tôi ngồi trên dảibậc tam cấp đá dẫn xuống làn nước đenngòm sát cạnh bãi tàu đậu, nơi nương náu

Page 190: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cho các du thuyền. Hẳn có người đã thuêdu thuyền đi đêm, bởi tôi nghe đâu đâytrong phía cảng sát bờ văng vẳng tiếngcười và nhạc xuyên qua chuỗi ánh đèntrên cao và ánh đèn phản chiếu trên mặtnước. Tôi mường tượng lại những ngàykhi cha đưa tôi lên chính chiếc du thuyềnấy để tới chỗ đê chắn sóng. Từ vị trí ấycó thể thấy được nghĩa trang trải ra trênsườn đồi Montjuïc, thành phố vĩnh hằngcủa những người quá cố. Có đôi khi tôivẫy tay vì nghĩ rằng mẹ đang yên nghỉ tạiđó để thấy hai cha con đang lướt qua trêndu thuyền. Cha tôi cũng giơ tay lên vẫy.Đã nhiều năm kể từ lần cuối chúng tôicùng bước lên du thuyền đi quanh vịnh,dù vậy tôi biết đôi khi cha vẫn tự đi một

Page 191: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mình.

“Một đêm tuyệt vời để ăn năn,Daniel,” một giọng nói vang đến từ trongbóng tôi. “Thuốc lá không?”

Tôi giật nảy người. Một bàn tayđang chìa thuốc lá ra mời tôi.

“Ông là ai?”

Kẻ lạ di chuyển về trước cho tớikhi đứng gần sát lằn ranh bóng tối, khuônmặt hắn vẫn không lộ diện. Một luồngkhói xanh xám cuộn lên từ điếu thuốc láhắn cầm. Ngay lập tức tôi nhận ra bộ đồmàu đen và bàn tay đút trong túi áo vét.Đôi mắt hắn sáng loé như hạt cườm bằngthuỷ tinh.

Page 192: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Một người bạn,” hắn đáp. “Hoặc

ít ra đó là điều ta muốn trở thành. Làmmột điếu chứ?”

“Tôi không hút thuốc.”

“Tốt thôi. Tiếc thay, ta chẳng có gìkhác để mời cậu cả, Daniel.”

Giọng hắn khò khè, nghèn nghẹn.Hắn nói như thể phải nặn ra từng lời vànghe chúng cứ lùng bùng xa xăm nhưtiếng những đĩa 78 vòng mà Barceló sưutập.

“Sao ông biết tên tôi?”

“Ta biết rất nhiều điều về cậu. Têncậu là điều tối thiểu trong số đó.”

Page 193: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ông còn biết những gì khác nữa?”

“Ta có thể khiến cậu ngượng chín

người đấy, nhưng giờ ta không có thờigian cũng như mong muốn làm như vậy.Ta chỉ muốn nói là cậu có một thứ khiếnta để tâm. Và ta sẵn sàng trả cậu rất rấtnhiều tiền để có nó.”

“Tôi e là ông đã nhầm tôi với aiđó.”

“Không hề, ta biết rõ là không phảivậy. Ta thường hay mắc sai lầm, nhưngvề con người thì chưa từng. Cậu muốnbao nhiêu?”

“Cho cái gì mới được?”

Page 194: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cho cuốn Bóng hình của gió.”

“Điều gì khiến ông nghĩ là tôi cónó?”

“Chuyện đó khỏi bàn, Daniel. Vấnđề ở đây chỉ là chuyện giá cả. Ta biếtcậu có cuốn sách ấy từ lâu rồi. Người takể. Và ta nghe được.”

“Vậy thì ông nghe nhầm rồi. Tôikhông có cuốn sách ấy. Mà nếu có, tôicũng sẽ không bán đâu.”

“Tính chính trực của cậu thật đángngưỡng mộ, đặc biệt trong cái thời rặtnhững kẻ bợ đỡ và nịnh nọt này, nhưngcậu không phải ra vẻ với ta đâu. Cứ nóibao nhiêu. Một ngàn duro? Tiền chẳng có

Page 195: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩa lý gì với ta. Cậu cứ việc định giá.”

“Tôi đã nói ông rồi còn gì, cuốnsách đó không thể bán được, bởi tôikhông có nó,” tôi đáp lời. “Ông đangnhầm lẫn đấy có biết không?”

Bọc mình trong làn khói xanh xámcủa điếu thuốc lá cứ như chẳng bao giờcháy hết, kẻ lạ vẫn lặng yên và bất động.Tôi nhận ra mùi trên người hắn khôngphải mùi thuốc lá, mà mùi giấy bị đốtcháy. Giấy chất lượng cao, loại dùng đểin sách.

“Có lẽ cậu mới là người đangnhầm lẫn đấy,” hắn gợi ý.

“Ông đang đe doạ tôi đấy à?”

Page 196: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Có thể?”

Tôi nuốt ực trong họng. Dù tôi cố

tỏ ra hiên ngang, kẻ lạ vẫn khiến tôi thấyrờn rợn.

“Liệu tôi có thể hỏi sao ông lạihứng thú với cuốn sách đó?”

“Đó là chuyện của ta.”

“Cũng là chuyện của tôi, bởi ôngđang đe doạ tôi về một cuốn sách mà tôikhông sở hữu.”

“Ta thích cậu. Daniel. Cậu canđảm đấy, và xem chừng sáng dạ nữa. Mộtngàn duro nhé? Với số tiền ấy cậu tha hồmua cả núi sách khổng lồ. Sách xịn hẳn

Page 197: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hoi ấy, không phải cái thứ rác thải màcậu bảo vệ với ngần ấy nhiệt huyết đâu.Được không, một ngàn duro và chúng tasẽ vẫn là bạn.”

“Tôi và ông không hề là bạn bè.”

“Là bạn bè đấy, cậu chỉ chưa nhậnra mà thôi. Ta không trách cậu đâu, trongđầu cậu chứa cả một mớ hỗn độn thế cơmà. Ví dụ như cô bạn Clara của cậu ấy.Trước một phụ nữ như thế... ai cũng sẽmất lý trí cả thôi.”

Việc tên Clara được nhắc đến nhưlàm đông cứng máu chảy trong huyếtquản tôi. “Ông biết gì về Clara?”

“Ta dám nói là ta biết nhiều hơn

Page 198: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu đấy, mà tốt nhất là hãy quên ả ta đi,mặc dù ta biết cậu sẽ không chịu đâu. Tacũng từng trải qua tuổi mười sáu rồimà...”

Một nhận thức khủng khiếp bấtchợt ào đến trong tôi. Hắn ta chính là kẻlạ đã quấy rầy Clara trên phố. Hắn ta cóthực. Clara đã không nói dối. Hắn chợttiến một bước về phía trước. Tôi lập tứclùi lại. Trong đời chưa bao giờ tôi khiếphãi đến vậy.

“Clara không giữ cuốn sách ấy;ông nên biết điều đó. Đừng hòng đụngđến cô ấy lần nữa.”

“Ta chẳng mảy may hứng thú vớicô bạn của cậu, Daniel, và một ngày kia

Page 199: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu cũng sẽ cảm thấy tương tự. Cái tamuốn là cuốn sách. Và ta mong có thể đạtđược nó một cách công bằng mà khôngphải làm tổn thương bất kỳ ai. Cậu hiểuchứ?”

Không thể nghĩ ra điều gì khá khẩmhơn, tôi quyết định nói dối. “Một ngườitên là Adrián Neri đang giữ nó. Gã soạnnhạc. Ông hẳn từng nghe đến tên gã.”

“Chẳng hề nghe tới; về một nhạc sĩmà nói thế thì còn gì tệ hại bằng. Cậuchắc là cậu không sáng chế ra cái tayAdrián Neri này đấy chứ?”

“Giá như tôi có thể.”

“Nếu như vậy, bởi cậu có vẻ thân

Page 200: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với anh ta, có lẽ cậu nên thuyết phục anhta trả cuốn sách cho cậu. Mấy chuyện đóthì giữa bạn bè với nhau dễ giải quyếtlắm. Hay cậu thích ta thân chinh đi hỏiClara?”

Tôi lắc đầu. “Tôi sẽ nói chuyệnvới Neri, nhưng tôi e là gã sẽ không chịutrả cuốn sách đâu. Không chừng gã chẳngcòn giữ nó nữa. Có điều, ông muốn cóbằng được cuốn sách ấy để làm gì? Đừngbảo với tôi là để đọc không thôi đấy.”

“Không. Ta thuộc lòng nó rồi.”

“Ông là một nhà sưu tầm?”

“Từa tựa như vậy.”

“Ông có những cuốn khác cũng của

Page 201: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Carax không?”

“Có thể nói ta đã từng sở hữuchúng. Julián Carax là chuyên môn củata, Daniel ạ. Ta đi khắp thế giới chỉ đểtìm sách của người đó.”

“Vậy ông làm gì với những cuốnsách ấy nếu không phải để đọc?”

Kẻ lạ bật ra một tiếng nghèn nghẹnthống khiết. Phải mất một lúc tôi mớinhận ra đó là hắn đang cười.

“Chỉ có một việc duy nhất có thểlàm với những cuốn sách ấy, Daniel ạ,”hắn trả lời.

Kẻ lạ rút từ trong túi áo ra một hộpdiêm. Hắn lấy ra một que rồi quẹt. Ngọn

Page 202: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lửa cho tôi thấy khuôn mặt hắn lần đầutiên. Máu trong người tôi như đóng băng.Hắn không có mũi, môi lẫn cả mắt mí.Khuôn mặt hắn chỉ như một chiếc mặt nạđen toàn sẹo, do bị lửa thiêu. Đó cũngchính là làn da chết mà Clara đã chạmvào.

“Đó là thiêu dụi chúng,” hắn thìthào, giọng nói và ánh mắt tràn ngập cămhận.

Một đợt không khí giật mạnh thổitắt que diêm giữa những ngón tay kẻ lạ,khuôn mặt hắn lại một lần nữa chìm trongbóng tối.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại, Daniel.Ta chưa bao giờ quên mặt một ai, và ta

Page 203: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cũng nghĩ mình sẽ không quên cậu đâu,”hắn điềm tĩnh nói. “Vì lợi ích của cậu, vàcũng vì lợi ích của Clara bạn cậu, tôimong cậu có thể đưa ra quyết định đúngđắn. Hãy thu xếp chuyện này với Neri –một cái tên khá kiêu căng đây. Ta khôngtin hắn lấy một chút nào.”

Với câu nói ấy, kẻ lạ quay mìnhbước hướng về phía bãi tàu đậu, hình hàihắn dần hoà lẫn vào những mảng tối đen,bọc trong tiếng cười rỗng hoác của chínhhắn.

Page 204: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 8

MỘT VỈA MÂY DÀI cùng sấmchớp cuồn cuộn lao qua những mảng trờitừ phía biển. Đáng ra tôi nên chạy tìmchỗ trú cơn mưa rào đang chực trútxuống, nhưng lời đe dọa của kẻ lạ kia bắtđầu thấm dần vào tâm trí. Tay tôi run rẩy,cả trí óc tôi cũng run rẩy không kém. Tôinhìn lên và thấy từ trên các đám mây,cơn bão ào ạt trào xuống như những dòngsông chảy toàn máu đen, xóa nhòa đi mặttrăng và che phủ những mái nhà trongthành phố trong tối tăm. Dù rất cố đểtăng tốc, nhưng vì tâm trạng đã ngập trànnỗi sợ hãi, tôi chỉ có thể bước với đôi

Page 205: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chân nặng nề, bị cơn mưa rào rượt đuổi.Tôi tránh mưa dưới mái che một ki ốtbán báo, cố gắng tập trung suy nghĩ đểxác định tiếp theo mình nên làm gì. Mộtđợt sấm sét gầm vang ngay gần đó, tôitưởng như mặt đất dưới chân đang runglắc. Vài giây sau, dòng điện yếu ớt thuộchệ thống đèn chiếu sáng hình thù các tòanhà và cửa sổ liền tắt ngấm dần. Trên vỉahè ngập nước, đèn đường chập chờnnhấp nháy, rồi tắt phụt như những ngọnnến bị gió dập. Chẳng có lấy một bóngngười trên các con phố, bóng tối do đợtcúp điện dần lan tỏa cùng mùi hôi thối từcống rãnh xộc lên. Bóng tối trở nên mờđục, đậm đặc, khi cơn mưa chăng vảiliệm trùm lên thành phố.

Page 206: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trước một phụ nữ như thế...aicũng sẽ mất lý trí cả thôi”

Tôi cắm đầu hộc tốc chạy qua khuĐại lộ Rambla với một ý nghĩ duy nhấttrong đầu: Clara.

***

BERNARDA đã nói rằng Barcelóđang đi xa vì công chuyện. Hôm nay làngày nghỉ của Bernarda, vào ngày nàychị thường ngủ đêm tại nhà bà cô Remevà mấy người họ hàng sống ở thị trấn SanAdrián del Besós gần đây. Vậy có nghĩachỉ còn mỗi Clara một mình trong căn hộrộng thênh thang trên Quảng trườngHoàng gia cùng với kẻ vô diện đáng sợđang tung hoành trong cơn bão, với bộ

Page 207: Bóng hình của gió - sachvui.vn

óc mà chỉ có Chúa mới biết bên trongchất chứa những gì. Trong khi hồng hộclao tới Quảng trường Hoàng gia dướicơn mưa tầm tã, tất cả những gì tôi nghĩtới là mình đã đặt Clara vào tình thếhiểm nguy khi đưa cô cuốn sách củaCarax. Khi tới được lối vào quảngtrường tôi đã ướt thấu tận xương. Tôi bổnhào đến tránh mưa dưới mái vòm trênphố Fernando. Tôi nghĩ mình thấy nhữngbóng hình mờ mờ từ phía sau lưng trườnđến. Dân ăn mày. Cửa chính bị khóa. Tôilần tìm trong túi áo chìa khóa màBarceló đã cho. Một trong những ngườihành khất đi tới, xin được cho qua đêmtrong tiền sảnh. Tôi sập cửa trước khianh ta kịp nói nốt câu.

Page 208: Bóng hình của gió - sachvui.vn

***

KHU VỰC CẦU THANG LÀ CẢMỘT VÙNG TỐI OM. Ánh chớp liênhồi rỉ qua những vết nứt trên cửa chính,chiếu sáng rìa ngoài những bậc cầu thangtrong khoảnh khắc. Tôi mò mẫm tìmđường tiến về trước và tìm thấy bậcthang đầu tiên nhờ vấp phải nó. Bám lấylan can cầu thang, tôi chầm chậm tiếnlên. Các bậc thang mau chóng dẫn đếnmột bề mặt bằng phẳng, tôi để ý thấymình đã lên được tới chiếu nghỉ của tầngđầu tiên. Tôi sờ thấy những mảng tườngcẩm thạch, lạnh lẽo và không chút thânthiện, rồi sau đó là những hình chạm nổitrên cánh cửa gỗ sồi và những tay đấmcửa bằng nhôm. Sau khi lần mò đôi chút,

Page 209: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rốt cuộc tôi cũng tra được chìa khóa vàoổ. Khi cửa chính căn hộ bật mở, một dảisáng xanh lam ập tới khiến mắt tôi bị lóatrong chốc lát rồi một luồng gió ấmthoảng qua làn da tôi. Phòng củaBernarda nằm ở mặt sau căn hộ, ngaycạnh bếp. Tôi đi tới đó trước, mặc dù đãbiết chắc là cô tớ gái không có ở nhà.Tôi gõ gõ các khớp ngón tay lên cửaphòng và, không thấy ai đáp lại, bèn tựcho phép mình bước vào. Đó là một cănphòng đơn giản, với một chiếc giường tolớn, tủ búp bê có cửa kính màu nhạt vàchiếc tủ com mốt trên đó Bernarda bàyđủ các tượng cũng như tranh in các thánhvà đức Mẹ Đồng trinh theo trình tự ChứcThánh. Tôi đóng cửa lại, và rồi khi quay

Page 210: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra, tim tôi tưởng như ngừng đập: một tánhững đôi mắt ánh tím đang tiến về phíatôi từ cuối hành lang. Lũ mèo nhàBarceló biết tôi rất rõ và không thấyphiền trước sự có mặt của tôi. Chúng vâyquanh tôi, meo meo nhẹ nhàng. Ngay khinhận ra quần áo ướt sũng trên người tôikhông tỏa ra hơi ấm mà chúng muốn, lũmèo thờ ơ bỏ mặc tôi.

Phòng của Clara nằm ở đầu bênkia căn hộ, cạnh thư viện và phòng nhạc.Những bước chân vô hình của lũ mèobám gót tôi xuyên qua hành lang. Trongbóng tối lập lòe do ảnh hưởng của cơnbão, căn hộ gia đình Barceló như trở nênrộng lớn và ngập ngụa sát khí, khác hẳnvới nơi mà tôi đã gần như coi là ngôi nhà

Page 211: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thứ hai của mình. Tôi tiến đến mặt trướccăn hộ, nơi hướng ra quảng trường. Nhàkín mở ra trước mắt tôi, rậm rạp và kendày không thể vượt qua. Tôi đi xuyênqua khu rừng trong nhà kính đầy những lácành. Trong giây lát một ý nghĩ nảy đếnvới tôi: nếu lỡ đâu kẻ lạ vô diện kia đãtìm cách lẻn được vào căn hộ thì đây rấtcó thể chính là nơi hắn chọn để chờ tôixuất hiện. Tôi gần như tưởng chắc rằngmình đã ngửi thấy mùi giấy cháy đen màkẻ lạ tạo ra trong bầu không khí quanhhắn, nhưng rồi tôi nhận ra mùi mình ngửithấy chỉ là mùi thuốc lá. Một cơn khiếpđảm khiến người tôi râm ran như bị kimchâm. Trong nhà này không ai hút thuốc,kể cả chiếc tẩu luôn tắt ngóm của

Page 212: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Barceló cũng chỉ đơn thuần là để trangtrí.

Khi tôi đến được phòng nhạc, đợtbừng sáng chói lòa từ sấm sét cho thấynhững vòng khói xoắn ốc lập lờ trôitrong không khí như những vòng hơinước. Cạnh hành lang, chiếc đàn pianophô bày điệu cười toe toét không ngừng.Tôi đi qua phòng nhạc và tiến thẳng đếncánh cửa thư viện. Nó đang đóng chặt.Tôi mở cửa và được chào đón bởi ánhsáng khuếch tán bắt nguồn từ ban côngdát kính bao quanh thư viện cá nhân củaBarceló. Các bức tường kín đặc nhữnggiá ken đầy sách, tạo thành một hình ôvan mà chính giữa đặt một bàn đọc sáchvà hai chiếc ghế tựa lót vải lông. Tôi

Page 213: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biết Clara giữ cuốn tiểu thuyết của Caraxtrong một chiếc tủ kính có ngăn đặt tạinhịp cuốn của ban công. Tôi rón rén tớiđó. Kế hoạch của tôi, thực ra là chẳng cókế hoạch gì, là tiếp cận cuốn sách, đemnó ra khỏi đây, đưa sách cho kẻ điênkhùng kia và vĩnh viễn không bao giờgặp lại hắn nữa. Sẽ chẳng ai chú ý đếnsự vắng mặt của cuốn sách, ngoại trừ tôi.

Cuốn sách của Julián Carax đangđợi chờ tôi, như vẫn luôn thế, gáy của nóhiển hiện rõ mồn một tại phía cuối giásách. Tôi cầm cuốn sách lên tay và éplên ngực, như thể đang ôm ấp một ngườibạn cũ mình sắp sửa phản bội. Judas, tôinhủ thầm với chính bản thân. Tôi quyếtđịnh sẽ rời căn hộ mà không để cho

Page 214: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Clara biết sự có mặt của mình. Tôi sẽlấy cuốn sách và biến khỏi cuộc đờiClara Barceló vĩnh viễn. Lặng lẽ, tôibước khỏi thư viện. Cửa phòng Clarahiện rõ ở phía cuối hành lang. Tôi hìnhdung cô đang trên giường, nằm ngủ. Tôitưởng tượng những ngón tay mình mơntrớn cổ Clara, khám phá cơ thể mà tôitừng cố hình dung trong những cơn mộngtưởng. Tôi quay đi, đã định sẵn sàng vứtbỏ sáu năm mơ mộng hão huyền, nhưngcái gì đó đã níu chân tôi trước khi tớiđược phòng nhạc. Một giọng rên huýtsáo vang lên phía sau tôi, từ sau cánhcửa. Một giọng trầm đang thầm thì vàcười khẽ. Trong phòng của Clara. Bướcchầm chậm tới cánh cửa, tôi đặt tay lên

Page 215: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nắm đấm. Mấy ngón tay tôi run bần bật.Tôi tới quá trễ. Tôi nuốt ực thật sâu rồimở cửa.

Page 216: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 9

CƠ THỂ TRẦN TRUỒNG CỦACLARA nằm duỗi dài trên tấm ga trắnglóa như lụa tẩy. Những ngón tay của nhàsoạn nhạc Neri mơn trớn đôi môi, chiếccổ và bầu ngực Clara. Đôi mắt trắng dãcủa Clara ngước lên trần nhà, mí mắt cômấp máy khi tay thầy dạy nhạc xông tới,xâm nhập thân thể cô qua cặp đùi nhợtnhạt đang run rẩy. Chính đôi bàn tay đãđọc khuôn mặt tôi sáu năm về trướctrong bóng tối nhập nhoạng ảm đạm củathư viện Ateneo giờ đây bám lấy cặpmông nhoang nhoáng mồ hôi của nhàsoạn nhạc, cắm chặt móng tay vào đó và

Page 217: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hướng dẫn gã nhập vào cô bằng nỗi khaokhát tuyệt vọng và bản năng. Tôi khôngthở nỗi. Hẳn là tôi đã đứng ngay ra đó,đờ người quan sát họ đến những nửa phútđồng hồ, tới khi cặp mắt của Neri, thoạttiên tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó bùng lêngiận dữ, bắt đầu nhận thức được sự hiệndiện của tôi. Vẫn đang thở hồng hộc,sững sờ, gã dừng lại. Clara chộp lấy gã,ra vẻ không hiểu, cọ người mình vàongười gã, liếm cổ gã.

“Có chuyện gì vậy?” cô rên rỉ.“Sao anh lại dừng?”

Mắt Adrián Neri phừng phừng lửagiận. “Không có gì,” gã làu bàu. “Anh sẽquay lại ngay.”

Page 218: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Neri đứng dậy ném mình về phíatôi, tay siết chặt nắm đấm. Tôi thậm chíkhông nhận thấy hắn đang tiến tới. Tôikhông thể rời mắt khỏi Clara, mình đẫmmồ hôi, hổn hển lấy hơi, xương sườnhiện rõ dưới lớp da và bầu vú rung rinh.Gã thầy dạy nhạc túm lấy cổ tôi kéo lêtôi khỏi phòng ngủ. Chân tôi hầu nhưkhông chạm tới sàn nhà, và dù cố gắngthế nào, tôi cũng không thể thoát khỏicánh tay siết kẹp chặt của Neri khi gã lôitôi qua khu nhà kính như kéo một bọc đồ.

“Tao sẽ bẻ gãy cổ mày, thằngkhốn,” gã càu nhàu.

Neri hùng hổ kéo tôi về phía cửatrước, mở cửa rồi dùng hết sức quăng tôi

Page 219: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuống chiếu nghỉ. Cuốn sách Carax tuộtkhỏi tay tôi. Gã nhặt nó lên và điên tiếtném vào mặt tôi.

“Tao mà còn thấy mày lảng vảngquanh đây, hay nếu tao biết được mày lòdò tìm gặp Clara ở trên phố thì tao thề sẽđập mày tới mức phải vô nhà thương –và tao đếch quan tâm mày có vị thànhniên hay không,” gã nói giọng lạnh lẽo.“Hiểu không?”

Tôi nhọc nhằn gượng dậy. Tronglúc ẩu đả Neri đã xé toạt cả áo khoác lẫnlòng kiêu hãnh của tôi.

“Làm sao mày vào đây được?”

Tôi không đáp. Neri thở dài, lắc

Page 220: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đầu. “Nói đi,” gã gầm gừ chực nổi điên.“Đưa tao chìa khóa.”

“Chìa khóa nào?”

Gã đấm mạnh đến mức tôi gụcxuống. Khi đứng dậy, miệng tôi chảy máuvà từ tai trái vang tiếng u u xoáy vàotrong đầu nghe như tiếng còi cảnh sát.Tôi sờ lên mặt thì thấy vết sứt trên môi,chạm vào xót lên thon thót. Một chiếcnhẫn ấn triện vấy máu lóe lên trên ngóntay gã thầy dạy nhạc.

“Tao bảo đưa chìa khóa đây!”

“Cút đi,” tôi làu bàu.

Tôi chẳng kịp nhìn thấy cú đấmtiếp theo đang tiến đến. Chỉ cảm nhận

Page 221: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như thể một chiếc búa khoan vừa xé toạtdạ dày từ trong ra ngoài. Tôi gập ngườilại như một con rối hỏng, đau không thởnổi, lảo đảo va vào tường. Neri chộp lấytóc tôi và lục khắp các túi áo cho tới khitìm được chùm chìa khóa. Tôi tuột xuốngsàn nhà, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn vàgiận dữ.

“Nói với Clara rằng...”

Gã sập cửa ngay lập tức, bỏ mặctôi trong bóng tối mịt mù. Tôi mò mẫmkhắp nơi tìm cuốn sách. Thấy được sáchtôi lò dò đi xuống thang, tựa lưng vàotường, thở hổn hển. Ra được bên ngoàitôi nhổ ra máu và cố sức lấy hơi. Cáilạnh buốt giá và cơn gió lùa quanh quấn

Page 222: Bóng hình của gió - sachvui.vn

siết lấy bộ quần áo sũng nước của tôi.Vết xước sâu trên mặt tôi đau nhức.

“Cậu không sao chứ?” một giọngnói khuất trong tối cất tiếng hỏi.

Đó là người hành khất mà mới đâyvừa bị tôi khướt từ giúp đỡ. Thấy xấuhổ, tôi gật gật, lảng tránh ánh nhìn củaanh ta. Tôi dợm bước đi.

“Khoan đã nào, ít ra cũng phải đợiđến lúc mưa ngớt chứ,” người hành khấtgợi ý.

Anh ta túm lấy tay tôi và dẫn tôi vềmột góc bên dưới những mái vòm nơianh ta trữ một mớ đồ lặt vặt và chiếc túiđựng quần áo cũ bẩn.

Page 223: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi còn chút rượu vang đây. Vị

cũng được lắm. Uống vài ngụm nhé. Nósẽ giúp cậu ấm người lên. Và tẩy trùngcả vết thương kia nữa.”

Tôi nốc một ngụm từ chai rượu anhta chìa ra. Nó có vị như dầu diesel phalẫn giấm, nhưng cái nóng nó đem đếngiúp làm dịu dạ dày và thần kinh tôi. Vàigiọt rượu rỉ xuống vết thương trên miệng,thế là tôi thấy những ngôi sao hiện lêntrong cái đêm đen tối nhất của đời mình.

“Được chứ?” anh chàng hành khấtmỉm cười. “Tiếp đi, uống ngụm nữa đi.Cái thứ này có thể dựng người chết sốngdậy đó.”

Page 224: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không cám ơn. Anh cũng uốngchút đi,” tôi lầm bầm.

Anh hành khất uống một hơi dài.Tôi quan sát anh ta kĩ hơn. Anh ta trôngtừa tựa một kế toán viên nhà nước nghèonàn dễ chừng mười lăm năm nay vẫn mặcmỗi một bộ đồ không thay. Anh ta chìatay ra, tôi bèn nắm lấy.

“Fermín Romero de Torres, hiệnthời thất nghiệp. Rất hân hạnh được làmquen.”

“Daniel Sempere, ngu xuẩn tột độ.Kẻ hân hạnh phải là tôi mới đúng.”

“Đừng coi khinh bản thân như thế.Trong những đêm thế này, cái gì cũng có

Page 225: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vẻ tồi tệ hơn trên thực tế. Cậu không biếtđược đâu, nhưng tôi đây lạc quan bẩmsinh đấy. Tôi không hề nghi ngờ rằng thờicầm quyền của chế độ hiện giờ chẳngcòn được mấy nữa đâu. Tất thảy thông tinđều chỉ ra rằng người Mỹ có thể xâmchiếm chúng ta bất kì lúc nào và họ sẽcho Franco về vườn bán rong đậu phộngở dưới miệt Melilla. Nếu vậy thì địa vị,danh tiếng và phẩm giá đã mất của tôi sẽđược khôi phục.”

“Anh từng làm việc ở đâu?”

“Nhiệm vụ bí mật. Gián điệp cấpcao,” Fermín Romero de Torres nói.“Chỉ cần nói rằng tôi từng là tay châncủa tổng thống Maciá xứ Catalonia tại

Page 226: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Havana.”

Tôi gật. Lại một gã đầu óc có vấnđề. Về đêm Barcelona tụ tập vô khốinhững kẻ như vậy. Và cả những đứangốc, như tôi.

Nghe này, cái vết đó nhìn không ổnchút nào. Ai đó đã đánh cậu rất nặng tayphải không?”

Tôi chạm ngón tay lên môi. Máuvẫn tiếp tục rỉ.

“Chuyện đàn bà phải không?” anhta hỏi. “Đáng ra cậu không cần phí sứclàm gì. Phụ nữ ở đất nước này - mà tôithì đã thấy khá khá cái thế giới này rồi -là một mớ cao đạo, lạnh lùng. Tin tôi đi.

Page 227: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi vẫn còn nhớ cô lai mà tôi đã bỏ lại ởCuba. Không thể so sánh, nhỉ? Không thểso sánh. Các cô gái vùng Caribê ra sứcquyến rũ ta với điệu lắc lư của họ và thìthầm ‘Ôi, hỡi chàng đẹp mã, hãy cho emkhoái cảm, cho em khoái cảm.’ Là mộtngười đàn ông thực thụ với máu nóngchảy trong huyết quản... trời, tôi có thểnói gì đây?”

Dường như Fermín Romero deTorres, hoặc tên thật của anh ta có là gìđi nữa, khát khao một cuộc đối thoại vôtư lự không kém gì khát khao một bồntắm nước nóng, một đĩa thịt hầm và mộtbộ quần áo mới thay. Tôi để anh ta nóimột hồi, trong khi chờ cái đau của mìnhlắng xuống. Cũng chẳng khó khăn gì, bởi

Page 228: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tất cả những gì người ta cần là một cáigật đầu đúng thời điểm và ai đó có vẻđang lắng nghe. Khi anh chàng hành khấtđang nhắm nhe thuật lại đống chi tiết vềkế hoạch quái đản là bắt cóc vợ củaFranco, tôi nhận thấy mưa đã ngớt vàcơn bão dường như đang chầm chậmchuyển dần sang hướng Bắc.

“Muộn lắm rồi,” tôi lầm bầm đứngdậy.

Fermín Romero de Torres gật đầucùng một ánh nhìn buồn bã và giúp tôiđứng dậy, vờ như phủi bụi cho quần áotôi đang ướt nhoẹt.

“Để hôm khác vậy,” anh ta nóigiọng cam chịu. “E rằng ba hoa là tật tôi

Page 229: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không sửa được. Một khi tôi bắt đầuthì... Nghe này, cái phi vụ bắt cóc vừarồi, nó không được lan truyền đi đâu,hiểu chứ?”

“Đừng lo. Tôi sẽ câm lặng nhưđang nằm dưới mồ. Và cảm ơn vì chútrượu vang.”

Tôi khởi hành tiến về khu Đại lộRamblas. Tôi dừng chân trước lối vàoquảng trường và quay lại nhìn căn hộBarceló. Những cánh cửa sổ vẫn im ỉmtrong bóng tối, ướt đẫm nước mưa. Tôimuốn căm ghét Clara nhưng không thể.Thực sự căm ghét ai đó cũng là một nghệthuật mà ta phải học dần theo năm tháng.

Tôi thề với chính mình rằng sẽ

Page 230: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không bao giờ gặp cô ta lần nữa, rằng sẽkhông bao giờ nhắc lại tên con người đóhay nhớ lại quãng thời gian đã phung phíbên cô ta. Vì một lý do lạ lùng nào đó,tôi cảm thấy bình yên. Cơn điên giận thôithúc tôi bỏ chạy khỏi nhà giờ không cònnữa. Tôi đã e sợ rằng ngày hôm sau nósẽ quay lại, với mức độ còn khủng khiếphơn. Tôi đã e sợ rằng lòng ghen tức vànỗi tủi thẹn sẽ từ từ nhấn chìm tôi mộtkhi tất thảy những mảnh ký ức của đêmđó rơi vào đúng chỗ của chúng. Nhưngbình minh vẫn còn vài tiếng nữa mới tới,và tôi còn một việc nữa cần làm trướckhi có thể quay về nhà với một lươngtâm trong sạch.

***

Page 231: Bóng hình của gió - sachvui.vn

KHU PHỐ NHÀ HÁT CỔNG

VÒM đang ở đó đợi tôi. Một dòng nướcđen chảy tụ lại ở chính giữa con phố hẹptạo thành dòng, giống như một đám tang,hướng về trung tâm là quận Raval. Tôinhận ra cánh cửa gỗ cũ và mặt tiền kiểubaroque mà cha đã dẫn tôi đến vào buổirạng đông hôm đó, sáu năm về trước. Tôibước lên các bậc thềm và trú mưa dướivòm cổng ra vào. Nó sặc mùi nước tiểuvà gỗ mọt. Hơn bao giờ hết, Nghĩa TrangNhững Cuốn Sách Bị Lãng Quên dậy mùicái chết. Tôi không nhớ được rằng nắmtreo vòng sắt gõ cửa được tạo hình mặtquỷ. Tôi cầm lấy vòng sắt là sừng conquỷ và gõ ba lần. Tiếng vọng lan truyềnkhắp bên trong toàn nhà. Một hồi sau tôi

Page 232: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gõ thêm đợt nữa, sáu lần gõ cả thảy, lầngõ sau càng mạnh hơn lần gõ trước, chođến khi nắm tay tôi đau nhừ. Vài phútnữa trôi qua, tôi bắt đầu sợ rằng có lẽchẳng còn ai tại nơi này nữa. Tôi ngồithụp xuống tựa lưng vào cánh cửa và lấycuốn sách của Carax ra khỏi mặt trong áovét. Tôi mở cuốn sách ra đọc lại câu vănđầu tiên đã mê hoặc tôi nhiều năm vềtrước.

***

Mùa hè năm đó mưa rả ríchkhông ngừng ngày này qua ngày khác,và mặc dù nhiều người đã nói đó là doChúa Trời nổi cơn thịnh nộ trừng phạtdân làng đã dám mở một sòng bạc ngay

Page 233: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cạnh nhà thờ, song tôi biết đó là lỗicủa tôi, của riêng mình tôi mà thôi, bởitôi đã học được cách dối trá và miệngtôi đến giờ vẫn còn thuộc lòng nhữnglời cuối mẹ tôi trối trăng trên giườnglúc bà hấp hối: “Mẹ chưa bao giờ yêungười đàn ông mẹ lấy làm chồng màchỉ yêu một người khác, mẹ nghe nóingười đó đã bị giết trong chiến tranh;hãy tìm người đó mà nói rằng ý nghĩcuối cùng của mẹ là dành cho ông ấy,bởi ông ấy mới đúng là cha ruột củacon.”

***

Tôi cười, nhớ lại cái đêm đầu tiênháo hức đọc cuốn sách này hồi sáu năm

Page 234: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trước. Tôi đóng sách lại và chuẩn bị gõcửa thêm lần nữa, nhưng trước khi nhữngngón tay tôi chạm được tới vòng sắt,cánh cửa lớn đột ngột mở ra đủ rộng đểlộ khuôn mặt người gác. Tay ông ta cầmmột chiếc đèn dầu.

“Chào buổi tối,” tôi lí nhí. “BácIsaac phải không ạ?”

Người gác quan sát tôi không chớpmắt. Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn dầunhư khắc tạc khuôn mặt góc cạnh gầyguộc của ông bằng hổ phách và nhữngsắc đỏ, trao cho ông một nét hao hao đếnrợn người với con quỷ nhỏ trên nắm gõcửa.

“Cậu là con trai Sempere,” ông ta

Page 235: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngao ngán càu nhàu.

“Trí nhớ của bác thật tuyệt vời.”

“Còn ý thức về giờ giấc của cậuthật tồi tệ. Biết giờ là mấy giờ không?”

Đôi mắt sắc bén của ông ta đã kịpchú ý đến cuốn sách nằm bên dưới áovét của tôi. Isaac nhìn tôi vẻ dò hỏi. Tôilấy cuốn sách giương ra trước mặt ôngta.

“Carax,” ông ta nói. “Ta dám cá làcó không quá mười người trong thànhphố này có biết về ông ta, hoặc từng đọccuốn sách này.”

“Dạ, một trong số họ có ý địnhmuốn thiêu rụi nó. Cháu không nghĩ ra

Page 236: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được nơi cất giữ nào tốt hơn ở đây.”

“Đây là một nghĩa địa, không phảichốn kí gửi an toàn.”

“Chính xác. Điều cuốn sách nàycần là được đem chôn ở nơi nào đókhông ai có thể tìm thấy.”

Isaac hồ nghi liếc nhìn dọc conhẻm. Ông nhích cửa ra thêm chừng mườiphân rồi ra hiệu bảo tôi lẻn nhanh vào.Bóng tối, khoảng không gian kín mít khódò trong tiền sảnh dậy mùi sáp và ẩmướt. Duy chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏgiọt không đều trong khung cảnh tối tămảm đạm này. Isaac đưa tôi giữ chiếc đèntrong lúc thọc tay vào túi áo khoác lấy ramột vòng khóa lớn dễ thường khiến bất

Page 237: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kì tên cai ngục nào cũng phải nảy lòngghen tị. Bằng phương pháp khoa họckhôn lường nào đó, Isaac lần ra đượcđúng chìa cần dùng, liền tra chìa vàochốt cửa nằm dưới một hộp thủy tinh đầynhững rơ le và bánh răng trông như mộthộp nhạc lớn. Với một cú lắc cổ tay củaông, cơ cấu máy móc kêu cách một cái,đòn bẩy và trục bản lề trượt theo mộtmột điệu vũ ba lê cơ học vô cùng ấntượng, cho đến khi một vòng những thanhthép dày neo chặt trên bức tường đá nhôra kẹp giữ lấy cánh cửa lớn.

“Thậm chí Ngân hàng Tây BanNha cũng không thể làm tốt hơn,” tôinhận xét, vô cùng ấn tượng. “Trông cứnhư thể cơ cấu nào đó trong sách của

Page 238: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Jules Verne vậy.”

“Kafka chứ,” Isaac sửa lời tôi, lấylại chiếc đèn dầu và dợm bước tiến sâuhơn vào trong tòa nhà. “Ngày nào đó cậunhận ra rằng ngành buôn sách này chẳngxơ múi được gì sất và cậu quyết địnhrằng mình muốn học cách cướp nhà băng,hoặc tổ chức cướp nhà băng, đằng nàocũng như nhau cả thôi, hãy đến gặp ta rồita sẽ chỉ cậu vài ba mánh về chốt khóa.”

Tôi đi theo ông ta dọc các hànhlang mình vẫn còn nhớ rõ, khắp hai bênchoán đầy những bức bích họa phai mờgồm những thiên thần và sinh vật nomnhư bóng tối. Isaac nâng cao chiếc đèndầu, hắt ra những bóng sáng đỏ rực rung

Page 239: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rinh. Isaac đi hơn tập tễnh, chiếc áo nỉ đãsờn cũ ông ta mặc trông như áo củangười phục vụ tang lễ. Chợt tôi nảy ra ýnghĩ rằng người đàn ông này, có chút gìđó hơi như Charon người lái đò dưới địangục lại cũng giống thủ thư tại thư việnAlexandria, dường như cũng thuộc vềmột trong các tiểu thuyết của JuliánCarax.

“Bác có biết gì về Carax không?”tôi hỏi.

Isaac dừng chân nơi cuối hành langmà nhìn tôi với vẻ thờ ơ. “Không nhiều.Chỉ biết những gì được nghe kể thôi.”

“Từ ai ạ?”

Page 240: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Một người biết tác giả đó khá rõ,hoặc ít nhất là họ nghĩ vậy.”

Tim tôi như lỡ một nhịp đập. “Đólà khi nào vậy?”

“Khi ta vẫn còn cần dùng lược.Lúc ấy cậu chắc vẫn đang quấn tã. Màcậu cũng chẳng có vẻ tiến bộ nhiều lắmtừ thuở ấy, nói cho thẳng thắn. Nhìn chínhcậu kìa: run như cầy sấy.”

“Đấy là vì quần áo của cháu bịướt, với cả ở đây lạnh quá.”

“Lạnh à? Vậy, lần tới mà có quathì nhớ nhắn trước, ta sẽ bật hệ thốngsưởi ấm cao cấp ở khu chính để chàođón cậu, nụ hồng nhỏ ạ. Đi nào, theo ta.

Page 241: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Phòng làm việc của ta ở kia. Ở đó có lòsưởi và thứ gì đó để choàng quanh ngườitrong khi chờ hong khô quần áo của cậu.Với cả chút thuốc đỏ với ôxy già chắccũng không thừa. Trông cậu cứ như vừađược thả ra từ một chiếc xe cảnh sátvậy.”

“Không cần phải vậy đâu, thực đấyạ”

“Ta không thấy phiền. Ta làm là vìmình, không phải vì cậu. Một khi đi quacánh cổng này, cậu phải chơi theo luậtcủa ta. Nghĩa trong này là để danh chosách, không phải cho con người. Cậu cóthể bị viêm phổi, mà ta thì không muốnphải gọi tới nhà xác thông báo. Chúng ta

Page 242: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sẽ xem xét chuyện cuốn sách sau. Sau bamươi tám năm, ta chưa từng thấy cuốnsách nào có thể chạy đi được.”

“Cháu không thể diễn tả rằng cháucảm kích nhường nào...”

“Vậy đừng diễn tả gì. Ta cho cậuvào đây vì lòng kính trọng cha cậu. Bằngkhông ta đã để mặc cậu ở trên phố rồi.Giờ thì, theo ta. Nếu cậu biết cách cư xử,ta có thể cân nhắc việc kể những điều tabiết về tay bạn Julián Carax của cậu.”

Từ khóe mắt tôi, khi Isaac tưởngrằng tôi không thể nhìn ra, tôi chú ý thấy,mặc dù nói như vậy, ông ta lại đang cườiranh mãnh. Isaac cố nhiên tỏ ra ưa thíchcái vai kẻ giám sát độc địa. Tôi cũng tự

Page 243: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mỉm cười với mình. Giờ đây tôi khôngcòn nghi ngờ gì về chuyện khuôn mặt trênnắm treo vòng gõ cửa là thuộc về ai.

Page 244: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 10

ISAAC NÉM VÀI TẤM CHĂNlên vai tôi và đưa tôi một cốc dung dịchnóng hổi dậy mùi sô cô la nóng và hơithoáng mùi rượu.

“Bác đang nói dở về Carax...”

“Cũng chẳng có gì nhiều để kể.Người đầu tiên nhắc đến Carax với ta làToni Cabestany, người xuất bản cuốn ấy.Đó là chuyện hai mươi năm về trước, khiđó công ty ông ấy vẫn còn hoạt động.Mỗi bận trở về sau những chuyến kiếmtìm tài năng từ London, Paris hoặcVienna, Cabestany thường rẽ qua và bọn

Page 245: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta cùng chuyện trò đôi chút. Hồi đó ta vàông ấy đều góa vợ, ông ấy thường phànnàn rằng giờ đây hai ta đều kết hôn vớisách mất rồi, ta thì với đống sách cũ cònông ấy thì lấy cái đống sổ sách. Bọn ta làbạn tốt. Trong một lần thăm hỏi,Cabestany kể cho ta bằng cách nào, màvới một số tiền ít ỏi, ông ấy lại giànhđược quyền phát hành tiếng Tây Ban Nhacác cuốn tiểu thuyết của Julián Carax,một nhà văn trẻ gốc Barcelona sinh sốngtại Paris. Chuyện này xảy ra hồi năm1928 hay 1929. Hình như vào ban đêmtay Carax đó làm nhạc công piano ở mộtnhà chứa tầm tầm nào đó ở khu Pigallecòn ban ngày thì viết sách tại một gácxép tồi tàn trên phố Saint-Germain. Paris

Page 246: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là thành phố duy nhất trên thế giới nơimà chịu đói đến chết vẫn còn được coilà một nghệ thuật. Carax từng xuất bảnvài cuốn tiểu thuyết tại Pháp, nhưng thảyđều thất bại thảm hại. Tại Paris không aichịu thừa nhận anh ta, với cả Cabestanyluôn thích mua đồ rẻ.”

“Vậy Carax viết bằng tiếng TâyBan Nha hay tiếng Pháp?”

“Ai biết được? Có lẽ cả hai. Mẹcủa Carax là người Pháp, giáo viên dạynhạc, chắc vậy, và anh ta sống tại Paristừ năm mười chín hay hai mươi tuổi gìđó. Cabestany chỉ nói rằng bản thảo củaCarax gửi đến bằng tiếng Tây Ban Nha.Còn đó là bản dịch hay bản nguyên gốc

Page 247: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thì ông ấy chẳng quan tâm. Ngôn ngữ ôngấy yêu thích là tiền, còn lại thì chẳng cónghĩa lý gì. Dường như với Cabestanythì có lẽ, nhờ vào chút may mắn nào đó,ông ấy có thể bán được vài nghìn bản intrên thị trường sách Tây Ban Nha.”

“Thế ông ấy có bán được không?”

Isaac nhíu mày khi rót cho tôi thêmmột chút dung dịch chất hồi phục củamình. “Ta nghĩ rằng cuốn bán chạy nhất,Ngôi nhà màu đỏ, bán được khoảng chínmươi bản.”

“Nhưng ông ấy vẫn tiếp tục xuấtbản sách của Carax, dù bị lỗ,” tôi chỉ ra.

“Đúng thế. Ta chịu thôi. Cabestany

Page 248: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không hẳn là một tay thích lãng mạn.Nhưng ta nghĩ hẳn ai cũng có bí mật củamình. Từ năm 1928 đến năm 1936, ôngấy xuất bản tám cuốn tiểu thuyết củaCarax. Dù sao, lĩnh vực Cabestany thựcsự kiếm ra tiền là nhờ bán những cuốnvấn đáp giáo lý và một loạt tiểu thuyết ủymị rẻ tiền ngợi ca một nhân vật nữ quêmùa có tên Violeta LaFleur. Mấy thứ đóbán chạy như tôm tươi. Ta đoán rằngCabestany xuất bản sách của Carax bởichúng thỏa mãn cơn mộng tưởng của ôngấy, hoặc chỉ là để phủ nhận quy luật đàothải của Darwin.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra vớiSeñor Cabestany?”

Page 249: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Isaac thở dài, ngước nhìn lên.“Tuổi già - cái giá mà tất thảy chúng tađều phải trả. Ông ấy trở nên ốm yếu vàgặp phải vài ba vấn đề về tiền nong.Năm 1936, con trai cả của ông ấy thaycha quản lý việc kinh doanh, nhưng gã làcái loại thậm chí kích cỡ quần lót củamình còn chẳng đọc nổi. Chưa đầy mộtnăm mọi thứ đều sụp đổ. May thay,Cabestany chẳng bao giờ phải chứngkiến những gì mà đám thừa tự của mìnhlàm với thành quả làm việc của cả đờiông ấy, hay những gì chiến tranh đã gâyra cho đất nước ông ấy. Một cơn tai biếnmạch máu não đã tiễn đưa ông ấy đứngvào đêm Ngày Lễ Các Linh Hồn, vớiđiếu xì gà Cuba trên môi và một cô ả hai

Page 250: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lăm trên đùi. Ra đi như thế mới là ra đichứ! Thằng con thì như hoàn toàn thuộcnòi giống khác. Ngạo mạn đúng y kiểunhững thằng ngu ngạo mạn. Ý tưởng vĩđại đầu tiên của gã là cố gắng bán toànbộ đống sách còn trong kho của công ty,vốn là của thừa kế từ cha, và chuyểnsang chuyên sản xuất tạp chí rẻ tiền haycái gì đó tương tự. Bạn gã, một thằngnhóc có nhà ở khu Caldetas và một chiếcxe thể thao của Ý, đã thuyết phục gã rằngtruyện tình bằng ảnh và sách kiểu nhưCuộc chiến đấu của tôi[1] sẽ bán chạynhư điên, và kết quả là sẽ nảy sinh nhucầu khổng lồ về giấy.”

[1. Cuộc chiến đấu của tôi (MeinKampf): cuốn sách khét tiếng của Adolf

Page 251: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Hitler.]

“Gã có làm thế thật không?”

“Đáng lẽ là có nhưng hắn không cóthời gian. Chẳng bao lâu sau khi tiếpquản việc kinh doanh, một người nào đóđã xuất hiện tại văn phòng của gã đưa ramột đề nghị rất hào phóng. Người đómuốn mua toàn bộ số sách của JuliánCarax còn tồn trong kho và sẵn sàng trảgấp ba lần giá bìa trên thị trường.”

“Chẳng cần nói cũng biết. Là đểđốt chúng,” tôi làu bàu.

Isaac cười. Ông ta có vẻ ngạcnhiên. “Quả đúng là như vậy. Thế mà nãygiờ ta cứ tưởng cậu hơi cù lần cơ đấy, cứ

Page 252: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hỏi một đống câu hỏi như thế mà chẳnghiểu ra được điều gì.”

“Người đó là ai?”

“Ai đó tên như là Aubert hayCoubert, ta không nhớ rõ lắm.”

“Laín Coubert?”

“Cái tên đó cậu nghe quen sao?”

“Đó là tên một trong các nhân vậttrong Bóng hình của gió, cuốn tiểuthuyết cuối cùng của Carax.”

Isaac nhíu mày. “Một nhân vật hưcấu sao?”

“Trong cuốn tiểu thuyết, LaínCoubert là cái tên được dùng bởi quỷ

Page 253: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dữ.”

“Hơi bị màu mè quá, nếu cậu hỏithì ta nói thế. Nhưng dù có là ai, ít nhấthắn ta cũng có khiếu hài hước đấy,”Isaac suy đoán.

Với những hình ảnh về cuộc gặpgỡ đêm đó vẫn còn tươi mới trong ký ức,tôi không thể nhìn ra mặt hài hước củavấn đề, dù từ góc độ nào, nhưng tôi lưulại ý kiến của mình để dành cho dịp nàođó thuận tiện hơn.

“Người đó, Coubert, hay tên hắncó là gì đi nữa - mặt hắn có bị bỏngnặng, thành ra biến dạng không?”

Isaac nhìn tôi với nụ cười để lộ cả

Page 254: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sự hứng thú lẫn quan tâm. “Ta chẳng biếtmô tê gì hết. Người kể ta chuyện nàychưa bao giờ gặp mặt hắn trực tiếp, màchỉ biết chuyện là nhờ hôm sau con traiCabestany kể cho thư ký của mình nghe.Gã chẳng nhắc gì đến khuôn mặt bị bỏngcả. Cậu có chắc mình không lấy cái chitiết đó từ chương trình truyền thanh nàođó không đấy?”

Tôi hất đầu ra sau, như thể muốnlàm nhẹ vấn đề. “Vậy chuyện đó kết thúcra sao ạ? Gã con của tay xuất bản sáchấy có bán đống sách cho Coubertkhông?” tôi hỏi.

“Cái thằng đần ngu ngơ ấy cứ ránggiở trò ma lanh ma giáo. Gã đòi nhiều

Page 255: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tiền hơn mức mà Coubert đưa ra, thế làCoubert rút lại lời đề nghị. Vài ngày sau,vừa quá nửa đêm, nhà kho của Cabestanytại khu nghĩa trang Pueblo Nuevo cháyrụi đến tận móng. Và là miễn phí luôn.”

Tôi thở dài. “Chuyện gì xảy ra vớiđống sách của Carax? Tất cả đều bị thiêuhủy sao?”

“Gần như tất cả. May sao, khi nghekể về lời đề nghị của Coubert, thư ký củaCabestany liền có một dự cảm. Ngườinày, hoàn toàn do tự ý mình, đi đến nhàkho đem theo các cuốn của Carax, mỗinhan đề một cuốn. Chính cô ấy là ngườigiao dịch thư từ với Carax, và qua nămtháng giữa họ đã hình thành cái gì đó tựa

Page 256: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như tình bạn. Tên cô ấy là Nuria, và tanghĩ rằng Nuria là cái người duy nhấttrong cái nhà xuất bản đó, rất có khảnăng là trên toàn Barcelona này, đã từngđọc các tiểu thuyết của Carax. Nurialuôn yêu mến những người sa cơ lỡ vận.Khi còn nhỏ, con bé thường cưu mangnhững con thú nhỏ nhặt được trên phố.Lớn lên thì nó thành ra cưu mang đámnhà văn thất bại, có lẽ bởi cha nó từngmuốn thành nhà văn mà chẳng bao giờthực hiện được.”

“Bác có vẻ biết nhiều về cô ấy.”

Isaac lại nhoẻn nụ cười ranh ma.“Nhiều hơn là nó nghĩ. Con bé là con gáita mà.”

Page 257: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Sự tĩnh lặng và ngờ vực gặm nhấmtôi. Càng nghe câu chuyện, tôi cànghoang mang lẫn lộn. “Hình như Carax trởvề Barcelona vào năm 1936. Có ngườinói ông ấy qua đời tại thành phố này. Vậyông ấy có còn người họ hàng nào tại đâykhông? Người nào đó có thể biết về ôngấy?”

Isaac thở dài. “Chúa mới biếtđược. Cha mẹ của Carax đã chia tay từlâu, chắc vậy. Bà mẹ di cư sang Nam Mỹrồi tái hôn ở đó. Ta không cho rằngCarax còn liên lạc với cha mình từ khichuyển đến Paris.”

“Tại sao thế ạ?”

“Ta chịu. Con người ta thường có

Page 258: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xu hướng phức tạp hóa cuộc sống của họ,cứ như thể việc sống không thôi chưa đủphức tạp vậy.”

“Bác có biết liệu cha của Carax cócòn sống?”

“Ta hi vọng thế. Ông ấy còn trẻhơn ta, nhưng hồi này ta chẳng mấy khi rangoài và cũng đã nhiều năm rồi khôngcòn đọc trang cáo phó – người thân quenrơi rụng xuống mồ cứ như ruồi ấy, vớicả, nói trắng ra thì điều đó cũng khiến tasợ chứ. À, với lại, Carax là họ của mẹgã. Cha của gã thì được gọi là Fortuny.Ông ấy sở hữu một tiệm mũ trên đại lộSan Antonio.”

“Vậy, bác có nghĩ rằng liệu có khả

Page 259: Bóng hình của gió - sachvui.vn

năng khi quay về Barcelona Carax lạinảy sinh mong muốn đến thăm con gáibác, Nuria, vì họ là bạn, bởi ông ấykhông có quan hệ tốt với cha mình?”

Isaac cười vẻ cay đắng. “Cái đóthì e ta chẳng cách nào biết được. Nói gìthì nói, ta chỉ là cha nó. Ta chỉ biết là cómột lần, vào năm 1932 hay 1933, Nuriatới Paris vì công chuyện cho Cabestany,và con bé ở tại căn hộ của Julián Caraxkhoảng vài tuần. Là Cabestany nói vớita. Chứ còn theo con gái ta thì nó trọ tạikhách sạn. Khi ấy nó còn chưa có chồng,và ta ngờ rằng tay Carax đó có hơi bịcon bé hút hồn. Nuria của ta là loại chỉcần đi vào cửa tiệm là cũng đủ làm tanvỡ trái tim một gã đàn ông.”

Page 260: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ý bác rằng họ là người tình?”

“Cậu thích các câu chuyện tình lâm

ly hử? Này, ta chẳng bao giờ can thiệpvào đời tư của Nuria, bởi cuộc đời tacũng chẳng phải bức tranh hoàn hảo gìcho cam. Nếu cậu mà có con gái - mộtphúc lành mà ta chẳng mong ai đượchưởng, bởi lẽ đương nhiên là chẳngchóng thì chày con bé cũng làm tim cậutan nát thôi - dù sao thì đấy là ta đangnói là nếu cậu có con gái, cậu sẽ bắt đầu,mà không ý thức được, chia đám đàn ôngra thành hai nhóm: những kẻ khiến cậungờ rằng đã ngủ với con bé và những kẻkhông khiến cậu ngờ như vậy. Kẻ nàobảo nói thế không đúng thì cầm chắc là

Page 261: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang nói dối. Ta ngờ rằng Carax thuộcnhóm đầu tiên, nên ta chẳng quan tâm gãcó là thiên tài hay kẻ bất hạnh khốn khổ.Với ta gã sẽ luôn là một tên vô lại.”

“Nhỡ đâu bác nhầm.”

“Đừng phản ứng thế, cậu còn rấttrẻ và chẳng biết nhiều về phụ nữ bằng tabiết về nướng bánh hạnh nhân đâu.”

“Thôi không tranh cãi chuyện đónữa,” tôi nói. “Chuyện gì đã xảy ra vớinhững cuốn sách mà con gái bác lấyđược từ nhà kho?”

“Chúng ở đây.”

“Ở đây?”

Page 262: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thế cậu nghĩ cuốn sách của cậuđến từ đâu - cái cuốn cậu tìm thấy vàongày cha cậu dẫn cậu tới nơi này ấy?”

“Cháu không hiểu.”

“Rất đơn giản thôi. Một đêm nọ,vài ngày sau vụ cháy ở kho nhàCabestany, con gái ta, Nuria, đã đến đây.Trông nó có vẻ lo lắng. Con bé nói có aiđó đang đi theo nó và nó sợ rằng ngườiđó là cái gã tên Coubert, kẻ đang cố gắngchiếm đoạt mấy cuốn sách để tiêu hủychúng. Nuria nói nó tới đây để giấunhững cuốn sách của Carax. Nó tới chỗphòng lớn và giấu chúng trong mê cungnhững giá sách, giống như chôn vùi vậtbáu vậy. Ta không hỏi nó đã giấu sách ở

Page 263: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đâu, mà nó cũng chẳng nói cho ta. Trướckhi đi, con bé bảo rằng ngay khi tìmđược Carax nó sẽ quay lại lấy sách. Vẻnhư con bé vẫn còn yêu tay đó, nhưng tachẳng nói gì. Ta hỏi dạo gần đây nó cógặp Carax không, hay có nghe tin tức gìkhông. Con bé nói hàng tháng rồi nóchẳng ngóng được tin gì từ gã, chính xáclà từ lần cuối gã gửi con bé những sửachữa cuối cùng cho cuốn tiểu thuyết mớinhất của gã. Ta chẳng rõ nó có nói thậthay không. Điều ta biết là kể từ sau ngàyhôm đó Nuria chẳng bao giờ nghe đượctin gì từ Carax nữa, và những cuốn sáchấy cứ nằm đây mà phủ đầy bụi.”

“Bác có nghĩ con gái bác sẽ sẵnlòng kể cho cháu về chuyện này không?”

Page 264: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cũng có thể, nhưng ta không biết

liệu con bé có thể cho cậu biết điều gìmà cậu còn chưa được nghe kể. Nhớ lấy,tất cả những chuyện này đều đã xảy ra từrất lâu rồi. Sự thật là hai cha con takhông hòa thuận như ta mong muốn. Mỗitháng ta và con bé gặp nhau có mỗi mộtlần. Khi đó bọn ta thường đi đâu đó gầngần để ăn trưa, rồi con bé bỏ đi cũngnhanh như khi đến vậy. Ta được biết làvài tháng trước con bé kết hôn với mộtngười đàn ông tốt, một phóng viên, hơinông nổi đôi chút, đó là ta nghĩ vậy, mộttrong những kẻ luôn vướng vào rắc rốivới chính quyền, nhưng có trái tim thiệnlương. Hai đứa tổ chức một đám cướikhông theo nghi thức tôn giáo và chẳng

Page 265: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mời vị khách nào. Một tháng sau đó tamới biết. Con bé chẳng bao giờ giớithiệu chồng nó với ta. Miquel, đó là tênchồng nó. Hay gì đó từa tựa thế. Chắc nóchẳng tự hào gì lắm về cha mình đâu, vàta không trách nó. Giờ đây nó ra dángphụ nữ lắm rồi. Tưởng tượng mà xem, nóthậm chí còn học cách đan lát, và ta nghekể giờ nó không còn mặc những cái váynhư Simone de Beauvoir nữa. Rồi mộtngày nào đó, chắc ta sẽ được biết mìnhđã thành ông ngoại. Hàng năm trời nóngồi nhà, dịch tiếng Ý và tiếng Pháp làmkế sinh nhai. Ta chẳng biết nó lấy đâu ratài năng ấy, nói trắng ra là vậy. Khôngphải từ cha nó, chắc chắn rồi. Để ta ghilại địa chỉ của con bé, dù ta không chắc

Page 266: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng bảo nó ta cử cậu tới gặp nó là một ýhay.”

Isaac nguệch ngoạc vài chữ lêngóc một tờ báo cũ và đưa tôi mảnh giấy.

“Cháu rất cảm kích. Biết đâuđược, có khi cô ấy lại nhớ ra điều gìđó...”

Isaac mỉm cười hơi chút buồn bã.“Hồi còn bé nó nhớ mọi điều. Tất thảymọi điều. Rồi trẻ em đều lớn lên và tachẳng còn biết chúng nghĩ gì hay cảmthấy gì nữa. Và có lẽ mọi chuyện đềuphải như thế, ta tin vậy. Đừng cho Nuriabiết ta đã kể với cậu những gì, đượcchứ? Những chuyện được nhắc đến trongđêm nay không được tiết lộ cho ai.”

Page 267: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bác đừng lo. Bác có nghĩ, liệu cô

ấy vẫn còn nghĩ về Carax?”

Isaac hắt ra một tiếng thở dài vàcụp mắt xuống. “Có Chúa mới biết. Tachẳng biết liệu nó có thực yêu gã đó haykhông. Những điều ấy đều được khóa kíntrong lòng, và giờ nó đã có chồng. Khibằng tuổi cậu, ta từng có bạn gái,Teresita Boadas, đó là tên cô ấy - cô ấymay tạp dề trong nhà máy dệt Santamariatrên phố Comercio. Hồi đó cô ấy mườisáu, trẻ hơn ta hai tuổi, và là người phụnữ đầu tiên ta yêu. Đừng nhìn ta như vậy.Ta biết giới trẻ các cậu cho rằng ngườigià bọn ta chưa bao giờ biết yêu đương.Cha của Teresita có một cái xe làm đá và

Page 268: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bán hàng ở chợ Borne, ông ấy bẩm sinhvốn đã hơi đần. Cậu chẳng thể hình dungnổi ta đã sợ thế nào vào cái ngày ta hỏixin cưới con gái ông ấy, ông ấy liền nhìnchằm chằm ta suốt những năm phút đồnghồ, chẳng có phản ứng rõ ràng nào, taylăm lăm dùi đục đá. Ta đã dành dụm hainăm ròng để mua cho Teresita một chiếcnhẫn cưới thì cô ấy lâm bệnh. Thi thoảngở chỗ làm người ta bắt gặp cô ấy đangho, Teresita kể với ta như vậy. Sáu thángsau cô ấy qua đời vì bệnh lao. Ta vẫncòn nhớ người cha ngớ ngẩn của Teresitagào khóc nhường nào khi chôn cô ấy ởnghĩa trang Pueblo Nuevo.”

Isaac rơi vào im lặng sâu thẳm.Tôi chẳng dám thở mạnh. Một lúc sau

Page 269: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông ngước lên rồi mỉm cười.

“Ta đang kể về những năm mươilăm năm về trước, thử nghĩ mà xem!Nhưng nếu phải nói thật thì chẳng cóngày nào ta không nghĩ về cô ấy, vềnhững cuộc dạo bộ của hai ta tới tận khuTriển lãm Quốc tế 1888 nay đã hoangphế, hay cách cô ấy cười mỗi khi ta đọcnhững vần thơ ta viết tại phòng đọc củaông bác Leopoldo trong tiệm tạp phẩm.Ta thậm chí vẫn còn nhớ khuôn mặtngười phụ nữ Digan trên bãi biểnBogatell đã tiên đoán rằng hai ta sẽ luônluôn bên nhau. Theo cách riêng củamình, bà ấy đúng. Ta có thể nói gì đây?Hừm, phải, ta cho rằng Nuria vẫn cònnghĩ về gã đàn ông đó, dù con bé chẳng

Page 270: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hề nói thế. Và sự thực là, ta sẽ chẳng baogiờ tha thứ Carax về điều đó. Cậu vẫnđang trẻ lắm, nhưng ta thì biết quá rõnhững chuyện này đớn đau nhường nào.Nếu cậu muốn biết quan điểm của ta, thìCarax là một kẻ đánh cắp trái tim, và gãđã đem trái tim con gái ta theo xuống mồ,hay địa ngục. Ta chỉ yêu cầu cậu mộtđiều: nếu cậu gặp và nói chuyện với conbé, hãy cho ta biết con bé thế nào. Hãytìm hiểu xem nó có hạnh phúc không. Vàliệu con bé có tha thứ cho cha nó haykhông.”

***

NGAY SAU KHI BÌNH MINHLÊN, chỉ với một chiếc đèn dầu để soi

Page 271: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đường, tôi quay vào lại Nghĩa TrangNhững Cuốn Sách Bị Lãng Quên. Vừa đitôi vừa mường tượng hình ảnh cô con gáicủa Isaac lang thang suốt những hànhlang dằng dặc tối tăm với cùng một quyếttâm đang dẫn lối cho tôi lúc này: nhằmcứu lấy cuốn sách. Tôi cứ ngỡ tưởng cònnhớ được lối đi khi theo cha lần đầu tớithăm nơi này, nhưng tôi nhanh chóngnhận ra những góc lượn và rẽ ngoặt củamê cung này uốn cong các lối đi thànhnhững đường vặn xoắn đến mức khôngthể nhớ nổi đâu là đâu. Ba lần tôi cốgắng lần theo lối đi những tưởng vẫn cònnhớ rõ, thì cả ba lần mê cung gửi tôi vềlại cùng một vị trí. Isaac đợi sẵn tôi ởđó, một nụ cười giễu cợt trên môi.

Page 272: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu có định một ngày nào đó sẽquay lại lấy cuốn sách này?” ông ta hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

“Nếu thế cậu nên ăn gian mộtchút.”

“Ăn gian ư?”

“Chàng trai trẻ, cậu hơi chậm hiểuthì phải? Hãy nhớ lại truyền thuyết vềMinotaur đi.”

Mất vài giây tôi mới hiểu ông tađang gợi ý điều gì. Isaac lấy trong túi áora một con dao nhíp cũ đưa cho tôi.

“Hãy đánh dấu ở tất cả các góc.Một vết khía mà chỉ mình cậu có thể

Page 273: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhận biết. Ở đây toàn gỗ cũ toàn vạchkhía lẫn vết trầy xước nên sẽ chẳng aichú ý trừ cái người biết rõ mình đang tìmkiếm cái gì.”

Tôi làm theo lời khuyên của ông tavà một lần nữa thâm nhập vào mê cung.Mỗi lần đổi hướng, tôi dừng lại để đánhdấu các giá sách với một chữ C và X bênvách lối đi mình định chọn. Hai mươiphút sau tôi đã ở sâu trong tòa tháp và,một cách khá tình cờ, nơi tôi định chôngiấu cuốn tiểu thuyết bỗng lộ ra trướcmắt. Ở bên phải tôi để ý thấy một hàngtập sách về việc giải thể tài sản của nhàthờ do tác gia lỗi lạc Jovellanos chấpbút. Với đôi mắt tuổi mới lớn của tôi, sựngụy trang ấy hẳn có thể khiến ngay cả bộ

Page 274: Bóng hình của gió - sachvui.vn

óc xảo quyệt nhất cũng phải nản lòng.Tôi lấy ra vài tập sách và rà soát tầngthứ hai được che khuất đằng sau nhữngbức tường chữ như khắc bằng cẩm thạchkia. Giữa những đám bụi nhỏ, vô số vởkịch của Moratín và một cuốn Curial eGüelfa mới toanh đứng liền kề vớiTractatus Theologico Politicus củaSpinoza. Bỗng nhiên, tôi quyết định sẽgiấu cuốn sách của Carax giữa cuốn niêngiám năm 1901 gồm tường thuật các vụkiện tại tòa án dân sự Gerona và một bộcác tiểu thuyết của Juan Valera. Để tạokhoảng trống, tôi quyết định lấy cuốn Thica thời hoàng kim nằm kẹp giữa haicuốn kia ra ngoài, đoạn nhét Bóng hìnhcủa gió thay vào đó. Tôi chào tạm biệt

Page 275: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuốn tiểu thuyết bằng một cái nháy mắtrồi đặt bộ hợp tuyển của Jovellanos trởvề chỗ cũ, và xếp sách ở hàng trước vàoche kín hàng sau.

Tôi rời nơi đó mà không gặp mấykhó khăn nhờ lần tìm đường ra dựa vàonhững dấu hiệu mình đã khắc lên lúc đivào. Khi bước trong bóng tối xuyên quanhững hành lang và đường hầm toànnhững sách, tôi không khỏi bị nhấn chìmbởi một cảm giác buồn. Tôi không khỏingẫm ngợi rằng nếu như mình, chỉ nhờtình cờ, đã tìm ra cả một vụ trụ ẩn chứatrong một cuốn sách vô danh bị chôn vùitrong cái nghĩa trang vô tận đó, thì cònhàng vạn vũ trụ nữa sẽ vẫn chưa hề đượckhám phá, vĩnh viễn bị lãng quên. Tôi

Page 276: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy mình như bị vây quanh bởi hàngtriệu trang sách bị bỏ rơi, bởi những thếgiới và những linh hồn vô chủ đang chìmdần vào đại dương đen tối, trong khi cáithế giới hối hả bên ngoài thư viện dườngnhư đang ngày ngày mất đi ký ức củachính nó mà không tự biết, càng quên baonhiêu thì lại càng thấy mình thông tháibấy nhiêu.

***

BÌNH MINH ĐANG TAN DẦNKHI TÔI TRỞ LẠI CĂN HỘ trên conphố Santa Ana. Khẽ mở cửa chính, khôngvới tay bật đèn, tôi nhẹ nhàng lách vàotrong. Từ tiền sảnh, tôi có thể thấy phòngăn ở cuối hành lang, bàn ăn được bày

Page 277: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biện cho bữa tiệc vẫn chưa bị dọn đi.Chiếc bánh ngọt vẫn ở đó, còn nguyênvẹn, bộ đồ sứ vẫn đang chờ đợi các mónăn được bày ra. Tôi có thể nhìn ra hìnhbóng bất động của cha tôi trên chiếc ghếbành, ông đang quan sát cảnh vật bênngoài cửa sổ. Cha tôi còn thức và vẫnđang bận bộ vét đẹp nhất của ông. Nhữngvòng khói uể oải bốc lên từ điếu thuốc láông kẹp giữa ngón trỏ và ngón đeo nhẫnnhư thể đó là một cây bút. Đã nhiều nămnay tôi không thấy cha hút thuốc.

“Chào buổi sáng,” cha tôi lầmrầm, dúi điếu thuốc lá vào tàn thuốc đầyứ những đầu mẩu thuốc mới cháy đượcmột nửa.

Page 278: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi nhìn cha mà không biết phảinói gì. Ánh sáng từ sau lưng lóa mờ điđôi mắt ông.

“Tối qua Clara gọi đến vài lần,mấy tiếng sau khi con rời nhà,” ông nói.“Cô ấy có vẻ rất lo lắng. Cô ấy nhắn congọi lại, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Con không định sẽ gặp hay nóichuyện với Clara nữa đâu,” tôi nói.

Cha tôi gật đầu nhưng không đáplại gì. Tôi buông mình xuống một trongcác ghế tại bàn ăn và nhìn chăm chămxuống sàn nhà.

“Con không định kể xem tối vừarồi đã đi đâu ư?”

Page 279: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chỉ loanh quanh thôi ạ.”

“Con làm cha sợ kinh hồn đấy.”

Không chút giận dữ nào ẩn trong

giọng ông và gần như không có chút chêtrách, chỉ có sự mệt mỏi.

“Con biết. Con xin lỗi,” tôi trả lời.

“Con đã làm gì với mặt của mìnhthế?”

“Con trượt ngã do nước mưa.”

“Cơn mưa đó hẳn đã có cú mócphải khá được đấy. Bôi cái gì lên đó đi.”

“Chẳng sao đâu. Con còn chẳngnhận thấy mà,” tôi nói dối. “Giờ con cần

Page 280: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngủ một chút. Con gần như không đứngđược nữa rồi.”

“Ít ra hãy mở quà trước khi đi lêngiường,” cha tôi nói.

Ông chỉ về phía gói quà bọc tronggiấy bóng kính mà đêm trước ông đã đặtsẵn lên bàn cà phê. Tôi do dự trong chốclát. Cha tôi gật đầu. Tôi nhấc gói quà lênvà thử sức nặng của nó. Không mở góiquà, tôi trao nó lại tay cha.

“Cha gửi trả nó đi, con chẳng xứngđáng được nhận bất cứ món quà nào.”

“Quà tặng sinh ra là để đem lạiniềm vui sướng cho người tặng chúng,không phải vì phẩm chất của người được

Page 281: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhận quà,” cha tôi nói. “Với cả, cái nàykhông hoàn trả được. Cứ mở ra đi.”

Tôi cẩn trọng mở gói quà trong ánhban mai nhập nhoạng. Bên trong chứamột chiếc hộp gỗ khảm sáng bóng, rìamép đóng đinh tán bằng vàng. Thậm chítrước khi mở hộp, tôi đã nhoẻn miệngcười. Tiếng chiếc móc gài bật mở nghevô cùng tinh tế, như tiếng tích tắc củađồng hồ. Bên trong, chiếc hộp được lótmột lớp nhung màu lam thẫm. Cây bútMeisterstück huyền thoại hiệu Montblanccủa Victor Hugo nằm ở chính giữa. Hìnhảnh đó khiến tôi sững sờ. Tôi cầm chiếcbút lên hướng ra ánh sáng ngoài bancông nhìn cho rõ. Phần thân trên vàngóng của chiếc bút được khắc một dòng

Page 282: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chữ.

DANIEL SEMPERE, 1950

Tôi chằm chằm nhìn cha, ngơ ngẩn.Tôi không nhớ từ trước đến nay mìnhtừng thấy vẻ mặt cha hạnh phúc đượcnhư giây phút ấy. Không nói năng gì, ôngđứng dậy khỏi ghế bành và ôm chặt lấytôi. Tôi nghe cổ họng nghèn nghẹn, khôngthốt nổi một lời và rơi vào lặng im tuyệtđối.

Page 283: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thành thật với bản thân

1951-1953

Page 284: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 11

MÙA THU NĂM ĐÓ BAOTRÙM LÊN Barcelona một lớp lá rụnglạo xạo khắp mặt phố như những chiếcvảy bạc. Ký ức xa xôi của cái đêm sinhnhật thứ mười sáu đã đặt một dấu lặng uám lên tâm hồn tôi, hay có lẽ đời đãquyết định ban tặng tôi một kỳ xả hơi saumột chuỗi những phiền muộn thống thiếtđể tôi có thể bắt đầu trưởng thành. Tôingỡ ngàng thấy mình dành rất ít thời giansuy nghĩ về Clara, Barceló hay JuliánCarax, hay về cái kẻ tầm thường vô diệnnồng mùi giấy cháy và ra vẻ như mộtnhân vật bước thẳng ra từ cuốn sách. Tới

Page 285: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tháng Mười một, tôi đã trải qua đượcmột tháng tĩnh tại trong tâm hồn, mộttháng không lượn lờ quẩn quanh Quảngtrường Hoàng gia chỉ để khẩn cầu đượcthoáng thấy bóng dáng Clara qua cửa sổ.Phước lành ấy, tôi phải thú thực, khônghoàn toàn do tôi tự nỗ lực mà có. Côngviệc tại tiệm sách cứ dần phất lên, khiếncha con tôi phải đảm đương nhiều việchơn sức chúng tôi kham nổi.

“Cứ đà này chúng ta phải thuêthêm người giúp lo vụ kiếm sách chođơn đặc hàng,” cha tôi nhận xét. “Ngườichúng ta thực sự cần phải rất đặc biệt,vừa thám tử vừa thi sĩ, người nào đókhông đòi lương quá cao hay ngần ngạiđương đầu với những điều không thể.

Page 286: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Con nghĩ mình có một ứng viên

chuẩn đây,” tôi nói.

Tôi tìm thấy Fermín Romero deTorres giữa một trong các nơi thường trúcủa ông bên dưới các mái vòm phốFernando. Anh chàng hành khất đangkhép lại trang nhất một tờ báo Thứ Haitừ những mẫu báo nhỏ anh nhặt nhạnhđược trong thùng rác. Bài báo tụng ca sựvĩ đại của những thành quả quốc gia nhưlà thêm chứng cứ về tiến bộ vinh quangcủa chính sách độc tài.

“Ôi Chúa ơi! Lại một con đậpnữa!” tôi nghe anh ta gào lên. “Lũ phátxít này sẽ biến tất cả chúng ta thành mộtchủng loài tôn giáo mới trộn lộn giữa

Page 287: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thánh thần và ếch nhái mất thôi.”

“Chào buổi sáng,” tôi khẽ khàngnói. “Anh còn nhớ tôi không?”

Chàng hành khất ngẩng đầu nhìn,và một nụ cười tuyệt vời làm gương mặtanh ta bất chợt sáng lên.

“Mắt tôi có đánh lừa tôi khôngvậy? Mọi chuyện thế nào rồi, bạn củatôi? Cậu sẽ sẵn lòng nhận một cốc vangđỏ từ tôi, phải không nào?”

“Hôm nay tôi đãi,” tôi nói. “Anhcó đói không?”

“Hừm, tôi không bao giờ nóikhông với một đĩa hải sản, nhưng ngườita ném cho tôi cái gì là tôi ăn tất tật.”

Page 288: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trên đường đến tiệm sách, Fermín

Romero de Torres kể cho tôi nghe về mớphương cách trốn chạy anh ta nghĩ ratrong suốt những tuần vừa rồi hòng tránhmặt Lực lượng An ninh, đặc biệt là taythanh tra Fumero, đối thủ của Fermín, kẻdường như có một cuộc rượt đuổi trườngkỳ với anh.

“Fumero sao?” tôi hỏi. Đó là têncủa quân nhân đã giết hại cha của ClaraBarceló tại lâu đài Montjuïc khi chiếntranh bùng nổ.

Người đàn ông nhỏ bé sợ hãi gậtđầu, mặt tái xanh. Trông anh ta bẩn thỉuvà thiếu ăn, người sặc mùi khó ngửi sauhàng tháng trời vật vờ trên phố. Anh

Page 289: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chàng đáng thương chẳng hề hay biếtđang được tôi dẫn đi đâu, và tôi để ýthấy chút e dè nhất định, một mối lo âucàng lúc càng tăng mà anh ta cố gắng chegiấu bằng cách huyên thuyên liên hồi.Khi chúng tôi đến được cửa hàng, anh tanhìn tôi đầy hoang mang.

“Cứ vào đi. Đây là tiệm sách củacha tôi. Tôi muốn giới thiệu anh với ôngấy.”

Chàng hành khất cúi mình co rúm,nhìn như một búi ghét bẩn đầy gân xanh.“Không, không, tôi không nên. Trông tôithực khó coi, còn đây lại là một cơ sởkhang trang. Tôi không muốn làm cậu xấuhổ...”

Page 290: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cha tôi nhô đầu ra khỏi cửa chính,liếc nhìn anh hành khất, rồi nhìn tôi từbên khóe mắt.

“Cha ạ, đây là Fermín Romero deTorres.”

“Xin chờ lệnh ông,” anh chànghành khất nói, gần như run bắn lên.

Cha tôi mỉm cười hiền hòa và đưatay cho Fermín. Anh chàng hành khấtkhông dám đón lấy, anh ta xấu hổ bởingoại hình và ghét bẩn phủ kín da mình.

“Nghe này, tôi nghĩ tốt nhất là tôiđi khỏi để hai người ở đây,” anh ta lắpbắp nói.

Cha tôi nhẹ nhàng nắm tay anh ta.

Page 291: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không đâu, con trai tôi đã nói anh sẽ ăntrưa cùng chúng tôi mà.”

Chàng hành khất nhìn chúng tôi,ngỡ ngàng, kinh hãi.

“Sao cậu không lên nhà tắm nướcnóng cho thỏa thích?” cha tôi nói. “Sauđó, nếu thấy được, chúng ta có thể rảo bộđến nhà hàng Can Solé để ăn trưa.”

Fermín Romero de Torres lầmbầm gì đó khó hiểu. Miệng vẫn tươicười, cha tôi dẫn anh chàng đến cửachính và gần như phải lôi anh ta lên cănhộ chúng tôi trên tầng trong khi tôi đóngcửa tiệm. Nhờ một đống lời mật ngọt vàmẹo khôn khéo, cha con tôi đã lôi chànghành khất ra khỏi đống giẻ rách và nhét

Page 292: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được anh ta vào bồn tắm. Khi không mộtmảnh vải trên người, anh ta trông nhưbước ra từ những bức ảnh thời chiến vàrun rẩy như một chú gà trụi lông. Fermíncó những vết xước sâu hằn trên cổ tay vàmắt cá chân, còn trên thân và sau lưnganh ta chằng chịt những vết sẹo khủngkhiếp đến mức nhìn thôi cũng đau lòng.Cha con tôi trao nhau những cái nhìnkinh hãi nhưng không bình luận gì.

Chàng hành khất để mặc mìnhđược cọ rửa như một đưa trẻ, hoảng sợvà run rẩy. Trong khi tìm quần áo sạch,tôi có thể nghe thấy tiếng cha tôi nóichuyện không ngừng với Fermín. Tôi tìmđược một bộ vét mà cha tôi không cònmặc nữa, một chiếc sơ mi cũ và quần lót.

Page 293: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Từ cái đống quần áo mà anh chàng hànhkhất vừa cởi xuống, thậm chí đôi giàycũng không thể cứu vớt nổi. Tôi chọnmột đôi mà cha tôi hiếm khi dùng vìchúng quá nhỏ với chân ông. Sau đó tôibọc cái đống giẻ rách kia trong báo, kèmtheo cả cái quần mà cả màu sắc lẫn chấtliệu đều tựa như thịt hun khói cháy khét,rồi tống cả vào thùng rác. Khi tôi quaytrở lại phòng tắm, cha tôi đang cạo râucho Fermín bên bồn. Tái xanh và nồngnặc mùi xà phòng, trông anh chàng trẻ điđến hai chục tuổi. Theo như tôi nhậnthấy, giữa hai người đã nảy sinh tình bạn.Có lẽ là nhờ tác động của muối tắm,nhưng rõ ràng Fermín Romero de Torresđang vô cùng hồ hởi.

Page 294: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Xin hãy tin tôi, thưa SeñorSempere, nếu định mệnh không dẫn tôitới thế giới của những mưu đồ chính trị,con đường mà đáng lẽ tôi phải dấn bước,thì thứ gần gũi với trái tim tôi nhất chínhlà nhân văn và nghệ thuật. Hồi còn nhỏtôi từng cảm nhận được tiếng gọi của thơca và muốn được trở thành nhưSophocles hay Virgil, bởi bi kịch và cáctử ngữ đối với tôi luôn ấn tượng đến rợnngười. Nhưng cha tơi, Chúa phù hộ linhhồn ông, lại là người cứng đầu khôngbiết nhìn xa trông rộng. Ông luôn muốnmột trong các con mình gia nhập lựclượng Bảo vệ Dân sinh, và chẳng aitrong số bảy chị em gái của tôi đủ điềukiện đáp ứng mong ước đó, bất chấp cái

Page 295: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gien di truyền lắm lông mà tất thảy đámphụ nữ bên họ mẹ tôi phải chịu đựng.Trên giường lúc lâm chung cha tôi cònbắt tôi thề rằng nếu không cố gắng hòngđược đội lên đầu chiếc mũ vành ba múicủa lực lượng Bảo vệ Dân sinh, ít nhấtthì tôi cũng phải trở thành một tay đầy tớnhân dân và từ bỏ hết tham vọng vănchương của mình. Tôi theo kiểu quanđiểm tư duy cổ, tôi tin rằng một ngườicha, dù có ngốc nghếch đến đâu chăngnữa, cũng nên được tôn trọng và nghelời, tôi nói thế chắc ông hiểu. Dù vậy,đừng vội nhầm lẫn rằng tôi đã gạt sangbên hết thảy những mưu cầu tri thức trongsuốt những năm phiêu lưu mạo hiểm. Tôiđã đọc khá nhiều, thậm chí còn có thể

Page 296: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngâm thuộc lòng vài ba đoạn hay nhấttrong Thần khúc của Dante.”

“Nào, thủ trưởng, mời anh mặcđống quần áo này vào; sự uyên bác củaanh thì có ai ngờ vực được chứ,” tôi nói,nhằm cứu thoát cha.

Khi Fermín Romero de Torres rakhỏi bồn tắm, bóng loáng sạch sẽ, haimắt anh ta sáng rực lòng biết ơn. Cha tôiquắn khăn tắm quanh người anh ta, chànghành khất liền bật cười thích thú vì cảmgiác được lớp vải sạch cọ lên da mình.Tôi giúp Fermín thay quần áo, lúc đó tôimới biết mớ quần áo phải lớn hơn ngườianh ta đến mười cỡ. Cha tôi tháo chiếcthắt lưng trên người đưa cho tôi để thắt

Page 297: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quanh người Fermín.

“Trông cậu bảnh lắm,” cha tôi nói.“Phải vậy không, Daniel?”

“Bất cứ ai cũng có thể nhầm anhvới ngôi sao điện ảnh đấy.”

“Thôi đi nào. Giờ tôi khác hồi xưalắm rồi. Tôi mất hết các cơ bắp lực sĩhồi phải ở tù, và từ đó đến nay...”

“Hừm, tôi nghĩ cậu hao hao tài tửngười Pháp Charles Boyer, ít nhất là vềvóc dáng,” cha tôi nói. “À mà nói mớinhớ: Tôi muốn đề nghị cậu một việc.”

“Vì ông, thưa Señor Sempere, tôisẵn sàng giết chóc nếu phải làm thế. Chỉcần cho biết tên, rồi tôi sẽ loại trừ kẻ đó

Page 298: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trước khi hắn kịp nhận ra mình bị đánh.”

“Không đến mức như thế đâu. Tôichỉ muốn mời cậu làm một chân tại tiệmsách. Việc đó bao gồm tìm kiếm sáchhiếm cho khách hàng của tiệm. Kiểu nhưkhảo cổ ấy, nhưng đối tượng ở đây là vănchương, nên cần phải biết chút ít về cáccuốn kinh điển, chuyện ấy cũng quantrọng như phải biết vài mánh lới căn bảncủa dân chợ đen. Hiện thời tôi không thểtrả nhiều cho cậu được nhưng cậu có thểăn cùng chúng tôi, cho đến khi chúng tôixoay sở tìm một căn hộ kha khá cho cậu,cậu có thể ở đây cùng cha con tôi, trongcăn nhà này, nếu cậu thấy thế là ổn.”

Anh chàng hành khất nhìn hai cha

Page 299: Bóng hình của gió - sachvui.vn

con tôi, ngẩn cả người.

“Cậu thấy thế nào?” cha tôi hỏi.“Có định nhập hội với chúng tôi không?”

Tôi cứ tưởng chàng hành khất sẽnói gì đó, nhưng ngay giây phút ấyFermín Romero de Torres òa khóc.

***

VỚI KHOẢNG TIỀN LƯƠNGĐẦU TIÊN, Fermín Romero de Torresmua cho mình một chiếc mũ hoành trángkèm với đôi ủng cao su và khăng khăngđòi đãi cha con tôi món đuôi bò đươcphục vụ vào thứ Hai hằng tuần tại mộtnhà hàng nằm cách khu trường đấu bòMonumental vài dãy nhà. Cha tôi tìm

Page 300: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được cho anh ta một phòng nhỏ trong mộttòa nhà căn hộ cho thuê trên phố JoaquínCosta, nơi mà, nhờ sự thân quen giữa giađình nhà Mercedita bên hàng xóm với bàchủ nhà, chúng tôi tránh được việc phảiđiền thông tin vào mẫu đơn thuê nhà theoyêu cầu của cảnh sát, thế là xóa trắngđược sự hiện diện của Fermín Romerode Torres trước mũi thanh tra Fumerocùng lũ tay sai. Có đôi lần tôi không khỏibăn khoăn về những vết sẹo kinh khủngphủ trên người Fermín và bỗng thấy thôithúc muốn được hỏi anh ta về chúng,lòng hãi rằng không chừng thanh traFumero chính là kẻ đã để lại hậu quả đó.Nhưng có một ánh nhìn trong đôi mắt anhchàng khốn khổ đã khiến tôi nghĩ rằng tốt

Page 301: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơn hết đừng đả động gì đến vấn đề ấy.Có thể một ngày nào đó Fermín sẽ thổ lộcho chúng tôi, khi anh ta cảm nhận đượcđúng thời điểm cần nói. Mỗi sáng, đúngbảy giờ, Fermín đã đợi sẵn chúng tôitrước cửa tiệm với nụ cười trên mặt,quần áo chỉnh chu gọn gàng và sẵn sànglàm việc không nghỉ trong một ca liên tụcmười hai tiếng đồng hồ, thậm chí lâuhơn. Fermín khám phá ra niềm đam mêmới dành cho sô cô la và bánh ga tôcuộn kem - những thứ vốn không hề làmthuyên giảm lòng hăng hái anh ta dànhcho những tên tuổi lớn của bi kịch HyLạp - thế cũng có nghĩa anh ta tăng thêmđược chút cân nặng, điều vô cùng đángmừng. Anh ta cạo râu như một chàng trẻ

Page 302: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tuổi bảnh bao, trau chuốt mớ tóc đenbằng sáp chải tóc, và để râu con kiến saocho trông có vẻ thời trang. Ba mươi ngàysau khi bước ra khỏi bồn tắm nhà chúngtôi, chàng cựu hành khất giờ khác đi đếnkhông còn nhận ra được nữa. Nhưng bấtchấp sự thay đổi ngoạn mục đó, nơiFermín Romero de Torres khiến chúngtôi phải há miệng ngỡ ngàng là trên trậnđịa công việc. Bản năng đánh hơi dò tìmcủa anh chàng, mà tôi cho là do ở nhữngmộng tưởng cuồng nhiệt, đã chứng tỏ vôcùng chuẩn xác. Fermín có thể giải quyếtnhững yêu cầu kỳ lạ nhất chỉ trong vòngvài ngày, thậm chí vài giờ. Liệu có títsách nào mà anh ta không biết, có mưumẹo nào hòng đạt được cuốn sách với

Page 303: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giá phải chăng mà chưa từng nảy ra vớianh ta? Fermín có thể thuyết phục đểđược thâm nhập vào thư viện tư của cácnữ công tước trên khu thượng lưuAvenida Pearson hay các cuộc đua ngựacủa đám tay chơi tài tử, luôn luôn khoácnhững nhân thân tự bịa ra, sau đó ra đicùng với cuốn sách cần tìm, được ngườita tặng không hoặc bán cho với giá rẻbèo.

Sự biến đổi từ một anh hành khấtthành một công dân mẫu mực dường nhưquá phi thường, cứ như trong các câuchuyện mà thầy tu ở những xứ đạo nghèokhổ thích kể nhằm minh học cho lòngkhoan dung vô bờ bến của Chúa trời -những câu chuyện quá tốt đẹp khó lòng là

Page 304: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sự thực, giống như mớ quảng cáo thuốcdưỡng phục hồi tóc dán khắp các xe chởkhách công cộng.

Ba tháng rưỡi sau khi Fermín bắtđầu làm việc tại tiệm sách, một Chủ nhậtnọ điện thoại trong căn hộ trên phố SantaAna reng ầm ĩ lúc hai giờ sáng. Đó là bàchủ nhà của Fermín. Bằng giọng nóinghẹn đặc âu lo, bà ta giải thích rằngFermín Romero de Torres đã khóa mìnhtrong phòng riêng mà gào thét như một kẻđiên, đấm tường thình thình và thề rằngnếu có ai dám tiến vào anh ta sẵn sàng tựcắt cổ họng mình bằng một chiếc lọ vỡ.

“Đừng gọi cảnh sát, xin bà. Chúngtôi sẽ tới đó ngay.”

Page 305: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bổ nhào ra ngoài, cha con tôihướng về phố Joaquín Costa. Đó là mộtđêm lạnh giá, gió cóng như băng và bầutrời đen như hắc ín. Chúng tôi hối hả đingang qua hai khu nhà tế bần đã có từ lâuđời - Casa de la Misericordia và Casade Piedad - tảng lờ đi những cái nhìn vàcâu nói vẳng lại từ các khung cửa tăm tốisặc mùi than củi. Hai cha con mau chóngtới được góc phố Ferlandina. JoaquínCosta nằm ngay tại đó, một lỗ trống nằmlẫn giữa hàng dãy những tổ ong đen kịt,nhòa lẫn vào bóng tối của quận Raval.Con trai cả của bà chủ nhà cho thuê đãđợi sẵn chúng tôi ở dưới tầng.

“Cậu đã gọi cảnh sát chưa?” chatôi hỏi.

Page 306: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vẫn chưa,” người con trai trả lời.

Chúng tôi chạy lên gác. Căn hộ

cho thuê nằm trên tầng hai, cầu thangxoắn ốc cáu bẩn nửa mờ nửa tỏ trong ánhđèn nâu vàng nhạt nhòa hắt xuống từnhững chiếc bóng leo lắt không chụp treolỏng lẻo trên dây điện. Encarna, bà chủnhà, góa phụ của một tay hạ sĩ thuộc lựclượng Bảo vệ Dân sinh, gặp chúng tôi tạicửa trong bộ váy dài màu phớt xanh, trênđầu quấn hai lô uốn tóc cùng màu.

“Nhìn xem, Señor Sempere, đây làmột khu cho thuê lịch sự tử tế. Người xinthuê nhiều quá tôi đáp ứng còn khôngnổi, việc gì tôi phải chịu đựng cái thứnhư thế này kia chứ,” bà ta nói khi dẫn

Page 307: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng tôi đi qua một hành lang tối omsặc mùi amôniắc và ẩm ướt.

“Tôi hiểu,” cha tôi lầm bầm.

Những tiếng gào thét của FermínRomero de Torres nghe như giằng xé cácbức tường nơi cuối hành lang. Vài bakhuôn mặt ủ dột và sợ hãi lấp ló saunhững cánh cửa khép hờ - những kẻ vậtvờ thuê trọ sống nhờ xúp loãng.

“Tất cả các người, đi ngủ, làm ơnđi, đồ chó má! Đây không phải buổi trìnhdiễn giải trí ở Molino đâu!” Bà Encarnacáu tiết gào lên.

Chúng tôi dừng trước cửa phòngFermín. Cha tôi gõ nhẹ khớp ngón tay lên

Page 308: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cánh cửa.

“Fermín à, cậu có ở đó không? Làtôi Sempere đây.”

Tiếng hú xuyên qua tường khiến tôirùng mình. Thậm chí cả Doña Encarnacũng không giữ được vẻ điềm tĩnh bệ vệmà chụp hai tay lên trái tim ẩn kín dướitầng tầng nếp gấp bộ ngực đồ sộ của bàta.

Cha tôi gọi thêm lần nữa. “Fermínà! Thôi nào, mở cửa đi.”

Fermín hú thêm lần nữa, ném mìnhvào tường, gân cổ gào thét những lời tụctĩu. Cha tôi thở dài.

“Doña Encarna, bà có chìa khóa

Page 309: Bóng hình của gió - sachvui.vn

căn phòng này không?”

“Đương nhiên là có.”

“Vậy làm ơn đưa cho tôi.”

Doña Encarna do dự. Những kháchtrọ khác lại thò ra lấp ló ngoài hành lang,trắng bệch vì khiếp hãi. Những tiếng gàothét ấy hẳn chỉ có thể nghe thấy ở doanhtrại quân đội mà thôi.

“Còn con, Daniel, chạy đi gọi bácsĩ Baró ngay. Ông ấy sống khá gần đây,số mười hai Riera Alta.”

“Nghe này, có lẽ ta gọi giáo sĩ tớiđây thì tốt hơn? Tôi nghe anh ta như bịma nhập ấy,” Doña Encarna gợi ý.

Page 310: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không cần. Một bác sĩ là đủ rồi.Mau lên, Daniel. Chạy đi ngay. Còn bà,xin đưa tôi chìa khóa.”

Bác sĩ Baró còn độc thân, ôngchuyên thức khuya nghiền ngẫm tiểuthuyết của Zola và ngắm nghía ảnh bachiều các cô gái trẻ mặc đồ lót khêu gợiđể giải tỏa nỗi buồn chán. Ông là kháchquen ở tiệm sách của cha tôi, và, tuy tựmô tả mình như một gã lang băm hạnghai, ông sở hữu con mắt chẩn đoán tinhtường hơn hết thảy các tay bác sĩ khônranh nào có phòng khám khang trangthanh lịch trên phố Muntaner. Nhiều bệnhnhân của ông là gái làng chơi già ở cáckhu lân cận hay những người túng quẫn,họ gần như chẳng đủ khả năng trả tiền

Page 311: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khám, nhưng ông tiếp đón tất cả nhưnhau. Tôi từng nghe ông nhắc đi nhắc lạinhiều lần rằng thế giới này là cái bô củaChúa và ước nguyện duy nhất còn lại củaông là sao cho đội bóng đá Barcelonađoạt chức vô địch, một lần và mãi mãi,để rồi ông có thể ra đi thanh thản. Bác sĩBaró mở cửa trong chiếc áo ngủ, ngườisặc mùi rượu vang, tay huơ điếu thuốcchưa châm.

“Daniel à?”

“Cha cháu bảo cháu đến đây. Cóchuyện khẩn cấp lắm.”

Khi quay trở lại khu nhà, chúng tôithấy Doña Encarna đang nức nở trong sợhãi còn các khách trọ khác thì chuyển

Page 312: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sang màu sáp nến để lâu. Cha tôi đangvòng hai tay ôm Fermín Romero deTorres giữ chặt trong một góc phòng.Fermín người trần truồng, gào khóc vàrun rẩy. Căn phòng là một đống tanhoang, các bức tường vấy bẩn thứ gì đónhư là máu hay phân người - tôi chẳngthể phân biệt nổi. Bác sĩ Baró mau chóngtiếp nhận tình hình và ra hiệu cho cha tôiđặt Fermín lên giường. Họ được con traicủa Doña Encarna, anh chàng có triểnvọng làm võ sĩ quyền Anh, giúp đỡ.Fermín rên rỉ và quẫy đạp như thể có vậtký sinh nào đó đang ngấu nghiến anh tatừ bên trong.

“Hỡi Chúa lòng lành, có chuyện gìvới người đàn ông khốn khổ này? Anh ta

Page 313: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bị làm sao vậy?” Doña Encarna đứngngoài cửa rên rỉ, lắc đầu ngầy ngậy.

Bác sĩ đo mạch của Fermín, dùngđèn pin kiểm tra đồng tử và, không nóimột lời, chuẩn bị một mũi tiêm dung dịchđựng trong chiếc lọ đem sẵn theo trongtúi.

“Ấn cậu ta xuống. Cái này sẽ giúpcậu ta ngủ được. Daniel, giúp chúng tôinào.”

Bốn chúng tôi hì hục giữ Fermínbất động khi anh ta quẫy mình quyết liệtlúc cảm nhận mũi tiêm đâm vào đùi. Cơbắp khắp người Fermín cứng lên như dâycáp bằng thép, nhưng sau vài giây mắtanh ta bắt đầu mờ đi và cơ thể trở nên

Page 314: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mềm rũ.

“Xin cẩn thận, anh ta không khỏemạnh lắm đâu, bất cứ cái gì cũng có thểgiết chết anh ta,” Doña Encarna nói.

“Đừng lo, cậu ta chỉ ngủ thôi,” bácsĩ nói trong khi xem xét những vết sẹochằng chịt khắp thân thể ốm đói củaFermín.

Tôi thấy ông ta lắc đầu chầmchậm. “Lũ khốn,” ông lầm bầm.

“Những vết sẹo đó từ đâu mà cóvậy?” tôi hỏi. “Vết dao cắt ư?”

Bác sĩ Baró lắc đầu lần nữa màkhông ngước nhìn lên. Ông tìm được mộtcái chăn giữa đống tan hoang, liền phủ

Page 315: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lên người bệnh nhân. “Sẹo bỏng. Ngườinày đã bị tra tấn,” ông giải thích. “Nhữngvết này là dấu tích của thép hàn bị nung.”

Fermín ngủ hai ngày liền. Khi tỉnhdậy, anh ta chẳng nhớ nổi điều gì; Fermínchỉ nhớ mình tỉnh dậy trong một xà limtối, chỉ có vậy. Anh xấu hổ về hành độngcủa mình đến nỗi quỳ xuống chân DoñaEncarna xin tha thứ. Fermín thề rằng sẽsơn lại khu nhà cho bà và, biết được bàlà người rất mộ đạo, hứa rằng sẽ có hẳnmười buổi lễ mixa chỉ cho mình bà tạinhà thờ Belén.

“Những gì cậu phải làm là cư xửtốt hơn và đừng có làm tôi khiếp đảmnhư vậy lần nữa. Tôi già quá rồi, sức

Page 316: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đâu chịu nổi mấy vụ như thế này cơchứ.”

Cha tôi trả tiền thiệt hại và cầu xinDoña Encarna cho Fermín thêm một cơhội. Bà ta vui vẻ nhận lời. Hầu hết kháchtrọ của bà đều là những người cơ cựcđơn thân trên đời, cũng giống như bà.Một khi đã vượt qua nỗi khiếp sợ, DoñaEncarna thậm chí còn thấy thương mếnFermín hơn trước và bắt anh chàng hứasẽ uống đủ thuốc mà bác sĩ Baró đã kêđơn.

“Vì bà, thưa Doña Encarna, cóphải nuốt gạch tôi cũng sẵn lòng.”

Theo thời gian tất thảy chúng tôiđều ra vẻ quên chuyện đã xảy ra, nhưng

Page 317: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi không bao giờ còn dám coi nhẹ câuchuyện về thanh tra Fumero. Sau vụ đó,hầu hết các ngày Chủ nhật chúng tôi đềudẫn Fermín cùng đi ăn nhẹ buổi chiều ởtiệm cà phê Novedades, nhằm không đểcho Fermín ở một mình. Sau đó chúng tôiđi bộ đến rạp Fémina Cinema nằm tạigóc giao nhau của phố Diputación vàĐại lộ Paseo de Gracia. Một người dẫnchỗ tại đó là bạn của cha tôi, ông chochúng tôi lẻn vào rạp qua lối thoát hiểmở tầng trệt tranh thủ lúc chiếu phim thờisự ngắn, lần nào cũng trúng cảnh ĐạiThống chế đang cắt băng khánh thành hồchứa nhân tạo nào đó, điều này khiếnFermín thực sự khó chịu.

“Thật là nhục nhã,” anh chàng căm

Page 318: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phẫn nói.

“Anh không thích xem phim à,Fermín?”

“Nói thật với cậu, cái thứ nghệthuật thứ bảy này chẳng gây cho tôi chúthứng thú nào. Như tôi thấy đến giờ, điệnảnh chỉ là một cách bồi dưỡng cho nhữngkẻ thiếu tư duy và khiến bọn họ còn nguđộn hơn thôi. Tồi tệ hơn cả bóng đá hayđấu bò tót. Điện ảnh bắt đầu như mộtphát minh nhằm giúp tiêu khiển chonhững đám đông dốt nát. Đã năm chụcnăm rồi mà vẫn chẳng có gì khác biệt.”

Thái độ này của Fe mín thay đổihoàn toàn vào cái ngày anh ta biết đếnminh tinh người Mỹ Carole Lombard.

Page 319: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ôi, bộ ngực đó, ôi Giê-su, đức

Mẹ Đồng trinh, ôi Joseph, ôi bộ ngực!”Fermín bỗng phấn khích la lên ngay giữabộ phim. “Đấy không phải ngực phụ nữ,đấy là hai cánh buồm.”

“Câm miệng đi đồ bệnh hoạn, tôigọi quản lý đến bây giờ,” giọng một aiđó càu nhàu sau chúng tôi vài hàng ghế.“Chẳng biết xấu hổ là gì cả. Đúng làcảnh phải sống trong một nước toàn heovới lợn.”

“Anh nên hạ giọng đi, Fermín,” tôikhuyên anh chàng.

Fermín Romero de Torres chẳnghề nghe tôi nói gì. Anh ta đang đắm chìm

Page 320: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong đường cong mềm mại của bộ ngựcphi thường kia, với nụ cười mê mẩn vàđôi mắt không chớp lấy một lần. Sau đó,khi đang đi bộ dọc Đại lộ Paseo deGracia, tôi để ý thấy chàng thám tử sáchcủa chúng tôi vẫn đang đờ đẫn như bịthôi miên.

“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta phải tìmcho anh một phụ nữ mới được,” tôi nói.“Một người phụ nữ sẽ khiến cuộc đờianh tươi sáng hơn, rồi anh sẽ thấy.

Fermín thở dài, tâm trí vẫn đangquẩn quanh với những bùa mê bất tuântheo định luật hấp dẫn.

“Cậu nói từ kinh nghiệm bản thânđấy à, Daniel?” anh ta hỏi hết mức ngây

Page 321: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thơ.

Tôi chỉ cười, thừa biết cha đangnhìn mình.

Sau hôm đó Chủ nhật nào FermínRomero de Torres cũng cặm cụi đến rạpchiếu phim. Cha tôi thích ngồi nhà đọcsách hơn, nhưng Fermín thì không để lỡmột buổi chiếu phim đôi nào. Anh ta muacả đống sô cô la và ngồi tại hàng ghế thứmười bảy, nơi có thể thoải mái đánh chéntrong lúc chờ sự xuất hiện của nữ minhtinh hôm nọ. Với anh ta thì cốt truyện hờihợt nhạt phèo, và anh ta không ngừng nóichuyện cho đến khi hình ảnh cô ngực nởkia choán kín màn hình.

“Tôi có ngẫm nghĩ về chuyện hôm

Page 322: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy cậu bảo nên tìm một phụ nữ cho tôi,”Fermín Romero de Torres nói. “Có lẽcậu nói đúng. Tại khu nhà trọ giờ cóthêm khách mới, một tay cựu sinh viêntrường dòng từ Seville khí thế ngùn ngụt,thi thoảng anh ta lại mang theo vài cô gáitrẻ gợi cảm về nhà. Tôi phải công nhận,cái chủng tộc này cứ phát triển khôngngừng nghỉ. Tôi chẳng biết anh chàng đóxoay xở thế nào, bởi trông anh ta cũngchẳng lực lưỡng gì cho cam; có lẽ anh takhiến họ ngây ngất bất tỉnh bằng lời cầukinh chăng. Anh ta trọ ở phòng ngay cạnhphòng tôi, thế nên tôi nghe được tất thảy,và, đoán chừng từ các hiệu ứng tiếngđộng ấy, tay thầy dòng phải là một nghệsĩ thực thụ. Một bộ đồng phục lắm lúc

Page 323: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đem đến nhiều điều hay ho lắm đấy. Nóixem, cậu thích kiểu phụ nữ như thế nào,Daniel?”

“Thực tình tôi không biết nhiều vềhọ lắm.”

“Chẳng ai biết nhiều về phụ nữ cả,ngay cả như Freud, thậm chí cả chính bảnthân phụ nữ. Nhưng nó cứ như điện ấy:chẳng cần phải biết cơ chế hoạt động củanó thì mới bị giật. Thôi nào, kể đi. Cậuthích họ như thế nào? Người ta có thểkhông đồng tình với tôi, nhưng tôi nghĩphụ nữ nên có thân hình đầy đặn nữ tính,thứ gì đó ta có thể sờ nắn thỏa thích.Cậu, mặt khác, lại có vẻ chuộng típ thanhmảnh hơn, dù sao tôi cũng tôn trọng quan

Page 324: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điểm đó, đừng hiểu nhầm nhé.”

“Thực tình tôi không có nhiều kinhnghiệm với phụ nữ mà. Nói chính xác thìhoàn toàn không.”

Fermín Romero de Torres cẩntrọng nhìn tôi, ra vẻ tò mò vì khám phánày.

“Tôi nghĩ về chuyện xảy ra đêmđó, cậu biết đấy, khi cậu bị đánh tơi tả...”

“Giá mà nó chỉ đau in ít như mộtcú đấm vào mặt thôi...”

Fermín dường như đọc được suynghĩ của tôi, bèn cười vẻ khích lệ.“Đừng để chuyện đó khiến cậu ủ dột mãi.Với phụ nữ, điều tuyệt nhất là khám phá.

Page 325: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chẳng gì giống được với lần đầu tiên,chẳng gì hết. Cậu chẳng bao giờ biết đờilà gì cho đến khi lần đầu lột trần đượcmột phụ nữ. Từ từ mở từng chiếc khuy,giống như bóc vỏ một củ khoai lang nóngtrong đêm đông giá rét.”

Vài giây sau, Veronica Lake xuấthiện hoành tráng trên màn ảnh, Fermínliền bị biến sang một hành tinh khác. Tậndụng khoảng thời gian trống lúc cô Lakekhông xuất hiện, Fermín thông báo rằnganh ta định sẽ đến quầy bánh kẹo ngoàitiền sảnh để bổ sung đồ ăn thức uống.Sau hàng tháng trời đói khát, anh bạn tôiđã mất hết ý thức về chuyện thế nào làgiữ người cho cân đối, song, do cơ chếchuyển hóa năng lượng cơ thể, Fermín

Page 326: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không bao giờ rủ bỏ hoàn toàn được cáivẻ ốm đó, bần cùng thời hậu chiến ấy.Tôi còn lại một mình, hầu như khôngtheo kịp những chuyển biến đang diễn ratrên màn ảnh. Sẽ là dối trá nếu bảo tôiđang nghĩ về Clara. Tôi chỉ đang nghĩ vềthân thể cô ta, run rẩy dưới những đợt tấncông của tay thầy dạy nhạc, sáng nhẫy mồhôi và khoái lạc. Cái nhìn của tôi rờikhỏi màn hình, và ngay lúc ấy tôi chú ýthấy một vị khách vừa bước vào phòngchiếu. Bóng hình người đó di chuyển vềphía giữa màn hình, sáu hàng ghế trướcmặt tôi. Người đó ngồi xuống. Rạp chiếuphim rặt toàn những người cô đơn, tôinghĩ. Cũng như mình.

Tôi cố tập trung để nắm bắt được

Page 327: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cốt truyện. Nhân vật chính của phim, mộttay thám tử vốn tính cách hồ nghi nhưngtốt bụng, đang giải thích với một nhân vậtkhác rằng tại sao phụ nữ kiểu nhưVeronica Lake lại khiến cho tất cả cánhđàn ông có lý trí phải thân bại danh liệt,tại sao tất cả những gì một tay đàn ônglàm được chỉ là yêu cô ta đến điên cuồngđể rồi bỏ mình, bị phản bội bởi sự nướcđôi của cô ta. Fermín Romero de Torres,người đang trở thành một học giả điệnảnh lão luyện, gọi thể loại này là “hìnhmẫu bọ ngựa van vái”. Theo lời anh ta,phép hoán vị ấy chẳng là gì ngoài nhữngtưởng tượng sặc mùi căm ghét phụ nữdành cho cánh nhân viên công sở mắcchứng táo bón hay các bà cô sùng đạo co

Page 328: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quắt vì buồn chán không ngừng mơ mộngvề việc chuyển sang sống một cuộc đờitrụy lạc và phóng đãng vô kiểm soát. Tôicười khi tưởng tượng những lời nhậnđịnh mà anh bạn phê bình viên có thểbuông ra nếu anh không bận cuộc hẹn vớiquầy bánh kẹo. Chợt nụ cười đóng băngtrên mặt tôi. Người khách ngồi trước tôisáu hàng ghế quay đầu lại nhìn tôi chămchăm. Chùm sáng tù mù từ máy chiếuxuyên thẳng qua bóng tối phòng chiếu,một dải mảnh rung rinh sáng chỉ làm hiểnthị các đường nét và những vệt màu. Tôinhận ra Coubert, kẻ vô diện, ngay tứckhắc. Cái nhìn đanh thép, đôi mắt sángquắc không mí, nụ cười khi hắn liếm đôimôi vốn không tồn tại của mình trong

Page 329: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bóng tối. Tôi tưởng như có những ngóntay buốt lạnh bóp nghẹt lấy tim mình. Haitrăm cây đàn violin kéo riết như vỡ ratrên màn hình, có những tiếng súng, tiếnggào và rồi phân cảnh kết thúc. Trong giâylát phòng chiếu như bị nhấn chìm trongbóng tối vĩnh cửu, tôi chỉ nghe được mỗitiếng thình thịch của tim mình qua haithái dương. Chậm rãi, một cảnh mới sángdần trên màn ảnh, thế chỗ cho bóng tốitrong căn phòng với quầng sáng màu tíavà xanh dương. Kẻ vô diện đã biến mất.Tôi quay lên thoáng nhận thấy một bónghình đang ngược bước lên bậc thang giữacác dãy ghế và đi qua Fermín, anh tađang quay về chỗ ngồi sau cuộc săn tìmẩm thực. Anh ta luồn vào hàng ghế, ngồi

Page 330: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuống chỗ mình và đưa tôi thanh sô cô lahạt dẻ.

“Daniel, trông cậu trắng bệch nhưmông bà xơ ấy. Cậu có làm sao không?”Anh ta hỏi, nhìn tôi đầy âu lo.

Một làn hơi bí ẩn khẽ lùa vàophòng chiếu.

“Mùi lạ quá,” Fermín nhận xét.“Giống như mùi rắm của một tay ủy viênhội đồng hay một gã luật sư.”

“Không. Nó có mùi giấy cháy.”

“Thôi nào. Ăn chiếc kẹo mềmSugus vị chanh này đi, chữa được mọithứ đấy.”

Page 331: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi không muốn ăn.”

“Vậy cứ giữ lấy, cậu chẳng baogiờ biết khi nào một chiếc kẹo dẻo lại cóthể giúp mình vượt qua khó khăn đâu.”

Tôi nhét chiếc kẹo vào túi áo vétvà thả mình theo nốt phần còn lại bộphim mà chẳng mảy may chú ý tớiVeronica Lake hay những nạn nhân củasức quyến rũ chết người của cô ta.Fermín Romero de Torres thì mê mải cảbuổi trình chiếu lẫn đống sô cô la. Khiđèn bật lúc phim kết thúc, tôi cảm giácnhư mình vừa tỉnh dậy sau một cơn ácmộng và bị thôi thúc tin rằng người đànông giữa các hàng ghế kia chỉ là một ảoảnh, một trò gian trá của trí nhớ. Nhưng

Page 332: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ánh nhìn thoáng qua trong bóng tối củahắn cũng đủ để truyền đạt lời nhắn. Hắnvẫn chưa quên tôi, cũng như cuộc thỏathuận của chúng tôi.

Page 333: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 12

HIỆU QUẢ ĐẦU TIÊN CỦAVIỆC CÓ Fermín trợ giúp mau chóngthấy rõ: tôi phát hiện ra mình có nhiềuthời gian rảnh hơn trước. Khi không rangoài săn lùng những bộ sách hiếm lạnào đó để thỏa mãn yêu cầu của kháchhàng, Fermín dành thời gian còn lại đểsắp xếp kho hàng trong tiệm sách, nghĩ ranhững chiến thuật quảng cáo, đánh bóngtấm biển treo trên tiệm và cửa sổ chođến khi chúng sáng choang lên, hay dùngmột tấm giẻ thấm chút rượu để lau sạchgáy sách. Tận dụng vận may trời cho này,tôi quyết định cống hiến thời gian rảnh

Page 334: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rỗi có được cho một số dự định mà dạogần đây tôi đã gác sang bên: cố vén bứcmàn bí mật về Carax và, trên hết, dànhnhiều thời gian hơn với Tomás Aguila,cậu bạn mà tôi nhớ vô cùng.

Tomás là một anh chàng chín chắn,khá dè dặt nhưng luôn bị đám trẻ xungquanh khiếp hãi bởi nét mặt phảng phấtdân côn đồ khiến cậu ta có một vẻ ngoàilầm lì đầy hăm dọa. Cậu ta có dáng vócmột tay đô vật, đôi vai đấu sĩ, và mộtánh nhìn đanh thép buốt thấu xương.Chúng tôi gặp gỡ nhau nhiều năm trướcnhờ một vụ thượng cẳng chân hạ cẳng tayxảy ra trong tuần đâu tiên của tôi ởtrường dòng Tên trên phố Caspe. Lần nọcha cậu ta đến đón con sau giờ tan học,

Page 335: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đi cùng là một cô bé kênh kiệu mà về sautôi được biết là em gái của Tomás. Tôibèn nảy sinh một ý tưởng tuyệt vời làthốt ra vài ba nhận định khiếm nhã về côbé, và trước khi tôi kịp chớp mắt, Tomásđã đâm bổ vào tôi, ào ào thụi như mưakhiến tôi đau nhức dễ đến vài tuần.Tomás to lớn, khỏe mạnh và hung hănggấp hai lần tôi. Trong cuộc đấu tay đôitrên sân trường, vây quanh là một đámcon trai cuồng khát những trận đấm đáđẫm máu, tôi mất một chiếc răng nhưnglại đạt được tiến bộ trong cảm nhận về tỷlệ. Tôi từ chối không kể cho cha hay cáccác tu sĩ về thủ phạm đả thương tôi đếnnhường đó. Tôi cũng không kể lại sựthực là ông bố của kẻ đã đánh tôi thậm

Page 336: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chí còn quan sát cậu con mình tẩn đốiphương nhừ tử với vẻ thích thú kích độngtột độ, hùa vào đám cổ vũ đánh nhau nhưnhững đứa trẻ khác.

“Đó là lỗi của con,” tôi nói, kếtthúc vấn đề.

Ba tuần sau Tomás đến bên tôi lúcgiờ ăn trưa. Tôi đờ người ra vì sợ. Nóđến để kết liễu mình đây, tôi nghĩ. Rồitôi bắt đầu nói lắp, nhưng sau đó tôi mauchóng nhận ra Tomás chỉ muốn xin lỗi vìtrận đòn, bởi cậu ta biết vụ đánh nhau đólà không cân sức và không cân bằng.

“Tớ mới là người có lỗi vì đã nóixấu em gái cậu,” tôi nói. “Đáng ra ngayhôm đó tớ đã phải xin lỗi rồi, nhưng vì

Page 337: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu nện tớ kinh quá, tớ chẳng nói đượcgì.”

Tomás cúi đầu, thấy xấu hổ vớibản thân. Tôi thường nhìn cái bóng dángkhổng lồ rụt rè và lặng lẽ ấy dạo quanhcác lớp học và hành lang của trường nhưmột linh hồn lạc lõng. Tất cả những đứakhác - gồm cả tôi - đều sợ cứng ngườitrước Tomás, và không một ai dám nóichuyện hay nhìn thẳng vào mắt cậu ta.Đầu vẫn cúi gằm, gần như run rẩy, Tomáshỏi liệu tôi có muốn kết bạn với cậu takhông. Tôi nói có. Tomás đưa tay ra, tôibèn nắm lấy. Cái bắt tay của cậu ta làmtôi đau điếng, nhưng tôi không chùn lại.Chiều hôm đó Tomás mời tôi đến nhàmình cùng ăn bữa vặt sau giờ học và

Page 338: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khoe với tôi bộ sưu tập những chiếc máynhỏ kỳ lạ lắp ghép từ các mẩu kim loạiphế liệu được cậu ta giữ trong phòngriêng.

“Tớ tự làm đấy,” cậu ta tự hào giảithích.

Tôi không nói một lời dù không thểhiểu những thứ đó hoạt động ra sao haythậm chí chúng là cái gì. Tôi chỉ gật đầuđầy khâm phục. Dường như cậu bạn quákhổ và cô độc này đã tự chế tạo chomình những bạn đồng hành bằng sắt thépvà tôi là con người đầu tiên được cậu tagiới thiệu với chúng. Đó là bí mật củaTomás. Tôi bèn chia sẻ bí mật của mình.Tôi kể cho cậu ta về mẹ, về chuyện tôi

Page 339: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhớ bà nhường nào. Khi tôi ngừng lời,Tomás lặng lẽ ôm chầm lấy tôi. Khi ấyhai đứa mười tuổi. Từ ngày đó trở đi,Tomás Aguilar trở thành người bạn thânthiết nhất của tôi - còn tôi là người bạnduy nhất của cậu ta.

Bất chấp vẻ ngoài hung hăng,Tomás là một người hiền lành và tốt bụngcó ngoại hình đủ sức làm hạ nhiệt cáccuộc xung đột. Cậu ta nói lắp khá nhiều,đặt biệt là khi phải nói với ai đó khácngoài mẹ hay chị mình hoặc ít nhất là tôi,điều hiếm khi xảy ra. Tomás bị thu hútbởi những thiết bị cơ khí và sáng chế lạthường, tôi mau chóng phát hiện ra cậu tathường xuyên tháo lắp tất thảy các loạimáy móc, từ máy hát cho đến máy tính,

Page 340: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhằm khám phá bí mật trong cơ cấu củachúng. Khi không ở với tôi hay làm việccho cha mình, Tomás dành hầu hết thờigian lặng lẽ trốn trong phòng riêng, thiếtkế những thiết bị quái gở đến không hiểunổi. Trí thông minh của Tomás cũngngang ngửa với tính thiếu thực tế của cậuta. Hứng thú của Tomás với thế giới thựcchỉ tập trung vào những chi tiết như việcđồng bộ hóa đèn giao thông tại Đại lộGran Vía, bí ẩn của các Đài phun nướcphát sáng ở Montjuïc, hay cơ cấu cốt yếucủa những thiết bị tự động sử dụng tạicông viên giải trí Tibidabo.

Mỗi buổi chiều sau khi xong việcở chỗ làm của bố, và đôi khi, những lúcra khỏi nhà, Tomás thường ghé qua tiệm

Page 341: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sach. Cha tôi luôn tỏ ra hứng thú trướcnhững sáng chế của Tomás, ông thườngtặng cậu ta những cuốn sổ tay về máymóc cơ khí hay các cuốn tiểu sử nhữngnhà kỹ nghệ lớn như Eiffel và Edison,những người Tomás coi là thần tượng.Nhiều năm trôi qua, Tomás trở nên vôcùng gắn bó với cha tôi và dành nhiềutháng trời với các bộ phận của một chiếcquạt máy cũ nhằm sáng chế một hệ thốngtự động có khả năng phân loại thẻ sáchtheo thư mục cho cha tôi. Đến nay cậu tađã theo đuổi dự án đó những bốn nămtrời, nhưng cha tôi vẫn không ngừng thểhiện lòng nhiệt tình trước những tiếntriển của nó, bởi ông không muốn Tomásngã lòng.

Page 342: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Lần đầu tiên giới thiệu Tomás vớiFermín, tôi rất lo không biết Fermín sẽphản ứng như thế nào với bạn tôi.

“Hẳn cậu là anh bạn sáng chế củaDaniel. Thật hân hạnh được làm quenvới cậu. Fermín Romero de Torres, cốvấn thư tịch cho tiệm sách Sempere, sẵnsàng phục vụ cậu.”

“Tomás Aguilar,” bạn tôi lắp bắp,nhoẻn cười và bắt tay Fermín.

“Xin cẩn thận, bạn tôi, bởi thứ bạncó không phải tay đơn thuần, mà là máyép thủy lực. Tôi cần những ngón tay củanghệ sĩ vĩ cầm cho công việc hiện thời.”

Tomás bỏ tay khỏi Fermín và nói

Page 343: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lời xin lỗi.

“Nào hãy cho tôi biết, cậu ủng hộđịnh lý Fermat ở điểm nào?” Fermín hỏi,xoa xoa các ngón tay.

Sau đó hai người đâm mê mảitranh luận về toán học cao cấp, thứ màtôi chẳng hiểu mô tê gì. Từ ngày đó trởđi, Fermín luôn gọi Tomás theo cáchxưng hô trang trọng, không thì là “đốctờ”, và vờ như chẳng hề để ý tới tật nóilắp của cậu chàng. Như một cách đền ơnFermín vì sự kiên nhẫn vô bờ của anh ta,Tomás đem tặng Fermín cả đống hộp sôcô la Thụy Sĩ bên trên có dán ảnh chụpnhững cái hồ xanh thăm thẳm, đàn bòdiễu hành dọc những cánh đồng rực rỡ

Page 344: Bóng hình của gió - sachvui.vn

màu xanh lá và đồng hồ chim cúc cu cầukỳ đẹp mắt.

“Anh bạn Tomás của cậu rất có tài,nhưng cậu ta thiếu động lực và sẽ thànhcông nếu có một thái độ cầu tiến hơn. Đólà cách duy nhất để tiến xa tới bất kỳđâu,” ngày nọ Fermín nói vậy với tôi.“Dù sao, đầu óc của các nhà khoa học lànhư thế. Thử nhìn Albert Einstein màxem. Cả một đống phát minh phi thường,thế mà cái đầu tiên bọn họ thấy có thểứng dụng thực tế là bom nguyên tử - màlại chẳng cần sự cho phép của ngài ấynữa chứ. Với cái bộ mặt võ sĩ kia thìTomás sẽ phải trải qua nhiều khổ ải tronggiới hàn lâm đây. Trên thế giới này đánhgiá duy nhất thu hút được phần đông dư

Page 345: Bóng hình của gió - sachvui.vn

luận là định kiến.”

Bị thôi thúc bởi ước muốn cứuTomás ra khỏi phận nghèo khó và khôngđược ai thấu hiểu, Fermín quyết địnhrằng anh ta cần phải phát triển kỹ nănggiao tiếp và xã hội tiềm tàng trong conngười bạn tôi.

“Vốn là một loài vượn, con ngườilà loài động vật xã hội, đặc trưng bởitính kết bè kết cánh, gia đình trị, thóitham nhũng lạm quyền và bơm đặt. Đó làmẫu hình tự trong bản chất cho cái gọi là'luân thường đạo lý' của chúng ta,” anh takết luận. “Nó thuần túy sinh học.”

“Anh không cường điệu lên đấychứ?”

Page 346: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đôi khi cậu thật là ngây thơ,

Daniel ạ.”

Tomás thừa hưởng ngoại hình dữdằn từ cha mình, một nhà quản lý bấtđộng sản xuất chúng có văn phòng trênphố Pelayo, gần sát trung tâm thương mạiEl Siglo xa hoa. Señor Aguilar thuộc vềdòng giống những người sở hữu loại trítuệ vượt trội, những người luôn luônđúng. Là người có niềm tin không dễchuyển dời, ngài ấy tin chắc rằng, bêncạnh mọi điều khác, đứa con trai ngài đãnhút nhát lại còn yếu kém về mặt tâmthần. Đề bù lại những thiếu sót đáng xấuhổ đó, ngài thuê đủ thể loại các gia sưvới hy vọng cải thiện cậu con trai đầu

Page 347: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lòng. “Tôi muốn mọi người phải đối xửvới con trai tôi như thể nó bị thiểu năng,có hiểu không?” tôi thường nghe ngài ấynói vậy. Các giáo viên đã cố thử hếtcách, thậm chí cả van nài, nhưng Tomáschỉ nói với họ bằng tiếng La tinh, thứngôn ngữ mà cậu không hề bị nói lắp vàphát âm trôi chảy cứ như Giáo hoàng.Chẳng sớm thì muộn tất thảy họ đều đầuhàng trong vô vọng, khiếp hãi rằngTomás rất có thể bị ám: có khi cậu tađang phun vào họ những chỉ thị của quỷdữ bằng tiếng Aram không chừng. Hyvọng duy nhất của Señor Aguilar lànghĩa vụ quân sự có thể đào tạo thằngcon ông trở thành người đàn ông thựcthụ.

Page 348: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tomás có một em gái, Beatriz. Tôithành bạn với Tomás là nhờ có cô nàng,bởi nếu không vì tôi nhìn thấy cô nàngvào buổi chiều hôm đó, cách đây rất lâurồi, nắm chặt tay cha, đợi giờ học củachúng tôi kết thúc, và không quyết địnhtung một câu đùa rất mực vô duyên vàocô nàng, thì cậu bạn tôi hẳn đã không trútlên tôi cả một cơn mưa quả đấm và tôiđã chẳng bao giờ lấy đủ dũng khí để nóichuyện với cậu ấy. Bea Aguilar là bảnsao chính xác của mẹ cô nàng và là côcon gái rượu của cha. Với mái đầu đỏrực và làn da trắng sáng, cô nàng luônbận lên người những chiếc váy rất đắttiền làm từ lụa hay len nguyên chất. Beasở hữu một vòng eo chuẩn như ma nơ

Page 349: Bóng hình của gió - sachvui.vn

canh và thường ngạo nghễ lượn lờ khắpnơi, sắm vai công chúa trong câu chuyệncổ tích của chính cô nàng. Đôi mắt củaBea có màu xanh lá phớt da trời, nhưngcô nàng cứ khăng khắng đòi mô tả chúnglà “có màu lục bảo và sa phia”. Bất chấpnhiều năm theo học trường Công giáothuộc dòng Thánh Teresa, hoặc khôngchừng đó chính là lý do, mà mỗi khi chacô nàng không để ý, Bea nốc ừng ựcrượu hồi đựng trong cốc cà phê, đi vớlụa mua từ cửa tiệm trang nhã La PerlaGris, và tự trang điểm thành như mấy nữthần điện ảnh đã đưa anh bạn Fermín củatôi vào trạng thái đê mê. Tôi không thểchịu nổi khi gặp cô nàng, và cô nàng đáptrả thái độ thù địch công khai của tôi

Page 350: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bằng những cái nhìn uể oải thờ ơ khinhthị. Bea có một gã bạn trai đang thực thinghĩa vụ quân sự ở Murcia với quân hàmthiếu úy, một gã tên Pablo CascosBuendía với mái đầu bóng nhẫy, thànhviên của đảng phát xít Falange. Gã thuộcvề một gia đình quý tộc sở hữu một loạtxưởng đóng tàu trên các đảo khắp vùngGalicia và vắng mặt dễ đến nửa thời giannghĩa vụ của mình nhờ có ông bác nằmtrong Chính quyền Quân sự. Thiếu úyCascos Buendía không bỏ phí bất cứ cơhội nào để lên lớp dạy đời về sự ưu việtcủa giống nòi và tinh thần người Tây BanNha và ngày suy tàn đang hiển lộ rõtrước mắt của đế chế Bolsevik.

“Marx chết rồi,” gã nghiêm trang

Page 351: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói.

“Ông ấy chết từ năm 1883, chínhxác là như vậy,” tôi bèn đáp trả.

“Câm ngay, thằng đần kia, nếukhông tao đá mày văng tới tận Gibraltarbây giờ.”

Đã hơn một lần tôi bắt gặp Beacười nhạt trước những điều ngớ ngẩn màbạn trai cô nàng nghĩ ra. Những lúc ấy cônàng ngước mắt hướng về phía tôi, vớicái nhìn thực khó dò. Tôi bèn cười đáplại với thái độ lịch sự tối thiểu giữa haikẻ oan cừu bất ngờ thành ra cùng phe bởilệnh ngừng bắn vô hạn định nhưng liềnđó lại quay đi nhìn ra chỗ khác ngay. Tôithà chết còn hơn thừa nhận rằng, tận sâu

Page 352: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thẳm trong lòng, tôi thấy sợ cô nàng.

Page 353: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 13

ĐẦU NĂM ĐÓ, Tomás và Fermínquyết định kết hợp trí tuệ riêng của bọnhọ vào một dự án mà, họ dự đoán, sẽgiúp cả hai chúng tôi thoát khỏi bị gọi đinghĩa vụ. Fermín, như thường lệ, khôngchia sẻ lòng hăng hái của ngài Aguilarđối với trải nghiệm nhà binh.

“Lợi ích duy nhất của nghĩa vụquân sự là nó làm bộc lộ ra số lượngnhững kẻ thoái hóa trong dân chúng,” anhta nhận định. “Và điều đó có thể khámphá ra chỉ trong vài tuần đầu tiên; chẳngcần thiết tới tận hai năm đi nghĩa vụ làm

Page 354: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gì. Quân đội, Hôn nhân, Nhà thờ và Nhàbăng: Bốn tay Kỵ sĩ Khải Huyền. Phảirồi, cứ cười đi.”

Những khuynh hướng tự do-vôchính phủ của Fermín Romero de Torresđã bị lung lay vào một chiều tháng Mườikhi mà, bởi sự trớ trêu của định mệnh,chúng tôi được một người bạn cũ viếngthăm. Hôm đó cha tôi đến tận Argentona,để trả giá một bộ sưu tập sách, tới tận tốikhuya ông mới về. Tôi phải nhận nhiệmvụ đứng quầy còn Fermín khăng khăngđòi trèo thanh như diễn viên xiếc trêndây nhằm dọn dẹp đống sách ở tầng trêncùng, cách trần nhà có vài xăng ti mét.Ngay trước giờ đóng cửa tiệm sách, khimặt trời vừa kịp lặn, khuôn mặt của

Page 355: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bernarda xuất hiện trước cửa kính trưngbày. Chị vận bộ đồ dành riêng cho ngàythứ Năm - là ngày chị được nghỉ - và vẫytay với tôi. Thấy chị tôi mừng quá, liềnra hiệu cho chị vào trong.

“Ôi trời ơi, cậu lớn quá rồi!” chịđứng ở cửa tiệm thốt lên. “Tôi hầu nhưkhông nhận ra cậu nữa... sao thế này, giờcậu là một người đàn ông hẳn hoi rồi!”

Bernarda ôm chầm lấy tôi, rỉ vàigiọt nước mắt rồi xoa nắn đầu, vai vàmặt tôi, như thể để chắc chắn rằng tôikhông bị vỡ mất bộ phận nào trong thờigian chị vắng mặt.

“Thiếu cậu căn nhà trống trải quá,cậu Daniel,” chị nói, mắt cụp xuống.

Page 356: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi cũng nhớ chị lắm, Bernarda.

Lại đây, hôn tôi một cái nào.”

Bernarda bẽn lẽn hôn lên má tôi,còn tôi chụt hai cái hôn rõ to lên hai bênmá chị. Bernarda cười. Trong mắt chị tôinhìn ra được rằng chị đang chờ lời hỏihan về Clara, nhưng tôi quyết định khônglàm thế.

“Hôm nay trông chị xinh quá, rấtthanh lịch nữa. Sao chị lại quyết địnhquá bộ qua thăm chúng tôi thế này?”

“Thực sự thì tôi đã rất muốn quathăm từ lâu rồi, nhưng cậu biết mọichuyện thế nào đấy, chúng tôi bận bùđầu, và Señor Barceló học rộng biết

Page 357: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiều là vậy nhưng cứ nhũng nhẵng khótính như đứa trẻ ấy. Cậu phải cố mà vượtqua và làm quen với mọi điều. Nhưngđiều mang tôi đến đây là, ừm, mai là sinhnhật cháu gái tôi, cái đứa từ San Adriánấy, và tôi muốn tặng con bé một món quà.Tôi nghĩ mình có thể mua cho nó mộtcuốn sách hay, có nhiều chữ và một íttranh, nhưng tôi ngốc quá mà lại chẳnghiểu gì...”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cả một bộbìa cứng tuyển tập đầy đủ các tác phẩmcủa Blasco Ibáñez đã từ trên cao bổnhào xuống, và cả cửa tiệm rung lên vớimột tiếng ầm như đạn bắn. Bernarda vàtôi ngơ ngác ngước nhìn lên. Fermínđang trườn mình xuống cầu thang, như

Page 358: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nghệ sĩ đu dây, một nụ cười bí hiểmnhoẻn lên trên mặt anh ta, hai mắt ngậptràn khát khao cuồng nhiệt.

“Bernarda, đây là...”

“Fermín Romero de Torres, cố vấnthư tịch cho tiệm sách nhà Sempere, xinsẵn sàng phục vụ, thưa bà,” Fermín tuyênbố, với lấy tay Bernarda và hôn mộtcách trịnh trọng.

“Anh hình như hiểu lầm, tôi chẳngphải bà nào cả...”

“Vậy thưa nữ hầu tước, ít nhấtcũng như vậy,” Fermín chen lời. “Tôiphải biết chứ. Tôi đã từng sánh đôi vớinhững kiều nữ tuyệt nhất trên khu

Page 359: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Avenida Pearson. Hãy ban cho tôi vinhdự được hộ tống cô tới giá sách dànhriêng cho trẻ em và thanh thiếu niên, nơimà tôi chú ý rằng, thật may mắn sao, cósẵn một bộ hợp tuyển hạng nhất của vănhào Emilio Salgari và thiên anh hùng cavề chàng hải tặc Sandokan của ông ấy.”

“Ôi, thưa anh, tôi chịu không biếtđâu, tôi không rõ về cuộc sống của nhữngngười thánh thiện. Bố của con bé từng làmột người cực tả, anh biết đấy...”

“Xin đừng lo lắng, ở đây tôi thấykhông gì khác hơn cuốn Hòn đảo bí ẩncủa Jules Verne, một tuyệt phẩm đậmchất phiêu lưu và nội dung đầy tính giáodục nữa, chứa rất nhiều thông tin khoa

Page 360: Bóng hình của gió - sachvui.vn

học.”

“Nếu anh cho là như vậy...”

Lẳng lặng theo sau hai người, tôiđể ý thấy Fermín đang mê mẩn Bernardanhường nào và Bernarda tỏ ra choángngợp nhường nào trước sự ân cần đổ ậpxuống chị từ phía người đàn ông nhỏ thócó vẻ ngoài lếch thếch với cái lưỡi dẻoquẹo của một tay rao hàng. Anh chàngngấu nghiến Bernarda bằng ánh mắt vớivẻ thèm khát như thể chị chẳng khác gìmột miếng sô cô la.

“Thế cậu thì sao, cậu Daniel? Cậuthấy thế nào?”

“Fermín Romero de Torres là

Page 361: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chàng biết tuốt ở đây. Chị cứ tin anh ấyđi.”

“Ừm, vậy tôi sẽ lấy cuốn sách vềhòn đảo, cậu làm ơn bọc nó lại giúp tôinhé. Tôi phải trả cậu bao nhiêu?”

“Ồ, chị không phải trả gì đâu,” tôinói.

“Không, không thế được, tôi khôngchịu đâu.”

“Nếu cô nương cho phép, xin đểtôi, Fermín Romero de Torres đây, trảhộ. Cô nương sẽ khiến tôi trở thànhngười đàn ông hạnh phúc nhất Barcelonanày.”

Bernarda nhìn cả hai chúng tôi.

Page 362: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chị không thốt ra nổi lời nào.

“Nghe này, tôi sẽ trả tiền cho thứtôi mua, và đây là quà tặng dành chocháu gái tôi...”

“Thôi được, vậy liệu cô nương cóthể cho phép tôi, thay vì trả tiền sách,mời cô đi uống trà chiều được không,”Fermín mau chóng chen lời, tay vuốt chotóc xẹp xuống.

“Nhận lời đi, Bernarda,” tôikhuyến khích. “Chị sẽ thích cho mà xem.Coi nào, trong khi tôi bọc cuốn sách nàylại, Fermín sẽ đi lấy áo khoác.”

Fermín quày quả vào phòng trongđể chải tóc, vẩy chút nước hoa và khoát

Page 363: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lên người chiếc áo vét. Tôi lén chuyềntay cho anh chàng vài đồng duro từ ngănkéo để tiền.

“Tôi đưa nàng ấy đi đâu đây?” anhta thì thầm, bồn chồn như một đứa trẻ.

“Nếu là tôi, tôi sẽ đưa chị ấy đếnquán Quatre Gats,” tôi nói. “Tôi biếtchắc rằng đó là một nơi may mắn chonhững gì lãng mạn.”

Tôi đưa Bernarda bọc sách vànháy mắt với chị.

“Tôi phải trả bao nhiêu đây, thưacậu Daniel?”

“Tôi không chắc nữa. Để tôi báochị sau. Cuốn sách không đề giá, tôi sẽ

Page 364: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hỏi cha tôi sau,” tôi nói dối.

Tôi dõi theo bóng họ tay trong tayrời tiệm rồi biến mất xuôi chiều con phốSanta Ana, thầm hy vọng rằng có ai đóđang trực trên thiên đường, dù chỉ mộtlần thôi, ban cho hai người họ may mắnthành đôi. Tôi treo tấm bảng hết giờ mởcửa trên cửa kính trưng bày. Tôi chỉ vừavào phòng trong một chút để soát lại sổđặt hàng của cha tôi thì chợt nghe tiếngchuông cửa leng keng. Tôi đồ rằng hẳn làFermín quên mất thứ gì đó, hoặc có thểcha tôi vừa về từ chuyến công vụ trongngày.

“Chào?”

Vài giây trôi qua, không có tiếng

Page 365: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đáp lại. Tôi tiếp tục xem lướt qua sổ đặthàng.

Tôi nghe có tiếng chân chầm chậmbước trong tiệm.

“Fermín à? Hay là cha đấy?”

Không có tiếng trả lời. Tôi nghĩmình nghe thấy một tiếng cười nghènnghẹn, bèn đóng cuốn sổ đặt hàng lại. Cólẽ là vị khách nào đó đã lờ đi tấm bảnghết giờ mở cửa. Tôi vừa định bước raphục vụ vị khách đó dù có là ai, thì chợtnghe tiếng vài cuốn sách rơi từ trên giáxuống. Tôi nuốt ực một cái. Chộp lấymột con dao rọc thư, tôi chầm chậm tiếnvề phía cửa phòng trong. Tôi chẳng dámlên tiếng tới lần thứ hai. Liền sau đó tôi

Page 366: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghe tiếng chân vang lên lần nữa, bướcđi xa dần. Tiếng chuông cửa vang lên, vàtôi cảm nhận được chút khí lạnh ngoàiphố tràn vào. Tôi he hé nhìn ra đằngtrước tiệm. Chẳng một ai ở đó. Tôi chạyvội về phía cửa trước và chốt đến hailần khóa, sau đó hít một hơi thật sâu, thấymình lố bịch và hèn nhát làm sao. Đangđịnh quay trở lại phòng trong, chợt tôichú ý thấy trên quầy thu tiền có một mẩugiấy. Tới gần hơn, tôi nhận ra đó là mộtbức hình, một tấm ảnh cũ loại được intrên bìa các tông dày. Bốn góc bức hìnhđều bị cháy xém, và hình ảnh mờ khóidường như dính đầy vết đầu ngón tay lấmchì than. Tôi xem kỹ bức hình dưới ánhđèn bàn. Trên tấm hình là một đôi trai

Page 367: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gái trẻ đang cười vào máy ảnh. Ngườicon trai không lớn hơn mười bảy mườitám là mấy, với mái tóc sáng màu và cácđường nét thanh tú, quý phái trên gươngmặt. Người con gái trông hơi trẻ hơnchút ít, nhiều lắm cũng chỉ một hai năm.Cô có làn da trắng xanh và khuôn mặtgóc cạnh bao trọn trong mái tóc ngắnmàu đen. Trông cô như đang say sưatrong hạnh phúc. Người con trai vòngcánh tay quanh eo cô gái, cô dường nhưđang thì thầm điều gì có ý chòng ghẹovào tai anh chàng. Hình ảnh ấy truyềnđến cảm giác ấm cúng và thắp lên một nụcười trên gương mặt tôi, như thể tôi vừanhận ra bạn bè cũ nơi hai người xa lạ đó.Đằng sau họ tôi nhìn ra được khung cửa

Page 368: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kính trang hoàng lộng lẫy, bày một đốngmũ thời trang kiểu cũ. Tôi tập trung nhìnvào đôi nam nữ. Từ quần áo của học tôiđoán chừng tấm ảnh phải được ít nhất hailăm hay ba mươi năm tuổi. Hình ảnh ấytràn đầy ánh sáng và hy vọng, ngập trànnhững hứa hẹn vốn chỉ tồn tại trong ánhmắt người trẻ tuổi. Lửa đã thiêu hủy gầnnhư toàn bộ khung cảnh xung quanh bứchình, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy mộtkhuôn mặt nghiêm nghị đằng sau quầytính tiền kiểu cũ, gợi lên đường nét khuônmặt lờ mờ đằng sau dòng chữ khắc trêncửa kính.

CON TRAI NHÀ ANTONIOFORTUNY

Page 369: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thành lập năm 1888

Vào cái đêm tôi trở lại NghĩaTrang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên,Isaac đã bảo tôi rằng Carax lấy họ theohọ mẹ, chứ không phải họ bố, vốn làFortuny. Cha của Carax có một tiệm mũtrên Đại lộ San Antonio. Tôi nhìn lại tấmhình đôi trẻ lần nữa và biết chắc chàngtrai đó chính là Julián Carax, anh chàngđang tươi cười với tôi từ quá khứ, khôngtài nào thấy được ngọn lửa đang dần béntới xung quanh mình.

Page 370: Bóng hình của gió - sachvui.vn

THÀNH PHỐ CỦA NHỮNG

BÓNG ĐEN

1954

Page 371: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 14

NGÀY HÔM SAU FERMÍN ĐẾNLÀM VIỆC với đôi cánh thần tình yêutrên vai, cười tủm tỉm và huýt sáo theođiệu bolero. Trong trường hợp khác, hẳntôi đã thẩm vấn về cuộc đi chơi vớiBernarda, nhưng hôm đó tôi chẳng cótâm trạng nào cho cơn bộc phát thi vị củaanh chàng. Cha tôi đã sắp xếp một cuộchẹn chuyển sách đến cho giáo sư JavierVelázquez lúc mười một giờ tại vănphòng ông ấy trong trường đại học. Chỉmỗi nghe nhắc đến cái tên của vị giáo sưcũng đủ khiến Fermín nhăn mặt, thành thửtôi đành đứng ra nhận nhiệm vụ giao

Page 372: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sách.

“Cái hạng người vô giá trị đóchẳng là gì ngoài một gã thông thái rởmđồi bại. Một tay phát xít mài-bóng-mông-đít,” Fermín tuyên bố, giương nắmđấm và làm dáng ra cái tư thế anh ta vẫndành riêng cho những lúc nổi máu báothù. “Hắn ta lạm dụng cái chức giáo sưđáng khinh của mình để dụ dỗ phụ nữ.Tôi thề hắn sẵn sàng chung đụng với cảnữ văn hào Gertrude Stein[1], đấy là nếuhắn có cơ hội.”

[1. Gertrude Stein là một nhà vănnữ người Mỹ, nổi tiếng là một ngườiđồng tính.]

“Bình tĩnh nào, Fermín. Velázquez

Page 373: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trả giá rất khá, lại luôn đặt trước nữa,với cả, ông ấy còn giới thiệu tiệm ta tớinhiều mối khác,” cha tôi nói.

“Số tiền ấy vấy máu biết bao nhiêutrinh nữ ngây thơ,” Fermín phản kháng.“Vì Chúa lòng lành, nơi đây tôi thề sẽkhông bao giờ đụng vào một cô gái vịthành niên, mà không phải vì tôi thiếuham muốn hay cơ hội. Hãy ghi nhớ trongđầu bằng những gì mọi người thấy ở tôihiện tại chẳng là gì ngoài bóng hình củachính tôi trước kia, đã từng có thời nomtôi bảnh đến mức nữ giới cứ bổ nhào vềphía tôi. Ấy thế mà, để được an toàn, haynếu tôi cảm nhận được rằng cô gái hơiquá lẳng lơ, tôi sẽ không tiến thêm bướcnữa nếu như không được thấy bất kỳ dạng

Page 374: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giấy tờ tùy thân nào, không thì cũng phảilà một tờ giấy cho phép của phụ huynh. Ítnhất ta cũng phải duy trì những chuẩnmực đạo đức nhất định.”

Cha tôi đảo mắt. “Tranh cãi vớianh thật là vô nghĩa, Fermín.”

“Hừm, tôi mà đã đúng thì chắcchắn là như thế.”

