32
Tác gi: Hng Phượng GÓT HNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 122 CHƯƠNG KT Xe cp cu đến. Khánh Quân bế gn cô ra xe. Anh nghe tim mình đập ddi và lòng bàn tay râm rp ướt khi thy mt Tưởng Qunh càng lúc càng tái nht. Có lsđau đớn làm cô phi công người lên chu đựng. Nâng cô lên, Khánh Quân thì thm: - Tha li cho anh nghen Qunh. Lra anh đừng nên nóng ny, lra anh không được bđi, lra anh phi quay li khi nghe em gi... anh đã hi em đến nông ni này. Nếu em và con có chuyn gì, anh sng sao đây ch? Nhng câu Khánh Quân thì thm bên tai, Tưởng Qunh đều nghe rõ c, nhưng cô không ththt nên li. Sđau đớn càng lúc càng tăng làm cho cô lngười trong vòng tay Khánh Quân. - Em đau lm hQunh? Hãy clên, chúng ta sp đến bnh vin ri. Tưởng Qunh nghiến cht răng đế khi kêu la mi khi cơn đau ni lên như mun xé tung cvùng bng. Nhng ngón tay cô cbu cht vào người Khánh Quân. Khánh Quân điếng cngười, nhưng anh trân mình chu. Tim anh git thót theo tng cái nhíu mày, nhăn trán ca Qunh. Anh rùng mình khi nghĩ rng có thTưởng Qunh skhông bao githc dy na. Cô sngnhư thế... vĩnh vin, vĩnh vin... Đến bnh vin, Tưởng Qunh được đặt ngay vào chiếc băng ca, các cô y tá chuyn nhanh cô vào phòng cp cu. Mt bà vú trng nht, bà run ry mt nhìn xoáy vào Khánh Quân: - Tưởng Qunh làm sao vy? Khánh Quân ngp ngng trn an bà vú bi lòng anh cũng đang ri bi: - Có lkhông sao đâu vú. Hin các bác sĩ đang bên cô y. - Cu gi Đức Nam chưa? - Bà vú thn th. - Ôi! Con quên. Vy vú ngi đây chcon nhé, con strli ngay. Không đầy mười phút, Đức Nam đã đến, chp ly vai Khánh Quân, anh rít lên: - Tưởng Qunh thế nào? Cu li làm gì con bé h?

CHƯƠNG KẾT X - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/gothongxaxam/gothongxaxam06.pdfngười trong vòng tay Khánh Quân. - Em đau lắm hả Quỳnh? Hãy cố lên, chúng ta

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 122

CHƯƠNG KẾT

Xe cấp cứu đến.

Khánh Quân bế gọn cô ra xe. Anh nghe tim mình đập dữ dội và lòng bàn tay râm rắp ướt khi thấy mặt Tưởng Quỳnh càng lúc càng tái nhợt. Có lẽ sự đau đớn làm cô phải công người lên chịu đựng.

Nâng cô lên, Khánh Quân thì thầm:

- Tha lỗi cho anh nghen Quỳnh. Lẽ ra anh đừng nên nóng nảy, lẽ ra anh không được bỏ đi, lẽ ra anh phải quay lại khi nghe em gọi... anh đã hại em đến nông nỗi này. Nếu em và con có chuyện gì, anh sống sao đây chứ?

Những câu Khánh Quân thì thầm bên tai, Tưởng Quỳnh đều nghe rõ cả, nhưng cô không thể thốt nên lời. Sự đau đớn càng lúc càng tăng làm cho cô lả người trong vòng tay Khánh Quân.

- Em đau lắm hả Quỳnh? Hãy cố lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.

Tưởng Quỳnh nghiến chặt răng đế khỏi kêu la mỗi khi cơn đau nổi lên như muốn xé tung cả vùng bụng. Những ngón tay cô cứ bấu chặt vào người Khánh Quân. Khánh Quân điếng cả người, nhưng anh trân mình chịu. Tim anh giật thót theo từng cái nhíu mày, nhăn trán của Quỳnh. Anh rùng mình khi nghĩ rằng có thể Tưởng Quỳnh sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Cô sẽ ngủ như thế... vĩnh viễn, vĩnh viễn... Đến bệnh viện, Tưởng Quỳnh được đặt ngay vào chiếc băng ca, các cô y tá chuyển nhanh cô vào phòng cấp cứu. Mặt bà vú trắng nhợt, bà run rấy mắt nhìn xoáy vào Khánh Quân:

- Tưởng Quỳnh làm sao vậy?

Khánh Quân ngập ngừng trấn an bà vú bởi lòng anh cũng đang rối bời:

- Có lẽ không sao đâu vú. Hiện các bác sĩ đang ở bên cô ấy.

- Cậu gọi Đức Nam chưa? - Bà vú thẫn thờ.

- Ôi! Con quên. Vậy vú ngồi đây chờ con nhé, con sẽ trở lại ngay.

Không đầy mười phút, Đức Nam đã đến, chộp lấy vai Khánh Quân, anh rít lên:

- Tưởng Quỳnh thế nào? Cậu lại làm gì con bé hả?

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 123

Khánh Quân nhăn mặt:

- Không gì cả, cô ấy bị ngã thôi.

- Trời ơi! Sao Tưởng Quỳnh lại bất cẩn như thế chứ? - Đức Nam choáng váng - Rồi bác sĩ nói sao?

- Chưa nói gì anh ạ.

Đức Nam chau mày hậm hực:

- Con bé đi đâu nửa đêm nửa hôm vậy? Còn cậu, sao cậu cũng có mặt ở đây? Hay là chính cậu...

Khánh Quân thoáng lúng túng:

- Vì giận Tưởng Quỳnh xúc phạm, tôi bỏ đi. Quỳnh chạy theo nên mới xảy ra cớ sự.

Đức Nam cố nén một tiếng hét chỉ chực bật ra. Mắt long lên, anh nắm chặt hai bàn tay lại:

- Vậy mà cậu nói cậu thương nó. Thương ở chỗ nào chứ? Cậu hãy trả lời đi!

Vẻ hùng hổ của Đức Nam làm bà vú lo sợ. Níu lấy tay anh, bà ôn tồn:

- Con đừng thế mà. Đây là bệnh viện, con quên sao? Vả lại, lúc nãy Tưởng Quỳnh cũng đã xác nhận lỗi không phải ở cậu ấy. Vú khuyên con hãy bình tĩnh.

Đức Nam rít lên:

- Con chỉ có thế bình tĩnh khi nào Tưởng Quỳnh thật sự không sao hết.

Vung nắm đắm về phía Khánh Quân, giọng Đức Nam lạnh tanh:

- Cậu liệu hồn đấy.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, một bóng áo trắng bước ra.

- Ai là người nhà của Triệu Tưởng Quỳnh?

- Tôi đây. - Khánh Quân đứng bật dậy.

- Báo cho gia đình biết, tuy là cô Quỳnh chưa đến ngày sinh, nhưng vì té nặng nên phải sinh sớm và phải chịu qua ca phẫu thuật.

Khánh Quân biến sắc:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 124

- Có nguy hiểm lắm không cô?

- Chưa rõ ông ạ. - Cô y tá buông gọn.

Đức Nam gầm gừ:

- Hẳn cậu hài lòng rồi chứ?

Khánh Quân ôm lấy đầu và ngồi bệt xuống đất, anh rên lên trong tuyệt vọng:

- Trời ơi! Tôi biết phải làm sao đây?

Là một thuyền trưởng tàu viễn dương, Khánh Quân từng bao phen đương đầu với mọi nguy hiểm chết người do thiên nhiên và biến cả mang lại, nhưng Quân chưa hề biết run sợ hoặc chùn chân. Thế mà lần này...

Đây có lẽ là giờ khắc nghiệt ngã nhất trong toàn bộ cuộc đời anh. Anh muốn cứu Tưởng Quỳnh, nhưng anh không phải là bác sĩ, anh không thể làm gì để giúp cô được cả.

Trong nỗi tuyệt vọng lẫn bàng hoàng, Khánh Quân chợt phát hiện ra rằng anh đã yêu, yêu Tưởng Quỳnh tự bao giờ, và hình bóng Ái Lan giờ chỉ còn là ảo ảnh xa vời vợi.

Bốn giờ sáng đêm hôm đó, bác sĩ Lân đã tiến hành xong ca phẩu thuật. Họ thông báo cùng Khánh Quân:

- Đứa bé hoàn toàn bình thường, nhưng mẹ nó phải nằm phòng hồi sức.

Cả ba thở ra nhẹ nhõm:

- Cảm ơn bác sĩ.

Đúc Nam xen vào:

- Chúng tôi có thể vào xem mặt cháu được không, bác sĩ?

Theo sự hướng dẫn của y tá, họ đi dọc theo một hành lang dài đế đến phòng sơ sinh có lòng kính bảo vệ. Trong đó, người ta đặt những đứa trẻ vừa mới lọt lòng.

Ông bác sĩ sản khoa ra hiệu, cô y tá nhanh nhẹn nhấc ra một đứa bé, rồi bế đến bên cửa sổ đế mọi người xem mặt nó.

Đó là một cậu bé kháu khỉnh mắt tròn xoe với chiếc miệng bé xíu. Những sợi tóc dày đen mượt và cặp chân mày như hai vệt than xếch thẳng hệt như Khánh

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 125

Quân. Tiếng khóc của đứa bé làm cho lòng Khánh Quân ấm lại. Hơn ba chục tuổi đầu, anh mới được làm cha.