Cảm nhận được một cuộc tranhluận đang nhen nhóm, tôi vội cầm lấybọc sách, vốn tôi đã chuẩn bị sẵn từ đêmtrước - vài ba cuốn của Rilke và một bàitiểu luận ngụy tạo mà tác giả được cho làmôn đồ của Darwin, trong đó nói nhưđinh đóng cột rằng người Tây Ban Nhacó gốc gác từ một chủng loài vượn tiến

Page 375: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hóa hơn nhiều so với các bạn láng giềngngười Pháp. Khi cánh cửa đóng lại saulưng tôi, Fermín và cha tôi đang đắm sâutrong tranh luận về đạo đức.

Hôm đó là một ngày tuyệt đẹp;từng mảng trời xanh rực chói sắc xanh vàcơn gió trong như pha lê cuốn theo mùihương dịu mát mùa thu và biển cả. Tôisẽ luôn yêu thích Barcelona của thángMười. Đó là khi linh hồn của thành phốdường như tản bộ với vẻ hãnh diện nhấttrên các con phố, và ta cảm thấy mìnhthông thái hơn nhiều sau khi nhấp ngụmnước từ đài phun cổ Canaleta - dòngnước mà, một lần này trong năm, khôngsặc mùi clo. Tôi bước từng bước mạnhmẽ, luồn lách qua những người đánh

Page 376: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giày, các tay cạo giấy vừa quay về từbữa cà phê giữa sáng, quầy bán dạo vésố, và cả một vũ đoàn những người quétdọn dường như đang quyết tâm đánhbóng hết các phố, tay lăm lăm chổi nhưcầm cọ vẽ, thong thả điểm những nétchấm màu trau chuốt. Những ngày nàyBarcelona đã bắt đầu kín đầy ô tô, khitới được mốc đèn giao thông trên ngã tưở phố Balmes, tôi để ý thấy cả một lữđoàn nhân viên công sở xám xịt mặc áomưa xám màu đang chăm chăm rỏ dãinhìn một chiếc mui kín hiệu Studebakerđỏ máu giống như đang liếc mắt đưa tìnhvới một nàng mỹ nữ mặc áo ngủ tại nhàhát. Tôi xuôi chiều phố Balmes thẳngtiến đến Đại lộ Gran Vía, lần đường qua

Page 377: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đèn giao thông, ô tô và thậm chí cả mô tôba bánh. Trong một cửa kính trưng bày,tôi thấy tấm poster của hãng Philips đangloan báo về sự xuất hiện của một đấngcứu thế mới, chiếc máy thu hình. Một sốngười tiên đoán rằng chiếc máy kỳ cụcnày sẽ thay đổi cuộc sống loài ngườivĩnh viễn và biến tất thảy chúng ta thànhnhững sinh vật của tương lai, như ngườiMỹ vậy. Fermín Romero de Torres,người luôn cập nhật những công nghệtiên tiến nhất hiện thời, thì đã kịp dựđoán một kết quả buồn thảm hơn.

“Vô tuyến truyền hình, thưa cậuDaniel thân mến, là kẻ thù của Chúa trời,và tôi cam đoan với cậu rằng chỉ sau bahoặc bốn thế hệ nữa thôi con người thậm

Page 378: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chí còn chẳng biết là tự mình đánh rắmnữa. Loài người sẽ trở về sống tronghang hốc, với sự tàn bạo như ngườiTrung cổ, và với trạng thái trì độn ì chậmhơn loài sên của thế Canh Tân[2]. Thếgiới của chúng ta sẽ không bị tận diệt bởibom đạn như cánh báo chí vẫn ca thán -nó sẽ bị tận diệt bởi tiếng cười, sự tầmthường, cái kiểu đem tất thảy mọi thứ ragiễu cợt, mà lại là một trò giễu cợt tệhại.”

[2. Thế Pleistocen hay thế CanhTân là một thế địa chất, từng được tínhtừ khoảng 1.806.000 tới 11.550 nămtrước ngày nay, tuy nhiên kể từ ngày30/6/2009, thời điểm của thế này đượckéo lùi về 2,588±0.005 triệu năm.]

Page 379: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Văn phòng của giáo sư Velázquez

tọa lạc trên tầng hai của khoa Văn, tạikhu Quảng trường Đại học[3], nằm cuốihành lang gạch lát kiểu bàn cờ nhìn đếnhoa mắt dưới ánh nắng ngập bụi ào ạttrào xuống hàng hiên phía Nam. Tôi tìmthấy giáo sư đứng tại cửa một giảngđường, ông đang làm bộ vờ lắng nghemột nữ sinh viên tuy thực ra chỉ chămchăm ngắm nghía thân hình quyến rũ củacô. Nữ sinh viên bận một bộ vét đỏ thẫmkhiến mọi ánh nhìn tập trung vào chiếceo thon và làm lộ rõ những đường congcân xứng kinh điển của đôi chân bọc tấtlụa loại sang. Giáo sư Velázquez cótiếng là một chàng Don Juan; có nhữngngười mang quan điểm rằng công cuộc

Page 380: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giáo dục tình cảm cho một thiếu nữ đứngđắn không bao giờ là hoàn thiện nếuthiếu một cuối tuần thân mật tại kháchsạn nhỏ nào đó trên khu dạo chơi thuộcquận Sitges, đọc những bài thơ theo thểAlexandrine[4] song song với những lýthuyết hàn lâm lỗi lạc.

[3. Nguyên gốc: PlazaUniversidad.

4. Thể thơ Alexandrine, mỗi câucó mười hai âm tiết.]

Bản năn kinh doanh trong tôi lậptức khuyên rằng chớ có nên can thiệpcuộc trò chuyện của ông giáo, thế là tôiquyết định giết thời gian bằng cách lộttrần cô học trò bằng trí tưởng tượng. Có

Page 381: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thể cuộc đi bộ vội vã đã làm giúp khí thếtôi tăng cao, hoặc có lẽ là do cái tuổimới lớn, đấy là còn chưa kể đến thực tếlà tôi dành thời gian giữa các nàng thơ bịnhốt trong những trang sách cũ nhiều hơnlà giữa đám bạn gái bằng xương bằng thịt- những cô mà với tôi luôn là các sinhvật thuộc một tầm kém xa so với ClaraBarceló. Dù lý do có là thế nào, khi tôiliệt kê từng và mọi chi tiết trên thân thểhấp dẫn và tuyệt mỹ dưới lớp bọc quầnáo - dù chỉ được nhìn từ đằng sau, nhưngtrong đầu tôi đã hình dung ra toàn bộ vẻhuy hoàng của cơ thể ấy - tôi chợt thấymột cơn rùng mình thoáng chút tham tànchạy dọc xương sống.

“Ồ, Daniel đấy à,” giáo sư

Page 382: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Velázquez thốt lên. “Cám ơn Chúa, làcậu chứ không phải cái gã điên rồ lầntrước đến, cái gã có tên nghe cứ như tayđấu sĩ bò tót ấy. Tôi thấy gã hình nhưsay, hoặc ít ra cũng đáng vào viện tâmthần. Gã dám cả gan hỏi tôi liệu tôi cóbiết từ nguyên của từ “dương vật” bằngcái giọng mỉa mai không hợp chỗ chútnào.”

“Là vì bác sĩ đã cho anh ấy uốngmột loại thuốc liều cao. Loại gì đó để bổtrợ gan cho anh ấy.”

“Chẳng trách sao gã cứ hấm hấpsuốt ngày,” Velázquez than. “Nếu tôi làcậu, tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi dám chừnggã từng có tiền án. Mà Chúa ơi, chân gã

Page 383: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bốc mùi mới kinh chứ - ngoài kia có cảđống những tay cánh tả bẩn thỉu tẩu thoátkhỏi trại giam mà đến giờ vẫn chưa đượcthấy nhà tắm lần nào từ sau khi nền Cộnghòa sụp đổ.”

Tôi đang cố nghĩ ra lời bào chữanào đó hợp lý để đỡ cho Fermín thì chợtcô sinh viên vừa nãy còn đang nóichuyện với giáo sư Velázquez liền quaylại, và giây phút ấy cả trái đất như thểngừng quay. Tôi thấy cô mỉm cười vớimình, tai tôi liền đỏ bừng lên như lửa.

“Chào, Daniel,” Beatriz Aguilarnói.

Tôi gật đầu với cô nàng, lưỡi têcứng. Tôi nhận ra mình vừa thèm thuồng

Page 384: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cô em gái người bạn thân nhất của tôi,Bea. Người con gái duy nhất khiến tôi vôcùng kinh hãi.

“Ồ, vậy hai người biết nhau sao?”Velázquez hỏi, ra điều hứng thú.

“Daniel là bạn lâu năm của giađình em,” Bea giải thích. “Và là ngườiduy nhất đủ can đảm nói thẳng vào mặtem là đồ kiêu căng và phù phiếm.”

Velázquez nhìn tôi với vẻ kinhngạc.

“Đó là chuyện nhiều năm trướcrồi,” tôi giải thích. “Với cả tôi cũngkhông có ý như vậy.”

“Hừm, tôi vẫn đang đợi một lời

Page 385: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xin lỗi đấy.”

Velázquez cười vui vẻ và nhận lấygói sách từ tay tôi.

“Chắc tôi phải đi rồi,” ông giáo sưnói, tay mở gói sách. “Ôi, tuyệt vời.Nghe này, Daniel, nói với cha cậu là tôiđang kiếm một cuốn tên Hung thần diệtquân Moor: Tập ký sự thời kỳ đầu củaTổng tư lệnh trong cuộc chiến Marốc,tác giả là Francisco Franco Bahamonde,với lời đề tựa và chú thích của Pemán.”

“Coi như đã xong. Vài tuần nữachúng tôi sẽ thông báo lại cho ngài.”

“Vậy tôi tin ở lời cậu, còn giờ tôiđi đây. Ba mươi hai cái đầu trống rỗng

Page 386: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang đợi tôi.”

Giáo sư Velázquez nháy mắt vớitôi và biến vào giảng đường. Còn tôichẳng biết phải nhìn vào đâu.

“Nghe này, Bea, về lời xúc phạmđó, tôi xin hứa là...”

“Tôi chỉ trêu anh thôi, Daniel. Tôibiết chuyện trẻ con đó chẳng nghĩa lý gìđâu, hơn nữa, anh To má s cũng táng choanh một trận đủ rồi.”

“Giờ vẫn còn đau.”

Nụ cười của Bea dường như muốnđề nghị một lời cầu hòa, hoặc ít nhất làmột thỏa ước đình chiến.

Page 387: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Với cả, anh cũng chẳng sai, tôiđúng là có hơi kiêu căng và phù phiếmđôi chút,” cô nàng nói. “Anh không ưatôi lắm phải không, Daniel?”

Câu hỏi khiến tôi hoàn toàn bấtngờ. Hoàn toàn bất lực, tôi chợt nhận rarằng ta có thể dễ dàng từ bỏ thú oán vớingười mà trước đây ta vẫn luôn cho là kẻđịch ngay khi đối phương không còn cưxử như vậy nữa.

“Không, không phải thế đâu.”

“Tomás nói không phải là anhkhông ưa tôi, mà là vì anh không chịu nổicha tôi nên muốn tôi phải gánh chịu, bởianh không dám đối diện cha tôi. Tôichẳng trách anh đâu. Trước giờ chẳng ai

Page 388: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dám đối đầu với ông ấy.”

Hai bên má tôi như thể bị rút sạchhết máu, nhưng vài giây sau tôi thấy mìnhđang cười và gật gù. “Ai cũng có thể nóirằng Tomás còn hiểu tôi rõ hơn tôi hiểuchính mình.”

“Tôi cũng chẳng giấu được anh ấyđiều gì. Anh trai tôi nhìn thấu hết thảychúng ta, chẳng qua anh ấy chẳng bao giờnói ra điều gì. Nhưng nếu như Tomásquyết định mở miệng, cả thế giới nàychắc phải sụp đổ mất. Anh ấy rất quýanh, anh biết đấy.”

Tôi nhún vai rồi nhìn xuống.

“Anh ấy toàn nói chuyện về anh,

Page 389: Bóng hình của gió - sachvui.vn

và về cha của anh cùng với tiệm sách, vàcả người bạn đang làm cùng chỗ anhnữa. Tomás bảo anh ta là một thiên tàicần được khai quật. Đôi lúc cứ như thểanh ấy coi các anh là gia đình thực củamình, thay vì cái gia đình anh ấy có ởnhà.”

Ánh mắt tôi gặp mắt mắt của Bea:cương quyết, ngay thật, đầy bạo dạn.Chẳng biết nên nói điều gì, nên tôi chỉcười. Tôi có cám giác cô nàng đang đánhbẫy tôi về sự chân thành, và tôi quay ranhìn xuống khoảng sân bên dưới.

“Tôi không biết cô học ở đây.”

“Em đang học năm đầu.”

Page 390: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Văn học à?”

“Cha tôi nghĩ rằng khoa học khôngdành cho phái yếu.”

“Đương nhiên rồi. Quá nhiều sốmá.”

“Tôi không bận lòng lắm, bởi tôithích đọc sách mà. Với cả, ở đây ta gặpđược nhiều người thú vị lắm.”

“Như vị giáo sư Velázquez ấy hả?”

Bea trưng ra một nụ cười nhănnhở. “Dù mới đang năm nhất nhưng tôiđủ hiểu biết để thấy họ đang ào đến,Daniel ạ. Đặc biệt là loại đàn ông kiểuđó.”

Page 391: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi phân vân không rõ mình thìthuộc loại nào.

“Mà, giáo sư Velázquez là bằnghữu tốt của cha tôi. Họ đều thuộc Hiệphội bảo vệ và Phát triển Ca hài kịch TâyBan Nha.”

Tôi cố gắng ra vẻ ấn tượng. “Mộtxu hướng quý tộc. Thế còn bạn trai củacô ra sao, thiếu úy Cascos Buendía ấy?”

Nụ cười trên khuôn mặt Bea tanbiến. “Ba tuần nữa Pablo sẽ được nghỉphép về đây.”

“Cô hẳn là vui lắm.”

“Rất vui. Anh ấy là một người tốt,dù là tôi có thể mường tượng ra anh nghĩ

Page 392: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gì về anh ấy.”

Tôi ngờ lắm, tôi nghĩ thầm. Beaquan sát tôi, trông hơi có vẻ căng thẳng.Tôi đang định đổi chủ đề, nhưng cuốnglưỡi của tôi đã nhanh hơn.

“Tomás nói cô sắp kết hôn và sẽchuyển đến thành phố Ferrol.”

Bea gật đầu, mắt không chớp.“Ngay sau khi Pablo kết thúc đợt nghĩavụ quân sự.”

“Hẳn là cô thấy nóng lòng ghêlắm,” tôi nói, cảm nhận rõ chút ác ýtrong giọng mình, cái giọng xấc láo chỉcó Chúa mới biết từ đâu ra.

“Tôi không phiền, thật mà. Gia

Page 393: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đình anh ấy có nhiều tài sản, vài baxưởng đóng tàu, và Pablo sẽ phụ tráchmột trong số chúng. Anh ấy rất có tàilãnh đạo.”

“Thấy rõ mà.”

Bea cố gượng một nụ cười. “Vớicả, tôi đã ngắm Barcelona này đủ lắmrồi, sau ngần ấy năm...” Nụ cười của cônàng trông mệt mỏi và buồn buồn.

“Tôi nghe nói El Ferrol là một địađiểm quyến rũ. Đầy sức sống. Và hải sảnở đó tuyệt ngon, đặc biệt là món cuanhền nhện.”

Bea thở dài, lắc đầu. Trông cônàng như thể muốn bật khóc trong giận

Page 394: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dữ nhưng kiềm lại được vì quá kiêuhãnh. Thay vào đó cô nàng lãnh đạmcười.

“Sau mười năm anh vẫn thích xúcphạm tôi, phải vậy không, Daniel? Vậycứ việc đi, đừng nén nhịn làm gì. Đó làlỗi của tôi khi nghĩ rằng chúng ta có thểthành bạn, hoặc vờ như thế, nhưng tôiđoán chắc là tôi không được bằng anhtôi. Tôi xin lỗi vì đã phí thời gian củaanh.”

Cô nàng quay đi và bắt đầu rảobước về phía hành lang dẫn đến thư viện.Trong mắt tôi Bea dần bước ra xa dọctheo những viên đá đen và trắng lát kiểubàn cờ, bóng cô cắt xuyên những tấm rèm

Page 395: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ánh nắng rủ xuống từ cửa sổ trên hànglang.

“Bea, gượm đã.”

Tôi thầm rủa chính mình va chạytheo cô nàng. Tới giữa hành lang tôi ngănđược Bea, bèn chộp lấy tay cô. Bea némcho tôi một cái nhìn rát mặt.

“Tôi xin lỗi. Nhưng cô lầm rồi: đóchẳng hề là lỗi của cô, mà là của tôi. Tôimới là người không được bằng nhưTomás anh cô. Và nếu tôi có lăng mạ cô,đó là vì tôi ghen với gã bạn trai ngớ ngẩncủa cô và cũng bởi tôi giận rằng ngườinhư cô lại sẵn lòng theo gã tới tậnFerrol. Chẳng khác gì tới tận Congo hết.”

Page 396: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Daniel...”

“Cô đã nhầm về tôi, bởi chúng tacó thể là bạn nếu cô cho tôi cơ hội, giờđây cô biết tôi vô dụng cỡ nào rồi đó.Mà cô cũng chưa đúng về Barcelonađâu, bởi có thể cô tưởng rằng mình đãthấy tất cả, nhưng tôi dám đảm bảo rằngđiều đó không đúng. Nếu cô cho phép,tôi sẽ chứng minh cho cô thấy.”

Tôi thấy một nụ cười lóe sáng vàrồi chầm chậm, một giọt nước mắt thầmlặng dần chảy xuống dọc má Bea.

“Tốt hơn là anh đúng đi,” cô nàngnói. “Bởi nếu không, tôi sẽ bảo vớiTomás, và anh ấy sẽ vặn đầu anh ra nhưvặn nút chai đấy.”

Page 397: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chìa tay ra cho cô nàng. “Nghe

công bằng đấy chứ. Bằng hữu?”

Cô nàng chìa tay ra cho tôi.

“Thứ Sáu mấy giờ thì cô hết giờhọc?” tôi hỏi.

Bea ngại ngần trong giây lát. “Nămgiờ.”

“Đúng năm giờ tôi sẽ đợi cô tại tuviện. Và trước khi đêm tối tràn xuống tôisẽ chứng minh cho cô thấy có nhiều điềuở Barcelona mà cô chưa từng thấy, rằngcô không thể bỏ đi Ferrol với cái gã đầnđộn kia. Tôi chẳng tin cô yêu hắn đâu.Cô mà đi, những ký ức về thành phố nàysẽ truy đuổi cô và cô sẽ lìa đời trong

Page 398: Bóng hình của gió - sachvui.vn

buồn đau.”

“Anh nói cứ như đinh đóng cộtvậy, Daniel.”

Tôi, kẻ vốn chưa từng dám chắchiện tại là mấy giờ, gật đầu với niềm tinchắc của kẻ ngu dốt. Tôi đứng đó quansát Bea bước xa dần dọc theo hành langvô tận cho đến khi hình hài cô hòa quyệntrong bóng tối. Tôi tự hỏi mình đã làmcái quái gì không biết nữa.

Page 399: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 15

TIỆM MŨ FORTUNY, HAYNHỮNG GÌ CÒN LẠI CỦA NÓ, suy tàndưới chân một tòa nhà rệu rã, chật hẹp,đen kịt bồ hóng trên Đại lộ San Antoniongay gần khách sạn Plaza de Goya. Tavẫn có thể đọc những dòng chữ khắc intrên tấm cửa kính bẩn thỉu, một tấm biểnhình chiếc mũ quả dưa vẫn đang treo lơlửng phía trước tiệm, hứa hẹn những kiểumũ làm theo số đo riêng và các mẫu thờitrang nhất đến từ Paris. Cánh cửa đượcchốt kín bởi một bộ khóa ắt hẳn đã chiêmngưỡng cả thập kỷ phục vụ an nhàn khôngbị quấy nhiễu. Tôi áp trán vào tấm kính

Page 400: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trên cửa, cố nhướng mày nhòm vàokhoảng tăm tối bên trong.

“Nếu cậu đến vì muốn thuê tiệm thìngười quản lý mới đi rồi,” một giọng nóilàu bàu phía sau lưng tôi.

Người phụ nữ vừa bắt chuyện vớitôi trông phải tầm sáu chục tuổi, bà vậntrên người bộ quốc phục của tất cả cácbà góa sùng đạo. Đôi ba cái lô quấn tócthò ra khỏi chiếc khăn trùm màu hồng bàdùng để phủ trên tóc, còn đôi dép lê lótthêm miếng đệm thì hợp tông với đôi vớhồng hồng màu da người cao tới đầu gối.Tôi đoán chừng bà ta là người coi giữtrông nom tòa nhà.

“Vậy cửa tiệm này cho thuê ạ?”

Page 401: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu không đến vì muốn thuê à?”

“Không hẳn, ai mà biết được,

không chừng cháu lại có hứng thú.”

Bà trông coi khu căn hộ nhíu mày,thầm cân nhắc liệu có nên cho tôi đượcphép ngờ vực hay không. Tôi chuyểnsang nụ cười thánh thiện “độc chiêu” củamình.

“Tiệm này đóng cửa bao lâu rồiạ?”

“Liên tục suốt mười hai năm nayrồi, kể từ khi ông chủ tiệm qua đời.”

“Señor Fortuny ạ? Bà có biết ôngấy không?”

Page 402: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ta sống ở nơi này đã bốn mươi

tám năm rồi, chàng thanh niên ạ.”

“Vậy chắc bà cũng biết con traicủa Señor Fortuny.”

“Julián? À, đương nhiên là biếtchứ.”

Tôi lấy tấm ảnh cháy cạnh từ trongtúi áo ra chìa cho bà xem. “Bà có thểcho cháu biết người con trai trong ảnhliệu có phải là Julián Carax không?”

Người phụ nữ nhìn tôi ra vẻ hơingờ hoặc. Bà cầm lấy tấm ảnh nhìn mộthồi.

“Bà có nhận ra chú ấy không?”

Page 403: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Carax là họ thời con gái của mẹ

nó,” bà giải thích bằng cái giọng khôngcó chút gì là khích lệ. “Đây là Julián,chắc rồi. Ta nhớ là tóc nó rất sáng màu,nhưng đây, trong tấm ảnh này, trông tócnó thẫm hơn.”

“Vậy bà kể cho cháu về cô gáiđược không?”

“Mà cậu là ai mà hỏi thế?”

“Cháu xin lỗi, tên cháu là DanielSempere. Cháu đang cố tìm hiểu vềSeñor Carax, à, là về chú Julián.”

“Julián chuyển đến Paris, khoảngnăm 1918 hay 1919 gì đó. Cha thằng bémuốn tống nó vào quân đội, cậu hiểu đấy.

Page 404: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ta nghĩ mẹ của Julián đem nó theo để nóđược thoát khỏi cái vụ đó, tội nghiệpthằng bé. Señor Fortuny bị bỏ lại mộtmình, trong căn hộ áp mái.”

“Bà có biết chú Julián đã quay vềBarcelona lúc nào không?”

Người trông coi khu nhà lẳng lặngnhìn tôi một hồi, chẳng nói gì.

“Cậu không biết sao? Cùng năm đóJulián chết tại Paris rồi mà.”

“Xin lỗi ạ?”

“Ta bảo Julián đã chết rồi. TạiParis. Ngay sau khi nó chuyển đến đó.Đáng lẽ nó nên gia nhập quân đội thìhơn.”

Page 405: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Liệu cháu có thể hỏi sao bà biết

chuyện đó không?”

“Thế cậu nghĩ sao? Cha của nó chota biết thôi.”

Tôi chầm chậm gật đầu. “Cháuhiểu rồi, ông ấy nói là chú Julián đã quađời?”

“Thực ra thì ông già ấy chả baogiờ nói cho ta cụ thể điều gì. Một lần nọ,không lâu sau khi Julián đi, có một bứcthư chuyển đến cho thằng bé, và khi tanhắc đến chuyện đó với cha nó thì ônggià bảo ta là thằng bé chết rồi, nếu có gìđi nữa gửi đến cho nó thì ta cứ việc vứtđi. Sao cậu lại nhìn ta như thế?’

Page 406: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Señor Fortuny nói dối bà đấy.

Chú Julián không hề chết vào năm1919.”

“Cậu nhắc lại lần nữa?”

“Chú Julián sống ở Paris ít nhấtcho đến năm 1935, rồi sau đó chú ấychuyển về Barcelona.”

Khuông mặt bà trông coi khu nhàchợt bừng sáng. “Vậy Julián đang ở đây,tại Barcelona này? Thế là ở đâu?”

Tôi gật đầu lần nữa, hy vọng bàkhuyến khích tôi kể thêm.

“Ôi đức Mẹ Mary... thật là một tintuyệt vời. Hừm, đấy là nếu như nó còn

Page 407: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sống. Nó là một thằng bé đáng yêu làmsao, hơi kỳ cục và hay mơ màng, quả làcó vậy, nhưng có gì đó ở nó có thể chinhphục người ta. Nó sẽ chẳng ra cơm cháogì nếu đi lính, cái đó thì quá rõ ràng. ConIsebelita của ta thật sự thích nó. Thử hìnhdung xem, đã có lúc ta nghĩ hai đứa nósẽ cưới nhau. Ôi chuyện trẻ con.. Ta coilại tấm hình đó được không?”

Tôi đưa lại bà tấm ảnh. Người phụnữ ngắm nghía nó như thể ngắm bùa maymắn, chiếc vé giúp bà quay trờ về thuởthanh xuân. “Kỳ thật, cậu biết đấy, cứnhư thể nó vừa ở đây ngay lúc này... vậycó nghĩa cái lão khốn đó đã nói dối là nóchết rồi. Ta phải thú thực, ta chẳng hiểusao Chúa lại gửi những kẻ như vậy xuống

Page 408: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trần thế này. Mà điều gì đã xảy ra choJulián khi ở Paris? Ta dám cá nó đã kiếmđược một khoản kếch xù. Ta luôn nghĩrồi một ngày kia Julián sẽ trở nên giàucó.”

“Không hẳn, chú ấy trở thành nhàvăn.”

“Nó viết truyện ư?”

“Đại loại như thế ạ.”

“Có phải viết truyện cho đài truyềnthanh không? Ôi đáng yêu làm sao. Hừm,ta chẳng ngạc nhiên đâu, cậu biết không.Hồi bé tí nó vẫn thường kể đủ các truyệncho đám trẻ con trong khu. Vào mùa hè,đôi khi tối tối con Isabelita của ta và anh

Page 409: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chị em họ nó kéo cả hội trèo lên sânthượng nghe thằng bé kể chuyện. Mấyđứa bảo rằng Julián chẳng bao giờ lặplại một câu chuyện tới lần thứ hai. Nhưngquả là mấy chuyện đó toàn về người chếtvà các linh hồn. Ta phải nói, nó là mộtthằng bé hơi kỳ quặc. Mặc dù, với mộtngười cha như thế, thật lạ kỳ là nó chưahoàn toàn bị điên. Ta chẳng ngỡ ngàng gìkhi rốt cuộc vợ ông ta cũng bỏ đi, bởiông ta đúng là một sản phẩm khủngkhiếp. Nghe này: ta chưa từng xen vàochuyện riêng của người khác, ta thì saocũng được, nhưng cái ông già đó khôngphải là người tốt.Trong một khu căn hộchung cư chẳng gì giữ bí mật mãi đượcđâu. Ông ta đánh đập vợ, cậu biết không?

Page 410: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Lúc nào ta cũng nghe được tiếng kêu théttừ căn hộ gia đình nhà họ, và cảnh sát đãphải đến nhiều lần. Ta có thể hiểu chuyệnđôi khi một ông chồng phải đánh vợ hòngkhiến cô ta tôn trọng mình, ta không có ýrằng họ không nên thế; đời đầy những ảlẳng lơ, và những cô gái trẻ chẳng cònđược nuôi dạy cẩn thận như ngày xưa.Nhưng trường hợp này khác, hừm, ông tachỉ đơn thuần muốn đánh vợ mà thôi, đấylà nếu cậu hiểu ý ta. Người bạn duy nhấtmà người phụ nữ khốn khổ ấy từng có làmột cô gái trẻ, tên Viçenteta, sống ởphòng 4-2. Thi thoảng bà ấy trốn nhờtrong căn hộ nhà Viçenteta, để tránh bịông chồng đánh đập. Và bà ấy kể nhữngchuyện...”

Page 411: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Những chuyện như thế nào ạ?”

Người trông coi khu nhà bỗng ravẻ rất bí mật, bà nhướng mày nhìn quẩnquanh hết trái phải rồi nói. “Kiểu nhưthằng bé chẳng phải con lão bán mũđâu.”

“Chú Julián ấy ạ? Ý bà là chúJulián không phải con của ông Fortuny?”

“Đó là những gì bà người Pháp đókể cho Viçenteta, ta chẳng rõ đó là doquá đau đớn mà thành căm hận hay là cótrời mới biết được. Nhiều năm sauViçenteta mới kể lại cho ta chuyện đó,khi mà gia đình nhà làm mũ chẳng cònsống ở đây nữa.”

Page 412: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy ai là cha đẻ của chú Julián?”

“Cái bà người Pháp ấy chẳng baogiờ hé răng về chuyện đó. Có thể bà ấycũng chả biết. Cậu biết người nước ngoàihọ thế nào rồi đấy.”

“Vậy bà có cho rằng đó là lý domà ông Fortuny đánh vợ không?”

“Chúa may ra mới biết. Đã ba lầnngười ta phải đưa bà ấy vào bệnh việnđấy cậu biết không? Những ba lần. Đãthế kẻ bạo hành kia còn dày mặt nói vớimọi người rằng vợ mình mới là kẻ cólỗi, rằng bà ấy là đồ nghiện rượu, lúcnào cũng dật dờ quanh nhà vì uống quánhiều. Nhưng ta chẳng tin. Lão còn gâygổ với khắp làng xóm láng giềng. Lần nọ

Page 413: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lão còn tới cảnh sát tố cáo ông chồng quácố của ta, Chúa phù hộ linh hồn ông ấy,là ăn trộm ở tiệm của lão. Lão quan niệmrằng bất cứ ai dân miền Nam đều là đồăn không ngồi rồi và trộm cướp, cái đồlợn đó...”

“Bà có nhận ra cô gái bên cạnhchú Julián trong tấm ảnh không?”

Người trông coi khu nhà chăm chúnhìn bức hình lần nữa. “Chưa thấy conbé bao giờ. Rất xinh đấy.”

“Nhìn trong bức hình, trông có vẻnhư họ là một đôi,” tôi gợi ý, cố gắng layđộng ký ức của bà.

Bà đưa tôi lại tấm hình, lắc đầu.

Page 414: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ta chẳng biết gì về ảnh ót cả. Theo nhưta được biết thì Julián chưa từng có bạngái, nhưng ta cũng hiểu là nếu có, nócũng chẳng nói cho ta đâu. Biết được conbé Isabelita nhà ta từng dính líu vớithằng nhóc ấy cũng đã khó khăn lắm rồi...Ta biết tụi trẻ chẳng bao giờ chịu nóiđiều gì. Còn cánh già nua bọn ta thìkhông biết làm sao mà ngừng kể lể.”

“Bà có nhớ bạn bè của chú ấy, aiđó đặc biệt thường hay lui tới đây?”

Bà bác coi giữ khu nhà chỉ nhúnvai. “Hừm, lâu quá rồi còn gì. Với cả,những năm cuối còn sống tại đây Juliánchẳng mấy khi về nhà, cậu hiểu không.Nó đánh bạn ở trường, một cậu chàng có

Page 415: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuất thân từ gia đình rất khá, dòng họ nhàAldaya - chà, nhà ấy thì oách đấy. Hiệnnay chẳng ai nói về họ nữa, nhưng hồi đóthì nhắc đến họ chẳng khác gì nhắc vềhoàng gia. Vô khối tiền. Ta biết là bởi thithoảng họ lại cho xe đến đón Julián. Cậumà thấy cái xe đó thì... Thậm chí Quốctrưởng Franco cũng chẳng có nổi mộtchiếc như thế. Có hẳn tài xế, và tất thảyđều sáng loáng. Thằng Paco nhà ta, vốnbiết chút ít về xe cộ, bảo ta đó là mộtchiếc rollsroi hay cái gì đó từa tựa thế.Xe cho hoàng đế đấy.”

“Bà có biết danh xưng của ngườibạn đó không?”

“Nghe này, với một cái họ như

Page 416: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya, cần quái gì tới tên gọi nữa. Tacũng nhớ còn một cậu bạn khác, hơi bịloạn óc một chút, tên nó là Miquel. Tanghĩ hẳn thằng bé đó là bạn cùng lớp vớiJulián. Nhưng đừng hỏi ta xem họ của nólà gì hay trông nó ra làm sao.”

Chúng tôi dường như đang tiến vàongõ cụt, và tôi dần sợ rằng người phụ nữgià bắt đầu vơi dần hứng thú. Tôi quyếtđịnh hỏi theo cảm tính. “Vậy giờ còn aisống trong căn hộ gia đình nhà Fortunykhông ạ?”

“Không. Ông già kia chết mà chẳngđể lại di chúc gì, còn bà vợ, theo như tađược biết, hiện giờ vẫn đang ở tậnBuenos Aires, đám tang chồng cũng

Page 417: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không thèm về. Cũng chẳng trách.”

“Sao lại là Buenos Aires?”

“Vì bà ấy chẳng tìm được nơi nàoxa hơn nữa, ta đoán chừng vậy. Bà ấyphó thác tất cả vào tay một gã luật sư,một kẻ rất quái đản. Ta chưa từng gặphắn, nhưng con gái ta Isabelita, nó sốngtrên tầng năm, ngay dưới căn hộ nhà họ,kể rằng thi thoảng, do có trong tay chìakhóa, hắn thường đến lúc về đêm vàdành hàng giờ đi đi lại lại trong căn hộrồi mới bỏ đi. Một lần nọ con bé còn kểnó thậm chí nghe được cả tiếng giày caogót của phụ nữ. Ta phải nói gì đây...?”

“Cũng có thể là tiếng do cà kheogậy chống gì đó.”

Page 418: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bà ngây ra nhìn tôi. Hiển nhiên đó

là chủ đề nghiêm trọng với người coi sóckhu nhà.

“Vậy ngoài ra không có ai kháctừng thăm viếng căn hộ đó trong suốt baonăm nay?”

“Lần nọ có một cá nhân dị hơmnào đó đến đây, một trong số những kẻchẳng bao giờ ngưng cười, một kẻ haycợt nhả, nhưng y thì dễ nhận ra lắm. Ybảo mình đến từ đội Điều tra Tội phạm.Y muốn xem bên trong căn hộ.”

“Ông ta có nói lý do không?”

Bà trông coi khu nhà lắc đầu.

Page 419: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy bà có nhớ tên ông ta không.”

“Thanh tra viên hay gì đó. Tachẳng tin y là cảnh sát đâu. Y bốc mùigiả tạo lắm, hiểu ý ta không? Sặc mùi gìđó rất cá nhân. Ta đuổi y đi và bảo làchẳng có chìa khóa căn hộ đâu, nếu ymuốn làm gì thì hãy đi mà gọi cho tayluật sư. Y bảo sẽ còn quay lại, nhưng đếngiờ cũng chẳng thấy tăm hơi. Nhẹ nợ.”

“Liệu bà có tình cờ biết được tênvà địa chỉ của vị luật sư kia không?”

“Cậu nên hỏi ông quản lý tòa nhànày, Señor Molins. Văn phòng của ôngấy ở khá gần đây, số nhà hai mươi tám,Floridablanca, tầng trệt. Bảo ông ấy là tagiới thiệu cậu đến - ta là Aurora, cần gì

Page 420: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cứ gọi.”

“Cháu rất cảm tạ. Vậy, xin chocháu biết, thưa Doña Aurora, hiện giờ cóphải là căn hộ nhà Fortuny hoàn toàntrống không?”

“Không, chẳng trống không đâu, vìtrước giờ chẳng ai đến đó lấy bất cứ thứgì đi từ khi ông già kia lìa đời. Thithoảng nó còn bốc mùi nữa. Ta dámchừng trong căn hộ đấy đầy chuột, tin tađi.”

“Bà có nghĩ ta nên vào đó ngó quakhông? Không chừng lại tìm được thôngtin gì đó gợi mở về tình trạng hiện tại củachú Julián.”

Page 421: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ôi không, ta không thể làm thế.Cậu phải xin phép Señor Molins, ông ấymới là người phụ trách.”

Tôi láu lỉnh cười với bà. “Nhưnghẳn là bà vẫn giữ chìa khóa chính, cháuđoán chừng. Tuy bà bảo người kia là bàkhông muốn vào đó... nhưng đừng nóivới cháu là bà không tò mò muồn biếttrong đó có gì.”

Doña Aurora liếc mắt nhìn tôi.

“Cậu đúng là đồ quỷ sứ.”

***

CỬA CĂN HỘ CỌT KẸT MỞ RANHƯ TẢNG ĐÁ BỊT HẦM MỘ vớimột tiếng rên rỉ bất chợt, phì ra một

Page 422: Bóng hình của gió - sachvui.vn

luồng khí hôi hám tối đen. Tôi đẩy cánhcửa trước vào trong phòng, phát hiện raở đó một hành lang ngập trong bóng tối.Nơi này thật ngột ngạt và nồng vị ẩm ướt.Những sợi tơ nhện nặng trĩu cáu bụi bẩnlửng lơ khắp trên trần nhà như nhữngmảng tóc bạc. Gạch lát nền vỡ nát baophủ bởi thứ gì đó trông giống như tro tàn.Tôi cũng để ý tới những dấu vết trônggiống dấu chân người hướng vào bêntrong căn hộ.

“Ôi đức Mẹ lòng lành!” bà bác coigiữ khu nhà làu bàu. “Ở đây còn nhiềuphân hơn cả trong chuồng gà nữa.”

“Nếu bà ngại, thì để cháu đi mộtmình,” tôi nói.

Page 423: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thế thì chẳng vừa ý cậu quá rồicòn gì. Thôi nào, cậu đi trước, ta theosau.”

Hai chúng tôi đóng cửa lại phíasau lưng và đứng đợi tại tiền sảnh mộtlúc cho tới khi mắt quen dần được vớibóng tối. Tôi có thể nghe được sự run sợtrong hơi thở của bà coi giữ khu nhà vàngửi ra mùi chua từ mồ hôi của bà. Tôithấy mình chẳng khác gì một tên trộm mộ,linh hồn bị đầu độc bởi lòng tham và dụcvọng.

“Này, đó là tiếng gì thế?” bà trôngcoi khu nhà e ngại cất tiếng hỏi. Có congì đó vỗ cánh trong bóng tối, như bị làmphiền bởi sự hiện diện của chúng tôi. Tôi

Page 424: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ mình vừa thoáng thấy một cái bóngtrắng nhờ đu đưa ở nơi cuối hành lang.

“Chim bồ câu,” tôi nói. “Có lẽchúng vào qua chỗ bị vỡ trên kính cửa sổvà làm tổ ở đây.

“Cái thứ chim xấu xí đó khiến taghê người,” bà bác coi giữ thốt lên. “Màchúng nó thải phân cứ như chẳng còn cóngày mai vậy.”

“Đừng lo, Doña Aurora, chúng chỉtấn công ta khi đói thôi.”

Chúng tôi đánh bạo dấn thêm vàibước cho đến khi tới được gần hết hànhlang, nơi có một phòng ăn mở ra phíaban công. Còn nhìn rõ được một chiếc

Page 425: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bàn tồi tàn trên phủ lớp vải tả tơi trônggiống vải liệm hơn là khăn trải bàn. Bốnchiếc ghế để đó như để canh xác chết,cùng với vài ba tủ kính cáu bụi đangcanh giữ bộ đồ ăn: cốc chén và bộ uốngtrà. Trong góc phòng là một chiếc pianotủ đứng cũ kỹ trước đây từng thuộc vềmẫu thân của Carax. Các phím đàn đãđen kịt vì cáu bẩn, những mấu nối hầunhư chẳng thấy đâu dưới từng mảng bụi.Một chiếc đi văng có vỏ bọc dài, mòn xơchỉ đang dần mục rỗng nằm ngay cạnhban công. Kế đó là một chiếc bàn cà phêbên trên yên vị một đôi kính đọc sách vàcuốn Kinh Thánh bọc da sáng màu, bốngóc dát vàng, loại ấn bản thường dùng đểlàm quà cho trẻ nhỏ vào lần đầu tiên nó

Page 426: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được ban thánh lễ. Cuống Kinh Thánhvẫn còn đang kẹp dở dây đánh dấu sách,một mẩu dây màu đỏ thẫm.

“Nhìn kìa, cái ghế đó là nơi ônggià được tìm thấy sau khi chết. Bác sĩbảo ông ta ở đó cũng phải hai ngày rồi.Ra đi như thế thật là buồn, như một conchó ấy, chỉ có một mình. Không hẳn làông ta chẳng đáng bị thế, nhưng mà dùsao…”

Tôi tiến đến gần chiếc ghế nơi ôngFortuny đã qua đời. Kế bên cuốn KinhThánh là một chiếc hộp nhỏ đựng nhữngtấm ảnh đen trắng, ảnh chân dung studiokiểu cũ. Tôi quỳ xuống để nhìn cho rõ,hơi sợ không muốn chạm phải những tấm

Page 427: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ảnh đó. Dù cảm thấy mình như đang bángbổ ký ức của một ông già đáng thương,nhưng sự tò mò trong tôi đã chiến thắng.Tấm ảnh đầu tiên chụp đôi vợ chồng trẻvới một đứa con trai chừng bốn tuổi làcùng. Tôi nhận ra cậu bé qua ánh mắt.

“Nhìn nay, họ đây rồi. SeñorFortuny hồi còn trẻ, và đây…”

“Chẳng phải chú Julián không cóanh chị em gì hay sao?”

Bà trông coi khu nhà nhún vai,đoạn thở dài. “Ta nghe nói bà vợ bị sẩythai một lần vì những trận đòn của ôngchồng, nhưng ta chịu không biết đâu.Người ta thích đồn thổi mà, nhỉ? Nhưngta thì không. Ta chỉ biết là có lần Julián

Page 428: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kể với bọn trẻ trong khu nhà là nó có mộtđứa em gái chỉ mình nó thấy được. Rằngthằng bé thấy em mình từ trong gương đira cứ như được tạo bằng không khí ấy, vàcon bé sống cùng với quỷ Satan trongmột cung điện ở tận dưới đáy hồ. ConIsabelita nhà ta vì thế mà mơ thấy ácmộng cả tháng trời. Đầu óc thằng bé đóđôi khi thực là thiếu lành mạnh.”

Tôi liếc sang phía bếp. Trên cánhcửa sổ nhỏ nhìn vào phía sân trong khunhà, có một chỗ kính bị vỡ, tôi nghe rõmồn một tiếng vỗ cánh run rẩy đầy thùđịch của bọn bồ câu ở bên kia tấm kính.

“Tất cả các căn hộ ở đây đều cócấu trúc như nhau chứ ạ?” tôi hỏi.

Page 429: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Những phòng nhìn ra phố thìgiống nhau. Nhưng cái phòng này ở trêntầng áp mái, nên nó hơi khác một chút.Có bếp và phòng giặt quay ra nhìn vàophía sân trong. Xuôi hành lang này có baphòng ngủ, và một phòng tắm ở tận trongcùng. Trang trí qua loa thêm một chút,trông sẽ vừa mắt lắm, tin ta đi. Căn hộnày trông từa tựa như chỗ con Isabelitanhà ta đang ở - nhưng đương nhiên, giờnó y hệt một cái nhà mồ.”

“Bà có biết phòng nào là phòngcủa chú Julián không?”

“Phòng đầu tiên là phòng ngủ lớn.Phòng tiếp theo thì nhỏ hơn. Có lẽ cănphòng ấy, đoán chừng là vậy.”

Page 430: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi đi dọc theo hành lang. Lớp sơntrên tường đã bong tróc từng mảng nhỏ.Ở nơi cuối hành lang, cửa phòng tắmđang hé mở. Một người mặt trông cứ nhưchằm chằm nhìn tôi. Đó có thể là gươngmặt tôi, hoặc cũng có thể là gương mặtngười em gái đang sống trong gương củaJulián. Khi tôi đến gần hơn, khuôn mặt ấyrút lui về với bóng tối. Tôi cố sức mởcánh cửa thứ hai.

“Nó khóa rồi,” tôi nói.

Người coi giữ nhìn tôi. “Nhữngcửa này không thể nào có khóa,” bà nói.

“Cái này thì có.”

“Vậy hẳn là ông già Fortuny đã đặt

Page 431: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thêm một cái khóa vào đây rồi, bởi vì tấtcả các căn hộ khác trong tòa nhà nàyđều…”

Tôi nhìn xuống và chú ý thấy códấu chân dẫn đến cánh cửa bị khóa. “Cóai đó đã tới căn phòng này,” tôi nói,“dạo gần đây thôi.”

“Đừng dọa ta,” người coi giữ khunhà nói.

Tôi đi tới cửa phòng tiếp theo. Nókhông có khóa. Cánh cửa mở ra kèm theomột tiếng cọt kẹt gỉ sét ngay lúc tôi vừachạm vào. Giữa căn phòng là một cáigiường cũ nát rộng khoảng bốn tấmposter, vẫn còn bừa bộn. Ga trải giườngđã ngả vàng, y chang một tấm vải liệm,

Page 432: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một cây thánh giá đặt ngay trên đầugiường. Căn phòng cũng có tủ gồm nhiềungăn kéo bên trên đặt một chiếc gươngnhỏ, một chậu rửa mặt, bình đựng nước,và ghế ngồi. Một cái tủ bày đồ, cửa đểhé, đứng dựa sát vào tường. Tôi đi vòngqua giường, tiến tới chiếc bàn mặt thủytinh đặt ngay cạnh đó , dưới lớp thủy tinhlà ảnh chụp của ông bà, cố cụ, những tấmthiệp đám tang, và cả vé số. Trên bàn đặtmột chiếc hộp nhạc bằng gỗ được khắcchạm và một đồng hồ bỏ túi, vĩnh viễnđông cứng vào lúc tám giờ năm phút. Tôithử lên dây cót chiếc hộp nhạc, nhưngchạy được sáu nốt nhạc thì giai điệu tắtnghẽn. Mở ngăn kéo của chiếc bàn cạnhgiường, tôi tìm được một bao kính trống

Page 433: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rỗng, một cái bấm móng tay, một chairượu bẹt, và một cái mề đay hình ĐứcMẹ Lộ Đức. Chẳng còn gì khác.

“Chắc chắn đâu đó phải có chìakhóa vào phòng bên,” tôi nói.

“Chắc là ông quản lý giữ thôi.Này, ta nghĩ tốt nhất chúng ta nên đi ra.”

Đột nhiên tôi nhìn xuống cái hộpnhạc. Tôi liền mở tung nắp hộp ra, và tạiđó, chèn cứng giữa cơ cấu bánh răng, tôitìm thấy chiếc chìa khóa óng vàng. Tôilấy chìa khóa ra, hộp nhạc lập tức khôiphục lại giai điệu leng keng của nó. Tôinhận ra đó là một bản của Ravel.

“Đây chắc hẳn là chìa khóa phòng

Page 434: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bên.” Tôi cười với bà coi giữ khu nhà.

“Nghe này, nếu căn phòng ấy bịkhóa, hẳn phải có một lý do nào đó.Thậm chí cũng là vì tôn trong những kýức của...”

“Nếu bà muốn thế, xin cứ đợi cháuở dưới căn hộ của bà, Doña Aurora.”

“Cậu đúng là quỷ sứ mà. Đượcrồi. Muốn thì cứ mở đi.”

Page 435: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 16

MỘT LÀN HƠI LẠNH THỔIQUA LỖ KHÓA, liếm qua những ngóntay khi tôi tra chìa khóa. Cái chìa khóamà Sefior Fortuny đã lắp vào căn phòngtrống của con trai mình to gấp ba lần cáikhóa trên cửa chính. Dofía Aurora lo âunhìn tôi, cứ như thể chúng tôi sắp mởchiếc hộp Pandora.

“Phòng này quay về phía trướcngôi nhà chứ ạ?” tôi hỏi

Bà bác coi giữ lắc đầu. "Có mộtcửa sổ nhỏ, để thông gió. Nó hướng vềphía sân."

Page 436: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi đẩy cửa vào phía trong. Một

khoảng tối mịt mùng không thấu mở ratrước mắt chúng tôi, ánh sáng lay lắt từphía sau gần như chỉ đủ gãi ngứa chomàn đêm. Cửa sổ nhỏ trông ra khoảnhsân bị những tờ giấy báo ngả vàng bịtkín. Tôi xé chúng ra, liền đó một tia sángyếu ớt đâm xuyên qua bóng tối.

“Ôi, chúa Giê-su, đức Mẹ Mary,thánh Joseph ơi!” bà bác coi giữ khu nhàlầm bầm.

Cả căn phòng tràn lan những câythánh giá. Thánh giá treo khắp trên trầnnhà, lủng lẳng dưới những sợi dây, phủkhắp bốn bức tường, bị đinh ghim chặt.Có hàng tá thánh gái. Ta có thể cảm thấy

Page 437: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng giăng khắp mọi ngóc ngách, đượckhắc bằng dao trên đồ gỗ, được cạothành vệt trên gạch lát sàn, được quệt từsơn đỏ trên các mặt gương. Những dấuchân dẫn chúng tôi tới cảnh cửa giờ thấyrõ lớp bụi sàn xung quanh chiếc giườngtrống huếch, chỉ là một bộ xương toàndây thép và gỗ mọt ruỗng. Cuối cănphòng, bên dưới cửa sổ, là một chiếcbàn có nắp cuộn đang đóng kín, trên nócbàn găm một bộ ba cây thập ác kim loại.Tôi khẽ khàng mở nắp bàn ra. Khôngthấy có bụi kẹt tại mối nối giữa các thanhgỗ, điều đó khiến tôi đoán chừng cái bànnày ắt hẳn đã được mở ra mới gần đâythôi. Nó có sáu ngăn kéo. Các khóa đã bịbẩy tung. Tôi soát kỹ từng ngăn một.

Page 438: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trống rỗng.

Tôi quỳ xuống ngang chiếc bàn vàlần rờ ngón tay lên những dấu khắc phủlên mặt bàn, tưởng tượng ra hình ảnh đôitay của Julián Carax đang nguệch ngoạcnhững dòng ấy, các chữ viết tượng hìnhmà ý nghĩa đã hoàn toàn mờ tối theo thờigian. Trong hộc bàn, tôi để ý có mộtchồng vở viết và một chiếc lọ đầy chậtbút chì, bút mực. Tôi rút ra một cuốn vởxem liếc qua. Vô số hình vẽ cùng các từngữ lẻ. Bài tập toán. Những cụm từ, lờitrích dẫn không có liên hệ với nhau, rútra từ trong sách. Các bài thơ viết dở. Tấtcả các cuốn vở đều từa tựa nhau. Mộtvài hình vẽ lặp đi lặp lại từ trang nàysang trang khác, mỗi hình chỉ khác đi đôi

Page 439: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chút. Tôi bị ấn tượng bởi hình phác mộtngười đàn ông trông như tạo ra từ lửa.Một hình khác trông có vẻ là thiên thầnhoặc một con bò sát nào đó quấn lấy câythánh giá. Những hình phác thô ám chỉtới một toàn nhà hoang đường kiỳ dị,đang dệt với những ngọn tháp và vòmcung tựa như của thánh đường. Từng nétbút đầy tự tin cho thấy một năng khiếunhất định. Chàng trai Carax tỏ ra là mộthọa sĩ đầy hứa hẹn, nhưng chẳng bức vẽnào trong này tiến xa hơn ngoài phácthảo.

Tôi vừa định đặt cuốn vở cuốicùng lại vị trí cũ mà không cần xem quathì chợt thứ gì đó tuột khỏi những tranggiấy rơi xuống chân tôi. Đó là bứa hình

Page 440: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mà trong đó tôi nhận ra chính cô gái đãxuất hiện trong bức hình kia - bức hìnhchụp tại chân tòa chung cư này. Cô gáiđang làm dáng tại một khu vườn xa hoa,và xa xa sau các ngọn cây, chỉ vừa đủthấy, là hình dáng tòa nhà tôi đã thấytrong các bức phác thảo của chàng thiếuniên Carax. Tôi nhận ra nó ngay tức thì.Đó là tòa biệt thự với cái tên Thầy DòngTrắng, nằm trên đại lộ Tibidabo. Đằngsau tấm hình là câu đề tặng chỉ nói đơngiản một điều:

Penélope, người yêu anh.

Tôi cất bức hình vào trong túi áo,đóng nắp bàn lại, và cười với bà trôngcoi khu nhà.

Page 441: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thấy đủ chưa?” bà hỏi, vẻ bồnchồn muốn rời khỏi đây.

“Gần hết,” tôi đáp. "Trước đây, bàcó nói rằng ngay sau khi chú Julián rờiđi Paris, có một bức thư gửi cho chú ấy,nhưng cha chú ấy bảo bà nám nó đi.”

Bà trông coi khu nhà do dự đôichút, rồi gật đầu: "Ta để phong thư tạingăn kéo chiếc tủ chia ngăn tại tiền sảnh,phòng trường hợp ngày nào đó bà ngườiPháp kia quay lại đây. Hẳn nó vẫn còn ởđó.”

Chúng tôi quay lại chiếc tủ chiangăn và mở ngăn kéo đầu tiên. Mộtphong thư màu nâu vàng nhạt nằm ngaytrên bộ sưu tập những chiếc đồng hồ

Page 442: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chết, khuy cúc và đám đồng xu đã thôikhông còn là tiền pháp định từ hai chụcnăm về trước. Tôi cầm chiếc phong bìlên kiểm tra.

“Bà đã đọc nó chưa ạ?”

“Cậu nghĩ ta là hạng người gì?”

“Cháu không có ý xúc phạm. Màđiều đó cũng khá tự nhiên thôi, tùy theotrường hợp, vì bà cho rằng chú Julian đãqua đời…"

Bà trông coi khu nhà bèn nhún vai,nhìn xuống đất và bắt đầu bước về phíacửa. Tôi lợi dụng khoảnh khắc ấy nhétbức thư vào trong túi áo vét của mình.

“Nghe này, ta không muốn cậu hiểu

Page 443: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lầm đâu," bà ta nói.

“Đương nhiên không rồi, thế bứcthư nói gì vậy?”

“Một lá thư tình. Kiểu như mấytruyện ngắn trên đài phát thanh, có điềubuồn hơn, câu hiểu không, vì thực ra đọcnó lên nghe thật lắm. Tin ta đi, khi đọcnó ta đã rơi lệ đấy.”

“Bà dạt dào tình cảm quá, DoñaAurora.”

“Còn cậu đúng là đồ quỷ sứ.”

***

CŨNG BUỔI CHIỀU HÔM ĐÓ,sau khi nói lời từ biệt với Doña Aurora

Page 444: Bóng hình của gió - sachvui.vn

và hứa sẽ cập nhật cho bà thông tin cuộcđiều tra của tôi về Julián Carax, tôi bènđi tìm người quản lý khu nhà chung cư.Señor Molins đã từng có những ngàytháng tươi đẹp hơn nhưng giờ đây ôngđang sống vất vưởng trong một vănphòng tầng trệt bẩn thỉu trên phốFloridablanca. Dù vậy, Molins vẫn làmột cá nhân vui vẻ, biết tự hài lòng vớichính mình. Miệng ông ta như dính liềnvới điếu xì gà hút dở trông cứ tưởng mọcra từ chòm ria mép. Thưc khó mà đoánông ta đang ngủ hay đang thức, vì ông tathở nghe cứ như người ta đang ngáy. Máitóc Molins bóng nhẫy và nhẵn lì ở phíatrên trán, và đôi mắt híp tịt của ông ta rõlà lanh lợi. Bộ vét của ông ta chắc không

Page 445: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bán được hơn chục đồng peseta ở chợ Encantes Flea, nhưng ông bù lại cho bộvét đó bằng một chiếc cà vạt sặc sỡ sắcmàu nhiệt đới. Xét theo vẻ ngoải của khuchung cư, hẳn không còn gì nhiều để màquản lý nữa, ngoại trừ đám sâu bọ vàmạng nhện của một Barcelona bị quênlãng.

"Chúng tôi đang trong quá trìnhsửa sang lại cho mới,” ông ta biện giải.

Để phá tan bầu không khí đóngbăng, tôi nhắc đến tên Doña Aurora cứnhư đang nói về một người bạn lâu nămcủa gia đình mình.

“Hồi còn trẻ bà ấy trông được mắtlắm,” đó là lời nhận xét của Molins.

Page 446: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Với thời gian bà ấy dần héo tàn, nhưngtôi cũng có còn được như hồi trước đâu.Chắc cậu không tin, chứ hồi bằng tuổicậu tôi đẹp như thần Adonis. Bọn con gáicứ gọi là quỳ gối cầu xin được tôi ngóngàng đôi chút, hoặc là được có con vớitôi. Trời ạ, thế kỉ 20 này chẳng có cáiquái gì cả. Tôi có thể làm gì cho cậu đây,chàng trai?”

Tôi trình bày với ông ta một câuchuyện ít nhiều hợp lý về mối liên hệ họhàng xa xôi với gia đình Fortuny. Saunăm phút chuyện trò, Molins lê thân vềcái tủ ngăn chặt kín của mình và đưa tôiđịa chỉ của tay luật sư phụ trách tất tậtmọi thứ liên quan đến Sophie Carax,thân mẫu của Julián.

Page 447: Bóng hình của gió - sachvui.vn

"Để tôi xem nào... José María

Requejo. Số năm mươi chín, phố LeónXIII. Nhưng một năm chúng tôi chỉ gửithư cho nhau có hai lần qua một hòm thưtại bưu điện chính nằm trên tuyếnLayetana.”

“Ngài có biết Señor Requejo?”

“Thi thoảng tôi cũng nói chuyệnvới thư kí của ông ta qua điện thoại.Thực tế là bất kỳ sự vụ nào liên quan đếnông ta đều được giải quyết qua thư, vàthư ký của tôi lo chuyện đó. Nhưng hômnay cô ấy đang ở tiệm làm tóc. Cánh luậtsư giờ chẳng còn thời gian cho nhữngcuộc đàm phán đối mặt nữa rồi. Chẳngcòn người đàn ông lịch lãm nào trong cái

Page 448: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngành ấy nữa.”

Mà dường như cũng chẳng có địachỉ đáng tin cậy nào còn lại nữa. Nhìnthoáng qua vào tờ chỉ dẫn địa điểm trênbàn của ông quản lý cũng đủ chứng thựcđiều tôi đang ngờ vực địa chỉ của cái taycó vẻ là luật sư kia, Señor Requejo,không hề tồn tại. Tôi nói điều này chongài Molins, ông đón nhận cái tin ấy nhưthể đó là một trò đùa.

“Trời, tôi ngỡ ngàng quá!” ông tacười. “Tôi nói gì đây? Đúng là lừa đảo.”

Người quản lý duỗi lưng dựa vàoghế và lại khịt ra những tiếng khò khìnghe như ngáy.

Page 449: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Liệu ngài có biết địa chỉ của hòmthư đó không?”

“Theo như trên thẻ ghi địa chỉ thìnó là số 2837, nhưng thực tình tôi khôngđọc nổi các con số của cô thư ký đâu.Mà tôi chắc rằng cậu cũng hiểu đấy, phụnữ đâu có giỏi tính toán. Điều mà họ giỏilà...”

“Liệu tôi có thể xem tấm thẻ?”

“Được thôi. Xin cứ tự nhiên.”

Ông ta đưa cho tôi tấm thẻ địa chỉ,tôi liền nhìn vào. Những con số trên đókhá ngay ngắn và rõ ràng. Số hiệu hòmthư là 2321. Tôi thấy rợn người khi nghĩđến những con số thanh toán ắt đã bay

Page 450: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biến vào trong hòm thư ấy.

“Ngài có thường xuyên dao du vớiSeñor Fortuny lúc ông ấy còn sinh thờikhông?” tôi hỏi.

“Cũng tàm tạm. Ông ấy thuộc loạikhá khổ hạnh. Tôi nhớ là khi biết đượcbà vợ người Pháp đã bỏ rơi ông ấy, tôicó rủ ông ấy đi kiếm mấy ả bán hoa cùngvài tay bằng hữu, gần thôi, tại một trungtâm rất oách tôi được biết nằm kế bên vũtrường La Paloma. Chỉ là muốn ông ấyvui lên thôi mà. Chỉ có thế. Và cậu biếtkhông? Ông ấy chẳng thèm nói chuyệnvới tôi, thậm chí chào qua lại trên phốcũng không, như thể tôi là vô hình ấy.Cậu coi đó là như thế nào?”

Page 451: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Khá ngạc nhiên. Vậy ngài còn cóthể cho tôi biết thêm điều gì khác về giađình Fortuny? Ngài có còn nhớ kha khávề họ không?”

“Thời ấy khác bây giờ,” ông ta lầmrầm vẻ lưu luyến. "Thực tế thì tôi chỉbiết ông cụ Fortuny, người sáng lập racái tiệm mũ ấy. Còn về cậu con trai,chẳng có nhiều để nói. À, bà vợ, bà ấyquả là rất đẹp. Phụ nữ phải thế chứ. Lạicũng đoan trang nữa. Bất chấp tất thảymọi lời đồn thổi và chuyện ngồi lê đôimách...”

“Kiểu như tin đồn rằng chú Julíanthực ra không phải con trai của ôngFortuny?”

Page 452: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu nghe điều đó từ đâu?”

“Thì tôi đã nói rồi, tôi cũng là họhàng với họ mà. Chẳng điều gì giữ kínmãi được.”

“Không lời đồn nào trong đó từngđược minh chứng.”

“Nhưng người ta đã rỉ tai nhau nhưthế,” tôi nói bằng giọng khích lệ.

"Người đời nói quá nhiều. Loàingười chẳng phải có gốc gác từ lũ khỉđâu. Mà là từ bọn vẹt.”

“Vậy người ta đã nói gì?”

“Cậu có thích uống chút rượu rumkhông? Nó là rượu Cuba, như tất thảy

Page 453: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những điều tốt đẹp đủ giết được ta.”

“Không cảm ơn, nhưng tôi sẽ tiếpchuyện ngài. Trong lúc đó, ngài có thểnói cho tôi biết...”

***

Antoni Fortuny, được mọi ngườiquen gọi là người bán mũ, gặp SophieCarax vào năm 1889 trên bậc tam cấpnhà thờ Barcelona. Anh ta đang trênđường trở về sau khi thực hiện một lờithề với Thánh Eustace - trong tất cảcác thánh, Thánh Eustace được coi làvị cần mẫn và ít kiểu cách nhất trongviệc ban phát phép mầu liên quan đếnchuyện tình yêu. Antoni Fortuny, đãqua tuổi ba mươi và là một chàng độc

Page 454: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thân kinh niên, đang tìm một cô vợ, anhta muốn lấy Sophie ngay lập tức.Sophíe là một phụ nữ người Pháp hiệnsống tại khu nhà trọ dành riêng chothiếu nữ trên phố Riera Alta, cô nhậnlàm gia sư nhạc và dạy đàn piano chocon cái một trong những gia đình danhgiá nhất Barcelona. Cô chẳng có giađình hay tài sản để dựa vào, chỉ có tuổitrẻ và nền tảng giáo dục âm nhạc côđược nhận từ cha - vốn là nghệ sĩ pianotại một nhà hát ở Nimes - trước khi ôngqua đời vì bệnh lao năm 1886. AntoniFortuny, mặt khác, lại là người đàn ôngđang trên con đường tiến đến thịnhvượng. Anh ta vừa mới thừa kế cơ sởkinh doanh của cha mình, một tiệm mũ

Page 455: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khá có tiếng tăm nằm trên Đại Lộ SanAntonio, nơi Antoni học được nghiệpkinh doanh và mơ ước rồi một ngày kiasẽ chỉ dạy cho chính con trai mình.Antoni thấy Sophie Carax mỏng manh,xinh đẹp, trẻ trung, dễ bảo, và có vẻ dễdàng làm mẹ. Vậy là Thánh Eustace đãgia ơn. Sau bốn tháng trời Antoni kiêntrì theo đuổi, Sophie đã chấp nhận lờicầu hôn của anh. Señor Molins, ngườivốn luôn là bạn của ông cụ Fortuny, đãcảnh báo Antoni rằng anh ta đang kếthôn với một người xa lạ. Ông nói rằngtuy Sophie có vẻ là một cô gái ngoanhiền, nhưng cuộc hôn nhân này có vẻquá thuận lợi cho cô ta, và rằng Antoninên chờ ít nhất một năm... Antoni

Page 456: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fortuny đáp rằng anh ta đã biết hếtmọi điều cần biết về vợ chưa cưới củamình. Những điều khác còn lại, anh takhông thấy đáng quan tâm. Hai ngườicử hành hôn lễ tại Thánh đường Pinovà dự định dành ba ngày trăng mật tạicon suối khoáng thuộc khu nghỉ dưỡngven biển Mongat gần đó. Vào buổi sángtrước khi họ lên đường, người bán mũđã hỏi Señor Molins, một cách lén lút,để được chỉ dẫn về những bí mậtchuyện phòng the. Molins châm chọcbảo anh ta đi mà hỏi vợ ấy. Đôi uyênương quay trở lại Barcelona chỉ sauhai ngày. Hàng xóm láng giềng kể rằngSophie đã khóc rấm rứt lúc về tới khuchung cư. Nhiều năm sau Viçenteta thề

Page 457: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng đã nghe Sophie kể lại như sau:rằng người bán mũ chẳng thèm đụngđến một ngón tay lên người cô và khicô cố quyến rũ chồng, anh ta chửi cô làđồ điếm và nói mình thấy ghê tởmtrước sự tục tĩu của cái thứ cô ta đangmời gọi. Sáu tháng sau, Sophie thôngbáo với chồng rằng cô đang có mang.Con của một người đàn ông khác.

Antoni Fortuny đã từng chứngkiến cha mình đánh mẹ vô số lần khôngđếm xuể nên cũng thực hiện cái hànhđộng anh ta cho rằng nên làm. Anh tachỉ dừng lại khi sợ rằng chỉ bồi thêmmột cú nữa thôi là giết chết vợ. Bấtchấp những trận đòn, Sophie nhấtquyết không khai ra danh tính cha của

Page 458: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đứa trẻ. Dùng lý luận của mình để xemxét vấn đề, Antoni Fortuny quyết địnhrằng đó hẳn là ác quỷ, bởi đứa con đólà tội lỗi, mà tội lỗi thì chỉ có mộtngười cha ác quỷ mà thôi:quỷ Satan.Đoán chắc theo suy nghĩ rằng ác quỷđã lẻn vào nhà và chui vào giữa hai đùivợ mình, người bán mũ bắt đầu treothánh giá khắp mọi nơi: trên các bứctường, trên tất thảy các cánh cửa trongmọi căn phòng, cả trên trần nhà. KhiSophie phát hiện chồng mình rải thánhgiá khắp nơi trong phòng ngủ nơi côđang bị giam hãm, Sophie dần pháthoảng, và, nước mắt ròng ròng, hỏichồng liệu có phải anh ta đã nổi điên.Mù quáng vì điên giận, Antoni liền

Page 459: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quay ra đánh đập vợ. “Một con điếmcũng như bao con điếm khác," anh tachửi rủa khi ném vợ mình ra chỗ chiếunghỉ, sau khi quất thắt lưng chán chêlên người cô. Ngày tiếp theo, khi AntoniFortuny mở cửa căn hộ của mình để đixuống tiệm mũ, Sophie vẫn nằm vật ởđó, máu khô bết đầy mình và run lậpcập vì lạnh. Các bác sĩ không thể hoàntoàn cải thiện được những vết nứt trêntay phải cô. Sophie Carax không baogiờ còn có thể chơi piano được nữa,nhưng cô vẫn sinh ra được một bé traimà sau này cô đặt tên Julián theo tênngười cha cô đã mất của khi còn quánhỏ - cũng như tất thảy những gì tốtđẹp trong cuộc đời cô. Fortuny đã cân

Page 460: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhắc việc quẳng vợ ra khỏi nhà nhưnglại sợ tiếng xấu lan truyền sẽ không tốtcho công việc kinh doanh. Sẽ chẳng aimua mũ từ một gã đàn ông bị vợ cắmsừng - hai thứ đó không thể đi được vớinhau. Kể từ ngày đó, Sophie bị tốngvào một căn phòng tăm tối, lạnh lẽo tậncuối cùng căn hộ. Chính tại đó cô đãsinh con nhờ sự trợ giúp của hai ngườiláng giềng. Mãi ba ngày sau đó Antonimới quay về nhà. “Đứa con trai này làdo Chúa đã ban cho anh,” Sophie lêntiếng. "Nếu anh muốn trừng phạt bất cứai, hãy giáng xuống tôi đây, xin đừnglàm hại sinh linh vô tội này. Thằng bécần một ngôi nhà và một người cha. Tộiác của tôi không phải là của thằng bé.

Page 461: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi van cầu anh hãy thương hại lấy mẹcon tôi.”

Những tháng đầu tiên thực vôcùng vất vả cho hai người. AntoniFortuny đã giáng cấp vợ mình xuốngtới mức người hầu. Họ hầu như khôngbao giờ chung giường hay bàn và rấthiếm khi trao đổi ngôn từ trừ khi giảiquyết một số vấn đề nội trợ. Mỗi thángmột lần, thường là trùng với ngày trăngrằm, Antoni Fortuny thường xuất hiệntại cửa phòng Sophie lúc rạng đông và,chẳng nói một lời, đâm sầm vào vợ cũcủa mình với sự hung hăng nhưngchẳng chút kỹ năng. Hòng tận dụng hếtmức những giây phút thân mật hiếm hoinhưng thô bạo này, Sophie nỗ lực

Page 462: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chiếm lấy trái tim chồng bằng cách thìthầm những lời lẽ yêu thương và cốvuốt ve anh ta. Nhưng người bán mũvốn chẳng phải loại người ưa những gìphù phiếm, nên sự háo hức ham muốncũng bốc hơi nhanh chóng chỉ sau vàiphút, thậm chí vài giây. Những cuộcchiếm đoạt ấy không đem lại đứa trẻnào. Sau vài năm, Antoni Fortuny thôihẳn, không bao giờ còn đến phòng ngủcủa Sophie nữa và bắt đầu có thói quenđọc kinh Phúc âm cho đến tận gầnsáng, tìm trong đó chút khuây khỏa chonhững dày vò trong tâm hồn.

Với sự giúp đỡ của kinh Phúc âm,người bán mũ nỗ lực nhen nhóm trongmình chút trắc ẩn với đứa trẻ có đôi

Page 463: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mắt sâu thẳm vốn thích gây trò cười vềđủ mọi thứ và sáng chế ra những bónghình tại nơi hoàn toàn chẳng có bóngnào. Nhưng bất chấp mọi nỗ lực, AntoniFortuny vẫn không sao cảm thấy cậu béJulián là máu thịt của mình, cũngchẳng thể nhận ra chút dáng dấp nàocủa mình trong thằng bé. Julián, vềphần mình, cũng chẳng hề tỏ ra hứngthú với mũ mão hay trong việc học giáolý. Trong suốt kỳ Giáng sinh cậuthường giải khuây bằng cách thay đổivị trí những hình hài nhỏ xinh trongkhung cảnh Thánh Đàn[1] và sáng tạolại kịch bản trong đó Cậu bé Giê-su bịba tên đạo sĩ từ phương Đông đến bắtcóc với những ý đồ hiểm ác. Cậu mau

Page 464: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chóng mê cuồng việc vẽ tranh thiênthần mang răng sói và sáng tác nhữngcâu chuyện về lũ linh hồn đội mũ trùmđầu bỗng đâu nhảy ra từ các bức tườngvà ăn sạch ý tưởng của mọi người nhânlúc họ say ngủ. Theo thời gian ngườibán mũ đánh mất hết hy vọng trongviệc dạy dỗ uốn nắn thằng bé theochính đạo. Thằng bé chưa bao giờ làmột đứa nhà Fortuny và sẽ không baogiờ. Julián kiên định rằng cậu chánngấy trường học và về nhà với nhữngcuốn vở đầy chật hình vẽ các loại sinhlinh quái đản, những con rắn to cócánh, những tòa kiến trúc như nhữngsinh vật sống, có thể đi lại và nuốtchửng những người đang không chút

Page 465: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghi ngờ. Khi ấy đã quá rõ ràng rằngnhững gì huyền ảo và sáng tạo là thứhấp dẫn cậu bé hơn nhiều so với thựctại xung quanh. Trong tất thảy nhữngthất vọng dồn chất suốt cuộc đời mình,không gì làm thương tổn AntoniFortuny hơn đứa con trai mà quỷ dữ đãgửi đến hòng nhạo cợt anh ta.

[1. Cảnh Chúa Giê-su ra đời tạimáng cỏ.]

Ở tuổi lên mười, Julián tuyên bốcậu muốn trở thành một họa sĩ, giốngnhư Velázquez[2]. Cậu mơ ước được dấnthân vào những bức vẽ mà bậc thầy hộihọa kia không thể thực hiện lúc sinhthời bởi vì, Julián chỉ ra, ngài ấy đã

Page 466: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phải nhận vẽ quá nhiều bức chân dungmất thời giờ cho những thành viênhoàng gia vốn chậm phát triển trí não.Càng khiến cho vấn đề trầm trọng hơn,Sophie, có lẽ vì muốn làm dịu nỗi côđơn và nhung nhớ về cha mình, đãquyết định dạy con trai chơi piano.Julián, đứa trẻ vốn yêu âm nhạc, nghệthuật và tất thảy những thứ gì khôngđược coi là thực tế trong thế giới conngười, mau chóng lĩnh hội được nhữngnguyên lý cơ bản của hòa âm và kếtluận rằng cậu thích tự sáng tác nhữngbản nhạc riêng của bản thân hơn là bắtchước theo sách nhạc. Khoảng thờigian đó Antoni Fortuny vẫn nghi ngờrằng cái phần thiếu hụt trong nhận

Page 467: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thức của thằng bé là do tác động củachế độ ăn uống, vốn bị ảnh hưởng nặngnề bởi khiếu nấu ăn Pháp của mẹ nó.Thời đó phổ biến một kiến thức rằngnăng lượng thừa mứa trong thực phẩmlàm từ bơ là nguyên nhân dẫn đến bănghoại đạo đức và thiếu hụt trí thôngminh. Thế là Antoni cấm Sophie khôngbao giờ được nấu ăn với bơ nữa.Nhưng kết quả hoàn toàn không nhưAntoni đã đoán chờ.

[2. Diego Rodriguez de Silva yVelázquez (6/6/1599-6/8/1660): họa sĩngười Tây Ban Nha, là họa sĩ đứng đầutại triều đình của Vua Felipe IV.]

Năm lên mười hai Julián bắt đầu

Page 468: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mất niềm hứng thú sôi nổi đối với hộihọa và Velázquez, nhưng niềm hy vọngnhen nhóm trong tim người bán mũchẳng tồn tại được bao lâu. Julián bỏmặc giấc mơ cọ vẽ là vì một thói tậtcòn nguy hại hơn nhiều. Cậu khám phára thư viện trên phố Carmen, thế là bấtcứ khoảng thời gian nào được phép rờitiệm mũ cậu dành hết cả cho việc thămviếng thánh địa của sách và ngấunghiến hàng tập hàng tập tiểu thuyết,thơ ca và lịch sử. Trước ngày bướcsang tuổi mười ba , cậu tuyên bố mìnhmuốn trở thành như ai đó tên là RobertLouis Stevenson, hiển nhiên là một gãnước ngoài. Người bán mũ nhận địnhrằng may ra thì thằng bé sẽ trở thành

Page 469: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một gã thợ mỏ. Vào thời điểm ấy anhtin chắc con trai mình chỉ là một đứangớ ngẩn.

Hằng đêm Antoni Fortuny thườngquằn quại trên giường vì tức giận vàbức xúc, không ngủ được lấy một chútnào. Trong sâu thẳm trái tim, Antoniyêu đứa trẻ ấy, anh ta tự nhủ mình nhưthế. Và mặc dù thị kia không đáng chútnào, Antoni cũng yêu cái kẻ dâm đãngđã phản bội anh ta ngay từ ngày đầutiên. Anh ta yêu thị với tất cả tâm hồn,nhưng theo cách của mình, vốn là cáchđúng đắn. Tất cả những gì Antoni cầuxin ở Chúa là hãy cho anh ta thấy rằngba người bọn họ có thể có hạnh phúc,tốt nhất là theo cách của anh ta. Antoni

Page 470: Bóng hình của gió - sachvui.vn

van xin Ngài hãy ban một tín hiệu, mộtlời thầm thì, một mẩu vụn từ hiện hữucủa Ngài. Chúa, với sự hiền minh vôbiên, và có lẽ bị choáng ngợp bởi dòngdòng thác lũ những lời khẩn cầu rừkhắp mọi linh hồn khổ đau, đã khônghồi đáp. Trong khi Antoni Fortuny đangchìm đắm trong ăn năn và ngờ vực, thìở phía bên kia tường, Sophie từ từ héoúa, đời cô vốn đã chìm đắm trong mộtbiển tuyệt vọng, cô độc và mặc cảm tộilỗi. Cô không yêu người đàn ông mìnhđang phục vụ, nhưng cô cảm thấy mìnhthuộc về anh ta, và cái lựa chọn bỏchồng, ôm đứa con của anh ta đi tớimột nơi khác dường như nằm ngoài tầmý niệm của cô. Cô cay đắng nhớ về

Page 471: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người cha thực sự của Julián, và rốtcuộc trở nên căm ghét người đó cùngtất thảy những gì người đó đại diện.Trong cơn tuyệt vọn , cô bắt đầu cãi lạiAntoni Fortuny. Những lời thóa mạ vàtố cáo lạnh sắc phi khắp căn hộ nhưdao bén, phập thẳng vào bất kỳ ai chenvào đường bay của chúng, thường thìđó là Julián. Về sau người bán mũchẳng bao giờ nhớ nổi chính xác lý domình đánh vợ. Anh ta chỉ nhớ được cơnđiên giận và sự nhục nhã. Sau đóAntoni thường tự thề rằng chuyện nàysẽ không bao giờ lặp lại nữa, rằng nếucần thiết, anh ta sẵn lòng tự nộp mìnhcho giới chức trách và nhốt mình lạitrong tù.

Page 472: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Antoni Fortuny đã chắc lòngrằng, với sự trợ giúp của Chúa, rồi anhsẽ trở thành một người đàn ông tốt hơncha mình. Nhưng chẳng sớm thì muộn,những nắm đấm của anh ta lại một lầnnữa giáng lên làn da nhạy cảm củaSophie, và với thời gian Fortuny cảmthấy nếu anh ta không thể sở hữu vợmình như một người chồng, thì anh tasẽ làm thế như một tên bạo ngược.Theo cung cách đó, một cách thầmlặng, gia đình Fortuny mặc cho nhữngnăm tháng trôi đi, khóa kín trái tim vàlinh hồn mình tới mức mà, vì giữ yênlặng quá nhiều, họ quên đi những từngữ giúp biểu lộ cảm xúc thật sự củabản thân và từng thành viên trong gia

Page 473: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đình dần trở thành những kẻ xa lạchung sống dưới cùng một mái nhà,cũng như vô vàn gia đình khác trongthành phố rộng lớn này.

***

Khi tôi trở về tiệm sách thì đã quáhai rưỡi chiều. Tôi vừa bước vào,Fermín liền tặng tôi một cái nhìn châmchọc từ trên đầu thang, nơi anh chàngđang lau bóng một bô tuyển tập bốnmươi sáu cuốn Tiểu thuyết Lịch sử củaDon Benito.

“Tôi thấy ai trước mắt thế này?Chúng tôi cứ nghĩ giờ cậu phải lênđường đến Tân Thế giới rồi ấy chứ,Daniel.”

Page 474: Bóng hình của gió - sachvui.vn

"Tôi bị vướng vài chuyện trên

đường đi. Cha tôi đâu rồi?”

“Vì cậu mãi chẳng thấy về, ngài ấyđã đi giao nốt mấy đơn hàng còn lại rồi.Ngài ấy dặn tôi bảo cậu là chiều nay ngàiđịnh sẽ tới Tiana để tính gía cho bộ sưutập tư nhân của một góa phụ. Thân phụcủa cậu đúng là cáo đội lốt cừu đấy nhá.Ngài ấy bảo không cần đợi ngài ấy về màcứ đóng cửa tiệm đi.”

“Cha tôi có khó chịu không?”

Fermín lắc đầu, đoạn leo dầnxuống bậc cầu thang với sự lanh lẹ củaloài mèo.

“Không hề. Cha cậu là một vị

Page 475: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thánh. Với cả, ngài ấy rất vui vì thấy cậuđang hẹn hò với một thiếu nữ.”

“Gì cơ?”

Fermín nháy mắt với tôi rồi chépmôi.

“Ôi, tay quỷ nhỏ này, ra trước giờcậu vẫn giấu tiệt nghề gì đấy! Mà gái thếnào chứ, hả? Đủ hấp dẫn để gây tắcđường. Mà lại tầng lớp thế cơ chứ. Nhìnbiết ngay nàng ấy toàn theo học trườngxịn, dù vậy nàng ấy đúng là có lửa trongmắt... Nếu Bernarda không cướp mất tráitim này, và tôi vẫn chưa kể cho cậu tất cảvề cuộc hẹn hò của chúng tôi thì phải -có đầy tia lửa tóe ra từ đôi mắt ấy, tôibảo với cậu nhé, tia lửa ấy, giống như

Page 476: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lửa hiên hoan trong Lễ Hội Đêm Hèấy...”

“Fermín," tôi chen lời. "Anh đangnói cái gì vậy?”

“Thì về vị hôn thê của cậu.”

“Tôi làm gì có vị hôn thê nào,Fermín.”

“À, giới trẻ các cậu giờ đây gọi họlà bất cứ thứ gì, bánh đường, hay là...”

“Fermín, anh làm ơn lên lại dâycót trong đầu được không? Anh đang nóivề gì vậy?”

Fermín Romeo de Torres nhìn tôichưng hửng.

Page 477: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Để xem nào. Chiều nay, tầm một

tiếng hoặc tiếng rưỡi trước, một cô nànglộng lẫy đã ghé qua hỏi thăm cậu đấy.Cha cậu và tôi, người phục vụ cậu đâylúc ấy đang có mặt, và tôi dám đảm bảonhé, không có lấy mảy may ngờ vực, rằngcô nàng không phải hồn ma gì sất. Tôithậm chí còn có thể mô tả mùi thơm từngười cô nàng. Oải hương, nhưng ngọtngào hơn. Cứ như một chiếc bánh nhânđường nhỏ xinh vừa ra khỏi lò ấy.”

“Thế chiếc bánh nhân đường nhỏxinh ấy có bảo cô ấy là vị hôn thê của tôikhông?”

“Hừm, không nhiều lời như vậyđâu, nhưng đại khái cô nàng cười bẽn

Page 478: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lẽn, đấy là nếu cậu hiểu ý tôi, và nói rằngchiều thứ Sáu này sẽ gặp cậu. Tất cảnhững gì chúng tôi làm là cộng hai vớihai lại thôi.”

“Bea...” tôi lầm rầm.

“Vậy là nàng ta có thực,” Feminthở phào nói.

“Phải, nhưng cô ấy không phải bạngái tôi.”

“Hừm, nếu vậy, tôi không biết cậucòn chần chờ gì nữa.”

“Cô ấy là em gái của TomásAguilar.”

“Bạn cậu, tay sáng chế?”

Page 479: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi gật đầu.

"Lại càng thêm động lực. Dù có là

cháu gái Giáo hoàng, cô nàng quá nóngbỏng. Tôi mà là cậu, tôi đã sẵn sàngrồi.”

“Bea có vị hôn phu rồi. Một taythiếu úy đang thực hiện nghĩa vụ quânsự.”

Fermín cáu tiết thở dài. "A, quânđội, cơn tàn hại và chốn nương náu củanhững bản năng linh trưởng hạ đẳng nhất.Dù sao cũng hay, vì bằng cách này cậucó thể cắm sừng cho hắn mà chẳng cầnphải áy náy gì.”

"Anh mê sảng rồi, Fermín. Bea sẽ

Page 480: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kết hôn ngay khi anh chàng kia kết thúcđợt nghĩa vụ quân sự.”

Fermín cười khẩy vào mặt tôi."Buồn cười là cậu lại nói thế, vì như tôicảm nhận thì cô nàng không như vậy đâu.Tôi không cho rằng quả bí ngô ấy sẵnsàng chịu chui đầu vào rọ sớm thế đâu.”

“Anh thì biết gì nào?”

“Về phụ nữ và những vấn đề trầntục khác, nhiều hơn đáng kể so với cậuđấy. Freud đã nói, phụ nữ muốn những gìhoàn toàn ngược lại với điều mà họ nghĩhoặc nói rằng họ muốn, và nếu cân nhắcđôi chút, ta sẽ thấy cái thói đó cũngchẳng tệ lắm, bởi thậm chí còn nhiềubằng chứng hơn rằng đàn ông chuyên

Page 481: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phản ứng trái ngược, bất tuân theo mệnhlệnh của cơ quan sinh dục và tiêu hóa.”

“Đừng lên lớp tôi nữa, Fermín, tôithấy được kiểu nói chuyện này đi tới đâurồi. Nếu anh có gì để nói thì cứ nói luônđi.”

“Được, vậy, nói tóm lại: không cólấy khúc xương nào của một cô vợ-ngoan-hiền-dễ-bảo trên cơ thể tuyệt trầncủa nàng ấy đâu.”

“Không có ư, vậy kỹ năng chuyênmôn của anh dò được ra cô ấy có loạixương nào trong người thế?”

Fermín sán lại gần hơn, chuyểnsang tông giọng cẩn mật. "Loại nồng

Page 482: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiệt," anh chàng nói, nhướng đôi lôngmày đượm chút sắc thái kỳ bí. "Và cậucó thể đoán chắc tôi nói như vậy với hàmnghĩa ngợi khen.”

Như thường lệ, Fermín luôn đúng.Cảm thấy bị thất thế, tôi quyết định rằngtấn công là mẫu thức tuyệt nhất củaphòng thủ. "Nói đến chuyện nồng nhiệt,kể cho tôi về Bernarda xem nào. Liệu cóhay không một cái hôn rồi đây?”

“Đừng lăng mạ tôi, Daniel. Nhắclại cho cậu nhớ rằng cậu đang nói chuyệnvới một tay lão luyện trong nghệ thuậtquyến rũ đấy, và cái trò hôn môi ấy chỉdành cho bọn gà mờ với mấy lão giàchân đi dép lê thôi. Những người phụ nữ

Page 483: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thực sự phải được chinh phục từng chútmột. Tất thảy đều thuộc phạm trù tâm lýhọc, như một trận thư hùng tuyệt hảo lúcđấu bò khi đấu sĩ một mình đối mặt đểtiêu diệt con bò.”

“Nói cách khác, chị ấy phủi anhđi.”

“Người phụ nữ có khả năng chối từFermín Romeo de Torres này vẫn cònchưa ra đời đâu. Vấn đề là, đàn ông ấy, ởđây phải quay lại với Freud - và xin lỗivề phép ẩn dụ này - đàn ông, họ nónghực lên như bóng đèn ấy: đỏ rực chỉtrong nháy mắt và lạnh ngắt trở lại tronggiây lát. Phụ nữ thì khác - và so sánh nàythuần túy khoa học - họ nóng dần lên như

Page 484: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thanh sắt vậy, từ từ, với nhiệt lượng thấp,như một món hầm ngon tuyệt. Nhưng rồi,một khi đã nóng lên, chẳng gì có thể ngăncô nàng lại. Y chang những lò luyện thépở đỉnh Vizcaya ấy."

Tôi đánh giá cao cái lý thuyếtnhiệt động học của Fermín. “Có phải đólà những gì anh đang làm với Bernarda?Nung nóng một thanh sắt?”

Fermín nháy mắt với tôi. "Ngườiphụ nữ đó là núi lửa gần tới lúc phuntrào rồi, với dòng dục tình như nhamthạch nóng chảy nhưng trái tim thì lại làcủa thiên thần,” anh chàng nói, liếm môi."Nếu tôi phải thiết lập một mối liên hệsong song thực sự, nàng ấy gợi nhớ về cô

Page 485: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gái da màu quyến rũ ở Havana, người vôcùng mộ đạo và tôn thờ những vị thánhcủa mình. Nhưng, vì sâu thẳm trong lòngtôi là một người theo típ truyền thốngkhông thích lợi dụng điểm yếu của nữgiới, nên tôi tự thỏa lòng với một nụ hôntrong sáng lên má. Tôi không việc gìphải vội, cậu hiểu chứ? Thảy những điềutuyệt vời đều phải đợi chờ. Ngoài kia cónhững kẻ quê mùa tưởng rằng nếu chạmđược vào mông một phụ nữ và cô takhông phàn nàn thì tức là hắn câu đượccô ta rồi. Bọn gà mờ. Trái tim giới nữ làmê cung những điều tinh tế khó dò, quáthách thức đối với cái đầu thô lậu củacánh đàn ông kẻ cướp. Nếu cậu thực sựmuốn sỡ hữu một người phụ nữ, cậu phải

Page 486: Bóng hình của gió - sachvui.vn

suy nghĩ như nàng, và điều đầu tiên phảilàm là giành được tâm hồn nàng. Còn lạithì, cái sự ấp ôm ngọt ngào mềm mạicướp đi ý thức và đức hạnh của cậu ấy,nó là phần thưởng kèm theo.”

Tôi vỗ tay vả long trọng trước bàidiễn thuyết vừa nghe. "Anh đúng là mộtnhà thơ, Fermín."

“Không, tôi ủng hộ triết gia Ortegavà tôi là người thực dụng. Thơ ca toànnói dối, theo cái lối xấu xa đáng yêu củariêng nó, và điều tôi nói đây còn thựchơn một lát bánh mì với cà chua. Ngàitriết gia đã nói đúng điều này: hãy chỉcho tôi một gã Don Juan rồi tôi sẽ chỉcho bạn một kẻ thất bại trá hình. Điều tôi

Page 487: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhắm đến là sự lâu dài, bền vững. Hãylàm chứng rằng tôi sẽ khiến Bernarda trởthành nếu không phải một phụ nữ trungthực, bởi nàng vốn đã như vậy rồi, thìcũng là một phụ nữ hạnh phúc.”

Tôi gật đầu cười. Nhiệt tình củaanh chàng quả là đầy sức lây truyền, vàcách chọn từ ngữ đã tiến bộ vượt bậc."Hãy chăm sóc chị ấy, Fermín. Hãy làmthế vì tôi. Bernarda có trái tim vàng, vàchị ấy đã phải chịu quá nhiều thất vọngrồi.”

“Cậu nghĩ tôi không nhìn ra điềuđó sao? Nó được viết cả lên mặt cô ấy,như một con dấu của cộng đồng góa phụvì chiến tranh. Tin tôi đi: Trong mấy

Page 488: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuyện này tôi kinh nghiệm đầy mình.Tôi sẽ khiến người phụ nữ này hạnh phúcvô bờ bến dẫu cho đó là điều cuối cùngtôi từng làm trên thế gian này.”

“Tôi có lời đảm bảo của anh rồiđấy chứ?”

Anh chàng dang tay với phong tháiđiềm tĩnh của một hiệp sĩ dòng Đền. Tôinắm lấy bàn tay ấy.

“Phải, lời đảm bảo của FermínRomeo de Torres.”

***

HÔM ĐÓ SÁCH BÁN RẤTCHẬM, gần như chỉ có vài ba ngườilùng sách. Thấy tình hình như vậy, tôi gợi

Page 489: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ý Fermín nghỉ cho hết ngày.

“Đi đi, đi kiếm Bernarda rồi đưachị ấy tới rạp chiếu phim hay đi ngắmhàng trưng bày trên phố Puertaferrissa,tay trong tay nhé, chị ấy thích như thếlắm.”

Fermín không ngần ngại nhận lờiđề nghị của tôi rồi vội vã lao vào phòngtrong đặng chải chuốt vẻ ngoải, trong ấyanh chàng để sẵn đống quần áo để thayvà đủ loại nước hoa cũng như kem thoanhét trong túi nhỏ cá nhân dễ thườngkhiến cả Veronica Lake cũng phải ghentị. Khi xuất hiện, trông Fermín chẳngkhác gì siêu sao điện ảnh, có điều phảinhẹ dễ hơn cả ba chục kí. Anh chàng bận

Page 490: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bộ com lê vốn là của cha tôi cùng mộtcái mũ phớt quá khổ dễ đến vài cỡ, vấnđề được anh chàng giải quyết bằng cáchnhét mấy cuộn giấy báo trong vành mũ.

“À này, Fermín. Trước khi anhđi... tôi muốn nhờ anh một việc.”

“Đừng nói gì nữa. Cậu cứ ra lệnh.Tôi đã sẵn sàng rồi.”

“Tôi muốn anh giữ điều này là bímật giữa hai chúng ta, OK? Không mộtlời với cha tôi.”

Fermín cười rạng rỡ. "A, cậuchàng tinh quái tính làm gì với cô nàngđó, phải không?”

"Không. Chỉ là vấn đề đáng tò mò

Page 491: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thôi. Chuyên môn của anh đấy.”

“Hừm, tôi cũng biết nhiều về cáccô gái. Tôi bảo cậu thế là bởi nếu có bấtcứ thắc mắc về kỹ thuật thì cậu biết hỏiai rồi đấy. Đảm bảo riêng tư. Gặp nhữngvấn đề như thế thì tôi chẳng kém gì bácsĩ cả. Không cần phải cả thẹn”

“Tôi sẽ nhớ điều đó. Giờ điều tôimuốn biết ai là người sỡ hữu hòm thưtrước bưu điện chính trên Đại lộ ViaLayetana. Số hiệu 2321. Và, nếu có thể,ai ra đó thu nhập thư từ hằng ngày. Anhnghĩ xem có giúp được tôi một taykhông?”

Fermín dùng bút bi viết lại số hiệulên lòng bàn chân mình, dưới lớp tất.

Page 492: Bóng hình của gió - sachvui.vn

"Dễ ợt. Tất thảy các cơ quan chính

quyền đều không cưỡng lại nổi tôi đâu.Cho tôi vài ngày rồi tôi sẽ cung cấpthông báo đầy đủ cho cậu.”

“Đồng ý là không nói gì với chatôi chứ”

“Đừng lo. Tôi sẽ im lặng nhưtượng Nhân sư.”

“Tôi thực cảm tạ. Giờ thì đi đi,mau lên, hãy có những giây phút đẹp đẽnhé.”

Tôi nói lời tạm biệt với lối chàoquân đội và nhìn anh chàng ra đi hớn hởnhư một chú trống đang trên đường đếnchuồng gà mái.

Page 493: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín vừa mới đi được hơn năm

phút thì tôi nghe tiếng chuông leng kengở cửa ra vào bèn ngẩng đầu lên khỏinhững cột số và dấu má. Một người đànông vừa bước vào, giấu mình đằng sauchiếc áo mưa xám và mũ phớt. Gã ta cóbộ râu con kiến và đôi mắt xanh vô cảm.Gã ta cười như một tay bán hàng lưuđộng, một nụ cười gượng gạo. Tôi thấytiếc vì Fermín không ở đây lúc này, bởianh chàng là chuyên gia trong việc đuổikhéo những tay hàng rong bán long nãokèm những thứ rác rưởi khác mỗi khi bọnhọ luồn được vào cửa tiệm, Vị kháchvừa vào nở nụ cười ngọt xớt với tôi, hờhững cầm một cuốn sách từ chồng xếpcạnh cửa ra vào đang chờ được sắp xếp

Page 494: Bóng hình của gió - sachvui.vn

và định giá. Mọi thứ ở gã đều truyền đạtthái độ khinh khỉnh với thảy những điềugã thấy. Ông thậm chí không định bán chotôi một "buổi chiều tốt lành”, tôi nghĩ.

“Nhiều chữ quá ha?”gã nói.

“Đó là sách mà; chúng thường cókha khá chữ bên trong. Tôi có thể làm gìcho ngài không?”

Gã đàn ông đặt cuốn sách trở lạichồng, lãnh đạm gật đầu và làm ngơ câuhỏi của tôi. "Ta nói việc đọc là dành chomấy kẻ dư quá nhiều thời gian và chẳngcó gì làm. Như đàn bà ấy. Những ngườinhư chúng ta phải làm việc, thì giờ đâucho mấy trò kiểu cách. Chúng ta quá bậnrộn mưu sinh rồi. Cậu có đồng ý không?”

Page 495: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đó chỉ là một quan điếm. Ngài có

phải đang tìm kiếm thứ gì đó cụ thểchăng?”

“Đó không phải một quan điểm.Đó là sự thật. Đó chính là vấn đề với cáiđất nước này: người ta không muốn làmviệc. Có quá nhiều kẻ lang thang vô côngrồi nghề khắp nơi. Cậu có đồng ýkhông?”

“Tôi chịu thôi, thưa ngài. Có lẽ. Ởđây, ngài thấy đó, chúng tôi chỉ bánsách.”

Gã đàn ông tiến về phía quầy tínhtiền, mắt đảo quanh khắp tiệm, đôi lúcdừng lại nhìn tôi. Vẻ ngoài và phong thái

Page 496: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của gã dường như mơ hồ quen thuộc, dùtôi không thể nói tại sao. Điều gì đó ở gãgợi tôi nhớ đến những nhân vật vẽ trongcác bộ bài kiểu xưa hay đại loại gì đóhay được cánh bói toán sử dụng, một bảnin lấy thẳng ra từ những trang trong mộtcuốn sách cổ trước thế kỉ 15[3]: sự tồn tạicủa gã vừa buồn thảm vừa nhức nhối,như một lời nguyền khoác bộ cánh đẹpnhất ngày Chủ nhật.

[3. Nguyên gốc: Incunabulum(hoặc Incunable), một loại sách cổđược in - chứ không phải viết tay -trước năm 1501 tại Châu Âu.]

“Nếu ngài nói cho tôi biết tôi cóthể làm gì cho ngài.”

Page 497: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thực ra thì ta là kẻ được cử đếnđể phục vụ cậu. Cậu có phải chủ sở hữucơ ngơi này?”

“Không. Ông chủ là cha tôi.”

“Và tên ngài là?”

“Tên tôi hay tên cha tôi?”

Gã đàn ông lộ ra một nụ cười nhạocợt. Một tiếng khúc khích, tôi nghĩ.

“Vậy ta hiểu rằng dòng chữ trênbiển đề Sempere và con trai dùng cho cảhai cha con nhà cậu nhỉ?”

“Ngài thực khéo chú ý. Liệu tôi cóthể hỏi lý do chuyến viếng thăm này, nếungài không hứng thú với sách?”

Page 498: Bóng hình của gió - sachvui.vn

"Lý do cho sự viếng thăm của ta,

coi như lễ chào xã giao đi nếu cậu thích,là để cảnh báo cậu. Ta để ý rằng việclàm ăn của nhà cậu có dính đến nhữngnhân cách chẳng ra gì, đặc biệt là loạiđồng tính và dây dưa với tội ác.”

Tôi ngỡ ngàng nhìn gã. "Xin lỗi?”

Gả đàn ông đóng cái nhìn lên tôiqua đôi mắt. “Ta đang nhắc đến bọnđồng tính và trộm cắp. Đừng có nói rằngcậu không biết ta đang nói về đề gì.”

“Tôi e mình chẳng có lấy chút ýniệm nhỏ nhất nào, cũng như tôi chẳngmảy may hứng thú nghe ngài nói lâu hơnnữa.”

Page 499: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Gã đàn ông gật đầu với vẻ đầy thù

địch và hung hãn. "Nếu vậy cậu phải chịuđựng ta thôi. Ta đồ chừng cậu biết vềnhững hoạt động của gã công dânFederico Faviá.”

“Don Federico là thợ đồng hồ tạikhu này, một người xuất chúng. Tôi vôcùng ngờ rằng ông ấy sao có thể là tộiphạm."

“Ta đang nói về bọn đồng tính. Tacó chứng cớ chỉ ra rằng lão biến thái đóthường ghé qua tiệm này, đoán chừng làđể mua mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạngvớ vẩn và văn hóa phẩm khiêu dâm.”

“Liệu tôi có thể hỏi sự vụ của ngài

Page 500: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ở đây là gì?”

Gã đáp lời bằng cách rút ví đặt lênquầy thanh toán. Tôi nhận ra tấm thẻ cảnhsát cáu bẩn với hình gã bên trên, trôngtrẻ hơn đôi chút. Tôi đọc tới chỗ dòngchữ in “Thanh tra Trưởng FranciscoJavier Fumero”.

“Hãy nói chuyện lễ phép với ta,nhóc ạ, không thì cả cậu và cha cậu đềugặp rắc rối vì bán mấy thứ rác rưởi đấy.Nghe rồi chứ?”

Tôi muốn đáp lại, nhưng từ ngữ cứđông cứng lại trên môi.

“Dù sao lão đồng tính không phảikẻ khiến ta đến đây ngày hôm nay. Sớm

Page 501: Bóng hình của gió - sachvui.vn

muộn lão ấy cũng sẽ phải vào đồn cảnhsát, như hết thảy cánh đồng loại với lão,và ta đảm bảo sẽ cho lão nhận được mộtbài học. Điều khiến ta lo lắng là, theonhư nguồn tin của ta, nhà cậu đang thuêmột thằng trộm có nhiều tiền án, loại tởmlợm nhất trong tất cả những loại tệ hại."

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì,ngài Thanh tra.”

Fumero rúc rích cái điệu cười nhơnhớp đê tiện cuả gã.

“Chúa mới biết giờ thằng đó dùngcái tên gì. Nhiều năm trước nó tự gọimình là Wilfredo Camagũey, VuaMambo, nó còn khoe mình là một tay phùphép điêu luyện, giảng viên khiêu vũ cho

Page 502: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người thừa tự của hoàng gia Bourbon vàlà người tình của Mata Hari[4]. Nhữnglần khác thì nó lấy tên các vị đại sứ, đủloại nghệ sĩ hoặc đấu sĩ. Tới giờ bọn tachẳng thể đếm nổi là bao nhiêu lần rồi.”

[4. Mata Hari là nghệ danh củaMargaretha Geertruida (1876-1917),một vũ nữ người Hà Lan. Bà làm điệpviên nhị trùng cho các đế quốc Pháp vàĐức trong Thế chiến thứ nhất. MataHari bị Pháp xử bắn vì tội gián điệpnăm 1917.]

“Tôi e là tôi không thể giúp ngàiđược đâu. Tôi chẳng biết ai tên làWilfredo Camagũey cả.”

“Ta đoán chắc là cậu không biết,

Page 503: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhưng cậu biết ta đang nói đến ai mà,đúng không?”

“Không.”

Fumero cười lần nữa, cái điệucười gượng ép, giả tạo như tóm gọn hắnlại trong vài dòng quảng cáo in trên tờbọc sách. "Cậu thích làm mọi chuyệnphức tạp hơn phải không? Này, ta tới đâyvới tư cách bạn bè, để cảnh báo cậu rằngbất cứ ai dính dáng đến cái kẻ bại hoạinhân cách như thằng đó rốt cuộc đều trầytrụa hết cả, thế mà cậu lại cư xử như thểta là kẻ nói dối.”

“Không hề. Tôi cảm kích trướcchuyến viếng thăm và lời cảnh cáo củangài, nhưng tôi dám đảm bảo với ngài

Page 504: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng không hề có...”

“Đừng có nói tào lao với tao, bởitao mà thấy thích, tao sẽ đập mày nhừ tửvà nhốt mày trong tù, nghe rõ chưa?Nhưng hôm nay tao đang thoải mái, nêntao chỉ cảnh báo mày thế thôi. Mày cứtùy ý mà lựa chọn bằng hữu. Nếu màythích bọn đồng tính với phường trộmcướp, ắt trong mày cũng chứa đôi phầncủa cả hai cái ngữ ấy. Mọi thứ đều phảirõ ràng một khi tao đã để tâm đến. Hoặcmày theo tao hoặc đối đầu với tao. Đờilà vậy. Đơn giản thế thôi. Thế mày địnhthế nào?”

Tôi không đáp gì, Fumero gật đầu,rúc rích thêm tiếng cười khác.

Page 505: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Được lắm, Señor Sempere. Chínhmày chọn đấy nhé. Không phải một khởiđầu tốt giữa hai chúng ta. Nếu mày muốnrắc rối, mày sẽ có ngay. Đời đâu phảitiểu thuyết, mày thừa biết. Ở đời màyphải chọn phe. Mà rõ ràng là mày đãquyết phe nào. Phe của bọn trì độn, phethảm hại.”

“Tôi định bụng mời ngài ra khỏiđây, thưa ngài.”

Gã quay trở lại về phía cửa, theosau là tiếng cười đầy ẩn ý. "Chúng ta sẽcòn gặp lại. Và bảo bạn mày là Thanh traFumero vẫn đang trông chừng nó đấy,gửi tới nó lời hỏi thăm tốt đẹp nhất củatao.”

Page 506: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cuộc viếng thăm của gã thanh travà âm vang những lời hắn nói làm tàn hạicả buổi chiều của tôi. Sau mười lăm phútcuống quýt tới lui sau quầy tính tiền, dạdày tôi như quặn lại thành gút, tôi quyếtđịnh đóng cửa tiệm sách sớm hơn thườnglệ và ra ngoài đi dạo. Tôi loanh quanhvô chủ đích, không tài nào rũ bỏ khỏi tâmtrí những lời ám chỉ và dọa nạt từ tên vôlại hiểm ác kia. Tôi phân vân liệu mìnhcó nên cảnh báo cha và Fermín về cuộcthăm hỏi vừa rồi, nhưng tôi đoán chắc đóhẳn chính là chủ đích của Fumero: hònggieo ngờ vực, thống khổ, sợ hãi và bất antrong lòng chúng tôi. Tôi quyết địnhkhông chơi trò của hắn. Mặt khác, nhữnglời hắn ám chỉ về quá khứ của Fermín

Page 507: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khiến tôi giật mình. Tôi tự thấy xấu hổkhi phát hiện ra rằng, trong chốc lát, tôiđã tin những lời của gã cớm. Rốt cuộc,sau nhiều cân nhắc, tôi quyết định trụcxuất hoàn toàn vấn đề khỏi đầu óc.

Trên đường về, tôi đi qua tiệmđồng hồ. Don Federico đang ở sau quầytính tiền liền chào tôi, ra hiệu bảo tôivào. Ông thợ đồng hồ là một người nhãnhặn, luôn tươi cười và chẳng bao giờquên ngày sinh của ai, là kiểu người taluôn có thể đến cầu cứu với một song đềnhức óc, thầm biết rằng bác sẽ chỉ rađược lối thoát. Tôi không khỏi rùng mìnhtrước cái ý nghĩ tên bác nằm trong danhsách đen cuả Thanh Tra Fumero, tự phânvân liệu mình có nên cảnh báo bác về

Page 508: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điều đó, dù tôi không sao mường tượngđược sẽ cảnh báo thế nào sao cho khôngbị vướng vào những vấn đề vốn chẳngphải chuyện của tôi. Cảm thấy bối rốihơn lúc nào hết, tôi bước vào cửa tiệmvà cười với bác.

“Cháu thế nào, Daniel? Cái mặt đólà sao?”

“Một ngày không trôi chảy," tôinói. "Mọi việc thế nào, Don Federico?"

“Trơn như lụa. Giờ chẳng ai cònlàm đồng hồ tốt như hồi xưa nữa rồi, nênbác có ối việc để làm. Nếu cứ đà này,chắc bác phải thuê một phụ tá. Bạn cháu,nhà sáng chế ấy, có hứng thú không?Chắc cậu ấy phải giỏi mấy chuyện thế

Page 509: Bóng hình của gió - sachvui.vn

này lắm.”

Chẳng khó khăn gì để tưởng tượngra phản ứng của cha Tomás khi ông nghĩvề chuyện con trai mình nhận việc tại cơsở của ông bạn hàng xóm đồng tính chínhhiệu. "Cháu sẽ bảo cậu ấy xem.”

“Tiện đây, Daniel, bác có cái đồnghồ báo thức mà cha cháu mang tới độ haituần trước. Bác không biết ông ấy đã làmgì với nó, nhưng tốt hơn là nên mua hẳnmột cái mới thay vì sửa.”

Tôi nhớ ra rằng thi thoảng, vàonhững đêm hè bức bối, cha tôi hay ra ngủngoài ban công.

“Có lẽ nó bị rơi xuống phố,” tôi

Page 510: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói.

“Thế là đủ hiểu. Nhắc cha cháubảo bác xem nên làm gì với nó nhé. Báccó thể kiếm một chiếc hiệu Radiant choông ấy với giá phải chăng. Đây, cháucầm cái đồng hồ này về nếu muốn, vàbảo ông ấy thử dùng xem. Ông ấy màthích thỉ trả tiền sau cũng được. Nếukhông cứ việc đem trả lại.”

“Cảm ơn rất nhiều, DonFederico.”

Người thợ đồng hồ bắt đầu bọc lạicái sản phẩm kỳ dị vừa nhắc đến.

“Kỹ thuật tân tiến nhất đấy,” bácnói. "Mà, bác thích cuốn sách mà hôm nọ

Page 511: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín bán cho bác. Nó là của GrahamGreene. Cái cậu Fermín đó đúng là mộtchàng làm công xuất chúng.”

Tôi gật đầu. "Vâng, anh chàng đóđáng giá số vàng nặng gấp đôi trọnglượng của mình.”

“Bác để ý cậu ấy chẳng bao giờđeo đồng hồ. Bảo cậu ấy đến đây rồichúng ta sẽ chọn lấy cho cậu ấy một cái.”

“Cháu sẽ bảo. Cảm ơn nhiều, DonFederico.”

Khi đưa tôi chiếc đồng hồ báothức, người thợ đồng hồ tỉ mỉ quan sátđoạn nhướng mày. "Cháu có chắc khôngcó vấn đề gì không đấy, Daniel? Chỉ là

Page 512: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một ngày không tốt thôi sao?”

Tôi gật đầu lần nữa rồi cười."Chẳng có vấn đề gì đâu, Don Federico.Bảo trọng nhé.”

“Cháu cũng vậy, Daniel.”

Khi về nhà, tôi thấy cha đang ngủgục trên sofa, tờ báo phủ lên ngực. Tôiđặt chiếc đồng hồ lên bàn với một tờgiấy ghi rằng: "Don Federico khuyên nêntống khứ cái cũ đi." Sau đó tôi lẳng lặngvề phòng mình. Tôi nằm trên giườngtrong bóng tối và thiếp ngủ trong lúc nghĩngợi về tay thanh tra, Fermín, và ông làmđồng hồ. Khi tôi thức dậy lần nữa thì đãhai giờ sáng. Tôi dòm ra ngoài hành langthì thấy cha tôi đã rời về phòng ngủ với

Page 513: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chiếc đồng hồ báo thức mới. Căn hộ củachúng tôi giờ ngập những bóng đen, vàthế giới dường như thành một nơi u ámcũng như hiểm ác hơn so với chỉ mộtđêm trước đây. Tôi nhận ra rằng, trênthực tế, tôi chưa bao giờ thực sự tin rằngThanh tra Fumero có tồn tại. Tôi đi vàobếp, rót cho mình một cốc sữa lạnh, vàtự hỏi liệu Fermín có đang an toàn vô sựtrong căn hộ thuê của anh không.

Trên đường về phòng ngủ, tôi cốxua đuổi hình ảnh tay cớm kia khỏi tâmtrí. Tôi cố thiếp đi trở lại nhưng nhận rarằng việc đó không thể. Tôi bật đèn lênvà quyết định kiểm tra phong bì gửi tớiJulián Carax mà tôi đã thó được từ DoñaAurora sáng nọ, nó vẫn nằm yên trong túi

Page 514: Bóng hình của gió - sachvui.vn

áo vét. Tôi đặt nó lên bàn, dưới luồngsáng của đèn đọc sách. Đó là một tấmgiấy da tạo hình phong bì, với bốn gócrăng cưa ngả vàng xỉn, bề mặt chạm vàosờn nhám như đất sét. Dấu bưu điện, chỉlà một vệt mờ, in “ngày 18 tháng 10 năm1919”. Phần dấu sáp phong kín đã bongmất, rất có khả năng nhờ sự can thiệp củabên thứ ba là Doña Aurora. Tại chỗtrước kia là dấu sáp chỉ còn một vệt đỏbầm, như dấu son môi từng hôn lên nếpgấp phong bì tại nơi địa chỉ hồi đápđược điền lên.

Penélope Aldaya

số 32 Đại lộ Tibidabo, Barcelona

Tôi mở phong bì và rút lá thư ra,

Page 515: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một tờ giấy màu đất sơn được gấp đôigọn gàng. Nét chữ, với màu mực xanhdương run rẩy lướt trên mặt giấy, chầmchậm lọt dần đi cho đến khi phục hồiđược nét mãnh liệt sau mỗi vài từ. Mọiđiều trên trang thư đều toát lên thần tháimột thời đại khác: những nét bút lệ thuộcvào mực viết, những chữ cào trên lớpgiấy dày bởi đầu ngòi bút nhọn, cảm giácsần ráp của mặt giấy. Tôi trải lá thư lêntrên bàn mà đọc, nín thở.

Julián thương yêu:

Sáng nay em được biết qua Jorgerằng chàng đã rời Barcelona nhằm đeođuổi những mộng ước của mình. Emluôn sợ rằng những mộng ước đó sẽ

Page 516: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không bao giờ cho phép chàng trởthành của em, hoặc của bất kỳ ai khác.Em muốn được ngắm chàng thêm lầncuối, để có thể nhìn vào đôi mắt chàngvà thốt lên những điều em không tàinào biết sao có thể nói được qua thư.Không gì thành được như hai ta đã dựđịnh. Em biết chàng quá rõ, và em biếtrằng chàng sẽ chẳng viết cho em đâu,rằng chàng thậm chí cũng chẳng choem địa chỉ của chàng, rằng chàng sẽmuốn trở thành ai đó khác. Em biếtchàng sẽ hận ghét em vì không thể tớiđó như em đã hứa. Rằng chàng sẽ nghĩem đã dối lừa chàng. Rằng em không cóđủ dũng cảm.

Em vẫn hình dung chàng biết bao

Page 517: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lần, một mình trên chuyến tàu đó, đoánchắc rằng em đã phản bội chàng. Đãbao lần em cố tìm kiếm chàng quaMiquel, nhưng anh ta bảo chàng chẳnghề muốn dính dáng gì đến em nữa. Họđã cho chàng những lời dối trá gì vậy,Julián? Họ đã nói gì về em? Sao chànglại tin bọn họ?

Giờ em biết em đã mất chàng. Emđã mất tất thảy. Dẫu sao, em không thểmặc chàng ra đi mãi mãi và để chànglãng quên em mà không báo chàng biếtrằng em không hận chàng chút nàođâu, và em biết ngay từ đầu, em biếtrằng em sẽ mất chàng và em trong mắtchàng sẽ chẳng bao giờ như chàngtrong mắt em. Em muốn chàng biết

Page 518: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng em yêu chàng từ ngày đầu tiên đóvà vẫn yêu chàng, giờ đây càng yêuhơn bao giờ hết, dẫu chàng không hềmuốn vậy.

Em đang lén viết thư cho chàng,chẳng ai hay biết. Jorge đã thề rằngnếu gặp chàng lần nữa, anh ấy sẽ giếtchàng. Em chẳng còn được phép rakhỏi nhà nữa rồi, còn chẳng được phépnhìn ra ngoài cửa sổ. Em không tinrằng rồi về sau họ sẽ tha thứ cho em.Một người em tin tưởng đã hứa sẽ gửilá thư này cho chàng. Em sẽ khôngnhắc đến tên người đó để không gâynguy hiểm cho người đó. Em không biếtliệu những lời này của em liệu có thểđến tay chàng. Nhưng nếu có, và nếu

Page 519: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chàng quyết định quay trở lại đón emtại nơi đây, em biết chàng sẽ tìm racách. Khi viết những dòng này, em hìnhdung chàng trên chuyến tàu đó, đầynhững mơ ước cùng với một tâm hồntan vỡ bởi sự bội phản, tránh xa khỏitất thảy chúng em và chính bản thânchàng. Có biết bao điều em không thểnói với chàng, Julián. Những điều haita chẳng bao giờ biết và tốt hơn làchàng đừng bao giờ nên biết.

Tất thảy những gì em mong ướclà cho chàng được hạnh phúc, Julián,rằng mọi điều chàng khát khao đạtđược đều thành sự thực, và rằng, dùcho rồi sau đây chàng có thể quên em,một ngày nào đó rốt cuộc chàng sẽ hiểu

Page 520: Bóng hình của gió - sachvui.vn

em yêu chàng nhường nào.

Mãi yêu,

Penélope

Page 521: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 17

NHỮNG LỜI CỦA PENÉLOPEALDAYA, mà đêm đó tôi đã đọc đi đọclại tới khi nằm lòng, đã phủi sang bêntoàn bộ cái cảm giác đắng gắt mà cuộcviếng thăm của Thanh tra Fumero để lại.Bình minh lên, sau khi dành thâu đêmthức trắng, mải mê với lá thư và giọngnói cảm nhận được sau những ngôn từ,tôi rời khỏi nhà. Tôi lặng lẽ mặc đồ vàđể lại cho cha một lời nhắn đặt trên tủ đồở hành lang, trong đó nói rằng tôi có vàiviệc vặt cần phải lo và sẽ về tiệm sáchlúc chín rưỡi. Khi tôi bước ra cửa chính,đôi chỗ vũng nước do cơn mưa phùn

Page 522: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đêm qua còn đọng lại trên phố phảnchiếu những bóng thẫm xanh mờ của sớmmai. Tôi cài khuy áo vét, đọan dấn bướcvề phía Quảng trường Cataluna. Nhữngbậc tam cấp từ phía ga tàu điện ngầm dẫnlên bốc ra một luồng xoáy khí ấm. Tạiphòng bán vé của công ty Đường sắt xứCatalan, tôi mua một vé hạng ba tới gaTibidabo. Tôi lên ngồi trong toa tàu chậtních những gã nhân viên văn phòng, cácchị hầu gái và cánh công nhân ban ngàytay giữ những miếng sandwich to cỡ cụcgạch gói trong giấy báo. Náu mình trongbóng tối dưới những hầm ngầm, tôi tựađầu lên cửa sổ, trong khi con tàu lướtqua những nơi sâu tận cùng dưới thànhphố và hướng về phía chân núi Tibidabo,

Page 523: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngọn núi trùm bóng lên toàn Barcelona.Khi xuất hiện trở lại giữa những con phố,tôi cứ như thể đang thám hiểm một nơihoàn toàn xa lạ. Bình minh dần tàn, mộtdải sáng máu tía sắc gọn như lưỡi kiếmchém qua những đám mây, vẩy sắc tímtrùm lên mặt tiền những ngôi biệt thự vàtòa nhà oai vệ viền hai bên Đại lộTibidabo. Một chiếc xe điện màu xanhlười nhác bò ngược lên dốc trong sươngmù. Tôi vội càng chạy theo chiếc xe điệnvà trèo lên vừa kịp qua cái bục chòi ra ởcuối xe, người bán vé ngước lên nhìn tỏvẻ không vừa ý. Toa xe bằng gỗ gần nhưhoàn toàn trống khách. Hai ông thầy dòngvà một bà để tang có làn da tái mét đanggà gật, nửa tỉnh nửa mê, theo nhịp rung

Page 524: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lắc của toa xe.

“Cháu chỉ đi tới số 32 thôi ạ,” tôinói với người bán vé, đoạn nhe ra nụcười thân thiện nhất của mình.

“Cậu có đi tới tận Mũi Hảo Vọngtôi cũng chả quan tâm,” ông ta hờ hữngđáp. “Ngay cả các ngài chiến binh củaChúa đây cũng phải trả tiền vé. Vẩy tiềnra không thì miễn qua. Riêng việc tôi ứngkhẩu thành vần thì miễn phí cho cậu.”

Mang xăng đan và áo choàng vảibố khổ hạnh của dòng thánh Francis, haiông thầy dòng gật gật, trưng ra hai tấm véhòng nhằm chứng minh quan điểm củangười bán vé.

Page 525: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy cháu sẽ xuống,” tôi nói. "Vìcháu chẳng có đủ tiền.”

“Tùy ý cậu. Nhưng hãy đợi tớitrạm sau. Tôi không muốn có tai nạn nàoxảy ra trong phiên trực của mình đâu.”

Chiếc xe điện leo dốc với tốc độcuốc bộ của người thường, ôm ấp nhữngbóng hình cây cối, liếc ngang qua cácbức tường cũng như vườn tược củanhững tòa biệt thự nguy nga như lâu đàimà tôi mường tượng rằng choán đầy nàotượng nào đài phun nước, chuồng ngựahay nhà nguyện bí mật. Tôi nhìn ra từmột bên cửa hậu của toa xe điện và chú ýthấy tòa Nhà Nguyện Trắng hiện bónggiữa những tán cây. Khi tới gần góc giao

Page 526: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với phố Román Macaya, xe chậm lại tớikhi tiến sát ngay cạnh một trạm dừng.Bác tài xế rung chuông và người bán véném cho tôi một cái nhìn sắc lạnh. "Điđi, đồ lỏi ranh. Cậu tới rồi đó, số 32 ởngay kia kìa.”

Tôi xuống xe và nghe tiếng lenhkeng vẳng lại của chiếc xe điện xanhdương khi nó mất hút vào sương mù.Dinh thự nhà Aldaya nằm tại nơi đốidiện của con phố, được bảo vệ bởi mộtcánh cổng sắt lớn dệt kín dây thườngxuân và lá khô. Cố định giữa những thanhsắt dọc, hầu như dễ bị bỏ qua, là mộtcánh cửa nhỏ khóa kín. Phía trên cổng làsố 32, bằng thép uốn thành hình nhữngcon rắn đen tuyền. Đứng từ đây tôi cố

Page 527: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhòm vào trong dinh cơ nhưng chỉ loángthoáng thấy những đường uốn và góccạnh của một tòa tháp tối om. Một lằn gỉsét chạy dài từ lỗ khóa trên cánh cửanhỏ. Tôi quỳ xuống cố nhìn sao cho rõhơn vào sân trong từ vị trí đó. Tất cảnhững gì tôi thấy được là một mớ cỏ dạivà đường nét của thứ gì đó tựa như đàiphun nước hoặc hồ nước mà từ đó xuấthiện một bàn tay duỗi ra, chỉ thằng lêntrời. Tôi mất vài giây mới nhận ra đó làmột bàn tay bằng đá và ngoài ra còn cócả những tay chân và hình thù khác nữamà tôi khó lòng nhìn ra nổi cũng bị dầmtrong đài phun nước. Xa hơn nữa, phủkín dưới lớp cỏ rêu, tôi thấy một cái cầuthang đá, vỡ nát và kín đặc gạch vụn

Page 528: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cũng như lá khô. Vinh quang và thịnhvượng của nhà Aldaya đã héo úa từ rấtlâu trước đây rồi. Nơi này giờ là nghĩađịa.

Tôi bước ra sau vài bước và rẽ ởgóc để nhìn về phía Nam tòa nhà. Từ đâycó thể nhìn thấy rõ hơn một trong nhữngtháp của dinh thự này. Ngay khi ấy tôichú ý thấy bóng dáng một người ở đằngxa trong tầm nhìn của mình, một ngườiđàn ông hốc hác trong chiếc quần yếmxanh đang khua cây chổi lớn dùng để tấncông lá khô rải rác trên vỉa hè. Ông tanhìn tôi đôi chút ngờ hoặc, tôi đồ rằngông ta hẳn là người coi nhà cho mộttrong các nhà hàng xóm quanh đây. Tôikhoe ra điệu cười mà một người đã tốn

Page 529: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hàng giờ sau quầy tính tiền có thể khoera.

“Chào buổi sáng,” tôi ngân giọngra vẻ thân mật. “Bác liệu có biết nhàAldaya đã rời bỏ nơi đây được bao lâukhông ạ?”

Ông ta nhìn như thể tôi vừa thắcmắc về giới tính của các thiên thần.Người đàn ông nhỏ thó đưa tay lên cằm,những ngón tay vàng khè bộc lộ rằng ôngvốn thích loại thuốc lá không đầu lọc rẻtiền hiệu Celtas. Tôi thấy tiếc rằng mìnhkhông mang theo một bao để tranh thủlòng tin của ông ta. Tôi lục trong túi áovét xem có thể tìm ra thứ gì để mờichăng.

Page 530: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ít nhất là hai mươi hai lăm nămtrước rồi, hãy hy vọng là nó sẽ còn tiếptục như vậy,” người coi nhà đáp bằnggiọng nói tẻ nhạt, cam chịu của những kẻđã chịu nhiều vùi dập đến độ đành camphận nô bộc.

“Bác đã ở đây lâu chưa ạ?”

Người đàn ông gật đầu. "Ông đâyđã được gia đình nhà Miravell thuê từnăm 1920.”

“Liệu bác có biết chút gì về việcđã xảy ra với gia đình nhà Aldaya khôngạ?”

“Hừm, cậu biết đấy, hồi thời Cộnghòa họ mất mọi thứ,” ông ta nói. "Cái gã

Page 531: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gây rối đó... Tôi chỉ nghe được chút ít từnhà Miravell thôi - họ từng là bạn vớinhà Aldaya. Hình như tay con cả, Jorge,đã xuất ngoại rồi, tới Argentina. Ngheđâu họ có nhà máy ở đó. Họ giàu lắm.Họ luôn hồi phục được. Cậu liệu cóthuốc lá ở đó không vậy?"

“Cháu xin lỗi, nhưng cháu chỉ cókẹo Sugus – người ta đều biết trong thànhphần kẹo này chứa nhiều nicotine khôngkém loại xì gà hiệu Montecristo, và cảvô số vitamin nữa.”

Người coi nhà nhíu mày vẻ khó tin,nhưng vẫn chấp nhận. Tôi mời ông ta kẹochanh Sugus mà Fermín cho tôi dễ đếncả thập kỷ trước, cái kẹo tôi tìm được

Page 532: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong túi áo, lẫn trong lần vải áo. Tôi hyvọng nó không dậy mùi.

“Ngon đấy,” người coi nhà thốtlên, mút mát chiếc kẹo dẻo.

“Bác đang nhai niềm tự hào củangành công nghiệp bánh kẹo trên cả nướcđấy. Ngài Tổng Tư Lệnh thường nhai cảnắm kẹo loại này, như nhai quả hạnh ướpđường ấy. Cho cháu biết đi, liệu bác đãtừng nghe về con gái nhà Aldaya, tên côấy là Penélope?”

Người coi nhà nghiêng người tựavào chổi, kiểu cách cứ như bức tượngNgười tư duy của Rodin.

“Tôi nghĩ là cậu nhầm rồi. Nhà

Page 533: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya không có con gái. Chỉ toàn contrai thôi.”

“Bác có chắc không ạ? Cháu đượcbiết có một cô gái trẻ tên gọi là PenélopeAldaya từng sống trong tòa nhà này vàokhoảng năm 1919. Cô ấy rất có thể là emgái của Jorge.”

“Có thể, nhưng như tôi nói rồi đấy,tôi tới đây từ năm 1920.”

“Thế còn dinh cơ này? Hiện giờ aisở hữu nó ạ?”

“Như tôi biết thì hiện giờ nó vẫnđang được rao bán, dù người ta đang bànlà nên phá nó đi để xây trường học.Trắng ra thì đó là điều tốt nhất họ có thể

Page 534: Bóng hình của gió - sachvui.vn

làm. San bằng nó tới đến tận móng luôn.”

“Sao bác lại nói thế ạ?”

Người coi nhà nhìn tôi với vẻ thậntrọng. Khi ông ta cười, tôi để ý thấy cóbốn cái răng hàm trên bị mất. "Những kẻđó, cái nhà Aldaya ấy. Bọn họ mờ ámghê lắm, đấy là nếu cậu nghe những gìngười ta đồn đại.”

“Cháu e là cháu không biết rồi.Người ta nói gì về họ ạ?”

“Cậu biết đấy. Những tiếng ồn vàđủ chuyện. Cá nhân tôi thì tôi không tinmấy chuyện đó đâu, đừng hiểu lầm nhé,nhưng họ đồn là có hơn một kẻ từng vãira quần ở đó đấy.”

Page 535: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bác đừng kể là ngôi nhà bị ma ám

chứ,” tôi hỏi, cố nén không cười.

“Cậu cứ cười đi. Nhưng không cólửa sao có khói.”

“Bác đã thấy điều gì sao?”

“Không hẳn, thực ra là không.Nhưng tôi đã nghe thấy. “

“Nghe? Thấy gì ạ?”

“Ừm, một đêm nọ, tám năm trước,khi ta đi cùng cậu chủ Joanet. Chỉ vì ôngấy cứ khăng khăng đòi vậy, cậu biết đấy.Ta chẳng muốn dính dáng gì đến cái nơiđó. Như ta đã nói, ta nghe thấy gì đó làlạ. Kiểu như tiếng nức nở ấy.”

Page 536: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Người coi nhà liền cất giọng thể

hiện dị bản của riêng ông về cái âmthanh mà ông vừa nhắc đến. Nghe cứ nhưngười nào đó bị lao phổi đang lúng búngậm ừ những bài dân ca.

“Không chừng là do gió,” tôi gợiý.

“Rất có thể, nhưng tôi cũng sợ vãicả hồn ấy. Này, cậu có còn viên kẹo ngọtnào không?”

“Kẹo viêm họng thì sao ạ? Chúngsẽ giúp làm dịu giọng bác sau khi ăn kẹongọt.”

“Vậy thì đưa đây,” người giữ nhàđồng ý, đưa tay ra sẵn để nhận kẹo.

Page 537: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi đưa ông ta nguyên cả hộp kẹo.

Vị cam thảo mạnh dương như khiến ôngta linh hoạt hơn hẳn. Ông ta bắt đầu tuônra những câu chuyện lạ thường về tòadinh thự Aldaya.

“Chuyện này chỉ giữa cậu và tôithôi nhé. Lần nọ, Joanet, con trai củaSeñor Miravell, một tay khổng lồ, gấpđôi cậu ấy (anh chàng là tuyển thủ độibóng ném quốc gia, nói thế chắc là cậudễ hình dung)... Đại loại là, bằng cáchnào đó, vài tay bạn của Joanet nghe đượcnhững lời đồn đại về dinh thự nhàAldaya, thế là bọn họ bèn bắt anh chàngvào đó. Đến lượt anh chàng lại bắt tôivào theo, yêu cầu tôi phải đi cùng –

Page 538: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khoác lác vênh vang là vậy thế mà rốtcuộc cậu ta không dám tự đi một mình.Lũ trẻ nhà giàu mà, ta trông đợi gì cơchứ? Anh chàng quyết tâm tới đó vào banđêm, hòng ra vẻ trước mặt bạn gái mình,thế mà suýt thì tè cả ra quần. Ý tôi là,giờ ban ngày cậu thấy cái tòa dinh thựthế này thôi, ban đêm nó khác hẳn ấy. Dùsao, Joanet nói là anh chàng cũng đã lêntầng hai (tôi từ chối vào đó, đương nhiênrồi – như thế là phạm pháp mà, dẫu chotòa nhà đó đã bị bỏ hoang ít nhất mườinăm đi nữa), và anh ta bảo ở đó có gìđấy. Anh chàng kể là nghe thấy gì đó nhưthể tiếng người phát ra từ một trong cáccăn phòng, nhưng khi cố tiến vào thì cánhcửa đóng sập vào mặt anh chàng. Cậu

Page 539: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ sao về chuyện đó?”

“Cháu nghĩ đó là do gió thôi,” tôinói.

“Hoặc gì đó khác,” người coi nhàchỉ ra, hạ thấp giọng. “Ngày nọ trên đàicó bảo thế này: vũ trụ đầy những bí ẩn.Tưởng tượng xem, họ nghĩ là đã tìm rađược Tấm Vải Liệm Chúa Giê-su, thứthiệt ấy, ngay tại khu trung tâm củaToledo. Nó đã bị vá lên tấm phông mànchiếu bóng, để tránh khỏi tai mắt bọnHồi giáo. Dường như bọn họ muốn dùngtấm vải liệm đó để có thể nói rằng ChúaGiê-su là người da đen. Cậu nghĩ gì vềchuyện đó?”

“Cháu không nói nổi gì.”

Page 540: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chính xác. Bí ẩn luôn tràn ngập.

Người ta nên san bằng cái tòa nhà này đivà rải chanh khắp trên nền đất.”

Tôi cảm ơn ông ta đã cung cấpthông tin, đoạn đã dợm bước về phía đạilộ song đúng lúc đó tôi ngước lên vàthấy núi Tibidabo thức dậy sau từng lànmây mờ nhẹ bẫng. Bật chợt tôi có cảmgiác muốn bắt chuyến tàu có dây kéongược lên dốc để thăm công viên giải trítọa lạc quanh đỉnh núi và lang thang giữanhững vòng đu quay cũng như nhữngphòng trưng bày tự động, kỳ dị, nhưng tôiđã hứa sẽ quay về tiệm sách đúng giờ.

Khi quay lại ga tàu, tôi mườngtượng hình ảnh Julián Carax cuốc bộ trên

Page 541: Bóng hình của gió - sachvui.vn

con đường đó, ngước nhìn mặt tiền cácngôi nhà uy nghiêm trầm mặc vốn hầunhư không mấy thay đổi từ hồi ấy, thậmchí như thể vẫn chờ được đáp chuyến xeđiện xanh dương đang tiến lên thiênđường. Khi tiến tới chân đại lộ, tôi lấy ratấm ảnh chụp Penélope Aldaya đang tươicười nơi sân trong của tòa biệt thự giađình cô. Đôi mắt cô ánh lên một tâm hồnthuần khiết lời hứa hẹn vào tương lai.“Penélope, người yêu anh.”

Tôi mường tượng ra Julián Caraxở tầm tuổi mình, nâng niu tấm ảnh trêntay, có thể là dưới cùng một bóng câyđang che phủ cho tôi ngay lúc này. Tôigần như thấy được Carax đang mỉm cườiđầy tự tin, trầm ngâm suy tưởng về một

Page 542: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tương lai rộng mở và rực sáng như đại lộnày, và trong giây lát tôi nghĩ rằng tại đóchẳng có nhiều bóng ma hơn là nhữngbóng ma của sự vắng lặng và mất mát, vànguồn sáng mỉm cười với tôi kia thực ralà vay mượn, hết thảy chỉ là thực chừngnào tôi còn lưu giữ nó trong mắt mình,từng giây từng giây.

Page 543: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 18

VỀ ĐẾN NHÀ, tôi nhận thấyFermín hay cha tôi đã mở cửa hiệu rồi.Tôi lên nhà một lát để kiếm thứ gì lót dạ.Cha để phần cho tôi một ít bánh mìnướng, mứt, và một ấm cá phê đặc trênbàn phòng ăn. Tôi vét sạch và mười phútsau lại đi xuống cửa hàng, như được hồisinh. Tôi vào cửa hàng qua lối phòng saucạnh hành lang khu nhà rồi đi thẳng đếntủ của mình.Tôi đeo cái tạp dề xanhthường lệ để quần áo khỏi dính bụi từcác thùng hộp và giá sách. Dưới đáy tủlà nơi tôi cất một hộp bánh cũ, bằngthiếc, một kho giấu đủ thứ linh tinh.

Page 544: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trong hộp là một lô lốc những đồ vật vôdụng tôi không đành lòng bỏ đi: nhữngchiếc đồng hồ và bút máy bị hỏng khôngcứu chữa nổi, những đồng xu cũ, nhữngviên đá, những vỏ đạn thời chiến tranhtôi lượm được ở công viên Laberinto, vànhững tấm bưu thiếp phai nhòe chụp cảnhBarcelona lúc chuyển giao thế kỷ. Nằmvất vưởng giữa những món đồ lỉnh kỉnhấy là mảng báo cũ mà Isaac Monfort đãghi địa chỉ người con gái Nuria của ông,vào cái đêm tôi đến Nghĩa Trang NhữngCuốn Sách Bị Lãng Quên để giấu cuốnBóng hình của gió. Tôi xem mẩu báodưới ánh đèn lờ mờ lọt qua những giásách và chồng hộp chất cao, rồi đậy hộpthiếc lại và cho địa chỉ vào ví. Sau khi

Page 545: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quyết dồn hết tâm trí và chân tay vàocông việc bình thường nhất có thể nghĩra, tôi bước vào cửa hàng.

“Chúc buổi sáng tốt lành," tôi cấttiếng

Fermín đang sắp xếp các bưu kiệndo một nhà sưu tập ở Salamanca gửi đến,còn cha tôi đang đánh vật để giải mã thưmục tiếng Đức của một cuốn kinh Lutherngụy tác.

“Và có lẽ Chúa sẽ ban cho chúngta một buổi chiều còn tốt lành hơn,"Fermín hát lên - chắc chắn đang ám chỉcuộc hẹn của tôi với Bea.

Tôi không cho anh ta niềm hân

Page 546: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hạnh được nhận câu trả lời. Tôi quaysang những công việc thông thường trongtháng, như cập nhật sổ chi thu, kiểm trabiên lai và đơn đặt hàng, xem lệnh thu vàlệnh chi. Tiếng đài phát thanh hòa cùngcông việc đều đều bình lặng của chúngtôi, thết đãi chúng tôi một hợp tuyểnnhững ca khúc ăn khách của nghệ sĩ nhạctrữ tình Antonio Machín, người khá đượcưa chuông thời ấy. Những điệu nhạc vùngCaribê dường như làm cha tôi bứt rứtkhó chịu, nhưng ông cố chịu đựng nhữnggiai điệu miền nhiệt đới kia bởi chúnglàm Fermín hoài niệm về Cuba thươngyêu của anh ta. Cảnh tượng này cứ lặp đilặp lại mỗi tuần: cha tôi vờ như khôngnghe thấy, còn Fermín thì thả mình lắc lư

Page 547: Bóng hình của gió - sachvui.vn

theo điệu danzón, đến đoạn quảng cáoanh ta lại xen vào những giai thoại vềcuộc phiêu lưu của mình ở Havana. Cánhcửa hé mở, một mùi hương ngọt ngào củabánh mì mới ra lò và cà phê tỏa vàokhiến tâm trạng chúng tôi phấn chấn. Mộtlát sau, hàng xóm Merceditas của chúngtôi, vừa đi chợ Boquería về, dừng nơicủa sổ ngó vào trong.

“Chào ông Sempere,” cô cấttiếng.

Cha tôi đỏ mặt và mỉm cười chàocô. Tôi có cảm tưởng ông quý mến côMerceditas, nhưng cung cách thầy tu củaông đã ghìm ông vào niềm câm lặngkhông thể chuyển xoay. Fermín liếc

Page 548: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngang cô, và vẫn để tâm lắc lư môngđúng nhịp đồng thời liếm mép như thểvừa có một chiếc bánh cuộn Thụy Sĩ vừalướt qua cửa. Merceditas mở một túigiấy lấy ra cho chúng tôi ba quả táo sángbóng. Tôi mường tượng cô vẫn hào hứngvới ý nghĩ được làm việc trong hiệu sáchvà không chút giấu giếm thái độ thùnghịch Fermín, kẻ chiếm chỗ của cô.

“Trông chúng có tuyệt không chứ?Tôi nhìn thấy chúng rồi tự nhủ, đây đúnglà thứ giành cho những người nhàSempere,” cô nói trìu mến. “Tôi biếtnhững bậc thức giả như các anh rất thíchtáo, giống như cái ông Isaac gì mà vạnvật hấp dẫn ấy, anh biết đấy.”

Page 549: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Isaac Newton, bé yêu ạ,” Fermínchú thích.

Merceditas cáu kỉnh nhìn anh ta.“Xin chào ngài bẻm mép. Anh nên tỏ rabiết ơn vì tôi cũng mang cho anh một quảđây, và không phải nho chua vốn là cáithứ anh đáng được hưởng đâu nhé.”

“Này cô em, từ bàn tay mát lànhcủa cô em, món quà này, trái thơm tươinguyên tội này, làm cháy lên...”

“Này, Fermín,” cha tôi xen vào.

“Vâng, Señor Sempere,” Fermínngoan ngoãn rút lời.

Merceditas sắp sửa tung đòn đáptrả Fermín thì chúng tôi nghe tiếng náo

Page 550: Bóng hình của gió - sachvui.vn

loạn trên phố. Tất cả chúng tôi lặng yên,nghe ngóng, chờ đợi. Chúng tôi có thểnghe thấy tiếng la hét phẫn nộ ỏ ngoài,theo sau tiếng rì rầm trào lên như sóng.Merceditas thận trọng quay mặt ra ngoàicửa. Một vài người bán hàng đi quatrông có vẻ khó chịu và như đang rủathầm trong bụng. Không lâu sau, xuấthiện Don Anacleto Olmo – một cư dân ởkhu nhà chúng tôi, phát ngôn viên khôngchính thức của Viện Ngôn ngữ HoàngGia ở khu phố. Don Anacleto là giáoviên trung học có bằng cấp về vănchương Tây Ban Nha và một vài mônhọc khác, ông sống trong căn hộ ở tầngmột cùng với bảy chú mèo. Khi khôngdạy học, ông làm thêm công việc giới

Page 551: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thiệu sách cho một nhà xuất bản danhtiếng, ngoài ra còn có tin đồn ông sángtác dâm thư được xuất bản với bút danhkhiêu khích "Humberto Peacock”. Tuyvới bạn bè Don Anecto là một ngườikhiêm nhường và tốt bụng, song trướccông chúng ông cảm thấy có nghĩa vụphải vào vai một thi sĩ khoa trương, vàchất văn chương màu mè trong lời nóikhiến ông được mệnh danh là "Điều điệuquý ông”.

Sáng hôm đó khuôn mặt người thầygiáo tái nhợt vì đau khổ, hai tay ông đangcầm chiếc ba toong gần như run lên. Cảbốn người chúng tôi nhìn chằm lấy ông.

“Don Anacleto, có chuyện gì

Page 552: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vậy?” cha tôi hỏi.

“Franco chết rồi, làm ơn nói nhưvậy đi,” Fermín mớm lời.

“Im đi, đồ quỷ sứ,” Merceditasxen ngang. "Hãy để cho ngài đây nói.”

Don Anacleto hít một hơi thật sâu,lấy lại tư thế, và với vẻ đường hoàngthường thấy, liển kể chuyện vừa xảy ra.

“Các bạn thân mém, cuộc đời thậtlắm nỗi bi ai, và đến sinh vật đáng trântrọng nhất của Chúa cũng có thể cảm thấyvị đắng cay trong cái thói đỏng đảnh vàngoan cố của định mệnh. Tối hôm qua,khi nửa đêm về sáng, khi cả thành phốđương tận hưởng giấc ngủ xứng đáng với

Page 553: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mọi người thuộc giới cần lao, thì DonFederico Flaviái Fujades, người hàngxóm hết mực yêu quý, người đã góp côngtrạng lớn lao cho sự giàu có và khuâykhỏa của cộng đồng trong vai trò thợ sửađồng hồ, chỉ sống cách đây ba dãy phố,đã bị Cảnh sát Nhà Nước bắt đi.”

Tôi cảm thấy tim mình như rụngxuống.

“Lạy Chúa Giê-su, lạy đức MẹĐồng trinh, lạy thánh Joseph!”Merceditas thốt lên.

Femín thở dài thất vọng, vì nhưvậy rõ ràng kẻ độc tài vẫn hoàn toànsống nhăn.

Page 554: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Giờ đã vào guồng, Don Anacletothở một hơi thật sâu và chuẩn bị nói tiếp.

“Theo lời kể đáng tin cậy từ mộtnguồn thân cận với Sở Cảnh sát, tối hômqua, không lâu sau lúc nửa đêm, hai nhânviên ngầm kỳ cựu của đội Điều tra Tộiphạm đã bắt gặp Don Federico ăn mặcdâm dật như một ca nữ và hát những bàicợt nhả trên sân khấu tại một xó xỉnh nàođó của phố Escudillers, nơi anh ta bị cáobuộc đang mua vui cho một đám khán giảgồm hầu hết là những kẻ còm cõi về trínão. Những sinh vật hoang đàng này,những kẻ cũng ngay buổi chiều hôm đóđã bỏ trốn khỏi chốn nương náu là nhà tếbần thuộc một hội thánh, đã trút bỏ quầntrong cơn điên cuồng của buổi diễn và

Page 555: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhảy múa không chút dè dặt, tay vỗ liênhồi, dương cụ phơi cả ra, mồm mép thìnhỏ dãi.”

Merceditas làm dấu thánh, hoảngsợ trước xu hướng dâm ô của sự kiện.

“Khi hay tin chuyện xảy ra, các bàmẹ ngoan đạo của những linh hồn tộinghiệp kia đã chính thức khiếu kiện căncứ vào sự xúc phạm đến công chúng vàsự lăng mạ quy tắc đạo đức cơ bản nhất.Báo chí, cái lũ kền lền chuyên sống trênsự bất hạnh và điều ô danh, đã nhanhchóng ngửi thấy mùi xác thối. Chính nhờsự giúp đỡ xấu xa của một tên chỉ điểmchuyên nghiệp, chưa đầy bốn mươi phútsau khi hai nhân viên cảnh sát xuất hiện

Page 556: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thì Kiko Calabuig đã có mặt ở hiệntrường. Calabuig, tay phóng viên tài bacủa tờ nhật báo lá cải El caso, quyết tâmkhám phá bất cứ chi tiết nào cần thiết cóthể khai thác được và dùng mọi thủ đoạnđặng chèn bài phóng sự ghê tởm của hắnkịp in số báo hôm nay. Chẳng cần phảinói, cảnh tượng diễn ra trong cái dinh cơkia được mô tả thật u ám kinh hoàng, vớiđầu đề in cỡ chữ hai bốn.”

“Chuyện này thật tệ,” cha tôi nói."Tôi nghĩ Don Federico đã rút ra bàihọc.”

Don Anacleto gật đầu nghiêm nghị."Đúng vậy, nhưng đừng có quên câuthành ngữ xưa rằng 'Con báo không thể

Page 557: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thay đổi vết đốm' và 'Con người khôngthể sống chỉ với điều vô vị...' Và đấy vẫnchưa phải điều tệ nhất.”

“Vậy thì, làm ơn, thưa đức ngài,ngài có thể đi thẳng vào cái vấn đề chếtgiẫm kia được không? Bởi vì những thứẩn dụ loằng ngoằng bay bướm của ngàikhiến bụng tôi nhộn nhạo sắp sửa phátnôn rồi đây,” Fermín cự nự.

“Đừng để ý đến kẻ cục súc này.Tôi yêu cái cách ông nói. Nó giống nhưgiọng bình trong phim thời sự, tiến sĩAnacleto ạ,” Merceditas xen vào.

“Cảm ơn cô bé, nhưng ta chỉ làmột ông giáo tầm thường. Giờ hãy trở lạiđiều ta đang nói dở chừng, không chút trì

Page 558: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hoãn, không mào đầu hay vòng vo gìthêm nữa. Có vẻ như lúc bị bắt bác thợsửa đồng hồ mang bí danh 'Mệnh phụ tócxoăn' và trước kia đã bị bắt vài lần cũngtrong những hoàn cảnh tương tự - điềunày vẫn lưu tại hồ sơ tội phạm của cơquan bảo vệ pháp luật và trị an.”

“Ý ông là cái bọn tội phạm đeophù hiệu ấy à,” Fermín thốt ra.

“Tôi không bàn chính trị ở đây.Nhưng tôi có thể nói rằng, sau khi lấymột cái chai táng cho Don Federico tộinghiệp văng khỏi sân khấu, hai tên cảnhsát đã dẫn bác ấy về đồn ở Vía Layetana.Nếu có chút may mắn và trong nhữnghoàn cảnh khác, có lẽ mọi việc chỉ kết

Page 559: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thúc với vài câu nói dè bỉu, đâu chừngmấy cái bạt tai và chút sỉ nhục vặt vãnhkhác, nhưng thật là đại nạn, tình cờ ôngthanh tra Fumero danh tiếng lại có mặttrong ca trực đêm qua.”

“Fumero,” Fermín lí nhí. Chỉ cầnnghe nhắc đến thần báo oán của mìnhcũng đủ khiến anh ta run rẩy.

“Còn ai vào đây nữa. Như tôi đãnói, quán quân của nền an ninh thành thị,người vừa trở lại sau một cuộc truy quétthắng lợi vào một ổ cá độ và đua xe bấthợp pháp trên phố Vigatans, được thôngbáo về sự việc từ bà mẹ đang đau đớncủa một trong các cậu bé mất tích, thằngbé được cho là kẻ chủ mưu đằng sau vụ

Page 560: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chạy trốn này, Pepet Guardiola. Và ôngthanh tra danh tiếng người dường nhưvừa mới nốc mười hai ly đúp rượu mạnhtrong bữa ăn, đã quyết định tham dự vụnày. Sau khi kiểm tra những tình tiết tăngnặng thu được, Fumero tiếp tục thôngbáo cho tay hạ sĩ đang làm nhiệm vụ rằngcó rất nhiều kẻ lại cái (tôi dẫn lại từ nàyvới nghĩa trần trụi nhất, dẫu ở đây có mặtmột cô gái trẻ, vì nó có mối liên quan vềmặt văn liệu đến sự kiện đang nói đến)cần một bài học, và rằng bác thợ đồng hồ- tức là Don Federico Flaviái Pujades -vì lợi ích của chính bác ấy và lợi ích củalinh hồn bất tử của các cậu béMongoloid kia, sự hiện diện của chúng ởđây chỉ là ngẫu nhiên nhưng là một yếu tố

Page 561: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quyết định trong vụ án này - phải bị bắtgiam một đêm, dưới tầng hầm của sởcảnh sát, cùng với một lũ đầu trộm đuôicướp. Có lẽ mọi người biết rồi đấy,phòng giam này nổi tiếng trong giới tộiphạm vì điều kiện vệ sinh tồi tàn vàkhông đảm bảo, và việc cho dân thườngvào danh sách ‘khách hàng’ ở đây luôntạo lý do để ăn mừng, vì như vậy sẽ thêmgia vị và sự mới lạ vào đời sống tẻ nhạtở nhà tù.”

Đến đây, Don Anacleto tiếp tụcphác họa qua loa bức chân dung thânthương của nạn nhân, người dĩ nhiên làtất cả chúng tôi đều biết rõ.

“Tôi không cần phải nhắc các vị

Page 562: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng Don Flaviái Pujades được phú chobản tính moong manh và tinh tế, có mọiđức tính thương người và nhân hậu củangười Cơ đốc. Dẫu một con ruồi có bayvào cửa hàng, thì bác ta sẽ không lấy dépđập nát nó đi, mà sẽ mở hết các cửa đểcho con ruồi kia, cái sinh linh của Chúaấy, được bay qua khung cửa mà trở vềvới thiên nhiên. Tôi biết Don Federicolà người nhân hậu, luôn nhiệt tình vàchuyên tâm vào hoạt động của giáo khu,nhưng cả đời bác ấy phải sống với mộtniềm khát khao thầm kín, một trong thờikhắc hiếm hoi cái khát khao kia đã chiếmngự được bác ấy, lại khiến bác ấy xuốngđường và ăn mặc như một mụ điếm. Tàinăng sửa chữa của bác ấy từ chiếc đồng

Page 563: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hồ đến cái máy khâu đã trở thành truyềnthuyết, và về mặt cá nhân, không chỉchúng ta, những người quen biết vàthường xuyên đến sửa đồng hồ mới quýmến bác ấy, mà còn cả những ngườikhông đồng tình với những cuộc phóngtúng ban đêm hiếm hoi của bác ấy với bộtóc giả, cái lược và chiếc vái múaflamenco.”

“Ông nói như thể anh ta chết rồiấy,” Fermín buồn bã xen vào.

“Ơn Chúa, bác ấy chưa chết.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. DonFederico sống cùng bà mẹ tám mươi tuổitai điếc đặc, trong khu gọi cụ là “LaPepita," bà cụ nổi tiếng với cú đánh rắm

Page 564: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vang trời khiến đàn chim sẻ đậu trên bancông hoảng hốt và quay mòng mòng rơixuống đất.

“Pepita không hề tưởng tượngđược rằng con trai Federico của cụ,” ônggiáo viên trung học tiếp tục, "đã phải quađêm trong một phòng giam bẩn thỉu, nơicả băng đảng ma cô và du đãng đã đốixử với bác ấy như một kẻ đàng điếm, chỉviệc đánh đấm bác ấy nhừ tử khi bọnchúng đã chán chê cái thân xác còm cõicủa bác ấy, trong khi những tên tù còn lạicứ lải nhải cái điệp khúc, 'thằng lại cái,thằng lại cái, mày ăn cứt đi, thằng giàđồng bóng!' "

Yên lặng chết chóc bao trùm chúng

Page 565: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi. Merceditas khóc thổn thức. Fermínđịnh an ủi cô bằng vòng tay dịu dàng,nhưng cô nhảy phóc sang một bên.

Page 566: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 19

“TƯỞNG TƯỢNG MÀ XEM,"Don Anacleto kết luận trong cơn ngánngẩm của mọi người.

Phần kết câu chuyện chẳng dấy lênchút hy vọng nào cho chúng tôi. Giữabuổi sáng, một chiếc xe cảnh sát màuxám đã quăng phịch Don Federico trướccửa nhà bác ấy. Người bác bê bết máu,quần áo nát tươm, bác đã mất hết bộ tócgiả và bộ trang sức đẹp đẽ. Bọn chúngđái vào người bác, mặt bác đầy vết ráchvà bầm dập. Con trai ông hàng bánh mìđã phát hiện bác nằm co quắp bên bậu

Page 567: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cửa và đang run rẩy khóc như một đứatrẻ.

“Thật bất công, quá bất công, thưaông," Merceditas kêu lên, đứng sát cửa,tránh xa đôi bàn tay đang run rẩy củaFermín. "Thật tội nghiệp, bác ấy có tráitim vàng, và bác ấy không bao giờ phiềnnhiễu đến ai. Nên dù bác ấy thích ăn mặcnhư người Digan và hát trước mọi ngườithì sao? Ai quan tâm chứ? Con ngườithật độc ác.”

“Không phải độc ác,” Fermín phảnđối. "Mà là ngu độn, hai cái đấy khônggiống nhau đâu. Cái ác hàm ý một quyếtđịnh luân lý, có ý định, và đôi chút chủtâm. Còn kẻ ngu muội hay đần độn là kẻ

Page 568: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không biết dừng lại để suy tính hay lýluận. Hắn hành động theo bản năng, nhưcon vật, tin rằng hắn đang làm điều thiện,rằng hắn luôn đúng, và vênh vang pháhoại bất cứ ai hắn cho là khác với mình,dù về màu da hay tôn giáo, dù về ngônngữ hay quốc tịch, hay trong trường hợpDon Federico là cái thói quen lúc nhànrỗi. Điều thế giới này cần là có nhiềuthêm những con người độc ác hết mực vàít đi những kẻ ngu si tột bậc.”

“Đừng nói năng xằng bậy nữa đi.Cái chúng ta cần là lòng khoan dung củangười Cơ Đốc và bớt đi sự hằn học.Chúng ta chỉ là một lũ đáng hổ thẹn,”Merceditas cất lời. “Mọi người đều đi lễmixa, nhưng có ai chịu nghe lời đức

Page 569: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chúa đâu.”

“Này Merceditas, cô em đừng cónhắc đến việc chuyên tâm đi lễ nhé. Đóchỉ là một phần của vấn đề chứ đâu phảilà giải pháp.”

“Lại thêm một kẻ vô thần. Liệu tôicó thể hỏi, giới tu sĩ đã làm gì anh hả?”

“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa,”cha tôi can thiệp. “Còn anh, Fermín, anhđến thăm Don Federico xem bác ấy cócần gì không, có cần người lo thuốc menhay chợ búa gì không.”

“Vâng, thưa ngài Sempere. Tôi đingay đây. Tranh luận chỉ tổ làm tôi xấuxa thêm, ngài biết đấy.”

Page 570: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cái xấu xa của anh là sự trơ trẽn

và bất kính mà lúc nào anh cũng mangtheo,” Merceditas nói. “Cái ngữ ăn nóibáng bổ như nhà anh cần phải dùng axitclohydric để tẩy rửa linh hồn.”

“Này Merceditas, vì tôi biết cô emlà người tốt (mặc dù hơi hẹp hòi và dốtnát), và vì nơi đây đang có việc cần kíp,khi ở vào hoàn cảnh như vậy người taphải biết ưu tiên cho việc gì, nên tôi sẽtrì hoãn cái việc làm rõ cho cô vàiđiểm…”

“Fermín!” cha tôi kêu lên.

Fermín im miệng và vội lon ton rakhỏi cửa hàng. Merceditas phật lòng nhìn

Page 571: Bóng hình của gió - sachvui.vn

theo anh ta.

“Nghe lời tôi này, con người đó sẽsớm gây rắc rối cho anh thôi. Anh tađúng là kẻ vô chính phủ, một kẻ tamđiểm, không thì ít nhất cũng là đồ DoThái. Cái mũi lớn thế kia mà...”

“Đừng để ý đến anh ta. Anh tathích lý sự thôi.”

Merceditas lắc đầu, có vẻ bựcmình. “Ôi, giờ tôi phải từ biệt thôi. Ai đótrong chúng ta có nhiều việc phải làm,mà thời gian lại không nhiều. Chúc buổisáng tốt lành.”

Chúng tôi lịch thiệp gật đầu và dõitheo cô đi về, thẳng lưng bước ra ngoài

Page 572: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đường trên đôi giày cao gót. Cha tôi hítvào một hơi thật sâu, như muốn uống lấysự yên bình vừa khôi phục lại. DonAnacleto chùng người xuống cạnh chatôi, cuối cùng ông cũng hạ cánh sauchuyến bay văn vẻ vừa rồi. Khuôn mặtông nhợt nhạt, vẻ ảm đạm ngập tràn trongmắt. “Đất nước này mạt rồi,” ông nói.

“Thôi nào, Don Anacleto, hãy vuilên. Mọi thứ luôn như thế này, ở đây và ởkhắp nơi khác. Vấn đề là có lúc thăng thìcũng có lúc trầm, và khi lúc trầm đến cậnkề thì mọi thứ có vẻ đen tối hơn. Rồi bácthấy Don Federico sẽ vượt qua chuyệnnày thôi. Bác ấy mạnh mẽ hơn chúng tanghĩ.”

Page 573: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ông giáo lẩm nhẩm trong miệng.“Nó như đợt sóng triều, anh có hiểukhông,” ông nói vẻ bi thảm. “Ý tôi là, sựtàn khốc này. Nó ra đi, rồi anh cảm thấyan toàn, nhưng nó luôn quay lại, nó luônquay lại... và nó khiến chúng ta nghẹtthở. Tôi chứng kiến hằng ngày ở trườnghọc. Ôi lạy Chúa tôi... Cái lũ vượn, đó làthứ chúng tôi có ở trong lớp học. Darwinđúng là kẻ mộng mơ, tôi dám chắc vớianh đấy. Chẳng có tiến hóa hay thứ gìnhư vậy cả. Bất kiỳ ai có lý trí cũng thấytôi phải đánh vật với chín con đườiươi.”

Chúng tôi chỉ có thể gật đầu ngoanngoãn. Don Anacleto vẫy tay chào tạmbiệt và ra về, đầu ông gục xuống. Trông

Page 574: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông như già thêm năm tuổi so với lúcbước vào. Cha tôi thở dài. Chúng tôithoáng nhìn nhau, không biết phải nóisao. Tôi băn khoăn không biết có nên kểcho cha nghe chuyến viếng thăm củaThanh tra Fumero tới hiệu sách không.Đây là một lời cảnh cáo, tôi nghĩ. Một sựbáo trước. Fumero đã sử dụng DonFederico như một thông điệp.

“Có chuyện gì thế Daniel? Trôngcon xanh quá.”

Thôi thở dài, cúi mặt. Tôi bắt đầukể cho cha nghe biến cố với Thanh traFumero chiều hôm trước và lời đe dọacủa hắn ta. Cha tôi lắng nghe, cố kiềmchế nỗi tức giận đang bừng cháy trong

Page 575: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mắt ông.

“Là lỗi của con,” tôi nói. “Lẽ racon nên nói gì đó...”

Cha tôi lắc đầu. “Không. Con đâucó biết được, Daniel.”

“Nhưng…”

“Đừng nghĩ đến nó nữa. Và đừngnói gì với Fermín Chúa mới biết anh taphản ứng ra sao nếu biết được lại bịngười kia theo dõi.”

“Nhưng chúng ta phải làm gì đichứ.”

“Phải đảm bảo rằng anh ta khônggặp rắc rối.”

Page 576: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi gật đầu, không thực sự tin lắm,

và bắt đầu tiếp tục công việc Fermín đãlàm, còn cha tôi quay lại với đống thư từcủa ông. Thỉnh thoảng cha lại liếc nhìntôi. Còn tôi thì giả vờ không biết.

“Hôm qua đi gặp Giáo sưVelézquez thế nào? Mọi việc có ổnkhông?" ông hỏi hòng muốn đổi chủ đề.

“Vâng. Ông ấy hài lòng với nhữngcuốn sách. Ông ấy bảo đang tìm mộtcuốn về những bức thư cuả Franco."

“Cuốn Moorslayer. Nhưng cuốnđấy không đáng tin lắm... một trò đùa củaMadariaga. Rồi con nói sao?"

“Con bảo chúng ta nhận vụ này và

Page 577: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sẽ thông báo cho ông ấy muộn nhất tronghai tuần tới.”

“Tốt lắm. Chúng ta sẽ giao choFermín vụ này và tính giá cho ông Velézquez thật đậm."

Tôi gật đầu. Chúng tôi tiếp tục làmnhững công việc thường nhật. Cha vẫnnhìn tôi. Lại sắp sửa rồi đây, tôi nghĩ.

“Hôm qua có một cô bé rất xinhđến đây. Fermín bảo đấy là em gái củaTomás Aguilar?"

“Vâng."

Cha tôi gật đầu, đang cân nhắc sựtrùng lặp ấy với biểu lộ đôi chút ngạcnhiên. Ông cho tôi yên ổn trước khi tấn

Page 578: Bóng hình của gió - sachvui.vn

công tiếp, lần này mang cái vẻ của mộtngười vừa chợt nhớ ra điều gì.

“Daniel này, hôm nay công việckhông bận lắm, và, ờ, có lẽ con muốnnghỉ ngơi một chút để làm việc riêng. Vảlại, bố nghĩ gần đây con làm khá vất vả."

“Con ổn mà, cảm ơn bố.”

“Bố đang tính để Fermín ở nhà,còn bố sẽ tới Nhà hát Opera Liceo vớiBarceló. Chiều nay có vở Tannhäuser,ông ấy mời bố đi xem, vì ông ấy có đặtchỗ ở hàng ghế đầu. “Cha tôi vờ nhưđang đọc thư. Ông đúng là một diễn viênxoàng.

“Bố thích Wagner từ bao giờ thế?”

Page 579: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ông nhún vai. "Đừng bao giờ phụ

lòng tốt của người khác... Hơn nữa, vớiBarceló thì đi xem gì cũng vậy thôi, bởisuốt cả buổi diễn ông ta sẽ bình phẩmdiễn xuất, chỉ trích phục trang và tiết tấuthôi mà. Ông ta cũng hỏi thăm con luônđấy. Có lẽ hôm nào đấy con nên đếnthăm ông ta.”

“Một ngày nào đấy.”

“Được rồi, vậy nếu con đồng ý,hãy để Fermín trông cửa hàng hôm nayvà chúng ta sẽ đi hưởng thụ một chút.Cũng đến lúc phải như vậy. Nếu con cầntiền...”

“Thôi mà bố. Bea có phải bạn gái

Page 580: Bóng hình của gió - sachvui.vn

con đâu."

“Ai nói gì về bạn gái nào? Thỏathuận thế nhé. Tùy con. Nếu con cần tiềnthì lấy ở trong ngăn kéo, nhưng nhớ đểvài chữ cho Fermín, không đến lúc khóasổ anh ta lại tá hỏa lên.”

Nói xong, ông giả vờ lơ đễnh rồiđi vào phòng, miệng cười ngoác ra. Tôixem đồng hồ. Mười rưỡi sáng. Tôi đãhẹn gặp Bea lúc năm giờ ở hành langtrường đại học. Và thật nản lòng khi ngàyhôm nay hóa ra còn dài hon cả tiểu thuyếtAnh em nhà Karamazoo.

Fermín mau chóng từ nhà bác sửađồng hồ trở về cho chúng tôi biết mộtbiệt đội nữ trong khu phố đã được lập ra

Page 581: Bóng hình của gió - sachvui.vn

để săn sóc thường trực cho DonFederico tội nghiệp, người mà bác sĩ đãchẩn đoán là bị gãy ba xương sườn, córất nhiều vết thâm, và hậu môn bị ráchbất thường.

“Anh có phải mua gì không?" chatôi hỏi.

“Họ có đủ thuốc men và thuốc mỡđể mở cả một cửa hàng đấy, nên tôi tự ýmua cho anh ta ít hoa, với cả một lọnước thơm, và ba chai nước đào – mónưa thích của Don Federico.”

“Anh làm đúng lắm. Tôi phải chicho anh bao nhiêu đây," cha tôi nói. "Vàtrông bác ấy như thế nào?”

Page 582: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thành thật mà nói là bị đánh nhừtử. Tôi thấy anh ta nằm co quắp trêngiường như một cuộn len, cứ kêu gào đòichết bằng được, đến mức tôi đã có ýđịnh giết người, tôi nói thật đấy. Tôimuốn cầm súng lao đến chỗ Đội điều traTội phạm mà bắn sạch cái lũ kia, đầutiên là cái cục nhọt hôi rình ấy, thằngRumero ấy.”

“Fermín, cho chúng tôi chút bìnhan đi. Tôi tuyệt đối cấm anh làm điềunhư vậy."

“Bất cứ điều gì ngài nói, ngàiSempere.”

“Còn Pepita đón nhận chuyện nàythế nào? “

Page 583: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Can đảm đến mẫu mực. Hàng

xóm đã cho bà cụ hớp rượu mạnh, khi tôiđến thăm thì bà đã nằm sập trên sofa nhưcon lợn rồi thì đánh rắm hoành tráng đếnđộ xuyên thủng lỗ chỗ cả nệm.”

“Thật đúng nết bà cụ. Fermín này,tôi định nhờ anh trông cửa hàng chiềuhôm nay; tôi sẽ đến thăm Don Federicomột lát. Sau đấy tôi có hẹn với Barceló.Còn Daniel thì có việc phải làm.”

Tôi ngước mắt lên đúng lúcFermín và cha tôi nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Thật là một cặp bài trùng,” tôinói. Họ vẫn đang cười trêu chọc khi tôiđi qua cửa.

Page 584: Bóng hình của gió - sachvui.vn

***

MỘT CƠN GIÓ LẠNH CĂM

QUÉT NGANG QUA PHỐ, vung vãinhững dãi sương mờ trên đường nó điqua. Mặt trời gắt bắt nắng màu đỏ ửngtrên mái và tháp chuông của khu phốGothic. Còn vài tiếng nữa mới đến giờhẹn với Bea ở trường, nên tôi quyết địnhthử vận may là đến thăm Nuria Monfort,hy vọng chị vẫn sống ở địa chỉ mà chachị đã đưa cho.

Quảng trường San Felipe Nerigiống như một khoang hẹp cho người tathở trong cái ma trận những con đườngngang dọc khu phố Gothic, ẩn nấp saunhững bức tường La Mã cổ xưa. Những

Page 585: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bức tường nhà thờ lỗ chỗ là vết tích củasúng đạn thời chiến tranh để lại. Buổisáng hôm ấy, một toán trẻ con chơi tròquân lính, chúng không đoái hoài đến kýức còn lưu trên tường đá. Một phụ nữ,tóc điểm bạc, đang ngồi trên ghế dài,sách để mở trong lòng, chị ngắm nhìnchúng và mỉm cười lơ đãng. Địa chỉ chobiết Nuria Monfort sống trong một tòanhà cạnh lối vào quảng trường. Mái vòmbằng đá ố đen bao trên cửa trước chobiết năm xây dựng tòa nhà :1801. Khi đãvào hành lang, ánh sáng chỉ vừa đủ đểnhìn thấy trong căn nhà tối tăm có cầuthang chạy lên theo một đường xoắn ốcbất thường. Tôi dò tìm những hòm thưmàu đồng. Tên của người cư ngụ xuất

Page 586: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hiện trên những mảnh giấy cứng ngả vàngđược nhét vào khe, điều phổ biến vàothời ấy.

Miquer Moliner / Nuria Monfort

3-2

Tôi chậm chạp bước lên, gần nhưsợ tòa nhà sẽ đổ sập xuống nếu tôi giẫmmạnh lên những bậc thang nhỏ xíu như đồchơi. Tại mỗi chiếu nghỉ có hai cánhcửa, không có số hay biển. Lên đến tầngba, tôi chọn ngẫu nhiên một cánh cửa rồigõ. Cầu thang có mùi ẩm ướt, mùi đá cũ,mùi đất. Tôi gõ vài lần nhưng không aiđáp lại. Tôi quyết thử vận may lên cánhcửa còn lại. Tôi gõ năm tay ba lần. Phíatrong căn hộ, tôi có thể nghe tiếng radio

Page 587: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang mở buổi phát thanh giảng đạo hàngngày Cùng suy ngẫm với Cha MartínCalzado.

Mở cửa là một phụ nữ mặc váyngủ vải bông màu ngọc lam kẻ ca rô, đidép lê, đội một mớ lô quấn tóc. Dướiánh sáng lờ mờ, trông cô giống một thợlặn biển sâu. Phía sau cô, giọng nói dịudàng của Cha Martín Calzado đang dànhmấy lời cho nhà tài trợ chương trình, mộtthương hiệu sản phẩm làm đẹp làAurorín, rất được những người hànhhương đến chốn Lourdes tôn nghiêm ưachuộng, và những sản phẩm diệu kỳ để trịcác loại mụn nhọt.

“Xin chào. Tôi tìm cô Monfort.”

Page 588: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Nurieta? Cậu gõ nhầm cửa rồi,chàng trai. Ở phía bên kia kìa.”

“Tôi xin lỗi. Vì tôi đã gõ bên kianhưng không có ai trả lời cả.”

“Cậu không phải nhân viên thuế vụđấy chứ?” người hàng xóm đột nhiên hỏi,chợt nghi ngờ theo kinh nghiệm.

“Không đâu. Cha cô Monfort bảotôi đến.”

“À không sao. Nurieta hẳn đangđọc sách ở dưới kia. Cậu không thấy côấy lúc lên đây sao?”

Khi xuống chân cầu thang, tôi thấyngười phụ nữ có mái tóc ánh bạc và cuốnsách trong tay vẫn ngồi yên trên ghế ở

Page 589: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quảng trường. Tôi thận trọng quan sát.Nuria Monfort là một phụ nữ xinh đẹp,với loại đường nét hấp dẫn làm sang chocác tạp chí thời trang danh tiếng hayphòng chụp ảnh chân dung, song là mộtphụ nữ mà tuổi xuân dường như đang tànphai trong nỗi buồn nơi ánh mắt. Có nétgì đó của cha chị trong dáng người nhỏnhắn. Tôi tưởng tượng chị hẳn đã ngoàibốn mươi, xét từ mái tóc hoa râm vànhững nếp nhăn làm già đi khuôn mặt.Nhưng dưới ánh sáng mờ, hẳn chị trôngtrẻ hơn mười tuổi.

“Señora Monfort?”

Chị nhìn tôi tựa như vừa chợt tỉnhsau cơn mê, mà không thấy tôi.

Page 590: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi là Daniel. Cha chị cho tôi địachỉ này. Ông bảo chị có thể kể cho tôi vềJulián Carax.”

Khi nghe những lời ấy, cái vẻ mơmàng liền rời bỏ chị. Tôi có cảm giácnhắc đến bố chị không phải là một ý hay.

“Cậu muốn gì?” chị hỏi đầy ngờvực.

Tôi cảm giác nếu mình khôngchiếm được lòng tin của chị ngay lúc ấy,tôi sẽ đánh mất cơ hội chỉ có một lầnnày. Lá bài duy nhất tôi có thể chơi lànói ra sự thật.

“Hãy nghe tôi giải thích. Cách đâytám năm, do tình cờ, tôi tìm thấy một

Page 591: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuốn tiểu thuyết của Julián Carax ở trongNghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị LãngQuên. Chị đã giấu ở đó để nó khỏi bị hủyhoại bởi một người đàn ông có tên LaínCoubert,” tôi nói.

Chị nhìn chằm vào tôi, không hềnhúc nhích, như thể chị sợ thế giới xungquanh mình đang đổ vỡ.

“Tôi hứa sẽ chỉ phiền chị vài phútthôi,” tôi nói.

Chị gật đầu, với vẻ nhẫn nhịn.“Cha tôi có khỏe không?” chị hỏi, lẩntránh ánh mắt tôi.

“Ông ấy khỏe. Ông già đi đôi chút.Và ông rất nhớ chị.”

Page 592: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nuria Monfort thở dài một tiếng

mà tôi không thể nào giải mã. "Tốt hơnnên lên nhà tôi. Tôi không muốn nóichuyện này ở ngoài đường.

Page 593: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 20

NURIA MONFORT SỐNG ĐƠNĐỘC TRONG BÓNG TỐI. Một lối đihẹp dẫn đến phòng ăn và cũng là bếp, làthư viện kiêm cả phòng làm việc. Đangđi, tôi nhận thấy một phòng ngủ khiêmnhường, không có cửa sổ. Chỉ có vậy,nếu không tính một phòng tắm nhò khôngvòi hoa sen hay bồn, chúng toát ra đủ thứmùi, từ mùi nấu ăn ở quầy bar bên dướiđến mùi hôi thối ẩm mốc của đường ốngdẫn và thoát nước có từ hồi đầu thế kỷ.Toàn căn hộ chìm trong một màu ảm đạmthường hằng, như một khối đen mọc lêngiữa những bức tường sờn tróc. Có mùi

Page 594: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thuốc lá, sự lạnh lẽo và vắng vẻ. NuriaMonfort quan sát tôi trong khi tôi vờ nhưkhông để ý đến điều kiện tồi tàn của cănnhà.

“Tôi xuống dưới phố vì trong nhàhầu như không có ánh sáng,” chị nói.“Chồng tôi đã hứa tặng tôi một cái đènđọc sách khi anh ấy quay về.”

“Chồng chị đi xa à?”

“Miquel đang ở tù.”

“Tôi xin lỗi, tôi không biết...”

“Cậu biết đâu được. Tôi không xấuhổ khi cho cậu hay, vì anh ấy nào phải tộiphạm. Lần gần đây nhất họ bắt anh ấy vìtội anh tin tờ rơi cho nghiệp đoàn công

Page 595: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chân luyện kim. Đã hai năm rồi. Hàngxóm vẫn nghĩ anh ấy đi du lịch bên Mỹ.Cha tôi cũng không biết, và tôi khôngmuốn ông ấy biết.”

“Chị đừng lo. Tôi sẽ không kể choông ấy đâu,” tôi nói.

Một hồi yên ắng căng thẳng baolấy chúng tôi, và tôi mường tượng chịđang phân vân liệu tôi có phải là thám tửdo Isaac cử đến không.

“Phải một mình trông nom căn nhàchắc vất vả lắm,” tôi ngốc nghếch nói,chỉ để lấp khoảng trống.

“Không dễ dàng gì. Tôi kiếm tiềnnhờ công việc dịch thuật, sức mình bao

Page 596: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiêu ráng kiếm bấy nhiêu, nhưng vớimột người chồng đang ở tù thì chẳngthấm vào đâu. Mấy tay luật sư hút cạnmáu tôi, giờ thì tôi đang nợ ngập đầu.Nghề dịch thu nhập thấp chả kém gì viếtlách.”

Chị nhìn tôi như đang đợi một câutrả lời. Tôi chỉ cười lặng lẽ. "Chị dịchsách sao?”

“Tôi không dịch sách nữa. Giờ tôibắt đầu dịch đơn từ, hợp đồng, giấy tờhải quan, thu nhập khá hơn. Dịch sáchvăn chương thì cậu chỉ kiếm được tiềncông rẻ mạt thôi, mặc dù có cao hơn chútđỉnh so với viết văn, sự thật là vậy. Banquản lý tòa nhà đã mấy lần cố tống khứ

Page 597: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi ra khỏi đây. Việc tôi không đủ tiền trảchi phí bảo dưỡng chỉ đứng hàng chóttrong các mối bận tâm của họ. Cậu cứtưởng tượng đi, một phụ nữ biết ngoạingữ và mặc quần dài... Không ít hàngxóm đã cáo buộc tôi đang kinh doanh nhàthố. Tôi thực quá may mắn...”

Tôi hy vọng bóng tối che dấu đượckhuôn mặt ửng đỏ của mình.

“Tôi rất tiếc. Tôi không biết saolại kể cho cậu nghe chuyện này. Tôi đanglàm cậu xấu hổ.”

“Là lỗi của tôi. Tôi đã hỏi.”

Chị cười lo lắng. Xung quanh chịdường như có một hào quang cháy bừng

Page 598: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của nỗi cô đơn.

“Cậu làm tôi nhớ đến Julián,” độtnhiên chị nói. "Cái cách cậu nhìn, và cửchỉ của cậu. Anh ấy từng làm giống nhưcậu bây giờ vậy. Anh ấy cứ nhìn ta chằmchằm mà không nói gì, ta không biết anhấy nghĩ gì, và vì thế, như một kẻ ngốc, tasẽ kể cho anh ấy nghe những điều đáng lẽra nên giữ trong lòng... Cậu có muốnuống chút gì không? Một tách cà phênhé?”

“Không càm ơn chị. Tôi khôngmuốn phiền chị.”

“Không phiền gì đâu. Tôi cũngđang định pha cho mình một tách.”

Page 599: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Có gì đó bảo tôi rằng bữa trưa củachị chỉ là tách cà phê mà thôi. Tôi từchối lần nữa và nhìn chị bước về gócphòng ăn nơi có một chiếc ấm điện nhỏ.

“Cậu cứ tự nhiên nhé,” chị nói,lưng vẫn quay về phía tôi.

Tôi nhìn quang và tự hỏi làm thếnào. Phòng của Nuria Monfort gồm mộtchiếc bàn chiếm hẳn góc gần ban công,một máy đánh chữ hiệu Underwood vớicái đèn dầu bên cạnh, và một giá sáchđầy từ diển và giáo trình. Không có ảnhgia đình, nhưng bức tường cạnh bàn phủđầy bưu thiếp, tất cả đều là những tấmảnh chụp một chiếc cầu tôi nhớ đã thấyđâu đó nhưng không thể xác định nổi –

Page 600: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có lẽ ở Paris hoặc Rome. Phía dưới đólà chiếc bàn bày biện gọn gàng và ngănnắp đến độ hầu như ám ảnh. Những câybút chì được vót nhọn và xếp ngay ngắn.Giấy tờ và bìa kẹp được sắp đặt ba hàngcân đối. Khi quay lại, tôi nhận ra NuriaMonfort đang đứng ở lối vào hành langnhìn chằm tôi. Chị nhìn tôi lặng lẽ, nhưcách người ta nhìn người lạ trên phố haytrên tàu điện ngầm. Chị châm một điếuthuốc và đứng yên, khuôn mặt bị nhữngvòng xoáy khói thuốc che phủ. Bỗngdưng tôi nghĩ, Nuria Monfort toát lên vẻquyến rũ chết người dù bản thân chịkhông biết, như những phụ nữ trong phimlàm Fermín sững sờ khi họ hiện ra từđám sương mờ ở nhà ga Berlin, bao phủ

Page 601: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong quầng sáng siêu thực, kiểu mỹ nhânphát ngán với diện mạo của chính mình.

“Cũng không có gì nhiều để kể,”chị bắt đầu. “Tôi gặp Julián cách đâyhơn hai mươi năm, ở Paris. Lúc ấy tôiđang làm việc cho Cabestany, một nhàxuất bản. Ông Cabestany mua quyền xuấtbản các tiểu thuyết của Julián với giábèo bọt. Lúc đầu tôi làm việc ở phòng kếtoán, nhưng khi ông Cabestany biết tôinói được tiếng Pháp, tiếng Ý và một chúttiếng Đức, ông chuyển tôi sang bộ phậnbản quyền, và tôi trở thành thư ký riêngcủa ông ấy. Một trong các việc của tôi làtrả lời thư của tác giả và nhà xuất bảnnước ngoài mà công ty chúng tôi có làmăn, và tôi đã tiếp xúc với Julián Carax

Page 602: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như vậy.”

“Cha của chị bảo hai người là bạnthân.”

“Có lẽ cha tôi cũng bảo rằng chúngtôi hú hí với nhau hay gì đó như vậy,đúng không? Theo ông ấy, tôi chạy theobất cứ người đàn ông nào, như con điếmđộng đực vậy.”

Sự bộc trực của người phụ nữ vàkiểu cách lạnh lùng của chị khiến tôicứng họng. Phải mất một lúc lâu tôi mớiđưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Lúc đó,Nuria Monfort đang tự mỉm cười vớimình và lắc đầu.

“Đừng để ý đến lời ông ấy. Cha tôi

Page 603: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có ý nghĩ như vậy kể từ khi tôi đi Paris,vào năm 1933, để giải quyết vài vấn đềgiữa ông Cabestany và nhà Gallimard.Tôi đã sống một tuần ở thành phố đó, tạicăn hộ của Julián vì lý do đơn giản rằngông Cabestany muốn tiết kiệm chi phíkhách sạn. Thật lãng mạn, như cậu có thểthấy. Cho đến lúc ấy, mối quan hệ của tôivới Julián Carax hoàn toàn qua thư từ,thường là liên quan đến bản quyền, bảnthảo hoặc vấn đề biên tập. Những gì tôibiết về anh ấy, hoặc tưởng tượng về anhấy, là từ đọc bản thảo anh ấy gửi mà ra.”

“Ông ấy có kể cho chị nghe điều gìvề cuộc sống ở Paris không?”

“Không. Julián không thích nói gì

Page 604: Bóng hình của gió - sachvui.vn

về cuốn sách của anh ấy hay về bản thân.Tôi không nghĩ anh ấy hạnh phúc ở Paris.Mặc dù anh ấy tạo ấn tượng rằng anh làmột trong số những người không thể hạnhphúc ở bất kỳ nơi đâu. Quả thật, tôikhông bao giờ hiểu rõ anh ấy. Anh ấykhông bao giờ để cho người khác hiểu.Anh ấy là người rất kín đáo, đôi khidường như anh không còn quan tâm đếnthế giới hay con người nữa. ÔngCabestany nghĩ anh ấy nhút nhát và có lẽhơi điên, nhưng tôi có cảm tưởng Juliánsống trong quá khứ, giam mình trongnhững ký ức. Julián sống trong chính bảnthân mình, sống vì những cuốn sách củaanh ấy và sống trong chúng – một nhà tùdễ chịu do anh ấy tự tạo ra.”

Page 605: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chị nói như thể chị đang ghen tịvới ông ấy.”

“Có những ngục tù còn tồi tệ hơncả nhà tù những con chữ, Daniel ạ.”

Tôi gật đầu, không dám chắc mìnhhiểu ý của chị.

“Julián có bao giờ kể về những kýức đó không, về những năm tháng ởBarcelona ấy?”

“Rất ít. Trong tuần tôi lưu lạiParis, anh ấy kể cho tôi chút ít về giađình. Mẹ anh ấy là người Pháp, giáo viêndạy nhạc. Cha anh ấy có một cửa hàngmũ hoặc gì đấy. Tôi biết ông ta rất sùngđạo và rất nghiêm khắc.”

Page 606: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Julián có giải thích về mối quan

hệ của ông ấy với ông bố không?”

“Không, họ không hợp nhau. Cóchuyện gì đó xảy ra đã lâu. Thực ra, lýdo Julián đi Paris là để tránh bị ông bốđưa vào quân đội. Mẹ anh ấy đã hứa đưaanh ấy đi càng xa người đàn ông đó càngtốt, còn hơn là để điều đó xảy ra.”

“Dù gì ông ấy cũng là cha.”

Nuria Monfort mỉm cười. Đúnghơn là nét thoáng cười và đôi mắt chịánh lên vẻ mệt mỏi và buồn.

“Dù có là cha đi nữa thì cũng chưabao giờ ông ấy cư xử như một người cha,và Julián chưa bao giờ xem ông ấy là

Page 607: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cha mình. Có lần anh ấy thú nhận với tôilà trước khi kết hôn mẹ anh ấy có quanhệ với một người lạ, danh tính người ấybà không bao giờ tiết lộ. Người đàn ôngấy mới là cha đẻ của Julián.”

“Nghe giống phần mở đầu Bónghình của gió. Chị có nghĩ ông ấy nói thậtkhông?”

Nuria Monfort gật đầu. "Julián kểanh ấy đã lớn lên trong cảnh phải chứngkiến ông bán mũ – anh gọi ông ta như thế– lăng mạ và đánh đập mẹ anh ấy như thếnào. Rồi ông ta vào phòng Julián, bảoanh ấy là đứa con tội lỗi, rằng anh thừahưởng tính cách yếu đuối và hèn hạ củabà mẹ, và sẽ chịu đau khổ suốt đời, một

Page 608: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuộc đời thất bại cho dù anh ấy có cốgắng nhường nào...”

“Ông ấy có oán hận gì ông bốkhông?”

“Thời gian là phương thuốc tuyệtvời. Tôi chưa bao giờ cảm thấy Juliánghét ông ta. Có lẽ như vậy tốt hơn. Tôicó ấn tượng rằng anh ấy đã mất hết lòngkính trọng đối với ông làm mũ vì nhữngcảnh tượng kia. Julián nói về mọi thứnhư thể chuyện đó chẳng quan trọng,chừng như nó là một phần của quá khứmà anh bỏ lại đằng sau, nhưng nhữngđiều này không bao giờ bị lãng quên.Những lời khiến trái tim của một đứa trẻbị đầu độc, cho dù là do ác tâm hay ngu

Page 609: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dốt, chúng vẫn lưu lại trong ký ức, vàsớm hay muộn chúng sẽ thiêu trụi tâmhồn đứa trẻ.”

Tôi tự hỏi có phải chị đang nóidựa trên trải nghiệm của bản thân không,và trong tôi hiện ra hình ảnh cậu bạnTomás Aguilar đang kiên cường gánhchịu những công kích của người cha kiêucăng.

“Julián bao nhiêu tuổi lúc bị ôngbố bắt đầu đối xử như vậy?”

“Khoảng tám hay mười tuổi...”

Tôi thở dài.

“Ngay khi anh ấy đủ tuổi vào quânđội, bà mẹ mang anh ấy đến Paris. Chắc

Page 610: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là họ không chào từ biệt nhau. Ông bánmũ không bao giờ chấp nhận rằng giađình đã bỏ rơi ông.”

“Chị có bao giờ nghe Julián nói vềmột cô gái tên Penélope?”

“Penélope ư? Tôi không nghĩ vậy.Tôi không nhớ. “

“Đó là bạn gái của ông ấy, từ lúcông ấy còn sống ở Barcelona.”

Tôi lấy tấm ảnh chụp Carax vàPenélope Aldaya ra đưa cho chị. Tôi đểý nụ cười sáng bừng khuôn mặt chị thếnào khi chị trông thấy Julián Carax thờiniên thiếu. Nỗi bùi ngùi nuối tiếc khiếnchị héo hon.

Page 611: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trông anh ấy thật trẻ... Đây có

phải là Penélope mà cậu nói?”

Tôi gật đầu.

“Rất ưa nhìn. Julián luôn khiến chonhững phụ nữ đẹp vây quanh anh ấy."

Như chị, tôi nghĩ. "Chị có biết anhấy có nhiều...?”

Lại nụ cười ấy dành cho tôi. "Bạngái ư? Người tình ư? Tôi không biết. Nóithật, tôi chưa bao giờ nghe anh ấy kể vềbất kỳ phụ nữ nào trong đời anh ấy. Mộtlần, để chọc tức anh ấy, tôi đã hỏi. Hẳncậu biết anh ấy kiếm sống nhờ chơidương cầm ở quán khách. Tôi đã hỏi anhấy có bị cám dỗ không, khi xung quanh là

Page 612: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những phụ nữ quyến rũ và dể dãi. Anh ấykhông cho câu nói đùa đó là hay ho. Anhấy đáp rằng anh không có quyền yêu bấtcứ ai, rằng anh đáng bị cô độc.”

“Ông ấy có nói tại sao không?”

“Julián không bao giờ nói tại sao.”

“Dù vậy thì rốt cuộc, ngay trướckhi trở về Barcelona năm 1936, JuliánCarax sắp kết hôn.”

“Đó là người ta nói vậy.”

“Chị nghi ngờ sao?”

Chị nhún vai tỏ vẻ hoài nghi. "Nhưtôi nói đấy, trong suốt bao năm chúng tôiquen biết nhau, Julián không bao giờ

Page 613: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhắc đến một người phụ nữ cụ thể nào,người anh ấy định kết hôn thì lại càngkhông. Chuyện kết hôn mãi sau này tôimới biết. Neuval, nhà xuất bản gần nhấtcủa Carax, đã cho Cabestany biết rằng vịhôn thê là một phụ nữ hơn Julián haimươi tuổi, một góa phụ giàu có đang ốmyếu. Theo Neuval, bà ta ít nhiều đã nângđỡ anh ấy trong nhiều năm. Các bác sĩbảo bà còn sống chừng sáu tháng, nhiềunhất là một năm. Neuval nói bà ta muốnkết hôn với Julián để anh ấy có thể thừakế tài sản.”

“Nhưng lễ cưới không bao giờ xảyra."

“Nếu từng có một kế hoạch như

Page 614: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vậy, hoặc một góa phụ như vậy.”

“Như tôi được biết, Carax dínhvào một vụ đấu súng, vào rạng đông ngàyông ấy dự định kết hôn. Chị có biết cuộcđấu súng đó với ai, hay tại sao không?”

“Neuval cho rằng ai đó liên quanđến góa phụ kia. Một người họ hàng xatham lam, không muốn thấy di sản của bàta rơi vào tay kẻ ất ơ nào đó. Neuvalxuất bản chủ yếu những tiểu thuyết kinhdị rẻ tiền, nên tôi nghĩ thể loại sách đóđã nhiễm vào đầu ông ta.”

“Theo tôi thấy thì chị không tinlắm chuyện đám cưới và vụ đấu súng.”

“Không. Tôi không bao giờ tin.”

Page 615: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy chị nghĩ đã có chuyện gì? Tại

sao Carax quay về Barcelona?”

Chị cười buồn. "Mười bảy nămqua tôi vẫn tự hỏi mình câu này.”

Nuria Monfort châm điếu khác.Chị mời tôi. Tôi thôi thúc muốn nhận,nhưng đã từ chối.

“Hẳn chị phải có giả thiết nàochứ?” tôi gợi ý.

“Tôi chỉ biết rằng vào mùa hè năm1936, không lâu sau khi chiến tranh bùngnổ, một nhân viên nhà xác thành phố đãgọi điện cho công ty chúng tôi thông báohọ nhận được xác của Julián ba ngàytrước. Người ta thấy xác anh ấy trên một

Page 616: Bóng hình của gió - sachvui.vn

con phố nhỏ ở Raval, áo quần ráchbươm và bị một viên đạn xuyên qua tim.Anh ấy mang trên mình một cuốn sách,cuốn Bóng hình của gió, và hộ chiếu.Dấu trên hộ chiếu cho thấy anh ấy rờibiên giới Pháp một tháng trước. Trongkhoảng thời gian đó anh ấy ở đâu, khôngai biết. Cảnh sát đã liên lạc với cha anhấy, nhưng ông ta từ chối nhận trách nhiệmvới cái xác, và bảo rằng ông ta không cócon trai. Sau hai ngày không có ai nhậnxác, anh ấy được chôn trong khu mộchung ở nghĩa trang Montjuïc. Thậm chítôi còn không thể mang hoa đến viếnganh ấy, vì không ai có thể cho tôi biếtanh ấy được chôn ở đâu. Chính nhân viênnhà xác – người đã giữ cuốn sách trong

Page 617: Bóng hình của gió - sachvui.vn

áo khoác của Julián đã có ý gọi điện chonhà xuất bản Cabestany mấy ngày sau.Vậy nên tôi mới biết chuyện xảy ra. Tôikhông thể hiểu nổi. Nếu Julián còn ai đóở Barcelona mà anh có thể nhờ vả, thì đóchính là tôi, hoặc nếu khẩn thiết lắm thìông Cabestany. Chúng tôi là những bạnbè duy nhất của anh ấy, nhưng anh ấykhông bao giờ cho chúng tôi biết anh ấytrở về. Chúng tôi chỉ biết tin anh ấy quaylại Barcelona khi anh ấy đã chết...”

“Chị có tìm được gì khác sau khibiết tin ông ấy chết không?”

“Không. Lúc ấy là những tháng đầutiên chiến tranh, Julián không phải làtrường hợp duy nhất biến mất không để

Page 618: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại dấu vết. Không ai nói gì về chuyện đónữa, nhưng có rất nhiều nấm mồ vô dnah,giống như mộ Julián. Tìm hiểu chuyện đókhác nào đi đâm đầu vào tường. Đượcông Cabestany trợ giúp, lúc ấy ông đangốm rất nặng, tôi đã khiếu nại lên cảnh sátvà dùng mọi phương cách có thể. Điềuduy nhất tôi nhận được là một chuyếnviếng thăm của một tay thanh tra trẻ, mộtkẻ kiêu căng, độc ác, hắn bảo tôi là tốthơn không nên hỏi gì nữa và nên cố hếtsức mình để có thái độ tích cực hơn, bởivì đất nước này đương lúc chiến tranh vàđầy những lầm than. Hắn đã nói vậy. Tênhắn là Fumero, tôi chỉ nhớ được vậy.Dường như bây giờ hắn là một nhân vậtkhá quan trọng. Báo chí thường nói đến

Page 619: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hắn. Có lẽ cậu cũng đã nghe nói.”

Tôi muốt ực. “Chỉ lờ mờ thôi.”

“Tôi không nghe tin gì nữa vềJulián cho đến khi có người tìm đến cácnhà xuất bản muốn mua toàn bộ các tiểuthuyết của Carax còn tồn trong kho."

“Laín Coubert.”

Nuria Monfort gật đầu.

“Chị có biết người đàn ông đó làai không?”

“Mơ hồ lắm, tôi không chắc. Vàotháng Ba năm 1936 – tôi nhớ ngày đó bởilúc ấy chúng tôi chuẩn bị cho in cuốnBóng hình của gió – có người gọi điện

Page 620: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến nhà xuất bản hỏi địa chỉ anh ấy. Anhta tự nhận là bạn cũ và muốn thăm Juliánở Paris. Muốn dành cho anh ấy một bấtngờ. Người ta chuyển máy cho tôi, và tôibảo không được phép đưa thông tin. “

“Ông ta xưng tên không?”

“Jorge gì đấy.”

“Jorge Aldaya?”

“Có lẽ vậy. Julián đã hơn một lầnnhắc đến tên anh ta. Tôi nghĩ họ họcchung ở trường San Gabriel, và đôi khiJulián nhắc đến anh ta như thể đó làngười bạn thân nhất.”

“Chị có biết Jorge Aldaya là anhtrai cùa Penélope?”

Page 621: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nuria Monfort chau mày. Trông

chị có vẻ lo lắng.

“Chị có cho Aldaya điạ chỉ củaJulían ở Paris không?”

“Không. Anh ta khiến tôi thấy khóchịu.”

“Ông ta đã nói gì?”

“Anh ta cười giễu tôi, bảo rằnganh ta sẽ tìm cách khác, rồi ngắt máy.”

Dường như có điều gì đang dày vòchị. Tôi bắt đầu băn khoăn không biếtcuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu."Nhưng chị lại nghe tin về ông ta, đúngkhông?”

Page 622: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chị gật đầu lo lắng. “Như tôi đã

kể, không lâu sau khi Julián biến mất,người đó xuất hiện tại công ty Cabestany.Lúc ấy ông Cabestany không còn làmviệc nữa, con trai cả của ông ấy đảmtrách mọi việc. Người khách, kẻ LaínCuubert ấy, muốn mua toàn bộ tiểu thuyếtcòn lại của Julián. Tôi nghĩ tất cả chỉ làmột trò đùa nhạt nhẽo. Laín Coubert làmột nhân vật trong Bóng hình của gió.”

“Ác quỷ.”

Nuria Monfort lại gật đầu.

“Chị đã tận mắt thấy Laín Coubertchưa?”

Chị lắc đầu và châm điếu thuốc

Page 623: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thứ ba. “Không. Nhưng tôi nghe trộmđược một phần cuộc đối thoại với ngườicon trai trong văn phòng ông Cabestany.”

Chị bỏ lửng câu nói, như e sợ kếtthúc nó hoặc không dám chắc làm sao đểkết thúc. Điếu thuốc rung rung trên ngóntay chị.

“Giọng nói của anh ta,” chị nói.“Đó chính là giọng nói của người đã gọiđiện tự xưng là Jorge Aldaya. Con traiông Cabestany, một tên đần độn kiêucăng, đã cố đòi nhiều tiền hơn. Coubert –hay cho dù là ai đi nữa - nói anh ta phảicân nhắc thêm. Tối hôm đó, nhà kho củaCabestany ở Pueblo Nuevo bốc cháy, vàsách của Julián thảy bị cháy theo.”

Page 624: Bóng hình của gió - sachvui.vn

"Ngoại trừ những cuốn chị đã giữđược và giấu ở Nghĩa Trang NhữngCuốn Sách Bị Lãng Quên.”

“Đúng vậy.”

“Chị có biết tại sao có kẻ lại muốnđốt hết sách của Julián Carax không?”

“Tại sao sách bị đốt ư? Do ngungốc, do kiêu ngạo, do thù ghét,... Chúamới biết được...”

“Sao chị nghĩ vậy?” tôi nài hỏi.

“Julián sống trong những cuốnsách của anh ấy. Cái thi thể trong nhà xáckia chỉ là một phần của anh ấy mà thôi.Linh hồn của anh ấy nằm trong những câuchuyện của anh. Đã có lần tôi hỏi ai là

Page 625: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nguồn cảm hứng cho anh ấy sáng tạo cácnhân vật, anh ấy trả lời rằng không ai cà.Rằng tất cả các nhân vật đều chính là bảnthân anh ấy.”

“Nếu có ai muốn hủy diệt ông ấythì hẳn phải hủy cả những cuốn sách lẫncác nhân vật kia nữa, có phải vậykhông?”

Nụ cười chán chường quay trở lại,một nụ cười thất bại và mệt mỏi. "Cậulàm tôi nhớ đến Julián,” chị nói. "Trướckhi anh ấy mất hết niềm tin.”

“Niềm tin của ông ấy vào điềugì?”

“Vào tất cả.”

Page 626: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trong ánh mờ ảo, chị bước đến

nắm tay tôi. Chị vuốt lòng bàn tay tôi,lặng lẽ, chừng như muốn đọc nhữngđường chỉ tay. Tay tôi run rẩy khi chạmvào. Tôi thấy mình đang lần theo hìnhdáng cơ thể chị đằng sau lớp áo cũ. Tôinhững muốn chạm vào chị và cảm nhậnnhịp tim nóng buốt lưới làn da chị. Ánhmắt chúng tôi gặp nhau, và tôi dám chắcchị biết tôi đang nghĩ gì. Tôi cảm nhậnchị đang cô đơn hơn bao giờ hết. Tôingước mắt lên bắt gặp ánh mắt thanhbình, rộng mở của chị.

“Julián chết trong cô độc, tin rằngsẽ không có ai nhớ đến anh ấy hay nhữngcuốn sách của anh ấy nữa, rằng cuộc đời

Page 627: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh ấy chẳng có ý nghĩa gì,” chị nói.“Anh ấy hẳn đã muốn biết rằng có ai đómuốn giữ cho anh sống, có ai đó vẫn nhớđến anh. Anh ấy từng nói chúng ta tồn tạichừng nào vẫn còn người nhớ đến.”

Tôi khao khét nhức nhối được hônngười phụ nữ đó, một ham muốn tôi chưabao giờ có trước đây, ngay cả khi nhớ vềhình ảnh của Clara Barceló. Chị đọcđược ý nghĩ của tôi.

“Muộn rồi đấy, Daniel,” chị lẩmbẩm.

Một phần trong tôi muốn ở lại,muốn đắm mình trong sự gần gũi lạ lùngnày, muốn nghe chị nói lần nữa rằng cửchỉ và sự trầm lặng của tôi khiến chị nhớ

Page 628: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến Julián Carax.

“Vâng," tôi lí nhí.

Chị gật đầu nhưng không nói gì, rồitiễn tôi ra cửa. Hành lang dường như dàivô tận. Chị mở cửa, và tôi bước ra chiếunghỉ cầu thang.

“Nếu cậu gặp cha tôi, nhắn với ôngrằng tôi vẫn khỏe. Hãy nói dối ông ấy.”

Tôi thì thầm chào tạm biệt chị,cảm ơn chị đã dành thời gian, và lịchthiệp chìa tay ra. Nuria Monfort lờ đi cửchỉ trịnh trọng ấy. Chị đặt tay lên cánhtay rôi, cúi về phía trước, hôn lên má tôi.Chúng tôi nhìn nhau đăm đăm, và lần nàytôi gần như run rẩy tìm đôi môi chị. Cơ

Page 629: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hồ đôi môi ấy hơi mở ra, và những ngóntay chị khẽ chạm vào tôi. Vào khoảnhkhắc cuối, Nuria Monfort dịch ra xa vànhìn xuống.

“ Tốt nhất cậu nên về đi, Daniel,”chị thì thầm.

Tôi nghĩ chị sắp bật khóc, nhưngtrước khi tôi kịp nói gì, chị đã đóng cửa.Tôi bị bỏ lại bên đầu cầu thang, cảm thấysự hiện diện của chị phía bên kia cánhcửa, đang bất động, và tự hỏi đã cóchuyện gì xảy ra. Phía bên kia chiếunghỉ, lỗ nhỏ trên cửa nhà hàng xóm nhấpnháy. Tôi vẫy tay chào chị rồi lao xuốngphía cầu thang. Khi bước xuống đường,tôi vẫn cảm thấy khuôn mặt Nuria

Page 630: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Monfort, giọng nói chị, cả mùi của chịtận sâu thẳm trong tâm hồn mình. Tôimang theo dấu vết đôi môi chị, hơi thởchị trên da thịt mình khi qua những conphố đầy rẫy những người vô diện đangchạy trốn khỏi các văn phòng và cửahiệu. Khi rẽ sang phố Canuda, một cơngió lạnh xuyên qua những ồn ào hối hảmà phả vào người tôi. Tôi hồ hởi đónnhận làn hơi lạnh trên mặt và bước thẳngvề phía trường đại học. Sau khi quaRamblas, tôi tiến thẳng xuống đườngTallers rồi biến mất vào lối đi hẹp tốităm, cảm giác như tôi vẫn đang mắc kẹttrong căn phòng âm u kia, nơi tôi hìnhdung Nuria Monfort giờ đang ngồi mộtmình, lặng lẽ xếp những cây bút chì,

Page 631: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những cặp tài liệu của chị, những ký ứccủa chị, đôi mắt chị đẫm lệ.

Page 632: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 21

BÓNG TỐI LÉN LÚT ĐỔXUỐNG, kèm theo luồng gió lạnh cùngtấm màn ánh tím len lỏi giữa nhữngkhoảng không trên phố. Tôi nhanh chânbước, và hai mươi phút sau, cổng trườngđại học đã xuất hiện như con tàu màu sonthả neo trong đêm. Trong phòng thườngtrực, ông gác cổng của khoa Văn đangnghiềm ngẫm từng con chữ trên trang thểthao của ấn bản buổi chiều của tờ báo uytín nhất nước. Dường như không còn sinhviên nào ở trường. Tiếng vọng bướcchân theo tôi dọc hành lang và các gianphòng đi vào khoảng sân trong, nơi ánh

Page 633: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sáng hai ngọn đèn vàng chừng như khôngngăn nổi bóng đêm. Bỗng tôi chợt nghĩ,có lẽ Bea đã chơi khăm tôi, rằng nàngdàn xếp gặp tôi ở đây vào giờ chót để trảđũa tính tự phụ của tôi. Những chiếc látrên cây cam trong sân như những giọtnước mắt bạc, và tiếng vòi phun nướcvẳng lại qua những mái vòm. Tôi thậntrọng nhìn quanh khoảng sân, dự trùtrước sự thất vọng hay có thể là cảm giácnhẹ nhõm hèn nhát. Nàng đây rồi, đangngồi trên chiếc ghế dài, hình dáng nàngnổi lên trên nền đài phun nước, đôi mắtngước trông lên khung vòm trước khoảngsân. Tôi dừng ngay ở lối vào để ngắmnàng, và trong thoáng chốc tôi nhớ đếnNuria Monfort đang mơ màng trên ghế

Page 634: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dài trong quảng trường. Tôi nhận thấynàng không mang theo cặp sách, và tôingờ ngợ nàng không có lớp chiều nay. Cólẽ nàng đến đây chỉ để gặp tôi. Tôi nuốtực lấy can đảm và bước vào khoảng sân.Tiếng bước chân tôi khiến tôi bị lộ vàBea ngước lên, với nụ cười bỡ ngỡ, nhưthể sự xuất hiện của tôi chỉ là tình cờ.

“Em đã nghĩ anh không đến,” Beanói.

“Anh cũng nghĩ em như vậy,” tôiđáp.

Nàng vẫn ngồi ngay ngắn, hai gốikhép chặt, tay đặt trong lòng. Tôi tự hỏilàm sao mình có thể xa cách với nàng màđồng thời lại đang ngắm nhìn đường nét

Page 635: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trên đôi môi nàng như vậy.

“Em đến vì em muốn chứng minhcho anh thấy rằng những điều anh nóihôm nọ là không đúng, Daniel ạ. Em sẽkết hôn với Pablo, và em không quan tâmđiều anh sẽ cho em thấy tối nay là gì. Emsẽ đi El Ferrol ngay khi anh ấy hết nghĩavụ quân sự. “

Tôi nhìn nàng như thể đất đang sụtxuống dưới chân mình. Tôi nhận ra haingày qua mình đã đi lơ lửng trên mây, vàgiờ thế giới của tôi dường như sụp đổ.

“Thế mà anh cứ nghĩ em đến chỉ vìem muốn gặp anh.” Tôi cố nở một nụcười yếu ớt.

Page 636: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nàng ửng má thẹn thùng.

“Anh đùa đấy thôi,” tôi nói dối.“Anh đến đây chỉ vì lời hứa cho em thấymột khuôn mặt khác của thành phố nàymà em chưa biết. Ít nhất nó sẽ cho emmột lý do để nhớ anh, hoặc nhớ vềBarcelona, dù em có đi đâu.”

Nàng cười đượm buồn, tránh ánhmắt tôi. “Suýt nữa thì em đã đi xem phimđể khỏi gặp anh hôm này,” nàng nói.

“Tại sao?”

Bea nhìn tôi mà không nói gì. Nàngnhún vai và ngước mắt, như đang cốchộp lấy những lời vừa thoát ra.

“Bởi vì em sợ có lẽ anh đã đúng,”

Page 637: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuối cùng nàng nói.

Tôi thở dài. Bóng đêm bao lấychúng tôi, sự im lặng yếu ớt mang nhữngkẻ xa lạ xích lại gần nhau, và tôi cảmthấy đủ can đảm để dám nói bất cứ điềugì nghĩ được trong đầu, thậm chí dù đâycó thể là một lần cuối cùng.

“Em có yêu anh ta không?”

Một nụ cười hiện ra rồi biến mất.“Đấy đâu phải việc của anh.”

“Đúng vậy," tôi nói. “Là chuyệnriêng của em.”

Nàng nhìn tôi lạnh lùng. "Chuyệnđó thì liên hệ gì đến anh?”

Page 638: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đấy không phải việc của em.”

Nàng không cười. Đôi môi run rẩy.“Những người quen biết em đều biết emrất quý mến Pablo. Gia đình em và...”

“Nhưng anh hầu như là một ngườilạ,” tôi cất lời. “Và anh muốn nghe emnói.”

“Nghe gì?”

“Rằng em thực sự yêu anh ta. Rằngkhông phải em kết hôn với anh ta để chạytrốn khỏi gia đình, để tạo khoảng cáchgiữa em với Barcelona và với gia đìnhem, để đến một nơi nào đó không còn ailàm em tổn thương. Để em ra đi chứkhông phải chạy trốn.”

Page 639: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mắt nàng ánh lên những giọt lệ

giận dữ. “Anh không có quyền nói nhưvậy với em, Daniel. Anh có hiểu gì vềem đâu.”

“Hãy nói rằng anh nhầm, rồi anh sẽđi. Em có yêu anh ta không?”

Chúng tôi lặng nhìn nhau hồi lâu.

“Em không biết,” cuối cùng nàngnói. "Em không biết.”.

“Ai đó từng bào rằng ngay khi tadừng lại để nghĩ xem liệu ta có yêu mộtngười nào đó hay không thì tức là ta đãvĩnh viễn thôi không còn yêu người đónữa,” tôi nói.

Page 640: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bea tìm kiếm sự giễu cợt trên vẻmặt tôi. "Ai nói như vậy?”

“Một người tên Julián Carax.”

“Bạn của anh à?”

Tôi gật đầu. “Kiểu như vậy.”

“Anh định giới thiệu người đó vớiem.”

“Đêm này, nếu em muốn.”

Chúng tôi rời trường đại học dướibầu trời tím ngắt và lang thang vô định,không đến một nơi nào cụ thể, chỉ đểquen với việc đi bên nhau. Chúng tôi vinvà chủ để chung duy nhất mà cả hai cóđược, anh trai Tomás của nàng. Bea nói

Page 641: Bóng hình của gió - sachvui.vn

về cậu ấy như thể đó là một người hoàntoàn xa lạ, một người nàng yêu mếnnhưng hầu như chẳng hiểu gì. Nàng tránhánh mắt tôi và mỉm cười lo âu. Dườngnhư nàng hối tiếc điều đã nói với tôitrong sân trường, những điều ấy còn dàyvò và làm nàng tổn thương.

“Những điều em vừa kể,” bỗngnàng nói, "anh đừng cho Tomás biết nhé,có được không?”

“Tất nhiên là không rồi. Anh sẽkhông nói với bất kỳ ai cả.”

Nàng cười lo âu. "Em không biếtmình bị sao nữa. Anh đừng phật lòngnhé, nhưng đôi khi ta cảm thấy thoải máikhi nói chuyện với người lạ hơn là với

Page 642: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người mà ta quen biết. Tại sao thế nhỉ?”

Tôi nhún vai. “Có lẽ vì người lạnhìn chúng ta như chúng ta vốn có, chứkhông phải như theo cách họ muốn.”

“Câu ấy cũng của người bạn Caraxkia à?”

“Không, anh nghĩ ra để gây ấntượng với em thôi.”

“Anh nghĩ em là người thế nào?”

“Như một bí ẩn.”

“Đó là lời khen kỳ lạ nhất emđược nghe”

“Đó không phải khen ngợi. Mà làmột lời đe dọa.”

Page 643: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ý anh là sao?”

“Bí ấn phải được khám phá, người

ta phải tìm ra điều bị che giấu.”

“Hẳn anh sẽ thất vọng khi thấyđiều che giấu bên trong.”

“Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên. Và emnữa.”

“Tomás chưa bao giờ nói anh cảgan đến vậy.”

“Là bởi vì một chút xíu anh có,anh đã dành hết cho em mất rồi.”

“Tại sao?”

Vì anh sợ em, tôi nghĩ.

Page 644: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chúng tôi tìm vào một quán cà phê

nhỏ cạnh nhà hát Poliorama. Ngồi vàobàn cạnh cửa sổ, chúng tôi gọi bánh kẹpthịt cay và hai cà phê để lót dạ. Một lúcsau viên quản lý, một gã gầy còm có bộmặt như một con quỷ nhỏ, bước đến vớivẻ rất ân cần.

“Có phải hai vị gọi bánh kẹp thịtkhông?”

Chúng tôi gật đầu.

“Thay mặt quản lý ở đây, tôi xinlỗi phải thông báo bánh kẹp đã hết. Tôixin đề xuất món xúc xích butifarra đen,trắng hoặc lẫn, thịt viên, hoặc món xúcxích chistorra. Loại hảo hạng, mới ra lò.

Page 645: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi cũng có các món làm từ cá sardine,nếu vì lý do tôn giáo mà hai vị không ănthịt. Hôm nay thứ Sáu....”

"Tôi dùng cà phê được rồi," Beanói.

Tôi đang đói. “Vậy phiền anh chothêm hai suất khoai tây tẩm gia vị và mộtít bánh mì được không?”

“Có ngay, thưa anh. Và xin thứ lỗivì thiếu sót này. Thường chúng tôi phụcvụ đầy đủ các món, thậm chí có cả trứngcá muối Bolsevik. Song chiều nay cótrận bán kết cúp châu Âu, chúng tôi cónhiều khách quá. Một trận đấu tuyệt vời.”

Viên quản lý bước đi trịnh trọng,

Page 646: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bea thích thú nhìn anh ta.

“Giọng vùng nào nhỉ? Jaénchăng?”

“Gần hơn nhiều: Santa Coloma deGramanet,” tôi đính chính. “Chắc em ítđi tàu điện ngầm. đúng không?”

“Bố em bảo tàu điện ngầm đầynhững kẻ bần tiện, và nếu đi một mình cóthể bị bọn Digan sờ soạng.”

Tôi định nói gì đó, nhưng quyếtđịnh giữ mồm miệng. Bea bật cười. Ngaykhi cà phê và đồ ăn mang tới, tôi cắm cúiăn chẳng hề ý tứ. Bea không ăn gì. Taynàng ôm lấy chiếc tách bốc hơi, nàngchúm chím cười ngắm nhìn tôi, với vẻ

Page 647: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vừa tò mò và ngạc nhiên .

“Vậy cái anh định cho em thấyhôm nay là đây à?”

“Nhiều thứ lắm. Thật ra, điều anhđịnh cho em biết chỉ là một phần của mộtcâu chuyện thôi. Không phải hôm trướcem nói với anh là em thích đọc sáchsao?”

Bea gật đầu, mày nhíu lại.

“Đây là câu chuyện về những cuốnsách.”

“Về những cuốn sách ư?”

“Về những cuốn sách bị lờinguyền, về người đã viết ra chúng, về

Page 648: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nhân vật đã thoát ra khỏi những trangsách của một cuốn tiểu thuyết để đốt nó,về sự phản bội và về một tình bạn bịđánh mất. Một câu chuyện về tình yêu, vềthù hận, và về những giấc mơ sống trongBóng hình của gió.”

“Anh nói giống như lời quảng cáotrên bìa một cuốn tiểu thuyết thờiVictoria ấy, Daniel.”

“Có lẽ là vì anh làm việc trongmột hiệu sách và anh đọc quá nhiều.Nhưng đây là một câu chuyện có thực.Thực như món bánh mì mà họ phục vụchúng ta ở đây đã được làm từ ba hômtrước vậy. Và, giống như những câuchuyện có thực, nó bắt đầu và kết thúc ở

Page 649: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nghĩa trang, mặc dù không giống nhưkiểu nghĩa trang mà em tưởng tượng.”

Nàng cười như đứa trẻ khi chúngđược người ta cho một câu đố hoặc tròảo thuật. "Em sẵn sàng nghe rồi đây.”

Tôi hớp nốt ngụm cà phê cuối cùngtrong tách và lặng nhìn nàng giây lát. Tôinghĩ mình những muốn lạc vào trong đôimắt lảng tránh ấy biết bao. Tôi nghĩ vềnỗi cô đơn rồi sẽ chiếm lĩnh mình đêmấy khi tôi nói lời tạm biệt nàng, một khitôi đã hết trò hoặc không còn câu chuyệnnào để giữ nàng lại bên mình nữa. Tôinghĩ về chuyện những gì mình có để chonàng chẳng đáng là bao mà lại muốnnhận ở nàng nhiều biết dường nào.

Page 650: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em có thể nghe thấy não anh kêutanh tách đấy, Daniel. Anh định mưu tínhgì đây?”

Bắt đầu câu chuyện, tôi kể về buổibình minh xa xưa khi tôi tỉnh giấc vàkhông thể nhớ nổi khuôn mặt mẹ nữa, vàtôi kể mãi cho đến khi dừng lại để hồitưởng lại thế giới bóng đen tôi đã cảmnhận vào đúng ngày hôm ấy trong ngôinhà của Nuria Monfort. Bea yên lặnglắng nghe, không phát xét, không kết luận.Tôi kể nàng nghe lần đầu tiên tôi đếnNghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị LãngQuên và cái đêm tôi thức đọc cuốn Bónghình của gió. Tôi kể nàng nghe về cuộcgặp của tôi với người không mặt và vềbức thư của Penélope Aldaya tôi luôn

Page 651: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mang theo mình mà không biết tại sao.Tôi kể nàng nghe tôi chưa bao giờ hônClara Barceló, hay bất kỳ ai, và bàn taytôi run rẩy thế nào khi tôi cảm thấy đôimôi của Nuria Monfort chạm vào da tôichỉ mới cách đây vài tiếng. Tôi kể nàngnghe tại sao cho đến lúc ấy tôi mới hiểurằng đó là một câu chuyện về nhữngngười cô đơn, về sự vắng mặt và mấtmát, và đây là lý do tại sao tôi luôn trúngụ trong đó cho đến khi nó bắt đầu xenlẫn cuộc sống riêng tôi, như một ngườichạy trốn vào những trang của một cuốntiểu thuyết bởi vì những người anh ta yêuquý dường như không khác gì nhữngbóng ma cư trú trong tâm hồn một ngườixa lạ.

Page 652: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đừng nói gì nữa,” Bea thầm thì.“Hãy dẫn em đến nơi đó.”

Trời đã tối đen khi chúng tôi dừngtrước cổng Nghĩa Trang Những CuốnSách Bị Lãng Quên, dưới vẻ u ám củacon phố Arco del Teatro. Tôi nhấc cáinắm đấm hình mặt quỷ lên gõ ba lần.Trong khi chúng tôi trú dưới mái vòmcổng chính mà chờ đợi, cơn gió lạnhmang theo mùi khói. Tôi bắt gặp ánh mắtBea, quá gần với mắt tôi. Nàng đangcười. Rồi chúng tôi theo tiếng bước chânnhẹ tiến về phía cửa, rồi giọng mệt mỏicủa người bảo vệ.

“Ai đấy,” Isaac hỏi.

“Cháu là Daniel Sempere đây, ông

Page 653: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Isaac.”

Tôi nghĩ có thể nghe thấy ông ấychửi thầm trong bụng. Rồi tiếp theo làhàng ngàn tiếng cót két cọt kẹt của hệthống khóa phức tạp. Cuối cùng cánh cửamở ra chừng dăm ba xăng ti mét, khuônmặt diều hâu của Isaac Monfort lộ radưới ánh đèn dầu. Nhìn thấy tôi, ông bảovệ thở dài và trợn tròn mắt.

“Tôi thật ngu ngốc. Tôi không biếtsao mình lại hỏi,” ông ta nói. "Còn aikhác nữa vào giờ này?”

Isaac đang khoác trên mình thứtrang phục kỳ lạ kết hợp giữa áo ngủ, áotắm và áo khoác quân đôi Nga. Đôi dépđộn bông thật chẳng phù hợp mấy với

Page 654: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chiếc mũ len sọc ca rô giống như mũ củamột giáo sư, lại thêm những quả tua rua.

“Cháu hy vọng ông chưa đi ngủ giờnày,” tôi nói.

“Chưa đâu. Ta mới chỉ bắt đầu cầunguyện...”

Ông nhìn Bea như thể vừa nhìnthấy một lô thuốc nổ đang châm ngòidưới chân. "Vì lợi ích của cháu, ta hyvọng chuyện này nhìn vậy mà không phảivậy,” ông ta đe dọa.

“Ông Isaac, đây là Beatriz, bạncháu, cháu mong ông cho phép cháu dẫncô ấy đi xem nơi này. Ông đừng lo, cô ấyrất đáng tin.”

Page 655: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu Sempere, ta biết nhiều đứa

oắt con lẫm chẫm tập đi nhưng mà khônngoan hơn cậu đấy.”

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâuạ.”

Isaac khịt mũi bỏ cuộc, đoạn thậntrọng nhìn Bea, giống như một cảnh sátđa nghi.

“Cô có biết mình đang đi cùng mộtthằng ngốc không hả?” ông hỏi.

Bea cười lịch sự. "Cháu cũng bắtđầu nghĩ vậy đấy.”

“Ngây thơ tột bậc! Cháu biết quytắc chứ?”

Page 656: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bea gật đầu. Isaac lẩm bẩm trong

họng rồi để chúng tôi vào, đoạn lướtnhìn bóng đêm trên phố, như mọi lần.

“Cháu đã đến thăm Nuria, con gáiông,” tôi nói với vẻ tự nhiên. “Chị ấykhỏe. Làm việc vất vả. nhưng vẫn khỏe.Chị ấy gửi lời hỏi thăm ông.”

“Ừ, và cả mủi tên tẩm độc nữa.Cậu bịa chuyện chẳng giỏi giang gì,Sempere ạ. Nhưng tôi đánh giá cao nỗlực đó. Thôi vào đi.”

Khi đã vào trong, Isaac đưa tôicây nến và khóa cửa lại.

“Khi xong việc, cậu biết phải tìmtôi ở đâu.”

Page 657: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Dưới màn đêm che phủ, chúng tôi

chỉ nhìn thấy hình dạng ma quái của cáimê cung sách. Ngọn nến hắt bóng lập lòedưới chân chúng tôi. Bea dừng lại, kinhngạc trước lối vào mê cung. Tôi mỉmcười, nhận ra khuôn mặt nàng cũng biểulộ cái vẻ y hệt mặt như cha tôi đã nhìnthấy ở tôi nhiều năm trước đây. Chúngtôi đi vào những đường dẫn và gianphòng của mê cung; chúng cọt kẹt dướichân chúng tôi. Những dấu vết tôi đã tạora ở lần xâm nhập trước vẫn còn đây.

“Đi nào, anh muốn cho em xem cáinày,” tôi nói.

Không dưới một lần chúng tôi mấtdấu và phải quay lại một đoạn để tìm dấu

Page 658: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gần nhất. Bea nhìn tôi với vẻ cảnh giácxen lẫn thích thú. Chiếc la bàn sinh họccủa tôi mách rằng chúng tôi đang mắc kẹttrong một điểm nút của những vòng xoáyốc từ từ tiến vào tâm mê cung. Cuối cùngtôi cũng tìm lại được dấu vết bước chânmình trong cái mớ hỗn độn những lối đivà ngách chui cho đến khi tôi vào một lốinhỏ trông có vẻ như là một khoảng hẹpgiữa hai giá sách, vươn dài vào chốnthâm u. Tôi quỳ xuống cạnh giá sách cuốicùng và tìm người bạn cũ ẩn giấu đằngsau một dãy sách bụi phủ – dưới ánh nến,lớp bụi sáng lên như sương giá. Tôi lấycuốn sách ra đưa cho Bea.

“Cho phép anh giới thiệu em vớiJulián Carax.”

Page 659: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bóng hình của gió,” Bea đọc,

mân mê những chữ cái nhạt nhòa trên bìa

“Em có thể lấy nó không?” nànghỏi.

“Em có thế lấy bất cứ cuốn nào trừcuốn này.”

“Như thế không công bằng. Sau tấtcả những gì anh kể, đây chính là cuốn emmuốn.”

“Có lẽ một ngày nào đấy. Nhưngkhông phải hôm nay.”

Tôi lấy lại cuốn sách từ tay nàngvà để vào chỗ giấu.

“Em sẽ quay lại lấy một mình mà

Page 660: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh chẳng biết đâu.”

“Cả ngàn năm nữa em cũng khôngtìm được.”

“Đó là anh nghĩ thôi. Em đã thấynhững dấu khắc của anh, và em cũng biếtcâu chuyện Minotaur.”

“Isaac sẽ không cho em vào.”

“Anh nhầm rồi. Ông ấy quý emhơn quý anh đấy.”

“Sao em biết được?”

“Em có thể đọc mắt người khác.”

Mặc dù không muốn, nhưng tôi tinlời nàng, nên tôi quay mặt đi.

Page 661: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em chọn một cuốn khác nhé. Đâynày, cuốn này có vẻ hứa hẹn. Lợn thiếnCastile, Loài thú lạ: Đi tìm nguồn gốcthịt lợn Iberan, của tác giả AnselmoTorquemada. Anh dám chắc nó được bánnhiều hơn bất cứ cuốn sách nào củaJulián Carax. Mỗi phần của con lợn đềucó thể hữu ích.”

“Em thích cuốn này hơn.”

“Nàng Tess nhà Urbervilles[1] .Đó là bản gốc đấy. Em cả gan đọc tácphẩm của Hardy bằng tiếng Anh cơ à?”

[1. Tess of the d'Urbervilles. Tácphẩm này của Thomas Hardy có haibản dịch bằng tiếng Việt. Bản Trinh nữ,Nguyễn Quỳnh dịch và bản Người tình

Page 662: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đầu tiên, người yêu cuối cùng, NguyễnĐan Tâm dịch (theo sachxua.net).]

Nàng lườm tôi.

“Vậy thì tất cả là của em đấy.”

“Anh không thấy sao? Cảm giácnhư nó đang đợi em. Như thể nó đã ẩnnấp ở đây chờ em ngay cả trước khi emsinh ra.”

Tôi nhìn nàng kinh ngạc. Đôi môiBea nở một nụ cười. "Em vừa nói gìnhỉ?”

Và, không hề suy nghĩ, tôi vuốt khẽđôi môi ấy, rồi hôn nàng.

***

Page 663: Bóng hình của gió - sachvui.vn

KHI CHÚNG TÔI về tới cửa nhà

Bea thì đã qua nửa đêm. Chúng tôi đihầu hết quãng đường mà không nói gì,không dám biến ý nghĩ của chúng tôithành lời nói. Chúng tôi bước cách xa,lẩn tránh nhau. Bea đi trước với cuốnTess kẹp trong tay, và tôi theo sau mộtbước, vẫn nhấm nháp vị đôi môi nàng.Cách Isaac nhìn tôi khi chúng tôi rờiNghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị LãngQuên vẫn còn trong tâm trí tôi. Đấy làcái nhìn tôi biết rõ và đã bắt gặp hàngngàn lần ở cha tôi, một ánh nhìn nhưmuốn hỏi tôi có hiểu chút xíu gì điều tôiđang làm hay không. Những giờ qua, tôiđã lạc trong một thế giới khác, một vũ trụnhững đụng chạm vào ánh nhìn mà tôi

Page 664: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không hiểu nổi, những đụng chạm và ánhnhìn đã xóa sạch cả lý trí lẫn ngượngngùng. Bây giờ, quay trở lại chốn thựctại luôn rình rập chờ đợi trong bóng đencủa khu phố Ensanche, cơn đam mê đãvơi đi, trong tôi chỉ còn lại một khaokhát đau nhói và bồn chồn khó tả. Nhưngchỉ cần nhìn Bea là đủ để tôi nhận ranhững ngờ vực của tôi chỉ như cơn gióthoảng so với bão tố đang vần vũ tronglòng nàng. Chúng tôi dừng trước cửa nhànàng và nhìn nhau không cố làm điệu bộ.Một người gác đêm có giọng ngọt lừđủng đỉnh bước về phía chúng tôi, vừa đivừa âm ư một điệu bolero theo nhịp lengkeng của chùm chìa khóa.

“Có lẽ em muốn chúng ta không

Page 665: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tiếp tục gặp nhau nữa,” tôi ướm lời,không mấy tin tưởng.

“Em không biết, Daniel ạ. Emkhông biết gì cả. Anh muốn vậy sao?”

“Không. Tất nhiên là anh muốn gặpem chứ. Còn em?”

Nàng lắc đôi vai và mỉm cười yếuđuối. "Anh nghĩ sao?” nàng hỏi. "Lúcchiều ở sân trường, em đã nói dối anh.”

“Về điều gì?”

“Về việc không muốn gặp anh hômnay.”

Người gác đêm đứng đợi, mỉmcười với chúng tôi, rõ ràng chẳng mấy

Page 666: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quan tâm đến lời thì thầm của chúng tôitrước cửa. Với ông ta, vốn đầy kinhnghiệm trước những chuyện như vậy, hẳnmấy lời đó chỉ là một mớ sáo rỗng tầmthường.

“Đừng lo cho tôi, không có gì phảivội đâu,” ông ta nói. "Tôi sẽ lại đằng kiahút điếu thuốc, lúc nào xong thì cho tôibiết.”

Tôi chờ người bảo vệ đi khỏi.

“Bao giờ anh được gặp lại emđây?”

“Em không biết, Daniel.”

“Ngày mai nhé?”

Page 667: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thôi mà, Daniel. Em không biết.”

Tôi gật đầu. Nàng vuốt mặt tôi."Anh nên về đi.”

“Dù sao thì em cũng biết phải tìmanh ở đâu.”

Nàng gật đầu.

“Anh sẽ đợi đấy.”

“Em cũng vậy.”

Trong khi quay bước, tôi không thểrời mắt khỏi nàng. Người gác đêm, mộtchuyên gia trong những tình huống nhưthế này, đã sẵn sàng bước tới mở cửacho nàng.

“Đồ khôn lỏi,” ông ta rỉ tai khi

Page 668: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bước qua, không phải là không thánphục. "Cô bé mới xinh đẹp làm saochứ!”

Tôi đợi cho đến khi Bea vào trongtòa nhà rồi mới bước đi vội vã, mỗibước một ngoái nhìn. Dần dần, tôi trởnên bị ám ảnh bởi niềm tin ngớ ngẩn rằngmọi thứ đều có thể, và dường như với tôinhững con phố hoang vắng kia và cơngió khắc nghiệt kia cũng dấy lên mùi hyvọng. Khi đến Quảng Trường Cataluna,tôi nhận ra một đàn bồ câu đã tụ tập ởtrung tâm quảng trường. Chúng che phủkhoảng trung tâm bằng một tấm chăn lôngvũ màu trắng hơi chút rung rinh. Tôi nghĩsẽ tránh đường chúng nhưng lúc ấy tôinhận ra đàn bồ câu rẽ đường để tôi đi

Page 669: Bóng hình của gió - sachvui.vn

qua chứ không bay lên. Tôi bước đi,trong khi những con bồ câu tẽ ra hai bêntrước mặt tôi rồi khép vòng lại đằng sau.Khi vào giữa quảng trường, tôi nghe mộthồi chuông nhà thờ vang lên trong đêm.Tôi dừng lại một lúc, bị mắc cạn giữamột đại dương những con chim óng ánhbạc, và nghĩ đây là ngày lạ lùng và kỳdiệu nhất trong đời mình.

Page 670: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 22

ĐÈN CỬA HÀNG vẫn sáng khitôi băng qua đường tiến về cửa kính bàyhàng. Tôi nghĩ có lẽ cha tôi thức khuyađể cập nhật thư từ hoặc tìm lý do nàođấy để chờ tôi và gặng hỏi về cuộc hẹncủa tôi với Bea. Tôi thấy một dáng ngườiđang xếp một chồng sách và nhận rakhuôn mặt hốc hác, lo lắng của Fermín,anh ta đang mải tập trung. Tôi gõ nắm taylên khung cửa. Fermín nhìn ra, ngạcnhiên vui mừng, và ra hiệu cho tôi đi qualối cửa sau.

“Anh vẫn làm việc sao Fermín?

Page 671: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Muộn lắm rồi đấy.”

“Tôi đang giết thời gian, chờ tớilượt mình đến trông Don Federico. Tôivới Eloy ở nhà bác sĩ nhãn khoa thayphiên nhau. Dù gì tôi cũng không ngủđược nhiều. Cùng lắm chỉ vài ba tiếng.Mà cậu xem lại mình đi, chẳng trách tôiđược đâu. Đã quá nửa đêm rồi, tôi đoáncuộc gặp của cậu với cô kia hẳn phảithành công mỹ mãn.”

Tôi nhún vai. "Thật sự là tôi khôngbiết,” tôi thú nhận.

“Cậu chưa làm ăn gì được sao?’

“Chưa.”

“Tín hiệu tốt đấy. Đừng bao giờ tin

Page 672: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào những cô gái chịu bị sờ mó ngaybuổi đầu. Còn những cô cần sự chấpnhận của cha xứ lại càng khó tin hơn.Miếng thịt ngon – xin cậu thứ lỗi cho sựso sánh này – cần phải nấu cho chín tái.Tất nhiên, nếu có cơ hội thì đừng ngầnngại, phải chén ngay. Nhưng nếu cậuđang tìm kiếm cái gì đó nghiêm túc, nhưmối quan hệ của tôi với Bernarda chẳnghạn, thì hãy nhớ quy tắc vàng đó.”

“Quan hệ của anh nghiêm túc thậtà?”

“Còn hơn cả nghiêm túc ấy chứ.Thiêng liêng là đằng khác. Còn cậu vớicô bé yêu Beatriz này thì thế nào nhỉ?Cậu có thể thấy rõ là cô ấy đáng giá ngàn

Page 673: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vàng, nhưng vấn đề chính là thế này: côấy có phải người khiến cậu yêu hay chỉlà hạng khiến cậu xốn xang khu hạ bộ?”

“Tôi không có một chút ý niệm gìhết,” tôi nói. "Có lẽ cả hai.”

“Này Daniel. Chuyện này giốngnhư chứng khó tiêu ấy mà. Cậu có nhậnthấy điều gì ở chỗ này không, trong thựcquản ấy - như thể cậu vừa nuốt một cụcgạch ấy? Hay cậu chỉ cảm thấy sốt sắngchung chung vậy thôi?”

“Nghe có vẻ giống cục gạch hơn,”tôi nói, mặc dù không phủ nhận hoàn toàncơn sốt sắng.

“Nghĩa là chuyện này nghiêm túc.

Page 674: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cầu Chúa phù hộ! Nào, ngồi xuống đây,để tôi pha cho cậu tách trà đoan.”

Chúng tôi ngồi xuống bàn ở phòngsau, xung quanh là sách. Thành Phố đã đingủ, và hiệu sách giống như một conthuyền lênh đênh trên biển cả âm u tĩnhlặng. Fermín đưa tách trà nóng bốc hơicho tôi và mỉm cười hơi chút ngượngnghịu. Điều gì đó khiến anh ta lo lắng.

“Tôi có thể hỏi cậu một câu riêngtư được không, Daniel?”

“Tất nhiên rồi.”

“Và tôi mong cậu trả lời thẳngthắn,” anh ta nói, đoạn hắng giọng. "Cậucó nghĩ tôi sẽ trở thành một người cha

Page 675: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được không?”

Hẳn anh ta thấy vẻ mặt bối rối củatôi, nên bèn nhanh chóng nói thêm, "Ý tôikhông phải là cha về mặt sinh học – cóthể trông tôi hơi còi cọc một ít, nhưngThượng đế run rủi ban cho tôi sức mạnhvà sự cuồng nhiệt của một con bò chiến.Tôi đang nói đến kiểu cha khác. Mộtngười cha tốt, nếu cậu hiểu ý tôi.”

“Một người cha tốt ư?”

“Đúng. Như cha cậu ấy. Một ngườicó khối óc, có con tim và tâm hồn. Mộtngười có thể lắng nghe, biết định hướngvà tôn trọng một đứa trẻ, và không truyềnnhiễm thói xấu của mình cho nó. Ngườimà đứa trẻ sẽ yêu thương không chỉ vì

Page 676: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đấy là cha nó, mà còn ngưỡng mộ vì conngười anh ta nữa. Người mà khi lớn lênnó muốn được giống như vậy.”

“Sao anh hỏi tôi chuyện này,Fermín? Tôi cứ nghĩ anh không tin vàohôn nhân và gia đình. Chỉ tổ thêm nặnggánh, anh nhớ chứ?"

Fermín gật đầu. "Nghe này, tất cảnhững thứ đó chỉ dành cho kẻ chơi bờithôi. Hôn nhân và gia đình chỉ là nhữnggì chúng ta quan niệm. Nếu không, chúngchỉ là một ổ đạo đức giả. Những lời rácrưởi và vô nghĩa. Nhưng nếu có tình yêuthật sự, thứ tình yêu mà ta không đi khoekhoang kể lể khắp nơi, thứ tình yêu mà tacảm nhận, mà ta sống...”

Page 677: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh thay đổi rồi, Fermín ạ.”

“Đúng vậy đấy. Bernarda đã khiếntôi muốn trở thành một người tốt hơn.”

“Bằng cách nào vậy?”

“Để tôi có thể xứng đáng với côấy. Lúc này cậu không thể hiểu nhữngchuyện như vậy đâu, vì cậu còn trẻ.Nhưng đến thời điểm thích hợp, cậu sẽhiểu rằng đôi khi điều quan trọng khôngphải là thứ chúng ta cho đi mà là thứchúng ta từ bỏ. Bernarda và tôi đã nóichuyện. Cô ấy là một người mẹ tốt, cậubiết rồi đấy. Cô ấy không nói ra, nhưngtôi nghĩ điều duy nhất trên đời khiến côấy thực sự hạnh phúc chính là trở thànhngười mẹ. Và đối với tôi kiểu phụ nữ ấy

Page 678: Bóng hình của gió - sachvui.vn

còn ngọt hơn cả đào đóng hộp dầm xi rô.Chỉ cần phải nói rằng, với cô ấy, tôi sẵnsàng vào nhà thờ sau ba mươi hai nămkiêng đi lễ, và học thuộc bài ca ThánhSeraph hoặc làm bất cứ thứ gì cần.”

“Anh không thấy mình vội vã quásao Fermím? Anh chỉ mới gặp chị ấy...”

“Nghe này, Daniel, đến tầm tuổicủa tôi cậu sẽ bắt đầu nhìn nhận sự việcnhư nó vốn có không thì cậu coi nhưxong. Trên đời này chỉ có ba hoặc bốnthứ là đáng sống, còn lại là đồ cứt hết.Tôi đã rong chơi nhiều rồi, giờ tôi biếtđiều duy nhất tôi thực sự muốn là làmBernarda hạnh phúc và một ngày nào đấyđược chết trong tay cô ấy. Tôi muốn trở

Page 679: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại làm một người đàn ông đáng kính,hiểu không? Không phải cho bản thân tôi– với tôi, tôi chả coi ra gì cái tôn trọngcủa cái bầy đàn chúng ta gọi là loàingười – mà là vì sự tôn trọng của cô ấy.Bởi vì Bernarda tin vào những điều nhưvậy – vào các vở kịch sướt mướt trênđài, vào các cha đạo, vào sự kính trọng,và đức Mẹ Đồng trinh. Cô ấy là như vậy,và tôi muốn cô ấy y như vậy. Tôi thậmchí còn thích những sợi lông mọc trêncằm cô ấy. Và đó là lý do tôi muốn trởthành một người mà cô ấy có thể tự hào.Tôi muốn cô ấy nghĩ, Fermín của mình làmột người đàn ông tuyệt quá xá vời, nhưCary Grant, Hemingway hay Manoleteấy.”

Page 680: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi khoanh tay, nhận định tìnhhuống. "Anh đã nói hết chuyện này vớichị ấy chưa? Về việc có con chung ấy?”

“Chúa ơi không. Cậu coi tôi làloại gì chứ? Cậu nghĩ tôi sẽ chạy quanhmà nói với phụ nữ rằng tôi muốn làm họtrương bụng hả? Không phải vì tôi khôngthích như vậy, hiểu không? Cứ lấyMerceditas ngốc nghếch làm ví dụ nhé:tôi sẽ khiến cô ả sinh ba một lúc và thấymình đang ở đỉnh cao thế giới, nhưng...”

“Anh đã nói với Bernarda rằnganh muốn có một gia đình chưa?”

“Những thứ đó không cần phải nóira, Daniel ạ. Chúng thể hiện ra mặt rồi.”

Page 681: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi gật đầu. “Vậy thì ý kiến của tôicó gía trị gì chứ, tôi chắc anh sẽ là ngườicha, người chồng tuyệt vời. Và vì anhkhông tin vào những điều đó, nên anh sẽkhông bao giờ chấp nhận như vậy. “

Khuôn mặt anh ta hóa thành niềmhạnh phúc. "Cậu nói thật chứ?”

“Tất nhiên.”

“Cậu đã trút cho tôi một gánh nặngkhổng lồ trong lòng. Vì cứ hễ nghĩ đếncha tôi và nghĩ rằng rốt cuộc tôi cũng sẽthành người như ông ấy là tôi lại muốn đitriệt sản.”

“Đừng lo, Fermín. Hơn nữa, hẳnkhông có biện pháp khả dĩ nào làm tiệt

Page 682: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khả năng sinh đẻ của anh đâu.”

“Đúng lắm,” anh ta đáp lại. “Thôicâu đi ngủ một chút đi, tôi không giữ cậunữa.”

“Anh không quấy rầy tôi đâu,Fermín. Tôi có cảm tưởng mình sẽ khôngthể chợp mắt ngay được.”

“Tìm niềm vui trong nỗi đau... Mànày, cậu còn nhớ chuyện hòm thư chứ?”

“Anh phát hiện ra điều gì à?”

“Tôi đã bảo cậu để việc đó chotôi. Vào giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi đếnbưu điện nói chuyện với một người quencũ làm việc ở đó. Hòm thư PO 2321 làcủa một người nào đó tên José María

Page 683: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Requejo, một luật sư có văn phòng đặt ởphố León XIII. Tôi thử kiểm tra địa chỉcủa tay luật sư này và không ngạc nhiênkhi phát hiên ra rằng nó không tồn tại,mặc dù tôi nghĩ cậu đã biết điều đó. Đãnhiều năm nay có một người nhận các thưtừ gửi đến địa chỉ ấy. Tôi biết được là vìmột số thư do một công ty bất động sảngửi đến là thư bảo đảm, bắt buộc phải cóchữ ký và ghi rõ họ tên trên giấy biênnhận.”

“Người này là ai? Nhân viên củaluật sư Requejo sao?” tôi hỏi.

“Chưa biết chắc, nhưng tôi khôngtin là vậy. Hoặc là tôi nhầm hoặc tayRequejo này tồn tại trên cùng chuyến

Page 684: Bóng hình của gió - sachvui.vn

máy bay với đức Mẹ Fátima[1]. Tôi chỉcó thể nói với cậu tên của người nhậnthư: Nuria Monfort.”

[1. Tên gọi khác của đức MẹĐồng trinh.]

Tôi cảm thấy như máu đang chảyra khỏi người mình.

“Nuria Monfort sao? Anh có chắckhông Femín?”

“Chính mắt tôi nhìn thấy nhữngphiếu thu đó. Tên và số chứng minh củacô ta trên tất cả các chứng từ đó. Tôi suyra, từ vẻ mặt tái mét của cậu, rằng điềunày khiến cậu nghạc nhiên.”

“Rất nhiều đấy.”

Page 685: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Có thể cho tôi biết Nuria Monfort

là ai không? Gã nhân viên nói chuyệnvới tôi kể rằng anh ta nhớ cô này rất rõvì cách đây hai tuần cô ấy đến đó đểnhận thư, và, theo ý kiến không thiên vịcủa anh ta, cô ấy còn hấp dẫn hơn cảthần Vệ nữ, với bộ ngực săn chắc. Tôitin nhận định của anh ta, vì trước chiếntranh anh ta là giáo sư mỹ học – nhưnganh ta cũng là họ hàng xa của Lãnh tụ phexã hội Largo Caballero, nên hiển nhiêngiờ anh ta ngồi liếm phong bì. “

“Hôm nay tôi đã gặp người phụ nữđó, tại nhà chị ta.” tôi lẩm nhẩm.

Fermín nhìn tôi kinh ngạc. "GặpNuria Monfort ư? Tôi bắt đầu nghĩ là tôi

Page 686: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đánh giá sai về cậu rồi, Daniel. Cậu trởnên khá chơi bời đấy.”

“Không phải như anh nghĩ đâu,Fermín.”

“Vậy thì đó là thiệt thòi cho cậu.Vì ở tuổi cậu, tôi hoạt động như phòngnhạc El Molino – diễn sáng, diễn chiều,diễn đêm, diễn tuốt.”

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ôngnhỏ xíu, gầy còm, hốc hác này, với cáimũi to và nước da vàng ệch, và nhận raanh ta đang trở thành người bạn thân nhấtcủa mình.

“Tôi có thể kể anh nghe chuyệnnày được không, Fermín? Một chuyện mà

Page 687: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi bận tâm từ lâu?”

“Tất nhiên rồi. Bất cứ điều gì. Đặcbiệt nếu đó là chuyện gây sốc, và liênquan đến cô ả ngon nghẻ này.”

Lần thứ hai trong đêm ấy, tôi bắtđầu kể câu chuyện Julián Carax và bí ẩncái chết của ông ta. Fermín lắng nghechăm chú, ghi chép vào sổ, thỉnh thoảngngắt lời tôi để hỏi vài chi tiết mà tôiquên mất là liên hệ đâu vào đâu. Càngnghe chính mình nói, tôi càng thấy rõràng có nhiều lỗ hổng trong câu chuyệnnày. Không dưới một lần đầu óc tôi đâmtrống rỗng và ý nghĩ của tôi trở nên rốibời, khi tôi cố tìm hiểu xem tại sao NuriaMonfort lại nói dối tôi. Tất cả chuyện

Page 688: Bóng hình của gió - sachvui.vn

này có ý nghĩa gì? Tại sao chị ta, trongnhiều năm trời, lại đi nhận những bức thưđược chuyển đến một văn phòng luật sưkhông hề tồn tại vốn được cho là đạidiện chịu trách nhiệm quản lý căn hộ củaFortuny-Carax ở Ronda de San Antonio?Tôi không nhận ra mình đang nói lênthành lời những ngờ vực đó.

“Chúng ta chưa biết tại sao cô ấylại lừa dối cậu,” Fermín nói. “Nhưngchúng ta có thể phỏng đoán rằng nếu côta lừa dối cậu trong chuyện này, cô ta cólẽ đã làm vậy trong những chuyện khác.”

Tôi thở dài, hoàn toàn lạc hướng.“Anh có ý gì không, Fermín?”

Fermín Romero de Torres thở dài

Page 689: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi chưng ra vẻ mặt đậm chất Socratesnhất của anh ta. “Tôi sẽ nói cho cậu điềuchúng ta có thể làm. Chủ nhật tới, nếucậu đồng ý, chúng ta sẽ đến trường SanGabriel, chuyến thăm ngẫu nhiên thôi, vàchúng ta sẽ làm một vài cuộc điều traliên quan đến nguồn gốc mối quan hệgiữa anh bạn Carax này và anh chàngkia, cậu bé nhà giàu ấy...”

“Aldaya.”

“Tôi có cách ứng phó với các ôngthầy tu, cậu sẽ thấy, thậm chí chỉ vì trôngtôi giống như một ông thầy tu ranh mãnh.Tôi sẽ dụ khị họ, khiến họ phải thè lưỡira.”

“Anh có chắc không?”

Page 690: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tuyệt nhiên. Tôi đảm bảo cái lũ

này sẽ hát như dàn đồng ca namMontserrat.”

Page 691: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 23

CẢ NGÀY THỨ BẢY TÔI CỨMƠ MÀNG, ngồi chôn chân sau quầy hyvọng chờ một phép mầu để được thấyBea đi qua cửa. Mỗi khi có chuông điệnthoại, tôi vội vã chạy lại, giặt lấy ốngnghe từ tay cha tôi hoặc Fermín. Đếngiữa buổi chiều, sau chừng hai mươicuộc gọi của khách hàng mà không có tintức gì của Bea, tôi bắt đầu chấp nhậnrằng thế giới và sự tồn tại đáng thươngcủa tôi đang đến hồi kết. Cha tôi đi chàogiá cho một bộ sưu tập ở San Gervasio,và Fermín tranh thủ tình hình để thuyếtnhững bài giảng bậc thầy của anh ta về

Page 692: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bao nhiêu là bí ẩn của tình yêu lãng mạn.

“Thôi bình tĩnh đi nào, không cậusẽ bị sỏi thận đấy,” Fermín khuyên tôi.“Cái chuyện tán tỉnh này ấy mà, nó nhưlà điệu tango ấy: lố bịch, thuần túy tôđiểm thôi. Nhưng cậu là đàn ông, nên cậuphải chủ động.”

Mọi thứ bắt đầu trở nên khá nghiệtngã. “Chủ động ư? Tôi sao?”

“Thế cậu mong điều gì nào? Đểđược đái đứng thì người ta cũng phải trảgiá chứ.”

“Nhưng Bea bảo rằng cô ấy sẽquay lại tìm tôi.”

“Cậu chả hiểu gì phụ nữ cả, Daniel

Page 693: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ạ. Tôi dám lấy phần thưởng Giáng sinhcủa tôi ra cá rằng con gà nhỏ ấy giờ đangngồi nhà ngóng nhìn ra cửa sổ giống nhưnàng Camellias ấy, đợi cậu đến giải thoátcô ấy khỏi ông bố ngu ngốc kia, đặng lôicô ấy vào vòng xoáy đam mê tội lỗi.”

“Anh có chắc không?”

“Chắc như hai với hai là bốn.”

“Sẽ làm sao nếu cô ấy quyết địnhkhông muốn gặp tôi nữa?”

“Nghe này, Daniel. Phụ nữ mà,không tính những ngoại lệ đặc biệt nhưcái cô Merceditas hàng xóm của cậu, cònthì họ thông minh hơn chúng ta, hoặc ítnhất là trung thực với chính bản thân họ

Page 694: Bóng hình của gió - sachvui.vn

về việc điều gì họ muốn điều gì họkhông. Còn họ sẽ đi nói cho cậu nghe haylà nói cho thế giới biết thì là chuyệnkhác. Cậu đang đối mặt với bí ẩn của tựnhiên đấy, Daniel ạ. Phụ nữ là một matrận không thể hóa giải nổi. Nếu cậu chocô ấy thời gian suy nghĩ thì cậu sẽ thuatrắng đấy. Hãy nhớ: trái tim nóng, cáiđầu lạnh. Đấy là quy tắc của kẻ đi quyếnrũ.”

Fermín đã toan kể ra tỉ mỉ vềnhững chi tiết và kỹ thuật tán tỉnh thìchuông cửa reo và bạn tôi, TomásAguilar, bước vào. Tim tôi như ngừngmột nhịp. Chúa đã không gửi Bea đếncho tôi mà cử anh trai nàng đến. Mộtđiềm báo định mệnh, tôi nghĩ. Tomás có

Page 695: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vẻ ủ rũ và chán nản.

“Thật là vẻ mặt đưa đám, DonTomás,” Fermín nhận xét. “Tôi hy vọngít nhất cậu cũng uống một tách cà phêchứ?”

“Tôi không từ chối đâu,” Tomásnói với vẻ lãnh đạm thường thấy.

Fermín rót cho cậu ấy một tách càphê pha sẵn từ ấm giữ nhiệt. Nó toát ramùi rất giống rượu anh đào.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

Tomás nhún vai. “Chẳng có gìmới. Bố tớ lại có một ngày thịnh nộ, vàtớ nghĩ nên ra khỏi nhà kiếm chút khôngkhí trong lành.”

Page 696: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi nhấp một ngụm. “Sao thế?”

“Có Chúa biết. Tối qua Bea về

nhà rất muộn. Bố tớ thức đợi nó, rồi mộttrận đòn như mọi khi. Nó không chịu nóiđã ở đâu hay với ai, làm bố tớ phát điên.Ông gào lên và chửi mắng đến tận bốngiờ sáng, chửi nó đủ các thứ, mà đĩ thõalà từ nhẹ nhất. Ông thề sẽ đưa nó vào tuviện và nếu nó quay về mà có mang thìông sẽ tống cổ nó ra đường.”

Fermín nhìn tôi cảnh tỉnh. Nhữnggiọt mồ hôi lăn xuống lưng tôi dần lạnhhơn.

“Sáng nay,” Tomás nói tiếp, “Beagiam mình trong phòng, và cứ ở như vậy

Page 697: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cả ngày. Bố tớ ngồi lì trong phòng ăn đểđọc báo và nghe nhạc kịch trên đài, vặnto hết cỡ. Trong phút tạm nghỉ của vởLuisa Fernanda, tớ phải ra khỏi nhà vìtớ sắp phát điên mất.”

“À, có lẽ em gái cậu ra ngoài cùngvị hôn phu, cậu không nghĩ vậy sao?”Fermín chọc vào. “Chuyện đó hoàn toàntự nhiên thôi.”

Tôi đưa chân dưới gầm đá Fermín,nhưng anh ta nhanh nhẹn tránh được.

“Hôn phu của nó đang làm nghĩavụ quân sự,” Tomás nói. “Phải hai tuầnnữa cậu ta mới được nghỉ phép. Với cả,khi đi chơi với cậu ta thì muộn nhất làtám giờ nó về nhà.”

Page 698: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi đưa chân dưới gầm bàn đá

Fermín, nhưng anh ta nhanh nhẹn tránhđược.

"Hôn phu của nó đang làm nghĩavụ quân sự," Tomás nói. "Phải hai tuầnnữa cậu ta mới được nghỉ phép. Với cả,khi đi chơi với cậu ta thì muộn nhất làtám giờ nó về nhà."

“Thế cậu có biết cô bé đi đâu hayvới ai không?”

“Cậu ấy đã nói rồi là cậu ấy khôngbiết, Fermín,” tôi xen vào, sốt sắng muốnđổi chủ đề.

“Bố cậu cũng không biết sao?”Fermín cứ nằng nặc, anh ta đang rất thích

Page 699: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thú.

“Không. Nhưng ông ấy thề sẽ tìmra và sẽ bẻ gãy chân đấm vỡ mặt hắn khiông biết hắn là ai.”

Tôi cảm thấy mình tím tái đi.Fermín đưa cho tôi tách cà phê mà khônghỏi trước. Tôi nốc sạch chỉ trong mộtngụm. Nó có vị dầu diesel âm ấm. Tomásnhìn tôi nhưng chẳng nói gì – một cáinhìn tối tăm, không thể xuyên thấu.

“Các cậu có nghe thấy không?”Fermín đột nhiên hỏi. “Nghe như hồitrống của một gánh nhào lộn.”

“Không.”

“Này, bụng tôi đang sôi sùng sục.

Page 700: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tự nhiên tôi thấy đói khủng khiếp... Haicậu có phiền nếu tôi để hai cậu ở đây vàchạy ra hàng bánh kiếm chút gì ănkhông? Đấy là chưa kể nhân viên bánhàng mới từ Reus đến: cô ta trông ngonđến nỗi mình chỉ muốn nuốt trộng. Cô tatên María Virtudes, nhưng dù tên nhưvậy cô ta khá là hư hỏng... Như vậy tôisẽ để các cậu nói chuyện của mình, đượcchứ?”

Trong vòng mười giây, Fermíndiễn màn biến mất, đi kiếm đồ ăn và gặpcô nàng tươi trẻ. Còn lại tôi và Tomás,bao bọc trong bầu không khí nặng nề nhưđồng franc Thụy Sĩ. Sau vài phút tôikhông chịu đựng nổi nữa.

Page 701: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tomás,” tôi mở đầu, miệng khôkhốc. “Tối qua, em gái cậu đi cùng tớ.”

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm khônghề chớp mắt. Tôi nuốt khó nhọc. “Nói gìđi chứ,” tôi nói.

“Đầu cậu có vấn đề rồi."

Một phút trôi qua, với tiếng xọtxoẹt vẳng tới từ ngoài phố. Tomás nângtách cà phê nãy giờ cậu chưa hề chạmtới.

“Cậu nói thật chứ?”

“Tớ chỉ gặp cô ấy một lần thôi.”

“Đó không phải câu trả lời.”

“Cậu có phiền không?”

Page 702: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cậu ta nhún vai. “Cậu nên biết cậu

đang làm gì. Cậu sẽ thôi gặp nó vì tớ đềnghị như vậy chứ?”

“Ừ,” tôi nói dối. “Nhưng đừng đòihỏi tớ như vậy.”

Tomás cúi xuống. “Cậu không hiểuBea đâu,” cậu lẩm bẩm.

Tôi không đáp. Vài phút nữa trôiqua mà chúng tôi không ai nói gì, chỉ nhìn những bóng người xám xịt ngắm cửakính bày hàng, chúng tôi ước gì mộttrong số đó sẽ quyết định đi vào và giảicứu chúng tôi khỏi sự yên lặng độc hạinày. Sau một lúc Tomás bỏ tách cà phênơi bàn mà đi ra cửa.

Page 703: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu về sao?”

Cậu gật đầu.

“Mai chúng ta gặp nhau một lúc

được chứ?” tôi nói. “Chúng ta có thể đixem phim, cùng với Fermín, như trướcđây."

Cậu ta dừng lại nơi cửa. “Tớ chỉnói với cậu một lần duy nhất, Daniel.Đừng làm tổn thương em gái tớ.”

Lúc ra ngoài, cậu ta đi qua Fermínđang trên đường về với một túi đầy bánhcuộn còn nóng hổi. Fermín thấy cậu ta đivào màn trời nhá nhem, đầu lắc lắc. Anhta để túi bánh lên bàn và đưa tôi mộtchiếc ensaimada vừa mới ra lò. Tôi từ

Page 704: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chối. Tôi không thể nuốt nổi dù chỉ làmột viên thuốc giảm đau.

“Cậu ấy sẽ vượt qua chuyện nàythôi, Daniel. Rồi cậu sẽ thấy. Bạn bè vớinhau cũng thường có những chuyện nhưnày.”

“Tôi không biết,” tôi lẩm bẩm.

Page 705: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 24

FERMÍN VÀ TÔI GẶP NHAUlúc bảy giờ sáng Chủ nhật tại CanaletasCafé. Fermín đãi tôi một ly cà phê vàbánh mì trông như đá bọt, dù có bơ phếtlên. Phục vụ chúng tôi là một tay bồi bànđeo phù hiệu phát xít trên ve áo và để riacon kiến. Gã ta không ngừng hát ư ử mộtmình, và khi được hỏi tại sao lại có tâmtrạng vui vẻ như vậy, gã giải thích là mớiđược làm cha từ hôm trước. Chúng tôichúc mừng gã, và gã khăng khăng tặngmỗi chúng tôi một điếu xì gà để hút nhândịp có đứa con đầu lòng. Chúng tôi nóilà sẽ hút. Fermín cứ liếc nhìn gã luôn,

Page 706: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi chau mày, tôi ngờ anh ta đang âmmưu gì đây.

Lúc ăn sáng, Fermín khởi độngcuộc điều tra hôm nay bằng cách vạch ranhững điểm chính của bí ẩn này.

“Tất cả bắt đầu từ tình bạn chânthành giữa hai cậu bé, Julián Carax vàJorge Aldaya, là bạn học từ lúc còn nhỏ,giống như Don Tomás và cậu. Trongnhiều năm mối quan hệ này tốt đẹp.Những người bạn không chia cách nhauvới cả cuộc đời trước mặt, và công việc.Tuy nhiên, xung đột thỉnh thoảng vẫn nảysinh làm hỏng mối quan hệ này. Nói ngắngọn theo cách nhà soạn kịch phòng trà,xung đột mang tên một người con gái:

Page 707: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope. Rất đậm chất Homer. Cậu cónghe không đấy?”

Điều duy nhất tôi nghĩ đến trongđầu là câu nói cuối cùng của Tomás đêmhôm trước ở hiệu sách: “Đừng làm tổnthương em gái tớ.” Tôi thấy buồn nôn.

“Năm 1919, Julián Carax bỏ điParis, theo phong cách Odysseus,”Fermín tiếp tục. “Bức thư, do Penélope ký tên, mà anh ta không bao giờ nhậnđược, xác nhận rằng cô gái bị nhốt trongnhà, một tù nhân của chính gia đình mìnhvì một lý do còn chưa rõ, và tình bạngiữa Aldaya và Carax kết thúc. Hơn nữa,theo Penélope, anh trai Jorge của nàngđã thề rằng nếu anh ta gặp lại bạn cũ

Page 708: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián, anh ta sẽ giết anh chàng. Lời nóitàn nhẫn đánh dấu chấm hết một tình bạn.Không cần phải là Pasteur thì ta cũngđoán được rằng mối xung đột là hệ quảtrực tiếp của quan hệ giữa Penélope vàCarax.”

Mồ hôi lạnh rịn đầy trán tôi. Tôicó thể cảm thấy cà phê và mấy miếngbánh mình vừa nuốt vào chực trào lênhọng.

“Tuy nhiên, chúng ta phải giả địnhrằng Carax không bao giờ biết đượcchuyện gì xảy ra với Penélope, bởi vì láthư không đến được tay chàng. Anhchàng biến mất vào làn sương mù Paris,nơi chàng ta sống một cuộc đời vật vờ

Page 709: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giữa công việc nhạc công dương cầmtrong một câu lạc bộ tạp kỹ và sự nghiệpthê thảm là một tiểu thuyết gia thất bại.Những năm tháng ở Paris này là một ẩnsố. Thứ duy nhất còn lại đến ngày hômnay là một tác phẩm văn chương bị lãngquên gần như đã biến mất. Chúng ta biếtrằng đã có lúc chàng ta quyết định kếthôn một mệnh phụ bí ẩn và giàu có, gấpđôi tuổi chàng. Bản chất của cuộc hônnhân đó, nếu chúng ta chấp nhận lời củanhân chứng, dường như là một hành độngtừ thiện hoặc tình hữu hảo nhân danh mộtphụ nữ ốm đau hơn là vì tình yêu. Cho dùcậu có nhìn nhận nó trên khía cạnh nào,thì nhà bảo trợ nghệ thuật này, lo sợ chotương lai tài chính của người được bảo

Page 710: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trợ, đã quyết định để lại tài sản của mìnhcho anh ta và nói lời tạm biệt thế giớinày bằng một cuộc mây mưa để tăngthêm phần cao quý cho mục đích củamình. Người Paris là như vậy.”

“Có lẽ đó là một tình yêu đíchthực,” tôi gợi ý, giọng lí nhí.

“Này Daniel, cậu có ổn khôngđấy? Trông cậu tái quá, cậu đang vã mồhôi như tắm ấy.”

“Tôi ổn,” tôi nói dối.

“Như tôi đã nói. Tình yêu giốngnhư miếng thịt lợn: có miếng lườn vàcũng có miếng mông. Mỗi phần có vị trívà chức năng riêng. Carax đã tuyên bố

Page 711: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh ta không xứng đáng với bất cứ tìnhyêu nào nữa, mà thật, như chúng ta biêt,không câu chuyện tình yêu lãng mạn nàođược ghi nhận trong những năm anh ta ởParis. Tất nhiên, làm việc trong một nhàchứa như vậy, có lẽ cái ham muốn bảnnăng của anh ta được thỏa mãn bằng cáchkết thân với mấy cô ả ở đấy, như thể đólà một phần thưởng của công việc, có thểnói như vậy. Nhưng điều này hoàn toànsuy đoán. Chúng ta hãy quay lại thờiđiểm công bố hôn lễ giữa Carax vàngười bảo trợ. Đó là lúc Jorge Aldayatái xuất trên bản đồ câu chuyện u ám này.Chúng ta biết anh ta đã liên hệ với nhàxuất bản của Carax ở Barcelona để tìmra nơi ở của tiểu thuyết gia. Không lâu

Page 712: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sau, vào buổi sáng ngày cưới của mình,Julián Carax đấu sung với một ngườichưa rõ danh tính tại nghĩa trang PèreLachaise, rồi biến mất. Lễ cưới khôngbao giờ diễn ra. Từ lúc ấy, mọi thứ trởnên rối rắm.”

Fermín tạm dừng cho thêm phầnxúc động, rồi nhìn tôi đầy bí ẩn. “Cứ cholà Carax qua khỏi biên giới nước Pháp,và, thêm một chiêu nữa cho thấy sự khônngoan khi lựa chọn thời điểm, quay trởvề Barcelona năm 1936 ngay lúc cuộcnội chiến nổ ra. Anh chàng làm gì và ởđâu tại Barcelona trong những tuần nàyvẫn còn là ẩn số. Chúng ta cứ giả sử anhchàng ở trong thành phố một tháng vàtrong thời gian đó chàng ta không liên lạc

Page 713: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với người quen. Cả người cha lẫn cô bạnNuria Monfort cũng không nốt. Rồingười ta thấy anh chàng chết trên phố, bịkết liễu bởi một viên đạn. Không lâu sau,một nhân vật hiểm ác xuất hiện. Hắn ta tựxưng là Laín Coubert – cái tên hắn mượntừ tiểu thuyết cuối cùng của Carax – mộtkẻ có thể nói tóm gọn không gì khác hơnHoàng tử Bóng đêm. Tên Ác quỷ nàytuyên bố hắn sẵn sàng tiêu hủy chút chútít ỏi còn lại của Carax và hủy diệt cácquyển sách của anh chàng mãi mãi. Đểkết thúc vở kịch bi tráng này, hắn xuấthiện như một người vô diện, khuôn mặtbị lửa hủy hoại. Một kẻ xấu xa trong mộtvở nhạc kịch gothic, để làm câu chuyệnthêm phần rắc rối, Nuria Monfort tin

Page 714: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng cô ta nhận ra giọng nói JorgeAldaya.”

“Anh nên nhớ rằng Nuria Monfortđã nói dối tôi,” tôi nói.

“Đúng vậy. Nhưng thậm chí nếuNuria Monfort nói dối cậu, cô ta hẳn đãcó thể làm vậy một cách hiệu quả hơnbằng cách lờ đi và có khi còn tách hẳnmình ra không liên quan đến câu chuyện.Có rất ít lý do để nói sự thật, nhưng đểnói dối thì hàng vô tận. Này, cậu có ổnkhông đấy? Mặt cậu như pho mát sữa dêấy.”

Tôi lắc đầu và chạy vào nhà vệsinh.

Page 715: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi nôn hết bữa ăn sáng, bữa tối,và kha khá cơn tức giận trong mình. Tôihứng nước lạnh rửa mặt, và nhìn bóngmình trong tấm gương mờ mà trên mặtgương ai đó đã nguệch ngoạc dòng chữBỌN PHÁT XÍT ĐẦN ĐỘN bằng bútchì sáp. Khi quay lại bàn, tôi thấyFermín đang ở quầy bar trả tiền và tánchuyện bóng đá với tay bồi bàn đã phụcvụ chúng tôi.

“Ổn hơn rồi chứ?”

Tôi gật đầu.

“Đấy là do huyết áp cậu bị tụt,”Fermín nói. “Đây, làm một viên kẹoSugus đi, chúng chữa được mọi thứ.”

Page 716: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trên đường ra khỏi quán, Fermíncứ nằng nặc đòi bắt taxi đến trường SanGabriel còn đi tàu điện ngầm thì để hômkhác, bảo rằng sáng nay trời đẹp nhưtranh cổ động và đường hầm chỉ dànhcho lũ chuột thôi.

“Bắt taxi đến Sarriá mất khối tiềnđấy,” tôi phản đối.

“Tiền đấy do Quỹ tiết kiệm củabọn ngu trả,” Fermín nói ngay. “Tay áiquốc kiêu căng ở quán phụ thối nhầm tiềncho tôi, mà chúng ta đang đi côngchuyện. Còn cậu thì lại không được khỏeđể đi tàu điện ngầm.”

Với món tiền không chính đáng ấy,chúng tôi nép vào một góc cuối phố

Page 717: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Rambla de Cataluna đợi xe taxi. Chúngtôi phải để cho vài chiếc chạy qua, vìFermín viện cớ anh ta hiếm khi nào đi ôtô nên ít nhất anh ta phải ngồi trên mộtchiếc như Studebaker. Phải mất đếnmười lăm phút chúng tôi mới tìm đượcchiếc xe anh ta ưa thích, chiếc xe màFermín phải đón bằng cách vẫy vẫy taynhư chiếc cối xay gió. Fermín nằng nặcđòi ngồi ghế trước, để cho anh ta có cơhội được trò chuyện với bác tài xế vềJoseph Stalin, là thần tượng và đấng dẫndắt tinh thần của bác tài.

“Thế kỷ này có ba nhân vật vĩ đại:La Pasionaria[1], võ sĩ đấu bò siêu hạngManolete, và Joseph Stalin,” bác tài xếtuyên bố, đã sẵn sàng chất vào tai chúng

Page 718: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi cuộc đời của đồng chí thánh thiện kia.

[1. Có nghĩa Hoa lạc tiên, biệtdanh của Dolores Ibárruri (1895-1989), một lãnh tụ của phe Cộng hòatrong cuộc Nội chiến Tây Ban Nha.]

Tôi ngồi khá thoải mái ở ghế sau,chẳng mấy quan tâm đến bài diễn thuyếtnhạt nhẽo ấy, để mở cửa sổ và tận hưởngkhông khí trong lành. Sung sướng vìđược ngồi trên một chiếc Studebaker,Fermín khuyến khích bác tài xế chuyệntrò, thỉnh thoảng làm ngắt quãng câuchuyện tiểu sử đầy xúc động về lãnh tụXô viết bằng những chi tiết lịch sử còntồn nghi.

“Tôi nghe nói ông ta bị rối loạn

Page 719: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tuyến tiền liệt do nuốt phải hạt sơn trà,và giờ ông ta chỉ có thể đái nếu ai đólẩm nhẩm hát Quốc tế ca cho ông ta,” anhta nói.

“Đúng là luận điệu tuyên truyềncủa quân phát xít,” tài xế giải thích, sốtsắng hơn bao giờ hết. “Đồng chí ấy đáinhư bò ấy. Đến dòng Volga cũng phảighen tị ấy chứ.”

Cuộc tranh luận cao trào này đicùng chúng tôi suốt Vía Augusta đến tậnnhững ngọn đồi, Ngày đang sáng dần,một cơn gió nhẹ khiến cho bầu trời trởnên xanh ngắt. Khi chúng tôi đến phốGanduxer, tài xế rẽ phải, và chúng tôi từtừ đi xuống Paseo de la Bonanova.

Page 720: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trường San Gabriel, mặt tiền gạchđỏ điểm những ô cửa sổ hình lưỡi daogăm, nằm giữa một khu rừng, ở cuối mộtcon đường nhỏ quanh co dẫn ra đại lộ.Cả khối kiến trúc, bên trên chi chít nhữngmái vòm và tháp, nhô lên trên những rặngcây tiêu huyền, trông giống một nhà thờGothic. Chúng tôi ra khỏi taxi và bướcvào một khu vườn rậm lá, đây đó cónhững vòi phun nước có trang trí nhữngtượng đúc thiên thần. Đây đó những conđường lát sỏi uốn giữa những hàng cây.Trên đường tới cổng chính, Fermín kểcho tôi về lịch sử ngôi trường này.

“Mặc dù có thể cậu trông nó giốngnhư lăng mộ Rasputin, trường SanGabriel, trong thời huy hoàng, là trường

Page 721: Bóng hình của gió - sachvui.vn

học danh tiếng và chọn lọc bậc nhất ởBarcelona. Vào thời cộng hòa, nó bắtđầu xuống dốc bởi những kẻ mới phấtđương thời, những nhà công nghiệp mớivà chủ ngân hàng mà con cái không đượcchấp nhận vào trường vì tên họ củachúng nghe quá mới, đã quyết định thànhlập trường riêng cho chúng, ở đó con cáihọ được đối xử sùng kính hết mực và ởđó, đến lượt mình, họ có quyền khôngchấp nhận con cái những kẻ khác. Tiềncũng như bất cứ loại virus nào: một khiđã hủy hoại linh hồn của kẻ sở hữu nó,nó bắt đầu đi tìm nguồn máu mới. Trongthế giới này, tên họ tồn tại không lâu hơnquả hạnh bọc đường. Vào thời hoàngkim, chừng khoảng giữa năm 1880 và

Page 722: Bóng hình của gió - sachvui.vn

1930, trường San Gabriel bắt đầu nhậncon cái của những gia đình danh tiếngthời cũ nhưng lắm tiền nhiều của. Concái nhà Aldaya và đồng đảng đến nội trútrường này, kết thân với những ngườingang hàng, đi lễ mixa, và học về lịch sửcủa nó để có thể lặp lại cái quá trình ấycho đến khi buồn mửa mới thôi.”

“Nhưng Carax không phải là contrai của một nhà giàu,” tôi nhận xét.

Đôi khi những cơ sở hào nhoángnày trao học bổng cho con của nhữngngười làm vườn, kẻ đánh giày để tỏ lònghào hiệp cà từ thiện Cơ đốc,” Fermín đỡlời. “Cách hữu hiệu nhất để làm chongười nghèo trở nên vô hại là dạy họ làm

Page 723: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thân với người giàu. Đó là thứ thuốc độcmà chủ nghĩa tư bản dùng để làm mùquáng...”

“Thôi đừng có lôi học thuyết xãhội ra nữa, Fermín. Nếu một trong nhữngông thầy tu này nghe thấy anh nói, họ sẽđá chúng ta ra khỏi đây.” Tôi nhận thấytrên đầu dãy bậc tam cấp dẫn đến cổngchính ngôi trường có vài cha đạo đứngđang quan sát chúng tôi với vẻ tò mò lẫnnghi ngại. Tôi tự hỏi liệu họ có ngheđược chút gì cuộc trao đổi của chúng tôikhông.

Một người trong số họ bước đếnvới nụ cười nhã nhặn, ông khoanh taytrước ngực như một giám mục. Ông ta

Page 724: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hẳn mới ngoài năm mươi tuổi, vóc dángthanh mảnh và mái tóc lưa thưa tạo choông dáng vẻ một con chim săn mồi. Ôngcó cái nhìn xuyên thấu, và toát lên mùimước thơm và băng phiến.

“Xin chào. Ta là Cha FernandoRamos,” ông nói. “Ta có thể giúp gì cáccon?”

Fermín đưa tay ra. Vị cha đạo liếcqua trước khi bắt tay, ông cười lạnhbăng.

“Fermín Romero de Torres, cố vấnthư tịch cho tiệm sách Sempere và Contrai. Thật là một vinh hạnh to lớn đượcdiện kiến đức Cha Tột bậc Tôn kính.Đây, bên cạnh con, là đồng nghiệp cũng

Page 725: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là một người bạn, Daniel, một chàngthanh niên nhiều hứa hẹn và có nhữngphẩm chất Cơ đốc.”

Cha Fernando nhìn chúng tôikhông mảy may chớp mắt. Tôi chỉ muốnchui xuống đất cho xong.

“Tôi mới là người phải hân hạnh,thưa ông Romero de Torres,” Cha đápthân tình. “Liệu tôi có thể hỏi duyên cớnào khiến cho hai con người đáng nểtrọng đến vậy tới thăm ngôi trường tầmthường này được không?”

Tôi quyết định can thiệp trước khiFermín đưa ra lời nhận xét táo bạo nàonữa và chúng tôi sẽ sớm phải cuốn gói.“Thưa Cha Fernando, chúng con đang

Page 726: Bóng hình của gió - sachvui.vn

muốn tìm hiểu hai nam sinh của trườngSan Gabriel: Jorge Aldaya và JuliánCarax.”

Cha Fernando mím môi và chaumày: “Julián đã chết cách đây mười lămnăm, và Aldaya đã sang Argentina,” ôngnói lạnh nhạt.

“Cha có quen biết họ không?”Fermín hỏi.

Ánh mắt sắc sảo của cha đạo lầnlượt nhìn chúng tôi trước khi ông trả lời.“Chúng ta là bạn học. Ta có thể hỏi vìsao con quan tâm đến vấn đề nàykhông?”

Tôi đang băn khoăn làm thế nào để

Page 727: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trả lời câu hỏi này, nhưng Fermín đãnhanh nhảu hơn. “Cha thấy đấy, thật tìnhcờ là chúng con đang sở hữu một số đồvật thuộc về hoặc đã từng thuộc haingười họ - nhưng trong trường hợp này,giải thích pháp lý dẫn đến sự nhầm lẫn.”

“Về bản chất của những đồ vật ấylà gì, nếu các con không phiền cho tahỏi?”

“Con xin đức Cha Cao cả chấpnhận sự im lặng của chúng con, vì Chúabiết rằng có hàng tá lý do liên quan đếnlương tâm và bí mật vốn chẳng liên quangì đến niềm tin tuyệt đối xứng đáng vớiđức Cha Cao quý, cũng như đấng mà Chalà đại diện với sự cao quý và sùng kính

Page 728: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiệt thành nhường ấy,” Fermín bắn nhưsúng liên thanh.

Cha Fernando tỏ vẻ bị chấn động.Tôi quyết định tiếp lời trước khi Fermíncó thì giờ lấy lại hơi.

"Những đồ vật mà ông Romero deTorres đây nói là những vật dụng cánhân, những đồ vật và kỷ niệm thuần túymang giá trị tình cảm. Điều chúng conmuốn hỏi, thưa Cha, nếu nó không quáphiền phức, là liệu cha có thể cho chúngcon biết Cha còn nhớ gì về Julián vàAldaya hồi đi học hay không."

Cha Fernando vẫn nhìn chúng tôiđầy nghi ngờ. Rõ ràng những lời giảithích chúng tôi đưa ra không đủ biện

Page 729: Bóng hình của gió - sachvui.vn

minh cho mối quan tâm của chúng tôi ngõhầu nhận được sự hợp tác của ông. Tôivô vọng nhìn Fermín, cầu xin anh ta tìmra một lý lẽ khôn lanh nhằm lấy lòng vịcha đạo.

“Con có biết trông con hơi giốngJulián khi cậu ta còn trẻ không?” ChaFernando bỗng nói với tôi.

Mắt Fermín sáng lên. Đây rồi, tôinghĩ. Tất cả may mắn của chúng tôi nằmtrong lá bài này.

“Cha thật là sắc sảo, thưa đức ChaTôn kính,” Fermín kêu lên, giả vờ kinhngạc. “Sự sáng suốt tột bậc của Cha đãlột mặt nạ chúng con một cách khôngchút thương tiếc. Rồi Cha sẽ trở thành

Page 730: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một Hồng y, hoặc thậm chí là Giáohoàng.”

“Anh đang nói gì thế?”

“Như vậy chưa rõ sao, thưa đứcThánh Cha?”

“Thẳng thắn mà nói là không.”

“Chúng con có thể tin vào độ kínđáo của buổi xưng tội không ạ?”

“Đây là một khu vườn, không phảinơi xưng tội.”

“Chỉ cần Cha ban cho chúng consự thận trọng của Cha là đủ.”

“Các con có rồi đấy.”

Page 731: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín hít một hơi thật sâu rồinhìn tôi với một vẻ buồn bã. “Daniel,chúng ta không thể lừa dối chiến binhngoan đạo của Chúa này được nữa.”

“Tất nhiên là không thể rồi...” tôiphối hợp, hoàn toàn mất phương hướng.

Fermín bước đến vị cha đạo mà thìthầm với vẻ bí mật, “Thưa Cha, chúngcon có những cơ sở cực kỳ vững chắc đểtin rằng anh bạn Daniel của chúng ta đâykhông ai khác đứa con trai bí mật củaJulián Carax quá cố. Cho nên mối quantâm của chúng con là dựng lại quá khứcủa ông ấy và tìm lại ký ức về một conngười lừng lẫy, một con người đã bị địnhmệnh cướp đi khỏi một đứa trẻ tội

Page 732: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghiệp.”

Cha Fernando dán ánh mắt kinhngạc lên tôi. “Có đúng như vậy không?”

Tôi gật đầu. Fermín vỗ vào lưngtôi, mặt anh ta đầy buồn thảm.

“Nhìn cậu ta xem, cậu bé tộinghiệp, đang đi tìm một người cha đãmất trong đám sương mờ ký ức. Cònchuyện gì có thể buồn hơn? Thưa đứcCha Hết mực Thánh thiện, mong Cha nóicon nghe.”

“Con có bằng chúng nào cho nhậnđịnh này không?”

Fermín nắm lấy cằm tôi và nângmặt tôi chìa ra như một câu trả lời. “Còn

Page 733: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bằng chứng nào mà cha đạo có thể đòihỏi hơn cái khuôn mặt nhỏ bé này, nhânchứng câm lặng, không thể chối cãi vềquan hệ cha con ấy?”

Vị cha đạo dường như vẫn do dự.

“Cha sẽ giúp chúng con chứ, thưaCha?” tôi láu cá van xin. “Làm ơn...”

Cha Fernando thở dài khó chịu.“Ta không cho là có gì nguy hại trongchuyện này,” cuối cùng ông nói. “Cáccon muốn biết gì?”

“Tất cả,” Fermín nói.

Page 734: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 25

CHÚNG TÔI VÀO PHÒNG CHAFERNANDO, ở đó vị thầy tu truy hồi lạiký ức, dùng giọng điệu một bài giảngđạo. Ông đẽo gọt câu từ gọn ghẽ, đongđếm chúng theo một ngữ điệu dường nhưhứa hẹn một lời răn đạo đức mà mãikhông thấy tới. Nhiều năm thuyết giảngđã khiến ông có được giọng điệu khỏekhoắn và mô phạm của một người quenđược người khác lắng nghe, nhưng khôngchắc người nghe có chú tâm không.

“Nếu ta nhớ không nhầm, JuliánCarax bắt đầu vào học ở San Gabriel

Page 735: Bóng hình của gió - sachvui.vn

năm 1914. Ta kết bạn với anh ta ngay từbuổi đầu, bởi cả hai chúng ta đều thuộcnhóm thiểu số những người xuất thân từgia đình giàu có. Người ta gọi bọn ta là‘Lũ Khố Rách Áo Ôm’ và mỗi người bọnta đều có một hoàn cảnh riêng. Ta đượchọc bổng là nhờ cha ta, ông làm việctrong bếp ăn của trường đã hai lăm năm.Julián được vào học là nhờ sự can thiệpcủa ngài Aldaya, một khách hàng củahiệu mũ Fortuny do cha Julián làm chủ.Đấy là một thời đại khác, tất nhiên, thờiấy quyền lực vẫn tập trung trong một sốgia đình và hoàng thân quốc thích. Thếgiới đó đã tan biến – tàn dư ít ỏi còn sótlại cũng đã bị quét đi cùng với sự sụp đổcủa nền Cộng hòa, vì điều tốt đẹp hơn, ta

Page 736: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ vậy. Tất cả những gì còn lại chỉ lànhững cái tên trên đầu thư của các côngty, ngân hàng và tập đoàn vô diện. Giốngnhư mọi thành phố cổ, Barcelona là tậphợp của những lụi tàn. Những vinh quangmà nhiều người lấy làm tự hào – nhữngcung điện, nhà máy, công trình tưởngniệm, những biểu tượng tạo nên bản sắccủa chúng ta – giờ chẳng còn gì hơnngoài tàn tích của một nền văn minh đãtuyệt diệt.”

Đến đây, Cha Fernando dừng lạimột lát trọng thể như đang chờ đợi giáođoàn trả lời bằng một câu tiếng La tinhrỗng tuếch hoặc một câu phụ họa trongkinh sách.

Page 737: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Amen, đức Cha Tôn kính. Vậy sựthật lớn lao nào đằng sau những lời thôngthái ấy,” Fermín nói để che lấp sự yênlặng khó xử.

“Cha đang kể về năm đầu tiên củacha con ở trường,” tôi nhẹ nhàng nóithêm.

Cha Fernando gật đầu. “Hồi đóngười ta đã gọi cậu ấy là Carax, mặc dùmang họ Fortuny. Lúc đầu một vài bạnhọc trêu chọc cậu ấy vì cái tên đó, và tấtnhiên còn vì là một người trong nhómKhố rách áo ôm nữa. Cũng như bọn trẻtừng cười nhạo ta vì ta là con trai ôngđầu bếp. Các anh biết trẻ con thì thế nàorồi đấy. Trong sâu thẳm, Chúa đã ban sẵn

Page 738: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cho chúng thiện tính, nhưng chúng cứnhắc lại những điều được nghe ở nhà.”

“Những thiên thần bé bỏng,”Fermín nhấn mạnh.

“Cha còn nhớ gì về cha con?”

“À, chuyện đó đã lâu lắm rồi...Bạn thân nhất của cha con lúc ấy khôngphải Jorge Aldaya mà là một cậu bé tênMiquel Moliner. Gia đình Miquel cũnggiàu có như nhà Aldaya, và ta dám chắccậu ấy là học sinh ngông cuồng nhất từnghọc ở ngôi trường này. Ngài hiệu trưởngnghĩ cậu ấy bị quỷ ám bởi cậu đã tríchlời Marx bằng tiếng Đức trong lễ mixa.”

“Dấu hiệu rõ ràng bị ám,” Fermín

Page 739: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đồng tình.

“Miquel và Julián rất hợp nhau.Đôi khi ba người bọn ta đi với nhautrong giờ nghỉ ăn trưa và nghe Julián kểchuyện. Lúc khác cậu ấy kể về gia đìnhvà về nhà Aldaya...”

Vị linh mục dường như ngần ngại.

“Sau khi tốt nghiệp, Miquel và tavẫn giữ liên lạc. Lúc này Julián đã sangParis. Ta biết Miquel rất nhớ cậu ấy.Miquel thường nói về cậu ấy, nhớ nhữngbí mật Julián đã chia sẻ. Sau này, khi tavào trường dòng, Miquel bảo rằng ta đãbước sang phe quân thù. Đấy chỉ là mộtcâu nói đùa, nhưng sự thực là chúng tađã xa rời nhau.”

Page 740: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cha có nghe nói Miquel kết hôn

với một người tên Nuria Monfort?”

“Miquel kết hôn ư?”

“Cha thấy lạ lắm sao?”

“Lẽ ra không nên vậy, nhưng... takhông biết nữa. Sự thực là ta không biếttin tức gì của Miquel đã nhiều năm rồi.Từ trước thời chiến tranh.”

“Ông ấy có bao giờ nhắc đến cáitên Nuria Monfort?”

“Không, không bao giờ. Cậu ấycũng không bao giờ nói đang tính việckết hôn hay là có vị hôn thê... Ta khôngdám chắc có nên kể cho các con nghe

Page 741: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuyện này không. Đây là chuyện đời tưcủa Julián mà Miquel đã kể cho ta, và tahiểu rằng điều này cần được giữ kín.”

“Lẽ nào Cha định khước từ cái cơhội duy nhất của một đứa con trai đượcbiết về quá khứ cha ruột mình sao?”Fermín hỏi.

Cha Fernando bị giằng xé giữa ngờvực và cái dường như là ước muốn nhớlại, khôi phục lại những ngày đã mất ấy.“Ta cho rằng sau nhiều năm trôi qua,điều đó chẳng quan trọng nữa. Ta vẫnnhớ cái ngày Julián kể cậu ấy đã biết giađình Aldaya thế nào và làm thế nào cuộcsống của cậu ấy thay đổi mãi mãi...”

***

Page 742: Bóng hình của gió - sachvui.vn

... Một buổi chiều tháng Mười

năm 1914, một cỗ máy mà nhiều ngườicho rằng là ngôi đền có bánh xe đãdừng lại trước cửa hiệu Fortuny trênRonda de San Antonio. Từ xe bước ralà hình dáng của Don Ricardo Aldayakiêu hãnh, oai nghiêm và ngạo mạn, lúcấy đã là một trong những người giàu cónhất không chỉ ở Barcelona mà còn cảTây Ban Nha. Đế chế vải sợi của ông tađã chiếm những thành lũy công nghiệpvà địa hạt thương mại dọc các dòngsông xứ Catalan. Tay phải ông ta nắmdây cương các ngân hàng và bất độngsản của một nửa tỉnh này. Và tay tráiông, còn linh lợi hơn, giật dây hội đồngcấp tỉnh, tòa thị chính, các ban ngành,

Page 743: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giáo phận và cơ quan hải quan.

Buổi chiều hôm ấy, người đànông có bộ râu rậm rạp, tóc mai như nhàvua, và cái đầu không mũ, con ngườimà ai cũng người e sợ, cần một chiếcmũ. Ông bước vào cửa hiệu của DonAntonio Fortuny, và, sau khi liếc nhìnthoáng qua cửa hiệu, ông ngờ vực nhìnông làm mũ và người phụ việc, cậu béJulián, rồi nói như sau: “Người ta bảovới tôi rằng, bất chấp cái vẻ bề ngoài,cửa hiệu này là nơi làm ra những chiếcmũ tốt nhất Barcelona. Mùa thu nămnay thật khó chịu, và ta sẽ cần sáuchiếc mũ chóp cao, một tá mũ quả dưa,mũ đi săn, và cái gì đó để đội tại Nghịviện ở Madrid. Các người nhớ chưa,

Page 744: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hay cần ta phải nhắc lại?”

Đấy là điểm khởi đầu cho mộtquá trình gian khổ và bộn lời trong đóhai cha con hợp lực để hoàn thành đơnhàng cho Don Ricardo Aldaya. Nhờ đọctrên báo Julián biết rõ vị thế củaAldaya, nên vào thời điểm quan trọngvà quyết định nhất trong công việc củacha mình, cậu tự nhủ không thể để ôngthất bại được. Từ lúc nhà tư bản đặtchân vào cửa hàng, ông làm mũ ngấtngây vui sướng. Aldaya đã hứa nếu ôngta được hài lòng, ông ta sẽ giới thiệucho tất cả bạn bè ông. Thế có nghĩa làcửa hàng mũ Fortuny, từ một cơ sở uytín nhưng còn khiêm nhường, có thể vớiđến những giới cao nhất trong xã hội,

Page 745: Bóng hình của gió - sachvui.vn

làm ra những chiếc mũ lớn nhỏ cho cácNghị viên, Thị trưởng, đức Hồng y vàgiáo sĩ. Tuần hôm ấy dường như trôiqua trên một đám mây hạnh phúc.Julián nghỉ lớp và làm việc trongxưởng mũ mười tám đến hai mươi tiếngmỗi ngày. Cha cậu, lả đi vì vui sướng,thỉnh thoảng lại ôm cậu, và thậm chíkhông hề ngần ngại mà hôn cậu. Ôngcòn rộng lượng đến mức tặng cho vợông, bà Sophie, một chiếc váy và mộtđôi giày mới, lần đầu tiên trong mườibốn năm. Người ta không còn nhận raông bán mũ nữa. Một ngày Chủ nhật,ông quên đi nhà thờ, và chiều hôm đó,lòng đầy kiêu hãnh, ông ôm Julián mànói, nước mắt rưng rưng, “Ông nội sẽ

Page 746: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tự hào về chúng ta.”

Một trong những quá trình phứctạp nhất của nghề làm mũ, mà nay đãbiến mất, cả về kỹ thuật lẫn sự khéoléo, là do kích thước. Don RicardoAldaya có cái hộp sọ mà theo Juliángần giống như hình quả dưa hấu và khágồ ghề. Ngay khi ông nhìn thấy đầu củaông lớn kia là ông bán mũ đã hiểu đượcnhững khó khăn, và tối hôm đó, khiJulián nói rằng nó làm cậu nhớ tớiđỉnh núi ở Montserrat, Fortuny khôngthể không đồng ý. “Bố ơi, con nói bằngtất cả lòng thành kính, bố biết rằng gìchứ đo đầu làm mũ thì con làm giỏi hơnbố, vì bố dễ bị hồi hộp lo lắng. Hãy đểcon làm cho.” Ông làm mũ đồng ý

Page 747: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngay, và ngày hôm sau, khi Aldaya đếntrong chiếc Mercedes-Benz, Julián đónông ta và dẫn vào cửa hàng. KhiAldaya nhận ra rằng ông ta được mộtcậu nhóc mười bốn tuổi đo số mũ, ôngta nổi cáu. “Cái gì thế này? Một đứatrẻ con sao? Các người định cù chân tađấy à?” Julián biết địa vị xã hội củakhách hàng mình nhưng cậu không hềcảm thấy e sợ dù chỉ một chút, bèn trảlời, “Thưa ngài, cháu không biết gì vềchân của ngài cả, nhưng chắc chắnkhông thể cù trên này được. Cái đỉnhđầu này giống như một trường đấu bòvậy, và nếu nhà cháu không nhanhchóng làm cho ngài một bộ mũ thì sớmmuộn gì người ta cũng nhầm đầu ngài

Page 748: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với sơ đồ đường phố Barcelona mất.”Khi nghe những lời ấy, Fortuny nhưmuốn chui xuống đất. Aldaya không hềnao núng, cứ nhìn chằm chặp vàoJulián. Rồi, trước sự ngạc nhiên củamọi người, ông ta cười phá lên như thểnhiều năm rồi không được cười.

“Thằng nhóc nhà ông sẽ tiến xađấy, Fortunato,” Aldaya tuyên bố, vìông ta không biết họ của người bán mũ.

Vì câu chuyện đó mà người tahiểu ra rằng Don Ricardo Aldaya ngánđến tận răng cái sự e sợ và khúm númcủa người khác đối với ông. Ông takhinh miệt những kẻ bợ đít, hèn nhát,và bất cứ ai tỏ ra yếu đuối, dù về thể

Page 749: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chất hay tinh thần hay đạo đức. Khigặp một cậu bé tầm thường, gần như làđứa học việc, dám cả gan cười nhạomình, Aldaya quyết định rằng ông đãđến đúng hàng mũ lý tưởng và ngay lậptức tăng gấp đôi đơn hàng. Tuần sauđó, ông ta vui vẻ xuất hiện đúng hẹnhằng ngày, để Julián có thể lấy số vàthử các mẫu khác nhau cho ông. AntoniFortuny ngạc nhiên, không hiểu làmsao ông vua xứ Calatan lại cười rũrượi trước lời bông đùa và những câuchuyện được kể từ miệng con trai ông,đứa trẻ mà với ông thật xa lạ, cậu bé ấykhông bao giờ ông nói chuyện và làngười đã nhiều năm không hề tỏ dấuhiệu có khiếu hài hước. Vào cuối tuần,

Page 750: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya kéo ông hàng mũ đến một góccửa hiệu để chuyện riêng với ông.

“Nghe này Fortunato, con traiông là một đứa có tài đấy, còn ông lạinhốt nó ở đây, khiến nó buồn chán, quétmạng nhện trong cái cửa hàng nhỏ bénày.”

“Công việc này rất tốt, thứ DonRicardo, và nó có chút năng khiếu, dùnó thiếu nghị lực.”

“Thật vớ vẩn. Cháu nó họctrường gì?”

“À, nó học trường khu vực...”

“Chẳng khác gì một dây chuyềnsản xuất nhân công. Khi còn trẻ, thì tài

Page 751: Bóng hình của gió - sachvui.vn

năng – hay thiên tài, nếu ông muốn –phải được nuôi dưỡng, nếu không nó sẽrối loạn và tàn phá con người sở hữunó. Cháu nó cần được định hướng. Hỗtrợ. Ông có hiểu không, Fortunato?”

“Ngài lầm về con trai tôi rồi. Nóchẳng phải thiên tài gì sất. Môn địa lýmà nó cũng còn trầy trật mới qua nổinữa là. Ông giáo bảo nó là đứa đoảngvà có thái độ hư đốn, giống như mẹ nó.Nhưng ít nhất ở đây nó luôn có mộtcông việc lương thiện và...”

“Fortunato, tôi thật chán ôngquá. Ngay hôm nay, không chần chừ gìnữa, tôi sẽ đến trường San Gabriel đểgặp ban tiếp nhận, và tôi sẽ cho họ biết

Page 752: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng họ phải nhận con trai ông vào họccùng với lớp của thằng cả Jorge nhàtôi. Nếu không làm được như vậy thì tôiđây là kẻ chẳng ra gì.”

Ông bán mũ trố hết cả mắt.Trường San Gabriel là vườn trẻ chocon em giới thượng lưu.

“Nhưng Don Ricardo, tôi sẽkhông chịu nổi chi phí...”

“Không ai bắt ông phải trả gìhết. Tôi sẽ lo việc học cho con ông. Cònông, là cha đứa bé, chỉ việc đồng ý.”

“Nhưng tất nhiên, hẳn rồi, nhưngmà...”

“Quyết như vậy nhé. Miễn là

Page 753: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián đồng ý, tất nhiên.”

“Nó sẽ làm điều gì được bảo, hẳnrồi.”

Khi người lớn đang bàn chuyện,Julián vẫn chúi đầu ở phòng sau vớikhuôn mũ trong tay.

“Don Ricardo, khi nào ngài sẵnsàng...”

“Julián này, chiều nay cháu địnhlàm gì?” Aldaya hỏi.

Julián hết nhìn cha lại nhìn ôngtrùm tư bản.

“Dạ, cháu giúp việc cho bố, ởcửa hàng.”

Page 754: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ngoài việc đó ra.”