Ba mẹ Quân mất sớm. Quân lớn lên với sự bảo bọc, nuôi dưỡng của ông nội. Khi Khánh Quân tốt nghiệp đại học thì nội anh lại qua đời sau một cơn bạo bệnh, đế lại cho anh một gia tài kếch xù. Lối sống của người thủy thủ và của gã đàn ông giàu có nhưng đa tình khiến Khánh Quân không còn thời gian để hình thành cho mình một ý niệm về tình cảm, quan hệ, trách nhiệm cha con. Vậy mà hôm nay...

- Ôi! Con ta xinh quá. - Khánh Quân thì thầm, mắt anh sáng lên.

Đức Nam mát mẻ:

- Cậu sướng nhé! Bỗng nhiên lại có một đứa con kháu khỉnh. Thế nhưng đối với người sinh ra nó, cậu vẫn chẳng ra làm sao cả.

Khánh Quân lặng thinh. Tâm trí của anh giờ này đặt hết cho mẹ con Tưởng Quỳnh, ngoài ra không còn điều gì trên đời đáng để anh quan tâm nữa cả.

Gởi con lại cho Đức Nam và bà vú già trông, Khánh Quân hối hả đến với Tưởng Quỳnh. Tưởng Quỳnh nằm ở dãy cuối cùng. Khánh Quân trong bộ blouse mượn của một y tá, anh bước đến gần Tưởng Quỳnh và nhin cô chăm chú. Trông Quỳnh bé nhỏ và yếu đuối lạ lùng. Gương mặt trắng bệch như phấn viết. Tóc lòa xòa trên gối mềm mại và vẫn rèm mi cong vú làm anh xao xuyến hôm nào.

Qùy xuống đất, anh nắm lấy tay cộ Bàn tay bất động. Anh cuối xuống áp mặt vào đó và hôn khẽ:

- Đừng làm khó anh nữa nghen Quỳnh. Hãy tỉnh lại đi nào! Hãy cho phép anh hôn em. Nụ hôn này là tất cả tình yêu của anh trọn vẹn gởi trao cho em chứ chẳng phải là nụ hôn cưỡng đoạt hôm nào đâu. Tin anh đi nha Quỳnh.

Và anh tiếp tục kể lể:

- Anh sung sướng quá, Quỳnh ơi. Anh đã có một đứa con trai. Trời ơi! Một đứa con trai dễ yêu vô cùng. Rồi đây anh sẽ chăm sóc nó và mẹ Tưởng Quỳnh của nó. Anh hy vọng đứa bé này sẽ là chiếc cầu nối hạnh phúc giữa hai chúng ta đấy, Quỳnh ạ. Đừng từ chối sự có mặt của anh bên con và em nghen Quỳnh.

Một màu đen thăm thẳm, quay cuồng. Rồi rứt ra, kéo Tưởng Quỳnh theo ở độ sâu hơn, xa dần điểm sáng ở phía trước. Cô chống cự lại, cố vươn tới vầng sáng... vầng sáng bao quanh cộ Và người đàn ông hiện ra giữa những vầng sáng ấy... Đang chờ đợi cộ Người đàn ông đã mang đến cho cô những điều đau đớn

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 126

nhất cũng như êm đềm nhất. Cô đã ở trong vồng tay anh, vẳng bên tai tiếng anh thì thầm nho nhỏ:

- Tưởng Quỳnh! Anh yêu em. Hãy đến với anh em nhé. Chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi.

Đột nhiên, một ngọn sóng to thật to chở đầy nước và bọt tung mạnh kéo theo cả Tưởng Quỳnh cùng gã đàn ông ấy. Tưởng Quỳnh hốt hoảng cố đạp chân ngoi lên để rồi cô ngẩn ngơ lạc phương hướng.

- Khánh Quân! Đừng bỏ em. Hãy trở lại! Em không có ý ấy mà.

Tưởng Quỳnh cố hết sức mở mắt ra. Lại ánh sáng, lại Khánh Quân... và cuối cùng cô đã mở mắt ra được.

Trước cô lố nhố những khuôn mặt nhạt nhòa rồi rõ nét:

- Ở đâu? Tôi đang ở đâu? - Hai môi Tưởng Quỳnh cứng đơ và khô khốc - Tôi đang ở đâu đây?

Những tiếng reo lùng bùng bên tai:

- Tỉnh lại rồi!

Tưởng Quỳnh mỉm cười với con mắt chặp chờn nửa tỉnh nửa mê:

- Con tôi thế nào?

Tiếng Tưởng Quỳnh loãng đi, Khánh Quân cúi xuống thì thào:

- Con rất khỏe Quỳnh ạ.

- Trai hay gái?

- Trai. Một đứa con trai bụ bẫm.

- Cám ơn nhé.

Tưởng Quỳnh mỉm cười yếu ớt và lại chìm dần vào giấc ngủ. Khánh Quân lo sợ cuống cuồng gọi cô y tá:

- Cô ấy lại hôn mê nữa rồi. Có sao không cô?

Sau khi khám qua một lượt, cô y tá trưởng dịu dàng:

- Bà ấy vẫn bình thường, không bao lâu bà nhà sẽ khỏe thôi. Ông đừng lo lắng thái quá, cứ để yên cho bà nhà ngủ.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 127

Chiều hôm sau, Tưởng Quỳnh tỉnh hẳn. Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Khánh Quân. Ngỡ ngàng nhìn anh, cô hỏi nhỏ:

- Vú và Đức Nam không đến ư?

Khánh Quân âu yếm:

- Có, nhưng họ về rồi. Quỳnh nè! Em thấy trong người thế nào hở?

Không trả lời Quân, Tưởng Quỳnh hỏi tiếp:

- Con tôi đâu?

- Em bé đang ở phòng dưỡng nhi.

Tưởng Quỳnh thoáng im lặng. Một lúc sau, mắt chớp nhẹ, cô nhỏ giọng:

- Khánh Quân! Anh không giận tôi chứ?

Khánh Quân cười thản nhiên:

- Sao lại giận, đó là lời nói thật mà.

Tưởng Quỳnh chau mày:

- Anh nói dối. Nếu không giận, anh đã không bỏ đi.

Khánh Quân ngập ngừng rồi anh thở dài thú nhận:

- Phải, lúc ấy anh giận kinh khủng. Nhưng thôi... em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện qua rồi. - Đứng dậy, anh đến bên bàn - Anh pha sữa em uống nhé.

Tưởng Quỳnh lắc đầu:

- Tôi chưa thấy đói.

- Đói hay không cũng phải uống một chút. Đã hai ngày rồi em không có thứ gì trong bụng mà.

Thật ra Tưởng Quỳnh thấy đói ghê gớm, nhưng cả người ê ẩm. Vả lại, mới phẫu thuật, cô không thể tự ngồi dậy được, chẳng lẽ nhờ anh ta bón. Thấy Tưởng Quỳnh mấp máy môi dường như định nói gì, nhưng lại ngậm lại lặng thinh, Khánh Quân nhíu mày "À" lên một tiếng, anh dịu dàng:

- Tưởng Quỳnh! Anh sẽ giúp em. Đừng giữ kẽ với anh như vậy.

Đặt cốc sữa xuống chiếc ghế cạnh giường, Khánh Quân nâng nhẹ đầu Tưởng Quỳnh lên, rồi bón từng thìa nhỏ.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 128

Với sự chăm sóc tận tình, đúng mực của Khánh Quân, sau một tuần lễ, mẹ con Tưởng Quỳnh đã được phép xuất viện.

Bà vú và Đức Nam không còn ác cảm với Khánh Quân nữa. Thấy anh cực khổ hết lòng chăm sóc mẹ đến con, bà vú cảm động:

- Con về nhà nghỉ cho khỏe đi Quân ạ. Vú và Đức Nam sẽ thay cho.

Khánh Quân lắc đầu:

- Không sao đâu vú.

- Đừng quá sức, sẽ quỵ đấy.

Khánh Quân thở dài:

- Chẳng thấm tháp gì so với những gì mà Tưởng Quỳnh đã phải chịu đựng.

Bà vú xua tay:

- Tùy con vậy.

- Còn công việc của cậu thế nào? - Đức Nam thắc mắc.

- Tôi đã nhờ một người bạn xin phép hộ rồi.

Nhớ đến chuyện "xin phép", Khánh Quân cảm thấy buồn cười vô cùng. Lê Huy gần như nhảy dựng lên khi nghe Khánh Quân tuyên bố xin nghỉ phép: Thường niên và vợ đẻ.

- Cậu khùng rồi hả? Muốn nghỉ đế đi du thủ du thực gì đó thì không chừng dễ nghe hơn. Đưa ra chi lý do ác ôn và vô lý đến thế. Cậu hại tôi bị ban giám đốc "giũa" cho một trận te tua.

Khánh Quân trợn mắt:

- Sao lạ vậy? Tôi nghỉ có lý do chính đáng mà.

Lê Huy nhăn mặt:

- Chính đáng cái con khỉ. Hại bạn thì có.

Khánh Quân chau mày:

- Việc tôi nghỉ có liên quan gì đến cậu chứ?

Lê Huy hậm hực:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 129

- Sao lại không? Ban giám đốc bảo tôi bao che cho cậu. Giám đốc Sơn đã phủ đầu tôi một bài kinh "nhật tụng" dài thườn thượt: "Cậu chưa thật sự là bạn tốt. Thiếu tinh thần làm chủ tập thế, tinh thần đấu tranh đoàn kết, xây dựng nội bộ. Biết bạn mình sai trái mà không mạnh dạn vạch ra ưu khuyết điểm để bạn sửa sai, lại còn đồng lõa gạt gẫm ban lãnh đạo. Khi xưa mỗi khi có chuyến ra khơi mà không được phân công, cậu ta khiếu nại đến cùng. Đế chuẩn bị cho một lần rời cảng, cậu ta có mặt hăm bốn trên hăm bốn... Giờ thì giao tuốt cho thuyền phó, lại còn giở trò vợ đẻ nữa. Thử hỏi lãnh đạo mà bê bối bết bát thế có đáng đưa ra kiểm điểm không?"