“Cháu nghĩ sẽ đến thư viện...”

“Cháu thích sách à?”

“Vâng, thưa ngài.”

“Cháu đã đọc Conrad chưa? Đọc

Tâm bóng tối chưa?”

“Ba lần rồi ạ.”

Ông bán mũ chau mày, hoàn toànrối trí. “Thế cái gã Conrad này là aivậy, ngài không phiều nếu tôi hỏichứ?”

Aldaya khiến ông ta im lặngbằng cử chỉ như đang ở một cuộc họp

Page 755: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cổ đông.

“Trong nhà ta có một thư viện vớimười bốn ngàn cuốn sách, Julián. Khicòn trẻ, ta đọc sách rất nhiều, nhưnggiờ ta không còn thời gian nữa. Nói tamới nhớ, ta có ba cuốn do Conrad kýtặng cơ đấy. Con trai Jorge của ta thìlôi được nó vào thư viện còn khó. Trongnhà ta, đứa duy nhất biết suy nghĩ vàđọc sách là con gái Penélope, nên tấtcả những cuốn sách ấy đang bị bỏ phí.Cháu có muốn đi xem không?”

Julián gật đầu, không nói nên lời.Ông bán mũ quan sát cảnh tượng vớimột cảm giác khó chịu mà ông khôngthể diễn tả nổi. Những cái tên ấy xa lạ

Page 756: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với ông. Tiểu thuyết, như mọi ngườiđều biết, chỉ dành cho đàn bà và nhữngkẻ vô công rồi nghề. Tâm bóng tối, vớiông ta nghe như thể là một tội đángchết.

“Fortunato, con trai ông sẽ đivới tôi. Tôi muốn nó làm quen với contrai tôi, Jorge. Đừng lo, chúng tôi sẽtrả nó về cho ông sau. Cậu bé hãy nóixem, cháu đã bao giờ ngồi trong mộtchiếc Mercedes-Benz chưa?”

Julián cho rằng đó là tên của cỗmáy to cồng kềnh và uy nghi mà nhàcông nghiệp dùng để đi lại. Nó lắc đầu.

“Vậy thì đến lúc rồi. Giống nhưlà lên thiên đường vậy, nhưng không

Page 757: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cần chết.”

Antoni Fortuny nhìn họ đi trongchiếc xe xa hoa tột bậc kia, và khi ôngtìm vào trong tim mình, ông chỉ thấymột nỗi buồn. Đêm hôm ấy, khi ăn tốivới Sophie (bà đang mặc bộ váy mới, điđôi giày mới và hầu như không có vếtthâm hay sẹo nào), ông tự hỏi lần nàyông đã mắc sai lầm ở đâu. Khi Chúavừa trả lại cho ông đứa con trai, thìAldaya lại mang nó đi.

“Cởi cái váy đó ra, con đàn bàkia, trông mụ như một con điếm. Vàđừng để tôi thấy thứ rượu này trên bànlần nữa. Cái thứ pha nước này cũng đủrồi. Thói tham lam rốt cuộc sẽ hủy hoại

Page 758: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tất cả chúng ta.”

Julián chưa bao giờ sang bên kiaĐại lộ Diagonal. Những hàng cây kia,những dải đất trống, và những cungđiện đang chờ đợi thành phố mở rộnglà một ranh giới cấm. Bên kia ranh giớiấy là những làng nhỏ, những ngọn đồi,những chốn bí ẩn như huyền thoại củagiới nhà giàu. Trong khi họ đi quachúng, Aldaya nói với cậu bé về trườngSan Gabriel, về những người bạn mớiJulián chưa bao giờ gặp, về tương laimà cậu chưa bao giờ nghĩ là có thể.

“Cháu mong muốn điều gì,Julián? Ý ta là trong cuộc đời mìnhấy.”

Page 759: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cháu không biết. Đôi khi cháunghĩ mình sẽ trở thành nhà văn. Tiểuthuyết gia.”

“Giống Conrad ư? Cháu còn trẻlắm, tất nhiên. Vậy cháu nói xem, ngânhàng không thu hút cháu sao?”

“Cháu không biết, thưa ngài. Sựthực là trong đầu cháu còn không nghĩđến nó. Chưa bao giờ cháu nhìn thấynhiều hơn ba đồng peseta cả. Tiềnnhiều đối với cháu là một bí ẩn.”

Aldaya bật cười. “Không có bí ẩnnào đâu, Julián. Thủ thuật ở đây khôngphải là để ba đồng peseta vào một chỗ,mà là ba triệu. Không có gì khó hiểucả, ta đảm bảo với cháu. Không có

Page 760: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chúa ba ngôi nào hết.”

Chiều hôm đó, khi đi qua Đại lộTibidabo, Julián nghĩ cậu đang đi vàocửa thiên đường. Các dinh thự trôngnhư những nhà thờ san sát hai bênđường. Đang đi, tài xế rẽ ngang, rồi họqua cổng một dinh thự. Bỗng nhiên mộtđoàn người hầu chạy ra nghênh đónông chủ. Điều duy nhất Julián có thểthấy là một ngôi nhà uy nghiêm, to lớncó ba tầng. Chưa bao giờ cậu bé nghĩrằng người trần lại có thể sống ởnhững nơi như vậy. Cậu cứ để người tadẫn đi qua hành lang, rồi đến một sảnhvòm, ở đó có một cầu thang đá cẩmthạch mọc lên, có trải thảm nhung, vàcuối cùng là vào một căn phòng lớn

Page 761: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chất đầy những sách, từ sàn nhà lênđến trần.

“Cháu nghĩ sao?” Aldaya hỏi.

Julián hầu như không nghe thấygì.

“Damián, bảo Jorge xuống thưviện ngay.”

Chỉ cần nghe một mệnh lệnh củaông chủ, những kẻ hầu vô diện và lặngcâm bèn lẩn đi ngay, với sự hữu hiệu vàphục tùng như một bầy côn trùng đượchuấn luyện kỹ càng.

“Cháu sẽ cần những bộ quần áomới, Julián ạ. Ngoài kia có rất nhiểu kẻđần độn chỉ biết mỗi cái vẻ bề ngoài...

Page 762: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ta sẽ bảo Jacinta lo việc đó; cháukhông phải lo. Và tốt nhất là cháu đừngnói gì với cha cháu, lỡ đâu việc đó sẽlàm ông ấy khó chịu. À, Jorge đến rồi.Jorge, ta muốn con gặp một cậu bétuyệt vời, người sẽ là bạn học của con.Julián Fortu...”

“Julián Carax,” cậu sửa lời.

“Julián Carax,” Aldaya hài lòngnhắc lại. “Ta thích nghe như vậy. Đâylà con trai ta, Jorge.”

Julián đưa tay ra, và JorgeAldaya bắt lấy. Cái bắt tay thờ ơ, lạnhnhạt, và khuôn mặt cậu ta có vẻ tai tái,giả tạo như thể lớn lên trong thế giớibúp bê. Với Julián, quần áo và đôi dép

Page 763: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu ta trông như trong tiểu thuyết. Đôimắt cậu ta có vẻ hiên ngang và ngạomạn, khinh thị và lịch sự đầy giả tạo.Julián mỉm cười, nhận thấy sự bất ổn,lo sợ và trống rỗng dưới cái vẻ phùphiếm và thỏa mãn ấy.

“Có thật là cậu chưa đọc bất cứcuốn sách nào ở đây không?”

“Sách thật nhàm chán.”

“Sách như tấm gương: cậu chỉnhìn thấy trong chúng những gì cậu đãcó sẵn trong bản thân mình,” Julián trảlời.

Don Ricardo Aldaya lại cười.“Thôi, ta để hai đứa ở lại làm quen với

Page 764: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhau. Julián, cháu sẽ thấy rằng mặc dùtrông có vẻ hư hỏng và kiêu ngạonhưng dưới cái mặt nạ đó, Jorge khôngngốc nghếch như vẻ bề ngoài đâu. Nóthừa hưởng nét gì đó của cha nó đấy.”

Lời của ông Aldaya như nhữngcon dao rơi xuống cậu bé, mặc dù nụcười trên mặt nó không nhạt đi chútnào. Julián tiếc về câu trả lời của mìnhvà cảm thấy muốn xin lỗi cậu ta.

“Hẳn cậu là con trai ông bánmũ,” Jorge nói, không hề ác ý. “Cha tớnói về cậu suốt dạo gần đây.”

“Thật lạ thường. Tớ hy vọng cậukhông vì thế mà có ác cảm với tớ. Dướicái mặt nạ của kẻ lăng xăng biết tuốt,

Page 765: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tớ không phải là đứa ngốc nghếch nhưvẻ bề ngoài đâu.”

Jorge mỉm cười với Julián. Juliánnghĩ cậu ta cười theo cách cười củangười không có bạn bè, với sự hàm ơn.

“Nào, tớ sẽ chỉ cho cậu xem cănnhà.”

Chúng bỏ lại thư viện sau lưngmà bước về phía cửa chính, ra vườn.Khi chúng đi qua hành lang nơi cầuthang, Julián ngước nhìn lên và thoángthấy một bóng người đang lên bậc, mộttay bám thành vịn. Cậu cảm giác nhưmình lạc vào ảo ảnh. Cô bé hẳn chừngmười hai mười ba tuổi, đi cùng là mộtphụ nữ lớn tuổi, một người nhỏ nhắn

Page 766: Bóng hình của gió - sachvui.vn

má ửng hồng, có vẻ như chị nuôi. Cô bémặc váy xa tanh màu xanh dương. Máitóc cô bé màu hạnh đào, làn da trên vaivà trên chiếc cổ thon thả dường nhưtrong mờ. Cô bé dừng trên đỉnh cầuthang và khẽ quay lại. Lúc hai cặp mắtchạm nhau, cô bé thoỏng cười. Rồi côbảo mẫu đặt tay lên vai cô bé, dẫn vàohành lang và họ biến mất. Julián nhìnxuống và cậu lại nhìn chằm vào mắtJorge.

“Đấy là Penélope, em gái tớ. Cậusẽ gặp nó sau. Nó khá kỳ quặc đấy. Nóđọc sách suốt ngày. Thôi nào, tớ chocậu xem nhà nguyện ở tầng hầm. Đầubếp bảo nó bị ma ám đấy.”

Page 767: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián ngoan ngoãn đi theoJorge, nhưng cậu hầu như chẳng quantâm gì khác. Giờ cậu đã hiểu. Cậu đãmơ về cô bé hàng tỉ lần, cũng trên cầuthang ấy, cũng với chiếc váy xanh ấy vàcũng một cử động của đôi mắt màu xámtro ấy, không biết cô bé là ai và tại saocô lại cười với cậu. Khi vào trongvườn, cậu để Jorge dẫn mình ra nhà xe,và sân quần vợt. Lúc này cậu mới quaylại và thấy cô bé đứng bên cửa sổ trêntầng hai. Cậu chỉ có thể nhận ra hìnhdáng cô bé, nhưng cậu biết cô đangmỉm cười với mình và bằng cách nàođó cô bé cũng nhận ra cậu.

Cái nhìn thoảng qua củaPenélope Aldaya ở đỉnh cầu thang vẫn

Page 768: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đọng lại trong cậu suốt mấy tuần đầutiên ở trường San Gabriel. Thế giớimới không hoàn toàn như cậu muốn:học sinh trường San Gabriel cư xử nhưnhững công tử kiêu căng, hống hách,còn thầy cô thì như những kẻ hầungoan ngoãn có học thức. Người bạnđầu tiên mà Julián làm quen, ngoàiJorge Aldaya, là một cậu bé tênFernando Ramos, con trai của ngườiđầu bếp trong trường, cậu bé ấy chưabao giờ tưởng tượng mình mặc áo thầytu và dạy trong chính những lớp họcnơi cậu đã trưởng thành. Fernando, màcác học sinh khác đặt cho biệt danh“thằng dọn bếp” và xem cậu như ngườihầu, là người thông minh lanh lợi,

Page 769: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhưng gần như không bạn bè gì vớinhững học sinh trong trường. Ngườibạn duy nhất của cậu là một cậu bé lậpdị tên Miquel Moliner, người nhanhchóng sẽ trở thành bạn thân nhất củaJulián ở trường, Miquel Moliner, mộtcậu bé quá thông minh nhưng thiếulòng kiên nhẫn, thích chọc tức thầy côbằng cách chất vấn những lời của họ,sử dụng những lập luận thông minh thểhiện được cả sự khéo léo lẫn thói châmbiếm cay độc của cậu. Những học sinhkhác e sợ miệng lưỡi sắc sảo của cậubé và xem cậu như một giống loài khác.Theo cách nào đó, nhận định này khônghoàn toàn sai, bởi tuy mang dòng máuBôhêmiêng và chất giọng quê mùa,

Page 770: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel là con trai của một doanh nhânlàm giàu bất chính qua việc sản xuất vũkhí.

“Carax phải không? Tớ nghe đồnbố cậu làm mũ,” cậu ta nói khiFernando Ramos giới thiệu chúng.

“Bạn bè gọi tớ là Julián. Còn tớnghe đồn bố cậu làm đại pháo.”

“Thực ra là bố tớ bán thôi. Thứduy nhất ông ấy biết làm ra là tiền. Cácbạn của tớ, trong số những người ấy tớcó thể tin tưởng mỗi Nietzsche vàFernando đây, đều gọi tớ là Miquel.”

Miquel Moliner là một cậu bé ubuồn. Cậu bị ám ảnh một cách bệnh

Page 771: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hoạn về cái chết và về những chuyệntang tóc, một lĩnh vực mà cậu đã dànhquá nhiều thời gian và tài năng củamình để suy ngẫm. Mẹ cậu mất ba nămtrước do một tai nạn kỳ lạ trong nhà,mà tay bác sĩ ngu ngốc nào đó dám kếtluận là tự sát. Chính Miquel đã pháthiện ra cái xác lấp loáng trong nướcdưới giếng, trong căn nhà nghỉ hè củagia đình họ ở Argentina. Khi người tadùng dây thừng kéo bà lên, họ thấytrong túi áo bà nhét đầy những hòn đá.Có cả một bức thư viết bằng tiếng Đức,tiếng mẹ đẻ của bà, nhưng ông Moliner,người không bao giờ bận tâm đến việchọc ngôn ngữ kia, đã đốt nó đi ngaybuổi chiều hôm ấy mà không cho ai

Page 772: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đọc. Miquel Moliner thấy cái chết ởkhắp nơi trên những chiếc lá rụng, ởnhững con chim rơi khỏi tổ, ở nhữngngười già, và trong cơn mưa cuốnphăng đi mọi thứ. Cậu bé có tài năngđặc biệt về hội họa và thường mải miếthàng giờ với những bức họa than chìtrong đó một phụ nữ, mà Julián nghĩ làmẹ của Miquel, luôn xuất hiện trên nềnsương mờ và bãi biển hoang vắng.

“Lớn lên cậu muốn trở thànhngười thế nào Miquel?”

“Tớ sẽ không bao giờ lớn,” cậubé trả lời bí ẩn.

Sở thích chính của cậu, ngoài kýhọa và phủ nhận mọi linh hồn sống, là

Page 773: Bóng hình của gió - sachvui.vn

các tác phẩm của một bác sĩ bí ẩnngười Áo, người trong những năm saunày sẽ trở thành nổi tiếng: SigmundFreud. Nhờ người mẹ đã chết của mình,Miquel Moliner đọc và viết tiếng Đứcthành thạo, và cậu có một số sách củavị bác sĩ thành Vienna kia. Lĩnh vực yêuthích của cậu là lý giải những giấc mơ.Cậu có thói quen hỏi mọi người xem họđã mơ thấy gì, và sau đó cậu sẽ chẩnđoán. Cậu luôn nói cậu sẽ chết trẻ vàcậu chả bận tâm. Julián tin rằng, vì suynghĩ quá nhiều đến cái chết, cậu ta rốtcuộc sẽ thấy cái chết nhiều ý nghĩa hơncuộc sống.

“Ngày tớ chết, những gì của tớ sẽthành của cậu, Julián ạ,” Moliner nói.

Page 774: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trừ những giấc mơ của tớ.”

Ngoài Fernando Ramos, Molinervà Jorge Aldaya, Julián cũng làm bạnvới một cậu bé nhút nhát và khó gầntên là Javier, đứa con một của ông bảovệ trường San Gabriel sống trong mộtcăn nhà xoàng xĩnh ngay sát cổng vàovườn trường. Javier, giống nhưFernando, bị những cậu bé khác trongtrường coi không gì hơn tên hầu khóchịu, hay đi thơ thẩn một mình trongvườn và sân trường. Vì quá hay langthang quanh trường nên nó biết mọingóc ngách của tòa nhà, từ nhữngđường dưới tầng hầm cho đến các lốiđi lên tòa tháp, và những chỗ ẩn nấpkhông ai còn nhớ tới nữa. Chúng là thế

Page 775: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giới và chỗ nương náu của Javier. Nóluôn mang theo một con dao nhíp lấytrong ngăn tủ của ông bố, và nó thíchdùng dao khắc những hình gỗ, rồi đembỏ trong chuồng chim bồ câu trongtrường. Cha nó, ông Ramón, người bảovệ, là một cựu binh trong Chiến tranhCuba, nơi ông đã đánh mất một bàn tayvà (theo tin đồn ác ý) hòn bi bên phải,do một phát súng của chính TheodoreRoosevelt trong một trận càn quét tạiVịnh Cochinos. Vì sợ nhàn cư vi bấtthiện, “Ramón Một Bi” (đám con traitrong trường gọi ông ta như vậy) giaocho đứa con trai nhiệm vụ đi nhặt lákhô trong rừng thông và ở khoảng sânquanh đài phun nước. Ramón là người

Page 776: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tốt, hơi thô lỗ và không biết cách chọnbạn, mà đặc biệt là chọn vợ. RamónMột Bi lấy phải một mụ vợ phốp pháp,đần độn mang ảo tưởng mình là ngườicao sang và có dáng vẻ một ả hầu bếp,mụ thường ăn mặc hớ hênh trước mặtcon trai và những cậu bé khác, một thóiquen gây ra sự nhạo báng và trêu chọckhông ngớt. Tên thánh của mụ là MaríaCraponcia, nhưng mụ tự gọi mình làYvonne, vì mụ nghĩ cái tên ấy nghe taonhã hơn. Yvonne thường hỏi han contrai mụ về khả năng thăng tiến xã hộinhờ có đám bạn của cậu bé, vì mụ tinrằng nó đang giao du với tầng lớp tinhhoa của Barcelona. Mụ hỏi về gia sảncủa đứa này hoặc đứa kia, mường

Page 777: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tượng ra cảnh chính mụ được mặcnhững thứ lụa là tốt nhất và được mờiđến tiệc trà của giới thượng lưu.

Javier cố gắng càng ít ở nhàcàng tốt và thấy vui vì những công việcbố nó giao, cho dù vất vả thế nào. Bấtcứ lý do gì cũng tốt miễn là được ở mộtmình, để trốn vào thế giới bí mật củanó và để khắc hình gỗ. Khi đám họcsinh thấy nó từ xa, một số đứa cười ồlên hoặc lấy đá ném nó. Một ngày,Julián cảm thấy tội nghiệp nó khi cậuchứng kiến nó bị ném đá làm sướt tránvà ngã soài lên đống gạch vụn, cậu liềnquyết định đến giúp đỡ nó và đề nghịlàm bạn. Lúc đầu, Javier nghĩ Juliánđến để hoàn tất cái trò ác kia, trong khi

Page 778: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những đứa khác đang cười phá lên.

“Tớ là Julián,” cậu nói, đưa tayra. “Bọn tớ định đi chơi cờ trong rừngthông, tớ không biết cậu có muốn đicùng không.”

“Tớ không biết chơi cờ.”

“Tớ cũng vậy, mãi cho đến cáchđây hai tuần. Nhưng Miquel là mộtthầy giáo rất cừ.”

Thằng bé nhìn Julián đầy nghingờ, nghĩ sẽ có một trò chơi khăm, mộtđòn tấn công bí mật, bất cứ lúc nào.

“Tớ không biết các bạn cậu cómuốn tớ đi cùng không...”

Page 779: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Họ muốn thế mà. Ý cậu sao?”

Từ ngày hôm đó, Javier thỉnhthoảng lại đi cùng chúng sau khi làmxong những công việc bố nó giao.Thường nó không nói gì, chỉ lắng nghevà quan sát những đứa khác. Aldaya cóvẻ hơi sợ nó. Fernando, vốn cũng chịusự tẩy chay của những đứa khác vì xuấtthân tầm thường của mình, đã phá lệmà đối xử tốt với cậu bạn mới. MiquelMoliner, người dạy nó những quy tắccơ bản của cờ vua và quan sát nó vớiánh mắt thận trọng, là đứa nghi ngờnhiều nhất.

“Thằng này đúng là bị điên. Nóbắt mèo và bồ câu rồi dùng dao tra tấn

Page 780: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng hàng giờ liền. Rồi sau đó đemchôn chúng trong rừng thông. Thật kinhtởm.”

“Ai nói như vậy?”

“Chính nó kể cho tớ nghe hômtrước khi tớ giải thích cho nó cách đicủa quân mã. Nó còn bảo thỉnh thoảngmẹ nó chui vào giường sờ soạng nó.”

“Chắc nó trêu tức cậu thôi.”

“Tớ không tin. Trong đầu nó hẳnlà bất thường, Julián, có lẽ không phảido lỗi của nó.”

Julián cố lờ đi lời cảnh báo và dựđoán của Miquel, nhưng quả thật cậuthấy khó mà kết bạn được với con trai

Page 781: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông bảo vệ. Yvonne đặc biệt không bằnglòng về Julián và Fernando Ramos.Trong số tất cả những đứa trẻ, chỉ haiđứa này là không một cắc dính túi. Mụta nghe nói cha Julián là chủ cửa hàngtầm thường, còn mẹ cậu chỉ là giáoviên dạy nhạc mà thôi. “Hạng ngườiđấy làm gì có tiền, đẳng cấp, hay sựtinh tế, con yêu,” mẹ nó chỉ bảo. “Connên làm bạn với Aldaya. Nó xuất thântừ một gia đình tốt.” “Vâng, thưa mẹ,”thằng bé trả lời. “Mẹ nói sao cũngđược.”

Thời gian trôi đi, Javier dườngnhư bắt đầu tin vào những đứa bạn mớicủa mình. Thi thoảng nó lại nói đôi lời,và nó đang khắc một bộ quân cờ cho

Page 782: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel Moliner, để cảm ơn vì đã dạynó chơi cờ. Một ngày, khi không có aingờ tới hay nghĩ là có thể có chuyệnnày, chúng phát hiện ra Javier biếtcười và nó có nụ cười ngây thơ nhưmột đứa bé.

“Cậu thấy không? Cậu ta bìnhthường đấy chứ,” Julián lập luận.

Miquel Moliner vẫn không chịutin, và cậu quan sát thằng bé kỳ quặcvới sự chăm chú nghiêm ngặt như đanglàm khoa học.

“Javier bị ám ảnh về cậu đấy,Julián,” một ngày cậu bé nói với Julián. “Mọi thứ nó làm đều chỉ mong đượccậu chấp thuận.”

Page 783: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thật vô lý! Cậu ta có bố mẹ để

làm việc đó; tớ chỉ là một người bạnthôi.”

“Cậu đúng là vô trách nhiệm.Cha nó là một kẻ khốn khổ tội nghiệp,phải vất vả tìm lỗ đít khi ông ta cần điị, còn cái bà Yvonne đúng là một conmụ thô lậu óc bọ chét lúc nào cũng giảvờ như tình cờ bị mọi người bắt gặptrong lúc mụ đang thay đồ lót, tin rằngmụ ta là hiện thân của thần Vệ nữ haycái gì đó tệ hơn nhiều mà tớ khôngmuốn nói đến. Thằng con, khá hiểnnhiên, đi tìm một người cha thay thế, vàcậu, thiên thần cứu vớt, từ thiên đườngrơi xuống chìa tay ra cho nó. Thánh

Page 784: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián nhà Fountain, thánh bảo hộnhững kẻ khổ hạnh.”

“Cái ông bác sĩ Freud đang đầuđộc cậu rồi, Miquel. Tất cả chúng tađều cần có bạn. Thậm chí cả cậu.”

“Nhưng thằng này không cần bạnvà sẽ không bao giờ như vậy. Nó mangtrái tim của một con nhện. Và nếu cậukhông tin tớ, thời gian sẽ trả lời. Tớkhông biết nó mơ thấy gì...?”

Miquel Moliner không thể biếtrằng giấc mơ của Francisco Javiergiống với giấc mơ của Julián bạn cậuhơn cậu tưởng. Một lần, vài thángtrước khi Julián bắt đầu đi học ở ngôitrường này, con trai ông bảo vệ đang

Page 785: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhặt lá khô ở khu vực đài phun nướcthì chiếc ô tô sang trọng của DonRicardo Aldaya đến. Chiều hôm đó, nhàtư bản có người đi cùng. Tháp tùng ôngta là một ảo ảnh, một thiên thần ánhsáng mặc vải lụa dường như sắp sửabay lên. Thiên thần ấy, không ai khácchính là Penélope, bước ra khỏi chiếcMercedes và chạy đến một đài phunnước, khuơ khuơ chiếc ô và dừng lạilấy tay khoát nước trong hồ. Như mọikhi, cô bảo mẫu Jacinta đi theo sát côbé, quan sát mọi cử chỉ dù là nhỏ nhấtcủa cô bé. Nhưng ngay cả khi nếu cómột đoàn người hầu bảo vệ cho cô béthì cũng chẳng sao: Javier chỉ nhìn vàocô thôi. Nó sợ rằng nếu chớp mắt, cái

Page 786: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ảo ảnh kia sẽ tan biến. Nó vẫn đứng đó,bất động, nín thở dõi theo ảo ảnh ấy.Không lâu sau, như thể cảm thấy sựhiện diện của nó và cái nhìn lén lút kia,Penélope ngước mắt lên nhìn thẳng nó.Vẻ đẹp trên khuôn mặt dường nhưkhiến nó đau nhói và không chống cựnổi. Nó nghĩ nó đã thấy nét thoáng cườitrên đôi môi cô bé. Quá sợ hãi, Javierchạy trốn lên đỉnh tháp nước, cạnhchuồng chim bồ câu trên gác tòa nhà,chỗ trốn ưa thích của nó. Tay nó vẫnrun khi gom nhặt đồ nghề chạm khắc vàbắt đầu tạo một hình tạc mới là khuônmặt nó vừa nhìn thấy. Hôm ấy nó vềnhà muộn hơn vài tiếng so với bìnhthường, mẹ nó đang lõa lồ bán thân,

Page 787: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giận dữ ngồi chờ nó. Thằng bé cúi mặt,sợ rằng nếu mẹ nhìn vào mắt, mụ ta sẽthấy cô bé bên hồ nước và biết nó đangnghĩ gì.

“Mày đã ở đâu, thằng cứt?”

“Con xin lỗi mẹ. Con bị lạc.”

“Mày đã bị lạc ngay từ ngày màysinh ra rồi.”

Nhiều năm sau, mỗi khi nhét khẩusúng vào miệng một tù nhân và bóp cò,Chánh thanh tra Francisco JavierFumero sẽ nhớ lại cái ngày hắn thấyđầu mẹ hắn vỡ tung như một quả dưachín gần một quán bar ngoài trời ở LasPlanas và hắn không cảm thấy gì hết,

Page 788: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chỉ là sự chán ngắt của những thứ chếtchóc. Chủ quầy bar nghe tiếng súngliền báo tin cho cảnh sát, rồi họ tìmthấy một đứa trẻ đang ngồi trên mộttảng đá, trong tay cầm khẩu súng ngắnđang bốc khói. Nó dửng dưng nhìn cáixác không đầu của Maria Craponcia,còn gọi là Yvonne, bị côn trùng bu kín.Khi thấy cảnh sát đến, nó chỉ nhún vai,mặt bê bết máu, như thể bị bệnh đậumùa tàn phá. Lần theo tiếng khóc, cảnhsát tìm thấy Ramón Một Bi đang ngồicạnh cây thánh giá, cách đó chừng bamươi thước, trong một bụi cây. Ông tađang run như một đứa trẻ không thể nóinăng rõ ràng. Viên trung úy cảnh sát,sau nhiều cân nhắc, đã báo cáo rằng sự

Page 789: Bóng hình của gió - sachvui.vn

việc này là một tai nạn thương tâm, vàđã ghi trong kết luận điều tra như vậy,mặc dù điều đó trái lương tâm anh ta.Khi người ta hỏi đứa bé liệu họ có thểlàm gì giúp được nó, Francisco Javierhỏi nó có thể giữ khẩu súng không, vìnó muốn khi lớn lên sẽ trở thành mộtngười lính...

***

“Anh có sao không, Romero deTorres?”

Sự xuất hiện đột ngột của Fumerotrong câu chuyện của Cha FernandoRamos khiến tôi choáng váng, nhưng hệquả đối với Fermín mới thật rùng rợn.Trông anh ta trắng như tờ giấy, hai tay

Page 790: Bóng hình của gió - sachvui.vn

run bần bật.

“Huyết áp tôi giảm đột ngột thôi,”Fermín ứng biến một giọng lí nhí. “Thờitiết xứ Catalan này đúng là địa ngục đốivới dân miền Nam chúng tôi.”

“Anh có muốn một cốc nướckhông?” vị thầy tu giọng lo lắng.

“Nếu đức Cha Cao cả khôngphiền. Và có lẽ một chút sô cô la nữa, đểbổ sung đường, cha biết đấy...”

Vị thầy tu rót cho anh ta một cốcnước, Fermín liền uống đầy thèm khát.

“Ta chỉ có kẹo the thôi. Liệu có íchgì không?”

Page 791: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chúa phù hộ cho Cha.”

Fermín nuốt một nắm kẹo và saumột lúc dường như da mới trở lại trạngthái tự nhiên.

“Đứa trẻ này, con trai ông bảo vệ,người đã anh dũng mất đi một hòn bi đểbảo vệ xứ thuộc địa, Cha có chắc tên làFumero, Francisco Javier Fumerokhông?”

“Đúng. Ta dám chắc. Con biết hắnta ư?”

Cha Fernando nhíu mày. “Ta cũngchẳng ngạc nhiên lắm. Đáng tiếcFrancisco Javier lại trở thành một nhânvật xấu.”

Page 792: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chúng con không chắc hiểu ý

Cha...”

“Các con hiểu đấy. FranciscoJavier Fumero là chánh thanh tra của Độiđiều tra Tội phạm Barcelona và đượcbiết đến rộng rãi. Danh tiếng của hắn tađã vươn đến tận chúng tôi, những ngườichưa bao giờ rời khỏi ngôi trường này,và ta dám chắc rằng khi nghe tên hắn, cáccon đã rúm người lại đôi phần.”

“Cha đã nói như vậy, thưa đức ChaTôn kính, cái tên ấy cũng gợi chút gìđấy...”

Cha Fernando liếc nhìn chúng tôi.“Cậu bé này không phải con trai của

Page 793: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián Carax. Có đúng không?”

“Là con tinh thần thôi, thưa đứcCha Thanh cao. Về mặt đạo đức, như thếđúng hơn.”

“Các con đang dính vào chuyện gìvậy? Ai cử các anh đến?”

Lúc này, tôi đoan chắc chúng tôisắp bị đuổi ra khỏi văn phòng của vị thầytu, tôi bèn quyết định cho Fermín imlặng, và lần này sẽ đánh bài ngửa.

“Cha nói đúng, thưa Cha. JuliánCarax không phải cha đẻ của con. Nhưngkhông ai cử chúng con đến đây cả. Nhiềunăm trước đây, con tình cờ tìm thấy cuốnsách của Carax, một cuốn sách được cho

Page 794: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là đã biến mất, và từ lúc ấy, con đã cốtìm hiểu thêm về ông ấy và làm rõ hoàncảnh cái chết của ông ấy. Romero deTorres đã giúp con...”

“Cuốn sách nào?”

“Bóng hình của gió. Cha đã đọcchưa?”

“Ta đã đọc tất cả tiểu thuyết củaJulián.”

“Cha còn giữ chúng không?”

Vị tu sĩ lắc đầu.

“Con có thể hỏi Cha đã làm gì vớichúng không?”

“Nhiều năm trước, có người đã lẻn

Page 795: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào phòng ta và đốt chúng rồi.”

“Cha có nghi cho ai không?”

"Tất nhiên. Ta nghi là Fumero. Đấykhông phải là lý do con đến đây sao?”

Fermín và tôi nhìn nhau bối rối.

“Thanh tra Fumero ư? Tại sao ônglại muốn đốt những cuốn sách ấy?”

“Còn ai nữa? Trong những nămcuối học chung ở trường, FranciscoJavier đã cố giết Julián bằng khẩu súngngắn của cha hắn. Nếu Miquel khôngngăn hắn lại...”

“Tại sao hắn muốn giết Julián?Julián là bạn thân nhất của hắn mà.”

Page 796: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Francisco Javier bị ám ảnh về

Penélope Aldaya. Không ai biết điềunày. Ta nghĩ thậm chí Penélope cònkhông biết đến sự tồn tại của hắn. Hắngiữ bí mật này trong nhiều năm. Rõ rànghắn thường bí mật dõi theo Julián. Tanghĩ có ngày hắn thấy Julián hônPenélope. Ta không biết. Điều ta biết làhắn cố giết Julián ngay giữa thanh thiênbạch nhật. Miquel Moliner, người khôngbao giờ tin Fumero, đã lao mình vàoFumero cố ngăn hắn vào phút chót. Vếtsâu do viên đạn gây ra vẫn nhìn thấyđược ngay ở cổng vào. Mỗi lần đi quađó, ta vẫn nhớ cái ngày ấy.”

“Chuyện gì đã xảy ra với

Page 797: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fumero?”

“Hắn và gia định bị tống cổ khỏitrường. Ta nghĩ Francisco Javier bị đưavào trường nội trú một thời gian. Chúngta không nghe tin gì về hắn nữa mãi chođến vài năm sau đó, khi mẹ hắn ta bị chếttrong một tai nạn đi săn. Không hề cómột tai nạn như vậy. Francisco JavierFumero là kẻ giết người.”

“Nếu con nói với Cha...” Fermín línhí.

“Cũng không tệ nếu các con nóivới ta điều gì đó, nhưng lần này để đổigió hãy nói điều gì có thật đi.”

“Chúng con có thể nói với Cha

Page 798: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng Fumero không phải là người đốtsách của Cha.”

“Vậy thì là ai?”

“Nhiều khả năng đó là một ngườiđàn ông có khuôn mặt bị lửa làm biếndạng, người tự xưng là Laín Coubert.”

“Có phải đó là...?”

Tôi gật đầu. “Tên một nhân vật củaCarax. Tên ác quỷ.”

Cha Fernando dựa người vàothành ghế, cũng bối rối như chúng tôi.

“Điều dường như ngày càng rõràng là Penélope Aldaya là trung tâm củacâu chuyện này, và cô ấy là người chúng

Page 799: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta biết ít nhất,” Fermín nhận xét.

“Ta e không thể giúp gì các conđược. Ta ít khi nào thấy cô ấy, nếu cóchăng thì cũng chỉ từ xa, hai ba lần gìđấy. Ta biết gì về cô ấy là qua Julián kể,cũng không nhiều nhặn gì. Một ngườikhác có vài lần nhắc đến Penélope làJacinta Coronado.”

“Jacinta Coronado ư?”

“Bảo mẫu của Penélope. Bà ấy đãnuôi dạy Jorge và Penélope. Bà ta yêuchúng điên dại, đặc biệt là Penélope.Đôi khi bà ấy đến trường đón Jorge, vìDon Ricardo Aldaya muốn con cái củaông ta bị giám sát mọi lúc bởi một ngườitrong nhà ông. Jacinta là một thiên thần.

Page 800: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bà nghe nói cả Julián lẫn ta xuất thân từnhững gia đình tầm thường, nghĩ rằngchúng ta đói lắm, nên chiều chiều bà ấyluôn mang cho chúng ta chút đồ ăn. Tabảo bà ấy rằng cha ta làm đầu bếp nên bàkhông phải bận tâm, ta chưa bao giờthiếu ăn. Nhưng bà cứ khăng khăng. Đôikhi ta chờ được nói chuyện với bà. Bà ấylà người tốt nhất ta từng gặp. Như ta biết,bà không có con cái hay bạn trai. Bà côđơn trong thế giới này và dành hết cuộcđời cho những đứa con của Aldaya. Bàtôn sùng Penélope. Bà nói chuyện về côấy...”

“Cha vẫn liên lạc với Jacintachứ?”

Page 801: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thỉnh thoảng ta đến thăm bà ấy ởnhà dưỡng lão Santa Lucía. Bà ấy khôngcòn ai thân quen. Vì những lý do chúngta không thể hiểu được, không phải lúcnào Chúa cũng tưởng thưởng cho chúngta khi chúng ta còn sống. Jacinta giờ rấtgià và đơn độc như suốt đời bà vẫn vậy.”

Fermín và tôi nhìn nhau.

“Thế còn Penélope? Cô ấy có baogiờ đi thăm Jacinta không?”

Đôi mắt Cha Fernando tối sầm lại,không thể xuyên thấu. “Không ai biết đãcó chuyện gì với Penélope. Cô gái đó làcả cuộc đời Jacinta. Khi nhà Aldaya bỏđi châu Mỹ và bà mất cô ấy, bà ấy mấttất cả.”

Page 802: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tại sao họ không mang bà ấy

theo? Penélope có đi Argentina cùng giađình Aldaya không?” tôi hỏi.

Vị cha đạo nhún vai. “Ta khôngbiết. Không ai gặp lại Penélope hay nghetin gì về cô ấy sau năm 1919.”

“Năm Carax sang Paris,” Fermínnhận xét.

“Các anh phải hứa với tôi là sẽkhông đến làm phiền bà cụ tội nghiệp vàbắt bà ấy đào bới những ký ức đaubuồn.”

“Cha xem chúng con là hạng ngườinào?” Fermín hỏi, giọng tức tối.

Page 803: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ngờ rằng ông chẳng moi thêmđược gì từ chúng tôi, Cha Fernando bắtchúng tôi hứa phải báo ông ấy biết bấtcứ điều gì tìm hiểu được. Để đảm bảocho ông, Fermín nhất quyết thề trướccuốn Tân ước đang nằm trên bàn thờ vịcha đạo.

“Để Kinh sách yên đó. Lời của cácanh là đủ rồi.”

“Đúng là không có gì qua mặtđược Cha, đúng không thưa Cha? Chasắc sảo kinh người ấy.”

“Thôi thôi, để tôi tiễn các anh racửa.”

Ông dẫn chúng tôi qua khu vườn

Page 804: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cho đến khi chúng tôi đến cổng rồi ôngdừng lại ở một khoảng cách hợp lý, nhìnra con đường chạy dài xuống thế giớithực, như thể ông sợ sẽ bị bốc hơi mấtnếu ông liều lĩnh bước ra xa hơn. Tôi tựhỏi lần cuối cùng Cha Fernando rời khỏikhuôn viên trường là bao giờ.

“Ta đã rất buồn khi biết tin Juliánchết,” ông nói dịu dàng. “Bất kể những gìxảy ra sau đó và bất kể chúng ta đã rờixa nhau theo thời gian, chúng ta đã là bạntốt: Miquel, Aldaya, Julián và bản thânta. Thậm chí cả Fumero. Ta luôn nghĩchúng ta sẽ không bao giờ chia cáchđược, nhưng cuộc đời hẳn biết nhữngđiều mà chúng ta không biết. Ta khôngbao giờ có những người bạn như họ nữa,

Page 805: Bóng hình của gió - sachvui.vn

và ta không tưởng tượng sẽ còn có thể.Ta hy vọng con sẽ thấy những gì conđang tìm kiếm, Daniel.”

Page 806: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 26

GẦN GIỮA BUỔI SÁNG, chúngtôi đến đường La Bonanova, mỗi ngườiđắm chìm trong ý nghĩ của riêng mình.Tôi dám chắc ý nghĩ của Fermín đanghướng về cái vẻ độc ác của Thanh traFumero trong câu chuyện. Tôi liếc nhìn,và nhận thấy anh ta bị nỗi lo sợ xâmchiếm. Một dải mây đỏ sẫm vắt ngangbầu trời, đây đó ló ra những mảng sángmàu lá rơi.

“Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽmắc một trận mưa như trút đấy,” tôi nói.

“Chưa đâu. Những đám mây kia

Page 807: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trông như ác mộng thôi, như vết thâm tímvậy. Phải một lúc lâu nữa.”

“Đừng bảo anh cũng là chuyên giavề mây đấy, Fermín.”

“Sống ngoài đường nhiều cũng cótác dụng phụ về mặt hiểu biết. Này, cứnghĩ đến tay Fumero là bụng tôi lại cồncào lên. Cậu có phản đối nếu chúng taghé vào một quán bar ở Plaza de Sarriáđể làm hai cái bánh kẹp thật lớn nhân ốplết trộn rau không?”

Chúng tôi bước vào quảng trường,nơi một nhúm các ông già thẩn thơ quanhđàn chim bồ câu, cuộc sống của họ giờchỉ còn một lễ nghi rải những mảnh vụnthức ăn rồi đợi. Chúng tôi ngồi xuống

Page 808: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một bàn gần cửa, và Fermín ngấu nghiếnhai chiếc sandwich, suất của anh ta và cảcủa tôi, một vại bia, hai thanh sô cô la,và ba tách cà phê đặc có pha rum vàđường. Còn món tráng miệng, anh tadùng kẹo Sugus. Một người ngồi ở bànbên cạnh liếc nhìn Fermín qua tờ báo, cólẽ cũng nghĩ đúng cái điều tôi đang nghĩ.

“Tôi không hiểu làm sao anh tiêuhóa hết, Fermín ạ.”

“Trong gia đình tôi, mọi người đềucó hệ tiêu hóa rất tốt. Chị gái Jesusa củatôi, cầu Chúa phù hộ linh hồn chị ấy, cóthể ăn sáu suất trứng ốp lết với khúc dồivào giữa buổi chiều, rồi đến tối vẫn tọngnhư một tay Cô dắc. Tội nghiệp bà chị.

Page 809: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chị ấy giống y như tôi, cậu biết không?Cả khuôn mặt lẫn ngoại hình kinh điển,hơi gầy hơn. Một tay bác sĩ ngườiCácares có lần bảo mẹ tôi rằng gia đìnhRomero de Torres là mối liên hệ đã mấtgiữa loài người và loài cá nhám búa, vìchín mươi phần trăm cơ thể là sụn, chủyếu tập trung ở mũi và tai ngoài. Tronglàng thỉnh thoảng người ta nhầm Jesusavới tôi, vì ngực chị ấy không bao giờ nởcả và chị bắt đầu cạo râu còn trước cảtôi. Chị ấy chết vì bệnh lao phổi năm haihai tuổi, vẫn còn trinh đến cuối đời vàâm thầm yêu một ông thầy tu mộ đạo, khiông ta gặp chị trên đường, ông ta luônnói, ‘Xin chào Fermín, cậu đang trởthành một anh chàng khá bảnh đấy.’ Đời

Page 810: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thật mỉa mai.”

“Anh có nhớ họ không?”

“Gia đình tôi hả?”

Fermín nhún vai, nở nụ cười tiếcnhớ.

“Tôi biết gì chứ? Ít có thứ gì dễđánh lừa ta hơn ký ức. Hãy nhìn ông chađạo... Còn cậu? Cậu có nhớ mẹ cậukhông?”

Tôi cúi mặt. “Rất nhiều.”

“Cậu có biết điều gì tôi nhớ nhất ởmẹ tôi không?” Fermín hỏi. “Mùi của bàấy. Bà luôn có mùi tinh tươm, như một ổbánh mì mới ra lò. Cho dù bà có làm

Page 811: Bóng hình của gió - sachvui.vn

việc ngoài đồng cả ngày hay có mặc cảtuần chiếc áo cũ sờn rách. Bà luôn toátlên mùi của những thứ tuyệt vời nhất trênđời. Tuy nhiên, bà hơi cục cằn. Bà luônmồm chửi rủa, nhưng bà có mùi giốngnhư một công chúa trong chuyện cổ tích.Hay ít nhất tôi nghĩ vậy. Còn cậu thì sao?Điều gì ở mẹ cậu khiến cậu nhớ nhất,Daniel?”

Tôi dè dặt một lúc, cố bấu víunhững lời nói mà môi tôi không thể tạora.

"Không gì hết. Nhiều năm rồi tôikhông thể nhớ được mẹ tôi. Tôi khôngthể nhớ khuôn mặt mẹ trông như thế nào,hay giọng nói bà hay mùi của bà. Tôi đã

Page 812: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đánh mất chúng vào cái ngày tôi pháthiện ra Julián Carax, và chúng vẫn chưaquay trở lại."

Fermín thận trọng nhìn tôi, cânnhắc trả lời. “Cậu không có tấm ảnh nàocủa bà ấy sao?”

“Tôi không bao giờ muốn nhìn vàochúng,” tôi nói.

“Tại sao?”

Tôi chưa bao giờ nói với aichuyện này, kể cả với cha tôi hay Tomás.“Vì tôi sợ. Tôi sợ nhìn vào một bức ảnhcủa mẹ tôi và nhận ra bà là một người xalạ. Có lẽ anh nghĩ như vậy thật vô lý.”

Fermín lắc đầu. “Và đây là lý do

Page 813: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu tin rằng nếu cậu làm sáng tỏ bí ẩn vềJulián Carax và giải cứu anh ta khỏi sựlãng quên, thì khuôn mặt người mẹ sẽ trởvề với cậu?”

Tôi nhìn anh ta. Không có một chútmỉa mai hay phán xét gì trên nét mặt anhta. Trong chốc lát, Fermín Romero deTorres dường như trở thành người uyênbác minh mẫn nhất trên đời này.

“Có lẽ vậy,” tôi nói không suynghĩ.

Vào giờ chính Ngọ, chúng tôi lênmột chiếc xe buýt đưa chúng tôi quay vềnội thành. Chúng tôi ngồi ghế trước, ngaysau tài xế, một tình huống được Fermíntranh thủ để đàm đạo với bác tài về

Page 814: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiều tiến bộ, cả kỹ thuật lẫn thẩm mỹ,mà anh ta nhận thấy ở hệ thống giaothông công cộng kể từ lần cuối cùng anhta sử dụng, khoảng năm 1940 - đặc biệtlà những tấm biển chỉ đường, minh chứnglà biển báo có dòng chữ NGHIÊM CẤMKHẠC NHỔ VÀ NÓI TỤC. Fermín nhìnthoáng qua cái biển và quyết định thừanhận nó bằng cách sốt sắng khạc ra mộtbãi đờm. Điều này khiến chúng tôi phảihứng lấy cái nhìn chê bai của ba bà thánhthiện giống như một đội biệt kích ở cuốixe buýt, mỗi người ôm một cuốn kinh.

“Quân man rợ!” một tín đồ ở dãyghế phía Đông lầm bầm, người rất giốngchân dung chính thức của II Duce[1],nhưng có mái tóc xoăn.

Page 815: Bóng hình của gió - sachvui.vn

[1. Biệt danh của Benito

Mussolini (1883-1945), một chính trịgia, lãnh đạo đảng Quốc xã. Thủ tướngthứ 40 của nước Ý.]

“Họ đây rồi,” Fermín nói. “TâyBan Nha của tôi có ba vị thánh. Thánh-thiêng-hơn-thánh-của-mày, Thánh Chếttiệt, và Thánh Mẹ kiếp. Nói nhỏ với anhthôi nhé, chúng ta đã biến đất nước nàythành một trò hề.”

“Quá đúng,” tài xế đồng tình. “Vàothời Cộng hòa chúng ta sống tốt hơn. Nếumà không nói đến giao thông. Nó thốiquá.”

Một người đàn ông ngồi phía cuối

Page 816: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xe buýt cười to, thích thú nghe cuộc traođổi. Tôi nhận ra gã chính là người đãngồi cạnh chúng tôi trong quầy bar. Nétmặt của gã dường như gợi ý rằng gãđứng về phe Fermín và gã muốn trôngthấy Fermín cho đám bảo thù một trận ratrò. Chúng tôi thoáng nhìn nhau. Gã cườithân thiện với tôi rồi quay lại với tờ báocủa mình. Khi chúng tôi đến phốGanduxer, tôi nhận thấy Fermín đã cuộnngười như quả bóng dưới chiếc áo khoácvà đang đánh một giấc với cái miệng hởhoác, vẻ hạnh phúc và ngây thơ hiện lêntrên khuôn mặt anh ta.

Xe buýt đang lướt qua khu nhàgiàu trên Paseo de San Gervasio thìFermín choàng tỉnh dậy. “Tôi vừa mơ

Page 817: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy cha Fernando,” anh ta nói. “Ngoạitrừ chuyện trong mơ ông ấy mặc như mộttrung phong đội Real Madrid và có chiếccúp vô địch bên cạnh sáng như ChénThánh.”

“Như vậy là sao?” tôi hỏi.

“Nếu Freud đúng, điều này có thểlà ông cha đạo đã cài cho chúng ta mộtmục tiêu.”

“Tôi nghĩ ông ấy là người trungthực đấy chứ.”

“Khá trung thực. Có lẽ trung thựcquá mức cần thiết. Mọi thầy tu với vẻ bềngoài thánh thiện cuối cùng đều nên bịđiều đến những giáo xứ xa, để xem xem

Page 818: Bóng hình của gió - sachvui.vn

loài muỗi và cá hổ có kết liễu họ không.”

“Đừng cường điệu thế.”

“Cậu thật ngây thơ, Daniel. Cậu cókhi còn tin vào chuyện tiên răng nữa ấynhỉ. Thôi được, cho cậu một ví dụ nhé:câu chuyện loằng ngoằng về MiquelMoliner mà Nuria Monfort kể cho cậunghe. Tôi nghĩ cô ả này nói dối còn trơtrẽn hơn là trang xã luận của tờL’Osservatore Romano. Té ra cô ả kếthôn với một người bạn thời trẻ củaAldaya và Carax – chuyện đó có phảingẫu nhiên không? Và trên hết, chúng tabiết câu chuyện về Jacinta, một bảo mẫutốt, chuyện này có vẻ thật nhưng nghe quágiống cảnh cuối cùng trong một vở kịch

Page 819: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của Alexandre Dumas Con. Đấy là chưanói đến sự xuất hiện của Fumero trongvai trò tên du côn.”

“Vậy anh nghĩ là cha Fernando đãnói dối chúng ta?”

“Không. Tôi đồng ý là ông ấy cóvẻ trung thực, nhưng sắc phục cũng gópphần đáng kể, và có lẽ ông ấy cũng giấukín vài ora pro nobis[2] trong ống áo, nếucậu hiểu ý tôi. Tôi nghĩ là nếu ông ấy nóidối thì đó là nhằm che giấu hoặc vì lý dotế nhị, chứ không phải do thù oán hay ácý gì. Ngoài ra, tôi không nghĩ ông ấy đủkhả năng bịa ra một câu chuyện như vậy.Nếu giỏi nói dối hơn thì ông ấy sẽ khôngđi dạy đại số và tiếng La tinh đâu; hẳn

Page 820: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giờ ông ấy đã lên chức Giám mục rồi,thành một vị Hồng y béo phệ cũng nên vàđang ngồi chấm bánh xốp mềm vào táchcà phê.”

[2. Nghĩa là : Xin phù hộ chúngcon.]

“Anh nghĩ chúng ta nên làm gì bâygiờ?”

“Sớm muộn gì chúng ta cũng phảiđào cái xác ướp của bà cụ thánh thiệnkia mà lắc đến tận cổ chân xem có moiđược gì không. Hiện giờ, tôi sẽ giật mộtvài đầu mối để xem có tìm hiểu được gìvề Miquel Moliner không. Và không phảilà ý tồi nếu để mắt đến ả Nuria Monfortkia. Tôi nghĩ ả ta đang cố tỏ ra vẻ cái thứ

Page 821: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mà mẹ tôi gọi là cáo già gian ác đấy.”

“Anh hiểu nhầm cô ấy rồi,” tôi nói.

“Cậu được cho xem một bộ ngựcđẹp và cậu nghĩ là mình vừa thấy MẹTeresa - ở tuổi như cậu thì có thể tha thứnhưng không cách nào cứu chữa được.Để cô ta cho tôi, Daniel. Hương sắc củanữ tính bất diệt không còn làm tôi sayđắm như nó đang thôi miên cậu. Ở tuổitôi dòng máu chảy lên não được ưu tiênhơn dòng máu chảy xuống hạ bộ.”

“Xem ai đang nói kìa.”

Fermín móc túi ra đếm tiền.

“Anh lắm tiền nhỉ,” tôi hỏi. “Cóphải tất cả đều nhờ vụ trả thừa tiền sáng

Page 822: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nay không?”

“Một phần thôi. Phần còn lại làhợp pháp đấy. Hôm nay tôi định đưaBernarda đi chơi, và tôi không thể từchối người phụ nữ ấy bất kỳ điều gì. Nếucần thiết, tôi sẽ ăn cướp Ngân hàngTrung ương Tây Ban Nha để chiều lòngmọi ý muốn bất chợt của cô ấy. Còn cậu?Cậu định làm gì hôm nay?”

“Không có gì đặc biệt.”

“Còn cô bé kia thì sao?”

“Cô bé nào?”

“Cái cô bé xinh xắn ấy. Cậu nghĩlà ai? Em gái Aguilar ấy.”

Page 823: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi không biết. Tôi không có dựđịnh gì.”

“Cái cậu không có, nói toạc ra, làhai hòn đỏ lớn để dám nắm lấy sừng conbò.”

Lúc ấy, tay soát vé tiến đến chúngtôi vẻ mặt mệt mỏi, miệng anh ta cứ tungtẩy que tăm, anh ta chọc chọc ngoáyngoáy vào răng khéo léo như làm xiếc.

“Xin lỗi các anh, mấy cô ở kiađang muốn biết các anh có thể dùng ngônngữ đứng đắn hơn không.”

“Bảo họ đừng xía vào chuyệnngười khác,” Fermín lớn tiếng trả lời.

Tay soát vé quay mặt về phía ba bà

Page 824: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kia mà nhún vai, để tỏ rõ ràng anh ta đãlàm những gì có thể và không định thamgia vào một cuộc ẩu đả vì chuyện sửdụng từ ngữ thế nào cho nho nhã.

“Những kẻ không có cuộc sốngthường chõ mũi vào cuộc sống của ngườikhác,” Fermín nói. “Chúng ta đang nóichuyện gì nhỉ?”

“Về việc tôi thiếu can đảm.”

“Đúng vậy. Một ca điển hình. Cậutin tôi đi, chàng trai. Cứ theo đuổi cô gáicủa cậu. Cuộc sống trôi đi nhanh lắm,đặc biệt là những cuộc đời đang sống.Cậu nghe vị thầy tu nói rồi đấy. Như mộttia chớp.”

Page 825: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cô ấy không phải là cô gái củatôi.”

“À, vậy thì hãy làm cô ấy trở thànhcủa cậu trước khi ai đó cướp cô ấy đi,đặc biệt là tay lính chì tí hon kia.”

“Anh nói như thể Bea là món giảithưởng vậy.”

“Không, như thể cô ấy là một diễmphúc,” Fermín sửa lại. “Này Daniel.Định mệnh thường ở ngóc ngách nào đó.Như một tên trộm, một ả điếm, hay mộtngười bán vé số: ba hiện thân phổ biếnnhất của nó. Nhưng điều định mệnhkhông làm là đến thăm tận nhà. Cậu phảitìm đến nó."

Page 826: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Từ đó cho tới hết chuyến đi, tôi cứngẫm nghĩ về ẩn dụ long lanh đó trong khi Fermín lại đánh thêm giấc nữa, mộtviệc mà anh ta có tài năng sánh ngangNapoléon. Chúng tôi xuống xe ở góc phốgiao nhau giữa Gran Vía và Paseo deGracia dưới bầu trời xám xịt đã đánhcắp đi ánh sáng ban ngày. Cài áo mưalên tận cổ, Fermín tuyên bố anh ta đangvội vã về nhà trọ, để trau chuốt chuẩn bịcho cuộc gặp với Bernarda.

“Cậu phải hiểu rằng với vẻ bềngoài khá khiêm tốn như tôi đây, làm đẹpphải mất tối thiểu tiếng rưỡi. Cậu sẽkhông tiến xa được mà không có vẻ đẹp;sự thật phũ phàng của cái thời đại giả dốinày là vậy đấy. Sự phù phiếm là tội lỗi

Page 827: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của cuộc đời.”

Tôi nhìn anh ta đi xuống Gran Vía,chỉ còn hình dáng mờ ảo người đàn ôngnhỏ bé chui trong chiếc áo mưa xám baylật phật trong gió như một lá cờ ráchbươm. Tôi đi về nhà, nơi tôi sẽ tìm mộtcuốn sách hay và giấu mình khỏi thế giới.Khi tôi rẽ nơi góc phố Puerta del Ángelvà Santa Ana, tim tôi sững lại. Như mọilần, Fermín đã đúng. Định mệnh đangchờ tôi ở trước cửa hàng, đang mặcchiếc áo len xám ôm người, đi đôi giàymới, và tất ni lông, đang ngắm hình chiếucủa nàng trong ô kính bày hàng.

“Bố em nghĩ em đã đi lễ mixa buổimười hai giờ," Bea nói, vẫn nhìn bóng

Page 828: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nàng trong gương.

“Em cũng có thể đã ở đó. Có mộtbuổi lễ liên tục từ lúc chín giờ sáng ởcách đây chưa đầy hai mươi thước, tạinhà thờ Santa Ana.”

Chúng tôi trò chuyện như haingười lạ ngẫu nhiên dừng lại trước cửahiệu, tìm ánh mắt nhau qua ô kính.

“Thôi đừng đùa nữa. Em đã phảilấy tờ rơi của nhà thờ để xem bài giảngđạo nói gì đấy. Bố em sẽ vẫn hỏi chitiết.”

“Bố em thì cái gì mà chả nghĩ.”

"Ông ấy thề sẽ bẻ gãy chân anhđấy."

Page 829: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trước khi làm được như vậy, ông

ấy phải tìm ra anh là ai đã. Và trong khichân anh còn lành lặn, anh có thể chạynhanh hơn ông ấy.”

Bea đang nhìn tôi đăm đăm, liếcnhìn những người đang đi qua sau chúngtôi dưới màn trời xám xịt và lộng gió.

“Em không biết anh đang cười cáigì,” nàng nói. “Bố em nói thật đấy.”

“Anh có cười đâu. Anh sợ vãi raấy chứ. Anh mừng vì được gặp em đấythôi.”

Một nụ cười lo lắng, thoảng qua.“Em cũng vậy,” Bea thú nhận.

Page 830: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em nói cứ như nó là một thứ bệnhấy.”

“Còn tệ hơn thế. Em đã nghĩ nếugặp lại anh vào ban ngày, biết đâu em sẽtỉnh ra.”

Tôi không biết đấy là một lời khenhay trách móc.

“Không ai được thấy chúng ta ởbên nhau cả, Daniel ạ. Không phải thếnày, trước bàn dân thiên hạ thế này.”

“Nếu em muốn, chúng ta có thểvào trong cửa hàng. Có một ấm cà phê ởphòng sau và...”

“Không. Em không muốn có ainhìn thấy em ra vào nơi này. Nếu có ai

Page 831: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bắt gặp em chuyện trò cùng anh, em luôncó thể nói là em tình cờ gặp bạn thânnhất của anh trai em. Nếu có người nhìnthấy chúng ta hơn một lần, thì điều đó sẽgây nghi ngờ.”

Tôi thở dài. “Thế ai để ý chúng tanào? Ai quan tâm việc chúng ta làm gìchứ?”

“Mọi người luôn để mắt đến nhữngchuyện không phải của họ, và bố của emquen biết một nửa Barcelona này.”

“Vậy sao em đến đây đợi anh?”

“Em không đến đợi anh. Em đi nhàthờ, anh nhớ không? Chính anh đã nóivậy. Cách đây hai mươi thước...”

Page 832: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em làm anh sợ đấy, Bea. Em nói

dối còn giỏi hơn cả anh.”

“Anh không biết em đâu, Daniel.”

“Anh trai em cũng nói vậy đấy.”

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau tronggương.

“Đêm hôm trước anh đã cho emthấy điều mà em chưa bao giờ thấy trướcđây,” Bea lẩm bẩm. “Giờ đến lượt em.”

Tôi nhíu mày, bối rối. Bea mở túi,lôi ra một tấm thiệp gấp, đưa cho tôi.

“Anh không phải người duy nhất ởBarcelona biết những bí mật, Daniel. Emcó một bất ngờ cho anh. Em sẽ đợi anh ở

Page 833: Bóng hình của gió - sachvui.vn

địa chỉ này vào hôm nay, lúc bốn giờ.Không ai được biết chúng ta định gặpnhau ở đó.”

“Làm sao em biết được anh sẽ tìmđúng địa chỉ?”

“Anh sẽ biết.”

Tôi thoáng nhìn nàng, cầu nguyệnrằng nàng không đùa tôi.

“Nếu anh không đến, em sẽ hiểu,”Bea nói. “Em sẽ hiểu rằng anh khôngmuốn gặp em nữa.”

Không cho tôi lấy một giây để trảlời, nàng quay mặt và vội vã bước xuốngRamblas. Tôi bị bỏ lại, cùng với tấmthiệp, lời nói của tôi vẫn treo trên đầu

Page 834: Bóng hình của gió - sachvui.vn

môi, tôi nhìn cho đến khi nàng khuấttrong bóng đen nặng nề dự báo một cơndông. Tôi mở tấm thiệp ra. Bên trong,chữ viết tay màu xanh, là địa chỉ tôi biếtrất rõ.

Đại lộ Tibidabo, số 32

Page 835: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 27

CƠN BÃO KHÔNG CHỜ TỚILÚC SẨM TỐI MỚI XUẤT HIỆN. Vừabắt kịp chuyến xe buýt tuyến 22, tôi đãgiật mình vì những tia chớp đầu tiên. Khixe qua Quảng trường Molina và tiến vàophố Balmes, thành phố đã bắt đầu nhòađi sau bức màn nước như nhung, nhắc tôinhớ mình còn không nghĩ đến cả việcmang theo ô.

“Tôi gọi đó là dũng cảm đấy,” ôngsoát vé nói khi tôi đề nghị dừng lại.

Chiếc xe buýt bỏ tôi xuống giữachừng – đâu đó ở cuối phố Balmes – để

Page 836: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hứng chịu cơn bão, lúc ấy đã hơn bốngiờ mười. Phía bên kia, Đại lộ Tibidabobiến mất trong làn nước ảo ảnh. Tôi đếmđến ba và bắt đầu chạy. Vài phút sau,nước ngấm tận xương và run cầm cập, tôidừng chân trú dưới một vòm cửa để lấyhơi. Tôi nhìn kỹ phần còn lại của đoạnđường. Luồng gió bão lạnh căm che mờđường nét ma mị của những dinh thự vànhững ngôi nhà lớn, mênh mông bị chephủ dưới làn nước. Trong đám ấy nổi lêncột tháp lẻ loi tối sầm của dinh cơAldaya, neo giữa những rặng cây xô đẩy.Tôi vuốt mái tóc ướt đầm che lấp mắt vàbắt đầu băng qua đại lộ vắng người chạyđến đó.

Cánh cửa nhỏ lồng bên trong cổng

Page 837: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đung đưa trong gió. Phía bên kia là lốidẫn đến tòa nhà. Tôi len qua cửa và đithẳng vào trong. Qua những đám cây nhỏ,tôi có thể nhận ra những bệ tượng bị đổxuống. Khi đến gần tòa nhà, tôi nhận thấymột trong các bức tượng, hình một thiênthần báo oán, bị vục sâu xuống đài phunnước giữa khu vườn. Màu đen đá cẩmthạch của bức tượng ánh lên vẻ ma quáidưới làn nước chảy tràn qua mép bể.Bàn tay của thiên thần hung dữ ấy trồi lênkhỏi mặt nước; một ngón tay buộc tội,sắc như lưỡi lê, chỉ về cửa trước ngôinhà. Cánh cửa sồi chạm khắc mở hé. Tôiđẩy cửa và đánh bạo vài bước vào hànhlang sâu thẳm, những bức tượng trông lậplòe dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến.

Page 838: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em đã nghĩ anh không đến,” Beanói.

Hành lang bị bóng đen vây phủ, vàdáng nàng nổi bật trên nền ánh sáng vàngvọt của một gian phòng đang mở cửađằng xa. Nàng đang ngồi trên chiếc ghếdựa sát tường, một ngọn nến ở ngay chânnàng.

“Anh đóng cửa đi,” nàng nói vớitôi mà không đứng lên. “Chìa khóa ởtrong ổ.”

Tôi làm theo. Ổ khóa lách cáchvới một tiếng vọng chết chóc. Tôi nghebước chân Bea tiến về phía tôi từ đằngsau và cảm thấy nàng đang chạm vào bộđồ ướt sũng của mình.

Page 839: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh đang run đấy. Vì sợ hay vì

lạnh?”

“Anh không biết. Sao chúng ta ởđây?”

Trong bóng tối, nàng mỉm cườinắm tay tôi. “Anh không biết sao? Em cứnghĩ anh đã đoán được...”

“Đây là nhà của gia đình Aldaya,anh chỉ biết vậy. Tại sao em vào được,và sao em biết...?”

“Đến đây nào, chúng ta sẽ đốt lửađể sưởi ấm anh đã.”

Nàng dẫn tôi qua hành lang đếngian phòng kia, nó chiếm ngự bên trên

Page 840: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khoảng sân trong của ngôi nhà. Nhữngcột đá và những bức tường trơ trọi củaphòng khách vươn lên tận trần ô lõmđang rã ra từng mảnh. Có thể nhận ranhững khoảng trống nơi trước kia từngtreo những bức tranh và tấm gương, vàcó những dấu vết trên sàn đá cẩm thạchnơi trước kia từng đặt đồ đạc. Phía đầukia căn phòng là lò sưởi cùng vài súccủi. Một chồng báo cũ nằm cạnh thanhcời. Không khí trong lò sưởi có mùi lửavà than còn mới. Bea quỳ xuống bắt đầucho vài tờ báo vào giữa mấy súc củi.Nàng lấy diêm châm lửa, ngọn lửa nhanhchóng bùng lên, và nàng khơi củi đầythành thạo. Tôi tưởng tượng nàng đangnghĩ rằng tôi đang đến chết vì hiếu kỳ và

Page 841: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nôn nóng, nên tôi quyết định làm ra vẻthờ ơ, để cho thấy rõ rằng nếu nàng muốnchơi trò bí ẩn với tôi, nàng sẽ chỉ nhậnlấy phần bua mà thôi. Nhưng nàng nở nụcười đắc thắng. Có lẽ bàn tay run rẩy củatôi không giúp tôi tròn màn kịch.

“Em có hay đến đây không?" tôihỏi.

“Đây là lần đầu. Anh ngạc nhiênkhông?”

“Hơi chút.”

Nàng lấy trong túi vải ra một tấmchăn sạch rồi trải xuống. Tấm chăn toátmùi oải hương.

“Nào, anh ngồi xuống đây, cạnh

Page 842: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đống lửa. Anh bị viêm phổi mất, và đósẽ là lỗi của em.”

Hơi ấm bếp lửa làm tôi sống lại.Bea lặng lẽ nhìn ngọn lửa, như bị bùamê.

“Em có định kể bí mật cho anhkhông?” cuối cùng tôi hỏi.

Bea thở dài đoạn ngồi lên mộtchiếc ghế. Tôi vẫn ngồi bên bếp lửa,ngắm làn hơi bốc lên từ quần áo mìnhtrông như một linh hồn đang bỏ trốn.

“Cái mà anh gọi là dinh thựAldaya thực ra có tên riêng của nó. Ngôinhà này gọi là “Thiên thần Mù sương”nhưng hầu như không ai biết điều này. Đã

Page 843: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mười lăm năm nay bố em cố bán tòa nhànày nhưng chẳng được. Hôm trước, khianh kể cho em câu chuyện Julián Caraxvà Penélope Aldaya, em đã không nghĩđến nó. Mãi sau này, lúc tối về, em xâuchuỗi các sự việc lại với nhau thì mớinhớ ra thỉnh thoảng có nghe bố nói về giađình Aldaya, cụ thể là về ngôi nhà này.Hôm qua em đến văn phòng của bố, thưký ông ấy, Casasús, đã kể cho em nghechuyện ngôi nhà. Anh có biết đây khôngphải là chỗ ở chính thức của họ mà chỉ lànhà nghỉ hè không?”

Tôi lắc đầu.

“Nhà chính của gia đình Aldaya làmột dinh thự bị đánh sập năm 1925 để

Page 844: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xây một khu chung cư, tại vị trí giao nhaugiữa phố Bruch và phố Mallorca hiệnnay. Ngôi nhà đó được Puig i Cadafalchthiết kế, theo đặt hàng của ông nộiPenélope và Jorge, ông Simón Aldaya,vào năm 1896, lúc ấy nơi đây chỉ là mộtcánh đồng có mương dẫn nước. Con traicả của ông Simón trưởng tộc, DonRicardo Aldaya, mua ngôi nhà nghỉ hènày vào đầu thế kỷ từ một nhân vật khákỳ dị - với một mức giá lố bịch, vì ngôinhà này vốn mang tiếng xấu. Casasús choem hay là nó bị lời nguyền, ngay cảngười bán cũng không dám nhắc đến vàsẽ lẩn tránh đề tài này với bất cứ lý docũ rích nào...”

Page 845: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 28

CHIỀU HÔM ẤY, khi tôi ngồisưởi ấm bên bếp lửa, Bea kể tôi nghecâu chuyện làm thế nào Thiên thần Mùsương trở thành sở hữu của gia đìnhAldaya. Nó có mọi đặc tính của một vởkịch ghê rợn mà rất có thể đã xuất hiệndưới ngòi bút của Julián Carax. Ngôinhà được công ty kiến trúc Naulí,Martorell i Bergadà xây vào năm 1899cho một nhà tài phiệt thành đạt và ngôngcuồng người xứ Catalan tên là SalvadorJausà, ông này chỉ sống ở ngôi nhà ấymột năm. Nhà tài phiệt, vốn là trẻ mồ côitừ năm lên sáu và có xuất thân nghèo hèn,

Page 846: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đã tích lũy nên núi tài sản chủ yếu từviệc làm ăn ở Cuba và Puerto Rico. Mọingười bảo ông ta là một trong nhữngnhân vật ám muội đằng sau âm mưu dẫnđến sự sụp đổ của Cuba và cuộc chiếnvới Hoa Kỳ, trong cuộc chiến ấy ngườiMỹ mất nốt các thuộc địa cuối cùng. Ôngta mang từ Tân Thế Giới về còn hơn cảmột đống tài sản: cùng với ông là mộtngười vợ Mỹ - một cô gái mong manhthuộc giới quý tộc ở Philadelphia khônghề biết một chữ Tây Ban Nha – và mộtcô hầu người lai đã phục vụ ông ta từnhững năm đầu ông ở Cuba, cô này mangtheo một con khỉ nhốt trong lồng ăn mặcgiống anh hề, cùng bảy thùng hành lý.Ban đầu họ ở tại mấy phòng khách sạn

Page 847: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Colón trong khi chờ mua được một chỗphù hợp với khiếu thẩm mỹ và mongmuốn của Jausà.

Không ai nghi ngờ dù chỉ một chútrằng cô hầu – một mỹ nữ có làn da gỗmun, với đôi mắt và thân hình mà, màtheo những trang báo lá cải, có thể làmnhịp tim rối loạn – trên thực tế là tìnhnhân của ông ta, người dẫn dắt ông tavào vô vàn cuộc truy hoan trái luânthường đạo lý. Chẳng những vậy, ngườita còn đồ cô ta là một ả phù thủy ghêgớm. Tên cô là Marisela, hoặc đó là cáitên mà Jausà gọi cô. Sự hiện diện và vẻbí ẩn của cô chẳng bao lâu trở thành chủđề bàn tán ưa thích tại các cuộc tụ họpnhững mệnh phụ giàu có bày ra để nếm

Page 848: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thử món bánh bích quy cũng là để giết thìgiờ và giết những buổi chiều thu buồndài dặc. Tại bữa tiệc trà ấy người takháo nhau những tin đồn không ai kiểmchứng rằng người đàn bà ấy, như một ảoảnh từ địa ngục, đã gian dâm trên ngườiđàn ông kia, nghĩa là cưỡi lên ông ta nhưmột con ngựa cái đang cơn, phạm đến ítnhất năm trong sáu đại tội được côngnhận. Bởi thế nên, không dưới một ngườiđã viết thư gửi đến ngài giám mục đềnghị ban phước và bảo vệ đặc biệt chonhững linh hồn thanh khiết, chưa bị vấybẩn của mọi gia đình khả kính ởBarcelona. Và trên tất cả, Jausà cả ganngồi trên cỗ xe của ông ta vào nhữngsáng Chủ nhật, cùng bà vợ và cô hầu

Page 849: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Marisela, phô trương khung cảnhBabylon đồi bại này trước mắt bất cứthanh niên đức hạnh nào tình cờ đang tảnbộ dọc Paseo de Gracia trên đường đếndự lễ mixa lúc mười một giờ. Báo chícòn nhận xét vẻ kiêu kỳ của ả đàn bà caolớn kia, ả nhìn công chúng Barcelona“như nữ chúa rừng xanh nhìn bầy ngườilùn.”

Lúc bấy giờ, cơn sốt chủ nghĩahiện đại Catalan đang hoành hành ởBarcelona, nhưng Jausà đã tuyên bố rõvới nhóm kiến trúc sư tham gia xây dựngngôi nhà mới của ông ta rằng ông muốnmột cái gì đó khác biệt. Trong từ điểncủa ông ta “khác biệt” được là từ khentụng ở mức cao nhất. Jausà đã mất nhiều

Page 850: Bóng hình của gió - sachvui.vn

năm dạo qua những dãy biệt thự theophong cách tân Gothic thái quá mà cáctrùm tư bản của thời đại công nghiệp Mỹxây trên Đại lộ Năm ở thành phố NewYork. Luyến tiếc những ngày vinh quangở Mỹ, nhà tài phiệt từ chối lắng nghe bấtcứ lập luận nào ngả về việc xây dựngtheo xu thế đương thời, cũng như ông ta không chịu mua một lô trong nhà hátLiceo, được xây theo phong cách thờithượng, mà ông ta gọi là tháp Babel dànhcho bọn điếc, cái tổ ong cho những kẻđáng khinh. Ông ta muốn ngôi nhà củamình phải ở cách xa thành phố, tại mộtvùng hãy còn khá biệt lập trên Đại lộTibidabo. Ông muốn đứng từ xa nhìn vàoBarcelona, ông nói. Công trình phụ cận

Page 851: Bóng hình của gió - sachvui.vn

duy nhất ông muốn là một khu vườn đầycác tượng thiên thần, mà theo chỉ thị củaông ta (do Marisela truyền đạt lại) phảiđược đặt trên các đỉnh của một ngôi saosáu cạnh – không hơn, không kém. Quyếttâm thực hiện kế hoạch của mình, và vớisáu két sắt đựng đầy tiền có thể thỏa mãnmọi ý muốn nhất thời của mình, SalvadoJausà cử kiến trúc sư đến New Yorktrong ba tháng để nghiên cứu những cấutrúc thú vị đã làm nên những ngôi nhànhư Commodor Vanderbilt, nhà Astor,Anderew Carnegie, và năm mươi giađình giàu có còn lại. Ông ta chỉ cho họphải đồng hóa phong cách và kỹ thuậtcủa công ty Stanford White & McKim vàcảnh cáo họ đừng có đến gõ cửa nhà ông

Page 852: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta với một dự án mà theo lời ông ta sẽchỉ làm hài lòng những hạng “đồ tể vàchế súng”.

Một năm sau, ba kiến trúc sư xuấthiện tại căn phòng xa hoa của ông ta ởKhách sạn Colón để trình bày đề xuấtcủa họ. Jausà, cùng sự có mặt của cô gáiCuba Marisela, im lặng lắng nghe họ, vàcuối buổi thuyết trình, hỏi họ phải mấtbao nhiêu tiền để thực hiện công việctrong sáu tháng. Frederic Martorell,trưởng nhóm kiến trúc sư, liền hắnggiọng và, đúng theo khuôn phép, viết consố lên một mảnh giấy, đưa cho nhà tàiphiệt. Ông này, không hề chớp mắt, viếtngay một tấm séc với tổng số tiền đó rồigiải tán đoàn kiến trúc sư bằng một cử

Page 853: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chỉ mơ hồ. Bảy tháng sau, vào tháng Bảynăm 1900, Jausà, vợ ông ta và cô hầuMarisela chuyển vào ngôi nhà. Đến thángTám, hai người phụ nữ kia chết, và cảnhsát tìm thấy Salvador Jausà mê man trầntruồng, tay bị còng vào ghế nơi phònglàm việc. Báo cáo điều tra của tay hạ sĩđược giao xử lý vụ này nhận xét rằng tấtcả các bức tượng trong nhà đều vấy máu,và các tượng thiên thần quanh vườn bịphanh thây – khuôn mặt chúng bị vẽ nhưmặt nạ của thổ dân – và dấu vết nhữngcây nến đen được tìm thấy nơi bệ tượng.Cuộc điều tra kéo dài tám tháng. Lúc ấyJausà đã rơi vào câm lặng.

Các cuộc điều tra của cảnh sát kếtluận rằng mọi dấu hiệu cho thấy Jausà và

Page 854: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vợ ông ta bị đầu độc bởi một thứ chiếtxuất thảo dược mà Marisela đã cho họuống, trong phòng của cô người ta tìmthấy đầy các loại chai lọ đựng thứ chấtgây chết người kia. Vì lý do nào đóJausà đã thoát khỏi vụ đầu độc, mặc dùhệ quả sau đó thật ghê rợn, vì ông dầndần mất đi khả năng nghe nói, một phầncơ thể ông ta bị bại liệt, và ông ta bịnhững cơn đau đớn khủng khiếp đến mứcchúng buộc ông phải sống phần đời cònlại trong quằn quại triền miên. Người taphát hiện bà Jausà trong phòng ngủ, nằmtrên giường không mảnh vải che thân,trên người chỉ có những đồ trang sức,một trong số đó là chiếc vòng xuyến kimcương. Cảnh sát tin rằng khi Marisela

Page 855: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thực hiện xong tội ác, cô ta đã lấy daochặt đứt cổ tay mình rồi đi lang thangkhắp nhà để cho dây máu lên tường cáchành lang và của các phòng cho đến lúccô ta ngã sụp xuống trong phòng mìnhtrên gác. Theo lời cảnh sát, động cơ làdo ghen tuông. Dường như vợ nhà tàiphiệt có mang vào thời điểm bị chết. Cólời đồn Marisela đã dùng nến cháy đỏ vẽmột bộ xương người trên bụng của ngườiđàn bà trần truồng ấy. Vài tháng sau, vụviệc này, cũng giống như cái miệng củaSalvador Jausà, bị phong kín mãi mãi.Giới thượng lưu Barcelona nhận địnhrằng chưa hề có chuyện gì như thế xảy ratrong lịch sử thành phố, và những kẻ thựcdân giàu có như vậy cùng đám tiện dân

Page 856: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến từ bên kia đại dương đang hủy hoạinền tảng đạo đức của đất nước. Đằng saunhững cánh cửa khép kín, nhiều ngườilấy làm hoan hỉ vì những trò kỳ dị củaSalvador Jausà đã đến hồi kết. Nhưthường lệ, họ đã nhầm: chúng chỉ mớibắt đầu mà thôi.

Cảnh sát và các luật sư của Jausàchịu trách nhiệm đóng hồ sơ vụ việc,nhưng triệu phú Jausà muốn tiếp tục.Chính vào lúc này ông ta gặp DonRicardo Aldaya - bấy giờ là một nhàcông nghiệp giàu có với danh tiếngquyến rũ phụ nữ và tính tình như sư tử -muốn mua ngôi nhà nhằm mục đích phádỡ và bán lại đặng kiếm lợi kếch xù; giáđất trong khu vực ấy đang sốt. Jausà

Page 857: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không đồng ý bán, nhưng ông ta mờiRicardo Aldaya đến thăm ngôi nhà vàchứng kiến điều ông ta gọi là thí nghiệmkhoa học và tâm linh. Chưa ai từng bướcchân vào tòa nhà ấy kể từ khi cuộc điềutra kết thúc. Điều Aldaya chứng kiếntrong ngôi nhà đó khiến ông ta sửng sốtkhông nói nên lời. Jausà đã hoàn toànmất trí. Những vết máu đen của Mariselavẫn ám trên tường. Jausà đã triệu đếnnhà phát minh, một người tiên phong vềkỹ thuật mới lạ lúc bấy giờ, một nhànhiếp ảnh. Tên ông ta là FructuósGelabert, và ông ta đồng ý với yêu cầucủa Jausà để đổi lấy số tiền xây dựngmột xưởng phim tại vùng Vallés, vì ôngta cảm thấy chắc rằng, trong thế kỷ 20,

Page 858: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điện ảnh sẽ hất cẳng tôn giáo có tổ chức.Rõ ràng Jausà tin linh hồn của Mariselavẫn còn ở lại ngôi nhà. Ông ta khẳngđịnh có thể cảm thấy sự hiện diện của cô,giọng nói của cô, mùi của cô, thậm chícả sự đụng chạm với cô trong bóng đêm.Khi nghe những câu chuyện này, kẻ hầungười hạ nhà Jausà ngay lập tức bỏ trốngđể tìm kiếm một công việc bớt căngthẳng hơn trong vùng Sarriá kề cận, nơicó rất nhiều dinh thự và gia đình khôngcó khả năng tự đi múc nước hay mạngtất.

Bị bỏ lại đơn độc, Jausà ngày càngchìm sâu vào ám ảnh về những bóng mavô hình. Ông ta quả quyết câu trả lời chonhững tai họa của mình nằm trong việc

Page 859: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biến cái vô hình trở nên hiện hình. Ông tađã có cơ hội nhìn thấy một vài kết quảphát minh nhiếp ảnh ở New York, và ôngta cùng có chung quan điểm vớiMarisela quá cố rằng máy ảnh đã nuốtnhững linh hồn. Theo mạch suy nghĩ ấy,ông thuê Fructuós Gelabert chụp hàngthước phim trong các hành lang củaThiên thần Mù sương, nhằm tìm kiếmdấu hiệu và hình ảnh từ thế giới bên kia.Bất chấp những nỗ lực xuất sắc của nhànhiếp ảnh, công cuộc truy tầm khoa họccủa Jausà đối với những bóng ma khôngcó kết quả gì.

Mọi thứ thay đổi khi Gelaberttuyên bố ông ta vừa mới nhận được mộtloại phim mới, nhạy do nhà máy của

Page 860: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thomas Edison ở Menlo Park, NewJersey gửi đến. Loại sản phảm mới nàycó thể giúp chụp ở điều kiện ánh sángcực thấp - thấp hơn cả ánh nến - điềuchưa từng biết đến vào lúc bấy giờ. Rồi,trong một tình huống không bao giờ đượclàm rõ, một trợ lý trong phòng nghiêncứu của Gelabert đã vô tình đổ thứ rượuXarelo lóng lánh của vùng Penedés vàokhay tráng phim. Do phán ứng hóa học,những hình dạng kỳ lạ bắt đầu xuất hiệntrên ảnh. Đây là thước phim mà Jausàmuốn cho Don Ricardo Aldaya xem vàođêm ông ta mời ông đến nơi ở ma quáisố 32, Đại Lộ Tibidabo.

Khi Aldaya nghe chuyện này, ôngcho rằng Gelabert vì sợ mất đi nguồn tài

Page 861: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trợ của Jausà nên đã viện đến một trò lừatinh vì hòng duy trì niềm hứng thú củaông chủ. Dù sự thật có ra sao, Jausàchẳng hề hoài nghi sự xác tín của kếtquả. Hơn nữa, trong khi người khác chỉnhìn thấy ở đó những hình dạng và bóngđen, ông ta nhìn thấy những bóng ma.Ông ta thề có thể thấy bóng hình củaMarisela hiện về dưới tấm khăn liệm,một chiếc bóng biến thành con sói và đithẳng lưng. Than ôi, điều duy nhất DonRicardo Aldaya có thể thấy trong suốtbuổi chiếu phim là những vệt máu lớn.Ông cũng cho rằng cả thước phim và taykỹ thuật viên điều khiển máy chiếu đềusặc mùi rượu và mùi những thứ cồnthuốc khác hoàn toàn trần tục. Tuy vậy, là

Page 862: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một doanh nhân sắc sảo, nhà công nghiệpnhận ra ông có thể lợi dụng tính huốngnày. Một tỉ phú điên rồ cô đơn, bị ámảnh vào việc chụp những hình ảnh lạ trênphim, ấy chính là nạn nhân lý tưởng.Aldaya đồng ý với ông ta và khuyếnkhích ông ta tiếp tục cuộc phiêu lưu.Trong nhiều tuần liền, Gelabert và người của ông ta chụp hàng ngàn thướcphim rồi đem đi rửa trong các khay khácnhau, sử dụng dung dịch hóa chất trángphim hòa lẫn rượu ngoại, vang đỏ đượcban phước ở nhà thờ giáo khu Ninot, cácloại cava lấy từ lò rượu nho Tarragona.Giữa những lần chiếu phim, Jausàchuyển giao, ký ủy quyền và giao quyềnkiểm soát kho tài chính của ông ta cho

Page 863: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ricardo Aldaya.

Jausà biến mất vào một đêm thángMười một năm ấy trong một con bão.Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vớiông ta. Dường như ông ta đang phơi sángmột trong cuốn phim đặc biệt củaGelabert thì gặp tai nạn. Don RicardoAldaya đề nghị Gelabert khôi phục lạicuộn phim ấy. Sau khi xem trong phòngriêng, Aldaya quyết định tự tay châm lửađốt nó. Rồi, với một tấm séc rất hậuhĩnh, ông đề nghị tay kỹ thuật viên quênđi mọi chuyện về biến cố ấy. Lúc nàyAldaya đã là chủ sở hữu hầu hết tài sảncủa Jausà mất tích. Có người nói rằngMarisela quá cố đã quay về đưa Jausàtheo cô ta xuống địa ngục. Người khác

Page 864: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại bảo sau đấy vài tháng ở trong Côngviên Ciudadela đã bắt gặp một kẻ ăn màytrông rất giống nhà triệu phú quá cố kia,rồi sau đó một chiếc xe màu đen rèm phủkín đã cán lên người ông ta ngay giữaban ngày ban mặt mà không thèm dừnglại. Các câu chuyện cứ lan ra: truyềnthuyết bị thảm về tòa dinh thự nguy nga,như sự xâm lăng của âm nhạc Cuba vàocác phòng khiêu vũ của thành phố, làkhông thể kiểm soát được.

Vài tháng sau, Don RicardoAldaya cùng gia đình chuyển vào cănnhà trên Đại lộ Tibidabo, và chỉ hai tuầnsau, đứa con út Penélope của vợ chồnghọ chào đời. Để mừng sự kiện ấy,Aldaya đổi tên ngôi nhà thành “Biệt thự

Page 865: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope”. Tuy vậy, cái tên mới khôngbao giờ bám trụ được. Ngôi nhà có cátính riêng và tỏ ra miễn dịch với sự ảnhhưởng của chủ mới. Những người mớiđến than phiền về những tiếng ồn và tiếngđánh sầm sầm vào tường trong đêm,những mùi thối bất chợt và những cơngió lạnh băng tựa hồ rong ruổi khắp ngôinhà như những tay lính gác. Tòa dinh thựlà cả một lô một lốc những bí ẩn. Nó cóhai tầng hầm, tầng dưới được làm theodạng hầm mộ nhưng không sử dụng đến.Còn tầng hầm trên là phòng xưng tội cóbức tường lớn nhiều màu khắc họa đứcGiê-su bị đóng đinh, mà đám người hầunghĩ rằng trông giống đến sững người cáiông Rasputin, một nhân vật rất đại chúng

Page 866: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trên báo chí thời ấy. Những cuốn sáchtrong thư viện liên tục bị sắp xếp lạihoặc quay mặt trước ra sau. Trên tầng bacó một căn phòng, phòng ngủ không baogiờ sử dụng vì những vết đen nhớp nhápkhó tả trên tường dường như tạo nênnhững khuôn mặt mờ ảo, ở đó hoa tươisẽ héo úa chỉ trong vài phút và người tacó thể nghe tiếng ruồi vo ve tuy khôngthể nào thấy chúng.

Đầu bếp thề thốt rằng một số thứnhư đường biến mất khỏ tủ như nhờ phépthuật và sữa chuyến sang màu đỏ mỗi khitrăng non. Đôi khi họ thấy những conchim hoặc chuột nhắt chết nơi cửa một sốphòng. Có lúc những đồ đạc bị mất, đặcbiệt là trang sức và cúc áo cất trong tủ

Page 867: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bếp và ngăn kéo. Thỉnh thoảng những đồvật bị mất thì nhiều tháng sau lại xuấthiện một cách bí ẩn ở một góc rất xa củangôi nhà hoặc bị chôn trong vườn.Nhưng thường thì người ta không bao giờthấy lại chúng nữa. Don Ricardo nghĩđấy chỉ là những trò đùa vô bổ. Ôngnghĩ, một tuần chay tịnh rồi sẽ diệt trừđược mọi nỗi sợ của gia định ông. Điềuông không nhìn nhận với thái độ giàutriết lý như vậy là những vụ cắp đồ trangsức của vợ ông. Hơn năm cô hầy đã bị sathải khi có những món trong hộp trangsức của bà Aldaya biến mất, mặc cho họkêu gào thề thốt mình vô tội. Nhữngngười hiểu biết thì cho rằng chẳng có gìbí ẩn cả: lời giải thích nằm ở thói quen

Page 868: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đáng tiếc của Don Ricardo là hay lẻnvào phòng các cô hầu trẻ lúc ban đêm vìmục đích chơi bời lạc thú. Danh tiếngcủa ông ta trong lĩnh vực này lừng lẫychả kém gì sự giàu có của ông, và có kẻnói rằng với tốc độ diễn ra những cuộcphiêu lưu của ông thì rồi sẽ có lúc nhữngđứa con ngoài giá thú bị ông bỏ rơi lạilấy lẫn nhau.

Sự thật là không chỉ trang sức biếnmất. Cùng thời gian này gia đình họ đãmất đi toàn bộ niềm vui sống. Gia đìnhAldaya chưa bao giờ hạnh phúc trongcăn nhà chiếm được nhờ xảo thuật đàmphán. Bà Aldaya liên tục nài nỉ chồngbán ngôi nhà ấy đi và chuyển đến mộtnơi trong thành phố hoặc trở về ngôi nhà

Page 869: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cũ mà Puig i Cadafalch đã xây cho Ôngnội Simón, người trưởng tộc. RicardoAldaya thẳng thừng từ chối. Do thời giancủa ông hầu hết dành cho việc đi đây điđó hoặc ở trong các nhà máy của giađình, nên ông thấy ngôi nhà chẳng gây rađiều gì phiền toái. Một lần cậu bé Jorgebiến mất trong tòa dinh thự những támtiếng đồng hồ. Mẹ cậu và đám người hầuhoảng loạn tìm kiếm, nhưng không thấy.Khi cậu xuất hiện trở lại, tái mét vàchoáng váng, cậu bảo đã ở suốt trong thưviện, cùng với một phụ nữ da đen bí ẩn,người đã cho cậu xem những bức ảnh cũvà nói với cậu rằng toàn bộ cánh đàn bàtrong gia đình sẽ bị chết trong căn nhà đóđể chuộc tội cho những người đàn ông.

Page 870: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Người phụ nữ bí ẩn kia còn tiết lộ chocậu bé Jorge ngày mẹ cậu chết: 12 thángTư năm 1921. Dĩ nhiên chẳng ai tìm thấycô gái da đen kia cả, nhưng nhiều nămsau, vào ngày 12 tháng Tư năm 1921, khitrời hừng sáng, người ta phát hiện bàAldaya bất động trên giường. Mọi trangsức của bà đã biến mất. Khi bể nướctrong sân khô cạn, một cậu bé giúp việcphát hiện chúng ở trong đống bùn dướiđáy bể, cạnh một con búp bê của con gáibà, Penélope .

Một tuần sau Don Ricardo Aldayaquyết định tống khứ căn nhà. Lúc ấy đếchế tài chính của ông ta đã suy tàn, và cókẻ nói bóng gió rằng tất cả đều là dongôi nhà bị nguyền rủa kia, ngôi nhà

Page 871: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mang tại họa đến cho bất cứ ai ở đó.Những người khác, thận trọng hơn, chỉđơn giản khẳng định rằng Aldaya khôngbao giờ hiểu được xu hướng thay đổi củathị trường và điều duy nhất ông đã hoàntất trong suốt đời mình là phá hủy cáidoanh nghiệp khổng lồ do Simón trưởngtộc gây dựng nên. Ricardo Aldaya tuyênbố ông sẽ rời Barcelona và cùng giađình chuyển đến Argentina, nơi mà ngànhcông nghiệp dệt may được cho là vẫnđang huy hoàng. Nhiều người tin rằngông đang chạy trốn sự thất bại và nỗi xấuhổ.

Năm 1922, Thiên thần Mù sươngđược treo biển bán với giá thấp đến lốbịch. Lúc đầu rất nhiều người quan tâm

Page 872: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mua nó, vì danh tiếng của ngôi nhà cũngnhư vì giá trị của khu vực này ngày càngtăng, nhưng sau khi đến xem ngôi nhà thìkhông một người mua tiền năng nào ragiá cả. Năm 1923, dinh thự này đóngcửa. Các giấy tờ của tòa nhà đượcchuyển giao cho một công ty bất độngsản đứng đầu trong danh sách dài dằngdặc các chủ nợ của Aldaya, để công tynày dàn xếp việc bán hoặc phá hủy nó.Ngôi nhà được rao trên thị trường nhiềunăm, nhưng công ty này không thể tìmđược người mua. Công ty này là Botell iLlofré S.L., bị phá sản năm 1939 khi haithành viên của nó vào vòng lao lý vìnhững tội danh không rõ ràng. Sau mộttai nạn chết người khó hiểu xảy ra với cả

Page 873: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hai người này tại nhà tù San Vicens năm1940, công ty được một tập đoàn tàichính tiếp quản, trong số các cổ đông củatập đoàn có ba tên tướng phát xít và mộtngân hàng Thụy Sĩ. Giám đốc điều hànhcủa công ty hóa ra là ông Aguilar, bố củaTomás và Bea. Bất chấp mọi lỗ lực,không một nhân viên nào của ông Aguilarcó thể bán được ngôi nhà, ngay cả khi đãđưa ra giá thấp hơn nhiều so với banđầu. Đã mười năm qua không ai quay lạicăn nhà đó.

“Cho đến hôm nay," Bea nói khẽ,co người lại một thoáng. "Em muốn choanh xem nơi này, anh hiểu không? Emmuốn mang lại cho anh một điều ngạcnhiên. Em tự nhủ phải mang anh đến đây,

Page 874: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vì đây là một phần trong câu chuyện củaanh, câu chuyện về Carax và Penélope.Em đã mượn chìa khóa ở văn phòng chaem. Không ai biết chúng ta ở đây. Đấy làbí mật của chúng ta. Em muốn chia sẻ nóvới anh. Và em đang tự hỏi liệu anh cóđến không.”

“Em biết anh sẽ đến mà.''

Nàng khẽ gật đầu, cười. “Em tinchẳng có gì xảy ra tình cờ cả. Từ trongsâu thẩm, mọi vật đã có dự định bí mậtcho riêng chúng, cho dù chúng ta khônghiểu được. Như việc anh tìm thấy cuốntiểu thuyết của Julián Carax trong NghĩaTrang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quênhay việc bây giờ anh cùng em ở đây,

Page 875: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong ngôi nhà từng thuộc về gia đìnhAldaya. Tất cả chúng đều là một phầncủa một cái gì đó chúng ta không thể hiểunổi, cái gì đó làm chủ chúng ta.”

Trong khi Bea nói, bàn tay tôi lóngngóng luồn xuống cổ chân nàng rồi lầnlên đầu gối. Nàng nhìn như thể đang nhìnmột con côn trùng đang bò lên chânmình. Tôi tự hỏi nếu là Fermín thì anh tasẽ làm thế nào trong tình huống này. Tríkhôn của anh ta ở đâu ngay lúc tôi cần nónhất?

“Tomás bảo anh chưa bao giờ cóbạn gái," Bea nói, như thể giải thích chotôi.

Tôi rụt tay lại và cúi xuống, thảm

Page 876: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bại. Tôi ngờ Bea đang cười, nhưng tôikhông dám kiểm chứng.

“Cậu ấy khá trầm tính, nhưng cũngkhá là lắm chuyện. Thế cái tay đưa tinnày còn nói gì nữa về anh nào?”

“Anh ấy bảo anh nhiều năm theođuổi một phụ nữ già hơn và chuyện đókhiến anh tan nát.”

“Anh chỉ bị sứt môi và mẻ lòngkiêu hãnh thôi.”

“Tomás bảo anh không đi chơi vớinhững cô gái khác vì anh cứ so sánh tấtcả bọn họ với người phụ nữ kia.”

Tomás tốt bụng và những cú đánhtrộm của cậu ta. “Cô ấy tên Clara,” tôi

Page 877: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thành khẩn.

“Em biết. Clara Barceló.”

"Em biết cô ấy à?"

“Tất cả mọi người đều biết ClaraBarceló. Cái tên chỉ là phần nhỏ nhấtthôi.”

Trong một lúc chúng tôi rơi vào imlặng, ngồi nhìn lửa cháy.

“Sau khi anh về, em đẽ viết thưcho Pablo,” Bea nói.

Tôi nuốt khó nhọc. “Cho cậu bạntrai đại úy của em ư? Để làm gì?”

Bea lấy trong áo ra một chiếcphong bì đưa cho tôi xem. Nó dán kín.

Page 878: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trong thư em bảo anh ấy rằng em

muốn bọn em sẽ nhanh chóng làm đámcưới, trong một tháng nữa, nếu có thể, vàem muốn rời Barcelona mãi mãi.”

Tôi như run lên, nhìn vào đôi mắtkhông thể xuyên thấu của nàng.

“Sao em lại kể cho anh nghechuyện này?”

“Vì em muốn hỏi anh em có nêngửi nó đi không. Vậy nên hôm nay emmới bảo anh đến đây, Daniel.”

Tôi nhìn phong thư nàng vân vêtrong tay như một lá bài.

“Nhìn em này,” nàng nói.

Page 879: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi ngước mắt lên và bắt gặp ánh

mắt nàng. Tôi không biết phải trả lời thếnào. Bea cúi xuống và đi về phía cuốiphòng. Một cánh cửa dẫn đến lan can đácẩm thạch mở ra khoảng sân trong củangôi nhà. Tôi nhìn theo bóng nàng nhòadần trong mưa. Tôi chạy theo để ngănnàng lại, giật lấy chiếc phong bì khỏi taynàng. Cơn mưa táp xuống mặt nàng, cuốnđi những giọt nước mắt và nỗi hờn giận.Tôi dẫn nàng vào nhà đến bên hơi ấmcủa ngọn lửa. Nàng tránh ánh mắt tôi.Tôi cầm chiếc phong bì ném vào ngọnlửa. Chúng tôi nhìn bức thư cháy tàn ragiữa những hòn than ửng đỏ và nhữngtrang giấy tan biến thành những vòngkhói, từng trang một. Bea quỳ xuống cạnh

Page 880: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi, mắt đẫm lệ. Tôi ôm nàng và cảm thấyhơi thở nàng nơi cổ mình.

“Đừng bỏ rơi em, Daniel,” nàngthầm thì.

Người đàn ông thông thái nhất tôitừng biết, Fermín Romero de Torres, đãbảo tôi rằng chẳng trải nghiệm nào trongđời có thể so sánh với việc một ngườiđàn ông lần đầu tiên cởi đồ cho mộtngười phụ nữ. Trong tất cả những lờikhôn ngoan ấy, tuy anh ta đã không lừadối tôi, song anh ta cũng chẳng nói sựthật. Anh ta không hề kể gì về sự run rẩykỳ lạ của bàn tay gỡ bỏ từng khuy cúc,từng khóa kéo, để đi vào một thử tháchquá sức của con người. Anh ta cũng

Page 881: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không nói gì về sự mê đắm nơi làn datrắng muốt run run, sự lướt chạm đầu tiênvào đôi môi, hay về sự diệu kỳ dườngnhư làm lung linh mỗi lỗ chân long. Anhta không nói với tôi bất kỳ điều gì nhưvậy, vì anh ta biết rằng cái kỳ diệu chỉxảy ra một lần và, khi nó xảy ra, nó nóibằng thứ ngôn ngữ của những bí mật,những bí mật mà sau khi mở lộ là sẽ tanbiến vĩnh viễn. Hàng ngàn lần tôi nhữngmuốn tìm lại cái buổi chiều đầu tiên ấycùng Bea trong ngôi nhà mênh mông trênĐại lộ Tibidabo, khi tiếng mưa đã quétsạch đi cả thế giới. Hàng ngàn lần tôiước ao được quay lại để lạc vào cái kýức mà tôi có thể giữ lại duy chỉ một hìnhảnh bị đánh cắp từ hơi nóng của ngọn

Page 882: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lửa: Bea, trần trụi và tỏa sáng với cơnmưa, nằm bên ngọn lửa, đôi mắt mở tođã đi theo tôi từ ngày ấy. Tôi cúi xuốngmiết đầu ngón tay trên bụng nàng. Beakhép mắt và mỉm cười, tự tin và mạnhmẽ.

“Hãy làm những gì anh muốn vớiem,” nàng thì thầm.

Nàng mới mười bảy, cả cuộc đờinàng ánh lên trên bờ môi.

Page 883: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 29

MÀN ĐÊM BAO PHỦ LẤYCHÚNG TÔI trong bóng xanh mờ khichúng tôi rời dinh thự. Trận bão đangtan, giờ chỉ còn dư âm cơn mưa lạnh.Tôi muốn trả lại chìa khóa cho Bea,nhưng mắt nàng bảo nàng muốn tôi làngười giữ nó. Chúng tôi rảo bước xuốngPaseo de San Gervasio, hy vọng tìmđược một chiếc taxi hoặc xe buýt. Chúngtôi bước đi lặng lẽ, nắm tay nhau và gầnnhư chẳng nhìn nhau.

“Phải tới thứ Ba này em mới gặplại anh được," Bea nói giọng run rẩy,

Page 884: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như thể nàng đột nhiên nghi ngờ khaokhát của tôi muốn gặp nàng,

“Anh sẽ đợi em ở đây,” tôi nói.

Tôi mặc nhiên cho rằng nhữngcuộc gặp của tôi với Bea sẽ diễn ra giữanhững bức tường của ngôi nhà cổ rộnglớn đó, rằng phần còn lại của thành phốkhông thuộc về chúng tôi. Thậm chídường như cảm giác rắn chắc khi tiếpxúc với cơ thể nàng giảm dần khi chúngtôi bước rời xa tòa nhà, sức mạnh và hơiấm của nàng sẽ vợi đi dần theo mỗi bướcchân chúng tôi. Khi đến đại lộ, chúng tôinhận ra đường phố gần như vắng tanh.

“Chẳng tìm được chiếc xe nào ởđây đâu,” Bea nói. “Mình nên xuống

Page 885: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Balmes đi.”

Chúng tôi rảo bước xuống phốBalmes, men dưới những rặng cây đểtránh cơn mưa nhỏ. Dường như sau mỗibước chân Bea lại càng đi nhanh hơn,gần như kéo tôi theo. Có lúc tôi nghĩ nếutôi buông tay ra, Bea sẽ bắt đầu chạy. Trítưởng tưởng của tôi, vẫn say sưa vớinhững đụng chạm và mùi vị của nàng,cháy lên nỗi khao khát muốn dồn nàng vềphía một băng ghế dài, để tìm đôi môinàng và lặp lại những câu vô nghĩa cóthể đoán được mà bất cứ ai nghe thấycũng phải phì cười, bất cứ ai trừ tôi.Nhưng Bea đang co người lại, nhạt nhòavào một thế giới xa cách với tôi.

Page 886: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi nhỏ.

Nàng cười tuyệt vọng, đầy lo lắngvà cô đơn. Rồi tôi nhìn thấy mình trongánh mắt nàng: một cậu bé ngây thơ cứnghĩ mình đã chinh phục cả thế giới trongmột giờ đồng hồ nhưng lại không nhận rarằng cậu ta có thể lại mất nó trong mộttích tắc. Tôi cứ bước đi, không chờ câutrả lời. Cuối cùng cũng tỉnh ra. Chẳngmấy chốc chúng tôi nghe tiếng giao thôngồn ã, và không khí dường như cháy bừnglên do sức nóng những ngọn đèn đườngvà đèn giao thông. Chúng khiến tôi nghĩđến những bức tường vô hình.

“Chúng ta nên từ biệt ở đây,” Beanói, buông tay tôi ra.

Page 887: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nơi góc phố có thể thấy những ánhđèn từ hàng xe taxi, như cuộc diễu hànhcủa những con đom đóm.

“Tùy em”

Bea cúi mình tới hôn lên má tôi.Tóc nàng vẫn còn mùi sáp nến.

“Bea,” tôi dợm nói, hầu như khôngthành tiếng. “Anh yêu em...”

Nàng lắc đầu nhưng không nói gì,lấy tay che miệng tôi như thể những lờiấy khiến nàng đau đớn.

“Thứ Ba, lúc sáu giờ nhé?” nànghỏi.

Tôi lại gật đầu. Tôi nhìn nàng

Page 888: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bước đi rồi biến mất vào một chiếc taxi,gần như một người xa lạ. Một tài xế, vốnđã dõi theo cuộc trò chuyện của chúngtôi như một trọng tài, nhìn tôi tò mò.“Sao nào? Chúng ta về nhà chứ?”

Tôi lẳng lặng vào xe. Tài xế đưamắt nhìn tôi qua gương. Tôi đã mất dấuchiếc xe đã mang Bea đi, hai chấm sángchìm vào một hố sâu bóng đêm.

***

MÃI ĐẾN KHI HỪNG ĐÔNG rảihàng trăm tấn ánh sáng ảm đạm lên cửaphòng ngủ thì tôi mới chợp mắt được.Fermín đánh thức tôi dậy. Anh ta đứnggiữa quảnh trường nhà thờ mà ném mấyviên sỏi lên cửa sổ phóng tới. Tôi mặc

Page 889: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vội bộ đồ đầu tiên vớ được rồi chạyxuống mở cửa cho anh ta. Fermín đầyniềm sốt sắng không thể nào chịu nổi củachú chim dậy sớm. Chúng tôi đẩy cửa vàtreo biển MỞ CỬA.

“Nhìn quầng thâm dưới mắt cậukìa, Daniel. Lớn như cả một cái côngtrường ấy. Chúng tôi có nên nghĩ là concú đã tha được mèo ra biển không nhỉ?”

Tôi quay lại phòng sau, đeo tạp dềxanh của mình rồi đưa tạp dề cho anh ta,hay đúng hơn là tức tối ném vào anh ta.Fermín bắt được khi nó đang bay giữachừng, và mỉm cười tinh quái.

“Con cú chết đuối, chấm hết. Hàilòng chưa?” tôi quật lại.

Page 890: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ẩn dụ thật khó hiểu. Cậu đang lau

bụi tập thơ của Verlaine hả, chàng trai?”

“Tôi chỉ làm văn xuôi mỗi sángthứ Hai thôi. Anh muốn tôi kể gì nào?”

“Tùy cậu thôi. Số lần đâm kiếmhoặc số vòng đấu danh dự.”

“Tôi không có hứng đùa đâu,Fermín.”

“Ôi tuổi trẻ, hoa thơm của dại khờ!Ôi thôi, được rồi, đừng bực với tôi. Tôicó tin mới về cuộc điều tra ông bạnJulián Carax của cậu này.”

“Tôi nghe đây.”

Anh ta ban cho tôi một trong những

Page 891: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vẻ mặt bí hiểm và sắc sảo của anh ta,một bên mày nhướng lên.

“Ờ, ngày hôm qua, sau khi đểBernarda về nhà với trinh tiết còn vẹnnguyên, tất nhiên là vẫn có vài vết bầmđúng chỗ trên mông, một cơn mất ngủ tấncông tôi - ấy là do những đợt hứng tìnhvề đêm - nên tôi mới có cớ đi xuống mộttrong các tụ điểm thông tin của thế giớingầm Barcelona - như quán rượuEliodoro Salfumán, còn gọi là 'GaiLạnh', nằm ở một chốn dơ dáy nhưng lòeloẹt trên phố Sant Jeroni, niềm tự hàocủa khu phố Raval.”

“Nói ngắn gọn thôi, Fermín, vìChúa.”

Page 892: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thôi nào. Vấn đề là khi đã đến đórồi, tôi lấy lòng vài người trong đámđông thường có đó, những anh bạn cũthuở hàn vi, tôi bắt đầu dò hỏi về MiquelMoliner, chồng của cái cô Mata HariNuria Monfort và người được cho là tùnhân trong nhà trừng giới địa phương.”

“Được cho là?”

“Với chữ Đ viết hoa. Trong vụ nàychẳng có gì là đáng tin cả, nếu cậu hiểutôi nói gì. Từ kinh nghiệm bản thân, tôibiết rằng khi nói đến quân số trong tù,người đưa tin cho tôi trên bàn rượu trongquán Gai Lạnh còn chính xác hơn nhiềuso với lục sự tòa án, và tôi có thể đảmbảo, Daniel ạ, rằng không ai nghe nói gì

Page 893: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến một tù nhân, khách đến thăm hay bấtcứ người sống nào trong các nhà tù ởBarcelona mà lại mang tên MiquelMoliner cả, ít nhất là trong mười nămqua."

“Có lẽ ông ta ở trong một nhà tùkhác.”

“Đúng. Alcatraz, Sing Sing, hayBastille. Daniel à, cái bà kia bịp cậurồi.”

“Tôi cho là vậy.”

“Đừng có cho là; hãy chấp nhậnnó."

“Giờ thì sao? Lần theo cái tênMiquel Moliner như đi vào ngõ cụt.”

Page 894: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Hoặc cái cô Nuria này rất xảo

quyệt."

“Anh có đề nghị gì không?”

“Lúc này chúng ta phải khai thácđiểm khác. Sẽ không phải ý tồi nếu đếnthăm bà cô già tốt bụng mà vị cha đạo đãkể cho chúng ta sáng hôm qua.”

“Đừng bảo là anh nghi ngờ bà bảomẫu ấy cũng biến mất.”

“Không, nhưng tôi nghĩ đây là lúcchúng ta thôi nghĩ đừng lăng xăng gõ cửakhắp thiên hạ cứ như đang đi xin của bốthí nữa. Trong chuyện này, ta phải đi cửasau. Cậu đồng ý không?”

Page 895: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh biết rằng với tôi lời anh làlời vàng lời ngọc mà, Fermín.”

“Chà, vậy thì đi mà phủi bụi áo lễcủa cậu đi. Chiều này, khi đóng cửahàng, chúng ta sẽ đến thăm từ thiện cụ bàở Nhà tế bần Santa Lucía. Giờ thì kể tôinghe, chuyện của cậu với cô bé kia hômqua thế nào? Đừng bí bí mật mật. Nếucậu giấu, cậu sẽ bị nổi mụn nhọt đấy.”

Tôi thở dài chịu thua và thú nhậnđến từng chi tiết. Cuối câu chuyện, saukhi liệt kê điều mà tôi đoán chắc là mốilo lắng hiện sinh của một cậu nam sinhkhờ khạo, Fermín làm tôi ngạc nhiên vớimột cái ôm chân thành.

“Cậu yêu rồi đấy,” anh ta lẩm bẩm,

Page 896: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đầy xúc động, vỗ vỗ lưng tôi. “Tộinghiệp thằng bé.”

Chiều hôm đó, vừa đến giờ đóngcửa là chúng tôi rời hiệu sách ngay, mộthành động khiến cha tôi ném cho một cáinhìn nghiêm khắc, ông đang bắt đầu nghingờ khi thấy chúng tôi thậm thụt đi đi vềvề, chắc đang dính vào chuyện mờ ám gìđây, Fermín lẩm bẩm gì đó không rõ rằngcó vài việc lặt vặt cho làm, và chúng tôinhanh chóng biến mất. Tôi tự nhủ rồisớm muộn gì cũng phải tiết lộ một phầncủa mớ bòng bong này cho cha biết;nhưng chính xác phần nào thì lại làchuyện khác.

Trên đường đi, với xu hướng ưa kể

Page 897: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuyện thường thấy, Fermín phác sơ quanơi chúng tôi sắp đến. Nhà tế bần SantaLucía là một cơ sở có tiếng tăm đáng ngờnằm trong mớ tàn dư sót lại của một cungđiện cổ trên phố Moncada. Huyền thoạixung quanh nơi này nghe có vẻ như làđiểm gặp gỡ của nơi rửa tội và nhà xác,với tình trạng vệ sinh ngày càng tồi tệ.Câu chuyện hết sức kỳ cục. Từ thế kỷ 11,cung điện này, bên cạnh nhiều chuyệnkhác, đã là chỗ cư ngụ cho những giađình giàu có, là một nhà tù, một nhà thổ,một thư viện gồm những sách cấm, mộttrại lính, một xưởng điêu khắc, nhà điềudưỡng cho bệnh nhân bị dịch, một nhà tu.Giữa thế kỷ 19, khi nó thực sự đang vụndần ra từng mảnh, cung điện được

Page 898: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuyển thành bảo tàng trưng bầy nhữngvật kỳ dị cùng những thứ tàn khốc kháccủa tay giám đốc nhà hát ba hoa thấu trờitự gọi mình là Laszlo de Vicherny, Côngtước xứ Parma và nhà giả kim riêng củaGia tộc Bourbon. Tên thật của ông ta hóara là Baltasar Deulofeu i Carallot, conhoang của một lão bán thịt muối với mộtcô thiếu nữ sa ngã, hắn ta nổi danh chủyếu nhờ những trò hoang đàng như mộttên đĩ đực chuyên nghiệp và một nghệ sĩdỏm.

Gã này lấy làm tự hào vì sở hữumột bộ sưu tập bào thai dị hình ở cácgiai đoạn khác nhau, đựng trong lọ códung dịch ướp xác, và kém tự hào hơnmột chút với bộ sưu tập thậm chí còn lớn

Page 899: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơn gồm những chứng thư đảm bảo kýphát bởi một số cơ quan thực thi phápluật uy tín nhất của châu Âu và Mỹ.Trong số những thứ đáng chú ý khác, “ElTenebrarium” (như Deulofeu đặt tên lạicho cung điện này) còn là nơi thực hiệncác cuộc lên đồng, gọi hồn, các cuộc đấu(với gà trống, chuột, chó, phụ nữ phì nộn,những kẻ đần độn, hoặc kết hợp giữa cácloại trên), cũng là nơi kinh doanh, mộtnhà thổ chuyên phục vụ những kẻ tàn phếvà quái đản, một sòng bạc, một công tytư vấn pháp lý và tài chính, một hiệuthuốc bán tình dược, một sân khấu dângian địa phương và múa rối, một vũ đoànnhững vũ công nước ngoài. Vào dịpGiáng sinh một vở kịch Lễ Thánh Đản

Page 900: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được dàn dựng, không màng đến chi phí,và tham gia diễn xuất là nhân viên bảotàng cùng toàn bộ các cô điếm. Danhtiếng của nó vang đến khắp mọi ngõngách tỉnh thành.

El Tenebrarium thành công vangdội trong mười lăm năm, cho đến khingười ta phát hiện Deulofeu đã quyến rũvợ, con gái và mẹ vợ của vị thống lĩnhquân sự trong tỉnh chỉ trong một tuần.Điều sỉ nhục đen tối nhất đã giáng lêncung điện và chủ của nó. Trước khiDeulofeu có thể chạy trốn khỏi thành phốvà dùng đến một trong nhiều căn cướckhác của y, một nhóm du thủ du thực đeomặt nạ đã bắt hắn ta tại một xóm liềutrong khu phố Santa María rồi treo cổ và

Page 901: Bóng hình của gió - sachvui.vn

châm lửa thiêu hắn trong Công viênCiudadela, rồi để mặc xác hắn cho lũchó hoang lai vãng gần đấy cắn xé. Sauhai thế kỷ bị bỏ hoang, trong thời gian ấykhông ai thèm dỡ đi những bộ sưu tậpkinh hoàng của Laszlo xấu xí, ElTenebrarium được chuyển thành một cơsở từ thiện dưới sự quản lý của mộtnhóm bà xơ.

“Chư bà của Thử thách Cuối cùng,hay cái gì đó bệnh hoạn đại loại vậy,”Fermín nói. “Rắc rối là bọn họ rất ámảnh về sự bí mật của nơi này (thật xấuhổ, tôi phải nói vậy), nghĩa là ta phải tìmmách khóe để chui vào.”

Thời gian gần đây, những người

Page 902: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào trú trong Nhà tế bần Santa Lucíatoàn những người già sắp chết, bị bỏmặc, điên, bần cùng, những người tạonên thế giới ngầm đông đúc củaBarcelona. May cho họ là hầu hết họ chỉsống được một thời gian ngắn ngủi saukhi được đưa vào đây; tình trạng của cơsở này cũng như những người sống trongđó không khuyến khích sự sống lâu. TheoFermín, những người chết được đưa rakhỏi đó trước khi trời sáng và hành trìnhcuối cùng tới nghĩa trang chung là ởtrong một chiếc xe phủ kín được tài trợbởi một công ty ở Hospitalet với danhtiếng đáng ngờ chuyên làm thịt hộp và đồăn sẵn - thỉnh thoảng công ty này lại dínhvào những vụ xi căng đan bẩn thỉu.

Page 903: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Những chuyện này toàn anh bịahết,” tôi phản đối, bị ám ảnh bởi nhữngchi tiết kinh hoàng trong câu chuyện củaFermín.

“Sức sáng tạo của tôi không xa đếnthế đâu, Daniel. Hãy chờ xem. Tôi đãđến tòa nhà này vào một dịp không lấy gìvui vẻ cách đây mười năm, và tôi có thểnói với cậu rằng như thể người ta đã thuêông bạn Julián Carax của cậu làm thiếtkế nội thất ấy. Thật tiếc là chúng ta khôngmang theo lá nguyệt quế để làm bớt mùi.Nhưng chúng ta sẽ có đủ rắc rối ngay khiđược phép vào trong.”

Với những kỳ vọng của tôi đượcđịnh hình như vậy, chúng tôi đi vào phố

Page 904: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Moncada lúc bấy giờ đã biến thành mộtđường hầm tối hai bên là những tòa nhàcổ được chuyển thành nhà kho và cửahàng. Tiếng chuông nguyện từ nhà thờSanta María del Mar lẫn vào tiếng vọngbước chân chúng tôi. Ngay sau đó, mộtmùi đắng ngắt thấm vào cơn gió lạnhbăng.

“ Mùi gì thế nhỉ?”

“ Chúng ta đến nơi rồi,” Fermínthông báo.

Page 905: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 30

CÁNH CỬA GỖ ĐÃ MỤC NÁTdẫn chúng tôi vào khoảng sân có ngọnđèn ga đứng gác lập lòe chiếu lên cácquái vật và các thiên thần, hình dángchúng đang mòn đi trên nền đá cũ. Cầuthang dẫn lên tầng một, nơi một vuôngsáng đánh dấu cổng chính vào nhà tế bần.Ánh đèn ga rọi từ đây tạo nên tông màuảm đạm cho mùi ám khí từ bên trong phảra. Một thân hình gầy khô, trông như loàiăn thịt trong bóng tối cổng vòm lạnh lungquan sát chúng tôi, đôi mắt có màu giốngnhư vóc dáng của bà. Bà xách một xôbằng gỗ đang bốc hơi tỏa ra một mùi hôi

Page 906: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khó tả.

“Xin Chào đức Mẹ Mary ĐầyThanh Cao Không Vương Tội Lỗi.”Fermín kêu lên phấn khích.

“Quan tài đâu?” giọng nói trả lờilớn tiếng, nghiêm nghị và cộc lốc.

“Quan tài hả?” Fermín và tôi đồngthanh đáp.”

“Không phải hai người làm ở nhàđòn sao?” Bà xơ chán nản hỏi.

Tôi không biết đó là lời nhận xétđối với vẻ bề ngoài của chúng tôi hay làmột câu hỏi thực sự. Mặt Fermín sánglên trước một cơ hội trời cho như vậy.

Page 907: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Quan tài để trong xe. Trước hếtchúng tôi muốn xem khách hàng đã.Thuần túy kỹ thuật thôi.”

Tôi cảm giác như sắp buồn nôn.

“Vậy mà tôi nghĩ ông Collbatótrực tiếp đến đây,” bà xơ nói.

“Ông Collbató gửi lời cáo lỗi, vìcó một vụ ướp xác khá phức tạp phátsinh vào phút cuối. Một lực sĩ ở rạpxiếc.”

“Các anh có làm việc cùng ôngCollbató ở nhà tang lễ không đấy?”

“Chúng tôi là cánh tay trái và tayphải của ông ấy, Wilfred Râu ria hânhạnh được phục vụ, và đây, bên cạnh tôi,

Page 908: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người tập sự và học sinh của tôi, SansónCarrasco.”

“Hân hạnh được gặp xơ,” tôi nói.

Bà xơ thoáng nhìn chúng tôi từ đầutới chân rồi gật đầu, vẻ thờ ơ đối với haikẻ rách rưới phản chiếu trong mắt bà.

“Chào mừng đến với Santa Lucía.Ta là Xơ Hortensia, người đã gọi điệnđến nhà tang lễ. Đi theo ta.”

Chúng tôi yên lặng đi theo XơHortensia qua một hành lang sâu bốc mộtthứ mùi khiến tôi nghĩ đến đường tàuđiện ngầm. Dọc hành lang là những ô cửasổ không cánh qua đó có thể nhận ranhững phòng lớn sáng ánh nến với đầy

Page 909: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những dãy giường kê sát vào tường, cóphủ màn chống muỗi phơ phất trongkhông khí giống như vải liệm. Tôi có thểnghe tiếng rên rỉ và thấy những dángngười qua lớp màn.

“Lối này,” Xơ Hortensia ra hiệu,cách chúng tôi vài thước về phía trước.

Chúng tôi đi vào một căn hầmrộng, ở đấy tôi không khó khăn nhận racái sân khấu của El Tenebrarium màFermín đã mô tả. Bóng đêm che mờ đicái mà ban đầu tôi cứ ngỡ là một đámngười sáp, đang ngồi hoặc bị bỏ mặctrong các góc, với những cặp mắt chết,vô cảm sáng lên như những đồng tiềnkẽm dưới ánh nến. Tôi nghĩ có lẽ đấy là

Page 910: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những con búp bê hoặc xác ướp trongbảo tàng cổ. Rồi tôi nhận ra họ cử động,mặc dù rất chậm chạp, thậm chí còn lénlút. Thật khó mà nói được tuổi tác haygiới tính của họ. Những mảnh chăn ráchrưới đắp trên người họ có màu tro.

“Ông Collbató bảo không đượcđộng vào hay lau dọn gì cả,” XơHortensia nói, trông có vẻ hơi áy náy."Chúng tôi vừa để ông cụ tội nghiệp nàytrong một cái hòm sẵn có ở đây, bởi vìông ấy bắt đầu rữa rồi.”

“Xơ làm vậy là đúng. Như vậy làchu đáo lắm rồi,” Fermín đồng tình.

Tôi ném cho anh ta cái nhìn tuyệtvọng. Anh ta lắc đầu điềm tĩnh, ý bảo cứ

Page 911: Bóng hình của gió - sachvui.vn

để anh ta xử lý vụ này. Xơ Hortensia dẫnchúng tôi đến một nơi dường như là mộtcăn phòng nhỏ không có lỗ thông hơi hayánh sáng, ở cuối một hành lang hẹp. Xơlấy một chiếc đèn ga trên tường đưa chochúng tôi.

“Các anh làm có lâu không? Tôihơi bận.”

“Xin Xơ đừng lo. Xơ cứ làm việccủa mình, chúng tôi sẽ mang ông ấy đi.”

“Được rồi. Nếu các anh cần gì thìtôi ở dưới tầng hầm, trong phòng bệnhnhân liệt giường. Nếu không quá phiền,mong các anh đưa ông ấy ra lối cửa sau.Đừng để những người khác trông thấyông ấy. Như vậy không tốt cho tinh thần

Page 912: Bóng hình của gió - sachvui.vn

các bệnh nhân.”

“Chúng tôi hiểu chứ ạ,” tôi nói ấpúng.

Xơ Hortensia nhìn chằm chằm tôimột lúc với vẻ tò mò khó hiểu. Khi nhìnbà kỹ hơn, tôi nhận ra bà đã luống tuối,gần như một bà cụ. Bà chỉ kém vài nămso với những khách nương nhờ trong nhàtế bần.

“Chẳng phải cậu tập sự này khá trẻđể làm công việc này sao?” bà hỏi.

“Sự thật của cuộc đời không biếtđến tuổi tác, thưa Xơ,” Fermín nhận xét.

Bà xơ gật đầu và cười với tôi trìumến. Không hề có chút nghi ngờ gì trong

Page 913: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nụ cười ấy, mà chỉ có nỗi buồn.

“Thậm chí là vậy,” bà lẩm bẩm.

Bà bước vào bóng đêm, mangchiếc xô và kéo theo cái bóng của bà nhưváy cưới. Fermín đẩy tôi vào phòng. Đấylà một căn phòng ấm ướt tối tăm xẻ vàotrong những bức vách của một cái hangnhớp nháp vì ẩm ướt. Những đoạn mócxích treo lủng lẳng trên trần, và sàn nhàbị mạng cống rãnh làm cho nứt nẻ. Ngaygiữa phòng, trên chiếc bàn đá xam xám,là một cái hòm gỗ dùng để đóng gói hàngtrong công nghiệp, Fermín nâng đèn lên,và chúng ôi nhìn thấy người chết nằmgiữa lớp rơm lót. Nét mặt khô quắt, bíhiểm, lởm chởm và đông cứng. Da hõm

Page 914: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuống, màu tím tái. Cặp mắt mở lớn:trắng bệch, như vỏ trứng vỡ.

Cảnh tượng khiến tôi buồn nôn, tôiliền quay đi.

“Thôi nào, hãy vào việc đi,”Fermín ra lệnh.

“Anh điên à?”.

“Ý tôi là chúng ta phải tìm đượcbà Jacinta trước khi bị phát hiện.”

“Bằng cách nào?”

“Còn sao nữa? Đi hỏi.”

Chúng tôi liếc vào hành lang đểchắc rằng Xơ Hortensia đã đi rồi. Chúngtôi rón rén quay lại sảnh lớn vừa mới

Page 915: Bóng hình của gió - sachvui.vn

qua. Những con người khốn khổ vẫnquan sát chúng tôi, với đủ mọi ánh mắt từtò mò đến lo sợ, đôi khi cả thèm khát.

“Nhìn xem, vài người ở đây sẽcắm phập răng vào người cậu mà hútmáu nếu họ nghĩ nhờ làm vậy họ sẽ đượctrẻ lại,” Fermín nói. “Tuổi tác khiến chotất cả bọn họ trông yếu ớt như cừu, nhưngđây đó vẫn còn những kẻ khốn kiếp. Bởiđấy là những kẻ sống lâu hơn và đi chônnhững người còn lại. Đừng tiếc cho họ.Đi tiếp đi, bắt đầu với những người ởtrong góc phòng - trông họ không có răngđâu.”

Nếu những lời đó nhằm để khích lệtôi thực hiện nhiệm vụ, thì chúng đã thất

Page 916: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bại thảm hại. Tôi nhìn vào một nhómngười chỉ còn là những nắm thân tàn nơigóc phòng và mỉm cười với họ. Tôi chợtnghĩ sự hiện diện của họ là bằng chứngcho sự trống rỗng về đạo đức của vũ trụvà sự tàn nhẫn cơ học khi vũ trụ này hủydiệt những bộ phận không còn cần thiếtnữa. Fermín dường như đọc được nhữngý nghĩ thầm kín này nên gật đầu trịnhtrọng.

“Mẹ Tự nhiên đúng là ti tiện nhấttrong bọn khốn, đó là sự thật đáng buồn,”anh ta nói. “Hãy can đảm mà chấp nhậnđiều đó.”

Loạt câu hỏi đầu tiên của tôi vềnơi ở của Jacinta Coronado chỉ nhận

Page 917: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được những cái nhìn trống rỗng, nhữngtiếng rên rỉ, tiếng ợ, tiếng gầm gử. Mườilăm phút sau tôi đầu hàng và quay lạichỗ Fermín xem anh ta có gặp may hơnkhông. Sự nản lòng của anh ta thật quá rõràng.

“Làm sao chúng ta tìm đượcJacinta Coronado trong đống cứt này?”

“Tôi không biết. Đây đúng là vạcchứa bọn đần độn. Tôi đã thử dùng kẹoSugus để phỉnh họ, thế mà bọn họ cứnghĩ đấy là thuốc ngậm cho tan.”

“Sao không hỏi Xơ Hortensia nhỉ?Ta sẽ nói với bà ấy sự thật, khỏi phảinghĩ ngợi tìm kiếm làm gì.”

Page 918: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Nói ra sự thật nên là phương áncuối cùng, Daniel ạ, và đối với một bàxơ thì càng nên như vậy. Hãy dùng hết sốkẹo này đã. Thử đám người đằng kiaxem. Trông họ khá vui vẻ. Tôi chắc họcòn nói năng được. Đến hỏi họ xem.”

“Còn anh định làm gì?”

“Tôi sẽ canh ở cổng sau, lỡ conchim cánh cụt kia quay lại. Cậu cứ làmviệc của mình đi.”

Với rất ít hay hầu như không chúthy vọng thành công, tôi bước đến chỗđám bệnh nhân ở góc kia phòng.

“Chào buổi tối," tôi nói, nhận rangay lời chào của mình ngu xuẩn đến

Page 919: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mức nào, vì ở đây là lúc nào mà chẳngban đêm. "Tôi đang tìm bà JacintaCoronado. Co-ro-na-do. Các ông có biếtbà ấy không, có thể tìm bà ấy ở đâukhông?"

Tôi đang đương đầu với bốn khuônmặt bị thói tham lam làm cho đồi bại.Hình như có gì ở đây, tôi nghĩ. Có lẽchưa phải tất cả đã hết.

"Jacinta Coronado?" tôi nhắc lại.

Bốn bệnh nhân nhìn nhau rồi gậtđầu với nhau. Một người, có cái bụngtròn căng và trên mình không một sợilông, dường như là cầm đầu cả nhóm. Vẻbề ngoài và cách xử sự của ông ta khiếntôi nghĩ đến Nero đang ngồi vui vẻ gảy

Page 920: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đàn trong khi thành Rome tàn lụi dướichân. Với một cử chỉ oai nghiêm, ngàiNero cười với tôi đầy đùa cợt. Tôi cườiđáp lại, đầy hy vọng.

Ông ta ra hiệu cho tôi tiến gần hơn,chừng như muốn nói thầm vào tai tôi. Tôidè dặt, rồi cúi xuống.

Tôi ghé tai vào gần miệng ông ta -gần đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thởhôi hổi và hôi hám của ông ta trên damình. "Ông có thể cho tôi biết bà JacintaCoronado ở đâu không?” tôi hỏi lầncuối. Tôi sợ ông ta sẽ cắn tôi. Nhưngkhông phải, ông ta đánh một quả rắmlong trời. Đồng bọn của ông ta cười phálên và vỗ tay vui sướng. Tôi lùi lại vài

Page 921: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bước, nhưng đã quá muộn, luồng hơi dữdội đã phả vào tôi. Chính lúc này tôi mớinhận ra, sát ngay tôi, một ông gìa lomkhom, với bộ râu của nhà tiên tri, mái tócthưa, ánh mắt sáng quắc, đang tì ngườilên gậy mà nhìn những người khác với vẻkhình thị.

“Cậu đang lãng phí thì giờ đấy.Juanito chỉ biết đánh rắm, và nhữngngười gần ông ta thì chỉ biết cười vàngửi rắm thôi. Như cậu thấy đấy, cấu trúcxã hội ở đây không khác mấy thế giớibên ngoài.”

Triết gia già cỗi nói với giọngnghiêm trang, phát âm từng từ chuẩnmực. Ông nhìn tôi một lượt, như để đánh

Page 922: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giá tôi.

“Cậu tìm Jacinta hả, tôi nghe cóđúng không?”

Tôi gật đầu, giật mình vì sự hiệndiện của cái sinh vật thông minh trongcái ổ kinh hoàng này.

“Để làm gì?”

“Tôi là cháu bà ấy.”

“Còn ta là Hầu tước Crèmebrulée.Cậu là đồ nói dóc không phải lối, đúngvậy đấy. Cho ta biết sao cậu muốn gặpbà ấy không thì ta sẽ đóng vai ngườiđiên. Ở đây việc này thật dễ dàng. Cònnếu cậu định hỏi từng kẻ khốn khổ ở đâythì cậu sẽ sớm hiểu ngay ta muốn nói gì.”

Page 923: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Juanito và băng đảng những kẻ

ngửi rắm của ông ta vẫn cười rú lên.Ông già độc diễn ấy lại sổ ra một tràngnữa, lần này yên ắng và sâu hơn lầntrước. Nghe như một tiếng hít gió, tiếngthủng lốp xe, và chứng tỏ khả năngJuanito kiểm soát cơ thắt của mình đạtđến độ siêu hạng. Tôi đành chấp nhận sựthật đó.

“Ông nói đúng. Tôi không phải họhàng của bà Coronado, nhưng tôi cần nóichuyện với bà ấy. Đây là vấn đề quantrọng tột cùng.”

Ông già đến gần tôi. Ông ta có nụcười tinh quái, giống như mèo, nụ cườicủa một đứa trẻ ranh mãnh, và đôi mắt

Page 924: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông ta đầy xảo quyệt.

“Ông có thể giúp tôi không?” tôicầu xin.

“Còn tùy cậu giúp tôi được baonhiêu.”

“Nếu nằm trong khả năng của tôi,tôi sẽ vui lòng giúp ông, Ông có muốntôi gửi tin cho gia đình ông không?”.

Ông già cười cay đắng. “Chính giađình tôi đã trói tôi vào cái lỗ này. Bọnhọ đúng là một lũ đỉa; có thể ăn cắp đếncả quần lót của tôi khi quần vẫn còn ấm.Quỷ tha ma bắt chúng đi - tôi đã giữchúng và chịu đựng chúng đủ lắm rồi.Tôi muốn là muốn một ả đàn bà.”

Page 925: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ông nói gì cơ?”

Ông già nhìn tôi sốt ruột.

“Tuổi trẻ không biện hộ cho sự trì

độn được đâu nhóc. Ta nói ta muốn mộtngười đàn bà. Một phụ nữ, một cô hầu,hoặc một con ngựa cái non ngực bự cũngđược. Còn trẻ - nghĩa là dưới năm lămtuổi - và khỏe, không bị nhọt, không quèthọt."

“Tôi không chắc mình có hiểukhông...”

“Cậu hiểu rõ lắm. Ta muốn xơi mộtcon đàn bà vẫn còn răng và không đáibậy lên người ta, trước khi ta bước sangthế giới bên kia. Ta không quan tâm ả

Page 926: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đẹp hay xấu; mắt ta kém rồi, ở tuổi nàybất cứ cô gái nào còn lành lặn cũng đềulà thần Vệ nữ. Rõ chưa?”

“Rõ như pha lê. Nhưng tôi khôngbiết làm sao tìm đàn bà cho ông...”

“Cái thời ta bằng tuổi cậu, tronglàng dịch vụ có một thứ gọi là 'mấy cô dễdãi'. Ta biết thế giới thay đổi, nhưng bảnchất thì không bao giờ. Tìm cho ta mộtngười, chắc thịt và vui tính, rồi chúng tasẽ thỏa thuận. Còn nếu cậu băn khoăn vềkhả năng hưởng thụ một cô ả của ta, thì tamuốn cậu biết rằng ta có thể cấu véo cặpmông và sờ soạng đôi ngực ả. Lợi thếcủa kinh nghiệm là ở đấy.”

“Kỹ thuật là chuyện của ông, nhưng

Page 927: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi không thể mang một phụ nữ vào đâylúc này.”

“Ta có thể là một ông già bẩn tính,nhưng ta không ngu. Ta biết thế. Cậu chỉcần hứa với ta là đủ.”

“Sao ông biết tôi sẽ không nói dốichỉ để ông cho tôi hay nơi ở của JacintaCoronado?”

Ông già cười ranh mãnh. “Cậu cứhứa đi đã, hãy để chuyện lương tâm cholão này.”

Tôi nhìn quanh, Juanito đang bắtđầu phần hai màn độc diễn của ông ta.Hy vọng đang tan biến dần dần. Đáp ứngđòi hỏi của ông già mắc dịch dường như

Page 928: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là điều duy nhất có chút ý nghĩa nào đấytrong chốn luyện ngục này. “Tôi hứa vớiông. Làm được gì, tôi sẽ làm.”

Ông già cười ngoác cả miệng, Tôiđếm được ba chiếc răng.

“Tóc vàng, kể cả nhuộm cũngđược. Ngực to và biết chửi bậy, nếuđược. Trong các giác quan thì tai ta là cơquan còn dùng tốt nhất.

“Tôi sẽ xem có thể làm được gì.Giờ thì cho tôi biết có thể tìm JacintaCoronado ở đâu?”

Page 929: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 31

“CẬU ĐÃ HỨA GÌ VỚI ÔNGGIÀ KHÚ ĐÓ HẢ?”

“Anh nghe rồi đấy.”

“Ý cậu đấy là chuyện đùa, tôi hyvọng vậy.”

“Tôi không đi lừa một ông già sắpchết, cho dù ông ta có vẻ tươi sống thếnào.”

“Ừ thì công nhận về cái đó cậugiỏi, Daniel, nhưng cậu nghĩ làm thế nàođể nhón một ả điếm vào được chốn linhthiêng này hả?”

Page 930: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trả tiền gấp ba, tôi nghĩ vậy. Còn

chi tiết ra sao tôi trông cả vào anh.”

Fermín nhún vai cam chịu. “Ờ, dùthế nào thì thỏa thuận cũng là thỏa thuận.Chúng ta sẽ tìm ra cách nào đó. Nhưngnhớ lần sau có dàn xếp những việc nhưthế này, hãy để tôi đứng ra nói chuyện.”

“Đồng ý.”

Đúng như ông già láu cá đã chỉ,chúng tôi tìm thấy Jacinta Coronadotrong một cái gác xép mà lối lên duy nhấtlà từ một cầu thang tầng ba. Theo ông giàkia, căn gác này là nơi trú ngụ cho sốbệnh nhân ít ỏi mà định mệnh hãy cònchưa rủ lòng thương lấy đi nhận thức. Rõ

Page 931: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ràng, chốn ẩn kín này, trong thời vinhquang của nó, là phòng ở của BaltasarDeulofeu, còn gọi là Laszlo de Vicherny,từ đấy hắn ta điều hành các hoạt độngcủa Tenebrarium và tu dưỡng món nghệthuật ái ân mới du nhập từ phương Đông,giữa những làn hơi và hương dầu thơmngát. Và hiện giờ ở đây cũng không hềthiếu mùi, tuy rằng mang một bản chấtkhác. Một người phụ nữ chỉ có thể làJacinta Coronado héo hon trên chiếc ghếliễu gai, quấn mình trong chăn.

“Bà Coronado?” tôi hỏi, caogiọng, nhỡ đâu bà cụ tội nghiệp bị điếc,dở người, hoặc cả hai.

Bà già thận trọng nhìn chúng tôi,

Page 932: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đôi chút dè dặt. Đôi mắt bà đã lòa, trêntrán lơ thơ vài nhúm tóc bạc. Tôi nhậnthấy bà nhìn tôi bối rối, ngỡ như trướcđây bà đã gặp tôi nhưng không thể nhớ ởđâu. Tôi e sợ Fermín sẽ xông vào giớithiệu tôi là con trai của Carax hoặc mộtlời nói dối nào đại loại như vậy, nhưnganh ta chỉ quỳ xuống cạnh bà cụ đoạnnắm lấy bàn tay run rẩy, nhăn nhúm củabà.

“Jacinta, tôi là Fermín, và anhchàng điển trai này là Daniel, bạn tôi.Cha Fernando Ramos phái chúng tôi đếnđây. Hôm nay ông ấy không thể đến đượcbởi vì ông ấy có cả tá lễ mixa phải giảng– bà biết lịch các ngày thánh thế nào mà– ông ấy gửi lời thăm hỏi bà đấy. Bà cảm

Page 933: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy thế nào rồi?”

Bà cụ cười dịu dàng với Fermín.Anh bạn tôi vuốt nhẹ lên mặt, lên trán bàcụ. Bà đón nhận sự đụng chạm với dangười khác như một con mèo đang kêu rừrừ thích thú. Tôi cảm thấy cổ họng mìnhnghẹn lại.

“Câu hỏi thật ngu ngốc, có phảivậy không?” Fermin nói tiếp. “Điều bàmuốn là được ra khỏi đây, để nhảy điệufox-trot. Trông bà như một vũ công ấy;hẳn ai cũng nói với bà như vậy.”

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta đốixử với ai tinh tế như vậy, cho dù là vớiBernarda. Lời của anh ta đơn thuần lànịnh ngọt, nhưng giọng điệu và biểu hiện

Page 934: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trên mặt anh ta quả thật chân thành.

“Anh nói những điều thật đẹp đẽ,”bà thì thầm, giọng ngắt quãng vì lâu rồikhông có ai để nói chuyện hoặc không cógì để nói.

“Không đẹp đẽ bằng một nửa bàđâu, Jacinta ạ. Chúng tôi có thể hỏi bàmột vài câu không? Như những cuộc thitrên đài phát thanh ấy?”

Bà cụ chỉ chớp mắt thay cho câutrả lời.

“Tôi hiểu như vậy nghĩa là đồng ý.Bà có nhớ Penélope không, Jacinta?Penélope Aldaya ấy? Chúng tôi muốnhỏi bà về cô ấy.”

Page 935: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mắt Jacinta bỗng sáng rực lên và

bà gật đầu.

“Ôi cô gái của tôi,” bà lẩm nhẩm,cơ hồ nước mắt sắp tuôn trào.

“Đúng cô ấy đấy. Bà còn nhớ,đúng không? Chúng tôi là bạn của Julián.Julián Carax, người hay kể những câuchuyện nghe rất sợ. Bà cũng nhớ đúngkhông?”

Đôi mắt bà cụ bừng lên, như thểnhững lời đó và những đụng chạm trên dađã mang sự sống quay lại với bà chỉtrong phút chốc.

“Cha Fernando ở trường SanGabriel nói bà yêu mến Penélope. Ông

Page 936: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy cũng rất yêu mến bà, ngày nào cũngnghĩ đến bà. Nếu ông ấy không đến thămđược thường xuyên, đó là vì lão giámmục mới, một kẻ chỉ quan tâm đếnchuyện trèo cao, đã giao cho ông ấy chủtrì lễ mixa nhiều đến mức ông ấy khản cảgiọng.”

“Cháu có chắc là đã ăn no chưa?”bà cụ bỗng hỏi, mặt tỏ vẻ lo lắng.

“Cháu ăn như ngựa ấy, Jacinta ạ.Rắc rối ở chỗ cháu có một hệ tiêu hóa rấtlà khủng, và cháu tiêu hết rồi. Bà tin cháuđi, dưới lớp quần áo này chỉ toàn là cơbắp thôi. Bà sờ đi, sờ đi này. Giống nhưCharles Atlas[1] vậy, chỉ khác là nhiềulông hơn thôi.”

Page 937: Bóng hình của gió - sachvui.vn

[1. Người đã phát triển phươngpháp luyện tập thể hình.]

Jacinta gật đầu và yên tâm. Bàkhông thể rời mắt khỏi Fermín. Bà đãhoàn toàn quên mất tôi.

“Bà kể gì về Penélope và Juliánđi?”

“Tất cả bọn họ, họ đã cướp đi côấy của tôi,” bà nói. “Cô gái của tôi.”

Tôi tiến lên một bước và định nóigì đó, nhưng Fermín ném cho tôi cái nhìnngầm bảo tôi dừng lại.

“Ai đã mang Penélope đi, Jacinta?Bà có nhớ không?”

Page 938: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ngài ấy,” bà nói, ngước mắt lênsợ hãi, như thể bà nghĩ sẽ có ai nghethấy.

Fermín dường như đang đánh giásự căng thẳng trong cử chỉ của bà cụ vàtheo ánh mắt bà ngước nhìn lên trần, dòxét những khả năng.

“Có phải bà đang nói đến ChúaQuyền năng không, là Chúa Trời, hay làbà đang nói đến ông chủ, cha của côPenélope, Don Ricardo?”

“Fernando thế nào?” bà hỏi.

“Cha đạo ư? Thật sáng ngời. Ngàynào đó ông ấy sẽ lên chức giáo hoàng vàsẽ đưa bà vào Nhà nguyện Sistine. Ông

Page 939: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy gửi bà lời chúc tốt lành nhất.”

“Ông ấy là người duy nhất đếnthăm ta. Ông ấy đến vì ông ấy biết takhông còn ai khác thân quen.”

Fermín liếc nhìn tôi, như thể anh tađang nghĩ điều mà tôi đang nghĩ. JacintaCoronado tỉnh táo hơn nhiều so với vẻbề ngoài của bà. Cơ thể của bà đang tànlụi đi, nhưng lý trí và tâm hồn bà vẫn cònsáng chói nỗi đau khổ ở chốn tồi tàn ấy.Tôi tự hỏi còn mắc kẹt ở đây bao nhiêungười như bà ấy, hoặc như ông già nhỏthó và minh mẫn kia, người đã chỉ chochúng tôi nơi ở của bà.

“Ông ấy đến bởi vì ông ấy quýmến bà, Jacinta ạ. Vì ông ấy nhớ rõ bà

Page 940: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đã chăm sóc ông ấy, và bà đã mang đồ ăncho ông ấy khi ông còn nhỏ. Ông ấy đãkể chúng tôi nghe tất cả. Bà còn nhớkhông, Jacinta? Bà còn nhớ những ngàyđó không, khi bà đến trường học để đónJorge, bà còn nhớ Fernando và Juliánkhông?”

“Julián ư...”

Cái tên ấy bà chỉ thì thầm, nhưngnụ cười đã làm bộc lộ điều bà cố khôngbộc lộ.

“Bà còn nhớ Julián Carax không,Jacinta?”

“Ta vẫn nhớ cái ngày Penélopebảo với ta cô bé sẽ lấy cậu ấy...”

Page 941: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín và tôi nhìn nhau kinh ngạc.

“Lấy ư? Lúc nào vậy, Jacinta?”

“Ngày cô bé gặp cậu ấy lần đầu

tiên. Lúc ấy cô bé mới mười ba tuổi, vàkhông biết cậu bé là ai hay tên gì.”

“Vậy làm sao cô ấy biết sẽ lấy cậuấy?”

“Vì cô ấy đã gặp cậu ấy. Tronggiấc mơ.”

***

Lúc còn nhỏ, María JacintaCoronado tin rằng thế giới chỉ kéo dàiđến ngoại ô Toledo và xa hơn ngoài thịtrấn là bóng đen và biển lửa, chẳng còn

Page 942: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gì khác. Ý nghĩ ấy đến với Jacinta từmột giấc mơ năm bà mới bốn tuổi và bàbị một cơn sốt suýt nữa đã giết chết bà.Giấc mơ này là giấc mơ đầu tiên trongmột loạt giấc mơ, tất cả đều bắt đầubằng một trận sốt bí ẩn, mà có ngườiđổ cho vết đốt của một con bọ cạp lớnmàu đỏ xuất hiện trong nhà chỉ mộtngày và không bao giờ thấy nữa, cònnhững người khác lại vấy cho nhữnghình vẽ ác của một bà sơ bị điên đêmđêm lẻn vào nhà thiên hạ để đầu độctrẻ nhỏ, nhiều năm sau này bà ta bị thắtcổ lúc đang hát Bài cầu nguyện Chung,mắt lồi ra khỏi hốc, trong khi một đámmây đỏ bao phủ khắp thị trấn và phóngxuống một cơn bão toàn những con

Page 943: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gián chết. Trong giấc mơ của mình,Jacinta nhìn thấy được quá khứ vàtương lai, và đôi khi điều nhìn thấy đãhé lộ cho bà những bí mật và huyềnhoặc ở những con phố cổ của Toledo.Một trong những nhân vật bà thườngxuyên gặp trong giấc mơ là một ngườitên Zacarías, một thiên thần luôn vậnđồ đen cùng con mèo đen có cặp mắtvàng và thở ra mùi lưu huỳnh. Zacaríasbiết mọi thứ: anh ta đoán được ngàygiờ chết của bác Benancio của bà –người bán dạo thuốc mỡ và nướcthánh. Anh ta tiết lộ nơi mẹ bà, một conchiên mộ đạo, giấu một tập thư của mộtchàng sinh viên y khoa đầy nhiệt huyếttuy nghèo song lại rất hiểu biết về giải

Page 944: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phẫu cơ thể, trong phòng ngủ của anhta trên ngõ nhỏ ở Santa María bà mẹ từkhi còn nhỏ đã khám phá cánh cửa lênthiên đường. Zacarías báo cho Jacintarằng trong bụng bà có tà độc, một linhhồn chết mong muốn bà ốm yếu, và bàsẽ biết đến tình yêu của chỉ một ngườiđàn ông duy nhất: một tình yêu suônghão và ích kỷ sẽ khiến tâm hồn bà vỡđôi. Anh ta dự đoán cả cuộc đời bà sẽchứng kiến cái chết của những ngườibà yêu thương nhất, và trước khi đượclên thiên đường, bà sẽ phải xuống địangục. Vào ngày bà có kỳ kinh đầu tiên,Zacarías và con mèo mùi lưu huỳnh củaanh ta biến mất khỏi giấc mơ của bà,nhưng nhiều năm sau Jacinta vẫn nhớ,

Page 945: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với ánh mắt rưng rưng, về nhữngchuyến viếng thăm của thiên thần áođen, bởi vì tất cả những tiên đoán củaanh ta đã trở thành sự thật.

Nên khi các bác sĩ chẩn đoán bàsẽ không bao giờ có thể có con, Jacintacũng không lấy làm ngạc nhiên. Bàcũng không ngạc nhiên, dẫu bà gần nhưđã chết đi vì đau khổ, khi người chồngđã ba năm chung sống tuyên bố sẽ bỏbà vì bà giống như một mảnh đất cằncỗi không thể cho cây trái, vì bà khôngphải là đàn bà. Khi Zacarías (người màbà cho là sứ giả của thiên đường, vì dùanh có mặc đồ đen hay không thì anhvẫn là một thiên thần tỏa sáng và làngười đàn ông đẹp trai nhất bà từng

Page 946: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gặp trong mơ) không xuất hiện nữa,Jacinta đã trốn trong ngóc ngách mà tựmình cầu Chúa, không nhìn thấy Ngườihay trông đợi Người đáp lại, vì thế giớinày có quá nhiều nỗi đọa đày cho nênnhững truân chuyên của bà, xét chocùng, chỉ là vặt vãnh mà thôi. Nhữngcuộc độc thoại của bà với Chúa chỉ vềmột chủ đề duy nhất: bà chỉ muốn mộtđiều trong đời, là được làm mẹ, đượclàm phụ nữ.

Một ngày kia, khi đang cầunguyện trong nhà thờ, một người đànông, mà bà nhận ra là Zacarías, đã đếngần bà. Anh ăn mặc như mọi khi, và ômcon mèo ác hiểm trong lòng. Anh khônghề già đi dù chỉ một chút và vẫn để bộ

Page 947: Bóng hình của gió - sachvui.vn

móng tay tráng lệ, như móng tay củamột nữ công tước, dài và nhọn. Thiênthần thừa nhận anh có mặt ở đó là vìChúa không định trả lời những nguyệncầu của bà. Nhưng anh bảo bà khôngnên lo lắng, vì bằng cách nào đấy anhsẽ gửi đến bà một đứa trẻ. Anh cúingười xuống thì thầm “Tibidabo,” rồihôn rất khẽ lên môi bà. Lúc chạm vàođôi môi mềm mại và ngọt ngào đó,Jacinta có một ảo ảnh: bà sẽ có mộtđứa con gái mà không cần biết đến đànông nữa (mà xét từ ba năm chung chăngối với chồng, kẻ cứ nhất quyết đòiquan hệ trong khi lấy gối bịt mặt bà vàlầm bầm chửi “Mày không được nhìn,đồ con điếm” thì điều này chẳng khác

Page 948: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nào trút đi được gánh nặng). Đứa congái này sẽ đến với bà từ một thành phốrất xa xôi, ở giữa những rặng núi vàbiển ánh sáng, một thành phố đầynhững tòa nhà và chỉ có thể tồn tạitrong mơ. Sau này, Jacinta không thểbiết chuyến viếng thăm của Zacarías cóphải là một giấc mơ khác của bà hay vịthiên thần kia thực sự đã đến với bà ởnhà thờ Toledo, cùng với con mèo vànhững móng tay sơn màu đỏ thắm. Điềumà không một giây phút bà nghi ngờ,ấy là sự chân thực của những tiên đoánkia. Ngay chiều hôm đó, bà đã hỏingười trợ tế giáo khu, một người đọcrộng hiểu nhiều và đã nhìn thấy thếgiới (người ta nói ông đã đến tận

Page 949: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Andorra và biết một chút tiếngBasque). Viên trợ tế tuyên bố ôngkhông hề biết thiên thần nào làZacarías trong số đoàn người có cánhtrên thiên đường, tuy nhiên ông chămchú lắng nghe Jacinta kể lại ảo ảnh củamình. Sau nhiều suy xét, và xem qua môtả một số dạng nhà thờ mà, nói theo lờicủa nhà thấu nhãn ấy, nghe giống nhưmột chiếc lược lớn làm từ sô cô la tanchảy, con người thông thái ấy nói,“Jacinta, thứ mà con đã thấy làBarcelona, người đàn bà quyến rũ vĩđại, và nhà thờ Sagrada Familia...”Hai tuần sau, Jacinta khăn gói lênđường đến Barcelona, với một túi nhỏquần áo, một cuốn kinh, và nụ cười đầu

Page 950: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tiên trong suốt năm năm, tin rằng mọiđiều mà thiên thần đã nói với bà sẽ trởthành sự thật.

Nhiều tháng gian nan trôi qua,rồi Jacinta cũng tìm được công việc ổnđịnh trong một cửa hàng của Công tyAldaya và Con trai, gần khu lều rạpcủa Triển lãm Quốc tế 1888 cũ trongCông viên Ctudadelo. Barcelona tronggiấc mơ của bà đã đổi thay thành mộtthành phố hiểm ác, thù nghịch, đầynhững tòa nhà khép kín, đầy những nhàmáy phả ra những đám khói dày muộithan và lưu huỳnh đầu độc bầu khôngkhí. Ngay từ đầu Jacinta biết thành phốnày là một người đàn bà tàn nhẫn vàphù phiếm; bà dần thấy sợ nó và không

Page 951: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dám nhìn thẳng vào nó. Bà sống mộtmình trong căn nhà trọ ở khu phốRibera, nơi mà lương của bà chỉ vừa đủtrả tiền thuê một căn phòng tồi tànkhông cửa sổ, nguồn ánh sáng duy nhấtlà từ những ngọc nến bà lấy cắp củanhà thờ. Bà thắp sáng chúng cả ngàylẫn đêm để xua đi lũ chuột đã gặm taivà các ngón tay của một đứa bé sáutháng tuổi, con của Ramoneta – một côđiếm thuê phòng bên cạnh và là ngườibạn duy nhất Jacinta làm quen đượctrong mười một tháng ở Barcelona.Mùa đông năm ấy trời mưa suốt, vàmưa đen đục vì tro bụi. Rồi nhanhchóng Jacinta bắt đầu e sợ rằngZacarías đã lừa dối bà, rằng mình đã

Page 952: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến thành phố kinh hoàng đó để chếttrong lạnh lẽo, trong đau khổ và lãngquên.

Jacinta sẵn sàng để sinh tồn. Bàđến cửa hàng mỗi ngày trước lúc bìnhminh và không về cho đến khi màn đêmđã buông xuống. Ở đó Don Ricardo tìnhcờ bắt gặp bà đang chăm sóc đứa congái của một người đốc công, người nàyđã ngã bệnh lao. Khi ông nhận thấy sựtận tụy và dịu dàng toát ra từ cô gáitrẻ, ông quyết định mang bà về nhà đểchăm sóc vợ ông, người vợ đang mangthai đứa con đầu lòng của ông. Thế làlời cầu nguyện của Jacinta đã đượcđền đáp. Tối hôm ấy, Jacinta lại gặpZacarías trong giấc mơ. Thiên thần

Page 953: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không mặc đồ đen nữa. Anh ở trần, lànda anh đóng vảy. Anh không còn mangtheo con mèo, nhưng một con rắn trắngquấn quanh thân trên anh. Tóc anh mọcxuống tận hông, và nụ cười, nụ cườingọt ngào bà đã hôn ở Nhà thờ Toledo,giờ hé ra một hàm răng sắc nhọn, nhưhàm răng bà nhìn thấy ở một số loài cábiển quẫy đuôi ngoài chợ cá. Nhiềunăm sau, bà sẽ kể lại ảo ảnh đó chochàng thanh niên mười tám tuổi JuliánCarax khi nhớ lại cái ngày bà rời cănnhà trọ ở khu phố Ribera và chuyểnđến nhà ông Aldaya, bà nghe kể rằngbạn của bà, Ramoneta, đã bị đâm đếnchết ở ngay trước cửa vào đêm hômtrước và con của Ramoneta đã bị chết

Page 954: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vì lạnh trong vòng tay người mẹ. Khihay tin, khách trọ đã đến phỉ nhổ, chửibới và cào nát mớ đồ đạc thảm hại củangười đàn bà đã chết. Thứ duy nhất họđể lại là cái kho báu lớn nhất củaRamoneta: một cuốn sách. Jacintanhận ra nó, vì đêm đêm Ramonetathường đòi bà đọc cho cô ta một vàitrang. Cô ta chưa bao giờ biết đọc.

Bốn tháng sau, Jorge Aldayachào đời, và dầu Jacinta đã thể hiệnhết tình yêu mà bà mẹ đẻ không bao giờbiết cách bày tỏ với cậu bé, hoặc khôngbao giờ muốn thể hiện – vì bà là mộtmệnh phụ thanh cao, Jacinta nghĩ, bàdường như luôn bị mắc kẹt vào chínhhình ảnh của mình trong gương – người

Page 955: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bảo mẫu vẫn nhận ra đây không phải làđứa con Zacarías đã hứa với mình.Trong những năm ấy, Jacinta đã từ bỏtuổi thanh xuân và trở thành một phụnữ khác. Con người Jacinta kia đã bịbỏ lại ngôi nhà trọ ở khu phố Ribera,đã chết như Ramoneta. Giờ bà sốngtrong cái bóng xa hoa của nhà Aldaya,cách xa cái thành phố tăm tối mà bà đãtrở nên rất căm thù và không bao giờmạo hiểm bước vào, kể cả vào ngàynghỉ hằng tháng cũng không. Bà họcđược cách sống thông qua những ngườikhác, qua một gia đình ngồi trên mộtđống tài sản lớn đến mức chắc chắn bàkhông thể mường tượng nổi. Bà sốngtrong sự mong đợi đứa con kia, nó sẽ là

Page 956: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một đứa con gái, giống như thành phốnày, và bà sẽ dành hết tình yêu màChúa đã dùng để đầu độc linh hồn bà.Đôi khi Jacinta tự hỏi liệu cái sự yênbình mơ hồ ấy xâm chiếm bà từng ngàyấy, liệu cái sự thiếu tỉnh thức ấy cóphải là điều người ta gọi là hạnh phúckhông, và bà muốn tin rằng Chúa, trongyên lặng vô hạn của Người, đã trả lờinhững cầu nguyện của bà theo cáchcủa Người.

Penélope Aldaya sinh vào mùaxuân năm 1902. Lúc ấy Don RicardoAldaya đã mua ngôi nhà ở Đại lộTibidabo, dinh thự nguy nga mà nhữngngười hầu làm cùng Jacinta tin rằngđang chịu một lời nguyền ghê gớm,

Page 957: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhưng Jacinta không sợ, vì bà biết điềungười khác cho là bí ẩn lại không gìkhác hơn một linh hồn mà chỉ bà mớicó thể thấy được trong giấc mơ: cáibóng của Zacarías, người không còngiống như người đàn ông bà vẫn nhớvà giờ đây chỉ hiện hình là một con sóiđi bằng hai chân.

Penélope là một đứa trẻ mongmanh, gầy gò và yếu đuối. Jacinta đãchứng kiến cô bé lớn lên như bông hoatrước gió đông. Trong nhiều năm, bàchăm nom cô bé hằng đêm, tự taychuẩn bị mỗi bữa ăn, tự tay may đồ chocô bé, ở bên cạnh mỗi khi cô ốm đau,bệnh tật, khi cô bé cất tiếng nói đầutiên, khi cô bé trở thành phụ nữ. Bà

Page 958: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya là một nhân vật nữa trongkhung cảnh ấy, một nhân vật phụ xuấthiện và rời khỏi sân khấu theo mệnhlệnh của phép tắc. Trước khi đi ngủ, bàta đến chúc con gái mình ngủ ngon vànói rằng bà yêu cô bé hơn hết thảy trênđời này, rằng đối với bà cô bé là điềuquan trọng nhất trên thế giới này.Jacinta không bao giờ nói với Penéloperằng bà yêu cô bé. Người bảo mẫu biếtrằng, những người yêu thực sự, yêutrong lặng lẽ, họ yêu bằng hành độngchứ không bằng lời nói. Jacinta âmthầm khinh thường bà Aldaya, cái sinhvật rỗng tuếch, phù phiếm ấy, cái conngười đang già đi trong những hànhlang của tòa nhà, bị kéo khom xuống

Page 959: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bởi những thứ trang sức mà chồng bàta – người nhiều năm nay đã hạ neo ởmột bến khác – đã dùng để khiến bà tacâm lặng. Bà căm ghét bà ta bởi vì,trong tất cả phụ nữ, Chúa đã chọn bà tađể sinh ra Penélope, trong khi tử cungcủa bà, tử cung của người mẹ đíchthực, lại vẫn cằn cỗi. Theo thời gian,như thể những lời nói của chồng bà cótính tiên tri, Jacinta thậm chí còn mấtđi hình dáng đàn bà. Dáng vẻ bà ngàycàng gầy gò khắc khổ, bà mang vẻ mệtmỏi trên làn da và trong tận xương cốt.Ngực bà phẳng phiu dần cho đến khichỉ còn là một nhúm da, hông bà giốngnhư hông của một cậu bé, còn da thịtbà, khô cứng và xù xì, thậm chí không

Page 960: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thu hút nổi ánh mắt của ông RicardoAldaya, người chỉ cần cảm nhận thấydấu hiệu của sự sống thôi là cũng đãphát cuồng lên – như mọi cô hầu trongnhà và trong nhà đám bạn thân ông tabiết rất rõ. Như thế này tốt hơn,Jacinta nghĩ. Bà không có thì giờ chonhững chuyện không đâu.

Tất cả thời gian của bà đượcdành cho Penélope. Bà đọc cho cô bénghe, đi cùng cô đến mọi nơi, tắm chocô, mặc đồ cho cô, cởi đồ cho cô, chảitóc cho cô, dẫn cô đi dạo, đưa cô đingủ và đánh thức cô. Nhưng trên hết,bà nói chuyện với cô. Mọi người coi bàlà bảo mẫu gàn dở, một bà cô chẳngcòn việc gì khác trên đời ngoài công

Page 961: Bóng hình của gió - sachvui.vn

việc ở nhà Aldaya, nhưng không biếtđược sự thật: Jacinta không chỉ là mẹcủa Penélope, bà còn là bạn thân thiếtnhất. Từ lúc cô bé bắt đầu tập nói vàbiết diễn đạt suy nghĩ, sớm hơn bất kỳđứa trẻ nào khác Jacinta biết, họ đãchia sẻ với nhau những bí mật và cuộcsống của mình.

Thời gian trôi đi chỉ càng củngcố thêm mối gắn bó của họ. KhiPenélope đến tuổi dậy thì, họ đã là haingười bạn không thể tách rời. Jacintachứng kiến Penélope nở hoa thành mộtphụ nữ, mà sắc đẹp và vẻ rực rỡ hiểnnhiên không chỉ dưới con mắt bà. Khicậu bé bí ẩn Julián đến căn nhà đó,Jacinta nhận ra ngay từ đầu một luồng

Page 962: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điện giữa cậu và Penélope. Nó đượcnối với nhau bởi một sợi dây, tương tựnhư sợi dây đã nối bà với Penélope,nhưng cũng khác. Mạnh mẽ hơn. Nguyhiểm. Lúc đầu bà nghĩ bà sẽ ghét cậubé, nhưng rồi bà sớm nhận ra mìnhkhông ghét bỏ Julián Carax, và khôngbao giờ có thể. Khi Penélope rơi vàovòng mê hoặc của Julián, bà cũng đểmình bị cuốn vào và dần dần chỉ khaokhát những gì Penélope khao khát.Không ai nhận ra, không ai thèm để ýđến, nhưng, như chuyện vẫn xảy ra,phần cơ bản nhất của vấn đề đã đượcsắp đặt trước khi câu chuyện bắt đầu,và lúc này đã quá muộn.

Nhiều tháng trôi qua cùng những

Page 963: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ánh mắt đam mê và chờ đợi, cuối cùngJulián Carax và Penélope cũng được ởriêng bên nhau. Cuộc đời của họ đượcquyết định bởi sự tình cờ. Họ gặp nhautrong hành lang, họ nhìn nhau từ haiđầu bàn, họ lặng thầm phớt chạm quanhau, họ cảm thấy sự vắng mặt củanhau. Họ trao nhau lời đầu tiên là khiở trong thự viện tòa nhà trên Đại lộTibidabo vào một chiều bão bùng mưagió, lúc ấy “Villa Penélope” bỗngnhiên ngập tràn ánh nến mờ ảo – chỉvài giây đánh cắp được từ bóng đêm,Julián nghĩ chàng đã nhìn thấy trongánh mắt cô gái niềm tin chắc mà cả haiđều cảm thấy như nhau, rằng chính cáibí mật ấy đang tàn phá họ. Dường như

Page 964: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không ai nhận ra. Không ai, ngoại trừJacinta, người ngày càng lo lắng khichứng kiến trò chơi liếc nhìn lén lút màPenélope và Julián đang chơi ngaytrước mũi gia đình Aldaya. Bà lo sợcho họ.

Lúc này, Julián bắt đầu bị nhữngđêm mất ngủ, chàng thức từ đêm đếnlúc trời hừng sáng để viết những câuchuyện dành tặng Penélope. Rồi, saukhi đến ngôi nhà ở Đại lộ Tibidabo vớibất kỳ lý do cũ rích nào, chàng sẽ tìmra dịp có thể lẻn vào phòng Jacinta vàđưa cho bà những trang giấy, rồi bà sẽđem cho cô gái. Đôi khi, Jacintachuyển cho Julián bức thư Penélope đãviết cho chàng, và chàng sẽ đọc đi đọc

Page 965: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại nó suốt nhiều ngày sau. Trò chơi ấycứ diễn ra ngày này sang tháng khác.Khi thời gian không mang lại cho họvận may, Julián làm bất cứ điều gì cầnthiết để được gần Penélope. Jacintagiúp chàng, để được nhìn Penélopehạnh phúc, để giữ cho ngọn lửa ấy cháymãi. Về phần mình, Julián cảm nhậnrằng sự ngây thơ vô tình lúc ban đầuđang phai nhạt và đã đến lúc cần phảibắt đầu mở hướng khác. Và đấy là lý dochàng bắt đầu nói dối Don Ricardo vềdự định tương lai của mình, chàng vờhứng thú với sự nghiệp trong ngànhngân hàng và tài chính, giả đò cảm mếnvà gắn bó với Jorge Aldaya dù thực tếkhông phải vậy, để biện minh cho sự

Page 966: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hiện diện thường xuyên của mình ởngôi nhà trên Đại lộ Tibidabo; chàngbắt đầu nói những điều chàng biếtngười khác muốn nghe chàng nói, đểđọc được những cái nhìn của họ vànhững hy vọng của họ, bắt đầu gạt sangmột bên lòng chân thành và trung thực,bắt đầu cảm thấy chàng đang bán đitừng mảnh linh hồn mình. Chàng bắtđầu sợ rằng nếu chàng có đượcPenélope thì sẽ không còn lại gì củacon người Julián đã gặp nàng lúc banđầu nữa. Đôi khi Julián tỉnh giấc lúcmờ sáng, giận dữ bùng cháy, mong mỏiđược giãi bày cảm xúc thực của chàngcho thế giới này biết, để đối diện vớiDon Ricardo Aldaya và nói với ông

Page 967: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng chàng không quan tâm gì đến giasản của ông, đến cơ hội tương lai củachàng, hay công ty của ông ta; rằngchàng chỉ muốn con gái của ông,Penélope, và đang tính đưa nàng đi xakhỏi cái thế giới trống rỗng, bị phủ kínnơi cha nàng đã cầm tù nàng. Ánh sángban ngày đã xua đi can đảm của chàng.

Có nhiều lần Julián mở lòng vớiJacinta, người bắt đầu yêu mến chàngtrai hơn bà từng muốn. Bà thường đểPenélope một mình, lấy lý do phải điđón Jorge ở trường, để đi gặp Julián vàchuyển cho chàng thông điệp củaPenélope. Vậy nên bà mới gặpFernando, người nhiều năm sau nàyvẫn là người bạn duy nhất còn lại trong

Page 968: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khi bà chờ chết ở chốn Santa Lucía địangục – cái địa ngục đã được thiên thầnZacarías dự báo trước. Đôi khi ngườibảo mẫu khôn khéo mang Penélope đếntrường và tìm cách cho đôi trẻ đượcgặp nhau dù ngắn ngủi, và ngắm nhìnmột tình yêu đang lớn dần lên giữa họ,một thứ tình yêu mà bà chưa bao giờđược biết đến, một tình yêu mà bà luônluôn bị chối bỏ. Cũng vào lúc này,Jacinta nhận ra bóng đen và sự hiệndiện đầy phiền nhiễu của thằng bé ít lờimà mọi người gọi là Francisco Javier,con trai ông bảo vệ trường SanGabriel. Bà bắt gặp nó rình mò họ, nóđứng từ xa đọc những cử chỉ của họ vàngốn ngấu Penélope bằng đôi mắt.

Page 969: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Jacinta vẫn giữ một bức ảnh củaJulián và Penélope được chụp bởiRecasens, thợ chụp chân dung chínhcho gia đình Aldaya, bức ảnh bên cạnhcửa hàng mũ trên phố Ronda de SanAntonio. Một tấm ảnh bình thường vôhại, chụp vào giữa trưa, trước sự cómắt của Don Ricardo và Sophie Carax.Jacinta luôn mang theo nó bên mình.Một ngày nọ, trong khi chờ Jorge ởngoài trường, người bảo mẫu lơ đễnhbỏ quên túi xách cạnh đài phun nước,và khi quay lại để lấy túi, bà thấyFumero đang lảng vảng gần khu vực ấy,nó nhìn bà đầy lo lắng. Đêm hôm ấy, bàtìm bức ảnh nhưng không thấy đâu, vàtin chắc đứa bé kia đã đánh cắp. Một

Page 970: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dịp khác, vài tuần sau đó, FranciscoJavier Fumero đến chỗ Jacinta hỏi xembà có thể giúp nó chuyển cho Penélopemột món đồ được không. Khi Jacintahỏi đồ vật đó là gì, nó lôi ra mảnh vảibọc một thứ trông như hình khắc gỗthông. Jacinta nhận ra hình khắcPenélope và cảm thấy ớn lạnh. Bà chưakịp nói gì, đứa bé đã bỏ đi. Trên đườngvề ngôi nhà ở Đại lộ Tibidabo, Jacintaquăng hình khắc đó qua cửa sổ ô tô,như thể đó là một mẩu xác chết bốcmùi. Không dưới một lần, Jacinta thứcgiấc lúc mờ sáng, người đầm mồ hôi, bịphiền não bởi cơn ác mộng trong đóđứa bé với vẻ mặt khó chịu kia laomình vào Penélope với sự tàn bạo lạnh

Page 971: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lùng và thờ ơ của một loài côn trùng lạ.

Có những chiều, khi Jacinta đếnđón Jorge ở trường, và cậu ta ra muộn,bà bảo mẫu sẽ nói chuyện với Julián.Chàng cũng bắt đầu yêu mến người phụnữ có ngoại hình khắc khổ kia. Rồikhông lâu sau, mỗi khi có rắc rối phủbóng lên cuộc sống của chàng, thì bàvà Miquel Moliner luôn là người đầutiên được biết. Một lần Julián kể choJacinta chàng đã thấy mẹ mình và DonRicardo Aldaya nói chuyện gần khu vựcđài phun nước trong khi chờ đám họcsinh tan trường. Don Ricardo dườngnhư thích thú với việc ở bên cạnhSophie, và Julián cảm thấy đôi chút khóchịu, bởi chàng có biết về tiếng tăm

Page 972: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Don Juan của ông trùm tư bản kia vàthói hám của lạ của ông ta – khôngphân biệt đẳng cấp hay điều kiện – màbà vợ thánh thiện của ông dường nhưmiễn dịch. “Ta đã kể với mẹ cháu rằngcháu thích ngôi trường mới như thếnào,” Don Ricardo bảo chàng. Khichào tạm biệt họ, Don Ricardo nháymắt với họ và bước đi, cười ngặtnghẽo. Mẹ chàng yên lặng suốt trênđường về nhà, rõ ràng khó chịu vìnhững lời nhận xét của Don RicardoAldaya với bà.

Sophie nghi ngờ về mối quan hệngày càng gắn bó của Julián với giađình Aldaya và cách chàng bỏ bê bạncủ và gia đình mình. Bà không phải là

Page 973: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người duy nhất. Trong khi bà mẹ bày tỏsự phật ý bằng cách buồn rầu và lặnglẽ, thì ông bán mũ thể hiện sự caynghiệt và ghét bỏ. Sự hứng thú ban đầucủa ông về việc mở rộng khách hàngsang giới thượng lưu Barcelona giờ đãtan biến. Giờ ông hiếm khi gặp con traimình và phải thuê Quimet, một cậu bétrong phố và cũng là bạn của Julián,làm trợ lý và học việc trong cửa hàng.Antoni Fortuny là người chỉ cảm thấycó thể nói chuyện cởi mở về nhữngchiếc mũ. Ông khóa chặt cảm xúc sâukín trong ngục tù trái tim ông nhiềutháng liền, cho đến khi chúng trở nêncay đắng vô vọng. Ông nóng tính và dễcáu bẳn hơn bao giờ hết. Nhìn vào đâu

Page 974: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông cũng thấy lỗi lầm – từ những nỗlực học nghề của Quimet tội nghiệp đếnnhững cố gắng của Sophie muốn làmnhẹ bớt cái sự thật rằng Julián hìnhnhư đang bỏ rơi họ.

“Con trai của mụ nghĩ rằng nó làai đó vì những kẻ giàu có kia đối xử vớinó như một con khỉ diễn trò,” ông nói,giọng thất vọng và đầy giận dữ.

Rồi một ngày, sau gần ba năm kểtừ hôm Don Ricardo Aldaya lần đầutiên đến cửa hàng mũ Fortuny và Contrai, ông bán mũ để Quimet trông cửahàng và bảo đến trưa ông sẽ về. Ôngđánh bạo đến tận văn phòng của tậpđoàn Aldaya trên phố Gracia yêu cầu

Page 975: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được gặp Don Ricardo.

“Tôi được hân hạnh thông báotên ai đây?” tay thư ký hống hách hỏi.

“Thợ làm mũ của ông ấy.”

Don Ricardo đón tiếp ông, đôichút ngạc nhiên nhưng khá thiện cảm,nghĩ rằng có lẽ Fortuny mang hóa đơnđòi nợ đến – những ông chủ cửa hàngnhỏ không bao giờ hiểu được nghi thứckhi bàn chuyện tiền nong.

“Xem nào, tôi có thể làm gì choông, Fortunato, ông bạn già?”

Không thể trì hoãn hơn đượcnữa, Antoni Fortuny bắt đầu giải thíchcho Don Ricardo rằng ông ta đã nhìn

Page 976: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhầm về con trai ông, Julián.

“Con trai tôi, thưa Don Ricardo,không phải là đứa như ngài nghĩ đâu.Ngược lại, nó là một đứa ngu dốt, lườibiếng, không có tài năng gì hơn tínhngạo mạn mà mụ vợ tôi đã nhồi nhétvào đầu nó. Rồi nó chẳng làm nên tròtrống gì đâu, ngài hãy tin tôi. Nó khôngcó tham vọng và thiếu cá tính. Ngàikhông hiểu nó đâu. Nó có thể rất thôngminh ở việc nói điều ngon ngọt vớingười lạ, khiến họ tin là nó hiểu biếtnhiều, trong khi thực sự nó chẳng biếtgì hết. Nó là một đứa tầm thường.Nhưng tôi hiểu rõ nó hơn bất kỳ ai, vàtôi nghĩ mình nên cảnh báo ngài.”

Page 977: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Don Ricardo yên lặng lắng nghebài diễn thuyết, mắt không hề chớp.

“Xong chưa, Fortunato?”

Khi nghe xong, nhà công nghiệpnhấn nút trên bàn. Một lát sau, tay thưký đã đón Fortuny xuất hiện nơi cửavăn phòng.

“Ông bạn Fortunato đây muốnvề, Bacells,” Don Ricardo thông báo.“Tiễn ông ấy ra cửa.”

Giọng lạnh băng của nhà côngnghiệp khiến ông làm mũ không vui.

“Nếu không phiền, thưa DonRicardo: tôi là Fortuny, không phảiFortunato.”

Page 978: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Sao cũng được. Ông thật tẻ

nhạt, Fortuny. Tôi rất biết ơn nếu ôngkhông đến đây nữa.”

Khi Fortuny ra đường, ông cảmthấy cô đơn hơn bao giờ hết, và càngtin rằng mọi người chống lại ông. Chỉvài ngày sau, những khách hàng khônngoan mà cửa hàng có được nhờ mốiquan hệ với Aldaya bắt đầu gửi tin báohủy đơn hàng và thanh toán hóa đơn.Chỉ trong vòng vài tuần, ông phải choQuimet nghỉ, vì không đủ việc làm chocả hai người ở cửa hàng. Dù sao cậubé kia cũng không giúp gì nhiều, ông tựnhủ. Nó tầm thường và lười biếng, nhưtất cả bọn chúng.

Page 979: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cũng trong thời gian này, mọingười xung quanh bắt đầu nói rằng ôngFortuny trông già đi, cô đơn hơn, cayđắng hơn rất nhiều. Ông hầu nhưkhông nói chuyện với bất kỳ ai nữa, ở lìnhiều giờ trong cửa hàng khóa chặt,không có việc gì làm, nhìn người qualại ngoài phố, những cảm giác khinh bỉxen lẫn hy vọng. Sau này mọi ngườibảo thời trang đã thay đổi, rằng nhữngngười trẻ không còn đội mũ nữa, rằngnhững người đội mũ lại thích đến cáccửa hiệu khác, nơi người ta bán nhữngchiếc mũ làm sẵn với nhiều kích cỡkhác nhau, mẫu mã hiện đại, và giá rẻhơn. Cửa hàng mũ nhà Fortuny và Contrai dần chìm vào trong giấc ngủ u

Page 980: Bóng hình của gió - sachvui.vn

buồn, lặng lẽ.

Tất cả các người đang chờ tachết, Fortuny tự nhủ. Được, ta sẽ chocác người diễm phúc đó. Thực sự, ôngđã bắt đầu chết từ rất lâu rồi.

Julián ngày càng lao mình vàothế giới nhà Aldaya, vào cái tương laiduy nhất chàng có thể biết đến, cáitương lai có Penélope. Gần hai nămtrôi qua, trong thời gian đó, hai ngườilén lút đi cùng nhau trên một sợi dây bímật. Bằng cách của mình, Zacarías đãcảnh báo chàng rất lâu rồi. Bóng đenbao bủa quanh Julián, và chúng nhanhchóng siết chặt chàng.

Tín hiệu đầu tiên xuất hiện vào

Page 981: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một ngày tháng Tư năm 1928. JorgeAldaya sắp tròn mười tám tuổi, và DonRicardo, trong vai trò người trưởng tộcvĩ đại, đã quyết định tổ chức (hay đúnghơn, ra lệnh cho ai đó tổ chức) một bữatiệc sinh nhật hoành tráng mà con traiông không muốn và chính ông sẽ vắngmặt: vì lý do có công việc quan trọng,ông sẽ đi gặp một cô gái thơm ngon,vừa mới từ St. Petersburg đến, tại cănphòng lộng lẫy màu xanh của kháchsạn Colón. Ngôi nhà trên Đại lộTibidabo trở thành chốn huyên náonhân sự kiện này; hàng trăm đèn lồng,dây móc và lều rạp được dựng lêntrong vườn để mua vui cho khách khứa.

Hầu hết các bạn học của Jorge

Page 982: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya ở trường San Gabriel đều đượcmời. Theo đề nghị của Julián, Jorgecũng mời cả Francisco Javier Fumero.Miquel Moliner cảnh báo họ rằng contrai ông bảo vệ sẽ lạc lõng ở khungcảnh hoa lệ và phô trương kia.Francisco Javier nhận lời mời, nhưngcũng dự cảm y như vậy, nên quyết địnhtừ chối. Khi Doña Yvonne, mẹ hắn, haytin con trai mình định bỏ một lời mờiđến biệt thự tráng lệ nhà Aldaya, mụnhư muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lờimời đó có thể là gì khác ngoài cái tínhiệu mụ sẽ nhanh chóng gia nhập giớithượng lưu? Bước tiếp theo chỉ có thểlà một lời mời đến uống trà chiều vớibà Aldaya và những mệnh phụ danh giá

Page 983: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khác. Doña Yvonne dốc hết số tiền tiếtkiệm mụ chắt góp được từ khoản lươngcủa ông chồng để đi mua một bộ cánhthủy thủ cho con trai.

Lúc đó Francisco Javier đã mườibảy tuổi, nhưng bộ đồ xanh dương vớichiếc quần ngắn, được may để thỏamãn cái khiếu thẩm mỹ không có lấymột chút tinh tế của Doña Yvonne trônglố bịch làm sao và khiến cậu trai bẽmặt. Bị bà mẹ ép buộc, FranciscoJavier chấp nhận lời mời và dành cảtuần khắc một cái mở thư để làm quàcho Jorge. Vào ngày tiệc, Doña Yvonnenhất quyết đòi đi theo con trai đến cửanhà Aldaya. Mụ muốn hít ngửi mùivương giả và tắm mình trong niềm vinh

Page 984: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quang được thấy con trai mụ đi quanhững cánh cửa mà sớm thôi cũng sẽmở ra cho mụ. Đến lúc phải khoác bộcánh thủy thủ lên người, FranciscoJavier phát hiện ra nó quá nhỏ so vớihắn. Yvonne quyết định sửa đôi chút.Họ đến trễ. Trong lúc ấy, lợi dụng sựhuyên náo và sự vắng mặt của DonRicardo – người chắc chắn đang ănmừng theo cách của riêng mình –Julián đã lẻn khỏi bữa tiệc. Chàng vàPenélope hẹn gặp nhau trong thư viện,nơi họ sẽ không bắt gặp những ngườidự tiệc khác. Họ quá bận rộn khám phámôi nhau nên không nhận ra có haingười đang đến trước cổng tòa nhà.Francisco Javier, trong bộ đồ thủy thủ

Page 985: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lần đầu đi dự tiệc và mặt tím tái vì xấuhổ, cơ hồ đang bị Doña Yvonne kéo đi,nhân dịp này mụ cũng sửa sang lạichiếc mũ rộng vành cùng chiếc váy hợptông có nếp gấp và thêu hoa; chúngkhiến cho mụ trông giống như mộtthanh kẹo, hay nói như Miquel Moliner,người thấy mụ từ đằng xa, giống mộtcon bò rừng ăn mặc như MadameRécamier. Hai người hầu gác cửadường như không lấy làm ấn tượng vớinhững vị khách. Doña Yvonne tuyên bốcon trai mụ, Don Francisco JavierFumero de Sotoceballos đang vào dựtiệc. Hai người hầu đáp lại, bằng giọngchâm chọc, rằng cái tên đó chẳng gợilên gì cả. Bực tức, nhưng vẫn giữ điệu

Page 986: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bộ đường hoàng, Yvonne bảo con traiđưa giấy mời ra. Khốn thay, khi bộ đồđược sửa, tấm vé mời đã bị bỏ lại trênbàn khâu của Doña Yvonne.

Francisco Javier cố giải thíchđầu đuôi, nhưng hắn cứ lắp ba lắp bắp,và tiếng cười của hai người hầu khônggiúp xóa đi sự hiểu lầm. Hai mẹ con họbị mời ra khỏi đó. Doña Yvonne bừngbừng nổi giận và tuyên bố rằng hai tênhầu kia không biết bọn chúng đang đốimặt với ai. Hai người hầu đáp lại rằngvị trí lau sàn đã có người nhận rồi.

Từ cửa sổ phòng ngủ của mìnhJacinta chứng kiến Francisco Javiertoan quay về thì bỗng nhiên dừng lại.

Page 987: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ngay bên trên cảnh tượng mẹ hắn đangtạo ra, đang chửi mắng những kẻ hầungu ngốc đến khản cả giọng, hắn đãthấy họ: Julián đang hôn Penélope bênkhung cửa sổ lớn của thư viện. Họ đanghôn nhau với niềm say đắm của nhữngngười thuộc về nhau, không biết gì thếgiới xung quanh.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉtrưa, Francisco Javier bất ngờ xuấthiện. Tin tức về cảnh tượng ngày hômtrước đã lan ra trong đám học sinh:hắn bắt gặp những tiếng cười nhạo vàcâu hỏi rằng hắn đã làm gì với bộ áoquần thủy thủ chật ních kia. Tiếng cườichấm dứt đột ngột khi đám học sinhthấy hắn mang theo khẩu súng của ông

Page 988: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bố. Im phăng phắc, rồi thì nhiều đứa bỏđi. Chỉ nhóm Aldaya, Moliner,Fernando và Julián quay nhìn chằmhắn, không hiểu chuyện gì. FranciscoJavier không hề báo trước: hắn giơsúng lên nhắm. Sau này, các nhânchứng kể lại rằng nét mặt hắn chẳng hềtỏ dấu hiệu giận dữ hay hùng hổ.Francisco Javier thể hiện vẻ lạnh lùngvô thức như khi hắn thực hiện côngviệc dọn dẹp trong vườn. Viên đạn đầutiên sượt đầu Julián. Viên thứ hai đánglẽ đã xuyên qua họng chàng nếu MiquelMoliner không lao vào con trai ôngbảo vệ, đấm vào hắn và giật lấy khẩusúng. Julián Carax chứng kiến cảnhtượng trong kinh hoàng và bất động.

Page 989: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mọi người nghĩ phát đạn là nhằm vàoJorge Aldaya để trả thù cho sự bẽ mặtmà Javier đã phải chịu ngày hômtrước. Chỉ sau đó, khi Cảnh sát đưahắn đi và ông bảo vệ bị tống ra khỏinhà, Miquel Moliner mới đến chỗJulián mà bảo, không chút tự hào, rằnganh ta đã cứu mạng chàng.

Đó là năm cuối của Julián và bạnbè ở trường San Gabriel. Hầu hết đềuđang nói về những dự định của họ hoặckế hoạch mà gia đình sắp xếp cho họnăm tiếp theo. Jorge Aldaya đã biếtrằng ông bố sẽ đưa anh ta đi học ở Anhquốc, và Miquel Monliner chấp nhậnchuyện anh sẽ vào Đại học Barcelonanhư lẽ đương nhiên. Fernando Ramos

Page 990: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơn một lần nhắc lại rằng có lẽ anh sẽvào trường Dòng Tên, một viễn cảnhmà các thầy của anh cho là khôn ngoannhất đối với hoàn cảnh cụ thể của anh.Còn Francisco Javier Fumero, điều duynhất người ta biết về hắn, nhờ DonRicardo Aldaya, người đã đứng ra canthiệp, là hắn đã được đưa vào trườnggiáo dưỡng ở một thung lũng xa xămvùng Pyrénées; nơi một mùa đông dàiđang đợi hắn. Nhận thấy tất cả bạn bèmình đã có định hướng cho cuộc đời,Julián tự hỏi chàng sẽ trở thành ngườithế nào. Giấc mộng và tham vọng vănchương dường như xa xôi và khó trởthành hiện thực hơn bao giờ hết. Tất cảnhững gì chàng trông đợi là được gần

Page 991: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope.

Trong khi chàng băn khoăn vềtương lai của trai mình, những ngườikhác lại đang lên kế hoạch cho chàng.Don Ricardo Aldaya đã nhắm chochàng một vị trí trong công ty của ôngta để chàng làm quen với việc kinhdoanh. Ông bán mũ, về phần mình, đãquyết định rằng nếu con trai ông khôngmuốn tiếp tục nối nghiệp gia đình, thìông sẽ quên ngay chuyện để lại di chúccho chàng. Ông đã bí mật làm các thủtục để đưa Julián vào quân đội, vàinăm sống trong quân ngũ sẽ chữa chochàng căn bệnh ảo tưởng trở thànhngười vĩ đại. Julián không biết gì vềnhững kế hoạch như vậy, và đến khi

Page 992: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phát hiện ra điều người khác sắp xếpcho mình, thì đã quá muộn. Chỉ cóPenélope chiếm lĩnh hết ý nghĩ củachàng, giờ đây sự xa cách giả tạo vànhững hẹn hò bí mật không còn làmchàng thỏa mãn nữa. Chàng cứ muốnđược gặp nàng thường xuyên hơn, mặccho nguy cơ bại lộ ngày càng lớn.Jacinta làm những gì có thể để bao chehọ: bà thường xuyên nói dối và bịa rangàn lẻ một mưu kế để họ được đôi bagiây phút bên nhau. Bà hiểu rằng điềunày là không đủ cho Penélope vaJulián. Người bảo mẫu giờ đây nhận ratrong ánh mắt họ lòng khát khao kiêucăng và thách thức: một nguyện vọngmù quáng muốn bị bại lộ, một hy vọng

Page 993: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng bí mật của họ sẽ trở thành một vụtai tiếng để họ không còn phải chuinhủi trong ngóc ngách và gác mái vàyêu nhau trong bóng tối nữa. Có đôilần, khi Jacinta an ủi Penélope lúc đêmvề, nàng sẽ đổ lệ thành dòng và thúnhận nàng muốn bỏ trốn cùng Julián,để bắt chuyến tàu sớm và chạy trốn đếnmột nơi không ai biết họ. Jacinta, vốnvẫn còn nhớ cái loại thế giới như thếnào tồn tại bên ngoài cổng sắt nhàAldaya, đã rùng mình và cố khuyên cannàng. Penélope vốn bản tính vâng lời,và nỗi sợ hãi nàng thấy trên nét mặtJacinta là đủ làm nàng chùn bước.Song Julián thì khác.

Trong mùa xuân cuối cùng đó ở

Page 994: Bóng hình của gió - sachvui.vn

San Gabriel, Julián bối rối phát hiện raDon Ricardo Aldaya và mẹ chàng đôikhi hẹn gặp bí mật. Lúc đầu, chàng sợrằng nhà công nghiệp hẳn muốn thêmcuộc chinh phục Sophie vào bộ sưu tậpcủa ông ta, nhưng chàng sớm nhận rarằng những cuộc hẹn đó, thường ởquán cà phê tại trung tâm thành phố vàdiễn ra bội phần đúng mực, chỉ dừnglại ở chuyện trò. Sophie vẫn không nóigì về những cuộc hẹn này. Khi cuốicùng Julián quyết định đến gặp DonRicardo mà hỏi ông ta đang có chuyệngì giữa ông ta và mẹ chàng, ông trùmtư bản cười phá lên.

“Không có gì qua được mặt cháu,đúng không Julián? Thật ra ta đã định

Page 995: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói với cháu chuyện này. Mẹ cháu và tađang bàn về tương lai của cháu. Bà ấyđã đến gặp ta vài tuần trước. Bà ấy lolắng vì cha cháu muốn đưa cháu vàoquân đội năm tới. Mẹ cháu hiển nhiênlà muốn điều tốt nhất cho cháu, và bàấy đến gặp ta để nói chuyện riêng, xemta có giúp được gì không. Cháu đừnglo; Don Ricardo Aldaya đã hứa rằngcháu sẽ không trở thành pháo thủ đâu.Mẹ cháu và ta đã có một kế hoạch tuyệtvời cho cháu. Hãy tin ta đi.”

Julián muốn tin ông ta, nhưngDon Ricardo tạo ra bất cứ điều gì,ngoại trừ lòng tin. Khi chàng hỏi ý kiếnMiquel Moliner, anh đồng ý với Julián.

Page 996: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Nếu điều cậu muốn làm là bỏtrốn cùng Penélope, và có lẽ Chúa sẽgiúp cậu, thì cái cậu cần đến là tiền.”

Tiền lại là thứ Julián không có.

“Cái đó có thể sắp xếp được,”Miquel nói với chàng. “Có bạn giàusang là để cho những dịp này đây.”

Thế là Miquel và Julián bắt đầukế hoạch chạy trốn cho đôi tình nhân.Nơi đến, theo gợi ý của Miquel, sẽ làParis. Theo suy nghĩ của Moliner, nếuJulián định trở thành một nghệ sĩnghèo phóng túng, thì ít nhất một môitrường như Paris là không thể tốt hơn.Penélope biết một chút tiếng Pháp, cònJulián, chàng đã học tiếng Pháp từ mẹ

Page 997: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chàng, nó giống như ngôn ngữ thứ haicủa chàng vậy.

“Ngoài ra, Paris đủ lớn để ta mấthút đi, và đủ nhỏ để tạo cơ hội,”Miquel lý lẽ.

Miquel đã tích góp được chútvốn, cộng với số tiền tiết kiệm đượctrong nhiều năm nhờ xin xỏ từ ông bốvới những lý do kỳ dị nhất. Chỉ có anhmới biết số tiền ấy dùng để làm gì.

“Tớ sẽ chết lặng vào giây phúthai người lên tàu.”

Ngay chiều hôm ấy, sau khi chốtlại các chi tiết với Moliner, Julián đếnngôi nhà trên Đại lộ Tibidabo để báo

Page 998: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với Penélope kế hoạch bỏ trốn.

“Em không được kể cho ai điềuanh nói với em. Không một ai. Kể cảJacinta,” Julian bắt đầu.

Cô gái lắng nghe trong sững sờ.Kế hoạch của Moliner thật không chêvào đâu được. Miquel sẽ dùng tên giảđể mua vé và thuê một bên thứ ba đểnhận vé tại nhà ga. Nếu tình cờ cảnhsát có phát hiện ra, thì điều duy nhấtanh ta có thể khai báo là mô tả ai đótrông không giống Julián. Julián vàPenélope sẽ gặp nhau trên tàu. Sẽkhông có chuyện chờ đợi trên sân ga,nơi người ta có thể thấy họ. Cuộc trốnchạy sẽ diễn ra ngày Chủ nhật, vào

Page 999: Bóng hình của gió - sachvui.vn

buổi trưa. Julián sẽ đi một mình đếnnhà ga Francia. Miquel sẽ đợi chàng ởđó, cùng với vé và tiền.

Phần khó nhất của kế hoạch là vềphần Penélope. Nàng phải nói dốiJacinta và bắt bà tìm ra một lý do đưanàng đi lễ mixa lúc mười một giờ rồiquay về nhà. Trên đường, Penélope sẽbảo Jacinta đưa nàng đi gặp Julián,hứa là nàng sẽ về trước khi cả gia đìnhvề nhà. Đây sẽ là cơ hội cho Penélopeđến nhà ga. Cả hai người đều biết nếuhọ nói với bà sự thật, Jacinta sẽ khôngcho họ đi. Bà quá yêu họ.

“Kế hoạch thật hoàn hảo,Miquel,” Julián nói.

Page 1000: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel gật đầu buồn bã. “Ngoạitrừ một chi tiết. Nỗi đau cậu gây ra chonhiều người khi ra đi mãi mãi.”

Julián gật đầu, nghĩ đến mẹchàng và Jacinta. Chàng không hề ngờMiquel Moliner đang nói đến bản thânanh.

Phần khó khăn nhất là thuyếtphục Penélope rằng cần phải giữ bímật với Jacinta. Chỉ có Miquel mớibiết sự thật. Chuyến tàu khởi hành lúcmột giờ chiều. Lúc người ta nhận ra sựbiến mất của Penélope thì họ đã quakhỏi biên giới rồi. Một khi đến Paris,họ sẽ dùng tên giả trọ trong một kháchsạn như là vợ chồng. Họ sẽ gửi cho

Page 1001: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel Moliner một bức thư để chuyểnđến gia đình họ, thú nhận tình yêu củahọ, cho mọi người biết là họ vẫn khỏe,thông báo lễ cưới ở nhà thờ, và cầu xingia đình tha thứ và cảm thông. MiquelMoliner sẽ bỏ bức thư vào một phongbì khác để xóa đi dấu bưu điện Paris vàsẽ đích thân gửi từ một thị trấn gầnđấy.

“Bao giờ?” Penélope hỏi.

“Sáu ngày nữa,” Julián nói.“Chủ nhật tới.”

Miquel đề nghị tốt nhất là Juliánkhông nên gặp Penélope trong nhữngngày trước khi bỏ trốn, để tránh gâynghi ngờ. Cả hai đều đồng ý không gặp

Page 1002: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhau nữa, cho tới lúc lên chuyến tàu điParis. Sáu ngày không được gặp nàng,không được chạm vào nàng, dường nhưdài vô tận với Julián. Họ kết ước thỏathuận, hôn lễ bí mật, bằng đôi môi.

Lúc ấy Julián đưa Penélope vàophòng ngủ của Jacinta trên tầng ba.Tầng này chỉ dành cho người hầu, vàJulián dám chắc không ai phát hiện rahọ. Họ sốt sắng cởi quần áo, với đammê sôi sục, cào cấu vào da nhau và tanchảy vào yên lặng. Họ đã thuộc làu cơthể của nhau và chôn vùi tất cả những ýnghĩ về sáu ngày xa cách kia. Julián đivào Penélope bằng cơn thịnh nộ, ápnàng xuống sàn nhà. Penélope đónnhận chàng với đôi mắt mở to, hai chân

Page 1003: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quắp lấy thân chàng, đôi môi hé mởkhao khát. Không hề có một chút tiamong manh hay thơ trẻ trong ánh mắthay trong cơ thể ấm áp của nàng. Sauđó, khi khuôn mặt chàng vẫn vùi vàolòng nàng và tay vẫn đặt trên bộ ngựctrắng ngần rung rinh của nàng, Juliánbiết chàng phải nói lời từ biệt. Chàngkhông có thời gian ngồi dậy khi cửaphòng từ từ hé mở và một bóng dángphụ nữ xuất hiện nơi ngưỡng cửa.Trong một lát, Julián nghĩ đó làJacinta, nhưng rồi chàng nhận ra ấy làbà Aldaya. Bà đang nhìn họ, như bị bỏbùa, cảm giác mê hoặc xen lẫn ghêtởm. Bà chỉ có thể lẩm bẩm thốt ra“Jacinta đâu rồi?” Rồi bà quay đi

Page 1004: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không nói một lời, trong khi Penélopebò trên sàn nhà trong đau đớn lặngcâm còn Julián cảm thấy thế giới đangsụp đổ quanh chàng.

“Đi đi, Julián. Đi trước khi chaem tới.”

“Nhưng..."

“Đi.”

Julián gật đầu. “Cho dù cóchuyện gì, anh sẽ đợi em vào ngày Chủnhật trên chuyến tàu đó.”

Penélope cố nở nụ cười nhợtnhạt. “Em sẽ đến. Bây giờ hãy đi đi...”

Nàng vẫn trần truồng khi chàng

Page 1005: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rời nàng và lẻn ra cầu thang dành chongười hầu xuống phía chuồng ngựa rồibăng ra ngoài trời, trong một đêm lạnhgiá nhất chàng từng gặp trong đời.

Những ngày sau đó thật đớn đau.Suốt mấy đêm Julián không ngủ, nghĩrằng bất cứ lúc nào sát thủ do DonRicardo thuê sẽ đến tìm chàng. Ngàyhôm sau, ở trường, chàng không thấymột chút gì thay đổi trong thái độ củaJorge Aldaya. Bị giày xé vì đau khổ,chàng kể cho Miquel Moliner chuyệnxảy ra. Miquel lắc đầu.

“Cậu thật điên rồ, Julián, nhưngđiều đó chẳng có gì lạ. Điều lạ là đếngiờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì ở nhà

Page 1006: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya. Mà điều đó, ngẫm ra cũngchẳng ngạc nhiên lắm. Nếu, như cậunói, bà Aldaya phát hiện ra các cậu, thìcó lẽ chính bà ấy vẫn không biết phảilàm gì. Trong đời mình tớ đã ba lần nóichuyện với bà ấy, và từ những cuộc nóichuyện đó, tớ có hai kết luận: thứ nhất,bà Aldaya có tâm lý của đứa trẻ mườihai tuổi; thứ hai, bà mắc bệnh ái kỷmạn tính nên không thể nhận thấy hayhiểu được bất cứ điều gì bà khôngmuốn thấy hoặc muốn tin, đặc biệt lànếu liên quan đến bản thân bà.”

“Dẹp cái phần chẩn đoán ấy đi,Miquel.”

“Ý tớ là, có lẽ bà ấy vẫn đang

Page 1007: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phân vân không biết phải nói gì, nói thếnào, lúc nào và với ai. Trước tiên, bàphải nghĩ đến hậu quả cho bản thân, vụtai tiếng tiềm ẩn, và cơn thịnh nộ củaông chồng... Phần còn lại thì bà tachẳng quan tâm, tớ dám chắc thế.”

“Nên cậu nghĩ bà ấy sẽ không nóigì ư?”

“Chắc phải mất một vài ngày.Nhưng tớ không nghĩ bà ấy có thể giấumột bí mật như vậy với chồng được.Còn kế hoạch chạy trốn thế nào? Vẫntiến hành chứ?”

“Hơn bao giờ hết.”

“Tớ mừng khi nghe vậy. Vì tớ tin

Page 1008: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là giờ không còn đường quay lại nữa.”

Một tuần trải dài vô tận. Juliánđến trường mỗi ngày với nỗi khắc khổtrên hai gót chân. Chàng trải quaquãng thời gian ấy, vờ như đang ở đó,hầu như không thể nhìn MiquelMoliner, người cũng bắt đầu lo lắngnhư chàng, hoặc còn hơn thế. JorgeAldaya không nói gì. Anh ta lịch sự hơnbao giờ hết. Jacinta không đến trườngđón Jorge nữa. Lái xe của Don Ricardođến mỗi buổi chiều. Julián cảm thấynhư muốn chết đến nơi, ước rằngchuyện có xảy ra thế nào thì cũng hãyxảy ra đi, để thời gian chờ đợi sẽ kếtthúc. Vào chiều thứ Năm, sau giờ học,Julián bắt đầu nghĩ rằng may mắn

Page 1009: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đứng về phía chàng. Bà Aldaya khôngnói gì, có lẽ vì xấu hổ, ngu ngốc, hoặcvì bất cứ lý do gì như Miquel đã ngờ.Điều đó không mấy quan trọng. Quantrọng nhất là bà vẫn giữ bí mật cho đếnChủ nhật. Đêm hôm đó, lần đầu tiêntrong nhiều ngày, chàng có thể ngủngon.

Sáng thứ Sáu, khi đến lớp, ChaRomanoes đợi chàng trước cổng.

“Julián, ta cần nói chuyện vớicon.”

“Có chuyện gì, thưa Cha?”

“Ta luôn biết ngày này sẽ đến, vàta phải thú nhận rằng ta vui mừng được

Page 1010: Bóng hình của gió - sachvui.vn

làm người báo tin cho con.”

“Tin gì, thưa Cha?”

Julián Carax không còn là họcsinh trường San Gabriel. Sự hiện diệncủa chàng trong khuôn viên, trong lớphọc, thậm chí trong vườn trường bịnghiêm cấm. Các đồ dùng học tập củachàng, sách vở, và tất cả những vậtdụng khác giờ đây thuộc tài sản củatrường.

“Nói cho chính xác ‘là ngay lậptức và đuổi thẳng’," Cha Romanoes nóingắn gọn.

“Con có thể biết lý do không?”

“Ta có thể nghĩ ra hàng trăm lý

Page 1011: Bóng hình của gió - sachvui.vn

do, nhưng ta chắc con sẽ biết chọn ralý do phù hợp nhất. Chúc một ngày tốtlành, Carax. Và chúc may mắn trongđời. Con sẽ cần điều đó đấy.”

Cách chừng ba mươi thước, ở sânđài phun nước, một nhóm học sinhđứng nhìn chàng. Một số đang cười,vẫy tay chào tạm biệt. Những ngườikhác nhìn chàng với vẻ thương xót vàbối rối. Chỉ có một người cười buồn:anh bạn Miquel Moliner, người chỉ gậtđầu và nói thầm gì đó mà Julián nghĩ làchàng có thể đọc được: “hẹn gặp ngàyChủ nhật.”

Khi quay về căn hộ trên phố SanAntonio, Julián thấy chiếc Mercedes-

Page 1012: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Benz của Don Ricardo đỗ ngoài cửahàng. Chàng dừng lại nơi góc phố, chờđợi. Một lúc sau, Don Ricardo bước rakhỏi cửa hàng và vào xe. Julián nấpvào một cánh cửa cho đến khi chiếc xechạy ra Quảng trường Universidad.Chỉ đến lúc đó, chàng mới tất tả chạylên cầu thang về nhà. Mẹ chàng, bàSophie, đang ngồi đợi, nước mắt tuôntrào.

“Con đã làm gì, Julián?” bà thìthào không hề tức giận.

“Tha thứ cho con, thưa mẹ...”

Sophie kéo con trai lại gần. Bàđã gầy và già đi, như thể tất cả nhữngngười xung quanh đã cướp đi mạng

Page 1013: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sống và tuổi thanh xuân của bà. Mìnhcướp đi nhiều hơn cả, Julián nghĩ.

“Nghe kỹ lời mẹ này, Julián. Chacon và Don Ricardo đã sắp đặt mọi thứđể đưa con vào quân đội vài ngày tới.Aldaya có quyền thế... Con phải trốn đi,Julián. Con phải đến nơi họ không thểtìm được con...”

Julián nghĩ chàng đã thấy trongmắt mẹ chàng một bóng đen, nó dườngnhư đã chiếm lấy bà.

“Còn gì khác nữa không, thưamẹ? Còn điều gì mẹ chưa nói với con.”

Bà Sophie nhìn chàng, môi bà runrẩy.“Con phải đi. Cả hai ta phải rời

Page 1014: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khỏi đây mãi mãi.”

Julián ôm bà thật chặt, và thìthầm vào tai bà, “Đừng lo cho con, mẹơi. Mẹ đừng lo lắng.”

Cả ngày thứ Bảy Julián giammình trong phòng, giữa đống sách vởvà những bức vẽ. Ông làm mũ đã xuốngcửa hàng lúc hừng sáng và đến gầnsáng mới quay về. Ông ấy không đủ canđảm để nói thẳng vào mặt mình, Juliánnghĩ. Đêm hôm ấy, mắt nhòe lệ, Juliánnói lời từ biệt những năm tháng chàngđã sống trong căn phòng tối tăm, lạnhlẽo ấy, lạc giữa những giấc mơ mà giờchàng biết sẽ không bao giờ trở thànhhiện thực. Chủ nhật, lúc trời mờ sáng,

Page 1015: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mang theo chỉ một túi đựng vài bộ quầnáo và mấy cuốn sách, chàng hôn vàotrán Sophie khi bà đang nằm cuộn tròntrong chăn nơi phòng khách, rồi ra đi.Đường phố dường như bao phủ bởi lànsương xanh mờ. Ánh sáng màu đồng lóelên trên những mái nhà phẳng của khuphố cũ. Chàng bước chậm rãi, nói lờitừ biệt với mỗi cánh cửa, mỗi góc phố,lòng tự hỏi liệu những ảo ảnh thời giansẽ hóa thành sự thật không và trongnhững ngày tới đây chàng còn có thểnhớ được chỉ những điều tốt đẹp haykhông, và có quên đi nỗi cô đơn thườngtheo đuổi chàng trên những con phố ấykhông.

Nhà ga Francia vắng tanh; sân

Page 1016: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ga, phản chiếu ánh sáng bừng cháy củarạng đông, uốn cong trong sương mờnhư những lưỡi gươm Ả rập lấp lánh.Julián ngồi xuống một băng ghế trongsảnh vòm và lấy sách ra. Chàng đểnhiều giờ trôi qua bằng cách lạc lốitrong ma thuật của ngôn từ, lột bỏ hếtda thịt và tên tuổi của mình, cảm giácnhư một người khác. Chàng để chomình bị cuốn đi theo những giấc mơcủa những nhân vật mờ ảo, nơi nươngnáu duy nhất còn lại cho chàng. Lúcđấy chàng biết rằng Penélope sẽ khôngđến. Chàng biết chàng sẽ lên tàu khôngcó người bạn đồng hành nào khácngoài những ký ức của chàng. Rồi,trước ban trưa, Miquel Moliner đến ga

Page 1017: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đưa vé cho chàng cùng toàn bộ số tiềnanh gom góp được, hai người bạn ômnhau không nói nên lời. Julián chưabao giờ thấy Miquel Moliner khóc.Đồng hồ ở khắp nơi đang đếm từngphút trôi qua.

“Vẫn còn thời gian,” Miquel thìthầm khi mắt vẫn dán chặt về phía cổngnhà ga.

Lúc một giờ năm phút, ngườitrưởng ga gọi khách đi Paris lần cuối.Chuyến tàu đã bắt đầu chuyển bánhdọc sân ga khi Julián quay lại nói lờitạm biệt bạn. Miquel Moliner đứng đónhìn chàng, tay anh run run trong túiáo.

Page 1018: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Viết nhé,” anh nói.

“Tớ sẽ viết cho cậu ngay khi đếnnơi,” Julián trả lời.

“Không. Không viết cho tớ. Hãyviết sách. Không phải viết thư. Hãy viếtnhững cuốn sách cho tớ, choPenélope.”

Julián gật đầu, chỉ lúc này chàngmới nhận ra mình sẽ nhớ người bạnnày biết nhường nào.

“Và hãy giữ những ước mơ,”Miquel nói. “Cậu không bao giờ biếtđược khi nào sẽ cần đến chúng đâu.”

“Tớ sẽ giữ mãi,” Julián lẩm bẩm,nhưng tiếng gầm thét con tàu đã át đi

Page 1019: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lời chàng.

***

“Vào đêm mẹ cô ấy bắt gặp họtrong phòng tôi, Penélope đã kể cho tôinghe chuyện xảy ra. Ngày hôm sau, bàAldaya gọi tôi đến hỏi tôi biết gì vềJulián. Tôi bảo tôi không biết gì hết,ngoại trừ cậu ấy là một chàng thanh niêntốt, một người bạn của Jorge... Bà ấylệnh cho tôi giữ Penélope trong phòngcho đến khi cô ấy được phép đi ra ngoài.Don Ricardo lúc đấy đang ở Madrid đếntận thứ Sáu mới quay về. Ngay khi ôngấy về, bà Aldaya đã kể hết cho ôngnhững gì bà chứng kiến. Tôi đã ở đó.Don Ricardo nhảy bật lên khỏi ghế và tát

Page 1020: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vợ mạnh đến mức bà ấy ngã xuông sàn.Rồi ông ấy chửi rủa như một người điên,ông bảo bà lặp lại những gì đã kể. BàAldaya kinh hãi. Chưa bao giờ chúng tôithấy ông Aldaya như vậy. Chưa hề.Trông ông ấy như thể tất cả ác quỷ dướiđịa ngục đã xâm chiếm ông ấy. Sùng sụctức giận, ông lên phòng Penélope lôi côấy ra khỏi giường, nắm tóc kéo cô ấy.Tôi cố ngăn ông ấy lại, nhưng ông đá tôisang bên. Ngay đêm hôm ấy ông ấy gọibác sĩ gia đình đến khám cho Penélope.Khi bác sĩ khám xong, ông ta nói chuyệnvới ngài Aldaya. Họ nhốt Penélope trongphòng, và bà Aldaya bảo tôi gói ghém đồđạc.

“Họ không cho tôi gặp Penélope.

Page 1021: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi không bao giờ được nói lời từ biệtcô ấy. Don Ricardo dọa báo cảnh sát nếutôi kể cho bất kỳ ai chuyện xảy ra. Đêmhôm đó, họ tống tôi ra khỏi nhà, tôikhông biết đi đâu, sau tám năm liền phụcdịch trong căn nhà đó. Hai ngày sau,trong một nhà trọ trên phố Muntaner,Miquel Moliner đến thăm tôi, cậu ấy chotôi biết Julián đã đến Paris. Cậu ấy muốntôi kể chuyện gì đã xảy ra, tại saoPenélope không đến nhà ga như đã hẹn.Trong nhiều tuần, tôi đã quay lại ngôinhà đó, cầu xin được gặp mặt cô ấy,nhưng tôi thậm chí còn không được phépqua cổng. Tôi cứ đứng nơi góc đườngđối diện hằng ngày, từ sáng đến đêm, hyvọng thấy họ ra khỏi nhà. Tôi không bao

Page 1022: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giờ thấy cô ấy. Cô ấy không ra khỏi nhà.Sau đó, ngài Aldaya gọi cảnh sát, và vớisự giúp đỡ của những bạn bè chức sắc,buộc tôi phải vào nhà thương điên ởHorta, với lý do không ai quen biết tôi,rằng tôi là mụ đàn bà loạn trí cứ làmphiền gia đình và con cái họ. Hai nămtrời tôi ở trong đó, bị nhốt như một convật. Việc đầu tiên tôi làm khi ra viện làđến ngôi nhà trên Đại lộ Tibidabo để gặpPenélope.”

“Rồi bà có gặp được cô ấykhông?” Fermín hỏi.

“Ngôi nhà bị khóa và treo biểnbán. Không ai sống ở đó cả. Tôi nghe nóinhà Aldaya đã sang Argentina. Tôi viết

Page 1023: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thư theo địa chỉ mà họ cho tôi. Bức thưsau đó được gửi trả lại tôi, không mở...”

“Đã có chuyện gì xảy ra vớiPenélope? Bà có biết không?”

Jacinta lắc đầu, trong tình trạnggần như ngã gục. “Tôi không bao giờ gặplại cô ấy nữa.”

Bà cụ rên rỉ và bắt đầu khóc lóckhông kìm nén được. Fermín ôm bà tronglòng mà vỗ về. Jacinta Coronado đã corúm lại như một em bé, và bên cạnh bàFermín trông như một người khổng lồ.Tôi có những câu hỏi đang thiêu đốttrong đầu, nhưng anh bạn tôi ra dấu rằngcuộc thăm hỏi đã kết thúc. Tôi thấy anhđưa mắt nhìn quanh căn gác mái bẩn thỉu,

Page 1024: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lạnh lẽo nơi Jacinta Coronado sốngnhững ngày cuối đời.

“Thôi nào, Daniel. Chúng ta vềthôi. Cậu đi trước.”

Tôi làm như được bảo. Trong khiquay đi, tôi ngoảnh lại một thoáng thìthấy Fermín quỳ xuống cạnh bà cụ rồihôn vào trán bà. Bà cười móm mém vớianh ta.

“Xem nào, Jacinta,” tôi ngheFermín nói. “Bà thích kẹo Sugus, đúngkhông?”

***

TRÊN CON ĐƯỜNG NGOẰNNGOÈO QUAY TRỞ LẠI LỐI RA,

Page 1025: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng tôi đi qua ông chủ nhà đòn thựcthụ và hai trợ tá xanh xao của ông ta đangkhiêng một cỗ quan tài gỗ thông rẻ tiền,dây thừng, và một thứ trông có vẻ như làvải liệm tái sử dụng. Toán người đó bốclên mùi formaldehyde đầy ám khí và mùinước thơm rẻ tiền. Những con người hốchác như xác chết kia ngoác ra những nụcười ghê rợn. Fermín chỉ vào căn phòngnơi xác chết đang đợi rồi cầu phước choba người kia, họ gật đầu lễ phép và làmdấu thánh.

“Hãy đi thanh thản,” Fermín lẩmbẩm, kéo tôi về phía cổng, nơi một bà xơcầm chiếc đèn dầu tiễn chúng tôi bằng vẻhằn học, buộc tội.

Page 1026: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà, conđường Moncada lát đá xấu xí và sẩm tốivới tôi lại giống như một thung lũng đầymời gọi và hy vọng. Fermín thở thật sâu,lòng nhẹ nhõm, và tôi biết mình khôngphải người duy nhất đang hân hoan đượcbỏ lại chốn ấy sau lưng. Câu chuyện củaJacinta đè nặng lương tâm chúng tôinhiều hơn chúng tôi muốn thừa nhận.

“Này, Daniel. Cậu nói sao về mónbánh khoai tây trộn thịt và vài ly rượusủi tăm ngay ở Xampanet này, để tẩy đicái mùi khó chịu trong miệng chúng ta?”

“Nói thẳng là tôi sẽ không từ chốiđâu.”

“Cậu không có hẹn với cô bé kia

Page 1027: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hôm nay à?”

“Ngày mai cơ.”

“A, cậu thật xấu xa... chắc phải vấtvả lắm mới đạt được nhỉ? Chúng ta họcnhanh...”

Chúng tôi đi chưa được mườibước về phía quán rượu ầm ĩ chỉ cáchvài căn nhà trên phố kia thì ba dángngười trong bóng đêm hiện ra ngăn chúngtôi lại. Hai người đứng sau tôi, sát đếnmức tôi có thể cảm thấy hơi thở của họtrên gáy mình. Người thứ ba, nhỏ hơnnhưng trông ác hiểm hơn, chặn lối chúngtôi. Hắn ta mặc áo khoác bình thường, vànụ cười nhầy nhụa toát rả vẻ hoan hỉkhông kìm nén nổi.

Page 1028: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“A, chúng ta được gặp ai đây nhỉ?

Nếu không phải tên bạn cũ của ta, kẻbiến hình!” Thanh tra Fumero kêu lên.

Cơ hồ tôi có thể nghe mọi xươngcốt của Fermín run lên kinh hãi trướcbóng ma đó. Anh bạn ba hoa của tôi chỉcó thể rên lên một tiếng tắc nghẹn. Haitên côn đồ, mà tôi đoán là mật vụ củaĐội Điều tra Tội phạm, nắm lấy ót chúngtôi và giữ cổ tay phải chúng tôi, sẵn sàngvặn tay nếu chúng tôi tỏ ra chống cự.

“Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mày,tao biết mày tưởng đã lẩn trốn được taotừ lâu, đúng không? Chắc chắn màykhông nghĩ một cục cứt như mày sẽ bò rakhỏi cống rãnh và leo lên hàng công dân

Page 1029: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tử tế. Mày có thể ngu ngốc, nhưng khôngngu ngốc đến vậy. Ngoài ra, tao nghe nóimày đang nhúng mũi – cái mũi to tổ bốcủa mày – vào một đống thứ không phảichuyện của mày. Dấu hiệu xấu đấy... Màyđang gạ gẫm bọn họ à? Bọn họ đòi baonhiêu?”

“Tôi tôn trọng việc của ngườikhác, ông thanh tra, đặc biệt là nhữngngười ở tu viện. Có lẽ nếu ông có ý làmđiều tương tự thì ông sẽ đỡ được mộtkhoản kha khá tiền thuốc kháng sinh vàtiêu hóa cũng dễ dàng hơn đấy”

Fumero hé răng cười tức tối.

“Đúng vậy. Bi sắt[2]. Tao nói vậyđấy. Nếu mọi tên khốn đều giống mày thì

Page 1030: Bóng hình của gió - sachvui.vn

công việc của tao sẽ như một bữa tiệc.Mày nói xem, bây giờ tên mày là gì nhỉ,thằng khốn kiếp? Gary Cooper à? Thôinào, mày đang làm chuyện gì, đang nhúngcái mũi thô lỗ của mày vào Nhà tế bầnSanta Lucía làm gì, rồi tao sẽ để mày đivới một lời cảnh báo. Có khai ra không?Bọn mày đến đây làm gì?”

[2. Được lắm, can đảm lắm.]

“Chuyện riêng. Chúng tôi đến thămngười thân.”

“Hẳn rồi, con mẹ nhà mày. Màygặp tao đúng vào ngày mát trời, chứkhông thì tao đưa mày về trụ sở rồi chomày một trận đốt que hàn nữa. Mày nêntỏ ra ngoan ngoãn và thành khẩn khai báo

Page 1031: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với ông bạn Thanh tra Fumero là mày vàbạn mày làm cái chó gì ở đây. Khốn kiếpnhà mày, hãy tỏ ra hợp tác, để tao khỏiđụng đến thằng lỏi con mà mày chọn làmngười đỡ đầu này.”

“Ông mà động đến một sợi tóc củacậu ấy, tôi thề sẽ...”

“Mày làm tao sợ quá. Tao vừa vãicả cứt ra quần rồi đấy.”

Fermín nuốt ực, như thể lấy hếtmọi can đảm đang rò rỉ ra khỏi ngườianh ta. “Chắc đấy không phải là cái quầnthủy thủ mà bà mẹ đáng kính của ông, BàHầu bếp Rạng rỡ, bắt ông mặc chứ? Thậtlà xấu hổ; tôi nghe bảo hợp với ônglắm.”

Page 1032: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mặt thanh tra Fumero tái đi, và

mọi xúc cảm liền biến khỏi mắt hắn ta.“Mày vừa nói gì, thằng chó chết?”

“Tôi bảo có vẻ như ông thừahưởng gu thẩm mỹ và vẻ quyến rũ củaDoña Yvonne Sotoceballos, một bà danhgiá...”

Fermín không phải người nặng ký,nên cú đấm đầu tiên đủ để khiến anh bậttung lên và rơi nhào xuống một vũngnước. Anh nằm co quắp như quả bóngkhi Fumero đá túi bụi vào bụng, vàolưng, vào mặt. Tôi không đếm nổi nữasau cú đá thứ năm. Fermín như mất đihơi thở, và sau đó mất cả khả năng phòngvệ trước những đòn đánh. Hai gã cảnh

Page 1033: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sát ghìm tôi lại bằng những bàn tay sắt vàcười rồ lên đầy mẫn cán.

“Đừng can vào,” một tên nói vớitôi. “Tao không muốn bẻ tay mày.”

Tôi cố xoay sở trong vô vọng hòngthoát khỏi vòng kìm kẹp, và trong khivùng vẫy, tôi nhìn thấy hắn. Tôi nhận rangay khuôn mặt hắn. Hắn là người mặcáo khoác, cùng với tờ báo, kẻ đã ở trongquán bar tại Quảng trường Sarria vàingày trước, cũng chính là kẻ đã đi theochúng tôi trên chuyến xe buýt và cườihùa theo trò đùa của Fermín.

“Này, điều làm tao cực ghét là cóhạng người chuyên đi bới móc quá khứ!”Fumero hét lên. “Chuyện trong quá khứ

Page 1034: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phải được để yên, mày hiểu không? Điềuđó cũng đúng với mày và thằng bạn đầnđộn của mày. Hãy nhìn mà học tập, nhóccon. Tiếp theo sẽ là mày đấy.”

Suốt thời gian chứng kiến Thanhtra Fumero tấn công Fermín với nhữngcú đá dưới ánh sáng xiên xiên của đènđường, tôi không sao thốt được một lời.Tôi vẫn nhớ những cú đấm đá khủngkhiếp, lien hồi kỳ trận như mưa tàn nhẫntrút xuống anh bạn của tôi. Chúng vẫncòn khiến tôi đau nhói. Điều duy nhất tôilàm là nấp trong ghì tay dễ chịu của haitên cảnh sát, run rẩy và lặng lẽ tuôn ranhững giọt nước mắt của kẻ hèn nhát.

Khi Fumero đã phát mệt vì đá vào

Page 1035: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thân người bất động kia, hắn cởi áokhoác ra, rồi mở khóa quần và đái lênngười Fermín. Anh bạn tôi vẫn khôngđộng đậy; trông anh như một đống vải cũdưới vũng nước. Khi Fumero phun xốixả lên người Fermín, tôi vẫn câm lặng.Khi xong việc, tay thanh tra kéo khóaquần lại rồi bước về phía tôi, mặt nhễnhãi mồ hôi, thở hổn hển. Một tên cảnhsát đưa cho hắn khăn tay, hắn chùi lênmặt và cổ. Hắn tiến sát hơn, cho đến khimặt hắn chỉ cách mặt tôi vài xăng ti mét,rồi cứ chằm chằm nhìn.

“Mày không đáng để đánh, nhóccon. Đấy là chuyện của thằng bạn mày.Hắn luôn đi sai đường. Lần sau, tao sẽdần cho hắn một trận nặng nề nhất trong

Page 1036: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đời, và lần đó tao chắc chắn là lỗi củamày.”

Tôi nghĩ hắn sắp sửa đánh tôi, rằngbây giờ đến phiên tôi. Vì lý do nào đấymà tôi thấy vui. Tôi muốn tin rằng nhũngcú đánh của hắn sẽ cứu tôi khỏi nỗi xấuhổ vì không giơ lên dù chỉ một ngón tayđể giúp Fermín, khi điều duy nhất anh ấycố gắng làm, như mọi lần, là bảo vệ tôi.

Nhưng chẳng có cú đấm nào hết.Fumero chỉ vỗ nhẹ vào má tôi.

“Được rồi nhóc. Tao không muốnbẩn tay với kẻ hèn nhát.”

Hai tên cảnh sát tặc lưỡi, thoải máihơn vì bọn chúng biết màn diễn đã kết

Page 1037: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thúc. Rõ ràng là chúng muốn rời khỏihiện trường. Chúng bỏ đi, vào bóng tối,cười cợt.

Lúc tôi đến giúp, Fermín đang vôvọng cố ngồi dậy tìm chiếc răng bị rơitrong vũng nước bẩn. Miệng, mũi, tai vàmi mắt anh ràn rụa máu. Thấy tôi khôngviệc gì, anh cố mỉm cười và tôi nghĩ anhsẽ chết ngay tại chỗ. Tôi quỳ xuống bêncạnh đỡ anh đứng dậy. Suy nghĩ đầu tiêntrong đầu tôi là anh còn nhẹ hơn cả Bea.

“Fermín, vì Chúa, phải đưa anhđến bệnh viện ngay.”

Anh lắc đầu nguầy nguậy. “Đưa tôiđến chỗ cô ấy.”

Page 1038: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đến ai, Fermín?”

“Đến Bernarda. Nếu tôi sắp chết,tôi muốn ra đi trong vòng tay cô ấy.”

Page 1039: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 32

TỐI HÔM ẤY, TÔI QUAY LẠIQUẢNG TRƯỜNG REAL, ĐẾN CĂNHỘ mà nhiều năm trước tôi đã nguyện sẽkhông bao giờ đặt chân vào nữa. Haingười khách ở cửa quán Xampanetchứng kiến vụ hành hung đã đề nghị giúptôi đưa Fermín lên xe taxi trên phốPrincesa, trong khi bồi bàn gọi đến sốmáy mà tôi đưa cho anh ta, để báo trướclà chúng tôi đến. Chuyến taxi tưởngchừng như dài vô tận. Fermín bất tỉnhtrước khi chúng tôi xuống xe. Tôi ôm anhtrong tay, ghì chặt vào ngực để giữ ấmcho anh. Tôi có thể cảm thấy dòng máu

Page 1040: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nóng của anh thấm ướt áo tôi. Tôi thìthầm vào tai anh rằng chúng tôi sắp đếnnơi và anh sẽ ổn thôi. Giọng tôi run rẩy.Tay tài xế lén lút nhìn tôi trong gương.

“Này, tôi không muốn rắc rối, cậunghe không? Nếu anh ta chết, cậu ra khỏixe ngay.”

“Chạy nhanh lên và im mồm đi.”

Khi chúng tôi đến phố Fernando,Gustavo Barceló và Bernarda đang đợichúng tôi ở cổng chính tòa nhà, cùng vớibác sĩ Soldevila. Nhìn chúng tôi ngườiđầy máu và bùn, Bernarda bắt đầu gàolên kinh hoảng. Bác sĩ nhanh chóng bắtmạch cho Fermín và trấn an chúng tôirằng bệnh nhân vẫn sống. Bốn người

Page 1041: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng tôi xoay xở đưa Fermín lên cầuthang vào phòng Bernarda, ở đó một y tá,đến cùng bác sĩ, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.Khi bệnh nhân được đặt lên giường, cô ytá bắt đầu cởi đồ cho anh. Bác sĩSoldevila nhất quyết bắt tất cả chúng tôirời phòng để ông làm việc của mình. Ôngđóng cửa và nói ngắn gọn “Anh ấy sẽsống.”

Trong hành lang, Bernarda nức nởkhông sao nguôi được. Chị rên rỉ rằngkhi chị tìm được một người đàn ông tốt,lần đầu tiên trong đời chị, thì Chúa lạiđến bắt anh ấy đi chẳng màng xót thương.Don Gustavo Barceló đỡ vai chị dìu vàobếp, ở đây ông chuốc rượu cho đến khibà chị tội nghiệp không thể đứng lên

Page 1042: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được nữa. Khi chị hầu bắt đầu nói nănglẫn lộn, ông buôn sách mới tự rót chomình một ly và tợp một hơi hết sạch.

“Cháu xin lỗi. Cháu không biếtphải đi đâu... “ tôi dợm nói.

“Không sao. Cháu đã làm đúng.Soldevila là nhà giải phẫu chỉnh hìnhgiỏi nhất Barcelona." Ông nói khônghướng vào ai cụ thể.

“Cám ơn bác,” tôi lí nhí.

Barceló thở dài và rót cho tôi khakhá rượu vào một ly không chân. Tôi từchối, thế là nó được chuyển choBernarda, qua môi chị nó biến mất tựahồ như có một phép thuật.

Page 1043: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cháu vui lòng đi tắm và mặc đồ

sạch được không,” Barceló nói. “Nếucháu quay về trong bộ dạng thế này, hẳncha cháu sẽ đột quỵ mà chết mất.”

“Không sao... Cháu không sao,” tôinói.

“Vậy thì đừng run rẩy nữa. Thôinào, cháu có thể dùng phòng tắm nhàbác, có nước nóng đấy. Cháu biết đườngrồi. Trong lúc ấy, bác sẽ gọi cho chacháu và bảo... à, bác không biết phải nóigì với ông ấy. Bác sẽ nghĩ ra gì đó.”

Tôi gật đầu.

“Đây vẫn là nhà cháu, Daniel ạ,”Barceló nói khi tôi bước xuống hành

Page 1044: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lang. “Mọi người rất nhớ cháu.”

Tôi tìm được phòng tắm củaBarceló, nhưng không thấy công tắc đènđâu. Tôi cởi bộ đồ nhớp nhúa dính máuvà nhảy xổ vào buồng tắm tráng lệ. Mộtlàn sương long lanh luồn qua ô cửa sổhướng về phía sân trong của tòa nhà, vớiđủ ánh sáng để làm rõ hình dạng cănphòng cùng những họa tiết của lớp đámen trên sàn và tường. Nước chảy ranóng hổi và mạnh hơn nhiều so vớibuồng tắm nhà tôi trên phố Santa Ana;cảm tưởng cứ như đang ở trong mộtkhách sạn xa hoa, mà kỳ thực tôi đã baogiờ đặt chân vào chốn nào như vậy đâu.Tôi đứng bất động dưới dòng tia nướcchừng vài phút.

Page 1045: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tiếng vọng của những cú đánh như

mưa trút xuống Fermín vẫn văng vẳngbên tai. Tôi không thể xua ra khỏi đầumình những lời của Fumero, hay khuônmặt gã cảnh sát đã giữ tôi lại. Một lúcsau, tôi nhận ra nước bắt đầu lạnh dần,và tôi nghĩ bình nước nóng sắp hết nước.Khi xả hết giọt nước ấm áp cuối cùng,tôi gạt tắt nước. Một làn hơi bốc lên cơthể tôi tựa như những dải lụa. Qua rèmnhà tắm, tôi nhận thấy một bóng ngườiđứng bất động nơi cánh cửa, đôi mắt cẩmthạch của cô ánh lên như mắt mèo.

“Cậu có thể đi ra. Không có gìphải lo đâu, Daniel. Dù tôi có làm gì xấuxa thì tôi cũng đâu thể nhìn thấy cậu.”

Page 1046: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chào Clara.”

Cô đưa khăn sạch cho tôi. Tôi vớitay ra nhận lấy, quấn quanh mình với vẻrụt rè của một cô nữ sinh. Thậm chí dùđang trong bóng đêm đầy hơi nước, tôivẫn nhận thấy Clara đang cười vì đoánbiết được từng động thái của tôi.

“Tôi không nghe chị đi vào.”

“Vì tôi có gọi đâu. Sao cậu lại tắmtrong bóng tối thế?”

“Sao chị biết đèn không bật?”

“Tiếng kêu rì rì của bóng đèn,” cônói. “Cậu chưa bao giờ quay lại để nóilời từ biệt.”

Page 1047: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Có, tôi đã quay lại, tôi nghĩ, nhưngchị còn bận bịu quá. Lời nói chết đứngtrên miệng tôi; sự thù oán của chúngdường như xa vời, lố bịch.

“Tôi biết, xin lỗi chị.”

Tôi bước ra khỏi bồn tắm và đứngtrên thảm. Làn hơi ánh những đốm bạc,và ánh sáng mờ từ cửa sổ hắt xuốngthành tấm mạng trắng trên khuôn mặt củaClara. Cô không hề thay đổi. Bốn năm xacách vẫn không giúp gì tôi.

“Giọng cậu thay đổi rồi,” cô nói.“Cậu cũng thay đổi rồi chứ, Daniel?”

“Tôi vẫn ngốc nghếch như lúctrước, nếu đó là điều chị đang băn

Page 1048: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khoăn.”

Và là một kẻ hèn nhát nữa, tôinghĩ. Cô vẫn giữ nguyên cái nụ cười làmđau nhói ấy, thậm chí là trong bóng tối.Cô với tay ra, và cũng như buổi chiều nọtrong thư viện Ateneo tám năm trước, tôihiểu ngay. Tôi dẫn bàn tay cô lên khuônmặt còn ướt của mình và cảm nhận nhữngngón tay cô đang khám phá lại khuôn mặttôi, đôi môi cô đang nói những lời câmlặng.

“Tôi không bao giờ muốn làm tổnthương cậu, Daniel ạ. Tha lỗi cho tôinhé.”

Tôi nắm tay cô mà hôn trong bóngtối. “Không: chị phải tha lỗi cho tôi mới

Page 1049: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đúng.”

Khả năng cho một màn kịch sướtmướt nào đó, nếu có thì cũng vụn tan khiBernarda thò đầu qua cửa. Mặc dù khásay, chị vẫn nhận ra tôi đang trần truồng,người ướt sũng, và đang hôn tay Clarakhi đèn không bật.

“Vì tình yêu của Chúa, cậu khôngxấu hổ sao, cậu Daniel? Lạy Giê-su, lạyđức Mẹ Mary, lạy Thánh Giu-se. Một sốngười không bao giờ học được...”

Bernarda xấu hổ bỏ chạy, và tôi hyvọng rằng khi ảnh hưởng của rượu khôngcòn, thì những gì chị nhìn thấy sẽ phai tànkhỏi tâm trí chị như một giấc mơ. Claralùi lại vài bước rồi đưa cho tôi bộ quần

Page 1050: Bóng hình của gió - sachvui.vn

áo mà cô đang kẹp dưới nách trái.

“Bác tôi bảo đưa bộ đồ này chocậu. Đây là đồ bác ấy mặc lúc còn trẻ.Bác ấy bảo cậu lớn lắm rồi nên sẽ mặcvừa. Tôi đi đây, để cậu còn mặc đồ. Lẽra tôi không nên vào mà không gõ cửa.”

Tôi nhận lấy bộ đồ cô vừa đưa, rồibắt đầu mặc quần lót, mùi sạch sẽ và ấmáp, rồi chiếc sơ mi vải bông màu hồng,đôi tất, áo gi lê, quần, áo khoác. Tronggương, tôi nhìn thấy một tay chuyên đitừng nhà chào hàng mà nụ cười đã mãimãi không còn nữa. Khi tôi quay lại nhàbếp, bác sĩ Soldevila đã ra khỏi phòngngủ và báo cho chúng tôi tình trạng củaFermín.

Page 1051: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Lúc này điều tồi tệ nhất đã quarồi,” ông thông báo. “Không có gì phảilo lắng cả. Những chuyện này thường cóvẻ nghiêm trọng hơn thực tế. Anh bạn kiabị gãy cánh tay trái và hai xương sườn,mất ba chiếc răng, có rất nhiều vết thâm,bầm giập và trầy xước. Nhưng rất may làkhông bị chảy máu trong và không cótriệu chứng tổn thương não. Tờ báo màbệnh nhân gấp bỏ trong áo để giữ ấm vàđể cho người mình nom đẫy đà hơn, nhưlời anh ấy nói, đã có tác dụng như áogiáp cản lại những cú đánh. Vừa mớiđây, anh ấy tỉnh lại và đề nghị tôi bảocác bạn rằng anh ấy đang cảm thấy nhưtrở về tuổi hai mươi, rằng anh ấy muốnăn bánh kẹp dồi có tỏi tươi, một thanh sô

Page 1052: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cô la, và một ít kẹo Sugus vị chanh. Tôinghĩ ăn như vậy cũng không sao, nhưngsẽ tốt hơn nên dùng một chút nước tráicây, sữa chua và có lẽ một ít cơm. Hơnnữa, để chứng tỏ sức khỏe và sự tỉnh táo,anh ấy đã bảo tôi chuyển lời đến các bạnlà, khi y tá Amparito khâu vài mũi nơichân anh ấy, anh ấy đã cương cứng nhưmột tảng băng trôi.”

“Đó là vì anh ấy là một người rấtnam tính,” Bernarda lí nhí biện hộ.

“Bao giờ chúng tôi mới được vàothăm anh ấy?” tôi hỏi.

“Giờ thì chưa. Có lẽ đến sáng.Hãy để anh ấy nghỉ ngơi một chút. Chậmnhất là ngày mai tôi muốn anh ấy được

Page 1053: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đưa tới viện Hospital del Mar để chụpnão, cho yên tâm thôi. Nhưng tôi nghĩchúng ta vẫn có thể an tâm rằng vài ngàytới ngài Romero de Torres sẽ khỏe nhưkhông hề có chuyện gì. Xét qua các vếtvà sẹo trên người, anh ấy đã từng trảiqua những lúc thập tử nhất sinh hơn thếnhiều. Anh ấy là một kẻ khó bề diệtđược. Nếu các bạn cần một bản chứngnhận để báo cảnh sát...”

“Không cần đâu,” tôi xen vào.

“Này chàng trai, tôi cảnh báo cậulà chuyện này lẽ ra đã có thể rất trầmtrọng. Cậu phải báo cảnh sát ngay.”

Barceló đang nhìn tôi chăm chú.Tôi nhìn lại, và ông ấy gật đầu.

Page 1054: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Còn nhiều thì giờ để làm vậy, bác

sĩ đừng lo,” Barceló nói. “Điều quantrọng bây giờ là phải đảm bảo bệnh nhânvẫn ổn. Sáng mai, chính tôi sẽ đi trìnhbáo việc này, làm trước tiên. Các nhàchức trách cũng có quyền được nghỉ ngơiđôi chút vào ban đêm chứ.”

Rõ ràng là ông bác sĩ không bằnglòng khi tôi đề nghị không báo cảnh sát,nhưng khi nhận ra Barceló sẽ làm việcđó, ông nhún vai rồi quay trở lại phòngngủ để chăm sóc bệnh nhân. Ngay khibác sĩ đi khuất, Barceló bảo tôi vàophòng làm việc của ông ấy. Bernardangồi trên ghế thở dài, đờ đẫn vì rượu vàsốc.

Page 1055: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bernarda này, tìm việc gì làm đichứ. Hãy pha ít cà phê. Thật ngon vàmạnh.”

“Vâng thưa ngài. Tôi làm ngayđây.”

Tôi theo Barceló vào phòng, mộtkhoang hầm bao phủ trong đám khóithuốc cuộn quanh những chồng sách vởgiấy tờ. Tiếng đàn của Clara vẳng đếnchỗ chúng tôi chẳng ra xoang điệu haytiết tấu gì. Rõ ràng những bài giảng củatay Maestro Neri chẳng cải thiện được gìnhiều, ít nhất là về lĩnh vực nhạc. Ôngbán sách chỉ ghế cho tôi ngồi, và tiếp tụcnhồi thuốc vào tẩu.

“Bác đã gọi điện báo cha cháu là

Page 1056: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín gặp chút tai nạn, và cháu đã đưaanh ta đến đây.”

“Cha cháu tin bác chứ?”

“E là không.”

“Không sao ạ.”

Ông buôn sách châm thuốc và ngảlưng vào chiếc ghế bành sau bàn. Ở đầukia căn hộ, Clara đang tra tấn Debussy[1].Barceló trợn mắt.

[1. Claude Debussy (1862-1918),nhà soạn nhạc người Pháp, một trongnhững nhà soạn nhạc tiêu biểu củatrường phái ấn tượng.]

“Chuyện gì xảy ra với tay gia sư

Page 1057: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vậy?” tôi hỏi.

“Hắn bị đuổi việc. Dường như đànpiano không đủ phím cho hắn bận rộnngón tay.”

“Đúng vậy.”

“Cháu chắc là cháu cũng không bịđánh chứ? Trông cháu có vẻ không muốnnói chuyện. Lúc còn bé, cháu hay chuyệnhơn.”

Cửa phòng mở ra, và Bernarda đivào mang một khay gồm hai chiếc táchbốc hơi và một lọ đường. Chị vừa đi vừatròng trành, và tôi sợ sẽ bị tắm dướidòng cà phê nóng bỏng.

“Tôi vào được không? Ngài có

Page 1058: Bóng hình của gió - sachvui.vn

muốn pha một chút rượu vào không?”

“Tôi nghĩ chai Lepanto đáng đượcnghỉ ngơi đêm nay, Bernarda ạ. Còn cônữa. Cô cũng đi ngủ đi. Daniel và tôi sẽthức phòng có chuyện gì. Vì Fermín ởtrong phòng cô nên cô có thể ngủ trongphòng tôi.”

“Ôi không thưa ngài, tôi khôngchịu vậy đâu.”

“Đó là lệnh. Không tranh cãi gìhết. Và tôi muốn cô đi ngủ trong nămphút nữa.”

“Nhưng, thưa ngài...”

“Bernarda, coi chừng không đượcnhận thưởng Giáng sinh đấy.”

Page 1059: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thôi được, thưa ngài Barceló.

Tôi sẽ ngủ trên thảm. Tôi sẽ không nghegì thêm.”

Barceló đợi Bernarda lui ra mộtcách đầy kiểu cách. Ông lấy bảy viênđường cho vào tách rồi dùng thìa khuấycà phê, nụ cười như mèo của ông ta ẩnsau làn khói thuốc Hà Lan.

“Như cháu thấy đấy, bác phảinghiêm khắc quán xuyến cái nhà này.”

“Vâng, bác đúng là người nghiêmkhắc, Don Gustavo.”

“Còn cháu là đứa ăn nói khéo léo.Nói đi Daniel, giờ không ai có thể nghechúng ta cả. Tại sao lại không báo cảnh

Page 1060: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sát?”

“Vì họ đã biết rồi.”

“Ý cháu là...?”

Tôi gật đầu.

“Hai người đang dính vào rắc rốigì thế, không phiền nếu bác hỏi chứ?”

Tôi thở dài.

“Bác có thể giúp gì không?”

Tôi ngước mắt lên. Barceló cườivới tôi không hề ác ý, lần duy nhất ônggạt bỏ thái độ mỉa mai.

“Tất cả chuyện này, do sự tình cờnào đó, có liên quan gì đến cuốn sách

Page 1061: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của Carax mà cháu không bán cho báctrong khi đáng lẽ ra nên bán không?”

Câu hỏi khiến tôi hoàn toàn bấtngờ.

“Bác có thể giúp,” ông ấy đề nghị.“Bác có dư thừa điều mà hai người cònthiếu: tiền và sự khôn ngoan.”

“Hãy tin cháu, Don Gustavo, cháuđã để quá nhiều người dính líu vàochuyện này rồi.”

“Thêm một người nữa cũng chẳnglàm nên khác biệt gì. Thôi nào, kể bácnghe đi. Cứ tưởng tượng bác là cha đạođang nghe cháu xưng tội.”

“Nhiều năm rồi cháu không đi

Page 1062: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xưng tội.”

“Điều đó hiện rõ trên mặt cháukìa.”

Page 1063: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 33

GUSTAVO BARCELÓ CÓ CÁCHLẮNG NGHE vừa mang vẻ trầm ngâmlại vừa uyên bác, giống như một bác sĩhay giáo hoàng. Hai tay chắp vào nhauchống cằm, khuỷu tay tựa trên bàn, ôngnhìn tôi cứ như đang cầu nguyện. Mắtông mở lớn, thỉnh thoảng ông gật đầu, tựahồ ông có thể tìm ra các triệu chứngtrong mạch kể chuyện của tôi và đangthai nghén lời chẩn đoán. Mỗi khi tôidừng nói, ông bán sách lại nhướng màytỏ vẻ tò mò và tay phải ra hiệu bảo tôi cứtiếp tục gỡ ra dần câu chuyện rối mù củamình, một câu chuyện dường như gây cho

Page 1064: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông nhiều thích thú. Thỉnh thoảng ông lạighi chép, hoặc nhìn lên không như muốnsuy xét những ẩn ý trong điều tôi đangkể. Nhiều khi, ông lại liếm môi và mỉmcười mỉa mai, một cử chỉ mà tôi nghĩ làdo sự ngây thơ của tôi hoặc sự ngờnghệch trong nhận định của tôi.

“Này, nếu bác nghĩ chuyện này làvớ vẩn, cháu sẽ thôi đấy.”

“Ngược lại. Bọn điên nói, bọn hènnhát im mồm, duy kẻ khôn ngoan mớibiết lắng nghe.”

“Ai nói vậy? Seneca[1] chăng?”

[1. Có lẽ ám chỉ Lucious AnnaeusSeneca, triết gia khắc kỷ người La

Page 1065: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mã.]

“Không. Braulio Recolons, ônghàng thịt trên phố Avignon, rất có tài làmmón xúc xích và nói những câu cáchngôn. Tiếp tục đi. Cháu đang kể về côgái tươi trẻ...”

“Bea. Đấy là chuyện riêng củacháu, không liên quan đến những chuyệnkhác.”

Barceló cố nén tiếng cười. Tôiđịnh kể tiếp cuộc phiêu lưu của mình thìbác sĩ Soldevila thò cổ qua cửa phòng,vẻ mệt mỏi đến đứt hơi.

“Xin lỗi. Tôi về đây. Bệnh nhân ổnrồi, và, không còn từ nào để diễn tả hay

Page 1066: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơn, anh ấy đúng là khỏe như con gấu.Ông bạn này sẽ sống lâu hơn tất cả chúngta. Anh ấy còn bảo thuốc giảm đau đãxông lên não và khiến cho anh ấy lânglâng. Anh ấy không chịu nghỉ ngơi vànhất quyết đòi gặp bằng được cậu Danielđể nói về những chuyện anh ấy khôngmuốn giải thích với tôi, rằng anh ấykhông tin vào mấy cái lời thềHippocrates, hay đạo đức giả[2] theocách nói của anh ấy.”

[2. Lời thề Hippocrates là lời thềsinh viên ngành Y phải đọc trước khi ratrường hành nghề, đạo đức giả, tiếngAnh là hypocrite. Khi đọc lên, hai từHippocrates và hypocrite nghe gầngiống nhau.]

Page 1067: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chúng tôi sẽ đi xem anh ấy thế

nào. Và xin hãy thứ lỗi cho Fermín. Rõràng anh ấy vẫn đang sốc.”

“Có lẽ vậy, nhưng tôi sẽ không bỏqua sự trơ trẽn đâu. Không cách nào cóthể ngăn anh ta sờ nắn mông cô y tá, lạicòn ngâm mấy vần thơ ca ngợi cặp đùisăn chắc của cô ấy nữa.”

Chúng tôi tiễn bác sĩ và y tá củaông ra tận cửa và nhiệt thành cảm ơn sựtận tụy của họ. Vào đến phòng ngủ, chúngtôi phát hiện ra rằng Bernarda rốt cuộcđã thách thức mệnh lệnh của Barceló vàđang nằm trên giường cạnh Fermín. Nỗihoảng sợ, rượu và sự mệt mỏi đã khiếnchị ngủ thiếp đi. Bị bao bọc trong bông

Page 1068: Bóng hình của gió - sachvui.vn

băng, quần áo, dây đeo, Fermín ôm chịdịu dàng, vuốt tóc chị. Khuôn mặt anh cómột vết thâm mà chỉ nhìn vào cũng thấyđau nhói, từ vết thâm đó nổi lên cái mũito kềnh, lành lặn, đôi tai giống như máichèo, và đôi mắt của một con chuột mệtmỏi. Nụ cười móm mém, qua đôi môixây xước, đầy niềm hân hoan, anh chàochúng tôi với bàn tay phải giơ lên biểutượng chiến thắng.

“Anh thấy thế nào, Fermín?” tôihỏi.

“Trẻ hơn hai mươi tuổi,” anh nóithầm, để không đánh thức Bernarda.

“Đừng vờ vịt nữa, khỉ thật. Trônganh thảm hại lắm, Fermín. Anh làm tôi

Page 1069: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sợ chết khiếp. Anh chắc là ổn chứ? Anhcó thấy đầu quay cuồng không? Anh cónghe những tiếng nói gì không?”

“Cậu nhắc tôi mới nhớ, thỉnhthoảng tôi như nghe thấy tiếng gì vừanghịch nhĩ vừa chả ra nhịp ra điệu gì, cứnhư con khỉ đang nghịch đàn piano ấy.”

Barceló nhíu mày. Clara vẫn tiếptục leng keng đánh đàn piano từ xa xa.

“Đừng lo, Daniel. Tôi đã thoátđược những vụ tra tấn tệ hơn thế này. GãFumero kia vẫn không bỏ được tật xấu.”

“Vậy kẻ đã đẽo cho anh khuôn mặtmới không ai khác ngoài Thanh traFumero,” Barceló nói. “Tôi thấy là hai

Page 1070: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người dính vào tầng lớp cao nhất rồi.”

“Cháu vẫn chưa kể đến phần ấy,”tôi nói.

Fermín nhìn tôi thận trọng.

“Không sao đâu, Fermín. Danielđang kể cho tôi vở kịch nhỏ mà haingười tham gia. Tôi phải thừa nhận nórất thú vị. Còn anh thì sao, Fermín, anhcó gì thú nhận không? Tôi báo trước choanh biết là tôi đã học ở trường dòng hainăm đấy.”

“Tôi cho ít nhất là ba năm, DonGustavo.”

“Một số thứ mất dần đi theo thờigian. Chẳng hạn như nết xấu hổ. Đây là

Page 1071: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lần đầu anh đến nhà tôi, thế mà anh lạinằm trên giường người hầu nhà tôi.”

“Nhìn cô ấy xem, cô bé tội nghiệp,thiên thần của tôi. Ông phải hiểu rằng ýđịnh của tôi rất thành thực, Don Gustavoạ.”

“Ý định của anh là chuyện của anhvới Bernarda. Cô ấy khá già rồi. Và giờ,nói thẳng nhé. Anh định chơi trò đố chữkiểu nào đây?”

“Cậu đã kể cho ông ta những gì,Daniel?”

“Chúng tôi mới đến cảnh hai:người đàn bà quyến rũ bí ấn xuất hiện,”Barceló giải thích.

Page 1072: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Nuria Monfort?” Fermín hỏi.

Barceló chép miệng hài lòng.

“Nhưng có nhiều hơn một phải không?Chuyện này nghe giống như Vụ bắt cóc ởhậu cung[3].”

[3. The Abduction from theSeraglio, một tác phẩm ở thể loại khúcnhạc hát nói của Mozart.]

“Làm ơn nói nhỏ thôi. Hôn thê củatôi đang ở đây.”

“Đừng lo, hôn thê của anh có nửachai rượu trong huyết quản. Tiếng kèntrumpet cũng không đánh thức nổi cô ấy.Thôi nào, hãy bảo Daniel kể tôi nghe nốtphần còn lại. Ba cái đầu suy nghĩ tốt hơn

Page 1073: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hai, đặc biệt khi cái đầu thứ ba lại là củatôi.”

Fermín cố gắng nhún vai dưới lớpbăng và dây đeo. “Tôi không phản đối,Daniel. Tùy cậu đấy.”

Vì đã chịu để Don Gustavo thamgia vào, tôi đành tiếp tục câu chuyện chođến đoạn Fumero và người của hắn chặnchúng tôi ở phố Mocada vài giờ trước.Khi câu chuyện kết thúc, Barceló đứnglên đi đi lại lại trong phòng, vẻ suy tư.Fermín và tôi nhìn ông ta thận trọng.Bernarda ngáy như một chú bê non.

“Ôi thiên thần bé nhỏ,” Fermín thìthầm, âu yếm.

Page 1074: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Có vài điều khiến tôi chú ý,” ôngbán sách cuối cùng cũng nói. “Rõ ràngThanh tra Fumero dính líu rất sâu vào vụnày, mặc dù thế nào và tại sao thì tôikhông biết. Mặt khác, người phụ nữnày...”

“Nuria Monfort.”

“Rồi thì việc Julián Carax trở vềBarcelona và bị chết trên phố, sau mộttháng ròng không ai biết gì về anh ta. Rõràng người phụ nữ này nói dối rất trắngtrợn.”

“Tôi đã bảo vậy ngay từ đầu mà,”Fermín nói, liếc nhìn tôi. “Vấn đề là, cóngười trong chúng ta có thừa nhiệt tìnhtuổi trẻ nhưng lại thiếu cái nhìn chiến

Page 1075: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lược trong chuyện này.”

“Xem ai đang nói kìa: ThánhGioan Thánh giá[4]."

[4. Thánh Gioan Thánh giá(1542-1591): một nhân vật lớn trongcuộc Cải cách Công giáo, một nhà thầnbí người Tây Ban Nha, tu sĩ dòng CátMinh.]

“Đủ rồi đấy. Hãy bình tĩnh và bámvào sự kiện. Có một điều trong câuchuyện của Daniel khiến tôi thấy lạ, thậmchí kỳ lạ hơn phần còn lại của câuchuyện. Nó chẳng liên quan gì đến vòngxoáy u ám của toàn bộ câu chuyện dài kỳnày, mà là liên quan đến một chi tiết cănbản và rõ ràng là tầm thường,” Barceló

Page 1076: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói.

“Hãy làm chúng tôi sững sờ đi,Don Gustavo.”

“À, là chuyện này: là việc cha củaCarax không chịu nhận xác Carax, nóirằng ông ta không có con trai. Tôi thấyđiều này kỳ lạ. Gần như phi tự nhiên.Không người cha nào trên đời này lạilàm vậy. Đừng để ý đến chuyện giữa họcó điều xung khắc. Cái chết làm đượcđiều này: nó khiến mọi người cảm thấyủy mị. Khi chúng ta đứng trước một quantài, tất cả chúng ta chỉ nhìn thấy nhữngđiều tốt đẹp hay những điều mà chúng tamuốn nhìn thấy.”

“Thật là câu nói vĩ đại, Don

Page 1077: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Gustavo,” Fermín nói. “Ông có phiềnnếu tôi đưa vào sổ tay của tôi không?”

“Nhưng mà luôn có những ngoại lệchứ,” tôi phản bác. “Từ những gì chúngta được biết, ông Fortuny khá khácthường.”

“Tất cả những gì chúng ta biết vềông ta chỉ là tin đồn qua người thứ ba,”Barceló nói. “Khi người ta quyết tâmmuốn chứng minh ai đó là một con quáivật, thì có hai khả năng: hoặc ông ta làthánh hoặc chính người kể chưa kể hếttoàn bộ câu chuyện.”

“Vấn đề là, ông đã đánh bóng lãobán mũ chỉ vì lão ta đần độn,” Fermínnói.

Page 1078: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Với mọi sự kính trọng nghề của

họ, khi mô tả về một tên xỏ lá lại hoàntoàn chỉ dựa trên lời khai của ông bảovệ, bản năng mách bảo tôi là không nêntin.”

“Nhưng thế có nghĩa chúng takhông thể chắc bất cứ điều gì. Mọi điềuchúng ta biết đều là qua người thứ ba,thứ tư, như bác nói. Ông bảo vệ haynhững ai khác.”

“Đừng bao giờ tin người tin tất cảmọi người,” Barceló nói thêm.

“Thật là buổi tối xuất chúng, DonGustavo ơi,” Fermín tán thưởng. “Nhữnglời vàng ngọc cứ gọi là xối xả tuôn ra.

Page 1079: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Liệu tôi có thể có được sự thông tuệ longlanh ấy...”

“Điều long lanh duy nhất trongchuyện này là hai người cần sự giúp đỡcủa tôi – về mặt hậu cần và có lẽ cả tiềnbạc nữa – nếu anh hy vọng vở kịch Giángsinh này kết thúc trước khi Thanh traFumero dành cho anh một phòng ở Nhàtù San Sebas. Fermín, tôi nghĩ là anhđồng ý với tôi?”

“Tôi theo lệnh của Daniel. Tôithậm chí còn sẽ đóng vai Chúa hài đồngnếu cậu ấy lệnh như vậy.”

“Daniel, cậu nói sao đây?”

“Hai người đã nói hết phần cháu

Page 1080: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi còn gì. Bác đề xuất gì đây, DonGustavo?”

“Kế hoạch của tôi như thế này:ngay khi Fermín phục hồi, cháu, Daniel,cháu đến thăm Nuria Monfort và đặt bàingửa lên bàn. Để cô ta hiểu là cháu biếtcô ta nói dối, và cô ta đang che giấu gìđó, nhiều hay ít thì còn phải xem.”

“Để làm gì?’

“Xem cô ta phản ứng thế nào. Côta sẽ không nói gì với cháu, tất nhiên.Hoặc cô ta sẽ nói dối tiếp. Điều quantrọng là phải đâm kiếm vào cô ta – xinthứ lỗi cho sự ví von với hình ảnh đấubò – để xem con bò, hay nói đúng hơn làcon bê cái dẫn chúng ta đến đâu. Và đó

Page 1081: Bóng hình của gió - sachvui.vn

là nơi anh sẽ đến, Fermín. Trong khiDaniel chìa cổ ra thì anh nên tùy chọnnơi phù hợp để theo dõi kẻ nghi vấn vàđợi cô ta cắn câu. Một khi cô ta cắn câurồi thì đi theo cô ta.”

“Bác đang có chắc là cô ta sẽ điđâu đó không,” tôi phản đối.

“Cậu thật thiếu lòng tin đấy! Cô tasẽ làm như vậy. Không sớm thì muộn. Vàđiều gì đó mách bảo tôi rằng, trongchuyện này điều đó sẽ sớm xảy ra. Đấylà căn bản về tâm lý phụ nữ.”

“Và trong lúc đó, bác định sẽ làmgì, Bác sĩ Freud?” tôi hỏi.

“Đó là việc của bác, khi nào đến

Page 1082: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lúc cháu sẽ được biết. Và cháu sẽ phảicảm ơn bác vì điều đó.”

Tôi tìm kiếm sự đảm bảo trong mắtFermín, nhưng anh chàng tội nghiệp đangtừ từ thiếp đi, tay vẫn ôm Bernarda trongkhi Barceló đang vẽ ra kế hoạch đầychắc thắng của mình. Đầu Fermínnghiêng sang một bên, và một dòng nướcdãi từ bên mép nụ cười hạnh phúc rỏ ratrên ngực anh.

“Bác rất hy vọng kế hoạch này sẽthành công,” Barceló lẩm bẩm.

“Fermín quả là một anh chàngtuyệt vời,” tôi nói.

“Hẳn là như vậy, bởi bác không

Page 1083: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩ anh ta chinh phục được cô ấy nhờngoại hình. Thôi nào, chúng ta đi.”

Chúng tôi tắt đèn và lặng lẽ rờiphòng, đóng cửa lại, để đôi tình nhân ngủtrong tay nhau. Tôi nghĩ tôi có thể nhìnthấy ánh sáng ban ngày đầu tiên qua ôcửa sổ cuối hành lang.

“Giả sử cháu từ chối,” tôi nói línhí. “Giả sử cháu bảo bác quên chuyệnnày đi...”

Barceló cười. “Quá muộn rồi,Daniel. Lẽ ra cháu nên bán cho ta cuốnsách ấy nhiều năm về trước, khi cháu còncó cơ hội.”

Trời hửng sáng khi tôi về đến nhà,

Page 1084: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lê thân mình trong bộ đồ lố bịch vaymượn ấy qua những con phố ẩm ướt đanghừng lên sắc đỏ. Tôi thấy cha tôi ngủ trênghế trong phòng khách, chăn đắp dướichân và cuốn sách trong tay đang mở -cuốn Chàng thơ ngây của Voltaire, cuốnsách mà mỗi năm ông đọc đi đọc lạinhiều lần, đấy là những lúc duy nhất tôinghe ông cười sảng khoái. Tôi ngắm nhìncha: tóc ông đã ngả màu, thưa đi, và daông bắt đầu xệ xuống quanh gò má. Tôinhìn con người mà mình từng nghĩ gầnnhư là ngoan cường nhất; giờ trông chathật mong manh, bị đánh bại mà không hềbiết. Có lẽ cả hai chúng tôi đều bị đánhbại. Tôi cúi xuống đắp lên người cha tấmchăn mà nhiều năm nay ông đã hứa sẽ

Page 1085: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cho hội từ thiện, tôi hôn trán cha, như thểlàm vậy sẽ bảo vệ được ông khỏi mối đedọa vô hình khiến cha rời xa tôi, rời xacăn nhà nhỏ, xa những ký ức của tôi, nhưthể tôi tin rằng với nụ hôn ấy tôi có thểđánh lừa thời gian và khiến nó bỏ quachúng tôi, để quay lại vào một ngàykhác, ở một cuộc đời khác.

Page 1086: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 34

SUỐT BUỔI SÁNG TÔI CỨ MƠMƠ MÀNG MÀNG Ở PHÒNG SAU,hồi tưởng những hình ảnh về Bea. Tôitưởng tượng làn da trần của nàng dướitay tôi, và dường như tôi có thể nhấmnháp hơi thở ngọt ngào của nàng. Tôithấy mình nhớ chính xác từng chi tiết nhưmột tấm bản đồ mỗi đường nét trên cơthể nàng, nước dãi tôi óng lên trên đôimôi và trên cả mái tóc vàng của nàng,vàng đến mức gần như trong suốt, dài tậnhông nàng, và anh bạn Fermín của tôi,trong bài thuyết giảng ngẫu hứng về nhụcdục của mình, đã gọi nó là “lối nhỏ vào

Page 1087: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Jerez[1].”

[1. Tên một thành phố miền TâyNam Tây Ban Nha.]

Tôi nhìn đồng hồ không biết đếnlần thứ bao nhiêu và hốt hoảng nhận rarằng chỉ còn vài tiếng nữa là đến giờ tôiđược gặp Bea, được chạm vào nàng. Tôicố sắp xếp các hóa đơn của tháng, nhưngtiếng sột soạt của những tờ giấy lại khiếntôi nhớ đến tiếng quần lót đang trượtxuống khỏi cặp mông và đùi trắng muốtcủa Doña Beatriz Aguilar, em gái ngườibạn thời thơ ấu của tôi.

“Daniel, đầu óc con đang ở trênmây đấy. Con có việc gì lo lắng phảikhông? Có phải chuyện Fermín không?”

Page 1088: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cha tôi hỏi.

Tôi gật đầu, lấy làm xấu hổ. Ngườibạn thân nhất của tôi đã mất vài mẩuxương sườn để bảo vệ tôi mấy giờ trướcđó, thế mà tôi chỉ nghĩ được về mỗi cáikhuy áo lót.

“Mà nói về mấy người xấu...”

Tôi ngước mắt, thì thấy anh ta kia.Fermín Romero de Torres, chỉ có thể làanh ta, đang diện bộ cánh đẹp nhất, vàvới bộ dạng rách rưới như một điếuthuốc lá rẻ tiền. Anh ta đang đi qua cửavới một nụ cười đắc thắng và một bôngcẩm chướng trên ve áo.

“Anh làm quái gì ở đây thế?

Page 1089: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Không phải anh đang nghỉ sao?”

“Nghỉ ngơi có thể tự lo cho nó.Tôi là con người hành động. Nếu khôngcó tôi ở đây, hai người chẳng bán đượcgì dù chỉ một cuốn sách giáo lý.”

Lờ đi lời dặn của bác sĩ, Fermínquyết tâm đến làm việc. Khuôn mặt anhta vàng nhợt và đầy những vết thâm; anhđi khập khiễng và cử động như một conrối đứt dây.

“Vì Chúa, anh phải đi nghỉ ngay,Fermín,” cha tôi khiếp hãi nói.

“Tôi không chịu đâu. Các số liệuđã chứng minh rằng: người ta chết trêngiường nhiều hơn trong cống rãnh.”

Page 1090: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mọi lời phản đối của chúng tôi chả

ích gì. Sau một hồi, cha tôi đầu hàng, vìcó gì đó trong mắt Fermín như nói rằngdù xương cốt anh ta đau đớn dữ dội,song cái viễn cảnh nằm một mình nơi nhàtrọ còn đau đớn hơn bội phần.

“Được rồi, nhưng nếu tôi thấy anhnhấc bất cứ cái gì ngoài cây bút chì, tôisẽ mắng cho một trận đấy.”

“Vâng, thưa ngài! Tôi thề danh dựvới ngài, tôi sẽ không nhấc dù chỉ mộtngón tay.”

Fermín đi mặc áo khoác rồi lấymột tấm dẻ và một lọ cồn. Anh ta ngồinơi bàn, định lau bìa và gáy mười lăm

Page 1091: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuốn sách cũ mới đến sáng nay. Chúngđều là những cuốn sách rất-được-săn-tìm: Mũ tam giác: Lịch sử Lực lượngCảnh sát Dân sự bằng thơ Alexandrine,của tác giả tuổi trẻ tài cao FulgencioCapón, được các nhà phê bình ca tụng làthần đồng đất nước. Trong khi đang mêmải công việc, Fermín vẫn nhìn tôi lénlút, nháy mắt như một con quỷ đang bàymưu tính kế.

“Tai cậu đỏ như ớt ấy, Daniel.”

“Hẳn là do phải nghe anh nói linhtinh nhiều quá.”

“Hay là vì cơn sốt choán lấy cậu.Cậu định gặp cô bé lúc mấy giờ?”

Page 1092: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không phải việc của anh.”

“Trông cậu thực sự tệ lắm đấy.Cậu có kiêng ăn đồ nhiều gia vị khôngđấy? Các loại gia vị nóng là nhiều chấtbéo lắm; chúng làm giãn mạch máu.”

“Thôi đi.”

Thật là một ngày dài lê thê khổ sở.

KHI XE BUÝT BỎ TÔI LẠI ỞCUỐI ĐẠI LỘ TIBIDABO thì chiều đãsắp tàn. Tôi có thể nhìn ra hình dạngchiếc xe điện màu xanh dương đang dầnkhuất qua làn sương tím. Tôi quyết địnhkhông chờ nó quay lại, mà đi bộ trongánh sáng nhập nhòe. Không lâu sau, tôiđã nhìn thấy Thiên thần Mù sương. Tôi

Page 1093: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lôi ra chiếc chìa khóa Bea đã đưa và mởcánh cửa nhỏ trong cổng. Tôi bước vàotrong, để cho cửa gần như đóng lại, đểtrông có vẻ như đóng rồi nhưng Bea vẫncó thể mở ra được. Tôi cố ý đến sớm.Tôi biết ít nhất chừng nửa tiếng hoặc bốnlăm phút nữa Bea mới đến. Tôi muốnmột mình lang thang trong căn nhà vàkhám phá nó trước khi Bea đến và biếnnó thành của riêng nàng. Tôi dừng lạimột lúc để nhìn đài phun nước và bàn taymàu đỏ úa của thiên thần nhô lên khỏimặt nước. Ngón tay buộc tội trông sắcnhư lưỡi lê. Tôi bước đến thành bể.Khuôn mặt điêu khắc, không mắt. Khônghồn, rung rinh dưới mặt nước.

Tôi bước lên bậc thềm rộng dẫn

Page 1094: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến cửa. Cửa chính hé mở. Một mối lolắng ập đến, vì tôi nghĩ mình đã đóngcửa khi ra về đêm hôm trước. Tôi kiểmtra ổ khóa, có vẻ như không bị phá, và điđến kết luận tôi hẳn đã quên đóng cửa.Tôi đẩy nhẹ vào trong, và cảm thấy lànhơi thở trong ngôi nhà phả vào mặt mình,một luồng hơi ẩm ướt, có mùi của gỗcháy, và của hoa khô. Tôi lôi ra một hộpdiêm đã lấy trước khi rời hiệu sách vàquỳ xuống thắp ngọn đầu tiên trong sốcác ngọn nến Bea bỏ lại. Một ngọn lửamàu đồng sáng lên trong tay tôi làm hé lộra hình dạng nhảy múa của những bứctường đang rỉ nước vì hơi ẩm, những trầnnhà đang sụp dần và những cánh cửa vẹoxiêu.

Page 1095: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi tiếp tục thắp ngọn nến thứ hai.Từ từ, gần như một lễ nghi, tôi theo dấuvết của những ngọn nến và thắp sáng từngcây một, tạo nên một quầng sáng màu hổphách tựa hồ lơ lửng trong không trungnhư một mạng nhện bị mắc kẹt giữa mànđêm không thể xuyên thấu. Hành trình củatôi kết thúc bên lò sưởi phòng khách,cạnh tấm chăn vẫn trải trên sàn, dính đầybụi. Tôi ngồi đó, quay mặt về phần cònlại của căn phòng. Tôi đã trông đợi sựtĩnh lặng, nhưng căn nhà tỏa ra hàng ngàntiếng động. Tiếng gỗ lách tách, tiếng giórít lên mái nhà, một ngàn lẻ một tiếng títách bên trong những bức tường, dướisàn, từ nơi này sang nơi khác.

Sau chừng ba mươi phút, tôi nhận

Page 1096: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra cái lạnh và bóng đêm bắt đầu làm tôicảm thấy buồn ngủ. Tôi đứng lên và bắtđầu đi lại trong phòng cho ấm. Chỉ cómột đống than trong lò sưởi. Lúc Beađến, nhiệt độ trong dinh thự cổ hẳn sẽxuống tới mức đủ làm nguội lạnh những ýnghĩ sốt sắng đã chất chứa nhiều ngàytrong tôi và khiến đầy trong tôi không gìkhác ngoài những suy nghĩ thuần khiếttrong veo. Sau khi tìm được một mụcđích thiết thực hơn là ngắm nghía nhữngđiêu tàn của thời gian, tôi lấy một ngọnnến và bắt đầu khám phá ngôi nhà mongtìm thứ gì để đốt.

Hiểu biết của tôi về những tácphẩm thời Victoria đã gợi ý rằng chỗhợp lý nhất để tìm kiếm là tầng hầm, đó

Page 1097: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hẳn phải là nơi đặt bếp và có một khothan lớn. Với ý nghĩ đó, tôi mất năm phútcố tìm một cánh cửa hoặc cầu thang dẫnxuống tầng thấp hơn. Tôi chọn một cánhcửa gỗ lớn có chạm khắc ở phía cuốihành lang. Trông nó như một tủ gỗ đượcchạm khắc tinh tế, với họa tiết chạm nổigồm những thiên thần và một dấu thậplớn ở giữa. Tay nắm đặt ngay giữa cửa,dưới dấu thập. Tôi cố vặn nhưng khôngđược. Bộ khóa có lẽ bị kẹt hoặc hỏng dogỉ sét. Cách duy nhất làm cho cửa mở làdùng thanh sắt bẩy ra hoặc lấy rìu đốnxuống, song tôi nhanh chóng loại bỏnhững cách này. Tôi xem xét tấm gỗ lớndưới ánh nến và thấy nó có vẻ giống mộtcỗ quan tài hơn là cánh cửa. Tôi tự hỏi

Page 1098: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có điều gì bí ẩn giấu bên trong.

Xem xét kỹ hơn những hình chạmkhắc thiên thần khiến tôi nhụt chí khôngdám nhìn thêm nữa mà rời khỏi chỗ đó.Lúc đã sắp sửa từ bỏ việc tìm lối đixuống tầng hầm, tình cờ tôi đụng phảimột ô cửa nhỏ phía đầu kia hành lang,mà lúc đầu tôi cho là cửa vào phòngđựng chổi, giẻ, các thứ làm vệ sinh nhà.Tôi thử quả đấm cửa, nó xoay ngay lậptức. Phía bên kia, một cầu thang đổ dốcxuống một vùng tối đen. Một mùi đất ẩmrất mạnh phả vào tôi. Thật lạ đấy có vẻlà mùi quen thuộc, và khi tôi đứng đó,mắt hướng về cái giếng đen thẳm trướcmặt, thì một ký ức tôi đã có từ thuở bé,chôn chặt dưới nhiều năm sợ hãi, lại ùa

Page 1099: Bóng hình của gió - sachvui.vn

về.

***

Một chiều mưa bên mạn đông đồiMontjuïc, nhìn về phía biển qua mộtrừng những lăng tẩm lạ lùng, một khurừng những cây thánh giá và bia mộkhắc hình sọ người và những khuônmặt trẻ con không môi không miệng,một nơi sực mùi chết chóc; và bóngdáng chừng hai mươi người vận đồ đenướt sũng trong mưa, và cha tôi nắmchặt tay tôi, quá chặt, như thể làm vậyông có thể ngừng khóc, trong khi nhữnglời của vị cha đạo rơi vào ngôi mộ đámà ba phu đào mộ đang đẩy chiếc quantài màu xám vào. Cơn mưa tầm tã trút

Page 1100: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuống giống như sáp nến nóng chảytrên cỗ quan tài, và tôi nghĩ đã nghetiếng mẹ từ trong quan tài gọi tôi, cầuxin tôi giải thoát bà khỏi ngục tù bằngđá và bóng tối ấy, nhưng tôi chỉ biếtrun rẩy và bảo cha với giọng thì thầmkhông thành tiếng rằng đừng nắm chặttay tôi quá, ông đang làm tôi đau, vàcái mùi đất mới ấy, thứ đất tro và mưaấy, đang nuốt đi tất cả, một mùi chếtchóc và trống rỗng.

***

Tôi mở mắt và mò mẫm bướcxuống cầu thang, vì ánh sáng ngọn nếnchỉ tỏa ra được vài ba xăng ti mét trongbóng đen. Khi đến chân cầu thang, tôi

Page 1101: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giơ cao ngọn nến nhìn quanh. Tôi khôngthấy nhà bếp đâu, không thấy kho chứađầy củi khô đâu. Một lối đi hẹp mở ratrước tôi, kéo dài đến tận căn phòng hìnhbán nguyệt. Trong phòng có một hìnhngười, khuôn mặt có hai làn lệ máu chảyra từ hai hố mắt sâu hút, tay dang ra nhưđôi cánh và một con rắn gai từ hai bênthái dương thòi ra. Tôi cảm thấy mộtluồng hơi lạnh toát đâm vào gáy. Một látsau, tôi lấy lại bình tĩnh và thấy mìnhđang nhìn vào hình Chúa khắc bằng gỗđóng trên tường. Tôi bước tới thêm vàimét và trông thấy một cảnh tượng maquái. Một chục tượng bán thân phụ nữchất thành đống trong góc căn phòng cũ.Chúng đều mất đầu mất tay, và được

Page 1102: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dựng lên nhờ những chiếc nạng ba chân.Mỗi tượng có hình thù khác nhau, là bảnsao phụ nữ ở các độ tuổi và dạng thểchất khác nhau. Trên bụng họ có nhữngchữ viết bằng than: “Isabel, Eugenia,Penélope.” Lần này, hiểu biết từ việcđọc các tác phẩm thời Victoria cũng cóích, và tôi nhận ra điều mình đang trôngthấy không gì khác hơn một tập quán lâuđời nay không còn nữa, cái thời mà cácgia đình khá giả có những hình nộm bằngkích thước thật của từng thành viên tronggia đình, dùng để may đo quần áo. Bấtchấp cái nhìn đe dọa và cay nghiệt củaChúa, tôi không cưỡng nổi cám dỗ vươntay ra chạm vào hình người có đề tênPenélope Aldaya.

Page 1103: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Đúng lúc ấy, tôi nghe như có tiếngbước chân ở tầng trên. Tôi tưởng tượngBea đã đến và đang lang thang trong dinhthự cổ để tìm tôi. Thấy yên lòng, tôi rờicăn hầm và quay lại cầu thang. Tôi địnhđi lên thì thấy phía bên kia lối đi có mộtbếp lò và hệ thống sưởi có vẻ còn dùngđược. Trông nó không phù hợp với phầncòn lại của tầng hầm. Tôi nhớ Bea có nóirằng công ty bất động sản, cái công tynhiều năm nay cố bán dinh thự của nhàAldaya, đã tiến hành cải tiến một vàiđiểm, hy vọng thu hút được người muatiềm năng. Tôi đến gần để xem kỹ hơncông trình tạm bợ ấy và thấy có một lòsưởi được một cái bếp nhỏ cấp nhiệt.Dưới chân tôi là mấy thùng đựng đầy

Page 1104: Bóng hình của gió - sachvui.vn

than, gỗ dán, một vài hộp thiếc mà tôicho là hẳn phải chứa dầu lửa. Tôi mởnắp lò nhìn vào trong. Mọi thứ dườngnhư còn tốt. Ý nghĩ mình sẽ làm cho cỗmáy cũ kỹ đó hoạt động sau nhiều nămkhiến tôi thấy hơi chút chùn tay, nhưngđiều đó không ngăn tôi cho than và củivào lò rồi vẩy kha khá dầu lên đó. Trongkhi đang làm, tôi nghĩ có nghe thấy tiếngcủi kêu lách tách, liền quay lại nhìn phíasau. Đột nhiên tôi có ảo giác rằng mìnhđã thấy hình ảnh những chiếc gai dínhmáu đang bị lôi ra khỏi gỗ, và khi đốimặt với bóng đen, tôi sợ sẽ thấy hình ảnhChúa hiện ra chỉ cách vài bước chân,đến gần tôi với một nụ cười hiểm ác.

Khi tôi đặt ngọn nến vào, bếp lò

Page 1105: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bùng lên ngọn lửa réo bằng thứ âm thanhkim loại. Tôi đóng nắp lò và lùi vàibước, càng lúc càng không chắc về tínhđúng đắn trong kế hoạch của mình. Bếplò như đang bén lửa song hơi chút khókhăn, nên tôi quyết định quay lại tầngtrên xem những nỗ lực của mình có đạtđược kết quả hữu ích nào không. Tôi đilên cầu thang quay lại phòng lớn, hyvọng thấy Bea ở đó, nhưng không thấybóng dáng nàng đâu. Tôi tính toán hẳnmột tiếng đã trôi qua kể từ lúc tôi đến,và nỗi lo sợ rằng đối tượng của nhữngkhao khát của tôi có lẽ không bao giờquay lại ngày càng rõ ràng hơn. Để xuađi lo lắng, tôi quyết định tiếp tục cuộcthăm dò và đi tìm những hơi ấm khả dĩ

Page 1106: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xác nhận việc đốt lại bếp lò có thànhcông không. Những gì tìm thấy đã chứngminh ngược lại với hy vọng của tôi;chúng lạnh băng. Nhưng rồi, trong mộtphòng nhỏ không đầy bốn hoặc nămthước vuông, một phòng tắm mà tôi cholà đặt ngay trên bếp lò, tôi có thể cảmthấy chút hơi ấm. Tôi quỳ xuống và thíchthú nhận ra rằng gạch sàn cũng âm ấm.Đó là tư thế của tôi khi Bea thấy tôi,đang bò trên sàn nhà, sờ những viên gạchphòng tắm như một thằng điên, với mộtnụ cười ngớ ngẩn phết lên mặt.

***

KHI HỒI TƯỞNG VÀ CỐ GẮNGDỰNG LẠI NHỮNG SỰ KIỆN vào

Page 1107: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đêm hôm ấy ở dinh thự nhà Aldaya, lýdo duy nhất tôi nghĩ ra được để biệnminh cho cư xử của mình là khi ta mườitám tuổi, thiếu sự khôn khéo và kinhnghiệm, thì một phòng tắm cũ cũng có thểgiống như một thiên đường. Tôi chỉ mấtvài phút để thuyết phục Bea rằng chúngtôi nên lấy chăn trong phòng kia và chuivào phòng tắm bé xíu ấy, chỉ với haingọn nến và vài vật dụng trong nhà tắmtrông như vật trưng bày trong viện bảotàng. Lý lẽ chính của tôi – về khí hậu –nhanh chóng thuyết phục được Bea. Hơiấm phát ra từ những tấm gạch sàn làmnàng nguôi đi nỗi sợ ban đầu rằng phátminh điên rồ của tôi có thể làm ngôi nhàcháy trụi. Sau đó, trong ánh sáng mờ đỏ

Page 1108: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của ngọn nến, khi tôi cởi áo nàng bằngnhững ngón tay run rẩy, nàng cười, đôimắt nàng tìm kiếm mắt tôi và minh chứngtừ ấy và mãi mãi về sau rằng bất cứ điềugì có xảy ra với tôi đều đã xảy ra vớinàng rồi.

Tôi nhớ nàng ngồi dựa lưng vàocánh cửa khép kín của căn phòng đó, taynàng duỗi hai bên mình, lòng bàn tay mởhướng về phía tôi. Tôi nhớ cách nàngngước mắt lên, thách thức, trong khi đầungón tay của tôi vuốt ve trên cổ nàng.Tôi nhớ nàng đã nắm tay tôi thế nào rồiđặt lên ngực nàng ra sao, và mắt môinàng run rẩy thế nào khi tôi mân mê mêmẩn đầu vú nàng mà vặn siết, nàngnghiêng người nằm xuống sàn ra sao khi

Page 1109: Bóng hình của gió - sachvui.vn

môi tôi tìm kiếm bụng nàng và cặp đùitrắng nõn của nàng đón nhận tôi.

“Đã bao giờ anh làm thế này chưa,Daniel?”

“Trong những giấc mơ.”

“Em hỏi thật.”

“Chưa. Còn em?”

“Chưa. Thậm chí với ClaraBarceló?”

Tôi bật cười. Có lẽ với chínhmình. “Em biết gì về Clara Barceló?”

“Chẳng gì hết.”

“Anh còn biết ít hơn cả không gì

Page 1110: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hết,” tôi nói.

“Em không tin đâu.”

Tôi cúi xuống nhìn vào mắt nàng.“Anh chưa làm như thế này với bất kỳai.”

Bea mỉm cười. Bàn tay tôi tìmđường xuống giữa đùi nàng và tôi đổmình lên nàng, tìm kiếm môi nàng, tinrằng lúc này đây tục ăn thịt người là hiệnthân tối cao của sự thông thái.

“Daniel à...” Bea nói lí nhí.

“Gì cơ?” tôi hỏi.

Câu trả lời không bao giờ thoát rakhỏi môi nàng. Bỗng nhiên một luồng khí

Page 1111: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lạnh luồn qua dưới khe cửa, và trongkhoảnh khắc bất tận ấy trước khi gió thổitắt mọi ngọn nến, mắt chúng tôi gặp nhau,và chúng tôi cảm thấy niềm khát khao lúcnày đã tan biến. Một tích tắc đủ để chúngtôi biết rằng có ai đó sau cửa. Tôi nhìnthấy nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt Bea, vàmột giây sau chúng tôi bị bóng tối baophủ. Rồi tiếp theo là tiếng sầm cửa. Tànbạo, như quả đấm thép lên cánh cửa, gầnnhư giật nó ra khỏi bản lề.

Tôi cảm thấy cơ thể Bea giật nảytrong bóng đêm, và tôi ôm người nàng.Chúng tôi đi về phía đầu kia phòng trướckhi có cú phang thứ hai vào cánh cửakhiến nó đập rất mạnh vào tường. Beahét lên và nép vào người tôi. Lúc ấy tôi

Page 1112: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chỉ thấy một làn sương xanh mờ từ hànhlang len vào và làn khói ngoằn ngoèo củanhững ngọn nến khi chúng tắt đi, cuốn lêntheo hình vòng xoáy. Khung cửa tạo hắtnhững bóng đen như chiếc răng nanh, vàtôi nghĩ mình đã thấy một dáng người gầygò nơi ngưỡng cửa bóng đêm.

Tôi liếc nhìn hành lang, sợ hãi, haycó lẽ hy vọng, rằng tôi sẽ thấy một ngườilạ, một kẻ lang thang liều mình chui vàomột dinh thự đổ nát mong tìm chỗ trúchân trong một đêm mưa gió bão bùng.Nhưng không có ai ở đấy cả, chỉ cónhững luồng khói xanh dường như cuốnvào qua lối cửa sổ. Co mình trong gócphòng, run rẩy, Bea thì thầm gọi tên tôi.

Page 1113: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không có ai ở đây,” tôi nói. “Cólẽ chỉ là cơn gió giật thôi.”

“Gió không bao giờ đánh vào cửađâu, Daniel. Chúng ta đi thôi.”

Tôi quay lại phòng gom quần áo.

“Này, em mặc vào đi. Chúng ta sẽra xem thử.”

“Chúng ta nên đi thì hơn.”

“Đúng rồi, sẽ đi ngay. Anh chỉmuốn kiểm tra một thứ thôi.”

Chúng tôi vội vã mặc đồ trongbóng đêm. Trong vài giây, chúng tôi cóthể thấy hơi thở của mình phả vào khôngkhí. Tôi nhặt một ngọn nến trên sàn lên

Page 1114: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thắp. Một luồng gió lạnh len vào nhà,như thể ai đó vừa mở các cửa chính vàcửa sổ.

“Em thấy chưa? Là gió thôi.”

Bea lắc đầu, song vẫn không nóigì. Chúng tôi quay lại phòng khách, tayvẫn che ngọn lửa. Bea theo sát tôi đằngsau, nín thở.

“Chúng ta đang tìm gì vậy,Daniel?”

“Chỉ mất một lúc thôi.”

“Không, mình đi ngay đi thôi.”

“Được rồi.”

Chúng tôi quay lại theo lối ra, và

Page 1115: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đúng lúc này tôi mới nhận thấy. Cánh cửalớn được chạm khắc nằm phía cuối hànhlang, mà tôi đã cố mở nhưng khôngthành, giờ đã hé mở.

“Có chuyện gì vậy?” Bea hỏi.

“Đợi anh ở đây.”

“Daniel, đừng...”

Tôi đi dọc hành lang, cầm ngọnnến chập chờn trong những cơn gió lạnh.Bea thở dài và đi theo sau dè dặt. Tôidừng lại trước cửa. Những bậc thang đáhiện ra, dẫn xuống bóng tối. Tôi bắt đầuđi xuống. Bea đứng bất động nơi cửa, taycầm ngọn nến.

“Daniel, ta đi thôi...”

Page 1116: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi bước xuống, từng bước một,

đến tận chân cầu thang. Quầng sáng maquái do ngọn nến tạo ra sau lưng tôidường như đang vạch ra hình dạng mộtcăn phòng vuông tạo thành từ những bứctường đá thô treo đầy thánh giá. Cái lạnhbăng trong căn phòng ấy khiến tôi nghẹnthở. Trước mắt tôi là một phiến đá mỏng,và trên phiến đá tôi nhìn thấy hai vật màutrắng với kích thước khác nhau, xếp cạnhnhau. Chúng phản chiếu ánh nến lung layvới cường độ mạnh hơn so với phần cònlại của căn phòng, và tôi đoán chúng làmtừ gỗ, được quét sơn. Tôi bước đến gầnhơn, và chỉ lúc ấy mới hiểu ra. Hai vậtđó là hai cỗ quan tài màu trắng. Mộtchiếc dài chỉ chừng sáu mươi xăng ti

Page 1117: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mét. Tôi cảm thấy ớn lạnh. Đó là quantài trẻ con. Tôi đang ở trong một hầmmộ.

Không nhận ra mình đang làm gì,tôi tiến gần phiến đá cho đến khi đủ gầnđể với tay ra chạm vào nó. Lúc ấy tôimới để ý trên mỗi quan tài có một câythánh giá và tên khắc bị bụi phủ mờ. Tôiđặt tay lên một quan tài, chiếc lớn hơn.Từ từ, gần như bị mê hoặc, không dừnglại để nghĩ xem mình đang làm gì, tôiphủi lớp bụi phủ trên nắp quan tài. Tôichỉ có thể đọc được chữ dưới ánh nến đỏmờ.

PENÉLOPE ALDAYA

1902-1919

Page 1118: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi cứng đơ người lại. Cái gì đó

hoặc ai đó đang cử động trong bóng đêm.Tôi có thể cảm thấy khí lạnh đang lướtnhẹ trên da tôi, và chỉ lúc ấy tôi mới luilại vài bước.

“Cút khỏi đây,” một giọng nói thìthầm trong bóng đen.

Tôi nhận ra hắn ngay lập tức. LaínCoubert. Tiếng nói của ác quỷ.

Tôi chạy vội lên thang, và ngay khiđến tầng một tôi chụp tay Bea kéo nàngvề phía cổng ra nhanh hết sức bình sinh.Chúng tôi đã mất ngọn nến nhưng cứchạy. Bea hoảng sợ, và không hiểu đượcnỗi hoảng hốt bất ngờ của tôi. Nàng

Page 1119: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không thấy gì. Nàng không thể thấy gì.Tôi không dừng lại để cho nàng một lờigiải thích. Tôi cứ nghĩ bất cứ lúc nàocũng có gì đó từ trong bóng tối nhảy xổra chặn đường chúng tôi, nhưng cửa lớnđang đợi chúng tôi phía cuối hành lang,tạo thành một hình vuông sáng qua vếtnứt nơi khung cửa.

“Khóa rồi,” Bea thì thầm.

Tôi lục trong túi tìm chìa khóa.Tôi quay đầu lại trong chớp nhoáng vàchắc rằng hai điểm sáng đang chầm chậmtiến về phía chúng tôi từ đầu kia hànhlang. Đôi mắt. Tay tôi đã tìm thấy chìa.Tôi vô vọng xỏ chìa vào khóa, mở cửa,và đẩy Bea ra ngoài. Bea hẳn cảm thấy

Page 1120: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nỗi sợ trong tôi, vì nàng vội vã chạy đếncổng trong vườn và không dừng lại chođến khi cả hai chúng tôi đã ở trên vỉa hèĐại lộ Tibidabo, nghẹt thở và đẫm mồhôi lạnh.

“Có chuyện gì ở dưới đấy, Daniel?Có người dưới phải không?”

“Không.”

“Trông anh tái lắm.”

“Anh luôn vậy mà. Chúng ta đithôi.”

“Còn chìa khóa?”

Tôi đã bỏ nó trong nhà, trên ổkhóa. Tôi không muốn quay lại tìm.

Page 1121: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chắc anh làm rơi trên đường chạy

ra rồi. Hôm sau chúng ta sẽ tìm nó.”

Chúng tôi vội vã đi dọc theo đạilộ, sang bên kia đường, và không giảmnhịp cho đến khi cách xa tòa dinh thự kiahơn một trăm thước, khó mà còn nhận rađược hình thù trong bóng đêm. Lúc ấy tôimới nhận ra tay mình còn lấm đầy bụi.Tôi thầm cảm ơn bóng đêm, vì nó chegiấu những giọt nước mắt kinh hoàngchảy xuống má tôi.

***

CHÚNG TÔI XUỐNG PHỐBALMES, đến Quảng trường Núnez deArce, ở đó chúng tôi tìm được một chiếc

Page 1122: Bóng hình của gió - sachvui.vn

taxi. Khi ngồi trên xe dọc theo phốBalmes xuống Consejo de Ciento, chúngtôi hầu như không nói một lời. Bea nắmtay tôi, và có đôi lần tôi bắt gặp nàngnhìn tôi với đôi mắt trong suốt, không thểxuyên thấu. Tôi nghiêng người hôn nàng,nhưng nàng không hé môi.

“Bao giờ anh sẽ gặp lại em?”

“Em sẽ gọi ngày mai, hoặc ngàykia,” nàng nói.

“Em hứa chứ?”

Nàng gật đầu.

“Em có thể gọi đến nhà hoặc cửahàng. Nó cùng một số. Em có rồi, đúngkhông?”

Page 1123: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nàng lại gật đầu. Tôi bảo tài xế

dừng lại một lúc ở góc phố Muntaner vàDiputación. Tôi định tiễn nàng đến trướccửa nhà, nhưng nàng không chịu và bướcđi không để tôi hôn tạm biệt hay thậm chílà chạm phớt tay nàng. Nàng bắt đầuchạy trong khi tôi ngồi trong taxi nhìntheo. Ánh đèn bật sáng trên căn hộ nhàAguilar, tôi có thể thấy rõ cậu bạn Tomásđang đứng nhìn tôi từ cửa sổ phòng ngủ,nơi chúng tôi đã từng có hàng bao nhiêubuổi chiều cùng nhau trò chuyện hayđánh cờ. Tôi nhìn cậu ấy, cố nở một nụcười mà có lẽ cậu không thấy được. Cậukhông cười đáp lại. Cậu vẫn bất động,dính chặt vào khung cửa sổ, lạnh lùngnhìn tôi. Vài giây sau, cậu bỏ đi và cửa

Page 1124: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sổ tối sầm lại. Cậu ấy đợi chúng tôi, tôinghĩ.

Page 1125: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 35

VỀ ĐẾN NHÀ, tôi thấy trên bàn làphần còn lại của bữa tối cho hai người.Cha tôi đã vào giường rồi, và tôi tự hỏiliệu ông có đã dồn hết can đảm để mờicô Merceditas đến ăn tối không. Tôi rónrén đi về phòng mình và bước vào màkhông bật đèn lên. Ngay khoảnh khắcngồi lên mép nệm, tôi nhận ra có ai đótrong phòng, đang nằm trên giường, trongbóng đêm, như một thây ma khoanh taytrên ngực. Tôi giật thót bụng, lạnh toátngười, nhưng rồi tôi chóng nhận ra tiếngngáy ấy, và khuôn mặt có cái mũi vô đốikia. Tôi bật đèn bàn cạnh giường, và

Page 1126: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy Fermín Romero de Torres đang nằmtrên khăn trải giường, chìm trong mộtcơn mơ cực lạc và nhẹ nhàng rên rỉ vìkhoan khoái. Tôi thở dài, thế là ngườiđang ngủ liền mở mắt. Trông thấy tôi, anhta ngạc nhiên. Rõ ràng anh ta đang trôngđợi một người khác đến làm bầu bạn.Anh ta dụi mắt và ra vẻ canh chừng, rồinhìn quanh kỹ hơn.

“Hy vọng không làm cậu sợ.Bernarda bảo rằng khi ngủ tôi trong nhưBoris Karloff của Tây Ban Nha ấy.”

“Anh đang làm gì trên giường tôithế, Fermín?”

Anh ta mắt nhắm hờ vẻ khát khao.

Page 1127: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đang mơ về Carole Lombard.Chúng tôi ở Tangiers, trong một nhà tắmThổ Nhĩ Kỳ nào đó, và tôi đang bôi dầucho nàng, loại dầu người ta dùng để xoamông em bé ấy. Cậu đã bao giờ xoa dầucho phụ nữ chưa, từ đầu đến chân, toànthể và từng chi tiết ấy?”

“Fermín, đã quá nửa đêm rồi, vàtôi đang mệt muốn chết đi được.”

“Thứ lỗi cho tôi, Daniel. Tại chacậu cứ khăng khăng bảo tôi đến ăn tốivới ông, sau đó tôi thấy buồn ngủ khủngkhiếp. Thịt bò đúng là có tác dụng nhưma túy với tôi, cậu thấy đấy. Cha cậu bảotôi cứ nằm ở đây một lúc, rằng cậu sẽkhông phiền...”