Lê Huy hất mặt:

- Đó! Cậu thấy chưa? Tôi đã nói là...

Khánh Quân thở khì, anh bực dọc ngắt lời bạn:

- Đủ rồi, đủ rồi. Ai nói sao cũng được. Việc tôi nhờ cậu gởi đơn giấy phép lên ban giám đốc, cậu cứ làm. Còn chuyện gian dối, giở trò, có chiều hướng tiêu cực gì đó, tôi nhận hết. Miễn sao là họ đồng ý chấp thuận đơn giải quyết theo yêu cầu của tôi là được rồi.

Lê Huy chợt bật hỏi:

- Mà này Khánh Quân! Cậu moi ở đâu ra cô vợ và đứa con ấy vậy?

Khánh Quân mỉm cười thấp giọng:

- Cậu quên chuyện tấm trap giường ở phòng tôi và chiếc hoa tai hả?

Lê Huy trố mắt, chưng hửng:

- Ra bấy lâu nay, cậu và cô ta vẫn tiếp tục quan hệ đậm đà ra rít như thế à?

Khánh Quân phẩy tay:

- Không có. Bảo đảm cùng cậu không có lần thứ hai.

- Chẳng lẽ chỉ duy nhất lần đó mà đã có con được ư? - Lê Huy nhún vai tỏ vẻ không tin.

Khánh Quân mím môi gật nhẹ:

- Ừ! Thằng bé dễ thương lắm. Bằng mọi giá, nó phải thuộc về tôi.

Lê Huy cười giễu cợt:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 130

- Ôi! Cái gì mà nghe lùng bùng lỗ tai vậy? Con bá vơ bá tánh mà quý đến thế ư? Cậu bị ấm đầu hay bị chập điện hả?

Phật ý, Khánh Quân trừng mắt:

- Ê! Muốn đánh, muốn đấm tôi, cậu cứ tha hồ, nhưng tuyệt đối đừng hạ nhục cô ấy, rõ chưa? Nếu còn xem tôi là bạn thì tôi cấm cậu.

- Thôi được - Lê Huy nuốt giận - Tôi không thèm nói với cậu nữa. Cậu cứ đến thẳng ban giám đốc mà trả lời với họ đi. Tôi bất lực rồi, tôi không thế nào đỡ đòn cho cậu nổi đâu.

Khánh Quân ngơ ngác:

- Thế nào, trong đơn tôi đã trình bày rất cụ thế rồi kia mà?

- Không trình bày bằng giấy tờ được. Giám đốc Sơn vừa lệnh cho tôi phải bảo cậu lên văn phòng gấp đó.

Lê Huy giận dỗi bỏ đi. Khánh Quân tức tối quay nhanh trở lại phòng giám đốc Sơn.

- Khánh Quân phải không? Vào đi!

Khánh Quân nói lớn:

- Báo cáo giám đốc, tôi được lệnh lên trình diện giám đốc ạ.

- Ừ! - Giám đốc Sơn vẫy tay - Cậu đến đây!

Giám đốc Sơn rút từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy đánh máy, ném về phía Khánh Quân rồi lừ mắt:

- Nè! Mai mốt đừng đùa kiếu này nữa nhé.

Biết Giám đốc Sơn đang đề cập đến lý do xin nghỉ phép của mình, nên Khánh Quân vội phân trần:

- Không phải là chuyện đùa đâu mà giám đốc.

Giám đốc Sơn trợn mắt gắt lớn:

- Cậu còn dám nói vậy nữa hả? Có phải vì hết trò đùa và người để đùa rồi không? Hay là ăn chơi quá trớn nên chẳng còn sức để ra khơi?

Giơ hai tay lên đầu, Khánh Quân kêu lên:

- Giám đốc! Ông đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi hoàn toàn không có ý đùa giỡn đâu.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 131

Giám đốc Sơn hất mặt vẻ dứt khoát:

- Khỏi nói thêm nữa, cậu về chuẩn bị. Ba hôm nữa xuống tàu.

Quýnh quáng, Khánh Quân hét lên bất kế hậu quả:

- Giám đốc! Ông thật là độc tài và quan liêu.

Giám đốc Sơn tái mặt, ông nạt ngang:

- Cậu... cậu dám ăn nói như vậy với giám đốc mình hả? Cậu nghĩ là tôi không thể treo giò hoặc cách chức cậu sao?

Khánh Quân khựng lại, nhưng rồi anh vẫn cố nói:

- Nhưng ít ra, giám đốc cũng phải cho phép tôi trình bày về trường hợp của mình một cách rõ ràng chứ.

Giám đốc Sơn chau mày: "Ừ nhỉ, sao mình không để cậu ta nói?" Nghĩ thế nên Giám đốc Sơn bật ngón tay ra hiệu:

- Vậy thì nói đi. Nói sao tôi nghe xuôi tai hợp lý. Nếu không, tôi sẽ cho cậu biết nơi này chẳng phải là chỗ để cấu giở trò đâu.

Khánh Quân bỗng trở nên ngượng ngập, anh gãi đầu:

- Vợ tôi mới sinh được một cháu trai thật mà giám đốc.

Giám đốc Sơn cười khan:

- Từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên vậy hả?

Khánh Quân khó chịu:

- Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà, thưa giám đốc.

Giám đốc Sơn nhún vai:

- Thì tôi cũng thế - Giám đốc Sơn gõ tay lên bàn rồi nói tiếp - Hừm! Cả công ty tàu biền này, có mấy ai không biết cậu thất tình Ái Lan đến sống dở chết dở cả năm nay chứ?

Khánh Quân lại gãi đầu:

- Tôi buồn không phải vì Ái Lan mà vì chính người con gái sau này, tên là Tưởng Quỳnh. Chuyện là như vầy...

Cuối cùng Khánh Quân kết luận:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 132

- Tôi đã kiếm Tưởng Quỳnh khắp nơi, đến khi gặp lại thì bất ngờ... cô ấy sinh cho tôi một bé trai thật kháu khỉnh, giám đốc ạ.

Vầng trán cau tít của Giám đốc Sơn giãn ra rất nhanh, vẻ hậm hực cau có biến mất. Ông bật cười ha hả:

- Có lẽ trong lĩnh vực này, tôi phải học hỏi thêm ở các cậu rồi đó. Vậy là đảm bảo nhất về việc nói dõi tông đường. Thử trước xem "giống" chắc hay lép mới thu hoạch thì còn gì bằng. Thôi được, tôi đồng ý cấp phép cho cậu. Nhưng tôi giao trước, trước sau gì cũng phải làm lễ ra mắt anh em và bà con hai họ thật rình rang đấy. Tôi tình nguyện đại diện đàng trai đứng ra làm chủ hôn, được chưa?

Khánh Quân bật dậy, anh vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của giám đốc Sơn. Anh lắp bắp:

- Giám đốc Sơn! Giám đốc nói thật chứ?

Giám đốc Sơn nhướng mắt:

- Thật giả gì không biết. Duy chỉ một điều là có lẽ đêm nay, tôi phải ngồi lại tự kiểm điểm mình, xem mình quan liêu và độc tài đến đâu.

Khánh Quân đỏ mặt:

- Xin lỗi giám đốc, tôi đã lỡ lời.

Giám đốc Sơn xua tay:

- Không sao. Thuốc đắng dã tật kia mà. Thôi, cậu về đi, nhớ đúng một tháng trả phép đấy.

Khánh Quân gật đầu:

- Vâng, tôi nhớ giám đốc ạ. Xin chào.

... Và thế là Khánh Quân đã có điều kiện túc trực trăm phần trăm tại biệt thự Phương Đông để tiện việc chăm sóc và lo lắng cho mẹ con Tưởng Quỳnh.

Nhờ sự có mặt của bé Khánh Bảo - tên do Khánh Quân chọn được Tưởng Quỳnh nhất trí - quan hệ giữa Khánh Quân và Tưởng Quỳnh có phần nhẹ nhõm dễ thở hơn. Dù đôi lúc Tưởng Quỳnh cảm thấy hơi bực bội vô cớ và mất tự nhiên, nhất là những khi có Hoàng Bình đến thăm.

Nhưng dần dần điều bức xúc ấy đã biến mất. Khánh Quân bỗng trở thành thói quen và sự cần thiết cho mẹ con Tưởng Quỳnh, đến nỗi mỗi khi vắng anh, Tưởng Quỳnh cảm thấy cô đơn, hiu quạnh và trống vắng lạ lùng. Và những lần

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 133

như thế, Tưởng Quỳnh thường tự ray rứt "Tại sao ta không chấp nhận lời cầu hôn của Khánh Quân?" và Quỳnh thì cứ lần lựa mãi. Chẳng phải là cô ghét Khánh Quân, chắng phải là cô không xúc động đến ngất ngây trước ánh mắt đằm thắm dịu dàng của anh, nhưng sự thô bạo chiếm đoạt đêm nào vẫn còn là nỗi ám ảnh đáng sợ đáng nguyền rủa.

Ôi! Mới hai mươi tuổi đầu, chưa được lần yêu đã vội vàng làm mẹ. Oái oăm thay, con có cha mà mẹ lại chẳng có chồng. - Tưởng Quỳnh cay đắng nhủ thầm.

Thấm thoát, bé Khánh Bảo đã được mười tháng và Khánh Quân đã ba lần ra khơi rồi trở về trong bình yên.