Page 1128: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi có phiền đâu, Fermín. Vì anhlàm tôi ngạc nhiên đấy thôi. Anh cứ nằmtrên giường mà quay lại với cô CaroleLombard đi; hẳn cô ấy đang đợi anh. Vànhớ đắp chăn đấy. Trời đêm độc lắm,nếu anh cứ nằm tơ hơ như vậy kiểu gìcũng ốm thôi. Tôi sẽ vào phòng ăn.”

Fermín gật đầu ngoan ngoãn.Những vết thâm trên mặt anh ta bắt đầusưng vều lên, và đầu anh ta, với mái tócmới mọc được hai ngày còn lởm chởmxác xơ, nom như quả chín rụng. Tôi lấychăn trong tủ đưa cho Fermín một cái.Rồi tôi tắt đèn và quay lại phòng ăn, nơicái ghế bành ưa thích của cha đang chờtôi. Tôi quấn chăn và cuộn tròn người,hết mức có thể, tin rằng tôi sẽ không thể

Page 1129: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chợp mắt được. Hình ảnh hai cỗ quan tàitrắng trong bóng tối đã khắc sâu vào tâmtrí tôi. Tôi nhắm mắt và cố hết sức đểxóa đi cảnh tượng ấy. Để thay vào đó, tôigợi ra hình ảnh Bea trong phòng tắm,nằm trần truồng trên chăn, dưới ánh nến.Khi đã đắm vào những suy tưởng này,dường như tôi có thể nghe tiếng rì rào ởngoài biển xa xôi, và tôi tự hỏi, màkhông hề biết, rằng tôi đã chìm vào giấcngủ hay chưa. Có lẽ tôi vẫn đang bơi vềphía Tangiers. Rồi tôi chóng nhận ra âmthanh đó chỉ có thể là tiếng ngáy củaFermín. Một lát sau, thế giới như khéplại. Trong suốt đời mình, chưa bao giờtôi ngủ ngon và sâu như đêm hôm ấy.

***

Page 1130: Bóng hình của gió - sachvui.vn

BÌNH MINH ĐẾN, TRỜI ĐANG

MƯA TẦM TÃ. Đường phố ngập nước,cơn mưa căm giận táp lên ô cửa sổ. Điệnthoại đổ chuông lúc bảy giờ ba mươi.Tôi nhảy bật ra khỏi ghế để nhấc máy,tim đập thình thịch. Fermín, trong chiếcáo choàng và đi dép lê, và cha tôi, đangcầm ấm pha cà phê, nhìn nhau với ánhmắt mà tôi đã dần quen.

“Bea?” tôi thì thầm vào ống nói,lưng quay về phía họ.

Tôi tưởng đã nghe thấy tiếng thởdài trên điện thoại.

“Bea, là em phải không?”

Không có trả lời, và vài giây trôi

Page 1131: Bóng hình của gió - sachvui.vn

qua đường dây ngắt. Tôi cứ đứng đó mộtlúc, nhìn chăm chăm cái điện thoại, hyvọng nó sẽ lại kêu lên.

“Họ sẽ gọi lại, Daniel. Đến ănsáng đi,” cha tôi nói.

Nàng sẽ gọi sau, tôi tự nhủ. Hẳn aiđó bắt gặp nàng đang gọi điện. Chẳng dễgì vi phạm nổi lệnh giới nghiêm của ôngAguilar. Không việc gì phải lo sợ. Cùnglý lẽ này và nhiều lý lẽ khác, tôi lê thânđến bàn và giả vờ như sẽ ăn sáng vớiFermín và cha tôi. Có lẽ do cơn mưa,nhưng thức ăn chẳng có mùi vị gì cả.

Trời mưa suốt buổi sáng. Ngay saukhi mở cửa hàng, điện trong khu dân cưbị cắt mãi gần đến trưa.

Page 1132: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chúng ta chỉ cần có thế nữa thôi,”

cha tôi thở dài.

Tầm ba giờ những vệt dột bắt đầu.Fermín đề nghị đến nhà cô Merceditasđể mượn mấy chiếc xô, đĩa hay bất cứvật nào hình lõm đựng được nước. Chatôi cấm ngặt anh ta ra khỏi nhà. Mưa vẫndai dẳng. Để giải tỏa nỗi lo của mình, tôikể cho Fermín chuyện xảy ra hôm trước,mặc dù tôi giữ kín điều chứng kiến tronghầm mộ. Fermín lắng nghe với niềm phấnkhích, nhưng bất chấp sự nài nỉ của anhta, tôi không chịu mô tả sự săn chắc, kếtcấu và hình dáng bộ ngực của Bea. Ngàycứ trôi đi chậm chạp.

Sau bữa tối, lấy cớ đi dạo cho đỡ

Page 1133: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chùn chân, bỏ mặc cha ngồi đọc sách, tôibước đến nhà Bea. Đến nơi, tôi dừng lạiở góc đường nhìn lên những ô cửa sổ lớncủa căn hộ. Tôi tự hỏi mình đang làm gìđây. Rình mò, quấy rầy, hoặc đang làmtrò hề, ấy là một vài câu trả lời nảy ratrong đầu. Dầu vậy, dẫu làm thế thật thiếutư cách cũng như tôi đang mặc đồ khôngphù hợp trong tiết trời lạnh căm thế này,tôi nép vào ngưỡng cửa phía bên kiađường chừng nửa tiếng để tránh gió, nhìnlên cửa sổ thấy bóng ông Aguilar và vợông khi họ đi qua. Nhưng không thấy Beađâu.

Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà,run rẩy vì trời lạnh, và mang vác cả thếgiới trên vai. Ngày mai nàng sẽ gọi, tôi

Page 1134: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tự nhủ hàng ngàn lần trong khi cố gắngchợp mắt. Ngày hôm sau Bea không gọi.Rồi ngày tiếp theo nữa. Cả tuần liền nàngkhông gọi, tuần dài dẳng nhất và cuốicùng của đời tôi.

***

TRONG MỘT TUẦN NỮA, có lẽtôi sẽ chết.

Page 1135: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 36

CHỈ NHỮNG AI CÒN MỘTTUẦN ĐỂ SỐNG mới có thể lãng phíthời gian của mình như tôi đã lãng phíthời gian của tôi trong những ngày ấy.Tôi chỉ làm mỗi việc canh điện thoại vàgặm nhấm tâm hồn mình, như một tù nhânbị giam trong sự mù quáng của bản thânmình đến mức tôi thậm chí còn không thểđoán biết định mệnh đã an bài cái gì chotôi. Trưa ngày thứ Hai, tôi đến Khoa vănđại học Plaze, hy vọng gặp Bea. Tôi biếtnàng sẽ không vui nếu tôi xuất hiện ở đórồi chúng tôi sẽ bị bắt gặp ở bên nhau,nhưng được thấy nàng giận dỗi còn hơn

Page 1136: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cứ kéo dài mối ngờ vực của mình.

Tôi vào văn phòng để hỏi giảngđường của Giáo sư Velázquez ở đâu vàquyết định chờ sinh viên tan học. Tôi đợichừng hai mươi phút, cho đến khi cửamở ra và tôi thấy điệu bộ ngạo mạn, chảichuốt của Giáo sư Velázquez, được mộtnhóm nhỏ sinh viên nữ hâm mộ vâyquanh như mọi lần. Năm phút sau vẫnkhông thấy bóng dáng Bea. Tôi quyếtđịnh bước đến cửa giảng đường để ngóqua. Ba cô gái đang túm tụm vào nhaunhư một nhóm học giáo lý, trò chuyện vàtrao đổi bài vở hoặc những bí mật.Người dường như là đứng đầu nhómnhận ra sự hiện diện của tôi bèn chấmdứt màn độc thoại của mình để bắn vào

Page 1137: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi ánh mắt dò hỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi đang tìm BeatrizAguilar. Hôm nay cô ấy đến lớp không?”

Các cô gái nhìn nhau với ánh mắtnham hiểm.

“Anh là hôn phu của cô ấy à?” mộtngười hỏi. “Viên sĩ quan?”

Tôi mỉm cười ngờ nghệch, và họcoi như thế là thừa nhận. Chỉ có cô gáithứ ba cười đáp tôi, và e thẹn nhìn đihướng khác. Hai cô kia tự tin hơn, cơ hồthách thức.

“Tôi tưởng tượng anh khác kia,”cô gái dường như là trưởng tiểu đội đặccông nói.

Page 1138: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Quân phục của anh đâu?” cô gái

thứ hai hỏi, nhìn tôi vẻ ngờ vực.

“Tôi đang nghỉ phép. Cô ấy đã ra khỏi lớp chưa?”

“Hôm nay Beatriz không đi học,”đội trưởng cho biết.

“Ôi, vậy sao?”

“Đúng,” viên trung úy đa nghi xácnhận. “Nếu anh là hôn phu của cô ấy, anhphải biết chứ.”

“Tôi là hôn phu của cô ấy, nhưngđâu phải cảnh sát.”

“Chúng ta đi thôi, anh chàng nàyđúng là đồ ngốc,” cô trưởng nhóm nói.

Page 1139: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Hai người họ đi qua tôi, liếc nhìn

tôi khinh thường. Cô thứ ba chậm theosau. Cô dừng lại một lúc trước khi bỏ đivà, khi an tâm rằng hai cô kia không thấy,cô ta thì thầm vào tai tôi, “Hôm thứ SáuBeatriz cũng nghỉ học.”

“Em biết vì sao không?”

“Anh không phải là hôn phu của côấy, đúng không?”

“Không. Anh chỉ là bạn thôi.”

“Em nghĩ cô ấy ốm.”

“Ốm ư?”

“Một bạn gọi điện cho cô ấy rồi kểlại như vậy. Em phải đi đây.”

Page 1140: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chưa kịp cảm ơn sự giúp đỡ

của cô gái thì cô đã nhập bọn cùng haicô kia, họ đang đứng cuối hành lang đợicô với ánh nhìn soi mói.

***

“DANIEL, HẲN CÓ CHUYỆN GÌĐÓ XẢY RA. Bà cô già đã chết, hay mộtcon vẹt mắc quai bị, hay cô ấy bị cảmlạnh vì đi loanh quanh nhiều quá màquên tấp đủ quần áo vào mông – có Chúamới biết chuyện gì. Trái ngược với điềucậu tin chắc, trái đất này không xoayquanh những ham muốn nơi hạ bộ cậuđâu. Các yếu tố khác cũng ảnh hưởng đếncuộc tiến hóa của loài người.”

Page 1141: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh nghĩ tôi không nhận thứcđược điều đó sao? Anh dường như khônghiểu tôi, Fermín.”

“Thưa cậu thân mến, giá như Chúamuốn ban cho tôi cái hông rộng hơn thìhẳn tôi đã sinh ra cậu rồi: tôi hiểu rõ cậunhư thế đó. Nghe tôi đây này. Quẳngnhững ý nghĩ kia đi, và ra ngoài thư giãn.Chờ đợi là cái thứ làm hoen gỉ tâm hồn.”

“Vậy là anh thấy tôi ngớ ngẩn.”

“Không. Cậu có vẻ cáu kỉnh. Tôibiết ở tuổi của cậu những chuyện như vầygiống như là tận thế, nhưng mọi thứ đềucó giới hạn của nó. Đêm nay cậu và tôisẽ đập phá một bữa ở câu lạc bộ trênphố Platería, một chốn rõ thời thượng.

Page 1142: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi nghe đồn có mấy cô gái Scandinavitừ Ciudad Real đến, thực là hết sảy đấy.Tôi bao.”

“Và Bernarda sẽ nói gì?”

“Các cô gái là của cậu. Tôi sẽ đợiở sảnh, xem tạp chí và ngắm nghía nhữngthứ hay hớm từ xa, vì tôi cải sang chế độmột vợ một chồng rồi, nếu không về mặtpháp lý thì ít nhất cũng về mặt thực tế.”

“Rất là cảm ơn anh, Fermín, nhưngmà...”

“Một cậu trai mười tám tuổi mà từchối một lời đề nghị như vậy thì thậttrong đầu không ổn tí nào. Hẳn cần phảilàm gì đó ngay. Đây.”

Page 1143: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Anh ta lục trong túi và đưa tôi mấy

xu lẻ. Tôi tự hỏi đấy có phải số tiền xôngxênh mà anh ta định tài trợ cho chuyếnviếng thăm chốn hậu cung xa hoa của cáckiều nữ xứ Iberia không.

“Với chừng này chúng ta thậm chíchẳng nhận được một câu chào, Fermínà.”

“Cậu đúng là một trong những kẻrơi trên cây xuống nhưng không bao giờchạm đất. Thế cậu tưởng tôi sẽ đưa cậuvào nhà thổ và mang cậu về, dính đầylậu, cho cha cậu, người thánh thiện nhấttrên đời này mà tôi được biết hay sao?Tôi nói về những em gà mái kia là để thửxem cậu phản ứng thế nào, để lôi cuốn

Page 1144: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cái phần duy nhất dường như còn đanghoạt động trong cậu đấy thôi. Tiền này làđể cậu đến buồng điện thoại nơi góc phốgọi cho tình yêu của cậu mà không sợ bạilộ.”

“Bea đã nói rõ là đừng gọi cho côấy.”

“Cô bé cũng bảo cậu rằng sẽ gọivào ngày thứ Sáu. Bây giờ đã thứ Hairồi. Tùy cậu đấy. Tin phụ nữ là mộtchuyện, tin vào điều họ nói là chuyệnkhác.”

Tin tưởng lý lẽ của anh ta, tôi lẻnkhỏi hiệu sách, bước về phía buồng điệnthoại công cộng ở góc phố, quay số nhàAguilar. Chuông reo tới tiếng thứ năm,

Page 1145: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có người nhấc máy phía bên kia đầu dâyvà yên lặng lắng nghe, không trả lời.Năm giây trôi qua.

“Bea?” tôi lẩm bẩm. “Có phải emkhông?”

Giọng nói trả lời như chiếc rìu bổvào ngực tôi.

“Thằng khốn, tao thề sẽ vặn nát ócmày.”

Đó là giọng nói đanh thép, nguyênmột nỗi căm hờn chất chứa. Lạnh băngvà dứt khoát. Đấy là điều khiến tôi sợhãi nhất. Tôi có thể hình dung ôngAguilar đang cầm điện thoại trong tiềnsảnh nhà ông, chính nơi mà tôi từng gọi

Page 1146: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điện cho cha để báo tôi về muộn vì buổichiều sẽ ở chơi với Tomás. Tôi đứng đó,lắng nghe tiếng thở của cha Bea, chếtlặng, tự hỏi liệu ông có nhận ra tôikhông.

“Tao biết mày không có gan đểnói, đồ con lợn. Bất cứ kẻ rác rưởi nàocũng có thể làm điều mày đã làm, nhưngmột thằng đàn ông ít nhất phải có dũngkhí để lộ mặt. Tao sẽ chết vì xấu hổ nếumột con bé mười bảy tuổi còn can đảmhơn tao – vì nó không chịu khai tên màyvà nó sẽ không làm như vậy. Tao biết nó.Và do mày không có đủ gan ra mặt vìBea, nó sẽ phải trả giá cho những gì màyđã làm.”

Page 1147: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Khi gác máy, tay tôi run bần bật.Tôi không nhận thức được điều mình đãlàm cho đến khi rời buồng điện thoại vàlê bước về cửa hàng. Tôi đã không dừnglại mà suy xét rằng cuộc gọi của tôi sẽlàm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn choBea. Mối bận tâm duy nhất của tôi là cứhãy ẩn danh và giấu mặt, từ chối khôngnhận mình có liên quan gì đến người màtôi đã thổ lộ tình yêu và đã chỉ lợi dụngmà thôi. Tôi đã làm như vậy khi Thanhtra Fumero đánh đập Fermín. Tôi đã lặplại hành động ấy khi bỏ mặc Bea cho sốphận của nàng. Tôi vẫn sẽ lặp lại hànhxử ấy ngay khi hoàn cảnh cho tôi một cơhội khác. Tôi nán ngoài phố chừng mườiphút, cố trấn tĩnh trước khi quay lại cửa

Page 1148: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hàng. Có lẽ tôi nên gọi điện mà thú nhậnvới ông Aguilar rằng đúng vậy, là tôiđấy. Rằng tôi phát điên lên vì con gáiông, hết chuyện. Nếu sau đó ông có muốnđến trong bộ quân phục tướng tá và đánhtôi nhừ tử, thì ông hoàn toàn có quyềnlàm vậy.

Tôi đang trên đường về thì nhận racó người đang nhìn tôi ở ngưỡng cửaphía bên kia đường. Lúc đầu tôi nghĩ đấylà Don Federico, bác thợ sửa đồng hồ,nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ cho tôinhận ra đây là một kẻ cao hơn, đậmngười hơn. Tôi dừng lại nhìn đáp trả, vàthật ngạc nhiên, hắn gật đầu, như muốnchào tôi và chứng minh hắn không hềquan tâm đến việc tôi nhận ra sự hiện

Page 1149: Bóng hình của gió - sachvui.vn

diện của hắn. Ánh đèn đường chiếuxuống mặt hắn. Đường nét khá quenthuộc. Hắn tiến lên một bước, cởi cúc áomưa xuống tận cổ; hắn cười với tôi vàbước ra phố Ramblas, lẫn vào đám đôngngười đi đường. Rồi tôi nhận ra hắn: têncảnh sát đã giữ tôi trong khi Thanh traFumero hành hung Fermín.

Thấy tôi vào cửa hàng, Fermínnhìn tôi tò mò.

“Khuôn mặt kia là sao?”

“Fermín này, tôi nghĩ chúng ta gặprắc rối.”

Ngay tối hôm ấy, chúng tôi triểnkhai kế hoạch đã bàn cùng Don Gustavo

Page 1150: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Barceló.

“Trước tiên phải dám chắc là cậuđúng về chuyện chúng ta đang bị cảnh sáttheo dõi. Chúng ta sẽ đến quán QuatreGats, ra vẻ bình thường thôi, để xem gãkia vẫn còn ở đó rình mò không. Nhưngđừng hé gì chuyện này với cha cậu,không thì ông ấy bị sỏi thận mất.”

“Vậy tôi sẽ nói gì với ông đây?Cha tôi đã nghi ngờ lắm rồi.”

“Bảo ông ấy là cậu sẽ đi mua hạthướng dương hoặc gì đó.”

“Vậy thì chính xác tại sao chúng tacần đến Quatre Gats?”

“Vì ở đó có món bánh kẹp thịt

Page 1151: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngon nhất trong bán kính ba dặm, vàchúng ta phải nói chuyện ở một nơi nàođó. Đừng có mà phá đám – hãy làm nhưtôi bảo, Daniel.”

Hoan nghênh bất cứ hoạt động nàocó thể giúp tôi thoát khỏi những suy nghĩtrong đầu, tôi ngoan ngoãn làm theo, vàvài phút sau tôi ra phố, sau khi đã camđoan với cha là tôi sẽ quay về đúng giờăn tối. Fermín đang đợi tôi ở góc phố.Khi tôi đến chỗ anh ta, anh ta nhíu màyra hiệu tôi nên đi tiếp.

“Có con rắn chuông theo sau chúngta chừng hai chục thước. Đừng quayđầu.”

“Có phải hắn không?”

Page 1152: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi không nghĩ vậy, trừ phi hắn

chùn bước trong thời tiết ẩm ướt này.Tên này có vẻ non nớt lắm. Hắn mangtheo tờ báo thể thao ra cách đây sáungày. Fumero hắn đang tuyển bọn họcviệc trong nhà tế bần.”

Khi chúng tôi đến Quatre Gats, taycảnh sát mặt thường phục ngồi ở một bàncách chúng tôi dăm mét và vờ đọc lạibài tường thuật vòng đấu bóng đá tuầntrước. Cứ hai mươi giây hắn lại ném cáinhìn lén lút về phía chúng tôi.

“Tội nghiệp cu cậu, trông hắn đangvã mồ hôi kìa,” Fermín nói, lắc đầu.“Trông cậu mơ màng quá đấy, Daniel.Thế cậu đã nói chuyện được với cô bé

Page 1153: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chưa?”

“Cha cô ấy trả lời điện thoại.”

“Và cậu với ông ấy đã có một cuộcnói chuyện thân thiện theo kiểu dân sựchứ?”

“Giống một cuộc độc thoại hơn.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi phải suy racậu chưa gọi ông ta là papá chứ?”

“Ông ấy bảo tôi đúng nguyên vănlà ông sẽ vặn nát óc tôi.”

“Chắc chắn đấy là lối nói tu từ hoamỹ.”

Lúc đấy bóng dáng người bồi bànlù lù đến bên chúng tôi. Fermín gọi thức

Page 1154: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ăn đủ cho cả một trung đoàn, xoa xoa taythích thú.

“Cậu không muốn ăn gì sao,Daniel?”

Tôi lắc đầu. Khi bồi bàn quay lạivới hai khay đầy thức ăn mặn, bánh kẹpthịt và mấy cốc bia, Fermín đưa cho anhta kha khá tiền và bảo giữ lấy tiền lẻ.

“Này, chủ quán,” anh ta nói. “Anhcó thấy gã ngồi ở bàn gần cửa sổ không –cái gã ăn mặc như chú Dế Jiminy[1] đangcắm đầu vào tờ báo như thể đó là chiếcnón ấy?”

[1. Một nhân vật trong phim hoạthình cùng tên của hãng Walt Disney.]

Page 1155: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tay bồi bàn gật đầu vẻ đồng lõa.

“Anh có thể đến bảo hắn rằng có

một tin nhắn khẩn cấp của Thanh traFumero được không? Bảo rằng hắn phảira ngay Chợ Boquería mua hai mươipeso đậu luộc và mang đến Trụ sở Cảnhsát không được chậm trễ (đi taxi nếucần) – nếu không hắn chuẩn bị lấy bi củahắn mà bày lên đĩa đi. Anh có cần nhắclại không?”

“Không cần thiết đâu, thưa ông.Hai mươi peso đậu xanh không thì lấy bicủa chính mình dọn lên đĩa.”

Fermín đưa cho anh ta một đồng xunữa. “Chúa phù hộ anh.”

Page 1156: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tay bồi bàn gật đầu trịnh trọng rồi

đi về phía bàn kẻ săn đuổi chúng tôi đểchuyển thông điệp. Khi tên trương tuầnnghe chỉ thị, khuôn mặt hắn thộn ra. Hắnnán lại chừng năm giây nữa, bị giằng xé,rồi hộc tốc lao ra đường. Fermín khôngtỏ dù chút ngạc nhiên. Phải như lúc khác,hẳn tôi sẽ hồ hởi hùa theo hồi kịch này,nhưng đêm hôm ấy tôi không thể xua Beakhỏi tâm trí.

“Daniel, đừng ở trên mây nữa,chúng ta phải bàn bạc. Ngày mai, khôngchậm trễ, cậu phải đến chỗ NuriaMonfort, như chúng ta đã nói.”

“Đến đó rồi thì tôi sẽ nói gì với côta?”

Page 1157: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu sẽ tìm ra chuyện gì đó để

nói. Kế hoạch là làm theo gợi ý rất khônngoan của Barceló. Cậu phải cho cô tahiểu rằng cậu biết cô ta nói dối vềCarax, rằng cái ông Miquel Moliner màcô ta gọi là chồng ấy không ở tù, và cậuđã phát hiện ra cô ta chính là bàn tay tộilỗi nhận thư từ căn hộ của gia đìnhFortuny-Carax, sử dụng một hòm thư lấytên một công ty luật không hề tồn tại...Cậu bảo với cô ta bất cứ điều gì cầnthiết làm cô ta cuống lên. Phải nói bằngmột giọng kịch tính và với ánh mắt rấttrang nghiêm. Rồi, để cho có tác dụng,cậu ra về bỏ mặc cô ta trong bấn loạn.”

“Và trong lúc đó...”

Page 1158: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Trong lúc đó, tôi sẽ đợi để theodõi cô ta, một mục tiêu tôi dự định bámsát bằng cách sử dụng ngón nghề ngụytrang tân tiến nhất.”

“Cách này không ăn thua đâu,Fermín.”

“Cậu thật thiếu lòng tin! Thôi nào,cha cô bé đã nói gì để cậu đến nông nỗinày? Ông ta dọa cậu sợ thế à? Đừng để ýđến ông ta. Nào, lão điên rồ kia đã bảogì?”

Tôi trả lời không nghĩ ngợi. “Sựthật.”

“Sự thật theo định nghĩ của ThánhDaniel Tuần đạo ư?”

Page 1159: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh có thể cười nhạo tùy thích.

Đáng với tôi lắm.”

“Tôi không cười đâu, Daniel. Tôichỉ cảm thấy chả hay ho gì khi cậu tựtrừng phạt mình như thế. Ai nhìn cũngbảo cậu đang tự hành hạ bản thân đấy.Cậu chưa làm gì sai cả. Cuộc đời có lắmkẻ đày đọa người khác rồi, không cầncậu phải làm thêm việc của ngài ĐạiPháp quan Tôn giáo đâu.”

“Anh nói từ kinh nghiệm bản thânđấy à?”

Fermín nhún vai.

“Anh chưa bao giờ kể cho tôi anhđã đụng độ Fumero thế nào,” tôi nói.

Page 1160: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu có thích nghe một câu chuyện

đạo đức không?”

“Nếu như anh muốn kể.”

Fermín tự rót cho mình một cốcbia rồi nốc một hơi hết sạch.

“Amen,” anh ta nói. “Điều tôi cóthể kể về Fumero thì ai cũng biết. Lầnđầu tôi nghe nhắc đến hắn, tay thanh tratương lai hãy còn là một tay sung làmviệc cho một nhóm vô chính phủ, FAI.Hắn giành được chút danh tiếng, vì hắnkhông biết sợ cũng không biết cẩn trọnglà gì. Hắn chỉ cần biết cái tên, rồi hắn sẽkết liễu người đó trên phố bằng một phátsúng vào mặt, ngay giữa ban ngày. Tài

Page 1161: Bóng hình của gió - sachvui.vn

năng như vậy rất đáng giá vào thời loạn.Những điều khác hắn không có là lòngtrung thành hay niềm tin. Hắn không quantâm hắn đang phục vụ sự nghiệp gì, miễnsao sự nghiệp đó giúp hắn leo bậc thangdanh vọng. Thế giới này có đầy những kẻhạ lưu như Fumero, nhưng ít ai có tàinăng bằng hắn. Từ nhóm vô chính phủ,hắn chuyển sang phục vụ cho phe cộngsản, và từ cộng sản chuyển sang phát xítchỉ là một bước. Hắn rình mò và bánthông tin của nhóm này cho nhóm khác,và hắn moi tiền của tất cả bọn bọn. Tôiđã để mắt đến hắn từ lâu. Lúc đó tôiđang làm việc cho Chính phủ của Chínhquyền Tự trị. Đôi khi người ta cứ tưởngnhầm tôi là người em trai xấu xí của

Page 1162: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Thống sứ Companys, điều làm tôi rất đỗitự hào.”

“Anh đã làm gì?”

“Mỗi thứ một chút. Trong các vởkịch trên đài phát thanh ngày nay, họ gọinó là gián điệp, nhưng trong thời chiếntất cả mọi người đều là tình báo. Mộtphần công việc của tôi là để mắt đếnnhững hạng người như Fumero. Đó lànhững kẻ nguy hiểm nhất. Chúng giốngnhư những kẻ tráo trở, không tín ngưỡngvà không lương tâm. Trong chiến tranhchúng xuất hiện khắp mọi nơi. Trong thờibình, chúng khoác mặt nạ. Nhưng chúngvẫn hiện diện đó. Chúng có cả ngàn. Sựthật là sớm hay muộn tôi cũng phát hiện

Page 1163: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra trò chơi của hắn. Chắc là muộn chứkhông phải sớm. Barcelona sụp đổ chỉtrong có mấy ngày, và thế là vật đổi saodời. Tôi trở thành một tên tội phạm bịtruy nã, và cấp trên của tôi phải trốn chuitrốn lủi như lũ chuột. Hẳn nhiên, Fumerođang đảm đương chiến dịch “xóa sổ”.Cuộc thanh trừng được tiến hành côngkhai, với những vụ bắn giết trên phố haytrong Lâu đài Montjuïc. Tôi bị bắt ởcảng khi đang cố kiếm giấy thông hànhcho cấp trên sang Pháp trên một chuyếntàu chở hàng của Hy Lạp. Tôi bị đưa vềMontjuïc và giam hai ngày trong ngụctốt. Ánh sáng tiếp theo tôi được nhìn thấylà lửa que hàn đang tan chảy. Fumero vàmột gã chỉ nói được tiếng Đức đã treo

Page 1164: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngược tôi lên. Tên người Đức tháo bỏquần áo của tôi bằng cách dùng mối hànmà đốt. Hắn có vẻ rất thành thạo. Khi tôibị bỏ mặc trần như nhộng và lông tóctrên người cháy sém, Fumero bảo nếu tôikhông khai cấp trên đang trốn ở đâu thìtrò vui mới chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tôikhông phải là người dũng cảm, Daniel ạ.Tôi chưa bao giờ như vậy, nhưng vớimột chút can đảm ít ỏi có được, tôi đãchửi vào mặt hắn rằng cút mẹ nhà hắnxuống địa ngục đi. Theo lệnh củaFumero, gã người Đức tiêm gì đó và đùitôi và đợi vài phút. Rồi trong khiFumero hút thuốc, nhìn tôi mà cười, thìhắn bắt đầu nướng tôi toàn thây bằng quehàn nung chảy. Cậu thấy những vết sẹo

Page 1165: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi đấy...”

Tôi gật đầu. Fermín nói giọng trầmtĩnh, không bộc lộ cảm xúc.

“Những vết sẹo đó chẳng mấy hệtrọng. Điều trầm trọng hơn nằm ở bêntrong. Tôi đã cầm cự được chừng mộttiếng dưới que hàn, hoặc có lẽ chỉ là mộtphút. Tôi không biết nữa. Nhưng rồi tôicũng khai tên, họ, thậm chí cỡ áo sơ micủa cấp trên tôi và cả những người khôngphải cấp trên của tôi. Bọn chúng thả tôira trong một ngõ nhỏ ở Pueblo Seco, trầntruồng, da bị cháy bỏng. Một người đànbà tốt bụng đã mang tôi về nhà chăm sócchừng hai tháng. Quân cộng sản đã bắnchết chồng và đứa người con trai của bà

Page 1166: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngay ngưỡng cửa nhà. Bà không biết tạisao. Khi tôi có thể đứng dậy đi ra phố,tôi hay tin tất cả cấp trên của tôi bị bắtvà xử tử vài tiếng sau khi tôi chỉ điểm.”

“Fermín, nếu anh không muốn kểnhững chuyện này...”

“Không, không. Tôi muốn cậu ngheđể biết rằng cậu đang làm bạn với hạngngười nào. Khi tôi trở về nhà, tôi đượcbiết nó đã bị chính quyền trưng thu, cùngtoàn bộ tài sản của tôi. Tôi không biếtmình đã trở thành một kẻ ăn mày. Tôi cốxin việc làm. Tôi bị từ chối. Thứ duynhất tôi có thể kiếm được là một chairượu rẻ tiền, giá vài xu. Đó là một thứthuốc độc ngấm dần như axit đốt cháy

Page 1167: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ruột gan, nhưng tôi hy vọng sớm haymuộn nó cũng có tác dụng. Tôi tự nhủmột ngày nào đó sẽ quay lại Cuba, vềvới cô gái lai của tôi. Tôi bị bắt khi đangcố lên một chiếc tàu chở hàng sangHavana. Tôi đã quên mình ở tù bao lâu.Sau năm đầu tiên, người ta bắt đầu mấtđi tất cả, thậm chí là ý thức. Khi ra tù,tôi bắt đầu sống một thời gian dài đằngđẵng trên đường phố, nơi cậu đã gặp tôi.Có rất nhiều người giống tôi, những bạntrong tù hay đã được phóng thích. Nhữngngười may mắn thì có ai đó để nương tựakhi ra tù, là ai đó hoặc cái gì đó họ cóthể hướng về. Phần còn lại sẽ gia nhậpđội quân ăn mày. Một khi được trao tấmthẻ gia nhập vào đội quân đó, cậu không

Page 1168: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bao giờ được thôi làm hội viên. Hầu hếtchúng tôi chỉ ra ngoài vào ban đêm, khithế giới không còn nhòm ngó. Tôi đã gặpnhiều người như tôi. Hiếm khi tôi gặp lạihọ nữa. Cuộc sống lề đường rất ngắnngủi. Người ta nhìn chúng tôi khinh miệt,thậm chí những người cho ta của bố thí,nhưng điều này chẳng là gì hết so với nỗikinh tởm chính bản thân mình. Nó giốngnhư bị mắc kẹt trong một cái xác diđộng, một cái xác đói, hôi hám và khôngchịu chết. Cứ thỉnh thoảng Fumero và taychân của hắn lại bắt tôi và buộc cho tôitrộm cắp vớ vẩn gì đó hoặc quấy rối cáccô nữ sinh tan trường. Lại một tháng ở tùLa Modelo, lại những trận đánh đập, vàlại bị quẳng ra đường. Tôi không bao giờ

Page 1169: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hiểu được những trò hề đó có nghĩa gì.Hình như cảnh sát thấy thật tiện khi cómột đám những kẻ tình nghi để bọn chúngcó thể dùng đến lúc cần thiết. Trong mộtcuộc chạm mặt với Fumero, hắn lúc nàylà một nhân vật khá được kính nể, tôi đãhỏi tại sao hắn không giết tôi, như hắn đãgiết những người khác. Hắn cười bảorằng có những thứ còn tồi tệ hơn cái chết.Hắn không bao giờ giết một kẻ chỉ điểm,hắn nói. Hắn để cho anh ta chết dần chếtmòn.”

“Fermín, anh không phải là chỉđiểm. Bất cứ ai ở vào tình thế của anhcũng làm như vậy thôi. Anh là bạn tốtnhất của tôi.”

Page 1170: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi không xứng đáng với tình bạncủa cậu, Daniel. Cậu và cha cậu đã cứuđời tôi, và đời tôi thuộc về hai người.Bất cứ điều gì có thể làm được cho cậu,tôi sẽ làm. Ngày cậu lôi tôi ra khỏi cuộcsống lề đường, là ngày Fermín Romerode Torres được tái sinh.”

“Đấy không phải tên thật của anh,đúng không?”

Fermín lắc đầu. “Tôi thấy cái tênnày trong một áp phích ở trường đấu bòArenas. Cái tên kia bị chôn vùi rồi. Conngười từng sống trong hình hài này đãchết, Daniel ạ. Đôi khi anh ta quay trởlại, trong những cơn ác mộng. Nhưng cậuđã cho tôi thấy làm thế nào để trở thành

Page 1171: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một con người khác, và cậu đã cho tôi lýdo để sống một lần nữa: Bernarda củatôi.”

“Fermín...”

“Đừng nói gì hết, Daniel. Hãy thathứ cho tôi, nếu cậu có thể.”

Tôi ôm anh, không nói một lời, vàcứ để anh khóc. Mọi người nhìn chúngtôi chế giễu, và tôi nhìn lại họ bằng ánhmắt nảy lửa. Sau một hồi, họ quyết địnhlờ đi. Sau đó, khi tôi đang bước cùngFermín về nhà trọ của anh, anh bạn tôi đãbình tâm lại.

“Chuyện tôi kể với cậu hôm nay...Xin cậu đừng cho Bernarda biết...”

Page 1172: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi sẽ không kể với Bernarda hay

bất kỳ ai. Không một lời, Fermín ạ.”

Chúng tôi bắt tay nhau tạm biệt.

Page 1173: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 37

CẢ ĐÊM HÔM ẤY TÔI KHÔNGNGỦ ĐƯỢC. Tôi cứ nằm trên giường vàđể đèn sáng, nhìn chằm chằm vào chiếcbút Montblanc sang trọng mà nhiều nămnay tôi chẳng viết gì – nó đang nhanhchóng trở thành đôi găng tay đẹp đẽđược tặng cho người cụt bàn tay. Khôngdưới một lần tôi cảm thấy thôi thúc muốnđến căn hộ nhà Aguilar và, vì không cókết quả tốt hơn, đành từ bỏ ý định.Nhưng sau nhiều suy tính, tôi quyết rằnglao đến nhà Bea ngay từ đầu giờ sáng sẽchẳng cải thiện được tình hình. Đến lúcsớm mai, mệt mỏi và bất an, tôi kết luận

Page 1174: Bóng hình của gió - sachvui.vn

điều tốt nhất nên làm là cứ mặc theodòng nước trôi; theo thời gian dòng sôngsẽ cuốn đi luồng máu độc.

Buổi sáng chậm rãi trôi đi với rấtít công việc trong cửa hàng nên tôi tranhthủ đứng ngủ một lát, trong tư thế mà chatôi mô tả là duyên dáng và thăng bằngnhư loài hạc. Đến giờ ăn trưa, như đãhẹn với Fermín tối hôm trước, tôi giả vờđi dạo, còn Fermín nói rằng có cuộc hẹnvới bác sĩ để tháo chỉ. Theo tôi thấy, chatôi nuốt trọn cả hai lời nói dối. Ý nghĩlừa dối cha tôi một cách có hệ thống bắtđầu khiến tôi bứt rứt, và nửa chừng sánghôm ấy tôi nói với Fermín như vậy, trongkhi cha tôi đi giao hàng.

Page 1175: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Daniel ạ, mối quan hệ cha và contrai dựa trên hàng ngàn lời nói dối vôhại. Những món quà của bà nhà thôngthái, chuyện tiên răng, trọng dụng nhântài và nhiều thứ khác. Chuyện này chỉthêm một lời nói dối vào thôi. Đừng mặccảm tội lỗi.”

***

KHI THỜI ĐIỂM TỚI, TÔI LẠINÓI DỐI và đến thẳng nhà NuriaMonfort, những đụng chạm và mùi vị củachị vẫn không thể tẩy xóa trong ký ức tôi.Những viên sỏi trên Quảng trường SanFelipe Neri đã bị một đàn bồ câu phủkín, nhưng ngoài chúng ra cả quảngtrường vắng ngắt. Tôi băng qua mặt

Page 1176: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đường lát sỏi dưới ánh mắt cảnh giác củalũ bồ câu, và nháo nhác nhìn quanh tìmkiếm Fermín, có trời biết anh ta ngụytrang thành cái gì – anh ta không chịu tiếtlộ mưu kế của mình. Tôi đi vào tòa nhàvà thấy tên Miquel Moliner vẫn còn ởhòm thư; tôi tự nhủ đó có phải là kẽ hởmà tôi sẽ chỉ ra trong câu chuyện củaNuria Monfort. Khi đi lên cầu thang tốităm, tôi hy vọng chị sẽ không có nhà.Không ai có thể cảm thấy lòng trắc ẩnđối với một kẻ nói dối bằng một kẻ nóidối khác. Khi đến chiếu nghỉ tầng bốn,tôi dừng lại để lấy hết can đảm và bịa ravài lý do biện minh cho cuộc viếng thămnày. Radio nhà hàng xóm vẫn ông ổngdội từ phía bên kia chiếu nghỉ, lần này

Page 1177: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang phát một chương trình trò chơitrong đó người chơi được thử kiến thứctôn giáo. Trò chơi có tên Chúa giúp sức,và có tiếng là làm say mê cả nước TâyBan Nha vào các trưa thứ Ba.

***

Và bây giờ, câu hỏi năm điểm, tròchơi Chúa giúp sức, Bartolomé, bạnhãy cho biết Kẻ Xấu Xa làm thế nào đểcải trang trước những người thông tháixứ Tabernade, trong câu chuyện ngụngôn về tổng thiên thần và quả bí,trong Sách Giôsuê? a) một con cừunon, b) một người bán chai lọ, hay c)một nghệ sĩ nhào lộn có con khỉ?

***

Page 1178: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Lướt trên làn sóng tiếng vỗ tay của

đám khán giả trong phòng thu Đài phátthanh Quốc gia, tôi chôn chân trước cửanhà Nuria Monfort và nhấn chuông chừngvài giây. Tôi nghe thấy tiếng vọng lansuốt căn hộ và thở hắt ra một tiếng nhẹnhõm. Tôi đã toan bỏ đi thì nghe tiếngbước chân tiến đến cửa. Lỗ nhòm ánh lênnhư một giọt lệ sáng. Tôi mỉm cười. Khichìa khóa xoay trong ổ, tôi thở thật sâu.

Page 1179: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 38

“DANIEL.”

Làn khói xanh dương của điếuthuốc lá quấn quanh mặt chị. Đôi môi chịánh lên màu son tối; chúng ẩm ướt và đểlại dấu như vết máu khô trên cái đầu lọcchị cầm giữa ngón trỏ và ngón giữa. Cónhững người mà ta nhớ đến và có nhữngngười mà ta mơ về. Với tôi, NuriaMonfort giống như một ảo vọng: ta khôngchất vấn tính xác thực của nó, ta chỉ đơngiản đi theo nó cho đến khi nó biến mấthay cho đến khi nó hủy hoại ta. Tôi đitheo chị vào căn phòng hẹp, tối tăm, nơi

Page 1180: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có chiếc bàn, những cuốn sách, và mộtbộ bút chì xếp ngay ngắn, như thể ngẫunhiên mà đâm ra cân xứng.

“Tôi nghĩ sẽ không gặp lại cậunữa.”

“Xin lỗi phải làm chị thất vọng.”

Chị ngồi trên ghế cạnh bàn, bắttréo chân và hơi hướng về trước. Tôi dứtánh mắt mình khỏi cổ họng chị và tậptrung vào một vết thấm trên tường. Tôibước đến cửa sổ liếc nhanh xuống quãngtrường. Không thấy dấu hiệu của Fermín.Tôi có thể nghe tiếng Nuria Monfort thởsau lưng tôi, có thể cảm thấy đôi mắt chịđang lướt qua cổ tôi. Tôi nói, mắt khôngrời khỏi cửa sổ.

Page 1181: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vài ngày trước, một người bạn

của tôi phát hiện ra rằng người quản lýcăn hộ của Fortuny-Carax quá cố đã gửithư đến một hòm thư mang tên một côngty luật rõ ràng không tồn tại. Người bạnấy cũng phát hiện ra rằng người đó đãnhiều năm nay nhận thư từ hòm thư này,người đó dùng tên của chị, SeñoraMonfort...”

“Thôi đi.”

Tôi quay lại và thấy chị lui vàobóng tối.

“Cậu phán xét tôi mà chẳng hiểu gìvề tôi,” chị nói.

“Vậy hãy giúp tôi hiểu chị đi.”

Page 1182: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu đã kể với ai về việc này

chưa? Còn ai khác biết điều cậu nói vớitôi không?”

"Nhiều hơn chị nghĩ đấy. Cảnh sátđã theo dõi tôi từ lâu.”

“Fumero?”

Tôi gật đầu. Dường như tay chị ấyđang run.

“Cậu không biết mình đã làm gìđâu, Daniel.”

“Vậy chị nói đi,” tôi trả lời bằngsự cục cằn mà tôi không cảm thấy.

“Cậu nghĩ rằng do cậu tình cờ bắtgặp một cuốn sách mà cậu có quyền xâm

Page 1183: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhập vào cuộc đời của những người cậukhông quen biết và dính mũi vào nhữngviệc cậu không thể hiểu và không phảicủa cậu ư.”

“Giờ chúng thuộc về tôi rồi, dù chịcó thích hay không.”

“Cậu không biết mình đang nói gìđâu.”

“Tôi đã vào ngôi nhà Aldaya. Tôibiết Jorge Aldaya trốn ở đó. Tôi biết ôngta là người đã giết Carax.” Mãi đến khinghe chính mình nói ra, tôi mới biết mìnhtin những lời này.

Chị nhìn tôi thật lâu, rồi thận trọnglựa lời. “Fumero có biết điều này

Page 1184: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không?”

“Tôi không biết.”

“Cậu phải biết chứ. Fumero cótheo dõi cậu đến ngôi nhà đó không?”

Nỗi căm giận trong mắt chị thiêuđốt tôi. Ban đầu tôi đã nhập vai kẻ buộctội và quan tòa, nhưng từng phút trôi qua,tôi lại càng cảm thấy mình giống thủphạm.

“Tôi không nghĩ vậy. Chị có biếtkhông? Chị có biết rằng chính Aldaya đãgiết Julián và ông ta đang trốn trong ngôinhà đó không? Sao chị không kể chotôi?”

Chị cười cay đắng. “Cậu không

Page 1185: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hiểu gì hết, đúng không?’

“Tôi hiểu là chị đã nói dối để bảovệ cho kẻ đã giết một người chị coi làbạn, rằng chị đang che giấu tội ác nàynhiều năm nay, đang bảo vệ cho một kẻmà mục đích duy nhất là xóa bỏ mọi dấuvết tồn tại của Julián Carax, kẻ đốt sáchcủa ông ấy. Tôi hiểu rằng chị đã nói dốivề chồng chị, ông ta không ở tù và rõràng cũng không ở đây. Tôi hiểu như vậyđấy.”

Nuria Monfort chầm chậm lắc đầu.“Đi đi, Daniel. Rời khỏi nhà này vàđừng bao giờ quay lại. Cậu quá lắm rồi.”

Tôi bước về phía cửa, bỏ lại chịtrong phòng ăn. Tôi dừng giữa chừng và

Page 1186: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quay lại. Nuria Monfort đang ngồi trênsàn, lưng chị dựa vào tường, mọi mốiquan tâm về diện mạo đều tan biến.

***

TÔI CỨ CÚI GẰM MẶT MÀBĂNG QUA QUẢNG TRƯỜNG. Tôimang theo mình nỗi đau tôi nhận được từđôi môi người phụ nữ đó, một nỗi đau tôicảm thấy mình xứng đáng, dẫu tôi khônghiểu nguyên do. “Cậu không biết mình đãlàm gì đâu, Daniel.” Tôi chỉ muốn chạytrốn khỏi nơi đó. Khi bước qua nhà thờ,ban đầu tôi không để ý sự hiện diện củamột thầy tu gầy hốc hác, mũi to đangđứng trước cổng nhà thờ, tay cầm cuốnKinh Thánh và chuỗi tràng hạt. Anh ta

Page 1187: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thong thả ban phước cho tôi khi tôi điqua.

Page 1188: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 39

TÔI BƯỚC VÀO CỬA HÀNGTRỄ GẦN BỐN LĂM PHÚT. Khi nhìnthấy tôi, cha tôi nhíu mày phật ý rồi nhìnđồng hồ.

“Con nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?Con biết bố phải đến thăm khách hàng ởSan Cugat, thế mà con bỏ lại bố ở đâymột mình.”

“Còn Fermín thì sao ạ? Anh tachưa về sao?”

Cha tôi lắc đầu với sự hối hảdường như chiếm lấy ông mỗi khi tâm

Page 1189: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trạng không vui. “Mà có thư cho con này.Bố để cạnh ngăn kéo.”

“Bố, con xin lỗi, nhưng...”

Ông vẫy tay xua đi lời giải thíchcủa tôi, khoác vội áo mưa và đội mũ rồira khỏi cửa không nói lời tạm biệt. Vìhiểu rõ ông, tôi biết cơn tức giận sẽ tanbiến trước khi ông đến nhà ga. Tôi thấylạ về sự mất tích của Fermín. Kể từ lúctôi thấy anh ta ăn mặc như thầy tu diễntrò ở Quảng trường San Felipe Neri, đợiNuria Monfort hối hả chạy ra khỏi nhàvà dẫn anh ta đến tâm điểm điều bí ẩn,niềm tin của tôi vào kế hoạch kia đã vụnvỡ tan tành. Tôi tưởng tượng nếu NuriaMonfort xuống phố thì Fermín hẳn sẽ

Page 1190: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phải theo chị ta đến chỗ dược sĩ hoặchàng bánh. Kế hoạch mới tuyệt làm saochứ! Tôi bước đến ngăn kéo để xem bứcthư cha tôi vừa nhắc. Phong bì màu trắngvà hình chữ nhật, giống như bia mộ, ởchỗ hình thập ác địa có ghi địa chỉ hoànthư, nó nghiền nát chút tinh thần ít ỏi cònlại của tôi ngày hôm ấy.

Chính quyền quân sự Barcelona

Ban tuyển quân

“Kính Chúa lòng lành,” tôi lẩmbẩm.

Tôi biết nội dung trong bức thư dùkhông cần phải mở, nhưng thậm chí nếunhư có mở ra cũng chỉ là để đắm mình

Page 1191: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong đau khổ mà thôi. Bức thư ngắn gọn:với hai dòng chữ, lơ lửng đâu đó giữamột tuyên bố chối tai và một khúc catrong vở nhạc kịch, đặc trưng cho mọithư từ quân sự. Tôi được thông báo rằng,trong vòng hai tháng nữa, tôi, DanielSempere, sẽ vinh dự và tự hào đượchoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng nhất vàkhai sáng nhất dành cho một người đànông Iberia: phụng sự Tổ quốc và mangbộ quân phục của cuộc viễn chinh toàndân tộc để bảo vệ thành lũy linh thiêngcủa phương Tây. Tôi hy vọng ít nhấtFermín cũng có thể nhìn thấy khía cạnhhài hước của nó và cho chúng tôi cườivui một chút với bài Sự sụp đổ của Âmmưu Do Thái-Tam điểm được hát theo

Page 1192: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kiểu của anh ta. Hai tháng. Tám tuần. Sáumươi ngày. Tôi luôn có thể chia nhỏ rathời gian theo giây và có một dãy số dàicả dặm. Tôi có 5.184.000 giây tự do cònlại. Có lẽ Don Federico, người mà theocha tôi thậm chí có thể làm một chiếc xeVolkswagen, có thể làm cho tôi mộtchiếc đồng hồ có hãm phanh. Hẳn ai đócó thể giải thích cho tôi làm cách nào đểkhông đánh mất Bea mãi mãi. Khi nghetiếng chuông cửa, tôi nghĩ Fermín đãquay về sau khi tự thuyết phục rằng nỗlực làm thám tử của chúng tôi chẳng gìhơn một trò đùa tệ hại.

“Ồ, chẳng phải vị hoàng tử đangcanh chừng lâu đài đấy ư - hẳn chàng tarồi, dù khuôn mặt chàng có dài thườn

Page 1193: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thượt. Vui lên nào, Cậu Bé U Sầu,”Gustavo Barceló nói. Ông mặc một chiếcáo khoác lông lạc đà và cầm chiếc gậyngà thường ngày, mà ông không cần đếnvà ông cứ khua như mũ tế của Hồng y.“Bố cháu có nhà không, Daniel?”

“Cháu rất tiếc, Don Gustavo. Bốcháu ra ngoài gặp khách hàng rồi, cháunghĩ ông ấy sẽ về lúc...”

“Tuyệt lắm. Vì ta đến không phảiđể gặp bố cháu, và càng tốt khi ông ấykhông phải nghe điều ta phải nói vớicháu.”

Ông nheo mắt với tôi, tháo đôigăng tay và nhìn quanh cửa hàng.

Page 1194: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh bạn Fermín của chúng ta đâunhỉ? Anh ta có đây không?”

“Mất tích khi làm nhiệm vụ.”

“Trong khi đang trổ tài năng củaanh ta vào vụ Carax, chắc vậy?”

“Cả thể xác lẫn linh hồn. Lần cuốikhi cháu gặp, anh ta mặc áo thầy tu vàđang làm lễ ban phúc urbi et orbi.”

“Ta hiểu rồi... Là lỗi của bác khihối thúc cháu làm việc này. Ước gì ta đãkhông mở miệng.”

“Trông bác có vẻ lo lắng. Cóchuyện gì thế ạ?”

“Không hẳn. Mà đúng theo cách

Page 1195: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nào đấy.”

“Ý bác là sao, Don Gustavo?”

Ông bán sách mỉm cười hiền hậu.Cái vẻ kiêu căng thường thấy của ông giờbỗng biến đâu mất. Thay vào đó, trôngông thật nghiêm nghị và lo lắng.

“Sáng nay bác gặp Don ManielGutiérrez Fonseca. Ông ấy năm mươichín tuổi, sống độc thân, đã làm việctrong nhà tang lễ thành phố Barcelona từnăm 1924. Ba mươi năm phục vụ nơingưỡng cửa bóng đêm. Lời của ông ta,không phải bác. Don Manuel là mộtngười mang cốt cách xưa cũ – nhã nhặn,vui vẻ, hay giúp người. Trong mười lămnăm qua, ông ấy sống trên phố Ceniza, ở

Page 1196: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một căn phòng đi thuê cùng với một távẹt đuôi dài biết hát trong tang lễ. Ông tacó vẻ ưu tiên ở Liceo. Ông thích Verdivà Donizetti. Ông ta bảo rằng điều quantrọng trong công việc của ông là tuân thủnguyên tắc. Những nguyên tắc điều chỉnhmọi thứ, đặc biệt trong những dịp ngườita không biết phải làm gì. Cách đây mườilăm năm, Don Manuel mở một bọc vảido cảnh sát mang đến, và trong đó ôngthấy người bạn thân nhất lúc còn nhỏ củamình. Phần còn lại của cái xác đượcmang đến trong một bọc khác. DonManuel, kìm nén cảm xúc lại, đã làmtheo nguyên tắc.”

“Bác có muốn một tách cà phêkhông, Don Gustavo? Trông bác hơi tái.”

Page 1197: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ừ.”

Tôi đi tìm ấm giữ nhiệt và rót cho

ông một tách, bỏ vào tám viên đường.Ông uống sạch.

“Bác thấy đỡ hơn chưa?”

“Khá hơn rồi đấy. À, sự thể là DonManuel trực ca đúng hôm người ta mangxác Julián Carax đến phòng mổ pháp y,tháng Chín năm 1936. Tất nhiên, DonManuel không thể nhớ tên, nhưng chỉ cầnnhìn qua hồ sơ lưu trữ và một trăm pesoquyên góp vào quỹ hưu trí của ông ta làtrí nhớ của ông ta linh lợi lên đáng kể.Cháu có nghe không đấy?”

Tôi gật gật đầu, gần như bị bỏ bùa.

Page 1198: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Don Manuel nhớ mọi chi tiết của

ngày hôm đó, như ông ta kể, đấy là mộttrong những lần ít ỏi ông ta bỏ qua quytắc. Cảnh sát khẳng định rằng cái xácđược tìm thấy ở trong một ngõ hẻm trênkhu phố Raval, ngay trước lúc trời sáng.Xác được đưa đến nhà đòn vào giữabuổi sáng. Cùng với nó chỉ có một cuốnsách và tấm hộ chiếu, khẳng định đó làJulián Fortuny Carax, sinh năm 1900 ởBarcelona. Hộ chiếu được đóng dấu ởtrạm biên giới La Junquera, cho thấyCarax mới quay về nước một tháng.Nguyên nhân cái chết có lẽ là một vếtthương do đạn bắn. Don Manuel khôngphải bác sĩ, nhưng qua nhiều năm ônghọc được nên nhìn cái gì. Theo ý kiến

Page 1199: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của ông ta, phát súng, ngay trên tim,được bắn từ tầm gần. Nhờ tấm hộ chiếu,người ta tìm được ông Fortuny, cha củaCarax, ông này đến nhà xác ngay đêmhôm ấy để nhận dạng.”

“Cho đến điểm này thì mọi việcđều trùng khớp với lời kể của NuriaMonfort.”

Barceló gật đầu. “Đúng vậy. ĐiềuNuria Monfort không nói cho cháu là ôngấy – ông bạn Don Manuel của bác ấy –cảm thấy cảnh sát không quan tâm mấyđến vụ việc này, và sau khi nhận ra cuốnsách tìm thấy trong túi áo của thi thểmang tên người đã chết, ông ta đã quyếtđịnh hành động theo ý mình và gọi đến

Page 1200: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhà xuất bản ngay chiều hôm đó, trongkhi người ta đang đợi ông Fortuny, đểthông báo cho họ về chuyện xảy ra.”

“Nuria Monfort bảo với cháu lànhân viên nhà xác gọi điện đến nhà xuấtbản ba ngày sau, khi cái xác đã đượcchôn vào khu mộ chung.”

“Theo Don Manuel, ông ta đã gọivào đúng ngày cái xác được chuyển đếnnhà đòn. Ông ta bảo đã nói chuyện vớimột cô gái, cô này bảo rất biết ơn vì ôngta gọi điện. Don Manuel nhớ rằng ông tacó phần sốc bởi thái độ của cô gái trẻđó. Nói theo lời ông ta: “Như thể cô tađã biết chuyện rồi.”

"Còn ông Fortuny? Có phải ông ta

Page 1201: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không chịu nhận con trai không?”

“Đó là điều làm bác ngạc nhiênnhất. Don Manuel nói rằng cuối buổichiều hôm đó, có một người đàn ông bénhỏ đến, ông ta run rẩy, được hai cảnhsát hộ tống. Đấy là ông Fortuny. TheoDon Manuel, ấy là điều mà ta không baogiờ có thể quen được, cái lúc nhữngngười thân thích nhất của người đã khuấtđến nhận diện xác. Ông ta nói đó là mộttình huống không mong muốn đối với bấtkỳ ai. Tệ hơn hết, ông nói, là khi ngườichết còn trẻ, và cha mẹ họ hoặc hôn thêhay hôn phu của họ phải đến nhận dạng.Don Manuel còn nhớ rõ ông Fortuny.Ông ta bảo khi Fortuny đến nhà xác, ôngta gần như không đứng nổi, khóc lóc như

Page 1202: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đứa trẻ, hai cảnh sát phải sốc hai bên đỡông ta. Ông ta cứ gào thét: “Người ta đãlàm gì con trai tôi? Người ta đã làm gìcon trai tôi?”

“Ông ta có thấy cái xác không?”

“Don Manuel kể rằng thiếu điềuông ta đã hỏi cảnh sát xem họ có thể bỏqua thủ tục này không. Đó là lần duy nhấtông ta hồ nghi những quy tắc. Cái xác ởtrong tình trạng rất tệ. Lúc thi thể đượcđưa đến nhà xác thì nạn nhân đã chết hơnbốn tám tiếng rồi, và không phải từ lúcmờ sớm ngày hôm đó, như cảnh sát thôngbáo. Manuel sợ rằng khi ông già thấp béấy nhìn thấy cái xác ông ta sẽ ngã quỵmất. Ông Fortuny liên tục nhắc lại rằng

Page 1203: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không thể như vậy được, con trai Juliáncủa ông ta không thể chết được... RồiDon Manuel gỡ bỏ khăn liệm ra, và haicảnh sát hỏi ông Fortuny theo đúng thủtục rằng đó có phải con trai ông ta,Julián hay không?’

“Rồi sao?”

“Ông Fortuny chết lặng. Ông tanhìn chằm chằm cái xác chừng một phút.Rồi ông quay gót bỏ đi.”

“Bỏ đi?”

“Vội vã.”

“Thế còn cảnh sát? Họ không ngănông ta lại sao? Không phải ông ta đếnnhận xác sao?”

Page 1204: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Barceló cười tinh quái. “Về lý

thuyết thôi. Nhưng Don Manuel nhớ rằngcòn một người khác trong căn phòng đó,một cảnh sát thứ ba, kẻ này đã lặng lẽ đivào trong khi hai người kia dìu ôngFortuny. Hắn đứng quan sát mà không hềnói gì, chỉ dựa vào tường, điếu thuốctrên môi. Don Manuel nhớ rõ hắn vì khiông ta bảo rằng quy định cấm ngặt hútthuốc trong nhà xác, một tên cảnh sát rahiệu cho ông ta im mồm. Theo lời DonManuel, ngay khi ông Fortuny bỏ đi, taycảnh sát thứ ba bước đến chỗ cái xác,liếc nhìn rồi nhổ nước bọt lên mặt cáixác. Rồi hắn giữ tấm hộ chiếu và ra lệnhmang xác đến Montjuïc để chôn trongkhu mộ chung vào sáng sớm.”

Page 1205: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thật vô lý...”

“Don Manuel cũng nghĩ vậy. Đặc

biệt là khi chẳng có gì ăn nhập với quytắc cả. ‘Nhưng chúng ta không biết ngườinày là ai,’ ông ta nói. Hai cảnh sát kiakhông nói gì. Don Manuel tức giận quátmắng họ. 'Hay là các anh biết quá nhiều?Vì rõ là anh ta đã chết hơn một ngày.'Don Manuel hiển nhiên đang dẫn chiếucác quy định và ông không phải kẻ khờkhạo. Theo ông ta, khi tay cảnh sát thứ banghe thấy lời phản đối của ông ta, hắnbước đến, nhìn thẳng vào mắt ông ta, rồihỏi ông ta có muốn đi theo người chếtluôn không. Don Manuel khiếp đảm.Người đàn ông kia có cặp mắt của một

Page 1206: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kẻ loạn trí, và Don Manuel không hề nghingờ dù chỉ một giây rằng hắn nói thật.Ông ta lẩm bẩm rằng mình chỉ đang cốtuân thủ quy tắc thôi, rằng không ai biếtngười chết là ai, vì vậy nên chưa thểchôn ngay được. ‘Tao bảo hắn là ai thìhắn phải như vậy,’ tay cảnh sát trả lời.Rồi hắn cầm tờ khai và ký vào, thế làxong vụ việc. Don Manuel nói ông ta sẽkhông bao giờ quên cái chữ ký đó, vìtrong những năm chiến tranh, và trongmột thời gian dài sau đó, ông ta sẽ gặpcái chữ ký ấy trên hàng chục giấy chứngtử đối với những cái xác mà có Chúamới biết ở đâu ra – những cái xác khôngai đến nhận diện...”

“Thanh tra Francisco Javier

Page 1207: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fumero...”

“Niềm tự hào và vinh quang củaSở Cảnh sát Trung tâm. Cháu có hiểunghĩa là thế nào không, Daniel?”

“Rằng chúng ta đã ra đòn như kẻmù ngay từ đầu.”

Barceló cầm mũ và gậy rồi bướcra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không, thếnghĩa là đòn chỉ mới bắt đầu thôi.”

Page 1208: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 40

CẢ BUỔI CHIỀU TÔI CỨ NHÌNBỨC THƯ tàn nhẫn thông báo lệnh quânngũ của tôi, hy vọng có tín hiệu Fermíncòn sống. Ba mươi phút sau khi đóngcửa, vẫn không biết Fermín ở đâu. Tôinhấc điện thoại gọi đến nhà trọ trên phốJoaquín Costa. Doña Encarna trả lời,giọng bà khản đặc vì rượu. Bà nói từsáng đến giờ không gặp Fermín.

‘Nếu nửa tiếng nữa anh ta khôngquay lại thì anh ta sẽ phải ăn tối đồ nguộimất. Đây không phải khách sạn Ritz,cháu biết đấy. Bà hy vọng không có gì

Page 1209: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xảy ra với anh ta.”

“Đừng lo Doña Encarna. Anh ấycó đơn hàng phải giao nên hẳn là sẽ vềtrễ. Dù sao, nếu trước khi đi ngủ bà cógặp anh ấy, mong bà bảo anh ấy gọi điệncho cháu. Cháu là Daniel Sempere, hàngxóm của Merceditas.”

“Được rồi, nhưng bà phải báotrước với cháu là bà đi ngủ lúc tám rưỡitối.”

Sau đó tôi gọi điện đến nhàBarceló, hy vọng Fermín đến đó dọnsạch tủ thức ăn của Bernarda hoặc đưachị ấy đến tiệm giặt là. Điều tôi khôngngờ là Clara trả lời máy.

Page 1210: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Daniel, thật ngạc nhiên.”

Cô đã chiếm mất cuộc gọi của tôi,tôi nghĩ. Nói chuyện với cô loanh quanhmột hồi về Don Anacleto, giáo viêntrung học, tôi mới nói lý do cuộc gọi củamình, rất thản nhiên, gần như vô tình.

“Không, cả ngày nay Fermín khôngđến. Và Bernarda ở cạnh tôi cả buổichiều nên tôi mới biết. Thật tình chúngtôi đã nói về cậu.”

“Nói chuyện thế thì có chán khôngcơ chứ?”

“Bernarda bảo cậu trông khá điểntrai, lớn lắm rồi.”

“Tôi đã uống rất nhiều vitamin.”

Page 1211: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Một khoảng lặng dài.

“Daniel, cậu có nghĩ chúng ta sẽ

lại là bạn một ngày nào đấy không? Phảimất bao năm cậu mới tha thứ được chotôi đây?”

“Chúng ta đã là bạn rồi, Clara, vàtôi không phải tha thứ cho chị vì bất cứchuyện gì. Chị biết vậy mà.”

“Bác tôi bảo cậu vẫn đang điều travề Julián Carax. Sao chiều nào đấy cậukhông đến đây kể những tin mới nhất chotôi nghe. Tôi có rất nhiều điều muốn nóivới cậu.”

“Một ngày nào đấy, tôi hứa.”

Page 1212: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi sắp lấy chồng, Daniel ạ.”

Tôi nhìn vào ống nghe. Tôi tưởngnhư chân mình đang lún xuống đất hay tôiđã co rút đi dăm xăng ti mét.

“Daniel, cậu còn đó không?”

“Vâng.”

“Cậu ngạc nhiên.”

Tôi nuốt – nước bọt cô lại như bêtông. “Không. Điều khiến tôi ngạc nhiênlà chị chưa lấy chồng. Chị thiếu gì nhữngngười theo đuổi. Ai là người may mắnvậy?”

“Cậu không biết đâu. Anh ấy tên làJacobo. Anh ấy là bạn của bác Gustavo.

Page 1213: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Quản lý ở Ngân hàng Tây Ban Nha.Chúng tôi gặp nhau ở buổi diễn opera dobác tôi tổ chức. Jacobo rất ham mêopera. Anh ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưngchúng tôi là bạn tốt, vấn đề là ở đấy, cậukhông nghĩ vậy sao?”

Miệng tôi đầy những lời nanh nọc,nhưng tôi cắn lưỡi. Nó có vị như thuốcđộc. “Tất nhiên... Chúc mừng chị.”

“Cậu sẽ không bao giờ tha thứ chotôi, đúng không Daniel? Với cậu, tôiluôn là Clara Barceló xảo trá.”

"Với tôi, chị luôn là ClaraBarceló, thế thôi. Chị biết điều đó nhưtôi biết vậy."

Page 1214: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Một thoáng yên lặng nữa, cáikhoảng lặng khiến ta chợn chợn.

“Còn cậu thì sao, Daniel? Fermínbảo cậu có một cô bạn gái xinh đẹp.”

“Tôi phải đi đây, Clara, có kháchmới vào. Một ngày gần đây tôi sẽ đếnthăm, chúng ta sẽ uống trà. Chúc mừngmột lần nữa.”

Tôi đặt máy xuống và thở dài.

Cha tôi vừa đi thăm khách hàng về,trông ông chán nản và không có hứng nóichuyện. Khi tôi dọn bàn thì ông đã nấuxong bữa tối, thậm chí không hỏi gì vềFermín hay công việc trong hiệu sáchngày hôm đó ra sao. Chúng tôi nhìn vào

Page 1215: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đĩa của mình trong suốt bữa ăn, ẩn trốnsau tiếng huyên thuyên của bản tin trênđài phát thanh. Cha tôi hầu như không ăngì. Ông cứ dùng thìa khuấy khuấy bát xúploãng vô vị, như thể ông đang tìm vàngdưới đáy bát.

“Bố chưa động đến thức ăn đấy,”tôi nói.

Cha tôi nhún vai. Đài vẫn tiếp tụcdội bom chúng tôi bằng những điều vônghĩa. Cha tôi đứng lên tắt đi.

“Trong thư quân đội nói gì vậy?”cuối cùng ông hỏi.

“Hai tháng nữa con phải nhậpngũ.”

Page 1216: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Khuôn mặt ông dường như già đi

mười tuổi.

“Barceló nói bác ấy đang cố nhờmối quen biết để con được chuyển đếnChính quyền Quân sự ở Barcelona, saukhóa huấn luyện. Con sẽ có thể về ngủ ởnhà,” tôi nói thêm.

Cha tôi đáp bằng một cái gật đầuthờ ơ. Tôi thấy đau đớn phải nhìn ôngnhư vậy, nên liền đứng lên dọn bàn. Chatôi vẫn ngồi đó, mắt mơ màng, đan haitay chống cằm. Tôi đang định rửa bát đĩathì nghe tiếng bước chân dồn dập ở cầuthang. Những bước chân chắc chắn, vộivã dội lên cầu thang, báo trước cóchuyện khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi

Page 1217: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngước lên nhìn cha. Bước chân dừng lạitrước chiếu nghỉ nhà tôi. Cha tôi đứngdậy, vẻ lo lắng. Một giây sau, chúng tôinghe tiếng đấm thình thịch vào cửa vàmột giọng nói giận dữ bùng lên nghe kháquen.

‘Cảnh sát đây! Mở cửa ra!”

Một ngàn con dao găm cắm vàođầu tôi. Một loạt đấm nữa khiến cửa runglên. Cha tôi bước đến cửa, mở lỗ dòm.

“Các ông muốn gì vào giờ này?”

“Mở cửa không thì bọn tao sẽ đạpđổ, Sempere. Đừng để tao phải nhắclại.”

Tôi nhận ra giọng Fumero và một

Page 1218: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơi thở lạnh liền tràn vào tôi. Cha tôiném về phía tôi cái nhìn dò hỏi. Tôi gậtđầu. Nén tiếng thở dài, ông mở cửa.Fumero và hai tay sai của hắn hiện radưới ánh đèn vàng vọt ở thềm nghỉ, nhưnhững con rối mặt xám như tro mặc áomưa xám.

“Hắn đâu rồi?” Fumero hét lên,đẩy cha tôi sang một bên rồi đi thẳng vàophòng ăn.

Cha tôi cố ngăn hắn, nhưng một têncảnh sát đã túm tay ông đẩy ông vàotường, giữ chặt ông với vẻ lạnh lùng vàhiệu quả của một kẻ đã quen với nhiệmvụ này. Đấy chính là kẻ đã theo tôi vàFermín, cũng là kẻ đã giữ tôi khi

Page 1219: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fumero đánh bạn tôi ngoài Nhà tế bầnSanta Lucía, và chính là kẻ đã theo dõitôi hai đêm trước. Hắn nhìn tôi thơ ơ, vôcảm. Tôi bước thẳng đến Fumero, thểhiện hết sự bình tĩnh mà tôi dồn tụ được.Cặp mắt tên thanh tra đỏ lừ. Một vết càomới chạy dọc má trái hắn, vệt máu khôcòn hằn in.

“Đâu rồi?”

“Cái gì đâu?”

Fumero đột nhiên nhìn xuống vàlắc đầu, lẩm bẩm gì đó. Khi ngước mặtlên, hắn cau miệng như sói và cầm khẩusúng lục trong tay. Không rời mắt khỏitôi, hắn nện báng súng vào lọ hoa héo úatrên bàn. Bình hoa vỡ thành từng mảnh

Page 1220: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhỏ, nước đổ ra và những cành hoa khôquắt vấy lên khăn bàn. Tôi không khỏirùng mình. Cha tôi đang la hét ở cửa, bịhai tên cảnh sát giữ chặt. Tôi không thểhiểu được ông nói gì. Thứ duy nhất tôilĩnh hội được là áp lực lạnh ngắt củakhẩu súng trên má tôi, và mùi thuốc súng.

“Đừng giở trò với tao, thằng oắtcon, không thì cha mày sẽ bò sàn nhà màvớt sọ mày. Nghe chưa?”

Tôi gật đầu. Tôi đang run. Fumerogí súng vào má tôi. Tôi có thể cảm thấynó như đang cắt vào da tôi, nhưng tôithậm chí không dám chớp mắt.

“Lần cuối. Tao hỏi mày. Hắn đâu?”

Page 1221: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi thấy bóng mình trong đồng tửđen của viên thanh tra. Chúng từ từ co lạikhi hắn siết cò súng bằng ngón tay cái.

“Không có ở đây. Từ trưa đến giờtôi không thấy anh ta. Đó là sự thật.”

Fumero vẫn đứng chừng nửa phút,gí súng vào mặt tôi và hắn liếm mép.

“Lerma,” hắn ra lệnh. “Lục soát.”

Một tên cảnh sát vội vã lục lọi cănnhà. Cha tôi cố vùng vẫy với tên cảnh sátkia nhưng bất lực.

“Nếu mày nói dối và chúng tao tìmthấy hắn trong nhà này, tao thề sẽ bẻ gãychân cha mày,” Fumero thì thầm.

Page 1222: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cha tôi không biết gì cả. Để ôngấy yên.”

“Mày mới chính là đứa không biếthắn đang chơi trò gì. Nhưng ngay khi taotóm được thằng bạn của mày, trò chơi kếtthúc. Không thẩm phán, không bệnh viện,không chó gì hết. Lần này chính tao sẽ loviệc đưa hắn vào tù. Và tao sẽ thích thúlàm việc đó. Tao sẽ nhẩn nha, chẳng gìphải vội. Mày có thể nói với hắn nếumày gặp hắn. Vì tao sẽ tìm cho ra hắn dùcó phải lật từng viên đá của thành phốnày lên. Và mày sẽ là đứa tiếp theo trongdanh sách.”

Gã cảnh sát Lerma xuất hiện lạitrong phòng ăn và khẽ lắc đầu. Fumero

Page 1223: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lơi cò và hạ súng xuống.

“Đáng tiếc,” Fumero nói.

“Anh ta đã làm gì? Sao ông lại tìmanh ta?”

Fumero quay lưng về phía tôi vàbước đến chỗ hai gã cảnh sát, chúng đãbuông cha tôi ra theo lệnh của hắn.

“Ông sẽ phải nhớ chuyện này,” chatôi thổ ra.

Mắt Fumero vẫn nhìn chằm vàoông. Theo bản năng, cha tôi lùi lại mộtbước. Tôi lo rằng cuộc viếng thăm củaThanh tra Fumero chỉ mới bắt đầu, nhưngbỗng nhiên hắn lắc đầu, khẽ cười, rồi rờikhỏi nhà tôi. Lerma theo sau hắn. Tay

Page 1224: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cảnh sát thứ ba, tên lính canh vẫn đeobám tôi, dừng lại một lúc ở ngưỡng cửa.Hắn yên lặng nhìn tôi, như thể muốn nóigì đó.

“Palacios!” Fumero réo lên, giọnghắn nhòa đi trong tiếng vọng của cầuthang.

Palacios cúi mắt xuống và biếnmất sau cửa. Tôi bước ra chiếu nghỉ. Tôicó thể thấy những lưỡi sáng xuyên quamấy cánh cửa mở hé bên nhà hàng xóm,khuôn mặt sợ hãi của họ thò ra trongbóng tối. Bóng mờ của ba tay cảnh sátbiến mất dưới cầu thang, và tiếng bướcchân giận dữ của họ xa dần như dòngnước độc, để lại đằng sau tàn dư sợ hãi.

Page 1225: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Đến khoảng giữa trưa chúng tôinghe tiếng gõ sầm sầm trên cửa, lần nàynhẹ hơn, hầu như sợ hãi. Cha tôi, đangchấm iốt lên vết thâm trên má tôi do khẩusúng của Fumero gây ra, bỗng nhiên chếtlặng. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau. Rồiba tiếng gõ nữa.

Trong một lúc tôi đã nghĩ đấy làFermín, người có lẽ đã chứng kiến toànbộ chuyện xảy ra khi đang nấp ở tronggóc tối cầu thang.

“Ai đấy?” cha tôi hỏi.

“Don Anacleto đây, ôngSempere.”

Cha tôi buông tiếng thở dài. Chúng

Page 1226: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi mở cửa và thấy ông thầy giáo, trôngtái hơn bao giờ hết.

“Don Anacleto, có chuyện gì thế?Bác ổn chứ?” cha tôi hỏi, để ông đi vào.

Ông giáo đang cầm một tờ báo gậplại. Ông đưa cho chúng tôi với vẻ kinhhãi. Báo vẫn còn ấm, mực còn ướt.

“Đây là số báo ngày mai,” DonAnacleto lẩm nhẩm. “Trang sáu.”

Điều đầu tiên đập vào mắt chúngtôi là hai bức ảnh dưới đầu đề. Thứ nhấtlà tấm hình Fermín, với thân hình đầyđặn hơn và nhiều tóc hơn, có lẽ trẻ hơnchừng mười lăm hai mươi tuổi. Bức thứhai là khuôn mặt một phụ nữ mắt nhắm

Page 1227: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghiền, làn da như đá cẩm thạch. Mất vàigiây tôi mới nhận ra chị ấy, vì tôi quennhìn chị trong ánh sáng mờ.

KẺ LANG THANG GIẾT MỘTPHỤ NỮ GIỮA BAN NGÀY

BARCELONA/THÔNG TẤN

Cảnh sát đang truy tìm một ngườilang thang, kẻ đã đâm chết một phụ nữvào chiều nay. Tên người phụ nữ làNuria Monfort Masdedeu, cô sống ởBarcelona.

Tội ác xảy ra vào giữa buổi chiềuở khu vực San Gervasio, nơi nạn nhân bịkẻ lang thang hành hung không có động

Page 1228: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cơ rõ ràng. Theo tin từ Sở Cảnh sátTrung ương, dường như kẻ lang thang đãtheo dõi người phụ nữ vì nhiều lý do cònchưa rõ.

Dường như kẻ giết người, AntonioJosé Gutiérrez Alcayete, 55 tuổi, ngụ tạiVilla Inmunda, tỉnh Cáceres, là một têntội phạm nổi tiếng, có tiểu sử bệnh tâmthần, đã trốn khỏi Nhà tù La Modelocách đây sáu năm và lẩn tránh chínhquyền bằng cách dùng nhiều danh tínhkhác nhau. Lúc xảy ra tội ác, hắn mặc áothầy tu. Hắn mang vũ khí, và cảnh sátnhận định hắn vô cùng nguy hiểm. Hiệnvẫn còn chưa rõ kẻ giết người và nạnnhân có quen biết nhau không, dù theocác nguồn tin từ Sở Cảnh sát mọi chi tiết

Page 1229: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đều hướng về giả thiết này; cũng vẫn cònchưa rõ động cơ đằng sau tội ác này làgì. Nạn nhân bị đâm sáu nhát vào bụng,ngực và cổ. Vụ tấn công diễn ra gần mộttrường học, có một số học sinh chứngkiến và báo cho giáo viên. Sau đó giáoviên gọi cảnh sát và cứu thương. Theobáo cáo của cảnh sát, nguyên nhân tửvong là do bị nhiều vết thương. Nạn nhânchết trên đường đến Bệnh viện Lâm sàngBarcelona lúc 6:15 chiều.

Page 1230: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 41

CẢ NGÀY TRỜI CHÚNG TÔIKHÔNG nhận được tin gì của Fermín.Cha tôi vẫn kiên quyết muốn mở cửahàng như thường lệ đặng cho thấy mọichuyện vẫn bình thường và như để tuyênbố Fermín vô tội. Cảnh sát đã cắt cử mộtngười gác ngay cửa cầu thang nhà tôi,một người khác canh chừng ở Quảngtrường Santa Ana, nấp dưới cửa nhà thờnhư hình tượng thánh. Chúng tôi có thểthấy họ run rẩy dưới cơn mưa tầm tã trútxuống từ sáng tinh mơ, làn sương từ hơithở của họ càng mờ đi khi trời dần vềtối, tay họ vùi trong túi áo mưa. Vài hàng

Page 1231: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xóm đi ngang, liếc vội qua cửa sổ, nhưngkhông một ai dám đi vào.

“Chắc tin đồn đã lan,” tôi nói.

Cha tôi chỉ gật đầu. Suốt buổi sángông không hề nói gì, chỉ bày tỏ quanhững cử chỉ. Tờ báo có tin cái chết củaNuria Monfort nằm trên bàn. Cứ haimươi phút ông lại chạy đến đọc lại bàibáo với vẻ mặt mà tôi không hiểu nổi.Suốt cả ngày, ông kìm nén nỗi tức giận,để nó tích tụ trong người ông.

“Cho dù bố có đọc bao nhiêu lầnbài báo ấy thì nó sẽ không trở thành hiệnthực đâu,” tôi nói.

Cha tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi

Page 1232: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghiêm nghị. “Con có biết người nàykhông? Nuria Monfort ấy?”

“Con đã nói chuyện với chị ấy vàilần.”

Khuôn mặt Nuria Monfort chiếmcứ suy nghĩ của tôi. Sự thiếu trung thựccủa tôi khiến tôi thấy buồn nôn. Tôi vẫnbị ám ảnh bởi mùi vị và sự đụng chạmvào môi chị, hình ảnh chiếc bàn ngăn nắpkhông chê vào đâu được ấy và đôi mắtto, buồn của chị. “Vài lần.”

“Sao con lại phải nói chuyện vớicô ta? Con thì có liên quan gì với cô ta?”

“Chị ấy là bạn cũ của JuliánCarax. Con đến gặp chị ấy để hỏi chị ấy

Page 1233: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhớ gì về Julián Carax. Chỉ thế thôi. Chịấy là con gái của Isaac, ông bảo vệ.Chính ông ấy đã cho con địa chỉ.”

“Fermín có biết cô ấy không?”

“Không.”

“Sao con dám chắc?”

“Sao bố có thể nghi ngờ anh ta vàtin vào những thứ bịa đặt này? Fermínchỉ biết về người phụ nữ đó qua lời kểcủa con.”

“Và đó là lý do anh ta đi theo dõicô ấy?”

“Vâng.”

“Vì con đã đề nghị anh ta làm

Page 1234: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vậy.”

Tôi không trả lời. Cha tôi thở dàisườn sượt.

“Bố không hiểu đâu.”

“Chắc chắn là như vậy. Bố khônghiểu con, không hiểu Fermín, hay...”

“Bố, từ những gì chúng ta biết vềFermín, không thể có chuyện như báo nóiđược.”

“Thế chúng ta biết gì về Fermín,hả? Trước hết, hóa ra chúng ta còn khôngbiết tên thật của anh ta.”

“Bố hiểu nhầm về anh ta rồi.”

“Không đâu, Daniel. Con mới là

Page 1235: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người hiểu nhầm, về nhiều việc. Ai bảocon đi đào bới cuộc sống của ngườikhác?”

“Con hoàn toàn có quyền nóichuyện với ai con muốn.”

“Bố cho là con cũng hoàn toànkhông chịu trách nhiệm gì đối với hậuquả những việc đó.”

“Bố đang ám chỉ rằng con phảichịu trách nhiệm về cái chết của ngườiphụ nữ này sao?”

“Người phụ nữ này, như cách congọi cô ấy, có tên và họ, và con biết côta.”

“Bố không cần phải nhắc con,” tôi

Page 1236: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trả lời, mắt hoen ướt.

Cha buồn rầu nhìn tôi, lắc đầu.“Ôi, Chúa ơi, bố không dám nghĩ xemIsaac tội nghiệp chắc đang cảm thấy thếnào.”

“Chị ấy chết đâu phải lỗi của con,”tôi nói lí nhí, nghĩ rằng có lẽ nếu tôi lặplại những lời ấy đủ lâu thì rốt cuộc tôi sẽtin chúng.

Cha tôi lui vào phòng trong, vẫnlắc đầu.

“Hẳn con phải biết điều gì mìnhphải chịu trách nhiệm và điều gì khôngchứ, Daniel. Đôi khi bố không biết conlà ai nữa.”

Page 1237: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chộp lấy áo mưa rồi chạy trốn

ra đường và cơn mưa, nơi không ai biếttôi.

TÔI PHƠI MÌNH DƯỚI TRỜIMƯA LẠNH GIÁ, không biết phải điđâu. Tôi lầm lũi bước, mang theo hìnhảnh của Nuria Monfort, bất động, duỗidài trên phiến đá lạnh căm, xác lỗ chỗnhững vết đâm. Tôi đi qua phốFontanella và không dừng lại nhìn đènhiệu giao thông. Chỉ đến khi một cơn giómạnh táp vào mặt tôi mới quay sang vànhìn thấy một bức tường kim loại và ánhsáng đang lao về phía tôi hết tốc độ.Ngay tích tắc cuối, một người qua đườngtừ phía sau kéo tôi lại và đưa tôi ra khỏi

Page 1238: Bóng hình của gió - sachvui.vn

làn xe buýt. Tôi nhìn chằm vào con quáivật kim loại mờ sáng chỉ cách mặt mìnhchừng dăm xăng ti mét, tưởng như cáichết vừa chực lướt qua, chỉ cách mộtphần mười giây. Lúc tôi nhận thức đượcchuyện gì vừa xảy ra thì người cứu mạngtôi đang bước về phía vạch đường chongười đi bộ, chỉ là một cái bóng trongchiếc áo mưa màu xám. Tôi vẫn chônchân tại chỗ, choáng váng. Qua làn mưa,tôi nhận ra người cứu tôi đã dừng lại bênkia đường và đang quan sát tôi dưới cơnmưa như trút. Chính là tên cảnh sát thứba, Palacios. Một bức tường dày đặcgiao thông lèn giữa chúng tôi, và khi tôinhìn lại, cảnh sát Palacios không còn ởđó.

Page 1239: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi hướng về nhà Bea, không thểđợi lâu hơn được nữa. Tôi cần gợi lạichút gì đó tốt đẹp ít ỏi còn lại trongmình, điều nàng đã cho tôi. Tôi vội vãchạy lên cầu thang và dừng lại trước cửacăn hộ nhà Aguilar, gần như nghẹn thở.Tôi túm nắm cửa và gõ ba tiếng lớn.Trong khi chờ đợi, tôi thu hết can đảm vàbắt đầu nhận ra bộ dạng của mình: ướtsũng như chuột lột. Tôi vuốt ngược tócvà tự nhủ con súc sắc đã tung ra. Nếuông Aguilar xuất hiện và sẵn sàng bẻchân tôi, nghiền nát mặt tôi thì càng sớmcàng tốt. Tôi lại gõ cửa và sau một hồitôi nghe tiếng bước chân đang đến. Lỗdòm hé mở. Một đôi mắt đen nghi hoặcnhìn chằm vào tôi.

Page 1240: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Ai đó?”

Tôi nhận ra giọng Cecilia, mộttrong những cô giúp việc nhà Aguilar.

“Là Daniel Sempere đây, chịCecilia.”

Lỗ dòm đóng lại, vài giây sau chốtcửa và then cài lên tiếng. Cánh cửa lớntừ từ mở ra, và tôi được Cecilia tiếp đóntrong chiếc mũ vải và hầu phục, tay cầmmột cây giá nến. Từ vẻ thận trọng củachị, tôi đoán chắc mình như một conma. 

“Chào Cecilia. Bea có nhàkhông?”

Chị nhìn tôi khó hiểu. Theo kinh

Page 1241: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghiệm qua những việc thường nhật trongnhà, chị biết rằng sự hiện diện của tôi,mà gần đây có vẻ bất thường, chỉ liênquan đến Tomás, bạn học cũ của tôi.

“Cô Bea không có nhà...”

“Cô ấy đi ra ngoài sao?”

Cecilia, người mà ngay cả khi tềchỉnh nhất cũng luôn đầy sợ hãi, khẽ gậtđầu.

“Chị có biết bao giờ cô ấy vềkhông?”

Chị giúp việc nhún vai. “Cô ấy đivới ông bà Aguilar đến bác sĩ, cách đâyhai tiếng.”

Page 1242: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đến bác sĩ ư? Cô ấy ốm sao?”

“Tôi không biết, thưa cậu.”

“Thế họ đến bác sĩ nào?”

“Tôi không biết, thưa cậu.”

Tôi quyết định không tra khảo chịgiúp việc nữa. Sự vắng mặt của cha mẹBea mở ra những hướng đi khác. “CònTomás, cậu ấy có nhà không?”

“Có, thưa cậu Daniel. Xin mờivào, tôi sẽ đi gọi cậu chủ.”

Tôi bước vào sảnh và đợi. Nhưtrước đây thì tôi sẽ lên thẳng phòng bạnmình, nhưng đã từ quá lâu tôi không đếnngôi nhà này đến nỗi nay tôi thấy mình

Page 1243: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như người lạ. Cecilia biến mất vào hànhlang chìm trong ánh sáng, bỏ lại tôi nơibóng tối. Tôi nghĩ có thể nghe giọngTomás từ xa rồi có tiếng bước chân lạigần. Tôi bịa ra cớ để giải thích cho cuộcviếng thăm không báo trước này. Nhưnghình dáng xuất hiện nơi lối vào sảnh lạilà Cecilia. Chị nhìn tôi vẻ hối lỗi, và nụcười gượng gạo của tôi biến mất.

“Cậu Tomás bảo cậu ấy rất bận,không thể gặp cậu bây giờ được.”

“Chị có bảo với cậu ấy là tôi,Daniel Sempere không?”

“Có, thưa cậu Daniel. Cậu chủ bảocậu về đi.”

Page 1244: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Một nhát dao lạnh toát đâm vàobụng, cắt đi hơi thở tôi.

“Tôi xin lỗi cậu,” Cecilia nói.

Tôi gật đầu, không biết phải nói gì.Chị giúp việc mở cửa ngôi nhà mà mãigần đây tôi vẫn xem như ngôi nhà thứ haicủa mình.

“Cậu có cần ô không?”

“Không, cảm ơn Cecilia.”

“Tôi xin lỗi, cậu Daniel,” chị giúpviệc lại nói.

Tôi cười yếu ớt. “Không sao đâu,Cecilia.”

Cửa đóng lại, bỏ mặc tôi trong

Page 1245: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bóng đêm. Tôi đứng đó một lúc rồi lêthân xuống cầu thang. Cơn mưa cứ tànnhẫn trút xuống. Tôi bước xuống đường.Khi đến góc phố, tôi dừng lại nhìn mộtlúc. Tôi ngước lên căn hộ nhà Aguilar.Tôi có thể thấy bóng bạn cũ Tomás củatôi hơi hằn nơi cửa sổ phòng ngủ cậu ấy.Cậu ấy đang nhìn tôi, bất động. Tôi vẫytay chào. Cậu ấy không chào đáp lại. Vàigiây sau, cậu ấy bỏ đi về phía kia cănphòng. Tôi đợi chừng năm phút, hy vọngcậu ấy sẽ xuất hiện, nhưng cậu khôngxuất hiện.

Page 1246: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 42

TRÊN ĐƯỜNG VỀ CỬA HÀNG,TÔI ĐI QUA CON PHỐ cạnh CapitolCinema, ở đó hai họa sĩ đang đứng trêngiàn giáo chán nản nhìn bức tranh cổđộng mới vẽ của họ bị nhòe nhoẹt dướicơn mưa. Từ xa, tôi nhận ra hình ảnhkiên cường của tên lính canh đang làmnhiệm vụ ngay đối diện cửa hàng. Khi điqua cửa hàng của Đồng Federico Flaviá,tôi nhận thấy bác sửa đồng hồ đang đứngtrước cửa nhìn trời mưa rơi. Vết sẹo từkhi ở Trụ sở Cảnh sát vẫn còn trên mặt.Bác mặc một bộ đồ len màu xám vừa invà cầm điếu thuốc lá mà bác chưa thèm

Page 1247: Bóng hình của gió - sachvui.vn

châm lửa. Tôi vẫy tay chào, và bác mỉmcười đáp lại.

“Điều gì khiến cậu căm thù ô thế,Daniel?”

“Còn điều gì có thể đẹp đẽ hơnmưa, Don Federico?”

“Viêm phổi. Vào nhà đi, ta sửađồng hồ cho cháu rồi đây.”

Tôi nhìn bác, không hiểu. Mắt DonFederico dán vào tôi, và nụ cười của bácchưa biến mất. Tôi gật đầu và theo bácvào cửa hàng kỳ diệu ấy. Ngay khi chúngtôi vào trong, bác đưa cho tôi chiếc túigiấy nhỏ màu nâu.

“Cháu nên về ngay. Tên bù nhìn

Page 1248: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang canh cửa hàng không rời mắt khỏichúng ta đâu.”

Tôi nhìn vào trong túi. Có mộtcuốn sách nhỏ, bọc da. Một cuốn sáchkinh. Quyển kinh Fermín cầm trong taykhi lần cuối cùng tôi gặp anh ta. DonFederico đẩy tôi ra ngoài đường với mộtcái gật đầu nghiêm nghị bảo tôi phải kímtiếng. Khi tôi ra ngoài, bác lấy lại vẻ vuivẻ và cao giọng.

“Mà này, đừng có bẻ kim khi vặncót, không nó lại hỏng đấy, nhớ chưa?”

“Đừng lo, Don Federico, cảm ơnbác.”

Tôi bước đi, bụng cứ thon thót

Page 1249: Bóng hình của gió - sachvui.vn

theo từng bước chân. Tôi đi thẳng đếntay cảnh sát mặc thường phục đang gáccửa hàng. Khi qua trước mặt hắn, tôichào hắn bằng chính bàn tay đang cầmchiếc túi Don Federico đã đưa. Tay cảnhsát nhìn nó với vẻ quan tâm mơ hồ. Tôivào cửa hàng. Cha tôi vẫn đứng sauquầy, như thể ông không hề động đậy kểtừ khi tôi ra khỏi quán. Ông nhìn tôi nghihoặc.

“Daniel này, điều bố đã nói...”

“Bố đừng lo. Bố nói đúng.”

“Con đang run đấy.”

Tôi gật đầu và thấy ông chạy đi tìmấm nước nóng. Tôi tranh thủ lúc ấy để

Page 1250: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chui vào nhà vệ sinh cạnh phòng sau vàkiểm tra cuốn sách. Bức thư của Fermínrơi ra, bay lật phật như con bướm. Tôitóm lấy nó trong không khí. Bức thưđược viết trên loại giấy cuốn thuốc lá,chữ nhỏ li ti, tôi phải đưa lên gần đènmới đọc được.

***

Daniel thân mến,

Đừng tin những gì báo chí nói vềvụ giết Nuria Monfort. Nhưng thườngkhi, nó chẳng gì hơn những chuyện bịađặt. Tôi an toàn và khỏe mạnh, đangtrốn ở một nơi đáng tin cậy. Đừng cốtìm tôi hay gửi tin cho tôi. Hãy hủy bứcthư này ngay sau khi đọc xong. Không

Page 1251: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phải nuốt vào bụng, chỉ cần đốt hoặc xévụn nó đi. Tôi sẽ dùng trí khôn củamình để liên lạc với cậu - và nhờ sựgiúp đỡ của những trung gian thânthiện nữa. Tôi cầu xin cậu chuyển nộidung thông điệp này, bằng mật mã vàvới sự thận trọng, cho người tôi yêuthương. Đừng làm gì hết.

Bạn của cậu, người thứ ba.

FRdT

***

Tôi đang bắt đầu đọc lại bức thưthì có người gõ cửa nhà vệ sinh.

“Tôi vào được không?” giọng lạhỏi.

Page 1252: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tim tôi đứng lại. Không biết phải

làm gì khác, tôi vo tờ giấy quấn thuốc lạicho vào mồm. Tôi giật dây xả nước, vàkhi nước đang xối xả trong đường ống vàbình chứa, tôi nuốt cuộn giấy. Nó có mùisáp và kẹo Sugus. Mở cửa ra, tôi đụngphải nụ cười bò sát của tên cớm đóngchốt trước cửa hiệu sách.

“Xin lỗi. Tôi không biết có chịuđược trời mưa cả ngày không, nhưngdường như có gì đó khẩn cấp đang hìnhthành dưới đây, và khi tự nhiên kêugọi...”

“Tất nhiên,” tôi nói, tránh đườngcho hắn. “Anh cứ tự nhiên.”

Page 1253: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cảm ơn nhiều.”

Tay cảnh sát, kẻ mà dưới bóng đèntrần làm tôi nghĩ đến một con chồn nhỏ,nhìn tôi từ đầu đến chân. Đôi mắt chuộtcủa hắn dừng lại trên cuốn Kinh Thánhtôi cầm trong tay.

“Nếu không có gì đó đọc thì tôikhông ị được,” tôi giải thích.

“Tôi cũng thế. Vậy mà người tabảo dân Tây Ban Nha không đọc sách.Tôi mượn được không?”

“Trên nắp bồn xả có cuốn mới nhấtđoạt Giải Phê bình đấy,” tôi nói cướplời. “Nó rất có tác dụng.”

Tôi bình tĩnh đi ra ngoài và đến

Page 1254: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chỗ cha tôi, ông đang rót cho tôi một táchcà phê.

“Hắn ta làm gì ở đây?” tôi hỏi.

“Hắn lấy mộ mẹ hắn ra thề rằnghắn sắp bĩnh ra quần. Bố còn làm gìđược đây?”

“Để cho hắn ở ngoài mà bĩnh racho ấm.”

Cha tôi nhíu mày.

“Nếu bố không phiền, con muốnlên nhà.”

“Tất nhiên bố không phiền. Và nhớmặc đồ khô nhé. Con như sắp chết ấy.”

Căn hộ lạnh ngắt và yên tĩnh. Tôi

Page 1255: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào phòng mình và nhòm ra cửa sổ. Tênlính gác vẫn ở đó, cạnh cửa nhà thờSanta Ana. Tôi cởi bộ đồ ướt rồi mặcmột bộ pyjama cùng với áo ngủ của chatôi. Tôi nằm xuống giường, không thèmbật đèn và để mình chìm vào bóng đêmcùng tiếng mưa gõ lên khung cửa. Tôinhắm mắt, cố gợi lên hình ảnh Bea, đụngchạm của nàng và mùi vị của nàng. Đêmhôm trước tôi chẳng hề chợp mắt, nên tôinhanh chóng mệt ngoài. Trong giấc mơ,hình ảnh thần Chết mặc áo trùm đầu baykhắp Barcelona, một dáng hình ma quáilượn lờ trên những gác chuông và máinhà, kéo theo những sợ thừng đen buộchàng trăm chiếc quan tài nhỏ màu trắng.Những chiếc quan tài bỏ lại sau chúng

Page 1256: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những dải hoa màu đen, trên những cánhhoa là tên Nuria Monfort được viết bằngmáu.

Tôi thức dậy khi trời mờ xám xịt.Cửa sổ vẫn mờ hơi nước. Tôi mặc đồ ấmvà đi đôi ủng cao, rồi bước ra hành langdò giẫm đi dọc căn nhà. Tôi luồn quacửa rồi bước xuống đường. Sạp báo trênphố Ramblas đã sáng đèn ở xa xa. Tôi đithẳng đến quầy ở đầu phố Tallers mua sốbáo đầu tiên trong ngày, nó vẫn còn mùimực ấm. Tôi giở vội các trang cho đếnmục cáo phó. Tên Nuria Monfort đượcin dưới một dấu thập, và tôi không thểđành lòng nhìn vào. Tôi bước đi với tờbáo gấp trong tay, tìm kiếm bóng đen.Tang lễ được tổ chức buổi chiều, tại

Page 1257: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nghĩa trang Montjuïc. Sau khi đi quanhkhu phố, tôi quay về. Cha tôi vẫn đangngủ, tôi về phòng mình. Tôi ngồi trướcbàn và lấy chiếc bút Meinsterstück tronghộp ra, đoạn lấy một tờ giấy trắng và hyvọng ngòi bút sẽ dẫn dắt tôi. Trong taytôi, cây bút không có gì muốn nói. Tôi vôvọng cố gắng nặn ra những lời muốnnhắn gửi cho Nuria Monfort, nhưng tôikhông thể viết hay cảm thấy điều gì ngoạitrừ nỗi kinh hoàng về sự thiếu vắng chị,biết rằng chị đã mất, bị lôi đi xa. Tôibiết một ngày nào đó chị sẽ quay về vớitôi, nhiều tháng hoặc nhiều năm nữa, rằngtôi sẽ luôn sống lại ký ức về chị khichạm vào một người lạ, trong những hìnhảnh không còn thuộc về tôi nữa.

Page 1258: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 43

NGAY TRƯỚC BA GIỜ, tôi lênchuyến xe buýt trên phố Colón đưa tôiđến nghĩa trang Montjuïc. Qua cửa sổ,tôi có thể thấy rừng cột và dây buồm vắtvẻo ở bến tàu. Chiếc xe buýt vắng tanhchạy quanh Núi Montjuïc và bắt đầu lêncon đường dẫn đến cổng phía Đông củanghĩa trang Barcelona mênh mông. Tôi làhành khách cuối cùng.

“Tuyến xe buýt cuối cùng lúc mấygiờ nhỉ?” tôi hỏi tài xế trước khi xuống.

“Bốn rưỡi.”

Page 1259: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tài xế bỏ tôi ở cổng nghĩa trang.Một con đường với hàng cây bách mọclên trong sương mù. Thậm chí từ đây, tạichân núi, ta có thể nhìn thấy thành phốbao la của người chết thoai thoải vươnlên đỉnh núi: con đường của những mộchí, những lối đi dọc hai bên là bia đá,và những hành lang đầy lăng mộ, nhữngcột tháp mà trên đỉnh là những thiên thầncuồng nộ và cả khu rừng những lăng tẩmdường như mọc chồng lấn lên nhau.Thành phố của người chết là chốn mênhmông những cung điện được canh gácbởi một đội quân những tượng đá đangngập chìm xuống bùn đen. Tôi hít mộthơi thật sâu rồi bước vào mê cung ấy.Mẹ tôi được chôn cách lối tôi đang đi

Page 1260: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chừng một trăm thước. Cứ mỗi bướcchân, tôi có thể cảm thấy cái lạnh, cáitrống trải và sự cuồng nộ của chốn ấy;nỗi kinh hoàng trong sự tĩnh lặng của nó,trong những khuôn mặt bị mắc kẹt trongnhững tấm hình cũ bị bỏ mặc, chỉ cònnhững ngọn nến và những bông hoa héolàm bầu bạn. Sau một lúc, tôi bắt gặp ởxa xa một ngọn đèn ga sáng quanh mộthuyệt mộ, dăm bảy nguời đang đứngthành hàng dưới nền trời xám tro. Tôirảo bước và dừng lại ở nơi tôi có thểnghe thấy lời vị linh mục.

Quan tài, một cái hộp gỗ thông sầnsùi, đặt trên bùn. Hai phu đào huyệt, tựangười vào thuổng, canh cho nó. Tôi nhìnlướt qua những người dự tang. Ông cụ

Page 1261: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Isaac, người bảo vệ Nghĩa Trang NhữngCuốn Sách Bị Lãng Quên, không đến tanglễ con gái mình. Tôi nhận ra người hàngxóm sống đối diện nhà. Chị ta lắc đầu,khóc nức nở, trong khi một người đànông vỗ vỗ lưng chị với vẻ cam chịu. Tôiđoán là chồng chị. Bên cạnh họ là mộtphụ nữ chừng bốn mươi, mặc váy sẫmmàu mang một bó hoa. Chị khóc lặng lẽ,môi mím chặt, không nhìn vào quan tài.Tôi chưa bao giờ thấy người này. Đứngcách xa đám người dự lễ, nấp trongchiếc áo mưa sẫm màu và cầm mũ saulưng, là tên cảnh sát đã cứu mạng tôingày hôm trước. Palacios. Hắn ngướclên quan sát tôi chừng vài giây khôngchớp mắt. Những lời đui mù, vô nghĩa

Page 1262: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của vị linh mục là thứ duy nhất kéochúng tôi ra khỏi sự tĩnh lặng hãi hùng.Tôi nhìn vào cỗ quan tài vấy đầy bùn.Tôi tưởng tượng ra chị nằm trong đó, vàtôi không nhận ra mình đang khóc chođến khi người phụ nữ mặc áo sẫm màubước đến đưa cho tôi một bông hoa. Tôivẫn đứng yên cho đến khi cả nhóm tản ra.Vị linh mục ra hiệu, những phu đào huyệtliền vào thế sẵn sàng làm phần việc củamình bên ánh đèn. Tôi cho bông hoatrong túi áo khoác và cất bước, không thểnói lời chào cuối.

Trời bắt đầu nhá nhem khi tôi rađến cổng nghĩa trang, và tôi cho là mìnhđã lỡ chuyến xe buýt cuối. Tôi chuẩn bịmột cuốc đi bộ dài, dưới bóng bãi tha

Page 1263: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ma, dọc con đường men theo cảng đểquay trở lại Barcelona. Một chiếc xemàu đen đỗ trước mặt tôi chừng haimươi thước, đèn bật sáng. Trong xe, mộtngười đang hút thuốc. Khi tôi lại gần,Palacios mở cửa xe.

“Vào đi. Tôi đưa cậu về nhà. Giờnày chẳng có taxi hay xe buýt nào quanhđây đâu.”

Tôi ngần ngại một lát. “Tôi muốnđi bộ hơn.”

“Đừng ngu ngốc thế. Vào đi.”

Hắn ta nói nhát gừng, giọng điệucủa người quen ra lệnh và được tuânlệnh ngay. “Thôi nào,” hắn lại nói.

Page 1264: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chui vào xe, và gã cảnh sát nổ

máy.

“Enrique Palacios,” hắn nói vàchìa tay ra.

Tôi không bắt. “Nếu anh cho tôixuống chỗ Colón thì tốt.”

Chiếc xe lao đi. Chúng tôi hòa vàoluồng giao thông trên phố và đi mộtquãng khá dài mà không thốt một lời.

“Tôi muốn cậu biết là tôi rất tiếcvề chuyện cô Monfort.”

Những lời lẽ đó phát ra từ miệnghắn ta tựa như một sự lăng mạ, sự sỉnhục.

Page 1265: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi rất biết ơn vì anh đã cứu

mạng tôi ngày hôm trước, nhưng tôi phảinói rằng tôi không quan tâm anh cảm thấythế nào, anh Enrique Palacios.”

“Tôi không phải người như cậunghĩ đâu, Daniel. Tôi muốn giúp cậuthôi.”

“Nếu anh muốn tôi chỉ nơi ở củaFermín thì anh có thể cho tôi xuống ởđây.”

“Tôi không quan tâm quái gì ôngbạn của cậu cả. Lúc này tôi không làmnhiệm vụ.”

Tôi không đáp.

Page 1266: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Cậu không tin tôi, và tôi khôngtrách cậu. Nhưng ít nhất hãy nghe tôi nói.Chuyện này đã đi quá xa rồi. Không cólý do nào buộc người phụ nữ này phảichết cả. Tôi cầu xin cậu hãy buông xuôichuyện này đi và xóa người đàn ông này,tên Carax, khỏi tâm trí cậu vĩnh viễn đi.”

“Anh nói như là tôi kiểm soátđược những chuyện đang xảy ra. Tôi chỉlà người chứng kiến. Toàn bộ vở kịchnày do ông chủ các anh và cả đám cácanh dựng lên.”

“Tôi quá chán ngán những đám marồi, Daniel. Tôi không muốn phải đến dựđám ma cậu.”

“Thế càng tốt, vì anh không được

Page 1267: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mời.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Tôi cũng vậy. Cho tôi xuống ởđây.”

“Chỉ vài phút nữa là tới phốColón.”

“Tôi không quan tâm. Chiếc xe nàycó mùi chết chóc, giống như anh. Cho tôixuống đi.”

Palacios cho xe chậm lại và dừngxe vào vệ đường. Tôi ra khỏi xe và đóngsầm cửa, tránh ánh mắt Palacios. Tôi đợicho hắn đi, nhưng gã cảnh sát không tỏvẻ định đi đâu cả. Tôi quay lại thì thấyhắn hạ cửa kính xuống. Tôi nghĩ đã đọc

Page 1268: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được sự chân thành, thậm chí đau đớn,trên khuôn mặt hắn, nhưng tôi không tin.

“Nuria Monfort đã chết trong taytôi, Daniel,” hắn nói. “Tôi nghĩ nhữnglời cuối cùng của cô ấy là dành chocậu.”

“Chị ta nói gì?” tôi hỏi, giọng nénlại lạnh lùng. “Chị ta có nhắc tên tôikhông?”

“Cô ta bị hôn mê, nhưng tôi nghĩcô ta nhắc đến cậu. Lúc ấy cô ta nói cónhững ngục tù còn tồi tệ hơn cả ngôn từ.Rồi, trước khi chết, cô ta bảo tôi nói vớicậu hãy buông tha cô ta.”

Tôi nhìn hắn, không hiểu. “Buông

Page 1269: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tha ai?”

“Ai đó tên là Penélope. Tôi đoánhẳn đấy là bạn gái cậu.”

Palacios cúi xuống và mở máy hòavào dòng xe cộ. Tôi vẫn đứng đó, bối rốinhìn chằm chằm ánh đèn của chiếc xe khichúng biến mất vào làn nhập nhòe xanhđỏ. Rồi tôi bước về phố Colón, thầmnhắc lại những lời trăn trối của NuriaMonfort nhưng không tìm ra nghĩa củachúng. Đến Quảng trường Portal de laPaz, tôi dừng lại cạnh bến tàu du lịch đểnhìn về phía cảng. Tôi ngồi trên bậcthềm dẫn khuất xuống dòng nước tối tăm,ngay tại chính nơi này, vào một đêm xaxôi, tôi đã gặp Laín Coubert, người đàn

Page 1270: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông không có mặt.

“Có những ngục tù còn tệ hơn ngôntừ,” tôi lẩm bẩm.

Chỉ lúc ấy tôi mới hiểu thông điệpcủa Nuria Monfort không phải cho tôi.Tôi không phải là người phải buông thacho Penélope. Những lời trăng trối củachị không phải dành cho một người xa lạ,mà dành cho người chị thầm yêu đã haimươi năm: Julián Carax.

Page 1271: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 44

MÀN ĐÊM ĐANG BUÔNGXUỐNG khi tôi đến Quảng trường SanFelipe Neri. Chiếc ghế nơi lần đầu tiêntôi bắt gặp hình ảnh Nuria Monfort vẫnnằm cạnh chân đèn đường, không có aingồi và đầy tên những tình nhân khắcbằng dao nhíp, cùng những lời hẹn thề vàlăng mạ. Tôi ngước nhìn lên cửa sổ nhàNuria Monfort trên tầng ba và nhận raánh sáng mờ đỏ leo lắt. Một ngọn nến.

Tôi bước vào hành lang u ám vàmò mẫm lên cầu thang. Tay tôi run rẩykhi tôi lên đến chiếu nghỉ tầng ba. Một

Page 1272: Bóng hình của gió - sachvui.vn

luồng sáng đo đỏ ló qua khe cửa khéphờ. Tôi đặt tay lên nắm cửa và đứng đóbất động, nghe ngóng. Tôi nghĩ đã nghethấy tiếng thầm thì, một giọng nghẹn ngàotừ trong nhà phát ra. Có lúc tôi tưởngrằng nếu mở cửa, tôi sẽ thấy chị đangchờ tôi ở phía trong nhà, ngồi hút thuốccạnh ban công, hai chân thu lại, ngườidựa vào tường, neo đúng nơi tôi đã bỏrơi chị. Nhẹ nhàng, e sẽ quấy rầy chị, tôimở cửa bước vào nhà. Trong phòng ăn,rèm ban công đung đưa. Một người đangngồi bên cửa sổ, bất động, đang cầm mộtngọn nến thiêu đốt trong lòng bàn tay.Tôi không thể nhìn ra khuôn mặt dướiánh sáng ấy, nhưng một giọt nước mắtlong lanh chảy xuống má, sáng lên như

Page 1273: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhựa tươi, rồi rơi vào lòng người đó.Isaac Monfort quay lại, khuôn mặt ôngthấm đẫm nước mắt.

“Cháu không thấy ông dự tangchiều nay,” tôi nói.

Ông lắc đầu, đưa vạt áo lau nướcmắt.

“Nuria không ở đó,” ông già lẩmbẩm một lúc. “Người chết không bao giờđi dự đám tang của mình.”

Ông nhìn quanh, như thể con gáiông vẫn ở trong phòng, đang ngồi cạnhchúng tôi trong bóng tối, đang lắng nghechúng tôi.

“Cậu có biết chưa bao giờ tôi vào

Page 1274: Bóng hình của gió - sachvui.vn

căn nhà này không?” ông hỏi. “Mỗi khigặp nhau, Nuria luôn đến chỗ tôi. ‘Nhưvậy tiện cho bố hơn, bố ạ,’ con bé nói.‘Việc gì phải đi cả đống cầu thang nhưvậy?’ ta luôn bảo, ‘Được rồi, nếu conkhông mời, bố sẽ không đến,’ và nó sẽtrả lời, ‘Con không cần phải mời bố đếnnhà con, bố ạ. Người ta chỉ mời người lạthôi. Bố có thể đến lúc nào bố muốn.’Trong mười lăm năm qua, ta chưa mộtlần đến nhà nó. Ta luôn bảo rằng nó chọnkhu dân cư không tốt. Không đủ ánh sáng.Một tòa nhà cũ kỹ. Nó chỉ gật đầu đồngý. Giống như khi ta hay nói nó đã chọnmột cuộc sống chẳng ra gì. Chẳng cótương lai. Một thằng chồng thất nghiệp.Thật buồn cười khi chúng ta cứ phán xét

Page 1275: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lẫn nhau và không nhận ra mức độ thảmhại của chính chúng ta, cho đến khingười kia không còn nữa, cho đến khi họbị tước khỏi chúng ta rồi. Họ đã bị tướcđi khỏi chúng ta vì họ chưa bao giờ làcủa ta cả...”

Giọng của ông lão, đã mất đi nétchâm chọc, ngập ngừng và dường nhưmệt mỏi như vẻ mặt ông.

“Nuria yêu ông nhiều lắm, Isaac ạ.Ông đừng nghi ngờ gì. Và cháu biết chịấy cũng cảm nhận được tình yêu củaông,” tôi nói.

Ông già Isaac lại lắc đầu. Ôngmỉm cười, nhưng giọt nước mắt lặng lẽcủa ông không ngừng tuôn. “Có lẽ nó yêu

Page 1276: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta, theo cách của nó, cũng như ta yêu nótheo cách của mình. Nhưng ta và nókhông hiểu nhau. Có lẽ ta chưa bao giờcho phép nó hiểu ta, hay chưa bao giờtìm cách để hiểu nó. Ta với nó sống đờimình như hai người lạ, ngày ngày gặpnhau và chào nhau theo phép lịch sự. Vàta nghĩ có lẽ nó chết mà không tha thứcho ta.”

“Isaac, cháu đảm bảo với ông...”

“Daniel, cháu còn trẻ và rất cốgắng, nhưng dù ta có uống chút đỉnh rồivà ta không biết mình đang nói gì, cháuvẫn không học được cách nói dối chohay hòng lừa một ông già mà trái tim đãnát tan vì bất hạnh.”

Page 1277: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi cúi mặt.

“Cảnh sát bảo người đàn ông đãgiết nó là bạn của cháu,” Isaac thăm dò.

“Cảnh sát đang nói dối.”

Isaac nhấn giọng. “Ta biết.”

“Cháu có thể đảm bảo với ông...”

“Không cần đâu, Daniel. Ta biếtcháu nói thật,” Isaac nói, rồi lôi phong bìtrong áo khoác ra.

“Chiều hôm trước khi chết, Nuriađến gặp ta, như nó thường làm nhiều nămtrước. Ta nhớ chúng ta thường đi ăn tạimột quán cà phê trên phố Guardia, nơi tathường đưa nó đến lúc nó còn bé. Chúng

Page 1278: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ta luôn nói chuyện về sách, về nhữngcuốn sách cũ. Đôi khi nó kể cho ta nghechuyện công việc, những chuyện vặtvãnh, cái thứ người ta hay kể cho ngườilạ khi đi xe buýt... Có lần nó xin lỗi vìlàm ta thất vọng. Ta hỏi sao nó có ý nghĩkỳ cục như vậy. ‘Từ trong mắt bố, bố ạ,từ trong mắt bố đấy,” nó nói. Chưa baogiờ ta nảy ra ý nghĩ rằng với nó ta thậmchí còn là nỗi thất vọng lớn hơn. Đôi khi,chúng ta nghĩ về con người như nhữngtấm vé số, rằng chúng ở đó để biếnnhững giấc mơ ngu xuẩn nhất của chúngta thành sự thật.”

“Isaac, với tất cả lòng kính trọngcủa cháu, ông say quá rồi, ông khônghiểu mình đang nói gì đâu.”

Page 1279: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Rượu khiến cho người khôn

ngoan thành kẻ khù khờ và biến kẻ khùkhờ thành khôn ngoan. Ta biết đủ để hiểurằng tại sao con gái ta không bao giờ tintưởng ta. Nó tin cậu hơn, Daniel, thế mànó chỉ mới gặp cậu có vài lần thôi.”

“Cháu dám chắc là ông nhầmrồi...”

“Chiều qua, chúng ta gặp nhau, nómang đến phong bì này. Trông nó lo lắng,bất an về điều gì đó mà nó không muốnkể. Nó nhờ ta giữ phong bì này, nếu cóchuyện gì xảy ra thì đưa cho cháu.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra ư?”

“Nó nói vậy đấy. Trông nó đau khổ

Page 1280: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đến mức ta phải bảo rằng nên đi báocảnh sát, rằng dù có chuyện gì thì cũngtìm được cách. Rồi nó bảo chẳng đờinào nó nghĩ đến chuyện đến cảnh sát nhờgiúp đỡ. Ta cầu xin nó cho ta biết chuyệngì, nhưng nó bảo phải đi và bắt ta hứa sẽđưa cho cháu phong thư này nếu trongvài ngày tới nó không quay lại lấy. Nóbảo ta không được mở.”

Isaac đưa cho tôi phong thư. Nómở rồi. “Ta đã dối nó, như mọi lần,” ôngnói.

Tôi kiểm tra phong thư. Trong đólà một tập giấy viết tay. “Ông đã đọcchưa?” tôi hỏi.

Ông già chậm rãi gật đầu.

Page 1281: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chúng nói gì?”

Ông cụ ngước lên. Môi ông run

run. Dường như ông đã già đi cả trămtuổi kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần gầnđây nhất.

“Đấy là câu chuyện cháu đang tìmkiếm, Daniel. Câu chuyện một người phụnữ mà ta không bao giờ biết, thậm chí dùnó mang dòng máu và tên họ của ta. Giờbức thư thuộc về cháu.”

Tôi cho phong thư vào túi áo.

“Giờ ta phải xin cháu để ta đượcyên ở đây, với con gái ta, nếu cháu khôngphiền. Một lát trước, khi đọc những trangthư đó, dường như ta đã gặp lại nó. Dù

Page 1282: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cố gắng thế nào, ta cũng chỉ có thể nhớvề nó như là một cô bé con. Hồi ấy nókhá trầm tính. Nó suy tư nhìn vào mọithứ, và không bao giờ cười thành tiếng.Nó thích nhất là những câu chuyện, và takhông biết có đứa bé nào từng học đọcsớm như vậy. Nó từng nói muốn trở thànhnhà văn và viết những cuốn bách khoa vàchuyên khảo về lịch sử và triết học. Mẹnó bảo đấy là lỗi của ta. Bà ấy bảo Nuriangưỡng mộ ta vì con bé nghĩ cha mìnhchỉ yêu sách mà thôi, nó muốn viết nhữngcuốn sách để được cha yêu thương.”

“Isaac, cháu không nghĩ tối nayông ở một mình là ý hay đâu. Sao ôngkhông về nhà cháu? Ông sẽ ngủ ở nhàcháu, và sẽ có cha cháu để bầu bạn.”

Page 1283: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Isaac lắc đầu. “Ta có việc phải

làm. Cháu về nhà đọc thư đi. Chúngthuộc về cháu.”

Ông già quay đi, và tôi bước phíacửa. Lúc tôi đến ngưỡng cửa, Isaac gọitôi lại, gần như thì thầm.

“Daniel này...”

“Vâng?”

“Hãy thận trọng nhé.”

Khi tôi ra phố, dường như bóngđêm đang lần bò dọc trên vỉa hè để theođuổi tôi. Tôi rảo nhanh chân và khôngngừng lại cho đến khi về căn hộ trên phốSanta Ana. Vào nhà, tôi thấy cha đang

Page 1284: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngồi trên ghế bành, với một cuốn sáchmở trong lòng. Đấy là cuốn album ảnhgia đình. Khi thấy tôi, ông đứng dậy vớivẻ mặt như trút đi được gánh nặng lớn.

“Bố bắt đầu thấy lo,” ông nói. “Lễtang thế nào?”

Tôi nhún vai, và cha tôi gật đầunghiêm trọng.

“Bố để đồ ăn cho con đấy. Nếucon muốn, bố sẽ hâm lại và...”

“Cảm ơn bố, con không đói đâu.Con ăn ở ngoài rồi.”

Ông nhìn tôi đăm đăm rồi lại gậtđầu. Ông quay sang dọn đĩa trên bàn.Lúc ấy, không hiểu tại sao, tôi bước đến

Page 1285: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ôm chầm lấy ông. Cha tôi, ngạc nhiên,cũng ôm lấy tôi.

“Daniel, con có sao không?”

Tôi ôm chặt cha mình trong tay.

“Con yêu bố,” tôi lí nhí.

Chuông nhà thờ đổ khi tôi bắt đầuđọc bản viết tay của Nuria Monfort. Nétchữ nhỏ, gọn gàng làm tôi nhớ đến cáibàn ngăn nắp không chê vào đâu đượckia. Có lẽ chị đã cố gắng tìm trong nhữnglời này sự bình yên và an toàn mà cuộcđời không ban cho chị.

Page 1286: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nuria Monfort: Hồi ức

về điều mất mát

1933-1955

Page 1287: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 1

SẼ KHÔNG CÓ CƠ HỘI THỨHAI TRONG ĐỜI, ngoại trừ cơ hội đểthấy ăn năn. Julián Carax và tôi gặp nhauvào mùa thu năm 1933. Lúc ấy tôi đanglàm việc cho nhà Toni Cabestany, ngườiđã phát hiện ra anh ấy năm 1927 trongmột chuyến đi “săn-lùng-sách” của ôngtới Paris. Julián kiếm sống nhờ chơidương cầm tại một quán bar vào cácbuổi chiều, còn về đêm anh ấy viết. Chủquán, một người tên Irene Marceau, quenbiết hầu hết các nhà xuất bản ở Paris, vànhờ có bà nài xin các nhà xuất bản, dànhưu đãi cho họ hoặc đe dọa tiết lộ bí mật

Page 1288: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của họ mà Julián Carax có một số tiểuthuyết được xuất bản, dù với doanh sốbán ra thảm hại. Bằng một giá cho không,Cabestany được độc quyền xuất bản cáctác phẩm của Carax ở Tây Ban Nha vàMỹ La tinh, việc dịch thuật từ bản gốctiếng Pháp sang tiếng Tây Ban Nha dochính tác giả đảm nhiệm. Cabestany hyvọng bán được chừng ba đến bốn ngànbản mỗi tác phẩm, nhưng hai đầu sáchtrước xuất bản ở Tây Ban Nha đã thấtbại toàn diện: mỗi cuốn bán được chưađầy trăm bản. Bất chấp những kết quả bithảm này, cứ hai năm chúng tôi nhậnđược bản thảo mới của Julián, Cabestanyđón nhận không một lời phản đối, bảorằng ông đã ký thỏa thuận với tác giả, lợi

Page 1289: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhuận không phải là tất cả, văn chươnghay cần được ủng hộ với bất cứ giá nào.

Một ngày, tôi tò mò hỏi ông tại saoông tiếp tục xuất bản các tiểu thuyết củaJulián Carax như một chuyến phiêu lưuthua lỗ. Trả lời tôi, Cabestany trịnh trọngbước đến giá sách, lấy một cuốn củaJulián, bảo tôi đọc. Tôi đã đọc. Hai tuầnsau, tôi đã đọc hết tất cả sách của Carax.Lần này câu hỏi của tôi là, tại sao nhữngtiểu thuyết như vậy lại bán được quá ítthế?

“Tôi không biết, Nuria thân mến,”Cabestany đáp. “Nhưng chúng ta vẫnphải tiếp tục cố gắng.”

Cử chỉ cao thượng và đáng ngưỡng

Page 1290: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mộ như vậy không hợp với hình dung củatôi về ông Cabestany. Có lẽ tôi đã đánhgiá thấp ông ấy. Tôi nhận ra hình ảnhJulián Carax ngày càng gợi trí tò mò, bởimọi thứ liên quan đến anh ấy dường nhưđều bị phủ dưới tấm màn bí ẩn. Ít nhất cứhai tháng một lần, có người lại gọi điệnhỏi địa chỉ anh ấy. Rồi tôi sớm nhận ravẫn luôn là một người, mỗi lần lại xưngmột tên khác. Nhưng tôi chỉ có thể chohắn biết những điều được in trên bìa saucác tiểu thuyết của anh ấy, và rằng Juliánsống ở Paris. Sau một thời gian, hắn thôigọi điện. Để đề phòng, tôi đã xóa địa chỉcủa Carax trong hồ sơ công ty. Tôi làngười duy nhất viết thư cho anh ấy, và tôiđã thuộc lòng địa chỉ.

Page 1291: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nhiều tháng sau, tôi tình cờ bắtgặp những hóa đơn do nhà in gửi cho ôngCabestany. Khi liếc qua, tôi nhận ra chiphí biên tập cho sách của Julián Caraxđã được thanh toán, toàn bộ, bởi mộtngười ngoài công ty, mà tên tôi chưa từngnghe đến: Miquel Moliner. Hơn nữa, chiphí in ấn và vận chuyển những cuốn sáchnày thấp hơn rất nhiều so với tổng số tiềntính cho Moliner trên hóa đơn. Nhữngcon số không biết nói dối: công ty xuấtbản kiếm tiền bằng cách in những cuốnsách một khi đã in ra xong là đi thẳngvào kho. Tôi không đủ can đảm để chấtvấn những bất thường về tài chính củaCabestany. Tôi sợ mất việc. Điều tôi làmlà ghi lại địa chỉ chúng tôi đã gửi hóa

Page 1292: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đơn cho Miquel Moliner, một dinh thựtrên phố Puertaferrissa. Tôi giữ địa chỉấy trong nhiều tháng trước khi dồn hếtdũng khí đến thăm anh ấy. Cuối cùng,lương tâm đã chiến thắng, và tôi đến nhàanh ấy để bảo rằng ông Cabestany đangbịp anh ấy. Anh ấy mỉm cười bảo tôirằng anh đã biết.

“Chúng ta đều làm điều chúng tagiỏi nhất.”

Tôi hỏi có phải anh ấy là ngườithường gọi điện hỏi địa chỉ Carax không.Anh ấy bảo không, và cho tôi biết với vẻlo lắng rằng tôi không nên đưa địa chỉcho bất cứ ai. Không bao giờ.

Miquel Moliner khá bí ẩn. Anh

Page 1293: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sống một mình trong một tòa nhà rộngthênh thang, tàn tạ, vốn là một phần disản thừa kế từ người cha, nhà côngnghiệp đã làm giàu nhờ sản xuất vũ khívà nghe đồn là buôn bán cả chiến tranhnữa. Cuộc sống của Miquel không hề xahoa, mà như một thầy tu, chuyên tâmhoang phí tiền bạc của cha mình, mà anhcho là đồng tiền vấy máu, vào việc khôiphục viện bảo tàng, nhà thờ, trường học,thư viện, bệnh viện, và bảo đảm tácphẩm của người bạn thời thơ ấu, JuliánCarax, được xuất bản trên quê hương.

“Anh có nhiều tiền hơn anh cần,nhưng không có nhiều người bạn nhưJulián,” anh chỉ giải thích có thế.

Page 1294: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Anh không liên hệ gì với các anhchị em hay người còn lại trong gia đình,những người anh xem như xa lạ. Anhchưa kết hôn và hiếm khi rời khỏi dinhthự của mình, trong tòa nhà ấy anh chỉsống trên tầng cao nhất. Ở đó anh lập mộtvăn phòng, nơi anh làm việc điên cuồng,viết báo và giữ chuyên mục cho nhiềubáo và tạp chí ở Madrid và Barcelona,dịch tài liệu kỹ thuật từ tiếng Đức vàtiếng Pháp, sửa bản in cho sách báchkhoa thư và sách giáo khoa. MiquelMoliner mắc căn bệnh sầu khổ của nhữngngười cảm thấy tội lỗi khi không làmviệc; tuy anh tôn trọng và thậm chí ghentị với sự nhàn rỗi mà những người kháchưởng thụ, song anh lẩn tránh nó. Anh

Page 1295: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không hả hê với lễ thói làm việc dịthường của mình, mà hay đùa cợt về cáihoạt động như bị ám này và coi đấy nhưmột biểu hiện nhỏ nhặt của tính hèn nhát.

“Khi làm việc, ta không phải nhìnthẳng vào mắt cuộc đời.”

Chúng tôi dần trở thành bạn tốt củanhau mà không nhận ra. Chúng tôi cónhiều điểm chung, có lẽ quá nhiều.Miquel thích nói với tôi về những cuốnsách, về bác sĩ Freud yêu quý của anhấy, về âm nhạc, nhưng trên hết là vềngười bạn cũ Julián. Chúng tôi gặp nhaugần như hằng tuần. Miquel kể cho tôinghe những câu chuyện thời Julián cònhọc ở trường San Gabriel. Anh ấy giữ

Page 1296: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một bộ ảnh cũ, cùng những câu chuyệndo Julián viết lúc còn niên thiếu. Miquelngưỡng mộ Julián, và qua lời kể cùngnhững ký ức của anh, tôi dần biết Julián,hay ít nhất là gây dựng một hình ảnh vềanh ấy khi anh ấy không có mặt. Một nămsau ngày chúng tôi gặp nhau, Miquel thúnhận anh đã đem lòng yêu tôi. Tôi khôngmuốn làm tổn thương anh, nhưng cũngkhông muốn lừa dối. Không thể nào lừadối Miquel được. Tôi bảo tôi hết mựcquý mến anh, và anh đã trở thành bạnthân nhất của tôi, nhưng tôi không yêuanh. Miquel bảo anh đã biết.

“Em yêu Julián nhưng em hãy còntự chưa biết.”

Page 1297: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tháng Tám năm 1933, Julián viếtthư cho tôi rằng anh ấy đã hoàn thành bảnthảo của một cuốn tiểu thuyết khác là Têntrộm trong nhà thờ. Cabestany đã kývới Gallimard một số hợp đồng đếntháng Chín phải gia hạn. Ông đã bị liệtvài tuần nay vì bệnh gút, và để thưởngcho sự tận tình của tôi, ông đã quyết địnhcử tôi sang Pháp thay ông ấy đàm phánhợp đồng mới. Đồng thời, tôi có thể đếnthăm Julián Carax và nhận tác phẩm mới.Tôi biên thư báo cho Julián chuyến thămcủa tôi, dự kiến vào giữa tháng Chín, nhờanh ấy tìm cho một khách sạn rẻ tiền,đáng tin cậy. Julián đáp rằng tôi có thể ởtại nhà anh ấy, một căn hộ khiêm nhườngtrong khu phố Saint-Germain, và để tiền

Page 1298: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khách sạn tiêu vào việc khác. Ngày lênđường, tôi đến gặp Miquel hỏi xem anhcó nhắn gì Julián không. Một lúc lâu, anhngập ngừng, rồi bảo anh không nhắn gì.

Lần đầu tôi gặp Julián là tại nhà gaAusterlitz. Tiết thu đã len lén về sớm vớiParis, và nhà ga chìm trong lớp sươngmù dày đặc. Tôi đợi trên sân ga trong khinhững hành khách khác tiến về phía cổng.Tôi nhanh chóng bị bỏ lại một mình. Rồitôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áochoàng đen đang đứng ở cổng sân ganhìn tôi qua làn khói thuốc. Trong suốtchuyến đi, tôi luôn băn khoăn làm cáchnào để nhận ra Julián. Những bức ảnh tôiđã xem trong bộ ảnh của Miquel Molinercũng cách nay ít nhất đã mười ba mười

Page 1299: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bốn năm rồi. Tôi nhìn lên nhìn xuống sânga. Không có ai khác ngoài tôi và ngườiđó. Tôi nhận ra người đàn ông ấy đangnhìn tôi tò mò: có lẽ anh ấy cũng đangđợi ai đó. Không thể là anh ấy được.Theo tôi ước tính, Julián chỉ tầm ba batuổi, còn người đàn ông kia già hơn. Anhta tóc lấm chấm bạc, trông u sầu và mệtmỏi. Quá nhợt nhạt, quá gầy gò, hay có lẽdo màn sương và chuyến đi mệt mỏi, haychỉ bởi vì những hình ảnh trong tâm trítôi là về Julián thời niên thiếu. Tôi ngậpngừng bước đến người lạ và nhìn thẳngvào mắt anh.

“Julián phải không?”

Người lạ mỉm cười gật đầu. Julián

Page 1300: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Carax có nụ cười quyến rũ nhất thế giới.Đó là điều duy nhất còn lại ở anh ấy.

Julián sống trong một căn hộ trêngác mái ở Saint-Germain. Căn hộ chỉ cóhai phòng: phòng khách với một gian bếpsơ sài và ban công nhỏ xíu từ đó có thểthấy những ngọn tháp của Nhà thờ ĐứcBà sừng sững vươn lên giữa một khurừng đầy những mái nhà và đám sươngmờ, và một phòng ngủ không có cửa sổ,một chiếc giường đơn. Phòng tắm ở cuốihành lang tầng dưới, anh dùng chungphòng tắm với những người hàng xóm.Cả căn hộ còn nhỏ hơn phòng làm việccủa ông Cabestany. Julián đã lau dọnphòng và chuẩn bị mọi thứ để chào đóntôi với sự khiêm nhường và giản dị. Tôi

Page 1301: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vờ ra vẻ hài lòng về căn hộ, vẫn còn mùinước tẩy và mùi sáp đánh bóng đồ dùng, được Julián sử dụng với quyết tâm nhiềuhơn là kỹ năng. Khăn trải giường cònmới. Chúng dường như có họa tiết nhữngcon rồng và tòa lâu đài. Loại dành chotrẻ con. Julián biện bạch: anh đã muachúng với giá rất thấp, nhưng chất lượnghảo hạng. Loại khăn trải giường không cóhọa tiết giá gấp đôi, anh giải thích, vàtrông chúng chán ngắt.

Trong phòng khách, một chiếc bàngỗ cũ quay mặt về phía tháp nhà thờ.Trên bàn là cái máy đánh chữ hiệuUnderwood mà Julián mua với số tiềnCabestany cho ứng trước, cùng hai tậpgiấy, một tập trắng còn tập kia chữ kín

Page 1302: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đầy hai mặt. Julián sống trên căn phòngáp mái cùng một con mèo to tướng tênKurtz. Con vật nhìn tôi đầy ngờ vực khinó nằm dưới chân chủ, liếm móng vuốt.Tôi đếm được hai chiếc ghế, một câymóc áo, vài món đồ lặt vặt khác. Còn lạilà sách. Sách xếp dọc tường, từ sàn lêntrần, xếp hai hàng. Thấy tôi soi xét cănnhà, Julián thở dài.

“Cách đây hai dãy nhà có mộtkhách sạn. Sạch sẽ, rẻ thôi, tử tế. Anh đặtphòng ở đấy nhé.”

Tôi đã nghĩ đến điều này, nhưng sợlàm anh phật lòng.

“Em ở đây cũng được, miễn làkhông phiền đến anh hay Kurtz.”

Page 1303: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Kurtz và Julián liếc nhìn nhau.

Julián lắc đầu, và con mèo bắt chước.Tôi đã không để ý họ giống nhau đến thếvậy. Julián một mực bắt tôi dùng phòngngủ của anh ấy. Anh không mấy khi ngủ ởđây, anh giải thích, và anh sẽ nằm trongphòng khách trên chiếc giường gấp, mộthàng xóm cho mượn, ông Darcieu – mộtthầy bói già chuyên xem chỉ tay các thiếunữ đổi lấy một nụ hôn. Đêm đầu tiên tôingủ rất ngon, vì mệt mỏi sau chuyến đi.Tôi thức dậy lúc hửng sáng và phát hiệnJulián đã ra ngoài rồi, Kurtz vẫn ngủ trêncái máy đánh chữ của chủ nó. Nó ngáynhư con chó ngao. Tôi bước đến bàn vàthấy bản thảo của tiểu thuyết mới mà tôiđến nhận.

Page 1304: Bóng hình của gió - sachvui.vn

TÊN TRỘM TRONG NHÀ

THỜ

Trang đầu tiên, như trong mọi tiểuthuyết khác của Julián, là dòng chữ đềtặng viết tay:

Dành tặng P

Tôi náo nức muốn đọc tiếp. Tôiđịnh cầm lên trang thứ hai thì nhận raKurtz đang nhìn tôi qua khóe mắt. Tôilắc đầu theo cách tôi thấy Julián đã làm.Con mèo, để đáp lại, cũng lắc đầu, và tôiđặt trang giấy xuống. Một lúc sau Juliánxuất hiện, mang theo món bánh mì mớinướng, một bình cà phê và ít pho mát.Chúng tôi ăn sáng ngoài ban công, Julián

Page 1305: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói liên tù tì, nhưng lẩn tránh ánh mắt tôi.Dưới ánh ban mai, trông anh như mộtđứa trẻ già. Anh đã cạo râu và khoác lênbộ đồ tôi thiết tưởng là bộ tươm tất duynhất của anh, chiếc áo màu kem đã cũmòn nhưng rất lịch lãm. Tôi lắng nghekhi anh ấy kể về những bí ẩn của Nhà thờĐức Bà và về một chiếc sà lan ma quáinghe đồn đêm đêm nó rẽ mặt nước sôngSeine để thu nhặt linh hồn những tìnhnhân vô vọng đã trầm mình xuống dòngsông buốt giá hòng kết liễu cuộc đời.Trong thời gian chúng tôi ở cùng nhau,tôi đã nghe một ngàn lẻ một câu chuyệnly kỳ anh ấy sáng tạo ra ngõ hầu tôi khỏichất vấn anh. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn anh,gật đầu, tìm kiếm trong anh người đàn

Page 1306: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ông đã viết những cuốn sách mà tôi đãthuộc làu vì đọc đi đọc lại quá nhiều lần,cậu bé mà Miquel Moliner thường mô tảcho tôi.

“Em ở Paris được bao lâu?” anhhỏi.

Công việc của tôi với Gallimardmất chừng vài ba ngày, tôi nói. Cuộc hẹnđầu tiên của tôi với họ là buổi chiều hômấy. Tôi bảo anh đã tính dành vài ngày đithăm thú thành phố trước khi vềBarcelona.

“Paris cần nhiều hơn hai ngày,”Julián nói. “Nó không chịu nghe theo lýlẽ đâu.”

Page 1307: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em không có nhiều thời gian hơnđâu, Julián ạ. Ông Cabestany là một ôngchủ rộng lượng, nhưng mọi thứ có giớihạn của nó.”

“Cabestany là một tên cướp, nhưngđến ông ta cũng biết rằng không thể đixem Paris chỉ trong hai ngày, hay haitháng, thậm chí hai năm.”

“Em không thể ở Paris hai nămđược, Julián.”

Một hồi lâu, anh ấy nhìn tôi khôngnói, rồi anh ấy mỉm cười. “Sao lạikhông? Có người nào chờ em sao?”

Công việc với Gallimard và nhữngchuyến thăm xã giao đến nhiều nhà xuất

Page 1308: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bản khác mà Cabestany có hợp đồngchiếm mất ba ngày trời, như tôi đã dựđoán. Julián đã cử cho tôi một hướngdẫn viên kiêm vệ sĩ, một cậu bé tênHervé tầm mười ba tuổi biết tường tậnthành phố này. Hervé sẽ đưa tôi đi đếnnơi về đến chốn, chỉ cho tôi biết quán càphê nào nên ghé, phố nào nên tránh, cảnhđẹp nào nên xem. Cậu bé sẽ đợi tôi hànggiờ ở cửa văn phòng các nhà xuất bản màkhông đánh mất nụ cười trên môi và chấpnhận bất cứ khoản tiền bo nào. Hervé nóithứ tiếng Tây Ban Nha bập bõm nghe rấtvui tai, mà cậu ta lẫn vào cả tiếng Ý vàBồ Đào Nha.

“Chú Carax, chú ấy đã trả côngcho cháu rồi, hậu hĩnh lắm lắm ạ....”

Page 1309: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Theo tôi tìm hiểu, Hervé là trẻ mồ

côi, con của một cô gái làm việc choIrene Marceau, cậu sống ở trên gác máikhu nhà thổ. Julián đã dạy cậu ta tập đọc,viết, chơi dương cầm. Vào các ngày Chủnhật anh ấy đưa cậu đến nhà hát hoặcnghe hòa nhạc. Hervé thần tượng Juliánvà dường như sẵn sàng làm bất cứ điềugì cho anh ấy, thậm chí dẫn tôi đến tậncùng thế giới nếu cần. Ngày thứ ba đicùng nhau, cậu ấy hỏi tôi có phải là bạngái của Signore Carax không. Tôi bảokhông phải, mà chỉ là một người bạn đếnthăm thôi. Cậu bé tỏ vẻ thất vọng.

Julián hầu như thức mọi đêm, ngồinơi bàn với Kurtz trong lòng, lật qua

Page 1310: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhiều trang sách hoặc đơn giản ngắmnhìn tháp nhà thờ đổ bóng xa xa. Mộtđêm, khi tôi không thể ngủ được vì tiếngmưa tí tách trên mái nhà, tôi bước vàophòng khách. Chúng tôi nhìn nhau khôngnói, và Julián mời tôi thuốc. Một lúc lâu,chúng tôi lặng lẽ nhìn cơn mưa. Sau đó,khi mưa thôi rơi, tôi hỏi anh ấy P là ai.

“Penélope,” anh ấy trả lời.

Tôi bảo anh kể về cô ấy, về mườibốn năm sống lưu vong ở Paris. Bằnggiọng thì thầm, trong ánh sáng mờ nhạtnhòa, Julián bảo tôi Penélope là ngườiphụ nữ duy nhất anh ấy yêu.

MỘT ĐÊM, VÀO MÙA ĐÔNGNĂM 1921, Irene Marceau bắt gặp

Page 1311: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián lang thang trên đường phố Paris,không thể nhớ nổi tên mình và đang ho ramáu. Anh chỉ có trong người vài xu lẻ vàmấy tờ giấy gập chi chít chữ viết. Ireneđọc chúng và nghĩ bà đang gặp một nhàvăn nổi tiếng đang say rượu, và có lẽmột nhà xuất bản hào hiệp sẽ trả ơn bàkhi anh tỉnh lại. Ít nhất thì đó là theo lờikể của bà, còn Julián biết bà cứu anh vìlòng thương. Anh ở sáu tháng trên cănphòng gác mái trong nhà thổ của Irene.Các bác sĩ cảnh báo Irene rằng nếungười đàn ông ấy tự đầu độc lần nữa, họsẽ không chịu trách nhiệm. Anh ấy đã hủyhoại dạ dày và gan của mình, và suốtphần đời còn lại sẽ chỉ được uống sữa,ăn pho mát gạn kem và bánh mì mới. Khi

Page 1312: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián nói được trở lại, Irene hỏi anh ấylà ai.

“Không ai cả,” Julián trả lời.

“Chậc, ở đây chẳng ai ở không màsống bằng tiền của tôi hết. Anh có thểlàm được gì?”

Julián bảo anh có thể chơi dươngcầm.

“Chứng minh xem nào.”

Julián ngồi xuống cây dương cầmở sảnh, đối diện một đám khán giả chămchú là những cô điếm mười lăm tuổi chimặc mỗi đồ lót, rồi chơi một bản dạkhúc của Chopin. Tất cả mọi người đềuvỗ tay, ngoại trừ Irene, bà bảo anh cái

Page 1313: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thứ bà vừa được nghe là loại nhạc chongười chết, mà họ thì đang làm ăn vớingười còn sống cơ. Julián cho bà nghemột giai điệu nhộn nhịp và vài khúc nhạccủa Offenbach.

“Hay hơn đấy. Nhanh chút nữa.”

Công việc mới giúp anh đủ sống,có một mái nhà, và hai bữa ăn mỗi ngày.

Anh sống sót được ở Paris nhờlòng hảo tâm của Irene, bà là người duynhất động viên anh tiếp tục viết lách.Sách ưa thích của bà là tiểu thuyết diễmtình và tiểu sử các vị thánh và nhữngđấng tuẫn đạo, mấy thể loại ấy vô cùnghấp dẫn bà. Theo ý bà, vấn đề của Juliánlà con tim anh đã bị đầu độc; ấy là lý do

Page 1314: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tại sao anh chỉ viết được những câuchuyện kinh dị và đen tối. Dù Irene cóphản đối như vậy, song cũng chính nhờbà mà Julián tìm được nhà xuất bản chonhững tác phẩm đầu tiên của anh. Bàchính là người đã cho anh căn phòng ápmái để anh lẩn tránh khỏi thế giới, ngườiđã mặc đồ cho anh và lôi anh ra ngoàihưởng chút ánh mặt trời và không khítrong lành, mua sách cho anh và bắt anhđi dự lễ mixa với bà vào mỗi Chủ nhậtrồi sau đó tản bộ qua vườn Tuileries.Irene Marceau cưu mang anh mà khôngđòi hỏi anh đền đáp điều gì, ngoại trừtình bạn của anh và lời hứa anh sẽ tiếptục viết sách. Đôi khi bà cũng cho phépanh đưa một cô gái về phòng của anh, dù

Page 1315: Bóng hình của gió - sachvui.vn

họ chỉ lên đấy ôm nhau ngủ. Irene cườiđùa rằng các cô gái ấy cũng cô đơn nhưchính anh, và điều họ chỉ cần là một chúttình yêu.

“Hàng xóm của anh, ông Darcieu,nghĩ anh là gã phúc đức nhất trên đời,”anh ấy bảo tôi.

Tôi hỏi tại sao anh không bao giờquay về Barcelona để tìm Penélope. Anhliền rơi vào một khoảng lặng dài, sâu,rồi khi tôi nhìn khuôn mặt anh trong bóngđêm, tôi thấy những giọt nước mắt chảydài. Không biết mình đang làm gì, tôiquỳ xuống ôm lấy anh. Chúng tôi cứ nhưthế, ôm nhau, cho đến khi bị ánh ban maibắt quả tang. Tôi không còn biết ai hôn

Page 1316: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ai trước, hay điều đó có quan trọngkhông. Tôi biết tôi đã tìm thấy đôi môianh và để anh âu yếm tôi mà không nhậnra rằng chính tôi nữa cũng đang khóc màkhông biết tại sao. Mờ sáng hôm ấy, vàtất cả những ngày sau đó trong hai tuầntôi ở bên Julián, chúng tôi ân ái cùngnhau trên sàn nhà, không nói một lời. Saunày, khi ngồi trong quán cà phê hay tảnbộ qua những con phố, tôi nhìn vào mắtanh và biết, dù không cần hỏi anh, rằnganh vẫn yêu Penélope. Tôi còn nhớ trongnhững ngày ấy tôi dần căm ghét cô gáimười bảy tuổi kia (vì với tôi Penélopeluôn mười bảy) người tôi chưa bao giờgặp mặt và giờ đây ám những giấc mơcủa tôi. Tôi tìm cớ điện cho ông

Page 1317: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cabestany kéo dài thời gian lưu trú. Tôikhông còn bận tâm về chuyện mình cómất việc không hay về cuộc sống ảm đạmtôi đã bỏ lại ở Barcelona. Tôi thường tựvấn phải chăng tôi đã đến Paris với mộtcuộc đời trống rỗng như vậy và ngã vàovòng tay của Julián như những cô gái củaIrene Marceau, những người khao khátthương yêu dù không hề tự biết. Tôi chỉbiết hai tuần sống cùng Julián là khoảngthời gian duy nhất trong đời tôi được làchính mình, ấy cũng chính là lúc tôi hiểura một cách rõ ràng và vô vọng điềukhông thể giải thích rằng tôi sẽ khôngbao giờ có thể yêu một người đàn ôngkhác như tôi yêu Julián, dù tôi có cốgắng cả đời.