Những ngày nghỉ bến là những ngày vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất của Khánh Quân và biệt thự Phương Đông. Đức Nam có nhiệm vụ đi chợ, bà vú thì lăng xăng bên các món ăn hấp dẫn, Khánh Quân thì thu dọn nhà cửa trước sau và đùa giỡn với bé Khánh Bảo. Còn Tưởng Quỳnh "Tổng tư lệnh trưởng" ra vào cắt đặt công việc và cắm hoa. Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười. Trên khuôn mặt mỗi người, niềm vui như vượt lên tất cả.

Thấy Khánh Quân cứ mãi quyến luyến bên Tưởng Quỳnh và bé Khánh Bảo, Đức Nam trêu:

- Mê mẹ hay mê con đây?

Khánh Quân mỉm cười, nhưng đôi mắt buồn hiu nhìn Quỳnh không chớp:

- Cả hai anh ạ. Nhưng "giấy phép" chỉ mới cấp có một thôi.

Tưởng Quỳnh thoáng bối rối, cô cụp mi, lẩn tránh ánh mắt chứa đựng cả một trời yêu thương say đắm cùng trách móc giận hờn của Khánh Quân. Ngồi xuống bên cô, Đức Nam hỏi:

- Sao, bà mẹ trẻ, bao giờ mới bật đèn xanh và bỏ "lệnh giới nghiêm" đây hả?

Tưởng Quỳnh cắn môi lặng im.

Đức Nam chau mày rồi sau đó anh vỗ vai Khánh Quân và nói chậm rãi như không có Tưởng Quỳnh ngồi cạnh:

- Bọn con gái họ kỳ cục lắm. Cứ phất phơ thích hay không thích, muốn hoặc không muốn có trời mới biết. Còn mình thì lại sốt vó lên rồi lại thắc mắc. Chẳng hiểu trái tim chín ngăn của họ có ngõ ngách nào dành cho mình ghé chân vào không?

Đức Nam nhướng nhướng mắt:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 134

- Này, cậu em ạ! Có những chuyện làm đâu cần phép tắc, cứ lùi một bước tiến hai bước xem sao.

Tưởng Quỳnh lườm dài, cô xem vào:

- Nghe như mình có kinh nghiệm ghê lắm. Hừ! Chí hay xúi bậy người khác.

Đức Nam nhún vai:

- Xúi thì có xúi, nhưng xúi đúng chớ hổng có xúi bậy à nha.

Đột nhiên Đức Nam chồm tới:

- Tưởng Quỳnh nè! Mấy tháng nay anh cứ thắc mắc mãi một việc, chẳng hiểu em có thế trả lời cho anh rõ được không?

Tưởng Quỳnh cảnh giác:

- Anh cứ nói đi.

Đức Nam nghiêm mặt, nhìn Tưởng Quỳnh cười đầy thâm ý:

- Anh thật không biết bé Bảo là gì của em nhỉ?

Tưởng Quỳnh bặm môi làu bàu:

- Hỏi lảng xẹt cũng hỏi.

- Thì cứ trả lời đi.

Tưởng Quỳnh buông gọn:

- Lẽ dĩ nhiên là con em.

- Còn Khánh Quân và bé Khánh Bảo?

Đức Nam nhịp chân, Tưởng Quỳnh ngập ngừng:

- Họ là... cha con.

Đức Nam cười cười:

- Thế thì cha và mẹ của cùng một đứa con thì là gì?

Tưởng Quỳnh thoáng nhăn mặt khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Khánh Quân.

- Có khi là vợ chồng, có khi chẳng là gì cả.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 135

Tưởng Quỳnh quay đi chỗ khác bực dọc:

- Đủ rồi anh Nam ạ. Những câu hỏi vừa lẩn thẩn vừa trẻ con đó, em nghe khó chịu và nhức đầu lắm.

Đức Nam thản nhiên:

- Đã lỡ nghe dù khó chịu cũng cố đi cô bé. Đừng nghĩ rằng những ngôn từ hoa mỹ, văn chương, trau chuốt mới có thế giải quyết được việc hay bộc lộ một cách dễ dàng thoải mái, mà phải thấy đôi lúc lời lẽ lẩn thẩn, hành động trẻ con lại là chiếc chìa khóa bằng vàng ròng để mở cửa tâm tư đấy - Dừng một chút, Đức Nam nói tiếp bằng giọng nghiêm nghị - Chẳng là gì cả khi họ tách nhau, không ở cùng nhau, chẳng lo lắng quan tâm hoặc bận lòng vì nhau kìa. Còn em và Khánh Quân đâu thiếu những điều đó. Cô lại cố chấp, căng thẳng với nhau mãi vậy hở Quỳnh?

Tưởng Quỳnh đứng bật dậy, tiếng nói như lạc đi:

- Em không biết. Thật sự không biết. Các người đừng hỏi nữa.

Dứt câu, Tưởng Quỳnh ôm lấy mặt chạy thẳng về phòng riêng.

Đức Nam chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán:

- Tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Tưởng Quỳnh vẫn vui vẻ đón tiếp cậu, vẫn chấp nhận cho cha con cậu nhìn nhau, vậy mà mỗi khi đề cập đến chuyện cậu và nó, nó lại lẩn tránh gần như là sợ hãi. Tôi thật hết cách để giúp cậu rồi.

Khánh Quân thở dài:

- Có lẽ Tưởng Quỳnh chưa quên chuyện cũ. Đành chờ thôi anh Nam ạ.

Khánh Quân lại ra khơi. Gần giờ lên tàu, anh nhờ tài xế đưa tạt ngang biệt thự Phương Đông. Anh muốn hôn bé Khánh Bảo và từ biệt Tưởng Quỳnh dù việc này anh đã làm xong đêm hôm qua.

Mắt Tưởng Quỳnh lấp lánh niềm vui nhưng môi thì khô lạnh:

- Không phải là anh đã xuống tàu rồi sao?

Khánh Quân nhìn vào trong mắt Tưởng Quỳnh như muốn tìm trong đó một tia hi vọng:

- Còn hai mươi phút nữa tàu nhổ neo. Nhớ em và con nên anh tranh thủ.

Tưởng Quỳnh chớp mi cố giấu sự xúc động đang choáng ngợp:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 136

- Anh đi rồi lại về thôi mà.

Một cảm giác hụt hẫng chợt đến, Khánh Quân nói tiếp bằng giọn buồn bã:

- Ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ, trông bé Khánh Bảo hộ anh nhé.

Tưởng Quỳnh hít một hơi thật sâu rồi khẽ trả lời:

- Vâng, em nhớ.

Khánh Quân chìa tay ra nghiêng đầu:

- Em chẳng chúc gì cho anh hết sao?

Tưởng Quỳnh nói như một cái máy:

- Chúc anh đi đường bình an, chóng trở về với…

Tưởng Quỳnh nghẹn ngang, lẽ ra lời nói tiếp theo sau là “trở về với em và con” nhưng cô bỗng ngắc ngứ…

Khánh Quân ngẩng mặt chờ đợi, Tưởng Quỳnh đỏ mi ngập ngừng:

- Chóng trở về với bé Khánh Bảo.

Khánh Quân lặng người, nuốt nước bọt anh thở mạnh:

- Cám ơn em. Anh đi đây.

Trao bé Khánh Bảo lại cho Tưởng Quỳnh, Khánh Quân lẳng lặng bỏ đi với một nỗi niềm khát khao cháy bỏng: “Ước gì mình được gửi lên bờ môi căng mọng, nhưng bướng bỉnh kia một nụ hôn từ biệt nhỉ?”

Tưởng Quỳnh lại gật đầu. Cô nghe tiếng bánh xe của Quân tiến rào rào trên lối sỏi. Những âm thanh khô khốc rời xa dần hút sau cánh cổng sắt lạnh lùng.

Bà vú già đã đến bên cạnh Tưởng Quỳnh tự lúc nào, bà lo lắng khi nhìn thấy gương mặt thất thần của cô:

- Đưa bé Khánh Bảo đây cho vú.

Tưởng Quỳnh thẫn thờ:

- Anh ấy đi rồi vú ạ.

- Vú biết – Bà vú dịu dàng. - Thôi, vào nhà với vú nha.

Gục đầu vào vai vú, Tưởng Quỳnh ray rứt:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 137

- Con chẳng biết phải làm sao cả.

Bà vú dỗ dành:

- Chuyện tình cảm khó nói lắm, hãy để tự nhiên sẽ tốt hơn. Vú tin rằng hạnh phúc không nỡ chối bỏ những ai tha thiết với nó.

Dáng buồn bã ủ rũ của Khánh Quân đã theo suốt Tử Quỳnh trong những ngày anh xa vắng. Cô nhớ, nhớ quay quắt những tia nhìn ấm áp, những nụ cười quyến rũ, giọng nói dịu dàng và sự chăm sóc ân cần của Quân đến không chịu được.

Bà vú thì cứ bế Khánh Bảo vào lòng, chép miệng thở ra:

- Có Khánh Quân đã quen, giờ thiếu nó nhà cửa trở nên vắng vẻ. Nghĩ cũng tội. Nó hiền lành, dễ thương và có nghĩa có tình.

Lời vú nói chẳng khác nào lưỡi dao rọc sâu vào vết thương lòng đang ứa máu vì cái tỉnh bướng bỉnh và cố chấp của Tưởng Quỳnh. Môi im lăng nhưng hồn thì dậy sóng và nỗi nhớ ấy cứ dâng lên theo từng tờ lịch rơi.

- Nhanh thật! Mới đó mà đã hai tháng rồi ư?