Page 1318: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Một ngày kia, Julián mệt mỏi thiếpđi trong vòng tay tôi. Chiều hôm trước,khi chúng tôi qua một hiệu cầm đồ, anhấy dừng lại chỉ cho tôi xem một cây bútmáy đã bày ở đó nhiều năm. Theo ôngchủ hiệu cầm đồ, cây bút từng thuộc vềVictor Hugo, Julián chưa bao giờ cótiền, dù chỉ một phần nhỏ, để mua câybút ấy, nhưng anh dừng lại ngắm nhìn nómỗi ngày. Tôi lặng lẽ mặc đồ và bướcxuống hiệu cầm đồ. Cây bút đáng giá cảgia tài, mà tôi không có, nhưng ông chủhiệu bảo ông chấp nhận séc bằng đồngpeso của bất cứ ngân hàng Tây Ban Nhanào có chi nhánh ở Paris. Trước khi mẹtôi mất, bà đã hứa dành đủ tiền mua chotôi chiếc váy cưới. Cây bút của Victor

Page 1319: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Hugo sẽ thay cho nó, cả mạng che mặt vàmọi thứ, dù biết thật là điên rồ, nhưng tôichưa bao giờ tiêu một số tiền lớn nào màlại cảm thấy thỏa lòng như vậy. Khi rờicửa hiệu với hộp bút đẹp đẽ, tôi nhận ramột người phụ nữ đang theo tôi. Đó làmột phụ nữ tao nhã, với mái tóc ánh bạcvà cặp mắt xanh biếc nhất tôi từng thấy.Bà bước đến chỗ tôi và tự giới thiệu. Bàlà Irene Marceau, người bảo trợ củaJulián. Hervé, cậu bé hướng dẫn viên, đãkể với bà về tôi. Bà chỉ muốn gặp tôi hỏixem tôi có phải người phụ nữ mà Juliánchờ đợi từng ấy năm không. Tôi khôngbuộc phải trả lời. Irene gật đầu đồng cảmrồi hôn lên má tôi. Tôi nhìn bà bước đidọc phố, và lúc ấy tôi hiểu ra Julián sẽ

Page 1320: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không bao giờ thuộc về tôi. Tôi quay vềcăn gác mái với cái hộp bút giấu trongtúi xách. Julián đã thức chờ tôi. Anh lặnglẽ cởi đồ tôi ra , và chúng tôi ái ân lầncuối. Khi anh ấy hỏi tại sao tôi khóc, tôibảo anh đó là những giọt nước mắt vuisướng. Lát sau, khi Julián xuống mua đồăn, tôi gói ghém đồ đạc và đặt hộp bútlên máy đánh chữ của anh ấy. Tôi chobản thảo cuốn tiểu thuyết của anh ấy vàotúi xách rồi ra đi trước khi anh quay lại.Ngoài chiếu nghỉ, tôi gặp ông Darcieu,ông thầy bói già chuyên đọc chỉ tay củacác thiếu nữ để đổi lấy một nụ hôn. Ôngnắm tay tôi rồi nhìn tôi ảo nảo.

“Vous aves du poison au coeur,mademoiselle[1].”

Page 1321: Bóng hình của gió - sachvui.vn

[1. Trái tim cô đã nhiễm độc, cô

gái ạ.]

Khi tôi cố trả công, ông lắc đầunhè nhẹ, và chính ông hôn bàn tay tôi.

***

TÔI ĐẾN NHÀ GAAUSTERLITZ kịp bắt chuyến tàu mườihai giờ đi Barcelona. Người soát vé đãbán vé cho tôi hỏi tôi có làm sao không.Tôi gật đầu và chui vào toa. Tàu đãchuyển bánh khi tôi nhìn ra cửa sổ vàthoáng thấy Julián trên sân ga, ngay tạinơi tôi lần đầu gặp anh. Tôi nhắm mắtlại, và không mở mắt cho đến khi khôngcòn thấy nhà ga và thành phố đầy mê

Page 1322: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hoặc ấy nơi tôi không bao giờ có thểquay lại. Hôm sau tàu đến Barcelona, khitrời vừa hửng sáng. Đó là sinh nhật thứhai mươi tư của tôi, và tôi biết phần đờiđẹp nhất của mình đã bị bỏ lại đằng sau.

Page 1323: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 2

SAU KHI TRỞ VỀBARCELONA, tôi đợi một thời gian trôiqua mới đến thăm Miquel Moliner. Tôicần xua Julián ra khỏi đầu mình, và tôinhận ra nếu Miquel hỏi tôi về anh ấy, tôisẽ không biết phải nói sao đây. Khichúng tôi gặp nhau, tôi không cần kể gìcho anh. Miquel chỉ cần nhìn vào mắt tôilà biết. Trông anh gầy hơn trước chuyếnđi Paris của tôi; khuôn mặt anh xanh xaoyếu ớt, mà tôi cứ đổ cho vì anh làmnhiều việc quá để hành hạ bản thân. Anhthừa nhận đang gặp khó khăn về tàichính. Anh đã tiêu gần hết số tiền thừa kế

Page 1324: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cho những mục đích nhân đạo, và giờluật sư của các anh trai anh đang tìmcách tống anh ra khỏi nhà, viện dẫn mộtđiều khoản trong di chúc của ông cụMoliner nêu rõ anh chỉ có thể sống ở đónếu giữ gìn căn nhà trong điều kiện tốt vàcó thể chứng minh là anh có đủ nguồn tàichính sửa sang ngôi nhà. Nếu không, dinhthự Puertaferissa sẽ được chuyển giaocho các anh em của anh quản lý.

“Thậm chí trước khi chết, cha anhđã cảm thấy rằng anh sẽ tiêu hết tiền củaông ấy vào những thứ mà ông kinh tởmnhất đời, tiêu đến đồng xu cuối cùng.”

Thu nhập của anh ấy từ viết chuyênmục trên báo và làm dịch giả không đủ

Page 1325: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trang trải cho công việc bảo trì như vậy.

“Bản thân chuyện kiếm tiền khôngkhó,” anh than phiền. “Cái khó là kiếmđược tiền bằng công việc nào xứng đángcho mình cống hiến cả cuộc đời.”

Tôi ngờ anh bắt đầu lén lút uốngrượu. Đôi khi tay anh run run. Mỗi Chủnhật, tôi đến thăm anh và lôi anh ra phố,tránh xa khỏi cái bàn và bộ sách báchkhoa của anh. Tôi biết anh đau đớn mỗikhi nhìn thấy tôi. Anh cư xử như khôngcòn nhớ anh đã cầu hôn tôi và tôi đãkhước từ, nhưng nhiều lần tôi bắt gặp anhnhìn chằm tôi với ánh mắt khát khao xenlẫn thảm bại. Lý do duy nhất của tôi buộcanh phải chịu sự tàn nhẫn như vậy hoàn

Page 1326: Bóng hình của gió - sachvui.vn

toàn ích kỷ: chỉ Miquel biết sự thật vềJulián và Penélope Aldaya.

Trong những tháng tôi xa Julián,Penélope Aldaya đã trở thành bóng mađánh cắp giấc ngủ và chiếm trọn suy nghĩcủa tôi. Tôi có thể vẫn nhớ vẻ thất vọngtrên khuôn mặt Irene Marceau khi bànhận ra tôi không phải là người phụ nữJulián chờ đợi. Penélope Aldaya, ngườivắng mặt ngoan trá, là một kẻ địch quámạnh với tôi. Cô ấy vô hình, nên tôimường tượng cô ấy hoàn hảo. Cạnh côấy, tôi vô giá trị, tầm thường, quá trầntrụi. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thể cămghét ai đó đến nhường ấy một cách vôthức đến vậy – căm ghét người tôi thậmchí còn không quen biết, người cả đời

Page 1327: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chưa bao giờ gặp. Thiết tưởng nếu tôigặp trực diện cô ấy, nếu tôi có thể đoánchắc với mình rằng cô ấy hiện hữu bằngxương bằng thịt, thì lời nguyền sẽ bị phábỏ và Julián sẽ được tự do. Và tôi sẽđược ở bên anh ấy. Tôi muốn tin đấy chỉlà vấn đề thời gian và kiên nhẫn mà thôi.Sớm hay muộn, Miquel sẽ cho tôi biết sựthật. Và sự thật sẽ giải phóng tôi.

Một ngày, khi chúng tôi đang rảobước qua hành lang nhà thờ, Miquel mộtlần nữa tỏ tình ý với tôi. Tôi nhìn anh vàthấy một người cô đơn, trống vắng hyvọng. Tôi biết mình đang làm gì khi dẫnanh về nhà và thả mình theo những vuốtve mơn trớn của anh. Tôi biết tôi đanglừa dối anh, và anh cũng biết, nhưng anh

Page 1328: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không còn gì khác trên đời này. Chúngtôi đã trở thành tình nhân như vậy, nhữngtình nhân vô vọng. Tôi thấy trong mắt anhđiều tôi hằng muốn được thấy trong mắtJulián. Tôi cảm thấy rằng bằng cách hiếndâng mình cho anh, tôi đang trả thùJulián và Penélope và trả thù tất cảnhững gì đã chối bỏ tôi. Miquel, vẫnđang ốm yếu vì khao khát và cô đơn, biếtrằng tình yêu của chúng tôi là một trò giảdối, dù vậy anh không thể buông tôi.Càng ngày anh càng uống nhiều hơn vàthường không thể ân ái với tôi. Lúc ấyanh sẽ mỉa mai cay đắng rằng, rốt cuộc,chúng tôi đã trở thành một cặp vợ chồnghoàn hảo trong một thời gian ngắn kỷ lục.Chúng tôi đang gây tổn thương cho nhau

Page 1329: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bằng lòng căm thù và sự hèn nhát. Mộtđêm, gần một năm sau khi tôi từ Paris trởvề, tôi đã cầu xin anh kể tôi nghe sự thậtvề Penélope, Miquel lúc ấy đang trongcơn say, và anh trở nên hung hãn, chưabao giờ tôi thấy anh như vậy. Trong cơncuồng nộ, anh nhục mạ và cáo buộc tôichưa bao giờ yêu anh ấy, là một conđiếm dâm loàn. Anh xé toạc quần áo tôi,và khi anh đang cố lên người tôi, tôi nằmxuống, hiến dâng thân thể mình khôngchút kháng cự, khóc thầm. Miquel quỳxuống cầu xin tôi tha thứ. Tôi ước làmsao mình có thể yêu anh chứ không phảiyêu Julián, và có thể lựa chọn ở bên cạnhanh. Nhưng tôi không thể. Chúng tôi ômnhau trong bóng tối, và tôi cầu xin anh

Page 1330: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tha thứ cho mọi nỗi đau tôi gây ra. Rồianh bảo tôi, nếu với tôi chuyện ấy quáquan trọng, anh sẽ kể sự thật về PenélopeAldaya. Lại một sai lầm nữa của tôi.

Ngày Chủ nhật năm 1919 ấy, khiMiquel Moliner ra sân ga đưa cho bạnmình tấm vé đi Paris và tiễn bạn, anh đãbiết Penélope sẽ không đến hẹn. Haingày trước, khi Don Ricardo Aldaya từMadrid trở về, vợ ông ta thú nhận bà đãbắt quả tang Julián và con gái Penélopecủa họ trong phòng cô bảo mẫu. Ngàyhôm sau Jorge Aldaya đã tiết lộ choMiquel, và bắt anh thề không được kểvới ai. Jorge giải thích, khi hay tin, DonRicardo đã bừng bừng giận dữ thế nàovà tức tốc lên phòng Penélope chửi rủa

Page 1331: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như một kẻ điên. Khi nghe tiếng gào thétcủa cha, Penélope khóa trái cửa phòngvà khóc lóc trong khiếp sợ. Don Ricardođạp đổ cửa và thấy con gái đang quỳ gối,run rẩy cầu xin tha thứ. Don Ricardo tátvào mặt cô mạnh đến nỗi cô ngã sóngsoài. Đến Jorge cũng không thể nhắc lạinhững lời Don Ricardo tuôn ra trong cơncuồng nộ. Mọi người trong gia đình vàkẻ ăn người ở chờ nơi tầng dưới khiếpđảm, không biết phải làm gì. Jorge trốntrong phòng, trong bóng tối, nhưng thậmchí ở đó anh ta cũng có thể nghe tiếng lahét chửi rủa của Don Ricardo. Jacinta bịđuổi ngay hôm ấy. Don Ricardo cònkhông thèm hạ cố nhìn bà. Ông lệnh chokẻ hầu ném bà ra khỏi nhà và dọa họ sẽ

Page 1332: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chịu chung số phận nếu bất cứ ai có liênhệ gì với bà ấy.

Khi Don Ricardo xuống thư việnthì đã nửa đêm. Ông ta bỏ Penélope bịkhóa trái trong phòng của Jacinta vànghiêm cấm mọi người, dù là nhân viênhay gia đình, được gặp cô ấy. Trongphòng mình, Jorge có thể nghe cha mẹnói chuyện ở tầng dưới. Bác sĩ đến ngaytừ sáng sớm. Señora Aldaya dẫn ông tavào phòng Jacinta và đứng chờ ngoàicửa trong khi bác sĩ khám cho Penélope.Khi bước ra, bác sĩ chỉ gật đầu và nhậntiền. Jorge nghe Don Ricardo đe bác sĩrằng nếu ông ta kể cho bất cứ ai điềunhìn thấy ở đấy, danh tiếng của ông ta sẽbị hủy hoại và ông ta sẽ không bao giờ

Page 1333: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có thể hành nghề y được nữa. Ngay đếnJorge cũng biết thế có nghĩa là gì.

Jorge thú nhận anh ta rất lo choPenélope và Julián. Anh ta chưa bao giờthấy cha mình phẫn nộ đến như vậy. Kểcả xét đến cái tội lỗi đôi tình nhân ấy đãlàm, thì anh ta cũng không thể hiểu độmãnh liệt của cơn cuồng nộ ấy. Hẳn phảicó gì khác, anh ta nói, có gì đó khác.Don Ricardo đã lệnh trường San Gabrieltống cổ Julián và liên lạc với cha anh,ông bán mũ, về việc cho anh nhập ngũngay lập tức. Khi Miquel nghe toàn bộchuyện này, anh quyết định không kể choJulián sự thật. Nếu anh tiết lộ cho Juliánrằng Don Ricardo nhốt Penélope ở nhà,và cô hẳn đang mang đứa con của anh ấy,

Page 1334: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián sẽ không bao giờ bắt chuyến tàu điParis kia. Anh biết rằng nếu bạn mìnhvẫn ở lại Barcelona, đó sẽ là dấu chấmhết cho Julián. Nên anh quyết định lừadối bạn, để anh ấy đi Paris không biếtchuyện xảy ra; anh để cho anh ấy nghĩrằng Penélope sẽ sang với anh ấy sau.Khi nói lời từ biệt Julián ngày hôm ấy ởnhà ga Francia, thậm chí Miquel cũngmuốn tin rằng chưa phải tất cả đã mất.

Vài ngày sau, khi phát hiện Juliánbiến mất, mọi việc trở nên rối loạn. DonRicardo Aldaya nổi trận lôi đình. Ông tađiều đến nửa sở cảnh sát truy tìm kẻ lẩntrốn, nhưng không thành. Ông ta cáo buộcông bán mũ phá hoại kế hoạch họ đã thỏathuận và đe dọa sẽ cho ông tán gia bại

Page 1335: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sản. Ông bán mũ, không thể hiểu chuyệngì đang xảy ra, bèn quay sang cáo buộcvợ mình, bà Sophie, đã lập mưu tẩu thoátcho đứa con hèn hạ kia và hăm dọa tốngbà ra khỏi nhà. Chẳng hề ai ngờ chínhMiquel Moliner mới là người lên kếhoạch mọi chuyện – ngoại trừ JorgeAldaya, người đã đến gặp anh hai tuầnsau. Anh ta không còn cái vẻ sợ hãi và lolắng đã xâm chiếm anh ta như trước. Đâylà một Jorge Aldaya khác, một ngườitrưởng thành đã bị tước đoạt hết mọingây thơ. Cho dù sự thật ra sao đằng saucơn phẫn nộ của Don Ricardo, Jorgecũng đã tìm ra. Lý do của cuộc viếngthăm thật rõ ràng: anh ta biết Miquel làngười đã giúp Julián bỏ trốn. Anh ta bảo

Page 1336: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tình bạn của họ đã chấm dứt, rằng anh takhông muốn nhìn thấy anh nữa, và đe dọasẽ giết anh nếu anh kể cho bất kỳ ai điềuanh ta đã tiết lộ hai tuần trước.

Vài tuần sau, Miquel nhận đượcmột bức thư, với tên người gửi mạodanh, do Julián gửi từ Paris. Trong thư,anh ấy cho anh địa chỉ, bảo rằng anh ấyvẫn khỏe và rất nhớ bạn, và gửi lời thămhỏi đến mẹ và Penélope. Anh ấy cũnggửi kèm một bức thư cho Penélope, màMiquel sẽ phải gửi đi từ Barcelona, thưđầu tiên trong rất nhiều bức thư Penélopekhông bao giờ được xem. Miquel thậntrọng chờ vài tháng trôi qua. Anh viếtcho Julián mỗi tuần một lần, chỉ nóinhững điều anh cảm thấy phù hợp, vốn

Page 1337: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gần như chẳng có gì. Julián, ngược lại,kể cho anh về Paris, về mọi sự khó khănthế nào, anh ấy cảm thấy cô đơn và vôvọng ra sao. Miquel gửi cho anh ấy tiền,sách vở, và tình bạn. Trong mỗi bức thư,Julián đều gửi kèm một bức nữa choPenélope. Miquel gửi chúng từ các bưuđiện khác nhau, dù anh biết việc ấy vôích. Trong thư, Julián không ngớt hỏi vềPenélope nhưng Miquel không thể kểđược gì. Anh biết, nhờ Jacinta, rằngPenélope chưa rời ra khỏi căn nhà trênĐại lộ Tibidabo kể từ khi cha cô khóacửa giam cô trong căn phòng trên tầngba.

Một buổi tối, Jorge Aldaya nấptrong bóng đen đợi Miquel, cách nhà anh

Page 1338: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chừng hai dãy phố. “Cậu đến giết tôi à?”Miquel hỏi. Jorge bảo anh ta đến bancho Miquel và bạn anh một ân huệ. Anhta đưa cho Miquel một bức thư vàkhuyên anh nên gửi đến tay Julián, dùanh ấy có lẩn trốn nơi đâu. “Vì mọingười,” anh ta tuyên bố đầy điềm gở.Trong phong thư là tờ giấy có chữ viếttay của Penélope Aldaya.

***

Julián thân mến,

Tôi viết dòng này báo anh biếtđám cưới sắp tới của tôi và cầu xin anhđừng viết cho tôi nữa, hãy quên tôi đivà xây dựng lại cuộc đời. Tôi khôngoán hận gì anh cả, nhưng sẽ là không

Page 1339: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chân thành nếu tôi không thú nhậnrằng tôi chưa bao giờ yêu anh và sẽkhông bao giờ có thể yêu được. Chúcanh những gì tốt đẹp nhất, dù anh ở nơi đâu.

Penélope

***

Miquel đọc đi đọc lại lá thư hàngngàn lần. Chữ viết tay không thể nhầmlẫn được, nhưng anh không tin dù chỉ mộtchút rằng Penélope tự nguyện viết bứcthư ấy: “... dù anh ở nơi đâu.” Penélopebiết rất rõ Julián ở đâu: Paris, đang chờđợi cô ấy. Nếu cô ấy vờ như không biếtanh ấy ở đâu, Miquel ngẫm nghĩ, thì đólà để bảo vệ anh ấy. Cũng vì lý do ấy,

Page 1340: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel không thể hiểu điều gì xui khiếncô viết những lời kia. Còn mối đe dọanào nữa mà Don Ricardo mang lại chocô, hơn cả việc nhốt cô như một tù nhânnhiều tháng ròng trong căn phòng kia?Hơn bất kỳ ai, Penélope biết bức thư ấynhư một con dao tẩm độc đối với trái timJulián: một thanh niên mười chín, lưu lạcở một thành phố xa xôi và lạ lẫm, bị tấtcả bỏ mặc, sinh tồn chỉ để hy vọng hãohuyền sẽ được gặp lại cô ấy. Điều gìkhiến cô muốn bảo vệ anh ấy bằng cáchđẩy anh ấy rời xa như vậy? Sau nhiều suyxét, Miquel quyết định không gửi bứcthư. Không, chừng nào anh chưa biết lýdo. Không có một lý do thuyết phục, thìchính anh mới là người cắm con dao ấy

Page 1341: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào tâm hồn bạn mình.

Vài ngày sau, anh phát hiện ra DonRicardo Aldaya, mệt mỏi vì cứ phải thấyJacinta đứng chờ như lính gác trước cửanhà mình hòng cầu xin được biết tinPenélope, đã sử dụng mối quen biết đểđưa bà vào nhà thương điên Horta. KhiMiquel Moliner cố đi gặp bà, người takhông cho anh vào thăm. Ba tháng đầutiên Jacinta Coronado phải chịu cảnh ởtrong phòng giam biệt lập. Sau ba thángtrong lặng câm và bóng tối, anh đượcmột bác sĩ – một người trẻ tuổi vui tính –cho biết rằng yêu cầu đưa bệnh nhân vàoviện đã được đảm bảo. Theo linh cảm,Miquel quyết định đến khu nhà trọ nơiJacinta ở sau khi bị đuổi. Khi anh tự giới

Page 1342: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thiệu tên, bà chủ nhà nhớ ra Jacinta đã đểlại cho anh một bức thư và vẫn nợ bà taba tháng tiền nhà. Anh trả số tiền nợ, dùkhông mấy tin là chuyện ấy có thực, vànhận bức thư. Trong thư, bà bảo mẫu giảithích bà nghe được tin rằng Laura, mộttrong những người hầu nhà Aldaya, đã bịđuổi việc khi bị phát hiện cô ta lén lútgửi thư của Penélope cho Julián. Miquelsuy ra rằng địa chỉ duy nhất màPenélope, đương lúc bị giam cầm, có thểgửi bức thư ấy chính là nhà cha mẹJulián trên phố San Antonio, hy vọng họsẽ gửi đến cho anh ấy ở Paris.

Thế là anh quyết định đến thămSophie Carax để lấy bức thư và chuyểncho Julián. Khi đến nhà Fortuny, Miquel

Page 1343: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gặp phải một bất ngờ không vui: SophieCarax không còn sống ở đó nữa. Vàingày trước bà đã bỏ ông chồng – ít nhấtthì tin đồn lan trong khu nhà như vậy.Miquel đành cố nói chuyện với ông bánmũ, ông ta cả ngày thui thủi trong cửahàng, bị tàn phá bởi lòng căm giận và nỗiô nhục. Miquel bảo ông ta rằng anh đếnđể nhận bức thư hẳn đã chuyển đến chocon trai ông, Julián, vài ngày trước.

“Tao không có con” là câu trả lờiduy nhất anh nhận được.

Miquel Moliner bỏ đi không biếtbức thư đang tìm đã rơi vào tay ngườibảo vệ và nhiều năm sau này cậu, Danielạ, tìm thấy nó và đọc những lời Penélope

Page 1344: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dành cho Julián, lần này là chính từ tráitim cô ấy: những lời anh ấy không baogiờ nhận được.

Khi Miquel rời cửa hàng mũFortuny, một người sống trong nhà, tựxưng là Viçenteta, đến hỏi có phải anhtìm Sophie. Miquel xác nhận và bảo anhlà bạn của Julián.

Viçenteta cho anh biết Sophie đangở tại một nhà khách ẩn trong khu phố nhỏsau tòa nhà bưu điện, đang chờ khởi hànhtrên con tàu sẽ mang bà sang châu Mỹ.Miquel đến địa chỉ ấy, nơi anh thấy mộtcầu thang nhỏ hẹp, tồi tàn, hầu như thiếuánh sáng và không khí. Trên đỉnh cầuthang xoắn ốc, anh tìm thấy Sophie

Page 1345: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Carax, trong một căn phòng tầng bốn, tốităm, ẩm dột. Mẹ của Julián đang nhìn racửa sổ, ngồi bên mép cái giường tạm bợ,cùng hai chiếc va li đóng kín nằm nhưnhững cỗ quan tài chứa hai mươi nămcủa bà ở Barcelona.

Khi đọc bức thư có chữ ký củaPenélope mà Jorge Aldaya đã chuyển đãcho Miquel, Sophie tuôn ra những giọt lệgiận căm.

“Con bé biết,” bà lẩm bẩm. “Tộinghiệp con bé, nó biết rồi...”

“Biết gì ạ?” Miquel hỏi.

“Là lỗi của ta,” Sophie nói. “Lỗicủa ta.”

Page 1346: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel cầm tay bà, anh không

hiểu. Sophie không dám nhìn thẳng vàomắt anh.

“Julián và Penélope là anh em,”bà thầm thì.

Page 1347: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 3

NHIỀU NĂM TRƯỚC KHI TRỞTHÀNH NÔ LỆ cho nhà Antoni Fortuny,Sophie Carax là một phụ nữ sống nhờvào tài năng. Năm mới mười chín tuổi,bà đến Barcelona mong tìm một côngviệc hứa hẹn, điều không bao giờ trởthành hiện thực. Trước khi chết, cha bàđã xin được những lời giới thiệu cầnthiết để bà vào làm việc cho nhàBenarens, một gia đình phong lưu làmnghề buôn bán, xuất thân từ Alsace, đãxây dựng được cơ ngơi ở Barcelona.

“Khi bố chết, con hãy đến nhà họ,

Page 1348: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi họ sẽ coi con như con gái trong nhà,”ông nài nỉ con gái.

Sự chào đón nồng hậu bà nhậnđược cũng là một phần của rắc rối. ÔngBenarens quả thật đã đón tiếp bà vớivòng tay rộng mở - quá rộng mở, theo ýbà vợ. Bà Benarens cho Sophie một trămpeso và đuổi ra khỏi nhà, không hề tỏchút thương xót cho bà và vận hạn củabà.

“Mày có cả cuộc đời phía trước,còn tao chỉ có một lão chồng xấu xa, dâmdật.”

Một trường nhạc trên phốDiputación đã nhận Sophie vào làm giasư dạy nhạc và đàn dương cầm. Vào thời

Page 1349: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy, các cô gái con nhà khá giả được dạydỗ cách giao tiếp ứng xử và bập bõmnhạc đàn cho những dịp đến chốn tiệctùng giao lưu, nơi mà những điệupolonaise được cho là đỡ nguy hại hơnso với chuyện trò hay văn chương đángngờ. Vậy nên Sophie Carax bắt đầu luitới các dinh thự, nơi những cô hầu cứngnhắc và câm lặng sẽ dẫn bà vào phòngnhạc. Ở đó những đứa trẻ khó bảo concác nhà quý tộc công nghiệp đang chờ bàđến, cười nhạo trước giọng nói, sự bẽnlẽn hay địa vị thấp hèn của bà – dẫu bàcó thể đọc nhạc, thì cũng chẳng thay đổiđược gì. Dần dần, Sophie biết tập trungvào số nhỏ những học sinh vượt lên khỏivị trí loài sâu mọt bọc hương, và biết

Page 1350: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cách quên đi những đứa còn lại.

Trong thời gian này, Sophie gặpmột thợ làm mũ trẻ tuổi (vì ông ta thíchgọi như vậy, với niềm tự hào nghềnghiệp) tên là Antoni Fortuny, ngườidường như quyết tâm theo đuổi bà, vớibất cứ giá nào. Antoni Fortuny, người màSophie cảm nhận một tình bạn nồng ấmvà chỉ thế thôi, không mất nhiều thời gianđể ngỏ lời cầu hôn bà, một lời cầu hônmà Sophie từ chối – và tiếp tục từ chối,hàng chục lần mỗi tháng. Mỗi khi họ tạmbiệt nhau, Sophie hy vọng bà không gặpông ta nữa, vì bà không muốn làm ông tatổn thương. Ông bán mũ, bất chấp nhữnglần chối từ, vẫn giữ thế tấn công, vẫnmời bà đi nhảy, đi dạo bộ, hay uống ly sô

Page 1351: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cô la nóng ăn cùng bánh bích quy trênphố Canuda. Cô đơn ở Barcelona,Sophie thấy thật khó cưỡng lại lòng nhiệttình của ông ta, sự bầu bạn của ông, sựtận tâm của ông. Bà chỉ cần nhìn vàoAntoni Fortuny là biết bà không bao giờcó thể yêu ông ta được. Không yêu theocách bà mơ ước sẽ yêu một người.Nhưng bà thấy thật khó xóa bỏ cái hìnhảnh về bản thân mà bà nhìn thấy đượcphản chiếu trong đôi mắt mê cuồng củaông bán mũ. Chỉ trong đôi mắt ấy, bà mớithấy cô Sophie bà mong ước trở thành.

Thành thử, do nhu cầu hoặc do yếuđuối, Sophie tiếp tục vui thỏa cuộc sănđón của ông bán mũ, với niềm tim sẽ cómột ngày ông ta gặp được một cô gái đáp

Page 1352: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại tình cảm của ông ta và cuộc đời ôngta sẽ nhận được nhiều hơn... Trong lúcấy, được ham muốn và được nâng niu làđủ làm vơi đi nỗi cô đơn và niềm mongmỏi đối với mọi thứ bà bỏ lại đằng sau.Bà gặp Antoni vào các ngày Chủ nhật,sau lễ mixa. Những ngày còn lại bà bậnbịu với những buổi dạy nhạc. Học tròyêu thích của bà là một cô bé tên AnaValls, con gái của một nhà sản xuất máydệt phát đạt, ông ta xây nên cơ nghiệp từcon số không, nhờ những nỗ lực và hysinh lớn lao, mà hầu hết là của kẻ khác.Ana bày tỏ ước muốn trở thành một nhàsoạn nhạc vĩ đại và thường bắt Sophielắng nghe những đoạn nhạc cô bé sángtác, học theo những mô típ của Grieg và

Page 1353: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Schumann – không phải không có kỹthuật. Dù ông Valls tin là phụ nữ khôngcó khả năng làm được gì ngoài mấy thứthêu thùa may vá, ông ta vẫn ủng hộ congái nghệ sĩ tài năng trên những phím đàn,vì ông ta đã sắp đặt gả con mình chongười thừa kế một dòng họ danh giá nàođấy. Ông ta biết rằng những người caosang thích khám phá những phẩm chấtkhác thường ở các cô gái đến tuổi lấychồng, bên cạnh sự hiền thục và mắn đẻcủa tuổi xuân.

Chính ở nhà ông Valls mà Sophieđã gặp một trong những ân nhân và là bốgià tài chính vĩ đại nhất của ông Valls.Don Ricardo Aldaya, người thừa kế củađế chế Aldaya, lúc ấy đã là niềm hy

Page 1354: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vọng sáng ngời của tập đoàn đầu sỏ xứCatalan vào cuối thế kỷ. Mới vài thángtước, Don Ricardo Aldaya đã thành hônmột người thừa kế giàu có, một vầngnhan sắc sững sờ với cái tên rất khó đọc,ấy là theo lời những kẻ ngồi lê đôi mách,mặc dù ông chồng mới cưới dường nhưkhông thấy chút sắc đẹp gì ở bà ta vàchưa bao giờ thèm nhắc đến tên bà ta.Đó là cuộc hôn nhân được sắp xếp giữacác gia đình và ngân hàng, không hề cóchút tình cảm vớ vẩn gì ở đây, ông Vallsnói, vì ông ta hiểu rõ một đằng là chuyệntrên giường còn đằng kia là chuyện cáiđầu.

Sophie chỉ cần một thoáng trao ánhmắt với Don Ricardo Aldaya cũng đủ

Page 1355: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biết bà đã bị đánh gục. Aldaya có cặpmắt sói, háu đói và sắc sảo, cặp mắt củangười đàn ông biết phải tấn công lúc nàovà ở đâu. Ông hôn tay bà chầm chậm,đầu môi mơn trớn những khấc tay. Ở ôngbán mũ toát lên vẻ ân cần và nồng ấm, thìDon Ricardo phát ra sự tàn nhẫn vàquyền uy. Nụ cười nanh ác tỏ rõ rằng ôngta có thể đọc suy nghĩ và khao khát củabà và thấy chúng thật nực cười. Cảmgiác của Sophie về ông ta là kiểu khinhthường bị đánh thức trong lòng ta bởinhững điều ta khao khát nhất nhưngkhông hề hay biết. Bà ngay lập tức tự nhủsẽ không gặp ông ta nữa, sẽ thôi dạy côhọc sinh yêu quý của mình nếu đó là cầnthiết để tránh sự đụng độ nào nữa với

Page 1356: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Ricardo Aldaya trong tương lai. Chưabao giờ có gì khiến bà sợ hãi đến vậy khicảm nhận cái bản tính thú vật ấy dướilớp da thịt mình, bản năng của con mồinhận ra kẻ ăn thịt đang khoác lớp vải áotinh tế. Bà chỉ mất vài giây bịa ra mộtcái cớ vụn vặt để rời phòng, trước sựbối rối của ông Valls, sự thích thú củaAldaya, và sự thất vọng của Ana bé nhỏ,cô bé hiểu con người còn hơn hiểu âmnhạc, và cô bé biết mình đã mất cô giáorồi.

Một tuần sau Sophie gặp DonRicardo Aldaya đang đợi bà ở cổngtrường nhạc trên phố Diputación, đanghút thuốc và lật giở trang báo. Họ liếcnhìn nhau, và không nói một lời, ông ta

Page 1357: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dẫn bà đến một tòa nhà cách đó hai dãyphố. Đó là một tòa nhà mới xây, vẫnchưa có người ở. Họ lên tầng hai. DonRicardo mở cửa và đẩy bà vào. Sophievào căn hộ, một mê cung những hànhlang và phòng ốc, không có đồ đạc, tranhảnh, đèn đón, hay bất cứ vật dụng nàokhác cho thấy đó là một chốn để ở. DonRicardo Aldaya đóng cửa, và họ nhìnnhau.

“Cả tuần nay anh không thôi nghĩvề em. Nếu em bảo rằng em không hềnghĩ đến anh, anh sẽ để em đi, và em sẽkhông bao giờ gặp anh nữa,” Ricardonói.

Sophie lắc đầu.

Page 1358: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Những cuộc hẹn bí mật của họ kéodài chín mươi sáu ngày. Họ gặp nhau vàocác buổi chiều, luôn ở trong một căn hộtrống ở góc phố giữa Diputación vàRambla de Catalua. Thứ Ba và thứ Năm,lúc ba giờ. Những cuộc hẹn hò khôngbao giờ kéo dài quá một tiếng đồng hồ.Đôi khi Sophie nằm trên giường mộtmình, lúc này Aldaya đã đi khỏi, bà khóclóc và run rẩy trong góc phòng ngủ. Rồi,khi Chủ nhật đến, Sophie tuyệt vọng nhìnvào đôi mắt ông bán mũ để tìm kiếm dấuvết của người phụ nữ đang dần biến mất,đang mong mỏi cả sự hiến dâng lẫn sựlừa gạt. Ông bán mũ không thấy nhữngdấu vết trên da bà, những vết xước vàbỏng chi chít trên cơ thể bà. Ông bán mũ

Page 1359: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không thấy sự tuyệt vọng trong nụ cườicủa bà, trong sự ngoan ngoãn của bà.Ông bán mũ không thấy gì hết. Có lẽ vìlý do ấy, bà đã nhận lời hứa hôn của ôngta. Lúc ấy, bà đã ngờ mình đang mangthai đứa con của Aldaya, nhưng sợ khôngdám nói, cũng như sợ đánh mất ông ta.Một lần nữa, chính Aldaya đã nhìn thấyở Sophie điều bà không đủ khả năng thừanhận. Ông ta đưa bà năm trăm peso cùngmột địa chỉ ở phố Platería và lệnh chobà phá bỏ đứa bé. Sophie từ chối. DonRicardo Aldaya tát cho đến khi tai bàchảy máu, rồi đe dọa sẽ cho người giếtbà nếu bà dám nhắc đến những cuộc hẹnbí mật của họ hay thừa nhận rằng đứacon là của ông ta. Khi Sophie bảo ông

Page 1360: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bán mũ rằng bà bị bọn côn đồ hành hungtại Quảng trường Pino, ông đã tin bà. Khi bà bảo rằng bà muốn làm vợ ông,ông tin bà. Vào ngày cưới, có ai đó sơxuất gửi vòng hoa tang đến nhà thờ. Mọingười cười cợt một cách bồn chồn khi họthấy đó là lỗi của người bán hoa. Tất cảmọi người, trừ Sophie, bà biết quá rõDon Aldaya không quên ngày cưới củabà.

Page 1361: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 4

SOPHIE CARAX KHÔNG BAOGIỜ TƯỞNG TƯỢNG NỔI rằng nhiềunăm sau này bà sẽ gặp lại Ricardo (giờđã là một người đàn ông trưởng thành,đứng đầu một đế chế gia đình, và cha củahai đứa con), và ông ta quay lại để gặpđứa con trai ông đã muốn phá bỏ vớinăm trăm peso.

“Có lẽ vì anh đang già đi,” ông tagiải thích, “nhưng anh muốn biết đứa bénày và cho nó những cơ hội trong đời màđứa con mang dòng máu anh xứng đángđược hưởng. Suốt những năm qua anh

Page 1362: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không mảy may nghĩ đến nó, thế mà giờđây, thật lạ lùng, anh lại không thể nghĩđến điều gì khác.”

Ricardo Aldaya đã quả quyết rằngkhông thể tìm thấy bản thân mình trongđứa con đầu lòng, Jorge. Thằng bé thậtyếu đuối, dè dặt, và thiếu tính kiên địnhcủa cha nó. Nó thiếu mọi thứ, ngoại trừcái họ. Một ngày kia, Don Ricardo thứcdậy trên giường một cô hầu mà cảm thấyrằng cơ thể mình đang già đi, rằng Chúađã lấy đi sự ban phước của Người. Kinhhoảng, ông ta chạy đến nhìn mình trầntruồng trong gương, và tưởng như tấmgương đang lừa dối. Người đàn ông kiakhông phải Ricardo Aldaya.

Page 1363: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Giờ ông ta muốn tìm lại con ngườiđã bị đánh cắp trong mình. Nhiều nămqua, ông ta đã nghe nói đến con traingười bán mũ. Ông ta không quênSophie, theo cách của ông ta. DonRicardo Aldaya không bao giờ quên điềugì. Đã đến lúc phải gặp thằng bé. Lầnđầu tiên trong mười lăm năm, ông ta mớigặp một người không sợ ông ta, mộtngười dám thách thức và thậm chí cườinhạo ông. Ông ta nhận thấy lòng can đảmở đứa bé, một khát vọng thầm lặng mànhững kẻ khờ khạo không thể nhìn thấy,nhưng nó tồn tại ở đó ngay từ đầu. Chúađã mang lại tuổi xuân cho ông ta. Sophie,nay chỉ còn là bóng mờ của người đàn bàông còn nhớ, thậm chí còn không đủ sức

Page 1364: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mạnh xen vào giữa họ. Ông bán mũ chỉ làmột tên hề, một kẻ quê mùa cục mịch,đầy nanh ác và hằn học, mà Aldaya cóthể dùng tiền mua chuộc lấy sự đồng lõa.Ông ta quyết định lôi Julián ra khỏi cáithế giới ngột ngạt tầm thường và nghèođói ấy và mở cánh cửa dẫn đến thiênđường tài chính cho anh. Anh sẽ đượchọc ở trường San Gabriel, sẽ hưởng mọiđặc quyền như chúng bạn, và sẽ đượckhơi gợi hướng theo sự nghiệp mà chaanh đã chọn. Don Ricardo muốn mộtngười kế nhiệm xứng đáng. Jorge rồi sẽmãi rúc trong cái bóng sự giàu sang, chegiấu sự tầm thường của mình đằng saunhững tiện nghi vật chất. Penélope,Penélope xinh đẹp, chỉ là một phụ nữ, và

Page 1365: Bóng hình của gió - sachvui.vn

do đó là một kho báu, không phải ngườigiữ kho báu. Julián, có một tâm hồn thisĩ, vì vậy là linh hồn của một sát thủ, đápứng được mọi yêu cầu. Chỉ là vấn đềthời gian mà thôi. Don Ricardo ước tínhchừng mười năm nữa ông ta sẽ ghi dấuấn hình ảnh của mình lên đứa con. Trongsuốt thời gian Julián ở nhà Aldaya nhưmột người trong gia đình (thậm chí nhưmột người được chọn), không bao giờDon Ricardo lại ngờ rằng điều duy nhấtJulián muốn từ ông ta là Penélope.Không một giây phút nào ông ta ngờ rằngJulián len lén khinh thường ông, và lòngcảm mến của anh chỉ là vờ vịt, chỉ là cáicớ để được gần Penélope mà thôi. Đểchiếm đoạt được cô ấy tuyệt đối, trọn

Page 1366: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vẹn. Họ giống nhau ở khía cạnh này.

Khi vợ ông ta bảo rằng bà pháthiện Julián và Penélope trần truồng, thếgiới của ông ta tan theo khói lửa. Nỗikinh hoàng trước sự phản bội này, cơncuồng nộ khi biết mình bị sỉ nhục màkhông thể nói ra, bị chơi khăm trongchính trò chơi của mình, bị bẽ mặt vàđâm lén sau lưng bởi chính người ông tadần yêu quý như là hình ảnh của chínhmình - tất cả những cảm xúc này dồn dậptấn công ông ta dữ dội đến nỗi không aicó thể hiểu hết tầm vóc nỗi đau của ôngta. Khi bác sĩ đến khám cho Penélopexác nhận rằng cô gái đã không còn trinhtrắng, và có thể đã mang thai, linh hồnDon Ricardo tan thành thứ chất sánh đặc

Page 1367: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của lòng căm hận mù quáng. Ông ta thấybàn tay của mình trong bàn tay củaJulián, bàn tay đã đâm con dao cắm sâuvào tim ông. Ông ta còn chưa biết, nhưngcái ngày ông ta hạ lệnh nhốt Penélopevào phòng trên tầng ba cũng là ngày ôngta bắt đầu chết. Mọi thứ ông ta làm kể từlúc ấy chỉ là cơn giãy giụa của quá trìnhtự hủy hoại.

Với sự câu kết của ông bán mũ,người ông ta vô cùng căm ghét, ông ta đãsắp xếp để tống khứ Julián khỏiBarcelona và đưa anh vào quân đội, nơiAldaya đã ban lệnh rằng anh sẽ chết “dotai nạn”. Ông ta cấm bất kỳ ai - bác sĩ,người hầu, thậm chí người trong nhà,ngoại trừ ông và bà vợ - được gặp

Page 1368: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope trong suốt những tháng cô gáibị cầm tù trong căn phòng sặc mùi chếtchóc và bệnh tật kia. Lúc ấy, các đối táccủa Aldaya đang lén lút bỏ rơi ông ta,đang thao túng sau lưng ông ta ngõ hầuthâu tóm quyền lực, sử dụng chính cáivận may ông ta đang bày ra cho họ. Lúcnày, đế chế Aldaya đang lặng lẽ suy tàn,tại những cuộc họp bí mật ở Madrid,trong những hành lang kín bưng, trongcác ngân hàng Geneva. Julián, nhưAldaya nghi ngờ, đã chạy trốn. Trong sâuthẳm, ông ta thầm tự hào về anh, cho dùông ta muốn anh chết. Julián đã làm điềumà ông ta sẽ làm nếu ở trong hoàn cảnhấy. Sẽ có ai đó phải trả giá cho nhữnghành động của Julián.

Page 1369: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope Aldaya sinh hạ một bétrai, vẫn sống, vào ngày 26 tháng Chínnăm 1919. Nếu bác sĩ có thể khám chocô ấy, ông ta hẳn sẽ nói đứa bé đã bịnguy kịch nhiều ngày rồi và cần phải mổđẻ. Nếu bác sĩ có mặt, hẳn ông ta có thểngăn được sự xuất huyết đã cướp đimạng sống của Penélope, trong khi cô ấygào thét cào cấu vào cánh cửa khóa, màở phía bên kia cha cô đang khóc thầm vàmẹ cô không dám nhìn thẳng vào chồngmình. Nếu có bác sĩ, ông ta hẳn sẽ cáobuộc Don Ricardo Aldaya tội giết người,vì không còn từ nào hơn để mô tả cảnhtượng trong căn phòng tối tăm vấy máuấy. Nhưng không ai ở đó cả, và khi cuốicùng người ta mở cửa phát hiện

Page 1370: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Penélope chết trên vũng máu của chínhmình, đang ôm đứa bé tím tái, không aicó thế thốt ra dù chỉ một lời. Hai thi thểđược chôn dưới tầng hầm, không có lễtang hay nhân chứng. Những tấm chăn vànhau thai bị vứt vào lò, và căn phòng ấybị bịt kín bằng một bức tường gạch.

Khi Jorge Aldaya, đau đớn vì tộilỗi và xấu hổ, kể cho Miquel Molinerchuyện xảy ra, Miquel quyết định gửicho Julián một bức thư, có chữ ký củaPenélope, trong thư cô ấy tuyên bố khôngcòn yêu anh, cầu xin anh tha thứ, vàthông báo một đám cưới không có thật.Anh ấy muốn Julián tin vào lời dối trákia và làm lại cuộc đời, đinh ninh mìnhbị phản bội, hơn là phơi bày cho anh ấy

Page 1371: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sự thật. Hai năm sau đó, khi bà Aldayachết, có những người đã đổ cái chết củabà cho lời nguyền trong căn nhà kia,nhưng con trai bà, Jorge, biết rằng thứgiết chết bà là ngọn lửa bùng cháy tronglòng bà, là tiếng gào thét của Penélopevà tiếng nện vô vọng không ngừng lêncánh cửa như cái búa không ngớt bổ vàođầu bà. Lúc ấy, gia đình Aldaya đã mấthết danh tiếng, và gia sản Aldaya sụp đổnhư một lâu đài cát, bị quét sạch bởilòng tham và sự trả thù. Các thư ký và kếtoán mưu tính chuyến bay sangArgentina, khởi đầu một doanh nghiệpmới khiêm tốn hơn. Quan trọng là đượcra đi. Tránh xa khỏi những kẻ nhòm ngóchuyên lén nhìn vào hành lang nhà

Page 1372: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya, như họ vẫn luôn làm vậy.

Họ ra đi vào một buổi sáng sớmnăm 1926, dưới những cái tên giả, trênmột chuyến tàu sẽ đưa họ băng qua ĐạiTây Dương đến cảng La Plata. Jorge vàcha ở cùng một khoang. Ông già Aldaya,đang bốc mùi và chết dần, gần như khôngđứng dậy được. Các bác sĩ, vốn đã bịông ta không cho phép gặp Penélope, sợông ta đến mức không dám nói sự thật,nhưng ông ta biết rằng thần chết đã cùnghọ lên chuyến tàu ấy, và rằng thân thể ôngta, mà Chúa đã bắt đầu đánh cắp từ cáibuổi sáng ông quyết định tìm lại đứa contrai Julián, đang mòn đi dần. Suốt chuyếnđi dài, ông ta ngồi trên boong, run rẩydưới những tấm chăn, hướng mặt về phía

Page 1373: Bóng hình của gió - sachvui.vn

biển khơi trống trải vô tận, biết mình sẽkhông bao giờ nhìn thấy đất liền. Có đôikhi, đang ngồi nơi đuôi tàu, ông ta nhìnđàn cá mập đã theo họ kể từ khi họ rờiTenerife. Ông ta từng nghe một quanchức bảo rằng cuộc tháp tùng mang điềmgở ấy là bình thường ở những con tàuvượt đại dương. Những con quái vật ănnhững phần xác thú dư thừa bị con tàu bỏlại sau làn nước. Nhưng Don Ricardonghĩ khác. Ông ta tin rằng những con ácthú kia đang đi theo mình. Bọn mày đangđợi tao ư, ông ta nghĩ, thấy trong chúngbộ mặt thật của Chúa. Lúc ấy, ông ta lạigần con trai Jorge, người mà ông tathường khỉnh bỉ song giờ đây lại là chỗnương nhờ cuối cùng, bắt anh ta thề sẽ

Page 1374: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thực hiện ước nguyện lúc lâm chung.“Con phải tìm bằng được Julián Caraxvà giết hắn. Con hứa đi.”

Một buổi sáng mai, hai ngày trướckhi đến Buenos Aires, Jorge tỉnh giấcthấy giường cha mình trống trơn. Anh tara ngoài tìm ông; boong tàu vắng hoe,ngập chìm trong làn sương và bụi nước.Anh ta thấy áo ngủ của cha mình vẫn ấm,bị vứt ở đuôi tàu. Vết nước sau thân tàutan biến dần thành một làn mây đỏ thẫm,một vệt đen trên mặt nước tĩnh lặng, ngỡnhư biển cả đang chảy máu. Lúc ấy anhta nhận ra đàn cá mập đã thôi đuổi theohọ. Anh ta thấy chúng, từ xa, những chiếcvây lưng ngoe nguẩy khi chúng nhảy múathành vòng tròn. Từ đấy cho đến hết

Page 1375: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chuyến đi, không hành khách nào cònthấy đàn cá mập kia nữa.

Khi Jorge Aldaya xuống BuenosAires và nhân viên hải quan hỏi có phảianh ta đi một mình không, anh ta gật đầuxác nhận. Anh ta đã độc hành một mìnhtừ rất lâu rồi.

Page 1376: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 5

MƯỜI NĂM KỂ TỪ KHI ĐẶTCHÂN LÊN BUENOS AIRES, JorgeAldaya, hay cái sức mạnh nay đã cạnkiệt mà anh ta trở thành, đã quay vềBarcelona. Những tai họa đã khởi đầugặm nhấm gia đình Aldaya ở Cựu Thếgiới chỉ ngày càng lớn dần lên ởArgentina. Jorge bị bỏ mặc một mìnhđối mặt với thế giới, một cuộc chiến màanh ta không có cái sức mạnh của chamình cũng như sự điềm tĩnh của ông đểđối mặt. Jorge đã đến Buenos Aires vớimột trái tim tê dại, bị lòng ăn năn bắnxuyên qua. Châu Mỹ, như anh ta nói

Page 1377: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sau này, là một điều diệu kỳ, vùng đấtcủa kẻ săn mồi man rợ, mà anh ta lạiđược giáo dục trong những đặc ân cùngsự tao nhã phù phiếm của châu Âu giàcỗi - một lục địa chết bị sức ì níu lại.Chỉ trong vài năm, anh ta mất tất cả,đầu tiên là mất thanh danh của mìnhrồi cuối cùng mất chiếc đồng hồ vàngcha anh ta đã tặng nhân lễ ban thánhthể đầu tiên. Nhờ chiếc đồng hồ, anh tacó thể mua được một tấm vé quay về.Người đàn ông quay lại Tây Ban Nhagần như là một kẻ ăn mày, một đốngthất bại và cay đắng, bị đầu độc bởi kýức về những gì anh ta cảm thấy đã bịcướp đi và lòng căm thù kẻ mà anh tađổ lỗi đã gây ra sự lụn bại của mình:

Page 1378: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián Carax.

Lời hứa với người cha vẫn introng tâm trí. Ngay khi về nước, anh tacố truy tìm dấu vết của Julián, chỉ đểphát hiện ra rằng Carax cũng dườngnhư biến mất khỏi Barcelona. Chính lúcấy, nhờ tình cờ hay định mệnh, anh tagặp được người quen cũ. Sau một sựnghiệp vinh quang trong trại cải tạo vànhà tù, Francisco Javier Fumero đã gianhập quân đội, đeo hàm trung úy. Cónhiều người dự tính hắn sẽ là một vịtướng trong tương lai, nhưng một vụ bêbối mờ ám đã khiến hắn bị đuổi khỏiquân ngũ. Lúc ấy danh tiếng của hắnđã vượt ra khỏi phạm vi quân đội.Người ta kể đến hắn về một vụ làm ăn

Page 1379: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lớn, nhưng trên hết, người ta sợ hắn.Francisco Javier Fumero, thằng bénhút nhát và sợ hãi từng nhặt lá khôtrong sân trường San Gabriel, giờ làmột kẻ giết người. Người ta kháo rằng,hắn giết những nhân vật danh tiếng vìtiền, và hắn trừ khử chính khách theođơn đặt hàng. Fumero được mệnh danhlà thần Chết.

Aldaya và hắn nhận ra nhau ngayqua ánh đèn mờ của quán cà phêNovedades. Aldaya bị ốm, bị một cơnsốt lạ hành hạ mà anh ta đổ cho nhữngloại côn trùng trong rừng Nam Mỹ. “Ởđấy, thậm chí loài muỗi cũng là lũ khốnnạn,” anh ta than phiền. Fumero lắngnghe anh ta với vẻ thích thú và ghê

Page 1380: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tởm. Hắn sùng bái loài muỗi và mọicôn trùng nói chung. Hắn ngưỡng mộkỷ luật của chúng, sự chịu đựng và tínhtổ chức của chúng. Ở chúng không cósự lười biếng, không có sự chống lại tổchức hay thoái hóa giống loài. Loàihắn ưa thích là nhện, giống côn trùngđược phú tài năng khoa học hiếm hoivề giăng bẫy và chờ đợi con mồi vớilòng kiên nhẫn vô hạn, biết rằng sớmhay muộn con mồi sẽ sa lưới, do ngungốc hay bất cẩn. Theo hắn, xã hội loạingười có nhiều điều cần học hỏi ở côntrùng. Aldaya là một trường hợp rõràng về suy đồi đạo đức và thể xác. Anhta đã già đi nhiều và trông tiều tụy,không chút cơ bắp. Fumero không thể

Page 1381: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chịu được những kẻ không có cơ bắp.Bọn họ làm hắn phát nôn.

“Javier, tớ thấy thật kinh khủng,”Aldaya van nài. “Cậu cho tớ ở nhờ vàihôm được không?”

Fumero đồng ý đưa Jorge Aldayavề ở nhà mình. Hắn sống trong một cănhộ tối tăm trên khu phố Raval, đườngCadena, cùng hằng hà sa số côn trùngđựng trong những chiếc bình thuốc, vàdăm bảy cuốn sách. Fumero yêu côntrùng bao nhiêu thì căm thù sách vởbấy nhiêu, nhưng đấy không hề lànhững cuốn sách thường: chúng lànhững cuốn tiểu thuyết của JuliánCarax do Cabestany xuất bản. Có hai

Page 1382: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cô điếm sống ở căn hộ đối diện - mộtbà mẹ cùng cô con gái chấp nhận cảchuyện bị người ta châm điếu thuốc láđang cháy vào người khi ế khách, đặcbiệt vào cuối tháng. Fumero trả tiềncho họ trông coi Aldaya khi hắn đi làm.Hắn không muốn thấy anh ta chết.Chưa muốn.

Francisco Javier Fumero đã gianhập Đội Điều tra Tội phạm. Ở đấyluôn có công việc cho những nhân viênđủ phẩm chất, có khả năng đối mặt vớinhững tình huống nguy nan nhất,những loại tình huống cần xử lý kínđáo để cho những công dân đáng kínhcó thể tiếp tục sống kiểu ngu si hưởngthái bình. Đấy là những lời trung úy

Page 1383: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Durán, một kẻ thích nhưng tuyên ngôntrang trọng, kẻ đã kêu gọi Fumero đãgia nhập lực lượng cảnh sát.

“Làm cảnh sát không phải là mộtcông việc, mà là một nhiệm vụ,” Durántuyên bố. “Tây Ban Nha cần những kẻdũng cảm hơn và ít lời hơn.”

Thật không may, trung úy Duránchết không lâu sau, bị một tai nạn thảmthương trong một cuộc truy quét củacảnh sát trên quận La Barceloneta:trong cơn hỗn loạn khi đụng độ mộtnhóm những kẻ vô chính phủ, ông ta đãrơi từ cửa sổ trên mái một tòa nhà, laoqua năm tầng rồi chết. Mọi người đồngý rằng Tây Ban Nha đã mất đi một

Page 1384: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người con vĩ đại, một anh dùng dân tộcvới tầm nhìn về tương lai, một nhà tưtưởng không e sợ hành động. Fumerođã tiếp quản vị trí của ông ta với niềmtự hào, biết rằng hắn đã làm một việcđúng đắn là đẩy ông ta xuống, vì Duránđang trở nên quá già cho công việcnày. Fumero kinh tởm những người già- như hắn ghét những kẻ tàn tật, bọnDigan và đồng bóng - cho dù bọn họ cócơ bắp hay không. Đôi khi Chúa cũngmắc sai lầm. Trách nhiệm của nhữngcông dân cương trực là sửa chữanhững lỗi lầm nho nhỏ này, và duy trìthế giới ổn định.

Tháng Ba 1932, vài tuần sau khihọ gặp nhau trong Novedades Café,

Page 1385: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Jorge Aldaya bắt đầu cảm thấy khỏe lênvà cởi mở tấm lòng với Fumero. Anh tacầu xin tha thứ vì cách mình đã xử sựvới hắn khi còn học ở trường. Nướcmắt đầm đìa, anh ta kể cho hắn nghetoàn bộ câu chuyện, không bỏ sót mộtđiều gì. Fumero yên lặng lắng nghe, gậtđầu, ghi nhận, đồng thời tự hỏi hắn cónên giết Aldaya lúc đó và ngay tại đókhông, hay là chờ đợi. Hắn tự hỏi liệuAldaya có yếu đuối đến mức lưỡi dao sẽchỉ gặp một sự chống trả thờ ơ từ cáithân thể bốc mùi kia, cái cơ thể ẻo lả vìhàng bao năm biếng nhác kia. Hắnquyết định hoãn lại cuộc phanh thây.Hắn thấy câu chuyện hấp dẫn, đặc biệtkhi nó còn liên quan đến Julián Carax.

Page 1386: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Hắn biết, từ thông tin thu được ởnhà xuất bản, rằng Carax sống ở Paris,nhưng Paris là một thành phố rất lớn,và dường như không ai trong công tyCabestany biết chính xác địa chỉ.Không ai ngoại trừ một phụ nữ tênMonfort, người đã giữ kín cho riêngmình. Fumero đã theo dõi cô vài ba lầnlúc cô ra khỏi văn phòng, mà cô khônghề biết. Hắn thậm chí còn đi xe điện,cách cô chừng nửa thước. Phụ nữkhông bao giờ để ý đến hắn, mà nếu có,họ sẽ quay mặt đi hướng khác, vờ nhưkhông thấy hắn. Một đêm, sau khi bámtheo cô về tận cửa ở Quảng trường SanFelipe Neri, Fumero quay về nhà và thủdâm điên dại; khi làm như vậy, hắn

Page 1387: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tưởng tượng mình đang đâm con daovào cơ thể người phụ nữ đó, mỗi nhátđâm khoảng chừng ba phân, chầmchậm, đều đặn, mắt hắn dán chặt vàomắt cô. Có lẽ lúc ấy cô sẽ hạ cố chohắn địa chỉ của Carax và đối xử vớihắn như với sự kính trọng dành chomột sĩ quan cảnh sát.

Julián Carax là người duy nhấtFumero đã không giết được khi hắn đãhạ quyết tâm. Có lẽ vì anh là mục tiêuđầu tiên của Fumero, mà hắn thì cầnthời gian để điều khiển trò chơi. KhiFumero nghe cái tên đó, hắn mỉm cườitheo cách những hàng xóm của hắn,các cô điếm, thấy thật kinh hoàng:không chớp mắt, từ từ liếm vành môi

Page 1388: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trên. Hắn vẫn có thể nhớ cảnh Caraxhôn Penélope Aldaya trong tòa dinh thựthênh thang kia trên Đại lộ Tibidabo.Penélope của hắn. Đó là tình yêuthuần khiết, một tình yêu chân thực,như người ta thấy trong phim ảnh.Fumero rất đam mê điện ảnh và đếnrạp ít nhất hai lần mỗi tuần. Chính nhờmột bộ phim mà hắn hiểu rằngPenélope là tình yêu của đời hắn.Những người đàn bà còn lại, đặc biệtlà mẹ hắn, chẳng gì hơn một lũ đàngđiếm. Khi lắng nghe đến đoạn cuốicùng câu chuyện của Aldaya, hắn quyếtđịnh rằng, rốt cuộc, hắn sẽ không giếtanh ta. Quả thật, hắn vui sướng vì sốphận đã để bọn họ gặp lại nhau. Hắn

Page 1389: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có một viễn ảnh, như những viễn ảnhtrong các bộ phim hắn yêu thích:Aldaya sẽ giao nộp cho hắn những conmồi khác. Sớm hay muộn, họ sẽ sập vàomạng lưới của hắn.

Page 1390: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 6

MÙA ĐÔNG NĂM 1934, anh emnhà Moliner cuối cùng cũng tống đượcMiquel ra khỏi ngôi nhà trên phốPuertaferrissa, giờ vẫn trống không và ởtrong tình trạng vô chủ. Họ chỉ muốn tốnganh ra đường, bị tước đi cái ít ỏi anh cònlại, là những cuốn sách của anh và sự tựdo độc lập làm họ chướng tai gai mắt vàcăm ghét sâu sắc đến như vậy. Anh ấykhông kể gì với tôi hay đến nhờ tôi giúpđỡ. Tôi chỉ phát hiện ra lúc anh gần nhưtrở thành một người ăn mày khi tôi đi tìmanh ở nơi từng là nhà anh và phát hiện raanh em nhà anh ấy đã thuê lũ côn đồ luật

Page 1391: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sư kiểm kê tài sản và bán nốt những đồvật ít ỏi từng thuộc về anh ấy. Miquel đãqua vài đêm ở một nhà trọ trên phốCanuda, một căn nhà tồi tàn, ẩm mốc toátlên mùi vẻ một nhà thổ. Khi tôi thấy cănphòng mà anh bị giam hãm, một dạngquan tài không có cửa sổ và có mộtgiường ngủ loại dành cho tù nhân, tôinắm lấy anh kéo về nhà mình. Anh ấy hokhông ngớt, và trông thật hốc hác. Anhbảo là do cơn cảm lạnh kéo dài, như lờithan vãn của một bà cô không chồng lúcchán thì sẽ thôi. Hai tuần sau, tình hìnhcàng tồi tệ hơn.

Do anh ấy luôn mặc đồ đen, nênphải mất một thời gian tôi mới nhận ranhững vết trên tay áo anh là vết máu. Tôi

Page 1392: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gọi bác sĩ, và sau khi khám cho Miquel,ông ta hỏi tại sao gọi cho ông muộn nhưvậy. Miquel bị lao. Phá sản và bệnh tật,giờ anh ấy chỉ sống dựa vào ký ức vàtiếc nuối. Anh là người tốt nhất và yếuđuối nhất tôi từng biết, người bạn duynhất của tôi. Chúng tôi kết hôn vào mộtsáng tháng Hai lạnh lẽo trong tòa ánquận. Tuần trăng mật của chúng tôi baogồm bắt xe buýt ra Công viên Güell vàtừ trên địa thế ngoằn ngoèo của nó nhìnxuống Barcelona – một thế giới nhỏ mùsương. Chúng tôi không báo cho ai biếtviệc kết hôn, cả Cabestany, hay cha tôi,hay gia đình Miquel, những người tinrằng anh đã chết. Cuối cùng, tôi viết mộtbức thư cho Julián, kể cho anh ấy, nhưng

Page 1393: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi không bao giờ gửi đi. Đó là một cuộchôn nhân bí mật. Vài tháng sau lễ cưới,có người gõ cửa nhà tôi tự xưng là JorgeAldaya. Anh ta trông tiều tụy, khuôn mặtvã đầy mồ hôi bất chấp trời lạnh cắt dacắt thịt. Khi gặp lại Miquel sau hơnmười năm, Aldaya mỉm cười cay đắngvà nói, “Chúng ta đều bị nguyền rủa,Miquel. Cậu, Julián, Fumero, và tớ.” Lýdo biện minh cho cuộc viếng thăm là mộtnỗ lực làm lành với người bạn cũMiquel, người mà anh ta hy vọng sẽ choanh ta biết làm cách nào liên lạc vớiJulián Carax, vì anh ta có một lời nhắnquan trọng muốn chuyển cho anh ấy, từngười cha đã chết, Don Ricardo Aldaya.Miquel bảo anh không biết Carax ở đâu.

Page 1394: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bọn tớ mất liên lạc đã nhiềunăm,” anh nói dối. “Lần cuối cùng tớnghe nói đến cậu ấy thì họ nói cậu ấysống ở Paris.”

Aldaya đã đoán trước một câu trảlời như vậy. “Cậu thật làm tớ thất vọng,Miquel. Tớ đã hy vọng thời gian và vậnhạn làm cậu khôn ngoan hơn.”

“Có những thất vọng làm vinh dựcho những kẻ gây ra chúng.”

Người khô quắt, như sắp chực đổxuống thành một đống nhăn nhúm,Aldaya bật cười.

“Fumero gửi lời chúc nồng hậunhất mừng đám cưới của cậu,” anh ta nói

Page 1395: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lúc đi ra cửa.

Những lời ấy khiến con tim tôichết đứng. Miquel không muốn nói gì,nhưng đêm hôm ấy, khi tôi ôm chặt anhvà chúng tôi vờ như say ngủ, tôi biếtAldaya đã đúng. Chúng tôi bị nguyềnrủa.

Vài tháng trôi qua không có tin tứcgì của Julián hay Aldaya. Miquel vẫnviết thường xuyên cho các báo ởBarcelona và Madrid. Anh làm việckhông ngơi, ngồi bên máy đánh chữ màđổ ra bất cứ thứ gì anh cho là cứt mũi,chỉ đáng để mớm cho hành khách đi xeđiện. Tôi vẫn làm việc ở nhà xuất bản,có lẽ vì đây là nơi tôi cảm thấy được gần

Page 1396: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gũi Julián nhất. Anh ấy gửi cho tôi mộtbức thư ngắn báo rằng đang viết một tiểuthuyết mới, tên là Bóng hình của gió, màanh ấy hy vọng sẽ hoàn tất trong vàitháng nữa. Bức thư chẳng hề nhắc gì đếnmọi chuyện xảy ra ở Paris. Giọng điệulạnh lùng và xa cách hơn bao giờ hết.Nhưng những nổ lực của tôi hòng cămghét anh ấy đều thất bại. Tôi bắt đầu tinrằng Julián không phải một người đànông, anh ấy là một căn bệnh.

Miquel không hề ảo tưởng về cảmxúc của tôi. Anh ấy trao cho tôi tình yêuvà sự hiến dâng mà không đòi hỏi gì đáplại, ngoại trừ được có tôi ở bên và có lẽcả sự thận trọng của tôi nữa. Anh khôngbao giờ buông lời trách móc hay than

Page 1397: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vãn. Dần dà, tôi cảm thấy một niềm dịudàng bao dung lớn lao với anh ấy, trên cảtình bạn đã mang chúng tôi lại với nhauvà lòng trắc ẩn sau này đã đày đọa chúngtôi. Miquel mở một tài khoản tiết kiệmđứng tên tôi, anh dồn gần hết thu nhậplàm báo vào đấy. Anh không bao giờkhước từ đặt hàng nào, từ bài báo, bàiđiểm sách, cho đến nhặt nhạnh phiếmđàm. Anh ấy viết dưới ba bút danh khácnhau, mười bốn đến mười sáu tiếng mỗingày. Khi tôi hỏi tại sao anh làm việccực nhọc như vậy, anh chỉ mỉm cườihoặc anh sẽ nói nếu không làm gì thì anhbuồn chán lắm. Giữa chúng tôi không cógì giấu giếm nhau, thậm chí cả nhữngchuyện không nói thành lời. Miquel biết

Page 1398: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng anh sẽ chóng chết.

“Em phải hứa nếu có chuyện gì xảyra với anh, em sẽ giữ món tiền ấy và táihôn, rằng em sẽ có con, và em sẽ quên đitất cả, bắt đầu là quên anh.”

“Em sẽ lấy ai đây, Miquel? Đừngnói lăng nhăng chứ.”

Đôi khi tôi bắt gặp anh nhìn tôi vớimột nụ cười hiền từ, tưởng như mỗikhoảnh khắc trông thấy tôi đều là kho báuquý giá nhất của anh. Cứ chiều chiều,anh đến đón tôi ở chỗ làm, ấy là lúc duynhất anh thư giãn trong ngày. Anh tỏ vẻsung sức, nhưng tôi thấy anh khom ngườithế nào khi đi lại, và anh ho hắng ra sao.Anh sẽ dẫn tôi đi ăn lót dạ, hay đi ngắm

Page 1399: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hàng qua cửa kính trưng bày các gianhàng trên phố Fernando, rồi chúng tôi vềnhà, nơi anh tiếp tục làm việc cho đếnquá nửa đêm. Tôi âm thầm mang ơn từnggiây phút chúng tôi bên nhau, và mỗiđêm anh ấy ôm tôi thiếp đi, trong khi tôigiấu những giọt lệ căm hận bản thân vìkhông thể yêu người đàn ông ấy như anhđã yêu tôi, không thể trao anh thứ tôi đãvô nghĩa bỏ lại dưới chân Julián. Nhiềulần trong đêm, tôi thề với lòng mình rằngsẽ quên đi Julián, nguyện sẽ dành hếtphần đời còn lại của mình để làm chongười đàn ông tội nghiệp ấy hạnh phúcvà đền đáp cho anh một phần nhỏ bé củanhững gì anh đã trao cho tôi. Tôi chỉ làngười tình của Julián trong hai tuần thôi,

Page 1400: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhưng tôi sẽ là vợ của Miquel suốt phầnđời còn lại. Nếu có ngày những tranggiấy này đến tay cậu, và cậu sẽ phán xéttôi, như tôi đã phán xét mình khi viếtchúng ra, khi nhìn vào bóng mình trongtấm gương nguyền rủa và ăn năn này, hãynhớ về tôi như thế này, Daniel ạ.

Bản thảo cuốn tiểu thuyết cuốicùng của Julián đến vào cuối năm 1935.Tôi không biết là do căm giận hay sợhãi, nhưng tôi đã chuyển đến nhà in khicòn chưa đọc nó. Khoản tiết kiệm cuốicùng của Miquel đã được chi ra cho ấnbản này nhiều tháng trước, nên ôngCabestany, lúc này đang ốm yếu, chẳngmấy để tâm. Tuần ấy, bác sĩ khám choMiquel đã đến văn phòng gặp tôi, trông

Page 1401: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rất lo lắng. Ông bảo nếu Miquel khônggiảm cường độ làm việc mà nghỉ ngơiđôi chút thì ông hầu như không còn cóthể làm gì để giúp anh ấy chống lại bệnhlao.

“Anh ấy cần lên vùng núi, chứkhông phải ở Barcelona hít thở khóithuốc tẩy và than bụi này. Anh ấy khôngphải con mèo có chín mạng, còn tôi thìkhông phải bà vú em. Hãy thuyết phụcanh ấy. Anh ấy chả để ý gì lời của tôicả.”

Giờ nghỉ trưa hôm ấy, tôi quyếtđịnh về nhà nói chuyện với anh. Trướckhi mở cửa, tôi nghe tiếng nói từ trongnhà lọt ra, Miquel đang tranh cãi với ai

Page 1402: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đó. Lúc đầu tôi nghĩ đấy là người ở tòabáo, nhưng rồi tôi nghe tên của Juliántrong cuộc đàm thoại. Tôi nghe tiếngbước chân đến gần cửa, liền chạy núpvào chiếu nghỉ trên gác mái. Từ đó tôi cóthể thấy vị khách.

Đó là một người đàn ông mặc đồđen, với vẻ mặt khó tả và môi mỏng, nhưmột vết sẹo hở miệng. Đôi mắt hắn màuđen và vô hồn, như mắt cá. Trước khibiến mất xuống dưới cầu thang, hắn nhìnlên vào bóng tối. Tôi dựa sát vào tường,nén thở. Vị khách vẫn đứng đó một lát,tưởng như hắn có thể đánh hơi thấy tôi,hắn liếm môi, răng nhe ra như chó. Tôiđợi tiếng bước chân hắn mờ dần rồi mớirời khỏi chỗ nấp và đi vào nhà. Một mùi

Page 1403: Bóng hình của gió - sachvui.vn

long não lơ lững trong không khí. Miquelđang ngồi bên cửa sổ, tay anh buôngthõng hai bên thành ghế. Môi anh run rẩy.Tôi hỏi người đàn ông kia là ai và hắnmuốn gì.

“Đó là Fumero. Hắn đến đưa tinvề Julián.”

“Hắn biết gì về Julián?”

Miquel nhìn tôi, trông chán nảnhơn bao giờ hết. “Julián sắp kết hôn.”

Tin ấy làm tôi chết lặng. Tôi ngãxuống ghế, và Miquel nắm tay tôi. Anhdường như mệt mỏi và nói rất khó khăn.Trước khi tôi có thể mở miệng, anh bắtđầu tóm lược những sự kiện Fumero đã

Page 1404: Bóng hình của gió - sachvui.vn

kể cho anh, và những gì có thể suy ra từđó. Fumero đã sử dụng đầu mối liên lạccủa hắn ở cảnh sát Paris để phát hiện ranơi ở của Julián Carax và theo dõi anhấy. Chuyện này có lẽ diễn ra nhiều thángthậm chí nhiều năm trước, Miquel nói.Điều khiến anh lo lắng không phải làviệc Fumero đã tìm ra Carax – sớmmuộn gì hắn cũng tìm ra thôi – mà là việchắn quyết định cho Miquel biết lúc này,cùng với vài tin tức kỳ lạ về một cuộchôn nhân khó tin. Đám cưới dường nhưsẽ diễn ra đầu mùa hè năm 1936. Thôngtin duy nhất về cô dâu là cái tên, trongtrường hợp này là quá đủ: IreneMarceau, chủ câu lạc bộ nơi Julián chơiđàn nhiều năm nay.

Page 1405: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em không hiểu,” tôi lẩm bẩm.“Julián lấy người bảo trợ mình ư?”

“Chính xác. Đây không phải đámcưới. Nó là một hợp đồng.”

Irene Mareceau hơn Julián chừnghai lăm đến ba mươi tuổi. Miquel ngờrằng bà ta đã quyết định hôn nhân để cóthể chuyển hết tài sản cho Julián nhằmđảm bảo tương lai anh ấy.

“Nhưng bà ta đã giúp anh ấy rồimà. Bà ta luôn như vậy.”

“Có lẽ bà ta biết mình sắp chết,”Miquel đoán.

Tiếng vọng những lời ấy khoét sâuvào xương tủy chúng tôi. Tôi quỳ xuống

Page 1406: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ôm anh thật chặt. Tôi cắn môi bởi khôngmuốn anh thấy tôi khóc.

“Julián không yêu người đàn bànày, Nuria,” anh nói, nghĩ rằng đó lànguyên nhân nỗi buồn của tôi.

“Julián không yêu ai ngoài bảnthân anh ấy và những cuốn sách khốnkiếp của anh ấy,” tôi thốt ra.

Tôi ngước lên thấy Miquel đangnở nụ cười thông thái của một đứa trẻgià.

“Còn Fumero hy vọng được gì khilộ chuyện này?”

Chúng tôi không mất nhiều thờigian để tìm ra. Hai ngày sau, Jorge

Page 1407: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Aldaya, như một bóng ma với đôi mắtsâu hoắm, xuất hiện tại nhà chúng tôi,bừng bừng nổi giận. Fumero đã cho hắnbiết rằng Julián sắp kết hôn một phụ nữgiàu có với một lễ cưới trang hoàng lãngmạn. Aldaya lâu nay ám ảnh với suy nghĩrằng kẻ phải chịu trách nhiệm cho nhữngtai ương của anh ta giờ lại đang đượcbọc trong nhung lụa, ngồi trên đống của,trong khi anh ta thì mất hết. Fumero đãkhông kể cho anh ta rằng Irene Marceaudẫu có là một phụ nữ giàu sang song vẫnlà chủ nhà chứa chứ không phải côngchúa trong truyện cổ tích. Hắn cũngkhông kể cho anh ta rằng cô dâu già hơnJulián ba mươi tuổi và rằng, thay vì mộtcuộc hôn nhân đích thực, đây là một hành

Page 1408: Bóng hình của gió - sachvui.vn

động từ thiện cho một người đã lâm vàođường cùng. Hắn đã không nói với anh tađám cưới sẽ diễn ra lúc nào và ở đâu.Điều duy nhất hắn làm là gieo cái hạtmầm hoang tưởng đang tàn phá nốt chútnăng lượng còn lại trong cái cơ thể khôgầy, vẩn đục của Jorge.

“Fumero lừa cậu đấy, Jorge,”Miquel nói.

“Còn cậu, đồ vua nói dối, cậu dámcáo buộc anh em của mình!” Aldaya gàolên trong điên loạn.

Không cần Aldaya phải bộc lộ suynghĩ của anh ta. Trong một con người tàntạ như vậy, ta có thể đọc được những lờiẩn giấu sau lớp da khô quắt trên khuôn

Page 1409: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mặt bị ma ám kia. Miquel hiểu rõ tròchơi của Fumero. Anh đã dạy cho hắnchơi cờ hai mươi năm về trước ở trườngSan Gabriel. Fumero có chiến lược conbọ ngựa đang cầu nguyện và sự kiên nhẫncủa những kẻ bất tử. Miquel gửi choJulián một bức thư cảnh báo.

Khi Fumero quyết định đã đến thờiđiểm phù hợp, hắn lôi Aldaya đến vàbảo ba ngày nữa Julián sẽ cưới vợ. Vì lànhân viên cảnh sát, hắn không thể dínhlíu vào chuyện như thế này, hắn giảithích. Nhưng Aldaya là dân thường nêncó thể đi Paris và đảm bảo cho đámcưới kia không bao giờ xảy ra. Làm thếnào đây? Aldaya sẽ sốt sắng hơn, nungnấu căm thù. Thách thức anh ấy đấu súng

Page 1410: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào ngày cưới. Fumero còn đưa cho anhta một khẩu súng mà Jorge tin sẽ làmxuyên thủng trái tim sỏi đá đã hủy hoạivương triều Aldaya. Báo cáo của cảnhsát Paris sau này tường trình rằng khẩusúng tìm thấy dưới chân anh ta là giả vànó không bao giờ có thể làm được nhiềuhơn điều đã làm: nổ bung đạn trong tayJorge. Fumero đã biết điều này khi hắnđưa khẩu súng cho anh ta đựng trong mộtchiếc hộp, trên sân ga Francia. Hắn biếtrất rõ ràng thậm chí dù cho cơn sốt, sựngu dốt và căm giận mù quáng khôngngăn được Aldaya giết Julián Caraxtrong một cuộc đọ súng lúc bình minhsau một đêm không ngủ, thì khẩu súnganh ta mang theo vẫn sẽ ngăn được.

Page 1411: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Carax không phải là người sẽ phải chết ởnghĩa trang Père Lachaise, mà là Aldaya.

Fumero cũng biết Julián sẽ khôngbao giờ chịu đối đầu với bạn cũ củamình, một kẻ sắp chết như Aldaya, mộtkẻ chỉ còn biết rên rỉ. Thế nên Fumerochỉ bảo cẩn thận Aldaya từng bước anhta phải làm. Anh ta sẽ phải thừa nhận vớiJulián rằng bức thư Penélope đã gửi choanh ấy nhiều năm trước, thông báo côsắp làm đám cưới vã xin anh quên cô đi,là dối trá. Anh ta sẽ tiết lộ rằng chínhanh ta, Jorge Aldaya, đã buộc em gáimình viết những lời gian dối kia, trongkhi cô khóc lóc tuyệt vọng, quả quyếttình yêu bất diệt dành cho Julián. Anh tasẽ phải nói với Julián rằng cô đang đợi

Page 1412: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh ấy, với một linh hồn tan nát và contim nhỏ máu, và từ bấy đến giờ đang chếtdần vì cô đơn. Thế là đủ. Đủ cho Caraxbóp cò và bắn thẳng vào mặt anh ta. Đủcho anh ấy quên đi bất kỳ kế hoạch đámcưới nào và không nghĩ gì khác ngoài trởvề Barcelona để tìm Penélope. Và, khianh ấy về đến Barcelona rồi, cái bẫy củahắn, Fumero, sẽ đợi anh đấy.

Page 1413: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 7

JULIÁN CARAX VƯỢT QUABIÊN GIỚI NƯỚC PHÁP chỉ vài ngàytrước khi Nội chiến nổ ra. Ấn bản đầutiên và duy nhất của Bóng hình của gió,in xong hai tuần trước đó, cũng chịuchung số phận không được biết đến nhưnhững cuốn trước. Lúc này, Miquel hầunhư không thể làm việc được: tuy anhvẫn ngồi trước máy đánh chữ hai batiếng mỗi ngày, song sự ốm yếu và cơnsốt ngăn không cho anh khơi được nhiềunhặn gì hơn một tia yếu ớt những ngôn từlên trang giấy. Anh đã mất vài chuyênmục thường kỳ do trễ hạn. Những tờ báo

Page 1414: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khác sợ phải xuất bản các bài vết củaanh sau khi nhận được những lời đe dọanặc danh. Anh chỉ có một mục thườngnhật trên tờ Nhật báo Barcelona, mà anhký dưới tên Adrián Maltés. Bóng machiến tranh đã có thể cảm nhận đượctrong không khí. Cả đất nước sặc mùi losợ. Không có gì bận tâm, quá yếu đuốikhông thể than phiền, Miquel thường hayđi xuống quảng trường hoặc tản bước lênĐại lộ Nhà thờ, luôn mang bên mình mộttrong các cuốn sách của Julián như thểmột lá bùa. Lần cuối cùng bác sĩ cân choanh, anh chỉ còn năm mươi bảy ký.Chúng tôi đã nghe trên đài tin tức cuộcnổi dậy ở Marốc, và vài tiếng sau mộtđồng nghiệp làm báo của Miquel đến cho

Page 1415: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chúng tôi hay là Cansinos, tổng biên tập,đã bị giết do một viên đạn bắn vào cổ,ngay đối diện Canaletas Café, hai giờtrước. Không ai dám dời cái xác đi, nóvẫn nằm ở đấy, máu vấy đầy vỉa hè.

Chẳng mấy chốc diễn ra nhữngngày ngắn ngủi nhưng căng thẳng khởiđầu cho nỗi kinh hoàng. Quân của tướngGoded tiến về Đại lộ Diagonal và phốGracia để vào trung tâm, nơi vụ đọ súngbắt đầu. Hôm ấy Chủ nhật, nhiều ngườivẫn ra đường, nghĩ rằng họ sẽ cắm trạicả ngày dọc con đường đến Las Planas.Tuy nhiên, vẫn còn hai năm nữa mới đếnnhững ngày đen tối nhất của cuộc chiến ởBarcelona. Sau khi bùng phát cuộc giaotranh, quân của tướng Goded đầu hàng,

Page 1416: Bóng hình của gió - sachvui.vn

do một phép màu hoặc liên lạc yếu kémgiữa các chỉ huy. Chính quyền của LluísCompanys dường như giành lại quyềnkiểm soát, nhưng vài tuần tiếp đó điềuthực sự xảy ra sẽ trở nên rõ ràng.

Barcelona đã rơi vào tay liên minhvô chính phủ. Sau nhiều ngày bạo độngvà giao tranh trên phố, tin đồn cuối cùngcũng lan ra rằng bốn tướng lĩnh của quânphiến loạn đã bị xử tử trong Nhà tùMontjuïc không lâu sau vụ đầu hàng. Mộtngười bạn của Miquel, một nhà báo Anhcó mặt ở vụ xử tử, nói rằng đội hành hìnhgồm bảy người, nhưng đến phút chóthàng chục dân quân tham gia vào. Khi họnổ súng, những thây người bị xuyên đạnnhiều đến mức đổ vụn xuống thành từng

Page 1417: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mảnh không biết phần xác nào của ai vàkhi bỏ vào quan tài thì hầu như chúng chỉcòn là thể lỏng. Có những kẻ muốn tinrằng thế là cuộc xung đột đã kết thúc,rằng quân phát xít sẽ không bao giờ đếnđược Barcelona và quân nổi loạn sẽ theođó mà tiêu tán.

Chúng tôi được biết tin Juliánđang ở Barcelona đúng vào ngày quânGoded đầu hàng, khi chúng tôi nhậnđược thư của Irene Marceau, trong thưbà kể cho chúng tôi rằng Julián đã giếtJorge Aldaya trong một cuộc đấu súng, ởnghĩa trang Père Lachaise. Ngay trướckhi Aldaya tắt thở, một kẻ nặc danh báocho cảnh sát sự việc. Julián buộc phảitrốn khỏi Paris ngay lập tức, bị cảnh sát

Page 1418: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lùng đuổi, họ truy nã anh ấy về tội giếtngười. Chúng tôi biết chắc ai đã gọicuộc điện thoại ấy. Chúng tôi lo lắng chờtin của Julián, để có thể cảnh báo choanh mối nguy hiểm đang rình rập, và bảovệ anh trước cái bẫy xấu xa do Fumerogiăng ra: khám phá ra sự thật. Ba ngàysau Julián vẫn chưa xuất hiện. Miquelkhông muốn chia sẻ nỗi lo lắng của anhvới tôi, nhưng tôi biết rất rõ anh đangnghĩ gì. Julián quay về vì Penélope,không phải vì chúng tôi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấybiết sự thật?” tôi liên tục hỏi.

“Chúng ta phải bảo đảm là cậu ấysẽ không biết,” Miquel trả lời.

Page 1419: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Điều đầu tiên anh ấy sẽ phát hiệnra là gia đình Aldaya đã biến mất. Anhấy sẽ không biết nhiều nơi có thể tìm thấyPenélope. Chúng tôi đưa ra một danhsách những nơi như vậy và bắt đầu cuộchành trình. Dinh thự trên Đại lộ Tibidabolà một chốn hoang vắng, đóng kín saunhững sợi xích và lớp thường xuân. Mộtngười bán hoa, bán hoa hồng và cẩmchướng buộc thành bó ở góc phố đốidiện, bảo ông ta chỉ nhớ đã thấy gần đâycó gặp một người đến gần căn nhà, nhưngđó là một ông già, chân hơi khập khiễng.

“Nói thực, ông ta có vẻ thô lỗ. Tôiđịnh bán hoa cẩm chướng cho ông ta càive áo, thế mà ông ta bảo tôi xéo đi, đangchiến tranh loạn lạc lấy thì giờ đâu mà

Page 1420: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hoa với hoét.”

Ông ta không thấy ai khác nữa.Miquel mua vài bông hồng héo, và choông ta số điện thoại phòng biên tập củaNhật báo Barcelona. Ông ta có thể đểlại lời nhắn ở đó nếu tình cờ thấy aitrông giống như người chúng tôi mô tả.Điểm đến tiếp theo của chúng tôi làtrường San Gabriel, nơi Miquel đã gặpFernando Ramos, bạn học cũ của anh ấy.

Fernando giờ là giáo viên dạytiếng La tinh và Hy Lạp và được phongthầy tu. Ông ta như rụng rời khi thấyMiquel trông quá tiều tụy. Ông ta bảoJulián không đến gặp ông ta, nhưng ôngta hứa sẽ liên lạc với chúng tôi nếu anh

Page 1421: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy có đến, và sẽ cố giữ anh ấy lại.Fumero đã đến đó trước chúng tôi, ôngta thú nhận với vẻ hoảng hốt, hắn đã bảoông ta rằng, trong thời chiến tranh, ông taphải đề cao cảnh giác.

“Hắn bảo rất nhiều người sẽ chết,và những người mang đồng phục – nhưquân lính hay cha đạo – không thể ngănchặn được súng đạn...”

Fernando Ramos thú nhận rằngkhông rõ Fumero thuộc đơn vị hay phenhóm nào, mà ông ta cũng không muốnhỏi hắn. Thật khó mà mô tả cho cậunhững ngày đầu tiên ấy của cuộc chiến ởBarcelona, Daniel ạ. Không khí dườngnhư nhiễm độc vì nỗi sợ và căm thù.

Page 1422: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Người ta nhìn nhau nghi hoặc, và đườngphố lặng như tờ khiến lòng người thắt lại.Từng ngày, từng giờ, tin đồn mới lại lanđi. Tôi nhớ, có đêm tôi và Miquel đangdạo bộ dọc Ramblas để về nhà. Phốvắng cùng cực. Miquel nhìn những tòanhà, những khuôn mặt dòm ngó nấp đằngsau cửa sổ đóng chặt, và lưu ý thấyngười ta theo dõi những bóng đen trênphố ra sao. Anh bảo anh có thể cảm thấynhững lưỡi dao đang được mài sắc đằngsau những bức tường kia.

Ngày tiếp theo, chúng tôi đến cửahàng mũ Fortuny, không nhiều hy vọng sẽtìm được Julián ở đó. Một người sốngtrong tòa nhà bảo rằng ông bán mũ quákinh hãi trước diễn biến những ngày qua

Page 1423: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nên đã khóa trái trong cửa hàng. Dùchúng tôi có gõ cửa đến mấy ông ta cũngkhông ra mở. Chiều hôm ấy có một vụ nổsúng cách một dãy phố, và những vũngmáu vẫn còn tươi trên phố San Antonio.Một con ngựa chết trên mặt đường látgạch đang bị một đàn chó hoang giằng xécái dạ dày lỗ chỗ đạn, trong khi đám trẻcon đứng nhìn và ném đá lũ chó. Chúngtôi chỉ thấy được khuôn mặt khiếp đảmcủa ông bán mũ qua lớp lưới sắt nơi cửa.Chúng tôi bảo rằng đang tìm con traiông, Julián. Ông bán mũ đáp con trai ôngđã chết và dọa báo cảnh sát nếu chúngtôi không cút đi. Chúng tôi rời nơi ấy vớicảm giác chán chường.

Trong nhiều ngày, chúng tôi lùng

Page 1424: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sục các quán cà phê và cửa hàng để hỏitin Julián. Chúng tôi tìm đến các kháchsạn, nhà nghỉ, trạm ga, ngân hàng, nơianh ấy có thể đến đổi tiền – không ai nhớđã gặp một người giống với mô tả vềJulián. Chúng tôi e sợ anh ấy có lẽ đã rơivào nanh vuốt của Fumero, và Miquelgặng nhờ một đồng nghiệp ở tòa báo,người có đầu mối liên lạc với trụ sởcảnh sát, để tìm xem Julián có bị vào tùkhông. Vẫn không có dấu hiệu của anhấy. Hai tuần trôi qua, cứ như thể Juliánđã biến mất vào không khí vậy.

Miquel gần như không ngủ, hyvọng có tin tức về bạn mình. Một buổitối, anh về nhà sau cuộc đi dạo thườngnhật ban chiều, mang theo một chai vang

Page 1425: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đỏ và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác. Nhânviên tòa báo đã tặng cho anh, vì thư kýtòa soạn cho biết chuyên mục của anh sẽbị bỏ.

“Họ không muốn rắc rối, và anh cóthể hiểu.”

“Thế anh định sẽ làm gì?”

“Say xỉn, bắt đầu thì vậy cái đã...”

Miquel uống chưa được nửa lyrượu, nhưng tôi nốc hết gần như cả chaivào cái dạ dày trống rỗng mà không hay.Chừng nửa đêm, tôi gà gật rồi ngủ gụcxuống sofa. Tôi mơ thấy Miquel đanghôn vào trán tôi và lấy khăn đắp cho tôi.Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy một cơn đau

Page 1426: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhức đâm bổ vào đầu, mà tôi nhận ra ấylà dạo đầu của một cơn đau đầu dữ dội.Khi tìm Miquel để nguyền rủa anh vì đãcó ý nghĩ khôn ngoan khiến tôi say mềm,tôi nhận ra tôi ở một mình trong căn nhà.Tôi đến chỗ bàn thì thấy một bức thư trênmáy chữ, anh dặn tôi không nên lo lắng,và hãy đợi anh ở nhà. Anh đi tìm Juliánvà sẽ sớm mang anh ấy về. Cuối thư anhbảo rằng anh yêu tôi. Bức thư rơi khỏitay tôi. Rồi tôi nhận ra rằng trước khi điMiquel đã lấy hết đồ đạc của mình trênbàn, như thể anh không định dùng nó nữa.Tôi biết tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Page 1427: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 8

CHIỀU HÔM ẤY, người bán hoagọi điện cho văn phòng Nhật báoBarcelona để lại lời nhắn cho Miquelrằng ông ta đã thấy người đàn ông màchúng tôi đã mô tả đang lai vãng quanhtòa dinh thự cổ như một bóng ma. Đã quánửa đêm khi Miquel đến số 32 Đại lộTibidabo, con đường tối thăm thẳm,hoang vắng, lốm đốm ánh trăng xuyênqua những rặng cây. Dù đã mười bảynăm không gặp, Miquel vẫn nhận raJulián qua dáng đi nhẹ nhàng giống nhưmèo của anh ấy. Bóng anh ấy lẩn khuấttrong màn đêm của khu vườn, gần đài

Page 1428: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phun nước. Julián đã nhảy qua tường vànằm đợi trong ngôi nhà như một con vậtđang hoảng sợ. Miquel có thể gọi, nhưnganh không muốn đánh động những nhânchứng có thể ở quanh. Anh cảm thấynhững ánh mắt lén lút đang rình mò trênđại lộ, từ trong những ô cửa sổ tối đencủa những tòa nhà cận kề. Anh bước điquanh tường của khu nhà cho đến khi đếngần sân quần vợt cũ và nhà để xe ngựa.Ở đây, anh thấy những vết nứt nẻ trêntường mà Julián hẳn đã dùng làm bậcđệm, và những phiến đá đã lung lay trêntường. Anh đu người lên, gần như tứcthở, cảm thấy một cơn đau buốt trongngực và hoa mắt từng cơn, không cònthấy được gì. Anh nằm soài lên tường,

Page 1429: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tay anh run rẩy, và anh thì thầm gọi tênJulián. Bóng nguời lấp ló bên đài phunnước vẫn bất động như các bức tượngxung quanh. Miquel nhìn thấy đôi mắtsáng đang nhìn chằm vào anh. Anh tự hỏiliệu Julián có nhận ra mình không, saumười bảy năm và sau cơn bệnh đã cướpđi từng hơi thở của anh. Bóng người dầndần tiến đến, tay cầm một vật sáng, dài.Một mảnh kính.

“Julián...” Miquel thì thầm.

Bóng người dừng lại. Miquel nghemảnh kính rơi xuống nền sỏi. Khuôn mặtJulián từ bóng tối hiện ra. Bộ râu haituần chưa cạo đã phủ kín khuôn mặtdường như gai góc hơn trước kia.

Page 1430: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Miquel?”

Không thể nhảy sang phía bên kiatường, hay buông mình xuống đường,Miquel đưa tay ra. Julián xích lại tường,và một tay anh nắm chặt tay bạn, tay kiaanh áp vào mặt Miquel. Họ lặng lẽ nhìnnhau hồi lâu, mỗi người đều cảm thấy vếtthương mà cuộc đời đã ghi dấu lên ngườikia.

“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi,Julián. Fumero đang tìm cậu. Chuyện vớiAldaya chỉ là cái bẫy thôi.”

“Tớ biết,” Carax thì thầm, giọngđều đều.

“Ngôi nhà đã bị khóa. Nhiều năm

Page 1431: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi không ai sống ở đây,” Miquel nói.“Nào, giúp tớ xuống, và ra khỏi đâythôi.”

Carax leo xuống tường. Khi đưatay đỡ người Miquel, anh cảm thấy cơthể bạn mình đã quắt lại dưới lớp quầnáo rộng thùng thình. Dường như khôngcòn chút thịt hay cơ bắp nào nữa. Khi họở bên kia tường rồi, Carax đỡ vào náchMiquel, nên anh gần như nhấc bổng bạnmình, rồi họ cùng đi vào bóng đêm củacon phố Román Macaya.

“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”Carax hỏi nhỏ.

“Chẳng có chuyện gì đâu. Một cơnsốt thôi. Tớ khỏe lên rồi.”

Page 1432: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Miquel đã bốc lên mùi bệnh tật

rồi, nên Julián không hỏi gì thêm nữa. Họbước xuôi León XIII cho tới khi đến phốSan Gervasio, nơi họ thấy ánh đèn củamột quán cà phê. Họ tìm một bàn ở cuốiphòng, cách xa cửa chính và cửa sổ. Mộtvài khách quen ngồi trong bar, hút thuốcvà nghe radio. Tay bồi bàn, một kẻ cónước da nhợt nhạt và đôi mắt cúi gằm,đến phục vụ. Ruợu ấm, cà phê, và bất cứloại đồ ăn nào nhà hàng đang còn.

Miquel không ăn gì. Carax, rõ ràngđang đói meo, ăn suất của cả hai người.Hai người bạn nhìn nhau duới ánh đènnhợt nhạt của quán cà phê, như bị thôimiên. Lần cuối họ gặp nhau, họ bằng nửa

Page 1433: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tuổi bây giờ. Khi chia tay nhau họ còn lànhững cậu bé, giờ đây cuộc đời đã biếnhọ một người thành kẻ lẩn trốn còn ngườikia thành kẻ đang chết dần. Cả hai đều tựhỏi, liệu đây là do những lá bài họ đượcchia hay do cách họ đã chơi.

“Tớ chưa bao giờ nói lời cảm ơncậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho tớtrong những năm qua, Miquel.”

“Thôi đừng. Tớ làm điều tớ phảilàm và tớ muốn làm. Không việc gì phảicảm ơn tớ cả.”

“Nuria thế nào?”

“Giống như khi cậu bỏ cô ấy.”

Carax cúi xuống.

Page 1434: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bọn tớ vừa kết hôn vài tháng

trước. Tớ không biết cô ấy có viết thư kểcho cậu không.”

Môi Carax cứng lại, anh chầmchậm lắc đầu.

“Cậu không có quyền trách cứ côấy vì điều gì cả, Julián.”

“Tớ biết. Tớ không có quyền làmgì hết.”

“Tại sao cậu không đến nhờ bọn tớgiúp, Julián?”

“Tớ không muốn gây rắc rối chocậu.”

“Chuyện đó vượt ra ngoài tầm tay

Page 1435: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cậu rồi. Suốt thời gian qua cậu ở đâu?Bọn tớ cứ tưởng đất đã nuốt chửng cậurồi.”

“Gần như vậy. Tớ ở nhà. Trongcăn hộ của cha tớ.”

Miquel nhìn bạn kinh ngạc. Juliánbèn giải thích anh đã về Barcelona bằngcách nào và bao giờ, không biết đi vềđâu, anh đành quay lại ngôi nhà thời thơấu, lo sợ không còn ai ở đấy. Cửa tiệmmũ vẫn mở, và một ông già, không cònrâu tóc và đôi mắt đã mất đi lửa sống,đang ngồi ủ rũ sau quầy. Julián khôngmuốn bước vào hoặc cho ông biết anh đãvề, nhưng Antoni Fortuny đã ngước mắtlên nhìn người lạ phía bên ngoài cửa sổ.

Page 1436: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mắt họ gặp nhau. Julián muốn chạy trốn,nhưng anh đứng bất động. Anh thấynhững giọt lệ dâng trong mắt ông bán mũ,thấy ông lặng lẽ lê thân đến cửa và bướcra đường. Không nói gì, ông dẫn con traivào trong cửa hàng và kéo cửa xuống.Khi thế giới bên ngoài đã được ngăncách, ông ôm lấy anh, run rẩy và gào thétvì đau đớn.

Sau này ông bán mũ mới giải thíchrằng hai hôm trước cảnh sát đã đến hỏiông về Julián. Một người nào đó tên làFumero - một kẻ khét tiếng, mới chỉ mộttháng trước thôi còn làm việc cho đámcôn đồ phát xít của tướng Goded mà giờđây lại quay sang đánh bạn với quân vôchính phủ - đã bảo ông rằng Julián Carax

Page 1437: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đang trên đường trở về Barcelona, rằnganh đã đang tâm giết Jorge Aldaya tạiParis, và anh đang bị săn lùng vì nhữngtội ác khác, một danh mục tội trạng màông bán mũ chẳng buồn để tai. Fumerotin rằng, nếu có khả năng xa xôi và mịtmờ nào đấy đứa con trai hoang đàng củaông xuất hiện, thì ông bán mũ phải làmđúng bổn phận công dân là trình báo vớihắn. Fortuny bảo hắn rằng tất nhiên hắncó thể tin ở ông, dù trong thâm tâm ôngthấy kinh tởm một con rắn như Fumerolại trông chờ ông hành xử đê tiện đếnvậy. Ngay sau khi đám quân tàn ác kiarời cửa hàng, ông bán mũ vội vã đến nhàthờ nơi lần đầu ông gặp Sophie. Ở đấyông cầu nguyện thánh thần, xin người dẫn

Page 1438: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dắt con trai ông quay về nhà trước khiquá muộn. Giờ Julián đã đến, ông cảnhbáo anh mối nguy hiểm đang treo lơ lửngtrên đầu.

“Cho dù con có phải làm gì ởBarcelona, con ơi, hãy để ta làm thaycho con, trong khi con ẩn nấp ở trongnhà. Phòng của con vẫn y nguyên như lúccon ra đi và vẫn là của con chừng nàocon vẫn cần đến nó.”

Julián thú nhận anh quay về để tìmPenélope Aldaya. Ông bán mũ hứa ôngsẽ tìm thấy cô và, khi họ được đoàn tụ,ông sẽ giúp họ bỏ trốn đến nơi an toàn,cách xa khỏi Fumero, xa khỏi quá khứ,xa tất cả.

Page 1439: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Trong nhiều ngày, Julián ẩn trongcăn hộ trên phố San Antonio trong khiông bán mũ lùng sục khắp thành phố đểtìm tung tích Penélope. Anh ở trong cănphòng cũ của mình, mà như cha anh đãhứa, không hề thay đổi, dẫu giờ đây mọithứ dường như nhỏ bé đi, tưởng như cácđồ vật co rút lại theo thời gian. Nhiềucuốn sổ cũ của anh vẫn còn đây, nhữngcây bút chì anh đã gọt vào tuần anh rờiđi Paris vẫn còn đây, những cuốn sáchđang đợi anh đọc, quần áo sạch vẫn đểtrong tủ. Ông bán mũ kể rằng Sophie đãrời bỏ ông không lâu sau khi anh chạytrốn, và nhiều năm rồi ông không hay tingì của bà, lần cuối bà viết thư cho ông làtừ Bogotá, nơi bà đang sống cùng một

Page 1440: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người đàn ông khác. Họ thư từ trao đổithường xuyên, “luôn nói về con,” ôngbán mũ thú nhận, “vì đó là điều duy nhấtràng buộc chúng ta.” Khi ông nói nhữnglời ấy, Julián tưởng như ông bán mũ đãkìm nén việc phải lòng yêu vợ mình chomãi đến khi ông đã đánh mất bà.

“Người ta thực sự chỉ yêu duy nhấtmột lần trong đời, Julián ạ, cho dù họkhông nhận ra điều đó.”

Ông bán mũ, vốn dường nhưvướng vào cuộc đua với thời gian nhằmcứu vớt cả cuộc đời bất hạnh, tin chắcrằng Penelope chính là thứ tình yêu đócủa con trai ông. Ông tưởng rằng nếu ônggiúp anh tìm được cô thì có lẽ chính ông

Page 1441: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nữa, ông cũng sẽ tìm lại được một phầnông đã đánh mất, cái khoảng trống nhưmột lời nguyền đè nặng thân thể ông, dùông không nhận ra.

Với bao nhiêu quyết tâm, cùngchừng ấy nỗi thất vọng, ông bán mũ sớmphát hiện ra rằng không có dấu vết nàocủa Penélope Aldaya, hay gia đình cô ấy,trên toàn Barcelona. Là một người xuấtthân hèn kém, đã làm lụng suốt đời đểkhông bị cảnh nợ nần, ông bán mũ chưabao giờ nghi ngờ sức mạnh của đồng tiềnvà địa vị xã hội, nhưng mười lăm nămtàn phá và nghèo túng đã đủ để xóa bỏmọi dinh cơ, ngành công nghiệp, và mọivết tích của một vương triều khỏi mặtđất. Khi cái tên Aldaya được nhắc đến,

Page 1442: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có rất nhiều người đã từng nghe nhưngkhông mấy ai hiểu được nó từng có ýnghĩa thế nào.

Vào ngày Miquel Moliner và tôivào cửa hàng mũ hỏi tin Julián, ông bánmũ tin chúng tôi là tay chân của Fumero.Nhưng không ai định cướp đi con traiông nữa. Lần này Chúa Quyền năng cóthể từ thiên đường xuống, chính Ngài đãlờ đi lời nguyện cầu suốt cả đời của ôngbán mũ, và ông sẵn sàng móc mắt Ngàinếu Ngài dám đẩy Julián đi xa lần nữa.

Ông bán mũ là người mà ngườibán hoa nhớ đã gặp vài ngày trước khiông đang lảng vảng quanh dinh thự nhàAldaya. Điều ông bán hoa cho là “khá

Page 1443: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thô lỗ” là thứ cảm xúc dữ dội đến vớinhững người mà, thà muộn còn hơnkhông bao giờ, đã tìm ra được một mụcđích trong đời và hối hả theo đuổi nó đểbù đắp cho thời gian đã mất. Thật khôngmay, Chúa một lần nữa ngoảnh mặt trướclời cầu xin của ông. Sau khi đã trải quabao thất vọng, ông bán mũ vẫn không thểtìm được điều ông cần để cứu vớt đứacon trai, để cứu vớt chính ông: dấu vếtcủa cô gái. Hỡi đức Chúa, Ngài cần đếnbao nhiêu linh hồn mới thỏa mãn con đóicủa Ngài? Ông bán mũ hỏi. Chúa trời,trong yên lặng vô biên của người, nhìnông không chớp mắt.

“Ta không thể tìm thấy cô ấy,Julián ạ... ta thề rằng...”

Page 1444: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bố đừng lo. Đây là điều mà con

phải làm. Bố giúp được gì cho con thì bốđã giúp cả rồi.”

Đêm hôm ấy Julián bước ra phố xáBarcelona, quyết tâm tìm ra Penélope.

***

TRONG KHI MIQUEL LẮNGNGHE câu chuyện của bạn, anh không hềcảnh giác tên bồi bàn khi hắn bước đếnđiện thoại, quay lưng về phía họ mà lẩmbẩm gì đó hay, một lúc sau, khi hắn cứdõi mắt về phía cửa trong lúc lau cốcquá kỹ càng ở một cái quán vốn đằng nàothì cũng bẩn. Anh cũng không hề nghĩrằng Fumero từng đến quán cà phê đó, và

Page 1445: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hàng chục quán cà phê như vậy cách dinhthự nhà Aldaya một quãng; rằng ngay khiCarax đặt chân vào một trong nhữngquán ấy, chỉ trong vài giây sẽ có mộtcuộc điện thoại. Khi xe cảnh sát dừng lạitrước quán cà phê và tay bồi bàn biếnmất vào sau bếp, Miquel cảm thấy sựbình lặng thản nhiên và lạnh lẽo của địnhmệnh. Carax hiểu ánh mắt anh, cả haingười cùng quay ra và thấy ma quỷ: bakẻ mặc áo mưa xám đang lấp ló sau cửasổ, ba khuôn mặt đang phả hơi vào khungcửa sổ. Không ai trong bọn họ làFumero. Lũ kền kền đã đến trước hắn.

“Rời khỏi đây thôi, Julián...”

“Không còn lối thoát đâu,” Carax

Page 1446: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói, với vẻ bình thản lạ kỳ khiến bạn nhìnanh thận trọng.

Chỉ đến lúc ấy Miquel mới nhận rakhẩu súng lục trong tay Julián. Chuôngcửa vang lên át tiếng rầm rì của đài phátthanh. Miquel giật lấy khẩu súng trongtay Carax và nhìn chằm chằm vào bạn.

“Đưa giấy tờ của cậu đây, Julián.”

Ba tên cảnh sát vờ như đang ngồivào quầy bar. Một tên liếc ngang Miquelvà Julián. Hai tên còn lại sờ tay vào bêntrong áo mưa.

“Giấy tờ, Julián. Đưa ngay đây.”

Carax lắc đầu không đáp.

Page 1447: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tớ chỉ sống được vài tháng nữathôi, có lẽ hai tháng, nếu may mắn. Mộttrong hai chúng ta phải ra khỏi dây,Julián. Cậu còn có nhiều việc phải làmhơn tớ, Tớ không biết cậu sẽ tìm đượcPenélope không. Nhưng Nuria đang đợicậu.”

“Nuria là vợ cậu mà.”

“Hãy nhớ thỏa thuận của chúng ta.Ngày tớ chết đi, tất cả những gì thuộc vềtớ sẽ là của cậu...”

“... trừ những giấc mơ.”

Họ cười chào nhau lần cuối. Juliánđưa hộ chiếu cho bạn. Miquel đặt nócạnh cuốn Bóng hình của gió anh vẫn

Page 1448: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mang bên mình từ khi nhận được.

“Hẹn gặp cậu sổm,” Julián thầmthì.

“Không có gì phải vội. Tớ sẽ đợi.”

Ngay khi ba tên cảnh sát quay mặtvề phía họ, Miquel liền đứng lên bướcđến bọn họ. Lúc đầu họ chỉ thấy một kẻnhợt nhạt, run rẩy dường như đang gần kềcái chết khi anh cười với bọn chúng, máuứa ra bên mép đôi môi mỏng, thiếu sinhkhí của anh. Lúc bọn chúng nhận ra khẩusúng trong tay phải anh, Miquel chỉ cáchbọn chúng chừng ba thước. Một tên địnhhét lên, nhưng phát súng đầu tiên đã cắmvào hàm dưới của hắn. Hắn khuỵu xuống,bất động dưới chân Miquel. Hai tên kia

Page 1449: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đã rút súng ra. Phát súng thứ hai bay vàobụng tên già hơn. Viên đạn cưa đôi cộtsống của hắn làm văng vài mẩu ruột lênquầy bar. Miquel không có thì giờ bắnphát súng thứ ba. Tên cảnh sát còn lại đãnhằm vào anh. Anh cảm thấy nó trongxương sườn mình, trong tim mình, vàthấy đôi mắt trừng trừng của kẻ kia ánhlên khiếp hãi.

“Đứng yên, thằng chó, không taothề sẽ xé tan mày.”

Miquel mỉm cười và từ từ đưasúng lên nhằm vào mặt tên thứ ba. Hắnchưa đến hai lăm, và môi hắn run run.

“Hãy nhắn với Fumero, Carax gửilời, tao sẽ nhớ bộ cánh thủy thủ của hắn.”

Page 1450: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Anh không cảm thấy đau đớn,

không cảm thấy vết đạn. Cú va chạm,như một nhát rìu đã qua giảm chấn, đẩyanh ra ngoài cửa sổ, xóa tan âm thanh vàmàu sắc cảnh vật. Khi anh đâm qua ôcửa, anh nhận thấy cơn lạnh toát luồn dọccổ họng và ánh sáng nhòa dần như bụitrong gió. Miquel quay đầu lại lần cuốithấy bạn mình Julián đang chạy xuốngphố. Miquel ba mươi sáu tuổi, cái tuổinhiều hơn anh từng hy vọng được sống.Trước khi đổ xuống vỉa hè vưong đẩymảnh kính dính máu, anh đã chết.

Page 1451: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 9

ĐÊM HÔM ẤY, một chiếc xe lạđến sau cuộc gọi điện của tên cảnh sát đãgiết Miquel. Tôi không bao giờ biết tênhắn, và tôi cũng không nghĩ hắn biết mìnhđã giết ai. Như mọi cuộc chiến tranh, dùlà giữa các quốc gia hay nội chiến, cuộcchiến kia giống như một màn diễn sânkhấu. Hai người đàn ông mang đi thi thểcủa cảnh sát bị chết, và đe dọa chủ quánbar rằng hắn phải quên ngay chuyện xảyra nếu không muốn rắc rối. Đừng bao giờxem thường cái tài quên mà những cuộcchiến tranh đánh thúc dậy ở con người,Daniel ạ. Thi thể của Miquel Moliner bị

Page 1452: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vứt bỏ trong một ngõ hẻm tại khu phốRaval mười hai tiếng sau, để cho cáichết của anh ấy không có liên hệ gì vớicái chết của hai cảnh sát kia. Mãi haihôm sau rốt cuộc cái xác mới được đemđến nhà xác. Anh ấy đã bỏ giấy tờ tùythân ở nhà trước khi ra đi. Cái nhân viênnhà tang lễ tìm thấy là một tấm hộ chiếunhòe chữ mang tên Julián Carax và mộtcuốn Bóng hình cùa gió. Cảnh sát kếtluận xác người chết là Julián Carax. Hộchiếu vẫn ghi địa chỉ của anh ấy ở căn hộnhà Fortuny trên phố San Antonio.

Lúc ấy tin đến tai Fumero, hắn đãđến thẳng nhà xác để tiễn biệt Julián. Ởđó, hắn gặp ông bán mũ, người mà cảnhsát đã đưa đến nhận xác. Ông Fortuny,

Page 1453: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vốn không gặp Julián đã hai ngày rồi, esợ điều tồi tệ nhất. Khi ông nhận ra cáixác là của người chỉ mới một tuần trướcđó đã gõ cửa nhà ông để hỏi tin về Julián(và ông đã cho là tay chân của Fumero),ông bất đầu gào lên rồi bỏ đi. Cảnh sátcoi phản ứng của ông như là lời thừanhận. Fumero, kẻ đã chứng kiến cảnhtượng này, bước đến cái xác và im lặngxem xét. Hắn không gặp Julián đã mườibảy năm. Khi nhận ra Miquel Moliner,hắn chỉ mỉm cười và ký vào biên bảnkhám nghiệm pháp y xác nhận xác chết làJulián Carax. Rồi hắn ra lệnh chôn ngayvào khu mộ chung ở Montjuïc.

Trong một thời gian dài, tôi tự hỏitại sao Fumero lại làm một việc như vậy.

Page 1454: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nhưng đấy là một logic giản đơn củaFumero. Bằng cách chết với căn cướccủa Julián, Miquel đã vô tình tạo cho hắnchứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Từ giâyphút ấy, Julián Carax không còn tồn tại.Sẽ không có mối liên hệ chính thức giữaFumero và người đàn ông mà sớm haymuộn hắn hy vọng sẽ tìm thấy và giết.Lúc ấy là thời chiến, chẳng mấy ai đi tìmlời giải thích liên quan đến cái chết củamột người thậm chí còn chẳng có tên.Julián đã mất căn cước của mình. Anh ấylà một cái bóng. Tôi đã ở nhà suốt haingày để đợi Miquel hay Julián, tưởngnhư mình sắp phát điên. Đến ngày thứ ba,thứ Hai, tôi quay trở lại làm việc ở nhàxuất bản. Ông Cabestany đã vào viện vài

Page 1455: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tuần trước và sẽ không quay lại vănphòng nữa. Con trai cả của ông, Álvaro,tiếp quản công việc. Tôi không nói gìvới ai. Tôi không thể nhờ vả vào ai.

Ngay chiều hôm đó, tôi nhận đượccuộc gọi từ một nhân viên nhà tang lễ,Manuel Gutiérrez Fonseca. Ông ta giảithích là xác của một người tên JuliánCarax được mang đến nhà tang lễ. Saukhi đối chiếu hộ chiếu của người chếtvới tên tác giả của cuốn sách trên thi thểlúc được mang đến, và hơn nữa, ngờrằng bên cảnh sát vi phạm quy tắc, mộtsự lơi lỏng nhất định, ông cảm thấy cónghĩa vụ đạo đức phải gọi đến nhà xuấtbản báo cho họ chuyện xảy ra. Trong khilắng nghe ông ta, tôi gần như đã chết.

Page 1456: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Điều đầu tiên tôi nghĩ: đấy là một cáibẫy do Fumero giăng ra. Ông GutiérrezFonseca bày tỏ với giọng mẫu mực củamột công chức có lương tâm, mặc dùtrong giọng ông còn có một điều khác,điều gì đó thậm chí ông cũng không thểgiải thích nổi. Tôi là người đã nghe cuộcgọi ở văn phòng ông Cabestany. Ơnchúa, Álvaro đã ra ngoài ăn trưa và tôi ởlại một mình; nếu không tôi thật khó lònggiải thích cho xuôi những giọt nước mắtvà đôi tay run run khi cầm điện thoại.Ông Gutiérrez Fonseca bảo ông nghĩ báocho tôi biết chuyện xảy ra là việc phảilàm.

Tôi cảm ơn ông với vẻ giả tạo củamọi cuộc đàm thoại như thế. Ngay khi

Page 1457: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đặt máy xuống, tôi đóng cửa phòng vàcắn nắm tay để không gào lên. Tôi đi rửamặt rồi bỏ làm về nhà ngay, để lại lờinhắn cho Álvaro rằng tôi không khỏe vàhôm sau sẽ đi làm sớm hơn thường lệ, đểxử lý hết những thư từ. Tôi phải cố lắmmới không chạy vội vã trên đường, mớicó thể đi với vẻ trầm mặc vô danh củanhững người không có bí mật cần chegiấu. Khi tra chìa khóa vào ổ, tôi nhận raổ khóa đã bị cạy. Tôi lạnh đơ người.Núm cửa bắt đầu xoay từ bên trong. Tôitự hỏi có phải mình sẽ chết như thế nàykhông, trong cầu thang tối đen, khôngbiết chuyện gì đã xảy ra với Miquel. Cửamở ra, tôi bắt gặp đôi mắt đen huyền củaJulián Carax. Cầu mong Chúa xá tội,

Page 1458: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhưng lúc ấy tôi cảm thấy cuộc sống đãquay trở lại với mình, và tôi cảm ơn Trờiđã mang lại cho tôi Julián chứ khôngphải Miquel.

Chúng tôi ôm nhau thật lâu, nhưngkhi tôi tìm đôi môi anh ấy, Julián đã quayđi và cúi mắt xuống. Tôi đóng cửa, nắmtay Julián dẫn anh vào phòng ngủ. Chúngtôi nằm bên nhau, lặng lẽ. Hoàng hônđang xuống, những bóng tối trong căn hộửng màu tím ngắt. Như mọi đêm từ khichiến tranh khởi phát, có thể nghe thấynhững tiếng súng từ xa xa. Julián khóctrong khi dựa vào ngực tôi, và tôi cảmthấy một sự mệt mỏi không nói nên lời.Sau đó, khi đêm đã khuya, môi chúng tôitìm thấy nhau, và dưới sự che chở của

Page 1459: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bóng đêm bức bối kia, chúng tôi bỏ quầnáo nhuốm mùi sợ hãi và chết chóc. Tôimuốn nhớ đến Miquel, nhưng ngọn lửacủa đôi tay ấy trên bụng tôi đã cướp đimọi tủi thẹn và đau đớn của tôi. Tôimuốn thỏa mình trong đôi tay ấy, đù tôibiết lúc sáng ra, khi đã mệt nhoài và cólẽ lại bị giày vò vì nổi khinh bỉ bản thân,chúng tôi sẽ không thể nhìn vào mắt nhaumà không tự hỏi chúng tôi đã biến thànhnhững kẻ như thế nào.

Page 1460: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 10

TÔI THỨC DẬY BỞI TIẾNGMƯA RƠI lộp độp lúc trời sáng. Chiếcgiuờng trống trơn, căn phòng tắm trongmột màu sáng nhạt.

Tôi thấy Julián đang ngồi trướcbàn của Miquel, đang mân mê các phímtrên chiếc máy đánh chữ của anh ấy. Anhngước lên và trao tôi nụ cười hờ hững,xa cách như bảo rằng anh sẽ không baogiờ là của tôi. Tôi muốn nhổ toẹt ra sựthật với anh, muốn làm anh đau đớn.Nhưng như vậy quá đơn giản. Cho anh ấybiết Penélope đã chết. Rằng anh ấy đang

Page 1461: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sống một cuộc đời giả dối. Rằng giờ đâytôi là thứ duy nhất anh còn có trên đờinày.

“Lẽ ra anh không nên quay vềBarcelona,” anh lẩm bẩm, lắc đầu.

Tôi quỳ xuống cạnh anh. “Cái anhtìm kiếm không ở đây, Julián. Hãy đithôi. Cả hai chúng ta. Đi khỏi đây. Khivẫn còn thời gian.”

Julián nhìn tôi một lúc lâu, khôngchớp mắt. “Em biết điều gì đó mà khôngnói với anh, đúng không?” anh hỏi.

Tôi lắc đầu và nuốt ực. Julián gậtđầu.

“Đêm nay anh sẽ quay lại đó,”

Page 1462: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Julián, xin anh...”

“Anh phải biết chắc.”

“Vậy em sẽ đi với anh.”

“Không.”

“Lần cuối cùng em ngồi đây đợi,

em đã mất Miquel. Nếu anh đi, em cũngđi.”

“Chuyện này không liên quan gìđến em, Nuria. Chỉ liên quan đến anhthôi.”

Tôi tự hỏi lẽ nào anh ấy khôngnhận ra những lời này làm tổn thương tôithế nào, hay là anh không quan tâm.

Page 1463: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đó là anh nghĩ vậy,” tôi nói.

Anh cố vuốt má tôi, nhưng tôi xuatay đi.

“Em hãy thù ghét anh đi, Nuria ơi.Như vậy sẽ mang lại vận may cho em.”

“Em biết.”

Cả ngày chúng tôi ở ngoài, tránhxa khỏi bóng tối ngột ngạt của căn hộ vẫnvương mùi chăn ẩm và da thịt kia. Juliánmuốn đi ra biển. Tôi theo anh đến LaBarceloneta, và chúng tôi tản bộ dọc bãibiển gần như hoang vắng, dải cát lunglinh dường như nhòa dần trong làn khôngkhí mờ đục của mùa hè. Chúng tôi ngồitrên cát, gần mép nước, như bọn trẻ hay

Page 1464: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những ngườí già thường ngồi. Julián mỉmcười, không nói gì.

Khi màn đêm buông xuống, chúngtôi bắt xe điện gần Bảo tàng Hải dươnghọc và lên phố Layetana đi Gracia, rồilên Quảng trường Lesseps và Đại lộCộng hòa Argentina, cho tới khi chúngtôi đến cuối tuyến đường. Julián trầmngâm ngắm nhìn đường phố, như thể anhấy sợ đánh mất thành phố khi chúng tôixuyên qua nó. Giữa chừng, anh nắm taytôi mà hôn, cũng không nói gì. Anh nắmtay tôi đến khi chúng tôi xuống xe. Mộtông già đi cùng một cô bé mặc váy trắngtinh nhìn chúng tôi, rồi mỉm cười và hỏichúng tôi đã đính hôn chưa. Lúc trời đãnhá nhem, chúng tôi lên phố Román

Page 1465: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Macaya đến dinh thự cổ Aldaya trên Đạilộ Tibidabo. Một cơn mưa nhẹ rơi, phủbạc lên tường đá dày. Chúng tôi trèo quabức tường phía sau nhà, gần sân quầnvợt. Tòa nhà rộng mênh mang hiện lêntrong màn mưa. Tôi nhận ra nó ngay lậptức. Tôi đã bắt gặp ngôi nhà ấy dướihàng ngàn vỏ bọc khác nhau trong nhữngcuốn sách của Julián. Trong Ngôi nhàmàu đỏ, nó là một tòa lâu đài hắc ám bêntrong rộng hơn bên ngoài. Nó từ từ thayđổi hình dạng, mọc ra những cầu thangmới, những gian phòng mới, và nhữnggác mái quái lạ, cầu thang dài tít tắp dẫnđến chốn vô định; nó chiếu sáng nhữngcăn phòng tối tăm hôm nay chợt hiện rồingày mai chợt biến, mang theo cả những

Page 1466: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người ngây thơ bước vào và không baogiờ còn ai thấy lại. Chúng tôi dừng lạingoài cửa chính bị khóa bằng dây xíchvà cái khóa móc to bằng nắm tay. Các ôcửa sổ lớn tầng hai đã bị nẹp bằng nhữngtấm gỗ giờ bám đầy những cây thườngxuân. Không khí sực mùi cỏ dại và đấtẩm. Nền đá, đen và lấm chấm nước mưa,ánh lên như vảy một loài bò sát khổng lồ.

Tôi muốn hỏi tại sao anh lại muốnđi qua cánh cửa gỗ sồi to lớn ấy, trôngnhư cánh cửa một vương cung thánhđường hay như nhà ngục. Julián lôi trongtúi ra một cái lọ và vặn nắp. Một làn hơithối bốc ra, tạo thành một vòng xoáyxanh mờ, bay chầm chậm. Anh giữ mộtđầu móc khóa rồi rót axit lên ổ khóa.

Page 1467: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tiếng kim loại rít lên như thép nung đỏ,bao quanh là một đám mây khói vàng.Chúng tôi đợi chừng năm phút, rồi anhấy nhặt một hòn sỏỉ nằm dưới đám cỏ dạinện năm sáu lần vào móc khóa cho nóbung ra. Rồi Julián đá vào cửa. Nó từ từmở ra, như một hầm mộ, phả ra một lànhơi dày đặc, ẩm thấp. Phía sau cánh cửa,tôi có thể cảm thấy bóng tối nhung mượt.Julián có mang theo đèn dầu, sau khi vàosảnh vài bước anh liền thắp đèn lên. Tôiđi theo anh, để cánh cửa đằng sau khéphờ. Julián dấn thêm vài thước nữa, giơngọn đèn cao trên đầu. Một lớp thảm bụidưới chân chúng tôi, không có dấu chânai khác ngoài của chúng tôi. Dưới ánhlửa, những bức tường trơ trụi sáng lên

Page 1468: Bóng hình của gió - sachvui.vn

màu hổ phách. Không có đồ đạc, khôngcó gương hay đèn. Những cánh cửa vẫndính trên bản lề, nhưng núm cửa đồng đãbị cạy ra. Tòa dinh thự giống như một bộxương. Chúng tôi dừng lại ở chân cầuthang. Julián ngước nhìn lên, đôi mắt anhquét lên trần cao. Anh quay lại mộtthoáng để nhìn tôi, và tôi muốn mỉmcười, nhưng trong ánh sáng mờ nhạtchúng tôi gần như không thể thấy mắtnhau. Tôi bước theo anh lên cầu thang,giẫm lên từng bậc thang nơi lần đầu tiênJulián gặp Penélope. Tôi biết chúng tôiđang đến đâu, tôi cảm thấy trong lòngmình một sự lạnh giá vốn không liênquan gì đến không khí ẩm, nhức buốt củadinh thự ấy.

Page 1469: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chúng tôi lên tầng ba, nơi mộthành lang hẹp dẫn đến chái phía nam cănnhà. Ở đây trần nhà thấp hơn và cửa nhỏhơn. Đây là tầng sinh hoạt dành cho kẻhầu. Phòng cuối cùng, tôi biết mà khôngcần Julián chỉ, là phòng ngủ của JacintaCoronado. Julián tiến đến, chầm chậm,lo sợ. Đó là nơi lần cuối cùng anh nhìnthấy Penélope, nơi anh đã ái ân với mộtcô gái mười bảy tuổi, người mấy thángsau đã chảy máu đến chết cũng trongchính căn phòng này. Tôi muốn ngăn anhlại, nhưng Julián đã đến gần cửa và đanglơ đãng nhìn vào trong. Tôi liếc vào cănphòng theo anh ấy. Chỉ là một khối vuôngbị lột bỏ mọi trang trí. Những dấu vếtcòn lại nơi một chiếc giường từng nằm

Page 1470: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đó vẫn hiện rõ dưới lớp bụi phủ kín vánsàn. Một đám những vệt máu đen ngoằnngoèo giữa căn phòng. Julián nhìn chằmvào khoảng trống trải ấy chừng một lúc,bối rối. Tôi có thể thấy ở vẻ mặt anhrằng anh gần như không nhận ra nơi này,rằng cảnh tượng dường như một trò lừatàn nhẫn. Tôi nắm tay anh dẫn anh quaylại cầu thang.

“Không có gì ở đây đâu, Julián,”tôi thì thầm. “Gia đình họ đã bán mọi thứtrước khi sang Argentina.”

Julián gật đầu yếu ớt. Chúng tôi lạixuống cầu thang, và khi đến tầng trệt,Julián bước đến thư viện. Những giásách trống trơn, lò sưởi chất đầy gạch

Page 1471: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vụn. Những bức tường, mang vẻ nhợtnhạt chết chóc, ánh lên dưới ngọn đènleo lét. Những chủ nợ và kẻ cho vay nặnglãi đã khuân đến cạn kiệt những gì cótrong phòng, hầu hết chúng hẳn giờ đangnằm vất vưởng trong cửa hàng đồ cũ nàođó.

“Anh quay lại đây chẳng được gìhết,” Julián lúng búng.

Như thế lại tốt hơn, tôi nghĩ. Tôiđếm từng giây ngăn cách giữa chúng tôivà cánh cửa. Nếu tôi đưa được anh ấy rakhỏi đây, có lẽ chúng tôi vẫn còn một cơhội. Tôi để Julián hấp thụ đống hoang tàncủa nơi ấy, đống hoang tàn sẽ thanh lọcký ức anh.

Page 1472: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Anh phải quay lại để thấy nó lầnnữa,” tôi nói. “Giờ anh đã thấy chẳng cógì ở đây. Nó chỉ là một tòa nhà lớn, cũkỹ, không người ở, Julián ạ. Chúng ta vềnhà thôi.”

Anh nhìn tôi, mặt tái nhợt, rồi gậtđầu. Tôi nắm tay anh, và chúng tôi bướcdọc hành lang dẫn ra cửa. Ánh sáng bênngoài chỉ cách chúng tôi chừng dămthước. Tôi có thể ngửi thấy mùi cỏ dạivà mưa phùn trong không khí. Rồi tôicảm thấy đang đánh mất bàn tay Julián.Tôi dừng bưóc quay lại thấy anh đứngbất động, mắt anh nhìn chăm chăm vàobóng tối.

“Có chuyện gì vậy, Julián?”

Page 1473: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Anh không đáp. Anh cứ nhìn, nhưbị thôi miên, vào miệng một lối đi hẹpdẫn đến khu nhà bếp. Tôi bước đến anhvà cũng nhìn vào bóng đen đang dần bịxua đi bởi ánh sáng xanh của ngọn đèn.Ô cửa cuối lối đi bị gạch bít lại, một bứctường gạch đỏ được xây nham nhở, vữahồ tứa ra ở góc mép. Tôi không thể hiểuthế nghĩa là gì, nhưng tôi cảm thấy cơnớn lạnh làm tôi nghẹn thở. Julián từ từtiến lại gần. Mọi cánh cửa khác trong lốiđi này - trong cả căn nhà - đều mở, ổkhóa và nắm tay đều không còn Trừ cánhcửa này.

“Julián, xin anh, chúng ta đithôi...”

Page 1474: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Sức mạnh nắm đấm của anh ấy lênbức tường gạch gây nên một tiếng vọngtrống rỗng phía bên kia. Tôi nghĩ đã thấybàn tay anh ấy run rẩy khi đặt ngọn đènxuống sàn và ra hiệu bảo tôi lùi lại

“Julián...”

Cú đá đầu tiên làm đổ xuống mộtcơn mưa bụi đỏ. Julián lại đá. Tôi tưởngnhư có thể nghe thấy xương cốt anh đangvỡ ra, nhưng Julián không nản chí. Anhlại đá lại đạp vào tường, với cơn thịnhnộ của một tù nhân cố sức tìm đến tự do.Nắm tay anh và cả cánh tay đang chảymáu khi viên gạch đầu tiên vỡ ra rơi vềphía bên kia tường. Trong bóng đen, vớingón tay rớm máu, Julián bắt đầu nới

Page 1475: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rộng khoang hở. Anh thở hổn hển, dốchết sức lực bị chiếm ngự bởi cơn điêncuồng tôi không bao giờ nghĩ là có đượcở anh. Từng viên gạch một long ra vàbức tường hạ thấp dần. Julián dừng lại,người đẫm mồ hôi lạnh, da bàn tay sờntróc. Anh cầm đèn đặt lên mép một viêngạch. Một cánh cửa gỗ, được chạm khắchình thiên thần, mọc lên phía bên kia.Julián vuốt ve hình chạm nổi trên gỗ ấy,như đang đọc chữ tượng hình. Cánh cửahé mở dưới sức mạnh bàn tay anh.

Một màn đen nhớp nháp mở raphía bên kia. Xa hơn chút nữa có thểnhìn thấy hình dạng một cầu thang.Những bậc tam cấp đá đen dẫn xuốngcho đến khi mất hút vào bóng tối. Julián

Page 1476: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quay lại một thoáng, và tôi bắt gặp ánhmắt anh. Tôi thấy trong đó nỗi sợ và thấtvọng, ngỡ như anh ấy có thể cảm thấyđiều gì đang chờ đợi dưới kia. Tôi lắcđầu, lặng lẽ van xin anh đừng xuống, Anhquay lưng, chán nản, rồi lao vào mànđen. Tôi nhìn qua khung gạch, thấy anhđang lắc lư bước xuống bậc thềm. Ngọnlửa chập chờn, giờ chỉ còn là ánh lập lòecủa một màu xanh trong suốt.

“Julián?'”

Tôi chỉ nhận được sự yên lặng.Tôi có thể thấy bóng của Julián đang bấtđộng ở chân cầu thang. Tôi bước qua ôgạch, bước xuống các bậc thang. Cănphòng vuông, có tường đá. Nó toát ra

Page 1477: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một luồng khí lạnh lẽo, buốt giá cùngcực. Hai tấm bia bám đầy mạng nhện,mạng nhện ấy rã ra như lụa mục rữa dongọn lửa đèn. Phiến đá cẩm thạch trắnglấm chấm những giọt đen trông như máurỉ ra từ vết nứt do cái đục của người thợchạm. Chúng nằm cạnh nhau, như bị lờinguyền trói buộc.

PENÉLOPE ALDAVA DAVID

ALDAYA

1902-1919

1919

Page 1478: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 11

TÔI THƯỜNG DỪNG LẠI đểngẫm về khoảnh khắc câm lặng ấy và cốtưởng tượng ra Julián cảm thấy thế nàokhi phát hiện ra người phụ nữ anh chờđợi mười bảy năm đã chết, đứa con củahọ đã đi theo cô, và cuộc sống anh hằngmơ ước, dù chỉ một phần nhỏ nhoi,không bao giờ tồn tại. Hầu hết chúng tađều có vận may hoặc rủi được chứngkiến từng phần cuộc sống của mình đổ vỡchậm đến mức chúng ta không nhận ra.Trong trường hợp Julián điều đó chắcchắn xảy ra trong tích tắc. Có lúc tôi nghĩanh sẽ tức tốc chạy lên cầu thang đặng

Page 1479: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trốn khỏi chốn bị nguyền rủa ấy, rằng tôisẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Cólẽ như vậy sẽ tốt hơn.

Tôi nhớ ánh lửa của ngọn đèn ấytừ từ lụi dần, và tôi không nhìn thấy bónganh nữa. Tay tôi lần mò tìm anh trongbóng đêm. Tôi thấy anh run rẩy, câmlặng. Anh không thể đứng được, phải lêmình vào một góc phòng. Tôi ôm anh rồihôn vào trán anh. Anh không động đậy.Tôi lần ngón tay lên khuôn mặt anh,nhưng không hề có nước mắt. Tôỉ nghĩ cólẽ trong vô thức anh đã biết điều nàytrong suốt những năm qua, có lẽ lầnchứng kiến này cần thiết để anh đối diệnvới sự thật và giải phóng cho anh. Chúngtôi đã đi đến cùng đường. Julián giờ đã

Page 1480: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hiểu rằng không còn gì níu giữ anh ở lạiBarcelona nữa và chúng tôi có thể bỏ đi,đến một nơi xa. Tôi muốn tin rằng vậnmệnh của chúng tôi bắt đầu thay đổi vàPenélope cuối cùng sẽ tha thứ cho chúngtôi.

Tôi tìm cây đèn ở dưới sàn, nhặtlên thắp lại. Julián thờ ơ nhìn ngọn lửaxanh. Tôi nâng mặt anh lên, bắt anh phảinhìn vào tôi. Tôi bắt gặp đôi mắt trốngrỗng, vô hồn, bị cơn giận dữ và nỗi mấtmát làm cho tiêu tán. Tôi cảm thấy chấtđộc của lòng căm thù lan dần trong huyếtquản anh và tôi có thể đọc đưọc ý nghĩcủa anh. Anh ghét tôi vì đã lừa dối anh.Anh thù ghét Miquel vì đã cầu chúc choanh một cuộc đời giờ đây giống như một

Page 1481: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vết thương hở miệng. Nhưng trên tất cả,anh căm ghét kẻ đã gây ra tai họa này,cái chuỗi dấu vết của chết chóc và đauthưong này: là chính anh. Anh căm ghétnhững cuốn sách bẩn thỉu anh dành cảđời mình viết ra để rồi không ai thèmđọc đến. Anh căm ghét từng giây phút,từng hơi thở bị đánh mất.

Anh nhìn tôi không chớp mắt, nhưngười ta nhìn một người lạ hay một vậtlạ. Tôi vẫn lắc đầu, từ từ, tay tôi lần tìmtay anh. Bỗng nhiên, anh vụt quay đi vàđứng dậy. Tôi cố níu cánh tay anh, nhưnganh đẩy tôi vào tường. Tôi thấy anh lặnglẽ lên cầu thang, một người đàn ông tôikhông quen biết. Julián Carax đã chết.Lúc tôi bước chân ra khu vườn, không

Page 1482: Bóng hình của gió - sachvui.vn

còn dấu vết của anh nữa. Tôi trèo lêntường và nhảy sang phía bên kia. Nhữngcon phố hoang vắng dường như rỉ máutrong cơn mưa. Tôi hét gọi tên anh khibước đi giữa đại lộ không bóng ngưòi.Không ai trả lời tôi. Lúc ấy tôi về đếnnhà thì đã gần bốn giờ sáng. Căn hộ đầykhói và mùi giấy cháy. Julián đã ở đây.Tôi chạy ra mở cửa sổ. Tôi thấy một hộpnhỏ trên bàn, với cây bút tôi đã mua choanh nhiều năm trước ở Paris, cây bútmực tôi đã bỏ ra một gia tài để mua vìnghĩ nó từng thuộc về Victor Hugo. Khóingùn ngụt bốc ra từ lò sưởi. Tôi mở nắplò và thấy Julián đã ném những cuốn tiểuthuyết của anh vào đó. Tôi chỉ có thể đọcđược nhan đề trên gáy sách. Những phần

Page 1483: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khác đã thành tro bụi, Tôi nhìn lên giásách: tất cả những cuốn sách của anh đãbiến mất.

Mấy tiếng sau, khi tôi đến nhà xuấtbản lúc giữa buổi sáng, ÁlvaroCabestany gọi tôi vào phòng anh ta. Chaanh ta gần như không bao giờ đến nữa;các bác sĩ bảo thời gian sống của ông chỉcòn tính bằng ngày - và thời gian tôi làmviệc cho nhà xuất bản cũng vậy. Con traiCabestany thông báo cho tôi biết lúc đầugiờ sáng có một ông tên Laín Coubert đãđến đây, nói rằng ông ta muốn mua toànbộ sách còn tồn của Julián Carax. Contrai nhà xuất bản đã bảo ông ta rằng cómột nhà kho đầy sách ấy ở quận PuebloNuevo, nhưng do nhu cầu về sách của

Page 1484: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Carax rất cao nên anh ta nhất quyết đòigiá cao hơn Coubert đề nghị. Coubertkhông cắn câu và ra về. Giờ ÁlvaroCabestany muốn tôi tìm kẻ tên LaínCoubert này và chấp nhận lời đề nghịcủa ông ta. Tôi bảo gã ngớ ngẩn ấy rằngLaín Coubert không hề tồn tại, ông ta lànhân vật trong tiểu thuyết của Carax.Rằng ông ta không mảy may, dù chỉ mộtchút, quan tâm mua mấy cuốn sách ấy,ông ta chỉ muốn biết chúng được cất ởđâu. Ông Cabestany có thói quen cất giữmột bản của từng cuốn sách mình xuấtbản trong phòng làm việc, kể cả tácphẩm của Julián Carax: tôi đã bí mật lẻnvào căn phòng đó lấy chúng đi.

Đêm hôm ấy tôi đến thăm cha tôi ở

Page 1485: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị LãngQuên và giấu chúng vào nơi mà không ai,đặc biệt là Julián, có thể tìm thấy. Mànđêm đã buông xuống khi tôi rời tòa nhà.Tôi lang thang dọc Ramblas và xuống LaBarceloneta, ở đấy tôi đi ra bờ biển, tìmđến chỗ tôi đã cùng Julián ngắm biển.Giàn lửa ở nhà kho Pueblo Nuevo bị đốtcháy có thể nhìn thấy từ xa, vầng lửa màuhổ phách tràn lên mặt biển và nhữngvòng khói bốc cao lên bầu trời nhưnhững con rắn phát quang. Khi lính cứuhỏa dập tắt ngọn lửa ngay trước lúc trờisáng thì chẳng còn lại gì, chỉ sót lại mộtbộ khung gạch và kim loại đỡ mái nhà. Ởđấy tôi tìm thấy Lluís Carbó, người làmgác đêm đã mười năm nay. Ông nhìn

Page 1486: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chăm chăm vào đống tro tàn âm ỉ cháy,không tin nổi mắt mình. Lông mày ông vàlông trên cánh tay ông bị cháy sém, daông ánh lên như đồng nóng chảy. Chínhông bảo tôi rằng ngọn lửa bùng lên ngaysau nửa đêm đã thiêu rụi hàng vạn cuốnsách, cho đến lúc bình minh thì trướcmặt ông là một dòng sông tro. Lluís vẫncầm vài cuốn sách ông cứu được, mộttuyển tập thơ của Verdaguer và hai tậpbộ Lịch sử cách mạng Pháp. Đó là tấtcả những gì thoát được. Nhiều nhân viêncủa công ty đã đến giúp lính cứu hỏa. Cóngười cho tôi hay lính cứu hỏa tìm thấyxác một người bị thiêu cháy trong đốngđổ nát. Lúc đầu người ta cho rằng ngườiấy đã chết, nhưng một người nhận thấy

Page 1487: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh ta vẫn thở, thế là họ mang anh đếnBệnh viện Mar gần đấy.

Tôi nhận ra anh qua ánh mắt. Ngọnlửa đã ăn sạch làn da anh, đôi tay anh,mái tóc anh. Ngọn lửa cũng bóc đi quầnáo của anh, cả cơ thể anh là một vếtthương đau buốt, dịch rỉ ra dưới lớpbăng bó. Họ đã chuyển anh vào mộtphòng riêng ở cuối hành lang, có cửa sổnhìn ra biển, và tiêm morphine cho anhtrong khi chờ anh chết. Tôi muốn nắm tayanh, nhưng một cô y tá đã nhắc nhở rằngdưới lớp băng kia gần như không cònchút da thịt nào. Trận hỏa hoạn đã đốttrụi mí mắt. Cô y tá tìm thấy tôi ngã gụctrên sàn khóc nức nở, cô hỏi tôi có biếtanh ấy là ai không. Tôi trả lời tôi biết:

Page 1488: Bóng hình của gió - sachvui.vn

anh ấy là chồng tôi. Khi một cha đạo xuấthiện để làm lễ ban phước cuối cùng choanh, tôi đã làm ông chết khiếp bởi tiếngkêu gào của mình. Ba ngày sau, Juliánvẫn sống. Các bác sĩ bảo đấy là điềudiệu kỳ, rằng ý chí sống đã tiếp cho anhsức mạnh mà không một phương thuốcnào có được. Họ đã nhầm. Đấy khôngphải ý chí sống. Đó là lòng căm thù. Mộttuần sau, khi họ thấy cái xác bị cái chếtgặm nhấm ấy vẫn khăng khăng không chịutắt nghỉ, anh chính thức được nhập việndưới cái tên Miquel Moliner. Anh ở việnmười một tháng. Luôn câm lặng, với đôimắt bừng cháy, không ngơi nghỉ.

Tôi đến bệnh viện mỗi ngày.Chẳng bao lâu các y tá bắt đầu đối xử

Page 1489: Bóng hình của gió - sachvui.vn

với tôi thân mật hơn, họ mời tôi ăn trưacùng họ trong phòng lớn. Tất cả họ đềulà phụ nữ sống đơn thân, những phụ nữmạnh mẽ đang chờ người đàn ông củamình từ chiến trận trở về. Một số quayvề. Họ dạy tôi làm thế nào để lau rửa vếtthương của Julián, làm sao để thay băngcho anh, làm sao để thay ga và dọngiường khi người bệnh vẫn nằm trêngiường. Họ cũng dạy tôi biết đánh mấtmọi hy vọng nhìn thấy lại người đàn ôngtừng cư trú trong bộ xương kia. Ba thángsau chúng tôi tháo băng cho anh. Juliánchỉ còn là một hộp sọ. Anh không có môihay má. Đó là một khuôn mặt không cóhình dạng, chỉ là tàn tích cháy đen củamột con búp bê. Hố mắt của anh rộng

Page 1490: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hơn và giờ chiếm trọn khuôn mặt. Các côy tá không dám thú nhận với tôi, nhưnghọ thấy ghê tởm diện mạo của anh, gầnnhư khiếp sợ. Các bác sĩ bảo tôi rằng,khi những vết thương lành, một lớp da đỏtía, giống như vẩy của loài bò sát, sẽ từtừ mọc lên. Không ai dám nhận xét gì vềtình trạng tâm thần của anh. Mọi nguờiđều cho rằng Julián - Miquel - đã mất trítrong đám lửa, rằng anh đã thoát đượcnhờ sự chăm sóc đến mê muội của mộtngười vợ kiên cường, trong khi nếu làngười khác thì ắt đã chạy trốn vì kinh sợ.Tôi nhìn sâu vào trong mắt anh và biếtJulián vẫn ở đó, vẫn sống, đang hành hạbản thân, đang chờ đợi.

Anh đã mất đôi môi, nhưng các

Page 1491: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bác sĩ nghĩ dây thanh quản không bị tổnthương vĩnh viễn và các vết bỏng trênlưỡi và thanh quản đã bình phục nhiềutháng trước. Họ cho rằng Julián khôngnói gì là bởi anh bị mất trí. Một buổichiều, sáu tháng sau vụ hỏa hoạn, khi chỉcó anh và tôi trong phòng, tôi cúi xuốnghôn vào lông mày anh.

“Em yêu anh,” tôi nói.

Một âm thanh cay đắng, cục cằnphát ra từ chỗ cái nhe răng giống như củachó ở nơi giờ đây là miệng anh. Đôi mắtanh đỏ ngầu vì lệ. Tôi muốn lấy khăn laukhô mắt anh, nhưng anh cứ lặp lại âmthanh đó.

“Bỏ anh đi,” anh nói.

Page 1492: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Bỏ anh đi.”

Hai tháng sau vụ cháy, nhà xuất

bản phá sản. Ông cụ Cabestany, mất mộtnăm sau đó, đã dự đoán rằng con trai ôngsẽ phá tan cái công ty ấy chỉ trong sáutháng. Một kẻ lạc quan kiên định đếnphút cuối đời. Tôi cố tìm việc ở một nhàxuất bản khác, nhưng cuộc chiến tranh đãlấy đi tất cả. Họ đều bảo không khí thùnghịch sẽ chấm dứt, và mọi thứ sẽ cảithiện. Nhưng vẫn còn hai năm chiến tranhphía trước, và điều tồi tệ nhất vẫn chưaxảy đến. Một năm sau vụ cháy, các bác sĩbảo tôi họ đã làm tất cả những gì mà mộtbệnh viện có thể làm. Tình hình giờ rấtkhó khăn, họ cần phòng trống. Họ đề nghị

Page 1493: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nên đưa Julián đến một nhà điều dưỡngnhư Nhà tế bần Santa Lucía, nhưng tôi từchối. Tháng Mười năm 1937, tôi đưa anhvề nhà. Anh vẫn không thốt ra lời nàosau cái câu “Bỏ anh đi” ấy.

***

NGÀY NGÀY TÔI BẢO ANH LÀTÔI YÊU ANH. Tôi dìu anh đến chiếcghế bên cửa sổ, đắp chăn cho anh. Tôiđút cho anh nước trái cây, bánh mì vàsữa - khi không tìm được gì khác. Mỗingày, tôi đọc cho anh ấy nghe vài giờ.Balzac, Zola, Dickens... Cơ thể anh bắtđầu đầy đặn lên. Không lâu sau khi vềnhà, anh bắt đầu cử động bàn tay và cánhtay. Anh nghiêng nghiêng cổ. Đôi khi, lúc

Page 1494: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tôi về nhà, tôi thấy chăn rơi trên sàn, vàcác đồ vật trong nhà đổ vỡ. Một hôm, tôithấy anh trườn bò trên sàn nhà. Rồi, mộtnăm rưỡi sau vụ cháy, tôi thức dậy trongmột đêm bão bùng và thấy có người đangngồi trên giường mà vuốt mái tóc tôi. Tôicười với anh, giấu đi những giọt nướcmắt. Anh cố tìm cho được một tấmgương của tôi, mặc dù tôi đã giấu tất cả.Bằng giọng rời rạc, anh bảo tôi rằng anhđã biến thành một trong những ác quỷtrong tiểu thuyết của anh, thành LaínCoubert. Tôi muốn hôn anh, để chứng tỏvới anh rằng vẻ bề ngoài của anh khônglàm tôi kinh tởm, nhưng anh không để tôilàm vậy. Anh không cho phép tôi chạmvào anh. Ngày qua ngày, anh đang dần

Page 1495: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hồi sức. Anh đi loanh quanh khắp nhà khitôi ra ngoài tìm đồ ăn. Khoản tiết kiệmMiquel để lại giúp chúng tôi sống tạmbợ, nhưng chẳng bao lâu tôi phải đembán những món trang sức và đồ dùng cũ.Khi không còn gì khác để bán, tôi lấychiếc bút Victor Hugo đã mua ở Parismang bán cho người trả giá cao nhất. Tôitìm đuợc một cửa hiệu ở sau khu nhàChính phủ Quân Sự, nơi người ta nhậnmua kiểu hàng hóa như vậy. Ông chủhàng dường như không mặn mà lắm vớilời thề độc rằng cây bút ấy đã từng thuộcvề Victor Hugo, nhưng ông công nhận nólà một tác phẩm phi thường và đồng ý trảtôi với giá cao nhất ông trả được, trongkhi vẫn không quên nhắc lại rằng đây là

Page 1496: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thời kỳ khốn khó.

Khi bảo Julián rằng tôi đã bán nórồi, tôi sợ anh sẽ lồng lên giận dữ.Nhưng anh chỉ nói rằng tôi đã làm điềuđúng đắn, rằng anh chưa bao giờ xứngđáng với nó. Một ngày nọ, một trongnhiều ngày tôi đi ra ngoài tìm việc, khiquay về tôi nhận ra Julián không ở nhà.Anh không quay lại cho đến sáng hômsau. Khi tôi hỏi anh đã ở đâu, anh chỉdốc hết các túi cái áo khoác (vốn thuộcvề Miquel) rồi để một nắm tiền lên bàn.Từ lúc ấy, anh bắt đầu ra ngoài gần nhưmỗi tối. Trong bóng đêm, được che đậydưới một chiếc mũ và khăn trùm, vớigăng tay và áo mưa, anh ấy chỉ là một cáibóng như bao nhiêu bóng khác. Anh

Page 1497: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không bao giờ kể với tôi mình đã đi đâu,và anh luôn quay về mang theo tiền vàtrang sức. Anh ngủ vào buổi sáng, ngồithẳng trên ghế bành, hai mắt mở to. Cólần, tôi tìm thấy một con dao nhíp trongtúi áo anh. Đó là con dao hai lưỡi, cónhíp bật tự động. Lưỡi dao đầy vết gỉđen.

Lúc ấy, tôi bắt đầu nghe đồn trongthành phố những câu chuyện về mộtngười đang đêm đi đập vỡ cửa kính bàyhàng các cửa hàng sách và đốt sách. Lầnkhác, một kẻ phá hoại kỳ quặc đã lẻn vàomột thư viện hoặc phòng làm việc củamột nhà sưu tầm. Hắn ta luôn lấy vài bacuốn sách đem đi đốt. Tháng Hai năm1938, tôi đến một cửa hàng sách cũ hỏi

Page 1498: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xem có thể tìm thấy cuốn sách nào củaJulián Carax trên thị trường không.Người bán hàng nói không thể: có ngườiđang làm chúng biến mất. Chính ông tacũng sở hữu một vài cuốn và đã bán chomột người rất kỳ quặc, người này chegiấu khuôn mặtt và giọng nói hầu nhưkhông thể nghe được.

“Cho đến gần đây chỉ còn vài bảntrong các bộ sưu tập tư nhân, ở đây và ởPháp, nhưng nhiều nhà sưu tầm bắt đầutống tiền chúng. Họ sợ," ông ta nói, “vàtôi không trách gì họ.”

Dần dần, Julián biến mất trongnhiều ngày trời. Rồi sự vắng mặt của anhấy kéo dài cả tuần. Anh ấy luôn ra đi và

Page 1499: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quay về vào ban đêm, và luôn mang tiềnvề. Anh không bao giờ giải thích, hoặcgiả như có thì đấy là những lời giải thíchvô nghĩa. Anh bảo tôi anh đã ở Pháp: ởParis, Lyon hay Nice. Thỉnh thoảng cónhững bức thư từ Pháp gửi cho LaínCoubert. Chúng luôn là thư của nhữngnguời bán sách cũ hoặc nhà sưu tầmsách. Có người tìm ra một tác phẩm thấtlạc của Julián Carax. Như một con sói,anh ấy liền biến mất trong vài ngày, rồiquay về.

Chính trong những quãng thời giananh ấy vắng mặt, tôi đến nhà ông Fortuny,ông bán mũ, người vẫn hay đi vẩn vơtrong sân nhà thờ. Ông vẫn nhớ tôi từ cáingày tôi cùng Miquel đến hỏi về Julián,

Page 1500: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hai năm trước đó. Ông dẫn tôi đến mộtgóc và thổ lộ với tôi rằng Julián cònsống, ở đâu đó, nhưng ông ngờ rằng contrai ông không thể liên lạc với chúng tôivì lý do nào đấy ông không thể hiểu ra.“Điều gì đó liên quan đến kẻ tàn độcFumero.” Tôi bảo ông tôi cũng cảm thấynhư vậy. Thời chiến hóa ra lại rất có lợicho Fumero. Sự trung thành của hắn thayđổi theo từng tháng, từ phe vô chính phủsang phe cộng sản, rồi từ phe cộng sảnsang bất cứ phe nào hắn gặp. Ngưòi tagọi hắn là gián điệp, tay sai, anh hùng, kẻgiết người, kẻ mưu đồ, kẻ âm mưu, vịcứu tinh, hay ác quỷ. Chẳng có gì quantrọng. Tất cả đều sợ hắn. Tất cả đềumuốn hắn đứng về phía họ. Có lẽ vì mải

Page 1501: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mê với những mưu ma chước quỷ củamột Barcelona thời hỗn chiến, Fumerodường như đã quên Julián. Có lẽ, cũnggiống như ông bán mũ, hắn tưởng Julianđã thoát ra ngoài tầm với của hắn.

***

ÔNG FORTUNY HỎI TÔI có phảitôi là bạn của con trai ông không, và tôixác nhận. Ông bảo tôi kể cho ông vềJulián, về con nguời mà anh ấy đã trởthành, vì ông buồn rầu thừa nhận là ôngthực sự không hiểu anh ấy. “Cuộc đời đãchia rẽ hai cha con ta, cháu biết không?”Ông kể tôi nghe ông đã đến tất cả cáchiệu sách ở Barcelona để tìm những tiểuthuyết của Julián, nhưng không thể tìm

Page 1502: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được. Ai đó bảo ông rằng có một kẻ điênđang tìm chúng trong mọi ngóc ngách củathành phố và đem đốt. Fortuny tin rằngthủ phạm là Fumero. Tôi không phản đốiông. Tôi nói dối hết mức có thể, dù tôikhông biết ấy là do thương xót hay khinhbỉ. Tôi bảo ông rằng tôi tin Julián đãquay lại Paris, rằng anh vẫn khỏe, rằngtôi biết sự thực là anh ấy rất quý ôngFortuny bán mũ, rằng anh sẽ trở lại thămông khi điều kiện cho phép. “Chỉ tạicuộc chiến này thôi,” ông than thở,“chính cuộc chiến này đã phá hỏng mọithứ.” Trước khi nói lời từ biệt, ông nhấtquyết cho tôi địa chỉ của ông và của vợcũ ông, Sophie, người ông vừa nối lạiliên lạc sau nhiều năm “hiểu lầm”.

Page 1503: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Sophie giờ sống ở Bogotá với một bác sĩdanh tiếng, ông nói. Bà ấy mở mộttrường nhạc và thường viết thư hỏi thămJulián.

“Đó là điều duy nhất mang hai báclại bên nhau, cháu biết đấy. Những kýức. Hai bác đã mắc nhiều sai lầm trongđời, cô gái ạ, nhưng hai bác chỉ nhận rađiều đó khi tuổi già lần tìm đến. Cháunói đi, cháu có niềm tin không?”

Tôi ra về, hứa hẹn sẽ báo tin choông và Sophie nếu tôi biết tin gì vềJulián.

“Không gì làm mẹ nó hạnh phúchơn là biết tin về con trai mình. Phụ nữcác cô lắng nghe con tim nhiều hơn, chứ

Page 1504: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ít nghe những điều vô nghĩa.” ông bán mũbuồn rầu kết luận. “Vì thế mà phụ nữsống lâu hơn.”

Mặc dù đã nghe nhiều chuyệnkhủng khiếp về ông, tôi cũng không khỏicảm thương ông cụ tội nghiệp. Ông khôngcòn gì khác để làm trên đời ngoài cáimong mỏi đứa con quay về. Ông dườngnhư đang sống trong hy vọng lấy lại thờigian đã mất nhờ phép mầu nào đó củathánh thần, những người mà ông tận tâmthăm viếng ở các nhà nguyện trong nhàthờ. Tôi đã quen hình dung ông như mộtcon yêu tinh, một sinh vật hèn hạ và đángghét, nhưng giờ tôi chỉ thấy trước mặtmình một người ông tốt bụng, mù quángtrước thực tại, bối rối như tất cả mọi

Page 1505: Bóng hình của gió - sachvui.vn

người khác. Có lẽ vì ông khiến tôi nhớđến cha tôi, người luôn lẩn tránh nhữngngười khác, ngay cả với chính bản thânông, trú ngụ trong những cuốn sách vàbóng đêm, hay bởi vì ông bán mũ và tôicòn được liên kết với nhau bởi hy vọngtìm lại Julián, mà tôi cảm thấy ngày càngquý mến ông và trở thành người bạn duynhất của ông. Julián không hề biết tôithường đến thăm ông ấy tại căn hộ trênphố San Antonio. Ông bán mũ không cònlàm việc trong cửa hàng nữa.

“Bác không còn đôi tay, không cònđôi mắt thấy, không còn khách hàngnữa...” ông nói.

Ông đợi tôi vào mỗi thứ Năm và

Page 1506: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mời tôi cà phê, bánh quy và bánh ngọtmà ông không buồn nếm thử. Ông dànhnhiều giờ liền để hồi tưởng lại thời thơấu của Julián, về chuyện họ đã làm việccùng nhau trong xưởng mũ ra sao, và ôngcho tôi xem ảnh. Ông sẽ dẫn tôi vàophòng Julián, mà ông giữ nguyên vẹn nhưmột bảo tàng, đưa cho tôi xem nhữngcuốn sổ cũ, những đồ vật tầm thường màông tôn thờ như di tích của một cuộc đờichưa bao giờ tồn tại, không hề nhận rarằng ông đã cho tôi xem trước đây rồi,rằng ông đã kể tôi nghe những câuchuyện ấy vào chuyến thăm trước. Mộttrong những ngày thứ Năm đó, khi bướclên cầu thang, tôi đã va vào một vị bác sĩvừa đến khám cho ông Fortuny. Tôi hỏi

Page 1507: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bác sĩ ông bán mũ sao rồi, và ông nhìntôi lạ lẫm.

“Cô là người thân sao?”

Tôi bảo tôi là người gần gũi nhấtmà ông bán mũ còn có. Bác sĩ bảo rằngFortuny ốm nặng, chỉ còn sống được vàitháng.

“Bác ấy bị sao?”

“Tôi chỉ có thể nói là do tim ôngấy, nhưng điều thực sự đang giết ông ấylà sự cô đơn. Ký ức còn tàn độc hơn cảnhững viên đạn.”

Ông bán mũ rất vui khi gặp tôi vàthú nhận là ông không tin vị bác sĩ kia.Bác sĩ chỉ là bọn phù thủy hạng hai, ông

Page 1508: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nói. Ông bán mũ đã sống cả một đời vớinhững đức tin sâu sắc, và tuổi già chỉcủng cố lòng tin đó mà thôi. Ông thấybàn tay của ác quỷ khắp nơi. Ác quỷ, ôngnói, làm lu mờ tâm trí và phá hủy conngười.

“Cứ nhìn vào cuộc chiến này, haynhìn bác đây. Tất nhiên, giờ bác đã giàyếu, nhưng khi còn trẻ bác là kẻ thô lỗ vàhèn nhát.”

Chính ác quỷ đá cướp mất Juliánkhỏi tay ông, ông nói.

“Chúa cho chúng ta cuộc sống,nhưng chúa tể của thế giới này là ácquỷ...”

Page 1509: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chúng tôi đã ngồi qua buổi chiềunhư vậy, nhâm nhi món bánh bích quybốc mùi và bàn về thần học.

Có lần tôi bảo Julián, nếu muốngặp lại cha trước khi ông chết anh nênlàm nhanh. Hóa ra, chính anh cũng đếnthăm ông bán mũ mà ông không biết: từxa, lúc sẩm tối, anh ngồi ở một gócquảng trường, nhìn ông đang già đi.Julián bảo anh muốn ông cụ giữ lại hìnhảnh đứa con trai do ông dựng ra trongtâm tưởng suốt những năm tháng ấy, chứkhông phải kẻ mà anh đã trở thành.

“Anh giữ hình ảnh ấy cho em,” tôinói, hối tiếc điều mình thốt ra.

Anh không đáp, nhưng có lúc

Page 1510: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dường như anh ấy có thể suy nghĩ mạchlạc trở lại và nhận thức đầy đủ cái địangục mà chúng tôi đã lâm vào.

Không bao lâu, dự đoán của bác sĩtrở thành hiện thực. Ông Fortuny khôngđược nhìn thấy chiến tranh kết thúc.Người ta phát hiện ông chết lúc đangngồi trên ghế, ngắm bức ảnh cũ chụpSophie và Julián.

Những ngày cuối cùng của cuộcchiến tranh lại là khúc dạo đầu dẫn vàođịa ngục. Thành phố đã sống qua trậnchiến từ xa, như một vết thương đau âmỉ, với nhiều tháng ròng giao tranh và đọsúng, những cuộc đánh bom và nạn đói.Cảnh tượng giết người, đánh nhau và

Page 1511: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những âm mưu đã làm ruỗng mục trái timthành phố nhiều năm qua, nhưng dù vậy,nhiều người muốn tin rằng cuộc chiếntranh vẫn là điều gì xa xôi, một cơn bãotràn qua mà chẳng hề hấn gì đến họ. Cóchăng, sự đợi chờ càng khiến cho điềukhông thể tránh khỏi ấy thành tồi tệ hơn.Khi cơn bão bùng lên, không có gì sánhnổi.

Không có gì nuôi nấng sự lãngquên tốt hơn chiến tranh, Daniel ạ. Tất cảchúng ta đều câm lặng, và các cuộc chiếntranh cố thuyết phục chúng ta điều chúngta vừa thấy, điều chúng ta vừa làm, điềuchúng ta học được về bản thân và từnhững người khác, thảy đều là ảo giác,một cơn ác mộng rồi sẽ qua. Các cuộc

Page 1512: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chiến tranh không có ký ức, và không aiđủ dũng khí để hiểu chúng cho tới khikhông có tiếng nói nào còn lại bảo chúngta chuyện gì đã thực sự xảy ra, cho đếncái khoảnh khắc chúng ta không còn nhậnra chúng nữa thì chúng quay lại, với mộtbộ mặt khác và một tên gọi khác, để tànphá những gì chúng bỏ lại.

Lúc ấy thì Julián không còn nhiềusách nữa mà đốt. Cái chết của cha anhấy, mà chúng tôi không bao giờ đề cậpđến, đã biến anh thành một người tànphế. Nỗi tức giận và căm thù ban đầuxâm chiếm anh giờ đã tan biến. Chúngtôi sống theo tin đồn, sống biệt lập.Chúng tôi nghe đồn Fumero đã phản bộinhững người đã giúp hắn thăng tiến trong

Page 1513: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chiến tranh và giờ hắn đang hầu hạ quânchiến thắng. Có lời đồn hắn đã đứng raxử tử những đồng minh chính của hắn vànhững người bảo hộ hắn trong các xà limở Lâu đài Montjuïc - phương pháp ưathích của hắn là gí súng lục bắn vàomiệng. Chiếc áo choàng nặng nề của sựlãng quên tập thể dường như trùm kínchúng tôi vào ngày yên tiếng súng. Trongnhững ngày ấy, tôi học được rằng khônggì đáng sợ hơn một kẻ anh hùng còn sốngđể kể lại câu chuyện của hắn, kể lại điềumà tất cả những người đã ngã xuống bênhắn sẽ không bao giờ có thể kể. Nhữngtuần sau khi Barcelona sụp đổ thật khódiễn tả nổi. Những ngày ấy máu còn rơinhiều hơn cả thời chiến tranh, nhưng âm

Page 1514: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thầm, và lén lút. Khi hòa bình cuối cùngcũng đến, nó mang mùi của thứ hòa bìnhthường hay ám các nhà tù và nghĩa trang,một tấm vải liệm lặng câm và hổ thẹnhủy hoại tâm hồn người ta và không baogiờ biến đi. Không bàn tay nào là vô tội,không ánh nhìn nào là ngây thơ. Nhữngngười đã sống trong thời ấy, tất cả khônghề có ngoại lệ, sẽ mang bí mật của mìnhxuống mồ.

Một cái vỏ mờ nhạt của sự bìnhthường đang được khôi phục giữa nhữngngờ vực và oán hận, nhưng bây giờJulián và tôi sống trong nghèo khổ.Chúng tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm vàmón đồ cướp được trong những chuyếnphiêu lưu ban đêm của Laín Coubert, và

Page 1515: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong nhà không còn gì để bán. Tôi ráoriết tìm việc, làm dịch thuật, đánh máy,hay lau dọn, nhưng dường như cái quákhứ dính dáng đến Cabestany đã khiếntôi trở thành một kẻ không ai mong muốn,nguồn gốc của những mối nghi ngờ khôngtên. Một nhân viên công quyền trong bộcánh mới cóng, với mái tóc óng mượt vàbộ ria con kiến - một trong hàng trăm kẻdường như từ dưới đá bò ra trong nhữngnăm tháng ấy – đã gợi ý rằng một cô gáihấp dẫn như tôi đáng lẽ không cần phảihạ mình làm những công việc hạ tiện ấy.Hàng xóm chúng tôi chấp nhận câuchuyện của tôi rằng tôi đang chăm sóccho người chồng tội nghiệp, Miquel,người đã trở thành thương binh và biến

Page 1516: Bóng hình của gió - sachvui.vn

dạng do chiến tranh. Họ mang tặng chúngtôi sữa, pho mát hoặc bánh mì, thỉnhthoảng còn có cá muối và xúc xích do bàcon họ ở nông thôn gửi lên. Sau nhiềutháng khó khăn, tin rằng còn lâu nữa mớitìm được việc làm, tôi quyết định dùngmột chiến lược mượn từ một cuốn tiểuthuyết của Julián.

Tôi viết cho mẹ Julián ở Bogotá,dùng tên của một luật sư tưởng tượng màông Fortuny quá cố đã tham vấn vàonhững ngày cuối đời, khi ông đang cố thuxếp công việc cho đâu vào đó. Tôi báovới bà rằng, do ông bán mũ đã chếtkhông để lại di chúc, tài sản của ông ấy,bao gồm căn hộ trên phố San Antonio vàcửa hàng nằm ở cùng tòa nhà, về lý

Page 1517: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thuyết thuộc sở hữu của con trai bà,Julián, người được cho là đang sống lưuvong ở Pháp. Do ông đã chết và nợ chưađược trả, và do bà đang sống ở nướcngoài, nên luật sư (mà tôi chọn tên làJosé María Requejo để tưởng nhớ cậu béđầu tiên hôn tôi thời còn đi học) đề nghịbà ủy quyền cho tôi làm những thủ tụccần thiết để chuyển giao các tài sản nóitrên cho con trai bà, người mà luật sư sẽliên hệ qua đại sứ quán Tây Ban Nha ởParis. Trong thời gian ấy, anh ta sẽ tạmthời sở hữu những tài sản trên, cũng nhưtiến hành trả nợ ở một mức nhất định.Tôi cũng đề nghị bà liên lạc với quản lýtòa nhà và chỉ thị cho ông ấy gửi mọichứng từ, cũng như thanh toán các chi phí

Page 1518: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tài sản, đến văn phòng ngài Requejo, tôiđã mở một hòm thư lấy tên này với mộtđịa chỉ giả - địa chỉ của một cái ga ra cũbỏ hoang cách di tích tòa lâu đài Aldayahai khu phố. Tôi hy vong rằng, bị mùquáng trước khả năng giúp đỡ đượcJulián và nối lại liên lạc với anh ấy, bàSophie sẽ không hơi đâu nghi ngờ nhữngsơ hở về pháp lý trong câu chuyện và sẽđồng ý giúp chúng tôi, khi bà đang sốngxa hoa ở Colombia xa xôi.

Vài tháng sau, quản lý tòa nhà bắtđầu nhận được phiếu chuyển tiền hằngtháng để trang trải chi phí cho căn hộtrên phố San Antonio và phí luật sư gửicho hãng luật của José María Requejo,khoản phí này ông ta sẽ chuyển séc đến

Page 1519: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hòm thư số 2321 phố Barcelona, theođúng yêu cầu của Sophie Carax. Ôngquản lý mỗi tháng giữ lại một tỉ lệ phầntrăm không chính đáng, tôi có để ý thấy,nhưng tôi không muốn nói gì. Nhờ vậyông ta cũng có phần nên sẽ không thắcmắc gì về một thỏa thuận có lợi như vậy.Với phần còn lại, tôi và Julián đủ để tồntại. Những năm ảm đạm, khủng khiếp trôiqua, trong thời gian ấy tôi đã kiếm đượcmột công việc thời vụ là làm dịch giả.Lúc ấy không ai còn nhớ Cabestany nữa,mọi người bắt đầu quên đi và tha thứ, bỏqua những hiềm khích và đau thươngtrong quá khứ. Nhưng tôi sống trong mốiđe dọa thường trực rằng Fumero hẳnquyết định bắt đầu lục tung quá khứ. Đôi

Page 1520: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khi tôi tự thuyết phục mình rằng chuyệnđó sẽ không xảy ra, chắc hẳn hắn chorằng Julián giờ đã chết hoặc là đã quênanh ấy rồi. Fumero nay không phải là têndu thủ du thực như nhiều năm về truớc.Giờ hắn đã thành nhân vật công chúng,một kẻ tham danh vọng trong chế độ phátxít, kẻ không trả nổi cái giá xa xỉ là sănđuổi hồn ma Julián Carax. Có nhiều lúc,tôi chợt tỉnh lúc nửa đêm với con timhoảng loạn, người đầm mồ hôi, tưởngrằng cảnh sát đang đập rầm rầm lên cửanhà tôi. Tôi lo sợ rằng một vài hàng xómhẳn bắt đầu thấy nghi ngờ người chồngốm đau của tôi, người không bao giờ rakhỏi nhà, người thỉnh thoảng lại gào thétvà đập vào tường như một kẻ điên, và có

Page 1521: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thể sẽ trình báo cảnh sát. Tôi sợ Juliánsẽ bỏ trốn lần nữa, rằng anh ấy đã quyếtlại ra ngoài săn tìm những cuốn sách củamình. Quá bận tâm bởi nhiều mối lo sợnhư vậy, tôi quên rằng mình đang già đi,rằng cuộc đời đã trôi qua mà tôi khônghề hay biết, rằng tôi đã hiến tuổi thanhxuân để yêu một người đàn ông giờ đâygần như một bóng ma.

Nhưng những năm tháng ấy trôiqua yên bình. Thời gian càng rỗng thìtrôi càng nhanh. Những cuộc đời vônghĩa đi thẳng ngang qua ta, như nhữngcon tàu không dừng lại ở sân ga của ta.Trong khi đó, vết sẹo chiến tranh đanglành dần, vì buộc phải như vậy. Tôi tìmđược công việc ở vài nhà xuất bản, hầu

Page 1522: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như cả ngày tôi không ở nhà. Tôi cónhững người tình không tên, những khuônmặt vô vọng tôi bắt gặp trong rạp phimhoặc trên tàu điện ngầm, cùng họ tôi chiasẻ nỗi cô đơn. Rồi, rất ngớ ngẩn, tôi bịcảm giác tội lỗi bủa vây, và khi tôi gặplại Julián, tôi luôn cảm thấy muốn khócvà thề với lòng mình tôi sẽ không baogiờ phảm bội anh nữa, như thể tôi nợ anhmột điều gì. Trên xe buýt hay trên phố,tôi bắt gặp mình đang nhìn vào nhữngphụ nữ trẻ trung hơn tôi, tay ôm con nhỏ.Họ có vẻ hạnh phúc, hoặc thanh thản,tưởng như những sinh linh bé bỏng yếuđuối ấy có thể lấp đầy mọi nỗi trống trảitrên đời. Rồi tôi nhớ lại những ngày mà,trong lúc mơ màng, tôi đã tưởng tượng

Page 1523: Bóng hình của gió - sachvui.vn

mình là một trong những phụ nữ ấy, vớimột đứa trẻ trên tay, con của Julián. Vàrồi tôi lại nghĩ về cuộc chiến, nghĩ vềchuyện nhưng kẻ gây ra chiến tranh cũngcó thời là trẻ con.

Tôi bắt đầu tin rằng thế giới đã bỏquên chúng tôi khi một ngày có ngườixuất hiện trước cửa nhà. Hắn khá trẻ, gầnnhư một cậu bé, một kẻ học việc bối rốiđỏ mặt khi nhìn vào mắt tôi. Hắn hỏi hanvề Miquel Moliner, và nói hắn đang cậpnhật hồ sơ ở Trường Báo chí. Hắn bảocó thể Moliner có thể được nhận trợ cấphằng tháng, nhưng nếu anh ấy muốn nộpđơn xin trợ cấp thì trước hết anh ấy phảicập nhật một số thông tin. Tôi bảo hắnrằng Moliner không còn sống ở đây kể từ

Page 1524: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khi chiến tranh bắt đầu, rằng anh ấy đã ranước ngoài. Hắn nói xin lỗi và bỏ đi,không quên mỉm cười bỡn cợt. Hắn cóvẻ mặt của một tên chỉ điểm trẻ tuổi, vàtôi biết tôi phải đưa bằng được Julián rakhỏi nhà mình đêm hôm ấy. Lúc này, anhấy gần như khô quắt. Anh ấy ngoan ngoãnnhư một đứa trẻ, cuộc sống của anh ấychỉ quanh quẩn vào những buổi tối chúngtôi ở bên nhau, nghe nhạc trên đài phátthanh, khi anh ấy nắm tay tôi và vuốt vethầm lặng.

Đêm xuống, tôi lấy chìa khóa cănhộ trên phố San Antonio, mà quản lý tòanhà đã chuyển cho ông Requejo không hềtồn tại, và đưa Julián trở về ngôi nhà màanh đã lớn lên. Tôi để anh ở trong phòng

Page 1525: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của anh và hứa hôm sau sẽ quay lại, vànhắc anh ấy phải cẩn thận.

“Fumero lại tìm anh đấy”, tôi nói.

Đầu anh làm một cử chỉ mơ hồ, tựanhư anh không thể nhớ Fumero là ai,hoặc là không quan tâm nữa. Vài tuầntrôi qua như vậy. Tôi luôn đến căn hộ ấyvào buổi đêm, sau nửa đêm. Tôi hỏiJulián cả ngày anh làm gì, và anh nhìn tôikhông hiểu. Chúng tôi ở bên nhau suốtđêm, ôm nhau, và tôi ra đi lúc trời sáng,hứa sẽ quay lại khi có thể. Khi đi, tôiluôn khóa cửa. Julián không có chìakhóa. Tôi muốn giữ anh ở đó như một tùnhân, còn hơn để anh liều tính mạng củamình.

Page 1526: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Không ai khác đến hỏi han vềMiquel, nhưng tôi cứ loan tin trong khunhà rằng chồng tôi đang ở Pháp. Tôi viếtvài bức thư gửi đến lãnh sự Tây BanNha ở Paris nói rằng tôi biết công dânTây Ban Nha Julián Carax đang ở thànhphố ấy và đề nghị họ giúp đỡ tìm kiếmanh ấy. Tôi thiết nghĩ rồi sớm muộn gìbức thư ấy cũng đến đúng tay người cầnnhận. Tôi đã thận trọng hết mực có thể,nhưng tôi biết chỉ là vấn đề thời gian màthôi. Những kẻ như Fumero không baogiờ thôi căm thù.

Căn nhà trên phố San Antonio ởtrên tầng thượng. Tôi phát hiện có mộtcánh cửa lên mái nhà ở đỉnh cầu thang.Những mái nhà của cả khu phố hình thành

Page 1527: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một mạng lưới những khoảng trống ngăncách nhau bởi những bức tường caochừng một thước, nơi người dân hay lênphơi đồ. Chẳng mất nhiều thời gian đểđịnh vị một tòa nhà ở đầu kia khu phố,với cửa trước quay về phố JoaquínCosta, sao cho tôi có thể lên mái tòa nhàấy rồi đến tòa nhà trên phố San Antoniomà không bị ai bắt gặp tôi đi vào hoặc rakhỏi đấy. Có lần tôi nhận được một bứcthư của quản lý tòa nhà bảo rằng vàingười hàng xóm nghe thấy tiếng động ởcăn hộ Fortuny. Tôi trả lời dưới tênRequejo rằng thỉnh thoảng nhân viên củacông ty đến căn hộ tìm giấy tờ tài liệunên không việc gì phải lo lắng, cho dẫutiếng động nghe thấy vào ban đêm. Tôi

Page 1528: Bóng hình của gió - sachvui.vn

còn thêm một nhận xét với hàm ý rằngvới quý ông đây - kế toán và luật sư - thìmột chốn bí mật cho kẻ độc thân khônghề là một kho báu nhỏ. Viên quản lý, tỏra hiểu biết kiểu nhà nghề, trả lời rằngtôi không nên bận tâm, rằng ông ta hoàntoàn hiểu tình huống này.

Trong những năm ấy, đóng vai ôngRequejo là nguồn giải trí duy nhất củatôi. Mỗi tháng một lần, tôi đến thăm chatôi ở Nghĩa Trang Những Cuốn Sách BịLãng Quên. Ông không bao giờ tỏ quantâm đến việc gặp người chồng vô hìnhcủa tôi, và tôi không bao giờ bảo tôi sẽgiới thiện với ông. Chúng tôi lảng tránhchủ đề ấy trong những buổi trò chuyệngiống như những thủy thủ sành sỏi né

Page 1529: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tránh dải san hô gần mặt nước. Thỉnhthoảng ông lại hỏi tôi có cần giúp gìkhông, liệu ông có thể giúp gì đượckhông.

Vào các ngày thứ Bảy, lúc mờsáng, thỉnh thoảng tôi lại dẫn Julián rabiển. Chúng tôi sẽ đi lên mái nhà, băngqua tòa nhà bên cạnh, rồi bước xuốngphố Joaquín Costa. Từ đấy chúng tôixuống cảng qua những ngõ hẻm của khuphố Raval. Chúng tôi không bao giờ gặpphải ai. Mọi người sợ Julián, thậm chí từxa. Nhiều lần chúng tôi ra tận mép nước.Julián muốn ngồi trên mỏm đá, quay mặtvề phía thành phố. Chúng tôi ở bên nhauhàng giờ liền như vậy, hầu như không nóigì. Có những buổi chiều chúng tôi lẻn

Page 1530: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào một rạp chiếu phim, khi buổi chiếuđã bắt đầu. Trong bóng tối, không ai nhậnra Julián. Nhiều tháng trôi qua, tôi bắtđầu nhầm lẫn những cái diễn ra hằngngày với cái bình thường, và dần dà tôiđã tin rằng sắp đặt của tôi thật hoàn hảo.Tôi thật ngốc nghếch vậy.

Page 1531: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 12

MỘT CHÍN BỐN LĂM, MỘTNĂM TRO TÀN. Cuộc nội chiến chỉmới kết thúc sáu năm thôi, và dù nhữngvết thâm bầm của nó vẫn có thể cảm thấytheo từng bước chân, song gần như khôngai nói công khai về nó nữa. Giờ người tanói về cuộc chiến khác, chiến tranh thếgiới, cuộc chiến đã làm nhiễm bẩn khắpđịa cầu với cái mùi hôi thối của xácngười không bao giờ tan biến. Đó lànhững năm thiếu thốn và đau thương,được ban phước một cách kỳ lạ bởi thứyên bình mà những kẻ câm điếc và nhữngkẻ tàn phế gây nên cho chúng ta - nửa

Page 1532: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phần thương xót nửa phần khinh thị. Cuốicùng, sau nhiều năm vô vọng tìm kiếmcông việc làm dịch giả, tôi tìm được mộtchân biên tập ở một nhà xuất bản, củamột doanh nhân thuộc một chủng loạimới, tên là Pedro Sanmartí. Sanmartí đãxây dựng công ty của mình với gia sảnvốn của ông bố vợ mà lúc bấy giờ đã bịngười ta hộc tốc tống vào nhà dưỡng lãobên Hồ Bañolas trong khi Sanmartí chờbức thư kèm giấy chứng tử xác nhận ôngta đã chết. Lão doanh nhân này thích vevãn những phụ nữ tầm nửa tuổi hắn bằngcách tự phong mình là người tự gây dựngnên cơ nghiệp, một hình tượng đang thịnhhành lúc ấy. Hắn nói thứ tiếng Anh bậpbõm với chất giọng lè nhè, tin rằng đó là

Page 1533: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngôn ngữ của tương lai, và câu nào hắncũng kết thúc với chữ “Okay”.

Công ty của Sanmartí (hắn đặt tênlà Endymion vì hắn nghĩ nó nghe ấntượng hơn và có thể bán được sách) xuấtbản các sách giáo lý, hướng dẫn nghithức xã giao, và các thiên tiểu thuyết răndạy đạo đức mà nhân vật chính là mấy bàxơ trẻ dại dột đến nực cười, nhân viênChữ Thập đỏ, và các công chức hạnhphúc và đạo mạo. Chúng tôi cũng xuấtbản một loạt truyện tranh về những ngườilính, Biệt Kích Dũng Cảm - một thànhcông vang dội trong số độc giả là nhữngchú bé đang cần các anh hùng. Tôi quenmột người bạn tốt ở công ty ấy, thư kýcủa Sanmartí, một góa phụ tên là

Page 1534: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mercedes Pietro, người mà tôi nhanhchóng tìm thấy một mối đồng cảm lớn.Mercedes và tôi có nhiều điểm chung:chúng tôi là hai phụ nữ, bị bao quanh bởinhững người đàn ông hoặc đã chết hoặcđang lẩn trốn thế giới. Mercedes có mộtcậu con trai bảy tuổi bị bệnh rối loạn cơ,cô ấy chăm sóc nó hết mức có thể. Cômới ba hai tuổi, song những nếp nhăntrên mặt cho thấy cô có một cuộc đời vấtvả. Những năm ấy, Mercedes là ngườiduy nhất tôi cảm thấy muốn chia sẻ mọiđiều.

Chính cô ấy đã bảo tôi rằngSanmartí là bạn thân của một kẻ danhtiếng đang phất, lắm huy chương nhiềuphần thưởng, Thanh tra Javier Fumero.

Page 1535: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Họ đều thuộc bè lũ những kẻ đã vươn lêntừ đống tro tàn của chiến tranh để vươnvòi bạch tuộc ra toàn khắp thành phố,một thế lực tinh hoa mới.

Một ngày nọ Fumero xuất hiện ởnhà xuất bản. Hắn đến thăm ông bạnSanmartí, người hắn hẹn đi ăn trưa. Lấylý do này nọ, tôi trốn trong phòng lưu trữcho đến khi cả hai người đã đi. Khi tôiquay lại bàn, Mercedes ném cho tôi mộtánh nhìn; không cần phải nói. Từ lúc ấy,mỗi lần Fumero xuất hiện trong vănphòng nhà xuất bản, cô ấy sẽ báo trướcđể tôi có thể trốn đi.

Không một ngày nào Sanmartíkhông cố dụ tôi ra ngoài ăn tối, đến rạp

Page 1536: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hát hoặc chiếu phim, dùng bất cứ lý lẽnào. Tôi luôn đáp rằng chồng tôi đangđợi tôi ở nhà và chắc chắn vợ hắn ta hẳnrất lo lắng, vì đã muộn rồi. Bà Sanmartínằm rất xa dưới con xe Bugatti trongdanh mục những món ưa thích của ôngchồng. Thực ra, chị ta gần như đã đánhmất vai trò của mình trong trò chơi hônnhân, bấy giờ gia sản của ông bố đãchuyển sang tay Sanmartí. Mercedes đãcảnh báo tôi: Sanmartí với khả năng tậptrung hạn chế, luôn ham mê những da thịttươi trẻ, mới lạ và tập trung cách tán tỉnhvô bổ của mình vào bất kỳ người mớiđến nào - mà lúc ấy có nghĩa là tôi. Hắnta sẽ dùng đến đủ loại mưu mô.

“Người ta bảo tôi rằng chồng

Page 1537: Bóng hình của gió - sachvui.vn

của em, cái ông Moliner, là nhà văn...Có lẽ anh ta sẽ quan tâm đến việc viếtmột cuốn sách về anh bạn Fumero củatôi. Tôi đã có nhan đề rồi: Fumero, Kẻtrừng phạt Tội ác. Em nghĩ saoNurieta?”

“Tôi rất cảm kích, thưa ôngSanmartí, nhưng Miquel đang bận vớicuốn tiểu thuyết anh ấy đang viết, nêntôi e anh ấy không thể làm việc đó lúcnày...”

Sanmartí sẽ cười phá lên.

“Một cuốn tiểu thuyết ư?Nurieta... tiểu thuyết đã chết và bị chônvùi rồi. Mới hôm trước một người bạntừ New York đến bảo tôi như vậy. Người

Page 1538: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Mỹ đang phát minh ra cái gọi là truyềnhình, nó sẽ giống như điện ảnh, sẽ ngaytại nhà mình. Sẽ không cần đến sáchnữa, hay nhà thờ hay bất cứ thứ gì. Bảochồng em quên tiểu thuyết đi. Nếu ítnhất anh ta nổi tiếng, nếu anh ta là cầuthủ bóng đá hay võ sĩ đấu bò... Này, saochúng ta không lên chiếc Bugatti đi ăncơm thập cẩm ở Castelldefels để bànchuyện này nhỉ? Thôi nào, cô em, emphải nai lưng ra làm lâu nay rồi... Embiết tôi muốn giúp em mà. Cả anhchồng tốt bụng của em nữa. Em biết rõlà ở đất nước này nếu không có bạn tốt,thì không làm được gì hết.”

Tôi bắt đầu ăn mặc như một góaphụ đoan trang, hay những phụ nữ dường

Page 1539: Bóng hình của gió - sachvui.vn

như nhầm lẫn ánh mặt trời với tội lỗichết người. Tôi đến chỗ làm với mái tócbới ra sau, và không trang điểm. Bấtchấp thủ đoạn của tôi, Sanmartí vẫn tiếptục tưới tắm lên tôi những lời dâm tụckèm theo nụ cười đồi bại nhầy nhụa. Đólà nụ cười khinh thị, điển hình của kẻ tựđắc nghênh nghênh treo lủng lẳng nhưcục xúc xích nhồi trên bậc thang cao nhấttrong mọi doanh nghiệp. Tôi có vài bacuộc phỏng vấn xin việc ở nơi khác,những sớm hay muộn tôi cũng bắt gặpmột phiên bản khác của Sanmartí. Chúngmọc nhanh như dịch nấm, vương lên từđống cứt mà trên đó các công ty đượcgây dựng. Một trong số bọn họ còn cấtcông gọi điện báo cho Sanmartí rằng

Page 1540: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nuria Monfort đang lén lút tìm việckhác. Sanmartí triệu hồi tôi vào phònghắn, tỏ vẻ đau đớn trước thái độ vô ơncủa tôi. Hắn đưa tay ra định vuốt má tôi.Những ngón tay sặc mùi thuốc lá và hôihám. Tôi tím tái thẫn thờ.

“Thôi nào, nếu em không vui, emchỉ cần nói với tôi. Tôi có thể làm gì đểcải thiện điều kiện làm việc của emđây? Em biết tôi trân trọng em thế nàomà, và em làm tôi tổn thương khi nghengười khác bảo em muốn bỏ chỗ này.Sao chúng ta không đi ăn tối để giảiquyết chuyện này nhỉ?”

Tôi gạt tay hắn khỏi mặt tôi, khôngthể tiếp tục che giấu mối ghê tởm với hắn

Page 1541: Bóng hình của gió - sachvui.vn

được nữa.

“Em làm tôi thất vọng quá, Nuriaạ. Tôi phải thừa nhận là không thấytinh thần hợp tác gì ở em cả, dườngnhư em không tin tưởng vào mục tiêukinh doanh của công ty này nữa.”

Mercedes đã cảnh báo tôi sớmmuộn chuyện thế này cũng xảy ra. Vàingày sau, Sanmartí, kẻ mà ngữ phápkhông khá hơn một con khỉ, bắt đầu trảtoàn bộ bản thảo tôi đã sửa, trách cứrằng chúng đầy những lỗi. Thực sự hằngngày tôi ở lại văn phòng đến tận mười,mười một giờ đêm, không ngớt sửa lạinhững trang đầy gạch chéo và nhận xétcủa Sanmartí.

Page 1542: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Quá nhiều động từ ở thì quákhứ. Nghe như là chết rồi, vô hồn...Động từ nguyên thể không nên dùngsau dấu chấm phẩy. Ai cũng biết là...”

Một số đêm Sanmartí sẽ ở lạimuộn, nhốt mình trong phòng. Mercedescố gắng ở đó, nhưng không dưới một lầnhắn bắt cô ấy về nhà. Rồi khi chỉ có haichúng tôi, hắn sẽ ra khỏi phòng hắn vàlảng vảng lại bàn tôi.

“Em làm việc vất vả quá, Nuriaạ. Công việc không phải là tất cả. Tacũng phải giải trí nữa. Em lại còn trẻnữa. Nhưng tuổi trẻ sẽ qua đi, em biếtđấy, và không bao giờ chúng ta cũngbiết tận dụng nó.”

Page 1543: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Hắn sẽ ngồi lên cạnh bàn và nhìnchằm vào tôi. Đôi khi hắn đứng sau lưngtôi và đứng yên đó vài ba phút. Tôi cóthể cảm thấy hơi thở hôi hám của hắn lêntóc tôi. Lần khác, hắn đặt tay lên vai tôi.

“Em căng thẳng quá. Thả lỏng đinào.”

Tôi run rẩy, tôi muốn gào lên bỏchạy và không bao giờ quay lại vănphòng đó nữa, nhưng tôi cần công việcvà đồng tiền còm cõi nhờ nó. Một đêm,Sanmartí bắt đầu công việc mát xa quenthuộc và rồi hắn bắt đầu mơn trớn tôi.

“Gần đây em khiến tôi phátđiên...” hắn rên rỉ.

Page 1544: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi bật dậy, vùng khỏi cái siết taycủa hắn, vơ vội áo khoác và túi xách rồichạy ra cửa. Sau lưng tôi, Sanmartí phálên cười. Dưới chân cầu thang, tôi laothẳng vào một bóng đen.

“Thật ngạc nhiên thú vị, côMoliner...”

Thanh tra Fumero ban cho tôi mộttrong những điệu cười rắn rết của hắn.“Đừng bảo là cô đang làm việc cho anhbạn tốt Sanmartí của tôi đấy! Cô gáimay mắn. Cũng giống như tôi, anh tabiết cách chơi lắm đấy. Mà chồng côthế nào rồi nhỉ?”

Tôi biết thế là hết. Ngày hôm sau,tin đồn lan trong văn phòng là Nuria

Page 1545: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Monfort đồng tính - vì cô ta miễn dịchtrước vẻ quyến rũ và hơi thở đầy mùi tỏicủa Don Pedro Snamartí - và cô ta đangdan díu với Mercedes Pietro. Khôngdưới một nam nhân viên trẻ triển vọngtrong công ty thề rằng nhiều lần bắt gặp“hai con điếm kia” hôn nhau trong phònglưu trữ. Chiều hôm ấy, lúc ra về,Mercedes bảo muốn nói vài lời với tôi.Cô ấy không dám nhìn thẳng vào tôi.Chúng tôi ra quán cà phê nơi góc phố,không nói một lời trên đường đi. Ở đóMercedes bảo rằng Sanmartí đã bảo côấy: rằng hắn không chấp nhận tình bạncủa chúng tôi, rằng cảnh sát đã cho hắnmột bản báo cáo về tôi, nêu chi tiết quákhứ cộng sản đáng ngờ của tôi.

Page 1546: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Em không thể mất công việcnày, chị Nuria ơi. Em cần phải chăm locon trai...”

Cô ấy bật khóc, giày vò xấu hổ vànhục nhã.

“Đừng lo, Mercedes, chị hiểurồi,” Tôi nói

“Người đàn ông này, Fumero,hắn đang theo dõi chị đấy, chị Nuria ạ.Em không biết sao hắn thù hằn chị,nhưng điều đó hiện trên khuôn mặthắn...”

“Chị biết.”

***

Page 1547: Bóng hình của gió - sachvui.vn

THỨ HAI TUẦN SAU, khi đếnchỗ làm, tôi thấy một người đàn ông gầycòm với mái tóc đen nhờn đang ngồi ởbàn tôi. Hắn ta tự giới thiệu là SanvadorBenades, nhân viên biên tập mới.

“Còn cô là ai?”

Không một ai trong văn phòng dámnói chuyện hay nhìn tôi khi tôi thu dọn đồđạc. Khi tôi trên đường xuống cầu thang,Mercedes chạy theo đưa tôi một phongbì với ít tiền giấy và chút tiền xu.

“Gần như tất cả mọi người đãđóng góp những gì có thể. Chị nhận đi.Không phải vì chị, mà vì bọn em.”

Tối hôm ấy, tôi về căn hộ trên phố

Page 1548: Bóng hình của gió - sachvui.vn

San Antonio. Julián đang đợi tôi như mọilần, đang ngồi trong bóng đêm. Anh viếtmột bài thơ cho tôi, anh nói. Đó là thứđầu tiên anh viết trong chín năm qua. Tôimuốn đọc nó, nhưng tôi bật khóc trongvòng tay anh. Tôi kẻ anh nghe tất cả, vìtôi không kìm nén được nữa. Julián lắngnghe, không nói gì, anh chỉ ôm tôi vàvuốt tóc tôi. Lần đầu tiên trong chín nămtôi cảm thấy có thể dựa vào anh. Tôimuốn hôn anh vì tôi chán ghét sự cô đơn,nhưng Julián không còn đôi môi hay lànda để trao cho tôi. Tôi ngủ thiếp đi trongvòng tay anh, nằm cuộn tròn trên giườngtrong phòng anh, chiếc giường ngủ chotrẻ con. Khi tôi tỉnh giấc, Julián không ởđó nữa. Lúc gần sáng, tôi nghe tiếng

Page 1549: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bước chân trên mái nhà và tôi vờ nhưđang ngủ. Sáng hôm ấy, tôi nghe tin trênđài mà không nhận ra ý nghĩa của nó.Người ta tìm thấy một xác người đangngồi trên ghế dài ở phố Borne. Ngườichết xếp tay ngang bụng và đang nhìn vềnhà thờ Santa María del Mar. Một bầychim bồ câu đang mổ vào mắt y, khiếncho một người dân tò mò, người này liềnbáo cảnh sát. Xác bị gãy cổ. Bà Sanmartíxác nhận đó là chồng bà Pedro SanmartíMonegal. Khi bố vợ người chết nghe tintừ nhà dưỡng lão Bañolas, ông đã tạ ơntrời và tự nhủ giờ ông có thể chết thanhthản.

Page 1550: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 13

JULIÁN ĐÃ CÓ LẦN VIẾT: sựtrùng hợp là vết sẹo của định mệnh.Không có sự trùng hợp nào đâu, Danielạ. Chúng ta là con rối của những khácvọng tiềm thức của bản thân. Nhiều nămrồi, tôi không muốn tin rằng Julián vẫncòn là người đàn ông tôi đã yêu, haynhững gì còn lại của anh ấy. Tôi nhữngmuốn tin là chúng tôi có thể tiếp tục sốngchung với những cơn bùng nổ lác đáccủa đau khổ và hy vọng. Tôi những muốntin rằng Laín Coubert đã chết và quay vềnhững trang sách. Con người chúng tamuốn tin bất cứ điều gì ngoài sự thật.

Page 1551: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Vụ giết Sanmartí đã mở mắt cho

tôi. Tô nhận ra Laín Coubert vẫn sống,vẫn trú ngụ trong thân thể bị lửa thiêucủa Julián và lớn dần lên theo ký ức củaanh ấy. Hắn đã biết cách vào ra căn hộtrên phố San Antonio qua một cửa sổ dẫnđến khu sân trong, mà không phải mởcánh cửa chính tôi luôn khóa mỗi lần bỏanh ấy lại. Tôi phát hiện ra Laín Coubertđã nhập vào người Julián, đi lang thangkhắp thành phố và đến thăm lâu đài cũnhà Aldaya. Tôi khám phá ra rằng trongcơn điên cuồng của mình hắn đã quay lạihầm mộ kia và đập vỡ bia mộ, rằng hắnđã mang quan tài của Penélope và contrai mình ra. Anh đã làm gì, Julián?

Page 1552: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cảnh sát đợi tôi khi tôi quay vềnhà, để tra khảo tôi về cái chết củaSanmartí, ông chủ xuất bản. Họ mang tôivề đồn, nơi, sau khi tôi chờ đợi nămtiếng trong phòng tối, Fumero đến, mặcđồ đen, mời tôi thuốc lá.

“Cô và tôi có thể là bạn tốt, côMoliner. Và quân của tôi bảo chồng côkhông có nhà.”

“Chồng tôi đã bỏ tôi rồi. Tôikhông biết anh ấy ở đâu.”

Hắn tát tôi một cú dữ dội làm tôivăng khỏi ghế. Tôi bò vào một gócphòng, lòng tràn khiếp sợ. Tôi khôngdám nhìn lên. Fumero quỳ xuống cạnh tôivà nắm tóc tôi.

Page 1553: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Mày cố mà hiểu, con điếm này:

tao sẽ tìm ra hắn, và khi tìm thấy, taosẽ giết cả hai chúng mày. Trước tiên làmày, để hắn có thể thấy ruột gan màybung ra. Rồi đến hắn, sau khi tao chohắn biết rằng cái con đĩ kia mà hắn đãgiết là em gái hắn.”

“Anh ấy sẽ giết mày trước, đồchó đẻ.”

Fumero nhổ nước bọt vào mặt tôivà thả tôi ra. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ đánh tôinhừ tử, nhưng tôi nghe tiếng bước chânhắn đi xuống cầu thang. Tôi đứng dậy,run rẩy, lau khô máu trên mặt. Tôi có thểngửi thấy mùi bàn tay hắn trên da thịt tôi,nhưng lần này tôi nhận ra mùi sợ hãi.

Page 1554: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Họ giam tôi trong phòng đó, trong

bóng tối, và không có nước, trong sáugiờ liền. Đến tối họ mới thả tôi ra. Trờimưa tầm tã và đường phố ánh lên hơinước. Về đến nhà, tôi thấy một biển vụnnát. Quân của Fumero đã đến. Giữa đốngđồ đạc nghiêng ngả, tủ và giá sách quăngquật trên sàn, tôi thấy quần áo của tôi bịxé rách và sách của Miquel bị hủy hoại.Trên giường mình, tôi thấy một đống cứt,và trên tường, chữ viết bằng phân,ĐIẾM.

Tôi chạy đến căn hộ trên phố SanAntonio, ngoảnh lại hàng nghìn lần đểbiết chắc không tay chân nào của Fumerotheo tôi đến cửa trên phố Joaquín Costa.

Page 1555: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi băng qua các mái nhà - thảy đềungập nước mưa - và thấy cửa trước củacăn hộ vẫn đóng. Tôi thận trọng đi vào,những tiếng vang bước chân tôi máchbảo rằng căn nhà trống vắng. Juliánkhông ở đó. Tôi chờ anh ấy, ngồi trongphòng khách tối đen, lắng nghe cơn bão,cho đến khi trời sáng. Khi sương sáng lờmờ xuyên qua cửa chớp ban công, tôi đilên mái nhà và nhìn xuống thành phốngập chìm dưới bầu trời xám xịt. Tôibiết Julián sẽ không quay lại. Tôi đãđánh mất anh ấy mãi mãi.

Tôi gặp anh hai tháng sau đó. Tôiđi xem phim buổi tối, một mình, cảmthấy không thể quay về căn nhà lạnh lẽovà trống trải của mình. Đang lúc xem

Page 1556: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phim, một câu chuyện tình ngớ ngẩn giữamột công chúa Rumani hăm hở phiêu lưuvới một tay nhà báo điển trai chải chuốtngười Mỹ, thì một người đàn ông đếnngồi cạnh tôi. Đấy không phải lần đầu.Vào thời ấy, rạp chiếu phim lúc nhúcnhững kẻ vô danh tính sặc mùi cô đơn,nước tiểu, và nước thơm, bàn tay nhễnhại, run rẩy khuơ khoắng như lưỡingười chết. Tôi định đứng lên báo nhânviên thì nhận ra khuôn mặt nhăn nhó củaJulián. Anh nắm chặt tay tôi, và chúng tôingồi yên như vậy, nhìn lên màn hình màkhông hề xem.

“Anh đă giết Sanmartí?” tôi lẩmbẩm.

Page 1557: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Có ai nhớ hắn không?”

Chúng tôi nói chuyện thì thầm,dưới cái nhìn tò mò của những kẻ cô đơnlác đác trong khán phòng, tái mặt vì ghentức trước thành công rõ ràng của đối thủmờ ảo của bọn họ. Tôi hỏi anh ấy đã trốnở đâu, nhưng anh không đáp.

“Còn một cuốn Bóng hình củagió,” anh ấy thì thào. “Ở đây, tạiBarcelona này.”

“Anh nhầm rồi, Julián. Anh đã hủytất cả.”

“Tất cả trừ một cuốn. Dường nhưai đó thông minh hơn anh đã giấu nó vàomột nơi mà anh không bao giờ có thể tìm

Page 1558: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra. Là em.”

Đấy là lần đầu tôi nghe đến têncậu, Daniel ạ. Một kẻ to mồm nào đó tênGustavo Barceló khoác lác với mộtnhóm nhà sưu tầm rằng đã tìm được mộtcuốn Bóng hình của gió. Thế giới sáchhiếm giống như một căn phòng vọng âm.Chưa đầy hai tháng sau, Barceló nhậnđược thư chào từ các nhà sưu tầm ởLondon, Paris và Rome. Chuyến bay bíẩn của Julián từ Paris sau một trận đấusúng đẫm máu và tin đồn về cái chết củaanh ấy trong cuộc nội chiến Tây Ban Nhađã ban cho tác phẩm của anh ấy một giátrị thị trường ngoài sức tưởng tượng.Huyền thoại đen tối về một người khôngmặt đi tìm kiếm chúng trong các hiệu

Page 1559: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sách, thư viện và bộ sưu tập tư nhân rồiđốt chúng đi chỉ làm tăng thêm mối quantâm và đẩy giá lên. “Chúng ta có tínhmạo hiểm ngấm trong máu mình,”Barceló nói.

Julián, người tiếp tục săn đuổi cáibóng những từ ngữ của chính mình, sớmnghe được lời đồn. Đây là lý do anh biếttại sao Gustavo Barceló không có cuốnsách: rõ ràng cuốn sách thuộc về một cậubé đã tình cờ phát hiện ra nó và cậu bénày, bị mê hoặc bởi tác phẩm và tác giảbí ẩn của nó, đã không chịu bán nó đi màgiữ lại như tài sản quý giá nhất. Cậu béđó là cậu đấy, Daniel.

“Vì Chúa, Julián, đừng nói là anh

Page 1560: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sẽ hại cậu bé này...” tôi thì thầm, khôngdám chắc về ý định của anh.

Julián kể rằng mọi cuốn sách anhđã đánh cắp và phá hủy là do cướp đi từnhững người không trân trọng chúng, từnhững kẻ chỉ biết kiếm tiền từ chúnghoặc giữ chúng chỉ vì tò mò. Vì cậukhông chịu bán chúng với bất cứ giá nàovà cố cứu Carax khỏi góc khuất của quákhứ, cậu đã đánh thức mối đồng cảm lạkỳ cua anh ấy, thậm chí lòng tôn trọngnữa. Cậu không biết đấy thôi, Julián theodõi và tìm hiểu cậu.

“Có lẽ nếu cậu ấy phát hiện ra anhlà ai và anh là gi, thì cậu ấy cũng sẽ đốtcuốn sách thôi.”

Page 1561: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Julián nói vói vẻ minh mẫn rõràng, dứt khoát của người điên, người đãthoát khỏi cái thói đạo đức giả là cứ phảithuận theo một thực tế vốn không cónghĩa lý gì.

“Cậu bé này là ai?”

“Tên cậu ấy là Daniel. Cậu ấy làcon trai của một người bán sách có cửahàng trên phố Santa Ana, Miquel làkhách quen ở đấy. Cậu ấy sống cùng bố ởtrong căn hộ phía trên cửa hàng. Cậu ấymất mẹ lúc còn nhỏ.”

“Nghe như anh đang nói về mìnhấy.”

“Có lẽ vậy. Cậu bé này khiến anh

Page 1562: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhớ lại chính mình.”

“Để cậu ấy yên, Julián. Cậu ấy cònnhỏ. Tội của cậu ấy là ngưỡng mộ anhthôi.”

“Đấy không phải tội, chỉ là hiểunhầm thôi. Nhưng cậu ấy sẽ vượt qua. Cólẽ cậu ấy sẽ trả lại cuốn sách cho anh.Khi cậu ấy thôi ngưỡng mộ anh và bắtđầu hiểu ra anh.”

Một phút trước khi phim hết,Julián đứng lên bỏ đi. Trong nhiều tháng,chúng tôi gặp nhau như vậy, trong bóngtối, trong các rạp chiếu phim, trong cácngõ hẻm, lúc nửa đêm. Julián luôn tìmđến tôi. Tôi cảm thấy sự hiện diện câmlặng của anh ấy mà không cần nhìn thấy

Page 1563: Bóng hình của gió - sachvui.vn

và luôn thận trọng. Đôi khi anh ấy nhắcđến cậu. Mỗi lần nghe anh ấy nhắc đếncậu, tôi cảm thấy một sự dịu dàng hiếmhoi trong giọng nói khiến anh ấy bối rối,một sự dịu dàng nhiều năm nay tôi tưởngđã mất. Tôi phát hiện ra anh ấy đã quayvề dinh thự Aldaya và giờ anh sống ởđó, nửa phần là bóng ma nửa phần là kẻăn mày, ngắm nhìn di hài Penélope vàcon trai họ. Đó là chốn duy nhất anh ấycảm thấy là của mình. Có những ngục tùcòn tồi tệ hơn ngôn từ.

Tôi đến đó mỗi tháng một lần đểxem anh sống có ổn không, hay ít nhấtcòn sống không. Tôi trèo qua bứt tườngđổ vụn phía sau tòa nhà, mà ở ngoàiđường không nhìn thấy được. Đôi khi tôi

Page 1564: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gặp anh ấy ở đó, những lần khác Juliánbiến mất. Tôi để lại cho anh ấy đồ ăn,tiền và sách... Tôi đợi anh ấy nhiều giờliền, cho đến khi trời tối. Đôi lần tôi mạohiểm khám phá ngôi nhà cũ rộng thênhthang. Vì thế tôi phát hiện ra anh ấy đãphá bia đá trong hầm mộ và lôi quan tàira. Tôi không còn nghĩ Julián bị điên,cũng như không xem sự mạo phạm ấy làmột hành động ghê tởm, chỉ là một hànhđộng bi thảm. Khi gặp anh ấy, chúng tôingồi bên đống lửa nói chuyện hàng giờliền. Julián thú nhận anh ấy đã cố viết trởlại, nhưng không thể. Anh ấy lờ mờ nhớvề những cuốn sách của mình cứ nhưchúng là tác phẩm của ai khác mà anhtình cờ đọc được. Nỗi đau trong cố gắng

Page 1565: Bóng hình của gió - sachvui.vn

viết hiển hiện thật rõ. Tôi phát hiệnnhững trang giấy bị đốt mà anh ấy đãhăm hở viết khi tôi không ở đó. Một lần,nhân sự vắng mặt của anh ấy, tôi đã cứuđược một tập từ đống tro. Chúng nói vềcậu. Julián có lần bảo tôi rằng câuchuyện là một bức thư tác giả viết chochính mình, để tự kể cho mình nhữngđiều mà nếu bằng cách khác thì anhkhông thể hiểu được. Đôi khi Julián tựhỏi có phải anh ấy đã mất hết lý trí haykhông. Người điên có biết mình điênkhông? Hay người điên là những kẻngoan cố tin vào sự điên rồ của mình đểbảo vệ cho ý nghĩ của riêng mình về thựctại? Julián theo dõi cậu, chứng kiến cậulớn lên, và tự hỏi cậu là ai. Anh ấy tự hỏi

Page 1566: Bóng hình của gió - sachvui.vn

liệu sự tồn tại của cậu có phải là mộtđiều kỳ diệu, một lời tạ lỗi mà anh ấyquyết giành được bằng cách dạy cậu biếttránh khỏi sai lầm anh ấy đã mắc phải.Đã hơn một lần, tôi tự hỏi có phải Juliánchưa đi đến hay sao cái kết luận rằngcậu, trong cái logic méo mó của thế giớiriêng của anh ấy, trở thành đứa con traimà anh ấy đã mất, một trang giấy trắngtrên đó anh ấy viết lại một câu chuyệnmà anh không thể sáng tạo ra nhưng cóthể nhớ được.

Những năm tháng ấy ở trong tòadinh thự cổ trôi đi, và Julián ngày càngsát sao với cậu, về những tiến triển củacậu. Anh ấy kể cho tôi về những ngườibạn của cậu, về cô gái tên Clara cậu đã

Page 1567: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đem lòng yêu, về cha cậu, người anh ấykính trọng và ngưỡng mộ, và anh bạnFermín của cậu, và về cô gái mà anh ấymuốn xem như một Penélope khác - Beacủa cậu. Anh ấy nói về cậu như thể cậulà con trai anh ấy. Cả hai người đang tìmnhau, Daniel ạ. Anh ấy muốn tin rằng sựngây thơ của cậu sẽ cứu được anh ấykhỏi chính bản thân anh ấy. Anh ấy thôisăn tìm những cuốn sách, thôi ý muốnphá hủy chúng. Anh ấy học được cáchnhìn thế giới qua con mắt của cậu, để trởvề với cậu bé từng là anh ấy, trong cậu.Ngày cậu đến nhà tôi lần đầu tiên, tôicảm thấy như đã biết cậu. Tôi đã giả bộnghi ngờ để có thể che giấu nỗi sợ hãicậu gây ra trong tôi. Tôi sợ cậu, sợ điều

Page 1568: Bóng hình của gió - sachvui.vn

câu sẽ phát hiện ra. Tôi sợ phải ngheJulián và bắt đầu tin, như anh ấy đã tin,rằng chúng ta đều ràng buộc với nhaubằng sợi dây lạ kỳ của định mệnh, sợphải nhận ra trong cậu con người Juliánmà tôi đã mất. Tôi biết cậu và bạn cậuđang đào bới quá khứ của chúng tôi, rằngsớm hay muộn cậu sẽ phát hiện ra sựthật, nhưng tôi hy vọng điều đó xảy đếnlúc phù hợp, khi cậu có thể hiểu được ýnghĩa của nó. Và tôi biết sớm hay muộncậu và Julián rồi sẽ gặp nhau. Đó là lỗicủa tôi. Vì có người khác biết điều đó,kẻ đã cảm thấy rồi đến lúc cậu sẽ dẫnhắn đến chỗ Julián: Fumero.

Tôi hiểu chuyện đang xảy ra khôngcó đường quay lại, nhưng tôi chưa bao

Page 1569: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giờ đánh mất hy vọng rằng cậu sẽ lạc vết,rằng cậu sẽ quên đi chúng tôi, hoặc làcuộc đời, của cậu chứ không phải củachúng tôi, sẽ mang cậu đi xa, đến mộtnơi an toàn. Thời gian đã dạy tôi khôngđể mất hy vọng, cũng không nên đặt quánhiều niềm tin vào hy vọng. Hy vọng thậttàn nhẫn, và không có lương tâm. Đã từlâu, Fumero theo dõi tôi. Hắn biết tôi sẽgục ngã, sớm hay muộn. Hắn không vộivã. Hắn sống chỉ để trả thù. Trả thù mọingười và chính hắn nửa. Không có sự trảthù, không có sự căm giận, hắn sẽ tanbiến. Fumero biết cậu và bạn cậu sẽ dẫnhắn đến Julián. Hắn biết rằng sau mườilăm năm, tôi không còn sức lực và nguồnsống. Đã nhiều năm nay hắn chờ đợi tôi

Page 1570: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chết đi, hắn chỉ chờ đến lúc đó rồi sẽgiáng cho tôi cú đòn cuối cùng. Tôi chưabao giờ nghi ngờ rằng tôi sê chết trongtay hắn. Giờ tôi biết giây phút ấy đangđến gần. Tôi sẽ gửi những trang viết nàycho cha tôi, cầu xin ông sẽ đưa chúng sẽtới tay cậu nếu có chuyện gì xảy ra vớitôi. Tôi cầu nguyện Chúa, người chưabao giờ đi qua đường tôi, rằng cậu sẽkhông bao giờ phải đọc chúng, nhưng tôicảm thấy số mệnh của mình, bất chấpmọi mong ước và hy vọng hão huyền, làchuyển đến cậu câu chuyện này. Câuchuyện của cậu, bất chấp tuổi trẻ và sựngây thơ của cậu, sẽ giải thoát cho nó.

***

Page 1571: Bóng hình của gió - sachvui.vn

KHI CẬU ĐỌC ĐƯỢC NHỮNGLỜI NÀY, ngục tù của ký ức này, thếnghĩa là tôi không còn có thể nói lời từbiệt với cậu được như tôi hằng mongmuốn nữa, tôi sẽ không thể xin cậu thathứ cho chúng tôi, đặc biệt là Julián, vàchăm sóc cho anh ấy khi tôi không còn ởđó để làm việc ấy. Tôi biết mình khôngthể đòi hỏi cậu bất kỳ điều gì, nhưng tôicó thể mong cậu hãy chăm lo cho bảnthân. Có lẽ quá nhiều trang viết đã khiếnđược tôi tin rằng dù cho chuyện gì xảyra, tôi sẽ luôn có một người bạn ở cậu,rằng cậu là hy vọng duy nhất của tôi, hyvọng thực sự duy nhất của tôi. Trong tấtcả những gì Julián viết ra, có một điềutôi luôn cảm thấy gần gũi nhất với trái

Page 1572: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tim mình là chừng nào chúng ta vẫn cònđược nhớ đến, thì chúng ta vẫn sống.Như chuyện vẫn thường xảy ra với tôi,nhiều năm trước khi gặp anh ấy, tôi cảmthấy rằng tôi biết cậu và nếu tôi có thể tintưởng vào ai thì người đó chính là cậu.Hãy nhớ đến tôi, Daniel, thậm chí chỉtrong một góc nhỏ và bí mật. Đừng quêntôi nhé.

Nuria Monfort

Page 1573: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Bóng hình của gió

1955

Page 1574: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 1

NGÀY ĐÃ SÁNG khi tôi đọcxong bản thảo của Nuria Monfort. Đó làcâu chuyện của tôi. Câu chuyện củachúng tôi. Trong những bước chân đãmất dấu của Carax, tôi nhận ra nhữngbước chân chính mình, không thể xoaychuyển được. Tôi đứng lên, bị mối lo âugiằng xé, và bắt đầu bước đi đi lại lạitrong phòng như một con thú bị nhốt.Mọi nỗi băn khoăn của tôi, nghi ngờ vàlo sợ của tôi, dường như không mấy quantrọng; trong tôi chỉ còn sự suy kiệt, nỗiăn năn, và khiếp sợ, nhưng tôi cảm thấykhông thể đứng yên đó, lẩn tránh những

Page 1575: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vết tích do những hành động tôi để lại.Tôi giật lấy áo khoác, nhét bản thảo vàotúi áo trong, chạy xuống cầu thang. Tôibước ra cửa: trời bắt đầu có tuyết, vàbầu trời tan ra thành những giọt ánh sángchậm rãi dường như đậu lại trên hơi thởtôi truớc khi nhòa đi. Tôi chạy đếnQuảng trường Catalua. Nó vẫn vắng vẻ,nhưng chính giữa quảng trường là dángvẻ cô đơn của một cụ già tóc dài bạctrắng trong chiếc áo khoác màu xám tuyệtđẹp. Vị vua của bình minh, ông ngướcmắt lên bầu trời và cố gắng trong vôvọng hòng đón những bông tuyết lên đôigăng tay, cười ha hả một mình. Khi tôibước qua, ông nhìn tôi và mỉm cườinghiêm nghị. Đôi mắt ông màu vàng, như

Page 1576: Bóng hình của gió - sachvui.vn

những đồng xu thần kỳ dưới một đài phunnước.

“Chúc may mắn,” tôi nghĩ đã ngheông nói như vậy.

Tôi cố bám lấy lời cầu chúc đó, vànhanh bước chân, cầu nguyện rằng sẽkhông quá muộn và rằng Bea, Bea trongcâu chuyện của tôi, vẫn còn đợi tôi.

Họng sưng lên vì lạnh, thở hổn hểnsau khi chạy, tôi đến được tòa nhà nơigia đình Aguilar sống. Tuyết bắt đầu phủdày. May sao tôi thấy Don SaturnoMolleda ngự ở cửa. Don Saturno là bảovệ tòa nhà và (theo lời Bea kể) là mộtnhà thơ siêu thực bí mật. Ông vừa rangắm cảnh tuyết rơi, chổi trong tay, quấn

Page 1577: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ít nhất ba cái khăn và mang đôi ủng đặccông.

“Là gàu của Chúa đấy,” ông ta kinhngạc nói, dâng lên tuyết áng thơ chưaxuất bản của mình.

“Cháu lên nhà Aguilar,” tôi thôngbáo.

“Chúng ta đều biết rằng con chimdậy sớm sẽ bắt được sâu, nhưng cậuđang cố bắt một con voi đấy, chàng trai.”

“Trường họp khẩn cấp. Họ đangđợi cháu.”

“Ego te absolvo[1],” ông bắtchước, cầu chúc cho tôi.

Page 1578: Bóng hình của gió - sachvui.vn

[1. Câu tiếng La tinh các thầy tuhay dùng, có nghĩa: ta miễn tội chocon.]

Tôi chạy lên cầu thang. Đang lên,tôi thận trọng cân nhắc những lựa chọn.Nếu gặp may, một cô hầu sẽ mở cửa vàtôi sẵn sàng vượt qua sự ngăn cản của côta mà không thèm bận tâm đến sự tế nhị.Tuy nhiên, nếu số mệnh không chiều tôi,có khi cha Bea sẽ mở cửa, vào giờ nàythì chuyện ấy có thể. Tôi muốn nghĩ rằngtrong không khí thân mật của gia đình,ông sẽ không mang theo vũ khí, ít nhấttrước lúc ăn sáng. Tôi ngừng một lúc đểlấy lại hơi trước khi gõ cửa và cố tìmnhững lời nói không bao giờ đến. Chuyệnnày cũng không mấy quan trọng. Tôi đập

Page 1579: Bóng hình của gió - sachvui.vn

sầm nắm cửa ba lần. Mười lăm giây sau,tôi lặp lại hành động, và tiếp tục làm nhưvậy, lờ đi những giọt mồ hôi lạnh rịn đầylông mày và tim đập thình thịch. Khi cửamở, tôi vẫn cầm nắm cửa trong tay.

“Mày muốn gì?”

Đôi mắt người bạn cũ Tomás, lạnhlùng tức giận, như xuyên thủng qua ngườitôi.

“Tớ đến gặp Bea. Cậu có thể tángvào mặt tớ nếu cậu muốn, nhưng tớ sẽkhông về khi chưa nói chuyện được vớicô ấy.”

Tomás nhìn tôi với ánh mắt chằmchằm không xoay chuyển. Tôi băn khoăn

Page 1580: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không biết liệu cậu có sắp bẻ tôi ra làmđôi hay không. Tôi nuốt ực khó nhọc.

“Em gái tao không có nhà.”

“Tomás...”

“Bea bỏ đi rồi.”

Có sự thất vọng và đau đớn tronggiọng cậu, mà cậu không thể ngụy trangthành sự phẫn nộ.

“Cô ấy đi rồi ư? Đi đâu?”

“Tao tưởng mày phải biết chứ.”

“Tớ sao?”

Lờ đi nắm tay siết chặt của Tomásvà vẻ đe dọa trên khuôn mặt, tôi luồn

Page 1581: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vào nhà.

“Bea!” tôi hét lên. “Bea, là anhđây, Daniel đây...”

Tôi dừng lại giữa hành lang. Cănhộ vọng lại tiếng tôi. Cả ông Aguilar, hayvợ ông ấy, hay người hầu, không ai xuấthiện sau tiếng la hét của tôi.

“Không có ai ở đây cả. Tao bảorồi,” Tomás đứng sau tôi nói. “Giờ thìcút ra và đừng quay lại. Cha tao thề sẽgiết mày, và tao sẽ không phải là ngườingăn ông ấy.”

“Vì Chúa, Tomás. Cho tớ biết emcậu ở đâu đi.”

Cậu ấy nhìn tôi như thể không biết

Page 1582: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nên nhổ vào mặt tôi hay lờ tôi đi.

“Bea bỏ nhà đi rồi, Daniel. Bố mẹtao đã tìm nó khắp nơi, vô vọng, đã haingày nay, cảnh sát cũng vậy.”

“Nhưng mà...”

“Đêm hôm kia, khi nó đi gặp màyvề, bố tao đã đợi nó. Ông đã tát nó văngmáu mồm. Nhưng đừng lo, nó không nóitên mày đâu. Mày không xứng đáng vớinó.”

“Tomás...”

“Câm mồm đi. Ngày hôm sau chamẹ tao đưa nó đến khám bác sĩ.”

“Để làm gì? Bea bị ốm sao?”

Page 1583: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Nó ốm vì mày đấy, thằng ngu. Em

gái tao có mang. Đừng bảo tao là màykhông biết.”

Tôi cảm thấy môi run lập cập. Mộtcơn lạnh toát tràn khắp cơ thể, tôi điếnggiọng, mắt tôi bất động. Tôi lê thân mìnhta trước cửa, nhưng Tomás chộp lấy taytôi xô tôi vào tường.

“Mày đã làm gì nó?”

“Tomás, tớ...”

Mắt cậu ấy lóe lên, hết kiên nhẫn.Cú đấm đầu tiên khiến hơi thở tôi đứtđoạn. Tôi trượt dần xuống sàn, lưng dựavào tường, đầu gối khuỵu xuống. Một bàntay siết chặt cổ họng tôi và xốc người tôi

Page 1584: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lên, neo vào tường.

“Mày đã làm gì nó, thằng khốnnạn?”

Tôi cố vùng thoát, nhưng Tomásđấm thẳng vào mặt khiến tôi gục ngã.Mặt mũi tôi tối sầm, đầu tôi bị bủa vâytrong cơn đau buốt. Tôi ngã soài xuốnghành lang. Tôi cố bò thoát, nhưng Tomásbèn túm cổ áo lôi tôi không thương tiếcvề phía chiếu nghỉ. Cậu ấy ném tôi xuốngcầu thang như ném một bao rác.

“Nếu Bea gặp chuyện gì, tao thề sẽgiết mày,” cậu ấy đứng từ cửa nói.

Tôi bật dậy, cầu xin một chút thờigian, một cơ hội để tìm lại giọng nói.

Page 1585: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Nhưng cửa đã đóng, bỏ mặc tôi trongbóng đen. Một cơn đau nhức nhối dộivào tai trái, và tôi đưa tay ôm đầu, quaycuồng bải hoải. Tôi có thể cảm thấy mộtdòng máu ấm. Tôi cố hết sức đứng lên.Những cơ bụng tôi, nơi cú đấm đầu tiêncủa Tomás nã vào, đang rên xiết - thếmới chỉ bắt đầu thôi. Tôi lê xuống bậcthang. Don Saturno lắc đầu khi ông trôngthấy tôi.

“Này, vào đây một lát, cho đến khicậu thấy đỡ hơn.”

Tôi lắc đầu, hai tay ôm bụng. Taitrái tôi vẫn đau nhói, như thể xương xẩucố tách rời ra khỏi thịt.

“Cậu đang chảy máu đấy,” Don

Page 1586: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Saturno nói vẻ lo lắng.

“Đây không phải lần đầu tiên...”

“Vậy thì cứ hành động ngu ngốc đi,cậu sẽ không có nhiều cơ hội được chảymáu nữa đâu. Vào đây, để tôi gọi bácsĩ.”

Tôi bước đến cổng chính và chạytrốn lòng tốt của ông bảo vệ. Tuyết rơinặng hạt; vỉa hè phủ đầy một làn tuyếttrắng. Cơn gió lạnh băng len lỏi vàoquần áo tôi, xuyên đau buốt vào vếtthương đang ri máu trên mặt tôi. Tôikhông biết mình đã gào lên vì đau đớn,tức giận hay sợ hãi. Tuyết thờ ơ làm câmnín tiếng khóc hèn nhát của tôi, và tôibước chầm chậm vào ánh bình minh mờ

Page 1587: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bụi, một cái bóng nữa để lại dấu vết củamình dưới lớp gàu của Chúa.

Page 1588: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 2

KHI ĐANG TIẾN ĐẾN ĐOẠNGIAO CẮT với phố Balmes, tôi nhậnthấy có một chiếc ô tô đang bám theo tôi,kè kè bên vỉa hè. Cơn đau trong đầu tôiđã nhường chỗ cho một cảm giác chóngmặt làm tôi quay cuồng, nên tôi phải bámtường mà đi. Chiếc xe dừng lại, haingười đàn ông bước ra. Một tiếng huýtthe thé lọt vào tai tôi, và tôi không thểnghe thấy tiếng động cơ hay tiếng kêu củahai người áo đen đã túm lấy tôi, mỗingười một bên, và vội vã kéo tôi vào xe.Tôi ngã vào ghế sau, chuếnh choángbuồn nôn. Luồng sáng chói lòa hiện ra

Page 1589: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuyên vào đầu tôi. Tôi cảm thấy xe đangchuyển động. Hai bàn tay chạm vào mặttôi, vào đầu tôi, vào sườn tôi. Khi chạmvào bản thảo của Nuria Monfort giấutrong áo khoác của tôi, một ngón tay khềunó ra. Tôi cố ngăn lại bằng cánh tay ẽouột. Một người khác cúi sang tôi. Tôibiết hắn đang nói khi tôi cảm thấy hơithở của hắn trên mặt mình. Tôi đợi nhìnthấy khuôn mặt Fumero hiện lên trongbóng tối và cảm thấy lưỡi dao của hắntrên cổ họng tôi. Hai con mắt nhìn vàomắt tôi, và khi bức màn ý thức hạ xuống,tôi nhận ra nụ cười sún răng thân ái củaFermín Romero de Torres.

***

Page 1590: Bóng hình của gió - sachvui.vn

TÔI THỨC DẬY, người nhớpnháp mồ hôi. Hai bàn tay giữ chặt vai tôivà đặt tôi vào chiếc giường nhỏ có thắpnến xung quanh, như trong một lễ canhxác. Khuôn mặt Fermín xuất hiện bênphải tôi. Anh đang cười, nhưng thậm chítrong cơn mê sảng, tôi cũng có thể cảmthấy nỗi lo lắng của anh. Cạnh anh, đangđứng, tôi nhận ra Don Federico Flaviá,bác thợ đồng hồ.

“Cậu ấy có vẻ đang tỉnh lại đấy,Fermín,” Don Federico nói. “Tôi đi làmchút nước xuýt cho cậu ấy hồi sinh nhé?”

“Sẽ không hại gì cậu ấy đâu. Mànhân thể làm nước xuýt, anh làm luôncho tôi một chiếc xăng uých được

Page 1591: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không? Hai lớp nhé. Những lo lắng chộnrộn này đột nhiên lại làm tôi thèm ăn thếchứ”

Federico lon ton bước đi, haichúng tôi còn lại bên nhau.

“Chúng ta đang ở đâu đây,Fermín?”

“Một nơi an toàn. Nói chính xác làchúng ta đang ở một căn hộ nhỏ mạn Tâykhu phố Ensanche, nhà bạn của DonFederico, người mà chúng ta mắc nợ cảtính mạng và nhiều hơn thế. Những kẻ vukhống sẽ mô tả nó như là tổ ấm tình yêu,nhưng với chúng ta là chỗ trú ẩn.”

Tôi cố ngồi dậy. Cơn đau trong tai

Page 1592: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại rộn lên.

“Tôi sẽ bị điếc không?”

“Tôi không biết, nhưng ăn thêm vàicú đấm nữa cậu chắc chắn sẽ chuyểnsang đời sống thực vật. Cái lão Aguilarkhỉ đột đó sắp nghiền nát não cậu rồi.”

“Không phải ông Aguilar đâu. LàTomás đấy.”

“Tomás ư? Bạn cậu ư? Nhà phátminh sao?”

Tôi gật đầu.

“Hẳn cậu phải làm gì xứng đángvới chuyện đó.”

“Bea bỏ nhà đi rồi...” tôi bắt đầu.

Page 1593: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín nhíu mày. “Nói tiếp đi.”

“Cô ấy có thai.”

Fermín há hốc nhìn tôi. Lần này vẻ

mặt anh thật khó hiểu.

“Đừng nhìn tôi như thế, Fermín,xin anh đấy.”

“Cậu bảo tôi phải làm gì nào? Lấythuốc hút chắc?”

Tôi cố ngồi đậy, nhưng cơn đau vàbàn tay Fermín ngăn tôi lại.

“Tôi phải tìm cô ấy, Fermín ạ.”

“Bình tĩnh nào, thế. Giờ khôngphải là lúc đi đâu cả. Cho tôi biết cô bé

Page 1594: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ở đâu, tôi sẽ đi tìm.”

“Tôi không biết cô ấy ở đâu.”

“Tôi sẽ đi hỏi nếu cậu nói cụ thểhơn.”

Don Federico xuất hiện nơi cửa,mang theo một bát nước xuýt nóng hổi.Bác cười với tôi.

“Cháu thấy sao rồi, Daniel?”

“Cháu khỏe nhiều rồi, cảm ơn bácFederico.”

“Uống mấy viên thuốc này...”

Bác liếc nhìn Fermín, anh gật đầu.

“Đây là thuốc giảm đau.”

Page 1595: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi uống thuốc và tợp một hớp

nước xuýt mùi rượu xeret. DonFederico, con người kín tiếng, rời phòngvà đóng cửa lại. Lúc ấy tôi mới nhận raFermín đã để bản thảo của NuriaMonfort trên lòng mình. Đồng hồ tích tắctrên bàn cạnh giường điểm một giờ -buổi chiều, tôi đồ là vậy.

“Tuyết còn rơi không?”

“Nói thế còn nhẹ. Đây đúng làphiên bản dạng bột của Trận lũ[1] đấy.”

[1. Có lẽ ám chỉ tiểu thuyết Trậnlũ của Êmile Zola.]

''Anh đọc nó chưa?” tôi hỏi.

Page 1596: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín khẽ gật đầu.

“Tôi phải tìm Bea trước khi quámuộn. Tôi nghĩ mình biết cô ấy ở đâu.”

Tôi ngồi dậy trên giường, đẩy tayFermín sang bên, Tôi nhìn quanh. Nhữngbức tường đung đưa như cỏ dại dưới đáyhồ. Trần nhà như đang chuyển động. Tôihầu như không thể giữ người thẳng được.Fermín không mấy khó khăn dìu tôi nằmlại xuống giường.

“Cậu không đi đâu cả, Daniel.”

“Thuốc kia là gì thế?”

“Dầu xoa của Morpheus. Cậu sẽngủ như một khúc củi ấy.”

Page 1597: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Không, không phải bây giờ, tôikhông thể...”

Tôi tiếp tục lắp bắp cho đến khi mímắt khép lại và tôi chìm vào giấc ngủtrống trải, tối tăm, giấc ngủ tội lỗi.

***

TRỜI ĐÃ GẦN NHÁ NHEM khitấm bia mộ đuợc nhấc khỏi tôi. Tôi mởmắt trong căn phòng tối, có hai ngọn nếnlập lòe trên bàn cạnh giường. Fermín,sõng sượt trên ghế bành ở góc phòng,ngáy dữ dội như một người to gấp baanh. Dưới chân anh, tản mát như nhữnggiọt nước mắt giàn giụa, là bản thảo củaNuria Monfort. Cơn đau đầu đã nguôixuống thành những nhịp thon thót châm

Page 1598: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rãi, mờ đục. Tôi nhón chân đến cửaphòng và bước vào một sảnh nhỏ có bancông và một cánh cửa dường như mở racầu thang. Áo khoác và giày của tôi trênghế. Ánh đèn đỏ thẫm xuyên qua ô cửasổ, lốm đốm màu ngũ sắc. Tôi bước raban công và thấy tuyết vẫn rơi. Nửa máinhà của Barcelona hằn lên màu trắng vàđỏ thẳm. Phía xa xa, những ngọn tháp củatrường Đại học Công nghiệp trông nhưnhững cái kim trong sương mù, đang níugiữ những tia nắng cuối cùng. Khung cửasổ phủ trong làn hơi tuyết. Tôi dùng ngóntrỏ viết lên mặt kính:

Tôi đi tìm Bea. Đừng tìm tôi. Sẽquay về sớm.

Page 1599: Bóng hình của gió - sachvui.vn

***

Sự thật ùa đến ngay khi tôi tỉnhgiấc, như thể một người lạ đã thì thầmvào tôi trong cơn mơ. Tôi bước ra chiếunghỉ và vội vã lao xuống cầu thang, rakhỏi cửa chính. Phố Urgel như một dòngsông óng ánh cát bạc, và những cơn gióthổi bùng tuyết lên. Đèn đường và nhữnghàng cây hiện ra như những cột buồmtrong sương mù. Tôi bước đến nhà gagần nhất, Bệnh viện Clínico, đi qua quầybáo chiều mang những mẩu tin trên trangnhất, với bức ảnh Ramblas phủ đầy tuyếtvà đài phun nước Canaletas rỉ thành nhũđá. TRẬN TUYẾT THẾ KỶ, bài báochạy tựa. Tôi thả người lên ghế trên sânga, hít vào mùi hương đường hầm và bồ

Page 1600: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hóng mà những con tàu mang theo chúng.Phía bên kia đường, trên một tấm ápphích quảng cáo những trò vui của côngviên giải trí Tibidabo, chiếc xe điện màuxanh dương sáng lên như bữa tiệc đườngphố, và sau nó có thể nhận ra hình dạngdinh thự Aldaya. Tôi tự hỏi liệu Bea cónhìn thấy chính hình ảnh này và nhận ranàng không còn nơi nào khác để đikhông.

Page 1601: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 3

KHI TÔI RA KHỎI ĐƯỜNGHẦM, trời bắt đầu tối. Đại lộ Tibidabohoang vắng, trải dọc theo một dãy dàinhững cây bách và những tòa lâu đài. Tôithấy ngay hình dáng chiếc xe điện màuxanh dương ở bến và nghe tiếng chuôngcủa người soát vé ngân lên trong gió. Tôihộc tốc chạy và nhảy lên ngay lúc nóchuyển bánh. Người soát vé, người quencũ của tôi, nhận mấy đồng xu, lẩm bẩm gìđó trong họng, và tôi ngồi vào trong toaxe, tránh xa khỏi tuyết và trời lạnh đượcthêm một chút. Những tòa nhà u ám chầmchậm lướt qua, phía sau ô cửa sổ xe lạnh

Page 1602: Bóng hình của gió - sachvui.vn

băng. Người soát vé nhìn tôi với vẻ nghihoặc xen lẫn bối rối, mà cái lạnh dườngnhư làm đóng băng trên khuôn mặt anh ta.

“Số ba hai, anh bạn.”

Tôi quay lại thấy hình dạng maquái của tòa dinh thự Aldaya trước mặtnhư mũi con tàu đen trong sương mờ. Xedừng lại đột ngột. Tôi bước xuống, chạytrốn ánh nhìn của người soát vé.

“Chức may mắn,” anh ta thì thầm.

Tôi nhìn chiếc xe biến mất trên đạilộ, bỏ lại đằng sau tiếng vọng chuông.Bóng đen bao quanh tôi. Tôi vội vã đidọc bức tường khu vườn, tìm kẽ hở ởphía sau, nơi tường đổ xuống. Trong khi

Page 1603: Bóng hình của gió - sachvui.vn

leo lên, tôi dường như nghe thấy tiếngbước chân trên tuyết đang tiến đến vỉa hèphía đối diện. Tôi dừng lại một thoángvà giữ yên bất động trên đỉnh tường.Tiếng bước chân xa dần trong gió. Tôinhảy sang bên kia và đi vào khu vuờn.Cỏdại đã đóng băng thành những cuống phalê. Những bức tượng thiên thần sa ngã bịphủ dưới tấm liệm bằng tuyết. Nướctrong bể đài phun đã đóng băng, tạothành một mặt gương đen bóng, chỉ cóbàn tay của bức tượng đổ trồi lên, nhưthanh gươm đá. Những giọt băng treo lơlửng trên ngón tay trỏ. Ngón tay cáo buộccủa thiên thần chỉ thẳng vào cửa chínhkhép hở.

Tôi chạy nhẹ lên bậc thềm, không

Page 1604: Bóng hình của gió - sachvui.vn

buồn che giấu tiếng bước chân. Đẩy của,tôi đi dọc hành lang. Một dãy nến thắpdọc lối vào trong nhà. Chúng là nhữngngọn nến của Bea, gần như đã cháy tàn.Tôi men theo chúng và dừng lại ở châncầu thang lớn. Loạt nến tiếp tục theonhững bậc thang lên tầng hai. Tôi đánhbạo đi lên, theo sát tôi là cái bóng dậpdờn trên tường. Khi đến chiếu nghỉ tầnghai, tôi thấy hai ngọn nến nữa, để ở hànhlang. Ngọn nến thứ ba cháy leo lắt bênngoài căn phòng trước đây của Penélope.Tôi bưóc đến cửa và dùng tay đẩy nhẹ.

“Julián?” một giọng nói run rẩy cấtlên.

Tôi nắm chặt quả đấm cửa chầm

Page 1605: Bóng hình của gió - sachvui.vn

chậm mở ra. Bea từ trong góc phòng nhìntôi, nàng đang quấn trong chăn. Tôi chạyđến bên nàng và ôm lấy nàng. Tôi có thểcảm thấy nàng đang tan thành những giọtlệ.

“Em không biết phải đi đâu,” nàngthì thầm. “Em đã gọi điện đến nhà anhvài lần, nhưng không có ai trả lời. Emsợ...”

Bea lau khô nưóc mắt rồi nhìn đămđắm vào mắt tôi. Tôi gật đầu; không cầnphải đáp lại bằng lời.

“Sao em gọi anh là Julián?”

Bea liếc về cánh cửa khép hờ.“Ông ấy ở đây. Trong căn nhà này. Ông

Page 1606: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ấy đến rồi đi. Ông phát hiện ra em hômkia, khi em đang cố vào ngôi nhà. Emkhông nói gì, nhưng ông biết em là ai vàchuyện gì xảy ra. Ông đưa em vào phòngnày, và mang chăn cho em, cả nước vàmột chút đồ ăn. Ông ấy bảo em đợi. Ôngbảo mọi chuyện sẽ ổn thỏa, anh sẽ đếnđón em. Ban đêm, bọn em nói chuyệnhàng giờ. Ông ấy kể em nghe vềPenélope, về Nuria - trên tất cả, ông ấynói về anh, về hai ta. Ông bảo em phảidạy anh cách quên ông ấy...”

“Ông ấy ở đâu?”

“Dưới kia. Trong thư viện. Ông ấyđang đợi ai đó, và bảo anh đừng đi rakhỏi đây.”

Page 1607: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Đợi ai?”

“Em không biết. Ông ấy nói đó làngười cùng đến với anh, rằng anh manghắn ta đến...”

Nhìn vào hành lang, tôi có thể nghetiếng bước chân bên dưới, gần cầu thang.Tôi nhận ra cái bóng như nhện trêntường, chiếc áo mưa đen, chiếc mũ kéoxuống như khăn trùm đầu, và khẩu súngtrong tay hắn sáng lên như lưỡi hái.Fumero. Hắn luôn khiến tôi nhớ đến aiđó, hoặc cái gì đó, nhưng cho mãi đếnlúc ấy tôi không hiểu là gì.

Page 1608: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Chương 4

TÔI LẤY NGÓN TAY DAY TẮTNẾN và ra hiệu bảo Bea giữ yên lặng.Nàng nắm tay tôi, nhìn tôi dò hỏi. Bướcchân chầm chậm của Fumero có thể nghethấy phía dưới. Tôi dẫn Bea vào phòngsau, ra hiệu nàng ở lại đó, nấp sau cửa.

“Dù có chuyện gì cũng đừng rakhỏi phòng,” tôi thì thầm.

“Đừng bỏ em ở đây, Daniel. Emxin anh.”

“Anh phải báo cho Carax.”

Bea nhìn tôi cầu khẩn, nhưng tôi đã

Page 1609: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra hành lang. Tôi rón rén bước đến đầucầu thang lớn. Không thấy Fumero. Hắnđã dừng lại đâu đó trong bóng tối vàđứng đấy, bất động, kiên nhẫn. Tôi quaylại đi dọc hành lang, qua dãy phòng ngủ,cho đến khi ra phía trước tòa nhà. Mộtcửa sổ lớn bị sương giá bao phủ khúc xạhai chùm sáng màu xanh, đục mờ nhưnước đọng. Tôi bước đến cửa sổ và thấymột chiếc xe màu đen đỗ trước cổngchính, đèn xe vẫn sáng. Tôi nhận ra chiếcxe của trung úy Palacios. Ánh lửa rực đỏcủa điếu thuốc trong đêm để lộ sự hiệndiện của hắn sau vô láng. Tôi chầm chậmbước về phía cầu thang và đi xuống, từngbước từng bước một, đặt từng chânxuống với sự thận trọng vô cùng. Dừng

Page 1610: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lại giữa chừng, tôi lướt nhìn bóng đêmbao phủ lấy tầng trệt.

Fumero vẫn để cửa chính mở khihắn đi vào. Gió đã thổi tắt những ngọnnến và đang lùa những vòng xoáy tuyếtcùng với lá đóng băng vào sảnh. Tôibước xuống thêm bốn bước, ôm lấy bứctường, và nhìn ô cửa sổ lớn trong thưviện, vẫn không thấy dấu vết Fumero.Tôi băn khoăn không biết hắn có xuốngtầng hầm hay hầm mộ không. Tuyết vụntừ ngoài thổi vào đã xóa đi dấu chân hắn.Tôi lần xuống chân cầu thang và nhìn vàohành lang dẫn đến cửa chính. Một cơngió lạnh táp vào người tôi. Bàn tay củathiên thần dưới nước có thể nhìn rõ trongbóng đêm. Tôi nhìn sang hướng khác.

Page 1611: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cửa vào thư viện cách chân cầu thangchừng mười thước. Gian phòng ngoàidẫn vào thư viện ngập chìm trong bóngđen, và tôi nhận ra Fumero có lẽ đangquan sát tôi từ cách nơi tôi đứng vàithước. Tôi nhìn vào bóng tối thăm thẳmnhư nước giếng sâu. Hít một hơi thật sâuvà gần như lê chân, tôi mò mẫm vượtkhoảng cách ngăn tôi và cửa thư viện.

Căn phòng lớn hình ô van chìmtrong ánh sáng mờ ảo, đẫm hơi nước,lấm tấm những mảng bóng tối do tuyếtrơi dày bên ngoài cửa sổ hắt vào. Mắttôi lướt quanh những bức tường trốngtrơn để tìm Fumero - có lẽ nào hắn đứnggần cửa không? Có một vật gồ ra khỏitường, cách hai thước về bên phải. Có

Page 1612: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lúc tôi nghĩ thấy nó động đậy, nhưng đóchỉ là ánh trăng phản chiếu trên luỡi dao.Một con dao, có lẽ con dao nhíp hailưỡi, đã cắm sâu vào khung gỗ. Nó xuyênthủng một mảnh giấy hoặc bìa hìnhvuông. Tôi bước đến gần hơn và nhận ralà một bức ảnh. Nó giống như bức ảnh bịcháy sém mà một người lạ bỏ lại trênquầy trong cửa hàng sách. Trong bứcảnh, Julián và Penélope, vẫn còn thiếuniên, mỉm cười hạnh phúc. Con dao đâmvào ngực Julián. Lúc ấy tôi hiểu ra khôngphải Laín Coubert, hay Julián Carax, làngười đã để nó lại như một lời mời. Màchính là Fumero. Tấm ảnh như mộtmiếng mồi tẩm độc. Tôi đưa tay toan giậtnó ra khỏi con dao, nhưng khẩu súng lạnh

Page 1613: Bóng hình của gió - sachvui.vn

lẽo của Fumero gí vào cổ đã ngăn tôi lại.

“Tấm ảnh trị giá hơn ngàn lời nói,Daniel. Nếu cha mày không phải là mộtlão buôn sách cứt đái thì hẳn ông ta đãdạy mày như vậy rồi.”

Tôi từ từ quay lại nhìn vào họngsúng. Nó có mùi thuốc súng mới. Khuônmặt Fumero méo mó thành một vẻ cau cóchết người.

“Carax đâu?” hắn hỏi.

“Ở rất xa. Ông ấy biết ông sẽ đếntìm. Ông ấy đi rồi.”

Fumero nhìn tôi không chớp mắt.“Tao sẽ vằm nát đầu mày, oắt con.”

Page 1614: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Thế cũng chả giúp gì. Caraxkhông ở đây.”

“Há mồm,” hắn ra lệnh.

“Làm gì?”

“Há mồm ra hay để tao cho mộtviên đạn phanh ra.”

Tôi hé môi. Fumero nhét nòngsúng vào miệng tôi. Tôi cảm thấy buồnnôn lên tận cổ. Ngón cái Fumero siếtchặt báng súng.

“Thằng chó, nghĩ xem mày có lýdo sống tiếp hay không. Mày định nóigì?”

Tôi từ từ gật đầu.

Page 1615: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Vậy cho tao biết Carax ở đâu?”

Tôi cố lắp bắp. Fumero từ từ rút

súng lại.

“Hắn ở đâu?’

“Phía dưới. Trong hầm mộ.”

“Mày đi trước. Tao muốn mày cómặt khi tao kể cho tên khốn kia biếtNuria Monfort rên rỉ làm sao khi bị taocắm dao...”

Liếc qua vai Fumero, tôi nghĩ đãnhìn thấy một bóng đen chuyển động vàmột hình người không mặt, đôi mắt nảylửa, đang lướt về phía chúng tôi trongyên lặng tuyệt đối, như không chạm

Page 1616: Bóng hình của gió - sachvui.vn

xuống sàn. Fumero nhìn thấy ảnh phảnchiếu trong đôi mắt đầy lệ của tôi, khuônmặt hắn từ từ biến dạng.

Khi hắn quay lại và bắn vàokhoảng bóng tối đang bủa vây hắn, thì haibàn tay da dị dạng đã siết chặt cổ hắn.Đó là tay của Julián Carax, hai bàn taymọc lên từ ngọn lửa. Carax đẩy tôi sangbên và ghì Fumero vào tường. Tên thanhtra rút súng và cố nhằm dưới cằm Carax.Trước khi hắn kịp bóp cò, Carax đã nắmlấy cổ tay hắn mà dập mạnh vào tường,liên tục liên tục, nhưng Fumero khôngchịu buông súng. Phát súng thứ hai xuyênvào màn đêm và đập vào tường, tạo ramột lỗ thủng trên khung cửa gỗ. Nhữngtia thuốc súng cháy lóe lên và những mẩu

Page 1617: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vụn nóng đỏ rơi như mưa lên mặt viênthanh tra. Một mùi thịt cháy khét lan khắpphòng.

Bằng một cú quẫy hung tợn,Fumero cố vùng thoát khỏi cái sức mạnhđang làm cổ hắn và bàn tay cầm súng củahắn không thể nhúc nhích, song Caraxkhông mảy may nới lỏng tay siết. Fumerolồng lên giận dữ và nghiêng đầu cho đếnkhi hắn có thể cắn nắm tay Carax. Hắnlồng lộn điên cuồng như thú dữ. Tôi nghetiếng răng hắn táp vào lớp da chết, vàthấy môi Fumero rỉ máu. Lờ đi cơn đau,hay có lẽ không thể cảm thấy nó, Caraxnắm lấy con dao trên tường. Ông lôi nóra và, dưới cái nhìn kinh hãi củaFumero, xiên cổ tay phải của tên thanh

Page 1618: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tra vào tường bằng một sức mạnh tànnhẫn đến mức lưỡi dao cắm phập vàokhung gỗ lút tận cán. Fumero gào lên mộttiếng khủng khiếp vì đau đớn, tay hắn mởra trong cơn co giật, và khẩu súng rơixuống dưới chân hắn. Carax đá nó vàobóng tối.

Cảnh tượng kinh hoàng diễn rangay trước mắt tôi chỉ trong mấy giây.Tôi cảm thấy đờ đẫn, không thể hànhđộng hay suy nghĩ. Carax quay lại nhìnchằm vào mắt tôi. Khi tôi nhìn ông, tôicó thể hình dung lại những đường nét đãmất, mà tôi thường mường tượng quanhững tấm ảnh và những câu chuyện cũ.

“Đưa Beatriz ra khỏi đây, Daniel.

Page 1619: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Cô bé biết các cháu phải làm gì. Đừngđể cô bé tuột khỏi tầm mắt. Đừng để ailấy đi cô bé. Bất cứ ai hay bất cứ điềugì. Chăm sóc cho cô bé. Còn hơn cảchăm sóc cho cuộc đời cháu.”

Tôi cố gật đầu, nhưng mắt tôi lạiquay sang Fumero, hắn đang vùng vẫyvới con dao xuyên cổ tay. Hắn giằng tayra được và khuỵu xuống, ôm cánh tay bịthương đang tuôn máu xối xả.

“Đi đi,” Carax nói.

Fumero nằm trên sàn nhìn chúngtôi, mù lòa vì căm hận, cầm con dao dínhmáu trong tay trái. Carax quay sang hắn.Tôi nghe những bước chân vội vã chạyđến và nhận ra Palacios bị tiếng súng

Page 1620: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đánh động nên đang đến giúp ông chủcủa hắn. Trước khi Carax có thể giằngđược con dao từ Fumero, Palacios đãvào thư viện, giơ cao súng.

“Lùi lại,” hắn cảnh cáo.

Hắn liếc nhanh nhìn Fumero, ôngta đang chật vật đứng lên, và hắn nhìnchúng tôi - trước tiên là tôi, rồi đếnCarax. Tôi có thể thấy nỗi kinh hoàng vànghi hoặc trong mắt hắn.

“Tao bảo lùi lại.”

Carax dừng lại và rút lui. Palacioslạnh lùng nhìn chúng tôi, cố nghĩ xemphải làm gì. Đôi mắt hắn dừng lại ở tôi.

“Mày, ra khỏi đây. Chuyện này

Page 1621: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không liên quan gì đến mày. Đi.”

Tôi dè dặt một lúc. Carax gật đầu.

“Không ai đưọc rời khỏi đây,”Fumero xen vào, “Palacios, đưa súngđây.”

Palacios không trả lời

“Palacios,” Fumero nhắc lại, vớibàn tay đầy máu ra, đòi cho được vũ khí.

“Không,” Palacios ấp úng, qua kẽrăng.

Fumero, đôi mắt điên dại tràn đầykhinh miệt và giận dữ, giật lấy súng củaPalacios và gạt gã sang bên. Tôi liếcnhìn Palacios và biết chuyện gì sắp xảy

Page 1622: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ra. Fumero từ từ giơ súng lên Tây hắnrun, và khẩu súng sáng lên ánh máu.Carax lui lại một buớc, lần tìm trongbóng tối, nhưng không có lối thoát. Họngsúng hướng theo ông. Tôi cảm thấy mọicơ bắp trên thân thể mình cháy lên phẫnnộ. Vẻ cau có chết người của Fumero, vàcách hắn liếm môi như một tên điên, đãnhư một cái tát làm tôi thức tình.Palacios nhìn tôi, khẽ lắc đầu. Tôi lờ đi.Carax giờ đã chịu thua, đứng bất độnggiữa phòng, chờ phát đạn.

Fumero không bao giờ nhìn thấytôi. Với hắn, chỉ có Carax tồn tại và bàntay vấy máu kia đang cầm khẩu súng. Tôilao vào hắn. Tôi cảm thấy chân mìnhnhấc lên không, nhưng tôi không bao giờ

Page 1623: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tiếp đất nữa. Thế giới đứng lại giữachừng. Phát đạn từ xa bay lại, như tiếngvọng của một cơn bão đang tan. Khôngđau đớn. Viên đạn xuyên qua sườn tôi.Lúc đầu có một ánh sáng chói lòa, ngỡnhư một thanh kim loại đã phang vào tôivới sức mạnh không tả xiết và đẩy tôibay trong không trung vài thước, rồi hạtôi xuống nền nhà. Tôi không cảm thấy cúrơi, mặc dù tôi thấy những bức tườngđang co cụm lại, và trần nhà sập xuốngrất nhanh ngõ hầu nghiền nát tôi.

Một bàn tay đỡ sau đầu tôi, và tôithấy khuôn mặt Julián Carax đang cúixuống nhìn tôi. Trong tưởng tượng củatôi, Carax hiện ra đúng như tôi đã hìnhdung, như thể những ngọn lửa không bao

Page 1624: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giờ cướp đi nét mặt ông ấy. Tôi nhận ranỗi kinh hoàng trong đôi mắt ông, dùkhông hiểu nổi. Tôi thấy ông đặt tay lênngực tôi, và tự hỏi cái chất lỏng bốc mùikhói ấy chảy ra giữa nhũng ngón tay ônglà gì. Chính lúc ấy tôi cảm thấy ngọn lửakinh hoàng kia, như hơi nóng của nhữngcục than hồng, cháy rực bên trong tôi.Tôi cố hét lên, nhưng không gì bật ra trừdòng máu nóng kia. Tôi nhận ra khuônmặt của Palacios cạnh mình, đầy hối hận,thảm bại. Tôi ngước mắt lên và thấynàng. Bea đang ở cửa thư viện chầmchậm tiến về phía tôi, khuôn mặt nàngbừng lên vẻ kinh hoàng và đôi tay nàngrun rẩy trên môi. Nàng lắc đầu khôngnói, đẫm lệ vì khiếp sợ, Tôi cố cảnh báo

Page 1625: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nàng, nhưng một cơn lạnh buốt đang chạydọc cánh tay tôi, tìm đâm vào thân thểtôi.

Fumero đang nấp sau cánh cửa.Bea không nhận thấy sự có mặt của hắn.Khi Carax đứng bật dậy và Bea quay lại,khẩu súng của tên thanh tra gần như chạmvào trán nàng. Palacios lao vào ngănhắn. Gã hành động quá muộn. Carax đã ởđó. Tôi nghe tiếng gào thét từ xa xa,mang tên Bea. Căn phòng sáng lên ánhlửa đạn. Viên đạn xuyên qua tay phảiCarax. Một thoáng sau, người không mặtngã xuống đè lên Fumero. Tôi nghiêngngười, chỉ thấy Bea đang chạy đến bêntôi, nàng còn nguyên vẹn. Đôi mắt đangmờ dần của tôi tìm kiếm Carax, nhưng

Page 1626: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không thể nhìn thấy ông ấy. Một hìnhbóng khác đã thế chỗ ông. Đó là LaínCoubert, y như tôi đã sợ hắn khi đọcnhững trang sách, nhiều năm trước. Lầnnày, những móng vuốt của Coubert nhưnhững cái móc đâm ngập vào mắtFumero mà kéo hắn đi. Tôi nhìn thấyđược chân của tên thanh tra bị lôi rangoài cửa thư viện. Tôi nhìn thấy đượccơ thể hắn co giật khi Coubert lôi hắn ratận cửa chính không chút xót thương, thấyđược đầu gối hắn đập vào bậc tam cấpđá và tuyết nhổ lên mặt hắn, thấy đượcngười không mặt túm cổ hắn nhấc hắn lênnhư một con rối, ném hắn vào hồ nướcđóng băng; tôi thấy bàn tay của thiên thầnđâm vào ngực hắn, xuyên vào người hắn,

Page 1627: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy linh hồn bị nguyền rủa kia bị đánhbật ra như làn hơi nước đen rồi rơixuống như những giọt lệ đóng băng trênmặt gương bằng nước đóng băng.

Lúc này tôi đã kiệt sức, không thểtập trung nhìn lâu hơn nữa. Bóng tối bắtđầu nhuốm một ánh sáng bạc, và khuônmặt Bea dần rời xa tôi. Tôi nhắm mắt vàcảm thấy tay nàng trên má tôi, và giọngnàng cầu xin Chúa đừng mang tôi đi, thìthầm vào tai tôi rằng nàng yêu tôi và sẽkhông để tôi ra đi. Tôi chỉ nhớ tôi đã đểlại cái thế giới bằng ánh sáng và cái lạnhấy và một sự yên bình lạ kỳ xâm chiếmtôi và mang đi cơn đau của ngọn lửachầm chậm cháy trong tôi. Tôi thấy tôivà Bea - như hai ông bà cụ - đang nắm

Page 1628: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tay nhau dạo bước qua những con phốBarcelona, thành phố bị bỏ bùa ấy. Tôithấy cha tôi và Nuria Monfort đặt nhữngbó hồng trắng lên mộ tôi. Tôi thấyFermín khóc lóc trong vòng tayBernarda, và cậu bạn cũ Tomás của tôi,người đã trở nên câm lặng mãi mãi. Tôinhìn thấy họ như người ta nhìn thấynhững người lạ trên một chuyến tàu chạyquá nhanh. Lúc ấy, tôi gần như khôngnhận ra tôi đã nhớ ra khuôn mặt của mẹ,một khuôn mặt tôi đã mất từ nhiều nămtrước, như một bài cũ cắt ra từ báo mònbỗng nhiên rơi ra khỏi các trang của mộtcuốn sách. Ánh sáng của bà là tất cảnhững gì theo cùng tôi khi tôi hạ xuống.

Page 1629: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Sau khi chết

Ngày 7 tháng Mười một

năm 1955

Căn phòng màu trắng, ánh sángmờ ảo của chăn, rèm cửa che mờ vànắng nhạt. Từ cửa sổ, tôi có thể nhìn rabiển xanh. Rồi một ngày, sẽ có người cốthuyết phục tôi rằng từ Bệnh việnCorachán ta không thể nhìn ra biển,phòng bệnh không trắng cũng chẳngnhệ tênh, và rằng biển vào tháng Mườimột ấy giống như một cái hồ xám xịt,lạnh băng và khó chịu; rằng suốt tuầnấy ngày nào trời cũng đổ tuyết cho đến

Page 1630: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khi toàn bộ Barcelona bị chôn vùi dướilớp tuyết cao gần một mét, và thậm chíFermín, người cả đời lạc quan, cũngnghĩ tôi lại sắp chết.

Tôi đã chết trước đó rồi, trong xecứu thương, trong vòng tay Bea vàtrung úy Palacios, người đã bị máu củatôi làm hỏng bộ đồng phục. Viên đạn,theo lời các bác sĩ, họ đang nói về tôimà không nghĩ là tôi có thể nghe họnói, đã làm gãy hai xương sườn, đãsượt qua tim tôi, đã gây tổn thươngnặng một động mạch chính và đã bayhết tốc lực ra ngoài qua hông, kéo theomọi thứ nó đâm vào trên đường bay.Tim tôi ngừng đập trong sáu mươi tưgiây. Họ bảo rằng lúc tôi tỉnh lại từ

Page 1631: Bóng hình của gió - sachvui.vn

cuộc dạo chơi vào chốn vĩnh hằng, tôiđã mở mắt và mỉm cười trước khi lạibất tỉnh.

Mãi tới tám ngày sau tôi mới tỉnhlại. Lúc ấy, báo chí đã loan tin về cáichết của Francisco Javier Fumerotrong một cuộc kịch chiến với băngđảng tội phạm có vũ trang, và chínhquyền đang mải tìm ra một con phố haymột ngõ hẻm đặng đặt tên hầu tưởngnhớ đến viên thanh tra cảnh sát xuấtchúng ấy. Xác hắn ta là cái xác duynhất tìm thấy trong tòa dinh thự cũ củagia đình Aldaya. Xác của Penélope vàcon trai cô ấy không bao giờ được tìmthấy.

Page 1632: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi thức dậy lúc trời hửng sáng.Tới nhớ đến ánh đèn, như một thứ vánglỏng, đổ đầy lên chăn. Tuyết đã thôirơi, ai đó đã đổi biển cả ngoài cửa sổphòng tôi lấy một hình vuông trắng, từđó có thể thấy vài chiếc ghế xích đu, vàkhông gì khác. Cha tôi, ngồi gục trongchiếc ghế cạnh giường, ngước mắt lênnhìn tôi lặng lẽ. Tôi mỉm cười với ông,và ông bật khóc. Fermín, đang ngủtrong hành lang như một đứa bé, vàBea, nàng đang ôm đầu anh ta tronglòng, nghe tiếng khóc nức lên của chatôi liền chạy vào phòng. Tôi nhớ rằngFermín trắng nhợt và gầy gò như bộxươg cá. Một người bảo rằng máu chảytrong huyết quản tôi là của anh ấy,

Page 1633: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rằng tôi đã mất hết màu, và anh bạn tôiđã nhồi nhét bao nhiêu là bánhsandwich kẹp thịt trong nhà ăn bệnhviện để tạo thêm hồng huyết cầu, phòngkhi tôi cần đến. Có lẽ, điều đó giảithích tại sao tôi cảm thấy mình thôngthái hơn và ít Daniel hơn. Tôi nhớ cócả một rừng hoa và buổi chiều hôm ấy -có lẽ vài phút sau, tôi không dám chắc -cả một dòng người dồn hết vào phòng,từ Gustavo Barceló và cháu gái Claracủa ông đến Bernarda và cậu bạnTomás của tôi, cậu không dám nhìnthẳng vào mắt tôi và khi tôi ôm cậu ta,cậu ta liền chạy ra phố khóc nức nở.Tôi nhớ mơ hồ Don Federico, đến cùngMerceditas và Don Anecleto, giáo viên

Page 1634: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trung học. Tôi đặc biệt nhớ Bea, nàngnhìn tôi lặng lẽ trong khi mọi ngườikhác nói lời chúc mừng và tạ ơn trời,và tôi nhớ cha mình, người đã ngủ trênchiếc ghế kia bảy đêm ròng, cầunguyện một Chúa trời mà ông khôngbao giờ tin.

Khi các bác sĩ lệnh cho đoànngười giải tán khỏi phòng đặng tôi cóchút nghi ngơi mà tôi không hề muốn,cha đã đến bên tôi một lát bảo rằngông mang đến cho tôi cây bút, cây bútmực Victor Hugo, và một cuốn sổ, nhỡđâu tôi muốn viết. Nơi ngưỡng cửa,Fermín thông háo anh ta đã hỏi ý kiếntoàn thể y bác sĩ trong viện và họ đãđảm bảo với anh rằng tôi sẽ không phải

Page 1635: Bóng hình của gió - sachvui.vn

làm nghĩa vụ quân sự. Bea hôn lên trántôi rồi dẫn cha đi hưởng chút không khítrong lành, vì cả tuần nay ông không hềra khỏi phòng bệnh. Tôi bị bỏ lại mộtmình, bị cơn suy kiệt lấn chìm, và tôithiếp đi lúc đang nhìn đăm đăm chiếchộp bút trên bàn cạnh giường.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng bướcchân nơi cửa. Tôi chờ đợi được gặpcha ở chân giường, hay có lẽ bác sĩMendoza, người đã không bao giờ rờimắt khỏi tôi, tin rằng tôi hồi phục làkết quả của một phép nhiệm mầu.Người khách đi quanh giường và ngồivào chiếc ghế của cha tôi. Miệng tôikhô khốc. Julián Carax đưa cốc nướclên miệng tôi, nâng đầu tôi trong khi tôi

Page 1636: Bóng hình của gió - sachvui.vn

nhấp nước. Đôi mắt ông nói lời tạmbiệt, và nhìn vào chúng là đủ để tôihiểu rằng ông chưa bao giờ phát hiệnra sự thật về danh tính của Penélope.Tôi không thể nhớ chính xác những lời,hay âm thanh của giọng nói ông. Tôibiết ông đã nắm tay tôi và tôi cảm thấyông đang đề nghị tôi sống vì ông, bảorằng tôi sẽ không bao giờ gặp ông nữa.Điều tôi không quên được chính là điềutôi đã bảo với ông. Tôi bảo ông hãycầm chiếc bút ấy, nó luôn là của ông,và ông hãy viết trở lại.

Khi tôi tỉnh giấc, Bea đang đắpkhăn ướt lên trán tôi. Tôi giật mình, hỏiCarax đâu. Nàng nhìn tôi bối rối, vàbảo rằng Carax biến mất trong cơn bão

Page 1637: Bóng hình của gió - sachvui.vn

tám ngày trước, để lại một vệt máu trêntuyết, và mọi người đã cho rằng ông ấyđã chết. Tôi bảo không phải vậy, ông ấymới vừa ở đây cùng tôi. Bea mỉm cườikhông nói gì thêm. Cô y tá đang bắtmạch cho tôi khẽ lắc đầu và giải thíchtôi đã ngủ sáu tiếng rồi, rằng cô ấyngồi bên chiếc bàn ngay cửa phòng tôitrong suốt thời gian ấy, và chắc chắnkhông hề có ai vào phòng cả.

Đêm hôm ấy, trong khi cố ngủ, tôixoay đầu trên gối và nhận ra hộp bútmở nắp. Cây bút đã không còn.

Page 1638: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Vùng nước tháng Ba

1956

BEA VÀ TÔI KẾT HÔN làm hônlễ ở nhà thờ Santa Ana ba tháng sau. ÔngAguilar. vẫn ít nói với tôi và sẽ vẫn nhưvậy đến suốt đời, đã trao con gái ông chotôi trước viễn cảnh không thể nào chặtđầu tôi đặt lên đĩa được. Sự biến mấtcủa Bea đã xóa tan đi nỗi tức giận ở ông,và giờ dường như ông sống trong tìnhtrạng sốc thường trực, chấp nhận sự thậtlà cháu trai ông sẽ sớm gọi tôi là Bố vàrằng cuộc đời, dưới hình dạng một thằngnhãi được vá víu mà sống dậy sau một

Page 1639: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vết thương đạn, sẽ cướp đi đứa con gáicủa ông - đứa con gái mà, bất chấp cặpkính hai tròng của mình, ông vẫn xemnhư là cô bé con trong chiếc váy nhânngày lễ ban thánh thể đầu tiên, không lớnhơn thế một ngày nào.

Một tuần trước lễ cuới, cha Beaxuất hiện ở cửa hiệu sách để tặng tôichiếc ghim cài cà vạt bằng vàng từngthuộc về bố của ông, và bắt tay tôi.

“Bea là điều tốt đẹp nhất ta cótrong đời mình,” ông nói. “Hãy thay tachăm sóc con bé.”

Cha tôi tiễn ông ra cửa và nhìntheo khi ông đi dọc phố Santa Ana, vớivẻ buồn bã làm mềm yếu những người

Page 1640: Bóng hình của gió - sachvui.vn

đàn ông nhận ra rằng họ đang già đi cùngnhau.

“Ông ấy không phải người xấu đâu,Daniel ạ,” ông nói. “Chúng ta mỗi ngườiđều yêu theo cách của mình thôi.”

Bác sĩ Mendoza, người đã nghingờ tôi có thể đứng lâu hơn nửa tiếngđổng hồ, cảnh cáo rằng sự lăng xăngchộn rộn của lễ cưới cùng với mọi côngviệc chuẩn bị không phải là liều thuốc tốtnhất cho một người mà chỉ mới đây thôisuýt nữa đã phải bỏ lại trái tim trongphòng mổ.

“Xin đừng lo,” tôi cam đoan vớiông. “Họ không cho cháu làm gì đâu.”

Page 1641: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Tôi chẳng nói dối đâu. FermínRomero de Torres tự đứng ra làm chỉhuy tối cao cho lễ cưới, tiệc cưới và mọichuyện liên quan. Khi cha xứ phát hiệncô dâu mang bầu đến ban thờ, ông thẳngthừng từ chối cử hành hôn lễ và đe dọatriệu tập các đấng linh thiêng của Tòa dịgiáo và kêu họ hủy lễ cưới. Fermín nổitrận lôi đình lôi ông ta ra khỏi nhà thờmà chửi mắng thậm tệ rằng ông ấy khôngxứng đáng với bộ quần áo thầy tu kia vàvới giáo xứ, và thề rằng ông chỉ cầnnhếch mày thôi là anh ta sẽ gây ra một vụrùm beng trong giáo khu ít nhất cũngkhiến ông bị đày ra Mỏm đá Gibraltar đểcảm hóa lũ khỉ. Vài người qua đường vỗtay tán thưởng, và người bán hoa trong

Page 1642: Bóng hình của gió - sachvui.vn

phố tặng Fermín một bông cẩm chướngbạch, mà anh ta vẫn đeo trên ve áo chođến khi những cánh hoa chuyển sang màucổ áo của anh ta. Tất cả đã sẵn sàng songkhông có cha xứ, thế là Fermín đếntrường San Gabriel, nơi anh ta kêu gọisự giúp đỡ của Cha Fernando Ramos,người trong đời ông chưa một lần cửhành hôn lễ, chuyên môn chính của ông làtiếng La tinh, lượng giác và thể dục, theothứ tự tương ứng.

“Cha thấy đấy, thưa đức Cha, chúrể rất yếu, và con không thể làm cậu ấythất vọng lần nữa. Cậu ấy nhìn thấy ở chamột hiện thân của những vinh quang rạngngời của Nhà thờ, ở trên kia, trên tầngcao ấy, cùng với Thánh Thomas, Thánh

Page 1643: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Augustine và đức Mẹ Fátima. Nhìn cậuấy vậy thôi, nhưng thực ra cậu ấy, cũngnhư con, đều là con chiên đạo. Giờ nếucon bảo cậu ấy rằng Cha không chịu giúpcon thì chúng ta hẳn sẽ phải tổ chức lễtang thay vì lễ cưới.”

“Nếu con nói như vậy.”

Nghe mọi người kể lại sau này - vìtôi không nhớ rõ, và các lễ cưới thườnglưu rõ trong ký ức của người khác hơn -trước lễ cưới, Bernarda và GustavoBaceló (theo chỉ thị chi tiết của Fermín)đã xoa dịu vị cha đạo tội nghiệp bằngrượu nho xạ để tống khứ nỗi sợ khôngdám lên bục lễ của ông. Khi đến thờikhắc cha Fernando hành lễ, ông mang

Page 1644: Bóng hình của gió - sachvui.vn

một nụ cười thánh thiện và có nước daửng hồng vui vẻ, ông đã phạm nghi thức,thay vì đọc Thư gửi tín hữu Côrintô nàođó tôi không nhớ, ông lại đọc một bàixon nê trữ tình, tác phẩm của một thi sĩtên là Pablo Neruda. Một số quan kháchcủa ông Aguilar coi ông là một tay cộngsản thâm căn cố đế và là một kẻBolsevik, trong khi những người khác lạinhìn vào cuốn Kinh Thánh để tìm đếnđoạn có áng thơ mang vẻ đẹp tà đạo dữdội kia, tự hỏi đấy có phải là một trongnhững hiệu ứng đầu tiên của Công đồngĐại kết nhân tiền không.

Đêm trước lễ cưới, Fermín bảo tôianh ta đã chuẩn bị một bữa tiệc độc thânmà chỉ anh ta và tôi được mời.

Page 1645: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Tôi không biết đâu, Fermín. Tôi

thực sự không thích món này...”

“Tin tôi đi.”

Vào cái đêm tội lỗi đó, tôi ngoanngoãn đi theo Fermín đến một khu lềuhôi hám phố Escudillers, nơi mùi ngườilẫn vớí mùi nặng nhất của đồ ăn chiên đichiên lại trên toàn bờ biển Địa TrungHải. Một đoàn phụ nữ xếp hàng cho thuêphẩm hạnh - và phục vụ suốt ngày đêm -đón chào chúng tôi với những nụ cườihẳn chỉ làm phấn khích cánh sinh viênnha khoa.

“Chúng tôi đến đón Rociíto,”Fermin thông báo với tên ma cô, kẻ có

Page 1646: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bộ râu mai giống mũi đất Finisterre đếnsững sờ.

“Fermín,” tôi thầm thì, sợ hãi. “VìChúa...”

“Phải có niềm tin chứ.”

Rociíto xuất hiện đầy hào quang -tôi đồ ả phải nặng đến 80 ký, chưa kểkhăn choàng lông vũ và chiếc váy đỏ vảivitco bó chặt thân thể - rồi nhìn tôi từđầu đến chân.

“Chào cưng. Em cứ nghĩ cưng giàhơn cơ, thề có Chúa chứng giám.”

“Đây không phải khách hàng đâu,”Fermín thanh mình.

Page 1647: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Lúc ấy tôi mói hiểu ra sự thể, vànỗi sợ của tôi nguôi đi. Fermín khôngbao giờ quên một lời hứa nào, nhất là lờihứa của tôi. Ba chúng tôi đi tìm chiếctaxi sẽ mang chúng tôi đến nhà tế bầnSanta Lucía. Trong khi đi, chiếu cố chotình trạng sức khỏe mong manh của tôi vàviệc tôi sắp kết hôn, Fermín nhường chotôi ngồi ghế trước, còn anh ta ở ghế saucùng Rociíto, ngồi ngắm nghía cô ả vớivẻ say mê thấy rõ.

“Ôi, ngài Fermín, từ khi có bạn gáilà ngài quên em luôn, ngài thật nhẫntâm.”

“Với ta em còn hơn cả một phụ nữ,Rociíto ạ, và giờ ta là người đơn thê mất

Page 1648: Bóng hình của gió - sachvui.vn

rồi.”

“Hông chịu đâu! Rociíto già tốtbụng sẽ lấy penixilin lau chùi hàng họchữa cho ngài nhé.”

Chúng tôi đến phố Moncada saunửa đêm, hộ tống cơ thể tuyệt trần củaRociíto và luồn cô ả vào nhà tế bần qualối cửa sau - lối đi dùng để đưa ngườichết ra ngoài qua một ngõ nhỏ có hìnhdạng và mùi vị như cửa địa ngục. Khi đãvào trong bóng tối của Tenebrarium,Fermín tiếp tục chỉ dẫn lần cuối choRociíto trong khi tôi cố tìm cho ra cụ ôngkhú đế mà tôi đã hứa trao cho một vũđiệu cuối cùng với thần Tình yêu trướckhi thần Chết tính sổ ông.

Page 1649: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Hãy nhớ, Rociíto, ông già này cólẽ điếc lòi rồi, nên em phải nói to, rõràng và bẩn thỉu, hỗn xược, em biết làmthế nào rồi đấy. Nhưng cũng đừng quákhích. Bọn anh không muốn ông ấy bịđứng tim và tiễn ông lên thiên đườngtrước thời hạn đâu.”

“Đừng lo cưng à. Em là dânchuyện nghiệp mà.”

Tôi tìm thấy người sẽ thụ hưởngnhững ân sủng vay mượn kia trong mộtgóc phòng tầng một, nhà thông thái ẩn dậtvẫn bị giam trong bốn bức tường cô đơn.Ông ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm,bối rối.

“Ta chết chưa?”

Page 1650: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Chưa. Ông còn sống nhăn đấy.

Ông nhớ cháu không?”

“Ta nhớ cậu y như ta nhớ đôi giàyđầu tiên của ta vậy, chàng trai, nhưngtrông cậu thế này, tái nhợt như thế, làm tacứ tưởng là ảo ảnh trên trời. Đừng lừa ta.Ở đây người ta mất đi cái mà nhữngngười bên ngoài gọi là óc sáng suốt. Vậyđây không phải ảo ảnh sao?”

“Không đâu. Ảo ảnh đang chờ ôngdưới kia, nếu ông chịu đi.”

Tôi dẫn ông già vào một gianphòng âm u, mà Fermín và Rociíto đã tôđiểm trang hoàng bằng vài ngọn nến vàchút nước hoa. Khi mắt ông dừng lại nơi

Page 1651: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vẻ đẹp ngồn ngộn của nàng Vệ nữ xứAndalusia, mặt ông sáng ngời lên nhưđang ở thiên đường.

“Chúa phù hộ các người.”

“Và chúc ông sẽ sống để chứngkiến,” Fermín nói, và ra hiệu cho côchim thần phố Escudillers bắt đầu thitriển tài năng.

Tôi thấy cô ta đón nhận ông giàvới vẻ nhã nhặn vô chừng, hôn vàonhững giọt nước mắt rơi trên gò má ông.Fermín và tôi rời hiện trường để cho họcái sự thân mật họ đáng được hưởng.Trên con đường quanh co qua cái dãyphòng tuyệt vọng kia, chúng tôi chạmtrán Xơ Emilia, một trong những bà xơ

Page 1652: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quản lý nhà tế bần. Bà ném cho chúng tôimột tia nhìn hiểm ác.

“Có bệnh nhân bảo là các ngườimang vào đây một cô điếm. Giờ họ cũngmuốn một ả.”

“Thưa Xơ Sáng ngời ngợi, Xơnghĩ chúng con là hạng người nào chứ?Sự có mặt của chúng con ở đây hoàntoàn vì mục đích tín ngưỡng. Chàng thanhniên này, ngày mai sẽ kết hôn trước Nhàthờ, và con, chúng con đến đây để thămhỏi bệnh nhân Jacinta Coronado.”

Xơ Emilia nhếch lông mày. “Cácanh là người thân à?”

“Về tinh thần thôi ạ.”

Page 1653: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Jacinta chết cách đây hai tuần.

Đêm trước đó có một ông đến thăm bàấy. Ông ta có phải người thân các anhkhông?”

“Ý Xơ là Cha Fernando?”

“Ông ta không phải cha đạo. Ôngta tự xưng là Julián. Họ gì ta không nhớ.”

Fermín nhìn tôi, điếng người.

“Julián là bạn của con,” tôi nói.

Xơ Emilia gật đầu. “Ông ta đếnthăm bà ấy đuợc vài tiếng. Nhiều năm rồitôi chưa bao giờ nghe bà ấy cười. Khiông ta ra về, bà ấy bảo tôi họ nói chuyệnvề những ngày xưa cũ, khi họ còn trẻ. Bà

Page 1654: Bóng hình của gió - sachvui.vn

bảo người đàn ông đó mang tin con gáibà, Penélope. Tôi không biết Jacinta cócon gái. Tôi nhớ chứ, vì sáng hôm ấyJacinta đã mỉm cười với tôi, và khi tôihỏi tại sao bà hạnh phúc như vậy, bà nóibà đang về nhà, cùng Penélope. Bà chếtlúc trời sáng, trong khi ngủ.”

Một lát sau Rociíto kết thúc nghilễ tình yêu, bỏ lại ông già mệt lừ sungsướng, trong vòng tay của Morpheus[1].Khi chúng tôi ra về, Fermín trả cho cô tagấp đôi, nhưng Rociíto, giờ đang sướtmướt trước cảnh những người già tộinghiệp, vô vọng kia, bị Chúa trời và ácquỷ bỏ mặc, đã khăng khăng đòi chuyểntiền thù lao cho Xơ Emilia để họ có thểđược bữa ăn sô cô la nóng và bánh ngọt,

Page 1655: Bóng hình của gió - sachvui.vn

vì, cô nói, đó là điều luôn làm cô quênđi chuyện buồn trong cuộc sống.

[1. Trong thần thoại Hy Lạp,Morpheus là vị thần giấc mơ.]

“Em chưa bao giờ đa cảm như vậy.Hãy nhìn linh hồn già nua tội nghiệp kia,ngài Fermín… ông ấy chỉ muốn được ômấp vuốt ve. Làm em mủi lòng mấtthôi…”

Chúng tôi đưa Rociíto lên taxi vớimột số tiền boa hậu hĩnh, rồi bước lênphố Princesa giờ đã vắng vẻ và lấm tấmsương mờ.

“Chúng ta phải đi ngủ thôi, để chongày mai,” Fermín nói.

Page 1656: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“E là tôi không ngủ được chút nào

đâu.”

Chúng tôi bước xuống LaBarceloneta. Trước khi kịp nhận ra,chúng tôi đã dạo dọc theo mép nước chođến khi cả thành phố, tĩnh lặng sáng ngời,lan tỏa dưới chân chúng tôi trong ánhphản chiếu trên vùng nước cảng, như ảovọng tuyệt vời nhất vũ trụ. Chúng tôingồi bên mép nước ngắm nhìn quangcảnh đó.

“Thành phố này là một người đànbà, cậu biết đấy, Daniel. Nó quyến rũ ta,đánh cắp linh hồn ta mà ta không biết.”

“Anh nói nghe như Rociíto ấy,

Page 1657: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Fermín.”

“Đừng chê cười, những người nhưcô ấy làm cho thế giới xấu xa này thànhnơi đáng sống.”

“Những cô điếm ư.”

“Không. Chúng ta đều là nhữngcon điếm, sớm hay muộn. Ý tôi là nhữngngười có trái tim nhân hậu. Đừng nhìn tôithế. Các đám cưới làm cho tôi dịu dàngđi.”

Chúng tôi vẫn ngồi đó, nâng niukhoảng lặng lẽ đặc biệt ấy, ngắm nhìnhình ảnh phản chiến trên mặt nước. Mộtlát sau, bình minh rạng lên, bầu trờinhuốm màu hổ phách, và Barcelona tỉnh

Page 1658: Bóng hình của gió - sachvui.vn

giấc. Chúng tôi nghe từ xa tiếng chuôngnhà thờ Santa María del Mar vừa mớihiện lên trong đám sương mù ở bờ bênkia cảng.

“Anh có nghĩ Carax còn ở đấykhông, nơi nào đó trong thành phố?” tôihỏi.

“Hỏi tôi một câu nữa.”

“Anh có nhẫn không?”

Fermín mỉm cười. “Chúng ta đithôi. Mọi người đang đợi, Daniel. Cuộcsống đang chờ chúng ta.”

~*~

Nàng mặc chiếc váy trắng ngà và

Page 1659: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ôm cả thế giới trong đôi mắt. Tôi khôngthể nhớ nổi lời cha đạo hay khuôn mặtnhững vị khách đầy hy vọng ngồi kínnhà thờ vào sáng tháng Ba ấy. Điều duynhất đọng lại trong trí nhớ tôi là lúcmôi nàng chạm môi tôi, và, khi tôi hémở mắt, lời thề bí mật tôi mang theotrên da thịt mình và sẽ nhớ suốt đời.

Page 1660: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Các nhân vật

1966

JULIÁN CARAX KẾT THÚCBóng hình của gió bằng một đoạn vĩthanh, trong đó ông tóm lược số phận cácnhân vật trong những năm tiếp theo. Tôiđã đọc nhiều cuốn sách kể từ cái đêm xaxưa năm 1945 ấy, nhưng tiểu thuyết cuốicùng của Carax vẫn là cuốn sách tôi yêuthích nhất. Hôm nay, dù đã sống đến tuổiba mươi, tôi vẫn không thể nào thay đổisuy nghĩ đó.

Khi tôi viết những dòng này trên

Page 1661: Bóng hình của gió - sachvui.vn

quầy trong hiệu sách, con trai tôi, Julián,ngày mai sẽ mười tuổi, đang nhìn tôi vớinụ cười và tỏ vẻ tò mò trước tập chồnggiấy ngày mỗi dày thêm, có lẽ nó tin rằngbố nó cũng mắc bệnh sách vở và chữnghĩa. Julián thừa hưởng đôi mắt và tríthông minh của mẹ, còn tôi lại thích nghĩrằng có lẽ nó sở hữu cái cảm quan biếtkinh ngạc trước điều kỳ diệu giống nhưtôi. Cha tôi giờ đây đến cả đọc gáy sáchcũng đã gặp khó khăn, dù ông không chịuthừa nhận đâu, hiện giờ ông đang ở nhà,trên tầng. Đôi khi tôi tự hỏi ông có phảilà nguời hạnh phúc không, một ngườithanh thản, liệu sống cùng chúng tôi cógiúp gì ông không hay liệu ông vẫn đangsống trong những ký ức và trong nỗi

Page 1662: Bóng hình của gió - sachvui.vn

buồn luôn đeo đuổi ông. Giờ đây, Bea vàtôi quản lý cửa hàng sách. Tôi làm việckế toán và bổ sung danh mục sách. Bealàm công việc mua sách và phục vụkhách hàng, họ quý mến nàng hơn tôi.Tôi không trách gì họ cả.

Thời gian đã khiến nàng mạnh mẽvà thông thái. Nàng gần như không baogiờ nói về quá khứ, mặc dù tôi thườngbắt gặp nàng có những phút rút vào yênlặng vẩn vơ một mình. Julián ngưỡng mộmẹ. Khi nhìn họ bên nhau, tôi biết họràng buộc với nhau bởi một mối liên hệvô hình mà tôi không bao giờ có thể hiểuđược. Với tôi, cảm thấy mình là mộtphần cái thế giới riêng của họ và thấymình may mắn xiết bao, thế là đủ. Cửa

Page 1663: Bóng hình của gió - sachvui.vn

hàng chỉ giúp chúng tôi có một cuộc sốngđạm bạc, dù vậy tôi không thể tưỏngtượng nổi mình sẽ làm gì khác. Việcbuôn bán ngày càng ế ẩm. Tôi là một kẻlạc quan, và tự nhủ chuyện gì cũng có lúcthăng lúc trầm, việc khó khăn hôm naythì ngày mai sẽ tốt đẹp. Bea bảo văn hóađọc đang dần chết đi, rằng đó là một nghilễ thiêng liêng, rằng một cuốn sách làtấm gương phản chiếu những gì chúng tađã có trong chính mình, rằng khi đọc,chúng ta dồn hết cả tâm trí vào sự đọc,và những người đọc vĩ đại ngày cànghiếm đi. Mỗi tháng chúng tôi nhận đượclời đề nghị chuyển hiệu sách thành cửahàng bán ti vi, dây lưng, hoặc dây buộcgiày. Họ sẽ không đẩy được chúng tôi ra

Page 1664: Bóng hình của gió - sachvui.vn

khỏi đây trừ khi nó phá sản.

Fermín và Bernarda kết hôn năm1958, và họ đã có bốn đứa con, đều làtrai, tất cả đều thừa hưởng cái mũi và đôitai của cha chúng. Fermín và tôi ít gặpnhau hơn, dù đôi khi chúng tôi vẫn lặplại cuộc tản bộ ở mép nước lúc hửngsáng kia, nơi chúng tôi giải quyết mọikhó khăn trên đời. Fermín nghỉ việc ởhiệu sách vài năm trước, và khi IsaacMonfort mất, anh thay ông ấy làm ngườigác Nghĩa Trang Những Cuốn Sách BịLãng Quên. Có lẽ ngày nào đấy sẽ cóngười tìm được toàn bộ các cuốn sáchcủa Julián mà Nuria đã giấu ở đó. Isaacđược chôn cạnh Nuria ở Montjuïc. Tôithường đến thăm họ. Trên mộ Nuria luôn

Page 1665: Bóng hình của gió - sachvui.vn

có hoa tươi.

Cậu bạn Tomás Aguilar chuyểnsang Đức, nơi cậu ấy làm kỹ sư cho mộttập đoàn sản xuất máy công nghiệp, sángchế ra các kỳ quan mà tôi không bao giờcó thể hiểu nổi. Đôi khi chúng tôi nhậnđược thư của cậu ấy, luôn là gửi choBea. Cậu ấy đã kết hôn được vài năm vàcó một cô con gái chúng tôi chưa baogiờ gặp. Mặc dù cậu ấy luôn gửi lời hỏithăm tôi, tôi biết mình đã vĩnh viễn đánhmất cậu ấy nhiều năm trước. Tôi thíchnghĩ rằng cuộc đời cướp đi những ngườibạn thời thơ ấu của chúng ta không vì lýdo gì cả, nhưng không phải bao giờ tôicũng tin vậy.

Page 1666: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Khu dân cư vẫn như cũ, song cónhững ngày tôi cảm thấy một sự xán lạnnào đó đang dè dặt quay về Barcelona,như thể chỉ giữa hai chúng tôi, chúng tôiđã xua đuổi nó đi nhưng rồi cuối cùng nóđã tha thứ cho chúng tôi. Don Anecletothôi dạy ở trường trung học, nay ôngdành hết thì giờ viết dâm thư và điểmsách, những bài điểm sách càng đao tobúa lớn hơn bao giờ hết. Don FedericoFlavía và Merceditas chuyển về sốngchung sau khi mẹ bác bán đồng hồ mất.Họ là một cặp đôi tuyệt vời, mặc dùkhông thiếu những kẻ độc miệng cho rằngcon báo chẳng thể đổi vết đốm trên lưng,và rằng thỉnh thoảng Don Federico lại đichơi hoang và ăn mặc như một mụ Digan.

Page 1667: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Don Gustavo Barceló đóng cửahiệu sách và bán cho chúng tôi toàn bộsách của ông. Ông bảo đã ngán nghiệpbuôn sách đến tận cổ và đang dấn thânvào những thách thức mới. Thách thứcđầu tiên và mới đây nhất là mở một côngty xuất bản chuyên phát hành các tácphẩm của Carax. Bộ thứ nhất, gồm ba tácphẩm đầu tiên của ông ấy (khôi phục từmột bộ các bản in thử xếp xó trong khođồ gỗ của nhà Cabestany), bán được 342bản, thấp hơn hàng vạn bản so với sốlượng bán ra của cuốn sách bán chạynhất năm đó, một cuốn tiểu sử về ElCordobés, võ sĩ đấu bò nổi tiếng. DonGustavo giờ dành thời gian chu du quanhchâu Âu cùng những quý bà xinh đẹp và

Page 1668: Bóng hình của gió - sachvui.vn

gửi về bưu thiếp những chụp các nhà thờ.

Cháu của ông, Clara, lấy một tỉphú ngành ngân hàng, nhưng cuộc hônnhân của họ chỉ kéo dài một năm. Danhsách những kẻ theo đuổi cô còn dài dài,mặc dù rơi rụng dần theo năm tháng,cũng như sắc đẹp của cô. Giờ cô sốngmột mình trong căn hộ ở Plaza Real, màtôi ngày càng ít lui tới hơn. Có một dạotôi hay đến thăm cô, phần nhiều là vì Beanhắc tôi về sự cô đơn và bất hạnh của côấy, hơn là vì tự tôi muốn đến. Năm thángtrôi đi, tôi đã thấy sự cay đắng lớn dầntrong cô, dẫu cô gắng che đậy bằng vẻmỉa mai và thờ ơ. Đôi lúc tôi nghĩ côvẫn chờ đợi cậu bé Daniel mười lămtuổi ấy quay lại ngưỡng mộ cô âm thầm.

Page 1669: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Sự hiện diện của Bea, hay của bất cứngười đàn bà nào khác, hủy hoại cô. Lầngần đây nhất tôi gặp cô, cô đang đưa taytìm những vết nhăn trên mặt mình. Tôinghe bảo đôi khi cô vẫn gặp tay giáoviên dạy nhạc ngày xưa, Adrián Neri,bản giao hưởng của gã vẫn chưa hoànthành và dường như gã đang làm đĩ đựccho mấy bà cô ở nhà hát Liceo, nơi nghệthuật gối chăn của gã khiến gã đượcmệnh danh “Cây sáo thần”.

***

THỜI GIAN THẬT BẠC ĐÃIĐỐI VỚI KÝ ỨC VỀ THANH TRAFUMERO. Thậm chí cả những ngườicăm ghét và e sợ hắn dường như cũng

Page 1670: Bóng hình của gió - sachvui.vn

không còn nhớ hắn nữa. Nhiều nămtrước, trên phố Gracia, tôi tình cờ gặptrung úy Palacios, anh ta đã bỏ lực lượngcảnh sát và giờ dạy thể dục ở một trườnghọc trong khu Bonanova. Anh ta bảo vẫncòn một tấm bia tưởng niệm trong tầnghầm Trụ sở Cảnh sát Trung tâm ở đườngLayetana để vinh danh Fumero, nhưngmột cái máy bán đồ uống tự động đã chephủ nó hoàn toàn.

Về dinh thự Aldaya, nó vẫn cònđó, thách thức mọi đồn đoán. Cuối cùng,công ty bất động sản của ông Aguilar đãbán được nó. Nó được cải tạo lại hoàntoàn, và những tượng thiên thần bị đậpnát thành sỏi để rải lên bãi đỗ xe vốntrước đây là vườn nhà Aldaya. Ngày nay,

Page 1671: Bóng hình của gió - sachvui.vn

ngôi nhà là trụ sở của một công ty quảngcáo chuyên sáng tạo và quảng bá nhữngáng thơ lạ về những huy hoàng của tất vảibông, sữa không béo và ô tô thể thao chocác đại gia doanh nhân. Tôi phải thúnhận rằng, một ngày nào đó, vì những lýdo khó hiểu nhất, tôi sẽ quay lại đó hỏixem có thể được dẫn đi tham quan ngôinhà kia không. Cái thư viện cũ nơi tôisuýt đánh mất mạng sống của mình giờ làphòng họp trang hoàng những áp phíchquảng cáo chất khử mùi và tẩy rửa cósức mạnh thần kỳ. Căn phòng nơi Bea vàtôi thụ thai Julián giờ là phòng tắm củaTổng Giám đốc.

Ngày hôm ấỵ, lúc quay về cửahàng sau khi thăm ngôi nhà cũ kìa, tôi

Page 1672: Bóng hình của gió - sachvui.vn

thấy một gói bưu phẩm mang dấu bưuđiện Paris. Bên trong là một cuốn sáchnhan đề Thiên thần mù sương, một tiểuthuyết, của một tác giả Boris Laurent nàođó. Tôi lật qua những trang sách, hít vàocái mùi mê hoặc hứa hẹn thường thấy ởmọi cuốn sách mới, và tôi dừng lại phầnđầu một câu đập vào mắt tôi. Tôi nhận rangay ai đã viết nó, và tôi không ngạcnhiên khi lật lại trang đầu và thấy, nétchữ màu xanh được viết bằng chiếc búttôi đã ngưỡng mộ biết bao khi còn bé,lời đề tặng:

Tặng bạn Daniel của tôi, ngườiđã mang lại cho tôi tiếng nói và ngòibút.

Page 1673: Bóng hình của gió - sachvui.vn

Và tặng Beatriz, người đã manglại cho cả hai chúng tôi cuộc sống.

***

MỘT THANH NIÊN, tóc đã điểmvài sợi bạc, dạo bước qua những conphố của một Barcelona bị giam hãmdưới những khoảng trời xám tro khi bìnhminh trút xuống Đại lộ Rambla de SantaMónica một dòng sáng cuồn cuộn sắcđồng đỏ.

Anh nắm tay một cậu bé mười tuổivới đôi mắt bị mê hoặc bởi bí ẩn tronglời bố cậu hứa lúc trời rạng sáng, lờihứa về Nghĩa Trang Những Cuốn SáchBị Lãng Quên.

Page 1674: Bóng hình của gió - sachvui.vn

“Julián này, con phải hứa khôngđược kể với bất kỳ ai điều con sắp thấyngày hôm nay. Không một ai hết.”

“Kể cả mẹ hả bố?” cậu bé thầm thìhỏi.

Cha cậu thở dài, lẩn vào sau nụcười buồn đã theo anh suốt cuộc đời.

“Tất nhiên con có thể nói với mẹ,”anh trả lời. “Chúng ta không giấu gì mẹcả. Con có thể nói với mẹ bất cứ điềugì”

Một lúc sau, như những hình ngườitạo thành từ sương khói, hai cha con biếnmất vào đám đông trên phố Ramblas,bước chân họ biến mất mãi mãi vào

Page 1675: Bóng hình của gió - sachvui.vn

trong bóng hình của gió.

Mời các bạn ghé thăm Đào Tiểu Vũ eBookđể tải thêm nhiều eBook hơn nữa.