Tưởng Quỳnh không thể ngờ rằng có ngày cô lại nghĩ về Khánh Quân sâu sắc và mãnh liệt như thế. Cô hối hận lẫn tiếc nuối vì đã làm khổ cả hai trong thời gian qua một cách vô lý như vậy. Lòng nhủ thầm với lòng rằng: khi tàu của Khánh Quân cập bến, lần này Quỳnh sẽ trang điểm thật đẹp, sẽ ra tận cảng để đón anh, sẽ thì thầm vào tai anh điều quan trọng nhất:

- Em yêu anh, Khánh Quân ạ. Chúng ta sẽ lấy nhau anh nhé. Rồi chúng ta sẽ có một gia đình tràn đầy tiếng cười hạnh phúc. Em sẽ đưa con và anh về thăm ba và chúng ta sẽ mãi mãi…mãi mãi bên nhau, phải không anh?

Tưởng Quỳnh chợt mỉm cười một mình với viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Nhưng cũng có đôi lúc khi đêm về, Tưởng Quỳnh lại bần thần vùi mặt xuống chiếc gối thoang thoảng mùi nước hoa lẩm bẩm:

- Anh có muốn không, Quân nhỉ?

Ngày lại ngày trôi qua trong chờ mong, khắc khoải đến mỏi mòn, vô vọng:

- Sao thế này chứ? – Tim Tưởng Quỳnh bỗng se lại - Thường khi cứ hai tháng là Khánh Quân về đến Việt Nam cơ mà.

Tưởng Quỳnh thoáng lo sợ vu vơ, nhìn lên tờ lịch cô lẩm bẩm:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 138

- Hôm nay là hai mươi tháng tư, tức là đã hơn hai tháng hai mươi tám ngày. Không một dòng tin nhắn, không một cú điện thoại. Hay là… - cổ họng Quỳnh tắc nghẹn – Anh ấy đã về rồi nhưng không đến? Không, không thể nào đâu, Khánh Quân không thể nào bỏ mặc bé Khánh Bảo được.

Và nếu như không thế thì chỉ còn một lý do duy nhất. Đó là… Tưởng Quỳnh lạnh mình khi sực nhớ đến những cơn bão xảy ra liên tục vừa qua.

- Thôi chết rồi.

Tưởng Quỳnh biến sắc, cô gấp rút phóng nhanh đến bên chiếc điện thoại đang nằm trơ trên bàn. Giọng cô run rẩy:

- Alô, cho tôi gặp công ty tàu biển X.

- Xin lỗi, cô là ai và cần gì ở chúng tôi?

- Tôi muốn biết tin về thuyền trưởng Phạm Khánh Quân, tôi là người nhà của anh ấy.

Đầu dây bên kia bên kia bồng im bặt, Tưởng Quỳnh hốt hoảng:

- Alô… alô…

Một giọng nói khác vang lên ôn tồn:

- Xin lỗi, mong bà thông cảm. Hiện giờ chúng tôi chưa thể cung cấp cho bà tin tức gì hết, bởi chúng tôi cũng đang lo sốt vó cả lên vì sự mất tích của con tàu ấy.

- Mất tích ư?

Tưởng Quỳnh thẳng người dậy, thảng thốt.

- Vâng. Nhưng xin bà hãy bình tĩnh. Theo báo cáo sơ lược của cục tuần tra bờ biển thì do cơn bão số năm vừa rồi, tàu X đã mất liên lạc.

Giọng Tưởng Quỳnh nghèn nghẹn:

- Thế còn những ngườ trên tàu?

- Đội cứu hộ đang ra sức làm việc, bà ạ.

Tưởng Quỳnh nghe như trời đất đảo lộn, mặt trắn bệch, hai đầu gối va vào nhau, mồ hôi vã ra và chiếc điện thoại văng lông lốc.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 139

- Không, không thể nào. Không thể nào như vậy được. Khánh Quân chỉ đùa với mình thôi. Rồi anh ấy sẽ trở về, chắc chắn anh ấy sẽ trở về với mình và bé Khánh Bảo mà.

Bà vú già đang ngồi chơi với bé Khánh Bảo gần đó nghe tiếng động lạ từ phía Tưởng Quỳnh, bà vội quay người lại. Trước mắt bà, Tưởng Quỳnh với gương mặt thất sắc, hãi hùng, bờ môi nhợt nhạt. Vú già điếng người chồm tới, nắm lấy tay Quỳnh giật mạnh:

- Tưởng Quỳnh! Chuyện gì vậy con?

Đầu óc Tưởng Quỳnh tê dại đi, lơ ngơ mụ mẫm tựa người mất trí, đôi mắt mở to ráo hoảnh, miệng mấp máy:

- Vú ơi! Anh Khánh Quân sẽ không về nữa đâu.

Bà vú già dịu dàng giữ hai vai Quỳnh:

- Con hãy bình tĩnh, nói rõ cho vú nghe xem nào? Tại sao Khánh Quân không về? Vú biết nó rất yêu thương con và bé Khánh Bảo mà.

Cổ họng Tưởng Quỳnh nhe nghẹn lại. Tiếng nấc không thoát được ra ngoài, cô rủ người xuống, nói như hụt hơi:

- Bão…Tàu của Khánh Quân gặp bão và đã mất tích.

Cô nhắm nghiền mắt lai, thì thào:

- Con phải làm sao đây hả vú? Nếu anh ấy gặp chuyện gì chẳng lành con sẽ ân hận suốt đời. Con đã làm tình làm tội anh ấy đủ điều, con đã cố không tha thứ dù biết rằng lỗi hoàn toàn không phải do anh ấy. Con đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy khi lòng con tha thiết muốn. Vú ơi! Con là một kẻ ngu ngốc nhưng ương ngạnh, chẳng phân biệt được phải trái, đúng sai. Giờ có cắn rứt, dày vò cũng đã muộn.

Ôm trọn Tưởng Quỳnh vào lòng, vú già vỗ về:

- Có lẽ không hề gì đâu con ạ. Mất tích chứ không phải là chết. Chúng ta vẫn còn chút hy vọng, con ạ.

Tưởng Quỳnh lắc đầu thểu não:

- Biển khơi bao la, bão tố mịt mùng… Không vú ơi, sẽ không còn cơ may nào đâu.

Bà vú già dịu giọng an ủi:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 140

- Tin vú đí. Khánh Quân sẽ trở về với chúng ta mà.

Tưởng Quỳnh úp mặt nghẹn ngào:

- Con chỉ tiếc mỗi một điều là con chưa nói thật với Quân: Con yêu anh ấy, vú biết không?

Bà vú già thẫn thờ:

- Vú biết, vú biết và vú tin rằng Khánh Quân cũng biết. Đừng khóc nữa Tưởng Quỳnh.

Tưởng Quỳnh cực nhọc lê chân về phòng. Thế là hết rồi! Tất cả đã vỡ tan. Bao nhiêu ước mơ, hy vọng giờ chỉ còn là mây khói.

“Đời người như dòng sông quên lối.

Bước chân lạc hướng rồi.

Lặng lờ con nước trôi mang buồn.

Âm thầm nhớ nguồn.

Lòng người như dòng sông quên dấu.

Hoang mang tìm lối về.

Thời gian như nước trôi qua cầu.

Biết trôi về đâu?”

Chớp mắt đã sáu năm. Sáu năm dài đăng đẳng trôi nhanh. Cô bé Tưởng Quỳnh nông nổi, ương bướng ngày nào đã trở thành một bác sĩ sản khoa nổi tiếng với tính tận tụy và sự nhiệt tình.

Phiên trực hôm nay cảu Quỳnh đã hết từ lúc năm giờ chiều, nhưng có một ca cấp cứu đặc biệt vừa nhập viện cần phẫu thuật ngay không được chậm trễ, mà vị bác sĩ thay va ca vẫn chưa đến, nên Tưởng Quỳnh phải ở lại thay.

Những mũi khâu cuối cùng vừa xong, Tưởng Quỳnh thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang nói với bác sĩ phụ tá:

- Nhờ bác sĩ Thanh theo dõi bệnh nhân hộ, tôi lên phòng nghỉ một lát.

Vào đến phòng riêng, không kịp thay chiếc áo blouse ra, Tưởng Quỳnh đã ngã lăn xuống giường, mắt nhắm lại mệt mỏi.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 141

Giây phút này đâu, Tưởng Quỳnh không muốn không cần gì hơn là một khoảng im lặng, một chút nhạc buồn và cảm thấy cô đơn hoàn toàn.

Tưởng Quỳnh nằm như thế không biết là đã bao lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Tưởng Quỳnh cau mày khó chịu, cô xẵng giọng:

- Ai đó?

Tiếng trả lời rụt rè:

- Em, Nhung đây.

- Có chuyện gì không?

- Em định nhờ chị một chuyện nhưng nếu chị mệt thì thôi để lúc khác vậy.

- Không sao - Tưởng Quỳnh miễn cường - Cửa không khóa, em vào đi.

Y tá Nhung bước vào, vẻ ngần ngừ bẽn lẽn. Tưởng Quỳnh ngạc nhiên kêu lên:

- Nè! Cần gì ở chị thì nói đi chứ. Thường ngày em lanh lợi lắm mà.

Y tá Nhung xoắn tay:

- Nhưng chị hứa không được trêu em nha.

- Ừm - Tưởng Quỳnh gật đầu.

Bỗng Hồng Nhung nghiêng người níu cánh tay Tưởng Quỳnh, má đỏ bừng và cô chẳng nói đầu đuôi gì cả:

- Em đã hai mươi bốn tuổi rồi chị ạ.

Tưởng Quỳnh ngẩn người, cô nhíu mày:

- Thì sao? Tự dưng em dựng chỉ dậy chỉ để khai tuổi tác với chị thôi à?

Hồng Nhung bối rối:

- Không phải, ý em không phải như vậy.

Tưởng Quỳnh nheo mắt:

- Chứ là gì, em nói đi?

Một thoáng buồn trên đôi má Hồng Nhung, cô vân vê chiếc áo lặng thinh. Tưởng Quỳnh giục:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 142

- Nhanh lên nào! Không thì chị ngủ tiếp đây.

Hồng Nhung ấp úng:

- Chị Quỳnh nè! Chị thấy anh Thanh có được không?

- Được là sao? Về hình thức hay nội dung? - Tưởng Quỳnh sốt ruột gắt.

Hồng Nhung cười nhỏ:

- Nội dung thôi.

Tưởng Quỳnh liếc qua Hồng Nhung rồi gật gù:

- À! Tôi hiểu rồi. Em và cậu ta đã có gì rồi phải không?

Hồng Nhung cúi mặt bặm môi:

- Vâng, anh ấy ngỏ lời cùng em.

- Và em đã nhận lời? - Tưởng Quỳnh nháy mắt.

Hồng Nhung lắc đầu buông gọn:

- Chưa chị ạ.

- Sao thế? - Tưởng Quỳnh tròn mắt.

- Em muốn chờ ý kiến của chị.

Tưởng Quỳnh phì cười:

- Trời đất! Chị Quỳnh của em trở thành người quan trọng hồi nào vậy?

Hồng Nhung nhăn nhó:

- Đừng chọc quê em mà.

Cô vùng vằng:

- Không thèm hỏi chị nữa.

(thiếu 2 trang. Sis Cantho biểu sẽ update sau ạ.)

ngờ vực. Tưởng Quỳnh à! Anh phải làm sao thì em mơi hiểu và tin tưởng vào sự chân thành của anh?

Tưởng Quỳnh thở dài:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 143

- Thời gian, chỉ có thời gian mới cho ta câu trả lời chính xác nhất.

Khánh Quân cay cú:

- Thế theo em thời gian ấy sẽ kéo dài mấy tháng, một năm hay cả đời? Anh nghĩ rằng em nên cụ thể đi. Nếu là cả đời thì thú thật anh không đủ nhẫn nại và kiên trì đâu.

Tưởng Quỳnh bồng nổi cáu:

- Tôi cũng đâu bắt anh phải chờ. Thâm tâm đã muốn thì anh có thể không tới kia mà.

Khánh Quân nhìn Tưởng Quỳnh trân trối, sau đó anh buông thõng hai tay thở dài:

- Anh hy vọng câu nói vừa rồi của em chỉ là trong lúc nóng giận mà thôi. Còn lại, anh mong em hãy suy nghĩ tận tường, đừng để anh và bé Khánh Bảo phải chờ đợi lâu hơn. Khánh Bảo cần có một người cha thực sự, em hiểu không?

Tưởng Quỳnh cười nhạt:

- Thế hiện nay anh chẳng phải là cha của Khánh Bảo sao? Em nhớ là mình chẳng tước đi cái quyền thiêng liêng ấy của anh bao giờ.

Khánh Quân bật cười chua chat:

- Nhưng trên mặt giấy tờ em có thừa nhận đâu. Cha Khánh Bảo vẫn là “vô danh” kia mà.

Tưởng Quỳnh nhún vai:

- Khi cần ta có thể bổ sung, rất dễ dàng.

Khánh Quân thở ra như nén bực dọc, anh hậm hực:

- Được rồi, anh cũng rang chiều ý em vậy.

… Quên khuấy Hồng Nhung đang ở bên cạnh, Tưởng Quỳnh thì thầm:

- Khánh Quân! Nếu bây giờ có anh, em sẽ trả lời ngay tức khắc, không chậm đi một giây nào phút nào cả.

Vẻ thẫn thờ của Tưởng Quỳnh đã khiến Hồng Nhung ngạc nhiên không ít, cô kêu lên:

- Chị Quỳnh! Chị Quỳnh! Chị không sao chứ.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 144

Tưởng Quỳnh ngẩn ngơ:

- Ờ… ờ… đâu có gì.

Hồng Nhung dẩu môi phụng phịu:

- Chị chưa trả lời câu hỏi của em.

Như sực nhớ ra, Tưởng Quỳnh cười gượng gạo:

- Chị xin lỗi. Hồng Nhung này! - Tưởng Quỳnh cắn nhẹ giữa hai hàm răng ngậm ngùi – Đây là chuyện quan trọng của cả đời người, nên chị không dám có ý kiến. Nhưng chị nghĩ nếu em đã yêu, được yêu thì đừng chần chừ, ngần ngại. Cơ hội may mắn không thường đến hai lần đâu. Em hãy cố nắm bắt lấy nó kẻo không em sẽ ân hận đấy.

Hồng Nhung rời phòng khá lâu, sau những lời cảm ơn rối rít, thế mà Tưởng Quỳnh vẫn còn ngồi đó và im lặng nhìn qua khung cửa sổ.

Bên ngoài, phố xá đã lên đèn. Những ngọn đèn đêm mỏng manh, buồn thui, cô gắng lan dài ra khắp một vùng trời. Lấy chồng. Việc làm ấy đối với mọi người con gái khác, chẳng hạn như Hồng Nhung đều khá dễ dàng, nhưng với Tưởng Quỳnh ôi sao lại qua khó khăn. Có chăng chỉ còn trong mơ mà thôi…

Uể oải, Tưởng Quỳnh bước đến bên tấm kính soi rồi ngắm mình từ đầu đến chân. Hai mươi tám tuổi đầu, má vẫn còn hồng, môi vẫn còn tươi, tóc vẫn mượt mà, quyến rũ bao người tìm đến chút sủng ân, nhưng Quỳnh vẫn nghe lòng cô đơn, quạnh quẽ. Năm tháng nuôi con vò võ đợi chờ trong vô vọng…

Nhớ ngày nhận được tin Khánh Quân đã mất tích cùng con tàu, Tưởng Quỳnh chẳng khác gì thân cây mục ruỗng, cô nằm lịm trên giường suốt cả tuần lễ. Cô nghe im ắng trùm phủ bốn bề như đáy huyệt kín bưng. Người cô như dại đi với nỗi nhớ nhung, day dứt.

- Tưởng Quỳnh! Con đừng vậy mà. Hãy nghĩ đến bé Khánh Bảo. Chăm sóc, nuôi dạy nó nên người chính là sự báo đáp lại tình yêu của Khánh Quân một cách tốt nhất, thiết thực nhất đấy con ạ.

Bà vú già khuyên lơn.

- Anh ấy đi rồi vú ạ. - Tưởng Quỳnh ôm đầu rên rỉ - Vậy là mọi chuyện đã hết, đã xong, đã chấm dứt.

Đêm đến, Tưởng Quỳnh thường mơ thấy chiếc thuyền trôi mãi vào khoảng không heo hút chẳng có bóng dáng của một loài cây hoang dại nào, hay một loài

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 145

sinh vật nào hiện hữu. Tai cô nghe tiếng gọi mơ hồ văng vẳng trên cao. Khoảng trắng xanh và vùng biển trắng xóa mịt mù, Tưởng Quỳnh hét thất thanh:

- Khánh Quân! Hãy trở về, trở về với mẹ con em đi mà… em xin anh.

Nhưng tất cả chỉ là hư không, ảo ảnh và Tưởng Quỳnh tỉnh dậy trong nỗi nhớ nhung dai dẳng, bồi hồi.

Cô chợt hiểu ra một điều: Khánh Quân chiếm một chỗ đứng khá vững chắc trong tim cộ Ôi! Sao mà cô dại khờ, ngốc nghếch. Đã yêu rồi mà sao còn tự ái, che giấu để rồi bây giờ anh mãi mãi sẽ chẳng hiểu được cô yêu anh biết nhường nào.

Điều làm cho Tưởng Quỳnh có thể đứng lên được là bé Khánh Bảo và tình thương của cha cô – ông Triệu Hoàng cùng lời an ủi, động viên của bà vú.

Tưởng Quỳnh về biệt thự Phương Đông không lâu thì Quang Hào cũng bỏ ra đi, rồi sau đó lại vướng vòng tù tội. Bà Như Lệ thì trốn theo tình nhân với số tài sản đánh cắp của chồng. Rốt cuộc, ông Triệu Hoàng chỉ còn một thân một mình giữa ngôi nhà rộng lớn. Ông đã cho người đến rước “tiểu gia đình” Tưởng Quỳnh về sống chung. Hàng ngày, sau giờ tan sở về, hầu như ông Triệu Hoàng ở suốt bên Khánh Bảo. Thằng bé đặc biệt rất mến ông ngoại nên Tưởng Quỳnh khá rảnh rang. Chính ông đã động viên Tưởng Quỳnh nhanh chóng trở lại trường.

- Trước đây, ba đã không hề quan tâm đến việc học của con. Ba thật có lỗi với con rất nhiều. Vì ba mà con dở dang việc học hành. Cuộc đời con chịu lắm nỗi truân chuyên. Ước mơ duy nhất của ba bây giờ là chăm sóc con và cháu ngoại bà. Cứ để bé Khánh Bảo ở nhà, ba sẽ có cách thu xếp. Con nên trở lại trường đi Quỳnh.

Và thế đó. Bao năm qua, Tưởng Quỳnh vẫn sống trong niềm vui của những người thân, kể cả nhóm bạn cũ, nhưng nỗi buồn câm nín vẫn tràn môi, ngập mắt…

Hồng Nhung lại trở vào, cô nhường mày:

- Chị Quỳnh! Anh Hoàng Bình đến đón chị kìa.

Từ ngày Tưởng Quỳnh về bệnh viện này công tác, hầu như ngày nào Hoàng Bình cũng đến đón đều đặn và đúng giờ, bất kể là cô trực nhằm phiên ngày hoặc đêm, nhưng không hiểu sao trái tim cô vẫn khép kín, lạnh băng. Nhiều lúc nghe xót xa, Tưởng Quỳnh đã phải kêu lên:

- Hoàng Bình! Đừng chờ em nữa.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 146

Hoàng Bình cười hiu hắt. Anh ngồi thẳng dậy lấy thuốc châm hút. Qua ánh diêm hồng, Tưởng Quỳnh thấy rõ nét bối rối và xúc động cố che giấu trong đôi mắt anh.

- Giờ thì em không phải bận tâm. Anh không phải chờ em đợi em mà là anh quyết định sẽ không yêu em hay bất kỳ một ai khác nữa. Bé Hoàng My đã lớn, sống với con và công việc cũng đủ choáng hết thời gian của anh rồi.

Tưởng Quỳnh cắm môi, tâm trí cô lại chìm đắm trong một cõi xa xôi:

- Hình như người nào đến với em cũng đều không có niềm vui trọn vẹn.

- Còn hơn là tinh tơm tựa tờ giấy trắng, cuộc đời sẽ trở nên thiếu ý nghĩa và vô vị. Đã gọi là cuộc đời thì phải có sướng, khổ, vui, buồn chứ…

Y tá Hồng Nhung dậm chân:

- Chị Quỳnh à! Bữa nay chị làm sao thế?

- Sao là sao? - Tưởng Quỳnh ngơ ngác.

- Chị như thả hồn đi đâu vậy đó - Hồng Nhung gằn từng tiếng một – Em bảo là anh Hoàng Bình đến đón chị. Chị về hay không để em ra trả lời cho ảnh biết?

Tưởng Quỳnh ngẩng lên, nuốt vội những giọt nước mắt vào lòng:

- Nhờ em nói với anh ấy về đi, chị chưa về đâu.

Hồng Nhung trố mắt:

- Kỳ cục vậy! Hết ca trực đã lâu rồi sao chị chưa về?

Tưởng Quỳnh nhăn mặt:

- Làm ơn giùm chị đi có được không?

Hồng Nhung ngạc nhiên, nhưng sợ Tưởng Quỳnh giận nên cô vừa xoay lưng vừa làu bàu:

- Mình thấy khí hậu hôm nay ấm áp chứ đâu có trái gió trở trời kìa. Rồi biết nói sao với anh Bình đây.

- Khỏi. Tôi đã vào tới, thì cô Nhung khỏi lo phải nói gì với tôi - Tiếng Hoàng Bình bỗng vang lên sau cánh cửa khiến cả hai đều giật mình.

Hồng Nhung chỉ tay về phái Tưởng Quỳnh “bỏ nhỏ”:

- Anh Bình liệu đấy, chị Quỳnh đang không vui. Em biến đây.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 147

Hoàng Bình khe khẽ gật đầu với Hồng Nhung. Song, anh đến bên Tưởng Quỳnh dịu dàng:

- Còn muốn ở lại đây đến khi nào đây hả Quỳnh?

Tưởng Quỳnh lúng túng:

- Em cảm thấy không khỏe nên định nằm nghỉ một lát rồi về anh ạ.

Hoàng Bình lo lắng:

- Em lại làm việc quá sức rồi chứ gì? Thôi, hãy nằm nghỉ đó đi. Để anh xuống căn tin lấy cho em ly nước chanh nhé.

Tưởng Quỳnh cảm thấy mình có tội nếu cứ nhận sự chăm sóc của Hoàng Bình, nên cô đứng bật dậy xua tay:

- Không cần đâu. Em khỏe rồi. Anh xuống xe trước đi, em ra ngaỵ.

Cả hai giữ im lặng suốt con đường về nhà. Xe dừng ở cổng. Tưởng Quỳnh vừa định mở cửa bước xuống thì Hoàng Bình đã ngăn lại:

- Anh có chuyện muốn nói với em, Quỳnh ạ.

Ngẩng mặt lên, Tưởng Quỳnh hồi hộp chờ đợi. Hoàng Bình nói bằng giọng đều đều:

- Có lẽ anh không còn dịp đón đưa em nữa rồi.

- Tại sao?

- Anh phải đi tu nghiệp ở nước ngoài.

- Bao lâu vậy anh?

- Một năm.

- Còn bé My?

- Anh đã gởi nó về ngoại rồi.

Tưởng Quỳnh lặng người. Lại thêm một kẻ ra đi. Tưởng Quỳnh mấp máy đôi môi:

- Hoàng Bình! Em xin lỗi…

Hai bàn tay Hoàng Bình xiết chặt những ngón tay Quỳnh:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 148

- Chuyện tình yêu khó nói lắm. Anh chẳng bao giờ phiền trách em. An lòng đi. Không tình yêu thì tình anh em – Hôn nhẹ lên trán Quỳnh, Hoàng Bình dịu dàng – Mong em tìm được hạnh phúc. Có tin vui, nhớ gọi điện cho anh biết nhé.

Tưởng Quỳnh cúi mặt, nước mắt long lanh viền mi:

- Bên ấy, anh cố bảo trọng. Rồi có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.

Mùa giáng sinh lại đến. Tưởng Quỳnh đón nó với nỗi buồn vây kín và tâm trạng lãnh đạm thản nhiên đến lạnh lùng.

Những gì đã qua, được mất đều được chon vùi hoặc tha thứ, nhưng đời người đâu thể sống hai lần. Hạnh phúc cũng thế, chỉ có một lần mà thôi.

Nhưng tiếc rằng một lần hạnh phúc ấy của Quỳnh lại là thứ hạnh phúc tạm bợ, vay mượn của người khác… Hình ảnh hôm nào lại trở về.

Bất giác Tưởng Quỳnh đưa tay miết nhẹ bờ môi. Nụ hôn tuy thô bạo, chiếm đoạt, nhưng đâu kém phần nồng nàn, say đắm đến ngẩn ngơ, ngơ ngẩn trái tim người con gái ngây thơ.

- Ước gì, ước gì được một lần gặp lại nhau, được nằm trọn trong vòng tay anh, Quân nhỉ!

Và Tưởng Quỳnh nằm im ngất ngây trong những ý nghĩ hỗn độn và nỗi khát khao đến cháy lòng.

oOo

Phi trường Tân Sơn Nhất về đêm vẫn sáng rực bởi những lớp đèn mênh mang chồng chất ánh sáng. Máy bay đã đáp xuống phi đạo, êm đềm như một đám mây.

Xuống thang máy bay, người đàn ông ngơ ngác đứng lại nhìn quanh kiếm tìm bốn phía. Người đi đi lại lại tấp nập vội vàng. Tiếng cười nói, tiếng chào hỏi xôn xao… nhưng… không một người nào quen biết với anh trong đám đông vui vẻ náo nhiệt ấy. Không một chiếc xe nào quen đường thuốc nẻo đón anh trong dòng xe cộ rộn ràng. Không môt người nào đứng đợi anh trong sân ga hay một nẻo đường, góc phố hoặc nơi khung cửa sổ của một ngôi nhà nào đó cả…

Bởi không ai nghĩ là hôm nay là ngày anh trở về như chính bản thân anh, anh không hề dám mơ ước có một ngày anh có diễm phúc đặt chân lại lên mảnh đất thân yêu này. Một số bạn bè xung quanh đã khuyên anh:

- Ở lại đi, về làm gì?

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 149

- Nhưng tao còn có gia đình, có vợ con tao bên ấy. Làm sao tao bỏ được chứ? Vả lại, cuộc sống ở Việt Nam đã thấm sâu trong từng thớ thịt, làn da rồi.

- Bộ anh tưởng cô ấy chịu khó chờ đợi anh trở về với thời gian không ngắn như vậy sao? Biết đâu giờ này, họ đã tay bế tay bồng bên gã đàn ông xa lạ nào đó.

Anh lặng người, tim nhói đau. Tay anh run run vơ chai rượu mạnh rót đầy ra cốc.

- Tao không tin. Những người cố chấp thường là những người chung thủy nhất. Nhưng nếu cô ấy đã quên tao, thì tao cũng phải về.

- Về để chứng kiến sự bẽ bàng à? Ngốc nghếch quá đi.

- Còn đứa con trai của tao. Nhất định là nó vẫn chờ bố nó trở về…

Chiếc taxi trờ tới, ngắt đứt dòng hồi tưởng của anh:

- Xin lỗi – Anh tài xế thật lễ phép – Anh về đâu ạ?

- Về đâu nhỉ? Về nhà hay đến đó? Không, anh phải đến đó ngay, không thể chần chừ hay chậm trễ.

Mình lại sắp thấy nhau rồi em ạ. Anh lại sắp được nghe tiếng nói của em và con. Mình lại gặp nhau dù em… đã có chồng.

Xốc cao cổ áo, anh nói với anh tài xế:

- Cho tôi về biệt thự… số… đường… nhé.

- Vâng, mời ông lên xe.

Xe vừa dừng, anh khấp khởi bước xuống. Lòng rộn ràng, náo nức khi thấy cánh cổng quen thuộc của ngôi biệt thự cùng nhánh me già nghiêng mình chào đón.

Có tiếng chân bước ra, trống ngực anh như đánh lôtô, nhưng rồi nỗi thất vọng ê chề chợt đến. Người ra mở cổng là một người đàn ông mặt còn non choẹt, nhưng râu ria tùm lum, điều quan trọng hơn cả là gã hoàn toàn xa lạ:

- Ông tìm ai?

- Xin lỗi, tôi muốn hỏi thăm cô Tưởng Quỳnh?

- Cô Tưởng Quỳnh à? – Gã đàn ông nhăn trán – Có phải cô gái đã có một đứa con trai tên Khánh Bảo không?

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 150

- Đúng rồi, cô ấy có nhà không?

Gã đàn ông hất mặt:

- Ông ở xa mới đến hay sao mà không biết? Cô ấy đã dọn nhà đi lâu lắm rồi. Ngôi biệt thự này, chúng tôi mua lại của cô ta.

- Dọn đi ư? – Anh thất sắc – Anh có biết cô ấy dọn đến đâu không?

- Nghe đâu đã bế con về bên ngoại rồi.

- Bên ngoại ư?

Anh nhớ ra con số 522 và cám ơn một cách vội vã. Anh băng ra đường. Chiếc taxi vẫn chờ đó.

- Nếu em đã lấy chồng rồi thì sao hả em?

Nhưng anh không thể không đối diện với thực tế một lần…

o O o

Tưởng Quỳnh ngồi lặng yên trên ghế. Chỉ còn một giờ đồng hồ nữa là chúa đã giáng sinh, cũng là thời khắc mà gần mười năm trước đây, cô đã có một cuộc gặp gỡ thật kinh hoàng, nhưng cũng khiến cô nhớ nhung quay quắt.

Nếu không có tai nạn ấy, thì giờ này có lẽ mình đã chẳng phải ngồi đây cô độc đếm thời gian.

Tiếng xe vun vút phóng ngoài đường. Tiếng gió đông thổi lào xào qua khung cửa sổ như muốn đẩy lùi hiện tại trở về quá khứ xa xưa…

Một hồi chuông vang lên từ phía vương cung thánh đường khiến Tưởng Quỳnh như sực tỉnh.

Không ai như mình cả. Ngần ấy tuổi đầu vẫn chưa biết thế nào là hương vị đằm thắm ngọt ngào của tình yêu. Chưa một lần cùng người yêu dìu nhau đi trên con đường đêm hun hút thì đã trở thành… đàn bà.

Tưởng Quỳnh nhắm nghiền mắt lại triền miên với dòng suy nghĩ khép kín của mình. Có bước chân lạ nơi cửa. Tưởng Quỳnh chau mày. Trong nhà này, bước chân của từng người cô đều phân biệt được cả. Vả lại, trong nhà chỉ còn lại chú quản gia. Ba cô, bà vú và bé Khánh Bảo đã đến nhà hàng Nam Đông để ăn “réveillon” với Đức Nam.

- Thế thì ai nhỉ?

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 151

Tưởng Quỳnh mơ choàng mắt ra. Cô chờ đợi một tiếng gõ cửa, nhưng không có. Cô quay ngoắt người nhìn ra. Cánh cửa đã mở toang tự lúc nào và dưới ánh sáng mờ ảo của trùm đèn pha lê trên trần nhà, bên cạnh đống hành lý ngổn ngang, người đàn ông có dáng dấp quen thuộc đứng đó.

Tưởng Quỳnh tái mặt:

- Ôi! Ta đang mơ hay đang tỉnh đây trời?

Chiếc khăn trên tay nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tưởng Quỳnh muốn nhổm dậy, muốn reo lên, muốn băng mình chạy đến, nhưng rồi… Hai mắt nhắm nghiền, chân tay buông duỗi, tiếng đập liên tục của trái tim tưởng chừng như đánh át cả mọi ý nghĩ và tiếng động khác bên ngoài nghe vang dội ầm ĩ làm choáng váng, u mê thần trí.

Giọng người đàn ông như lạc đi:

- Tưởng Quỳnh! Em không nhận ra anh sao?

Tiếng nói vang vọng như hồi chuông báo thức reo lên khắp cơ thể Tưởng Quỳnh. Cô mở mắt ra định nhổm dậy, nhưng đã không còn cần thiết. Trong lòng bàn tay Quỳnh để ngửa sóng xoài là bàn tay ấm dịu của người đàn ông ấy. Cô cuống quýt reo lên khe khẽ:

- Là anh đấy ư, Khánh Quân?

Phải, vị khách ấy chính là Khánh Quân và chỉ trong một thoáng chớp mắt, Tưởng Quỳnh đã nằm trọn trong vòng tay anh siết chặt. Đôi môi đàn ông nóng bỏng, khao khát của anh như một lượn sóng tỏa đều trên môi Tưởng Quỳnh. Mãnh liệt mà ngọt ngào, thăm dò mà chinh phục, đủ sức cuốn phăng đi tất cả những muộn phiền, ray rứt và cảm giác lẻ loi của cả hai suốt gần mười năm qua một mình không một bóng dáng lao xao.

- Anh đã khao khát chờ đợi nụ hôn này từ lâu lắm rồi Quỳnh ạ. – Anh thì thầm và ghì sát cô hơn.

Hai bàn tay lại ấp ủ, hai đôi mắt lại nhìn nhau say đắm, ngẩn ngợ Hai bờ môi im lặng ngấu nghiến lấy nhau (eo ôi nghe ghê quá. Hông biết sis KB với bro XX có giống thế này hông nhỉ???) cho đến khi cả hai bỗng thấy như qua một màn sương mưa phủ chập chờn và những giọt nước mắt trong veo ngập ngừng ở đầu mi, rồi miên man tràn xuống má.

Khánh Quân chợt buông rời bàn tay ra khỏi tay Tưởng Quỳnh, ngồi thẳng lên, ngắm nghía khuôn mặt mịn hồng của cô, anh thì thầm:

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 152

- Vượt nửa vòng trái đất về đâu, anh chỉ cần em trả lời một câu hỏi cho anh thôi, một câu thôi Quỳnh ạ.

Tưởng Quỳnh thở nhẹ:

- Anh nói đi.

Nhìn Tưởng Quỳnh bằng đôi mắt đắm đuối, Khánh Quân khẽ khàng:

- Có trễ lắm không hả Tưởng Quỳnh?

Tưởng Quỳnh im lặng ấp những ngón tay Khánh Quân lên môi mình, lòng dào dạt những nguồn thương cảm lặng lẽ, mênh mang. Cô muốn nói một câu gì đó thật thiết tha, thật nồng nàn yêu dấu với người đàn ông trước mặt, nhưng nỗi xúc động làm Tưởng Quỳnh nghẹn ngào nín câm.

- Tưởng Quỳnh! – Khánh Quân tái mặt thảng thốt – Hay là em…

Biết sự im lặng của mình làm Khánh Quân hiểu lầm, Tưởng Quỳnh vội xua tay lắc đầu:

- Không mà.

Mắt Khánh Quân sáng rực, anh ghé môi lên mi thấm những giọt nước mắt vương vấn:

- Tưởng Quỳnh! Chưa bao giờ anh sung sướng thế này. Lúc tàu bị đắm, bọn anh trôi dạt vào một hoang đảo rồi gặp hải tặc. Sống chết cận kề nhưng anh không lúc nào quên được em và con cả, em tin không hả Tưởng Quỳnh?

Tưởng Quỳnh thở dài:

- Bé Khánh Bảo cứ hỏi vú và ngoại: Cha Bảo đâu? Cha Bảo chừng nào về? Cha Bảo có thương Bảo không mãi anh ạ.

Khánh Quân bỗng đỏ mặt, anh kêu lên:

- Ôi chao! Cứ lo mất mẹ mà anh lại quên mất con rồi. Bé Bảo đâu em?

- Nó đi với ngoại và vú sang anh Đức Nam hồi chiều.

- Anh đưa em đến đó nhé.

Tưởng Quỳnh vừa khe khẽ gật đầu, vừa choàng tay qua cổ Khánh Quân rồi dúi mặt vào mặt anh và ấp môi cô lên môi anh thật nhanh:

- Tưởng Quỳnh của anh không còn nhỏ nữa rồi?

Tưởng Quỳnh xấu hổ, cô phụng phịu xô Quân ra:

- Tại người ta cảm động chứ bộ. Mai mốt không thèm như vậy nữa đâu. Đừng có mà theo năn nỉ người ta nhé.

Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 153

Khánh Quân ngó Tưởng Quỳnh trân trối, anh nhăn mũi:

- Eo ôi! Lại còn biết nhõng nhẽo nữa à?

Tưởng Quỳnh trợn mắt:

- Ơ hay! Bộ anh nghĩ em là đàn ông sao? Đó là nghề của chúng em mà. Hừ! Nói vậy cũng nói.

Thấy Tưởng Quỳnh xụ mặt, Khánh Quân hốt hoảng phân bua:

- Không phải đâu. Tự lúc trước gặp anh, mặt em khô khan và lạnh lùng đến phát ớn luôn.

- Vậy sao còn yêu? - Tưởng Quỳnh liếc dài.

Khánh Quân lửng lơ:

- Tự người ta có cách làm cho mình phải nhớ. Vả lại, yêu em là bổn phận của anh kia mà. – Kéo vai áo để lộ một vết sẹo ở phía trái, Khánh Quân tủm tỉm cười – Đóng dấu kỹ thế này, làm sao mà anh dám quên chứ.

Tưởng Quỳnh kêu lên:

- Anh lại nghĩ bậy rồi.

- Chuyện thiêng liêng thế này mà bậy à? – Khánh Quân nheo nheo đôi mắt đa tình, môi cười đắm đuối – Anh phải cảm ơn cơn bão năm nào vô cùng. Nếu không giờ này anh đâu được bên em.

Khánh Quân bỗng ngưng bặt khi thấy những giọt lệ chực trào ra trên triền mi Tưởng Quỳnh, anh bối rối:

- Em khóc hả Quỳnh? Có chuyện gì thế? Hay là anh nói gì sai nữa à?

Tưởng Quỳnh lắc đầu, đôi mắt ướt lệ chơm chớp:

- Không, không có gì hết. Có lẽ tại vì em thấy quá yêu anh thôi, Khánh Quân ạ.

Thương cảm, xúc động, bàng hoàng, Khánh Quân cúi sát mặt xuống thì thầm:

- Anh yêu em, yêu em quá Quỳnh ơi.

Từng nụ hôn nồng nàn không dứt, không dứt như tiếng thời gian chảy mãi trong tim của những kẻ yêu nhau.

HẾT